Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 4954


Chương 4954

Trần Ngạo quay đầu liếc nhìn Điền Văn, bình thản cười nói: “Tôi đi rồi về!”

Thật ra cho dù Trần Ngạo không nói, mọi người đang có mặt cũng hiểu rõ hôm nay nhà họ Trần không thể bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.

Dẫu sao Tiêu Chính Văn cũng đã khiến cho nhà họ Trần bị mất mặt ở trên chính địa bàn của họ, nếu như nhà họ Trần không bắt Tiêu Chính Văn trả giá thì sau này còn ai coi nhà họ Trần ra gì nữa đây?

“Trần Ngạo! Cậu muốn làm gì?”, Trần Huy Tổ tiến lên trước chản đường đi của Trần Ngạo.

“Cút ra! Nơi này không có chỗ cho ông lên tiếng!”

Trần Ngạo lạnh lùng liếc nhìn Trần Huy Tổ.

Ở nhà họ Trần, ngay cả người làm cũng có địa vị hơn Trần Huy Tổ, Trần Ngạo đâu coi Trân Huy Tổ ra gì?

“Tôi nhắc nhở cậu một câu, cậu Tiêu không đơn giản như cậu nghĩ đâu, loại người này cậu tốt nhất đừng động tới, nếu không hậu quả…”

“Bốp!”

Trần Huy Tổ còn chưa nói hết câu, Trần Ngạo đã vung tay giáng cho ông ta một cái tát rất kêu, nói: “Cút!”

Vừa nói dứt lời, Trần Ngạo đi thẳng mà chẳng buồn quay đầu.

Theo Trần Ngạo thấy, Trần Huy Tổ chính là một tên phế vật, Tiêu Chính Văn đó chẳng qua chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba nhỏ bé mà thôi, hắn đường đường là cao thủ Nguy Tiên đỉnh cao, nên chẳng coi loại người như Tiêu Chính Văn ra gì!

Còn về hậu quả mà Trần Huy Tổ nói, trong lòng Trần Ngạo hoàn toàn khinh thường.

Tiêu Chính Văn ở vùng ngoài lãnh thổ căn bản không có nền móng gì, điểm này nhà họ Trần đã điều tra rõ từ lâu, cho dù hản giết Tiêu Chính Văn thì cũng sẽ không có ai đứng ra báo thù cho Tiêu Chính Văn!

Trần Ngạo cùng với vài người nháy mắt đã đuổi kịp Tiêu Chính Văn vừa mới đi tới ranh giới giữa thành Thiên Khu và thành Thiên Đô!

Bốn bên là núi non trập trùng, chính là một chiến trường tốt nhất!

Thật ra Tiêu Chính Văn đã đoán được Trần Ngạo sẽ truy sát tới từ lâu, vậy nên mới cố tình đi chậm lại!

Cảm nhận được binh lính truy đuổi sau lưng đang dần áp sát, Tiêu Chính Văn và mấy người Tần Lương Ngọc dừng bước, thậm chí Tiêu Chính Văn còn quay đầu nhìn về phía mấy người Trần Ngạo đang lao tới.

“Soạt!”

Đúng vào lúc này, đỉnh núi dưới chân Tiêu Chính Văn đột nhiên xuất hiện một lá cờ hình đầu lâu!

Tiếp theo đó, uy áp mạnh mẽ cứ thế đổ ập về phía mấy người Tiêu Chính Văn và Tân Lương Ngọc!

Khi một tia sáng màu tím loé lên, Trần Ngạo xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Chính Văn!

Lúc này, trong tay Trân Ngạo cầm giáo Thích Thiên, trên người khoác giáp vàng, áo choàng màu đỏ máu sau lưng tung bay theo gió, uy phong lãm liệt!

Đôi mắt đó của hắn thâm sâu như biển, sát khí giống như màn sương mù chậm rãi tản ra!

Lúc này, hắn rõ ràng giống như một thiên thần hạ phàm đứng chắn trên đường đi của Tiêu Chính Văn!

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh vần ngây thơ cho răng có thể bình an trở về sau khi đã ăn nói hỗn xược ở nhà họ Trần chúng tôi sao?”
 
Chương 4955


Chương 4955

Trần Ngạo giơ tay lên, giáo Thích Thiên cứ thế lao thẳng ra!

Giáo Thích Thiên sáng chói vô tận, ánh sáng sắc lạnh trên mũi giáo giống như vì sao trên bầu trời, vô cùng chói mắt!

“Soạt!”

Nơi nào mũi giáo đi qua, ngay cả hư không cũng bị xé toang ra, thậm chí một góc trời cũng bị mũi giáo này làm cho chấn động tới độ vụn vỡi So với những địch thủ mà Tiêu Chính Văn từng gặp khi trước mà nói, chiến lực của Trần Ngạo quả thực không có đối thủ!

“Trong tay hắn là?”, Tân Lương Ngọc khẽ nhíu mày, trong lòng nhủ thâm không ổn.

Rất rõ ràng, giáo Thích Thiên trong tay Trân Ngạo cũng có lai lịch không tâm thường, chỉ dựa vào khí tức viễn cổ đó đã có thể đoán ra được đây chắc chăn là thần binh!

“Có lẽ cũng là một món đồ cổ, có điều cũng chỉ có thể coi là cao cấp mà thôi! Căn bản chưa tới ngưỡng thần giới!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Dẫu sao tuyệt phẩm trong thế gian cũng chỉ có hạn, kiếm Tân Vương, cây giáo Bá Vương và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều thuộc vào hạng tuyệt phẩm, còn giáo Thích Thiên này rõ ràng vẫn còn thấp hơn một bậc!

Có điều, với cảnh giới Nguy Tiên đỉnh cao, cộng thêm giáo Thích Thiên thì quả thực không thể xem thường.

“Âm!”

Trần Ngạo một tay cầm kiếm, mũi kiếm di chuyển chỉ thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Trần Ngạo mang theo nỗi căm hận ngút trời, khắp người bừng bừng sát khí, ngay cả đất trời cũng phải biến sắc theo!

Tới được cảnh giới như hắn ta là đã có thể tuỳ ý mượn uy thế của đất trời một phương để hình thành nên uy áp tuyệt đối, cho dù không ra tay thì cũng sẽ tạo nên áp lực rất lớn cho đối thủ!

Loại uy thế này, ngay cả Sở Giang Vương – một trong số thập điện Diêm Vương của âm phủ cũng phải chịu lép vết Đạt đến Nguy Tiên đỉnh cao thì đã có thể dùng ý nghĩ để kết nối với ý chí của đất trời, vậy nên đất trời một phương này gần như đều là địa bàn của Trần Ngạo!

Ở nơi này, hắn ta giống như một vị thần sáng thế, mỗi một ngọn cỏ nhành cây, thậm chí ngay cả không khí cũng hoàn toàn do hắn kiểm soát!

Trần Ngạo nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt lạnh tanh, ánh mát đó giống như đang nhìn một con kiến hay một cái xác vậy!

“Đây chính là Nguy Tiên đỉnh cao trong truyền thuyết?”, Tân Lương Ngọc cũng cảm nhận được sức ép tới từ đất trời, chỉ dựa vào ý chí chiến đấu bất khuất, vẫn đang khổ sở chống đỡ.

Nếu như không có Tiêu Chính Văn chắn bớt quá nửa sức ép thì e rằng chưa cần ra tay Tần Lương Ngọc đã bị sức ép này nghiền nát luôn rồi!

“Soạtl”

Lý Bạch tung ra một nhát kiếm, ông ta vốn định thông qua nhát kiếm này chặt đứt sức mạnh trói buộc giữa đất trời, thế nhưng không ngờ lại bị Trần Ngạo tiện tay nghiền nát thanh kiếm dài trong tay ông ta, lưồng kiếm khí đó cũng theo đó mà tản đi mất!

Cách biệt thực lực giữa đôi bên quá lớn, Trần Ngạo là Nguy Tiên đỉnh cao, mà Lý Bạch thì chỉ là Đế Cảnh mà thôi!

Giữa đôi bên ít nhất phải cách nhau mười mấy bậc cảnh giới nhỏ, cho dù có một trăm Lý Bạch thì cũng không địch lại được sức mạnh từ một lần chỉ tay của Trần Ngạo!
 
Chương 4956


Chương 4956

Trần Ngạo khẽ cười lạnh lùng, nói: Chính Văn, bảo người của anh đừng giẳng co vô ích nữa đi!”

“Tôi đã điều tra qua rồi, trước đây anh dám hống hách với các thế lực lớn chẳng qua chỉ là vì anh cậy có tàn hồn của Hạng Vũ mà thôi! Hiện giờ tàn hồn của ông ta đã tiêu biến, anh cũng chẳng còn con át chủ bài nào để tung ra nữa rồi!”

Trần Ngạo vì nằm được điểm này nên mới dám tới giết Tiêu Chính Văn, hơn nữa vào một ngày trước, hản đã bố trí trận pháp ở đây, vả lại sau lưng hản còn có sáu cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Trần trợ lực.

Cục diện chết chóc trước mắt này đối với Tiêu Chính Văn mà nói đã không phải thập tử nhất sinh nữa mà là chết chắc.

“Anh chắc chứ?”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng hỏi.

“Hừ, còn dám cố làm ra vẻ? Chết đi cho tôi!”

Trần Ngạo vừa dứt lời thì giáo Thích Thiên trong tay cũng giống như rồng lớn vượt biển, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

“Ầm!

Thanh giáo dài đâm tới, trời đất thay đổi, mặt đất sụp đổ.

Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn lần lượt nứt thành rất nhiều khe hở.

“Lẽ nào… lẽ nào đây mới là sức chiến đấu thật của Ngụy Tiên?”, lúc này Tân Lương Ngọc cũng trợn to mắt, không dám tin nhìn Trân Ngạo.

Chỉ là uy lực của một giáo mà đã có thể khiến mắt đất nứt toạc, đây là uy lực đáng sợ đến mức nào?

Tiêu Chính Văn lại không tỏ vẻ gì cả, ngược lại rất bình tĩnh khi đối mặt với cảnh tượng đáng sợ này.

Chỉ tùy ý giơ tay lên, sức ép khủng khiếp đó bị Tiêu Chính Văn chặn lại.

“Hừi! Tiêu Chính Văn, anh đánh giá cao mình quá rồi. Cho dù anh thế nào cũng không đỡ được đòn tấn công này đâu”.

Nói rồi Trần Ngạo lại lần nữa đâm mạnh thanh giáo dài trong tay ra.

“Xoet!”

Thoáng chốc vô số tinh quang hội tụ về phía mũi giáo, chớp nhoáng tựa hồ không còn là một Í thanh giáo dài nữa mà là một dòng sông sao. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Ngạo như thể nắm giữ cả dòng sông sao đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Những vầng sáng chói mắt, đôi mắt sắc bén, sát khí đáng sợ đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó một luồng kiếm quang xé toạc không gian lao đến.

Kiếm quang phát sáng chia trời đất làm hai đánh gãy cả hư không.

Thậm chí ngay cả không gian và thời gian cũng trở nên méo mó trong một kiếm này, còn Trần Ngạo cũng sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía đằng xa.

“A?”

Trần Ngạo tay cầm thanh giáo dài, vội thu lại thế tấn công, lập tức lùi về sau mấy trăm mét để né nhát kiếm đó.

“Trân Ngạo, tuổi còn nhỏ mà đã ngông nghênh, ai cho cậu lá gan đó”.

Một chất giọng khá dày vang lên từ đằng xa, sau đó một tay Vương Hử cầm kiếm, chân bước trên tia sáng bước đến. ề Đăng sau ông ta là mấy người Häc Bá và Xa Anh cũng chạy đến chiến trường. i “Vương Hử?”
 
Chương 4957


Chương 4957

Trần Ngạo làm như không nhìn thấy những người khác, chỉ nhìn đến Vương Hử.

Trong số những người ở đây chỉ có Vương Hử mới có thể khiến hắn kiêng dè, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không lọt vào mắt hắn.

“Xem như cậu cũng thức thời, nhận ra tôi”, Vương Hử chỉ lạnh lùng đáp.

Vương Hử ở địa vị đẳng cấp nào chứ?

Trước đây trải qua ba triều đại, dẫn dắt vài thời đại, ngay cả đệ tử của ông ta cũng là người có thể tiêu diệt một quốc gia chỉ trong phút chốc, chút bản lĩnh của Trần Ngạo chẳng là gì với Vương Hử cả.

Nếu không phải mấy năm nay cảnh giới của Vương Hử đã giảm thì một kiếm lúc nãy đủ để chém chết Trần Ngạo rồi.

“Hừ! Vương Hử, ông nghĩ ông vẫn còn ở một ngàn năm trước sao? Nếu thời gian quay lại một ngàn năm, tôi vẫn còn nể ông mấy phần, tiếc là bây giờ ông đã không còn mạnh như trước nữa”.

“Bây giờ tôi và ông đều là Ngụy Tiên đỉnh cao, mà ông lại đã lớn tuổi, không muốn chết thì cút đi cho tôi”.

Trần Ngạo hét lên, thanh giáo dài trong tay lại phát ra ánh sáng.

Nhưng hắn vừa dứt lời, cả người Vương Hử bỗng mờ nhạt đi, ngay sau đó Vương Hử đã xuất hiện phía sau Trần Ngạo.

“Vút!”

Vương Hử chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, một đòn tấn công rơi xuống.

Dù sao Vương Hử cũng từng là cao thủ cảnh giới Chân Tiên, dù cảnh giới đã giảm xuống nhưng cú đánh này cũng có uy lực không hề nhỏ.

Bồng chốc trong tay ông ta như thể có thêm một đám mây lượn lờ, sức mạnh vô song đánh xuống.

“Rầm!”

Chỉ một cú đánh, Trần Ngạo đã không thể né.

Thậm chí ngay cả Trân Ngạo cũng không ngờ cách tấn công của Vương Hử lại kỳ lạ như thế.

“Bốp!”

Một cú chưởng đánh vào sau gáy Trần Ngạo khiến hản lảo đảo mấy bước về phía trước, nôn ra một ngụm máu.

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn cũng ra tay, một con rồng màu tím bay lên rồi lao thẳng về phía mấy vị cao thủ Thiên Cảnh đằng sau Trân Ngạo.

Mấy vị cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Trần thấy Tiêu Chính Văn chủ động đánh mình đều nở nụ cười nhạo.

Sáu người họ ai nấy cũng là cao thủ Thiên Cảnh trên cấp ba, cùng cảnh giới với Tiêu Chính Văn nhưng họ đã dừng lại cảnh giới này mấy ngàn năm rồi, hậu bối Tiêu Chính Văn sao có thể so sánh với họ được?

Trong mắt họ, mọi hành động lúc này của Tiêu Chính Văn chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng khi hai bên đánh nhau, mấy người trước đó không xem Tiêu Chính Văn ra gì đều cảm thấy hoảng hốt.

Mấy người đó gần như cảm nhận được khí tức nguy hiểm.

Mấy người này đều là trợ thủ của nhà họ Trần, mặc dù họ đã bị nhà họ Trần ẩn giấu mấy ngàn năm nay, không có danh tiếng gì nhưng ai nấy cũng đều là cao thủ đỉnh cấp trên cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba.

Có thể nói họ là bí mật của nhà họ Trần, cũng là con dao trong tay nhà họ Trần.
 
Chương 4958


Chương 4958

Nhưng khi họ đối diện với đòn tấn công của Tiêu Chính Văn thì lại cảm nhận được khí tức chết chóc đang ép chặt đến gần họ.

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn cũng không khác cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên là mấy.

“Tên này có vấn đề! Đừng sơ suất, mọi người cùng lên giết hắn”.

Một người dẫn đầu hét lớn lên, sau đó hợp lực với năm người còn lại bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó bên Vương Hử và Trần Ngạo cũng nổ ra một trận chiến sinh tử.

Mặc dù Trần Ngạo không thể nào bằng Vương Hử về sức chiến đấu nhưng trong lúc này Vương Hử cũng không thể để tâm đến bên Tiêu Chính Văn được.

Cũng như thế Trần Ngạo không thể thoát ra để giúp mấy người nhà họ Trần kia, lúc nầy cũng rơi vào trong trận chiến.

Cứ thế toàn bộ cục diện đã xảy ra sự thay đổi lớn.

Chỉ một cú đánh trả, mấy người nhà họ Trần đã bị Tiêu Chính Văn đánh lùi về sau mấy mét, thậm chí thực lực mà Tiêu Chính Văn thể hiện lúc này đã vô cùng gần với Ngụy Tiên đỉnh cao.

“Lão già chết tiệt, lẽ nào ông không lo Tiêu Chính Văn sẽ chết trong tay trợ thủ của nhà họ Trần kia sao?”, Trần Ngạo nghiến răng nói.

Vừa lao vào đánh nhau, hắn đã bị rơi vào thế yếu, dĩ nhiên hản biết mình không phải là đối thủ của Vương Hử, nếu cứ đánh tiếp, chỉ cần một lúc thôi nữa khó đảm bảo sẽ không bị thương nặng.

Thế nên mới lấy sự an nguy của Tiêu Chính Văn để phân tán sự chú ý của Vương Hử.

Mặc dù mấy người Tân Lương Ngọc cũng muốn đến giúp nhưng thực lực của sáu vị trợ thủ nhà họ Trần đều là Thiên Cảnh cấp ba đỉnh cao, không phải là người mà họ có thể địch lại.

Bỗng chốc gia nhập vào trận chiến chỉ khiến Tiêu Chính Văn lo trước lo sau, ngược lại thành phiền toái.

Nhưng Vương Hử lại chỉ cười nhạo, không thèm nhìn sang bên Tiêu Chính Văn một cái, dù sao ông ta cũng đã tự mình kiểm chứng thực lực của Tiêu Chính Văn, chỉ riêng mấy con chó săn của nhà họ Trần thì không thể làm gì Tiêu Chính Văn được.

“Cậu vẫn nên nghĩ đến mình thì hơn, mấy người đó, 90% không về được đâu”, Vương Hử lạnh lùng nói.

“Hừ, sáu trợ thủ nhà họ Trần tôi hợp sức lại giết một mình Tiêu Chính Văn thì cứ thẳng tay giết thôi”, Trần Ngạo măng.

Dù hẳn bị Vương Hử quấn chặt lấy nhưng hắn biết rõ thực lực của sáu vị trợ thủ của nhà họ Trần, chỉ một mình Tiêu Chính Văn không thể nào là đối thủ của sáu người đó.

Trần Ngạo vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã đánh một cú va chạm vào đòn tấn công của một nhân tài trợ thủ dẫn đầu, sau đó cả người bay ra ngoài, giơ tay lên đánh vào một trợ thủ khác.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã đánh liên tục mấy đòn, đánh gục hết sáu vị trợ thủ của nhà họ Trần.

Trợ thủ nhà họ Trần dẫn đầu vung tay lên, áp đảo trời đất, một cú đánh như trời sắp sập, Tiêu Chính Văn cười khẩy, vung tay lên, rồng lớn bay ra va chạm với cú đánh của ông ta.

Trợ thủ nhà họ Trần bị chấn động lùi về sau mấy mười bước, cánh tay tê lại.

“Không thể nào!”, trợ thủ nhà họ Trần lộ ra vẻ không dám tin, ông ta không ngờ đối phương lại có thể đỡ được một chưởng của ông ta.
 
Chương 4959


Chương 4959

Sở dĩ ông ta dùng chưởng đánh với Tiêu Chính Văn là vì cảnh giới của ông ta cao hơn Tiêu Chính Văn, thế nên một chưởng này có thể khiến Tiêu Chính Văn không thể thoát được.

Nhưng Tiêu Chính Văn bá đạo đến mức nào?

Đối mặt với một chưởng tuyệt thế của ông ta, anh lại không hề nao núng mà thẳng thừng vung đòn nghênh đón, ngược lại Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế trong trường hợp này.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu chỉ là một hậu bối, sao có sức chiến đấu mạnh như thế?”, mấy trợ thủ còn lại của nhà họ Trần đều tức giận nói.

Một trợ thủ trong đó tay cầm thanh kiếm này vung lên trời lao về phía Tiêu Chính Văn giống như một con rồng màu trắng bạc.

Đòn tấn công này có thể gọi là tuyệt thết Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ, vung tay lên, kiếm Tần Vương đã năm trong tay anh, sau đó vung một kiếm ra gần như chém đứt trời đất, uy lực diệt thế tung lên.

Đòn tấn công có khí thế vô biên.

Mặt đất dưới chân Tiêu Chính Văn gân như nứt ra một khe hở sâu không thấy đáy, thoáng chốc đất núi rung chuyển như thể trời đất đang lắc lư.

Tiêu Chính Văn đánh một cú, thanh kiếm dài trong tay trợ thủ nhà họ Trần đứt gãy thành vô số mảnh sắt rồi văng ra trên không trung, cánh tay cầm kiếm của ông ta cũng nổ tung.

Cùng lúc đó lại có thêm một trợ thủ nhà họ Trần cầm tòa tháp sắt thẳng lên trời rồi đánh tới.

Tiêu Chính Văn thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay lên.

Rầm.

Xung quanh xuất hiện một vầng sáng màu trảng bạc, ngón tay này làm chấn động cả vũ trụ, thậm chí ngay cả không gian cũng bắt đầu méo mó.

Bụp.

Một tiếng động vang lên, tháp sắt cao vạn trượng đó sụp đổ.

Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn, Tiêu Chính Văn đã tiến đến một bước, mang theo vô số tàn ảnh đánh thẳng đến chỗ trợ thủ nhà họ Trần này.

Mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn sẽ hiện rất nhiều hoa sen màu vàng, ánh sáng tỏa ra xung quanh, tất cả chiêu thức của sáu trợ thủ nhà họ Trần đều bị hóa giải không còn gì vào ngay lúc này.

“Chân bước hóa hoa sen vàng? Quy Chân?”

Trợ thủ dẫn đầu đó không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

“Xem như ông biết nhiều đấy”.

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó tiến ra một bước.

Âm!

Ánh sáng màu vàng gần như che phủ khắp màn trời, uy lực khủng khiếp từ trên trời rơi xuống bao phủ mấy trợ thủ nhà họ Trần trong uy lực khủng khiếp đó.

“Phụt!”

Sáu người đều nôn ra máu cùng lúc.

Mọi người hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.

Anh chưa đến ba mươi tuổi mà đạo cảnh sao có thể cao như thế?

Chỉ một bước đã sắp khiến trời đất vũ trụ trên đỉnh đầu họ sụp đổ.
 
Chương 4960


Chương 4960

Chỉ có người lĩnh hội được chân đế cảnh giới Quy Chân mới có thể làm được điều này.

Dù là mấy lão già sống mấy ngàn năm cũng không thể lĩnh hội được cấp bậc cao như thế này chứ nói gì đến Tiêu Chính Văn vẫn chưa ba mươi tuổi.

Có thể nói Tiêu Chính Văn là thiên tài đỉnh cấp độc nhất từ vạn cổ đến giờ.

Thế tử hay cậu chủ Chiến Quốc gì đó đều không đáng được so với Tiêu Chính Văn.

Khi mấy người này vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ thì Tiêu Chính Văn đã vung tay lên, một con rồng màu vàng bay thẳng vào tầng mây.

Húi Tiếng rồng gầm vang vọng khắp nơi, khí thế ngút trời bỗng chốc giáng trần lao thẳng đến chỗ sáu người đang ngây ngốc đứng đó.

“Phụt phụt phụt…”

Khí tức bảo vệ của mấy người này lập tức bị xuyên thấu như thể không có vật gì ngăn cản khi đối mặt với con rồng vàng cực lớn này.

Kim Long xuyên qua cơ thể sáu người này, không chỉ sáu người sửng sốt mà ngay cả Trần Ngạo cũng há hốc mồm.

“Chuyện… chuyện… này sao có thể?”, Trần Ngạo ngây ngốc.

“Bây giờ cậu cũng nên nhận ra rốt cuộc cậu ngu ngốc thế nào rồi chứ?”, Vương Hử cười khẩy.

Nhưng ngay sau đó ngay cả Vương Hử cũng kinh ngạc.

Chỉ thấy rồng xuyên qua cơ thể, một hình thái cực âm dương che phủ cả bầu trời, hai luồng khí tức sinh tử chia làm hai, tất cả sinh khí trên người sáu trợ thủ nhà họ Trần gần như đều bị rút cạn trong thoáng chốc.

Tử khí đen kịt phủ xuống từng lớp như sương, tiếp xúc với cơ thể mấy người này.

“Không!”

Trần Ngạo không khỏi hét lên thành tiếng, nhưng lúc này hắn nói gì cũng đã muộn rồi, sáu trợ thủ đó đã không còn sinh khí nữa, bỗng chốc đã trở thành sáu thi thể rơi xuống từ trên không trung.

Cả hiện trường đều yên lặng đến cực điểm, đồng thời vô số ánh sáng màu đen phủ khắp trời, thậm chí mưa máu tanh nồng rơi xuống.

Cường giả Thiên Cảnh tận mạng rồi, ngay cả trời đất cũng đang bật khóc.

Sáu cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cứ thế bị Tiêu Chính Văn chém chết.

Cả quả trình nói thì dài nhưng thật ra vẫn chưa đến ba giây, thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa tung ra con bài cuối cùng thì mấy người này đã trở thành thi thể.

Ngay cả Vương Hử cũng thầm nhíu mày, bản lĩnh như thế đúng là có thể so được với lão quân năm đó. ` ề Khống chế hai khí sinh tử có nghĩa là năm được quyền sinh tử của mọi sinh linh trên thế gian, cho dù là ai cũng không thoát khỏi luân hồi sinh tử.

Người trong võ thuật vốn dĩ là chống đối lại sinh tử bằng tu vi của mình, hơn nữa có thể kéo dài thọ nguyên của mình đến vô hạn.

Nhưng cho dù còn bao nhiêu thọ nguyên, chỉ cần mất đi sinh khí đều có thể trở nên khô héo.

So với các cách thức trước kia của Tiêu Chính Văn, đây mới là điểm đáng sợ nhất.
 
Chương 4961


Chương 4961

Tước đoạt sinh khí của người khác thì có thể vô hình chung giết được kẻ địch trong vòng hàng ngàn mét.

Điều này khác với trận pháp và thuật pháp thông thường, là sự tồn tại gần bằng Thần Minh.

“Lý Bạch, nói với tiền bối một tiếng, người như Trần Ngạo nên xử lý thế nào”, Tiêu Chính Văn cháp một tay sau lưng lạnh lùng nhìn Trần Ngạo.

“Chuyện này…

Không đợi Vương Hử lên tiếng, Lý Bạch thản nhiên cười nói: “Tiền bối không cần lo, dĩ nhiên không thể lấy mạng chó của hắn, nhưng phế hắn chắc không có vấn đề gì”. : l Dù sao thế lực của nhà họ Trần vẫn còn đó, bây giờ giết Trần Ngạo cũng chẳng có lợi cho ai, nhưng tước bỏ tu vi của Trần Ngạo, phản ứng của nhà họ Trần cũng sẽ không quá mức gay gắt.

Vương Hử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, ngay sau đó Vương Hử như thay thành một người khác, thế tấn công vô cùng sắc bén đánh về phía Trần Ngạo.

Chỉ thấy Vương Hử giơ tay lên là có uy lực hủy diệt trời đất xuất hiện, đòn tấn công này khiến thanh giáo dài trong tay Trân Ngạo rơi ra khỏi tay, văng cách đó hàng ngàn mét.

Luồng khí màu tím quấn chặt lấy Trần Ngạo, sau đó sức mạnh khủng khiếp đánh vào đan điền của hắn.

“Phụt!”

Trần Ngạo nôn ra máu rồi văng ra xa, rơi xuống chỗ Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vung tay lên đánh mạnh vào Sau gáy Trần Ngạo.

Cú đấm này khiến cột sống của Trần Ngạo gấy thành ba đoạn.

Tân Lương Ngọc ở bên cạnh vung tay thêm một chưởng nữa đánh vào ngực Trần Ngo.

“Phụt!”

Trần Ngạo lại nôn ra một ngụm máu.

Cả người hản còn chưa rơi xuống đất, Lý Bạch cũng đánh vào trên bụng Trân Ngạo một cái.

Cú đấm này khiến Trần Ngạo rơi xuống, ngã mạnh về hướng mặt đất.

Hản còn chưa rơi xuống đất, Long Hình đã đấm vào hông Trần Ngạo, cú đấm này khiến xương sườn của Trần Ngạo gấy nát.

“Rác!”

Âm thanh vang lên rõ to, Trần Ngạo kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Trần Ngạo còn chưa kịp ngồi dậy, Long Ngao đã đạp lên mặt hắn khiến đầu hắn lún xuống đất.

“Dám giết Long Vương? Mày đúng là điếc không sợ súng”.

Nói rồi mũi chân Long Ngạo lại dùng sức khiến đầu Trần Ngạo lại lún xuống mấy tấc nữa.

Trần Ngạo không ngờ mình lại bị một người chẳng có tên tuổi như vậy đạp vào mặt.

Đây đúng là nỗi nhục nhã.

Tiếc là dù hắn có tức đến mức nổ ra khó cũng không có tác dụng.

Đan điền của hắn đã vỡ, hơn nữa quanh người đều bị Vương Hử cấm chế, lúc này đã không còn sức đánh trả.
 
Chương 4962


Chương 4962

Nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài của nhà họ Trần, hơn nữa từ trước đến giờ đều là đối tượng đào tạo trọng điểm của nhà họ Trần, dù là mấy quản lý cấp cao của các thế lực lớn cũng không dám vô lễ với hẳn.

Nhất là lúc nấy, các chưởng môn và các gia chủ cùng lãnh đạo cấp cao của các gia tộc lớn ở cả Đông Vực đều cung kính với hắn, mới chỉ thoáng chốc đã bị người ta giãm đạp lên mặt sỉ nhục, sao hắn có thể nuốt được cơn giận này?

“Tiêu Chính Văn, bọn mày đáng chết! Nhà họ Trần chắc chắn sẽ đuổi giết chúng mày đến tận cùng”, Trân Ngạo tức giận gào lên, âm thanh kinh thiên động địa, vang vọng cả Đông Vực.

“Sự việc tới lúc này mà mày còn dám điên cuồng, xem ra ban nấy dạy dỗ mày vẫn còn chưa đủi”

Long Ngao vừa nói vừa giơ chân lên, đạp mạnh vào trên mặt Trần Ngạo!

Nếu đổi lại là bình thường, Long Ngao căn bản chẳng thể khiến cho Trân Ngạo bị thương, thế nhưng đáng tiếc là bây giờ Trân Ngạo không chỉ có đan điền rách nát mà ngay cả tu vi bên trong cơ thể cũng bị Vương Hử giam cầm!

Trần Ngạo lúc này chẳng khác gì so với một người bình thường, sao có thể đỡ nổi một cú đá của Long Ngao?

“Khu!”

Cả gương mặt của Trần Ngạo đều bị giãm nát, chỉ riêng ngũ quan đã không thể phân biệt được là người hay là một con chó!

“Tao cho mày thêm một cơ hội để nói lại, có điều cũng chỉ có cơ hội lần này nữa thôi, lần sau sẽ không chỉ có mặt bị đánh nát mà cả người mày đều sẽ không còn một khúc xương nào hoàn chỉnh!”

Long Ngao nói rồi lại giơ chân lên đạp mạnh lên trên người Trần Ngạo.

Chỉ trong nháy mắt, trên người Trân Ngạo đã xuất hiện vô số miệng vết thương.

Không để cho Trần Ngạo gào lên thành tiếng thì Tân Lương Ngọc đã tung ra một cú đấm, đánh cho nửa thân người của hắn trở thành tàn phết Trần Ngạo chảng thể chịu đựng nổi nữa, phát ra những tiếng gào rú thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

“Mấy người cứ đợi đó cho tôi, tôi nhất định bắt tất cả mấy người phải trả giá bằng tính mạng!”

Hắn vừa nói dứt lời, Lý Bạch lại giáng thêm một cú đấm thật mạnh lên trên người Trần Ngạo!

Một loạt âm thanh xương gãy truyền tới, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay người đi, chẳng thể nhìn thêm nổi nữa.

Trần Ngạo lúc này đã co rúm trên đất, không ngừng run rẩy, tiếng gào rú khi trước lúc này cũng đã biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt.

Long Ngao lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Ngạo, nói: “Hôm nay chỉ dạy cho mày một bài học nho nhỏ, còn có lần sau thì sẽ khiến mày biến thành đống thịt vụn!”

Long Ngạo vừa nói vừa nhấc Trần Ngạo lúc này đang trong tình trạng thừa sống thiếu chết lên khỏi mặt đất.

Không đợi Trần Ngạo có phản ứng gì, Lý Bạch đột nhiên vung tay, ánh sáng sắc lạnh loé lên, cắt đứt hai bên cổ tay của Trần Ngạo, Trần Ngạo vốn đã sắp sửa mất đi ý thức lại phát ra tiếng gào thét kinh hoàng.

“Nhớ cho kỹ, chúng tôi không phải bố mẹ anh, không có ai nuông chiều anh đâu!”

Vừa dứt lời, Lý Bạch lại giơ chân lên đá, Trân Ngạo giống như một cái túi rách, bị đạp ra xa mười mấy mét, cơ thể nặng nề tiếp đất.
 
Chương 4963


Chương 4963

Mặc dù cho tới bây giờ Trần Ngạo vẫn chưa chết, thế nhưng cũng đã bị đánh thoi thóp.

“Long Vương, anh xem…, Long Ngao quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“Đánh tiếp!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Nghe thấy lời này, ngay cả Vương Hử cũng không khỏi quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Trần Ngạo giờ đã bị giày vò đến mức không còn hình người, Tiêu Chính Văn lại vẫn bảo mọi người ra tay tiếp với Trần Ngạo, như vậy cũng quá cay nghiệt rồi nhỉ?

Trần Ngạo bị đánh thừa sống thiếu chết lúc này càng không còn sức lực!

Khi hắn nghe thấy câu nói đó của Tiêu Chính Văn thì gần như hoàn toàn tuyệt vọng.

Mặc dù hản đã có tính toán từ trước, dẫu có sơ sẩy thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không dám giết hản, thế nhưng sự cay độc của Tiêu Chính Văn cũng khiến cho trái tim Trân Ngạo phải run rẩy!

Ngay sau đó, đám người do Long Ngao cầm đầu lại tiếp tục vây đánh Trần Ngạo.

Cuối cùng, thật sự giống như Long Ngao đã nói, trên người Trần Ngạo đã chẳng còn tìm thấy được một khúc xương hoàn chỉnh nào nữa, lúc này mọi người mới dừng tay lại.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Trần Ngạo đã giống như một đống thịt nát, khẽ gật đầu với mọi người.

Lúc này Long Ngao mới vẫy tay gọi hai người làm của nhà họ Trần cùng đi theo lại, chỉ tay vào Trần Ngạo rồi nói với hai người đã sợ tới độ mặt mày trăng bệch từ lâu: “Khiêng hắn về nhà họ Trần đi!”

“Còn nữa, sau này nếu như còn dám động vào chúng tôi thì chắc chắn chỉ còn đường chết!”

Nói xong, Long Ngao giơ chân lên đá Trần Ngạo lăn ra xa mấy trăm mét.

Ở một diễn biến khác, đám người vẫn đang ở nhà họ Trần đợi Trần Ngạo đều ngập tràn hy vọng rằng Trần Ngạo có thể mang đầu Tiêu Chính Văn trở về, không ít người còn vừa uống rượu vừa bàn tán sau khi Tiêu Chính Văn chết thì nên phân chia địa bàn Đế Khư ra sao.

Bên ngoài cũng đã có không ít người hay tin, Trần Ngạo ở cảnh giới Nguy Tiên đỉnh cao đã dẫn theo sáu trợ thủ của nhà họ Trần đi truy sát Tiêu Chính Văn.

Ở trong mắt mọi người, lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn chỉ còn đường chết!

Dấu sao cũng là Nguy Tiên đỉnh cao tự mình ra tay, Tiêu Chính Văn có mạnh tới đâu thì cũng có thể so bì được với Nguy Tiên đỉnh cao hay sao?

“Lần này Tiêu Chính Văn e là lành ít dữ nhiều rồi, theo tôi được biết, mặc dù Trần Ngạo không bằng Trần Phong nhưng cũng là thiên tài thuộc hạng nhất nhì trong nhà họ Trần!”

“Hơn nữa, sáu trợ thủ đó cũng đều có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, chỉ một mình Tiêu Chính Văn thì căn bản không đủ sức chống trải”

Khi không ít người đang bàn tán xôn xao thì đồng thời cũng nghĩ tới thánh địa có một không hai Đế Khư kia của Đông Vực, tiếp theo đây e răng sẽ phải trải qua cuộc tranh giành đẫm máu!

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tiêu Chính Văn đối đầu với xu thế chung chứ trách sảo được người khác!”

Không ít người cũng góp lời hùa theo.

Trong lòng bọn họ, Tiêu Chính Văn phản kháng Chư Thiên Thần Giới chẳng khác gì đang chống lại xu thế chung, đồng thời cũng đang thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã đưa ra lựa chọn chính xác!

Họ tin rằng sau khi Tiêu Chính Văn chết, không chỉ có Đế Khư phải phân chia lại mà cả Đông Vực cũng sẽ trải qua một lần tắm máu cực lớn!
 
Chương 4964


Chương 4964

Nhà họ Trần này quả nhiên có thực lực khủng bố, cũng chả trách lần này nhà họ Trần lại ra mặt phách lối uy hiếp cả Đông Vực như thết Vào lúc mọi người đang cho rằng Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một tiếng hô gấp gáp vang lên, hai tên người làm nhà họ Trần đột nhiên phá cửa lao vào trong sân giống như kẻ điên.

Trên chiếc xe đẩy phía sau lưng bọn họ còn có một đống thịt nát máu thịt lẫn lộn!

Chỉ có thể từ tiếng hô hấp yếu ớt của Trần Ngạo để đoán ra hắn còn sống mà thôi, thế nhưng đã không còn nhìn ra được hình người nữa rồi.

Vào lúc mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hoảng mà đổ mồ hôi lạnh, người nhà họ Trần vội vàng lao ra trước kiểm tra cẩn thận vết thương của Trần Ngạo. : Ỳ Vừa nhìn, gần như tất cả người nhà họ Trần đều mặt mày tái mét.

“Mau đi thông báo với cụ tổ, cậu chủ xảy ra chuyện lớn rồi!”

Người đứng đầu vội vàng gào lên với mấy người bên cạnh.

Bởi vì quá gấp mà giọng của người nói trở nên cực kỳ chói tai.

Người nhà họ Trần đều phẫn nộ tới cực điểm khi hay tin Trần Ngạo bị đánh tàn phế.

Nửa ngày sau, trên bầu trời nhà họ Trần mây đen kín mít, từng tia sét cứ thế xé ngang nền trời!

Trên bầu trời, một nam thanh niên mặc đồ trăng chân đạp trên tia sáng, đi tiến về phía khoảng không phía trên nhà họ Trần.

Nam thanh niên này có phong thái uy nghiêm, cả gương mặt toát lên khí chất cao ngạo, mái tóc dài tung bay phía sau lưng!

Nhất cử nhất động của hắn đều giống như hoà vào làm một với tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí còn cho người ta một loại ảo giác hắn chính là đất trời một phương! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hãn chính là thiên tài đáng sợ mà nhà họ Trần vẫn luôn che giấu, Trần Phong!

Trần Phong có phong thái như thiên thần giáng thế, khí tức đàn áp tứ phương khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.

Hản từ từ bay thấp xuống và đặt chân lên khoảng sân của nhà họ Trần!

Sau đó hẳn tiến thẳng tới sân sau của nhà họ Trần.

Bên trong hồ Diễn Sinh ở sân sau, máu tươi đang chảy rất mạnh và ánh lên sắc máu tanh nồng!

“Chú hai!”

Trần Phong vừa tới sân sau đã hô lên một tiếng về phía hồ Diễn Sinh.

Cụ tổ nhà họ Trần ngồi cách hồ Diễn Sinh không xa mang vẻ mặt âm trầm, trên mặt đã ngập tràn sát khí!

Ánh mắt của Trần Phong hướng thẳng vào bên trong hồ Diễn Sinh, lúc hắn nhìn rõ bên trong hồ Diễn Sinh có một đống thịt nát đang không ngừng quay theo máu loãng thì không khỏi kinh hô một tiếng: “Cụ tổ, đây là…”

“Không sai! Đây chính là Trần Ngạo!”

Cụ tổ nhà họ Trần nghiến răng đáp lời.

Nếu như không phải thông qua khí tức có thể xác nhận đống thịt nát này là Trần Ngạo thì ngay cả cụ tổ nhà họ Trần cũng chẳng thể nhận ra được hẳn.
 
Chương 4965


Chương 4965

“Cụ tổ, vậy sáu trợ thủ bảo vệ chú ấy thì sao?”, trong mắt Trần Phong loé lên một tia sáng sắc lạnh, sát khí mạnh mẽ bộc phát.

“Chết rồi!”

Cụ tổ nhà họ Trần nói với sắc mặt hết sức u ám.

Thông qua lời kể của hai tên người làm, cụ ta đã hiểu được toàn bộ những gì xảy ra khi đó.

Đây là lần đầu tiên có người dám giết người nhà họ Trần, còn giết luôn cả sáu trợ thủ của nhà họ Trần!

Đây rõ ràng chính là đang khiêu chiến với cả nhà họ Trần!

“Là ai, ai khiến cho em trai tôi bị thương thành như vậy?”, Trần Phong nói với giọng điệu vô cùng sắc bén.

“Là Tiêu Chính Văn!”, cụ tổ nhà họ Trần run rẩy nói.

Đừng nói là bây giờ, dù là lúc Đại Đường thịnh thế, có ai dám bất kính như vậy với nhà họ Trần?

“Đi thông báo với bốn cận vệ giết chết Tiêu Chính Văn, trả mối hận này cho em trai tôi!”

Trần Phong lạnh lùng gào lên, khắp người sát khí ngút trời.

Không phải Trần Phong không muốn ra tay tiêu diệt điện Thần Long mà là với cục diện bây giờ thì điện Thần Long đã chẳng thể tuỳ tiện tiêu diệt được nữal Không chỉ có Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đang quan sát nhất cử nhất động của điện Thần Long, ngay cả rất nhiều nhân vật lớn thời kỳ thượng cổ cũng chú ý tới điện Thần Long!

Nếu như lúc này tuỳ tiện ra tay chém giết điện Thần Long thì sẽ chỉ khiến cho các phương cảm thấy bất mãn về nhà họ Trần!

Vậy nên Trần Phong chỉ có thể lùi lại một bước, giết chết một mình Tiêu Chính Văn, báo thù cho Trần Ngạo, đồng thời cũng để cho bên ngoài trông thấy kết cục của việc đắc tội với nhà họ Trần!

Ở một diễn biến khác, hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên trong Chư Thiên Thần Giới đang cùng nhau thưởng trà.

“Hả?”, Hồng Ấn đột nhiên nhíu mày, sau đó chậm rãi đặt tách trà xuống.

“Sao thế?”, Dạ Ma Thiên quay đầu nhìn về phía Hồng Ấn bên cạnh.

“Ôil Xem ra tới cuối cùng chúng ta vẫn phải ra tay với Tiêu Chính Văn!”, Hồng Ấn khẽ thở dài một tiếng.

Nếu như còn có lựa chọn khác, ông ta bằng lòng tha cho Tiêu Chính Văn, hoặc là nói ông ta căn bản không muốn có xung đột trực diện với Tiêu Chính Văn!

“Hừ, nên ra tay từ lâu rồi, một kẻ tiểu bối trong thế tục, ngay cả những người ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không coi cậu ta ra gì, chúng ta việc gì phải sợ cậu tai”

Dạ Ma Thiên lạnh lùng nói.

Rất rõ ràng, trong lòng ông ta vẫn còn cảm thấy rất căm hận Tiêu Chính Văn vì chuyện của Ngạo Dương.

“Chúng ta đi thôi!”, Hồng Ấn đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng dậy.

Một giây sau, hai người bọn họ đã bay lên trên hư không.

Bên phía Đế Khư, Tiêu Chính Văn cũng đã có chuẩn bị chu toàn, một mặt đưa đại đa số mọi người trở về Hoa Quốc từ trong con đường bí mật, một mặt khác cũng khởi động Hộ Sơn Đại Trận.

Duy chỉ có Vương Hử ở lại canh giữ Đế Khư!

Còn Tiêu Chính Văn một mình tới âm phủ.
 
Chương 4966


Chương 4966

Thật ra Tiêu Chính Văn làm như vậy cũng có ý giáng hoạ cho người khác, dẫu sao điều Tiêu Chính Văn không hy vọng nhìn thấy nhất là thế tục Hoa Quốc gặp phải đại nạn!

Tạm thời chưa bàn tới việc bên phía nhà họ Trần sẽ báo thù ra sao, chỉ riêng mấy người Hồng Ấn, để giành lấy sắt mẹ chắc chắn cũng sẽ theo sát Tiêu Chính Văn như hình với bóng!

Thông tin Tiêu Chính Văn tới âm phủ lan truyền khắp Đông Vực rất nhanh, không ít người đều kinh ngạc vì điều này.

“Cho dù muốn trốn chạy thì cậu ta cũng nên chạy về thế tục Hoa Quốc mới phải, sao lại chạy tới âm phủ vậy chứ?”

“Lẽ nào cậu ta muốn giáng hoạ cho người khác sao? Thế nhưng giữa cậu ta và âm phủ có mối thù máu đói”

“Chưa chắc, đại tướng Dạ Xoa của âm phủ khi trước cũng bị Dạ Ma Thiên đánh cho trọng thương, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè!”

Không ít người đều đang rì rầm bàn tán.

Hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên vừa đi được nửa đường thì đã hay tin Tiêu Chính Văn thâm nhập vào âm phủ.

“Tên Tiêu Chính Văn này cũng có chút toan tính đấy! Cậu ta biết rõ chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, vậy nên mới lập tức tháo chạy tới âm phủ!”

“Tới nơi đó, thực lực cũng chúng ta cũng sẽ bị áp chết”

Hồng Ấn đoán được ý đồ thực sự của Tiêu Chính Văn!

Dâu sao khi trước Tiêu Chính Văn cũng từng tiến vào âm phủ, hơn nữa còn làm dấy lên những đợt sóng lớn ở nơi này.

Bây giờ Tiêu Chính Văn lại gióng trống khua chiêng tiến vào âm phủ, rõ ràng có mang theo.

mấy phần khiêu khích.

“Âm phủ?”

Biết được tin này, Trần Phong đang lao như bay tới cũng không khỏi nhíu mày.

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào anh cho rằng tới âm phủ là có thể trốn được kiếp nạn này sao? Hừ!

Cho dù anh có chạy tới chân trời thì Trần Phong tôi cũng nhất định phải tiễn anh lên đường!”

Giọng nói của Trần Phong vang vọng khắp bốn phương chỉ trong nháy mắt, khi sấm chớp.

đan xen cùng với mây đen, cánh cửa lớn thông tới âm phủ cũng bị vô vàn thiên lôi đánh vỡ!

Hàng vạn ánh hào quang xuất hiện, Trần Phong khí thế bừng bừng giết về phía lối vào âm phủ!

Đúng vào lúc này, một thanh kiếm dài màu đỏ lao qua ngang trời, ánh kiếm chiếu xuống chèn ép bốn phương!

Vô vàn tia sáng màu bạc từ trên trời chiếu xuống, một người đàn ông mặc đồ đen tiến ra trước một bước và giết về phía lối vào âm phủ!

Hồng Ấn liếc nhìn người đàn ông mặc đồ đen, nhíu mày nói: “Dạ Ma Thiên, chuyến đi này của Lăng Phùng e rằng lành ít dữ nhiều rồi. Ngạo Dương ở vùng ngoài lãnh thổ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, Lăng Phùng tới âm phủ, thực lực chắc chắn sẽ sụt giảm đi nhiều, sao có thể là đối thủ của Tiêu Chính Văn được đây?”
 
Chương 4967


Chương 4967

Người đàn ông mặc đồ đen đó chính là đại đệ tử Lăng Phùng của Dạ Ma Thiên!

Hồng Ấn không chỉ đang lo lắng cho an nguy của Lăng Phùng mà còn lo lắng lỡ như Tiêu Chính Văn bị hắn giết chết, vậy thì sắt mẹ thuộc về ai cũng sẽ trở thành một vấn đề khó nhăn.

Ở một bên khác, bốn hộ vệ của nhà họ Trần cũng đồng thời giết về phía âm phủ.

Mấy người Tân Lương Ngọc đang dân theo tất cả mọi người của Đế Khư trở về Hoa Quốc!

Lúc này, Long Kinh đã là đêm muộn, dưới sự dẫn dät của mấy người Long Hình, mọi người tìm đến tập đoàn Vy Nhan.

“Long Vương bảo tất cả chúng ta trở về, lỡ như bên phía Đế Khư có chuyện gì thì biết phải làm sao đây?”, Long Hình không yên tâm nói.

“Mấy người cũng coi thường cậu Tiêu quá rồi, chắc chắn cậu ấy đã có sắp xếp từ trước, hơn nữa tôi cảm thấy đối phương không thể công đánh vào Đế Khư trước, dẫu sao nơi đó cũng có Vương Hử trấn giữ!”

“Ngược lại, thế tục Hoa Quốc mới có khả năng trở thành mục tiêu thứ hai của bọn họ!”, Lý Bạch khẽ nhíu mày, lo lắng nói.

“Có lẽ là không đâu, theo như tôi được biết, vào lúc chúng ta vừa rời khỏi Đế Khư, cậu Tiêu đã đi tới âm phủ, tám mươi phần trăm là muốn dẫn dụ ngọn lửa chiến tranh về phía đó, như vậy dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay người của nhà họ Trần thì ai còn có tâm trạng giết vào thế tục nữa?”

Viên Thiên Canh trầm giọng phân tích.

Lúc này, mấy người Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên và cả năm người nhà họ Trần đã tiến tới lối vào âm phủ.

Hoặc là nói, hai nhóm bọn họ đã đánh tới thành Uông Tử.

Sau khi tiến vào âm phủ, bọn họ cũng cảm nhận được rõ ràng áp chế của đất trời một phương này đối với bọn họ!

Thế nhưng bên trong đoàn người bọn họ, ngoại trừ bốn hộ vệ của nhà họ Trần ra thì có ai không phải là người hết sức tự phụ?

Cho dù âm phủ là núi đao biển lửa, bọn họ cũng dám liều mình xông vào, huống hồ đối với bọn họ mà nói thì âm phủ cũng chưa chắc là núi đao biển lửa!

Đừng thấy Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều là người của Chư Thiên Thần Giới mà lầm, sự hiểu biết về âm phủ của họ vẫn hơn Trần Phong rất nhiều!

Dấu sao bao nhiêu năm trở lại đây, hản vẫn luôn được nhà họ Trần che giấu, gần như chưa từng trải nghiệm ở bên ngoài, mặc dù có thực lực tuyệt đỉnh, thế nhưng xét tới kinh nghiệm giang hồ thì hắn quả thực mới chỉ ở cấp nhỉ đồng mà thôi! lý Mặc dù Dạ Ma Thiên cũng là lần đầu tới vùng ngoài lãnh thổ, nhưng khi trước từng giao đấu với đại tướng Dạ Xoa, hơn nữa còn đánh cho ông ta bị trọng thương luôn, vậy nên mới càng không coi âm phủ ra gì.

Lúc này, bên phía âm phủ, hai người Tiêu Chính Văn và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đang trên đường.

Lần này Tiêu Chính Văn gióng trống khua chiêng tới âm phủ, vẫn là mượn thân xác của Hạo Thiên.

“Trước mặt chính là Phong Đô! Chúng ta vẫn nên thật cẩn thận, dẫu sao nơi đó cũng là địa bàn của thập điện Diêm Vương!”

Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cảnh giác nhìn về phía Phong Đô.

Mặc dù ngoài mặt thập điện Diêm Vương đã không còn bất cứ lực kiểm soát gì với âm phủ, thế nhưng bọn họ vẫn chiếm cứ vị trí số một bên trong âm phủ!
 
Chương 4968


Chương 4968

“Đứng lại! Mấy người là ai, lẽ nào không biết nơi này là cấm địa Phong Đô sao?”, một âm binh chặn đứng đường đi của Tiêu Chính Văn và Đầu Nguyên Thánh Mẫu.

“Cậu đi báo với đại tướng Dạ Xoa một tiếng, cơ hội để ông ta báo thù tới rồi!”, ÐĐẩu Nguyên Thánh Nữ tiến lên trước một bước, bình thản nói.

Mấy người Hồng Ấn sau khi vào thành Uông Tử mới cảm nhận được sự bất an.

Tử khí của nơi này thật sự quá nồng đậm, cho dù bọn họ đều tới từ Chư Thiên Thần Giới, nhưng lại hết sức nhạy cảm với tử khí.

Trần Phong đi theo sau lưng hai người bọn họ lúc này cũng cảm nhận được sự áp chế tới từ đất trời của nơi này.

Mấy người bọn họ vốn dĩ tới để đoạt lại sắt mẹ trong tay Tiêu Chính Văn, vậy nên ở trước cổng thành Uông Tử do dự rất lâu, cuối cùng vấn nghiến răng, liều mình đi về phía thành Uông Tử.

Một khi đặt chân vào thành Uông Tử thì chẳng khác gì tiến vào âm phủ thực thụ.

“Nơi này quả nhiên không giống với vùng ngoài lãnh thổ, ngay cả đạo trời cũng hoàn toàn trái ngược với thế giới bên ngoài!”, Hồng Ấn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trâm giọng nói.

Sức áp chế của đất trời nơi đây rõ ràng có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung, đặc biệt khi bọn họ đều xông vào âm phủ với thân xác thật sự của bản thân thì cảm giác áp bức này càng mạnh mẽ hơn mấy phần.

Thế nhưng không thể không nói, thực lực của mấy người bọn họ cực kỳ siêu nhiên, ai nấy đều là nhân vật đỉnh cao, mặc dù bị đất trời nơi đây áp chế nhưng cũng chưa thể khiến cho bọn họ lùi ra sau nửa bước!

“Chẳng phải chỉ là chút áp chế của đất trời thôi sao, ba người chúng ta liên thủ lại, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh của âm phủ thì cũng không dám tuỳ tiện tiến lên trước!”, Dạ Ma Thiên tự cao nói.

Vừa dứt lời, Dạ Ma Thiên là người đầu tiên bước tới cổng thành Uông Tử, cả người tràn ngập khí thế.

Kể từ khi có sự tồn tại của âm phủ, gã là người đầu tiên dám coi thường âm phủ như vậy.

Quan trọng nhất là gã còn dùng thân thể mình xông thẳng vào âm phủ, cho nên lúc bước vào thành Uông Tử đã bị tử khí vô tận vây quanh.

Dạ Ma Thiên choáng váng một giây rồi tỉnh lại ngay sau đó.

Dù sao gã cũng là người có thực lực. Một lớp khí tức bảo vệ cơ thể nhanh chóng được tạo ra, chặn những tử khí kia.

Ngay cả cường giả Thiên Cảnh cũng chưa chắc có thể chống chọi lại khí tức đáng sợ đó, cho dù là Ngụy Tiên cũng phải thận trọng, nhưng Dạ Ma Thiên lại không thèm quan tâm đến loại áp chế vô hình này mà bước vào thành Uông Tử.

Vô số linh hồn bay tới, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị khí tức bảo vệ của Dạ Ma Thiên biến thành sương khói.

Thấy Dạ Ma Thiên xông vào thành Uổng Tử, Trần Phong và Hồng Ấn cũng nhanh chóng theo sau.

Thành Uông Tử là cánh cổng đầu tiên của âm phủ, nơi đây tập trung gần như toàn bộ vong hồn, từng trận gió tà thổi mạnh, bầu không khí trở nên âm u.

Ba người vừa bước ra khỏi thành Uông Tử, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng hình đứng kiêu hãnh trên sườn núi.
 
Chương 4969


Chương 4969

Lúc này, Tiêu Chính Văn xuất hiện ở âm phủ dưới dạng thần hồn nên không hề bị áp chế.

“Tiêu Chính Văn!”

Hồng Ấn lập tức đề cao cảnh giác.

Trận chiến cuối cùng này khó mà tránh khỏi, Hồng Ấn cũng không muốn nhiều lời, vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sức mạnh trong cơ thể ông †a đã bùng phát.

Thậm chí rất nhiều âm hồn xung quanh cũng bị luồng khí tức mạnh mẽ này đánh tan thành khói, hồn bay phách lạc.

Nói rõ ra, Tiêu Chính Văn chưa từng chính thức giao đấu với Hồng Ấn, lần ở núi Bách Long, hai người họ cũng chỉ lướt qua mà thôi.

Vì vậy, cho đến nay vẫn chưa ai biết được thực lực thật sự của Hồng Ấn.

Nhưng ông ta lại dám một mình đến vùng ngoài lãnh thổ, điều này đủ để thấy trong lòng Hồng Ấn vẫn biết chừng mực, nếu không, ngộ ngỡ bị đám cao thủ ở vùng ngoài lãnh thổ bao vây thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Vả lại, bản thân Hồng Ấn cũng là thiên tài hàng đầu của một tông môn lớn trong Chư Thiên Thần Giới, không có người bình thường nào có thể sánh bằng.

Lúc Trần Phong nhìn thấy Tiêu Chính Văn, sát khí càng mãnh liệt hơn. Trân Ngạo đã bị Tiêu Chính Văn đánh thừa sống thiếu chết, còn bị phế bỏ đan điền, nhà họ Trần mấy khi phải chịu sỉ nhục như thế nào?

Quan trọng hơn là nhà họ Trần vốn xuất thân từ Chư Thiên Thần Giới, sau hàng nghìn năm phát triển và lớn mạnh đã trở thành anh hùng ở vùng ngoài lãnh thổ.

Bây giờ lại mất hết thể diện trong tay Tiêu Chính Văn, Trần Phong sao có thể để yên cho Tiêu Chính Văn được.

Vì vậy, Trần Phong không nhiều lời với Tiêu Chính Văn mà rút kiếm ra, thanh kiếm lóe lên một tia sáng sắc lạnh, những âm hồn xung quanh bị ánh kiếm lạnh lẽo này ép lui mấy trăm mét.

Trần Phong vung kiếm chĩa vào Tiêu Chính Văn.

So với hai người họ, Dạ Ma Thiên bình tĩnh hơn nhiều. Gã thấy trong trận chiến này, gã không cần phải ra tay thì Trần Phong và Hồng Ấn cũng đủ để giết Tiêu Chính Văn rồi.

Cảnh giới của Tiêu Chính Văn quá thấp, hơn nữa còn xuất hiện dưới hình thức thần hồn, cho nên không phải là đối thủ của hai người họ.

Ngược lại, sau khi đánh giá Tiêu Chính Văn một cách thận trọng, Hồng Ấn nói: “Tiêu Chính Văn, tôi không muốn trở mặt với cậu, chúng ta có thể bình tĩnh thương lượng!”

Khí tức quanh người Hồng Ấn thay đổi, tiêu tan gần hết tử khí xung quanh, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn.

“Thương lượng? Được thôi!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nhìn Hồn Ấn.

“Có gì để đàm phán với hắn chứ! Chẳng phải hẳn đã nói thà chết đứng còn hơn sống quỳ sao?”

Trần Phong nói với vẻ bừng bừng sát khí.

“Tôi khuyên anh làm người không nên kích động, sẽ không tốt cho anh đâu!” Tiêu Chính Văn cười nhạo nói.

“Hừ, anh có tư cách gì để thương lượng với chúng tôi? Lẽ nào đến bây giờ, anh vấn chưa rõ tình hình sao?” Dạ Ma Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.

“Sư phụ của anh có lẽ là Ngọc Kiếm Thiên Quân nhỉ?” Tiêu Chính Văn quan sát Dạ Ma Thiên.
 
Chương 4970


Chương 4970

Cái tên này Tiêu Chính Văn biết được từ Hắc Bá. Nghe nói người này có sức chiến vô cùng mạnh, đã từng đấu với Bạch Khởi ba ngày ba đêm không phân thăng bại.

Chỉ riêng điều này đã đủ để thấy Ngọc Kiếm Thiên Quân là nhân vật hung ác.

“Nếu anh đã nghe đến tên sư phụ tôi rồi thì nên ngoan ngoãn giao sát mẹ ra đây, đừng tốn thời gian thêm nữa!” Dạ Ma Thiên nói.

“Thật ra, tôi thấy ông ta còn lâu mới xứng với danh hiệu Thiên Quân!” Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Hừ! Loại ngu dốt như anh ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ rất nhiều, chỉ là bây giờ bọn họ đã biến thành phân bón hết rồi!” ánh mắt Dạ Ma Thiên trở nên lạnh lẽo.

“Tiêu Chính Văn, chỉ cần cậu giao sắt mẹ ra thì chúng ta có thể thương lượng, tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời nhận xét trước đây của cậu”.

“Vả lại hôm nay ba người chúng tôi đến là vì sắt mẹ, chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng của cậu, chỉ cần cậu biết điều, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, cậu thấy sao?”

Hồng Ấn kiêu ngạo nói.

“Tha cho tôi một con đường sống ư?” Tiêu Chính Văn bật cười.

“Chúng ta đều là người thông minh, chảc cậu cũng hiểu tình hình trước mät đối với cậu vô cùng bất lợi”, Hồng Ấn trầm giọng nói: Thật ra Hồng Ấn thấy Tiêu Chính Văn cũng là thiên tài đỉnh cao, xét cả về tài năng hay khả năng kiểm soát thế cục đều trên trình độ bình thường.

Tiêu Chính Văn chắc cũng hiểu rõ thế cục trước mắt vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hai bên khai chiến, ba chọi một thì Tiêu Chính Văn không hề có hy vọng chiến thắng.

Hơn nữa, mặc dù Tiêu Chính Văn đã gây ra rất nhiều sóng gió ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng vẫn kém hơn bọn họ vài cấp bậc.

Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Tiêu Chính Văn, cùng hợp lực có thể đá xa Tiêu Chính Văn vài chục con đường.

Quan trọng nhất là bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ là thần hồn, không thể phát huy nổi một phần mười thực lực, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ.

Vì vậy trận chiến này đối với Hồng Ấn chẳng có gì đáng lo.

Ông ta thấy điều Tiêu Chính Văn có thể làm bây giờ là giao nộp sắt mẹ, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

“Người thông minh? Tôi thấy chưa chäc đâu.

Người thông minh sẽ không đuổi đến âm,phủ!

Nói cách khác, cái gọi là người thông minh ông nói chỉ là do ông nghĩ vậy mà thôi” Tiêu Chính Văn chế nhạo.

“Hừ! Nói chuyện với loại người như anh thật phí lời! Ở trước mặt chúng tôi, anh còn không bãng một con kiến!” sát khí quanh người Trần Phong lại mạnh hơn vài lần.

Mặc dù hắn là thiên tài nhà họ Trần, đã trải qua vô số trận chiến, mặc dù luôn bị nhà họ Trần che giấu, nhưng không có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu của hắn kém hơn Tiêu Chính Văn.

Đây cũng là điều khiến hắn tự hào.

“Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, đừng ép chúng tôi phải ra tay!” lúc này Hồng Ấn cũng mất kiên nhãn, ánh mät đầy sát khí.
 
Chương 4971


Chương 4971

Thực ra bọn họ thương lượng với Tiêu Chính Văn đã là nể mặt Tiêu Chính Văn lắm rồi, nếu Tiêu Chính Văn còn cứng đầu đừng trách ông ta độc ác.

“Loại không biết điều như hắn cũng xứng để thương lượng với chúng ta sao?” Trần Ngạo vung kiếm, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn.

Lăng Phùng tiến lên, sát khí quanh người mang theo sức mạnh có thể hủy diệt trời đất.

Đúng lúc này, một tấm màn máu đột nhiên từ trong âm phủ bay lên, sau đó trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khó chịu. – Một cây xiên Thác Thiên phóng tới.

Một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện.

Đại tướng Dạ Xoa bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người.

“Chỉ là một tên bại tướng thôi mà, lẽ nào đây chính là chỗ dựa của cậu sao?” Hồng Ấn nói với vẻ khinh thường.

Trước đó, đại tướng Dạ Xoa đã từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, hơn nữa còn bị thương nặng, cho dù Tiêu Chính Văn nhờ ông ta giúp đỡ thì cũng khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết?

Nhưng lúc này sắc mặt của đại tướng Dạ Xoa vô cùng u ám, phóng cây xiên Thác Thiên trong tay ra.

Một đòn chấn động trời đất, khiến cả thành Uông Tử rung chuyển.

Hả?

Sắc mặt Dạ Ma Thiên chợt thay đổi, đại tướng Dạ Xoa trước mặt hoàn toàn khác với lúc trước.

“Không hay rồi! Mau đi thôi!” Trần Phong là người đầu tiên cảm nhận được mối nguy hiểm.

Lăng Phùng không khỏi biến sắc, đại tướng Dạ Xoa trước mắt có khí tức quá đôi khủng bố!

Trước đây lúc Dạ Ma Thiên chiến đấu với ông ta, Lăng Phùng cũng đứng từ xa quan sát, đại tướng Dạ Xoa khi đó không hề có được khí thế như bây giời Trần Phong thân là thiên tài của nhà họ Trần, cũng chẳng phải không biết tí gì về âm phủ, huống hồ nhà họ Trần ở âm phủ cũng có phân chỉ, vậy nên càng hiểu về thực lực của đại tướng Dạ Xoa hơn.

Đại tướng Dạ Xoa trước đó bại trong tay Dạ Ma Thiên không phải vì thực lực bản thân ông ta non yếu mà là do đất trời của vùng ngoài lãnh thổ có sự áp chế đối với ông ta, căn bản chẳng thể phát huy chiến lực thật sự.

Còn bây giờ đang ở sân nhà của ông ta, chiến lực đương nhiên cũng được khôi phục về trạng thái đỉnh caol So với ông ta, bọn họ đi tới âm phủ, ngược lại còn bị đất trời một phương áp chế, dưới tình cảnh ta yếu địch mạnh, chiến lực của đại tướng Dạ Xoa gần như là thứ mà họ chẳng thể so bì!

Đúng vào lúc này, lại có một bóng người xuất hiện từ trong màn sương đen!

Chính là người đã khuấy đảo vùng ngoài lãnh thổ khi trước – Tả Bạch Đào!

Vào khoảnh khắc mấy người Dạ Ma Thiên muốn lui về thành Uông Tử, vô số âm binh phong toả lối vào thành Uông Tử!

“Mấy người cho rằng, hôm nay mấy người còn đi được sao?”, giọng nói lạnh tanh vang lên, một người đàn ông mặt đen đội mũ quan thời cố, trên người mặc triều phục sải bước tiến ra.

Bên khác, một người đàn ông mặt đen tay cầm búa lớn, trên người khoác chiến giáp cũng chặn đứng đường đi của mọi người!

Đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen, một mặt đại diện cho thập điện Diêm Vương, một mặt lại thuộc về thế lực của Âm Tư, hai thế lực lớn này lại liên thủ với nhau!

Đặc biệt là đại tướng Dạ Xoa lúc này càng khí thế ngút trời!
 
Chương 4972


Chương 4972

“Mấy người sẽ không thật sự cho rằng bản tướng không phải là đối thủ của mấy người đấy chứ?”, vừa nói dứt lời, đại tướng Dạ Xoa giơ xiên Thác Thiên lên và nhắm thẳng về phía Dạ Ma Thiên!

Dạ Ma Thiên thấy vậy thì vội vàng giơ kiếm ứng chiến.

Hàng loạt đoá hoa kiếm xuất hiện phía trước người Dạ Ma Thiên, những tia sáng màu bạc không đếm hết được giống như đang suy diễn đạo trời!

Khi trước đại tướng Dạ Xoa đã bại trong chính tay của Dạ Ma Thiên, vậy nên đối diện với đòn đánh của Dạ Ma Thiên, ông ta cũng không hề xem nhẹt Sau khi tiện tay giơ xiên Thác Thiên trong tay lên đỡ lấy nhát kiếm của Dạ Ma Thiên, ông ta lao thẳng về phía Dạ Ma Thiên!

Vô số đoá hoa kiếm phía bên cạnh chém lên trên người đại tướng Dạ Xoa giống như chém lên trên tường đồng vách sắt, thậm chí ngay cả làn da của đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng thể làm cho bị thương!

Dạ Ma Thiên thấy tình cảnh này thì không khỏi nhíu mày nói: “Sao lại như vậy?”

“Không đúng! Đây không phải chiến lực vốn có của ông ta! Chắc hẳn là trời đất nơi này có vấn đềt”

Hồng Ấn vừa nói dứt lời thì lập tức giơ kiếm chém về phía đại tướng Dạ Xoal Thế nhưng nhát kiếm này của ông ta vốn dĩ là hư chiêu, mục đích chính là ép cho đại tướng Dạ Xoa lui ra sau để mấy người bọn họ thừa cơ tháo chạy!

“Ông ta muốn chém rách hư không, sau đó tháo chạy về vùng ngoài lãnh thổ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời đi, không thể để lỡ mất cơ hội, mất rồi thì không có lại nữa đâu!”, Tiêu Chính Văn đứng trên vách núi và nhìn thấy rất rõ tất cả những chuyện này.

“Tiêu Chính Văn! Tên tiểu nhân bỉ ổi nhà cậu!”

Hồng Ấn còn chưa kịp tháo chạy thì đã bị Tiêu Chính Văn vạch trần toan tính trong lòng, suýt thì tức tới độ hộc máu mồm!

Thế nhưng phán quan mặt đen đã ra tay rồi, một cái bút phán quan màu đen lao tới sau lưng Hồng Ấn !

Cho dù mấy người Hồng Ấn có tu vi cực cao, thế nhưng đối diện với sự bao vây công kích của âm phủ thì cũng hơi quá sức.

Huống hồ gì ở âm phủ tu vi của bọn họ cũng gặp phải sự áp chế của đất trời, cho dù có phát huy hơn bình thường thì cũng chỉ có thể ngang hàng với mấy người đại tướng Dạ Xoa mà thôi!

Cho dù là đại tướng Dạ Xoa hay là phán quan mặt đen thì thực lực đều đã tiếp cận với cảnh giới Chân Tiên, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng đều có thể đặt chân lên cảnh giới Chân Tiên!

Nói cách kháo, nếu như so về chiến lực thật sự thì mấy người đại tướng Dạ Xoa và phán quan mặt đen mới là những kẻ giành chiến thắng!

Cho dù là so về cảnh giới thì cũng cao hơn một bậc cảnh giới nhỏ so với mấy người Hồng Ấn.

Cộng thêm việc tu vi của bốn người bọn họ đều bị đất trời một phương này áp chế, căn bản không thể phát huy ra được chiến lực cực hạn, tình hình càng trở nên bất lợi cho bọn họ hơn.

Gó thể ban đầu hai bên còn có thể ngang hàng ngang sức, thế nhưng thời gian kéo dài thì mấy người Hồng Ấn căn bản chảng thể chống đỡI Cộng thêm việc khi trước đại tướng Dạ Xoa từng bại trong tay Dạ Ma Thiên, thể diện mất hết, lúc này càng chỉ muốn nghiền nát Dạ Ma Thiên, sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ tháo chạy?

“Ầm”

Trần Phong lấy ra bảo vật lưu truyền của nhà họ Trần, Tứ Thông Kinh!
 
Chương 4973


Chương 4973

Tứ Thông Kinh vốn là tiền thân của Đạo Đức Kinh, hơn nữa còn truyền từ đời thại Viêm Hoàng, vậy nên sẽ có tác dụng khắc chế trời cho đối với tử khí của âm phủ.

€ó điều, cho dù là khắc chế thì cũng phải tuỳ địa điểm, nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì Tứ Thông Kinh quả thực có thể khắc chế mọi vật đã chết, thậm chí mấy người đại tướng Dạ Xoa còn chẳng phát huy ra được chút thực lực nào.

Thế nhưng nơi này lại là âm phủ, chỉ dựa vào Tứ Thông Kinh thì căn bản chẳng thể so bì với đất trời một phương!

Tay Trần Phong cầm kiếm dài, tung ra một nhát kiếm, quỷ tướng tay cầm búa lớn bên cạnh tiến ra trước một bước, giơ búa lớn trong tay chọi thẳng về phía Trần Phong!

“A!”

Trần Phong không ngờ được đối phương lại đánh lén mình, vội vàng quay người, giơ kiếm đỡ đòn!

“Keng!”

Khi âm thanh va đập của kim loại vang lên, ngay cả núi Thiết Vi xung quanh cũng đều trở nên rúng động!

“Chà, không hổ nhà người được nhà họ Trần cất giấu, quả thực cũng có chút bản lĩnh, đổi lại là người khác thì e rằng đã trở thành hồn ma dưới cây búa này rồi!”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bình phẩm một câu.

Lời này vừa mới thốt ra, Trần Phong đã tức tới độ mặt mày tím tái, nghiến răng trừng mất nhìn Tiêu Chính Văn!

Nếu như không phải thực lực của hán bị áp chế thì ban nãy hắn cũng sẽ không nhếch nhác tới vậy, suýt thì để cho một quỷ tướng đánh bay đi mất bảo kiếm trong tay mình!

Nếu như không phải có kế truyền đặc thù của nhà họ Trần bảo vệ cho thì ban nấy hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi rồi!

Cho dù không bị một nhát búa chém đứt đôi thì cũng bị chấn động tới độ hộc máu ngay tại chỗ!

Lăng Phùng lúc này cũng đang chìm trong trận chiến gian khổ với Tả Bạch Đào!

Mặc dù Tả Bạch Đào chỉ có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, thế nhưng dưới sự trợ lực của đất trời một phương thì cũng phát huy ra được thực lực Nguy Tiên!

Thật ra bây giờ ông ta cũng đang rửa mối nhục bản thân bại trong tay Tiêu Chính Văn khi trước!

Vậy nên thế tiến công của Tả Bạch Đào cực kỳ ác liệt, chỉ một chiêu đã hoàn toàn áp chế được Lăng Phùng!

Hồng Ấn bên cạnh cũng không dễ dàng hơn chút nào, đối diện với thế tiến công quá đỗi mạnh mẽ của phán quan mặt đen, ông ta chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng có sức mà đánh trải Cộng thêm Tiêu Chính Văn đứng phía xa quan sát thi thoảng còn chỉ ra một số sơ hở và điểm yếu của Hồng Ấn thì càng khiến cho Hồng Ấn mệt nhoài, căn bản không dư sức mà đánh trả nữa.

“Tiêu Chính Văn, nếu như anh vẫn là đàn ông thì đường đường chính chính đấu một trận với tôi đi!”, Trần Phong tức tới phát điên, phân nộ gào lên với Tiêu Chính Văn.

“Đây là ân oán giữa mấy người và âm phủ, tôi không tiện nhúng tay vào nhỉ?”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên chế nhạo.

“Anh…”

“Vốn dĩ chính là vậy mà, ai bảo mấy người vừa tới vùng ngoài lãnh thổ đã đánh người của người ta bị thương, người xưa đã nói rồi, cho người một đấm thì cũng phải phòng người đánh trả, ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu ư?”

Tiêu Chính Văn chậm rãi nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top