Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3402


Chương 3402

Đỉnh Văn Trác chính là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, nếu tung ra một chiêu dốc toàn lực thì cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh làm sao chống đỡ nổi?

Nhưng thật bất ngờ là Dương Thanh đã chặn được, không chỉ có thế, anh chỉ dùng hai ngón tay đã chặn được một đòn toàn lực của Đinh Văn Trác.

Đỉnh Văn Trác trợn trừng mắt, cảm giác như cổ tay mình đang bị một cái kìm sắt kẹp chặt, ông ta nỗ lực giãy ra nhưng không sao thoát được.

“Ai có thể cho tôi biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Vì sao một chiêu toàn lực của Đỉnh Văn Trác lại bị hai ngón tay của Dương Thanh chặn đứng chứ?”

“Chẳng lẽ Định Văn Trác đột nhiên thu sức à?

Dù sao ông ta cũng là tiền bối, hay ông ta lo răng nếu tùy tiện ra tay tàn nhẫn với một bề dưới thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông ta?”

“Có lẽ vậy! Bằng không, Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh thì làm sao có thể chặn đứng chiêu tấn công của Đinh Văn Trác chỉ bằng hai ngón tay? Chắc chắn Đinh Văn Trác nể tình nên nương tay rồi”.

Các cao thủ khắp nơi bắt đầu xôn xao bàn tán khắp phòng tiệc.

Đỉnh Văn Trác đã đỏ bừng mặt, ông ta hùng hổ tấn công Dương Thanh, kết quả là, dù ông ta đã dồn toàn lực, chuẩn bị gi3t chết Dương Thanh trong nháy mắt rồi, nào ngờ một đòn mạnh nhất của mình lại bị Dương Thanh nhẹ nhàng chặn đứng chỉ bằng hai ngón tay.

Ông ta là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn đến từ phía Bắc, vậy mà lại thua dưới tay một tên oắt con, nếu chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài thì mặt mũi ông ta biết để đâu?

Mặc dù không cam lòng nhưng Đinh Văn Trác chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Buông tay rai”

Một câu “Buông tay ra!” đã khiến đám người | đang mải mê bàn tán ầm ï phải lập tức ngậm miệng lại, căn phòng rộng thênh thang rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều dại mặt ra.

Vậy có nghĩa là, không phải Đinh Văn Trác nương tay mà là ông ta không cách nào thoát khỏi hai ngón tay của Dương Thanh à?

Nghĩ tới đó, tất cả mọi người đều vô thức hít sâu một hơi, chẳng lẽ cảnh giới võ thuật hiện giờ của Dương Thanh đã vượt trên cả Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ rồi sao?

Bởi nếu không phải thì vì sao Định Văn Trác, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, lại không thể thoát khỏi ngón tay anh?

Dương Thanh vấn lặng im nãy giờ bỗng nhìn về phía Đinh Văn Trác, lạnh lùng hỏi: “Chỉ vì tôi ngồi ở vị trí này nên ông định lấy mạng tôi à?”

Dĩ nhiên Dương Thanh cũng đã cảm nhận được, vừa rồi Đinh Văn Trác đã dốc toàn lực, muốn gi3t chết anh.

Đỉnh Văn Trác căn chặt răng, ánh mắt ghim chặt vào Dương Thanh, gắn giọng: “Tôi đến từ nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn của phía Bắc, cậu biết sau lưng nhà họ Đinh là gia tộc nào không?”

Dương Thanh cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng sống chết của ông đang nằm trong tay tôi mà còn dám lớn lối với tôi như vậy, đã thế, tôi cũng không cần nhiều lời vô ích với ông làm gì”.

Dứt lời, anh đồn sức vào hai ngón tay đang kẹp chặt cổ tay Đinh Văn Trác.

Chỉ một chớp mắt, Đinh Văn Trác cảm nhận được xương cốt nơi cổ tay mình đang vỡ vụn ra.

“A”

Ông ta không nhịn nổi phải la thảm một tiếng.
 
Chương 3403


Chương 3403

“Rắc!”

Kèm theo tiếng la thảm thiết của ông ta là một tiếng xương vỡ giòn giã, cổ tay ông ta đã bị Dương Thanh dùng hai ngón tay vặn gãy.

Bấy giờ Dương Thanh mới buông lỏng tay, lạnh lùng nhìn Đinh Văn Trác, nói: ‘Cái này coi như dạy cho ông một bài học, còn dám nói năng lỗ m ãng với tôi, tôi sẽ giết ông”.

Nói xong, anh đứng lên, ánh mắt quét quanh khắp phòng, lạnh lùng nói: ‘Hôm nay, gia tộc võ thuật của nước Dương mời cao thủ Chiêu Châu chúng ta đấu võ, lẽ ra chúng ta nên bắt tay lại để đối phó, nhưng điều khiến tôi vô cùng thất vọng là, các vị tụ hội ở đây không phải để tìm cách đối phó với lời thách đấu của gia tộc võ thuật nước Dương mà để tranh quyền đoạt thế”.

“Nếu đã thế, tôi cũng không cần lãng phí thời gian ở nơi này xem các vị tranh đoạt vị trí minh chủ Võ Minh”.

Nói xong, anh quay người định rời khỏi đó.

Sao anh lại không thấy rõ, đám người này tụ tập ở đây chẳng qua chỉ vì vị trí minh chủ Võ Minh thôi, Đinh Văn Trác nhảy nhót kêu gào trước mặt anh là để lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường ấy.

Tuy Dương Thanh cũng không rõ ông lão mặc trang phục đời Đường đó là ai nhưng căn cứ vào hơi thở võ thuật tản ra trên người đối phương, anh cũng có thể đoán được, người này có thân phận không tầm thường.

Nếu anh đoán không lầm thì ông lão mặc trang phục đời Đường đó chính là cao thủ hàng đầu của gia tộc Cổ Võ sau lưng nhà họ Đinh.

Đối với thế tục, các gia tộc phía Bắc đã là những thế lực vô cùng hùng mạnh, Đỉnh Văn Trác lại chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, địa vị và thân phận vô cùng hiển hách, ấy vậy mà vẫn phải lấy lòng ông lão mặc trang phục đời Đường kia, bởi vậy có thể thấy được, chắc chản thân phận người này còn phải cao hơn Đinh Văn Trác.

Bản thân ông lão đó đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ngoài người của gia tộc Cổ Võ thì còn có thể là người đến từ đâu nữa?

Mọi người trong phòng tiệc cứ thế trơ mắt nhìn Dương Thanh thong thả rời khỏi đó.

“Đứng lại!”

Đúng lúc Dương Thanh sắp rời khỏi phòng, ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở vị trí cao nhất kia bỗng lạnh lùng nói: “Nơi này là hội nghị Võ Minh, người tới góp mặt đều là người trong giới võ thuật của Chiêu Châu, cậu chỉ vì đôi lời bất mãn mà vặn gãy cổ tay Định Văn Trác, làm vậy là đang tỏ ý không coi chúng tôi ra gì à?”

Dương Thanh dừng chân, quay người, nhìn về phía ông lão mặc trang phục đời Đường vừa lên tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười khinh thường: “Ông nói đúng đó, tôi thật sự không coi cái đám rác rưởi chỉ biết ra vẻ đạo mạo như các người ra gì đâu”.

Dương Thanh vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó đều tức giận ra mặt.

Ông lão mặc trang phục đời Đường kia đã sa sầm mặt xuống, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Cậu vừa nói gì?”

Ông lão kia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi.

Dương Thanh cười lạnh một tiếng, cũng nhìn | lại lão ta, găn từng chữ: “Tôi nói, các người chỉ là một đám rác rưởi ra vẻ đạo mạo, đương nhiên đám rác này bao gồm cả ông”.

Aml Sát khí khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người ông lão mặc trang phục đời Đường đó.

“Đại nhân Bách Lý, tên oắt con này quả thực quá kiêu ngạo, nhục mạ chúng tôi chưa nói, đây lại dám nhục mạ cả ngài”.

“Đại nhân Bách Lý, xin ngài hãy ra tay, đánh chết tên khốn này ạ’.
 
Chương 3404


Chương 3404

Thoáng chốc, đám cao thủ vây xung quanh ông lão mặc trang phục đời Đường đó đều nhao nhao lên tiếng.

Bọn họ giận dữ nhìn về phía Dương Thanh như thể chỉ muốn xé xác anh ngay tại chỗ.

Dương Thanh cũng đã biết thân phận của ông lão mặc trang phục đời Đường này, ngay cả Đinh Văn Trác, người đến từ một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc còn phải cung kính gọi lão ta là đại nhân Bách Lý, thân phận người này đã được nói rõ rồi, lão ta đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.

“Bách Lý Yến có quan hệ gì với ông?”

Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi lão ta.

Ông lão mặc trang phục đời Đường kia chợt nheo mắt, hình như rất bất ngờ khi nghe Dương Thanh có quen biết Bách Lý Yến.

“Dù cậu có quen biết Bách Lý Yến thì hôm nay tôi cũng phải giết cậu!”

Lão ta lạnh lùng nói: “Trong gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến chỉ là một con sâu cái kiến, dù ông ta có mặt ở chỗ này, tôi muốn giết cậu thì ông ta cũng không dám ngăn cản đâu”.

Thật không ngờ trong gia tộc họ Bách Lý, lão già này còn có thân phận cao hơn cả Bách Lý Yến.

Bách Lý Yến ép bố ruột của Mã Siêu phải chết, vì vậy Mã Siêu mới phải mượn sức mạnh của Thị Huyết Châu trong cơ thể, phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, liều mạng đánh một trận với Bách Lý Yến.

Chỉ đáng tiếc, tuy Mã Siêu có được sự trợ giúp từ Thị Huyết Châu trong người, dù Bách Lý Yến không địch lại Mã Siêu nhưng vẫn kịp thời trốn khỏi Hoàng tộc họ Phùng.

Dương Thanh không ngờ rằng, trở về Yến Đô lại có thể gặp người của gia tộc họ Bách Lý.

Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lão già khốn kiếp này còn tưởng anh dựa thế Bách Lý Yến nên mới dám phách lối trước mặt lão ta như vậy.

Lão già mặc trang phục đời Đường chợt lên tiếng: “Ranh con, hiện giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, sau đó chủ động nhường lại vị trí Vương của Yến Đô, tôi có thể cho cậu một con đường sống”.

Cho đến giờ phút này, Dương Thanh mới biết mục đích thực sự của đối phương là Đế Thôn.

Người đời đồn răng, kẻ nào có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ, nhưng muốn thừa kế Đế Thôn thì nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô, Dương Thanh đã dùng thực lực của mình để chứng tỏ bản thân, trở thành Vương của Yến Đô, không chỉ có thế, anh còn gặp được cao thủ của Đế Thôn là Đế Thiên.

Chỉ có điều, Đế Thiên truyền Chiến Thần Quyết cho anh xong liền rời đi, trước khi đi còn nói với Dương Thanh, trừ khi cảnh giới võ thuật của anh bước vào Thiên Cảnh, bằng không, anh sẽ không có tư cách tiến vào Đế Thôn.

Ánh mắt Dương Thanh càng thêm âm u, anh nhìn chăm chằm vào lão già mặc đồ đời Đường kia rồi nói: “Thật đúng là dối trá, muốn lấy Đế Thôn thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng, mời tôi tới tham dự hội nghị Võ Minh rồi bắt tôi nhường lại vị trí Vương của Yến Đôi.

Lão già mặc trang phục đời Đường kia căm giận nhìn Dương Thanh, trong mắt lóe lên sát khí: “Có lẽ cậu còn chưa biết rõ thân phận của tôi, tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tôi là Bách Lý Trường Không, là thành viên thuộc nhánh chính của gia tộc họ Bách Lý, Bách Lý Yến cậu vừa nhắc đến chỉ là một thành viên thuộc một nhánh phụ cỏn con trong vô số nhánh phụ của gia tộc tôi thôi”.

Những cao thủ đến từ các nơi khắp Chiêu Châu đều nhìn Bách Lý Trường Không với ánh mắt kính nể.

Bọn họ chỉ biết Bách Lý Trường Không đến từ một gia tộc Cổ Võ, lại không rõ về địa vị của Bách Lý Trường Không ở trong gia tộc họ Bách Lý ra sao, bây giờ mới biết, Bách Lý Trường Không lại là thành viên nhánh chính trong gia tộc.
 
Chương 3405


Chương 3405

“Hừ”

Dương Thanh cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Bách Lý Trường Không một cái rồi quay đầu định bước đi.

Anh chẳng muốn lãng phí thời gian với đám rác rưởi này.

“Đồ khốn, đứng lại!”

Bách Lý Trường Không tức giận quát to.

Nhưng Dương Thanh còn chẳng thèm để ý đến lão ta, cứ tiếp tục cất bước.

Ngay khi Bách Lý Trường Không đang chuẩn bị ra tay ngăn cản, bỗng có một đám người xông vào, chặn kín lối ra.

Nhìn đám người kia, Dương Thanh nhíu chặt mày lại.

“Người nước Dương!”

Có người kêu lên kinh ngạc, từ cách ăn mặc của những người này, không khó đoán được thân phận bọn họ.

Hơn nữa, trên người bọn họ đều có khí thế cực kỳ hùng mạnh.

Cao thủ cầm đầu mang hơi thở vô cùng kinh khủng, đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí gần như đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Loại cao thủ ở cấp bậc này thường được gọi là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh.

“Thật náo nhiệt làm sao! Tôi nghe nói các người đang định thành lập Võ Minh để đối phó với cao thủ nước tôi à?”

Cao thủ cầm đầu có thực lực ngang với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh nheo mắt cười nói.

Bách Lý Trường Không cũng đã cảm nhận được thực lực của đối phương, lão ta cau mày, lạnh lùng nhìn về phía đám cao thủ nước Dương, nói: “Nơi này không chào đón các người, cút ngay ra ngoài cho tôi!”

Các cao thủ khác của Chiêu Châu cũng đều tức giận ra mặt.

“Ông ta là cao thủ số một của tài phiệt Aoki, Aoki Yamato đấy”.

Bỗng có người nhận ra cao thủ cầm đầu bên đám người nước Dương, bèn kêu lên kinh ngạc.

Aoki Yamato nhìn sang, híp mắt cười nói: “Xem ra tôi cũng có chút danh tiếng nhỉ, ở Chiêu Châu mà cũng có người biết đến tên tôi”.

Vừa nghe đến cái tên Aoki Yamato, Bách Lý Trường Không lập tức nhíu chặt mày.

Dĩ nhiên lão ta cũng biết cái tên Aoki Yamato này.

Ở nước Dương cũng có mấy gia tộc võ thuật lánh đời, những gia tộc này đều có sản nghiệp khäp nước Dương.

Giống như ba tài phiệt lớn của nước Dương, sau lưng các sản nghiệp đó đều có thế gia võ thuật hỗ trợ.

Aoki Yamato này chính là người của gia tộc Aoki, một thế gia võ thuật của nước Dương.

Aoki Yamato chỉ là một cao thủ do gia tộc Aoki phân công tới để trấn thủ tài phiệt Aoki mà thôi.

“Ngày mai mới là lịch hẹn đấu võ giữa chúng ta, chẳng lẽ các người định khai chiến ngay hôm nay à?”

Một cao thủ Chiêu Châu căm tức nhìn Aoki ‘Yamato, hỏi.

Aoki Yamato nhìn về phía đối phương, cười nói: “Sao thế được? Nếu chúng tôi đã ấn định lịch khiêu chiến với các người là ngày mai thì dĩ nhiên ngày mai mới đấu”.

Cao thủ của Chiêu Châu kia lại chất vấn: “Vậy hôm nay các người tới đây làm gì?”
 
Chương 3406


Chương 3406

Aoki Yamato nhếch môi nở một nụ cười giễu cợt, nói: ‘Dĩ nhiên là đến xem xem, rốt cuộc đám người các vị có tư cách để cao thủ đứng đầu nước Dương chúng tôi ra tay không”.

Ông ta vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người bỗng tăng vọt.

Toàn bộ phòng tiệc này dường như đều đã bị một khí thế vô cùng đáng sợ bao phủ, thậm chí vài cao thủ có thực lực hơi yếu đã bị ép đến độ sắp quỳ xuống đất.

Tuy Bách Lý Trường Không rất kiêng dè Aoki ‘Yamato, nhưng lúc này, gân như mọi cao thủ mạnh nhất của Chiêu Châu đều đã có mặt ở đây, tất nhiên lão ta không thể lùi bước, vì thế, lão ta bước lên, khí thế võ thuật trên người cũng bùng nổ.

Hai luồng khí thế võ thuật cực mạnh va chạm nhau, bấy giờ mọi người mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: ‘Aoki Yamato, tôi khuyên ông nên dẫn người của mình rời khỏi nơi này ngay, nơi này là địa phương tổ chức hội nghị Võ Minh, không chào đón các người!”

Mặc dù lão ta đang muốn trục xuất Aoki Yamato nhưng giọng điệu không còn được cứng rắn như lúc đối mặt với Dương Thanh.

Dương Thanh đang định rời khỏi nơi này thì Aoki Yamato đã dẫn người tới chặn cửa ra vào, không cách nào đi được.

“Cút ngay!”

Dương Thanh bỗng quát lớn.

Dứt lời, anh sải chân bước thẳng về phía trước.

Tiếng quát đanh thép của anh lập tức thu hút được vô số ánh mắt.

Aoki Yamato vốn đang định so đấu với Bách Lý Trường Không, nghe thấy thế lập tức quay phắt về phía Dương Thanh.

Lúc này, trước mặt Dương Thanh còn có hơn chục cao thủ nước Dương chắn đường, anh thản nhiên như không, sải bước về phía trước như chảng hề bận tâm.

“Trong vòng ba giây, rời khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, phải chết!”

Dương Thanh đi tới trước mặt một cao thủ nước Dương, bình thản nói.

Ba giây trôi qua trong nháy mắt.

Cao thủ nước Dương kia giêu cợt nhìn Dương Thanh, lạnh lùng quát: “Ranh con ở đâu ra? Đủ lông đủ cánh chưa mà dám đe dọa cao thủ nước Dương chúng tôi?”

“Uỳnh!”

Gã vừa dút lời, thân thể đã bay vèo ra ngoài.

Ngay sau đó, lại một tiếng “huych” vang lên, thân thể cao thủ nước Dương đó nặng nề nên mạnh vào vách tường rồi té xuống đất, mất mạng.

Cảnh tượng đó đã khiến mỗi người có mặt đều phải chấn động tận tim gan.

Một cao thủ nước Dương cứ thế mất mạng à?

Đám cao thủ còn lại đang chăn trước mặt Dương Thanh đã sợ đến choáng váng, thấy Dương Thanh cất bước đi về phía trước, bọn họ vội vã nhường đường.

Đám cao thủ của Chiêu Châu nhìn theo bóng Dương Thanh thong thả rời đi, sắc mặt vô cùng phức tạp, họ bỗng có cảm giác bầu nhiệt huyết trong người đang sôi trào.

Trước mặt bao nhiêu cao thủ nước Dương như thế, Dương Thanh hoàn toàn không hề e ngại, thậm chí còn ra tay gi3t chết một gã cao thủ trong nháy mắt.
 
Chương 3407


Chương 3407

Chưa bàn đến việc thực lực của Dương Thanh có được bao nhiêu, chỉ riêng sự quyết đoán này, không ai có thể so được.

“Cộp cộp!”

Thấy Dương Thanh đã sắp ra khỏi phòng, Aoki Yamato đột nhiên nổi giận gầm lên: “Đứng lại ngay!”

Ông ta vừa quát lên, lập tức có vài cao thủ nước Dương bước ra chặn lối Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, nhưng vần chưa quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm đám cao thủ đang chặn đường mình, lạnh nhạt nói: “Trong vòng ba giây, cút khỏi tâm mắt của tôi, bằng không, giết không that”

Anh vừa thốt lên những lời đó, đám cao thủ nước Dương tức thì căng thẳng tột cùng.

Nhưng Aoki Yamato đã lên tiếng, dù bọn họ sợ hãi đến đâu cũng không dám nhường lối.

Hôm nay bọn họ tới đây là để gây sự, nếu để cho Dương Thanh nhẹ nhàng rời đi thì bọn họ quá mất mặt rồi.

Aoki Yamato nhìn chăm chăm về phía Dương Thanh, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

Ông ta chưa ra tay, chỉ chăm chú nhìn Dương Thanh, muốn xem xem rốt cuộc thanh niên này có dám mạnh mẽ xuống tay giết người hay chỉ cố làm ra vẻ đáng sợ mà thôi.

Bách Lý Trường Không nhíu chặt mày, hôm nay lão ta vốn định thể hiện, nhưng lúc này lại bị Dương Thanh lấn át hết.

Chỉ riêng với hành vi giết một cao thủ nước Dương trong nháy mắt, Dương Thanh đã khiến rất nhiều cao thủ Chiêu Châu sùng bái ra mặt.

Bách Lý Trường Không đột nhiên lên tiếng: “Dương Thanh, cậu làm gì thế hả? Nếu không muốn chết thì cút qua đây ngay cho tôi, cậu mất mạng, chúng tôi đây cũng mất mặt’.

Chỉ có điều, Dương Thanh chẳng thèm để ý đến lão ta, chỉ thờ ơ nói: ‘Đã hết ba giây, nếu các người đã muốn chết, tôi giúp các người toại nguyện!”

Dứt lời, trong mắt anh bỗng hiện lên một tia đỏ máu.

Gã cao thủ đang chắn trước mặt Dương Thanh nhìn vào mắt anh, bỗng có cảm giác như vừa bị thần chết để mắt đến, cả người run lên bân bật.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Giây tiếp theo, Dương Thanh biến mất khỏi vị trí cũ.

Đợi khi anh xuất hiện trở lại thì người đã di chuyển ra tới cửa phòng, sau lưng anh, năm, sáu gã cao thủ nước Dương đã bay lên không, người còn chưa chạm đất.

“Rầm rầm rầm!”

Ngay sau đó, năm, sáu gã cao thủ đồng loạt rơi bịch xuống.

Điều khiến tất cả mọi người có mặt ở đây khiếp sợ hơn cả là, toàn bộ đám cao thủ đó đều đã chết hết.

Giờ khắc này, căn phòng rộng thênh thang lại chìm trong tĩnh lặng.

Ngay cả Aoki Yamato cũng khiếp sợ tột cùng.

Những cao thủ ông ta mang tới hôm nay tuy không phải là những kẻ đứng đầu nhưng yếu nhất cũng là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, vậy mà cả đám không có một ai đỡ nổi một đòn của Dương Thanh.

Vừa rồi, đám cao thủ bị Dương Thanh giết trong nháy mắt còn có cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nữa.

Mặc dù vậy, những người này vẫn đều không đỡ được một chiêu của Dương Thanh, bị giết trong chớp mắt.
 
Chương 3408


Chương 3408

Ngay cả ông ta cũng không dám cứng miệng khẳng định mình có thể nháy mắt gi3t chết một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.

Mà Dương Thanh không chỉ giết một người chỉ bằng một chiêu, anh hạ gục năm, sáu gã cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh và Bát Cảnh trong chớp mắt.

Đợi khi mọi người hoàn hồn, Dương Thanh đã rời khỏi phòng, thái độ thờ ơ như thể những chuyện còn lại đều chẳng liên quan gì đến anh cả.

Aoki Yamato tức giận tột cùng, hai năm tay siết chặt đến trăng bệch, chỉ muốn đuổi theo giết Dương Thanh ngay tại chỗ, nhưng ông ta hiểu rõ, mình chưa chắc đã đánh lại Dương Thanh.

Hôm nay bọn họ tới đây là để nhằm vào Võ Minh.

“Còn chưa đến thời gian hẹn đấu võ mà cao thủ của Chiêu Châu các người đã dám ra tay tấn công cao thủ nước Dương chúng tôi, các người thật sự cho răng cao thủ nước Dương chúng tôi chỉ toàn lũ vô dụng à?”

Aoki Yamato căm tức nhìn về phía Bách Lý Trường Không, lớn tiếng mắng.

Bách Lý Trường Không ngây mặt, chẳng phải lời này các người nên đuổi theo Dương Thanh mà mắng sao? Vì sao lại nhằm vào tôi thế này?

“Thằng ranh đó không phải người của Võ Minh chúng tôi”.

Thế nhưng Bách Lý Trường Không vẫn giải thích một câu.

Lão ta biết, mình không phải là đối thủ của Aoki Yamato.

€ó điều, lời giải thích của lão ta khiến tất cả đám cao thủ Chiêu Châu đều kinh ngạc ra mặt.

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được, Bách Lý Trường Không lại đi giải thích với kẻ địch như vậy, hiển nhiên lão ta đang sợ Aoki Yamato.

Còn chưa băt đầu cuộc chiến đã sợ đối thủ?

Dĩ nhiên Aoki Yamato cũng nhận ra thái độ kiêng dè của Bách Lý Trường Không đối với mình, ông ta cười lạnh một tiếng, mắt nhìn chằm chặp vào Bách Lý Trường Không, chất vấn: “Nói vậy, ông chính là minh chủ Võ Minh?”

Bách Lý Trường Không ngạo nghề đáp: “Đúng vậy, tôi chính là minh chủ Võ Minhl”

Bách Lý Trường Không đang lo không biết nên làm thế nào để trở thành minh chủ Võ Minh, Aoki Yamato nói vậy không khác gì cho lão ta một cơ hội khẳng định.

Dù lão ta không thừa nhận, Aoki Yamato sẽ buông tha lão ta sao?

Chắc chăn không thểt Nếu đã không thể, vậy thì chỉ còn một cách kiên trì.

“Được, nếu đã thế, tôi sẽ đánh với ông một trận trước xem saol”

Aoki Yamato bỗng nói.

Bách Lý Trường Không vung tay, lớn tiếng hô: “Các anh em trong Võ Minh nghe đây, người nước Dương không tuân thủ lời hẹn, đến đây khiêu khích, chúng ta liều mạng với chúng!”

Chỉ có điều, lão ta hô rất hùng hồn nhưng lại không một ai xông lên, các cao thủ Chiêu Châu đều hoang mang nhìn Bách Lý Trường Không.

Rõ ràng Aoki Yamato vừa tuyên bố muốn khiêu chiến ông, ông lại yêu cầu chúng tôi liều mạng, liều mạng gì?

Bách Lý Trường Không thấy không ai xông lên, lập tức giận dữ nói: ‘Còn đứng đực ra đó làm gì? Ra tay đi chứ!”

Bấy giờ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đứng ra, nhìn Bách Lý Trường Không, nói: “Bách Lý Trường Không, ông trở thành minh chủ Võ Minh từ bao giờ vậy? Hơn nữa, vừa rồi, người mà đối phương muốn khiêu chiến chính là ông!”

Nghe thấy người này nói thế, các cao thủ Chiêu Châu khác đều nhìn về phía Bách Lý Trường Không với vẻ không vui.
 
Chương 3409


Chương 3409

Tuy họ đều là người luyện võ nhưng không ngu, sao lại không rõ Bách Lý Trường Không đang định lấy họ ra làm bia đỡ đạn chứ?

Khí thế của Aoki Yamato vô cùng mạnh, trong số những người đang có mặt, có lẽ chỉ Bách Lý Trường Không mới miễn cưỡng đánh được một trận với ông ta, hơn nữa người mà Aoki Yamato muốn khiêu chiến cũng là Bách Lý Trường Không, Bách Lý Trường Không lại ra lệnh cho cao thủ của Chiêu Châu xông lên.

“Ông Đỗ Trọng nói không sai, ông trở thành minh chủ của chúng tôi bao giờ chứ?”

Đỗ Trọng chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ vừa chất vấn Bách Lý Trường Không.

“Bách Lý Trường Không, nếu ông đã thích thể hiện như thế, vậy ông đánh với cao thủ nước Dương trước đi, dù sao họ cũng muốn khiêu chiến ông mà”.

“Không sai, cao thủ nước Dương muốn khiêu chiến ông cơ mà, ông lên trước đi!”

Trong lúc nhất thời, tất cả cao thủ Chiêu Châu thi nhau bảo Bách Lý Trường Không.

Sắc mặt Bách Lý Trường Không u ám tới cực điểm, lão ta đến Yến Đô để thành lập Võ Minh, sau đó lấy thân phận minh chủ để truyền lệnh cho cao thủ thế tục của Chiêu Châu.

Tuy thế tục cũng không nhiều cao thủ đỉnh cao, nhưng không có nghĩa là không có, ở thế tục cũng có rất nhiều cao nhân lánh đời, nếu có thể tập hợp những người này lại thì sẽ là chuyện tốt với gia tộc Bách Lý.

Nhưng lão ta không ngờ, Võ Minh còn chưa được thành lập, cao thủ nước Dương đã đến gây sự, hơn nữa thực lực của cao thủ dẫn đầu bên đối phương còn hơn lão ta.

Aoki Yamato và đám cao thủ nước Dương đều nhìn Bách Lý Trường Không với vẻ mặt dí dỏm, họ rất vui khi thấy cao thủ Chiêu Châu lục đục với nhau.

“Được rồi, nếu đã vậy, chúng ta dùng võ thuật để quyết định minh chủ Võ Minh nhé, ai đánh bại được Aoki Yamato thì sẽ là minh chủ Võ Minh, các người có ý kiến gì không?”

Bách Lý Trường Không bỗng nhìn quanh, hỏi.

Bây giờ lão ta không còn lựa chọn nào nữa, tuy khí thế của Aoki Yamato sánh ngang với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng sau cùng vấn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Dù sao lão ta cũng đến từ gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu, có chút thủ đoạn, nếu lão ta dùng những thủ đoạn này thì chưa biết ai thắng.

“Được!”

Đỗ Trọng đáp đầu tiên rồi nói tiếp: “Chỉ cần ông đánh bại Aoki Yamato, sau này ông chính là minh chủ Võ Minh”.

Bách Lý Trường Không bước lên một bước, nhìn chăm chằm vào Aoki Yamato, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên các người một câu cuối cùng, mai mới là lúc các người khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, nếu bây giờ các người rời đi, tôi sẽ xem như không xảy ra chuyện gì”.

Aoki Yamato bỗng mỉm cười, trong giọng cười tràn ngập sự khinh thường, ông ta mỉa mai: “Chỉ bằng ông, một con tép riu có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà cũng dám nói thế trước mặt Aoki Yamato tôi à?”

“Đừng nói nhảm nữa, tới đi! Để tôi xem xem rốt cuộc cao thủ đỉnh cao của Chiêu Châu các người yếu đến mức nào”.

Lời Aoki Yamato nói khiến cao thủ Chiêu Châu đang có mặt vô cùng tức giận, nhưng họ cũng bất lực, Aoki Yamato quá mạnh, trong số các cao thủ Chiêu Châu ở đây, chỉ mình Bách Lý Trường Không có thể đấu lại ông ta.

“Nếu ông đã muốn chết, tôi sẽ giúp!”

Bách Lý Trường Không nói rồi hơi nhích chân, xông thẳng tới chỗ Aoki Yamato.

Aoki Yamato vẫn đứng im, thậm chí không định hành động, chỉ nhìn Bách Lý Trường Không xông về phía mình với vẻ mặt trêu ngươi.

Ngay sau đó, Bách Lý Trường Không đã xông tới trước mặt Aoki Yamato, giơ tay đấm một phát.

“Bộp!”

Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là, Aoki Yamato đang đứng im chỉ cần vươn tay ra là đã giữ được nắm đấm của Bách Lý Trường Không.

Năm đấm của Bách Lý Trường Không không thể tiến về phía trước nữa.

Tất cả người luyện võ Chiêu Châu đều sững sờ, có vẻ không dám tin.

Tuy họ không ưa dáng vẻ ngạo mạn của Bách Lý Trường Không, nhưng cũng biết Bách Lý Trường Không có thực lực mạnh nhất trong số họ, nhưng bây giờ, Bách Lý Trường Không chủ động tấn công, mà nắm đấm của lão ta lại bị Aoki Yamato dễ dàng đỡ được.
 
Chương 3410


Chương 3410

Chẳng lẽ cao thủ nước Dương trước mặt đã mạnh đến mức có thể ngó lơ đòn tấn công của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ư?

“Quá chậm! Quá yếu! Từ lúc ông bước ra bước đầu tiên, tôi đã biết đòn tấn công của ông không có hiệu quả gì với tôi rồi”.

Aoki Yamato chỉ dạy, cười híp mắt nhìn chằm chăm vào Bách Lý Trường Không.

Sắc mặt Bách Lý Trường Không lập tức khó coi tới cực điểm, lời Aoki Yamato nói đúng là sỉ nhục lão ta.

Đồng thời, lão ta cũng vô cùng chấn động.

Tuy cảnh giới của lão ta không băng Aoki Yamato, nhưng cũng chỉ thua một nửa cảnh giới nhỏ, lão ta không ngờ Aoki Yamato lại mạnh đến thế, lão ta đấm một phát, chẳng những bị đối phương dễ dàng đỡ được mà lão ta còn không thể rút tay về.

Hay nói cách khác, bây giờ Aoki Yamato đang dùng một tay để giữ nắm đấm của lão ta, sau đó lão ta đã dốc hết sức mà vẫn không tránh được.

“Bách Lý Trường Không, đánh ông ta đi! Đánh mạnh vào! Cho ông ta biết người của Võ Minh chúng ta không dễ ức hiếp!”

“Đúng thết Đánh mạnh vào! Đánh cho mẹ ông ta cũng không nhận ra ông ta đi!”

“Bách Lý Trường Không, cố lên! Chỉ cần ông đánh bại ông ta, ông sẽ là minh chủ Võ Minh!”

Dưới sự dẫn đầu của Đinh Văn Trác, một số cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.

Bách Lý Trường Không tái mặt, lão ta cũng muốn đánh bại Aoki Yamato rồi trở thành minh chủ Võ Minh lắm chứ, nhưng bây giờ lão ta còn không rút được tay về thì đánh kiểu gì đây?

Đinh Văn Trác vẫn đang hưng phấn nói: “Đây chỉ là bắt đầu thôi, đại nhân Bách Lý đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, ông ấy chưa phát huy thực lực thật đâu, các vị cứ nhìn là được, đại nhân Bách Lý sắp bùng nổ đấy”.

Bách Lý Trường Không chỉ muốn đánh chết Đỉnh Văn Trác.

Aoki Yamato giữ năm đấm của Bách Lý Trường Không băng một tay, nói với vẻ dí dỏm: Hình như ông có danh vọng rất cao trong đám người này nhỉ?”

Bách Lý Trường Không nhìn về phía Aoki Yamato, trong mắt còn có vẻ cầu khẩn.

Nhưng Aoki Yamato lại làm như không thấy, vẫn giữ năm đấm của Bách Lý Trường Không.

Bách Lý Trường Không nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Nể mặt tôi, tôi sẽ rời khỏi trận chiến ngày mail”

Lão ta nói rất nhỏ, nhưng lão ta tin chắc cao thủ có cấp bậc như Aoki Yamato sẽ nghe thấy.

“Ông là cái thá gì chứ? Cũng xứng để tôi nể mặt ông à? Chỉ với kẻ vô dụng còn không rụt được tay về như ông, cho dù ông rời khỏi trận chiến ngày mai hay không thì có khác gì với nước Dương chúng tôi chứ?”

Nào ngờ Aoki Yamato không hề nể mặt Bách Lý Trường Không, còn quát lớn.

€ Lời Aoki Yamato nói khiến cao thủ Chiêu hâu sững sờ, mọi người đều nhìn về phía Bách Lý Trường Không với vẻ không dám tin, tên khốn đến từ gia tộc Cổ Võ này lại định rời khỏi trận chiến ngày mai á?

tr Mặt Bách Lý Trường Không đỏ lên, đã bị vạch ân, lão ta cũng không cần giả vờ nữa, bèn nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ cần ông thả tôi đi, tôi sẽ cho ông một viên Huyết Nộ Đan “Chắc cao thủ có cấp bậc như ông cũng nghe nói về Huyết Nộ Đan rồi nhỉ? Cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh uống nó thì cũng có thể phát huy thực lực hơn lúc đầu một cảnh giới đấy!”

“Chỉ cần ông để tôi đi, bây giờ tôi sẽ đưa Huyết Nộ Đan cho ông!”

 
 
Chương 3411


Chương 3411

Lời Bách Lý Trường Không nói khiến các cao thủ Chiêu Châu sững sờ.

Sau khi nghe đến Huyết Nộ Đan, ánh mắt Aoki Yamato trở nên nóng rực.

Tuy ông ta là cao thủ nước Dương nhưng cũng biết đến Huyết Nộ Đan của Chiêu Châu, cho dù là ở thế gia võ thuật nước Dương, loại đan dược cấp bậc này cũng là bảo vật hàng đầu.

“Bách Lý Trường Không!”

Đỗ Trọng – cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ đã trách Bách Lý Trường Không trước đó tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ông biết mình đang làm gì không hả?”

Đ Bách Lý Trường Không không quan tâm đ ến Đỗ Trọng, nhìn chằm chăm vào Aoki Yamato, chỉ cần Aoki Yamato đồng ý, ông ta sẽ thẳng thừng giao Huyết Nộ Đan ra.

Aoki Yamato cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Trường Không: “Định đổi lấy mạng ông bằng một viên Huyết Nộ Đan à? Mạng ông rẻ tiên như thế?”

Sắc mặt Bách Lý Trường Không lập tức cứng đờ, Huyết Nộ Đan đã là vật quý giá nhất trên người lão ta, tên khốn này còn định đòi nhiều thứ tốt hơn nữa.

thô “Trên người tôi chỉ có một viên Huyết Nộ Đan | Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: ‘Nếu ông đồng ý cho tôi một con đường sống, bây giờ †ôi sẽ giao Huyết Nộ Đan cho ông, nếu ông không đồng ý, tôi chỉ có thể tự uống Huyết Nộ Đan vậy”.

“Thực lực bây giờ của tôi không bằng ông, nhưng nếu tôi uống Huyết Nộ Đan, chắc chắn tôi sẽ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, đến lúc đó ông còn là đối thủ của tôi chắc?”

Nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, Aoki Yamato lập tức nhướng mày, híp mắt nhìn chăm chằm vào Bách Lý Trường Không: “Ông đang uy hiếp tôi à?”

Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: ‘Tôi nói, Huyết Nộ Đan là vật phẩm quý giá nhất trên người tôi”.

Aoki Yamato không nói gì, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Trường Không một lúc lâu rồi mới nói: “Được, tôi đồng ý với ông, chỉ cần ông giao Huyết Nộ Đan ra, bây giờ tôi sẽ để ông đi”.

Bách Lý Trường Không không hề do dự, lấy một cái lọ sứ trắng ra khỏi túi quần rồi ném về phía Aoki Yamato.

“Bộp!”

Nhưng đúng lúc này, một bóng người bỗng nhoáng lên, cướp mất lọ sứ trắng đang bay về phía Aoki Yamato.

“Ai làm?”

Bách Lý Trường Không lập tức biến sắc, quát lớn.

Aoki Yamato cũng có vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào thanh niên vừa xuất hiện cách đó không xa.

Lúc này Bách Lý Trường Không cũng nhìn thấy người kia, lập tức kinh ngạc nói: ‘Dương Thanh, là cậu!”

Mọi người thi nhau nhìn sang, chỉ thấy Dương Thanh đang cầm một lọ sứ trăng, ai cũng biết trong lọ sứ trắng này chứa một viên dan dược có thể tăng thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cảnh lên một cảnh giới.

Dương Thanh lạnh lùng nói: ‘Quả nhiên người của gia tộc Bách Lý đều không tốt lành gì”.

Anh không có thiện cảm gì với người của gia tộc Bách Lý, lúc trước khi ở Hoàng tộc họ Phùng, bố ruột Mã Siêu đã bị Bách Lý Yến của gia tộc Bách Lý dồn ép đến mức phải tự nổ.

Cũng vì thế mà Mã Siêu phải vận dụng sức mạnh của Thị Huyết Châu, suýt nữa mất mạng, còn hôn mê nửa năm mới tỉnh.

 
 
Chương 3412


Chương 3412

Sắc mặt Bách Lý Trường Không u ám đến cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu mau trả Huyết Nộ Đan cho tôi, tôi sẽ xem như không xảy ra chuyện gì”.

Dương Thanh cười lạnh, tung lọ sứ trắng lên rồi lại bắt lấy.

Anh vừa tung hứng lọ sứ trắng vừa nói: “Huyết ộ Đan đang trong tay tôi, ai muốn thì tự đến lấy đi”.

Trước đó anh đã rời đi rồi, nhưng anh chợt nghĩ, cao thủ Chiêu Châu đang gặp phải cao thủ nước Dương, cho dù cao thủ Chiêu Châu nhắm vào anh thế nào, họ vẫn là người Chiêu Châu.

Anh xuất thân từ chiến vực, có lòng căm hận vô cùng mãnh liệt với người nước Dương, trong số cao thủ Chiêu Châu ở phòng tiệc, người mạnh nhất là Bách Lý Trường Không mới đến Siêu P hàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Nhưng cao thủ của tài phiệt Aoki nước Dương đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ rồi, Dương Thanh có khả năng đối phó, đương nhiên không thể để người nước Dương giết người luyện võ Chiêu Châu.

Khi thấy Bách Lý Trường Không bước ra, anh vốn cũng ôm chút hy vọng, nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng, Bách Lý Trường Không lại định dùng một viên Huyết Nộ Đan để sống sót rời đi.

Nếu hồi nấy Bách Lý Trường Không dám đánh với Aoki Yamato, anh sẽ tạm thời bỏ qua thù hận của mình với gia tộc Bách Lý để cứu Bách Lý Trường Không, nhưng Bách Lý Trường Không không làm thế.

“Thì ra cậu chính là Dương Thanh – kẻ đã khiến người của ba tài phiệt lớn chúng tôi chịu thiệt ở Yến Đô!

Aoki Yamato nói, hồi nấy khi Bách Lý Trường Không gọi tên Dương Thanh, ông ta mới biết đây là Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn về phía Aoki Yamato, lạnh lùng nói: “Mai mới là lúc hai bên so đấu với nhau, có ân oán gì thì để mai, nếu bây giờ ông dẫn người rời đi, tôi sẽ xem như không xảy ra chuyện gì”.

Anh cũng không muốn ra tay sớm thế, để người nước Dương biết thực lực thật của anh.

Nếu có thể không ra tay thì vẫn là tốt nhất.

Đương nhiên, nếu Aoki Yamato không biết điều, vẫn muốn ra tay, anh cũng không sợ, sẽ đích thân dạy lũ khốn nước Dương này cách làm người.

Aoki Yamato không nói gì, hơi híp mắt, với tư cách là cao thủ đến từ thế gia võ thuật nước Dương, đương nhiên ông ta biết thực lực của Dương Thanh.

Lần này, thế gia võ thuật nước Dương tung tin sẽ khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, thật ra là đang nhắm vào Dương Thanh.

Đương nhiên Aoki Yamato sẽ không nghĩ Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong thật.

Thái độ của Dương Thanh hống hách tới cực điểm, nhưng lại khiến các cao thủ Chiêu Châu có cảm giác máu nóng sôi trào.

Cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý vênh váo ngạo mạn trong mắt họ lại khúm núm trước mặt người nước Dương, thậm chí định dùng một viên Huyết Nộ Đan vô cùng quý giá để thoát thân.

Người thanh niên vừa bị họ đuổi đi lại dám măng Bách Lý Trường Không và Aoki Yamato trước mặt mọi người, đây mới là người luyện võ Chiêu Châu, có sự quyết đoán nên có.

Đỗ Trọng kích động nói: “Cậu Thanh, trước đó chúng tôi không rõ chân tướng nên đã đuổi cậu ra ngoài, về chuyện này, Đỗ Trọng tôi xin được bày †ỏ sự áy náy sâu sắc với cậu, hy vọng cậu sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, gia nhập Võ Minh!”

Ngay sau đó, lại có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ bước ra, mở miệng nói: “Cậu Thanh, tôi tên Vương Khôn, cũng rất xin lỗi vì đã đuổi cậu ra ngoài, tôi cũng hy vọng cậu có thể gia nhập Võ Minh! Tôi cam đoan, chỉ cần cậu đủ mạnh, chúng tôi sẵn sàng coi cậu là minh chủ!”
 
Chương 3413


Chương 3413

“Đúng thế, chúng tôi muốn thành lập Võ Minh để đối phó cao thủ nước Dương, trừ chuyện đó ra, chúng tôi còn muốn tạo ra công bằng thực sự, ở Võ Minh, kẻ mạnh làm vua, ai có năng lực, ai có thực lực mạnh, người đó sẽ là chủ của Võ Minh!”

“Cậu Thanh, trước đó là do chúng tôi sai, mong cậu bỏ qua hiềm khích lúc trước, gia nhập Võ Minh! Chúng ta sẽ cùng đối phó cao thủ nước Dương!”

Trong lúc nhất thời, trong phòng tiệc, tất cả cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.

Sắc mặt Bách Lý Trường Không khó coi tới cực điểm, với tư cách là người của gia tộc Cổ Võ, lão ta mới là người thích hợp nhất cho chức minh chủ Võ Minh, nhưng bây giờ, mọi tiếng tăm đã bị Dương Thanh cướp hết rồi.

Dương Thanh cảm thấy ấm áp, anh cứ tưởng cao thủ Võ Minh đều là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, thì ra không phải thế, vẫn có rất nhiều người muốn hợp sức đối phó cao thủ nước Dương.

Dương Thanh chợt nói lớn: “Được, tôi sẽ gia nhập Võ Minh!”

Nghe thấy thế, tất cả cao thủ Chiêu Châu đều reo hò, sắc mặt Bách Lý Trường Không càng thêm u ám.

Lão ta bỗng cười lạnh: “Dương Thanh, tôi đã giao Huyết Nộ Đan cho ông Aoki, bây giờ viên Huyết Nộ Đan này thuộc về ông ta, tôi khuyên cậu nên trả Huyết Nộ Đan lại thì hơn, bằng không trong cơn nóng giận, chẳng những ông Aoki giết cậu mà còn giết hết mọi người ở đây đấy”.

Lão ta nói rồi nhìn cao thủ Chiêu Châu, lạnh lùng nói: “Các người vội để cậu ta gia nhập Võ Minh như thế, không sợ bị cậu ta liên lụy ư?”

Quả nhiên, sau khi nghe lão ta nói khích xong, một số cao thủ Võ Minh cũng có vẻ lo lăng.

Nhưng điều khiến Dương Thanh vui mừng chính là, không có ai đứng ra vào lúc này, đòi đuổi Dương Thanh vừa gia nhập Võ Minh đi.

Đỗ Trọng lạnh lùng nói: “Bách Lý Trường Không, ông đừng châm ngòi ly gián ở đây nữa, cậu Thanh gia nhập Võ Minh là vinh hạnh của Võ Minh chúng ta, nếu người nước Dương dám ra tay, Võ Minh cũng dám liều mạng một trận!”

“Đúng thế, liều mạng một trận!”

“Liều mạng một trận!”

Lời Đỗ Trọng nói đã dấy lên sĩ khí của Võ Minh, tất cả cao thủ Võ Minh đều khoát tay, hô lớn.

Chuyện này khiến Bách Lý Trường Không càng thêm giận dữ, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, đều do anh cả.

Dương Thanh nhìn về phía Aoki Yamato, híp mắt: “Ông nghĩ sao rồi? Dẫn người cút đi? Hay đánh ngay bây giờ đây?”

Trong mắt Bách Lý Trường Không tràn ngập vẻ khinh thường, lão ta không tin Aoki Yamato sẽ bị Dương Thanh đe dọa.

Lão ta đã tự cảm nhận sự mạnh mẽ của Aoki Yamato, ông ta chỉ cần dùng một tay để dễ dàng đánh bại lão ta.

Dương Thanh là cái thá gì chứ?

Nếu Aoki Yamato muốn giết Dương Thanh thì dễ như bốn, sao có thể bị một câu của Dương Thanh quát lui được.

Trong lúc Bách Lý Trường Không nghĩ thế, Aoki Yamato bỗng mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi nghĩ cậu Thanh nói không sai, thời điểm người luyện võ nước Dương chúng tôi khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là ngày mai, nếu đánh bây giờ thì mai nên làm gì chứ?”
 
Chương 3414


Chương 3414

“Đã vậy thì tôi sẽ nể mặt cậu Thanh, hẹn mai gặp!”

Ông ta nói rồi quay người rời đi, các cao thủ nước Dương vừa hùng hổ đến cũng theo sau Aoki Yamato.

Aoki Yamato cũng không nhắc đến Huyết Nộ Đan mà Bách Lý Trường Không đưa cho ông ta nữa, như thể viên đan dược này không hề tồn tại.

Chỉ còn người của Võ Minh; trong lúc nhất thời, phòng tiệc rộng rãi lặng ngắt, mọi người đều có vẻ kinh ngạc, Aoki Yamato dẫn người rời đi thật à?

Nhất là Bách Lý Trường Không, lão ta càng ngạc nhiên hơn, có vẻ không dám tin, Aoki Yamato nói đi là đi luôn, không cần cả Huyết Nộ Đan có giá trị khổng lồ hả?

“Không hổ là Vương của Yến Đô, chỉ một câu đã khiến Aoki Yamato lùi bước, tôi xin bái phục!”

Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chắp tay.

Dương Thanh mỉm cười, nói: “May mà có các anh em Võ Minh, Aoki Yamato không hề chùn bước trước lời tôi, mà bị các anh em Võ Minh dọa đấy”.

Đỗ Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ nghiền ngẫm.

Trong số các cao thủ Võ Minh, Đỗ Trọng có thực lực gần với Bách Lý Trường Không, có lẽ người khác không hiểu, nhưng ông ta đã thấy rõ mọi chuyện.

Hồi nấy khi Dương Thanh không ở đây, thái độ của Aoki Yamato vô cùng hống hách, khinh thường cả Bách Lý Trường Không, nếu Bách Lý Trường Không không lấy Huyết Nộ Đan ra để xin tha, có lẽ lão ta đã bị Aoki Yamato giết rồi.

Nhưng sau khi biết tên Dương Thanh, Aoki Yamato lại không dám ra tay, thậm chí bỏ qua cả Huyết Nộ Đan quý giá, dẫn người rời đi ngay tức khác.

Rõ ràng Aoki Yamato kiêng dè Dương Thanh.

Đinh Văn Trác đã bị Dương Thanh bẻ gấy cổ tay bằng hai ngón tay trước đó chợt nói: “Nếu người luyện võ nước Dương đã rời đi, có nên tiếp tục hội nghị Võ Minh của chúng ta không nhỉ?

Chúng ta vẫn chưa chọn được minh chủ đâu”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Hồi nấy, nếu đại nhân Bách Lý không đứng ra, chắc chắn người luyện võ nước Dương đã ra tay với chúng ta rồi, hơn nữa trong số chúng ta, đại nhân Bách Lý có thực lực mạnh nhất, tôi nghĩ nên để ông ấy trở thành minh chủ Võ Minh”.

Người trơ trến có thể khiến ma quỷ khiếp sợ.

Nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc, hồi nãy khi Aoki ‘Yamato ở đây, tên khốn kia còn định dùng một viên Huyết Nộ Đan để đổi lấy mạng sống.

Giờ Aoki Yamato dân người đi rồi, lão ta lại bắt đầu nhăm đến chức minh chủ Võ Minh.

Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, chỉ vào Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông còn cần mặt mũi không thế? Loại tiểu nhân hèn hạ chỉ muốn mình sống sót khi gặp nguy hiểm như ông cũng đòi làm minh chủ Võ Minh à?

Tôi là người phản đối đầu tiên!”

Bách Lý Trường Không lạnh lùng nói: “Nếu ông không đồng ý thì tới đi, tôi cũng muốn xem xem ông tài giỏi đến đâu mà dám hống hách trước mặt tôi đấy”.

Đỗ Trọng tức giận nói: “Được, vậy để tôi xem xem, Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong và Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ chênh nhau nhiều đến mức nào!”

Ông ta nói rồi bỗng giậm mạnh chân, lao tới chỗ Bách Lý Trường Không nhanh như chớp.

Dương Thanh đứng lẫn vào đám người, nhìn Đỗ Trọng lao tới chỗ Bách Lý Trường Không, thầm gật đầu.
 
Chương 3415


Chương 3415

Ban đầu, tuy anh có xích mích nhỏ với người của Võ Minh, nhưng bây giờ xem ra, không phải ai cũng trơ tráo như Bách Lý Trường Không, vẫn có người trung nghĩa.

Trong nháy mắt, Đỗ Trọng đã xông tới trước mặt Bách Lý Trường Không, bỗng giơ tay đấm vào ngực lão ta.

“Hừ!”

Bách Lý Trường Không hừ lạnh, đang định ra tay.

“Rác!”

Lão ta còn chưa kịp ra tay, cổ tay bỗng nhói đau, không sao giơ năm đấm lên được.

“Rầm!”

Đỗ Trọng đấm mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không, một tiếng động lớn vang lên, Bách Lý Trường Không lùi về sau năm, sáu bước.

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.

Ngay cả Đỗ Trọng cũng kinh ngạc.

Ông ta biết rõ mình và Bách Lý Trường Không chênh nhau nhiều đến mức nào, ông ta không thể là đối thủ của Bách Lý Trường Không, chỉ không ưa Bách Lý Trường Không nên mới ra tay.

Ông ta không ngờ mình đánh trúng Bách Lý Trường Không thật.

Bách Lý Trường Không bị Đỗ Trọng đẩy lùi năm, sáu bước, sắc mặt u ám tới cực điểm.

Lúc này trong đám người, Dương Thanh hơi nhếch môi, còn cầm một chén trà, nhẹ nhàng lắc lư, nước trà trong chén không ngừng dập dờn.

Hồi nấy anh đã ra tay.

Anh tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy, hồi nấy anh đã biến nước trà thành một giọt nước lớn bằng sức mạnh nguyên tố Thủy rồi đánh mạnh vào tay Bách Lý Trường Không.

Cho dù Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong thì cũng không ngờ thứ vừa khiến cổ tay mình bị thương lại là một giọt nước.

“Bách Lý Trường Không, chẳng phải ông là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong à?

Chẳng lẽ ông chỉ có chút thực lực ấy thôi hả?”

Sau khi đẩy lùi Bách Lý Trường Không, Đỗ Trọng tự tin hẳn, lập tức ngạo nghề nhìn Bách Lý Trường Không.

Bách Lý Trường Không bị chọc giận, căn răng: “Ông chán sống rồi!”

Lão ta nói rồi chủ động phóng về phía Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng không dám khinh thường, vội dốc hết sức nghênh chiến.

“Đỗ Trọng xong rồi, ông ta đã hoàn toàn chọc giận Bách Lý Trường Không, dù sao Bách Lý Trường Không cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Đỗ Trọng mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, không thể đánh lại được”.

“Rõ ràng Bách Lý Trường Không đang định nghiêm túc, có lẽ sẽ biết thăng thua ngay, nếu Đỗ Trọng thua, trong số chúng ta không có ai là đối thủ của Bách Lý Trường Không hết”.

“Để người như Bách Lý Trường Không làm minh chủ Võ Minh, tôi không cam lòng!”

Thấy hai người sắp va vào nhau, đám người bàn tán ầm T, không ai coi trọng Đỗ Trọng.

Bách Lý Trường Không quá mạnh, phần thăng của Đỗ Trọng rất thấp, gân như bằng không.
 
Chương 3416


Chương 3416

“Chết đi cho tôi!”

Trong nháy mắt, hai người lại xông tới trước mặt nhau, Bách Lý Trường Không tức giận quát, bỗng đấm về phía tim Đỗ Trọng.

Nếu đòn này trúng tim Đỗ Trọng thật, có lẽ trái tim Đỗ Trọng sẽ vỡ nát, mất mạng ngay.

“Đỗ Trọng, cẩn thận!”

Có người hô lên kinh hãi, vô cùng lo lắng.

Đỗ Trọng cũng nhận thức được nguy hiểm, định lùi ra sau nhưng đã muộn, bây giờ hai người đã xông tới gần nhau, không còn đường lùi nữa.

Ông ta cũng không ngờ tên khốn Bách Lý Trường Không này lại định đồn ông ta vào chỗ chết ngay khi vừa ra tay.

Nếu năm đấm này đánh trúng tim ông ta, ông †a chỉ còn con đường chết.

Nhưng bây giờ, ông ta không quan tâm được nhiều nữa, cũng không thu năm đấm lại được, chỉ có thể dốc toàn lực, đấm mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không.

“Rầm!”

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ lại xảy ra.

Nắm đấm của Đỗ Trọng lại giáng mạnh vào ngực Bách Lý Trường Không, Bách Lý Trường Không lại lùi năm, sáu bước.

Bách Lý Trường Không còn không chạm được vào người Đỗ Trọng.

Sắc mặt Bách Lý Trường Không hơi tái, tuy cảnh giới của lão ta cao hơn Đỗ Trọng, nhưng chỉ hơn một cảnh giới thôi, bị Đỗ Trọng đánh mạnh vào một chỗ hai lần, lão ta cũng hơi không chịu nổi.

Nhưng lão ta không sao hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên, khi sắp đánh trúng Đỗ Trọng, cổ tay lão ta bị thứ gì đó đánh trúng, sau đó lập tức mất khả năng hành động, bị Đỗ Trọng đấm vào người.

Lần này cũng không khác gì, lão ta đã vung năm đấm lên, dốc toàn lực, sắp đánh trúng tim Đỗ Trọng, cổ tay lại bị trúng gì đấy.

Cao thủ so đấu, có thể biết thăng thua trong nháy mắt.

Việc cổ tay bị đánh trúng đã ảnh hưởng lớn tới đòn tấn công của lão ta, nên Đỗ Trọng mới có cơ hội đánh trúng lão ta.

Bách Lý Trường Không cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thậm chí hơi nghỉ ngờ tay mình có vấn đề, bằng không tại sao lão ta lại cảm thấy cổ tay bị đánh trúng hai lần liên tiếp chứ?

Đỗ Trọng đẩy lùi Bách Lý Trường Không hai lần, tuy cũng rất kinh ngạc nhưng đã bị niềm vui khi chiến thắng làm choáng váng, ông ta nói lớn: “Thì ra ông cũng chỉ được cái mác, tuy có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong nhưng thật ra chỉ là kẻ vô dụng, nhận thêm một đấm của tôi đi”

Đỗ Trọng nói rồi lại phóng tới chỗ Bách Lý Trường Không.

Trong mắt Bách Lý Trường Không lóe lên vẻ tàn nhãn, tràn ngập sát khí mãnh liệt, lão ta hơi nhích chân, nghênh chiến.

Lần này lão ta không tấn công bằng nắm đấm nữa, khi cách Đỗ Trọng có hai, ba mét, lão ta giơ chân đạp vào đầu Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng thâm hoảng hốt nhưng cũng không lùi bước, đấm một phát.

“Rầmf Cảnh tượng khiến người ta khiếp ợ lại xảy ra, khi sắp đá trúng đầu Đỗ Trọng, chân Bách Lý Trường Không bỗng đổi hướng.

Chỉ trong nháy mắt, đòn tấn công của Đỗ Trọng lại giáng trúng người Bách Lý Trường Không.
 
Chương 3417


Chương 3417

Lần này Bách Lý Trường Không hộc máu, bay ra xa.

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ai cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng.

Tuy Đỗ Trọng cũng rất mạnh, nhưng lại kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, đừng coi thường cảnh giới nhỏ này, sau khi bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh, các cảnh giới nhỏ chênh nhau rất nhiều.

Nhưng Đỗ Trọng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Bách Lý Trường Không bị Đỗ Trọng đánh mạnh vào ngực ba lần liên tiếp, ngã ra đất, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

“Sao có thể chứ? Ông chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn tôi là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, hơn nữa còn đến từ gia tộc Cổ Võ, sao tôi lại thua một cao thủ thế tục được?”

Bách Lý Trường Không có vẻ không tin, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc ông đã giở trò gì? Tại sao mỗi khi tôi định tấn công, cổ tay tôi lại đau đớn, không dùng sức được chứ?”

Trong mắt người của gia tộc Cổ Võ, trừ họ ra, những người khác đều là người của thế tục.

Đồ Trọng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Bách Lý Trường Không nói thế, ông ta lập tức nổi giận: “Ông nói nhảm ít thôi! Tôi đánh bại ông là giở trò chắc? Chẳng lẽ cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ các ông chỉ có thể thắng chứ không thể thua à?”

Bách Lý Trường Không tức giận nói: “Tôi đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, tu luyện bí pháp của gia tộc Cổ Võ, một người luyện võ thế tục rác rưởi như ông có công pháp gì hay? Sao có thể đánh bại tôi được?”

“Tốt nhất ông nên khai báo thành khẩn, rốt cuộc ông đã giở trò gì? Nếu ông nói dối, tôi sẽ gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý, đưa ông về gia tộc Bách Lý để điều tra”.

Lời lão ta nói khiến rất nhiều người nhíu mày.

Theo lời Bách Lý Trường Không, cao thủ thế tục không thể đánh bại cao thủ của gia tộc Cổ Võ, cao thủ thế tục chỉ tu luyện công pháp rác rưởi.

Dương Thanh không ngờ mình chỉ âm thầm giúp Đỗ Trọng dạy dỗ Bách Lý Trường Không một chút, mà lão ta lại lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng tức giận đến mức run rẩy, nhưng lúc này ông ta cũng nhận ra sự khác thường.

Tuy Bách Lý Trường Không nói khó nghe nhưng cũng là sự thật, bí pháp tu hành của gia tộc Cổ Võ đều vô cùng cao thâm, hơn nữa, Bách Lý Trường Không đến từ gia tộc Cổ Võ, còn ông ta chỉ là tán tu thế tục, đúng là công pháp mà ông ta tu luyện kém xa công pháp của gia tộc Bách Lý.

Quan trọng nhất chính là, ông ta kém Bách Lý Trường Không một cảnh giới nhỏ, nhưng lại dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không.

Lần tấn công nào, Bách Lý Trường Không cũng khựng lại một chút.

Tuy ông ta ngờ vực nhưng sẽ không nói ra, ông ta nhìn Bách Lý Trường Không, bỗng cười lạnh: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là trơ trến thật đấy, ông thua một cao thủ thế tục, bèn nghĩ cao thủ thế tục giở trò, còn lôi gia tộc Bách Lý ra để uy hiếp tôi”.

“Theo quan điểm của ông, có phải sau này gia tộc Bách Lý sẽ bắt hết cao thủ thế tục có thể đánh bại cao thủ của gia tộc Bách Lý về điều tra không thế?”

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, một cao thủ thế tục khác cũng bước ra, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đúng là khiến gia tộc Bách Lý mất mặt, thua chính là thua, còn không chịu nhận nữa”.

“Hồi nãy khi chạm trán cao thủ nước Dương, chúng tôi cũng không thấy ông hống hách như bây giờ, còn đưa một viên Huyết Nộ Đan có giá trị không nhỏ cho đối phương để đổi lấy mạng sống”.

Vẫn có rất nhiều người theo chính nghĩa.
 
Chương 3418


Chương 3418

Có Đỗ Trọng và cao thủ này, cao thủ của các thế lực Chiêu Châu cũng đứng ra, chỉ trích Bách Lý Trường Không.

“Bách Lý Trường Không, ông còn tính là người Chiêu Châu không thế? Chỉ biết đe dọa người Chiêu Châu băng gia tộc Bách Lý, trước cao thủ nước Dương thì lại khúm núm vô cùng”.

“Ông đã hống hách như thế thì gọi cao thủ của gia tộc Bách Lý đến đây luôn đi, bắt hết người của Võ Minh về gia tộc Bách Lý mà điều tra này”.

“Đúng thế, ông đưa hết chúng tôi đi đi, tôi cũng muốn xem xem sau này gia tộc Bách Lý các ông sống ở giới Cổ Võ kiểu gì đấy”.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ trích Bách Lý Trường Không.

Bách Lý Trường Không tức giận đến mức run rẩy, siết chặt năm tay, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.

Lão ta chỉ muốn ra tay ngay, giết hết mọi người ở nơi này, nhưng hồi nãy lão ta đã thua Đỗ Trọng, có nhiều cao thủ Võ Minh như thế, nếu lão ta định giết người thì có lẽ sẽ bị đánh hội đồng ngay.

Dương Thanh đứng ở góc như người không liên quan, khoanh tay, nhìn Bách Lý Trường Không với vẻ mặt dí dỏm.

Anh cũng muốn xem xem Bách Lý Trường Không sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

“Im hết cho tôi!”

Bách Lý Trường Không bồng giận dữ quát, nhìn quanh băng ánh mắt hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có ai dám nói thêm câu nào, tôi đảm bảo sẽ không bỏ qua cho người đó!”

Trong lúc lão ta nói, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người lão ta, bao trùm cả phòng tiệc.

Lúc này đám người mới hoàn hồn, Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, hơn nữa còn đến †ừ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý.

Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, có giỏi thì đi mà ra oai với người nước Dương, đừng hống hách ở đây nữa”.

“Võ Minh chúng tôi còn phải họp tiếp để chọn ra minh chủ sẽ dẫn dắt Võ Minh đối phó với cao thủ nước Dương, nơi này không chào đón ông, ông đi đi!”

Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Giỏi! Giỏi lắm! Các người dám đuổi tôi khỏi Võ Minh, tôi cũng muốn xem xem nếu không có tôi, ngày mai các người đấu với thế gia võ thuật nước Dương kiểu gì”.

Lão ta nói rồi nhìn quanh, cuối cùng nhìn Đỗ Trọng, híp mắt: “Đỗ Trọng, tôi nhớ ông rồi đấy!”

Đồ Trọng hừ lạnh, không quan tâm.

Bách Lý Trường Không quay người định rời đi, nhưng vừa quay người, lão ta chợt thấy Dương Thanh đang đứng xem trò vui, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lão ta chìa tay ra với Dương Thanh.

Dương Thanh thoáng sửng sốt: “Ông có ý gì?”

Bách Lý Trường Không căm tức nhìn Dương Thanh: “Giao Huyết Nộ Đan ra đây!”

Lúc này Dương Thanh mới nhớ ra, anh vừa cướp một viên Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không.

Anh mỉm cười dí dỏm: “Tôi giành được nó bằng bản lĩnh, sao phải đưa cho ông chứ? Sao nào? Ông chịu thiệt trước cao thủ nước Dương, lại thua cao thủ Võ Minh, thấy tôi dễ ức hiếp nên định trút giận lên tôi ư?”

Đỗ Trọng vội bước lên trước, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông định làm gì? Cậu Thanh là thành viên của Võ Minh, nếu ông muốn động đến cậu ấy thì phải hỏi mấy trăm anh em Võ Minh đãi”

Các cao thủ Võ Minh khác cũng tức giận nhìn Bách Lý Trường Không.

Dương Thanh khinh thường nhìn Bách Lý Trường Không, có vẻ chế giếu.
 
Chương 3419


Chương 3419

Anh không coi Bách Lý Trường Không ra gì, nếu ra tay thật, anh có thể dễ dàng gi3t chết Bách Lý Trường Không.

Bách Lý Trường Không híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ đằng đăng sát khí: “Tôi nhắc lại lần cuối, giao Huyết Nộ Đan ra đây!”

Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Bách Lý Trường Không, sắc mặt Dương Thanh u ám dần, anh híp mắt nhìn chăm chằm vào đối phương: “Nếu muốn thì tự lấy!”

Anh nói rồi lấy lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan ra, tung hứng lên xuống, trông rất trêu ngươi.

Mặt Bách Lý Trường Không lạnh tanh, lão ta nhìn chăm chăm vào Dương Thanh, chỉ hận không thể băm văm anh bằng ánh mắt.

Đỗ Trọng thấy thế, vội bước đến bên cạnh Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không: “Bách Lý Trường Không, ông đừng quá đáng, bây giờ Dương Thanh là một phần tử của Võ Minh chúng tôi, chúng tôi quyết không cho phép ai ức hiếp người Võ Minh”.

“Hơn nữa, viên Huyết Nộ Đan này cũng không thuộc về ông, ông dựa vào đâu để đòi nó từ tay Dương Thanh thế?”

Bách Lý Trường Không tức giận bật cười: “Không thuộc về tôi á? Chẳng lẽ thuộc về ông à?”

Đỗ Trọng cười lạnh: “Đừng quên, tự ông đã đưa viên Huyết Nộ Đan này cho người ta, ngay cả người luyện võ nước Dương cũng không đòi Huyết Nộ Đan về, ông dựa vào đâu để đòi chứ?”

Dương Thanh có vẻ tán thưởng, anh cứ tưởng Đỗ Trọng sẽ bảo anh trả Huyết Nộ Đan lại, dù sao Bách Lý Trường Không cũng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy hồi nãy Đỗ Trọng thăng, nhưng ông ta cũng biết rõ bản thân không thắng bằng thực lực của mình.

Nếu chọc giận Bách Lý Trường Không thật thì chẳng tốt cho ai.

Nhưng Đỗ Trọng vẫn kiên trì đứng về phía Dương Thanh.

Các cao thủ Võ Minh khác cũng nhìn chằm chăm vào Bách Lý Trường Không, như thể chỉ cần Bách Lý Trường Không dám cướp, họ sẽ vây đánh ngay tức khác.

Đinh Văn Trác cuống cả lên, vội nói: “Đều là người một nhà, sao phải vậy?”

Ông ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Trọng: “Đỗ Trọng, Võ Minh vừa được thành lập, đang là lúc cần người nhất, dù sao Bách Lý Trường Không cũng là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, có ông ấy ở Võ Minh thì cũng chẳng hại gì”.

Ông ta nói rồi lại lại nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Đại nhân Bách Lý, ông đừng nóng, ngày mai chúng tôi còn cần ông giúp chúng tôi đối phó với người nước Dương, nếu bây giờ ông rời khỏi Võ Minh, chúng tôi biết đối phó với cao thủ nước Dương kiểu gì chứ?”

Đinh Văn Trác là người của nhà họ Đinh – một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, còn gia tộc Bách Lý lại đứng sau nhà họ Đinh, có thể nói, nhà họ Đinh chính là gia tộc đại diện cho gia tộc Bách Lý ở thế tục.

Đương nhiên Định Văn Trác sẽ không bỏ qua cơ hội giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh, chỉ cần có Bách Lý Trường Không ở đây, địa vị của ông ta cũng cao hơn hẳn.

Nếu không có Bách Lý Trường Không, ông ta chẳng là gì ở Võ Minh hết.

Bách Lý Trường Không là người của gia tộc Cổ Võ mà vấn tham gia Võ Minh ở thế tục, đương nhiên là vì trở thành minh chủ Võ Minh, nắm giữ Võ Minh trong tay.
 
Chương 3420


Chương 3420

Lời Đinh Văn Trác nói vừa hay cho lão ta cơ hội xuống nước, đương nhiên lão ta sẽ không từ chối, ngạo nghề chờ người của Võ Minh chủ động giữ lão ta lại.

Đỗ Trọng lập tức nhướng mày, tuy ông ta vô cùng khinh thường hành vi của Bách Lý Trường Không khi đánh với người luyện võ nước Dương, nhưng cũng biết nếu có cao thủ của gia tộc Cổ Võ ở Võ Minh, chắc chắn Võ Minh sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.

Rất nhiều người của Võ Minh cũng im lặng, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện này.

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng cười khẩy, nói: “Một cao thủ Cổ Võ thấy người luyện võ nước Dương là quỳ có thể mang lại lợi ích gì cho Võ Minh đây?”

“Bách Lý Trường Không còn không thăng nổi cao thủ nước Dương vừa tới kia, chẳng lẽ còn bảo ông ta đi đối phó với cao thủ nước Dương mạnh hơn ngày mai á?”

“Mọi người không sợ khi không đánh lại, ông †a sẽ quỳ xuống xin cao thủ nước Dương tha cho mình ư?”

Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!

Việc Dương Thanh cướp Huyết Nộ Đan của Bách Lý Trường Không đã khiến người ở đây kinh ngạc lăm rồi, kết quả bây giờ Dương Thanh còn dám sỉ nhục Bách Lý Trường Không trước mặt mọi người nữa.

Tuy anh nói thật nhưng Bách Lý Trường Không lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.

“Cậu chán sống rồi!”

Bách Lý Trường Không lập tức nổi giận, khí thế đáng sợ lan ra từ người lão ta, bao trùm lấy Dương Thanh.

“Bách Lý Trường Không!”

Đỗ Trọng lập tức biến sắc, chắn trước Dương Thanh, tức giận quát: “Ông định làm gì?”

Rõ ràng sau cùng, ông ta vẫn lựa chọn Dương Thanh.

Tuy Võ Minh cần cao thủ của gia tộc Cổ Võ trấn giữ, nhưng Bách Lý Trường Không còn chưa đủ tư cách.

Cũng như Dương Thanh nói, hồi nãy khi đánh với Aoki Yamato của nước Dương, vì không đánh lại đối phương, Bách Lý Trường Không đã lấy Huyết Nộ Đan ra để xin đối phương tha cho mình.

Với loại người này, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là kẻ hèn nhát, nếu trong trận chiến ngày mai, nước Dương cử cao thủ mạnh hơn tới, có lẽ Bách Lý Trường Không còn không dám lên sàn đấu nhỉ?

Nếu vậy, sao lại phải giữ Bách Lý Trường Không lại Võ Minh chứ?

Quan trọng là Đỗ Trọng nhận ra, ông ta không nhìn thấu Dương Thanh, Dương Thanh có thể dễ dàng cướp lấy Huyết Nộ Đan, nếu không tự tin về thực lực của mình, anh dám làm thế chắc?

Ông ta biết Huyết Nộ Đan quý giá đến mức nào, nhưng ngay cả Aoki Yamato mà Bách Lý Trường Không không đánh nổi cũng rời đi mà không cướp lại Huyết Nộ Đan.

Chuyện này không bình thường chút nào, thậm chí Đỗ Trọng hơi nghi ngờ, hồi nãy ông ta có thể dễ dàng đánh bại Bách Lý Trường Không vì Dương Thanh âm thầm nhúng tay.

Trong số người ở đây, trừ Bách Lý Trường Không ra, thực lực của ông ta mạnh nhất.

Trong số nhiều cao thủ Võ Minh như thế, chỉ mình Dương Thanh cho ông ta cảm giác không nhìn thấu thôi.

Thế nên giữa Bách Lý Trường Không và Dương Thanh, Đỗ Trọng dứt khoát chọn Dương Thanh.

Thấy Đỗ Trọng chắn trước mình, Dương Thanh cũng không định đánh với Bách Lý Trường Không, còn khinh thường mỉa mai lão ta tiếp: “Tôi nói rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn thì tự tới mà lấy!”

Thấy anh tung hứng lọ sứ đựng Huyết Nộ Đan, các cao thủ Võ Minh xung quanh đều khiếp vía, sợ Dương Thanh lỡ tay ném lọ sứ xuống đất, phá hủy Huyết Nộ Đan.
 
Chương 3421


Chương 3421

Đỗ Trọng chản trước Dương Thanh, căm tức nhìn Bách Lý Trường Không, ra vẻ chỉ cần đối phương dám động vào Dương Thanh, ông ta sế liều mạng.

Đỉnh Văn Trác thấy thế, lập tức cuống cả lên, vội khuyên: “Đỗ Trọng, ông điên rồi à? Ông định đối đầu với gia tộc Bách Lý vì một thằng oắt ư?”

Ông ta nói rồi sâm mặt, nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: “Này nhãi, nếu cậu thức thời thì mau giao Huyết Nộ Đan cho đại nhân Bách Lý, bằng không, chắc chắn cậu sẽ hối hận”.

Ông ta bị Dương Thanh bẻ gấy cổ tay, đã muốn giết anh từ lâu rồi.

Dương Thanh híp mắt nhìn Đinh Văn Trác, cười lạnh: “Nếu không muốn tay kia gấy nốt thì ông nên im miệng đi”.

“Cậu…”

Lời Dương Thanh nói khiến Đinh Văn Trác suýt tức chết, nhưng nghĩ đến việc mình bị Dương Thanh bẻ gấy cổ tay, ông ta cũng không dám hó hé gì, chỉ có thể hung tợn nhìn Dương Thanh, thâm cầu nguyện Bách Lý Trường Không mau ra †ay với anh.

Dương Thanh cũng không có hứng thăm dò nữa, xem ra đến giờ, ở Võ Minh này, trừ Bách Lý Trường Không và Đinh Văn Trác ra, vẫn có thể kết giao với những người khác.

Anh cất Huyết Nộ Đan đi, bỗng bước lên trước, nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Tôi có thù với gia tộc Bách Lý, lúc đầu, nể tình ông cũng muốn đối phó với cao thủ nước Dương, tôi không định ra tay với ông”.

“Nhưng bây giờ xem ra, tôi nghĩ nhiều rồi, Huyết Nộ Đan ở trong tay tôi, ông muốn á, không có cửa đâu!”

“Bây giờ tôi cho ông cơ hội sống sót rời đi, trong một phút, nếu ông không đi thì đừng đi nữa!”

Lời Dương Thanh nói khiến mọi người kinh hãi!

Ai cũng nhìn Dương Thanh với vẻ không dám †in, hình như không ngờ anh dám hống hách với Bách Lý Trường Không như vậy.

Bách Lý Trường Không là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong đến từ gia tộc Cổ Võ đấy!

Chỉ mình Đỗ Trọng vừa lo lắng vừa mong chờ.

Khi đánh với Bách Lý Trường Không hồi nấy, ông ta dễ dàng đánh bại lão ta, ông ta vốn đang nghi ngờ Dương Thanh đã âm thầm giúp mình, giờ suy nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt.

“Dương Thanh, cậu chán sống rồi chứ gì!”

Bách Lý Trường Không vẫn chưa nói gì, Đinh Văn Trác đã nhảy ra, tức giận nói: “Cậu là cái thá gì chứ? Có tư cách uy hiếp đại nhân Bách Lý ư?”

“Chảng lẽ cậu không biết ông ấy đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý à? Rốt cuộc cậu có biết ý nghĩa của gia tộc Cổ Võ ở Chiêu Châu không thế?”

Dương Thanh không quan tâm đ ến Đinh Văn Trác, bình tĩnh giơ tay xem giờ, nói: “Đã được 45 giây, ông còn 15 giây nữa”.

Bách Lý Trường Không tức giận bật cười, nhìn _| chằm chằm vào Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn xem xem một con sâu thế tục sẽ làm gì được tôi?”

Đỗ Trọng hơi lo lắng: “Dương Thanh, hay để tôi lên thay nhé?”

Dương Thanh khẽ lắc đầu, nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Đã hết một phút mà tôi cho ông! Ông chết được rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom