Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 51


Không biết vì sao, khi nói những lời kia với Sầm Tổ Hàng tôi nói rất thuận miệng, vậy mà lúc này đã tắm xong, nằm trên giường, thật sự đối mặt với anh ấy thì tim tôi lại đập thình thịch, lòng vô cùng nôn nao.

Ách… nôn nao cái gì nhỉ, cùng lắm không phải là… còn không phải là… chuyện kia sao.

Hiện tại rất nhiều nữ sinh đều không phải lần đầu tiên hay lần thứ hai. Ngay cả Đàm Thiến, bình thường cũng không có bạn trai nhưng cô ấy đều đã từng có kinh nghiệm. Sầm Tổ Hàng không phải đã nói sao? Chuyện này, có người hàng đêm triền miên cũng không có vấn đề gì. Cùng lắm… cùng lắm thì ngày mai bị sốt thôi.

Tôi nằm xuống giường, kéo chăn qua, khẩn trương đến mức động tác hơi lóng ngóng.

Sầm Tổ Hàng nằm ở trên giường, đang xem cuốn gia phả. Tôi không biết còn có cái gì để xem. Cuốn gia phả kia được ghi chép sớm nhất từ thời nhà Thanh, mà lúc này anh ấy đang xem chính là phần từ thời nhà Thanh. Thậm chí anh ấy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi tức giận nói: “Xem những cái đó làm gì? Thời gian đã lâu như vậy rồi, cái gì cũng đã thành tro bụi.”

“Nhất định có nguyên nhân, bằng không vì sao kẻ đứng sau kia lại chọn ra tay với Sầm gia?”

Tôi xoay người đi ngủ, trong lòng có chút mất mát nói không nên lời.

Có lẽ hôm nay đi xa, tôi có chút mệt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, giống như tôi đang nằm mơ, mơ thấy đôi tay kia lạnh ngắt vuốt ve toàn thân tôi. Tôi không còn sợ hãi như trước, bởi vì biết đó là Sầm Tổ Hàng.

Một đêm mộng đẹp, khi mở mắt ra thì thấy gương mặt đẹp trai của Sầm Tổ Hàng đang ở rất gần tôi. Bởi vì lần phát sốt hôm trước, sau đó dù chúng tôi ngủ cùng một giường thì khoảng cách vẫn rất xa, vậy mà hiện tại tay anh ấy đang đặt trên eo tôi, đầu đang ở sát tai tôi.

Không cảm nhận được hơi thở của anh ấy, bởi vì anh ấy không hề thở. Nhưng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể của anh ấy, trong thời tiết mùa hè này cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Tôi quay đầu, nhìn anh ấy, môi cách môi anh ấy rất gần. Nghĩ đến cảm giác lần trước anh ấy hôn tôi, tôi không nhịn được mỉm cười. Tuy rằng tôi không bài xích chuyện anh ấy hôn tôi nhưng tôi vẫn chưa dám mặt dày đi thân mật với anh ấy.

Khi tôi cười anh ấy mở mắt ra, tôi liền biết anh ấy không ngủ, cho dù ngủ rồi thì khi tôi có động tĩnh gì anh ấy cũng sẽ tỉnh lại.

Mắt anh ấy vừa mở ra, nụ cười của tôi cứng đờ. Anh ấy buông lỏng tay ra, ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tới trường học đi, tác phẩm tốt nghiệp cũng gấp rồi.”

Tôi ừ một tiếng. Anh ấy không nói tới chuyện tối hôm qua, vậy thì tôi cũng không nhắc lại. Kỳ thật tôi cũng không phân biệt được rõ ràng là tôi hôm qua tôi nằm mơ hay anh ấy thật sự vuốt ve tôi. Dù sao tôi cũng không có mặt mũi để hỏi rõ.

Có điều, cảm giác được hôm nay tâm tình của Tổ Hàng không tồi, tâm tình tôi cũng theo đó mà tốt lên không ít. Ít nhất những gì lão Chung nói hôm qua không ảnh hưởng quá lớn với anh ấy.

Gọi điện thoại cho Đàm Thiến, ngày hôm qua cô ấy hẹn tôi nhưng tôi không đi được, như vậy hôm nay tôi hẹn gặp lại với cô ấy là được. Nhưng cô ấy lại nói, cô ấy không thể ra khỏi cửa. Mấy hôm nay cô ấy không được khỏe, ngày hôm qua kỳ thật cô ấy muốn gọi tôi cùng cô ấy tới bệnh viện. Tôi không rảnh, cô ấy cũng chỉ có thể đi cùng mẹ mình. Vốn muốn tới bệnh viện nhân dân, nhưng mẹ cô ấy rất tin tưởng vào Trung y nên đến viện Trung y. Đi mới phát hiện ra vấn đề lớn, bác sĩ chẩn bệnh là tỳ hư hay là gì gì đó, bảo uống thuốc Trung y điều trị một thời gian.

Đàm Thiến oán giận nói với tôi qua điện thoại: “Thuốc Trung y đâu phải đồ cho người uống. Khổ vô cùng. Tớ uống xong liền nôn ra, sau đó mẹ tớ lại mang tới bắt tớ uống. Khả Nhân, tớ đã sớm không còn giống người nữa rồi. Cậu nói tớ có thể khỏe được hay không!”

Tôi khoa trương nói: “Bạn Đàm Thiến à, hôm qua bạn mới đi khám, như vậy hẳn bạn mới uống được một ngày, hoặc có lẽ mới chỉ nửa ngày thuốc Trung y mà đã ý kiến ý cò như vậy?”

“Nếu không cậu tới đây thử xem, nếu cậu có thể uống được hai ngụm thì tớ lập tức tặng cậu một bột cọ.”

“Được rồi, hôm nay tớ đến. Cậu mau chuẩn bị bộ cọ đi.”

Đi tới nhà của Đàm Thiến, bởi vì đã không phải là lần đầu tiên tới, quen cửa quen nẻo nên tôi lên thẳng lầu. Biết rõ Đàm Thiết không thoải mái, tôi mua chút hoa quả tới. Vừa mới vào cửa, mẹ cô ấy liền nói: “Mua hoa quả làm gì, bệnh này của Đàm Thiến không được ăn mấy thứ này. Sau này một ngày ba bữa cũng phải chú ý cẩn thận. Cũng may là sớm tốt nghiệp để về nhà, nếu không sau này phải tới trường học thì thật không biết phải làm sao bây giờ.”
 
Chương 51-2


Tôi nhìn Đàm Thiến, sắc mặt cô ấy hơi nhợt nhạt nhưng cũng không có bao nhiêu tiều tụy. Cô ấy cười đau khổ nhìn tôi, cười nói: “Hoa quả cũng tốt hơn là uống thuốc Trung y.”

Tôi liền nói: “Dì à, nếu Đàm Thiến thật sự không uống được thuốc Trung y, hay dì cho bạn ấy uống thuốc tây đi.”

“Bệnh này của nó thuốc tây không trị được, Tỳ hư vẫn phải dùng Trung y chậm rãi điều trị.”

“Mẹ, sao mẹ lại không tin vào khoa học? Tây y không cách nào trị, vậy sao mẹ không mời người tới nhà chúng ta xem phong thủy, rồi đốt hai lá bùa cho con uống?!”

Đàm Thiến chỉ giận dỗi nói nhưng tôi lại thật sự nghĩ tới cách như vậy. Phong thủy có thể giải quyết được mọi thứ, tuy tôi còn chưa làm được nhưng Sầm Tổ Hàng có thể làm được. Một số thầy phong thủy chỉ cần vào cửa đi xem một lượt có thể nói ra toàn vấn đề gia đình gặp phải. Năm nào nam chủ nhân sinh bệnh gì, năm nào người già trong nhà qua đời… Những chuyện này đều không phải nói bậy mà trong phong thủy đều có nguyên nhân.

Như vậy bệnh này của Đàm Thiến liệu có phải cũng có thể tìm ra nguyên nhân dựa vào phong thủy? Tôi chỉ tới nhà bạn nên không đem theo la bàn. Hơn nữa nếu tôi dùng la bàn xem chỗ này, Đàm Thiến sẽ nói thật ngậu, ba mẹ cô ấy cũng khó nói. Lần trước xem cái tháp Văn Xương, ba mẹ cô ấy chỉ có thái độ như nhìn trẻ con đùa nghịch.

Đàm Thiến kéo tôi vào phòng, chúng tôi tám gẫu chuyện con gái với nhau. Tôi nhân lúc đi WC liền đi xem khắp nhà một lần. Mẹ cô ấy vừa rồi có nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn, ba cô ấy đang đi làm, lúc này vừa lúc thích hợp không có người lớn, tôi dụ Đàm Thiến, nói muốn tới phòng ba mẹ cô ấy tham quan, chỉ là nhìn xem, không cần đi vào cũng được. (Like page facebook.com/sant.gacsach để ủng hộ mình các bạn nhé)

Đàm Thiến không hiểu, nhưng sự tín nhiệm với bạn thân, cô ấy vẫn giúp tôi mở cửa phòng. Tôi cũng chỉ đứng ở ngoài thò vào nhìn xem thôi. Hướng nhà bọn họ lần trước tới tôi đã đo rồi, lần này tôi chủ yếu xem kết cấu nhà cũng như phương hướng của cửa sổ.

Âm thầm ghi nhớ sơ đồ kết cấu nhà của bọn họ vào đầu, ăn cơm xong tôi liền đi về trường học trước. Dù sao cũng sắp tới thời điểm  nộp bài tốt nghiệp, Đàm Thiến cũng không giữ tôi lại, còn nói bây giờ cô ấy rất dễ mệt mỏi, còn không biết tác phẩm tốt nghiệp có kịp nộp hay không.

Trở lại trường học, tôi không ngồi trước bảng vẽ mà mở máy tính của tôi ra. Nơi chúng tôi học đều trang bị cho mỗi người một bảng vẽ tranh lớn cùng một máy tính.

Khi người khác vẽ tranh, tôi liền dùng phần mềm vẽ lại mô hình nhà của Đàm Thiến, cũng đánh dấu vị trí cửa sổ. Tôi biết, với một ngôi nhà thì cửa sổ rất quan trọng. Giống như có phòng, ban công chỉ có ba cánh cửa sổ, mà phòng khách bên này có một mặt tường có tám cánh cửa sổ, như vậy nên dùng cửa sổ có tám cánh này làm hướng.

Sau khi vẽ lại sơ đồ tòa nhà xong tôi đi về nhà, một số bạn học thấy tôi ra khỏi phòng vẽ còn thì thầm to nhỏ: “Sắp đến lúc nộp tác phẩm, cô ấy còn không ở lại phòng vẽ sao, chúng ta đã ở đây suốt hai đêm rồi.”

“Sao chúng ta có thể so với Vương Khả Nhân? Cô ấy là bạn gái của Khúc Thiên, cho dù cô ấy xếp đội sổ thì chắc chắn vẫn có công việc tốt.”

“Nói không chừng không phải làm gì, cứ ở nhà làm bà chủ gia đình là được.”

“Số tốt thật, học tốt không bằng gả được vào nhà tốt.”

Về đến nhà, Khúc Thiên cũng không có ở nhà, gọi điện thoại cho anh ấy, vậy mà anh ấy lại đang ở trong trường.

Bữa tối, anh ấy mua cơm từ nhà ăn ở trường về cho tôi. Chúng tôi ngồi trước máy tính, vừa nhìn sơ đồ nhà của Đàm Thiến vừa ăn cơm.

Khúc Thiên đem sơ đồ tròng lên la bàn, đo đạc, nói: “Em tự nhìn từ tìm nguyên nhân trước đi.”

Tôi nhìn ngôi nhà có chút buồn bực, hướng năm bắc không thật rõ ràng. Chỉ có thể kéo hình ảnh di chuyển một chút, nhìn phương hướng cẩn thận rồi mới chậm rãi nghiên cứu. Khúc Thiên chỉ ăn mấy miếng cơm rồi an vị ở trên giường nghiên cứu cuốn gia phả kia, cũng không biết rốt cuộc anh ấy thấy được điều gì. Tôi thật sự thấy được vấn đề của ngôi nhà, nói: “Phòng này ở cung Tốn, vấn đề vẫn là buồng vệ sinh bên kia.”
 
Chương 52


Lúc này Khúc Thiên mới buông cuốn gia phả xuống, đứng ở phía sau tôi, cúi người tới gần tôi, cầm lấy con chuột máy tính, nói: “Tuy rằng cung Tốn chiếm một chút nhưng bên cung Tốn này không mở cửa sổ, khí cung Tốn không vào được. Phòng bếp với buồng vệ sinh này trên thực tế đều thuộc về cung Ly. Nhà như này xem như khuyết cung. Khuyết cung Tốn cho nên Đàm Thiến mới có thể sinh bệnh. Mà cung Tốn đối xung với Tỵ, giờ theo âm lịch không phải là tháng Tỵ sao? Cho nên bệnh của cô ấy càng dễ biểu hiện ra ngoài. Thiếu cung Tốn sẽ dễ khiến người sinh bệnh ở phổi, tỳ, cơ thể người đó không đủ năng lượng để chống lại thì sẽ sinh bệnh.”

Tôi gật gật đầu, lý luận này cũng giống như tôi đọc được trong sách, chỉ là lần đầu tiên gặp phải vẫn có chút không dám tin tưởng. Tôi cũng không hề nói cho Khúc Thiên là Đàm Thiến bị tỳ hư, vậy mà anh ấy đã biết tỳ có vấn đề.

“Vậy nếu nghiêm trọng có dẫn đến chết người không?”

Khúc Thiên chậm rãi thở ra, nói: “Có. Nếu năng lượng của cơ thể yếu, lại gặp đúng năm nhà ở vị trí ngũ hoàng đại sát, trong nhà lại bày biện không tốt thì rất dễ xảy ra chuyện lớn. Cho nên nhà khuyết cung thật sự không nên mua.”

Tôi gật gật đầu: “Vậy tại sao lại có người xây nhà như vậy?”

“Hiện tại nhà ở thương mại bị như vậy rất nhiều chứ trước kia xây nhà đều chú ý xem xét cẩn thận. Em chú ý xem, mấy năm nay, rất nhiều bé trai của các gia đình đều nhu nhược, tính tình hiền lành. Đó là bởi vì hiện tại có rất nhiều nhà đều khuyết cung. Chấn, Cấn, Càn nếu thiếu một cái thì sẽ khiến người trong nhà đó không có địa vị gì, hoặc yếu gì đó.”

“Vậy Đàm Thiến phải làm sao bây giờ? Bảo bọn họ chuyển nhà à? Có lẽ là không thể. Hiện tại mua nhà là chuyện rất lớn, ngay cả căn hộ trong tòa nhà này cũng khó mà mua nổi.”

Khúc Thiên chỉ cười cười: “Gọi điện thoại, nếu cô ấy có ở nhà thì chúng ta sẽ qua bố trí lại một chút là tốt rồi.”

“Vậy bệnh của cô ấy có phải sẽ sớm hết không?”

“Không phải dựng sào thấy bóng, nhưng sẽ từ từ tốt lên.”

Mặt tôi xụ xuống, xem ra Đàm Thiến nhất định phải uống thuốc Trung y một thời gian rồi.

Buổi tối, hai người, không, là một người một quỷ nằm ở trên giường, Sầm Tổ Hàng vẫn xem gia phả nhà anh ấy, còn tôi nghiên cứu sơ đồ nhà Đàm Thiến.

Trong lúc vô tình quay qua tôi thấy Sầm Tổ Hàng đang nhìn về phía tôi, tôi nhìn anh ấy cười, nói: “Nhìn em làm gì?”

“Không có gì.”

Nói rồi anh ấy quay mắt đi, ánh mắt lại dừng trên cuốn gia phả nhưng tâm tư rõ ràng không còn đặt ở đó.

Thẹn thùng? Ngượng ngùng? Tôi cười, đột nhiên muốn trêu chọc anh ấy một chút. Tôi dịch người lại tới gần anh ấy, nói: “Tối hôm qua có phải anh gặp mộng gì không? Ví như… ấy ấy.”

“Anh không nằm mơ!”

Giọng anh ấy rất lạnh nhạt, rõ ràng không muốn nói đề tài này. Tôi từ từ thở hắt ra, nói: “Em còn người là anh.”

Anh ấy không nói lời nào, nếu anh ấy còn ở trên thân thể Khúc Thiên có lẽ sẽ nói. Hiện tại anh ấy chính là anh ấy, là một ông già hơn sáu mươi tuổi, không nói là không nói.

Tôi buông sơ đồ kia ra, nằm xuống ngủ cho khỏe. Ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm.

Khi tôi mơ mơ màng màng muốn ngủ, dường như nghe được tiếng của Sầm Tổ Hàng, nói: “Là anh, sẽ không có người khác.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi gọi cho Đàm Thiến, chúng tôi liền đi tới. Dù sao cũng là bạn học, cũng không cần phải đợi đúng tới bữa mới qua. Qua lúc sáng sớm, người ta vừa ăn bữa sáng, như vậy cùng ăn một  bữa trưa cũng có thể đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa với quan hệ của tôi cùng Đàm Thiến, hai người chỉ ăn chung một bát đậu hũ cho qua bữa trưa cũng không có vấn đề gì.

Dọc đường đi Khúc Thiên không nói gì, hơn nữa vẫn luôn lảng tránh ánh mắt của tôi. Bộ dạng này của anh ấy lại khiến tôi ngượng ngùng. Hơn nữa khi tôi tỉnh ngủ, nằm trên giường nghĩ nghĩ, vẫn nhớ tới câu anh ấy nói tôi qua khiến tôi thẹn thùng mà cười cười.

Lên lầu, Đàm Thiến đang uống thuốc Trung y, gương mặt vẫn rất xinh đẹp. Chào hỏi ba mẹ cô ấy xong, nhìn Đàm Thiến uống vào rồi nôn ra, nôn ra lại uống vào, uống vào lại nôn ra… lúc sau tôi nhịn không được mà nói nhỏ vào tai cô ấy: “Người không biết lại tưởng cậu mang thai.”

“Xê ra! Cậu thì sao? Hôm nay có cảm giác cậu với Khúc Thiên không bình thường. Cãi nhau?”

“Không có, bọn mình thì có thể cãi nhau chuyện gì được.” Khi nói những lời này, ánh mắt tôi đều nhấp nháy, rõ ràng chính là lời nói dối.

“A, còn nói không cãi nhau. Nếu không cãi nhau, như vậy chính là…” Cô ấy kéo tôi tới, nói vào tai tôi: “Tối qua tập thể dục dữ dội quá khiến cậu cũng thấy ngượng ngùng phải không?!”

Người tôi cứng lại, sau đó mới phản ứng được, đẩy cô ấy ra, mặt đỏ bừng nóng lên, nói có chút chột dạ: “Đầu óc đen tối.”

Đến khi ba mẹ Đàm Thiến đều ra cửa, tôi mới lấy ra la bàn, nói mục đích lần này tới chính là để chữa bệnh cho Đàm Thiến dựa vào phong thủy. Đàm Thiến cũng không phải quá tin tưởng nhưng cô ấy vẫn vui lòng cùng chúng tôi thay đổi bố cục lại. Theo cách cô ấy nói, dù chỉ cần có một tia cơ hội không phải uống thuốc Trung y nữa thì đều đáng giá để cô ấy thử.
 
Chương 52-2


Sau khi căn chỉnh la bàn, quả thực ngày hôm qua tôi vẽ trên máy tính không sai. Cung Tốn lại hợp với phòng bếp và nhà vệ sinh. Khúc Thiên nhìn về nhà vệ sinh, bảo chúng tôi mang đến một giỏ lan treo lên cửa sổ. Lá cây màu xanh rất hợp với phòng tắm.

Có người trồng trúc phú quý nơi phòng tắm đều sẽ chết, mà có người trong phòng tắm treo một giỏ lan lại có thể sống. Đây cũng là do mệnh.

Đàm thiến nhìn giỏ lan kia, nói: “Như vậy là xong à?”

Khúc Thiên nói: “Xong rồi, đứng để nó chết là được.”

“Tớ sẽ nhanh khỏe lại sao?”

Tôi vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: “Nào có chuyện tốt đẹp như vậy. Cứ uống thuốc đi, phong thủy là phải tin nhưng đừng mê tín. Cho nên, thuốc vẫn phải uống, phương phải này chỉ để giúp cậu nhanh khỏe hơn thôi.”

Đàm Thiến nhíu mày: “Thuốc rất đắng.”

“Thuốc đắng dã tật mà.”

Tới buổi trưa, chúng tôi ăn cơm ở nhà Đàm Thiến. Bữa cơm rất đơn giản, ba cô ấy không về nhà, tôi cùng Đàm Thiến ở trong phòng bếp nói chuyện, thỉnh thoảng giúp mẹ cô ấy nấu ăn. Khúc Thiên ở thư phòng kia nhìn Điêu Long Đại Lương. Tôi không biết Điêu Long Đại Lương có cái gì đẹp, nghĩ lúc trước có nhiều da người ở bề mặt như vậy, lông tơ của tôi dựng ngược hết lên.

Bữa cơm đơn giản, đều là người thân quen cũng không so đo. Mẹ Đàm Thiến thấy trong phòng tắm treo giỏ lan còn nói nhỏ, sao lại để lan trong phòng tắm.

Đàm Thiến nói: “Lan thích ẩm, chỉ cần thỉnh thoảng lấy ra phơi dưới nắng là tốt.” Nói xong cô ấy nhìn về phía tôi, cười cười.

Nguyên nhân chuyện này chính là bí mật giữa chúng tôi.

Ăn cơm trưa xong, tôi cùng Khúc Thiên phải quay về trường học hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp nên đi trước. Sau khi ra khỏi nhà Đàm Thiến, ở trong thang máy, tôi lại hỏi: “Vì sao lại là giỏ lan?”

“Tốn vốn dĩ chính là âm mộc. Vị trí đó dùng âm mộc bổ sung thì tính là bổ khuyết cho khuyết cung. Tốn, có thể dùng kệ sách hoặc hoa cỏ, tất nhiên ta không thể đem kệ sách vào phòng tắm được.”

“Vậy nếu đó là chính đông Chấn thì sao? Dùng loại cây nào?”

“Em đã thấy ai trồng cây lớn trong phòng chưa? Lại còn là nhà chung cư.”

Tôi cười, tôi biết khi nhắc tới phong thủy là anh ấy tương đối thích nói chuyện. Nếu không tình huống bình thường, ở thân phận Khúc Thiên còn tốt, có thể nói vài câu, là thân phận Sầm Tổ Hàng muốn anh ấy nói một câu đều sẽ rất khó khăn. Anh ấy tiếp tục nói: “Làm kệ sách, hoặc là trồng trúc phú quý.”

“Vậy chính nam Ly thì sao?”

“Ly là hỏa, đặt bóng điện, không hợp thì dùng đồ vật màu đỏ.”

“Vậy chính tây chính bắc thì sao?”

“Chính tây cùng Tây Bắc đều thuộc Kim, đặt chuông vàng, đồng. Bắc là Khảm, chính là thủy, đặt hồ nước hay bể cá gì đó. Tây Nam Đông Bắc là thổ, đặt đồ sứ. Kỳ thật cũng không phải cứ khuyết cung là sẽ sinh bệnh. Có đôi khi chỉ là người trong nhà sẽ thường xuyên ra ngoài không trở về nhà gì gì đó.”

Tôi nhìn anh ấy cười, kỳ thật vừa rồi khi thấy anh ấy đặt giỏ lan ở cung Tốn là tôi cũng đã hiểu. Nhưng tôi muốn nghe anh ấy nói. Tuy rằng là giọng của Khúc Thiên nhưng tôi biết người nói chuyện chính là Sầm Tổ Hàng.

“Tổ Hàng, chiều nay chúng ta đừng tới trường, đi công viên đi.”

Khúc Thiên sửng sốt một chút, nhìn tôi, do dự rồi gật đầu. Tuy rằng đã sớm nói khi không có ai sẽ gọi anh ấy là Tổ Hàng, nhưng tôi tự mình gọi như vậy chưa được vài lần. Lần này gọi ngọt ngào như vậy, anh ấy không đồng ý mới lạ.

- --

Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 53


Có điều tôi hiển nhiên là đã quá để mắt tới năng lực thích ứng của Sầm Tổ Hàng. Tuy rằng anh ấy dùng thân thể của Khúc Thiên, tuy rằng anh ấy có dung mạo chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng anh ấy vẫn là ông già đã sáu mươi tuổi rồi.

Công viên là nơi rất tốt để chơi, hơn nữa chúng tôi cũng không thiếu tiền, ít nhất tiền tiêu vặt của Khúc Thiên cũng đủ cho chúng tôi sử dụng hàng ngày. Khúc Thiên trước kia tiêu tiền cho Lệ Lệ có lẽ phải gấp mười Khúc Thiên bây giờ.

Tới công viên, trông Khúc Thiên rất cao hứng. Nhưng nếu tôi lôi kéo anh ấy chơi trò hải tặc gì đó có lẽ anh ấy sẽ không tham gia. Dù sao ông già này cũng chưa từng chịu sự kích thích như vậy, cho  nên chúng tôi không chơi trò chơi nào cả, tới công viên chỉ đi tản bộ.

Khúc Thiên thấy được một người mang theo thùng nước, tay cầm một cây bút lông dài hơn mặt đất, đang dùng nước viết chữ trên mặt đất. Anh ấy cứ như vậy nhìn người kia chậm rãi viết, rất chăm chú. Tôi nhón chân lên nói nhỏ vào bên tai anh ấy: “Nếu anh không xảy ra việc gì có lẽ cũng sẽ mỗi ngày mang thùng nước tới đây viết chữ nhỉ?”

“Có lẽ, anh sẽ có cháu rồi.” Anh ấy nhìn ông già đang cầm bút lông kia cười đùa với một bé trai. Tôi còn chưa phản ứng lại, anh ấy tiếp tục nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đó là chuyện đã không thể xảy ra, hiện tại chúng ta là bị trói ở bên nhau. Chính là ở bên nhau.”

“Ách, em không nghĩ gì đâu, nếu  anh không xảy ra chuyện gì thì đúng thật đã có cháu rồi. Đó hẳn là một cuộc sống hạnh phúc.”

“Đúng vậy, đáng tiếc tất cả người của Sầm Gia thôn đã không có hạnh phúc đáng được có.”

Tới công viên còn nói chuyện bi thương làm gì? Tôi kéo tay Khúc Thiên đi về phía cây cầu zích zắc trên mặt hồ. Khi còn nhỏ, điều tôi thích nhất ở công viên chính là chạy bộ trên những cây cầu này. Đến khi chúng tôi tới bên cạnh cây cầu mới phát hiện nơi này đã bị người ta chiếm lấy, có vài đôi sắp cưới đang chụp ảnh cưới ở đây.

“Oa, mọi người mặc áo cưới thật đẹp.” Ngẫm lại tôi cũng coi như đã kết hôn nhưng tôi lại chưa từng được mặc áo cưới. Cái lễ phục coi là sính lễ kia không đáng nói, chúng đều được làm bằng giấy.

Tôi chọc chọc vào người Khúc Thiên: “Sao lúc trước anh không chuẩn bị váy cưới cho em? Kiểu dáng kia thật đúng lỗi thời.”

Khúc Thiên liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng không có vẻ tức giận.

Trong bóng râm bên cạnh có một xe quảng cáo cho tiệm áo cưới, tôi liền kéo anh ấy đi qua, nói: “Đi, tới đăng ký trước, anh nợ em một bộ ảnh cưới.”

Tôi vừa nói xong thì Khúc Thiên gỡ tay khỏi tay tôi, nói: “Anh không muốn dùng bộ dáng của Khúc Thiên chụp ảnh, anh không phải Khúc Thiên.”

Tôi sửng sốt một chút, nhìn anh ấy rõ ràng khó chịu ra mặt, do dự một chút, nói: “Vậy thì chúng ta đặt lịch chụp buổi tối, vào ngày âm gì đó là anh có thể chụp ảnh chính mình được. Kim Tử từng nói, muốn gặp quỷ thật ra rất dễ dàng, chỉ cần thiên thời địa lợi nhân hòa là được. Chúng ta chụp nội cảnh, studio kia rất ít khi có ánh sáng mặt trời vào, âm khí nặng, chúng ta lại chọn vào một ngày âm, tìm một thợ ảnh có bát tự yếu cùng chuyên viên trang điểm giúp chúng ta, như vậy không phải là được sao?”

Nhìn mặt anh ấy đã dịu hơn hơn, tôi nhanh chóng đẩy anh ấy qua bên kia đặt lịch. Bởi vì chúng tôi yêu cầu rất nhiều thứ, bên tiệm áo cưới thật sự khó xử. Nhưng nhà Khúc Thiên rất giàu có, hơn nữa trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng không tiêu nhiều tiền, tiền đều để dành lại. Chúng tôi liền chọn dịch vụ đắt tiều, tiền nhiều là sẽ được việc, những gì khó xử cũng đều được giải quyết. Thời gian là do chính chúng tôi chọn, hoặc có thể nói là do Khúc Thiên tính ra, là 9 giờ tối ba ngày sau, trang điểm bắt đầu từ 7 giờ.

Tôi nghĩ, sau 9 giờ tối hẳn sẽ không còn ai vào studio để chụp ảnh, như vậy sẽ chỉ có tôi và Sầm Tổ Hàng là khách, giữ lại mấy chuyên viên trang điểm cùng thợ chụp ảnh là đủ tồi. Như vậy đối với Sầm Tổ Hàng hẳn sẽ không có ảnh hưởng gì.

Nếu chúng tôi đã ký vào Minh hôn, sính lễ cũng coi như đã có, lúc này coi như ảnh cưới đã được đặt. Tôi đã hét lên muốn sang nhà ba tôi ăn cơm. Kỳ thật tôi cũng có tư tâm, muốn xem một chút coi phòng tôi có bị cậu bé kia biến thành công viên đồ chơi hay không. Nếu có thì tôi sẽ nói chuyện với ba tôi cùng dì kia, nếu không có thì tôi cũng không nói lời nào. Dù sao hiện tại tôi ở bên ngoài, bọn họ ở nhà chỉ cần không vào phòng tôi làm loạn là được.
 
Chương 53-2


Về đến nhà, bởi vì Khúc Thiên cũng tới nên dì nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn. Cậu bé kia đang ở lầu một làm bài tập. Tôi chạy nhanh lên phòng xem sao. Cũng may, không có dấu vết gì, đồ vật đều ở nguyên tại chỗ. Thật tốt, cậu em này cũng coi như hiểu chuyện.

Khi ở dưới lầu, tôi nghe được tiếng của ba tôi cùng Sầm Tổ Hàng truyền ra từ phòng bếp.

“Ba muốn sính lễ là gì thì cứ nói, tuy rằng hiện tại con là hai bàn tay trắng nhưng Khúc Thiên thì có.”

“Ài, Minh hôn, ta là ba thì còn muốn sính lễ gì được. Sầm Tổ Hàng, ta chỉ mong con đừng chạm vào Khả Nhân của ba. Con bé thân thể yếu đuối, ta chỉ muốn thấy nó sống khỏe mạnh là được. Cũng mong còn về sau đừng ép nó tự sát đi với con. Ta đã tìm đọc sách, đều nói Minh hôn cuối cùng đều sẽ phải tự sát. Khả Nhân nhà ta từ nhỏ đến lớn đã không có mẹ, con hãy cho nó sống mấy năm vui vẻ đi.”

Lòng tôi trầm xuống. Trong khoảng thời gian này tôi không nghĩ tới nhiều như vậy. Thậm chí tôi cho rằng ba tôi đã có dì, có cậu em kia thì sẽ không thương tôi nữa. Hóa ra ba vẫn luôn yêu thương thôi.

Khi ăn cơm, ba cùng dì tuyên bố, bọn họ đã đi đăng ký kết hôn. Hiện tại muốn chính thức nói với chúng tôi một tiếc, đều là kết hôn lần hai, hơn nữa cũng đã có tuổi cho nên chỉ cần như vậy.

Ăn cơm xong, khi chúng tôi ra khỏi cửa thì trời đã đen. Lên xe, xe chậm rãi đi ra khỏi con đường nhỏ, Tổ Hàng nói nhỏ: “Anh sẽ không khiến em phải tự sát cùng anh.”

“A? Anh biết em nghe lén?”

“Ừ, anh không phải giống như quỷ, anh là bị luyện hóa mà thành. Anh chỉ có một con đường duy nhất, chính là bị hồn phi phách tán. Cho nên cũng không cần em đi theo làm gì. Ba đã lo lắng thừa rồi.”

Nghe anh ấy nói, lòng tôi càng trầm xuống. Một lúc sau, tôi cố gắng mỉm cười, nhìn anh ấy nói: “Đừng nghĩ về chuyện này, nghĩ tới ngày kia chúng ta chụp ảnh thì nên chụp phong cách gì đi. Chụp trong nhà nhất định có nhiều lựa chọn, chọn tông trắng đi.”

Anh ấy không trả lời, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu tôi.

Ba ngày thật sự trôi qua rất nhanh, đặc biệt khi có sự kiện trọng đại chờ chúng tôi như vậy. Vốn dĩ nghĩ tự mình lái xe tới trước, nhưng lo lắng khi chụp ảnh, thân thể Khúc Thiên đặt ở trong xe trong thời gian dài sẽ bị người ta phát hiện nên dứt khoát tới đúng giờ.

Hơn sáu giờ chiều, chúng tôi ăn cơm xong liền đi qua, trời đã sẩm tối nhưng vẫn còn ánh chiều tà cuối chân trời.

Khi lên xe, tài xế hỏi: “Mỹ nữ đi đâu đây?”

Tôi nhìn Sầm Tổ Hàng bên cạnh, người tài xế này dường như không nhìn thấy anh ấy. Báo địa chỉ, trong lòng tôi có chút lo lắng. Lỡ như đi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia gì đó không nhìn thấy anh ấy thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như máy ảnh không chụp được anh ấy thì phải làm sao bây giờ? Hẳn là sẽ chụp được đi, không phải trên mạng có rất nhiều ảnh chụp được quỷ sao?

Khi tới viện ảnh, nơi đó chỉ còn lại một nhóm chụp ảnh cuối cùng đang chuẩn bị rời đi. Nhiếp ảnh gia chờ chúng tôi hỏi chúng tôi đã ăn cơm chưa? Có cần nghỉ ngơi không? Cuối cùng còn nói: “Công việc của hai người nhất định rất bận, nếu không thì sao lại chụp buổi tối? Có điều chụp nội cảnh thì ban ngày hay buổi tối đều giống nhau, sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng.”

Tôi gật gật đầu. Vừa rồi cô ấy dùng từ “hai người”, xem ra người này có thể thấy được Tổ Hàng.

Chụp ảnh cưới, các cô dâu thường phải trang điểm rồi thay trang phục cũng cần cỡ hai giờ. Chuyên viên trang điểm đưa tôi đi tới khu lễ phục, chọn lễ phục, đó là một phòng kín. Kỳ thật toàn bộ studio này đều là phòng kín, chỉ có ở trung tâm này là có điều hòa thôi.

Vào khu lễ phục, điều đầu tiên tôi cảm nhận chính là thật âm trầm. Ba tủ quần áo to treo đầy quần áo rậm rạp. Có thuần trắng, có màu sắc sặc sỡ… nhìn hoa cả mắt.

Chuyên viên trang điểm hỏi tôi có muốn chụp với áo lụa trắng trước không. Sau khi xác nhận, cô ấy liền đi tìm quần áo cho Tổ Hàng. Quần áo cho chú rể tương đối dễ tìm, cô ấy bảo tôi ở chỗ này từ từ xem, từ từ chọn.

Chuyên viên trang điểm vừa đi khỏi, nơi này chỉ còn lại một mình tôi. Tôi lật những bộ quần áo trong tủ áo kia, trong lòng bắt đầu sởn da gà.

Kể từ khi tôi tiếp xúc với phong thủy, tôi bắt đầu tin tưởng vào trực giác của mình. Có những thời điểm trực giác rất chuẩn. Giống như hiện tại, cảm giác nổi da gà này rất rõ ràng là có thứ gì đó đang ở gần tôi.
 
Chương 54


Tôi cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, tay đưa lên cầm chặt lá bùa đang đeo ở ngực được Sầm Tổ Hàng cho. Sau khi xác định căn phòng này không có ai, tôi nói thầm: “Tự mình dọa mình thôi. Phải phơi nắng nhiều một chút mới được, nhất định do âm tà nhập thể lần trước còn chưa thanh trừ sạch sẽ.”

Nói thì nói vậy nhưng cảm giác nổi da gà này vẫn còn, lại còn cảm thấy nơi này không chỉ có một mình tôi.

“Tiểu thư!” Tiếng gọi đột nhiên truyền tới khiến tôi giật mình, tay đè chặt trước ngực, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

“Làm sao thế?” Tôi nói hơi đứt quãng, âm thanh rất rõ là còn đang run.

“Chú rể đi cùng cô không thấy đâu, vậy cô còn muốn chụp ảnh hay không? Tuy rằng nói trang điểm cho cô dâu sẽ tương đối lâu nhưng chú rể cũng nên thay quần áo trước. Hôm nay chỉ có mình tôi trang điểm, thời gian cũng rất gấp.”

Không thấy Sầm Tổ Hàng? Sao lại không thấy? Vừa rồi không phải chuyên viên trang điểm này nhìn thấy anh ấy sao? Tôi nghi hoặc đi ra khỏi khu lê phục, nhìn khắp nơi ở phòng khách liền thấy được bên kia khu nghỉ ngơi, Sầm Tổ Hàng đang ngồi xổm nhìn sàn nhà. Anh ấy dù không muốn chụp ảnh cũng không cần phải đi ngắm sàn nhà người ta như vậy chứ.

Tôi đi tới, nhỏ giọng nói: “Làm sao thế? Anh không thay quần áo à?”

“Em đốt cho anh sao?”

Anh ấy nói khiến tôi hiểu ra, không phải bởi vì anh ấy không muốn chụp mà là anh ấy không thể thay quần áo thật được. Trừ phi đốt gửi cho anh ấy, nhưng người ta cũng không có khả năng cho chúng tôi hóa vàng bộ lễ phục này được. Thế tôi mới thấy mình ngay từ đầu đã nghĩ đơn giản quá rồi, mà khi đó Sầm Tổ Hàng cũng không từ chối, có lẽ anh ấy cũng không ngờ được tình huống này.

Thời gian gần đây sống quá an nhàn khiến tôi quên mất anh ấy không phải là người, mà hẳn anh ấy cũng quên mất điều này. Cho nên khi lúc đầu tôi nói muốn chụp ảnh anh ấy cũng không từ chối.

Tôi nói đầy mất mát: “Vậy chúng ta về đi, coi như mất tiền vi phạm hợp đồng thôi.”

“Không cần, em cứ nói không được thoải mái, tối mai lại đến là được. Ngày mai mang la bàn tới đây.”

“La bàn? Để làm gì?”

“Chụp ảnh!”

Mang la bàn tới để chụp ảnh? Khi tôi còn không hiểu gì thì nghe được từ phía sang tiếng nói chuyện của thợ chụp ảnh cùng nhân viên trang điểm, lúc này tôi mới nhớ tới bọn họ, Tổ Hàng nói những lời này hẳn là để cho bọn họ nghe.

Tổ Hàng đứng dậy, nói với người trang điểm: “Cô ấy cảm thấy không được khỏe. Ngày mai chúng tôi lại tới, hôm nay vất vả cho hai người rồi.”

Chuyên viên trang điểm cùng thợ chụp ảnh đều đanh mặt lại, rất rõ ràng là có tức giận. Lúc này còn ở lại tiệm tức là đang tăng ca, kết quả lại nói không chụp nữa, chuyện này ai có thể vui vẻ chấp nhận được. Cũng may đây là studio ảnh lớn, nhân viên đều rất có tố chất, cho dù bọn họ không vui vẻ nhưng sắc mặt rất nhanh đã hiền hòa. Mỉm cười, nói lời an ủi, căn dặn những việc cần chú ý cho ngày mai rồi bảo chúng tôi về trước.

Tôi đoán chúng tôi vừa đi là chắc chắn hai bọn họ sẽ ở phía sau mắng chúng tôi. Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Đứng ở dưới nhà chờ taxi, tôi hỏi: “Vì sao ngày mai lại phải mang la bàn tới?”

“Vừa rồi nơi anh ngồi xổm có thi khí.”

“Hơi ẩm á? Bị thấm nước à?”

“Mùi thi thể.”

Tôi kinh sợ, nuốt nước miếng, nói: “Vừa rồi khi ở khu chọn lễ phục em cũng cảm thấy có thứ gì đó, trong lòng cứ thấy rờn rợn.”

“Ngày mai mang theo la bàn để đo.”

Nghĩ tới cảm giác rờn rợn vừa rồi, hẳn nơi đó cách thi thể rất gần. Tôi không nhịn được rùng mình một cái. Tay được Tổ Hàng nắm lấy, mắt nhìn chiếc taxi đang tiến lại gần, không nói câu gì, tôi cũng hiểu ý anh ấy.

Buổi tối ngày hôm sau, khi tới studio chúng tôi cố ý đến muộn. Là muốn mọi người trong studio đều đi hết rồi chúng tôi làm việc mới không có hoảng loạn.

Vẫn là chuyên viên trang điểm cùng thợ ảnh ngày hôm qua, thấy chúng tôi đến đều rất nhiệt tình.

Có lẽ tối hôm qua bọn họ phải mắng chửi chúng tôi ba trăm lần mất.

Tổ Hàng nói không chạm vào la bàn là không chạm vào, cho nên sau khi vào cửa tôi liền lấy ra la bàn, đo lường sơn hướng. Chuyên viên trang điểm đầy nghi hoặc nói: “Tiểu thư, chúng ta nên đi thay quần áo trước đi.”

Tôi ngẩng lên cười với cô ấy một cái: “Chờ một chút thôi.”
 
Chương 54-2


Kiểu nhà kín mít có điều hòa trung tâm này, nếu có thể nói hướng thì cũng chỉ có hướng cửa chính mà thôi. Tôi đứng trước cửa, nâng la bàn lên trước ngực, giữa la bàn thăng bằng để kim ở vị trí trung tâm.

Sau đó chỉnh cho đường biên của la bàn trùng với đường xây tường, ngón cái di chuyển trên bề mặt la bàn. Sau khi kim la bàn trùng hướng bắc nam, nhìn về đường chữ thập, chữ thập đè lên trên hai sơn Càn và Tốn. Như vậy chính là Càn sơn Tốn hướng. (Sant: Mọi người muốn tìm hiểu cách dùng la bàn thì có thể search trên youtube nhé)

Tôi vừa mở miệng định nói, Tổ Hàng đã ở phía sau tôi nói: “Tìm sơn hướng làm gì? Lại đây.”

“Không thì tìm thế nào?” Đi theo anh ấy sang bên kia, chỗ đại sảnh. Anh ấy nói: “Xem la bàn ở chỗ này xem sao.”

Nơi này chính là chỗ anh ấy ngồi xổm tối hôm qua. Nghĩ tới anh ấy nói nơi này có thi khí, như vậy có lẽ sẽ có thi thể, tim tôi không khống chế được đập thình thịch, tay cầm la bàn hơi run lên. Tôi âm thầm cổ vũ mình trong lòng, bình tĩnh một chút, cũng không phải tôi chưa từng thấy thi thể.

Nhưng la bàn vẫn run run.

Sầm Tổ Hàng vòng qua phía sau tôi, đôi tay anh ấy vòng qua hai bên người tôi, nắm lấy tay tôi ổn định la bàn, nói: “Bình tĩnh nào, không có việc gì cả. Cho dù có việc gì thì cũng chỉ là thi thể mà thôi.” Khi anh ấy nói, đầu dựa vào sát bên cạnh mặt tôi, tôi có cảm giác được môi anh ấy dường như đã cọ vào má tôi. Tôi quay mặt đi, cảm giác mặt mình nóng lên, nhưng sau lưng vẫn dán vào ngực anh ấy, hai người cứ như vậy chặt chẽ dựa vào nhau.

Kim la bàn dần dần ổn định nhưng lại không bình thường, bởi vì kim tiêm* chìm xuống. (*Kim tiêm: Kim được thả nổi trong một cái la bàn nước ở giữa la bàn phong thủy)

Tôi tưởng la bàn chưa cân bằng, nhưng kiểm tra bọt khí chứng tỏ nó đã cân bằng, bọt khi ở đúng vị trí, vậy sao kim có thể chìm xuống?

Sầm Tổ Hàng nói: “Kim chìm, nơi này có người chết oan, báo cảnh sát đi.”

Anh ấy buông lỏng tay ra, rời khỏi tôi. Mất đi sự ôm ấp này, tôi nhẹ nhàng thở dài. Nhưng sau đó sự thất vọng không khỏi xuất hiện, tôi đã không còn bài xích sự thân mật của anh ấy nhưng anh ấy lại không muốn thân mật với tôi.

“Các người nói bậy gì vậy!?”

Tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần đã nghe được tiếng kêu từ bên cạnh. Người thợ ảnh kia quát to về phía chúng tôi: “Nói bậy gì đó? A? Các người không chụp thì thôi, ở chỗ này giả thần giả quỷ làm gì? Mời các người rời đi, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Chuyên viên trang điểm vội vàng muốn khuyên giải thợ chụp ảnh nhưng lời cô ấy đều bị tiếng của thợ chụp ảnh át đi.

Tổ Hàng nói: “Anh gấp cái gì? Hóa ra cái chết oan này có liên quan tới anh?”

“Liên quan gì với tôi? Nó vốn dĩ không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả. Các người là ai? Giải thần giả quỷ, tôi sẽ gọi bảo vệ lên. Cút!”

“Được rồi, chúng tôi sẽ rời đi. Có điều anh việc gì phải kích động như vậy?” Tổ Hàng nói, đưa tay ý bảo tôi thu dọn lại đồ đạc. Tôi nhanh chóng cất la bàn đi, đang định lập tức đi ra ngoài thì người tợ ảnh kia đã cầm máy ảnh của hắn đập về phía Tổ Hàng.

Tôi theo bản năng lao lên chắn trước mặt Tổ Hàng. Nhưng tốc độ của Tổ Hàng là phi thường nhanh, ôm lấy tôi, xoay người sang chỗ khác. Sau một cú xoay tròn, tôi ở trong lòng ngực anh ấy, bị chuyển sang bên cạnh, lưng anh ấy đang đón chiếc máy ảnh nện xuống.

Loại máy ảnh mang theo ống kính dài này rất nặng, một đồ nặng như vậy nền xuống, tôi không dám tưởng tượng Tổ Hàng sẽ bị thương như thế nào. Khi tôi ngẩng đầu lên, hai tay của anh ấy vẫn còn ôm chặt lấy tôi, một tay đỡ ở gáy tôi bảo vệ đầu của tôi. Tuy tôi rất cố gắng ngẩng đầu nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm anh ấy.

Thờ chụp ảnh gào thét: “Các người muốn xen vào việc của người khác sao! Cút! Các người tới đây không hề muốn chụp ảnh, cút ngay!”

Chuyên viên trang điểm bên cạnh có lẽ chưa từng gặp cảnh này, chỉ biết đứng ở bên cạnh khóc. Động tác của Tổ Hàng rất nhanh, duỗi tay đẩy hắn ta ra. Anh chỉ dùng một bàn tay là có thể thoải mái đẩy lui thợ chụp ảnh đang phát cuồng kia, khiến hắn bị ngã xuống bên cạnh giá để quần áo. Tổ Hàng cầm lấy túi cho tôi, đưa tôi lập tức rời đi.

Tôi quay đầu lại, thấy được thợ chụp ảnh kia vẫn phẫn nộ tới mặt mũi biến dạng.

Ra khỏi studio, tôi vội vàng nói: “Có muốn tới bệnh viện không?” Nói xong mới thấy mình thật ngốc. Tổ Hàng là quỷ, có bệnh viện nào sẽ nhận người bệnh như anh ấy? Cho nên tôi nhanh chóng nói: “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
 
Chương 55


“Không sao cả, cái máy ảnh đó không làm anh bị thương được.”

“Vậy… cứ mặc kệ sao?”

“Báo cảnh sát đi, thợ ảnh kia phản ứng mạnh như vậy chứng tỏ có khả năng hắn có liên quan tới cái chết oan đó.”

“Báo cảnh sát? Biết nói với cảnh sát thế nào? Nói là la bàn cho chúng ta biết dưới đó có thi thể sao?”

Tổ Hàng có lẽ cũng tự hỏi mình một chút, mới nói: “Em gọi điện cho Kim Tử đi, bọn họ làm việc mấy năm nay rồi, sẽ có mối quan hệ bên cảnh sát.”

Tôi gọi điện thoại cho Kim Tử, sau khi nghe tôi nói xong, phản ứng đầu tiên của chị ấy chính là: “Hai người tự nhiên lại muốn chụp ảnh cưới!”

“Chị Kim Tử, chuyện này không quan trọng.”

Từ đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng Linh Tử, cậu ta nói: “Khả Nhân à, có phải Sầm Tổ Hàng đang ở bên cạnh cô.”

“Phải.”

“Nói cho anh ta, chuyện này không có người tới mời thầy phong thủy đi xem thì thầy phong thủy không thể thay đổi bất kỳ sự tình gì trên thế giới. Mọi chuyện đều có nhân quả, dù chúng tôi có thể biết được rất nhiều chuyện người khác không biết nhưng chúng tôi lại không thể đi thay đổi nó. Cho nên chúng tôi sẽ không báo công an giúp được.”

Tôi nghe được những lời này liền ngây ngẩn cả người. Tôi không nghĩ Linh Tử sẽ nói ra như vậy. Ấn tượng trước đây của tôi với cậu ta, cậu ta là một người rất nhiệt tình giúp đỡ người khác. Nhưng lần này… Tôi nhìn sang Sầm Tổ Hàng ở bên cạnh, hẳn anh ấy cũng đã nghe được lời của Linh Tử. Sầm Tổ Hàng không nói gì thêm, đi ra ven đường tìm vẫy taxi.

Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể ngắt điện thoại rồi đi theo sau anh ấy. Đợi một hồi, taxi còn chưa thấy, anh ấy nói: “Tản bộ một chút đi, dù sao cũng còn sớm.”

Chúng tôi đi dạo dọc con phố, không ai nói gì. Tôi nhìn anh ấy, anh ấy nhìn người đi đường phía trước. Tôi biết hiện tại anh ấy rất phiền lòng, cũng không có nhiều lời để nói.

Hai người cứ như vậy đi hơn mười phút, Sầm Tổ Hàng rốt cuộc lên tiếng.

Anh ấy nhỏ giọng nói: “Dù biết cũng không thể thay đổi được. Cậu ta nói đúng. Từ nhỏ ba của anh cũng dạy anh như vậy. Kỳ môn độn giáp xem việc, chỉ nói điều có thể nói. Rất nhiều chuyện rõ ràng cũng đã có thể nhìn ra được nhưng lại không thể nói ra. Chúng ta không thể thay đổi vận mệnh người khác. Cái chết oan kia là mệnh của cô ấy. Hung thủ thoát tội cũng là mệnh của hắn. Cũng chính bởi vì mỗi thầy phong thủy đều như vậy cho nên Sầm Gia thôn chết rất nhiều người nhưng vụ án phải bỏ qua. Không một thầy phong thủy nào nguyện ý nói một lời. Kỳ thật hẳn cũng có nhiều người biết chân tướng.”

Tôi không biết phải an ủi anh ấy như thế nào, chỉ có thể im lặng đi theo anh ấy. Tôi cũng không biết đã đi bao lâu, không xem thời gian, chỉ cảm giác chúng tôi đã đi hết con phố phồn hoa này rồi, còn đi qua rất nhiều cây cầu. Ít nhất cũng phải qua ba bốn trạm xe bus.

Khi chân tôi bắt đầu không còn sức để bước tiếp thì anh ấy dừng lại, xoay người nhìn tôi, tôi lập tức ngẩng lên mỉm cười với anh ấy. Lúc này anh ấy mới cười nói: “Mệt sao không nói với anh. Lên xe về đi.”

Về đến nhà, sau khi tắm xong, anh ấy không còn ngồi nghiên cứu cuốn gia phả như hôm trước mà dựa vào ban công nhìn bóng đêm bên ngoài, không ngừng miết tờ giấy vàng trong tay.

Khúc Thiên là một người rất yêu sạch sẽ cho nên ban công cũng luôn quét dọn sạch sẽ. Tôi do dự một chút, tuy rằng đã mặc váy ngủ nhưng vẫn đi qua, cũng cùng anh ấy nhìn bóng đêm bên ngoài.

Từ nơi này nhìn ra có thể thấy được quang cảnh trường học. Trường học đã qua thời gian tắt đèn, ngoại trừ đèn đường ra, mọi thứ đều có màu đen mờ ảo.

Tờ giấy vàng trong tay anh ấy bị miết đến xuất hiện vết rách. Tới khi nó nát anh ấy mới quay về phía tôi, nói: “Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy anh thả Ngụy Hoa ra, tiếp tục truy cứu chuyện này là sai thì anh cũng vẫn sẽ tiếp tục. Chẳng sợ nó thật sự là sai.”

Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh ấy: “Em ủng hộ anh!”

Anh ấy nhìn tôi, cười cười, đưa tay nắm lấy tay tôi đang đặt lên vai anh ấy rồi kéo xuống, tiến lên một bước, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt tôi.

Tôi theo bản năng nhắm mắt lại. Anh ấy lại chỉ nhẹ nhàng chạm vào mắt, sau đó môi đè lên môi tôi.

Hôn môi? Lòng tôi kinh ngạc, hé miệng vừa muốn nói chuyện thì đầu lưỡi của anh ấy đã tiến vào. Hơi thở mát lạnh nháy mắt rót vào trong thân thể tôi. Tay anh ấy vừa rồi chỉ nắm lấy tay tôi, lúc này đã ôm gọn lấy tôi, ôm rất chặt khiến tôi chỉ có thể ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh ấy.
 
Chương 55-2


Anh ấy tranh cướp hơi thở của tôi, dây dưa đầu lưỡi tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy ý thức của mình bồng bềnh, cảm giác như bay lên không trung này khiến tôi bừng tỉnh.

“A! Để em xuống đi!” Một người to như vậy khiến tôi không ôm không hết được, trong lòng hoảng hốt. Tôi chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ anh ấy, không để mình ngã xuống.

Phòng này rất nhỏ, từ ban công vào phòng cũng chỉ năm sáu bước. Sau khi tôi kinh hoảng kêu lên xong thì đã bị anh ấy đặt ở trên giường. Đồng thời anh ấy cũng đè lên tôi, ngón tay anh ấy cọ cọ vào môi tôi, trên mặt vẫn còn dính nước bọt của hai chúng tôi.

Thân thể mát lạnh của anh ấy dính vào tôi, cúi người, dùng môi cọ cọ vào cổ tôi. Bỗng nhiên anh dừng động tác, nói nhỏ ở bên tai tôi: “Ngày mai lại phát sốt.”

Nói xong anh ấy liền rời khỏi người tôi, xoay người đi ra khỏi phòng, cũng nói: “Em đi ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chút.”

Tôi vẫn đang nằm ở trên giường, vẫn tư thế như bị anh ấy đè lên. Khi đầu óc có chút thất thần nhớ lại cảnh ái muội vừa rồi thì thấy anh ấy từ ban công nhảy xuống.

Anh ấy… nhảy lầu! “Này! Anh…” Tôi nhanh chóng vọt khỏi giường lao đến ban công nhưng không còn thấy anh ấy đâu cả.

… Sẽ phát sốt. Anh ấy lo tôi sẽ phát sốt. Đáng ghét!

Tối hôm đó tôi không ngủ cả đêm. Trong đồng vô số lần nghĩ tới cảnh vừa rồi. Đến tận khi mặt trời hửng nắng tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Tôi mới ngủ nên cũng không quá sâu, cảm giác được có người vào phòng, còn sờ sờ lên trán tôi, sau đó lại đi ra ngoài.

Tới 12 giờ trưa tôi mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại tôi cũng sờ lên trán mình, không bị sốt. Tối hôm qua như vậy mà không bị gì, có phải do tác dụng của thuốc lần trước không?

Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi tới trường học, trên đường đi tôi lấy điện thoại ra xem tin tức. Ngay trang nhất có một tin địa phương. Nói là khu studio ảnh cưới kia, phía dưới có một cái hòm, bên trong có một thi thể hoàn toàn bị khóa kín. Mà phát hiện thi thể này chính là đội phòng chống ma túy. Nói là có một người báo nơi đó cất giấu ma túy, đi tra xét, kết quả lại thấy một thi thể.

Ngay lập tức tôi nghĩ ngay người báo án là Sầm Tổ Hàng. Hơn nữa tối hôm qua anh ấy cũng không ở nhà, thời gian cũng ăn khớp. Tôi gọi điện cho anh ấy, anh ấy cũng đang ở trường học, nói là chuyện kia không phải anh ấy báo án, là Linh Tử báo cho cảnh sát. Chỉ là, chúng tôi đều rất ăn ý không nói tới chuyện xảy ra tối qua.

Tôi không nghĩ tới, từng nói gì mà không thể thay đổi mọi chuyện trên thế giới, gì mà số mệnh, kết quả người cáo cảnh sát lại là chính Linh Tử. Bọn họ có thể tìm ra cái cớ như vậy quả thực rất thông minh.

Tôi còn chưa đi tới tòa nhà có phòng vẽ tranh, vừa mới cất điện thoại đi thì cảm giác được phía trước có người đang tiến đến. Ngẩng đầu, là Lệ Lệ cùng mấy cô bạn của cô ta đang chặn đường tôi đi.

Người tới không có ý tốt, không phải là người đã cùng Tổ Hàng của tôi, hoặc nói là Khúc Thiên, không phải đã có một đoạn thời gian bên nhau sao? Hơn nữa lần trước cô ta đã cho tôi một cái tát. Cô ta còn muốn thế nào nữa? Lòng tôi vẫn có chút hoảng loạn, rốt cuộc bên phía kia có tới 5 người.

Tôi cố gắng mỉm cười: “Có việc gì thế?”

Lệ Lệ hung tợn nói: “Vương Khả Nhân, loại như mày hóa ra cũng chỉ là loại lả lơi ong bướm. Tối hôm qua cùng người đàn ông khác qua đêm. Mày ở cùng Khúc Thiên, vậy mà còn qua đêm với người đàn không khác, mày không thấy dơ bẩn à?”

“Tôi… tôi không có.”

“Đã bị người khác thấy còn chối cái gì? Được, dù sao tao cũng sẽ chờ xem đến chừng nào mày sẽ bị Khúc Thiên đá đi. Đi, đi với bọn tao tới đây, chiều nay cũng đừng tính đi học.”

Nói xong bọn họ liều đẩy tôi ra ven đường. Trong lòng tôi phát tín hiệu nguy hiểm, tôi muốn chạy đi nhưng không biết bọn họ đã chuẩn bị trước từ khi nào, đem xe đỗ ở ngay ven đường, chỉ hai bước tôi đã bị đẩy vào trong xe. Cửa xe bị khóa lại.

- --

Sant: hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 56


Bị sáu nữ sinh vây quanh trong xe, tôi muốn chạy đi cũng khó, chỉ có thể vội vàng kêu lên: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Các người định bắt cóc tôi sao!?”

“A, nghĩ tận tới bắt cóc. Bọn tao không hư như mày tưởng đâu. Chúng tao chỉ đưa mày đi chơi một chút thôi, có gì phải tức giận.”

“Các ngươi muốn đưa tôi đi đâu?”

“Chúng ta cùng đi, sợ cái gì? Yên tâm, không phải mang ngươi đi bán, chỉ tới vùng ngoại ô dạo chơi thôi.”

Xe đi rất nhanh, người lái xe là một bạn học của chúng tôi vẫn thường xuyên lái xe đi học, cho nên tôi không có cơ hội nhảy ra khỏi xe. Tôi nghĩ cho dù có cơ hội như vậy tôi cũng sẽ không nhảy ra khỏi xe.

Xe chạy đến vùng ngoại ô, tại một căn nhà nhỏ đã bỏ hoang. Bọn họ quăng tôi xuống xe, sau đó lái xe rời đi. Tôi còn đang thầm cảm tạ trong lòng, bọn họ không làm gì thương tổn tới tôi cả, nhưng chỉ vài phút sau tôi đã muốn khóc. Nếu bọn họ quăng tôi vào nhà thổ thì tôi còn có thể lên tiếng cầu cứu, còn nơi này tôi có chết cũng phải vài ngày sau may ra mới có người phát hiện.

Ngay cả tên địa phương này tôi cũng không biết, nơi xa đồng ruộng, gần đây chỉ có vài bụi chuối tây to cùng vài căn nhà bỏ hoang lụp xụp. Chưa hết, dưới bụi chuối cây kia còn có cả mộ.

Tôi còn chưa kịp nhìn cho rõ xem nơi này là nơi nào thì trời đã đánh sét oành oành, chuẩn bị có mưa to. Khu vực chúng tôi khi vào mùa hè sẽ có thời tiết như vậy, buổi sáng mặt trời rất đẹp nhưng đến ba bốn giờ chiều là sẽ mưa tầm tã, tới năm giờ sẽ ngừng mưa.

Mà nhìn dáng vẻ này, có lẽ một lát cũng có thể có mưa rất to. Bốn phía đều là đồng ruộng, thôn làng gần nhất có thể nhìn thấy cũng ở tận cuối chân trời. Mà mấy ngôi nhà ngói trước mắt rất rõ ràng đều rất nguy hiểm. Bụi chuối to cũng không giúp tôi tránh mưa được.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tổ Hàng, nhưng tín hiệu điện thoại chỉ có một vạch, khi có sét đánh tín hiệu cũng biến mất.

Tôi nôn nóng, sao lại xảy ra chuyện này?

Hạt mưa đã bắt đầu nện xuống.

Từng hạt mưa rất lớn giống như mưa đá vậy, khi rơi vào người đều cảm thấy đau. Do dự một chút tôi đành quyết định vào ngôi nhà trước mặt tránh mưa tránh gió.

Mấy ngày nay mỗi buổi chiều đều mưa to mà ngôi nhà này không bị sụp, tôi cũng không tin tôi lại xui xẻo tới mức hôm nay đi trú mưa thì đúng hôm nó sập xuống.

Vọt vào trong nhà, nhìn lại điện thoại, trời mưa to khiến tín hiệu điện thoại hoàn toàn bị nước mưa che chắn.

Lúc này tôi thật sự phát khóc, mắt đầu đã ầng ậng nước, nhìn mọi vật xung quanh đều thấy mơ hồ. Mái ngói của tòa nhà đã bị rơi rất nhiều ngói, thủng lỗ chỗ. Mà cửa sổ chỉ còn lại cái khung trống, nước mưa theo gió tạt vào. Tôi rúc vào một góc nhưng vẫn có thể cảm nhận được nước mưa đập vào thân thể mình.

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sự mơ hồ của nước mắt cùng nước mưa, tôi thấy dưới bụi chuối tây kia có vài thân ảnh đang đứng nhìn về phía tôi. Tôi kinh sợ nhanh chóng nhắm mắt lại quay đi. Nhưng hành động này khiến nước mắt trong mắt tôi bị rơi xuống, không còn nước mắt nên tầm mắt của tôi rất rõ ràng. Tôi sợ hãi, nhưng vẫn không dám liều lĩnh chạy trong trời mưa tầm tã này, nhịn không được quay mặt lại nhìn xem.

Không có gì cả! Dưới bụi chuối tây chỉ có mấy nấm mồ. Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm?

Tôi hoảng loạn nhìn về bên kia, cũng chính là hướng cửa tôi đã đi vào. Bên kia cửa cũng chỉ có mấy nấm bồ, có điều không có bóng dáng của người hay quỷ nào.

“Nhất định là tôi hoa mắt, chắc chắn là hoa mắt. Nơi này chỉ là cánh đồng của người ta. Chắc chắn hoa mắt.” Nhưng khi nước mắt lần nữa rơi đầy đôi mắt tôi, tôi lại lần nữa thấy được bóng dáng quỷ ở dưới bụi chuối kia, còn thấy cả quỷ ở nấm mồ bên kia cửa. Không phải tôi hoa mắt, mà khi trong mắt tôi có nước mắt thì tôi có thể nhìn thấy bọn họ. Bọn họ ở trong màn mưa nhìn tôi, vẫn luôn nhìn tôi.

Tôi nói nhỏ: “Hoa mắt, hoa mắt.” Cúi đầu, cũng không dám nhìn qua cửa sổ nữa. Cuối cùng sợ hãi mà ngồi xổm người xuống, đem đầu mình vùi ở giữa hai chân, không muốn thấy không muốn nghe bất cứ thứ gì.

Nhưng dù làm như vậy tôi vẫn không kiềm chế được mà bật khóc. Tôi vừa khóc vừa nói: “Sầm Tổ Hàng, anh đang ở đâu? Hu hu… Em không muốn ở đây một mình… Em không muốn một mình…”

Khóc lớn khiến đầu óc dễ choáng váng, khi đầu tôi đang choáng váng thì tôi nghe được tiếng của trẻ con mang theo chất giọng địa phương đặc trưng, nói: “Mẹ, chị ấy ở đây, chúng ta không còn nơi tránh mưa.”

“Vào góc bên kia đi thôi.” Đây là một giọng phụ nữ.

Tôi hoảng sợ kêu lên: “A! Đừng vào đây! Đừng vào đây!” Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tôi không biết bọn họ có tiền vào ngôi nhà này hay không, tôi chỉ rúc ở một góc, cúi đầu khóc lớn.

Tự nói với chính mình ở trong lòng, trận mưa này sẽ không quá lâu, nhiều lắm chỉ một giờ, sau một giờ mưa sẽ ngừng, sự khủng bố này cũng sẽ không còn.

Nhưng mưa bên ngoài vẫn lớn như vậy, không có chút nào là sắp ngừng rơi. Mà trong ý thức của tôi chỉ còn sự sợ hãi cùng tiếng khóc của mình.

“Khả Nhân!”

Khi có tiếng gọi vang lên, tôi đã bị một người đàn ông ôm vào lòng.
 
Chương 56-2


Là Khúc Thiên, cũng chính là Tổ Hàng, anh ấy tìm được tôi. 

Anh ấy ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm thấy trên người anh ấy ướt đẫm, nhưng lúc này tôi cũng không để ý tới việc bị ướt, chỉ cần tôi không phải ở một mình nữa là được.

Tôi vẫn khóc ở trong lòng anh ấy, đến khi trận mưa này tạnh dần, ánh mặt trời lần nữa hửng lên xuyên thấu qua cửa ngôi nhà, chiếu vào người tôi thì cảm xúc của tôi mới ổn định lại được.

Toàn thân Khúc thiên đều ướt, xem ra anh ấy mạo hiểm mưa gió chạy tới đây.

Tôi sụt sịt, nói: “Sao anh biết em ở chỗ này?” Thật sự ở hoàn cảnh này, cho dù tôi có chết cũng chưa chắc đã có người biết.

“Do là bùa kia, khi hồn phách của em không ổn định thì anh sẽ cảm giác được.”

Tôi mới nhớ ra lá bùa anh ấy cho tôi luôn đeo ở ngực. Linh Tử nói đó là bùa phân hồn.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, bụi chuối tây xanh rì kia, những ngôi mộ nho nhỏ kia không có chút dị thường nào.

Khúc Thiên cảm nhận được ánh mắt của tôi, nói: “Ngôi nhà này có cách cục đại hung. Nhà ở bên cạnh mộ hay có thể nhìn thấy mộ đều không tốt. Đặc biệt ngôi nhà này trước sau đều có mộ. Loại nhà như này, người có thể ở được chỉ có làm cửa xiên, hơn nữa bát tự của người này phải có thiên can Mậu Thổ*. Loại người này chính là người dù người ta chết cũng phải đòi lại tiền. Bọn họ ở sẽ rất giàu có, người bình thường ở sẽ không chịu nổi sát khí.” (*Mậu Thổ: Mọi người muốn biết kĩ google là sẽ ra nhé.)

“Vậy sao bọn Lệ Lệ lại biết mà ném em ở đây?”

Khúc Thiên đưa tôi ra khỏi nhà. Xe của anh ấy dừng ven đường cách đó một đoạn. Anh ấy đi về phía xe, từ trong xe lấy ra bật lửa, hương, còn có giấy tiền vàng mã. Xem ra anh ấy đã có chuẩn bị.

Anh ấy kéo tôi tới, bảo tôi tự thắp hương trước ngôi nhà cùng các ngôi mộ, đốt tiền giấy, khấn xin lỗi.

Chờ sau khi khấn xong, tôi liền hỏi nhỏ: “Nếu bọn họ không tha thứ cho em thì sao?”

“Bọn họ dám không, anh còn ở đây.” Anh ấy cũng nói nhỏ, “Được rồi, trở về đi. Việc hôm nay không cẩn thận sẽ lại khiến em bị sốt.”

Chờ đến khi hương sắp tàn, chúng tôi mới lên xe trở về. Khi lái xe trên đường, Khúc Thiên cởi áo thun trên người quăng ra ghế sau của xe. Trước kia tôi từng xem Khúc Thiên chơi bóng, anh ấy cũng không mặc áo, nhưng lúc ấy tôi cùng anh ấy không có quan hệ gì, cho dù anh ấy cởi hết quần áo cũng không liên quan gì với tôi ca.r

Nhưng hiện tại, trong thân thể này chính là Sẩm Tổ Hàng, mà anh ấy cùng tôi… Tối hôm qua chúng tôi còn… Mặt tôi không nhịn được lại nóng bừng lên.

Khúc Thiên lại rất tự nhiên, khi xoay người mở cửa liếc nhìn tôi một cái, hỏi: “Mặt đỏ như vậy, bị sốt rồi sao? Em có muốn tới bệnh viện khám không?”

Tôi vội vàng lắc đầu. Nếu tôi bị sốt phải nằm viện lần nữa, tôi không biết ba tôi sẽ lại nói lời khó nghe gì với Sầm Tổ Hàng.

“Bị dính mưa thì mau đi khám, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Anh ấy đẩy tôi vào xe, khởi động rồi lái xe khỏi nơi đáng sợ này.

“Anh cũng dính mưa mà.”

“Chỉ thân thể này dính mưa. Anh gặp mưa sẽ không sao cả.”

“Vì sao quỷ dưới bụi chuối kia… lại muốn vào nhà tránh mưa? Em nghe được bọn họ nói chuyện.”

“Là thói quen thôi, có những người chết rồi nhưng vẫn duy trì thói quen khi còn sống. Bằng không mảnh đất hoang vu lại có nhiều mộ như vậy, đâu có nơi nào để tránh mưa. Mộ chính là nhà của bọn họ.”

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
 
Chương 57


Tổ Hàng không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi lại nghe nói Lệ Lệ gặp quỷ sinh bệnh, xin nghỉ ở nhà vài ngày.

Mà tôi cũng sinh bệnh, vẫn là bị phát sốt, không nằm viện cũng không nói cho ba tôi, chỉ truyền nước ở phòng khám tư đối diện trường học hai ngày.

Khi nhàm chán tôi đọc tin tức trên điện thoại. Trên báo nói, ở studio kia đào được một thi thể, hung thủ gây án đã tìm được. Hung thủ chính là một thợ ảnh trong studio, chính là người ngày đó lấy máy ảnh đánh Tổ Hàng.

Khi hắn ta chụp ảnh quảng cáo cho một công ty thì để ý tới một người. Sau đó hắn ta định giở trò, trong lúc xô đẩy khiến cô gái kia chẳng may bị chết. Hắn không báo công an mà ngược lại tìm cách phi tang xác chết. Chỉ là không ngờ được, tôi cùng Tổ Hàng lại phát hiện bí mật của hắn. Chẳng trách ngày đó hắn kích động như vậy.

Thân thể Đàm Thiến đã khá hơn nhiều, khi cô ấy quay lại trường học cũng tới thăm tôi, cùng nhau tâm sự. Nếu không tôi một mình ở trong phòng khám cũng buồn đến chết.

Đàm Thiến nói ở trường nghe được tin tức, Lệ Lệ gặp quỷ sinh bệnh, nhà bọn họ mời thầy làm pháp sự. Đầu tiên tôi nghĩ ngay đến Tổ Hàng, cho nên buổi trưa khi anh ấy mang cơm tới tôi liền hỏi có phải anh ấy ra tay hay không.

Anh ấy hồi lâu mới nói: “Đó là bạn gái của Khúc Thiên, anh chỉ muốn sớm kết thúc mối liên hệ giữa anh và Khúc Thiên thôi.”

“Không phải anh nói cho cô ta là Khúc Thiên đã chết chứ? Lỡ như cô ấy đi nói linh tinh thì sao? Lỡ như cô ấy không tiếp nhận được, tinh thần bị tổn thương thì sao?”

“Cô ta không phải loại không hiểu chuyện như em nghĩ. Còn bệnh của cô ta thì không sao đâu.”

Anh ấy không nói cụ thể rốt cuộc đã làm gì, tật xấu không thích nói chuyện này của anh ấy thật đôi khi khiến người ta phát điên.

Tôi cũng không rõ lắm, tôi là gặp quỷ mới phát sốt hay ngày đó gặp mưa phát sốt. Tóm lại cơn sốt này khiến tôi vừa truyền nước vừa uống thuốc mất một tuần. Đến khi tôi khỏe mạnh không còn sốt nữa thì nhận được điện thoại từ nhà tôi.

Ba tôi gọi điện thoại tới, ông nói ở nhà xảy ra chuyện. Cậu em kia lúc đi học, khi nhảy xuống xe bus đã không may bị một chiếc xe khác đụng phải. Bị thương rất nặng. Hiện tại ông cùng dì thay phiên nhau ở nhà và vào bệnh viện, tiệm đồ cổ có người tới mua đồ nhưng không đủ sức trông coi. Tuy rằng lúc này mạng sống của cậu em quan trọng nhưng có một số khách lâu năm không tiếp không được. Hỏi tôi có thể về nhà trông cửa hàng mấy ngày được không.

Hiện tại đã sắp tốt nghiệp, tới trường cũng không điểm danh, về nhà cũng được. Tôi từ khi học cấp 2 đã thường xuyên trông coi cửa hàng, bán đồ cổ thật tôi không bán được, nhưng bán những đồ mẫu mã thì tôi vẫn thường làm.

Sau khi nói với Tổ Hàng, Tổ Hàng cũng bảo tôi về nhà nghỉ ngơi mấy hôm. Lúc tôi về nhà là Tổ Hàng lái xe đưa tôi về, vừa cửa cửa nhà thì ba tôi thấy tôi xuống xe đã kêu lên: “Con đã về, ba tới bệnh viện với hai mẹ con dì. Con ở nhà trông nhà nhé.”

Chỉ nói một câu như vậy rồi ba tôi đi luôn. Không có ai cũng không sao, nhiều năm như vậy tôi đã quen.

Sầm Tổ Hàng không lập tức rời đi, đi theo tôi vào cửa hàng. Tôi còn quở trách ba tôi vội vàng quá đáng thì anh ấy đã chú ý tới một cái rương trong tiệm. Cái rương kia dán phiếu chuyển phát nhanh từ Thượng Hải tới. Anh ấy ngồi xổm thân mình xuống, nhìn phiếu vận chuyển, nói: “Mặt nạ Tứ Xuyên?”

“A, đâu em xem.” 

Trong chiếc rương thật sự có mặt nạ Tứ Xuyên. Cửa hàng đồ cổ nhà tôi có đôi khi cũng mua chút hàng mỹ nghệ cũng không phải kỳ quái. Chỉ là chiếc rương này còn chưa mở ra… Hay là có người đặt nó ở đây mà thôi. Nếu nó là hàng hóa thì tôi sẽ có trách nhiệm lấy nó ra để bày biện.

Sầm Tổ Hàng đưa tay lau lên chiếc rương, nhìn bụi dính trên đầu ngón tay, nói: “Đã đặt ở đây vài ngày. Gọi điện hỏi ba em xem, chiếc rương này đặt ở đây mấy ngày rồi.”

“Chuyện này có gì đặc biệt sao?” Tôi nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi cho ba tôi.

Điện thoại rất lâu mới có người nghe máy, có lẽ ba tôi đang lái xe nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Tôi hỏi chuyện cái rương kia, ba tôi nói đó là của một khách quen. Cả nhà ông ấy đi du lịch nên ký gửi thứ này ở chỗ ba tôi. Nói là để trưng bày như tác phẩm nghệ thuật ở phòng khách. Ông ta đã để ở nhà tôi hai tuần, ngày mai ông ta sẽ về nhà, đến lúc đó còn phải đem chiếc rương này qua cho ông ta. Mà nhiệm vụ đưa chiếc rương này giao cho tôi cùng Tổ Hàng.

Lý do của ba tôi rất đơn giản. Không phải Tổ Hàng có xe sao?

Tổ Hàng cầm lấy điện thoại của tôi, nói: “Có phải em nhà mình bị thương ở mặt hay không?”

“Sao con lại biết được? Mặt bị thương nghiêm trọng nhất, phải khâu mười mũi. Có lẽ về sau sẽ để lại sẹo.”

“Mặt nạ đặt ở cung Chấn.”

Sau khi ngắt điện thoại, tôi giật mình. Không phải đây là mặt nạ Tứ Xuyên sao? Chẳng lẽ nó có vấn đề? Rất nhiều người không phải đều đem mặt nạ treo trong nhà làm tác phẩm nghệ thuật sao?
 
Chương 57-2


Tôi nói thắc mắc trong lòng. Tổ Hàng nói cần phải xem cung vị gì đó. Cũng phải nhìn năng lượng của mọi người. Năng lượng lớn thì không có vấn đề gì. Không chỉ có mặt nạ Tứ Xuyên, còn có một số tượng sứ được sơn gì đó cũng đều phải chú ý.

Cả ngày cửa hàng nhà tôi không có một khách nào, chỉ có tôi và Sầm Tổ Hàng. Dì vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho con, ba tôi quay về nhà một lần để mang quần áo cho dì vè cậu bé, cũng bảo chúng tôi nấu chút đồ để chiều đưa vào bệnh viện. Sau đó đưa cho chúng tôi địa chỉ ngày mai phải trả đồ.

Tôi quay lại phòng của mình, có chút vui vẻ, mọi thứ đều vẫn quen thuộc thân thiết như trước, ngay cả mùi thơm của chăn cũng là mùi tôi yêu thích nhất.

Chỉ có chiếc giường nhỏ này là có chút khiến Tổ Hàng khó xử. Trước đây chúng tôi ở trên giường lớn, có lăn lộn một chút cũng không chật chội, nhưng hiện tại chiếc giường này quả thật quá nhỏ so với tiêu chuẩn.

Nếu chưa từng có lần thân mật trước đó, có lẽ ngủ cùng anh ấy cũng chỉ là ngủ mà thôi. Nhưng hiện tại ngủ chung, lại còn nằm sát bên nhau, là ai cũng sẽ có chút liên tưởng.

Tôi hơi bất an xoay người. Anh ấy liền nói: “Giường nhỏ như vậy, hay để anh về nhà ngủ.”

“Không cần.” Hiện tại ngủ cùng anh ấy trên một giường dường như đã thành thói quen của tôi.

“Vậy anh ra bàn học ngồi.” Giống như mấy ngày hôm trước anh ấy đã ngủ trên bàn  học của tôi.

Tôi vẫn nói: “Không cần.”

Anh ấy liền áp vào bên hông tôi, chậm rãi lại gần thân thể tôi, ôm tôi vào lòng anh ấy: “Được rồi, ngủ đi, nằm như này sẽ không chật.”

“Cái đó… cái đó… anh có bị… khó chịu không?” Tôi rất khó khăn hỏi vấn đề này. Bởi vì tôi còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, cái kia của anh ấy chọc vào người tôi.

“Im nào, nhắm mắt đi!”

Màn đêm yên tĩnh, tôi cứ như vậy ở trong lòng anh ấy, ngay cả quạt điện cũng không cần mở. Vào buổi sáng hơi hơi lạnh anh ấy còn giúp tôi kéo chăn. Tôi cảm giác anh ấy thật sự không cần ngủ.

Trời đã sáng, ba tôi vội vã đi tới bệnh viện, khi chúng tôi rời khỏi giường thì ông đã không còn ở nhà. Trên chiếc rương kia có một tờ giấy viết địa chỉ, nhiệm vụ hôm nay của chúng tôi chính là đi đưa thứ này, sau đó về nhà tiếp tục trông coi cửa hàng.

Trước khi đi chuyển hàng, chúng tôi gọi điện thoại cho người bên kia xác nhận địa chỉ, có ở nhà nhận hàng hay không. Nghe điện thoại là một phụ nữ, nói trong nhà có người. Chỉ là ông bà chủ đã ra ngoài có việc, chỉ có trẻ con ở nhà. Bà chỉ là bảo mẫu, bảo chúng tôi cứ đưa qua là được, ông chủ đã dặn trước rồi.

Chuyện đưa hàng này không khó. Hơn nữa lại có Tổ Hàng lái xe, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Cho đến khi thấy được ngôi nhà kia.

Đó là một khu nhà không tồi. Là ở trung tâm thành phố, già nhà có lẽ rất cao. Chúng tôi lái xe vào khu nhà đều có bảo vệ kiểm tra, không thể phóng xe loạn vào.

Xuống xe, cùng bảo vệ xác nhận người nhà kia, sau đó chúng tôi được đi qua. Biệt thự penthouse, khu vực trung tâm. Nghe bảo vệ nhiều lời kia nói, đó là một ngôi nhà rộng hai trăm bốn mươi mét vuông, năm phòng ngủ, ba phòng khách, bốn phòng tắm, mỗi phòng đều rất lớn. Còn được chủ đầu tư tặng một hoa viên nhỏ hai mươi mét vuông trên mái nhà.

Quả thật như vậy rất thích. Duy có một thứ không thích, đó là ở trên tầng cao nhất.

Mở cửa cho chúng tôi chính là bảo mẫu kia, bà ấy gầy gầy, nhìn qua cũng là người tay chân nhanh nhẹn. Thấy chúng tôi mang đồ vào, bà đi rót nước cho chúng tôi. Còn nói ông chủ đã dặn, khi mang đồ tới đây phải tip một chút phí vất vả, sau đó đưa chúng tôi hai mươi đồng.

Đây cũng chỉ là lòng tốt của người ta mà thôi, tôi vừa định duỗi tay nhận lấy thì nghe được từ phòng trong một giọng nam sinh nói: “Với thân thể của Khúc Thiên, là một quan nhị đại thì không để ý tới mấy đồng lẻ này đâu.”

Sau đó một nam sinh mặc quần jean áo thun đơn giản đi ra. Trông cậu ta rất bình thường, thứ duy nhất không bình thường chính là gương mặt kia.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 58


Tôi nhớ rõ gương mặt kia! Đã từng gặp ở Sầm Gia thôn. Lúc đó hai mắt của hắn vẫn trống rỗng, mà hiện tại đôi mắt lại đang thẳm tắp nhìn chúng tôi.

Đó là Ngụy Hoa!

Khúc Thiên hơi hơi mỉm cười, nói: “Quen biết sao? Cậu không tới trường học à? Hiện tại còn chưa tới kỳ nghỉ hè.”

Ngụy Hoa, tôi đã từng nghe chị Kim Tử nói qua. Lúc trước là một tiến sĩ giả mạo về nước, hiện tại Ngụy Hoa trọng sinh này không biết nên coi là quỷ nhập người hay là cương thi nữa.

Ngụy Hoa hướng về phía tôi, nói: “Nghe nói ngươi là con cháu Sầm gia.”

Tôi không trả lời, không phản ứng gì với hắn mà rụt rụt đi ra phía sau Khúc Thiên. Hắn tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại ta biết ngươi cùng Sầm Tổ Hàng có minh hôn. Sầm Gia thôn vẫn luôn có truyền thống kết hôn trong thôn, cũng không biết hai ngươi có quan hệ huyết thống không. Có điều chuyện này cũng không quan trọng, có cùng huyết thống hay không cũng vậy thôi.”

Hắn mỉm cười. Tôi không thể không nói, với thân xác một cậu bé trai mười ba mười bốn tuổi này, Ngụy Hoa cũng tương đối đẹp trai, hơn nữa có chút tà ác của hắn khiến người ta cảm thấy nó nắm bắt.

Khúc Thiên cũng hơi hơi mỉm cười: “Nếu ngươi chơi bài ngửa, vậy thì ta cũng không cần ngụy trang nữa. Lúc trước thỏa thuận đã rõ ràng, chúng ta từ đây nước sông không phạm nước giếng.”

“Đúng vậy, có bản lĩnh thì tự ngươi đi tra. Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, có điều đến lúc đó đừng thống khổ.”

Khúc Thiên kéo tay tôi xoay người rời đi. Sau khi vào thang máy, tôi lại hỏi: “Ngụy Hoa kia rốt cuộc là cái gì?”

“Tới chỗ Linh Tử đã.” Vẻ mặt của anh ấy rất nghiêm túc, xem ra chuyện đã vượt khỏi kế hoạch của anh ấy.

Sau khi rời khỏi khu này chúng tôi đến thẳng nhà của Linh Tử.

Linh Tử đang chơi điện tử ở nhà, chân đất chạy ra mở cửa cho chúng tôi, bảo chúng tôi đợi một chút, cậu ta phải chơi nốt ván. Đến khi cậu ta đi dép lê đi ra đã là vài phút sau. Cậu ta cũng không thèm để ý mà đi bật ấm nước điện, lấy ra một bao mì gói chờ nước sôi.

Khúc Thiên lại im lặng, tôi lập tức nói: “Lần trước chuyện ở studio ảnh kia là cậu báo công an, chúng tôi còn chưa cảm ơn.”

“Không cần phải cảm ơn, chỉ một cuộc điện thoại mà thôi.”

“Khi đó cậu nói như vậy tôi còn tưởng cậu sẽ không giúp chúng tôi.”

“Tất cả mọi người đều trên một chiếc thuyền, hai người nếu xảy ra chuyện thì chị của tôi có lẽ sẽ giữ không nổi. Nếu chị ấy giữ không nổi thì có lẽ tôi cũng không có ngày lành. Tới đây nói cảm ơn sao không mua đồ ăn để làm một bữa?”

Khúc Thiên nói: “Đi ra ngoài ăn.”

Đề nghị này vừa lúc hợp ý cậu ta. Cậu ta đứng bật dậy, còn nói nhà Khúc Thiên có tiền, muốn đi nhà hàng chứ không phải quán ven đường.

Nơi Linh Tử ở vốn dĩ là vùng ngoại thành, nơi này không có nhà hàng sang trọng gì, cuối cùng vẫn lại phải tới quán ven đường.

Gọi bốn năm món, Linh Tử đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì nói đi.”

Khúc Thiên nói: “Giúp tôi điều tra một người, một căn hộ.”

“Người nào? Nhà ở đâu?”

“Lương Canh, chú ý người gần nhất bên cạnh Lương Canh. Ngụy Hoa đi theo ông ta. Hiện tại Ngụy Hoa đang ở căn hộ xx, khu D, phòng 3102.”

“Mẹ nó Ngụy Hoa. Tôi còn đang xem xét coi có nên thuê người tới xử lý hắn không. Đến lúc đó xem hắn còn có thể hồi hôn như thế nào.” Linh Tử dừng một chút, nhìn về phía Khúc Thiên, nói: “Sầm Tổ Hàng à, anh là thân phận quan nhị đại đỉnh như vậy, sao chuyện nhỏ như này còn phải nhờ tôi giúp?”

Khúc Thiên không nói gì. Ngẫm lại cũng phải. Thời Sầm Tổ Hàng sống là tuyệt đối không cho phép vận dụng quan hệ để đi điều tra. Cho nên chuyện như vậy có lẽ Sầm Tổ Hàng không làm được. Bên phía Linh Tử lại có người bên trong.

Một lúc sau Linh Tử nói: “Chờ tôi hai ngày đi. Chồng Kim Tử sẽ tìm cách xem có thể kéo được Lương Canh xuống không. Không có chức quan, có rất nhiều chuyện bọn họ sẽ không làm được. Có điều, chồng của chị tôi đã về hưu, đến lúc đó cần dùng tới thân phận quan nhị đại này của anh cũng đừng từ chối.” (Sant: Truyện không miêu tả nên mình không rõ lắm tuổi các nhân vật, chồng Kim Tử đã về hưu thì chắc Kim Tử, Linh Tử đã lớn tuổi, mình sẽ thay cách xưng hô nhé.)

Khúc Thiên do dự một chút, mới yên lặng gật đầu.

Đồ ăn được đưa lên. Vừa ăn bọn họ vừa bàn chuyện.

Khúc Thiên nói: “Ngụy Hoa đã đặt hàng một chiếc mặt nạ Tứ Xuyên.”

“Mặt nạ? Để trong nhà sao? Hiện tại trông hắn như thế nào, có phải rất tồi tàn không?”

“Mặt nạ đặt trong nhà hay không không có quan hệ gì với chúng ta. Chỉ là vì sao lại cố tình nhờ ba của Khả Nhân nhận giúp. Trước đó Lương Canh tới trường học tìm Khả Nhân, bảo chúng tôi giúp xem một căn hộ, cảm giác có lẽ là muốn thử tài. Còn lần này nhờ ba của Khả Nhân nhận hàng hồ, ý tứ chính là…”

“Hắn theo dõi Khả Nhân? Nhân dịp này khiến Khả Nhân kết nối với bọn họ, để xem kẻ thâm độc cuối cùng đứng sau màn này là ai, sau đó giết hắn.”

“Tôi lo lắng ba Khả Nhân sẽ có nguy hiểm. Rốt cuộc tay Ngụy Hoa không chỉ dính một hai mạng người.”
 
Chương 58-2


Linh Tử nhìn về phía tôi, tôi hỏi: “Người nhà tôi… sẽ không việc gì chứ?”

Linh Tử nói: “Có lẽ sẽ không. Lần trước Kim Tử là mục tiêu nhưng con của chị ấy cùng ba mẹ cũng không có chuyện gì xảy ra. Cho dù Ngụy Hoa rất tàn nhẫn nhưng ít nhất hắn không có suy nghĩ sẽ làm liên lụy người khác.”

“Lỡ như, lần  này hắn nóng lòng muốn hoàn thành thì sao?”

“Thế thì sao? Lúc này chẳng lẽ anh định cho toàn bộ người nhà cô ấy đi trốn? Không thực tế.”

Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nếu tôi nói với ba tôi thì tôi tin với tính của ông, ông cũng sẽ không chuyển nhà. Căn nhà kia đã cũ rồi, nhưng đó là sản nghiệp duy nhất trong nhiều năm của ba tôi. Hơn nữa ông mới kết hôn, dì kia sẽ có thái độ như thế nào còn chưa biết được.

Ăn cơm xong chúng tôi rời khỏi bàn, Khúc Thiên tới quầy tính tiền, Linh Tử liền đứng nhìn khắp xung quanh.

Nơi này rất nhỏ, ở bên cạnh quầy, đối diện cửa vào có một chiếc bình hoa bằng sứ cao chừng hai mét. Trên bình hoa vẽ một cô gái xiêu xiêu vẹo vẹo, tôi không thấy bức tranh như vậy có cái gì đẹp. Có lẽ là phái trừu tượng. Tuy rằng tôi cũng coi như học mỹ thuật, nhưng tôi thật sự không thích phái trừu tượng.

Có vẻ Linh Tử cùng bà chủ quán này rất quen thuộc, liền nói: “Chị Phân, mấy hôm trước em tới còn chưa thấy bình hoa này nhỉ.”

“Mới vừa mua. Một người quen của chồng chị tới đây ăn cơm, nói góc này hứng sát khí, phải dùng bình hoa sứ để chặn lại.”

“Xem phong thủy à, sao chị không nhờ em xem cho?”

“Đó là người quen, cũng chỉ là nói mấy câu thôi. Tìm cậu thì tôi không đủ bao lì xì đâu.”

“Em sẽ giảm giá cho chị. Chị Phân, chị có tin em không?”

“Sao? Đại sư Linh Tử có gì cần nói à?”

“Bình hoa này không thể đặt ở chỗ đó, muốn đặt thì cũng phải đổi một cái đẹp hơn. Cô gái trên bình này quá xấu.”

“Cái này gọi là nghệ thuật, hiểu không? Bình hoa này đã tốn của chị tới bốn ngàn đấy.”

“Em chỉ sợ sau này chị có bốn vạn cũng không bù đắp nổi. Bình hoa này thật sự không thể dùng, nếu không tướng mạo của chị sẽ bị ảnh hưởng.”

“Chỉ vì hình vẽ trên bình hoa mà ảnh hưởng tới tướng mạo sao?”

“Không tin thì cứ đợi xem.” Linh Tử cũng lười nói, chỉ cười lạnh một cái kết thúc chuyện bình hoa, đi ra khỏi tiệm. Tôi chạy nhanh theo, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh không nói rõ cho chị ấy?”

“Chị ấy đã không tin thì nói như thế nào? Chờ sau này dung mạo chị ấy bị ảnh hưởng tự khắc sẽ đến tìm tôi.”

“Anh… thật thiếu đạo đức.” Tôi không thể đồng tình với cách làm này của Linh Tử.

Anh ta nhìn tôi, nói: “Cô không thiếu đạo đức, cô có bản lĩnh, cô đi nói với chị Phân đi. Cô có thể nói thông cho chị ấy, tôi sẽ mất cô một trăm.”

Tôi không biết phải nói thế nào nữa. Cảm giác chị Phân kia quả thật không tốt để tác động. Có một số việc sẽ phải chấp nhận. Có người đã nói với chị ấy là không được nhưng chị ấy vẫn nhất quyết làm như vậy. Có lẽ trong số mệnh của chị ấy sẽ bị hỏng gương mặt.

Ngày hôm sau, khi tôi còn đang ở cửa hàng trông coi thì nhận được điện thoại của Linh Tử. Linh Tử nói không gọi cho Khúc Thiên được, chỉ có thể gọi cho tôi. Nói căn hộ kia là Lương Canh mua. Mà gần đây Lương Canh không có chuyện gì lạ cả. Người nhà ông ta dường như cũng không biết Ngụy Hoa. Còn có, chị Phân thật sự thay đổi tướng mạo. Chị ấy đã đi xỏ sáu cái khuyên tai.

Tôi thật muốn chửi rủa, từ khi nào xỏ thêm khuyên tai bị coi là dung mạo thay đổi. 

Tôi phải nghĩ một kế hoạch trả thù anh ta thật ác mới được. Nếu vợ Lương Canh cho rằng Ngụy Hoa là con riêng của ông ta thì sẽ có trò hay thế nào? Tôi cúp điện thoại, liền nở nụ cười. Quả nhiên xem phim nhiều, loại chuyện này muốn tính kế một chút cũng không khó.

Tôi nhanh chóng lên mạng, lên taobao mua đồ chơi xe hơi chạy bằng điện, địa chỉ người nhận là nhà của Lương Canh. Bảo chủ shop hãy dán một tờ giấy, viết là tặng cho con của ông ta, chúc con của ông ta thi đậu vào cấp ba.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
 
Chương 59


Ở nhà trông cửa hàng chừng một tuần, cậu em kia được xuất viện về nhà. Ba tôi làm một bữa tiệc lớn, chính thức tuyên bố chúng tôi có thể quay lại nhà kia. Đương nhiên nhà này ba tôi vẫn tiếp tục ở.

Tôi còn chưa kịp tính toán thế nào, Khúc Thiên đã nói: “Chúng ta quay lại trường học đi. Dù sao tháng sau em phải nộp tác phẩm tốt nghiệp rồi, sau đó muốn làm gì cũng sẽ có nhiều thời gian.”

Khúc Thiên nói rất đúng, sắp tới công việc của tôi ở trường sẽ tương đối nhiều, thậm chí tháng này có lẽ phải làm suốt đêm. Còn có một nguyên nhân khác, chính là về đó thì chúng tôi sẽ được ngủ giường lớn, không còn chật chội nữa.

Ăn cơm xong, chúng tôi thu dọn rồi trở về trường. Chúng tôi vừa mới trở về tiểu khu, cổng tiểu khu đã chen chúc đầy người, có lẽ đã xảy ra chuyện.

Khung Thiên cũng không chú ý tới chuyện đó, nhưng đông người tụ tập ở cổng như vậy, xe chúng tôi không đi vào được.

Xướng xe, chen vào trong đám người thì tôi thấy anh Đông ngồi dưới đất, trên đùi và cánh tay đều bị thương. Đặc biệt là chân, gần như bị chặt đứt. Một người khác đang đứng đó đếm bốn ngàn bồi thường. Nhiều người vây quanh đều bàn tán, vì sao không cho người kia đưa đi bệnh viện rồi bắt anh ta trả viện phí. Anh Đông không nói gì, dùng bàn tay dính đầy máu đếm tiền.

Anh Đông là người thuê nhà ở tầng dưới chúng tôi, lâu lâu đi lại sẽ gặp nhau, đôi khi cũng sẽ lên tiếng trò chuyện.

Khúc Thiên tiến đến hỏi: “Anh Đông, anh thật sự không đi viện sao?”

“Không cần, vết thương này tôi dùng thuốc Trung y của ông chú trong nhà là được, so với bệnh viện còn lành nhanh hơn. Cũng sẽ chỉ mấy bốn năm trăm tệ, còn có thể giữ được mấy ngàn cho con gái tôi đóng học phí.”

Tôi nghe được có chút sửng sốt. Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Nhà tôi dù không tính là giàu có, nhưng chi phí sinh hoạt của tôi trước nay ba tôi chưa từng để tôi thiếu. Tôi không biết ba tôi có vất vả tích cóp học phí cho tôi như vậy không, có lẽ cũng không khác gì nhiều.

Khúc Thiên tới đỡ anh Đông dậy, nói để chúng tôi đưa anh ấy về nhà.

Anh Đông lập tức nói: “Không cần, không cần. Người tôi thế này sẽ làm bẩn xe của cậu.”

“Không có việc gì, lên xe đi.” Khúc Thiên vẫn đỡ anh Đông lên xe. Sau khi xuống xe, lúc này là phải đi lên lầu. Loại nhà tập thể cũ này không có thang máy, Khúc Thiên lại kiên trì cõng anh Đông lên nhà.

Vào thời điểm hiện tại, giúp đỡ người khác nhiệt tình như vậy quả là chuyện hiếm. Nhưng ở vào thời đại mà Sầm Tổ Hàng sống, chuyện như vậy thật bình thường.

Nhà anh Đông không có ai, anh ấy nói, con đang học ở trường, vợ thì đang đi gọi ông chú tới xem vết thương cho anh ấy. Anh ấy còn luôn miệng kể ông chú kia điều trị gãy xương lợi hại như thế nào.

Khi tôi còn nhỏ, một anh gần nhà tôi cũng bị gãy tay khi ngã xe đạp, phải sang phòng khám bên cạnh chữa trị. Kết quả thanh nẹp không chặt, tay không liền lại, rốt cuộc phải tới bệnh viện đóng đinh vào xương.

Cho nên tôi vẫn luôn không ngừng nói chuyện với anh Đông, ý khuyên bảo anh ấy tới bệnh viện chụp x-quang xem sao. Khúc Thiên lại đi quanh nhà xem xét một lần. Tôi nhận ra điều khác lạ của anh ấy, đi đến bên cạnh ban công, hỏi nhỏ anh ấy là có chuyện gì.

Khúc Thiên nói: “Căn hộ  này không dính sát khí gì, cũng không khuyết cung, cùng một hướng với nhà chúng ta ở tầng trên, cũng không có không vong. Vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện như kia?” Nói xong, anh ấy quay người sang anh Đông, hỏi: “Anh Đông, anh ở căn nhà này cảm thấy thế nào? Nơi này anh mua phải không?”

Anh Đông gật gật đầu: “Tôi mua, dùng tiền tích cóp cả đời. Trang trí lại cũng tốn mấy chục vạn. Khi đó còn có chút tiền. Ai ngờ sau khi vào ở thì gặp nhiều chuyện không thuận. Đầu tiên là tốt bi sốt suốt một tháng, chưa không khỏi, sau đó là bị xe đâm vào, người ta còn chạy mất. Người khác nợ tiền thì không đòi được. Hiện tại tôi lại bị như này. Cũng không biết tôi sẽ phải nghỉ bao nhiêu ngày, tiền cũng sẽ sớm hết. Hiện tại còn chưa đòi tiền được, con tôi tháng sau đã phải nộp tiền học phí rồi, vài vạn, tôi biết kiếm đâu được.”

Lòng tôi ai oán, cái này cũng thật đủ xui xẻo.

Khúc Thiên nhíu mi, lần nữa xem toàn bộ căn hộ lại một lần. Tôi cũng đi theo nhìn một lượt. Dùng mấy chục vạn trang trí cho căn hộ hai ngủ một khách quả thật rất đẹp. Tường màu trắng, có các khung hình tròn màu vàng nhạt lồng ảnh bên trong.

Có thể nhận ra anh Đông trong ảnh rất khí phách, so với hiện tại là tốt hơn rất nhiều. Ban công kia cũng dùng rèm màu trắng được thêu những hoa văn màu bạc, hẳn cũng tốn không ít tiền.

Gạch cũng là màu trắng, phòng bếp, phòng vệ sinh… đều dùng màu trắng làm chủ đạo, nhìn rất sáng và sạch sẽ, còn giúp không gian có vẻ lớn hơn.

Tóm lại đây là một căn hộ nhỏ rất đẹp. Khi đó hẳn anh Đông có không ít tiền.
 
Chương 59-2


Tôi nói nhỏ với Khúc Thiên: “Không phải vấn đề của căn nhà, chẳng lẽ bát tự có vấn đề?” Lần trước gia đình hai vợ chồng son kia không phải cũng là như vậy sao? Nhà thì không có khuyết điểm lớn gì nhưng vẫn xảy ra chuyện.

Tôi bèn lấy điện thoại ra, hỏi: “Anh Đông, theo lịch dương thì anh sinh ngày nào, chuẩn xác, cả ngày tháng năm.”

Tôi mở lịch vạn niên trên điện thoại, nghe anh Đông nói ngày sinh, anh ấy còn nghi hoặc hỏi: “Em biết xem?”

“Ha ha, em có học một chút.”

Có được bát tự, Khúc Thiên đã nói: “Căn hộ này khắc anh ấy.” Anh ấy quay sang anh Đông, giải thích: “Anh Đông, nếu anh muốn đổi vận thì bán căn hộ này đi, học là sửa chữa lại đi. Căn hộ này không hợp với anh.”

Anh Đông đang đau đớn, cũng không nói nhiều, chỉ cau mày ngồi trên  ghế sô pha. Lúc này vợ anh Đông mang theo một bác sĩ về, sau khi kiểm tra băng bó rồi kêu đơn thuốc Trung y gì đó. Chúng tôi bèn về nhà mình.

Khi đi lên lầu, tôi lại hỏi: “Căn hộ kia không hợp với anh ấy như thế nào.”

“Bát tự anh ấy kỵ Kim. Nhưng toàn  bộ căn nhà đều dùng tông trắng làm chủ đạo. Tông trắng là đại diện cho Kim, hình tròn cũng đại diện cho Kim. Căn hộ đó không có gì thích hợp với anh ấy cả, anh ấy mà ở trong đó thì sẽ rất kém may mắn. Nếu đổi lại là một người có bát tự hợp Kim ở bên trong thì không chừng có thể hô mưa gọi gió.”

“À, vậy về sau nhà chúng ta sẽ trang trí như nào? Bát tự của anh…”

Khúc Thiên liếc nhìn tôi một cái, nói: “Dùng ngày giỗ của anh đi.”

“Chẳng vui chút nào.” Tôi lẩm bẩm.

Khúc Thiên cười, duỗi tay kéo tôi tới, nói: “Bát tự của em hợp Thủy, bát tự của anh hợp Kim, như vậy thì dùng màu trắng. Kim sinh Thủy, như vậy sẽ trợ giúp anh, em cũng sẽ gặp may mắn hơn.”

“Vậy đồ đạc thì sao?”

“Có đường cong, có hình tròn. Đường cong là Thủy, hình tròn là Kim.”

“Vậy nếu hai vợ chồng một người Thủy một người Hỏa thì phải làm sao?”

“Vậy thì dùng Hỷ Thần. Trong Hỷ Thần tìm quan hệ tương sinh. Nước với lửa thì cùng dùng Mộc.”

Về nhà của chúng tôi, thấy quần áo trên người Khúc Thiên đều dính máu, tôi bảo anh ấy thay đồ để tôi giặt. Hơn nữa nhà này đã một tuần chúng tôi không về đây, giường cũng phải dọn dẹp một chút, sàn nhà cũng phải lau lại.

Bận rồi cả ngày, tới bữa tối mới cơ bản dọn dẹp xong. Tắm xong, nằm trên chiếc giường lớn của chúng tôi, lòng tôi nghĩ chính là, có gì đó thật không bình thường. Phòng bên kia, chiếc giường nhỏ của tôi, chẳng lẽ cứ bỏ không như vậy sao? Ngủ cùng một giường với anh ấy đã thành thói quen khiến tôi không có bất kỳ nghi vấn gì.

Sau khi Khúc Thiên tắm xong, thân thể Khúc Thiên lại được đặt trên sô pha ở phòng Khách, Sầm Tổ Hàng đi tới. Anh ấy mặc bộ đồ ngủ tôi mua, cũng không xem cuốn gia phả nữa mà nằm xuống bên  cạnh tôi, ôm chặt tôi.

Khi ở nhà tôi, bởi vì giường nhỏ nên không ôm không được. Nhưng lúc này đã nằm giường lớn, hơn nữa trước kia chúng tôi ngủ trên giường này đều cách nhau một khoảng rất lớn sao?

Tôi bất an cựa người, Sầm Tổ Hàng liền nói: “Đừng nhúc nhích.”

“Ách, buông em ra đã. Nóng.” Tôi buột miệng nói ra. Nhưng nói xong tôi lại cảm thấy không đúng. Nhiệt độ cơ thể của Sầm Tổ Hàng vốn dĩ đã thấp, anh ấy ôm càng khiến tôi mát mẻ mới đúng. Vậy mà tôi lại cảm thấy nóng, vậy nhiệt này chính là từ trong thân thể tôi tỏa ra, khiến tôi có cảm giác bực bội.

“Vậy anh giúp em giảm nhiệt độ.”

“Anh ôm càng nóng.” Tôi biết nói những lời này nghe không hợp logic, nhưng đây là cảm giác chân thật của tôi. Có lẽ là trong lòng tôi đang phản bội tôi. Sau khi vì giường quá nhỏ mà phải ôm nhau ngủ, hiện tại tư thế này của chúng tôi khiến tôi thật sự bất an.

Cho dù tôi chưa từng trải qua nhưng không có nghĩa tôi là một đứa trẻ không hiểu gì. Ôm như vậy… một ngày nào đó súng sẽ cướp cò. Hơn nữa, lần đó không phải anh ấy đã… Ách, suýt chút nữa đã… Nếu lại một lần, có lẽ anh ấy sẽ không bỏ qua.

- --

Sant: hẹn các bạn ngày mai!
 
Chương 60


Đêm đó thật khó khăn. Tôi có lẽ cũng chỉ ngủ được chừng ba giờ đồng hồ. Nhiều lúc trong mơ mơ màng màng cảm giác được anh ấy vuốt ve, hôn môi, còn có anh ấy… Dù anh ấy không làm được tới cuối cùng nhưng toàn thân trên dưới của tôi đều có hơi thở của anh ấy. Thật giống như tôi chính là một bộ phận của thân thể, anh ấy cần nhanh chóng thân mật để mà hợp nhất vậy.

Cho dù cơ thể anh ấy hơi lạnh nhưng vẫn khiến người tôi nóng ran. Trong mơ hồ tôi không dám đẩy anh ấy ra, hoặc có thể nói là tôi không có ý muốn đẩy anh ấy ra.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác đụng chạm thân thể vẫn còn rất rõ ràng nhắc nhở chuyện tối qua không phải là mơ, mà là thật. Mà người đàn ông làm mọi chuyện này đã không còn ở trên giường.

Ngồi trên giường, nhớ lại sự thân mật tối qua khiến mặt tôi nóng lên. Vài giây sau, tôi có chút kích ngạc, đưa tay sờ sờ lên trán tôi, lẩm bẩm: “Không bị sốt. Chẳng lẽ lần đó thật sự do trúng gió lạnh của điều hòa?”

Sau khi vệ sinh cá nhân tôi đến trường học. Chuyện tối qua cũng không muốn nghĩ đến, tác phẩm tốt nghiệp rất quan trọng. Ngay cả khi giáo viên đã dội nước lạnh vào tôi thì tôi cũng không thể không để ý tới tác phẩm này.

Dậy muộn, khi đến trường học thì tiết học đầu đã được một nửa. Các sinh viên khóa dưới đều đang ở trong lớp, chỉ có mấy sinh viên sắp tốt nghiệp giống tôi mới vẫn lững thững trong khuôn viên trường.

Khi tôi vội vàng chạy về phía phòng vẽ tranh thì nhìn thấy Khúc Thiên đang chơi bóng rổ cùng bạn bè. Tôi cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì. Kia rõ ràng chính là thân thể Khúc Thiên, gương mặt của Khúc Thiên, tuy nhiên tôi  biết rõ đó chính là Sầm Tổ Hàng, người thân mật tối hôm qua với tôi chính là… quỷ, bộ dáng không giống nhau, giọng nói cũng không giống nhau.

Khúc Thiên cũng thấy tôi, ném bóng cho bạn rồi chạy về phía tôi. Tôi dừng bước chân, chờ anh ấy đến gần mới phát hiện, tuy rằng anh ấy mặc đồ chơi bóng rổ, tuy rằng anh ấy đang chơi bóng rổ nhưng trên người lại không có chút mồ hôi nào.

Anh ấy nói: “Không ăn sáng sao? Anh còn tưởng em sẽ ngủ hết buổi sáng, chiều mới tới đây.”

Vốn dĩ đối với Khúc Thiên, tôi không nghĩ gì tới chuyện tối qua, nhưng như thế nào anh ấy lại cố tình nói ra đề tài này? Dù ở đây không ai nghe được lời chúng tôi nói nhưng vẫn sẽ rất ngượng.

Tôi hơi lúng túng, không nhìn thẳng vào anh ấy: “Không ăn, em phải tới phòng vẽ. Trưa rồi ăn một thể đi.”

Nhưng anh ấy nắm lấy tay của tôi, kéo đi tới siêu thị trong trường. Các thành viên trong nhóm bóng rổ cũng nhìn chúng tôi cười cười, quan hệ của chúng tôi toàn bộ trường đều biết, bọn họ cũng sẽ không làm gì ồn ào.

Bị anh ấy kéo đi như vậy, tôi cũng chỉ có thể đi theo. Siêu thị trong trường rất lớn, ở cửa còn đặt vài bộ bàn ghế. Lúc này trong siêu thị không có nhiều người, Khúc Thiên lấy bánh kem cùng sữa bò rồi đi tính tiền, bảo tôi ngồi ở bàn đợi.

Sau khi tôi nhận đồ của anh ấy, mu bàn tay anh ấy đặt lên trán tôi. Tôi quay mặt đi nói: “Không bị sốt.”

Anh ấy cười: “Không sốt thì tốt. Hóa ra như vậy sẽ không bị sốt. Chỉ da tiếp xúc với da sẽ không bị sốt.”

Mặt tôi còn đỏ hơn, mau chóng uống sữa bò, ăn bánh kem, coi như không nghe được gì. Chỉ là trong lòng khẩn trương, anh ấy nói như vậy có ý tứ là… đêm nay sẽ tiếp tục? Hoặc là sau này sẽ tiếp tục? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, rất nghiêm túc mà nói: “Em muốn quay lại chiếc giường nhỏ của em.”

“Phòng đó cách cục không tốt, làm thư phòng hay phòng cho khách, chỉ dùng một hai ngày thì cũng không sao, ở lâu em sẽ không thoải mái.”

“Nói dối! Trong tòa nhà đó mọi căn đều bố trí như  vậy, rất nhiều nhà cũng dùng phòng đó. Là hai ngủ một khách, trong nhà có người già hay trẻ nhỏ gì đó đều không phải sẽ ở phòng đó sao?”

“Vậy em về nhà hỏi thăm thử xem, lầu trên lầu dưới ở cùng dưới chúng ta, có ai ở phòng đó thường xuyên mà lại thuận lợi khỏe mạnh không. Em về tự mình xem phòng đó thử đi.” Anh ấy nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nếu mỗi tối đều để thân thể Khúc Thiên trong phòng đó, bảy bảy bốn chín ngày sau xác chết vùng dậy* cũng có khả năng. Sô pha còn tốt hơn so với phòng đó.” (*xác chết vùng dậy: kiểu giống như truyền thuyết con mèo nhảy qua quan tài thì người chết sẽ bật dậy ấy. Không phải sống lại như xác sống, cũng không phải như cương thi, chỉ bật dậy một cái rồi chết hẳn.)

Tôi ngây người vì sợ, nghiêm trọng như vậy sao? Có điều hiện tại không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, tôi cầm bánh kem cùng sữa bò, vừa ăn vừa đi tới phòng vẽ.

Khúc Thiên cũng không giữ tôi lại, chỉ nói lời chào.

Dù sao tôi cũng muốn hoàn thành tốt tác phẩm tốt nghiệp, bởi vì tôi muốn cho đám bạn bè tám chuyện phải câm miệng. Tất cả mọi người đều chăm chú suốt một ngày ở phòng vẽ, một câu cũng không nói, tới tận khi tới giờ cơm tối.

Rốt cuộc bận rộn một ngày, phải đi về. Cũng có bạn ở lại phòng vẽ cả đêm. Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng sẽ cùng bọn họ ở qua đêm, nhưng lúc 6 giờ tối Khúc Thiên đã gọi điện tới, nói khi nào tôi về anh ấy sẽ tới đón.

Trước đây tôi cũng từng học đêm với mọi người rồi cùng nhau trở về, khi đó không thấy anh ấy nhắc gì tới chuyện đưa đón. Chẳng lẽ thân mật nhiều một chút thì sẽ quan tâm hơn sao?
 
Chương 60-2


Khi tôi về tiểu khu, tôi liền biết vì sao anh ấy lại nói muốn đón tôi. Anh ấy đứng ở cổng tiểu khu chờ tôi. Tiểu khu kia là khu nhà cũ, rất nhỏ, chỉ có tầm sáu bảy tòa nhà.

Ở cổng tiểu khi tôi nghe được tiếng phụ nữ mắng chửi từ bên trong. Cô ta cái gì cũng mắng chửi, nói rất khó nghe. Lại còn đứng ở cửa cầu thang lên lầu mắng chửi, xung quanh có một đám người đang đứng xem trò vui, còn có đầy rác rưởi dưới đất.

Đến khi đi qua, tôi cũng nghe hiểu được rốt cuộc cô ta đã xảy ra chuyện gì. Người phụ nữ đó sống ở tầng hai trong tòa nhà này của chúng tôi, chồng cô ta được một phụ nữ độc thân ở tầng bảy thuê sửa ổ điện. Còn chưa sửa xong thì người phụ nữ này đã lên tầng bảy mắng chửi người kia là hồ ly tinh, còn một hai phải kéo người ta xuống dưới đất cho mọi người xem, dùng rác rưởi ném vào mặt người ta.

Khi tôi đến, người phụ nữ ở tầng bảy đã được đưa lên nhà. Còn người phụ nữ đanh đá này tiếp tục đứng ở lầu một mắng chửi, chồng cô ta đứng ở bên cạnh cái gì cũng không nói.

Khúc Thiên kéo tôi đi, cẩn thận đi vòng qua mọi người, tránh rác rưởi trên đất, còn phải cẩn thận không chọc tới người đàn bà đanh đá kia. Ở thời điểm như này mà bị cô ta chú ý tới thì có thể bị chửi lây. Chúng tôi cũng không thể đứng ở đây chờ cô ta mắng chửi mệt mỏi về ngủ mới về nhà được.

Tôi đã cố gắng không để cô ta chú ý tới, nhưng tôi vẫn bị để ý.

Cô ta đột nhiên nhào về phía tôi: “Cô là bạn của con hồ ly tinh kia phải không? Tới trợ giúp cho cô ta? Tôi nói cho cô, cô cũng chỉ là hồ ly tinh! Thấy cô như vậy…”

“Tôi không quen ai cả, tôi ở đây.” Tôi giải thích, nhưng tiếng của cô ta hoàn toàn áp đảo tiếng của tôi, cô ta không nghe được tôi nói gì, vẫn tiếp tục mắng chửi.

Khúc Thiên tiến tới đẩy người đàn bà đanh đá kia một cái khiến cô ta buông tôi ra, trừng mắt lên nhìn cô ta, sau đó kéo tôi nhanh chóng đi lên lầu.

Ở dưới lầu, có mấy người quen biết chúng tôi đứng ra giải thích, nói chung tôi ở nơi này. Người đàn bà đanh đá kia rõ ràng cũng đã biết nhưng vẫn tiếp tục chửi mắng. 

Quay lại căn hộ chúng tôi thuê, tôi còn thở phì phì nói: “Đây là người nào, ở nơi công cộng mà gặp ai cũng chửi bới?”

Khúc Thiên đẩy đẩy tôi: “Đừng để cô ta ảnh hưởng đến em, em đi tắm trước đi rồi chuẩn bị ăn.”

Có đôi khi tắm rửa cũng là biện pháp khiến ta nguôi giận. Nước ấm chảy qua toàn thân, rất thoải mái, cũng không còn tức giận gì. Đến khi tôi đi ra, tiếng mắng chửi ở dưới lầu rốt cuộc cũng ngừng. Nghe tiếng thì có lẽ có người đã báo cảnh sát, cảnh sát tới đem người đàn bà đanh đá kia tới cục cảnh sát để làm việc.

Khúc Thiên đã nằm trên ghế sô pha, miệng phồng lên vì ngậm viên ngọc định thi. Sầm Tổ Hàng ở trong phòng đang dùng máy tính. Tôi vào phòng, anh ấy liền nói: “Em tới đây nhìn xem.”

Tôi đi qua, trên màn hình máy tính hiển thị sơ đồ tòa nhà này của chúng tôi, đã được căn chỉnh với la bàn cẩn thận.

Trong khoảng thời gian này, thường xuyên đọc về phong thủy, tôi có thể nhận ra vấn đề tương đối nhanh, lập tức nói: “Cửa chính 79 phạm Hồi Lộc. Phòng khách 34, Bích lục phong ma, có điều chúng ta không ngủ phòng khách.”

“Khúc thiên thì tính là gì?”

Tôi sửng sốt một chút, đang bình thường anh ấy nhắc tới làm gì. Nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Thi thể.”

“Ngũ hành là gì?”

“Thổ.”

“34 là Mộc, Mộc khắc Thổ, đem cậu ta đặt trên sô pha trong phòng khách là tốt nhất.”

(Bàn bài 34 vì sao lại là Mộc: Xem cứu cung, Chấn tam Tốn tứ, cũng chính là cửu tinh Tam bích lộc tồn, cùng 46 Văn xương tinh đều là Mộc. Sant: Dịch đoạn này sant chả hiểu gì:v)

- --

Sant: Hẹn các bạn thứ 2. Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom