Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Dịch Chàng Rể Quyền Thế
Chương 80


Lâm Trung Tiến lưu manh, nhìn là biết gã chính là loại côn đồ đường phố sau này hoàn lương. Cho dù người có tiền cũng không sẵn lòng đắc tội gã. Nhìn Bùi Nguyên Minh đã biết là một tên nghèo kết xác, làm sao dám đắc tội gã.

“Tao nói chứ! Thăng nhóc con mày, mày dám đánh tao, tao cho mày biết mày xong đời rồi con ạ” Lâm Trung Tiến bụm mặt bò dậy, mặt mày dữ tợn nói: “Mày xong đời rồi!”

Tay sai của gã đã nhanh chóng bấm một số điện thoại, một lát sau, mấy người bảo vệ cao to lực lưỡng của trung tâm thương mại đã tới.

Lâm Trung Tiến vốn là chủ công ty bảo an, nói trắng ra là bụi đời thu phí bảo kê. An ninh khu trung tâm thương mại này là do gã phụ trách, bây giờ gọi mấy người bảo vệ tới cũng chí cần vài phút thôi.

Bùi Nguyên Minh cũng không thèm nhìn mấy người bảo vệ này mà chỉ phủi tay một cái, lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, quỷ xuống xin lỗi vợ tôi xin cô ấy tha cho anh, nếu không hôm nay tôi sẽ phế anh”

Mấy người trố mắt nhìn nhau, tên quỷ nghèo này cũng to mồm đấy nhỉ? Còn muốn bắt Tổng giám đốc Trung tự mình quỳ xuống xin lồi? Nó đang mớ ngủ sao? Chắng lẽ nó không biết người phải quỳ xuống xin lỗi chính là nó?

Coi như nó đánh nhau giỏi, có vấn đề thì có thế đánh thắng một đám bảo vệ sao? Huống hồ người ta là Tống giám đốc Trung có quyền có thể, đánh chết người như không.

“Tao nói này, mày là cái thá gì!” tên tay sai phía trước nhấc chân.

“Một thằng nghèo kiết xác như mày lấy tư cách gì mà gáy với Tổng giám đốc Tiến hả? Mày biết tổng giám đốc Tiến là ai không?”

“Tấng giám đốc Tiến của tụi tao mở công ty, công ty do Công ty Đầu từ Bùi thị đầu tư đấy! Một tên nhà quê như mày có biết Công ty Đầu tư Bùi thị là đại diện cho cái gì không?”

“Công ty Đầu tư Bùi thị! Đệ nhất thế gia Đà Nẵng, công ty nhà họ Bùi! Điều này có nghĩa là sau lưng tổng giám đốc Hạo nhà tao chính là gia tộc họ Bùi! Một thằng nhà quê như mày mà lại đám làm nhục nhân vật cỡ này sao.”

“Nhóc con, không biết chữ chết viết sao chứ gì?”

Lúc này mấy gã tay sai nổi điên lên, ông tống nhà mình là người trong tầng lớp thượng lưu, còn tên nhà quê này, thứ nghèo mạt rệp lại dám đánh ông ấy? Đúng là muốn lật trời mà!

Nghe thấy tên Lâm Trung Tiến này có nhà họ Bùi chống lưng, mấy người đứng xung quanh đều xuýt xoa!

Thời gian qua mọi người chỉ biết gã Lâm Trung Tiến này rất trâu, nhưng không nghĩ ghê gớm đến mức này!

Bây giờ không chỉ xong đời tên nhà quê này mà cô vợ xinh đẹp như tiên của anh ta chắc cũng phải bị chà đạp rồi.

Dường như tất cả mọi người đều nghĩ vậy, bởi vì ở Đà Nẵng, nhà họ Bùi chính là trời!

Ngay cả bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng căng thẳng, va phải cái gã tổng giám đốc Trung này, đúng thật là cô không để ý, người đứng sau lưng người ta là nhà họ Bùi nên không phải ai cũng trêu vào được, ít nhất là nhà họ Trịnh không có năng lực này.
 
Chương 81


Giờ phút này, không ít cô ả hám tiên sáng mắt nhìn Lâm Trung Tiến, dù Lâm Trung Tiến cả người đầy rác thì trong mắt các cô ả cũng thành bạch mã hoàng tử. Còn Bùi Nguyên Minh thì ngược lại, cách các cô ả nhìn anh kiểu như thắng nhà quê gây ra chuyện lớn mà không biết, vẫn đứng đó mà giả bộ so đo, lát nữa kiểu gì cũng quỳ xuống xin tha chứ gì?

Lâm Trung Tiến vẫn ung dung thong thả sửa sang lại quần ái, gã rất khoái chí đón nhận ánh mắt kính sợ của mọi người, cũng nhờ thân phận này của gã mà gã có thế nghênh ngang ở thành phố Hải Dương này.

Lúc này, gãy tay chống cắm tay chống hồng, dẫn người đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, dường như là chỉ thẳng vào mũi anh mà nói: “Mẹ kiếp! Thắng nhãi con! Mày dám đánh tao! Mày gan ha! Lâu rồi ông đây không gặp cái loại gan to như mày!”

“Ông đây lăn lộn ở thành phố Hải Dương này, nơi này ai không đám nể mặt ông!”

“Mà hôm nay mày lại phá hư thói quan này của tao, cho nên tao nói cho mày hay nè, mày xong đời rồi con!”

“Giờ tao cho mày một cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống chui qua háng tao, rồi tắm rửa sạch sẽ cho con đàn bà của mày đưa lên giường tao, nếu hông hôm nay mày có bốc hơi khỏi thế giới này thì cũng đếch có ai quan tâm đâu!”

Lúc này vẻ mặt Lâm Trung Tiến vô cùng dữ tợn, mặt nạ giả vờ văn minh lễ phép đã bị gã gỡ xuống.

Cùng lúc hắn nói ra những lời đó là mấy người bảo vệ kia xách gậy điện đi tới, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Tuyết Dương mặt mày tái mét nói: “Nếu không thì để chúng tôi trả tiền thuốc, rồi xin lỗi mãy người! Các người mà làm loạn tôi báo cảnh sát đó!” “Báo cảnh sát?” Một tên tay sai cười khấy: “Báo cảnh sát mà được thì tổng giám đốc Trung của tụi tao làm sao mà có thể lăn lộn ở cái đất này?

Không tin thì chúng mày cứ thử đi, bọn tao đợi!”

Triệu Lan Hương thấy cảnh này mặt mày cũng tái mét, biết trước chuyện này thì cô tay sẽ không mang cái thắng oắt Bùi Nguyên Minh này tới đây ăn cơm, không chỉ không ăn được miếng nào còn trêu phái thắng Lâm Trung Tiến này, đã thế lại còn đánh người ta, cái thằng oät vô dụng này sao không chết đi?

Giờ phút này Triệu Lan Hương đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Văn Huy, không biết làm sao chỉ biết nhìn Giang Văn Huy: “Giang Văn Huy, anh nhanh nghĩ cách gì đi, đây là người anh dẫn tới còn gì?”

Khóe mắt Giang Văn Huy giật giật, nghĩ cách gì? Anh vừa bị tên Lâm Trung Tiến này đấm một phát vào mồm, làm sao dám tiếp tục đắc tội gã?

“Giang Văn Huy, đây là địa bàn của anh, hơn nữa gã muốn ra tay với Tuyết Dương, đây là cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đó, không lẽ anh lại đế thăng oäắt con vô dụng này giải quyết chuyện này hả?” Triệu Lan Hương vội nói, chuyện hôm nay mà không giải quyết cho ra hồn thì kiểu gì cũng đính lên người cô.

Giang Văn Huy nghe cô ta nói vậy, trong nháy mắt vì sắc quên thân, nhắm mắt nói với Lâm Trung Tiến: “Tổng giám đốc Tiến, ba tôi là chủ của nhà họ Giang, ông coi như nể mặt ông ấy được không?”

Giang Văn Huy biết rõ, người như Lâm Trung Tiến sẽ không nế mặt mình, cho nên đành phải mang cha anh ta ra mà nói chuyện.

“Nhà họ Giang?” mặt Lâm Trung Tiến hời hợt: “Nói ra thì tao với cha mày có ăn cơm với nhau vài lần, thôi thì tao nể mặt mày!”
 
Chương 82


Nghe thấy vậy, Giang Văn Huy mặt mày vui mừng, nhà họ Giang cùng là gia tộc bậc ba, chính anh ta cũng không hề nghĩ tới có thể nể mặt như thế này.

Chẳng qua là Lâm Trung Tiến không để anh ta cười lâu: “Mày cùng cô gái này có thể đi, tao không đập tiệm mày, chẳng qua là tao phải phế một cánh tay của nó, còn tối nay con bé này phải ngủ với tao!”

“Tống giám đốc Tiến!” Da đầu Giang Văn Huy căng ra: “Hay là để lại thằng nhãi này, tôi đưa hai người bạn của tôi đi, ông đừng làm khó hai cô ấy”

Giỡn hả, đây là con giá nhà họ Trịnh, là nữ thân của anh ta, anh ta nhớ thương đã lâu.

“Sao nào? Thằng nhóc nhà họ Giang này, ồng nế mặt mày quá rồi phải không?” Lâm Trung Tiến xách cố áo Giang Văn Huy, lạnh lùng nói: “Mày không hiểu tao nói gì phải không?”

“Hiểu rồi ạ! Hiểu rồi ạ!” Giang Văn Huy sợ hãi vội vàng gật đầu.

“Vậy thì cút mau, nếu không lát nữa ông vứt cả mày đi!” Con mắt Lâm Trung Tiến lạnh lùng. . Tiên Hiệp Hay

Triệu Lan Hương cũng suýt khóc, giọng nói sợ hãi: “Văn Huy, hay là chúng ta cứ đi trước đi”

Giờ phút này cô không còn muốn ăn cơm nữa rồi, chỉ muốn chạy thật nhanh.

“Vợ ơi, không sao đâu, chút chuyện này đế anh.” Dường như Bùi Nguyên Minh không thấy mấy tên bảo vệ cao to lực lưỡng xung quanh, cũng không thấy đám Triệu Lan Hương đang sợ hãi mà chỉ quay đầu cười với Trịnh Tuyết Dương.

Sau đó anh quay lại, lạnh lùng nhìn Lâm Trung Tiến, cau mày nói: “Nói vậy là anh bỏ qua cơ hội tôi cho anh rồi đúng không?”

Lâm Trung Tiến phun cái “phì”, nói: “Mày đú tư cách bắt tao cầu xin tha thứ hả?”

Lúc này Lâm Trung Tiến không giận mà còn cười.

Giang Văn Huy lại thở hổn hển nhìn Bùi Nguyên Minh, mảng: “Thắng oắt này, mày có điên không! Mày muốn làm liên lụy đến tụi tao hả?”

Giang Văn Huy muốn khóc ghê, anh ta đã định đi rồi, nhưng nếu thằng này mà chọc giận Lâm Trung Tiến thì ngay cả anh ta cũng không chạy được.

“Đệt, biết trước thế này đã không dẫn tụi nó tới đây ăn!” Bây giờ Giang Văn Huy hối hận đến suýt khóc.
 
Chương 83


“Để cho vợ tôi và bạn của cô ấy đi trước, tôi với anh từ từ chơi, thấy sao?” Bùi Nguyên Minh cười, nói: “Anh dám không?”

“Được!” Vẻ mặt Lâm Trung Tiến lạnh lùng, bây giờ gã nhìn Bùi Nguyên Minh càng cảm thấy phiền, cứ muốn giết chết hắn cho rồi, nếu như vậy, cứ để cho người khác đi trước đi, để nhiều người thấy được cũng không tốt.

“Bùi Nguyên Minh, đây là tự anh đâm đầu vào chỗ chết, đừng trách tụi tôi nhé!” Triệu Lan Hương mắng một tiếng, kéo Trịnh Tuyết Dương đang ngơ ngác chạy ra ngoài.

Mà Giang Văn Huy cũng nhanh chóng chạy theo, còn tiện tay đóng cửa lại, lúc này anh ta rất sợ Lâm Trung Tiến lật lọng.

Bên ngoài nhà hàng, Trịnh Tuyết Dương tỉnh lại, nói: “Không được, chị phải vào tìm anh ấy”

Cô không ngờ rắng người chồng yếu đuối vô dụng lại có thể đứng ra bảo vệ mình vào những lúc như thế này.

“Tuyết Dương, chị điên à, chị mà chạy vào trong đó là không ra được đâu!” Triệu Lan Hương ngăn cản.

“Nhưng mà!” Trịnh Tuyết Dương nóng lòng, nhìn Giang Văn Huy nói: “Văn Huy, anh quen biết rộng, anh nghĩ cách giúp tôi với!”

“Tuyết Dương à, không phải là anh không muốn cứu chồng em, em thấy đó, chính nó muốn đánh tổng giám đốc Tiến, anh có cách nào được? Có thể dẫn hai người an toàn ra đây là anh đã cố gắng lắm rồi!” Giang Văn Huy không ngừng ôm công lao về phía mình, trong lòng cười nhạt.

Nếu Bùi Nguyên Minh bị người ta đánh chết thì gã mới có cơ hội thơm lây.

Khách quý trong phòng bao, tay sai của Lâm Trung Tiến lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Nói đi, còn có lời sau cuối nào muốn nói thì nói hết đi. Nói xong tụi tao tiễn mây lên đường!”

Bùi Nguyên Minh vẫn ung dung ngôi xuống, sau đó tiện tay lấy ra một tấm danh thiếp, ném cho Lâm Trung Tiến: “Anh có chắc là anh có đủ bản lĩnh tiễn tôi lên đường không?”

“Một tấm danh thiếp? Mày cho là mày biết ai có thế làm tao cúi đầu hả?” Lâm Trung Tiến cười lạnh nói.

Còn tên người hầu kia lại mỉa mai: “Danh thiếp? Mày tưởng mày là ai mà không biết trời cao đất rộng? Xem phim nhiều quá hả? Tưởng làm vậy là mày sẽ không sao chắc?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Anh chắc chản là anh không muốn liếc xem một tí đúng không?”

Lâm Trung Tiến coi thường nhìn lướt qua tấm đanh thiết, nhưng một giây sau lại giật mình, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại.

“Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị..” Nhìn lướt qua mấy chữ này làm cả người Lâm Trung Tiến quay cuồng!

Sao lại thế này? Một thằng oät con nghèo kiết xác như thằng trước mặt lại là tống giám đốc mới nhận chức của Công ty Đầu tư Bùi thị ư?

Lúc này Lâm Trung Tiến nhìn danh thiếp khó tin, đặc biệt là mấy cái địa điểm, sau khi gã xem xong lại phát hiện danh thiếp này là hàng thật. Vì người nhà hợ Bùi muốn tránh cho có người muốn mượn danh tiếng họ để gạt người khác cho nên danh thiếp của bọn họ đều có hoa văn in chìm, mà lúc này Lâm Trung Tiến nhận ra cái này có hoa văn in chìm giống y chang cái của tổng giám đốc Bùi Mỹ Hạnh.

Bây giờ Lâm Trung Tiến sợ đến mức đổ mồ hôi hột.

Mọi ngày gã cáo mượn oai hùm, dựa vào tấm đa hố này, bây giờ chọc phải chủ nhân của tấm da hố này.

Bây giờ Lâm Trung Tiến chí muốn đập đầu tự tử ngay.

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thì lại giống như kiểu chả có gì quan trọng, chỉ hời hợt nói: “Sao nào? Tống giám đốc Tiến không nhận ra à?”

“Nhận… ra rồi ạ” Lâm Trung Tiến giật giật khóe mắt, run lấy bẩy đưa lại danh thiếp cho Bùi Nguyên Minh, thân phận hản không có tư cách cầm cái danh thiếp này.

Ít nhất phải là người có cùng thân phận mới có tư cách cầm tấm danh thiếp này.

Tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị đương nhiên kiêu ngạo, vị tổng giám đốc đột ngột nhận chức này xem ra chính là đại diện cho toan tính của Đà Nẵng gia tộc Bùi thị.

Đà Nẵng gia tộc Bùi thị, nhìn bên ngoài chính là người buôn bán làm ăn nhưng trên thực tế lại vô cùng lâu đời, có các điều lệ gia quy phía sau. Nếu coi Lâm Trung Tiến như là nửa vòng ngoài của nhà họ Bùi, nếu như động đến người nhà họ Bùi chân chính, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

Không chỉ là hắn bị mất đi mọi thứ một cách đơn giản.

Cho nên dù có nghỉ ngờ thân phận của Bùi Nguyên Minh thì bây giờ Lâm Trung Tiến cũng không dám lớn lối.

Chẳng qua gã không thể nào tin tưởng được người trước mặt gã đây chính là tống giám đốc mới nhậm chức của Công ty Đầu tư Bùi thị, gã nhanh chóng cầm điệm thoại ra, run lấy bẩy.

“Muốn gọi điện thoại hả? Để tôi giúp anh” Bùi Nguyên Minh tiện tay cầm lấy điện thoại trong tay Lâm Trung Tiến, sau đó bấm một số điện thoại.

“A lô.” Một âm thanh trong trẻo truyền ra từ chiếc điện thoại.

Hạ Vân, trước mặt Bùi Nguyên Minh cô là một thư kí đáng hải lòng, nhưng trong mắt người khác cô chính là đại diện cho Công ty Đầu tư Bùi thị, Ít nhất là khi vị tống giám đốc thần bí của Bùi thị không xuất hiện thì trong công ty cô là người nói một không hai.

Lúc nghe được giọng nói này, Lâm Trung Tiến cảm thấy trời đất như quay cuồng.

Người trước mặt gã có thể gọi điện cho Hạ Vân, điều này có thể nói rõ một vấn đế, chuyện này mà không nghiêm trọng sao?

“BỘP”

Điện thoại trong tay Lâm Trung Tiến rơi nện xuống đất, sau đó gã ta run rẩy quỳ sấp xuống.
 
Chương 84


Tất cả mọi người đều khiếp sợ!

Kể cả mấy tên bảo vệ hung dữ nhất cũng choáng váng! Đường đường là đại ca oai phong một vùng Hải Dương này Lâm Trung Tiến, giám đốc Trung, lại có thể cứ như vậy mà quỳ xuống.

“Tôi xin lỗi, là tôi có mát như mù. Anh rộng lượng làm ơn tha cho tôi một con đường sống”

“Cầu xin anh!”

“Vừa rồi là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi…”

Lâm Trung Tiến tự tát bôm bốp vào mặt mình mấy chục cái, mặt đã sưng phù nhìn không khác mấy so với đầu lợn.

“Cầu xin anh, làm ơn cho tôi một cơ hội!” . Truyện Kiếm Hiệp

Giờ phút này, trong lòng Lâm Trung Tiến biết rõ, người trước mắt này một trăm phần trăm là vị tống giám đốc mới nhậm chức bí ấn kia. Chẳng trách anh vào được chỗ dành cho khách VIP. Nếu nói ra lời nào khiến anh không hài lòng, mọi thứ gã ta có bây giờ sẽ không còn nữa.

Nhà họ Bùi có thể khiến cho người ta một bước lên trời, đương nhiên cũng có thể làm họ một phát ngã xuống vực sâu.

Mà kiểu ngã này còn khủng khiếp hơn so với cái chết.

Lúc này tên đàn em vẻ mặt cũng mù mờ, đến gần kéo Lâm Trung Tiến nói: “Giám đốc Tiến, làm sao vậy? Sao anh lại phải quỳ gối với loại vô dụng này?”

“Tao quỳ mẹ mày!” Lâm Trung Tiến vung tay tát mạnh một cái, dùng hai chân đá tên đàn em xuống đất, hung tợn nói: “Còn dám nói nhảm nữa, ông đây giết chết mày!”

Giây tiếp theo, nước mắt gã như sắp trực trào ra, ông đây còn đang cầu xin đấy. Vào thời khắc mấu chốt này, tên kia lại đám phun ra câu đó, quả thực là không muốn sống mà.

Tên đàn em kia ôm bụng nằm co quắp trên mặt đẩy, mặt mũi tím bầm.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh không có ý mở miệng, vẻ mặt Lâm Trung Tiến chợt hiện lên tia dữ tợn, đột nhiên quát lên: “Đánh cho tao, chính là thằng đó đám làm loạn. Đánh!”

Mấy tên bảo vệ sững sờ trong phút chốc, một lát sau đều vây lại đạp túi bụi lên người tên đàn em kia.

Tiếng kêu hét thảm thiết không ngừng, rất nhanh tên kia đến cả sức để hét cũng không còn.

Thấy đánh tiếp có thể xảy ra án mạng, Bùi Nguyên Minh mới tùy ý khoát tay ngăn lại, sau đó thản nhiên cười nói: “Giám đốc Tiến, anh làm sao vậy? Không phải anh muốn tôi chui qua háng, sau đó đem vợ tôi dâng lên giường cho anh hay sao?”

“Tôi sai rồi! Tôi thực sự đã sai rồi!” Lâm Trung Tiến lại quỳ xuống lần nữa, không ngừng dập đầu: “Cầu xin ngài, tha cho tôi một con đường sống”

“Tôi sẽ không bao giờ đám nữa! Về sau tôi sẽ không bao giờ dám như vậy nữa!”

“Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh. Tôi xin thề!”

Lâm Trung Tiến biết rõ rằng nếu hôm nay không thế làm cho vị tống giám đốc này hài lòng, thì cho dù gã ta không làm gì, công ty nhà họ Bùi chỉ cần rút vốn ra, vậy thì gã sẽ mất hết tất cả. Với một kẻ như gã ta, không nên gây thù chuốc oán với quá nhiều người. Một khi không quyền không thế, cho dù bản thân muốn chết cũng khó, chỉ sợ còn thảm hơn cả chết”
 
Chương 85


“Không phải anh muốn bỏ một tay của tôi sao?” Lâm Trung Tiến bình tĩnh nói.

“Tôi hiểu rồi” Lâm Trung Tiến cũng là một người tàn nhắn, ngay sau đó, gã ta nhặt một con dao tây trên mặt đất, đâm mạnh vào lòng bàn tay trái của mình.

“A.

Tiếng kêu thám thiết truyền đến, nhưng Lâm Trung Tiến cũng không dám giãy dụa, mà cả người đều toát mồ hôi lạnh quỳ gối lên mặt đất. Làm như vậy, vị tổng giám đốc mới nhậm chức này hắn là hài lòng đúng không?

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi đứng lên, giơ tay vỗ vỗ lên mặt Lâm Trung Tiến hai cái, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng.

Thấy thế, Lâm Trung Tiến run rẩy đứng lên, mà nhìn vào lai lịch của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt gã lại hiện lên sợ hãi. Từ hôm nay trở đi, vị tổng giám đốc trước mặt này chính là cơn ác mộng cả đời của hẳn.

Đợi cho Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi nhà hàng, hai viên cảnh sát đã tới đây.

“Chồng!” Trịnh Tuyết Dương từ xa chạy lại, vô thức nắm chặt lấy tay Bủi Nguyên Minh, nói: “Anh không sao, thực sự tốt quá rồi”

“Đương nhiên anh không sao rồi” Bùi Nguyên Minh mim cười.

“Hừ! Bùi Nguyên Minh, anh rõ là vô dụng, còn không mau cảm ơn bà xã của anh đi. Nếu không phải cỏ ấy gọi cảnh sát, anh cho rằng Lâm Trung Tiến sẽ buông tha cho anh sao?” Triệu Lan Hương ở bên cạnh cười lạnh nói.

Giang Văn Huy ở một bên cũng trầm mặc, không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại không xảy ra việc gì.

Giờ phút này mọi người đều cho rằng, Bùi Nguyên Minh không có việc gì là do cảnh sát đã tới đây.

“Vợ à, sao em lại gọi cảnh sát?” Bùi Nguyên Minh cười khổ, hướng về phía hai viên cảnh sát nói: “Cảm ơn hai người đã tới đây, ở đây chỉ xảy ra một chút hiểu lầm mà thôi. Không có việc gì, không có việc gì”

Hai viên cảnh sát đến không có gì nên cũng định rời đi.

“Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là ăn hại. Mau ly hôn đi, ngay cả vợ mình cũng bảo vệ không nổi, còn làm được gì” Giang Văn Huy ở bên cạnh măng.

“Giang Văn Huy, cho dù tôi có sai cũng tốt hơn con rùa rụt cổ như anh” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Giang Văn Huy mở miệng nói.

“Anh!” Giang Văn Huy giận tím mặt, anh ta đương nhiên biết Bùi Nguyên Minh nói về việc anh ta lúng túng vừa rồi.

Lúc này anh ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Bùi Nguyên Minh một cái, xoay người rời đi.

Đột nhiên chuông điện thoại của Trịnh Tuyết Dương vang lên, ông cụ Triệu gọi cô quay về.

“Để anh đưa em đi, chắc là vì chuyện Công ty Đầu tư Bùi thị, đừng quá lo lắng, không phải chúng ta đã nói qua rồi sao?” Bùi Nguyên Minh nói, không hề bàn đến chuyện vừa rồi.
 
Chương 86


“Chuyện kinh doanh anh không hiểu, tuy rằng đã nói qua rồi, nhưng mà..” Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, phương diện này nếu không am hiểu rất khó để giải thích rõ ràng. Bản thân cực nhọc lảm mới lấy lại được vốn đầu tư, nhưng mà từ ba tỷ biến thành hai tỷ, có lẽ gia đình không chấp nhận được”

Nói xong, bọn họ tạm biệt Triệu Lan Hương, vội vàng về nhà.

Công ty Đầu tư Bùi thị.

Sau khi Hạ Vân sắp xếp xong mọi việc ở nhà hàng Hồn Việt, cô ta thu dọn một chút rồi chuẩn bị về nhà.

Khi đi ngang qua văn phòng của Tống Kiều Linh, cô ta nhìn thấy Tống Kiều Linh đang lúng túng khi đổi mặt với một chiếc túi lớn, trong túi có rất nhiều hộp đựng mấy thứ đồ xa xỉ và những thứ khác.

Hạ Vân thấy có chút hứng thú với mấy thứ này, bây giờ nhìn thấy thế liền cười nói: “Giám đốc Linh, xem ra gần đây có anh nhà giàu nào đó đang theo đuổi chị, toàn là đồ tốt”

“Cái gì mà con nhà giàu, chính là Trịnh Chí Dụng của nhà họ Trịnh. Tặng cái này chẳng qua là muốn lấy tiền đầu tư cho nhà họ Trịnh, nhưng mà tổng giám đốc đã có sắp xếp với chuyện nhà họ Trịnh rồi, tôi làm sao dám xen vào?” Tống Kiều Linh vẻ mặt khó xử, ngay sau đó mắt liên sáng lên: “Thư ký Vân, cô có thế cùng tôi đi đến nhà họ Trịnh một chuyến không, đem mấy thứ này trả cho Trịnh Chí Dụng, sau đó nói rõ sự việc. Nếu không mấy ngày nay điện thoại của tôi sắp nố tung rồi”

Hạ Vân vốn muốn từ chối, nhưng nghe thấy là nhà họ Trịnh, cô vẫn gật đầu. Dù sao đây cũng là chuyện mà tổng giám đốc ra lệnh, cô cũng cần theo dõi một chút.

“Tôi đi sắp xếp mấy việc bên kia một chút, cô liên lạc với nhà họ trước đi. Tối nay chúng ta qua đó” Hạ Vân nhìn qua đồng hồ đeo tay.

“Được, vậy lát nữa gặp”

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Trịnh.

Một đám người nhà họ đang ngồi ngăn ngắn, giờ phút này tất cả bọn họ đều là vẻ mặt mong chờ nhìn Trịnh Tuyết Dương. Kể cả ông cụ Trịnh nhìn có vẻ như rất bình tĩnh, bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng hơi run rẩy.

Thực ra hôm nay tất cá những người này đều chưa rời đi, toàn bộ đều ở đây chờ hồi âm. Có quỷ mới biết Trịnh Tuyết Dương sau khi đến Công ty Đầu tư Bùi thị không có về nhà, ngược lại đi dạo phố. Cuối cùng ông cụ Trịnh cũng không nhịn được, phải gọi điện thoại cho Trịnh Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương ngôi ở đó có chút lo lắng, Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh cô lại không quan tâm mấy. Buổi trưa đi đạo phố một chút loanh quanh đã muốn rã rời, cho nên anh tự để bản thân nghỉ ngơi, lấy một ít hoa quả trên bàn cho vào miệng.

Lúc này mọi người mới chú ý đến anh, nhìn thấy bộ dáng anh như sắp chết đói, cả đám người bày ra vẻ mặt không biết nói gì. Nhà họ Trịnh chúng tôi họp mặt, một người không liên quan đến đây làm gì?

Một lát sau, Trịnh Chí Dụng là người đầu tiên không nhịn được nữa, đứng dậy chỉ tay vào mặt Bùi Nguyên Minh nói: “Cậu chỉ là đứa ở rể, có phải quá không ý tứ rồi không, cậu có tư cách ngồi vào bản họp của nhà họ Trịnh chúng tôi từ khi nào vậy? Cậu nghĩ rãng đây là chỗ ngồi uống trà sao?”

Bùi Nguyên Minh xem thường nhìn một cái, thản nhiên nói: “Tôi không có tư cách, vậy người đến công ty người khác quấy rối ở quầy lễ tân cúa người ta, làm mất đi hợp đồng đầu tư ba tỷ thì có tư cách sao?”

“Tôi chẳng qua cùng lắm là vô dụng, còn hơn có những người không làm nên tích sự gì, thất bại thì có thừa”

Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không hề chịu thua, cho dù chết cùng phải lôi Trịnh Chí Dụng xuống nước cùng.

“Cậu…” Trịnh Chí Dụng tức giận đến run người.

“Đủ rồi, ngồi xuống đi!” Triệu Tùng hung hăng trừng mắt Trịnh Chí Dụng một cái, không biết rắng việc nhỏ cũng làm hỏng chuyện lớn hay sao? Lúc này nói mấy lời vô dụng làm gì, cứ coi như không thấy anh.

Mà ông cụ Trịnh bây giờ trái lại thực sự phớt lờ Bùi Nguyên Minh, vừa uống trà, vừa nhìn chắm chắm Trịnh Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương, nghe nói công †y quảng cáo của con gần đây việc quay vòng vốn có chút khó khăn, có cần cả nhà hỗ trợ gì không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà đều ngây ngốc. Không phải muốn hỏi chuyện đầu tư sao, sao đột nhiên lại chuyến thành cho Trịnh Tuyết Dương tiền?

Bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc một hồi, có chút không hiểu ý đồ của ông nội, nhưng mà cô vẫn nhẹ giọng nói: “Lúc trước là thời gian quay vòng có chút gấp, từ lần gần nhất đến bây giờ cũng đã đầu tư được năm tỷ, cũng coi như tạm thời giải quyết được vấn đề”

“Tốt lắm, không hố là Tuyết Dương, ông không nhìn nhầm con. Xem ra vị trí chủ thịch nhà họ Trịnh ta sớm muộn cũng thuộc về con” Ông cụ Trịnh mỉm cười: “Phải rồi Tuyết Dương, không biết chuyện của con hôm nay giải quyết thế nào rôi?”

Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi, vẻ mặt khó xử nói: “Ông nội, không phải con không muốn báo cáo với ông, mà là chuyện này hiện có chút phiền phức. Tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị dường như rất tức giận, chính ông ấy cũng không muốn để ý đến việc này, mà phái giám đốc Tống Kiều Linh đến để xử lý vấn đề này… Giám đốc Linh hiện tại chỉ hứa cấp cho chúng ta bảy nghìn tỷ vốn đầu tư, hơn nữa lợi nhuận thu về thêm mười phần trăm nữa..”

“Cái gì?” Ông cụ Trịnh sửng sốt trong giây lát: Không phải nói sẽ cấp mười nghìn tỷ sao? Bọn họ như thế nào nói thay đổi liền thay đổi? Đột nhiên lại còn đòi chia lợi nhuận thêm mười phần trăm, thế này không phải quá đòi hỏi sao?”
 
Chương 87


Vẻ mặt ông cụ Trịnh khó coi, nói như vậy phía nhà họ Trịnh căn bản không kiểm được đồng nào.

Trịnh Tùng vẻ mặt cũng chấn động, lúc này mới mở miệng nói: “Tuyết Dương à, điều kiện này so với lúc trước có phải quá thiệt rồi không? Con sẽ không cùng với người ngoài thỏa thuận gì đó muốn lừa gạt nhà chúng ta chứ?”

Lời này vừa nói ra, không ít người bắt đầu bày ra vẻ mặt suy tư, chuyện này cũng có thể lắm, bởi vì mỗi người bọn họ đều đã từng làm những việc tương tự, suy bụng ta ra bụng người, giờ phút này thực sự Trịnh Tuyết Dương rất đáng nghi.

Trịnh Tuyết Dương tức giận đến run người, bản thân vất vá cực nhọc không sợ xấu hổ không cần mặt mũi đi nói chuyện hợp tác, kết quả lại biến thành mình muốn hãm hại nhà họ Trịnh?

“Bốp!”

Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói gì đã thấy một cái vó dưa hấu bay giữa không trung rơi thắng vào mặt Trịnh Tùng.

“Oẹ, phì phì phì..” Vốn Trịnh Tùng có chút ưa sạch sẽ, bây giờ lại bị miếng vỏ dưa đã bị người khác ăn qua rơi vào mặt, ông ta thiếu điều muốn nôn mửa.

“Bùi Nguyên Minh, cậu muốn chết à? Cậu rốt cuộc định làm gì?” Trịnh Chí Dụng nhìn thấy bố mình bị một miếng vỏ dưa đập vào mặt, không nhịn được mắng.

“Vứt rác” Bùi Nguyên Minh nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói.

Trịnh Chí Dụng rốt cuộc kìm chế không được nữa, đứng dậy cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc ném về phía Bùi Nguyên Minh.

“Bốp!”

“Tôi đã nói.. ”

Mọi người nhà họ Trịnh ở đây còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Bùi Nguyên Minh giơ tay bắt lấy gạt tàn, vung tay trực tiếp ném vào giữa trán Trịnh Chí Dụng khiến máu chảy ròng ròng trên đầu.

“Tôi, tôi, tôi… Bùi Nguyên Minh, hôm nay tôi không làm thịt cậu, tôi không phải họ Trịnh” Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi nói, việc hôm nay đối vớihai bố con họ mà nói chính là sỉ nhục.

Ở nhà họ Trịnh bọn họ luôn hô mưa gọi gió, từ khi nào chỉ là một đứa ở rể cũng dám ở trước mặt họ không để ai vào mắt như vậy.

“Đủ rồi!” Ông cụ Trịnh đang ngồi quát một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, cậu tốt nhất nên có một lời giải thích, nếu không nói rõ, cho đù là Tuyết Dương cũng không bảo vệ được cho cậu”

Trịnh Tuyết Dương cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, trong lòng thoáng chút khẩn trương. Ở nhà họ Trịnh, ông nội chính là trời, Bùi Nguyên Minh hôm nay quả thực có chút quá đáng.
 
Chương 88


Nhưng mà từ sâu trong nội tâm, cô vẫn cảm thấy cha con Trịnh Tùng đáng đời.

Bùi Nguyên Minh không có ý né tránh, mà là thuận tay cầm lên một miếng dưa hấu, lạnh lùng nói: “Tôi có làm gì đâu, chính là vứt rác thôi, có người miệng hôi giống hệt cái thùng rác, tôi là theo bản năng vứt rác vào thôi, không trách tôi chứ?”

“Mày…” Trịnh Tùng cầm khăn giấy cật lực lau lại mặt mình, giờ phút này nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, toàn thân đều run rấy.

“Mày mày tao tao cái gì? Con trai ông làm chuyện xấu, bắt vợ tôi phải nghĩ cách giải quyết, mấy người không nói một câu cám ơn thì thôi, cô ấy trải qua biết bao nhiêu khổ sở mới đem được khoản đầu tư kia trở lại, nấy người chẳng những không biết ơn còn nghĩ cô ấy vụ lợi cá nhân? Được thôi! Mấy người đã cố chấp như vậy, vậy thì cái hợp đồng này chúng ta không ký nữa! Con trai ông không phải có bản lĩnh sao? Để cho anh ta đi!” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Bùi Nguyên Minh mày giỏi lẫm, một thằng con rể như mày có tư cách gì ở nhà họ Trịnh lên tiếng!” Trịnh Tùng giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Tuyết Dương làm việc vì gia đình chúng ta, vốn đï bổn phận chính là phải…”

“Sau đó vẫn là đem công lao nhường lại cho con trai cưng của ông đúng không?” Bùi Nguyên Minh không khách khí cắt lời: “Ông không sợ lân này anh ta sẽ trêu chọc đến thư kí của Tống giám đốc, trực tiếp khiến cho nhà họ Trịnh mấy người tán gia bại sản sao?”

Vốn đĩ, người của nhà họ Trịnh bốn phía đang ngồi xem kịch, nhưng mà giờ phút này không ít người ở trong đầu dấy lên chút hồi hộp.

Vẫn thật là đừng nói, với kiếu người phách lối không não như Trịnh Chí Dụng, quả thật có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Vào giờ phút này, những người này đều run rẩy, nếu như nhà họ Trịnh tán gia bại sản, bọn họ liền sẽ không bằng heo chó rồi.

“Ông à, lời của Bùi Nguyên Minh nói không sai, lần này cũng không thế lại để cho Chí Dụng đi gây rắc rối nữa”

“Không sai, vốn đĩ chuyện là do nó gây nên, bây giờ Tuyết Dương vất vả lắm mới thu xếp được, đâu ra đó ổn thỏa như thế”

“Ngược lại con cám thấy, mấu chốt là có thể kéo lại nguồn đầu tư, còn lợi nhuận chúng ta thu được ít một chút thì ít một chút vậy, dù sao cũng không quá nhiều tiền…”

“Đúng, Tuyết Dương lần này cực khổ…”

Chỉ là trong chớp nhoáng, cuộc họp gia đình nhà họ Trịnh bồng đổi hướng gió, vốn dĩ là chuẩn bị miệng đồng thanh đòi xử phạt Trịnh Tuyết Dương, nhưng giờ phút này mọi người đều bắt đầu úng hộ cô.

Thân là người nắm quyên, ông cụ Trịnh khẽ chau mày, lời Trịnh Tùng nói, ông sao lại không có từng nghĩ qua, nhưng mà tình huống bây giờ, nếu thật đối những người khác đi đàm phán, rất có thể ngay cả cửa của Công ty Đầu tư Bùi thị cũng không vào được, xem ra, chỉ có thế nảm bắt chước khoản đầu tư bảy nghìn tỷ kia.

Ngắm nghĩ một lúc, ông cụ Trịnh mới chau mày nhìn Tuyết Dương nói: “Tuyết Dương à… Nếu việc đã đến nước này, vậy cứ quyết định như vậy đi. Bảy nghìn tỷ thì bảy nghìn tỷ vậy, nhưng mà con có thể đi nói một chút không, xem có thể nâng giá cao thêm để thu lợi nhuận về? Nếu không thì hạng mục lần này, nhà họ Trịnh chúng ta coi như là giúp người không công rồi”
 
Chương 89


“Chuyện này..” Trịnh Tuyết Dương lúc này có chút kinh hồn bạt vía, theo bản năng nhìn sang Bùi Nguyên Minh

“Con chấp nhận đi…” Ông cụ Trịnh cười một tiếng, ông xem thấy Trịnh Tuyết Dương hẳn là có cùng vị quản lý cao cấp nào đó của Công ty Đầu tư Bùi thị đi chung đường, nếu không nào có dê dàng như vậy?

“Ông nội, con chấp nhận. ”

“Không được!” Kết quả, Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói hết câu, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng lên.

“Mẹ kiếp! Liên quan gì tới thằng ngu như mày hả! Tại sao lại không được?” Trịnh Chí Dụng một bên che đầu một bên mở miệng mắng, nhưng mà hiện tại anh ta thật là có chút sợ Bùi Nguyên Minh rồi, thứ con rế ở rế này dạo gần đây là bị thần kinh rồi thì phải? Luôn là tùy tiện bùng phát, một chút cũng không văn minh.

“Bùi Nguyên Minh, tôi coi trọng Tuyết Dương mới không để ý đến chuyện cậu ở lại đây, cậu sẽ không thật vì thế mà ở nhà họ Trịnh chúng tôi lên tiếng nói chuyện chứ?” Ông cụ Trịnh ánh mắt lạnh như băng, tên Bùi Nguyên Minh này mấy ngày nay năm lần bảy lượt loạn như vậy, khiến ông thật phiền.

“Trước đó ông nội đã đồng ý, Tuyết Dương bàn bạc được chuyện hợp tác sẽ đế cô ấy làm Tống giám đốc, bây giờ thế nào? Cô ấy lấy lại được hợp đồng, ông chẳng những không cho cô ấy thăng chức, còn mơ hồ nhắc đến điều kiện không thể nào hoàn thành được, con cảm thấy ông đây là đang làm khó vợ con!”

“Tôi làm khó nó?” Ông cụ Trịnh đứng lên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, vô cùng tức giận.

Người của nhà họ Trịnh từng người một nhìn Bùi Nguyên Minh, ánh mắt như thế đang nhìn một tên thần kinh vậy.

Thứ con rể đến ở rể này là dự định triệt để chọc giận ông cụ đúng không? Địa vị của anh như nào trong lòng cũng không tự xem lại một chút sao? Nếu như không phải là vì dụ dỏ Trịnh Tuyết Dương, anh bây giờ có thể đứng ở đây sao? Nói thắng ra là, địa vị của anh so với con chó của nhà họ Trịnh cũng không bằng.

“Bùi Nguyên Minh, đừng nói nữa” Trịnh Tuyết Dương đột ngột mở miệng, cô không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ thay mình nói chuyện như vậy, ngay lúc này cô hít sâu một hơi nói: “Ông nội, con sẽ cố gắng đi nói thêm lần nữa điều kiện đó, nhưng mà con không đảm bảo có thể thương lượng thành công, thậm chí có thể bởi vì con đi nói điều kiện này, Công ty Đầu tư Bùi thị bên kia sẽ nổi giận, trực tiếp hủy bỏ đầu tư, con hy vọng ông nội hãy chuẩn bị tâm lý sẵn ”

Ông cụ Trịnh sửng sốt một chút, vấn đề này ông ta thật đúng là không có cân nhắc qua, lỡ như chuyện thật sự phát triển theo đường này, vậy thật là có chút phiền toái.

“Trịnh Tuyết Dương, mày có thể đừng có giả bộ hơn nữa không.. ”

Trịnh Chí Dụng luôn che đầu bỗng nhiên cầm điện thoại đứng lên: “Mày thật là cho rằng chỉ có mình mày mới có thể lấy lại lân hợp tác này? Tao nói cho mày biết, vừa rồi giám đốc Linh gửi tin nhắn cho tao, nói là tối nay muốn tới nhà họ Trịnh chúng †a ghé thăm một chút. ”

“Giám đốc Linh, con nói chính là giám đốc Linh của Công ty Đầu tư Bùi thị?” Trịnh Tùng lúc này cũng không bận lau mặt, ngược lại là vẻ mặt đầy hưng phấn mở miệng nói.

“Vâng!” Trịnh Chí Dụng đưa mắt nhìn mọi người trong sảnh, đặc biệt nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, mặt đầy cao ngạo hống hách: “Giám đốc Linh muốn tới nhà họ Trịnh chúng ta, tám phần chính là muốn cùng chúng ta nói chuyện hợp tác, hơn nữa là bọn họ chủ động tới cửa, chúng ta mới có đường mặc cả, ông nội, có người xem ra là hết cách tiếp tục diễn kịch…”

Đang lúc nói, điện thoại Trịnh Chí Dụng “Ting” một tiếng rung ở trên bàn, mặc cho người khác nhìn xem.

“Thật đó, là giám đốc Linh gửi tin tức tới kìa?”
 
Chương 90


“Chí Dụng quả nhiên là hy vọng của nhà họ Trịnh chúng ta, tuổi trẻ tài cao nha!”

“Xem ra nếu như buổi sáng không có người nào đó đi, buổi chiều người ta cũng sẽ liên lạc với chúng ta.”

Ông cụ Trịnh ngược lại vẫn là tương đối tỉnh táo, ngay lúc này ông ta chau mây nói: “Chí Dụng, con chắc chản là không nhằm chứ?”

“Dĩ nhiên sẽ không!” Trịnh Chí Dụng nảm trong tay ngập tràn kiêu ngạo, gọi cho số điện thoại kia, trực tiếp bật loa.

“Alo, xin chào anh Dụng” Phía bên kia, âm thanh của Tống Kiều Linh vang lên, hết sức dịu dàng êm tai

Trịnh Chí Dụng cảm thấy xương của mình cũng sảp mềm nhũn, lúc này cười nói: “Giám đốc Linh khách sáo rồi, vừa nãy tôi đã cùng cụ ông của chúng tôi báo lại, nói tối nay cô muốn tới ghé thăm nhà họ Trịnh chúng tôi, cụ ông đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi cô, không biết cô có thể tới lúc mấy giờ?”

“Không cần phiền toái vậy đâu, tôi chính là muốn đem đồ đưa cho anh”

“Nên mà, nên mà, vậy thế này đi, tối nay tôi đến đón cô được chứ?”

“Không cần, tự tôi qua đó, chắc là khoảng 7 giờ”

“Được, hoan nghênh chờ đợi cô ghé chơi!” Trịnh Chí Dụng vẻ mặt ngập tràn tự đắc, chỉ như thế liền cúp điện thoại.

Đồ? Là thứ gì? Chung quy không phải sẽ là hợp đồng đầu tư chứ? Một đám người nhà họ Trịnh thần sắc kinh ngạc, rung động đến cực điểm.

Ông cụ Trịnh mặt đầy kinh ngạc nói: “Chí Dụng, ta nhớ mấy ngày trước con gọi điện thoại cho cô ta, cô ta không phải bảo con cút đi sao? Làm sao hôm nay lại…”

Trịnh Chí Dụng với giọng điệu của một người từng trải, nói: “Ông nội, ông là không hiểu đàn bà rồi? Đàn bà, dù có lợi hại hơn nữa cũng là đàn bà, đối phó với loại người như vậy, cầm tiền đập tới thôi, đập đến lúc chân cô ta mềm nhũn, đập cho tới lúc cô ta chịu nhận. Ông nội, mấy ngày nay con sai người mang quả tặng hơn mấy tỷ, sau khi chuyện hoàn thành, ông càng phải thanh toán cho con đó.”

Ông cụ Trịnh híp mắt nói: “Được thôi, hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần hợp đồng có thế thuận lợi ký được, nhà họ Trịnh chúng ta kiếm được lời, không chỉ có thế thanh toán cho con, hơn nữa con còn có thế đảm nhận vị trí Tổng giám đốc”

“Ông nội, mọi người như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?” Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh từ đầu tới cuối nghe được có chút nhịn không được, bản thân vất vả lắm mới có thể bàn bạc được chuyện hợp tác, kết quả là Trịnh Chí Dụng lại nhảy ra, hơn nữa lại còn quang minh chính đại như vậy cướp đoạt đi công lao của mình.

“Quá đáng?” Trịnh Chí Dụng quái gở đáp: “Trịnh Tuyết Dương, mày đừng tưởng rằng có thế bàn được chuyện hợp tác thì nghĩ mình có gì đặc biệt hơn người, thủ đoạn ai không có, mày chẳng qua chỉ là đến công ty bàn một cái hợp đồng không có nửa điểm hữu dụng mang về? Mà tao thì sao, trực tiếp mời tới giám đốc của người ta! Đây cũng không phải là cướp công lao của mày, mà là năng lực của mày không bằng người khác!”
 
Chương 91


“Ông nội…” Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương lo lảng nhìn Ông cụ Trịnh chăm chú.

Ông cụ Trịnh cười một tiếng, nói: “Tuyết Dương, ta biết hôm nay oan ức cho con rồi, nhưng mà bản hợp đồng con đem về, quả thật không đáp ứng được lợi ích của nhà họ Trịnh chúng ta… Dĩ nhiên, ta cũng sẽ không quên công lao của con, như vậy đi, chờ sau khi chuyện thành công, đến lúc có được lợi nhuận, cho con nhiều thêm một chút.

Đến cả chuyện về Tổng giám đốc, ông cụ Trịnh nửa chữ đều không nhắc tới, trực tiếp ném ra ngoài chín tầng mây.

Vốn dĩ ông ta cũng không coi trọng lắm mấy người cháu gái, cảm thấy con gái sớm muộn đều là món hàng bị lỗ, chứ đừng nói đến tên chồng vô dụng đến ở rể của Trịnh Tuyết Dương.

Trước kia coi trọng cô, hoàn toàn là bởi vì Trịnh Tuyết Dương có thế mang về lại bản hợp đồng của Công ty Đầu tư Bũủi thị, nếu bây giờ Trịnh Chí Dụng càng có thể làm điều đó, vậy Trịnh Tuyết Dương dĩ nhiên là bị ông ta ném sang một bên.

Trịnh Tuyết Dương trầm mặc ngồi xuống, không nói gì nữa, ông cụ Trịnh nói một là một, vào lúc này làm ầm lên sẽ chỉ chọc cho ông ta chán ghét mà thôi, nhưng trong đầu Trịnh Tuyết Dương cũng không phải vui vẻ gì.

Bùi Nguyên Minh một bên đưa tay ra nắm lấy tay phải của cô, một bên lắc đầu cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, với bộ dạng đó của Trịnh Chí Dụng, em tin anh ta có thể lấy được hợp đồng?”

Mặc dù âm thanh của Bùi Nguyên Minh không lớn, nhưng rất nhiều người đều nghe được, ngay lúc này toàn bộ đều quay mắt nhìn lại.

Trịnh Chí Dụng vốn là muốn nối điên, nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chăm chăm Bùi Nguyên Minh nói: “Thứ vô dụng, mày có dám đánh cược với tao hay không, nếu như tao có thể lấy được hợp đồng này, mày với vợ mày cùng nhau cút ra khỏi nhà họ Trịnh của bọn tao, cả đời cũng đừng hòng bước vào cái nhà này nửa bước”

“Bùi Nguyên Minh!” Trịnh Tuyết Dương bên cạnh muốn ngăn cản.

“Được thôi!” Bùi Nguyên Minh cũng lười nhìn Trịnh Chí Dụng, “Nhưng mà, nếu như anh không làm được, anh dự định làm thế nào? Cút khỏi nhà họ Trịnh sao? Tôi sợ đến lúc đó anh tới ở rế nhà người ta, cũng không ai muốn!”

“Mày!” Trịnh Chí Dụng chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Mày đợi đó cho tao, sau tối nay, ngay cả cửa nhà họ Trịnh mày cũng không bước lên được đâu, hứ!”

“Được rồi, không nên ồn ào nữa” Ông cụ Trịnh cuối cùng vẫn là có chút tức giận: “Tất cả giải tán đi, tối nay chuẩn bị thật tốt, đã có khách quý đến nhà, chúng ta tất nhiên phải chiêu đãi tốt, tối nay tất cả mọi người đều phải có mặt, biết chưa?”

“Dạ!” Cả nhà họ Trịnh đều gật đầu, tối nay giám đốc Tống Kiều Linh kia nghe nói chẳng những diện mạo xinh đẹp trẻ trung, hơn nữa ở Công ty Đầu tư Bùi thị lại đầy phong độ, nếu như có thể lôi kéo được cô ta, thậm chí một thân dung nhan, bọn họ chưa chắc đã không có cơ hội lấy được hợp đồng.

Mang trên mình tâm tư, đám người nhà họ Trịnh đều vội vã rút lui.

Bên ngoài biệt thự, Bùi Nguyên Minh đi theo phía sau Trịnh Tuyết Dương, nếu như là từ phía sau, nhìn như thế nào cũng ra kiểu một tên vô dụng.

Cách đó xa hơn, hai cha con Trịnh Tùng cùng Trịnh Chí Dụng đứng cạnh nhau.

Trịnh Tùng ngay lúc này nhìn chằm chằm bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, giọng căm phẫn nói: “Chí Dụng, con làm rất tốt, sau tối hôm nay, ta liền sẽ thấy thảng con rể ở rể này cút ra khỏi nhà họ Trịnh chúng ta!”

“Như thế sao đủ!” Giọng Trịnh Chí Dụng lạnh như băng: “Lần trước chảy về phía Đông nên phải phế nó, kết quả là nó may mắn chạy thoát, nhưng mà lần này nó không có may mắn như vậy nữa đâu. Chờ qua vài ngày, một tên không nhà không cửa, đầu đường xó chợ ở trên đường bị người ta chặt đứt tay chân, e là cũng sẽ không có người đứng ra ra mặt giúp nó nhỉ?”

“Có lý”

“Ba, ba yên tâm đi, có ai dám làm nhục cha con chúng ta, con nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, sau chuyện này, con xem thử nhà họ Trịnh còn có ai dám làm phật ý chúng ta, cụ ông sau khi chết, nhà họ Trịnh nhất định là rơi vào tay của chúng ta!” Trịnh Chí Dụng sắc mặt lạnh như băng, anh ta đợi ngày này đã đợi lâu lảm rồi.

Trịnh Tùng ngay lúc này cũng là một vé mặt đầy yên tâm thanh thản, đừng xem đứa con trai của mình hung hăng càn quấy, nhưng vào thời khắc mấu chốt văn là đáng tin cậy, sinh con là phải như Trịnh Chí Dụng đây!

Buối tối không tới 7 giờ, biệt thự nhà họ Trịnh treo đèn hoa văn màu sắc, muốn bao nhiều sặc sỡ liền có bấy nhiêu sặc sỡ, hơn nữa còn trực tiếp mời tới mấy đầu bếp chính ở nhà hàng 5 sao đến, biến phòng khách của biệt thự bố trí như phòng khách của nhà hàng, các loại thức ăn ngon đều được chuẩn bị xong xuôi rôi, đám người nhà họ Trịnh tất cả đều đeo vàng bạc, toàn bộ đều đứng ở chỗ cửa lớn.

Mà Trịnh Chí Dụng cùng ông cụ Trịnh cũng mặc âu phục, mặt đầy mỉm cười đứng ở vị trí chính giữa, nhìn giống như người nắm giữ quyền hành ở nhà họ Trịnh chính là hai người bọn họ vậy.

Trong đám người ở trong góc, vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương u ám, không nghĩ tới người được lợi vẫn là Trịnh Chí Dụng, mình có cố gắng nhiều hơn cũng là vô ích.

Mà Bùi Nguyên Minh chính là mặc một bộ đồ vỉa hè không cân xứng, ngay lúc này có thêm nhiều hứng thú nhìn về phía trước.

Không có gợi ý của anh, Tống Kiêu Linh nhất định là không dám tự mình cùng nhà họ Trịnh bàn chuyện hợp tác, cũng khẳng định không đám tùy ý tăng điều kiện, cho nên anh hôm nay cũng thật tò mò, Tống Kiều Linh rốt cuộc là tới để làm gì.
 
Chương 92


Lúc này, phía trước biệt thự, ông cụ Trịnh giơ cổ tay đeo đồng hồ vàng lên nhìn một chút, thấy thời gian không còn nhiều nữa mới vung tay chặn lại, ngụ ý bảo mọợi người yên tĩnh, sau đó trầm giọng nói: “Nhớ lấy, tối nay đối với nhà họ Trịnh chúng †a cực kỳ quan trọng, thậm chí nhà họ Trịnh chúng ta về sau có thể trở thành gia tộc hạng nhất ở thành phố Hải Dương hay không đều phải xem tối nay, tất cả mọi người đều cho chúng ta vực lên 12 phần tinh thần, cẩn thận phục vụ, hiểu không?”

“Dạ!” Đám người nhà họ Trịnh đều là mỉm cười trên mặt, bọn họ xem thấy Tống Kiều Linh chính là một núi vàng, đĩ nhiên là phải tiếp đãi tốt.

Vừa lúc đó, Trịnh Chí Dụng bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Ông nội, thật ra thì con còn có một đề nghị nhỏ không chỉnh chản”

“Được, cháu trai ngoan, con có cách gì hay nói nhanh đi” Ông cụ Trịnh sắc mặt vui mừng nói.

Biểu hiện của Trịnh Chí Dụng trước đó làm ông ta có chút thất vọng, nhưng mà buổi chiều hôm nay ông ta lại vô cùng hài lòng.

Quan trọng hơn chính là, con cháu ba đời trong nhà ông †a coi trọng nhất là vốn dĩ chính là Trịnh Chí Dụng.

Thái độ của ông cụ Trịnh, khiến cho Trịnh Chí Dụng có cảm giác hãnh diện, anh ta cười lên một tiếng: “Ông nội, con còn chưa có bạn gái, ông nói xem nếu như tối nay chúng ta kết hợp một chút, đế cho Tống Kiều Linh đó trở thành vị hôn thê của con, như vậy hai nhà chúng ta biến thành một nhà, cái chuyện hợp tác kia, không phải là chuyện đương nhiên rồi sao? Sau đó, đem chuyện đầu tư bàn đến mười nghìn tỷ, thậm chí là 17 nghìn tỷ, trăm nghìn tỷ cũng chắc có thể nhỉ?”

“Kết hôn!” Ông cụ Trịnh khẽ chau mày: “Nhưng cô ta không phải là người nhà họ Bùi, kết hôn có ý nghĩa sao?”

Trịnh Chí Dụng lại cười nói: “Ông nội, nếu như cô ta là người nhà họ Bùi, ông cảm thấy cô ta có thể gả vào nhà họ Trịnh chúng ta sao? Tống Kiều Linh này con đã điều tra qua, mặc dủ tài năng công việc rất tốt, nhưng hoàn cảnh xuất thân chẳng qua chỉ là một gia đình bình thường thôi, nhưng chính là bởi vì gia cảnh bình thường, nếu như có thể gả vào được gia đình giàu có như chúng ta, cô ta sẽ không đồng ý sao?”

“Mà một khi gả vào nhà chúng ta, chúng ta sau khi lấy được khoản đầu tư đầy đủ rồi, muốn ly dị cũng không phải là chuyện nhỏ thôi sao?”

Nói tới điểm này, Trịnh Chí Dụng nghĩ đến gương mặt xinh xắn cùng đáng người hấp dẫn của Tống Kiều Linh, ngay lúc này vẻ mặt cũng đầy kích động.

Nếu như tối nay chắng những có thể cầm lại được khoản đầu tư, lại có thể ôm mỹ nhân về, vậy thật là chỉ cần nghĩ chút thôi cũng kích động.

“Sột soạt…

Nghe nói như vậy, người nhà họ Trịnh bốn phía đều là một mảng xôn xao, không ít người trẻ tuổi độc thân trong mắt đều sáng lên, đã như vậy rồi, cái lợi ích này lại chưa hẳn chỉ có Trịnh Chí Dụng có thể chiếm, bọn họ cũng có cơ hội.

Ông cụ Trịnh khẽ chau mày, suy nghĩ một lúc, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Không sai, vẫn là đầu óc Chí Dụng đủ tốt nha, chủ ý này rất tốt, không tệ… Đối với người bình thường mà nói, có thế gả vào gia đình giàu có như chúng ta, đã là may mản kiếp trước tu được rồi”

Đến mức Trịnh Chí Dụng mới vừa tùy tiện nói có thể tùy ý mà bàn chuyện ly dị, ông cụ Trịnh cũng không có quá xem nặng, một người con gái như thế, có giá trị lợi dụng dĩ nhiên là cưng chiều, đến khi một ngày cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa, một cú đạp đi chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Mà ngay tại lúc này, không biết có ai đó nói một câu: “Cách của Chí Dụng không tệ, nhưng vấn đề là, làm sao bảo đảm vị giám đốc Linh kia sẽ chấp nhận nhà chúng ta?”

Lời này nói ra, không ít người nhà họ Trịnh con ngươi lóe lên.

Trịnh Chí Dụng khẽ mỉm cười, mới miệng nói: “Mấy người biết cái gì? Mấy ngày nay tôi đem đồ tới, chính là đủ để khiến cho bất kì người phụ nữ nào cũng phải dập đầu xuống, nếu quả thật cô ta có quyết định giống như vậy, cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho tôi, đây chính là lễ vật giá mấy tý đó!”

Ông cụ Trịnh cười nói: “Có lý, cô gái chịu nhận đồ của con dĩ nhiên là có ý đối với con!”

Nói tới chỗ này, ánh mắt ông ta run lên, quét một vòng trong sân nói: “Ta biết mọi người còn có chủ ý khác, muốn cạnh tranh với Chí Dụng! Nhưng mà †a cảnh cáo mọi người, chuyện đêm nay đối với nhà họ Trịnh chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, ai cũng không được phá hóng, nếu không ta sẽ cho mấy người khó coi!”

Ông cụ Trịnh nói ra lời này, vốn đĩ những chuyện đó là có ấn ý, ngay lúc này ánh mắt chính là ảm đạm.

Trịnh Chí Dụng chính là tràn đầy kiêu ngạo quét mắt quanh sân một vòng, chỉ với những tên vớ va vớ vẩn như này cũng dám tranh đoạt với anh †a? Đùa kiểu gì vậy?

Lúc cả nhà họ Trịnh còn đang chờ đợi, bổng nhiên có một chiếc Mercedes cấp S dừng lại ở trước cửa biệt thự nhà họ Trịnh, một lát sau một ông lão tóc trắng minh mẫn đi xuống, câm trong tay một hộp quà tặng.

Ông ta vừa đi, một bên vừa ha ha cười nói to: “Ông Trịnh, ông không rộng lượng rồi nha, có thể mời thư kí Vân cùng giảm đốc Linh tới dùng cơm lại không gọi tôi một tiếng, tôi hôm nay không mời mà tới, ông sẽ không giận chứ?”

“Ông cụ Tôn của nhà họ Tôn?” Đám người nhà họ Trịnh đều là sững sờ. Nhà họ Tôn với nhà họ Trịnh đều là gia tộc đứng thứ 2, giá trị của Tôn Hạo Trung so với ông cụ Trịnh không có sai biệt lắm, ngay lúc này trên người cầm một hộp quà, mỉm cười đầy mặt. . Ngôn Tình Ngược

“Đúng cái gọi là người tới không thể xách tay không, phần lễ vật này coi như quà ra mắt.” Tôn Hạo Trung cười ha ha nói: “Nhưng mà ông Trịnh, tối nay ông giới thiệu thư ký Vân cho tôi làm quen chút nhé.”
 
Chương 93


Trong nháy mắt, xung quanh truyền đến tiếng kêu hô kinh ngạc.

Bên trong chiếc hộp là một bức tượng Phật bắng vàng, tuy kích cỡ chíỉ bằng lòng bàn tay nhưng giá trị tuyệt đối không hề nhỏ! Đồ vật này mặt dù cũ rích, nhưng giá trị vẫn còn đó.

Theo lý mà nói, Tôn Diệu Trung và ông cụ Trịnh có địa vị ngang nhau, cho dù đến cửa cũng không cần tặng quà hào phóng thế này, nhưng hôm nay lại khách sáo như vậy làm tăng thêm thể diện cho nhà họ Trịnh.

“Tốt tốt, đã qua cửa thì chính là khách, Tổng giám đốc Tôn mời ngồi, lần sau đừng khách sáo như vậy, phần tâm ý này của ông ông già cổ hủ này xin nhận lấy vậy!” Ông cụ Trịnh cười đến mức không thể ngậm miệng được, không ngừng gật đầu.

Đây không phải là vấn đề tiên bạc, mà là chuyện thể diện, tuy rằng ông ta có chút khó hiểu, vì cái gì ngoài Tống Kiều Linh còn có một thư ký Vân muốn tới, nhưng ông ta cũng là cáo già, lúc này cũng không biếu lộ ra ngoài.

Sau khi chào hỏi Tôn Diệu Trung, ông cụ Trịnh mới gọi Trịnh Chí Dụng qua đây, nói: “Thư ký Vân mà ông cụ Tôn vừa nói là ai?”

“Thư ký Vân sao?” Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng vui vẻ nói: “Ông nội, thư ký Hạ Vân là thư ký của tống giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị, trong công ty nói một không nói hai, đưới một người trên vạn người, Tống Kiều Linh đưa cô ta tới, xem ra chuyện đầu tư lần này chúng ta mười phần nảm chắc chín rồi! ”

“Được rồi! Tốt lắm!” Vẻ mặt của ông cụ Trịnh vui mừng yên tâm, sinh ra đứa nhỏ giống như Trịnh Chí Dụng, đứa cháu trai này của ông ta, thật sự không để cho ông ta thất vọng.

Bên này còn chưa nói xong, lại có một chiếc xe đã dừng lại ở cửa biệt thự, sau đó liền nhìn thấy chủ nhà họ Bạch Bạch Chính Đình cười híp cả mắt bước xuống xe.

Ông ta cười nói: “Ông Tôn, vẫn là ông tin tức nhanh nhẹn. Tôi còn tưởng rằng tôi đã tính là nhanh lắm rồi, không ngờ ông còn nhanh hơn so với tôi”

“Ông Trịnh, hôm nay tôi cũng là không mời mà đến đây, mang theo một món quà nhỏ, không đáng để ý đến!”

Trong lúc nói chuyện, hộp quà trên tay ông ta cũng được mở ra, liền nhìn thấy một chiếc bình sứ Cảnh Đức Trấn xuất hiện trong thời kỳ phong kiến, làm sáng mắt vô số người.

Giá trị của thứ này ít nhất cũng phải vài tỷ, hơn nữa còn nhìn sang rất tao nhã.

Lúc này ông cụ Trịnh cười híp cả mắt nói: “Ông Bạch, chúng ta đã quen biết mấy chục năm, ông còn khách sáo như vậy làm gì?”

“Đây không phải là khách sáo, mà là tối nay tôi muốn đến mượn chút may mắn của ông Trịnh, chắc chản là phải khách sáo một chút. Đúng rồi, tối nay thư ký Vân của Công ty Đầu tư Bùi thị cũng tới đúng không? Tôi đã đến công ty mấy lần rồi nhưng đều không có cơ hội gặp mặt, một lát nữa có thể giới thiệu cho chúng tôi làm quen không! Lần đầu tư này của nhà họ Bạch chúng tôi có thể thành hay không, còn phải xem ông Trịnh có cho chúng tôi mặt mũi hay không!” Bạch Chính Đình cười nói.

Rõ ràng, cách làm việc của ông ta còn trực tiếp hơn so với Tôn Diệu Trung, lúc này ông ta nói một cách trần trụi một chút cũng không che giấu mục đích của mình.

Bất luận là nhà họ Tôn hay là nhà họ Bạch trước đây đều có quan hệ hợp tác với Công ty Đầu tư Bùi thị, hơn nữa các dự án hợp tác đều thuộc loại thua lỗ.

Lần này Bùi Nguyên Minh lên nắm quyền đã quyết đoán cải cách, việc đầu tư của hai hai nhà này đã bị thu hồi, đối với chuyện này, hai ông chủ không ít lân đã đến Công ty Đầu tư Bùi thị để yêu cầu gặp tống giám đốc tân nhiệm, kết quả đừng nói là tống giám đốc, ngay cả thư ký Hạ Vân cũng đều không thấy mặt.

Giữa những gia tộc này căn bản không có quá nhiều bí mật. Vào buổi chiều, nhà họ Trịnh bên này có một kẻ ngốc đã đăng lên vòng bạn bè, nói cái gì thư ký của tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ đến nhà họ Trịnh để làm khách vân vân. Bây giờ cả xã hội thượng lưu của thành phố Hải Dương đều bị bùng nổ được không?

Ngày thường không có cách nào để mọi người nhìn thấy, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy, tự nhiên da mặt dày cũng phải đến.

Ngay sau đó, chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ, trước sau lại có thêm năm nhà nữa đến, bọn họ đều là những nhà vừa mới bị hủy đầu tư, và bọn họ mỗi người đều tự nhiên chuẩn bị một phần lễ vật cho nhà họ Trịnh

Tuy rằng không biết nhà họ Trịnh rốt cuộc có quan hệ gì với Hạ Vân, nhưng vì mượn đường này để bắt nối với Hạ Vân, nên phần lễ này chắc chắn phải bỏ ra.

Đúng lúc này, đằng trước không xa một chiếc Bentley đang đến, sau đó vững vàng dừng ở cống biệt thự của nhà họ Trịnh.

Nhìn thế trận này, so với lúc nãy chủ cúa hai nhà kia lớn hơn rất nhiều, chắc là người của Công ty Đầu tư Bùi thị đến rồi.

Mỗi người nhà họ Trịnh trong mắt đều lộ ra vẻ ước ao thèm muốn, Tống Kiều Linh này xem ra quả thực là người quyền cao chức trọng, chiếc Bentley lớn thế này, nhà họ Trịnh đều không có, cô ta lại có thế dùng để lái.

Đang miên man suy nghĩ, liên nhìn thấy ở vị trí ghế phụ Tống Kiều Linh đẩy cửa xe bước xuống, nhìn thấy tình hình trước mắt, cô ta sững sờ một chút.
 
Chương 94


Tình cảnh này bị Ông cụ Trịnh nhìn thấy, trái lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dọa sợ là đúng rồi, chứng minh chỉ là một cô gái không hiểu biết mà thôi, dễ đối phó.

Trịnh Chí Dụng đi tới trước cười nhẹ, đưa tay nói: “Giám đốc Linh đại giá quang lâm, quả nhiên làm cho nhà tranh rực rỡ, đến, đế tôi giới thiệu với cô một chút, đây là ông nội nhà tôi.. ”

Vé mặt Tống Kiều Linh khách sáo, bình tĩnh lùi lại về sau nửa bước, khẽ gật đầu: “Chào ông.”

Tay Trịnh Chí Dụng cửng đờ, nhưng cũng rất linh hoạt, nhanh chóng làm ra tư thế mời nói: “Nếu giám đốc Linh đã đến, mời vào nhà dùng cơm trước rồi lại nói đến chuyện khác được không?”

Tống Kiều Linh do dự một lúc, rồi mỉm cười: “Tôi là đến cùng với một người bạn, không biết cô ấy có đồng ý hay không”

Ngay sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục chuyên nghiệp cột tóc đuôi ngựa từ vị trí lái xe bước xuống.

Trịnh Chí Dụng sửng sốt, ngay sau đó liền nhanh chóng bước tới nói: “Thì ra là thư ký Hạ Vân đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa được…”

Hạ Vân nhìn thể trận này, cũng có chút sững sờ, hiển nhiên có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua rất nhanh, hai người bọn họ vẻ mặt mơ hồ còn chưa hiểu chuyện gì đã được mời vào trong biệt thự của nhà họ Trịnh.

Tống Kiều Linh và Hạ Vân có chút bối rõi đi vào trong phòng khách, sau đó cả người bị dọa nhảy dựng, không ngờ cảnh tượng lại lớn như vậy, hơn nữa người nhà họ Trịnh đều ăn mặc chỉnh tê lộng lẫy như đi dự tiệc, chỉ có hai người bọn họ mặc quần áo bình thường, vô cùng xấu hố.

Trịnh Chí Dụng bước vào phòng khách trước một bước, nhìn xung quanh một vòng, có chút đắc ý nói: “Mọi người, ngoại trừ giám đốc Linh ra, tối nay chúng ta rất vinh dự, cô Hạ Vân thư ký của tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị cũng đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Trịnh chúng ta! ”

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào trên người Hạ Vân.

Nghe nói vị tống giám đốc mới vô cùng điệu thấp, rất nhiều việc trong công ty đều do Hạ Vân một lời mà quyết định, có thể nói dưới một người trên vạn người, không ngờ lại trẻ đẹp như vậy.

Đặc biệt là khi đứng cùng Tống Kiều Linh, hai người bọn họ như hoa như ngọc, trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả nam giới có mặt. Ngay cả ông cụ Trịnh người đã không có chức năng về phương diện đó, cũng cảm thấy rằng mùa xuân thứ hai của mình dường như đã hồi phục.

Tuy nhiên, nhan sắc là một chuyện, điều gây sốc nhất chính là hai người phụ nữ này lại xuất hiện cùng nhau!

Cá phòng khách của biệt thự nhà họ Trịnh như được sáng lên! Mặc dù các nhà vừa nãy đến thăm hỏi đã biết chuyện này từ lâu, nhưng khi tận mắt chứng kiển, sức ánh hưởng vần rất lớn, mắt mỗi một người đều đỏ bừng vì ghen tị.

Nghe nói những người có thế ký hợp đông thành công với Công ty Đầu tư Bùi thị trong mấy ngày qua đều là người đi theo con đường của Hạ Vân.

Vốn dĩ có người còn tưởng rắng chỉ cần một Tổng Kiều Linh không nhất định có thể nói chuyện với Công ty Đầu tư Bùi thị, nhưng bây giờ Hạ Vân cũng ở đây, phân lượng của hai người đẹp này trong Công ty Đầu tư Bùi thị e là chỉ nhẹ hơn một chút sơ với vị tổng giám đốc thần bí kia.

Vào lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh đều chấn động và hết lời khen ngợi đối với Trịnh Chí Dụng.

“Thật không ngời Chí Dụng không hổ là người thừa kế của nhà họ Trịnh chúng ta! Hôm nay không chỉ giám đốc Kiều Linh mà ngay cả thư ký Hạ Vân cũng đến đây!”

“Mối quan hệ của Chí Dụng là điêu mà chúng ta không thế tưởng tượng nổi”

“Quả nhiên là sinh con ra cũng phải giống Trịnh Chí Dụng. Nếu con trai tôi cũng không chịu thua kém như vậy, tôi cũng bằng lòng sống ít hơn vài năm”

Trong lúc mọi người đang khen ngợi, Trịnh Tuyết Dương có chút bồn chồn, hôm nay Tống Kiều Linh còn vô cùng khách sáo với cô, không ngờ tối nay cô ta lại đến nhà họ Trịnh, điều này quả thật khiến cô có chút khó xử. Nếu như một lát nữa Trịnh Chí Dụng thuận lợi lấy được đầu tư, thì nhà họ Trịnh sẽ không có chỗ đế cho cô nói chuyện, thậm chí trực tiếp bị đuối ra khỏi nhà, đều không phải là không có khả năng.

“Đến, hai cô, mời ngồi, hôm nay, hôm nay vị trí chủ dành cả cho hai người” Ông cụ Trịnh lúc này cũng đang mỉm cười và bước tới làm tư thế mời Tống Kiều Linh và Hạ Vân nhìn nhau, đường như có chút cảm giác không biết phải làm thế nào.

Sau một lúc, Tống Kiều Linh khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Ông Trịnh, cám ơn sự nhiệt tình của ông. Thật ra, chúng tôi hôm nay chỉ muốn mang một thứ đến cho anh Trịnh Chí Dụng đây mà thôi. Mọi người thực sự không cần khách sáo như vậy, làm xong việc chúng tôi liền đi ngay”

Đồ vật? Ngoài hợp đồng đầu tư còn có thể là cái gì?

Lúc này ông cụ Trịnh cười tươi như hoa nói: “Thư ký Vân, Giám đốc Linh, như người ta thường nói qua cửa chính là khách, hơn nữa bây giờ đã đến lúc dùng cơm. Hai người đến vào lúc này, nếu không ngồi xuống dùng một bữa cơm, nếu chuyện này truyền ra nhà họ Trịnh của chúng tỏi không còn cách nào có thế đứng ở thành phố Hải Dương nữa… ”

“Nếu đã như vậy, chúng ta ăn cơm trước đi? Vừa ăn vừa nói chuyện. Về phần những chuyện khác, chờ ăn xong rồi tính tiếp?”

Vừa nói, ông cụ Trịnh vừa gật đầu, khí chất, dáng người, ngoại hình, của hai người phụ nữ này đều rất xuất sắc, hơn nữa còn chiếm vị trí cao trong Công ty Đầu tư Bùi thị, nếu lấy được một người làm cháu dâu thì nhà họ Trịnh sẽ có thế ôm đùi dựa vào rồi. Tất nhiên, nếu có thế lấy được cả hai, vậy thì lợi ích tự nhiên không cần phải nói.
 
Chương 95


Nhà họ Trịnh đã nhiệt tình đến như vậy, tuy rằng Tống Kiều Linh và Hạ Vân đều có chút ngượng ngùng, chẳng qua lúc này cũng khách khí ngồi xuống. Không phải là bọn họ sợ nhà họ Trịnh, mà là bọn họ đều nhớ rõ, vợ của tổng giám đốc hình như là người nhà họ Trịnh. Nếu đã là như vậy, cũng phải nể mặt một chút, nếu không lấy thân phận của bọn họ mà nói thì đúng thật không thiếu một bữa ăn như vậy.

Hạ Vân và Tống Kiều Linh ngồi vào vị trí ghế chính, bên cạnh lần lượt là ông cụ Trịnh, Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng, sau đó bên cạnh họ là Tôn Diệu Trung, Bạch Chính Đình,… Những người này đều là những nhân vật có máu mặt ở thành phổ Hải Dương, ông cụ Trịnh không dám sơ suất.

Những người trẻ tuổi của nhà họ Trịnh nhìn cảnh này, ánh mắt đều sắp bốc cháy! Cái tên Trịnh Chí Dụng này diễm phúc cũng thực sự không ít, Tống Kiều Linh thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cá Hạ Vân cũng đều đến.

“Hai cô hôm nay đến đảy, thật là đã cho chúng tôi thể diện, hôm nay tôi liền không khách sáo nữa, trước tiên tôi mời hai người một ly!” Trịnh Chí Dụng cười ha ha, anh ta lúc này thật sự vui mừng chết đi được, tối nay nếu có thế nám được cả hai người phụ nữ này, vậy thì quá tuyệt rồi.

Nghĩ đến đây, anh vô thức liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương đang ngồi ở ghế cuối cùng, trên mặt đều là vẻ xuân phong đắc ý.

Trịnh Tuyết Dương cô không phải rất có bản lĩnh sao? Cô không phải có thế giành được hợp đồng đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị sao? Cô đợi đấy? Không bao lâu nữa, cô sẽ phải cút khỏi nhà họ Trịnh.

“Tổng giám đốc Dương, không giới thiệu một chút sao?” Sau khi uống rượu, Tôn Diệu Trung tùy tiện nói, từ lúc bảt đầu ánh mắt không hề rời khỏi thân thế của Hạ Vân.

Cô thư ký Hạ Vân này và vị tống giám đốc mới kia đều giống nhau, là nhân vật chỉ thấy đầu không thấy đuôi, đừng nói là mời cô ta đi ăn, cho đủ gặp được cô ta một lần cũng đầu rất khó.

Mà bên này Tôn Diệu Trung cũng cần sự đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị, cho nên ngay khi nhận được tin tức Hạ Vân đang ở nhà họ Trịnh, ông ta liền tức tốc tới đây. Hơn nữa vào lúc này ông †a vẫn bị thực lực của nhà họ Trịnh làm cho chấn động, bởi vì có thể mời thư ký Vân tới cửa chính là cho thấy rất nhiều vấn đề, điều này dường như chứng minh mặt bên thực lực của nhà họ Trịnh.

Ông cụ Trịnh nhận được lợi ích của người ta, lúc này mới haha cười nói: “Thư ký Vân à, đây là tổng giám đốc Tôn Tôn Diệu Trung của nhà họ Tôn ở Hải Dương. Nhà họ Tôn cũng là một công ty bất động sản, có quan hệ hợp tác với nhà họ Trịnh của chúng tôi nhiều năm rồi”

Hạ Vân mặc dù có chút không nói nên lời, nhưng lúc này vẫn khách khí nói: “Thì ra là tổng giám đốc Tôn, ngưỡng mộ đã lâu”

“Nào có, nào có, đây là danh thiếp của tôi, còn phải mời thư ký Vân có thời gian đến nhà tôi đùng một bữa cơm, thật là vinh hạnh.. ” Tôn Diệu Trung cười nói.

Hạ Vân không trả lời, mà là lông mày khẽ cau lại: “Thật ngại quá tổng giám đốc Tôn, công ty chúng tôi có quy định, chúng tôi không thể tùy tiện tham gia các bữa tiệc được”

Sác mặt Tôn Diệu Trung có chút thay đối, nhưng cũng nhanh chóng cười nói: “Nên vậy, nên vậy quý công ty kỷ luật nghiêm minh, rất đáng để chúng tôi học hỏi!”

Khi nói điều này, ánh mắt của Tôn Diệu Trung thay đổi khi nhìn ông Trịnh cũng thay đổi, thật không ngờ, nhà họ Trịnh không biết đã dẫm phải vận cứt chó gì! Hạ Vân trước mặt đều không cho Tôn Diệu Trung mặt mũi, nhưng lại đến nhà họ Trịnh, điều này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

Lông mày Hạ Vân nhíu lại, bọn họ hôm nay tới đây chỉ là để trả đồ mà thôi, không ngờ những gia tộc này đều đến. Cùng những nhà này hủy bỏ hợp tác là do Bùi Nguyên Minh quyết định, cô không dám tự mình làm chủ gặp gỡ những người này, cô lúc này như ngồi trên đống lửa, mấy lần đều muốn dứt khoát đứng lên.

Vẻ mặt của Tống Kiều Linh cũng bất lực, nếu cô ta biết sự việc sẽ xảy ra đến mức này, cô ta sẽ không để Hạ Vân đi cùng.

Lúc này Bạch Chính Đình mới cười nói: “Ông cụ Trịnh, tôi nghe nói trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh đã nhận được đầu tư từ Công ty Đầu tư Bùi thị. Đây thật sự là chuyện tốt, sau này có việc gì có thể kiếm tiền thì các ông ăn thịt tôi húp chút canh cũng được!”

Ông cụ Trịnh vẻ mặt khiêm tốn nói: “Thực tế thì vẫn chưa có, chẳng qua hợp đồng của chúng tôi đã được tháo thương thảo rồi. Tất nhiên, cuối cùng có thể quyết định hay không vản còn phụ thuộc vào ý của bên Bùi Thị”

Ông cụ Trịnh khiêm tốn, nhưng những người khác lại không cảm thấy ông ta đang khiêm tốn, mà là mọi người đều đố đồn ánh mắt về phía Hạ Văn. Ngay cả thư ký của tổng giám đốc ông cũng đã mời đến, bây giờ ông lại nói chúng tôi rằng hợp đồng chưa được thương lượng, ông lừa quỷ à?

Không đợi ông cụ Trịnh tiếp tục nói, Hạ Vân đã không nhịn được đứng lên nói: “Mọi người xin đừng hiểu lâm, hôm nay chúng ta đến đây không phải là để bàn chuyện hợp tác với nhà họ Trịnh, mà là vì có chuyện riêng. Nếu có chuyện hợp tác, cũng phải là bàn bạc tại công ty, đây là quy định của công ty chúng tôi. ”

Lúc này có quá nhiều người, Hạ Vân cũng không thế trực tiếp nói ra chuyện riêng tư là chuyện gì, dù sao nhà họ Trịnh cũng là nhà vợ của tống giám đốc, phần mặt mũi này nhất định phải cho.

Ông cụ Trịnh vừa nghe xong liền bật cười, nói: “Thư ký Vân nói không sai, hôm nay chúng tôi là đến đây để bàn chuyện riêng tư, chỉ bàn chuyện riêng, không bàn công việc!”

Ở bên cạnh Tống Kiều Linh kéo tay Hạ Vân, muốn nói rồi lại thôi.
 
Chương 96


Hạ Vân đang định nói điều gì đó, đột nhiên khóe mắt quét qua thấy một người, nhất thời liền cảm thấy hoảng sợ

Bùi Nguyên Minh!

Cô ta không ngờ rằng mình lại có thế nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, làm sao cô ta còn có thể ăn cơm được nữa chứ. Cô ta đi nhanh như bay về phía của Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt lo lắng

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ta, nghĩ xem cô ta định làm gì, nhưng khi thấy cô ta đi vẽ phía một người đàn ông trên vỉa hè, sắc mặt của nhiều người đã thay đổi.

Đặc biệt là phía nhà họ Trịnh, hầu như sắc mặt của họ đều thay đối!

Tại sao lại là tên con rể Bùi Nguyên Minh chứ? Chẳng lẽ anh ta lại đắc tội với thư kí Vân? Người nhà họ Trịnh cảm thấy tức giận khi nhìn thấy anh

Ông cụ Trịnh cũng toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, thư kí Vân này là người không thể đắc tội. Nếu Bùi Nguyên Minh đắc tội với cô ta thì đời của nó coi như xong

“Cháu biết mà, nó đúng là đồ sao chối!” Trịnh Chí Dụng thiếu chút muốn chửi ầm lên.

“Bạn học cũ, đã lâu không gặp.” Không cho Hạ Vân cơ hội nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đứng lên trước cười nói.

Hạ Vân sửng sốt một chút, nhưng cô ta rất thông minh, liên phản ứng lại ngay lập tức, cười tủm tỉm: “Bùi… Bùi Nguyên Minh, không ngờ đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, hiện tại còn có thế gặp lại cậu. Hiện tại cậu đang làm việc ở đâu?

Nghe vậy, mấy người họ Trịnh khẽ thở phào, may mà là bạn học cũ, nếu không thì với tên phế vật Bùi Nguyên Minh thì làm sao có thể quen được người như thư kí Vân

Trịnh Chí Dụng lúc này mới chạy tới với vẻ mặt căng thắng, vừa nghe xong liền chế nhạo nói: “Thư kí Vân, sao cô lại nói chuyện rác rưởi này? Cô không biết anh ta sao? Đừng nói anh ta là người nhà họ Trịnh của chúng ta, ở thành phố Hải Dương này, anh ta cũng rất nổi tiếng đấy!Anh ta chính là con rể nhà họ Trịnh, môi tháng chỉ có hơn 300 nghìn tiền tiêu vặt! Thư kí Vân đừng có tiếp xúc quá nhiều với anh ta kẻo lại dính xui xẻo thì không tốt đâu “

Hạ Vân hơi sửng sốt, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tín, cô ta biết Bùi Nguyên Minh đã ngủ yên ba năm sau khi rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng cô ta không ngờ ba năm qua anh phải chịu sỉ nhục như vậy, khó trách sau khi trở về, anh lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy

Không đợi Hạ Vân nói, Trịnh Chí Dụng nói tiếp: “Anh chỉ là một kẻ vô dụng. Gần đây, nhà họ Trịnh đã chuẩn bị đuổi anh †a ra khỏi nhà. Từ nay về sau, cho dù anh ta có 18 cái mạng cũng không thể quay về nhà họ Trịnh được!”

“Bùi Nguyên Minh! Mày còn chưa cút ra khỏi đây! Mày định ở đây làm chướng mắt mọi người hay sao?”

Bùi Nguyên Minh cũng lười quan tâm đến Trịnh Chí Dụng, chỉ cười cười, nói: “Hạ Vân, còn nhớ khi chúng ta còn đi học với nhau, cậu là mỹ nữ lạnh lùng. Từ khi nào mà cậu lại tiếp xúc với loại người không đứng đản như vậy?”

“Gái thứ vô dụng, mày nói ai là loại người không đứng đản!?” Trịnh Viễn chửi rủa.

“Trong lòng anh biết rõ rồi còn phải hỏi” Bùi Nguyên Minh nhẹ nói, cũng không để ý tới Hạ Vân nữa, mà ngồi xuống ăn tiếp, thấy vẻ mặt của Hạ Vân vẫn còn lo lắng, anh thản nhiên nói: “Dù sao cũng đã tới đây, người đến là khách, không thì lãng phí quá. ”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Hạ Vân thở dài, cô ta biết tống giám đốc không tức giận, còn để cho cô ta ăn tiếp

“Quỷ đói đầu thai hay sao? Thư kí Vân mau qua bên này ngồi đi kẻo lại bị tên phế vật làm cho bực mình!” Trịnh Chí Dụng mắng một tiếng, sau đó làm ra về nịnh nọt. Sau khi tiệc đêm nay kết thúc, nhất định phái đá tên Bùi Nguyên Minh ra khỏi cửa nhà họ Trịnh, chẳng làm được việc gì ra hôn

Trịnh Chí Dụng đang hùng hố, vì thế anh ta không nhìn ra vừa rồi vẻ mặt của Hạ Vân có chút tái nhợt, còn sắc mặt của Tống Kiều Linh càng tái nhợt đến cực điểm.

Hôm nay bọn họ thực sự không tới nhà họ Trịnh để ngồi làm khách, nhưng mọi chuyện bây giờ lại phát triển đến mức này, họ có cảm giác đâm lao thì phải theo lao

Nhìn thấy Hạ Vân đi rồi lại về, sắc mặt của ông cụ Trịnh thay đối, ông ta sợ đêm dài lắm mộng, đột nhiên đứng dậy, vỗ tay nhẹ nhàng nói: “Tối nay mọi người tới đây, nhà họ Trịnh rất hoan nghênh. Hiện tại đúng lúc nhà họ Trịnh có chuyện muốn tuyên bố, nếu mọi người đều đã ở đây thì mong mọi người cùng nhau làm chứng cho nhà họ Trịnh chúng tôi có được không? ”

“Ồ? Không biết là có chuyện gì muốn chúng tôi làm chứng?”

“Chẳng nhẽ ông cụ Trịnh lại có mùa xuân thứ hai?”

Mỗi người ở đều không cố kị chút nào, mặc dù có rất nhiều phụ nữa xinh đẹp ở đây, thế nhưng bọn họ cũng chẳng thèm che dấu ý tứ mà cười ha ha

Ông cụ Trịnh liếc mắt một cái nói: “Mọi người đừng trêu đùa ông cụ già như ta, chẳng qua ở phía trước đang có một món đồ, tôi muốn mọi người đánh giá một chút…

Vừa nói xong, ông cụ Trịnh vừa vỗ tay

Một lúc sau, chỉ thấy vài nhân viên bảo vệ của nhà họ Trịnh, mang theo những chiếc hộp lớn bước vào sảnh rồi rời đi.

Trong những chiếc hộp lớn là những xa xỉ phẩm hoa lệ, lộng lắy khiến người ta chói mắt.
 
Chương 97


Trịnh Chí Dụng thấy như vậy thì kích động tới mức nói năng lộn xộn, anh ta không hiểu ông nội bị làm sao mà lại đem bày những thứ này ra ngoài

Mà lúc này, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo cấp cao khác cũng khẽ thay đổi, mấy thứ của nhà họ Trịnh thì ở các nhà khác cũng có, dù sao thì các gia đình thượng lưu ở thành phố Hải Dương cũng rất phổ biến

Ông cụ Trịnh đảo mắt rơi trên người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, sau đó mỉm cười: “Hai vị khách quý, nếu đã tới đây thì đến đánh giá đồ vật của nhà họ Trịnh một chút?”

Vốn dĩ Hạ Vân và Tống Kiều Linh đều đã định từ chối, nhưng những chiếc hộp lớn với rất nhiều hàng xa xỉ phẩm bên trong khiến cho bất kì cô gái nào cũng muốn, bọn họ không thể kìm lòng mà đi tới ngắm một chút.

Ông cụ Trịnh nhìn thấy biếu hiện của hai người, lộ ra vẻ đắc ý, liền xua tay nói: “Mọi người mời xem.”

Chỉ thấy nhân viên bảo vệ đầu tiên mở chiếc hộp phía trước, trong đó có một bộ trang sức sáu món bằng bạch kim, từ dây chuyên đến nhẫn, trên đó có rất nhiều viên kim cương được khám, ánh sáng phát ra lấp lánh, rực rỡ.

“Chà! Đó là bộ trang sức đính hôn bao gồm 6 món của Tiffany!”

“Có tiền cũng không mua được thứ này!”

Lúc này, rất nhiều cô gái ở nhà họ Trịnh đều hào hứng, ai mà chắng muốn có một bộ trang sức của Tiffany.

Lúc này, ngay cả ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương cũng thấy dao động, khi cưới Bùi Nguyên Minh, cô còn không có nhẫn kim cương, rốt cuộc những thứ này từ đâu ra.

Thanh Linh đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh. Nếu bây giờ không phải thời điểm không thích hợp thì bà ta đã muốn qua đó đánh cho Bùi Nguyên Minh một cái tát.

Chỉ vì gá cho kẻ vô dụng này mà con gái của bà ta phải chịu ủy khuất.

Sau đó, hộp thứ hai được mở ra, không có gì khác trong hộp này, chỉ là một đống lớn tiền mặt, nếu đếm cấn thận sẽ phát hiện ra đó là 88 tập tiền, tống cộng là hơn 3 tỉ.

Chiếc hộp thứ ba cũng được mở ra, bên trong là một giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ, giấy chứng nhận bất động sản cho một căn biệt thự.

Nhìn những thứ này, ông cụ Trịnh tó vẻ kiêu ngạo nói: “Các vị, xin hãy chứng kiến, một căn biệt thự, một bộ trang sức và hơn 3 tỷ tiền mặt là do ông già này chuẩn bị mấy năm trước. Tôi muốn tặng nó cho đứa cháu đích tôn trưởng Trịnh Chí Dụng đế cưới vợ ”

“Chỉ là cháu tôi luôn có tầm nhìn rất cao, cũng chưa từng để ý tới cô gái nào cho nên món quà sính lễ này vẫn chưa có cơ hội được chuyển giao”

“Nhưng hôm nay nó đã đến nói với tôi là đã có cô gái mà mình thích và muốn cầu hôn người con gái ấy cho nên tôi quyết định mang những món quà này tặng cho đôi vợ chồng trẻ làm quà cưới”

“Đương nhiên, Trịnh Chí Dụng là cháu trai trưởng của nhà họ Trịnh chúng ta, đồng thời nó cũng là người thừa kế của nhà họ Trịnh. Sau khi nó kết hôn, đương nhiên nhà họ Trịnh sẽ giao cho nó chịu trách nhiệm quản lí, hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ quan tâm và giúp đỡ người trẻ tuổi nhiều hơn”

“Thì ra là vậy! Không biết ai sẽ là cháu dâu của ông cụ Trịnh?”

Mấy vị lãnh đạo ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lúc này ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào Hạ Vân, lẽ nào Hạ Vân này là cháu đâu của nhà họ Trịnh? Đã thế thì chẳng trách người ta cho bọn họ mặt mũi như vậy.

Xem ra nếu sau này kết nối với nhà họ Trịnh, về sau có lề nhà họ Trịnh sẽ trở thành đồng họ đứng đầu.

Hạ Vân và Tống Kiều Linh không có phản ứng, dù sao bọn họ thật sự không có quan hệ gì với Trịnh Chí Dụng, bọn họ không ngờ rằng vào lúc này, Trịnh Chí Dụng có thể đang nói về chính mình. Lúc này, hai người cũng rất mong chờ xem nữ chính hạnh phúc là ai.

Ánh mắt của ông cụ Trịnh rơi vào người Hạ Vân và Tống Kiều Linh, thấy cả hai đều trông có vẻ mong đợi, ông ta cảm thấy chắc chản.

Lúc này, ông ta tiếp tục cười nói: “Mọi người, ai là cháu dâu của nhà họ Trịnh, ai sẽ là vị hôn thê của người thừa kế nhà họ Trịnh, hãy để cháu trai ưu tú của tôi tự mình tiết lộ bí mật!”

Sau khi phát biểu, ông cụ Trịnh đi đầu và vỗ tay.

“Bộp bộp bộp..”

Tất cả mọi người vỗ tay tán thưởng, trong tiếng vỗ tay này, Trịnh Chí Dụng không biết từ lúc nào đã thay bộ vest trắng, cài một bông hồng trước ngực và bước ra với vé mặt vui mừng.

Bùi Nguyên Minh gần như bật cười trước cảnh này, Trịnh Chí Dụng định làm gì vậy? Không phải là muốn cầu hôn hay sao? Anh ta còn không hiểu lễ nghi cơ bản của việc mặc tây trang?

Tuy nhiên, ánh mắt của những cô gái trẻ tràn đầy tia sáng rực rỡ, dù sao thì Trịnh Chí Dụng tuy kiêu ngạo và độc đoán, nhưng có khuôn mặt cũng ổn, thêm vào đó, các thiếu gia nhà giàu nhìn chung đều có vé trằng tréo, thanh khiết, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã

Ngay cả Trịnh Tuyết Dương xem cảnh này, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau đó không khỏi thở dài.

Khi cô và Bùi Nguyên Minh kết hôn, chưa nói đến việc cầu hôn, đám cưới, … còn không có ăn cơm chung, cả hai chỉ đơn giản là đi làm giấy đăng ký kết hôn, thậm chí tiền đều do cô trả. Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút ủy khuất
 
Chương 98


Người con gái kia không hy vọng mình có thể được cầu hôn, có thể vui vẻ mà hoàn thành hôn lễ, nhưng còn chồng cô thì lại…

Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương lại âm thầm thở dài.

“Bùi Nguyên Minh, cái đồ vô dụng nhà anh!” Trịnh Tiếu Huyên ở bên cạnh cũng đang giơ nanh múa vuốt, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Anh nhìn người ta rồi nhìn lại anh mà xem, đừng nói là cầu hôn, anh và chị tôi kết hôn đã bao nhiêu năm nay rồi, anh cũng chưa tặng cho chị ấy cái gì hết? Nếu anh còn là một thẳng đàn ông thì anh tự ly hôn luôn đi, anh không xứng với chị của tôi, anh hoàn toàn không thể mang lại hạnh phúc cho chị ấy”

“Tiểu Huyên!” Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì liếc mắt nhìn em gái mình một cái, muốn nói nhưng lại thôi.

“Chị, chị đừng bảo vệ anh ta làm gì. Vô dụng chính là vô dụng, “bất lực” chính là “bất lực”. Đây là bản chất, không thể thay đối được. Nếu em là anh ta, em đã sớm đào một cái lỗ mà chui vào rồi, còn có mặt mũi não mà ở đây nhìn người ta cầu hôn, không cảm thấy thẹn với lòng hay sao? Chẳng lẽ không biết, Trịnh Chí Dụng càng hạnh phúc, cảng lãng mạn thì mình càng thê thảm, càng ấm ức hay sao?” Vẻ mặt Trịnh Hiểu Huyên uất nghẹn “Chị tôi chắc gây nghiệp tám kiếp mới phải cưới một kẻ như anh.”

Giữa sân, lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người đã trỗi dậy, nhìn chằm chằm vào Trịnh Chí Dụng không chớp mắt, muốn xem đổi tượng cầu hôn của anh ta rốt cuộc là ai.

Trịnh Chí Dụng phong độ nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ tây trắng trông hệt như hoàng tử bạch mã trong truyện cổ tích. Giờ phút này đây, anh ta hào hoa phong nhã, tương lai rộng mở, nghĩ đến chuyện sắp tới đây mình có thể ôm được người đẹp về dinh, còn có thể nắm được quyền lực trong nhà họ Trịnh, anh ta không nhịn được mà bật cười.

Lúc này, anh ta cố nén xúc động muốn điện cuồng cười phá lên của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc thẳng, phong độ nhẹ nhàng, hơi cúi người xuống, chậm rãi nói: “Thưa các bậc trưởng bối, các bạn bè thân thiết, Chí Dụng có chuyện muốn nói. Ngay từ lần đầu tiên gặp được người con gái này, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu cô ấy rồi. Cô ấy đã khiến cho trái tim khô cạn của tôi loạn nhịp thêm lần nữa. Kể từ ngày hôm đó, tôi đã quyết định rằng, tôi, Trịnh Chí Dụng, nhất định cả đời này sẽ nỗ lực hết mình để mang đến hạnh phúc cho cô ấy! Hôm nay trước mặt rất nhiều người, tôi muốn nói ra những điều mà tôi đã cất giấu trong lòng bẩy lâu. Mong mọi người chứng giám cho tôi!” . Ngôn Tình Ngược

Trịnh Chí Dụng hít một hơi thật sâu, dời tăm mắt đi, rọi thẳng vào Tống Kiều Linh vẫn còn đang đứng xem trò hay, sau đó lộ ra vẻ đắc ý, nói: “Kiều Linh, gả cho anh nhé!”

Xôn xao!

Tất cả mọi người ồ lên.

Cũng quá trảng trợn rồi đó! Trịnh Chí Dũng cư nhiên dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cầu hôn giám đốc Tống Kiều Linh của Công ty Đầu tư Bùi thị.

Nghe nói vị giám đốc Tống Kiều Linh này là người có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, người ta còn bảo cô ấy sẽ được đề bạt thăng chức tổng giám đốc!

Bảo sao Trịnh Chí Dụng lại có thế giành được một suất đầu tư từ Công ty Đầu tư Bùi thị, có một người nội trợ hiền như vậy, còn sợ làm gì mà không được?

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhợt, cô biết mình đã thua ở đâu, nếu Tống Kiều Linh và Trịnh Chí Dụng đã có quan hệ thể này với nhau, thì dù cô có cạnh tranh thế nào cũng không sao thẳng nổi.

Ngay cả Hạ Vân cũng lộ ra vẻ mặt chấn động, đương nhiên là cô ấy nghĩ không ra, Tống Kiều Linh và Trịnh Chí Dụng cặp với nhau từ lúc nào? Không phải là muốn trả lại quà của anh ta hay sao?

Đến độ Tống Kiều Linh đang vô cùng xấu hổ cơ mà, hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý còn gì? Cô ấy tới là để trả lại quà, sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ bị cầu hôn rồi?

Mà ông cụ Trịnh lại hài lòng mà nhìn cảnh này, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tổng Kiều Linh, ông ta lại càng vui mừng hơn.

Loại con gái sinh ra đã bình thường như thế này, chỉ sợ còn không mơ được tới một ngày có thể gả vào nhà quyền quý ấy chứ? Đối với cô ta mà nói, từ bé đến lớn, đây hẳn là thời khắc quan trọng nhất rồi?

Ngay cả những quan khách đứng đầu gia tộc khác, sau khi liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều đứng lên tán thưởng ầm ï, bởi vì ngay cả khi Trịnh Chí Dụng không kết hôn với Hạ Vân, sự xuất hiện của Hạ Vân hôm nay cũng đủ để nói lên địa vị của Tống Kiều Linh trong Công ty Đầu tư Bùi thị.

Nhà họ Trịnh thật sự muốn phẩất lên rồi! Lúc này, mấy vị quan khách nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho họ nhà mình, gọi hết những người đàn ông độc thân ưu tú nhất trong họ mình tới, tuy rằng Tống Kiều Linh đã được gả đi, nhưng không phải còn có Hạ Vân ở đây sao? Nếu ai có thể cưới được cô ấy, chắc chắn lợi ích không nhỏ, thậm chí còn có thể vượt qua cả nhà họ Trịnh.

“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!”

Lúc này, một số con cháu trong nhà họ Trịnh đã bảt đầu la ó, chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước, khiến Tống Kiều Linh không có thời gian do dự, rối trí nên phải đồng ý.

Dù sao thì, căn biệt thự to lớn này, bộ trang sức Tiffany sáu chiếc, và ba tỷ mốt tiền mặt đang ở ngay trước mắt. Người thừa kế hào hoa phong nhã của nhà họ Trịnh cầu hôn trước mặt mọi người, cộng với những cảnh xa hoa xung quanh, đây thật sự là còn “phim thần tượng” hơn cả phim thần tượng luôn đó? Chỉ sợ đến đạo diễn cũng không dám quay như thế này.

Nhìn thấy Tống Kiều Linh sửng sốt đến phát ngốc, Trịnh Chí Dụng lại lên tiếng: “Kiều Linh, từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở Công ty Đầu tư Bùi thị, anh đã ngày đêm thương nhớ em rồi. Anh biết em chính là người phụ nữ mà anh muốn tìm. Vì em, bao nhiêu tích góp của anh mấy năm nay cũng đem ra hết. Đồ mà các cô gái thích, cho dù xa xỉ đến đâu, anh cũng mua cho em. Cho dù có tiêu tốn mấy chục tỷ, anh cũng không màng, chỉ cần em thích, chỉ cần anh có, anh đều có thể cho em”
 
Chương 99


“Cái gì?”

Ai cũng sốc, chỉ mấy chục tỷ mua hàng xa xỉ? Điên cuồng quá rồi đó? Nhưng nhìn tư thế của Trịnh Chí Dụng lúc này, mấy lời đó hắn là không giả.

Chẳng trách anh ta có thể theo đuối được Tống Kiều Linh, chỉ nhiều tiền như vậy, cô gái nào mà chịu cho thấu? . Truyện Bách Hợp

“Cái này … theo đuổi một người phụ nữ mà vung tay mấy chục tỷ, quá sốc!”

“Đúng vậy, đàn ông có tiền là một chuyện, nhưng có chịu tiêu cho cô hay không thì lại là chuyện khác!”

“Thật khiến người ta hâm mộ quá đi mà, nếu như chồng tôi chịu đối xử với tôi như thế này, tôi có chết cũng bắng lòng!”

Nhiều người phụ nữ đang bàn luận sôi nổi! Mua đồ mấy chục tỷ? Chẳng phải là gom đủ tất cá các loại kinh điển và trending luôn rồi hay sao? Nếu có một người phụ nữ nào nói mình không hâm mộ, thì rö ràng chỉ là đang nói bừa mà thôi.

Trong phút chốc, có không ít người phụ nữ dùng ánh mắt si mê, ngây ngốc nhìn Trịnh Chí Dụng.

Ông cụ Trịnh liên tục gật đầu, cháu trai đích tôn của ông ta quá ưu tú, biết cách nắm bắt trái tim phụ nữ, biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Có một người thừa kế thông tuệ như vậy, nhà họ Trịnh sau này sẽ không có gì phải lo lằng!

“Cậu nhìn lại cậu, rồi nhìn người ta mà xem! Mất mặt, xấu hố” Thanh Linh không nhịn được, lại mảng một tiếng, nhìn cái thẳng ở rể nhà mình mà muốn ói, cái loại này không sợ xấu, mà sợ bị đem ra so sánh. Nhìn Trịnh Chí Dụng, Thanh Linh lại càng cảm thấy thằng con rế ăn bám nhà vợ này vô dụng. “Tuyết Dương, mẹ cảnh cáo con, hết hôm nay thì lập tức ly hôn ngay cho mẹ. Mẹ tìm cho con một người chồng khác tốt hơn nhiều. Mẹ cũng không tin mẹ lại không át được cái hào quang này của Trịnh Chí Dụng”

“Mẹ, giờ phút nào rồi mà mẹ còn nói chuyện này!” Trịnh Tuyết Dương nói một câu có lệ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Kiều Linh cũng mang vài phần ngưỡng mộ, có cô gái nào mà không mong được như thế này?

Lúc này, Bùi Nguyên Minh không trả lời, mà mang vẻ mặt kỷ quái nhìn về phía trước.

Trịnh Chí Dụng bị làm sao đấy? Vô duyên vô cớ lại đi cầu hôn Tống Kiều Linh, đầu óc tên ngốc này bị úng nước à?

Ngay lúc này, Trịnh Chí Dụng đã quỳ một chân xuống trước mặt Tống Kiều Linh, dịu dàng nói: “Kiều Linh, anh đã tự tay chọn nhẫn đính hôn cho em rồi. Em gả cho anh đi!”

Nói đến đây, Trịnh Chí Dụng mở chiếc hộp vừa lấy từ trong túi ra.

“Xôn xao…

Trong nháy mắt, tất cả mọi người vây lại xung quanh, tiếng cảm thán vang lên.

“Mẹ nó, đây là… đây là trứng bồ câu trong truyền thuyết.. ”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chiếc nhắn này không tính là xuất sắc, nhưng viên kim cương khám trên đó chính là trứng bồ câu trong truyền thuyết đó sao? Ít nhất cũng phải 10 carat đấy nhỉ?

“Đây… đây chính là viên trứng bô câu được đấu giá ba năm trước sao?” Chủ nhà họ Bạch, Bạch Chính Đình, bước tới, há hốc mồm!

Xã hội thượng lưu ớ thành phố Hải Dương, ai mà không biết đến cái này, nó xuất hiện trong một buổi đấu giá thần bí cách đây 3 năm và được một người bí ấn mua với giá cao ngất ngưởng là một trăm tỷ, không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ở đây. Thật sự là chấn động lòng người!

Trịnh Chí Dụng này cũng quá dụng tâm rồi, vì Tống Kiều Linh mà ngay cả thứ này cũng lấy raI

“Cái gì? Trứng bồ câu?”

Bùi Nguyên Minh lúc này cũng từ trên ghế đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Viên trứng bồ câu được bán đấu giá ở thành phố Hải Dương ba năm trước?

Nếu nhớ không lầm, chính anh là người năm đó đem được viên kim cương này về cơ mà? Mặc dù sau đó để ở nhà họ Bùi, nhưng xét về mặt của cải nhà họ Bùi mà nói, sao có thể bán cái này đi làm gì?

Nếu hàng thật đang ở nhà họ Bùi, vậy thì thứ gọi là viên trứng bồ câu này…

“Là giả hả?” Bùi Nguyên Minh gần như là theo bản năng mà nói ra.

“Thằng ‘bất lực’ kia! Mày nói cái gì đấy?” Trịnh Chí Dụng đang quỳ một chân bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà mắng.

Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Nguyên Minh.

“Ngại quá, tôi phanh lại không kịp” Bùi Nguyên Minh lắc đầu, “Trứng bồ câu của anh giả quá-

“Con mẹ mày!” Trịnh Chí Dụng đỏ mặt tía tai quát lên.

“Bùi Nguyên Minh, anh đừng có nói lung tung” Trịnh Tuyết Dương vỗ nhẹ vào tay Bùi Nguyên Minh. Tình thế bây giờ, nếu Bùi Nguyên Minh còn tiếp tục chọc vào Trịnh Chí Dụng, thì sẽ lập tức trở thành mục tiêu ngay.

“Tôi có thể xem nó không?”

Hạ Vân ở bên cạnh, hòa hoãn mở lời, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, mang theo chút thấp thỏm mà nói.

Cô cũng cực kỳ sửng sốt, năm đó, viên trứng bồ câu này là do chính tay cô đấu giá thành công thay cho Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Ông cụ Trịnh nghe vậy, ngăn Trịnh Chí Dụng đang muốn nổi điên lại, xua tay nói: “Không thành vấn đề, mời thư ký Hạt”

Hạ Vân nhanh chóng tiến lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm châm không chớp vào viên trứng bồ câu kia, một lúc sau, cô gần như vô thức duỗi tay trái ra, trên ngón tay mảnh khảnh của cô cũng đeo một chiếc nhắn kim cương, nhưng là đeo ở ngón trỏ, hơn nữa viên kim cương của cô nhiều nhất cũng chỉ một carat, so sánh với viên trứng bồ câu to như vậy thì chẳng đáng là bao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top