Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 212-2


Đi xuống lầu, một cơn gió thổi tới, hơi lạnh ập vào trước mặt khiến tôi không khỏi ho khan vài tiếng, người co ro. Một chiếc áo khoác liền choàng lên người tôi.

Nhìn sang Tổ Hàng bên cạnh, anh ấy lấy áo khoác khoác cho tôi, còn mình chỉ mặc một chiếc áo thun. Tuy rằng tôi biết anh ấy không cảm giác được lạnh nhưng tôi vẫn mỉm cười. Đặc biệt là khi anh ấy nói: “Sau này anh phải thường xuyên mặc áo khoác để còn có thể khoác cho em. Sao em lại quên mặc áo khoác thế?”

Tôi kéo lại áo khoác trên người: “Em vội nên quên mất.”

“Vội cái gì?” Anh ấy đưa tôi đi qua đám đông, đi ra bên ngoài ngõ nhỏ.

“Em cảm giác Tiểu Vi vì em nên mới xảy ra chuyện. Tổ Hàng, bạn bè bên cạnh em liệu có thể cả đám gặp chuyện không may?”

“Cũng có thể, có điều không phải thuần âm thuần dương thì bọn chúng không có hứng thú.”

“Vậy Tiểu Vi…”

“Cô ta là thuần dương. Hơn nữa lúc hơn chín giờ đã bị rút hồn, Ngụy Hoa còn để cô ta quay lại thân thể mình để làm tình với người đàn ông kia. Người kia sống không lâu đâu.”

“Vì sao?”

“Âm khí của Tiểu Vi đã tiến vào thân thể hắn. Vừa rồi miệng vết thương đã bị tím đen. Âm khí theo máu đi khắp toàn thân, dương khí sẽ dần dần yếu đi, sinh bệnh mà chết.”

Tôi nhớ ra rồi, lúc trước khi tôi vừa mới thân mật với Tổ Hàng cũng là như vậy, rất dễ bị bệnh. Thân thể không có chút năng lực chống đỡ hay tiếp nhận âm khí.

Ở trên xe của Tổ Hàng, khi đi ngang qua quán trứng luộc kia tôi lại lần nữa nghĩ tới Ngụy Hoa, bèn nói nhỏ: “Là Ngụy Hoa làm à? Em có thấy hắn. Ngón giữa của hắn buộc sợi chỉ đỏ, cầm… gì đó em không nhìn thấy.”

Tổ Hàng hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: “Ừ, sau này dù có thấy Ngụy Hoa hay Sầm Mai cũng không cần phải tiếp xúc. Anh không muốn em xảy ra chuyện gì.”

“Vâng.” Tôi đáp lời.

Khi Tổ Hàng đưa tôi về công ty, tôi vừa vào cửa đã bị anh Đàm về trước đó kêu: “Vương Khả Nhân! Cô lập tức đi ra ngoài cho tôi.”

Tôi hơi sững sờ, nhìn anh ta, lại nhìn mọi người ở bên đang bắt đầu ăn đồ ăn nhanh. Lúc này anh Đàm mới nói: “Áo trên người cô là của gã kia phải không? Vừa rồi hắn đã chạm vào thi thể!” Giọng anh ta đã cao lên, vì nói nhanh nên cao vút như giọng con gái.

Đàm Thiến hỏi: “Tiểu Vi bên kia…”

“Đừng nói! Ôi trời, sao lại có chuyện này xảy ra? Hai ngày nay đã ăn không ngon.” Anh Đàm xoay người đi vào phòng nghỉ cho nhân viên.

Tôi vội vàng cởi áo khoác của Tổ Hàng, đứng ở cửa vẫy tay với anh ấy, anh ấy chạy tới cầm lấy áo khoác rồi tôi mới đi vào trong cửa hàng.

Đàm Thiến đưa cho tôi hộp cơm, nói: “Rốt cuộc Tiểu Vi bị gì?”

Tôi lắc đầu, không nói gì. Chuyện này vẫn chưa nên nói cho người khác, để bọn họ chờ đọc tin tức đi. Tôi cũng không biết tin tức sẽ nói chuyện này như thế nào, có điều tôi biết tin tức chắc chắn sẽ không viết sự thật.

Buổi tối hôm đó Tổ Hàng không về nhà, tôi tự bắt taxi về nhà. Tôi không biết Tổ Hàng đi đâu. Anh ấy cũng đã từng như vậy, điện thoại ngoài vùng phủ sóng, cứ vậy biến mất.

Tắm xong, tôi ngồi ở trên giường, cuộn hai chân, cầm điện thoại, không biết là lần thứ bao nhiêu gọi cho Tổ Hàng nhưng vẫn ngoài vùng phục vụ như cũ.

Tim tôi nôn nao. Có phải bởi chuyện hôm nay cho nên Tổ Hàng đi tìm bọn họ? Hôm trước Tổ Hàng cũng nói mọi chuyện đã không còn nằm trong sự khống chế của anh ấy, hiện tại Sầm Mai đã không còn nghe anh ấy.

Không phải Sầm Mai yêu Tổ Hàng sao? Không phải cô ta luôn giúp đỡ Tổ Hàng sao? Có phải là do tôi xuất hiện khiến Sầm Mai tức giận với Tổ Hàng, yêu biến thành hận, biến thành oán, cho nên cô ta cũng không tiếp tục phục tùng mệnh lệnh của Tổ Hàng?

Ngụy Hoa vốn dĩ vì mục đích của mình mà chịu để Tổ Hàng kiếm chế, hắn hoàn toàn có khả năng không nghe lời Tổ Hàng nữa.

Như vậy hiện tại ở phía sau kế hoạch này hẳn có một người khác. Là ai? Ai tiếp nhận vị trí của Tổ Hàng? Bọn họ sẽ ra tay với Tổ Hàng không?

Không phải Tổ Hàng một mình đi tìm bọn họ chứ? Nghĩ tới điều này khiến tôi kinh sợ, vội vàng gọi điện thoại cho Linh Tử.

Điện thoại của Linh Tử cũng ở ngoài vùng phục vụ. Nghe được thông báo này khiến lòng tôi hơi an ổn một chút. Ít nhất Tổ Hàng không ở một mình. Hiện tại anh ấy đang ở cùng nhóm Linh Tử.

Từng phút từng phút trôi qua. Tôi cứ vậy ngồi trên giường chờ anh ấy về. Tay tôi vuốt lên bùa phân hồn trên cổ, không biết anh ấy có cảm giác được không?

Trong đầu tôi hỗn loạn, khái niệm về thời gian cũng loạn theo. Tôi cho rằng chỉ ngồi ở trên giường chừng nửa giờ, nhưng khi nhìn điện thoại lần nữa đã là hơn bốn giờ sáng. Tôi đã ngồi hơn năm tiếng liền.

Nhưng tôi không chút thấy buồn ngủ, đứng dậy châm một nén hương, cắm trên quả táo đã héo ở ngoài ban công. Ban ngoài an tĩnh nhưng lòng tôi vẫn loạn.

Trong tiểu khu tối đen, chỉ có mấy nhà để đèn trong đêm. Có nhà dùng đèn trắng, có rất nhiều đèn đỏ, có rất nhiều màu xanh… Tôi nghĩ tới trường minh đăng màu trắng hôm nay dùng để điều hòa năng lượng, nhưng trong căn hộ đó vẫn xảy ra chuyện.

Đây không phải là đêm đầu tiên Tổ Hàng không về nhà nhưng tôi vẫn rất lo lắng cho anh ấy. Hôm nay thấy Tiểu Vi chết tôi thật sự rất sợ hãi, sợ từng người từng người bên cạnh tôi đều ra đi. Ba tôi, Tổ Hàng, Đàm Thiến…

Có tiếng mở khóa cửa, ngoài cửa có tiếng bước chân. Tôi vội vàng nhìn qua, đi vào là Tổ Hàng, còn có cả Linh Tử.

Linh Tử cầm trên tay đèn dẫn hồn đã thắp sáng, khi nhìn thấy tôi anh ta vội vàng xua tay, ý bảo tôi đừng tới.

Chân tôi ngừng bước, Tổ Hàng tắt đèn phòng khách khiến cho cả phòng khách chìm trong màu đỏ của đèn dẫn hồn.

Tiền vào cuối cùng là Tiểu Mạc, anh ta vừa xoa một cánh tay vừa nói nhỏ: “Sao cô không bật điều hòa. Để lạnh như vậy, tiết kiệm điện à?”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 213


Linh Tử ở bên kia nói: “Yên lặng, cô ấy vẫn chưa ổn định đâu.”

Lúc này Tiểu Mạc mới im miệng, đứng ở bên cạnh tôi, quay sang tôi nói: “Cô thật không lạnh à mà còn đứng ở ban công?”

“Bọn họ… làm gì thế?”

“Đưa đồng nghiệp của cô qua đây.”

“Tiểu Vi?”

“Phải, không phải là cô có thể nhìn thấy quỷ sao? Không thấy cô ấy?”

Tôi nhìn căn phòng đang sáng đỏ kia, ở ngay bên cạnh Tổ Hàng có một thân ảnh mơ hồ ở gần chiếc đèn. 

Đó là Tiểu Vi?! Tôi không chắc chắn, nhưng thân ảnh kia thật sự rất mơ hồ. Những quỷ tôi từng thấy trước đây đều rất rõ ràng.

Tôi nói nhỏ hỏi Tiểu Mạc ở bên cạnh: “Vì sao cô ấy lại đi theo đèn dẫn hồn?”

“Hình như quỷ ở giai đoạn này không nhìn thấy được bất cứ thứ gì. Chỉ có ánh của đèn dẫn hồn là có thể chiếu tới để dẫn chúng đi sang thế giới bên kia. Hiện tại trong mắt của quỷ thì ánh sáng cũng chỉ có ánh đèn dẫn hồn kia, gì cũng không có. Cho nên cô ta sẽ đi theo đèn dẫn hồn.”

Tôi kinh ngạc một chút, xoay người nhìn sang một căn hộ ở tòa nhà đối diện chúng tôi. Phòng khách nhà bọn họ cũng có một chiếc đèn đỏ. Đó không phải trường minh đăng màu đỏ trên ban thờ mà là được đính lên trần nhà. Có lẽ là loại đèn trần có năm đèn, bốn đèn gắn ở bốn góc, một đèn gắn ở trung tâm. Không biết vì điều gì mà bọn họ không kéo rèm, có thể nhìn thấy phòng khách rất rõ ràng. Có lẽ mở đèn để chờ ai đó.

Tổ Hàng cũng đi tới, đóng cửa ở ban công lại, nói: “Đúng thật là lạnh rồi.”

Cửa ở ban công là cửa kính, vẫn có thể nhìn thấy phòng khách của căn hộ đối diện kia. Tôi chỉ vào căn hộ bên kia, Tổ Hàng cũng nhìn qua, sau đó nói: “Đèn đỏ?”

“Phải, hình như còn là năm đèn.”

“Ngũ hoàng đại sát, nó đang thu hút sát khí. Ánh sáng đèn đỏ vốn dĩ là để có thể đạt tới Linh giới, rất nhiều điện thờ đền dùng trường minh đăng đỏ. Ngũ hoàng còn có hàm nghĩa thông linh, còn cố tình dùng năm đèn. Chiêu quỷ. Đừng động tới nhà bọn họ.”

“Vậy Tiểu Vi?” Mắt tôi giờ đã thích ứng được với ánh đèn dẫn hồn màu đỏ thẫm, càng ngày càng thấy rõ được thân ảnh của Tiểu Vi.

Linh Tử đặt đèn dẫn hồn lên chiếc bàn nhỏ, lấy ra bút lông, nói: “Tiểu Vi, tôi dẫn đường cho cô siêu thoát. Rời khỏi nơi này, có thể lần nữa đầu thai.”

Tiểu Vi không chút phản ứng, cứ đứng trước đèn nhìn đèn dẫn hồn màu đỏ thẫm.

Tôi lo lắng giật nhẹ ống tay áo Tổ Hàng. Tổ Hàng nói nhỏ: “Không sao đâu, cô ấy chưa hại tới mạng người, còn có thể siêu độ được.”

Linh Tử lại lần nữa nói: “Tiểu Vi, cô đã chết. Nơi này đã không còn thuộc về cô. Sự thống khổ của cô, chúng tôi đều biết. Rời khỏi nơi này sẽ không còn thống khổ nữa. Chúng tôi vất vả như vậy mới đưa cô về tới đây được. Tiểu Vi, hãy tin chúng tôi, tôi siêu độ cho cô.”

Tiểu Vi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Linh Tử: “Thật nhiều máu.”

“Phải, nhưng sẽ không thể nữa. Đi qua bên kia là có thể làm lại từ đầu.”

“Tôi đau quá.”

“Đều đã qua rồi.”

“Tôi… phải đi đâu?”

“Tôi đưa cô đi.” Bút lông trong tay Linh Tử hướng tới cổ Tiểu Vi vạch một đường. Bút lông vạch qua, Tiểu Vi… biến mất.

Linh Tử thổi tắt đèn dẫn hồn, bật đèn phòng khách lên, mới nói: “Khả Nhân, còn chưa ngủ sao?”

“Tiểu Vi…”

“Siêu thoát rồi. Nhờ Tiểu Cảnh ở bên nhà tang lễ nói với ba mẹ cô ấy, siêu độ cho cô ấy là có thể được đầu thai.” Linh Tử nói, ngáp một cái, ngồi xuống sô pha rồi nói tiếp: “Suýt chút nữa mất mạng. Không phải Ngụy Hoa sẽ dùng người giấy sao? Sao lần này lại dùng chỉ đỏ. Có vẻ không giống phong cách của hắn?”

Tổ Hàng nói: “Không phải Ngụy Hoa. Còn có một người, chúng ta chưa tìm ra.”

Tuy rằng Tiểu Vi đã rời đi nhưng tôi vẫn không dám đứng ở chỗ Tiểu Vi vừa đứng, chỉ có thể đi theo phía sau Tổ Hàng, đứng cách xa chỗ kia một chút, hỏi nhỏ: “Linh Tử bị sao vậy?”

Linh Tử dường như đã nằm bẹp trên sô pha: “Đừng quan tâm tôi bị sao, cô quan tâm tới chồng mình một chút đi. Vừa rồi anh ta bị chỉ đỏ treo lên suýt bị rút hồn. Anh ta là quỷ nhập thân, muốn rút hồn chỉ nhẹ nhàng như rút một đôi đũa. Đơn giản nhẹ nhàng và nhanh tiện. Hôm nay còn toàn mạng trở về quả thật chúng ta đã có mấy cái mạng lớn.”

Tôi lo lắng nhìn sang Tổ Hàng. Tổ Tràng trừng mắt với Linh Tử một cái: “Đừng khiến cô ấy sợ, đâu có nghiêm trọng như vậy.”

“Lần sau chị tôi không đi thì tôi cũng không đi.” Linh Tử nói, “hệ số nguy hiểm cao như vậy.”

Tổ Mạc ngồi xuống cạnh anh ta, vỗ bả vai anh ta, nói: “Anh nói anh thả diều giúp em mà em còn không cần.”

“Là anh, anh không thuần dương mệnh như Kim Tử, đừng để anh cũng bị giết chết. Ài, bọn chúng vừa tìm được một thuần dương mệnh thì đã bị chúng ta thả đi mất, kế tiếp không biết là ai xui xẻo, còn kéo chúng ta xui xẻo theo.” Linh Tử đột nhiên nói to: “Mở điều hòa đi! Nhà các người có quỷ ở cũng không đến mức để lạnh như động quỷ chứ?”

Thấy anh ta kêu lên như vậy, tôi nhanh chóng cầm điểu khiển mở điều hòa. Đêm nay lòng tôi quá rối bời, quả thật tôi không chú ý tới thời tiết lạnh.

Đêm nay Linh Tử cùng Tiểu Mạc ngủ luôn ở phòng khách nhà chúng tôi, cũng chỉ còn mấy tiếng là hừng đông, bọn họ cũng ngại không vào phòng cho khách.

- --

Ngủ ngon nhà cả nhà
 
Chương 213-2


Quay về phòng, mặt tôi trầm xuống: “Sau này đừng để em không biết chút tin tức nào về anh như thế. Ít nhất cũng nên nói với em một tiếng. Một cuộc điện thoại hay một tin nhắn trên giấy cũng được. Em cũng thấy lo lắng mà!”

Tổ Hàng không hề nề phiền khi thấy tôi tức giận, ngược lại còn duỗi tay ôm lấy tối: “Biết em sẽ lo lắng nên mới không nói cho em. Giống như lần trước, em vừa biết tin đã một mình chạy tới, sẽ có nhiều nguy hiểm, sẽ khiến anh cũng lo lắng.”

“Lần đó… lần đó… Em đảm bảo về sau sẽ không như vậy nữa. Em chỉ muốn biết anh ở đâu, đang làm gì. Em… em sẽ không quấy rầy anh. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ. Em biết em không có khả năng như chị Kim Tử để cùng ở bên mọi người, nhưng ít nhất cho em biết anh ở đâu đi.”

“Được, về sau anh sẽ nói cho em.” Anh ấy cười, lấy trán tì vào trán tôi. Tôi nhắm hai mắt lại, cảm nhận được trán anh ấy mát lạnh, thật thoải mái. Hoặc là do trán tôi hơi nóng.

Khi tôi lần nữa mở mắt ra, tôi kinh ngạc, vội vàng đẩy anh ấy ra. Nâng đầu anh ấy lên, nhìn trên cổ anh ấy có một vết hằn. Rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng. Đó là do… chỉ đỏ thít vào.

“Cái này…”

“Không sao đâu, thân thể Khúc Thiên bị thít chặt. Anh không sao cả. Chỉ qua mấy ngày là dấu vết sẽ biến mất.”

“Thật sự rất nguy hiểm sao? Giống như Linh Tử nói…”

“Em đừng lo, do lần này Kim Tử không đi khiến có một số việc bọn anh làm không tốt nên mới có nguy hiểm như vậy.”

“Sao chị ấy lại không đi?” Tôi nói bằng giọng trách móc chị ấy, tôi biết mình đang ích kỷ nhưng tôi thật sự chỉ hy vọng Tổ Hàng có thể bình an.

“Bà dì tới, nếu cô ấy đi lúc này sẽ rất nguy hiểm. Đó là lý do thầy phong thủy thường là đàn ông, phụ nữ quả thật có nhiều bất tiện.”

Tôi gật đầu, nhưng động tác này khiến tôi cảm thấy đầu mình rất nặng. Nhắm hai mắt lại, tôi nói: “Tổ Hàng, em nghĩ em bị sốt rồi.”

Anh ấy không cảm nhận được nóng lạnh, anh ấy không biết nhiệt độ cơ thể tôi cao hay thấp. Nhưng tôi càng ngày càng cảm thấy được dựa vào thân thể mát lạnh của anh ấy rất thoải mai. Cho nên tôi nhắm hai mắt lại, dựa vào anh ấy. Cũng không biết là mệt mà ngủ hay vì sốt mà li bì.

Dường như bệnh viện luôn như vậy, tôi tỉnh lại khi đang được truyền dịch trong phòng cấp cứu. Khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là ba tôi.

Ba tôi ngồi ở trên giường đối diện, đang gọi điện thoại, nói rất nhỏ: “Khả Nhân còn đang nằm viện. Hôm nay bà chịu khó vất vả một chút… Bạn trai nó cũng có việc… Tôi vẫn là ba nó mà. Bà cũng là một người mẹ, khi con mình có chuyện thì bà sẽ thế nào?” Nói xong ông cúp điện thoại, nhìn về phía tôi.

“Tỉnh rồi. Sao con lại không để ý tới mình như vậy?” Ba tôi hỏi.

Tôi nghĩ nhất định dì lại khiến ba khó xử. “Ba, con tỉnh rồi, ba về đi. Con cũng không sao đâu, chỉ bị lạnh thôi.”

“Lớn như vậy rồi còn để lại tới phát sốt.”

Tôi ngồi dậy, hỏi: “Điện thoại của con đâu?” Lần sờ đầu giường, quả nhiên ở bên cạnh gối.

Tôi vừa mở lịch vạn niên vừa hỏi: “Ba, ba sinh vào giờ nào, con xem bát tự cho ba.”

“Vừa mới tỉnh, xem gì mà xem?”

“Ba nói đi.”

“Vậy con cũng đi rửa mặt trải đầu một chút trước đi. Có thể đi không? Đầu còn choáng không?”

“Ba nói trước đi.”

Tôi muốn xem xung quanh tôi còn có mấy người là thuần âm thuần dương mệnh. Tôi không muốn lại thấy những người quen của tôi, bởi vì có liên quan tới tôi mà bị rút hồn chết đi. Tổ Hàng bọn họ có thể đoạt lại Tiểu Vi nhưng không nhất định có thể đoạt được người tiếp theo.

Ba tôi nói cho tôi bát tự của mình, là bát tử chứ không nói ngày giờ sinh. Như vậy không cần phải xem lịch vạn niên tôi cũng biết ba tôi không phải thuần âm.

Tôi lại hỏi: “Vậy dì thì sao?”

“Không biết, chính bà ấy cũng không biết rốt cuộc mình sinh ra khi nào. Thời đó mỗi nhà đều sinh rất đông, nhiều ba mẹ không nhớ rõ được ngày sinh của con mình. Con hỏi chuyện này làm gì?”

“Hì hì, vậy con trai của dì thì sao?”

“Thằng bé thì ba biết.” Ba tôi nói ngày tháng năm sinh, nhưng không có giờ sinh, “Không biết giờ sinh cụ thể. Lần trước ba có hỏi dì con, dì nói cũng không nhớ được cụ thể giờ nào. Thằng nhỏ bị sinh khó, sinh xong thì dì con cũng ngất đi, hai ba ngày sau mới tỉnh táo lại. Cụ thể vào giờ nào thì không ai nhớ rõ.  

Tôi nhanh chóng xem trên lịch vạn niên, trong lòng trầm xuống, năm âm tháng âm ngày âm. Sẽ không trùng hợp cũng là giờ âm chứ?

[Kiến thức phong thủy: Thành viên gia đình nếu có bát tự cần hỏa thì có thể thắp trường minh đăng ở cung vị tương ứng. Số bóng đèn trong nhà cũng phải chú ý. Nên dùng 1, 4, 6, 7, 8, 9. Không nên dùng 2, 3, 5 bóng. Trừ phi bố cục hóa Tam bích quan phi mới có thể ở cung vị tương ứng dùng ba đèn màu đỏ để hóa giải. Đèn treo cũng có thể dùng màu sắc phân chia ngũ hành. Bích Lục Phong Ma không cần phải dùng màu xanh lục.)
 
Chương 214


Lần ốm này tôi không xin nghỉ nhiều. Chỉ mỗi ngày sau khi tan làm sẽ tới bệnh viện truyền dịch, truyền xong mới về nhà.

Ngày hôm sau khi tôi đi làm, vừa vào cửa đã nghe được cô Tả nói cùng trợ lý: “Đã nói cô ta đừng đi xem. Cũng tài thật, người chết còn muốn đến xem. Trận ốm này tôi thấy chính là Tiểu Vi làm.”

Tôi không nói gì thêm, chỉ yên lặng làm công việc của mình. Bởi vì bị ốm, bọn họ không sắp xếp cho tôi trang điểm, tôi chỉ sửa soạn đồ vật, ghi chép lại đồ các cô dâu chọn mà thôi. Như vậy tôi có rất nhiều thời gian rảnh để làm việc của chính mình.

Hiện tại việc tôi cần làm là tìm ra những người thuần âm thuần dương mệnh xung quanh tôi. Tôi vốn dĩ cho rằng nếu có liên lụy thì hẳn chỉ là ba tôi, nhưng tôi không nghĩ người đầu tiên bị lại sẽ là Tiểu Vi.

Tôi với Tiểu Vi căn bản là không có bao nhiêu giao tình, vậy mà lại là cô ấy. Một người bị như vậy chỉ vì quen biết tôi thật sự khiến lòng tôi đầy áy náy.

Tôi dùng một ngày, hỏi ngày tháng năm cùng giờ sinh của mọi người. Nhưng rất nhiều người không biết giờ sinh. Như vậy tôi chỉ có thể dùng ngày tháng năm sinh để suy tính. Trong công ty không còn ai thuần âm thuần dương, thật may, sẽ không còn đồng nghiệp nào xảy ra chuyện.

Thấy tôi cầm sổ đi ghi bát tự của mọi người, cô Tả tò mò hỏi: “Khả Nhân, cô đang làm gì thế?”

“À, em ạ, em ghi lại sinh nhật của mọi người để tặng quà cho dễ. Em vừa mới tới làm, cũng nên có chút lễ vật cho các tiền bối.” Tôi cười cười.

Đàm Thiến đi tới kéo tôi ra phía sau gương trang điểm, hỏi: “Cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu đang đoán số mệnh cho mọi người? Khúc Thiên cũng biết đoán mệnh à? Thấy số mệnh của mình có tốt không?”

“Không phải, mình chỉ muốn biết sinh nhật của mọi người thôi.” Tôi cười với cô ấy, dù sao Đàm Thiến không phải thuần âm hay thuần dương, cũng không cần lo lắng cô ấy sẽ bị làm sao. Nếu Tổ Hàng có thể đoán trước tiếp theo là ai thì tốt quá.

Mọi người đều đến tang lễ của Tiểu Vi, tổ chức ở nhà tang lễ. Tiểu Vi không có con, không ai mặc áo tang cho cô ấy. Hai đứa nhỏ Tiểu Cảnh nhận nuôi liền thay thể con gái mặc áo tang cho cô ấy. Bọn chúng còn nhớ tôi, khi tôi đến phúng viếng chúng nó còn quay sang làm mặt quỷ với tôi.

Giám đốc của chúng tôi bởi vì chuyện này cũng không đâu vào đâu. Tuy rằng anh ta chỉ bị tạm giữ hai ngày, không có manh mối nào hướng về anh ta nên anh ta được thả ra. Chỉ là chưa đến nửa tháng sau thì vợ anh ta đã ly hôn, công ty chúng tôi có giám đốc mới. Có điều không gọi là giám đốc, gọi là bà chủ.

Lần đầu tiên tôi gặp bà chủ là ở đêm giao thừa. Đêm giao thừa sẽ không có ai kết hôn. Ít nhất cùng phải sang ngày mùng hai mới có đôi kết hôn, sau đó là tết Nguyên Tiêu sẽ có đám cưới tập thể. A, tôi nhớ nhầm. Đám cưới tập thể vào tết Nguyên Tiêu không biết vì sao lại hủy. Hình như là chuyển cho công ty khác làm. Ở ngành tổ chức hôn lễ này, công ty chúng tôi cũng chỉ được xem là tầm trung trong thành phố, còn có rất nhiều công ty tổ chức hôn lễ khác tốt hơn.

Công việc đang kém đi, chuyện này mọi người đều biết. Mọi người cũng lén bàn tán, nếu không phải năm nay nhà Tiểu Mạc bao trọn mọi hoạt động lễ mừng, doanh thu được đảm bảo, không thì e rằng cuối năm đã không có thưởng.

Khi bà chủ tới còn mang tới một chuyên viên trang điểm mới, là một chàng trai rất trẻ. Bà chủ toàn thân mặc đồ tím, trang điểm tinh xảo, khoác cánh tay chàng trai trẻ tuổi tiến vào.

Hôm đó đám chúng tôi còn ngồi trên sô pha tám chuyện, bọn họ bước vào. Nhân viên lễ tân nhanh chóng tới tiếp đón, tôi ghé vào bên tai Đàm Thiến, nói: “Oa, trâu già gặm cỏ non, còn tính cưới à?”

“Người ta có tiền thì người ta cứ làm. Có điều cậu có tin mình sẽ trang điểm cho bà già trẻ đẹp được như các em gái để hợp với anh chàng đẹp trai kia không?”

Tôi vội lắc đầu: “Dù mặt trang điểm được thì ánh mắt kia cũng không thể giống trẻ.”

Lúc này anh Đàm đi tới, vỗ tay vài tiếng gây sự chú ý rồi nói: “Các anh chị ở phòng nghỉ phía sau đều ra đây một chút.”

Vài phút sau, mọi người trong công ty đều có mặt, anh Đàm liền nói: “Chuyện của giám đốc hẳn mọi người cũng đã nghe nói. Hôm nay là ngày đầu bà chủ của chúng ta tới công ty, sau này mọi chuyện trong công ty đều do bà chủ quyết. Chúng ta tới chào bà chủ một chút.”

“Bà chủ?” Tôi cùng Đàm Thiến đều kinh ngạc thầm kêu lên. Vốn đang ngồi trên sô pha cũng lập tức đứng dậy thể hiện sự tôn kính.

Bà chủ đứng ở trước quầy anh Đàm đang đứng, nói: “Tôi tới cũng chỉ để xem qua. Mọi ngày mọi người làm gì thì cứ làm đi. Sắp tết rồi. Mấy ngày nay cũng không có việc gì, mọi người trang điểm cho công ty đón tết một chút rồi chuẩn bị ăn tết đi. Cuối năm phát thưởng như cũ. Còn có, đây là chuyên viên trang điểm tôi mới mời về, mọi người có thể gọi cậu ấy là Kiệt Tư, chờ sau nghỉ đông thì cậu ấy sẽ đi làm. Cứ vậy đi.”

Sant: Chỗ này cần giải thích một chút. Chuyên viên trang điểm, từ gốc là “tạo hình sư” sẽ bao gồm cả việc trang trí cho tiệc cưới + trang điểm cô dâu. Đại loại như lên kế hoạch cho phong cách trang trí hôn lễ. Ở Việt Nam hình như không có vị trí này, không có danh từ để gọi nên mình đành dịch là chuyên viên trang điểm. Nhân vật gọi là “cô Tả” thì “cô” ở đây là “cô giáo”, như thầy dạy cho mọi người.

Anh Đàm ở phía sau bà chủ tái mặt. Bà chủ vừa nói xong, anh Đàm liền đưa bà chủ vào bên trong: “Chị Đường, mấy hôm trước công ty bị hủy một hôn lễ tập thể, hơn nữa gần đây chúng ta cũng không nhận được hôn lễ nào. Một tháng liền không có lợi nhuận. Nếu như phát trưởng như mọi năm…”

Câu kế tiếp chúng tôi chưa nghe được thì bọn họ đã đi vào văn phòng giám đốc. Có điều từ những lời này, nói lớn tiếng như vậy thì không giống như nói với bà chủ mà là nói cho chúng tôi nghe.

Mọi người lần nữa ngồi xuống sô pha, tạm thời cũng không dám bàn tán về bà chủ. Rốt cuộc người ta còn đang ở trong văn phòng, không biết khi nào sẽ ra.

===

Sant: Mọi người ngủ ngon
 
Chương 214-2


Lúc này có một người đàn ông đi vào tiệm, nhân viên lễ tân vừa mới ra đón thì người đàn ông kia đã lớn tiếng kêu lên: “Vương Khả Nhân!”

Bị gọi tên, tôi nhanh chóng nhìn qua, trong lòng có chút luống cuống, là Chu Gia Vĩ. Người đàn ông biến mất nhiều ngày như vậy lại đột nhiên xuất hiện.

Bà chủ vẫn còn ở đây, tôi cau mày đi tới kéo anh ta di ra bên ngoài. Cuối cùng đi tới dưới tán cây tủ kinh hoa mới buông áo anh ta ra, nói: “Anh lại tới đây làm gì?”

“Đến thăm em. Anh đã nói rồi. Anh rất tò mò về em, anh luôn nghĩ đến em. Hay là em làm bạn gái anh đi.”

“Ài, anh tò mò với huyền học thôi. Đi vào núi tìm cao nhân bái sư đi, đừng tìm tôi.”

Tôi xoay người muốn đi nhưng anh ta đã tóm được tay của tôi: “Nói thế nào thì em cũng đã cứu mẹ anh, anh muốn cảm ơn em, mời em ăn một bữa.”

“Tôi còn phải làm, hết giờ còn phải về nhà nấu cơm.” Tôi từ chối rất thẳng.

Đúng lúc này bà chủ đi ra, tôi nhanh chóng giằng tay khỏi tăng anh ta. Không ngờ anh ta lại cười, quay sang bà chủ vẫy tay: “Chị Lộ Lộ, sao chị lại ở đây?”

Hóa ra bà chủ tên là Lộ Lộ. Bà chủ đã đi tới, nhìn tôi, thấy đồng phục liền biết tôi là nhân viện của mình. “Bạn gái cậu à?”

“Không phải!” Tôi nói.

Anh ta cười nói: “Sau này sẽ phải. Sao chị lại ở đây?”

“Cửa tiệm này bây giờ là của tôi, tới đây tham quan đi.”

“A, kinh doanh rất tốt nhỉ.”

“Cũng không biết có phải không, nhưng trong nhà xảy ra chuyện, có lẽ do phong thủy không tốt. Từ sau khi chồng tôi xảy ra chuyện, việc kinh doanh của nơi này đã giảm sút, cũng đã chừng nửa tháng vẫn chưa có được hợp đồng mới nào. Sắp tết rồi, có lẽ tháng sau vẫn chưa có việc.”

“Tới mùa xuân sẽ có nhiều người kết hôn hơn.”

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, tôi nghĩ thừa lúc bọn họ không chú ý thì đi vào trong cửa tiệm. Nhưng không ngờ được, mới đi hai bước thì Chu Gia Vĩ lại kéo tôi lại: “À, chị Lộ Lộ, cô ấy là con cháu Sầm gia, biết xem phong thủy, rất lợi hại. Hay là để cô ấy giúp chị xem phong thủy cho cửa tiệm đi.”

Tôi kinh ngạc kêu “A” một tiếng. Theo đuổi tôi tới mức như này?

Bà chủ nhìn tôi đánh giá một lượt: “Thật sao? Phụ nữ còn ít tuổi thế này biết xem phong thủy sao?”

Chu Gia Vĩ đem chuyện tôi chữa bệnh cho mẹ anh ta lần trước kể lại một lần, còn nói tôi tới nhà Hoàng Băng Tuyết vạch mặt thầy phong thủy giả, còn có… Anh ta bắt đầu khoác lác.

Chị Lộ Lộ nói: “Tốt quá, dù sao hiện tại không có việc, em xem cho chị đi. Dù sao em cũng làm việc ở chỗ này, nếu công việc tốt thì chị sẽ để em làm chuyên viên chính.”

Được lên làm chuyên viên chính là đãi ngộ sẽ khác rất nhiều. Lòng tôi hơi dao động, hơn nữa tôi vẫn muốn làm việc ở chỗ này, chuyện bà chủ bảo tôi làm thì tôi dám nói không làm sao?

Cho nên tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn Chu Gia Vĩ một cái, rồi nói: “Cửa tiệm là do Linh Tử bố cục. Trước kia anh ta đã nói sau này có việc gì thì tìm anh ta. Trong lĩnh vực phong thủy này, chuyện người khác đã làm thì không thể nhúng tay vào. Cho nên tiệm mình em không thể xem, để Linh Tử tới xem đi.”

“Là Tinh Tử à? Bên môi giới nhà của tôi cũng do cậu ta bố cục, quả thật là có tác dụng. Vậy em tới xem nhà cho chị đi, chiều nay qua xem. Ngày mai là hết năm cũ rồi, chị còn phải về thăm mẹ.”

Bà chủ đã nói thế nào thì chính là thế đó. Tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của bà chủ, đi theo bọn họ ăn trưa, sau đó tới nhà của bà chủ.

Khi ăn cơm trưa, Chu Gia Vĩ vẫn luôn nói tôi là bạn gái của anh ta. Nhân lúc bà chủ đi vào nhà vệ sinh, tôi tức giận nói: “Không phải anh biết mất một thời gian sao? Sao lại tự nhiên xuất hiện?”

“Đợt vừa rồi anh đưa mẹ về quê ở. Người già lại muốn về quê ở cho có chị có em. Nhà mới của anh bên kia, mẹ anh nói muốn để lại cho con dâu. Em xem…”

“Xem cái gì mà xem, đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi đã nói với anh, tôi có bạn trai rồi.”

“Không sao cả, thời đại này chia tay cũng rất bình thường.”

Tôi cười gượng. Người khác chia tay là bình thường, còn tôi thì dù có chết cũng là quỷ của anh ấy. Ngay lúc này điện thoại của tôi kêu lên, nhìn màn hình báo tên của Tổ Hàng, tôi vội vàng nghe.

“A lô.” Tôi không gọi tên anh ấy như trước kia, bởi vì không chừng Chu Gia Vĩ lại quen Khúc Thiên thì sao.

Tổ Hàng ở bên kia nói: “Khả Nhân, tối nay em tự về nhé. Anh và Linh Tử có chút việc. Yên tâm đi, không có gì nguy hiểm, anh sẽ về muộn một chút.”

“Vâng, chuyện này…”

Tôi còn chưa nói xong thì anh ấy đã ngắt điện thoại. Thấy miệng tôi vẫn đơ ra, Chu Gia Vĩ liền cười nói: “Bạn trai em? Có đôi khi người đàn ông em thấy là tốt thì cũng không tốt như vậy.”

“Liên quan gì tới anh?” Tôi tức giận nói, có điều trong lòng vẫn có chút bất an. Bọn họ sẽ đi đâu? Bọn họ sẽ làm gì? Có nguy hiểm hay không?
 
Chương 215


Ăn cơm xong, lên xe của bà chủ, xe đi thẳng về nhà của bà chủ. Vốn tôi cho rằng chỉ có tôi và bà chỉ nhưng không ngờ Chu Gia Vĩ cũng đi theo.

Ở trên xe, tôi vẫn lo lắng cho Tổ Hàng. Nhưng khi tôi xuống xe thì đối tượng để tôi lo lắng đã thay đổi rồi. Đứng trước căn biệt thự kia tôi ngây ngốc. Tôi xem phong thủy cho người ta? Cho căn biệt thự này? Từ đáy lòng quả thật tôi không dám, nhất định phải tìm cái cớ để Linh Tử tới xem giúp cho chị ấy mới được.

Cho nên tôi sợ hãi nói cùng với bà chủ: “Bà chủ, hôm nay em không mang la bàn, không xem phong thủy cho nhà được.”

“Không sao, nhà chị có la bàn.” Bà chủ nói.

Tôi sửng sốt một chút mới phản ứng được. Nhà chị ấy có la bàn? Sao một gia đình lại mua la bàn?

Xe Chu Gia Vĩ cũng dừng lại. Anh ta vừa xuống xe thì nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi, bèn lên tiếng: “Chị Lộ Lộ rất tin phong thủy. Trước đây cũng có người xem nhà rồi. Vốn anh còn chê chị ấy lãng phí tiền, nhưng khi gặp em thì thật sự anh phải tin chuyện này.”

Đi theo bà chủ vào trong nhà, tôi thấy ngôi nhà rõ ràng có dấu vết được bố cục thúc giục tài. Biệt thự ba tầng rất ngăn nắp. Bà chủ mang ra một chiếc hộp đựng la bàn, tôi cũng không tìm ra cớ gì được nữa bèn nhận lấy la bàn, bắt đầu xem sơn hướng tính bài bàn như bình thường.

Sau khi thầm phân chia cung vị trong đầu, tôi thấy rất kỳ quái. Căn nhà này là Song tinh hội hướng, là Vượng Tài. Trong nhà lại bày cục Vượng Tài, hẳn là Tài Vận không tồi. Chẳng lẽ phong thủy cửa tiệm bên kia xảy ra vấn đề? Nhưng dường như tôi không thấy được vấn đề nào, quá là mất mặt.

Khi tôi đang nôn nóng thì Chu Gia Vĩ lại tiến tới, nói: “Thế nào? Có vấn đề ở đâu? Em dạy cho anh đi.”

“Đã nói anh lên núi tìm sư phụ mà học đi.”

Lúc này tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, vừa lúc có cớ để tránh đi một chút. Đem la bàn nhét vào tay Chu Gia Vĩ, tôi bấm nghe điện thoại.

Người gọi là chị Kim Tử. Khi nghe được tiếng chị ấy, tôi có cảm giác mình đã gặp được ân nhân cứu mạng. Chị ấy hỏi: “Em ở đâu? Không mang thêm phiền toái cho bọn Linh Tử chứ?”

“Không, em còn không biết bọn họ đi đâu. Em đang xem nhà cho bà chủ.”

“Em còn xem nhà cho người ta?” Giọng chị ấy cao lên.

Tôi lo lắng bà chủ hoặc Chu Gia Vĩ nghe được điều gì nên chỉ “Vâng” một tiếng, không nói nhiều.

Không ngờ chị Kim Tử lại nói: “Để chị xem giúp em.”

“Chị? Chị tới đây à?”

“Chị dùng thuật số phong thủy để xem thôi.” Sau đó là sự im lặng ở bên kia điện thoại.

Bà chủ tiến lại hỏi: “Có việc gì sao?”

“À, không có gì ạ.” Tôi nói, cẩn thận nghe tiếng bên kia điện thoại nhưng vẫn không có âm thanh gì. Chị ấy đang làm gì mà lại nói muốn giúp tôi?

Chu Gia Vĩ cũng nói: “Là bạn trai em gọi tới à?”

“Không phải.” Tôi đáp.

Bà chủ bắt đầu nói chuyện phiếm với Chu Gia Vĩ. Còn cười chuyện Chu Gia Vĩ không phải là bạn trai tôi mà cứ nhận. Khi bọn họ tám chuyện thì rốt cuộc bên kia cũng có tiếng của chị Kim Tử. Chị ấy nói: “Phong thủy nhà bọn họ bố cục hiện tại có vấn đề. Hướng chính Nam hẳn là có nước, nhưng đó là nước rỉ, thành nước bẩn. Rồi phía Tây Nam có hình sát. Em đi xem đi.”

Tôi đáp lời, nhìn về hướng chính năm của phòng khách. Nơi đó thật sự có thủy, là bể cả. Hướng chính Nam là phương vị Tài của ngôi nhà, bể cá cũng là Vượng Tài. Tôi nhìn bể cá kia, rất lớn. Không hổ là kẻ có tiền. Một bể cả thôi mà cũng cao hơn hai mét.

Nhưng là nước tù? Bể cá này nhìn qua thì trông rất tốt, đâu có nước rỉ gì.

Thấy tôi đi quanh bể cá, Chu Gia Vĩ đi tới nói: “Bể cá làm sao à?”

“Bể cá bị rỉ nước, nhưng tôi không biết bị rỉ ở đâu.” Khi đang nói thì tôi cảm giác được sự khác lạ ở dưới chân. Bên cạnh bể cá là thảm cho nên với ngôi nhà sạch sẽ này tôi vừa vào đã cởi giày. Hiện tại chân dẫm lên thảm, có thể cảm giác được sự lạnh lẽo truyền tới lòng bàn chân. Ngồi xổm người xuống sờ sờ, quả thật có nước.

“Nơi này bị rỉ nước, phải nhanh sửa lại mới tốt.” Tôi có chút đắc ý, rốt cuộc tôi có thể tìm ra được chút vấn đề, nếu không tôi không tìm ra được điều gì không phải là rất mất mặt sao?

Sau đó chính là hướng Tây Nam. Tôi đi tới cửa sổ lớn ở phòng khách. Ánh sáng bên ngoài rất tốt, nhưng tôi không thấy hình sát gì.

Duy nhất có nơi không hài hòa, là chỗ rẽ bên kia có biển quảng cáo. Biển quảng cáo kia đối diện với cửa sổ này. Chị Kim Tử nói là muốn nói tới điều này đi.
 
Chương 215-2


Trong phong thủy, xem không tốt cũng có thể hại chết người, cho nên tôi không dám nói ngay mà gọi điện thoại cho chị Kim Tử. Nhân lúc Chu Gia Vĩ vẫn còn bị bà chủ trêu chọc, tôi nhỏ giọng nói cho chị Kim Tử về biển quảng cáo.

Chị Kim Tử nói: “Là đối diện thẳng với cửa sổ lầu hai phải không? Em bảo cô ta đặt một chậu cây ở cửa sổ, cây phải có lá tròn, tươi tốt to lớn một chút. Đừng mua cây con về rồi trồng, chờ cây lớn thì không chừng nhà bọn họ cũng không còn tiền. Đây gọi là ‘Thái đao sát*’. Hàng rào và tường vây quanh là bị bổ ra, còn biển quảng cáo kia chính là đao, sẽ khiến công trạng của người giảm xuống, miệng lưỡi thị phi không ngừng.” (Thái đao sát, dịch thẳng ra thì là dao phay sát. Đại loại biển quảng cáo như con dao bổ vào tòa nhà)

“Vâng. Vậy chị Kim Tử, nhóm Tổ Hàng đi đâu thế?”

“Bọn họ đi xem một âm địa mà thôi. Nghe nói là ở tiểu khu gần chỗ chị có đứa trẻ nhặt được búp bê có quấn chỉ đỏ. Mấy năm trước bọn chị cũng thấy, dùng để trói chặt tiểu quỷ. Em bình an là được rồi.”

Tôi đáp lời, cúp điện thoại. Nghĩ nhóm Tổ Hàng hiện tại hẳn ở âm địa, điện thoại sẽ không gọi được. Cảm giác không liên hệ được này thật sự khiến người cảm thấy bất an.

Bà chủ đã đi tới, cũng đứng bên cạnh cửa sổ giống tôi, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng ở nơi này sao?”

“Vâng, cái biển quảng cáo kia độ cao tương đương với lầu hai. Lầu hai nhà chị cũng có cửa sổ ở chỗ này phải không? Ở cửa sổ đặt một cây xanh, cây phải có lá tròn, xum xuê một chút. Chỉ có hai vấn đề này. Bà chủ, nhà em có chút việc, em xin phép về trước.”

“A, đúng rồi, hình như biển quảng cáo kia mới làm khoảng hai tháng trước.”

“Vâng, loại sát này sẽ khiến công trạng giảm xuống, miệng lưỡi thị phi không ngừng.”

“Đúng, đúng, hai tháng nay có người xì xầm về tôi và Kiệt Tư. Tôi với cậu ấy thì có thể có gì được?”

“Bà chủ, nhà em thật sự có việc… Chị xem…” Giọng tôi càng ngày càng nhỏ, tôi không muốn mất việc nhưng hiện tại tôi thật sự không ở lại đây được nữa. Lòng tôi rất loạn, muốn biết Tổ Hàng sẽ thế nào, anh ấy đang ở đâu? Dù tôi không thể đi tìm anh ấy, dù bọn họ không nói cho tôi biết đó là nơi nào thì tôi cũng muốn ở nhà chờ anh ấy, để anh ấy vừa về là có thể nhìn thấy tôi.

Có lẽ bà chủ cũng nhận ra vẻ sốt ruột của tôi, bèn xua tay: “Được rồi, được rồi. Chị cũng không trông cậy vào việc xem phong thủy của em. Để Gia Vĩ đưa em về đi.”

Chỉ cần có thể về là được, tôi cũng không để ý tới chuyện bà chủ nói để Gia Vĩ đưa tôi về.

Lên xe của Gia Vĩ, anh ta cười nói: “Bạn trai em gọi điện thoại tới giục về à?”

Tôi lắc đầu không nói gì, chỉ báo tên tiểu khu nơi chúng tôi đang ở. Anh ta sửng sốt một chút, sau đó mới miễn cưỡng cười cười: “Em ở chung với bạn trai?”

“Phải.”

“À, mẹ anh cứ một hai muốn ở lại quê. Anh thấy nhà ở quê cũng đã rất lâu rồi. Kỳ thật anh thấy cầu thang ở đó rất nguy hiểm, thấy người gia đi sẽ dễ bị ngã. Nhưng bà cứ nhất quyết muốn ở chỗ đó. Còn có, nhà ở quê của anh, anh cảm thấy phong thủy không được tốt. Chừng nào em có thời gian đi xem giúp anh một chút.”

Anh ta còn nói rất nhiều, đều là kể về mẹ của anh ta. Tôi không chú ý nghe, lòng tôi chỉ cảm thấy lo lắng cho Tổ Hàng. Không biết hiện tại bọn họ đã về nhà chưa hay là lại như lần trước, nửa đêm mới về tới nhà?

Khi đang nghĩ tới điều này, xe đột nhiên lệch đi một chút, Chu Gia Vĩ liền đạp phanh gấp khiến người tôi lao về phía trước. Tôi nhanh chóng chống đỡ, ổn định lại cơ thể: “Sao thế?”

“Hình như va phải gì đó!” Chu Gia Vĩ xuống xe, tôi cũng nhanh chóng xuống xe theo. Nhưng không có dấu vết va chạm gì. Không có máu, cũng không có người gần đó.

Chu Gia Vĩ ngồi xổm người xuống, quỳ rạp trên mặt đất, moi gì đó ở trong gầm xe ra.

Tôi hỏi: “Va phải gì thế? Mèo à?” Gầm xe thấp như vậy, lại không có chút dấu vết gì, ngay cả va phải mèo cũng cảm giác không đúng.

Chu Gia Vĩ lôi một thứ từ gầm xe ra, không phải là mèo hay chó, mà là một búp bê vải.

Búp bể này là một búp bê barbie. Trên người búp bê có quấn chỉ đỏ như trói nó lại. Vừa rồi bị xe cán qua, một đùi của búp bê đã bị đứt ra. Bởi vì còn vướng chỉ đỏ, đùi không bị rơi xuống. Khi Chu Gia Vĩ cầm vào sợi chỉ kia nhắc búp bê lên, tôi thấy búp bê cử động trong đám chỉ đỏ.

Tôi kinh sợ!

Đây chính là búp bê bị buộc bởi chỉ đỏ mà chị Kim Tử nói đi. Tổ Hàng cùng Linh Tử đang đi tìm một cái, vì sao tôi lại thấy một cái ở chỗ này? Vì sao lại trùng hợp là tôi? Vì sao lại trùng hợp là búp bê vải này? Vì sao lại là tôi gặp được? Vì sao bọn chúng biết tôi ở đây? Sao lại đặt búp bê ở chỗ này?

Khi thấy búp bê trên tay Chu Gia Vĩ lay động, tôi đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh. Đó chính là Mai Nhi Sát ở Ngũ Hành Trận kia. Lúc đó tôi nhìn từ cửa sổ, thấy một em bé bị buộc treo lên như vậy. Khi đó ở trên mặt đất còn có bảy chiếc đèn.

Mà em bé kia chính là Sầm Mai. Bây giờ bup bê lại lần nữa xuất hiện. Dù là ban ngày ban mặt, kể cả búp bê đang nằm trong tay Chu Gia Vĩ thì tôi vẫn toát mồ hôi lạnh.

“Vứt nó đi!” Tôi kêu lên, giọng đã biến đổi.

“Chỉ là một búp bê cho trẻ con chơi thôi, có gì mà em phải sợ thế?” Nói vậy nhưng anh ta vẫn tiện tay vứt đi. “Lên xe đi. Về sớm còn có thời gian cho em đi chợ mua đồ ăn. Có điều anh thấy người bạn trai kia của em thật chẳng ra gì đâu, em suy nghĩ về anh một chút đi.”

===

Sant: Ngủ ngon nha mọi người
 
Chương 216


Tôi thật sự muốn cười một chút để thay đổi bầu không khí, nhưng nụ cười của tôi đã méo xệch.

Xe tới cổng tiểu khu chúng tôi, tôi không để anh ta đưa vào mà bảo anh ta về trước. Sự bất an trong lòng ngày càng lớn, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.

Chu Gia Vĩ đánh xe đi ra đường cái rời đi. Tôi đứng ở cổng tiểu khu nhìn theo anh ta, thở dài một cái. Hôm nay là làm sao vậy, những việc thế này đều chất thành đống.

Đột nhiên tôi kinh sợ, vội vàng lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Chu Gia Vĩ, bởi vì tôi thấy được cốp xe sau của anh ta có kẹp một sợi chỉ đỏ, mà trên sợi chỉ kia vẫn buộc vào con búp bê anh ta đã cán qua. Con búp bê kia vẫn lăn lóc theo sau chiếc xe.

Tay cầm điện thoại của tôi run rẩy. Tôi không lưu lại số điện thoại của anh ta, hiện tại muốn tìm thì rất khó khăn, chỉ có thể đoán số trong lịch sử cuộc gọi.

Con búp bê kia rất rõ ràng anh ta đã ném đi, sao lại còn kẹp ở cốp sau xe? Chuyện tà môn đã rất nhiều, sao lại còn xảy ra chuyện này?

Sau khi xe đi khuất, tôi gọi điện thoại cho anh ta.

Điện thoại có người nghe, Chu Gia Vĩ nói: “Vương Khả Nhân, nhanh vậy đã cần anh giúp sao? Em quên chìa khóa không vào nhà được à?”

Anh ta vẫn nói nhưng tôi đã hét vào điện thoại: “Lập tức dừng xe, sau đó xuống xe ngay! Anh đang gặp nguy hiểm!”

Trực giác nói cho tôi con búp bê kia xuất hiện tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Giống như Tiểu Vi, Tiểu Vi với tôi cũng không tính là thân thiết gì mà không phải vẫn xảy ra chuyện đó sao? Tôi không mong lần này là Chu Gia Vĩ.

“Sao thế?” Anh ta ở đầu dây bên kia vẫn nghi hoặc hỏi.

Tôi không biết trực giác của tôi có bao nhiêu là chuẩn xác, chỉ lần nữa kêu lớn: “Anh xuống xe trước rồi nói!” Nói xong tôi cũng chạy thẳng về hướng xe đã rời đi.

Mới chạy hơn mười mét thì nghe được từ con đường phía trước tiếng phanh chói tai, sau đó là tiếng va chạm.

Lòng tôi thót lại, xong rồi, Chu Gia Vĩ thành nạn nhân thứ hai.

Khi tôi chạy đến hiện trường tai nạn xe, nơi đó đã có một vòng lớn người vây quanh, tôi chen vào đám người, kêu lớn: “Nhường một chút, người một chút, tôi biết người chết. Xin tránh ra!”

Những người đó nhường đường cho tôi, chỉ là tôi lại thấy Chu Gia Vĩ vẫn đứng bên trong.

Tiếng của tôi rất lớn, có lẽ Chu Gia Vĩ cũng nghe được, anh ta cười một chút, chỉ là tôi nhận ra anh ta cười rất miễn cưỡng: “Hy vọng anh chết sao? Có điều còn may, em bảo anh xuống xe, không thì vừa rồi có khi chết thật.”

Một chiếc xe bán tải đang chạy, không nhìn thấy xe của Chu Gia Vĩ đã dừng ở bên đường, xe kia vì né tránh xe ở đối diện nên đụng phải xe đã dừng lại. Cửa bên cạnh ghế lái đã hoàn toàn biến dạng.

Chu Gia Vĩ cũng bị thương, cẳng tay khuỷu tay đều có vết thương. Áo khoác ngoài bị rách một mảng lộ ra áo sơ mi đang có vết máu.

Tài xế xe bản tai không bị thương chút nào nhưng vẫn báo cảnh sát, báo bên bảo hiểm.

Tài xế xe bán tải đã nói chuyện điện thoại xong, đi tới gặp Chu Gia Vĩ, vừa nói xin lỗi vừa nói muốn giải quyết riêng. Khi bọn họ thương lượng, tôi nhìn về cốp xe phía sau. Khi xe rời đi tôi rõ ràng thấy được sợi chỉ đỏ buộc quanh con búp bê, nhưng hiện tại con búp bê kia lại không ở đuôi xe.

Không biết là vì va chạm khiến nắp cốp xe bị bật ra hay vì cốp xe sau vốn đã hỏng sẵn, nhưng lúc này nó đang mở ra một khe hở.

Tôi đi đến, mở cốp xe sau lên. Ở cốp xe sau có một thùng nước khoáng, còn có… con búp bê vải bị hỏng kia!

“Rầm!” một tiếng va chạm lớn. Ở mé đường bên này lại có một chiếc xe khác va vào xe bán tải. Tai nạn liên hoàn như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra trên đường, đặc biệt là những nơi vừa mới xảy ra tai nạn xe chưa kịp có biển cảnh báo hiện trường. Hơn nữa đường kia không rộng, xe kia sau va chạm lại lao tới xe Chu Gia Vĩ.
 
Chương 216-2


Tôi đứng ở phía sau thùng xe, thấy rõ ràng xe bị đẩy đi một đoạn dài. Chu Gia Vĩ cùng tài xế xe bán tải kia đều bị xe va phải, ngã lăn trên mặt đất. Tôi ngây ngốc. Tôi cho rằng tránh được kiếp nạn này, vậy mà chuyện vẫn xảy ra ở trước mặt tôi.

Đám đông gào thét chói tai nhưng tôi không nghe thấy gì, tôi chỉ nhìn cốp sau xe đã hoàn toàn mở ra, con búp bê vải bị chỉ đỏ quấn lấy kia dường như đang cười đầy quỷ dị.

Cảnh sát giao thông tới, xe cứu thương cũng tới. Tôi lên xe cứu thương đi tới bệnh viện.

Y tá cho rằng tôi là người nhà nên cũng cho phép.

Ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật cấp cứu, tôi từ hừng đông chờ đến trời tối, chờ đến khi Tổ Hàng gọi điện thoại cho tôi. Lòng tôi thật sự rối bời, rối đến mức tôi không thể tự hỏi mình bất cứ chuyện gì. Khi bị tiếng chuông điện thoại khiến cho hoàn hồn, mới ngẩng đầu lên nhìn cảnh bên ngoài hành lang, đã hoàn toàn tối đen.

“A lô!” Giọng tôi không chút sức lực, thậm chí trong giọng nói còn có vẻ khó chịu.

“Khả Nhân, sao thế? Em đang ở đâu? Sao không về nhà?”

“Em ở bệnh viện.”

“Em ốm à?”

“Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện. Anh ta nhặt được một búp bê vải bị quấn bởi chỉ đỏ, sau đó thì xảy ra tai nạn xe. Đang cấp cứu ở bệnh viện, hiện tại… chưa biết tình hình thế nào.

“Chu Gia Vĩ?” Tổ Hàng lặp lại. Xem ra anh ấy không có ấn tượng với cái tên này.

Tôi không giải thích, là không còn sức để nói chuyện, chỉ chậm rãi thở dài một cái. Tổ Hàng nói trong điện thoại: “Được rồi, anh qua ngay.”

Cúp điện thoại, tôi cũng không biết còn có thể thông báo cho ai nữa. Tài xế xe bán tải cùng được đưa tới bệnh viện, lúc này đã có vài người thân tới. Nhưng tôi lại không biết liên hệ với mẹ Gia Vĩ thế nào.

Tài xế xe bán tải được đẩy ra trước, nói là xương sườn bị gãy, nội tạng không bị thương, không có vấn đề gì.

Sau khi anh ta được đưa tới phòng bệnh, bên ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu chỉ còn một mình tôi, an tĩnh đến đáng sợ. Nhìn bầu trời tối đen qua cửa kính, trong mắt tôi xuất hiện gương mặt mỉm cười của búp bê vải kia. Chỉ đỏ đã trói nó lại, treo lên. Nó như có linh hồn, nhẹ nhàng đong đưa.

Tôi tự nhủ với lòng mình: “Chu Gia Vĩ sẽ không chết. Tuyệt đối sẽ không. Anh ta xuống xe, chuyện này đã có thay đổi. Chỉ một chút thay đổi thì kết cục cũng sẽ được thay đổi.

Bác sĩ đi ra, nói với tôi: “Người nhà Chu Gia Vĩ?”

“Tôi là bạn của anh ấy, người nhà anh ấy vẫn chưa liên lạc được.” Tôi đáp.

“Tình hình của anh ấy không quá tốt. Khoang bụng sung huyết, gan bị vỡ.”

“Sao có thể!” Tôi kêu lên, “Anh ấy và tài xế kia cùng bị đâm, sao tài xế kia không có vấn đề gì lớn mà anh ấy lại bị thương nặng như vậy? Hơn nữa khi đó anh ấy ở bên ngoài xe rồi!”

“Cô bình tĩnh một chút!” Ngữ giọng của bác sĩ cũng không tốt, “Hiện tại tôi chỉ báo cho cô bệnh tình của anh ấy. Phẫu thuật rất thành công, đang giám sát xem có chuyển biến gì không. Viện phí sáng mai tính cũng được, có điều vẫn nên thông báo để người nhà anh ấy chuẩn bị chút tiền. Việc cấp cứu quan trọng thế này không nhất thiết phải nộp tiền ngay.”

Tôi gật đầu, nói nhỏ: “Không chết thì tốt, không chết thì tốt.” Kỳ thật chuyện đã bị thay đổi có phải không? Hẳn anh ấy là người thứ hai, hiện tại anh ấy không chết, đây đã là một tin tốt.

Khi Tổ Hàng tới, tôi đã ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Ngồi ở ghế bên ngoài phòng bệnh, lướt điện thoại của Chu Gia Vĩ để tìm số điện thoại của mẹ anh ta.

Tổ Hàng đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi: “Làm sao vậy?”

Nghe được tiếng anh ấy, vẻ kiên cường của tôi rốt cuộc không cố được nữa, quay đầu nhìn anh ấy, mắt tôi đỏ lên.

“Ngoan, đừng khóc. Trước tiên nói có chuyện gì đi?”

Tôi hít sâu một cái, tự nhủ lúc này mình không thể khóc, hiện tại còn chuyện để làm. Tôi đem chuyện kể lại một lần, còn đặc biệt nói: “Con búp bê vải kia em nhớ rất rõ, chính là con búp bê lần trước chúng ta nhìn thấy ở Ngũ Hành trận giam Sầm Mai. Búp bê giống như đúc, ngay cả cách bị buộc cũng giống nhau.” (Sant: Trong tiếng trung, búp bê hay trẻ sơ sinh đều dùng ‘oa oa’ nên có chỗ nào dịch sai mong mọi người thông cảm nhé)

Tổ Hàng duỗi tay ôm chặt lấy tôi, nói nhỏ: “Không sao đâu, anh ấy sẽ không có việc gì. Em đã thay đổi chuyện này, anh ấy sẽ khỏe lại.”

Những lời này của Tổ Hàng khiến sự kiên cường của tôi không gắng được nữa, tôi sụt sùi: “Tổ Hàng, em sợ quá. Tiếp theo sẽ là ai?”

“Sẽ không còn ai tiếp theo.”

Tôi biết những lời này của anh ấy chỉ là để an ủi tôi thôi, sụt sịt mũi, tôi biết tôi hẳn nên kiên cường hơn một ít.

Tổ Hàng nhìn điện thoại trong tay tôi, nói: “Điện thoại của anh ấy?”

“Phải, em muốn báo cho mẹ của anh ấy, dù sao đây cũng là chuyện rất lớn.”

“Trước tiên đừng nói vội. Người già sợ không chịu nổi. Dù sao cũng là tai nạn, mời điều dưỡng đi. Tiền này sẽ có người chi. Chỉ mấy ngày nữa, đợi anh ấy tỉnh lại, tình hình tốt hơn rồi hãy báo cho mẹ anh ấy.”

“Vâng.” Tôi chậm rãi thở dài một hơi, nghĩ tới những gì anh ta nói với tôi khi ở trên xe, hầu hết đều nói về mẹ của anh ta. Hơn nữa trước kia chúng tôi cũng xem bệnh cho mẹ anh ta, tôi cảm thấy anh ta là một người con rất có hiếu, tất cả đều nghĩ cho mẹ của mình. Tôi liền nói với Tổ Hàng: “Anh ấy nói mẹ của anh ấy đang ở quê, mà ở quê phong thủy không tốt, còn nói muốn nhờ em xem cho. Nhưng sau đó anh ấy lại xảy ra chuyện.”

“Vậy được, chúng ta chờ anh ấy tỉnh lại, sau đó sẽ đi xem cho nhà ở quê của mẹ anh ấy. Đừng tự trách mình, đây không phải là chuyện em có thể khống chế.”

“Nhưng nếu anh ấy không đến tìm em, nếu anh ấy không quen biết em, em nghĩ anh ấy sẽ không xảy ra chuyện.”

“Rất nhiều chuyện đều là số mệnh đã an bài. Khả Nhân, em đừng nghĩ nhiều.”

Tôi dựa vào lòng anh ấy, nghe mùi màu nhàn nhạt đã quen thuộc. Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi, nói: “Khả Nhân, những chuyện này đều sẽ kết thúc. Chỉ cần em sống tốt là được, bọn anh sẽ giúp em loại sạch mọi nguy hiểm. Anh xin lỗi, hôm nay không ở bên em được.”

“Em biết mọi người bận rộn. Kỳ thật em nên làm tốt hơn. Tổ Hàng.”

“Em đã làm rất tốt.” Anh ấy khẽ cười, “Nếu em cũng giống như Kim Tử thì anh sẽ không chịu nổi. Khả Nhân, em thật sự rất tốt, không cần phải thay đổi gì cả. Là anh, anh làm không tốt.”

Tôi biết anh ấy đã rất tốt, Tổ Hàng của tôi rất tốt.

===

Sant: Thời gian này mình hơi bận xíu, mong các bạn thông cảm:3
 
Chương 217


Chúng tôi trông ở bệnh viện một đêm, sáng ra có điều dưỡng tới, Tổ Hàng đưa tôi đi làm.

Ở trên xe, tôi nghe được Tổ Hàng gọi điện thoại cho Kim Tử, bảo chị ấy giúp tra thông tin về tai nạn xe ngày hôm qua, chủ xe là Chu Gia Vĩ, hỏi xem có thể xem xét chiếc xe kia không.

Ở cửa công ty tôi, anh ấy đỡ tôi xuống xe, nói: “Đừng nghĩ nhiều. Lát nữa anh cùng chồng Kim Tử sẽ đi xem xe kia. Tối hết giờ làm sẽ đón em.”

Tôi gật đầu.

“Đi rửa mặt rồi ăn chút gì đi.”

Tôi lại lần nữa gật đầu.

Khi đi vào công ty, tất cả mọi người đều đã tới, tôi là người tới cuối cùng. Mọi người đang túm tụm lại vừa ăn sáng vừa tám chuyện: “Nhìn Vương Khả Nhân kìa. Hôm đó Tiểu Vi chết còn tới xem, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa ổn, không phải là bị quỷ theo chứ?”

“Sau này cách xa cô ta một chút.”

Tôi không nói gì, đi tới toilet ở phía sau. Tôi rửa mặt chải đầu một chút, nhìn bộ dáng tiều tụy của mình trong gương, thật sự giống như bị quỷ theo.”

Đột nhiên tôi liền hiểu vì cái gì mà Ngụy Hoa tới hai lần rồi đều chọn người bên cạnh tôi. Trong số chúng tôi, ý chí của tôi là yếu nhất, tôi là kẻ có khả năng làm ra chuyện sai lầm lớn nhất. Đây là hắn tìm quả hồng mềm mà nhéo. Tôi bởi vì hai việc này mà đã tiều tụy thành dạng này, như vậy có tiếp tục được không?

Tiểu Cảnh nói, sẽ chết rất nhiều người. Rất nhiều? Hiện tại tôi mới trải qua hai người.

Tôi nhìn vào gương thở dài một cái để điều tiết tâm trạng của mình, sau đó đi ra khỏi toilet.

Đàm Thiến đứng ở cửa đưa cho tôi bữa ăn sáng: “Tôi qua không ngủ à?”

Tôi gật đầu, không nhận bữa sáng mà ôm lấy cô ấy.

“Đàm Thiến, cậu cũng không thể bị sao được. Nếu cậu có chuyện gì thì mình cũng không biết phải làm sao nữa.”

Cô ấy vội vàng đẩy tôi ra, mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Cậu sao thế? Khóc chuyện gì?”

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: “Không có việc gì.”

“Đừng có dọa người khác nữa, cười cũng khó coi. Ăn đi. Dù sao hiện tại không có việc, cậu ăn một chút rồi vào phòng nghỉ phía sau ngủ một chút đi.”

Tôi gật đầu, vừa mới ăn được mấy miếng thì bà chủ đã tới. Bà chủ vừa vào cửa tiệm đã lên tiếng: “Vương Khả Nhân, em vào đây với chị một chút.”

Đàm Thiến lo lắng nhìn tôi. Tôi đã đoán được chuyện chị ấy sẽ nói, nhanh chóng chạy theo.

Phòng giám đốc vẫn giữ nguyên như cũ, ngay cả cái gạt tàn trên bàn làm việc cũng không động đến. Hôm nay bà chủ không trang điểm, trông so với hôm qua phải già hơn mấy tuổi. Chị ấy đứng ở cạnh cửa văn phòng, thấy tôi đi vào bèn tự mình đóng cửa, hỏi: “Hôm qua Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện?”

“Vâng, bị tai nạn xe, em có đi theo trông ở bệnh viện một đêm.”

“Hóa ra vị đại sư kia nói lại chuẩn như vậy.”

“Có chuyện gì sao?” Tôi cảnh giác hỏi. Những người am hiểu về phong thủy thật sự ở vùng này cũng chỉ có mấy người, bởi vì quen biết nhóm chị Linh Tử nên phần lớn tôi cũng có biết. Khi bà chủ nhắc tới đại sư, tôi bèn cảnh giác hỏi.

“Vào năm trước, chị với Chu Gia Vĩ làm ăn có vấn đề nên tới huyện XX gặp một người Sầm gia xem cho. Khi đó ông ấy nói năm nay Chu Gia Vĩ sẽ xảy ra chuyện lớn, không cẩn thận sẽ mất mạng. Thật sự là có chuyện.”

Sầm? “Đại sư kia tên là Sầm Tổ Hàng?” Tôi hỏi. Huyện XX còn không phải là huyện có Sầm Gia thôn kia sao? Hiện tại Lương Canh đang là lãnh đạo ở đó. Mà tôi hỏi Sầm Tổ Hàng cũng không phải là Sầm Tổ Hàng của tôi, khi đó ở huyện XX, Sầm Tổ Trạch cũng là Sầm Tổ Hàng, Sầm Chu cũng là Sầm Tổ Hàng. Mà Sầm Tổ Trạch không xem cho người khác, vậy chính là Sầm Chu rồi. Tôi tiếp tục hỏi: “Là một kẻ khùng điên?”

“Không phải, là một người đàn ông rất béo. Có điều nghe nói ông ấy không phải ai cũng xem. Được rồi, ông ấy nói Chu Gia Vĩ năm nay sẽ xảy ra chuyện, nói chuẩn được như vậy. Thế thì sang năm chị sẽ phát tài, hẳn là cũng sẽ ứng nghiệm.”

Tôi cười khổ trong lòng, hóa ra đây mới là quan trọng. Chỉ là chị ấy nói không phải kẻ bị khùng, mà là một người rất béo. Chẳng lẽ thật sự là Sầm Tổ Trạch? Sầm Tổ Trạch sẽ xem cho người khác? Năm trước Sầm Tổ Trạch cũng từng gặp Chu Gia Vĩ? Thế giới nhỏ như vậy sao?

Tôi có chút mơ hồ. Bà chủ thấy tôi như vậy liền nói: “Được rồi, được rồi. Hôm qua cũng là chị một hai bắt em phải xem cho nhà chị nên mới xảy ra chuyện như vậy, không thì Chu Gia Vĩ sẽ không bị sao. Hôm nay em không cần phải làm, về nhà ngủ đi.”

Tôi hơi giật mình, chuyện như này nếu là giám đốc trước thì tôi không dám mong.
 
Chương 217-2


Ra khỏi công ty, tôi đứng ở bên đường nhìn dòng xe cộ, có thể cảm giác được mình không còn sức sống. Nhưng hiện tại bảo tôi đi ngủ thì tôi không ngủ được. Trong lòng tôi vẫn còn lo lắng chuyện này, còn lo lắng cho nhóm Tổ Hàng Linh Tử.

Tuy rằng thật sự rất mệt nhưng tôi vẫn gọi cho Tổ Hàng, tính sẽ đi tới tìm anh ấy.

“Tổ Hàng, anh đang ở đâu? Hôm nay em không phải đi làm, định qua chỗ anh.”

“Em cả đêm không ngủ, về ngủ trước đi.”

“Em cũng không ngủ được, em muốn đi gặp anh.”

Bên kia điện thoại do dự một chút mới nói ra địa chỉ. Tôi gọi taxi, nói với tài xế đưa tôi đến bãi giữ xe bị tại nạn.

Ở trên taxi, người tài xế cười nói: “Xe của tiểu thư bị giữ à? Còn trẻ như vậy, nói ngọt với người là vài tiếng là người ta có thể để tiểu thư đưa xe đi.”

Điểm giữ xe cũng không cách nội thành quá xa, xe taxi đi một chốc lát đã tới.

Tôi xuống xe, nhìn cánh cửa cổng bằng sắt đã cũ, do dự một chút rồi đi vào. Vừa đi vào thì tôi thấy xe của chồng chị Kim Tử đỗ ở gần cửa, còn bên trong đặt từng chiếc đã không còn hình dáng nguyên vẹn.

Xe kiểu gì cũng có, thậm chí có những xe đã thành một đống sắt vụn.

Nhưng nhóm Tổ Hàng ở đâu? Tôi nhìn khắp nơi thì một bác bảo vệ trông cửa hỏi: “Ai, chuyện gì? Muốn lấy xe thì đưa biên bản.”

“Cháu tìm người, bác à, mấy người đi chiếc xe kia.”

“Ở bên trong ấy, tận cùng bên trong.” Bác bảo vệ chỉ vào tận cùng bên trong, nói: “Là tai nạn liên hoàn phải không? Có ba chiếc được đưa tới cùng lúc.”

Tôi chạy nhanh về phía bác bảo vệ chỉ, sau khi vòng qua một đống xe thì thấy được phía sau của Tổ Hàng cùng chồng chị Kim Tử. Tôi đang muốn chạy tới thì chồng chị Kim Tử đi lùi về phía sau vài bước, ngăn tôi lại, nói nhỏ: “Đừng đi tới.”

Tôi đứng bên cạnh anh ta, thấy được chỉ đỏ trong tay Tổ Hàng.

Con búp bê bị xe Chu Gia Vĩ cán qua làm đứt đùi đang được đặt ở trên chiếc xe trong bãi đất trống. Một tay Tổ Hàng cầm sợi chỉ đỏ, một tay cầm lá bùa giấy đã được gấp lại. Anh ấy đem lá bùa cùng chỉ đỏ buộc vào trên người búp bê.

Chồng chị Kim Tử cắp tay trước ngực, nói nhỏ: “Xin lỗi, chúng tôi không có cách nào khác, chỉ có thể làm như này.”

“Sao thế?” Tôi hỏi.

Chồng chị Kim Tử không nói gì, chỉ nhìn tôi. Tổ Hàng nói: “Treo nó ở đây phơi nắng để tà khí tiêu tán hết.”

Đem quỷ ra phơi trong nắng là có thể khiến quỷ tiêu tán hết. Tôi cũng biết chút về chuyện này. Tôi cau mày, vừa muốn nói chuyện thì chồng chị Kim Tử đã nói: “Được rồi, đây là kết cục tốt nhất. Nó đã hại người, giữ lại sẽ chỉ gây họa. Anh không nghĩ ngày đó vợ của anh cũng bị phong bế trong búp bê vải rồi bị buộc như vậy.”

Tôi từ từ thở dài một hơi. Thấy Tổ Hàng đặt con búp bê kia trên nóc xe, còn lá bùa đặt ở dưới búp bê.

“Tốt rồi, về thôi. Khả Nhân, chiều nay em phải ngủ một chút.” Tổ Hàng tạm dừng tay, quay sang phía tôi nói, “Chiều mai chúng ta sẽ tới thông báo cho mẹ Chu Gia Vĩ. Không phải nói về quê anh ta xem phong thủy sao? Mẹ anh ta hẳn rất tin tưởng em.”

“Con búp bê kia…”

“Đó là số mệnh của nó. Đi thôi.”

Tổ Hàng từ chối đề nghị đưa chúng tôi về của chồng chị Kim Tử, bảo chúng tôi đi taxi về cũng được. Chỉ là tôi không ngờ, anh ấy không đi về nhà ngay mà đi chợ mua hai con cá chép, lại đưa tôi theo tới bờ sông.

Chúng tôi dùng một thùng nhựa màu đỏ đựng cá chép, để cá có thể vẫy vùng trong nước. Vẫn là con sông lần trước, nước sông vẫn trong xanh như vậy. 

Nghĩ lại lần trước, Tổ Hàng ở chỗ này nói hy vọng tôi có thể sống sót bình an.

Anh ấy đứng ở cạnh thùng, niệm kinh với chiếc thùng. Sau khi niệm vài lần, anh ấy mỉm cười: “Anh niệm kinh thì Phật Tổ cũng không khoan thứ cho anh được. Anh đã hại chết nhiều người như vậy, bây giờ còn hại nhiều quỷ như vậy.”

Tôi đứng ở phía sau anh ấy, duỗi tay tới nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh ấy: “Mặc kệ người khác thấy anh thế nào, em vẫn là vợ của anh.”

“Ừ, Khả Nhân, anh biết. Chúng ta hãy cầu nguyện đi.” Anh ấy nói, “Con cầu mong mọi chuyện sớm kết thúc một chút. Con cầu mong khi con ra quyết định thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Con cầu mong mặc kệ chuyện gì xảy ra thì Khả Nhân có thể sống sót bình yên.”

“Con cầu mong, Tổ Hàng…”

Tôi còn chưa nói ra thì anh ấy đã xoay người ôm lấy tôi. Anh ấy dùng lực rất lớn ôm lấy tôi khiến tôi ngay cả thở cũng thấy khó khăn, không nói được gì.

“Đừng nghĩ cho anh. Đừng cầu mong cho anh, sẽ không ứng nghiệm đâu, Phật Tổ sẽ không phù hộ cho anh.” Nói xong anh ấy mới buông tôi ra khiến lúc này tôi mới có thể hít thở được. Tôi há mồm thở hổn hển, nói: “Biết đâu đấy. Dù ngài không phù hộ thì chúng ta cũng có thể tự mình nỗ lực mà.”

Tổ Hàng cười, xoa mặt tôi, nói: “Trên đường em cứ ngủ đi. Tới nhà thì anh bế em lên nhà cũng được.”

Tôi cũng quay sang cười với anh ấy.

***

Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ thêm một ngày là chuyện rất đơn giản. Bởi vì tôi lấy lý do muốn đi thông báo cho mẹ của Chu Gia Vĩ.

Với quan hệ của Chu Gia Vĩ và bà chủ, chuyện này không gặp chút khó khăn gì.

Cùng Tổ Hàng tới địa chỉ được cho ở quê quán Chu Gia Vĩ. Đứng dưới tòa nhà hai tầng kia tôi cũng cảm thấy nơi này không ổn. Tòa nhà này ở sát đường, trước mặt là một đường xi măng, xung quanh không thấy có chút nước nào. Vốn dĩ hẳn là một tòa nhà rất khô ráo, nhưng ở trên mái nhà lại bị rỉ nước. Đường hía trước tòa nhà đã mọc đầy rêu xanh.

Tôi vừa xuống xe, nhìn thấy trên đường đầy rêu xanh, nói nhỏ: “Đường như vậy rất dễ bị ngã.”

===

Sant: Ngủ ngon nha cả nhà. Cũng sắp hết truyện rồi á.
 
Chương 218


Tổ Hàng cũng xuống xe, nhìn ngôi nhà kia, nói: “Bảy vận, hẳn là nhà đã hai mươi mấy năm rồi. Nhìn có vẻ bên trong không tốt lắm.”

Tôi gật đầu. Chuyện bị rỉ nước này là chuyện rất đau đầu, đã không được xử lý tốt, như vậy tình hình bên trong quả thật không tốt.

Tổ Hàng vừa khóa xe vừa nói: “Những tòa nhà lâu năm như này thường không có bản vẽ cũng không được xây bởi thở mà chỉ là vài người thân thích cùng xây. Có rất nhiều chỗ xây không hợp lý. Anh đã xem qua rất nhiều nhà như vậy, xà ngang làm rất loạn, gần như mỗi phòng đều có xà ngang.”

Cổng tòa nhà không có cách, chúng tôi cứ vậy đi vào. Không cần nói, bên trong giống y như suy đoán. Vách tường đã không còn mảng nào màu trắng, đều là dấu vết ám đen của ẩm mốc. Tay vịn cầu thang được hàn bằng ống nước, tất cả đều đã rỉ sét. Hơn nữa cầu thang kia rất dốc, mỗi bậc đều rất cao. Khi ở trên lầu tôi luôn phải chú ý dưới chân. Dù tính là dốc thì nó vẫn một bậc cao một bậc thấp, một đầu rộng một đầu hẹp.

Tôi nói nhỏ oán trách: “Trước kia người ta không có thước đo à?” Tôi vốn định bám một tay vào tay vịn, nhưng thấy rỉ sét trên tay vịn khiến tôi rét lạnh. Tính ra mình đi cẩn thận vẫn hơn.

Tổ Hàng đi ở phía trước, duỗi tay về phía tôi: “Anh dám khẳng định nhà bọn họ không thuê người thiết kế nhà.”

“Đúng thế, nếu không thì sao có kiểu cầu thang một đầu hẹp một đầu rộng thế này.”

“Quan trọng nhất chính là số bậc của cầu thang này.”

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại đếm số bậc của cầu thang. Tám, con số này là con số cát lợi mà. Tổ Hàng nhìn bộ dáng không hiểu của tôi, bèn nói: “Thang tổn thọ! Loại này gọi là thang tổn thọ. Cầu thang này tương đối cao, tương đối dốc. Mà số bậc cầu thang không tới mười đều gọi là Thang tổn thọ. Nếu mời người thiết kế thì kiểu gì cũng sẽ làm cầu thang đạt tới mười bậc mới có biến chuyển. Loại cầu thang này, chưa nói đến phong thủy, người đi bình thường đều rất dễ ngã.

Tổ Hàng vừa nói xong, trên lầu có một bà lão nhô đầu ra hỏi: “Ai thế?”

Tôi nhìn bà lão kia, đúng là mẹ của Chu Gia Vĩ.

Hiện tại nói cho bà ấy, con trai bà bị tai nạn xe nhưng giờ đã tỉnh, sẽ không sao cả, nói vậy hẳn cũng sẽ ổn.

Tôi mỉm cười với dì, nói: “Dì à, còn nhớ cháu không?”

Dì lập lức đón tôi, nói: “Nhớ chứ nhớ chứ, sao có thể quên được. Nha đầu lợi hại như cháu, dì còn nhớ rất rõ. Sao cháu lại tới đây? Vào đi, trước tiên ngồi xuống đã, dì đi mua đồ ăn.”

“Dì à, không cần đâu, bọn cháu đón dì vào thành phố.” Tôi nói.

Dì đứng ở cầu thang, hơi sửng sốt, nói: “Vào thành phố làm gì? Dì vừa mới về đây, đang tính dưỡng lão ở nơi này. À, Gia Vĩ đâu?”

“Anh ấy xảy ra chuyện, vị xe va vào một chút, hiện đang nằm viện. Có điều người đã không sao rồi. Dì…”

“A! Vậy, dì đi ngay. Gia Vĩ không sao chứ? Sao lại bị va chạm? Bây giờ nó ở đâu…” Dì vội vàng đi về phía tôi. Dì đi từ trên cầu thang xuống, mà tôi đang đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang. Dì quýnh lên, khi đi xuống liền bị trượt chân.

Tôi hoảng hốt kêu lên, chưa kịp làm gì thì Tổ Hàng đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh đỡ lấy dì, ngăn được dì ngã xuống.

Vừa rồi mới nói dễ bị ngã thì bây giờ đã suýt chút nữa xảy ra chuyện.

Nhìn dì được đỡ, tôi thở dài nhẹ nhõm một cái. Dì nhìn Tổ Hàng đang đỡ mình, nói: “Cháu là bạn Gia Vĩ à? Mau đưa dì tới thăm nó. Nó ở bệnh viện có ai chăm sóc không?”

“Có điều dưỡng rồi ạ.”

“Điều dưỡng sao chăm sóc tốt được. Dì sẽ nhanh tới đó, dì muốn trông nom cho Gia Vĩ. Mau đưa dì đi.”

Khi đi xuống lầu, tôi còn đặc biệt cẩn thận đếm lại, thật sự là tám bậc cầu thang. Khi tới cầu thang cuối cùng, tim đập nhanh quay đầu nhìn lại.

Lần nữa lên xe, xe chạy về hướng nội thành. Nói là tới xem nhà nhưng thực tế còn chưa thấy gì đã quay về.

Tôi nghĩ tình hình như hiện tại, tôi nói muốn xem cho ngôi nhà thì dì cũng không có tâm tình để xem. Hiện lại lo lắng nhất của dì chính là con trai mình.

Ở trên xe, thấy dì nôn nóng, tôi liền nói: “Dì à, đừng lo lắng quá. Đã qua cơn nguy hiểm. Sau này an dưỡng là có thể khỏe lại.”

“Con trai của dì, dì có thể không lo lắng sao?”

Để khiến dì bình tĩnh lại một chút, tôi cố gắng nói chuyện để dì chú ý tới chuyện khác. “Dì à, nhà của dì khi xây có phải là không mời thợ hoặc mời thầy xem không? Cầu thang kia rất khó đi, vừa rồi suýt chút nữa dì đã ngã.”

Cũng may hiện tại trong lòng dì chỉ có chuyện của con mình, không chú ý tới tốc độ vừa rồi của Tổ Hàng. Khi dì bị trượt chân thì Tổ Hàng còn đứng ở cạnh tôi, chỉ hai giây ngắn ngủi anh ấy đã nhảy qua tám bậc cầu thang, còn đỡ dì.
 
Chương 218-2


“Trước kia nào có những chuyện đó. Ngôi nhà đó chỉ nhờ anh em trong nhà cùng xây giúp. Cầu thang kia không dễ đi nhưng cũng đã đi nhiều năm vậy rồi.”

“Có ai từng bị ngã ở đó chưa?”

“Nghiêm trọng nhất là ông nội của Gia Vĩ, bị ngã từ cầu thang đó, bị liệt nửa người, không đến nửa năm sau thì chết.”

Tôi hơi kinh ngạc, tôi nghĩ sẽ có người bị ngã ở đó nhưng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.

Tổ Hàng lái xe ở đằng trước, nói: “Loại Thang tổn thọ này, ở đầu dưới hoặc trên cùng cầu thang đặt thêm một cái cửa là được. Hoặc ở trước bậc thang thấp nhất đào một cái hố nhỏ, chôn kim la bàn cũng được. Tốt nhất thì làm lại một cầu thang khác.”

“Ngôi nhà đó còn có thể ở được bao lâu nữa. Còn không phải là để lại nơi làm quan tài cho dì sao?”

Người già đôi khi thật cố chấp. Chuyện này chúng ta chỉ có thể chờ Chu Gia Vĩ khỏe lại rồi nói với anh ta.

Xe tới bệnh viện, dì vội vàng đến mức vừa xuống xe đã đi tìm Gia Vĩ. Cũng may hôm nay tình trạng của Gia Vĩ đã tốt hơn rất nhiều.

Dì vừa vào phòng bệnh đã khóc. Chuyện giữa mẹ con người ta, chúng tôi không dám nói gì nên chờ ở bên ngoài hành lang.

Đứng ở ngoài hành lang, tôi hỏi nhỏ: “Tổ Hàng, có cần nói nguyên nhân cho mẹ anh ấy không?”

“Không cần, làm vậy chỉ khiến người già lo lắng.”

“Nhưng mà… em cứ thấy băn khoăn trong lòng. Chuyện này rốt cuộc cũng có liên quan tới em. Nếu không phải em… Đúng rồi, Tổ Hàng, em có chuyện muốn nói với anh.”

Nói tới đây tôi mới nhớ chuyện bà chủ đã nói có xem ở chỗ Sầm Tổ Hàng ở huyện XX kia.

Sau khi tôi kể lại những gì bà chủ nói với tôi, Tổ Hàng cau mày, nói: “Béo? Sầm Tổ Trạch? Dù sao cũng không phải Sầm Chu. Làm trong nghề này, có thể thấy sinh thấy tử. Nhưng nói thẳng rằng người khác không cẩn thận sẽ mất mạng thì không hợp lý. Trừ phi hắn làm vậy là có mục đích.”

“Em cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao thế giới lại nhỏ bé như vậy? Chẳng lẽ gã họ Sầm Kia vào năm trước đã biết em sẽ gặp Chu Gia Vĩ? Cho nên đã lên kế hoạch ra tay với anh ta?”

“Cũng không phải không thể.” Tổ Hàng nói.

Tôi nghe được lời này của anh ấy, có chút không dám tin nhìn về phía anh ấy. Anh ấy nói: “Có một số thầy phong thủy, khi đang xem bát tự đã động chút chân tay để được mục đích của mình là hoàn toàn có thể.”

“Ý của anh nói, có khả năng Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện không phải vì em mà anh ta đã bị lựa chọn từ năm ngoái?”

“Phải, còn chưa chắc chắn.” Tổ Hàng nhìn hai mẹ con trong phòng bệnh, tiếp tục nói: “Năm ngoài, lúc ấy hẳn anh vẫn còn ở nhà em, chuyện này anh không biết. Cũng có khả năng Ngụy Hoa đã tìm người khác để liên thủ nên chuyện này đều giấu anh.”

Tôi nhíu nhíu mi. Tôi thật sự mong Chu Gi Vĩ bởi vì tôi mới xảy ra chuyện. Không thì, hiện tại người đang khống chế các sự kiện này thật sự quá có tâm kế. Từ năm trước đã bắt đầu sắp xếp một quân cờ bên cạnh tôi, khiến cho tôi có cảm giác đây là một vòng vây, chúng tôi chỉ là một phần trong kế hoạch của người khác. Đây quả là chuyện đáng sợ.

“Khả Nhân?!” Nghe được tiếng gọi tôi, tôi nhanh chóng nhìn qua. Thì thấy Hoàng Y Y từ một phòng bệnh đi ra.

Tôi cười nói: “Y Y à, đã lâu không gặp.”

“Ừ, Khúc Thiên cũng ở đây à?” Hoàng Y Y quay sang Khúc Thiên cười, sau đó nụ cười kia thay bằng bộ dáng nhíu mày, nói: “Khúc Thiên, mình biết bạn biết bắt quỷ. Chuyện lần trước mình thật sự cảm ơn bạn. Mình… mình muốn hỏi một chút, có thể giúp mình thêm một chuyện không?”

Khúc Thiên không nói gì, cứ im lặng như vậy. Tuy rằng Hoàng Y Y đã thẳng thắn gọi tên anh ấy để nhờ vả thì anh ấy vẫn im lặng. Điều này khiến tôi vội lên tiếng: “Có chuyện gì cậu cứ nói đi. Chúng ta đều là bạn học, có thể giúp thì nhất định ấy ấy sẽ giúp.”

“Là bà của bạn trai mình, đôi mắt của bà đột nhiên không nhìn được. Tới bệnh viện kiểm tra cũng không ra được nguyên nhân. Thấy các cậu mình mới nhớ ra, liệu có thể giống nhà mình lần trước… là nhà ở có vấn đề.”

Tôi thật không biết Hoàng Y Y là xui xẻo hay là số mệnh của cô ấy, lần trước là nhà của cô ấy, lúc này lại là nhà của bạn trai cô ấy. Sao lại đều gặp phải loại chuyện này chứ?

Hoàng Y Y thấy chúng tôi không nói lời nào, liền nói: “Mình… mình có thể đưa lì xì. Các bạn xem khi nào có thể rảnh để xem giúp mình. Mình sẽ nói với bạn trai mình. Thật ra bà anh ấy rất tin chuyện này. Ở nhà cũng cúng Phật.”

“Cúng Phật?” Tổ Hàng rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Phải, vẫn khai quang, mỗi ngày đều niệm kinh thắp hương. Nhưng không biết thế nào lại xảy ra chuyện này. Bệnh viện nói không có cách nào cả, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

Tôi nói nhỏ: “Vậy Phật có lẽ không có tác dụng.”

Tổ Hàng im lặng một hồi, nói: “Được, tôi xem giúp bạn.”

Anh ấy đồng ý, lại có chút hơi hào hứng khiến tôi cảm thấy lạ. Trước đây loại chuyện như này dù anh ấy có đồng ý làm cũng sẽ không đơn giản đồng ý như vậy.

Hoàng Y Y không nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, chỉ hẹn thời gian với Khúc Thiên. Thời gian hẹn là ba ngày sau, là cuối tuần, Hoàng Y Y cũng mới có thời gian. Hoàng Y Y vừa rời đi, tôi lại hỏi: “Sao anh lại đồng ý ngay như vậy? Em… Sao bệnh viện lớn như vậy lại có thể vô tình gặp Hoàng Y Y ở đây được?”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 219


“Mặc kệ là bị sắp đặt hay thật sự là trùng hợp, chúng ta nhanh đến xem đi. Gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó vậy.” Tổ Hàng nói, “Mắt có vấn đề thì thường trong phong thủy đều là cửa sổ có vấn đề. Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy vật gì đó cực kỳ sắc nhọn. Ví như một ngọn núi nhọn hay một tòa tháp nhọn đều sẽ ảnh hưởng tới đôi mắt.”

Ba ngày sau, cuối tuần, nhưng cuối tuần lại là thời điểm công ty nhiều việc. Tuy rằng hiện tại không có hôn lễ nào nhưng vẫn yêu cầu tất cả nhân viên đi làm.

Trong khoảng thời gian gần đây tôi thường xuyên xin nghỉ nên hôm nay tôi không đi theo Tổ Hàng. Tổ Hàng hiện tại dùng thân thể Khúc Thiên, Khúc Thiên cũng là bạn của Y Y.

Tôi đứng ở dưới bóng cây tử kim hoa trước cửa hàng, đá vào thân cân, trong lòng thấy bất an. Tôi tự nhủ với lòng mình, Tổ Hàng chỉ là đi xem phong thủy cho một người bạn mà thôi, nhưng không biết vì cái gì mà hôm nay tim tôi cứ đập thình thịch, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Bất giác tôi đưa tay lôi bùa phân hồn đeo trên cổ, anh ấy sẽ không có việc gì đâu, chỉ là đi xem phong thủy mà thôi.

Quá bất an, tôi lấy điện thoại ra bấm số của Tổ Hàng, nhưng rồi tôi lại do dự không gọi đi. Cảm thấy làm vậy không ổn. Nếu anh ấy đang có việc bận, tôi gọi tới như vậy không phải có vẻ đang kiểm tra sao? Kia cũng chính là Hoàng Y Y, một người bạn học cùng chứ không phải tiểu tam gì đó.

Tôi biết điều đó, tôi cũng không thấy ghen tuông gì, chỉ thấy sự bất an trong lòng ngày càng lớn.

Cuối cùng tôi vẫn bấm gọi đi. Đầu bên kia có tiếng chuông, tôi thở dài nhẹ nhõm một cái, hẳn là không có việc gì. Điện thoại có người nghe, trong điện thoại truyền đến giọng Tổ Hàng: “A lô, Khả Nhân!”

“Vâng, anh… không sao chứ?”

“Không có gì, đã đến nhà bạn trai của Y Y.”

“Vâng, vậy thì tốt. Em cúp máy đây.” Chỉ nói mấy câu như vậy nhưng lại có thể khiến tôi an lòng một ít.

Cất điện thoại, đi về cửa hàng, hẳn có thể thoải mái ngồi một lúc.

Nhưng còn chưa đi tới cửa hàng thì điện thoại tôi lại vang lên. Lấy điện thoại ra, nhìn tên Tổ Hàng hiển thị trên màn hình, tôi nhíu mày, trong lòng nghĩ có lẽ vừa rồi còn có chuyện chưa nói, hoặc do điện thoại nhét vào túi bị chạm vào nút gọi.

Nhưng tôi vẫn bấm nghe: “A lô, Tổ Hàng…”

“Khả Nhân, Khúc Thiên đột nhiên ngất xỉu!” Từ điện thoại truyền đến giọng hoảng hốt của Hoàng Y Y, “Mình… bọn mình đang gọi xe cấp cứu, cậu xem…”

Khúc Thiên ngất xỉu! Tôi kinh ngạc, như vậy Tổ Hàng… Không được! Gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện thì bác sĩ khám sẽ chẩn bệnh chính là Khúc Thiên chết đột ngột. Tôi vội vàng kêu lên: “Đừng đưa tới bệnh viện, đừng đưa tới bệnh viện.”

“Sao lại thế? Mình vừa mở cửa ra thì cậu ấy ngất xỉu ngay trước cửa.”

“Đừng đưa tới bệnh viện, chờ mình tới đi!” Tôi kêu lớn vào trong điện thoại, “Nói cho mình địa chỉ!”

“Sao lại không đưa tới bệnh viện? Cậu ấy ngất xỉu rồi.”

“Anh ấy… đây là bệnh cũ. Y Y, cậu còn nhớ lần trước ở đại hội thể thao của trường không? Không phải Khúc Thiên cũng bị vậy sao? Cậu đừng di chuyển anh ấy, mình tới ngay đây.”

Hoàng Y Y cho tôi địa chỉ. Tôi thậm chí còn không kịp nói một tiếng với anh Đàm mà gọi luôn taxi đang đậu ven đường, báo địa chỉ Y Y cho tôi.

Đồng thời tôi không ngừng nói chuyện với Y Y qua điện thoại, bảo cô ấy không cần gọi cấp cứu, cũng không cần di chuyển Tổ Hàng. Hiện tại còn chưa biết nguyên nhân gì gây ra tình huống này, nếu khi Tổ Hàng hôn mê, di chuyển thân thể Khung Thiên không chừng sẽ càng không tốt.

Khi tôi tới nhà bạn trai Y Y đã là nửa giờ sau. Chạy vội, thở hồng hộc mới tìm được nhà của bạn trai Y Y, cửa lại đang đóng.

Tô gõ cửa, cũng mặc kệ có phải nhà này hay không. Dù sao số tầng không sai.

Mở cửa là Hoàng Y Y, chỉ là khi cửa vừa mở tôi đã ngửi thấy mùi hương. Là mùi hương cúng, xộc thẳng tới.

“Khúc Thiên đâu?” Tôi vội vã hỏi, “KHông phải nói ngất ở cửa sao?”

Hoàng Y Y nghiêng người để tôi đi vào, nói: “Ngất xỉu ở cửa. Nhưng bọn mình không thể để mặc cậu ấy ở cửa được, cho nên đã đỡ vào nhà, đang ở trên sô pha.”

Khi cô ấy nói, tôi đã bước vào cửa. Sau đó trong nháy mắt tôi lập tức biết nguyên nhân Tổ Hàng bị ngất xỉu. Ở phòng khách có một gian nhỏ, có điện thờ, trên đó cúng một tượng Quan Âm trắng tinh. Đốt hương, bên cạnh lư hương còn có một chuỗi ngọc Phật cùng một đôi đèn hoa sen màu vàng rất nhỏ. Phía dưới có một chuông mõ bằng đồng. Xem ra là một nhà thờ Phật rất nghiêm túc.

Hơn nữa Y Y đã nói, tượng này đã khai quang. Đừng nói Tổ Hàng, tôi vừa vào cửa đã hấp dẫn bởi điện thờ kia, như vậy có phải Tổ Hàng ngất xỉu cũng là vì nguyên nhân này không?

Bản thân Tổ Hàng là quỷ nhập thân, ở trước mặt tượng thần đã khai quang thì cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
 
Chương 219-2


Nhưng chẳng lẽ Tổ Hàng khi đứng trước cửa không có cảm giác gì? Tôi nhìn Tổ Hàng trên sô pha, còn có cả bạn trai của Y Y ở bên cạnh đang nhăn mi, nói: “Thật sự không đưa tới bệnh viện sao? Nếu cậu ta có chuyện gì thì cũng không liên quan tới nhà tôi đâu.”

Tôi không biết phán đoán của tôi có đúng không, nhưng đặt một khôi thi thể trước mặt Bồ Tát thì thật sự không tốt. Ở trong nhà như này cũng không có khả năng Tổ Hàng sẽ hồi tỉnh được. “Có thể giúp mình đưa anh ấy ra ngoài không? Đặt dưới bóng mát dưới nhà là được.”

“Thế sao được?” Bạn trai Hoàng Y Y nói, “Người ta còn không nói nhà tôi sao?”

Một đôi vợ chồng trung niên từ trong nhà đi ra, hẳn là ba mẹ chồng tương lai của Hoàng Y Y. Bọn họ cũng nói không thể làm như vậy được, làm vậy là không phải lẽ. Nhưng không làm như vậy thì sao có thể khiến Khúc Thiên tỉnh lại được?

Tôi ngồi xổm xuống cạnh xô pha, lắc lắc cánh tay của Khúc Thiên, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Xem ra Tổ Hàng không ở đây. Vậy thì Tổ Hàng đang ở đâu? Tôi nên làm thế nào mới có thể đưa Khúc Thiên đi? Chẳng lẽ thật sự phải gọi cấp cứu?

Ngay lúc trong đầu óc tôi đang hỗn loạn thì một âm thanh xuất hiện trong đầu tôi: “Khả Nhân, có nghe được anh nói không?”

Tôi theo bản năng bật nói: “Anh ở đâu?”

Y Y vội vàng nói: “Khả Nhân, Khúc Thiên đang ở đây mà. Hay là chúng ta cứ đưa anh ấy tới bệnh viện?”

Lúc này trong nhà truyền đến tiếng của một người già đang cố gắng nói: “Có chuyện gì thế? Bà già này bị mù thì cứ kệ, các ngươi không cần vất vả như vậy.”

Trong đầu tôi lại lần nữa xuất hiện tiếng của Tổ Hàng, tiếng của anh ấy không chui qua lỗ tai mà trực tiếp xuất hiện ở trong đầu. Anh ấy nói: “Khả Nhân, em hãy làm như anh nói, không cần phải nói gì cả. Em đi xem cửa sổ của phòng bà cụ, có phải bên cửa sổ có một chiếc đèn không.”

Tôi mở miệng, đang định nói chuyện với anh ấy thì đột nhiên nhớ ra, tôi không thể nói chuyện. Tôi đứng dậy, hỏi: “Phòng của bà nội ở đâu?”

Bạn trai Y Y nhanh chóng nói: “Là phòng này.” Anh ta đưa tôi đi tới một phòng.

Phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường. Trên giường là bà cụ mù đang ngồi. Gương mặt bà cụ khắc khổ, vẫn luôn lẩm bẩm: “Ta tuổi này rồi, nhìn không được thì thôi.”

Ngoài cửa phòng, mẹ chồng tương lai của Y Y tức giận nói: “Không nhìn được thì ai chăm cho bà được?!”

Bà cụ thở dài, không nói gì nữa. Tôi nói với bà cụ: “Bà à, có lẽ có thể tìm được nguyên nhân.” Tôi nhìn về phía cửa sổ phòng. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ chỉ có nhà lầu, không có núi nhòn hay tòa tháp nào cả. Tôi lại tìm kiếm đèn mà Tổ Hàng nói, cũng không thấy chiếc đèn nào. Bên cửa sổ chỉ có một ổ điện.

Tôi thầm nói ở trong lòng: “Không có đèn.”

“Hỏi chút xem, có đèn rất nhỏ hoặc đồ vật nào thuộc tính hỏa.” Tiếng Tổ Hàng lần nữa lại vang lên trong đầu tôi.

Tôi hỏi bạn trai Y Y đang đứng phía sau tôi: “Cửa sổ này có đèn nhỏ gì đó không?”

Anh ta lập tức đi tới, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc đèn nhỏ màu vàng: “Buổi tối bà sẽ bật chiếc đèn ngủ này lên.”

Tôi nhìn chiếc đèn nho nhỏ kia, rất bình thường, là một chiếc đèn nhỏ có ánh sáng màu vàng. Chỉ cần cắm vào ổ điện là có thể sáng.

Sao Tổ Hàng lại biết được? Chẳng lẽ hiện tại anh ấy đang ở trong nhà này? Cũng không đúng, trong nhà này cúng Bồ Tát, chẳng lẽ anh ấy không bị ảnh hưởng sao?

Trong đầu tôi lại lần nữa có tiếng của Tổ Hàng: “Khả Nhân, em nói với bọn họ, bảo bọn họ tắt chiếc đèn nghệ thuật ở hướng Tây Nam đi.”

“Tây Nam?” Tôi thầm nói. Hôm nay tôi đi làm, đồng phục còn chưa kịp thay đã chạy tới đây chứ đừng nói là kịp đem theo la bàn. Cho nên trong lúc nhất thời bảo tôi xác định hướng Tây Nam, tôi thật sự không biết hướng nào là Tây Nam.

Do dự một chút, tôi nhìn về phía Y Y, cô ấy cũng đã đi tới phía sau tôi. Tôi kéo cô ấy ra một chỗ, nói nhỏ: “Điện thoại của cậu có la bàn không?”

Y Y vội vàng lấy điện thoại ra, đồng thời hỏi: “Thật sự Khúc Thiên không sao chứ?”

“Không sao, nhờ các cậu giúp mình đưa tới chỗ thoáng mát thì các cậu lại không chịu giúp.”

“Hay là gọi cấp cứu đi. Đã lâu như vậy rồi mà cậu ấy còn chưa tỉnh lại.”

Tôi nhận lấy điện thoại của cô ấy, không tiếp tục nói chuyện này. Hiện tại Tổ Hàng có thể dùng cách “truyền âm ngàn dặm” để nói chuyện với tôi, xem ra hiện tại anh ấy không sao cả. Chỉ cần thân thể Khúc Thiên không bị thương tổn là được.

Cầm điện thoại, tôi đứng ở vị trí trung tâm nhà, hiện tại tôi chỉ có thể áng chừng. Tìm được hướng Tây Nam, nơi đó sẽ có đèn, lại còn là một loại đèn nghệ thuật. Đàu tiên tôi nghĩ đến là đèn treo trần nhà. Nhưng nhà bọn họ không treo đèn. Đó là phòng khách, chỉ có đèn tuýp.

Như vậy chỉ còn lại hai ngọn đèn hoa sen chỗ Bồ Tát. Không phải là đèn hoa sen chứ? Đây là đèn để lễ Bồ Tát, bảo bọn họ tắt đi thật sự sẽ không ổn, Bồ Tát có thể trách tội hay không?

Tôi còn đang lo lắng thì lại nghe được tiếng trong đầu: “Khả Nhân, ở đó có đèn không?”

Tôi tự nói trong đầu để trả lời anh ấy: “Có, đèn hoa sen lễ Bồ Tát.”

“Hãy giải thích cho bọn họ, đây là Tiếp sát. Trong phòng có đèn nhỏ đăt ở cửa sổ, tiếp sát với đèn hoa sen bên này, sẽ ảnh hưởng tới mắt của bà cụ. Tắt đèn hoa sen bên này mấy hôm thì bà cụ sẽ có thể nhìn thấy được.”

“Nhưng tắt đèn lễ Bồ Tát thì có thể xảy ra chuyện gì không?”

“Sẽ không, anh xem Trị Phù rồi.” Tôi hơi sủng sốt một chút, mới nhớ ra danh từ này, hình như trong kỳ môn độn giáp. Tổ Hàng đã dùng thuật số phong thủy để xem cho ngôi nhà này? Chẳng trách anh ấy có thể nói ra nơi nào có đèn.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 220


Tôi nói với cả nhà: “Tìm được nguyên nhân rồi. Là do đèn hoa sen này. Đèn ngủ trong phòng bà là Tiếp sát, tắt đèn hoa sen đi, qua mấy ngày là bà có thể nhìn thấy được.”

Tôi vừa mới nói xong, bạn trai Y Y liền nói: “Em nói vậy anh mới nghĩ tới, đèn hoa sen này mua về chừng một tuần thì mắt của bà nội bắt đầu không thoải mái, thêm một tuần nữa thì không nhìn thấy hẳn. Thời gian vừa lúc phù hợp.”

Bạn trai của Y Y tiến tới tắt đèn hoa sen. Mẹ anh ta ở bên tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, cúng bái cái gì mà cúng bái. Cúng bái mà hiện tại thành người mù. Điện thờ này cũng không cần nữa.”

Bà lão trong phòng kêu lên: “Đừng, đừng! Giữ Bồ Tát lại cho ta!”

Tôi nói: “Cúng Bồ Tát, ít nhất trong nhà sẽ không có thứ gì không sạch sẽ tiến vào.” Nói xong, tôi quay sang phía bạn trai Y Y, “Anh giúp em đưa anh ấy xuống chỗ râm mái phía dưới đi, anh ấy sẽ tỉnh lại ngay.”

Bạn trai Y Y thấy tôi giải quyết được vấn đề, lần này không làm khó tôi nữa, cõng Khúc Thiên xuống lầu. Y Y cũng nhanh chóng đi theo.

Đi xuống lầu, tôi cũng không biết hiện tại Tổ Hàng đang ở đâu, chỉ có thể bảo bọn họ đặt ở bé trái tòa nhà.

Tòa nhà này là tòa nhà cuối của tiểu khu, bên cạnh đã là tường bao quanh, đây chỉ là khe hở, hẳn không ai đi tới. Y Y còn nói: “Sao lại đặt ở đây? Chỗ này không được sạch lắm, hay là đặt ở bóng cây phía trước đi.”

“Để ở đó sẽ có người thấy, đến lúc đó người ta lại xì xào nhà anh ấy. Cứ để ở đây, dù sao cũng không ai thấy được.” Tôi nói. Tôi hoàn toàn nghĩ cho nhà bọn họ cho nên bạn trai Y Y tuyệt đối tán thành cách tôi làm.

Nơi này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may vẫn khô ráo. Bạn trai Y Y đặt Khúc Thiên xuống, lấy một bao lì xì từ túi quần ra: “Anh biết quy củ. Nhưng thái độ của mẹ anh thì em cũng thấy rồi. Cái này mong em nhận lấy trước. Nếu qua mấy ngày, bà nội anh khỏi thì anh lại đưa em một bao lì xì lớn.”

Tôi nhận bao lì xì.

Lần này Tổ Hàng xảy ra chuyện, còn không biết sẽ thế nào. Có bao lì xì cũng là một phần cát lợi. Tôi cầm bao lì xì, nói: “Hai người lên nhà trước đi, không thì nhà mình lại bị nghe những lời không dễ nghe đâu.”

Bạn trai Y Y gật đầu, còn Y Y vẫn do dự nói: “Khả Nhân, một mình cậu có được không?”

“Không sao đâu, xem thời gian thì Khúc Thiên sẽ sớm tỉnh thôi.”

“Nhưng mình lại có cảm giác cậu ấy…”

“Anh ấy không sao. Cậu mau đi lên đi. Còn chưa kết hôn đâu, phải cho mẹ anh ấy ấn tượng tốt.”

Y Y không muốn nhưng lời nói của tôi cũng rất có lý. Bà mẹ chồng tương lai vừa thấy rõ ràng là một người không phải vừa, không nên đắc tội thì hơn.

Y Y cũng lên rồi, bên mé tượng này cũng chỉ còn lại tôi cùng… thi thể Khúc Thiên. Nhìn thi thể kia, tôi cười đau khổ. Nghĩ tới lúc mới bắt đầu ở bên Tổ Hàng, tôi chỉ nhìn thấy Khúc Thiên là sẽ sợ hãi chứ đừng nghĩ tới chuyện một mình trông giữ thi thể Khúc Thiên.

Có lẽ chó hoang trong tiểu khu này nghe được tiếng chúng tôi, bọn chúng dần dần tiến tới, đứng cách không gần không xa nhìn chúng tôi.

Tôi nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất ném qua, nói: “Cút ngay!” Những con chó đó lúc này mới chạy đi. Hiện tại tôi phải bảo vệ thân thể Khúc Thiên, đây là một con đường của Tổ Hàng, tôi phải giữ con đường này cho anh ấy. Tôi quỳ xuống bên cạnh thi thể, nhìn bốn phía xung quanh. Tổ Hàng hẳn ở gần đây.

“Tổ Hàng…” Tôi khẽ kêu lên, không dám nói to, “Tổ Hàng! Anh có nghe được không? Tổ Hàng! Trả lời một tiếng đi. Anh đang ở đâu? Tổ Hàng? Tổ Hàng?” Tôi nôn nóng, đã một thời gian rồi mà vẫn không có một chút hồi âm. Vừa rồi anh ấy còn có thể nói chuyện với tôi, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hiện tại anh ấy không có thân thể Khúc Thiên sẽ gặp rất nhiều bất lợi.

“Tổ Hàng! Tổ Hàng!” Giọng của tôi đã mang theo tiếng khóc nhưng tôi lại không thể khóc được. Tôi còn không dám lớn tiếng, sợ sẽ bị người khác nghe thấy. Nếu để người khác tới đây, tôi sẽ không cách nào giải thích được hiện tượng này.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đùi tôi có người sờ qua. Cúi đầu, vừa thấy được tay Khúc Thiên cử động, dọc theo chân tôi, nắm lấy tay tôi.

“Tổ Hàng?” Tôi khẽ kêu. Có chút không thể tin được nhưng quả thật là Tổ Hàng.

“Tổ Hàng?” Tôi lại lần nữa kêu, lúc này anh ấy mới từ từ mở đôi mắt ra, sau đó khẽ cựa mình: “Vậy mà cũng khóc?”

“Em không khóc!” Tôi nói. 

Tay anh ấy đưa lên bả vai tôi, hẳn là muốn bám vào tôi đứng lên, nhưng tôi không chú ý, không giữ trọng tâm nên cả người bị kéo ngã xuống. Tôi và anh ấy đều bị ngã xa, tôi đè ở trên người anh ấy. Lúc này Hoàng Y Y đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ, thấy tư thế hiện tại của chúng tôi, kinh ngạc một chút, nói: “Ách, Khúc Thiên tỉnh là tốt rồi. Mình lên lầu đây.”
 
Chương 220-2


Y Y nhìn thấy Tổ Hàng nằm trên mặt đất, còn tôi nằm đè lên anh ấy, tay anh ấy vòng qua cổ tôi. Tư thế này rất ấm áp, nhưng địa điểm thì tuyệt đối không hợp.

Tôi đẩy đẩy anh ấy ra rồi ngồi dậy, ngồi trên mặt đất, lúc này cũng không còn rảnh để ý có sạch hay không. Đưa tay đỡ anh ấy dậy, tôi cảm giác được anh ấy không bình thường.

“Tổ Hàng, anh… có phải đang bị thương?” Thân thể anh ấy dường như không còn sức, tôi dìu anh ấy ngồi dậy, cảm thấy người anh ấy mềm nhũn. Tôi nhanh chóng dùng người mình đỡ anh ấy.

“Bị Bồ Tán chấn một chút, bị chấn ra khỏi thân thể Khúc Thiên. Hiện tại khí tức vẫn còn yếu, một lát sẽ ổn.” Anh ấy nói.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, có thể ổn là được. Tôi nói ra nghi hoặc của tôi: “Khi đến trước cửa nhà, anh không có cảm giác gì sao? Không phải Bồ Tát kia rất lợi hại sao? Lẽ ra ở cách vài mét là đã có thể cảm giác được rồi.”

“Không cảm thấy gì, ngôi nhà đó hẳn đã bị người hạ kết giới. Không phải Hoàng Y Y mở cửa, kết giới đột nhiên bị phá vỡ thì anh đã không đến mức một chút cũng không chuẩn bị thì đã bị chấn ra.”

Tôi nhìn bộ dáng không còn chút sức lực của Tổ Hàng lúc này, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đứng dậy không? Chúng ta về nhà hay ở chỗ này nghỉ ngơi một chút?”

Anh ấy duỗi tay về phía tôi, tôi đứng lên, cũng vươn tay nắm lấy tay anh ấy, từ từ kéo anh ấy đứng dậy.

Tổ Hàng vừa đứng lên thì lảo đảo không vững ngả sang một bên khiến tôi bị kẹp giữa tường và anh ấy. 

Tôi vừa muốn nói chuyện thì điện thoại vang lên. Vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số cửa hàng trên điện thoại mới nhớ ra hôm nay tôi đi mà chưa nói với bọn họ tiếng nào.

Tôi vội vàng nghe: “A lô, anh Đàm.”

“Vương Khả Nhân? A lô! A lô! Nói gì đi!”

“Anh Đàm, em đây. Tôi biết hôm nay chưa nói gì đã đi là em không đúng, em thật sự có chuyện. Cửa hàng có việc gì sao? Chỉ chừng nửa giờ nữa là em sẽ về.”

“A lô! A lô! Sao lại không nói gì? Hừ, định cố tình giả vờ không liên lạc được sao?”

Sau đó tôi nghe được tiếng của Đàm Thiến từ trong điện thoại: “Có lẽ tín hiệu bên cô ấy không tốt.”

Sau đó là tiếng tút tút báo cuộc thoại bị cắt đứt.

Tôi nghi hoặc nhìn điện thoại, tín hiệu vẫn rất mạnh. Sao bên kia lại không nghe được tôi nói? Điện thoại bị hỏng sao? Sẽ không đâu, vừa rồi tôi vẫn còn gọi cho Hoàng Y Y mà.

Tôi đột nhiên nghĩ tới Tổ Hàng. Anh ấy vẫn đang khẽ tựa vào tôi, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm, nhìn qua tình hình thật sự không tốt. Là bởi vì anh ấy ở bên cạnh mới khiến tín hiệu điện thoại bị ảnh hưởng? Trước kia đâu có như vậy. Trước kia tôi vẫn gọi điện thoại cho anh ấy mà không có vấn đề gì.

“Tổ Hàng?” Tôi vội vàng cất điện thoại, đỡ anh ấy. “Tổ Hàng, anh có khỏe không? Tổ Hàng?”

Anh ấy không nói gì, lực đè lên tôi càng lúc càng nặng. Không phải anh ấy tì vào để dứng dậy mà là thân thể Khúc Thiên đang ép vào.

Chẳng lẽ bị Bồ Tát chấn đến mức bị thương rồi? Tổ Hàng có mạnh thì cũng chỉ là quỷ. Còn Bồ Tát kia, lại còn đã khai quang, được cúng bái ở đó, chắc chắn có tính sát thương với anh ấy.

Tổ Hàng bị thương! Tôi luống cuống cùng kinh ngạc. Tổ Hàng bị thương, tôi nên làm gì bây giờ? Đúng rồi, máu tôi có thể giúp anh ấy khỏe lại. Tôi là người anh ấy yêu, uống máu của tôi sẽ giúp anh ấy gia tăng oán khí, đến lúc đó sẽ tốt lên.

Tôi đẩy đẩy anh ấy: “Tổ Hàng, Tổ Hàng, cắn em đi này. Tuy rằng anh không phải là quỷ hút máu, nhưng anh cắn em một chút, hút ít máu của em cũng có thể tốt hơn. Tổ Hàng?”

Nhưng thân thể anh ấy đã lần nữa mềm nhũn. Hiện tại anh ấy đã không khống chế được thân thể Khúc Thiên, toàn bộ trọng lượng của Khúc Thiên đè lên người tôi, tôi không chịu nổi mà từ từ ngồi xuống.

Ngồi xuống đất, điều chỉnh thân thể Khúc Thiên, để đầu anh ấy gối lên đùi tôi.

Làm xong những chuyện này đã khiến tôi mệt đến mức giơ tay cũng khó khăn. Trước kia khi tôi tiếp xúc thân mật với Tổ Hàng, trọng lượng của anh ấy đều tương đối nhẹ. Còn hiện tại một mình xê dịch thân thể của Khúc Thiên thật sự là rất khó khăn.

Tôi thở dốc, nhìn khắp mình xem có thứ gì có thể dùng được không.

Hôm nay tôi vốn đang trong giờ làm mà cứ vậy chạy đi, trên người ngoài đồng phục chỉ có chút tiền, chìa khóa, cùng điện thoại. Nếu tôi mang theo ví thì trong ví của tôi còn có thể có dao. Hiện tại tôi phải làm thế nào mới có máu cho Tổ Hàng ăn.

Thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn.

Tôi thử đưa ngón tay vào miệng, dùng hàm răng cắn một chút. Tôi đã cắn rất mạnh, rất đau. Nhưng khi chịu đau rút tay ra thì trên ngón tay chỉ có dấu răng tôi. Tôi kêu lên: “Sao lại như vậy?”

Tôi không biết trên TV những cảnh cắn ngón tay là thế nào, dù sao tôi cắn không đứt, đành phải lần nữa tìm xem có đồ vật nào xung quanh mình có thể dùng được không. Kiềm móng tay nho nhỏ trên chùm chìa khóa kia hẳn là có thể.

Mở kiềm móng tay, đặt trên ngón tay. Tôi quay mặt đi, không nhiều do dự mà bấm thật mạnh.

Đau, thật sự rất đau. Tôi hít vào một hơi, buông lỏng tay ra, trên ngón tay lộ ra vết thương, máu đang nhỏ xuống.

“Tổ Hàng, ăn đi. Đau quá, anh nhất định phải khỏe lại.” Tôi vừa nói vừa đem ngón tay kia đặt lên môi Khúc Thiên. Hiện tại hẳn Tổ Hàng vẫn ở trong thân thể cậu ấy. Hiện tại để cậu ấy uống ít máu của thôi thì hẳn cũng có ích cho Tổ Hàng.

===

Sant: Ngủ ngon nha cả nhà. Dạo này Sant hơi bận nên ít tương tác được với mọi người. Mong mọi người thông cảm:3
 
Chương 221


Máu theo khe môi vào trong miệng anh ấy. Môi anh ấy chạm vào miệng vết thương của tôi đột nhiên động đậy, ngậm trọn ngón tay của tôi.

Hành động này của anh ấy khiến tôi kinh hoảng kêu lên một tiếng, sau khi tôi kêu lên, anh ấy bèn dừng lại, đôi mắt cũng mở ra.

Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm: “Tổ Hàng, anh tỉnh rồi.” Khi anh ấy ngậm lấy tay tôi, đột nhiên tôi nghĩ tới bộ dáng anh ấy cắn cổ tôi, hút máu tôi khi ở tòa nhà âm lộ kia. Còn hiện tại, anh ấy há miệng ngậm lấy tay của tôi. Ánh mắt nhìn tôi cũng rất kỳ quái. Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày anh ấy ăn trái tim của tôi.

Có điều suy nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện mà thôi. Tôi nhanh chóng rụt ngón tay lại: “Anh khá hơn chút nào không? À, miệng vết thương này nhỏ thôi, chúng ta đi về đi, em có thể lấy bát hứng máu cho anh uống.”

Dùng bát hẳn sẽ không nguy hiểm như vậy.

Tổ Hàng cười, tự mình ngồi dậy: “Không sao đâu. Đi về đi.”

Anh ấy tự mình đứng lên, còn có thể duỗi tay kéo tôi lại, nói: “Em có lạnh không? Chỗ này không có ánh mặt trời.”

Bởi vì là mùa đông, chỗ có nắng thì nhiệt độ có thể lên tới hai mươi độ, không có nắng thì lại thậm chí lạnh đến mức bị cảm.

Tôi lắc đầu, anh ấy còn nhớ được điều này, quả thật ngoài suy nghĩ của tôi, bởi vì anh ấy không cảm nhận được nhiệt độ. Còn tôi hôm nay vì nôn nóng, toàn thân cũng đã lạnh toát, lúc này không cảm thấy lạnh gì.

Có điều nếu Tổ Hàng đã tỉnh thì chúng tôi cũng tính toán đi về. Chỉ là trên đường về, Tổ Hàng lái xe, vừa ra khỏi tiểu khu này đã nói: “Tới nhà Kim Tử ăn cơm. CÓ hai việc quan trọng cần nói với bọn họ, cũng để cùng có sự phòng bị.”

Tôi nhìn về phía Tổ Hàng đang lái xe, tuy rằng anh ấy đã tỉnh nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi.

Nhưng anh ấy đã nói bằng vẻ chắc chắn như vậy, tôi cũng không nên thắc mắc làm gì.

Ở trên xe, tôi lấy điện thoại muốn gọi về cửa hàng, nhưng lại không biết phải nói gì, không biết phải giải thích như thế nào. Cứ cầm điện thoại trong tay vuốt qua vuốt lại, đến khi vào khu nhà chị Kim Tử tôi mới hạ quyết tâm gọi điện thoại về cửa hàng.

“Anh Đàm!”

“Cô còn biết gọi về cho anh à? Hôm nay cô làm gì? Dù trong cửa hàng không có việc thì cũng không thể bỏ làm như vậy. Anh nói cho cô, đừng tưởng bà chủ mang cô ra ngoài một hai lần như vậy là cô cho rằng mình ghê gớm. Hôm nay cô tự ý bỏ việc nửa ngày, tháng này không có thưởng chuyên cần.”

“Ách, anh Đàm, em biết rồi. Hôm nay em thật sự có chuyện. Bạn trai em đột nhiên ngất xỉu nên em mới gấp như vậy, không kịp nói một tiếng đã vội đi.”

“Sao cô lại gặp nhiều chuyện như vậy? Được rồi, bây giờ cũng sắp hết giờ làm, cô cũng không cần quay lại đây nữa, thưởng chuyên cần tháng này cũng không cần cầm.” Anh ấy cứ vậy cắt đứt cuộc gọi.

Tổ Hàng liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi: “Không sao chứ? Bị đuổi việc?”

“Không.” Tôi cười cười, “Nếu em bị đuổi việc thì hai chúng ta sẽ thành dân thất nghiệp lang thang, ai sẽ nuôi cái nhà này chứ?”

Tổ Hàng cũng cười.

Ở trong nhà chị Kim Tử, chúng tôi cũng gọi Linh Tử và Tiểu Mạc tới. Khi ăn cơm lại là một bàn lớn đầy đủ mọi người. Ai cũng không nói những gì khiến mọi người không thoải mái.

Chỉ sau khi dì bảo mẫu đưa Hạnh Phúc ra ngoài chơi, chúng tôi mới kể chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay.

Sau khi nghe xong chuyện, Kim Tử nói: “Sầm Hằng là thứ nhất, Chu Gia Vĩ là thứ hai, mà lần này lại trực tiếp ra tay với Sầm Tổ Hàng. Cách hành động này quá khác biệt với Ngụy Hoa. Không hề giống như tiến hành theo kế hoạch mà như đang trả thù ân oán cá nhân.”

Linh Tử chống đũa, nói: “Hiện tại người phía sau đã không còn là Sầm Tổ Hàng như lúc trước, cũng không phải Ngụy Hoa mà là một kẻ khác. Rất nhiều chuyện xảy ra chứng tỏ còn có Boss phía sau, nhưng chúng ta lại không có chút manh mối nào.”

Tiểu Mạc nói: “Hay là thế này. Để Sầm Tổ Hàng giả vờ quy phục, nói với Ngụy Hoa là muốn tiếp tục nhiệm vụ, sau đó làm vô gian đạo chui vào đánh địch ở bên trong, điều tra kẻ kia…”

“Tôi không đồng ý!” Tôi lạnh giọng nói. Tôi không muốn để Tổ Hàng quay lại. Lúc này mà anh ấy quay lại thì tôi không biết sẽ phải mất anh ấy trong bao lâu.

“Tôi cũng không đồng ý!” Chị Kim Tử ủng hộ tôi, “Quay lại còn không phải là sẽ nguy hiểm hơn sao? Đi kiểm tra camera của tiểu khu kia, nhìn xem có kẻ nào khả nghi tiếp cận nhà bạn trai Y Y không. Sau đó sẽ điều tra theo hướng đó.”

Chồng chị Kim Tử nói: “Như vậy thì dù chúng ta nhờ quan hệ để có dữ liệu camera khu đó thì số lượng dữ liệu cũng rất lớn.”

“Lớn thì có gì mà lo, có hai kẻ cả ngày chỉ ở nhà chơi trò chơi, không đi làm gì, hai bọn họ đều đã mốc meo rồi.” Chuyện này cứ như vậy là bàn xong.
 
Chương 221-2


Khi chúng tôi từ nhà chị Kim Tử trở về, vợ của Sầm Hằng đã đợi chúng tôi ở dưới lầu. Thấy bọn tôi về, cô ấy có chút mất tự nhiên gật đầu chào chúng tôi.

Mời vợ Sầm Hằng lên lầu, vào nhà. Cô ấy bồn chồn ngồi trên sô pha, uống trà tôi pha, thật lâu không nói gì.

Tôi ngồi đối diện với cô ấy, trên người vẫn mặc đồng phục đi làm đã không còn thơm tho, hỏi: “Có việc gì sao?” Cô ấy không có việc thì sẽ không tới đây. Cô ấy tìm tới chúng tôi thì chắc chắn là chuyện của Sầm Hằng. Dù sao Sầm Hằng cũng là con cháu duy nhất của Sầm gia, Tổ Hàng cũng sẽ không mặc kệ.

Cô giáo tiểu học kia nói: “Thật sự xin lỗi, tôi tới là… vốn định dịp năm mới năm nay tôi và Sầm Hằng sẽ ăn tết ở nhà ba mẹ tôi. Sầm Hằng cũng chỉ là cô nhi, không có thân thích gì. Nhưng bây giờ, với thái độ của ba mẹ tôi, tôi sợ anh ấy về nhà tôi sẽ bị khinh bỉ. Nhưng tết nhất để anh ấy một mình thì tôi lại lo lắng. Hơn nữa thân thể anh ấy cũng không còn khỏe như trước.”

Cô ấy nói tới đây thì tôi đã hiểu được ý cô ấy, hơi mỉm cười rồi nói: “Để Sầm Hằng tới đây đi, ăn Tết ở nhà chúng tôi luôn.”

Tôi vừa nói xong thì cô giáo tiểu học kia vui mừng nhìn tôi: “Sầm Hằng cũng nói nhất định hai người sẽ đồng ý để anh ấy tới đây ăn tết, còn bảo tôi đừng lo lắng gì. Anh ấy nói, hai người với anh ấy có quan hệ họ hàng. Là họ hàng duy nhất, nhất định sẽ quan tâm tới anh ấy.”

Tôi gật đầu. Hiện tại Tổ Hàng không thoải mái đã đi nghỉ, chuyện này hẳn anh ấy sẽ không phản đối.

“Tôi về giúp anh ấy chuẩn bị đồ đạc. Còn có mấy ngày nữa là tết, tôi cũng chuẩn bị luôn đồ đạc cho anh ấy tới đây mấy ngày. Sợ cận tết tôi không ra được.”

Đó là tốt nhất, bằng không tôi cũng không tìm ra được thời gian chuẩn bị cho Sầm Hằng. Hiện tại một tay Sầm Hằng vẫn chưa khỏi hẳn.

Sau khi nhận được sự đồng ý, cô giáo tiểu học kia vui vẻ rời đi. Cô ấy vừa đi, Tổ Hàng dùng hình thức của chính mình đi từ trong nhà ra, nói: “Cứ vậy đồng ý, thế là thế giới riêng của hai chúng ta kết thúc?”

“Không phải anh ấy là con cháu duy nhất của Sầm gia nhà anh sao? Tính hẳn ra thì Sầm Hằng gọi anh là gi?”

“Chú.” Anh ấy đi tới, rút ra một nén hương trong ngăn kéo, đi đến ban công châm hương.

Tôi cũng đi theo tới, tôi biết chuyện hôm nay khiến anh ấy bị thương, tuy rằng nhìn qua thì không có gì nhưng nếu hiện tại có chuyện xảy ra, không chừng Tổ Hàng sẽ có nguy hiểm. Anh ấy không phải vạn năng, anh ấy không phải kẻ mạnh nhất, anh ấy cũng chỉ là một quỷ, cũng sẽ bị thương.

Tôi đưa cổ tay của tôi tới trước mặt anh ấy: “Cắn một miếng đi. Ăn một chút thịt cũng được, quan trọng là trị thương.”

Tổ Hàng cười, mở tay tôi ra: “Không cần, anh có thể từ từ hồi phục. Chỉ là cần…”

“Cần hận! Anh hận cái gì? Tổ Hàng!”

Tổ Hàng trầm mặt, không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi thở dài một cái. Tôi không muốn để Tổ Hàng còn hận. Nhưng anh ấy tồn tại chính bởi vì oán hận. Ngày nào đó anh ấy không còn oán hận thì có lẽ anh ấy cũng sẽ biến mất.

Nhưng vấn đề này hiện tại không phù hợp để nói, thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh ấy, tôi ngẩng đầu nhìn sao, hỏi: “Tiếp sát là gì? Chuyện hai ngọn đèn hôm nay ấy.”

“Trong nhà có những thứ trông thì không có hại, nhưng sau khi có vật tương ứng sẽ tạo ra sát, gọi là Tiếp sát. Cái này thường dùng thuật số phong thủy để kiểm tra. Thường là sau khi xảy ra vấn đề mới có thể tìm ra.

“Khó nhỉ.”

“Cũng không hẳn là khó. Khi nào trong nhà có chuyện mà không tìm ra nguyên nhân thì sẽ dùng thuật số phong thủy để xem.”

Anh ấy đang nói, tôi tiến lại gần anh ấy, nhón mũi chân hôn lên môi anh ấy. Một lần, hai lần, tới lần thứ ba anh ấy ôm lấy tôi, giữ chặt nụ hôn này.

Mọi thứ như tôi dự liệu, nụ hôn này tiếp tục quá kịch liệt. Tay anh ấy thâm nhập vào trong quần áo của tôi, mà tay của tôi cũng không yếu thế, thâm nhập vào trong quần áo của anh ấy.

Tôi cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng tôi. Là máu của tôi. Anh ấy không rời nụ hôn này, tôi đẩy máu vào trong miệng anh ấy.

Ngay lúc này, điện thoại của tôi vang lên. Tôi còn chưa thay quần áo, điện thoại vẫn để trong túi đồng phục. Đẩy đẩy anh ấy, anh ấy mới không tình nguyện buông tôi ra, đưa tay lau vết máu trên môi tôi.

Tôi vội vàng móc điện thoại ra, bấm nghe. “A lô!” Khi hôn tôi đã biết tôi bị trầy da chảy máu, nhưng khi đó thật sự không cảm thấy đau, bây giờ nói chuyện mới cảm giác được rõ ràng cơn đau, không chừng ngày mai miệng tôi sẽ sưng.

Trong điện thoại là tiếng của Linh Tử: “Vương Khả Nhân, sao Sầm Tổ Hàng lại không nghe được thoại? Cô mở máy tính đi, tôi gửi video cho cô, nhân vật quan trọng đấy!”

Cúp điện thoại, tôi còn nghi hoặc, có nhân vật quan trọng nào được? Kéo Tổ Hàng vào trong nhà, mở máy tính chờ Linh Tử gửi video.

Đó là một tệp video, không quá lớn, cũng chỉ 6M. Khi mở ra, tôi cùng Tổ Hàng kinh ngạc sửng sốt. Tốc độ của Linh Tử quá nhanh đi. Chúng tôi mới rời khỏi nhà chị Kim Tử chỉ vài giờ, anh ta đã tìm được tư liệu của camera tiểu khu kia.

Video gửi cho chúng tôi chỉ là một đoạn ngắn, tuy rằng không có ghi chú gì nhưng chúng tôi vẫn có thể nhanh chóng nhận ra một ông già đi vào tòa nhà có nhà của bạn trai Y Y. Ông già kia vác theo một cái bao, video được lấy từ camera của thang máy. Ông ta dùng thang máy đi lên nên tất nhiên có thể nhìn rất rõ.

Ông ta chính là Sầm Tổ Trạch!

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.

Chúc mọi người Giang sinh an lành.
 
Chương 222


Tôi nhìn người trên màn hình, nói như muốn xác nhận lại: “Là… Sầm Tổ Trạch?”

“Phải. Vì sao lại là hắn?” Tổ Hàng nói nhỏ.

Tôi không biết anh ấy và Sầm Tổ Trạch có quan hệ như thế nào, nhưng nhìn cái nhăn mày của Tổ Hàng kia thì tôi biết anh ấy cũng rất kinh ngạc cùng khó xử.

Tổ Hàng tắt máy tính đi, nói: “Nên đối mặt thì vẫn phải đi đối mặt. Ngày mai anh sẽ đi tìm hắn, em cứ đi làm đi. Những việc này, nhiều nhất sang năm sẽ kết thúc. Đến lúc đó em còn phải sống thật tốt nên em vẫn cần có công việc tốt.”

“Vậy còn anh?” Trước kia tôi đều không hỏi câu này, nhưng lần này thì tôi hỏi. Tôi cảm thấy anh ấy đã có kế hoạch cho tương lai, chỉ không nói cho tôi mà thôi. Tôi cảm thấy lần này là một quyết định rất quan trọng.

Tổ Hàng cười với tôi, nhấp nhấp môi tôi khiến tôi đau phải cúi đầu xuống: “Nếu anh quyết định xong thì người đầu tiên anh nói sẽ là em.”

“Vâng.” Tôi đáp.

***

Trong công ty chuẩn bị nghỉ đông. Công việc của chúng tôi cũng thay đổi, đổi thành lau dọn giặt quần áo. (Sant: Lần trước Sant edit nhầm đoạn Giao thừa gì đó, xin lỗi mọi người nha. Lúc ấy mình cũng thắc mắc sao ngày cuối năm vẫn đi làm nhưng do bận quá không tìm hiểu đoạn đó được nên cứ edit theo chữ)

Nhiều lễ phục như vậy đều phải giặt hết. Mà công việc này nếu đưa tới tiệm giặt quần áo thì mất cũng phải vài vạn, cho nên công ty tự làm.

Trong phòng nghỉ, từng bộ lễ phục được trải trên bàn, sau đó được chải bằng máy giặt khô. Không chỉ có mấy chúng tôi, ngay cả mấy nhân viên trang trí xe cưới cũng làm cùng chúng tôi.

Mọi người ở bên nhau đều vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Chỉ là trong lòng tôi còn đang nghĩ tới chuyện hôm nay Tổ Hàng sẽ đi tìm Sầm Tổ Trạch nên không chú ý nghe bọn họ nói gì.

Hiện tại bận bịu như vậy, tôi cũng không lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, không thì có thể hỏi Tổ Hàng đi một mình hay đi cùng Linh Tử.

Còn có Sầm Hằng, hôm nay Sầm Hằng sẽ chuyển tới chỗ chúng tôi. Anh ta còn đang nghỉ dưỡng bệnh. Còn cả đêm Giao thừa, chúng tôi sẽ ăn cơm tất nhiên ở nhà chúng tôi hay về nhà Khúc Thiên ăn cho có lệ?

Nhiều vấn đề như vậy khiến tôi không để ý tới một chị bên cạnh đang nói. Đàm Thiến dùng gáy bàn chải vỗ vỗ vào cánh tay tôi, tôi mới giật mình, hỏi: “Sao thế?”

“Chị Hà hỏi ở nhà luôn khiến chị ấy gặp ác mộng, phá giải như thế nào?”

“An giường một lần nữa. Có lẽ nhà ở phương Bích Lục Phong Ma.” Tôi thuận miệng nói. Chỉ là sau khi tôi nói xong, những chị gái ở đó đều dừng tay nhìn tôi. Tôi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

“Em biết xem cái này à?” Chị Hà hỏi.

Tôi hơi do dự, nói: “Biết một chút ạ.”

Đàm Thiến ở bên cạnh hào hứng nói, gì mà tôi rất lợi hại, vị trí Văn Xương nhà cô ấy là do tôi đặt. Còn nói cả nhà tôi ở ngay gần miếu.

Chị Hà lập tức cười nói: “Khả Nhân à, hết giờ làm hôm nay về nhà chị ăn cơm đi. Xem giúp chị đầu giường kia có đúng hay không.”

“A?” Tôi kinh ngạc, “Em… em bận việc rồi.”

Đàm Thiến đẩy đẩy tôi: “Bạn trai cô ấy tới đón. Chị có mời cậu ấy thì phải mời cả bạn trai cô ấy nữa, nếu không cậu cô ấy sẽ không đi đâu.”

“Được được được.” Chị Hà nói.

Đến giờ tan tầm buổi chiều, tôi đi đâu là chị Hà đi theo đấy. Tôi đi tới chỗ xe của Tổ Hàng đỗ gần công ty, chị ấy cũng đi theo tới. Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào với Tổ Hàng. Hơn nữa tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, tôi không thể từ chối thẳng được.

Tổ Hàng nghi hoặc nhìn chị Hà. Chị Hà là phụ nữ đã ba mươi mấy tuổi, tự động làm quen với Khúc Thiên, nói tôi đồng ý cho anh ấy tới xem đầu giường. Tôi có chút bất đắc dĩ nhìn Tổ Hàng, lúc này tôi cũng muốn được ở riêng với Tổ Hàng để hỏi chuyện anh ấy nói sẽ đi tìm Sầm Tổ Trạch.

Nhưng hiện tại ngay cả cơ hội nói chuyện riêng chúng tôi cũng không có, bị tiếng nói to của chị Hà át đến nỗi còn có cảm giác trong xe có tiếng vọng.

Tổ Hàng quay đầu lại nhìn chị Hà ngồi ở ghế sau, hỏi: “Nhà chị gái ở chỗ nào thế?”

Chị Hà nói địa chỉ, đó là một tiểu khu nhà trọ giá rẻ. Tổ Hàng khởi đồng xe, duỗi tay tới nắm lấy tay tôi rồi đặt trên đùi anh ấy, khi tôi nhìn về phía anh ấy thì anh ấy khẽ nói: “Không sao đâu.”

Tôi khẽ mỉm cười, tôi không nghĩ anh ấy lại bao dung cho tôi như vậy, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng có thể tiếp nhận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom