Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3382


Chương 3382

Tô Thành Vũ thở phào, nhìn dáng vẻ thê thảm của hai tên vệ sĩ, nỗi sợ trong lòng cũng biến mất †ăm, còn cảm thấy may mãn vì lựa chọn của mình.

Yoshida Muyi và đám người của tài phiệt nước Dương đều tròn mắt, sợ hãi nhìn Dương Thanh.

Đến giờ họ mới nhận ra, họ đụng phải kẻ khó chơi rồi.

Đúng lúc này, lại có xe đỗ bên ngoài khách sạn, hơn trăm người mặc đồng phục bảo vệ xông vào khách sạn.

Lúc này, thư ký của Tô Thành Vũ kích động nói: “Chủ tịch, người của chúng ta đến rồi!”

Tô Thành Vũ lập tức vui mừng, tự tin hản lên, khoát tay, nói: “Đóng kín cửa khách sạn cho tôi, nếu cậu Thanh không đồng ý, người nước Dương đừng hòng đi đâu hết”.

Lạc Bân thấy Dương Thanh vẫn thản nhiên nên không gọi người tới nữa.

Dương Thanh bình tĩnh nhìn Yoshida Muyi, mở miệng nói: “Hôm nay tôi gọi các người tới đây là để các người đưa con đi và xin lỗi, không ngờ các người lại định gây phiên phức cho tôi”.

“Đã vậy, hôm nay tôi sẽ chơi tới cùng với mấy †ên khốn các người, cho dù ông trời tới đây, các người cũng phải trả giá đắt”.

Anh nói rồi nhìn về phía Tô Thành Vũ: “Cử người đưa mấy tên thanh niên khốn kiếp của tài phiệt nước Dương tới đây”.

“Vâng!”

Tô Thành Vũ vội đáp, lập tức ra lệnh, một đám bảo vệ xông vào phòng riêng, kéo đám người Yoshida Taro ra ngoài.

Khi thấy mặt con mình sưng húp, một tay đầm đìa máu, Yoshida Muyi hết sức tức giận.

Yoshida Muyi nghiến răng nghiến lợi: “Mày dám khiến con tao bị thương nặng đến thế, chắc chắn mày sẽ hối hận!”

Nghe thấy Yoshida Muyi nói thế, Dương Thanh nhếch môi mỉm cười, bỗng đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên Yoshida Taro.

Thấy Dương Thanh đi về phía mình, Yoshida Taro lập tức sợ hãi lùi lại.

“Rầm!”

Ngay sau đó, Dương Thanh đá vào bụng Yoshida Taro, Yoshida Taro lập tức bay ra xa, đám người còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã giãm một chân lên đầu Yoshida Taro rồi.

Dương Thanh lạnh lùng nhìn Yoshida Muyi, nói: “Ông vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, phiền ông nhắc lại lần nữa giúp tôi!”

Vào giây phút này, ai cũng kinh hãi!

Mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Dương Thanh, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giãm lên càng sợ hãi hơn, không ngừng run rẩy.

Những thanh niên đến từ tài phiệt nước Dương đã ngồi ăn với Yoshida Taro trước đó đều sợ hãi nhìn Dương Thanh, như đang nhìn thần chết.

Còn Yoshida Muyi làm gì dám hống hách như hồi nấy nữa đâu?

Ông ta cũng nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt Sợ sệt.

Yoshida Muyi nhìn Dương Thanh, không dám nói năng gì.

“Á, Ngay sau đó, Yoshida Taro đang bị Dương Thanh giãm lên bỗng hét thảm thiết: “Bố cứu con!
 
Chương 3383


Chương 3383

Bố mau cứu con với! Băng không cậu ta sẽ giết con thật mất”.

Yoshida Taro sợ thật rồi, hồi nãy trong phòng, hắn đã bị Dương Thanh đánh nhừ tử, còn bị gấy một tay.

Bây giờ anh lại giãm lên hắn, người thanh niên này sẽ sợ tài phiệt nước Dương chắc?

“Chàng trai, nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua, tôi khuyên cậu, tốt nhất nên thả con trai tôi ra, bằng không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!”

Yoshida Muyi nhìn chăm chăm vào Dương Thanh một lúc lâu, chợt nói.

Tuy ông ta sợ hãi nhưng thái độ vẫn mạnh mẽ như cũ, ông ta biết rõ mục đích của mình khi tới Yến Đô lần này, nếu cúi đầu trước Dương Thanh bây giờ, một khi chuyện này bị truyền đi, gia tộc Yoshida sẽ bị bẽ mặt.

Quan trọng nhất là chuyện này sẽ khiến chỉ của ông ta mất cơ hội tiến vào trung tâm quyền lực của tài phiệt Yoshida.

Thế nên, cho dù con mình đang bị Dương Thanh giãm lên, ông ta cũng không thể thỏa hiệp.

Dương Thanh nhướng mày, bỗng cười khẩy: “Hậu quả nghiêm trọng lắm ư?”

“Rắc!”

Anh vừa dứt lời, tiếng xương gấy bồng vang lên, rõ rệt khác thường trong khung cảnh yên tĩnh này.

Mọi người đều nhìn về phía chân Dương Thanh, chỉ thấy Yoshida Taro vừa liều mạng cầu xin đã bị Dương Thanh đạp gấy cổ, trở thành cái xác.

“Tarol”

Yoshida Muyi sững sờ rồi hét lên thảm thiết.

“Chết rồi à?”

Sắc mặt Tô Thành Vũ trắng bệch, ông ta nuốt nước bọt, có vẻ không dám tin.

Chỉ mình Lạc Bân vẫn thản nhiên, kết cục của Yoshida Taro đã được quyết định từ khi hắn nhòm ngó sắc đẹp của Hạ Hà rồi.

Lạc Bân biết rõ Dương Thanh bao che khuyết điểm đến đâu.

Những người của tài phiệt khác đi theo Yoshida Muyi cũng sững sờ, họ không ngờ có người dám trắng trợn giết người của tài phiệt Yoshida trước mặt đông người đến từ tài phiệt như thế.

Những thanh niên bị Dương Thanh giam lỏng ở khách sạn Bắc Viên Hương với Yoshida Taro đều có vẻ hoảng sợ.

Người vừa ăn cơm với họ đã chết đi như thế ư?

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Yoshida Muyi nhìn chăm chăm vào Yoshida Taro một lúc lâu rồi quay sang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt đầy thù hận.

Ông ta biết chắc người thanh niên dám giết Yoshida Taro trước mặt mọi người sẽ không đơn giản.

Dương Thanh chậm rãi nói: Dương Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh!”

Nghe thấy thế, những người của tài phiệt nước Dương đang ở đây đều có vẻ kinh ngạc.

Đương nhiên họ đã nghe nói đến tên Dương Thanh, nhưng Dương Thanh biến mất quá lâu nên họ suýt quên luôn sự tồn tại của anh rồi.

Khó trách anh dám giết Yoshida Taro, thì ra anh là người đã xung đột với tài phiệt Yoshida từ trước.

“Cậu Thanh, xin chào, tôi là người của tài phiệt Aoki, trong thẻ này có một trăm triệu, xem như xin lỗi cậu, mong cậu vui lòng nhận chol”
 
Chương 3384


Chương 3384

Lúc này, một người trung niên của tài phiệt Aoki đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Dương Thanh, mở miệng nói.

Ngay sau đó, một người trung niên của tài phiệt Shendai cũng nhanh chóng bước đến, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Dương Thanh: “Cậu Thanh, chào cậu, tôi là người của tài phiệt Shendai, trong tấm thẻ này có một trăm triệu, xem như xin lỗi”.

Ông ta nói rồi tức giận nhìn đám thanh niên đến từ tài phiệt, quát lớn: “Mấy đứa còn chưa tới đây xin lỗi cậu Thanh à?”

Nghe thấy thế, ba thanh niên của tài phiệt Shendai vội bước tới, cúi đầu với Dương Thanh, nói lớn: “Cậu Thanh, xin lỗi ạ!”

Dương Thanh thản nhiên nhìn họ rồi nói: “Mỗi người một tỷ, cho các người mười phút”.

Anh nói rồi nhìn về phía Lạc Bân: “Đưa số tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh cho họ, mười phút sau, tài phiệt nào chưa chuyển tiền thì giết hết người của tài phiệt đó đi!”

“Vâng!”

Lạc Bân vội đáp.

Dương Thanh nói rồi quay người bước vào phòng riêng số 17, để lại đám người của tài phiệt đang nhìn nhau.

Lạc Bân viết một dãy số ra rồi lạnh lùng nói: “Các vị chỉ có mười phút, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt rời đi thì mau chuyển tiền”.

Sắc mặt của người thuộc ba tài phiệt lớn khó coi tới cực điểm.

Mỗi tài phiệt định bỏ ra một trăm triệu để đưa người đi, không ngờ Dương Thanh lại ác đến thế, đòi một tỷ cho mỗi người.

Tài phiệt nào cũng có ba, bốn người, tính cả Yoshida Taro vừa bị Dương Thanh giết, có tổng cộng mười hai thanh niên, hay nói cách khác, trong vòng mười phút, ba tài phiệt lớn phải bỏ ra mười hai tỷ thì mới đưa đám người này đi được.

Tô Thành Vũ đứng cạnh nhìn mà sững sờ, vô cùng chấn động, đây chính là năng lực của Dương Thanh ư?

Hồi nãy mấy chục người của ba tài phiệt lớn hùng hổ tới đây, kết quả lại bị mình Dương Thanh áp đảo, còn bị ép phải bỏ ra mười hai tỷ nữa.

Một người trung niên của tài phiệt Aoki nhìn Lạc Bân: “Sếp Lạc, chúng tôi không bỏ ra được nhiều tiền như thế chỉ trong chốc lát đâu, ông có thể tìm cậu Thanh, năn nỉ giúp chúng tôi không?

Có thể hạ yêu cầu bồi thường xuống một chút được không thế?”

Lạc Bân läc đầu, giơ tay xem đồng hồ rồi nói: “Gòn tám phút!”

Ông ta lại nhìn về phía người của tài phiệt: “Tôi khuyên các vị, nếu muốn đưa con cháu của tài phiệt sống sót rời đi thì mau chuyển tiền đi, với sự hiểu biết của tôi về cậu Thanh, sau mười phút, nếu các vị chưa đưa tiền thì có lẽ sẽ có thêm mấy cái xác đấy”.

Nghe thấy thế, sắc mặt người của tài phiệt hết sức khó coi.

“Bố, con không muốn chết, bố mau chuyển tiền cho tập đoàn Nhạn Thanh đi!”

“Chú ba, cháu không muốn chết đâu, chú cứu cháu với! Cháu còn trẻ thế, cháu không muốn chết đâu!”

“Bác hai, xin bác mau giúp cháu, bằng không Dương Thanh sẽ giết cháu mất”.

Trong lúc nhất thời, thanh niên của ba tài phiệt lớn thi nhau cầu khẩn bề trên trong gia tộc.

Sau khi tận mắt thấy Dương Thanh giết Yoshida Taro, họ mới hiểu Dương Thanh dám giết họ thật.
 
Chương 3385


Chương 3385

Khi Dương Thanh quay lại phòng riêng số 17, Hạ Hà đã thay quần áo xong, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô ta lo lắng hỏi: “Dương Thanh, người của tài phiệt đến rồi à? Anh có cần ra ngoài xem sao không thế?”

Cô ta không rõ hồi nấy bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Hà, Dương Thanh cười nói: “Đúng là người của tài phiệt đã tới, nhưng không sao, họ không dám làm gì đâu”.

Không thể không thừa nhận, vóc dáng và nhan sắc của Hạ Hà đều thuộc loại xuất sắc hơn người, chẳng biết Lạc Bân đã mua bộ đồ này ở đâu, rất hợp với cô ta.

Thấy dáng vẻ ung dung của Dương Thanh, Hạ Hà bớt lo hẳn, cô ta biết nếu gặp nguy hiểm, Dương Thanh sẽ không để cô ta đối mặt cùng.

Từng giây từng phút trôi đi, thời hạn mười phút mà Dương Thanh cho sắp hết, đúng lúc này, Lạc Bân gõ cửa, bước vào, nhìn Hạ Hà với vẻ hơi kinh ngạc rồi quay sang Dương Thanh: “Chủ tịch, người của ba tài phiệt lớn nước Dương đã chuyển 12 tỷ tiền chuộc vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh ”.

Dương Thanh gật đầu, nói: “Nếu đã nhận được tiền chuộc thì bảo họ cút đi!”

“Vâng Lạc Bân tuân lệnh rời đi.

Trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Hạ Hà, Hạ Hà kinh ngạc nhìn Dương Thanh: “Tiền chuộc gì thế?”

Dương Thanh cười nói: “Hồi nãy tôi đã nhốt tất cả thanh niên của tài phiệt nước Dương trong phòng riêng kia ở đây, sau đó gọi bề trên của họ tới đón, mỗi người cần một tỷ tiền chuộc”.

Gâu nói hời hợt này của anh lập tức khiến Hạ Hà sững sờ.

€ô ta kinh ngạc nói: “Anh bảo là… mỗi người một tỷ ư?”

Dương Thanh gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh trầm giọng nói: “Họ dám động đến người bên cạnh tôi, chỉ bắt họ bỏ ra 12 tỷ để rời đi đã là nhân từ lắm rồi”.

Hạ Hà không sao bình tĩnh nổi, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp, vì Dương Thanh vừa nói cô ta là người của Dương Thanh.

Rõ ràng Dương Thanh đang nói Hạ Hà là bạn mình, nhưng khi đến tai Hạ Hà thì lại thành cô ta là người phụ nữ của anh.

Bên ngoài nhanh chóng im ảng như trước, người của tài phiệt rời đi hết, Lạc Bân chào Dương Thanh rồi cũng đi.

Sau chuyện vừa xảy ra, hai người cũng không còn hứng thú ở đây nữa, Dương Thanh đưa Hạ Hà đến đoàn làm phim.

Vừa tới đoàn làm phim, người đại diện của Hạ Hà vội chạy tới, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về rồi, nếu không về, bên thương hiệu sắp kiện chúng ta vì vi phạm hợp đồng rồi đấy, cô mau vào quay quảng cáo cho bên đó với tôi đi”.

Giờ Dương Thanh mới biết Hạ Hà không rảnh, thì ra cô ta đang quay quảng cáo mà lại chạy đi ăn cơm với anh.

Hạ Hà nhìn Dương Thanh với vẻ hơi lúng túng, mỉm cười rồi nói: “Cứ quyết định thế nhé, hẹn anh chín giờ sáng mail”

Dương Thanh gật đầu, mỉm cười: “Được!”

Xem như đã quyết định chuyện quảng bá, ngày mai sau khi Hạ Hà quay quảng cáo xong, bên Lạc Bân sẽ bắt đâu hành động, đầu tiên là đẩy thương hiệu Trú Nhan Sương ra thị trường, rồi chờ ba ngày nữa, để tài phiệt nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu, Dương Thanh giành được quán quân là có thể khiến thương hiệu Trú Nhan Sương này nổi tiếng trên toàn thế giới rồi.

Chuyện tài phiệt nước Dương khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu đã lan khắp thế giới, bây giờ có rất nhiều người đang chú ý đến Yến Đô.
 
Chương 3386


Chương 3386

Rất nhiều người nước ngoài đã tới Yến Đô, chờ trận chiến giữa hai bên.

Bây giờ, hầu hết khách sạn ở Yến Đô đã được đặt trước, thậm chí ngay cả khách sạn ở mấy thành phố lân cận cũng kín phòng.

Dương Thanh đang định rời đi, bồng thấy hình như bên Hạ Hà có cãi vã.

Người đại diện của Hạ Hà đang chắn trước cô ta.

Dương Thanh nhíu mày, anh đã nghe thấy có người đang măng Hạ Hà.

“Con ranh này, cô tưởng mình hơi nổi tiếng là có thể lên mặt với tập đoàn Thuận Thiên chúng tôi chắc? Cô có biết đằng sau tập đoàn Thuận Thiên là gia tộc Yoshida – một trong ba tài phiệt lớn nước Dương không hả?”

Một người phụ nữ trung niên chỉ vào mặt Hạ Hà, chửi ầm lên, thái độ vô cùng hống hách. Bà ta tức giận nói: “Quỳ xuống xin lỗi ngay, bằng không đừng trách tôi không khách sáo với cô đấy!”

Người đại diện của Hạ Hà vẫn đang thuyết phục: “Sếp Phó, rất xin lỗi, Hạ Hà có việc gấp nên mới vội vã rời đi”.

Sếp Phó cười lạnh: “Nghệ sĩ như cô ta có việc gấp gì chứ? Chẳng lẽ vội đi ngủ với đàn ông để lấy tiền à?”

“Bà im miệng lại!”

Hạ Hà vô cùng tức giận, mắt đỏ hoe: “Tôi vốn không định quảng bá cho tập đoàn Thuận Thiên các người, các người uy hiếp chị Hồng nên tôi mới phải nhận quảng bá”.

“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên là doanh nghiệp mà tài phiệt nước Dương năm cổ phần, tôi ghét người nước Dương nhất, nếu các người không dùng thủ đoạn hèn hạ, có chết tôi cũng không quảng bá cho doanh nghiệp của người nước Dương đâu”.

Cô ta nói rồi nhìn về phía người đại diện: “Chị Hồng, chúng ta không nhận quảng bá nữa, trong khoảng thời gian này, chị đi với em đi, bạn em rất lợi hại, không sợ người của tài phiệt nước Dương”.

Nếu là trước kia, chắc chắn Hạ Hà sẽ thỏa hiệp, nhưng hồi nãy ở khách sạn Bắc Viên Hương, sau khi chứng kiến sự lợi hại của Dương Thanh, cô ta không sợ hãi nữa.

Hồi nãy, ba tài phiệt lớn nước Dương phải đưa cho Dương Thanh 12 tỷ thì mới đón được thanh niên của tài phiệt nước Dương di.

Chị Hồng cuống cả lên, vội nói: “Hạ Hà, em đừng nói gì nữa, cứ để chị xử lý chuyện này đỉ”.

Gô ta nói rồi nhìn về phía sếp Phó: “Sếp Phó, bà rộng lượng, đừng so đo với chúng tôi làm gì, lần này chúng tôi sai, chúng tôi sẽ giảm cho bà 50% trong lần quảng bá này, bà thấy được chứ?”

EGLitie Sếp Phó đẩy chị Hồng ra, đi về phía Hạ Hà.

“Con ranh này, dám sỉ nhục tài phiệt nước Dương vĩ đại, để xem tôi có vả nát miệng cô không!”

Sếp Phó nói rồi giơ tay, tát mạnh vào mặt Hạ Hà.

“Bốp!”

Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, sếp Phó còn chưa chạm vào mặt Hạ Hà, Hạ Hà đã tát cho bà ta một phát.

Tiếng bạt tai vô cùng rõ, nửa mặt bên trái của sếp Phó lập tức đỏ lên.

Dương Thanh đang định nhúng tay đứng trong đám người, mỉm cười nhìn Hạ Hà.

Nếu Hạ Hà quá dịu dàng yếu đuối thì rất dễ bị người ta ức hiếp.

Nếu là phụ nữ bình thường thì đã dựa vào thân phận của anh để vươn lên trong ngành giải trí từ lâu rồi, nhưng Hạ Hà chưa bao giờ vận dụng quan hệ với Dương Thanh.
 
Chương 3387


Chương 3387

Cái tát vào mặt sếp Phó của Hạ Hà khiến mọi người sững sờ, Hạ Hà tức giận nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nhận quảng cáo nào có liên quan đến nước Dương nữa!”

Sếp Phó nhìn Hạ Hà với vẻ không dám tin, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Con oät này, mày dám đánh tao?”

“Vệ sĩ, bắt.nó lại cho tôi!”

Bà ta vừa dứt lời, hai vệ sĩ lập tức bước đến, tóm lấy tay Hạ Hà.

Hạ Hà không hề sợ hãi, nhìn chằm chăm vào sếp Phó, nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù bà đánh chết tôi thì tôi cũng không cúi đầu trước chó nước Dương đâu!”

Chị Hồng thấy thế thì cuống cả lên, vội cầu khẩn: “Sếp Phó, xin bà rộng lượng, đừng chấp nhặt với Hạ Hà, tôi xin cam đoan với bà, sau khi quay về, chắc chắn tôi sẽ dạy dỗ cô ấy tử tế”.

“Cút đi!”

Sếp Phó tát chị Hồng rồi bước đến trước mặt Hạ Hà, giận dữ nói: “Dám tát Phó Thanh Mai tao à, tao sẽ cho mày nát mặt!”

Bà ta nói rồi lấy một con dao nhỏ ra.

Phó Thanh Mai tức giận đến cực điểm, bà ta là giám đốc của tập đoàn Thuận Thiên, lại bị một ngôi sao nữ sỉ nhục, bà ta không thể chịu đựng được.

Thấy bà ta lấy dao ra, chị Hồng lập tức cuống phát khóc, vội gọi nhân viên của đoàn làm phim: “Các anh mau giúp Hạ Hà với!”

Nhưng có Phó Thanh Mai ở đây, không ai dám tới giúp cả.

Hạ Hà bị hai vệ sĩ giữ tay nhưng không hề e ngại, cô ta nhìn chăm chằm vào Phó Thanh Mai băng đôi mắt đỏ hoe: “Chắc chăn bà sẽ hối hận!”

Phó Thanh Mai tức giận nói: “Con ranh này, đến lúc này rồi mà mày vẫn dám mạnh mồm ư, chờ tao rạch mặt mày xong, tao cũng muốn xem xem mày có thể tiếp tục tồn tại trong ngành giải trí không đấy?”

Bà ta nói rồi cầm dao, rạch về phía mặt Hạ Hà.

“Đừng mài”

Chị Hồng hô lớn, nhưng cô ta đang bị người của Phó Thanh Mai ngăn cản, không thể tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao găm trong tay Phó Thanh Mai đến gần mặt Hạ Hà.

“Phập!”

Ánh sáng kim loại sáng loáng bỗng lóe lên, ngay sau đó, bàn tay đang cầm dao của Phó Thanh Mai bị chặt đứt từ cổ tay, rơi xuống đất.

Máu tươi vẩy ra, nhuộm đỏ quần áo Phó Thanh Mai.

Những chuyện này đều diễn ra trong chớp nhoáng, mọi người chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã thấy tay phải của Phó Thanh Mai rơi xuống đất rồi, ai cũng mở to mắt, vô cùng sợ hãi.

“Á Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đoàn làm phim.

Nhưng Phó Thanh Mai cũng chỉ kêu một tiếng rồi im bặt, vì bà ta đã đau đến mức hôn mê.

“Á “

Mọi người đều kinh hãi, rất nhiều cô gái nhát gan hét lên chói tai.

Hạ Hà cũng sững sờ, khi thấy Dương Thanh đi về phía này, cô ta lập tức hiểu ngay.

Trừ Dương Thanh ra, còn ai cứu được cô ta chứ?
 
Chương 3388


Chương 3388

Lúc này, Dương Thanh đang cầm một con dao găm lóe lên ánh sáng bạc, ở mũi dao có máu tươi không ngừng chảy xuống.

Rõ ràng ánh sáng kim loại lóe lên hồi nãy đến từ dao găm trong tay Dương Thanh, nhưng không ai biết dao đã quay về tay anh bằng cách nào.

Hai vệ sĩ đang giữ tay Hạ Hà như gặp kẻ địch mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.

Họ đều là cao thủ, nhưng hồi nấy, họ cũng không rõ Dương Thanh đã chém tay phải của Phó Thanh Mai từ khoảng cách mấy chục mét kiểu gì.

Nếu họ không biết trên đời này có rất nhiều cao thủ với thực lực vô cùng đáng sợ, có thể giết người từ xa, thậm chí họ sẽ nghĩ tay Phó Thanh Mai tự dưng rơi xuống đất.

“Cô không sao chứ? “

Dương Thanh lo lắng nhìn về phía Hạ Hà.

Trong mắt Hạ Hà có vẻ sợ hãi, người hơi run, tuy cô ta biết Dương Thanh chém tay Phó Thanh Mai để cứu mình, nhưng cảnh tượng máu me kia vẫn khiến cô ta sợ hãi.

Hạ Hà nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu: “Tôi không sao!”

Dương Thanh lại nhìn hai vệ sĩ bên cạnh Hạ Hà, khí thế mạnh mẽ lập tức bùng nổ từ người anh, lập tức bao phủ hai vệ sĩ.

Hai vệ sĩ chỉ cảm thấy vai mình như bị một ngọn núi lớn đè lên, khí thế mạnh mẽ ấy khiến họ không sao kiểm soát nổi nỗi sợ, họ có cảm giác, một suy nghĩ của Dương Thanh cũng có thể dễ dàng giết họ.

“Các người là người của tập đoàn Thuận Thiên à?”

Dương Thanh bồng nhìn về phía một tên vệ sĩ, hỏi.

Người kia vội gật đầu: “Chúng tôi chỉ là vệ sĩ do tập đoàn Thuận Thiên thuê mà thôi, chúng tôi cũng không có ác ý với cô Hạ”.

Hai người nói rồi vội buông tay Hạ Hà ra.

Dương Thanh nói: “Liên lạc với người của gia tộc Yoshida, cứ bảo tôi là Dương Thanh, họ có mười phút để chuyển 3 tỷ vào tài khoản của tập đoàn Nhạn Thanh, nếu sau mười phút mà vẫn chưa có tiền, tôi sẽ đích thân đi tìm người của gia tộc Yoshida để lấy”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, những nhân viên đoàn làm phim xung quanh đều có vẻ kinh ngạc.

 

Có người dám đòi tiền tài phiệt Yoshida, còn là 3 tỷ ư?

Hai vệ sĩ của tập đoàn Thuận Thiên đều trợn tròn mắt, mẹ nó, đây là đe dọa à? Nhưng họ cũng không dám từ chối.

Hai người vội lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc.

Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhé!”

Hạ Hà đến để quay quảng cáo cho tập đoàn Thuận Thiên, đương nhiên bây giờ không cần ở đây nữa.

Trước ánh nhìn chăm chú của nhân viên đoàn làm phim, Dương Thanh dẫn Hạ Hà đi.

Lúc này, trong một biệt thự tư nhân xa hoa.

Yoshida Muyi đã biết chuyện xảy ra bên đoàn làm phim của Hạ Hà, nét mặt cũng méo mó.

“Lại là Dương Thanh!”

Yoshida Muyi nghiến răng.
 
Chương 3389


Chương 3389

Một tiếng trước, con trai ông ta – Yoshida Taro vừa bị Dương Thanh giết ở khách sạn Bắc Viên Hương, kết quả ông ta vừa quay về chỗ ở không lâu, lại nhận được tin Phó Thanh Mai đã bị Dương Thanh chém đứt tay rồi.

Không những thế, Dương Thanh còn bảo gia tộc Yoshida chuyển 3 tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh, rõ ràng cũng như khi ở Bắc Viên Hương, mỗi người 1 tỷ, 3 người bên đoàn làm phim kia vừa đúng 3 tỷ.

Nhưng ông ta vẫn cứ phải chuyển tiền, vì bây giờ những quý tộc tài phiệt như họ không thể làm gì được Dương Thanh.

Yoshida Muyi cắn răng: “Cứ để mày vênh váo.

mấy ngày, sau khi cao thủ của thế gia võ thuật đẳng sau tài phiệt đến đây, tao sẽ bắt mày trả cả gốc lẫn lãi!”

Phía bên kia, Dương Thanh lái xe đưa Hạ Hà rời khỏi đoàn làm phim.

Trên đường về nhà, Hạ Hà không nói năng gì, sắc mặt hơi tái, rõ ràng vấn chưa hoàn hồn từ chuyện xảy ra ở đoàn làm phim.

Xe chạy rất nhanh, hai mươi phút sau thì dừng trước một khu biệt thự cao cấp ở Yến Đô.

Lúc này Dương Thanh mới nhìn về phía Hạ Hà, nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, tôi biết cô rất phản cảm, cũng rất sợ hãi trước thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của tôi, nhưng tôi phải nói cho cô biết, đấy chỉ là một phần thôi, đã có rất nhiều cao thủ chết trong tay tôi rồi”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hạ Hà run rẩy, sác mặt càng tái hơn.

Dương Thanh nói tiếp: “Thế giới này vô cùng tàn khốc, nhất là giới võ thuật lại càng khốc liệt hơn, ngày nào cũng có rất nhiều cao thủ bỏ mạng, có lẽ một ngày, tôi cũng sẽ…”

Dương Thanh chưa nói dứt câu, Hạ Hà đã vội nói: “Không có ngày đó!”

Mắt Hạ Hà hơi ướt, cô ta mím môi, nhìn chằm chăm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi mới nói: “Anh nói những câu này chỉ để cho tôi biết, anh và tôi không cùng một thế giới, để tôi đừng ôm bất cứ hy vọng gì với anh, đúng không?”

Nhìn Hạ Hà đang kích động, Dương Thanh lập tức im lặng.

Anh nói với Hạ Hà như thế để đề phòng Hạ Hà lún quá sâu, anh không phải kẻ ngu trong chuyện tình cảm, đã biết tấm lòng của Hạ Hà với mình từ lâu rồi.

Nhưng trừ Tần Thanh Tâm ra, trong lòng anh không thể chứa bất cứ người phụ nữ nào khác.

Hạ Hà nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi hiểu ý anh, cũng biết chúng ta không cùng một thế giới, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bám lấy anh, sau khi quảng bá cho công ty của anh xong, chúng ta đừng gặp lại nữa”.

Cô ta nói rồi mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.

Dương Thanh chỉ muốn tự vả mình một phát, rõ ràng Hạ Hà không định tỏ tình với anh, kết quả anh lại nói những lời tổn thương Hạ Hà.

Anh đứng trước cửa biệt thự Hạ Hà một lúc lâu, cuối cùng thở dài, quay người rời đi.

Trong tình huống này, nếu anh tìm Hạ Hà xin lỗi thì có lẽ sẽ phản tác dụng, cứ để cô ta bình tĩnh một chút, ngày mai Hạ Hà quay quảng cáo cho Trú Nhan Sương thì xin lỗi sau.

Hạ Hà vẫn chờ Dương Thanh xin lỗi trong biệt thự, cô ta thầm nghĩ, chỉ cần bây giờ Dương Thanh vào xin lỗi, cô ta sẽ tha thứ cho Dương Thanh, nhưng cô ta chờ mười phút mà vẫn không thấy Dương Thanh đâu, lại thấy Dương Thanh lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe đi xa dần, nước mắt Hạ Hà rơi không kiểm soát, cô ta ôm gối, không ngừng đập nó như đang trút giận, vừa đập vừa nói: “Dương Thanh thối! Dương Thanh thối! Tôi nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị, lái xe bị trục trặc giữa đường”.

Cô ta nói rồi bỗng hơi lo, nói tiếp: “Xe trục trặc giữa đường thì nguy hiểm qua, nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị là được rồi!”
 
Chương 3390


Chương 3390

Sau khi rời khỏi nơi ở của Hạ Hà, Dương Thanh về dinh thự Vân Phong.

Cuộc chiến với người của tài phiệt nước Dương sắp tới, trước lúc đó, anh phải nghĩ cách dát vàng cho nhãn hiệu Trú Nhan Sương.

“Sao Mã Siêu vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Dương Thanh vừa về dinh thự Vân Phong đã đi thăm Mã Siêu ngay, kết quả vẫn như mấy ngày trước, các dấu hiệu sinh tồn đều đã khôi phục bình thường, nhưng anh ta vẫn chưa thể tỉnh lại.

Chuyện này khiến Dương Thanh hơi sốt ruột.

Dù sao Mã Siêu cũng đã hôn mê nửa năm, anh vô cùng lo lăng.

Phùng Tiểu Uyển nói: “Anh Thanh, anh cứ yên †âm, chắc chăn anh Siêu sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày tới”.

“Thế thì tốt rồi!”

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh cũng yên tâm hơn.

Hoài Lam bước tới, nghiêm nghị nói: “Anh ấy có huyết mạch Bách Lý của gia tộc Cổ Võ, trong người lại có Thị Huyết Châu – chí bảo của gia tộc Bách Lý, theo truyền thuyết, Thị Huyết Châu có thể thôn tính ý thức, cho dù bây giờ có Dạ Hoa Châu có thể bồi dưỡng ý thức, với năng lượng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm là cùng”.

“Hay nói cách khác, cho dù bây giờ anh ấy tỉnh lại thì cũng chỉ chịu được nửa năm thôi, sau khi năng lượng của Dạ Hoa Châu hết, sẽ không còn thứ gì áp đảo được Thị Huyết Châu nữa, đến khi đó, tình cảnh của anh ấy sẽ càng nguy hiểm hơn”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Ngải Lâm cuống cả lên, vội hỏi: “Cô nói thật à?”

Hoài Lam gật đầu: “Tôi từng đọc ghi chép về Thị Huyết Châu trong một cuốn sách cổ, năng lượng trong Thị Huyết Châu vô cùng mạnh mẽ, có thể giúp thực lực của người luyện võ tăng vọt, đến giờ vẫn chưa có bảo bối nào áp đảo được Thị Huyết Châu”.

“Theo ghi chép trong sách cổ, trên đời chỉ có một thứ có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người mang huyết mạch Bách Lý, chỉ khi lấy Thị Huyết Châu ra thì mới giải quyết được phiền phức này”.

Ngải Lâm vội hỏi: “Thứ gì thế?”

Hoài Lam nói: “Chí bảo của Đế Thôn, Đế Trượng!”

Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam với vẻ hơi kinh ngạc, không ngờ Hoài Lam cũng biết Đế Trượng.

Lúc trước, sau khi Mã Siêu hôn mê vì Thị Huyết Châu chui vào người, có một người thần bí mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ kim loại sáng loáng đã xuất hiện, đồng thời phong ấn Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.

Khi ấy người thần bí kia đã nói với Dương Thanh, chỉ Đế Trượng mới có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu, phải lấy Thị Huyết Châu ra thì Mã Siêu mới có thể sống sót.

Nhưng Đế Trượng là chí bảo Đế Thôn, tuy Dương Thanh đã trở thành Vương của Yến Đô, đúng ra anh đã là người thừa kế Đế Thôn, nhưng Đế Thiên – cao thủ Đế Thôn từng xuất hiện lại nói cho anh biết, ít nhất phải đạt đến Thiên Cảnh thì mới vào Đế Thôn được.

Chỉ khi Dương Thanh tiến vào Đế Thôn, đồng thời đạt được Đế Trượng thì mới có thể cứu Mã Siêu.

Nhưng bây giờ, anh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cách Thiên Cảnh rất nhiều.

Hoài Lam lại nói, Dạ Hoa Châu chỉ áp đảo được Thị Huyết Châu nửa năm là cùng thôi.
 
Chương 3391


Chương 3391

Nếu trong vòng nửa năm, anh không lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm thật mất.

“Đế Trượng là gì thế? Chúng ta phải làm gì thì mới có Đế Trượng?”

Ngải Lâm sững sờ một lát rồi căng thẳng nhìn Hoài Lam.

Hoài Lam nhìn Dương Thanh, rõ ràng cô ta đã biết Dương Thanh là người thừa kế Đế Thôn.

Dương Thanh nói: “Đế Trượng là chí bảo Đế Thôn, bây giờ em cũng không biết Đế Thôn ở đâu, một tiền bối của Đế Thôn từng xuất hiện rồi nói với em, trừ khi ngày nào đó, em bước vào Thiên Cảnh thì mới có tư cách tiến vào Đế Thôn”.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, mọi người đều sững sờ.

Chỉ khi Dương Thanh bước vào Thiên Cảnh thì mới có tư cách tiến vào Đế Thôn ư?

Dương Thanh siết chặt nắm tay, nhìn về phía Ngải Lâm, nghiêm nghị nói: “Chị Lâm, chị cứ yên †âm, em sẽ cố gắng bước vào Thiên Cảnh trong vòng nửa năm”.

“Em là người thừa kế Đế Thôn, chỉ cần tiến vào Đế Thôn, chắc chăn em sẽ có cách đạt được Đế Trượng, đến lúc đó sẽ giải quyết được Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu”.

Tuy Ngải Lâm không phải cao thủ trong giới võ thuật, nhưng cũng biết cao thủ Thiên Cảnh mạnh đến mức nào, bây giờ Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, muốn bước vào Thiên Cảnh trong vòng nửa năm, khó như lên trời.

Nhưng cô ấy cũng hiểu, bây giờ chỉ có Dương Thanh mới có hy vọng cứu Mã Siêu.

“Dương Thanh, cảm ơn cậu!”

Ngải Lâm nhìn về phía Dương Thanh với đôi mắt đỏ hoe một lúc lâu rồi mới nói.

“Anh Thanh!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.

Vào lúc này, mọi người đều nhìn về phía có tiếng nói.

Dương Thanh cũng nhìn sang, chỉ thấy Mã Siêu vẫn năm trên giường bệnh bỗng mở mắt, đang nhìn về phía Dương Thanh.

Tiếng gọi “anh Thanh” của Mã Siêu lập tức khiến mọi người chú ý, Dương Thanh bỗng quay lại, nhìn về phía Mã Siêu đã ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Chỉ thấy anh ta nhìn quanh, cuối cùng nhìn Ngải Lâm, trong mắt tràn ngập tình cảm, anh ta chậm rãi nói: “Vợ, nửa năm qua, em vất vả rồi!”

Nghe thấy thế, Ngải Lâm không kiểm soát nổi †âm trạng nữa, nước mắt lập tức rơi như mưa, cô ấy nhào vào lòng Mã Siêu rồi gào khóc.

Thấy cảnh tượng này, những người khác trong phòng đều có vẻ vui mừng.

Mã Siêu đã hôn mê nửa năm, rốt cuộc cũng tỉnh, mọi người đã đợi ngày này lâu quá rồi.

Đương nhiên Dương Thanh cũng vô cùng mừng rỡ, rốt cuộc người anh em đã vào sinh ra tử với mình cũng tỉnh lại, hai người có thể sát cánh chiến đấu bên nhau lần nữa.

Nhưng nghĩ đến lời Hoài Lam vừa nói, trong lòng anh lại tràn ngập sự lo lãng.

Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng chí bảo Thị Huyết Châu của gia tộc Bách Lý vấn ở trong người anh †a, đó là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu anh không giành được viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ tay đồ đệ của Dược Vương, có lẽ Mã Siêu vấn chưa thể tỉnh lại.

Với tác dụng của Dạ Hoa Châu, chỉ kiên trì được nửa năm nữa là cùng, trong nửa năm này, nếu Dương Thanh không lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa.

Bây giờ, hình như chỉ Đế Trượng mới có thể lấy Thị Huyết Châu ra khỏi người Mã Siêu.
 
Chương 3392


Chương 3392

Vợ chồng Mã Siêu và Ngải Lâm ôm nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.

“Anh nhìn này, đây là con chúng ta, tên Mã Tĩnh An đấy!”

Ngải Lâm vội bế bé Tĩnh An đến, kích động nói.

Khi thấy bé Tĩnh An, Mã Siêu run rẩy vươn tay ra, sợ mình sẽ tổn thương thăng bé. Anh ta muốn đón lấy bé Tĩnh An từ tay Ngải Lâm nhưng lại không dám.

Bé Tĩnh An cũng đang nhìn Mã Siêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức ngây thơ, vẫn đang quơ tay chân trong lòng Ngải Lâm.

“BốI”

Bé Tĩnh An bỗng gọi.

Nghe thấy thế, Mã Siêu không kiềm chế nổi nữa, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát, dịu dàng đón lấy thăng bé từ tay Ngải Lâm.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều có vẻ cảm động, Phùng Tiểu Uyển, Phùng Giai Di và Hoài Lam đều lau nước mắt.

Anh em nhà họ Tống mỉm cười, nhìn cảnh ba người đoàn tụ với nhau.

Dương Thanh cũng cười, anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Mã Siêu vào lúc này, cũng như anh hồi trước, sau khi rời đi năm năm, lúc anh quay về mới biết mình đã có con gái, tâm trạng áy náy đó từng khiến anh không thể tha thứ cho chính mình.

Mã Siêu hôn mê nửa năm rồi mới tỉnh, anh ta không biết nửa năm qua, Ngải Lâm đã găng gượng ra sao.

“Vợ, xin lỗi eml”

Mã Siêu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Ngải Lâm, nói với đôi mắt đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, Mã Siêu và Ngải Lâm mới dần bình tĩnh lại.

Mã Siêu dụi đôi mắt hơi đỏ, nhìn quanh, cười nói: “Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi!”

Dương Thanh mỉm cười đi tới, dang tay ra ôm Mã Siêu, nói: “Người anh em, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi!”

Mã Siêu cũng ôm chặt Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em đã khôi phục ý thức mấy ngày nay, Ngải Lâm đã kể hết chuyện xảy ra trong nửa năm qua cho em biết rồi, em biết hết. Anh Thanh, cảm ơn anhI”

Từ khi Dạ Hoa Châu được đeo lên người Mã Siêu, anh ta đã có ý thức, có thể nghe hết những chuyện xảy ra bên ngoài và lời mọi người nói rồi, nhưng vấn chưa thể tỉnh lại.

Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng vì hôn mê tận nửa năm nên lúc xuống giường cũng đi không vững, lảo đà lảo đảo, nếu muốn hồi phục hẳn, có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian.

Nhưng cũng không vội, có Phùng Tiểu Uyển ở đây, vấn đề nhỏ ấy sẽ được khắc phục nhanh chóng.

Dương Thanh xem thử cảnh giới của Mã Siêu, giống anh em nhà họ Tống, đều là Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ.

Đương nhiên, cảnh giới này có liên quan rất nhiều đến Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.

Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng bị Thị Huyết Châu kích hoạt máu tổ Bách Lý trong người nên mới phát huy hết tiềm lực.

Tuy bây giờ anh ta mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng trong số những người cùng tuổi, trừ Dương Thanh ra, thiên phú của anh ta đã hết sức nghịch thiên rồi.
 
Chương 3393


Chương 3393

Ngày hôm sau, sáng sớm, Dương Thanh lái xe đi đón Hạ Hà.

Khi anh gặp Hạ Hà, mắt Hạ Hà vần hơi sưng, quầng thâm cũng đậm, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon giấc.

“Hạ Hà, chào buổi sáng! Chäc cô chưa ăn sáng nhỉ? Để tôi đưa cô đi”.

Dương Thanh nhìn Hạ Hà, cười nói.

Hạ Hà thản nhiên nói: “Không cần, đưa tôi đến chỗ đoàn làm phim mà tôi sẽ quay đi”.

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Hà, Dương Thanh cười khổ, lập tức nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, hôm qua tôi không đúng, nói sai rồi, cô rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này được không?”

Hạ Hà có ân tình rất lớn với Tiêu Tiêu, Dương Thanh vẫn luôn khắc ghi ân tình này, tuy anh đã giúp Hạ Hà rất nhiều, nhưng trong lòng anh, Hạ Hà là ân nhân của Tiêu Tiêu, đáng để anh tốt với cô ta cả đời.

Trong lòng anh, Hạ Hà là một người bạn vô cùng quan trọng, anh không muốn mất người bạn này.

Nhìn dáng vẻ chân thành của Dương Thanh, Hạ Hà bỗng thấy mềm lòng, đêm qua cô ta ngủ không ngon, đã quyết tâm sau khi quay quảng cáo giúp tập đoàn Nhạn Thanh hôm nay xong, cô †a sẽ không dính dáng gì đến Dương Thanh nữa.

Hơn nữa cô ta còn quyết định, từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ coi Dương Thanh như người xa lạ.

Nhưng bây giờ, sau khi gặp Dương Thanh, cô †a lại mềm lòng, không sao quyết tâm nổi.

Hạ Hà bồng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi bỗng thấy hơi đói, đưa tôi đi ăn sáng đi!”

Tuy Hạ Hà không nói sẽ tha thứ cho Dương Thanh, nhưng câu nói này đã cho thấy thái độ của cô ta rồi. Dương Thanh lập tức mừng rỡ, vội cười nói: “Được được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi ăn sáng ngay!”

Xe nhanh chóng dừng trước một quán ăn sáng trông rất bình thường, quán không lớn nhưng bên trong đã kín người.

Dương Thanh cười nói: “Đồ ăn sáng của quán này rất ngon, tuy quán hơi nhỏ nhưng hương vị rất tuyệt, rất giống đồ ăn ở nhà, sau khi cô nếm thử, chắc chắn sẽ thích thôi”.

“Hôm nay chúng ta đến muộn đấy, chứ nếu tới sớm hơn nửa tiếng, có lẽ còn phải xếp hàng một lúc lâu”.

Trong lúc họ nói chuyện, vừa hay có người ăn sáng xong, Dương Thanh vội kéo Hạ Hà “cướp”

một cái bàn.

Dương Thạnh đưa thực đơn trên bàn cho Hạ Hà, cười nói: “Cô xem xem, đây là thực đơn bữa sáng, cô muốn ăn gì để tôi đi gọi”.

Hạ Hà cũng đi lên từ cái nghèo, không hề chê hoàn cảnh ở đây, cô ta gọi hai cái bánh bao và một cốc trà sữa.

Dương Thanh nhanh chóng bưng bữa sáng tới, đặt cốc trà sữa lớn trước mặt Hạ Hà, cười nói: “Trà sữa ở đây được pha từ hồng trà và sữa bò, không hề có phụ gia, có thể thêm đường hoặc muối”.

Hạ Hà bưng trà sữa lên, nhấp một ngụm rồi khen: “Đúng là rất ngon, dễ uống lắm”.

Cô ta nói rồi căn một miếng bánh bao, vừa cắn xong, nước thịt từ bánh bao lập tức ứa ra khắp khoang miệng.

Hạ Hà lập tức thèm ăn hơn hẳn, nhanh chóng giải quyết xong hai cái bánh bao mà vẫn chưa thỏa mãn lãm: “Hình như tôi có thể ăn thêm hai cái nữa, nhưng không được, tôi phải bóp miệng lại thôi”.

Dương Thanh cười nói: “Muốn ăn thì cứ ăn đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của cô là được, để tôi mua cho cô hai cái bánh bao nữa”.

Anh nói rồi đứng lên.
 
Chương 3394


Chương 3394

Nhưng anh vừa đứng dậy, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng ập đến, anh lập tức biến sắc, vội chăn trước Hạ Hà, giơ tay đỡ.

“Rầm!”

Đối phương đá mạnh vào đôi tay đang chắn trước ngực của Dương Thanh.

Cú đá này khiến Dương Thanh lùi về sau mấy bước, suýt xô ngã Hạ Hà, bởi vậy có thể thấy thực lực của đối phương mạnh đến đâu.

“Dương Thanh!”

Lúc này Hạ Hà mới hoàn hồn, hô lên kinh hãi.

Sắc mặt Dương Thanh vô cùng u ám, nhìn chăm chằm vào cao thủ vừa đánh lén mình.

Đối phương là một người trung niên vạm vỡ, có khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhìn cách ăn mặc, chắc đối phương là người nước Dương.

Trong mắt người đàn ông trung niên vạm vỡ có vẻ kinh ngạc, hình như không ngờ Dương | Thanh lại đỡ được chiêu này.

Phải biết rằng hồi nãy ông ta đã dùng hết sức, nhưng chỉ khiến Dương Thanh lùi về sau mấy bước mà thôi, nếu hai bên đánh thật thì chưa biết thắng thua thế nào.

“Không hổ là thanh niên dám khiêu khích tài phiệt nước Dương, đúng là không đơn giản, chắc cậu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong rồi nhỉ?”

Đối phương chợt nói.

Quả nhiên là người nước Dương, âm điệu nước Dương rất rõ.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Thì ra là người của tài phiệt, không ngờ lại đến nhanh như thế, không năm chắc về việc khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu hai ngày sau nên thăm dò tôi trước à?”

Theo sức mạnh ẩn chứa trong đòn vừa rồi của đối phương, chắc đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Nếu Dương Thanh muốn giết đối phương luôn thì dễ như bốn, nhưng bây giờ anh không thể bộc lộ thực lực thật của mình.

Tuy anh vừa bị đối phương đẩy lùi mấy bước, nhưng trên thực tế, anh không ngờ mình lại bị đánh lén ở đây nên đã đỡ đòn vừa rồi bằng cơ thể mình.

Đối phương nhìn chăm chäm vào Dương Thanh một lúc lâu rồi cười lạnh: “Cậu chưa đủ tư cách để tài phiệt nước Dương chúng tôi đến thăm dò đâu”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Thế à?”

Ngay sau khi dứt lời, anh lập tức xông thẳng tới chỗ đối phương.

“Hừi”

Đối phương hừ lạnh, không hề bất ngờ trước việc Dương Thanh chủ động lao về phía mình.

Khí thế trên người ông ta lập tức bùng nổ, ông ta giậm mạnh chân xuống đất, một tiếng động rất lớn vang lên, trên mặt đất xuất hiện vết chân lõm xuống.

Ngay sau đó, ông ta đã phóng tới chỗ Dương Thanh.

“Rầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Dương Thanh bị đối phương đấm trúng ngực, lập tức bay ra xa rồi hộc máu.

“Dương Thanh!”
 
Chương 3395


Chương 3395

Hạ Hà thấy cảnh này, cảm thấy trái tim mình như tan nát, cô ta hét lên.

Dương Thanh nặng nề rơi xuống đất, hơi thở hết sức uể oải.

Dưới sự giúp đỡ của Hạ Hà, anh lồm cồm bò dậy, tức giận nhìn đối phương, nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chản ông sẽ hối hận!”

“HừI”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh, nói: “Nhớ lấy tên tôi, tôi là Yoshida Yuu, trên sàn đấu hai ngày sau, tôi sẽ khiến giới võ thuật Chiêu Châu khiếp sợi”

Yoshida Yuu nói rồi quay người rời đi, cũng không ra tay với Dương Thanh nữa, theo ông ta thấy, Dương Thanh không có tư cách để ông ta đích thân ra tay.

Hạ Hà căng thẳng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dương Thanh, sắp khóc đến nơi, nghẹn ngào nói: “Dương Thanh, bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện nhé”.

Những người đến ăn sáng xung quanh đều không dám thở mạnh, căng thẳng nhìn Dương Thanh.

Đối với người bình thường như họ, cảnh Dương Thanh đánh Yoshida Yuu rồi bị đối phương hạ gục trong một đòn đúng là đã mắt.

“Chúng ta đi thôi!”

Dương Thanh kéo Hạ Hà rời khỏi quán ăn sáng.

Sau khi lên xe, Hạ Hà hết sức lo lắng, cô ta nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dương Thanh, rất xin lỗi, nếu tôi không đòi ăn sáng thì đã không xảy ra chuyện này”.

Nhìn vẻ mặt tự trách của Hạ Hà, Dương Thanh hơi cảm động, bỗng mỉm cười: “Cô nghĩ tôi yếu đến thế ư?”

Sau khi Dương Thanh nói xong, khí thế yếu ớt của anh bỗng biến mất, như biến thành người khác, tràn trề sức lực, nào giống bệnh nhân vừa bị thương nặng?

Hạ Hà nhất thời ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh cười nói: “Cô cứ yên tâm, nếu tôi dễ bị đánh bại như thế, tôi đã không cược lớn với người của tài phiệt rồi”.

Hạ Hà khó mà chấp nhận nổi, cô ta nói: “Anh vừa bị cao thủ nước Dương kia đánh bay, còn hộc máu cơ mà”.

Dương Thanh cười nói: “Mọi chuyện đều là giả vờ! Tôi đã đoán cao thủ của tài phiệt nước Dương sẽ đến thăm dò tôi, nên cũng nghĩ cách đối phó từ trước”.

“Nếu hồi nấy tôi đánh bại đối phương, họ sẽ †ìm cao thủ mạnh hơn tới, tôi vần chưa rõ bây giờ họ có mục đích gì”.

“Nếu họ gọi hết cao thủ hàng đầu nước Dương tới thì sẽ tạo thành tổn thất nặng nề cho cao thủ Chiêu Châu trong trận đấu hai ngày sau”.

“Để tránh xảy ra chuyện này, tôi chỉ có thể giả vờ không đánh lại, phải khiến họ khinh địch thì chúng ta mới có phần thắng lớn hơn trong buổi đấu võ hai ngày sau”.

Thông thường, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục.

Hơn nữa, Chiêu Châu cũng có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, thậm chí còn có cao thủ Thiên Cảnh nữa, nhưng tài phiệt nước Dương không dám trắng trợn cử cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đến Chiêu Châu khiêu khích.

Nếu làm vậy thật, có lẽ họ tới bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
 
Chương 3396


Chương 3396

Rõ ràng Yoshida Yuu vừa đến thăm dò Dương Thanh cũng là cao thủ hàng đầu mà tài phiệt nước Dương tìm đến, cho dù không phải, chắc chăn ông ta cũng có thứ hạng rất cao trong số cao thủ mà tài phiệt nước Dương cử tới.

Tuy Dương Thanh đã giải thích rõ nhưng Hạ Hà vẫn không yên tâm, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ lo lắng.

Dương Thanh cũng không thể giải thích nữa, dứt khoát thôi, lái xe đến tập đoàn Nhạn Thanh.

Hôm nay, Hạ Hà sẽ quay quảng cáo cho tập đoàn Nhạn Thanh ở ngay nơi này.

Lạc Bân đã nhận được tin tức từ trước, đang chờ sẵn ở tập đoàn Nhạn Thanh, khi thấy Hạ Hà xuất hiện, ông ta vô cùng vui mừng.

Cùng lúc đó, Yoshida Yuu đã về tới biệt thự mà gia tộc Yoshida mua ở Yến Đô.

“Đại nhân, có phải Dương Thanh rất mạnh không ạ?”

Trong biệt thự, Yoshida Dazuo vội bước đến, đứng trước mặt Yoshida Yuu, thái độ vô cùng cung kính, thận trọng hỏi.

Yoshida Yuu cười lạnh, nhìn Yoshida Dazuo, bất mãn nói: “Cậu ta vô cùng lợi hại, nhưng cũng không khoa trương như các người tả, nếu không vì cuộc đấu với người luyện võ của Chiêu Châu sắp tới, hồi nãy tôi đã giết Dương Thanh rồi”.

Nghe thấy thế, Yoshida Dazuo lập tức mừng rỡ, ông ta là người phụ trách của gia tộc Yoshida tại Chiêu Châu, nhưng lại gặp khó khăn ở chỗ Dương Thanh.

Bây giờ gia tộc Yoshida lại cử cao thủ đỉnh cao tới, rốt cuộc ông ta cũng được vênh váo rồi.

“Ngày mai, phó hội trưởng Yoshida Kakeru sẽ tới, ông sắp xếp nghỉ lễ đón tiếp đi”.

Yoshida Yuu chợt nói.

Nghe thấy thế, Yoshida Dazuo lập tức giật mình: “Phó hội trưởng Yoshida Kakeru sẽ đích thân đến ạ?”

Yoshida Kakeru là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật nước Dương, có thực lực rất mạnh.

Yoshida Yuu có vẻ kính trọng, ông ta trầm giọng nói: “Nghe nói phó hội trưởng đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, lần này ông ấy tới Chiêu Châu để trấn giữ cho tài phiệt, dù sao đây cũng là Chiêu Châu, không ai có thể cam đoan cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Chiêu Châu sẽ không xuất hiện hết”.

“Có phó hội trưởng trấn giữ, lần này chúng ta thăng chắc rồi!”

Hạ Hà nhìn mình trong gương với vẻ không dám tin, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

“Hiệu quả của Trú Nhan Sương mạnh quá rồi đấy?”

Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới nhìn sang Dương Thanh đang cười ha hả bên cạnh.

Mười phút trước, Dương Thanh đã cho cô ta một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, còn bảo cô ta chỉ bôi lên nửa mặt bên trái thôi, bây giờ nửa mặt bên trái của cô ta như vừa thay da, làn da thay đổi hẳn.

Vì đêm qua cô ta ngủ không ngon nên mắt hơi có quầng, nhưng sau khi bôi Trú Nhan Sương xong, quầng thâm mắt hoàn toàn biến mất.

Dương Thanh cười nói: “Cô nên bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải của cô trước đi, bằng không lát nữa không gặp được ai đấy”.

Hai bên má như đến từ hai khuôn mặt khác nhau, lúc này Hạ Hà mới hoàn hồn, vội bôi Trú Nhan Sương lên nửa mặt bên phải.

Thêm mười phút sau, hai bên mặt Hạ Hà mới đều màu.

Hạ Hà nhìn mình trong gương, vô cùng vui vẻ.
 
Chương 3397


Chương 3397

“Tôi đã tưởng tượng được ngày Trú Nhan Sương nổi tiếng toàn thế giới rồi đấy”.

Hạ Hà nhìn Dương Thanh, mỉm cười.

Dương Thanh cười nói: “Nếu không còn vấn đề gì, bây giờ chúng ta đi quay quảng cáo thôi!”

Bên tập đoàn Nhạn Thanh đã sắp xếp xong xuôi từ trước, biểu hiện của Hạ Hà cũng rất tốt, theo kế hoạch, họ sẽ phải quay quảng cáo hai tiếng, kết quả chỉ mất nửa tiếng là xong rồi.

Hạ Hà còn có việc ở đoàn làm phim, quay quảng cáo xong thì rời đi.

Tiếp đến, Dương Thanh không cần làm gì nữa, có Lạc Bân ở đây, chắc chăn hiệu quả tuyên truyền Trú Nhan Sương sẽ tốt vô cùng.

Xế chiều hôm đó, quảng cáo Trú Nhan Sương được đăng lên mạng.

Hạ Hà vốn đã nổi tiếng, sau khi được đăng lên, chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, quảng cáo Trú Nhan Sương đã leo lên top tìm kiếm của các trang web lớn.

Nhân cơ hội này, Lạc Bân cũng tổ chức một buổi họp báo cho Trú Nhan Sương, ông ta đích thân lên bục giải thích hiệu quả của Trú Nhan Sương, còn tặng cho các phóng viên có mặt một lọ nhỏ Trú Nhan Sương phiên bản giới hạn nữa.

Tối hôm đó, Trú Nhan Sương đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, các phóng viên vốn đang bất mãn vì chỉ lấy được một lọ Trú Nhan Sương nhỏ, cho rằng tập đoàn Nhạn Thanh quá keo kiệt.

Nhưng sau khi phỏng vấn, sử dụng Trú Nhan Sương, tự cảm nhận công dụng thần kỳ của Trú Nhan Sương, các phóng viên đang định bôi nhọ Trú Nhan Sương lập tức xóa bài, soạn lại tin khen ngợi.

Có sự tuyên truyền từ các phóng viên và sự quảng bá mạnh mẽ của tập đoàn Nhạn Thanh, Trú Nhan Sương lập tức hot.

Buổi tối, Lạc Bân gọi tới, kích động nói: “Chủ tịch, Trú Nhan Sương quá hot, thậm chí nhiều kênh tiêu thụ còn chưa có hàng mẫu mà đã chuyển tiền đặt cọc trước rồi”.

Trong khoảng thời gian này, Lạc Bân cũng phải chịu áp lực khổng lồ, bởi vì Dương Thanh không ở đây, tài phiệt Yoshida lại nhắm vào tập đoàn Nhạn Thanh, khiến thành tích của tập đoàn Nhạn Thanh giảm mạnh.

Bây giờ Trú Nhan Sương lại hot, lập tức khiến doanh thu của tập đoàn Nhạn Thanh tăng vọt, nên ông ta vô cùng kích động.

Dương Thanh cười nói: “Hot là được rồi, ông phải nắm bắt cơ hội này, cố gắng tăng số lượng sản xuất của Trú Nhan Sương nhé”.

“Vâng!”

Lạc Bân kích động nói.

Phùng Tiểu Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Thanh, cũng rất mừng.

Thấy Dương Thanh cúp máy, Hoài Lam cười nói: “Anh Thanh, lần này may mà có Tiểu Uyển, anh phải thưởng cho em ấy thật nhiều đấy!”

Dương Thanh cười ha hả, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Trú Nhan Sương do Tiểu Uyển nghiên cứu, chắc chăn phải thưởng lớn rồi, anh đã dặn Lạc Bân sẽ trích 20% lợi nhuận từ Trú Nhan Sương cho em.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển lập tức giật mình, vội lắc đầu: “Anh Thanh, em không cần gì hết, tuy em nghiên cứu ra Trú Nhan Sương, nhưng cũng dùng tiền của anh để mua rất nhiều dược liệu thì mới thành công được”.

Dương Thanh cười nói: “Đây là những gì mà em đáng được nhận, anh Thanh cho em thì em cứ lấy đi”.

Sau đó anh hỏi: “Mã Siêu thế nào rồi?”
 
Chương 3398


Chương 3398

Hoài Lam cười nói: “Anh cứ yên tâm, anh ấy ổn lắm, hồi chiều Tiểu Uyển đã châm cứu trị liệu chân cho anh ấy, bây giờ có thể tự đi lại rồi”.

Hồi sáng Mã Siêu vẫn cần người đỡ thì mới có thể chậm rãi bước đi, không ngờ nhanh như thế, anh ta đã có thể đi bộ mà không cần ai đỡ rồi.

Phùng Tiểu Uyển nói: “Theo tình hình này, cùng lắm nửa tháng nữa, chân anh ấy sẽ khôi phục bình thường”.

Trong lúc cô ta nói, gia đình ba người kia bước vào.

Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, Mã Siêu lảo đảo đi theo, cũng không cần đỡ.

“Chậm thôi, anh vội gì vậy?”

Mã Siêu đi hơi gấp, suýt ngã sấp mặt, Ngải Lâm vội nói.

“Ha ha ha ha…”

Tất cả mọi người đều mỉm cười.

Dương Thanh nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, mỉm cười, bỗng nhớ đến Tân Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.

Sau trận chiến giữa tài phiệt nước Dương và người luyện võ Chiêu Châu, anh cũng nên đi đón người nhà về.

Nhưng nghĩ đến việc bây giờ Tân Y đã trở thành thánh nữ Thánh Cung, anh lại thấy lo lắng.

Anh biết rõ, việc một người bình thường trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khó tới mức nào.

Tuy anh không rõ Tân Y đã gặp chuyện gì, nhưng có thể khẳng định Tân Y có kỳ ngộ rất lớn, bằng không, người bình thường như cô ta không thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chỉ trong một năm ngắn ngủi được.

Tốc độ tăng cảnh giới này nhanh hơn anh nhiều.

“Anh Thanh!”

Trong lúc Dương Thanh nhớ người nhà, Phùng Tiểu Uyển bước tới, ngồi cạnh Dương Thanh, lo lắng hỏi: “Anh Thanh, anh không sao chứ?”

Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Anh không sao, em yên tâm”.

Phùng Tiểu Uyển bỗng lấy một cái lọ sứ trắng ra, đưa cho Dương Thanh.

Dương Thanh hỏi: “Đây là đan dược gì thế?”

Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói: “Đây là Hoàn Linh Đan mà em vừa nghiên cứu, sau khi uống thì có thể khôi phục linh khí nhanh nhất, ngày kia là lúc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu, người nước Dương nham hiểm xảo quyệt, anh phải cẩn thận!”

Dương Thanh lập tức cảm thấy ấm áp, khế mỉm cười, gật đầu: “Em cứ yên tâm, anh Thanh của em rất lợi hại, đám rác rưởi nước Dương không thăng nổi đâu”.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh vừa ra phòng khách thì đã thấy Hoài Lam bước vào, còn cầm một bức thư mời.

“Thư mời của Võ Minh, mười hai giờ trưa nay, hội nghị Võ Minh sẽ được tổ chức ở nhà hàng Yến Đô, họ mời anh tham dự”.

Hoài Lam nói rồi đưa thư mời cho Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày: “Võ Minh á?”

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến thế lực này.
 
Chương 3399


Chương 3399

Dương Thanh nhìn thư mời do Võ Minh gửi tới, nhíu mày.

Anh nhìn về phía Hoài Lam: “Võ Minh có quan hệ gì với hiệp hội võ thuật?”

Hoài Lam lắc đầu: “Chắc không có quan hệ gì đâu, bây giờ hiệp hội võ thuật chỉ là một thế lực vô cùng nhỏ yếu, nghe nói hội trưởng của họ còn không bước nổi vào Siêu Phàm Cảnh”.

“Đây cũng là lần đầu tôi nghe nói đến Võ Minh, chắc nó tạm thời được lập ra để đối phó với cao thủ nước Dương”.

“Đương nhiên, có lẽ mục đích thực sự của đối phương là để lôi kéo cao thủ, tạo thêm một thế lực hàng đầu nữa”.

Dương Thanh gật đầu, nói: “Nếu nó được tạm thời thành lập thì đi tham dự cũng không sao”.

Thế gia võ thuật đăng sau tài phiệt nước Dương khiêu chiến tất cả người luyện võ Chiêu Châu, ai cũng có tư cách tham gia trận đấu võ này.

11h30 buổi trưa, Dương Thanh đang định đi thì anh em nhà họ Tống bước tới.

Tống Tả nói: “Cậu Thanh, để chúng tôi đi cùng với cậu đi!”

Dương Thanh lắc đầu: “Gần đây có rất nhiều cao thủ từ nơi khác đến Yến Đô, hai người cứ ở lại đây đi, nhỡ xảy ra chuyện gì, có hai người thì tôi cũng yên tâm hơn”.

Nghe thấy thế, hai anh em gật đầu.

Dương Thanh một mình lái xe đến nhà hàng Yến Đô.

11h55”, Dương Thanh đã tới nhà hàng Yến Đô.

Lúc này, ở cửa nhà hàng có rất nhiều xe sang đắt đỏ, bên ngoài còn có vô số người đứng xem nữa.

Dương Thanh vừa xuống xe thì lập tức bị mấy phóng viên bao vây.

“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Triều Dương, xin hỏi cậu nghĩ sao về việc tài phiệt nước Dương khiêu chiến người luyện võ Chiêu Châu ạ?”

“Cậu Thanh, xin chào! Tôi là phóng viên của truyền thông Tân Thế Kỷ, nghe nói cao thủ hàng đầu của tài phiệt nước Dương đã lần lượt tới Yến Đô, cậu là Vương của Yến Đô, có mấy phần chắc thắng?”

Dương Thanh cũng không ngờ mình lại nổi tiếng ở Yến Đô như thế, vừa xuống xe đã bị phóng viên của các công ty truyền thống lớn bao vây.

Dương Thanh nhìn quanh, nói: “Tôi chỉ có một câu, bạn tới thì có rượu, còn sói tới thì có súng săn chời”

Đám phóng viên còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thanh đã lướt qua họ, tiến vào nhà hàng Yến Đô.

“Cậu Thanh, xin chào! Cậu tới tham gia hội nghị Võ Minh ạ? Mời cậu đi bên này!”

Dương Thanh vừa bước vào, một người trung niên mặc vest vội bước đến, cung kính nói.

Anh đi theo người trung niên đến phòng tiệc ở tầng cao nhất của nhà hàng.

Lúc này, trong phòng tiệc rộng rãi đã có rất nhiều người, ai cũng có khí thế của cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Rất nhiều người đang trò chuyện, thấy Dương Thanh xuất hiện, họ lập tức nhìn sang.

“Là Vương của Yến Đô, Dương Thanh đấy!”

“Vương của Yến Đô còn trẻ như thế à?”

“Ông đừng xem thường cậu ta, nghe nói cậu †a đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh”.

“Sao có thể chứ? Cậu ta chưa đầy ba mươi tuổi mà? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh dưới ba mươi tuổi đâu”.
 
Chương 3400


Chương 3400

Đám người bàn tán ầm ï, sau khi biết thực lực của Dương Thanh, rất nhiều người có vẻ kinh ngạc.

Nhưng họ không biết, bây giờ Dương Thanh đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hàng thật giá thật, sau khi kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, anh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Dương Thanh không quan tâm đ ến đám người, anh nhìn quanh, chẳng có ai quen hết.

Một ông lão mặc trang phục đời Đường đang ngồi ở ghế chính, xung quanh có rất nhiều cao thủ.

Lúc này, một khí thế mạnh mẽ bỗng nhắm vào Dương Thanh.

Dương Thanh nhíu mày, nhanh chóng tìm ra người gây áp lực cho mình, chính là ông lão mặc trang phục đời Đường ngồi ở ghế chính.

“Hừi”

Dương Thanh hừ lạnh, cũng không quan tâm đ ến áp lực do đối phương tạo ra.

Từ khí thế của đối phương, Dương Thanh biết thực lực của đối phương cũng ngang anh, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong rồi.

Nhưng chút áp lực này không là gì với anh hết.

Thấy Dương Thanh không quan tâm đ ến áp lực do mình tạo ra, ông lão mặc trang phục đời Đường nhướng mày, bữa tiệc hôm nay là do lão ta tổ chức, lão ta lại có cảm giác không nhìn thấu Dương Thanh.

“Cậu là Dương Thanh – người tự xưng là Vương của Yến Đô à?”

Đúng lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh bên cạnh ông lão mặc trang phục đời Đường bồng nhìn về phía Dương Thanh.

Khi nhìn Dương Thanh, đối phương có vẻ bề trên, trong giọng nói còn tràn ngập vẻ chất vấn và khinh thường.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn đối phương: “Ông là ai?”

Đối phương ngạo nghề tự giới thiệu: “Tôi đến từ nhà họ Đinh thuộc năm gia tộc phía Bắc, tên Đỉnh Văn Trác!”

“Ông ta là Đinh Văn Trác của nhà họ Đinh phía Bắc à, ở phía Bắc, nhà họ Đinh và bốn gia tộc khác được xưng là năm gia tộc lớn phía Bắc, còn Đinh Văn Trác lại là cao thủ mạnh nhất nhà họ Đinh, cũng là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng ở phía Bắc”.

“Không ngờ nhà họ Đinh lại cử cả Đinh Văn Trác đến, xem ra định thể hiện trong trận chiến ngày mai rồi!”

“Nghe nói chủ gia tộc họ Đinh vô cùng coi trọng Đinh Văn Trác, đã tuyên bố có thể truyền vị trí chủ gia tộc cho ông ta bất cứ lúc nào”.

Sau khi Đinh Văn Trác tự giới thiệu xong, xung quanh lập tức xôn xao, rất nhiều người kính nể nhìn về phía Đinh Văn Trác.

Dương Thanh thản nhiên nhìn đối phương rồi nhìn quanh, sau đó bước thẳng tới cái bàn trống ở phía trước nhất dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ngồi vào ghế chính ở bàn này.

Thấy thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

“Dương Thanh, ai cho phép cậu ngồi đó?”

Thấy Dương Thanh ngồi vào ghế chính của cái bàn trống đó, Đinh Văn Trác biến sắc, nghiêm nghị quát: “Cậu phải chờ chọn ra minh chủ của Võ Minh, bề dưới như cậu không có tư cách ngồi vào ghế của minh chủ”.

Dương Thanh nhíu mày, anh không biết còn phải chọn minh chủ Võ Minh gì đó, càng không biết vị trí này dành cho minh chủ Võ Minh.
 
Chương 3401


Chương 3401

Nếu đối phương ăn nói tử tế, có lẽ anh sẽ không làm gì, nhưng từ khi anh bước vào phòng tiệc, Đinh Văn Trác cứ tỏ vẻ bề trên, nói chuyện cũng rất chối tai.

Ông lão mặc trang phục đời Đường ngồi cùng ông ta cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh, tuy lão ta không nói gì nhưng Dương Thanh đã cảm nhận được áp lực do đối phương phóng ra.

Những người khác cũng nhìn Dương Thanh, rất nhiều người đều có vẻ trêu ngươi, hơi chờ mong về chuyện sắp xảy ra.

Dương Thanh không quan tâm đ ến Đinh Văn Trác, ngồi ở ghế chính, rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống.

Anh không thèm để tâm đ ến ánh mắt của người ta.

Đinh Văn Trác thấy thế, càng tức giận hơn, bước thẳng đến chỗ Dương Thanh, vừa đi vừa giận dữ nói: “Tôi bảo cậu đứng dậy, cậu không “ nghe thấy à?”

Dương Thanh vấn ngồi yên tại vị trí của mình, chẳng thèm liếc nhìn Đinh Văn Trác lấy một cái, chỉ nhấc chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

Trong phòng tiệc, cao thủ khắp nơi đều kinh ngạc ra mặt, dường như không ngờ Dương Thanh lại dám ngó lơ Đinh Văn Trác, Đinh Văn Trác chính là người thừa kế của nhà họ Đinh, một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc.

Nghe nói, trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, sau lưng mỗi gia tộc đều có một gia tộc Cổ Võ giúp đỡ.

Nhà họ Đinh là một trong năm gia tộc lớn ở phía Bắc, dĩ nhiên sau lưng cũng có gia tộc Cổ Võ nào đó hỗ trợ.

Có thể nói, địa vị của năm gia tộc lớn của phía Bắc ở Chiêu Châu ngày nay có thể ngang với hai Hoàng tộc cổ xưa lớn nhất.

Cao thủ đứng đầu năm gia tộc lớn này có thể không băng cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc cổ xưa nhưng sau lưng năm gia tộc này còn có những gia tộc Cổ Võ, còn Hoàng tộc cổ xưa thì phải dựa vào chính mình.

Dương Thanh không biết điều này, nhưng dù biết, anh cũng chẳng để ý tới Đinh Văn Trác.

“Hỗn xược! Cậu ăn gan hùm mật gấu đấy à?

Dám ngó lơ tôi, cậu tưởng mình là Vương của Yến Đô thật ư?”

Đinh Văn Trác thấy thế liền giận dữ vô cùng, giơ tay đấm vào đầu Dương Thanh, thế võ hung ác tột cùng.

Cao thủ khắp nơi đang có mặt trong phòng tiệc thấy Đinh Văn Trác ra tay tấn công thì đều kinh ngạc hết sức.

Đinh Văn Trác dốc hết toàn lực tấn công, thế này là muốn lấy mạng Dương Thanh đây mài!

Bọn họ đều biết, cảnh giới võ thuật của Định Văn Trác đã bước vào Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ, còn thực lực của Dương Thanh thì mới tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi.

Đương nhiên, hiểu biết của bọn họ về thực lực của Dương Thanh còn dừng lại ở một năm trước, khi Dương Thanh mới trở thành Vương của Yến Đô.

“Chết đi!”

Đỉnh Văn Trác hét lớn một tiếng, nắm đấm hùng hổ giáng xuống đầu Dương Thanh.

“Pặc!”

Đúng lúc nắm đấm của Đinh Văn Trác gần rơi xuống đầu Dương Thanh, Dương Thanh bỗng giơ tay, dùng hai ngón tay kẹp chặt cổ tay ông ta.

Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Đám đông ngây mặt nhìn cảnh tượng lạ lùng kia, Dương Thanh chỉ vươn hai ngón tay, vậy mà có thể giữ chặt cổ tay Đinh Văn Trác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom