Cập nhật mới

Dịch Full Chứng Kiến Thần Thám

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Châm chọc


Các em học sinh được cảnh sát dẫn đi, Trì Trừng đưa Chúc An Sinh đến bệnh viện.

Bác sĩ thoa cồn rửa vết thương cho Chúc An Sinh trước. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chịu đau nhưng cô chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.

Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm. Sau khi rửa sạch và thoa thuốc, Chúc An Sinh và Trì Trừng rời khỏi bệnh viện.

Suốt dọc đường đi, Trì Trừng muốn an ủi Chúc An Sinh nhưng lời tới miệng lại không cách nào thốt ra. Cô quá bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức làm anh hoảng sợ.

Thậm chí, anh còn hi vọng Chúc An Sinh có thể thoải mái gào khóc, phát tiết hết cảm xúc ra ngoài, chứ không phải như bây giờ, trầm lặng tựa hồ nước trong veo không một gợn sóng.

Mấy lần Trì Trừng muốn nói lại thôi bị cô nhìn thấy hết. Vì vậy, cô chủ động mở miệng trước: “Trì Trừng, em biết anh đang lo cho em. Nhưng anh yên tâm đi, em rất ổn.”

Trì Trừng quan sát Chúc An Sinh bằng ánh mắt lưỡng lự. Cơ mà cô cứ bình tĩnh lạnh tanh. Cho nên, anh nhìn không ra cô có nói dối hay không.

Anh vẫn rất lo lắng cho cô. Không chỉ lo lắng việc cô ôm chặt nỗi đau mãi không buông, mà còn sợ ngay lúc này, cô sẽ kích động làm điều bất thường.

“An Sinh, em yên tâm đi. Anh nhất định sẽ tìm ra chứng cứ phạm tội của Phó Cổ Minh, nhất định sẽ đưa anh ta ra trước công lý.” Trì Trừng hứa với Chúc An Sinh, hi vọng lời hứa của mình sẽ làm cô ổn hơn.

“Trì Trừng, anh sợ em sẽ đi tìm Phó Cổ Minh để trả thù?” Chúc An Sinh sao có thể không nghe ra ý của Trì Trừng, nói thẳng: “Anh đang lo, em sẽ trở thành một tên tội phạm giết người?”

Anh nghẹn lời. Bởi, cô đã đoán đúng suy nghĩ của anh.

Ăn miếng trả miếng, có lẽ sẽ giúp bản thân xả hận được ngay tức khắc, nhưng hậu quả để lại là kéo tất cả xuống vực sâu. Trì Trừng không muốn bi kịch ấy xảy ra với Chúc An Sinh.

“Trì Trừng, anh yên tâm, em sẽ không tìm Phó Cổ Minh báo thù. Bởi vì, anh ta không phải hung thủ thực sự.” Chúc An Sinh cười khẩy, mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

“Phó Cổ Minh không phải hung thủ? Là sao?” Trì Trừng chưa hiểu.

“Bố em cũng không muốn em tìm anh ta để báo thù. Vào phút cuối, khi gọi điện thoại cho em, ông ấy bảo tất cả đều là sự lựa chọn của ông ấy.”

Trì Trừng không biết nội dung cuộc trò chuyện giữa Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình. Anh chỉ nghe được mấy câu cô nói mà thôi. Vì vậy, anh cứ tưởng Phó Cổ Minh gửi tọa độ nơi giam giữ những đứa trẻ là để trêu đùa bọn họ.

“Phó Cổ Minh cho ông ấy cơ hội lựa chọn. Và, ông ấy đã chọn những đứa trẻ. Anh biết tại sao không?”

Chúc An Sinh dùng chất giọng khàn khàn dò hỏi Trì Trừng. Anh ngẩn ngơ trong chốc lát mới hiểu vì sao Chúc An Sinh nói Phó Cổ Minh không phải hung thủ.

Rõ ràng có cơ hội sống sót. Tại sao Phương Trọng Bình lại chọn kết quả ấy?

Bởi vì ông không thể không lựa chọn như vậy.

Cho dù ông chỉ là một người bình thường. Nhưng thế giới này đâu bao dung cho một người thường ích kỷ?

Đây là một vấn đề nhìn thì như có hai sự lựa chọn. Vì Chúc An Sinh, vì bản thân, vì những đứa trẻ đó, Phương Trọng Bình chỉ có một lựa chọn.

“Phó Cổ Minh có tội. Nhưng anh ta không phải hung thủ trực tiếp ra tay giết chết bố em.” Chúc An Sinh rưng rưng nói.

Trì Trừng bị Chúc An Sinh làm cho chấn động. Giờ anh đã hiểu toàn bộ ý của Phó Cổ Minh ở câu nói cuối.

Hắn thật sự đã giúp Chúc An Sinh bóc trần mặt nạ giả dối của thế giới. Đây là lần đầu tiên, bọn họ trần trụi lõa thể, máu tươi đầm đìa, chạm đến trái tim của thế giới.

Anh rất muốn nói với cô rằng, xin cô hãy tha thứ cho thế giới không hoàn mỹ này, có điều câu nói cứ mắc nghẹn ở cổ.

Mười phút sau, Trì Trừng nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát New York, lập tức quay đầu xe.

Do có bom nổ mạnh, có người phát hiện ra nơi giam giữ Phương Trọng Bình.

“An Sinh, em muốn đi thật ư?” Trì Trừng xác nhận với Chúc An Sinh, bởi anh đã mường tượng ra hiện trường.

Cô mơ màng nhớ lại cái ngày mình ra sân bay rời khỏi thành phố Hộ Thủy. Tại sân bay, vào khoảnh khắc cô xoay người rời đi, Phương Trọng Bình gọi cô thêm lần nữa.

Nếu khi đó, cô biết đấy sẽ là lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người, cô sẽ không bước đi vội vàng như thế.

“Trì Trừng, lái xe đi, em muốn đưa bố về nhà.”

Chúc An Sinh từ chối sự giúp đỡ của mọi người, một mình nhặt từng mảnh thi thể Phương Trọng Bình. Có điều, sức nổ quá mạnh, Chúc An Sinh không tài nào tìm được Phương Trọng Bình hoàn chỉnh.

Cô nhặt đến tận đêm. Ngay lúc cô định mang hết đống bùn đất dính máu của Phương Trọng Bình đi thì trời đột ngột đổ cơn mưa lớn, từng hạt mưa thi nhau rơi xuống mặt cô.

“Không!”

Mưa to đến bất ngờ làm người ta trở tay không kịp. Cũng như Chúc An Sinh chẳng ngờ, nay mình thành trẻ mồ côi.

Chúc An Sinh quỳ rạp xuống đất, nỗ lực gom hết đống bùn đất, không để nước mưa thấm vào. Nhưng, chậm rồi. Tất cả đã quá muộn.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng không nhịn được mà bật khóc. Rõ đã đồng ý với Phương Trọng Bình sẽ vui vẻ sống tiếp, nhưng giờ có nước mưa che nước mắt, cô lại yên tâm khóc nức nở.

Đêm mưa tăm tối, Chúc An Sinh run rẩy như lưỡi hái Tử thần xẹt ngang, đoạt lấy tính mạng cô.

Trì Trừng chạy tới muốn đưa Chúc An Sinh đi, cơ mà cô níu chặt lấy anh, tựa như một đứa trẻ phải chịu ấm ức tìm thấy chỗ dựa. Giờ cô có thể nói hết mọi đau đớn, buồn khổ trong lòng.

“Trì Trừng, em mất bố thật rồi…”

**

Đợi đến lúc Chúc An Sinh tỉnh dậy đã là ba giờ chiều ngày hôm sau. Cô thức dậy trong một căn phòng tại khách sạn.

Cô xoa đầu, đứng dậy đi vào WC, dùng nước lạnh làm bản thân tỉnh táo. Xong xuôi, cô quay trở về phòng ngủ.

Chúc An Sinh tìm thấy điện thoại mình dưới gối.

Vừa mở di động ra, cô thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Kiều Trì Na.

“Kiều Trì Na?”

“An Sinh, cô tỉnh rồi. Cô nghe tôi nói này, giờ tuyệt đối không được xuống tầng. Nhớ chưa?”

Kiều Trì Na vội vàng nói qua điện thoại.

“Sao thế?” Chúc An Sinh không hiểu đầu đuôi như nào.

“Trì Trừng đến cục cảnh sát New York xử lý nốt việc liên quan đến chú Phương nên gọi tôi đến đây. Nhưng vừa đến cửa khách sạn, tôi phát hiện dưới sảnh cực nhiều phóng viên. Cho nên, ngàn vạn lần cô không được xuống dưới.”

Hiểu nguyên nhân, Chúc An Sinh cười lạnh: “Chắc nhân viên khách sạn tiết lộ thông tin của tôi ra bên ngoài. Cảm ơn cô nhé, Kiều Trì Na.”

“Tóm lại, cô không cần xuống dưới. Tôi sẽ ở đại sảnh theo dõi đám phóng viên giúp cô.”

Chúc An Sinh nói lời cảm ơn Kiều Trì Na lần nữa nhưng không nghe theo lời dặn dò của cô ấy. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm xong, cô rời khỏi phòng.

Cô chẳng thèm che đậy gì, nghênh ngang bước đi. Vì vậy, cô xuống đến đại sảnh bị phóng viên bắt ngay.

Phóng viên ồ ạt kéo đến vây quanh Chúc An Sinh.

“Xin hỏi Chúc An Sinh tiểu thư, sao cô lại từ bỏ việc cứu bố mình để cứu những đứa trẻ kia?”

“An Sinh tiểu thư, hôm qua có một vụ nổ lớn xảy ra ở ngoại ô thành phố New York, khiến một người tử vong. Xin hỏi, người đó có phải bố cô không?”

“An Sinh tiểu thư, giờ cô có manh mối gì về hung thủ không?”

“An Sinh tiểu thư, trước mắt thì tình hình sức khỏe phần lớn các em học sinh được cứu đều ổn định. Nhận phỏng vấn của truyền thông, phụ huynh các em ấy cho biết, họ muốn góp vốn đúc pho tượng hình cô. Cô có ý kiến gì không?”



Một đống vấn đề ùa tới như sóng thần tấp đất liền, rót vào tai Chúc An Sinh. Nhưng, cô lơ hết, đi thẳng đến chỗ Kiều Trì Na.

Kéo Kiều Trì Na với khuôn mặt ngơ ngác lên, trước khi rời khỏi khách sạn, Chúc An Sinh bỏ lại một câu: “Hôm qua, thế giới đã giết chết một người tốt.”

**

Chúc An Sinh đến tìm Trì Trừng đúng lúc cục cảnh sát New York hoàn tất việc khám nghiệm thi thể Phương Trọng Bình. Cô tới vừa hay nhận luôn thi thể ông về.

“An Sinh, tiếp theo em có dự định gì không?” Trì Trừng thấp thỏm hỏi.

“Trì Trừng này, ban nãy tới cùng Kiều Trì Na, em có đi ngang một tiệm sách. Trước cửa tiệm sách là một hàng người rất dài, anh biết sao lại thế không?”

Anh lặng thinh, bởi anh biết câu trả lời.

37 học sinh được giải cứu. Tin tức lan truyền khắp thế giới, Chúc An Sinh lần nữa trở thành anh hùng.

“Châm chọc biết bao. Trì Trừng, em mệt rồi. Em xin lỗi.”

Dứt câu, Chúc An Sinh mang theo Phương Trọng Bình rời khỏi cục cảnh sát New York, không ngoảnh lại nhìn anh lấy một lần. Cô sợ, mình mà ngoảnh lại sẽ không đủ can đảm rời đi.

Chúc An Sinh đưa Phương Trọng Bình tới nhà tang lễ làm lễ hỏa táng. Cô đặt vé bay về Trung Quốc vào ngày mai.

Ngày mai, cô đưa Phương Trọng Bình về nhà.

Cô sẽ làm như những gì đã hứa với ông. Tiếp tục sống vui vẻ, hạnh phúc.

— Nếu không có cuộc gọi của Phó Cổ Minh, Chúc An Sinh nghĩ, đó sẽ là tương lai của mình.

“An Sinh tiểu thư, ngày mai cô bay về Trung Quốc hả?”

“Thông tin của anh nhạy thật đấy. Anh đặc biệt gọi tới tạm biệt tôi hả?” Bất ngờ thay, Chúc An Sinh không tức giận, bình tĩnh trò chuyện với Phó Cổ Minh.

“Có vẻ An Sinh tiểu thư quá thất vọng về thế giới này rồi. Cô chuẩn bị từ bỏ sự nghiệp?”

“Anh tốn công tốn sức như thế, đây chẳng lẽ không phải cái anh muốn?”

“Tôi chỉ giúp cô nhìn rõ bản chất thế giới này hơn thôi, tránh cho việc cô lãng phí cuộc đời gắn bó với sự nghiệp ấy. Giờ, cô nguyện ý trở thành đồng bọn của tôi chưa?”

Chúc An Sinh ngập ngừng. Cô thật sự đang suy xét lời đề nghị của Phó Cổ Minh.

“Phó Cổ Minh, anh thích tôi à?” Bỗng nhiên, cô hỏi.

“Thật ra, ban đầu tôi thích Trì Trừng hơn. Cơ mà về sau, hình như tôi yêu cả cô.” Phó Cổ Minh chân thành thổ lộ với Chúc An Sinh.

“Hóa ra là vì yêu tôi nên mới giết chết bố tôi. Anh không sợ sau khi tôi trở thành đồng bọn, tôi sẽ ra tay giết anh sao?” Chúc An Sinh làm như vô tình buông một câu đùa giỡn.

“Cô sẽ không giết tôi.”

“Anh chắc chắn thế à?” Cô thôi cười.

“Bởi vì, giờ cô vẫn là người tốt. Ở cô vẫn có điểm mấu chốt và quy tắc. Giết tôi, là cô phá bỏ quy tắc. Làm vậy mới chứng minh, tôi và cô cùng một loại người.”

“Vậy anh còn muốn tôi trở thành đồng bọn của anh không?” Chúc An Sinh hỏi bằng câu đầy khiêu khích.

“Thế này nhé. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, cơ hội cuối cùng. Ngày mai, tôi sẽ tặng cô một món quà. Sau khi nhận được, cô hẵng quyết định xem muốn trở thành đồng bọn của tôi không.”

Chúc An Sinh hứng thú gật đầu, nhìn hũ tro cốt trong tay, dường như đang quyết định gì đó: “Được, tôi chờ anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Chìm trong cuộc vui


Chúc An Sinh thức trắng đêm. Vừa qua 0 giờ được một chút, Phó Cổ Minh đã nhả “món quà” của mình ra.

Một đống tài liệu được nén gọn trong file truyền đi khắp internet chỉ trong tích tắc, tựa như hạt nhân được kích hoạt, gây nổ mạnh trong thế giới ảo.

Phải đến hai giờ sáng, Chúc An Sinh mới phát hiện ra chuyện đó. Giờ thì file nén đã gây ra một trận sóng to gió lớn trải khắp thế giới. Thế nên, cô chưa cần mở file xem nội dung đã biết nội dung rồi. Phó Cổ Minh phanh phui sự thật liên quan đến tổ chức Angel.

Giây phút ấy, bí ẩn cất giấu hàng trăm năm, kể cả tổ chức biến thái có bị hủy diệt thì tất cả cũng lộ hết.

Áng chừng cô phải mất ba tiếng mới xem hết tài liệu được nén trong file. Đấy là cô mới chỉ xem những thông tin cơ bản mình cần biết về tổ chức Angel, chưa đọc kỹ mấy chi tiết nhỏ nhặt.

Xem xong, Chúc An Sinh đi thay quần áo. Nãy mồ hôi lạnh túa ra làm quần áo cô nhớp nháp khó chịu.

Đúng vậy! Dù từng biết qua qua nội dung được nhắc đến trong file nén nhưng đến lúc được đọc tài liệu hệ thống tuần tự từ đầu đến cuối, cô vẫn bị dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Phó Cổ Minh đã chỉnh sửa tư liệu về tổ chức Angel rất cặn kẽ, quá trình lịch sử rất rõ ràng. Không chỉ vậy, hắn còn minh chứng bằng rất nhiều ảnh chụp và chứng cứ, cứ mỗi một thành viên của tổ chức được nêu tên sẽ đi kèm với ảnh và đôi nét thông tin cá nhân. Thêm nữa, dưới thông tin của từng người, hắn đề thêm vài chứng cứ phạm tội. Bất cứ ai trong họ, đều là tên sát nhân hung ác trên thế giới.

Rốt cuộc Phó Cổ Minh muốn làm gì? Đọc hết đống tài liệu rồi, Chúc An Sinh giật mình chợt nghĩ.

Đến cô sau khi đọc xong còn khó giữ nổi bình tĩnh nữa là người khác. Chúc An Sinh tin chắc rằng sẽ có rất nhiều người vì lòng hiếu kỳ mà đọc hết, xong lại phải yêu cầu sự can thiệp của bác sĩ tâm lý.

Chẳng lẽ mục đích của Phó Cổ Minh là hù dọa người bình thường? Tạm thời cô không hiểu ý đồ của hắn.

Nhưng cô tự hiểu, giờ không một ai có thể ngăn cản bí mật rợn người này bị truyền ra ngoài.

Quả nhiên, “thế giới phẳng” internet nhanh chóng bị kích nổ. Vô số vụ án treo trên thế giới tuyên bố đã phá án. Rất nhiều ngạc nhiên phát hiện, hóa ra bên cạnh mình từng có một nhân vật kinh khủng như vậy sinh sống.

Bảy giờ sáng, cô tắt phụt TV đang đưa tin khẩn cấp, rời khỏi khách sạn. Ngoài đường, ai ai cũng chúi mũi vào điện thoại, Chúc An Sinh trở thành kẻ kỳ quái duy nhất không cúi đầu.

Quá hơn nữa phải kể đến lúc Chúc An Sinh định đến nhà hàng gần đó ăn sáng. Nhưng đi chưa được 100 mét, cô đã gặp đến ba người đứng chống tường nôn mửa, họ thành công làm cô mất hứng ăn uống.

Mất hứng, nhưng vì sự sống, cô không thể không vào nhà hàng. Sau khi gọi một phần sandwich và cốc café, Chúc An Sinh chọn một góc ngồi xuống.

Ăn được nửa cái sandwich, Chúc An Sinh trông thấy một ngọn lửa đỏ rực.

Người nọ ngồi luôn xuống ghế đối diện Chúc An Sinh, đưa cho cô món đồ được che kín như bưng bằng tấm vải đen.

Kiểm tra đồ sau tấm vải đen xong, Chúc An Sinh đưa cho người nọ bức thư.

“Trong này toàn là những lời tôi muốn nói với Trì Trừng.” Chúc An Sinh chớp chớp mắt nói, nhớ lại tối qua mình đã phải khó khăn thế nào mới viết xong bức thư này.

“Thế thôi à?” Người nọ nhận lấy thư của cô, có vẻ bất mãn: “Đến cơ hội tạm biệt cô cũng luyến tiếc, không muốn cho Trì Trừng?”

Chúc An Sinh mỉm cười, hơi cúi đầu, hồi tưởng lại từng quãng thời gian ở chung với Trì Trừng.

“Tôi sợ, mình luyến tiếc.”

**

Hai tiếng sau, ID tên “Đấng Cứu Thế” bỗng xuất hiện trên diễn đàn lớn nhất thế giới. Vừa nhìn tên ID, Chúc An Sinh đã biết ngay người dùng là hắn. Bởi vì trên trang của tài khoản đấy, đăng toàn di ảnh của các thành viên tổ chức Angel.

Các thành viên của tổ chức Angel đều ăn mặc sạch sẽ, tinh tươm nằm trong quan tài. Trước ngực bọn họ đặt nhánh hoa tỏi trời tọa. Ảnh kiểu này, ngoài Phó Cổ Minh ra, còn ai chụp nữa?

Quả nhiên, “Đấng Cứu Thế” xuất hiện không lâu, Chúc An Sinh đã nhận được cuộc gọi từ Phó Cổ Minh.

“Thấy kiệt tác của tôi rồi chứ?” Phó Cổ Minh hưng phấn nói với Chúc An Sinh qua điện thoại.

“Không ngờ anh lại ấu trĩ như vậy. Hóa ra anh vẫn luôn coi mình là đấng cứu thế?” Chúc An Sinh cố ý cười mỉa.

“Cô thấy trên thế giới này có gì đáng cứu vớt không?” Phó Cổ Minh không tức giận, kiên nhẫn hỏi.

“Phải nhỉ? Anh coi họ như con kiến dùng chân cũng có thể dẫm chết cơ mà, thậm chí còn khinh thường không thèm dẫm. Chỉ số hấp dẫn của bọn họ không bằng cả động vật cấp thấp trong mắt anh, đúng chứ?”

“Cô rất hiểu tôi. Chúng ta nhất định sẽ trở thành đồng đội tốt của nhau.” Phó Cổ Minh vui vẻ nói: “Có điều, những con kiến sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ coi tôi là đấng cứu thế thật đấy. Cô tin không?”

Chúc An Sinh nghẹn họng, xem lại bài đăng và bình luận phía dưới. Phó Cổ Minh đúng thật.

“Thấy chưa An Sinh? Trước đó cô nỗ lực bảo vệ thế giới ngu xuẩn như thế đấy, chẳng lẽ cô nguyện ý sống cuộc đời tạm bợ?”

Chúc An Sinh không nói gì, Phó Cổ Minh cũng lặng thinh. Bởi hắn hiểu, sự im lặng của cô là câu trả lời tốt nhất.

“An Sinh, tôi sẽ rời khỏi New York trước bốn giờ chiều nay. Tôi hi vọng cô có thể rời đi cùng tôi luôn.”

“Bốn giờ? Vậy giờ tôi phải đi tìm anh à?” Chúc An Sinh bật cười.

“Giờ tôi còn cuộc họp. Nhưng, cô chớ sốt ruột, cũng không cần lo lắng điều gì cả. Tôi đã chuẩn bị một trò hay dành riêng cho cô, chắc chắn cô sẽ rất hưởng thụ.”

“Trò hay?”

Phó Cổ Minh đắc ý mỉm cười: “Giờ cô mau đến đài quan sát trên tòa lâu đài ở công viên X(1) đi. Trò hay rất nhanh sẽ mở màn.”

(1)Trong bản raw thì font chữ tên công viên bị lỗi, chỉ có ô vuông trống. Vậy nên mình tạm để là X nhé.

“Có thể tiết lộ cho tôi chút về nội dung màn kịch không?” Chúc An Sinh tò mò hỏi.

“Đó là một vụ mưu sát cực kỳ hoàn mỹ.”

Câu cuối cùng của Phó Cổ Minh làm Chúc An Sinh nín thở.

Vụ mưu sát hoàn mỹ? Thật ư?

“Anh nghĩ, tôi sẽ trơ mắt nhìn anh giết người à?” Cô hiếu kỳ hỏi. Phó Cổ Minh nói trước cho cô biết như vậy, nếu cô cản vụ mưu sát này lại thì làm sao.

“Đừng hiểu lầm. Bởi vì tôi không phải hung thủ.”

Nghe vậy, Chúc An Sinh rùng mình. Song, do quá tò mò nên cô đứng ven đường vẫy một chiếc taxi.

Trên đường đến công viên ở trung tâm, Chúc An Sinh lại nghe được tin liên quan đến bài đăng của Phó Cổ Minh.

“Cô gái, cô biết chuyện này không?”

Tài xế nghe xong đoạn tin phát trên radio, hớn hở quay qua bắt chuyện với Chúc An Sinh.

“Bất ngờ thật đấy. Ở thành phố New York có đến sáu tên sát thủ liên hoàn. May thay bọn họ chết cả rồi. Vị “Đấng Cứu Thế” kia quả là anh hùng.”

Tầm mắt Chúc An Sinh ngưng trên người tài xế, trầm tư suy ngẫm.

“Ông không nghĩ tên ‘Đấng Cứu Thế’coi trời bằng vung quá sao? Tuy mục tiêu của anh ta toàn sát thủ liên hoàn nhưng anh ta cũng là một tên tội phạm, đang vi phạm pháp luật.”

“Pháp luật? Thứ này mà dùng được, thì sao trước kia tên sát thủ liên hoàn không bị bắt?” Tài xế khinh thường nói lại Chúc An Sinh.

“Cho nên, ông vẫn coi một tên vi phạm pháp luật, coi trời bằng vung là anh hùng?” Chúc An Sinh nghiêm túc hỏi.

Hình như tài xế đã bị Chúc An Sinh chọc giận, nghĩ đầu óc cô có vấn đề: “Giết tội phạm thì sao chứ? Giết tội phạm, bảo vệ được người dân, thì đó chính là đấng cứu thế! Hay là chúng tôi phải dựa vào một đám cảnh sát phế vật?”

Vừa dứt miệng mấy lời khẳng khái chính trực, tài xế như ngộ ra điều gì, hoảng hốt nhỏ giọng nói: “Cơ mà, cô không phải cảnh sát chứ?”

Chúc An Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, kết thúc cuộc trò chuyện với tài xế.

Sau hai mươi phút ngồi xe, Chúc An Sinh tới công viên trung tâm. Nhưng điểm đến cuối của cô lại là đài quan sát trên lâu đài nên cô phải tốn thêm mười mấy phút đi bộ nữa mới tới đích.

Leo lên cầu thang hình xoắn ốc, Chúc An Sinh đến với đài quan sát trên mái nhà.

Nơi này là nơi cao nhất của công viên trung tâm thành phố New York, từ đây có thể trông xa xa, bao trọn cảnh quan của công viên.

Chúc An Sinh thấy rất nhiều người qua lại bên dưới. Có du khách, có người đến chạy bộ ghé nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng, cô chẳng thấy chút manh mối nào liên quan tới vụ mưu sát. Thứ duy nhất khiến cô nhìn nhiều hơn một lần là người nghệ sĩ đang tạo hình trên mặt cỏ.

Người nghệ sĩ hóa thân thành Chúa Jesus bị cột vào cây thánh giá, thu hút rất nhiều người qua đường vây xem. Có điều, ở công viên trung tâm có kha khá nghệ sĩ như vậy nên cô chẳng lấy gì làm lạ.

Hay, Phó Cổ Minh trêu mình? Chúc An Sinh nghi hoặc rút di động ra, tính chất vấn Phó Cổ Minh thì thấy có tin nhắn nhảy lên.

Chúc An Sinh ngẩn người, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, cuối cùng mới xác nhận Chúa Jesus ở đây nhắc đến chính là “tượng” Chúa mình thấy.

Đọc tin nhắn xong, Chúc An Sinh sởn tóc gáy, nổi da gà.

Hóa ra, mười phút trước, Phó Cổ Minh đã đăng tin tức mới.

Căn cứ theo sự thẳng thắn của hắn, hắn bắt “cha xứ” của Thánh Điện giáo rồi nhưng chưa ra tay giết chết bởi cảm thấy người này tội ác tày trời! Giờ hắn buộc “cha xứ” Thánh Điện giáo ở công viên trung tâm, để cho người đời đến tiến hành thẩm vấn tên ác ma này.

Phần cuối, Phó Cổ Minh không chỉ ghi kỹ càng địa chỉ mà còn đính kèm tấm ảnh chụp “cha xứ” dưới bài đăng.

Xem xong, Chúc An Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện điểm bất thường… rất nhiều người đang kéo đến chỗ “cha xứ”.

Chúc An Sinh sợ hãi bịt kín miệng mình. Giờ thì cô hiểu “vụ mưu sát hoàn mỹ” Phó Cổ Minh nói là có ý gì rồi.

Cô muốn ngăn bi kịch diễn ra nhưng đã quá muộn. Cô và bãi cỏ kia bị ngăn cách bởi hồ nước!

Chuông điện thoại réo vang, cô nghe thấy tuyên ngôn thắng lợi của hắn: “Thấy chưa? Đây là thế giới chân thật.”

Đã thấy! Đấy giống như một bữa tiệc thịnh soạn, một cuộc vui sa đọa.

Người thứ nhất cầm dao găm lên, đâm thẳng vào bụng “cha xứ” như đang tàn phá một nhành hoa.

Người thứ hai rút dao ra, đâm tiếp vào ngực “cha xứ”.

Người thứ ba rút dao…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Ánh sáng


Họ say mê trong cuộc vui khoảng mười mấy phút, đến tận khi cảnh sát tới, bọn họ mới giải tán.

Cảnh sát cũng muốn bắt hung thủ, nhưng đến nơi thì thấy cây thánh gia treo nạn nhân bị vỡ nát, trên đó có “đồ vật” máu thịt lẫn lộn.

Chúc An Sinh chứng kiến tất cả. Cô tận mắt quan sát toàn bộ quá trình “cha xứ” bị lăng trì. Thấy “cha xứ” dần dần mất đi vẻ bề ngoài của con người, máu đỏ tươi loang dần trong mắt cô. Cuối cùng, mắt Chúc An Sinh như chỉ còn nhìn được hai màu đen trắng.

Chúc An Sinh đờ đẫn ngẩng đầu trông về phương xa, thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau ở Manhattan.

Nơi đây là New York, thành phố phồn hoa nhất trên thế giới, là trái tim của thế giới.

Ấy vậy mà giờ đây, thế giới dần trở nên méo mó trong mắt cô. Những tòa nhà cao chọc trời bỗng chốc biến thành cây đại cổ thụ vươn mình lên tận trời xanh. New York hóa rừng cây rậm rạp, cô như nghe tiếng thú dữ rít gào.

Chúng tàn sát bừa bãi, cắn xé nhau, mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí, reo rắc nỗi sợ hãi xuống các linh hồn trên thế giới.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng thấy thế giới của Phó Cổ Minh.

Cô nghĩ, mình nên đi gặp Phó Cổ Minh.

Chúc An Sinh đặt chân đến phố Wall, đứng trước công ty của Phó Cổ Minh, gọi điện thoại.

Nói xong mấy câu qua điện thoại, cô đi vào công ty của hắn, đến trước quầy lễ tân, cơ mà cô chưa kịp mở miệng thì cô nàng nhân viên đứng ở quầy đã nhận ra cô.

“Chào cô, Chúc An Sinh tiểu thư. Phó tiên sinh đã đợi cô được một lúc lâu rồi, mời cô đi bên này.”

Chúc An Sinh bước theo cô gái đứng ở quầy lễ tân không chút lưỡng lự, lên thẳng tầng tám. Dưới sự dẫn đường của lễ tân, Chúc An Sinh đi thẳng đến văn phòng của Phó Cổ Minh.

“Phó tiên sinh, Chúc An Sinh tiểu thư đến rồi.” Cô nàng lễ tân cẩn thận gõ cửa thông báo, dáng vẻ như sợ đánh thức một con thú dữ đang ngủ say.

Khoảng năm giây sau, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang bước ra mở cửa cho Chúc An Sinh.

Nhìn lướt qua người đàn ông này, cô thấy Phó Cổ Minh đang ngồi pha trà bên trong văn phòng.

“Anh lo tôi sẽ giết anh?” Chúc An Sinh cười như không cười, nói vu vơ một câu với Phó Cổ Minh ngồi trong văn phòng, bởi người đàn ông đứng cạnh cầm theo máy dò kim loại.

“Hai người ra ngoài đi. Không có sự cho phép của tôi, đừng ai đến làm phiền.” Phó Cổ Minh nói với cô nàng lễ tân và người đàn ông nghe tiếng. Họ nghe lệnh, mau chóng rời đi.

Đợi hai người họ đi rồi, Chúc An Sinh mới vào văn phòng, chẳng chút khách sáo ngồi xuống đối diện Phó Cổ Minh.

Phó Cổ Minh cũng không ngại gì, vốn đang đợi cô ngồi xuống. Xong xuôi, hắn pha cho cô một chén trà xanh ngọt lành thơm mát.

Chúc An Sinh nhấp ngụm trà, tiện thể quan sát cách bày trí văn phòng của Phó Cổ Minh. Phong cách trang trí có sự kết hợp giữa Nhật-Trung, xuất hiện trên phố Wall như một tác phẩm nghệ thuật.

“Phẩm vị không tồi.” Chúc An Sinh mỉm cười nói, cảm nhận vị ngọt dịu tan nơi đầu lưỡi.

“Không phải công của tôi. Là do tôi mời được nhà thiết kế giỏi nhất, chọn được lá trà ngon nhất thôi.” Phó Cổ Minh thành thật nói.

Cô uống một hơi hết sạch chén trà, sau đó rút khẩu súng lục cài bên hông ra để lên bàn trà.

“Anh thật sự không sợ tôi giết anh?”

Phó Cổ Minh lạnh nhạt liếc nhìn khẩu súng của Chúc An Sinh, giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng.

“Sống chết quan trọng lắm à?” Hắn buông chén trà, bình tĩnh hỏi.

Dứt câu, Phó Cổ Minh dạo bước tới bên cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe di chuyển nườm nượp bên dưới đến xuất thần.

Chúc An Sinh cũng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cao gầy của Phó Cổ Minh. Cô như nhìn xuyên qua được da thịt hắn, thấy cả tim và máu hắn đang chảy và đập thình thịch.

“Tôi đã nhìn thấy thế giới của anh.”

Chúc An Sinh nói một câu đã kéo Phó Cổ Minh đang mất tập trung trở lại, kinh ngạc quay đầu nhìn cô.

“Thật sao?” Hắn hỏi bằng giọng điệu chờ mong.

“Từ bao giờ thế? Thế giới của anh chỉ còn lại hai màu đen trắng từ bao giờ thế?” Giọng Chúc An Sinh nghe hơi thương hại, cùng lúc thấy nụ cười trên gương mặt hắn bị dập tắt: “Vào ngày bố mẹ anh qua đời sao?”

“Cô điều tra tôi?” Phó Cổ Minh vòng trở về vị trí của mình, ngồi xuống, không tức giận, chậm rãi rót cho bản thân chén trà.

“Năm anh lên ba, bố mẹ anh qua đời do tai nạn giao thông. Hai năm sau, người thân của anh chết bất đắc kỳ tử do trúng độc trong một bữa tiệc. Anh có muốn nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra ở đó không?”

Nghe xong, Phó Cổ Minh bật cười. Mấy chuyện đấu đá nhau ở giới thượng lưu luôn là những câu chuyện mọi người thích nghe nhất. Cho nên, hắn không thấy bất ngờ gì khi Chúc An Sinh tra được.

Cơ mà, Chúc An Sinh lại không giống người bình thường. Những người kia sẽ không một ai nghĩ rằng, vụ thảm án lại do chính tay một đứa trẻ năm tuổi gây ra.

“Có lẽ, tôi phải cảm ơn bố mẹ tôi vì đã làm tôi có thể mời được nhà thiết kế giỏi nhất, mua được loại lá trà tốt nhất. Mà công lao cũng một phần nhờ vào sự dũng cảm lúc tôi năm tuổi.”

Thật ra, Chúc An Sinh đã lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng cô muốn nghe chứng cứ rõ ràng từ Phó Cổ Minh.

“Vụ tai nạn của bố mẹ anh là sự cố à?” Cô tiếp tục hỏi.

“An Sinh, cô đang chờ mong điều gì? Ân oán chốn thượng lưu chăng? Bố mẹ tôi qua đời là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc. Tôi từng bảo họ rồi, say rượu lái xe không phải thói quen tốt. Nhưng loài người luôn ngu ngốc như thế đấy. Dù biết phía trước là vực sâu, cơ mà hết lớp người này đến lớp người khác, thi nhau nhảy xuống vực.” Phó Cổ Minh thở dài, trông giống hệt tri thức già ân cần dạy dỗ.

“Thế nên, anh từ bỏ thế giới này?”

Phó Cổ Minh không đáp, lảng sang vấn đề khác và nói một cách rất ẩn ý, đáy mắt lóe lên tia nham hiểm: “Tôi nghĩ, chúng ta có thể trở thành đồng bọn. Tôi làm nhiều như thế, chắc cô đã thấy rõ thế giới này.”

Chúc An Sinh bật cười: “Đúng là tôi đã xem thấu thế giới của anh. Nhưng Phó Cổ Minh này, anh sai ngay từ khi bắt đầu rồi.”

“Là sao?” Ánh mắt hắn lộ rõ tia khó hiểu.

“Phó Cổ Minh, chắc anh cô đơn lắm đúng không? Anh không thể chịu đựng sự ngu xuẩn. Người quá thông minh luôn có những tư tưởng rất độc lập. Và họ thì chẳng thể nào lý giải nổi thế giới của anh. Chính vì vậy, anh luôn săn lùng mục tiêu, khát vọng có đồng bọn do đã cô độc quá lâu rồi.”

Phó Cổ Minh kiên nhẫn nghe hết lời của Chúc An Sinh, cười đầy trào phúng: “Cô tính nói mấy câu đó để cảm hóa tôi?”

Chúc An Sinh lắc đầu, mở bao da bọc súng lục đặt trên bàn trà. Giờ hắn mới thấy rõ, bên trong là khẩu súng lục màu bạc.

“Tôi nói rồi, anh sai ngay từ khi bắt đầu.”

Cô yên lặng mở chỗ lắp đạn ra, lấy từ trong túi một viên đạn thả vào.

Xong xuôi, cô giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào đầu Phó Cổ Minh.

“Sai lầm lớn nhất của anh là anh không ý thức được, mình vốn không cô độc. Anh chỉ đang dùng sự cô độc để che giấu sự điên cuồng và tâm lý bất bình thường.”

“Cho nên, cô muốn giết tôi?” Phó Cổ Minh hời hợt nói, ánh mắt hưng phấn.

Qua màn lựa chọn và vụ mưu sát hoàn mỹ kia, Phó Cổ Minh tin rằng mình đã làm Chúc An Sinh bị lung lay. Bởi vậy, cuộc gặp gỡ giữa hai người chỉ dẫn đến một trong hai kết cục. Vì dám chắc, nên hắn luôn duy trì vẻ bình tĩnh.

Trường hợp đầu tiên, Chúc An Sinh sẽ trở thành đồng bọn của hắn, đồng thời cũng là kết quả tốt nhất. Cơ mà cô có muốn giết hắn để báo thù, Phó Cổ Minh cũng chẳng ngại gì. Bởi vì, chỉ cần cô ra tay giết hắn, vậy là chứng minh hắn đã tạo ra đồng loại. Đến lúc đó, Chúc An Sinh sẽ kế thừa tinh thần của hắn và sống tiếp. Hắn chấp nhận kết cục này.

“Anh lại sai rồi.”

Chúc An Sinh mỉm cười nói, xoay băng đạn dưới cái nhìn đầy hoài nghi của Phó Cổ Minh.

“Cái sai lầm thực sự của anh là anh không nhận ra, thế giới của tôi không chỉ có hai màu đen trắng.”

Nói xong, cô đưa súng lục của mình cho hắn.

“Trong thế giới của tôi, có ánh sáng.”

“Ánh sáng?” Phó Cổ Minh không hiểu thật. Vì, hắn chưa từng thấy ánh sáng.

“Tôi không giết anh, càng không có khả năng trở thành đồng bọn của anh. Bởi vì, thế giới của tôi có ánh sáng.”

Dứt lời, Chúc An Sinh lại nhớ đến câu chuyện cổ tích xa xưa, khi mà công chúa chém chết con rồng hung ác.

“Cô luôn nằm ngoài tầm dự đoán của tôi.”

Tuy Phó Cổ Minh chưa hiểu nhưng hắn vẫn nhận cây súng lục, bật cười sung sướng.

“Giờ, anh có thể nhắm thẳng vào tôi rồi nổ súng.Trong đó chỉ có một viên đạn, vì vậy giữa hai chúng ta sẽ có kẻ chết người sống. Đó là trò chơi của tôi.” Cô lại cười nhẹ, tựa như đang tuyên án cho mình và Phó Cổ Minh.

“Nếu tôi từ chối thì sao?” Hắn cố tình hỏi.

Chúc An Sinh nhìn chấm đỏ dừng trên đầu hắn, lắc đầu: “Anh sẽ không.”

Nói xong, cô nhìn về phía tòa nhà đối diện, chấm đỏ xuất phát từ đó. Anna đang vẫy tay với cô.

“Tôi có thể hỏi cô câu cuối cùng không?” Trước khi nổ súng, Phó Cổ Minh hỏi: “Ánh sáng là gì?”

Chúc An Sinh đáp lời, hắn mỉm cười.

Tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên bình trên phố Wall.

**

Chúc An Sinh nhớ như in việc hồi bé mình cực sợ bóng tối, thậm chí còn không dám nhắm mắt.

Phương Trọng Bình kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích.

Cổ tích, công chúa giết chết con rồng hung ác.

“Công chúa giết con rồng ác độc đó? Cô ấy làm thế nào ạ?”

Bé Chúc An Sinh hỏi, vội vàng muốn biết đáp án.

“Sau khi bà phủ thủy tiên tri rằng công chúa sẽ giết chết con rồng hung hăng đó, mọi người đã đặt hết niềm hi vọng vào cô bé. Nhưng, bản thân công chúa lại không tin mình có thể giết chết con rồng. Bởi vì, cô bé sợ.” Phương Trọng Bình dịu dàng từ tốn kể cho cô nghe.

“Con rồng kia hung hăng, có sức mạnh khổng lồ, mình sao giết được nó? Công chúa đã nghĩ vậy đấy.”

“Cô bé không cách nào đối mặt với những ánh mắt khẩn khoản kia. Cô bé ấy là một bé gái lớn lên trong sự đùm bọc của cha mẹ, không thể làm nổi!”

“Vì vậy, công chúa chạy trốn.”

“Cô bé một mình chạy lên tầng gác mái. Tới đây, cô bé đã có thể thoải mái gào khóc.”

“Công chúa khóc mệt rồi thì chìm vào giấc ngủ. Đến lúc tỉnh dậy, cô bé ấy phát hiện xung quanh mình tối đen.”

“Màn đêm buông xuống, và lần này cô bé lại chẳng thấy sợ hãi. Bởi vì công chúa phát hiện, trên tầng gác mái xuất hiện quầng sáng kỳ lạ.”

“Nó phát ra từ một chiếc rương.”

“Công chúa đi đến mở rương, nhìn đồ vật bên trong, nhớ lại câu vương hậu thường nói với mình.”

“Trước khi công chúa chào đời, vương hậu đã chuẩn bị sẵn cho cô bé một bộ Hoa phục độc nhất vô nhị trên thế gian.”

“Cơ mà công chúa chưa đến tuổi trưởng thành, cho nên chưa từng được trông thấy Hoa phục của mình.”

“Và giờ cô bé đã tìm thấy.”

“Trong rương có hai bộ quần áo được gấp chỉnh tề, gọn gàng. Một bộ váy tinh xảo, một bộ áo giáp lành lạnh.”

“Đi kèm với bộ áo giáp mà thanh kiếm sắc bén.”

“Công chúa quan sát hai bộ quần áo một lúc lâu, chợt ngộ ra điều gì đó.”

“Hôm sau, lúc con rồng hung ác đó đến lâu đài đòi người, công chúa đã mặc bộ Hoa phục thuộc về mình đi ra ngoài.”

“Tay cầm thanh kiếm sắc bén, đón lấy ánh mặt trời chiếu vào, tựa thiên thần hạ phàm.”

“Công chúa chiến đấu với con rồng kia. Cô bé nhớ rất kỹ những gì cha mình chỉ bảo trong lúc ‘nô đùa’ với ông, do vậy, rồng chẳng thể làm tổn thương tới cô bé. Nhưng sức mạnh của nó vẫn khiến cô bé phải đánh chiến suốt một ngày.”

“Đến khi hoàng hôn buông xuống, công chúa mới tìm được thời cơ bật lên, chém một nhát xuống đầu rồng.”

“Vương quốc cổ tích lần nữa khôi phục sự tươi đẹp vốn có.”

“Công chúa không còn sợ bóng tối, vì cô bé ấy đã tìm thấy cách chiến thắng bóng tối. Nó xuất hiện vào lúc cô bé chém chết con rồng hung hăng, lúc thấy bộ áo giáp và ngay trong trái tim.”

“Ở đây này.”

Phương Trọng Bình nắm lấy tay Chúc An Sinh, đặt tay cô lên lồng ngực của chính cô.

Chúc An Sinh chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận luồng ánh sáng tươi đẹp tựa vầng thái dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Cổ tích


“Ánh sáng là gì?” Phó Cổ Minh chĩa thẳng khẩu súng vào Chúc An Sinh. Hắn muốn biết đáp án trước khi nổ súng.

Chúc An Sinh kể cho hắn nghe câu chuyện cô công chúa giết chết chú rồng độc ác.

“Hóa ra là vậy.” Phó Cổ Minh bình tĩnh nở nụ cười: “Hóa ra thế giới của chúng ta không giống nhau.”

“Thành thật xin lỗi. Nếu tôi hiểu thế giới của cô sớm hơn chút nữa, tôi chắc chắn sẽ không để Phương tiên sinh bị liên lụy.” Phó Cổ Minh tiếc nuối nói.

Chúc An Sinh điềm nhiên mỉm cười. Chính Phương Trọng Bình đã nhắc nhở cô. Nếu không có cuộc gọi trước khi lìa đời của ông, có lẽ cô đã quên, thế giới của mình không chỉ hai màu đen trắng.

Cô vẫn có ánh sáng bao bọc. Đó chính là bố mẹ cô, là bà nội, là món quà Phương Trọng Bình tặng.

“Dù anh không phải người trực tiếp ra tay giết bố tôi, nhưng anh đã mắc sai lầm. Anh không nên để ông ấy dính líu tới trò chơi của mình. Vì vậy, anh buộc phải tham gia trò chơi của tôi.”

“Cô thật xảo quyệt.” Phó Cổ Minh thưởng thức khẩu súng ngắn trong tay, cười: “Cô muốn giết tôi nhưng lại không muốn gánh tội danh giết người, cho nên dùng chính tính mạng mình làm tiền cược, chỉ vì đổi lấy cơ hội được giết tôi.”

Chúc An Sinh không phản bác, đứng lên, chậm rãi lui về phía sau vài bước. Đợi cô xong, Phó Cổ Minh cũng đứng lên lui ra sau mấy chục bước, duy trì khoảng cách mười mét.

Trông cứ như hai cao thủ đang quyết đấu trong phim điện ảnh vậy, giữ nguyên thế giằng co.

Kể cả khi di chuyển, chấm đỏ trên đầu Phó Cổ Minh chưa từng biến mất. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tòa nhà đối diện lóe lên tia sáng đỏ.

“Đó là bạn cô à? Cô ấy lợi hại phết.” Phó Cổ Minh tán thưởng. Có vẻ, chỉ cần hắn làm ra động tác bất thường nào đó, cô gái tóc đỏ ở tòa bên kia sẽ ngắm bắn vỡ đầu hắn luôn.

“Thế nên, anh không còn sự lựa chọn nào khác đâu. Phó Cổ Minh, nổ súng đi! Hãy để ông trời quyết định xem, giữa chúng ta, ai là kẻ thắng.”

“Kẻ thắng?” Phó Cổ Minh cười tự giễu: “Dù kết quả có ra sao thì tôi vẫn thua. Còn sống cũng sẽ trở thành hung thủ giết cô. Huống hồ, chung quy lại, cô đâu có trở thành đồng bọn của tôi.”

Dứt lời, Phó Cổ Minh xoay xoay khẩu súng ngắn trong tay.

“Tôi thua ở trò chơi do chính tôi bày, cho nên cô cũng không tính là người thắng.”

Vừa nói xong, không để cho Chúc An Sinh kịp phản ứng, hắn đã đổi đầu súng, nhét thẳng khẩu súng vào miệng mình.

Lần bóp cò đầu tiên, không đạn.

Lần thứ hai, lần thứ ba…

Đến lần thứ tư, tiếng súng đinh tai vang lên phá vỡ sự yên ắng của phố Wall.

Tới tận khi Phó Cổ Minh ngã thẳng đơ xuống, Chúc An Sinh mới dần khôi phục tri giác.

Vốn cô định cược bằng chính tính mạng của mình, chơi một ván russian roulette(1) với Phó Cổ Minh nhưng hắn lại chẳng cho cô cơ hội thắng, lựa chọn tự sát.

(1)Russian Roulette: Hay còn gọi với cái tên “cò quay Nga”, bắt nguồn từ Nga, do một cựu chiến binh Valeriy Eschenko phát triển. Nó là một trò chơi cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng. Mỗi người chơi cầm theo một khẩu súng lắp đúng một viên đạn, tự chĩa nó vào đầu mình và bắn theo lượt. Người sống sau cùng là kẻ chiến thắng. (theo wikipedia)

“Tên điên!”

Chúc An Sinh buột miệng thốt ra câu chửi. Sau đó, cô xoay người nhìn về phía tòa nhà đối diện, Anna hiểu ý ngay, thu súng bắn tỉa lại, rời đi.

Người đàn ông cao lớn mặc tây trang lúc trước gặp nghe tiếng súng lập tức vọt vào văn phòng. Chúc An Sinh không thèm phản kháng, để mặc người nọ báo cảnh sát và tự dẫn mình đến cục cảnh sát ngồi.

Cô lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông toàn cầu.

“Em dám lừa anh đi chơi trò đánh cược tính mạng với Phó Cổ Minh?” Gặp lại Chúc An Sinh ở cục cảnh sát, Trì Trừng tức giận chất vấn.

“Anna nói anh biết à?” Cô đoán ra ngay kẻ phản bội.

“Cô ấy mà không nói hết với anh, sao anh có thể kịp thời đến cứu em được!” Cơn giận của Trì Trừng không nguôi ngoai chút nào.

“Yên tâm đi. Lúc Phó Cổ Minh tự sát em đứng cách anh ta rất xa, trên người em không có phản ứng thuốc súng. Mà Phó Cổ Minh dí súng ngắn bắn thẳng vào đầu, đấy là chứng cứ chứng minh em trong sạch.”

Cô đã sớm nghĩ ra biện pháp thoát thân nếu mình có thể may mắn sống sót. Đấy cũng là lý do cô đưa khẩu súng lục cho Phó Cổ Minh, để hắn tự nổ súng.

Nếu Chúc An Sinh may mắn trở thành người thắng trong trò chơi russian roulette thì cô sẽ dùng phản ứng thuốc súng để rửa sạch hiềm nghi của mình.

Tuy sự tình phát triển đến cuối nằm ngoài dự đoán của Chúc An Sinh, nhưng đường lui cô đã dọn sẵn vẫn thành công.

Nghe vậy, Trì Trừng không nhịn được thầm cười trong lòng, cảm thán mình quả nhiên không nhìn lầm người. Có điều, anh không định để lộ suy nghĩ ấy ra ngoài.

“Có phải anh nên khen em thông minh, biết lôi chính mạng sống của mình ra làm trò đùa không?”

Chúc An Sinh tính gật đầu, cơ mà cuối cùng lại nhịn không làm theo cái ý tưởng thiếu đòn này.

“An Sinh, giờ Phó Cổ Minh chết rồi, anh biết tiếp theo em sẽ đưa chú Phương quay về Trung Quốc nhưng anh muốn nói rằng, viện nghiên cứu…”

Chúc An Sinh không để anh nói hết, bởi cô biết anh định nói gì.

“Trì Trừng, em xin lỗi.”

Trì Trừng miễn cưỡng nhếch khóe miệng. Thật ra, ngay từ khi bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Chúc An Sinh, anh đã đoán ra.

“An Sinh, anh chỉ muốn em biết rằng, em chưa từng cô đơn.”

Chúc An Sinh cười nhẹ. Cô luôn hiểu điều đó. Nhưng, cô chưa sẵn sàng tiếp tục đối mặt với Trì Trừng, đối mặt với New York, đối mặt với thế giới này.

Một tháng sau, sau khi giải quyết xong vụ án tự sát của Phó Cổ Minh, cô đưa tro cốt của Phương Trọng Bình về Trung Quốc.

Phương Trọng Bình đã mua phần mộ cạnh mộ bố mẹ Chúc An Sinh từ sớm. Một nơi tràn ngập ánh nắng. Cô tự tay mai táng cho Phương Trọng Bình.

Chúc An Sinh cũng biết ông rất trân trọng một bức ảnh, ấy là bức thành viên đội cảnh sát chụp tập thể. Cô đặt luôn bức ảnh đó vào mộ ông.

Đêm hôm ấy, Chúc An Sinh nằm mơ.

Trong mơ, cô gặp lại bố mẹ, gặp được bà nội, thấy Phương Trọng Bình.

Bản thân biết đó là mơ, nhưng cô cố chấp không muốn tỉnh dậy.

Hôm sau, Chúc An Sinh phải giặt vỏ gối đầu.

Chúc An Sinh rời khỏi thành phố Hộ Thủy.

Năm đầu tiên, cô đi khắp Trung Quốc.

Năm thứ hai, bước chân cô trải rộng ra toàn châu Á.

Sang năm thứ ba, cô thường xuyên mơ màng, ngày nào cũng thức giấc ở một nơi xa lạ, cảm giác mình như chú chim di trú đi khắp nơi tránh cái rét mùa đông.

Thời gian trôi mau, thoáng chốc đã tròn ba năm trôi qua. Đúng ngày ấy, Chúc An Sinh nhận được một bưu kiện kỳ quái.

[Tôi không biết cô còn nhớ tôi là ai không nhưng tôi cần sự trợ giúp của cô. Lyon kính gửi.]

“Lyon?”

Ngẫm nghĩ mất một lúc, Chúc An Sinh mới nhớ ra đây là ai.

“Kẻ điên Lyon?”

**

Ba ngày sau, sau nhiều năm trôi qua, Chúc An Sinh lần nữa đặt chân tới Houston.

Cô chạy thẳng đến vịnh Nhân Ngư, dựa theo những gì mình còn nhớ, tìm đến nhà Lyon.

Cô đứng gõ cửa được vài phút rồi mà chẳng ai ra mở cửa.

“Lyon không ở đây nữa.”

Giọng nói vang lên bất thình lình dọa Chúc An Sinh hoảng sợ.

Cô quay đầu, thấy người đến, tức khắc ngơ ngẩn.

“Nhiều năm không gặp, phản ứng của em hình như kém đi rồi.”

Trì Trừng mặc tây trang đi giày da, bước từng bước đến chỗ Chúc An Sinh.

“Sao lại là anh?” Chúc An Sinh ngờ vực hỏi trước, sau như ngộ ra điều gì: “Anh lừa em!”

Trì Trừng bước đến nơi lập tức ôm chặt eo Chúc An Sinh, ngắm nhìn cô đến độ mắt cũng không buồn chớp, như sợ ngay giây sau cô sẽ biến mất.

“Anh không lừa em. Anh nói với Lyon rằng, anh phải hợp tác với em mới giúp ông ấy được.”

Chúc An Sinh biết thừa Trì Trừng đang khua môi múa mép nhưng không để tâm, bật cười.

“Ừm, âm mưu của anh thành công rồi. Giờ anh có thể nói cho em nghe Lyon cần chúng ta giúp gì không?”

Trì Trừng lục tìm ký ức năm ngày trước, anh nhận được cuộc gọi từ Lyon.

“Mấy năm gần đây, Lyon mắc chứng Alzheimer nên bị đưa tới viện dưỡng lão. Năm ngày trước, nhân lúc tỉnh táo, ông ấy đã gọi cho anh. Ông ấy có dự cảm, mỹ nhân ngư sắp rời khỏi vịnh Nhân Ngư. Ông ấy muốn được gặp mỹ nhân ngư một lần trước khi họ rời đi.”

Nghe xong, Chúc An Sinh thiếu chút nữa chảy nước mắt, cất bước rời đi ngay.

Trì Trừng đứng sững tại chỗ, Chúc An Sinh quay đầu lườm anh: “Anh thất thần cái gì đó? Chúng ta mau cứu Lyon ra thôi!”

Lúc này, Trì Trừng mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo, đã thế còn nắm lấy tay cô.

Chúc An Sinh không kháng cự.

Cô và Trì Trừng gặp lại Lyon ở viện dưỡng lão.

Năm ngày trước, Lyon khó có dịp tỉnh táo, lập tức gọi cho Trì Trừng cầu xin giúp đỡ. Sau đó, ông luôn trong trạng thái lơ mơ, cho nên anh không tìm ra cơ hội đưa ông đến bờ biển.

“Lyon?” Thấy Lyon ngây ngốc khổ sở, Chúc An Sinh gọi thử.

“Lyon.” Trì Trừng cũng gọi tên ông.

Dường như có thứ gì đấy vừa phá kén. Đôi mắt Lyon dần trở nên trong veo, tỉnh táo. Ông nhớ tới vụ án mạng rùng rợn trên du thuyền.

Lyon chớp mắt, nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng.

“Đã lâu không gặp, bạn của tôi.”

Chúc An Sinh và Trì Trừng kích động liếc mắt nhìn nhau. Tiếp đó, Trì Trừng nói sơ qua kế hoạch chạy trốn mình nghĩ được trong mấy ngày nay.

Nghe xong, Chúc An Sinh lắc đầu, đi ra khỏi phòng dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của anh và Lyon.

Khoảng mười giây sau, hai người họ nghe thấy chuông báo cháy của viện dưỡng lão kêu.

Chúc An Sinh quay về phòng bệnh, hưng phấn thúc giục Trì Trừng và Lyon: “Còn không mau chạy!”

Trì Trừng cõng Lyon chạy trốn. Ba người họ thành công rời khỏi viện dưỡng lão vào chiều hôm đó.

Quay về vịnh, Chúc An Sinh và Trì Trừng không khỏi cảm thán.

Anh cõng Lyon đến tận rặng đá ngầm ông đã ngồi chờ hàng chục năm qua.

Đường chân trời giấu mặt trời đi, vài tia sáng le lói hắt lên màu vàng cam buồn man mác. Thời gian chầm chậm trôi đi.

“Trì Trừng, anh nghĩ cô ấy đi chưa?” Chờ được một lúc, Chúc An Sinh vừa nhìn Lyon ngồi ở rặng đá ngầm phía xa xa, không nhịn được hỏi.

“Anh không biết…” Trì Trừng chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng ngâm nga đến từ thiên nhiên.

“Ôi trời!” Chúc An Sinh kinh hãi bật thốt lên, nhìn thấy bóng người xuất hiện cạnh rặng đá ngầm.



“Cuối cùng em cũng tới.”

Nước mắt Lyon đong đầy trong ánh mắt, ngắm kỹ người con gái tựa tinh linh kia.

“Em phải đi sao?”

Cô gái há miệng thở dốc, âm thanh tựa linh điểu vang lên.

“Cảm ơn em ngày trước đã cứu anh. Cảm ơn em đã vì anh mà ở nơi này suốt bao nhiêu năm.”

Cô gái cọ nhẹ lên mu bàn tay già nua của Lyon.

“Dẫn anh theo đi.” Lyon trịnh trọng nói.

Cô gái lắc đầu, bởi bản thân biết điều đó có nghĩa là gì.

“Dẫn anh đi cùng. Cơ thể anh sắp kiệt quệ rồi. Anh tình nguyện chết dưới tình yêu của em.”

Cô gái chần chừ quan sát Lyon. Cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên môi ông.



Chúc An Sinh và Trì Trừng tận mắt chứng kiến mỹ nhân ngư đưa Lyon biến mất giữa biển xanh mênh mông.

“An Sinh, em thấy chưa? Lyon đã có cả biển rộng.”

Cô không đáp ngay mà ngẫm nghĩ một lúc. Cuối cùng, cô hạ quyết tâm.

Và, nắm lấy tay Trì Trừng.

“An Sinh, em biết không, mai mặt trời sẽ lại lên.”

“Thế giới sẽ ngập tràn ánh sáng.”

Tác giả có lời muốn nói: Không biết mọi người có thấy kỳ kỳ quá không nhưng mạch quyển này dính dáng chút cổ tích nên có mỹ nhân ngư xuất hiện để tăng thêm sự phi hiện thực.

Thế giới của chúng ta cần có cổ tích!

Hết chuyện rồi, cảm ơn mọi người đã làm bạn với tôi trong thời gian dài!

Nói thật, đây là cuốn truyện dài đầu tiên của tôi, chắc chắn sẽ có một số lỗ hổng và lỗi hành văn. Cảm ơn mọi người đã bao dung và làm bạn với tôi!

HOÀN 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom