Cập nhật mới

Dịch Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


"Đúng rồi, tốt, tốt, quay mặt sang."
 "Rồi, gần hơn chút nữa, chưa đủ, chưa đủ!"
 Tống Khang nhìn nghệ sĩ nhà mình nhếch khóe miệng lên, giống như là không khống chế được nụ cười, cậu chợt cảm thán, hóa ra cũng có ngày được nhìn thấy một Lâm Uy Trạch như vầy!
 Còn Thương Diệp đứng một bên khinh bỉ nhìn hai người, một người đã thích rồi mà còn ngại, một người thì thích ra mặt luôn.
 Nhiếp ảnh gia hình như có máu ship couple, anh ta liên tục bảo Lâm Uy Trạch với An Kha Đình làm những động tác mờ ám.

Đặc biệt là lúc bảo Lâm Uy Trạch đẩy An Kha Đình vào tường xong chống tay lên.

Thương Diệp vì lo cho nghệ sĩ nhà mình, cô bất chấp xung quanh, vội kêu lên: "Này!"
 Nhiếp ảnh gia không care lại, nhưng anh ta không bắt làm động tác như vậy nữa, thay đổi thành cái khác.
 Thương Diệp nghi ngờ nhiếp ảnh gia là người bên Lâm Uy Trạch thuê!

 Chụp xong ảnh đôi, đến phần Lâm Uy Trạch chụp riêng, Thương Diệp kéo An Kha Đình ra một góc, hỏi nhỏ.
 "Cậu có cảm thấy những động tác đó quá thân mật và mờ ám không?"
 An Kha Đình ngây thơ lắc đầu: "Không, tôi thấy bình thường mà!"
 Thương Diệp đến cạn lời với cậu, cô nàng chỉ bảo: "Bao giờ xem ảnh thì cậu sẽ hiểu!"
 Đợi phần của Lâm Uy Trạch chụp xong thì cũng hết buổi sáng, buổi chiều là quay video.

Cả ngày mai sẽ luân phiên thay vài bộ khác để chụp.
  ...
 Giờ nghỉ trưa, Thương Diệp đang cầm điện thoại để đặt cơm bên ngoài, bên cạnh là An Kha Đình đang chơi game thì đột nhiên có staff tiến đến, đưa cho hai người hai cốc cacao nóng.
 "Lâm Uy Trạch mời mọi người nè!"
 An Kha Đình mải chơi game nên không ngẩng đầu lên, Thương Diệp đưa tay nhận lấy hai cốc.
 Thương Diêp đưa cốc cacao cho An Kha Đình, đột nhiên cô nhíu mày.
Trông quen quen nhỉ?
 An Kha Đình ngẩng đầu lên, cầm cốc cacao cậu cũng nhận thấy có gì đó sai sai!
 Tên cửa hàng này rất quen!
 An Kha Đình hỏi: "Ai mua đây?"
 Thương Diệp: "Lâm Uy Trạch."
 Trong đầu An Kha Đình đột nhiên có một câu hỏi lớn, có lẽ nào cốc cacao lần trước mà cậu nhận được bởi một người lạ giấu tên chính là Lâm Uy Trạch gửi tặng?
 An Kha Đình có chút vui mừng mà cũng có chút hồi hộp.


Cậu không nhìn thấy Lâm Uy Trạch đâu nên đã chụp hình cốc cacao lại rồi gửi cho anh.
 [Anh mua?]
 Lâm Uy Trạch rất nhanh đã trả lời lại: [Đúng là tôi mua.]
 An Kha Đình: [Lần trước còn ở trong đoàn phim, lần đầu tôi đối diễn với anh đó, tôi được nhận một cốc cacao y chang cốc này, cũng là anh phải không?]
 Lần này mấy phút sau Lâm Uy Trạch mới trả lời: [Phải.]
 Người ta thừa nhận rồi đó, mày định hỏi thêm gì nữa?
 An Kha Đình chỉ biết nhắn lại: [Hôm đó cảm ơn anh nhé!]
 Nhắn lại xong, An Kha Đình nghiêm túc nghĩ lại một lần nữa.
 Hôm đó là lần đầu tiên cậu đối diễn với Lâm Uy Trạch, trạng thái không được tốt lắm.

Sau đó Lâm Uy Trạch bí mật tặng cậu một cốc cacao, còn viết giấy để an ủi cậu nữa.
 Trái tim nhỏ bé của An Kha Đình đập rộn ràng!
 An Kha Đình uống cacao mà thấy dường như vị ngọt ngào hơn mọi ngày.

Khoảnh khắc này, An Kha Đình không thể không thừa nhận, cậu rung động mất rồi!

 Cho dù là nam hay nữ cũng không quan trọng, thích chính là là thích, yêu chính là yêu.
 Một lúc sau, Lâm Uy Trạch quay lại với trợ lý của anh, An Kha Đình nhìn theo bóng lưng anh.
 Bỏ mẹ, ngầu quãi đạn!!!
 Thương Diệp nhìn cách An Kha Đình nhìn theo Lâm Uy Trạch, cô chỉ lắc đầu: Thôi, thế là xong rồi!
 Buổi chiều quay video, An Kha Đình cứ như đang lơ lửng trên mây, bảo cậu làm mặt ngầu, thì cậu lại làm bộ dễ thương, bảo cậu lạnh lùng thì cậu lại nhếch mép cười.
 Đạo diễn cho nghỉ ngơi 15 phút, An Kha Đình ngồi một bên quan sát Lâm Uy Trạch!
 Nội tâm Thương Diệp: Ai đó cứu tôi điiii!!!!
 Thương Diệp đặt tay lên vai An Kha Đình: "Tém tém lại đi."
 Nghe Thương Diệp nhắc nhở, An Kha Đình cứng đờ quay người lại.
 Cách đây không lâu cậu còn phủ nhận kịch liệt mối quan hệ giữa mình và Lâm Uy Trạch, bây giờ "tỉnh ngộ" rồi thì mới nhớ ra còn Thương Diệp và Dương Cảnh đang nhìn cậu chằm chằm!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Có phải khi thích một ai đó, người ta sẽ sinh ra ảo tưởng rằng, đối phương cũng thích lại mình?
 An Kha Đình tự hỏi trong lòng, nhớ đến lời Thương Diệp, Dương Cảnh và Lương Túc Vũ từng nói.

Có lẽ bắt đầu từ khi ấy cậu đã sớm rung động nhưng bản thân không hề nhận ra.

Một mực phủ nhận nhưng tận sâu trong đáy lòng chỉ muốn nó được như lời mọi người nói thì thật tốt.

Kết luận của mọi người không khiến An Kha Đình cảm thấy Lâm Uy Trạch thích cậu, mà chỉ khiến cậu càng chắc chắn hơn về tình cảm của bản thân!
 Còn việc Lâm Uy Trạch có thực sự có ý gì với cậu hay không, chỉ bằng một vài hành động đặc biệt lại có thể nhìn ra ư? An Kha Đình không cho là vậy!
 ***
 An Kha Đình cầm điện thoại lên lại đặt xuống, cậu thở dài một tiếng, lại cầm lên, nhấn vào tài khoản đang onl của Lâm Uy Trạch.
 [Anh có đó không?]
 Rất nhanh, Lâm Uy Trạch đã trả lời lại: [Tôi đây!]

 An Kha Đình: [Tối mai anh có rảnh không?]
 Lâm Uy Trạch: [Tôi rảnh.

Có chuyện gì vậy?]
 Đợi một hồi lâu, Lâm Uy Trạch mới thấy An Kha Đình bên kia nhắn: [Tối mai anh có muốn đi ngắm sao băng với tôi không.

Tôi thấy trên mạng nói, sẽ có mưa sao băng ở ngọn núi đằng sau thị trấn nơi đoàn phim đang quay đó.]
 Lâm Uy Trạch nhìn chằm chằm mấy chữ "ngắm sao băng", trái tim anh chợt rung động, anh chưa từng nghĩ mình sẽ cùng An Kha Đình làm chuyện lãng mạn như vậy.
 Lâm Uy Trạch đồng ý ngay lập tức: [Được, tôi đi.

Tối mai mấy giờ?]
 An Kha Đình: [Tối mai 10h tôi sẽ qua chỗ anh, sau đó chúng ta cùng lên núi.]
 Kể từ hôm chụp hình chung phát hiện mình có tình cảm với Lâm Uy Trạch, đầu óc An Kha Đình suốt ngày như đang lên mây.

Lâm Uy Trạch nhận lời khiến An Kha Đình hí hửng, cậu vui sướng đi ngủ sớm, chuẩn bị cho ngày mai thức xuyên đêm ngắm mưa sao băng.
 Thế nhưng người tính không bằng trời tính!
 Đêm hôm sau, An Kha Đình và Lâm Uy Trạch cùng lên núi.

Cuối tháng 11, trời vào đông mà lại ở trên núi cao nên vô cùng lạnh.

An Kha Đình mặc áo khoác bông dày, khăn len, mũ trùm kín rồi mà vẫn run cầm cập.

Ngược lại là Lâm Uy Trạch bên cạnh, mặt anh vẫn như mọi ngày, đến khi thấy cậu có vẻ rất lạnh, anh đưa tay mình ra, nói: "Cậu đưa tay cho tôi!"
 An Kha Đình không hiểu anh định làm gì nhưng cậu vẫn đưa tay ra, sau đó Lâm Uy Trạch làm một việc mà cậu không ngờ tới, đó là, anh nắm lấy bàn tay đã đeo găng tay nhưng vẫn lạnh của cậu, sau đó nhét vào túi áo của anh.

 "Như thế này sẽ ấm hơn một chút!"
 An Kha Đình ngại ngùng định rút tay về, nhưng sau đó thấy vẻ mặt rất bình thản của Lâm Uy Trạch, cậu từ bỏ ý định.
 Dù sao thì chỉ có mình mình ngại thui mờ!
 Hai người đợi sao băng từ nửa đêm, thế nhưng ngoài những cơn gió rít gào trong đêm tối trên núi thì không chờ được gì cả.
 An Kha Đình mất kiên nhẫn muốn xuống núi, Lâm Uy Trạch cũng đi theo.

Đến chỗ sóng tốt hơn, có thể dùng được mạng, An Kha Đình mở điện thoại lên xem.
 Xem xong cậu suýt ngã ngửa, đm, thì ra tin tức có mưa sao băng là giả!!!!!!!
 An Kha Đình nghĩ mà cay, tức cái lồ ng ngực, cậu thấy mình không được tích sự gì cả, gọi người ra rồi, bây giờ mới té ra là chẳng có mưa sao băng nào hết.
 Lâm Uy Trạch nghe An Kha Đình giãi bày xong, anh không trách cậu, chỉ bảo: "Muộn thế này rồi, không ngắm được thì chúng ta về khách sạn, cậu có thể ngủ ở phòng tôi."
 An Kha Đình muốn từ chối, nhưng Lâm Uy Trạch lại tiếp tục: "Muộn thế này rồi cũng không đi đâu được cả, ngủ tạm một hôm rồi sáng mai về."
 Cuối cùng An Kha Đình mềm lòng, thôi được rồi, ngủ thì ngủ!
 Lâm Uy Trạch ở một mình, phòng hạng sang, An Kha Đình từng đến một lần rồi nên cậu biết.

Phòng cái gì cũng xịn, chỉ mỗi cái là có một phòng ngủ!
 An Kha Đình còn đang không biết đêm nay ngủ thế nào thì bước vào phòng, cậu phát hiện, à, một phòng hai giường ngủ.
 Làm cậu hết hồn!

 An Kha Đình chỉ kịp làm vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó cởi áo khoác, cởi khăn, leo lên chiếc giường còn lại rồi đặt mình xuống.
 Đến khi Lâm Uy Trạch bước vào, anh đã thấy cậu ngủ từ đời nào rồi.

Lâm Uy Trạch ngồi xuống bên cạnh giường ngắm cậu ngủ một lúc.

Dáng vẻ lúc ngủ của An Kha Đình rất ngoan, như một chú mèo nhỏ làm anh không kìm được mà xoa xoa đầu cậu, sau đó, tay khẽ lướt lên gò má cậu.
 Ngủ ngon!
 An Kha Đình mơ một giấc mơ ngọt ngào, ngủ một mạch cho đến khi tiếng chuông điện thoại của cậu reo inh ỏi.
 An Kha Đình khó chịu cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Dương Cảnh, cậu tắt máy, xoay người ngủ tiếp!
 Dương Cảnh lại gọi đến lần thứ hai, An Kha Đình cáu ngủ nhưng nghĩ chắc có chuyện gì quan trọng nên cầm áp vào tai.
 "Alo!"
 "Này, cậu vẫn còn đang ngủ đấy hả, dậy mau đi, nhanh! Tôi nói cho cậu nghe chuyện này!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


An Kha Đình: "Chuyện gì anh nói đi!"
 Giọng điệu Dương Cảnh vui mừng: "Cậu đừng có mà vui quá đấy nhá!"
 An Kha Đình tỉnh hẳn cả ngủ: "Thế là có chuyện gì?"
 "Cậu có hai nhãn hàng mới muốn đến kí hợp đồng và một chương trình giải trí mời làm khách mờii!!!!"
 An Kha Đình bật dậy: "Thật á hả?Là những nhãn hàng nào thế?".

Ngôn Tình Tổng Tài
 Dương Cảnh: "Cậu về công ty đi rồi tôi nói cho cậu biết liền."
 An Kha Đình vội vã xuống giường, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng Lâm Uy Trạch.
 Vì đang vui mừng nên không để ý xung quanh, An Kha Đình chỉ đeo vội cái khẩu trang, sau đó đóng cửa phòng cho Lâm Uy Trạch, chạy ra ngoài.
 An Kha Đình phi xe thẳng đến công ty, mất 1 tiếng đồng hồ, tính là nhanh so với bình thường.
 Dương Cảnh đang ở trong phòng làm việc uống cafe, Thương Diệp đang xoay ngang điện thoại chơi game.

Thấy An Kha Đình đến, Dương Cảnh đưa cho cậu xem qua 3 bản hợp đồng.
 An Kha Đình nhận lấy, hí hửng ngồi xem.


Thế nhưng càng xem, mặt càng biến hóa cực kì đặc sắc.
 Đại sứ thương hiệu nước rửa bát!
 Đại ngôn thương hiệu trà đào!
 Khách mời chương trình "Không sợ tiếng anh"!
 An Kha Đình thật sự là sa mạc lời, đúng là có 3 cái hợp đồng, nhưng của người khác là thời trang, kính mắt, nước hoa, của cậu thì là nước rửa bát!!!!!
 Thương Diệp nhìn mặt An Kha Đình cũng hiểu cậu đang nghĩ gì.
 "Sao, thích không?"
 Nội tâm An Kha Đình: Tao thích dữ luôn đó
 Dương Cảnh trầm ngâm phân tích: "Nói từ cao đến thấp nhé, thương hiệu trà đào kia hiện tại đang cực kì phổ biến với giới trẻ, nhất là với học sinh sinh viên, bán rất nhiều trong các canteen trường học.

Về chương trình "Không sợ tiếng anh", là bởi vì bên đó biết cậu tốt nghiệp khoa ngôn ngữ Anh nên muốn mời.

Chắc cậu từng nghe qua nhưng chưa xem qua, thực ra nó là kiểu chương trình thực tế, người tham gia mỗi tập đều có độ tuổi từ 15 trở lên đang gặp vấn đề với môn tiếng anh.

Mỗi tập mời một khách mời có trình độ tiếng anh tốt, chơi trò chơi, chia sẻ với mọi người bí quyết học của mình, thông qua đó để giao lưu kết bạn.

Và cuối cùng là nước rửa bát.

Thương hiệu này mới ra mắt mùa thu năm nay, tên là Cafe."
 "Khoan khoan", An Kha Đình cắt ngang lời Dương Cảnh, "Tên thương hiệu nước rửa bát là Cafe, bị điên à?"
 Thương Diệp: "Này này, nói chuyện cẩn thận, cậu là đại sứ thương hiệu đấy nhé!"
 An Kha Đình bất lực: "Đại sứ thương hiệu? Cứu tôi, không phải chê bai gì cả nhưng mà,....."
 Thương Diệp tát một phát cho cậu tỉnh: "Cậu đóng nam chính bao giờ chưa?"
 An Kha Đình:.........
 Tôi sai rồi!
 "Được, tôi nhận, tôi nhận hết!"
 Dương Cảnh cười rõ tươi: "Đây, hợp đồng đây, cậu xem kĩ lại đi rồi mình cùng kí."
 An Kha Đình không biết nên vui hay buồn, nhưng thôi, nước rửa bát với chương trình học tập cũng không có gì xấu, biết đâu sau này cậu lại hot lên nhờ nó thì sao!

 Buổi sáng bàn bạc trong mấy phút, buổi chiều đi gặp bên nước rửa bát kí hợp đồng luôn.

Cả ngày An Kha Đình ở chỗ Dương Cảnh và Thương Diệp, chưa cầm điện thoại lên xem tin tức được.
 Hơn 5h chiều cậu lái xe về, vừa mới từ công ty ra, đi được mấy trăm mét thì lại nhận được cuộc điện thoại từ Dương Cảnh.
 "Alo, em đâu có quên đồ gì ở công ty đâu nhỉ?"
 Giọng Dương Cảnh bên kia rất nghiêm túc: "Tối hôm qua cậu ở đâu?"
 An Kha Đình đột nhiên chột dạ: "Em, em ở nhà em, sao anh hỏi thế?"
 Dươnh Cảnh: "Có thật không đấy?"
 "Thật mà, em...."
 "Có người chụp được cậu đi ra từ phòng Lâm Uy Trạch vào sáng nay, trong khi đó Lâm Uy Trạch đã đến đoàn phim từ sáng sớm.

Có nghĩa là, cả đêm hôm qua cậu ở cùng với Lâm Uy Trạch!"
 An Kha Đình không còn lời gì để nói.

Cậu đúng là không giỏi nói dối mà!
 "Thì, thì em, em, em đang lái xe, có gì về em gọi điện."
 Chưa kịp để cho Dương Cảnh phản ứng, An Kha Đình cúp máy.
 Bên kia, Dương Cảnh bị cúp máy ngang, anh nhìn Thương Diệp, thở dài.
 "Hơn 3 năm chìm nghỉm, bây giờ nổi lên được một chút thì toàn là do ở cạnh trai, tôi không hiểu!"
 Thương Diệp định an ủi anh thì Dương Cảnh đột ngột cười phá lên: "Tại sao Tiểu Đình không gặp Lâm Uy Trạch đó sớm hơn cơ chứ? Nếu gặp sớm hơn thì giờ có phải tha hồ mà đi show, đóng phim không??!!"

 Đến lượt Thương Diệp cạn lời.

Cô còn có ý để công ty dập tin đồn xuống, Dương Cảnh mang tiếng là quản lý nhưng lại muốn đẩy lên!
 "Anh định bán con đấy à?"
 Một câu nói của Thương Diệp làm Dương Cảnh tắt nắng.
 Anh giãi bày: "Không phải, nhưng cô nghĩ mà xem, mấy năm liền lận đận suýt bỏ nghề, cậu ấy chuyển sang viết tiểu thuyết có khi còn kiếm được nhiều tiền hơn ấy.

Thế mà bây giờ, chỉ bằng một Lâm Uy Trạch thôi, cậu ấy đã 2 lần lên hotsearch rồi, đây không phải là cơ hội tốt sao?"
 Thương Diệp: "Nhưng nếu cố tình bám lấy Lâm Uy Trạch thì anh ta sẽ nghĩ sao, huống hồ bên ngoài nhìn vào thì đây chỉ là hai người bạn cũ, còn bên trong thế nào ai biết được.

Chúng ta có thể bảo An Kha Đình làm đủ mọi cách để hot lên, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ nghe theo.

Anh cũng biết mà, để mọi chuyện tự nhiên không phải tốt hơn sao.

Đợi xem bên Lâm Uy Trạch có động thái gì không đã rồi chúng ta tính sau.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


An Kha Đình về nhà đã vội mở điện thoại lên xem tin tức.

Trong bức ảnh là cậu chỉ đeo chiếc khẩu trang, đi ra rất vội vàng từ phòng ngủ của Lâm Uy Trạch lúc 9h sáng.

Một video khác là Lâm Uy Trạch ra khỏi phòng lúc 6h sáng.

Bên dưới là một bài đăng dài phân tích hành động của cậu, dựa trên thời gian Lâm Uy Trạch đi ra ngoài.
 Có thể khẳng định 100% đây là người trong đoàn phim quay, bởi vì người bên ngoài không thể vào đây.

Hơn nữa không quay số phòng, còn làm mờ cảnh xung quanh, chỉ quay đoạn ngắn trên hành lang, chứng tỏ điều người quay nhắm đến là Lâm Uy Trạch và An Kha Đình.

Chỉ nhắm vào hai người chứ không có mục đích để lộ thông tin cá nhân như nơi ở, số phòng,...
 Khu bình luận đã bùng nổ rồi!
 An Kha Đình chỉ lướt thử thôi, nhưng toàn thấy fan của Lâm Uy Trạch và người qua đường, fan của cậu cmt không nhiều.


Chợt ánh mắt đập vào một bình luận, tài khoản này có tên là "Mãi iuuu Cây bình an"
 [Sao không ai nghĩ hai người họ cùng nhau làm chuyện gì đó nửa đêm nên mới phải canh thời gian xuất hiện không đồng nhất, muốn đánh lạc hướng chúng ta nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện hehe^+^]
 An Kha Đình:.............
 Cây bình an là cái gì, tò mò, An Kha Đình lại nhấn vào tài khoản của người kia xem, mò một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy.

Hóa ra "Cây bình an" là tên fan couple của cậu và Lâm Uy Trạch!
 Blog nhỏ này lập ra chưa lâu, nhưng có vài bài đăng, đọc nghe thuyết phục phết đấy!
 Lướt xem một hồi, An Kha Đình phát hiện mình đang dùng acc chính, sợ lại lỡ tay like nhầm hay làm gì đó nên cậu vội thoát ra.

Xem thời gian cũng không còn sớm nữa, vội xuống nhà nấu cơm rồi đi tắm rửa.
 Buổi tối, An Kha Đình ngồi ở sofa vừa ôm laptop đăng truyện vừa hắt xì hơi.
 "Bỏ mẹ, lại cúm rồi!"
 Chỉ vì đêm qua hứng lên đi ngắm "mưa sao băng", mấy tiếng đồng hồ hứng gió lạnh, bây giờ An Kha Đình đã bị cảm cúm!
 Cậu đứng dậy, đến tủ thuốc nhà mình xem còn thuốc cảm không.

Mò được một ít, quay lại phòng khách thì thấy điện thoại có tin nhắn.
 Lâm Uy Trạch gửi: [Tôi vừa từ phim trường về, cậu vẫn ổn chứ?]
 An Kha Đình: [Không sao, qua mấy ngày sẽ hết thôi mà!]
 Lâm Uy Trạch: [Ừ]
 Lâm Uy Trạch nhắn lại mỗi vậy, An Kha Đình cứ tưởng thế là hết rồi, ai dè một lát sau anh lại tiếp tục.
 [Đêm qua ở bên ngoài lâu như vậy, cậu không sao chứ?]
 Đọc được tin nhắn này, tim An Kha Đình như có một dòng nước ấm chảy vào, mềm nhũn.
 Cậu nhắn lại: [Có, tôi bị cảm rồi!]
 Không thấy Lâm Uy Trạch trả lời, thế nhưng thay vào đó, anh video call!
 Đột ngột video call làm An Kha Đình không kịp trở tay, chuông kêu một lúc cậu mới nhấn nghe máy.
 Bên kia Lâm Uy Trạch vừa đi về, còn chưa tẩy trang, An Kha Đình định bảo anh đi tắm rửa trước đã thì anh đã hỏi cậu trước.

 "Cậu có bị hắt hơi nhiều không? Đã uống thuốc chưa?"
 An Kha Đình giơ thuốc trong tay vừa uống lên: "Tôi vừa uống rồi nè!"
 Dáng vẻ của cậu trên màn hình điện thoại vừa có chút lười nhác lại vừa dễ thương.

 Lâm Uy Trạch nhớ đến bé mèo nhà mình!
 "Ngày mai tôi qua nhà cậu được không?"
 An Kha Đình nghe xong suýt không khống chế được biểu cảm.
 "Gì á?"
 "Mai cậu bận việc gì à?"
 "Bây giờ thì chưa."
 Lâm Uy Trạch dè dặt hỏi tiếp: "Cậu sợ tin đồn của hai chúng ta à?"
 An Kha Đình muốn thừa nhận nhưng lại không dám, bởi vì cậu vừa muốn Lâm Uy Trạch đến, vừa không muốn anh bị ảnh hưởng bởi tin đồn.
 "Không phải tôi không muốn anh đến", An Kha Đình không nói hết câu, cậu nghĩ chỉ thế này thôi là anh hiểu rồi, nhưng lần này Lâm Uy Trạch có vẻ thật sự muốn qua nhà cậu.
 "Hai ngày tới tôi được nghỉ, định về nhà một chuyến, tôi sẽ mang bé mèo ở nhà mình đến chỗ cậu được không? Tôi sẽ cẩn thận mà!"
 Thôi được rồi!
 Cuối cùng An Kha Đình cũng mềm lòng.
 "Vậy chiều mai tôi sang, cậu nghỉ ngơi đi nhé!"
 Hai người tạm biệt nhau, An Kha Đình nhận ra, Lâm Uy Trạch nói nhiều hơn cậu tưởng.
 Nhưng cậu cũng không phát hiện, anh chỉ nói nhiều hơn mỗi khi ở bên cậu mà thôi!

 ....
 Ngày hôm sau, Dương Cảnh chỉ gọi cho An Kha Đình đúng một cuộc điện thoại về chuyện trên mạng, dặn cậu cẩn thận, tạm thời cứ im hơi lặng tiếng trước đã.

Chỉ vậy thôi chứ không nói thêm gì nhiều.
 Buổi chiều, Lâm Uy Trạch theo địa chỉ An Kha Đình cho, đến nhà cậu chơi.

Khu An Kha Đình ở rất xịn xò, bảo mật cao, nhưng để cho an toàn, Lâm Uy Trạch vẫn đeo khẩu trang, đội mũ, sau lưng đeo một chiếc balo đựng bé mèo nhà anh.
 Chuông cửa kêu, An Kha Đình ngó mắt mèo xem là ai, cậu chỉ thấy một em mèo Anh lông trắng đang tò mò nhìn lại.
 An Kha Đình vui mừng mở cửa, thấy Lâm Uy Trạch xoay hướng em mèo lại với mình.
 "Anh vào nhà đi!"
 Lâm Uy Trạch nhìn thấy cậu, anh giơ tay lên chào rồi đi vào nhà, lịch sự tháo giày, thay dép ở trước cửa nhà.
 An Kha Đình thì đang thích thú với bé mèo Anh lông ngắn ở đằng sau, chu mỏ lên như muốn hôn hôn.

Một người một mèo ở cạnh nhau, nhân đôi sự đáng yêu, Lâm Uy Trạch không kìm được mà nở nụ cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


"Này, mày hot rồi đấy!"
 "Suỵt, nói bé thôi, Lâm Uy Trạch đang ở đây.

Mày làm ơn đừng có hét lên qua điện thoại được không!"
 An Kha Đình đang gọi điện thoại với Lương Túc Vũ, cậu chàng vẫn đang ở trong nước, tính gọi điện rủ An Kha Đình đi ăn, thế nhưng An Kha Đình lại có hẹn với Lâm Uy Trạch.
 "Ái chà, sắp tới định công khai quan hệ cơ à? Thân thiết thế, còn ở cùng nhau?!"
 "Bọn tao chỉ là bạn bè bình thường, đừng có mà suy diễn."
 "Ồ, bạn bè bình thường dữ chưa!"
 An Kha Đình không biết nên giải thích thế nào.
 "Tùy mày đấy đm, tao còn phải ra với Lâm Uy Trạch nữa, tắt máy đây, mai rảnh anh đi chơi với chú!"
 An Kha Đình tắt máy, cất điện thoại, mang hai cốc nước ép hoa quả từ phòng bếp ra.

Lâm Uy Trạch đang mải chơi với em mèo của mình ở trong balo.
 "Anh có thể thả nó ra, tôi cũng thích mèo lắm!"

 Lâm Uy Trạch nghe vậy thì thả em mèo từ trong balo ra.

Em mèo con có vẻ hơi sợ chỗ lạ, vừa thả ra đã quấn vào người Lâm Uy Trạch để tìm hơi ấm quen thuộc.
 An Kha Đình hỏi tên bé mèo.
 "Nó tên là Lông Trắng."
 An Kha Đình: "Lông Trắng á? Thế nếu nó màu xám thì tên là Lông Xám à?"
 Lâm Uy Trạch ra vẻ suy nghĩ lắm: "Ừm, có lẽ vậy!"
 An Kha Đình đến là cạn lời, hết tên để đặt rồi chắc!
 An Kha Đình nựng nựng Lông Trắng, muốn để nó quen với cậu hơn.

Chẳng mấy chốc, Lông Trắng đã lăn tròn như quả bóng đến chân An Kha Đình, sau đó bắt đầu khám phá ngôi nhà lạ hoắc này.
 An Kha Đình một bên chơi với mèo, một bên nói chuyện với Lâm Uy Trạch.
 "Tối anh ở lại đây ăn cơm nhé?"
 Lâm Uy Trạch gần như không nghĩ ngợi gì: "Được, dù sao mai vẫn là ngày nghỉ của tôi, không cần vội vàng trở về đoàn phim."
 Người ta nhận lời ở lại ăn cơm, An Kha Đình mới nhớ ra là phải đi siêu thị mua đồ, thế là cậu và Lâm Uy Trạch lại cho Lông Trắng vào balo, đưa nó cùng đi siêu thị.
 "Bình thường cậu vẫn tự nấu à?" - Lâm Uy Trạch đẩy xe đẩy, thấy cậu thành thạo chọn đồ, ngạc nhiên hỏi.
 An Kha Đình: "Ừm, tôi sống một mình mà, với cả thỉnh thoảng sang ba mẹ anh chị ăn chùa, tự học nấu ăn cũng tốt.

Còn anh?"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi cũng như cậu, nhưng dạo này ít khi về nhà thăm ba mẹ lắm.

Lông Trắng mới mua 3 tháng nay thôi, ở cạnh nó được 1 tháng thì tôi gửi qua cho ba mẹ trông hộ vì phải vào đoàn phim."
 An Kha Đình thấy Lông Trắng có hơi đáng thương, cậu khẽ vỗ lên balo như muốn xoa xoa Lông Trắng.
 An Kha Đình và Lâm Uy Trạch chọn đồ xong thì thanh toán, trang bị đầy đủ rồi xách đồ rời khỏi siêu thị.


Vì siêu thị cũng ở trong khu nhà nên không cần quá lo về việc sẽ có người phát hiện ra.
 Thỉnh thoảng An Kha Đình gặp người quen trong khu còn chào hỏi mấy câu.

Lâm Uy Trạch đi cùng, anh nhận ra mấy người này đều là đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch nổi tiếng trong giới.

Vậy mà An Kha Đình mấy năm qua vẫn chìm nghỉm như vậy ư? Chẳng lẽ cậu ấy không biết?
 An Kha Đình vào nhà trước, Lâm Uy Trạch theo sau, lưng đeo balo mèo tay xách đồ.
 "Tôi có mang theo một quả cầu, để Lông Trắng tự chơi, tôi vào nấu ăn cùng cậu."
 "Thôi không cần đâu, hôm nay anh đến chơi mà, ai lại để anh vào bếp!"
 "Như vậy nên tôi mới càng phải vào cùng cậu."
 Biết nói không được, An Kha Đình kệ luôn, để Lông Trắng tự chơi một mình rồi cùng Lâm Uy Trạch vào bếp.
 An Kha Đình không ngờ có ngày cậu và Lâm Uy Trạch sẽ cùng nhau làm việc này, quả thực là có hơi giống.....một gia đình nhỏ!
 Người rửa rau, người thái thịt, khung cảnh hài hòa ấm áp.

Nấu xong một bàn thức ăn thì đã hơn 6h tối.

Lâm Uy Trạch để An Kha Đình lên tắm sớm vì cậu đang cảm, còn anh sẽ dọn cơm.
 Trong bữa cơm, Lâm Uy Trạch rất tự nhiên đẩy những món An Kha Đình thích về phía cậu, thỉnh thoảng hai người lại trò chuyện đôi ba câu, bên ngoài phòng khách, Lông Trắng đang nằm ườn trên sofa.

 Ăn cơm xong, Lâm Uy Trạch nhận chân rửa bát, An Kha Đình cũng không cản anh nữa, dù sao có bảo anh không làm thì anh vẫn sẽ làm mà thôi!
 Lâm Uy Trạch rửa bát rồi gọt luôn hoa quả, anh bưng đ ĩa hoa quả ra ngoài, thấy An Kha Đình vừa ôm laptop vừa sờ mèo.
 Anh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ăn xong đừng vội làm việc, cẩn thận không đau dạ dày."
 An Kha Đình biết nhưng cậu đang có thứ muốn cho Lâm Uy Trạch xem, vẫy vẫy anh đến: "Anh đến đây đi, tôi cho anh xem cái này."
 Lâm Uy Trạch bưng đ ĩa hoa quả đặt xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh An Kha Đình, ghé sát vào, gần đến mức anh có thể được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu.
 "Cậu muốn cho tôi xem cái gì?"
 An Kha Đình nghiêng laptop qua cho Lâm Uy Trạch xem, trên màn hình là tài khoản tên Kiwi dùng để đăng truyện của cậu.
 Lâm Uy Trạch kinh ngạc, không phải vì việc cậu viết tiểu thuyết mạng, mà là vì anh đã đọc qua hết tất cả các bộ tiểu thuyết của cậu rồi.

Nói anh là fan của cậu cũng được!
 Kinh ngạc là thế, nhưng Lâm Uy Trạch không nói cho An Kha Đình biết, anh khen: "Cậu giỏi thật đó, bao giờ về tôi phải đọc truyện cậu viết mới được."
 An Kha Đình: "Tôi nói với anh là bởi vì mấy ngày trước có một nhà xuất bản liên hệ với tôi, nói là muốn xuất bản truyện của tôi thành sách."
 Lâm Uy Trạch: "Đến lúc đó nhớ khao tôi một bữa đấy nhé!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Lâm Uy Trạch vừa đi về thì An Kha Đình nhận được cuộc điện thoại của Dương Cảnh.
 "Này, bên Lâm Uy Trạch đã dập tin đồn của cậu và cậu ta xuống rồi."
 Tim An Kha Đình chợt hẫng một nhịp: "Bên Lâm Uy Trạch đã làm gì rồi?"
 "Đẩy những tin đồn khác lên, sau đó một staff trong đoàn phim up một bài đăng nói là hai người các cậu trong đoàn cũng có mối quan hệ khá thân thiết, có thể là có sở thích chung.

Bài viết không có ý công kích cậu, chắc là muốn kết thúc chuyện này trong hòa bình."
 "Ồ, em biết rồi!"
 "Với cả mai nhớ lịch đi gặp mặt đạo diễn của "Không sợ tiếng anh" đấy, sáng mai anh đến nhà đón cậu."
 Cúp điện thoại của Dương Cảnh, lòng An Kha Đình rối bời.

Tâm trạng cậu hôm nay lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Cậu hiểu được một phần vì sao Lâm Uy Trạch phải làm như vậy, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn cảm thấy buồn, có lẽ cậu và anh chỉ có thể làm bạn mà thôi!

 Còn bên kia, từ sáng quản lý Hạ Thụy của Lâm Uy Trạch đã hỏi anh muốn xử lý chuyện thế nào.
 "Để nó chìm xuống đi, chuyện này có thể khiến An Kha Đình chịu công kích từ fan của em."
 "Nhỡ cậu ấy cảm thấy mình đã gây ra phiền phức cho cậu rồi xa lánh cậu thì sao?"
 Lâm Uy Trạch thở dài: "Em cũng không biết nữa, chỉ là em không muốn cậu ấy phải chịu tổn thương, bị ném đá, đọc những bình luận khó nghe vì em."
 ***
 Sáng hôm sau, An Kha Đình rời giường từ sớm.

Ăn xong bữa sáng, xe của Dương Cảnh đã đậu ở cổng nhà cậu.
 Lịch trình hôm nay là buổi sáng đi gặp đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình "Không sợ tiếng anh", sau đó chiều đến nhà xuất bản mà An Kha Đình hợp tác một chuyến, buổi tối đi bar với Lương Túc Vũ.
 Thấy An Kha Đình ngồi trên xe mà cứ thất thần, Thương Diệp ở bên cạnh nói: "Chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, tươi tỉnh lên đi."
 An Kha Đình định nói gì đó lại thôi, cuối cùng cậu thở dài.
 "Cho tôi xem lịch trình sắp tới đi."
 Thương Diệp đưa Ipad cho An Kha Đình, khoảng 1 tuần nữa là cậu bắt đầu nhiều việc, quay quảng cáo trà đào, livestream cho thương hiệu nước rửa bát, rồi quay chương trình "Không sợ tiếng anh", kèm theo đó là chạy quay chạy lại với bên nhà xuất bản.
 Dương Cảnh ngồi một bên phán: "Từ khi cậu gặp lại Lâm Uy Trạch, cuộc đời cậu thay đổi luôn rồi đấy.

Ngày trước đi xem thầy anh đã bảo mà, cậu mất mấy năm lận đận sau đó mới gặp quý nhân phù trợ...."
 Thương Diệp cắt ngang: "Thế anh có xem cho em được bao giờ em lấy chồng không?"
 Dương Cảnh:............!
 An Kha Đình phụt cười, Thương Diệp rất biết cách trêu tức người khác, lúc ấy biểu cảm trên mặt cô buồn cười cực kì.
 "Này, người ấy về rồi, tối nay đi bar cùng nhau quẩy không?"
 Thương Diệp khẽ c ắn môi dưới, có vẻ như đang suy nghĩ.

Một lúc sau cô đưa ra quyết định: "Được, tối nay tôi đi cùng."
 Nói chuyện phiếm trên xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi hẹn gặp, ở ngay trong trường quay của chương trình "Không sợ tiếng anh".

 Một staff dẫn An Kha Đình, Dương Cảnh và Thương Diệp vào bên trong, đạo diễn đã chờ sẵn trong đó.
 Thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy đạo diễn, An Kha Đình đã tỏ vẻ bất ngờ xen lẫn vui mừng: "Chú, sao chú lại ở đây?"
 Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, Dương Cảnh hỏi nhỏ An Kha Đình: "Cậu với đạo diễn La đây.....quen nhau à?"
 An Kha Đình sững sờ: "Gì? Chú ấy là đạo diễn á?"
 Không khí trong phòng đông lại mấy giây.

Dương Cảnh thì đang thầm gào thét: Tổ tông của tôi ơi, cậu đang làm trò gì vậy??!!
 Vị đạo diễn họ La bật cười phá tan bầu không khí: "Haha, thằng nhóc này, chú không hiểu sao mày lại có thể ở trong giới này được tận mấy năm cơ đấy!"
 An Kha Đình cười gượng: "Dạ con đúng là không biết thật!"
 Đạo diễn La Nhạc là hàng xóm của An Kha Đình, thỉnh thoảng đi ra ngoài gặp nhau lại chào hỏi mấy câu.

Nói chuyện nhiều hơn thì ông biết An Kha Đình cũng là diễn viên nhưng không nổi tiếng, đi diễn vì đam mê chứ không vì tiền.

Nghe cậu bảo biết mấy thứ tiếng, còn tốt nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ Anh nên muốn mời cậu tham gia chương trình của mình.

Ông cũng tưởng An Kha Đình biết mình là ai rồi, hóa ra là cậu không biết!
 Đạo diễn La Nhạc giải vây: "Thằng nhóc này là hàng xóm của tôi, mang tiếng là diễn viên nhưng chẳng biết ai với ai, cứ ngây ngây ngô ngô.


Nhưng được cái ngoan ngoãn, lễ phép."
 Dương Cảnh nghe đạo diễn họ La khen An Kha Đình mà vui hộ cậu.

Tiếp theo là đến màn trình diễn của anh kết hợp với đạo diễn La.

Người tung kẻ hứng, thế là buổi gặp mặt diễn ra rất thành công.
 Lúc ra về, Dương Cảnh nhắc nhở An Kha Đình: "Lần sau thấy người lớn tuổi trong khu nhà cậu, làm quen xong phải hỏi nghề nghiệp tên tuổi người ta đấy.

Đừng có mà để xảy ra sai sót như hôm nay."
 An Kha Đình: "Trước đây em cũng biết cả họ và tên chú ấy rồi, nhưng không nghĩ chú ấy lại là đạo diễn."
 Thương Diệp ở bên cạnh bổ sung: "Đến cả ảnh đế còn không biết là ai cơ mà! Anh đừng hi vọng gì ở cậu ấy.".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Mọi việc ở nhà xuất bản khá thuận lợi, không cần chỉnh sửa gì nhiều, chỉ biên tập lại một số chỗ rồi tiếp đến là tìm họa sĩ vẽ bìa truyện.

Bên nhà xuất bản sắp xếp cho An Kha Đình một trợ lý chuyên lo mấy việc bên này.
 An Kha Đình yên tâm đi bar.
 Buổi tối, lúc mới đến, Lương Túc Vũ còn chưa kịp chào hỏi An Kha Đình thì ánh mắt đã quét đến Thương Diệp đi bên cạnh cậu.
 Tối nay Thương Diệp khác hoàn toàn với hình ảnh cô trợ lý nghiêm túc thường ngày.

Cô nàng mặc một bộ đồ trễ vai bó sát màu đen, mái tóc đen dài ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, Lương Túc Vũ có hơi thất thần.
 "Uầy, lâu ngày không gặp, cậu xinh hơn trước nhiều đấy!"
 Thương Diệp nhếch mép, gọi một cốc rượu, sau đó quay sang nhìn Lương Túc Vũ, ghé sát mặt lại nói với cậu ta.
 "Mắt cậu kém thật đấy! Tôi vẫn luôn thế này mà!"
 An Kha Đình ngồi một bên thấy hành vi quyến rũ trắng trợn của Thương Diệp, thầm nhủ cô đỉnh thật! Thế nhưng cậu có học chắc cũng không học nổi mất!
 Chỗ ngồi của Lương Túc Vũ khá VIP, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên dưới, vì thế có vài cô em định lân la đến gần.

Thế nhưng đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Thương Diệp đều thấy khó mà lui.


Ngược lại chuyển mục tiêu sang An Kha Đình trông có vẻ là đại gia nhưng vẻ mặt ngây thơ ngồi bên cạnh.
 Với tư cách là một trợ lý, Thương Diệp cuối cùng không nhìn nổi nữa, dứt khoát ngồi giữa hai người, một tay khoác vai An Kha Đình, một tay sờ đùi Lương Túc Vũ.
 Tất cả là của bố mày!
 An Kha Đình thầm cảm ơn Thương Diệp.
 "Này, chút nữa tôi sẽ nói là có việc về sớm, cậu với thằng chó kia ở lại, muốn làm gì thì làm!"
 Thương Diệp liếc An Kha Đình một cách sâu xa: "Cậu nghĩ tôi thèm khát như vậy cơ à?!"
 Nhưng An Kha Đình đúng là không ở lại lâu, cậu chụp choẹt mấy bức ảnh để up lên mạng rồi đi về nhà.
 Vừa về nhà được mấy phút, tin nhắn điện thoại đã kêu liên tục.

An Kha Đình lên tầng thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi skin care các thứ đã mới cầm điện thoại lên.
 Tất cả đều là tin nhắn của Lâm Uy Trạch!
 [Cậu đi bar bả?]
 [Cậu vẫn đang cảm cúm mà!]
 [Cậu nhớ về sớm đấy!]
 Tin nhắn gần đây nhất là: [Cậu về chưa?]
 Chắc là Lâm Uy Trạch đã thấy ảnh cậu mới up, An Kha Đình rep từng tin nhắn một.
 [Hôm nay tôi đi cùng Thương Diệp]
 [Không sao, tôi đỡ mệt hơn rồi!]
 [Tôi về sớm lắm, nhưng bận skin care nên không trả lời sớm được.]
 Lâm Uy Trạch thấy cậu gửi tin nhắn thì biết là cậu về rồi, anh đang định nhắn thêm thì An Kha Đình hỏi: [Sao anh quan tâm tôi thế?]
 Lâm Uy Trạch khựng lại, nhấn từ "thích" nhưng rồi lại lặng lẽ xóa đi, cuối cùng sửa thành: [Vì cậu là bạn tôi mà, tôi từng nói rồi còn gì.]
 Cuối cũng vẫn không thể dũng cảm nói ra.
 Hôm nay An Kha Đình đi ngủ sớm, mang theo lời chúc ngủ ngon và câu "cậu là bạn tôi mà" của Lâm Uy Trạch đi vào giấc mơ.
 Sáng hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh ngủ.
 Chỉ có hai người thường xuyên gọi điện cho cậu lúc sáng sớm là Dương Cảnh và Thương Diệp!
 "Alo, tôi dậy rồi, giờ đến công ty liền!"

 Thương Diệp ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
 An Kha Đình hỏi: "Cậu sao vậy?"
 Giọng Thương Diệp rất nhỏ: "Hôm nay tôi xin nghỉ một hôm."
 An Kha Đình lo lắng: "Cậu ốm à? Có chuyện gì không?"
 Thương Diệp nói không sao rồi tắt máy cái rụp.
 An Kha Đình khó hiểu, cậu nghĩ chuyện này có liên quan đến Lương Túc Vũ, thế là gọi cho cậu ta.
 Lương Túc Vũ không bắt máy.
 An Kha Đình sốt ruột nhưng không biết làm gì, chỉ đành nhanh chóng sửa soạn rồi đến nhà Thương Diệp.
 Bấm chuông mấy lần mới thấy người ra mở cửa, hình như Thương Diệp vừa khóc xong.
 "Cậu sao vậy? Có phải Lương Túc Vũ đã làm gì cậu không?"
 Thương Diệp mệt mỏi nói: "Cậu vào nhà đi đã!"
 Dù đang mệt nhưng Thương Diệp vẫn rót cho An Kha Đình một cốc nước.

Cô đặt lên trên bàn, bình thản nói: "Tôi và Lương Túc Vũ đã đi quá giới hạn rồi!"
 Nghe thấy lời này, đột nhiên cổ họng An Kha Đình nghẹn lại, những gì muốn nói lại không thể nói ra được.
 Thương Diệp chậm rãi kể chuyện: "Tối hôm qua sau khi cậu đi, có một đám người quen biết với Lương Túc Vũ đi tới thách cậu ta uống rượu.

Tôi đã ngăn cản nhưng cậu ta không nghe, có vẻ như trước đây, giữa họ và Lương Túc Vũ đã xảy ra chuyện gì đó.

Lương Túc Vũ uống say, tôi cũng không nhìn nổi nữa nên uống cùng cậu ta, ai ngờ loại rượu đó rất mạnh."

 "Trong cơn say, đám người kia còn định trêu chọc, giở trò với tôi nhưng Lương Túc Vũ dù không còn tỉnh táo nữa vẫn đứng ra bảo vệ tôi.

Đám người kia buông tha, tôi chếnh choáng đưa Lương Túc Vũ ra khỏi đó, định thuê khách sạn cho cậu ta rồi đi về, nhưng.......Chuyện sau đó thì cậu biết rồi đấy!"
 An Kha Đình nghe xong thì tức giận: "Tôi sẽ bắt thằng chó đó chịu trách nhiệm, cậu yên tâm, nó còn ở đây lâu nữa cơ!"
 Thương Diệp lắc đầu: "Không cần đâu, tình một đêm đâu phải chuyện gì xa lạ, huống hồ là tôi có tình cảm với cậu ta mà.

Lương Túc Vũ tỉnh dậy có nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi nhưng tôi không cần.

Tôi không cần một người không thích tôi.

Chỉ là tôi hơi mệt nên mới muốn xin nghỉ một ngày thôi."
 An Kha Đình vò đầu, cuối cùng đành thở dài: "Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến công ty trước đây! Cậu cần gì thì gọi cho tôi."
...----------------...
 Tui có đôi lời: Lương Túc Vũ không phải tra nam đâu nha!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


"Hôm nay Thương Diệp không đi làm, vậy cậu ở đây đọc kịch bản chương trình "Không sợ tiếng anh" đi.

Với cả bên nước rửa bát cũng mới gửi qua kịch bản livestream vào tuần sau, đọc nốt đi." - Dương Cảnh đưa cho An Kha Đình hai tập kịch bản rồi ai làm việc nấy.

An Kha Đình lười lái xe về nên ngồi trên sofa đọc.
 Ngồi đọc hết nửa buổi sáng thì Lương Túc Vũ gọi lại, lúc này cơn giận của An Kha Đình đã vơi đi một nửa.

Lương Túc Vũ biết An Kha Đình đã biết chuyện, thế nhưng vẫn thành thật thuật lại mọi chuyện.
 "Tao làm sai, tao nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
 An Kha Đình thở dài: "Tao không trách mày vô trách nhiệm, chỉ là Thương Diệp không cần mày phải làm như vậy."
 Bên kia, Lương Túc Vũ im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Có phải Thương Diệp thích tao không?"
 An Kha Đình: "Cuối cùng mày cũng nhận ra rồi đấy!"
 Có vẻ như Lương Túc Vũ bối rối lắm, cậu ta bèn hẹn gặp An Kha Đình ở quán cafe dưới công ty cậu.
"Nếu như Thương Diệp có chuyện gì, ý tao là, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn đó, tao sẽ kết hôn với cô ấy, dù cô ấy có muốn hay không!" - Đây là cách giải quyết mà Lương Túc Vũ đã nghĩ ra cả sáng nay.
 An Kha Đình khuấy cafe: "Còn phải tùy thuộc vào Thương Diệp nữa, nếu muốn chuyện gì cũng theo ý mình thì tốt nhất tối qua đừng có cậy mạnh mà nốc lắm rượu.


Quan trọng là bây giờ cô ấy không muốn nhìn mặt mày nữa kìa, mày tính chuyện đó đi đã.

Còn có thể làm bạn bè bình thường sau khi đã phát sinh chuyện đó chắc mà muốn kết hôn?"
 Lương Túc Vũ nghĩ cũng phải, vò vò cái đầu như tổ quạ, sau đó gục xuống bàn, miệng lẩm bẩm: "Tao phải làm gì bây giờ?"
 Lại ngẩng đầu lên: "Qua Tết là tao bay rồi!"
 An Kha Đình: "Còn kịp, bây giờ trước hết là mời Thương Diệp ăn một bữa, sau đó xin lỗi cho đàng hoàng.

Được đến đâu thì được."
 Tạm thời mới chỉ nghĩ ra được như thế, Lương Túc Vũ quyết định cuối tuần, đợi tâm trạng Thương Diệp ổn định sẽ mời cô đi ăn một bữa.
 Cũng sắp đến giờ trưa nên cậu ta muốn ở lại công ty An Kha Đình ăn cơm cùng cậu luôn.

Lúc đứng trong thang máy lướt điện thoại, đột nhiên lướt thấy một bài đăng, mới đăng từ mấy phút trước.

Vốn là Lương Túc Vũ không care lắm nhưng nhìn thấy tên Lâm Uy Trạch thì liền dừng lại đọc.
 Càng đọc sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.

Vừa ra khỏi thang máy, vào phòng làm việc của Dương Cảnh, cậu ta vội gọi An Kha Đình lại.
 "Ê này, mày đọc bài đăng này đi! Mới nhất đó.

Về Lâm Uy Trạch nhà mày."
 An Kha Đình vốn không định quan tâm, thế nhưng nghe đến ba chữ Lâm Uy Trạch, sắc mặt liền thay đổi.
 "Bài đăng về cái gì?"
 Lương Túc Vũ đưa điện thoại ra: "Lâm Uy Trạch hẹn hò với một nữ diễn viên nào đó."
 An Kha Đình giật lấy điện thoại, nhấn vào bài đăng, bỏ mặc Lương Túc Vũ ở bên cạnh đang bĩu môi: "Thế mà bảo là không có gì!"
 Nữ chính trong bài đăng là một diễn viên có tiếng, tên Cao Phi Lộ, bằng tuổi Lâm Uy Trạch, trước đây từng đóng chung với anh trong một bộ phim.


Bài đăng nói về quá trình quen nhau đến "yêu nhau" của Lâm Uy Trạch và cô Cao Phi Lộ kia.
 Kèm theo bài đăng là bức ảnh hai người có vẻ như là đang hôn nhau, cả hai đều đội mũ, góc mặt nghiêng nghiêng.
 An Kha Đình chỉ cần liếc mắt thôi đã có thể nhận ra người trong hình là Lâm Uy Trạch, trong lòng cậu cực kì khó chịu.

Cậu trả lại điện thoại cho Lương Túc Vũ, không thèm quan tâm nữa, vùi đầu vào ăn.
 Bài viết về chuyện yêu đương của Lâm Uy Trạch up lên chưa được 1 tiếng đồng hồ nhưng đã leo lên no.1 hotsearch, mục tin nóng.

An Kha Đình mở điện thoại chỉ thấy những người tát nước theo mưa, thủy quân, người qua đường cmt, fan couple của hai người đó đã bắt đầu tung một loạt video soi hint của hai người.
 Cả buổi chiều An Kha Đình không động vào điện thoại.

Buổi tối về nhà, cậu định mở laptop lên viết tiểu thuyết thế nhưng mãi vẫn không rặn ra được chữ nào.

Cuối cùng vào tài khoản "Kiwi", đăng một dòng trạng thái:
 Tâm trạng không tốt, nên làm gì bây giờ.
 Mới đăng đã có rất nhiều người vào cmt, có người hỏi cậu có chuyện gì, có người bảo cậu hãy đi ra ngoài tản bộ, có người bảo cậu đi ngủ,....!An Kha Đình đọc hết nhưng trong lòng vẫn không thấy được an ủi chút nào.
 Cậu nằm bò ra bàn, đột nhiên điện thoại kêu, có thông báo tin nhắn.

Thế nhưng vì đang không có tâm trạng nên cậu không mở lên.

Sau một lúc nghĩ ngợi vẩn vơ, cậu mới lười biếng mở điện thoại.

 [Cậu sao vậy?]
 [Có thể nói cho tôi nghe không?]
 Là Lâm Uy Trạch!
 An Kha Đình lúc này mới nhớ ra là mình đã nói cho Lâm Uy Trạch biết tên tài khoản dùng để tương tác với fan tiểu thuyết của mình, anh có thể vào xem bất cứ lúc nào.

Cậu sơ suất quá!
 An Kha Đình nghĩ thầm, tôi không vui là vì anh đó! Thế nhưng cậu vẫn lịch sự trả lời lại.
 [Tôi không sao.]
 Cuối cùng lại không nhịn được mà nhắn thêm: [Anh đó, có bạn gái mà không nói với tôi!]
 Không hiểu sao Lâm Uy Trạch đọc ra được giọng điệu sặc mùi hờn dỗi của cậu, anh thấy vui vui.
 [Tôi có giấu cậu đâu, cô ấy không phải bạn gái tôi.

Công ty tôi đã đăng bài thanh minh rồi, tôi mới share lại rồi đó, cậu lên đọc đi.]
 Nói đến đây, tâm trạng An Kha Đình mới khá lên, cậu mò vào đọc bài viết mà Lâm Uy Trạch mới share..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Bức ảnh trong bài đăng lúc trưa vốn là từ khi hai người còn đóng chung trong đoàn phim, từ hơn 1 năm trước rồi.

Thế nhưng đột nhiên nổi lên là do dạo gần đây Cao Phi Lộ vì một vài scandal cá nhân, không có tài nguyên nên lấy mới làm liều, lấy Lâm Uy Trạch ra làm bệ đỡ cho mình.
 Đây là Lâm Uy Trạch nói thật với cậu chứ trên bài đăng không kể chi tiết, công ty chỉ nói Lâm Uy Trạch hiện đang ở trong đoàn phim, tập trung quay phim mới.

Ảnh trong bài đăng là từ hơn 1 năm trước trong một cảnh quay thân mật của nam nữ chính ở phim cũ, nhưng lên phim đã bị cắt bỏ nên mọi người không phát hiện ra.
 Tâm trạng của An Kha Đình sau khi đọc bài đăng như nắng hạn gặp mưa rào, suýt thì lại dùng tài khoản Kiwi để nói tâm trạng mình đã tốt hơn rồi!
 Thế nhưng nhắn tin với Lâm Uy Trạch thì vẫn là: [Tôi vừa đọc rồi, thì ra là vậy!]
 Lật mặt nhanh như lật sách, Lâm Uy Trạch không kịp trở tay!
 [Tôi tưởng cậu khó chịu chứ?]
 An Kha Đình lươn lẹo: [Tôi có khó chịu đâu, chỉ nghĩ là anh có người yêu nhưng không nói với tôi thôi.]

 Lâm Uy Trạch:..........
 Mọi chuyện rõ ràng, An Kha Đình vui vẻ đi pha một cốc sữa nóng, sau đó cầm kịch bản đọc.

Uống hết sữa thì lại vui vẻ đi ngủ, không hề biết tâm trạng của Lâm Uy Trạch bên kia đang ủ dột.
 ***
 Một tuần sau khi nhận kịch bản, An Kha Đình đi livestream cho thương hiệu nước rửa bát.

Hôm cuối tuần Lương Túc Vũ mời Thương Diệp đi ăn một bữa, An Kha Đình không hỏi hai người đã nói chuyện gì nhưng tâm trạng Thương Diệp có vẻ tốt hơn!
 An Kha Đình cùng Thương Diệp đến studio mà bên nước rửa bát đã thuê, stylist cũng là người của bên đó luôn.

Vậy nên An Kha Đình không mong chờ gì nhiều lắm, thế nhưng khi nhìn thấy áo sơ mi xanh lè xanh lẹt, thêm ít vệt vàng trên áo nữa, đột nhiên An Kha Đình cạn lời!
 Có thể mang cho tôi chiếc áo khác được không?
 Stylist như đọc được suy nghĩ của cậu: "Không được đâu, vì nước rửa bát của chúng tôi màu xanh mà, áo cũng phải màu xanh chứ.

Mấy vệt vàng tượng trưng cho vết bẩn trên áo, nhưng vì là có nước rửa bát, xóa tan mọi vết bẩn."
 An Kha Đình nhíu mày: "Tên nước rửa bát là Cafe sao không lấy áo màu nâu?"
 Stylist: "Tên là Cafe vì người sáng lập ra, tức là ông chủ của chúng tôi thích uống Cafe, nhưng nước rửa bát là hương táo xanh thì đương nhiên phải lấy màu xanh làm chủ đạo rồi!"
 Thương Diệp cười muốn ná thở: "Cũng sáng tạo ghê!"
 Cuối cùng sau bao phen đấu tranh, An Kha Đình vẫn phải mặc chiếc áo sơ mi xanh lét đó vào.


Cứ tưởng xấu lắm, ai ngờ phối với quần jeans trắng lại đẹp không tưởng!
 Stylist tấm tắc khen: "Tôi đã nói là tôi có mắt nhìn người mà!"
 Đến lúc này, An Kha Đình và Thương Diệp không chê lên chê xuống như ban nãy nữa, chủ yếu là do An Kha Đình da trắng nên mặc khá hợp, cân được tông màu này.
 Cả khung cảnh buổi livestream phía sau An Kha Đình cũng ngập tràn trong màu xanh lục, xanh lá cây, xanh nõn chuối,.....!đủ các tông màu xanh. Thích uống Cafe nhưng yêu màu xanh đây mà!
 Chai nước rửa bát An Kha Đình từng xem qua rồi nhưng thấy trong buổi livestream thì vẫn đủ sốc.
 Còn có kiểu đựng nước rửa bát trong lon luôn á hả!
 Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, An Kha Đình thầm đoán chắc chắn buổi livestream hôm nay sẽ cực kì bất ổn đây!
 Bắt đầu livestream, chẳng có mống nào vào xem ngoài "người nhà", được mấy phút thì fan của An Kha Đình kéo vào.

Cảm ơn các cô nàng ấy vì có nhiều tiền, nhiều mối quan hệ, chẳng mấy chốc bao nhiêu người cũng ồ ạt đến xem, con số tăng mạnh từ mấy trăm lên đến hàng nghìn.
 An Kha Đình mải mê giới thiệu sản phẩm, cho đến khi giơ lon đựng nước rửa bát ra, không một cmt chạy qua màn hình.

Thế rồi 1s bùng nổ, mọi người đồng loạt thả hahahaha!

 Có người còn hỏi chiếc áo của An Kha Đình có thể mua được ở đâu, An Kha Đình lén hỏi staff phía sau, kết quả người đó nói: "Hàng limited, cả thế giới chỉ có 1 cái, do chính tay ông chủ của chúng tôi may.

Cái chỗ vàng vàng này trông nghệ thế thôi nhưng được lấy từ vải thừa đấy!"
 An Kha Đình câm nín tại chỗ, quay lại trước màn hình, cậu cười hiền hòa: "Chiếc áo này của mình sợ là không mua được ở đâu cả, vì đây là hàng ông chủ của Cafe tự làm cho mình.

Mọi người thông cảm nha!"
 Mặc những cmt tiếc quá của mọi người, ở một nơi nào đó, bên kia màn hình, Trương Dạ Lan cầm tách trà, vừa xem livestream vừa mỉm cười.

Sau đó bà cầm điện thoại lên, gọi vào dãy số quen thuộc.
 "Con trai, bao giờ rảnh có thể mời bạn con đến nhà mình chơi không? Cái cậu tên là An Kha Đình đó!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


"Livestream sắp kết thúc rồi, hôm nay mình rất vui và hi vọng mọi người cũng vậy!" Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, An Kha Đình chào tạm biệt mọi người rồi tắt livestream.

Cậu thở ra một hơi: "Mọi người nhiệt tình quá!"
 Staff cười, trêu cậu: "Cậu cũng hợp với thương hiệu của chúng tôi phết đấy, có khi sau livestream lại bán chạy ấy chứ nhỉ?!"
 Dù sao thì thương hiệu mới thành lập, An Kha Đình cũng không quá hi vọng gì nhiều nhưng thấy staff kia nói vậy, cậu chỉ cười lịch sự.
 Thương Diệp trêu: "Không phải nói là việc cậu làm giỏi nhất à? Phờ phạc thế!"
 An Kha Đình: "Buổi livestream bất ổn thật sự, tại vì kịch bản không dài, chủ yếu là bên thương hiệu muốn tôi tự do phát huy nên tôi phải trả lời cả bình luận của mọi người nữa.

Tôi cũng không nghĩ là nhiều người vào xem như vậy!"
 Hết một buổi tối, An Kha Đình vào phòng trang điểm thay đồ, tẩy trang, sau đó ra ngoài ăn đêm cùng Thương Diệp.
 "Lịch trình của cậu là sáng mai qua nhà xuất bản một chuyến, đã chọn được họa sĩ thiết kế bìa rồi, chiều sẽ đến trường quay của chương trình "Không sợ tiếng anh"."
 An Kha Đình cầm xiên nướng, gật đầu tỏ vẻ biết rồi.
 Đang tập trung ăn uống, có tin nhắn gửi đến nhưng vì điện thoại ở trong túi, lại mải ăn nên An Kha Đình không để ý, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại reo, cậu mới lau tay rồi rút điện thoại ra.
 Lâm Uy Trạch gọi à?

 An Kha Đình một tay nghe máy, tay kia cầm một xiên khác.
 "Tôi đây!"
 "Ừ, tôi vừa đi livestream về."
 "Sao, rảnh à, để tôi hỏi Thương Diệp xem.

Mà để làm gì vậy?"
 "Hảaaa?????!!!!"
 An Kha Đình ngạc nhiên đến mức cằm suýt rớt xuống đất.

Thương Diệp đang ăn cũng phải ngẩng lên, vẻ mặt như muốn hỏi có chuyện gì vậy.
 "Được rồi, tôi biết rồi!"
 Cúp điện thoại, vẻ mặt An Kha Đình cực kì đặc sắc, như một nồi lẩu thập cẩm, Thương Diệp nhìn mà không ra.
 "Gì vậy?"
 An Kha Đình hỏi cô: "Lịch trình cả tuần này của tôi là làm những gì vậy.

Cô nói hết đi!"
 Thương Diệp nói một lèo: "Ngày mai thì tôi nói rồi nè, cả ngày kia cậu sẽ đi chụp ảnh quảng cáo cho Cafe, ngày kia nữa sẽ đến thương hiệu trà đào.

Hai ngày cuối tuần đến nhà xuất bản, còn về thương hiệu cá nhân có bổ sung gì nữa thì sẽ bổ sung vào tuần sau."
 An Kha Đình: "Nghĩa là mấy ngày tới không có lịch trống luôn hả?"
 "Ừ.

Mà cậu có việc gì, Lâm Uy Trạch nói gì vậy?"
 An Kha Đình thở dài: "Chắc cậu không tin chứ mẹ anh ấy muốn mời tôi đến nhà ăn cơm."
 Thương Diệp nghe xong, thầm nhủ may mà cô không uống nước, tin này thật sự rất sốcccc!!!!!!

 "Thật?!"
 "Ai đùa mấy chuyện này đâu?"
Thương Diệp tỏ vẻ như không thể tin nổi: "Chưa gì đã dẫn nhau về ra mắt gia đình rồi! Lâm Uy Trạch đánh nhanh thắng nhanh đấy!"
 An Kha Đình không còn lời nào để nói: "Mẹ anh ấy là fan của tôi, cậu tin không?"
 Đến lúc này thì Thương Diệp thật sự bùng nổ, vẻ mặt vặn vẹo thay cho lời nói.
 "Tin sốc trong ngày, ai mà đăng cái này lên mạng bảo đảm ngày mai sẽ có tin cậu và Lâm Uy Trạch kết hôn, ngày kia đi tuần trăng mật! Trời ạ, khó tin thật luôn ý!"
 An Kha Đình: "Cậu bớt nghĩ nhiều lại, chỉ đơn giản là gọi đến nhà ăn cơm thôi."
 Thương Diệp khinh bỉ: "Cậu dám nói cậu không sốt sắng?"
 An Kha Đình:................!!!
 Thực ra là rất sốt sắng!
 "Nhưng chắc tôi sẽ chỉ đến vào cuối tuần này được thôi, mấy hôm tới bận rồi mà!"
 Thương Diệp: "Tôi có thể giúp cậu thương lượng, lùi lịch quay quảng cáo lại để đi ăn cơm với gia đình Lâm Uy Trạch!"
 An Kha Đình: "Tôi được mời hay cậu được mời.

Biết người ta sốt sắng mà cứ chọc hoài, thôi ăn nhanh đi còn về, sáng mai phải dậy sớm đấy!"
 ....
 An Kha Đình bận rộn chạy quảng cáo mấy hôm liền, cũng đã nói trước với Lâm Uy Trạch là cuối tuần mình sẽ đến nhà anh ăn cơm.


Mà càng đến gần ngày cậu lại càng lo lắng.
 Thương Diệp bảo An Kha Đình mua ít trái cây đến.
 "Có phải đi thăm người ốm đâu mà mua trái cây?"
 "Thế cậu biết ba mẹ Lâm Uy Trạch thích gì mà mua, anh ta còn có cả em gái nữa đấy! Mua trái cây là để sau khi ăn xong sẽ ăn tráng miệng."
 "Cũng có lí! Nhưng chẳng lẽ mời người khác đến nhà mà chủ nhà không chuẩn bị trái cây?!
 Thương Diệp: "Cũng có lí!"
 Thế nhưng nghĩ không ra là mua gì được, hoa hoét lại càng không.

Cuối cùng An Kha Đình vẫn chỉ đành chọn mua ít hoa quả mang đến.
 Khi Lâm Uy Trạch đến đón cậu, thấy trên tay cậu cầm túi hoa quả, anh nói: "Cậu không cần mua gì đến đâu, đừng khách sáo như vậy!"
 An Kha Đình biết ngay là kiểu gì anh cũng sẽ nói vậy nhưng cậu chỉ đáp lại: "Đi tay không lại càng không được."
 Cũng có lí!
 Cuối cùng Lâm Uy Trạch không nhắc đến chuyện quà cáp nữa, bảo An Kha Đình lên xe.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Xe của Lâm Uy Trạch dừng trước cổng nhà anh, An Kha Đình biết là phải xuống rồi nhưng trong lòng cậu vẫn đang khá "run".

Mà đã đến nơi rồi thì không thể nói muốn quay về được.
 An Kha Đình hít sâu một hơi, sau đó mở cửa xe ô tô, bước xuống.
 Có vẻ như ba mẹ Lâm Uy Trạch ở trong nhà biết anh đưa cậu đến nơi, khi An Kha Đình vừa đi được mấy bước thì thấy hai người đó đã đứng ở cửa rồi!
 Mẹ Lâm Uy Trạch, biên đạo, diễn viên múa nổi tiếng Trương Dạ Lan, người thật còn đẹp hơn trong hình, bà cười vui vẻ với An Kha Đình.
 "Là Đình Đình phải không? Vào nhà đi!"
 Lâm Uy Trạch đang cất xe trong gara nên An Kha Đình đành lễ phép chào ba mẹ anh rồi xách túi hoa quả vào nhà, lòng bàn tay chảy mồ hôi ướt nhẹp.
 "Con chào cô chú ạ!"
 Vào trong nhà rồi, cậu dùng hai tay cầm túi hoa quả để lên bàn.

 "Dạ, con không biết mua gì nên mua ít hoa quả để chút nữa cả nhà ăn tráng miệng ạ."
 Quý bà Trương Dạ Lan cười híp cả mắt, ngay cả ba Lâm Uy Trạch vốn có vẻ mặt lạnh lùng cũng phải mỉm cười vì cậu vừa chân thành vừa đáng yêu.
 "Con không cần khách sáo như vậy, hai cô chú nghe Trạch nói rồi, con là bạn của nó, ở đây cứ tự nhiên thoải mái như người một nhà đi! Lần sau đến ăn mang đồ gì nữa đến là cô giận đó!"
An Kha Đình không biết nói sao, được yêu quý mà có chút bối rối.
 "Dạ, dạ, con biết rồi ạ!"
 Ba mẹ Lâm Uy Trạch chỉ hỏi cậu mấy câu đơn giản về công việc, gia đình, sau đó Lâm Uy Trạch vào bếp với mẹ anh, ba anh thì lên tầng, để An Kha Đình thoải mái hơn, tự do ngắm nhìn xung quanh.

Trái tim An Kha Đình bình ổn lại, cậu có thời gian quan sát ngôi nhà của ba mẹ Lâm Uy Trạch.
 Hai người sống ở một khu đô thị cao cấp cách trung tâm thành phố không xa, ngôi nhà không quá to nhưng có cảm giác rất thơ, rất yên bình.

Từ cổng lớn vào là lối đi rải sỏi, có cả đường dành cho xe ô tô vào sân.

Bên cạnh là một khu vườn nhỏ trồng vài khóm hoa, có xích đu và một bàn trà.

Còn bên trong nhà không xa hoa tráng lệ mà rất có hương vị gia đình, vài bức tranh treo trên tường, lọ hoa để trên bàn với mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp bay ra.
 An Kha Đình đang mải quan sát thì có một cô gái bước từ trên tầng xuống, tóc đen dài, dáng người cao gầy, xinh đẹp theo kiểu con gái dịu dàng.

Đây hình như là em gái Lâm Uy Trạch, tên là Lâm Lan Vy thì phải?
 "Em chào anh ạ!"
 Em gái chào, An Kha Đình cũng đứng dậy chào cô.


Càng nhìn càng nghi ngờ không biết đứa em gái ở nhà của mình có phải là con gái thật nữa không?! Tóc thì đổi màu liên tục như tắc kè, quần áo rộng thùng thình còn rách chỗ này chỗ kia, giống y chang anh trai nó!
 Lâm Lan Vy là sinh viên trường múa nên bước đi cũng rất thanh thoát nhẹ nhàng.

Tuy vậy nhưng cũng không hề e dè mà ngược lại, cách nói chuyện có vẻ khá thoải mái.
 Cuối cùng người ngại biến thành An Kha Đình, cậu đành phải vào bếp phụ giúp mẹ Lâm Uy Trạch với anh, Lâm Lan Vy cũng đi vào theo.

Cả 4 người, ngoại trừ ba Lâm Uy Trạch đang ở trên phòng thì đứng chen chúc nhau trong căn bếp nhỏ.

Mẹ Trương cười không ngớt!
 Bữa trưa diễn ra rất vui vẻ, mẹ Trương đúng là fan của cậu thật, bàn ăn toàn món cậu thích.

Ba Trương giả vờ ghen ra mặt nhưng cũng gắp thức ăn cho cậu liên tục, bát An Kha Đình lúc nào cũng ngập thức ăn.


Đến khi cảm tưởng như bụng mình sắp căng ra rồi, An Kha Đình lễ phép đứng dậy, thôi không ăn nữa mà xung phong vào bếp gọt hoa quả.
 Gia đình Lâm Uy Trạch quả thực rất đáng yêu, ba anh làm kinh doanh, mặt thì trông nghiêm khắc thế thôi nhưng thật ra rất thương vợ chiều con, mẹ anh thì trẻ đẹp còn duyên dáng khéo léo, em gái vừa dịu dàng vừa phóng khoáng, đúng là cực phẩm mà! Thế nhưng Lâm Uy Trạch sao lại hướng nội thế được nhỉ?!
 An Kha Đình vừa gọt táo vừa suy nghĩ, đến khi Lâm Uy Trạch vào, cậu giật mình lỡ cứa dao vào tay!
 "Aisss!" - An Kha Đình xuýt xoa.
 Lâm Uy Trạch lo lắng ra mặt: "Cậu có sao không?"
 Anh cấp tốc cầm tay cậu, sau đó gọi với ra ngoài: "Mẹ ơi, nhà mình còn urgo không ạ, An Kha Đình bị đứt tay rồi!"
 Thực ra vết thương cũng không sâu lắm, không chảy nhiều máu nhưng vẻ mặt Lâm Uy Trạch nghiêm trọng khiến An Kha Đình không kìm được mà nói một câu: "Tôi ổn mà!"
 Lâm Uy Trạch thì lại không cảm thấy như vậy, vừa dán urgo cho cậu vừa nói: "Lần sau cậu đừng động vào dao nữa!"
 Hình như Lâm Uy Trạch đang tức giận, An Kha Đình ngẩn người nhìn anh, tim cậu đập nhanh hơn, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Ăn xong bữa trưa, An Kha Đình không nán lại nhà ba mẹ Lâm Uy Trạch lâu vì chiều cậu phải đến nhà xuất bản một chuyến.

Vốn là không định phiền Lâm Uy Trạch đưa về, nhưng anh bảo anh qua công ty có chút việc luôn, thế là An Kha Đình lại để anh chở đến tận nơi. Sau đó khi cậu xuống xe, Lâm Uy Trạch tận tình đưa cho cậu thêm mấy cái urgo nữa, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng để vết thương dính nước đấy!"
 An Kha Đình từ lâu vốn đã chẳng thấy đau rồi, thế nhưng vẫn gật đầu đáp lời anh.
 "Được rồi, tôi vào trong trước đây!"
 Một màn ngọt ngào sến súa này bị Thương Diệp bắt gặp.

Cô không định đến đâu nhưng nghe An Kha Đình than là nhà xuất bản có nhiều việc cần làm nên mới xách đuýt đi.

Ai dè lại thấy cậu và Lâm Uy Trạch anh anh tôi tôi!
 Vào trong rồi, Thương Diệp mới hỏi: "Bao giờ cậu định comeout hả?"
 An Kha Đình giật mình: "Nói tào lao gì vậy!"

 Thương Diệp mặt không đổi sắc: "Chẳng phải ăn một bữa cơm xong yêu nhau rồi đấy à?"
 An Kha Đình: "Không phải, chỉ là anh ấy nhắc nhở tôi thôi."
 Thương Diệp nhún vai: "Thôi tùy cậu, tôi chỉ dặn dò cậu vậy thôi, nhưng hãy nhớ là nếu có gì thật, thì tôi và Dương Cảnh phải là người biết trước cánh truyền thông đấy!"
 An Kha Đình nhớ đến nghề nghiệp, thân phận của Lâm Uy Trạch và mình mà có chút đau đầu.

Nhưng ở trong giới cũng có vài cặp đồng tính công khai yêu đương, fan vẫn rất ủng hộ đấy thôi!
 Sự lo lắng và quan tâm của Lâm Uy Trạch ban nãy khiến An Kha Đình nghi ngờ, bình thường anh là người không hay để lộ cảm xúc, những lần gặp nhau trước đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra nên cậu không nhận ra được điều gì cả.
 Cả buổi chiều làm việc ở nhà xuất bản mà đầu óc cậu cứ như lên mây.

Thích hay không thích đây!
 Mà tuần sau đã đến Giáng sinh rồi, An Kha Đình định tặng Lâm Uy Trạch một món quà gì đó, sau đó cùng đi chơi.

Cậu muốn quan sát thêm anh một thời gian nữa xem sao.
 Thế nhưng lời Thương Diệp nói đã đập tan suy nghĩ của cậu.
 "Giáng sinh tuần sau, Cafe mở bán đợt nước rửa bát đầu tiên, 4h chiều tại trung tâm thương mại, nhất định cậu phải có mặt!"
 4h chiều?!
 An Kha Đình nghe mà đau lòng: "Ai kêu bán buổi chiều vậy?"
 Thương Diệp: "Cậu đó!"
 "Không nhớ hả, cách đây nửa tháng, chính cậu là người đã nói câu đó!"
 An Kha Đình: Hóa ra nghiệp là do tôi tự tạo!!!
 Gần đến Giáng sinh, giữa một rừng sắc đỏ của trung tâm thương mại thì An Kha Đình và nhãn hàng Cafe yêu dấu của cậu có màu xanh lá.

An Kha Đình định tẩy tóc thành màu xanh lá theo nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Uy Trạch, cậu quyết định đội tóc giả.


Ngoài độc đáo ra thì không biết nên khen thêm gì nữa!
 Lâm Uy Trạch chắc cũng bận chạy đi chạy lại giữa đóng phim với quảng cáo, mấy ngày trước Giáng sinh vô vọng rồi, coi như không rủ được!
 Tâm trạng An Kha Đình ủ dột mất mấy ngày liền, đến hôm Giáng sinh, Thương Diệp nói với cậu: "Hôm nay dự là mở bán đến 10h tối, luyện tập cơ miệng đi!"
 An Kha Đình: "Tôi biết rồi!"
 Trèo lên xe, An Kha Đình ngồi ở phía sau, bên cạnh là một túi quà nhỏ.

Cậu nghĩ rồi, tuy có thể sẽ không gặp được Lâm Uy Trạch và tặng quà đúng ngày nhưng cứ mua trước, nếu như kịp giờ thì còn may.
 An Kha Đình mở điện lên nhắn tin với Lâm Uy Trạch.
 [Hôm nay anh có lịch trình gì không?]
 Mấy phút sau Lâm Uy Trạch mới rep: [Sáng đi chụp ảnh quảng cáo, chiều về đóng phim.]
 Bây giờ đã hơn 3h chiều rồi, tức là Lâm Uy Trạch đã về tới đoàn phim.

Nếu như nhắn tin từ sớm thì sáng An Kha Đình còn có thể đến gặp anh.
 [Vậy hả?]
 [Cậu có chuyện gì à?]

 [Thôi, anh đóng phim đi.]
 [Tôi đang trong giờ nghỉ, vẫn còn thời gian.]
 An Kha Đình vân vê mép điện thoại, ý của Lâm Uy Trạch là bây giờ anh đang rảnh á hả? Nhưng chưa kịp để An Kha Đình nhắn tiếp, Lâm Uy Trạch gửi cho cậu một tin.
 [Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.

Hôm nay muốn rủ cậu đi chơi nhưng lại kín lịch mất rồi, còn cậu thế nào?]
 An Kha Đình: [Cảm ơn, chúc anh Giáng sinh vui vẻ.

Bây giờ tôi phải đến trung tâm thương mại, vì bên nước rửa bát mời tôi làm đại sứ thương hiệu mở bán hàng đợt đầu tiên, từ 4h chiều đến 10h tối.]
 Lâm Uy Trạch đọc xong mà thầm thở dài.
 [Được, tôi biết rồi!]
 Đạo diễn gọi nên phải cất điện thoại, thế nhưng trong đầu Lâm Uy Trạch đã nảy ra một ý tưởng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


An Kha Đình đứng chụp ảnh, cười nói suốt mấy tiếng đồng hồ, hai chân và cơ miệng cậu mỏi nhừ.  Thật sự mà nói, trong sự nghiệp của cậu, đây là lần đầu tiên phải đứng và nói nhiều như vậy.
 1000 chai nước rửa bát thế mà đã bán sạch chỉ sau 6 tiếng đồng hồ, một con số mà ngay cả người sáng lập thương hiệu, một ông chú có gu thẩm mỹ tệ hại nào đó cũng không thể tin được!
  An Kha Đình mặc áo khoác dày, đeo khẩu trang, mệt mỏi bước lên xe ô tô.

Cậu chưa ăn tối nhưng bây giờ chưa muốn ăn cho lắm, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
 Nằm ngả người trên ghế của xe ô tô, đang lim dim thì đột nhiên chuông điện thoại rung.

An Kha Đình hé mắt thấy tên người gọi, cậu mệt mỏi nghe máy.
 "Alo, tôi đây!"
 Lâm Uy Trạch bên kia nghe thấy giọng cậu hơi khàn, lo lắng hỏi: "Cậu mệt hả?"
 An Kha Đình không thèm nói dối: "Ừm, mệt lắm, hai chân đau nhức, miệng cũng mỏi."
 Lâm Uy Trạch: "Cậu ăn tối chưa, sắp về nhà chưa?"
 An Kha Đình nghiêng đầu nhìn cảnh đêm thành phố xa dần qua cửa kính ô tô.


Tuyết rơi lả tả.

Đêm nay sẽ lạnh đây!
 "Tôi đang trên đường về nhà rồi, còn anh?"
 "Tôi tan làm rồi, vừa mới lên phòng."
 Cả hai người đều nói chuyện rất nhẹ, sau đó An Kha Đình lại ngủ trước mất tiêu, Lâm Uy Trạch cứ thế nghe tiếng thở đều đều của cậu qua điện thoại.
 Xe chạy thêm một đoạn đường nữa là đến khu nhà An Kha Đình ở, Thương Diệp khẽ đánh thức cậu.

An Kha Đình dụi dụi mắt, bước xuống xe.

Bây giờ cậu mới để ý đến điện thoại của mình, từ nãy đến giờ Lâm Uy Trạch không cúp máy, cứ thế mà lặng lẽ ở bên cạnh cậu.
 An Kha Đình vừa đi vừa gọi anh: "Này, sao anh không tắt điện thoại đi?"
 Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là, cậu vừa nói khỏi mồm thì nghe thấy tiếng Lâm Uy Trạch trả lời rất rõ ràng, ở ngay bên cạnh.
 "Vì tôi muốn đợi cậu."
 An Kha Đình kinh ngạc ngước mắt lên, cậu thấy Lâm Uy Trạch đứng trước cổng nhà mình.

Anh đeo khẩu trang, khăn quàng cổ, đội mũ len và mặc áo khoác dày, đôi mắt cong cong nhìn cậu cười dịu dàng.
 Tuyết rơi hòa lẫn ánh đèn đường vẽ nên một cảnh sắc tuyệt đẹp, An Kha Đình cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn.
 Lâm Uy Trạch tiến lên mấy bước, tay phủi đi những bông tuyết đang vờn trên mái tóc cậu, hỏi: "Không lạnh à, vào nhà thôi."
 Lâm Uy Trạch kéo An Kha Đình đi, tay cậu mở khóa cửa nhưng hồn thì đã treo ngược cành cây.
 Vào nhà ấm áp hơn một chút thì An Kha Đình mới bừng tỉnh, hỏi Lâm Uy Trạch: "Sao anh bảo anh vừa đóng phim xong mà?"
 Lâm Uy Trạch thay dép: "Tôi hoàn thành cảnh quay sớm nên lái xe đến đây."
 "Anh đỗ xe ở đâu rồi?"
 "Vì không có người ra xác nhận nên tôi không thể đi xe vào trong này, đành gửi ở bên ngoài rồi đi bộ vào."
 An Kha Đình trách anh: "Lần sau nếu quay muộn quá thì không cần đến, còn nếu đến thì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy!"
 Lâm Uy Trạch: "Ừ, tôi biết rồi! Còn có cái này, tôi đoán cậu quay muộn như vậy chưa ăn tối nên đã mua mang đến.


Còn nóng đó!"
 Lâm Uy Trạch lúc này mở áo khoác, lôi cái túi trong lòng mình ra.
 Anh mua cho An Kha Đình bánh ngô chiên, vì giữ ấm lâu nên còn nóng giòn.

An Kha Đình chợt thấy sống mũi cay cay.
 Bánh ngô chiên đầy dầu mỡ nhưng anh lại bọc trong áo khoác của mình để nó không bị nguội.
 "Anh không cần phải làm như thế đâu!"
 Cậu chớp chớp mắt, quay mặt đi.
 Lâm Uy Trạch thấy cậu là lạ, anh muốn hỏi nhưng sợ cậu không vui, nghiêng người nhìn mặt cậu.

Thấy giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt An Kha Đình, Lâm Uy Trạch hốt hoảng: "Tôi làm sai điều gì à? Cậu đừng khóc, cậu không thích ăn bánh ngô phải không, tôi không biết! Cậu đừng khóc, là lỗi của tôi!"
 Được dỗ dành, nước mắt An Kha Đình cứ thế thi nhau chảy xuống.

Cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi không trách anh, chỉ là tôi mệt thôi!"
 An Kha Đình khóc hết, để nước mắt cuốn trôi cả sự mệt mỏi, tủi thân.

Đến khi bình tĩnh lại, cậu lại thấy có hơi mất mặt.
 "Này, anh hãy quên chuyện ban nãy đi nhé!"

 Lâm Uy Trạch làm sao mà quên được, người mình thích khóc trước mặt mình, sẽ còn rất đau lòng là đằng khác.

Thế nhưng vì để cậu vui nên anh đồng ý.
 Lâm Uy Trạch mở túi bánh ngô ra, lấy một cái đưa cho cậu.

An Kha Đình cảm ơn rồi nhận lấy, cứ thế ăn hết liền tù tì 3 cái.
 Lâm Uy Trạch ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn, chóp mũi vẫn còn ửng hồng, mắt vẫn còn đỏ, bộ dạng trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Đợi cậu ăn xong rồi, anh lại hô biến, lấy trong túi áo khoác ra một món đồ.
 "Tặng cậu quà Giáng sinh, chút nữa tôi về mới được mở ra đó!"
 An Kha Đình lúc này mới chợt nhớ ra túi quà mình mua tặng Lâm Uy Trạch, may là lúc xuống xe, Thương Diệp đã nhét vào tay cậu rồi.
 "Cảm ơn anh, tôi cũng có quà tặng anh nè!"
 Tặng quà qua lại cho nhau xong thì cũng đã gần 11 rưỡi, sáng mai Lâm Uy Trạch còn có cảnh quay, An Kha Đình định bảo anh ở lại ngủ sáng mai về, thế nhưng Lâm Uy Trạch đã đứng dậy, anh sợ mai về thì không kịp.
 An Kha Đình tiễn anh ra tận cổng khu nhà, trước khi lên xe, đột nhiên anh quay lại nói với cậu: "Ngày mai cậu sẽ có một bất ngờ."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


"Gì cơ? Thật á?!!!!" An Kha Đình mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin được vào tai mình.

Dương Cảnh cười còn sung sướng hơn cậu.
 "Khách mời thường trú của chương trình "Xách ba lô lên và đi", không phải ai cũng có thể được mời đâu.

Còn là khách mời thường trú nữaaaaa!!!!!"
 Chương trình "Xách ba lô lên và đi" mà Dương Cảnh vừa mới nhắc đến năm nay là mùa thứ 5.

Từ mùa 1 khi chương trình bắt đầu khởi động, từ nhà sản xuất đến đạo diễn đều là những tên tuổi có tiếng trong giới, người được mời tham gia đều cỡ sao hạng A.

Cho dù chương trình giải trí theo kiểu đi du lịch bây giờ mọc lên như nấm sau mưa, thế nhưng "Xách ba lô lên và đi" vẫn cực hot, luôn dẫn đầu về lượt xem so với những chương trình chiếu cùng khung giờ, thậm chí có mùa còn vượt qua cả lượt xem phim truyền hình.

 Dương Cảnh sáng sớm nghe được tin vui đã gọi ngay An Kha Đình đến công ty, cả quản lý lẫn nghệ sĩ hò hét trong phòng làm việc, Thương Diệp đứng một bên đau đầu xoa thái dương.
 "Dừng lại đi, nếu không muốn chút nữa quản lý cấp cao xuống gõ cửa phòng."
 Dương Cảnh và An Kha Đình ngưng hò hét, nhưng cười thì vẫn cười.

An Kha Đình nói: "Hôm qua Lâm Uy Trạch nói rằng hôm nay em sẽ có một bất ngờ, em còn thắc mắc không biết là gì,.......", nói được một nửa An Kha Đình im bặt.
 Dương Cảnh thấy cậu im im thì cũng thấy lạ, anh ngạc nhiên hỏi.
 "Sao vậy? Lâm Uy Trạch làm sao?"
 An Kha Đình nhận ra điều gì đó: "Nếu thế thì, Lâm Uy Trạch cũng tham gia chương trình này!"
 "Anh đợi em một tí!"
 An Kha Đình vội lôi điện thoại ra, gọi vào số của Lâm Uy Trạch.

Chuông gần tắt thì Lâm Uy Trạch mới nghe máy, anh vừa trang điểm xong, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên trong ngày.
 Có vẻ như Lâm Uy Trạch biết An Kha Đình gọi cho mình vì chuyện gì.
 "Tôi đây!"
 An Kha Đình hỏi anh: "Hôm qua trước khi lên xe anh nói với tôi là tôi sẽ có một bất ngờ, có phải là lời mời tham gia chương trình "Xách ba lô lên và đi" không?"
 Lâm Uy Trạch: "Đúng rồi đấy, nhanh thế mà bên đó đã liên lạc với cậu rồi à?"
 An Kha Đình nghi hoặc: "Nhưng, sao anh lại biết bọn họ sẽ mời tôi?"
 Lâm Uy Trạch nói dối không chớp mắt: "Thì khi bọn họ đến gặp tôi, tôi có hỏi là định mời những ai nữa, ban đầu bọn họ không nói đâu nhưng chỗ tôi quen biết ấy, cuối cùng vẫn nói cho tôi biết là định mời cậu.

Bên chương trình tính liên hệ với tôi trước rồi cậu sau, bảo tôi giữ bí mật."
 An Kha Đình thở ra một hơi: "À, ra vậy.


Sáng nay bọn họ liên hệ với Dương Cảnh rồi.

Mà anh chắc đang quay phim nhỉ, tôi cúp máy đây nha!"
 Lâm Uy Trạch chào tạm biệt, An Kha Đình cúp máy, cười híp cả mắt lại mà không biết rằng, Lâm Uy Trạch cúp điện thoại của cậu xong liền thở phào một hơi.

Tống Khang đứng bên cạnh bĩu môi: "Chính anh bảo đạo diễn là muốn anh tham gia thì phải mời cả cậu ấy, thế mà bây giờ lại bảo là mời tôi trước mời cậu sau.

Đúng là sức mạnh của tình yêu mà, biết nói dối rồi đấy!!"
 ....
 Vì dạo này nhận được vài hợp đồng quảng cáo nên cũng giúp tăng độ nhận diện của An Kha Đình trong giới.

Bây giờ cậu lại được mời tham gia chương trình "Xách ba lô lên và đi" đang rất có tiếng nữa, nhớ ra chị dâu và mẹ mình đều rất thích xem chương trình này, ngày đầu năm An Kha Đình hí hửng về nhà khoe một phen.
 Không ngoài dự đoán của cậu, chị dâu thể hiện sự thích thú ra mặt, mặc kệ chồng mình đang đen mặt ngồi bên cạnh, Thiệu Linh Thanh bảo An Kha Đình nhớ xin chữ kí Lâm Uy Trạch cho chị.
 "Quá là easy, em còn là bạn của anh ấy cơ mà, từng đến nhà anh ấy ăn một lần rồi!"

 Hai mắt Thiệu Linh Thanh tỏa sáng: "Thằng nhóc này, nếu thế thì bao giờ em phải mời người ta đến nhà mình một lần chứ.

Có qua có lại!"
 An Kha Đình nhìn đội hình hùng mạnh nhà mình, tự nhiên thấy rén hộ Lâm Uy Trạch, nhất là vị trí của cậu "không phải út nhưng được cưng chiều nhất nhà", mời Lâm Uy Trạch e là hơi khó, thế nhưng cậu vẫn đồng ý với chị dâu.
 Mẹ cậu thì cười suốt cả buổi, định gọi điện khoe mấy bà bạn nhưng An Kha Đình đã kịp ngăn lại, cậu muốn bao giờ có thông báo chính thức thì hẵng khoe sau.
 Chỉ có An Tư Lạc sau giờ ăn tối, lén lút thì thầm với An Kha Đình: "Này, khai thật đi, anh với Lâm Uy Trạch kia có gì đúng không? Nhìn mặt anh lúc nhắc đến tên anh ta là em thấy điềm rồi!"
 An Kha Đình đánh trống lảng: "Vớ vẩn, bọn anh là bạn thôi, mà em, không phải em bảo đi chỉnh ảnh cho khách à.

Thôi lên tầng đi, anh ra với ba mẹ đây."
 An Tư Lạc thấy An Kha Đình không chịu nói, cô chỉ để lại cho anh trai mình một câu, y hệt Thương Diệp: "Được rồi tùy anh vậy, nhưng nhớ là có chuyện gì thì gia đình mình phải biết trước cánh truyền thông đấy nhé!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Trước khi chính thức quay chương trình "Xách ba lô lên và đi" thì sẽ có một buổi gặp mặt giữa các nhà sản xuất, đạo diễn, nhà đầu tư,....!với các khách mời.
 Buổi gặp mặt diễn ra trên tầng thượng của khách sạn thuộc An gia, Dương Cảnh tất bật chuẩn bị cho An Kha Đình, dù sao thì đây cũng là nghệ sĩ đầu tiên trong tay anh có thể tham gia một chương trình có tiếng như vậy!
 Chỉ có Thương Diệp bình tĩnh.
"Một buổi gặp mặt thôi mà, người ta đã chọn cậu thì tức là đã biết những thông tin về cậu rồi.

Đừng căng thẳng quá!"
 An Kha Đình không nghe lọt tai, lúc xuất hiện ở trước cửa hội trường, tuy là địa bàn của nhà mình nhưng khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu thì cậu vẫn rất bối rối, không biết nên đi về hướng nào.
 Lâm Uy Trạch ở bên trong nhìn thấy cậu trước, anh chân dài bước nhanh đến bên cạnh.

Có Lâm Uy Trạch xuất hiện giống như là cứu tinh, An Kha Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, đi cùng anh vào bên trong.


Tuy là mọi người vẫn sẽ nhìn qua, bởi vì một diễn viên phụ không mấy nổi tiếng như cậu mà lại được ảnh đế đang hot tận tụy giúp như vậy, chỉ là không dám bàn tán nhiều mà thôi.
 Lâm Uy Trạch và An Kha Đình cùng đi gặp gỡ những người khác, có những người chức vị to còn phải kính rượu chào hỏi.

Tửu lượng của An Kha Đình không tốt lắm, mặc dù đã từng cùng ba mẹ và các anh em trong nhà đi những buổi tiệc, buổi gặp mặt như thế này nhưng cậu không bao giờ phải uống, đi chơi với bạn cũng chỉ là rượu nhẹ, còn đây toàn chuẩn bị những loại rượu có nồng độ khá cao.

Những buổi tiệc của mấy bộ phim An Kha Đình từng đóng trước đây, vì cậu chỉ đóng vai phụ nên không mấy ai để ý lắm, còn lần này là khách mời thường trú của chương trình đang hot nên phải thể hiện ra.
 Được vài người, An Kha Đình đã có dấu hiệu say rồi, Lâm Uy Trạch nhận ra mặt cậu đã đỏ ửng, muốn cậu ngồi một góc nghỉ ngơi nhưng An Kha Đình từ chối.
 Cậu biết, có những sao nữ vì muốn nhận phim, cho nên dù rất khó chịu nhưng vẫn phải chịu đựng những cái đụng chạm của các nhà đầu tư, không biết uống rượu cũng bị ép uống.

Nếu như chỉ vì hơi say một chút đã lấy cớ ngồi nghỉ ngơi, vậy cậu mệt thì người khác không mệt ư?
 An Kha Đình vẫn nói chuyện tươi cười với mọi người xung quanh, thế nhưng mỗi khi cậu ngửa đầu uống lần nào là sắc đỏ lại lan dần xuống, thậm chí đến cả phần cổ của cậu.
 Không biết uống thêm bao nhiêu cốc rồi, đến khi không thể nhìn nổi nữa, Lâm Uy Trạch kéo An Kha Đình ra khỏi hội trường, kéo thẳng vào nhà vệ sinh.
 "Cậu không được uống nữa!"
 An Kha Đình đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
 "Anh, anh, sao anh lại không....không cho tôi uống?!"
 Lâm Uy Trạch biết không thể tranh cãi với người say, anh kéo tay cậu đến chỗ vòi nước, lấy khăn tay trong túi ra rồi lau mặt cho cậu tỉnh táo hơn.
 Nước lạnh vào trời đông khiến An Kha Đình rùng mình, cậu cố mở to hai mắt, lẩm bẩm: "Tôi phải vào trong kia."
 Lâm Uy Trạch đi sát theo cậu, ra ngoài thì thấy Thương Diệp đã đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.


 "Tôi không vào bên trong được, anh có thể chăm sóc cậu ấy được không? Tôi biết là hai người.....", Thương Diệp chưa nói hết câu, Lâm Uy Trạch đã cắt ngang lời cô.
 "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy, cô yên tâm."
 Thương Diệp sững sờ khi nghe Lâm Uy Trạch nói như vậy, thế nhưng rất nhanh cô đã định thần lại, gật đầu.
 "Được, vậy hai người vào đi."
 May là buổi tiệc không kéo dài quá lâu, lúc hai người quay trở lại hội trường thì đã gần đến lúc tiệc tan, An Kha Đình không phải uống thêm ly rượu nào nữa.

Bên phía đạo diễn, nhà sản xuất là người quen đã từng hợp tác với Lâm Uy Trạch, vì anh ra hiệu nên bọn họ mắt nhắm mắt mở để anh đưa An Kha Đình về trước.
 Dương Cảnh đỡ người lên xe, Lâm Uy Trạch mặc kệ trợ lý của mình đang ngơ ngác, anh ngồi cùng xe với An Kha Đình về luôn.
 Dương Cảnh định nói lại thôi, cuối cùng suốt quãng đường về nhà An Kha Đình, bầu không khí trong xe chìm vào im lặng.
 Đến nhà An Kha Đình, cậu vừa được Lâm Uy Trạch dìu xuống xe thì kéo tay anh, nhất quyết muốn anh vào nhà cùng mình.

Thương Diệp và Dương Cảnh có nói thế nào cậu cũng không nghe, cuối cùng đành phải làm phiền Lâm Uy Trạch.

 Lâm Uy Trạch rất dịu dàng đỡ An Kha Đình vào nhà cậu, dìu cậu lên trên phòng.

Khi cả người cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, Lâm Uy Trạch định quay người đi lấy khăn ướt lau người cho cậu thì cậu kéo tay anh lại.
 "Anh đừng đi!"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi đi lấy khăn ướt thôi mà!"
 An Kha Đình bĩu môi: "Anh nói dối, anh đi về đúng không?"
 Lâm Uy Trạch chưa kịp phản bác thì An Kha Đình đã lôi tay anh xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn!
 Lâm Uy Trạch bị chậm nhịp mất mấy giây.
 An Kha Đình say rượu, giọng ngai ngái: "Tôi thích anh nên tôi hôn anh đấy, anh dám đi về nữa không?!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Sáng hôm sau, hơn 9h An Kha Đình mới dậy, đầu có hơi đau.

Quần áo trên người đã được cởi bớt, chỉ còn chiếc áo giữ nhiệt, cả người cũng không có cảm giác khó chịu nhớp nháp.
Tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là cậu phải vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân trong gương có chút nhợt nhạt, cậu thầm nhủ lần sau nhất định sẽ uống ít hơn chút.
Đi dép xuống nhà, định đi vào bếp kiếm gì đó ăn thì chợt giật mình khi thấy bóng người đang ngồi trên sofa phòng khách.
An Kha Đình suýt thì hét lên, thế nhưng cậu đã kịp nhận ra người ngồi trên sofa là Lâm Uy Trạch!
Lâm Uy Trạch nhìn cậu cười, rất dịu dàng.
"Cậu dậy rồi à?"
Bình thường Lâm Uy Trạch cười cũng dịu dàng rồi, nhưng hôm nay đặc biệt hơn, như được tắm trong gió xuân vậy!
An Kha Đình nhìn mà có chút ngại ngùng.
"À, tôi dậy rồi, nhưng mà, sao anh lại ở trong nhà tôi vậy!"
Câu hỏi vừa thốt ra, nụ cười trên môi Lâm Uy Trạch đông cứng lại.

An Kha Đình cũng nhận ra có gì đó khác lạ, cậu e dè hỏi lại.

"Tối qua là.....anh đưa tôi về hả?"
Lâm Uy Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, chỉ là anh rặn ra thêm một câu nữa.
"Cậu không nhớ gì về chuyện tối qua à?"
An Kha Đình cố gắng nhớ xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, coi nào, tối qua đi tiệc rượu, sau đó uống khá nhiều.

Đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng trí nhớ An Kha Đình chỉ dừng lại ở việc Lâm Uy Trạch đưa cậu vào nhà vệ sinh của khách sạn.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không nhớ ra chuyện gì cả."
Lâm Uy Trạch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng anh lên tiếng.
"Tôi nấu bữa sáng cho cậu rồi, cậu ăn trước đi."
Lâm Uy Trạch đặt tờ kịch bản đang đọc dở trên tay xuống, anh đi vào phòng bếp.
An Kha Đình theo anh đi vào, sau bao phen đấu tranh tâm lý, cậu xin lỗi Lâm Uy Trạch.
"Này, tôi xin lỗi anh, anh đừng giận được không?"
Lâm Uy Trạch: "Tôi không giận."
Rõ ràng là anh đang giận!
An Kha Đình vượt lên đứng trước mặt Lâm Uy Trạch, mặt đối mặt với anh.
"Tối qua tôi đã làm gì quá đáng với anh à? Anh nói đi!"
Lâm Uy Trạch nhìn cậu chằm chằm, anh hỏi: "Cậu muốn tôi nói đến chuyện nào?"
An Kha Đình ngập ngừng: "Ừm, thì sau khi anh đưa tôi từ nhà vệ sinh quay lại hội trường....."
Lâm Uy Trạch tắt nắng!
An Kha Đình biết chắc chắn mình đã làm chuyện gì đó quá đáng, cậu bối rối nói tiếp: "Vậy thì, chuyện quá đáng nhất tôi làm với anh là gì?"
Lâm Uy Trạch hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn nói ra: "Chuyện quá đáng nhất mà cậu làm với tôi đó là, tỏ tình nhưng lại quên mất!"
Đầu An Kha Đình nổ "bùm" một tiếng! Gì cơ? Tỏ tình?!!!!
An Kha Đình lại càng bối rối hơn nữa, cậu không dám nhìn thẳng anh.

"Tôi, tôi đã, đã nói vậy ư?!"

"Đúng vậy!"
An Kha Đình không biết phải nói sao nữa, cái mồm chết tiệt này!
Mà khoan! Bộ dạng giận dỗi của Lâm Uy Trạch là sao kia.
An Kha Đình dè dặt hỏi lại.
"Ờm, khi, khi tôi nói vậy, anh đã trả lời như thế nào ạ?"
Lâm Uy Trạch: "Tôi đồng ý!"
An Kha Đình sốc, sốc đến mức miệng cậu cứ thế mà há ra!
Lâm Uy Trạch buồn cười: "Cậu đã nhớ ra chưa?"
An Kha Đình thực sự không thể nhớ ra, trong não cậu bây giờ chỉ còn mấy chữ "Lâm Uy Trạch đồng ý yêu mình"!
Thấy An Kha Đình mãi không có phản ứng, mãi không lên tiếng, Lâm Uy Trạch lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy? Chẳng lẽ lời tỏ tình tối qua chỉ là rượu nói ư?"
An Kha Đình lúc này mới hoàn hồn lại, cậu vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, không có mà."
"Tôi, tôi thích anh thật!"
Lâm Uy Trạch bật cười: "Cậu còn hôn tôi nữa, và tôi đồng ý cũng là thật!"
An Kha Đình choáng váng, má ơi, cậu còn hôn người ta nữa ư?!
Nhưng mà dù sao sau đó Lâm Uy Trạch cũng đồng ý rồi, vậy thì hôn cái chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Mà Lâm Uy Trạch cũng thích cậu ư?!
10 vạn câu hỏi vì sao chạy qua trong đầu An Kha Đình, cậu hỏi Lâm Uy Trạch: "Anh thích tôi? Thật?"
Lâm Uy Trạch: "Hôn cũng hôn rồi, chối sao được.


Tối qua chúng ta xác nhận quan hệ, sau đó tôi đã pha nước giải rượu cho cậu, sáng nay muốn đợi cậu dậy để cùng nhau trải qua ngày đầu tiên bên nhau.

Vậy mà...."
Lâm Uy Trạch tỏ vẻ "tôi tổn thương", An Kha Đình kiểu: Hóa ra anh vốn là người thế này à?!
An Kha Đình giả vờ ho nhằm đánh lạc hướng, sau đó cậu nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
"Ờm, tôi đói quá, chúng ta ăn thôi!"
Lâm Uy Trạch biết tỏng cậu đang đánh lạc hướng anh nhưng không vạch trần, cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.
"Chúng ta xác nhận quan hệ rồi, là người yêu rồi, cậu nhất định phải nói cho quản lý biết đấy nhé!"
An Kha Đình gật đầu, chỉ là từ khó tin đến cảm giác hạnh phúc ngập tràn khắp cơ thể.

Sáng ngủ dậy thấy người mình thích, lúc ăn sáng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy anh ở ngay trước mắt.
Cảm giác này thật tuyệt vời biết bao!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


An Kha Đình đứng trước cửa phòng làm việc của Dương Cảnh nhưng không dám gõ cửa.

Cậu cứ hít một hơi lại hít một hơi, tay giơ lên rồi lại đặt xuống.

Căng thẳng đến nỗi Thương Diệp xuất hiện ở phía sau từ bao giờ còn không biết!
 "Ê, làm gì vậy?"
 An Kha Đình giật mình: "Cậu, cậu, cậu hét to thế làm gì?"
 Thương Diệp: "Ai hét đâu trời? Cậu có tật giật mình thì có!"
 An Kha Đình đúng là đang giật mình, cậu không nói lại được câu nào, chỉ có thể mở cửa phòng Dương Cảnh bước vào.
 Quản lý Dương đang ngồi trên ghế cười ha hả, An Kha Đình nhìn mà không nỡ nói với anh chuyện của cậu.

Đáng ra nên chuẩn bị một ít thuốc trợ tim nhỉ?

 Dương Cảnh thấy An Kha Đình sau buổi tiệc rượu vẫn khá có tinh thần, anh vui vẻ hỏi: "Ổn cả chứ?"
 An Kha Đình: "Vâng, vẫn ổn."
 "Ngày quay tập đầu tiên của "Xách ba lô và đi" đã được ấn định rồi, trước Tết sẽ quay một tập, những tập sau, chuyến đi kéo dài mấy ngày thì còn tùy thuộc vào điểm đến.

Nói chung cứ thoải mái là được.

À với cả, "Không sợ tiếng Anh" cuối tuần sẽ chiếu tập có cậu, nhưng không cần lo lắng!"
 An Kha Đình hiện tại đang lo lắng cho chuyện khác cơ!
 Thương Diệp cũng đã vào phòng làm việc, An Kha Đình nghĩ, đầy đủ thế này, nói luôn một thể vậy!
 "Hai người, tôi có chuyện này muốn nói!"
 Giọng điệu An Kha Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc, Dương Cảnh đang cười cũng tắt nắng, Thương Diệp thì ngạc nhiên nhìn An Kha Đình, chờ cậu nói tiếp.
 "Chuyện là, tôi và Lâm Uy Trạch, đã, đã hẹn hò rồi!"
 An Kha Đình nói xong nhắm tịt mắt lại như chờ đợi hình phạt, thế nhưng ngoài dự kiến của cậu, thế mà Dương Cảnh chỉ sững sờ, miệng há hốc ra như cậu hồi sáng, còn Thương Diệp vẫn bình thản.
 "Tôi đã sớm nói rồi mà, bầu không khí giữa hai người không được bình thường cho lắm!"
 Thương Diệp ngồi xuống ghế, đập cho Dương Cảnh tỉnh hồn.
 "Thôi nào đại ca, dù sao thì trước đấy chúng ta cũng đã tính đến bước này rồi.

Có điều là An Kha Đình hiện tại không quá nổi tiếng, nếu công khai thì chắc chắn sẽ bị ném đá, vậy nên trước mắt cứ ém lại đã.

Bên Lâm Uy Trạch chắc cũng tỉnh táo thôi!"
 Dương Cảnh hết sững sờ rồi lại khó tin, cuối cùng thở dài: "Anh thực sự không hiểu, chỉ là anh không hiểu, cậu thích cái tên mặt lạnh đó ở điểm nào vậy?"
 An Kha Đình nhíu mày: "Anh ấy không hề lạnh lùng, anh ấy rất là dịu dàng luôn í, rất là dịu dàng."

 Dương Cảnh: Ôi những bọn yêu nhau!
 "Thôi được rồi, anh mày hiểu rồi.

Cậu nói sớm cho anh biết là được rồi.

Nhưng anh nhắc nhở cậu một câu, tém tém lại biết không, cẩn thận bọn paparazzi, đi show chung với nhau đừng có mà túm lại một chỗ anh anh em em, nói chung là đợi khi tắt máy quay rồi đi muốn làm gì thì làm."
 An Kha Đình biết Dương Cảnh đang lo lắng cho mình, nói ra được rồi, lòng cậu cũng nhẹ nhõm.
 "Em chỉ đến thông báo với anh vậy thôi, tối nay người yêu em không có cảnh quay, bọn em sẽ đi chơi với nhau."
 Dương Cảnh: "Nhớ cẩn thận!"
 ***
 An Kha Đình từ công ty trở về nhà, hí hửng đi tắm sớm, vừa tắm còn vừa hát mấy bài tình ca.
 Vì mới chính thức xác nhận quan hệ nên thỉnh thoảng cậu lại nhìn điện thoại, đi tắm cũng mang theo để đợi tin nhắn của Lâm Uy Trạch.
 Lâm Uy Trạch: [Ngày kia đoàn phim đóng máy rồi!]
 An Kha Đình: [Vậy hả? Thế là ngày kia mình không được gặp nhau à?]
 Lâm Uy Trạch: [Đóng máy xong anh vẫn có thể đến tìm em mà.]
 An Kha Đình: [Gif.cute]

 Nội dung cuộc trò chuyện đại khái chỉ toàn mấy câu như vậy.

Mặc dù An Kha Đình vẫn đang thắc mắc, rốt cuộc là Lâm Uy Trạch thích cậu từ bao giờ.
 Đang tròng áo vào người, đột nhiên An Kha Đình nghĩ đến một vấn đề, khoan đã! Trước đây khi Triệu Thiên Kỳ tỏ tình với Lâm Uy Trạch, anh đã từ chối chị ấy, sau đó có nói anh thích một người, chẳng lẽ người đó là cậu ư???!!!!
 Nhưng khi ấy cậu đã gặp lại Lâm Uy Trạch đâu?
 An Kha Đình khó hiểu, chắc không phải là thích từ hơn 8 năm trước, thích từ ngày ấy chứ?
 An Kha Đình thêm một phen sốc nữa, tối nay nhất định phải hỏi anh cho ra nhẽ!
 Nhớ lại những lần quan tâm của anh khi hai người gặp lại nhau lần đầu, An Kha Đình dù muốn cố thôi miên mình là không có chuyện đó đâu nhưng những câu chữ mà Triệu Thiên Kỳ nói hôm ấy vẫn rõ mồn một.
 An Kha Đình đau lòng, sau đó là tự trách sao lại không phát hiện ra chuyện đó sớm hơn.

Nếu anh yêu thầm cậu từng ấy năm thì chắc sẽ nhiều lần khổ tâm lắm nhỉ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


An Kha Đình lái xe đến địa điểm gần trường quay của Lâm Uy Trạch, chỗ này có một rạp chiếu phim.

Vì hai người là lần đầu hẹn hò nên không biết đi đâu, tham khảo trên mạng tới lui mới chốt là đi xem phim.
 An Kha Đình chọn một bộ phim hài kinh dị, là thể loại mà cậu khá ưa chuộng, mới ra mắt dịp giáp Tết này.

Lâm Uy Trạch không có ý kiến gì, anh để mặc cậu chọn, còn mình thì thuận theo ý kiến của cậu.
 Trong rạp chiếu phim thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hú hét của mấy cô gái, sau đó ngay lập tức được người yêu ôm vào lòng, Lâm Uy Trạch nhìn sang An Kha Đình, thấy cậu rất chăm chú xem, thỉnh thoảng đến phân đoạn hài thì bật cười, những cảnh kinh dị thì vẻ mặt bình thản, đôi lúc nhíu mày.
 Cho đến khi hết phim, Lâm Uy Trạch chỉ nhớ được biểu cảm của An Kha Đình lúc xem phim, còn nội dung phim thế nào anh không nhớ nổi!
 An Kha Đình một bên thảo luận nhiệt tình về nội dung phim, một bên lén lút nhét tay mình vào túi áo khoác Lâm Uy Trạch.

Anh người yêu của cậu ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng tình, những phân cảnh anh có để ý thì sẽ góp ý mấy câu.


Hai người mải nói chuyện, mà An Kha Đình thì quen với việc đi ra ngoài không lo người khác nhận ra, thế nên cậu không để ý đến có vài ánh mắt xung quanh bắn qua đây.
 Lên xe của An Kha Đình, hôm nay là cậu chở anh về đoàn phim, thế nhưng Lâm Uy Trạch không nỡ.

Vì mới yêu nhau nên anh muốn có thêm thời gian ở cạnh An Kha Đình.

Suốt cả quãng đường trở về anh không nói câu nào, còn An Kha Đình thì đang nghĩ đến việc xác nhận xem có phải Lâm Uy Trạch đã thích mình từ lần gặp nhau hơn 8 năm trước rồi không.
 Đến khách sạn mà đoàn phim thuê, Lâm Uy Trạch chưa muốn xuống, An Kha Đình lại có chuyện muốn hỏi.

Cuối cùng cậu cũng mở lời trước: "Có phải anh, thích em từ lâu rồi không?"
 Lâm Uy Trạch trầm mặc.
 An Kha Đình quay sang nhìn Lâm Uy Trạch: "Chị Thiên Kỳ từng kể với em, khi chị ấy tỏ tình với anh, anh đã từ chối và nói rằng thích một người từ rất lâu rồi.

Anh là diễn viên nổi tiếng, mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều người vừa đẹp vừa giỏi như anh vậy.

Em không có ý gì cả, chỉ là muốn biết người anh nói thích từ lâu đó có phải là em không?"
 Lâm Uy Trạch khẽ mỉm cười, anh nắm lấy tay của An Kha Đình: "Quá khứ và hiện tại, người anh thích vẫn luôn là em."
 An Kha Đình đã đoán trước được phần nào nhưng vẫn rất bất ngờ: "Hơn 8 năm mà anh có thể chờ được ư?"
 Lâm Uy Trạch: "Bởi vì em xứng đáng mà."
 ***
 Mùa hè 8 năm trước.....
 "Cut cut, không được, biểu cảm vẫn không đúng!"
 Đạo diễn cầm loa thét, khuôn mặt ông hết sức thất vọng.


 "Lâm Uy Trạch, tôi cho cậu nghỉ ngơi nửa tiếng.

Tự mình suy nghĩ đi!"
 Lâm Uy Trạch vâng một tiếng, sau đó lặng lẽ rời khỏi vị trí.

Sau lưng anh là những tiếng xì xào bàn tán.
 "Đây là con trai của biên đạo nổi tiếng đấy hả? Bảo sao cậu ta diễn không tốt, dù sao thì mẹ nào con nấy, để cậu ta đi múa thì chắc sẽ tốt hơn nhỉ?!"
 "Cậu ta lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng này là muốn cho ai xem vậy.

Nghĩ ai cũng phải nể mặt mình chắc!"
 "Bình thường Lâm Uy Trạch này làm cái quái gì vậy, theo mẹ cậu ta học múa à mà sao diễn hỏng nhiều cảnh như thế! Tốt nhất là rời khỏi đoàn phim, bỏ nghề đi!"
 "Suỵt, nói bé thôi, đừng để cho Lâm công tử nghe thấy! Người ta là sinh viên học viện điện ảnh đó!"
 ....
 Những lời chế giễu mỉa mai đầy ác ý cứ thế đâm thẳng vào tai Lâm Uy Trạch, anh siết chặt hai bàn tay, một khoảnh khắc nào đó, anh rất muốn quay lại đánh chết mấy người bọn họ.
 Chỉ vì anh là con trai của Trương Dạ Lan, con trai của một biên đạo múa nổi tiếng.


Ngoài những người ton hót nịnh bợ anh trước mặt ra thì sau lưng không thiếu những kẻ nhằm lúc anh diễn hỏng mà buông lời cay nghiệt!
 Lâm Uy Trạch khi ấy còn quá trẻ, lòng tự tôn và sự kiêu ngạo trỗi dậy, nhưng nếu như anh làm gì đó thật, thì gia đình và sự nghiệp anh đang cố gắng xây dựng sẽ bị phá hủy.
 Lâm Uy Trạch chỉ đành tìm một nơi yên tĩnh để ngồi.

Hôm nay là ngày thứ hai đoàn phim đặt chân đến vùng nông thôn này để quay, Lâm Uy Trạch chưa đi khám phá được nhiều, anh chỉ tùy ý ngồi dưới một gốc cây to ngay cạnh cánh đồng, phía xa xa là một đám thiếu niên đang cười đùa vui vẻ.
 Có những lúc Lâm Uy Trạch rất hâm mộ bọn họ, có thể thoải mái mà vui vẻ, không cần phải luôn để ý đến ánh mắt của người khác.

Lâm Uy Trạch không muốn nghĩ về vai diễn, chỉ muốn nằm dài mãi thế này, nhưng 30 phút ngắn ngủi trôi qua, anh buộc phải quay lại.
 Lần quay lại này cũng như những lần trước, lại hỏng tiếp!
 Không còn cách nào khác, Lâm Uy Trạch đành xin đạo diễn để cảnh quay của anh lùi sang ngày mai.

Còn nếu như ngày mai vẫn không được, anh sẽ tự động rút khỏi đoàn phim và bồi thường tiền.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


Buổi tối không ăn uống gì, Lâm Uy Trạch lại ra chỗ tán cây mà hồi chiều đã ngồi đó.
 Anh thích những lúc ngồi một mình, tránh xa hết thảy mọi thứ thế này.

Nhưng rồi đột nhiên bên tai vang lên tiếng động lạ, Lâm Uy Trạch giật mình quay lại, anh thấy một chàng trai khoảng 16,17 tuổi đang rón rén đi lại chỗ mình, tay cầm một cái đèn lồng nhỏ xinh.
 "Hi!" - Chàng trai đối diện mở lời trước.
 Lâm Uy Trạch không định làm quen, anh chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Thế nhưng chàng trai kia đã nói.
 "Hồi sáng tôi thấy anh ở đoàn phim rồi nè, anh còn trẻ mà diễn hay thế!"
 Lâm Uy Trạch khựng lại.
 "Tôi? Diễn hay?"
 Chàng trai lạ mặt nọ hồn nhiên: "Ừ, đương nhiên rồi, đối với tôi mà nói, có thể đứng trước máy quay một cách tự nhiên, lại còn diễn được đã là rất giỏi rồi!"
 Lâm Uy Trạch: "Tôi không như cậu nói đâu!"

 Chàng trai kia: "Sao lại phủ nhận bản thân mình như thế nhỉ? Nếu những người yêu thương anh, fan hâm mộ của anh mà nghe được thì bọn họ sẽ nghĩ thế nào?"
 Lâm Uy Trạch trầm mặc, hồi lâu sau anh lên tiếng.
 "Dù sao đó cũng là việc của tôi."
 "Ừ, được thôi.

Dù sao tôi cũng chẳng rảnh mà đi lo chuyện bao đồng.

Cứ ở đây một mình cho muỗi cắn đi, cắn anh chết luôn cũng được.

Đâu ra người tiêu cực như thế chứ!"
 Chàng trai kia bỏ đi, Lâm Uy Trạch nhìn bóng lưng cậu chàng và chiếc đèn lồng kia sắp bé thành một chấm nhỏ, đột nhiên anh đứng dậy gọi cậu: "Này cậu kia! Đứng lại đã!"
 Hai người gọi nhau giữa đồng, cậu chàng cầm đèn lồng quay lại.
 "Hửm? Sao?"
 Lâm Uy Trạch: "Cậu tên là gì?"
 "Anh hỏi làm gì?"
 "Cậu, cậu, có vẻ như tôi đã hơi nặng lời với cậu."
 "Nghĩ thông rồi à?"
 "Vẫn chưa, chỉ là....."
 Chỉ là đột nhiên muốn biết tên cậu.
 "Tôi tên là An Kha Đình."
 "À, tôi là Lâm Uy Trạch!"
 "Đã biết!"
 Đáp một câu gọn lỏn, sau đó An Kha Đình xoay người định bỏ đi, Lâm Uy Trạch lại gọi cậu lại.

 "Ngày mai tôi có một cảnh quay, nếu như diễn hỏng nữa, tôi sẽ buộc phải rời đoàn phim và bồi thường tiền."
 Lúc này sắc mặt An Kha Đình có vẻ nghiêm trọng.
 "Thế anh còn ngồi đây làm gì? Sao không về mà luyện tập đi!"
 "Tôi tập không nổi, mãi vẫn bị NG."
 An Kha Đình nhíu mày rồi lại thở dài: "Vậy anh cho rằng lỗi ở ai? Tôi biết có mấy người bạn, cho dù cố gắng thế nào thì điểm số học tập của bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Bởi vì đâu phải cứ cố gắng là sẽ thực hiện được điều mình muốn đâu.

Chắc là anh áp lực lắm, nhưng mà hãy cứ nghĩ đến những người mà anh yêu thương và những người yêu thương anh."
 "Tôi vẫn còn đang học cấp 3, chưa từng đi khám phá thế giới bên ngoài, chẳng biết gì cả, chỉ biết nói vậy cho anh có động lực thôi!"
 An Kha Đình nói xong thì bỏ đi, Lâm Uy Trạch cũng không gọi cậu lại nữa.
 Sang ngày hôm sau, tuy là ban đầu bị NG mấy lần nhưng rồi cuối cùng cũng qua cảnh, mấy cảnh tiếp theo Lâm Uy Trạch đóng thuận lợi hơn.
 Lâm Uy Trạch thầm cảm ơn người bạn mới quen An Kha Đình.
 Những lúc không phải đóng phim, anh thường hay ra chỗ tán cây kia ngồi, một phần vì yên tĩnh, một phần vì muốn gặp lại cậu bạn cầm đèn lồng nọ.
 Cũng may là đoàn phim ở đây hai tuần nên sau đó Lâm Uy Trạch cũng gặp lại được An Kha Đình.


So với anh ít nói lạnh lùng thì An Kha Đình hoạt bát, hồn nhiên hơn.

Mỗi khi hai người ở cạnh nhau, chủ yếu là An Kha Đình nói, Lâm Uy Trạch nghe, cho dù là cậu toàn nói những chuyện rất xàm hay đạo lí trong sách vở.
 Thời đó công nghệ thông tin đã phổ biến nhưng An Kha Đình không cho Lâm Uy Trạch số điện thoại, địa chỉ liên lạc, lúc chia tay, cậu chỉ nói là có duyên thì sẽ gặp lại.
 Một câu đó khiến Lâm Uy Trạch nhớ suốt 8 năm, may là cậu theo nghiệp diễn xuất nên tìm được người.

Thế nhưng phải đến mấy năm sau khi cậu vào nghề, Lâm Uy Trạch mới đủ can đảm để có cơ hội hợp tác cùng cậu, ở bên cậu một lần nữa.
 Nhưng nếu như hỏi khoảnh khắc nào khiến Lâm Uy Trạch phát hiện ra bản thân đã rung động trước cậu thiếu niên 17 tuổi năm đó, anh sẽ nói rằng.
 Một buổi chiều hạ dưới tán cây, trước khi chính thức tạm biệt nhau sau hai tuần ngắn ngủi, An Kha Đình đứng trước mặt anh, bàn tay khẽ mở, cỏ bốn lá nằm ngay ngắn trong tay cậu và cậu nhắm mắt ước rằng.
 "Hi vọng con đường sau này Lâm Uy Trạch đi sẽ thuận lợi, trải đầy hoa hồng và bên cạnh sẽ có người thương, bên nhau đến già."
 Cỏ bốn lá cuốn đi theo cơn gió mùa hạ, đem theo lời chúc của cậu thiếu niên.
 Lâm Uy Trạch nhìn người trước mắt: "Bây giờ điều ước đó đã thành hiện thực rồi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
607,114
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Sau khi đưa Lâm Uy Trạch về khách sạn, An Kha Đình cũng lái xe về nhà.
 Hôm nay tâm trạng cậu phải nói là cực kì cực kì tốt, đã đêm rồi nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, vui vẻ mở điện thoại lên hóng drama trên mạng.
 Ai dè đâu, giây trước vừa vui vẻ, giây sau hóng trúng drama của chính mình!
 Lâm Uy Trạch và An Kha Đình bị bắt gặp "tay trong tay" đi xem phim.

Lần này thì cũng chẳng phải là oan khuất gì nữa, thế nhưng An Kha Đình lại sốt ruột.
 Trong hình là cả hai đeo khẩu trang, đội mũ, đang nắm tay nhau, ờm, trong hình không nhìn rõ là nắm tay vì chụp từ góc An Kha Đình đứng, mà tay cậu lúc đó đang nhét trong túi áo khoác của Lâm Uy Trạch nên may không nhìn rõ là có nắm tay hay không.
 Bài đăng mấy phút trước nhưng khu bình luận đã nổ tung rồi!
 An Kha Đình không dám vào đọc bình luận, mà lạ là Dương Cảnh và Thương Diệp cũng không gọi điện cho cậu, cậu bèn nhắn tin cho Lâm Uy Trạch.
 Lâm Uy Trạch bên kia cũng mới lướt được bài viết đó, thế nhưng giọng anh rất bình tĩnh.
  "Em cứ đi ngủ sớm đi, toàn mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm ấy mà!"

 "Thật sự là sẽ không sao chứ?"
 "Không sao thật mà! Sáng mai dậy mọi chuyện sẽ khác!"
 An Kha Đình dù đang lo lắng, nhưng được Lâm Uy Trạch trấn an nên cậu đành dẹp tin tức qua một bên, cố gắng đi ngủ.
 Một đêm không mộng mị.
 Sáng hôm sau, vừa tỉnh giấc là An Kha Đình vớ ngay lấy điện thoại lên mạng.

Quả đúng như lời Lâm Uy Trạch nói, bức ảnh hôm qua cậu nắm tay Lâm Uy Trạch đã biến thành "tình anh em cảm động thấu trời xanh"!
 An Kha Đình lướt một hồi thì biết lí do, hóa ra là tổ chương trình "Xách ba lô lên và đi" đã đứng ra thanh minh.

Cụ thể là công khai danh sách khách mời tham gia chương trình, sau đó phó đạo diễn chương trình còn cmt dưới bức ảnh của Lâm Uy Trạch và An Kha Đình với nội dung đại khái là: Do yêu cầu của tổ chương trình, hơn nữa sau này sẽ có một quá trình cùng làm việc, chung sống với nhau nên những chuyện như là cùng ra ngoài chơi hay cùng đi ăn, xem phim giữa các khách mời là chuyện bình thường.
 Sau đó, không có sau đó nữa!
 Khu bình luận từ công kích An Kha Đình chuyển sang thảo luận xem lần này chương trình sẽ đi đâu.

An Kha Đình thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ thấy khó hiểu là bức ảnh bị người ta chụp trộm, up lên mà Dương Cảnh không gọi điện la mắng cậu.

 Thế là An Kha Đình chủ động gọi điện cho Dương Cảnh hỏi thăm tình hình, giọng điệu Dương Cảnh vẫn rất bình thường, nhắc đến chuyện bức ảnh vẫn thản nhiên.
 "Tôi đã bàn bạc với quản lí của Lâm Uy Trạch rồi, sau này đi quay, cậu và cậu ta trong sẽ được tổ chương trình sắp xếp thành một nhóm, các cậu sẽ đóng vai là hai người bạn thân thiết, ăn ý! Nghĩa là tình huynh đệ ấy hiểu không, phòng trừ sau này hai cậu ra ngoài làm mấy chuyện gì đó còn biết đường giải thích, cùng lắm nếu lố quá thì công khai quan hệ từ huynh đệ biến thành người yêu!"
 An Kha Đình không còn lời nào để nói, mấy người đã tính xong cả rồi à?!
 Cậu mờ mịt vâng vâng dạ dạ, sau đó rời giường thay đồ.
 Ở trên mạng, tin tức tuy được dập xuống nhưng "Cây bình an" thì đang lặng lẽ đơm những trái ngọt đầu tiên!

 ***
 "Xách ba lô lên và đi" như đã nói trước thì là một chương trình thực tế.

Mấy mùa đầu là đến những điểm du lịch nổi tiếng để quay, nhưng mùa gần đây nhất, người xem than vãn vì quay chủ yếu đi chơi, không có hoạt động gì thú vị nữa nên tổ chương trình quyết định đổi thành đến vùng nông thôn, vùng núi để trải nghiệm cuộc sống.
 Tập đầu tiên của mùa 5, địa điểm đoàn phim chọn là một ngôi làng của người dân tộc thiểu số dưới chân núi, cách thành phố rất xa.

Vì đi xe mất nguyên một ngày đường nên chuyến đi kéo dài 4 ngày, trừ cả đi cả về thì còn 2 ngày.
 Trước khi đi, An Kha Đình đã được dặn đi dặn lại là phải lễ phép với tiền bối, cẩn thận lời ăn tiếng nói, vân vân và mây mây.

Dương Cảnh y hệt gà mái mẹ, xuống máy bay rồi, trước khi xe của tổ chương trình đến, Dương Cảnh vẫn còn lải nhải.

May là xe của tổ chương trình đến sớm, đón cậu đến điểm mọi người đang tập trung.
 An Kha Đình bước xuống xe, máy ảnh đã chụp tới tấp lia lịa như đi thảm đỏ, mà thực tế ra là ghi lại hình ảnh trước khi lên đường, sau đó sẽ so sánh sự thay đổi trước và sau khi tham gia chương trình!
 Quá tàn ác!

 Thế nhưng An Kha Đình không biết, vẫn hồn nhiên tạo dáng chụp ảnh.

Đi vào bên trong, 5 khách mời còn lại đã có 3, còn thiếu hai người nữa.
 6 khách mời thường trú gồm Lâm Uy Trạch, An Kha Đình, nam diễn viên kì cựu trong giới Hứa Vĩnh Lân, ảnh hậu Yên Ly, idol, người mẫu nổi tiếng Trần Mạn Tinh, nam diễn viên trẻ mới nổi Cao Nhất Hàm.
 Còn Lâm Uy Trạch và ảnh hậu Thanh Di chưa tới, An Kha Đình đến chào từng người một.

Dù sao trong tất cả mọi người, cậu kém nổi tiếng nhất!
 Chắc là do có máy quay nên ai cũng tỏ vẻ thân thiện, còn không biết tắt đi sẽ thế nào.

An Kha Đình chào hỏi xong thì ngồi vào chỗ, cậu thầm nhủ Lâm Uy Trạch mau đến với cậu đi!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom