Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 4994


Chương 4994

Tới lúc đó, bọn họ có hối hận thì cũng đã muộn rồi!

Có điều, ÐĐẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không hỏi gì thêm nữa, với sự từng trải của bà ta, đương nhiên hiểu rõ điều gì mình nên hỏi, điều gì không nên.

“Cậu Tiêu, người bên phía âm phủ muốn nói chuyện với cậu”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đổi chủ đề.

Lần này mặc dù âm phủ vì báo thù nên mới khai chiến trực diện với người của Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng cũng giúp Tiêu Chính Văn được một việc lớn, nếu không thì trận chiến ngày hôm nay cũng sẽ không phát triển y như kế hoạch của Tiêu Chính Văn.

Nếu như không có âm phủ âm thầm loại bỏ áp chế thì chỉ dựa vào mấy người Hồng Ấn căn bản chẳng thể xông vào âm phủ, càng không tới được sông Huyết Dục!

“Cũng tốt, mọi người cũng nên ngồi lại nói chuyện rồi!”, Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói.

“Cậu Tiêu, bây giờ qua đó luôn sao? Cậu không chuẩn bị gì à?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu bất ngờ lên tiếng.

Dẫu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng có ân oán với hai người Sở Giang Vương và Tả Bạch Đào, cũng là một kẻ khó đối phó có tiếng bên trong âm phủ, lỡ như bọn họ nhân cơ hội này làm khó thì hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi!

Cho dù Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đứng trước mặt Sở Giang Vương thì căn bản cũng chẳng được nể mặt, dẫu sao đối phương cũng là một trong số thập điện Diêm Vương!

“Không cần phải chuẩn bị, chắc hản bọn họ cũng sẽ không gây sự gì đâu!”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói.

Đẩu Nguyên Thánh Mẫu do dự một lát rồi vân dẫn Tiêu Chính Văn tới điện Sâm La bên trong thành Uông Tử!

Điện Sâm La thật ra có khác biệt rất lớn so với điện Diêm Vương, nơi này thông thường chính là chỗ thập điện Diêm Vương đón tiếp khách quý!

Có thể lựa chọn nơi này để gặp mặt Tiêu Chính Văn, điều này đủ để nhìn ra mức độ coi trọng Tiêu Chính Văn của âm phủ bây giờ!

Xung quanh điện Sâm La được bố trí rất đông âm binh có thực lực cường hãn, cho dù là người yếu nhất trong số đó thì cũng có tu vi ở cảnh giới Đại Đế, xung quanh còn có vô số cao thủ ẩn nấp trong bóng tối quan sát động tĩnh bốn bề của điện Sâm La. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nếu đổi lại là người khác, chỉ riêng cảm giác áp chế khủng bố này đã khiến cho họ sợ tới độ đổ mồ hôi lạnh rồi!

Bên trong điện Sâm La, nơi nào cũng có thể nhìn thấy những võ sĩ đầu lâu thân xác đã thối rữa toàn bộ, cho dù bên trong đại điện đã đốt đàn hương, thế nhưng mùi xác thịt thối rữa vẫn xộc thẳng lên mũi.

Ngay cả Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng không chịu được mà bịt mũi.

“Hai vị, xin thứ lỗi cho bản vương không ra tận nơi tiếp đón!”

Nói đoạn, thân hình của Sở Giang Vương đột nhiên xuất hiện, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.

Cùng với sự xuất hiện của Sở Giang Vương, mấy người Tả Bạch Đào và đại tướng Dạ Xoa cũng đồng loạt bước ra từ trong màn sương đen.

“Các vị, mời qua bên này!”
 
Chương 4995


Chương 4995

Một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp làm một động tác tay tỏ ý mời với mấy người Tiêu Chính Văn, sau đó cầm một cái đèn lồng màu đỏ, dẫn mọi người đi vào trong đại điện Sâm Lal Tiêu Chính Văn nhìn theo bóng lưng của cô gái, khế nhíu mày, cảm thấy đã từng gặp cô gái này ở đâu đó!

“Cậu Tiêu, thoạt nhìn có phải rất quen mắt không?”, Sở Giang Vương cười nói với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Sở Giang Vương, nhíu mày nói: “Cô ta là Lục Tiểu Thiến?”

“Ừ, không sai! Có điều cũng không hoàn toàn đúng! Nếu như cô ta thật sự là Lục Tiểu Thiến thì có thể nhớ ra cậu rồi, nhưng cậu Tiêu lại không phát hiện ra lúc cô ta nhìn cậu căn bản không có bất cứ ý thù địch nào sao?”

Lời nói của Sở Giang Vương khiến cho trong lòng Tiêu Chính Văn nhiều thêm mấy phần hoài nghi.

Không sai, nếu như đối phương thật sự là Lục Tiểu Thiến thì tuyệt đối không thể tỏ ra hoà hảo với mình như vậy!

“Xem ra âm phủ này quả thực có vô vàn điều huyền diệu, chỉ là không biết cô ta là ai, hoặc là nói Lục Tiểu Thiến này có khác biệt gì so với Lục Tiểu Thiến trước đó?”

Tiêu Chính Văn lên tiếng hỏi.

“Cậu Tiêu chắc đã từng nghe nói tới hai chữ hồn ma rồi nhỉ? Rất nhiều người trong thế tục bọn cậu đều từng tận mắt nhìn thấy người thân đã mất của mình! Vậy nên mới có cách gọi hồn mail”, Sở Giang Vương khẽ cười nói.

“ðự Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Chắc hẳn bên trong có điều huyền diệu khác nhỉ?”

Sở Giang Vương nghe vậy thì phá lên cười lớn, nói: “Cậu Tiêu, còn nhớ ngày đó cậu giết tôi thế nào không? Theo lý mà nói thì tôi đã chết từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ cậu và tôi lại có thể nói chuyện cười đùa với nhau, cậu không cảm thấy thú vị sao?”

“Ý của ông đang muốn nói tới thượng quân Hậu Thổ?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên nghĩ tới những lời mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nói với mình khi trước.

Chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa bị tiêu diệt thì thập điện Diêm Vương vĩnh viễn không chết!

“Không sai, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là hiển hoá của thượng quân Hậu Thổ, bao gồm tôi, cũng bao gồm cả Häc Dạ Xoa và Lục phán!”, Sở Giang Vương nói đầy ẩn ý.

Sở Giang Vương nói thế khiến Tiêu Chính Văn lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thật ra trong âm phủ quả thật sẽ có vài người của dương gian, cũng có âm hồn của người mới chết ở dương gian, nhưng người sống trong âm phủ chưa chắc đều là thần hồn.

Gòn có vài người là do thượng quân Hậu Thổ biến ra, giống như Lục Tiểu Thiến lúc nấy, mặc dù giống hệt Lục Tiểu Thiến mình đã gặp trước kia nhưng trong đó đã không phải là thần hồn của Lục Tiểu Thiến nữa.

Hay nói cách khác, cô ta chỉ là một cái xác mà thôi.

“Hóa ra là thế”.

Thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, Sở Giang Vương mới nở nụ cười, sau đó chỉ vào đại điện phía trước nói: “Anh Tiêu, anh Ba đang đợi hai người”.

Nói rồi làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo, sải bước đi lên bậc thang đi về phía đại điện.

Đi đến quảng trường nhỏ trước đại điện, có hơn mười Dạ Xoa cao vài trượng, tướng mạo rất hung dữ, tay cầm xiên thép đứng phân ra hai bên, chỉ xét về khí thế đã khiến người khác có cảm giác rùng mình.

“Anh Tiêu, mời!”

Lục Tiểu Thiến đi phía trước dẫn đường lại quay người lại, làm động tác mới với Tiêu Chính Văn.
 
Chương 4996


Chương 4996

Cô ta vừa dứt lời, đại tướng Dạ Xoa bước ra từ trong đại điện, chắp tay với Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, mời”.

Mặc dù trước đó Tiêu Chính Văn từng có ân oán với âm phủ nhưng lần này Tiêu Chính Văn đã giúp âm phủ rất nhiều, cũng chính là trả thù một kiếm cho đại tướng Dạ xoa.

Thế nên đại tướng Dạ Xoa cũng cực kỳ nhiệt tình với Tiêu Chính Văn.

“Đại tướng Dạ Xoa”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chắp tay chào đại tướng Dạ Xoa.

“Mọi người đều là người một nhà, không cần khách sáo, mời vào trong”, mặc dù đại tướng Dạ Xoa có tướng mạo hung dữ nhưng làm người rất ngay thẳng phóng khoáng, điều này hoàn toàn trái ngược với đám học giả ngoài mặt thì lương thiện nhưng bên trong lại độc ác ở ngoài lãnh thổ.

“Đại tướng Dạ Xoa khách sáo quá rồi”, Ðẩu Nguyên Thánh Mẫu mỉm cười gật đầu nói.

“Ha ha! Trước kia giữa chúng ta có thể xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, sau này nếu có gì cần đến Häc Quỷ tôi thì Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chỉ cần nói là được”.

“Hắc Quỷ tôi vẫn còn chút mặt mũi ở trước mặt thập điện Diêm Vương và Âm Tư”.

“Gậu Tiêu, bên trong đã chuẩn bị sẵn trà thơm, mời!”

Nói rồi đại tướng Dạ Xoa lại xoay người nói với Tiêu Chính Văn.

Nghe thế Tiêu Chính Văn cũng không cảm thấy gì, mà Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại hơi ngơ ngác.

Đại tướng Dạ Xoa không phải có chút thể diện ở âm phủ mà là có địa vị cực lớn.

Phải biết là những Dạ Xoa tuần hành ở cả âm phủ đều là người dưới trướng của ông ta, ngay cả sứ giả Câu Hồn cũng phải kính sợ đại tướng Dạ Xoa.

Âm Tư càng phải đối đãi với đại tướng Dạ Xoa như khách quý.

Một câu hứa hẹn này không là gì với Tiêu Chính Văn, dù sao anh không sống ở âm phủ nhưng với Đẩu Nguyên Thánh Mẫu thì khác, chỉ một câu nói thôi đã đồng nghĩa với việc bà ta có thêm một chỗ chống lưng vững chắc ở âm phủ.

Thậm chí Đẩu Nguyên Thánh Mẫu không dám tin vào tai của mình.

Hơn nữa đại tướng Dạ Xoa là một người nóng tính có tiếng ở cả âm phủ, ông ta có bao giờ khiêm tốn lễ phép với người khác đâu?

Huống hồ Tiêu Chính Văn không có bất kỳ căn cơ và chỗ chống lưng ở âm gian.

Nghe nói đại tướng Dạ Xoa là người mà ngay cả thập điện Diêm Vương không dám chọc vào, mà bây giờ lại có thể nói là cực kỳ cung kính với Tiêu Chính Văn.

“Hai vị, không thể đón từ xa thật xin lỗi, mong hai vị lượng thứ, vật chất ở âm phủ có hạn, mong cậu Tiêu đừng trách”.

Đi vào đại điện, phán quan mặt đen đứng lên tiếp, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.

“Phán quan khách sáo rồi”, Tiêu Chính Văn mỉm cười, đáp lại.

Phán quan mặt đen quay lại nhíu mày nói với mấy người thị nữ nói: “Còn ngây ra đó làm gì?

Còn không mau đi lấy Thiên Hương Hòe mà nương nương của Hậu Thổ tặng ra cho cậu Tiêu thưởng thức?”

Mấy thị nữ vội xoay người đi đến điện phụ.

Thiên Hương Hòe?
 
Chương 4997


Chương 4997

Nghe đến mấy chữ này, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu lại khá ngạc nhiên.

Nghe nói Thiên Hương Hòe này sinh trưởng ở nơi cực tối của âm phủ, cũng chính là cực địa mà thượng quân Hậu Thổ tu luyện, hơn nữa loại trà này cứ ba ngàn năm mới có thể hái một lần, trên thế gian này cũng chỉ có một cây Thiên Hương Hòe.

Không nghĩ cũng biết mức độ quý hiếm của loại trà này, thậm chí ngay cả thập điện Diêm Vương bình thường cũng không nỡ uống, mà giờ lại lấy ra mời Tiêu Chính Văn?

Lúc này một người đàn ông mặt đen ngồi bên cạnh bàn cũng đứng lên chắp tay với Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu đã từng gặp Lục Phán rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa, vị này là Tân Quảng Vương của điện thứ ba”, Sở Giang Vương chỉ vào người đàn ông mặt đen đó rồi giới thiệu cho Tiêu Chính Văn.

“Thất lễ rồi”, nói rồi Tiêu Chính Văn chắp tay với Tân Quảng Vương.

“Cậu Tiêu đừng khách sáo, mời ngồi!”

Giọng Tân Quảng Vương khá trầm ấm lộ ra vẻ uy nghiêm, cộng thêm gương mặt đen như than, dĩ nhiên khiến người ta có cảm giác không giận mà nghiêm.

Vừa dứt lời, mấy thị nữ đem trà lên đại điện, tách trà đầu tiên đưa cho Tiêu Chính Văn, hương thơm của trà tỏa ra khắp nơi, chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy tinh thần thoải mái.

“Trà rất ngon”, Tiêu Chính Văn bưng tách trà lên nhấp một hớp, khen ngợi nói.

“Nếu cậu Tiêu uống thấy ngon thì tôi tặng cậu Tiêu gói trà này xem như quà gặp mặt”, nói rồi đại tướng Dạ Xoa lấy một hộp gõ làm bằng đàn hương ra, bên trong ít nhất gần nửa cân Thiên Hương Hòe.

Lần này không chỉ Đẩu Nguyên Thánh Mẫu sửng sốt mà ngay cả Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương cũng ngây người.

Hộp trà này là hộp trà mà đại tướng Dạ Xoa vừa giành lấy từ tay hai người họ, hơn nữa bên trong toàn bộ là trà dự trữ của hai người.

Chỉ điều này thôi cũng có thể thấy đại tướng Dạ Xoa có thiện cảm với Tiêu Chính Văn nhiều thế nào.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là vì trước đó thất bại trong tay Dạ Ma Thiên khiến đại tướng Dạ Xoa ăn ngủ không yên.

Nếu không có Tiêu Chính Văn giúp đỡ, ông ta không thể trút được cơn giận này.

Hôm nay không chỉ trút được giận mà còn đánh cho đám người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bán sống bán chết, cuối cùng nếu không nhờ nhân vật tâm cỡ đằng sau họ ra tay, e là bốn người này cũng đừng mong chạy thoát khỏi âm phủ. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Cảm ơn nhiều, nhưng quân tử không giành đồ người khác yêu thích”, Tiêu Chính Văn lắc đầu, hành động nhìn chăm chăm vào hộp gỗ nhỏ của Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương có thể thấy hộp lá trà này rất quan trọng đối với họ.

“Cậu Tiêu nói đúng thật”, khuôn mặt đen của Tần Quảng Vương hơi tái giật lấy hộp đàn hương từ tay đại tướng Dạ Xoa, sau đó giấu vào trong ngực giống như cấu giấu bảo bối.

Nhìn thấy thế, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cười nhạo, không ngờ thập điện Diêm Vương lại có một mặt đáng yêu như thế.

“Tôi có một chuyện muốn hỏi, mong các vị có thể giải đáp”, Tiêu Chính Văn nhìn mọi người nói.

“Cậu Tiêu có gì cứ nói, Hắc Quỷ tôi chắc chắn biết gì cũng nói”, đại tướng Dạ Xoa nói.

“Không biết tại sao các vị phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí còn muốn đánh sang giới thế tục?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Chuyện này…”
 
Chương 4998


Chương 4998

Đại tướng Dạ Xoa nhìn Tân Quảng Vương, thở dài nói: “Thật ra bọn tôi cũng không biết tại sao phải tấn công vùng ngoài lãnh thổ, chắc cậu Tiêu cũng nhìn ra vùng ngoài lãnh thổ không hề thân thiện với bọn tôi”.

“Nhưng phía trên có lệnh, bọn tôi đâu dám không nghe theo”.

“Ò2”, Tiêu Chính Văn cau mày, những người đang ngồi ở đây không phải là thập điện Diêm Vương thì là đại tướng Dạ Xoa, họ vẫn còn cấp trên sao?

“Đúng thế, có lẽ cậu Tiêu hiểu lầm, mặc dù bọn tôi là thập điện Diêm Vương nhưng chỉ quản lý một vài việc vặt thôi, chỉ có thể xem là quản lý †ầng trung ở âm phủ”.

“Người bên trên ngoài bảo bọn tôi nghe ngóng chuyện di tích Long tộc, còn bảo bọn tôi tìm năm quả tim rồng. Chẳng qua bọn tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó, đi đâu để tìm đây?”

“Còn nữa, thật ra quản lý cấp cao âm phủ cũng bị người khác chỉ huy, tôi dám đảm bảo chắc chắn nương nương Hậu Thổ cũng không biết chuyện này”.

Sở Giang Vương giải thích cho Tiêu Chính Văn.

Vốn dĩ họ không cần thẳng thắn với Tiêu Chính Văn những bí mật quan trọng này, nhưng hôm nay nhờ có Tiêu Chính Văn, họ mới có thể mở mặt mở mày, báo được thù.

Hơn nữa họ cũng nghe nói đến danh tiếng ở thế tục của Tiêu Chính Văn, không chừng Tiêu Chính Văn biết được tung tích của năm quả tim rồng.

Vả lại, với thực lực của Tiêu Chính Văn, có quan hệ tốt với anh thì cũng có lợi với những người ngồi đây.

Nghe Sở Giang Vương nói xong, Tiêu Chính Văn cảm thấy ngạc nhiên.

Có thể nói âm phủ là sự tôn tại song song với ngoài lãnh thổ và thế tục, rốt cuộc là thế lực nào đáng sợ như thế, có thể buộc âm phủ bán mạng cho họ?

Khi Tiêu Chính Văn định hỏi tiếp, bên ngoài đại điện bỗng nổi lên một cơn gió, sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ trắng, mặt trắng bệch xông vào đại điện.

“Đông vui thật đấy! Không biết vị khách quý này tên họ là gì?”, người đàn ông mặt trăng quái gở hỏi.

Người đàn ông mặt trắng vừa nói thế, sắc mặt mấy người Sở Giang Vương đều thay đổi.

Chỉ nói về tu vi của người đàn ông mặt trắng thì dù là vài thị nữ đó cũng có thể đánh hắn thành đống hỗn độn, nhưng hản lại dám chất vấn mọi người bảng giọng điệu quái gở này chứng tỏ đăng sau hắn có người chống lưng.

“Ác Lai, cậu có ý gì?”, Sở Giang Vương đập bàn đứng lên tức giận nói với người đàn ông mặt trăng.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là khách quý của họ, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên có người chạy đến quấy phá, rõ ràng chẳng nể mặt Diêm Vương là ông ta gì cả.

Không chỉ Sở Giang Vương cảm thấy không vui mà mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng tràn đầy vẻ tức giận.

“Hừ, có khách quý đến tận cửa, tất nhiên gia chủ tôi đây không thể đón tiếp tận tình sao?”

Nói rồi người đàn ông mặt träng bưng một tách trà lên nhấp một hớp.

Âm phủ có thập điện Diêm Vương, cũng có các bộ Âm Tư, hai bên không liên can gì đến nhau, nước sông không phạm nước giếng, đây là quy tắc từ xưa đến nay.

Nói chính xác hơn, đến bây giờ giữa thập điện Diêm Vương và các bộ Âm Tư cũng là quan hệ bình đẳng, mọi người đều không phục tùng ai cả.
 
Chương 4999


Chương 4999

Mà tiếp đón Tiêu Chính Văn cũng là tự do của thập điện Diêm Vương, không cần báo với các bộ Âm Tư.

Những lời Ác Lai vừa nói tức là không xem thập điện Diêm Vương ra gì.

“Cậu Tiêu là khách quý mà Hắc Quỷ tôi mời đến, tôi muốn xem thử ai dám bắt cậu ấy rời khỏi đây? Dạ Xoa tuần tra đâu?”

Đại tướng Dạ Xoa tức giận hét lên, mấy mươi Dạ Xoa thân hình cao mấy trượng, mặt mày hung dữ, tay cầm cây xiên chạy vào đại điện Sâm La.

“Hừ, đừng làm cái trò này ra hù dọa người khác chứ? Hiện giờ âm phủ do Âm Tư năm quyền, hơn nữa thân là đại tướng Dạ Xoa, ông biết rõ quy tắc ở âm phủ hơn ai hết mà”.

Ác Lai cười nhạo nói, khinh thường nhìn mấy mươi tên Dạ Xoa ở đẳng sau.

Nếu đại tướng Dạ Xoa dám động vào hản, đâu cần Dạ Xoa tuần tra phải ra tay, chỉ mấy thị nữ đứng bên cạnh cũng có thể lấy được mạng của hắn.

Hơn nữa âm phủ đúng là có luật bất thành văn, bất kỳ ai đến âm phủ làm khách đều phải đến Âm Tư, sau đó đến Diêm Vương.

Hơn nữa trận chiến với Chư Thiên Thần Giới hôm nay, bên âm phủ cũng có tổn thất, ngay cả tường thành ở thành Uông Tử cũng sụp rồi, Âm Tư sao có thể không hỏi rõ chuyện này được?

“Các vị, hôm nay đánh cũng hăng quá nhỉ?

Tường thành Tây Nam ở thành Uông Tử đã sụp, dù sao cũng phải giải thích với Âm Tư một tiếng chứ?”

Nghe Ác Lai nói thế, sắc mặt mấy người Sở Giang Vương trở nên khó coi.

Theo quy tắc của âm phủ, trận chiến với Chư Thiên Thần Giới quả thật nên báo với bên Âm Tư một tiếng trước, hơn nữa tường thành ở thành Uông Tử bị sụp, bên thập điện Diêm Vương cũng không thể không nói gì.

Về tình về lý, hôm nay bên Âm Tư đều chiếm ưu thế.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa tính cách nóng nảy lúc này cũng không còn gì để nói.

“Các vị, mời? Các bộ Âm Tư đều đang đợi các vị, nếu để các đại nhân ở các bộ đợi lâu, chuyện hôm nay coi như không được bỏ qua dễ dàng”, Ác Lai lại quái gở nói.

“Các bộ Âm Tư?”

Sắc mặt Tân Quảng Vương thay đổi, xem ra to chuyện rồi.

Các bộ Âm Tư biết chuyện, dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ.

“Đương nhiên, khai chiến với Chư Thiên Thần Giới, lại làm tổn thất tường thành ở thành Uông Tử, dù sao cũng phải cho các vị đại nhân một lời giải thích hợp lý chứ?”

Ác Lai cười mỉa nói.

Nghe thế Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.

Nói chung các bộ Âm Tư là một nhóm người nắm giữ quyền hành trong cả âm phủ, mà những người này ngày thường đều rất bận rộn, gần như không hề qua lại với nhau.

Nhưng hôm nay lại tụ họp lại vì Tiêu Chính Văn, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Đẩu Nguyên Thánh Mẫu chưa kịp lên tiếng, phán quan mặt đen đã nói: “Cậu Tiêu, chuyện này đúng là không liên quan đến bọn tôi, cậu đừng hiểu lầm”.

Dù sao trước đó Tiêu Chính Văn cũng đã từng kết thù với Sở Giang Vương và Tả Bạch Đào, bây giờ hiểu lầm mấy người họ bầy mình cũng là chuyện bình thường.
 
Chương 5000


Chương 5000

Nhưng dù là Sở Giang Vương hay Tả Bạch Đào, từ sau trận chiến hôm nay cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn bình tĩnh để tách trà xuống nói: “Muốn tôi sang đó cũng được, nhưng anh bảo họ nghĩ cho kĩ, nếu Tiêu Chính Văn tôi sang đó, chuyện hôm nay e là khó có thể yên ổn”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại rót một tách trà nữa, nhấp một hớp.

“Hừ, Tiêu Chính Văn, anh nghĩ đây là đâu? Âm Tư có lệnh mời cậu Tiêu lập tức đến núi Minh Giới”.

Ác Lai cười nhạo nói.

“Ồ? Đây là anh nói đấy! Mong anh đừng hối hận”.

Nói rồi Tiêu Chính Văn chậm rãi đứng lên.

“Cậu Tiêu, đừng tức giận quá mà làm liều”, Sở Giang Vương vội bước đến kéo Tiêu Chính Văn lại.

Âm Tư là thế lực cực lớn ở âm phủ, nhất là hơn một ngàn năm gần đây, cả âm phủ gần như đều do Âm Tư cai quản, ngay cả thập điện Diêm Vương cũng phải nể mặt.

Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn trúng bãy của đối phương thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Dù sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn có mạnh cũng không thể đỡ được chiến thuật bánh xe của vô số âm binh ở âm phủ, dù là sức mạnh sao trời của Hồng Ấn cũng chưa chắc có thể giết được một tên âm binh nào.

Dù âm binh yếu nhưng lại là sinh vật trường sinh.

Tiêu Chính Văn lại là người họ tự mình mời đến bảo điện Sâm La, thế nên cho dù thế nào, họ cũng phải bảo vệ Tiêu Chính Văn.

Ít nhất không ai dám làm gì ở điện Sâm La, nơi này từng là địa bàn của thượng quân Hậu Thổ, gây chuyện ở đây tức là không xem thượng quân Hậu Thổ ra gì.

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn không nể mặt Âm Tư, thì Âm Tư tuyệt đối có thể bao vây đại điện Sâm La theo quy tắc của âm phủ, chỉ cần Tiêu Chính Văn bước ra khỏi bảo điện Sâm La nửa bước thì có thể sẽ chết trong vòng vây.

“Ác Lai, nơi này là bảo điện Sâm La, dù chủ tử của cậu có đến cũng không dám làm phản ở đây nhỉ?”, Tân Quảng Vương sầm mặt tức giận dạy dỗ.

“Dĩ nhiên là không dám, nhưng nếu một số người nào đó ngông cuồng quá mức, e là cũng chẳng bước ra khỏi bảo điện Sâm La được đâu”, nói rồi Ác Lai quay sang nhìn Tiêu Chính Văn.

“Tùng tùng tùng”. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bên ngoài bảo điện Sâm La bỗng vang lên tiếng trống chiến.

“Ai đang đánh trống vậy?”

Đại tướng Dạ Xoa đứng phắt dậy nhìn ra ngoài điện Sâm La.

Đó là tiếng trống âm phủ nghênh chiến với kẻ địch, chỉ có khi âm phủ gặp đại nạn mới đánh trống, bây giờ tiếng trống này vang lên bên ngoài điện Sâm La rõ ràng là đang nhám vào Tiêu Chính Văn.

“Chiến bộ Âm Tư có lệnh bao vây bảo điện Sâm La”, Ác Lai cười nhạo nói.

Ngay sau đó, mây đen ùn ùn kéo đến trên bầu trời bảo điện Sâm La, vô số âm binh lập tức bao vây chặt bảo điện Sâm La.

“Cậu dám Đại tướng Dạ Xoa nổi giận, bên ngoài điện là hàng triệu âm binh.

Rõ ràng là đang đe dọa khách của ông ta.
 
Chương 5001


Chương 5001

“Thôi được rồi, tôi đi với anh ta một chuyến là được, nhưng như tôi đã nói, e là chuyện hôm nay khó mà yên ổn”, Tiêu Chính Văn cười mỉa, sau đó đứng lên đi ra ngoài điện.

Ngoài điện Sâm La, người gào ngựa hú, trống chiến vang lên dữ dội, các âm binh cầm đao kiếm chỉ về phía bảo điện Sâm La, chỉ đợi lệnh là chúng lập tức xông vào bảo điện Sâm La bắt người.

Sắc mặt mấy người Tân Quảng Vương cũng trở nên khó coi đi theo Tiêu Chính Văn ra ngoài bảo điện Sâm La.

“Còn không tránh đường”.

Sở Giang Vương tức giận quát, đám âm binh bao vây bảo điện Sâm La vội vàng tránh ra chừa một con đường.

Mấy người Tiêu Chính Văn được Sở Giang Vương dẫn đi đến một ngọn núi cao.

Trên đỉnh núi là một mặt trăng đẫm máu đỏ, dưới chân núi là dòng sông máu chảy.

Xung quanh đều cảm nhận được sát khí, nơi này là núi Thiết Vi trong truyền thuyết.

Trên đỉnh núi Thiết Vi, một đại điện âm u ảm đạm đứng sừng sững ở đó, trên đại điện là các thủ lĩnh của năm bộ Âm Tư như Thưởng Thiện, Phạt Tội Ác, Giám Ngục, Hành Binh, Phạt Tội đều ngồi trên bảo tọa.

Quả nhiên năm bộ Âm Tư đã đến đầy đủ, mà sắc mặt năm người hiện lên vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

Phán quan mặt đen ngước mắt lên nhìn vị trí chính giữa, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới.

Không đợi mấy người Sở Giang Vương lên tiếng, người đàn ông trung niên đã lạnh lùng chất vấn: “Các ông to gan thật, lại dám hợp sức với người vùng ngoài lãnh thổ phá hỏng kế hoạch của âm phủ”.

Ông ta vừa dứt lời, cả đại điện lập tức tràn ngập sát khí.

Âm binh, quỷ tướng hai bên đều cầm chuôi kiếm bước đến trước một bước.

“Đế Quân xem xét, cậu Tiêu không phải là người vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa hôm nay vừa hợp sức với bọn tôi trả thù cho Hắc Quỷ, thế nên cậu ấy không phải là người ngoài mà là bạn của âm phủ mới đúng”.

Phán quan mặt đen không để mấy người Sở Giang Vương nổi giận bèn vội bước đến trước giải vây.

Đại tướng Dạ Xoa bước đến trước nói giúp cho phán quan mặt đen: “Đúng thế, hôm trước tôi bị sỉ nhục ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu không có cậu Tiêu giúp đỡ thì có thể trả được thù sao?”

“Hừi”

Người đàn ông trung niên ngồi chính giữa hừ một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương nói: “Chắc hai người biết rõ quy tắc của âm phủ nhỉ?”

“Người bên dưới không biết quy tắc còn có thể hiểu được, nhưng hai vị Diêm Vương có thể không biết mức độ sao?”

“Mức độ? Không biết mức độ mà U Minh Đế Quân nói là chỉ cái gì, Hắc Dạ Xoa bị tay sai của Chư Thiên Thần Giới đánh bị thương, lẽ nào bọn tôi còn không thể báo thù sao?”

Sở Giang Vương sầm mặt đáp lại.

Trên đường đi, ông ta đã nghẹn một bụng tức không có chỗ trút giận, U Minh Đế Quân trên danh nghĩa là Đế Quân nhưng thập điện Diêm Vương chỉ là quan hệ bình đẳng với họ, Sở Giang Vương sẽ nể mặt được sao?

Vẻ mặt U Minh Đế Quân hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười nói: “Anh Sở Vương nói gì thế, người âm phủ chúng ta sao có thể để người khác ức hiếp được?”

“Ai động vào người âm phủ thì phải trả giá, đây là quy tắc bất biến từ xưa, dù là thân vương Đế Tuấn năm đó cũng không ngoại lệ”.
 
Chương 5002


Chương 5002

“Người đâu, đem ghế lên cho hai vị này”.

U Minh Đế Quân nói, không lâu sau có hai âm binh đem hai cái ghế đến sau đó làm động tác mời với Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương.

Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương cùng nhíu mày nói: “Đế Quân có ý gì? Lẽ nào chỉ có hai người bọn tôi được ngồi?”

U Minh Đế Quân nheo mắt nhìn mấy người đại tướng Dạ Xoa, mỉm cười nói: “Được, nếu hai vị đã nói thế thì dĩ nhiên tôi không thể không nể mặt, người đâu”.

Sau đó vài âm binh lại đem mấy cái ghế nữa lên, lần lượt đặt bên cạnh Tiêu Chính Văn và mấy người đại tướng Dạ Xoa.

Mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không khách sáo ngồi xuống.

Chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng đứng đó, không ngồi.

“Cậu Tiêu, mời ngồi”.

Một thủ lĩnh Âm Tư trong đó khách sáo làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu”.

Đúng lúc này một người đàn ông mặc đồ trăng lên tiếng: “Hôm nay nể mặt Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương, dĩ nhiên bọn tôi sẽ không làm gì cậu”.

“Nhưng cậu Tiêu cũng từng nói cậu vừa không phải người âm phủ, cũng không phải người vùng ngoài lãnh thổ, nếu đã đến âm phủ thì tại sao không chào bọn tôi một tiếng?”

“Lẽ nào giới thế tục các cậu đều làm việc như thế sao?”

Người nói là thủ lĩnh Âm Tư bộ Phạt Tội — Thiên Sát.

Theo nói bộ phận của ông ta có trách nhiệm xem xét thẩm tra âm phủ, là một người cực kỳ có thực quyền ở cả Âm Tư, hơn nữa thực lực của người này chỉ đứng sau U Minh Đế Quân, không khác Tần Quảng Vương mấy.

Chính vì thế, lời nói của Thiên Sát rất có trọng lượng ở các bộ Âm Tư.

Ông ta vừa dứt lời, thủ lệnh bộ Thưởng Thiện vừa rồi đang thị uy với Tiêu Chính Văn – Lạc Đan không khỏi nhíu mày.

Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Ồ, vậy ý của ông thì tôi nên làm thế nào?”

Thấy vẻ mặt của Tiêu Chính Văn không tốt, phán quan mặt đen vội đứng lên nói: “Anh Thiên Sát, cần gì phải khiến mọi chuyện trở nên gay go?

Cậu Tiêu từ xa đến là khách, đây chẳng phải là đạo lý tiếp khách của âm phủ chúng ta sao?”

“Hừ! Ông là cái thá gì! Dám nói bậy bạ trước mặt tôi”.

Thiên Sát nổi giận, đập vào tay vịn ghế, đứng phát dậy.

“Anh Thiên Sát, đừng nên nổi giận trước mặt Sở Giang Vương và Tân Quảng Vương, tránh làm tổn hại đến sự hòa thuận của mọi người”.

Lạc Đan vội đứng lên kéo Thiên Sát lại.

Mặc dù phán quan mặt đen cũng có địa vị nhất định trong âm phủ nhưng so với Thiên Sát, ông ta vẫn kém không chỉ một cấp bậc.
 
Chương 5003


Chương 5003

Nói chính xác hơn người ở đây có tư cách nói chuyện với Thiên Sát cũng chỉ có Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa cũng không có tư cách nói chen vào.

“Thiên Sát, rốt cuộc ông định xử lý chuyện này thế nào?”, Tân Quảng Vương sầm mặt lạnh lùng nói.

Thấy Tân Quảng Vương lên tiếng, Thiên sát cười mỉa nói: “Nói thì cũng đơn giản thôi, Tiêu Chính Văn mấy lần vào âm phủ, trước kia còn từng giết người ở âm phủ”.

“Như Đế Quân đã nói, âm phủ trước giờ chưa từng chịu thiệt, ai đánh người của mình thì phải đánh trả lại”.

“Dĩ nhiên hôm nay cậu Tiêu giúp các vị là thật, nhưng chuyện gì cũng nên có lễ nghỉ chứ? Dù âm phủ tôi có thể không so đo chuyện cũ nhưng Tiêu Chính Văn cũng nên đền tội với bọn tôi chứ”.

Thiên Sát nói thế không chỉ nói cho Tân Quảng Vương nghe mà còn nói cho Tiêu Chính Văn nghe.

Trước kia Tiêu Chính Văn giết con gái của Tả Bạch Đào là Tả Phượng Kiều, mà Tả Phượng Kiều lại là con dâu chưa bước vào cửa nhà của Thiên Sát.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn giết Tả Phượng Kiều thì lúc này Tả Phượng Kiều đã gả vào bộ Phạt Tội làm Thái Tử Phi rồi.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn giết con dâu của ông ta, sao ông ta có thể tỏ ra thân thiện với Tiêu Chính Văn được?

U Minh Đế Quân ngồi trên bảo tọa nở nụ cười ẩn ý nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những gì Thiên Sát làm đều là do ông ta mớm lời, mục đích không gì khác là ra oai với Tiêu Chính Văn.

Đường đường là U Minh Đế Quân, dĩ nhiên biết rõ mọi chuyện trước kia của Tiêu Chính Văn, nhưng càng như thế ông ta càng phải làm cho Tiêu Chính Văn quỳ phục dưới chân mình.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn khuất phục thì sau này ông ta có thể bóp nắm Tiêu Chính Văn trong bàn tay, thậm chí có thể lợi dụng Tiêu Chính Văn.

Người như thế có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho ông ta.

Nhất là Tiêu Chính Văn còn ba quả tim rồng hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được tim Hắc Long và nửa quả tim Bạch Long nữa thì bí mật di tích Long tộc chẳng phải thuộc về ông ta sao?

“Sao vậy? Không chịu à? Dù là năm bộ Đại Đế bên cạnh Đế Tuấn năm đó giết nhầm một thằng nhóc ở âm phủ cũng phải đích thân đến âm phủ đền tội chứ đừng nói là cậu”.

Hàm ý của Thiên Sát đang chỉ Hồng Nhân bên cạnh thần vương Đế Tuấn, đều phải nể mặt âm phủ, Tiêu Chính Văn cậu sao là ngoại lệ được?

“Ồ2 Người của thần vương Đế Tuấn cúi đầu chịu thua trước các ông thì chứng tỏ Tiêu Chính Văn tôi cũng phải ngoan ngoãn làm thế à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo hỏi.

Nghe thế Thiên Sát ngửa mặt lên bật cười: “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu cho rằng âm phủ bọn tôi cách biệt thế gian thì tin tức không thông sao?”

“Cậu như nước với lửa với nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ, sau đó đắc tội với nước Tề, nước Nguy, nước Triệu rồi lại xâm nhập vào vùng ngoài lãnh thổ vì Chư Thiên Thần Giới, trở mặt với nhà họ Trần, cuối cùng còn tính kế với người Chư Thiên Thần Giới”.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ cậu đã đi vào đường cùng rồi nhỉ?”

“Nếu âm phủ tôi không chứa cậu, e là cậu thật sự sẽ trên trời không còn đường, vào đất cũng không có cửa”.

Thiên Sát vừa nói vừa híp mắt, cười găn nhìn Tiêu Chính Văn.

 
 
Chương 5004


Chương 5004

Thật ra ẩn ý trong những lời này của Thiên Sát đã cực kỳ rõ ràng, nếu như Tiêu Chính Văn đã tới âm phủ lánh nạn, vậy phải dựa theo quy định mà bọn họ lập ra, nếu không thì ngay cả âm phủ cũng sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!

Tới lúc đó, nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng còn chồ cho Tiêu Chính Văn nương thân nữa!

Mặc dù những lời này của ông ta nói rất quá đáng, thế nhưng dù là Sở Giang Vương hay mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng còn lời gì để nói.

Dẫu sao âm phủ bây giờ cũng nằm dưới sự kiểm soát của Âm Tư, quy định mà bọn họ đặt ra, bất cứ ai cũng buộc phải tuân theo.

“Đế Quân, nếu như ông đã hiểu về Tiêu Chính Văn như vậy thì chắc hẳn cũng hiểu rõ cậu Tiêu là đấng trượng phu thà chết cũng không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không có chuyện cúi đầu khom lưng với bất kỳ ai!”

“Hay là ông xem thế này có được không, chuyện khi trước coi như tôi thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị thủ lĩnh của Âm Tưi”

Phán quan mặt đen nói rồi đứng dậy chắp tay hành lễ với ngũ bộ Âm Tư.

“Tôi cũng xin phép thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị Âm Tư đang ngồi ở đây!”, đại tướng Dạ Xoa cũng đứng dậy phụ hoạ.

“Cậu Tiêu, thật ra chuyện ngày hôm nay đều là cho trước đó chúng tôi suy xét chưa chu toàn, vẫn mong cậu thứ lõi!”, Sở Giang Vương nói với vẻ mặt đầy hối lỗi.

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thiên Sát rồi lên tiếng: “Trước đây tôi cho rằng người của vùng ngoài lãnh thổ đã đủ gan to bằng trời rồi, thế nhưng thật không ngờ so với mấy người thì bọn họ vẫn còn quá thành thật!”

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng dám bảo Tiêu Chính Văn tôi cúi đâu khuất phục ư? So với Chư Thiên Thần Giới, mấy người căn bản chẳng đáng là gì, vậy mà cũng dám tỏ ra ngông cuồng ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi?”

Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, Thiên Sát đã lập tức nổi điên, đứng bật dậy gầm lên: “Tiểu bối to gan, cậu muốn chết à?”

Vừa nói dứt lời, một màn sương đen đã lập tức dâng lên.

“Sao thế, muốn ra tay à?” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Đại tướng Dạ Xoa nói rồi tiến lên trước một bước, xiên thép trong tay chỉ thẳng về phía Thiên Sát.

Phán quan mặt đen vung tay ra, bút phán quan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Mọi người bình tĩnh đã, đều là người một phe, việc gì phải ra tay đánh lộn? Vả lại, giữa chúng ta ai có thể làm gì được đối phương chứ?

Mau bỏ binh khí xuống!”

Lạc Đan bên cạnh vội vàng đứng dậy khuyên giải, dẫu sao ai trong số họ cũng có cơ thể bất tử, cho dù thật sự ra tay thì căn bản cũng chẳng thể phân được thẳng thua.

Hơn nữa ra tay ở nơi này thì bên chịu thiệt chắc chắn là mấy người Tân Quảng Vương, tới lúc đó thập điện Diêm Vương nhất định sẽ vì chuyện này mà dấy lên binh đao với Âm Tư!

Tới lúc đó, cả âm phủ không phải sẽ loạn thành một ngồi cháo sao?

Thế nhưng so ra thì Tiêu Chính Văn không phải là người của âm phủ, càng không có cơ thể bất tử do nương nương Hậu Thổ ban tặng, nếu như thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ chết thật luôn!
 
Chương 5005


Chương 5005

Lạc Đan vừa mới nói dứt lời, một luồng khí vận Đế Vương khủng bố đột nhiên lan ra, khí tức của rồng hết sức bá đạo lập tức bao trùm khắp nghìn dặm!

“Gừt”

Cùng với một tiếng rồng ngâm chấn động, một con rồng khổng lồ cứ thế xuất hiện.

Chỉ một đòn đã đánh bay luôn Thiên Sát.

“Cậu muốn chết hả?”

Thiên Sát không thể ngờ Tiêu Chính Văn lại dám đánh lén mình!

Tiêu Chính Văn vừa mới ra tay, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đã cùng xông lên trước.

“Cậu Tiêu là khách quý mà tôi mời tới, ai dám động tới cậu Tiêu thì chính là đối địch với cả gia tộc Dạ Xoa chúng tôi! Cho dù phải khuấy đảo cả âm phủ thì tôi cũng phải phân cao thấp với mấy người!”

Đại tướng Dạ Xoa vừa nói vừa cầm xiên thép, đâm về phía Thiên Sát!

Cùng lúc này, sau lưng U Minh Đế Quân đột nhiên xuất hiện một bức màn máu, ngay sau đó cả đại điện đều trở nên rúng động!

Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức chết chóc khủng bố bao trùm khắp đại điện, một luồng gió lớn thổi tới, ép cho đại tướng Dạ Xoa phải lùi ra sau mấy trăm bước.

Phán quan mặt đen cũng bị luồng gió lớn đó thổi cho bay ngược ra sau.

“Chuyện này…chuyện này…, đại tướng Dạ Xoa hoàn toàn ngây rat Bởi vì cỗ sức mạnh này căn bản không thuộc về U Minh Đế Quân!

“Soạt!”

Trong màn sương máu dần xuất hiện một thanh kiếm dài màu đỏ, khí tức âm sát nháy mắt đã bao trùm khắp đại điện.

Thậm chí ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không chống đỡ nổi khí tức âm sát này, hai người Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng đồng loạt sững sờ.

“Kiếm U Minh Càn Khôn?”

Tần Quảng Vương vừa nhìn đã nhận ra ngay thanh kiếm dài màu máu đó là bảo vật của âm phủ!

Lúc này, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cũng đang ngẩn ra.

U Minh Đế Quân chậm rãi đứng dậy từ trên bảo toạ, giơ tay lên cầm lấy kiếm U Minh Càn Khôn, một luồng khí tức hết sức cường bạo cứ thể đổ ập xuống.

Vô số huyết khí bao vây lấy U Minh Đế Quân, phạm vi của màn sương máu vẫn đang không ngừng mở rộng, mà tất cả những người bị màn sương máu chạm tới đều lập tức bị nó cố định nguyên tại chỗ!

Ngay cả mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta bước về phía Tiêu Chính Văn.

“Cậu Tiêu, cẩn thận với thanh kiếm U Minh Càn Khôn trong tay ông tai”, phán quan mặt đen vội vàng nhắc nhở Tiêu Chính Văn.

Thật ra cho dù ông ta không nói thì Tiêu Chính Văn cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm dài màu máu này tuyệt đối không hề tâm thường, hơn nữa sức mạnh cầm cố này cũng rất mạnh, giống như cả âm phủ đều buộc phải đứng yên theo sức mạnh ý chí của U Minh Đế Quân!

“Tôi nghe nói dù là ở vùng ngoài lãnh thổ hay là ở thế tục, cậu đêu cực kỳ mạnh, còn hết lần này tới lần khác khiến cho người nhà họ Khổng mất hết thể diện, hôm nay tôi muốn lĩnh giáo một chút xem cậu có điểm gì hơn người!”
 
Chương 5006


Chương 5006

Vừa nói dứt lời, U Minh Đế Quân đã vung kiếm chém ral Nhát kiếm này giống như muốn chém đứt cả U Minh, một luồng tử khí nông đậm giáng xuống từ trên chín tầng mây, ngay cả cây vạn tuế trên núi Thiết Vi cũng lập tức mất đi sức sống!

Nhát kiếm này của ông ta quá đi thâm độc, ngay cả một tia khí tức cũng không lọt ra ngoài, có thể nói U Minh Đế Quân đã sử dụng sức mạnh tới cực hạn!

Cộng thêm việc cảnh giới vốn có của ông ta đã rất cao, hơn nữa nơi này còn là ở âm phủ, thuộc vào sân nhà của U Minh Đế Quân, vậy nên uy lực của nhát kiếm này còn lớn hơn, uy thế cũng thêm phần hung dữ mạnh mết Cho dù xét từ góc độ nào thì Tiêu Chính Văn bây giờ đều không có cơ hội thăng.

Gần như tất cả mọi người trên đại điện đều nín thở, hai người Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương có lòng muốn tương trợ, thế nhưng lại bị màn sương máu cố định cơ thể, căn bản chẳng thể cử động!

Tiêu Chính Văn chỉ bật cười lạnh lùng, một giây sau, một tia sáng sắc lạnh loé lên, kiếm Tân Vương đã xuất hiện trong tay Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc này, một thân ảnh ngập tràn sát khí bá đạo cũng lập tức dung hoà với thân xác của Hạo Thiên!

Đó chính là tàn hồn của Lý Thế Hải, chỉ trong nháy mắt, khí tức của Tiêu Chính Văn đã được nâng cao hơn vài bậc, thực lực đột phá lên Thiên Cảnh cấp tám!

Từng luồng khí tức của cảnh giới Chân Tiên đổ ập tới, thế nhưng ngay sau đó, khí tức của Tiêu Chính Văn lại dâng cao tới một độ cao trước nay chưa từng có!

Gần như chỉ trong nháy mát, dù là khí tức hay cảnh giới thì Tiêu Chính Văn đều không hề yếu hơn U Minh Đế Quân!

Cùng lúc này, kiếm Tân Vương xuất hiện giữa không trung, một luồng khí vận Đế Vương ngăn cản màn sương máu kia ra cả trăm bước bên ngoài, căn bản chẳng thể tiếp cận Tiêu Chính Văn!

Khí vận Đế Vương và khí tức của rồng kết hợp lại chính là khắc tinh vốn có của khí tức âm sát này, gần như chỉ trong nháy mắt, khí tức âm sát đó đã bị khí tức của rồng gột rửa sạch sẽ.

U Minh Đế Quân vẫn không dừng tay, nhát kiếm của ông ta ngược lại còn thêm mạnh mẽ hơn mấy phần.

“Soạt!”

Ánh kiếm loé ra, lao tới nhanh như tia sét!

Thế nhưng vào lúc thanh kiếm của ông ta chỉ còn cách Tiêu Chính Văn chưa đầy ba tấc thì đột nhiên dừng lại giữa không trung!

Dù U Minh Đế Quân có thúc giục thế nào thì thanh kiếm đó cũng giống như bị ghim lại giữa khoảng không, căn bản chẳng thể di chuyển được!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.

Hai người Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương càng kinh ngạc tới trợn mắt há mồm!

Bởi vì bóng dáng ban nãy bọn họ đã quá quen thuộc, chính là thiên tử Đại Đường – Lý Thế Hải khi xưal “Lý Thế Hải?”

U Minh Đế Quân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đó là Nhân Vương địa chủ thực thụ, là thiên tử đã dốc lòng lập nên một triều đại hưng thịnh!

Vào khoảnh khắc ông ta đang ngẩn ra, khí vận Đế Vương mạnh mẽ cứ thế bộc phát ra, lập tức khiến cho kiếm khí của ông ta chấn động tới mức nát vụn!

Không để cho U Minh Đế Quân hoàn hồn trở lại, một luồng kiếm khí trấn áp tất cả lao ra!
 
Chương 5007


Chương 5007

“Âm!”

Khí tức Đế Vương cuồng bạo cộng thêm khí tức của rồng cứ thể lao thẳng vào người U Minh Đế Quân.

Cả người U Minh Đế Quân bay ngược ra sau, thế nhưng không để cho cơ thể của ông ta kịp đáp đất, cơ thể của Tiêu Chính Văn đã di chuyển và xuất hiện ngay phía trước người ông ta!

“Vút!”

Một cú đấm hết sức bá đạo giáng thẳng vào mặt.

“Bốp Cú đấm của Tiêu Chính Văn giáng xuống, cơ thể của U Minh Đế Quân lại văng ra xa, đụng vào trụ đá màu đen khổng lồ phía sau lưng và khiến cho nó trở nên nát vụn!

Dù là U Minh Đế Quân thì cũng không chịu đựng nổi đả kích trầm trọng như vậy, vào khoảnh khắc ông ta rơi xuống đất, chỉ thấy khí huyết của U Minh Đế Quân cuồn cuộn, khí tức cả người đều không còn ổn định nữa.

Chỉ với một chiêu mà U Minh Đế Quân đã bại trận!

Thấy U Minh Đế Quân bại trận, Thiên Sát vô cùng kinh ngạc, nhưng một giây sau, đồng tử của ông ta co lại, bởi vì Tiêu Chính Văn đã đến gần chỗ ông ta.

Chỉ thấy Tiêu Chính Văn phất thanh kiếm Tân Vương, trên thân kiếm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cùng lúc này, cả không gian khẽ lắc lư, uy lực đáng sợ của Đế Vương dường như có thể nghiền nát toàn bộ âm phủ trong một giây.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn tràn ngập sát khí, luồng sát khí đó khiến Thiên Sát rùng mình.

Không chỉ có vậy, vô số âm binh canh giữ bên ngoài đại điện cũng lần lượt nổ tung, hóa thành những làn sương đen kịt, rồi tan biến trong hư không.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Sát chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng sự việt đã đến nước này, không thể quay đầu được nữa, dù biết là không thể thăng nổi, nhưng ông ta cũng chỉ đành cản răng lao về phía Tiêu Chính Văn.

Nhưng sự kết hợp giữa khí vận Đế Vương và khí tức của rồng vốn là khắc tinh của người âm phủ, sao ông ta có thể phá được sát chiêu của Tiêu Chính Văn chứ?

Đối mặt với đòn tấn công hết sức của Thiên Sát, Tiêu Chính Văn chỉ biết chế nhạo, chém một nhát kiếm.

“Xet!”

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đầu của Thiên Sát cũng bay lên, một luồng hắc khí tỏa ra từ trong người ông ta.

“BịchI”

Cơ thể không đầu của Thiên Sát rơi xuống mặt đất, đầu lăn sang một bên.

Lúc này, trong đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn xác của Thiên Sát.

Đó là một trong năm bộ Âm Tư, hơn nữa nơi đây còn là âm phủ, tất cả Âm Tư, thậm chí cả âm binh đều bất tử.

Nhưng!

Thiên Sát lại chết thật, hơn nữa xác của ông ta còn phân hủy nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bãng mắt thường.

Một giây sau, lời chế nhạo của U Minh Đế Quân đã phá vỡ sự yên tĩnh.
 
Chương 5008


Chương 5008

“Tiêu Chính Văn, cậu không giết nổi cậu tôi đâu, chỉ cần ở âm phủ, chúng tôi có thể thọ cùng trời đất, chỉ cần thượng quân Hậu Thổ vẫn còn sống thì chúng tôi vĩnh viễn không chết!”

“Cho dù cậu giết cậu ta trăm nghìn lần thì đã sao? Tôi muốn xem thử cậu có thể kiên trì bao lâu”.

Đây chính là lý do vì sao U Minh Đế Quân không hề sợ hãi.

Chỉ cần thượng quân Hậu Thổ chưa chết thì bọn họ sẽ trường thọ mãi mãi, cho dù bị giết bao nhiêu lần thì cũng sẽ sống lại trong thời gian ngắn.

Sở Giang Vương chính là ví dụ điển hình.

“Ồ2 Thật sao? Vậy thì tôi muốn xem thử hắn sống lại bằng cách nào!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.

Hả?

Lời này của Tiêu Chính Văn khiến mọi người đều sững sờ, lẽ nào lần này Thiên Sát không thể sống lại sao?

Chỉ có ánh mắt của Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương trầm xuống, không thèm nhìn tới xác của Thiên Sát.

Từ khi thượng quân Hậu Thổ xuất thế, bọn họ đã tiếp quản âm phủ hàng chục nghìn năm, cho nên U Minh Đế Quân càng hiểu rõ mặc dù bọn họ có thể hồi sinh, nhưng không phải ai cũng có khả năng chết đi sống lại.

Trước đây, cho dù bị giết hay bị đánh tan thành sương máu thì có một điều vĩnh viễn không thay đổi đó là thi thể không hề thối rữa.

Nhưng bây giờ thì sao?

Xác của Thiên Sát đã lộ ra bộ xương trăng, điều này chứng tỏ hắn đã chết thật, không thể sống lại được nữa.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cho đến năm phút sau, xác của Thiên Sát thối rữa thành một đống xương, xương cốt vẫn tiếp tục mục nát.

Nhìn thấy cảnh này, những vị Âm Tư khác trên đại điện cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Trong lòng bọn họ, năm phút ngắn ngủi này còn dài hơn cả năm năm, nói cách khác, nếu Thiên Sát không thể sống lại, vậy thì thân xác bất tử của bọn họ chẳng phải cũng sẽ giống như Thiên Sát sao?

Mãi cho đến mười mấy phút sau, xác của Thiên Sát đã biến thành một nhúm đất vàng, những sắc mặt của những Âm Tư khác tái xanh.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen đều sững sờ.

U Minh Đế Quân định ngồi xem kịch hay cũng bắt đầu choáng váng.

Tình hình không ổn rồi!  Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Thông thường, sau một thời gian dài như vậy, Thiên Sát lẽ ra đã hồi sinh từ lâu rồi.

h “Ọc ọc Phán quan mặt đen nuốt nước bọt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Tiêu Chính Văn chế nhạo: “Thế nào? Mạng của hắn hình như không kiên cường như ông nói nhỉ!”

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn từng bước đi về phía mình,U Minh Đế Quân hơi hoảng loạn.

Trước đây ông ta không hề sợ hãi là vì biết mình có thể sống trường sinh bất tử mãi mãi.

Cho dù không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn thì ông ta cũng có thể tiêu diệt Tiêu Chính Văn.
 
Chương 5009


Chương 5009

Nhưng cái chết của Thiên Sát đã cho ông ta lời cảnh cáo, cũng có thể…

Có thể phải có điều kiện để hồi sinh, không phải bất kỳ tình huống nào cũng có thể hồi sinh.

“Tiêu Chính Văn! Cậu… cậu dám giết Âm Tư?”

U Minh Đế Quân đã vô cùng hoảng loạn.

Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ cái chết cận kề như vậy.

Chính bởi vì ông ta có thể trường sinh bất lão, không bao giờ chết nên khi đối mặt với cái chết, ông ta mới cảm thấy vô cùng sợ hãi.

U Minh Đế Quân không ngừng lùi vào góc đại điện, khi đụng phải bức tường phía sau, ông ta không khỏi rùng mình.

Lúc này, ông ta nào còn bình tĩnh như trước nữa?

Tiêu Chính Văn cười nhạo, sau đó quay đầu nhìn Ác Lai.

Thấy Tiêu Chính Văn quay lại nhìn mình, Ác Lai vô cùng sợ hãi.

“Tôi từng nói rồi, chuyện này không dễ đâu, hơn nữa các người không thể gánh chịu nổi hậu quải”

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, kiếm Tân Vương quét qua, một tia sáng lóe lên, đầu của Ác Lai bay lên không trung, cho đến khi chết, trên mặt hắn vân đầy vẻ khó tin.

Tiêu Chính Văn thu kiếm Tần Vương lại, bước đến gần U Minh Đế Quân, giễu cợt: “Bảo tôi cúi đầu trước ông ư? Ông xứng sao?”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tát mạnh vào mặt U Minh Đế Quân.

Gái tát này khiến một bên má của U Minh Đế Quân lõm xuống, cả khuôn mặt không còn chút uy nghiêm nào nữa.

U Minh Đế Quân lúc này ngoan ngoãn như một đứa trẻ, bị tát trước mặt mọi người cũng không dám phản ứng lại.

Bởi vì ông ta biết rõ Tiêu Chính Văn không chỉ có thể đánh bại ông ta, mà còn có thể kết liêu mạng sống của ông ta.

Mặc dù ông ta không biết tại sao Âm Tư bị Tiêu Chính Văn chém đầu lại không thể sống lại được nữa, nhưng vì bảo tồn tính mạng, ông ta thà từ bỏ tất cả, kể cả sự tôn nghiêm.

“Gậu Tiêu, cậu bình tĩnh trước đã, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện!” Lạc Đan vội vàng đứng dậy khuyên can.

“Cút!”

Tiêu Chính Văn tức giận quát, Lạc Đan sợ hãi ngồi về chỗ cũ, không dám thở thành tiếng.

“Tiêu Chính Văn, tôi không tin cậu dám giết tôi! Thượng quân Hậu Thổ chắc chắn sẽ không để cậu làm càn như vậy!”

U Minh Đế Quân vừa dứt lời, đã bị Tiêu Chính Văn đát mạnh ngã xuống đất.

“Bản thân không có thực lực nên phải tìm người chống đỡ à? Ông coi đây là trò trẻ con đánh nhau sao?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn nâng kiếm lên, chém xuống, đầu của U Minh Đế Quân lập tức rơi xuống.

Cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên trên bầu trời, toàn bộ âm phủ khẽ rung chuyển.

Dù sao đây cũng là người đứng đầu năm bộ Âm Tư, khi ông ta chết đi, cả âm phủ đều có thể cảm nhận rõ ràng.
 
Chương 5010


Chương 5010

Lúc này, ba vị Âm Tư còn lại sợ tới mức da đầu tê rần, Tiêu Chính Văn thật sự đã giết chết U Minh Đế Quân.

Ngay cả thập điện Diêm Vương cũng không dám làm chuyện quá đáng như vậy!

Dù sao âm phủ đều là do thượng quân Hậu Thổ tự tay tạo thành, giết người đứng đầu Âm Tư đồng nghĩa với việc thách thức thượng quân Hậu Thổ.

Nhưng Tiêu Chính Văn thật sự đã giết U Minh Đế Quân.

Cả Tần Quảng Vương và Sở Giang Vương đều sững sờ, nghiêm túc mà nói, chỉ cần Tiêu Chính Văn muốn thì bọn họ cũng đừng hòng hồi sinh.

Chứng kiến U Minh Đế Quân hóa thành một nhúm đất, hồn bay phách tán, biến mất vĩnh viễn, đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen cũng vô cùng sợ hãi.

Thần thoại về sự bất tử của Âm Tư âm phủ và thập điện Diêm Vương đã hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, mọi người lần lượt đứng lên, chắp tay cúi đầu nói: “Kính chào Đại Đết”

Chỉ cần có thế khống chế sự sống chết của bọn họ thì không khác gì đại đế âm phủ, giống như thượng quân Hậu Thổ, bọn họ nào dám thất lễ2 Lúc này, tất cả mọi người trong thập điện Diêm Vương và các thế lực âm phủ chỉ có thể nhìn sắc mặt Tiêu Chính Văn để sống.

“Các vị khách khí rồi!” Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói, phất tay với mọi người.

Chẳng mấy chốc, tin tức Tiêu Chính Văn giết chết U Minh Đế Quân và Thiên Sát đã lan truyền ra khắp âm phủ.

Tin tức này vừa mới truyền ra, cả âm phủ đều trở nên chấn động!

Thập điện Diêm Vương đã lâu không xuất hiện đồng loạt ra mặt, chắp tay vái lạy về phía Tiêu Chính Văn.

“Chúng thần cung kính hoan nghênh Đại Đế!

Giọng nói của thập điện Diêm Vương vang vọng khäp âm phủ.

Đại Đế?

Khoảnh khäc này, tất cả mọi thế lực bên trong âm phủ đều đồng loạt biến sắc.

U Minh Đại Đế đã cả chục nghìn năm không xuất hiện rồi, lẽ nào U Minh Đại Đế kiểm soát việc sống chết của tất cả mọi người lại hiện thân rồi sao?

Lúc này, mấy người .Judah và Hisanael cũng đồng loạt mặt mày biến sắc.

Đặc biệt là nhà họ Diệp ở phương Bäc, lúc này Diệp Phàm cũng kinh hãi!

Lẽ nào U Minh Đại Đế đó lại tới âm phủ rồi?

Hoặc là vị đó của nhà họ Hiên Viên ra mặt rồi?

Sau hoàng đế Hiên Viên, nhà họ Hiên Viên cũng từng xuất hiện một nhân vật kinh thế, chỉ có điều ông ta không nổi danh ở thế tục mà là ở âm phủ!

Từng được người dân âm phủ tôn làm U Minh Đại Đết Thế nhưng rõ ràng không có khả năng là vị đó của nhà họ Hiên Viên, nếu không thì nhà họ Hiên Viên sẽ đứng ra lên tiếng đầu tiên.

Ngoại trừ người này ra thì còn có thể là ai?

Cùng lúc này, ở bảo điện Sâm La, một giọng nói vô cùng hồn hậu truyền tới: “Luân Chuyển Vương cung kính chào đón Đại Đết”

Khi giọng nói của Luân Chuyển Vương truyền ra, cả âm phủ đều chìm trong tĩnh lặng!
 
Chương 5011


Chương 5011

Luân Chuyển Vương là người có thực lực và địa vị cao nhất trong số thập điện Diêm Vương, ngay cả ông ta cũng đứng ra lên tiếng, điều này đã chứng minh tính xác thực của thông tin!

Lúc Tiêu Chính Văn giết Thiên Sát căn bản không ai bận tâm, dẫu sao Thiên Sát cũng chỉ là một bộ trong số năm bộ của Âm Tư.

Mà U Minh Đế Quân bị giết lại là muốn việc lớn đủ để chấn động cả âm phủ!

Dẫu sao cả chục nghìn năm trở lại đây vẫn luôn do ông ta cai quản năm bộ Âm Tư, cả âm phủ đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta, người như vậy mà chết thì có muốn giấu cũng không giấu nổi!

Huống hồ còn có hiện tượng thời tiết khủng bố như vậy cũng đồng thời xuất hiện?

Thập điện Diêm Vương đều là những nhân vật đã trải qua mấy chục nghìn năm, vị kia của nhà họ Hiên Viên năm đó cũng xuất thế với phong thái giống như vậy.

Bây giờ, cho dù người giết U Minh Đế Quân là ai thì đương nhiên đều sẽ thay thế cho địa vị vị kia của nhà họ Hiên Viên, trở thành Đại Đế đỉnh cao của âm phủI!

Mà hiện giờ, thượng quân Hậu Thổ đã bế quan cả chục nghìn năm không xuất hiện, cả âm phủ giống như rồng mất đầu, càng không ai dám tự xưng Đại Đế, sự xuất hiện ngang tàn của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho cả âm phủ nhìn thấy được một tia hy vọng!

Có thể nhận được sự thừa nhận của thập điện Diêm Vương, điều đó cũng đại diện cho việc Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn thu phục được cả âm phủ.

Còn về năm bộ Âm Tư, lúc này bọn họ nào còn có gan dám đối địch với Tiêu Chính Văn nữa!

U Minh Đế Quân và Thiên Sát quả thực là một thành viên trong số năm người bọn họ, cũng là thủ lĩnh của các bộ Âm Tư, thế nhưng cho dù lúc còn sống bạn có công trạng lớn cỡ nào, lại có bao nhiêu mối quan hệ với những người khác, chỉ cần bạn chết thì tất cả đều sẽ quay về con số không!

Nếu không thì cũng sẽ không có câu “người đi trà nguội”.

Bây giờ, ngay cả bên phía Âm Tư cũng đã công nhận địa vị của Tiêu Chính Văn, cũng có thể nói từ giờ về sau, cả âm phủ đều sẽ hoàn toàn biến động!

Cùng với sự xuất hiện liên tiếp của các hiện tượng kỳ lạ giữa đất trời, cả âm phủ đều di chuyển.

Vô số âm binh đồng loạt tập trung về phía núi Thiết Vi, đoàn người đen kịt nhìn không thấy điểm cuối!

Trong đoàn người, tu vi thấp nhất cũng có thực lực Đế Cảnh cấp một, hơn nữa còn có vô số cao thủ Thiên Cảnh lẫn trong đám người!

Người đi đầu chính là tổng thống soái Phù Kiên của tất cả âm binh âm phủi!

Thấy Phù Kiên đích thân tới, ngay cả Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cũng không khỏi kinh hoảng!

Ông ta đại diện cho quyền lực tối cao vô thượng của âm phủ, hơn nữa âm binh của cả âm phủ đều do một mình ông ta cai quản!

Một khi chiến tranh nổ ra, vậy thì có khác gì Tiêu Chính Văn sẽ phải một thân một mình đối diện với cả âm phủ đâu cơ chứ!

Lúc này, không khí của cả núi Thiết Vi đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.

Ngay cả trên mặt đại tướng Dạ Xoa cũng lộ ra vẻ kinh sợi Cho dù ông ta là tổng thủ lĩnh của vô số Dạ Xoa trong âm phủ, thế nhưng đối diện với Phù Kiên, ông ta vẫn phải kinh sợ vài phần!

“Quan thống soái âm phủ Phù Kiên bái kiến Đại Đết Vừa nói, Phù Kiên vừa quỳ một gối lên mặt đất và cúi đầu vái lạy.

Tiêu Chính Văn lúc này đang tỉ mỉ quan sát thanh kiếm U Minh Càn Khôn.

Huyết khí trên thanh kiếm này rất mạnh, hơn nữa còn thuộc về loại sức mạnh chí âm chí nhu.
 
Chương 5012


Chương 5012

Thân xác này của Hạo Thiên vốn dĩ sinh ra ở âm phủ, cũng cần sự nuôi dưỡng của loại khí tức chí âm này, vậy nên Tiêu Chính Văn mới có hứng thú với thanh kiếm này như vậy.

Tiêu Chính Văn khom lưng nhặt thanh kiếm U Minh Càn Khôn lên khỏi mặt đất, câm trong tay, khẽ nhằm mắt lại, cảm nhận được bên trên thân kiếm truyền tới sự ớn lạnh.

Phán quan mặt đen thấy vậy thì vội vàng nói với những người khác: “Bây giờ Đại Đế cần bế quan tịnh tu, những kẻ không có phận sự thì không được làm phiền!”

Sau đó, phán quan mặt đen lại dẫn Tiêu Chính Văn tới điện sau, lúc này tâm trạng của ông ta đang kích động nhất!

Có thể nói hôm nay ông ta đánh cược đúng rồi!

Ai mà ngờ được Tiêu Chính Văn lại sở hữu thực lực đủ để giết chết U Minh Đế Quân?

Hơn nữa còn nhận được sự công nhận của cả âm phủ, trở thành sự tồn tại giống như U Minh Đại Đế.

May là bản thân chưa từng có bất cứ ân oán gì với Tiêu Chính Văn, hơn nữa ban nấy còn luôn âm thầm tương trợ cho Tiêu Chính Văn, có thể †ạo quan hệ tốt với Tiêu Chính Văn thì sau này địa vị của bản thân thậm chí có thể vượt qua cả thập điện Diêm Vương!

“Các vị, xem ra sau này cả âm phủ đều sẽ là thiên hạ của các vị rồi, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của các vị”, sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, ba thủ lĩnh Âm Tư do Lạc Đan cầm đầu mới chắp tay nói với mấy người Tần Quảng Vương.

Trước đây Tiêu Chính Văn vẫn là một vị khách xa lạ, thế nhưng nháy mắt đã trở thành Đại Đế mà cả âm phủ ai ai cũng phải ngước nhìn.

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ bây giờ cục diện của âm phủ đã phát sinh thay đổi, e rằng sau này sẽ là thời đại thập điện Diêm Vương cầm quyền.

Nhân lúc này mau chóng tỏ rõ cõi lòng với thập điện Diêm Vương để tránh cho tới lúc đó lại bị loại trừ.

“Không phải ông Tân Vương đã biết thân phận của Đại Đế từ lâu rồi đấy chứ? Dấu sao gần nghìn năm nay ông còn chẳng chịu bước ra khỏi cửa cơ mà!”, Lạc Đan quay đầu nhìn về phía Tân Quảng Vương.

Tần Quảng Vương nghe xong thì lộ ra một nụ cười khổ, ông ta nào biết Tiêu Chính Văn lại ghê gớm đến vậy?

Nếu như thật sự biết thì e rằng không cần Tiêu Chính Văn phải đích thân tới mà ông ta đã chạy tới vùng ngoài lãnh thổ để đón Tiêu Chính Văn về âm phủ từ lâu rồi.

“Ông Lạc nói đùa rồi, trước đây tôi đều tham gia vào chuyện đó, lúc con gái của Tả Bạch Đào chết, không phải chúng ta đều cùng nhau thảo luận xem nên xử lý thế nào sao…ơ…”

Tân Quảng Vương nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được mình nói không thỏa đáng, vội vàng thu lại nửa vế câu sau.

“Ôi! Nếu đã như vậy, cơ may của các vị đúng là khiến cho tại hạ phải khâm phục đấy!”

Lạc Đan ngưỡng mộ thở dài một hơi.

Dẫu sao mấy người bọn họ cũng đã coi như công thần, sau này địa vị ở âm phủ cũng chẳng thấp tới đâu, thế nhưng mấy người Lạc Đan thì thảm rồi!

Phải biết rằng, năm bộ Âm Tư bọn họ vẫn luôn đối địch với Tiêu Chính Văn, ai dám bảo đảm Tiêu Chính Văn sẽ không làm khó bọn họ?

Tạm thời chưa nói tới cái khác, chỉ riêng thế lực các phương ở âm phủ, sau khi biết rõ thân phận thật sự của vị Đại Đế này, không biết có bao nhiêu người chủ động tới để lấy lòng nịnh bợt Mà những thế lực này muốn xu nịnh Tiêu Chính Văn, ải đầu tiên chính là phải tạo quan hệ tốt với mấy người phán quan mặt đen, nếu không thì căn bản ngay cả một góc của Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể chạm tới.
 
Chương 5013


Chương 5013

Vừa nghĩ tới những lợi ích này, Lạc Đan càng thở dài không thôi!

“Còn có một chuyện nữa, cậu Tiêu trước nay hành sự kín tiếng, trước khi được cậu Tiêu cho phép, tốt nhất đừng công bố thân phận của cậu Tiêu ra bên ngoài, nếu không thì mọi hậu quả tự mà gánh lấy!”

Phán quan mặt đen vừa thốt ra lời này thì mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.

Chẳng mấy chốc, mấy người Lạc Đan đã phản ứng lại, vội vàng gật đầu nói với phán quan mặt đen: “Vâng vâng vâng, nhất định rồi nhất định rồi!”

Lúc này, mấy người Trần Phong cũng đã thuận lợi trở về vùng ngoài lãnh thổ, chỉ là vùng ngoài lãnh thổ lúc này đã quá đỗi khác biệt so với khi trước!

Trên bầu trời, dù là ngày hay đêm thì đều có vô số điểm sáng chói đang tiến gần về phía vùng ngoài lãnh thổ.

Dạ Ma Thiên nhíu mày nhìn về phía những điểm sáng trên bầu trời, nói: “Lế nào bọn họ cũng hay tin rồi?”

Hồng Ấn gật đầu với sắc mặt u ám, nói: “Không sai! Là bọn họi”

“Aj2”

Trần Phong vội vàng quay đầu lại hỏi.

Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của bọn họ, sau khi trở về vùng ngoài lãnh thổ sẽ dưỡng lành vết thương trước, sau đó sẽ đi tiêu diệt điện Thần Long ở Đế Khư.

“Kế hoạch của chúng ta e rằng phải tạm hoãn, nếu như những người đó thật sự tới thì đối với chúng ta mà nói cũng là một sự uy hiếp không hề nhỏ!”, Hồng Ấn nói với chất giọng trâm thấp.

Ngay cả Dạ Ma Thiên vấn luôn cao ngạo lúc này cũng đang kính nể nhìn những điểm sáng trên bầu trời kia.

Bởi vì đó căn bản không phải là ánh sáng của sao trời, mà là ánh sáng thánh vực phía sau lưng những con cưng của trời tới từ Chư Thiên Thần Giới!

Mặc dù Hồng Ấn cũng là một người con cưng của trời tới từ vùng ngoài vũ trụ, thế nhưng lại không thuộc vào đội số một, nhiều nhất chỉ có thể tính vào ngưỡng áp chót của đội số hai mà thôi.

Thế nhưng những người tìm tới bây giờ đều là đội số một thực thụ của vùng ngoài vũ trụ!

Những người đó là nhân vật mà cả Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều không thể đắc tội!

“Là Thiên Khải!”, Hồng Ấn nhìn về phía điểm sáng cách địa cầu gần nhất, hô lên một tiếng thất thanh.

Khoảng trời phía trên Chư Thiên Thần Điện đột nhiên dao động, vô số bóng người xuất hiện bên trong Chư Thiên Thần Điện chỉ trong nháy mắt!

Mười nhân vật con cưng của trời thực thụ tới từ Chư Thiên Thần Giới xuyên qua khoảng không mà tìm đến, khoảnh khắc này, cả vùng ngoài lãnh thổ đều hết sức kinh ngạc!

Ánh sáng huyền ảo phía sau lưng mười bóng dáng này cực kỳ chói mất, thậm chí còn sáng loá hơn cả ánh mặt trời!

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Chư Thiên Thần Điện.

“Người đâu, mau đi tìm cậu chủ về đây, cao thủ thật sự của Chư Thiên Thần Giới tới rồi!”

Mười người này mới chính là những nhân tài kiệt xuất thực sự trong thế hệ thanh niên của Chư Thiên Thần Giới!

Mặc dù Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng là những nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên của Chư Thiên Thần Giới, thế nhưng so với mười người này thì vẫn có cách biệt về mặt bản chất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top