Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 202-2


Nghe anh ấy nói, lòng tôi chùng xuống. Thật sự là Sầm Mai, thật sự là cô ta! Vì sao lại là Sầm Mai? Sầm Mai tấn công tôi thì có thể hiểu được, nhưng sao lại tấn công Sầm Hằng? Nếu ngày đó tôi bảo Sầm Hằng tới ở với chúng tôi thì có lẽ thật sự sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Tôi cắn môi, cố gắng để không bật khóc. Lòng cảm thấy là tôi sai khiến cho anh ta gặp tai nạn này.

Tổ Hàng nhận ra sự khác thường của tôi, đưa tay ôm lấy tôi, nói: “Đừng khổ tâm, chuyện này không liên quan tới em. Em có muốn xin nghỉ không?”

Tôi sụt sịt, lắc đầu, cố gắng để không khóc. Lúc này nếu để tôi một mình chờ đợi có lẽ tôi lại càng nghĩ nhiều, chi bằng tới công ty làm việc. Khi có việc để làm sẽ không nghĩ nhiều. Hơn nữa, Sầm Hằng ở bệnh viện, tôi nghỉ làm cũng không giúp được gì.

Tổ Hàng vỗ vỗ bả vai tôi, nhìn về phía công ty, nói: “Anh đưa em về công ty, sau đó anh sẽ đến bệnh viện canh, không thể để cô ta lại có cơ hội ra tay lần nữa.”

Tôi kéo tay anh ấy xuống: “Em không sao, anh tới bệnh viện đi. Tự em đi về được, cũng chỉ cách chỗ này có vài bước.”

Tổ Hàng do dự một chút mới nói: “Vậy em chú ý cẩn thận một chút, có chuyện gì thì hãy xé bùa phân hồn.”

“Vâng.” Nghe được tôi nói, anh ấy mới vội vàng lên xe. Tôi lại lập tức nói qua cửa sổ xe: “Cảnh sát giao thông nói cuộc gọi cuối cùng của anh ây là gọi cho anh.”

“Ừ, cảnh sát giao thông cũng nói với anh. Điện thoại của anh không nhận được tín hiệu.” Anh ấy nói rồi lái xe đi.

Khi tôi từ ngã tư kia về công ty thì cô dâu đã đi rồi, mà đoàn xe cưới cũng sắp rời đi. Thấy tôi quay lại, những chị gái kia lập tức quay sang hỏi: “Khả Nhân, chuyện tai nạn kia là thế nào?”

“Có phải viên cảnh sát kia chết rồi không?”

“Chiếc xe to kia đi sai luật đúng không?”

Tôi không trả lời bọn họ mà đi vào trong cửa tiệm. Cô Tả đã nhận bữa sáng, vừa văn vừa nói: “Chuyện vừa rồi tôi sẽ báo cáo với giám đốc. Thật không biết sao chị Lý lại nhận cô, với tinh thần làm việc của cô mà chị ấy cũng có thể chịu được sao?”

Tôi không muốn nói gì cả, cứ như vậy ngồi trên sô pha, cũng không đi nhận bữa sáng.

Cô Tả là một người rất nghiêm khắc, thấy bộ dạng này của tôi chỉ hừ lạnh một cái, tiếp tục ăn sáng, không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi ngồi trên sô pha, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi. Càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Sầm Mai không có lý do gì để tấn công Sầm Hẳng cả. Cô ta tấn công Sầm Vũ Hoa là vì muốn truy tìm gia phả, diệt cỏ diệt tận gốc. Cô ta tấn công tôi vì sự tồn tại của tôi khiến Tổ Hàng dao động. Nhưng Sầm Hằng thì sao? Sằm Hằng luôn là người ở bên ngoài chuyện này. Nếu nhất định phải tìm mối liên quan thì chỉ có chuyện anh ta cũng là con cháu Sầm gia. Nhưng anh ta không biết phong thủy, anh ta cũng không quan tâm tới những việc này. Vậy Sầm Mai tấn công anh ta vì mục đích gì?

Trừ phi là có người cảm thấy Sầm Hằng vướng bận nên sai bảo Sầm Mai ra tay. Sầm Mai chỉ là một quân cờ. Hoặc là tấn công Sầm Hằng để chúng tôi thấy, để cảnh cáo chúng tôi.

Người ra tay là Sầm Mai! Tôi không biết vì sao Tổ Hàng lại xác định được người ra tay là Sầm Mai. Có lẽ anh ấy có cách của mình. Nhưng từ thái độ của Tổ Hàng vừa rồi, anh ấy cũng không biết Sầm Mai sẽ làm chuyện này. Tổ Hàng không phải là Boss sao? Vì sao anh ấy lại không biết chứ? Vậy thì ai là kẻ khiến Sầm Mai làm như vậy? Rốt cuộc mục đích của bọn họ là gì? Chỉ để cảnh cáo chúng tôi thôi sao?

Tôi miên man suy nghĩ tới khi bị Đàm Thiến làm cho sực tỉnh. Thấy Đàm Thiến đã mặc đồng phục và hóa trang xong, tôi mới ý thức được bây giờ đã 9 giờ. Tôi đã ngồi như vậy hơn một giờ. XOa xoa mặt, Đàm Thiến nắm lấy cổ tay tôi: “Cậu phá hỏng lớp trang điểm bây giờ.”

“A, quên mất.” Tôi đáp lời, đứng dậy nhưng không biết phải đi đâu, đi một hai bước lại ngồi xuống.

Đàm Thiến mở to mắt nhìn tôi, sau đó nói: “Mình nghe bọn họ nói cậu vừa chạy tới chỗ tai nạn xe, sau đó lại ngồi thẫn thờ, cũng không ăn sáng. Có phải cậu bị quỷ nhập hay gặp phải thứ gì không?”

Tôi liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mới nói: “Không phải, là bạn mình gặp chuyện. Hiện tại đã đưa đi bệnh viện, cũng không biết tình hình thế nào rồi.”

“Là ai thế?”

“Sầm Hằng, một cảnh sát.”

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, thấy là Tổ Hàng gọi điện thoại tới, tôi lập tức nghe. Anh ấy nói: “Cấp cứu thành công. Xương sọ bị nứt nhưng không tổn thương đến não. Mu bàn tay trái bị đứt hai gân. Lãnh đạo bên cục cảnh cảnh sát cũng ở đây, nói bảo hiểm chỉ có thể chi trả như vậy, sau này có lẽ bị tàn tật. Nếu phẫu thuật tiếp thì sẽ phải tốn rất nhiều tiền.”

“Không thể để tay anh ấy bị tàn tật được.” Tôi kêu lên, nghĩ hôm đó anh ta không cầm nổi đôi đũa không biết có phải là điềm báo không.

“Ừ, anh bảo bọn họ liên hệ bác sĩ rồi. Ngày mai là có thể phẫu thuật, chỉ là số tiền cần thật sự rất lớn.”

Tôi biết tiền Khúc Thiên kiếm được cũng không nhiều, mua nhà xong chúng tôi cũng không còn lại được bao nhiêu.

Tổ Hàng nói tiếp: “Chồng Kim Tử đã tìm quan hệ, bảo bọn họ vay ngân hàng trước. Có quan hệ, ngày mai sẽ có tiền ngay. Nhưng phải lấy nhà ra thế chấp. Hiện tại vợ Sầm Hằng vẫn chưa bình tĩnh, em xem có thể tới nhà chờ cùng cô ấy một chút đi. Chiều nay người của ngân hàng sẽ đến xem nhà. Đều chỉ là chào hỏi qua, làm cho đủ thủ tục thôi.”

“Vâng, được.” Chiều nay vừa lúc không phải ca làm của tôi, tôi rời đi một chút cũng không thành vấn đề.  Nghĩ tới căn nhà đại không vong đã được sửa sơn hướng của Sầm Hằng, hy vọng người của ngân hàng không làm khó dễ.

Một giờ rưỡi chiều, tôi theo hẹn đến nhà của Sầm Hằng. Bởi vì vội, tôi thậm chí còn không kịp thay động phục đi làm.

Cửa nhà Sầm Hằng mở, mấy người hàng xóm cũng đang an ủi người phụ nữ đang khóc thút thít. Tôi đi vào, bảo chị Kim Tử đã sắp xếp tôi đến đây cùng cô ấy.

Cô ấy lau nước mắt, nói: “Sáng nay tôi cũng thấy cô ở hiện trường, nhưng lúc đó vội quá.”

Tôi gật đầu, nhìn căn nhà. Nơi này đã không còn bộ dáng như lần trước tôi thấy, đã được sửa chữ, rất đẹp. Hơn nữa tôi cũng thấy những chiếc thùng đựng TV, thùng đựng tủ lạnh, thùng đựng điều hòa, thùng đựng máy giặt.

Một bác gái hàng xóm liền nói: “Ài, vợ chồng son chỉ một tháng nữa là kết hôn lại còn xảy ra chuyện. Ài, mẹ cháu biết tin chưa? Dì thấy bà ấy mà biết tình trạng này của Sầm Hằng thì hôn sự của các cháu cũng không chắc chắn.”

Một bác gái khác nói: “Sầm Hằng bị thương nặng như vậy thì tháng sau cũng không thế kết hôn được. Chuyện này có thể giấu được sao?”

“Cuộc hôn nhân này…”

Tôi lập tức vờ ho khan vài tiếc, những bác gái kia mới ý thức được lời nói của mình có vẻ không phù hợp. Cả đám liền lấy cớ rời đi.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 203


Tôi đi tới nói: “Yên tâm đi, Sầm Hằng sẽ ổn thôi. Không phải hiện tại chúng ta đang cùng nhau nghĩ cách giúp anh ấy sao? Anh ấy không có người thân thì cũng còn có bạn bè là chúng tôi.”

Lúc này tôi mới chú ý nhìn vợ của Sầm Hằng. Cao cao gầy gầy, rất xinh đẹp, tóc màu đỏ sậm, xem ra ngày thường rất chú ý tới bề ngoài. Có được một người vợ như vậy, Sầm Hằng thật có phúc.

Nhân viên của ngân hàng tới, là một ông bác béo ục ịch. Nhìn dáng vẻ thì có lẽ cũng sắp về hưu. Ông ta vừa vào cửa liền nói: “Là nhà này à? Nhà Sầm Hằng?”

Vợ Sầm Hằng vội vàng đứng dậy đón tiếp.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì ông bác nhân viên ngân hàng đã nói: “Nói trước, đây là nể mặt mũi ông chủ xe kia (chồng chị Kim Tử), tôi chỉ có thể làm nhanh nhất cho cô vay, bình thường cần bảy ngày, tôi sẽ làm cho cô chỉ một ngày. Nhưng ngôi nhà này có giá trị thế nào thì sẽ được cho vay từng đó. Nếu không sau này không có tiền thì tôi sẽ phải đền bù.”

“Được được, chú à, chú xem sao cho nhanh là được. Nhà này bọn cháu vừa mới sửa sang lại. Hơn nữa cháu là giáo viên tiểu học, anh ấy là cảnh sát, đều là lãnh lương quốc gia, bọn cháu có thể trả dần được.”

“Vậy khoản vay mua nhà thì sao? Khoản vay mua nhà còn bao nhiêu năm? Nếu khoản vay mua nhà còn cao thì…” Ông bác kia bắt đầu xem xét căn nhà, kỳ thật cũng giống như Tổ Hàng nói, chỉ hỏi thăm qua như làm chủ đủ thủ tục mà thôi.

“Không vay mua nhà! Nhà này bọn cháu mua không cần vay!” Cô ấy vội vàng giải thích.

Chuyện này tôi biết, bởi vì khi vừa mới mua thì nơi này là hung trạch, đại không vong, giá rất rẻ. Xem xong lầu một rồi lên lầu hai, tôi cũng đi theo lên.

Lầu hai hướng ra ngoài đường là một phòng rất lớn, chính là phòng ngủ chính.

Vừa lên đến lầu hai, điều tôi thấy đầu tiên chính là chiếc gương lớn đối diện với cửa phòng ngủ chính. Chiếc gương kia thật sự rất lớn, so với gương lớn trong nhà còn lớn hơn một chút.

Tôi thấy kinh ngạc, cửa trong gương! Trong phong thủy, cửa trong gương là đại hung!

Tổ Hàng đã nói với tôi rồi, có thể khiến âm dương xen kẽ có mấy nơi, đầu tiên là quỷ môn quan, cái này rất nhiều thành bao cổ xưa đều có.

Bên cạnh quỷ môn quan thông thường sẽ có chợ ma.

Thứ hai chính là nước. Sông, hồ, giếng, đặc biệt là nước có bóng râm, ví như nước giếng. Miệng giếng chính là nơi âm dương tương thông.

Thứ ba chính là vòm cầu.

Thứ tư chính là cửa trong gương. Gương là một thứ tạo ra không gian đối nghịch, ngoài gương là dương, trong gương là âm. Mà cửa trong gương chính là cửa âm dương.

Nhà Sầm Hằng không phải do Linh Tử xem giúp sao? Sao lại để xuất hiện cách cục xấu rất rõ ràng như vậy?

Thấy tôi vẫn luôn đứng ở cửa phòng ngủ nhìn vào gương, vợ Sầm Hằng nói: “Gương này là mới đưa đến hôm trước.”

“Ai bảo để ở đây?” Tôi nghiêm túc hỏi.

Vợ Sầm Hằng sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ tôi lại đột nhiên nghiêm túc như vậy. Cô ấy nói: “Đưa lên đây liền để ở đấy vì phòng ngủ của chúng tôi vẫn chưa sửa xong, rất bừa, chưa có khoảng không đủ lớn.”

Phòng lớn như vậy, bên trong đầy thùng đồ, đồ đạc vẫn để lung tung. Xem ra cô giáo này cũng vừa dọn lại đây ở chưa được bao lâu, hoặc là đang sửa sang lại để chuẩn bị kết hôn.

Tôi có chút suy tư, hôm trước mới đặt ở đây thì hôm nay Sầm Hằng liền xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện thần quái. Đây là trùng hợp?

Tôi vội vàng hỏi: “Sáng hôm nay Sầm Hằng đi làm như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết, anh ấy thay cảnh phục xong thì soi gương ở đó. Tôi ở trong toilet, đi ra đã không thấy đâu. Tôi còn tưởng anh ấy vừa ra khỏi cửa thì hơn mười phút sau đã nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông gọi tới, nói là người đã gặp tai nạn ở giao lộ XX. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng… hic hic… tưởng rằng ai nói giỡn. Anh ấy vừa mới còn ở đây soi gương, sao chỉ một chút đã xảy ra chuyện ở giao lộ XX. Điều này là không thể nên tôi mới ngắt cuộc gọi. Tuy vậy tôi vẫn gọi điện thoại tới đồn công an anh ấy làm việc mới biết được anh ấy chưa đến. Lúc này tôi mới đi tới hiện trường. Hu hu, tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.”

Chẳng lẽ thật sự là bị lọt vào kết giới? Thời điểm anh ta xảy ra chuyện là mấy giờ? Là 6 giờ hơn hay 7 giờ? Chuyện này tôi cũng không chắc lắm, khi tôi nhận được điện thoại là hơn 7 giờ. Như vậy thì có khả năng anh ta xảy ra chuyện là đúng lúc âm dương giao tiếp.

Tôi thở dài hắt ra một cái, có chút không tin suy đoán của mình. Nhưng lại lần nữa nhìn vào cửa trong gương kia, ở đó xuất hiện hình ảnh của tôi, tôi có chút sợ hãi, nhanh chóng bước sang ngang hai bước để bóng thoát khỏi gương.
 
Chương 203-2


Ông bác kia đi xuống, đây cũng là làm cho đủ thủ tục thôi.

Khi xuống đến lầu một, tôi còn cố ý nhìn xem Táo thần Môn thân của nhà này.

Một ngôi nhà, chỉ cần Môn thần Táo thần đi làm thì sẽ không có quỷ tiến vào. Chuyện có quỷ cũng không mơ hồ như trên TV nói. Tôi nhìn vào phòng bếp, có dán thần vị Táo quân, không có gì dị thường.

Sau đó tôi bật thử bếp, lửa có lên, cũng không có gì dị thường.

Ở ngoài cửa lớn, trên cửa còn dán năm tờ giấy đỏ, trên giấy là chữ tôi không hiểu. Hẳn là bút tích của Linh Tử.

Ngôi nhà này thậm chí có thông báo tới Thành Hoàng thổ địa, tuyệt đối sẽ không có chuyện lớn như vậy. Trừ phi, Sầm Mai không phải tiến vào ngôi nhà mà từ âm lộ đem Sầm Hằng vào kết giới của cô ta.

Hơn nữa tài xế kia có nói, Sầm Hằng đột nhiên xuất hiện, khoảng cách cách xe anh ta chưa tới năm mét. Năm mét, nếu tốc độ đi nhanh thì chắc chắn không giữ được mạng sống.

Như vậy thủ đoạn của Sầm Mai hẳn là dùng chiếc gương kia. Tôi đã nghĩ thông suốt, nhưng chuyện này tôi vẫn không dám nói với vợ Sầm Hằng.

Sau đó, ông bác kia để lại số điện thoại cho chúng tôi, nói 9 giờ sáng ngày mai tới ngân hàng tìm ông ta. Ông ta sẽ xử lý thủ tục cho chúng tôi. Người đảm bảo cũng chính là chồng chị Kim Tử, lúc đó cũng sẽ tới.

Vợ Sầm Hằng quyết định đi tới bệnh viện chăm Sầm Hằng, còn tôi cũng đi cùng, Tổ Hàng vẫn ở bên đó.

Có điều hôm nay cô ấy lo lắng tới mức quên cả ăn cơm trưa, tôi là người tới trông nom cho cô ấy, tất nhiên có nghĩa vụ khuyên bảo cô ấy ăn chút gì đó.

Vì thời gian gấp, chúng tôi ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh bên cạnh bệnh viện. Hiện tại vợ Sầm Hằng sao còn có tâm tình ăn cơm, cho nên ăn ở đâu ăn cái gì thì cô ấy cũng không có ý kiến, chỉ ăn vài miếng liền nói đã no, không muốn ăn.

Tôi do dự rồi vẫn nói: “Chuyện này có phải là nên nói cho ba mẹ cô không? Sầm Hằng không có người thân, hẳn cũng nên báo cho ba mẹ cô biết. Hơn nữa nếu cô muốn chăm cho Sầm Hằng thì cũng cần có người chuẩn bị cho hai người.”

Sầm Hằng bị thương thế này có lẽ thời gian nằm viện cũng không ngắn, thật sự không phải một ngày hai ngày là sẽ khỏe. Chúng tôi là bạn bè có thể giúp được cũng chỉ có hạn.

Nhưng cô ấy vẫn do dự, rồi nói: “Cứ giấu thêm mấy ngày. Ba mẹ tôi đều sống ở huyện nhỏ, chờ mấy ngày nữa rồi nói cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ đến thăm thì Sầm Hằng cũng khá hơn. Như vậy bọn họ… có lẽ sẽ không phản đối chúng tôi kết hôn.”

Tôi từ từ thở dài, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô ấy là cô dâu thật sự sẽ phải chịu đựng rất nhiều. Có điều cô ấy không từ bỏ Sầm Hằng, hẳn bọn họ thật sự yêu nhau.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, mới hỏi: “Sáng nay khi Sầm Hằng biết mất thì cô có nghe thấy âm thanh gì không?”

“Biến mất?” Cô ấy nói bằng giọng nghi hoặc.

Tôi nhíu mi, tôi đoán là Sầm Hằng biến mất trước gương, tiến vào kết giới của Sầm Mai. Nhưng nói biến mất với một giáo viên tiểu học không tin vào phong thủy thì chắc chắn cô ấy sẽ không tin. Ở trong lòng cô ấy, có lẽ cũng chỉ đoán Sầm Hằng đi làm vội mới không chào hỏi với cô ấy.

“À, là… cô có nghe được âm thanh lạ hoặc thấy hiện tượng là gì không?” Tôi cũng không biết phải nói như thế nào cho cô ấy hiểu.

Cô ấy cũng nhíu mi, nói: “Buổi sáng hôm nay tinh thần anh ấy có lẽ không tốt. Cũng bởi vì tinh thần không tốt nên đi đường mới bị xe đó đụng vào. Trước kia anh ấy đều cạo râu mới ra cửa, nhưng sáng nay anh ấy không cạo râu. Dao cạo còn vứt trên mặt đất, trước kia anh ấy sẽ không như vậy. Sáng nay là tôi thấy mới nhặt lại cho anh ấy.”

“Có phải dao cạo bị rơi trước gương không?”

“Phải, sao cô lại biết?” Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi lập tức cười, nói: “Tôi đoán!” Tôi thật sự là đoán, nhưng lúc này xem ra tôi đoán đúng rồi.

Khi đi đến bệnh viện, Sầm Hằng vẫn còn ở trong phòng cấp cứu bệnh nặng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được từng tiếng đo nhịp tim.

Linh Tử cũng có ở đó, một cảnh sát thấy chúng tôi tiến đến, an ủi vợ Sầm Hằng vài câu rồi rời đi.

Bởi vì là phòng chăm sóc đặc biệt, muốn đi vào cũng chỉ có một người được vào, còn cần phải là người thân thuộc nhất. Tất nhiên là vợ Sầm Hằng phù hợp, liền đi vào. Trên ghế bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại tôi, Tổ Hàng và Linh Tử.

Tôi nhìn những người khác trong hành lang, đều cách chúng tôi khá xa, tôi nói nhỏ: “Nhà Sầm Hằng có vấn đề. Có lẽ chính cái đó khiến Sầm Mai có cơ hội.”

Linh Tử lập tức kêu lên: “Sao có thể? Tôi bố cục, cho dù có sai lầm thì cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy được.”

Tổ Hàng nhìn anh ta, nói: “Nghe Khả Nhân nói xong đã, Khả Nhân cũng không phải gì cũng không biết.”

Tôi kể chuyện cửa trong gương kia, cũng nói về Môn thần Táo thần, còn có cả chuyện dao cạo bị rơi.

Cuối cùng tôi nói: “Có lẽ chính cửa trong gương khiến Sầm Mai có cơ hội tấn công Sầm Hằng.”

“Sầm Mai?!” Linh Tử cao giọng. Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, rồi lại nhìn Tổ Hàng, chẳng lẽ anh ta còn chưa biết là Sầm Mai ra tay sao?

Linh Tử lập tức duỗi tay vòng qua tôi mà đẩy vào Tổ Hàng: “Này! Anh có ý gì? Không phải đã nói cho anh thời gian để anh từ từ suy nghĩ sao? Anh bảo Sầm Mai động vào Sầm Hằng làm gì? Sầm gia các người chỉ còn một mình anh ta, anh ta mà chết thì Sầm gia cũng đoạn tử tuyệt tôn.” 

Tổ Hàng lạnh mặt, nghiêng người về phía Linh Tử, nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ bảo Sầm Mai ra tay? Vậy thì hiện tại tôi còn ở đây làm gì? Tôi trực tiếp giết chết cậu ta còn không dễ dàng sao?”

Thật vất vả bọn họ mới không đối đầu, hiện tại lại xích mích. Tôi nhanh chóng kéo Tổ Hàng lại, che ở trước mặt Tổ Hàng, đối mặt với Linh Tử, nói: “Tôi tin không phải Tổ Hàng. Tuy rằng hiện tại chúng ta không có cách nào xác định động cơ của Sầm Mai, nhưng tôi bảo đảm không phải Tổ Hàng làm. Nếu bởi vì chuyện này mà mọi người nghi ngờ Tổ Hàng, vậy thì…”

Đúng rồi, không phải mục đích của Sầm Mai là thế này sao? Châm ngòi phá hoại quan hệ của Tổ Hàng cùng Linh Tử bọn họ. Nếu Tổ Hàng mất đi sự ủng hộ của nhóm Linh Tử thì rất có khả năng anh ấy sẽ tiếp tục nhiệm vụ kia.

Linh Tử có lẽ cũng đoán ra điều này, vẻ mặt lập tức thay đổi, cười tươi nói: “Ha ha, đừng trúng kế, đừng trúng kế. Quả thật anh không có mục đích gì để tấn công Sầm Hằng. Dù sao thì Sầm Hằng cũng là người Sầm gia cuối cùng, anh sẽ không làm gì để Sầm gia đoạn tử tuyệt tôn. Muốn Sầm gia đoạn tử tuyệt tôn hẳn là người hận Sầm gia nhất.”

“Là Ngụy Hoa!” Tổ Hàng nói, “Ngụy Hoa hận không thể khiến người Sầm gia chết hết. Mà hiện tại Sầm Mai và Ngụy Hoa ở bên nhau.”

===

Sant: Chúc mọi người ngủ ngon
 
Chương 204


Linh Tử đứng dậy vươn vai vặn eo, nói: “Kỳ thật tôi đã sớm có một ý tưởng. Không phải Sầm Mai vẫn luôn thích anh sao? Anh dụ dỗ cô ta tới đây không phải là được rồi sao? Này, Khả Nhân, đừng đánh. Tôi tới nhà Sầm Hằng xem sao. Dù sao tôi cũng bày cách cục cho nhà anh ta, sao bọn họ mang gương lớn đến cũng không nói với tôi một tiếng. Loại chuyện này phải có thầy phong thủy xem mới ổn.”

Linh Tử đi rồi, hành lang bệnh viện chỉ còn lại tôi và Tổ Hàng. Anh ấy đưa tay tới nắm lấy tay tôi, sau đó đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, hơi mỉm cười nói: “Khả Nhân, vừa rồi em đứng trước bảo vệ cho anh, quả thật cực kỳ... đẹp, cực kỳ ấm áp.”

Tôi nở nụ cười. Ấm áp? Tổ Hàng không có cảm giác về nhiệt độ, anh ấy không cảm nhận được nóng lạnh nhưng anh ấy lại nói tôi cực kỳ ấm áp. Tôi biết ý tứ của anh ấy, nên nắm chặt mười ngón tay của anh ấy. “Ấm áp gì, thật ra anh không giúp gì cho mọi người được, em chỉ có thể nói em tin anh.”

Tôi biết sự tin tưởng của tôi sẽ làm Tổ Hàng cảm thấy ấm áp, như vậy anh ấy mới càng nguyện ý ở lại bên tôi.

Chuyện xảy ra, những ngày kế tiếp bọn tôi đều rất bận. Tổ Hàng cùng Linh Tử chia nhau một người ban ngày một người ban đêm canh chừng cho Sầm Hằng, sợ Sầm Mai sẽ lại đến.

Chồng chị Kim Tử can thiệp bên kia quả thật không tồi, ngân hàng cho vay đủ để phẫu thuật. Chị Kim Tử thi thoảng ghé qua thăm. Tôi phải đi làm, cũng chỉ thi thoảng ghé qua một chút. Còn vợ Sầm Hằng thì ăn ở luôn tại bệnh viện.

Bốn ngày sau, Sầm Hằng chuyển tới phòng bệnh bình thường, mọi chuyện dường như đều phát triển theo hướng tốt hơn. Còn chiếc gương nhà bọn họ, sau này tôi không tới xem nhưng Linh Tử đã xử lý, nói là gương đã bị quỷ lợi dụng, sẽ mang theo âm khí, cho nên đã đập nát vụn thành cát, sau đó hòa với vữa, dùng để làm sân bóng. Sân bóng kia là sân bóng rổ của một trường tiểu học, được làm đường biên. Như vậy mỗi ngày phơi dưới ánh mặt trời, bị những đứa bé mang nhiều dương khí dẫm lên.

Buổi tối ngày thứ năm, Tổ Hàng không đi gác đêm. Anh ấy mặc bộ quần áo ngủ mới tôi đã đốt, đứng trên ban công, cắm hương vào quả táo. Từ khi Sầm Hằng xảy ra chuyện, trong nhà dường như không an bình. Vẫn cảm thấy sẽ lần nữa xảy ra chuyện.

Tôi đi tới, ôm anh ấy từ phía sau: “Cuối cùng cũng có thể ở nhà một đêm.”

Trước kia mỗi khi anh ấy đi gác đêm, tôi bị yêu cầu về nhà ngủ. Tuy rằng về nhà tôi cũng không thấy an toàn nhưng anh ấy đã bố cục để bảo vệ cho tôi.

“Ừ, mấy ngày qua đều không có việc gì. Chờ tình hình Sầm Hằng ổn định thôi.”

“Chỉ một chiếc gương cũng có thể đáng sợ như vậy. Gương nhà chúng ta…” Hiện tại nghĩ đến tôi vẫn thấy sợ. Bố cục đã rất cẩn thận rồi vậy mà chỉ vì một tấm gương lại mở ra một con đường thông âm dương.

“Có gì mà sợ. Gương cũng chỉ là gương, chỉ cần đừng đối diện với cửa là được, đừng mở ra không gian là được. Để anh kể chuyện cổ tích về quỷ cho em nghe.”

“Oa, anh còn kể chuyện cổ tích về quỷ?” Tôi kinh ngạc, nằm trên lưng anh ấy cười. Một quỷ kể chuyện cổ tích về quỷ. Hơn nữa một quỷ vốn nói nhiều một cậu sẽ chết vậy mà lại kể chuyện cổ tích về quỷ, thật khiến người ta chờ mong.

Anh ấy cũng cười: “Đây là truyện khi còn nhỏ anh được nghe kể. Là ở nông thôn, khi đó không có gương, một cô dâu mới về nhà chồng mang theo một chiếc gương nhỏ tới. Nhưng chồng cô ta hàng năm không ở nhà, mỗi tối cô ta đều dùng gương soi để chải đầu, trong gương có thể chiếu tới cửa sổ. Sau đó hàng đêm cô ta cùng quỷ bên ngoài cửa sổ ở trong gương yêu đương. Sau lại bị người ta nghe được, nói cô ta vụng trộm. Cô ta luôn nói trong gương là chồng cô ta. Cha mẹ chồng thẩm vấn cô ta, đem cô ta đánh chết. Con dâu vừa bị đánh chết thì có người mang tin tới, nói con trai nhà họ nửa năm trước đã chết ở bên ngoài. Sau đó khi bà mẹ chồng thu dọn đồ đạc trong phòng kia vào buổi tối thì thấy được bên ngoài cửa sổ ở trong gương, con trai bà ta cùng con dâu có đôi có cặp.”

“À, thảo nào trong phim cổ trang, gương đều đặt ở cửa đổ chiếu vào trong phòng.”

“Đúng vậy, khi anh còn nhỏ, nhà xây bằng gạch xanh, gương đều đặt ở cửa sổ chiếu vào bên trong. Thôi, kể chuyện xong rồi, đi ngủ đi.”
 
Chương 204-2


Anh ấy nắm tay tôi đi vào trong nhà. Hiện tại anh ấy nắm tay tôi đều có thói quen mười ngón tay đan vào nhau. Mà tôi cũng dần quen với điều đó.

Trong triền miên, chúng tôi không còn ngây ngô hay thẹn thùng. Khi ôm anh ấy, tôi đột nhiên nghĩ tới lời của chị Kim Tử, là sẽ tìm phương pháp để chúng tôi sinh con. Tôi bất chợt mỉm cười.

Anh ấy truy hỏi tôi cười cái già mà không chuyên tâm như vậy. Tôi cũng chỉ lắc đầu không nói gì. Tôi cũng muốn có con với anh ấy, nếu có thể.

Khi tôi tỉnh lại, Tổ Hàng không còn ở bên cạnh tôi nữa. Tôi lập tức bừng tỉnh. Bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tổ Hàng sẽ rất ít khi rời khỏi tôi, dù có phải đi thì cũng sẽ an bài để bảo vệ tôi thật tốt.

Xuống giường, đi khắp các phòng trong nhà một vòng, vẫn không thấy anh ấy, ngay cả Khúc Thiên cũng không thấy. Xem ra anh ấy đi có việc. Đi đâu? Có thể yên tâm về tôi như vậy sao? Tôi mang theo sự nghi hoặc, ngồi xuống sô pha gọi điện thoại cho anh ấy. Nhưng trong điện thoại truyền đến thông báo ngoài vùng phủ sóng.

Ở thành phố này còn có mấy nơi là ngoài vùng phủ sóng chứ? Tôi lập tức nghĩ tới kết giới, hoặc là nơi có từ trường quấy nhiễu.

Tổ Hàng đi tìm bọn họ sao?

Nghĩ đến điều này, tim tôi nghẹn muốn chết, thở cũng thấy khó khăn. Nhưng tôi tự nhủ với chính mình, Tổ Hàng sẽ quay về. Có lẽ chỉ là anh ấy cùng Linh Tử đi xử lý công chuyện, có lẽ anh ấy đang đối mặt với Sầm Mai. Nhưng mặc kệ là thế nào, anh ấy sẽ trở về. Nhất định sẽ trở về!

Tôi vỗ vỗ vào mặt mình, cố gắng nở một nụ cười méo xệch, cho mình một chút tin tưởng, cũng là tin tưởng vào Tổ Hàng.

Rời giường, đi làm, giữa trưa Tổ Hàng sẽ gọi điện cho tôi.

9 giờ, tôi trang điểm xong đúng giờ, cùng Đàm Thiến ngồi trên sô pha ở đại sảnh, chuẩn bị cho một ngày nhàm chán. Vào những lúc không có việc, quả thật chúng tôi đều rất nhàm chán. Đã không còn như lúc thử việc, không còn cần phải đi ghi nhớ những thứ bày biện trong công ty. Giờ chỉ cần xem trước kia chuyên viên trang trí trang điểm như thế nào, xe cưới được trang trí như thế nào để khi bọn họ nghỉ phép hoặc xin nghỉ thì trợ lý là chúng tôi cũng có thể làm.

Nhưng hôm nay vừa ngồi xuống thì anh Đàm nói: “Vương Khả Nhân! Đàm Thiến! Hôm nay hai người đi công tác. Tới thôn XX trang điểm cho một cô dâu. Không cần xe cưới, tiệc cưới làm ở nhà luôn. Chỉ cần một bộ lễ phục màu đỏ. Lễ phục cũng lấy ở bên chúng ta. Quần áo trang sức theo bộ cũng chuẩn bị đi. Cô gái bụng to rồi, hai người đi chọn giúp đi. À, mười phút nữa lão Trương sẽ đưa hai người đi. 12 giờ phải trang điểm xong, hai người nhanh lên đi.”

Tôi cùng Đàm Thiến đều kinh hãi. Mười phút để chuẩn bị nguyên một bộ? Trước kia chúng tôi đều chậm rãi chon chậm rãi lấy. Những trang sức cho tiệc cưới đều rất lấp lánh nhưng đều là đồ giả, làm rất kém, đụng chạm mạnh có thể rơi vài hạt. Nếu hạt bị rơi thì ai sẽ chịu trách nhiệm.

Mười phút sau, tôi cùng Đàm Thiến ôm đông kéo tây lên chiếc xe nhỏ của công ty, đi về phía thôn XX.

Hiện tại tiệc cưới ở nông thôn cũng không còn giống như trước nữa. Những gì cô dâu nên có cũng đều có. Nhìn ngôi nhà kia, bên ngoài là gạch bình thường nhưng bên trong cũng tường được sơn sạch sẽ, sàn nhà lót gạch men. Nhà mới cũng có máy tình điều hòa các thứ.

Ngôi nhà này kỳ thật khá tốt, nhưng tôi chỉ để suy nghĩ ở trong lòng.

Bởi vì cô dân ghét chiếc gương nhỏ của bàn trang điểm ở trong phòng mà lấy ghế dựa, ngồi trước gương lớn ở phòng khách để chúng tôi trang điểm. Cô ta nói: “Lúc trước tôi đã muốn dùng hơn một ngàn tệ để mua đồ xịn, nhưng nhà bọn họ một hai phải mua loại đểu này. Gương nhỏ như vậy, trang điểm cô dâu tôi còn không thấy hết gương mặt của mình. Cả đời chỉ có một lần là cô dâu mà chính tôi cũng không nhìn được mình thế nào.

Kỳ thật tôi rất muốn nói, gương bàn trang điểm ở công ty chúng tôi cũng không lớn hơn gương trong phòng cô ấy. Có điều gương ở phòng khách nhà bọn họ thì đủ lớn. 

Đó là một chiếc gương đối diện với cửa ngôi nhà. Trên đó còn dùng sơn đỏ viết gì mà anh em Lạc Thành mừng tân gia, trên cao còn có một con chim ưng.

Gương rất lớn, cửa nhà rộng mở, toàn bộ trong gương là cảnh của bên ngoài ngôi nhà. Bởi vì gặp chuyện chiếc gương của nhà Sầm Hằng, khi tôi trang điểm còn không dám nhìn hiệu quả ở trong gương. Sợ nhìn thấy gì khác lạ.

Tôi tự nhủ trong lòng, đây là ban ngày ban mặt, lại là tiệc cưới, nơi nơi đều có chữ hỉ, còn có đốt pháo, sẽ không có ma quỷ tới đây gây chuyện.

12 giờ, chúng tôi trang điểm xong cho cô dâu rất xinh đẹp. Bởi vì là tiệc cưới, chúng tôi cũng ở lại ăn cơm trưa. Vừa mới ngồi vào bàn thì điện thoại của tôi vang lên. Nhìn trên màn hình báo tên Tổ Hàng, tôi khẽ reo lên một tiếng.

Đàm Thiến liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức cầm điện thoại đi ra khỏi nhà họ, tìm nơi an tĩnh ở bên ngoài nghe điện thoại.

“Khả Nhân, không ở công ty à?”

“Vâng, đi công tác, đang cùng Đàm Thiên ở thôn XX.”

“À, được, hết giờ anh đón em.”

Anh ấy không nói chuyện sáng nay không ở nhà, không nói chuyện sáng nay không đưa tôi đi làm, vậy thì tôi cũng không truy hỏi. Tôi nghĩ rồi sẽ có ngày anh ấy nguyện ý nói cho tôi. Nhưng tôi lại không muốn ngắt điện thoại ngay, cho nên chuyển sang đề tài anh ấy hứng thú: “Hôm nay em trang điểm ở gia đình này, là nhà kiểu nông thôn, vừa vào cửa thì có chiếc gương lớn, đối diện với cửa. Không biết đặt như vậy có được không? Có điều dường như rất nhiều nhà ở nông thôn đều để như vậy.”

“Ừ, có một số nhà tương đối nhỏ, đặt gương sẽ sáng sủa hơn một chút, nhìn có vẻ rộng hơn một chút. Tỷ lệ có quỷ tương đối thấp.”

“Vậy rốt cuộc có được không?”

“Chỉ có thể nói là, Thần Tài không thích những nhà như vậy. Vừa vào cửa đã bị chiếu. Quỷ cũng không thích bị gương chiếu. Cho nên trên cửa thường treo gương để tránh quỷ. Thần tiên cũng không thích bị gương chiếu, Thần Tài cũng sẽ không vào.”

Tôi cười. Nghe giọng điệu của anh ấy cũng đủ biết, anh ấy không có chuyện gì, anh ấy đang rất tốt, anh ấy đang đợi tôi hết giờ làm.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 205


Khi ba mẹ cô giáo tiểu học (vợ Sầm Hằng) biết tin thì đã là 7 ngày sau khi chuyện xảy ra. Hôm đó vừa lúc tôi được nghỉ, cùng theo Tổ Hàng đến bệnh viện.

Tuy tôi không hỏi gì Tổ Hàng nhưng tôi biết, sau buổi sáng anh ấy mất tích kia thì bọn họ không còn cử người trông chừng cho Sầm Hằng nữa, chỉ còn một mình vợ anh ta ở lại bệnh viện chăm sóc mà thôi.

Tôi nghĩ chuyện này hẳn có liên quan tới Tổ Hàng.

Chúng tôi đi đến bệnh viện, từ bên ngoài đã nghe được giọng nói cao vót vang ra: “Cậu thành cái dạng này rồi sao còn chăm sóc cho Tiểu Tĩnh nhà chúng tôi được nữa. Bây giờ thành Tiểu Tĩnh chăm sóc cậu thì có.”

“Mẹ,” Sầm Hằng kêu lên.

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi biết bây giờ cậu vẫn đang nằm viện, nói chuyện này ra không thích hợp. Nhưng Tiểu Tĩnh dù sao cũng là con gái chúng tôi. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái, đương nhiên muốn nó có cuộc sống tốt. Hiện tại cậu đã thành dạng này, sau này bị tàn phế không phải sẽ khiến Tiểu Tĩnh khổ sở cả đời sao?”

Sầm Hằng liền quát lên: “Được rồi, nếu tay con bị tàn phế thật thì con và Tiểu Tĩnh sẽ không kết hôn nữa!”

“Hu hu, Sầm Hằng…” Người khóc là cô giáo tiểu học.

Chúng tôi đứng ở cửa, thấy bốn người bên trong, ba me cô giáo tiểu học cùng vợ chồng Sầm Hằng. Tôi lập tức cười nói: “Chú, dì đến thăm. À, Tay Sầm Hằng không phải nói sẽ ổn sao? Đã phẫu thuật rồi.”

Dì kia không để người khác mặt mũi, nhiều người khi có người ngoài thì ít nhất cũng làm bộ hòa hoãn một chút. Bà ta liếc chúng tôi một cái rồi tức giận nói: “Không phải nói tỉ lệ khỏi chỉ là tám mươi phần trăm sao? Vậy còn hai mươi phần trăm kia đâu!”

Tôi thở dài một hơi, không nói gì nữa. Kỳ thật loại chuyện này thì dù là mẹ Khúc Thiên hay dì ở nhà tôi cũng vậy, đều là người mẹ nghĩ cho con mình. Cũng không thể nói đúng hay sai được.

Tiểu Tĩnh, mau chóng lau nước mắt, kéo ba mẹ ra ngoài nói là cùng đi ăn cơm, nơi này nhờ tôi và Tổ Hằng để ý một chút.

Kỳ thật ý tứ của cô ấy chính là đưa ba mẹ ra ngoài để khuyên bảo, hoặc là tỏ thái độ, hoặc là không muốn chúng tôi khó xử. Chúng tôi cũng không từ chối, tôi nói: “Đi đi, hôm nay tôi được nghỉ một ngày.”

“Vậy phiền cô, Khả Nhân. Một hai giờ là tôi sẽ về.”

Tiểu Tĩnh đưa ba mẹ cô ấy rời đi. Lúc này Sầm Hằng mới rơi nước mắt. Tôi cũng không biết an ủi Sầm Hằng thế nào, chỉ có thể nhìn Tổ Hàng. Nhưng với dáng vẻ kia của Tổ Hàng, anh ấy từ sau khi kể ra chuyện mình phải quyết định kia mới nói nhiều hơn với tôi một chút. Với tính cách ấy thì anh ấy sao biết khuyên nhủ người khác.

Sầm Hằng khóc, cũng không nói gì, một hai phút sau anh ta đột nhiên quát lên: “Mẹ nó, vì cớ gì tôi lại là người Sầm gia?”

Tổ Hàng tiến đến vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: “Tay cậu sẽ tốt lên, có điều bị tai nạn xe nặng thế này cũng sẽ có di chứng. Không phải là tay cậu, mà là đầu cậu. Sau này cậu sẽ thỉnh thoảng bị đau đầu, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng. Uống thuốc là có thể giảm bớt. Cho nên hiện tại cậu không cần phải từ bỏ cái gì cả. Vì vợ cậu vẫn là vợ cậu, hôn sự sẽ không vì chuyện này mà có vấn đề gì.”

Sầm Hằng lau nước mắt nói: “Anh chỉ an ủi tôi thôi. Anh cũng hận mình là người Sầm gia đi.”

Tổ Hàng im lặng một lúc, mới nói: “Không hận, cũng không phải tôi an ủi cậu, là kỳ môn độn giáp tính ra như vậy.”

Tổ Hàng không nói chuyện nữa, hẳn câu “Anh cũng hận mình là người Sầm gia đi” khiến anh ấy cũng bị tác động.

Tôi thấy tinh thần Sầm Hằng đã tốt, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc hôm đó có chuyện gì?”

Sầm Hằng nói: “Tôi cũng không biết. Tôi đứng đó chuẩn bị cạo râu thì đột nhiên xung quanh đen ngóm, gì cũng không thấy. Tôi còn tưởng mắt tôi hỏng, tôi gọi Tiểu Tĩnh rồi bước đi vài bước. Tôi nhớ rõ ràng mình đang ở trong phòng của mình, đi năm sau mét sang trái phải hay phía trước đều là trống không, không đụng phải tường. Tôi biết có điều không bình thường, cầm điện thoại gọi cho Tổ Hàng. Vừa mới bấm gọi thì thấy chiếc xe kia lao đến. Mạng lớn, không chết.”

“Tôi sợ gần chết, thấy anh ở dưới gầm xe còn tưởng anh thật sự không xong.”

Hàn huyên vài câu, Tiểu Tĩnh đã quay về. Thời gian so với dự tính một hai giờ thì sớm hơn rất nhiều. Nhìn cô ấy tiến vào, vẫn thấy được rõ ràng mới khóc, Sầm Hằng lập tức hỏi: “Ba mẹ em làm khó dễ em à?”

“Không, bọn họ chỉ nói, nếu em cứ kiên trì gả cho anh thì sau này sướng khổ chỉ hai chúng ta tự chịu.” Cô ấy từ từ thở dài một hơi.

Để lại cho hai vợ chồng lời ngon tiếng ngọt thể hải minh sơn, tôi và Tổ Hàng chào rồi ra về trước.
 
Chương 205-2


Nhưng còn chưa đi ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Linh Tử, nói là cảnh sát Trương ở đội hình sự báo một tin cho anh ta. Ở hoa viên tiểu khu XX, tối qua có một bé gái chết. Pháp y kết luận là chết vì sợ.

Chết vì sợ à! Một bé gái có thể chết vì sợ! Chuyện này cũng có chút cổ quái. Linh Tử nói anh ta đã đang tới, hỏi chúng tôi có muốn tới hay không, chậm trễ thì hiện trường xử lý xong sẽ không có cớ vào nhà người ta xem xét.

Tổ Hàng cúp điện thoại rồi mang tôi theo cùng qua. Trực giác mách bảo cho tôi, bé gái kia đã gặp quỷ. Hơn nữa tuổi của bé gái kia ít nhất cũng là tám chín tuổi trở lên mới có nhận thức về quỷ. Nếu là bé chỉ ba bốn tuổi, nếu nhìn thấy quỷ không đầu thì không biết chừng sẽ còn vỗ tay cười lớn tiếng kêu: “Con nhìn thấy người không có đầu.”

Bé Hạnh Phúc nhà chị Kim Tử đã nói với tôi như vậy. Tôi nghe mấy lần không hiểu, chị Kim Tử mới giải thích là bé đi xem ảo thuật có tiết mục người không đầu.

Khi chúng tôi tới hoa viên XX, xe cảnh sát vẫn còn ở đó, xe Linh Tử cũng đã tới rồi.

Gọi điện thoại, chào hỏi với cảnh sát rồi đi vào trong nhà kia. Tiến vào nhà, thu hút sự chú ý của tôi chính là điện thờ nhà kia rất lớn.

Một chiếc tủ thờ màu đỏ chiếm hơn nửa vách tường đối diện cửa. Trên tủ thờ có Quan Âm, Thần Tài, Quan Công, còn có một chiếc ảnh chụp một bà lão, hẳn là tổ tiên của gia đình.

Dù là như vậy thì cũng không cần tủ thờ to thế chứ?

Lần đầu tiên tôi thấy một tủ thờ lớn như vậy, trên ban thờ có quả, có hoa tương, có trúc phú quý, có lư hương, có đèn ngàn năm. Mấy thứ này đều chiếm không gian rất lớn.

Bởi vì xác định không phải là án hình sự, cảnh sát Trương nói bọn họ không thụ lý vụ án. Chuyện này chỉ cần đồn cảnh sát nhân dân tiếp nhận là được.

Khi chúng tôi đến, cảnh sát Trương đã phải đi về, anh ta đi tới vỗ vỗ bả vai Tổ Hàng nói: “Linh Tử đang ở bên trong, chúng ta vào chào hỏi qua một chút.”

Tổ Hàng gật đầu, đi vào bên trong nhà, tôi cũng nhanh chóng đi theo.

Ngôi nhà khá nhỏ, chỉ là nhà một phòng ngủ hai sảnh, thi thể đứa bé đang được đặt nằm trên mặt đất, người mẹ trẻ tuổi ngồi bệt bên cạnh, không khóc mà toàn thân đã ngây dại như mất hồn.

Linh Tử nhảy từ cửa sổ xuống, thấy chúng tôi tới liền nói: “Hẳn chỉ đơn thuần sợ mà chết. Không thấy vết máu luyện tiểu quỷ, kim la bàn chìm, hẳn thần linh tổ tiên trong nhà phù hộ. Sầm Tổ Hàng!” Giọng anh ta lập tức cao lên, “Trong nhà này có thần linh tổ tiên phù hộ, anh vào bằng cách nào?”

Tổ Hàng ngồi xổm người xuống, vạch ngón tay đứa bé xem xét, nói: “Đi vào thôi.”

Đứa bé nhìn qua là khoảng chừng mười tuổi, đang học lớp bốn lớp năm. Toàn bộ móng tay có màu đỏ tím giống như được sơn móng tay vậy.

“Móng tay con bé?” Tôi hơi kinh hoảng nói.

“Khi sợ hãi, máu trong người sẽ chảy ngược đến cuối mạch máu, trái tim sẽ xuất hiện hiện tượng thiếu máu. Để phán đoán là sợ mà chết thì dấu hiệu móng tay tím lại là một đặc điểm đặc thù.” Tổ Hàng nói, sau đó anh ấy đặt tay lên ngực đứa bé.

Linh Tử liền nói: “Được rồi, không cần thử. Lúc nãy tôi đã thử rồi. Linh hồn đã phá vỡ, không có hồn nhập thể. Trừ phi giống như trên TV diễn, mang đèn thất tinh đi tìm Diêm Vương để đòi người. Cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ mang về được một người si ngốc. Đừng hại cha mẹ người ta.”

Một người đàn ông vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhào tới, quỳ gối trước mặt Linh Tử, nói: “Cầu xin anh, anh cảnh sát kia nói không chừng anh có thể cứu con gái chúng tôi. Cầu xin anh, giúp chúng tôi cứu con bé. Cầu xin anh. Anh nhất định có cách, anh nhất định có thể làm được.”

Linh Tử chép miệng, đỡ người đàn ông kia dậy, nói: “KHông phải tôi đã tới đây rồi sao? Anh cũng thấy đấy, kết quả là tôi không làm được. Đây là số mệnh đứa bé này.”

Người đàn ông òa khóc: “Tại sao lại như vậy? Ba tôi nói cúng Bồ Tát, cúng mẹ tôi trong nhà là để phù hộ cho con gái tôi khỏe mạnh. Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Hu hu…”

Tổ Hàng đứng dậy, nói: “Bồ Tát nhà anh vô dụng!”

Nói xong anh ấy đi ra khỏi phòng, đứng trước ban thờ nơi phòng khách. Tôi cũng đi theo ra, nhìn thi thể đứa bé kia thật sự cảm thấy xúc động muốn khóc. Đứa bé còn nhỏ như vậy, thân thể con bé cũng nhỏ nhắn như vậy…

Tổ Hàng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên ban thờ, thấy Linh Tử đi ra liền nói: “Lấy la bàn ra xem đi.”

Linh Tử vừa móc một chiếc la bàn nhỏ ra vừa nói: “Còn muốn xem sao? Anh đã đứng ở chỗ này. Có ở lại thì cũng chỉ có người bà ở lại đây.”

La bàn Linh Tử dùng rất nhỏ, không có đường chữ thập, không phải là loại la bàn để xem phong thủy mà chúng tôi thường dùng. Hẳn là la bàn dùng để tìm quỷ.

Thấy tôi đi tới, Linh Tử liền nói: “Bảo chồng cô thu khí tức lại, không thì sẽ chịu ảnh hưởng của anh ta.”

Kim trên la bàn dần dần lay nhích lên, đoái châm! Kim nhích cao lên! Đây chính là biểu hiện trong nhà có thần linh hoặc tổ tông.

Nếu là trầm châm thì là có quỷ chết oan. Dù nó không có ác ý gì nhưng có oán khí ở đó cũng sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà.

Nếu kim lay động liên tục thì là đại hung. Nếu ở lầu một thì dưới nền nhà có mộ hoặc quan tài.

Linh Tử thu la bàn, nói: “Tổ tông, còn lại người bà. Có lẽ người bà trong lúc vô ý đã dọa chết cháu mình. Thời gian đứa bé chết là tối muộn, vừa lúc âm khi, lại là lúc vừa đi ra khỏi WC. Khi ba mẹ phát hiện đứa bé chết đã là bảy tám giờ sáng, không có bất kỳ bằng chứng gì.”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 206


Tổ Hàng nói: “Trước tiên hãy siêu thoát cho đứa bé đã. Chờ thêm mấy ngày ổn định rồi thỉnh quỷ là có thể biết nguyên nhân.”

Chúng tôi vẫn đang nói chuyện thì có vài người đi từ ngoài vào. Đi đầu chính là Tiểu Cảnh đã từng gặp qua vài lần. Thấy chúng tôi cũng ở đây, anh ta sửng sốt một chút, nói: “Nghe nói là bị dọa chết? Còn có thể cứu không?”

Linh Tử nói: “Tôi không có cách nào.” Nói xong rồi chỉ chỉ Tổ Hàng.

Anh ấy cũng nói: “Không còn cách nào.”

Tiểu Cảnh gật đầu: “Vậy để tôi nói với ba mẹ bé. Đưa đi đi.” Anh ta vừa đi hai bước thì tới nhìn Bồ Tát trên ban thờ, lại nhìn Tổ Hàng, sau đó nói: “Nhà bọn họ buôn bán tượng thần?”

Tôi cùng Tổ Hàng rời đi trước, Linh Tử cũng đi theo chúng tôi. Chuyện còn lại để Tiểu Cảnh tiếp nhận.

Chỉ là nghĩ tới đứa bé còn nhỏ như vậy không biết sẽ được làm thế nào. Liệu có thể có một ngôi mộ cho mình hay chỉ thiêu, mộ cũng không có.

Phong tục ở nơi này của chúng tôi, chết trẻ như vậy thì thậm chí mộ cũng không có.

Lên xe, tôi lại hỏi: “Nhà bọn họ đặt nhiều tượng thần vô dụng như vậy để làm gì?” Có miếu ở trên đường gần nhà tôi, nhà tôi cũng có bán tượng thần như vậy, nhưng tôi biết tượng thần không phải cứ tùy tiện mua là sẽ có tác dụng.

Tượng thần đều phải khai quang. Giống như mua tượng thần ở vỉa hè mang về có thắp hương cũng vô dụng. Thậm chí còn sẽ đưa tới tai họa vì một ít du hồn không nhà sẽ ở trên tượng thần kia. Bái thần sẽ thành bái quỷ. Tốt thì không có gì ảnh hưởng cả, không tốt thì sẽ khiến gia trạch không yên.

Nếu mua tượng thần ở nhà tôi, ba tôi đều sẽ dặn khách đưa tới miếu kia để hòa thượng khai quang. Dù không phải là cao tăng đắc đạo gì thì cũng sẽ làm được điều này.

“Có lẽ chính bọn họ cũng không biết những tượng đó vô dụng. Chờ mới ngày rồi qua thỉnh quỷ xem sao.”

Không biết là thương đứa bé kia hay là tò mò với chuyện này mà tôi vẫn luôn để ý. Tôi gọi điện thoại cho Linh Tử, nói khi thỉnh quỷ thì tôi cũng đi xem. Tôi muốn biết bé gái kia rốt cuộc là chết như thế nào, có phải thật sự bị bà nội mình trong lúc vô ý mà dọa chết không.

Khi tôi gọi cho Linh Tử thì là lúc Tổ Hàng đang tắm rửa cho Khúc Thiên. Gọi điện thoại xong, Tổ Hàng cũng quay lại phòng, tôi vội vàng ngắt cuộc gọi, giấu điện thoại ra sau lưng, cười thật tươi với anh ấy. Anh ấy cười nói: “Muốn đi xem thỉnh quỷ à?”

“Em muốn biết rốt cuộc đứa bé kia chết như thế nào.”

“Với thể chất của em, em còn dám đi?”

“Ách, cùng lắm thì em nhắm mắt không nhìn. Tổ Hàng, anh nói xem sao nhà họ lại xảy ra chuyện như vậy? Phong thủy không tốt?”

Nếu nói về phong thủy thì Tổ Hàng sẽ không tiết kiệm lợi nói. Cho tới nay, mỗi khi tôi nhắc đến phong thủy thì anh ấy sẽ nói tương đối nhiều.

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Bài vị tổ tông có thể cùng cúng với Quan Âm nhưng không thể ở hướng đối diện với cửa. Nói cách khác, thần phật có thể đối diện cửa nhưng bài vị tổ tông thì không thể. Hơn nữa cấm kỵ in ảnh chụp của tổ tông để thờ. Anh chụp của tổ tông tốt nhất là đem đốt, khi cúng lễ nếu không phải là ngày lễ hay có đại sự gì thì không cần nói chuyện với tổ tông.”

“Có những người đều một ngày ba bữa dâng hương cho tổ tông, điều đó sẽ vì tư duy của người mà ảnh hưởng tới tổ tông, khiến tổ tông ở vào tình trạng không âm không dương, sẽ khiến gia trạch không yên. Còn không bằng đem tổ tông giao cho Phật đường, mỗi ngày tụng kinh để sớm đầu thai.”

“Vậy nhà bọn họ đã sai rồi, Bồ Tát vô dụng, tổ tông đối diện với cửa, nhìn thì xem ra mỗi ngày cũng đều thắp hương.”

“Sai rất nhiều. Thiên bộ thần và địa chủ thần không nên đặt cùng nhau. Một hai phải đặt cùng nhau thì cũng phải gieo quẻ hỏi xem họ có nguyện ý ở bên nhau hay không. Hơn nữa Quan Công, trừ phi là thầy phong thủy bảo cần dùng, giống như dùng trong công ty vậy. Còn trong nhà không có việc gì thì không cần cúng Quan Công. Bàn thờ lớn như vậy, đều là hỏa, có thể chiếm ít nhất hai cung vị. Hôm nay em có chú ý xem ban thờ chiếm cung nào không?”

“Không, la bàn Linh Tử dùng không giống la bàn bình thường chúng ta dùng.”

“Của cậu ta là la bàn trắc quỷ. Chiếm cung Tốn, cung Tốn nhà bọn họ vừa lúc là bé gái. Bát tự của bé gái chắc chắn là kỵ hỏa, cho nên chuyện xảy ra ứng lên người của nó.”

“Ban thờ là hỏa?”

“Trường minh đăng, hương nến là hỏa, cực hỏa. Trong nhà ai muốn hỏa ở cung vị nào thì để ban thờ ở cung vị đó. Nhưng ban thờ không thể dựa lưng vào buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh là thủy, không liên quan.”

Tôi gật đầu, không có hỏi tiếp. Bởi vì tôi đột nhiên nghĩ tới Tổ Hàng và Bồ Tát hẳn không liên quan, hỏi nhiều có lẽ anh ấy không vui.

Vì muốn anh ấy không nghĩ đến điều này, tôi hôn nhẹ lên môi anh ấy một cái, nhìn anh ấy rồi cười.
 
Chương 206-2


Khi Linh Tử gọi điện cho tôi, tôi vừa tiễn một cô dâu ra về. Anh ta nói tối nay thỉnh quỷ lúc 9 giờ, hỏi tôi tự mình tới hay anh ta tới đón tôi. Hỏi xong anh ta còn nói thêm: “Tổ Hàng bảo tôi đừng nói với cô. Sợ cô đi xem sẽ cảm thấy sợ.”

Anh ta nói vậy khiến tôi cũng do dự. Tôi đứng ở bên cạnh cây tử kinh hoa, nói: “Cái này… Tôi vẫn muốn đi. Có điều… để tôi nói với anh ấy.”

“Ừ, vậy cô tự quyết định. 9 giờ bắt đầu, tôi không đợi cô đâu. Sau 9 giờ đừng gõ cửa.”

Sau khi anh ta cúp điện thoại, tôi gọi cho Tổ Hàng. Làm nũng một hồi lâu, anh ấy mới nói: “Được rồi, anh cùng đi với em. Chỉ là người ta thấy chiếc đũa đứng thẳng, em sẽ thấy quỷ đỡ chiếc đũa, khi đó em đừng phát ra âm thanh, sẽ làm hỏng pháp sự.”

Tôi nhanh chóng đồng ý. Tuy rằng trước kia ở trong phòng Sầm khùng điên ở tôi đã thấy Linh Tử làm pháp sự, khi đó cũng sợ, nhưng hiện tại tôi vẫn muốn biết chuyện của bé gái kia.

Vừa mới  nói chuyện xong với Tổ Hàng thì điện thoại lại lần nữa vang lên. Đàm Thiến đẩy cửa cửa tiệm ra, gọi to: “Khả Nhân, hôm nay gọi điện thoại lâu thế. Nhanh lên, anh Đàm mời ăn bưởi. Chậm thì không còn đâu.”

“Ừ, tớ về ngay đây.” Tôi đáp lời. Nhìn số điện thoại lạ trên màn hình điện thoại, nghĩ có lẽ gọi nhầm, hoặc có lẽ là chuyển phát nhanh. Mấy hôm trước tôi có mua mấy món đồ qua mạng, hẳn là đã đến.

Cho nên tôi nhanh chóng bấm nghe: “A lô, xin chào.”

“Vương Khả Nhân,” giọng này… nghe rất kỳ ảo, giống như đang nói thầm vậy. Nhất thời tôi cũng không nhận ra là ai, nhưng có thể gọi ra tên tôi thì chắc chắn không phải là bên chuyển phát nhanh. Câu đầu tiên nhân viên chuyển phát nhanh nói đều là: “Xin chào, tôi là chuyển phát nhanh XX”.

“Ai thế?” Tôi hỏi.

“Sầm Mai.”

Khi nghe thấy cái tên này, toàn thân tôi cứng đờ. Hiện tại tôi đứng dưới bóng cây thật nhưng là 10 giờ sáng, trời đầy nắng, nhiệt độ không khí cũng hơn mười độ, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh đến rùng mình.

Bên kia điện thoại im lặng một chút, còn tôi thì nói không ra lời. Một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Nói cho Tổ Hàng, chúng ta đã tìm được người thích hợp để luyện hóa tiểu quỷ. Thời gian thực hiện nhiệm vụ do anh ấy quyết định.”

“Tôi… Tổ Hàng… Tổ Hàng sẽ không tiếp tục làm nhiệm vụ đâu.” Giọng tôi đã run lên.

“Ngươi thật ấu trĩ, ngươi cho rằng anh ấy sẽ vì người mà từ bỏ nhiệm vụ này sao? Mấy trăm mạng người Sầm Gia thôn giúp phong bế mộ, chẳng lẽ bọn họ chết vô ích sao? Ngươi so với mấy trăm nhân hồn Sầm Gia thôn, ai quan trọng hơn? Gì mà mời thầy phong thủy siêu độ cho quỷ ở Sầm Gia thôn, tự cho là làm chuyện tốt à? Hừ! Không còn thời gian, chúng ta không có thời gian. Bảo Tổ Hàng quyết định đi.”

Âm thanh trong điện thoại biến mất, tôi cứ cầm điện thoại thêm khoảng một phút đồng hồ mới phản ứng lại được. Mở điện thoại ra, kinh hoảng muốn xóa thông tin về cuộc gọi này. Tôi không muốn điện thoại của mình lưu giữ một thông tin như vậy. Nhưng không có gì cả. Thông báo số điện thoại gọi đến cuối cùng là Linh Tử, số gọi đi cuối cùng là Tổ Hàng. Cuộc gọi vừa rồi không có một chút dấu vết.

Tôi thở dài một hơi, tắt màn hình điện thoại, nói nhỏ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Có lẽ chỉ là ảo giác của mình thôi!”

Đàm Thiến lại lần nữa chạy ra, trong tay cầm mấy múi bưởi: “Cậu làm gì mà lâu thế? Không phải cậu và Khúc Thiên ở chung một chỗ sao? Sao còn mỗi ngày đều gọi điện thoại tình cảm như vậy?”

Tôi nhận múi bưởi, cười nói: “Không có, là Linh Tử. Tám chuyện với anh ta vài câu thôi.”

“Là thầy phong thủy trẻ tuổi đó à? Khả Nhân, không hiểu sao càng ngày mình càng thấy cậu giống… bà cốt. Này, cậu có nhìn thấy quỷ được không? Đã từng thấy chưa?”

Tôi cười đau khổ, gần đây tôi gặp quá nhiều quỷ.

Tan tầm buổi chiều, Tổ Hàng tới đón tôi, chúng tôi không về nhà mà ăn luôn ở bên ngoài, sau đó đi ngắm cảnh đêm, chờ tới 8 giờ sẽ đi.

Khi xe thong thả đi trên con đường vành đai xinh đẹp bao quanh thành phố, tôi lại lần nữa nghĩ tới cuộc gọi hôm nay. Khi ăn cơm, Tổ Hàng có hỏi, nói hôm nay tâm tình tôi có vẻ không yên, nếu sợ hãi thì đừng đi xem. Có điều dùng đũa hỏi quỷ là chuyện Linh Tử thường làm, với năng lực của anh ta thì cũng không có chút nguy hiểm gì.

Thật ra khiến tôi không tâm tình không yên chính là cuộc điện thoại kia. Tôi không biết vì cái gì mà cô ta nói không còn thời gian. Hình như Tổ Hàng cũng từng nhắc đến. Chẳng lẽ chuyện này có thời gian hạn định?

“Em làm sao thế? Nếu sợ hãi thì không đi nữa.” Tổ Hàng vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn tôi, hỏi.

“Tổ Hàng, nhiệm vụ kia của anh có phải là bị hạn chế thời gian? Có thể nói cho em, thời gian cuối cùng là khi nào không?”

Vấn đề tôi hỏi khiến Tổ Hàng sửng sốt một chút. Anh ấy im lặng một hồi lâu, khi tôi cho rằng anh ấy sẽ không trả lời thì anh ấy mới nói: “Săng năm, tháng Hợi. Giờ Tý của ngày cuối cùng âm ngày âm tháng âm năm.”

Lòng tôi trầm xuống. Còn khoảng một năm lẻ một tháng. Như vậy tức là…

Tôi còn chưa nghĩ được nhiều thì Tổ Hàng đã nói tiếp: “Đừng nghĩ tới chuyện này. Không phải muốn đi xem dựng đũa hỏi quỷ sao? Mau tới đó thôi.”

Tôi nhìn ra bên ngoài xe, xe đang rẽ vào tiểu khu kia. Tôi cố gắng cười, tôi biết tôi không thể tỏ ra rối rắm về vấn đề này, điều đó sẽ khiến Tổ Hàng có áp lực. Cho nên tôi nhìn anh ấy cười một cái. Nói: “Sầm Mai gọi điện thoại cho em, nói bảo anh quyết định thời gian làm nhiệm vụ.”

===

Sant: Chúc mọi người ngủ ngon
 
Chương 207


Mặt Tổ Hàng không chút thay đổi. Không trả lời, không đáp lại. Nhưng tôi biết nhất định anh ấy có nghe được. Anh ấy không muốn nói thì tôi cũng không hỏi.

Cùng Tổ Hàng tới ngôi nhà kia đã là tám giờ năm mươi phút.

Trong phong khách có ba mẹ đứa bé, còn có một ông cụ, hẳn là ông nội. Còn lại là Linh Tử, không thấy chị Kim Tử.

Tôi hỏi: “Chị Kim Tử không tới à?”

Linh Tử vừa xoa bát sứ màu trắng vừa nói: “Với mệnh của chị ấy thì bà nội nhà người ta sẽ không muốn xuất hiện.”

Anh ta nói xong rồi nhìn ban thờ, hỏi: “Lúc trước ai bảo nhà mình đặt tủ thờ như vậy?”

Ông nội ở bên cạnh nói: “Là tôi đặt, tôi muốn cúng lễ cẩn thận để được bình an một chút.”

“Kể cả vậy thì cũng không cần ban thờ lớn như vậy chứ.”

“Ban thờ lớn thì có thể đặt lễ nhiều. Có người nói không thể chỉ thắp hương, cần có hoa tươi, có trái cây tùy theo mùa, còn muốn đặt gà nguyên con rồi rượu nhạt gì đó. Không lớn thì không đặt hết được.”

“Ai chỉ cho ông điều này?” Linh Tử nghe đã há hốc miệng.

Dù tôi không hiểu lắm chuyện này nhưng tôi cũng biết, Bồ Tát không ăn thịt. Khi cúng bái thần tiên, thiên bộ thần, là Bồ Tát hay Thần Tài gì đó đều dùng nước trong, hoa tươi và bánh ngọt gì đó. Đồ cúng Thần Tài sau khi cúng xong thì có thể ăn luôn. Hơn nữa đồ đựng cúng lễ cần băng đồng. Đi vào chùa cúng Bồ Tát thì đốt cũng là nguyên bảo, vàng bạc. Nhà tôi ở gần miếu, chuyện này tất nhiên tôi có biết.

Nhưng còn bộ thần, giống như Thổ Địa công, Sàng Đầu bà bà, Âm Sai gì đó thì cúng rượu thịt, tốt nhất là trứng gà ngâm rượu.

“Là… là… một thầy ở trong thôn chúng tôi.”

“Ông thầy này là ai?” Linh Tử tiếp tục hỏi.

“Được rồi, tới lúc rồi kìa.” Tổ Hàng nói.

Lúc này Linh Tử mới im. Bỏ thêm nước vào bát, bảo mẹ đứa bé lấy một đôi đũa trong nhà.

Nghi thức bắt đầu.

Anh ta bảo ba đứa bé tới dâng hương trước ảnh chụp bà nội của bé, giải thích chuyện này, để bà nội yên tâm xuất hiện cho chúng tôi hỏi mấy câu.

Ba bé run run cầm hương, giọng nói đã gần như phát khóc: “Mẹ, Anh Tử không còn. Cháu mất đột ngột lúc nửa đêm. Bọn con muốn hỏi một chút, rốt cuộc là chuyện thế nào. Mẹ vẫn luôn ở nhà thì xuất hiện cho chúng con hỏi một chút đi.”

Anh ta cắm hương, tôi nhìn ảnh chụp người bà, cảm thấy hơi đáng sợ, nhanh chóng đưa mắt đi.

Linh Tử thuần thục dựng đứng chiếc đũa ở trong bát, một đầu ngón tay nhẹ đỡ bên trên, sau đó nói: “Bà nội, nếu có ở đây thì hãy giữ chiếc đũa để đáp lời cho chúng tôi. Bà nội, nếu có ở đây thì đỡ chiếc đũa…”

Anh ta nói ba lần, sau đó chậm rãi buông tay. Chiếc đũa đứng thẳng!

Vẻ mặt Linh Tử vẫn bình thường, nhưng ba người nhà họ đều mở to hai mắt cả kinh. Tôi cũng kinh sợ, bởi vì tôi thấy được trên đỉnh chiếc đũa kia xuất hiện một bàn tay đang giữ đũa. Bàn tay không thật rõ ràng nhưng tôi có thể khẳng định đó chính là một bàn tay. Một bàn tay già nua mang theo nếp nhăn, làn da đã rạn nứt nhăn như vỏ cây.

Ba đứa bé òa khóc: “Mẹ…”

“Thật sự… thật sự dựng đứng.” Ông nội đứa bé há miệng, nói không ra lời.

Mẹ bé vẫn tương đối bình tĩnh, cô ấy vội vàng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc Anh Tử đã mất như thế nào? Mẹ nói đi, Anh Tử của con rốt cuộc mất như thế nào? Có phải do mẹ làm cháu sợ?”

Linh Tử nhanh chóng đưa tay ra hiệu cô ấy không cần kích động, ba đứa bé cũng kéo lấy cô ấy. Cô ấy quá kích động sẽ làm hỏng chuyện.

Cho nên cuối cùng vẫn là Linh Tử hỏi: “Bà nội, bé hiện tại không còn, hẳn bà cũng đau lòng. Dù sao cũng là cháu gái bà. Chúng tôi chỉ muốn biết bé đã mất như thế nào. Là bà khiến bé sợ?”

Chiếc đũa nhẹ nhàng nghiêng phải nghiêng trái. Tôi bịt miệng, khẩn trương nhìn bàn tay kia di chuyển chiếc đũa.

“Vậy… có thứ khác vào nhà?”

Chiếc đũa dần dần vẽ vòng tròn. Đây là xác nhận? Có thứ tiến vào nhà? Tôi nhìn về mấy tượng phật trên bàn. Nếu nhưng cái đó chưa được khai quang thì chuyện này rất có khả năng.

Mẹ bé thật sự kích động, hướng về chiếc đũa kêu to: “Vậy sao mẹ không ngăn cản, mẹ cứ vậy nhìn cháu gái mình bị dọa chết! Chúng con mỗi ngày đều dâng hương cho mẹ, mẹ thật vô dụng!”

Ba đứa bé can ngăn không kịp. Còn chiếc đũa ngay lúc này đổ xuống ‘cạch’ một tiếng. Bàn tay trên chiếc đũa biến mất.
 
Chương 207-2


Mẹ bé khóc hu hu, còn ba đứa bé không biết an ủi vợ mình như thế nào.

Tổ Hàng nói nhỏ vào tai tôi: “Có thấy không?”

Tôi gật đầu.

Chỉ hai ba giây không chú ý, mẹ bé đã chạy tới ban thờ, một tay gạt xuống đám tượng phật, âm thanh đổ vỡ vang loảng xoảng.

“Này, này, cô ấy làm đổ những thứ kia…” Tôi lo lắng hỏi.

Tổ Hàng nói: “Không sao đâu, mấy thứ kia đã đi rồi, không thì hôm đó la bàn sẽ không đoái châm mà kim sẽ dao động, có thể hại mạng người. Tượng chưa khai quang thì cũng giống như gốm sứ ở kho hàng bị đập vỡ thôi.”

Khi mẹ bé sắp đập ảnh của bà nội thì ba đứa bé đã kịp ngăn cản.

Linh Tử đứng lên, nói: “Đem ảnh chụp bà nội đốt đi, đi vào chùa lập một bài vị siêu độ cho bà ấy. Sau đó phá ban thờ này đi. Muốn lập điện thờ thì tới tìm tôi, tôi sẽ tính cho các người.” Nói xong anh ta đặt danh thiếp xuống mặt bàn, sau đó đi ra ngoài.

Tôi nói nhỏ: “Anh ta mặc kệ gia đình người ta sao?”

Tổ Hàng cũng đứng dậy: “Có thể quản thế nào? Chờ bọn họ bình tĩnh lại đi. Đi thôi.”

Tổ Hàng kéo tôi rời đi, tôi vẫn còn đang nhìn gia đình kia.

Đi xuống lầu, Linh Tử đã mở cửa xe, đứng ở một bên nói: “Vương Khả Nhân, cô còn muốn thấy điều gì? Đi thôi, dựng đũa hỏi quỷ thì chỉ là chuyện đơn giản như vậy. Tôi mời hai người ăn khuya.”

Tổ Hàng không phản đối, tôi cũng nhanh chóng gật đầu. Còn rất nhiều chuyện tôi chưa biết rõ.

Khi ăn khuya đã là hơn mười giờ đêm, đúng thời điểm náo nhiệt nhất. Chúng tôi ngồi ăn bên cạnh một đống chai bia lăn lóc.

Tôi không có hứng thú với món ốc sữa nóng ở trước mặt mà luôn hỏi.

“Người bà kia vì sao lại đột nhiên đi?”

“Nói không chừng là bà ấy thấy hổ thẹn.”

“Nếu mẹ đứa bé vừa rồi thật sự đập ảnh thờ thì liệu có bị báo ứng hay không?”

“Không biết, phải xem trong lòng người bà nghĩ thế nào. Có những quỷ cũng lương thiện.”

“Có phải người ông cố ý không? Sao ông ta lại không có kiến thức như vậy?”

“Không biết, tôi đâu có đi guốc trong bụng ông ta.”

Tổ Hàng ở bên cạnh bật cười. Linh Tử lập tức nói: “Có gì không hiểu thì cô hỏi chồng mình đi, bảo chồng cô chui vào bụng người ông ấy.”

Tôi méo xệch, sau đó mới nói: “Vậy cúng Bồ Tát thì có thể cúng tổ tông nữa không? Tôi thấy có nhiều nhà cúng cùng nhau.”

“Có thể. Bồ Tát ở giữa, Tổ Tông đặt ở rìa bên phải. À, tả (bên trái) là địa vị cao, hữu (bên phải) là địa vị thấp. Ý là Bồ Tát ở bên phải, nhưng đối với người đối diện ban thờ thì là bên trái. Giống như góc nhìn với tả Thanh Long hữu Bạch Hổ. Đừng cúng bằng ảnh chụp! Điều đó thật sự không thích hợp. Cô định cúng ai à? Mẹ cô?”

“Mẹ tôi đã sớm được đưa vào chùa.”

“Tôi biết trong chùa thì Bồ Tát dùng cốc đồng chén đồng, vậy Tổ Tông ở nhà thì sao?”

“Địa chủ bộ đều là thổ, dùng gốm sứ. Quan Âm kim, Quan Công là hỏa. Người kỵ Kim muốn cúng Bồ Tát thì ở bên cạnh Bồ Tát phải đặt trúc phú quý, hoặc cắm một cành dương liễu. Nếu không thì cúng tượng quan âm bằng gỗ. Có điều điện thờ đều thuộc hỏa. Trường minh đăng hay nến gì đó đều là trường kỳ hỏa. Đặt cung vị không đúng, đừng nói là giúp gia trạch bình an mà có khi còn khiến trong nhà bất hòa.” Linh Tử đột nhiên nói, “Này, Sầm Tổ Hàng, tôi để Tiểu Mạc nhận anh làm cha nuôi đi. Anh là quỷ, là quý thủy. Anh ấy thiếu thủy, nhận anh thì chắc chắn anh ấy sẽ phát đạt.”

Tôi cứng đờ, Tổ Hàng cũng đờ người.

Linh Tử thấy bộ dạng của chúng tôi, vội vàng nói: “Đừng thế chứ. Trong phong thủy có nói thế này. Ngũ hành thiếu Mộc thì đi nhận cây. Ở nông thôn hay đóng lên cây các thẻ bài “Thử thụ vượng ngã” (cây này vượng ta), “Đối ngã hữu lợi” (có lợi cho ta), “cát tinh cao chiếu” đều là nhận cây. Thiếu thổ thì nhận cục đá, cũng có tiền lệ nhận quỷ.”

Tổ Hàng tức giận nói: “Đấy là người ta cho đứa trẻ nhận Tề Thiên Đại Thánh, tôi không phải con khỉ. Hơn nữa tôi cũng không già đến vậy.”

Linh Tử hừ lạnh, nói: “Hừ, đã hơn sáu mươi tuổi, trâu già gặm cỏ non còn ra vẻ còn trẻ.”

“Anh quản được sao?” Tôi nói.

Ăn khuya xong, chúng tôi hơn mười hai giờ mới về tới nhà. Ở trên xe, tôi vẫn còn suy nghĩ về lời của Linh Tử.

“Này, nếu thật để Tiểu Mạc nhận thì không phải em là mẹ nuôi sao. Khi tết nhất lễ lạt, anh ta sẽ phải đem quà tới thăm chúng ta. Ha ha, kỳ thật chúng ta không mất gì cả. Này, Tổ Hàng?”

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy im lặng, trên mặt không chút biểu tình, vẫn luôn chú ý tới tình hình giao thông trước mặt.

“Tổ Hàng?” Tôi khẽ gọi.

Anh ấy đột nhiên nói: “Tháng Mùi* sang năm.” (*Tháng Mùi là tháng 6 âm lịch)

“Có hẹn gì à?”

“À, không có.” Mặt anh ấy có vẻ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, mới chuyển sang cười, nói: “Không có gì. Hôm nay coi như đi chơi đi. Sau này em đừng đi xem những chuyện này. Hiện tại trên người em có âm khí quỷ khí của anh, âm khí này không ảnh hưởng tới em, nhưng với người bình thường thì có khi phải phơi dưới ánh mặt trời mấy giờ mới tán hết âm khí.”

“Vâng, sau này không đi nữa. Kỳ thật em chỉ muốn biết bé gái kia rốt cuộc đã nhìn thấy gì mà sợ đến mức như vậy. Kết quả là vẫn không biết bé nhìn thấy gì.”

“Không biết cũng tốt. Để em thấy được em cũng sẽ sợ. Có vải quỷ chuyên môn đi dọa người, kỳ thật không thể gây thương tổn gì.”

“Sao? Như là gì?”

“Quỷ cụt đầu.”

Tôi không nói nữa, thứ này quả thật rất đáng sợ. Tổ Hàng mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay của tôi, không nói gì nữa.

Chỉ là khi xe quay lại khu nhà của chúng tôi, tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói anh ấy vừa buột miệng.

Tháng Mùi sang năm!

===

Sant: Mọi người ngủ ngon. Chúc cuối tuần vui vẻ
 
Chương 208


Về đến nhà, nhân lúc Tổ Hàng tắm rửa cho Khúc Thiên, tôi nhanh chóng mở máy tính lên xem lịch vạn niên.

Tháng Mùi là trung tuần tháng bảy đến đầu tháng tám. So với sự kiện tháng lẻ cuối cùng của năm thì cách gần nửa năm. Vì cái gì mà Tổ Hàng lại chọn tháng này? Tôi cũng không chắc chắn “Tháng Mùi sang năm” có phải là thời gian anh ấy chọn để làm nhiệm vụ hay không.

Nếu tôi hỏi chuyện này, chắc chắn anh ấy cũng sẽ không nói. Nhưng tôi nghĩ chỉ cần tôi lưu ý là được, rốt cuộc Tổ Hàng vẫn chưa quyết định.

Nếu anh ấy còn chưa quyết định thì tôi cũng không nên gây áp lực về vấn đề này. Hơn nữa mặc kệ quyết định cuối cùng của anh ấy là như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ anh ấy.

Cho nên khi Tổ Hàng đi vào phòng, tôi đóng máy tính lại, mỉm cười với anh ấy.

***

Ngồi cả ngày buồn tẻ ở công ty, rốt cuộc cũng tới lúc hết giờ làm.

Đã tiến vào mùa đông, đồng phục công ty không thay đổi, chúng tôi chỉ có thể mặc đồ nội y giữ ấm. Ra khỏi công ty không còn điều hòa sẽ cảm thấy rất lạnh.

Hôm đó mưa nhỏ, tôi cầm ô, ôm theo áo khoác ra khỏi cửa mới nhận ra mình phạm phải một sai lầm. Tôi hẳn nên mặc áo khoác trong cửa tiệm rồi hãy mở ô, hiện tại cầm ô, không cách nào mặc áo khoác được.

Có điều ngẫm lại, giống như trước đây, xe Tổ Hàng hẳn đang ở gần đây, thấy tôi đi ra thì anh ấy sẽ nhanh chóng lái xe tới. Cho nên tôi cũng không quay lại cửa tiệm, cứ như vậy đứng co ro ở cửa tiệm tìm kiếm xe Tổ Hàng qua màn mưa.

Xe rất nhanh dừng ở trước mặt tôi. Tôi lên xe, Tổ Hàng nói ngay: “Sao lại không mặc áo khoác? Sau này đừng để lạnh như vậy. Dù chỉ lạnh một hai phút nhưng cũng có thể khiến em bị ốm.”

Tôi quay sang anh ấy cười, nói: “Anh cũng biết trời lạnh? Vậy đừng có mặc một bộ quần áo ra ngoài thế kia, người ta nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Dù anh không biết nóng lạnh nhưng mọi người đều mặc áo bông, anh chỉ mặc áo đơn sẽ thấy rất kỳ quái. Chiều mai em có nửa ngày rảnh, em sẽ rủ Đàm Thiến đi dạo phố mua quần áo cho anh.”

Anh ấy cười: “Mua cho Khúc Thiên chứ.”

Tôi cười không nói gì. Lúc này anh ấy là trong bộ dáng của Khúc Thiên.

“Tối nay, Tiểu Cảnh mời chúng ta ăn cơm ở quán Vua Dê Béo, thời tiết này rất hợp để ăn lẩu.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Tiểu Cảnh ở nhà tang lễ?”

“Ừ. Linh Tử bảo anh ta tìm chúng ta, hình như có việc.”

Quán Vua Dê Béo không cách quá xa công ty tôi, cũng chỉ cách hai con phố thôi. Mùa đông, 6 giờ chiều trời đã tối đen, hơn nữa lại mưa dầm, càng khiến người ta cảm thấy thời gian chậm lại.

Quán lẩu Vua Dê Béo đã kín. Sau khi gọi điện thoại, chúng tôi đi tới bàn đã đặt trước.

Ấn tượng của tôi với Tiểu Cảnh không quá sâu, chỉ biết anh ta là đạo sĩ trẻ tuổi làm việc ở nhà tang lễ của chính quyền. Bình thường ở tuổi này của anh ta chưa thể xuất sư, nhưng sư phụ của anh ta bị trúng kế của Ngụy Hoa mà chết nên anh ta vội vàng tiếp nhận công việc hiện tại.

Anh ta là một cô nhi được sư phụ nuôi, mà hiện tại bên cạnh anh ta cũng mang theo hai đồng nam đồng nữ, cũng là cô nhi, tuổi mới chỉ khoảng học lớp 3 lớp 4 tiểu học mà thôi.

Đi đến bàn đặt trước, lẩu đã đang sôi. Thịt dê cay cùng rất nhiều rau dưa. Ngồi bên cạnh đã có Tiểu Cảnh và cả hai đứa nhỏ.

Thấy chúng tôi vào, Tiểu Cảnh lập tức nói: “Ngồi đi, ngồi đi. Nước đã sôi, nhúng đồ ăn là có thể ăn được rồi. Chào chú với dì đi.”

Hai đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn chào chúng tôi. Có lẽ là vì không có mẹ cho nên nhìn bọn nhỏ đều hơi… luộm thuộm. Quần áo cũng không đẹp như của trẻ con thành phố. Chỉ trên những gương mặt nhỏ đen đen kia có đôi mắt rất lanh lợi.

Ăn hai miếng, Tổ Hàng hỏi thẳng: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi. Lại còn mang theo hai đứa nhỏ?”

“Không mang theo không được. Nhà tang lễ cách khá xa nội thành, cách nơi bán đồ ăn cũng xa. Ngày thường đều là tôi mua đồ ăn cho cả tuần, hoặc là đi ăn đám thì lấy phần về cất trong tủ lạnh. Hôm nay không có đồ ăn, cho nên đành phải mang hai đứa nhỏ theo cùng. Có điều chuyện hôm nay quả thật có chút liên quan tới bọn nhỏ.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn nhờ anh đi cùng tôi xem hai căn hộ, trong khu vực từ nhà tang lễ tới trường học gần đó.”

“Hẳn anh cũng biết xem phong thủy chứ.” Tôi nói, “Không phải anh là đạo sĩ của chính phủ sao?”

Tiểu Cảnh nở nụ cười. Nhìn nụ cười của anh ta, tôi cảm giác chàng trai này thật sự trẻ tuổi. Chỉ là làm công việc này thì có lẽ cũng sẽ không lấy vợ được.”

“Tôi có biết, nhưng gần đây tôi đều gặp đen đủi, liên tục xảy ra vấn đề. Hơn nữa làm ở nhà tang lễ, đi xem dương trạch cũng không phù hợp. Với vận thế hiện tại của tôi thì tôi cũng không tìm được căn hộ có phong thủy tốt được. Nhà là để chuẩn bị cho hai đứa nhỏ, không cần lớn, chỉ hai phòng ngủ hai phòng khách, chừng sáu mươi bảy mươi mét vuông là được. Hai căn. Hai đứa nhỏ mỗi đứa một căn.”
 
Chương 208-2


“Mua cho bọn nhỏ?” Tôi giật mình, “Hẳn phía ngân hàng sẽ không cho vạy. Chuyện này sẽ phải thanh toán tiền một lần.”

“Ừ, không có vấn đề gì, tôi có tiền.”

Ngẫm nghĩ ra, đạo sĩ của chính phủ hẳn sẽ tương đối có tiền.

Anh ta tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ đều là mệnh thủy, lại thường xuyên ở phía sau nhà tang lễ cùng tôi, gần sát Quý Thủy. Muốn chọn được nhà tốt cho bọn nhỏ thì thầy phong thủy phải vượng với mệnh chúng nó. Kim Tử là mộc, Linh Tử là thổ, chú Lý lại cũng ở bên ngoài xem mộ cho người ta. Chuyện này không phải phải tìm đến anh sao. Mặc kệ trước kia anh là mệnh gì, hiện tại anh là Quý Thủy, để bọn nhỏ đi theo anh chọn nhà thì nhất định có thể tìm được nhà tốt.”

Hóa ra là như vậy, chọn nhà còn phải xem bát tự của thầy phong thủy? Chuyện này quả thật trước đây tôi không biết.

Sau đó bọn họ bàn về thời gian, thời gian đi chọn phòng cũng thuộc ngày Quý Thủy.

Vừa lúc là ba ngày sau, cũng vừa lúc là cuối tuần, bọn họ không phải đi học nên có thể đi theo.

Khi bọn họ bàn luận, tôi nói với bé gái ở bên cạnh: “Sư phụ mua nhà cho các con kìa.”

“Vâng. Sư phụ nói nếu sư phụ đột nhiên chết thì bọn con cũng còn có nhà ở.”

Tôi nhíu mi, sao người này lại nói lời này với trẻ con? Gì mà sống với chết. Có điều tôi ngẫm một chút cũng hiểu được. Trước kia không phải sư phụ của Tiểu Cảnh cũng đột nhiên đi đó sao?

Sau khi bọn họ xác định thời gian cùng địa điểm hẹn gặp, tôi lại hỏi: “Sao lại mua nhà cho bọn nhỏ? Có mua thì cũng là mua cho anh chứ. Anh tuổi này rồi, vài năm nữa cũng nên kết hôn.”

Tiểu Cảnh tỏ vẻ phiền não, gãi đầu: “Qua sang năm rồi nói sau.”

Sang năm? Sao lại là sang năm? Chẳng lẽ anh ta cũng biết nhiệm vụ vào sang năm kia?

“Sau này tôi muốn mua nhà cũng không phải không còn tiền. Tiền không có thì có thể kiếm, mua cho bọn nhỏ trước, nếu tôi thật sự có chuyện thì bọn nhỏ có nhà trong tay rồi, hai đứa nhỏ cũng không đến mức bị đói.”

Anh ta quả thật là một người tốt, đối với hai đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống mà còn tận tâm đối đãi như vậy. Tôi nghĩ anh ta nghĩ như vậy, sẽ làm như vậy cũng bởi vì trước kia sư phụ anh ta cũng thế. Tuy rằng tôi chưa từng gặp vị đạo sĩ của chính phủ trước kia, nhưng có lẽ cũng là một người tốt.

Trên đường về, tôi hỏi Tổ Hàng vì sao mua nhà cũng cần phải chọn thầy phong thủy?

Tổ Hàng nói: “Bình thường thì không cần, chỉ cần thầy phong thủy đó có uy tín là được. Nhưng nếu là người đang gặp phải vận rủi, đặc biệt là một người đang ở thời kỳ thấp kém mà không tìm được nguyên nhân vì sao, thì dù đó là một thầy phong thủy rất có danh tiếng, nếu có tìm được nhà có phong thủy tốt cũng sẽ không mua được. Ở tình cảnh như vậy thì cần phải một thầy phong thủy có thể vượng cho chủ nhà đi mua nhà. Đây gọi là trợ vận. Hơn nữa tìm thấy nhà rồi thì cần phải ký hợp đồng mua trước mặt thầy phong thủy. Chỉ cần thầy phong thủy rời đi, trợ vận biết mất, chủ nhà cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không mua được nhà.”

Tôi gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cảnh sắc bên ngoài xe, đột nhiên lại nghĩ tới thời hạn “sang năm” mà Tiểu Cảnh nói lúc nãy. Nguyên nhân anh ta vội vã mua nhà cho hai đứa nhỏ rất rõ ràng, chính là sợ mình đột nhiên xảy ra chuyện. Mà anh ta cũng đoán sang năm mình sẽ xảy ra chuyện.

Có lẽ bọn họ cũng biết năm tới là một năm rất đặc thù.

Khi tôi còn miên man suy nghĩ, chợt nghĩ tới một tình huống tôi không muốn phải đối mặt, đó chính là nhà chúng tôi đang ở cũng đứng tên một mình tôi.

Tuy rằng tiền mua nhà đều từ tài khoản của của Khúc Thiên nhưng đứng tên nhà lại là một mình tôi.

Nếu sang năm Tổ Hàng xảy ra chuyện? Lúc trước khi mua nhà, anh ấy cũng nhất quyết để đứng tên bất động sản chỉ mình, có phải là anh ấy cũng nghĩ đến khả năng mình xảy ra chuyện không? Nhà đó là anh ấy định để lại cho tôi?

“Tổ Hàng…” Nghĩ tới chuyện này, lòng tôi đột nhiên trầm xuống, khẽ gọi anh ấy.

Lúc này xe đã về tới tiểu khu chúng tôi, anh ấy đỗ xe xong, quay sang phía tôi, hỏi: “Sao thế?”

Tôi nhích lại gần, dựa vào trên vai anh ấy, nói: “Đừng nhúc nhích, để em dựa một chút.”

Anh ấy hơi sửng sốt, đưa tay tới khẽ ôm lấy bờ vai tôi: “Làm sao vậy?”

“Đừng nói gì, để em dựa một chút.” Tôi nói.

Anh ấy không nói nữa, nhẹ nhàng ôm chặt tôi. Tôi không nghe được tiếng tim anh ấy đập, tôi không cảm nhận được hô hấp của anh ấy, nhưng tôi biết, chắc chắn anh ấy yêu tôi. Ở trong lòng anh ấy, có phải cũng giống như Tiểu Cảnh, đã sắp xếp xong cho tôi khi anh ấy biến mất, chỉ là tôi không biết chuyện này mà thôi?

“Tổ Hàng, chúng ta sẽ có con không?” Tôi đột nhiên nghĩ tới con. Thật sự, tôi muốn mang đứa con của cô ấy. Tuy rằng chị Kim Tử nói, có con thì có lẽ có thể khiến anh ấy thay đổi quyết định. Tôi không biết anh ấy có thể bởi vì tôi, bởi vì con mà thay đổi quyết định hay không, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy biến mất, ít nhất có thể để cho tôi một tín niệm của anh ấy để tôi không tự sát. Mà tín niệm này tốt nhất chính là con của anh ấy.

Nếu không có con, có lẽ tôi sẽ quyết định giống như rất nhiều người từng có Minh hôn.

Tổ Hàng không trả lời, chỉ có cánh tay ôm tôi càng chặt thêm một ít.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 209


Ba ngày sau, đó là một ngày mây mù hiếm hoi trong mùa đông, trước đó là gần nửa tháng mưa phùn.

Đến công ty làm, tôi nhàm chán ngồi ngốc trên ghế sô pha. Mấy hôm trước nhận bảng kế hoạch làm việc do anh Đàm đưa, hôm nay không có việc gì. Tuy rằng là cuối tuần nhưng là ngày không đẹp để kết hôn, người kết hôn rất ít, công việc của chúng tôi cũng rất nhàn hạ.

Nhưng tôi vẫn nhớ hôm nay Tổ Hàng sẽ đưa mấy đứa nhỏ đi chọn nhà.

Tôi để ý tới không phải là hai đứa nhỏ kia, cũng không phải chuyện chọn nhà, mà là tới chuyện “sang năm” Tiểu Cảnh đã nhắc đến. Tôi không có số điện thoại của anh ta, cũng không nói cho nhóm Linh Tử thời gian Tổ Hàng đã định là tháng Mùi sang năm. Nếu tôi nói cho bọn họ biết thì cũng không chắc đã là chuyện tốt. Với người có thẳng tính như Linh Tử thì không chừng sẽ lại có chuyện. Cho nên tôi không hỏi Linh Tử số điện thoại của anh ta, chỉ nghĩ nếu hôm nay có thể ra ngoài thì tốt, tôi đi tìm bọn họ, thể nào cũng có thể tìm được một phút đồng hồ riêng tư để nói chuyện.

Cứ ngồi ngây trên sô pha tới mười giờ rưỡi, anh Đàm chợt lên tiếng: “Tiểu Vi, đi tới gần xa lộ XX, có tiểu thư chiều nay đi ra mắt nhà trai. Chủ yếu là trang điểm rồi lựa trang phục gì đó. Cô ấy sẽ chuẩn bị mấy bộ quần áo.”

“A? Xa như vậy ạ?” Tiểu Vi ngồi ở cạnh tôi nhăn nhó kêu lên. Cô ấy vào công ty muộn hơn chúng tôi mấy ngày, vì cực kỳ xinh đẹp nên thường xuyên bị giám đốc trêu đùa. Chúng tôi còn lén bàn tán nói cô ấy được giám đốc bao nuôi. Thường ngày những công tác đơn giản như này đều giao cho cô ấy. Bởi vì thời gian làm ngắn, lại làm ở trong nội thành, làm xong là có nửa ngày thời gian rảnh không ở công ty.

Thấy vẻ mặt khổ sở của cô ấy, tôi lập tức nói: “Hay là để tôi đi?” Tuy rằng đường XX không gần nhà tang lễ nhưng cũng là cơ hội để đi ra ngoài.

Tiểu Vi nhìn tôi, cười nói: “Cảm ơn nha, bà dì đang tới, tôi không muốn hoạt động nhiều. Vừa lúc được ngồi nghỉ ở công ty một ngày. Cảm ơn nha, cảm ơn nha.”

Đàm Thiến ở bên kéo áo tôi: “Cậu đi làm gì? Nơi đó xa lắm.”

Tôi ghé vào tai Đàm Thiên, nói: “Chiều nay mình có chút việc phải tìm Khúc Thiên.”

Lúc này Đàm Thiến mới vẫy tay chào tôi.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cầm đơn hàng của Đàm Ca đưa, tôi đi ra khỏi cửa. Đến khi tôi hoàn thành công việc này đã là hai giờ rưỡi.

Vội vàng gọi điện thoại cho Tổ Hàng, hỏi vị trí của bọn họ, sau đó tôi gọi taxi đi tới. Đến gặp bọn họ sớm chừng nào thì tôi có thêm chừng đó cơ hội để hỏi Tiểu Cảnh.

Tôi gặp bọn họ ở trước một tòa cao ốc. Không phải là tiểu khu, mà là một tòa cao ốc. Cao ốc hình tròn. Một vài tầng là siêu thị, mua đồ ăn gì đó cũng tiện. Bên trên là hai mươi bảy tầng dành để ở. Từ bên ngoài, toàn bộ tòa cao ốc đều có màu vàng. Tường ngoài đều là cửa kính màu vàng.

Tôi còn thấy giật mình, sao tòa nhà như này lại sẽ ở vùng ngoại thành? Cô nhân viên kinh doanh vừa lúc nói: “Nơi này về sau sẽ thành trung tâm thương nghiệp của cả khu, tiềm lực phát triển rất tốt. Nhà ở gần siêu thị, gần trường học, rất nhanh sẽ tăng giá.”

Thấy tôi đi tới, Tổ Hàng lên tiếng hỏi: “Sao em không đi làm?”

“Đi công tác, xong việc liền tới đây. Chọn tòa nhà này ạ?”

“Ừ, đứa nhỏ có mệnh là thủy, tòa nhà này thuộc kim, kim sinh thủy, có lợi cho đứa nhỏ.”

Cô gái bán nhà ở bên nghe được Tổ Hàng nói, liền lên tiếng: “Đúng vậy. Tòa nhà này chúng tôi cũng có mời thầy phong thủy thiết kế. Nói là tụ tài. Ở bên trong mấy năm, bảo đảm có thể phát tài. Hiệu trưởng trường XX cũng mua ở chỗ này. Còn cả cục trưởng XX cũng mua ở đây. Về sau đến đây ở có thể gặp mặt, có chuyện gì cũng dễ nói chuyện. Chúng ta lên lầu xem đi. Căn hộ này…”

Chúng tôi đi theo cô gái lên lầu, cô ta hết mực khen ngợi tòa nhà này. Bọn nhỏ cũng hào hứng, nhìn đông xem tây.

Cô gái đưa chúng tôi lên lầu, thang máy dừng lại ở lầu bốn, có mấy người mặc đồng phục cầm theo rất nhiều tài liệu cũng tiến vào.

Một người mặc đồng phục trong đó nói: “Ông ta thật đúng dám lấy à? Chỉ một tòa nhà đã có 3 căn hộ. 3 căn hộ đều bị niêm phong, bán đấu giá không biết có thể bồi thường cho người ta nhiều hay ít?”

“Cực trưởng XX cơ mà, rất có quyền, sao không dám lấy? Ba căn hộ cũng chỉ là ba người tình. Nghe nói ông ta có bốn năm người tình lận.”

“Đầu năm nay vẫn còn là đảng viên Đảng Cộng Sản.”

Tầng bảy, mấy người mặc đồng phục đi ra khỏi thang máy, tiếp tục đi niêm phong căn hộ. Tiểu Cảnh nói: “Căn hộ của cục trưởng XX ở chỗ này bị niêm phong?”

Đây chính là cục trưởng mà vừa rồi cô nhân viên kinh doanh vừa khoe.

Cô ta hơi xấu hổ, cười nói: “Đó là ông ta lăng nhăng nên gặp họa. Anh xem chủ đại lý vàng bạc XX kia, ông ta mua căn hộ ở tầng cao nhất nơi này. Hiện tại làm ăn càng ngày càng tốt.”

“Ông ta cũng vừa mới chuyển đến thôi phải không?” Tôi nói. Nhà dù có phong thủy tốt thì cũng không thể lập tức thấy hiệu quả. Công năng của phong thủy rất ngầm. Một người luôn mất tiền, vào ở một ngôi nhà Vượng Tài thì cũng không phải ngủ qua đêm là hôm sau sẽ có tiền vào ào ào.

Nụ cười của cô nhân viên kinh doanh chợt tắt. Có lẽ chúng tôi là những vị khách gây khó dễ nhất mà cô ta gặp.
 
Chương 209-2


Tổ Hàng nói: “Có người mệnh kim, ở tòa nhà này thì sẽ là vượng. Hơn nữa người kia mua bán vàng bạc, cũng là liên quan tới kim, vừa lúc vượng ông ta. Cùng là sa, nhưng không phải ai cũng có thể là vượng.”

Sa? Trước kia Tổ Hàng đã dạy tôi. Có điều khi trước lúc học tôi thấy rất lạ. Một tòa nhà, một cây cột điện, hay có hình dạng gì, màu sắc gì sẽ là sa thuộc tính gì. Có phân chia thì sẽ thế nào? Nhà nên mua còn không phải cứ vậy mua sao? Hơn nữa hiện tại trong thành phố, rất nhiều tòa nhà đều rất cao, trên cơ bản đều có thuộc tính mộc. Cho dù có tâm đi tìm thì cũng khó mà tìm được nhà ở thích hợp.

Căn hộ chúng tôi xem ở tầng mười một. Không lớn, hai phòng ngủ hai phòng khách, mọi thứ đều đúng theo yêu cầu của Tiểu Cảnh.

Hơn nữa hai căn hộ vừa lúc ở đối diện nhau, khi về ở cũng có thể giúp đỡ trông chừng lẫn nhau.

Khi Tiểu Cảnh cầm la bàn đi xem căn hộ ở bên cạnh, tôi nhanh chóng đi theo. Cửa căn hộ bên cạnh vừa mới mở, Tổ Hàng cùng hai đứa nhỏ vẫn ở căn bên kia, vừa lúc có được thời gian cho chúng tôi nói chuyện.

Tôi cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, xác định sẽ không có ai sang bên này mới nói nhỏ: “Hôm đó sao anh lại nhắc đến sang năm? Sang năm sẽ xảy ra chuyện sao?”

Tiểu Cảnh cầm la bàn, nhìn tôi, sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Sang năm làm gì?”

Tôi nôn nóng, hiện tại Tổ Hàng có thể sang đây bất cứ lúc nào: “Chính anh hôm đó nói lỡ như sang năm anh xảy ra chuyện, vì sao lại là sang năm?”

“Sang năm là năm âm, còn có hai tháng nữa là vào năm âm. Đến lúc đó chắc chắn Ngụy Hoa sẽ hành động. Sớm có kế hoạch một chút, hai đứa nhỏ đều còn nhỏ. Thật ra tôi còn nghĩ mấy tháng này tìm cho bọn nhỏ một người mẹ. Ít nhất sau này bọn chúng còn có nơi nương tựa, có gì còn giúp đỡ chúng nó. Nhưng nghĩ lại chỉ còn mấy tháng, tìm một người mẹ không cẩn thận lại thành hại bọn nhỏ. Hai anh em chúng nó đi theo tôi nhiều năm như vậy nên cũng hiểu chuyện. Hơn nữa còn có mấy chú mấy bác làm đạo tràng ở nhà tang lễ, bọn nhỏ cũng không đến mức sẽ quá khổ sở. Còn có căn nhà để đảm bảo nữa.”

“Chuyện này… bọn Linh Tử có biết không?” Đột nhiên tôi cảm thấy mình mới là kẻ ngu ngốc nhất.

“Biết chứ, là bọn họ nhắc nhở tôi không thì tôi đã quên mất. Chuyện nhiều năm trước lại sắp bắt đầu rồi. Không ngừng có người thuần âm hoặc thuần dương mệnh bị chết. Cũng phải chuẩn bị tâm lý để xem thi thể.”

Tôi nghe anh ta nói xong, lòng trầm xuống. Hóa ra là như vậy. Khi tôi còn nghĩ giúp Tổ Hàng giấu người khác thì kỳ thật người khác đã biết, chỉ có một mình tôi là không biết.

Còn cả chuyện Tiểu Cảnh nói, không ngừng có người chết. Tôi không biết mấy năm trước là thế nào, nhưng cảm giác đó không phải là chuyện tốt lành gì. Thật sự lần nữa bắt đầu rồi sao? Có lẽ lần này sẽ bởi vì có Tổ Hàng mà sẽ khác.

Tôi còn muốn tiếp tục hỏi thì bọn nhỏ đã chạy tới, đi theo là Tổ Hàng cũng sang đây, chỉ có thể đem chuyện cần hỏi đè xuống trong lòng.

Cuối cùng, Tổ Hàng chọn hai căn hộ này. Trong ngày sẽ đặt cọc rồi làm thủ tục. Bọn nhỏ cực kỳ vui vẻ. Theo lệ thường, bữa cơm tối hôm đó là Tiểu Cảnh mời khách.

Vẫn như cũ, ăn ở quán Vua Dê Béo. Thời tiết này ăn lẩu thật sự rất thích.

Hơi nóng hầm hập mang theo mùi thịt dê, đại khái là trưa nay tôi không ăn nhiều, cho nên không khách khí gặm lấy gặm để.

Mới ăn mấy miếng, Tổ Hàng đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Anh ấy vừa đi, tôi lập tức dịch ghế lại gần Tiểu Cảnh, hỏi nhỏ: “Tiểu Cảnh, anh nói mấy năm trước, vì chuyện này mà đã chết rất nhiều người sao?”

Khi Tổ Hàng đi ra ngoài, tôi cũng không biết anh ấy muốn gọi điện cho ai. Chỉ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tôi có thể thông qua Tiểu Cảnh để biết một chút chuyện năm đó.

Tiểu Cảnh vừa cho bọn trẻ ăn vừa nói: “PHải, bị luyện hóa, bị giết để làm vật thí nghiệm, bị tấn công… Được đưa tới nhà tang lễ đã là mười mấy người, còn có một số chúng tôi không biết, hoặc không được đưa đến nhà tang lễ còn nhiều hơn. Người từ bên ngoài nhìn thì nói năm ấy là quỷ môn quan mở. Nhưng nguyên nhân thật sự chúng tôi đều biết, đó là hành động của con người. Hoặc có thể nói là của quỷ.”

“Mười mấy?”

“Phải, Kim Tử cũng suýt chút nữa mất mạng. Tôi không trực tiếp thấy bọn họ phong bế Ngụy Hoa, có điều nghe nói Kim Tử bị mất rất nhiều máu.”

“Vậy sang năm…”

“Có lẽ cũng mất chừng mười mấy Ài, đôi khi không có cách nào khác. Những người đó bị bọn họ thu hồn, có những hồn không tìm thấy. Dù bên nhà tang lễ làm pháp sự thì cũng chỉ để người nhà thấy, không có chút tác dụng nào. Hồn phách đã không có, vĩnh viễn thất lạc.”

Lòng tôi trầm xuống, nói nhỏ: “Sang năm sẽ phải có một lần nữa sao?”

“Không biết, có khi sang năm còn đáng sợ hơn. Năng lực hiện tại của Ngụy Hoa không còn mạnh như trước, nhưng còn có Sầm Mai, còn có Boss ở phía sau.”

“Không phải Tổ Hàng sao? Tổ Hàng sẽ đứng bên phía chúng ta!” Tôi không khỏi cao giọng lên, “Tổ Hàng sẽ không đi giết người!”

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 210


Nói xong, tôi cũng cảm thấy tôi nói quá võ đoán, tôi không thể dựa vào cảm giác của chính mình mà nói như vậy. Nhưng tôi vẫn tin, Tổ Hàng sẽ không giết người. “Tổ Hàng… sẽ không giết người.”

“Mấy trăm mạng người trong thôn bọn họ đều là anh ta làm hại. Anh ta không nói với cô sao?” Tiểu Cảnh nói. Giọng điệu anh ta rất bình thản, không có chút kinh ngạc nào. “Dù sao cũng qua rồi, cô cố gắng lên, biết đâu anh ta nể mặt mũi cô sẽ không giết người nữa.” Anh ta cười cười.

Tôi thở dài một cái, đứng dậy rồi nói: “Tôi đi toilet.” Kỳ thật không phải tôi cần đi, mà tôi muốn để mình bình tĩnh một chút. Tôi thật sự không tiếp nhận được chuyện Tổ Hàng giết mấy trăm mạng người Sầm Gia thôn. Trong lòng tôi luôn biện hộ cho anh ấy, rằng đó là để anh ấy phong bế mộ. Không phải lăng Trung Sơn cũng dùng hồn trẻ con để phong bế sao? Loại chuyện này…

Tôi mở cửa phòng ăn thì thấy Tổ Hàng đang dựa vào cánh cửa, điện thoại cầm trong tay, không có vẻ là đang nghe điện thoại.

Tôi hơi kinh ngạc, sau đó là cười xấu hổ. Tổ Hàng thì có nhu cầu gọi điện thoại cho ai chứ? Ngày thường người anh ấy hay liên lạc nhất chính là tôi, sau đó là nhóm Linh Tử. Sao lại đột nhiên muốn ra ngoài để gọi điện thoại. Hẳn anh ấy đã biết chuyện hôm nay tôi đến để hỏi Tiểu Cảnh chuyện trước kia cho nên anh ấy mới tạo ra cơ hội để tôi hỏi được tiếp.

Nhìn anh ấy, tôi nói: “Mặc kệ đã từng thế nào, tương lai mới là quan trọng nhất.”

Nói xong, tôi xoay người định đi tới nhà vệ sinh cuối hành lang thì anh ấy kéo tay tôi lại: “Khả Nhân, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ hiện thực sẽ rất tàn nhẫn. Anh… không khống chế được chuyện này.”

Tôi sửng sốt, cái gì gọi là không khống chế được? Còn có Boss mà Tiểu Cảnh nói, sao có cảm giác giống như không phải đang nói về Tổ Hàng?

Thấy tôi nghi hoặc, Tổ Hàng tiếp tục nói: “Không có việc gì.”

“Nói cho em đi, em không muốn điều gì cũng là người cuối cùng được biết.” Tôi dựa vào bên cạnh anh ấy, chờ anh ấy nói chuyện.

Thấy bộ dạng này của tôi, anh ấy cũng do dự một chút mới nói: “Lần trước gây thương tổn cho em là ý của Sầm Mai, nhưng khiến Sầm Hằng bị thương thì không phải ý của cô ấy. Hơn nữa cũng không phải anh bảo cô ấy làm như vậy. Sầm Mai không ở bên anh đã nhiều năm rồi, còn Ngụy Hoa lại vốn không phải một lòng ở phe anh. Hắn chỉ mong làm lão tổ tông kia sống lại để hắn cũng có cơ hội được sống lại thật sự. Ngoại trừ Ngụy Hoa ra còn có người khác, là kẻ giết Sầm Chu. Chuyện này anh đã không khống chế được nữa.”

Anh ấy nhìn tôi, cứ vậy nhìn tôi, chờ tôi nói.

Nhưng tôi lại không biết nên nói thế nào. Nếu nói như vậy thì hiện tại Boss không phải là Tổ Hàng của tôi? Tôi cười, mặc kệ là ai, không phải là Tổ Hàng là được. Tôi chỉ hy vọng anh ấy không phải là quỷ đặc biệt gì. Kể cả là du hồn ven đường thì cũng tốt hơn rất nhiều so với việc là Boss.

Thấy tôi cười, Tổ Hàng đưa tay tới xoa đầu tôi: “Còn cười à? Săng năm sợ là sẽ chết rất nhiều người.”

“Em không vĩ đại, em cũng không muốn là vĩ nhân gì. Em chỉ biết anh không sao là được.”

Bữa cơm này hiển nhiên không thể thoải mái ăn như lần trước, có lẽ đã chịu ảnh hưởng bởi tâm trạng. Sau khi ăn xong, còn có rất nhiều đồ ăn được đóng gói để Tiểu Cảnh đem về. Khi ra cửa tính tiền, tôi thấy ở phòng lớn có hơn mười bàn to nhưng chỉ có ba bàn có người ăn. So với quán Vua Dê Béo lần trước chúng tôi ăn thì đã ít hơn rất nhiều.

Kỳ thật chuỗi cửa hàng Vua Dê Béo trên cả nước, đồ ăn thức uống đều làm giống nhau. Hơn nữa trong cùng thành phố, ông chủ của các cửa hàng đều là người nhà, sao quán lần trước rực rỡ như vậy mà quán này lại quạnh quẽ… Có vẻ như không kiếm được tiền.

Khi Tiểu Cảnh tính tiền, tôi hỏi nhỏ: “Sao cửa hàng này lại vắng vẻ như vậy, cửa hàng lần trước rất náo nhiệt cơ mà?”

Tổ Hàng quay sang tôi cười, nói: “Đi ra ngoài xem nhà thế nào.”

Chúng tôi không chờ Tiểu Cảnh mà đi ra ngoài trước. Ngôi nhà làm quán không có gì đặc biệt. Tôi nói: “Không có la bàn thì không biết là sơn hướng gì.”

“Đừng tính sơn hướng trước, xem sa pháp đã.”

“À, Thổ. Lùn lùn, ngắn và bằng phẳng.”

“Nóc nhà thì sao?”

Tổ Hàng nói vậy tôi mới chú ý tới, quán này là nhà một tầng. Bên trong sửa lại rất đẹp nhưng vẫn là nhà một tầng. Vì để cách nhiệt, trên mái nhà làm thêm một lớp che nắng. Dưới ánh đèn có thể thấy được đó là cuộn che nắng hình sóng màu xanh.

“Là Thủy?”

Tổ Hàng nói: “Vua Dê Béo vốn là quán lẩu, là nơi hỏa rất nặng, vậy mà bên trên lại là thủy. Loại nhà như này làm quán lẩu có thể phát tài sao? Nhìn kỹ xem, những ngôi nhà có thuộc tính thủy đều là xưởng nước máy hoặc nhà ga, có quan hệ với Thủy.”

Khi Tiểu Cảnh đi ra, vừa lúc thấy Tổ Hàng đang chỉ cho tôi, liền nói: “Chăm chỉ học thế này thì sang năm có thể kề vai chiến đấu cùng chúng tôi rồi.”

Tôi quay sang cười với anh ta. Nhưng Tổ Hàng lại nói: “Cô ấy không cần chiến đấu, chỉ cần bình bình an an là được rồi.”

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm. Tôi biết ý tứ anh ấy. Anh ấy muốn tôi bình an, nhưng anh ấy lại không nghĩ tới chuyện mỗi lần thấy bọn họ đi vào nơi nguy hiểm mà tôi chỉ có thể ở nhà thì tôi sẽ có bao nhiêu thống khổ. Còn cả câu nói lần trước của Sầm Mai. Tổ Hàng nguyện ý để Sầm Mai cùng anh ấy kề vai chiến đấu, lại không muốn tôi đi cùng. Thật không biết là yêu tôi hay yêu cô ấy.

===

Sant: Nay mình hơi bận, chỉ kịp dịch 1 nửa thôi, mai mình bù nha. Cả nhà ngủ ngon
 
Chương 210-2


Trên đường về tôi vẫn nghĩ miên man. Nghĩ đến nhiều nhất là Sầm Mai. Số lần tôi gặp cô ta không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là khắc cốt ghi tâm. Cô ấy cho tôi quá nhiều kinh sợ. Nghĩ nhiều đến cả chuyện Sầm Mai cắn vào tay Tổ Hàng. Hẳn chỉ có những đôi tình nhân giận dỗi mới có hành động này.

Sầm Mai yêu Tổ Hàng, tôi biết, nhưng Tổ Hàng thì sao? Anh ấy không phải cũng ăn trái tim Sầm Mai sao? Vậy thì là anh ấy yêu hay không yêu?

Tôi thở dài một cái, thật không biết Tổ Hàng còn có bao nhiêu bí mật chưa nói với tôi. Tôi không hy vọng hão huyền rằng anh ấy sẽ nói tất cả cho tôi nhưng tôi cũng muốn anh ấy nói cho tôi nhiều một chút.

Về đến nhà, khi Tổ Hàng còn đang tắm rửa thì tôi đã châm một nén hương trước, cắm lên quả táo, đặt ở ban công, ngắm bầu trời đầy sao.

Thành phố nhỏ này của chúng tôi có một điều hay ho, chỉ cần trời nắng là bầu trời trong xanh, chỉ cần không mưa thì buổi tối sẽ nhìn thấy sao.

Hôm nay được biết rất nhiều chuyện, hơn nữa đó đều là những chuyện trước đây tôi không nghiêm túc nghĩ tới. Tôi cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.

Tổ Hàng đi tới, rót cho tôi một ly nước lạnh: “Uống nước đi, ăn lẩu dễ bị nóng, uống nhiều nước một chút sẽ tốt.”

Tôi nhận lấy cốc nước, nhìn bầu trời đầy sao, không nói gì.

“Sao lại không nói gì? Trước đây em rất thích nói kia mà?”

“Không có gì, chỉ trong lòng hơi nghẹn lại.”

“Vì những gì Tiểu Cảnh nói với em hôm nay?”

“Vâng. Em… chưa từng nghĩ sẽ có nhiều người chết như vậy. Em cho rằng chỉ là vài người nút thắt.

Tổ Hàng cũng im lặng một lúc, mới nói: “Khả Nhân, anh còn muốn nói với em một chuyện. Hiện tại vẫn chưa biết là ai liên thủ với Sầm Mai. Ngụy Hoa là chắc chắn rồi, nhưng có một số việc xảy ra không giống như Ngụy Hoa sẽ làm. Hẳn là còn có người ở phía sau. Cứ tạm bỏ qua kẻ phía sau này, với Ngụy Hoa mà nói, hắn muốn giết người thì chắc chắn sẽ từ người chúng ta quen biết. Có lẽ hắn còn chưa phát rồ để làm thương tổn người thân của em, nhưng chắc chắn hắn sẽ làm chết người ở trước mặt chúng ta để cho chúng ta thấy, để khiến chúng ta sợ hãi. Con người chỉ cần sợ hãi sẽ phán đoán sai lầm. Em nên chuẩn bị tâm lý trước, đừng để bị dọa.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ hoảng loạn. Chuẩn bị như thế nào? Đi xem cảnh giết người sao? Chờ đến khi tôi không bị cảnh giết người làm cho ghê tờm thì có phải cũng là lúc có thể thấy hình ảnh Ngụy Hoa giết người.

Thấy bộ dáng sợ hãi của tôi, Tổ Hàng kéo tôi lại, cúi đầu hôn lên mắt tôi: “Không sao đâu, dù sao anh cũng không phải đi làm, sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Tôi vọt miệng nói: “Vậy không phải là nói, ‘vợ à, em phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi anh, em phải có trách nhiệm với anh’ sao?”

Tôi biết Tổ Hàng tuyệt đối sẽ không nói lời này cho nên trêu ghẹo anh ấy một chút.

Khi tôi cười rộ lên thì cảm giác được anh ấy ghì chặt tôi lại, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của tôi, nói: “Vợ à, em phải nỗ lực kiếm tiền để nuôi anh, em phải có trách nhiệm với anh. Là em đã để máu của mình dính vào sính lễ Minh hôn, là em ký vào hôn ước. Em phải chịu trách nhiệm. Cả cái này cũng phải chịu trách nhiệm.” Tay của anh ấy dừng ở nơi ái muội kia.

Tôi cười, muốn né tránh nụ hôn của anh ấy nhưng trốn không thoát.

Vốn dĩ tưởng mấy tháng sau mới có thể xảy ra chuyện, không ngờ tôi lại gặp chuyện nhanh như vậy.

Ngày dó, thời tiết rất đẹp. Tôi cùng Đàm Thiến từ 5 giờ đã trang điểm cho cô dâu. Có ba cô dâu, cô Tả mang theo một nhân viên nữ mới. Còn tôi cùng Đàm Thiên cùng phụ trách một cô dâu.

Tuy rằng trang điểm cho phù dâu chỉ cần đơn giản nhưng cũng vẫn cần có người làm.

Chị Lý coi như đã từ chức, cũng chưa tuyển chuyên viên trang điểm mới, ngay cả thêm em gái trợ lý cũng không đủ người.

Cô Tả vừa trang điểm vừa nói: “Tiểu Vi sao lại thế? Đến giờ này còn chưa tới? Em gọi điện thoại cho Tiểu Vi xem cô ta có phải còn chưa chịu rời khỏi giường không.” Cô ấy nói với em gái ở bên cạnh.

Em gái kia lập tức chạy tới đại sảnh đi gọi điện thoại.

Đàm Thiến nói nhỏ với tôi: “Có khi còn đang ở trên giường tập thể dục với giám đốc.” 

Tôi cười, không nói gì. Khi đối diện với cô dâu thì cần chuyên nghiệp một chút.

Vài phút sau, em gái trợ lý quay lại nói: “Cô Tả, điện thoại chị Tiểu Vi không có ai nghe.”

Bận rộn tới 11 giờ rốt cuộc cũng làm xong cho ba người, lúc này chúng tôi mới quay lại đại sảnh. Cũng nghĩ bữa sáng đã nguội, nhưng không ngờ được anh Đàm ngày thường phụ trách ăn uống bữa sáng bữa trưa còn chưa tới. Ngày thường dù anh ta có đi trễ một chút cũng không đến mức giờ này còn chưa tới.

Chúng tôi ở bên cạnh ngồi đợi, để cô Tả gọi điện thoại cho anh Đàm. Chúng tôi không nghe được trong điện thoại nói gì, chỉ thấy mặt cô Tả trắng bệch.

- --

Sa: Trong phong thủy, ngoại trừ thủy thì đều là sa. Các thuộc tính của sa, mọi người xem nơi mình ở thuộc tính gì nhé:

Giáo đường, thuộc tính Hỏa.

Cao ốc, thuộc tính Kim.

Nhà thấp, thuộc tính Thổ.

Tòa nhà cao tầng trong tiểu khu, thuộc tính Mộc.

Nhà ga, thuộc tính Thủy.
 
Chương 211


Chúng tôi thấy cô Tả từ từ buông điện thoại xuống, sau đó nói: “Bữa sáng nay không có, lát nữa sẽ có cơm chưa. Có điều chúng ta sẽ ăn đồ ăn nhanh.”

“Cô Tả, sao vậy?” Đàm Thiên hỏi.

“Anh Đàm… ở chỗ Tiểu Vi.”

“A?” Tôi nghi hoặc? Chẳng lẽ chúng tôi đoán sai, cặp kè với Tiểu Vi không phải giám đốc mà là anh Đàm?”

“Là Tiểu Vi… Tiểu Vi đã chết. Chết ở nhà. Hiện tại cảnh sát cũng đã ở đó.”

Tim tôi thót lại. Chỉ mấy ngày trước vừa mới nghe Tiểu Cảnh nói rằng không lâu sau sẽ giống mấy năm trước, bắt đầu chết người, chết rất nhiều người.

Còn cả Tổ Hàng cũng nói, với thói quen của Ngụy Hoa thì sẽ chọn người thuần âm thuần dương mệnh xung quanh chúng tôi để ra tay, khiến chúng tôi vì kinh hoảng mà phán đoán sai lầm.

Tiểu Vi chết có phải là có liên quan tới chuyện này không? Có thể nguyên nhân là vì tôi nên mới chọn trúng Tiểu Vi không?

Tôi nghĩ biểu cảm của tôi lúc này rất đáng sợ nên Đàm Thiên mới vỗ vỗ vào mặt tôi, nói: “Này này này, tỉnh lại đi? Cậu sợ hãi gì thế?”

“Không, không, Tiểu Vi… Cô ấy… Cô ấy chết như thế nào?” Rút hồn, ngàn vạn lần đừng là rút hồn. Ôi trời, cho dù là rút hồn thì cũng không thể có ai nói rõ là bị rút hồn.

Cô Tả nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Ngày thường cũng không thấy mọi người thân thiết gì với nhau lắm. Chờ đi, lát nữa tới giờ ăn trưa sẽ biết.”

Tôi do dự một chút, đi vào sau quầy. Tôi biết lý lịch của nhân viên anh Đàm đều đặt trong ngăn kéo không có khóa ở dưới quầy. Lý lịch làm việc cũng không phải bí mật gì. Tôi tìm lý lịch của Tiểu Vi, Đàm Thiến tiến lại, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng sao?”

Tôi nhìn Đàm Thiến.

Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu Ngụy Hoa muốn tôi sợ hãi thì hẳn sẽ ra tay với cô ấy.

Tôi xem một xấp lý lịch dày, lấy ra của Đàm Thiến.

Ngày sinh của Đàm Thiến thì tôi biết. Cô ấy sinh sau tôi nửa năm, là âm năm nhưng là dương nguyệt (năm lẻ tháng chẵn), cô ấy không phải là mục tiêu của Ngụy Hoa. Tôi nói với cô ấy: “Đàm Thiến, cậu phải chú ý nhé.”

“Cậu sao thế? Người chết là Tiểu Vi, cậu nói lời này với tớ làm gì?” Cô ấy cười cười.

Tôi không cười, lấy ra lý lịch của Tiểu Vi, ghi lại ngày tháng năm sinh trên bản photo chứng minh thư. Lấy điện thoại ra, kiểm tra trên lịch vạn niên. Khi tìm ngày đó trên lịch vạn niên, tôi cứng đờ. Tiểu Vi nhỏ hơn Đàm Thiến vài tháng, sinh vào ngày dương tháng dương năm dương! Không có giờ sinh của cô ấy, tôi không biết có phải là giờ dương hay không, nhưng bởi vì cô ấy bất ngờ chết nên tôi cảm thấy chuyện này có liên quan tới nhau.

Khi tôi còn đang khiếp sợ thì chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại khiến tôi giật mình, khi tôi bấm nghe thì cô Tả ở bên cạnh nói: “Đúng là trẻ nhỏ, nghe có người chết đã thành cái dạng này. Chờ sau này cô thấy nhiều người chết thì sẽ không hoảng sợ như vậy nữa.”

Tôi chỉ nhìn cô ấy một cái, nhìn tên hiển thị trên điện thoại, tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa tiệm.

Tôi đứng dưới bóng cây tử kinh hoa, điện thoại là Tổ Hàng gọi tới. Anh ấy nói ở trong điện thoại: “Khả Nhân, có phải công ty em có một người tên là Tiểu Vi?”

“Vâng. Đúng rồi.” Nghe thấy anh ấy nhắc tới cái tên Tiểu Vi là tôi có thể khẳng định. Tiểu Vi đã xảy ra chuyện, hơn nữa là bị rút hồn. Dù không phải thì cũng được nghi là vậy, không thì Tổ Hàng sẽ không gọi điện thoại tới để hỏi tôi.

“Ừ, không có gì đâu, em làm việc tiếp đi.” Anh ấy nói xong liền cúp điện thoại.

Tôi còn giữ điện thoại một hồi lâu mới thả xuống, đây không phải đã đủ để chứng minh cái chết của Tiểu Vi có liên quan tới tôi sao?

“Sao thế?” Đàm Thiến đi tới, “Mặt cậu trắng bệch rồi.”

“Không có gì. Tiểu Vi ở đâu nhỉ?”

Cô Tả nói: “Ở ngay cái ngõ nhỏ đầu tiên của con đường phía trước, đầu ngõ có quán bán trà với trứng luộc kia kìa. Nhà đó là giám đốc thuê cho cô ta. Nói bọn họ không có gì thì…”

Cô ấy không nói cho hết lời, rất rõ ràng là sợ gây chuyện nên không nói tiếp.

Nếu gần như vậy, hơn nữa Tổ Hàng vừa mới gọi điện thoại, như vậy hẳn Tổ Hàng còn ở bên đó. Lại không được, không phải anh Đàm cũng ở bên đó sao? Tôi nói: “Tôi qua đó xem một chút. Lát nữa sẽ về.”

Nói xong tôi chạy ngay ra khỏi công ty. Với chuyện ngày hôm nay, hẳn giám đốc và anh Đàm cũng không còn tâm trí nào, tôi lại xong việc mới đi ra ngoài, hẳn sẽ không bị phê bình là bỏ bê công việc.

Tôi không gọi xe, bởi quán bán trứng luộc kia tôi có nhớ. Cách công ty chúng tôi rất gần, đi chỉ mấy chừng sáu bảy phút.

Vì quá nôn nóng, tôi mặc đồng phục đi ra mà không lấy áo khoác. Nhưng dù đi chậm thì cũng không khiến tôi thấy lạnh.

===

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 211-2


Khi tôi tới dưới lầu nhà Tiểu Vi, tôi đã rét run toàn thân.

Tôi biết đó là nhà của Tiểu Vi là bởi vì xe của Tổ Hàng ở đó, bên cạnh còn có xe cảnh sát cùng dải dây căng phong tỏa cả tòa nhà.

Tôi tới trước cửa, vừa định đi vào thì đã bị viên cảnh sát đứng canh kêu lên: “Này, không thể vào.”

“Tôi… tôi quen người trong đó.”

“Quen cũng không vào được, hiện giờ còn đang điều tra. Cô quen người chết à?” Viên cảnh sát kia nhìn trên dưới đánh giá tôi một lượt, còn nói thêm: “Cùng công ty với cô ấy?”

Tôi gật đầu.

“Công ty cô đã có người tới rồi.”

“Tôi… tôi… tôi chỉ muốn tới để hỏi thăm tình hình.”

“Hiện tại còn hỏi thăm tình hình thì có ích sao? Cô ấy đã chết. Toàn thân trần trụi, chết ở trong buồng tắm tự cắt động mạch của mình, toàn thân đều chìm trong máu.”

Tôi kinh ngạc, ngây người nhìn viên cảnh sát trước mặt, anh ta nổi cáu nói: “Hỏi cái gì mà hỏi. Quay về đi.”

Lời vừa rồi không phải anh ta nói? Vậy thì là ai nói? Tiếng nói kia?

Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, viên cảnh sát ngay cạnh tôi không có chút khác lạ nào. Chẳng lẽ anh ta không nghe được tiếng nói kia, chỉ mình tôi nghe được?

Tôi nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được người nói câu kia với tôi. Ở đầu ngõ cách chỗ tôi đứng không xa, trong quán trứng luộc có một thiếu niên đang ăn trứng uống trà.

Ngụy Hoa!

Tôi không thể nhầm, đó là Ngụy Hoa. Dù quần áo của hắn đã thay đổi, dù số lần tôi thấy hắn cũng không nhiều nhưng tôi vẫn biết hắn chính là Ngụy Hoa. Hắn đang cười, nụ cười của một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi tươi như ánh mặt trời. Ở trong mắt người khác hắn chỉ là một cậu bé, một cậu thiếu niên điển hình của thời đại mới. Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy cái tay hắn cầm trứng luộc trong nước trà kia, ở ngón tay giữa có buộc một sợi chỉ đỏ. Sợi chỉ đỏ giảm xuống theo đường cong rồi lại dâng cao, nhưng một đầu lại biến mất.

Hiện tại là ban ngày ban mặt, lại còn là buổi trưa, tôi không thấy được sợi chỉ trên ngón tay hắn đang buộc thứ gì, nhưng tôi biết thứ kia đang nổi trong không trung.

Chân tôi di chuyển, muốn đi về phía Ngụy Hoa, nhưng sau khi bước được hai bước tôi dừng lại. Tôi không thể cứ như vậy đi tìm hắn, hắn muốn hại chết tôi còn không đơn giản sao?

Tôi không khỏi lùi lại mấy bước, không ngờ lại đụng phải vòng dây bảo vệ, viên cảnh sát đỡ lấy tôi, nói: “Thấy gì mà thất thần như vậy?”

Ngay lúc này, một chiếc xe cảnh sát khác đi tới. Một cảnh sát từ trên xe dẫn xuống giám đốc đang bị còng tay. Giám đốc nhìn thấy tôi liền quay mặt đi. Anh ta cứ vậy bị cảnh sát dẫn đi vào.

“Gì thế? Sao lại bắt giám đốc của chúng tôi?” Tôi hỏi.

Viên cảnh sát đứng canh bên ngoài nói: “Sao tôi biết được. Cô đi đi, đi đi. Không đi thì hãy như những người khác, đứng sang bên kia rồi đợi xem.”

Tôi bị đẩy lui ra phía sau vài bước, chỉ có thể đứng cảnh những người đang tò mò xúm lại xem.

Người vây quanh xem chủ yếu sống ở nơi này, có cả người vẫn còn mặc áo ngủ đi dép lê. Trong đó có hai bác gái bàn tán rất to.

“Tôi thấy là người đàn ông kia biến thái, giết người.”

“Chuyện của vợ chồng son ai mà biết được?”

“À, tôi có thấy. Đêm qua người đàn ông kia chạy ra khỏi nhà, tay còn che ở cổ, quay lên lầu chửi mắng. Nói cô gái kia là chó, chắn ông ta đến chảy máu.”

“Hừ, tôi nghe nói không phải là vợ chồng son, là ngoại tình đấy.”

Lúc này, anh Đàm đi ra, trong tay vẫn cầm điện thoại áp vào tai: “Phải phải, mười một phần đồ ăn nhanh. Cứ chọn tùy ý. Lát nữa đưa đến đi. Hôm nay có chút việc, ở cửa tiệm không có nhiều người. Được rồi, khi về tôi sẽ tính tiền.”

Anh ta cúp điện thoại thì nhìn thấy tôi, nhìn trái nhìn phải rồi mới nói: “Sao cô lại tới đây?”

“Em đến xem Tiểu Vi.”

“Về làm đi, nhiều chuyện làm gì?” Giọng điệu anh Đàm thật không tốt. Nói xong anh ta xoay người đi lại vào trong nhà.

Sau khi anh Đàm đi lê một lúc thì Tổ Hàng đi ra. Rất rõ ràng anh ấy biết tôi ở dưới, đi thẳng đến chỗ tôi.

Tôi lậ[ tức hỏi: “Rốt cuộc Tiểu Vi bị sao thế?”

“Sao em lại đến đây?”

“Em…” Tôi cúi đầu không trả lời. Tôi biết tôi cứ vậy tới đây là không tốt, nhưng tôi rất lo lắng chuyện này. Trực giác nói cho tôi biết Tiểu Vi chết có liên quan tới tôi.

Tổ Hàng không nói gì thêm, đưa tay nắm lấy tay tôi, đưa tôi đi vào bên trong. Có anh ấy dẫn đường, cảnh sát không làm khó dễ tôi. Con hẻm này đều là nhà cũ, đều dùng để cho người trẻ thuê. Mỗi tầng là một căn rất nhỏ, chỉ gồm một phòng khách một phòng ngủ một nhà vệ sinh, không có phòng bếp.

Cầu thang rất nhỏ, cũng chỉ đủ cho một người đi, nếu hai người đi đối nghịch nhau thì chỉ có thể nghiêng người tránh nhau.

Ánh sáng của tòa nhà vẫn rất tốt, nhưng tôi chú ý tới một đèn dây tóc nho nhỏ bên cạnh. Chiếc đèn nhỏ đó vẫn luôn sáng.

Tôi nhíu mi, hỏi: “Sao ban ngày mà vẫn bật đèn hành lang.”

Tổ Hàng nói: “Đó không phải đèn hành lang, là trường minh đăng. Một năm bật cả bốn mùa, dùng để cân bằng năng lượng.”

“Vậy… sao vậy?” Tôi nhìn bốn phía hành lang, không có gì dị thường. Không phải trường minh đăng sẽ có màu đỏ sao? Sao đèn này lại có màu trắng?
 
Chương 212


Tổ Hàng chỉ lên trần nhà, tôi ngẩng đầu lên, mới thấy được trên lớp sơn màu trắng của trần nhà có vệt nước rất rõ ràng. “Nhà nơi này tương đối ẩm thấp, nếu không có trường minh đăng để cân bằng thì sẽ xuất hiện nhà ẩm thấp, ở bên trong sẽ dễ bị phong thấp. Dù thân thể không sao cả nhưng ở lâu trong hoàn cảnh ẩm thấp thì người cũng sẽ không thoải mái, sẽ gặp vận rủi. Loại đèn này cũng không phải là để hong khô không khí, mà là dùng hỏa khí điều tiết. Đèn sáng hàng năm, sẽ giải quyết vấn đề ngũ hành. Những hoàn cảnh như này đều dùng màu trắng, không chọn màu đỏ. Xem ra chủ nhà này cũng có chút am hiểu.”

Tổ Hàng đưa tôi đi tới tầng 5. Đèn ở tầng 5 lại không sáng. Rất rõ ràng, tầng 5 so với bốn tầng phía dưới sẽ ẩm ướt hơn một ít.

Cửa phòng đang mở, phòng khách rất nhỏ, có ba cảnh sát, anh Đàm, cùng giám đốc của chúng tôi thì đã kín. Phòng bên trong cũng mở cửa, nhưng Tổ Hàng vẫn luôn nắm tay tôi, không để tôi đi vào xem. Nhà vệ sinh cũng ở trong phòng, vào là hẳn sẽ thấy được.

Tôi hỏi nhỏ: “Có phải Tiểu Vi bị rút hồn?”

Tổ Hàng đưa tay ra hiệu im lặng, bảo tôi nghe cảnh sát tra hỏi giám đốc. Người hỏi là cảnh sát Trương, cũng đã gặp nhau vài lần, thảo nào Tổ Hàng có thể đi vào trong hiện trường.

Vì chúng tôi đứng ở cửa, người bên trong không để ý tới, cảnh sát Trương tiếp tục hỏi:

“Anh đi vào giờ nào?”

“Hơn mười một giờ, chưa tới mười hai giờ.”

“Khi anh đi, cô ấy có gì dị thường không?”

“Cả tối hôm qua cô ấy đều không bình thường. Trước kia cô ấy đều nằm rất an tĩnh nhưng hôm qua lại cắn tôi. Các anh xem, đây chính là do cô ấy cắn.” Giám đốc kéo khăn quàng cổ xuống, trên đó quả thật có một vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn vết máu loang lổ, chưa được băng bó.

“Sao anh không đi bệnh viện?”

“Tôi vừa định đi bệnh viện thì đã bị các anh đưa tới đây.”

“Sao tối qua anh không đi bệnh viện ngay?”

“Tối hôm qua… tối hôm qua tôi phải về với vợ của tôi. Nếu đi bệnh viện thì cô ấy chắc chắn sẽ tra hỏi. Hơn mười hai giờ về nhà ngủ, vợ tôi sẽ không để ý. Sáng xuống giường sớm là có thể giấu được vợ tôi.”

Mấy viên cảnh sát khẽ cười.

Cảnh sát Trương lại lần nữa hỏi: “Anh xác định thời điểm đi là hơn mười một giờ?”

“Chắc chắn, khi đó ở dưới lầu một vẫn còn có người đứng ở cửa nói chuyện. Thật sự không phải tôi giết cô ấy, khi tôi đi cô ấy vẫn còn rất khỏe.”

Tổ Hàng nghiêng đầu nói bên cạnh tai tôi: “Báo cáo bên pháp ý nói, người đã chết lúc chín giờ. Là chết đột ngột mà không phải do mất máu. Máu là sau khi chết mới bị chảy ra, vì để người đã chết chảy máu, thi thể bị ngâm trong nước ấm ở bồn tắm.

Sắc mặt tôi hẳn rất khó nhìn. Chết đột ngột, hơn nữa vừa rồi Ngụy Hoa nói những lời kia, còn cả sợi tơ hồng trên ngón tay của Ngụy Hoa… có phải là đều có thể chứng minh Tiểu Vi bị hắn rút hồn?

Cảnh sát Trương nhíu nhíu mi, nói: “Trước tiên cứ đưa về đi. Theo trình tự giữa lại hai ngày.”

Khi giám đốc bị giải đi thì nhìn thấy tôi, anh ta kinh ngạc một chút, không nói gì với tôi mà cứ vậy rời đi. Anh Đàm cũng thấy tôi, kêu lên: “Ai cho cô vào đây? Cô vào đây là có ý gì? Tới xem ông chủ của mình bị xấu mặt à?”

“Tôi… tôi…”

Tổ Hàng kéo tôi ra phía sau, nói: “Cô ấy đi với tôi.”

Anh Đàm không nói gì nữa. Cảnh sát Trương ở bên cũng nói với anh Đàm: “Bây giờ anh cũng cứ chờ tin đi. Hoặc là giúp thông báo tới vợ anh ta, xem có cần chuẩn bị quần áo hay đồ ăn uống gì đó không.”

Cảnh sát Trương đây là muốn đuổi người.

Anh Đàm vừa đi, cảnh sát Trương quay sang Tổ Hàng, nói: “Khúc Thiên à, cậu xem chuyện này… Ài, chúng tôi cũng chỉ có thể làm tới đây thôi.”

Một cảnh sát trẻ ở bên liền nói: “Sao lại thế được? Án lớn như vậy, chẳng lẽ tìm không được chút manh mối nào về hung thủ sao?”

Cảnh sát Trương lắc đầu, nói nhỏ: “Cậu nhóc tài năng này mới theo tôi từ năm ngoái, chưa gặp chuyện của mấy năm trước. Các cậu có thể giúp gì thì giúp nhiều một chút. Nếu không có vài án tử loại này được báo lên thì tôi cũng khó làm.”

Tổ Hàng gật đầu, rồi mang theo tôi xuống dầu trước. Tôi tới khi rời đi cũng chưa nhìn thấy Tiểu Vi. Có điều tôi nghĩ tôi cũng không cần nhìn thấy, đó hẳn là hình ảnh rất đáng sợ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom