Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


CHƯƠNG 820

“Điều tra rồi. Anh ta với người của tập đoàn Đông Vương chưa từng gặp nhau, mới quen biết ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.”

Trên mặt Vương Trạch hiện lên sự kỳ lạ: “Cậu xác định bọn họ mới quen biết nhau ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu?”

“Đương nhiên chắc chắn! Một chút chuyện nhỏ này nếu như tôi còn không điều tra ra được, làm sao có mặt mũi làm anh em của cậu Vương cậu!”

“Được rồi, vất vả cho cậu rồi! Cúp máy trước đây!”

Cúp điện thoại, trên mặt Vương Trạch lóe lên một tia suy tư.

“Ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu là lần đầu tiên gặp nhau, vì tập đoàn Đông Vương mà đối đầu với nhà họ Vương của mình!”

“Thú vị đó?”

“Xem ra tên ranh này rất xem trọng tập đoàn Đông Vương!”

Vương Trạch dường như đã tìm ra được phương hướng để đột phá.

Hai ngày sau, biệt tự Hồ Nguyệt Nha ở Hà Tây.

Trình Kiêu tỉnh lại từ trong bế quan.

Một luồng linh lực lướt nhẹ khắp người, gột rửa toàn bộ khói bụi trên người trước.

Nói một cách chính xác, anh bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.

Trên màn hình biểu thị người gọi đến là hiệu trưởng của viện Nhân Dân, Ninh Cát Sơn.

Trình Kiêu nhận điện thoại: “Alo?”

“Thần y Trình, có tiện nói chuyện một lúc không?” Ninh Cát Sơn mỉm cười nói.

“Gửi địa chỉ cho tôi.” Trình Kiêu nói.

Nửa tiếng sau, Trình Kiêu đến quán trà mà Ninh Cát Sơn đã gửi địa chỉ cho anh.

Tầng hai, trong phòng bao.

Ninh Cát Sơn và Tô Thanh Nham đã đến từ lâu, đợi Trình Kiêu rất lâu.

Nhìn thấy Trình Kiêu đi vào, hai người vội vàng đứng dậy tiếp đón.

“Thần y Trình, mau ngồi đi!”

Trình Kiêu cũng không khách khí, ngồi xuống, nhìn Ninh Cát Sơn, hỏi: “Ninh viện trưởng tìm tôi có chuyện gì không?”

Sau vài lần qua lại, Ninh Cát Sơn ít nhiều cũng có chút hiểu về tính cách của Trình Kiêu, biết tính cách của Trình Kiêu khá thẳng thắng, cũng không khách sáo với Trình Kiêu.

“Thần y Trình, lần này là hiệu trưởng Tô muốn nhờ cậu giúp đỡ!” Ninh Cát Sơn nhìn Tô Thanh Nham cười nói: “Hiệu trưởng Tô lo lắng mặt mũi không đủ lớn, nên nhất định phải kéo tôi đi cùng.”

Trình Kiêu hỏi: “Hiệu trưởng Tô muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?”

Tô Thanh Nham đang lo lắng Trình Kiêu có lập tức từ chối hay không, nghe thấy Trình Kiêu hỏi, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Là như thế này. Bộ y thuật châm cứu kia của cậu, sau khi truyền đến thủ đô, đã tạo ra tiếng vang rất lớn.”

“Sau đó, đại học y ở thành phố đã tổ chức một nhóm sinh viên, đến trường đại học y Hà Tây của chúng ta để học tập.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


CHƯƠNG 821

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Tô Thanh Nham có chút ngượng ngùng: “Thần y Trình, cậu cũng biết đó. Sinh viên của đại học y thủ đô, đi đến đâu cũng là những sinh viên chất lượng cao. Nếu như để giảng viên của trường đại học y Hà Tây của chúng ta lên lớp cho bọn họ, sợ là sẽ khiến bọn họ chê cười đại học Hà Tây của tôi không có ai nữa.”

“Vậy nên, tôi đã suy nghĩ rất lâu, mời cậu đến đại học y dậy học mấy ngày, để giữ thể diện cho đại học Hà Tây chúng ta!”

Trình Kiêu ngẩng đầu lên nhìn hai người với vẻ mặt tràn đầy hi vọng, thờ ơ hỏi: “Lúc nào thì sinh viên của đại học y thủ đô đến?”

Tô Thanh Nham vô cùng vui vẻ, vội vàng trả lời: “Ngày kia, chậm nhất là ngày kia! Bọn họ chỉ nghe giảng ba ngày, ba ngày sau thần y Trình không còn phiền phức nữa!”

“Đương nhiên, nếu như thần y Trình có yêu cầu gì, cứ việc đưa ra. Tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”

Trình Kiêu đứng dậy: “Được rồi, sáng sớm ngày kia ông đến Học viện điện ảnh và truyền hình đón tôi!”

“Được, được, một lời đã định!” Tô Thanh Nham vô cùng vui mừng, không ngờ Trình Kiêu lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

“Thần y Trình đi thong thả!”

Tiễn Trình Kiêu, Tô Thanh Nham vui mừng ôm lấy Ninh Cát Sơn: “Lão Ninh, mặt mũi của ông vẫn lớn hơn!”

Ninh Cát Sơn cười nói: “Nói linh tinh, là thần y Trình nghĩ cho đại cục! Là ông trời chiếu cố đến Hà Tây của chúng ta, để đại học Y Hà Tây của chúng ta có một nhân tài như thần y Trình!”

Ngày hôm đó, Trình Kiêu trở lại học viện điện ảnh và truyền thông Hà Tây.

Trương Tư Tổ và mấy người khác đều không có ở đây, sau khi nghe ngóng thì biết được, Dương Oánh tìm cho mấy tên nhóc này mỗi người một vai, bây giờ mấy người này ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết để chuẩn bị!

Trình Kiêu không đến lớp học, mà nằm trong ký túc xá đợi mấy người kia trở về.

Đợi một lúc mà đến tận trưa.

Người đầu tiên đi vào phòng ngủ là Lôi Công.

Nhìn thấy Trình Kiêu, trên mặt Lôi Công lập tức hiện lên sự kinh ngạc: “Trình Kiêu, sau cậu lại về đây!”

Trương Tư Tổ là người thứ hai đi vào, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức vui mừng hét lên: “Không phải chứ, Trình Kiêu, sao cậu lại về đây?”

Sau đó, những người khác cũng lần lượt đi vào.

Trình Kiều không hiểu nhìn Trương Tư Tổ hỏi: “Làm sao? Không hoan nghênh tôi?”

“Không phải, cậu đi cùng với đại minh tinh Dương Oánh, cô ấy không tìm cho cậu vai nào hả? Cứ để cậu trở về như vậy?” Trương Tư Tổ đánh giá Trình Kiêu từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn rõ xem Trình Kiêu có giấu thứ gì không.

“Bây giờ tôi không có hứng thú với việc đóng phim.” Trình Kiêu trả lời, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.

Trương Tư Tổ mặt tràn đầy sự đau buồn nói: “Trình Kiêu, cậu đúng là đã làm lãng phí một điều kiện ưu việt như vậy! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn làm quen với Dương Oánh không? Cậu có biết có bao nhiêu người muốn được Dương Oánh giới thiệu vai diễn cho không? Cậu có cơ hội tốt như vậy, cậu lại không nắm lấy, lại làm lãng phí nó!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


CHƯƠNG 822

“Tôi đúng là hoàn toàn cạn lời với cậu!”

Trình Kiêu đạp cho Trương Tư Tổ một phát, thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Lần này tôi trở về là muốn nói với mấy cậu một tiếng, phải diễn xuất thật tốt, đừng làm tôi mất mặt!”

“Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Không đợi Trương Tư Tổ và mấy người khác nói, Trình Kiêu đã rời khỏi phòng ngủ.

Đổi địa điểm hẹn thành khách sạn gần Học viện điện ảnh và truyền thông, Trình Kiêu ở trong khách sạn tu luyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Nham đích thân lái xe đến đón Trình Kiêu, đi về phía Đại học Y Hà Tây.

Trên xe, tài xế của Tô Thanh Nham tiểu Lý, ngồi ở vị trí phó lái.

Vì thể hiện sự tôn trọng với Trình Kiêu, hiệu trưởng trường Đại học Y Tô Thanh Nham đích thân làm tài xế.

“Thần y Trình, người bên phía đại học y Thủ Đô, mười giờ sáng sẽ đến, cậu còn hai tiếng để chuẩn bị. Nếu như cần cái gì, cậu cứ lên tiếng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực làm cho cậu!”

Tô Thanh Nham thông qua kính chiếu hậu, nhìn Trình Kiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu cung kính nói.

Trình Tiêu không mở mắt ra, thờ ơ nói: “Tôi không cần gì cả.”

Vẻ mặt Tô Thanh Nham có chút cứng đờ, ông ta vô cùng xem trọng chuyện sinh viên chất lượng cao của trường đại học Y thủ đô đến đại học Y Hà Tây nghe giảng.

Thậm chí, cả trường đại học Y Hà Tây đều vô cùng xem trọng.

Lần này là lần đầu tiên đại học y thủ đô tổ chức cho sinh viên đến trường khác để nghe giảng.

Không cần nghĩ cũng biết, có thể khiến sinh viên chất lượng cao của đại học y thủ đô đến để nghe giảng, địa vị và danh tiếng ở trong giới y học Á Tộc sẽ tăng vọt.

Nhưng, ông ta cảm thấy thái độ của Trình Kiêu có chút quá tùy ý.

Mặc dù ông ta rất tin tưởng vào y thuật của Trình Kiêu, nhưng dạy học và y thuật là hai chuyện khác nhau, y thuật cao không có nghĩa là có thể giảng giải ra được.

Muốn giảng giải được y thuật của mình, để sinh viên hiểu được, điều này cần phải làm rất nhiều việc trước khi lên lớp.

Ví dụ giáo án của các giáo viên, chính là thể hiện những tri thức một cách tốt nhất cho sinh viên thấy, để sinh viên dùng cách thức đơn giản nhất để ghi nhớ, vận dụng những gì đã học.

Tô Thanh Nham trong lòng lo lắng, ngộ nhỡ thất bại, thì danh tiếng và địa vị của trường đại học Y Hà Tây, không những không được tăng lên, ngược lại sẽ trở thành trò cười trong giới y học.

“Thần y Trình, cậu có cần chuẩn bị bài giảng trước không? Mặc dù y thuật của cậu cao siêu, nhưng y thuật và dạy học không giống nhau.” Tô Thanh Nham cố gắng khuyên bảo một lần nữa.

Trình Kiều không thèm mở mắt ra, thờ ơ nói: “Hiệu trưởng Tô yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”

Tô Thanh Nham không nói nữa, cho dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng ông ta cũng không dám nói nữa.

Bây giờ Trình Kiêu là khách quý mà ông ta mời đến, ông ta không dám bất kính.

Một lúc sau, Tô Thanh Nham nhận một cuộc điện thoại.

Dường như có chuyện gấp gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


CHƯƠNG 823

“Xin lỗi thần y Trình, tôi có chút chuyện gấp, phải đi đến phòng đào đạo một chuyến! Tiểu Lý, cậu đưa thần y Trình đến trường học, giáo sư Mạc và những người khác đều đang đợi ở đó.” Tô Thanh Nham vẻ mặt tràn đầy sự áy náy nói.

Trình Kiêu mở mắt ra, thờ ơ nói: “Không sao, hiệu trưởng Tô có chuyện gì thì cứ đi làm đi!”

“Được!”

Tô Thanh Nham xuống xe, ở bên đường bắt một chiếc taxi rời đi.

Tài xế tiểu Lý lái xe, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc sắp đến trường đại học Y, ở một ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ. Đột nhiên, một chiếc xe BMW màu trắng từ trên vỉa hè lao nhanh vào đường chính.

Tài xế Tiểu Lý không tránh kịp, xảy ra va chạm với đối phương.

“Thật sự xin lỗi thần y Trình!” Tiểu Lý biết Trình Kiêu nhìn trông còn rất trẻ, nhưng thân phận cao quý, nên sợ Trình Tiêu trách tội anh ta. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Không sao.” Trình Tiêu thờ ơ nói, ngồi trong xe, không hề động đậy.

“Tôi xem xem là tên ngốc nào, có biết lái xe không!” Tiểu Lý tức giận mắng chửi mấy câu, đẩy cửa đi xuống xe.

Trình Kiêu ngồi phía sau, xuyên qua kính thủy tinh trên cửa xe, nhìn thấy chiếc xe BMW ở phía trước, cửa trước và cửa sau đều được mở ra, hai chàng trai trẻ xuống xe.

“Mày mù hả, có biết lái xe không!” Một chàng trai trẻ để kiểu tóc hất về một bên, trên tai đeo bông tai rất lớn, vênh váo tự đắc mắng chửi.

Tiểu Lý vô cùng tức giận, tranh luận với đối phương: “Tôi đi thẳng, mấy anh đổi làn đường, mấy anh còn có lý? Mấy anh mua bằng hả?”

“Mày nói ai mua bằng? Tao thấy mày muốn ăn đánh rồi đó!” Chàng trai trẻ đeo khuyên tai, xắn tay áo lên, muốn ra tay.

Phía sau, một chàng trai trẻ khí chất tao nhã, ngoại hình đẹp trai, trong tay cầm một quyển sách, khuyên bảo: “Thiên Hào, đừng gây chuyện nữa!”

Tiểu Lý vô cùng tức giận: “Các anh vi phạm trước, còn muốn đánh người, thật quá đáng mà. Các anh cứ đợi đó, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát phân xử đúng sai!”

“Báo đi! Cậu đây sợ quá đi mất!” Chàng trai trẻ đeo khuyên tai vẻ mặt ngông cuồng hét lên.

“Bỏ đi, chúng tôi nhận toàn bộ trách nhiệm. Anh xem anh sửa chiếc xe này hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả, cho dù cảnh sát đến cũng sẽ như vậy.” Chàng trai cầm sách vẻ mặt lạnh lùng nói.

Chàng đeo khuyên tai to, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường nói: “Cái xe rách nát này, cậu đây không thèm ngồi. Chỉ có mấy người nghèo, lùn mới ngồi chiếc xe này!”

“Anh nói chuyện chú ý một chút đi!” Tiểu Lý tức giận nói.

“Thiên Hào, đừng nhiều chuyện nữa, đừng quên mục đích chúng ta đi trước một bước.” Chàng trai trẻ cầm sách trầm giọng nói.

Chàng trai trẻ đeo khuyên tai to móc ra một sấp tiền polime, còn không thèm đếm, đã đi về phía Trình Kiêu, thô lỗ kéo cửa xe ra, nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt xem thường ném tiền xuống dưới chân Trình Kiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 824


CHƯƠNG 824

“Đây là 30 triệu, đủ để anh đổi một cái đỡ va mới, đồ nghèo hèn!”

“Nói xong, vẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng quay người rời đi.

Tiểu Lý vội vàng chạy về phía trước, xin lỗi Trình Kiêu: “Anh Trình, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ người này lại ngang ngược như vậy!”

Trình Kiêu mặt không biểu cảm nói: “Không sao, trở về đi!”

“Vậy bọn họ…” Tiểu Lý mặt tràn đầy tức giận nhìn hai chàng thanh niên ở phía trước đã ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi.

Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Chó cắn anh một cái, anh không thể cắn lại, đúng không? Đi thôi!”

“Vâng!” Tiểu Lý thật sự bái phục sự tu dưỡng của Trình Kiêu.

Chiếc xe BMW ở phía trước đã gào rít rời đi, Tiểu Lý tiếp tục lái xe về phía trước.

Đến trường Đại học Y Hà Tây, Tiểu Lý dừng xe lại, sau đó chạy đến, cung kính nói với Trình Kiêu: “Anh Trình, anh ở đây đợi một lúc, tôi đi thông báo với giáo sư Mạc!”

“Đi đi!” Trình Kiêu thờ ơ nói.

Tiểu Lý rời đi, một mình Trình Kiêu đi dạo trong khuôn viên trường với những cảnh sắc xinh đẹp.

Tôn Mạc học ở đây, đời trước, Trình Kiêu cũng đã từng đến đây, nói ra thì anh vẫn khá quen thuộc với những thứ ở đây.

Cách đó không xa, trên bãi cỏ trước khu dạy học, có không ít nam và nữ sinh viên đang ngồi ở đó nghỉ ngơi, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.

Lúc này, có tiếng bước chân từ con đường nhỏ lát đá xanh phía sau truyền đến.

Theo đó, là một tiếng hét kinh ngạc, tràn đầy sự xem thường: “Haha, đây không phải là cái tên nghèo hèn bị cậu đây lái xe đâm vào sao? Thế nào, cậu cũng là sinh viên của Đại học Y Hà Tây?”

Một chàng trai trẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng, thò đầu ra, xuất hiện trước mặt Trình Kiêu, chiếc khuyên tai to ở trên tai vô cùng nổi bật.

Trình Kiêu chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hai người này, không ngờ lại chạm mặt hai người này ở đại học Y Hà Tây!

“Hai người là sinh viên ở đây?” Trình Kiêu mặt không biểu cảm hỏi.

Chàng trai trẻ đeo khuyên tai to đánh giá trường học, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường, cười khẩy nói: “Ngôi trường rách nát này, dù dùng kiệu tám người khiêng, cậu đây cũng không đến!”

“Chỉ có loại người nghèo hèn, ngồi chiếc xe rách nát như anh cũng học ở cái trường rách nát như thế này.”

Chàng trai trẻ ở bên cạnh, trên tay vẫn cầm theo sách, xem ra có lẽ là một người khá chăm chỉ.

“Thiên Hào, đừng nhiều chuyện, lúc nãy cậu đã làm lỡ khá nhiều thời gian rồi.” Chàng trai trẻ nghiêm mặt nói.

Chàng trai trẻ đeo khuyên tai cuối cùng liếc nhìn Trình Tiêu, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường. Quay lại lại nói với chàng trai trẻ cầm sách: “Biết rồi, biết rồi, đến ngay đây!”

Nói xong, cố tình đi qua trước mặt Trình Kiêu, lúc đi qua Trình Kiêu, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tràn đầy sự uy hiếp, lườm Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, dám đòi tiền cậu đây! Anh cứ đợi đấy cho tôi!”

Nói xong, nghênh ngang rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 825


CHƯƠNG 825

Ánh mắt Trình Kiêu hơi lạnh đi, anh thực sự không biết tên ranh này rốt cuộc từ đâu mà có được cảm giác ưu việt mạnh như vậy!

Dường như cả thế giới này đều phục vụ cho anh ta.

Rõ ràng là anh ta đâm phải xe của người khác, tự mình bồi thường, bây giờ lại cắn ngược Trình Kiêu một phát, nói Trình Kiêu đòi tiền anh ta!

Loại người này, nếu như ở tu tiên giới, có lẽ không sống được một ngày.

Trình Kiêu không so đo với hai người đó, chẳng bao lâu sau giáo sư Mạc và một nhóm giáo viên của khoa y cùng ra ngoài chào đón anh.

“Thần y Trình, cuối cùng anh cũng tới, thỏa lòng mong ước chúng tôi rồi!”

“Mời anh vào!”

Gương mặt giáo sư Mạc vô cùng mãn nguyện, trước đây ông ta coi thường Trình Kiêu, cho rằng anh quá tự cao tự đại.

Nhưng sau khi Trình Kiêu liên tiếp gây ra những sự việc làm rúng động giới y học Á tộc trong suốt vài năm qua thì giáo sư Mạc lại vô cùng bội phục.

Trước mặt Trình Kiêu, giáo sư Mạc hạ mình xuống rất thấp.

“Giáo sư Mạc!” Trình Kiêu gọi một tiếng hờ hững, coi như có chào hỏi.

Cả nhóm giáo viên lần lượt tới trò chuyện với Trình Kiêu rồi đưa anh về văn phòng.

Bên trong phòng làm việc, mọi người để cho Trình Kiêu ngồi hàng ghế đầu, anh cũng không khách sáo, anh hoàn toàn không câu nệ những thứ lễ giáo rườm rà đó.

Trong số những người ở đó, giáo sư Mạc có thân phận cao nhất, Tô Thanh Nham không có ở đó thì đương nhiên mọi chuyện do ông ta chủ trì.

“Các vị, hiệu trưởng Tô tạm thời vẫn chưa về được, nên tôi xin trình bày trước về tiến trình cụ thể cho thần y Trình biết.” Giáo sư Mạc nhìn Trình Kiêu và nói.

Trình Kiêu đáp: “Mời ông nói.”

Mạc Hoa Đình nói: “Tập thể Đại học Y Thủ đô 10 giờ sáng tới. Mặc dù nói là tới chỗ chúng ta học tập nhưng chủ yếu là bọn họ muốn tới nghe thần y Trình nói về bộ “Thái Thanh khí châm” do anh sáng tạo ra.”

“Quyển sách về thuật châm cứu này khởi nguồn từ thành phố Hà Tây chúng ta, do thần y Trình sáng tạo, cũng là thứ duy nhất ở trong giới y học của Hà Tây chúng ta có thể lấy ra được. Người của Đại học Y Thủ đô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.”

“Vậy nên khi thần y Trình giảng bài, có thể chú trọng nói về Thái Thanh khí châm hơn.”

Mọi người gật đầu, tán thành với sự sắp xếp của giáo sư Mạc.

Trình Kiêu không có ý kiến gì, dù sao anh nói gì cũng đều được, nói kiến thức y học trong đầu anh đi trước trái đất cả vạn năm cũng không phải là quá.

Giáo sư Mạc nói tiếp: “Các giáo viên bên này chủ yếu sẽ nhờ vào thần y Trình hết, những người còn lại chỉ cần nói về những kiến thức y học cơ bản không dễ sai sót là được rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 826


CHƯƠNG 826

“Ngoài ra, học sinh ở bên này của chúng ta cũng cần có một số điều chỉnh, tôi đã lấy hết những học sinh giỏi của các lớp dồn chung vào một lớp. Đến khi học sinh của Đại học Y Thủ đô đến đây thì chỉ cần xếp bọn họ vào chung một lớp với những học sinh xuất sắc nhất của chúng ta là được.”

“Như vậy thì mong là sẽ không bị những học sinh thiên tài đến từ Thủ đô bỏ xa một cách quá khó coi.”

“Tạm thời sắp xếp vậy đã, mọi người còn bổ sung gì không?” Giáo sư Mạc nhìn về phía mọi người.

“Không có!”

Tất cả mọi người cùng lắc đầu, Mạc Hoa Đình đã sắp xếp mọi việc đến nơi đến chốn rồi.

Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Tô Thanh Nham kích động đi vào trong.

“Các vị, tôi vừa từ Sở Giáo dục ra, có tin tốt này muốn nói cho mọi người biết đây, lãnh đạo cấp trên rất coi trọng việc người của Đại học Y Thủ đô đến đây học tập giao lưu với chúng ta, bọn họ dặn đi dặn lại là phải nắm bắt cơ hội tốt này, nhất định không để xảy ra bất cứ sai sót nào, phải để cho Đại học Y Hà Tây của chúng ta được nở mày nở mặt!”

Tất cả mọi người đều rất phấn khích, không ngờ đến cả lãnh đạo bên trên cũng bị kinh động.

Tô Thanh Nham nhìn Trình Kiêu rồi quay sang nhìn Mạc Hoa Đình, nói: “Ông Mạc, sắp xếp xong xuôi cả rồi đúng không?”

Mạc Hoa Đình gật đầu: “Theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng ngày hôm qua thì mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi!”

“Vậy thì tốt!” Gương mặt Tô Thanh Nham trở nên căng thẳng: “Thần y Trình, anh còn gì muốn bổ sung không?”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không có.”

“Vậy chúng ta đợi người của trường Đại học Y Thủ đô tới thôi.”

Trường Đại học Y Hà Tây, lớp học đông y.

Tôn Mạc ngồi lặng lẽ ở chỗ ngồi gần cửa sổ, nghe các bạn bàn tán.

“Nghe nói hôm nay người của Đại học Y Thủ đô muốn tới chỗ của chúng ta nghe giảng, đích thân hiệu trưởng Tô đã mời một giảng viên ở bên ngoài về giảng.”

Một cô gái mập mạp nói, khuôn mặt vẻ đầy khó hiểu: “Thật không thể hiểu nổi, Đại học Y Thủ đô là tấm gương cho tất cả các trường Y khoa trên cả Á tộc này! Làm sao có thể chạy đến trường Đại học Y Hà Tây nhỏ xíu của chúng ta để nghe giảng chứ?”

“Thế không phải là bỏ cái gốc để lấy cái ngọn sao?”

“Ha ha, vậy thì cậu lại không hiểu rồi! Còn không phải là vì Hà Tây chúng ta có một vị thần y, sáng tạo ra một bộ kỹ thuật châm cứu thần kỳ, khiến cho tất cả những vị danh y ở Thủ đô đều ngơ ngác sao? Vậy nên mới để những thiên tài xuất sắc của Đại học Y Thủ đô đến Đại học Y Hà Tây nhỏ bé của chúng ta nghe giảng.” Một cô gái mắt híp khác đắc ý nói.

Cô gái mập mạp kia kinh ngạc hỏi: “Hà Tây của chúng ta còn có một vị thần y lợi hại như vậy sao? Là ai vậy? Giáo sư Mạc? Hay là hiệu trưởng Tô?”

Cô gái mắt híp kia tự nhiên nhìn về phía Tôn Mạc đang ngồi gần cửa sổ: “Tớ nghe một chú ở Hội Y học Hà Tây nói người đã giao Thái Thanh khí châm cho Hội y học Á tộc chính là ba của Hoa khôi của trường Đại học chúng ta, Tôn Đại Hải.”

Cô gái mập mạp kia vô cùng kinh ngạc: “Wa, hóa ra ba của hoa khôi trường chúng ta chính là thần y vang danh ở Hà Tây.”

“Tôn Mạc, sao chưa từng nghe thấy cậu nói gì về chuyện này thế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 827


CHƯƠNG 827

Tôn Mạc chỉ cười không nói gì, nụ cười có phần ngượng ngùng.

Cô có thể nói gì chứ, nói rằng kỹ thuật châm cứu thần kỳ kia không phải là do ba cô sáng tạo mà là do Trình Kiêu sáng tạo ra?

Nhớ đến Trình Kiêu, nội tâm đang bình tĩnh của Tôn Mạc bỗng dưng nổi sóng gió.

Sau chuyện lần trước xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, giữa Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đã xuất hiện những rạn nứt.

Chuyện tình cảm một khi đã có rạn nứt thì rất dễ phát sinh những hiềm nghi.

Tôn Mạc có thể nhạy cảm nhận ra rằng Lưu Tào Khang đã có những hiềm nghi với cô.

“Đều trách tên Trình Kiêu khốn kiếp kia, nếu không phải do anh ta thì giữa mình và anh Tào Khang sẽ không đi tới bước đường như hôm nay.”

Lúc trước Tôn Mạc luôn cảm thấy Trình Kiêu là một tên vô dụng, coi thường anh. Cho dù những thành tựu trong y thuật của Trình Kiêu khiến Tôn Mạc không thể đuổi kịp nhưng trong lòng cô vẫn luôn bị mê mẩn về quyền thế và địa vị.

Cho dù Trình Kiêu có đạt được những thành tựu lớn hơn nữa trong y thuật thì trong lòng cô, anh vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh được với Lưu Tào Khang.

Trừ khi Trình Kiêu có quyền thế hơn hẳn Lưu Tào Khang.

Một lúc sau, giáo viên tới thông báo danh sách một số học sinh, bảo bọn họ tới phòng học tạm thời.

Đám học sinh đều hiểu đây là chuyện gì, ngay sau đó những học sinh được gọi tên bị bao quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của những học sinh khác.

Đương nhiên Tôn Mạc cũng có trong số đó.

Một nam sinh khá lắm mồm, hỏi nhỏ giáo viên: “Thầy Vương, lần này những thiên tài của Đại học Y Thủ đô đến chỗ của chúng ta nghe giảng thì ai sẽ phụ trách giảng bài ạ?”

“Người này nhất định có thể áp đảo được những thiên tài đó phải không ạ? Là giáo sư Mạc? Hay là hiệu trưởng Tô tự mình ra tay vậy ạ?”

Giáo viên nhìn cậu ta một cái rồi liếc nhìn cả đám học sinh đều đang dỏng tai lên nghe, mỉm cười thần bí: “Vị thần y mà hiệu trưởng Tô đích thân mời tới lần này nghe nói vô cùng lợi hại.”

“Là vị thần y nào vậy ạ? Hà Tây của chúng ta lấy đâu ra thần y chứ?” Nam sinh kia vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp.

“Đừng hỏi nhiều vậy nữa, các em sẽ biết ngay thôi.” Giáo viên kia nói xong, dẫn theo người đi về phía phòng học mới.

Ở cách đó không xa, trong phòng học Châm cứu.

Có hai thanh niên đứng ở bên ngoài phòng học, nghe một giáo viên nữ ở bên trong giảng về mối quan hệ giữa huyệt vị và cơ thể con người.

Nghe được một lát, người đeo khuyên tai to ra vẻ khinh bỉ nói: “Những kiến thức này ở chỗ chúng ta đều là những kiến thức chúng ta phải tự học, vậy mà bọn họ còn cần giáo viên dạy.”

“Thật là nhàm chán, từ lâu tôi đã nghe nói trường học ở những nơi thế này toàn là rác rưởi, làm gì có chân tài thực học chứ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 828


CHƯƠNG 828

Một thanh niên khác bỏ sách vào trong túi rồi trừng mắt nhìn người có khuyên tai to, nói bằng thứ giọng điệu kỳ quặc: “Lục Thiên Hào, vậy cậu cũng cảm thấy Thái Thanh khí châm cũng là thứ rác rưởi sao?”

Lục Thiên Hào lập tức nghẹn họng, không nói được gì nữa. Nhưng vẫn cảm thấy có gì không cam lòng, anh ta cố gắng lý sự: “Ai mà biết được anh ta gặp phải thứ vận may gì mà tự nhiên sáng tạo ra kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy chứ! Hoặc đó có thể là thứ do anh ta nhặt được, ở một nơi nhỏ như Hà Tây thế này làm sao có thể xuất hiện một thần y xuất sắc như vậy chứ?”

Nghe Lục Thiên Hào phản bác lại như vậy, Sở Minh Thành sa sầm mặt lại.

“Bộ Thái Thanh khí châm đó đến cả ba tôi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cậu cảm thấy phải là một sự may mắn thế nào thì mới có thể sáng tạo ra kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy chứ?”

“Hoặc là cậu cũng đi nhặt một quyển như vậy về đi?”

Lục Thiên Hào không nói được lời nào nhưng vẫn bất mãn lẩm bẩm nói: “Nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, những gì bọn họ học đều là những kiến thức cơ bản mà chúng ta đã học từ lâu. Chuyện này thì cậu không thể phủ nhận đúng không?”

Sở Minh Thành không nói gì, không biết là đang nghĩ cái gì.

Ánh mắt của Lục Thiên Hào xuyên qua cửa sổ, nhìn một cô gái tóc dài bên trong, hai mắt trở nên bừng bừng: “Mặc dù trường học ở đây rác rưởi nhưng gái xinh thì không kém gì so với chỗ của chúng ta đâu!”

Như cảm nhận được ánh mắt của Lục Thiên Hào, Chung Phi Vũ lạnh lùng nhìn sang.

“Hây!” Lục Thiên Hào tươi cười cách lớp cửa sổ vẫy tay chào hỏi Chung Phi Vũ.

Gương mặt thanh thoát của Chung Phi Vũ chau lại, rồi cô đột nhiên giơ tay lên.

“Em có chuyện gì sao?” Giáo viên đang đứng giảng bài trên bục giảng hỏi.

Chung Phi Vũ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên thành một đường: “Thưa cô, bên ngoài có kẻ lưu manh!”

Lục Thiên Hào không nghe thấy tiếng gì nhưng bản năng dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên, nữ giáo viên đeo kính kia hai tay chống nạnh đứng trước cửa phòng học, đằng đằng sát khí lườm hai người bọn họ.

“Hai cậu ở khoa nào? Không phải đi học sao?”

Đám học sinh cũng chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, lập tức bao lấy hai người Lục Thiên Hào.

Sở Minh Thành sa sầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Lục Thiên Hào rồi bình tĩnh nói: “Cô ơi, em không quen cậu ta!”

Lục Thiên Hào ngơ ngác rồi tức giận nói: “Con mẹ nó Sở Minh Thành!”

“Nói đi, cậu ở khoa nào?” Giáo viên nhìn chằm chằm vào Lục Thiên Hào như đang thẩm vấn kẻ trộm.

Lục Thiên Hào ngạo mạn nói: “Tôi không phải học sinh của trường này.”

“Cái gì!” Nữ giáo viên kia kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra: “Alô, bảo vệ trường học đúng không? Ở đây của tôi có một học sinh trường ngoài xông vào trường ta…”

“Chờ đã, chúng tôi là học sinh của Đại học Y Thủ đô!” Trong lúc cấp bách, Lục Thiên Hào để lộ thân phận của mình.

“Nói linh tinh, người của Đại học Y Thủ đô một tiếng nữa mới đến, rốt cuộc hai người là ai?” Chung Phi Vũ hừ lạnh một tiếng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 829


CHƯƠNG 829

Lục Thiên Hào đành bỏ đi vẻ kiêu ngạo trên mặt, giải thích nói: “Chúng tôi tới đây trước, nếu mọi người không tin thì một lát nữa bọn họ đến, mọi người hỏi là biết ngay thôi.”

Đám học sinh vẫn nghi ngờ.

Giáo viên nữ kia cũng không biết nên làm thế nào.

Chung Phi Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô ơi, không thể nghe bọn họ nói được. Cứ nhốt bọn họ vào phòng bảo vệ trước đã. Đợi đến khi người của Đại học Y Thủ đô tới rồi tính.”

“Ừm, như vậy cũng được.” Giáo viên gật đầu.

Chung Phi Vũ gọi điện thoại đi: “Alô, phòng bảo vệ có phải không? Phòng châm cứu có hai người lạ từ ngoài xông vào, làm phiền mọi người tới đây xử lý!”

Khuôn mặt Lục Thiên Hào vô cùng phẫn nộ, anh ta chỉ về phía Chung Phi Vũ, nghiến răng nói: “Được lắm, coi như cô ghê gớm.”

Trong phòng bảo vệ, Lục Thiên Hào sụ mặt xuống, ngồi xổm trong góc tường, không ngừng chửi mắng.

“Con mẹ nó, người ở cái nơi nhỏ tin hin này thật dã man! Không ngờ còn nhốt chúng ta lại! Đợi đến khi ra ngoài rồi, xem tôi sẽ xử lý mấy người đó thế nào.”

Khuôn mặt Sở Minh Thành hận không thể luyện sắt thành thép: “Cậu đừng làm loạn nữa, còn thấy chưa đủ mất mặt hay sao? Vốn dĩ chỉ định tới trước thăm dò thực hư một chút vậy mà lại bị nhốt vào phòng bảo vệ, đợi một lát nữa mấy người Thanh Thiền tới thì chúng ta biết giải thích thế nào?”

Con mắt Lục Thiên Hào đảo vòng quanh, chửi một câu: “Hừ, những người đó làm cho chúng ta xấu hổ thì một lát nữa chúng ta cũng khiến mấy người đó xấu hổ, kể cả giáo viên của bọn chúng cũng không tha. Đợi một lát nữa lúc nghe giảng, tôi đứng lên làm khó giáo viên của bọn họ, cậu nhân cơ hội quay lại video, tung lên mạng, để những người đó mất mặt hết một lượt.”

“Được!” Sở Minh Thành gật đầu.

Mười giờ sáng, bên trong phòng học tạm thời.

Đại học Y Thủ đô, tính thêm cả Sở Minh Thành và Lục Thiên Hào thì tổng cộng sẽ có 6 người tới, tất cả đều được xếp ở hàng đầu tiên.

Cả sáu người này đều là những nhân tài số một. Nhóm con trai cao to đẹp trai, chỉ có duy nhất một cô gái là Thượng Quan Thanh Thiền và cũng là hoa khôi của Đại học Y Thủ đô.

Giữa những cô gái xinh đẹp với nhau, một khi vừa gặp mặt thì lập tức sẽ có nam sinh lấy ra so sánh.

Bên trường Đại học Y Hà Tây, có hai người Tôn Mạc và Chung Phi Vũ đều được chọn tới phòng học tạm thời.

Một số nam sinh bắt đầu âm thầm lấy ba người bọn họ ra so sánh.

“Hoa khôi của Đại học Y Thủ đô đúng là khác biệt, mặc dù vẻ ngoài không khác biệt gì lắm so với hoa khôi Tôn Mạc và Chung Phi Vũ nhưng cái khí chất lạnh lùng đó thì mạnh hơn nhiều so với hoa khôi Tôn Mạc và Chung Phi Vũ.”

Tôn Mạc và Chung Phi Vũ cũng âm thầm quan sát Thượng Quan Thanh Thiền.

“Đây chính là hoa khôi của Đại học Y Thủ đô sao? Quả nhiên là không tầm thường!”

Khuôn mặt hầm hầm của Lục Thiên Hào nhìn về phía Chung Phi Vũ, không ngờ anh ta còn thô lỗ giơ ngón giữa về phía cô.

“Đồ con gái ngu ngốc, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã dây vào tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 830


CHƯƠNG 830

Chung Phi Vũ cười lạnh, không quan tâm.

Thẩm Trung Thư ở bên cạnh cũng sa sầm mặt mày, từ trước đến nay anh ta luôn coi Chung Phi Vũ là của riêng mình, làm sao anh ta có thể để cho Lục Thiên Hào tùy tiện sỉ nhục?

Chỉ là sau khi Thẩm Trung Thư tìm hiểu về gia thế của Lục Thiên Hào thì chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm đấm, cố gắng nhẫn nhịn.

Giang Nam Tế Thế Đường của nhà họ Lục có danh tiếng không hề nhỏ trong cả Á tộc. Ở Giang Nam, Tế Thế Đường của nhà họ Lục chỉ đứng sau nhà họ Y.

Đương nhiên thân phận của Thượng Quan Thanh Thiền và Sở Minh Thành cũng không đơn giản, hai người bọn họ đều đến từ những đại gia tộc của Thủ đô, mặc dù danh tiếng không phải quá hiển hách nhưng ở một nơi ngọa hổ tàng long như thủ đô thì những người dám xưng là đại gia tộc thì nhất định cũng có một thực lực không tầm thường.

Còn về những học sinh kia của Đại học Hà Tây thì đại bộ phận đều là những học sinh xuất sắc của các khoa. Cả một nhóm những thiên tài quái thai tập hợp vào lớp học tạm thời đó.

Lúc chủ nhiệm Quốc của bên Đào tạo nhìn thấy những học sinh trong lớp học tạm thời này, tự nhiên cảm thấy da đầu tê rần. Đây đúng là những học sinh thiên tài xuất sắc nhất của các khoa nhưng cũng là những học sinh có nhiều vấn đề nhất.

Nhiều học sinh có vấn đề như vậy tập trung vào một chỗ như vậy thì ai có thể khống chế được chứ?

Một giáo viên tới quản lý trật tự, sau đó tuyên bố: “Giảng viên giảng dạy của các em sắp tới đây rồi, các em chú ý giữ trật tự.”

Nói xong, giáo viên đó rời đi.

Năm mấy học sinh lập tức túm tụm lại với nhau.

“Người vừa nãy không phải là thầy giáo Tôn? Thầy ấy chỉ tới đây để quản lý trật tự? Như vậy không phải là lấy dao giết trâu ra để mổ gà sao?”

“Đúng vậy, thầy giáo Tôn nằm trong top 10 giáo viên của trường chúng ta, vậy mà chỉ phụ trách quản lý trật tự. Vậy người phụ trách giảng bài cho chúng ta sẽ có trình độ thế nào chứ?”

Nhóm học sinh âm thầm phỏng đoán nhưng đồng thời cũng vô cùng mong chờ.

“Hầy, tôi nghe nói đích thân hiệu trưởng Tô ra ngoài mời người về. Có lẽ người giảng bài cho chúng ta sẽ là một nhân vật lớn có tầm cỡ trong giới y học.”

“Tôi cũng từng nghe nói về chuyện này. Nhưng giới y học Hà Tây chúng ta còn có nhân vật lớn nào nữa chứ? Giáo sư Mạc không phải cũng đã tới rồi sao? Cũng không thấy ông ấy sẽ phụ trách giảng bài.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, trong giới y học Hà Tây chúng ta, còn có nhân vật nào giỏi hơn giáo sư Mạc sao.”

“Tôi cũng nghĩ không ra.”

Nhiều học sinh cũng tán đồng.

Trương Nham cười lạnh: “Tôi nói là mấy cậu đừng đoán bừa nữa mà, một lát nữa giảng viên đó tới không phải nhìn cái là biết ngay sao.”

Nghe thấy nhóm sinh viên của Đại học Y Hà Tây bàn tán, Lục Thiên Hào coi thường: “Hừ, một nơi nhỏ thế này thì mọc đâu ra một giáo viên lợi hại chứ?”

“Những người đó đúng là thật dám nói!”

Sở Minh Thành nói: “Lục Thiên Hào, đừng khinh địch!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 831


CHƯƠNG 831

Khuôn mặt Lục Thiên Hào lộ ra vẻ cao ngạo: “Cậu Sở, từ lúc nào cậu giống đàn bà vậy chứ? Một lát nữa cậu nhìn cho kỹ xem tôi sỉ nhục mấy người đó thế nào!”

Lục Thiên Hào vừa nói xong thì tự nhiên cảm thấy một luồng sát khí ở bên cạnh.

Khuôn mặt lạnh băng của Thượng Quan Thanh Thiền đang nhìn chằm chằm Lục Thiên Hào, giọng nói trầm thấp: “Đàn bà thì làm sao?”

Lục Thiên Hào đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào hố băng, cả người phát run vì lạnh.

“A, ha ha, Thanh Thiền, ý tôi không phải nói cậu, cậu có chỗ nào giống con gái…”

Nói xong câu đó, Lục Thiên Hào đột nhiên nhìn thấy hai mắt Thượng Quan Thanh Thiền như muốn phóng ra lửa, anh ta vội vàng cười khổ, nhanh chóng biện hộ: “Không, không phải, cậu là con gái, là cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta. Ý của tôi là, tính cách của cậu so với đàn ông còn mạnh mẽ, quyết đoán hơn.”

Cảm thấy sắc mặt của Thượng Quan Thanh Thiền dần dịu đi, Lục Thiên Hào mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta sợ Thượng Quan Thanh Thiền không phải vì gia thế không bằng cô ta, mà ngược lại, gia thế của Lục Thiên Hào so với nhà Thượng Quan còn cao hơn một bậc.

Nhưng Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi của trường Đại học Y Thủ Đô!

Chỉ cần cô ta hô một tiếng, chắc chắn sẽ có vô số thanh niên trong thủ đô cầm gậy gộc đến đánh chết anh ta.

Cho dù là Lục Thiên Hào thì cũng sẽ bị giết trong vài giây.

Đây chính là đặc quyền của người đẹp!

Hai cậu sinh viên nhìn thấy Lục Thiên Hào ngày thường bất khả chiến bại nay lại hết cả xí quách, lập tức cười ha ha.

“Trời trời, không ngờ cậu Lục cũng có lúc biết sợ!”

Lục Thiên Hào trừng mắt nhìn hai người họ: “Tránh sang một bên, tôi đây là thương hoa tiếc ngọc!”

“Coi như cậu thức thời!” Thượng Quan Thanh Thiền lúc này mới bỏ qua.

Khi Trình Kiêu bước vào phòng học tạm thời, phòng học lúc này vô cùng hỗn loạn.

Một nam sinh đang ôm ấp một nữ sinh, bên cạnh còn có những sinh viên khác đang la hét ầm ĩ.

Trình Kiêu chợt nhớ tới ánh mắt thương cảm của chủ nhiệm Quốc dành cho mình.

Không tồi, những sinh viên này đều là sinh viên top đầu, đều là những thiên tài. Nhưng song song với đó, phần lớn trong số họ là những học sinh chỉ thích làm theo ý mình, hơn nữa tất cả đều có gia cảnh khá giả.

Cho nên, những sinh viên này cũng là những sinh viên khó quản nhất.

Muốn trở thành giảng viên cho những sinh viên này, nếu không có chút thực tài, e rằng sẽ khó.

“Ơ, bạn học này nhìn hơi lạ?” Một cậu nam sinh nhìn thấy Trình Kiêu.

“Lạ? Lý Đồng, mắt cậu bị đui à! Rõ ràng là rất quen! Đây chẳng phải là ông chồng vô dụng của hoa khôi Tôn của trường chúng ta sao? Lần trước cậu ta có đến trường một lần, cậu quên rồi à?” Một nữ sinh mặt đầy mụn, chanh chua nói.

Cậu nam sinh kia vỗ đùi: “Ừ nhỉ, thảo nào tôi cứ thấy quen quen, hóa ra là chồng của hoa khôi Tôn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 832


CHƯƠNG 832

“Hoa khôi Tôn ơi, chồng cậu tới tìm cậu này!”

Vài nữ sinh nhìn Tôn Mạc, che miệng cười nhạo.

Đám nam sinh thì nhìn chằm chằm Trình Kiêu, ghen tị đến mức mắt sắp phun ra lửa.

Tôn Mạc cũng nhìn Trình Kiêu, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Anh ta tới làm gì?”

“Đừng nói là…”

Trong lòng Tôn Mạc có một dự cảm chẳng lành.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Tôn Đại Hải, cô ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của Trình Kiêu trong giới y học.

Ngay cả phó chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc cũng muốn kéo anh về phe mình. Nếu hiệu trưởng Tô thật sự đi tìm sự hỗ trợ từ bên ngoài, thì người ông ta tìm có lẽ chính là Trình Kiêu.

Trương Nham, Chung Phi Vũ và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.

“Sao lại là cậu ta!”

Mặc dù Chung Phi Vũ và Trương Nham không biết chuyện sau này của Trình Kiêu, nhưng cũng đã tận mắt chứng kiến người của Hiệp hội Y học Tần Châu đến Hà Tây thách đấu, kết quả, một mình Trình Kiêu đã nhai đầu cả nhóm người Tần Châu.

“Cậu tới đây làm gì?” Chung Phi Vũ hơi khó hiểu, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được Trình Kiêu chính là giảng viên mà Tô Thanh Nham mời về.

Lục Thiên Hào cũng sửng sốt, sau đó nhìn Trình Kiêu, nở nụ cười nham hiểm: “Ê nhóc, đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Trình Kiêu khẽ liếc nhìn Lục Thiên Hào, sau đó không thèm để ý đến anh ta, đứng trên bục giảng, lẳng lặng nhìn nhóm sinh viên bên dưới.

Anh cứ như vậy, đứng trên bục giảng, nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì cả.

Phòng học dần yên tĩnh trở lại, tất cả học sinh đều đổ dồn sự chú ý vào Trình Kiêu.

“Thằng nhóc này là ai vậy?”

Hầu hết sinh viên trong lớp đều không biết Trình Kiêu, nhưng chẳng mấy chốc đã có người truyền ra tin tức Trình Kiêu và Tôn Mạc đã kết hôn.

Ngay lập tức, những sinh viên chưa biết tin này đều choáng váng!

“Cái gì? Thẳng nhóc này là chồng của hoa khôi Tôn ấy hả? Lợi cho cậu ta quá?”

Lập tức, tất cả học sinh đều nhìn về phía Trình Kiêu, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác thù địch.

Tôn Mạc ở trường chính là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh, nếu đối tượng kết hôn của cô ta là Lưu Tào Khang thì mọi người còn thấy công bằng.

Nhưng đây lại là Trình Kiêu, nhiều người đều cảm thấy thật bất công.

Tôn Mạc bình tĩnh nhìn Trình Kiêu, trong lòng cười chế nhạo: “Hừ, anh đến đây chỉ rước nhục vào thân, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”

Lục Thiên Hào ngồi bàn đầu, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bàn luận của các sinh viên Đại học Y Hà Tây.

Lục Thiên Hào cũng cười: “Ái chà, không ngờ cậu là cái đồ bám váy đàn bà, thảo nào dám lừa tiền của tôi!”

Trình Kiêu nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của Lục Thiên Hào, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười kỳ quái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 833


CHƯƠNG 833

Lục Thiên Hào chế nhạo: “Ê nhóc, cậu còn cười, lát nữa sẽ khóc cho coi!”

Trình Kiêu vẫn không để ý tới Lục Thiên Hào, ánh mắt chậm rãi rời đi nơi khác, sau đó nhìn về phía mọi người.

“Tôi là giảng viên của các bạn, tôi họ Trình.”

Giọng nói bình tĩnh như gió xuân, rõ ràng rành mạch, vang lên bên tai từng sinh viên.

Mọi người đều ngây ngốc.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Trình Kiêu, hóa đá!

Mặc dù Tôn Mạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chính tai nghe Trình Kiêu nói, tim của cô ta vẫn đập lệch nửa nhịp.

“Thật sự là cậu ta!”

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần!

Nhưng điều họ nghĩ đến đầu tiên không phải Trình Kiêu có xứng đáng là giảng viên của họ hay không mà là Trình Kiêu đang đùa với họ.

“Nhóc con, đây là phòng học, không phải nơi để cậu quậy phá!”

“Đúng đó, về nhà mà bám váy đàn bà, đây không phải chỗ chơi của cậu!”

Những sinh viên không biết đến sự tích của Trình Kiêu đều cười nhạo anh.

Nhưng Chung Phi Vũ và Trương Nham, cũng như những sinh viên tham dự hội thảo giao lưu y học giữa Tần Châu và Hà Tây lần trước, đều không lên tiếng.

Tất cả đang nghi ngờ bởi vì họ đều biết về y thuật của Trình Kiêu, mặc dù không tin Trình Kiêu có đủ tư cách trở thành giảng viên, nhưng ít nhất họ cũng rất coi trọng y thuật của Trình Kiêu.

Lục Thiên Hào phản ứng càng thêm kịch liệt, đứng thẳng người dậy chỉ vào Trình Kiêu, giống như phát hiện một châu lục mới, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha ha, cười chết tôi mất. Này nhóc, cậu, cậu dám đến đây giả làm giảng viên!”

“Cậu bị lừa đá vào đầu hả?”

“À không, nếu vậy, con lừa kia chắc chắn sẽ có ý kiến, nó sẽ cho rằng làm vậy là sỉ nhục móng guốc của mình.”

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhíu mày nhìn Trình Kiêu, trong mắt có chút nghi hoặc.

Đương nhiên, họ cũng không võ đoán như Lục Thiên Hào. Từ lúc Trình Kiêu dám đứng đây nói ra hai chữ “giảng viên” thì đã chứng minh thân phận của anh rồi. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ai rảnh rỗi đến độ tự dưng chạy ra ngoài giả làm giảng viên! Làm vậy thì có lợi ích gì?

Đáng tiếc là hầu hết sinh viên đều bị định kiến đó chi phối, thấy Trình Kiêu còn trẻ như vậy, trong lòng họ đã phán định Trình Kiêu là đang nói hươu nói vượn.

“Trật tự, còn ra thể thống gì nữa!”

Hiệu trưởng Tô Thanh Nham đã sớm đoán trước sẽ có cảnh tượng này, nên vẫn luôn đứng bên ngoài.

Nghe thấy các sinh viên chế giễu Trình Kiêu thì không nhịn được nữa.

Trình Kiêu là khách quý ông ta mời đến, lỡ như đám sinh viên không biết trời cao đất dày này làm anh nổi giận bỏ đi, ông ta biết tìm người thay thế ở đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 834


CHƯƠNG 834

Cả Hà Tây, sợ rằng không tìm được thần y nào như Trình Kiêu!

“Thần y Trình là thần y hàng đầu Hà Tây chúng ta, tôi phải nhờ quan hệ mới mời được cậu ấy về đây, các em không biết tận dụng cơ hội hiếm có này, còn ở đó mà nói hươu nói vượn!”

“Nếu ai không muốn nghe thì lập tức ra ngoài!” Tô Thanh Nham nghiêm khắc quát lên.

Các sinh viên sợ hết hồn, hiếm khi họ thấy hiệu trưởng Tô giận đến mức này.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là Trình Kiêu thật sự là giảng viên được Tô Thanh Nham mời đến.

“Thật không ngờ, hiệu trưởng Tô lại mời tên nhóc này về làm giảng viên!”

“Có nằm mơ tôi cũng không ngờ, tôi dám chắc là cả lớp cũng không ngờ tới! Tên nhóc này chắc chắn là dựa hơi hiệu trưởng Tô nên ông ấy mới mời cậu ta về làm giảng viên cho một dịp quan trọng như này, cậu ta cũng không sợ bị cười chết sao?”

Mặc dù sinh viên trong lớp đều sợ hiệu trưởng Tô nhưng dù sao họ cũng đã là người lớn, sẽ có chính kiến riêng.

Dù có sợ hiệu trưởng Tô nổi giận, nhưng họ không dễ dàng thỏa hiệp.

“Hiệu trưởng Tô, thầy nói cậu ta là giảng viên thầy mời về, nhưng theo như chúng em biết, cậu ta chỉ là sinh viên của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, không biết gì về y học, hôm nay là một dịp quan trọng, thầy để cho cậu ta làm giảng viên, lỡ như làm hỏng chuyện, đến lúc đó mặt mũi của toàn bộ sinh viên Đại học Y Hà Tây biết ném đi đâu!”

“Chúng em tuyệt đối không đồng ý.”

“Trừ khi thầy để cậu ta chứng minh ngay tại chỗ rằng cậu ta có đủ năng lực làm giảng viên của chúng em!”

Một nam sinh đến từ Đại học Y Hà Tây đứng lên, nói lời chính nghĩa.

Nam sinh này cũng có chút uy tín trong trường, anh ta vừa ra mặt nghi ngờ hiệu trưởng Tô, lập tức có rất nhiều sinh viên đứng lên phụ họa.

“Đúng vậy, hiệu trưởng Tô, cậu ta muốn làm giảng viên của chúng em, vậy chứng minh y thuật của mình trước đã!”

“Để một người không biết gì về y thuật làm giảng viên của chúng em, chúng em không phục!”

“Đúng vậy, chúng em không phục! Nhìn cậu ta như vậy, sợ rằng đến bằng bác sĩ cũng không có!”

Lục Thiên Hào nhìn thấy nhóm sinh viên Đại học Y Hà Tây ai nấy đều phẫn nộ, thì mặt cười vui vẻ.

“Ha ha, thấy không nhóc, không cần tôi ra mặt, đã có người đứng ra vạch trần cậu rồi!”

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền bình tĩnh nhìn Trình Kiêu, tuy rằng lúc này Trình Kiêu phải chịu ấm ức, không khác gì ngàn người chỉ trích, nhưng người ta không nhìn ra chút gì lo lắng trên mặt Trình Kiêu.

“Hừ, thằng nhóc này, rốt cuộc là có bản lĩnh hay là đang ra vẻ ta đây?” Sở Minh Thành trong lòng chế nhạo.

Thượng Quan Thanh Thiền trong lòng hơi khinh bỉ: “Ở một nơi nhỏ bé như Hà Tây, ai có thể sáng tạo ra thuật châm cứu thần kỳ như vậy? Cho dù tên nhóc này thực sự có tài nhưng xét về mặt tuổi tác cũng không thể quá giỏi được!”

“Rõ là Đại học Y Hà Tây, mà lại tìm một người trẻ tuổi đến làm giảng viên, đúng là ẩu quá!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 835


CHƯƠNG 835

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền không phách lối như Lục Thiên Hào, gia cảnh của họ xuất chúng, nhưng dù sao ở Hà Tây cũng chỉ là khách, không đến thời điểm quan trọng, họ cũng không tiện chủ động đứng ra nghi ngờ Trình Kiêu.

Tô Thanh Nham nhìn nhóm sinh viên, những người này đều là sinh viên giỏi mà ông ta tự hào nhất, nhưng bây giờ lại là những sinh viên kiêu ngạo nhất, đang ở đó nghi ngờ quyết định của ông ta.

Tô Thanh Nham rất thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.

“Thần y Trình, tôi xin lỗi, tôi không ngờ những đứa trẻ này ngay cả lời của tôi cũng không tin! Chuyện đã đến nước này, cho dù tôi có đàn áp thì chúng vẫn nghi ngờ cậu, trong lòng vẫn không phục, hay là bây giờ cậu thể hiện kỹ năng, khiến chúng tin rằng y thuật của cậu là vô song!” Tô Thanh Nham áy náy nói.

Một nam sinh bên dưới hét lên: “Đúng vậy, nếu cậu thật sự có bản lĩnh, thì thể hiện ngay tại đây đi, để chúng tôi xem thử xem!”

“Đúng đúng, có bản lĩnh thì thể hiện xem nào, nếu thật sự không có thì nói nhiều cũng vô ích. Tôi sẽ không bao giờ để một người như vậy làm giảng viên của mình!”

Tôn Mạc chế nhạo, trong lòng thầm tự đắc: “Trình Kiêu, tôi đã nói rồi, là anh tự rước nhục vào thân!”

Trình Kiêu nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Mọi người muốn tôi chứng minh bằng cách nào?”

Một đám sinh viên trố mắt nhìn nhau, chụm đầu bàn tán.

Cuối cùng, Trương Nham đứng lên, nghiêm mặt nói: “Như vậy đi, cậu đến xem bệnh tại chỗ cho mọi người!”

“Có câu cứ mười người thì chín người có bệnh, còn một người thì sức khỏe kém. Chỉ cần có thể nêu đúng tên bệnh, cậu sẽ đủ tư cách làm giảng viên của chúng tôi!”

“Đúng vậy, xem bệnh tại chỗ đi!”

Hiệu trưởng Tô trừng mắt nhìn đám sinh viên, quát lên: “Vớ vẩn! Các em khỏe mạnh ngồi đây, không có trang thiết bị gì, bảo thần y Trình xem bệnh tại chỗ kiểu gì? Rõ ràng là đang gây khó dễ cho người ta!”

Trương Nham cười nói: “Hiệu trưởng Tô, lúc trước thần y đánh bại cả đám người Tần Châu, không ai nhìn thấy, nhưng em đã có mặt ở đó. Thần y Trình chỉ cần nhìn một cái đã kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, đến em còn thấy sốc!”

“Bây giờ nói cái gì mà cần trang thiết bị, chẳng lẽ y thuật mà Thần y Trình thể hiện ở hội thảo giao lưu y học Hà Tây – Tần Châu là giả sao?”

Chung Phi Vũ liếc nhìn Trương Nham, hơi bất mãn với anh ta, rõ ràng anh ta có ý nhắm vào Trình Kiêu.

Về phần các sinh viên khác, họ đều không biết Trình Kiêu đã tham gia hội thảo giao lưu y học Tần Châu – Hà Tây, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh một mình Trình Kiêu đánh bại đám người Tần Châu. Ngay lập tức, tất cả đều dò hỏi về những gì đã xảy ra lúc đó.

Khi biết được Trình Kiêu nhìn một cái thì lập tức kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, nhiều sinh viên cười ồ lên, cho rằng Trình Kiêu là tên lừa đảo, chắc chắn đã thông đồng với bệnh nhân từ trước.

“Nếu thần y Trình nhìn một cái đã chẩn đoán ra bệnh ung thư gan, vậy giờ xem bệnh tại chỗ cho chúng tôi, chẳng phải quá dễ sao!”

“Hiệu trưởng Tô, thầy còn do dự gì nữa? Thần y Trình bắt đầu xem bệnh đi chứ?”

Một nhóm sinh viên nhìn Trình Kiêu, cười chế nhạo, dường như đã đi đến kết luận Trình Kiêu đang tự bêu xấu bản thân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 836


CHƯƠNG 836

Lục Thiên Hào khinh thường, cười nói: “Nhìn qua là biết ung thư gan, trời trời! Loại y thuật này lần đầu tôi nghe đấy, hôm nay nhất định phải học hỏi mới được!”

“Ê nhóc, tuyệt kỹ nhìn qua là biết ung thư gan, thể hiện chút xem nào!”

Lục Thiên Hào khinh thường, cười chế nhạo.

“Chuyện này…” Tô Thanh Nham lúng túng, ban đầu Trình Kiêu nhìn qua là nhận ra bệnh ung thư gan, tuy rằng ông ta biết Trình Kiêu không làm trò gian dối, nhưng nói thật, đến ông ta cũng cảm thấy nghi ngờ.

Ung thư gan giai đoạn đầu rất khó phát hiện, dù cho có máy móc tân tiến đến đâu đi chăng nữa, thế mà Trình Kiêu lại lập tức kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, sự việc này đã lật đổ thường thức về y học, cho dù là ai cũng không thể nào quên được.

Trình Kiêu dường như nhìn ra sự lúng túng của hiệu trưởng Tô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi đồng ý với yêu cầu của họ.”

Lục Thiên Hào nhất thời đắc ý: “Nhóc con, cậu đúng là rất giỏi chống đỡ! Lát nữa không nhìn ra được gì thì đừng có mà nói bậy nha!”

Phần lớn sinh viên trong phòng cũng nhìn Trình Kiêu với tâm thế cười trên sự đau khổ của người khác, chờ Trình Kiêu bị cười nhạo.

Trình Kiêu không để ý, bước xuống bục giảng, liếc nhìn nữ sinh thấp bé ở bàn học phía bên trái, trên mặt có nhiều vết nám.

Trình Kiêu mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Mặt nhiều vết nám, thân thể suy nhược, tụ huyết nhiều chỗ, chú ý khai thông.”

Cô gái nọ giật mình, mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm như muỗi kêu: “Giảng viên, vậy có biện pháp gì để khai thông không?”

Trình Kiêu đi tới trước mặt cô ta, cầm cây bút trên bàn, viết đơn thuốc vào sổ tay.

“Dựa theo đơn thuốc và liều lượng ghi trên này, mỗi ngày ba lần, năm ngày sau sẽ thấy hiệu quả!”

Nữ sinh như nhặt được kho báu, mừng rỡ cầm đơn thuốc của Trình Kiêu lên nghiên cứu.

Thể chất cô ta là âm hàn, mỗi lần đến tháng đều đau đến chết đi sống lại, nhưng lại xấu hổ không nói ra, nếu như Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, cô ta nhất định sẽ coi anh là đại ân nhân của mình.

Sau đó, Trình Kiêu nhìn cậu nam sinh bên cạnh, cậu ta hơi đỏ mặt, không biết là do kích động hay vốn dĩ da mặt đã thế

“Da mặt đỏ, kinh mạch rối loạn, nội nhiệt nặng, bệnh trĩ dẫn đến chảy máu!”

“Ha ha…” Đám sinh viên phá lên cười.

Nam sinh kia ngượng ngùng, cúi đầu lắp bắp: “Đâu, đâu có!”

Nhưng giọng cậu ta còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.

Trình Kiêu mặc kệ, cầm giấy bút trên bàn lên bắt đầu viết đơn thuốc.

“Là sinh viên đại học y, chẳng lẽ cậu lại không biết nguy cơ của việc giấu giếm bệnh tật, không muốn trị liệu sao?”

Trình Kiêu viết xong đơn thuốc thì hờ hững nói: “Một ngày ba lần, sắc với nước ấm, trong ba ngày sẽ có hiệu quả!”

Nam sinh mặt mày rạng rỡ, vội vàng cầm đơn thuốc lên, nghiêm túc nhìn nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 837


CHƯƠNG 837

Trình Kiêu tiếp tục đi về phía trước, đây là một nữ sinh đang nhìn anh với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Vừa nóng vừa lạnh, kinh không đều, cùng bệnh với nữ sinh lúc trước.”

Vẻ kiêu ngạo trên mặt nữ sinh lập tức biến mất, cô ta kinh ngạc nhìn Trình Kiêu.

Mặc dù những người này không thừa nhận bệnh tình của mình, nhưng biểu hiện trên mặt đã phản bội họ, chứng minh chẩn đoán của Trình Kiêu là chính xác.

Vẻ khinh thường và kiêu ngạo trên khuôn mặt của các sinh viên dần biến mất. Thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, hiện giờ có hơn năm mươi người, không biết Trình Kiêu có thể xem đúng cho bao nhiêu người.

Trình Kiêu vừa đi vừa nói: “Cô, con ngươi hơi vàng, môi trên màu đen, đây là dấu hiệu của bệnh gan!”

“Cậu gầy gò ốm yếu, hệ tiêu hoá không tốt!”

“Cậu thì không cần phải khám, bệnh béo phì!”

Trình Kiêu đi hết một vòng từ trái sang phải, lần lượt chỉ ra các bệnh của sinh viên, thậm chí một số bệnh ẩn mà họ chưa phát hiện cũng được anh chỉ ra.

Không chỉ vậy, Trình Kiêu còn dựa theo bệnh tình của mỗi người mà điều trị tại chỗ.

Bây giờ, các sinh viên đều nhìn anh với vẻ kinh ngạc và sùng bái.

Ánh mắt họ bắt đầu di chuyển theo động tác của Trình Kiêu, mỗi khi anh chỉ ra bệnh tình của sinh viên nào đều khiến đám đông xôn xao.

Đây là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học y khoa, tài năng của họ cũng khá ổn, thậm chí còn cao hơn nhiều so với một số lang băm ngoài xã hội.

Vậy nên sau khi Trình Kiêu đưa ra phương án điều trị, họ cũng sẽ bàn bạc với nhau để thảo luận về tính khả thi của phương án điều trị này.

Đương nhiên, phương án điều trị Trình Kiêu đưa ra tốt hơn rất nhiều so với các kỹ năng y học hiện tại trên trái đất, những sinh viên thiên tài này phát hiện, họ chưa từng được học điều này.

Tuy nhiên, đều là sinh viên thiên tài của đại học y, sau khi thảo luận một chút, họ đã phát hiện ra điểm lợi hại và điều kỳ diệu trong kế hoạch điều trị của Trình Kiêu.

Bỗng dưng, sự ngạc nhiên, cảm thán, ngợi khen, vui mừng rộ lên trong khắp lớp học.

Cho đến khi Trình Kiêu tới chỗ một nam sinh mặt mọc đầy mụn s1nh lý, giúp cậu giải quyết vấn đề rối loạn nội tiết thì gần như tất cả hơn năm mươi sinh viên trong lớp đều đã được anh khám cho toàn bộ.

Tuy nhiên, Trình Kiêu chừa lại sáu sinh viên đến từ Thủ Đô không khám, đương nhiên còn có cả Tôn Mạc.

Đối với nơi Thủ Đô này, dù là kiếp trước hay kiếp này, Trình Kiêu đều không có ấn tượng tốt.

Tô Thanh Nham kính phục, không nhịn được cười ra tiếng: “Thật sự cao minh, vô cùng cao minh!”

“Tài năng của Trình Thần Y thông thần, thật sự khiến cho mọi người được mở mang tầm mắt!”

“Thầy Trình, chúng em phục rồi!” Nam sinh đầu tiên đứng ra chất vấn Trình Kiêu lập tức chủ động đứng ra, cúi đầu khâm phục.

“Đúng, thầy Trình quá lợi hại, chúng em phục rồi!”

“Phục!”

Trương Nham cũng mang vẻ mặt kinh hãi cảm thán, hơn năm mươi người trong lớp học đều được Trình Kiêu chẩn đoán đúng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 838


CHƯƠNG 838

Độ khó lớn nhường nào, Trương Nham biết rõ hơn ai hết.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chung Phi Vũ còn hơi đỏ, cô cũng mắc bệnh đau bụng kinh do tử cung lạnh, sau khi cầm phương án điều trị Trình Kiêu đưa, cô lập tức nhìn ra điểm cao minh trong đó.

Không ngờ những vị thuốc thông thường còn có thể được kết hợp như này!

Cô cũng phục Trình Kiêu sát đất.

Nét mặt Tôn Mạc hơi âm trầm, khi Trình Kiêu tới chỗ cô ta, trong lòng cô ta chống cự theo bản năng, sợ Trình Kiêu chẩn đoán ra bệnh của mình ngay tại đây.

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là khi đến lượt mình, Trình Kiêu lại đi lướt qua.

“Mình bị phớt lờ ư?”

Người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ như Tôn Mạc thực sự không thể chấp nhận được.

Phụ nữ đôi khi là tổng hòa của những mâu thuẫn, điều này được phản ánh một cách hoàn hảo ở Tôn Mạc. Cô ta vừa không muốn Trình Kiêu chẩn đoán cho mình, nhưng khi anh đi lướt qua cô ta thì cô ta lại có cảm giác bị phớt lờ.

“Tôi không phục!”

Khi mọi người đều tỏ ra khâm phục Trình Kiêu thì Lục Thiên Hào lại lớn tiếng cất lời không đúng lúc.

Sau đó Lục Thiên Hào đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người với vẻ mỉa mai, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trình Kiêu.

Phòng học lập tức trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lục Thiên Hào.

“Người của đại học y Hà Tây đúng là không biết xấu hổ, còn phối hợp với cậu để diễn ra vở kịch này nữa!”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, nơi nhỏ bé này của các người làm sao lại xuất hiện thần y được? Thì ra thần y mà các người nói đều tốt nghiệp từ học viện điện ảnh và truyền hình!”

Câu nói này khá độc miệng.

Hơn nữa, câu này của Lục Thiên Hào không chỉ nhằm vào một mình Trình Kiêu mà còn mắng người của cả giới y học Hà Tây.

“Mẹ kiếp! Mày nói linh tinh gì thế hả!”

“Ngậm máu phun người! Tới từ Thủ Đô thì ghê gớm lắm à, dựa vào đâu mà cậu coi thường Hà Tây chúng tôi?”

“Vừa nãy thầy Trình dựa vào khả năng của mình để chẩn đoán bệnh cho mọi người, đồng thời đưa ra phương án trị liệu, cậu đừng có mà vu khống thầy ấy!”

Tất cả sinh viên Hà Tây đều giận dữ trừng mắt nhìn Lục Thiên Hào, đến mấy sinh viên đại học y của Thủ Đô cũng bị họ coi như kẻ thù.

Lần này đến Tô Thanh Nham cũng hơi tức giận, ông ta sầm mặt nhìn Lục Thiên Hào, không ngăn các sinh viên chất vấn anh ta.

Lời này của Lục Thiên Hào thực sự khiến người khác quá tức giận.

Lục Thiên Hào khiến mọi người đều bất bình căm tức, nhưng chẳng hề tự giác, anh ta vẫn nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo nói: “Nếu các người không đóng kịch thì sao tên này lại không chuẩn đoán cho sáu người chúng tôi?”

Đây là sự tự tin của Lục Thiên Hào.

Hành động vô tình của Trình Kiêu đã khiến Lục Thiên Hào hiểu lầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
612,872
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 839


CHƯƠNG 839

Lần này, các sinh viên Hà Tây cũng khó hiểu.

Đầu tiên, chắc chắn là họ không thông đồng với Trình Kiêu, nhưng vì sao Trình Kiêu lại bỏ qua sáu người đến từ Thủ Đô nhỉ?

Họ thực sự không hiểu.

Lục Thiên Hào nhìn thấy vẻ mặt suy tư của các sinh viên Hà Tây thì cho rằng mình đã nói đúng điểm chột dạ của mình, càng thêm đắc ý.

“Không còn gì để nói rồi đúng không? Nếu muốn tôi tin các cậu không diễn trò thì cậu chẩn đoán cho tôi đi. Nếu cậu nói đúng thì tôi sẽ tin cậu!”

Lục Thiên Hào ngẩng đầu lên và tỏ vẻ kiêu ngạo.

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhìn nhau gật đầu, xem ra ngay cả hai người họ cũng nghi ngờ.

Trình Kiêu hờ hững nhìn Lục Thiên Hào, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Thật sự muốn tôi nói à?”

“Nhiều lời! Sợ là cậu không nói ra được thôi!” Lục Thiên Hào cười khẩy.

Tô Thanh Nham và các sinh viên Hà Tây đều nhìn Trình Kiêu. Cách tốt nhất để khiến sáu sinh viên đến từ Thủ Đô này tín phục là Trình Kiêu chẩn ra cho Lục Thiên Hào tại chỗ.

Vì vậy họ cũng mong chờ Trình Kiêu có thể khiến mấy người tới từ Thủ Đô này tâm phục khẩu phục.

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, giọng điệu mang theo chút cười nhạo, anh dửng dưng nói: “Cậu, eo mỏi lưng đau, tay chân và tim đều nóng, chóng mặt ù tai, thân hình gầy gò!”

“Đây là bệnh suy thận!”

Phụt!

Ha ha ha…

Sau một giây im lặng, cả lớp học phá lên cười!

“Hèn gì thầy Trình không chẩn đoán cho cậu ta, thì ra là giữ mặt mũi.”

“Nhưng tên ngu xuẩn này không cảm kích, còn dám nghi ngờ thầy Trình!”

“Lần này thì hay rồi, cái danh cậu chủ nhà giàu suy thận chắc chắn sẽ truyền khắp Hà Tây.”

Vẻ mặt Sở Minh Thành hơi gượng gạo, anh ta nhìn Lục Thiên Hào đang mặt mũi đỏ bừng mà thấy hơi tội nghiệp.

Đồng thời, Sở Minh Thành cũng bị tài năng y học của Trình Kiêu làm cho kinh ngạc.

Là bạn thân của Lục Thiên Hào, người khác không biết nhưng Sở Minh Thành biết rõ, đời sống cá nhân của cậu chủ Lục Giang Nam này phóng túng đến mức nào.

Chưa nói đến những nữ sinh hoa si trong trường, đến cả những người mẫu hay ngôi sao nhỏ tuyến hai tuyến ba ở ngoài, về cơ bản mỗi tuần cậu chủ Lục này cũng sẽ thay đổi một lần.

Vì vậy Sở Minh Thành rất tin tưởng chẩn đoán của Trình Kiêu.

Mặt Thượng Quan Thanh Thiền thoáng hồng, là sinh viên của đại học y Thủ Đô, là mầm mống thiên tài tương lai của giới y học Á tộc mà lại có một tên cặn bã thế này, cô ta cũng cảm thấy mất hết mặt mũi.

“Lục Thiên Hào, cậu làm mất hết mặt mũi của Hà Tây rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom