Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Dịch Chàng Rể Quyền Thế
Chương 100


“Ai có thể giúp tôi lấy đèn pin tới đây không?” Hạ Vân đột ngột nói.

“Mau mau mau, lấy đến đi!” Mặc dù ông cụ Trịnh không biết Hạ Vân rốt cuộc định làm gì, nhưng vẫn ra lệnh cho người giúp việc.

Không bao lâu sau, đèn pin được đưa đến, Hạ Vân bật lên, chiếu về hướng của hai viên kim cương.

Ngay sau đó, ánh hào quang rực rỡ lung linh, nhưng mọi người lại không nhịn được mà rùng mình, trên mặt không ít người lộ ra vẻ khó tin.

Bởi vì đưới ánh đèn, ai nấy đều có thế nhìn ra sự khác biệt giữa hai viên kim cương, viên của Hạ Vân tuy nhỏ nhưng lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, thu hút sự chú ý của vô số người.

Nhưng viên trứng bồ câu mà Trịnh Chí Dụng cầm trong tay tuy rằng rất lớn, vào lúc này thì lại…

“Cái này…” Không biết là ai thất thanh hô lên, trên mặt mang theo thần sắc khó mà tin được.

“Chuyện gì thế này? Làm sao viên kim cương một carat này lại có thể rạng rỡ và chói lọi hơn viên trứng bồ câu 10 carat?”

“Đây chính là viên trứng bồ câu được đấu giá 100 tỷ năm đó, tôi cũng từng nhìn thấy. Lúc đó ánh đèn chiếu vào rất lóa mắt, làm sao có thể như thế này”

“Chẳng lẽ… đây là đô giả?”

“Chẳng lẽ tên “bất lực” kia lại nói đúng?”

Đang bàn luận ầmï, những người mở miệng đều là chủ gia tộc, bọn họ toàn là người hiểu biết, bây giờ cũng không sợ làm mích lòng ai, không nhịn được mà nói ra.

Còn có người nhịn không được mà liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, tay ở rể này là chó ngáp phải ruồi, hay là thật sự am hiểu về kim cương?

Mà khi nghe được những lời bàn luận này, sắc mặt của ông cụ Trịnh thay đổi, giờ phút này, ông ta trừng mắt liếc nhìn Trịnh Chí Dũng, cảm thấy sắt không rèn nổi thành thép.

Đây gọi là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều! Rõ ràng là cầu hồn, đem ra một viên kim cương thật vài carat là được rồi! Tự nhiên lại lấy ra một cái nhân kim cương giả. lỡ lát nữa Tống Kiều Linh trở mặt thì phải làm sao đây? Vậy thì hôm nay thể diện của nhà họ Trịnh bị ném hết xuống biển rồi.

Hạ Vân thật ra không quan tâm đến biểu hiện của người khác, mà ngược lại còn thở phào một hơi, quay về chỗ, chỉ cần đó không phải là viên trứng bồ câu mà cô đấu giá thành công ba năm trước, nếu không, cô không biết nên giải thích thế nào với tổng giám đốc. Còn những chuyện khác, không liên quan gì đến cô ấy.

Về phần thật giả, Hạ Vân không nói gì, trong mắt cô, kẻ hèn nhà họ Trịnh thật sự không đáng để cô phải mở miệng. Vậy đâu là thật, đâu là giả? Chuyện không quan trọng.

Thấy Hạ Vân không nói gì, ông cụ Trịnh trừng mắt nhìn Trịnh Chí Dụng đang đứng xấu hổ, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Mọi người, mọi người, nhà họ Trịnh của chúng tôi cũng là một gia tộc nổi tiếng, sao có thể vào thời khäc quan trọng lúc cầu hôn mà lấy ra một chiếc nhẫn kim cương giả? Tôi nghĩ mọi người đã hiểu lầm rồi. Viên kim cương này không phải là viên đã xuất hiện trong cuộc đấu giá ba năm trước. Nó được tôi mua lại ở Nam Phi. Chẳng qua là do đường cắt và màu sắc, cho nên bấy lâu nay không đem ra công khai mà thôi. Hôm nay đã khiến cho mọi người chê cười rồi, tuy rằng thứ này không đáng 100 tỷ, nhưng hồi đó tôi cũng đã tiêu vài chục tỷ đấy. ”

Nghe ông cụ Trịnh nói thế, tất cả những người vừa bảo rằng đấy là đồ giả đều như chợt bừng tỉnh, theo như cách ông cụ nói, viên kim cương này là thật, nhưng kết cấu không tốt mà thôi.

Mặt khác, Trịnh Chí Dụng liếc nhìn ông nội mình với vé biết ơn, anh ta mua cái nhẫn này trên mạng có một trăm nghìn, vừa được chuyển phát nhanh tới chiều nay. Người bán tuyên bố rắng không ai có thể phân biệt được bằng mắt thường, anh ta cá chắc Tống Kiều Linh nhìn không ra, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã bị Hạ Vân vạch trần.

Nhưng nhớ tới việc Hạ Vân không nói gì vào thời khắc mấu chốt, trong lòng Trịnh Chí Dụng đột nhiên nóng lên, lễ nào thư ký Hạ này cũng có ý gì đó với mình? Vào thời điểm quan trọng, cô ta còn quan tâm đến thể diện của mình, hay là do biểu hiện của mình hôm nay đã hấp dẫn được cô ta, nếu nói như vậy…

Trịnh Chí Dụng loay hoay một hồi, nếu biết Hạ Vân có hứng thú với mình, vậy anh ta còn cầu hôn Tống Kiều Linh làm gì? Thân phận của hai người này khác nhau một trời một vực!

Nhưng mà lúc này Trịnh Chí Dụng đã vào thế leo lên lưng cọp, khó mà xuống được, mọi chuyện đã phát triển đến mức này, anh ta đương nhiên biết mình không còn đường lui, ảnh mắt hơi thay đổi, qương mặt vẫn dịu dàng nhìn Tống Kiều Linh, nói: “Kiều Linh, gả cho anh đi”

Tống Kiều Linh lúc này mới có phản ứng, cô nhìn Trịnh Chí Dụng đang quỳ một gối trước mặt mình, nhảy sang một bên trong vô thức, vé mặt tức giận.

Nhìn thấy biếu hiện của Tống Kiều Linh, mọi người nhìn nhau, cháu đâu tương lai của nhà họ Trịnh tức giận rồi sao?

Trịnh Chí Dụng cũng sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng nói:

“Kiều Linh, tuy rằng viên kim cương này không phải là viên trứng bồ câu trị giá 100 tỷ của ba năm trước, nhưng cũng có giá vài chục tỷ. Nó không phải là đồ giả …… Em đừng giận, chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh nhất định sẽ tìm cách mua lại viên trứng bồ câu 100 tỷ tặng em… “
 
Chương 101


Bên cạnh, ông cụ Trịnh cũng mỉm cười, nói: “Trưởng phòng Linh này, ông có thể thay mặt cho nhà họ Trịnh cam đoan với cháu rắng, chỉ cần cháu làm đâu nhà họ Trịnh của chúng ta thì toàn bộ gia sản của nhà họ Trịnh sẽ thuộc về hai đứa cháu. Chẳng qua cũng chỉ là một viên kim cương mà thôi, không tính là cải gì cả. Sau này cả cái sản nghiệp to lớn của nhà họ Trịnh đều sẽ là của hai cháu thế nên cháu đâu cần vì chút chuyện nhỏ này mà ồn ào, khiến tất cá đều không vui. Cháu thấy ông nói đúng không?”

Ý của ông cụ Trịnh rất rõ ràng, sau này kiếu gì ông ta cũng sẽ giao lại sản nghiệp của nhà họ Trịnh vào tay hai người. Thể nên, vào lúc mấu chốt Trịnh Chí Dụng đang cầu hôn như thế này Tống Kiều Linh không thể vì một chút chuyện nhỏ làm ảnh hưởng đến toàn cục.

“Đúng vậy chị dâu, chuyện này có bao lớn chứ! Cùng lắm thì đêm nay chị để anh Chí Dụng quỳ bàn phím là được rồi!” . Truyện Light Novel

“Đúng đấy. Chị cứ nhìn cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia mà xem. Cho dù có là cái nhẫn kim cương có mấy chục triệu hãn ta cũng khỏng lấy ra được huống hồ gì là cái nhẫn kim cương có giá trị mấy tỷ. Thế nên chị có thế được anh Chí Dụng nhà chúng tôi ưu ái như thế là may mản lảm đây!”

“Đúng đấy! Đúng đấy!”

Người nhà họ Trịnh tiếp tục ồn ào.

Trịnh Chí Dụng càng thêm thâm tình nói: “Kiều Linh, anh cam đoan với em, nhất định sẽ mua cho em một cái nhẫn kim cương to như trái trứng bồ câu. Em đồng ý làm vợ anh nhé?”

Sắc mặt Tống Kiều Linh vô cùng kì lạ. Cô ta nhẫn nhịn mãi, đến lúc này không nhịn nổi nữa mới mở miệng nói: “Trịnh Chí Dụng, anh có làm sao không đấy?”

“Hả?” Trịnh Chí Dụng sửng sốt một chút rồi lập tức nói: “Thân thể anh rất khỏe mạnh, còn có cả báo cáo kiểm tra sức khỏe đây này”

“Ý của tôi là đầu óc anh có làm sao không thế?” Vâng trán nhẫn mịn trơn láng của Tống Kiều Linh cũng muốn chuyển đen luôn rồi. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, thốt lên từng chữ: “Anh cầu hôn tôi ư? Anh có bị lầm hay không thế”

Nghe thấy Tống Kiều Linh nói vậy, thân thế Trịnh Chí Dụng chấn động, anh ta vội vã cười nịnh nói: “Kiều Linh, em đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận. Không phải chỉ là một viên kim cương thôi sao? Chuyện cũng đâu có gì to tát…”

“Không phải chuyện về viên kim cương!” Tống Kiều Linh tức đến mức muốn ói máu, cô ta chí thắng vào mặt Trịnh Chí Dụng quát lên: “Tôi đang muốn hỏi tại sao anh lại cầu hôn tôi? Anh điên à? Đầu óc anh bị chập mạch hả? Hai chúng ta gặp mặt chưa được một tiếng, anh lại muốn cầu hôn tôi? Óc anh là óc heo à?”

“Thế nhưng những món quà anh tặng em đều nhận cả mà, đúng không?” Trịnh Chí Dụng nghi ngờ nói: “Em đã nhận quà của anh tức là đã chấp nhận anh rồi. Không phải thế sao?”

“Tôi nhận quà của anh á? Là anh thuê mấy người chuyển phát nhanh mang đồ đến ném vào phòng làm việc của tôi. Anh tự tiện làm như thế rồi bây giờ lại nói tôi nhận mấy thứ đó rồi? Trịnh Chí Dụng! Anh chờ đấy cho tôi!” Tống Kiều Linh vừa xấu hổ vừa giận đữ, chân mang giày cao gót nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.

Một lát sau, Tống Kiều Linh xách theo một cái túi lớn vào biệt thự rồi đột nhiên vụng một cái quăng cái túi đó xuống đất. Cái túi lớn kia lập tức bung ra, bên trong nào giày, nào túi xách, thậm chí còn có cả đồ trang sức và cơ số là những thứ khác rơi tán lạc khắp mặt đất.

“Tối nay tôi đến đây là muốn đem hết những thứ rác rưởi này tới trả lại cho anh! Trịnh Chí Dụng, anh đang xem thường ai thế? Anh cho rằng anh tùy tiện đưa dăm ba cái thứ rách nát này là có thể theo đuổi được con gái nhà người ta sao? Để bà đây nói cho anh biết, với cái loại người đạo đức giả như anh, có đến xách giày cho bà, bà đây còn chê anh bẩn đấy!” Tống Kiều Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thư ký Vân, chúng ta đi thôi!” Sau khi quát xong, Tống Kiều Linh nhìn về phía Hạ Vân. Thấy cô ta gật đầu, cô lập tức bước ra khỏi phòng khách.

Hạ Vân bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, sau khi thấy vẻ mặt anh không chút thay đối mới gật đầu một cái rồi xoay người nhìn ông cụ Trịnh, nói: “Ông ơi, đồ vật cũng đã trả lại cho cháu ông rồi. Bây giờ chúng cháu có việc, xin phép đi trước ạ”

“À..” Khóe mắt ông cụ Trịnh lóe lên một cái, lập tức nói: “Thư ký Vân, thế còn… thế còn cái hợp đồng kia thì tính sao?”

Hạ Vân xoay người, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Không phải ông đã nói, tối nay chỉ nói việc từ, không nói đến chuyện công việc rồi sao?”

“Đúng đúng đúng..” Ông cụ Trịnh âm thầm lau đi một tầng mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta cũng có chút không biết phải giáng hòa bãng cách nào, mãi một lát sau mới trầm giọng nói: “Chí Dụng, còn không mau ra tiền người ta đi…”

Sau khi nói xong, ông ta mới nhìn về phía mọi người xung quanh, chắp tay và nói: “Để mọi người phải cười chê rồi. Hai đứa nhỏ chỉ vì một viên kim cương mà giận dỗi nhau, mọi người đừng để trong lòng. Chẳng phải ông cha ta vẫn có câu vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường lành sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà”

Không ít người có mặt xung quanh đó khẽ vuốt cằm thầm nghĩ: “Người ta có giận cũng chẳng sai, thử hỏi trên đời này có ai ngu như Trịnh Chí Dụng, đã không biết nghĩ còn tùy tiện đòi cầu hôn người ta”

Khi nói những lời này, trên khuôn mặt Trịnh Chí Dụng còn bày ra biểu cảm vô cùng tự hào. Anh ta nghĩ những thứ này đều là hàng xa xỉ, phải tốn không ít tiền mới mua được. Giá trị của đống đồ này tính sơ sơ thôi cũng đã lên đến mấy trăm triệu rồi.

Hạ Vân giật mình, đúng là cô ta ngạc nhiên thật. Có nằm mơ cô ta cũng không dám nghĩ đến chuyện cái tên Trịnh Chí Dụng này thế mà còn dám hẹn mình ăn cơm tâm sự.

“Bốp!”

Gần như là theo phản xạ, cô ta lập tức vung một tay qua, tát thẳng lên mặt anh ta.

“Đồ điên!”

Tiếng bạt tai vang dội chấm dứt, Hạ Vân cũng đã đi ra khỏi biệt thự. Chỉ một lát sau, tiếng động cơ ô tô lập tức vang lên, hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần cứ vậy mà bỏ đi.

“Chuyện này…

Một đám người đều há hốc mồm, không hiểu đang có chuyện gì đang xảy ra. Hạ Vân ghen à? Chắng lề cái tên Trịnh Chí Dụng này thật sự có cái được gọi là số đào hoa ư?
 
Chương 102


Trong phòng khách, khóe mắt ông cụ Trịnh giật giật liên hồi. Ông ta tằng hắng một tiếng, khô khốc cười nói: “Trong lúc thể hiện tình cảm mấy đứa nhỏ có chút tranh cãi nho nhỏ, mong mọi người bỏ qua cho, bỏ qua cho. Bữa tối nay coi như tôi làm chủ, mời mọi người một bữa, mọi người thấy sao?”

Những người đứng đầu dòng họ ở chỗ này nào có ai không phải cáo già, chẳng qua là ông cụ Trịnh đã nói như vậy nên bọn họ cũng miễn cưỡng coi như ông ta nói thật. Còn về việc những việc này là thật hay giả thì cứ xem xem cuối cùng nhà họ Trịnh có thuận lợi giành được hợp đồng đầu tư của Công ty đầu tư Bùi Thị hay không rồi nói.

Rượu đã qua lại mấy tuần, những người đứng đầu dòng họ kia nhanh chóng kiếm cớ ra về. Hôm nay bọn họ tới đây không phải là vì nhà họ Trịnh, mặt mũi của nhà họ Trịnh còn chưa lớn đến mức khiến cho họ phải cất công tới đây ăn một bữa cơm. Mục tiêu của bọn họ là Hạ Vân.

Lúc này họ đều đã biết chuyện nhà họ Trịnh chưa kí kết được hợp đồng với Công ty đầu tư Bùi Thị, thế nên trong đầu không ít người cũng đã có ý nghĩ riêng cho bản thân mình. Nếu nhà họ Trịnh có thế phái một tên nhóc con theo đuối Tống Kiều Linh thì bọn họ cũng có thế.

Đợi đến lúc người ngoài đã đi hết rồi, Trịnh Chí Dụng mới lân la đi tới trước mặt ông cụ Trịnh, khom người gọi: “Ông nội!”

“Bốp…”

Ông cụ Trịnh trở tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái, vẻ mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, quát: “Không phải mày nói con bé kia đã bị mày giải quyết êm xuôi à? Không phải mày nói cô ta đến để đưa hợp đồng sao? Tốt nhất mày phải có lý do chính đáng cho những chuyện đã xảy ra tối nay cho tao, nếu không mày đừng hòng nghĩ tới chuyện làm người thừa kế cái gia đình này nữa!”

Lúc này, tuy Trịnh Chí Dụng bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng vù nhưng anh ta vẫn bụm mặt ráng nói: “Ông nội, thế mà ông còn không hiểu được sao? Cái cô Hạ Vân kia có hứng thú với cháu đấy!”

“Cái gì!?” Ông cụ Trịnh lập tức sửng sốt hỏi.

“Ôi trời!” Câu nói của Trịnh Chí Dụng khiến cho Bùi Nguyên Minh đang ngồi xem kịch vui bên cạnh cũng phải bất ngờ đến mức buột miệng thốt lên. Anh ngạc nhiên nghĩ thầm: “Tâm lý của cái tên ngu sỉ này cũng quá trâu bò rồi, không biết con mắt nào của thắng cha này thấy Hạ Vân có hứng thú với hắn thế không biết?”

Trịnh Chí Dụng làm ra vẻ mặt đương nhiên: “Ông nội à, ông phái chú ý đến những chỉ tiết nhỏ, những chỉ tiết thật nhỏ ấy! Ông thử ngẫm lại mà xem, lúc biết cái viên kim cương to như trứng bồ câu này là giả, vẻ mặt của cô ấy thế nào ạ? Không phải tức giận, cũng không phải buồn cười, mà là vui mừng. Vậy tại sao cô ấy lại vui mừng?”

Trịnh Chí Dụng lại nói tiếp: “Hơn nữa, lúc Tống Kiều Linh bỏ đi, cô ấy còn âm thầm thở phào một hơi nữa. Thế tại sao cô ấy lại thở phào nhẹ nhõm đến thế? Ông nội à, dù sao ông cũng là người có tuổi, không thể hiểu hết được tâm tư của những cô gái trẻ. Da mặt của các cô ấy đều rất mỏng, cho dù có thích cháu đi chăng nữa thì cũng sẽ không nói ra đâu! Tối nay Hạ Vân tới đây, cô ấy còn làm ra rất nhiều hành động nữa, không phải những điều này đều nói lên việc cô ấy có hứng thú với cháu sao? Sau khi phát hiện ra cháu và Tống Kiều Linh không có quan hệ với nhau, cô ấy đã hài lòng đi về, không phải sao?”
 
Chương 103


“Ông nội, phân tích từ những chỉ tiết này, ông không cảm thấy cô ấy đang coi trọng chảu sao?”

Trịnh Chí Dụng nói năng hùng hồn, nghe sao cũng thấy lý do anh ta nói ra vô cùng hợp lý.

Những người nhà họ Trịnh còn ở đó cũng quay qua nhìn nhau. Chưa cần biết lời anh ta nói thật sự có lý hay không, nhưng Hạ Vân có thân phận gì chứ? Không biết bao nhiêu người đứng đầu của các gia tộc muốn gặp mặt cô ta cũng không thế. Thế nên có thể nói những hành vi ở nhà họ Trịnh của cô tối nay cũng có chút khác thường. Ngoại trừ lý do yêu thích Trịnh Chí Dụng ra, hình như chẳng còn lời giải thích nào tốt hơn thì phải.

“Ông nội, tối nay Tổng Kiều Linh từ chối lời cầu hôn của cháu cũng là chuyện tốt. Ông nghĩ mà xem, có nói thế nào thì Tống Kiều Linh cũng chỉ là một giám đốc nho nhỏ mà thôi, tính ra thì có là gì chứ?” Trịnh Chí Dụng bày ra dáng vẻ hiểu rõ chân tướng tiếp tục nói: “Hạ Vân, không đúng. Phải là bé Vân nhà cháu mới đúng. Bé Vân nhà cháu còn là thư ký tống giám đốc của Công ty đầu tư Bùi Thị kia kìa! Thậm chí bên ngoài còn có tin đồn nói, thật ra cô ấy chính là cái vị tống giám đốc thần bí kia đấy. Ông nội, nhà họ Trịnh chúng ta sắp phát đạt rồi!”

Tống giám đốc Công ty đầu tư Bùi Thị ư?

Lời này của Trịnh Chí Dụng khiến cho tất cả những người nhà họ Trịnh đang đứng đây phải hít vào một hơi. Chuyện này cũng không phải là không thế xảy ra, vì tống giám đốc tiên nhiệm của công ty đầu tư, Bùi Mỹ Hạnh, cũng là nữ, thế nên chuyện tống giám đốc Công ty đâu tư Bùi Thị này là nữ cũng hết sức bình thường.

Vẻ mặt của ông cụ Trịnh cũng dần bình tĩnh lại, ông ta gõ tay lên bàn một cái rồi nói: “Được, không cần biết cái cô Hạ Vân này là tổng giám đốc hay là thư ký tống giám đốc, Chí Dụng à, cháu phải nhanh mồm nhanh mép một chút, tóm lấy nó, giúp nhà họ Trịnh chúng ta vẻ vang đấy nhé.”

“Ông nội, ông cứ yên tâm. Cháu đâu có giống cái đám đàn ông chỉ biết bám váy đàn bà kia. Ở thành phố Hải Dương này, đàn ông ưu tú như cháu cũng không nhiều đâu ông ơi.” Trịnh Chí Dụng đắc ý nói. Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng về bản thân mình.

“Được rồi, chuyện tối nay đã như vậy rồi, không ai được tiết lộ thông tin ra ngoài. Nếu để cho những gia tộc khác biết kế hoạch của chúng ta, để họ nhanh chân đến trước, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai!” Ông cụ Trịnh lạnh giọng quát những người xung quanh.

Đám người nhà họ Trịnh lập tức khúm núm. Đột nhiên vào lúc này, Bùi Nguyên Minh lại không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười.

Đầu óc của cái tên Trịnh Chí Dụng này bị nước vào thật hay sao mà lại cho rằng Hạ Vân làm thế là coi trọng mình? Anh ta cũng không suy nghĩ một chút xem bản thân minh là cái gì, có khác nào củ hành, củ tỏi không? Ngay cả tư cách nói chuyện với Hạ Vân cũng chẳng có, thế mà còn muốn theo đuổi người ta à?

Những người khác có thể không biết tính cách của Hạ Vân, nhưng Bùi Nguyên Minh quá quen thuộc với tính cách của Hạ Vân rồi. Từ nhỏ anh đã nhận ra người phụ nữ này có rất nhiều ưu điểm, không chỉ tính cách mạnh mẽ hơn người, học thức còn vô cùng uyên bác. Hơn nữa bản thân Hạ Vân còn tự đầu tư kinh doanh bên ngoài, tính đến thời điểm hiện tại tài sản của Hạ Vân có khi còn hơn cả số tài sản mà nhà họ Trịnh đang có.

Đừng nói là Trịnh Chí Dụng, sợ rằng ngay cả những thành phần là con nhà giàu có nhất thành phố Hải Dương này cũng không lọt được vào mắt Hạ Vân.

Kết quả cái tên Trịnh Chí Dụng chẳng có tài năng gì hơn người này lại dám có suy nghĩ kỳ lạ đến thế. Tài ảo tưởng của anh ta đúng là vượt qua tưởng tượng của người bình thường. Một Tống Kiều Linh không đủ làm anh ta cảm thấy mất mặt, bây giờ lại còn muốn đi trêu chọc Hạ Vân, đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào.

Nếu như không vì Trịnh Tuyết Dương, ät hẳn lúc này Bùi Nguyên Minh đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Trịnh rồi. Có một người thừa kế “bản lĩnh” như thế, nói sau này nhà họ Trịnh không sa sút thì chỉ có ma mới tin.

“Oắt con vô dụng, mày cười cái gì?” Đúng lúc này, Trịnh Chí Dụng đột nhiên nhảy lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà quát.
 
Chương 104


Bây giờ Trịnh Chí Dụng đang trong thời kì đỉnh cao của cuộc đời người, bất cứ lúc nào cũng có thể cưới được một người vợ xinh đẹp vào nhà, cả tài lẫn sắc đều có trong tay. Thế mà cái tên oät con vô dụng đến ở rể Bùi Nguyên Minh này lại đám cười anh ta? Có phải là quá kiêu ngạo rồi không?

Nghe anh ta nói vậy, mọi ánh mắt của những người có mặt ở đó đều dừng lại trên người Bùi Nguyên Minh, trong đó có không ít ánh mắt mang chút chờ mong. Nếu như Bùi Nguyên Minh có thể làm loạn chuyện này thì kiếu gì bọn họ cũng có cơ hội.

“Ngại quá, thật sự tôi nhịn không nổi nữa rồi, có người nằm mơ giỏi quái Trịnh Chí Dụng, tôi nghĩ anh đừng nên theo đuổi con gái nhà người ta thì hơn. Anh muốn đến nhà Hạ Vân xin làm rể thì cũng phải nhìn thử xem cô ấy có muốn anh hay không” Bùi Nguyên Minh che miệng nói.

“Mày… Mày chẳng qua chỉ là một thẳng ở rế thế mà còn dám cười nhạo tao à!” Sắc mặt của Trịnh Chí Dụng lập tức thay đối. Tuy rằng đúng là anh ta có ý định bám váy phụ nữ nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Bị người khác nói trúng tim đen, tốn hại đến lòng tự tôn, đương nhiên anh ta sẽ không chịu được nên lúc này anh ta mới không nhịn được mà quát ầm lên.

Trên thực tế, ngay cả ông cụ Trịnh cũng biết rằng dựa vào chuyện theo đuổi một người phụ nữ để lôi kéo đầu tư thật ra cũng chẳng khác nào bám váy đàn bà. Chẳng qua là người nhà họ Trịnh ai ai cũng có sự kiêu ngạo của bản thân. Họ luôn cho rằng bản thân thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội nên cái chuyện như vậy không được tính là bám váy đàn bà, cùng lắm thì chỉ được coi là hai công ty mạnh hợp tác với nhau mà thôi. Thế nên lúc này bị Bùi Nguyên Minh nói thẳng ra như thế, sao Trịnh Chí Dụng có thể không mất mặt được? Nếu những lời này bị lan truyền ra ngoài, anh ta cũng hết đường lăn lộn trong vòng tròn con nhà giàu.

“Bùi Nguyên Minh, không nên nói chuyện lung tung” Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày, không nhịn được vội vã lên tiếng nhắc nhở Bủi Nguyên Minh một câu. Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại không phân biệt trường hợp như thế, có mấy lời đâu thích hợp để mang ra nói vào lúc này.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh trêu chọc Trịnh Chí Dụng, đừng nói riêng mình Trịnh Chí Dụng, sợ rắng cả ông cụ Trịnh cũng sẽ tức giận.

Quả nhiên, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Một tên ở rế như cậu thì biết cái gỉ? Mày cho rằng bản thân mày bám váy đàn bà nên nghĩ người khác cũng giống mày sao? Mày không nhìn ra Hạ Vân rất thưởng thức tao ã? Tình cảm giữa chúng tao được gọi là tình yêu chân thành, loại như mày thì biết cái gì?”

Bùi Nguyên Minh vốn cũng không muốn nói gì thêm, nhưng khi nghe anh ta nói đến mấy chữ “Tình yêu chân thành”, anh lại không nhịn được lại phì cười.

Sắc mặt Thanh Linh bên cạnh lập tức chuyến thành màu đen. Bà ta nhìn sắc mặt khó coi của ông cụ Trịnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Bùi Nguyên Minh! Nếu cậu còn dám cười nữa thì đêm nay lập tức cút ra khỏi nhà cho tôi!”

Bùi Nguyên Minh có chút cạn lời, anh cổ gẳng nói: “Mẹ à, con cũng đâu muốn cười, chỉ là con cảm thấy chuyện hơi lạ mà thôi. Ngay cả số điện thoại di động của Hạ Vân mà Trịnh Chí Dụng còn không có, thế mà anh ấy còn nói là hai người họ đang yêu nhau. Nếu để lời này bị truyền ra bên ngoài, nhà họ Trịnh chúng ta sẽ bị người ta xem là trò cười mất”

Thanh Linh quát lên: “Nó có biết hay không mắc mớ gì đến cậu? Hơn nữa nó không biết, chẳng lẽ cậu biết số điện thoại riêng của Hạ Vân chắc?”

Bùi Nguyên Minh trả lời như chuyện đương nhiên: “Con biết chứ, chúng con là bạn học thời đại học mà, sao lại không biết được?”

Anh nói vậy làm Thanh Linh hơi kinh ngạc. Bà ta không nghĩ tới chuyện Bùi Nguyên Minh lại có số điện thoại của Hạ Vân.

Trịnh Tuyết Dương cũng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin. Trong mắt cô, Hạ Vân và Bùi Nguyên Minh chính là người của hai thế giới, dù cho bọn họ có là bạn thời đại học của nhau đi chăng nữa thì lúc này cũng không có liên hệ gì với nhau nữa mới phải. Thế nhưng lúc này, anh lại nói bản thân có số điện thoại di động riêng của Hạ Vân? Như thể chẳng phải anh đang ngầm thừa nhận quan hệ của hai người rất tốt sao?

“Bùi Nguyên Minh, rốt cuộc hai người các anh có quan hệ gì? Em có cảm giác cô ấy rất quan tâm đến anh” Tâm tư của phụ nữ rất tinh tế, lúc này Trịnh Tuyết Dương chợt nghĩ tới chuyện, hình như trước khi Hạ Vân rời đi còn chào hỏi Bùi Nguyên Minh?

Mấy câu này của Trịnh Tuyết Dương khiến cho những người trong nhà họ Trịnh đều thấy căng thẳng, đồng thời còn cảm thấy có chút khó hiểu. Chẳng lẽ cái tên oắt con Bùi Nguyên Minh vô dụng này có liên lạc với cái cô Hạ Vân trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có kia sao?

Ông cụ Trịnh cũng bắt đầu cau mày suy nghĩ. Lúc này, ánh mắt của Trịnh Chí Dụng nhìn Bùi Nguyên Minh tràn ngập ý lạnh. Bùi Nguyên Minh nói không sai, đúng là anh ta không có số điện thoại riêng của Hạ Vân.

“A, lúc còn học đại học quan hệ của hai bọn anh khá rốt” Bùi Nguyên Minh qua loa nói một câu.

“Ha, quan hệ tốt cái gì? Theo như tao được biết, lúc Hạ Vân còn học đại học có vô số người theo đuổi, chắc mày cũng là một trong những thẳng bị cô ấy từ chối chứ gì? Đã bị từ chối, còn nghĩ bản thân mình bản lĩnh lảm, mới có cái số điện thoại di động của người ta đã cho rằng bản thân mình thành công? Buồn cười ghê!”

Trịnh Chí Dụng lạnh lùng mở miệng nói:

“Bùi Nguyên Minh, tao cánh cáo mày, mày đã là con rể của nhà họ Trịnh chúng tao rồi, là người đã có vợ, thế nên mày không nên có những suy nghĩ bậy bạ. Cô ấy không phải người mà mày có thế chạm vào! Tao khuyên mày nên nghĩ cách làm sao đế bảo vệ vợ của mình đi. Kết hôn ba năm rồi, ngay cả đầu ngón tay của vợ cũng chưa được nắm, lại dám khoe khoang trước mặt tao? Mày nói xem nếu mày đã thân quen với Hạ Vân như thế, mày bản lĩnh thì gọi điện thoại cho cô ấy thử đi, xem cô ấy có nhận điện thoại của mày hay không.. ”

*Đúng! Có bản fĩnh thì gọi đi! Hay là chỉ khoác lác thôi!”

“Nếu như nó dám khoác lác thì cứ đá nó ra khỏi nhà hợ Trịnh chúng ta là xong chuyện. Đúng là đô sao chối!”

Bùi Nguyên Minh không để ý tới những người này, anh nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Vợ à, quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là bạn học không hơn. Thật đấy. Thế nên em có thể đừng dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn anh được không?”
 
Chương 105


Lòng hiếu kỳ của Trịnh Tuyết Dương bị dấy lên, cô cũng không nhịn được nói: “Tóm lại quan hệ giữa anh và Hạ Vân là gi thế? Lúc học đại học ấy, quan hệ giữa hai người sẽ không phải là bạn bè trai gái chứ?”

Lúc nói lời này, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy bản thân mình không thế tưởng tượng nổi. Người chồng vô dụng của mình có bao nhiêu bản lĩnh trong lòng cô rõ nhất, sao anh có thế có một cỏ bạn gái cũ ưu tú như Hạ Vân được?

Bùi Nguyên Minh đở khóc dở cười, nói: “Vợ à, em đừng có đoán mò. Quan hệ giữa bọn anh không phải loại quan hệ đó. Em cứ coi như quan hệ giữa hai người bọn anh không tốt là được!”

Nghe vậy, hai mắt Thanh Linh lập tức sáng lên, tựa như bà ta đã bắt được nhược điểm trí mạng của Bùi Nguyên Minh mà vội quát lên: “Giỏi lắm! Một mình cậu bám váy đàn bà còn không xong lại còn dám phản bội con gái tôi, có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết! Cậu phải ly hôn với con gái tôi ngay lập tức! Ngay và luôn!”

“Mẹ à! Có chuyện gì thì để về nhà nói sau” Trịnh Tuyết Dương trừng mắt nhìn Thanh Linh một cái, vội vã nói.

“Không được!”

Không đợi Thanh Linh mở miệng nói tiếp, Trịnh Chí Dụng đã lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này không thế đế yên được. Bùi Nguyên Minh, ngay bây giờ mày gọi điện thoại cho Hạ Vân, nói rõ chuyện của hai người đi, nếu không mày đừng hòng ra khỏi chỗ này:

“Anh điên à?” Bùi Nguyên Minh thật không hiểu nổi, rốt cuộc cái tên Trịnh Chí Dụng này muốn làm gì?

Đúng lúc này, Trịnh Tùng đang ngồi bên trên bồng nhiên mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu như cậu có thể chứng minh được trong tay cậu có số điện thoại di động riêng của Hạ Vân, hơn nữa còn cung cấp nó cho Chí Dụng, ngày mai tôi sẽ cho cậu đến công ty nhà họ Trịnh làm việc, một tháng trả cho cậu mười bảy triệu rưỡi”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bác cả, bác đừng quên, bây giờ tôi có việc làm rồi”

“A, làm nhân viên vệ sinh của Công ty đầu tư Bùi Thị cũng được gọi là có việc làm sao?” Không biết ai lạnh lùng mở miệng nói câu đó. nhưng có thể thấy người này cũng không ưa Bùi Nguyên Minh cho lắm.

Thế nhưng người đó không mở miệng cũng còn tốt, vừa mở miệng đã khiến Trịnh Chí Dụng bật cười: “Bùi Nguyên Minh, lẽ nào mày dựa vào việc làm công nhân vệ sinh cho Công ty đầu tư Bùi Thị nên mới lén lút hỏi thăm được số điện thoại di động riêng của Hạ Vân đấy chứ? Ha ha ha ha, buồn cười chết tao mất! Tao đã từng thấy không it người ra vẻ ta đây, nhưng xưa nay chưa bao giờ thấy ai ra vẻ ta đây như mày hết. Trịnh Tuyết Dương, anh chồng này của em cũng quá buồn cười rồi. Phải chăng khi đó em bị ngu nên mới đồng ý kết hôn với nó? Ha ha ha…”

Lời nói này của Trịnh Chí Dụng khiến cho sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh lập tức thay đối. Trịnh Tiếu Huyên ngồi đó cũng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lấm bấm nói: “Oắt con vô đụng, vợ của mình bị người ta bảt nạt mà cũng không đám nói lấy một câu ”

Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh cũng không mấy quan tâm, nhưng lúc này vẻ mặt anh đã hoàn toàn lạnh lẽo. Anh chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi về phía Trịnh Chí Dụng.

“Bốp”

Gần như ánh mắt của mọi người lập tức hội tụ tại chỗ của hai người bọn họ.

“Mày… Mày lại định làm gì thế?” Trịnh Chí Dụng sợ đến mức không nhịn được lui về phía sau. Anh ta vân rất sợ tên Bùi Nguyên Minh này lại ra tay đánh người. Thế nhưng vừa lui về phía sau nửa bước, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch. Tại sao người lùi bước lại là anh ta? Hành động này chẳng phải đang nói anh ta sợ Bùi Nguyên Minh sao?

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn làm gì hết. Chỉ muốn anh xin lỗi vợ tôi thôi”

Trịnh Chí Dụng tức giận mảng ầm lên: “Mày bị ngu đấy à? Muốn tao xin lỗi nó á? Cứ nằm đấy mà mơ đi!”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lại muốn đánh nữa, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, ngoại trừ khóc lóc om sòm ra thì mày còn làm được gì chứ. Mày không thể hành động như một người đàn ông chân chính được à?”

“Có ý gì?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.

“Mày chứng minh đi. Nếu mày có thế chứng minh được chuyện mày có số điện thoại di động của Hạ Vân, tao sẽ xin lỗi vợ mày. Thế nhưng nếu như mày không làm được, hừ hừ…’ Trịnh Chí Dụng liên tục cười một cách lạnh lùng.

“Được!” Bùi Nguyên Minh gật đầu, tiện tay lấy cái cục gạch Nokia ra bắt đầu bấm số. *Tút tút tút. ”

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại sau…

*Tút tút tút. ”

Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh hơi cứng lại. Tại sao Hạ Vân lại không nghe điện thoại?

“Đây chính là cái mà mày gọi là số điện thoại di động của Hạ Vân à? Ha ha ha ha, đúng là một thằng ngu! Có lẽ tối nay đầu tao bị úng nước nên mới tính toán với một thäảng ngu sỉ như mày!” Trịnh Chí Dụng cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi. . Truyện Sắc

“Rác rưởi!” Trịnh Tiểu Huyên mắng một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập sự ghét bỏ. Cô ta thâm nghĩ có người anh rể thể này thật khiến người ta mất mặt.

Thanh Linh cũng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó mới trầm giọng nói: “Cút! Bắt đầu từ bây giờ mày cút khỏi nhà họ Trịnh ngay cho tao. Nếu mày dám trở về, tao sẽ tìm người đánh gãy chân mày!”

Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương có chút phức tạp, chồng cô không có số điện thoại di động của Hạ Vân đúng là chuyện mất mặt. Thế nhưng không hiểu tại sao bán thân cô lại cảm thấy có chút vui mừng?

“Cút! Rời đi nhà họ Trịnh đi!”

“Nhà họ Trịnh chúng tao không cần một thắng oắt con vô dụng như mày!”

“Cút nhanh đi!”

“Đã ở rể lại còn lên mặt, mày cho rằng mày là ai thế?”

“Mày chỉ là con chó nhà họ Trịnh nuôi mà thôi, thể mà còn không biết thân biết phận tự coi bản thân là người? Có mặt người ngoài mới cho mày chút mặt mũi mày lại cho rắng mày là người thật đấy à? Nên nhớ chó cũng chỉ mãi là chó mà thôi!”

Vẻ mặt của cả đám người nhà họ Trịnh đều lạnh lẽo, bọn họ đều âm thầm nghĩ cái ngôi sao chối này thật quá đáng ghét, sớm nên đuổi anh ra khỏi cửa mới phải.

Bùi Nguyên Minh cười cười, lười phải giải thích với những người này. Anh lập tức xoay người rời khỏi phòng khách. Ngay sau khi anh rời đi, tiếng trào phúng, tiếng cười lạnh không ngừng vang lên bên tai.
 
Chương 106


Ra ngoài khu biệt thự, Bùi Nguyên Minh lại gọi thêm một cuộc điện thoại. Lần này, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói của Hạ Vân ở phía bên kia mang theo mấy phần áy náy: “Tổng giám đốc, vừa rồi tôi ở trong gara dưới hầm, điện thoại đi động không có tín hiệu”

“Không sao, cô đến đón tôi đi” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói, dù sao thì tối nay anh cũng không có chỗ để đi, đến công ty nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

“Hả? Được ạ, tổng giám đốc đang ở đâu vậy, tôi sẽ đến đó ngay” Hạ Vân rõ ràng hơi giật mình, nhưng sau đó cô ta mở miệng nói ngay.

Bùi Nguyên Minh nói địa chí rôi cúp điện thoại. Chỉ mười phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ đã dừng ở bên cạnh Bùi Nguyên Minh, cửa kính xe mở ra, không biết từ khi nào quần áo trên người Hạ Vân đã đổi thành một chiếc váy da cực ngắn. Cô ta ngượng ngùng nhìn Bùi Nguyên Minh hơi ngượng ngùng, nói: “Tổng giám đốc, tôi đang định ra ngoài hóng gió thì anh gọi điện thoại đến, tôi không kịp thay quần áo”

“Không sao, có phải tôi quấy rầy thời gian riêng tư của cô rồi không?” Bùi Nguyên Minh nói.

“Không có, không có, phục vụ tổng giám đốc hai mươi tư giờ là điều tất nhiên” Hạ Vân nhanh chóng xuống xe, đi đến chỗ của ghế phụ giúp Bùi Nguyên Minh mở cửa xe.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này không nói lên lời, nếu như hình ảnh này bị người khác bắt gặp thì mình thật sự biến thành kẻ ăn bám rồi.

Ngay sau đó, Ferrari nhanh chóng xuất phát, mang theo tiếng vang chạy ra ngoài.

Trong xe, hai tay Hạ Vân cầm vô lăng, cô ta có chút hồi hộp nói: “Tổng giám đốc, anh chuẩn bị đi đâu ạ?”

Bùi Nguyên Minh vốn muốn đến thắng công ty nhưng bồng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh vô thức bật thốt: “Tống Kiều Linh đến nhà họ Trịnh để trả đồ thì thôi, còn cô đến nhà họ Trịnh có việc gì?”

Hạ Vân lúng túng nói: “Tống giám đốc, Tống Kiêu Linh sợ thân phận của mình không đủ cao, đi một mình đến nhà họ Trịnh trả đồ mà họ không chịu nhận nên mới nhờ tôi đến để làm chứng. Tôi thấy cô ấy là nhân viên của công ty chúng ta, lại là bạn học thời đại học của tống giám đốc nên cũng không tiện từ chối”

“Nhưng mà người tên Trịnh Chí Dụng đó quá không biết xấu hổ, không ngờ lại dám cầu hôn Kiều Linh. Anh ta cho mình là cọng hành nào? Không biết soi mặt vào trong nước tiểu mà xem!”

Lời vừa nói xong, Hạ Vân mới nhận ra mình nói quá tục, nhịn không được thè đầu lưỡi một cách đáng yêu.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy cũng hơi giật mình. Hạ Vân bây giờ hơi khác với tính cách ngày thường, nhưng mà anh ngược lại cảm thấy Hạ Vân như vậy càng thân thiện và dễ gần hơn, Hạ Vân của mọi khi lạnh lùng quá.

Bùi Nguyên Minh hỏi: “Đúng rồi, tối qua mấy dòng họ kia là sao vậy?” “Họ đều là những người bị tống giám đốc hủy đầu tư, có điều những khoản đầu tư này chỉ đem lỗ về nên đừng kịp thời là đúng đản ” Hạ Vân đáp.

“Sau này nếu họ còn tìm đến cô thì cô báo họ gợi trực tiếp cho tôi đi” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nếu vần luôn để cho Hạ Vân chịu đựng loại áp lực này thì cũng không tốt. Nghĩ đến đây, anh nói: “Cô dẫn tôi đi mua một chiếc điện thoại di động mới đi, mua sim mới nữa”

“Vâng, thưa tổng giám đốc” Hạ Vân khẽ gật đầu, lái xe nhanh chóng chở Bùi Nguyên Minh đến khu thương mại phồn hoa nhất thành phố Hải Dương.

Một điều bất ngờ là khu thương mại này chính là nơi mà Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã đến mua sắm vào chiều nay, nhưng càng về đêm chỗ này cảng sâm uất.

Trên phố đi bộ có người đến người đi, vào lúc chiếc Ferrari của Hạ Vân dừng lại, vô số người đã ngay lập tức chú ý sang bên này.

“Nhìn kìa! Đây là chiếc Ferrari 488, hơn nữa nó còn là phiên bản giới hạn nữa, chắc cũng phải trị giá hơn mười tỷ”

“Chiếc xe đẹp quá, không biết lại là vị giám đốc nào dẫn vợ đi mua sắm đây”

“Đúng vậy, thật hâm mộ!”

Không ít cô gái đã mắt tròn mắt dẹt, nhưng đến khi nhìn thấy người ngồi trên ghế lái phụ đi xuống lại là một người đàn ông nghèo, còn tài xế lại là một người phụ nữ ăn mặc sexy thì không ít người đều choáng váng.

“Đây là… ăn bám ư?”

“Nhìn thằng nhóc này khôi ngô tuấn tú, không ngờ lại là một kẻ bám váy con gái người ta!”

Sau một lúc ngẩn ra thì đám người này không khỏi xì xào bàn tán.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thằng ở rể!” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

Theo phản xạ Bùi Nguyên Minh nhìn sang, sau đó vẻ mặt viết đây hai chữ “Cạn lời”. Anh nghĩ: “Có cần phải trùng hợp như vậy không trời?”

Triệu Lan Hương!

Không ngờ anh lại gặp phải người phụ nữ này, chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp. Còn ở sau lưng cô ta là Giang Văn Huy với hai tay đang đút trong túi, vẻ mặt tràn đầy sự giều cợt. Nhưng nếu để ý kỹ, chúng ta sẽ thấy anh ta đang hơi ghen tị khi nhìn anh ta nhìn về phía Hạ Vân, người đang đứng cạnh Bùi Nguyên Minh, và chiếc Ferrari 488.

Giờ phút này, Giang Văn Huy thật sự có chút không nói nên lời. Anh †a chẳng hiểu cái thắng ở rể này là sao nữa? Vợ là nữ thần, bây giờ lại bước xuống từ trên xe của một người đẹp khác, chẳng lẽ ăn bám cũng là một công việc sao?

Bùi Nguyên Minh liếc hai người này một cái, lười để ý tới bọn họ, chuẩn bị xoay người đi.

Nhưng lúc này, Triệu Lan Hương lại không hề có ý định cho anh đi, cười khẩy một tiếng, nói: “Giỏi lắm Bùi Nguyên Minh, mới chỉ mấy tiếng không gặp mà anh đã ngồi trên một chiếc Ferrari rồi!”

Nói xong, cô ta nhìn Hạ Vân một cái thì hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Hạ Vân lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn rất có khí chất.

Nhưng mà cô ta cũng không khách sáo, mà tiếp tục nói: “Cô gái, cỗ đừng để thẳng oắt con vô dụng này lửa mình, nó là đàn ông đã có vợ, hơn nữa còn ở rế đấy! Ăn bám ghê lắm!”
 
Chương 107


Giang Văn Huy đứng phía sau cô ta cách đó không xa, lúc này anh ta cũng đi lên phía trước, cười nói: “Cô gái này nhìn trông lạ mặt quá, chắc là mới tới thành phố Hải Dương của chúng tôi nhỉ. Cô gái, không biết nên xưng hô thế nào? Thành phố Hải Dương chúng tôi có một số người không làm việc đàng hoàng nên cô nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên dính vào, rất buồn nôn. Nếu như cô cần thì tôi có thể dẫn cô đi dạo trung tâm mua sắm này. Tôi là quản lí của nhà hàng miền Bắc, tôi rất quen thuộc chỗ này”

Hiến nhiên, Giang Văn Huy có hứng thú rất lớn đối với Hạ Vân. Một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa lái Ferrari thế này, vừa nhìn đã biết thân phận và địa vị của cô gái này không hề đơn giản. Nếu như anh ta có thế cua được chẳng phải là vừa ôm được người đẹp vừa có cả một đống tiền bạc sao?

Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh không muốn nói chuyện với hai người này nhưng họ quá phiên phức. Giờ phút này, anh không khói liếc nhìn Giang Văn Huy một cái, nói: “Họ Giang kia, anh chí là một phục vụ thôi, có thể đừng làm màu nữa được không? Người của tôi và anh có liên quan gì đến nhau sao?”

Sắc mặt Giang Văn Huy trâm xuống, anh ta không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại dám nói như vậy. Anh ta lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh là cũng chỉ là một đứa ở rế mà thôi, còn ra vẻ với tôi làm gì? Anh tưởng ăn bám là một chuyện đáng tự hào thật đấy à? Chỉ cần cô gái xinh đẹp này nhìn thấu bộ mặt thật của anh, tôi cam đoan anh không có cả cơm mềm đế mà ăn đâu!”

Vừa nói, Giang Văn Huy vừa đưa mắt nhìn Hạ Vân, đặc biệt nhấn mạnh khi nói đến hai chữ “ăn bám”.

Lúc này, Giang Văn Huy đã nhận định người tên Bùi Nguyên Minh này là một kẻ ăn bám, vì rất rõ ràng chiếc Ferrari này là của Hạ Vân. Còn quan hệ giữa Hạ Vân và Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng không cần suy nghĩ nữa.

Giang Văn Huy thấy Bùi Nguyên Minh cười khấy thì tiếp tục nói: “Bùi Nguyên Minh, anh rất giỏi đấy! Ăn chùa ở nhà họ Trịnh người ta ba năm, bằng lòng làm vua ăn bám đã đành, đảng này còn cặp kè với phụ nữ giàu có. Cái hạng người như anh thật sự đã làm mất hết mặt mũi đàn ông rồi!”

Lúc này xung quanh đã không ít người kéo đến xem trò hay. Việc Bùi Nguyên Minh “cặp kè” được với một người đẹp thơm ngon có xe sang vốn đã làm cho người khác ghen ty giờ họ nghe thấy những lời của Giang Văn Huy, không ít người lại mồm năm miệng miệng mười.

“Ha ha ha, tôi còn tưởng là chủ tịch của công ty nào, không ngờ lại là một đứa ở rế, thảo nào ăn mặc lôi thôi như vậy! Tôi còn tưởng ai cố gảng kín tiếng như vậy đâu! Tôi nhổ vào!”

“Thật sự là không biết xấu hổ không ai sánh bắng, một người đàn ông mà sống đến đến mức này cũng coi là cừ đấy!”

“Các cô đừng nói nữa, ở nhà thì ăn bám, ra ngoài thì cặp kè với phụ nữ giàu có, đây không phải điều mà người bình thường có thế làm được đâu. Cái này được gọi là thằng ăn bám, còn rõ ràng phải là vua ăn bám!”

Hết người này bàn tán đến người kia bàn tán, việc này khiến cho sắc mặt Bùi Nguyên Minh cảng ngày cảng khó coi. Cải tên Giang Văn Huy bị điên hay sao vậy, mình và anh ta có quen biết gì đâu, không đâu lại mỉa mai mình như vậy là có ý gì?

Mà giờ phút này, Hạ Vân cũng vô cùng tức giận, trên gương mặt xinh đẹp ấy tràn đầy sự lạnh lùng.

Với tính cách của Hạ Vân, cho dù bản thân bị người khác sỉ nhục hay bị nói xấu thì cô ta cũng chỉ cười trừ một tiếng rồi mặc kệ, không thèm để ý mấy chuyện này. Nhưng mà nhìn thấy tên đàn ông ngu ngốc này dám giễu cợt tổng giám đốc của mình ngay trước mặt mình, Hạ Vân cảm thấy mình sắp tức điên lên rồi.

Giang Văn Huy vừa định nói tiếp thì đột nhiên Hạ Vân sải đôi chân dài ra mà đi tới trước mặt Giang Văn Huy. Trong khoảnh khắc đó, gần như tất cả tầm mắt của mọi người xung quanh đều lập tức tập trung lên trên người Hạ Vân.

Cô ấy thật xinh đẹp, rốt cuộc là cô ấy muốn làm gì vào lúc này đây?

“Người đẹp.” Giang Văn Huy tỏ ra hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng: “Có phải cô cũng vừa mới biết tên trắng nõn này là kẻ ăn bám, là tên ở rế đúng không? Không sao, cô không cần cảm ơn tôi, giúp người là niềm vui trong cuộc sống của tôi mà…”

Nhìn Hạ Vân trong bộ quần áo vừa nóng bỏng vừa gợi cảm, và cả khuôn mặt nhỏ nhản đầy lạnh lùng ấy nữa, trái tim Giang Văn Huy run lên vì kích động, anh ta thầm nghĩ: “Trời ơi, sao một nữ thần như cô ấy lại nói chuyện với mình nhỉ? Mình đúng là được ông trời thương rồi! Nếu như tối nay có thể mượn cơ hội này để âu yếm một phen…

Dường như Giang Văn Huy đã thấy được Nguyệt Lão đang đưa cho mình một sợi tơ hồng.

“Chát!”

Tuy nhiên, ngay khi Giang Văn Huy vừa dứt lời thì Hạ Vân đã cho anh ta một bạt tai thật là mạnh mẽ vào mặt không hề có dấu hiệu gì báo trước.

Má trái của anh ta vốn đã bị Lâm Trung Tiến đánh hơi sưng lên, bây giờ Hạ Vân lại tát thêm một cái nữa làm hai bên rất cân xứng, đẹp đẽ vô cùng.

“Ôi!”

Cái tát như trời giáng gây ra tiếng kêu đầy thanh thúy khiến cho nửa con phố đi bộ đều im bặt, những người không biết chuyện nhìn thấy cảnh này đều hơi sững sờ.

“Cô… cô dám đánh tôi sao?” Giang Văn Huy thật sự bị đánh đến không kịp phản ứng, một lúc sau mới giật nảy mình, tức tối giậm chân. Hôm nay đúng là trúng tà mà, đi đến đâu cũng bị đánh, thật là xấu hố.

Triệu Lan Hương đang đứng bên cạnh cũng giật mình, hiển nhiên là cô ta không nghĩ rằng Hạ Vân lại nóng tính như vậy. Cô ta bất giác lùi lại một bước, hỏi Giang Văn Huy với vẻ mặt kỳ quái: “Văn Huy, anh, anh không sao chứ?”

Sau đó, cô ta trợn mắt nhìn Hạ Vân: “Cô… cô cho rằng mình xinh đẹp là ngon, thích đánh ai thì đánh à?”
 
Chương 108


Hạ Vân không thèm nhìn cô ta mà nhìn chắm chằm vào Giang Văn Huy, lạnh lùng nói: “Bà cô đây đánh anh thì sao nào? Một người phục vụ ở nhà hàng còn múa khua môi múa mép trước mặt tôi? Miệng anh còn bẩn như một cái nhà vệ sinh, không đánh anh thì đánh ai?”

Lúc này Hạ Vân đã trở về với khí chất lạnh lùng khi đứng trước mặt người khác như thường ngày, chỉ một câu nói và một ánh mắt đã khiến cho Giang Văn Huy hơi sững sờ.

Mọi người xung quanh cũng bất ngờ đến mức mắt chữ A miệng chữ O.

“Ui cha mẹ ơi, cô gái xinh đẹp này thật là nóng tính!”

“Đây là nữ thần trong lòng tỏi, tôi rất thích tính cách như thế đấy!”

“Phụ nữ như vậy nhất định không xứng với người thường, chúng ta chỉ tưởng tượng được thôi!”

Văn còn không ít người bàn tán nho nhỏ với nhau nhưng không ai dám nói lớn tiếng nữa, hiển nhiên là vì sợ bị Hạ Vân nghe thấy được. Nếu Hạ Vân thưởng cho họ một cái tát thì khỏi nói năng gì luôn.

Không ai để ý rằng lúc này Hạ Vân vẫn lén lút liếc nhìn Bùi Nguyên Minh đang dựa vào chiếc Ferrari phía sau. Cô ta khẽ thở ra một hơi khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhếch môi mỉm cười khen ngợi mình.

“Mắt chó dám xem thường người khác, tôi đi dạo với bạn cùng lớp thì thế nào? Miệng chó không thể mọc ra ngà voit Nếu hôm nay anh lại nói nhám thêm một câu, tôi sẽ xé miệng của anh ra cho mà xem!” Hạ Vân tiếp tục chửi bới.

Giang Văn Huy đang lấy tay che mặt, lúc này mới lấy lại tỉnh thần được phần nào, Anh †a cảm giác mặt mình đau rát như lửa đốt, ánh mắt anh ta gần như có thể phun ra lửa, nhìn chảm chằm vào Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân một cách đữ tợn, nói: “Được! Được! Được lắm! Cặp đôi khốn nạn các người cậy thế khinh người đúng không? Cô cho rằng hôm nay tôi không làm gì cô được sao? Hai người chờ đó cho tôi!”

Sau khi nói xong, Giang Văn Huy lấy điện thoại di động ra bấm nhanh một dãy số, sau đó nói chuyện một cách khép nép: “Giám đốc Tiến, em gặp chút chuyện ạ. Ở đây có người dám lên mặt với em, nếu không có việc gì anh đến giúp em được không? Vâng, vâng ạ!”

Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy chỉ vào Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt kiêu ngạo, măng chửi: “Mẹ nó, tên nhóc nhà mày biết giám đốc Tiến là ai không? Chính là người hôm nay định đánh gãy chân chó của mày, Lâm Trung Tiến! Nếu lúc chiều mày không ăn may thì bảy giờ mày đã tàn phế rồi, còn có cơ hội lên mặt với tao sao? Nếu lát nữa không đạy dỗ được hai bọn bây, tao sẽ quỳ xuống trước mặt bọn bây!”

Lúc này, Giang Văn Huy trông kiêu ngạo và ngang ngược hơn bao giờ hết. Vào lúc chiều, anh ta luôn chạy trốn, nhưng không biết tạo sao Lâm Trung Tiến lại đột ngột chủ động gọi điện thoại cho anh †a, còn nói muốn kết bạn với anh ta, có chuyện gì thì cứ gọi cho hẳn. Một ông chủ lớn như Lâm Trung Tiến chú động tìm đến kết bạn, đó là chuyện mà Giang Văn Hạo có khát khao cỡ nào cũng không được. Có điều anh ta cũng không ngờ rắng mối quan hệ vừa mới được xây dựng này lại nhanh chóng cần dùng đến như vậy.

Ngay sau khi cúp điện thoại, mười mấy nhân viên bảo vệ của trung tâm mua sắm đấy đám người bước đến, đi phía sau các nhân viên bảo vệ chính là Lâm Trung Tiến với cánh tay trái được băng bó kỹ lưỡng.

Hiện giờ tay của Lâm Trung Tiến vần còn đau đến mức anh ta khó mà mở mắt ra được, lại thêm phần bị cận thị nên anh ta chẳng nhìn rõ được người đang ở phía trước là ai.

Vì buối chiều anh ta đã đắc tội với Bùi Nguyên Minh, nghe nói Giang Văn Huy thu xếp phòng ăn cho Bùi Nguyên Minh nên anh ta cố ý kết bạn với Giang Văn Huy để xem có thể thông qua mối quan hệ với hẳn mà tiếp cận được Bùi Nguyên Minh hay không.

Thế nên vốn dĩ anh ta không để Giang Văn Huy này vào trong mắt, nhưng giờ phút này Giang Văn Huy nói có chuyện nên mới phải đi đến tận nơi để hỗ trợ dù cho mới vừa được xuất viện.

“Văn Huy, ai dám lên mặt với cậu vậy? Chẳng lẽ hẳn ta không biết cậu được Lâm Trung Tiến tôi đây chống lưng hay sao? Cậu cứ nói đi, cậu muốn chúng quỳ xuống xin lỗi hay muốn thủ tiêu chúng?” Lâm Trung Tiến híp mắt lại, nói với nụ cười đầy trịch thượng. Hôm nay anh ta đã muốn cho Giang Văn Huy một cái ơn nghĩa thì tất nhiên phải làm cho triệt để.

Giang Văn Huy nhìn Hạ Vân, lạnh lùng cười nói: “Người đẹp à, tôi nói lại cho cô biết, cô đi cùng một tên thanh niên vô dụng cũng không được lợi ích gì đâu. Bây giờ cô mà ngoan ngoãn xin lỗi tôi thì tôi sẽ để cho cô đi, nhưng còn thằng chó đó, tôi nhất định phải bắt nó quỳ xuống chân tôi mới được.” . Truyện Cổ Đại

“Hả? Người đẹp ở đâu? Người đẹp, có muốn chơi với anh đây không? Mặc kệ tên nhóc đa trằng nhỏ bé kia đi!” Lâm Trung Tiến cười tủm tỉm nói.

Mọi ngày Hạ Vân thường hay mặc đồng phục com’lê, buộc tóc đuôi ngựa, tối nay cô ta mặc áo da váy ngắn lại còn xöa tóc, hoàn toàn khác so với hình tượng ngày thường nên nhất thời Lâm Trung Tiến chưa nhận ra ngay.

Bùi Nguyên Minh đang đứng dựa vào chiếc Ferrari cười thâm, lúc này cảm thấy có phần không nói nên lời.

Lâm Trung Tiến này không biết chữ chết viết thế nào hay là anh ta thật sự quá xui xẻo vậy nhỉ? Lúc chiều anh vừa để anh ta đi thì bây giờ anh lại nhảy ra khoa tay múa chân ở đây…
 
Chương 109


“Gái ơi, em không nghe thấy anh nói gì sao? Nếu là bình thường, anh sẽ từ từ chơi đùa với em, nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tốt…” Lâm Trung Tiến vừa nói vừa híp mắt nhìn Hạ Vân.

Dáng người nóng bỏng và khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vân hơi mơ hồ trong mắt anh ta. Mặc dù Lâm Trung Tiến cảm thấy cô ta khá quen thuộc nhưng cũng không quá quan tâm.

Lúc này, Giang Văn Huy đứng ở phía sau đang cười không hề giữ ý tứ gì cả, chao đảo cả người.

Nghe thấy tiếng cười của anh ta, Lâm Trung Tiến liếc mắt nhìn bóng dáng mờ ảo dựa vào xe cách đó không xa, nhếch miệng cười: “Văn Huy, cậu muốn làm gì với tên nhóc đó?”

Giang Văn Huy nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã lúc này rồi mà vẫn tỏ vẻ thờ ơ, lập tức tức giận và nhìn chãm chăm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Chúng ta là người văn minh, hôm nay cũng phải cư xử văn minh. Anh ra lệnh nó quỷ xuống rồi dập đầu gọi ông nội vài lần đi!”

“Tên nhóc, cậu đã nghe thấy chưa? Tự quỳ xuống đi, nếu không…” Lâm Trung Tiến đưa bàn tay không bị thương của mình lên.

Đột nhiên mọi người nhìn thấy những nhân viên bảo vệ đều lấy gậy rút ba khúc ra từ trên eo xuống, kẻ nào kẻ nấy đều có vẻ mặt hung tợn bặm trợn. Những nhân viên bảo vệ này đều do anh ta bỏ tiền ra bồi đưỡng, vì xảy ra sự việc với Bùi Nguyên Minh lúc chiều nên anh ta đã đặc biệt đổi một nhóm mới. Nhưng không may cho anh ta, những người bảo vệ là người mới nên không biết Bùi Nguyên Minh là ai.

“Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo. Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường, cậu ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó thừa nhận lỗi lầm của mình, kêu một tiếng ông nội nghe là có thế đi về an toàn rồi” Lâm Trung Tiến cười: “Nếu không, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh hơn, lúc đó đừng có trách”

Lúc này Giang Văn Huy không nhịn được nữa mà lấy điện thoại đi động ra, tiến lên hai bước dự định sẽ quay lại cảnh Bùi Nguyên Minh quỳ xuống.

Triệu Lan Hương khẽ nhíu mày, cô ta không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này. Nhưng cô ta ghét cay ghét đằng Bùi Nguyên Minh, giờ phút này cô ta cũng không có ý định cản hai người kia lại. Hơn nữa Bùi Nguyên Minh này thế mà lại muốn tìm phụ nữ giàu có đế bám váy, cô ta càng thấy tiếc rẻ thay cho Trịnh Tuyết Dương. Lúc này cô ta còn có suy nghĩ muốn Bùi Nguyên Minh chết đi nữa.

“Giám đốc Tiến chính là chủ cả khu vực này, cô gái xinh đẹp này trông dữ dằn thế thôi nhưng hôm nay cô ấy sẽ phải chịu thiệt thòi chắc rồi!”

“Tên nhóc da trằng nõn kia chắc hôm nay cũng không được lành lặn đâu, còn cô gái xinh đẹp kia, tôi e là đêm nay…”

Nhiều người bắt đầu bàn tán xỏn xao. Giang Văn Huy là trùm xã hội đen của khu vực này, cho dù đã tẩy trằng nhưng bản chất vẫn như vậy. Lúc này có không ít người lo lẳng thay cho Hạ Vân. Về phần Bùi Minh Nguyên thì trừ những cô gái học sinh cảm thấy hơi sốt ruột thì những người khác đều là ghen tức, ghét bỏ, cầu mong anh xảy ra chuyện, sao có thể lo lảng cho anh được chứ?

“Ha ha..” Bùi Nguyên Minh cuối cùng cũng bật cười trước trò hề này, anh không thèm nhìn Lâm Trung Tiến và Giang Văn Huy mà bước đến bên cạnh Hạ Vân, nhẹ nhàng nói: “Đây là người của anh? Bây giờ tôi đã bắt đầu nghi ngờ về mắt nhìn của anh rồi đó… . Truyện Huyền Huyễn

Hạ Vân vốn đĩ nhìn lạnh lùng, trên trán đã xuất hiện một lớp hơi mồ hôi lạnh. Mà Lâm Trung Tiến đang hừng hực khí thế lúc nãy thì đột nhiên mềm nhũn cả thân mình, suýt chút nữa quỷ sụp xuống đất.

Giọng nói này, sao có thế là giọng nói này, dù có biến thành tro bụi, đù có chết đi chẳng nữa thì anh ta cũng không bao giờ quên được giọng nói này, bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là nguồn cơn ác mộng của anh †a.

“Lâm Trung Tiến, anh ăn gan hùm hay sao mà dám đùa giỡn cả bà đây?” Hạ Vân khẽ nghiến chặt răng, một giây sau liền vung đôi chân dài ra.
 
Chương 110


“Bụp!”

Cú đá này đập thắng vào mặt Lâm Trung Tiến, quả là một cú đá đẹp đến lóa mắt. Cá người của Lâm Trung Tiến bay ra ngoài, xoay tròn vài vòng giữa không trung rồi va vào bồn hoa gần đó. . Tiên Hiệp Hay

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng chết lặng.

Một lúc sau, âm thanh xôn xao lại tiếp tục vang lên.

“Cô gái xinh đẹp này thật là lợi hại!”

“Kỹ năng này ít nhất cũng phải là đai đen trong Taekwondo chứ nhỉ?”

Và sau một hồi choáng váng, mấy anh bảo vệ lao đến từng người một. Không còn cách nào khác, ông chủ của họ bị đánh, họ không thể đứng nhìn được.

“Dừng lại! Tất cả dừng lại cho tôi!” Mặc dù răng môi đã lẫn lộn nhưng lúc này Lâm Trung Tiến gần như sợ chết khiếp. Khi Hạ Vân cất tiếng nói, cuối cùng anh ta cũng nhận ra người đẹp quen thuộc này là ai! Thư ký của tống giám đốc công ty đầu tư Bùi Thị! Là nhân vật lớn mà bình thường anh ta phải quỳ xuống nịnh nọt!

Đánh cô ấy? Định làm trò hề cho cả thế giới à? Anh ta còn muốn sống không?

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tiến Trung loạng choạng đứng dậy, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Giang Văn Huy, tát vào mặt Giang Văn Huy, người lúc này vẫn còn đang bàng hoàng!

“Chát”

Cái tát này thật sự đã dùng hết sức lực của anh ta, khiến cho Giang Văn Huy trời đất đảo lộn, cả người ngây ngấn như đang nằm mơ.

“Giám đốc Tiến!” Giang Văn Huy suýt chút nữa khóc không ra tiếng: “Giám đốc Tiến à, chính là tên Bùi Nguyên Minh đứa con rể ăn bám này mang phụ nữ đến đây là phiền tôi. Sao anh lại đánh tôi?”

“Chát”

Lâm Trung Tiến tát anh ta thêm một cái tát nữa, quát lớn: *Ở rể thì thế nào? Ở rể khiến mày ngứa mắt à? Mẹ nó, mày chỉ là một thắng phục vụ đưa cơm nước mỗi ngày ở đây mà còn dám đưa mắt chó xem thường người khác, mày là cái gì chứ! Nếu không nể mặt cha mày thì mày đã bị đánh chết tám trăm lần từ lâu rồi!”
 
Chương 111


“Giám đốc Tiến… không không không… anh Tiến.” Giang Văn Huy tỏ vẻ không cam lòng: “Anh đã quên những gì anh đã nói với em chiều nay rồi sao? Anh nói là muốn làm chỗ dựa cho em, là chính anh nói.”

Lâm Trung Tiến sợ đến nỗi rùng mình một cái, anh ta chửi bới: “Để tôi cho cậu dựa! Đánh hắn ta cho tôi, nếu hôm nay không đánh chết hắn ta, các người cứ nghỉ việc hết đi!”

Các nhân viên bảo đang định xông lên đánh Bùi Nguyên Minh đều sửng sốt, mọi chuyện diễn ra quá phức tạp khiến bọn họ không hiểu gì cả!

Lúc này, Lâm Trung Tiến đưa khuôn mặt với sự kính sợ mà nhìn Hạ Vân, rùng mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô ta, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thật sự là đồ mắt chó, mày không biết cô gái này là ai sao? Cô ấy là cấp trên của tao, mẹ nó, vậy mà mày lại bào tao gây sự với cô ấy!”

“Cái gì?”

Một nhóm người đứng xem đã bị choáng váng. Ngay cả Giang Văn Huy cũng quên hét lên và há to miệng nhìn Hạ Vân đến ngẩn người.

Một nhân vật như Lâm Trung Tiến người ngoài nghe tiếng đã rất kính nể rồi, vậy mà cô gái này lại là cấp trên của anh ta, người phụ nữ này còn đáng sợ biết bao nhiêu! Vậy mà anh ta lại thật sự đã quấy rối cô ấy…

Cả người của Giang Văn Huy run lên, anh ta nghĩ: “Xong đời rồi, lần này xong thật rồi!”

Triệu Lan Hương cũng hơi sững sờ, cô ta không hề nghĩ rằng khả năng bám váy của Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ này, bám váy ở chỗ Trịnh Tuyết Dương đã quá đủ rồi, đằng này anh còn bám váy được một người xuất sắc như Hạ Vân nữa. Chỉ có thể nói anh chàng này là “vua bám váy” mà thôi, quá tài! Làm gì có chuyện miễn cưỡng phải nấp dưới váy đàn bà! Anh ta chính là người như vậy!

“Chị Vân… Chị Vân, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi…” Lúc này Lâm Trung Tiến cũng không thèm để ý đến Giang Văn Huy nữa mà quỳ gối xuống trước mặt Hạ Vân dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Đều là do tên nhóc này lừa tôi, chị Vân, bình thường tôi lễ phép với chị biết bao nhiêu chị đều biết mà. Hôm nay là tôi không có mắt nên xin chị hãy tha thứ cho tôi…” Lâm Trung Tiến vừa nói vừa liên tục dập đầu xuống đất, máu chảy khắp nơi.

Dập đầu được giữa chừng, dường như Lâm Trung Tiến nghĩ đến điều gì đó, lớn tiếng quát Giang Văn Huy: “Mày lăn đến đây cho tao, còn không mau quỳ xuống!”

Giang Văn Huy bò tới mà cả người run lên cầm cập, không dám mở miệng từ chối tiếng nào.

Ngay cả Lâm Trung Tiến cũng sợ người phụ nữ trước mặt đến mức này, thật sự anh ta không dám nghĩ đến thân phận của người phụ nữ này nữa. Lúc này anh ta có hận cũng không dám hận, chỉ có thể không ngừng dập đầu, nhưng ý nghĩ hận thù trong lòng đối với Bùi Nguyên Minh đã như cơn sóng thần che lấp cả bầu trời.

Tại sao? Tại sao tên ở rể có thể gặp được người phụ nữ quyền cao chức trọng như vậy, tại sao anh ta lại không thể? Chẳng lẽ anh ta cũng phải đi ăn bám ư?

Giờ phút này, Giang Văn Huy thầm hạ quyết tâm, với thân phận và địa vị của mình, nếu bám váy nhất định sẽ ăn bám ra thành tựu, ăn bám ra tương lai.

Có lẽ Bùi Nguyên Minh cũng không nghĩ đến mình không làm gì cả, chỉ đứng ở đây thôi mà đã ảnh hưởng đến thế giới quan của một thằng con nhà giàu rồi. “Chị Vân, làm ơn, xin hãy tha thứ cho tôi.” Lâm Trung Tiến liên tục quỳ lạy không có ý định dừng lại.

Khuôn mặt của Hạ Vân trở nên khó coi, chuyện này không phải một mình cô ta có thể quyết định được. Nhưng nhìn lại thì thấy Bùi Nguyên Minh vẫn đứng ở chỗ đó với vẻ mặt lãnh đạm, vẻ mặt Hạ Vân thoáng thay đối, một lúc sau cô ta mới lạnh lùng nói: “Vừa rồi các người định bắt bạn của tôi làm gì?”

Cô biết Bùi Nguyên Minh thích giấu diếm nên hiện giờ cũng không dám vạch trần thân phận của Bùi Nguyên Minh.

Lâm Trung Tiến cũng biết rõ, lúc này anh ta nắm chặt lấy đầu Giang Văn Huy, quát: “Văn Huy, mau nhận lỗi, nhanh lên…”

Giờ phút này, anh ta thật sự sợ Giang Văn Huy không hợp tác, nếu vậy mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc.

“Bùi, Bùi Nguyên Minh, tôi sai rồi…” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta nói bằng giọng rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không nghe thấy được.

Ngay từ lần đầu tiên biết về Bùi Nguyên Minh, anh ta đã biết đây là một kẻ ở rể, là kẻ vô dụng, là loại người mà anh ta xem thường nhất. Nhưng anh ta không thể nghĩ rằng có một ngày mình lại thật sự xin lỗi một tên vô dụng như vậy, lại còn làm chuyện này trước mặt hắn ta với một tư thế khúm núm.

Trên mặt của Bùi Nguyên Minh không có biểu cảm gì, anh nhẹ giọng nói: “Ồ, “cậu Trác” à, không phải muốn tôi quỳ xuống, còn định khiến tôi bị tàn phế nữa sao?”

“Con mẹ…” Lâm Trung Tiến thấp giọng chửi rủa, lộ ra vẻ oán hận.

Không ngờ thật sự dám bắt người này quỳ xuống, Giang Văn Huy này thật sự muốn lôi anh ta chết cùng đây mà.

“Tôi sai rồi! Tôi thực sự biết mình sai rồi!” Giang Văn Huy cắn răng sắp cắn đến chảy máu, nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Trung Tiến, anh ta biết nếu không thể thỏa mãn tên ở rể này thì Lâm Trung Tiến chắc chắn sẽ giết chết anh ta.

Dù sao bây giờ anh ta cũng đã quỳ xuống, anh ta cố gắng kìm nén sự xấu hổ đầy sỉ nhục, nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi, van xin anh niệm tình tôi và Trịnh Tuyết Dương cũng là bạn học đại học, xin hãy bỏ qua cho tôi.”

“Anh nói anh với ai là bạn cùng lớp đại học?” Bùi Nguyên Minh ngoáy ngoáy lỗ tai mình, nhìn xuống Giang Văn Huy đang quỳ gối trước mặt mình.
 
Chương 112


“Chị dâu, chị dâu.” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt!” Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Giang Văn Huy: “Bây giờ anh đã hiểu chưa, ăn bám cũng có thể ăn bám ra tương lai đó. Quỳ gối trước mặt một người vô dụng như tôi thì anh còn không bằng một thứ bỏ đi!”

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lười để ý tới Giang Văn Huy xoay người rời đi. Anh còn phải đi mua điện thoại di động nữa, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?

Hạ Vân trùng Lâm Trung Tiến với cái nhìn đầy căm ghét, cũng không phí lời thêm câu nào mà nhanh chóng đi theo bước chân của Bùi Nguyên Minh.

“Đưa tên nhóc này đi, đánh gãy một cái chân rồi ném vào trong bệnh viện!” Lâm Trung Tiến loạng choạng đứng lên, hét lớn.

“Đừng! Đừng mà!” Giang Văn Huy hét lên.

Về phần Triệu Lan Hương, lúc này không biết cô ta đã nhanh chân chạy đến nơi nào rồi, làm gì còn để ý

đến Giang Văn Huy?

Một lúc sau, ở cổng bệnh viện có một bóng người bị gãy chân được ném từ trong xe ra ngoài. Vẻ mặt của Giang Văn Huy dữ tợn, đưa tay nhìn trời: “Bùi Nguyên Minh! Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày mới có thể bám váy! Ông đây cũng có thể! Phải! Tao phải bám váy người phụ nữ quyền lực nhất, sau đó tao sẽ giết mày…” . Kiếm Hiệp Hay

Sau khi măng xong, Giang Văn Huy không quan tâm đến vết thương ở chân, thay vào đó, anh ta run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại: “Dì Trân, tôi, tôi đã nghĩ thông rồi…” “Được rồi, vài ngày nữa em sẽ cử người đến đón.”

Bên kia điện thoại, giọng của một người phụ nữ dường như ở độ tuổi năm mươi hay sáu mươi vang lên.

“Được rồi, cảm ơn dì…”

“Còn gọi là dì à?”

“Không không không, cục cưng, em kêu thêm vài người đi, anh muốn xử lý một tên rác rưởi…” Khoé mắt của Giang Văn Huy run rẩy, nhưng anh ta không thể không ưỡn ngực thắng lưng mà mở miệng nói.

“Hừ, anh đã nghĩ kỹ rồi à, vậy để em xem xem ai dám bắt nạt Văn Huy của em!” Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy lạnh lùng nghĩ: “Bùi Nguyên Minh, mày huỷ đi một chân của tao, tao nhất định sẽ huỷ cả hai chân của mày. Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao gọi một tiếng ông nội!”



Đường dành riêng cho người đi bộ, ở bên trong cửa hàng điện thoại di động..

Bùi Nguyên Minh đang xem vài chiếc điện thoại đời mới, được một lúc rồi nhưng anh vẫn chưa chọn được chiếc nào cho phù hợp.
 
Chương 113


Hạ Vân đi theo phía sau với vẻ mặt lo lắng. Dù sao cô ấy cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nên khi đi phía sau Bùi Nguyên Minh đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Tổng giám đốc, là do tôi quản lý không tốt. Sau này tôi nhất định sẽ “dọn dẹp” những người bên dưới sạch sẽ.” Hạ Vân thấy Bùi Nguyên Minh đang nghiêm túc nghịch điện thoại, vì vậy lúc này cô ấy chỉ có thể đứng phía sau cúi thấp người mở miệng nói.

“Thật sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên.”

Hạ Vân gần như gấp đến mức sắp khóc tới nơi, nói: “Tổng giám đốc, xin hãy tha thứ cho tôi lần này. Đối với tôi, anh đã giúp đỡ tôi có cơ hội được làm lại. Tôi tuyệt đối trung thành với anh, xin anh hãy cho tôi một cơ hội.”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Thật ra tôi cũng không trách cô, nhiều năm qua cô đã giúp gia tộc họ Bùi hết mình, thay tôi gánh lấy phần cơ nghiệp gia đình này cũng không dễ dàng gì, nhưng người dưới trướng cô có phải là đã được dung túng quá mức hay không?”

“Tổng giám đốc, tôi hứa chuyện như vậy sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.” Hạ Vân nhẹ giọng nói.

“Xử lý tốt những chuyện này đi, chúng ta cũng sẽ không còn thời gian để giải quyết những chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu.” Bùi Nguyên Minh cười cười, đối chủ đề: “Cô có muốn đổi điện thoại không? Tôi mua cho cô một cái?”

Thấy Bùi Nguyên Minh không tức giận nữa, Hạ Vân bật cười và nói: “Tổng giám đốc, vậy thì tôi không khách sáo nhé, tôi sẽ chọn cái đắt nhất.”

Trong lúc nói chuyện, Hạ Vân cầm chiếc điện thoại di động màn hình gập trên tủ trưng bày, đây là mẫu mới nhất năm nay, cũng hơn trăm triệu một chiếc.

“Người đẹp này, tôi để ý đến cô nãy giờ. Chiếc điện thoại di động trong tay cô là phiên bản giới hạn, có giá hơn ba trăm triệu đồng. Nếu cô quan tâm thì tôi có thể tặng cho cô, chỉ cần cô đề lại số điện thoại cho tôi là được. Một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mặc đồ tây đi đến.

Người đàn ông này hiển nhiên là một người giàu có trẻ trung, anh ta đang nhìn Hạ Vân bằng ánh mắt tràn đầy hàm ý, rõ ràng mấy trăm triệu chỉ là chuyện bình thường đối với anh ta, chỉ cần làm quen với người đẹp là được.

Nhưng mà Hải Vân hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang nói cái gì, Hạ Vân chỉ nhìn vào tổng giám đốc của mình.

Cô cầm điện thoại lật qua lật lại trên tay, yêu thích đến nỗi không nỡ buông tay, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này thì liền gật đầu nói: “Nếu cô thích thì coi như tôi tặng cô.”

“Cảm ơn, anh… Minh.” Hai chữ cuối cùng Hạ Vân nói rất nhẹ, vừa nói xong thì tự mình đỏ mặt.

Trong mắt cô ta, chỉ ai có thể chịu đựng những gian truân vất vả, không hề khoe khoang, ra vẻ ta đây như Bùi Nguyên Minh mới là đàn ông thật sự. Những kẻ khác đều là thấp kém và những kẻ nhà giàu lại chẳng khác gì kẻ ngốc, đều là những kẻ vô dụng cả.

“Cô gọi tôi là gì?” Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt.

“Tổng giám đốc, nếu không thích hợp thì sau này tôi sẽ không gọi như vậy.” Hạ Vân hơi ngại ngùng nói.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Không sao, những lúc riêng tư cô muốn gọi là gì cũng được, không cần phải câu nệ.”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh đã chào hỏi một nhân viên và nói: “Xin chào, còn có một chiếc điện thoại mới giống như thế này nữa không? Vui lòng lấy giúp tôi hai cái.”
 
Chương 114


Một nhân viên nhanh chóng bước tới, sau khi nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh vài lần, anh ta hơi do dự: “Thưa quý khách, chiếc điện thoại này là phiên bản giới hạn, có giá là ba trăm mười triệu đồng, không phải là ba mươi mốt triệu đồng và anh muốn mua thêm một cái khác nữa trong cửa hàng này, anh chắc chứ?”

Chẳng trách anh nhân viên do dự, mặc dù chiếc điện thoại này có khối lượng sản xuất nhỏ nhưng gần đây nó là loại điện thoại phổ biến trong tầng lớp thượng lưu. Lương của một người bình thường chưa đến ba trăm triệu một năm, huống chi là bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc điện thoại di động.

Và quần áo mà Bùi Nguyên Minh đang mặc trên người lúc này chính là đồ hay được bày bán ở các vỉa hè bình thường, nhìn thế nào cũng thấy anh thuộc tầng lớp nghèo khó, không giống với dáng vẻ có thể bỏ ra được mấy trăm triệu mua đồ.

Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, xem ra anh cần mua một bộ quần áo đẹp hơn rồi.

Hạ Vân cũng cười thành tiếng, dường như rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười khổ lắc đầu, nhưng vẫn là nói: “Không sao, cô giúp tôi đi lấy hàng đi, hai cái. Nhân tiện không biết sim điện thoại của tôi có dùng được không nữa?”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy chiếc điện thoại của mình ra và ra hiệu cho nhân viên đổi sim điện thoại.

“Điện thoại “cục gạch” Nokia?” Cô nhân viên tỏ vẻ nghi ngờ, anh chàng này còn không dùng Apple, liệu có thể mua được chiếc điện thoại màn hình gập đắt tiền như vậy không?

Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông vừa bị bơ đẹp lúc nãy đột nhiên cười rồi nói: “Đi lấy đi, nếu như anh ta không thể trả tiền nổi thì xem như là quà tôi tặng cho cô gái xinh đẹp này.”

“Vâng, anh Thành.” Nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đàn ông mở miệng liền nhanh chóng cúi người rút lui. Tất nhiên anh Thành này có lẽ cũng có địa vị xã hội, nếu không thì nhân viên cửa hàng này không thể nhận ra anh ta được.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái, người này có bệnh sao? Anh mua điện thoại thì có liên quan gì đến anh ta, có lợi ích gì khi xen vào chuyện này chứ?

Lúc này, người được gọi là anh Thành kia cũng mặc kệ Bùi Nguyễn Minh, hay phải nói là anh ta không hề để Bùi Nguyên Minh vào trong mắt. Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi đưa cho Hạ Vân, mỉm cười nói: “Chào quý cô, tôi tên là Trương Minh Thành, tùy tiện chen ngang, không có ý định khác, chỉ là nhìn thấy cô xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt nên muốn mời cô đến công ty tôi để phỏng vấn.”

Nghe thấy lời của Trương Minh Thành, Bùi Nguyên Minh vô thức nhìn sang, nhìn thấy bốn chữ to tướng “Công ty Ngôi Sao” nằm trên danh thiếp của anh ta.

Công ty Ngôi Sao là một công ty truyền thông mới nổi ở thành phố Hải Dương, trong vài năm trở lại đây đã đào tạo ra một số ca sĩ và diễn viên trẻ, xem như khá nổi tiếng. Không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp hi vọng rằng một ngày nào đó họ được những người tìm kiếm tài năng của công ty Ngôi Sao phát hiện ra và họ sẽ trở nên nổi tiếng, trở thành một ngôi sao.

Mà khi anh ta đưa danh thiếp của mình, biểu cảm trên mặt của Trương Minh Thành thể hiện rõ ràng. Suy cho cùng, trong nhận thức của anh ta thì không có người phụ nữ nào có thể thoát được khỏi sự cám dỗ trở thành một ngôi sao lớn, chiêu dụ dỗ này anh ta đã thử hàng trăm lần, chưa từng thất bại lần nào.

Quả nhiên, cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Hạ Vân khẽ mở ra, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc nhìn Trương Minh Thành một cái và nói: “Anh là tổng giám đốc của công ty Ngôi Sao?”

“Đúng vậy.” Trương Minh Thành cười: “Bình thường tôi sẽ không làm vậy đâu, nhưng tôi nghĩ cô thật sự có tiềm năng phát triển rất lớn. Cô gái à, nếu cô có hứng thú, chúng ta có thể tìm một chỗ uống nước và trò chuyện vui vẻ với nhau.”

“Trời ạ! Tôi nhận ra rồi! Anh ấy là Trương Minh Thành, tổng giám đốc Công ty Ngôi Sao, và anh ta là một người đại diện nổi tiếng!”

“Người ta nói rằng chỉ cần anh ấy chọn trúng “ngôi sao” nào, thì người đó có thể nổi tiếng ở mọi cuộc thì tài năng!”

“Sao cô gái này may mắn quá thể? Gặp được anh ta thì cô ấy nhất định có thể đổi đời rồi!”

“Nhưng mà gu thẩm mỹ của người đẹp này cũng quá tồi phải không? Người đàn ông nghèo kiết xác đi bên cạnh cô ấy là ai vậy? Còn dùng điện thoại cục gạch Nokia từ mấy năm trước, quả xấu hồ!”

Lúc này, có rất nhiều người đứng trong cửa hàng điện thoại di động đều chủ ý tới cành tượng này, khi nhận ra thân phận của Trương Minh Thành thì có không ít người nuốt vào một ngụm khí lạnh.

Nghe thấy có người nói về mình, vẻ mặt của Trương Minh Thành càng tự mãn hơn, trong mắt anh ta thì người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng nhất định sẽ phải quỳ xuống phục tùng dưới quần tây của anh ta.

Nhưng mà chuyện không ngờ là Hạ Vân không hề cân nhắc đến, cũng không đưa tay ra nhận danh thiếp của anh ta, mà chỉ gật đầu nói: “Công ty Ngôi Sao cũng có mắt nhìn đó.”

Nói xong, cô ấy tiếp tục nghịch điện thoại di động, nhân tiện cho Bùi Nguyên Minh xem một số chức năng mới lạ.

Công ty Ngôi Sao quả thực là một công ty lớn đối với những người bình thường, và Trương Minh Thanh cũng là một người đàn ông có thể thay đổi số phận của những cô gái bình thường.

Nhưng mà vấn đề là cách đây không lâu, công ty Công ty Ngôi Sao đã đến công ty đầu tư Bùi Thị để xin đầu tư, chẳng qua thân phận của Trương Minh Thành lại không đủ để được gặp Hạ Vân.

Hạ Vân biết phong cách đầu tư hiện tại của Bùi Nguyên Minh là tương đối thận trọng, cho nên cô ấy không hứng thú lắm với việc đầu tư vào công ty Ngôi Sao này. Câu cô vừa nói lúc nãy cũng không có ý gì khác, chỉ là cô ấy đang khen công ty Ngôi Sao có tầm nhìn nhìn ra được những nghệ sĩ mà thôi, còn về phần cân nhắc đầu tư phát triển vào công ty Ngôi Sao? Nói đùa à? Thân phận của Hạ Vân là gì, làm sao có thể hứng thú với những việc này được?
 
Chương 115


Lúc này, Trương Minh Thành cũng sửng sốt.

Vậy là xong rồi? “Công ty Ngôi Sao cũng có mắt nhìn” là thế nào? Tiếp theo, không phải chính là nhận danh thiếp và nhiệt tình mời anh ta tìm nơi để uống một ly à, sau đó thì mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền, gạo nấu thành cơm?

Trong thế giới người lớn, trao đổi rất đơn giản và dễ hiểu như thế.

Nhưng mà người đẹp này có ý gì đây? Xem thường anh ta? Hay là vì người đàn ông nghèo kiết xác bên cạnh cô ấy?

Lúc này, Trương Minh Thành cuối cùng cũng nhìn vào Bùi Nguyên Minh một cách nghiêm túc, rồi anh ta khẽ mỉm cười nói với Hạ Vân: “Cô gái à, có phải là vì người đàn ông bên cạnh nên cô mới không đồng ý lời mời của tôi không? Cô phải nghĩ thật kỹ càng, đây là tương lai của cô, đôi khi cả đời này chỉ có một cơ hội như vậy, nếu bỏ bỏ có lẽ cô sẽ hối hận đó.”

Hạ Vân vẫn đang giới thiệu cho Bùi Nguyên Minh xem các chức năng của chiếc điện thoại này, đột nhiên Trương Minh Thành bên cạnh lại huyên thuyên khiến cho cô ta thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Hạ Vân phải ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Trương Minh Thành nói: “Anh trai này, anh có thể đừng làm phiền mãi như một con ruồi được không? Anh thật sự cho rằng mình có cái danh là tổng giám đốc công ty Ngôi Sao là có thể tùy tiện bắt chuyện với người khác à? Giờ tôi nói rõ ràng với anh, tôi không quan tâm đến công ty Ngôi Sao hay là trở thành một ngôi sao lớn, anh có thể ngừng quấy rối chúng tôi không?”

“Oa, người đẹp này thật nóng nảy!”

“Lần đầu tiên tôi thấy Trương Minh Thành bị một cô gái từ chối, ôi…”

“Thật sự là mặt trời mọc ở phía Tây rồi!”

Nhiều người trong cửa hàng điện thoại di động ngạc nhiên, cảnh tượng này quá hiếm có.

Sắc mặt của Trương Minh Thành cũng trở nên xấu đi, thật sự là lần đầu tiên gặp phải loại này. Lúc này anh ta khịt mũi, lạnh lùng nói: “Cô gái, đừng nói là cô tưởng tên nghèo rách mồng tơi này có thể mua cho cô cái điện thoại này chứ? Là ba trăm mười triệu đó, không phải ba mươi mốt triệu đâu. Tôi có nhã ý muốn tặng điện thoại cho cô, cô đừng có mà không phân biệt được tốt xấu.” “Anh…” Hạ Vân không biết nên nói cái gì, người này sao mà phiền phức quá đi mất.

“Được rồi, chúng tôi muốn mua điện thoại di động, anh có thể cút đi được chưa?” Bùi Nguyên Minh vẫn cười nhưng trong lòng lúc này cũng khó chịu. Mấu chốt là sự tồn tại của tên này lại khiến bọn họ trở thành tâm điểm của đám đông, Bùi Nguyên Minh rất không thích cảm giác này.

“Mua điện thoại di động? Anh mua?” Trương Minh Thành khinh thường nhìn: “Hôm nay tôi thật sự sẽ không rời đi. Như thế này đi, nếu như anh thật sự có thể bỏ tiền ra mua hai chiếc điện thoại này thì tôi sẽ vui vẻ ra về không nói lời nào. Nếu anh không thể trả được thì vui lòng đừng giả vờ sĩ diện với người phụ nữ xinh đẹp cạnh bên anh được không?”

Bùi Nguyên Minh nói không nên lời: “Anh bị điện đúng không? Tôi mua nổi điện thoại hay không thì liên quan gì đến anh?”

“Sao lại không liên quan đến tôi!” Trương Minh Thành nói một cách hùng hồn: “Có vài người rõ ràng không đủ tiền mua điện thoại di động nhưng ngày nào cũng đến cửa hàng điện thoại di động để chơi máy. Họ sợ bị nhân viên đuổi đi, cũng giả vờ yêu cầu nhân viên mang điện thoại di động mới ra nhưng lại không có ý mua điện thoại, chỉ muốn giả vờ với nhân viên cửa hàng mà thôi. Tôi thật sự khinh thường hạng rác rưởi này của xã hội.”

“Đúng, đúng, đúng, thật sự có loại người này!”

“Loại người này quá khó chịu, thật sự lãng phí tài nguyên công cộng!”

“Thằng nhóc này thật là không biết tốt xấu, đúng không? Để giả vờ trước mặt người đẹp mà định mua điện thoại di động mấy trăm triệu, chờ xem hắn ta làm sao giải quyết chuyện này!”

“Không mua thì có thể rời đi được không? Chúng ta cũng phải xem điện thoại mà?”

“Đúng vậy, đúng vậy, vì hai người bọn họ mà chúng ta không mua được điện thoại di động!”

Những người khách xung quanh bắt đầu ồn ào cả lên.

Chiếc điện thoại với giá tiền ba trăm mười triệu đồng này là mẫu điện thoại hot nhất năm nay, toàn bộ thành phố Hải Dương chỉ có tiệm điện thoại này là có bày bán mà thôi. Trong số những người này vây lại xem này có không ít người đến đây để chuẩn bị thử chơi điện thoại mới, chụp vài kiểu ảnh để lên mặt với bạn bè, nhưng bây giờ tự nhiên bị Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân chiếm cứ nên có người sẽ khó chịu.

Bùi Nguyên Minh nhìn Trương Minh Thành, lạnh lùng nói: “Vừa rồi ý của anh là tôi không mua được sao?”

“Không phải sao? Anh trai này, anh không tự nhận ra được dáng vẻ của chính mình à!” Trương Minh Thành chế nhạo.

Lúc này, nhân viên bán hàng đã đi đến với hai hộp hàng được đóng gói, có vẻ như đã nghe được đoạn đối thoại của hai người họ nên sắc mặt của anh ta cũng có phần khó coi. Dù sao thì anh ta cũng tốn rất nhiều sức lực mới lấy được hai chiếc điện thoại này xuống, nếu như cuối cùng không bán được chắc chắn anh ta sẽ bị sếp la mắng.

Lúc này, người nhân viên gật đầu với Trương Minh Thành trước, sau đó nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, hơi khổ sở nói: “Thưa quý khách, không biết anh còn muốn mua điện thoại này không ạ? Nếu muốn mua thì phiền anh thanh toán trước ạ.”

Thanh toán trước?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười,

có hơi tức giận: “Chẳng phải mua điện thoại đều phải thử trước rồi mới mua hay sao?” Người bán hàng lịch sự nói: “Xin thứ lỗi ạ. Điện thoại di động của chúng tôi là phiên bản giới hạn và người mua nó cũng đều là khách hàng lớn, không có ai

dùng thử ạ. Nhưng chúng tôi đảm bảo rằng nếu có bất kỳ vấn đề nào về chất lượng chúng tôi sẽ chấp nhận đổi trả”

Bùi Nguyên Minh chỉ vào Trương Minh Thành nói: “Có phải nếu anh ta mua thì anh có thể cho anh ta dùng thử? Còn tôi thì không thể?”

Người bán hàng do dự một lúc rồi mới xin lỗi: “Thưa anh, quả thật là như vậy, xin anh thông cảm một chút vì nếu như mở lớp niêm phong của điện thoại rồi thì sẽ không bán được nữa ạ. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm này.”

Nghe thấy nhân viên lịch sự như vậy, Bùi Nguyên Minh mới hiểu ra, thấy Hạ Vân cầm điện thoại di động không bỏ xuống được, có vẻ cô ta rất thích nó, liền lấy thẻ vàng đen đặt lên bàn và nói: “Quẹt thẻ đi!”
 
Chương 116


“Con mẹ nó, đây chẳng lẽ là một tên nhà giàu ngầm?”

Quẹt thẻ mà không hề chớp mắt, thật tuyệt vời!”

“Chẳng lẽ là có nhà cho thuê?”

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh sảng khoái như vậy, đám người đứng xem đều sửng sốt.

“Thẻ vàng đen!” Trong số những người đang có mặt tại đây, Trương Minh Thành là người có vốn hiểu biết nhiều nhất. Khi Bùi Nguyên Minh lấy ra thẻ này, anh ta hít một hơi lạnh.

Khi những lời này nói ra khiến cho toàn bộ cửa hàng điện thoại di động đột nhiên im lặng!

Mọi người không biết thẻ vàng đen không có nghĩa là chưa từng nghe về thẻ vàng đen!

Thẻ vàng đen được cho là số tiền tiết kiệm bên trong phải là mấy trăm tỉ! Đó là tiền mặt, không phải là tài sản. Ngay cả những người có tài sản ròng như

Trương Minh Thành cũng không thể hơn mấy tỷ tiền mặt trong tay mà thôi! Khái niệm mấy trăm tỉ là cái gì?

Loại thẻ này, chắc chắn không có quá năm cái ở thành phố Hải Dương này!

Ngay cả nhân viên bán hàng cũng sửng sốt, chẳng lẽ hôm nay lại may mắn đến nỗi gặp được một khách hàng giàu có?

“Đây… có khi nào là anh ta mua giấy dán trên mạng về dán vào thẻ không?” Đột nhiên, có người nói ra một câu như vậy.

Khi nghe thấy câu này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đều cho rằng anh mua giấy dán để dán lên thẻ, chứ ngoài đời thật làm sao có thể nhìn thấy thứ này được. Đùa tôi chắc? Làm sao một tên nghèo kiết xác như vậy lại có thẻ vàng đen?

“Anh bạn đây thật khiến người ta ghê tởm!” Trương Minh Thành chế nhạo: “Người nghèo không có gì nhưng nhất định phải tỏ ra mình giàu có, thật là khiến cho người khác xấu hổ thay!”

Bùi Nguyên Minh cười cười, không nói gì, nếu lấy cả đống tiền trong thẻ ra thì anh có thể dễ dàng dập chết Trương Minh Thành.

“Quet thẻ giúp tôi.” Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt thản nhiên như chỉ đang tiêu vài đồng mà thôi.

“Mẹ nó, chắc không phải là thật chứ…” Lúc này vẻ mặt của Trương Minh Thành cũng có chút cứng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào bên trên chiếc thẻ vàng đen của Bùi Nguyên Minh như muốn tìm thấy một chút dấu vết của việc dán giấy trang trí. Nhân viên bán hàng cũng có phần lo lắng, nhanh chóng đi vào phía sau lấy một máy POS, sau đó quẹt thẻ của Bùi Nguyên Minh lên đó rồi đưa cho Bùi

Nguyên Minh nhập mật khẩu. Bùi Nguyên Minh tùy ý nhập mật khẩu, sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi.

Một giây sau…

“Tít tít tít… Tôi xin lỗi, nhưng số dư trong thẻ của anh không đủ…”

Bùi Nguyên Minh hơi chững lại, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn Trương Minh Thành cũng sửng sốt một lúc rồi cười phá lên: “Số dư không đủ? Trong thẻ vàng đen có mấy trăm tỷ, bây giờ anh nói với tôi là số dư trong thẻ của anh không đủ à? Hahahaha, tôi buồn cười quá!”

“Tên nhóc, não anh không bị úng nước chứ? Anh tưởng dán giấy lên làm thành thẻ vàng đen là bỏ tiền vào đó được à? Hahahaha!” Trương Minh Thành gần như cười điên dại.

“Thật sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người buồn cười như vậy, đây không phải một tên ngốc sao?”

“Chắc do tên nhóc này xem TV nhiều quá rồi đấy. Cầm thẻ theo học làm người giàu có, tưởng là trả được sao? Não bị úng nước à?”

Xung quanh đều có tiếng cười, ai cũng từng thấy người sĩ diện hão nhưng chưa từng thấy người lại sĩ diện đến như vậy, một tấm thẻ dán màu vàng đen là dám đem ra ngoài để khoe khoang. Đây không phải là tên ngu ngốc nhất hay sao, thật là buồn cười.

“Tôi nói rồi, con ma nghèo đói tội nghiệp này muốn lừa tôi mà!” Nhân viên bán hàng cũng cảm kích, may mà anh chỉ nài nỉ tên nghèo khổ này quẹt thẻ trước, bằng không thì xong rồi, một khi mở ra rồi thì có thể bán chiếc điện thoại này cho ai?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Vân cũng lộ ra vẻ khó tin. Cô ta biết rằng tài sản của Bùi Nguyên Minh nhiều đến mức đáng sợ thế nào, nhưng tại sao thẻ vàng đen của anh lại không thể dùng được vào lúc này? Một điều như vậy không thể nào xảy ra được nhưng giờ nó đã trở thành sự thật.

Bùi Nguyên Minh cũng không hiểu, hơi lúng túng cầm lại thẻ, nhìn một lúc rồi mới nói: “Nếu không thì thế này đi, thẻ này tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, để tôi gọi điện cho người mang tiền đến.”

“Thôi đi!” Trương Minh Thành ở một bên đột nhiên gào thét: “Tôi nói các người rồi, nếu không có tiền thì cứ nhận không có tiền, đừng có mà luôn đứng đây giả dạng người giàu, lãng phí thời gian làm việc của nhân viên trong cửa hàng tôi một lần không đủ còn muốn thêm một lần nữa sao? Còn nói gọi người đưa tiền đến? Tỉnh lại đi, nghèo kiết xác mà còn muốn thành người giàu có?”

“Cô gái này, cô còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta sao? Đây là tên nghèo đói giả danh nhà giàu để nói dối cô, cô phải cẩn thận kẻo mất cả tình lẫn tiền!” Trương Minh Thành ra vẻ tận tình mở miệng nói.

“À, cô gái à, hiện giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo. Vài kẻ còn làm giả sổ tiết kiệm và nói rằng họ có bao nhiêu tiền, kết quả một xu cũng không có!”

“Đúng vậy, những tên đàn ông như vậy đều là kẻ cặn bã và dối trá, đừng để bị lừa!”

“Nếu là tôi, loại đàn ông này nhất định sẽ bị cho ăn một bạt tai. Tại sao phải khách sáo với hắn ta?”

“Đúng là tên vô dụng, còn bày đặt sĩ diện hão!”

Xung quanh nhất thời đều náo loạn, loại người này thật đáng khinh bỉ, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ
 
Chương 117


“Người đẹp, tôi nghĩ cô rất thích chiếc điện thoại này, hay là tôi mua nó cho cô nhé?” Trương Minh Thành tiến lên, không cho Hạ Vân có cơ hội từ chối mà đưa thẻ ngân hàng ra: “Quẹt!”

“Tên nghèo đói, anh có biết thẻ bạc là cái gì không? Tôi đề nghị anh sau này có giả vờ thì cũng phải giống thật một chút, cầm thẻ bạc còn có người tin anh, còn thẻ vàng đen à? Tôi khinh!” Trương Minh Thành đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Oa! Đây là thẻ bạc. Nghe nói tiền gửi trên ba tỷ rưỡi mới có thể làm!”

“Anh Thành thật giàu có! Mà lại không vênh váo!” “Thật là, so người với người còn khiến tôi tức hơn!”



Bùi Nguyên Minh sắp tức đến hoa mắt rồi, rõ ràng trong thẻ của anh có hơn cả trăm tỷ nhưng thật ra lại bị một tên có khối tài sản vài tỷ khinh thường, điều này khiến anh không nói nên lời. Vấn đề là chuyện này không biết nên giải thích thế nào cho rõ.

Hạ Vân đứng bên cạnh không để ý đến Trương Minh Thành, thay vào đó cô ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên, nói: “Quet thẻ của tôi. Tôi lấy cả hai chiếc điện thoại di động.”

Nhân viên bán hàng do dự một lúc rồi cầm thẻ ngân hàng của Hạ Vân ra quẹt thẻ, ngay sau đó một tờ biên lai được in ra.

Cảnh tượng này khiến Trương Minh Thành sững sờ, hiển nhiên anh ta không thể nghĩ được người đẹp này lại giàu có như vậy.

Người xem ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm, người đẹp này thật là giàu có, chi mấy trăm triệu không hề chớp mắt.

“Giờ chúng tôi đi được chưa?” Hạ Vân cầm hộp điện thoại lên.

“Tất…tất nhiên..” Người bán hàng cúi người nói.

“Hoá ra! Đây là một tên bám váy?” Có người lầm bẩm trong đám đông đang tụ tập.

“Ta khinh! Đồ vô dụng!” Một đám người càng tỏ ra khinh thường. Hạ Vân gật đầu và kéo Bùi Nguyên Minh rời khỏi cửa hàng điện thoại di động trước ánh mắt chăm chút của đám đông.

Trong cửa hàng điện thoại di động, Trương Minh Thành lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh chụp sườn mặt của Hạ Vân, sau đó gửi cho một người bạn trên WeChat.

“Người phụ nữ thú vị.” Trương Minh Thành chắp hai tay sau lưng, cũng không hề vội vàng mà đi theo sau. Một người phụ nữ như vậy mới có tính thử thách, chơi càng thêm vui vẻ.

Về phần Bùi Nguyên Minh, giờ phút này anh ta đã nhanh chóng bỏ qua, chỉ là một tên giả dạng có tiền thôi mà, sợ cái gì chứ.
 
Chương 118


“Tổng giám đốc Minh, rốt cuộc chuyện này là sao?” Bên trong chiếc xe Ferrari, vẻ mặt Hạ Vân vô cùng nghi ngờ hỏi.

“Đề tôi gọi điện thoại hỏi chút đã.” Bùi Nguyên Minh rút điện thoại ra bấm một dãy số, một lát sau anh mới nói: “Ngân hàng nói chiếc thẻ này của tôi có hạn mức chi tiêu được ngầm thừa nhận là mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng một tháng. Trước đó, tôi đã rút mười bảy tỷ năm trăm triệu tiền mặt, tương đương với việc dùng hết hạn mức cho phép rồi. Nếu như muốn nâng cao hạn mức thì cần phải đến ngân hàng bên kia ký lại một bản thỏa thuận mới.”

“Phụt…”

Hạ Vân không nhịn được cười ra tiếng, cô ta không nghĩ tới còn có chuyện như vậy nữa.

Bùi Nguyên Minh cũng mặc cho cô ta cười, không nói gì thêm. Xem ra kiểu gì thì kiểu anh cũng phải qua ngân hàng một chuyến để xử lý cái thủ tục này, nếu không tiền chi tiêu hằng ngày sẽ thành vấn đề lớn đối với anh. “Cái điện thoại di động này coi như tôi tặng anh đi.” Hạ Vân khẽ mỉm cười, chút tiền này đối với cô ta mà nói cũng chẳng là gì.

“Được, sau này tôi sẽ trả lại cô thứ khác. Hay là bây giờ cô cứ đưa tôi đến công ty đi. Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đó.” Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối lời đề nghị của Hạ Vân.

“Sao cơ?” Chiếc xe Ferrari vừa chuyển bánh đã bị Hạ Vân phanh lại một cách đột ngột. Cô ta kinh ngạc hỏi Bùi Nguyên Minh: “Anh… Đêm nay anh không về nhà sao?”

“Không thể về đó được!” Bùi Nguyên Minh nhún vai trả lời cô ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Vân khẽ ửng đỏ, chần chờ mãi, giọng nói lí nhí như muỗi của cô ta mới vang lên lần nữa: “Ở công ty không có chỗ tắm rửa thay đồ, nếu không anh không chê, thì cứ đến chỗ tôi tạm một đêm đi. Ngày mai tôi đưa anh đi làm luôn thể.”

Bùi Nguyên Minh ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy lời Hạ Vân nói cũng đúng, không tắm rửa đúng là không thể nào ngủ được thật. Nghĩ là nghĩ vậy, anh vẫn hỏi cô ta thêm một câu theo phản xạ:

“Như thế có tiện không?” “Tiện, tiện chứ.” Hạ Vân chỉ lo Bùi Nguyên Minh đổi ý, lúc này cô ta đột nhiên đạp cần ga, chiếc xe Ferrari lập tức tăng tốc phi nhanh như bay trên đường.

Hạ Vân sống ở một khu chung cư xa hoa, là một căn nhà lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà. Phong cách trang trí bên trong cũng là phong cách giản lược mà Bùi Nguyên Minh thích.

Trong phòng rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Đồ vật trong nhà không nhiều, qua đó có thể nhìn ra được căn nhà này chi có mình Hạ Vân ở.

Sau khi vào nhà Bùi Nguyên Minh ngồi lên trên ghế salông, trong lòng có chút cảm khái.

Xem ra mấy năm qua cuộc sống của Hạ Vân cũng không dễ dàng, vì trong gian phòng khách này anh chỉ có thể nhìn thấy không ít tài liệu chuyên nghiệp liên quan đến tài chính, pháp luật, không hề thấy bất cứ một quyển tạp chí hay tiểu thuyết thường được các cô gái nhỏ yêu thích nào.

Thấy vậy, anh chỉ có thể cho ra một kết luận rằng. đằng sau một người phụ nữ thành công là không ít gian khổ mà người đời không hay biết.

Bùi Nguyên Minh tiện tay mở ra lấy một cuốn sách trên ghế sô pha lên xem. Ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt của anh hơi cứng lại, bởi vì anh thấy ở quyền sách này có một cái áo nhỏ.

Bùi Nguyên Minh thấy rất lúng túng, lúc này anh có cảm giác bản thân động cũng không được mà ngồi im cũng không xong.

“A…” Hạ Vân duyên dáng hét lên một tiếng, vội vã nhào tới nắm lấy vật kia. Chẳng qua là động tác nhào đến của cô ta mạnh mẽ quá, khiến cô ta bị trượt chân, cả người ngã vào trong lòng Bùi Nguyên Minh.

Mùi hương nồng nàn kết hợp với cơ thể mềm mại, mịn màng trong ngực khiến Bùi Nguyên Minh đổ mồ hôi đầy đầu. Lúc này anh lại rơi vào tình thế khó xử, động không được, ngồi yên cũng không xong nữa, ngay cả thở anh cũng không dám thở luôn.
 
Chương 119


Bùi Nguyên Minh không dám động đậy một chút nào. Đừng thấy Hạ Vân là người mạnh mẽ, bạo dạn mà nhầm, Bùi Nguyên Minh biết, cô gái nhỏ này chưa từng trải qua mối tình nào.

Bây giờ lại rơi vào tình cảnh như vậy, chỉ sợ lát nữa cô có cầm dao tự xử mình cũng không phải chuyện kỳ lạ…

Đúng lúc anh còn đang suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên Hạ Vân lắp bắp nói: “Tổng..Tổng giám đốc… Anh đã ôm đủ chưa?”

“A!” Bùi Nguyên Minh vội vã buông tay, anh cũng không chú ý đến chuyện ban nãy bản thân theo quán tính vươn tay ôm lấy Hạ Vân.

Bùi Nguyên Minh có chút lúng túng, chỉ có thể buông hai cánh tay của mình ra. Hạ Vân nhanh chóng đứng lên, sau đó cô ta vẫn bày ra dáng vẻ xấu hồ như cũ.

Chỉ có thể nói tình cảnh này quá lúng túng, ngay cả cái loại tự nhận là da mặt dày như Bùi Nguyên Mình cũng cảm thấy có chút không chịu được.

Hạ Vân càng thêm e thẹn, nói: “Nghe nói, anh và chi dâu đã kết hôn được ba năm rồi phải không ạ?” Bùi Nguyên Minh không trả lời luôn, mãi một lát sau anh mới nói: “Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, đêm nay cho tôi mượn phòng khách của cô dùng một chút. Ngày mai cô gọi người bố trí giúp tôi một phòng ngủ trong công ty. Điều kiện không cần nhiều, chỉ cần có thể tắm giặt, có thể ngủ là được.”

“Được, vậy để tôi chuẩn bị cho anh.” Tuy rằng Hạ Vân thấy vô cùng xấu hổ, thế nhưng cô ta vẫn dọn dẹp phòng khách giúp Bùi Nguyên Minh.

Nhìn khuôn mặt vội vàng đến mức nhỏ cả mồ hội của Hạ Vân, Bùi Nguyên Minh cảm thấy bản thân không biết nên nói gì cho phải. Không thể không thừa nhận, cô thư kí này của anh rất đẹp, dáng người vô cùng yểu điệu thướt tha, kết hợp với đôi chân dài miên man càng là làm người khác chú ý hơn.

Cô gái nhỏ này lại không hề có một chút tinh thần cảnh giác nào như thế, cô ta không sợ bản thân anh có ý đồ bất chính với cô ta sao?

Bùi Nguyên Minh im lặng nở nụ cười, sự tín nhiệm dành cho Hạ Vân càng thêm tăng.

Ngày hôm nay đã bận rộn cả ngày, Bùi Nguyên Minh cũng mệt mỏi, sau khi Hạ Vân thu dọn giường chiếu xong xuôi, anh tùy tiện tắm nước nóng qua loa rồi lập tức ngã mình xuống ngủ.

Hôm sau, trời vừa sáng, Bùi Nguyên Minh đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm ngon, thứ mùi ấy gọi anh tỉnh lại. Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh vừa đi tới phòng ăn, lập tức thấy cảnh Hạ Vân buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo ngủ con thỏ rất đáng yêu đang làm bữa sáng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top