Cập nhật mới

Dịch Chàng Rể Quyền Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Vừa nghe đến cái tên Ngô Kim Hồ xuất hiện, người nhà họ Trịnh đều há hốc mồm kinh ngạc!

Ngô Kim Hồ là ai? Đó là một người đàn ông vô cùng hung hăng độc ác nổi tiếng trên khắp các con đường thành phố Hải Dương! Không biết có bao nhiêu gia tộc muốn nịnh hót anh ta để làm thân mà không được.

Không ngờ đứa con rể tương lai Lý Đông Lưu này lại có thể mời được anh ta đến? Cũng giỏi thật đấy!

Ngay cả ông cụ Trịnh cũng nhìn Lý Đông Lưu với vẻ thích thú, ông ta rất hài lòng với đứa cháu rể này.

“Khiến tôi không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày mai, được thôi” Bùi Nguyên Minh khẽ cười: “Vậy thì tôi thật sự rất tò mò, một người sắp hai bàn tay trắng như anh, một tên phế vật đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản, định chuẩn bị làm như thế nào…”

“Ha ha ha, cái tên này não có vấn đề à. Giám đốc Lưu tuy trẻ tuổi nhưng đã có rất trong tay rất nhiều tiền, tờ séc ba mươi lăm triệu tiền mặt vẫn ở đây. Còn nói người ta sắp không trắng tay, đối mặt với phá sản? Anh ta rốt cuộc có biết phá sản là gì không vậy?”

“Ây, cái thằng ở rể này ấy hả, mỗi ngày nếu không phải là ở nhà xem ti vi thì sẽ là đọc tiểu thuyết, cũng không có học hành đến nơi đến chốn, học đâu được hai ba câu là dùng lung tung!”

“Nếu tôi là anh ta, thì giờ này đã sớm bỏ đi rồi. Nếu không, đợi Ngô Kim Hồ xuất hiện thì tôi sợ ngày mai anh ta sẽ không được nhìn thấy mặt trời thật ấy chứ.”

“Nói chứ có nên gọi cảnh sát không nhỉ?”

“Ngu hả, gọi cảnh sát làm gì, gọi xe cứu thương mới đúng, đừng để cái tên phế vật này chết trong nhà chúng ta, xui xẻo dữ lắm…”

Người nhà họ Trịnh đều bụm miệng cười. Cái thứ rác rưởi này dám ở trong nhà họ Trịnh tỏ vẻ ngoan cố như vậy? Không đánh chết anh ta coi như nể nang lắm rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Đông Lưu lại rung lên, anh ta rút điện thoại ra theo bản năng. Là sếp quản lý trực tiếp của anh ta, phó tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị gọi.

“Lý Đông Lưu, cái tên khốn kiếp này, rốt cuộc cậu đang làm cái khỉ gì ở bên ngoài vậy? Một phút trước, thư ký Vân có gọi điện tới nói chuyện cậu biến thủ vốn đầu tư dự án của công ty trước đây bị bại lộ rồi. Bây giờ cậu đã bị công ty sa thải. Tất cả tài sản của cậu cũng đã bị đóng băng rồi!”

“Tôi cảnh cáo cậu, sau khi vào đó tốt nhất là cậu nên tự mình hiểu rõ những gì cậu có thể khai, những gì không nên khai.”

“Tôi…” Lý Đông Lưu ban nãy còn muốn hỏi thêm một câu, nhưng tiếc là người bên kia đã cúp máy.

Lúc này anh ta thật sự không kịp phản ứng, tại sao lại đột nhiên phá sản rồi?

Còn bị thằng con ở rể này nói trúng phóc? Đúng là cái đồ miệng quạ!

Có điều anh ta là người thông minh nên sau đó đã phản ứng rất nhanh nhạy. Hiện tại chuyện này chưa bị phát tán ra ngoài, vì vậy vẫn có thể vận dụng một số mối quan hệ được, nhưng một khi bỏ lỡ buổi tối hôm nay thì rất có thể ngày mai tin tức sẽ được lan truyền rộng đi, vậy thì anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội có được Trịnh Tuyết Dương nữa.

Cho nên dù thế nào thì tối nay Lý Đông Lưu cũng nhất định phải thành công, anh ta không có đường lui nữa rồi!

Mà Bùi Nguyên Minh bây giờ chính là cái gai trong mắt, cái gai trong thịt của anh ta, tốt nhất là có thể đánh chết anh ở nhà họ Trịnh, đến lúc đó anh ta và nhà họ Trịnh sẽ là châu chấu cùng đường!

“Giám đốc Lưu, có chuyện gì vậy?” Trịnh Chí Dụng ở bên cạnh lên giọng ninh not hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Lý Đông Lưu nhanh chóng định thần lại, cười cười qua loa: “Không có gì, là phó tổng giám đốc công ty gọi tôi đi uống rượu cùng ấy mà. Tôi làm gì có thời gian rảnh, nên đã đổi hẹn với anh ấy sang ngày mai rồi.”

Người nhà họ Trịnh khi nghe tin phó tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị gọi điện rủ Lý Đông Lưu đi uống rượu đều lấy làm kinh ngạc.

Ấy vậy mà anh ta lại không nhận lời, còn đổi hẹn vào ngày mai? Đúng thật người có địa vị có khác!

Mọi người trong nhà họ Trịnh đều lũ lượt kéo lên phía trước, vây xung quanh anh ta để lấy lòng.

Lúc này, trước cửa biệt thự truyền đến một loạt âm thanh phanh xe, mấy chiếc xe công vụ màu đen nhanh chóng dừng lại.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, tầm chục người đàn ông cao to cường tráng cầm theo con dao bổ dưa hấu cùng cây gậy bóng chày bước xuống.

Đi giữa mười mấy tên lực lưỡng đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trông có vẻ dữ tợn, người đó chính là Ngô Kim Hổ trong truyền thuyết.

Lúc này, anh ta ngậm một điếu thuốc, cũng không châm lửa mà hứng thú nhìn căn biệt thự trước mặt.

“Anh Hồ!” Lý Đông Lưu từ xa vội vàng chạy đến, cúi đầu khom lưng chào

Ngô Kim Hổ đang dẫn đầu nhóm người, niềm nở châm thuốc giúp anh ta.

Ngô Kim Hồ gật đầu, vừa đi vừa nói: “Là kẻ nào to gan dám bắt nạt anh em Đông Lưu của tao vậy?”

“Chính là cái tên đần độn này, anh Hồ, anh nhất định phải đánh cho hắn ta bò xuống dưới đất thì thôi! Chỉ cần giữ lại cho hắn một hơi thở thôi là được!” Lý Đông Lưu to giọng lên tiếng.

Lúc này đây, toàn bộ người nhà họ Trịnh dường như bị chấn động, gần như tất cả mọi người đều đứng lên, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lý Đông Lưu tràn đầy kinh ngạc.

Ngô Kim Hồ!

Không ngờ anh ta lại mời được đại ca giang hồ Ngô Kim Hồ đến thật!

Quả thực không hề nói điều chút nào!

Ngô Kim Hồ nổi tiếng trên khắp các con đường của thành phố Hải Dương, ai ai cũng biết. Nghe nói năm đó anh ta đã dùng hai con dao bổ dưa hấu để làm nên tên tuổi như bây giờ, một nhân vật như vậy, người bình thường cơ bản là không thể mời được.

Tuy nhà họ Trịnh cũng thuộc vào dòng họ có tiếng hạng hai, trong nhà cũng có vài người bảo vệ, nhưng nếu so với những nhân vật tầm cỡ Ngô Kim Hồ thì quả thật chẳng là cái giẻ rách gì cả.

Ngô Kim Hổ nổi tiếng tàn nhẫn, nghe nói ngay cả những dòng họ hạng nhất cũng phải nể mặt anh ta vài phần.

Bùi Nguyên Minh tối nay e là sẽ gặp xui xẻo lớn rồi, cho dù anh có chút võ thuật của hạng mèo què đi nữa, nhưng vấn đề là, ở trước mặt Ngô Kim Hồ liệu có đủ để giương oai diễu võ hay không? Đúng là chuyện nực cười.

“Bùi Nguyên Minh, anh mau đi đi!” Trịnh Tuyết Dương lúc này không biết suy nghĩ như thế nào, cô đột nhiên lo lắng đứng dậy, nhe giong nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Bùi Nguyên Minh ngạc nhiên nhìn Trịnh Tuyết Dương, thực ra Bùi Nguyên Minh cảm thấy nếu vợ của anh có thể quan tâm anh một chút thì anh đã rất sung sướng rồi. Anh không ngờ là đến bây giờ cô lại lo lắng cho cả sự an toàn của anh nữa, nghĩ đến chuyện này thì lòng anh không khỏi cảm thấy ấm áp.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương không hề phát hiện ra sự thay đổi của tâm tư mình, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Người đó là ai? Đó hẳn là Ngô Kim Hổ, giang hồ quen gọi là anh Hổ. Mặc . Truyện Đoản Văn

dù cô chưa từng gặp mặt người này, nhưng đã nghe rất nhiều người nhắc đến anh ta. Nghe nói cách đây vài năm Ngô Kim Hồ chỉ là một tên lưu manh tôm tép. Nhưng về sau hình như anh ta được một nhân vật lớn nào đó coi trọng và nâng đỡ, mà anh ta cũng là một người tham vọng nên cũng mượn thế lực đó để xây dựng một đế chế của riêng mình ở Hải Dương.

Một hai năm trở lại đây, mặc dù Vương Tiểu Hổ đã chuyển sang làm ăn buôn bán, con người cũng kiềm chế rất nhiều nhưng danh tiếng của anh ta vẫn còn rất vững chắc nên cả hai giới hắc bạch ở thành phố Hải Dương này đều ít nhiều nể mặt anh ta.

Vậy mà trước mặt Vương Tiểu Hổ, một anh con rể sống nhờ vào nhà vợ như Bùi Nguyên Minh lại dám chọc đến anh ta, nghĩ thôi cũng thấy Bùi Nguyên Minh sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

“Anh mau đi đi!” Trịnh Tuyết Dương vô cùng lo lắng, cô định đứng dậy đẩy Bùi Nguyên Minh đi nhưng chưa kịp đứng lên thì đã bị Trịnh Khánh Vân kéo lại.

Trịnh Khánh Vân không biết nói gì với chị, chị của cô hôm nay bị làm sao vậy? Trúng tà gì không biết? Từ trước đến nay, không phải chị cô luôn ghét anh con rể vô dụng ăn bám nhà vợ này hay sao? Sao bây giờ lại ra mặt để giúp đỡ?

Không chỉ có Trịnh Khánh Vân mà nhưng người khác của nhà họ Trịnh đứng đó cũng đứng ra ngăn cản Vương Tuyết Dương.

Tối nay, Bùi Nguyên Minh đã đắc tội với anh con rể “xịn” của nhà họ Trịnh là Lý Đông Lưu. Thân phận của Lý Đông Lưu thế nào thì ai cũng biết, hôm nay ai ra mặt giúp Bùi Nguyên Minh thì không chừng cũng đắc tội với Lý Đông Lưu.

Không kể những người ở đây ai cũng muốn Bùi Nguyên Minh chết, mà kể cả họ không có ý nghĩ đó trong đầu thì cũng không ai ra mặt giúp. Vì chuyện gì không liên quan đến mình thì mình cứ ngồi yên trên cao nhìn xuống xem kịch hay là được.

Nhất là Trịnh Chí Dụng, anh ta vô cùng sửng sốt, nói: “Tuyết Dương, em định làm gì vậy? Em quan tâm đến thắng vô dụng đó làm gì? Cũng may bây giờ nó không còn quan hệ gì với nhà họ Trịnh chúng ta nữa, nếu không tối nay nó lại rước họa vào người nhà họ Trịnh chúng ta. Một thằng bất tài vô dụng như nó mà cũng dám đắc tội với giám đốc Lưu, bị đánh chết thì cũng đáng đời.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Xung quanh đó, không ít người của nhà họ Trịnh đều gật đầu đồng ý. Vốn dĩ là không có chuyện gì nhưng tên vô dụng Bùi Nguyên Minh lại vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với người như Ngô Kim Hổ Bùi Nguyên Minh cứ đợi mà chịu tội đi.

Lẽ nào Bùi Nguyên Minh không biết nên ngoan ngoãn để cho Lý Đông Lưu đánh một trận là xong chuyện hay sao?

Đúng là đồ vô dụng ngu đần!

Đúng lúc đó, Ngô Kim Hồ vắt hai tay ra sau lưng, chậm rãi bước vào, vừa đi vừa nhả ra những vòng khói, nói: “Lưu, cậu cũng giúp tôi kiếm được không ít tiền, tôi là người có thù tất báo. Nếu có kẻ ăn gan hùm hổ báo chọc giận cậu thì hôm nay tôi sẽ phế nó.”

Lý Đông Lưu vô cùng kích động, rồi hùng hổ bước đến chỗ của Bùi Nguyên Minh, trong lòng anh ta ngầm cảm thấy một sự phấn khích lạ lùng. Bình thường Lý Đông Lưu cũng thường bợ đỡ, nịnh hót Ngô Kim Hồ, anh ta không ngờ có một ngày Ngô Kim Hồ lại ra mặt giúp anh ta, đúng là quá vinh dự. Nghe nói có biết bao gia đình danh gia vọng tộc muốn mời Ngô Kim Hồ ăn một bữa cơm mà còn không được.

Có Ngô Kim Hổ chống lưng thì chuyện hôn sự buổi tối hôm nay coi như thành công rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Lý Đông Lưu cũng là trong một lần tình cờ bám được vào Ngô Kim Hồ.

Có một lần, Lý Đông Lưu đến khách sạn Bạch Kim, không cần thận đụng phải một cô gái xinh đẹp nên suýt chút nữa đã bị người ta đánh chết. Nhưng lúc đó Ngô Kim Hồ lại tiện đường đi qua đó, vì không muốn có người làm loạn trong khách sạn nên tiện tay giúp Lý Đông Lưu giải quyết chuyện phiền phức này.

Thế rồi Lý Đông Lưu giành ra rất nhiều tâm sức để bám được vào Ngô Kim Hổ, lại còn chủ động đề xuất giúp Ngô Kim Hồ việc quản lý tài chính. Một năm anh ta cũng giúp Ngô Kim Hổ kiếm được một khoản kha khá, dựa vào chuyện này mà tối nay Lý Đông Lưu mới có gan gọi điện thoại cho đại ca của mình đến.

Nhưng đầu tư thì làm gì có chuyện kiếm tiền ổn định, cũng có mấy lần Ngô Kim Hồ phải bồi thường tiền, cắn răng giúp Lý Đông Lưu đến cùng. Vì Lý Đông Lưu biết nếu để cho Ngô Kim Hồ lỗ vào vốn thì Ngô Kim Hồ sẽ đuổi thẳng cổ anh ta đi.

Nhưng phải nói thật là từ khi có Ngô Kim Hồ chống lưng, địa vị của Lý

Đông Lưu trong đám những người trẻ tuổi ở Hải Dương tăng lên nhanh chóng.

Kể cả những người thừa kế của những gia đình thượng lưu ở Hải Dương đều không dám đắc tội với Lý Đông Lưu, chính điều này khiến cho mấy năm nay Lý Đông Lưu không coi ai ra gì cả. Lúc này, Ngô Kim Hồ đang ngậm điếu thuốc ở mồm, đứng cách chỗ Bùi

Nguyên Minh khoảng 10 mét. Nhưng đèn trong phòng khách lúc này có hơi lờ mờ vả lại khói thuốc vòng quanh người Ngô Kim Hổ khiến cho anh ta nhất thời chưa nhận ra Bùi Nguyên Minh là ai.

Lúc đó, anh ta tùy tiện nhận lấy một con dao cán dài, vừa kéo lê con dao trên đất vừa đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Chạy đi! Chồng mau chạy đi!” Trịnh Tuyết Dương hốt hoảng, đến cả tên của anh là Bùi Nguyên Minh cô cũng quên gọi. Nhưng xung quanh cô toàn là người, lúc này anh căn bản không thể len qua để chạy được.

Lúc này, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, giống như một món đồ chơi, mặc dù bản thân không thích lắm nhưng phải mở to mắt nhìn nó bị người khác cướp đi thì cũng vô cùng buồn bã, khó chịu.

Lúc đầu cô còn nghĩ mình hoàn toàn không hề để ý tới Bùi Nguyên Minh, sớm ly hôn được ngày nào thì cô sớm được giải phóng ngày đó.

Nhưng lúc này cô nhận ra hình như mình cũng có một chút quan tâm đến Bùi Nguyên Minh.

Nhưng đáng tiếc là…

Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nghĩ xong thì đã thấy Ngô Kim Hổ nhổ điếu thuốc trong mồm ra, nhấc con dao lên thật cao.

Đầu thuốc lá rơi xuống đất, làn khói trước mặt tàn bớt đi thì Ngô Kim Hổ mới nhìn rõ mặt của người trước mặt.

Ngô Kim Hồ thất kinh, cả người đứng đờ ra…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại cười nhưng anh không hề có ý định mở miệng nói gì.

Nhưng Ngô Kim Hồ lúc này đang vì nhận ra mọi chuyện mà run cầm cập.

Ngô Kim Hồ bình thường là một nhân vật cũng rất lợi hại, nhưng bây giờ anh ta thấy chân mình đang lạnh ngắt và hình như anh ta sắp tè cả ra quần.

Đặc biệt là ánh mắt của Bùi Nguyên Minh khiến mồ hôi anh ta túa ra như nước, cả ngày trời cũng không nói được câu nào.

Thấy Ngô Kim Hồ dừng tay lại thì Lý Đông Lưu ở đằng sau sốt ruột, anh ta giục giã: “Anh Hồ, anh không cần phải khách sáo, thằng phế vật này chỉ là một thằng con rể ăn bám nhà vợ. Anh đánh cho nó phải nằm đất luôn đi, rồi chặt chân nó nữa.”

Lý Đông Lưu không ngừng kêu gào, mắt anh ra đỏ lên, hận không thể chém chết Bùi Nguyên Minh luôn tại đây.

“Người… người cậu muốn xử là anh ấy sao?” Đến lúc này, Ngô Kim Hổ mới định thần lại được, anh ta quay lại nhìn Lý Đông Lưu với một vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Ngô Kim Hồ sắp khóc ra đấy, anh ta chỉ cầu mong tên tiểu tử Lý Đông Lưu này nhận nhầm người, nếu không thì…

“Đúng, chính là nó, anh Hổ xử nó đi” Lý Đông Lưu chỉ vào Bùi Nguyên Minh và chửi mắng.

Những người nhà họ Trịnh đứng đó đều chăm chú nhìn cảnh tượng này, còn có một vài người lộ rõ vẻ phấn khích. Tất cả đều biết tên vô dụng này hôm nay chết chắc rồi nhưng ai cũng chờ đợi để xem tên này sẽ chết kiểu gì. Nhưng ông cụ Trịnh lại cau mày nói: “Lý Đông Lưu, dạy dỗ một trận là được rồi, đừng gây chết người”

Đừng gây chết người sao? Lý Đông Lưu cười lạnh lùng, không kể đến chuyện Bùi Nguyên Minh làm anh ta mất mặt trước bao nhiêu người như thế, thì anh ta cũng muốn giết Bùi Nguyên Minh vì như thế thì anh ta mới có thể đứng cùng một thuyền với nhà họ Trịnh. Đây chỉ là chuyện quan trọng ảnh hưởng tới việc anh ta có thể trở mình được hay không.

Chỉ cần dọa cho mọi người trong nhà họ Trịnh sợ mất hồn mất vía thì cho dù anh ta có bị phá sản thì cũng không ai dám nói này nói nọ, thậm chí anh ta còn được sử dụng tất cả mọi nguồn lực của nhà họ Trịnh để đưa anh ta trở lại vị trí cũ.

Suy nghĩ như thế làm Lý Đông Lưu bật cười, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần giết chết tên đần Bùi Nguyên Minh này thì anh ta sẽ có được cả tài lẫn sắc, một lần nữa trở lại đỉnh cao lúc trước.

“Vâng, nếu như ông nội Tuyết Dương đã mở lời rồi thì anh Hổ, anh giữ lại mạng cho nó đi.”

Lý Đông Lưu nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối này, hiển nhiên anh ta đang ra ám thị cho Ngô Kim Hổ đề anh ta xử chết Bùi Nguyên Minh.

Lúc này, Ngô Kim Hổ hoàn toàn không nghe thấy Lý Đông Lưu đang nói gì cả, anh ta khó khăn lắm mới quay đầu lại được, nụ cười trên mặt còn méo mó hơn cả lúc khóc.

Tên Lý Đông Lưu đáng chết này, dám chọc đến cả cậu chủ nhà ta, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.

Mồ hôi lạnh của Ngô Kim Hồ tuôn ra như suối, lúc này Bùi Nguyên Minh chưa lên tiếng thì anh ta cũng không dám nói gì. Ngô Kim Hồ chì biết nhắc lại: “Lý Đông Lưu, cậu có chắc người cậu muốn đánh, là… người này không?”

“Đúng vậy.” Lý Đông Lưu hét lớn lên một tiếng, anh ta giơ nanh giớ vuốt đi đến chỗ của Bùi Nguyên Minh vì mãi vẫn chưa thấy Ngô Kim Hổ ra tay. Anh ta đấm một đấm, định tự tay xử lý luôn Bùi Nguyên Minh.

Nhưng Lý Đông Lưu chưa kịp đi lên trước thì Ngô Kim Hồ đã tóm lấy tóc của anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Bốp! Bốp! Bốp

Mấy cái tát giáng xuống cả hai bên mặt trái phải của Lý Đông Lưu mà không hề có một chút tín hiệu báo trước nào cả. Trong chốc lát, mặt của Lý Đông Lưu phù ra như mặt lợn.

Lý Đông Lưu không hiểu gì cả: “Anh Hồ, em bảo anh đánh thằng phế vật kia mà, sao anh lại…”

Không chỉ có Lý Đông Lưu mà tất cả những người ở đó đều ngơ ngác không hiểu gì.

Thế này là thế nào?

Ngô Kim Hồ không phải là đại ca tốt của Lý Đông Lưu sao?

Nói lật mặt là lật mặt ngay luôn vậy.

“Mày đâm đầu vào chỗ chết rồi mà còn muốn hại tao, hôm nay tao phải cho mày ra bã…” Cú đá của Ngô Kim Hổ làm cho Lý Đông Lưu bay xa tới vài mét, rồi Ngô Kim Hồ lại tức giận nói: “Đánh này, tao đánh chết mày…”

Những đàn em đi theo Ngô Kim Hồ đến đây lúc đầu còn ngơ ngác không hiểu gì nhưng bây giờ cũng đã phản ứng lại được. Đại ca đã mở miệng rồi thì làm sao có thể đứng không nhìn được. Đánh thôi!

Trong chốc lát, cả một đám mười mấy người bao quanh Lý Đông Lưu, đấm đá anh ta một trận.

“Vì sao? Anh Hồ, sao anh lại đánh em?”

Lý Đông Lưu nước mắt tèm lem, lăn lộn trên đất nhưng vẫn gào mồm lên hỏi tại sao.

Những người nhà họ Trịnh quay mặt nhìn nhau, Lý Đông Lưu hôm nay không bị đánh chết ở đây chứ?

Đến cuối cùng khi ông cụ Trịnh không còn chịu được nữa thì ho một tiếng, nói: “Anh Hồ, xin anh.”

“Ai dám nhiều lời thì hôm nay tôi xử lý kẻ đó.” Ngô Kim Hồ trợn mắt trừng trừng nhìn ông cụ Trịnh, rồi tự mình đi đến trước mặt Lý Đông Lưu, giẫm chân lên mặt anh ta, rồi dùng sức nghiến qua nghiến lại.

Tất cả mọi người ở đó đều bị dọa sợ đến mức đơ hết người ra, tối nay thật sự có án mạng xảy ra.

“Cậu… Bùi Nguyên Minh…” Lúc này, Ngô Kim Hồ mới rón rén đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, lúc đầu anh ta định gọi hai chữ cậu chủ nhưng cuối cùng cũng nhìn lại được: “Anh yên tâm đi, tên oắt con không có mắt này lại dám làm khó dễ anh, hôm nay em xử chết nó.”

Lúc nói câu này ra, mồ hôi lạnh trên người Ngô Kim Hồ vẫn chảy ra như suối. Hôm qua anh ta gặp Bùi Nguyên Minh, còn chưa kịp khoe công thì đã xuất hiện chuyện này, lúc này Ngô Kim Hồ hận không thể đâm chết luôn Lý Đông Lưu.

Chuyện gì vậy?

Nhìn dáng vẻ của Ngô Kim Hổ, tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Lẽ nào mắt mình bị hoa rồi sao, hay là mình đang nằm mơ?

Đường đường là một đại ca của giới giang hồ mà lại cung kính trước mặt tên con rể ăn bám nhà vợ kia sao? Thái độ kia giống như khi nhìn thấy bố vậy?

Tên vô dụng kia làm sao có được cái năng lực ấy chứ?

Rất nhiều người không nhịn được mà tự cấu mình một cái, nhất định là bọn họ đang nằm mơ rồi.

Trịnh Tuyết Dương cũng ngơ ngác không hiểu gì, mới đầu cô vô cùng lo lắng còn bây giờ thì hết sức bất ngờ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?

Ngô Kim Hồ không hề để ý tới thái độ của nhà họ Trịnh, anh ta suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống, nhỏ giọng nói: “Em thật sự không biết đó lại là anh, nếu như biết thì cho dù có đánh chết em, em cũng không dám tới. Anh đừng tức giận…”

“Đủ rồi.” Bùi Nguyên Minh cau mày, lạnh giọng nói: “Bao nhiêu năm vậy rồi mà cậu vẫn phải ra mặt vì những chuyện này sao, cậu chui vào trong bụng chó rồi sao?”

“Nếu không phải do tên phế vật này bình thường giúp em đầu tư ít cổ phiếu.” Ngô Kim Hồ không dám giấu diếm.

Bùi Nguyên Minh lắc đầu, nhạt giọng nói: “Bây giờ anh ta cũng đã phá sản rồi, cậu liệu đấy mà làm”

Xong rồi!

Mặt Ngô Kim Hổ trắng bệch, tên đại ca giang hồ như hắn thật sự biết sợ Ihững người khác đều không biết Bùi Nguyên Minh là ai nhưng anh ta thì biết rất rõ. Từ khi 19 tuổi, người này đã bắt đầu sắp xếp các nơi ở Đà Nẵng rồi.

Đừng thấy Ngô Kim Hồ nổi danh trên giang hồ như vậy mà hiểu lầm, chính anh ta cũng biết rằng, đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta cũng chỉ là một con ngựa mà thôi. Nếu đến chuyện này mà anh ta cũng không biết thì những năm lăn lộn trên giang hồ của anh ta coi như công cốc rồi.

Con người cậu chủ, từ trước đến giờ không thích nói nhảm. Cậu chủ không nói chuyện nghĩa là đã tức giận rồi.

“Đánh chết nó cho tôi.” Ngô Tiểu Hồ lớn tiếng gào thét, chuyện này vẫn chưa xong đâu.

Đúng rồi, cậu chủ vừa nói tên oắt con Lý Đông Lưu này phá sản thì chỗ tiền mình để ở chỗ anh ta… vậy

Nghĩ đến chuyện đó, Ngô Kim Hổ còn thấy sợ hãi hơn cả lúc trước. Anh ta bước nhanh đến, tóm lấy cổ áo của Lý Đông Lưu để nhấc anh ta lên.

Lúc này, mặt của Lý Đông Lưu đã tím xanh tím đỏ, chỉ đẹp hơn cái đầu lợn một chút, trên mặt anh ta nước mắt tèm lem: “Anh Hồ… vì sao vậy… rốt cuộc là vì sao vậy?”

“Bốp!”

Ngô Kim Hồ lại giáng một cái tát xuống, rồi lạnh giọng nói: “Mày vẫn chưa rõ vì sao tao lại đánh mày ư? Bùi Nguyên Minh là người như thế nào mà mày dám đắc tội hả?”

“Anh ta không phải chỉ là một thằng con rể ăn bám vào nhà họ Trịnh, một thằng vô dụng thôi hay sao?”

Bây giờ Lý Đông Lưu tức giận gần chết, người anh ta gọi đến không ngờ lại quay ra đánh lại anh ta, lại còn vì tên phế vật Bùi Nguyên Minh kia nữa, anh ta thật sự không tài nào hiểu được.

“Một thằng con rể ăn bám sao?” Ngô Kim Hổ cười lạnh lùng một tiếng, anh ta đang định nói ra thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh thì lại thấy anh liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Anh ta nhận ra thì khẽ run một cái, rồi lại mắng Lý Đông Lưu: “Tao hỏi mày, có phải mày phá sản rồi không? Có phải 175 tỷ mà tao đề ở chỗ mày mất rồi không?”

Người nhà họ Trịnh không ai dám ra khuyên nhưng lúc này nghe Ngô Kim Hồ nói với Lý Đông Lưu như thế thì mắt ai cũng lóe lên, đặc biệt mặt ông cụ Trịnh còn hơi biến sắc.

Ông tiến lên phía trước vài bước, nói: “Đại ca Hồ… cậu nói giám đốc Lưu đã phá sản rồi sao? Chuyện này là thật sao?”

Ông cụ Trịnh chỉ dám ngang ngược với đám con cháu trong nhà mình, chứ trước một nhân vật như Ngô Kim Hồ, ông ta không dám ngo ngoe gì cả, lúc này đứng ra hỏi được một câu như thế cũng đã là khá lắm rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Ngô Kim Hồ trợn mắt, lão già này thật sự không biết thân phận thật của cậu chủ hay sao? Cậu chủ đã bảo tên phế vật Lý Đông Lưu này phá sản thì không lẽ còn giả được sao? Nhưng Ngô Kim Hồ lúc này không dám tiết lộ thân phận của Bùi Nguyên Minh, anh ta nắm lấy cổ của Lý Đông Lưu, lạnh lùng hỏi: “Mày tự nói ra đi, nếu mày dám nói một câu lừa tao mà để tao biết được, thì cứ một từ dối trá, tao chặt một ngón tay của mày.”

“Nói… nói… tôi nói.” Lý Đông Lưu hình như đái cả ra quần rồi: “Anh Hổ, anh Hổ, em không phải cố ý đâu, đúng là em phá sản rồi. Nhưng tiền của anh, em nhất định sẽ trả lại cho anh, nhất định đấy.”

“Được, mày nói đấy nhé, cho mày thời gian 3 ngày. Nếu sau 3 ngày mà 175 tỷ của tao không về lại tay tao thì tao sẽ chặt chân mày.” Ngô Kim Hồ cười lạnh, rồi lấy hết sức tát thêm cho Lý Đông Lưu một phát, quát: “Cút.”

Mấy tên đàn em ồn ào một chút rồi tất cả đều rời khỏi nhà họ Trịnh. Những người nhìn thấy Ngô Kim Hồ lúc này đều cố để chạy nhanh hơn một chút, nếu thật sự không phải có nhiều người chứng kiến như vậy thì anh ta thật sự đã đánh chết Lý Đông Lưu rồi.

“Ngô Kim Hổ…” Đợi đến khi Ngô Kim Hồ đi mất thì Lý Đông Lưu mới run rẩy đứng dậy, khu mặt đầy vẻ oán hận. . ||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Thần Y |||||

Mấy người nhà họ Trịnh nhìn nhau rồi đột nhiên có người lên tiếng: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn anh Hổ đã biết chuyện Lý Đông Lưu phá sản từ lâu nhưng hôm nay mới đến để xử lý anh ta.”

“Đúng rồi, mọi chuyện chính là như thế. Tôi còn tưởng tên Bùi Nguyên Minh kia có gì ghê gớm nữa chứ. Chẳng qua là anh ta ăn may, anh ta chỉ vô tình xuất hiện lúc anh Hồ xử lý Lý Đông Lưu.”

“Rác rười vẫn chỉ là rác rười, tôi lại còn tưởng cá chép được hóa rồng đấy cơ.”

“Tôi còn tưởng thằng đó là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị nữa.”

“Tôi nói rồi mà mấy người nghĩ nhiều rồi, một thằng con rể ăn bám nhà vợ đi lau giày cho giám đốc người ta thì người ta còn chê tay bẩn đấy.”

Rất nhiều người đều hiểu, thực ra Ngô Kim Hổ vì chuyện anh ta phải bồi thường tiền nên mới ra tay đánh Lý Đông Lưu mạnh như thế, vậy mà nhiều người còn tưởng anh ta đang thay Bùi Nguyên Minh trút giận.

“Giám đốc Lưu này, anh giải thích một chút nhỉ? Tôi vừa nhờ người đi điều những cổ phiếu này của anh hoàn toàn không bán được ra tiền.” tra

Lúc này, ông cụ Trịnh vừa cúp điện thoại và bước ra ngoài, cầm một tập cổ phiếu trong tay đập vào mặt Lý Đông Lưu, vẻ mặt lạnh lùng đến tột độ.

Ông cụ Trịnh còn tưởng rằng 350 tỷ tiền lưu động đã đến tay rồi, nhưng không ngờ câu nói đó của Ngô Kim Hồ đã nhắc nhở ông ra. Ông lập tức cho người đi điều tra thì mới biết được chân tướng mọi chuyện.

Lúc này, nỗi hận trong lòng ông cụ Trịnh dành cho Lý Đông Lưu đã lên đến cực điểm. Suốt cả đời, ông cụ Trịnh là người sĩ diện, vậy mà ông lại chọn một thằng phế vật đã phá sản như Lý Đông Lưu để nhờ giúp đỡ, chuyện này làm ông có biết để mặt mũi ở đâu nữa.

Lý Đông Lưu lau máu trên mặt rồi bắt đầu chửi mắng: “Ông già, ông đừng quên mất, tôi là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, kể cả tôi phá sản rồi thì tôi cũng có thể làm lại mọi thứ từ đầu, đây cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều thôi.”

Lý Đông Lưu vừa nói câu đó ra thì ông cụ Trịnh nhíu mày, Lý Đông Lưu đang uy hiếp ông.

Đứng đằng sau Công ty Đầu tư Bùi thị là gia đình nhà họ Bùi, là gia đình lớn nhất ở Đà Nẵng. Những gia đình danh gia vọng tộc khác cũng không dám đắc tội với gia đình họ, một con chó của nhà họ Bùi ở bên ngoài cũng có thể có quyền hơn một người bình thường.

Lý Đông Lưu có chỗ dựa như thể thì việc làm lại từ đầu không có gì là quá khó.

Đương nhiên, ông cụ Trịnh không biết chuyện Lý Đông Lưu đã bị Công ty Đầu tư Bùi thị đuổi ra ngoài, nếu không thì lời nói của anh ta cũng dám không kiêng dè như thế.

“Nếu chuyện đã như thế, thì cứ đợi đến khi 350 tỷ này biến thành tiền thật thì gia đình nhà họ Trịnh chúng tôi lại suy nghĩ đến chuyện hôn sự kia” Ông cụ Trịnh nhìn Lý Đông Lưu một cái rồi phủi tay rời đi.

“Hứ, hóa ra chỉ là một con quỷ nghèo mà cũng đến nhà họ Trịnh chúng ta giả vờ giả vịt.”

“Chả trách Ngô Kim Hồ lại đánh anh ta như thế, ông đây cũng muốn đánh nữa là.”

“Được rồi, dù gì anh ta cũng là một con chó của nhà họ Bùi, chúng ta không dây vào được đâu…”

Lúc trước mấy người nhà họ Trịnh còn một hai gọi anh ta là người nhà họ Trịnh vậy mà bây giờ lại lên giọng trào phúng, khóe mắt Lý Đông Lưu giật lên liên hồi.

Rồi anh ta lại nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương xinh đẹp đang đứng cách đó không xa, Lý Đông Lưu lấy hết can đảm, trong lúc mọi người không để ý, anh ta cầm lấy con dao tây trên bàn, xông vào trong đám người, tóm lấy Trịnh Tuyết Dương. Con dao kề ngay vào cổ họng của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


“Lý Đông Lưu, anh định làm gì vậy?” Trịnh Tuyết Dương thất kinh, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch. Lý Đông Lưu này bình thường vẫn phong độ, đàng hoàng không hiểu vì sao lại trở nên cực đoan như thế. “Cô im mồm đi cho tôi.” Lý Đông Lưu cười lạnh một tiếng, anh ta đá đổ cái bàn trước mặt làm tất cả mọi người đều chú ý đến. Anh ta nhìn chằm chằm ông cụ Trịnh, lạnh giọng nói: “Lão già đáng chết, ông dám đánh vào mặt tôi thế à? Ông chỉ là một ông già ăn hại, làm chủ một cái gia đình hạng hai, vậy mà ông cũng dám đánh vào mặt tôi à?”

Sắc mặt của ông cụ Trịnh trở nên rất khó nhìn, ông nằm mơ cũng không nghĩ tới, một tên vô dụng như Lý Đông Lưu mà cũng dám làm ra những chuyện như thế này.

Ông cụ Trịnh cũng không phải là một nhân vật nhỏ, ông cau mày, nói: “Giám đốc Lưu, nhân lúc chuyện này vẫn còn chưa bị làm lớn lên, cậu hãy mau thả người ra đi. Cậu cũng vẫn còn trẻ, biết đâu vẫn còn cơ hội xây dựng mọi thứ lại từ đầu. Cần gì phải tự hủy hoại tiền đồ của mình như vậy chứ?”

“Ông im mồm đi cho tôi.” Lý Đông Lưu giớ con dao ăn trong tay lên: “Tự hủy hoại tiền đồ của mình sao? Tôi cũng nói thẳng cho ông biết luôn, tiền đồ của tôi từ lâu đã không còn gì rồi. Cũng mới đây thôi, tôi bị Công ty Đầu tư Bùi thị đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi. Bây giờ trên người tôi không có một xu một cắc nào cả.”

“Anh, không phải anh còn vừa tặng tôi trái tim Praha sao?” Trịnh Tuyết Dương vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại có thể hết tiền được?”

“Ha ha ha” Lý Đông Lưu ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tôi nói linh tinh mà cô cũng tin à? Ông đây cũng đâu có ngu mà bỏ ra một đống tiền đề mua một cái ghim cài áo cho cô? Cô nghĩ ông đây ngu à?”

“Nhưng cũng không ngờ được nhi, Trịnh Tuyết Dương cô nhìn cũng băng thanh ngọc khiết như thế mà thằng chồng chết tiệt kia của cô cũng không thèm đụng vào người cô. Cuối cùng đến ai là người tặng cô quà mà cô cũng không biết, đúng là một con đ* trà xanh thối nát, ông đây cũng bị mù nên mới nhìn trúng cô.”

“Anh!” Trịnh Tuyết Dương vô cùng tức giận, cô thật sự muốn quay lại để tát cho Lý Đông Lưu một cái nhưng con dao của đối phương vẫn đang kề ngay cổ của cô. Trịnh Tuyết Dương không dám cử động linh tinh, cô cắn chặt môi đến mức môi sắp bật máu ra. Lý Đông Lưu nhổ một cái, rồi nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh, tức giận gào lên: “Ông già đáng chết, ông nghe cho kỹ đây, ông chuẩn bị ngay cho tôi 350 tỷ tiền mặt và một chiếc xe. Tôi cho ông thời gian là 1 tiếng, nếu ông không chuẩn bị xong thì cô ta sẽ chết chung với tôi.”

“Mày…” Ông cụ Trịnh tức giận đến run rẩy, hét thẳng vào mặt Lý Đông Lưu.

“Ông có đồng ý không? Nếu ông không đồng ý, thì tôi giết chết cô ta ngay bây giờ.”

“Chị, thả chị tôi ra” Trịnh Khánh Vân lo lắng, định xông đến nhưng đã bị Thanh Linh ngăn lại.

Không hiểu Thanh Linh nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nói: “Giám đốc Lưu, không phải cậu cần tiền sao, tôi cho cậu. Cậu thả con gái của tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”

Lý Đông Lưu cười một tiếng, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt, lạnh lùng nói: “Bà nghĩ tôi ngu sao? Bà nghĩ tôi sẽ tin lời bà sao? Tôi không có con tin trong tay thì mấy người không báo cảnh sát à?”

“Chúng tôi không báo cảnh sát đâu, cậu ta sẽ làm con tin”

Thanh Linh chỉ sang Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt bà ta nói chuyện như thể đó là lẽ đương nhiên.

“Đúng, đúng, đúng! Anh ta sẽ làm con tin của anh, anh ta là con rể của nhà họ Trịnh, chúng tôi nhất định sẽ cầm tiền đến chuộc người, anh mau thả

chị tôi ra.” Trịnh Khánh Vân cũng xen vào để thuyết phục Lý Đông Lưu, trong mắt Trịnh Khánh Vân, Bùi Nguyên Minh không là cái thá gì cả, nếu như có thể dùng Bùi Nguyên Minh để đổi lấy chị của cô ta về thì đúng là cách tốt nhất. Tên đàn ông vô dụng như Bùi Nguyên Minh thì cũng không có tác dụng gì cả, chi bằng để anh ta chết đi cho rồi.

“Được!” Lý Đông Lưu cười lạnh lùng: “Chính là tên phế vật này đã làm hỏng chuyện tốt của ông mày, bà bảo nó sang đây, tôi sẽ trả lại con gái cho bà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Thanh Linh gật đầu rồi xông thẳng đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, mắng: “Cậu nghe thấy gì chưa, nhanh qua đó làm con tin đi. Cái đồ vô dụng như cậu không làm con tin thì cũng không có tác dụng gì cả. Cậu ở nhà họ Trịnh chúng tôi ba năm, ăn không uống không của gia đình chúng tôi mà bây giờ cậu lại làm liên lụy đến chúng tôi. Nếu cậu không qua đó làm con tin tôi cho cậu biết tay.”

Thần sắc Bùi Nguyên Minh vẫn vô cùng lạnh lùng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Trịnh Tuyết Dương thì tim anh lại mềm đi. Ai bảo anh yêu cô đến mức hết thuốc chữa như vậy chứ?

“Được.” Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, anh cũng không buồn để ý đến Thanh Linh mà đi thẳng đến chỗ của Lý Đông Lưu, bình tĩnh nói: “Lý Đông Lưu, tôi làm con tin thay cho cô ấy, anh thả vợ tôi ra.”

Cả người Trịnh Tuyết Dương run rẩy, cô không dám nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh: “Đừng, anh đừng qua đấy…”

“Em cứ yên tâm đi, em là vợ của anh, anh sẽ bảo vệ em.” Bùi Nguyên Minh cười dịu dàng, anh đi đến trước mặt của của Lý Đông Lưu, đề Lý Đông Lưu kề dao lên trên cổ mình: “Bây giờ anh có thể thả cô ấy được chưa?”

Trịnh Tuyết Dương thấy mắt mình hơi nhòe lệ rồi, người đàn ông này mặc dù không giỏi giang, mặc dù là một người không làm được gì nhưng hôm nay anh lại bằng lòng làm con tin thế chỗ cho cô.

“Tuyết Dương, con không sao chứ?” Thanh Linh nhanh chóng chạy tới, nhìn Trịnh Tuyết Dương từ đầu xuống chân, Thanh Linh vô cùng căng thẳng và lo sợ.

“Mẹ, con không sao đâu. Nhưng còn Bùi Nguyên Minh.” Trịnh Tuyết Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn Bùi Nguyên Minh đứng cách đó không

“Nhưng cũng không ngờ được nhi, Trịnh Tuyết Dương cô nhìn cũng băng thanh ngọc khiết như thế mà thằng chồng chết tiệt kia của cô cũng không thèm đụng vào người cô. Cuối cùng đến ai là người tặng cô quà mà cô cũng không biết, đúng là một con đ* trà xanh thối nát, ông đây cũng bị mù nên mới nhìn trúng cô.”

“Anh!” Trịnh Tuyết Dương vô cùng tức giận, cô thật sự muốn quay lại để tát cho Lý Đông Lưu một cái nhưng con dao của đối phương vẫn đang kề ngay cổ của cô. Trịnh Tuyết Dương không dám cử động linh tinh, cô cắn chặt môi đến mức môi sắp bật máu ra. Lý Đông Lưu nhổ một cái, rồi nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh, tức giận gào lên: “Ông già đáng chết, ông nghe cho kỹ đây, ông chuẩn bị ngay cho tôi 350 tỷ tiền mặt và một chiếc xe. Tôi cho ông thời gian là 1 tiếng, nếu ông không chuẩn bị xong thì cô ta sẽ chết chung với tôi.”

“Mày…” Ông cụ Trịnh tức giận đến run rẩy, hét thẳng vào mặt Lý Đông Lưu.

“Ông có đồng ý không? Nếu ông không đồng ý, thì tôi giết chết cô ta ngay bây giờ.”

“Chị, thả chị tôi ra” Trịnh Khánh Vân lo lắng, định xông đến nhưng đã bị Thanh Linh ngăn lại.

Không hiểu Thanh Linh nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nói: “Giám đốc Lưu, không phải cậu cần tiền sao, tôi cho cậu. Cậu thả con gái của tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”

Lý Đông Lưu cười một tiếng, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt, lạnh lùng nói: “Bà nghĩ tôi ngu sao? Bà nghĩ tôi sẽ tin lời bà sao? Tôi không có con tin trong tay thì mấy người không báo cảnh sát à?”

“Chúng tôi không báo cảnh sát đâu, cậu ta sẽ làm con tin”

Thanh Linh chỉ sang Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt bà ta nói chuyện như thể đó là lẽ đương nhiên.

“Đúng, đúng, đúng! Anh ta sẽ làm con tin của anh, anh ta là con rể của nhà họ Trịnh, chúng tôi nhất định sẽ cầm tiền đến chuộc người, anh mau thả

giờ lại thàm hại như vậy chứ?” Bùi Nguyên Minh cười nhẹ một tiếng, anh hoàn toàn không quan tâm đến con dao của Lý Đông Lưu.

“Anh có tin tôi giết anh không?” Lý Đông Lưu lạnh giọng nói.

Bùi Nguyên Minh cười bình tĩnh: “Thôi đi, cái loại phế vật như anh mà

cũng có cái gan đó sao? Nếu anh có cái gan đó thì sao lúc nãy khi bào vệ “bế” anhú ra ngoài, anh không ra tay đi mà phải đợi tới bây giờ làm gì?”

“Lý Đông Lưu, anh biết vì sao cậu lại phá sản không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Lý Đông Lưu sắp phát điên, cuộc điện thoại hôm nay đúng là vô cùng kỳ lạ. Anh ta phá sản thì cũng muốn biết vì sao mình phải chịu kết cục đó.

Bùi Nguyên Minh cười, anh lấy điện thoại ra gọi đến một số khác, vừa nãy Hạ Vân đã chủ động gửi cho anh số điện thoại.

Rất nhanh sau đã có người nghe điện thoại, ở đầu bên kia, Hạ Vân nói chuyện rất lễ phép: “Tổng giám đốc, tôi đã làm theo dặn dò của anh, cách chức Lý Đông Lưu rồi. Chuyện anh ta sử dụng tiền dự án của công ty, các luật sư cũng bắt đầu xử lý rồi.”

“Thư… Thư ký Vân…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người Lý Đông Lưu run rẩy, trước mắt anh ta là một lớp màn đen đặc.

Con dao ăn trong tay anh ta rơi cốp xuống đất, anh ta tự lẩm bẩm với mình: “Sao có chuyện đó được? Cái hạng vô dụng như anh làm sao có thể trở thành tổng giám đốc mới được? Làm sao có chuyện đó được! Không thể như thế được!”

“Không thể nào được! Lớp con cháu của nhà họ Bùi không phải là cái người uy danh hiển hách kia sao, anh làm sao có thể là…” Lý Đông Lưu không ngừng lắc đầu, bây giờ anh ta thật sự sắp phát điên rồi. Anh ta đã đoán ra chân tướng sự việc, nhưng bây giờ anh ta không thể tin được, người mà anh ta coi thường là kẻ vô dụng bây giờ lại đang bóp chết anh ta không khác gì như một con kiến.

“Cầu xin anh, anh nói cho tôi biết, anh là ai đi? Tôi chết thì cũng coi như biết được đầu đuôi mọi chuyện.” Lý Đông Lưu vô cùng tuyệt vọng, anh ra thật sự sắp khóc đến nơi rồi.

Anh không biết chuyện nhà họ Bùi trước đây còn có một người thừa kế hay sao?” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh trả lời.

“Vậy anh là… cậu cả.” Lý Đông Lưu hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta quỳ rạp xuống, rồi lạy Bùi Nguyên Minh như tế sao: “Cậu cả, cầu xin cậu, là tôi không có mắt, là tôi có mắt như mù, cậu tha cho tôi được không? Anh cứ coi tôi như thứ bỏ đi mà tha cho tôi được không? Tôi không dám nữa, tôi hứa không dám làm phiền tới vợ cậu nữa. Tôi bảo đảm tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống”

Bùi Nguyên Minh nheo mắt cười: “Không phải anh còn định không cho tôi nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai sao?”

“Cậu cả à, là tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống đi. Cứ tiếp tục như thế này thì tôi không sống nổi nữa. Anh nể tình tôi cống hiến bao nhiêu năm ở công ty Bùi thị mà giơ cao đánh khẽ tha cho tôi.” Lý Đông Lưu nước mắt nước mũi tèm lem, anh ta không ngừng dập đầu lạy lục.

“Cút đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, cậu muốn làm gì thì làm” Bùi Nguyên Minh cũng không muốn phí công phí sức với hạng vô dụng như Lý Đông Lưu, chỉ cần anh ta cút đi cho đỡ chướng mắt là được.

“Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn cậu chủ.” Lý Đông Lưu dập đầu như gà mổ thóc, anh ta không hề để ý tới ánh mắt khác thường mà người khác đang nhìn, chỉ cần Bùi Nguyên Minh tha cho anh ta thì anh ta có lòng tin rằng mình có thể làm lại từ đầu.

Bùi Nguyễn Minh cũng không nói gì nữa, anh quay người lại tìm “con lừa điện” của mình rồi phóng đi. Tối nay có khi anh không về được nữa nên anh nhân tiện tới công ty một chút.

Những người đang đứng xung quanh đấy đề hóng chuyện vô cùng kinh ngạc, có chuyện gì vậy? Một thanh niên đi một cái xe đạp điện mà cũng có thể bắt người ta quỳ xuống được?

Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Trịnh, ông cụ Trịnh tiếp tục cuộc họp.

Không ai quan tâm đến chuyện Bùi Nguyên Minh bị bắt làm con tin.

Sắc mặt lúc này của ông Trịnh vô cùng khó nhìn: “Lần này, chúng ta muốn nhờ Lý Đông Lưu giúp đỡ để lấy được khoản đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị nhưng không ngờ Lý Đông Lưu đấy lại chỉ là một thằng vô dụng. Mọi người thử góp ý kiến xem chúng ta phải làm như thế nào mới có thể lấy được khoản đầu tư này?”

“Ba, chúng ta thật sự cần khoản tiền này sao?” Trịnh Tùng nheo mày nói

“Đương nhiên rồi. Tất cả đều quên chuyện năm ngoái chúng ta lấy mảnh

đất ở khu thương mại trung tâm rồi sao? Vì mảnh đất đó mà năm ngoái chúng ta đã phải bỏ ra một khoản rất lớn, phần lớn số tiền lưu động của gia đình đã đổ hết vào đó rồi. Bây giờ việc xoay vòng vốn đang gặp khó khăn, mà còn phải đầu tư vào mảnh đất khu thương mại trung tâm kia còn rất nhiều tiền nữa.”

“Nếu chúng ta có thể thuận lợi lấy được khoản đầu tư của nhà họ Bùi thì mọi chuyện không thành vấn đề nữa, chúng ta sẽ phát triển được khu thương mại trung tâm. Và lại nếu chúng ta có thể dựa vào nhà họ Bùi thì chúng ta có thể yên tâm bước vào hàng danh gia vọng tộc ở đất Hải Dương này rồi.”

Nói đến đây, sắc mặt của ông cụ Trịnh trầm xuống: “Tóm lại, bây giờ dựa vào mình vẫn hơn là dựa vào người khác. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách để kết nối được với tổng giám đốc mới của đầu tư Bùi thị, làm được như thế thì gia đình chúng ta mới có cơ hội ngoi lên.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


“E rằng mọi chuyện không dễ dàng như vậy … Trịnh Tùng khẽ cau mày, nếu chuyện này dễ dàng thì trước đây bọn họ cũng không có chủ ý đối với Lý Đông Lưu

Ông cụ Trịnh gõ bàn và nói: “Nếu người nào nhận được lợi nhuận lớn nhất thì người đó chính là người quản lí hạng mục trung tâm thương mại!”

Dự án trung tâm thương mại hiện là dự án lớn nhất và quan trọng nhất của nhà họ Trịnh!

Nếu ai đó làm quản lí của hạng mục này thì người đó có thể tiếp quản gia tộc họ Trịnh và trở thành người đứng đầu gia tộc họ Trịnh trong tương lai!

Biểu cảm của nhiều người đã thay đổi khi ông cụ Trịnh nói điều này.

Tuy nhiên, bây giờ muốn nói chuyện với công ty đầu tư của Bùi thị quả là rất khó khăn.

“Ông nội” Trịnh Chí Dụng đột ngột đứng lên: “Gần đây cháu tình cờ quen biết một người phụ nữ xinh đẹp là quản lí trong công ty đầu tư của Bùi thị. Lời nói của cô ấy ở trong công ty hẳn là rất có trọng lượng, nếu không để cháu đi nói chuyện với cô ấy thử xem”

Ông cụ Trịnh cau mày nói: “Chỉ là một người quản lí thôi thì lời nói có trọng lượng gì chứ?”

“Ông nội, một người quản lý chắc chắn không được, thế nhưng cháu nghe nói gần đây cô ấy sắp được thăng chức giám đốc, coi như dưới một người trên vạn người. Người như vậy hẳn là có thể nói được.”

Trịnh Chí Dụng khẽ cười, bây giờ nhà họ Trịnh đang trong tình trạng rối ren, anh ta muốn dùng cơ hội này để vươn lên, nếu làm được thì vị trí tổng giám đốc công ty chắc chắn sẽ thuộc về anh ta

Trịnh Tùng liếc mắt nhìn con trai một cái, nhưng không nói gì, nếu như con trai thật sự có thể giải quyết chuyện lớn này, vậy nhà ông ta đương nhiên sẽ được xem trọng hơn vài phần

Trịnh Chí Dụng thấy mọi người nhìn mình có chút run sợ, cười cười lấy điện thoại ra bấm số, bật máy lên.

“Alo!” Một giọng nói có chút khẩn trương phát ra từ phía bên kia, nhưng rất dễ nghe.

Trịnh Chí Dụng không phát hiện ra điều gì còn lớn tiếng nói: “Giám đốc Kiều Linh đó sao, tôi là Trịnh Chí Dụng nhà họ Trịnh đây…”

Bên kia cuộc điện thoại, Bùi Nguyên Minh lái một chiếc eDonkey nhỏ đến công ty, vì chuyện của Lý Đông Lưu, Tống Kiều Linh đang báo cáo với Bùi Nguyên Minh, người vừa đến công ty.

Bởi vì là ban đêm, công ty rất yên tĩnh, Trịnh Chí Dĩnh giọng nói quá lớn, Bùi Nguyên Minh có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng làm việc yên tĩnh.

Chợt nghe tiếng Trịnh Chí Dụng tiếp tục nói: “Giám đốc Kiều Linh à, tôi nghe nói công ty đã bỏ thêm 17 nghìn tỷ vào quỹ đầu tư. Đúng lúc này nhà họ Trịnh chúng tôi cần hơn 700 tỷ, mong Tống quản lí sẽ giúp đỡ chúng tôi kêu gọi vốn đầu tư…

“Đừng lo lắng, Trịnh Chí Dụng rồi rất biết cách làm người. Chỉ cần mọi việc xong xuôi, cô nhất định sẽ có lợi.”

Tống Kiều Linh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nói những chuyện này trước mặt Bùi Nguyên Minh, còn có thể giữ được công việc sao?

Vào lúc này, cô ta thực sự muốn bóp chết Trịnh Chí Dụng.

Bùi Nguyên Minh vốn đang đọc tài liệu nhưng khi nghe thấy tiếng nói, anh lại ngẩng đầu vô cùng hứng thú nói: “Trịnh Chí Dụng? Muốn thay mặt họ Trịnh kêu gọi vốn đầu tư?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


“Tổng giám đốc à, chúng tôi chỉ quen biết xã giao thôi, tôi không biết tại sao anh ta đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi ” Tống Kiều Linh bịt chặt loa của điện thoại và cẩn thận nói.

Bùi Nguyên Minh cười: °Bảo anh ta cút đi”

“Vâng!Thưa tống giám đốc” Tống Kiều Linh cầm lấy điện thoại di động của cô ta và đi ra khỏi văn phòng, lạnh lùng nói: “Tống giám đốc của chúng tôi nói anh mau cút đi!

Sau đó cô ta đột ngột cúp điện thoại,Trịnh Chí Dụng này đơn giản là một kẻ ngốc mà!

Bên kia điện thoại Trịnh Chí Dụng vẻ mặt đắc thẳng đột nhiên cứng đờ, một lát sau suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Tôi khinh! Chỉ là một quản lí nho nhỏ mà cũng dám lên mặt với tôi! Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Lại dám bảo tôi cút! Nói vậy không phải khinh thường người nhà họ Trịnh chúng ta hay sao?”

Tất cả người nhà họ Trịnh đều nhìn nhau, Trịnh Chí Dụng không nghe rõ sao?

Người ta nói là: Tống giám đốc bảo anh cút đi!

“Ông nội, công ty đầu tư của Bùi thị này thật quá đáng!” Trịnh Chí Dụng nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ dám đối xử với nhà họ Trịnh như vậy, rõ ràng là bọn họ coi thường chúng ta, hay là chúng ta tìm người đi…”

“Câm miệng!” Không đợi anh ta nói xong, ông cụ Trịnh đã cắt lời: “Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa. Ông nghe nói tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị mới ngoài hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ nên kiêu ngạo là chuyện bình thường. “”Ông đã suy nghĩ kĩ rồi, tuy ban đầu cậu ta không muốn đầu tư nhưng sau đó lại thêm 17 nghìn tỉ, chắc chẩn là cậu ta có hứng thú đối với hạng mục này. Hay là như thế này, mấy người bọn cháu ai muốn thay mặt nhà họ Trịnh đi gặp mặt tổng giám đốc mới?”

Cái gì?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi ông cụ không có nghe thấy giám đốc Khánh Vân nói gì qua điện thoại sao? Người ta nói là tống giám đốc bảo cút!

Đã thế còn phải tới cửa hỏi xin vốn đầu tư, đây không phải là đến cửa chịu sỉ nhục hay sao?

Ông cụ Trịnh sắc mặt có chút tối sâm lại, ông cụ đương nhiên biết đây là công việc vất vả, muốn xin vốn đầu tư, có thể phải chịu sỉ nhục

Vấn đề là nếu không nắm bắt cơ hội này, nhà họ Trịnh gần như không thể vươn lên được nữa.

Nhìn thấy ánh mắt của ông cụ Trịnh rơi vào trên người mình, Trịnh Chí Dụng với vẻ mặt xấu xa đột nhiên đứng lên cười: “Ông nội, cháu nghĩ để Trịnh Tuyết Dương thử xem thì tốt hơn sao?”

“Trịnh Chí Dụng! Anh!” Trịnh Tuyết Dương vô cùng kinh ngạc, Trịnh Chí Dụng này thật quá không biết xấu hổ, bị người khác mắng như thế, bây giờ lại đẩy người khác ra làm thế thân?

“Sao nào?” Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Không phải cô cũng là người nhà họ Trịnh hay sao? Còn công ty do cô quản lý, không phải vẫn thiếu hơn 17 tỉ tiền vốn sao? Công ty hoạt động không tốt cũng không sao, bây giờ là lúc làm hết sức mình gia tộc, không phải cô muốn trốn tránh đẩy chứ?”

“Hơn nữa, gia tộc đã giúp cô nuôi người chồng bất lực kia mấy năm, cho nên cô không thể ngày nào cũng ăn không ngồi rồi đúng chứ?”

Nói đến đây, Trịnh Chí Dụng chế nhạo nói: “Còn nghe nói tống giám đốc mới này là trai thẳng chính hiệu, còn Tuyết Dương của nhà chúng ta là một người phụ nữ xinh đẹp, không chừng chúng ta thử biết đâu lại thành công thì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Ông cụ Trịnh có chút đăm chiêu gật đầu, dù sao trong những người cháu người nhà họ Trịnh thì người ông cụ cưng chiều nhất là Trịnh Chí Dụng, lúc này ông cụ mới nhìn Trịnh Tuyết Dương nói: “Được rồi, Tuyết Dương cháu là người phải đi, không được lãng phí thời gian nữa, chọn ngày tốt không bằng chọn ngày mai cháu phải đi đến công ty đầu tư của Bùi thị để bàn chuyện hợp tác, nhớ là chỉ được phép thành công và không được phép thất bại

“Ông ơi, cháu nghĩ…” Trịnh Tuyết Dương trông chán nản, hôm nay vừa mới bị người ta mắng, ngày mai lại đi bàn chuyện hợp tác, đây không phải tự rước nhục hay sao? Ông cụ Trịnh không cho cô cơ hội nói tiếp mà lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đã thế thì quyết định như vậy. Việc mà cháu phải làm thì mau đi làm, không được tìm cớ trốn tránh!”

Sau khi dứt lời, tất cả người nhà họ Trịnh có mặt đang cúi đầu, trong lòng đều cảm thấy thật may mắn, đây là chuyện xui xẻo, ai được chọn thì người đó xui xẻo? Lúc trở về nhà, Thanh Linh sắc mặt cũng đen lại, ấn tượng của ông cụ đối với nhà bọn họ không tốt, bây giờ giao nhiệm vụ bất khả thi này cho bọn họ, đúng là không nói được gì

“Choáng” Thanh Linh hung hăng đập vỡ cốc nước, sau đó chửi rủa: “Đồ vô dụng Bùi Nguyên Minh kia đâu! Còn không mau bắt cậu ta đi thu dọn đồ đạc rồi đi nấu cơm, chẳng lẽ muốn tôi chết đói hay sao?”

Trịnh Tuyết Dương thì thào: “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Tối nay anh ấy còn thay con làm con tin. Anh ấy vẫn chưa quay lại, không biết có xảy ra chuyện gì không may hay không…” Thanh Linh châm chọc: “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Cậu ta cả đêm không về nhà, con đang không có cớ ly hôn với cậu ta, bây giờ cậu ta nếu không rời đi cũng phải rời đi. Đúng là kẻ vô dụng, kể từ ngày cậu ta làm con rể, nhà chúng ta toàn gặp chuyện xấu.

Trịnh Tuyết Dương có chút lo lắng, nhưng khi cầm điện thoại di động, cô do dự một hồi cũng không bấm số.

Ngày hôm sau, sau khi Trịnh Tuyết Dương ăn mặc đẹp đẽ, cô lái chiếc Porsche của mình đến tầng dưới của công ty đầu tư của Bùi thị với một chút lo lắng.

Tiếp đãi cô là thư kí của tổng giám đốc thư kí Vân, cô thư kí này cũng không khách sao với cô mà còn mỉm cười nói: ” Xin hỏi cô là Trịnh Tuyết Dương phải không?”

Trịnh Tuyết Dương sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó vẫn nhẹ giọng nói: “Đúng, là tôi.”

“Mời cô đi theo tôi.”

Thang máy trực tiếp đi lên tầng cao nhất của Công ty Đầu tư Bùi thị, bản thân Trịnh Tuyết Dương cũng có chút bối rối, mặc dù chưa bàn bạc về việc hợp tác, nhưng nếu cô có thể đến trực tiếp văn phòng của tổng giám đốc, chắc hẳn là cô sẽ có cơ hội?

“Cô Tuyết Dương, mời ngồi.” Hạ Vân ra hiệu, đưa Trịnh Tuyết Dương đến phòng tiếp khách bên ngoài văn phòng tổng giám đốc ngồi xuống, sau đó khẽ cười, nói: “Trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tên của tôi là Hạ Vân, là thư kí của tổng giám đốc. ”

“Chuyện là thế này, tổng giám đốc vừa mới nhậm chức nên vẫn còn đang bận đọc một số tài liệu ở bên trong. Anh ấy đã phân phó rằng mấy ngày tới sẽ không gặp khách. Không biết hôm nay cô Tuyết Dương đến đây là vì chuyện gì?”

Trái tim Trịnh Tuyết Dương chùng xuống, nhưng cô vẫn cười nói: “Thật ra cũng không có gì to tát, nhưng tôi nghe nói công ty gần đây muốn đầu tư thêm 17 nghìn tỷ. Hôm nay tôi đến đây là muốn thay mặt nhà họ Trịnh đến đàm phán muốn quý công ty đầu tư 700 tỷ. Tôi muốn đến gặp mặt và đàm phán với tổng giám đốc, không biết tôi có thể gặp hay không.”

“Ồ, hóa ra là chuyện nhỏ như vậy…” Hạ Vân cười cười, lấy ra hai bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ lâu, đưa cho Trịnh Tuyết Dương, nói: “Tổng giám đốc nói hạng mục Trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh rất tốt, chúng tôi đã quyết định cho mọi người khoản đầu tư 1000 tỷ. Chúng tôi đã đóng dấu tại đây rồi, cô Trịnh có thể lấy lại hợp đồng và xem xét. Nếu không có vấn đề gì thì 2 ngày nữa, chỉ cần có dấu của công ty bên cô, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian nhanh chóng đầu tư.”

“Thư kí Vân, cô đang đùa tôi sao?” Trịnh Tuyết Dương có chút hoài nghi, không phải tổng giám còn bảo Trịnh Chí Dụng cút đi hay sao? Tại sao thái độ của anh ấy lại thay đổi một trăm tám mươi độ nhanh như vậy, hơn nữa anh ấy còn chủ động tăng hạn ngạch đầu tư? Chuyện tốt như vậy có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến

Hạ Vân cười nói: “Chuyện này do tổng giám đốc đặc biệt ra lệnh. Vốn dĩ mấy ngày nữa tôi định gặp cô Tuyết Mai. Không ngờ cô Tuyết Mai lại tới cửa. Cảm ơn cô.” %3D

Trịnh Tuyết Dương choáng váng và phản ứng có chút chạm chạp, thế nhưng cô vẫn vô thức cầm bản hợp đồng và rời khỏi văn phòng tổng giám đốc cùng với Hạ Vân, cô tỉnh táo trở lại thì thấy mình đã ở trong xe

Nhiệm vụ đã hoàn thành! Cô không chỉ nhận được sự đầu tư của Công ty đầu tư Bùi thị mà còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!

Sau một lúc bình tĩnh lại, Trịnh Tuyết Dương gọi điện cho Thanh Linh

Sau vài phút, toàn bộ gia đình nhà họ Trịnh đã sôi trào!

Trịnh Tuyết ng đã nhận được khoản đầu tư, hơn nữa Công ty đầu tư Bùi thị thực sự đã đầu tư 1000 tỷ? Với 1000 tỷ này, kế hoạch xây dựng Trung tâm Thương mại nhà họ Trịnh có thể được thực hiện ngay lập tức!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Buổi tối, biệt thự nhà họ Trịnh.

Nhà họ Trịnh tụ họp lần thứ 2, mọi người hai mặt nhìn nhau

Cách đây không lâu, bọn họ đều nhận được thông báo trở lại họp, lại nghe được tin tức Công ty Đầu tư Bùi thị không chỉ đồng ý đầu tư, mà còn chủ động tăng số vốn đầu tư?

Mọi người đều biết rằng, thái độ của công ty đầu tư của Bùi thị tối hôm qua như thế nào, hầu như ai cũng tận mắt nghe thấy, ai cũng cho rằng đó là việc đi xin vốn đầu tư là chuyện không thể nào, nhưng nhưng Trịnh Tuyết Dương lại làm được, cô dựa vào cái gì mà lại làm được?

Trịnh Tuyết Dương là cháu gái thứ ba của ông cụ Trịnh, cô luôn không được chào đón, hơn nữa công ty của cô đã thua lỗ quá nhiều, cho nên cô sẽ sớm bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh.

Kết quả là bây giờ cô thực sự đang đàm phán một hợp đồng tốt như vậy, nếu nghiêm túc xem xét, chẳng phải là Trịnh Tuyết Dương đang dẫn đầu hay sao?

Trong đó, người không đáng tin nhất là Trịnh Chí Dụng, bởi vì một khi Trịnh Tuyết Dương thành công, thì điều đó cho thấy sự kém cỏi của anh ta.

“Trịnh Tuyết Dương, cô cứ tùy tiện lập hợp đồng rồi nói là ký được, đầu tư trực tiếp 1000 tỷ. Cô đang lừa ai vậy? Tôi nghĩ có khi cô còn chưa được nhìn mặt tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị ấy chứ?” Trịnh Chí Dụng nói với vẻ châm chọc.

“Đúng vậy, tôi không nhìn thấy tổng giám đốc.”

Trịnh Tuyết Dương không có ý giấu diếm, buổi chiều cô không gặp tổng giám đốc, nhưng Hạ Vân đã tiếp cô.

Kết quả là khi Trịnh Tuyết Dương nói lời này, tất cả người nhà họ Trịnh đều trừng mắt nhìn cô, bọn tôi còn chưa ăn cơm để đến đây nghe cô nói nhảm hay sao?

“Trịnh Tuyết Dương, cô thật quá đáng! Chồng của cô là kẻ vô dụng, tự nói

mình là tổng giám đốc, cô cũng học theo anh ta, còn dám lừa chúng tôi làm bản hợp đồng giả!” “Cô coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Còn dám đưa ra bản hợp đồng gia để qua mắt chúng tôi!”

“Tôi thấy cô cũng không cần ly hôn nữa, chỉ cần đóng gói đồ đạc rồi cút xéo ra khỏi nhà họ Trịnh với người chồng vô dụng của cô đi!”

Giờ phút này, tất cả người nhà họ Trịnh đều rất tức giận, Trịnh Tuyết Dương không thể hoàn thành nhiệm vụ lại còn dám làm chuyện như thế, tiếp theo nhà họ Trịnh nên làm gì?

Nếu nhà họ Trịnh sụp đổ thì bọn họ phải làm thế nào?

Trịnh Chí Dụng cũng thả lỏng vẻ mặt, nhìn Trịnh Tuyết Dương như một con ngốc, nói: “Cô thậm chí còn dám sử dụng thủ đoạn như vậy, xem ra cô thực sự không để nhà họ Trịnh của chúng ta vào mắt. Trịnh Tuyết Dương, để tôi nói cho anh biết, chuyện này rất nghiêm trọng, nhà họ Trịnh của chúng ta không cần một kẻ lừa đảo như vậy! Cô nên cút ra khỏi đây đi! ”

Những người khác cũng đồng tình, nói: “Đúng, cô mau cút ra khỏi đây, đưa cả chồng của cô cút khỏi đây nữa, đúng là đồ xui xẻo!”

Trịnh Tuyết Dương không hề tức giận, thay vào đó, cô cười nói: “Hợp đồng giả hay thật, mấy người làm sao biết được. Tuy tôi không gặp được tổng giám đốc mới của Công ty Đầu tư Bùi thị, nhưng tôi đã gặp được thư ký của tổng giám đốc. Hợp đồng này là do chính tay cô ấy giao cho tôi, nó đã được đóng dấu chính thức của Công ty Đầu tư Bùi thị.

“Tôi đâu có ngu, nếu tôi nói dối để giải quyết chuyện này, bây giờ mấy người lại dám chỉ trích tôi như vậy, chẳng nhẽ mấy người cho rằng mắt của ông nội đã mờ hay sao?”

Trịnh Chí Dụng do dự, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí.

Nếu chuyện hợp đồng là giả, chắc chắn ông cụ sẽ rất tức giận

Nếu chuyện này là thật thì chẳng phải anh ta chỉ là trò cười hay sao? “Trịnh Tuyết Dương, nếu hợp đồng này là sự thật, cô nói xem cô đã ký hợp đồng này bằng cách nào?” Trịnh Chí Dụng nghiến răng.

Trịnh Tuyết Dương do dự một lúc, xong cô vẫn nhẹ giọng nói: “Tôi… thực sự không làm gì cả. Sau khi tôi đến công ty đầu tư của Bùi thị, thư ký Vân đã nói với tôi rằng hạng mục trung tâm Thương mại nhà họ Trịnh của chúng ta rất tốt, vì thế đã trực tiếp đầu tư cho chúng ta 1000 tỷ, nhiều hơn so với dự kiến.”

Mọi người xôn xao.

Cô vừa dứt lời thì mọi người bàn tán khiến cho xung quanh ồn ào hẳn lên “Thì ra mọi chuyện là như thế, vậy Trịnh Tuyết Dương còn chưa làm gì liền trực tiếp ký hợp đồng?” . truyện đam mỹ

“Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng cô ta rất có năng lực thì ra cũng chỉ dựa vào may mắn thôi!”

Trịnh Chí Dụng cũng thờ dài, đứng dậy vỗ tay nói: “Ông nội, cháu hiểu rồi. Tối hôm qua cháu đã bị tổng giám đốc mắng. Có lẽ hôm nay tổng giám đốc cho rằng mình đã hơi quá đáng cho nên mới đầu tư cho chúng ta bởi anh

ta cảm thấy áy náy.” “Nói cách khác, hôm nay bất kể ai đến đó đều có thể lấy được hợp đồng này, nếu không có cú điện thoại của tôi tối hôm qua, có lẽ chuyện này đã không thành công!”

Ý của Trịnh Chí Dụng rất đơn giản, đây là công lao của anh ta, nếu không có cuộc điện thoại của anh ta, Trịnh Tuyết Dương sẽ không thể thành công.

“Trịnh Chí Dụng! Anh đừng có ảo tưởng!” Khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương đầy vẻ tức giận, Trịnh Chí Dụng này tối hôm qua thật quá đáng, đã ép cô đi thương lượng, hiện tại đã có được hợp đồng, lập tức nhảy ra nắm lấy công lao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Vào lúc này, ông cụ Trịnh ngồi phía trên đã xem xong bản hợp đồng. Sau khi ông cầm chiếc kính lúp to xem kỹ càng con dấu rồi mới khoát tay nói: “Đừng cãi nhau nữa, bản hợp đồng này là thật. Nhưng lời Chí Dụng nói cũng đúng, bản hợp đồng này có lẽ không phải được lập ra mới đây mà có lẽ nó đã được lập ra vào ngày hôm qua…”

“Tuyết Dương chắc chắn có công lao rất lớn về chuyện này, nhưng ngày hôm qua Chí Dụng đã tình nguyện chịu nhục nhã vì nhà họ Trịnh nên cũng có công lao rất lớn.”

Nghe lời này, Trịnh Chí Dụng tự tin ngẩng cao đầu nhìn Trịnh Tuyết Dương rồi sau đó mới khom người nói với ông cụ Trịnh: “Ông nội, cháu là con cháu nhà họ Trịnh nên đương nhiên tình nguyện vì nhà họ Trịnh mà lên núi xuống biển, một chút sỉ nhục kia có là gì chứ? Nếu như cháu bị đánh mà có thể giúp nhà họ Trịnh kiếm ra tiền thì cháu cũng cam tâm tình nguyện.”

“Ông nội, cháu cảm thấy người chủ tịch nhiệm kỳ mới này có lẽ đã nhìn thấy giá trị của khu đất thương mại của nhà họ Trịnh chúng ta, cho nên anh ta mới bỏ ra nhiều vốn đầu tư như vậy. Cháu cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng ký hợp đồng, ngày mai đưa cho họ luôn để bày tỏ lòng thành ý.”

“Cháu tình nguyện xin giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, nhất định sẽ đưa bản hợp đồng đến tận tay chủ tịch Công ty Đầu tư Bùi thị một cách an toàn. Hơn nữa cháu sẽ mời anh ta đến thăm nhà họ Trịnh chúng ta.”

Trịnh Chí Dụng làm vẻ mặt quyết tâm, bây giờ bản hợp đồng này đang ở đây đủ đề chứng minh vị chủ tịch mới này rất coi trọng nhà họ Trịnh. Vì vậy anh ta sao lại không thể làm được chuyện cỏn con này chứ.

Hơn nữa, một khi anh ta đưa bản hợp đồng qua đó thì chức vị quản lý hạng mục sẽ là của anh ta. Đến lúc ấy còn ai nhớ Trịnh Tuyết Dương là ai?

“Được, cháu trai tài giỏi của ông.” Ông cụ Trịnh gật đầu, toát lên vẻ khen ngợi: “Chí Dụng, ngày mai làm phiền cháu đến Công ty Đầu tư Bùi thị một chuyến.” Gương mặt Trịnh Tuyết Dương toát lên vẻ thất vọng. Rõ ràng là cô đưa bản hợp đồng về đây, nhưng kết quả bây giờ tất cả công lao đều thuộc về

Trịnh Chí Dụng.

Công ty đầu tư Bùi thị đã đóng dấu bản hợp đồng trước, ngày mai Trịnh Chí Dụng nhất định sẽ đem bản hợp đồng đến đó thành công. Đến lúc đó, nào còn ai nhớ đến Trịnh Tuyết Dương cô chứ?

Mặc dù trong lòng không vui, nhưng lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng phải cắn môi không lên tiếng. Bởi vì ông cụ Trịnh là người nhất ngôn cửu đinh, lúc này cô có nói gì cũng không có tác dụng gì cả.

Tại Công ty Đầu tư Bùi thị.

Bùi Nguyên Minh thuận tay xem xong đồng tài liệu trong tay, sau đó xoa trán thư giãn một chút.

Chuyện ngày hôm nay là do anh sắp xếp, anh vốn không muốn để ý đến nhà họ Trịnh. Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đến, anh vẫn mềm lòng, coi như giúp đỡ cô. Dù sao hai người cũng là vợ chồng với nhau ba năm nay, bản thân anh cũng thật sự yêu cô.

Lúc này, tiếng chuông từ chiếc điện thoại cũ đột nhiên vang lên. Anh vừa nghe điện thoại đã nghe thấy tiếng gào thét của Thanh Linh: “Bùi Nguyên Minh, cậu còn dám học cái thói không về nhà à? Được, nếu như cậu không muốn ở nhà họ Trịnh chúng tôi thì cậu đừng bao giờ về nữa.”

Cúp điện thoại, cô em vợ Trịnh Tiểu Huyên cũng gọi điện thoại đến: “Bùi Nguyên Minh, vì cái tên vô dụng nhà anh mà chị gái tôi lại bị người ta ức hiếp rồi. Anh dám không về nhà thì anh chính là tên phế vật!”

Nghe xong hai cuộc điện thoại, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày. Anh còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này anh lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cô thư ký Hạ Vân bước vào.

“Chủ tịch Hạo, một tỷ bảy trăm năm mươi triệu tiền mặt mà anh bảo tôi

đến ngân hàng lấy đã cầm về rồi ạ. Ngoài ra tôi cũng chuyển một phần cổ phiếu thành tiền mặt theo yêu cầu của anh rồi ạ.” Hạ Vân lễ phép đặt tấm thẻ đen lên trước mặt Bùi Nguyên Minh. Chủ tịch thật sự vô cùng giàu có, khi cô ấy đi làm việc cũng bị dọa đến choáng váng bởi con số trong tấm thẻ này.

“Tôi vẫn chưa mua xe, cô đưa tôi đi một chuyến đi.” Bùi Nguyên Minh nói, anh muốn quay về nhà họ Trịnh một chuyến. Bây giờ tiền cũng đã có rồi, anh đưa nó cho Trịnh Tuyết Dương cũng coi như giúp cô thêm lần nữa.

Tại nhà họ Trịnh.

Trong lòng Trịnh Tuyết Dương vô cùng khó chịu, rõ ràng bản thân mình có công lao nhưng kết quả tất cả công lao bây giờ đều bị Trịnh Chí Dụng cướp mất.

Hơn nữa công ty của cô còn thiếu khoản vốn là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, bây giờ bên phía Anh Tùng cũng đã thất bại. Vào lúc này, cô không biết mình phải kiếm số tiền lớn như vậy ở đâu. Trong lòng cô thật sự vô cùng rồi loạn và phiền muộn.

Trịnh Tiểu Huyên thấy tâm trạng của chị mình không tốt nên vội vàng gọi cho hai người bạn thân nhất của Tuyết Dương là Triệu Lan Hương và An Diệu Linh đến. Quả nhiên ba người đã tụm lại, tâm trạng của cô cũng tốt hơn một chút.

“Đúng rồi, chị Tuyết Dương à, giày thể thao của em bần rồi. Cái tên vô dụng của nhà chị đâu rồi? Chị bảo anh ta giặt giày giúp em đi.” An Diệu Linh ngồi nghịch điện thoại trên ghế sofa, lắc lư đôi nhân nhỏ nhắn trắng như ngọc nói.

Đương nhiên Trịnh Tuyết Dương biết người mà cô ta nói đến là ai, lúc này cô cũng cười nói: “Ngày hôm qua tên đó không về nhà, chị cũng không biết anh ta chết ở đâu rồi.” “Như vậy sao được?” Triệu Lan Hương bỏ điện thoại xuống: “Em cũng nghe nói đến chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi, cái tên vô dụng Bùi Nguyên

Minh cũng có điểm có ích. Bây giờ anh ta lại còn cáu gắt không về nhà sao?

Nếu như là em thì em đã sớm đuổi ông chồng như vậy đi rồi, dù sao ai cũng biết chuyện hai người vẫn chưa làm chuyện vợ chồng rồi.”

Ba người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng có người mờ cửa, sau đó Bùi Nguyên Minh bước vào, toàn thân anh ướt sũng và cầm theo một cái túi nilon màu đen lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Đáng lẽ Hạ Vân lái Bentley đưa anh đi, nhưng đi được nửa đường lại bị tắc đường. Bùi Nguyên Minh lấy một chiếc bật lửa điện nhỏ từ cốp xe, kết quả chiếc bật lửa điện đã hỏng, anh bị ngã xuống vũng nước nên bây giờ mới có bộ dạng nhếch nhác thảm hại như vậy.

Bùi Nguyên Minh đang muốn đi tắm rửa thay quần áo trước, nhưng lại bị Triệu Lan Hương nhìn thấy. Cô ta lạnh lùng cười rồi nói: “Người ta vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện, chúng ta thì vừa nhắc đến kẻ phế vật thì phế vật đến ngay. Bùi Nguyên Minh, cái bộ dạng này của anh chắc chắn là ngã xuống hố xí đúng không? Hôi chết đi được.”

Bùi Nguyên Minh mặc kệ cô ta, anh đặt cái túi nilon lớn trong tay xuống một góc trong phòng khách rồi chuẩn bị đi tắm.

“Bùi Nguyên Minh, cậu còn có mặt mũi trở về sao? Cậu nghĩ nơi này là khách sạn mà cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Lúc này Thanh Linh nghe thấy tiếng động thì cũng đi ra, vẻ mặt của bà ta rất khó chịu.

Nếu như không phải vì cái tên vô dụng này thì sao công lao to lớn của Trịnh Tuyết Dương có thể bị Trịnh Chí Dụng cướp đi được? Tất cả đều do cái tên sao chổi này!

Trịnh Khánh Vân cũng đi từ phòng ngủ ra, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, sao anh lại bấn như vậy? Vào cửa cũng không biết thay giày ra, khiến không khí của chúng tôi bị ô uế cả rồi. Chẳng phải anh không muốn ở nhà sao? Không muốn ở thì cút đi!”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nhìn mẹ vợ và em vợ của mình, chẳng muốn mở miệng nói chuyện. Nếu như anh so đo tính toán với họ thì ba năm nay họ đã bị tức chết rồi. Lúc này anh cũng không muốn nói những lời vô ích nữa mà đi đến trước

mặt Trịnh Tuyết Dương. Anh muốn làm vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trịnh Tuyết Dương thì trong lòng anh lại mềm nhũn. Anh hất mặt nói: “Vợ à, lúc trước em nói công ty cần hơn mười bảy tỷ đúng không? Anh…”

“Ha ha ha, ông chồng phế vật còn biết quan tâm vợ sao?” Triệu Lan Hương cắt ngang lời nói của Bùi Nguyên Minh: “Người như anh không chỉ là tên vô dụng mà còn mặt dày ghê. Anh không tự lượng sức mình lại còn tự vạch áo cho người khác xem lưng. Chồng nhà người ta biết vợ mình thiếu tiền thì dù có phải đập nồi bán sắt cũng góp tiền đưa cho vợ mình, anh thì tốt rồi, trên người không móc ra nổi năm xu mà còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện đó sao? Tôi nghĩ anh nên nhảy từ tầng ba xuống đi, anh làm người có ý nghĩa gì không? Đúng là tên phế vật!”

Nghe thấy lời mắng nhiếc khó nghe của Triệu Lan Hương, Trịnh Tuyết Dương khẽ nói: “Hươn ơi, thôi đi…”

Cho dù nói như thế nào, hôm qua Bùi Nguyên Minh đã giải vây giúp cô khi cô bị Anh Tùng cưỡng ép. Vì vậy cô cũng ít nhiều có tình cảm với anh.

“Tuyết Dương, con người như chị lương thiện quá rồi. Nếu như là em thì em đã ly hôn với anh ta từ đời nào rồi.”

“Chị kết hôn với anh ta bao lâu thì anh ta ngủ ở phòng sách bấy lâu, hai người còn chưa có chuyện vợ chồng gì. Em không thể hiểu được sao chị có thể chạm mặt tên phế vật này cả ngày được. Nếu là em á, em chỉ cần nhìn anh ta một cái thôi cũng đã mắc ói rồi, chị biết không? Sao chị lại chịu được chứ?”

“Đúng đấy.” An Diệu Linh ở bên cạnh phụ họa theo: “Tuyết Dương à, đừng nói chị thấy cảm động vì ngày hôm qua anh ta thay chị làm con tin nhé? Em nói cho chị biết nè, những tên đàn ông xấu xa này rất ti tiện. Nói không chừng anh ta sớm đã thông đồng với Anh Tùng mà lừa gạt tình cảm của chị, nếu không tại sao Anh Tùng lại thả anh ta ra dễ dàng như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


“Đúng đó, đúng đó” Triệu Lan Hương cũng lên tiếng phụ họa theo, cái người Bùi Nguyên Minh này có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy. Anh và Anh Tùng, một người là tên vô dụng, một người là tên quỷ phá sản nên tỉ lệ hai kẻ phế vật này hợp tác với nhau là rất lớn. Nếu không thì giải thích thế nào về việc bây giờ anh ta không hề có chuyện gì cả.

“Triệu Lan Hương! An Diệu Linh! Hai người đủ rồi đó” Cuối cùng Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được mà bước một bước lên phía trước, mắt nhìn xuống hai người phụ nữ này.

Không thể phủ nhận hai người Triệu Lan Hương và An Diệu Linh, một người sexy quyến rũ, người kia thì đáng yêu xinh đẹp. Cho dù thái độ của hai người đó lạnh lẽo băng giá nhưng nhìn thế nào họ cũng vô cùng xinh đẹp và vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy ánh mắt Bùi Nguyên Minh đang nhìn mình, Triệu Lan Hương làm vẻ mặt ghét bỏ. Tên phế vật này còn dám có cái nhìn ham muốn với bạn thân của vợ mình sao? Đúng là tên rác rưởi! “Tôi nhớ lúc trước đã từng nói với cô rằng công ty của vợ tôi thiếu một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, nếu như tôi mang tiền đến thì cô phải quỳ xuống gọi

tôi là “bố”, đúng không?” Bùi Nguyên Minh nheo mắt cười nhìn Triệu Lan

Hương, mở miệng nói.

“Đúng vậy, tôi nói rồi” Triệu Lan Hương đột nhiên đứng lên, suýt nữa thì đụng phải lồng ngực của Bùi Nguyên Minh: “Anh đưa tiền ra đây đi đã! Anh không đưa tiền ra thì mau quỳ xuống gọi tôi là “mẹ” cho tôi”

“Đúng vậy, nếu như anh đưa tiền ra thì tôi cũng sẽ gọi anh là “bố”” An Diệu Linh ở một bên cũng không nhịn được mà đứng dậy, vẻ mặt ngập tràn sự mia mai.

“Được, hôm nay tôi chắc chắn sẽ là “bố” của hai người” Bùi Nguyên Minh cầm túi nilon ở trong góc ra.

Sau đó anh vung tay, từng xấp tiền tiền mặt ở bên trong túi nilon rơi “bộp bộp” xuống mặt đất.

Vào giây phút này, trong căn biệt thự đều im lặng không một tiếng động. Từng xấp tiền mặt chất đống trong phòng khách như tấm gạch đỏ, nó

giống như một ngọn núi nhỏ khiến người ta phải nhìn thấy mà giật mình.

“Đây… Đây là..” Trịnh Tuyết Dương làm vẻ mặt không thể tin nổi, trong chốc lát cô bị chấn động đến nỗi không thể nói được lời nào.

“Đây… Không phải là tiền giả.” Thanh Linh dường như bổ nhào đến đống tiền đó, bà ta nhặt một vài xấp tiền lên, sau khi xem xét tỉ mỉ thì lửa giận trên gương mặt cũng tan biến gần hết.

Miệng của Trình Tiểu Hiên đã biến thành chữ “O”, mặc dù cô ta sinh ra ở trong một gia tộc lớn nhưng vấn đề là cô ta thật sự chưa từng nhìn thấy hơn 1 tỷ tiền mặt xếp ở trước mặt mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Hai người bạn thân Triệu Lan Hương và An Diệu Linh càng cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, năm triệu tiền mặt ở trước mặt đập vào mắt thật sự khiến người ta khó mà hình dung ra được.

“Con gái ngoan, có thể gọi “bố” được chưa?” Bùi Nguyên Minh vỗ tay, mỉm cười mở miệng nói.

Lúc này Triệu Lan Hương cũng hít một hơi sâu, cảm xúc đang bị chấn động cũng được hồi phục lại. Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt giễu cợt nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đừng tưởng tôi không biết ba năm nay là Tuyết Dương cho anh tiền tiêu vặt. Tên vô dụng như anh sao có thể lấy ra được năm triệu chứ? Có lẽ đống tiền này không sạch sẽ chút nào nhỉ?”

Lời nói này khiến Trịnh Tuyết Dương cũng hơi nhíu mày, cô dường như vô thức nắm lấy tay Bùi Nguyên Minh đi vào phòng ngủ.

Bùi Nguyên Minh vô cùng ngạc nhiên, bởi vì kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương chủ động cầm tay anh.

Trịnh Tuyết Dương đóng cửa phòng xong mới khẽ nói: “Bùi Nguyên Minh, anh nói thật cho tôi biết đi. Rốt cuộc số tiền này từ đâu mà đến? Đừng bảo anh đi ăn trộm đấy?”

“Em yên tâm đi, cho dù anh có lòng thì cũng không có cam đảm để làm chuyện đó. Đây là số tiền anh mượn được từ một người bạn học” Bùi Nguyên Minh thở dài nói.

Tối hôm qua mình đã nói ra thân phận là tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị nhưng không ai tin, bây giờ điều đó cũng không cần thiết phải nói ra.

Hơn nữa Bùi Nguyên Minh biết rất rõ, nếu như Trịnh Tuyết Dương biết thân phận thật sự của anh thì cũng không phải là chuyện tốt, chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ trở nên phức tạp hơn.

Bùi Nguyên Minh cũng không muốn khiến Trịnh Tuyết Dương chấp nhận mình vì thân phận của mình, anh hi vọng có một ngày Trịnh Tuyết Dương có thể chấp nhận Bùi Nguyên Minh bình thường đơn giản này.

“Bạn học? Bạn học gì?” Trịnh Tuyết Dương nhíu mày: “Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh gọi điện thoại cho bạn học nào cả. Anh đừng tưởng tôi không biết, có một lần anh mượn tiền của bạn để khám bệnh, nhưng anh gọi mấy cuộc rồi mà vẫn không có ai để ý đến anh”

Trong lòng Bùi Nguyên Minh đau nhói, quả thật sau khi anh bị mất đi thân phận người thừa kế của gia tộc Bùi thị thì anh đã biết thế nào là sự ấm lạnh của tình người. Những “người bạn” ngày xưa, ai ai cũng coi anh là con mãnh thú rơi xuống dòng nước lũ, thậm chí họ còn không muốn nói mấy câu qua loa khi nhận được điện thoại của anh, có người còn cho anh vào danh sách đen.

Bùi Nguyên Minh nghiến răng, cố kìm nén sự khó chịu. Anh đi vài bước, đi đến cửa phòng mới quay đầu lại nói: “Một người bạn ở đại học làm đầu tư, trước kia cậu ấy nợ anh một ân huệ cho nên bây giờ cho anh mượn tiền, coi như là trả ân huệ này. Em cứ lấy dùng trước đi”

“Người ta có thể nợ anh ân huệ gì chứ?” Trịnh Tuyết Dương không tin.

Bùi Nguyên Minh nói với vẻ tự giễu: “Chẳng phải em cũng biết khả năng của anh sao? Khi ở đại học anh bưng trà rót nước, nấu nướng giặt giũ cho một tên giàu có trong ký túc xá, không có công lao thì cũng có làm việc vất vả chứ?”

Trịnh Tuyết Dương lại tin khi nghe Bùi Nguyên Minh nói vậy, bởi vì Bùi

Nguyên Minh thật sự làm những công việc trong nhà rất tốt. Nếu như anh ta hầu hạ chăm sóc người giàu có đó, người ta cho anh mượn chút tiền cũng là điều đương nhiên. Nhưng nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, trong lòng Trịnh Tuyết Dương vẫn thấy hơi khó chịu. Cô chần chừ một lúc rồi mới nói: “Anh yên tâm đi, đợi

đến khi công ty của tôi xoay chuyển được tình hình, tôi sẽ cố gắng trả tiền lại cho anh”

“Được thôi” Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, vào lúc này anh có nói

Trịnh Tuyết Dương không cần trả, điều đó không chỉ sẽ khiến cô nghi ngờ mà anh cũng không thể giải thích được.

Bùi Nguyên Minh đi ra phòng khách thì An Diệu Linh và Triệu Lan Hương đã đi rồi, có lẽ hai người họ sợ phải đứng trước mặt và gọi Bùi Nguyên Minh là “bố” nên ngại không dám ở lại.

Trịnh Khánh Vân lại vui vẻ ném tiền qua lại giống như một món đồ chơi. Thanh Linh đã bình tĩnh lại, bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, thong thả ung dung uống trà.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, Thanh Linh cười lạnh lùng nói: “Đừng tưởng cậu may mắn đi ra bên ngoài mượn được hơn một tỷ trở về mà có thể lên tiếng ở trong cái nhà này. Tôi nói cho cậu biết, cậu vẫn còn kém xa lắm. Nếu như không phải vì cái tên phế vật nhà cậu thì hôm nay Tuyết Dương sẽ không bị người ta ức hiếp ở công ty”

Bùi Nguyên Minh sững sờ, anh đã dặn dò người dưới ký hợp đồng với vợ mình, sao cô ấy có thể bị ức hiếp được?

Trịnh Tuyết Dương đi từ trong phòng ra, khẽ nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói nữa. Điều này không thể trách Bùi Nguyên Minh được, là ông nội bất công mà thôi”

Thanh Linh lạnh lùng nói: “Sao có thể không trách cậu ta được? Rõ ràng là con mang về hợp đồng đầu tư ba trăm triệu của Công ty Đầu tư Bùi thị, nhưng kết quả thì sao? Mang đến chỗ ông nội con thì lại trở thành công lao chịu nhục, nằm gai nếm mật của tên nhóc con thối tha Trịnh Chí Dụng kia”

“Chuyện này con có thể nhịn được, mẹ cũng có thể nhịn xuống được”

“Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết, nếu như khô phải vì cái thằng con rể là cậu, nếu như không phải vì cái tên phế vật nhà cậu thì ông cụ và Trịnh Chí Dụng sao dám ức hiếp Tuyết Dương nhà tôi như vậy được”

“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không muốn vào cái nhà này thì ngày mai cậu ký giấy ly hôn cho tôi. Không có cậu ở đây, nói không chừng sự nghiệp của Tuyết Dương còn có thể thuận lợi hơn một chút và có thể tìm một tấm chồng tốt hơn một chút”

Bùi Nguyên Minh nhíu mày nói: “Mẹ à, hình như cái anh giám đốc Đông gì đó mà mẹ tìm cho Tuyết Dương cũng không tốt đẹp gì nhì?”

“Con rề mà tôi tìm có như thế nào thì liên quan gì đến cậu? Cậu có bản lĩnh thì khiến ông cụ hồi tâm chuyển ý đi. Cậu có bản lĩnh này thì tôi sẽ để cậu tiếp tục ở lại nhà chúng tôi” Thanh Linh hừ lạnh, nói.

Bùi Nguyên Minh nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng con lại cảm thấy cái tên Trịnh Chí Dụng không nắm bắt được bản hợp đồng này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,293
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


“Không lấy được? Cậu nói tên đó không lấy được thì là không lấy được thật sao? Cậu tưởng cậu là ai cơ chứ? Cậu là tổng giám đốc của Công ty đầu tư Bùi thị sao? Cậu tưởng rằng mình họ Bùi là có thể trở thành người thân của gia đình họ sao? Trên đời này người họ Phạm nhiều như thế, có phải cũng đều trở thành con trai của Phạm Nhật Vượng luôn rồi không?” Thanh Linh tức giận ngắt lời của anh, có thể nói là bà ta đang nổi trận lôi đình.

Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó thì Trịnh Tuyết Dương đã đi ra từ trong phòng ngủ, nói: “Mẹ, hôm nay anh Hạo cả ngày đều không ở đó, thật sự chuyện này không thể trách anh ấy được, là cái tên Trịnh Chí Dụng kia mặt dày quá đáng. Hơn nữa, anh Hạo mượn mười bảy tỷ rưỡi về, cũng xem như có thể giúp chúng ta giải quyết tình hình dầu sôi lửa bỏng lúc này, mẹ có thể…”

“Có thể cái gì? Tỏ thái độ tốt với cậu ta một chút ư? Con nhìn bộ dáng hèn nhát của cậu ta mà xem, có mặc long bào vào cũng không thể giống thái tử được!” Thanh Linh mắng một tiếng, ngược lại quên nói đến chuyện ly hôn: “Còn không mau lăn ra nấu cơm đi, tôi cảnh cáo cậu, nếu còn muốn ngây ngốc ở trong nhà tôi ít lâu nữa thì nên biết điều một chút, nếu không thì tôi sẽ đập chết cậu đấy.”

Bùi Nguyên Minh không để ý đến Thanh Linh, mà chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái, cô ấy từ lúc nào mà lại biết suy nghĩ thay anh rồi?

“Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con đi nấu ạ.” Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh tràn 11 ngập niềm vui.

“Ăn cái mặt cậu đấy!” Thanh Linh lại há mồm mắng to, sao trên đời này lại có một người đàn ông vô dụng bất tài, yếu kém như thế được cơ chứ, bị người ta mắng mà còn vui vẻ được!

Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Chí Dụng liền lái con xe BMW của anh ta, khuôn mặt cợt nhã đi vào sách lớn của Công ty Đầu tư Bùi thị, sau khi đã nói rõ thân phận của bản thân, em gái lễ tân cung kính, lễ phép dẫn anh ta đi vào phòng đợi khách của công ty.

Nhìn thấy thái độ của em gái lễ tân như thế thì Trịnh Chí Dụng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.

Rõ ràng là hợp đồng do Trịnh Tuyết Dương đến đàm phán, nhưng bây giờ mọi công lao lại thuộc về anh ta, bên nhà họ Trịnh đã chuẩn bị xong hết tất cả hợp đồng cả rồi, chí cần đưa đến Công ty Đầu tư Bùi thị bên này nữa, hai bên nói chuyện và thảo luận thêm một tý chi tiết nhỏ, chắc sẽ có thể ký hợp đồng ổn thỏa nhanh thôi.

Mười ngàn năm trăm tỷ có thể cầm về tay một cách nhanh chóng! Trịnh Chí Dụng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại cảm thấy hưng phấn gần chết, lợi ích trong hợp đồng này quá lớn, ít nhất cũng có thể đủ cho anh ta đổi sang một chiếc xe mới rồi, ha ha ha!

Trừ cái đó ra, sau khi chuyện này thành công thì công lao của anh ta trong ba gia tộc họ Trịnh là lớn nhất, sau này nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta!

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng người lọt vào khóe mắt của Trịnh Chí Dụng, anh ta gần như là hưng phấn đến mức nhảy dựng cả lên, đi đến cửa lớn của phòng tiếp khách, mắng to: “Bùi Nguyên Minh, thằng khốn vô dụng nhà mày, ai cho mày đến đây tự làm mình mất mặt thế hå? Mày không biết chỗ này là chỗ nào sao? Còn không mau cút ra chỗ khác chơi, nếu như làm bẩn công ty của nhà người ta thì xem mày làm sao đến hết được!”

Bùi Nguyên Minh ngáp dài một cái, có chút cạn lời nhìn Trịnh Chí Dụng, chỉ có thể nói tên này thật đúng là tích cực thật đấy, mới sáng sớm mà đã mang hợp đồng đến rồi, đây là anh ta sợ tiền trong tay mình sẽ bay đi đâu mất sao?

Anh cũng lười mà đi tìm hiểu suy nghĩ của anh ta làm gì, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, nhưng Trịnh Chí Dụng lại bắt được cà vạt của anh, ác độc gằn giọng: “Đồ vô dụng, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy gì không? Ngày ngày ăn của nhà họ Trịnh chúng tao, uống cũng của nhà họ 08:24 2/4

(Phú Đại Gia ở Rể)

Trịnh tao, mày còn giả vờ giả vịt cái gì?”

Vào lúc này, sự tranh chấp của hai người đã thu hút không ít ánh chú ý của mọi người, tức khắc liền có hai nhân viên bảo vệ đi tới.

“ồn ào cái gì thế? Biết đây là nơi nào không đấy?” một nhân viên bảo vệ la lên từ đằng xa.

Nghe thấy nhân viên bảo vệ mở miệng, Trịnh Chí Dụng nhanh chóng thả lỏng bàn tay, sau đó thay đổi sắc mặt nói: “Hai anh trai bảo vệ này, thằng này là tên khốn vô năng của nhà họ Trịnh chúng tôi, tôi sợ thằng này đến công ty các anh làm ô uế, hai người đến vừa đúng lúc, mau đuổi nó ra khỏi đây giúp tôi đi! Tránh cho chướng mắt người khác!”

nhân viên bảo vệ bây giờ đã nhìn rõ được khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt lúc này đều đã xanh hết như tàu lá chuối rồi, con mẹ nó chứ, đây còn không phải là tổng giám đốc mới của bọn họ hay sao?

Mới ngày hôm trước còn tận tay đuổi việc đội trưởng đội bảo vệ của bọn họ, tên ngốc trước mắt này là thần thánh ở đâu vậy, sao lại có thể không biết chữ chết được viết như thế nào thế này cơ chứ?

Một nhân viên bảo vệ mở miệng định nói gì đó, nhưng Bùi Nguyên Minh đã nhẹ nhàng lắc đầu ngăn lại, sau đó lạnh nhạt nói: “Trịnh Chí Dụng, tôi đến công ty ứng tuyển thôi, có liên quan gì đến anh đâu chứ?”

“Ứng tuyển? Chì dựa vào bộ dạng vô dụng của mày mà có thể đến đây ứng tuyển được chức vụ gì? Muốn xin làm bảo vệ thì người ta cũng không cần đến mày đâu!” Trịnh Chí Dụng cười lạnh nói.

“Có liên quan gì đến anh không?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Đồ bỏ đi thì chính là đồ bỏ đi, chắc sẽ không đến đây xin làm nhân viên vệ sinh đấy chứ?” Khuôn mặt của Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ khinh thường, sớm đã nghe nói Bùi Nguyên Minh ở trong nhà họ Trịnh bọn hắn sống còn không bằng con chó, ngày ngày giống hệt như người hầu, hôm nay anh ta đã nhìn kỹ được rồi.

Bùi Nguyên Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người bảo vệ nói: “Hai anh trai bảo vệ này, bộ phận nhân sự ở hướng nào thế, làm phiền hai anh dẫn đường giúp tôi với…”

Tuy hai nhân viên bảo vệ vẫn đang ù ù cạc cạc không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Mời đi bên này, mời đi bên này.”

Đợi đến khi bọn họ đi đến phòng làm việc, Bùi Nguyên Minh mới lạnh nhạt nói: “Tôi không thích có người nhiều chuyện đàm tiếu chuyện của mình, có hiểu không?”

“Hiểu ạ, chúng tôi không thấy gì cả.” Hai nhân viên bảo vệ không ngừng gật đầu.”

Tuy không biết tại sao tổng giám đốc nhà mình lại có sở thích quái dị như thế này nhưng người có tiền có nhiều sở thích lạ, nghe nói còn có người trong nhà có ngàn tỷ đô la nhưng vẫn cứ thích giả nghèo khổ, chắc chắn bọn họ không dám hó hé điều gì về giám đốc đâu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom