Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 262-2


Tôi đi tới, khẽ lên tiếng: “Tổ Hàng? Tổ Hàng?” Bên ngoài có rất nhiều người không liên quan, tôi sợ sẽ bị bọn họ nghe thấy.

Nhưng dù tôi gọi nhỏ thì vẫn khiến ba Khúc Thiên chú ý. Ông ấy nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi: “Cậu ấy còn quay lại? Con trai chú sẽ vẫn sinh hoạt được?”

Tôi gật đầu: “Anh ấy nhất định sẽ còn quay lại. Con của anh ấy vẫn còn ở đây mà.”

Tôi nói. Đồng thời lấy tay lau nước mắt trên mặt mình, nói: “Tổ Hàng, nghe được tiếng em nói không? Đã quay lại chưa? Con của chúng ta vẫn ổn, không bị thương tổn gì. Tổ Hàng, anh có thể nghe thấy em nói không?”

Đúng lúc này có một cảnh sát đi tới, nói: “Này, người này không cần đưa tới bệnh viện sao? Dù chỉ là ngất xỉu thì đưa tới bệnh viện vẫn tốt hơn chứ. Cô gái kia cũng rất đau đớn. Trên tường trên sàn phòng để đồ đầy vết máu. Thật sự có quỷ?”

Người của khách sạn cũng đi vào theo, một đám đều nói đưa Khúc Thiên đi bệnh viện đi. Vì sợ chuyện Tổ Hàng là Khúc Thiên bị bại lộ, ba Khúc Thiên bèn đứng ra làm chủ đưa Khúc Thiên đi bệnh viện.



Ba Khúc Thiên ở thành phố này vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Tuy lúc chúng tôi xuống lầu đã có nhiều phóng viên chờ nhưng chuyện này vẫn không thấy bất cứ đài báo nào đưa tin.

Đi vào bệnh viện, mẹ Khúc Thiên được đưa tới trước đã tỉnh. Khi tỉnh lại, câu đầu tiên bà ấy nói là “Cháu nội tôi đâu?”

Tay chị Kim Tử cũng đã băng bó xong, đang truyền dịch ở trong phòng cấp cứu.

Trên đường Khúc Thiên bị đưa tới bệnh viện, tôi dùng điện thoại báo cho Linh Tử. Khúc Thiên không thở, tim cũng không đập, một khi tới bệnh viện bị kiểm tra thì việc này thật sự không xong.

Đến khi chúng tôi tới bệnh viện, Tiểu Mạc đã chuẩn bị xong xuôi, Khúc Thiên được đưa thẳng vào nằm viện mà không có bất cứ sự thăm khám nào, cũng giấu được cả anh cảnh sát đưa chúng tôi tới đây.

Lúc này rốt cuộc anh cảnh sát đã lấy được sổ ra, bắt đầu lấy lời khai.

Ở ngoài hành lang bệnh viện, đối mặt với các câu hỏi của cảnh sát tôi chỉ nói tôi không biết, tôi quá lo lắng cùng sợ hãi nên không để ý được chuyện gì.

Anh cảnh sát trẻ tuổi kia liền nói: “Cô không nghĩ cho con mình sao? Có một số việc tự các cô không giải quyết được. Lần này đứa bé không có chuyện gì, nhưng sau này thì sao? Sau này khó mà bảo vệ được cho em bé bình an. Cô cứ nói cho chúng tôi biết, để cảnh sát chúng tôi xử lý, sẽ không có lần sau.”

Nhưng tôi vẫn nói, tôi không biết, tôi không nhớ gì hết, tôi cũng không nhớ tôi đã thấy những gì.

Anh cảnh sát kia rời đi, thấy ba Khúc Thiên đang ngồi ở mép giường trông chừng Khúc Thiên, tôi nói: “Con đi thăm chị Kim Tử, rốt cuộc lần này chị ấy giúp chúng ta, con vừa rồi ngay cả lời cảm ơn cũng không kịp nói.”

“Đi đi, ba sẽ trông chừng cho con trai ba.” Ông ấy nói, mang theo cảm giác già nua, giống như trong chốc lát đã già đi chục tuổi.

Từ khu nằm viện, phòng cấp cứu ở bên kia, tôi tới phòng cấp cứu tìm được chị Kim Tử. Anh cảnh sát vừa hỏi tôi lúc này đang lấy lời khai của chị ấy. Nhưng chỉ nghe, không thấy viết gì.

Bởi vì chị Kim Tử nói: “Đứa bé kia là do bà Khúc bị quỷ nhập bế đi. Sau đó quỷ đem đứa bé tới thế giới của quỷ, người khác rất khó đi vào. Lúc ấy bị mang vào không chỉ em bé mà còn cả ba của em bé, cho nên ba em bé bị ngất xỉu. Em bé được mẹ của nó cứu ra nhưng ba em bé còn ở bên trong. Tôi dùng tiền âm dương mở lối mới đi vào được. Sau khi đi vào, tôi chỉ thấy hoa thơm chim hót, nữ quỷ ở ven sông trang điểm. Cô ta muốn hại tôi khiến tôi phải thi triển huyết chú thuần dương đã thất truyền trong niệm năm đánh lui nữ quỷ, kéo ba em bé quay về. Này! Sao anh lại không viết gì?”

Cảnh sát nói: “Cô đang sáng tác tiểu thuyết à?”

“A, sao anh lại biết tôi sáng tác tiểu thuyết? Anh đã đọc tiểu thuyết tôi viết à?”

Cảnh sát tức giận trừng mắt nhìn chị ấy một cái, đứng lên rồi nói: “Ngày mai các cô tự tới đồn công an khai báo đi. Đêm nay phải nghĩ lại cho thật kỹ xem mai có muốn nói thật không. Cả đám đều là như thế này.”

Anh cảnh sát quay đầu nhìn thấy tôi lại hừ lạnh một cái rồi rời đi.

Tôi đi đến trước mặt chị Kim Tử, nhìn sắc mặt tái nhợt của chị ấy, nói: “Em xin lỗi, chị Kim Tử!”

“Nói xin lỗi cái gì, chúng ta đều là một phe mà.”

“Cảm ơn chị. Vừa rồi, em… em quá sốt ruột nên hơi vội vàng.”

“Được rồi. Tổ Hàng đã tỉnh chưa?”

“Chưa ạ.” Tôi âm thầm thở dài.

“Em bé đâu?”

“Em không dám đưa về nhà nên để ở trong phòng bệnh của Tổ Hàng, có dì bảo mẫu chăm sóc.”

“Ừ. Lần này Tổ Hàng cũng bị thương rất nặng, để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều một chút đi. Nếu ngày mai cậu ấy vẫn không tỉnh thì cho cậu ấy ăn chút máu của em.”

“Anh ấy… bị thương thế nào?” Tuy vậy tôi đã có thể dự đoán Tổ Hàng sẽ bị thương rất nặng, tay Sầm Mai đã cắm vào ngực anh ấy.

Chị Kim Tử nói: “Trái tim bị bóp nát, có điều tim của quỷ chỉ là thứ để trang trí, có móc ra cũng không sao cả. Nhưng thật sự thì lần này Sầm Mai đã khiến Tổ Hàng rất thống khổ, có điều Sầm Mai coi như bị phế rồi. Không uổng phí lần này chị để lại nhiều máu như vậy. Chúng ta có lợi thế rồi. Tháng này đã qua được mấy ngày, bọn chúng luyện tiểu quỷ sẽ không được đồng đều thì sao có thể ngăn chúng ta phong bế mộ? Khả Nhân, sẽ kết thúc thôi, nhiều năm liên lụy dây dưa như vậy sẽ sớm kết thúc. Chúng ta sẽ có thể sống cuộc sống bình yên.”

Cuộc sống bình yên? Lòng tôi trầm xuống, đột nhiên có cảm giác không tốt lắm. Tôi không hy vọng thời điểm kia đến, tôi không biết cuối cùng Tổ Hàng sẽ thế nào? Đối với tôi mà nói, có quá nhiều thứ không biết được chắc chắn. Ví như Tổ Hàng nói, tương lại của chúng tôi không thể rõ ràng được.

===
 
Chương 263


Vì sợ Ngụy Hoa tới đây gây chuyện trong mấy ngày cuối cùng này, hơn nữa hiện tại Tổ Hàng bị thương nặng nên mọi người chia nhau gác đêm.

Gác đêm đầu tiên là Linh Tử, ba Khúc Thiên chăm sóc cho mẹ Khúc Thiên, cho nên nửa đêm lúc Tổ Hàng tỉnh lại thì thấy tôi cùng em bé nằm trên giường ở bên cạnh, còn Linh Tử đang ngồi dựa trên ghế sô pha.

Dù nói âm khí ở bệnh viện khá nặng nhưng tình hình hiện tại, để em bé bên cạnh chúng tôi sẽ tương đối an toàn. Chị Kim Tử có nói, càng gần tới ngày thì Ngụy Hoa càng nôn nóng. Hắn đã bắt đầu bất kể thủ đoạn gì, ngay cả đứa bé vô tội cũng xuống tay. Trước kia Ngụy Hoa không như vậy.

Tôi không ngủ, tôi chỉ nằm như vậy, thỉnh thoảng nhìn con, thỉnh thoảng nhìn Tổ Hàng. Cho nên khi Tổ Hàng nhìn về phía chúng tôi, tôi lập tức xuống khỏi giường, đi tới, nói nhỏ: “Tổ Hàng, anh tỉnh rồi.”

Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Con…”

“Con vẫn bình an, không bị thương gì.” Anh ấy chưa từng suy yếu như thế này, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phải cố hết sức. “Anh nghỉ ngơi một chút đi, hay là… ừ, hay là anh uống chút máu của em đi, cho nhanh khỏe. Trong thời gian này anh lại bị thương, hơn nữa không phải bọn họ nói nhiệm vụ chính kia chỉ còn mấy ngày nữa.”



Tôi chưa từng có hy vọng xa vời rằng Tổ Hàng sẽ vì tôi mà từ bỏ nhiệm vụ kia, tôi không phải là người không hiểu chuyện như vậy.

Tổ Hàng lắc đầu: “Em còn phải cho con bú.”

Tôi cắn cắn môi, do dự một chút, lấy hàm răng cắn đầu lưỡi mình, sau đó cúi người xuống áp vào môi anh ấy. Tôi nghĩ tới lần trước, khi anh ấy bị thương, vì tôi bụng to nên anh ấy không uống máu tôi mà ra ngoài ăn quỷ. Bộ dáng đó khiến tôi rất lo lắng. Lần này anh ấy bị thương nặng như vậy, nếu anh ấy mang bộ dạng này đi tìm oán quỷ, nói không chừng sẽ lại gặp lệ quỷ khác ăn anh ấy trước. Tôi không thể để Tổ Hàng tiếp tục mạo hiểm.

Đầu lưỡi tôi rất đau nhưng tôi vẫn như cũ, cau mày muốn đưa lưỡi thâm nhập vào miệng anh ấy.

“Không cần.” Lúc đầu anh ấy cự tuyệt, nhưng anh ấy vừa mở miệng nói thì đầu lưỡi tôi đã trượt vào trong. Mùi vị của máu, đối với quỷ mà nói giống như người đang rất đói bụng lại gặp phải món nướng thơm ngào ngạt vậy. Anh ấy không cự tuyệt nữa, đầu lưỡi quấn vào lưỡi tôi, nuốt nước bọt mang theo mùi vị nồng đậm của máu.

Chúng tôi hôn càng ngày càng sâu, tay anh ấy đặt sau cổ tôi giữ chặt không cho tôi tránh thoát. Từ sự cự tuyệt ban đầu  anh ấy đã biến thành cuồng nhiệt. Chỉ kết thúc khi em bé bỗng khóc.

Em bé ở trên giường khóc oe oe, Linh Tử trên sô pha bừng tỉnh, anh ta thấy tôi cùng Tổ Hàng vẫn đang dây dưa trên giường bèn xoa xoa mặt, nói: “Hai người cứ tiếp tục, tôi tới xem có phải em bé tè hay không.”

Anh ta đi tới xem em bé. Đương nhiên tôi cùng Tổ Hàng không thể tiếp tục làm gì nữa. Khi môi chúng tôi rời nhau, đầu lưỡi tôi đã ngừng chảy máu nhưng môi của chúng tôi đều đã đỏ màu máu.

Tôi đi tới, nói: “Đưa em bé cho tôi, hẳn nó đói bụng rồi.”

Tôi đỡ lấy em bé, Linh Tử cũng nhận ra sự khác thường của tôi và Tổ Hàng, nhỏ giọng nói: “Oa, dùng cách lãng mạn như vậy sao?”

Quả thật em bé tè dầm, thay tã, cho bú, em bé lại chìm vào giấc ngủ. Tôi đem em bé đã ngủ bế tới bên cạnh Tổ Hàng. Lúc này tinh thần Tổ Hàng đã khá hơn rất nhiều, máu của tôi quả thật có thể khiến anh ấy nhanh khỏe hơn.

Anh ấy duỗi tay bế em bé, hôn lên gương mặt bé nhẹ của em bé: “Con của chúng ta.”

“Tổ Hàng, lúc ấy là anh cố ý diễn kịch với Sầm Mai à?”

“Ừ, đó là kết giới của cô ta, mọi thứ đều sẽ theo ý thức của cô ta. Anh không thể khiến cô ta bị kích thích, không thì em bé sẽ gặp nguy hiểm. Anh không cho cô ta bế con là để tìm cơ hội đưa con cho em, để em mang con đi. Khả Nhân, em thật sự có khả năng. Em làm được, em sẽ bảo vệ được cho con của chúng ta.”

“Nhưng anh…” Mắt tôi đỏ hồng, tay chỉ vào ngực anh ấy. Ở chỗ này thân thể Khúc Thiên không có chút dấu vết gì nhưng tôi biết, ở trên người Tổ Hàng, ngực đã có một cái lỗ, rất đau.

“Không sao đâu, sẽ khỏi ngay thôi.”

“Tổ Hàng…” Vì lúc nãy cắn đầu lưỡi, giọng tôi nói đã không còn được rõ ràng, nhưng tôi nghĩ anh ấy có thể nghe hiểu được.

“Nhìn mắt em kia, ngủ cùng với con đi. Mới nửa đêm mà. Đừng để anh khỏe thì em lại xảy ra chuyện. Em phải khỏe mạnh thì anh mới yên tâm.

Tôi gật đầu, ôm con sang giường bên cạnh cùng nhau ngủ. Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, hơn nữa thấy Tổ Hàng uống máu tôi đã khỏe lên nhiều, tôi cũng đã yên lòng, cho nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là trước khi ngủ sâu, tôi mơ hồ nghe được anh ấy nhỏ giọng nói chuyện với Linh Tử.
 
Chương 263-2


“Cần ra tay thôi, cứ để tiếp tục lại càng đáng sợ.” Tổ Hàng nói.

“Tôi đồng ý. Dù sao sớm hay muộn cũng phải làm, nhân lúc mấy ngày nay Sầm Mai xảy ra chuyện, bọn chúng không có chuẩn bị tốt, chúng ta hãy ra tay phong bế lại. Nhưng Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch thì sao? Anh tính toán như thế nào? Không diệt trừ thì chuyện sẽ không dứt. Làm không cẩn thận, mười mấy năm sau con trai anh trưởng thành sẽ lại phải đối mặt với bọn chúng.” Linh Tử dừng một chút, nói tiếp, “Huynh đệ của anh, anh không ra tay được thì chúng tôi ra tay giúp anh.”

“Không! Dù sao cũng là giết người, tôi ra tay thì cảnh sát sẽ không thể điều tra ra tôi được.” Tổ Hàng nói.

Lúc sau tôi mơ hồ ngủ rồi, không nghe được rõ nữa. 

***

Tổ Hàng được xuất viện về nhà vào ngày hôm sau, trên bệnh án thì anh ấy chỉ là bị ngất xỉu vì lo lắng. Bệnh này còn nhẹ hơn rất nhiều với tình trạng của chị Kim Tử.

Về đến nhà, ba mẹ Khúc Thiên cũng tới, còn có rất nhiều người biết nội tình đều đến đây. Không biết mọi người không hẹn mà cùng tới hay là đã thông báo cho nhau. 

Ăn cơm xong, tôi cho con ăn no rồi đi ngủ, sau đó bảo dì bảo mẫu ở lại ngủ cùng bé, còn chúng tôi ra phòng khách nói chuyện.

Thấy tôi đi ra, Tổ Hàng nâng chén rượu lên, cùng chạm chén với mọi người một chút, cũng chạm với tôi một chút dù cốc tôi cầm chỉ là sữa bò.

Anh ấy nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ tôi, giúp đỡ Sầm Gia thôn nhiều như vậy. Chuyện trước đây là sai lầm của tôi, tôi có trách nhiệm đi kết thúc tất cả mọi chuyện. Thời gian là ngày Ất Sửu, chín giờ rưỡi sáng xuất phát. Chỉ còn bốn ngày nữa, nếu ai muốn rời đi tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì. Mọi người đi cùng tôi tới ngày hôm nay là tôi đã rất biết ơn rồi.”

Linh Tử uống một ngụm hết chén rượu, nói: “Tôi không lùi, đợi nhiều năm như vậy cũng chờ được đến ngày này.”

Tiểu Mạc cũng uống cạn chén rượu: “Linh Tử không lùi thì tôi cũng không lùi.”

Chị Kim Tử tức giận nói: “Tôi không có lý do gì để từ bỏ cả. Tôi là người bị hại trực tiếp, Sầm Mai bị tôi phế đi, mấy ngày nay tôi còn phải cẩn thận để ý xem có bị Ngụy Hoa theo dõi không.”

Chồng chị Kim Tử cũng rất hào sảng nói: “Có nạn cùng chịu đi.” Có điều anh ấy cầm chén rượu chạm với chị Kim Tử, “Kim Tử, sống cùng sống chết cùng chết.” Chị Kim Tử cười. 

Tiểu Cảnh nâng chén rượu, lại lần nữa chạm vào chén của Tổ Hàng rồi mới nói: “Là tôi cảm ơn anh mới đúng, anh đã cho tôi cơ hội báo thù cho sự phụ. Nhớ kỹ, Ngụy Hoa để lại cho tôi xử lý.”

Sầm Hằng bên cạnh cũng đứng lên, chính thức chạm ly với Sầm Tổ Hàng một cái, nói: “Theo thân phận, cháu phải gọi là chú. Nhưng hiện tại Sầm gia chỉ còn lại mấy người chúng ta, cháu là con cháu Sầm gia, trách nhiệm đối với Sầm gia thì cháu cũng nên cùng gánh.”

Tổ Hàng nhìn Sầm Hằng cụng chén, do dự một chút rồi cũng uống cạn, đây là xem như đã cho phép Sầm Hằng.

Cuối cùng là ba mẹ Khúc Thiên. Mẹ Khúc Thiên, một phụ nữ luôn ung dung lúc này đã cầm khăn giấy, đang ngồi khóc trên bàn cơm.

Ba mẹ Khúc Thiên gì cũng không nói, Tổ Hàng lại lần nữa chạm vào chén rượu ở trước mặt bọn họ, nói: “Tôi biết nói lời này sẽ khiến hai người đau lòng, nhưng tôi sẽ cố gắng bình an trở về. Cho dù nếu tôi xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ mang thân thể Khúc Thiên trở về. Em bé sẽ gọi hai người là ông bà nội, thay thế Khúc Thiên ở bên cạnh hai người.”

Ba Khúc Thiên uống cạn chén rượu, mẹ Khúc Thiên lại vẫn khóc lóc. Có thể nhìn thấy con trai sinh hoạt có thể khiến bà ấy tạm thời quên đi con trai mình đã chết đã là ưu ái của ông trời cho bà ấy rồi. Nhưng hiện tại ưu ái này ông trời có thể sẽ lấy đi mất. Bà ấy vừa khóc vừa nói: “Tôi không muốn thấy con trai mình thành bài vị.”

Nhưng bà ấy không thay đổi được gì, chỉ còn bốn ngày là tới ngày Ất Sửu.

Tiễn khách về hết, Tổ Hàng châm một nén nhang đi tới ban công. Tôi vào bếp ủ cho anh ấy một ly trà đặc, sau đó lấy kim tiêm dùng một lần tôi giấu trong tủ chích vào tay mình lấy một chút máu. Đem vài giọt máu hòa vào nước trà.

Hai ngày nay tôi vẫn luôn làm như vậy, trên ngón tay đã có vài lỗ kim tiên. Tôi hy vọng sau bốn ngày nữa Tổ Hàng sẽ có trạng thái tốt nhất để đi vào Sầm Gia thôn, sau đó có thể bình an trở về.

Tôi bưng ly trà tới ban công cho anh ấy: “Anh uống trà đi, em pha cho anh đấy.”

Anh ấy nhận ly trà, uống một ngụm, nhíu mi, sau đó uống một hơi đến cạn. Với năng lực của anh ấy sao lại không thể phát hiện trong trà có máu. Chỉ là anh ấy không nói, còn tôi cũng sẽ không nói ra.

Nén nhang cắm trên quả táo, khói lượn lờ nhẹ nhàng, tôi đột nhiên cười, nói: “Em còn nhớ rõ lần trước ở Sầm Gia thôn anh đã dạy em bắt ma trơi. Lần này chúng ta có thể lại chơi một lần không?”

“Được, chờ chuyện này kết thúc chúng ta sẽ lại chơi một lần.”

“Vâng, lần này nhất định em sẽ tự mình bắt được.”

“Ừ.”

“Tổ Hàng!”

“Ừ.”

“Tổ Hàng!”

“Ừ.”

“Em chưa từng hối hận là vợ của anh.”

“Anh cũng không hối hận khi thành chồng của em. Còn có con của chúng ta, chúng ta sẽ ở bình an bên nhau.”

“Hãy đồng ý với em, anh sẽ trở về bình an.”

“Ừ.” Anh ấy đưa tay ôm tôi vào lòng ngực.

Ở trong lòng ngực anh ấy, tôi đột nhiên nghĩ ra một ý, suy nghĩ này mau chóng choán đầy tâm trí tôi, khiến tôi kiên quyết muốn làm chuyện này. Đó là tôi cũng phải đi! Tôi muốn cùng Tổ Hàng ở bên nhau!
 
Chương 264


Tôi biết tôi muốn đi là rất không lý trí, nhưng tôi thật sự muốn đi, tôi không có cách nào để biết được người mình yêu có nguy hiểm hay không, thậm chí còn có thể vĩnh viễn không về, chỉ có thể chờ đợi. Chỉ cần ở gần anh ấy một chút để tôi có thể nhìn thấy anh ấy là được.

Tôi ngẩng đầu lên, nói: “Em đi theo anh.”

Rõ ràng anh ấy kinh ngạc, cúi đầu nhìn tôi. Tôi lập tức nói: “Em chỉ cần ở một bên nhìn thấy anh, nếu có nguy hiểm thì anh cứ đi hoàn thành nhiệm vụ của mình./ Tổ Hàng, em muốn cùng đi với anh.”

“Lỡ như… Vậy con của chúng ta thì sao?” Anh ấy do dự một lúc mới nói.

“Ba mẹ Khúc Thiên sẽ yêu thương con. Tổ Hàng, dù em có chết thì đó cũng chỉ là được ở bên anh theo một cách khác thôi.”

Tổ Hàng đẩy tôi ra: “Anh không đồng ý. Anh muốn em có thể sống bình yên.” Nói xong anh ấy xoay người đi vào phòng.



Tôi ở ngoài ban công, cảm giác được gió đêm lạnh lẽo. Nhưng gió đêm lại không thổi được ý niệm này của tôi đi. Trong lòng tôi chỉ luôn xuất hiện câu nói: “Mình phải đi! Mình phải đi! Mình với Tổ Hàng không thể tách nhau ra được.”

Dì bảo mẫu đi ra, tôi vội mỉm cười, nói: “Dì ạ.”

“Ừ, ba của bé vào ngủ cùng bé, bọn cháu… cãi nhau?”

“Không ạ.”

“Được rồi, dì đã chăm trẻ nhiều năm như vậy, có nhà chỉ chăm một tháng, có nhà cả một năm, có chuyện vợ chồng gì mà chưa từng thấy. Cãi nhau cũng chỉ vì con còn nhỏ thôi, chờ bé lớn thêm một chút, chăm bé không còn vất vả nữa là sẽ lại ân ân ái ái.”

“Vâng.”

“Đi ngủ đi, cháu bế con nhiều nên mệt thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Dì bảo mẫu chăm chú nhìn tôi, tôi cũng chỉ có thể đi vào trong nhà. Trong phòng, trên chiếc giường lớn kia em bé ngủ rất bình yên. Ở bên cạnh bé, Tổ Hàng cũng nằm xuống. Bàn tay nhỏ xíu của em bé đang nắm lấy một ngón tay của Tổ Hàng.

Lúc này Tổ Hàng là chính anh ấy, vậy mà em bé nắm được tay anh ấy, hẳn do là bố con nên bé mới có thể chạm vào được anh ấy. Tuy rằng chị Kim Tử nói quỷ thai được sinh ra sẽ giống như trẻ con bình thường nhưng rốt cuộc vẫn có điểm không giống. Giống như lúc này vậy.

Bốn ngày này bọn họ rất bận rộn. Tôi cũng không biết rốt cuộc chúng tôi bận rộn chuyện gì nhưng từ những câu chuyện phiếm của bọn họ tôi biết bọn họ đã gom được đủ Điêu Long Đại Lương.

Khi bọn họ bận rộn thì tôi cũng bận rộn. Tôi mỗi ngày đều đi dạo phố mua hết những vật cần thiết cho em bé. Ngày cuối cùng, tôi ở bên em bé suốt một ngày, không để dì bảo mẫu động tay đến.

Buổi tối ngày thứ tư, em bé ngủ rồi, khi Tổ Hàng tắm rửa, tôi gọi điện thoại cho mẹ Khúc Thiên: “Dì à, ngày mai dì tới trông cháu giúp con hai ngày nhé.”

“Ngày mai? Cháu muốn đi theo bọn họ à?”

Tôi dừng một chút, nói: “Vâng.”

Mẹ Khúc Thiên im lặng, một hồi lâu mới nói: “Được, dì tới đón bé về đây. Cháu yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho bé. Sáng mai… 8 giờ dì sẽ tới đón bé, cháu nói với dì bảo mẫu chuẩn bị đồ đạc cho bé trước nhé.”

Vừa ngắt điện thoại thì thấy Tổ Hàng đang ngồi ở mép giường bên cạnh bé, nhìn em bé. Anh ấy biết tôi đã đưa ra quyết định.

“Thật sự muốn đi?” Tổ Hàng hỏi.

Tôi gật đầu: “Em muốn đi! Em không cách nào cứ ở chỗ này chờ được. Tổ Hàng, em sẽ không khiến anh bị vướng chân, em chỉ muốn nhìn thấy anh để biết anh sẽ về.”

Không phải hôm đó chị Kim Tử và chồng cũng thế nào, “Sống cùng sống chết cùng chết.” Chồng chị Kim Tử cũng giống tôi không có khả năng đặc biệt gì nhưng anh ấy cũng tham gia nhiệm vụ lần này. Không vì gì cả, chỉ vì “Sống cùng sống, chết cùng chết.” Khi bọn họ nói những lời này là bọn họ mỉm cười, không thể có chút lăn tăn, không hề có chút gánh nặng, giống như “Sống cùng sống, chết cùng chết” là một chuyện rất tự nhiên vậy.

Vì sao tôi và Tổ Hàng lại không thể như vậy? Tôi biết mỗi cặp vợ chồng ở chung đều theo một cách độc đáo riêng, nhưng tôi thật sự muốn ở bên anh ấy, cho dù thật sự là ở một thế giới khác thì cũng muốn được đoàn tụ với anh ấy.

Tổ Hàng im lặng nhìn em bé, em bé đã ngủ còn chép chép miệng như ngủ mơ đang bú sữa. Anh ấy không khỏi nở nụ cười, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nói: “Có lẽ chúng ta đều không về được, không được thấy con nữa. Hồn phi phách tán không phải là chết rồi tới một thế giới khác. Em thật sự nguyện ý đi cùng?

“Vâng.”

Tổ Hàng lại im lặng, cúi đầu khẽ hôn lên mặt của em bé, nói: “Được!”

Tôi sửng sốt một chút nhưng lòng dâng lên sự ấm áp, môi cong lên mỉm cười. Cũng nằm xuống mép giường hôn lên mặt con, nhìn con đang ngủ say, thầm nói với con trong lòng: “Xin lỗi con, mẹ muốn đi cùng ba hai ngày. Mẹ sẽ quay về, quay về để cùng con trưởng thành.”

“Đi với anh tìm chết mà cũng vui vẻ như vậy sao?” Tổ Hàng nói.

“Không phải, em vui vẻ vì em có thể nhìn thấy anh, em có thể biết được anh bình an.”

“Em có muốn nói với ba em không?”

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn nói với ba tôi lúc này để khiến ông lo lắng. Cảm giác bất lực chờ đợi này tôi đã từng trải qua, còn không bằng thật sự đi đối mặt sẽ thoải mái hơn một ít.
 
Chương 264-2


7 giờ sáng, tôi cho bé bú sữa xong, thay quần áo thể thao để dễ vận động rồi cùng dì bảo mẫu chuẩn bị đồ cho bé.

Vì bé và dì bảo mẫu cùng qua bên kia nên có rất nhiều đồ cần phải chuẩn bị.

Còn Tổ Hàng đang bế bé, ngồi trên sô pha ở phòng khách, nói với bé rất nhiều.

Tiếng nói nỉ non khiến tôi không nghe được rõ anh ấy nói gì với con. Tôi biết anh ấy cũng yêu con, anh ấy cũng luyến tiếc con. Nhưng chuyện này anh ấy lại cần phải làm.

8 giờ, mẹ Khúc Thiên tới. Bà nhìn Tổ Hàng mà mắt đỏ hồng, nếu thật sự có gì bất trắc thì bà sẽ không được thấy Khúc Thiên nữa. Bà tiến đến ôm lấy Tổ Hàng, hoặc có thể nói là Khúc Thiên, nói: “Bình an trở về, hãy bình an trở về. Con là con trai mẹ.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Tổ Hàng đáp lời.



Chúng tôi đem đồ của bé mang ra xe của mẹ Khúc Thiên, trước khi lên xe tôi bế bé, âu yếm ngắm nhìn bé, nói nhỏ: “Con ngoan, ba mẹ sẽ trở về. Đi theo bà nội ngoan nhé. Sữa bò cũng phải uống. Nếu đói bụng, lạnh, muốn đi tè thì cứ khóc để mọi người chú ý. Biết không? Nhớ, mẹ luôn yêu con.”

Dì bảo mẫu không hỏi nhiều lời, bế bế rồi lên xe.

Mẹ Khúc Thiên ở trong xe nói: “Yên tâm đi, đây là cháu nội của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cẩn thận.”

Khi xe rời đi, tôi rơi nước mắt. Tổ Hàng ôm chặt lấy tôi: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ quay về. Vì con, chúng ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện được.”

Chiếc xe thể thao màu đỏ dừng bên cạnh chúng tôi, từ trên xe xuống, Linh Tử cùng Tiểu Mạc và Tiểu Cảnh mặc đồ màu đen giống nhau, thấy hai chúng tôi, Tiểu Mạc liền nói: “Tình hình thế nào rồi? Còn cả khóc cơ à?”

Linh Tử chọc vào eo anh ta, nói: “Người ta xa con mà. Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt gì. Cứ làm như mấy kẻ chúng ta là đi tìm cái chết giống như anh hùng thế. Tôi dặn trước, có gì không xử lý được thì rời đi trước, tương lai còn dài, chúng ta không liều mạng.”

Tới sau chiếc xe màu đỏ là xe của nhà chị Kim Tử, chị Kim Tử cũng xuống xe. Thấy bộ dạng của tôi bèn nói: “Lúc nãy chị cũng đã khóc. Nhưng mai là quay về rồi, là có thể thấy được con. Đừng bi quan như vậy. Trước kia chị còn bị trói lại treo lên quả cân, chị cũng không nghĩ rằng mình sẽ chết. Sầm Gia thôn không đáng sợ vậy đâu, không chết được.”

Tôi lau nước mắt, tôi không muốn vì một mình tôi mà ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người.

Tổ Hàng về nhà lấy đồ cần mang theo, Sầm Hằng cũng mặc đồ cảnh sát đeo một túi đồ trên lưng đi xuống.

Sầm Hằng vừa tới, chị Kim Tử liền nói: “Này, Sầm Hằng, cô giáo xinh đẹp của cậu đâu?”

“Tôi không nói với cô ấy.” Sầm Hằng sửa sang lại đồ của mình, trên lưng là một ba lô lớn, còn đem theo súng hơi dắt ở lưng quần.

Linh Tử nhìn đống ba lo to của bọn họ liền nói: “Các người không đi Sầm Gia thôn à? Mang nhiều đồ như vậy để làm gì? Lát nữa có đi qua thị trấn, đâu cần phải ăn lương khô. Ở trong thôn thì chuẩn bị hai ba phần mì ăn liền là được. Trong thôn không có nước, không cần phải tắm rửa, quần áo cũng không cần mang. Các người đây… thật sự giống như đi dã ngoại vậy? Cõng đống này đã nặng chết, lát nữa ai cõng được mấy khúc Đại Lương kia?”

Sầm Hằng tỏ vẻ ngượng ngùng. Quả thật anh ta chuẩn bị rất nhiều đồ. Hôm qua tôi thấy anh ta chuẩn bị đồ, trong balo có quần áo, khăn lông, bàn chải đánh răng, thậm chí còn mang theo tám quả táo.

Lần này không đi xe chúng tôi mà dùng hai chiếc xe này chạy tới Sầm Gia thôn.

Cảnh sắc chạy lùi về sau qua cửa sổ xe, thành phố quen thuộc đã dần dần rời xa.

Ngoài cửa sổ xe đổi thành đường cao tốc, đổi thành huyện nhỏ, sau đó là thôn nhỏ. Chúng tôi không dừng lại mà đi thẳng vào Sầm Gia thôn. Có điều là Sầm Gia thôn hiện tại chứ không phải nơi Sầm Gia thôn cũ, nơi này cố một ít là hậu duệ Sầm gia nơi khác. Tìm một nhà nông dân, biếu người ta một trăm đồng rồi ăn trưa tại chỗ. Nói là cơm trưa nhưng cũng đã là hơn hai giờ chiều rồi.

Khi một bàn đồ ăn chuẩn bị xong đã là hơn ba giờ. Một ngày không ăn gì tử tế, tất cả chúng tôi đều đói bụng. Hơn nữa chúng tôi đều biết bữa cơm này có lẽ là bữa cơm nóng hổi cuối cùng chúng tôi ăn trong hai ngày tới. Đến khi vào thôn chỉ có thể gặm mì ăn liền.

Ông lão nông dân chủ nhà nói: “Các cháu định vào quỷ thôn chơi à?”

Chị Kim Tử liền đáp: “Đúng vậy. Nghe nói nơi đó rất thú vị, bọn cháu đi thử xem có gặp quỷ hay không.”

“Nói thật, mấy năm trước có người mời rất nhiều đạo sĩ làm pháp sự ở trong đó, từ đó về sau không thấy xảy ra chuyện gì nữa. Nhiều người tới nói là tìm quỷ nhưng đều không thấy được.”

“Đó hẳn là do không còn quỷ, đều bị những đạo sĩ đó bắt lại đi.” Chị Kim Tử nói rất nhẹ nhàng, tôi không biết chị ấy làm được thế như thế nào. Ngay trước thời điểm quan trọng, chị ấy có thể bình tĩnh như vậy để đối mặt còn tôi thì sớm đã rối loạn.
 
Chương 265


“Chúng tôi cũng không biết. Có điều yên bình nhiều năm như vậy nhưng mấy ngày trước lại có người nói, ban đêm trong thôn kia có ánh sáng giống như có rất nhiều người vậy. Buổi tối không ai dám đi xem. Ban ngày có mấy đứa thanh niên trong thôn vào đó đi xem nhưng không thấy gì khác lạ. Nhưng rồi tới buổi tối lại có nhiều người thấy ánh đèn bên đó, còn có cả tiếng người nói.”

“Có nghe được họ nói gì không ạ?”

“Cách khá xa, nào có nghe rõ được điều gì.”

Linh Tử ở bên cạnh, hỏi: “Từ khi nào bắt đầu nghe được âm thanh ạ?”

Ông lão đếm ngón tay, một lúc lâu sau nói: “Từ 5 ngày trước. Hôm đó con trai tôi đi lên huyện để học, khi đi xe ra khỏi thôn thì nghe được tiếng nói chuyện trong đó.”

Tất cả chúng tôi đều hơi kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều biết, 5 ngày trước chính là một ngày sau hôm xảy ra chuyện kia.

Ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà ông lão, chị Kim Tử liền nói: “Ngụy Hoa chó cùng rứt giậu. Mất đi Sầm Mai nên hắn nghĩ ra chiêu này.”

“Rốt cuộc là sao vậy?” Tôi hỏi Tổ Hàng.

Tổ Hàng nói: “Hắn đã chiêu hồn những oan hồn không đầu thai ở Sầm Gia thôn. Nơi đó vốn dĩ có kết giới của bọn chúng, bọn họ đi lên cũng không đi ra được. Nhưng đó là nơi bọn họ chết, sẽ có oán khí rất lớn ở đó.”

Trước khi lần nữa xuất phát, Linh Tử yêu cầu mọi người tin giản ba lô. “Lát nữa cần có sức cõng Đại Lương. Hiện tại trận pháp nơi đó đã hoạt động, xe của chúng ta không vào được, chỉ có thể dùng sức cõng vào.”

Xe dừng lại ở cây đa cổ thủ ven làng. Đây chính là nơi rìa của trận pháp. Mọi người phân phối lại đồ, tự mình mang theo đồ ăn nước uống cùng vũ khí đơn giản của mình rồi đi bộ vào.

Hơn 5 giờ chiều, Sầm Gia thôn cũ đã đầy âm phong, đi qua mấy cột đá buộc vải đỏ là có thể cảm giác được hơi lạnh không bình thường trong không khí.

Tôi cùng chị Kim Tử còn đỡ, đồ mang theo cũng chỉ nặng mấy cân. Còn mấy người đàn ông mỗi người cõng theo hai đoạn Đại Lương, ngay cả chồng chị Kim Tử béo ú cũng cõng một đoạn. Ngày thường cầm thì không cảm thấy quá nặng, nhưng lúc này cõng theo thời gian dài như vậy, còn đi đường, đó là một việc không hề nhẹ nhàng.

Đến khi chúng tôi vào giữa thôn, mấy người đàn ông đã bắt đầu đổ mồ hôi cùng thở dốc. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Linh Tử ở bên cạnh vừa thở dốc vừa nói: “Hai chị em một âm một dương, vừa lúc thích hợp để mọi người không bị âm khí ảnh hưởng, nếu không xảy ra chuyện gì thì em sẽ không còn sức để đánh nhau.”

Chờ đến khi chúng tôi tới từ đường ở giữa thôn thì trời đã tối.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc mới thắp ngọn nến trong từ đường. Tổ Hàng trước kia đã chuẩn bị sẵn hương nến.

Thắp tám ngọn nến ở tám hướng, từ đường sáng ngời lên. Tổ Hàng châm hương, cung kính vái lạy: “Tổ Tông tại thượng, đêm nay con sẽ đi phong bế mộ phía dưới. Bí mật Sầm gia từ đây bị phong ấn. Mặc kệ trước kia các tổ tông có kế hoạch như thế nào, bây giờ con đã có quyết định. Huyết mạch duy nhất còn lại của Sầm gia cũng chỉ còn lại Sầm Hằng, con trai con cũng coi như con cháu của Sầm gia, cầu mong được các tổ tông phù hộ, để con trai con lớn lên bình an, để Sầm Hằng có thể bình an đi ra khỏi thôn. Sầm Hằng, dâng hương.”

Sầm Hằng có chút không vui nhưng vẫn thắp hương, cúi đầu: “Con kính lạy các ông các bà các cụ các kị! Con không yếu đuối như vậy nhưng vẫn mong tổ tiên phù hộ cho con được sống, để con sang năm kết hôn đẻ con giữ được huyết mạch Sầm gia. Mặt khác cũng phù hộ cho con được điều động công việc, để con sẽ được ở gần đây một chút.” 

Khấn xong, anh ta vui tươi hớn hở đi cắm hương. Chồng chị Kim Tử cười nói: “Cậu mới thắp vài nén hương cho tổ tiên mà lại yêu cầu nhiều như vậy?”

“Đâu có sao, nhiều tổ tiên như vậy, hiện tại chỉ phù hộ cho tôi… thêm con của bọn họ, là hai người. Không phù hộ nhiều cho chúng tôi thì phù hộ ai chứ?”

Tổ Hàng nói: “Nghỉ ngơi đi. Chỉ còn 3 giờ nữa. Sau 3 giờ nữa, 10 giờ là bắt đầu bày trận, 11 giờ tôi sẽ bắt đầu làm trận pháp. 12 giờ hoặc tới 1 giờ là có thể kết thúc.”

Cũng may lần trước khi tiến hành hôn lễ ở đây, chúng tôi đã dọn dẹp nơi này một chút, hiện tại tuy nơi này vẫn hoang tàn nhưng cũng đã có thể ngồi được.

Ba giờ này không có ai có ý định ngủ. Một chiếc thảm được trải trên mặt đất, Tiểu Mạc, Linh Tử, chồng chị Kim Tử, thêm Tiểu Cảnh bắt đầu chơi bài.

Sầm Hằng ngồi bên nhìn, thi thoảng nói vài câu.

Tổ Hàng đứng ở cửa từ đường, tay bấm ngón tính toàn. Chị Kim Tử đi tới, cũng không biết bọn họ nói gì, sau đó chị Kim Tử nói: “Hết số thì chết, hơn nữa bây giờ đã không có được lùi.”

Nói xong chị ấy thở phì phì đi về phía mấy người đang chơi bài.

Ở bên kia, chồng chị Kim Tử vừa chơi bài vừa nói: “Sao thế? Trước trận đừng có tức giận.”

“Không có gì, chỉ có chút ý kiến không hợp thôi. Đừng chơi nữa, phân công nhiệm vụ nào. Sầm Tổ Hàng, tới đây đi.”

Tổ Hàng đi tới, tôi đi theo phía sau anh ấy. Sau khi tới gần bọn họ, Tổ Hàng nói: “Ý kiến của tôi là, Sầm Hằng canh giữ ở từ đường, không tham gia nhiệm vụ lần này.”

“Vì sao?” Sầm Hằng kêu lên, “Cháu đã nỗ lực như vậy, vì sao không cho cháu tham gia? Chẳng lẽ trong mắt Sầm Tổ Hàng chú thì chỉ có chú là có khả năng, còn cháu thì kém cả phụ nữ sao?” Anh ta thật sự nổi nóng. Tôi cũng biết vì nhiệm vụ lần này mà anh ta vẫn luôn nỗ lực. Anh ta sợ mình giống như lần trước, cầm súng lại không dám nổ súng. Thậm chí còn đi theo Tiểu Mạc tới một nông trang để tập dùng súng bắn gà trong vườn để luyện can đảm bắn chết sinh vật. Anh ta đã nỗ lực, hơn nữa cũng tới đây rồi, lại hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà lại được thông báo không thể tham gia hoạt động lần này.

Sầm Hằng kêu to khiến mọi người đều giật mình. Người đàn ông này vẫn luôn hiền lành, không ngờ cũng sẽ tức giận như vậy.

Tổ Hàng ngược lại không hề tức giận, ôn tồn nói: “Để lại huyết mạch cho Sầm gia đi.”
 
Chương 265-2


“Dù cháu có chết thì không phải còn có con trai của chú rồi sao?”

“Sầm Hằng, cậu thật sự muốn tham gia sao? Cậu cần biết rằng, có lẽ cậu không sống được tới khi mặt trời mọc vào ngày mai.” Tổ Hàng nói.

Điều Tổ Hàng nói khiến mọi người đều kinh sợ. Chuyện này Tổ Hàng đã nói với tôi rồi, nếu Sầm Hằng tham gia chuyện này sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho nên tôi cũng không giật mình. Cùng không giật mình còn có chị Kim Tử. Có lẽ vừa rồi chị ấy và Tổ Hàng nói chuyện chính là chuyện này.

Chị Kim Tử nói: “Anh muốn đổi người sao? Đổi ai? Khả Nhân à? Vậy chi bằng cứ để Sầm Hằng làm. Nếu Ngụy Hoa tới, hoặc là Sầm Tổ Trạch tới, Khả Nhân đừng nói tới việc giữ vị trí mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được. Ít nhất chuyện tự bảo vệ mình với Sầm Hằng là không thành vấn đề.”

Tiểu Mạc cũng nói: “Sầm Hằng không phải là kẻ vô dụng như anh nghĩ. Dù bình thường anh ta tính tình ôn hòa thì đứng trước sống chết cũng sẽ liều mạng.”

Tổ Hàng nhìn Sầm Hằng, lần nữa hỏi: “Cậu thật sự muốn tham gia?”



Sầm Hằng thở hắt ra một cái, mới nói: “Phải! Cháu muốn tham gia!”

Tổ Hàng cứ vậy nhìn anh ta, im lặng một hồi lâu mới nói: “Ta thà nguyện ý chưa bao giờ đi tìm cậu, để cậu vẫn làm cảnh sát ở đó, vẫn được sống cuộc sống bình phàm.”

Sầm Hằng sửng sốt một chút: “Không có thuốc cho hối hận, thời gian không quay lại được, cháu giữ vị trí nào?”

Tổ Hàng lấy bản đồ Sầm Gia thôn từ trong ba lô của anh ấy. Bản đồ này do chính tay anh ấy vẽ, đánh dấu rất nhiều vị trí trên đó.

Chị Kim Tử lấy ra la bàn, đặt ở trên bản đồ, lấy vị trí từ đường chúng tôi đang đứng làm trung tâm. Trên bản đồ có mấy nét đánh dấu bằng bút đỏ tạo thành hình dáng sao Bắc Đẩu.

Tổ Hàng chỉ vào trung tâm nói: “Tôi ở mắt trận (trận nhãn), chính là mộ ở dưới từ đường này, dùng Đại Lương niêm phong cửa. Theo thứ tự sẽ là chồng Kim Tử, Kim Tử, Tiểu Mạc, Linh Tử, Sầm Hằng, Tiểu Cảnh. Hiện tại chúng ta không biết Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch có tiến vào hay không? Bọn chúng ở đâu? Tình hình Sầm Mai như thế nào? Còn có… tình hình những oán quỷ bị thả ra kia. Chỉ có Khả Nhân cùng tôi là hai người ở một tổ, chỗ khác đều là một người. Thôn rất lớn, có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai hỗ trợ được. Bản đồ này tôi đã làm rất nhiều tờ, mỗi người cầm một tờ rồi đi đến vị trí của mình, đem vật phẩm ứng với ngũ hành chôn xuống. Sau đó chờ tới 12 giờ. Khi 12 giờ, lấy ra lá bùa này, lấy máu của chính mình điểm vào đó, miệng niệm thất tinh khẩu quyết đem đốt cháy lá bùa rồi đặt vào nơi chôn đồ vật kia. Thời gian không thể sai, cách làm không thể sai. Bảy người, nếu có một người làm không được thì hôm nay chúng ta đến đây là vô ích. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ở đúng giờ cần phải hoàn thành xong.”

Bản đồ được phát cho mọi người, tôi cũng ngó xem bản đồ. Mỗi điểm đỏ trên bản đồ đều được ghi chú rất rõ ràng. Như vậy hẳn có thể dễ dàng tìm được.

Sầm Hằng nhìn bản đồ rồi hỏi: “Vậy nếu đã đến giờ mà chúng ta vẫn chưa tìm được đến nơi thì sao?”

Chồng chị Kim Tử cũng nói: “Tôi cũng muốn hỏi, bốn phía đều tối đen, không phải nói bên ngoài còn có một đám quỷ sao? Lỡ như chúng ta bị quỷ dắt, tới 12 giờ cũng chưa chắc đã tìm được tới nơi.”

“Vậy nhân lúc bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi tới các điểm đi.” Tiểu Mạc nói.

“Không được.” Tiểu Cảnh ít nói đã lên tiếng, “Chúng ta phân tán ra lỡ như một người bị ghặp phải Sầm Tổ Trạch và Ngụy Hoa thì sẽ rất nguy hiểm. Thời gian ngắn thì sự an toàn của chúng ta cũng lớn hơn.”

Tôi nhíu nhíu mi, ở phương diện này mặc kệ làm như thế nào thì đều có nguy hiểm rất lớn. Sau khi nghĩ tới điều này, mắt tôi rời hỏi bản đồ, vừa lúc nhìn ra bên ngoài từ đường. Ở bên ngoài từ đường, không biết từ bao giờ có mấy quỷ ảnh đứng trong bóng đêm nhìn chúng tôi.

Tôi kinh hoảng lui một bước. Hành động của tôi khiến Tổ Hàng chú ý. Anh ấy cũng ngẩng đầu nhìn qua, tất cả mọi người cũng nhìn theo ra phía ngoài. Quỷ ảnh ở bên ngoài từ đường không đi vào trong từ đường, chỉ ở bên ngoài nhìn chúng tôi, luôn nhìn chúng tôi chằm chằm.

Linh Tử cười đi về phía trước, nói: “Chào mọi người. Mọi người còn nhớ tôi không? Mấy năm trước tôi đã dẫn đường siêu độ cho mọi người, sao lại tới đây? Còn chưa tới quỷ tiết mà. Hay là chờ đến tháng bảy, tôi sẽ bảo người Sầm gia của mọi người là Sầm Hằng sẽ đốt nhiều tiền cho mọi người hơn. Chúng tôi nhất định sẽ làm. Hay là muốn xe?”
 
Chương 266


“Linh Tử, cậu không phải nói.” Tổ Hàng nói đầy lạnh lùng, “Nếu tôi không ở đây, cậu còn có thể vừa đe dọa vừa dụ dỗ một chút. Tôi ở đây thì bọn họ sẽ không nghe lời anh nói.”

Cũng không phải vì Tổ Hàng là con cháu Sầm gia bọn họ, mà bởi vì Tổ Hàng là người giết bọn họ. Ở trước mặt hung thủ giết mình, sao bọn họ sẽ bỏ qua được? Sầm Tổ Hàng dùng bọn họ để phong bế mộ, hiện tại hẳn bọn họ cũng ước gì có thể dùng Tổ Hàng để phong bế mộ nơi này.

Tổ Hàng thắp một nén hương, đem hương ra cắm ở bên ngoài cửa từ đường. Thấy anh ấy đi ra, tôi lo lắng nói: “Tổ Hàng!” Nếu những quỷ kia nhào tới thì kiểu gì Tổ Hàng cũng sẽ bị thương.

Nhưng chị Kim Tử lại kéo tôi lại, nói nhỏ: “Cậu ta là đã luyện hóa, loại tiểu quỷ này sẽ không dám làm gì cậu ta. Chỉ cần đêm nay Sầm Mai không xuất hiện thì tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ rất lớn. À, có bao nhiêu quỷ tới?” Chị Kim Tử không nhìn được thấy quỷ.

Tổ Hàng nói với quỷ bên ngoài: “Đêm nay tôi tới là để phong bế mệ, đem mộ phía dưới phong lại, mọi chuyện đều sẽ kết thúc. Các ngươi cũng muốn tất cả chuyện này sẽ kết thúc chứ?”

Sầm Hằng ở bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Không biết ba mẹ tôi, ông bà tôi có trong đám quỷ kia không?”

Linh Tử đầy Sầm Hằng lên phía trước, nói: “Anh đi nói đi. Anh so với Sầm Tổ Hàng sẽ có sức thuyết phục hơn. Anh là người Sầm gia duy nhất, lại còn là đàn ông.”

Sầm Hằng cứ vậy bị đẩy ra. Tuy rõ ràng biết phía trước đều là thân thích nhưng Sầm Hằng vẫn lộ vẻ lo lắng. Ở tình huống này, nếu là tôi thì tôi cũng lo lắng kèm sợ hãi.

Sầm Hằng run run rẩy rẩy đi ra khỏi cửa mấy bước, sau đó nhắm mắt lại nói: “A, cháu… cháu là Sầm Hằng. Cháu… cháu còn chưa từng gặp ba mẹ cháu… Sau này cháu sẽ thường xuyên thắp hương đốt giấy tiền cho mọi người. Cháu… À… Đêm nay bọn cháu tới để làm chuyện tốt. Đều là thân thích, mong mọi người giúp đỡ, xin thương xót. Ngụy Hoa là kẻ xấu, mọi người đi trừng phạt hắn đi, hắn suýt chút nữa đã hại chết cháu, Sầm gia suýt chút nữa đã tuyệt hậu…”

Những quỷ ảnh ngoài cửa dần dần biến mất, Tổ Hàng cũng đi đến, vỗ vỗ lên vai của anh ta, nói: “Vừa rồi ba mẹ cậu cũng ở đây, lát nữa đi ra ngoài đó hãy thắp hương cho ba mẹ, nói mấy câu đi.”

“A a?” Lúc này anh ta mới mở mắt, sau đó thở dốc, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Làm cháu sợ muốn chết.” Sau đó vội sửa ngữ khí: “Chú thấy không, cháu cũng có ích mà. Đừng cả ngày khinh người nữa! Nếu không phải cháu thì dám quỷ kia có thể vẫn đeo bám ở đây. Còn nói không muốn để cháu tham gia, hiện tại nên thấy may mắn vì đã để cháu tham gia đi.”

Linh Tử đưa cho anh ta một bó hương, nói: “Đi ra ngoài dâng hương cho cha mẹ anh đi. Bọn họ còn ở gần đây, đi theo nói với ba mẹ mấy câu.”

Lúc này Sầm Hằng lại lần nữa sợ ngây người. Để anh ta một mình đi ra khỏi từ đường, quả thật chân anh ta sắp mềm nhũn rồi.

Thấy bộ dáng của anh ta, Linh Tử nói: “Đi đi, một hồi mỗi người phải tự hành động. Nếu anh hiện tại còn không dám làm thì lát nữa anh càng thêm không dám ở một mình.”

Sầm Hằng nghe những lời này liền nhận bó hương, hít sâu một cái rồi đi ra ngoài.

Tôi có chút lo lắng, hỏi: “Bọn họ sẽ không làm thương tổn Sầm Hằng chứ?”

“Sẽ không. Bọn họ cũng đều biết Sầm Hằng là huyết mạch duy nhất của Sầm gia, hơn nữa khi đó Sầm Hằng vẫn chỉ là một đứa bé, nó không làm bất cứ chuyện gì khiến bọn họ bị thương tổn. Có câu nói là, không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.” Tổ Hàng nói.

Chúng tôi ở trong từ đường nghe được tiếng khóc của Sầm Hằng, không biết là do sợ hãi hay do thương nhớ ba mẹ. Dù sao đến khi anh ta quay lại cũng đã gần 11 giờ.

Linh Tử cùng Tiểu Mạc khoác ba lô lên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài. Nói: “Hãy chỉnh lại đồng hồ, ngay cả kim giây cũng phải chỉnh. 12 giờ, kém vài giây không sao nhưng đừng để kém hơn mười giây.”

Nói là Bắc Đẩu thất tinh nhưng thất tinh cũng không phải là trên một đường thẳng, cho nên phương hướng mọi người đi cũng không giống nhau. Ra khỏi cửa từ đường, Linh Tử ôm Tiểu Mạc, nói: “Lúc cần thiết cứ ra tay, cùng lắm em sẽ ngồi tù thay anh.”

“Yên tâm! Ngụy Hoa hay Sầm Tổ Trạch tới thì anh sẽ thiêu sạch, một chút manh mối cũng không còn. Không cần em phải ngồi tù giúp anh.”

Nói xong bọn họ đi về hai hướng khác nhau, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy ánh sáng của đèn pin.

Tiểu Cảnh cũng đeo ba lô lên lưng, vỗ vỗ vai Sầm Hằng, nói: “Tôi đưa cậu đi, đưa cậu tìm tới nơi rồi thì tôi sẽ đi về vị trí của tôi, vẫn kịp.”

Sầm Hằng không từ chối, cùng đi với Tiểu Cảnh ra ngoài. Tiểu Cảnh, con người này tuy nói không nhiều lắm nhưng tôi biết thắt lưng anh ta mang theo rất nhiều thứ.

Còn lại là vợ chồng Kim Tử. Chị Kim Tử vẫn đang uống một chai sữa bò, thấy tôi nhìn mình, chị ấy liền nói: “Vội gì chứ, chị đi ra ngoài chỉ cần mười phút là tìm tới được nơi.”

Chồng chị Kim Tử đẩy đẩy chị ấy: “Đi thôi, mọi người đều đi rồi, chúng ta ở đây thật khó coi.”

Hai người ồn ào đẩy đẩy rồi đi ra ngoài.
 
Chương 266-2


Từ đường lớn như vậy chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng. Tổ Hàng đem chín đoạn Điêu Long Đại Lương đặt vào ba chiếc ba lô to, nói: “Em đi xuống cùng anh hay là ở lại đây? Ở lại đây thì quỷ không dám tiến vào. Dù là Sầm Mai thì cũng sẽ không tiến vào trong từ đường. Nếu không có thân thể của Khúc Thiên, anh cũng sẽ không vào được. Nếu em ở lại đây thì trốn đi, để Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch không thấy em là được.”

“Em đi xuống với anh.”

“Ở dưới đó có gì, anh cũng không biết.”

“Em chỉ muốn được nhìn thấy anh.”

“Được, ở bên nhau.” Anh ấy khoác một ba lo trước ngực, lưng cõng một ba lô, một tay xách theo một ba lô nữa. Nhìn tôi nói: “Anh không dắt em đi được.”

“Em có thể tự đi.”

Anh ấy nhìn tôi cười: “Dường như chỉ có hai chúng ta là bi quan.”

“Phải, cho nên chúng ta cũng nên dũng cảm một ít. Con đang đợi chúng ta về nhà.”

Anh ấy gật đầu, đi ra khỏi từ đường.

Ở bên kia từ đường là một cây đa cổ thụ, là một cây đa đã thành tinh, lần trước suýt chút nữa đã thiêu nó, nó không vui vẻ gì đâu.

Tổ Hàng dùng đòn bẩy cạy quả cân chỗ tảng đá lớn, cạy cả tảng đá lên. Sau đó anh ấy ném cái cột kia về phía cây đa.

Tôi nghi hoặc, anh ấy vừa ném vừa giải thích: “Chúng ta xuống rồi, không nên cho Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch lại đóng cánh cửa này lại. Không có đòn bẩy thì tấm bia đá cùng quả cân này không di động được.” Đòn bẩy kia Tổ Hàng ném tới bốn lần mới gác lên cây đa, không bị rơi xuống.

Anh ấy lần nữa đeo ba lô lên, đi xuống dưới mộ.

Tôi vẫn còn nhớ chỗ này rất rõ ràng. Lúc Ngụy Hoa sống lại. Nhìn bãi đất trống này, tôi nhắm mắt chạy nhanh, không muốn nhớ lại cảnh đáng sợ lúc ấy. Tổ Hàng đem một đoạn Đại Lương cắm vào một lỗ ở trên tường. Vừa lúc vừa vặn, sau đó dùng sức đẩy, phiến cửa bằng đá đã bị đẩy ra.

Tôi cả kinh nói: “Thật thần kỳ.”

“Là Lỗ Ban.”

“À, ra vậy, Sầm gia nhà anh có rất nhiều hộp khóa Lỗ Ban.”

“Tổ tông Sầm gia trước kia có học tài nghệ Lỗ Ban. Anh đoán lão tổ tông bên trong kia chính là người tham gia thiết kế nơi cất giấu bảo vật.”

Đi xuống đường hầm, mọi thứ đều thuận lợi hơn so với chúng tôi tưởng tượng rất nhiều. Qua chín cái cửa, chín khúc Đại Lương lần lượt theo thứ tự được dùng để mở ra. Hơn nữa nơi này cũng không giống như mộ có cạm bẫy gì, chỉ giống như chín cánh cửa bình thường, trên đường đi không có gì cả. Đường đi theo vòng tròn xuống dưới dần. Sau cánh cửa thứ chín là một khoảng rộng.

Tôi còn nghi hoặc hỏi: “Không có cạm bẫy?”

“Nơi này vốn dĩ không phải đề phòng trộm. Khi ông ấy chết chỉ nghĩ để con cháu mình tới đón đi, như vậy thiết kế cạm bẫy thì chỉ khiến cơ hội sống lại của mình khó khăn hơn.”

Ở trong không gian to như vậy, Tổ Hàng thay đèn pin bằng một đèn dùng bình điện nhỏ. Đèn kia sáng lên khiến không gian này được rõ ràng hơn. Bao gồm cả chiếc quan tài màu đỏ đặt trên hai chiếc ghế băng dài đặt ở chính giữa.”

Đại khái bởi vì muốn phong kín nơi này, Tổ Hàng bảo chúng tôi ra bên ngoài chờ vài phút rồi lại đi vào. Trong vài phút nghỉ ngơi này, Tổ Hàng dựa vào cực đá trên tường, nắm lấy tay tôi, nói: “Khả Nhân, lát nữa đến đúng lúc, chúng ta đóng cửa, khởi động trận pháp rồi rời đi. Sau khi ra ngoài sẽ đi về, về nhà gặp con của chúng ta.”

“Vâng.”

“Khả Nhân, cảm ơn em!”

“Vâng.”

Tiếng bước chân đang chạy vội vàng truyền đến, tôi có chút kinh hoảng nhìn về phía con đường mình đi lúc nãy. Bởi vì đường đi xoay tròn xuống, chỉ tới khi tới gần chúng tôi mới có thể nhìn thấy người tới là ai.

Tổ Hàng cũng nghi hoặc nhìn qua, đột nhiên kêu lên: “Là Ngụy Hoa! Mọi người đều phải giữ vị trí, sẽ không tự tiện rời đi.” Anh ấy vừa kêu lên vừa chạy về phía tiếng bước chân. Chúng tôi không biết Ngụy Hoa muốn làm gì, muốn làm như thế nào. Nhưng có một việc chắn chắn, là không để hắn tiếp cận được quan tài.

Tôi không do dự, lấy từ trong ba lô ra một con dao ngắn mà tôi lấy trong kho hàng của ba tôi. Tôi biết con dao ngắn này ba tôi đã mất rất nhiều tiền để mua. Là con dao đã từng giết người. Ba tôi mua con dao này còn định làm chi bảo trấn điếm. Đem tiểu điếm từ bát một ít đồ cổ giả chuyển thành bán đồ cổ thật sự. Nhưng con dao mà ông mua rất nhiều tiền này, tôi vào ngày đầu tiên muốn đi theo Tổ Hàng đã đưa con về nhà thăm ông rồi lấy đi.

Tôi không muốn là gánh nặng của Tổ Hàng.

Trên đường vang lên tiếng đánh nhau của Tổ Hàng và Ngụy Hoa. Tiếng bọn họ la hét, còn có tiếng đánh nhau. Tôi nhìn thấy Sầm Mai. Sầm Mai trông rất yếu ớt, ngay cả thân ảnh của cô ta tôi cũng thấy không được rõ lắm. Cô ta bị chị Kim Tử khiến cho bị thương nặng, hiện tại quả thật rất yếu.

Tôi tự lên tinh thần cho mình, cầm con dao chĩa về phía cô ta: “Tôi sẽ không để cho cô đi vào!”

“Hừ! Vương Khả Nhân, ngươi là tội nhân của Sầm gia!” Cô ta nói, thân ảnh mơ hồ thổi đến bên cạnh tôi, có một phần xuyên qua thân thể tôi. Tôi kinh ngạc, tôi biết cô ta là quỷ nhưng tôi không nghĩ cô ta sẽ đi xuyên qua tôi như vậy. Quãng thời gian mang thai kia tôi đều có thể đụng chạm vào quỷ.

Tôi nhanh chóng đuổi theo. Tôi cũng sợ hãi, cũng lo lắng, nhưng lúc này không có thời gian để tôi sợ hãi hay lo lắng.

Con dao trong tay đâm về phía cô ta. Tổ Hàng từng nói vũ khí lạnh như vậy, đặc biệt vũ khí từng giết người, đều sẽ mang theo sát khí rất lớn. Sát khí này tạo ra một vết trên thân ảnh Sầm Mai, máu từ miệng vết thương trên lưng cô ta chảy xuống.

===

Sant: Chúc mọi người ngủ ngon.
 
Chương 267


Cô ta quay đầu lại nhìn tôi cười: “Hôm nay tới đây ta đã không nghĩ là sẽ rời đi được. Chỉ cần có máu của ta và Tổ Hàng đều có ở trên mặt chiếc quan tài kia là nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành.”

Nói rồi cô ta đi từng bước từng bước tới, đẩy quan tài.

Tay cầm dao của tôi đã run rẩy. Tôi biết Sầm Mai không phải là người, cô ta chỉ là quỷ mà thôi, nhưng việc tôi cầm dao giết cô ta mà tôi còn làm không được.

Cô ta dường như thấy được suy nghĩ của tôi, lại quay nhìn tôi mỉm cười, tiếp tục đẩy quan tài. Ở thời điểm như này cô ta sao còn có thể cười được?

Tiếng Tổ Hàng từ bên ngoài, kêu lên: “Giết Sầm Mai! Khả Nhân, giết Sầm Mai!”

Tôi kinh hoảng quay đầu lại, thấy thân thể Khúc Thiên đột nhiên ngã xuống, còn Ngụy Hoa đang theo phía sau anh ấy đột nhiên ôm lấy ngực mình, thét lên đầy thống khổ rồi ngã xuống mặt đất.

Sầm Mai nói: “Phản Phệ. Có tác dụng sao? Cho dù có thành công thì Tổ Hàng cũng sẽ biến mất.” Cô ta lại lần nữa đẩy quan tài, quan tài thật sự có chút di chuyển, phát ra một tiếng ‘kịch’. Nắp quan tài kia không hề được đóng đinh.

Co ta cười, cười rất thê thảm. Lưng cô ta đã để lại rất nhiều máu, thân ảnh cô ta càng ngày càng mơ hồ.

Giết Sầm Mai! Tổ Hàng giao nhiệm vụ cho tôi, tôi cần phải giết Sầm Mai, tôi không thể để Tổ Hàng thất vọng, tôi muốn thay Tổ Hàng hoàn thành chuyện này.

Tôi nhắm hai mắt lại, nắm chặt con dao trong tay rồi nhào tới đâm vào thân ảnh đã mơ hồ kia. Tôi khóc, vừa khóc vừa lấy dao đâm liên tiếp vào người cô ta.

Thẳng cho tới khi thân ảnh cô ta càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.

Ở lối vào, Ngụy Hoa nằm trên mặt đất, toàn thân run rẩy thống khổ. Phản phệ? Hiện tại trong thân thể hắn có hai hồn, là Tổ Hàng và chính Ngụy Hoa. Như vậy thì ai chiến thắng sẽ được ở lại, thất bại sẽ bị ăn luôn.

Trên thân thể Khúc Thiên đang ngã ở mặt đất kia đột nhiên truyền đến tiếng “tít tít”. Tôi chạy tới lật thân thể Khúc Thiên lại, thấy được đồng hồ trên cổ tay đang có chuông báo. Cách thời điểm 12 giờ chỉ còn 5 phút nữa.

Tôi nhìn về phía Ngụy Hoa, lòng trầm xuống, ngột bệt trên mặt đất. Chẳng lẽ thật sự không kịp sao? Chẳng lẽ thật sự thất bại sao? Không! Tôi không muốn con trai tôi mấy chục năm nữa lại phải gánh vác trách nhiệm thống khổ này.

Tôi lục balo của Khúc Thiên, lấy ra một chai nước khoáng nho nhỏ. Nhìn xung quanh, tôi cần chôn nước ở đúng vị trí. Tinh vị ở đâu? Có phải ở chính giữa nơi này? Nhưng ở đó có quan tài mà. Nhưng nếu không phải ở giữa thì không hợp lý.

Tôi không có thời gian do dự, tôi chỉ còn bốn phút rưỡi.

Tôi chui xuống phía dưới giá đỡ quan tài, tay cầm con dao ngắn đâm xuống mặt đất.

Mặt đất không cứng lắm. Tường nơi này làm bằng đá nhưng sàn lại là mặt đất. Trên bề mặt có chút ẩm ướt, tuy rằng không khó đào nhưng thời gian lại không đủ.

Tôi lấy dao cào vài cái, sau đó dùng mười ngón tay nhanh chóng cào đất ra, vừa khóc vừa kêu: “Nhanh! Nhanh lên!”

Ngón tay truyền đến sự đau đớn nhưng tôi không có thời gian để chú ý tới, thời gian không còn kịp. Tôi không thể để nỗ lực của Tổ Hàng bị uổng phí. Tổ Hàng vì tôi mà từ bỏ nhiệm vụ của gia tộc này, tôi không thể để quyết định của anh ấy bị uổng phí.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Không còn thời gian nữa! Chúng ta không thể thất bại! Nhanh lên!” Ngón tay tôi dính đầy máu trộn với đất, nhưng tôi vẫn không dừng tay, tôi cào đám đất lẫn máu kia ra, đến khi có được một cái hố đủ để chôn chai nước mới nhận ra ngón tay tôi đã chảy máu đầm đìa.

Chôn chai nước xuống, đắp đất lên.

Còn gì nữa? Còn gì nữa? Đồng hồ trên tay Khúc Thiên lại lần nữa báo chuông. Đúng rồi, lá bùa! Tôi quay lại chỗ thân thể Khúc Thiên tìm kiếm lá bùa trên người anh ấy.

Khi tôi vừa lấy được lá bùa từ trong túi Khúc Thiên thì đột nhiên bị một lực đánh khiến tôi ngã xuống mặt đất.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Hoa đã nhào tới đè lên người tôi, ánh mắt của hắn là ánh mắt muốn giết người. Tay hắn bóp cổ tôi, cất giọng rất kỳ quái: “Ta muốn các ngươi đều chết. Cả thôn này đều đáng chết!”

Tôi không thở được, tôi giãy giụa dùng tay đấm loạn. Nhưng rất nhanh chóng, mắt tôi hoa lên vì thiếu dưỡng khí.

Tôi không thể chết được! Tôi không thể chết được! Con tôi còn đang chờ tôi về!

Con của tôi! Tôi không thể chết ở nơi này. Tôi muốn sống để trở về.

Tôi cố gắng há miệng ra kêu: “Tổ Hàng!” Tiếng tôi không được rõ nhưng tôi biết Tổ Hàng có thể nghe hiểu đây là tên của anh ấy.
 
Chương 267-2


Sau khi tôi kêu lên, lực ở cổ bỗng nhẹ bẫng, Ngụy Hoa lại ôm lấy ngực mình lăn trên mặt đất. Không khí tràn vào phổi tôi, tôi ho khan mãnh liệt.

Tôi hô hấp vẫn rất thống khổ, mỗi lần hít vào đều giống như bị dao nhỏ cắt vào yết hầu. Tôi đứng dậy không nổi, chỉ có thể bò tới duối đáy quan tài, dùng tay run run bật lửa, đốt lá bùa, đặt lá bùa ở nơi vừa rồi chôn chai nước.

Lá bùa đã dính máu của tôi, tôi hé miệng dùng giọng khàn khàn đầy thống khổ nói: “Tham, Cự, Lộc, Văn, Liêm, Vũ, Phá.” Mỗi một từ giống như bị dao nhỏ cắt qua, sau khi niệm xong bảy từ này tôi đã không chống đỡ được nữa, ho khan một tiếng, mùi máu tươi tử trong miệng phả ra. Tôi có thể cảm nhận được máu từ trong miệng tôi chảy ra.

Tôi nhìn về phía Ngụy Hoa, Ngụy Hoa đã không còn nhúc nhích. Còn Tổ Hàng đang chạy về phía tôi, ôm tôi từ dưới quan tài ra, để tôi dựa vào ngực anh ấy. Thân ảnh anh ấy có chút mơ hồ, hẳn anh ấy cũng bị thương, anh ấy cũng đã rất yếu.

Tôi cố gắng mỉm cười với anh ấy: “Tổ Hàng…”

“Đừng nói gì! Khả Nhân! Đừng nói gì!” Tổ Hàng khóc. Nước mắt màu đỏ từ hốc mắt anh ấy chảy xuống. “Anh đưa em ra ngoài! Vật đổi sao dời, hồi đáo nguyên vị, hết thảy đều vô hạn tuần hoàn. Trong thời gian hết một vòng tuần hoàn này chúng ta cần phong bế nơi này lại.”

“Tổ Hàng, còn con…” Tôi kéo đầu đầu anh ấy xuống, hôn lên môi anh ấy. Tôi muốn hôn anh ấy, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con. Tôi yêu bọn họ.

Ký ức cuối cùng của tôi đến đây là hết. Tôi không biết tôi ra ngoài như thế nào. Tôi cũng không biết trận pháp này hoạt động từ khi nào. Tôi chỉ biết là tôi hôn Tổ Hàng, tôi nói cho anh ấy, tôi yêu anh ấy, tôi yêu con của chúng tôi.

Khi tôi tỉnh lại, chúng tôi đã về Sầm Gia thôn bây giờ, đang ở trong xe của chúng tôi. Tôi cảm giác được người tôi không còn chút sức lực nào. Mà bên ngoài xe có rất nhiều người, còn có cả xe cảnh sát.

Chị Kim Tử khóc lóc bên ngoài xe, chồng chị ấy đang ôm chị ấy. Tôi không nghe được bọn họ nói gì.

Bọn họ rất nhanh phát hiện ra tôi đã tỉnh, gọi Tổ Hàng tới.

Chạy về phía tôi là Khúc Thiên, tôi biết đó cũng là Tổ Hàng. Tôi cố gắng mỉm cười, đau quá, yết hầu tôi đau quá. Tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại anh ấy, tôi cho rằng tôi sẽ không còn được gặp lại con của chúng tôi. Thật tốt quá. Tôi có thể về nhà. Tôi vẫn có Tổ Hàng của tôi, vẫn có con của chúng tôi,

Tổ Hàng lên xe, lấy nước cho tôi, nói: “Đừng uống ngay, ngậm ở miệng rồi uống từ từ. Để nước tự nhiên chảy vào, đừng há miệng.”

Anh ấy dùng nắp chai cho tôi uống từng chút. Uống được chút nước, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đưa mắt nhìn ra phía ngoài, mang theo sự nghi hoặc nhìn Tổ Hàng.

Tổ Hàng im lặng một chút, mới nói: “Mạng của Sầm Hằng, ở vài chục năm trước đã nên đi theo ba mẹ cậu ấy rồi. Cậu ấy sống thêm mấy chục năm, hiện tại vẫn là đem mạng trả lại cho Sầm Gia thôn.”

“Chết?”

“Phải. Khi trận kích hoạt, Sầm Tổ Trạch ở trong thôn thao túng những oan hồn kia muốn phá trận. Linh Tử bọn họ ngăn trở. Khi chúng ta ra, Sầm Hằng phát hiện Sầm Tổ Trạch. Sầm Tổ Trạch lên xe, Sầm Hằng giơ súng, nổ súng. Xe của Sầm Tổ Trạch đâm về phía cậu ta, đâm cậu ta văng vào cây đa bên cạnh miếu. Sầm Tổ Trạch đã chết. Sầm Hằng không mang theo súng hơi mà Tiểu Mạc lấy cho cậu ta, cậu ta… trộm súng thật từ đồn công an.”

Lòng tôi trầm xuống. Nếu Sầm Hằng không theo tới đây thì anh ta vẫn là một viên cảnh sát sống cuộc sống bình phàm.

Là vận mệnh đã an bài đi. Nếu không tính tới con trai của tôi thì Sầm gia tới hôm nay đều đã chết hết. Đều chết ở trong tay người Sầm gia. Sầm gia diệt tộc.

Tôi giãy giụa muốn xuống xe, Tổ Hàng đỡ tôi đi qua, thi thể Sầm Hằng và Sầm Tổ Trạch đã được đưa ra, dùng vải trắng bó lại.

Tôi khóc. Sầm Hằng, là người đã giúp tôi nấu ăn. Tuy rằng tuổi lớn hơn tôi nhưng cậu ta lại gọi tôi là “bà nội”.

Chị Kim Tử đi tới nói: “Em đừng khóc. Em cũng bị thương kìa, lên xe nghỉ đi. Đây là số mệnh của cậu ấy. Khi trận pháp khởi động chị đã cho rằng số mệnh của Sầm Hằng là Sầm Tổ Hàng đoán sai. Không ngờ được, mệnh chính là mệnh. Chúng ta không thay đổi được.” Chị Kim Tử cũng khóc.

Trong đám người, Lương Canh cũng tới. Ông ta là lãnh đạo huyện này, xuất hiện ở đây cũng rất bình thường. Cảnh sát cũng không hỏi chúng tôi bất cứ vấn đề gì, hẳn là do Lương Canh đã chuẩn bị trước. Chuyện này trực tiếp giao cho Cục Công An xử lý.

Lương Canh đi đến bên cạnh Tổ Hàng, nói nhỏ: “Chỉ cần tôi còn tại vị một ngày thì tôi sẽ không cho ai động vào trận pháp. Cũng coi như để tích âm đức cho con trai tôi, để nó có thể đầu thai vào một nhà tốt.”

Tiểu Cảnh cũng đi tới, nói: “Khả Nhân bị thương, hai người đi bệnh viện trước đi. Ở đây tôi trông coi cho.”

Tổ Hàng gật đầu, nhìn tôi nói: “Vậy chúng tôi về nhà trước. Bên này đành để mọi người vất vả rồi.”

Anh ấy bế tôi quay lại xe, nhìn vải trắng trên mặt đất, tôi hỏi: “Thật sự kết thúc rồi sao?”

Tổ Hàng nói: “Phải, đều kết thúc rồi. Sầm gia về sau cũng chỉ có con trai của chúng ta. Khả Nhân,” anh ấy cúi xuống mổ mổ vào khóe môi tôi, “Cảm ơn em lúc ấy đã hôn anh, không thì anh cũng không có năng lực đưa em ra.”

Hôn? Tôi nhớ lại, khoảnh khắc cuối cùng trong kí ức của tôi, tôi ho ra đầy máu trong miệng, hôn anh ấy. Anh ấy uống máu tôi.

“Ngụy Hoa đâu?”

“Bị phong bế vĩnh viễn ở trong mộ.”

“Tổ Hàng.”

“Ừ.”

“Em muốn về nhà thăm con trước.”

“Ừ, chúng ta đi thăm con trước rồi đi bệnh viện.”

“Tổ Hàng.”

“Em đừng nói nữa, bây giờ em nói hẳn yết hầu sẽ rất đau.”

Quả thật rất đau, nhưng tôi vẫn nói: “Em yêu anh, em chưa từng hối hận kết Minh hôn với anh.”

- --

Sant: Chỉ còn mấy ngoại truyện nữa thôi nha mọi người.
 
Chương 268: Ngoại truyện


Mọi thứ đều đã kết thúc, dường như tất cả đều đã yên bình trở lại.

Chỉ là, Tổ Hàng biết tất cả đều đã kết thúc. Tất cả đều quá hạnh phúc, ngoại trừ vợ sắp cưới của Sầm Hằng bên ngoài ra, tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Hạnh phúc đến khiến tất cả mọi người đều quên mất Tổ Hàng không phải Khúc Thiên, anh chỉ là một tiểu quỷ được luyện hóa. Quỷ tồn tại dựa vào ý chí, mà tiểu quỷ luyện hóa là không thể đầu thai, anh chỉ có thể biến mất, chỉ có hồn phi phách tán.

Quá hạnh phúc khiến Tổ Hàng còn quên mất chính mình không có đường lui.

Cho tới buổi tối ngày Khúc Sầm Sĩ tròn một tuổi, tiệc sinh nhật đã xong, khi Khả Nhân tắm rửa, em bé khóc. Tổ Hàng đưa tay tới muốn bế em bé lên nhưng lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể em bé.

Anh kinh ngạc, nhìn về phía tay mình, tay bắt đầu đã hơi trong suốt.

Khi thấy cảnh này, anh ấy rốt cuộc đã nghĩ tới. Hạnh phúc khiến anh không có hận, không có oán, anh sẽ phải hồn phi phách tán.

“Sầm Sĩ!” Anh nhỏ giọng gọi tên con, anh không muốn rời xa con nhưng anh lại không có cách nào tránh được chuyện này. Khi anh bị luyện hóa thì đây đã là con đường duy nhất của anh rồi.

Khúc Sầm Sĩ khóc lớn khiến Khả Nhân ở trong phòng tắm nghe được. Cô vội vàng chạy ra, nói: “Sao anh không dỗ con.”

Cô bế bé lên, thay quần đã ướt cho bé. Hôn hôn lên gương mặt bầu bĩnh của bé, nói: “Sầm Sĩ, Sầm Sĩ, Sầm Sĩ của mẹ. Ba không thay quần cho con, chúng ta không chơi với ba nữa.”

Tổ Hàng chậm rãi đi ra, lấy một nén hương trong ngăn kéo ở phòng khách, bật lửa châm, cắm lên quả táo ở ban công. Chỉ chốc lát đã không còn tiếng khóc của em bé, hẳn đã ngủ rồi. Khả Nhân cũng đi ra.

Khả Nhân đứng bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Anh giận à? Đó chỉ là nói để dỗ con thôi, anh đừng giận.” Nói rồi cô đưa tay cầm lấy tay anh.

Nhưng lúc này tay cô lại xuyên qua tay anh.

Chuyện này cũng khiến cho Khả Nhân kinh sợ. Cô mở to mắt nhìn anh, hồi lâu mới có thể nói ra lời: “Tổ Hàng… thời gian… đến rồi sao?”

Cô không phải không biết, chỉ là hạnh phúc khiến cho cô không muốn đối mặt với chuyện này. Đã quên đi nhưng vẫn không tránh được.

Tổ Hàng chậm rãi nói: “Anh nói rồi, chúng ta là không có tương lai. Khả Nhân, chờ anh hồn phi phách tán là Minh hôn tự nhiên được giải trừ. Em có thể tìm người yêu thương em, rồi kết hôn. Nhưng con của chúng ta, mong em chăm sóc tốt cho nó.”

Khả Nhân không đợi anh nói xong, nhào tới ôm chặt lấy Tổ Hàng: “Không! Không! Em không muốn! Em không muốn anh rời đi! Em muốn được ở bên anh. Tổ Hàng, em muốn được ở bên anh.”

Cũng may thân thể Tổ Hàng vẫn bình thường, chỉ có đôi bắt bắt đầu mờ đi. Khả Nhân nhận ra điều này, lập tức ngẩng lên lau nước mắt trên mặt anh, nói: “Tổ Hàng, chúng ta còn một chút thời gian, trước khi anh biến mất thì chúng ta vẫn còn một chút thời gian. Chúng ta sẽ nghĩ cách để có thể giữ anh lại. Mặc kệ làm thế nào cũng sẽ làm, chỉ cần giữ được anh lại là em sẽ làm.”

“Không có cách nào cả.” Tổ Hàng cúi đầu nhìn Khả Nhân, anh biết Khả Nhân cũng là quan tâm đến anh, nhưng thật sự không có cách nào. “Tiểu quỷ được luyện hóa, sau khi oán khí biến mất sẽ hồn phi phách tán. Anh có thể tồn tại được thêm một năm cũng đã là trời cao chiếu cố chúng ta rồi. Khả Nhân, em không cần phải làm gì cả, cứ sống thật tốt.”

“Oán khí? Oán khí sao? Chỉ cần có oán khí?” Khả Nhân không từ bỏ, không ngừng suy nghĩ tới điều quan trọng này. “Sầm Gia thôn, chúng ta có thể tới Sầm Gia thôn. Trước kia không phải có rất nhiều quỷ hồn ở đó sao? Nơi đó nhất định có oán khí. Chúng ta có thể tới Sầm Gia thôn sống, tới nơi tràn ngập oán khí đó. Anh nhất định có thể tồn tại. Tổ Hàng.”

“Không được.”

“Thử xem đi!” Khả Nhân khẽ kêu lên, “Cứ thử xem! Vì em, thử một lần thôi, thử một lần vì con chúng ta. Cho dù thất bại thì ít nhất chúng ta cũng phải thử.”

Tổ Hàng vẫn nhìn người phụ nữ đang ôm mình, mình ánh mắt nôn nóng của cô, nghĩ tới em bé đang đi vào giấc ngủ ngọt ngào ở trong phòng.

Anh rốt cuộc cũng gật đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện này. Không ai biết, từ khi đôi tay biến mất tới khi cả người biết mất sẽ là bao lâu. Cho nên bọn họ cần xuất phát ngay.

Khả Nhân gọi dì bảo mẫu dậy, nói với dì, bọn họ cần phải ra ngoài một chuyến. Đồng thời cũng gọi điện thoại cho mẹ Khúc Thiên, bảo bà trời sáng qua trông em bé giúp, bọn họ có chuyện rất quan trọng phải làm.

Bởi vì đôi tay của Tổ Hàng đã biến mất, anh không thể lái xe được, Khả Nhân đành gọi điện thoại báo cho Linh Tử cùng Tiểu Mạc.

Có lẽ từng là bạn bè đồng sinh cộng tử, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã tới.

Linh Tử không nhìn thấy Tổ Hàng nhưng Tiểu Mạc có thể nhìn thấy. Tiểu Mạc nói nhỏ: “Anh ấy… thật sự biến mất.”

Khả Nhân nôn nóng, đẩy Tổ Hàng lên xe thể thao của bọn họ: “Đừng nói nữa, chạy nhanh đi thôi. Chúng ta… không biết là còn bao nhiêu thời gian nữa.”

Tiểu Mạc lập tức khởi động xe, chạy suốt đêm về Sầm Gia thôn.

Trên xe, Tổ Hàng nói: “Linh Tử, giúp tôi đem Khúc Thiên trả lại cho Khúc gia, thay tôi cảm ơn bọn họ.”

Linh Tử không nhìn thấy Tổ Hàng nhưng lại có thể nghe được tiếng của anh, nói: “Được, Khúc Thiên… xem như… đã chết rồi.” Nói rồi, anh thở dài một hơi, trong lòng rất hụt hẫng. Dù sao cũng là anh em cùng nhau trải qua hoạn nạn.

Tổ Hàng nhìn Khả Nhân bên cạnh, nói: “Con giao cho Khúc gia là có thể yên tâm. Khả Nhân, nếu anh thật sự biến mất thì em về chăm sóc cho con thật tốt, có gì khó khăn cứ nói với Khúc Gia.”

“Em không muốn! Hu hu… Tổ Hàng, em không cần, em muốn được ở bên anh.”

“Đừng ngốc như thế, chúng ta còn có con. Em là mẹ, phải kiên cường lên, cần chăm sóc cho con chúng ta thật tốt.”

“Vậy, nếu anh ở Sầm Gia thôn có thể tồn tại thì sao? Anh có thể dựa vào oán khí ở Sầm Gia thôn để tiếp tục tồn tại thì sao? Tổ Hàng, đừng bỏ em, để em ở cùng anh.”

“Dù là ở Sầm Gia thôn?”

“Vâng, dù cả đời em phải ở Sầm Gia thôn thì em cũng muốn được ở bên anh.”

Tiểu Mạc ở bên lái xe, nói: “Hai người có thể đừng khiến người khác cảm động như vậy được không? Hiện tại chuyện còn chưa rõ ràng. Chờ tới Sầm Gia thôn rồi nói sau.”

Linh Tử nói: “Theo nguyên lý mà nói, Tổ Hàng ở Sầm Gia thôn sẽ không thể khôi phục năng lực được nhưng tiếp tục tồn tại thì không có vấn đề.”

“Nguyên lý? Thực tế thì sao?”

“Không biết, chưa có tiền lệ, chưa có ghi chép lại. Có điều Tổ Hàng à, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho con trai anh thật tốt. Nếu Khúc gia không đối tối với nó thì tôi sẽ nuôi dưỡng nó giúp anh. Nó chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Anh an tâm thoải mái… tới Sầm Gia thôn đi.

Tổ Hàng cúi đầu nhìn sang Khả Nhân. Anh biết con anh sẽ được rất nhiều người yêu thương, nhưng Khả Nhân sẽ không có ai yêu cô ấy như anh. Nếu anh biến mất, Khả Nhân nuôi con một mình, cuộc sống sẽ rất khó khăn. Nếu anh không biến mất, Khả Nhân sẽ theo anh sống ở Sầm Gia thôn, cuộc sống cũng sẽ rất gian khổ.

Khả Nhân yêu anh, chuyện này đã xác định là không có kết cục viên mãn. Nhưng cô rõ ràng biết là sẽ như thế này, cô vẫn yêu anh, vẫn nguyện ý cùng anh trải qua mấy năm như vậy.

“Khả Nhân, cảm ơn em.”

“Tổ Hàng, đồng ý với em, cho em được ở bên anh.”

“Được, nếu anh biết em, em nhớ kỹ, không được tự sát, cố gắng nuôi Tiểu Sĩ.”

“Vâng, nhưng nếu anh không biết mất thì em sẽ ở cùng anh.”

Tổ Hàng cười. Anh biết người phụ nữ này yêu con, cũng yêu anh. Đời này anh vốn dĩ không hy vọng xa vời sẽ có tình yêu, càng đừng nói tới có con. Nhưng hiện tại anh lại đều có được, anh đã rất mãn nguyện. Dù anh có biến mất cũng có thể mỉm cười rời đi.

Xe chạy như bay trên đường, tới hơn ba giờ đêm, xe tiến vào trong kết giới Sầm Gia thôn. Xe đang chạy như bay đột nhiên tắt ngóm. Tiểu Mạc nghi hoặc khởi động lại xe, lẩm bẩm: “Sao động cơ lại tắt nhỉ?”

“Tới nơi rồi, xe không vào bên trong được.” Tổ Hàng nói.

Xuống xe rồi Khả Nhân mới nhận ra, bọn họ đi quá đột xuất, thậm chí đèn pin cũng không mang. Cũng may Linh Tử đã sớm có chuẩn bị, lấy ra hai chiếc đèn pin, bật sáng rồi đi vào trong thôn.

Gió rất lạnh, Khả Nhân nắm chặt cánh tay Tổ Hàng. Cô lô nếu cô buông tay thì Tổ Hàng sẽ biến mất.

Dù có hai đèn pin chiếu sáng thì vẫn có góc chết. Khả Nhân không nhìn được dưới chân, bị trượt ngã. Tổ Hàng bên cạnh phản xạ rất nhanh đỡ lấy cô, nói: “Cẩn thận một chút.”

Tiểu Mạc soi đèn pin quay lại, Khả Nhân cười tươi. Bởi vì Tổ Hàng dùng chính tay anh ấy đỡ lấy cô. Tay anh ấy đã xuất hiện trở lại.

Khả Nhân nắm lấy tay Tổ Hàng, cười. Hiện tại gì cô cũng nói không nên lời.

Thật sự có tác dụng, ở chỗ này Tổ Hàng sẽ không biết mất. Nhưng đang cười, Khả Nhân lại khóc.

Tổ Hàng ôm lấy cô: “Đừng khóc, không phải anh đang rất tốt sao? Đừng khóc.”

“Tổ Hàng, cho em ở lại đi.”

Tổ Hàng không trả lời. Vừa rồi ở trên xe anh đã đồng ý với cô bởi vì lúc ấy anh cảm thấy mình sẽ biến mất. Nhưng hiện tại chuyện đã thay đổi. Vấn đề này lần nữa được đưa ra anh lại do dự. Anh hy vọng Khả Nhân có cuộc sống thật tốt, sống thật vui vẻ. Sầm Gia thôn chỉ là một quỷ thôn.

Tiểu Mạc tiến đến nói vào tai Tổ Hàng: “Cứ đồng ý với cô ấy trước đi, sau này cô ấy không bỏ con được đâu.”

Tổ Hàng do dự một chút rồi nói: “Được, chúng ta ở lại cùng nhau.” Không không biết đồng ý với cô lúc này có phải là lựa chọn chính xác hay không, nhưng hiện tại nhìn vào đôi mắt ướt của cô, anh thật sự không đành lòng từ chối. Hy vọng giống như Tiểu Mạc nói, Khả Nhân yêu con như vậy, cô sẽ vì con mà rời khỏi nơi này.

Có điều, lần này Tổ Hàng sai rồi. Khả Nhân thật sự ở lại.

Chỉ là, vài ngày sau, Khả Nhân giống như bọn họ dự tính, vẫn rời khỏi Sầm Gia thôn về chăm sóc con. Rốt cuộc cô không bỏ được con, đồng thời cũng không bỏ được Tổ Hàng.

Nhưng thật bi thiết, Khả Nhân chỉ sống thêm được hai năm. Tuổi còn trẻ như vậy cô chết vì ung thư. Cô ra đi với nụ cười trên môi, bởi vì cô rốt cuộc có thể ở bên cạnh người mình yêu.

Khúc Sầm Sĩ mới ba tuổi, ngây thơ mờ mịt ôm ảnh của mẹ giữa một đám người vây quanh, đi vào từ đường Sầm gia. Nó đặt ảnh của mẹ lên, Linh Tử ở bên cạnh đưa cho nó bài vị mới tinh, bảo bé đặt ở tầng thấp nhất.

Trên bài vị biết: “Cha Sầm Tổ Hàng, mẹ Vương Khả Nhân”.

Trong không gian không tiếng động ngoài tiếng thở dài, Tiểu Sĩ đột nhiên cười nói: “Mẹ!” Sau đó dừng lại một chút, nó lại sợ hãi rụt rè kêu lên: “Ba?” Trong nhà chỉ có một bức tranh của ba, đó là mẹ vẽ. Mẹ mỗi ngày đều dạy nó, đây chính là ba.

Kim Tử khẽ nói: “Tốt rồi. Hai người, là hai quỷ cứ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Khả Nhân, Tổ Hàng, giọt máu hai người để lại này chúng ta sẽ trông chừng cho nó trưởng thành. Hai người cứ gắn bó keo sơn đi.”

Khúc Sầm Sĩ vẫn lớn lên, được mọi người dạy dỗ, lớn lên trong Khúc gia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom