Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1181


Chương 1181

Kiếp này, Trình Kiêu đã có khả năng bảo vệ tập đoàn Đông Vương, đương nhiên sẽ không để Trình Đông Hoa phải chịu áp lực.

Hai người trò chuyện một lát, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đã mang đủ đồ ăn lên, nói: “Ăn cơm thôi!”

Trình Đông Hoa đứng dậy đi về phía bàn ăn: ‘Ăn cơm trước đã, nếm thử tay nghề của Lâm Ngọc, bình thường cậu không được ăn đâu!”

“Cầu còn không được!” Trình Kiêu mỉm cười ngồi xuống.

Lâm Ngọc xới cho anh một bát cơm, đặt mạnh xuống trước mặt anh.

Trình Kiêu không hề để ý, trái lại còn ra vẻ hưởng thụ nhìn thêm vài lần.

Lâm Ngọc kiếp trước luôn giấu cảm xúc ở sâu trong đáy lòng, trước mặt anh, trên mặt Lâm Ngọc luôn luôn mang theo nụ cười.

Bây giờ, ba mẹ vần còn, Lâm Ngọc không cần chịu áp lực lớn như vậy, cho nên cô không cất giấu cảm xúc vào đáy lòng.

Lâm Ngọc thường xuyên lườm Trình Kiêu thế này mới là đúng là cảm xúc nên có ở cái tuổi như hoa như ngọc này của cô.

Lúc ăn cơm, Trình Đông Hoa nhận một cuộc điện thoại, hình như: là lãnh đạo của ông gọi đến.

Sau khi trở về, Trình Kiêu phát hiện Trình Đông Hoa có tâm sự, rầu rĩ không vui, ăn cơm cũng không thấy ngon.

“Xảy ra chuyện gì?” Vương Đỗ Lan cẩn thận hỏi ra.

“Ôi, còn không phải Giang Thượng Minh sao, gọi điện thoại thông báo tiệc ăn mừng lần này phải tổ chức sớm, đổi thành ngày mai, nói là có một tin mừng muốn tuyên bố.” Trên mặt Trình Đông Hoa có chút bất đắc dĩ, còn loáng thoáng vẻ châm chọc.

Vương Đỗ Lan hơi oán trách: “Ngày mai mới là mùng hai, chính là ngày mọi người đi thăm người thân, trước đây đều là mùng sáu tổ chức tiệc ăn mừng, năm nay ông ta lên cơn điên gì vậy!”

“Nghe giọng điệu của Giang Thượng Minh, hình như thật sự gặp được chuyện cực kỳ đáng mừng, ngày mai đi thì biết” Dường như Trình Đông Hoa không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Trình Kiêu hơi tò mò, anh cũng chưa từng nghe về tiệc ăn mừng này.

Nhưng mà, nghe có vẻ là chuyện tốt! Vì sao trông ba lo lắng như vậy?

Chỉ là, nếu Trình Đông Hoa đã không muốn nhắc đến chuyện này, Trình Kiêu cũng không tiện hỏi nhiều.

Ăn cơm xong, Trình Kiêu chủ động tạm biệt.

Trình Đông Hoa và Vương Đỗ Lan giữ lại, thấy Trình Kiêu không có ý ở lại thì tiền Trình Kiêu rời đi Thật ra Trình Kiêu vốn muốn ở lại thêm một lát, nhưng nghĩ đến chuyện tiệc ăn mừng gì đó kia, Trình Kiêu muốn tìm người hỏi thăm Dựa theo trực giác của Trình Kiêu, tiệc ăn mừng kia chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

Trình Kiêu bắt xe đến đầu đường phố Hòa Bình, đi về phía trước chừng hai trăm mét, nơi này có một quán cafe không tệ.

Trình Kiêu ngồi xuống một chỗ, gọi một chén trà, lắng lặng chờ đợi.

Quán cafe này là kiếp trước Mục Tranh dẫn anh tới. Cũng là ở chỗ này, anh quen biết hai người bạn tốt khác, Tô Ngạn Ninh và Mạc Vũ.

Mấy người này gần như chỉ cần rảnh rỗi là sẽ đến nơi này uống trà chiều.

Mục Tranh từng nói cho anh biết, trước khi quen biết Trình Kiêu, ba người bọn họ thường xuyên đến nơi này gặp gỡ, nói chuyện đời người, nói chuyện lý tưởng.

Trình Kiêu cảm thấy, chắc hẳn hôm nay bọn họ cũng sẽ tới.
 
Chương 1182


Chương 1182

Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng, đã nghe thấy tiếng nói của Mục Tranh: “Phục vụ, vị trí cũ, ba người, ba chén Bích Loa Xuân!”

Trình Kiêu quay đầu nhìn lại, Mục Tranh nghênh ngang kiêu ngạo, Tô Ngạn Ninh cao lớn đẹp trai, và cả Mạc Vũ dáng người cao gầy, tóc dài xõa vai, mặc váy màu đen “Ơ, sao anh lại ở đây!” Mục Tranh dẫn đầu, khi đi ngang qua bên cạnh Trình Kiêu, ánh mắt bỗng sáng rực, mừng rỡ kêu lên.

“Chờ cậu” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Mục Tranh quay người giới thiệu cho Tô Ngạn Ninh và Mạc Vũ: “Vị này chính là ân nhân nhà chúng tôi, hôm nay hẹn các cậu ra đây chính là muốn giới thiệu anh ấy cho các cậu!”

“Bây giờ tốt rồi, không cần tôi giới thiệu.”

“Chào mọi người, tôi tên là Trình Kiêu.” Trình Kiêu mỉm cười.

“Chào anh!” Mạc Vũ lạnh nhạt trả lời một tiếng, ngay cả tên cũng không nói ra, giống như không hoan nghênh Trình Kiêu lắm Nói một cách nghiêm túc, cô ta cũng không phải không chào đón Trình Kiêu, mà là không chào đón tất cả người xa lạ.

Tô Ngạn Ninh nhìn Trình Kiêu, trên mặt đều là tò mò: “Cậu chính là ân nhân của Mục Tranh? Cậu khoan hãy nói, để tôi tính xem cậu có thân phận gì, từ đâu đến?”

Mục Tranh dang tay nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cậu ta tên là Tô Ngạn Ninh, tự xưng là nhà tiên đoán vĩ đại, nhưng hình như lời tiên đoán của cậu ta chưa một lần chính xác!”

“Còn cô gái xinh đẹp này, cô ấy tên là Mạc Vũ, tấm lòng lương thiện, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ, anh đừng để ý”

Tô Ngạn Ninh trợn mắt lườm Mục Tranh: “Mục Tranh, đừng có nói bậy, không phải tôi tiên đoán không chuẩn, mà là thiên cơ không thể tiết lộ!”

Ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía Tô Ngạn Ninh. Kiếp trước anh cũng giống với Mục Tranh, cảm thấy Tô Ngạn Ninh chính là một nhà tiên đoán rởm lừa gạt người ta.

Nhưng mà, lần này Trình Kiêu nhìn ra được một chút khác biệt trên người Tô Ngạn Ninh.

Trên người Tô Ngạn Ninh có một loại sức mạnh đặc thù, nhưng loại sức mạnh này là sức mạnh vô hình, hoàn toàn không thể nâng cao thực lực cho Tô Ngạn Ninh, bây giờ Tô Ngạn Ninh vẫn chỉ là một người bình thường.

Nhưng mà, loại sức mạnh này lại có tác dụng ở mặt khác, ví dụ như cảm giác.

Người trên đời này, vô cùng kỳ lạ, trong hàng tỷ sinh mệnh, chắc chắn sẽ có mấy tồn tại khác thường Tô Ngạn Ninh chính là một trong số đó, hơn nữa năng lực này của anh ta là bẩm sinh, không giống người luyện võ và người tu tiên, đều thông qua tu luyện đạt được.

Trình Kiêu rất tò mò không biết rốt cuộc tình huống của Tô Ngạn Ninh là như thế nào.

Hai mắt Trình Kiêu bỗng biến thành hai màu đen trắng, dưới con mắt Phá Vọng, điểm khác biệt của Tô Ngạn Ninh so với người bình thường được lộ ra rõ ràng, Khi Trình Kiêu nhìn Mục Tranh, Mục Tranh sẽ biến thành những sợi tơ màu đen hình người, sợi tơ màu đen chằng chịt rậm rạp tạo thành hình người, nối liền hư không.

Nhưng mà, sợi tơ màu đen cấu tạo nên cơ thể Tô Ngạn Ninh còn nhiều hơn Mục Tranh. Nếu như sợi tơ màu đen cấu tạo nên cơ thể Mục Tranh là một triệu, vậy Tô Ngạn Ninh sẽ là trăm triệu.

Như vậy, những sợi tơ màu đen nhiều hơn kia có tác dụng gì?

Nếu như coi những sợi tơ màu đen này thành sợi tơ tạo nên vận mệnh, như vậy Tô Ngạn Ninh nhiều hơn người bình thường mấy sợi tơ vận mệnh, có lẽ đó cũng là nguyên nhân anh ta có thể đoán trước tương lai.
 
Chương 1183


Chương 1183

Vận mệnh liên quan đến nhau.

Giống như hiệu ứng bươm bướm vậy đó, việc một con bướm bé nhỏ vỗ cánh có khi lại gây ra trận bão táp ở tít bờ bên kia đại dương.

Vận mệnh có thể thay đổi, nó cũng tự phục hồi liên tục.

Trình Kiêu không thể nào nhìn thấu vận mệnh của Tô Ngạn Ninh.

Nhưng dựa vào những gì mà anh biết ở kiếp trước thì vận mệnh của Tô Ngạn Ninh rất suôn sẻ.

Vậy nên dù anh biết người bạn thân này của anh có thiên phú khác thường, anh cũng không muốn can thiệp vào vận mệnh của Tô Ngạn Ninh, vì anh không muốn xảy ra những chuyện mà anh không đoán trước được.

Về phần Mạc Vũ ở bên cạnh cứ cúi đầu mãi chứ không nói gì, Trình Kiêu phát hiện một việc khiến anh thấy rất bất ngờ.

Mạc Vũ là một người tu hành.

Tuy cô ta cố gắng che giấu hơi thở của mình, nhưng với thực lực của Trình Kiêu, anh chỉ cần nhìn là biết.

Kiếp trước, Mạc Vũ rất thần bí, sau đó thì tự dưng biến mất khỏi thế giới của mọi người, giờ thì Trình Kiêu đã hiểu được nguyên nhân của vụ việc này rồi.

Chẳng trách Mạc Vũ lại không thích tiếp xúc với người lạ, chắc là cô ta cũng có nỗi khổ buộc phải như thế.

Thấy Trình Kiêu chăm chú nhìn Mạc Vũ, Tô Ngạn Ninh cười ha ha nói: “Chú em, cậu thích cô Mạc của chúng tôi sao? Cô ấy chưa có người yêu đâu đấy! Có điều là cô Mạc của chúng tôi kén chọn lắm, cô ấy không thích người bình thường đâu!”

“Tô Ngạn Ninh!” Mạc Vũ tức giận trợn mắt nhìn Tô Ngạn Ninh.

Tô Ngạn Ninh cười ha ha rồi lại gần Trình Kiêu và nói tiếp: “Chú em à, tôi thấy cậu không phải là người bình thường, có khi lại theo đuổi người đẹp được đấy! Cố lên nhé, tôi tin cậu!”

Trình Kiêu cười không nói. Anh không cho rằng Tô Ngạn Ninh nói thế chỉ để pha trò thôi, anh nghĩ răng Tô Ngạn Ninh đã phát hiện ra điều gì đó.

Không chỉ phát hiện ra điều gì đó ở Mạc Vũ mà còn ở anh nữa.

Đúng là không thể xem thường đứa con cưng của trời như anh ta được!

Mục Tranh nói: “Đúng rồi, Trình Kiêu à, sao anh lại ở đây?”

“Trùng hợp thôi.” Trình Kiêu không thể nào nói thật được, nếu không sẽ bị đám người này coi thành quái vật mà mang đi nghiên cứu mất.

“Vậy tức là chúng ta có duyên với nhau lắm!” Mục Tranh rất vui.

Anh ta cứ tưởng là sau khi tạm biệt nhà họ thì anh ta khó mà gặp lại Trình Kiêu, không ngờ đến chiều đã gặp được anh rồi.

“Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Trình Kiêu nhìn Mục Tranh và nói.

*Ồ, chuyện gì đấy? Tôi mà biết thì tôi sẽ nói cho anh.” Mục Tranh cam đoan.

“Anh biết việc Chủ tịch huyện Kê Kinh tổ chức tiệc mừng không?”

Trình Kiêu hỏi.

Sắc mặt Mục Tranh trở nên kì lạ: “Anh hỏi chuyện này làm gì vậy?

Thật ra nhà tôi cũng là khách mời của bữa tiệc này, nhưng mà sự thật thì bữa tiệc này lại là Dường như Mục Tranh không biết nên nói như thế nào.
 
Chương 1184


Chương 1184

Tô Ngạn Ninh ở bên cạnh tiếp lời: “Thật ra bữa tiệc mừng này chính là nơi để người ta khoe khoang! Họ khoe gì ư? Đương nhiên là khoe mạng lưới quan hệ đó!”

“Mọi người tụ tập lại rồi so xem ai có nhiều mối quan hệ hơn, ai quen biết nhiều hơn, ai nhiều hơn thì sang năm sẽ được Chủ tịch huyện để mắt!”

Ánh mắt Trình Kiêu trở nên lạnh lùng, không ngờ lại có thứ tiệc tùng thế này, chẳng trách trông sắc mặt ba anh cực kì rầu rĩ.

Theo sự hiểu biết của Trình Kiêu về Trình Đông Hoa, trong lúc nhậm chức, ông luôn là một người thanh liêm ngay thẳng, việc gì cũng xử lí như việc công. Người như ông đúng là một người tốt biết yêu thương dân chúng, nhưng cũng là một người cô đơn, không thể nào có nhiều mối quan hệ được.

Tiệc mừng trong mắt người khác lại là bữa tiệc sỉ nhục đối với Trình Đông Hoa.

Nghĩ đến chuyện ba mình phải chịu cảnh đó nhiều năm như thế, trong lòng Trình Kiêu thấy rất lạnh lẽo, anh cảm thấy không đáng cho ba mình.

“Mục Tranh, anh giúp tôi chuyện này nhé, tôi muốn tham gia bữa tiệc đó.” Trình Kiêu nhìn Mục Tranh và nói.

“Chuyện này thì dễ. Mai anh cứ đi với chúng tôi là được.” Nhà họ Mục cũng là một trong những nhà được mời, thế nên anh ta chỉ cần dẫn Trình Kiêu theo là được, chứ có gì mà giúp với chả không giúp.

“Được!” Trình Kiêu gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

Đã biết nguyên nhân khiến Trình Đông Hoa phiền muộn nên Trình Kiêu tạm gác chuyện bữa tiệc đó sang một bên, sau đó anh nhìn Mạc Vũ.

Kiếp trước, Mạc Vũ tự dưng biết mất, đám Trình Kiêu tìm cô ta rất lâu nhưng vẫn không tìm được.

Trình Kiêu đoán chắc là cô ta đã gặp vấn đề gì đó.

Hiện tại Trình Kiêu chỉ nhìn ra Mạc Vũ có tu vi, nhưng anh không biết là cô ta tu luyện võ đạo hay là tu luyện thứ gì khác, thế nên anh không thể nào xác định thân phận của Mạc Vũ được.

Hơn nữa, đối với Mạc Vũ mà nói thì bây giờ Trình Kiêu chỉ là một người lạ mới gặp mặt một lần. Nếu Trình Kiêu nhiệt tình quá thì sẽ gây ra tình trạng rút dây động dừng, khiến Mạc Vũ sinh lòng đề phòng.

Trình Kiêu cầm ly rượu lên và mỉm cười nói: “Tuy tôi mới gặp mọi người lần đầu thôi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên, hay là chúng ta kết bạn với nhau nhé?”

Mục Tranh lập tức giơ ly rượu lên và vui vẻ nói: “Được luôn, tôi cũng muốn thế!”

Tô Ngạn Ninh cũng mỉm cười nâng ly: “Ý này hay đấy, tôi thấy mình và cậu em Trình đây cũng ăn ý lắm. Sau khi uống cạn ly rượu này, chúng ta chính là bạn bè của nhau.”

Mạc Vũ lắng lặng nhìn Trình Kiêu, ánh mắt của cô ta khiến người ta đoán không được.

“Mạc Vũ, cô có ý gì không? Nói gì đi chứ!” Mục Tranh nói.

Mạc Vũ cũng giơ ly rượu lên và nói: “Được thôi!”

“Nào, cạn ly!” Mục Tranh cười to nói.

Mọi người lại chuyện trò một lúc, nhưng phần lớn là nghe Mục Tranh và Tô Ngạn Ninh bốc phét, còn Mạc Vũ thì chủ yếu im lặng lắng nghe.

Nói chuyện được một lúc thì Mục Tranh chuyển chủ đề sang video chiến đấu giữa Trình Kiêu và Cừu Thiên Sát.

Trình Kiêu lập tức bắt lấy cơ hội và tỏ vẻ thần bí nói: “Nói thật thì tôi quen một vị võ đạo Tông Sư biết đi lại trên không đấy. Nếu sau này mọi người gặp chuyện thì cứ gọi điện thoại cho tôi!”

“Thật ư? Thế thì tốt quá!” Ánh mắt mà Mục Tranh nhìn Trình Kiêu càng thêm ngưỡng mộ. Anh ta không chỉ lưu số điện thoại của Trình Kiêu mà anh ta hỏi xin lúc trước vào máy, mà còn học thuộc nữa mới chịu.
 
Chương 1185


Chương 1185

Tô Ngạn Ninh cũng thấy mong đợi: “Trình Kiêu, nếu có vị cao nhân nào như thế thì phải giới thiệu cho tôi biết đấy!”

Về phần Mạc Vũ, tuy cô ta vẫn không nói gì nhưng Trình Kiêu nhạy bén nhận ra chút mong chờ thoáng hiện trên nét mặt cô ta Tuy chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng điều đó đã chứng tỏ rằng cô ta có ý đó rồi.

Từ đó có thể suy ra rằng, có lẽ Mạc Vũ đang gặp chuyện gì đó, có điều cô ta giấu chứ không nói ra, sau đó rắc rối bùng phát nên cô ta mới tự dưng biến mất không thấy tung tích đâu nữa Trình Kiêu không nói về chuyện này nữa, mà anh cũng không hỏi Mạc Vũ, bởi vì bây giờ chưa phải lúc để hỏi.

Họ lại chuyện trò tiếp, Trình Kiêu hẹn giờ với Mục Tranh xong thì tạm biệt họ.

Hôm sau, Mục Tranh đón Trình Kiêu ở cổng khách sạch, rồi họ cùng nhau đến khách sạn Bách Tân, cũng chính là nơi Giang Thượng Minh tổ chức tiệc mừng.

Giang Thượng Minh là người tham công, lại còn hay khoe khoang và còn thích làm màu.

Giống như bữa tiệc mừng này vậy, rõ ràng bên ngoài đó nhưng bên trong thì rồng tuếch, đây là nơi buộc cấp dưới của ông ta phải chia bè kết phái.

Lần này, Giang Thượng Minh bao trọn sảnh tầng hai khách sạn Bách Tân để tổ chức tiệc mừng.

Hầu như tiệc mừng nào cũng mời hết những nhân vật nổi tiếng ở huyện Kê Kinh này.

Người được Giang Thượng Minh mời đến đều cảm thấy mình hơn người khác, dần dà, tiệc mừng của Giang Thượng Minh trở thành tiêu chuẩn về việc người đó có thành công hay không!

Mọi người thấy rất vinh dự khi được mời tham gia tiệc mừng của Giang Thượng Minh Nhưng trừ một vài doanh nhân thành công ở huyện Kê Kinh này ra, đa số những người tham gia tiệc mừng này đều đến từ các xã và thị trấn trong huyện Kê Kinh.

Bình thường lãnh đạo các thị trấn cấp dưới đều phải đến tham gia tiệc mừng, thậm chí còn phải phô bày khả năng của mình ở bữa tiệc này.

Khả năng này chính là mình được bao nhiêu nhà giàu có tiếng ủng hộ, được càng nhiều nhà giàu có tiếng ủng hộ có nghĩa là thành tích công việc của mình càng xuất sắc, thế nên sẽ được Giang Thượng Minh khen ngợi.

Còn ngược lại thì sẽ bị mắng chửi!

Chủ tịch huyện Kê Kinh Giang Thượng Minh là một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng người gầy tong teo, đeo cặp kính màu vàng, thoạt trông khá giống phần tử trí thức.

Nhưng chuyện ông ta làm lại khiến người ta cười là cười khẩy.

Lúc này, ông ta đứng trên bục nhìn đám đông bên dưới băng thái độ cực kì đắc ý, trông rất ngang ngược tự cao.

Một huyện nho nhỏ thôi, nhưng lúc này nó lại như hoàng cung có mỗi mình ông ta độc chiếm vậy.

Trình Kiêu đi cùng Mục Tranh đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Nhìn dòng người liên tục tiến vào, anh biết tên của rất nhiều người trong số đó.

Bởi vì kiếp trước Trình Kiêu đã sống ở đây một thời gian dài Hiện tại bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, nên nhiều người đến rồi lập tức đi thăm hỏi chuyện trò với người khác, thậm chí là bắt đầu lôi kéo người khác.

Trình Kiêu nhìn thấy Mã Tiểu Dung, cô ta mặc chiếc váy trắng trông rất xinh đẹp và cao quý, cô ta khoác tay vào cùng một người đàn ông.

Người đó là Mã Kiến Quốc – chủ tịch thị trấn Hạ Câu, cũng chính là ba của Mã Tiểu Dung.

Mã Kiến Quốc vào trong rồi lập tức nhìn quanh một lượt, sau đó ánh nhìn dừng ở phía Mục Thanh Sơn.

Rồi Mã Kiến Quốc đi thẳng tới chỗ Mục Thanh Sơn mà không hề do dự.
 
Chương 1186


Chương 1186

“Lão hồ ly này vẫn muốn ba tôi ủng hộ ông ta sao? Chẳng lẽ Vương Tứ Hải không nói chuyện hôm qua cho ông ta biết sao?”

Mục Tranh trợn mắt nhìn Mã Kiến Quốc và cười lạnh.

Mã Tiểu Dung thấy Mục Tranh và Trình Kiêu, cô ta nói gì đó với Mã Kiến Quốc rồi chầm chậm đi tới.

Trình Kiêu nói: “Xem ra Vương Tứ Hải không nói chuyện đó cho ba con họ biết, nếu không thì lúc này cô ta đã không đến tìm anh rồi Mục Tranh căm giận nói: “Thế lại tốt quá, tôi phải đùa bốn người phụ nữ đầy mưu trí này mới được!”

Nói xong, Mục Tranh tiến lên rồi dẫn Mã Tiểu Dung tới một góc vắng vẻ.

Chắc là bị lừa lâu quá nên muốn đòi lãi từ chỗ Mã Tiểu Dung đây mà!

Không lâu sau, Trình Kiêu thấy Trình Đông Hoa, Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc đến.

Tuy nhiên, người khác đến thì lập tức có bạn bè tiếp đãi hoặc chào hỏi, nhưng sau khi ba người Trình Đông Hoa đến thì không một ai chào hỏi với ông cả.

Sắc mặt của đa số người ở đây đều thoáng hiện thái độ khinh bỉ, có vẻ là ghét Trình Đông Hoa lắm.

Trình Đông Hoa cũng không giận, cứ như đã quen với cảnh này rồi. Ông chủ động tìm một vị trí vắng mà ngồi rồi im lặng chờ đợi.

Trình Kiêu nhìn mà thấy khó chịu, không biết kiếp trước ba anh một thân một mình chịu đựng sự lạnh nhạt và bị nhục nhã bao nhiêu năm nữa.

Thế mà khi đó anh còn trách Trình Đông Hoa là kẻ hèn, không làm tròn trách nhiệm của một người ba. Giờ anh mới biết Trình Đông Hoa đã gặp biết bao nhiêu trắc trở.

Rõ ràng chỉ cần Trình Đông Hoa thỏa hiệp, ông sẽ được gia tộc giúp đỡ và sống một cuộc sống của một cậu chủ nhà giàu.

Nhưng ông không làm thế. Tuy nhìn thì tưởng là ông không làm gì cho gia đình cả, nhưng thật ra ông đã gánh vác cả gia đình một cách âm thầm thế đó.

Nhờ ông chống chọi với mọi áp lực nên gia đình anh mới không chịu cảnh tan cửa nát khi bị bị cả nhà họ Trình, nhà họ Vương và đám tay sai của hai nhà đó gây nhiều áp lực.

Đôi khi tình cha không phải là ân cần hỏi han con cái, hay là con nói gì cũng chiều, mà là người làm cha có mặt trong lúc quan trọng nhất là đủ rồi.

Không lâu sau, Mục Tranh trở lại, thái độ vui vẻ hẳn.

“Tâm trạng tốt lắm sao?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.

Mục Tranh nhìn xung quanh như một tên trộm, sau đó nhỏ giọng cười nói: “Trình Kiêu, Vương Tứ Hải không nói chuyện hôm qua cho nhà họ Mã biết. Xem ra dưới áp lực ông Mã, ông ta quyết định từ bỏ nhà họ Mã.”

“Ban nãy Mã Tiểu Dung đến tìm tôi rồi nói mấy câu buồn nôn lắm, tôi nghe mà phát tởm! Cô ta muốn tập đoàn Mục Thị của tôi ủng hộ ba cô ta chứ gì nữa?”

Trình Kiêu nhìn anh ta: “Anh đồng ý à?”

“Tất nhiên rồi! Tôi phải ra tay nhân dịp này để đòi lãi lại chứ. Cô ta lừa tôi thế nào, lát nữa tôi sẽ trả gấp đôi!” Mục Tranh tức giận nói.

Trình Kiêu hơi ngạc nhiên.

Xem ra sự xuất hiện của anh đã khiến Mục Tranh thay đổi rất nhiều.

Kiếp trước, Mục Tranh yêu Mã Tiểu Dung say đắm, bao nhiêu năm qua đi vẫn không quên người ta được.
 
Chương 1187


Chương 1187

Tuy anh ta biết Mã Tiểu Dung lừa mình, nhưng anh ta không nhấn tâm với Mã Tiểu Dung được.

Nhưng giờ Mục Tranh chỉ muốn Mã Tiểu Dung chết quách đi thôi!

Vì anh bóc mẽ lời nói dối của Mã Tiểu Dung sớm quá nên Mục Tranh chưa kịp yêu Mã Tiểu Dung thắm thiết sao?

Trình Kiêu cũng không biết sự xuất hiện của mình là tốt hay xấu cho Mục Tranh nữa Nhưng ít ra, bây giờ trông Mục Tranh rất vui vẻ.

Sau khi Mã Kiến Quốc đến, ông ta lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.

Một là vì Mã Tiểu Dung là một trong ba người đẹp có tiếng của huyện Kê Kinh, hai là vì chủ tịch hai xí nghiệp hàng đầu gồm tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải đều có quan hệ mật thiết với nhà họ Mã. Người được ủng hộ nhiều nhất trong bữa tiệc này chắc chắn là Mã Kiến Quốc rồi.

Hơn nữa, người kế tiếp mà Giang Thượng Minh định cất nhắc cũng sẽ là Mã Kiến Quốc thôi, mọi người không nịnh bợ người ta thì đợi đến lúc nào nữa!

Thấy khách mời đến gần đông đủ, Giang Thượng Minh đứng trên bục cầm mic và lớn tiếng thông báo: “Mọi người yên lặng, tôi có chuyện muốn nói!”

Mọi người nhanh chóng yên lặng, ai nấy cũng nhìn người lãnh đạo của huyện Kê Kinh.

Tuy Giang Thượng Minh cố gắng giấu thái độ của mình, nhưng ông ta cũng không thể nào giấu nổi sự vui mừng.

“Tôi phải nói một tin tốt cho mọi người biết! Một tin siêu tốt! Hôm nay, trừ tiệc mừng ra thì tôi còn muốn chia sẻ một chuyện vui.

khác nữa với mọi người!”

“Tin tốt đó là ông Mã của Hà Tây muốn trở thành đối tượng hợp tác chiến lược với huyện mình! Sau này, huyện mình chính là đối tượng hợp tác quan trọng của ông Mã!”

“Điều này có nghĩa là huyện mình sẽ sớm vượt các huyện khác, thậm chí có thể trở thành thành phối”

Ông ta vừa nói xong, mọi người bên dưới đều ngạc nhiên và mừng rỡ!

“Thật sao? ông Mã muốn trở thành đối tượng hợp tác chiến lược với huyện mình ư? Tuyệt quá! Huyện mình may mắn quá!”

“Đúng đó! Sau này kinh tế huyện mình sẽ phát triển vượt bậc! Có ông Mã, để xem sau này còn huyện xung quanh nào chế nhạo huyện Kê Kinh mình nữa không!”

Mã Kiến Quốc cũng phấn khởi nói: “Tốt quá! Tốt quá! Trời cũng giúp mình!”

Ông Mã đến đầu tư, vậy sau này địa vị của huyện Kê Kinh chắc chắn sẽ tăng lên, mà Mã Kiến Quốc đang tin rằng mình sẽ được tăng chức. Lúc này thành tích của huyện Kê Kinh tăng lên, lỡ như Giang Thượng Minh cũng được thăng chức, vậy có khi nào ông sẽ được thay chân ông ta không?

Nghĩ thế, Mã Kiến Quốc cảm thấy cực kì phấn khởi.

Trình Đông Hoa cũng thấy phấn chấn: “Đây đúng là tin tốt thật!

Ông Mã đến đầu tư, tương lai huyện Kê Kinh sẽ đầy triển vọng!”

Ông thật lòng thật dạ nghĩ cho tương lai của huyện Kê Kinh.

Mục Tranh lại ngạc nhiên nhìn Trình Kiêu: “Ông Mã định đầu tư ở huyện mình ư? Chuyện khi nào thế?”

Trình Kiêu thoáng chốc nghĩ ra mấu chốt trong chuyện này, anh biết Mã Tài định làm gì rồi.

“Chắc là mới sáng nay thôi! Cái ông Mã Tài này biết chọn giờ thật đấy!” Trình Kiêu khinh thường cười lạnh, Mã Tài giỏi lợi dụng quá đấy.
 
Chương 1188


Chương 1188

Thậm chí Trình Kiêu còn đoán được lần này phái đại biểu nào đến, chắc chắn là Mã Uy cháu ông ta rồi Nhưng Trình Kiêu cũng không phản đối việc Mã Tài đến đầu tư, dù sao huyện Kê Kinh cũng từng là quê hương của anh, anh cũng mong huyện Kê Kinh phát triển hơn Dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa, chỉ cần Mã Tài muốn giúp huyện Kê Kinh phát triển, về tình hay lý thì Trình Kiêu đều không có lí do để từ chối cả.

Nhìn thấy sắc mặt kích động của mọi người bên dưới, Giang Thượng Minh đứng trên bục thấy rất hài lòng.

“Được rồi, mọi người giữ im lặng! Trong chuyện này chúng ta phải giữ thái độ khiêm tốn. Tiếp theo chúng ta tổ chức tiệc mừng thôi, Lưu Lão Tứ, bắt đầu từ thị trấn Thượng Câu của ông nhé!”

Giang Thượng Minh hăng hái chỉ một người đàn ông hói đầu và nói.

“Vâng!

Lưu Lão Tứ hói đầu đứng lên và vác bụng bự lên bục.

“Năm nay thị trấn Thượng Câu của chúng tôi xây được hai con đường bê tông, bảo đảm có thể đi đến mọi nhà mọi thôn trong thị trấn…”

Lưu Lão Tứ báo cáo thành tích của mình xong thì đến giai đoạn mấu chốt.

“Kính thưa quý vị, tôi làm được thế đều là nhờ sự ủng hộ giúp đỡ của quý vị! Nay tôi xin chân thành cảm ơn quý vị!”

Nói xong, Lưu Lão Tứ cúi đầu chào mọi người, sau đó ông ta đứng lẳng lặng trên bục chờ.

Bên dưới, Mục Tranh lặng lẽ nói với Trình Kiêu: “Lát nữa mọi người sẽ mượn việc chúc Tết để ủng hộ Lưu Lão Tứ. Người chúc Tết càng nhiều tức là người ủng hộ càng nhiều, quen biết càng nhiều!”

Trình Kiêu hỏi: “Nếu có ai đó chỉ muốn chúc Tết bình thường thôi thì cũng bị coi là người ủng hộ sao?”

Mục Tranh nói: “Không có chuyện đó đâu, hôm nay ai đến đây cũng biết chuyện hết, nên sẽ không có chuyện như anh nói đâu!”

Trình Kiêu gật đầu không nói nữa.

Bên dưới sân khấu, một doanh nhân làm ăn ở thị trấn Thượng Câu đứng dậy và chắp tay với Lưu Lão Tứ ở trên bục: “Bác Lưu nói hay quá! Em xin phép chúc Tết bác Lưu!”

Mục Tranh lại nhỏ giọng nói: “Người này tên là Lý Quang, là chủ một xưởng đồ ăn ở Thượng Câu, là tên đệ trung thành của Lưu Lão Tứ.”

Sau đó lại có hai người lục tục đứng dậy chúc Tết Lưu Lão Tứ.

Tổng cộng có bốn người chúc Tết Lưu Lão Tứ. Họ đều là doanh nhân làm ăn ở thị trấn Thượng Câu hoặc là có hợp tác ở thị trấn Thượng Câu.

Người ở đây đa phần là lãnh đạo của các thị trấn, họ cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì trước kết quả này, có lẽ mạng lưới quan hệ của Lưu Lão Tứ cũng thường thôi.

Mã Kiến Quốc – lãnh đạo thị trấn Hạ Câu, cũng chính là ba của Mã Tiểu Dung thì đang cười, nhưng nụ cười có phần khinh bỉ, rõ ràng ông ta rất coi thường mạng lưới quan hệ của Lưu Lão Tứ.

Lưu Lão Tứ cũng biết tình cảnh của mình, nhưng ông ta làm người khá nguyên tắc, thế nên ông ta cũng không quan tâm việc chia bè kéo cánh cho lắm.

Giang Thượng Minh không vui nói: “Được rồi, Lưu Lão Tứ xuống được rồi đó!”

Lưu Lão Tứ chắp tay cảm ơn mấy người ủng hộ ông ta, rồi lại chắp tay với Giang Thượng Minh, sau đó đi xuống sân khấu.

Giang Thượng Minh lập tức nói tiếp: “Người tiếp theo!”
 
Chương 1189


Chương 1189

Tiếp đó, một Chủ tịch và hai Chủ tịch của mỗi một xã hay thị trấn trong huyện Kê Kinh đều phải lên bục.

Người lên tiếp theo được ủng hộ nhiều hơn Lưu Lão Tứ, nhưng người được ủng hộ nhiều nhất lại là một vị phó chủ tịch của thị trấn Vương Điếm, người này còn được ủng hộ nhiều hơn cả chủ tịch thị trấn này.

Rất nhiều người ở đây đều lớn tiếng reo hò, Giang Thượng Minh cũng liên tục khen ngợi, lại còn có ý định cất nhắc người này, có lẽ nhiệm kỳ sau người sẽ được lên làm chủ tịch.

Ngược lại, mặt mày Chủ tịch thị trấn lại tái mét, rõ ràng là ông ta cũng biết tương lai mình ra sao rồi.

Tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Mã Kiến Quốc – chủ tịch thị trấn Hạ Câu Mã Kiến Quốc vừa mới đứng dậy thôi mà đã có nhiều người bàn luận sôi nổi rồi. Hiện nay là thời đại thông tin bùng nổ, tin tức của ai nấy cũng linh thông hết Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Mã Kiến Quốc với tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải.

Thế nên lần này mọi người rất coi trọng Mã Kiến Quốc, ngay cả Giang Thượng Minh cũng thường đánh giá cao Mã Kiến Quốc.

Mã Kiến Quốc lên bục, ông ta kể thành tích của thị trấn Hạ Câu một hồi rồi chắp tay nói: “Những thành tích này đều có sự giúp đỡ của quý vị ở trong đó, hôm nay, tôi xin bày tỏ lòng cảm ơn chân thành nhất đến với những người đã từng giúp đỡ tôi!”

Mã Kiến Quốc đắc ý nhìn mọi người ở bên dưới, nói xong câu này thì chờ đám người ủng hộ bên dưới lên chúc Tết Mã Kiến Quốc.

“Anh Mã nói hay lắm, Lý Tam chúc Tết anh!”

Lý Tam là chủ xưởng thực phẩm Quang Minh, của cải chỉ tầm mấy tỷ, nên chỉ có thể coi là một doanh nhân nho nhỏ thôi, đâu thể sánh với tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải được.

“Lưu Phúc Tỉnh chúc Tết anh Mã!”

Một lúc thôi mà đã có sáu người đứng ra chúc Tết Mã Kiến Quốc rồi, song mấy người này chỉ là doanh nhân có tài sản dưới ba mươi tỷ nên mọi người cũng không để ý lắm.

Đợi mãi mà không thấy tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị chúc Tết, Mã Kiến Quốc đứng trên bục thấy hơi nóng nảy, ánh mắt bất giác nhìn sang phía Mục Thanh Sơn và Vương Tứ Hải.

Rồi ông ta phát hiện cả Mục Thanh Sơn và Vương Tứ Hải đều cúi đầu không chịu nhìn ông ta, như thể họ đã âm thầm hẹn trước với nhau vậy.

Mã Kiến Quốc cảm thấy không ổn rồi, chẳng lẽ Mục Thanh Sơn phát hiện ý đồ thật sự của ba con họ sao?

Không đúng, Mục Thanh Sơn phát hiện là việc của ông ta, nhưng Vương Tứ Hải thì sao?

Lợi ích của ông ta và Vương Tứ Hải đã hòa thành một thể rồi, sao cũng không thấy Vương Tứ Hải hành động vậy?

Dần dà người bên dưới sân khấu cũng nổi thắc mắc, người ủng hộ Mã Kiến Quốc không thể nào chỉ được sáu người.

Có thể nói tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị chính là xí nghiệp hàng đầu của cả huyện Kê Kinh, một khi được họ ủng hộ, vậy người này sẽ được rất nhiều doanh nhân khác ủng hộ.

Mọi người đều biết Mã Kiến Quốc có quan hệ mật thiết với tập đoàn Tứ Hải, hơn nữa con gái của Mã Kiến Quốc là Mã Tiểu Dung lại là người yêu của cậu chủ tập đoàn Mục Thị.

Đáng ra hai xí nghiệp hàng đầu của huyện Kê Kinh phải ủng hộ Mã Kiến Quốc mới đúng chứ, sao giờ vẫn im lặng không thấy gì hết vậy?

Những thương nhân khác cũng theo chân tập đoàn Mục Thị và tập đoàn Tứ Hải, hai tập đoàn này không có hành động gì nên họ cũng không có hành động gì.

Mã Kiến Quốc nhìn Mã Tiểu Dung, ông ta đang cầu cứu.

Thật ra không cần Mã Kiến Quốc cầu cứu, vì Mã Tiểu Dung cũng phát hiện điều bất thường từ lâu rồi.

Mã Tiểu Dung chỉ đành đứng dậy trước mắt mọi người, sau đó đi tới bàn của Mục Tranh và Trình Kiêu.
 
Chương 1190


Chương 1190

Mục Tranh cúi đầu và huých Trình Kiêu bằng cùi chỏ: “Đến rồi kìa!”

Trình Kiêu im lặng không nói. Thân phận của anh và Mục Tranh khác nhau nên cách nhìn cũng khác nhau.

Đối với hạng người như Mã Tiểu Dung, Mục Tranh muốn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, nhưng Trình Kiêu, thường thì anh sẽ chủ động coi nhẹ Mã Tiểu Dung đi tới, một chàng trai ở bên cạnh Mục Tranh biết ý nhường ghế, vì thế Mã Tiểu Dung ngồi xuống ở chỗ bên cạnh Mục Tranh, thái độ như thể hỏi tội vậy.

“Mục Tranh, ba em ở trên bục mà sao em không thấy chú Mục làm gì hết thế?” Mã Tiểu Dung nhìn như biết rồi mà còn hỏi.

Mục Tranh ngẩng đầu nhìn Mã Tiểu Dung, rồi nở một nụ cười lạnh đầy khinh bỉ: “Mã Tiểu Dung, chuyện này thì phải hỏi cô chứ? Sao oô lại hỏi tôi? Cô làm gì với tôi, trong lòng cô không biết sao? Muốn tôi vạch mặt cô trước mặt bao người cô mới bỏ cuộc sao?”

Trong lòng Mã Tiểu Dung đầy kinh hoàng. Cô ta cảm thấy mọi chuyện nắm ngoài tầm khống chế của cô ta, Mục Tranh của ngày xưa sẽ không nói chuyện với cô ta bằng thái độ này đâu.

Chẳng lẽ tên vô dụng này biết gì rồi?

Không, không thể nào, sao anh ta biết được chứ? Trừ phi nhà họ Vương chủ động nói!

Nhưng nhà họ Vương và nhà họ Mục là đối thủ nhiều năm trời thì sao lại chủ động nói ra được?

Đúng thế, chắc là tên vô dụng này nghe được tin đồn nào đó nên cố tình thăm dò mình chứ gì nữa?

Mã Tiểu Dung giả vờ ấm ức vì bị sợ hãi: “Mục Tranh, ý anh là sao? Em làm chuyện gì có lỗi với anh sao? Anh hiểu lầm chuyện gì rồi đúng không?”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Mã Tiểu Dung, nếu không biết bộ mặt thực của cô ta thì Mục Tranh đã mềm lòng rồi.

“Hừ, Mã Tiểu Dung, cô đừng ra vẻ với tôi nữa. Chính mồm Vương Gia Cường đã thừa nhận đống chuyện dơ dáy mà cô và Vương.

Gia Cường đã làm rồi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Vương Tứ Hải cũng đã gọi cô là con dâu, cô còn định lừa tôi đến bao giờ nữa?”

Trong lòng Mã Tiểu Dung rất hoảng hốt!

Thái độ của Mục Tranh không giống như đang nói dối, vậy thì chắc chắn là do Vương Tứ Hải nói rồi.

Nhưng Mã Tiểu Dung không hiểu, tại sao người đa mưu túc trí như Vương Tứ Hải lại tiết lộ quân cờ quan trọng là cô ta chứ?

Mục Tranh tiếp tục cười lạnh nói: “Buổi đấu giá hôm đó là do cô nói cho Vương Gia Cường biết tin nhà chúng tôi muốn đấu thầu lô đất vàng kia đúng không! Cho nên nhà họ Vương mới cố ý nâng giá, để chúng tôi trả một giá cao để có được cuộc đấu thầu này!”

“Hừ, thật ra đây cũng không phải mục đích thực sự của cô! Cô làm như vậy chỉ muốn khiến cho chuỗi tài chính của tập đoàn Mục thị chúng tôi đứt đoạn, sau đó lợi dụng ông Mã để chiếm đoạt Mục thị chúng tôi!”

“Bây giờ cô còn muốn đóng kịch với tôi nữa sao?”

Mặc dù Mã Tiểu Dung không hiểu tại sao nhà họ Vương lại vạch trần cô ta, nhưng cô ta biết Mục Tranh đã biết hết mọi chuyện.

Hơn nữa nhà họ Vương hiện tại từ chối giúp đỡ ba cô ta, có lẽ cũng có chút liên quan đến chuyện này.

“Nếu anh đã biết, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Đúng vậy, tôi tiếp cận anh chính là do nhà họ Vương sắp xếp. Trước anh, tôi bàn bạc với Vương Gia Cường rồi.” Mã Tiểu Dung cười lạnh, cũng không giả bộ đáng thương nữa.
 
Chương 1191


Chương 1191

“Nhưng tôi không hiểu nhà họ Vương vì sao lại nói chuyện này cho anh? Nhà họ Mục các người làm sao có thể thoát khỏi sự sắp xếp của nhà họ Vương?”

Mục Tranh cười lạnh nói: “Hừ, cô xứng để biết sao? Mã Tiểu Dung, đúng là ông trời có mắt, hôm nay chính là ngày mà cha con các người phải gánh chịu hậu quả!”

Mã Tiểu Dung hung hăng trừng mắt nhìn Mục Tranh, sau đó đi về phía Vương Tứ Hải.

“Bác Vương, cháu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Tiểu Dung lạnh lùng hỏi.

Vương Tứ Hải thở dài, ông ta cũng bất đắc dĩ bị ép mà thôi!

Để làm vừa lòng Trình Kiêu, ông ta không còn cách nào khác ngoài việc phản bội cha con nhà họ Mã.

Vương Tứ Hải trầm giọng nói: “Cháu gái, bác chỉ có thể nói với cháu là hãy cam chịu đi, chúng ta đã chọc đến người không nên chọc rồi!”

Mã Tiểu Dung kinh ngạc: “Ngay cả bác cũng chọc không nổi sao? Làm sao có thể! Sau lưng bác không phải có ông trùm Mã sao?”

Tình thế cấp bách, Mã Tiểu Dung không quan tâm đ ến việc có những người khác ở đây, vì vậy cô ta đã trực tiếp tiết lộ kẻ chống lưng phía sau Vương Tứ Hải.

“Ông Mã!”

“Tập đoàn Tứ Hải thực sự nhờ ông Mã chống lưng!”

“Vậy thì Mục thị không xong rồi!”

Một số người không biết chuyện còn tỏ ra bàng hoàng trước tin tức này!

Tuy nhiên, những người trong cuộc ngày đó đều im lặng. Trong mắt họ, ông Mã có thể là một nhân vật lớn, nhưng trước mặt người đó, ông Mã chỉ khiêm tốn như một người hầu mà thôi.

Khuôn mặt Mã Tiểu Dung hiện lên một tia hối hận: “Thật xin lỗi bác Vương, cháu nhất thời lỡ miệng, đã nói lời không nên nói, bác đừng tức giận!”

Sắc mặt Vương Tứ Hải không thay đổi, cũng không trách cứ Mã Tiểu Dung, chỉ trầm giọng nói: “Cháu cho rằng ông Mã là một nhân vật rất lợi hại sao?”

Mã Tiểu Dung gật đầu, Mã Tài là lão đại của Hà Tây, tuy so với Á Tộc không phải là một nhân vật lớn gì, nhưng đối với huyện Kê Kinh bọn họ mà nói, ông ta là một nhân vật lớn có thể một tay che trời.

Vương Tứ Hải cười nói: “Vậy cháu có biết ông Mã ở trước mặt người kia lại phải khiêm tốn như một người hầu không?”

“Cái gì!” Mã Tiểu Dung không thể tin được, ông Mã là người hầu, vậy người kia rốt cuộc có lai lịch gì!

Là tứ đại gia tộc hùng mạnh ở thủ đô sao?

“Bác Vương, bác nói thật chứ? Người kia là ai?” Mã Tiểu Dung không tin, dùng lý trí nói cho cô ta biết, một người có thế lực như: Vậy sao có thể đến huyện Kê Kinh nhỏ bé này?

Vương Tứ Hải liếc nhìn về phía Trình Kiêu và nói đầy ẩn ý: ‘Đừng gấp, cháu sẽ sớm gặp cậu ấy thôi!”

Mã Tiểu Dung bàng hoàng trở về chỗ ngồi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những lời Vương Tứ Hải vừa nói.

“Cho nên nói người kia rất có thể đang ở đây. Anh ta rốt cuộc là ai?”

Ánh mắt của Mã Tiểu Dung không ngừng quét qua một lượt, cô ta hầu hết đều quen những người ở đây, nhưng không ai trong số họ phù hợp với hình tượng của nhân vật lớn đó.

Trên sân khấu, cũng không có ai ủng hộ nữa.

Sắc mặt Giang Thượng Minh trở nên khó coi, quát: “Người tiếp theo!”

Mã Kiến Quốc đỏ mặt và cúi đầu trở lại chỗ ngồi.

“Tiểu Dung, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Kiến Quốc thấp giọng tức giận hét lên.

Ánh mắt Mã Tiểu Dung có chút đờ đần: “Một nhân vật lớn, ngay cả ông Mã cũng nguyện ý làm người hầu cho anh ta!”

“Cái gì!” Mã Kiến Quốc nghe không hiểu lời Mã Tiểu Dung nói: “Con nói rõ xem, nhân vật lớn gì?”

Mã Tiểu Dung trở nên tỉnh táo hơn, nói một cách logic: “Nhà họ Vương đã ra tay chống lại nhà họ Mục, kết quả đã mất tất cả.

Con vừa hỏi Vương Tứ Hải, ông ta nói có một nhân vật lớn đã cứu nhà họ Mục. Nhân vật này có thể khiến ông Mã nguyện ý làm người hầu cho mình!”

Trên mặt Mã Kiến Quốc lộ ra vẻ quỷ dị: “Chuyện này không thể nào!”

PB “ông Mã là ai chứ? Ai dám bắt ông ta làm người hầu!
 
Chương 1192


Chương 1192

Mã Tiểu Dung không nói, ban đầu cô ta không thể tin được, nhưng Vương Tứ Hải không có lý do gì để nói dối.

“Đừng gấp, Vương Tứ Hải nói chúng ta sẽ sớm gặp được nhân vật lớn đó thôi!”

Liên quan đến sự cố phát sinh ngoài ý muốn của Mã Kiến Quốc, bên dưới thảo luận rất sôi nổi.

Phải biết rằng Mã Kiến Quốc vốn là người được xem trọng nhất trong bữa tiệc mừng này, nhưng kết quả hiện tại lại thảm không nỡ nhìn!

Trình Đông Hoa đang ở một nơi hẻo lánh, cũng khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Mã Kiến Quốc luôn có tâm cơ kín đáo, nhìn xa trông rộng. Hai nhân vật nổi tiếng của huyện Kê Kinh, ông ta đều có quan hệ tốt. Sao hai tập đoàn lớn này hôm nay lại không có động tĩnh gì?”

Vương Đỗ Lan luôn rất coi thường loại tiệc mừng này, nếu không có Trình Đông Hoa bầu bạn, bà ta sẽ không bao giờ đến.

Hơn nữa nếu Trình Đông Hoa sẵn sàng tiết lộ thân phận của mình, ngay cả Giang Thượng Minh cũng sẽ ủng hộ ông ta.

Tuy nhiên, Trình Đông Hoa rất cố chấp, ông ta không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của Vương Đỗ Lan.

Biết tính khí của ông ta, Vương Đỗ Lan cũng thuận theo ông ta, thậm chí cả tiệc mừng này bà ta cũng không thích chút nào.

Cho dù có cùng Trình Đông Hoa tham gia, cũng chỉ là xem nhẹ, ngoại trừ uống ly nước, đến cả đồ ăn cũng không đụng vào. Bà ta cảm thấy mọi thứ ở đây như rác rưởi.

“Chia tiền lãi không đều, dẫn đến tranh chấp nội bộ. Hoặc là đã mất đi giá trị lợi dụng và bị vứt bỏ.” Vương Đỗ Lan khinh thường nói.

“Có lẽ vậy!” Trình Đông Hoa cau mày không nói nữa, ông ta biết Vương Đỗ Lan chán ghét bữa tiệc mừng này, sẽ không quan tâm đ ến bất luận kẻ nào hay thứ gì ở đây.

Người đi lên lần này là người phụ trách chính của trấn Bao Cốc và là ông chủ trực tiếp của Trình Đông Hoa, tên là Dư Trung Nguyên.

Dư Trung Nguyên hoàn toàn khác với Trình Đông Hoa, ông ta là một người rất thực dụng, nói thẳng ra là kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy, ai cho tiền thì tốt với người đó.

Một người như vậy có thể dễ dàng nhận được sự ủng hộ của người có tâm.

Vì vậy, những người ủng hộ Dư Trung Nguyên đã lên tới mười người, trong đó có hai doanh nhân lớn trị giá hàng chục tỷ.

Trong số những người phụ trách, thì kết quả này đã rất tốt.

Ngay cả Giang Thượng Minh cũng khen ngợi ông ta vài câu.

Dư Trung Nguyên đương nhiên rất tự mãn, khi đi ngang qua bàn của Trình Đông Hoa, ông ta lộ ra vẻ chế nhạo, rất coi thường Trình Đông Hoa.

Mặc dù tên Dư trung Nguyên này là cấp trên của Trình Đông Hoa, nhưng trình độ của ông ta không bằng Trình Đông Hoa, hơn nữa rất nhiều công lao của Trình Đông Hoa đều bị ông ta chiếm đoạt.

Hơn nữa, ông ta rất vô kỷ luật, vì vậy không thể hòa hợp với một người nguyên tắc như Trình Đông Hoa. Ông ta luôn muốn loại bỏ Trình Đông Hoa, nhưng kinh nghiệm của Trình Đông Hoa rất lão luyện, làm việc nghiêm túc, vì vậy ông ta không thể soi ra được khuyết điểm nào, ý định của ông ta vấn chưa đạt được.

Do đó, Dư Trung Nguyên chỉ có thể hết lần này đến lần khác làm bẽ mặt Trình Đông Hoa và ghét bỏ ông ta.

Mặc dù trong lòng Trình Đông Hoa rất khó chịu, nhưng ông ta cũng không làm gì. Nói bữa tiệc này là ác mộng của ông ta cũng không quá đáng.

Loại người như ông ta chắc chản sẽ không có bất kỳ người ủng hộ nào, mà những người ủng hộ ông ta cũng chỉ là những người bình thường dưới đáy xã hội.
 
Chương 1193


Chương 1193

Ở vị trí cách đó không xa, Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Dư Trung Nguyên đang đắc thắng.

Mục Tranh nhạy bén phát hiện được điều gì đó, anh liếc mắt nhìn Dư Trung Nguyên, lạnh lùng nói: “Hừ, tên Dư Trung Nguyên này lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa đối nhân xử thế thì cay nghiệt mà nhạt nhẽo, chỉ cần có chuyện tốt, thậm chí ông ta cũng có thể bán đứng cả cha ruột mình!”

Thấy Trình Kiêu không nói chuyện, lại tự mình uống trà, trên mặt Mục Tranh hiện lên vẻ nghi hoặc, anh không hiểu được tâm tư của Trình Kiêu.

Sau Dư Trung Nguyên, về cơ bản người lãnh đạo của mỗi thị trấn thay phiên nhau lên đài, chỉ còn lại một mình Trình Đông Hoa.

Nhưng ngay lúc này, Giang Thượng Minh đột nhiên đi từ mép sân khấu đến giữa sân khấu, đứng đối diện với mọi người rồi nói: “Các vị, cảm tạ các vị đã ủng hộ sự nghiệp của Giang mỗ, trong công việc sau này, hy vọng mọi người vẫn có thể tiếp tục ủng hộ Giang mỗi”

“Tại đây, Giang mỗ xin chúc tết mọi người!”

Mục Tranh kịp thời giải thích: “Vậy là rõ ràng, Giang Thượng Minh là người ra sân sau cùng, sau ông ta, tiệc mừng sẽ kết thúc.”

Trình Kiêu hỏi: “Giang Thượng Minh cũng tự mình tham gia loại tiệc mừng này sao?”

Mục Tranh nói: “Đúng vậy, ông ta không chỉ tham gia, mà mỗi lần còn xuất hiện với tư cách là người cuối cùng của chương trình!

Ông ta là người lãnh đạo cao nhất của toàn huyện Kê Kinh, nhất định có thể áp đảo tất cả người lãnh đạo của các thị trấn khác!”

“Hừ, Giang Thượng Minh sao có thể bỏ qua cơ hội ra vẻ tốt như vậy.

Quả nhiên, Giang Thượng Minh vừa dứt lời, lập tức có một người đứng lên: “Triệu Tề, xin chúc mừng năm mới anh Giang lão ca!

Chúc anh Giang năm mới một bước lên mây!”

“Lưu Trọng Lễ xin chúc mừng năm mới ngài Giang!” Một ông lão tóc bạc phơ, ít nhất đã ngoài sáu mươi tuổi cũng đứng dậy nịnh nọt Giang Thượng Minh.

Mọi người sôi nổi đứng dậy chúc Tết Giang Thượng Minh, về cơ bản, các thương nhân có mặt ở đây, ngoại trừ Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị, tất cả đều đã tỏ thái độ với Giang Thượng Minh.

Dù sao thì Giang Thượng Minh cũng là người lãnh đạo cao nhất của toàn huyện Kê Kinh, những thương nhân này dù có quan hệ lớn đến đâu cũng sẽ có lúc phải nhờ đến Giang Thượng Minh.

Ngay lúc này, có thể thấy điểm đặc biệt của tập đoàn Tứ Hải và Mục thị.

Chỉ có Vương Tứ Hải và Mục Thanh Sơn là không cần phải đứng lên, thể hiện lòng trung thành của họ với Giang Thượng Minh.

Trình Kiêu hơi tò mò hỏi: “Mấy người không cần đi chúc mừng tết ông ta à?”

Mục Tranh cười hì hì nói: “Không cần thiết, mặc dù Giang Thượng Minh có quyền lực lớn, nhưng thực lực của nhà họ Mục chúng tôi cùng Tập đoàn Tứ Hải cũng đủ để ngồi ngang hàng với ông ta, Giang Thượng Minh tuyệt đối sẽ không dám động vào chúng tôi và nhà họ Vương đâu, trừ khi ông ta được một nhân vật lớn như họ Mã ủng hộ, nếu không, ông ta dám động đến bọn tôi, nền kinh tế của toàn huyện Kê Kinh sẽ bị tê liệt,”

Mặc dù tập đoàn Mục thị và Tứ Hải không đứng ra ủng hộ Giang Thượng Minh, nhưng hầu như tất cả các thương nhân có mặt tại hiện trường đều bày tỏ sự ủng hộ của họ với ông ta. Khung cảnh thật long trọng, so với tất cả lãnh đạo ở các thị trấn trước đó cộng lại đều tốt hơn nhiều lắm!

“Ha ha ha ha, cám ơn các vị, cám ơn các vị đã ủng hộ Giang mỗi Giang Thượng Minh đắc ý cười nói.

 
 
Chương 1194


Chương 1194

Chờ những người ủng hộ kia lần lượt ngồi trở lại chỗ ngồi, Giang Thượng Minh lúc này mới nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu yến tiệc thôi!”

“Đợi đã, ngài Giang! Trình Đông Hoa đến từ trấn Bao Cốc của.

chúng tôi vẫn chưa báo cáo công việc đúng chứ?” Dư Trung Nguyên đột nhiên đứng dậy, sắc mặt không hề có ý tốt, cười lạnh nói.

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức đưa tới một tràng cười vang.

“Trình Đông Hoa? Ông ta không phải là Vạn Kiếp Cô Độc Hiệp Khách sao? Ông ta có báo cáo hay không, không phải đều giống nhau sao?”

“Mau khai tiệc đi, đừng làm chậm trễ chuyện chính!”

“Khi nào thì Trình Đông Hoa mới có một người ủng hộ đây? Tôi cùng họ Lâm với ông ta đấy!”

“Ha ha… vậy thì nguyện vọng của ông có lẽ tan thành hư vô rồi.

Người như Trình Đông Hoa, cả đời cũng không có khả năng có người ủng hộ.”

“Hơn nữa kẻ nào ngu mới đi ủng hộ ông ta!”

Dư Trung Nguyên cười nham hiểm, cũng không thực sự muốn Trình Đông Hoa lên đó, ông ta biết trong bữa tiệc mừng môi năm Trình Đông Hoa đều sẽ trở thành trò cười cho khán giả. Lần này chắc chắn không phải ngoại lệ ông ta vấn cứ muốn để Trình Đông Hoa bị mất mặt tàn nhẫn trước mặt tất cả mọi người.

Giang Thượng Minh chán ghét liếc nhìn Trình Đông Hoa chỉ cúi đầu mà không nói lời nào, hừ một tiếng: “Ông ta có báo cáo hay không cũng giống nhau thôi, cũng sẽ không có ai ủng hộ ông ta cả “Qua năm mới rồi, đừng khiến ông ta mất mặt xấu hổ nữa, chúng ta mở tiệc rượu đi!”

Giang Thượng Minh xua tay, như thể đang xua đuổi một con ruồi, thẳng thắn phớt lờ Trình Đông Hoa .

Ở một góc vắng vẻ, Trình Đông Hoa cúi đầu, vẻ mặt vẫn như bình thường. Nhưng mà, ông không hề tức giận, cũng không lộ ra vẻ oan uổng, trong mắt chỉ nhiều hơn một tia mệt mỏi sâu nặng.

Dường như loại nhục nhã này đã khiến ông cảm thấy tê liệt, nhưng có thể do quá nhiều lần, mới khiến ông cảm thấy lực bất tòng tâm.

Khi nỗi đau đạt đến mức độ cao nhất thì không cách nào phát ra âm thanh nữa.

Những diễn viên trong phim ảnh kia, động một tý thì gào khóc thảm thiết đều là giả.

Vẻ mặt Lâm Ngọc lạnh nhạt, tức giận nắm chặt các ngón tay ngọc xanh xao: “Những người này thật quá đáng, bất kể nói thế nào thì mọi người cũng coi như đồng nghiệp của nhau, thế mà bọn họ lại xát muối vào vết thương của đồng nghiệp để mua vui.

Vương Đỗ Lan tham gia tiệc mừng nhiều lần hơn Lâm Ngọc, sức đề kháng của cô mạnh hơn một chút, nhưng dù vậy, mỗi một lần Vương Đỗ Lan trở về, cô đều sẽ tức giận đến mức không thể ăn ngon trong một ngày.

“Mở tiệc mở tiệc thôi, Dư Trung Nguyên này, cho dù là Vạn Năm Cô Độc Hiệp Khách cũng muốn xuống tay, thật là âm hiểm!”

“Đáng đời, ai bảo Trình Đông Hoa một lòng muốn chết, suốt ngày.

toàn làm chuyện đắc tội với người khác.”

“Vậy phải gọi là đầu gỗ không chịu giác ngộ! Ha ha Mọi người lại đùa bốn lần nữa, hoàn toàn coi Trình Đông Hoa như một trò đùa.

Dư Trung Nguyên cười lạnh, ánh mắt nhìn Trình Đông Hoa lộ ra một tia quỷ quyệt: “Trình Đông Hoa, xem ông sau này sẽ làm sao đấu được với tôi!”

Giang Thượng Minh hô lên: “Được rồi, mọi người im lặng, chuẩn bị khai tiệc thôi!”
 
Chương 1195


Chương 1195

“Chờ đã!”

Một giọng nói đều đều, mang theo chút lạnh nhạt, đột nhiên vang lên trong đại sảnh ồn ào.

Tuy nhiên, giống như một cơn gió mát thổi qua cổ họ, tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng.

“Là ai? Lại có chuyện gì sao?” Giang Thượng Minh sốt ruột kêu Lên.

Trình Kiêu ngồi trên ghế, anh nâng tách trà, im lặng nhìn Giang Thượng Minh trên sân khấu: “Tại sao lại nặng bên này nhẹ bên kia? Tại sao không để ông ấy lên sân khấu?”

Ánh mắt Giang Thượng Minh dán chặt vào người đang nói.

Không ngờ lại là một người trẻ tuổi, hơn nữa còn dám dùng giọng điệu chất vấn, lập tức khiến lửa giận trong Giang Thượng Minh dâng cao ba trượng.

“Người trẻ tuổi trẻ người non dạ, cậu thì biết cái gì! Tôi không cho ông ta lên sân khấu, là vì muốn tốt cho ông ta! Tránh cho ông ta xấu hổ mất hết mặt mũi!”

Trình Kiêu nói: “Ông không để ông ấy lên đài, làm sao biết ông ấy sẽ xấu hổ mất mặt? Tôi thấy trong lòng ông khẳng định có thành kiến.”

Giang Thượng Minh quý trọng tiếng tăm của mình nhất, ông không thể cho phép người khác nói xấu mình, vì vậy mới tức giận nói: “Người trẻ tuổi, cậu là ai, cậu dựa vào đâu mà quản đến.

chuyện của huyện Kê Kinh chúng tôi?”

“Tôi là ai? Ông không xứng được biết. Những chuyện rác rưởi ở huyện Kê Kinh của ông, tôi không muốn quản, nhưng tôi cứ.

không thể hiểu được thói quen bên trọng bên khinh của ông đấy.”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói.

“Cậu. . . Láo xược!” Giang Thượng Minh tức giận đến mức đỏ rần cả mặt, ông ta hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói: “Được, nếu cậu muốn làm cho ông ta xấu hổ, vậy tôi sẽ để cho ông ta lên đài!”

“Trình Đông Hoa, ông lên đi!” Giang Thượng Minh cố nén lửa giận hét lên.

Lúc này, một nhà Trình Đông Hoa mới nhìn thấy Trình Kiêu.

“Sao Tiểu Vân lại tới đây?” Trình Đông Hoa đột nhiên vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Ngọc biết thân phận của Trình Kiêu, cô biết nếu cậu muốn vào, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Vương Đỗ Lan nói: “Có lẽ ai đó đã mang cậu ấy vào.”

Trình Đông Hoa có hơi lo lắng: “Thắng bé đã chọc giận Giang Thượng Minh, người như Giang Thượng Minh có thù tất báo, thằng bé chọc phải phiền phức rồi!”

Vương Đỗ Lan chế nhạo: “Đừng lo lắng, người gặp rắc rối không phải cậu ấy!”

Trình Đông Hoa có hơi ngạc nhiên nhìn sang Vương Đỗ Lan, ông không hiểu Vương Đỗ Lan nói lời này là có ý gì.

Tuy nhiên, thời gian để ông tiếp tục suy nghĩ đã hết, bây giờ ông cần phải lên đài hội báo.

Trình Đông Hoa cúi đầu, chậm rãi bước lên sân khấu, giống như: một ông lão đang ở lúc gần đất xa trời.

Phía dưới, những người phụ trách các trấn khác lộ ra vẻ hả hê cười nhạo trên sự đau khổ của người khác.

“Tôi cảm thấy thẳng nhãi này không phải đang bất bình giùm Trình Đông Hoa, mà là có thù oán với Trình Đông Hoa! Cậu ta là cố ý muốn làm cho Trình Đông Hoa xấu mặt!”
 
Chương 1196


Chương 1196

“Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy! Nếu Trình Đông Hoa không đi lên, cùng lắm là bị mọi người chê cười. Nhưng bây giờ ông ta lên sân khấu, nếu không có bất kỳ người nào ủng hộ bên dưới, chẳng phải sẽ khiến người ta cười đến mức rụng răng luôn sao?”

Trình Đông Hoa đứng trên sân khấu, nhìn Trình Kiêu một cách bất lực, ánh mắt ông rất bình thản, và cũng không có ý trách cứ, ông hiểu ý định ban đầu của Trình Kiêu.

Giang Thượng Minh đứng ở một bên cười lạnh rồi nói: “Trình Đông Hoa, bắt đầu đi!”

“Được rồi!”

Trình Đông Hoa gật đầu với Giang Thượng Minh, sắc mặt thần thờ: “Tôi là phó phụ trách của trấn Bao Cốc, tôi hy vọng mọi người có thể ủng hộ công việc của tôi, cảm ơn!”

Đây là báo cáo của Trình Đông Hoa.

Dưới khán đài, Lâm Ngọc có hơi không hiểu: “Chủ tịch, tôi không hiểu lắm. Mới vừa rồi, những người đó đến cả chuyện giúp thôn dân bắt con gà cũng bất chấp mà thổi phồng lên, chú Trình vì người dân đã làm rất nhiều chuyện, tại sao chú ấy lại không nói.

gì cả?”

Vương Đỗ Lan nhìn Trình Đông Hoa, người đang đứng lặng lẽ trên sân khấu với bộ dạng có phần cô đơn, bà thở dài nói: “Một người làm việc chân chính sẽ không bao giờ treo công trạng của mình bên mép. Ông ấy đúng là một kẻ ngốc ngoan cố.”

Giang Thượng Minh cười lạnh nói: “Trình Đông Hoa, đây là báo cáo của ông à? Chẳng lẽ năm ngoái ông không làm bất cứ việc gì? Chỉ biết ngồi không ăn bám thôi sao?”

Trình Đông Hoa liếc nhìn Giang Thượng Minh, bình tĩnh nói: “Nếu tôi đã ngôi lên vị trí này, tất cả những gì tôi làm đều là chức vụ của tôi và là những gì tôi nên làm. Có gì đáng để báo cáo sao?”

Bên dưới, Dư Trung Nguyên, lãnh đạo của trấn Bao Cốc, lạnh giọng quát: “Trình Đông Hoa! Ý ông là muốn phủ nhận thành tích của tất cả chúng tôi sao? Hay ý ông là tất cả chúng tôi đều đang khoe khoang, và chỉ mình ông là người duy nhất khiêm tốn!”

“Tôi cảm thấy ông chẳng qua là ngồi không ăn bám, cũng không có thành tích gì nổi bật, cho nên mới cố ý giả bộ hiên ngang lãm liệt”

“Tiểu nhân!”

Mã Kiến Quốc cũng trơ tráo cười châm biếm rồi nói: “Trình Đông Hoa, ông bác bỏ toàn bộ công lao của mọi người, nhằm biểu dương sự chí công vô tư của mình. Ông nghĩ rằng sẽ có người bị lừa bởi loại mánh khóe này à?”

“Đúng, chúng ta sẽ không mắc lừa! Trình Đông Hoa là một kẻ tiểu nhân!”

“Tiểu nhân!”

Bên dưới, đám đông vô cùng phẫn nộ, và những người đứng đầu các thị trấn khác cũng không ngừng chửi rủa và vu tội cho Trình Đông Hoa.

Mục Tranh khinh thường liếc nhìn những lãnh đạo của các trấn khác, hừ lạnh một tiếng: “Một đám hám danh, sâu mọt!”

Trình Kiêu không nói gì, chẳng qua sắc mặt anh ngày càng trở nên lạnh lùng.

Trên mặt Dư Trung Nguyên lộ ra vẻ cười nhạo tự mấn, lần này Trình Đông Hoa coi như đã chọc giận quần chúng, nhất định sẽ bị mọi người phun nước bọt tới chết.

Có điều, chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ, lần này ông ta muốn làm cho Trình Đông Hoa bẽ mặt, vứt hết mặt mũi về nhà bà nội, để người nọ phải vĩnh viễn cụp đuôi mà làm người sau này.

Dư Trung Nguyên đột nhiên lớn tiếng nói: “Các vị đợi một chút, đừng nóng vội!”

Mọi người dần dần bình tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Dư Trung Nguyên , không biết ông ta muốn nói cái gì “Trình Đông Hoa đã hành động như một kẻ tiểu nhân. Ông ta một mực bác bỏ công lao của chúng ta và nói chúng ta lòng dạ hẹp hòi để làm nổi bật sự chí công vô tư của mình. Tuy nhiên, coi như ông ta miệng lưỡi khéo léo thì cũng không thể thay đổi được sự thật”
 
Chương 1197


Chương 1197

“Đó là chúng ta được người người ủng hộ!”

“Không phải Trình Đông Hoa ông ta coi thường chúng ta sao?

Vậy thì để xem ông ta có bao nhiêu người ủng hộ, nếu người ủng hộ ông ta vượt qua chúng ta, thì chúng ta không còn gì để nói.

Nếu ông ta thậm chí không có lấy một người ủng hộ, điều đó chứng tỏ ông ta đang nói dối từ đầu đến cuối!”

“Đúng, nói đúng lắm!”

“Có bản lĩnh thì để cho mọi người nhìn xem Trình Đông Hoa, ông có bao nhiêu người ủng hộ!”

“Ai không biết khua môi múa mép chứ, trước hết để cho những người ủng hộ của ông vượt qua chúng ta thì hăng nói! Người thậm chí không có một người ủng hộ, còn có mặt mũi để khoác lác ở đây mà không biết ngượng à!”

Dư Trung Nguyên đột nhiên hét lên: “Trình Đông Hoa, ông nói chúng tôi đang khoe khoang, vậy ông có dám đánh cược với tôi không? Nếu người ủng hộ ông vượt qua tôi, ông sẽ trở thành chính thức, và tôi sẽ là trợ thủ của ông!”

“Nếu như ông thua, tôi cũng không cần ông từ chức, ông chỉ cần cúi đầu và nói lời xin lỗi với mọi người ngay tại hiện trường, thừa nhận mình là người ăn không ngồi rồi là được.”

“Sao nào? Ông không phải người chí công vô tư sao? Ông có dám đánh cược hay không hả!”

Mã Kiến Quốc cười chế nhạo: “Tên Dư Trung Nguyên này thực sự đủ quỷ quyệt. Ông ta biết rõ Trình Đông Hoa thậm chí không có đến một người ủng hộ trong ba năm liên tiếp, vậy mà vẫn buộc Trình Đông Hoa đánh cược với ông ta. Đây không phải là công khai bắt nạt người sao?”

Trên mặt những người còn lại cũng là vẻ hả hê trên sự đau khổ của người khác, danh hiệu Vạn Niên Cô Độc Hiệp Khách của Trình Đông Hoa từ lâu đã vang danh khắp huyện Kê Kinh, mấy năm nay ông ta chưa từng có một người ủng hộ. Nếu ông ta dám đặt cược ván này, ông ta thua là không thể nghỉ ngờ.

Tuy nhiên, nếu Trình Đông Hoa không dám đánh cược, ông ta sẽ phải nói xin lỗi trước đám đông, sau này, ông ta sẽ luôn dưới một bậc trước mặt mọi người, và sẽ trở thành trò cười của tất cả mọi người.

Đây quả thực là một đề nộp mạng, dù sao Trình Đông Hoa cũng chết chắc rồi.

Cuối cùng, Trình Đông Hoa cũng không cách nào giữ được sự bình tĩnh nữa, ông dành nửa đời người sống tận tụy, thành thật làm việc, nhưng thay vì đổi lấy sự kính trọng của người người, thì lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Chẳng lẽ không dựa vào các mối quan hệ, tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc là khó khăn đến vậy sao?

Nhìn từng khuôn mặt tràn trề sự hả hê khi cười trên sự đau khổ của người khác bên dưới, những kẻ đó đều là đồng nghiệp của ông!

Bây giờ, tất cả họ đều ở đây nhìn mình mà cười nhạo, chỉ muốn mình bị bêu xấu, bị xấu hổ mất mặt.

Cơn giận đã im lặng hồi lâu của Trình Đông Hoa cuối cùng lại bùng phát một lần nữa.

“Tôi đánh cược với ông!”

“Cả một đời này, họ Trình tôi làm gì đều ngửa mặt lên nhìn trời đất, dù là làm người hay trong công việc đều không thẹn với lòng!

Tôi không tin, giữa ban ngày sáng ngời, cũng không có công đạo sao?”
 
Chương 1198


Chương 1198

Nghe được Trình Đông Hoa đồng ý đặt cược, lòng Trình Kiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nếu Trình Đông Hoa từ chối hoặc đầu hàng, anh đã chuẩn bị đứng lên và tìm cách khiến Trình Đông Hoa đồng ý.

Lâm Ngọc có hơi kinh ngạc nói: “Làm sao bây giờ? Chú Trình thế mà lại đồng ý rồi!”

Vương Đỗ Lan nhìn Trình Đông Hoa trên sân khấu, cau mày nói “Có vẻ như ông ấy không thể nhịn được nữa rồi. Vậy cũng tốt, chỉ cần ông ấy có thể nghĩ thông suốt, thì chúng ta có thể giúp ông ấy”

Lâm Ngọc thở dài: “Hy vọng chú Trình có thể sớm nghĩ thông suốt. Chỉ băng bốn chữ Tập đoàn Đông Vương của chúng ta, cũng đủ để nghiền nát tất cả những người ủng hộ trong đây!”

“Nhưng mà, nếu như chú Trình vẫn không muốn chúng ta giúp chú ấy thì sao?” Lâm Ngọc có hơi lo lắng.

Vương Đỗ Lan ngừng nói, với tính cách của Trình Đông Hoa, tình huống này rất có thể sẽ xảy ra Tình nguyện thua cũng không băng lòng vi phạm nguyên tắc!

Tuy nhiên, Vương Đỗ Lan cũng không có cách nào khác, nếu Trình Đông Hoa không muốn bà giúp đỡ, bà vẫn sẽ tôn trọng tâm nguyện của chồng mình.

Trên mặt Dư Trung Nguyên hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, ông ta vốn tưởng rằng Trình Đông Hoa sẽ không đồng ý, cũng không nhận thua, ông chỉ muốn nhân cơ hội này để sỉ nhục Trình Đông Hoa một cách mạnh mẽ.

Không ngờ Trình Đông Hoa lại đồng ý!

Điều này thực sự khiến Dư Trung Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn!

“Được rồi, Trình Đông Hoa, lời quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Ông không thể đổi ý” Dư Trung Nguyên nôn nóng kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, tựa hồ chỉ sợ Trình Đông Hoa sẽ đổi ý.

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Trình Đông Hoa vẫn luôn nhu nhược, lần này lại cứng rắn như vậy.

Tuy nhiên, đây không phải là muốn tìm chết sao? Biết rõ mình là Vạn Năm Cô Độc Hiệp Khách, sao có thể sẽ có người ủng hộ?

Trình Đông Hoa nhất định thua!

Giang Thượng Minh mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, bắt đầu đi!”

Bầu không khí yên tĩnh lại, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Trình Đông Hoa đang đứng ở trên bục.

Nhưng, đa phần ánh mắt của người phụ trách các trấn đều vui sướng khi người gặp họa.

Còn những người kinh doanh kia lại có vẻ mặt thờ ơ.

Dù sao loại người như Trình Đông Hoa, dù họ có giữ lại cũng không thể mang đến cho bất cứ lợi ích nào cho họ. Vậy nên, Trình Đông Hoa có chết hay sống cũng chẳng quan hệ gì với họ.

Trên bục, Trình Đông Hoa đứng thẳng tắp giống như một chiến sĩ khẳng khái hy sinh.

“Tôi Trình Đông Hoa ở đầy xin nhờ mọi người ủng hộ!”

Nói xong, Trình Đông Hoa cúi người thật sâu với mọi người.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, không có ai lên tiếng, cũng chẳng có ai đứng ra ủng hộ Trình Đông Hoa Những người này đều là người kinh doanh, thương nhân là kẻ trục lợi. Họ không thể vì lương tâm nào đó mà ủng hộ Trình Đông Hoa, một kẻ vô dụng với họ.

Lâm Ngọc hơi sốt ruột, thấp giọng nói: “Chủ tịch, làm sao đây?

Xem ra chú Trình vẫn không muốn để chúng ta giúp ông ấy, đến tận bây giờ không liếc mắt nhìn chúng ta lấy một cái nữa kìa Vương Đỗ Lan hơi bực bội trong lòng, đến lúc này rồi Trình Đông Hoa vẫn không muốn để bà ấy đưa tay giúp đỡ ông ấy. Chẳng lẽ, ông ấy đợi những người kia đột ngột phát hiện lương tâm sao?”
 
Chương 1199


Chương 1199

“Kệ ông ta đi, nếu ông ta muốn mất mặt xấu hổ thì để cho ông ta tự chịu!” Vương Đỗ Lan buồn bực nói.

“Này… Vậy cũng được!” Lâm Ngọc hết cách, chỉ có thể cầu nguyện những người này thật sự phát hiện lương tâm, ủng hộ.

Trình Đông Hoa.

lây, mười giây, một phút…

Trình Đông Hoa đứng trên bục, sống một ngày bằng một năm, mỗi giây đối với ông ấy như một cực hình.

Ông ấy khát vọng có người đứng ra ủng hộ mình đến cỡ nào, chẳng sợ chỉ có một người cũng tốt rồi. Ít nhất có thể để cho ông ấy nhìn thấy, sự kiên cường và nguyên tắc của mình không sai.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, không có người nào dám đứng ra mạo hiểm chọc Giang Thượng Minh và Dư Trung Nguyên, để giúp đỡ cho Trình Đông Hoa.

Dư Trung Nguyên cảm thấy bản thân đã nắm chắc được phần thắng.

“Trình Đông Hoa, ngay cả một người ủng hộ ông cũng không có, thế ông có tư cách gì nói chúng tôi đây! Ông vừa một kẻ ngồi không ăn bám, vừa là một tên ghen ăn tức ở!” Dư Trung Nguyên đứng lên, lớn tiếng mắng chửi.

“Trình Đông Hoa, tên ghen ăn tức ở kia cút xuống đi!” Đám người phụ trách còn lại ở Hương Trấn cũng chửi hùa theo Khuôn mặt của Giang Thượng Minh tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Trình Kiêu, cười lạnh nói: “Nhấi ranh thấy chưa? Kết quả cậu muốn đấy hả?”

“Tôi đã nói trước rồi, để cho ông ta đi lên chỉ khiến ông ta mất mặt hơn mà thôi!”

Ánh mắt của Trình Kiêu lạnh như băng, giọng nói thâm trầm: “Chưa chắc!”

Nói xong, Trình Kiêu chậm rãi đứng dậy khom người hành lễ với Trình Đông Hoa trên bục: “Ngài Trình, cả đời ông đã cẩn thận, làm việc chí công vô tư. Vấn bối vẫn luôn ngưỡng mộ, xin nhận vãn bối một lạy!”

Sau đó, Trình Kiêu quỳ một gối xuống đất trước mặt mọi người và dập đầu hành lễ với Trình Đông Hoa.

Hành động của Trình Kiêu xuất phát chín mươi phần trăm là từ nội tâm. Hai kiếp làm người, anh mới hiểu được bố mình đã nhận bao nhiêu áp lực, anh cảm thấy Trình Đông Hoa đã quá thua thiệt.

Còn mười phần trăm khác là muốn giúp Trình Đông Hoa vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Anh tin chắc, mấy người nào đó sẽ biết rõ làm gì Trình Đông Hoa vội vàng nói: “Tiểu Kiêu mau đứng lên đi, cậu làm gì vậy!”

Trình Kiêu đứng lên, từ tốn nói: “Tôi tin chắc ngài Trình làm việc gì đều có mục đích, vậy nên có thể khiến những người này thức tỉnh lương tâm và dùng toàn lực ủng hộ ông!”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu.” Trình Đông Hoa xúc động đến mức nước mắt nóng tràn mi. Trình Kiêu là người đầu tiên ủng hộ ông ấy trong nhiều năm qua.

Thứ Trình Đông Hoa muốn không phải là sự ủng hộ, mà là một sự công nhận cho sự kiên trì, vững vàng của mình. Ông ấy không cần sự báo đáp, chỉ cần người khác đồng tình.

Dư Trung Nguyên cười lạnh, nói: “Hừ, nhãi ranh, cậu đang chơi trò “quần áo mới của hoàng để” với chúng tôi đó hả? Cậu cảm thấy những người như chúng tôi sẽ nghe theo cậu à?”

“Ai lại ủng hộ kẻ ăn không ngồi rồi thế này mới, không có lương tâm đấy!”

“Nhưng tên nhóc này từ đâu ra dám giả vờ nghiêm túc, diễn vở xiếc này, đánh đuổi cậu ta ra ngoài đi!”

“Nhấi ranh, không ai nghe theo cậu đâu, cậu từ bỏ hy vọng đi!”
 
Chương 1200


Chương 1200

Mã Tiểu Dung nhìn Trình Kiêu, ngạc nhiên nói: “Không ngờ là cậu tai “Sao tên nhóc này lại thích lo chuyện bao đồng như thế?”

Mã Kiến Quốc nhíu mày, hỏi: “Con biết cậu ta à? Cậu ta là ai?”

Mã Tiểu Dung khinh bị, trả lời: “Trong buổi đấu thầu, con đã thấy cậu ta. Lúc đó, cậu ta muốn giúp nhà họ Mục nhưng bị con chèn ép nên bỏ đi. Không ngờ bây giờ lại nghĩ giúp Trình Đông Hoa, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Mã Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Nếu chỉ là một tên nhãi ranh không biết tự lượng sức, thì không cần quan tâm.”

Khuôn mặt của Mục Tranh tỏ ra ngạc nhiên, nhìn sang Trình Kiêu nói nhỏ: “Người anh em này, cậu với Trình Đông Hoa có quan hệ gì vậy? Sao lại hành lễ lớn với ông ấy như thế làm gì!”

“Ông ấy nhận nổi mà!” Trình Kiêu nhìn Trình Đông Hoa đứng trên bục, giọng rất bình tĩnh.

Hành động của Trình Kiêu giống như một quả bom ở trong mặt hồ yên ả đầu hạ.

Hai người Mục Thanh Sơn và Vương Tứ Hải sợ hãi nhìn Trình Đông Hoa.

“Sao ngài Trình lại hành lễ lớn với Trình Đông Hoa như thế?”

“Ngay cả ông Mã cũng khiêm tốn như người hầu ở trước mặt ông ta, cuối cùng thân phận của Trình Đông Hoa thế nào đây? Không ngờ đáng để cậu ấy đối xử như thế!”

Bộ não của người kinh doanh nhạy cảm nhất. Ánh mắt của người kinh doanh cũng sắc bén nhất. Nếu không có hai thứ này, sẽ không thể nào trở thành một người kinh doanh thành công.

“Còn có người ủng hộ ông ta sao?” Giang Thượng Minh đứng bên cạnh bục, mất kiên nhấn hỏi.

Giang Thượng Minh hoàn toàn làm lơ lời Trình Kiêu, người ở đây đều là người trưởng thành, đưa ra một cạm bấy ngu ngốc như thế không có ai mắc mưu cả.

Người ủng hộ Trình Đông Hoa cũng chỉ có một mình Trình Kiêu.

“Anh Giang, không có ai đâu! Nhanh kết thúc đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người, thức ăn đã nguội rồi.” Dư Trung Nguyên cười khinh, nói.

“Đúng thế, kết thúc đi. Có một tên nhóc ngốc ủng hộ ông ta cũng rất tốt rồi, ít nhất đã phá kỷ lục con số không nhiều năm như: vậy!”

“Ha ha, đúng, xem như phá được kỷ lục!”

Mọi người lại châm biếm một trận.

Giang Thượng Minh lại quét mắt xung quanh một lần nữa, híp mắt hỏi: “Nếu không có người, vậy đến đây kết thúc!”

“Tập đoàn Mục Thị, Mục Thanh Sơn đồng ý ủng hộ ngài Đông Hoan.

Một giọng nói đột nhiên vang lên, theo đó Mục Thanh Sơn vội đứng dậy, thanh hình thẳng tắp và tự tin, vẻ mặt kiên định.

“Tập đoàn Mục… Thịi Còn Mục Thanh Sơn tự ra mặt!”

“Sao có thể!”

“Tập đoàn Mục Thị điên rồi sao? Vì sao họ lại ủng hộ Trình Đông Hoa?

Mọi người ở đây cũng rất khiếp sợ, lại một giọng nói vang lên.

“Tập đoàn Tứ Hải, Vương Tứ Hải đồng ý ủng hộ ngài Trình Đông Hoa”

Theo giọng nói, Vương Tứ Hải cũng đứng lên chắp tay với Trình Đông Hoa đang đứng trên bục.

“Tập đoàn Tứ… Tứ Hải!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom