Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 40-2


Khi vào thư viện, Đàm Thiến còn nói nhỏ với tôi: “Tớ tưởng với tính cách của câu, cả đời này cũng sẽ không khóc vì đàn ông. Trước kia thấy cậu thật mạnh mẽ, chuyện gì cũng không để bụng, sao bây giờ dính vào yêu đương lại thành như thế nào. Trong nháy mắt đã thành cô gái yếu đuối!”

“Đồ khỉ!” Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái, “Cũng không có gì, chỉ là tớ thấy mình có chút… Ha ha, cảm thấy mình có chút… ài…”

“Đây là biểu hiện bình thường của tình yêu. Rất nhiều cô gái đều như vậy. Trước mặt người khác thì rất mạnh mẽ, ở trước mặt người đàn ông mình thích thì có thể bởi vì một chút việc nhỏ cũng khóc đến rối tinh rối mù. Không sao cả, đây là biểu hiện của chân ái.”

Tay tôi cầm thẻ thư viện, đơ người đứng trước cửa thư viện. Vừa rồi Đàm Thiến nói, đây là biểu hiện của tình yêu? Tôi yêu ai? Sầm Tổ Hàng? Hay là Khúc Thiên? Mẹ nó, tôi chỉ ấm ức mà khóc để phát tiết cảm xúc mà thôi. Nếu chuyện này mà liên quan tới tình yêu, như vậy tôi có lẽ cũng là một kẻ biến thái. Sầm Tổ Hàng là một quỷ không thể khác được, còn Khúc Thiên chỉ là một thân xác, mặc kệ là ai tôi cũng không thể yêu được. Quá điên rồ rồi.

Đàm Thiến đẩy đẩy tôi: “Ngây ngốc gì thế? Đưa thẻ đi kìa!”

Một ngày trời tôi coi như phát ngốc ngồi cùng Đàm Thiến ở thư viện, tôi cứ tự hỏi tôi yêu ai. Tôi cũng không phải là thiếu nữ, đâu ngốc nghếch đến mức cái gì cũng không hiểu.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, tôi thật sự cảm thấy giữa tôi và Sầm Tổ Hàng có sự thay đổi rất vi diệu. Có lẽ chưa đến mức gọi là yêu, nhưng ít nhất hiện tại tôi đã chấp nhận anh ấy ở bên tôi dù là quỷ, tuy rằng anh ấy cũng có lúc rất đáng sợ nhưng cũng có lúc rất dịu dàng.

Như tối hôm qua, tôi khóc như vậy mà anh ấy không nói câu nào, chỉ ôm tôi, để cho tôi khóc. Khóc xong rồi cái gì cũng không nói, tôi đi tắm rửa rồi ngủ. Giống như tôi hẳn nên nói gì đó với anh ấy mới phải. Ví như, xin lỗi đã khiến quần áo anh bẩn, hoặc em chán ghét anh linh tinh. Nhưng khóc xong là xong rồi, giống như mọi chuyện là đương nhiên vậy.

Khi tôi còn đang tự mình ngẫm nghĩ, Đàm Thiến dùng bút trong tay cô ấy chọc chọc vào tay của tôi, nhỏ giọng nói: “Có người gọi cậu kìa.”

Lúc này tôi mới phát hiện, ở bên cạnh tôi có một cô gái đang đứng. Nhìn dáng vẻ có lẽ là năm nhất, bên cạnh cô ấy còn có một cô gái khác. Cô gái nhỏ giọng nói: “Chị à, có thể đi ra ngoài nói chuyện được không?”

Nơi này dù sao cũng là thư viện, tôi gật đầu, đi theo cô ấy ra khỏi thư viện, trong lòng còn đang lục lại trí nhớ. Cô gái này tôi chưa từng gặp qua, hẳn không phải là trong khoa tôi, vậy cô ấy tìm tôi có chuyện gì được?

Ra khỏi thư viện, chúng tôi đứng ở hành lang sau cánh cửa, nơi đó có rất ít người qua lại, nói chuyện cũng sẽ kín đáo một chút.

Cô gái mở lời trước: “Hiện giờ chị ở chung với Khúc Thiện ạ?”

Em gái này cũng thật lớn mật. Có điều chuyện này cũng đã xảy ra một lần, có lẽ toàn bộ sinh viên trong trường đều đã biết, nếu tôi phủ nhận thì chính là làm kiêu. Tôi hơi mỉm cười, nói: “Có việc à?”

“Em nghe Đậu Đậu nói, lần trước phòng cô ấy chính là do Khúc Thiên xem. Em… em cùng bạn trai cũng thuê phòng ở tiểu khu kia, nhưng phòng em cũng không sạch sẽ như phòng kia. Bọn em muốn nhờ Khúc Thiên tới xem giúp. Chị à, bọn em biết là phải có phong bao lì xì, nhưng chúng em vừa trả một năm tiền thuê nhà, có thể bớt cho bọn một chút được không?”

Hóa ra tìm tôi để nhờ Khúc Thiên tới xem phòng. Cũng phải, từ khi Sầm Tổ Hàng thành Khúc Thiên, thời gian anh ấy đến trường rất ít, không có mấy người có thể liên lạc với anh ấy được. Dù sao là cùng một tiểu khu, tôi cũng gật đầu đồng ý. Sau khi trao đổi số điện thoại với em gái kia, tôi nói khi nào Khúc Thiên có thời gian sẽ đến xem giúp.

Tôi cũng không dám nói tôi tự mình đi xem, những gì tôi học được cơ bản là chưa đủ để dùng.
 
Chương 41


Buổi tối về đến nhà, Khúc Thiên vẫn không có ở nhà. Nghĩ tới những lời tối hôm qua, còn có vấn đề tương đối nghiêm túc ở thư viện hôm nay, tôi vẫn  có chút ngượng ngùng không biết nên nói thế nào với anh ấy.

Nghĩ lại thấy hối hận, tại sao tôi lại phải đồng ý với em gái kia? Nhưng đã đồng ý thì cũng đồng ý rồi, căng da đầu cũng phải đi làm.

Hơn 7 giờ tối, em gái kia gọi điện thoại tới thúc giục tôi có thể tới xem giúp được không, bọn họ rất sợ hãi mỗi khi tối đến.

Tôi do dự một chút, rồi gọi điện thoại cho Khúc Thiên. Nhưng điện thoại anh ấy đã tắt mắt.

Nghĩ một chút, tôi nhắn tin cho anh ấy, sau đó cầm theo đồ đi tới nhà của em gái kia. Nghĩ tới, người ta đã ở trong đó được vài ngày vẫn còn khỏe mạnh, tôi đi thì sao có thể có chuyện gì được?

Gõ cửa nhà em gái kia. Nhà cô ấy, vừa thấy là biết vừa mới chuyển đến, so với tôi và Khúc Thiên ở bên kia thì còn rất sơ sài. Thậm chí có nhiều đồ vẫn đặt trên mặt đất, chưa mở ra. Nhà bên này so với chúng tôi cũng nhỏ hơn, chỉ là một căn một phòng ngủ, một khách, một bếp đơn giản. Lại còn ở tầng cao nhất, sẽ tương đối nóng. Từ mùi vị của không khí có thể biết, phòng này đã rất lâu không có người ở.

Tôi hỏi: “Các em thuê chỗ này bao nhiêu tiền?”

Nhà Khúc Thiên thuê bên kia rất tiện nghi, là một căn hai ngủ một khách, thông thường những nhà như vậy thì sẽ là hai cặp yêu nhau cùng thuê, như vậy bốn người gánh vác tiền thuê nhà sẽ đỡ một ít. Nhưng Khúc Thiên lại chỉ thuê một mình, xem giường của anh ta cũng biết anh ta là người dạng gì.

Còn hiện tại, bí mật của Sầm Tổ Hàng không thể cho người khác biết, vì thế người ra vào căn nhà kia lại càng phải khống chế.

Em gái cúi đầu, do dự một hồi mới nói: “Là hai trăm một tháng. Nói là nhà cũ đã lâu không có người ở, cho nên bớt cho bọn em một chút.”

Tôi quan sát một lượt, nhà này cũng không phải ốc tử, phòng khách có ban công lớn, phòng ngủ có cửa sổ. Đo đạc sơn hướng trên la bàn, tôi cũng không thấy có điều gì không ổn. Nhà này với nhà chúng tôi ở bên kia là song song, sơn hướng đều giống nhau. Thật sự không thấy được có vấn đề gì.

Tôi lại hỏi: “Bọn em nói có quỷ, có dấu hiệu gì sao?”

“Là mỗi buổi tối khi bọn em ngủ, cả hai bọn em đều gặp một giấc mộng. Mơ thấy một ông già nói, nơi này ông ấy đã vào ở trước, bảo bọn em dọn ra ngoài ở.”

Tôi nghe xong, đầu tiên nghĩ đến có mộ dưới đất. Nhưng đây là hơn mười tầng, cho dù có mộ ở dưới đất thì ông già kia cũng phải tìm những người ở tầng thấp mới đúng.

Nhìn lại kim trên la bàn, không có bất kỳ điểm dị thường nào. Khi tôi đang nhíu mày, đột nhiên kim la bàn lay động kịch liệt.

Tôi kinh dợ, la bàn trượt khỏi tay suýt chút nữa không giữ lại được. Thật sự có điều gì sao? Tôi phải làm sao bây giờ?

Trái tim tôi đập thình thịch. Hai giây kinh hoảng khiến tôi có cảm giác trái tim đã vọt ra khỏi lồng ngực. Sau hai giây, điện thoại di động của tôi vang lên tiếng chuông.

Hóa ra bởi vì có tín hiệu điện thoại gọi đến đã sinh ra từ trường làm nhiễu la bàn. Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thông tin hiển thị báo là Khúc Thiên gọi đến. Định thần lại, tôi bấm nút nghe.

“A lô!”

“Ừ, đang ở đâu?”

“Ở tòa 4, khu 2, tầng cao nhất.”

“Một mình đi làm gì? Anh đến ngay đây!” Giọng anh ấy có chút vội vàng, sau đó tắt điện thoại.

Giọng anh ấy có vẻ không tốt, nhưng vừa bị hoảng sợ một trận, tôi cũng không để ý tới, chỉ hy vọng anh ấy nhanh chóng có mặt. Có điều anh ấy không nên nhanh như vậy, từ khi tôi ngắt cuộc gọi đến khi anh ấy xuất hiện cũng chỉ sáu bảy giây, đây tuyệt đối không phải là tốc độ của nhân loại.

May mà em gái kia đã sợ đến không còn sáng suốt, so với tôi xem ra còn nhát gan hơn, cho nên không phát hiện ra điểm đáng ngờ này.

Khúc Thiên đi vào, trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Sau này không làm thế nữa!”

Tôi rụt cổ, không dám cãi lại.

Rốt cuộc ở đây có người ngoài, chúng tôi nói quá nhiều sẽ dễ lộ bí mật của chúng tôi mà thôi.
 
Chương 41-2


Khúc Thiên đi xem xét căn nhà một hồi, tôi cũng đi phía sau anh ấy, đem những gì tôi biết nói lại một lần. Sau đó đứng ở cửa phòng bếp, hỏi: “Bọn em không nấu ăn à?”

Em gái kia gật đầu: “Bọn em đều ăn ở nhà ăn trong trường cho tiện, về nhà không muốn phiền thêm.”

“Một ngôi nhà có quỷ ám cơ bản nhất chính là Môn thần, Táo thần không đi làm. Bếp này không dùng, lại là một nhà để không đã nhiều năm rồi, nói không chừng chỉ là quỷ ở nhờ. Hắn cũng không biết hai người là chủ nhân mới của nơi này nên mới dám nói nhà này hắn vào ở trước. Trước khi vào phải lên tiếng chào hỏi trước, nếu không có ân oán gì đặc biệt với nơi này thì quỷ đều sẽ rời đi.”

“Chào… chào hỏi? Chào hỏi quỷ như thế nào?” Em gái kia sợ hãi hỏi tới.

“Thỉnh Môn thần, thỉnh Táo thần là hắn biết nơi này sắp có chủ nhân mới. Ngày mai đi mua giấy đỏ, cắt thành các hình vuông dán ở cửa nhà. Sau đó dán thêm ở trên khung cửa chính. Ở góc cửa hãy thắp ba nén hương. Bệ bếp này lau dọn lại cho sạch sẽ, cũng dán lên một tấm giấy đỏ. Nếu không thì ra đường mua thần vị Táo quân gì gì đó, cũng dâng hương. Nhanh chóng mua cái bếp đi, dù không nấu cơm thì thỉnh thoảng cũng đun nước sôi mà dùng.”

Em gái kia ở bên cạnh gật gật đầu, cố gắng ghi nhớ những việc phải làm. Còn Khúc Thiên lại có chút sốt ruột kéo tôi rời khỏi đây. Trước khi rời đi còn căn dặn, nếu thỉnh Táo thần mà vẫn không được thì gọi cho anh ấy.

Khúc Thiên kéo tôi ra khỏi tòa nhà kia, tôi liền giằng tay ra khỏi tay anh ấy: “Anh làm gì thế? Em gái kia có vẻ còn có chuyện muốn nói với chúng ta, anh đã kéo em đi rồi.”

“Linh Tử bọn họ bị theo dõi, đi kiểm tra nhà của chúng ta xem bọn chúng có tìm được chỗ chúng ta ở không.”

Tôi sửng sốt một chút, Linh Tử? Chuyện kia nếu thật sự tính ra thì cũng không liên quan tới bọn họ nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là bọn họ chịu phiền phức trước. Trở về nhà của chúng tôi, Khúc Thiên nói ngay: “Tìm trong phòng em, có bất kỳ đồ vật nào khả nghi đều lấy ra đây cho anh xem. Chủ yếu là chim hay hình người được gấp bằng giấy gì đó. Có lẽ là do Ngụy Hoa ra tay. Hắn đã khôi phục được thần chí, thậm chí đã kết nối được với đầu mối bên trên.”

“Vậy…”

“Về phòng em tìm trước đi, xem có cái gì không rồi nói sau.” Giọng anh ấy rất kiên định, đây là ra lệnh, mà tôi trong việc này quả thật cũng đã quen làm theo sự chỉ huy của anh ấy, cho nên tôi đi vào phòng tôi.

Ngôi nhà này có hai phòng, phòng tôi ở chỉ là một phòng nhỏ được xây thêm mà thôi. So với phòng của anh ấy thì nhỏ hơn, cũng sơ sài hơn. Trong phòng ngoài một chiếc giường trúc nhỏ thì chỉ còn một thùng đồ lúc trước tôi mang tới, còn đâu không có gì khác. Tôi lật tất cả mọi thứ kiểm tra cũng chỉ mất chừng mười phút.

Tôi kiểm tra bên này xong, đi ra thì thấy Khúc Thiên cũng đang rất nghiêm túc kiểm tra phòng của mình. Thấy tôi đứng ở cửa liền nói: “Vào tìm giúp anh đi. Kiểm tra tất cả một lần. Nếu thật sự không có thì anh sẽ làm thuật pháp, dùng đạo pháp phong nơi này lại. Như vậy các đạo pháp hay đồ vật quỷ quái nào muốn tiến vào đều không được. Nếu mạnh mẽ tiến vào thì anh cũng sẽ cảm nhận được.”

Tôi gật gật đầu, vào phòng anh ấy cùng nhau tìm kiếm. Dù sao đây cũng là nơi mình ở, chúng tôi cũng sẽ không thật sự lật tung lên như lũ quỷ vào thôn làng càn quét. Khi tôi mở ngăn kéo bàn máy tính thì thấy được toàn bộ trong ngăn kéo là… bao cao su, rất nhiều loại khác nhau, rất nhiều hãng khác nhau, rất nhiều kiểu dáng khác nhau.

Tôi sửng sốt một chút, Khúc Thiên đang tìm trong tủ quần áo ở bên cạnh thấy tôi không bình thường liền nhòm qua, nói: “Đò của Khúc Thiên, bỏ đi. Dù sao cũng không dùng được.”

Thứ này… muốn bỏ cũng không phải là tôi bỏ. Tôi đóng ngăn kéo, tiếp tục tìm kiếm.

Sau khi tìm kiếm ở mọi nơi, xác định nơi này không chịu bất kỳ sự theo dõi nào, Khúc Thiên liền đi tắm rửa trước, bảo tôi xếp lại chút đồ vật. Tôi lúc đầu còn khó hiểu, sau đó mới thấy được dụng ý của anh ấy. Anh ấy trước tiên đem thân thể Khúc Thiên tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt Khúc Thiên ở ghế sô pha trong phòng khách, dùng thân phận Sầm Tổ Hàng đều lăng không vẽ bùa trên mỗi cánh cửa sổ.

Sau khi thấy anh ấy làm xong việc, tôi nói tôi muốn đi tắm. Chờ tôi tắm xong, vừa ra khỏi cửa nhà tắm thì thấy được Sầm Tổ Hàng đang dựa bên cạnh cửa, thấy tôi ra liền nói: “Anh đổi ý rồi. Phòng kia của em không dùng nữa, làm một cái bẫy, dụ đối phương xuất hiện. Xuất hiện hẳn là Ngụy Hoa, nói không chừng chúng ta lại gặp may, kẻ xuất hiện chính là kẻ đứng sau thao túng Ngụy Hoa.”

“Vậy em ngủ ở đâu?” Sô pha sao? Tôi nhìn về phía sô pha, thân thể Khúc Thiên vẫn như nằm ngủ trên đó.

“Ngủ với anh! Cũng không phải chưa ngủ cùng bao giờ.”

- --

Sant: Dự là sắp có cảnh nóng:v. Hẹn các bạn ngày mai:3
 
Chương 42


Cái gì?... Tôi thầm kêu một tiếng.

Quả là ngủ cùng thì đã ngủ cùng, nhưng tôi vẫn cảm thấy lần này có điều gì đó thật đặc biệt. Tôi cúi đầu “vâng” một tiếng.

Hơn nữa hôm nay khi ở thư viện, Đàm Thiến nói, tôi đã có tình cảm với Khúc Thiên. Kỳ thật đó không phải là với Khúc Thiên, mà chính là với Sầm Tổ Hàng.

Tôi đi vòng qua anh ấy, khi chuẩn bị đi về phòng thì anh ấy đi theo ngay sau tôi. Có lẽ do tâm trạng nặng nề, tôi theo thói quen muốn về nằm trên chiếc giường trúc của mình. Nhưng khi tôi vừa đi qua cửa phòng của Sầm Tổ Hàng thì anh ấy kéo tôi lại: “Còn định đi đâu?”

Tôi sửng sốt một chút, mới quay lại phòng kia. Tôi dám nói, lúc này mặt tôi đã đỏ bừng. Điều này… thật không bình thường.

Anh ấy cũng không nói gì thêm mà đi vào giường nằm, nhắm hai mắt lại. Cảm giác giống như khi anh ấy ngủ trên giường của tôi vậy. Anh ấy nhắm mắt lại, tôi mà còn nói gì nữa thì có phải là làm kiêu không. Cho nên tôi cũng nằm xuống giường, chỉ là rất tự giác nằm cách xa anh ấy nhất có thể. Ai cũng không chạm vào ai, dù sao giường này rất lớn.

Ngủ như này, so với lúc trước anh ấy nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi thì còn cách xa hơn.

Có lẽ là lâu lắm rồi tôi không ngủ trên giường lớn mềm mại như này, nếu so thì chiếc giường trúc nhỏ bé của tôi thật sự không thoải mái, vậy mà mấy buổi tối, Sầm Tổ Hàng lại sang bên kia ngủ với tôi. Không phải anh ấy yêu tôi chứ?

Nghĩ tới lời Đàm Thiến nói hôm nay, tôi quay qua nhìn người đang đưa lưng về phía mình, nhỏ giọng hỏi: “Sầm Tổ Hàng, anh… yêu em phải không?”

Sầm Tổ Hàng không nói gì, tôi biết anh ấy không ngủ. Trước tiên không nói tới quỷ có cần ngủ hay không, chỉ cần dựa vào thời gian anh ấy nằm xuống mới được có vài phút, cho dù muốn ngủ cũng không thể ngủ nhanh như vậy được.

“Này, không trả lời sao? Em chỉ muốn hỏi một chút thôi. Em biết hiện tại anh còn đang rất lo lắng cho Tiểu Mai của anh.”

Nhắc tới Tiểu Mai, anh ấy quay người lại, nhìn tôi, nói: “Yêu hay không yêu có khác nhau sao? Khi máu em dính trên chiếc hộp kia thì chúng ta đã bị cột vào với nhau rồi. Ở dương gian là, chờ em già, hay chết thì cũng thế. Yêu hay không yêu, cái gì cũng không thay đổi được.”

“À…” Hóa ra anh cũng không yêu em. Sau đó một câu tôi cũng không nói nữa, tôi không muốn khiến chính mình có vẻ đáng thương. Anh ấy không yêu thì không yêu đi, như vậy tôi tự yêu bản thân mình hơn một chút là được.

Xoay người, nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng tôi vẫn hỗn loạn. Tôi đây là bị làm sao? Chẳng lẽ thật sự giống như Đàm Thiến nói, đã yêu quỷ này?

Ban đêm, tôi mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa ngủ. Trong tình huống như vậy thật sự không có cách nào ngủ ngon. Ngủ không được, người sẽ hay bị nóng bức. Tôi lật người qua lật người lại, thỉnh thoảng nhìn Sầm Tổ Hàng bên kia. Anh ấy vẫn không nhúc nhích. Là quỷ hay là người chết đều giống nhau a.

Nóng quá, tôi dựa theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn thấy trên tường có một đốm đỏ. Có điều hòa, điều khiển điều hòa đâu nhỉ? Nhớ tới vừa rồi giúp anh ấy tìm kiếm trong phòng, tôi có thấy điều khiển điều hòa ở đầu giường.

Tôi lần sờ vài cái, lấy ra điều khiển từ xa, bấm nút mở điều hòa lên. Điều hòa rất nhanh thổi ra gió lạnh, tôi sung sướng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Nhưng sao lại càng ngày càng lạnh? Nhiệt độ của cái điều hòa này không dừng lại sao?

Tôi rụt rụt cổ, duỗi tay lần sờ điều khiển ở đầu giường, muốn tắt điều hòa đi. Nhưng tôi lần sờ một lúc đầu thôi thấy điều khiển đâu. Bên tai truyền tới giọng của Sầm Tổ Hàng, nói: “Cút!”

Tôi có chút kinh ngạc, mở mắt ra thì thấy ở trước mặt tôi có một bà lão. Bà ta nằm trên mắt đất, đôi mắt đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi kinh hoảng kêu lên: “A!” Đồng thời hoảng loạn lui về phía sau. Toàn thân tôi tê dại, lui về phía sau lại cảm giác sau lưng đụng phải một hơi lạnh ôm ấp. Quá quen thuộc, tôi quay người nhào tới, kêu lên: “Có quỷ! Có quỷ! Bên kia kìa! Bên kia có quỷ!”

Sầm Tổ Hàng đưa tay ôm chặt tôi, nói bên tai tôi: “Bình tĩnh, không sao đâu. Không có chuyện gì đâu!”

“Đừng lừa em, em thấy được. Em biết ở đó có quỷ. Một bà lão, một  bà lão nằm trên mặt đất. Bà đang đang nhìn em. Hu hu…”

“Không phải anh đã đuổi bà ta đi rồi sao? Em quay đầu lại nhìn xem, bà ta không còn ở đó nữa.”

“Không, không, thật sự có quỷ.” Kỳ thật khi kêu những lời này, tôi không nghĩ tới Sầm Tổ Hàng cũng là quỷ.

Khi tôi tiếp tục khóc lóc, anh ấy hơi đẩy tôi ra, môi liền dừng trên môi tôi, nhẹ nhàng cắn: “Bình tĩnh nào, không có gì cả.”

“Nhưng mà… Nó ở đó, nó ở đó nhìn em.” Tôi tiếp tục kêu khóc.
 
Chương 42-2


Môi Sầm Tổ Hoàng một lần nữa lại áp vào, khẽ vờn lấy đôi môi của tôi: “Bình tĩnh lại, bà ta sẽ không làm gì em. Chỉ là em mở điều hòa nên nó mới tới. Nó đã đi rồi.”

“Không phải, không phải. Bà ta vẫn còn đang nhìn em kìa. Nó… nó là quỷ.” Tôi tiếp tục kêu khóc.

Bất chợt Sầm Tổ Hàng xoay người một cái, đè tôi xuống dưới, môi tiếp tục áp vào hôn tôi.. Hai tay anh ấy giữ chặt đầu tôi, khiến tôi không thể tránh nụ hôn của anh ấy. Chờ đến khi tôi không còn kinh hoảng vì nhìn thấy quỷ, đầu lưỡi của anh ấy đã nhẹ nhàng dây dưa, quẩn quanh, khẽ cắn.

Anh ấy cướp không khí của tôi, khiến tôi hoảng hốt giãy giụa. Nhưng anh ấy đang đè lên người tôi, tuy rằng không phải thân thể thật sự, cũng không nặng, nhưng lực đè lại khiến tôi không giãy giụa được.

“Ưm ưm…” Tôi phát ra tiếng kêu khó chịu vì thiếu dưỡng khí. Vì cái gì mà người khác đều nói hôn môi có cảm giác rất mỹ diệu, vậy mà tôi lại không có chút cảm giác mỹ diệu nào?

Cố gắng tránh nụ hôn này, khi lực giữ của anh ấy nhẹ đi một chút, tôi quay mặt được sang bên cạnh, vừa lúc là ngoảnh sang phía bà lão ban nãy.

Bà lão kia đã không thấy đâu, cái gì cũng không thấy. Tôi từng ngụm từng ngụm thở dốc, Sầm Tổ Hàng vẫn mạnh mẽ giữ đầu tôi, nói: “Anh đã nói mà, nó đi rồi. Có anh ở đây, bọn chúng không ai dám làm thương tổn em.”

Là đi rồi, thật sự đi rồi. Đều là bởi vì tôi mở điều hòa. Khi sự tỉnh táo quay về, phản ứng đầu tiên của tôi là giãy giụa, đẩy anh ấy ra khỏi người tôi.

Anh ấy cũng không dùng sức nữa, sau khi xoay người bước xuống liền đi tới rút phích cắm của điều hòa, nói: “Cái này là chủ nhà cũ để lại. Hẳn phòng này trước kia đã có người chết, là bà lão kia bị chết. Gió điều hòa tuần hoàn, đem khí tức của bà lão trước khi chết giữ lại trong điều hòa. Lúc này bật điều hòa, khí tức kia bị đẩy ra, tất nhiên cũng khiến em nhìn thấy bà lão kia.”

Hơi thở của tôi đã bình ổn lại, nói: “Vậy sao anh không nói sớm?”

“Những đồ điện của người ta để lại, có thể không dùng thì đừng dùng. Anh tưởng em đã biết.”

“Em…” Tôi cúi đầu, cũng không biết phải nói cái gì. Tay không tự chủ đưa lên môi. Vừa rồi anh ấy… hôn môi. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhưng… vẫn rất kỳ lạ.

Sầm Tổ Hằng quay lại giường, nói nhỏ: “Trời nóng sao? Anh không cảm nhận được nhiệt độ.” Dứt lời, anh ấy đưa tay tới ôm lấy tôi vào lòng mình, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi. Không phải mai em muốn tới trường để xem nhận xét về tác phẩm của mình sao?”

Thân thể anh ấy không phải quá lạnh, chỉ hơi lạnh, nhưng vào lúc trời nóng thế này lại khiến người ta rất thoải mái.

Anh ấy cứ như vậy ôm tôi, nhìn bộ dáng như đã ngủ rồi. Nhưng sao tôi có thể ngủ được? Phía trước có một bà lão quỷ dọa, lúc sau lại… Kỳ thật hôn cũng không tính là chuyện quá lớn. Tình cảnh của chúng tôi bây giờ, nói chúng tôi không hề thân mật thì ai cũng sẽ không tin. (Ủng hộ sant trên page facebook.com/sant.gacsach nhé
 
Chương 43


Khi lần nữa tôi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương rất đau, mí mắt nặng trĩu không mở ra được. Mơ mơ màng màng cảm giác có bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi, tiếng Sầm Tổ Hàng rất gần, nói: “Sốt à?”

“Vâng, bị sốt. Em mở điều hòa lạnh quá.”

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Vâng.” Ý thức của tôi lại lần nữa mơ hồ. Trước kia tôi cũng thường xuyên bị sốt, chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là được rồi. Nhưng lúc này đây, không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn ngất xỉu.

Xác thật mà nói, tôi thật sự bị ngất xỉu. Cứ mơ mơ màng màng như vậy, tôi mơ hồ biết được mình được đưa đến bệnh viện. Bị tiêm. Sau đó Kim Tử Linh Tử tới, mơ hồ nói về thuốc gì gì đó.

Ba tôi cũng tới, khi ông tới đây thì tôi đã tỉnh táo lại không ít. Tuy rằng mí mắt vẫn rất nặng, vẫn chưa mở ra được nhưng tôi đã có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.

Ba tôi nói: “Các ngươi… thật sự… Ài… Từ nhỏ thân thể con bé đã không tốt, trước kia thường xuyên bị sốt. Khi còn nhỏ còn sốt tới 40 độ liên tục cả tuần. Hiện tại…”

Có tiếng của Khúc Thiên: “Bọn con không có làm.”

“Cái gì, không… không có làm?! Con cho rằng ta cái gì cũng không biết à? Rõ ràng Khả Nhân bị âm tà nhập vào người gây phát sốt. Vừa rồi không phải bác sĩ Trung y cũng nói như vậy sao.”

“Quả thật bọn con không làm gì.” Khúc Thiên lại lần nữa khẳng định.

Ba tôi lại hừ lạnh một cái: “Đàn ông dám làm không dám nhận.”

Tuy đầu tôi vẫn choáng váng mơ hồ, nhưng câu này tôi có thể hiểu ý được. Ba tôi nghi ngờ chúng tôi làm chuyện kia? Tôi cố hết sức lên tiếng, nói: “Ba. Bọn con thật sự không làm gì. Con đây là bị gió điều hòa lạnh quá.”

Ba tôi thấy tôi đã tỉnh, chạy nhanh đến mép giường nhìn xem tôi.

Ông dám chất vấn Khúc Thiên có làm chuyện kia hay không, nhưng ở trước mặt tôi ông lại không hỏi. Rốt cuộc hỏi con gái mình tối hôm qua có phải bị một quỷ đụng chạm không, thật không phải là lời hay ho gì.

Ba tôi nói: “Tỉnh là tốt rồi. Ba đi mua cho con bát canh bồi bổ.”

“Dạ.” Tôi đáp lời, nhìn ba tôi rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng chỉ còn lại tôi cùng Khúc Thiên.

Khúc Thiên nói: “Đây là bệnh viện Trung y, tình hình của em điều trị trong viện Trung y sẽ tốt hơn. Kim Tử đang giúp bác sĩ tạo ra đơn thuốc mới, đều là bổ dương cố hồn.”

“Có ý gì? Không phải em bị lạnh do điều hòa sao?”

Khúc Thiên im lặng một hồi mới nói: “Do âm tà nhập thể.”

Âm tà nhập thể? Âm tà tối hôm qua hẳn là bà gia kia, bị bà ta dọa đến phát sốt? Không đúng, còn có Sầm Tổ Hàng. Anh ấy hôn tôi. Chẳng lẽ bởi vì nụ hôn đó sao?

Khi tôi còn đang hoang mang suy nghĩ chuyện này, Khúc Thiên lại nói: “Em tới trình độ này mà đụng chạm vẫn phát sốt. May khoảng thời gian trước đã không làm gì, bằng không với thể chất này của em, em có thể chết ở trên giường.”

“Anh… anh…” Mặt tôi nóng bừng lên, “Anh đừng nói kiểu ái muội như vậy. Cứ như chúng ta đã thật sự làm gì.”

Khúc Thiên cười đau khổ, đi tới đỡ tôi: “Muốn đi toilet không? Đã ngủ một ngày một đêm rồi.”

Nghe anh ấy nói vậy, mặt tôi càng đỏ hơn, trừng mắt liếc anh ấy một cái, xua xua tay, bảo anh ấy tránh ra, tự tôi đi toilet được.

Đến khi tôi vệ sinh chải đầu tóc xong xuôi, ba tôi đã quay về. Ba tôi bưng cho tôi một bát cháo thịt cùng canh, ngồi bên cạnh vừa đút cho tôi từng chút một vừa nói: “Khả Nhân, qua mấy ngày nữa con xuất viện thì về ở nhà vài bữa đi. Mấy hôm trước ba có được một đồ cổ thật, là một cửa hàng tạp hóa sửa nhà nên họ ném đi, người ta nhặt được đem tới bán cho ba. Bán như bán rác vậy, nhưng ba biết đó chắc chắn là đồ thật, là đồ thời nhà Thanh.”

Tôi cười: “Ba, là rác của nhà Thanh sao?”

“Đứa nhỏ này! Nghiêm túc đấy, nhớ về nhà ở vài ngày. Từ khi dì dọn đến con liền không về nhà, điều này sẽ khiến hàng xóm nói gì. Con chịu khó về nhà ăn cơm nhiều một chút.”

Tôi gật đầu xem như đồng ý. Nghĩ tới phòng của tôi có lẽ đã thành công viên trò chơi của thằng nhỏ kia là tôi thấy đau đầu, nhưng thấy ba tôi như vậy, tôi lại nói không nên lời.
 
Chương 43-2


Tôi nằm viện cũng hai ngày, ngày hôm sau tiêm thuốc xong là có thể ra viện. Bác sĩ cho 5 thang thuốc Trung y, còn nói nếu không có việc gì thì đừng phơi nắng nhiều. Còn có… Ông ấy còn chưa nói xong, nhìn qua Khúc Thiên lại không nói tiếp nữa.

Tôi không phải kẻ ngốc, đương nhiên tôi hiểu ý tứ ông ta. Cái này là hiểu lầm lớn, hiện tại dường như tất cả mọi người đều cho rằng tôi cùng Khúc Thiên lăn trên giường mới khiến tôi bị bệnh. Tôi thật muốn hét thật to, tôi vẫn còn nguyên.

Sau khi xuất viện, Khúc Thiên lái xe đưa tôi về nhà ba tôi bên kia. Nói hiện tại thân thể tôi còn yếu, tạm thời nên tách khỏi anh ấy một thời gian. Nếu không sẽ bị ảnh hưởng bởi anh ấy, tôi sẽ không nhanh khỏe được.

Xe vừa về đến cửa hàng của ba tôi, chuông điện thoại của Khúc Thiên liền vang lên. Anh ấy vội vàng nghe điện thoại. Bởi vì là ngày Bồ Tát đản sinh, những miếu nhỏ gần đây có rất nhiều người dâng hương, âm thanh rất ồn nên tôi không nghe được rõ tiếng trong điện thoại của anh ấy.

Anh ấy để tôi xuống trước cửa nhà, nói Linh Tử tìm anh ấy có việc, anh ấy phải đi ngay. Sau đó cứ như vậy rời đi.

Tôi bước vào nhà, thấy đứa bé kia đang ngồi làm bài tập ở bàn bát tiên. Dì kia ngồi bên cạnh thỉnh thoảng đưa dưa hấu. Trẻ con có mẹ thật tốt. Đáng tiếc đây lại không phải là mẹ tôi. Tôi hơi mỉm cười với họ, xem như là chào hỏi.

Dì cũng nhanh chóng nói là cái gì đã về, cái gì mà đã khỏi bệnh chưa, cái gì mà buổi tối muốn ăn gì. Đều là một ít lời khách sáo mà thôi. Tôi đi thẳng lên lầu, chỉ hy vọng phòng tôi vẫn bình thường.

Phòng tôi ở lầu ba, phòng của ba tôi ở lầu hai. Mà nơi cất giấu đồ cổ thật của ông cũng ở trong phòng lầu hai. Tôi đi về phòng, tự nhiên phải đi qua nơi đó.

Khi tôi đi ngang qua lầu hai liền có một cảm giác, nơi đó âm khí rất nặng, giống như có thứ gì đó tồn tại.

Trong khoảng thời gian này, gặp phải vài chuyện vừa qua đã chứng tỏ trực giác của tôi vẫn rất chính xác.

Tôi dừng lại ở lầu hai một chút, cảm giác khí lạnh kia truyền ra từ trong phòng nhỏ. Căn phòng nhỏ kia vốn có la bàn của Sầm gia, kính bát quái gì đó, nhưng vài lần qua lại đều đã bị Sầm Tổ Hàng mang đi. Ba tôi cũng không dám nói gì. Rốt cuộc những thứ đó vốn được nhặt ra từ Sầm gia, hiện tại có người của Sầm Gia thôn tới lấy về cũng là điều đương nhiên.

Chỉ là, bị Sầm Tổ hàng dọn vài lần, hiện tại trong đó cũng không còn mấy đồ cổ thật sự. Đồ vật có thể trừ tà lại càng ít.

Tuy rằng trực giác của tôi nói nơi đó có vấn đề nhưng tôi cũng không dám tự tiện đẩy cánh cửa kia ra.

Trở lại lầu ba, tôi gọi điện cho Khúc Thiên nhưng anh ấy đã tắt máy. Hiện tại tôi đã quen, mỗi khi anh ấy cùng Kim Tử Linh Tử bọn họ ở bên nhau thì thường là tắt máy, hoặc có thể ở nơi không có sóng. Có lẽ ba bọn họ rất bận rộn.

Cũng may phòng của tôi vẫn gọn gàng, xem ra không có ai vào đây, cũng coi như là một chuyện tốt. Nghỉ ngơi trong phòng một lúc, dì từ dưới lầu gọi tôi xuống ăn cơm.

Khi tôi xuống dưới lầu, thấy cửa phòng nhỏ ở lầu hai đang mở. Ba tôi ở bên trong đang lau đồ, rất vừa lòng với vậy kia, cười nói: “Lau sạch sẽ sẽ bán được giá tốt.”

Bởi vì có người, tôi cũng lớn gan mà tiến đến. Ba tôi thấy tôi đi đến, cũng nói: “Khả Nhân, chính là cái này, ba đảm bảo với con là đồ thật. Thời nhà Thanh không sai, ít nhất cũng là cuối thời nhà Thanh.”

Đó là một cái bàn trang điểm bằng gỗ không lớn lắm. Bên trên có khắc gì đó, còn nhìn rất rõ, chỉ có mấy nơi bị mài mòn. Tuy đồ cổ bị như vậy sẽ hạ giá, nhưng đồ vật như vậy cũng rất dễ bán.

“Gương đâu ạ?” Tôi hỏi. Kia rõ ràng là bàn trang điểm, bên trên còn một khung để gương, nhưng hiện tại không thấy gương đâu.

“Chàng trai trẻ tuổi mang tới bán nói, khi cậu ta nhìn thấy cái này đã không có gương. Cuối thời nhà Thanh thì chúng ta đã có gương thủy ngân rồi.”

Được rồi, bỏ qua cái gương, tôi đánh giá trên dưới chiếc bàn kia một chút, nói: “Con cảm thấy nó rất lạ. Ba, buổi tối dùng vải đỏ trùm lên đi.”

“Không có gương có sao đâu. Nơi này chỉ là cái kho nhỏ, cũng không có ai ngủ ở đây buổi tối cả.”

Tôi biết ba tôi nói rất có lý, mà EQ vốn dĩ không được mạnh như sự lý luận của người Trung Quốc, cho nên đề nghị của tôi, ba tôi cũng không tiếp thu.
 
Chương 44


“Ba, cái này giống như đồ thật nhỉ.”

“Đương nhiên, ba của con còn có thể nhìn nhầm sao? Xuống ăn cơm đi.”

Ba tôi và tôi cùng đi xuống lầu. Nhưng thật sự tôi cảm thấy cái bàn trang điểm này có chút tà môn.

Nói nữa, chiếc gương trên bàn trang điểm không phải đã học rồi sao? Gương hỏng vốn là điểm không may mắn.

Trong bữa ăn, vẫn như cũ là mọi việc đều vây quanh cậu em bé bỏng kia. Tôi cũng biết tôi đã hai mươi mấy tuổi, không nên so đo với cậu em còn nhỏ này, nhưng tôi cũng vẫn cảm thấy chua xót. Ăn một lát liền lấy cớ ăn không vào, xin phép lên lầu trước.

Khi tôi đi qua lầu hai, bất chợt nghe thấy loáng thoáng âm thanh truyền ra từ kho hàng nhỏ kia. “A… bỏ đi… đừng cử động… không… a…”

Âm thanh này thật giống như âm thanh… kia. Âm thanh rất nhỏ, tôi tưởng là ảo giác, lắc lắc đầu, nhưng âm thanh vẫn còn. Trong kho hàng kia có thể có ai? Nhưng nếu thật sự có ai kêu lên thì cũng không phải sẽ như này, cảm giác như đang xxx rất mạnh bạo, vì vậy âm thanh cũng không thể nhỏ như vậy được.

Tôi nghĩ tới cái bàn trang điểm kia. Sẽ không xui xẻo tới mức ba tôi nhặt phải đồ bị quỷ ám chứ? Tôi dường như nhảy từng hai ba bậc lên trên lầu, không dám mở cánh cửa kia ra nhìn xem.

Về phòng của tôi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Khúc Thiên, lúc này tôi chỉ muốn anh ấy tới đây, thật giống như những lúc như này, ở bên cạnh anh ấy sẽ khiến tôi cảm thấy tương đối an tâm.

Nhưng điện thoại của anh ấy vẫn tắt máy. Liệu có phải thật sự anh ấy cùng Kim Tử Linh Tử đang làm chuyện gì quan trọng không? Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ? Âm thanh kia sẽ không ảnh hưởng đến người trong nhà chứ?

Tôi cầm điện thoại, lo lắng đến độ sắp khóc, liên tục bấm gọi nhưng đều là giọng thông báo thuê bao đang tắt máy. Tôi nằm trong phòng nôn nóng, liên tục gọi điện thoại đi nhưng không được. Nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, là dì đang đưa em đi ngủ, thằng bé cũng đang làm nũng một chút rồi an tĩnh. Có lẽ đã ngủ rồi, dì mới đi xuống lầu.

Điện thoại của tôi đã hết pin.

CHỗ này không có máy tính, tôi xem giờ trên chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn học. Đã hơn mười một giờ, đã đến giờ Tý.

Giờ Tý là thời điểm âm dương trao đổi, lúc này âm dương có chút loạn nên có một ít quỷ vật thừa dịp gây chuyện.

11 giờ, con hẻm nhỏ trong thành phố cổ này đã an tĩnh. Tôi nằm trên giường, nhớ tới chuyện ở dưới lầu cho nên tôi không ngủ được.

Bỗng nhiên giật mình, âm thanh kia lại xuất hiện. Hơn nữa nếu so với lúc nãy nghe được thì bây giờ còn to hơn, rõ ràng hơn.

Vẫn là tiếng nói kia, vẫn là mấy câu kia không ngừng lặp lại.

Tôi cầm điện thoại đã hết pin, nhỏ giọng chửi: “Sầm Tổ Hàng, đồ chết tiệt!”

Tôi vừa nói xong thì cảm thấy mém giường có người ngồi xuống, khẽ mở mắt ra thấy được một thân ảnh mông lung. Định khẽ kêu lên thì cảm giác lạnh kia đã đến gần tôi, đồng thời đè lên người tôi. Anh ấy cúi xuống, nói vào tai tôi: “Ngủ trước đi, mặc kệ phía dưới có âm thanh gì cũng đừng để ý. Không được mở cửa, không được xuống giường, cứ nằm trên giường ngủ. Nếu vẫn sợ hãi thì trùm kín chăn lên người là được, nhớ để khe hở nhỏ để thở. Mặc kệ bên ngoài chăn có chuyện gì xảy ra em cũng đừng để ý.”

Mắt tôi điều tiết dần dần nhìn được rõ ràng người đang che miệng tôi lại, là quỷ mới đúng. Là Sầm Tổ Hàng! Không phải điện thoại của anh ấy tắt máy sao? Không phải không nhận được điện thoại của tôi sao? Sao anh ấy lại đến đây?

Anh ấy buông lỏng tôi ra, mở cửa đi ra khỏi phòng. Tôi từng ngụm thở dốc, nghĩ anh ấy xuống dưới lầu như vậy liệu có gặp nguy hiểm hay không? Trong lòng tôi càng rối loạn, nhưng lúc này việc có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Chốc lát sau tôi không còn nghe được giọng nói ở dưới lầu, nhưng lại có tiếng động mở cửa rất lớn.

Sau đó là tiếng ba tôi chửi mắng người, không nghĩ chuyện này lại khiến ba tôi phải ra khỏi phòng, như vậy liệu anh ấy có gặp nguy hiểm hay không?

Khi tôi đang suy nghĩ điều này thì nhiệt độ trong phòng tôi đột nhiên giảm xuống. Tới rồi sao? Nữ quỷ kia đã xuất hiện sao? Tôi nhanh chóng lấy chăn trùm kín toàn bộ người, ngay cả chân cũng co lại thành một đống, lo lắng tới mức không để lại dù chỉ là một khe hở nhỏ.

Trong hoàn cảnh này, tôi không cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài, tôi không biết rốt cuộc nó có tới hay không, tôi càng không biết nó đã đi chưa. Còn có cả việc, tôi không dám tạo ra bất kỳ khe hở nào, không biết vì sao trong đầu lại nghĩ nếu hé mở chăn ra là sẽ nhìn thấy đôi mắt nữ quỷ kia đang nhìn chằm chằm.
 
Chương 44-2


Tôi không biết giằng co như vậy trong bao lâu, dưỡng khí trong chăn bắt đầu ít dần, tôi bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn thì nghe được tiếng nói quen thuộc bên ngoài: “Được rồi, thò đầu ra đi, không phải sợ nữa.”

Là tiếng của Sầm Tổ Hàng! Tôi cẩn thận bỏ chăn ra một chút liền thấy được anh ấy đang ngồi trên bàn học của tôi, ấn mở đèn bàn.

Ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt anh ấy, trên mặt có vẻ hơi mệt mỏi. Anh ấy day day ấn đường của mình, nói: “Ngủ đi, tạm thời trấn trụ được nó rồi. Đó là một nữ quỷ đã bị giết. Là thời dân quốc, ở trước bàn trang điểm đó bị người cưỡng gian đến chết. Trước khi chết cô ấy đã dùng trán đập vào tấm gương. Sau đó hồn bị phong vào cái bàn trang điểm kia. Người bị giết chết thì không dễ dàng giải quyết. Ngày mai em bảo ba em đem bàn trang điểm này đi chôn, sau đó cũng siêu độ xem sao. Không được thì tính tiếp.”

Khi anh ấy nói những lời này, hai mắt nhắm lại. Xem ra dù là quỷ thì cũng sẽ mệt mỏi.

Tôi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh. Hôm nay anh bận như vậy còn làm phiền đến anh. Anh hãy…” Đi về ngủ trước? Về đi? Rời khỏi đây đi? Tôi không muốn nói ra, lỡ như anh ấy thật sự đi rồi, thứ dưới lầu kia lại xuất hiện tiếng nói, có khi càng lại càng hung dữ nữa thì sao?

Sầm Tổ Hàng quay đầu nhìn tôi một cái, có lẽ cũng hiểu ý tứ của tôi, liền nói: “Vậy dậy đi, ra mở cửa cho Khúc Thiên. Khúc Thiên vẫn còn ở trên xe. Nếu dì kia phát hiện bí mật của anh, có lẽ cuộc hôn nhân này của ba em không thành.”

Vào giữa đêm, lại có phòng vừa có quỷ, bảo tôi xuống dưới mở cửa cho anh ấy. Chuyện này…

“Đi thôi.” Sầm Tổ Hàng lại lần lữa gọi tôi. Tôi cũng không thể không làm gì,nhanh chóng bật dậy đuổi theo anh ấy đi xuống dưới lầu. Khi đi qua lầu hai, nghĩ trong kho nhỏ kia có quỷ ám, tôi thật sự thấy sợ hãi. Tôi vội vàng bám lấy cánh tay của Sầm Tổ Hàng, kéo anh ấy  chạy nhanh xuống lầu.

Anh ấy sửng sốt một chút, chạy theo tôi xuống dưới lầu. Mở cửa. Sau khi ra khỏi cửa tôi mới dừng chân, mồm há to thở hổn hển.

Bên cạnh truyền tới tiếng cười của Sầm Tổ Hàng. Tuy nhỏ nhưng quả thật là đang cười.

Tôi quay đầu lại liếc anh ấy một cái: “Cười cái gì mà cười?”

“Anh cũng là quỷ, em không sợ anh sao?”

“Ách, đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy. Xe ở đâu, hay là chúng ta về nhà đi, em không muốn ở chỗ này nữa. A, nhưng không được, ba em còn ở đây, em muốn ở lại chăm sóc ông ấy. Sầm Tổ Hàng, cảm ơn anh.”

Anh ấy vẫn cười, duỗi tay sờ sờ đầu tôi. Nhưng chỉ sờ đầu tôi một chút anh ấy đã thu tay lại, cười đau khổ: “Hiện tại anh vẫn không nên chạm vào em. Em nên phơi nắng nhiều một chút.”

Nói xong, anh ấy thở dài đi về xe đang đỗ ven đường. Chỉ chốc lát, Khúc Thiên đi xuống, nắm tay tôi dẫn tôi đi vào trong nhà.

Tôi hỏi: “Cái bàn trang điểm kia…”

“Những đồ đạc cũ nhà khác đặt trong nhà mình ít nhiều đều không tốt. Kể cả những đồ không bị quỷ ám như cái này thì cũng vẫn tồn tại khí tức của chủ cũ. Cũng chỉ cửa hàng đồ cổ mới có loại đồ vật này. Bảo ba em đừng bán cho người khác mà hại người. Đem chôn siêu độ đi.”

“Ai bảo nhà em chính là cửa hàng đồ cổ. Vậy nếu thuê lại nhà người khác thì sao?”

“Tuyệt đối không thể dùng điều hòa. Giống như tối hôm đó vậy. Các đồ vật khác có thể không cần thì không dùng, bằng không sẽ chịu ảnh hưởng khí tràng của chủ nhà cũ lưu lại. Nếu là nhà thuê, thật sự không thể vứt đi thì hãy nên thay đổi vị trí đồ vật một chút, phá đi từ trường có sẵn, giảm bớt ảnh hưởng của khí tràng lưu lại của chủ nhà cũ. Giống như từ khi anh thành Khúc Thiên, vào phòng Khúc Thiên ở anh đều dịch chuyển đồ đạc trong phòng cậu ta. Thứ duy nhất không cách nào thay đổi chính là chiếc điều hòa kia, đêm hôm đó em lại mở điều hòa.”

Tay anh ấy đột nhiên siết chặt tay tôi, sau khi vào nhà khóa cửa lại, Khúc Thiên đột nhiên kéo tôi chạy thẳng lên lầu trên.

“A!” Tôi khẽ kêu lên, đột nhiên bị người khác kéo đi như vậy không kêu lên mới là lạ.
 
Chương 45


Chạy lên lầu ba, chốt cửa phòng lại, Khúc Thiên thả tay tôi ra, nói: “Như này sẽ không sợ.”

Hóa ra anh ấy lo tôi sẽ sợ hãi khi đi qua lầu hai nên mới kéo tôi chạy nhanh. Tôi mỉm cười: “Sao anh lại tới đây? Sao anh biết để đến giúp em?”

Anh ấy không nói gì, đi tới bàn đọc sách của tôi rồi ngồi xuống ghế, chân gác lên mặt bàn, nhắm mắt lại: “Ngủ đi.”

Tôi hơi bối rối, dù giường của tôi không lớn như chiếc giường trong phòng anh ấy nhưng ít nhất cũng lớn hơn so với chiếc giường trúc kia, vậy mà anh ấy lại chọn ngồi ở bàn đọc sách cả đêm.

Có điều, tôi cũng không tiện nói với anh ấy là lên giường ngủ chung đi. Cảm giác kia… sao lại khó chịu như thế. Tôi một mình nằm xuống giường.

Không biết có phải do anh ấy ở bên cạnh hay không, hay là do sự uy hiếp của nữ quỷ kia tạm thời được giải trừ, tôi rất nhanh ngủ thiếp đi. Lại còn ngủ rất ngon, khi tỉnh lại trời đã sáng rõ.

Khúc Thiên không còn ở phòng tôi, đến khi tôi vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu thì thấy anh ấy đang ngồi uống trà với ba tôi, nói chuyện về chiếc bàn trang điểm kia. Mặc dù cha tôi rất không nỡ bỏ chiếc bàn kia, nhưng cuối cùng ông vẫn lựa chọn đồng ý với ý kiến của Khúc Thiên, đem bàn trang điểm chôn rồi cúng siêu độ.

Chuyện siêu độ Khúc Thiên không làm. Mặc kệ thân phận trước kia của anh ấy là gì, bây giờ anh ấy là Khúc Thiên, chí ít cũng phải sống bằng thân phận của Khúc Thiên. Khúc Thiên là quan nhị đại, không phải là một thầy phong thủy sẽ làm chuyện như siêu độ. Chuyện này vẫn nên đi tìm Linh Tử.

Khúc Thiên gọi cho Linh Tử. Vừa vặn hôm nay là một ngày nắng đẹp, tôi cũng không muốn ngồi nhà nhìn hai mẹ con dì kia nên đi theo bọn họ ra cửa.

Vì để cho tôi phơi nắng, xuống xe tôi định bung dù nhưng Khúc Thiên liền lấy dù của tôi, nhét vào trong xe, bảo tôi phơi nắng nhiều một chút.

Tôi nhìn trời nắng như thế nào, chờ đến khi thân thể tôi khá hơn có lẽ tôi sẽ thành người châu Phi mất.

Chúng tôi hẹn Linh Tử trong một quán ăn ở một trung tâm thương mại lớn. Lý do là hôm nay Kim Tử tới đây mua đồ, cho nên chúng tôi cũng tới cho tiện.

Chúng tôi tới quán ăn, không thấy Kim Tử đâu, chỉ thấy Linh Tử đang ngồi đối diện hai bác gái trung niên. Nói là hai bác gái chứ hai người ăn mặc vẫn rất thời thượng, bên cạnh lại còn có rất nhiều túi, xem ra là chiến tích của một vòng mua đồ.

Còn bộ dáng của Linh Tử chính là đang xem phong thủy cho người ta, chúng tôi cũng không quấy rầy họ mà ngồi ở bàn bên cạnh chờ. Linh Tử cũng nhìn thấy chúng tôi, khẽ vẫy tay rồi tiếp tục nói chuyện với hai bác gái kia.

Cách gần đó, tôi nghe được một bác gái nói: “Đại sư, ngài thấy có biện pháp gì hay không?”

“Gọi tôi là Linh Tử được rồi.”

“Ài, khu nhà chúng tôi có mấy người đều do ngài xem nhà, chúng tôi đều biết trình độ của ngài, gọi là ‘ngài’ cũng là nên ạ.”

Linh Tử cười cười, nói: “Tình hình nhà các bác cơ bản là không có vấn đề gì. Con gái lớn đều hướng ngoại.”

“Nhưng con bé lại như vậy, trong nhà đâu có nhiều tiền cho con bé như thế.”

“Cô ấy là trưởng nữ?”

“Đúng, đúng ạ, chúng tôi chỉ có một mình nó.”

“Nhà của các bác, cửa hướng Đông Nam phải không?”

“Đông Nam?” Bác gái kia nhíu mi, do dự một chút, còn dùng tay đưa lên như đo phương hướng, nói: “Là Đông Nam! Đại sư quả thật như thần.”

Tôi cũng hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi Khúc Thiên ở bên cạnh: “Vì sao lại là Đông Nam?”

“Đông Nam là Tốn Tứ, Tốn Tứ chính là trưởng nữ. Cửa mở bên này, trưởng nữ sẽ hướng ngoại.”

Linh Tử được khen cũng chỉ cười cười như cũ, tiếp tục nói: “Con gái bác không chỉ thích tiêu tiền, còn không hướng về gia đình, có thứ gì tốt cũng chỉ nghĩ cho người khác, đều không nghĩ cho người trong gia đình, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cơ quan con bé tặng thẻ mua hàng, vậy mà con bé lại cho đồng nghiệp chứ không hề cho tôi một cái. Ngài nói xem con gái tôi sẽ phải như thế nào? Có thể hóa giải được không?”

“Rất dễ, chuyển nhà là được.”

“Có biện pháp nào nữa hay không?”

“Vậy thì mặc kệ cô ấy đi, nữ sinh khi trưởng thành đều ít nhiều sẽ như vậy.”

Bác gái kia vẫn quấn lấy Linh Tử hỏi vài vấn đề. Đến khi Linh Tử nói thẳng, khách cậu ta chờ đã tới, chính là chúng tôi, thì bác gái kia mới rất thất vọng mà rời đi.
 
Chương 46


Nhưng như vậy cũng không đúng lắm. Ngụy Hoa dùng thân thể của mình để hoàn hồi, cũng coi như là một kiểu luân hồi tự thể, chỉ là trong đó xuất hiện một ít vấn đề khiến cho thần trí của không được thanh tỉnh. Tình hình hiện tại chúng tôi không rõ ràng lắm, nếu Ngụy Hoa đã thanh tỉnh, vì sao lại còn cần Lương Canh mua quần áo cho hắn?

Vốn tưởng chỉ theo dõi Lương Canh một chút, kết quả trung tâm thương mại này quá lớn, quá… phức tạp. Theo dõi vòng được 2 vòng thì chúng tôi bị đuổi, không ngờ mấy bà chủ shop lại nhớ rõ như vậy.

Linh Tử làm việc rất nhanh, lúc chạng vạng về tới nhà chúng tôi đã thấy có người tới đưa bàn trang điểm kia đi.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi lái xe nhà tang lễ đến khiến một đám người tới vây xem. Cái này cũng chưa tính, sau khi đem bàn trang điểm kia lên xe, người trẻ tuổi kia còn rải một xấp tiền giấy ra xung quanh rồi mới lái xe rời đi.

Khi ăn cơm dì còn nói gì đó là không may mắn, sao lại rải tiền giấy… Lần này ba tôi không mềm, gầm nhẹ một tiếng: “Những việc này em đừng để ý!”

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy đêm nay sau khi đóng cửa phòng ba tôi sẽ bị dì bắt quỳ ở đầu giường mất thôi.

Không còn cái bàn trang điểm kia, tôi cuối cùng cũng đã ngủ ngon. Hơn nữa Khúc Thiên cũng vẫn dựa vào bàn đọc sách của tôi để ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, dì cùng ba tôi nói chuyện cố ý nói lớn cho tôi nghe. Nói cái gì mà ở bên nhau như vậy không tốt, dù sao hiện tại cũng chưa kết hôn. Ra ngoài ở cùng nhau không tính, hiện tại ngủ ở nhà, hàng xóm sẽ xì xào nhà không gia giáo. Ba tôi không nói lời nào, tôi thì nghĩ, tôi với Sầm Tổ Hàng hẳn cũng được coi là kết hôn rồi.

Trường học của chúng tôi được coi như ở ngoại thành của thành phố, ở gần đây có rất nhiều tiểu khu cũ đã có từ vài chục năm trước. Bởi vì giá cả so với những tòa nhà mới hay những nhà ở trung tâm rẻ hơn rất nhiều nên rất nhiều người đi làm công đều đến khu này tìm mua lại nhà. Cũng có một số giáo viên sẽ đến đây mùa nhà, đặc biệt là những giáo viên chuẩn bị kết hôn. Đó là những người trẻ mới vừa công tác chưa được mấy năm, tích cóp chưa đủ, nơi này cũng gần trường tôi nữa, khu tập thể giáo viên ở trong trường cũng không đủ chỗ cho tất cả giáo viên.

Chiều hôm đó, tôi vẫn còn đang ở phòng vẽ hoàn thành tác phẩm thì điện thoại vang lên.

Nhìn điện thoại báo Khúc Thiên gọi đến, tôi lập tức bấp nghe.

Anh ấy nói ở trong điện thoại: “Lát nữa khi về thì gọi cho anh. Chúng ta tới xem nhà mới cho một thầy giáo, thầy ấy nhờ người tìm anh, bảo anh tới xem giúp căn nhà mới của thầy. Ăn cơm bên đó luôn.”

Tôi đồng ý. Từ sau lần giải quyết tử ốc cho Đậu Đậu, lại giúp em gái kia đuổi âm linh ở nhà, tin tức của tôi và Khúc Thiên có lẽ toàn trường đều biết.

Hơn nữa Khúc Thiên cố ý tạo tin đồn, nói tôi là hậu duệ của Sầm gia. Thế là sau đó lại có người đồn nhảm nhí, nói rằng tôi thích Khúc Thiên nên đã dùng bùa chú khống chế anh ấy, khiến anh ấy chia tay với Lệ Lệ. Như thế nào tất cả mọi người lại về phe Lệ Lệ như vậy?

5 giờ chiều, dọn dẹp lại đồ dùng, tôi vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Khúc Thiên. Tôi đứng chờ ở dưới một lúc thì Khúc Thiên đã lái xe tới.

Thầy Tằng vừa mới kết hôn chưa được một tháng, là mới tổ chức trong hoạt động hôn lễ tập thể do đoàn thanh niên cộng sản của thành phố thực hiện. Ở trong trường học cũng bàn tán một phen, cho nên dù thầy ấy không phải là giáo viên trực tiếp dạy tôi thì tôi vẫn biết mặt.

Xe vòng vào con đường nhỏ phía sau, vào một tiểu khu rất cũ. Khu này gồm nhiều tòa nhà rất cũ chỉ chừng năm sáu tầng.

Khúc Thiên gọi điện thoại hỏi địa chỉ, khi dừng xe lại thì thầy Tằng đã đứng ở cầu thang đợi chúng tôi.

Sau khi chào hỏi khách khí, chúng tôi đi theo thầy Tằng lên lầu. Nhà mới của thầy ở lầu bốn, đi ở cầu thang cũng có thể cảm giác được nơi này cùng với tòa nhà cũ nát chúng tôi đang ở kia được xây ở cùng một khoảng thời gian.

Khi thầy Tằng đang mở cửa, một hàng xóm từ trên lầu đi xuống, đó cũng là một giáo viên trường tôi, thầy ấy còn đang ôm một con chó trắng rất lớn. Hai người chào hỏi, thấy chúng tôi tới giúp thầy Tằng xem nhà, thầy giáo kia cũng liền muốn vào cùng cho vui. Nhìn ánh mắt kia, hẳn người thầy này đang cười nhạo với tôi cùng Khúc Thiên, có lẽ không phải là chờ chê cười chúng tôi mà đang chờ để chê cười thầy Tằng.

Thầy Tằng mở cửa ra, chúng tôi đi vào, thầy giáo kia cũng dắt con chó đi vào. Chỉ là con chó kia vừa vào cửa đi chưa được hai bước đã quay đầu chạy, thầy giáo kia chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Thầy Tằng nói: “Anh ta cũng thật là… Tâm tư của anh ta còn tưởng chúng ta không biết hay sao?” Nói rồi đóng cửa lại
 
Chương 46-2


Tôi nhìn một lượt quanh ngôi nhà, thật đúng là không thể tin được, bên ngoài cũ kĩ rách nát nhưng bên trong lại trang trí rất đẹp. Nếu không nhìn cảnh quan bên ngoài mà chỉ nhìn bên trong căn nhà, tôi nhất định sẽ cho rằng đây là một ngôi nhà mới.

Sạch sẽ chỉnh tề, còn có phong cách rất hiện đại. Chỉ là khi tôi còn đang đánh giá, Khúc Thiên đã nói nhỏ bên tai tôi: “Ngôi nhà này chắc chắn có đồ vật không sạch sẽ. Lấy la bàn ra xem đi.”

“A? Sao lại thế được? Nhìn gọn gàng sạch sẽ, lại đầy ánh sáng thế này.”

“Chó rất mẫn cảm với chuyện này. Một căn nhà mà chó vừa tiến vào đã quay đầu chạy thì cơ bản không phải là một ngôi nhà tốt. Có lẽ chính là nhà có quỷ. Một số vùng nông thôn khi đi xem nhà luôn dắt cho theo là vì thế.”

Tôi giật mình, nhìn ngôi nhà này không hề giống những ngôi nhà ma chúng tôi từng đến xem. Không phải những ngôi nhà có vấn đề đều sẽ âm u ẩm ướt gì đó sao?

Tôi lấy ra la bàn, bắt đầu đo lường sơn hướng, đồng thời cũng đi khắp các góc nhìn xem có nơi nào có từ trường dị thường không. Có điều tôi một chút cũng không cảm thấy ngôi nhà này sẽ là nhà ma, không hề cảm nhận được cho nên tôi rất thoải mái không hề có áp lực tâm lý lớn. Nhưng khi tôi tới gần chiếc tủ lạnh kia thì thấy kim la bàn bắt đầu chìm xuống.

Điều này chứng tỏ nơi này có sự tham gia của âm linh. Kim la bàn lệch về phía nam hay phía bắc là khác nhau, cũng có ý nghĩa khác nhau. Nhưng kim chìm xuống thì tuyệt đối là có vấn đề.

Tôi nghĩ liệu có phải nhiễu động do tủ lạnh hay không? Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Khúc Thiên đã rút phích điện của tủ lạnh ra.

Vợ thầy Tằng đang bày biện đồ ăn, liền nói: “Tủ lạnh đó là mới mua. Ăn cơm trước rồi hãy xem đi.”

Tủ lạnh rút điện rồi nhưng kim la bàn vẫn chìm xuống. Khúc Thiên nhìn tường phía sau tủ lạnh, vỗ vỗ vào, hỏi: “Thầy Tằng, sau tường này có gì đặc biệt không?”

Thầy Tằng đang bê bát đũa, nói: “Có tường kép, chủ nhà trước nói có làm một két nước ở bên trong, mỗi khi mất nước cũng sẽ dùng được mấy ngày.”

“Như vậy là két nước rất lớn?” Khúc Thiên gõ vào nhiều chỗ trên tường.

Còn tôi khi nghe đến có két nước, lông tơ liền dựng đứng hết lên. Két nước a, lần trước thầy cái két nước kia là đã tìm thấy một thi thể.

Khúc Thiên áp tai vào tường, gõ gõ lên tường, sau khi không thấy phản ứng gì liền nói với tôi: “Dùng đồng tiền gõ vào tường đi.”

Đồng tiền là đồ của anh ấy nhưng anh ấy lại rất ít khi dùng, có lẽ nguyên nhân là do thể chất của anh ấy. Tôi nhận đồng tiền anh ấy đưa, một tay đỡ la bàn, một tay dùng đồng tiền gõ vào tường. Tôi chỉ nhẹ nhàng gõ vào tường vài cái, kim Thiên Trì* bỗng run rẩy dị thường.

*Kim Thiên Trì: La bàn phong thủy có một la bàn nhỏ bằng nước đặt ở giữa, có  một kim chỉ nam nổi lên trên mặt nước, bàn này gọi là Thiên Trì.

Vợ thầy Tằng nhiệt tình tới mời chúng tôi ra ăn cơm trước. Khi đang ăn cơm, Khúc Thiên liền nói tường kia phải phá ra xem một chút. Vừa nghe phải phá tường, vợ thầy Tặng liền không vui, nói: “Vừa mới trang trí lại không lâu. Phá tường xong, đến lúc đó trang trí lại kiểu gì cũng khó coi.”

Thầy Tằng cũng có ý này, nhưng Khúc Thiên vẫn nói: “Nhất định phải phá ra xem. Em nghi ngờ bên trong có cái gì đó hay đồ vật nào đó không sạch sẽ. Hai người không phải nói sau khi đến đây ở vẫn luôn gặp xui xẻo sao? Nếu ở cùng với quỷ, có thể gặp may mới là lạ. Tìm thợ đến đập tường đi.” (Like page facbook.com/sant.gacsach để ủng hộ mình nhé
 
Chương 47


Cuộc sống dường như đã trở lại như trước kia. Thay đổi duy nhất chính là tôi ngủ trên chiếc giường lớn của Khúc Thiên, và Khúc Thiên cũng ngủ ở mé giường bên kia. Nhưng chúng tôi không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, hẳn anh ấy lo lắng tôi lại bị sốt.

Mấy ngày sau, thầy Tằng lại tới tìm chúng tôi. Vẫn là đến thẳng nhà nhờ chúng tôi sang bên ấy, khi đó đã là lúc đêm muộn.

Thân thể Khúc Thiên vẫn ở trên ghế sô pha trong phòng khách, tôi đi mở cửa. Sầm Tổ Hàng đứng ngay sau tôi, khi đó tôi có chút luống cuống, chợt nhớ ra thầy Tằng hẳn chưa nhìn thấy Sầm Tổ Hàng bao giờ.

Tôi nói, có đi thì cũng để ngày mai rồi đi.

Nhưng thầy Tằng lại cứ yêu cầu phải đi ngay bây giờ.

Sầm Tổ Hàng lén nhập lại vào người Khúc Thiên, đi tới nói: “Đi thì đi, tới đó xem sao.”

Thay quần áo, khi ra cửa mới nhìn thấy vợ thầy Tằng đang đứng ở cầu thang, rõ ràng là đã khóc.

Từ bên này đến nhà mới của thầy Tằng cũng phải vài phút. Trong vài phút này, vợ thầy Tằng nói cho chúng tôi điều kì lạ xảy ra trong nhà. Cô nói cả hai người đều có chung một giấc mơ. Trong mơ có một đứa bé hỏi bọn họ, chủ nhân của nó đâu, có phải là không cần nó nữa không? Mấy ngày hôm nay đều là như thế, nhưng đêm nay vợ thầy Tằng khi vào WC liền nghe được một tiếng nói mơ hồ, nói “Nơi này đã có ta, ta không cần có thêm bạn nhỏ nào nữa được sinh ra.”

Vợ thầy Tằng vừa mới kiểm tra biết được mình có thai, những lời này khiến cô hiểu ra, cả đêm nói với thầy Tằng, rằng muốn tới tìm chúng tôi.

Đi đến căn nhà mới của bọn họ, vào ban đêm nơi này cũng không có gì là kỳ quái. Khúc Thiên đi thẳng tới trước tủ lạnh, rút phích cắm, lại hỏi: “Có thứ gì không? Búa hay gì đó?”

Thầy Tằng nghĩ nghĩ, mới đi lấy một cái búa nhỏ. Một gia đình mới kết hôn cũng không mong đợi có vật gì tốt hơn được. Nhưng cái búa kia có lẽ là quá nhỏ, chỉ là cái búa dùng để sửa chữa bàn ghế mà thôi.

Khúc Thiên vẫn nhận lấy cái búa, cùng thầy Tằng dịch chuyển tủ lạnh ra chỗ khác.

Vợ thầy Tằng đứng bên cạnh lo lắng nói: “Sẽ không đập hỏng tường khiến tường sập xuống chứ?”

Khúc Thiên nói: “Bên trong là rỗng, lại không phải là cột chịu lực, không sụp được. Hơn nữa đây chỉ là tường đơn.”

Tường đơn? Trước kia nhà của tôi đã cải tạo lại, cho nên tôi biết tường đơn là cái gì. Rất nhiều nhà, đặc biệt là nhà cũ giống như nhà tôi vậy, là dùng gạch nung, lúc ấy còn chưa có gạch ống. Tường nhà được chia thành tường chịu lực và tường không chịu lực. Tường không chịu lực có thể đập bỏ, một số gia đình cải tạo lại các phòng chính là đem đập bỏ tường không chịu lực này để làm tủ âm tường. Nói tóm lại, tường đơn chỉ dùng để chia không gian, do đó tường đơn chỉ được xây bằng một hàng gạch, rất mỏng, không chịu được va đập mạnh.

Khúc Thiên cầm búa đập vài cái lên tường, lớp vữa trên mặt tường rơi xuống. Tôi nhỏ giọng nói: “Tiếng động lớn như vậy, hàng xóm sẽ có ý kiến.”

Nhưng bọn họ đều không để ý tới tôi. Chỉ là tường đơn, vài phút sau Khúc Thiên đã đập được một đống gạch. Thật đúng là tường đơn, hơn nữa lại là tường đơn dựng thẳng, so với tường đạo cụ khi đóng phim thì chỉ rắn chắc hơn một chút mà thôi, có khi dùng sức đấm cũng có thể đánh đổ.

Khi hai người đàn ông đang bận rộn, vợ thầy Từng lo lắng nắm lấy tay tôi: “Liệu bên trong có thật sự có cái gì không? Có thể khiến bảo bảo của cô tổn thương không?” Phụ nữ trong hoàn cảnh này đều sẽ lo lắng cho bảo bảo.

Tường kia đã bị đục một cái lỗ cao chừng một mét, Khúc Thiên bảo thầy Tằng cầm đèn pin tới, anh ấy sẽ vào xem. Cầm lấy đèn pin, Khúc Thiên khom lưng đi vào. Tuy rằng tôi biết Khúc Thiên không có gì phải sợ nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng. Tôi cũng nắm chặt lấy tay vợ thầy Tặng, cắn môi, bất an.

‘Tách’ một tiếng, bên trong sáng choang, bên trong đó vậy mà lại có bóng đèn! Như vậy trong đó tuyệt đối không phải để két nước. Thầy Tằng cũng giật mình, chui đầu đi vào.

Khúc Thiên nói: “Đừng vào, đi ra rồi nói.”

Nhìn cũng biết, từ bên ngoài thì thấy không gian nơi đó cũng chỉ đủ cho một người.

Nhưng một nơi nhỏ như vậy sao lại vẫn lắp thêm bóng đèn?

Khúc Thiên đi ra, nói: “Bên trong có đèn, có một bàn thờ, trên bàn thờ có búp bê, không thấy lư hương nhưng có thể thấy dấu vết của ba nén hương. Hẳn chỗ này để nuôi tiểu quỷ. Cụ thể là dạng tiểu quỷ gì, em còn chưa biết được, có điều nếu là người nuôi, bọn họ chuyển nhà lại bịt kín nơi này lại, thậm chí không mang tiểu quỷ đi. Như vậy rất khả nghi.”

“Tiểu quỷ?” Vợ thầy Tằng sợ tới mức há mồm thở dốc, thầy Tằng cũng không còn bình tĩnh. “Khúc Thiên à, vậy em hãy nghĩ biện pháp giúp thầy đi.”

“Chuyển nhà đi. Nhà ma không thể ở, hơn nữa lại còn có thai phụ. Tiểu quỷ rất đố kỵ, chuyển nhà đi.”

Vợ thầy Tằng thật sự đã phát khóc: “Nhưng nhà này vừa mới mua, cũng vừa mới sửa lại. Tiền còn chưa thanh toán hết, chúng tôi đâu còn tiền để chuyển nhà.”

“Đúng vậy, Khúc Thiên, em xem có cách gì không?”
 
Chương 47-2


“Loại nhà ma này, cho dù muốn siêu độ đuổi đi, thậm chí có thể khiến nó hồn phi phách tán nhưng vận thế của ngôi nhà hỏng rồi. Cho dù có thể tạm thời đánh tan âm khí nơi này nhưng về sau nó vẫn thu hút vài thứ. Nếu thật sự muốn ở thì phải làm một loạt pháp sự, sau đó cứ cách vài năm lại phải làm pháp sự một lần.”

Thầy Tằng cùng vợ đều im lặng. Loại chuyện này, người bình thường gặp một lần trong đời đã thấy đủ phiền toái, vậy mà đây cứ mấy năm phải làm một lần.

Khúc Thiên thấy bọn họ không trả lời liền đẩy tủ lạnh chắn trước lỗ hổng kia, nói: “Kim loại khiến tiểu quỷ không thể mở ra được. Trước tiên hai người cứ ngủ đi, ngày mai gọi người đến xem.”

Đêm đó, thầy Tằng cùng vợ cũng không ngủ ở nhà mà đi lên lầu trên ở nhờ nhà đồng nghiệp. Khi từ tiểu khu này đi về, tôi nhìn điện thoại thì đã hơn hai người đêm.

Ban đêm rất lạnh, tôi còn chưa kịp rụt cổ thì quần áo trên người Khúc Thiên đều đã khoác lên người tôi. Không phải anh ấy đã nói anh ấy không cảm nhận được nhiệt độ sao? Sao lại biết tôi cảm thấy lạnh?

Tôi quay sang mỉm cười với anh ấy: “Cảm ơn. Anh tính sẽ gọi Linh Tử tới đây sao?”

“Ừ, việc này anh không thể trực tiếp ra mặt. Chuyện lớn sẽ khiến ba mẹ Khúc Thiên nghi ngờ, như vậy cũng sẽ khiến em bị chỉ trích nhiều thêm. Còn em tuy rằng đang giả là họ Sầm nhưng nếu để em làm thì cũng chưa làm được gì, cho nên gọi cho Linh Tử tới làm. Loại chuyện này cậu ta vẫn có thể xử lý được.”

Tôi gật gật đầu. Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên Khúc Thiên nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra phía sau anh ấy. Mắt anh ấy chăm chú nhìn vào một bóng người nhanh chóng biến mất nơi góc phố đối diện. Tốc độ của bóng người kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là tốc của người bình thường.

Tôi kinh hoảng nhìn Khúc Thiên. Khúc Thiên không có ý muốn đuổi theo, nói: “Đi thôi, về nhà.”

“Đó là ai?” Anh ấy kéo tôi đi rất nhanh, tôi nhỏ giọng hoi.

“Ngụy Hoa!”

“Ngụy Hoa?! Theo dõi chúng ta?”

“Hẳn là thế.”

“Không phải hắn ta đi theo dõi chị em Linh Tử Kim Tử hay sao?”

“Theo dõi Kim Tử là người giấy, đích thân Ngụy Hoa tới theo dõi chúng ta. Lần trước Lương Canh thỉnh người tới xem phong thủy, cố tình thỉnh người mà Kim Tử bọn họ quen biết. Bọn Kim Tử đi theo, Lương Canh không nói gì mà còn cho chúng ta tìm được gia phả Sầm gia. Sau đó Linh Tử bảo chúng ta phải cẩn thận. Bởi vì Lương Canh biết chuyện trước kia, thậm chí có lẽ còn có trợ giúp chuyện đó. Ông ta thấy Kim Tử Linh Tử ở đó vì sao lại không hề đề phòng? Rất rõ ràng là ông ta cố ý nhả gia phả cho chúng ta, để chúng ta nhặt được. Mà hiện tại người cầm gia phả là anh, Ngụy Hoa đương nhiên sẽ tới theo dõi anh.”

Chuyện trước kia rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, tôi không rõ lắm. Liên lụy nhiều người như vậy, còn khiến Sầm Tổ Hàng không ngại gặp nguy hiểm mà điều tra chuyện này.

Quay về căn nhà chúng tôi ở, Khúc Thiên đi xem xét một lượt quanh nhà, sau đó nói: “Mấy ngày này em chú ý một chút, anh sợ Ngụy Hoa sẽ ra tay. Cái này em cầm đi, phải mang ở trên người, luôn mang theo. Ngoại trừ lúc tắm ra thì lúc nào cũng đừng bỏ.”

Anh ấy vừa đưa tay lăng không vẽ bùa vừa nói, sau đó đem lá bùa gấp lại hình tam giác rồi đưa cho tôi.

Tôi thắc mắc: “Là cái gì?”

“Bùa bình an.”

Nếu đối phương là Ngụy Hoa, bùa bình an có tác dụng sao? Tôi không có ngu, chẳng lẽ không đoán được sao? Cái này hẳn chính là bùa phân hồn lần trước anh ấy đã từng đưa tôi.
 
Chương 48


Trong mắt Ngụy Hoa bọn họ, Sầm Tổ Hàng chỉ là Khúc Thiên, như vậy bọn chúng nhất định sẽ cho rằng người cầm gia phả sẽ là Sầm Khả Nhân, là tôi. Đây không phải chứng minh tôi sẽ nguy hiểm hơn so với Khúc Thiên sao? Chẳng trách anh ấy lại đưa tôi bùa này.

Tôi cũng không khách khí, nhận lấy lá bùa.

Tôi suy đoán chính xác, sau buổi tối chúng tôi thấy Ngụy Hoa theo dõi chúng tôi kia, không đến mấy ngày sau Lương Canh đến trường học tìm tôi.

Vẫn là thông qua giáo viên của tôi, gọi điện thoại bảo tôi tới văn phòng khoa. Ngay từ đầu thầy giáo tôi cũng không nói rõ là có chuyện gì. Tôi còn tưởng tôi làm gì sai phải đến giải trình, khiến tôi lo lắng đi ngay lập tức.

Thấp thỏm tới văn phòng, tôi gõ cửa cho đúng phép lịch sự rồi đẩy cửa đi vào, nói: “Chào thầy, em là Vương Khả Nhân ban xxx.”

Ngẩng đầu lên thì thấy Lương Canh đang mỉm cười gật đầu với tôi. Lương Canh à! Ông ta ngồi trên sô pha da màu đen ở trong văn phòng, tư thái như chủ nhà, ngay cả thầy chủ nhiệm khoa cũng có chút khúm núm, cúi đầu khom lưng.

Trong lòng tôi lập tức phát ra tín hiệu nguy hiểm. Người này tuyệt đối tới không có ý tôi, tôi phải cẩn thận ứng phó. Đồng thời tay của tôi cũng không tự chủ được mà sờ tới cái túi nhỏ may bằng chỉ đỏ đeo ở ngực, nơi đó để lá bùa Sầm Tổ Hàng cho tôi.

Chủ nhiệm Hệ giới thiệu: “Vương Khả Nhân, đây là cục trưởng XXX, ông ấy nói có việc riêng muốn tìm em, vậy mọi người cứ nói chuyện đi.”

Chủ nhiệm Hệ vừa đi khỏi, tôi liền âm thầm thở hắt ra, hiện tại muốn ứng phó với Lương Canh thì nhất định phải cẩn thận, không thể khiến chuyện của bọn Tổ Hàng cùng Linh Tử bị hỏng.

Lương Canh chỉ chỉ vào sô pha bên cạnh, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tôi ‘chào chú’ một câu rồi ngồi xuống, gượng cười nhìn Lương Canh.

Lương Canh nói: “Vương… Khả Nhân đúng không? Chú nghe nói, cháu vốn dĩ họ Sầm, sau mới lấy họ Vương theo cha nuôi.”

“Dạ, phải.” Tôi đáp.

Tôi cũng không tin, người có chức vị như hắn ta, nếu muốn tra hộ tịch của một người mà tra lại không được. Tôi thấy hơn phân nửa ý đồ của hắn chính là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một cái. Tôi chính là thuộc ‘thà giết nhầm’.

“Sầm gia à, vợ của chú cũng họ Sầm. Chỉ là mấy năm trước vợ của chú chết bệnh rồi. Trước kia Sầm gia là danh môn vọng tộc, trong giới phong thủy, ở nước ta thì Sầm gia cũng là số một số hai.”

“Vâng, có điều cháu không rành.”

“Không cần phải khiêm tốn như vậy. Không phải ông Chung lần trước cũng quen biết cháu sao? Ông Chung thực sự có tài, nếu không ông ấy cũng sẽ không đến chỗ chúng ta. Chú thấy ông ấy rất nể mặt mũi cháu.”

“Ha ha.” Tôi cười gượng gạo, có lẽ ông Chung kia là nể mặt mũi của Sầm Tổ Hàng.

Lương Canh cũng cười cười theo, rốt cuộc cũng nói ra mục đích lần tới này: “Chú có một đồng nghiệp, mấy năm trước mua nhà để kết hôn. Căn nhà đó bọn họ cũng tìm một thầy phong thủy dưới quê xem qua, nhưng sau khi vào ở thì nhà bọn họ lại có nhiều chuyện xảy ra. Ở một năm, vợ cậu ta sinh non hai lần, mẹ cậu ta trước kia rất khỏe mạnh, đến ở với cậu ta thì lại sinh bệnh chết. Cháu nói xem có phải ngôi nhà đó có điểm gì lạ?”

“Ách… Không thấy thực tế thì cháu cũng không biết.”

“Vậy thế này đi, coi như chú mời cháu, cuối tuần đến xem nhà giúp cậu ta một chút. Bao lì xì gì đó chắc chắn không thể thiếu rồi.”

Trong lòng tôi có chút lo lắng, đây là… Hồng Môn yến? Hay là chỉ tới để tìm hiểu hư thật? Tóm lại không phải là chuyện tốt. “Cuối tuần cháu phải hoàn thành tác phẩm, chú cứ nhờ ông Chung đi thôi. Cháu thấy ông rất sẵn lòng.”

“Nhờ cháu, chúng ta đều là người Sầm gia. Hơn nữa người Sầm gia xem chú sẽ thấy yên tâm.”

Ông yên tâm, tôi không yên tâm được! Nếu Lương Canh muốn giết chúng tôi, ở trong nhà đó an bài một quỷ lợi hại, chúng tôi không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Mang theo tâm sự này, tôi không còn tâm trí nào quay lại phong tranh, liền đi thẳng về nhà. Khúc Thiên không ở nhà, tôi ngồi thừ người đợi tới giờ cơm tối.

Khúc Thiên về nhà nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút, hỏi tôi ăn cơm chưa? Thời gian này còn ngồi ở nhà rất rõ ràng là chưa ăn.

Cho nên hai chúng tôi bèn đi ra ngoài ăn.

Ở quán ăn ven đường, tôi cười nói: “Khúc Thiên trước kia tuyệt đối không ăn uống gì ở các quán ven đường.”

Vừa mới dứt lời, trên mặt Khúc Thiên lộ vẻ khó coi, tức giận nói: “Anh không để ý như cậu ta.”

Biết anh ấy không vui, tôi nhanh chóng đổi đề tài, đem chuyện Lương Canh hôm nay tìm tôi nói ra một lần. Sầm Tổ Hàng cũng suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Đi xem đi, cần phải biết bọn chúng muốn làm gì. Ngay cả khiêu chiến cũng không dám đi ứng phó, như vậy về sau chúng ta sẽ càng thêm bị động.”
 
Chương 48-2


Sáng sớm cuối tuần, tôi và Khúc Thiên đi tới nhà theo địa chỉ của Lương Canh đưa. Khi xuống xe, tôi bất nhã ngáp một cái to. Ngáp còn chưa xong, Khúc Thiên đã xoa xoa đầu tôi: “Đêm qua sao không ngủ một chút đi?”

“A? Sao anh lại biết?” Hỏi xong tôi liền thấy minh ngu ngốc. Buổi tối tôi cùng anh ấy chung chăn gối, tuy rằng ở giữa còn cách nhau một khoảng, nhưng khi tối tôi trằn trọc xoay người, chắc chắn anh ấy cũng có thể cảm nhận được. Hơn nữa cho tới bây giờ tôi còn chưa xác định được, khi anh ấy là Sầm Tổ Hàng, liệu buổi tối có ngủ hay không.

Anh ấy không trả lời, đi thẳng lên lầu theo địa chỉ.

Tầng 12, căn hộ ba phòng hai ban công. Mở cửa cho chúng tôi là nữ chủ nhân căn nhà, một giáo viên mầm non dịu hiền. Chồng của cô ấy nghe được tiếng của chúng tôi, cũng nhanh chóng từ trong thư phòng ra.

Mọi người cùng ngồi xuống nói về tình hình. Căn hộ này rõ ràng đã từng được xem phong thủy, vì cái gì mà còn xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nam chủ nhân căn hộ còn cố ý nói: “Nhìn khối đá trên ban công kìa, đó là để phòng tiêm giác sát, tôi đã cố ý mua đặt ở đó, sao lại còn xảy ra chuyện?”

Nữ chủ nhân đi nấu cơm, chúng tôi bắt đầu đo đạc. Đi khắp toàn bộ căn hộ, tôi cảm thấy căn hộ này rất tốt. Vuông vức. Cửa sổ đặt cũng rất thích hợp. Ngoại trừ ban công có tiêm giác sát thì không phạm phải điều gì. Nhà cũng mới ở chưa được mấy năm, điện nước gì đó cũng rất tốt. Hơn nữa nữ chủ nhân là giáo viên mầm non, trong công việc được nghỉ ngơi tương đối nhiều, cũng ưa sạch sẽ, các góc trong nhà đều tương đối sạch sẽ.

Kỳ thật những nhà có phong thủy không tốt đều có một điểm giống nhau, đó là trong nhà tương đối lộn xộn, đồ vật chồng chất, thậm chí trên giường còn để đầy đồ linh tinh. Những điều này đều không tốt.

Tôi nhìn không ra căn hộ này có điều gì khác thường. Khúc Thiên lấy điện thoại ra đo các cung vị, cũng có chút vấn đề về cung vị nhưng đều đã dùng biện pháp ngũ hành hóa giải, rõ ràng đã được làm phong thủy cẩn thận.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

“Song tinh đáo tọa, cách cùng này vượng người lớn.”

“Nhưng nhà bọn họ đã sinh non hai đứa trẻ, đã chết một người già.”

“Kiểm tra cung vị cấn, đoái một chút.”

Nhân lúc đi rửa tay ăn cơm, tôi xem lại một chút vị trí Đông Bắc và chính Tây nhà bọn họ, không có vấn đề gì. Thông gió rất tốt, sạch sẽ ngăn nắp, còn có ánh mặt trời chiếu vào.

Khi ăn cơm, mọi người cùng nhau tâm sự. Nói đến chuyện đứa bé sinh non, nói đến bà mẹ bị chết già, sau đó lại nói tới thầy phong thủy dưới quê đã xem cho nhà bọn họ. Cuối cùng nói đến Lương Canh.

Nam chủ nhân ngôi nhà nói: “Cục trưởng Lương thật là người tốt. Nhà của chúng tôi có vấn đề lại mời thầy phong thủy giúp chúng tôi. Nghe nói hai người là hậu nhân của một gia tộc phong thủy trước đây rất nổi anh. Họ gì nhỉ? Cục trưởng Lương nói, tôi cũng chưa nhớ kỹ.”

“Khúc Thiên trả lời: “Họ Sầm.”

“A, đúng đúng, là họ Sầm.”

Khúc Thiên nói tiếp: “Căn hộ này của anh, trạch mệnh không tồi, song tinh đáo tọa.” Đột nhiên anh ấy tạm dừng một chút, hỏi: “Anh vào ở từ khi nào? Có nhờ người xem ngày nhập trạch không?”

h thầy phong thủy kia xem ngày cho chúng tôi luôn.”

Khúc Thiên nhăn mặt lại: “Nhà anh có nói điều gì không tôn kính với thầy phong thủy kia không?”

Hai vợ chồng họ nhìn nhau, nữ chủ nhân mới do dự nói: “Sau khi trang trí xong, mẹ tôi tới xem nhà, vẫn luôn lẩm bẩm nói xem phong thủy gì mà mất tới tám ngàn, lại là thầy phong thủy ở quê, nói dân quê chỉ biết xem nhà đất, sẽ không biết xem nhà lầu gì đó. Cái này… có tính không?”

Khúc Thiên bấm tay tính toán. Trước kia khi chưa biết gì, tôi cảm thấy những người bấm tay tính toán đều như thần kinh, sau tôi học mới biết được, là người ta đem ngón tay trở thành cửu cung, hoặc đem mười hai địa chi an bài trên các đốt ngón tay, như vậy xem ngày hay tính nông lịch gì đó đều tiện rất nhiều.
 
Chương 49


Khúc Thiên nói: “Là chọn  ngày không đúng. Ông ta chọn ngày không hợp với hướng nhà. Hãy cho tôi biết sinh thần bát tự của hai người, cả của mẹ anh nữa.”

Vừa nghe được nguyên nhân, nam chủ nhân cẩn thận nói bát tự, còn nói bát tự của mẹ mình không rõ lắm, chỉ biết cầm tinh.

“Biết năm sinh là đủ rồi.” Khúc Thiên tính rất nhanh, trình độ tôi bây giờ vẫn phải viết ra giấy mới có thể thấy được. Khúc Thiên thấy tôi có bộ dáng mơ hồ, mỉm cười với tôi, lấy ra giấy bút viết mười hai địa chi, sau đó đánh dấu vào cầm tinh của bọn họ, còn cả hướng cung vị của phòng cũng đánh dấu.

Như vậy tôi có thể thấy được rõ ràng. Ngày nhập trạch cùng với bà lão và nữ chủ nhân là tương xung. Không chỉ có như vậy, cũng là tương xung với cung vị của nhà. 

Khúc Thiên nói: “Ông ta làm phong thủy cho ngôi nhà rất tốt, chính là giống như cho ngôi nhà này một thân thể khỏe mạnh vậy. Còn ngày nhập trạch lại tương đương với thời gian ngôi nhà được sinh ra, chính là bát tự của nhà. Bát tự này ông ta lại chọn xung với bát tự của mọi người. Như vậy dù phong thủy có tốt, nhà này cùng mọi người không hợp thì cũng sẽ có thương tổn.”

Tôi ở bên cạnh gật gật đầu học hỏi. Còn bên kia, hai vợ chồng đã không còn chú ý đến cơm canh, cũng không chú ý tới còn có khách ở đây mà bắt đầu cự cãi.

Nam chủ nhân nói, đều là mẹ nữ chủ nhân đắc tội người ta.

Nữ chủ nhân nói, đều là nam chủ nhân mời ông thầy địa lý quá nhỏ mọn.

Khúc Thiên không nói gì, bảo tôi ăn nhiều một chút. Chờ bọn họ ồn ào với nhau một hồi, rốt cuộc nghĩ tới điều gì, mới quay sang tôi cùng Khúc Thiên, hỏi có phương pháp hóa giải hay không.

“Đứa trẻ đã sinh ra, hai người có nghĩ nhét nó trở lại để sinh thêm một lần nữa không? Chuyển nhà đi.”

Sau đó hai người kia tiếp tục cãi nhau. Mãi cho đến khi chúng tôi cơm no, nói phải về nhà thì bọn họ mới đứng dậy tiễn chúng tôi.

Khi lên xe, tôi còn nói thầm: “Thầy địa lý kia sao lại đi hại người?”

Khúc Thiên vừa khởi động xe vừa nói: “Thầy địa lý ở thôn quê năng lực xử lý không cao, nhưng bọn họ xem mồ mả hay tính ngày giờ gì đó thì tuyệt đối không kém Sầm gia, thậm chí còn lợi hại hơn cả Sầm gia.”

“Giống như Linh Tử, cậu ta cũng xuất thân nông thôn. Cậu ta tính ngày giờ gì đó chắc chắn lợi hại hơn anh. Thầy phong thủy không thể đắc tội, thầy địa lý cũng không thể đắc tội.”

Ách… Linh Tử Kim Tử là không thể đắc tội. Cảm giác bây giờ hai chị em bọn họ giống như bạn bè của tôi, cũng không có cảm giác phải e dè gì.

Khúc Thiên tiếp tục nói: “Ở nông thôn, khi nhập trạch nhà mới đều mời khách ở nhà mới, còn sẽ gọi tới rất nhiều gia đình có trẻ nhỏ. Nhiều người như vậy, đặc biệt là trẻ con tới nhiều, để trẻ con chạy nhảy quanh nhà thì có thể nhanh chóng khiến mảnh đất đó có vượng khí. Nhưng ở thành thị, rất nhiều gia đình khi nhập trạch nhà mới không hề mời khách, dù có mời khách cũng lo lắng nhà mới bị bẩn nên mở tiệc ở nhà hàng. Lại có thêm quy củ, trẻ con tới nhà mới không thể chạy nhảy nghịch ngợm, thậm chí có nhà còn đóng cửa các phòng, chỉ để khách ngồi ở phòng khách. Như vậy thì dù nhà có phong thủy tốt cũng không khiến vận thế dậy nổi.”

“Đúng vậy, nhà em khi dọn tới ngôi nhà nhỏ kia, em nhớ lúc ấy em mới học lớp 1. Trong trí nhớ của em thì cả nhà chỉ ngồi ăn một bữa thôi, cũng không mời khách nào cả.”

“Thảo nào cửa hàng nhà em vắng vẻ như vậy.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Khúc Thiên! À không, Sầm Tổ Hàng! Đó là bởi vì anh ở nhà em mấy năm khiến phong thủy nhà em bị hỏng hết còn gì.”
 
Chương 49-2


Sầm Tổ Hàng chỉ cười cười, tôi thở phì phì rồi quay đầu đi. Xe chạy bon bon trên đường, một hồi lâu Sầm Tổ hàng mới nói: “Đổi cách gọi anh đi. Gọi cả họ lẫn tên không quen.”

Tôi sửng sốt một chút, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ấy. Chỉ là tôi vẫn không có phản ứng lại. Trước kia tôi và Khúc Thiên cũng không phải quá quen thuộc, cùng Sẩm Tổ Hàng lại càng không thân. Nhưng quãng thời gian này gặp mặt tương đối nhiều… dường như trong khoảng thời gian này cũng tương đối thân mật hơn. Nhưng bảo tôi đổi cách xưng hô, thật có chút… ừ… chưa quen lắm. Trước kia tôi chưa từng gọi tên thân mật với ai. Ở trường tôi, những nữ sinh ở khoa nhạc và múa đều có dáng người rất đẹp, mặt lại xinh, nam sinh trong trường tương đối ít, cho nên bọn họ đều tìm tới khoa múa khoa nhạc để kiếm bạn gái. Nữ sinh khoa mỹ thuật chúng tôi cơ bản là không ai để ý.

Ở trong trường, nhìn các đôi gọi nhau ‘bảo bối’ ‘chồng yêu’ trước mặt mọi  người, tôi đều cảm thấy ghê tởm.

Chúng tôi còn chưa về đến nhà thì nhận được điện thoại của Linh Tử gọi tới. Cậu ta nói hiện tại đang ở nhà thầy Từng xử lý chuyện tiểu quỷ, bởi vì ở rất gần, hỏi bọn tôi có muốn qua ăn cơm cùng không. Chuyện này coi như chúng tôi cũng góp phần, Khúc Thiên liền đồng ý.

Thầy Từng vẫn không định bán căn hộ đi, tính trước mắt cứ làm pháp sự, ở thêm mấy năm rồi lại tính. Còn vợ thầy Từng vẫn không thấy thoải mái lắm. Tuy rằng như vậy nhưng khi chúng tôi đến thì cô cũng nồng nhiệt chiêu đãi.

Khi chúng tôi tới đó, Linh Tử đã xử lý xong, trong nhà tràn ngập mùi hương khói. Trên bàn cơm, Linh Tử nói rất nhiều về những việc phải chú ý khi ở căn nhà này. Ban thờ chắc chắn là phải có, mà đặt ban thờ cũng phải chọn ngày để đặt. Trong nhà mùng một ngày rằm đều phải cúng lễ.

Nói tới chọn ngày, tôi lập tức nghĩ đến lời Khúc Thiên đã nói, trình độ chọn ngày của Linh Tử còn cao hơn cả Sầm Tổ Hàng.

Ăn cơm xong, chúng tôi và Linh Tử cùng xuống lầu. Xuống tới dưới lầu, khi định lên xe thì Linh Tử đột nhiên gọi: “Này, Sầm Tổ Hàng! Thứ sáu này lão Chung làm đại thọ 60. Anh cũng cùng đi đi. Rốt cuộc cũng coi như là… người nhà!”

Sầm Tổ Hàng gật đầu đồng ý. Sau khi lên xe, tôi hỏi anh ấy lão Chung là ai. Anh ấy nói: “Là con rể thứ hai của Sầm Tổ Dược, chuyên giúp một ít kẻ có tiền muốn phát tài hơn. Trong ngũ tệ tam khuyết* thì phải nhận ‘cô’, hiện tại hắn chỉ có một mình. Không có chuyện gì thì thứ sáu đi cùng đi, hẳn Kim Tử cũng về.” (*ngũ tệ tam khuyết: hình phạt cho các thầy phong thủy tiết lộ quá nhiều thiên cơ, bao gồm “quan, quả, cô, độc, tàn”)

Tôi gật đầu đồng ý. Kim Tử có đi thì tôi coi như cũng có bạn.

Vào buổi tối, Lương Canh gọi điện thoại tới cho tôi, khen tôi thật tài giỏi, rất nhiều người xem nhà kia nhưng không tìm ra nguyên nhân, vậy mà tôi nhanh chóng như vậy đã tìm được nguyên nhân.

Kỳ thật đều là Sầm Tổ Hàng làm. Tôi mặc áo ngủ nằm trên giường, tay cầm một số cuốn sách về phong thủy loại cơ bản lấy từ nhà tôi, không chú ý tới Sầm Tổ Hàng đang ngồi ở trên giường.

Anh ấy chỉ ngồi dựa vào thành, mắt nhắm lại như đang chợp mắt.

Trong lúc vô tình nhìn về phía anh ấy, mới cảm thấy Sầm Tổ Hàng này so với Khúc Thiên lại càng đẹp trai hơn. Phải nói là anh ấy và Khúc Thiên có vẻ đẹp khác nhau, Khúc Thiên thì tương đối sáng láng còn Sầm Tổ Hàng lại có vẻ thành thục.

Sầm Tổ Hàng đột nhiên mở mắt, nhìn tôi hỏi: “Ngắm đủ chưa?”

“Ách… Nhìn một chút cũng không cho. Em còn chưa từng nghiêm túc nhìn bộ dáng của anh, sau này nếu có đánh nhau, ai là anh ai không phải e rằng em cũng không biết.”

Anh ấy tiếp tục nhắm hai mắt lại.

Tôi do dự không biết có nên nói với anh ấy hay không. Là khi anh ấy trong bộ dáng của Khúc Thiên thì nói rất nhiều, khi là Sầm Tổ Hàng lại rất ít nói. Có điều nhìn anh ấy như vậy, tôi không nhịn được ý muốn nói chuyện với anh ấy. Chỉ là tôi nói mà không hề nghĩ trước: “Sau này em gọi anh là gì thì được? Không phải anh nói gọi cả tên lẫn họ không hay sao?”

“Tùy em.”

Câu ‘tùy em’ này khiến tôi khó xử. “Bảo bối” “chồng” gì gì đó tôi nói không được. “Từ nay về sau em gọi anh là Tổ Hàng đi.”

Anh ấy mở mắt, nhích lại gần. Tôi theo bản năng lui về phía sau một ít, anh ấy liền đưa tay đỡ lấy gáy tôi, mạnh mẽ giữ lấy: “Sau này mặc kệ anh có phải ở trên người Khúc Thiên hay không, chỉ cần không có người ngoài thì gọi anh là Tổ Hàng. Anh không muốn trở thành cậu ta.”

Ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể cảm giác được hơi lạnh từ anh ấy đang thấm vào làn da tôi. Tôi gật gật đầu.

Cảm nhận môi anh ấy hạ xuống. Không phải là lần đầu tiên thân mật, tôi cũng không làm ra vẻ chờ đợi anh ấy thân mật. Chỉ là khi môi anh ấy chạm vào môi tôi thì trong nháy mắt liền ngừng lại. Sau đó khẽ cứng đờ, kéo ra khoảng cách giữa hai người, đau khổ cười nói: “Có người mỗi buổi tối cùng quỷ triền miên, ngoại trừ thể chất yếu đi một chút, chỉ cần phơi nắng, uống đúng thuốc bổ là tốt. Còn em, nếu mai lại phát sốt, ba em sẽ lại mắng anh.”

Ngón cái của anh ấy cọ qua môi tôi, sau đó buông tôi ra rồi về lại vị trí lúc trước, giữa chúng tôi lại lần nữa cách nhau hơn nửa giường.

Tâm tôi trầm xuống, tôi không lừa được chính mình. Vừa rồi lòng tôi chờ mong anh ấy hôn, hơn nữa cũng rất tự nhiên muốn tiếp nhận.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
 
Chương 50


Vào thứ sáu, Đàm Thiến gọi cho tôi bảo tôi tới nhà cô ấy một chuyến. Tôi nói thẳng là có tiệc rượu, phải đi theo Khúc Thiên đi Lân Trấn.

Khi xe ra ngoại ô, đợi một chút, rất nhanh liền có hai chiếc xe của Kim Tử bọn họ đi tới. Tôi không nghĩ sẽ có nhiều người đi như vậy. Xe Kim Tử đi trước dẫn đường, vài chục phút sau đã đến Lân Trấn. Lân Trấn là một thị trấn nhỏ ở huyện thuộc thành phố chúng tôi.

Ba chiếc xe dừng trước một tòa nhà nhỏ. Tòa nhà này đã cũ xưa rách nát, nhìn qua có thể thấy đã được xây từ rất lâu. Trước mặt tòa nhà còn treo một thẻ bài Trung y nhưng đã bị dãi nắng dầm mưa mà hình dáng không còn rõ ràng.

Mọi người đều xuống xe. Tôi mới thấy được, lần này tới có Kim Tử, Linh Tử, còn có cả chồng của Kim Tử, có thêm một người hình như là bạn cùng phòng của Linh Tử. Lần trước khi đi gặp Linh Tử có thấy bọn họ ở cùng nhau.

Kim Tử gõ cửa trông rất quen thuộc, mở cửa là một ông già, hẳn chính là lão Chung. Lão Chung trông rất già, phía sau ông ta còn có một con chó đen. Nhưng con chó đen kia giống như không hề hoan nghênh chúng tôi, nó quay về phía Kim Tử Linh Tử sủa loạn. Lão Chung quát con chó vào nhà, cười nói: “Các cháu còn nhớ sao!”

“Nhớ chứ! Nhớ chứ!” Linh Tử vẫy vẫy tay, “Đi, lên xe. Đã đặt tiệc ở Phúc Hương Lâu rồi. Lão Chung, hôm nay ông uống say cháu sẽ đỡ ông lên giường, trông ông cho tới ngày mai tỉnh rượu.”

Nói rồi cậu ta liền lôi kéo lão Chung lên xe.

Lão Chung cũng không cự tuyệt, cười tủm tỉm đóng cửa đi theo. Chỉ là khi ánh mắt ông ấy nhìn thấy chúng tôi, khẽ khựng lại một chút, cẩn thận hỏi: “Hai người này là…”

“Tới tiệc kính rượu sẽ giới thiệu.” Linh Tử đỡ lão Chung lên xe, sau đó chúng tôi đi tới Phúc Hương Lâu.

Tôi cảm thấy Phúc Hương Lâu này hẳn là nhà hàng tốt nhất trong thị trấn. Rất rõ ràng là đã đặt bàn trước, khi chúng tôi đến trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Tất cả có bảy người, thêm một con chó. Mọi người cùng nâng chén, chúc lão Chung trường thọ gì đó.

Ăn chút đồ ăn, Linh Tử liền chúc rượu lão Chung.

Có thể thấy được cả bốn bọn họ với lão Chung đều rất thân thiết, ngay cả chị Kim Tủ cũng có thể bám vào bả vai lão Chung, cùng nâng chén với ông ấy. Rốt cuộc cũng đến lượt chúng tôi. Khúc Thiên nâng chén rượu lên, cung kinh đưa tới trước mặt lão Chung. Khi lão Chung nhận chén rượu, tôi mới nhìn thấy một bên tay ông ấy chỉ có ba ngón tay. Nhìn vết thương thì đã rất cũ, cũng không biết là bị làm sao.

Linh Tử vừa định nói thì Khúc Thiên đã nói trước: “Tôi là Sầm Tổ Hàng, là anh em với Sầm Tổ Dược.”

Lão Chung đang nhận chén rượu liền ngẩn người. Kim Tử ở bên cạnh nói: “Nói chuyện này làm gì? Tới đây là để ăn, uống vui vẻ trước đã, có gì ngày mai nói!”

Khúc Thiên lại không chịu từ bỏ, mà nói: “Tôi bị Ngụy Hoa luyện hóa, hiện tại tôi đang ở trên người Khúc Thiên là để tìm kẻ đứng phía sau việc tính kế cho Sầm Quốc Hưng luyện tiểu quỷ. Tôi biết ông là con rể của Sầm Tổ Dược, ông từng ở nhà anh ta hẳn cũng biết ít nhiều.”

Lão Chung chậm rãi buông chén rượu, ngồi xuống, im lặng một lúc rồi khóc lên. Một ông lão già cả cứ như vậy khóc tu tu thật khiến người ta cảm thấy thống khổ. Chỉ có đau đơn cực lớn mới khiến một ông lão có thể khóc. Ông ấy vừa khóc, vừa sờ vào chỗ hai ngón tay bị mất đi của mình, nói: “Thôi bỏ đi, bỏ cả đi. Những chuyện này đã qua rồi thì cứ để qua đi. Chung Thành của ta cũng thế nhưng ta không muốn truy cứu nữa, bỏ qua hết đi.”

Tôi khẽ giật áo Kim Tử bên cạnh, hỏi: “Chung Thành là ai thế ạ?”

“Con của ông ấy, cũng bị Ngụy Hoa lợi dụng, sau đó trừu hồn luyện hóa. Có điều Chung Thành cũng không nghe lời, cuối cùng phản phệ Ngụy Hoa, tuy rằng không thành công nhưng cũng khiến Ngụy Hoa thành người què. Nhưng anh ta lại bị hồn phi phách tán.”

Tôi đã từng nghe, khi bị luyện hóa tiểu quỷ là muốn ăn máu thịt của người thân yêu nhất của mình. Giống như Sầm Tổ Hàng, anh ấy nói anh ấy từng ăn trái tim người mình yêu nhất. Còn Chung Thành hẳn đã ăn ngón tay của ba mình.

Kim Tử chậm rãi thở dài một hơi rồi nói: “Người cũng già rồi, con dâu đã bỏ đi còn con trai đã mất, chỉ còn lại một mình mình. Nếu không có Ngụy Hoa thì những chuyện này sẽ không xảy ra.”

Lão Chung vẫn còn khóc lóc, có điều không còn khóc to như vừa rồi, chỉ yên lặng lau nước mắt: “Làm sao tôi có thể tin anh được?”

Linh Tử nói mối quan hệ giữa Sầm Tổ Hàng cùng Ngụy Hoa, đến khi nói xong thì lão Chung cũng bình tĩnh lại.

Ông ấy im lặng, liên tiếp rót vài ly rượu, mới nói: “Các cậu trẻ tuổi, muốn thế nào thì thế nấy đi. Ta già rồi, ở nhà mở một tiểu quán đoán mệnh cho người kiếm cơm qua ngày là được. Ài… nhìn lão Tống xem, ít nhất ông ấy còn có đồ đệ. Cái gì qua rồi cứ để nó qua đi.”
 
Chương 50-2


Khúc Thiên ngồi xuống, nói rất kiên định: “Tôi biết, một đạo sĩ đã chết, cả việc con trai ông cũng chết. Nhưng Sầm gia đã chết mấy trăm mạng người, chẳng lẽ cứ để mặc như vậy? Cảnh sát tra không ra chuyện gì, loại chuyện này bọn họ cũng không có khả năng tra ra được. Nhưng mấy trăm mạng người của Sầm gia tự nhiên không còn, tuyệt đối không thể cứ vậy bỏ qua. Tôi chỉ muốn tìm ra chân tướng chuyện năm đó, tôi muốn biết rốt cuộc mục đích của bọn chúng là cái gì.”

“Tôi không giúp cậu được. Tôi với bố vợ không sống cùng nhau.”

“Vậy di vật của ông ấy đâu?”

“Đều do Lương Canh xử lý.  Ba cuốn sách tôi có đã cho Linh Tử, bùa chú cũng đưa Linh Tử. Những cái khác tôi không biết gì cả.”

“Gia phả thì sao? Đã bị xé bỏ rồi sao?” Khúc Thiên hỏi.

“Không biết. Tôi chưa từng thấy gia phả Sầm gia.”

Sau khi nói chuyện xong, chồng Kim Tử bắt đầu giảng hòa, rất nhanh chóng không khí liền khôi phục như vừa rồi. Chỉ là Khúc Thiên vẫn ngồi ở một bên trầm mặc.

Kim Tử kéo tay tôi đùa nghịch với con chó đen, còn nói con chó đen này không thích chị ấy bởi vì lúc trước suýt chút nữa cô đã ăn con chó đen này để lấy máu chó đen.

Sau khi tất cả mọi người ăn no uống say, trước tiên đưa lão Chung trở về. Có lẽ bởi vì lần sinh nhật này có Sầm Tổ Hàng nên cũng không quá vui vẻ, lão Chung uống không nhiều.

Tôi nhìn Linh Tử bám vào bả vai lão Chung, bảo lão Chung đừng để ý, về sau có chuyện gì bọn họ cũng sẽ không để liên lụy đến ông ấy.

Lão Chung đi vào nhà một mình, cảm giác rất cô độc, ông ấy còn nói: “Ta cũng là người sắp chết, sợ liên lụy cái gì. Chỉ là… Ài…”

Tới khi lái xe về, Khúc Thiên vẫn trầm mặc. Tôi cảm thấy tâm tình anh ấy không được tốt, do dự một chút mới mở miệng trước: “Khúc… Tổ Hàng,” vừa mở miệng đã suýt chút nữa quên mất. Trên xe chỉ có hai người chúng tôi, chuyện anh ấy là Sầm Tổ Hàng không phải là bí mật gì, cho nên hẳn tôi gọi tên anh ấy mới đúng.

Xe đột nhiên ngừng lại. Tổ Hàng xuống xe, dựa vào cửa xe nhìn về phía đồng ruộng xa xa, cũng không nói lời nào.

Tôi xuống xe theo, nói: “Anh làm sao thế?”

Anh ấy đưa tay ôm đầu mình, ngón tay bấu chặt lại, nói: “Ta sai rồi sao? Ta thả Ngụy Hoa ra để tìm mục đích phía sau chẳng lẽ là sai thật sao? Lẽ ra nên giống như lão Chung, để những chuyện đó thành quá khứ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Sầm Gia thôn, mấy trăm mạng người đã chết hoàn toàn trong một đêm. Cảnh sát tìm không ra nguyên nhân liền đóng vụ án lại, coi như chưa từng có Sầm Gia thôn. Hiện tại ta muốn tự mình điều tra, chẳng lẽ cũng là sai rồi sao? Mấy trăm mạng người đều là người thân của ta, chẳng lẽ phải coi như không hề tồn tại sao? Vậy ta thì sao? Về sau khi ta hồn phi phách tán, có phải cũng sẽ như chưa từng tồn tại?”

Tôi tiến đến ôm lấy eo anh ấy, dựa đầu lên vai anh ấy: “Sẽ không, khi anh hồn phi phách tán còn có em luôn nhớ anh, cả đời em cũng sẽ nhớ anh. Em sẽ hóa vàng mã cho anh, sẽ gọi tên anh, gọi Tổ Hàng. Nếu không, em sẽ nói với Kim Tử. Kim Tử không phải là nhà văn trên internet sao? Bảo cô ấy đem câu chuyện của chúng ta viết thành tiểu thuyết, sau này anh có bị hồn phi phách tán thì cũng sẽ có rất nhiều người nhớ rõ.”

Anh ấy nghiêng đầu, nhìn tôi. Tôi cố gắng cong miệng mỉm cười với anh ấy.

Anh ấy duỗi tay tới, xoa nhẹ lên mặt tôi, nói nhỏ: “Chỉ cần em nhớ anh, như vậy là đủ rồi.” Đầu của anh ấy cúi thấp xuống nhưng vẫn không hôn lên môi tôi. Không biết là vì đây là thân thể Khúc Thiên hay vì anh ấy lo lắng tôi sẽ phát sốt.

Tôi tin số mệnh của tôi đã bắt đầu tồn tại người tên Sầm Tổ Hàng này. Dù sau này tất cả mọi chuyện thay đổi như thế nào thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không quên anh ấy. Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng anh ấy tồn thạt như một con người thật sự, có thể cùng tôi yêu đương, kết hôn, sinh con. Nhưng những chuyện này có lẽ đều không thành hiện thực được.

- --

Sant: Hẹn các bạn tối mai
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom