Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1201


Chương 1201

“Không phải tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị đã đối đầu mấy thập niên rồi sao? Sao giờ họ lại cùng ủng hộ một người!”

“Mặt trời mọc phía Tây rồi sao?”

Khuôn mặt của Dư Trung Nguyên hiện lên vẻ khiếp sợ, không dám tin vào hình ảnh trước mắt, còn âm thầm gào thét điên cuồng trong lòng: “Chuyện gì đây xảy ra vậy? Lúc này, tập đoàn Mục Thị với tập đoàn Tứ Hải lại hợp tác với nhau?”

“Hai nhà máy này đều là tập đoàn rất nổi tiếng ở huyện Kê Kinh, nhưng ngay cả Giang Thượng Minh họ cũng không ủng hộ, thế mà sao bây giờ lại ủng hộ Trình Đông Hoa rồi!”

Khuôn mặt của Giang Thượng Minh đứng ở trong góc bục, vẻ mặt cũng khiếp sợ nói: “Sao thế được! Ngay cả mình cũng không được tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục Thị ủng hộ, thế Trình Đông Hoa dựa vào cái gì có được!”

Tập đoàn Tứ Hải và Mục Thị mở đầu, những người kinh doanh khác cũng theo bọn họ giống như mèo ngửi thấy mùi mỡ, sôi nổi đứng ra tuyên bố ủng hộ Trình Đông Hoa.

“Xưởng thủy tinh Ngàn Diệp, Lý Thư Lợi đồng ý ủng hộ ngài Trình Đông Hoa “

“Tập đoàn Đông Tân, Lưu Đông Tân đồng ý ủng hộ ngài Trình Đông Hoa !”

Chỉ thoáng chốc toàn bộ các người kinh doanh ở đầy dường như đứng lên, tuyên bố ủng hộ Trình Đông Hoa.

Trình Đông Hoa lẳng lặng đứng trên sân khẩu, nhìn phía dưới toàn bộ người đang đứng lên, như là nằm mơ.

Ông ta hung hăng bấm một cái vào bắp đùi của mình, đau đớn kịch liệt làm cho ông tin tưởng, đây không phải nằm mơ.

Trình Đông Hoa cúi người chào thật sâu với họ, mắt hổ rưng rưng: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”

Nhiều năm như vậy, hơn nửa đời người, cho tới bây giờ Trình Đông Hoa chưa từng kích động thế này.

Những người phụ trách từng cái hương trấn kia, tròng mắt sớm đã chấn kinh xém chút rơi trên mặt đất, miệng há to thật lâu chưa thể khép lại.

“Sao lại có thể như thế? Đây là Trình Đông Hoa sao? Ông ta làm sao lại đạt được ủng hộ của nhiều người như vậy!”

“Trình Đông Hoa rốt cuộc đã làm gì! Vậy mà nhiều người ủng hộ ông như vậy! Đến cả tứ hải và tập đoàn mục thị cũng lần đầu tiên ủng hộ ông ta!

“Người ủng hộ Trình Đông Hoa, vậy mà vượt qua Giang Thượng Minh!”

Trong lòng mọi người tràn đầy dấu chấm than, trong đầu là những dấu chấm hỏi Mã Kiến Quốc một mặt âm trầm, một màn này không phải mưu đồ ông ta dự tính trong đầu nhiều năm qua sao? Năm mơ, ông ta cũng mơ tới cảnh này rồi.

Thế nhưng, cảnh này lại xảy ra với Trình Đông Hoa.

“Tiểu Dung, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trình Đông Hoa tại sao lại được ủng hộ của Tứ Hải và Tập đoàn Mục thị?’ Sắc mặt Mã Kiến Quốc âm trầm, hai tay nắm chặt. Người hưởng thụ những này vinh quang, lúc đầu nên ông ta chứ!

Mã Tiểu Dung cũng không thể nào hiểu được, nhưng trực giác nói cho cô ta biết, những người này chắc chắn không phải đơn thuần ủng hộ Trình Đồng Hoa. Mà có một bàn tay vô hình, nắm lấy bọn họ, để bọn họ không thể không ủng hộ Trình Đồng Hoa.

“Đúng, nhân vật lớn kia! Nhất định là nhân vật lớn kia làm!”

Ánh mắt Mã Tiểu Dung, bắt đầu liếc những người ủng hộ Trình Đông Hoa, Thế nhưng, vẫn không có manh mối gì.

 
 
Chương 1202


Chương 1202

Những người này, căn bản không phù hợp với hình tượng nhân vật lớn trong lòng Mã Tiểu Dung.

Nhân vật lớn kia rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ y ở trong bóng tối thao tác tất cả sao?

Lâm Ngọc cùng Vương Đỗ Lan đồng thời nhìn đăm chiêu nhìn Trình Kiêu một chút.

Bọn họ đương nhiên sẽ không tin, những người này thật tâm ủng hộ Trình Đông Hoa.

Khẳng định là bọn họ biết thân phận của Trình Kiêu, nhìn thấy Trình Kiêu cung kính với Trình Đông Hoa như thế, vì lấy lòng Trình Kiêu, mới có thể đứng ra ủng hộ Trình Đồng Hoa.

Có điều, Trình Kiêu vì sao muốn làm như vậy? Mục đích của anh là gì?

Vương Đỗ Lan không khỏi nhìn về phía bên cạnh Lâm Ngọc, lời nói cẩn trọn nói: “Lâm Ngọc, thằng nhóc này đúng là một lòng say mê với cô!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc có chút nóng lên, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Chủ tịch, bà hiểu lầm rồi! Có lẽ cậu ấy chỉ là tương đối hợp ý với chú Trình, cho nên muốn giúp Trình!”

Vương Đỗ Lan nhíu lông mày nói: “Cậu ta quen biết chú Trình của cô chỉ vài tiếng? Sang năm mới, cậu ta từ Hà Tây chạy đến huyện Kê Kinh, khi đó hình như cậu ta còn chưa biết chú Trình. Chẳng lẽ cậu ta và chú Trình của cô lại có tâm linh tương thông? Có thể tiên đoán gặp được chú Trình của cô gặp nạn?”

Sắc mặt Lâm Ngọc đỏ lên, nói không ra lời.

Giờ phút này sắc mặt Dư Trung Nguyên đen như là đáy nồi.

Dĩ vấng Trình Đồng Hoa, căn bản không có lấy một người ủng hộ, nhưng hôm nay ông ta không biết gặp vận may gì, nhảy ra nhiều người ủng hộ ông ta như vậy.

Trong lòng Dư Trung Nguyên bỗng nhiên có loại xung động muốn khóc: “Ông trời ơi, đây không phải rõ ràng đang chơi tôi sao?”

Vốn là cục diện tất thắng, bây giờ thua, hơn nữa thua vô cùng thê thảm.

Giang Thượng Minh kinh sợ, người ủng hộ Trình Đông Hoa, vậy mà vượt qua ông ta.

Chuyện này khiến mặt mũi vị phụ trách cập huyện là ông ta để đâu chứ?

Đây giống như cuộc chiến của hai ông chủ lớn, ông chủ đối diện căn bản không để ý tới ông chủ của mình, lại cúi đầu khom lưng với em mình.

Giang Thượng Minh với một gương mặt mo, lúc đỏ lúc trắng.

Mọi người ở đây sau khi kinh ngạc, Trình Kiêu nhìn qua Dư Trung Nguyên, thản nhiên nói: “Anh thua rồi!”

Dư Trung Nguyên một mặt âm trầm, trừng mắt nhìn Trình Kiêu, nói không ra lời.

Trước mắt bao người, coi như ông ta muốn chơi xấu, cũng làm không được.

Lúc này, trợ thủ Giang Thượng Minh đột nhiên chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai Giang Thượng Minh: “Ngài Giang, Chủ tịch Trương Đức Xương của Tập đoàn Đức Xương huyện Nhữ Lâm muốn tới tham gia tiệc ăn mừng của chúng ta!”

Giang Thượng Minh nhíu mày: “Tập đoàn Đức Xương là tập đoàn đứng đầu huyện Nhữ Lâm, thực lực mạnh hơn so với Tập đoàn Tứ Hải và tập đoàn Mục thị cộng lại, Trương Đức Xương làm sao lại tới tham gia chúng ta tiệc ăn mừng?

“Chẳng lẽ ông ta biết ông Mã muốn tôi đầu tư tại huyện Kê Kinh?

Cho nên muốn đến nịnh bợ tôi?”

“Nhất định là như vậy!”

Giang Thượng Minh sau khi nghĩ thông suốt, lập tức mưng ra mặt, lớn tiếng nói: “Đi, để Chủ tịch Trương của tập đoàn Đức Xương vào!”
 
Chương 1203


Chương 1203

“Vâng!” Trợ thủ gật đầu rời đi.

Đám người hai mặt nhìn nhau.

“Tập đoàn Đức Xương? Tập đoàn Đức Xương nào thế? Chẳng lẽ lại là Tập đoàn Đức Xương huyện Nhữ Lâm à?”

“Đây chính là tập đoàn hàng đầu huyện Nhữ Lâm! Bọn họ sao lại chạy đến tiệc ăn mừng của chúng ta?”

Nhìn Giang Thượng Minh một mặt vui mừng, đoán chừng là chuyện tốt!

“Chẳng lẽ Trương Đức Xương nghe nói ông Mã muốn chúng ta đầu tư huyện Kê Kinh, cho nên mới nịnh bợ Giang Thượng Minh?”

“Tám phần là vậy, không phải Giang Thượng Danh bị Trình Đông Hoa vượt qua, không những không tức giận, ngược lại vui vẻ ra mặt, cái này không bình thường!”

Đang khi nói chuyện, một người đàn ông chừng 60 tuổi, mặc tây trang màu đen, vô cùng trang trọng, sải bước đi vào.

“Giang lão đệ, mạo muội quấy rầy, thật ngại quá đi!” Trương Đức Xương chắp tay với Giang Thượng Minh, mỉm cười nói.

Giang Thượng Minh cười ha ha đáp lễ nói đáp lễ: “Trương huynh nói gì vậy chứ, anh có thể tới tham gia tiệc ăn mừng của tôi, là vinh hạnh của tôi đấy, để toàn bộ huyện Kê Kinh chúng ta phát triển mạnh mẽ, tôi có để ý đâu?”

“Đa tạ Giang lão đệ, đúng rồi, vị nào là ngài Trình Kiêu?” Trương Đức Xương đột nhiên hỏi, ánh mắt liếc nhìn trong đám người.

Ngài Trình Kiêu?

Chưa nghe nói qua.

Đây là ai thế, vậy mà để Trương Đức Xương xa xôi tự mình chạy đến tìm chứ!

Nụ cười trên mặt Giang Thượng Minh cứng đờ, tình cảm Trương Đức Xương không phải vì ông ta mà đến, mà là vì tên Trình Kiêu.

Có điều Trình Kiêu là ai? Thế mà có thể mời được Trương Đức Xương?

Trên sân khấu, Trình Đông Hoa lại hồ nghỉ nhìn Trình Kiêu, danh tiếng của Trương Đức Xương ông ta cũng nghe qua, không nghĩ tới Trương Đức Xương xa xôi chạy tới thế mà chỉ vì gặp Trình Kiêu.

Mục Tranh kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Người anh em Trình Kiêu, anh vậy mà có quen biết Trương Đức Xương! Không đúng không đúng, ngay cả ông chủ Mã anh cũng quen, Trương Đức Xương ở trước mặt anh, có là gì đâu?”

Trình Kiêu nhìn Trương Đức Xương một chút, nhàn nhạt hỏi: “Ông nhận ra tôi?”

“Cậu ngài Trình Kiêu!” Trương Đức Xương nhìn về phía Trình Kiêu, hơi kinh ngạc, chợt tự lẩm bẩm trong lòng: “Không sai, như ông chủ Mã nói vậy, trẻ măng, chừng hai mươi!”

Trương Đức Xương một mặt kích động đi qua, cách Trình Kiêu ba mét khom người cúi chào nói: “Trương Đức Xương bái kiến ngài Trình!”

Tất cả mọi người, lại mặt chữ a mồm chữ o, không dám tin cảnh này!

“Chuyện gì thế này! Trương Đức Xương từ xa chạy tới, là vì bái kiến tên nhóc này!”

“Trương Đức Xương có phải là mắt mờ, nhận lầm người rồi không!”
 
Chương 1204


Chương 1204

“Tiểu tử này là lai lịch gì, Trương Đức Xương tại sao phải khách sao lịch sử với cậu ta như vậy?”

Trương Đức Xương cũng quá không tượng tưởng nổi, tiểu tử kia có thể làm cháu của ông ta, ông ta thế mà hành lễ lớn như vậy!

Toàn trường sôi trào, tất cả mọi người nhìn qua một màn này, một vẻ thật không thể tưởng tượng nổi!

Thế nhưng, theo sát lấy, trợ thủ Giang Thượng Minh lại chạy đến bên cạnh Giang Thượng Minh, nhỏ giọng nói: “Thưa ngài, Chủ tịch Lưu Kiến Lâm tập đoàn Kiến Lâm đến đây thăm!”

Giang Thượng Minh bỗng nhiên không còn vẻ kinh ngạc, sau đó đổi thành một vui mừng: “Tập đoàn Kiến Lâm, đây chính là tập đoàn hàng đầu có thực lực tương đương với Tập đoàn Đức Xương của chúng ta! Tôi là bạn học của Chủ tịch Lưu, ông ta chắc chắn là tới thăm tôi!

“Mau mau cho mời!”

Giang Thượng Minh một mặt vui vẻ, bị Trình Đông Hoa và Trình Kiêu một mực chèn ép không ngóc đầu lên được, lần này Lưu Kiến Lâm đến, ông ta cũng có thể giả vờ khoe khoang.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tướng mạo nho nhã, mang theo mắt kính viền vàng, dẫn theo một vệ sĩ.

“Bạn học cũ, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì chứ!”

Lưu Kiến Lâm nhìn Giang Thượng Minh, một mặt nhiệt tình cười nói.

“Ha ha, bạn học cũ, lâu như vậy không gặp, anh càng thêm trẻ ra!” Giang Thượng Minh nhiệt tình đi qua, cùng Lưu Kiến Lâm ôm một cái.

Đây là Chủ tịch Lưu Kiến Lâm của tập đoàn Kiến Lâm, huyện Thanh Hà! Ông ta là bạn học của Giang Thượng Minh!

Thật không ngờ tới, Giang Thượng Minh còn có một người bạn học lợi hại thế này, khó trách ông ta có thể có vị trí người phụ trách huyện Kê Kinh ổn thỏa như vậy!

Đám người nhao nhao kinh ngạc, ánh mắt nhìn Giang Thượng Minh vô cùng ghen tị Lưu Kiến Lâm cùng Giang Thượng Minh hàn huyên vài câu, sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi bạn học cũ, muốn hỏi thăm cậu một người, ngài Trình Kiêu có phải là cũng ở đây?”

Giang Thượng Minh nghe nói như thế, sững sờ ngay tại chỗ!

Phía dưới đám người xém chút ngã quy, Lưu Kiến Lâm cũng là đến gặp Trình Kiêu?

Trình Đông Hoa lại lần nữa giật mình nhìn Trình Kiêu!

Trương Đức Xương cười lớn một tiếng: “Lưu lão đệ, cậu cũng đến chào Kiến Lâm sao?”

Lưu Kiến Lâm lúc này mới nhìn thấy Trương Đức Xương, cười nói: “Anh Đức Xương, không ngờ anh cũng ở đây! Gặp ngài Trình rồi sao?”

Trương Đức Xương chỉ vào Trình Kiêu nói: “Ngài Trình ở đây!”

Lưu Kiến Lâm nhìn Trình Kiêu một chút, vội vàng sải bước đi tới, Giang Thượng Minh lạnh người tại chỗ.

“Lưu Kiến Lâm Tập đoàn Kiến Lâm xin chào ngài Trình!” Lưu Kiến Lâm cũng khom người chào Trình Kiêu.

Đây là tình huống gì?

Một Trương Đức Xương không đủ, bây giờ lại tới một Lưu Kiến Lâm.

Trình Kiêu này cuối cùng có lai lịch gì?

Lúc này, tên trợ thủ kia lại chạy vào.

Giang Thượng Minh sầm mặt lại, thấp giọng hỏi: “Là ai tới?”

Trợ thủ cẩn thận từng li từng tí nói: “Người phụ trách huyện Nhữ Lâm, Trịnh Thụy Hoa bái kiến!”
 
Chương 1205


Chương 1205

“Lão Trịnh? Ông ta tới làm gì? Không phải cũng đến chào tên nhóc kia chứ!” Giang Thượng Minh kinh hoàng.

“Cho ông ta vào, còn nữa, lại có người đến, cũng không cần thông báo, cứ cho vào!” Giang Thượng Minh tức giận nói.

“Vâng!”

Người phụ trách huyện Nhữ Lâm, thường xuyên đối đầu cùng Giang Thượng Minh, thực lực kinh tế huyện Nhữ Lâm, vẫn luôn đè ép huyện Kê Kinh, cho nên Giang Thượng Minh và Trịnh Thụy Hoa vẫn luôn chống đối với nhau.

Trịnh Thụy Hoa sau khi đi vào, cũng không thèm nhìn Giang Thượng Minh, nhìn xung quanh, hét lớn: “Xin hỏi ngài Trình Kiêu có đây không?”

Trong lòng mọi người chấn động!

Quả nhiên, vẫn là đến vì Trình Kiêu!

Sau đó, người phụ trách huyện Thanh Hà, còn có người phụ trách huyện Hà Tây, cùng những Chủ tịch tập đoàn hàng đầu của các huyện, nhao nhao đến đây bái kiến ngài Trình.

Còn có một số doanh nghiệp thực lực cường hãn, cũng đều đến đây bái Kiến ngài Trình, trong những doanh nghiệp đó, thực lực thấp nhất, cũng ngang Tập đoàn Tứ Hải và Tập đoàn Mục thị.

Dường như tụ hội tụ toàn bộ tập đoàn nổi danh ở Hà Tây.

Tất cả mọi người bị kinh ngạc đại não bị chết máy.

Coi như người phụ trách của một huyện nào đó, cũng không có sự hiệu triệu cường đại như vậy!

Trừ phi là ông chủ lớn Mã Tài của Hà Tây. Có lẽ mới có loại này lực hiệu triệu như vậy.

Tên nhóc Trình Kiêu này, rốt cuộc là ai? Tại sao lại có có thể có sức hiệu triệu ngang với ông chủ lớn Mã Tài của Hà Tây như vậy!

Trình Đông Hoa nhìn Trình Kiêu lắng lặng ngồi trên ghế, sắc mặt bình thản, trong tâm kinh ngạc không thôi.

Ông ta năm mơ cũng không nghĩ tới, hôm qua mới quen một người trẻ tuổi, hơn nữa có sức hiệu triệu cường đại như thế.

Tiểu Kiêu rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao muốn giúp mình?

Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Tiểu Dung không dám tin, trong đầu của cô ta không ngừng đắn đo “Có một nhân vật lớn giúp tập đoàn Mục thị đến cả Mã Tài cũng cam tâm tình nguyện muốn làm người hầu…Ông hôm nay gặp được anh ta!”

“Làm sao có thể! Nhân vật lớn kia, sao có thể lại là anh ta!”

Tiểu tử này có tài đức gì? Làm sao lại là nhân vật lớn?”

Coi như Mã Tiểu Dung không muốn tin, nhưng tất cả trước mắt lại làm cho cô ta không thể không tin.

Dư Trung Nguyên càng bị dọa cho ngồi tê liệt trên ghế, nhiều tập đoàn hàng đầu các huyện, nhiều người phụ trách huyện như vậy, xa xôi diệu vợi chạy tới chào hỏi Trình Kiêu.

Trình Kiêu là lai lịch gì?

Ông ta vừa rồi làm nhục Trình Đông Hoa cùng Trình Kiêu như thế, Trình Kiêu có trả thù không?

Sắc mặt Giang Thượng Minh đỏ bừng, tất cả mọi người vây quanh Trình Kiêu, ông ta là người đề xuất tiệc ăn mừng này, đường đường là người phụ trách huyện Kê Kinh, tựa như phi tử bị đày vào lãnh cung.
 
Chương 1206


Chương 1206

Lửa đố ky trong lòng Giang Thượng Minh trùng trùng, cháy hừng hực, hận không thể đuổi những người này đi hết.

Đáng chết, danh tiếng đều bị tiểu tử này cướp đi! Không ai thèm để ý đến người phụ trách huyện Kê Kinh này, lẽ nào lại như vậy!

Lửa giận trong lòng Giang Thượng Minh ngùn ngụt, nhìn một đám vây quanh Trình Kiêu kia, đại hiến ân cần, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Đủ rồi “Đây tiệc ăn mừng huyện Kê Kinh chúng tôi, người không liên quan, đều đi ra ngoài cho tôi!”

Đám người lạnh lùng nhìn n‹ lôi đình Giang Thượng Minh, mọi người ở đây, có mấy người đều ngang hàng với ông ta, thậm chí còn cao hơn, đương nhiên sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ của ông ta Người phụ trách huyện Nhữ Lâm cười lạnh nói: “Giang Thượng Minh, ông ghen ty sao?”

Giờ phút này Giang Thượng Minh đã thẹn quá hóa giận, không quan tâm nữa.

“Tôi chính là ghen ghét ông làm gì được tôi? Bây giờ, những người không liên quan, đều rời đi cho tôi!”

“Tôi mặc kệ cái gì mà ngài Trình, ngài Vương, nơi này là huyện Kê Kinh, là nơi tôi tổ chức tiệc ăn mừng, những người không liên quan như các người, đều rời đi hết hộ Người phụ trách huyện Thanh Hà cười lạnh nói: “Lão Giang, chúng ta nếu là không đi đâu? Ông muốn thế nào?”

Trên mặt Giang Thượng Minh lộ ra một vẻ tàn nhắn: “Nếu các người không đi, vậy cũng đừng trách tôi gọi người đuổi ra ngoài “ông.

Đám người tức giận không thôi, Giang Thượng Minh thật quá đáng, thế mà không nể mặt mũi Trình Kiêu đứng lên, lạnh lùng nhìn Giang Thượng Minh, nói: “Muốn tôi rời đi cũng được, trước hết để cho anh ta thực hiện vụ các cược của mình đi đã.”

Ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía Dư Trung Nguyên.

Sắc mặt Dư Trung Nguyên lập tức giống như ăn một con ruồi xanh khó coi.

Mắt Giang Thượng Minh nhìn Dư Trung Nguyên, âm thanh lạnh lùng nói: “Có chơi có chịu, Dư Trung Nguyên, thực hiện vụ cá cược đi “Từ nay về sau, Trình Đông Hoa chuyển chính thức, ông làm trợ thủ của ông ta!”

Mặt Dư Trung Nguyên xám như tro, lúc đầu muốn làm nhục Trình Đông Hoa ở trước mặt ông ta mãi mãi cũng không ngẩng đầu được lên, không ngờ tới cuối cùng người không may lại là bản thân Dư Trung Nguyên ông ta.

“Phải!” Dư Trung Nguyên chỉ có thể nhận thua, hơn nữa Trình Đông Hoa có Trình Kiêu làm chỗ dựa, sau này ông ta coi như: còn muốn đối phó Trình Đông Hoa, cũng phải cân nhắc một chút thực lực của mình.

Trình Kiêu đứng lên, nói đi là đi. Trợ giúp Trình Đông Hoa giải vây, anh cũng không hề muốn ở lại.

Những người đến đây chào hỏi anh, phần lớn hừ lạnh một tiếng, hung hãng trợn mắt nhìn Giang Thượng Minh, cũng rời đi theo Trình Kiêu.

Mục Tranh xem thường nhìn Giang Thượng Minh, cũng rời đi theo Trình Kiêu.

Trình Đông Hoa cũng im lặng đi xuống, gọi Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc, cùng rời đi theo đám người Trình Kiêu.

Lần này đi, toàn bộ đại sảnh đi hết gần một nửa người, cục diện đang náo nhiệt sôi động, lập tức có phần vắng vẻ.

Giang Thượng Minh lại nhẹ nhàng thở ra, Trình Kiêu đi rồi, nơi này là thiên hạ của ông ta.

Người đến chính là Mã Uy.

Có thể nói tất cả mọi chuyện hôm nay đều là Mã Tài sắp xếp.

Bao gồm người phụ trách các huyện và mấy ông chủ các doanh nghiệp đến gặp Trình Kiêu kia.

Tất cả đều do Mã Tài bày mưu đặt kế.
 
Chương 1207


Chương 1207

Trình Kiêu cũng đoán được đại khái, lòng tốt với Mã Tài cũng không xem như uổng phí.

Giang Thượng Minh còn làm rất long trọng, gọi tất cả những người đáng tin cậy đến, đứng trước cửa nghênh đón đại diện của ông Mã đến.

Khi Mã Uy xuất hiện trước cửa đại sảnh, Giang Thượng Minh lập tức cười nịnh nọt: “Cậu là cậu Mã Uy, cháu của ông Mã đúng không!”

“Người phụ trách huyện Kê Kinh Giang Thượng Minh dẫn theo người phụ trách của chín thị trấn trực thuộc đã chờ đợi ở đây từ lâu!”

Sau chuyện lần trước, Mã Uy trở nên càng khiêm tốn, cũng trông càng chín chắn hơn.

“Ông Giang khách sáo quá, vãn bối sao mà xứng được tiếp đón long trọng thế chứ!”

“Các vị tiền bối mau đứng dậy đi!”

Thấy Mã Uy khiêm nhường như thế, mấy người nhóm Giang Thượng Minh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xem ra đại biểu ông Mã phái đến rất dễ tính!

Mã Uy đảo mắt nhìn qua mọi người, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi ông Giang, anh Trình Kiêu ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp!”

Lời nói của anh ta khiến Giang Thượng Minh và mấy lãnh đạo thị trấn sau lưng ông ta đều trợn tròn mắt!

Những người khi nấy tỏ thái độ nhún nhường với Trình Kiêu cũng chả sao, nhưng đại biểu do ông Mã phái đến, vừa cất câu đầu tiên cũng là nói muốn đi gặp Trình Kiêu!

Trình Kiêu đó rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Đại biểu của ông Mã cũng không giống những người khi nấy, dù thân phận những người đó đều ngang bằng với Giang Thượng Minh, thậm chí có vài người còn luôn có địa vị cao hơn ông ta một chút, có điều thật sự trở mặt thì Giang Thượng Minh cũng không sợ bọn họ.

Nhưng bây giờ đại biểu ông Mã phái đến, hơn nữa còn là cháu của ông Mã, Giang Thượng Minh không dám sơ suất dù là một chút. Nếu đắc tội với ông Mã, thì e rằng ông ta sẽ mất chức nhanh thôi.

Nét mặt Giang Thượng Minh vô cùng khó coi, ông ta ấp úng nói “Khi nãy Trình Kiêu đã đi rồi.”

Ánh mắt Mã Uy thoáng thay đổi, từ ánh mắt né tránh của Giang Thượng Minh và vẻ mặt thấp thỏm của mấy người sau lưng ông ta, anh ta cũng đoán được chút tình hình.

“Ông Giang, tôi hy vọng ông không giấu diếm gì tôi, dù sao chỉ cần tôi nghe ngóng một chút là có thể biết được chân tướng rồi.”

Mã Uy nghiêm túc nói.

Giang Thượng Minh lập tức tỏ vẻ khổ sở, ấp úng nói: “Cậu Mã, xin lỗi, khi nấy tôi đã đuổi cậu Trình Kiêu đi rồi!”

“Cái gì!” Mã Uy lập tức sa sầm mặt, nhìn Giang Thượng Minh bằng ánh mắt sắc bén tựa như dao.

Anh ta đến đây là để thay đổi nhận xét về mình trong lòng Trình Kiêu, nhưng Giang Thượng Minh lại đuổi Trình Kiêu đi!

Tất cả những gì ông Mã vất vả sắp xếp đều bị ông ta phá hoại rồi.

Mã Uy lạnh lùng nói: “Ông Giang, nói thật cho ông biết, ông Mã đến chỗ các ông đầu tư đều là vì nể mặt anh Trình Kiêu, nếu anh Trình Kiêu không có ở đây thì cũng không cần phải bàn bạc gì thêm nữa!”

“Tạm biệt!”

Giang Thượng Minh hoảng hốt, nếu Mã Uy cứ đi như thế, không nhận được đầu tư chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội ông Mã mới là chuyện lớn!

Nếu để Mã Uy trở về như thế, không đến ba ngày, đoán chừng ông ta sẽ phải mất chức, hơn nữa những chuyện xấu ông ta làm trước kia cũng sẽ lập tức bị vạch trần, tố cáo với cấp trên.
 
Chương 1208


Chương 1208

“Đợi đã, cậu Mã đợi đã!” Giang Thượng Minh vội vàng chạy lên chặn Mã Uy lại.

Mã Uy lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông còn muốn nói gì nữa?”

Giang Thượng Minh cười nịnh nọt: “Cậu Mã, trước đó tôi cũng không biết ông Mã xem trọng cậu Trình Kiêu như thế, nếu biết trước, dù có cho tôi tám lá gan, tôi cũng không dám đuổi cậu Trình Kiêu đi!”

“Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ lập tức đi mời cậu Trình Kiêu về!”

Đương nhiên Mã Uy không muốn đi thật, nếu đi thật, vậy tất cả mọi chuyện Mã Tài làm vì anh ta đều là vô ích rồi.

“Ông Giang, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, nếu ông có thể mời anh Trình Kiêu về, thì việc hợp tác giữa chúng ta sẽ tiếp tục.

Còn nếu không thể mời về, vậy thì đừng trách tôi.”

Giang Thượng Minh liên tục gật đầu: “Cậu Mã yên tâm, tôi nhất định sẽ mời được cậu Trình Kiêu về!”

“Vậy thì mau đi đi, đừng để đến lúc anh Trình Kiêu đi xa rồi!” Thật ra Mã Uy còn sốt ruột hơn cả Giang Thượng Minh, nếu Trình Kiêu không tha thứ cho anh ta, vậy thì cả Mã Tài cũng hết cách, chỉ có thể cấm cửa anh ta, từ đó về sau không trọng dụng nữa.

“Được!” Giang Thượng Minh lập tức gật đầu, dặn dò với trợ lý phía sau: “Bây giờ tôi đi mời cậu Trình Kiêu, cậu phụ trách tiếp đón cậu Mã!”

“Vâng!

Giang Thượng Minh lập tức chạy ra ngoài, hy vọng Trình Kiêu còn chưa đi xa. Nếu đợi đến khi Trình Kiêu về đến nhà rồi còn muốn mời anh quay lại sẽ rất khó.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Trình Kiêu tạm biệt mọi người.

Sau đó, Trình Đông Hoa đuổi theo anh.

“Cậu Trình, có thể nói chuyện một lát không?” Trình Đông Hoa khách sáo hỏi.

Trình Kiêu đáp: “Tiền bối Trình có gì cứ nói đi ạ!”

Dù ba không biết thân phận của anh, anh cũng không dám thiếu lễ phép dù là một chút.

Trình Đông Hoa nghiêm túc nói: “Lần này Trình mỗ có thể thoát được một kiếp đều là nhờ sự giúp đỡ của cậu Trình, Trình mỗ rất cảm kích, tiếc là không có gì để đền đáp lại cậu Trình!”

“Tiền bối Trình khách sáo quá, cháu đã nói rồi, vấn bối ngưỡng mộ chú đã lâu, có thể bỏ chút sức vì chú là niềm vinh hạnh của vãn bối! Tiền bối Trình tuyệt đối đừng để trong lòng!”

Nghe thấy Trình Kiêu không cần đền đáp, Trình Đông Hoa càng biết ơn hơn, có cảm giác như gặp được tri kỷ trong cuộc đời vậy.

“Cậu Trình, tuyệt đối đừng gọi tôi là tiền bối gì cả, nếu cậu Trình xem trọng tôi thì gọi tôi một tiếng anh được chứ?” Trình ĐôngHoa kích động nói Trình Kiêu sửng sốt!

Dù anh có một trái tìm cứng rắn, còn có da mặt dù đạn đại bác cũng không thể băn thủng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì ngã quy.

Con trai và ba xưng anh gọi em!

Nếu sau này thân phận của Trình Kiêu được vạch rõ, e rằng ba mẹ sẽ thẳng thừng đánh chết anh!

“Tiền bối Trình, từ nhỏ vãn bối đã được dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên vai vế không được lộn xộn. Cháu vẫn nên gọi chú là tiền bối thì hơn, còn chú cứ gọi thẳng tên cháu là được!” Trình Kiêu cuống cuồng nói.

Nếu thật sự đồng ý với cách gọi anh em này, Trình Kiêu thật sự không biết nên đối mặt thế nào.

Lúc này, Giang Thượng Minh đột nhiên chạy ra từ đại sảnh “Cậu Trình Kiêu, xin dừng bước!”
 
Chương 1209


Chương 1209

Giang Thượng Minh hét to, khiến rất nhiều người qua đường hoảng hốt nhìn về phía ông ta.

Nhưng Giang Thượng Minh vẫn không hề để ý hình tượng hô to “Cậu Trình Kiêu, xin đợi một chút!”

Trình Đông Hoa quay đầu nhìn thoáng qua Giang Thượng Minh, nghỉ ngờ hỏi: “Giang Thượng Minh? Ông ta lại muốn làm gì?”

Giang Thượng Minh nhanh chóng chạy tới trước mặt Trình Kiêu, mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng vấn không dám nghỉ ngơi dù là một giây, vội vàng cúi người với Trình Kiêu.

“Cậu Trình, khi nãy là tôi có mắt không tròng mới đắc tội với cậu, bây giờ tôi xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể trở về tiếp tục tham gia tiệc chúc mừng Trình Đông Hoa tỏ vẻ nghi ngờ, Giang Thượng Đinh này lại phát điên cái gì thế, không phải ông ta chính miệng đuổi Trình Kiêu ra ngoài ư? Bây giờ mới mấy phút trôi qua đã đích thân mời Trình Kiêu quay lại rồi?

Có chuyện gì thế này?

“Tôi không có hứng thú.” Trình Kiêu lạnh nhạt nói, thẳng thừng từ chối Giang Thượng Minh.

“Đừng mà cậu Trình, tôi thực sự biết lỗi rồi, cậu xin cầu rộng lòng tha thứ cho tôi một lần!” Giọng nói của Giang Thượng Minh gần như là nức nở, đường đường là người phụ trách của huyện Kê Kinh lại rơi vào tình huống thế này.

Trình Đông Hoa thật sự không khỏi tò mò hỏi: “Giang Thượng Minh, ông làm sao đấy?”

“Chú Đông Hoa à, không giấu diếm gì chú, đại biểu do ông Mã phái đến đầu tư nói thẳng là muốn gặp cậu Trình, nếu cậu Trình không có mặt, bọn họ sẽ rời đi!”

Nói xong, Giang Thượng Minh nhìn về phía Trình Kiêu, cầu xin một lần nữa: “Cậu Trình, coi như tôi cầu xin cậu, cậu trở về tham gia tiệc mừng đi!”

“Hóa ra là có chuyện như vậy! Tôi đã nói tại sao Giang Thượng Minh đột nhiên đổi ý, cung kính với Trình Kiêu như thế!” Lâm Ngọc nhìn Giang Thượng Minh cười lạnh với vẻ mặt xem thường.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Đây là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi, ông đừng tới làm phiền tôi.”

Vẻ mặt Giang Thượng Minh tuyệt vọng. Trình Kiêu rõ ràng còn khó nói chuyện hơn ông ta tưởng.

Giang Thượng Minh đành phải quay đầu nhìn về phía Trình Đông Hoa. Ông ta biết Trình Đông Hoa dễ mềm lòng, hơn nữa chỉ cần là chuyện có lợi cho trấn Bao Cốc của Trình Đông Hoa, Trình Đông Hoa chắc chắn sẽ cố gắng tranh thủ.

“Cậu Đông Hoa, cậu và ngài Trình Kiêu có quan hệ tốt, cậu khuyên ngài ấy giúp tôi được không? Nếu lần này ông chủ Mã có thể đầu tư vào huyện Kê Kinh chúng ta, trấn Bao Cốc của cậu chắc chắn cũng sẽ có lợi ích rất lớn đấy!”

“Đây là chuyện có lợi cho dân chúng, cậu nhất định phải giúp tôi!

Lâm Ngọc tức giận khẽ quát một tiếng: “Bỉ ổi!”

Vương Đỗ Lan bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Bọn họ đều hiểu Trình Đông Hoa, biết chắc chắn có thể tìm được điểm đột phá từ chỗ của Trình Đông Hoa.

Quả nhiên, lời Giang Thượng Minh nói lập tức làm Trình Đông Hoa dao động.

Trình Đông Hoa nhìn Giang Thượng Minh hỏi: “Ông chủ Mã đầu tư sẽ có lợi ích gì cho trấn Bao Cốc?”

Giang Thượng Minh vừa thấy Trình Đông Hoa động lòng, trong lòng lập tức mừng thầm, nói với dáng vẻ như muốn thề thốt: “Cậu nghĩ xem, chỉ cần ông chủ Mã đầu tư vào huyện Kê Kinh chúng ta, kéo kinh tế của huyện Kê Kinh đi lên, kinh tế của những xã và thị trấn phía dưới chắc chắn cũng sẽ điên cuồng tăng lên theo.
 
Chương 1210


Chương 1210

Đến lúc đó, trấn Bao Cốc của cậu chắc chắn còn giàu hơn bây giờ gấp mười lần!”

“Anh nói thật à?” Vẻ mặt Trình Đông Hoa hơi kích động.

“Đương nhiên! Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi thề!” Giang Thượng Minh giơ tay lên, lại bất đầu muốn thề.

“Anh không cần thề, tôi tin anh!” Trình Đông Hoa trầm giọng nói.

Trình Đồng Hoa nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ hơi áy náy.

Không chờ ông ta nói gì, Trình Kiêu đã lên tiếng trước: “Ông muốn giúp ông ta?”

Trình Đông Hoa lắc đầu: “Tôi không phải muốn giúp ông ấy, tôi chỉ muốn dân chúng ở trấn Bao Cốc được sống cuộc sống tốt hơn thôi!”

“Tôi hiểu rồi.” Trình Kiêu nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Đi thôi, tôi sẽ về với ông. Trình Kiêu nói với Giang Thượng Minh.

“Tốt quá rồi, cảm ơn ngài Trình Kiêu!” Giang Thượng Minh mừng tỡ.

Trở lại khách sạn, Trình Kiêu quả nhiên gặp được Mã Uy, tất cả giống như anh suy đoán.

“Ngài… Trình, Mã Uy xin được gặp!” Mã Uy cúi người chào với thái độ khiêm tốn.

Trình Kiêu thản nhiên nhìn Mã Uy. Nói thật, người này là một nhân tài.

Trình Kiêu cũng biết rất rõ tâm tư của Mã Tài.

May mà lại tùy theo tâm nguyện của Mã Tài.

“Anh đứng lên đi!” Trình Kiêu thản nhiên nói.

Trong lòng Mã Uy mừng như điên. Trình đại sư định tha thứ cho anh ta sao?

“Cảm ơn ngài Trình!” Mã Uy đứng dậy, cung kính tránh sang một bên với dáng vẻ chờ Trình Kiêu dặn dò.

Trình Kiêu nói: “Nếu anh đại biểu cho Mã Tài tới đầu tư, vậy hãy làm cho thật tốt!”

Vẻ mặt Mã Uy kích động. Ý của Trình đại sư là bảo anh ta làm việc lại à?

“Vâng, tôi chắc chắn sẽ làm thật tốt!” Mã Uy kích động tới mức cả người đều run rẩy.

Giang Thượng Minh đứng ở bên cạnh cũng đầy vẻ chấn động.

Mã Uy là cháu trai của ông chủ Mã, không ngờ ở trước mặt Trình Kiêu còn khiêm tốn như vậy.

Vậy rốt cuộc Trình Kiêu này có lai lịch thế nào?

Xem ra, sau này mình phải cố gắng lôi kéo Trình Đông Hoa. Hình như quan hệ giữa Trình Kiêu và Trình Đông Hoa rất không tầm thường.

“Ông Trình, tôi sẽ không tham dự vào những chuyện còn lại nữa Tôi còn có việc bận, phải đi trước đây. Trình Kiêu mỉm cười lập tức rời đi.

“Tiểu Kiêu, lát nữa cậu qua nhà ăn bữa cơm đãi” Trình Đông Hoa không biết nên làm sao cảm ơn Trình Kiêu. Hơn nữa, ông ta vô cùng tò mò về người thanh niên thần bí này, rất muốn nói chuyện riêng với Trình Kiêu một lát.

“Bao giờ rảnh, tôi sẽ đi, tạm biệt!”

Lúc này, Trình Kiêu khẳng định sẽ không qua. Anh biết rõ Trình Đông Hoa chắc chắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Trình Kiêu cũng không biết nên giải thích thế nào, vẫn chờ qua một thời gian nữa, Trình Kiêu nghĩ xong nên trả lời thế nào mới về nhà.

Trình Kiêu trở lại khách sạn, tìm được Tô Lương Tử.
 
Chương 1211


Chương 1211

Bên huyện Kê Kinh đã có Mã Tài ở đó, sẽ không có ai dám động tới đám người Trình Đông Hoa và Mục Tranh, Trình Kiêu có thể yên tâm đi tới Cốc Sơn.

Buổi tối hôm đó, Tô Lương Tử dẫn đường, hai người cùng đi về phía Cốc Sơn Cốc Sơn nằm ở trong trấn Bao Cốc do Trình Đông Hoa quản lý.

Từ phía xa nhìn lại, trấn Bao Cốc giống như một vòng tròn ở bên ngoài Cốc Sơn, bao quanh Cốc Sơn.

Hơn nữa, trấn Bao Cốc có lịch sử lâu đời, người trong cả trấn dường như chuyên môn bảo vệ Cốc Sơn vậy.

Thậm chí, một số người già trong trấn Bao Cốc còn truyền miệng là người của trấn Bao Cốc nhất định phải bảo vệ Cốc Sơn từ đời này sang đời khác.

Cũng không biết lời đồn này là giả hay thật, nhưng người của trấn Bao Cốc quả thật đã từ bỏ cơ hội chuyển ra ngoài để sống cuộc sống tốt hơn, ở lại trấn giữ trong trấn Bao Cốc.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử cùng đi qua trấn Bao Cốc, tiến vào Cốc Sơn.

Cốc Sơn không quá cao, xung quanh là một vòng dãy núi trải dài bất tận. Mà trong dãy núi lại có một thung lũng lớn.

Trong thung lũng thường xuyên có sương mù quấn quanh, một khi có người đi vào trong đó sẽ rất dễ bị lạc mất phương hướng.

Thậm chí, trong thung lũng này còn còn có một số thú hoang thường qua lại, đúng là hiếm thấy trong xã hội hiện đại.

Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu tiến vào Cốc Sơn, hai người đi thẳng về phía đích tới. Chẳng qua bọn họ mới vào núi không lâu, đã phát hiện có võ giả thường lui tới.

Rõ ràng càng lúc càng có nhiều người biết tới tin tức động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân Trình Kiêu và Tô Lương Tử không để ý đến những võ giả đang tìm kiếm ở trong núi, mỗi người đi con đường riêng của mình. Dù sao Cốc Sơn rất lớn, ngọn núi không hiểm trở, có rất nhiều đường có thể đi.

Sau khi Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu bay qua một ngọn núi nhỏ, đi thẳng trong thung lũng lớn có phạm vi tới mười mấy dặm.

Trình Kiêu vừa bước vào thung lũng, trong lòng dường như có cảm ứng. Anh cảm thấy thung lũng này không bình thường.

Nhưng với tu vi của anh bây giờ còn không có cách nào cảm giác được rốt cuộc có gì không bình thường.

Tô Lương Tử dẫn theo Trình Kiêu nhanh chóng xuyên qua bên trong thung lũng, đi dần tới chỗ sâu nhất trong thung lũng Trước mắt bọn họ là một rừng cây thưa thớt. Loại cây này vô cùng kỳ lạ, căn bản không thể gọi ra tên của nó, toàn thân nó cháy đen nhưng tràn đầy sức sống.

Thân cây và cành cây đều là màu đen, giống như một chiến sĩ kiên cường dũng cảm đang đứng nghiêm trên mặt đất.

Phía trước rừng cây là một tảng đá lớn màu đen lớn hơn mười mét, giống như một thiên thạch từ trên cao rơi xuống, đập vào.

trên Cốc Sơn và hình thành một thung lũng lớn như vậy.

Phía trên tảng đá lớn màu đen này có mấy chỗ đột nhiên nhô ra hơn hai mét, nhìn qua cũng không có gì khác thường.

Tô Lương Tử phóng người nhảy lên trên mấy chỗ nhô ra kia, hai tay cùng ấn lên một chỗ nhô ra trên đó và bất chợt dùng sức.

Chỗ nhô ra kia bị ông ta làm cho lún vào hai mét, không ngờ phía dưới lộ ra một lối vào tối đen uy ám, không biết thông tới đâu.
 
Chương 1212


Chương 1212

“Chỗ này chính là lối vào động phủ Bái Nguyệt Tiên Nhân.” Tô Lương Tử khẽ nói Trình Kiêu không nói gì, sắc mặt bình thản đi theo bậc thang bằng đá xuống phía dưới.

Tô Lương Tử cũng theo sát anh đi xuống dưới đất.

Từ sau khi tiến vào lối vào, trước mắt là một không gian hoàn toàn mới, lại giống như một cung điện được xây dựng dưới đất.

Đình đài lầu các, nước chảy dưới cầu nhỏ, nếu không phải vì không có thực vật, bọn họ căn bản sẽ không cảm giác được mình đang ở dưới đất.

Trước mặt Trình Kiêu và Tô Lương Tử là một quảng trường. Trên quảng trường lát những phiến đá màu xanh cực lớn. Ở giữa quảng trường là một cung điện khổng lồ với bốn cạnh vuông văn.

Lúc này, bốn phía xung quanh cung điện đều có không ít người đang đứng, nữ có nam có, trẻ có già có, muôn hình muôn vẻ.

Mỗi mặt của bốn phía cung điện đều có một cánh cửa đá khổng lồ, ở lối vào mỗi cửa đá đều có người canh gác.

Tô Lương Tử khẽ nói: “Cửa đá có trận pháp bảo vệ, chắc hẳn vấn chưa có người nào đi qua được.”

“Lúc sư phụ xông vào cửa đá, có cao thủ đột nhiên xuất hiện và đánh cho hắn bị thương.”

Cảm giác trong lòng Trình Kiêu càng lúc càng rõ ràng, đặc biệt là khi nhìn thấy cung điện bốn mặt, cảm giác này đã đạt tới cực hạn.

“Đi, chúng ta đi xem thử.” Trình Kiêu nói xong, vẻ mặt bình thản đi về phía trước.

Trình Kiêu và Tô Lương Tử đi tới trước cánh cửa đông người nhất.

Dường như hai bên đang giăng co.

Trước cửa có mấy người mặc áo đen ngăn cản mọi người.

Trước ngực những người áo đen này có hai chữ phồn thể là Vô Cực.

Người ở bên Trình Kiêu khá hỗn loạn, có hơn một trăm người, có lẽ là mấy người luyện võ nghe tin tức chạy đến.

Những người này đều nhìn chằm chăm những người áo đen kia bằng nét mặt nặng nề, rõ ràng là rất bất mãn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Nơi này là động phủ của tiên nhân Bái Nguyệt, cũng không phải của Vô Cực Môn các người, các người có lý do gì không cho mọi người đi vào!”

Trong đám người có một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe giọng nói này cũng biết rõ ràng là vừa cố hết sức giả giọng, sợ bị Vô Cực Môn nhận ra, nhưng lại không muốn động phủ của Bái Nguyệt tiên nhân bị Vô Cực Môn độc chiếm, muốn xúi giục mọi người cùng phản kháng.

“Đúng thế, tại sao Vô Cực Môn lại ngăn cản không cho chúng tôi đi vào! Các người có lý do gì độc chiếm nó chứ?” Một người luyện võ trẻ tuổi chưa trải sự đời tức giận hét to.

“Mọi người, dù Vô Cực Môn là một trong năm tông môn lớn, nhưng chúng ta đông người như thế, chưa chắc phải sợ bọn họ!”

Giọng nói khó nghe kia lại vang lên, ý định xúi giục mọi người vô cùng rõ ràng.

“Đúng, chúng ta không cần phải sợ bọn họ, năm tông môn lớn thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dám chống lại toàn bộ giới cổ võ à?” Thanh niên kia lại không biết sống chết nói to.

Mấy người áo đen nhìn thanh niên kia như nhìn một kẻ ngốc, ánh mắt chứa đựng sát khí lạnh như băng.

Một vài người luyện võ khá lớn tuổi trong đám người cũng nhìn thanh niên bằng ánh mắt vô cùng khinh bị.

Một ông lão vóc người gầy gò khẽ cười châm chọc: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, ngay cả Vô Cực Môn cũng dám coi thường, tự tìm đường chết!”
 
Chương 1213


Chương 1213

Trình Kiêu im lặng lắng nghe, anh nghe thấy một vài từ ngữ mới.

Vô Cực Môn, năm tông môn lớn, giới cổ võ.

Đây đều là những từ lúc trước anh chưa từng nghe nói tới.

Một bóng đen đột nhiên nhào tới, mục tiêu chính là thanh niên vừa mới la hét kia.

Thanh niên bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức bị đánh trúng huyệt Thái Dương, đầu bị đánh vỡ như dưa hấu.

“A”

Mọi người đồng loạt lùi lại mấy bước, một vài cô gái trẻ tuổi đang có mặt che mắt hét to, thậm chí còn chạy sang một bên liên tục nôn mửa.

Bóng đen dừng lại ở vị trí thanh niên kia vừa đứng, đó là một ông lão áo đen, trước ngực áo thêu hai chữ Vô Cực. Nhưng hai chữ này không giống với mấy người trẻ tuổi mặc áo đen sau lưng ông ta, hai chữ này của ông ta có màu vàng.

Ông lão giết một người giống như giết heo giết chó, không hề để tâm, ông ta kiêu ngạo đảo mắt nhìn mọi người.

“Còn ai dám khiêu khích Vô Cực Môn chúng tôi nữa không!”

Trong đám người không có ai dám lên tiếng nữa.

Nhưng Trình Kiêu có thể cảm nhận được tiếng th ở dốc vô cùng đè nén của mọi người, rõ ràng mọi người đều đang kiềm chế nỗi tức giận cũng có thể là bị sự bá đạo của ông lão làm khiếp sợ.

Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý của những người trước cửa khác, mọi người đều vội vàng chạy đến.

“Anh!”

Phía sau đám người đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, một cô gái áo trắng bay lên không trung, lướt qua mọi người, dừng lại bên cạnh thanh niên kia.

Sau khi xác nhận thanh niên đã chết, cô gái áo trắng ngẩng đầu lên nhìn ông lão Vô Cực Môn kia, trong đôi mắt xinh đẹp b ắn ra sát khí lạnh lùng: “Tại sao ông lại giết người!”

Cô gái này vóc người cao gầy, khí chất xuất chúng, trông vô cùng xinh đẹp. Dù đang tức giận, nhưng vấn lộ ra một vẻ đẹp khác.

Ông lão cười khẩy: “Cậu ta tự tìm đường chết nên tôi giết thôi.

Sao nào, cô cũng muốn chết đúng không?”

“Dù Vô Cực Môn rất mạnh, nhưng nhà họ Dương tôi cũng không dễ bắt nạt, người nhà chúng tôi không phải để ông muốn giết là giết như thế đâu!” Cô gái đứng lên, lạnh lùng nhìn ông lão, trên người phát ra một khí thế mạnh mẽ, không ngờ lại là một người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhà họ Dương, không ngờ cô gái này lại là người nhà họ Dương!

Chẳng trách thanh niên khi nãy dám xem thường Vô Cực Môn, thì ra là người của một trong bảy thế gia.

“Hừ!”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, bóng người như chim yến bay qua rừng, đánh một chưởng trên không trung, nhăm vào đầu ông lão.

Dù cơ thể cô ta nhẹ nhàng, trông có vẻ mềm yếu không xương, nhưng uy lực của chưởng đó lại giống như một ngọn núi nhỏ đ è xuống đầu, không thể xem thường!

“Đòn tấn công rất mạnh!”
 
Chương 1214


Chương 1214

Rất nhiều người đang có mặt đều tỏ vẻ khiếp sợ, đặc biệt là những người không mặc trường bào kia.

Rõ ràng những người không mặc trường bào đa số đều là người của giới võ đạo, còn những người mặc trường bào thì gần như chính là người của giới cổ võ.

Trình Kiêu cũng khá ngạc nhiên, cô gái này có cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng lại mạnh hơn nữa võ giả có cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong mà hắn từng gặp rất nhiều.

Thậm chí thực lực của cô gái này còn có thể so với một cao thủ cấp tông sư bình thường của giới võ đạo.

Đều là võ giả, nhưng rất rõ ràng người của giới cổ võ có thực lực gần với người tu tiên hơn.

Nhưng so với người tu tiên chân chính, dù là giới cổ võ cũng chỉ xem như một tồn tại đẳng cấp thấp.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ của cô gái, ông lão kia vẫn chẳng có hành động gì, đến khi một chưởng của cô gái cách đầu ông ta khoảng hai mét, ông ta mới chợt hét to: “Tự tìm đường chết!”

Ông ta nâng hai năm đấm lên trời, một khí thế mạnh hơn hẳn cô gái bộc phát ra từ trên người ông lão.

Ầm!

Cô gái lập tức bị đánh bay, vừa khéo rơi trúng người Trình Kiêu.

“Cẩn thận!” Một cô gái mặc váy đỏ như lửa ở bên cạnh vội nhắc.

nhở Trình Kiêu Sắc mặt Trình Kiêu rất bình thản, anh nâng tay, một lực lượng dịu dàng ổn định lại cơ thể của cô gái kia, để cô ta nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh anh.

Người bên ngoài sẽ thấy như cô gái kia tự dừng lại vậy.

Cô gái ngạc nhiên nhìn thoáng qua Trình Kiêu, chắp tay với anh: “Cảm ơn đạo hữu ra tay giúp đố!”

Đạo hữu?

Trình Kiêu không còn nhớ mình chưa nghe lại cách xưng hô này bao lâu rồi.

Không ngờ người của giới cổ võ lại xưng hô giống với giới tu tiên.

“Tôi là Dương Phi Yến, người của nhà họ Dương. Xin hỏi đạo hữu là người của thế lực nào ở cổ võ?” Thấy Trình Kiêu không nói gì, cô gái chủ động bắt chuyện, có ý làm quen.

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Tôi không phải người của giới cổ võ các Cô!

Dương Phi Yến hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ anh là người của giới Ngụy Võ? Nhưng giới Ngụy Võ xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như thế từ bao giờ?”

Trình Kiêu nghi ngờ hỏi lại: “Giới Ngụy Võ?”

Cô gái váy đỏ bên cạnh lạnh lùng nói: “Giới Ngụy Võ cô ta nói chính là giới võ đạo. Người của giới cổ võ bọn họ tự xưng là võ đạo chính thống, cho nên nói giới võ đạo là giới Ngụy Ví Từ giọng điệu tức giận của cô gái này, có thể đoán ra răng cô ta đến từ giới Võ Đạo.

Hiện tại Trình Kiêu đang sống ở thế giới bình thường, dù anh không phải người của giới võ đạo, nhưng nếu muốn anh chọn giữa giới cổ võ và giới võ đạo, anh sẽ nghiêng về giới võ đạo hơn.

“Giới cổ võ có những thế lực nào?” Trình Kiêu hỏi cô gái váy đỏ kia.

Cô gái váy đỏ có vóc dáng rất đẹp, đẹp đến mức nóng bỏng, quyến rũ mà không lắng lơ, còn mang theo khí chất trong trẻo, lạnh lùng cao quý.

Nghe thấy câu hỏi của Trình Kiêu, cô ta hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Thậm chí các thế lực ở giới cổ võ mà anh cũng không biết à?”

“Thế lực lớn nhất của giới cổ võ trấn thủ bốn phương, sau đó là năm tông môn lớn, rồi đến bảy thế gia, nhà họ Dương của họ chính là một trong bảy thế gia.”
 
Chương 1215


Chương 1215

“Mà nơi này thuộc về địa bàn của Vô Cực Môn, một trong năm tông môn, cho nên động phủ của Bái Nguyệt tiên nhân này mới bị người của Vô Cực Môn chiếm đoạt!”

Lúc này, cuối cùng Trình Kiêu cũng hiểu đại khái tình hình của giới cổ võ.

Ông lão khinh thường nhìn Dương Phi Yến, cười lạnh nói: “Chỉ bằng một cảnh giới Tiên Thiên cũng dám làm càn trước mặt tôi!

Nếu không phải cô là người của nhà họ Dương, thì cú đấm này đã gi ết chết cô rồi!”

Dương Phi Yến tức giận nói: “Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, ông giết anh trai tôi, nhà họ Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Lúc này, đám người trước một cánh cửa khác truyền đến tiếng xôn xao.

Một vài bóng đen bay về phía này.

Có mấy người dừng lại bên cạnh ông lão, là ba người mặc hắc bào giống nhau, trên ngực có hai chữ Vô Cực màu vàng.

Ngay khi ba người họ xuất hiện, Trình Kiêu cảm thấy hơi thở của Tô Lương Tử ở bên cạnh đột nhiên trở nên rối loạn.

Có vẻ như ba người này chính là những cao thủ đã làm Tô Lương Tử bị thương.

Quả nhiên, Tô Lương Tử thấp giọng nói: “Chính là ba người này!”

Đi sau ba ông lão là một đội ngũ do thanh niên mặc áo trắng dẫn đầu, khoảng hơn chục người.

Có người lập tức nhận ra những người này.

“Đó chẳng phải là thiên tài nhà họ Lý, Lý Vô Cực sao?”

“Không sai, là người nhà họ Lý!”

“Không ngờ người của nhà họ Lý cũng tới, hiện tại cho dù là Vô Cực Môn cũng không dám chiếm động Bái Nguyệt Tiên Nhân đâu!

Dương Phi Yến ở bên cạnh Trình Kiêu lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật sự là Lý Vô Cực, anh ta là thiên tài đứng đầu thế hệ thanh niên của bảy đại thế gia!”

“Không ngờ lại đẹp trai như vậy!”

Đôi mắt đẹp của Dương Phi Yến sáng rực lên.

Cô gái váy đỏ khẽ nhíu mày: “Nếu thật sự là Lý Vô Cực, có lẽ Vô Cực Môn cũng không dám kiêu ngạo như vậy”

Nhà họ Lý mấy năm nay danh chấn thiên hạ, thực lực đã vượt qua ngũ đại tông môn, Lý Vô Cực cũng được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất của thế hệ thanh niên nhà họ Lý và của bảy đại thế gia.

Lần này anh ta dẫn người đến đây, Vô Cực Môn cũng không dễ đối phó.

Lý Vô Cực tiến đến, chắp tay chào những vị trưởng lão kia, cười nói: “Lý gia Lý Vô Cực, xin chào các vị tiền bối của Vô Cực Môn!”

Sắc mặt mấy ông lão lạnh nhạt, từng người gật đầu, xem như là trả lời Ông lão vừa mới đả thương Dương Phi Yến cười nói: “Lý công tử không cần khách sáo.”

Mấy lão già này của Vô Cực Môn, khi nấy ở trước mặt mọi người đều mang vẻ mặt khó coi, kiêu ngạo không thôi.

Bây giờ lại đối xử với Lý Vô Cực rất thân thiện, có thể thấy được, phân lượng của Lý Vô Cực trong lòng mấy người kia đều vượt xa so với tất cả mọi người ở đây.
 
Chương 1216


Chương 1216

Trong mắt Dương Phi Yến lóe lên một tia sùng bái, trong lòng dâng lên một tỉa ngưỡng mộ: “Vô Cực công tử quả nhiên danh bất hư truyền, thật không hổ danh là thiên tài đứng đầu thế hệ thanh niên của bảy đại gia tộc ta! Thiên tài của nhà họ Dương ta So với anh ta thực sự quá kém cỏi.”

Lý Vô Cực liếc nhìn mọi người, nói với những ông lão kia: “Các vị tiền bối, tuy nói động Bái Nguyệt Tiên Nhân này là ở trên ranh giới của Vô Cực Môn, nhưng dù sao cũng là hang động của tiền bối mấy trăm năm trước. Cho dù là Vô Cực Môn cũng không thể giữ làm của riêng.”

“Nếu Vô Cực Môn tự mình phát hiện, tự mình khai phá ra hang động thì không sao. Nhưng bây giờ mọi người đều tập trung ở đây, động Bái Nguyệt Tiên Nhân này không còn thuộc sở hữu của Vô Cực Môn nữa.

“Từ thời xa xưa, hang động Tiên gia cùng thượng phẩm pháp khí đều thuộc về người hữu duyên, Vô Cực Môn không nên độc chiếm, các tiền bối có thể cân nhắc lời tôi nói, nếu không, ở đây nhiều người như vậy chắc chắn sẽ không có cách nào mà đáp ứng.

Có sự cổ vũ của Lý Vô Cực, những người sớm đã không vừa mắt với Vô Cực Môn lập tức lớn tiếng tán thành: “Đúng vậy, lời Vô Cực công tử nói rất đúng. Động Bái Nguyệt Tiên Nhân không thuộc quyền sở hữu của Vô Cực Môn các ngươi, các ngươi không được tự mình độc chiếm!”

“Không sai, từ xưa đến nay động của Tiên gia đều do người hữu duyên có được, Vô Cực Môn các người dựa vào cái gì mà muốn đoạt lấy làm của riêng!”

“Nếu Vô Cực Môn dám độc chiếm, vậy chúng ta liều mạng đánh bọn hắn!”

“Đúng, liều mạng đánh!”

Trong đám người phát ra tiếng hét phẫn nộ, tỉnh thần kích động đến mức sẵn sàng chiến đấu không tiếc mạng sống.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Những võ sĩ này không ngần ngại liều mạng vì hang động của tiên nhân tiền bối.

Sắc mặt mấy ông lão của Vô Cực Môn vô cùng khó coi, cách đó không xa vẫn có người kéo đến, bọn họ tạm thời không phá được pháp trận ở đây. Nếu đợi các trưởng bối của bảy đại thế gia đến thì càng thêm không ổn.

Mặc dù Vô Cực Môn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể dựa vào một môn phái của mình mà có thể chống lại nhiều người như vậy.

Mấy ông lão trao đổi ánh mắt một hồi, cuối cùng, một người đứng dậy nói: “Mọi người, không phải Vô Cực Môn bọn tôi muốn tự mình độc chiếm, chỉ là bởi vì trong đại điện này có trận pháp bảo vệ, nếu tùy tiện xông vào, chỉ sợ sẽ phá vỡ tuyến phòng hộ của pháp trận, phá hủy đại điện này.”

“Các vị trưởng lão chúng tôi thượng lượng một hồi và đã đưa ra biện pháp, chính là chúng tôi đặt ra một tiêu chuẩn thực lực, nếu có người vượt qua được tiêu chuẩn này, có thể hợp tác nghiên cứu làm thế nào để phá trận pháp với chúng tôi, nếu không, sẽ tự mình rời đi, không được có ý nghĩ khác!”

“Nếu như mọi người đồng ý, vậy thì bắt đầu đi. Nếu không, Vô Cực Môn tôi sẽ không ngại chiến đấu vì sự an toàn của hang động!”

Mọi người lập tức thảo luận, nhưng mỗi người đều có ý kiến riêng, thảo luận không tìm ra được nguyên do Lý Vô Cực cười nói: “Biện pháp này rất tốt, Vô Cực Môn đã cân nhắc kỹ lưỡng, tại hạ bội phục!”

“Vậy thì mời tiền bối Vô Cực Môn vạch ra một tiêu chuẩn thực lực Đi.

Lý Vô Cực vừa mở miệng, mọi người lập tức ngừng thảo luận, ánh mắt đều đổ dồn về phía những ông lão kia, không biết tiêu chuẩn thực lực này là như thế nào?

Ông lão kia hơi ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Tiêu chuẩn này chính là tôi”

“Chỉ cần mọi người có thể chống đỡ được mười chiêu dưới trướng của tôi, thì có thể qua ải. Đương nhiên, để tránh nói tôi ỷ lớn bắt nạt nhỏ, thanh niên dưới 28 tuổi có thể thành lập một đội gồm hai người. Chỉ cần bất kỳ người nào trong số họ sống sót Sau mười chiêu, thì xem như là vượt qua… “

Mọi người lại bắt đầu thảo luận: “Hừ, dù sao ông ta cũng là tông sư, chúng ta tiếp mười chiêu cũng không quá khó!”
 
Chương 1217


Chương 1217

“Cách này cũng được, tôi chấp nhận!”

“Chấp nhận, không phải chỉ có mười chiêu sao?”

Hầu hết mọi người đều chấp nhận.

Trong đó, một ông lão kỳ quái hỏi: “Vậy nếu người hơn hai mươi tám tuổi, có thể tìm người lập đội không?”

Ông lão của Vô Cực Môn cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường: “Sau hai mươi tám tuổi, mà không thể tiếp mười chiêu của tôi thì ông còn có mặt mũi đến động Bái Nguyệt Tiên Nhân sao? “

“Ha ha..”

Đám đông vang lên trận cười.

Ông lão kia sắc mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, sắc mặt cũng âm trầm.

Lý Vô Cực cười nói: “Cách này rất công băng, Vô Cực Môn quả nhiên là một trong ngũ đại tông môn, tại hạ khâm phục!”

Ông lão gật đầu, mặt không đổi nói: “Nếu mọi người đã chấp nhận, vậy chúng ta bắt đầu đị!”

Dương Phi Yến nhìn Lý Vô Cực, cô ta thật muốn cùng một đội với Lý Vô Cực. Nhưng vừa nhìn thấy một mỹ nữ đứng sau lưng Lý Vô.

Cực, ánh mắt cô ta lập tức trầm xuống.

Người phụ nữ đó là em gái của Lý Vô Cực, tên Lý Vô Tình, là một võ sĩ, sức mạnh ngang ngửa Lý Vô Cực. Có điều ngoại trừ võ công ra thì việc gì cũng không quan tâm, cho nên không thể coi là người bình thường.

Vì vậy, nhiều người chỉ biết đến Vô Cực công tử của nhà họ Lý mà bỏ qua Lý Vô Tình.

Lý Vô Cực chắc chắn sẽ cùng một đội với Lý Vô Tình, không có khả năng chọn cô ta Nhưng tìm ai để lập nhóm đây?

Dương Phi Yến liếc nhìn xung quanh. Tuy nhiên, không có đối tượng phù hợp, thực lực cường đại nhưng tuổi lại quá lớn, còn trẻ tuổi thì không quá mạnh. Nếu một đội quá mạnh thì đến cuối cùng sẽ bị liên lụy.

Sau khi nhìn quanh, cuối cùng, ánh mắt của Phương Phi Yến dừng lại ở trên người Trình Kiêu.

“Ngay cả mình cũng nhìn không thấu thực lực của người này.

Vừa rồi anh ta tiếp được một chiêu của mình, chắc hẳn là cao thủ”

“Này cậu bạn, chúng ta thành lập một đội đi?”

Trình Kiêu hoàn toàn không muốn tạo nhóm với người khác, nhưng anh lại mang thêm một người nữa vào.

Cô gái này tên là Dương Phi Yến, không chỉ có ngoại hình xinh đẹp, mà ban nãy vì trả thù thay anh trai nên dám đối chiến với Trưởng lão của Vô Cực Môn, nên Trình Kiêu vẫn có thiện cảm với côta.

Trình Kiêu quyết định giúp cô ta một tay, dẫn cô ta qua cửa ải.

“Được.” Trình Kiêu thản nhiên trả lời.

“Cảm ơn!” Dương Phi Yến lộ ra nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Trong đám đông, người trẻ đồng loạt tìm người để tạo nhóm Dương Phi Yến có ngoại hình xinh đẹp, lại là thiên tài của nhà họ Dương trong bảy thế gia, thực lực hơn người, nếu có thể tạo nhóm với cô ta, nói không chừng có thể nhân cơ hội, được người đẹp coi trọng.

Nhưng mà, Dương Phi Yến đã đánh giá đám đông từ trước đó, không ai lọt được vào mắt xanh của cô ta.
 
Chương 1218


Chương 1218

Hơn nữa, lúc này cô ta đã tạo nhóm với Trình Kiêu, đương nhiên sẽ từ chối thẳng thừng lời mời của những người này.

“Xin lỗi mọi người, đây là đồng đội của tôi!”

Dương Phi Yến đẩy Trình Kiêu ra làm lá chăn, như vậy vừa có thể mời của những nam sinh này, lại vừa không cần đắc.

Chỉ có điều, như vậy sẽ khiến Trình Kiêu gây thù chuốc oán.

Những nam sinh bị từ chối kia giống như bị người ta cướp mất bạn gái, bắt đầu ghen tị với Trình Kiêu, thấy Trình Kiêu giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

“Hừ, tên nhóc này trông cũng không điển trai lắm, bản lĩnh gì mà khiến Dương Phi Yến tạo nhóm cùng?”

“Đợi lát nữa, nếu cậu ta liên lụy đến Phi Yến, thì hãy xem tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học.”

Phía bên kia, Lý Vô Cực cũng vậy, rất nhiều cô gái trẻ đều ngượng ngùng, chủ động mời anh ta, nhưng đều bị anh ta uyển chuyển từ chối.

Lúc này, Lý Vô Cực đột nhiên di chuyển.

Lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Lý Vô Cực chậm rãi đi đến trước mặt Dương Phi Yến, mỉm cười nói: “Chào cô, có thể mời cô làm đồng đội không?”

*A, Lý Vô Cực lại chủ động mời Dương Phi Yến tạo nhóm cùng”

“Hừ! Dương Phi Yến đó thì có gì tốt chứ! Từ trên xuống dưới đều không mịn màng bằng mình, sao Lý Vô Cực lại vừa ý cô ta cơ chứ?”

Khuôn mặt của một số cô gái lộ rõ sự đố ky, ghen ghét và hận thù, nhìn Dương Phi Yến với ánh mắt sắc như dao.

Dương Phi Yến thoáng sửng sốt, đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lý Vô Cực.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Dương Phi Yến lúc này đã chết không đầu thai được rồi.

Phụ nữ hay ghen và tàn nhẫn hơn đàn ông gấp mười lần “Lý Vô Cực lại chủ động mời mình tạo nhóm! Chuyện này sao có thể cơ chứ! Nhưng mà mình đã tạo nhóm rồi, phải làm sao bây giờ?”

Dương Phi Yến hoàn hồn, tâm trạng phức tạp, hơi hối hận vì ban nãy không chủ động mời Lý Vô Cực tạo nhóm.

Đương nhiên, Dương Phi Yến càng vui hơn, có thể được cậu chủ Lý Vô Cực chủ động gửi lời mời, đây là chuyện mà biết bao cô gái ao ước.

Trong lòng Dương Phi Yến vô cùng xoắn xuýt và khó xử.

Nếu đồng ý với Lý Vô Cực, như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với Trình Kiêu, khiến Trình Kiêu bị mọi người chê cười, cô ta cũng sẽ mang tội danh là kẻ phản bội.

Nhưng cơ hội tiếp xúc gần với Lý Vô Cực như vậy là chuyện mà biết bao cô gái nằm mơ cũng không ngờ đến, cô ta thật sự không muốn bỏ lỡ.

Dương Phi Yến đang lựa chọn, Lý Vô Cực không nhịn được, lại hỏi một lần nữa: “Sao thế? Cô không bằng lòng à?”

Khi Dương Phi Yến định bất chấp tất cả, trả lời ba chữ “Tôi bằng lòng”, thì một số cô gái bên cạnh đã trả lời thay cô ta “Hừ, đạo hữu Lý, không phải cô ta không bằng lòng, mà là vì đã có đồng đội rồi.”

“Nếu cô ta bỏ rơi đồng đội của mình thì chính là kẻ phản bội đáng xấu hổ!”

Vẻ mặt Dương Phi Yến lạnh lẽo hẳn đi, căm hận trừng mắt nhìn những cô gái đó. Những cô gái này rõ ràng là đang ghen tị, bị Lý Vô Cực từ chối, nên cũng không muốn cô ta ở cùng Lý Vô Cực Lý Vô Cực liếc nhìn Trình Kiêu bên cạnh Dương Phi Yến, khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Nếu vứt bỏ một gánh nặng, chọn một đồng đội giúp được cho cô, thì đây không phải là phản bội, mà là biết nhìn xa trông rộng.”
 
Chương 1219


Chương 1219

Những cô gái kia lập tức nổi giận.

“Lý Vô Cực lại nói đỡ cho cô ta, đúng là đáng ghét mà, Dương Phi Yến không phải chỉ hơi xinh đẹp thôi à? Có gì tài giỏi đâu cơ chứ?”

Nghe thấy Lý Vô Cực sỉ nhục Trình Kiêu như vậy, Tô Lương Tử.

đứng cạnh giận dữ hét lên một tiếng: “Tên nhóc, tốt nhất là giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi, nếu không có là ông nội mày, ta sẽ không khách sáo đâu!”

Một ông lão mặt mày tái mét đứng sau Lý Vô Cực đột nhiên bước ra, lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Lương Tử, cười âm hiểm: “Ông muốn không khách sáo với tôi như thế nào? Để tôi mở rộng tâm mắt xem nào!”

Trong mắt ông lão của Vô Cực Môn hiệt lên vẻ khinh thường, còn chưa bắt đầu đột phá kết giới, mà những người này suýt nữa đã muốn gây chiến rồi.

Nhưng đánh nhau cũng tốt, tốt nhất là khiến cả hai bị thương luôn đi, như vậy đám người Vô Cực Môn bọn họ có thể ngư ông đắc lợi rồi.

Trình Kiêu nhìn Lý Vô Cực, người này không giống kiểu nhị thế tổ cậy mạnh hiếp yếu, không biết nghĩ. Ban nãy, khi đối mặt với Vô Cực Môn, mặc dù anh ta vẫn luôn thể hiện rất khách sáo, nhưng rõ ràng là đang kích động cảm xúc của mọi người, để có lợi cho mình.

Còn bây giờ, khi đối phó với Trình Kiêu, thái độ của anh ta rất kiêu ngạo, đó là sự khinh thường từ tận đáy lòng.

Nhưng mà, Trình Kiêu phát hiện khi anh ta đi tới, ánh mắt không hề rời khỏi người anh, hiển nhiên là đang đánh giá chính mình.

Coi thường địch về chiến lược, coi trọng địch về mặt chiến thuật, có thể thấy, thiên tài của bảy thế gia này không phải là chỉ nói đùa.

Trình Kiêu mặt vẫn không cảm xúc, nhìn Lý Vô Cực, thản nhiên nói: “Cô ấy đã có đồng đội rồi, anh mù à?”

Mọi người nhìn Trình Kiêu, vô cùng kinh hãi.

“Tên nhóc này là ai thế, lại dám nói vậy với cậu chủ Vô Cực.”

“Tên nhóc này gan lớn thật đấy!”

“Có lẽ anh ta thật sự có thực lực!”

“Ha ha, thực lực cái quái gì, anh ta chỉ là người của giới ngụy võ, hoàn toàn chưa từng nghe đến danh tiếng của Lý Vô Cực, cho nên mới không sợ.”

“Hóa ra là giới ngụy võ, Dương Phi Yến mù rồi à? Lại chọn người của giới ngụy võ.”

Nghe thấy Trình Kiêu không phải là người của giới cổ võ, đám người giới cổ võ đồng loạt buông lời châm biếm. Những người.

giới võ đạo không có ý thù hắn gì với Trình Kiêu, nhưng lại đứng sang một bên, vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.

Do đó có thể thấy, người trong giới võ đạo được giới cổ võ gọi là giới ngụy võ, cũng không hẳn là vô lý.

Ít nhất khi bàn về thực lực, giới võ đạo cũng thua kém xa giới cổ võ.

Cô gái mặc váy đỏ đứng cạnh, hừ lạnh một tiếng: “giới cổ võ các người lại làm sao thế? Không phải cũng chỉ là một đám đạo đức giả thôi à”

“To gan, lại dám sỉ nhục giới cổ võ, muốn chết à!” Có người Mắng.

Lý Vô Cực nói: “Được rồi, chỉ là một người phụ nữ cảnh giới Tiên Thiên đại thành mà thôi, chúng ta cần gì có kiến thức nông cạn như cô ta!
 
Chương 1220


Chương 1220

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mặc váy đỏ lộ ra vẻ kinh ngạc, Lý Vô Cực này thật sự trong nháy mắt đã nhìn thấu thực lực của cô 1a Lý Vô Cực nhìn Trình Kiêu, biểu cảm vẫn đầy khinh bỉ: “Tên nhóc, cậu nói cô ấy có đồng đội rồi phải không? Cậu nói không tính, phải để cô Dương nói mới tính”

Lý Vô Cực mỉm cười nhìn Dương Phi Yến: “Cô Phi Yến, cô có bằng lòng trở thành đồng đội của tôi không? Đương nhiên, nếu cô không muốn, tôi chắc chắn sẽ không miễn cưỡng!”

“Tôi đếm tới mười, nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ coi như cô từ chối.”

Nói xong, Lý Vô Cực bắt đầu đếm thật.

Một, hai.

“Tôi đồng ý.

Lý Vô Cực còn chưa đếm tới ba, Dương Phi Yến đã chạy đến, đứng bên cạnh anh ta. Trong ánh mắt của cô ta nhìn Lý Vô Cực ngập tràn yêu thích, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ sỉ mê.

Lý Vô Cực nhìn Trình Kiêu, ngạo nghề: “Ha ha, tên nhóc, tôi nói rồi mà, có phải là đồng đội của cậu không, cậu nói thôi thì không tính”

Dương Phi Yến nhìn sang Trình Kiêu, hơi áy náy cúi đầu: “Xin lỗi, anh không phải là giới cổ võ, nên tôi không thể tạo nhóm với anh được!”

Những người trẻ tuổi đã mời Dương Phi Yến thành lập một đội trước đây đều tỏ ra chế nhạo trên sự đau khổ của người khác.

“Ha ha, thằng nhãi này, mày bị bỏ rơi rồi à! Không tự lượng sức mình, chỉ là một người giới Ngụy Võ mà cũng muốn chấm m út mỹ nhân giới Cổ Võ chúng ta à? Nằm mơ đi!”

“Đúng vậy, bị ném đi gọn gàng sạch sẽ, Lý Vô Cực còn chưa đếm đến ba, thằng nhãi này đã bị ném đi rồi! Ha ha, thật là hả giận!”

“Hừ, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt không coi ai ra gì của cậu ta, tôi chỉ hận không thể tiến lên cho cậu ta hai cái bạt tai. Không phải chỉ là kết đội cùng với mỹ nữ thôi sao? Đến mức để cho cậu ta kiêu ngạo như vậy à? Bây giờ thì tốt rồi, bị người đẹp đá bay không thương tiếc luôn, xem cậu ta còn kiêu ngạo như thế nào!”

“Xấu hổ! Thật quá xấu hổ! Nhưng mà Dương Phi Yến làm việc cũng thật tuyệt tình, vừa rồi thẳng nhãi này còn ra tay giúp cô ta, không ngờ rất nhanh đã bị lấy oán trả ơn.”

Tô Lương Tử tức giận đến đỏ mặt, to giọng mắng: “Thứ đàn bà vong ân phụ nghĩa, cô sẽ phải hối hận!”

Cô gái mặc váy đỏ đứng sau lưng Trình Kiêu cũng giận dữ mắng mỏ: “Hèn hạ vô sỉ, loại đàn bà lấy oán trả ơn như cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Trình Kiêu hơi ngạc nhiên liếc nhìn Dương Phi Yến, anh còn tưởng cô ta là một cô gái tính tình mạnh mẽ, liều mạng để báo thù cho anh trai, là một cô gái tốt.

Không ngờ tới, Trình Kiêu đã hoàn toàn nhìn lầm người Nhưng Trình Kiêu không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô ta, anh chỉ muốn nhân tiện giúp người một lần, nếu cô ta đã không trân trọng, vậy thì quên đi.

Ngược lại, cô gái mặc váy đỏ bên cạnh, vốn tưởng răng cô là loại người miệng lưỡi sắc bén, không nói lý lẽ, không ngờ cô lại là người chính trực nhất.

Rất nhiều người không dám nói lời buộc tội với Dương Phi Yến, chỉ có cô mới dám nói như vậy.

Trình Kiêu quay lại nhìn cô gái mặc váy đỏ, quan sát cô một cách nghiêm túc, anh đột nhiên phát hiện, cô gái này thực sự xinh đẹp hơn nhiều so với Dương Phi Yến.

Đặc biệt là dáng người của cô ấy, rất khoa trương, nhưng tính tình lại có chút lạnh lùng. Nó giống như lửa và băng!

“Chúng ta lập đội đi?” Trình Kiêu thắn thắn hỏi.

“Cái gì!” Cô gái bị hỏi thì hơi sửng sốt một lát, sau đó nhìn vào mắt Trình Kiêu, cô cho rằng Trình Kiêu bởi vì bị Dương Phi Yến phản bội không thương tiếc nên mới muốn tìm người thay thế Dương Phi Yến.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom