Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 4894


Chương 4894

 

Long Cổ vừa dứt lời, vô số kiếm quang đang bao phủ đại tướng Dạ Xoa.

 

Lúc này đại tướng Dạ Xoa cũng cố gắng hết sức, phía sau ông ta xuất hiện một tòa cung điện đen tuyền, phía trên cung điện hiện lên hai chữ “Huyết Ngục”.

 

Dòng máu vô tận trào ra từ trong Huyết Ngục, trong khi đại tướng Dạ Xoa chữa trị vết thương cũng làm cho ông ta khôi phục một chút thể lực.

 

Chỉ như thế vẫn chưa thể địch lại cơn mưa kiếm như vũ bão.

 

“Phụt!”

 

Một mũi tên máu bay ra, trước ngực đại tướng Dạ Xoa bị đâm ra lỗ máu.

 

“Hả? Sao có chuyện này?”

 

Không ít người đều ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, phải biết là Huyết Ngục vừa xuất hiện, thực lực của đại tướng Dạ Xoa lại tăng lên hai cấp.

 

Dù là Điền Kỵ cùng ở cảnh giới Ngụy Tiên cũng rất khó làm ông ta bị thương.

 

Nhưng Dạ Ma Thiên vẫn chưa đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên, chỉ mới là cảnh giới Thiên Cảnh cấp ba thôi mà đã có thể đánh hỏng cơ thể cường tráng của đại tướng Dạ Xoa?

 

“Hừ! Mối thù hôm nay, sau này chắc chắn sẽ trả”.

 

Đại tướng Dạ Xoa bị thương nặng tức giận hừ một tiếng, xoay người nhanh chóng lùi về sau, thoáng chốc đã biến mất trong màn sương máu.

 

Kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng, là Dạ Ma Thiên thắng lớn.

 

Tin tức đại tướng Dạ Xoa của âm phủ thua trận bỏ chạy nhanh chóng lan truyền khắp vùng ngoài lãnh thổ, tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

 

Ông ta là đại tướng Dạ Xoa đấy, người từng dẫn dắt một trăm ngàn âm binh đánh nhau với Chúc Dung Hỏa Thần dưới trướng của Đế Tuấn, hơn nữa còn đánh lui được người kia thế mà lại bị một thanh niên đánh bại.

 

Trận chiến này Dạ Ma Thiên thắng rất dứt khoát, không hề dây dưa nhiều.

 

Cả vùng ngoài lãnh thổ đều sục sôi.

 

“Lẽ nào đây mới là thực lực thật sự của người ngoài vũ trụ sao?”, không ít người lớn tuổi đều thở dài nói.

 

Cho dù từ phương diện nào, họ cũng không muốn thừa nhận sự tàn bạo của vùng ngoài vũ trụ.

 

Nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.

 

“Haizz! Dù chúng ta không muốn thừa nhận thì có thể làm được gì? Người ta đúng là đã đánh bại đại tướng Dạ Xoa chỉ với vài chiêu”.

 

“Thuật pháp của người ngoài vũ trụ tuyệt đối mạnh hơn chúng ta, huống gì người ta còn có vũ khí linh khí giúp đỡ, haizz…”

 

“Lẽ nào chúng ta chỉ có thể cam lòng chịu thua sao?”

 

Mặc dù mọi người ngoài miệng thì không phục nhưng sâu trong lòng đã rất tuyệt vọng rồi.

 

Những nhân vật thuộc thời xa xưa không ra mặt thì ai có thể đánh được với gã?

 

Mà đây còn chỉ là một hậu bối ngoài lãnh thổ thôi.
 
Chương 4895


Chương 4895

 

“Tôi nghe nói có một nhân vật tầm cỡ thời xưa đã xuống núi rồi”.

 

Không biết ai đã thả tin tức động trời này.

 

Thoáng chốc cả vùng ngoài lãnh thổ đều đang đoán xem rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào xuất hiện.

 

“Thái Bá, không biết bên nhà họ Doanh có tin tức chính xác rốt cuộc vị tiền bối nào xuống núi không?”, Tần Lương Ngọc cũng nhíu chặt mày hỏi.

 

Hắc Bá cười khổ nói: “Là một Ngụy Tiên đỉnh cao Thiên Cảnh cấp sáu”.

 

“Ồ, Ngụy Tiên đỉnh cao? Nói như thế, Điền Kỵ không phải là người mạnh nhất ở Đông Vực à?”, Tần Lương Ngọc hơi ngạc nhiên hỏi.

 

Mấy ngàn năm nay, ai mà không biết Điền Kỵ chính là sự tồn tại cực cao ở cả Đông Vực, đồng thời cũng là người đứng trên đỉnh cao của ngoài lãnh thổ.

 

Bây giờ lại lòi ra thêm một Ngụy Tiên đỉnh cao?

 

“Ông ta đúng là người mạnh nhất Đông Vực nhưng so với mấy ông lão thời xa xưa đó thì ông ta không là gì cả. Từ sau khi Đế Tuấn chết, các đại tài thời xưa đều ẩn cư hết”.

 

“Người lần này xuống núi cũng là một trong các đại tài thời xa xưa, chỉ là vì thọ nguyên đã tận nên cảnh giới mới giảm xuống Ngụy Tiên, lần này sở dĩ xuống núi, chín mươi phần trăm là để bảo vệ Đông Vực”.

 

Hắc Bá giải thích.

 

Thật ra đại tài thời xa xưa xuống núi cũng là một ám hiệu, phòng tuyến bên chiến trường ngoài vũ trụ bị vỡ, trừ khi mấy đại tài đích thân ra tay, nếu không những người khác đã không còn sức chi phối tình hình nữa.

 

“Thọ nguyên đã tận? Vậy lần này ông ta xuống núi…”

 

“Theo tôi được biết, ông ta đã đến Chư Thiên Thần Điện, nếu tôi đoán không nhầm thì ông ta định cùng chết với người của Chư Thiên Thần Giới tấn công ngoài lãnh thổ”, nói đến đây, Hắc Bá cũng khẽ thở dài.

 

“Chư Thiên Thần Giới?”, Viên Thiên Canh cũng lộ ra vẻ lo lắng.

 

“Đúng thế, thế lực ngoài vũ trụ tự phong là Chư Thiên Thần Giới, mà người tấn công vào các mảnh lục địa của vùng ngoài lãnh thổ là Chư Thiên Thần Điện. Nhưng tôi nghe nói ngoài vị đại tài đó thì người nhà họ Trần cũng đến”.

 

Ông ta vừa nói thế, Tần Lương Ngọc nhíu mày nói: “Gì cơ? Người nhà họ Trần cũng chạy đến đó hả? Họ không sợ nhà họ Trần bị tiêu diệt sao?”

 

Dù sao ngay cả đại tướng Dạ Xoa ở âm phủ cũng bị một mình Dạ Ma Thiên đánh bại, với thực lực của nhà họ Trần không đủ để khiêu khích với Chư Thiên Cảnh Giới.

 

Dù có cử người sang cũng chỉ khiến nhà họ Trần gặp tai họa thôi.

 

“Tôi lại lo là rất có khả năng nhà họ Trần sẽ đầu hàng với người của Chư Thiên Thần Giới. Nếu là thế thì vùng ngoài lãnh thổ sẽ gặp nguy mất”, Hắc Bá híp mắt lạnh lùng nói.

 

Với sự hiểu biết của ông ta về cụ tổ nhà họ Trần, người này chắc chắn không thể khiến nhà họ Trần mạo hiểm vì sinh linh vùng ngoài lãnh thổ.

 

“Nếu ngay cả vùng ngoài lãnh thổ cũng không còn thì nhà họ Trần làm sao có thể đứng vững?”, Long Nguyệt khó hiểu hỏi.
 
Chương 4896


Chương 4896

 

Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết được đạo lý môi hở răng lạnh thì sao cụ tổ nhà họ Trần lại không biết cho được?

 

“Điều này thì bà sai rồi, thật ra nhà họ Trần vốn dĩ đến từ Chư Thiên Thần Giới, chẳng qua từ đời Trần Khánh, nhà họ Trần mới hòa nhập vào thế tục”.

 

“Nói cách khác, Chư Thiên Thần Giới tấn công cả vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nhà họ Trần. Hơn nữa người ở vùng ngoài lãnh thổ định quy hàng không chỉ một mình nhà họ Trần, nhà họ Khổng đã cấu kết với Chư Thiên Thần Giới vào mấy trăm năm trước rồi”.

 

“Còn nước Ngụy, nước Tề, nước Triệu vẫn luôn có mối quan hệ tốt với thế lực phía Hồng Ấn nên chỉ cần họ không chủ động nhảy ra gây chuyện, Chư Thiên Thần Giới sẽ không ra tay với họ”.

 

“Còn các thế lực khác, thậm chí ngay cả mấy hoàng tộc e là cũng sẽ bị mấy người này tính sổ”, Hắc Bá lắc đầu nói.

 

Thật ra hiện giờ nhà họ Doanh đã đang chuẩn bị đường lui rồi, dù sao không ai hiểu rõ thực lực của Chư Thiên Thần Giới bằng Bạch Khởi.

 

Dù Bạch Khởi có quay về cũng không thể dẫn dắt nhà họ Doanh đánh thắng Chư Thiên Thần Giới.

 

“Nói cách khác, họ không phải đi chống lại Chư Thiên Thần Giới mà là đi quy hàng ư?”, Long Hình nghiến răng, lạnh lùng nói.

 

“Có thể nói như thế, có câu tan đàn xẻ nghé, ai sẽ hy sinh bản thân vì người khác đâu cơ chứ?”

 

Lời này của Hắc Bá không chỉ nói ra tâm tư của các thế lực mà đồng thời cũng ám chỉ Tiêu Chính Văn đừng xuất đầu lộ mặt vào lúc này.

 

Chỉ cần mấy ông lão lánh đời kia không xuất hiện thì Chư Thiên Thần Giới gần như vô địch.

 

“Lẽ nào cả vùng ngoài lãnh thổ không ai đứng ra bảo vệ sao?”, Long Ngao khó hiểu hỏi.

 

Vùng ngoài lãnh thổ rộng lớn biết bao?

 

Người sống ở đây cũng tầm hàng chục tỷ người, phồn hoa hơn cả thế tục.

 

Trong hàng chục tỷ người mà lại không có lấy một người có khí phách?

 

“E là sẽ không có! Đệ tử trướng trướng của Dạ Ma Thiên đã đi đến các thế lực lớn để móc nối mối quan hệ! Nói cách khác, Dạ Ma Thiên đã bắt đầu thu phục các thế lực ngoài lãnh thổ rồi”.

 

Hắc Bá bất lực lắc đầu nói.

 

“Thu phục? Tôi nghĩ chưa chắc, có lẽ là thám thính thực hư thôi”, Tiêu Chính Văn cười nói.

 

“Họ muốn thu phục thế lực ngoài lãnh thổ sao?”, Long Nguyệt bước đến hỏi.

 

“Phải, hơn nữa đã đi đến gia tộc Zesis rồi”, Hắc Bá nhíu mày nói.

 

Đến nay nơi ở của gia tộc Zesis cũng là một nơi rất cổ kính nhưng lại bí ẩn, nói một cách nghiêm túc, nhánh gia tộc này của họ vốn dĩ cũng đến từ Chư Thiên Thần Giới.

 

Chẳng qua lúc gia tộc Zesis vừa chuyển vào địa cầu vẫn là thời xa xưa.

 

Những đại tài kia đều đã từng gặp, nhất là Đế thần vương đang ở thời kỳ hưng thịnh nên đến sau khi thủ lĩnh của gia tộc Zesis chết, gia tộc này mới dần dần phát triển vượt bậc.

 

Qua mấy ngàn năm phát triển, bây giờ gia tộc Zesis đã trở thành thế lực bản địa ở địa cầu, là một thể với các bên ở ngoài lãnh thổ.

 

Lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm thanh kiếm dài kiêu ngạo đứng trước tấm bia đá công trạng của gia tộc Zesis.

 

Xung quanh hắn là hàng ngàn thành viên trong gia tộc Zesis đều đang ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.

 

Người này chính là đại đệ tử của Dạ Ma Thiên – Ngạo Dương!

 

Đúng như tên của hắn, vô cùng kiêu ngạo, phớt lờ mọi thứ.
 
Chương 4897


Chương 4897

 

Thậm chí hắn còn chưa từng xem trọng cả gia tộc Zesis.

 

Một ông lão tóc bạc cả người dính đầy máu ngã xuống trước tấm bia đá công trạng dưới chân hắn, lúc này đã tắt thở.

 

Vết thương của ông lão rất nghiêm trọng, thậm chí có vài chỗ đã sâu đến mức thấy được xương, không ít người trẻ tuổi của gia tộc Zesis đều nhìn Ngạo Dương bằng ánh mắt căm hận.

 

Nhưng trưởng lão trong gia tộc cũng bị Ngạo Dương chém một kiếm đến mức bị thương, họ cũng chỉ dám tức giận chứ không dám nói gì.

 

Cho dù đối phương ở trình độ thuật pháp hay trận pháp đều mạnh hơn họ rất nhiều, dù mấy ngàn người cùng xông lên cũng chưa chắc có thể làm được gì Ngạo Dương.

 

Ở một bên khác, khí huyết xung quanh Errdogan dâng trào, ông ta đang ngồi xếp bằng dưới đất chữa trị vết thương, vết thương của ông ta cũng khá nguy hiểm.

 

Máu liên tục chảy xuống theo vết thương trên người ông ta, tràn ra sàn đá cẩm thạch dưới cơ thể.

 

Ngạo Dương nhìn hai người bị thương rồi lại nhìn người bên dưới nói: “Được nhường rồi”.

 

Mặc dù câu này của hắn có vẻ rất khách sáo nhưng ra tay lại rất nặng.

 

Gương mặt hắn hiện lên vẻ ngạo mạn, rõ ràng là không xem Errdogan và trưởng lão gia tộc Zesis ra gì.

 

Thậm chí hắn đang nghi ngờ có phải Dạ Ma Thiên bảo hắn đến có phải hơi thái quá rồi không, đám người như thế này đâu xứng đáng để hắn tự mình ra tay?

 

Chọn bừa ra một người giúp việc cũng có thể khiến gia tộc Zesis chịu phục hoàn toàn.

 

Hắn nghĩ người địa phương trên địa cầu như gia tộc Zesis không có tư cách nói chuyện với hắn, thậm chí tất cả loài người trên địa cầu chỉ là một đám kiến nhỏ bé trong mắt hắn thôi.

 

“Haizz! Đúng là nực cười! Nếu không phải có kết giới vũ trụ ngăn cản thì địa cầu đã trở thành một đống gạch vụn từ lâu rồi. Một nơi như thế này có thể truyền thừa được cái gì vĩ đại chứ”.

 

“Đúng là không hiểu mấy người sư tôn đang nghĩ gì nữa, nơi này sao có thể có Long tộc gì đó được chứ?”

 

Ngạo Dương không hề né tránh lớn giọng nói thẳng những từ khinh miệt trong lòng mình với gia tộc Zesis.

 

Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một tiếng hừ rồi sải bước đi, lại bay về điểm đến khác.

 

Ngạo Dương vừa đi, tin tức gia tộc Zesis bị thương nặng lập tức được truyền ra ngoài.

 

Bên phía Thánh Giáo Đình càng gặp thất bại thảm hại chưa từng có, kiếm sĩ Hoàng Kim hàng đầu – Elon bị đánh gãy hai cánh tay, ngay cả thánh kiếm Hoàng Kim cũng bị chém gãy. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

 

Chỉ trong thoáng chốc cả vùng ngoài lãnh thổ đều rơi vào trong nỗi sợ cực độ.

 

Nhất là Thánh Giáo Đình trước đó còn bị âm phủ đánh cho không còn sức đánh trả, bây giờ lại bị người của Chư Thiên Thần Giới đánh tan tác, càng khiến rất nhiều tín đồ bắt đầu nghi ngờ mấy giáo lý mà trước kia Thánh Giáo Đình đã ngợi ca.

 

Nếu thiên chủ, thánh mẫu gì đó có tồn tại thật, tại sao lại trơ mắt nhìn họ bị Chư Thiên Thần Giới và âm phủ bị lăng mạ như vậy mà không chịu ra tay giúp đỡ?

 

“Dù nói thế nào thì đó cũng là Thánh Giáo Đình, mấy đại thần trong kinh thánh đi đâu cả rồi? Lẽ nào các vị thần đã bỏ rơi những tín đồ như chúng ta rồi sao? Hay là họ không hề tồn tại?”

 

“Hừ, gì mà Thánh Linh, gì mà Thánh Tử, tôi nghĩ đều chẳng là cái quái gì! Chín mươi phần trăm Thánh Giáo Đình trước giờ luôn gạt chúng ta, thật ra chẳng có gì tồn tại cả, cũng chẳng có chúa tể gì cả, đều là mấy lời nói dối”.
 
Chương 4898


Chương 4898

 

“Tôi đã nghe người bên Hoa Quốc từng nhắc đến chúa tể gì đó đều là thánh nhân trong lịch sử của người ta, còn thánh mẫu kia càng nực cười hơn, giống hệt như Quan Âm Tiên Tử của Hoa Quốc”.

 

Chỉ trong thời gian ngắn mà đã có rất nhiều tín đồ Thánh Giáo Đình đều bàn luận về việc này, Thánh Giáo Đình cũng đang trên đà sụp đổ vì sự thất bại lần này.

 

Nhưng cho dù các tín đồ này nghĩ thế nào, hiện thực đã ở ngay trước mắt rồi.

 

Hơn nữa không chỉ bên phía Thánh Giáo Đình bị thương nặng mà ngay cả các cậu chủ Chiến Quốc khác cũng liên tục thất bại.

 

Hơn nữa mọi người đều bị nghiền ép một cách vô tình trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

 

Còn những con cháu của gia tộc lớn thì không cần nói nhiều, thậm chí có vài chục người bị gi3t ch3t tại chỗ.

 

“Hừ, chỉ dựa vào các người mà cũng dám bảo mình là người thừa kế gì đó à?”

 

Lúc này Ngạo Dương cũng không cần phải khiêm tốn nữa, thậm chí sỉ nhục Caseus trước mặt mọi người.

 

“Cái gì mà thánh giá đẫm máu, tôi thấy bây giờ anh mới đẫm máu đấy, nhưng tiếc là đều dính máu của mình”.

 

“Lẽ nào tất cả cao thủ trên địa cầu của các người đều ở trình độ này thôi sao? Đúng là buồn cười thật”.

 

Lúc này Caseus vô cùng hổ thẹn nằm trên nền đất được lát đá cẩm thạch, sự thật hơn cả lời biện hộ, cho dù gã nói gì đi chăng nữa cũng không thể cãi lại lời của Ngạo Dương.

 

Thắng thua đã rõ, nói nhiều cũng vô ích.

 

Đối phương không chỉ có kinh nghiệm chiến đấu mạnh hơn gã, hơn nữa mấy thuật pháp càng được sử dụng rất tinh xảo, thậm chí Caseus còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh cho bị thương nặng.

 

Trong một ngày mấy thế tử của các gia tộc lớn đều bị giết, Caseus và Errdogan đều thất bại, có thể nói lòng người ở vùng ngoài lãnh thổ đã bị đánh một cú rất nặng nề.

 

Đây cũng chỉ mới bắt đầu, một lúc sau lại có vài con cháu của gia tộc lớn bị chém chết, ngay cả đầu cũng bị kiếm khí đánh cho tan tác.

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người ở cả vùng ngoài lãnh thổ đều khiếp sợ.

 

“Lẽ nào vùng ngoài lãnh thổ chúng ta không có ai có thể đánh với hắn sao?”

 

“Chúng đang sỉ nhục chúng ta đấy”.

 

“Haizz, ngay cả cậu chủ thời kỳ Chiến Quốc cũng không phải là đối thủ thì còn ai có thể đánh được với hắn?”

 

“Tôi nghĩ chưa chắc, chẳng phải bên Đông Vực vẫn còn một điện Thần Long đó sao? Tiêu Chính Văn là trường hợp ngoại lệ”.

 

Lúc này không ít người đều cùng lúc nghĩ đến Tiêu Chính Văn, từ giới thế tục đến vùng ngoài lãnh thổ, anh đã nghịch thiên tạo ra vô vàn kỳ tích.

 

Cũng có thể lần này Tiêu Chính Văn có khả năng khiến cả vùng ngoài lãnh thổ kinh hãi thêm một lần nữa.
 
Chương 4899


Chương 4899

 

Hơn nữa Đông Vực là một khu vực có thực lực nhất ở ngoài lãnh thổ, Hoa Quốc có lịch sử lâu đời, ngay cả Đế Tuấn thần vương cũng được sinh ra ở Hoa Quốc.

 

Còn đám người Đại Vũ và Hoàng Đế cũng là tổ tiên của Hoa Quốc, chọn bừa một người trong số những nhân vật tầm cỡ này cũng đủ để uy hiếp cả vùng ngoài lãnh thổ.

 

Dù Tiêu Chính Văn không muốn chiến đấu vì ân oán với vùng ngoài lãnh thổ trước đó, cũng sẽ có cao thủ khác đánh Ngạo Dương một cú thật đau.

 

Từ xưa đến nay, ai dám cạnh tranh với Hoa Quốc?

 

Âu Lục?

 

Trong mắt Hoa Quốc, Âu Lục chỉ là một đám súc vật mà thôi.

 

Vy Hào?

 

So với Hoa Quốc, Vy Hào chẳng qua chỉ là một vài loài vật có IQ cao hơn một chút thôi.

 

Không lâu sau, Ngạo Dương đi thẳng đến bầu trời của thành Trung Đô.

 

Mọi người ở thành Trung Đô, nước Tề đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

 

“Điền Văn, ra đây chịu chết đi!”, Ngạo Dương chắp một tay sau lưng, không kiên nhẫn nói.

 

Giọng nói này vang vọng khắp ngoài lãnh thổ, Hồng Ấn nhíu mày, nói với Dạ Ma Thiên: “Ông bảo đệ tử của ông đi khiêu khích Điền Văn à?”

 

“Chẳng qua chỉ là thăm dò thực hư của chúng thôi, nghe đồn bốn cậu chủ Chiến Quốc có thực lực siêu phàm nên phải thăm dò trước mới có thể quyết định có khai chiến với họ hay không”.

 

Dạ Ma Thiên bình thản cười nói.

 

“Thật ra sức chiến đấu của bốn người họ chưa chắc là mạnh, nhưng nếu chọc giận những người đứng sau họ thì đừng nói đến những việc khác nữa”.

 

Hồng Ấn đã sống trăm năm ở vùng ngoài lãnh thổ nên nắm rõ tình hình ở đây.

 

Càng biết rõ đám người Điền Văn không đáng sợ, đáng sợ là mấy ông lão lánh đời đằng sau họ.

 

“Con dâu xấu thì cũng phải gặp nhà chồng thôi, chọn ngày không bằng trùng hợp, thăm dò giới hạn và thực lực của chúng cũng bớt phiền phức về sau”, Dạ Ma Thiên kiêu ngạo nói.

 

Ông ta không hề để tâm đến những lời Hồng Ấn vừa nói.

 

“Thật ra muốn thăm dò thì tôi có một người khá giỏi, chắc ông biết kiếm Kình Thiên của Vạn Kiếm Cốc nhỉ? Một cú đánh của người này đã đánh nổ tung nó đấy”, Hồng Ấn quay đầu nhìn Dạ Ma Thiên rồi nói đầy ẩn ý.

 

Nghe thấy ba chữ Vạn Kiếm Tông, Dạ Ma Thiên cũng không khỏi sững sờ!

 

Nhắc tới Vạn Kiếm Tông, gần như tất cả mọi người đều nhớ tới sự cường thịnh của tông môn này ở trong Chư Thiên Thần Giới, thậm chí có thể hô mưa gọi gió, thống lĩnh một phương!

 

Hơn nữa, tông chủ của Vạn Kiếm Tông năm đó còn là một kỳ tài không ai bì nổi trong truyền thuyết, tuổi còn rất trẻ nhưng đã nổi danh khắp cả Chư Thiên Thần Giới!

 

Người đàn ông này có thể nói là một nhân vật truyền kỳ hiếm có suốt mấy chục nghìn năm của Chư Thiên Thần Giới, vả lại sau khi ông ta tiếp quản Vạn Kiếm Tông đã đẩy Vạn Kiếm Tông lên một độ cao trước nay chưa từng có!

 

Dù là hai người Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng chẳng thể so bì, càng không dám tuỳ tiện động tới Vạn Kiếm Tông!
 
Chương 4900


Chương 4900

 

Mà bây giờ, những con kiến trên địa cầu này lại dám công phá kiếm Kình Thiên của Vạn Kiếm Tông, tin tức này rõ ràng quá đỗi chấn động!

 

“Lại dám đánh nát cả kiếm Kình Thiên, đó là biểu tượng của Vạn Kiếm Tông, lần này dù chúng ta không chủ động tìm tới thì Vạn Kiếm Tông cũng sẽ không dễ dàng cho qua!”

 

Ngoài mặt Dạ Ma Thiên tỏ ra hết sức bình thản, thế nhưng chuyện này dẫu sao cũng có liên quan tới Vạn Kiếm Tông, ông ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì để tránh động tới Vạn Kiếm Tông, nếu như vậy thì hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng!

 

Thậm chí Dạ Ma Thiên căn bản không cần phải tra hỏi rốt cuộc là ai đắc tội với Vạn Kiếm Tông, chỉ cần là đệ tử dưới trướng Vạn Kiếm Tông thì nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra được người không biết trời cao đất dày này!

 

Chuyện này đừng nói là Vạn Kiếm Tông, đổi lại là bất cứ tông môn nhỏ nào cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương!

 

Bên trong Chư Thiên Thần Giới, mỗi một tông môn đều có một pháp khí tượng trưng cho tông môn của mình, kiếm Kình Thiên chính là pháp khí có tính biểu tượng cho Vạn Kiếm Tông!

 

Mặc dù bản thân kiếm Kình Thiên không có bất cứ điểm đặc biệt gì, cũng không phải thần binh gì cả, thế nhưng bản thân nó chính là một biểu tượng, càng là thể diện của Vạn Kiếm Tông!

 

Lúc này, trên khoảng trời phía trên thành Trung Đô bên trong nước Tề vùng ngoài lãnh thổ, Điền Văn đã tiến một bước vào trong hư không!

 

Đối diện với lời khiêu chiến của Ngạo Dương, hắn đã không thể né tránh được nữa, đối phương đã trực tiếp đánh tới nước Tề, muốn phân cao thấp với hắn, nếu như Điền Văn né tránh không chịu chiến đấu, vậy thì sau này hắn làm sao mà còn chỗ đứng ở nước Tề cơ chứ?

 

Mặc dù hắn cũng là người nhà họ Khổng, thế nhưng lại chưa tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao thật sự của nhà họ Khổng, ngay cả địa vị của mấy người Tử Cống cũng cao hơn hắn rất nhiều.

 

Vậy nên người của Chư Thiên Thần Giới tới khiêu chiến, nhà họ Khổng thậm chí còn chẳng tỏ thái độ với Chư Thiên Thần Giới, cứ ngầm cho phép đối phương làm như vậy.

 

Huống hồ cho dù Điền Văn có cầu cứu Tử Cống thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi, với thực lực của Tử Cống, căn bản không phải là đối thủ của Ngạo Dương!

 

Mà giao tình giữa hắn và Hồng Ấn cũng chỉ xuất phát từ quan hệ lợi ích mà thôi, còn chưa đến mức giao tình gì cả, Hồng Ấn cũng chẳng thể vì hắn mà khẩn cầu với Dạ Ma Thiên.

 

Lúc này, tay Điền Văn cầm kiếm dài, đứng thẳng giữa hư không, áo dài bị cơn cuồng phong thổi kêu lên phần phật.

 

Xung quanh là đám người đông nghịt tới xem trận đấu từ nước Tề và các phương khác ở Đông Vực.

 

Đặc biệt là không ít thế lực dưới trướng nhà họ Khổng đã cử ra rất nhiều đại diện tới quan sát trận chiến để trợ uy cho Điền Văn.

 

Khổng Tề Thiên cũng đứng từ xa quan sát trận chiến giữa Điền Văn và Ngạo Dương.

 

Mặc dù ông ta cũng có qua lại với Điền Văn, thế nhưng xét từ phương diện nào đó, Khổng Tề Thiên đã là người của Chư Thiên Thần Giới từ lâu, lần này tới cũng chẳng phải là vì Điền Văn mà là để trợ uy cho Ngạo Dương.

 

Trên khoảng không bên trong phạm vi trăm dặm chật kín toàn là bóng người, mà trong số những người này, ít nhất có một nửa tới để cười nhạo Điền Văn!
 
Chương 4901


Chương 4901

 

Trước lúc đó, bốn cậu chủ Chiến Quốc quả thực uy danh lừng lẫy, thế nhưng chính cường thế của bốn cậu chủ Chiến Quốc đã đắc tội với rất nhiều tông môn và thế gia!

 

Bây giờ, dù là người của Chư Thiên Thần Giới hay là người của vùng ngoài lãnh thổ, chỉ cần có thể ra oai phủ đầu với Điền Văn hoặc là khiến hắn mất mặt trước đám đông là mấy người này đều hết sức vui vẻ!

 

Mà vết thương của mấy người Tử Cống và Tử Dư vẫn chưa bình phục, cho dù có lòng tương trợ Điền Văn, thế nhưng cũng chỉ biết lực bất tòng tâm!

 

Dẫu sao mười mấy trận chiến đấu khi trước kia cũng đều kết thúc quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng trở lại, Ngạo Dương đã đánh bại đối thủ và quay người rời đi!

 

Lần này mười thì có tới chín phần cũng không ngoại lệ!

 

Khác với khi trước chính là lần này ngay cả tam đại Long Tôn của điện Thần Long và cả mấy người Từ Huy Tổ cũng tới nước Tề từ trước!

 

Bọn họ không tới để trợ uy cho Điền Văn, càng không tới để cười nhạo hắn mà tới để thăm dò thực lực của Ngạo Dương!

 

Thật ra trận chiến này không chỉ liên quan tới vinh nhục của cá nhân Điền Văn mà còn có liên quan tới mỗi người trong vùng ngoài lãnh thổ!

 

Giữa thuật pháp của Chư Thiên Thần Giới và trận pháp của vùng ngoài lãnh thổ, cái nào mạnh cái nào yếu quyết định hết ở trận chiến này!

 

Bản thân Ngạo Dương cũng tu kiếm đạo, giống với Dạ Ma Thiên, đều dùng kiếm nhập đạo, lấy kiếm thành đạo!

 

Mà bản thân Điền Văn chính là một trong số bốn cậu chủ lớn của Chiến Quốc, không chỉ có xuất thân cao quý mừ thiên phú cũng mang phong cách riêng, trong số mấy cậu chủ lớn của Chiến Quốc cũng chỉ xếp sau mỗi Nguỵ Vinh Kỳ.

 

Bản thân Điền Văn xét về trình độ trận pháp có thể nói là ngay tới Nguỵ Vinh Kỳ cũng không thể sánh bằng!

 

Có thể nói, hắn là một thiên tài hiếm có bên phía Hoa Quốc.

 

Nếu như ngay cả Điền Văn cũng bại trận, vậy thì trận chiến này đối với niềm tin của cả Đông Vực mà nói chính là một đòn đánh chí mạng!

 

Chân Ngạo Dương đặt trên hư không, chậm rãi tiến ra, cơ thể giống như thần tiên cũng giống như ma quỷ, đón gió mà tới!

 

Một luồng khí tức hết sức mãnh liệt cũng theo đó áp chế xuống, bao trùm lấy Điền Văn.

 

Nếu như chỉ xét về mặt cảnh giới thì hắn cao hơn Điền Văn một bậc, cộng thêm trạng thái của Điền Văn lúc này cũng không quá tốt, khi trước vừa bị Tiêu Chính Văn rút cạn hết sức mạnh!

 

Mấy ngày này vừa mới khôi phục được một chút, thế nhưng khoảng cách tới trạng thái đỉnh cao vẫn còn rất xa.

 

Có thể nói ngay từ lúc bắt đầu, kết cục của trận chiến này đã được xác định rồi, Điền Văn không thăng nổi, cũng chẳng có khả năng thẳng!

 

“Quả nhiên vẫn là thế hệ thanh niên của vùng ngoài vũ trụ nổi bật hơn!”

 

Lúc này, không ít người đều đổ dồn ánh mät về phía Ngạo Dương!

 

Lúc này, cả người hän đều được bao trùm bên dưới một luồng hào quang màu bạc, giống như: thiên tiên lại tới, thiên thần hạ phàm!
 
Chương 4902


Chương 4902

 

Tư thế oai hùng và khí phách đó nào phải là thứ mà Điền Văn có thể so bì!

 

Đặc biệt là sức sống mãnh liệt khắp người hẳn và cả lực sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ kia càng có sự nhỉnh hơn cực kỳ rõ ràng so với Điền Văn và khí tức yếu ớt của hản!

 

“Gó vẻ như cảnh giới của anh sắp sửa giảm sút? Nếu như tôi dồn toàn lực đấu với anh thì chẳng phải sẽ chiến thăng không quang minh chính đại hay sao? Cũng tốt, vậy thì tôi sẽ áp chế cảnh giới xuống để đấu với anh thêm một trận!”

 

Ngạo Dương vừa nói dứt lời, ánh hào quang màu bạc khắp người chợt trở nên dao động, ngay sau đó, cảnh giới của Ngạo Dương liên tiếp hạ xuống mấy bậc, thậm chí còn thấp hơn Điền Văn một bậc cảnh giới nhỏ.

 

Mặc dù Điền Văn lúc này đã ở trạng thái cảnh giới không ổn định, thế nhưng ít nhất vẫn là Thiên Cảnh cấp một, mà Ngạo Dương thì đã áp chế cảnh giới xuống ngưỡng đỉnh cao Đế Cảnh!

 

“Nếu như ngay cả như vậy cũng bại thì e rằng Đông Vực chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!”

 

“Chuyện lớn thì cũng chưa chảc, thế nhưng nếu như ngay cả một cao thủ Đế Cảnh mà Điền Văn cũng không đánh lại được thì những thế lực khác của Đông Vực e rằng sẽ đồng loạt quy thuận Chư Thiên Thần Giới!”

 

“Thật ra đây cũng là điêu mà người của Chư Thiên Thần Giới thầm toan tính Điền Văn, khi trước cho dù đối phương thắng thì cũng thắng không quang minh chính đại, dẫu sao cảnh giới của hản cũng cao hơn Điền Văn hai bậc!”

 

“Thế nhưng bây giờ, cho dù Điền Văn tháng thì cũng là thắng không vinh quang, nếu như thua thì thể diện sẽ mất hết! Đồng thời cũng là một cú đả kích trầm trọng đối với niềm tin của cả Đông Vực!”

 

“Thật đúng là một mũi tên trúng nhiều đích!”

 

Long Hình lên tiếng vạch trần suy tính của đối phương.

 

“Không sai, xem ra quả thực giống như Long Vương đã nói, người của Chư Thiên Thần Giới vừa có ý thu phục thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ, đồng thời cũng đang thăm dò thực lực thật sự của vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Nếu như để cho bọn họ đạt được ý đồ thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi!”

 

Long Nguyệt nhíu mày tự nhủ.

 

So với người của vùng ngoài lãnh thổ, người của Chư Thiên Thần Giới có nội tình quá đôi thâm sâu, cộng thêm thực lực khủng b0 thì quả thực quá khó đối phó!

 

“Hôm nay tôi và anh cùng nhau học hỏi, cậu chủ Điền Văn, xin mời!”

 

Ngạo Dương căn bản chẳng buồn quan tâm tới đám người đứng quan sát xung quanh, giơ tay †ỏ ý mời với Điền Văn, rõ ràng muốn để cho Điền Văn ra tay trước!

 

Vừa nói dứt lời, Điền Văn đã hừ một tiếng, hắn cũng chẳng buồn khách khí với Ngạo Dương, dẫu sao thì cũng chỉ có hắn hiểu rõ nhất thực lực của bản thân!

 

Cho dù thắng không vinh quang thì cũng buộc phải thăng, chỉ cần hẳn bại trận thì chắc chắn hắn sẽ trở thành kẻ tội đồ của cả Đông Vực!

 

Hơn nữa, càng quan trọng hơn là hắn còn đại diện cho nước Tề, càng là thế tử của nước Tề!

 

Nếu như hăn bại trận thì không chỉ một mình hăn mất mặt mà cả nước Tề đều sẽ bị người ta coi thường!
 
Chương 4903


Chương 4903

 

“Soạt!”

 

Điền Văn chém ra, hư không bị nhát kiếm của hản xé toang ra thành một vết nứt!

 

Ánh lửa nơi chân trời giáng xuống từ trong kẽ hở kia, hơn nữa còn ngưng tụ thành một con rồng lửa chỉ trong nháy mắt!

 

Chỉ thấy rồng lửa nhe nanh múa vuốt lao thảng về phía Ngạo Dương!

 

“Lẽ nào đây chính là thực lực của bốn cậu chủ Chiến Quốc?”, Ngạo Dương cười khẩy, sau đó vung một tay lên, ánh sáng màu bạc xuất hiện ngợp trời!

 

Con rồng lửa đó lập tức bị ánh sáng màu bạc bao vây chặt chẽ!

 

Ngạo Dương vừa ra tay, khí tức lập tức thay đổi, hoàn toàn khác so với trước đây.

 

Trong chớp mắt, vô số tia sáng ngưng tụ lại thành tia sáng chói mắt, chấn động cả bầu trời.

 

Ánh liến lóe lên, chân khí vô song tỏa ra như đại dương bao la.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Mặc dù rất nhiều người có mặt đều đã đạt tới cảnh giới Đế Quân đỉnh cao, nhưng không thể ngưng tụ chân khí, chứ đừng nói nói đến việc ngưng tụ thành biển rộng bao la.

 

Ngạo Dương phất kiếm, thanh kiếm đó tỏa ra ánh sáng chói lọi, chiếu sáng cả bầu trời.

 

Chân khí xung quanh hình thành nên đại dương chảy cuồng nhiệt, gần như tạo thành một dải ngân hà trong hư không.

 

“Đây không phải ảo giác, mà là thực sự tồn tại!” Long Hình vừa nhìn đã biết chiêu thức của Ngạo Dương khác với những người khác.

 

Theo lý mà nói, những chiêu thức như vậy thường được tạo ra từ ảo ảnh, thật giả lẫn lộn.

 

Đây mới là trận pháp chính của địa cầu và vùng ngoài lãnh thổ.

 

Nhưng Chư Thiên Thần Giới thì hoàn toàn ngược lại, không có ảo ảnh, mọi thứ đều vô cùng chân thật.

 

Với tư cách là tam đại Long Tôn của Điện Thần Long, ba người bọn họ đã từng thấy vô số trận pháp và thuật pháp, nên hiểu rõ về ý nghĩa sâu xa của các trận pháp và thuật pháp.

 

Nhưng bọn họ vẫn kinh ngạc khi đối mặt với thuật pháp này của Ngạo Dương.

 

Lúc này trong Đế Khư, Hắc Bá lo lắng nói: “Cậu Tiêu, theo tôi thấy, ý của nhà họ Trần là tạm thời hòa giải với điện Thần Long, tránh để xảy ra chuyện lớn vào thời điểm nhạy cảm này!”

 

Thực lực của vùng ngoài lãnh thổ hiện nay so với Chư Thiên Thần Giới đã không cùng một đẳng cấp, từ việc Errdogan và Caseus thất bại thảm hại trong vòng ba chiêu, đã có thể nhìn ra thực lực của bọn họ.

 

Mà nhà họ Trần cũng muốn xoa dịu mối quan hệ với điện Thần Long bằng cách bày tỏ thiện chí với Tiêu Chính Văn.

 

Hơn nữa trong bữa tiệc, ý của cụ tổ nhà họ Trần cũng rất rõ ràng, bây giờ Chư Thiên Thần Giới đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì cách tốt nhất bây giờ là không nên để ý nữa.

 

Nói cách khác, người của Chư Thiên Thần Giới muốn làm gì thì cứ để bọn họ ra tay, không được ngăn cản.

 

Chỉ cần sáng suốt tự bảo vệ mình thì sẽ an toàn.
 
Chương 4904


Chương 4904

 

“Đương nhiên tôi đồng ý với đề nghị của nhà họ Trần, chỉ cần bọn họ không xâm phạm giới thế tục, hay nói cách khác, không xâm phạm Hoa Quốc thì mọi chuyện đều có thể thương lượng!”

 

Tiêu Chính Văn cũng nói thẳng ra điều kiện của mình.

 

Nghe vậy, Hắc Bá hơi sững sờ.

 

Tại sao Chư Thiên Thần Giới lại chiến đấu ác liệt với vùng ngoài lãnh thổ suốt hàng nghìn năm qua?

 

Chẳng phải là vì di tích của Long tộc trong giới thế tục sao?

 

Nếu đã vậy, sao bọn họ có thể không tấn công Hoa Quốc được cơ chứ?

 

“Nhà họ Trần chắc cũng biết người của Chư Thiên Thần Giới có lẽ sẽ tấn công vùng ngoài lãnh thổ trước, sau đó mới dùng lực của vùng ngoài lãnh thổ tấn công giới thế tục”.

 

Tiêu Chính Văn nói tiếp.

 

Thực ra từ hành động của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn đã nhìn ra được ý đồ của bọn họ.

 

Nhưng bây giờ các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều đang theo dõi, mà sở dĩ Chư Thiên Thần Giới trước tiên muốn tấn công các thế lực lớn có uy tín là bởi vì muốn làm chấn động các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Một khi Chư Thiên Thần Giới đạt được mục đích, vậy thì toàn bộ vùng ngoài lãnh thổ sẽ quy phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới, đến lúc đó, các thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ trở thành con tốt để Chư Thiên Thần Giới tấn công giới thế tục.

 

Đây mới là chiến thắng mà không tốn một viên đạn nào!

 

Nhưng người nhìn ra được điểm này không chỉ có cụ tổ nhà họ Trần và Hắc Bá, mà Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra được ý đồ của Chư Thiên Thần Giới.

 

Nếu không, người của Chư Thiên Thần Giới cũng sẽ không chủ động khiêu chiến ngay từ đầu, hơn nữa còn chỉ đích danh khiêu khích với người thừa kế của các gia tộc.

 

Điều này vốn đã làm rõ vấn đề.

 

Thật ra đây không chỉ là thăm dò thực lực của vùng ngoài lãnh thổ, mà còn là cảnh cáo các bên.

 

“Như vậy còn tốt hơn là bọn họ thẳng thừng đánh giết vào vùng ngoài lãnh thổ phải không? Thật ra, Chư Thiên Thần Giới vẫn chưa biết rõ về giới thế tục, hơn nữa Hồng Ấn cũng chưa thể tiến vào giới thế tục!”

 

“Nếu biết giới thế tục yếu đuối như vậy thì e rằng bọn họ sẽ phát động tấn công giới thế tục ngay lập tức!”

 

Tiêu Chính Văn cũng đồng ý với lời này của Hắc Bá, dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng chỉ có vài cao thủ, chứ đừng nói đến giới thế tục.

 

Nhưng đám người ở vùng ngoài lãnh thổ chẳng là gì trước mặt Chư Thiên Thần Giới, chỉ riêng một mình Ngạo Dương đã có thể đánh bại kiếm sĩ Hoàng Kim số một như Elon.

 

Còn ông lão đã đi về phía thần điện Chư Thiên kia, vốn chẳng quan tâm gì đến sự sống chết của người khác, mà chỉ muốn bảo vệ chính mình mà thôi.

 

Cộng thêm thế lực các bên đều muốn giữ ý định của mình, nên càng không có ai đứng ra ngăn chặn Chư Thiên Thần Giới.

 

Nếu như vậy thật, cả vùng ngoài lãnh thổ sẽ trở thành trở thành cát bụi, không thể chịu nổi một đòn.
 
Chương 4905


Chương 4905

 

“Thật ra nhà họ Trần cũng biết rõ thế lực các bên ở vùng ngoài lãnh thổ hiện nay rất phức tạp, không thể có thực lực chống lại Chư Thiên Thần Giới”.

 

Nói đến đây, Hắc Bá cũng bất lực thở dài.

 

“Ông ta có thể trốn được trận kiếp thuật này sao? Sai rồi!”

 

“Chư Thiên Thần Giới đã chiếm được ưu thế, hơn nữa đã thăm dò thực lực của vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì tiếp theo, tất cả mọi người ở vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ lầm tưởng rằng người của Chư Thiên Thần Giới mạnh hơn địa cầu rất nhiều, dù về thuật pháp hay trận pháp!”

 

“Sau đó, tông môn của bọn họ sẽ chuyển đến vùng ngoài lãnh thổ, lôi kéo nhân tài của vùng ngoài lãnh thổ một cách trắng trợn, những tông môn và thế gia ở vùng ngoài lãnh thổ cũng sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống!”

 

“Đến lúc đó, cho dù các bên ở vùng ngoài lãnh thổ muốn kháng cự thì cũng đã bị bòn rút rỗng tuếch từ lâu rồi, còn có thể lấy cái gì ra chống cự nữa!”

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Hắc Bá hít sâu nói: “Lẽ nào bọn họ cứ trơ mắt nhìn mình bị ăn mòn sao?”

 

“Bọn họ cũng muốn phản kháng, nhưng vấn đề là đến lúc đó sức mạnh nòng cốt của các môn phái đều đã trở thành người của Chư Thiên Thần Giới, bọn họ còn gì để kháng cự đây?”

 

“Một mình chiến đấu? Muốn lấy lùi làm tiến sao? Bọn họ thật quá ngây thơ! Cả nhà họ Trần, nước Tề, nước Ngụy, nước Triệu hay nhà họ Khổng thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành đồ bỏ đi trong tay Chư Thiên Thần Giới mà thôi!”

 

“Chỉ cần bọn họ mất đi giá trị lợi dụng thì kết cục cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu diệt mà thôi!”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

“Cái gì?”

 

Hắc Bá trở nên trầm mặc.

 

“Lẽ nào ông thật sự cho rằng sau khi Chư Thiên Thần Giới mở kết giới với vũ trụ, tất cả rời ra vùng ngoài lãnh thổ, thì những lão quái vật kia còn hữu dụng sao?”

 

“Ông phải biết rằng lúc Đế Tuấn còn sống cũng chỉ có thể ngang bằng với Chư Thiên Thần Giới, bây giờ Đế Tuấn không còn nữa, ai có thể đấu lại nổi Chư Thiên Thần Giới đây?”

 

“Nói trắng ra, những lão quái vật kia chỉ là vài con cá lọt lưới mà thôi!”

 

“Ở thời Đế Tuấn, có lẽ bọn họ chỉ ở cấp bậc trung hạ lưu, dựa vào bọn họ để bảo vệ địa cầu đúng là mơ mộng viển vông!”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo thêm: “Thật ra nước Tề, nước Ngụy hay nhà họ Khổng đều có những quân bài riêng chưa lộ diện, bọn họ vẫn đang nghĩ về việc đấu đá nội bộ, đúng là nực cười!”

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng thầm thở dài, không phải vì anh quá bi quan, mà là bởi vì tình hình chắc chắn sẽ phát triển theo hướng anh nói.

 

“Ý của cậu Tiêu là gì?” Hắc Bá nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghiêm túc.

 

“Tôi không quan tâm người khác thế nào, nhưng chắc chắn tôi sẽ không để yên đâu!” Tiêu Chính Văn tỏ rõ thái độ của mình.

 

Nghe đến đây, Hắc Bá cau chặt mày nói: “Cậu Tiêu, nếu cậu xuất chiến thì chẳng phải những người trốn đằng sau này phải chịu thiệt sao?”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói: “Muốn lợi dụng tôi ư? Chúng đã tính sai rồi, chỉ cần tôi cảm thấy không thoải mái, ai trong số chúng cũng đừng hòng mơ đẹp”.
 
Chương 4906


Chương 4906

 

Lúc này bên phía Điền Văn, tuyệt học của hắn bị kiếm cảnh của đối phương khóa chặt, sát khí của đối phương toát ra ngút trời, tuyệt kỹ hai bên va chạm vào trên không trung, tuyệt học của Điền Văn bị đánh dội về sau.

 

Điền Văn không ngờ thực lực Thiên Cảnh của mình đánh một Đế Cảnh mà vẫn thua, chỉ trong thoáng chốc Điền Văn cũng ngơ ngác.

 

Thuật pháp của đối phương thay đổi đa dạng, thần quỷ gì cũng không đoán được, hắn đâu thể nhìn ra?

 

Lúc đầu hắn vẫn cho rằng hàng ngàn thanh kiếm đó là ảo ảnh theo thói quen, dù sao vùng ngoài lãnh thổ cũng có thuật pháp và trận pháp tương tự nhưng đa số đều là ảo ảnh.

 

Nhưng hàng ngàn thanh kiếm này của đối phương lại là thật?

 

Kiếm khí lao đến, kiếm khí như xé toạc không trung chém thẳng về phía hắn, Điền Văn chỉ biết sửng sốt đứng đó.

 

Hàng trăm ngàn kiếm ảnh, hàng chục ngàn kiếm khí gần như bao phủ khắp bầu trời, gần như không thể né tránh được, thậm chí không có chỗ để trốn.

 

Khi nghe thấy tiếng kiếm vang lên bên tai, Điền Văn mới hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc nhưng mọi thứ đã muộn rồi.

 

Bản lĩnh này của đối phương quả thật có thể gọi là vượt qua tạo hóa của thiên nhiên, thậm chí còn đáng sợ hơn thế.

 

Khí thế, bản lĩnh này nào chỉ hơn Điền Văn một sao chứ?

 

Tần Lương Ngọc và mấy người Long Hình cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.

 

“Hắn thế mà có thể biến ảo thành thật, biến vô số ảo ảnh trở thành bảo kiếm thật, lẽ nào người của Chư Thiên Thần Giới đều có khả năng tạo hóa thế này sao?”

 

Tần Lương Ngọc vừa dứt lời, giọng Tiêu Chính Văn vang lên từ đằng sau: “Làm gì có thần công tạo hóa gì”.

 

“Trong thanh kiếm của hắn vốn dĩ có mấy mươi thanh kiếm thật, cộng thêm hắn dùng trận pháp không gian lấy mấy ngàn thanh kiếm đã chuẩn bị trước ra cùng, trong mắt người khác là biến ảo thành thật, thật ra chỉ là một trò bịp thôi”.

 

“Muốn làm được biến ảo thành thật, hắn vẫn còn kém xa”.

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mấy người Tần Lương Ngọc mới thầm thở phào.

 

“Cậu Tiêu, cho dù như thế, kiếm trận của hắn cũng không dễ phá giải, gần như không có sơ hở, hơn nữa góc độ rất hiểm hóc”.

 

Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.

 

Dù biến ảo thành thật của Ngạo Dương là giả nhưng kiếm trận này lại rất thật.

 

“Chỉ là trình độ của Điền Văn không đủ, không thể phá giải được, hắn đã quen với cách đánh ở vùng ngoài lãnh thổ, gặp phải kiếm trận biến ảo thành thật như vậy, dĩ nhiên hắn sẽ hoảng loạn”.

 

“Thật ra muốn phá cũng không khó”.

 

Tiêu Chính Văn bình thản nhìn Ngạo Dương.

 

Quả nhiên như Tiêu Chính Văn nói, Điền Văn lập tức hoảng loạn.
 
Chương 4907


Chương 4907

 

Vì từ lúc bắt đầu hắn đã đánh giá sai đối phương, hơn nữa danh tiếng của người Chư Thiên Thần Giới quả thật quá nổi, từ lúc đánh nhau với Ngạo Dương, hắn có cảm giác sợ hãi theo bản năng.

 

Thế nên vẫn chưa đánh thì hắn đã thua một nửa rồi.

 

Cộng thêm khí thế bức người của đối phương, kiếm khí sắc bén, lại còn thêm biến ảo thành thật, tạo hóa hơn hẳn thiên nhiên, Điền Văn càng thêm không có tâm trạng đánh tiếp.

 

Trước kia Điền Văn cũng từng đánh với Tiêu Chính Văn, cũng là sự tồn tại nghiền ép hắn nhưng về cơ bản Ngạo Dương khác hẳn Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn chèn ép hắn với thực lực bá đạo, mỗi một cú đấm đều vô cùng mạnh mẽ cũng không có quá nhiều tiểu tiết.

 

Còn cách đánh của Ngạo Dương phức tạp hơn Tiêu Chính Văn nhiều, trong ảo có thật, trong thật có ảo, thay đổi khôn lường.

 

Thậm chí Điền Văn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên nào biết đối phó với đối phương thế nào.

 

Vô số kiếm dài vụt qua, trên người Điền Văn đã xuất hiện rất nhiều vết thương lớn, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương nhưng thế tấn công của đối phương vẫn không hề giảm, ngược lại chỉ trong thoáng chốc với vô số kiếm ảnh đã bày bố được một kiếm trận.

 

Rất nhiều thanh kiếm dài bay đến như đạn, dày đặc như vũ bão bắn về phía Điền Văn.

 

Trên người và chân Điền Văn lại bị chém rất nhiều vết, máu văng ra, ngay cả những người đứng xem cũng không nỡ nhìn thẳng.

 

Đó là Điền Văn đấy, nếu ngay cả hắn cũng bỏ mạng thì đổi thành mình sẽ thế nào, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

 

Dù sao mọi người cũng là lần đầu nhìn thấy thuật pháp đáng sợ này, thế tấn công sắc bén tột cùng, hơn nữa không thể phá giải.

 

Rầm.

 

Thanh kiếm dài chém ra xa khiến Điền Văn rơi xuống từ trên không trung.

 

Lúc này cả người Điền Văn be bét máu, máu chảy không ngừng.

 

“Tôi thua rồi! Tôi…”

 

“Muốn nhận thua cũng được nhưng anh phải thừa nhận thuật pháp của địa cầu không bằng Chư Thiên Thần Giới trước mặt mọi người! Nếu không thì chết!”

 

Ngạo Dương lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên tia sát khí.

 

Điền Văn run rẩy, chỉ cần hắn không chịu cúi đầu thì chỉ còn một con đường chết.

 

Nhìn thấy thế, mấy người Tần Lương Ngọc liên tục lắc đầu, xoay người đi khỏi đó với Tiêu Chính Văn.

 

Với bản tính của Điền Văn, để được sống tiếp chắc chắn hắn sẽ đồng ý với mọi điều kiện của đối phương.

 

Không phải bản thân Điền Văn thế nào mà tất cả học giả đều có tật chung đó là họ có thể không màng liêm sỉ, không có tôn nghiêm và giới hạn chỉ vì lợi ích của bản thân.

 

Nếu không trong lịch sử Hoa Quốc cũng sẽ không có cách nói học giả nào tu vạn kiếp đều xin hàng.

 

Mấy người Long Hình cũng không muốn xem tiếp, kết quả đã quá rõ ràng, Điền Văn chắc chắn sẽ cúi đầu trước Ngạo Dương, thậm chí quỳ xuống xin tha.
 
Chương 4908


Chương 4908

 

Cùng là người Hoa Quốc với nhau, mấy người Long Hình thậm chí còn không muốn nhìn Điền Văn thêm một cái.

 

“Trận pháp và thuật pháp của địa… địa cầu, Hoa Quốc bọn tôi không đáng so với thần thuật của Chư Thiên Thần Giới”.

 

Điền Văn không do dự truyền chân âm, giọng nói truyền đi khắp Đông Vực.

 

“Ha ha ha!”

 

Ngạo Dương ngửa mặt lên bật cười, nhấc chân lên giẫm lên mặt Điền Văn, đạp mặt hắn vào trong bùn đất.

 

“Điền Văn! Cậu… cậu không xứng làm con cháu của Hoa Quốc”.

 

Tiếng hét vang lên, một ông lão tóc bạc bước đến.

 

Mặc dù râu tóc của ông lão đã bạc trắng, cơ thể già nua, hơi thở đã không còn mạnh nữa nhưng xương cốt vẫn còn cứng cáp.

 

Ông ta là truyền nhân nhánh chính nhà họ Khương ở nước Tề, là con cháu của Khương Tử Nha, trước kia nước Tề chính là thái ấp của Khương Tử Nha nhưng sau đó bị nhà họ Điền cướp lấy giang sơn.

 

Nhà họ Khương cũng từng vô cùng rạng danh, chỉ là đời sau suy tàn nhưng khí phách, khí khái vẫn còn đó.

 

Ông ta cầm “Diễn sinh kinh” được Hoàng Đế của Hoa Quốc để lại bước ra khỏi đám đông.

 

“Là tiền bối Khương Thiên Vũ”.

 

Lúc này không ít người nước Tề đã nhận ra ông lão.

 

Người đời sau của nhà họ Khương vẫn có danh tiếng ở nước Tề.

 

“Khương Thiên Vũ vẫn còn sống ư?”

 

Nhiều người nhìn về phía Khương Thiên Vũ và hàng trăm con cháu nhà họ Khương ở đằng sau ông ta.

 

Trước kia Khương Thiên Vũ cũng là một trong ba người mạnh nhất nước Tề, nhưng bây giờ cảnh giới của ông ta đã giảm đến khoảng Đế Cảnh cấp bảy, thậm chí sinh khí trong người đã không còn bao nhiêu.

 

Nhưng tiếng hét của ông ta lại thu hút sự chú ý của Ngạo Dương, đồng thời Điền Văn cũng vùng vẫy quay đầu lại nhìn Khương Thiên Vũ.

 

“Điền Văn, thân là cậu chủ nước Tề, sao cậu có thể cúi đầu trước kẻ địch chứ? Một mình cậu sao lại có thể đại diện cho nước Tề, càng không thể đại diện cho Hoa Quốc”.

 

Khương Thiên Vũ sải những bước nặng nề đi về phía Điền Văn.

 

“Ông già chết tiệt! Lẽ nào ông bị mù sao? Tôi không nói theo hắn thì chỉ có đường chết, lẽ nào ông không nhìn ra hả?”

 

Điền Văn ngoan ngoãn với Ngạo Dương nhưng lại tức giận nhìn Khương Thiên Vũ.

 

“Cậu không giống người khác, cậu là cậu chủ nước Tề, nếu là trước kia thì chính là người kế vị. Sao cậu có thể cúi đầu chịu thua trước địch? Dù có chết cũng phải có khí khái của một người đứng đầu một nước chứ”, Khương Thiên Vũ tức giận nói.
 
Chương 4909


Chương 4909

 

“Bà mẹ nó! Khổng Thánh có nói thân thể tóc da là thứ nhận được từ bố mẹ, sao có thể chết mà không được bố mẹ đồng ý chứ. Lẽ nào tôi phải làm như ông nói để mặt hắn giết tôi sao?”

 

Điền Văn nổi giận.

 

“Khổng Khưu mà là thánh nhân quái gì! Khuất phục hèn nhát, b4n nước đi theo địch mà lại nói như vinh quang lắm, đúng là vô liêm sỉ”.

 

“Cậu là cậu chủ nước Tề nên biết khí khái quan trọng hơn mạng sống, càng phải biết quốc uy, tôn nghiêm hơn hẳn sống chết chứ?”

 

“Thảo nào cả nước Tề đều nói cậu không xứng so sánh với Tiêu Chính Văn”.

 

Khương Thiên Vũ tức giận cực kỳ, cây gậy trong tay đập mạnh xuống đất.

 

Điền Văn bị Ngạo Dương đánh bị thương nặng, đã mất sạch mặt mũi, những lời Khương Thiên Vũ nói càng mắng hắn không ra gì.

 

Mỗi một câu đều đâm trúng chỗ yếu của Điền Văn.

 

Quả thật đúng như Khương Thiên Vũ nói, thân là cậu chủ một nước, người kế vị tương lai phải giữ được khí khái, càng không thể tùy tiện cúi đầu chịu thua trước địch, đây là giới hạn cơ bản.

 

Dù sao mấy trăm ngàn người dân nước Tề và các thế lực đều vẫn đang nhìn, lúc này gương mặt Điền Văn cũng nóng bừng.

 

“Ông già chết tiệt, tôi thấy ông đang muốn chết thì có”.

 

Điền Văn nổi giận, hắn thừa nhận không phải là đối thủ của Ngạo Dương nhưng vẫn có thể đối phó với một Khương Thiên Vũ gần đất xa trời.

 

Đánh không lại địch nhưng có thể giết Khương Thiên Vũ chứ?

 

Thậm chí hắn chỉ cần giơ tay lên cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Khương.

 

“Cậu đúng là nực cười! Không đánh được với địch thì quay ngược lại đe dọa tôi ư? Cậu nghĩ tôi sẽ không còn giới hạn cuối cùng vì bảo vệ mạng sống giống cậu sao?”

 

“Nho giáo! Nho giáo! Nho giáo! Nước Tề từ khi lấy học giả lập ra nước nhà, khắp cả nước đều đánh mất khí khái, vua Tần thống nhất sáu nước, kẻ duy nhất lưỡi dao không nhuốm máu chỉ có nước Tề”.

 

“Chính những con cháu bất hiếu suốt ngày cứ gọi Khổng Thánh này kia các cậu làm mất giang sơn của tổ tiên, bây giờ các cậu còn đánh mất cả tôn nghiêm và liêm sỉ chỉ vì mạng sống sao?”

 

“Cuộc đời dù có chết cũng không ai có thể luôn giữ được quan hệ bền vững, nhưng con người sống một đời có vài thứ còn quan trọng hơn cả sống chết”.

 

“Cậu có hiểu cậu là cậu chủ nước Tề, một khi cúi đầu trước hắn tự nhận không bằng Chư Thiên Thần Giới thì sẽ mang đến tai họa cực lớn thế nào cho nước Tề không?”

 

Khương Thiên Vũ càng nói càng kích động, thậm chí khóe mắt còn ngân ngấn nước.

 

Nghĩ đến năm đó ngay cả các nước mạnh như Hàn, Triệu, Ngụy đều dám liều chết với Tần Thục, đánh đến khi còn một người cuối cùng, một tấc đất cuối cùng.

 

Nhưng nước Tề là đất nước lớn ở phương Đông mà lại chủ động ngoan ngoãn xin hàng trong lúc quân Tần còn chưa đánh đến biên giới, quốc vương nước Tề càng hèn hạ quỳ xuống nghênh đón, đầu hàng với nước Tần.

 

Mọi chuyện đều là vì nho giáo của Khổng Khưu khiến người nước Tề đánh mất chính trực, khiến quốc vương nước Tề mất đi cốt khí cố thủ xã tắc.
 
Chương 4910


Chương 4910

 

Bây giờ Điền Văn là cậu chủ nước Tề lại lần nữa hèn nhát cúi đầu trước Ngạo Dương, đây không chỉ làm nước Tề xấu mặt mà càng khiến cả ngoài lãnh thổ cảm thấy xấu hổ.

 

Đồng thời cũng làm giảm sút nghiêm trọng niềm tin vào việc chống lại kẻ thù của vùng ngoài lãnh thổ.

 

Thân là truyền nhân của nhà họ Khương, dù có chết Khương Thiên Vũ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

 

Đây không chỉ là vấn đề thể diện mà còn là vấn đề khí phách.

 

Chỉ tiếc là ông ta đã già, tuổi thọ cũng không còn nhiều, cảnh giới cũng giảm sút liên tục.

 

Nhưng dù có chết, ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp với kẻ thù, đây chính là ngạo khí đàn ông của nhà họ Khương.

 

Ông ta cũng biết rõ chỉ cần Điền Văn cúi đầu chịu thua Ngạo Dương thì sau này tinh thần binh sĩ của cả Đông Vực đều bị tổn thất, các thế lực khác của nước Tề có còn ai dám đứng ra chống lại Chư Thiên Thần Giới?

 

Thế nên dù có chết cũng không thể cúi đầu trước Ngạo Dương, đây là giới hạn cuối cùng của con dân nước Tề.

 

Thật ra Điền Văn cũng biết rõ đạo lý trong đó nhưng để được sống tiếp, giới hạn đã không còn quan trọng với hắn nữa.

 

“Người này đừng nói là đại diện cho Hoa Quốc, giờ cũng chẳng thể đại diện cho nước Tề nữa kìa. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ích kỷ, một con chó không biết liêm sỉ thôi”.

 

Lời này của Khương Thiên Vũ khiến Ngạo Dương cũng nhíu mày.

 

Ngạo Dương vốn dĩ chỉ cần một câu của Điền Văn thôi, chỉ cần hắn có thể đại diện Hoa Quốc cúi đầu chịu thua với mình thì tức là hắn đã chinh phục được cả Đông Vực, chinh phục được giới võ thuật của Hoa Quốc.

 

Tiếp theo Chư Thiên Thần Giới mới có thể tiếp tục tiếp nhận các thế lực ở Đông Vực, càng đạt đến mục đích khống chế cả Đông Vực, thậm chí là nuốt chửng cả vùng ngoài lãnh thổ.

 

“Ồ? Nói như thế tức là ông có thể đại diện nước Tề, đại diện Hoa Quốc ư?”, Ngạo Dương lạnh lùng nhìn Khương Thiên Vũ nói.

 

“Hừ, tôi chẳng qua chỉ là một ông già thôi, chỉ có thể đại diện cho bản thân. Mặc dù tôi tuổi đã cao nhưng cũng dám đánh với cậu đấy”.

 

“Nước Tề có hàng trăm ngàn đàn ông, ai muốn đồng lòng với ông già tôi?”

 

Khương Thiên Vũ cất cao giọng, khí thế cũng thay đổi, vẻ mặt lộ ra vẻ quyết đoán.

 

Ông ta vừa nói thế, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.

 

Thật ra lúc này thế hệ lớn tuổi của nước Tề đều giữ thái độ chờ đợi, dù sao thực lực của Ngạo Dương là thế, ai cũng không muốn đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì khí khái gì kia.

 

Nước Tề, nước Ngụy và nước Triệu không giống nhau, từ mấy ngàn năm trước, khi phổ biến nho giáo đến nay đã không còn nửa khí khái gì rồi, có thể nói cả nước Tề đã mất đi khí phách và khí khái ở thời kỳ nhà họ Khương.

 

“Haizz! Đáng thương làm sao! Nho giáo! Vẫn là nho giáo! Học giả không có cốt khí, không có khí phách”.
 
Chương 4911


Chương 4911

Khương Thiên Vũ quay đầu lại nhìn hàng trăm ngàn con dân của mình, thầm thở dài.

Lúc này tâm trạng của ông ta đã không thể miêu tả bằng từ thất vọng nữa.

Đúng là không biết năm đó tại sao nhà họ Điền lại bất chấp dư luận chấp nhận đệ tử của Khổng Khưu, lấy Nho giáo làm quốc học.

Nếu không hiện giờ người nước Tề sao lại chỉ biết lo cho thân mình, như một đống cát rời.

“Haizz! Các người nhớ đấy, mảnh đất dưới chân là do tổ tiên chúng ta liều mạng giành được, nước Tề chúng ta từng đứng trên vinh quang”.

“Bây giờ đối mặt với kẻ thù, các người thế mà lại không có can đảm chống lại, lẽ nào các người cam lòng làm tay sai cho địch sao? Khổng Khưu đã hại các người làm nô lệ một lần, lẽ nào các người vẫn còn muốn bị người khác giẫm đạp lần thứ hai?”

“Tiền bối Khương, bọn tôi…”

Không để hậu bối đằng sau nói hết câu, Khương Thiên Vũ xua tay nói: “Các ngươi có biết đời người ngoài việc sống chết còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn sống chết không?”

“Sở dĩ tôi vẫn luôn phản đối nho giáo không phải là không muốn lòng người hướng thiện, nhưng nho giáo lại làm con người mất đi khí khái và khí phách, cái gì là trung dung, thế nào là mang trọng trách với cả thiên hạ?”

“Chẳng qua chỉ là một cái cớ để con người tham sống sợ chết thôi”.

“Mọi người nên nhớ, không bao giờ có thể đánh mất suy nghĩ chống lại kẻ thù, nếu không ngay cả kẻ thù của mọi người đều sẽ xem thường mọi người, xem mọi người như trâu như ngựa”.

Nói đến đây Khương Thiên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Dương nói: “Khương Thiên Vũ tôi sẵn lòng thỉnh giáo thần thuật vô song của cậu”.

Ngạo Dương nhìn Khương Thiên Vũ, cười nhạo nói: “Ông già, tôi thấy cảnh giới của ông đã giảm sút đến bảy tám phần rồi, không phải tôi khoác lác đâu nhưng tôi chỉ vừa giơ tay lên là đã có thể lấy đầu ông rồi”.

“Ông phải nghĩ cho kỹ có phải muốn đối đầu với tôi hay không”.

Có câu nói giết một người răn đe trăm người, những người giống Khương Thiên Vũ thì cách duy nhất chỉ có thể là tiêu hủy xác thịt.

“Chết thôi mà có gì phải sợ”.

Nói rồi khí tức của Khương Thiên Vũ lại thay đổi, cả người như thể giảm đi mấy chục tuổi.

Nhưng đây cũng là lần cuối cùng Khương Thiên Vũ thiêu đốt mạng sống của mình, thật ra ông ta biết rõ mình không phải đối thủ của Ngạo Dương.

Chỉ cần khai chiến, hôm nay chắc chắn ông ta sẽ chết tại đây.

Dù biết rõ là thế nhưng Khương Thiên Vũ vẫn không thấy hề gì.

Nếu dùng một mạng sống của mình có thể thức tỉnh ý chí đối kháng của nước Tề thì ông ta cũng xem như chết không uổng.

Khương Thiên Vũ vứt Diễn Sinh Kinh trong tay lên trời, từng luồng sáng màu vàng b4n ra khắp nơi.

Mặc dù Diễn Sinh Kinh là Hoàng Đế để lại đã trải qua năm tháng vô tận, uy lực đã không còn mạnh như trước, nhưng dù sao đó cũng là chí bảo mà Hoàng Đế Hiên Viên để lại cho thế gian.

“Tôi là đấng tối cao, chín tầng mây tời đất nghe lệnh của tôi”.

Khương Thiên Vũ hét lên, sau đó bắt đầu kinh sách của Diễn Sinh Kinh.
 
Chương 4912


Chương 4912

Từng ánh sáng chói mắt chiếu xuống như ngân hà.

Cùng lúc đó đạo trời chấn động, thiên địa khôi phục, tựa như vào giờ phút này, toàn bộ thế giới đều quay về thời kỳ hăng hái mấy ngàn năm trước.

Cả đất trời đều bị đánh thức một lần nữa.

Ngạo Dương cười nhạo, vung tay lên, thanh kiếm dài lao ra chém thẳng vào sinh khí dồi dào vừa được đánh thức giữa đất trời.

Nhưng Khương Thiên Vũ lại không có ý lùi bước, ngược lại càng tăng nhanh tốc độ thiêu đốt sinh khí trong cơ thể mình.

Ngay cả trời đất cũng đang than khóc cho hành động của Khương Thiên Vũ khi vô số ánh sáng màu bạc chiếu xuống.

Mặc dù ánh mắt màu bạc này chưa làm tổn thương đến Ngạo Dương nhưng sinh khí vô tận đã lấp đầy các vết nứt trên kết giới vũ trụ.

Ngay cả Chư Thiên Thần Điện cũng bị kéo ra một khoảng khá xa.

Rầm!

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên đều sửng sốt.

Khương Thiên Vũ thế mà lại không tiếc thân mình muốn ngăn Chư Thiên Thần Giới?

“Hoa Quốc và các thế lực khác đều khác nhau, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể chinh phục được nó, dù có chết họ cũng không chịu cúi đầu trước chúng ta”.

Hồng Ấn ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía nước Tề.

Mặc dù Khương Thiên Vũ đã gần cạn sức, nhưng đòn tấn công này của ông ta cũng gây ảnh hưởng lớn đến Chư Thiên Thần Giới, thiếu chút nữa đã đánh cho Chư Thiên Thần Giới – thế lực đã đặt chân vào vùng ngoài lãnh thổ phải gắng gượng cút về.

Vào thời khắc mấu chốt, một đạo kiếm khí chém chẳng lên bầu trời.

Trong chớp mắt, khí tức phát ra từ trong Diễn Sinh Kinh bị cắt cứt.

Ngạo Dương không khỏi kinh ngạc, kiếm khí đáng sợ kia rõ ràng là phát ra từ trong Chư Thiên Thần Giới, hơn nữa thực lực của người chém ra đạo kiếm này vượt xa Dạ Ma Thiên.

Hắn không ngờ đòn chí mạng cuối cùng của Khương Thiên Vũ lại chấn động cả nhân vật lớn đứng sau Chư Thiên Thần Giới.

Thật ra rất khó để giải thích rõ vấn đề này, không phải thuật pháp của vùng ngoài lãnh thổ hay Hoa Quốc có vấn đề, mà vấn đề thật sự nằm ở con người.

Sau khi chém đứt liên hệ giữa Diễn Sinh Kinh và Khương Thiên Vũ, đạo kiếm khí tia liền thay đổi góc độ, phóng về phía Khương Thiên Vũ.

Trong nháy mắt, trên người Khương Thiên Vũ đã bị chém mấy chục vết thương sâu vào xương, Khương Thiên Vũ vốn đã kiệt sức giờ đang hấp hối.

Ông ta đã quá già để có thể chịu được độ công kích mạnh thế này. Lúc này, Khương Thiên Vũ không chịu nổi nữa, phun ra một ngụm máu lớn.
 
Chương 4913


Chương 4913

Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Thiên Vũ vẫn nhìn Diễn Sinh Kinh trong tay, trong mắt tràn đầy oán hận!

Nếu ông ta còn trẻ, nếu cảnh giới của ông ta chưa bị sụt giảm…

Nhưng trên đời này không có nếu như, lúc này ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưng lại huy động Diễn Sinh Kinh.

“Hiên Viên hoàng đế…”

Khương Thiên Vũ chưa kịp nói xong, lại phun thêm một ngụm máu lớn.

Thấy Khương Thiên Vũ chết thảm tại chỗ, tất cả mọi người đều cúi đầu, giống như đang thầm mặc niệm cho Khương Thiên Vũ, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một ngọn lửa hận.

Ngạo Dương lạnh lùng liếc nhìn thi thể của Khương Thiên Vũ, chế nhạo: “Còn ai không phục không?”

Xung quanh chợt chìm vào im lặng, mặc dù mọi người đều im lặng, nhưng trong mắt họ ánh lên ngọn lửa bùng cháy.

“Trận pháp của địa cầu các người không chịu nổi một đòn tấn công, thật pháp của các người lại càng vô dụng, còn ai muốn chết thì có thể bước lên đấu tiếp!”

Ngạo Dương lại liếc nhìn đám người xung quanh, chế nhạo.

Không gian trở nên im ắng, Khương Thiên Vũ là nhân vật lớn, còn lấy ra bảo vật Diễn Sinh Kinh.

Vậy mà cuối cùng vẫn bại dưới tay Ngạo Dương, đây đã là một đòn vô hình đối với mọi người nước Tề.

Ban đầu còn có một vài tông môn định đứng ra chiến đấu, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Thiên Vũ còn không đấu lại nổi, bọn họ chỉ đành từ bỏ ý định kháng cự.

“Sao thế, các người không phục sao? Có thể bước lên khiêu chiến, không dám à? Ha ha ha!”

Ngạo Dương cười lớn, hắn liếc nhìn đấy đâu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

“Haiz, xem ra phía nước Tề cũng bị người này đánh phá rồi!” trong Ngụy Vương Cung, Ngụy Vinh Kỳ ngồi trên ngai vàng, trầm giọng thở dài.

“Tuy nước Tề đã bại trận, nhưng Đông Vực vẫn chưa bị đánh bại, Tiêu Chính Văn còn chưa ra tay, vì vậy, trong thời gian ngắn, lửa chiến sẽ không thể thiêu rụi đến nước Ngụy chúng ta!” Long Cổ thờ ơ nói.

Ngụy Vinh Kỳ nghe vậy, lắc đầu nói: “Không thể nào, bọn họ sẽ không bao giờ gây chuyện với Tiêu Chính Văn, càng không bao giờ khiêu khích điện Thần Long, ít nhất trong giờ gian ngắn, đắc tội với Tiêu Chính Văn không hề có lợi cho bọn họ!”

“Bây giờ bọn họ chỉ muốn nuốt trọn các tông môn và các thế lực lớn ở vùng ngoài lãnh thổ, nếu ngay cả nước Tề đã khuất phục dưới chân Chư Thiên Thần Giới rồi, vậy thì chẳng lẽ Tiêu Chính Văn còn chủ động tấn công để rước họa vào thân sao?” Ngụy Vinh Kỳ lắc đầu nói lại.

Nếu là hắn, hắn sẽ không hấp tấp tấn công Chư Thiên Thần Giới vào lúc này.

“Tôi thấy chưa chắc”, Long Cổ khá tin tưởng vào Tiêu Chính Văn.

“Khiêu chiến với Chư Thiên Thần Giới vào lúc này chẳng phải làm mướn không công cho Đông Vực sao? Loại người mưu mô như Tiêu Chính Văn sao có thể không nhìn ra được thế cục hiện tại?”

Ngụy Vinh Kỳ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đế Khư xa xôi.

Hắn hy vọng Chư Thiên Thần Giới và điện Thần Long đấu một trận lớn, như vậy thì nước Ngụy sẽ có thể thoát cảnh lầm than.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top