Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 4794


Chương 4794

 

“Chuyện này…chuyện này sao có thể? Cậu…cậu lại…”

 

Khi ánh sáng trắng dần tan đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Chính Văn!

 

Không chỉ có mười phán quan kinh hoảng tới trợn mắt há mồm, ngay cả miệng của đám người đang đứng xem xung quanh cũng đủ để nhét vừa một quả trứng gà!

 

Ban nãy là đòn hợp lực của mười phán quan đó, hơn nữa đây là trận đấu sinh tử, bất cứ ai cũng sẽ không hề nương tay!

 

Hơn nữa đối diện với đòn đánh điên cuồng của bọn họ, Tiêu Chính Văn căn bản không hề né tránh mà đối kháng trở lại!

 

Chỉ riêng điểm này đã đủ để nhìn ra thân xác của Hạo Thiên đã được Tiêu Chính Văn nâng cao sức mạnh tới độ nào!

 

“Đây…đây lẽ nào thật sự là cơ thể của Hạo Thiên sao?”, dù thế nào thì La Thiên Hựu cũng không dám tin vào mắt mình.

 

Phải biết rằng, cơ thể của Hạo Thiên vẫn luôn ngâm trong Huyết Ô Trì, mặc dù chỉ có mấy trăm năm ngắn ngủi, thế nhưng thân xác của Hạo Thiên đã bị tà khí ăn mòn từ lâu rồi!

 

Đừng nói là độ mạnh của thân xác, e rằng còn chẳng thể so bì với xác chết bình thường!

 

Sao có thể chống đỡ nổi đòn đánh khủng b0 như vậy của bọn họ?

 

Hơn nữa, La Thiên Hựu chính là người đã sắp xếp kế hoạch để hại chết Hạo Thiên năm đó, đương nhiên ông ta hiểu rõ thân xác của Hạo Thiên rốt cuộc đã cường hãn tới mức độ nào!

 

Chỉ là khi xưa lúc Hạo Thiên còn sống, thân xác của anh ta còn lâu mới đạt được tới ngưỡng như hiện tại, nếu không thì Hạo Thiên cũng chẳng thể bị bọn họ giết chết!

 

Không chỉ có La Thiên Hựu chấn động mà ngay cả Tả Phượng Kiều cũng nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin!

 

Nếu như năm đó Hạo Thiên có cơ thể mạnh mẽ như vậy, đừng nói là cô ta, dù là Tả Bạch Đào đích thân ra tay thì cũng chẳng thể giết được Hạo Thiên!

 

Vấn đề là Tiêu Chính Văn mới có được thân xác này bao lâu?

 

Lâu nhất cũng không quá một tháng!

 

Chỉ một tháng ngắn ngủi đã khiến cho thân xác của Hạo Thiên mạnh tới độ này, đây là thủ đoạn khủng khiếp tới mức nào cơ chứ?

 

Mặc dù bên trong có công lao của Tiêu Chính Văn, thế nhưng đồng thời ở một phương diện khác cũng phản ánh được tiềm lực thật sự của Hạo Thiên!

 

Cái gọi là gỗ mục không thể khắc, bùn lầy vĩnh viễn không thể đỡ được tường!

 

Tiêu Chính Văn có thể khiến cho cơ thể của Hạo Thiên mạnh tới ngưỡng này chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế đã đủ để chứng minh tiềm lực của Hạo Thiên rồi!

 

Vậy thì cũng có thể nói, trận chiến giữa Tả Phượng Kiều và Hạo Thiên tại thành Uông Tử năm đó, bên trong chắc chắn có rất nhiều ẩn tình không thể cho người khác biết!

 

“Ôi! Tiếc cho thiên phú hơn người của Hạo Thiên!”, Hiên Viên Ngự nhìn cảnh tượng này mà nước mắt cứ thế rơi xuống!

 

Nếu như Hạo Thiên không chết, vậy thì thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không thua kém Tiêu Chính Văn trước mắt!
 
Chương 4795


Chương 4795

 

Đáng tiếc là một thiên tài như vậy lại bị người ta hãm hại và phải bỏ mạng khi còn quá trẻ!

 

Đám người của nhà họ Hiên Viên lúc này cũng đều rơi những giọt lệ đầy bi phẫn!

 

Đáng tiếc là người chết không thể sống lại, dù là ở âm phủ hay là ở thế tục, chết đi sống lại vĩnh viễn đều chỉ có thể là một thần thoại mà thôi!

 

“Chả trách năm đó ngay cả điện Minh Vương cũng chủ động đi lôi kéo anh ta! Hạo Thiên quả thật có điểm hơn người!”, Judah không khỏi tán thưởng một câu!

 

Chỉ cần cho Hạo Thiên thời gian, anh ta nhất định có thể đạt được chiến lực ngang ngửa với Tiêu Chính Văn bây giờ!

 

“Lẽ nào là tôi sai rồi sao?”, Tả Phượng Kiều lúc này lòng như tro tàn, niềm tin cuối cùng của cô ta cũng sụp đổ theo!

 

Nếu như năm đó cô ta không hãm hại Hạo Thiên mà liên kết với anh ta, vậy thì sao có thể chuốc lấy nỗi nhục nhã ngày hôm nay?

 

Tiêu Chính Văn lúc này cũng đoán được cái chết của Hạo Thiên chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn chỉ cải tạo cơ thể này một chút mà thôi, thế nhưng kết quả lại khiến cho nó bộc phát ra được chiến lực kinh người!

 

Người giống như vậy sao có thể bị mấy kẻ kém cỏi như Tả Phượng Kiều dễ dàng gi3t ch3t?

 

Vả lại, cơ thể của Hạo Thiên ngâm trong Huyết Ô Trì đã mấy trăm năm, nếu như không phải Hạo Thiên có thiên phú hơn người thì e rằng đã không chống đỡ nổi sự ăn mòn của tà khí và trở thành một đống thịt thối nát rồi!

 

“Giết!”

 

La Thiên Hựu gầm lên một tiếng, lại lao tới giết Tiêu Chính Văn!

 

Dù thân xác này của Hạo Thiên có mạnh bao nhiêu thì hôm nay giữa bọn họ và Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ là trận đấu sinh tử một mất một còn!

 

Vậy nên ông ta cũng chẳng kịp đắn đo nhiều như vậy, hiện giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ chính là giết chết Tiêu Chính Văn!

 

Mười phán quan cũng bị tiếng gầm này của ông ta kéo trở về thực tại, đồng loạt ra tay, lao về phía Tiêu Chính Văn mà chém giết!

 

“Dù cậu có mượn thân xác của cậu ta thì cũng có làm sao? Xích Câu Hồn này của tôi cũng có thể lôi thần hồn của cậu ra ngoài!”, La Thiên Hựu vung mạnh dây xích đen sì trong tay, hướng thẳng về phía cổ của Tiêu Chính Văn!

 

Nếu như đã chẳng thể phá hoại thân xác của đối phương, vậy thì phải lôi thần hồn của Tiêu Chính Văn ra khỏi thân xác đó thôi!

 

Chỉ cần mất đi thân xác, Tiêu Chính Văn sẽ không thể chiến đấu lâu dài, tới lúc đó chắc chắn sẽ vì thần hồn tiêu tán mà chết!

 

Nhìn thấy xích Câu Hồn đã cuốn lên trên cổ Tiêu Chính Văn, trên mặt La Thiên Hựu liền lộ ra một nụ cười hiểm ác!

 

Dù là ai, chỉ cần bị xích Câu Hồn cuốn lấy cổ thì thần hồn chắc chắn sẽ rời khỏi thân xác!
 
Chương 4796


Chương 4796

 

Dù là Thuỷ Hoàng Đế năm đó, dù là những Đế Vương được đất trời công nhận thì cũng chẳng thể đối kháng được với xích Câu Hồn!

 

Chỉ là La Thiên Hựu vẫn chưa kịp cười ra thành tiếng, nụ cười của ông ta đã lập tức đông cứng trên mặt!

 

Bởi vì một giây sau, sợi xích đen sì kia đã trở nên nát vụn!

 

“Chuyện này…chuyện này không thể nào! Xích Câu Hồn của tôi sao có thể vỡ vụn cơ chứ?”, La Thiên Hựu trợn trừng hai mắt, nhìn đoạn xích sắt còn lại trong tay với vẻ không dám tin.

 

“Thần hồn của Tiêu Chính Văn tôi đâu phải là thứ mà ông có thể dễ dàng lấy đi?”, Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, nói.

 

“Khụ!”

 

Cùng lúc xích Câu Hồn trở nên nát vụn thì La Thiên Hựu cũng phun ra một ngụm máu lớn!

 

Ông ta không những chẳng thể kéo được thần hồn của Tiêu Chính Văn ra khỏi thân xác đó mà ngược lại vì xích Câu Hồn nát vụn mà còn bị cắn trả!

 

Mười phán quan còn lại cũng đồng loạt ngây dại!

 

Xích Câu Hồn đó cũng là một trong số mười thần vật của âm phủ, đừng nói Tiêu Chính Văn chỉ là một người bình thường, dù là những nhân tài có tu vi tối cao hoặc là Đế Vương trong nhân gian thì cũng chẳng ai có thể thoát được khỏi xích Câu Hồn!

 

Chứ đừng nói là khiến cho xích Câu Hồn trở nên nát vụn!

 

Rất rõ ràng, bọn họ đã tiến vào trong một cục diện chết chóc rồi!

 

Tiêu Chính Văn vừa dùng cơ thể mạnh mẽ của Hạo Thiên, đồng thời còn đủ để khắc chế Thần Long do khí tức của rồng thật hoá thành!

 

Như vậy thì bọn họ còn biết đánh kiểu gì nữa đây?

 

Gần như phương diện nào cũng bị Tiêu Chính Văn áp chế và giới hạn!

 

Vào khoảnh khắc mười phán quan đang ngẩn ra, Tiêu Chính Văn đã lao tới chém giết chỉ trong nháy mắt!

 

Chỉ thấy một tia sáng màu vàng rạch ngang bầu trời, một ngôi sao đỏ loé lên từ lồng ngực của Tiêu Chính Văn!

 

Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ mang theo khí tức càn quét bốn phương cứ thế xuất hiện!

 

Một giây sau, một màn mưa máu cứ thế phun ra, ngay sau đó, một phán quan trong số đó hoá thành bụi máu và tan biến trong không trung!

 

Sau khi vị phán quan đầu tiên chết, một vị phán quan khác cũng bị Tiêu Chính Văn đánh thành sương máu.

 

Tiêu Chính Văn cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, thanh giáo như rồng bay khắp nơi, sát khí chấn động cả hư không.

 

Tiêu Chính Văn lúc này như thần tiên giáng thế, bất khả chiến bại.

 

Mười vị phán quan đều không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, những người còn lại còn chưa kịp quản ứng, đã bị Tiêu Chính Văn đánh cho tán loạn.

 

Mỗi khi mũi giáo phóng ra đều sẽ có một người hóa thành sương máu, gi3t ch3t tất cả, không chừa một ai.

 

Lúc này, mọi người kinh ngạc nhìn trận chiến sinh tử trong hư không đến mức không nói nên lời.
 
Chương 4797


Chương 4797

 

Đó là mười vị phán quan của cung Sở Giang Vương, ai cũng là cao thủ, nhưng trong tay Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ như mớ rau, có thể chém chết bằng một chiêu.

 

Ngay cả Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Trên trung toàn mùi máu, sương máy gần như nhuốm đỏ nửa bầu trời.

 

Mặc dù những người ở đây đều không hề lương thiện gì, bình thường đã nhìn thấy đủ cảnh máu me, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vẫn cảm thấy da đầu tê dại.

 

Bởi vì những người chết không phải là người bình thường, mà ai cũng là cao thủ Thiên Cảnh.

 

Ai trong số họ cũng là người khiến bọn họ phải ngưỡng mộ.

 

Ai cũng có thể quét sạch một thế lực nhỏ. Thậm chí trong rất nhiều thế gia còn không có nổi một vị cao thủ Thiên Cảnh.

 

Những người này đều là cao thủ đỉnh cao, vậy mà lúc này tính mạng của bọn họ chỉ như cọng cỏ, mặc Tiêu Chính Văn chém giết tùy ý.

 

“Vụt!”

 

Một ngôi sao đỏ xuyên qua ngực người cuối cùng, người đó lập tức biến thành sương máu, tản ra trong hư không.

 

Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện trước mặt Trần Đình Chi và La Thiên Hựu.

 

Sau trận chiến vừa rồi, hai người bọn họ đã bị thương nặng, một cánh tay của Trần Đình Chi đã bị chặt đứt.

 

Cả người La Thiên Hựu be bét máu, thậm chí nửa cơ thể đã bị đánh nát.

 

Thấy Tiêu Chính văn đi về phía mình, La Thiên Hựu và Trần Đình Chi toát mồ hôi lạnh.

 

“Không ngờ trong giới thế tục lại có người như vậy! Chẳng trách đám người ở vùng ngoài lãnh thổ lại bị cậu chơi đùa trong lòng bàn tay!” Trần Đình Chi vừa nói vừa ho ra máu, vết thương cũng chảy rất nhiều máu.

 

La Thiên Hựu không nói được câu nào, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với khuôn mặt trắng bệch.

 

Sức chiến đấu của đối phương kinh khủng đến mức khiến ông ta nghi ngờ nhân sinh.

 

Tiêu Chính Văn còn chưa đến ba mươi tuổi, một tên nhãi sao có thể mạnh đến vậy?

 

“Thật ra, tất cả đều theo lời các người nói mà thôi. Nếu các người không giở nhiều chiêu trò như vậy thì sẽ không thua thảm hại như ngày hôm nay!” Tiêu Chính Văn túm lấy cổ La Thiên Hựu, dùng sức bẻ một cái.

 

Đầu của La Thiên Hựu rơi xuống, lăn đến trước mặt Trần Đình Chi.

 

“Cậu… cậu Tiêu, nhà họ Trần chúng tôi có giao tình với cậu! Chúng tôi… chúng tôi cũng vì muốn giúp cậu rời khỏi nơi này, cho nên mới…”

 

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã chế nhạo: “Giúp tôi rời đi hả? Thái độ vừa rồi của các ông không giống muốn giúp tôi rời khỏi âm phủ chút nào, ngược lại là muốn thừa nguy hãm hại thì đúng hơn!”
 
Chương 4798


Chương 4798

 

“Haiz, có một số người không biết quý trọng sinh mệnh, thật ra tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến nhà họ Trần, nhưng các ông lại không biết điều, tự đâm đầu vào chỗ chết thì đừng đổ lỗi cho người khác!”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã tung một cú đấm, Trần Đình Chi còn không kịp hét lên, Tiêu Chính Văn đã đấm ông ta thành sương máu.

 

Máu của Trần Đình Chi bắn tung tóe lên mặt và người của Tả Phượng Kiều, khiến cô ta sợ hãi hét lên, nhìn Tiêu Chính Văn, cơ thể vô thức lùi lại phía sau.

 

Giờ phút này trên người tô ta đầy máu, không còn dáng vẻ cao ngạo lúc trước nữa.

 

“Anh… anh…”

 

“Bọn họ đã lên đường rồi, nếu không có cô bầu bạn cùng, bọn họ sẽ cô đơn lắm đấy!” Tiêu Chính Văn bước lên, giẫm lên vết máu trên mặt đất, đi tới chỗ Tả Phượng Kiều.

 

“Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì tại sao lúc đầu còn làm vậy?”

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Tả Phượng Kiều, giọng nói đó dường như xuyên qua không gian và thời gian, khiến Tả Phượng Kiều run lên.

 

Cô ta nhớ lại cảnh tượng mình được Hạo Thiên cứu giúp, lần đầu gặp, Hạo Thiên vô cùng cao lớn uy nghiêm, ở bên cạnh Hạo Thiên, cô ta cũng từng cảm thấy ấm áp.

 

Mỗi nụ cười của anh ta khiến người ta cảm thấy như một làn gió xuân.

 

Nhưng đáng tiếc là tất cả đã trở thành dĩ vãng.

 

“Phụt!”

 

Một âm thanh nặng nề vang lên, một cái đầu bay lên cao.

 

Cô gái xinh đẹp một thời giờ đã biến thành cái xác.

 

Toàn bộ điện Thành Hoàng rộng trăm kilomet, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều không dám thở mạnh.

 

Cảnh tượng này vô cùng kinh khủng.

 

Từ trước đến nay, không chỉ vùng ngoài lãnh thổ coi thường giới thế tục mà ngay cả âm phủ cũng chưa từng coi giới thế tục ra gì.

 

Vì những nhân vật lớn trong giới thế tục đều đã tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, hàng nghìn năm nay, giới thế tục thậm chí còn không có một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nào.

 

Những người như Bạch Khởi đều đã tiến vào chiến trường ở vùng ngoài vũ trụ, trong thời gian ngắn không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, càng không có khả năng bảo vệ giới thế tục.

 

Bốn cậu chủ và năm đại danh sơn trong giới thế tục chỉ là hư danh trong mắt âm phủ, thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ liếc nhìn.

 

Ngay cả anh em Điền Văn và Khổng Tề Thiên hoàn toàn không đủ tư cách để thách thức âm phủ.

 

Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã phá vỡ cái nhìn của mọi người về giới thế tục. Một mình Tiêu Chính Văn bước vào âm phủ, còn chém đầu mười vị phán quan, tiêu diệt hàng chục thị vệ trong điện Thành Hoàng.

 

Tính cách này, phương pháp như phật như ma này càng khiến đám người âm phủ mở mang tầm mắt.

 

Không chỉ vậy, ngay cả Abe Seimei và Judah được nhiều thế lực trong âm phủ ngưỡng mộ, nhưng cũng lần lượt bị Tiêu Chính Văn đánh bại.
 
Chương 4799


Chương 4799

 

Có thể nói, chuyến đi lần này của Tiêu Chính Văn gần như đã quét sạch các thế lực trong âm phủ.

 

Đây là lần đầu tiên trong hàng ngàn năm qua âm phủ bị người trong giới thế tục xử lý.

 

Hiên Viên Ngự do dự vài lần, cho đến khi thi thể của Tả Phượng Kiều ngã xuống đất, ông ta mới tiến lên, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Cảm ơn cậu Tiêu đã báo thù cho Hạo Thiên!”

 

Tiêu Chính Văn cũng không để ý nhiều, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý không cần khách sáo.

 

Sắc mặt của Abe Seimei cũng vô cùng khó coi.

 

Bọn họ đã nhận được tin tức từ các thế lực, cho dù thế nào cũng không thể để Tiêu Chính Văn rời khỏi âm phủ.

 

Nói cách khác, tất cả mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo, các thế lực đáng sợ trong âm phủ, thậm chí là những nhân vật ở ẩn cũng sẽ đối đầu với Tiêu Chính Văn.

 

Nếu trước đây âm phủ chỉ đánh gục lòng tin của người trong giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ, thì giờ phút này, Tiêu Chính Văn đã thật sự trở thành cái gai trong mắt âm phủ, đâm vào da thịt.

 

Một mình Tiêu Chính Văn đã liên tiếp gi3t ch3t hơn chục cao thủ Thiên Cảnh, nếu thả Tiêu Chính Văn về vùng ngoài lãnh thổ thì chẳng phải là thả hổ về rừng sao?

 

Điều quan trọng nhất là tộc Hiên Viên đang đứng về phía Tiêu Chính Văn, Thánh Mẫu Đẩu Nguyên cũng đích thân đứng ra bênh vực cho Tiêu Chính Văn, thế lực đứng sau này lớn mạnh đến mức nào?

 

Một người như vậy chỉ cần có thêm thời gian thì sau này các thế lực ở âm phủ sẽ không thể khống chế nổi nữa.

 

Vì vậy, lãnh đạo cấp cao của Âm Tư đã tập hợp lại bàn bạc mưu kế loại bỏ Tiêu Chính Văn.

 

Còn Tiêu Chính Văn đã được nhà họ Hiên Viên mời về đền Hiên Viên.

 

Đền Hiên Viên nằm trên đỉnh núi Đại Hắc ở âm phủ, phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể thấy sơn hà vạn dặm.

 

Tất cả thành viên của tộc Hiên Viên đã xếp hàng trước cửa núi, chờ đón Tiêu Chính Văn.

 

Mọi người đã vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn và phát hiện ra anh chỉ là một chàng thanh niên chưa đến ba mươi tuổi.

 

Tiêu Chính Văn nhìn Thánh Mẫu Đẩu Nguyên với vẻ thờ ơ.

 

“Tôi nghe nói Thánh Mẫu từng có quan hệ với tộc Hiên Viên, không biết có đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn cũng biết một số thông tin liên quan đến Thánh Mẫu Đẩu Nguyên từ trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi vậy, Thánh Mẫu Đẩu Nguyên thở dài: “Thật ra tôi có mối thù truyền kiếp với tộc Hiên Viên!”

 

“Ồ?” Tiêu Chính Văn nhìn Thánh Mẫu Đẩu Nguyên với vẻ khó hiểu.

 

“Thật ra, tôi vốn là truyền nhân của nhánh chính Chiến Thần, sau khi Chiến Thần chết, vì sợ bị Hoàng Đế truy sát, tôi đã trốn ở âm phủ!” Thánh Mẫu Đẩu Nguyên nói.

 

Từ xưa đến nay ở Hoa Quốc, chỉ có một người có thể được gọi bằng cái tên chiến thần, người đó là Xi Vưu.
 
Chương 4800


Chương 4800

 

Đẩu Nguyên Thánh Mẫu vừa nói thế, Hiên Viên Ngự và tất cả người nhà họ Viên Hiên cùng đưa mắt nhìn sang Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.

 

Thảo nào bà ta đã có thể kiểm soát ngục từ mấy ngàn năm trước.

 

Với xuất thân và lai lịch của bà ta, dù thống nhất mười tám ngục cũng không phải không có khả năng.

 

Nhưng cũng chính vì Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cực kỳ khiêm tốn mới không bị thượng quân Hậu Thổ tính sổ.

 

Thật ra thượng quân Hậu Thổ có quan hệ thân thiết với Hoàng Đế, trận chiến của Hoàng Đế và Xi Vưu năm đó có thể giành được thắng lợi cũng có liên quan đến thượng quân Hậu Thổ.

 

Thế nên Hoàng Đế mới được xem là tổ tiên của loài người chứ không chỉ là người khai lập của Hoa Quốc.

 

Lúc Hoàng Đế còn sống, ngoài thiên giới mà Đế Tuấn thống trị, cho dù là nhân gian hay âm phủ đều do một mình ông ta quản lý.

 

Đây cũng là lý do tại sao trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép loài người ngày càng suy thoái.

 

“Thật ra sau khi chiến thần chết, người của bộ tộc cũng không phải tham sống sợ chết giống tôi, nhưng những người không cam lòng thất bại đều chết thảm trong trận chiến đó như Hình Thiên”.

 

Nói rồi Đẩu Nguyên Thánh Mẫu quay sang nhìn Hiên Viên Ngự và người nhà họ Viên Hiên.

 

So với những người khác, vẻ mặt của Hiên Viên Ngự tự nhiên hơn rất nhiều.

 

Cụ thể mà nói, ân oán của nhánh chính Hoàng Đế và nhánh chính Xi Vưu đã hoàn toàn được hóa giải sau khi Hoàng Đế thăng thiên.

 

Từ sau khi Hoàng Đế và Huyền Nữ thăng thiên, cả Hoa Quốc hợp thành một thể, từ đó không còn thù oán nữa.

 

Hơn nữa dù nể mặt Tiêu Chính Văn, Hiên Viên Ngự cũng không tiện nhắc đến chuyện cũ, cũng không thể ra tay đánh Đẩu Nguyên Thánh Mẫu trong tiệc mừng của Tiêu Chính Văn chứ?

 

“Cái chết của Hạo Thiên là thế nào?”, Tiêu Chính Văn nhìn sang Hiên Viên Ngự nói.

 

Cái chết của Hạo Thiên không đơn giản như truyền thuyết nói.

 

Hiên Viên Ngự hít sâu một hơi, hơi nhíu mày nói: “Haizz, thật ra sở dĩ nhà họ Hiên Viên chúng tôi chuyển đến âm phủ vẫn là vì năm đó Hoàng Đế và Đế Tuấn gây thù với nhau”.

 

“Sau khi Hoàng Đế thăng thiên, Đế Tuấn tuyên chiến với tộc người, tiếc là ngoài Hoàng Đế ra, trong tộc người không có ai là đối thủ của Đế Tuấn cả”.

 

“Vì để không liên lụy đến cả loài người, Hiên Viên Ngự tôi cũng chỉ đành trốn đến âm phủ, được thượng quân Hậu Thổ giúp đỡ mới hóa giải ân oán ngày xưa với Đế Tuấn”.

 

Hiên Viên Ngự cũng không giấu giếm Tiêu Chính Văn gì cả, kể lại chuyện xưa của nhà họ Hiên Viên.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng biết được sự tình cụ thể trong đó trong Thiên Sơn Thư Lục, nhất là trận đại chiến giữa Đế Tuấn và loài người, càng khiến vô số đại tài ngày xưa đều gặp thảm hại.

 

Điều này mới dẫn đến sau này khi Đế Tuấn nghênh chiến thế lực ngoài vũ trụ đã mất đi trợ thủ đắc lực.

 

“Mặc dù chúng tôi đã ẩn náu đến âm phủ, nhưng trong thế tục vẫn có người muốn tiêu diệt luôn nhánh chính Hiên Viên”.

 

“Hơn nữa mấy người này có cấu kết với thập điện Diêm Vương và Âm Tư, âm thầm lên kế hoạch chèn ép nhánh chính Hiên Viên”.

 

Hiên Viên Ngự lại than thở nói.
 
Chương 4801


Chương 4801

 

Thật ra họ đã hy sinh rất nhiều vì cả tộc người mới từ bỏ mọi thứ ở thế tục để đến âm phủ.

 

Dù sao nhà họ Hiên Viên không phải thế lực bản địa ở âm phủ, từ sau khi Hoàng Đế thăng thiên, âm phủ ngày càng thoát khỏi sự khống chế của thế tục.

 

Hơn nữa âm phủ từng bị ép nghe theo lệnh của Hoàng Đế, thế nên cũng rất hận nhánh chính Hiên Viên.

 

Có thể nói nhà họ Hiên Viên không bị diệt cả gia tộc đã là một kỳ tích rồi.

 

Nhưng nhà họ Hiên Viên cũng bị tính kế, đôi lúc pháo đài thường bị tấn công từ bên trong.

 

Nhà họ Hiên Viên vốn dĩ rất lâu rồi không có một “con cưng của trời” nào như Hoàng Đế, nhưng Hạo Thiên ra đời lại khiến nhà họ Hiên Viên lần nữa nhìn thấy tia hy vọng.

 

Mặc dù tài năng của Hạo Thiên không thể so được với Hoàng Đế, nhưng tương lai lại có thể vượt qua cả Hiên Viên Ngự.

 

Nhưng cũng vì Hạo Thiên ra đời mà nhà họ Hiên Viên lại bị âm phủ và Âm Tư chú ý đến, cùng lúc đó thế lực của Tả Bạch Đào cũng đang đi lên.

 

Ngay lập tức con gái của Tả Bạch Đào – Tả Phượng Kiều cũng lọt vào tầm mắt của âm phủ và Âm Tư, hai bên nhanh chóng âm thầm cấu kết với nhau.

 

Kể cả năm đó Tả Phượng Kiều gặp nạn cũng đều là kế hoạch một tay người Âm Tư tạo ra, mục đích là để làm Tả Phượng Kiều tiếp cận Hạo Thiên.

 

Lúc đó hạo Thiên đang ở tuổi niên thiếu thanh xuân, làm người rất nghĩa khí, vì cứu Tả Phượng Kiều mà bị tổn thương nguyên khí.

 

Âm Tư nhân cơ hội này ra sức bồi dưỡng Tả Phượng Kiều, sau đó lại tạo ra trận chiến giữa cô ta và Hạo Thiên ở trước thành Uông Tử.

 

Cuối cùng Hạo Thiên bị Âm Tư hại chết.

 

“Haizz, năm đó Hạo Thiên vẫn còn quá trẻ, không hiểu những âm mưu của thế gian nên mới bị họ hại thảm”.

 

Nói đến đây, Hiên Viên Ngự không khỏi thở dài.

 

Đôi lúc thiếu niên đắc chí thường không có kết cục tốt, Hạo Thiên cũng chính là quá xuất sắc mới bị người ta tính kế, ra đi khi còn quá trẻ.

 

Thật ra Tiêu Chính Văn cũng có nghe nói những nội tình này khi tiếp xúc với nhà họ Diệp.

 

“Ồ? Năm đó Hạo Thiên bị mấy người Âm Tư tính kế?”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu nhíu mày nói.

 

“Đúng thế, nếu không với thực lực của Tả Phượng Kiều, dù là hiện giờ cũng chưa chắc là đối thủ của Hạo Thiên năm đó. Hơn nữa năm đó mặc dù Hạo Thiên không phải là cao thủ Thiên Cảnh nhưng muốn giết nó lại không phải dễ”.

 

“Chắc chắn là kẻ thù trước kia của nhà họ Hiên Viên biết được điểm yếu của Hạo Thiên nên mới để chúng đạt được ý đồ xấu”, Hiên Viên Ngự nghiến răng nói.

 

Nghe đến đây Tiêu Chính Văn cũng thở dài.

 

Từ xưa đến nay đều đưa lợi ích lên đầu hệt như nhà họ Khổng, vẫn có rất nhiều người làm bất cứ điều gì vì lợi ích ích kỷ của riêng mình.

 

Cũng chính là nhiều nguyên nhân khác nhau, nhà họ Hiên Viên mới chịu đựng nỗi đau, không gây ra bất kỳ sóng gió nào vì cái chết của Hạo Thiên.
 
Chương 4802


Chương 4802

 

“Năm đó khi Hoàng Đế chưa thăng thiên, chắc hẳn từng nghe nói đến di tích Long tộc nhỉ?”, Tiêu Chính Văn lại hỏi.

 

“Chuyện này…”

 

Hiên Viên Ngự lắc đầu nói: “Ngay cả Hoàng Đế cũng không biết được rốt cuộc di tích Long tộc ở đâu, nhưng có một nơi có tên là nghĩa trang Long tộc, chẳng qua nơi đó cực kỳ bí ẩn”.

 

“Theo tôi được biết vào thời kỳ Hoàng Đế, nơi đó đã trở thành cấm địa của tộc người nhưng không ít nhân vật tầm cỡ thời xưa đều có liên hệ mật thiết với phần đất này của Long tộc”.

 

Hiên Viên Ngự nói rõ vài sự việc mình biết cho Tiêu Chính Văn.

 

Thật ra những thứ này không phải là bí mật gì với những người lớn tuổi.

 

Tiêu Chính Văn cũng dời tầm mắt nhìn sang Đẩu Nguyên Thánh Mẫu.

 

“Năm đó Xi Vưu cũng từng phái người đến thử nghĩa trang Long tộc nhưng tiếc là cuối cùng không lấy được gì”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng lắc đầu nói.

 

Nghe hai người nói xong, Tiêu Chính Văn cũng nhíu mày.

 

Trong đó chắc chắn có ẩn giấu gì đó nhưng dù sao cũng đã qua hàng ngàn năm rồi, thông tin để lại cực kỳ ít, không đủ để cho Tiêu Chính Văn suy đoán được chân tướng.

 

Nhưng rõ ràng là có người bày bố vào hàng chục ngàn năm trước, nếu không Hoàng Đế và Xi Vưu cũng không thể nào chưa giải được bí mật của Long tộc.

 

Thậm chí có thể trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu cũng chỉ là một phần trong ván cờ của đối phương.

 

“Cậu Tiêu, thật ra điều tôi lo nhất hiện giờ vẫn là an nguy của cậu. Mặc dù mười phán quan đã bị gi3t ch3t nhưng điều này ngược lại sẽ gây sự chú ý của Âm Tư”.

 

“E là lúc này cậu có muốn rời khỏi âm phủ cũng không dễ dàng nữa”, Hiên Viên Ngự nhíu chặt mày nói.

 

“Đúng thế, bên thập điện Diêm Vương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ngoài Âm Tư, thập điện Diêm Vương cũng là thế lực không thể xem thường ở âm phủ”.

 

Đấu Nguyên Thánh Mẫu cũng nhắc nhở.

 

Tiêu Chính Văn lại dám giết mười phán quan ở âm phủ, Sở Giang Vương đâu dễ dàng tha cho Tiêu Chính Văn như thế?

 

“Hơn nữa tôi lo mục tiêu của chúng không chỉ là một mình cậu Tiêu, thế tục và ngoài lãnh thổ e là cũng sẽ bị liên lụy”, Hiên Viên Ngự nhíu mày nói thêm.

 

“Đúng thế, thật ra Điền Kỵ vẫn luôn cấu kết với Vạn Kiếm Cốc, người này mới là kẻ ẩn náu rất kỹ ở ngoài lãnh thổ”, Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng nói một bí mật cực lớn.

 

Thật ra mọi người đều nghĩ Điền Kỵ là một gia thần của nhà họ Điền, nhưng không ai biết Điền Kỵ không chỉ có thông đồng với âm phủ mà còn giấu kỹ cảnh giới của mình.

 

Chỉ riêng điều này cũng không khó nhận ra Vạn Kiếm Cốc cũng đã tham dự vào ván cờ động trời này.

 

Hơn nữa còn đóng một vai trò vô cùng quan trọng, nếu không cũng sẽ không ngang hàng với Thiên Đạo Minh Ước.

 

Từ lúc đầu, người nhà họ Trương bị đuổi, cho đến sau đó khai chiến với âm phủ, bên trong đều có bóng dáng của Vạn Kiếm Cốc.

 

Nếu nói trong đó không có sự tham gia của Điền Kỵ hoặc nhà họ Điền thì ai mà tin.

 

Lúc mấy người Tiêu Chính Văn đang trò chuyện, thành Thiên Đô cũng xảy ra chuyện lớn!
 
Chương 4803


Chương 4803

 

Khắp người ông lão Thiên Tỉnh của Thiên Cung Bäc Cực be bét máu, mặc dù cả người ông ta loé lên vô vàn ánh hào quang để bảo vệ cơ thể, thế nhưng vẫn bị một người đánh cho lùi về sau vài bước thêm lần nữa chỉ trong nháy mắt!

 

Ở phía đối diện ông ta chính là một trong số ba trưởng lão lớn của Vạn Kiếm Cốc, cũng là chủ nhân thật sự của Vạn Kiếm Gốc, Kiếm Thánh!

 

Lúc này, cả Thiên Cung Bắc Cực toàn là xác chết, khắp mặt đất máu chảy thành sông, phía trên bầu trời, một thanh kiếm lớn Kình Thiên áp chế xuống, treo trên khoảng không của Thiên Cung Bắc Cực.

 

“Vạn Kiếm Cốc mấy người có nghĩ tới đạo lý nữa hay không? Bây giờ kẻ địch cận kề, mấy người lại tiến công vào thành Thiên Đô?”, ông lão Thiên Tinh gào lên với vẻ mặt ngập tràn phân nộ.

 

“Hừ! Dám bất kính với Vạn Kiếm Cốc chúng tôi, ông đáng chết!”

 

Vừa nói dứt lời, lại một ánh kiếm nữa chém tới!

 

Nhát kiếm này đủ để chém nát ngân hài Ông lão Thiên Tỉnh lúc này đã bị trọng thương từ lâu, đâu còn chống đỡ nổi nhát kiếm này của ông ta?

 

“Khụ!”

 

Một nhát chém sâu tới tận xương lập tức xuất hiện trên người ông lão Thiên Tỉnh, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho ông lão Thiên Tinh gần như choáng váng!

 

Mà kiếm khí đó còn chém đứt ngọn núi cao nhất phía sau Thiên Cung Bắc Cực, chỉ trong nháy mắt, cả Thiên Cung Bắc Cực đều hoá thành một đống đổ nát!

 

Cùng lúc này, hướng chủ thành phủ của thành Thiên Đô, một ánh hào quang bay tới, tay Thanh Liên cầm kiếm chém thẳng về phía Kiếm Thánh!

 

“Soạt!”

 

Thanh kiếm Kình Thiên treo trên khoảng không đột nhiên chém xuống, Thanh Liên lập tức bị kiếm khí cường đại đánh bay!

 

Kiếm Thánh lạnh lùng liếc nhìn hai người ông lão Thiên Tỉnh và Thanh Liên, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh bỉ.

 

Lúc này, khắp người Kiếm Thánh đều bị vô số luồng kiếm khí bao vây lấy, đặc biệt là thanh kiếm lớn đang treo lơ lửng giữa không trung càng loé lên vô vàn ánh hào quang rực rối Kiếm Thánh lạnh lùng liếc nhìn hai người ông lão Thiên Tinh và Thanh Liên, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh bỉ.

 

Lúc này, khắp người Kiếm Thánh đều bị vô số luồng kiếm khí bao vây lấy, đặc biệt là thanh kiếm lớn đang treo lơ lửng giữa không trung càng loé lên vô vàn ánh hào quang rực rối “Bà cũng muốn chết à?”

 

Ánh mắt khinh thường của Kiếm Thánh chuyển về phía Thanh Liên, trong khoé mắt ngập tràn sát khí ngút trời!

 

Không đợi Thanh Liên đáp lời, một luồng kiếm khí đã thẳng thừng chém tới!

 

Chỉ một nhát kiếm mà thôi, cả phủ thành chủ lập tức hoá thành gạch vụn, sức mạnh long trời lở đất đó khiến cho cả thành Thiên Đô đều trở nên dao động như thể đang có động đất.

 

Gàng đáng sợ hơn là uy thế của kiếm khí đó không hề suy giảm, sát khí ngút trời!

 

“Không biết tại sao ông lại ra tay muốn giết bọn họ vậy?”

 

Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua vang lên, ngay sau đó, bóng dáng của Hảc Bá xuất hiện giữa hư không.
 
Chương 4804


Chương 4804

 

Chỉ thấy Häc Bá vung tay lên, một tia thần quang bảo vệ lấy Thanh Liên, mang bà ta tới sau lưng ông ta, như vậy mới cứu được Thanh Liên một mạng!

 

“Mấy khu thánh địa của thành Thiên Đô đều do một nhân vật lớn tiếp quản, cả thành Thiên Đô, tất cả mọi người hoặc là cút, hoặc là chết, sao thế, ông muốn ngăn cản tôi à?”, Kiếm Thánh lạnh lùng lên tiếng, nhìn về phía Hắc Bá với vẻ ngập tràn sát khí.

 

Hắc Bá nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, vào mấy ngày trước, ông ta đã nhận được tin báo có nhân tài trở về từ chiến trường vùng ngoài vũ trụ, hơn nữa nhân vật ở đẳng cấp đó, ông ta căn bản cũng chẳng thể đắc tội!

 

Chỉ cần Bạch Khởi của nhà họ Doanh không trở về, thậm chí ngay cả nhà họ Doanh cũng chẳng thể đối kháng được với ông ta!

 

Dâu sao đối phương cũng là người kiểm soát thật sự của Vạn Kiếm Gốc, hơn nữa ngay cả bốn cậu chủ Chiến Quốc và cả mấy người Tử Hạng đều không dám làm trái ý đối phương, Hắc Bá có thể nói gì được đây?

 

Vả lại địa bàn của nhà họ Doanh lại không đặt ở thành Thiên Đô, chuyện này có thể nói là không có chút quan hệ gì với nhà họ Doanhl “Chuyện này không có liên quan tới nhà họ Doanh chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ không can dự vào, Thiên Tỉnh, Thanh Liên, còn không mau xin lỗi Kiếm Thánh!”, mục đích hành động này của Hắc Bá chính là để bảo vệ tính mạng của hai người bọn họ.

 

“Nếu như Thái Bá đã ra mặt thì hôm nay tôi sẽ nể mặt Thái Bá mà tha cho bọn họ một mạng, bảo bọn họ nhận sai thì thôi bỏ qua! Dẫu sao Thanh Liên cũng là thành chủ của thành Thiên Đô, tôi cũng không tiện thẳng tay giết người!”

 

Kiếm Thánh nói với giọng điệu lạnh lùng.

 

Thế nhưng bất cứ ai cũng nghe ra được Kiếm Thánh đang có ý coi thường Thiên Cung Bắc Cực và cả thành chủ thành Thiên Đô.

 

Dấu sao hai người ông lão Thiên Tinh và Thanh Liên cũng bị thương rồi, mà bản thân ông †a thì lại chẳng có chút tổn thất gì, cuối cùng còn bắt người khác xin lỗi ông tai “Tiền bối Kiếm Thánh, đều trách chúng tôi có mắt như mù, vẫn mong ông rộng lượng bỏ quaI”

 

Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh nghiến răng cố rặn ra một câu.

 

Kiếm Thánh lạnh lùng xua tay, nói: “CútI”

 

Hắc Bá ra hiệu bằng ánh mắt cho hai người bọn họ, sau khi ba người cùng rời khỏi địa giới của thành Thiên Đô, Hắc Bá mới khẽ thở dài nói: “Hai người vẫn nên đi tới Đế Khư trốn một khoảng thời gian trước đi!”

 

Bây giờ, nơi có thể bảo toàn tính mạng cũng chỉ có Đế Khư mà thôi!

 

Chuyện này rất nhanh đã lan truyền ra khäp Đông Vực, thậm chí thế lực các phương ở vùng ngoài lãnh thổ đều vì thế mà chẩn động.

 

Thành Thiên Đô bị Vạn Kiếm Cốc chiếm cứ, Thiên Cung Bắc Cực và phủ thành chủ của thành Thiên Đô đều bị Kiếm Thánh phá huỷ.

 

Tin tức này rõ ràng giống như thiên lôi, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động!

 

Lúc này, Häc Bá đã dẫn hai người ông lão Thiên Tinh, Thanh Liên và những đệ tử bị thương của phủ thành chủ tới được Đế KhưI “Thái Bá! Chuyện này…”

 

Đi tới cổng chính Đế Khư, mấy người Lý Bạch thấy Hắc Bá dìu Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh cùng tiến tới Đế Khư thì nhìn cả đám người với vẻ nghỉ hoặc.

 

“Lúc nào cậu Tiêu mới trở về?”, Häc Bá không đáp lời mà hỏi ngược lại.
 
Chương 4805


Chương 4805

 

Lý Bạch lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nói thêm bất cứ lời nào, vội vàng đưa mấy người Hắc Bá vào bên trong Đế Khư.

 

Thật ra bên phía Đế Khư cũng nhận được một số thông tin, hơn nữa mấy người Tử Cống cũng đang trên đường tới Đế Khư, ngoài ra mấy người Long Cổ cũng cùng tới theo!

 

Những người này đương nhiên không có chuyện tới thăm hỏi mấy người ở Đế Khư, chäc chắn muốn tới để gây khó dễ cho Đế Khư!

 

“Cậu Tiêu vẫn không có tin tức gì sao?”, Häc Bá nhìn về phía Tân Lương Ngọc.

 

“Thưa Thái Bá, cậu Tiêu đã tiến vào âm phủ rồi, vùng ngoài lãnh thổ gần như hoàn toàn ngăn cách với âm phủ, vậy nên chúng tôi cũng không nghe ngóng được tin tức bên phía cậu Tiêu!”

 

Vào lúc Tân Lương Ngọc nói ra những lời này, mây đen ùn ùn kéo tới trên bầu trời, một luồng khí tức khủng b0 bao trùm lấy cả khoảng trời của Đế Khư!

 

Bên phía thành Thiên Đô còn hình thành một khoảng trời màu đỏ đầy khủng b0, ngăn cách thành Thiên Đô với những nơi khác!

 

Rất rõ ràng, đối phương không chỉ dự định ra tay với thành Thiên Đô mà thậm chí ngay cả Đế Khư cũng sẽ bị liên luy!

 

“Nếu như cậu Tiêu không thể trở về kịp lúc, e rằng…”, Hắc Bá lo lắng nhìn về phía mây đen ở cuối chân trời.

 

“Thái Bá cứ việc yên tâm, trước khi cậu Tiêu đi đã chuẩn bị xong xuôi hết tất cả rồi!”, Tân Lương Ngọc khế cười nói.

 

“Ôi! Với tình hình bây giờ thì e rằng chỉ chút ít chuẩn bị sẽ chẳng thể ngăn cản được đám người này đâu!”, Hắc Bá thở dài nói.

 

Thật ra cho dù Tân Lương Ngọc không nói thì Hắc Bá cũng có thể đoán được sự chuẩn bị chu toàn mà Tiêu Chính Văn để lại chính là thần hồn của Hạng Vương!

 

Thế nhưng lần này, bao gồm cả Long Cổ bên trong, cộng thêm mấy người Tử Cống Tử Dư đồng loạt ra tay, thân hồn của Hạng Vương cũng chẳng thể chống đỡ!

 

Trừ phi Hạng Vũ chết đi sống lại thì mới có đủ sức mạnh để ngăn cản!

 

Càng mấu chốt hơn là Kiếm Thánh của Vạn Kiếm Cốc đã ra mặt, dù Hạng Vũ có đang sống thì nhiều nhất cũng chỉ có thể thăng được một đòn của Kiếm Thánh mà thôi!

 

Ngay tức thì, gần như cả Đông Vực đều bị mây đen của cuộc chiến tranh bao trùm lấy, đặc biệt là những người ở gần thành Thiên Đô lòng dạ càng hoang mang hơn!

 

Dù là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra được một trận đại chiến kinh thiên sắp sửa bùng nổi!

 

“Ôi, tính theo thời gian thì cậu Tiêu đáng ra phải trở về từ lâu rồi, cậu ấy không phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì ở âm phủ rồi đấy chứ?”, Hắc Bá lo lắng nói.

 

“Yên tâm đi Thái Bá, nghe nói người nhà họ Trân đã cử người đi liên lạc với phân nhánh nhà họ Trần bên phía âm phủ rồi, nếu như có tin tức gì thì sẽ thông báo cho chúng ta đầu tiên!”, Tân Lương Ngọc cau mày nói.

 

“Nhưng bên phía thành Thiên Đô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả thành chủ Thanh Liên cũng…, Tân Lương Ngọc quay đầu nhìn về phía Thanh Liên phía sau lưng Hắc Bá, nói.

 

“Thành Thiên Đô đã không còn tồn tại nữa rồi, Kiếm Thánh của Vạn Kiếm Cốc đích thân ra mặt, chiếm cứ luôn thành Thiên Đô!”, Hắc Bá trầm giọng nói.
 
Chương 4806


Chương 4806

 

“Kiếm Thánh cũng đang đợi một nhân vật lớn, lần này chúng ta e răng khó mà tránh khỏi cái chết rồi!”, Thanh Liên nhìn về phía thành Thiên Đô, nói với vẻ bi phẫn.

 

Lúc này ở phía âm phủ, tai mắt của nhà họ Hiên Viên đã kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở vùng ngoài lãnh thổ cho Hiên Viên Ngự nghe.

 

“Cậu Tiêu, vùng ngoài lãnh thổ xảy ra chuyện lớn rồi!” nghe thuộc hạ báo cáo xong, Hiên Viên Ngự nhíu mày.

 

Sau đó kể lại cho Tiêu Chính Văn tất cả mọi chuyện.

 

“Ö? Xem ra phía âm phủ đã có người truyên tin ra vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ định liên thủ!”

 

Tiêu Chính Văn chế nhạo.

 

“Theo tôi biết, phía thập điện Diêm Vương đã bố trí rất nhiều mai phục trên đường trở về giới thế tục để chờ cậu, e rằng muốn trở về cũng không dễ!” Hiên Viên Ngự trầm giọng nói.

 

Nhà họ Hiên Viên không chỉ có tai mắt ở vùng ngoài lãnh thổ mà trong âm phủ cũng có tai mắt.

 

Vì vậy, bất kì động tĩnh nào cũng không thể lọt qua mắt nhà họ Hiên Viên.

 

“Mặc dù mười tám ngục không tham gia vào chuyện này, nhưng không thể coi thường thế lực của thập điện Diêm Vương!” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng nói thêm.

 

Thế lực của thập điện Diêm Vương ở âm phủ có thể hủy diệt bất kỳ thế lực nào, ngay cả Âm Tư cũng không dám đắc tội với thập điện Diêm Vương.

 

Hơn nữa, hướng thành Uông Tử đã bị mai phục, chỉ cần Tiêu Chính Văn xuất hiện thì lập tức sẽ bị bao vây giết chết.

 

Với phong cách làm việc của thập điện Diêm Vương, chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là giết giữa đường, mà chắc chắn đã giăng rất nhiều cạm bãy để chờ đợi Tiêu Chính Văn.

 

Nếu Tiêu Chính Văn vẫn muốn về vùng ngoài lãnh thổ thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

 

Hiên Viên Ngự cũng nhíu mày thở dài, hiện tại gần như toàn bộ âm phủ đều đang nhắm vào Tiêu Chính Văn.

 

So với điện Thành Hoàng trước đây, khoảng cách đã không còn nhỏ nữa.

 

Nếu thập điện Diêm Vương ra tay thật thì chuyện này sẽ vô cùng hỗn loạn.

 

Thậm chí có thể nói, Tiêu Chính Văn không thể rút lui toàn thân được nữa.

 

“Cậu Tiêu, theo tôi được biết, ngay cả Sở Giang Vương cũng đích thân đến giết cậu rồi, người này chỉ là một trong những nhân vật lớn chứ không phải mạnh nhất!”

 

Sở Giang Vương là chủ một điện, thực lực cực kỳ cao, từ ngàn năm trước đã là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn, mà bây giờ Tiêu Chính Văn mới chỉ là Thiên Cảnh cấp một.

 

Hai người chênh lệch ít nhất là ba cảnh giới, nhưng Sở Giang Vương chỉ là một trong những cao thủ, chứ không phải mạnh nhất.

 

Không ai dám đảm bảo rằng những điện chủ khác không tham gia vào việc giết Tiêu Chính Văn.

 

Tin tức này vừa được đưa ra đã khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.

 

Mặt khác, ở vùng ngoài lãnh thổ cũng đang trên bờ vực bùng nổ chiến tranh. Ít nhất mười mấy cao thủ đáng sợ cùng Kiếm Thánh đã đến bên ngoài Đế Khư.
 
Chương 4807


Chương 4807

 

Thế cục hiện giờ đã không thể kiểm soát, nhưng Tiêu Chính Văn lại đang mắc kẹt trong âm phủ, không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ.

 

Có thể nói, Tiêu Chính Văn và điện Thần Long đã bị chặn giết cả hai đầu, chỉ cần lần này đối phương ra tay thì sẽ tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Tiêu Chính Văn và điện Thần Long.

 

Thủ đoạn này vô cùng tàn nhãn!

 

Tình thế trước mắt đã vô cùng nguy cấp, Hiên Viên Ngự và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu cũng đổ mồ hôi thay cho Tiêu Chính Văn và lo lắng cho người trong giới thế tục.

 

Vì chuyện này không chỉ liên quan đến một mình Tiêu Chính Văn nữa, mà là liên quan đến toàn bộ thế lực trong giới thế tục, thậm chí là sự an uy của cả Hoa Quốc.

 

“Hiên Viên Ngự, ông giúp tôi chuyển lời răng bảo bọn họ nghĩ cho thật kỹ xem có thật sự muốn quyết sống chết với tôi hay không!” Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

 

Trong mắt Tiêu Chính Văn hiện lên sát khí nhàn nhạt.

 

Nếu một mình âm phủ ra tay với Tiêu Chính Văn thì không có gì đáng sợ, bởi vì Tiêu Chính Văn cũng đã giết chết mười vị phán quan và con gái của Tả Bạch Đào.

 

Nhưng vùng ngoài lãnh thổ cũng đang đối đầu tới Tiêu Chính Văn, đây là ăn cây táo rào cây sung.

 

Dù về công hay tư thì lần này Tiêu Chính Văn liều mạng đến âm phủ, cũng là vì ngàn vạn sinh linh ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn cũng có ý đồ riêng, càng muốn bảo vệ giới thế tục khỏi sự tấn công của âm phủ, nhưng vùng ngoài lãnh thổ mới là người được lợi nhiều nhất.

 

Tây Vực đã bị chiếm hết, nếu không phải Tiêu Chính Văn đích thân đến khiêu chiến với Tả Phượng Kiều thì e rằng bây giờ Đông Vực cũng không giữ nổi nữa rồi.

 

Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, nhà họ Khổng đột nhiên nảy ra chủ ý đánh Đế Khư, thậm chí còn đích thân dẫn người đến bao vây Đế Khư.

 

Điều này đồng nghĩa với việc b4n nước cho địch.

 

Hiên Viên Ngự cũng nhanh chóng phái người đến thập điện Diêm Vương để thương lượng.

 

Nhưng ngay sau đó đã nhận được câu trả lời từ đối phương.

 

“Cậu Tiêu, đối phương đã trả lời rõ ràng rằng sẽ sống chết đến cùng!” sắc mặt của Hiên Viên Ngự vô cùng khó coi.

 

“Được, nếu bọn họ đã quyết định như vậy thì không cần nói nhiều nữa!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Nếu đối phương đã quyết định sống chết với anh thì chỉ còn cách dùng thực lực để nói chuyện mà thôi.

 

“Cậu Tiêu, thực lực toàn diện của chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, nhất ngục và nhà họ Hiên Viên không thể địch lại nổi bọn họ”.

 

“Tôi nghĩ đối phương đã chuẩn bị tất cả rồi cho nên thái độ mới kiên quyết như vậy!” Đẩu Nguyên Thánh Mẫu trầm giọng nói.

 

“Thưa gia chủ, không hay rồi, chúng ta cũng bị bao vây rồi!”

 

Đúng lúc này, người của nhà họ Hiên Viên vội vã chạy vào, thở hổn hển báo cáo.
 
Chương 4808


Chương 4808

 

Lúc này, bên ngoài nhà họ Hiên Viên đã bị một đám người đen kịt vây quanh, đừng nói là một người sống, mà ngay cả một con ruồi không thể bay ra ngoài.

 

“Bọn họ thật sự muốn đuổi cùng giết tận!

 

Người đâu, mau truyền lệnh của tôi, toàn tộc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

 

Sắc mặt Hiên Viên Ngự trở nên lạnh lùng, đãng đẳng sát khí nói.

 

Nhà họ Hiên Viên đã chịu đựng đủ rồi, khi Hạo Thiên chết, bọn họ không hề lên tiếng mà luôn âm thầm nhấn nhịn cục tức.

 

Bây giờ, đối phương còn muốn dồn tất cả thành viên của nhà họ Hiên Viên vào chỗ chết, điều này đã dâm lên giới hạn cuối cùng của Hiên Viên Ngự.

 

Nếu đã không thể trốn tránh thì đấu một trận đi, sống chết có số, cuối cùng vẫn chưa biết ai sẽ chết đâu!

 

“Đừng nôn nóng, những người khác ở lại đây, một mình ông cùng tôi đến cung Sở Giang Vương là được!”

 

Tiêu Chính Văn nói xong liền đứng dậy.

 

Nghe vậy, cả Hiên Viên Ngự và Đẩu Nguyên Thánh Mẫu đều sững sờ, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt khó hiểu.

 

Đối phương đã dẫn quân đến rồi, vậy mà lúc này Tiêu Chính Văn lại muốn đơn phương độc mấ?

 

“Gậu Tiêu, bây giờ chúng ta đến cung Sở Giang Vương e rằng không ổn” Hiên Viên Ngự vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.

 

“Nếu người ta đã đến cửa nhà rồi thì chúng ta nên chuẩn bị một món quà lớn cho bọn họ mới phải!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn bước ra ngoài sảnh.

 

“Vâng!”

 

Hiên Viên Ngự cắn răng, quay người đỉ theo Tiêu chính Văn ra khỏi sảnh lớn.

 

“Nếu cậu Tiêu đã không sợ kẻ thù mạnh thì Hiên Viên Ngự tôi hôm nay sẽ liều mạng cùng cậu, cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng sẵn sàng sống chết cùng cậu!”

 

Vừa dứt lời, Hiên Viên Ngự phất tay, một thanh kiếm dài bay tới.

 

Lúc này, trong mắt Hiên Viên Ngự không hề còn vẻ sợ hãi, mà đầy sát khí.

 

Nếu chuyện này đã không thể cứu vấn được nữa thì ông ta phải chết một cách vẻ vang, xứng danh nhà họ Hiên Viên.

 

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, dẫn theo Hiên Viên Ngự đến cung Sở Giang Vương.

 

Cùng lúc đó, tin tức Tiêu Chính Văn đến cung Sở Giang Vương cũng lập tức an truyền trong âm phủ.

 

Tiêu Chính Văn đã đối đầu với cả âm phủ, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt mỉa mai.

 

Judah trên đồi Ước Cự sa sầm mặt mày sau khi biết được tin tức này.

 

“Hắn dám một mình đến cung Sở Giang Vương?”

 

Mặc dù .Judah không hiểu ý của Tiêu Chính Văn, nhưng luôn có một dự cảm không lành.

 

Sau khi nghe tin này, sắc mặt Hisanael cũng trở nên nghiêm túc.

 

Abe Seimei dường như cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn, nên lập tức trốn đi.
 
Chương 4809


Chương 4809

 

“Người như vậy cũng phải chết ở cung Sở Giang Vương, đúng là trời độ anh tài!” Abe Seimei nhìn lên bầu trời xa xôi, khế thở dài.

 

Trước khu đất rộng lớn đối diện cung Sở Giang Vương, mấy chục nghìn người lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn và Hiên Viên Ngự đi về phía cung Sở Giang Vương.

 

“Hừ, chủ động đến tìm đường chết à?” một người đàn ông trung niên chế nhạo, quay người lại.

 

Trước cửa chính cung Sở Giang Vương, rất nhiều người không thể nhìn thấy góc bên kia.

 

Một luồng uy lực vô cùng đáng sợ bao phủ lấy Tiêu Chính Văn và Hiên Viên Ngự như thủy triều ập đến.

 

Tiêu Chính Văn và Hiên Viên Ngự một trước một sau từng bước đi về phía trước, đi đến quảng trường cung Sở Giang Vương dưới ánh nhìn chăm chú của hàng ngàn người.

 

Lúc này bên ngoài quảng trường đã có hàng ngàn ánh mắt sắc lạnh tràn đầy sát khí nhìn chăm chằm Tiêu Chính Văn và Hiên Viên Ngự.

 

“Hôm nay nếu các người đã đến thì sẽ ở lại đây mãi mãi”.

 

Bỗng có một giọng nói già nua vang lên trong cung Sở Giang Vương, giọng nói đó vang vọng cả bầu trời như sấm rền.

 

Chỉ một câu nói bình thường đã khiến mặt đất sông núi ở hàng trăm cây số chấn động, ngay cả tầng mây trên bầu trời cũng rơi xuống cả trắm mét.

 

Đây là cao thủ Thiên Cảnh cấp bốn, là thực lực của Nguy Thiên Tiên.

 

Thiên Tiên vẫn là mục tiêu cuối cùng mà những người trong võ thuật theo đuổi, mà Thiên Cảnh cấp bốn đã đạt đến cảnh giới Ngụy Thiên Tiên, mặc dù lúc này đối phương vẫn không phải là Thiên Tiên thật nhưng cũng siêu phàm như mọi người nghĩ.

 

Trong truyền thuyết, những người thật sự đạt đến thực lực Thiên Tiên thường là những người một mình có thể tiêu diệt cả tỉnh hà, thậm chí những người này đã ngộ đạo được chân lý của Quy Chân.

 

Hơn nữa đạt đến cảnh giới hòa làm một thể với trời đất, vũ trụ.

 

Nghe cách nói của thời xưa Hoa Quốc, những người này đều đã đi đến cảnh giới đỉnh cao của loài người.

 

Thế nên mới nhảy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành.

 

Ngao du giữa đất trời, nên được gọi là tiên.

 

Cao thủ đạt đến bước này đã thoát khỏi sự ràng buộc của trận pháp, thuật pháp, thậm chí có thể làm được nói sao trở thành như thế, thân thể như trời đất, ý nghĩ như thiên đạo.

 

Tùy tiện nói ra một câu nào đó đã thể hiện đạo lý chính đại của trời đất.

 

.~..

 

Ông lão trước mặt này mặc dù chưa đạt đến mức đáng sợ đó nhưng chỉ một câu nói cũng có thể làm chấn động trời đất.

 

Uy thế này đã vượt ra khỏi phạm vi của uy lực, càng vượt xa dự liệu của người thường.

 

Ông lão đứng dậy đi về phía quảng trường ngoài cung Sở Giang Vương, tiên âm lượn lờ xung quanh, những đám mây đầy màu sắc, vô số hoa thơm từ trên trời rơi xuống, vô số tia sáng gần như phản chiếu toàn bộ bầu trời.

 

Đây là người đã đạt đến cảnh giới Nguy Tiên, cũng chỉ có đạt đến cảnh giới này mới được trời đất đón nhận.
 
Chương 4810


Chương 4810

 

“Cậu khiến tôi rất ngạc nhiên đấy, tôi vốn dĩ còn muốn đi bắt cậu nhưng không ngờ đã chủ động đưa đến tận cửa”.

 

Bóng người già nua chậm rãi xuất hiện.

 

Mặc dù người này tóc đã bạc trảng nhưng gương mặt lại toát ra sức sống như thanh niên mới hai ba mươi tuổi.

 

Tiêu Chính Văn chỉ thờ ơ nhìn về phía ông lão, ánh mắt không hề lộ ra vẻ sợ hãi.

 

Ngược lại anh còn nhìn thẳng vào mắt ông lão.

 

“Quả nhiên có khí thế đấy, thảo nào họ không phải là đối thủ của cậu”, ông lão chính là chủ nhân của cung Sở Giang Vương, Sở Giang Vương.

 

Thoáng chốc Sở Giang Vương đã đi đến chỗ cách Tiêu Chính Văn không quá một trăm bước, Tiêu Chính Văn vẫn đứng kiêu ngạo đứng thẳng người.

 

“Ngay cả Tả Bạch Đào cũng không dám đứng cách tôi một trăm bước, mà cậu lại dám xem uy thế của tôi là không khí, quả nhiên không tâm thường”, Sở Giang Vương gật đầu, kiêu ngạo nói.

 

Khí tức Ngụy Tiên không phải là thứ mà người nào cũng có thể chịu đựng được, dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cũng sẽ bị ép đến mức quỳ rạp xuống dưới khí tức này, ngay cả ý nghĩ đứng lên cũng là một ước muốn cao xa.

 

Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Cảnh cấp một thế mà lại có thể chống lại uy thế mạnh mẽ của Sở Giang Vương, bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, thậm chí không hề có chút vẻ căng thẳng, lo lắng nào, điều này cũng khiến Sở Giang Vương khá bất ngờ.

 

“Không ngờ sau một ngàn năm, thế tục vẫn có một thiên tài như cậu xuất hiện, nhưng tiếc là cậu không nên giết người của tôi, càng không nên giết Tả Phượng Kiều”.

 

Nói rồi Sở Giang Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù người thanh niên trước mặt này chắc chắn là thiên tài của một thế hệ nhưng vẫn kém hơn ông ta rất nhiều.

 

Trước tiên chưa kể đến cấp bậc này, không có cả thực lực Thiên Cảnh cấp hai thì chỉ như một đứa trẻ ba tuổi yếu ớt ở trước mặt ông ta thôi.

 

“Nếu cậu có thể hiểu được sự tình thì có lẽ sẽ không lưu lạc đến bước đường này, người xưa có câu cứng quá thì dễ gãy, cây cao đón gió lớn”.

 

“Những gì cậu đã làm thì có chết một ngàn lần mười ngàn lần cũng không đủ để đền tội cho cậu, nhưng ông trời rất yêu thương sinh linh, hôm nay tôi có thể cho cậu một cơ hội tự sát”.

 

“Để cậu chết không quá khó coi”.

 

Sở Giang Vương kiêu ngạo nói.

 

Ông ta nghĩ rõ ràng Tiêu Chính Văn đang tự chui đầu vào lưới, cho dù anh có tài năng xuất chúng thế nào, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

 

“Tự sát? Xin lỗi nhé, không chỉ tôi sẽ không tự sát mà cũng sẽ không cho ông cơ hội tự sát”.

 

Tiêu Chính Văn bình tĩnh nhìn Sở Giang Vương, ánh mắt lóe lên tia sắc lẻm.

 

“Ha ha ha!”

 

Nghe thế Sở Giang Vương ngửa mặt lên bật cười, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Này, cậu cũng đánh giá cao mình quá đấy”.
 
Chương 4811


Chương 4811

 

“Mặc dù tôi không phải là người có thực lực cao nhất trong mười điện chủ, nhưng giết cậu thì không cần tốn nhiều sức lực”.

 

Sở Giang Vương không vội ra tay, trong mắt ông ta lúc này Tiêu Chính Văn đã như một thi thể.

 

Giết anh chẳng qua là xem tâm trạng của Sở Giang Vương.

 

Dĩ nhiên Sở Giang Vương cũng biết rõ lần này Tiêu Chính Văn tìm đến đây không thể nào tự tìm chết mà là muốn đến giết ông ta, nhưng cách biệt giữa hai người họ quá lớn, dù ông ta đứng yên không động đậy, Tiêu Chính Văn cũng không thể nào gì ông ta.

 

Dù sao ông ta cũng là Ngụy Tiên, chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện thì ông ta là sự tồn tại vô địch.

 

Cho dù là trận pháp thế nào hoặc thuật pháp tuyệt diệu đến mức nào thì cũng không có tác dụng trước mặt ông ta.

 

“Ầm!”

 

Sở Giang Vương vừa dứt lời, bầu trời bỗng xuất hiện rất nhiều mây đen, phong ấn toàn bộ sinh mệnh của Tiêu Chính Văn.

 

Trên mặt đất cũng nổi lên một dòng suối máu, máu tanh trào lên mặt đất, vô cùng đáng sợ.

 

Mặc dù một chiêu này trông có vẻ bình thường nhưng uy lực lại mạnh hơn thuật pháp vô thượng.

 

Chỉ cần bị dính một chút máu đó thôi, dù là cơ thể hay thần hồn của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị tổn thương, cho đến khi suối máu đó biến thành máu.

 

“Tôi đã lĩnh hội hết tất cả mọi thứ của thế gian từ lâu, mọi chúng sinh đều bôn ba vì sự sống, nhưng nào biết được chỉ có cái chết mới là điểm cuối của sinh mạng”.

 

Ông ta vừa dứt lời, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lập tức biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy.

 

Dường như câu nói đó của ông ta là thánh chỉ của trời.

 

Đòn tấn công này âm thầm lao đến gần như khiến mọi người không kịp đề phòng.

 

Chỉ cần sinh khí của Tiêu Chính Văn cạn kiệt thì thứ chờ đợi Tiêu Chính Văn chỉ có còn cái chết.

 

Tiêu Chính Văn nhìn Sở Giang Vương, lạnh lùng cười lắc đầu nói: “Đây chính là thực lực của ông đấy à? Khiến người ta thất vọng quá rồi”.

 

Anh vừa nói thế, Sở Giang Vương cười nhạo, sau đó khẽ vung tay, suối máu đó lại trào lên, hơn nữa sinh khí trong người Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng dần biến mất với tốc độ gấp mười lần.

 

Thậm chí chỉ trong thoáng chốc tóc Tiêu Chính Văn đã trở nên bạc trắng, xuất hiện trạng thái già đi nhanh chóng.

 

Cả người anh như khô héo, thậm chí ngay cả lưng cũng dần cong xuống.

 

Nhưng cũng ngay lúc này, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi, thoáng chốc đã khôi phục lại dáng vẻ tuổi trẻ, sinh khí vô tận lại toát ra từ người Tiêu Chính Văn.

 

Sống chết vốn dĩ chính là luân hồi mà thôi.

 

Phải nói rằng chiêu thức này của Sở Giang Vương, dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cũng không thể tránh được chứ đừng nói là Thiên Cảnh cấp một.

 

Nhưng với Tiêu Chính Văn, sinh khí và tử khí vốn dĩ là hai cực, nhưng giữa nó lại hình thành một loại luân hồi, sinh tức là tử, tử tức là sinh.
 
Chương 4812


Chương 4812

 

Vậy nên thế tấn công của Sở Giang Vương không có hiệu quả gì với Tiêu Chính Văn.

 

Sở Giang Vương hoàn toàn sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

 

“Thật ra sống chết chỉ là một phần của luân hồi thôi, sinh tức là tử, tử tức là sinh, đạo lý đơn giản như thế mà ông không nhận ra à?”, Tiêu Chính Văn chế giễu nói.

 

Những lời này của Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn chọc tức Sở Giang Vương.

 

Lĩnh hội Quy Chân của ông ta tuyệt đối không thể kém hơn tên Tiêu Chính Văn này được.

 

Nhưng ông ta nghĩ bí mật của Tiêu Chính Văn quá nhiều.

 

“Rầm!”

 

Một thiên đao lướt qua, một đòn tấn công lúc nãy chưa trúng, Sở Giang Vương cũng không giữ lại nữa, cứ thế đánh bằng cảnh giới và thực lực.

 

Lúc đầu ông ta muốn kết thúc mạng sống của Tiêu Chính Văn bằng cách này, nhưng không ngờ lại trở thành trò cười của Tiêu Chính Văn, sao ông ta có thể không tức giận được chứ?

 

Dù sao ông ta cũng là một trong mười điện chủ, lại là cao thủ cảnh giới Ngụy Tiên, đâu thể nhẫn nhịn để Tiêu Chính Văn khiêu khích và cười nhạo được cơ chứ?

 

Thanh thiên đao vô hình đó ẩn chứa sức mạnh mặt trăng và mặt trời lao thẳng đến, dòng hỗn loạn thời không như thủy triều cuốn Tiêu Chính Văn vào trong đó.

 

Cả người Tiêu Chính Văn đều ở trong dòng hỗn loạn thời không, như một con thuyền đơn độc lung lay trong vòng xoáy.

 

“Tôi vốn dĩ muốn cho cậu một cái chết toàn thây, tiếc là cậu không biết tốt xấu, vậy thì tôi sẽ khiến cậu chết không toàn thây”, Sở Giang Vương tức giận nói.

 

“Được thôi, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai chết không toàn thây”, Tiêu Chính Văn cười nhạo đáp lời.

 

“Hừ! Một tên hậu hối ngông cuồng, cậu cũng xứng khiêu khích tôi à?”

 

Nói rồi Sở Giang Vương vung tay lên, dòng hỗn loạn thời không càng cuồng bạo hơn.

 

Đây chính là sự đáng sợ của Ngụy Tiên.

 

Tùy ý có thể sử dụng trận pháp Thời Không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng như hư không khi đứng trước thời không.

 

Người khống chế thời không cũng chính là người khống chế tất cả, trên thế giới này chỉ có duy nhất thời không là có thể tiêu diệt mọi thứ.

 

Lúc này tình cảnh của Tiêu Chính Văn cực kỳ nguy hiểm, dường như hoàn toàn không có sức đánh trả.

 

“Hừ! Thằng ranh con, đừng có mà nói mồm nữa, trong dòng hỗn loạn thời không này, ngoài cái chết thì cậu có thể làm được gì?”, Sở Giang Vương cười mỉa, chế giễu nói.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, lắc đầu: “Với tầm nhìn của ông thì không bao giờ hiểu được đâu”.

 

“Còn thời không hay sống chết mà ông nói đó, ông nghĩ chỉ dựa vào những thứ này là có thể giết được Tiêu Chính Văn tôi sao?”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức giơ tay lên.

 

Ầm!

 

Không trung bỗng chốc xuất hiện một vết nứt lớn.
 
Chương 4813


Chương 4813

 

Khí tức Đế Vương lan tràn ra, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn, đầu đội đế quan, bước ra từ vết nứt hư không.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, con ngươi Sở Giang Vương trợn to, sắc mặt trở nên trắng bệch.

 

“Bạn của trẫm là người mà ông có thể nhắm vào sao?”

 

Thần hồn của Lý Thế Hải lập tức xuất hiện trong không trung, tất cả khí tức trong vòng mấy trăm cây số đều thay đổi.

 

Thần hồn còn sót lại của ông ta luôn lượn lờ trong thành Uông Tử, nhưng không giống người khác, trong thần hồn còn sót lại của ông ta vẫn còn khí tức Đế Vương.

 

Thế nên đến giờ thần hồn của Lý Thế Hải vẫn lòng vòng ở âm phủ.

 

Vừa dứt lời, Lý Thế Hải tiến đến trước một bước.

 

Thoáng chốc mặt đất rung chuyển, khí thế hùng hồn như muốn tiêu diệt cả trời đất.

 

Thật ra Lý Thế Hải mới là con át chủ bài cuối cùng để Tiêu Chính Văn dám bước vào âm phủ.

 

Thần hồn còn sót lại của Lý Thế Hải bước đến gần Tiêu Chính Văn lập tức dung hợp hoàn toàn với cơ thể Hạo Thiên.

 

Lúc này, tương đương với việc Lý Thế Hải và Tiêu Chính Văn cùng dùng chung cơ thể của Hạo Thiên, mặc dù thần hồn của Lý Thế Hải không thể dung hợp với thần hồn của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể lấy sức mạnh trong thần hồn cho Tiêu Chính Văn mượn.

 

Khoảnh khắc sức mạnh thần hồn của Lý Thế Hải hòa vào Tiêu Chính Văn, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng đọng lại.

 

Lúc này một luồng khí tức chấn động trời đất bỗng bùng phát.

 

Hiên Viên Ngự bên cạnh cũng trợn to há miệng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

 

“Lý Thế Hải! Ông… ông dám!”

 

Lúc này Sở Giang Vương cũng hoảng sợ, mặt mày không còn giọt máu, chỉ vào cơ thể Hạo Thiên đã thay đổi về khí tức, tức giận quát.

 

Nhưng cho dù ông ta nói thế nào cũng đã muộn rồi.

 

Tiêu Chính Văn đã một bước đạt đến cảnh giới Ngụy Tiên.

 

Điều này có nghĩa là lúc này Tiêu Chính Văn đã cùng cấp bậc với Sở Giang Vương về cảnh giới và thực lực.

 

“Chẳng phải ông rất nhiều thời không, sống chết gì đó sao? Vậy thì tôi sẽ cho ông biết cái gì mới là sinh tử chi đạo, thuật pháp luân hồi”.

 

Nói rồi Tiêu Chính Văn đưa một tay ra.

 

Rầm!

 

Hai hình thái cực âm dương lập tức hiện ra như hai con Thương Long một đen một đỏ đang lượn vòng trên bầu trời.

 

Thấy thế Sở Giang Vương sợ hãi da đầu tê cả lại.

 

Ông ta nghĩ sinh tử luân hồi là điều không thể, càng không thể bị con người dùng làm trận pháp hoặc thuật pháp.

 

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đang diễn hóa luân hồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top