Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao
Chương 840: Rốt cuộc đây là thứ gì 1


“Chẳng lẽ ngươi không biết, long tộc đã gia nhập dưới trướng ta? Ngươi làm

như vậy, không phải là đang vả mặt ta sao?”

Yêu sư nhắc tới chuyện này, trên mặt càng đầy tức giận.

Trong kế hoạch của lão ta, cũng cần long tộc trấn áp các tộc của yêu tộc.

Hiện giờ 13 lão tổ của long tộc bị đẩy tới sâu hải vực, cửu tử nhất sinh.

Mà long tộc hiện giờ mất đi 13 lão tổ, không khác gì phế đi, dưới tình huống

như vậy, lão ta còn cần long tộc làm gì?

Kế Mông này gần như phá hủy kế hoạch của lão ta không còn một mảnh, sao

lão ta có thể nhịn.

“Yêu sư, đừng nói cái gì mà vả mặt ngươi, chút tâm tư đó của ngươi, đừng cho

là ta không biết, ngày xưa bệ hạ đối xử với ngươi thế nào? Ngươi báo đáp ra

sao? Loại người như ngươi, không đáng tin nhất, chút động tác đó của ngươi, ta

vẫn luôn biết, ta không vạch trần ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể làm ra

hành động mờ ám.”

Kế Mông lạnh lùng nói xong, lão ta xua tay, một thanh tam xoa kích xuất hiện,

được lão ta nắm chặt trong tay.

Khí thế của lão ta đều khai hỏa.

Nhất thời, cả vạn yêu cung chấn động mạnh một cái.

“Ngươi thực sự nghĩ ta sợ ngươi ư?”

Yêu sư cũng không nhịn được nữa.

Phía sau lão ta một hư ảnh Côn Bằng vĩ đại xuất hiện.

Ở trên đỉnh đầu yêu sư, hư ảnh một quyển sách và một bức tranh hiện lên.

Lão ta cũng khai hỏa toàn bộ khí thế.

Khí thế của yêu sư và Kế Mông va chạm nhau, cả vạn yêu cung chấn động càng

lợi hại hơn.

Nếu bản thân vạn yêu cung không phải là một bảo vật, chỉ sợ lúc này đã sớm vỡ

tan mà ra.

Khi hai người sắp vung tay, bỗng nhiên từng dòng khí tức truyền tới.

Yêu sư và Kế Mông lập tức ngây ngẩn cả người.

Hai người cùng tản đi khí thế.

“Đây là… Đám Thương Dương sống lại rồi hả? Có tổng cộng bảy vị, đều là cấp

bậc yêu thánh!”

Kế Mông có chút ngạc nhiên vui mừng.

Người thời đại cũ bọn họ sống lại quá ít, chuyện này cũng dẫn tới khi bọn họ

đối mặt với người thời đại mới, có chút lực bất tòng tâm.

Nếu có nhiều cấp bậc yêu thánh sống lại, vậy chiến lực bên bọn họ lập tức tăng

cao.

Bên kia không biết yêu sư nghĩ tới gì, đôi mắt không ngừng lóe sáng, không nói

một lời.

“Hừ, chuyện của ngươi, lát nữa lại thanh toán với ngươi, bây giờ đi nghênh đón

đám Thương Dương quan trọng hơn.”

Kế Mông hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi, đi tìm đám Thương Dương sống

lại.

Yêu sư không nói câu gì, đứng dậy chuẩn bị đuổi kịp Kế Mông, cùng đi tìm

đám Thương Dương.

Nhìn thấy cảnh này, Kế Mông không ngăn cản, để yêu sư đi cùng với lão ta.

Hai người cùng đi tới cửa vạn yêu cung, bỗng nhiên cơ thể hai người run lên,

nhao nhao đứng thẳng tại chỗ.

Trên mặt hai người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với mê mang.

Vì sao…

Vì sao khí tức của đám Thương Dương đột nhiên biến mất?

Loại biến mất này không giống biến mất khi che giấu khí tức, mà như khí tức

sinh mệnh đang nhanh chóng suy yếu biến mất.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Kế Mông hơi sốt ruột hỏi.

Lão ta vung tay, ấn ký của Thiên Đạo cũ xuất hiện trong lòng bàn tay lão ta.

Lão ta bắt đầu câu thông với ấn ký.

Một lát sau, lão ta thu ấn ký của Thiên Đạo cũ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc và

nghiêm trọng.

“Thiên Đạo…”

“Thiên Đạo nói, không rõ đã xảy ra chuyện gì, đám Thương Dương sống lại rồi

chết đi.”

Khi Kế Mông nói chuyện, giọng nói đều run run.

Đám Thương Dương…

Từng là bạn chí giao của lão ta.

Mấy người này, vậy mà vừa sống lại đã chết.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Yêu sư cũng trợn to hai mắt, mơ hồ hỏi một câu.

Kế Mông không trả lời, lão ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Lão tổ các tộc kia thì sao? Đều còn sống à?”

Yêu sư hít sâu một hơi, dò hỏi.

“Đa số đều bị lực lượng của Thiên Đạo mới trấn giết, những lôi đình vừa rồi thì

phải.”

Kế Mông không lừa gạt, mà mở miệng kể rõ.

“Bị lực lượng của Thiên Đạo mới trấn giết…”

Khóe miệng yêu sư hơi giật giật.

Lão ta thực sự muốn nôn ra.

Kế Mông này, đúng là tên quấy rối chuyên nghiệp.

Lão ta vốn muốn lợi dụng long tộc thống nhất tất cả yêu tộc, bây giờ sẽ không

làm được nữa.

Bây giờ vì Kế Mông đề xuất, cái gì mà phái lão tổ các tộc đến hải ngoại, dẫn tới

lão tổ các tộc đều bị giết.

Hiện giờ cường giả cao tầng thời đại cũ sống lại nguyên khí đại thương!

Tất cả mọi chuyện đều tại tên Kế Mông này.

Nếu không phải vì Kế Mông này gây sự, kế hoạch đó của lão ta, hoàn toàn sẽ

xuôi gió xuôi nước.

Yêu sư cố nén ý nghĩ đánh Kế Mông một trận.

“Chậc chậc, đám Thương Dương vì mệnh lệnh của người nào đó, dẫn tới lực

lượng trấn áp của Thiên Đạo mới nhỏ đi, sống lại, mới có sát kiếp lần này.”

“Còn có lão tổ các tộc, cũng vì mệnh lệnh của người nào đó mới chết, nguyên

khí của thời đại cũ chúng ta hiện giờ đại thương, thực sự không thoát khỏi quan

hệ…”

Yêu sư âm dương quái khí nói.
 
Chương 841: Rốt cuộc đây là thứ gì 2


Lão ta đứng trước mặt Kế Mông, giọng nói tràn ngập trào phúng Kế Mông.

Nghe thấy những lời này, biểu cảm của Kế Mông không có bất cứ biến hóa gì,

vẫn đứng ở đó như cũ, nhưng trong mắt lão ta cũng có một chút hổ thẹn.

Lần này ngay cả lão ta, cũng cảm thấy hành động của mình là sai.

Một điểm chính xác duy nhất, chính là không lựa chọn khiến bệ hạ sống lại

trước.

Lão ta thực sự không đoán ra, lực lượng trấn áp của Thiên Đạo mới ở hải vực

mạnh cỡ nào.

Thủ đoạn khiến đám Thương Dương chết là gì.

Mọi chuyện đều quá thần bí.

Lần đầu tiên Kế Mông cảm thấy, có lẽ thời đại mới không đơn giản như bọn họ

tưởng tượng.

Thời đại mới này, thần bí hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.

Khi Kế Mông nghĩ tới đây, một dòng khí tức xuất hiện bên hải vực.

Khí tức xuất hiện không lâu, lại biến mất.

Sau khi khí tức biến mất, lại có khí tức khác xuất hiện, nhưng một lát sau lại

biến mất.

Tới tới lui lui vài lần như thế, Kế Mông ngây ngẩn cả người, yêu sư cũng ngây

ngẩn cả người.

Bọn họ đều hiểu rõ, mỗi khí tức đại biểu cho cái gì.

Cũng hiểu rõ mỗi khí tức biến mất đại biểu cho cái gì.

Mỗi khí tức đều là một người thời đại cũ sống lại.

Mà mỗi khí tức biến mất, thì đại biểu người thời đại cũ đã chết.

“Rốt cuộc đây là thứ gì, chẳng lẽ lực lượng của Thiên Đạo mới ở hải vực cường

đại như thế ư?”

Kế Mông nghiến răng nghiến lợi nói…

Chỗ hải vực, Sở Duyên đang không ngừng chạy đi.

Đôi mắt của hắn được trạng thái vô địch thêm vào, giống y như rada.

Đảo qua một cái, bất cứ thứ gì đều không thể chạy thoát.

Một khi có thứ gì đó xuất hiện, hắn sẽ lập tức bắt giữ được.

Rất rõ ràng, Sở Duyên đang tìm thứ gì đó.

Mà hắn tìm kiếm, ngoại trừ những yêu quái bay từ đáy biển ra, còn có thể là gì.

Sở Duyên tìm kiếm một lát xong, rất nhanh thì phát hiện, những thứ hắn càng

giết càng hưng phấn này chính là yêu tộc.

Những yêu tộc bay từ đáy biển ra, sau khi hắn làm thịt xong sẽ vô cùng hưng

phấn.

Trí mạng nhất chính là, loại hưng phấn này sẽ nghiện.

Sở Duyên cảm thấy nghiện chuyện này.

Mới đầu hắn còn được, có thể chỉ trong nháy mắt bắt giữ được đám yêu tộc bay

từ đáy biển ra.

Nhưng sau khi hắn sát phạt một lát, thì không có nhiều yêu tộc dám bay từ đáy

biển ra.

Cho dù bay ra, cũng chỉ lén lút.

Cũng có cảnh tượng như bây giờ, Sở Duyên đang tìm kiếm khắp nơi, bắt đám

yêu tộc này, trực tiếp dùng vòng sáng kim sắc bao trùm nghiền giết.

Không vì chuyện gì khác, bởi vì cảm giác sung sướng chỉ trong nháy mắt.

“Các bảo bối của ta, các ngươi đang ở đâu? Mau ra đây.”

Sở Duyên lẩm bẩm, đôi mắt đều đang tỏa sáng.

Đó là loại ánh sáng bắt giữ con mồi.

Sở Duyên một đường phi hành, càng bay càng nhanh.

Không biết bay bao lâu, ở phía trước hắn dần xuất hiện hình dáng mơ hồ.

Sở Duyên còn tưởng gặp được “con mồi”, lúc này giơ tay chuẩn bị ném vòng

sáng kim sắc qua.

Nhưng vòng sáng kim sắc còn chưa vứt qua, một giây sau thì sửng sốt.

Ở trong tầm mắt của hắn, phía trước đâu có con mồi gì, rõ ràng là đại lục.

Đại lục Thiên Kiện!

Hắn quay về nơi này khi nào thế?

Sở Duyên nhìn thấy mình quay về đại lục Thiên Kiện, chỉ trong nháy mắt tỉnh

táo.

Tâm tư “đi săn” gì đó, đều đã quên.

Hắn trở về.

Sở Duyên lắc đầu, thiếu chút nữa hắn quên mất, hắn còn chuyện chính cần làm,

sao có thể luôn lượn lờ trong hải vực được.

Nếu trở về, vậy thì trực tiếp trở về đi.

Lần sau có rảnh lại tới nơi này chơi.

Hải vực này đúng là vô cùng thú vị.

Lần sau trở lại.

Sở Duyên nhớ tới vui sướng mấy ngày nay, không nhịn được lộ ra nụ cười.

Hắn không suy nghĩ bao lâu, bóng người vừa cử động, nhanh chóng đi về phía

đại lục Thiên Kiện ở phía xa.

Chỉ một lát sau, hắn đã quay về đại lục Thiên Kiện.

Sở Duyên vốn định trực tiếp về long tộc, nhưng không đợi hắn có động tác, ở

phía xa có bóng người bay qua.

Sở Duyên ngẩng đầu nhìn, thì nhận rõ người tới.

Người tới không phải là yêu sư sao?

Yêu sư bay tới, nhìn thấy Sở Duyên thì vô cùng mừng rỡ, trên gương mặt tràn

ngập vui mừng.

“Nguyên Sơ đạo hữu! Ngươi còn sống ư?”

Yêu sư vừa tới, mở miệng đã nói một câu như vậy.

Sở Duyên ở một bên nghe thấy thế, tâm trạng vốn hơi sung sướng lập tức bùng

nổ.

Người này…

Có biết ăn nói không vậy?

Gặp mặt đã hỏi hắn còn sống à?

Muốn hắn ngoẻo như vậy à?

“Yêu sư, ngươi nói như vậy không được tốt lắm đâu… Đợi đã, ý của ngươi là,

rất nhiều người đều chết rồi ư?”

Sở Duyên đột nhiên kịp phản ứng.

Ý của yêu sư này, không phải là đám lão tổ cùng xuất phát lúc trước, đều chết

rồi đấy chứ?

Cho nên yêu sư này nhìn thấy hắn, mới cảm thấy vô cùng kinh hãi.

“Đúng vậy, Nguyên Sơ đạo hữu ngươi không biết đâu, lão tổ các tộc ra ngoài

lúc trước gần như đã chết, ngươi xem như người đầu tiên trở về, Nguyên Sơ đạo

hữu, vất vả cho ngươi quá, có thể còn sống từ nơi như vậy trở về…”

Yêu sư vô cùng cảm khái.
 
Chương 842: Đại lão tổ của long tộc


“Không vất vả, không vất vả.”

Sở Duyên cười xấu hổ.

Hắn tính là vất vả gì, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, trái lại còn đang

vui vẻ ở bên hải vực.

“Nguyên Sơ đạo hữu, ngươi…”

Kế tiếp, yêu sư lại tiến hành ân cần thăm hỏi quan tâm tới Sở Duyên.

Sở Duyên nghe càng lúc càng xấu hổ.

Hắn vẫn luôn không làm gì mà.

Sau khi nói khách sáo với yêu sư một lát, Sở Duyên mới bay về phía long tộc.

Tại chỗ, yêu sư đứng ở đó, lão ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng Sở Duyên rời đi.

Trong mắt lại lóe lên hào quang.

Lão ta đã có ý nghĩ, Sở Duyên trở về, đại biểu lão ta có thể tiếp tục dựa vào

long tộc, đi trấn áp các tộc khác của yêu tộc.

Hơn nữa tình hình trước mắt, càng có lợi với lão ta.

Lão tổ các tộc của yêu tộc đều hầu như chết ở trong hải vực, chỉ riêng Sở Duyên

trở về.

Chuyện này đại biểu, ở trên chiến lực tầng cao nhất, long tộc hơn xa các tộc

khác.

Dựa vào điểm này, long tộc hoàn toàn có thể tạo áp lực với các tộc.

“Kế Mông à Kế Mông, cho dù ngươi đoán được tâm tư của ta, thì có ích lợi gì?”

Yêu sư nghĩ tới chuyện này, không nhịn được bật cười.

Lão ta càng ngày càng hài lòng đối với Sở Duyên.

Trong lòng ngầm hạ quyết định, chỉ cần Sở Duyên có thể dẫn dắt long tộc, thay

lão ta thu phục các tộc của yêu tộc, lão ta nhất định cho Sở Duyên địa vị cao!

Ít nhất, cũng cần phải đứng thứ hai long tộc mới được.

Kế Mông gì đó, cút sang một bên.

Yêu sư ảo tưởng trong lòng.



Cùng lúc đó, Sở Duyên cũng quay về long tộc.

Đáng nói chính là khi hắn quay về long tộc, thiếu chút nữa cả tộc nhân của long

tộc khóc.

Cả đám vô cùng kích động dập đầu với Sở Duyên.

Chuyện này khiến Sở Duyên vô cùng sửng sốt.

Sau khi hỏi một lát, mới biết hóa ra 12 lão tổ của long tộc đều chết.

12 lão tổ của long tộc, ngọc bài sinh mệnh đều vỡ vụn cả, chuyện này đại biểu

12 lão tổ đều chết.

Mà long tộc hiện giờ, một khi không có lão tổ tọa trấn, tương đương sụp đổ

chân chính, may mà Sở Duyên trở về.

Có lão tổ thứ 13 tọa trấn, long tộc tuyệt đối không sụp đổ.

Thậm chí nói không chừng còn có cơ hội quật khởi.

Dưới tình huống như vậy, sao rất nhiều long tộc có thể không cảm thấy kích

động với Sở Duyên.

Ở dưới tình huống như vậy, Sở Duyên lại càng trực tiếp “thăng quan”.

Sở Duyên trở thành đại lão tổ của long tộc.

Ở mặt ngoài, là tộc trưởng long tộc mới xem như đứng đầu long tộc.

Trên thực tế, Sở Duyên mới xem như người đứng đầu long tộc, thống trị cả long

tộc chân chính.

Đồng thời, Sở Duyên cũng trở thành nội tình mạnh nhất của long tộc, không

phải lúc nguy hiểm, không thể dùng nội tình này.

Khi Sở Duyên biết mình thành đại lão tổ, cũng mơ hồ rất lâu.

Hắn thực sự chỉ tới mò cá, mò mẫm bảo vật thôi.

Sao lần mò một lát, hắn lại thành đại lão tổ của long tộc?

Vừa sờ một lát, có phải hắn sắp thống trị cả yêu tộc hay không?

Chuyện này khiến Sở Duyên đều cảm thấy buồn cười.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy, lên chức này quá dễ dàng.

Mò cá đều có thể mò ra đại lão tổ.

Thực ra Sở Duyên muốn từ chối, dù sao hắn chỉ muốn tìm đệ tử có thể dạy

thành phế vật, đây mới là chuyện hắn muốn.

Sở Duyên còn chưa kịp từ chối, một câu của tộc trưởng long tộc là có thể chi

phối tài nguyên trong long tộc, đã cố định Sở Duyên lên vị trí đại lão tổ này.

Hắn thực sự muốn chạy, muốn rời đi.

Nhưng mà…

Nhưng mà long tộc lại cho càng nhiều thứ hơn nữa…



Đại lục Thiên Kiện, tổ địa kim ô nhất tộc.

Trong động phủ của Kim Vũ.

Lúc này, Lý Thành ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ ở trong động phủ.

Đôi mắt hắn ta nhắm chặt, chậm rãi mở ra.

Trong đôi mắt hắn ta, bất chợt lóe lên thần quang.

Hắn ta khẽ há miệng, một giọng nói khàn khàn truyền từ trong miệng hắn ta ra.

“Tu vi đến bình cảnh, lại tiếp tục tĩnh tâm tu luyện, e rằng cũng không thể đột

phá bình cảnh, phải đi ra ngoài một lát, tìm cơ duyên mới được.”

Lý Thành nhỏ giọng nói.

Sau khi hắn ta rời khỏi dòng thời gian kia, thì tìm được cái gọi là “Thái Hư”.

Khiến hắn ta ngạc nhiên vui mừng chính là, hắn ta căn bản không cần thông qua

thông đạo Thái Hư kia đi tìm thế giới khác, lực lượng ở trong Thái Hư kia, đúng

lúc là lực lượng trong công pháp truyền thừa mà sư tôn truyền thừa cho hắn.

Hắn có thể mượn dùng tu luyện.

Kết quả là, Lý Thành xây dựng một con đường câu thông với Thái Hư, mượn

dùng lực lượng của Thái Hư tiến hành tu hành.

Chỉ trong thời gian ngắn, tu vi của hắn ta đã đạt tới mức độ vô cùng đáng sợ.

Lý Thành không biết hắn ta thuộc cảnh giới gì.

Dù sao hệ thống tu luyện của hắn ta, khác hoàn toàn với hệ thống nơi này.

Nhưng dựa theo lời Kim Vũ nói, hắn ta có thể so được với lực lượng của Hóa

Thần.

Kim Vũ từng có lần hoài nghi, Lý Thành có phải là Thần Ma Tiên Thiên hay

không.

(Chưa xong còn tiếp.)

[Góc cảm ơn: Cảm ơn đại thần datnguyen90 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^]
 
Chương 843: Kim Vũ lúng túng


Sau này xác nhận một lát, mới bất đắc dĩ thừa nhận, Lý Thành thực sự vì thiên

phú tốt, mới có thể nhanh như thế.

Loại thiên phú này, không phải tốt bình thường.

Xem như thuộc loại hiếm có.

“Không biết hiện giờ đám nhân tộc ở đâu, chẳng bằng đi xem bọn họ.”

Lý Thành lẩm bẩm hai câu.

Sau khi hắn ta có được tu vi, thì nhanh chóng nhớ lại trí nhớ trước khi hóa hình.

Hắn ta không biết hắn ta đến từ đâu.

Nhưng hắn ta biết, bắt đầu từ khi hắn ta có linh trí, đó là một thành trì trải qua

gió táp mưa sa.

Ở trong thành trì, còn cư trú một số nhân tộc.

Sau này không biết vì sao, nhân tộc ở thế giới bên ngoài biến mất, chỉ còn nhân

tộc trong thành trì bản thể của hắn ta còn sống.

Lại sau đó, hắn ta được sư tôn làm phép.

Nếu hắn ta muốn ra ngoài, chẳng bằng đi gặp những nhân tộc trước đó đã.

Nghĩ tới đây, Lý Thành không do dự nữa, đứng dậy đi ra ngoài động phủ.

Hắn ta đi ra khỏi động phủ, lọt vào trong tầm mắt là Kim Vũ đang nhanh chóng

đi tới.

Hai người chạm mặt, lúc này Lý Thành lên tiếng chào hỏi, đồng thời nhìn vẻ

mặt vội vàng của Kim Vũ, tò mò hỏi.

Kim Vũ không che giấu, mở miệng nói.

“Trong yêu tộc có chuyện lớn xảy ra, chuyện lần này không cẩn thận, cả Kim Sí

Đại Bằng nhất tộc sẽ không còn.”

Kim Vũ hít sâu một hơi, nói như vậy.

“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”

Lý Thành khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hắn ta bế quan tu luyện, đã xảy ra chuyện lớn

gì?

“Đạo hữu ngươi không biết đâu, lão tổ các tộc của yêu tộc được phái đi, sau này

không biết xảy ra chuyện gì, lão tổ các tộc đều chết, ngay cả lão tổ của Kim Sí

Đại Bằng nhất tộc ta cũng đã chết.”

Kim Vũ lắc đầu, mở miệng nói.

“Lão tổ các tộc chết, ngay cả lão tổ của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc cũng chết

sao?”

Lý Thành cũng sửng sốt.

Cảm thấy mơ hồ.

Trong thời gian hắn ta bế quan, đã xảy ra chuyện lớn như thế ư?

Khoảng một lúc lâu sau, Lý Thành mới hoàn hồn.

“Cho dù là như vậy, cũng không tới mức Kim Sí Đại Bằng nhất tộc bị giết đúng

không? Cùng lắm chỉ có thể tính là nguyên khí đại thương mà?”

Lý Thành tiếp tục mở miệng nói.

Mất đi lão tổ, Kim Sí Đại Bằng nhất tộc đúng là nguyên khí đại thương chân

chính, nhưng cũng không đến mức bị giết đúng không?

Hơn nữa nghe lời Kim Vũ nói, lão tổ chủng tộc khác của yêu tộc cũng không

còn, nếu là như vậy, tính ra thực lực của Kim Sí Đại Bằng nhất tộc cũng không

kém lắm.

Lý Thành nghĩ mãi không rõ.

Nghe thấy những lời này, Kim Vũ cũng hiểu rõ chuyện Lý Thành nghi ngờ.

Hắn ta hít sâu một hơi, giảng giải lần nữa.

“Nếu chỉ là như vậy, Kim Sí Đại Bằng nhất tộc ta dựa vào nội tình, đương nhiên

không có khả năng không lăn lộn được, khiến người ta sợ hãi chính là, trong

tình huống lão tổ các tộc chết, một vị lão tổ của long tộc vẫn còn sống!”

“Long tộc có một vị lão tổ, vậy thì đại biểu thế lực của long tộc hơn xa các tộc

khác của yêu tộc, mà Kim Sí Đại Bằng nhất tộc bọn ta lại có ân oán với long

tộc.”

“Một khi long tộc bắt đầu thanh toán, Kim Sí Đại Bằng nhất tộc bọn ta chắc

chắn không thể trốn thoát…”

Nghĩ tới đây, Kim Vũ cảm thấy buồn rầu.

Nói ra, ân oán với Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, thực ra đều đến từ thời đại cũ.

Sau khi sống lại, cũng không có xung đột gì.

Nhưng trên chiến trường bình nguyên lúc trước, hắn ta giết không ít Thiên Kiêu

của long tộc.

Chuyện này cũng coi như là kíp nổ giữa hai tộc.

Sau đó giữa hai tộc, vẫn luôn có ma sát.

Hiện giờ long tộc thế lực mạnh, chỉ sợ Kim Sí Đại Bằng nhất tộc bọn họ khó mà

chạy thoát.

Đương nhiên, khiến Kim Vũ cảm thấy lo lắng là an nguy của mình.

Lần trước hắn ta mượn dùng “tiền bối”, lăn lộn Thiên Kiêu của yêu tộc.

Hắn ta sợ long tộc sợ hắn ta mạnh dần, bóp chết hắn ta trước tiên.

“Chuyện này…”

Lý Thành nghe thấy thế, không biết nên nói gì.

“Đúng rồi đạo hữu, ngươi biết tiền bối ở chỗ nào không?”

Bỗng nhiên Kim Vũ nhớ tới Sở Duyên, không khỏi mở miệng hỏi.

Nếu có thể mời tiền bối giúp đỡ, vậy thì có thể bảo vệ được Kim Sí Đại Bằng

nhất tộc bọn họ.

“Chuyện này ta đâu biết, lúc sư tôn đi, lại không nói với ta.”

Lý Thành lắc đầu.

Kim Vũ nghe thấy những lời này, chỉ có thể thất vọng lắc đầu.

Hai người lại bắt chuyện rất lâu, cuối cùng Lý Thành hỏi Kim Vũ vị trí của

nhân tộc, sau đó rời đi.

Kim Vũ thì chui vào trong động phủ của mình, nghiên cứu trận pháp, muốn tạo

thành “tường đồng vách sắt” cho động phủ của mình.



Bên kia, Lý Thành rời khỏi gần động phủ của Kim Vũ, đi tới phía sau một ngọn

núi cao.

Những nhân tộc lúc trước sinh sống ở nơi này.

Phần lớn nơi này đều là phàm nhân, cũng sống rất tự tại.

Lý Thành từ bầu trời chậm rãi đi xuống, muốn tiếp xúc gần với những nhân tộc

này.

Hắn ta mới bay xuống, mấy tu sĩ tiến lên ngăn cản.
 
Chương 844: Thiên sát cô tinh 1


“Nhân sĩ phương nào! Vì sao tới gần nhân tộc ta?”

Mấy tu sĩ này đều là cảnh giới Trúc Cơ, tính là tu sĩ không nhiều trong nhân tộc.

“Các ngươi… Đều không biết ta rồi hả?”

Lý Thành nhẹ giọng mở miệng.

Hắn ta vô cùng tò mò đối với những nhân tộc từng ở trong bản thể của hắn ta.

Muốn tìm hiểu về những nhân tộc này.

“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi quen bọn ta ư?”

Tu sĩ nhân tộc cũng cảm thấy hoang mang.

Nghe giọng điệu của người này hình như là quen bọn họ.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết tu sĩ cường đại trước mặt này.

Chỉ có điều bọn họ có thể cảm nhận được an toàn từ trên người tu sĩ này.

Giống như đứng phía sau tu sĩ này, thì tuyệt đối an toàn…



Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, phía sau núi gần động phủ của Kim Vũ.

Lý Thành tán gẫu với đám tu sĩ nhân tộc một lát, thì thành công tiến vào trong

nhân tộc.

Mà thân phận của Lý Thành, cũng được mấy tu sĩ nhân tộc biết rõ.

Thành trì ngày xưa che chở cho bọn họ đã hóa hình!

Nếu như không có thành trì kia, nhân tộc ở đại lục Thiên Kiện đã sớm bị diệt

sạch.

Mấy tu sĩ nhân tộc biết thân phận này của Lý Thành, đương nhiên vô cùng tôn

kính đón Lý Thành vào trong nhân tộc.

Nếu không phải Lý Thành không muốn, bây giờ bọn họ đã bảo nhân tộc còn lại

tới tham kiến Lý Thành rồi.

Biết rõ thân phận của Lý Thành, Lý Thành hành tẩu trên đường, mấy tu sĩ nhân

tộc cũng đi theo Lý Thành, sợ có người gây sự với Lý Thành.

Lý Thành không thèm để ý những chuyện này, kệ đám tu sĩ nhân tộc đi theo.

Lý Thành hành tẩu trên ngã tư đường, cảm thấy cuộc sống của nhân tộc vô cùng

gian khổ, điều này khiến hắn ta không khỏi hỏi mấy tu sĩ nhân tộc sau lưng.

Mấy tu sĩ nhân tộc liếc nhau một cái, đều bất đắc dĩ cười khổ.

“Không khổ, không khổ, đại nhân ngươi không biết đâu, thời đại hiện giờ đã

không còn nhân tộc ta làm chúa tể thiên hạ, có thể sống như vậy đã quá tốt.”

“Đúng vậy, đại nhân, ngươi không biết đâu, bây giờ nhân tộc hơn xa ngày xưa,

ngày xưa nhân tộc có mấy vạn người, bây giờ còn sống chưa được 10%, một

phần sống sót bị yêu tộc coi thành đồ ăn, những nhân tộc hiện giờ như bọn ta,

có thể sống đã là may mắn lắm…”

“Bọn ta chắc chắn không khổ, trái lại đại nhân ngươi tới chỗ như vậy, sẽ làm

nhục thân phận của ngươi…”

Mấy tu sĩ nhân tộc đều mở miệng.

Nghe thấy những lời này, Lý Thành khẽ gật đầu.

Hắn ta nhẹ nhàng há miệng, còn định nói gì đó.

Không đợi hắn ta nói ra miệng, ở phía xa truyền tới âm thanh kỳ lạ.

Rầm rầm…

Âm thanh này vô cùng chói tai, nhưng cũng vô cùng vang dội.

Lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lý Thành.

Lý Thành ngẩng đầu lên nhìn, hắn ta lập tức thấy được cảnh tượng kỳ lạ.

Chỉ thấy một thiếu niên dáng người gầy khô, gương mặt hơi trắng xanh đang

hành tẩu trên đường.

Vẻ mặt thiếu niên này không chút thay đổi, sau lưng hắn ta, một cái quan tài

như do huyền thiết tạo ra được hắn ta kéo đi.

Quan tài dày nặng dùng một sợi xích sắt quấn lấy.

Mỗi khi thiếu niên đi một bước, quan tài cũng đi theo.

Âm thanh chói tai đó, là dưới đáy quan tài ma sát với mặt đất tạo ra.

Mấy tu sĩ nhân tộc nhìn thấy thiếu niên này, sắc mặt cả đám thay đổi, nhỏ giọng

nói.

“Sao các ngươi để hắn ta ra ngoài như vậy? Không phải phái một cảnh giới

Luyện Khí trông chừng rồi ư? Nếu va chạm đại nhân, các ngươi ai tới chịu trách

nhiệm?”

“Ta cũng không biết, chuyện này ta mặc kệ…”

“Không phải lúc trước các ngươi thuận miệng nói, có thể thả ra à…”

Mấy tu sĩ nhân tộc đều nói nhỏ.

Lý Thành ở bên cạnh không chút để ý, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu

niên đi tới kia.

“Người này là ai?”

Lý Thành hơi tò mò nhìn thiếu niên này, mở miệng hỏi một câu.

“Đại nhân, người này tên là Lâm Mạc, là một người vô cùng kỳ lạ…”

Một tu sĩ của nhân tộc muốn nói lại thôi.

“Kỳ lạ sao? Kỳ lạ chỗ nào?”

Lý Thành rất tò mò dò hỏi.

“Chuyện này… Lâm Mạc này, nghe nói từng là một tu sĩ nhân tộc cường đại,

mệnh cách chính là mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh khắc thân nhân…”

Tu sĩ nhân tộc này bắt đầu giảng giải.

Lý Thành vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Lâm Mạc này sinh ra khi yêu tộc trắng trợn tàn sát nhân tộc, cũng là nhân tộc tư

đỉnh phong đi xuống.

Hai tộc nhân yêu thay thế nhau.

Lâm Mạc này sinh ra đã vô cùng đặc biệt, khi sinh ra, một chiếc quan tài tự

nhiên giáng xuống, rơi ở cửa nhà Lâm Mạc.

Quan tài huyền thiết này, được người ta nói là đồng sinh linh bảo của Lâm Mạc.

Vốn cho rằng sinh ra với dị tượng như thế, đương nhiên có được kinh thiên tư,

thành tiên tư.

Là đến nhân tộc ngăn cơn sóng giữ, dẫn dắt nhân tộc đi lên đỉnh phong một lần

nữa.

Nhưng không ngờ tới, mọi chuyện đều nằm ngoài dự kiến của người khác.
 
Chương 845: Thiên sát cô tinh 2


Trong kiểm tra đo lường tư chất, Lâm Mạc được kiểm tra ra tư chất tuyệt luân,

nhưng mệnh cách vô cùng đặc biệt.

Dựa theo lời những tu sĩ cường đại, chính là mệnh thiên sát cô tinh gì đó.

Nghe nói, mệnh cách này sẽ khắc chết tất cả người thân, hơn nữa lực khắc chế

có thể theo tu vi tăng lên mà chậm rãi mở rộng.

Nói cách khác, nếu Lâm Mạc này bắt đầu tu luyện, sau khi tu luyện đến một

mức độ nhất định, như vậy sẽ khắc cả nhân tộc.

Mới đầu, đương nhiên không có ai tin tưởng.

Nhưng sau khi Lâm Mạc sinh ra một tháng, mẫu thân ngoài ý muốn chết bất đắc

kỳ tử, phụ thân bị một viên thiên thạch bay tới đập trúng, cũng mất đi.

Chuyện này khiến người ta chú ý, nhưng vẫn có thể chịu được.

Nhưng mà càng sau đó, càng có nhiều chuyện xảy ra.

Lâm Mạc sinh ra được hai tháng, đa số dòng họ đều xảy ra ngoài ý muốn.

Sinh ra ba tháng, bất cứ người nào có quan hệ thân thích với Lâm Mạc, đều chết

đi.

Thậm chí sau này còn khoa trương hơn, chỉ cần lây dính một chút quan hệ với

Lâm Mạc, sẽ khó thoát khỏi vận rủi.

Chuyện này thực sự dọa sợ nhiều tu sĩ.

Đám tu sĩ không dám để Lâm Mạc tu luyện, sợ Lâm Mạc tu luyện xong, sẽ

khiến cả tộc nhân bị diệt sạch.

Điều này cũng khiến hiện giờ lực lượng của nhân tộc yếu đi, đối với phương

diện trông giữ cũng trở nên tùy ý.

Nếu không thì Lâm Mạc có khả năng sẽ vĩnh viễn bị giam giữ, vĩnh viễn không

thể lật người.

“Thiên sát cô tinh?”

Lý Thành lẩm bẩm nói.

Hắn ta rất tò mò, rốt cuộc thiên sát cô tinh này là thứ gì.

“Đúng vậy, đại nhân, ngươi đừng nên tới gần người này, tránh cho vận xấu lây

dính lấy ngươi.”

Có tu sĩ nhân tộc mở miệng nói.

“Không sao, nếu các ngươi sợ, thì rời đi trước, trái lại ta muốn nói chuyện với

Lâm Mạc này.”

Lý Thành thực sự tò mò cái gọi là “thiên sát cô tinh này”.

Hắn ta rất muốn tới gần Lâm Mạc, nhìn thật kỹ xem, nhìn xem rốt cuộc người

này có điểm gì đặc biệt.

“Không, không, không, đại nhân ngươi muốn đi, bọn ta chắc chắn phải đi theo

ngươi.”

Mấy tu sĩ nhân tộc trầm tư một lát, nhao nhao nghiến răng, mở miệng nói.

Nghe thấy những lời này, Lý Thành không chút do dự nâng bước, đi về phía

Lâm Mạc.

Mấy tu sĩ nhân tộc ở phía sau theo sát Lý Thành, cùng đi tới trước mặt Lâm

Mạc.

“Thiếu niên.”

Lý Thành mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu.

“Hả?”

Lâm Mạc ngẩng đầu, trong đôi mắt mờ mịt xuất hiện chút nghi ngờ.

Hắn ta đã không nhớ rõ bao nhiêu năm, không ai dám nói chuyện với hắn ta, cả

đám đều cảm thấy hắn ta như thiên sát cô tinh.

Nói một câu với hắn ta, đều cảm thấy sẽ lây dính vận xấu.

Người trước mặt này, vậy mà dám nói chuyện với hắn ta?

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Lâm Mạc vô cùng trầm ổn dò hỏi.

“Thiếu niên, ta tìm ngươi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói chuyện phiếm

với ngươi mấy câu mà thôi.”

Ánh mắt Lý Thành nhìn Lâm Mạc từ trên xuống dưới, cười nói.

Nói chuyện phiếm mấy câu…

Chẳng lẽ người này thực sự không sợ bị vận xấu của hắn ta lây dính sao?

Đây là nghi ngờ lớn nhất trong lòng Lâm Mạc…



Chỗ phía sau núi, Lý Thành đang nói chuyện với Lâm Mạc.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ư?”

Lâm Mạc hỏi ra nghi ngờ lớn nhất trong lòng.

“Sợ ngươi? Vì sao phải sợ ngươi?”

Lý Thành cười, lắc đầu nói.

“Ta là thiên sát cô tinh, bất cứ người nào đều có khả năng bị ta khắc chết.”

Lâm Mạc vô cùng bình tĩnh nói ra bốn chữ “thiên sát cô tinh” này.

Trong đôi mắt hắn ta tràn ngập bình tĩnh, giống như hoàn toàn không thèm để ý

thân phận thiên sát cô tinh này của hắn ta.

“Ngươi nói là người, nhưng ta không phải người.”

Lý Thành lại cười, mở miệng nói.

Bản thể của hắn là một thành trì, vẫn luôn không thuộc về nhân tộc.

“Ngươi không phải người? Vậy ngươi là gì?”

Lâm Mạc sửng sốt, mở miệng hỏi một câu theo bản năng.

“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta.”

Lý Thành vẫy tay.

Bóng dáng cử động, bay lên trời.

Lâm Mạc còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy có lực lượng kéo hắn

lên.

Ngay sau đó, hắn ta cùng với quan tài huyền thiết mà hắn ta kéo cùng bay lên,

vội vàng đi theo hướng Lý Thành biến mất.

Tại chỗ, mấy tu sĩ nhân tộc đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.



Lý Thành phi hành rời đi đi tới một ngọn núi cao.

Đứng trên đỉnh núi cao, quan sát phía dưới là một vùng thổ địa rộng, lọt vào

trong tầm mắt, biển mây lượn lờ, giống như tiên cảnh nhân gian.

Lý Thành đến nơi này, đặt Lâm Mạc xuống, rồi đứng trước vách núi, nhìn

xuống dưới, ánh mắt tràn ngập hờ hững.

“Ngươi… Vì sao ngươi dẫn ta tới nơi này.”

Lâm Mạc hít sâu một hơi, trên gương mặt tràn ngập bình tĩnh, hắn ta chậm rãi

mở miệng hỏi.

“Muốn tâm sự với ngươi, làm quen một chút, thế nào?”

Lý Thành không làm ra vẻ gì, cười nói như vậy.
 
Chương 846: Có lẽ ta có thể giúp ngươi 1


“Ta là thiên sát cô tinh, ở cùng một chỗ với ta, không có lợi với ngươi đâu.”

Lâm Mạc thản nhiên nói.

“Thiên sát cô tinh? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao? Có lẽ mệnh cách của ngươi

thực sự tồn tại, nhưng chỉ ảnh hưởng tới phàm nhân, đối với ta mà nói, căn bản

không có tác dụng gì.”

Trong giọng nói của Lý Thành tràn ngập tự tin.

Một loại tự tin đối với tu vi của mình.

Chỉ chưa đầy một tháng hắn ta đã tu luyện tới mức độ này, hắn ta không tự tin

thì người nào tự tin?

Lời nói của Lý Thành mới vang lên.

Không đợi Lâm Mạc trả lời, bỗng nhiên trong lúc này, trên bầu trời phong vân

thay đổi.

Mưa xối xả như trút nước đột nhiên hạ xuống.

Nhưng cảnh tượng vô cùng thần kỳ.

Những hạt mưa này giống như được lực lượng nào đó thêm vào, rơi mạnh

xuống mặt đất.

Nhưng khi rơi xuống, lại có một cơn gió mạnh thổi.

Sau đó…

Sau đó Lý Thành bị mưa làm cho ướt sũng, hắn ta còn chưa kịp điều động lực

lượng.

Mà Lâm Mạc ở bên cạnh không dính một giọt nước mưa một cách thần kỳ.

Lý Thành: “…”

Mới nói xong đã bị vả mặt?

Không! Chuyện này là trùng hợp!

Hơn nữa, thiên sát cô tinh cái gì.

Hắn ta là tu sĩ, không phải dính chút mưa sao? Đây cũng coi như là vận xấu

sao? Đùa gì thế.

Lý Thành vung tay lên, trên người hắn ta lập tức được dọn sạch.

Tất cả giọt mưa đều biến mất không thấy, áo bào của hắn ta cũng trở nên mới

tinh.

“Vận xấu gì chứ, thiên sát cô tinh, thực ra thứ này…”

Lý Thành vừa định mở miệng, lấy lại hình tượng của mình.

Hắn ta đang nói chuyện, trên bầu trời đột nhiên có lôi điện đánh xuống, đánh về

phía Lý Thành.

Lý Thành mơ hồ một lát, nhưng phản ứng của hắn ta rất nhanh, bóng dáng cử

động, đã tránh được lôi điện này.

Bùm!

Lôi điện đánh lên núi.

Lý Thành lại tránh được một cách hoàn hảo.

Hắn ta chuẩn bị mở miệng nói chuyện lần nữa.

Ngay sau đó, mặt đất dưới chân hắn ta đột nhiên nứt ra, giống như vừa rồi bị lôi

điện đánh nứt, dẫn tới phản ứng dây chuyền.

Lý Thành nhìn thoáng qua phía dưới.

Rầm!

Ánh mắt hắn ta mới nhìn xuống dưới.

Từng mảng mặt đất sụp xuống, nửa ngọn núi cao đều lún xuống, cự thạch cuồn

cuộn hạ xuống dưới.

Lý Thành lập tức hoàn hồn, muốn vận chuyển pháp lực, đạp không mà lên,

tránh cho bản thân ngã xuống.

Nhưng lúc này, thật trùng hợp, pháp lực của hắn ta vận chuyển xảy ra vấn đề,

trong lúc này không sử dụng được pháp lực.

Lúc này không kịp vận chuyển pháp lực.

Cả người Lý Thành đều rơi từ trên núi cao xuống.

“Người thứ 704.”

Đứng ở một bên núi cao, Lâm Mạc hoàn toàn không bị ảnh hưởng tới, im lặng

nói những lời này.

Hắn ta đã quen.

Bất cứ người nào dám tới gần hắn ta, đều lọt vào vận rủi tập kích, dùng mỗi

phương thức chết đi.

Bốn chữ thiên sát cô tinh này, bao phủ nhân sinh của hắn ta.

Lâm Mạc kéo quan tài sau lưng mình, chuẩn bị tìm đường xuống núi.

Rầm!

“Thiếu niên, ngươi muốn đi đâu?”

Một giọng nói truyền tới, khiến Lâm Mạc dừng bước.

Đồng tử của Lâm Mạc hơi co rụt lại, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Lý Thành bay từ dưới chân núi lên, dòng khí quanh người bắt đầu khởi

động, hình thành một vòng bảo hộ, bảo hộ hắn ta ở bên trong.

Lúc này Lý Thành nhìn về phía Lâm Mạc, có một loại kiêng kị.

Rõ ràng người này là phàm nhân, nhưng thực sự giống như trời sinh tự mang

vận xấu vận rủi, người tiếp xúc, đều dính vận xui vận rủi này.

Ngay cả Lý Thành, hiện giờ cũng tin thân phận của Lâm Mạc này là thiên sát cô

tinh.

Thực sự quá khủng bố.

Chỉ trong vòng một nén nhang, hắn ta trở nên vô cùng xui xẻo.

Mưa to như trút nước, thiên lôi đánh xuống, núi cao sập xuống, pháp lực không

vận chuyển được.

Những chuyện này đều là trùng hợp.

Nhưng tất cả trùng hợp tổ hợp lại, vậy thì không phải trùng hợp có thể giải

thích.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Thực sự không sợ ta ư?”

Lâm Mạc khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có người đụng tới vận

xấu của hắn ta mà còn sống.

Nghe thấy những lời này, Lý Thành không ậm ờ nữa, chính thức giới thiệu mình

với Lâm Mạc.

Đồng thời, hắn ta cũng bắt đầu nghiêm túc bắt chuyện với Lâm Mạc.

Thông qua những “trùng hợp” này, Lý Thành cũng hiểu rõ Lâm Mạc không đơn

giản.

Lâm Mạc không quậy nữa, bắt chuyện với Lý Thành, nên nói, hắn ta đều nói.

Sau khi nói xong mọi chuyện, Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, giống

như đang cầu nguyện, hoặc như đang cảm khái.

“Ta không có hi vọng gì khác, càng không có bất cứ nhu cầu gì, ta chỉ muốn tu

luyện! Ta muốn tu luyện!”

Trong mắt Lâm Mạc tràn ngập khát vọng.

Hắn ta rất muốn tu luyện, nhưng hắn ta không thể tu luyện.

Từ nhỏ hắn ta đã được người ta cho biết, hắn ta chính là thiên sát cô tinh, một

khi tu luyện, sẽ tạo ra bệnh với thiên hạ.

Cho nên chưa từng có người cho hắn ta công pháp.
 
Chương 847: Có lẽ ta có thể giúp ngươi 2


Từ nhỏ hắn ta chỉ có thể luyện tập võ thuật của phàm tục, dựa vào quan tài

huyền thiết này tiến hành rèn luyện.

Chỉ dựa vào những thứ này, hắn ta vẫn vào lúc mười tuổi luyện tới cực hạn võ

đạo.

Lấy phàm nhân chi thân, khiến tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rơi vào hạ phong.

Nhưng mà…

Đây không phải thứ hắn ta cần.

Hắn ta cần, là đi lên con đường thành tiên trong truyền thuyết.

Hắn ta muốn tu luyện tới đỉnh phong!

Hắn ta muốn cứu người thân, bạn bè cùng với những người bị hắn ta khắc chết

trở về!

Muốn làm được những chuyện này, vậy chỉ có thể đi lên tiên đạo!

Còn đi tới tận cùng của tiên đạo!

Đây là nhu cầu lớn nhất của Lâm Mạc!

“Tu luyện… Có lẽ… Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”

Lý Thành do dự một lát, chậm rãi mở miệng nói.

Trong đầu hắn ta không tự giác hiện lên một bóng người bí hiểm…



Long tộc.

Trong một động phủ cao nhất của long tộc.

Lúc này, Sở Duyên đang ngồi trước một cái bàn.

Ở bên cạnh hắn ta không có bất cứ bảo vật gì, trống không, có vẻ thanh tịnh.

Chỉ riêng trước bàn Sở Duyên, bày hơn mười túi trữ vật.

Trong mỗi túi trữ vật, đều là bảo vật gì đó.

Mà một vài bức họa cuộn tròn, đếm thô sơ giản lược, trong mỗi túi đựng đồ có

hơn ngàn tấm.

Trong mỗi bức họa cuộn tròn đều ghi lại nơi bí ẩn gửi bảo vật tài nguyên của

long tộc.

Mà trong một túi đựng đồ có hơn ngàn bức họa cuộn tròn, đủ để chứng minh

nội tình của long tộc đáng sợ cỡ nào.

Sở Duyên nhìn hơn mười túi trữ vật trước mặt, ngón tay khẽ gõ bàn, hít sâu một

hơi.

“Cuộc sống giản dị tự nhiên này, thực sự khiến người ta mê muội.”

“Làm đại lão tổ của long tộc, thật tốt.”

Trong mắt Sở Duyên tràn ngập cảm xúc phong phú.

Hắn đều có chút không muốn trở về hoàn thành nghiệp lớn thu nhận đồ đệ của

hắn.

Thực sự là vì cuộc sống ở long tộc quá thư thái.

Một tay chưởng quản cả long tộc, một tay nắm lấy tất cả tài nguyên của long

tộc.

Không nghĩ tới, Sở mỗ hắn cũng có ngày hôm nay.

Trong lòng Sở Duyên vô cùng cảm khái.

Có cuộc sống ngày hôm nay, cuộc đời này không uổng.

Sau này cho dù hồi tưởng lại, cũng tràn ngập một phần những chuyện trải qua.

Vài năm, ta làm đại lão tổ của long tộc.

Sở Duyên đang cảm khái, đại môn bên ngoài động phủ có tiếng gõ.

Cốc cốc cốc…

“Lão tổ, ngươi có ở đây không?”

Một giọng nói truyền tới.

“Vào đi.”

Sở Duyên nghe thấy thế, đặt túi trữ vật ở hai bên bàn, ném chút tro bụi lên phía

trên, chứng minh những túi trữ vật này đã lâu không được động vào.

Sở mỗ hắn không phải là loại người thích bảo vật.

Hắn, Sở mỗ, đạo đức tốt, khinh thường những bảo vật này!

Bên ngoài động phủ, tộc trưởng long tộc Ngao Thiên đi tới.

Lão ta cúi thấp người, vừa nhìn thấy Sở Duyên, lúc này hành đại lễ.

“Ngao Thiên, tham kiến lão tổ!”

Tộc trưởng long tộc Ngao Thiên không dám bày ra tư thế gì, vô cùng tôn kính

hành lễ.

Trước mắt Sở Duyên là trụ cột duy nhất của long tộc, bất cứ kẻ nào có thể

không có, chỉ riêng Sở Duyên không thể!

Một khi long tộc mất đi Sở Duyên, vậy thì sẽ mất hết ưu thế trước mắt.

Cho nên tộc trưởng long tộc Ngao Thiên, vô cùng tôn kính với Sở Duyên.

Mức độ tôn kính này, hơn xa đại lão tổ long tộc lúc trước.

“Ừm, miễn lễ đi, lần này ngươi tới là có chuyện gì?”

Sở Duyên nói thẳng, hỏi.

“Khởi bẩm lão tổ, Ngao Thiên muốn thanh danh của long tộc lớn mạnh, bắt đầu

thanh toán chủng tộc đối nghịch với long tộc lúc trước, không biết lão tổ có

đồng ý hay không?”

Ngao Thiên nhỏ giọng dò hỏi.

“Việc này tự ngươi xử lý là được, cần phải hỏi bổn tọa sao? Bổn tọa nhớ rõ

trong long tộc có quy tắc, toàn bộ mọi chuyện bên ngoài long tộc đều do tộc

trưởng đương nhiệm xử lý, ngươi hỏi bổn tọa là có ý gì?”

Sở Duyên hơi nhíu mày.

Đừng tưởng hắn không biết quy củ của long tộc.

Hắn sớm đã thuộc lòng quy củ của long tộc.

Đương nhiên không phải là Sở Duyên nguyện ý, mà không thể không làm vậy.

Khi Sở Duyên đang xem xét mỗi động phủ long tộc gửi bảo vật, phát hiện một

động phủ muốn đi vào nhất định phải quen thuộc quy củ của long tộc mới được.

Cho nên Sở Duyên đành phải học thuộc quy củ của long tộc.

“Nhưng mà… Nhưng mà lão tổ, tình hình hiện giờ đã khác, lần này có khả năng

cần ngươi ra tay, cho nên ta mới tới hỏi ý kiến của ngươi.”

Ngao Thiên cúi đầu, mở miệng nói.

“Cần bổn tọa ra tay sao?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, chẳng trách con hàng này tới tìm hắn, hóa ra là cần

hắn ra tay.

Nhưng hắn không muốn ra tay, hắn sợ hắn ra tay, sẽ có liên hệ càng sâu với long

tộc.

Nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt vẫn là tìm kiếm đệ tử dạy phế, sau đó dạy

đệ tử thành phế vật.

Lúc này mới quan trọng nhất.

Nhưng mà…

Sở Duyên liếc mắt nhìn đống túi trữ vật trên bàn.

Tài nguyên bảo vật của long tộc nhiều lắm.
 
Chương 848: Sở mỗ giản dị tự nhiên


“Thôi, bổn tọa sẽ ra tay một lần, nhưng nhớ kỹ, chỉ có một cơ hội, dù sao

chuyện này không hợp quy củ, trong quy củ của long tộc, trở thành lão tổ của

long tộc, không phải thời khắc sinh tử của long tộc, thì không thể ra tay, lần này

là vì tiền đồ của long tộc, nên ngoại lệ một lần, nhưng chỉ một lần này, lần sau

không được viện cớ như vậy nữa.”

Sở Duyên chậm rãi nói ra những lời như vậy.

“Vâng, vâng! Đa tạ lão tổ, đa tạ lão tổ!”

Ngao Thiên lập tức kích động, vội vàng nói cảm ơn.

“Không cần đa lễ, dù sao ngươi cho nhiều tiền mà.”

Sở Duyên xua tay, thuận miệng nói một câu.

Ngao Thiên ở một bên lập tức sửng sốt.

Lão ta vừa mới nghe thấy cái gì?

Câu nói đó là, ngươi cho nhiều tiền sao?

Là lão ta nghe lầm ư?

Ngao Thiên rơi vào trầm tư.

Sở Duyên ngồi trước bàn cũng lập tức ý thức được mình nói nhầm.

“Sao thế? Bổn tọa nói, dù sao ngươi cũng là người của long tộc, chẳng lẽ nói sai

rồi à?”

Sở Duyên vội vàng sửa lại.

“Ồ ồ, không có không có, ta chỉ đang nghĩ một chuyện, lão tổ đừng trách tội.”

Ngao Thiên vội vàng trả lời.

Trong lòng lão ta nói thầm, có phải mình nghe nhầm hay không.

Vậy mà nghe thành, ngươi cho nhiều tiền.

Gần đây mình làm sao vậy?

Bởi vì gần đây long tộc có thế quật khởi, cho nên lão ta quá hưng phấn, dẫn tới

sinh ra ảo giác ư?

Có loại khả năng này.

Ngao Thiên sờ gương mặt, dự định sau khi rời khỏi, thì kiểm tra cơ thể mình

cẩn thận, thân là tộc trưởng long tộc, nếu dễ dàng nghe lầm, vậy thì nguy.

“Một khi đã như vậy, còn chuyện khác không? Nếu có mà nói, vậy thì một lần

nói hết đi.”

“Không còn chuyện gì, không còn chuyện gì đâu lão tổ.”

“Nếu không còn chuyện gì, còn không mau lui xuống?”

“Vâng, lão tổ, vậy ta đi đây.”

Dưới nhìn kỹ của Sở Duyên, Ngao Thiên im lặng xoay người ra khỏi động phủ.

Đợi Ngao Thiên đi ra khỏi động phủ, Sở Duyên mới thu hồi ánh mắt.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Sở Duyên kiểm kê túi trữ vật trước tiên.

Sau khi xác nhận số lượng túi trữ vật không lầm, Sở Duyên mới yên tâm.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa động phủ.

“Muốn ta ra tay sao?”

“Vòng sáng kim sắc mới có thể xử lý được đúng không?”

“Có lẽ, đại khái, có khả năng, hẳn là, có thể đúng không?”

Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giọng nói của hắn tràn ngập không tự tin.

Tuy hắn biết vòng sáng kim sắc của mình rất mạnh, nhưng mạnh tới mức nào,

hắn cũng không biết.

Nếu chống lại yêu sư gì đó, hắn không có nắm chắc.

Sở Duyên hoài nghi mình một lát xong, thì kiên định hơn.

Hắn nhất định có thể.

Từ khi hắn đạt được trạng thái vô địch xong, hắn chưa bao giờ gặp ai có thể đỡ

được vòng sáng kim sắc.

Hắn không tin, lần này ra tay còn có người chống đỡ được.

Sở Duyên tự mình cổ vũ mình.

Sau khi cổ vũ xong, hắn lại mở túi trữ vật ra xem lần nữa.

Lật xem bức họa cuộn tròn bên trong túi trữ vật.

Xác nhận những bức họa cuộn tròn này không lầm.

Khi Sở Duyên để tâm tới những bức họa cuộn tròn này, hoàn toàn quên mất,

mình còn để quên mất đệ tử ở ngoài.

Hắn giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lý Thành, không nhắc tới một

câu.

Sở Duyên xác nhận xong xuôi, mới cất kỹ tất cả túi trữ vật đi…



Long tộc đạt được đại lão tổ Sở Duyên hứa hẹn có thể ra tay một lần, bắt đầu

hành trình tranh bá của mình.

Long tộc không trực tiếp tiến hành tuyên chiến với tộc nào đó, mà “cố ý” tiết lộ

ra tin tức, đại lão tổ của long tộc chỉ ra tay một lần.

Dẫn tới các tộc nóng lòng bắt đầu hành động, nhất là những chủng tộc trở mặt

với long tộc.

Bọn họ sợ long tộc sẽ chĩa mũi nhọn về phía bọn họ.

Sau khi biết đại lão tổ long tộc chỉ ra tay một lần, bọn họ hiểu rõ, xác suất tộc

mình còn sống khá cao.

Cho nên bọn họ không có tâm tư muốn tử chiến với long tộc.

Dưới tình huống như vậy, long tộc bắt đầu hành động xâm lấn các tộc.

Long tộc không quá đáng, mà cẩn thận chậm rãi xâm lấn các tộc.

Một bộ này, long tộc chơi rất nhẵn nhụi.

Chính là không xâm lấn quy mô lớn, mà chậm rãi ăn mòn các tộc.

Lấy suy yếu các tộc, khiến long tộc lớn mạnh.

Nhưng đối với chuyện này, các tộc không có năng lực phản kháng.

Bọn họ sợ phản kháng quá mức, sẽ khiến long tộc coi là kẻ thù, đến lúc đó long

tộc lấy cơ hội đại lão tổ ra tay một lần duy nhất dùng trên người tộc mình, vậy

thì bọn họ thực sự thiệt lớn.

Trước khi long tộc chưa dùng cơ hội đại lão tổ ra tay một lần duy nhất, người

nào cũng sẽ không chính thức khai chiến với long tộc.

Long tộc nắm chặt sít sao chuyện này, nhân cơ hội này, long tộc bắt đầu không

ngừng tăng lên.



Ngày này, trong long tộc, một tin tức truyền ra, dẫn tới các tộc của yêu tộc chấn

động.

Đại lão tổ của long tộc muốn nhận đồ đệ.
 
Chương 849: Có thể khiến đệ tử dạy phế tự mình đưa tới cửa sao


Trong đại lục Thiên Kiện, người nào có tin tưởng đối với thiên phú của bản

thân, đều có thể đến long tộc thử một chút, nếu đại lão tổ long tộc nhìn trúng,

vậy thì có thể một bước lên trời.

Trong yêu tộc, luận cấp bậc lão tổ, chỉ còn lại đại lão tổ của long tộc.

Nếu được lão tổ này làm chỗ dựa vững chắc, vậy có thể kiếm lời lớn, cho dù tộc

của mình không thể quật khởi, nhưng tuyệt đối có thể đi theo long tộc lăn lộn

kiếm bát canh nóng.

Kết quả là, vô số Thiên Kiêu yêu tộc đến long tộc bái phỏng.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong long tộc đông như trẩy hội, rất náo

nhiệt.



Trong động phủ cao nhất của long tộc, tộc trưởng long tộc Ngao Thiên đang báo

cáo tình hình cho Sở Duyên.

“Lão tổ, hiện giờ trong long tộc đã tụ tập mấy trăm Thiên Kiêu của yêu tộc, tuy

phần lớn đều là Thiên Kiêu mới, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là Thiên

Kiêu.”

“Lão tổ khi nào ngươi rảnh tới đó xem, ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Ngao Thiên cung kính nói.

Sở Duyên ngồi trước bàn vừa nghe, vừa thường gật đầu, chứng minh hắn đang

nghe.

Chuyện bảo Thiên Kiêu yêu tộc đến long tộc, đương nhiên là hắn đề xuất.

Sở Duyên nghĩ một lát, cảm thấy chuyện tìm đệ tử dạy phế, không thể chậm trễ

được.

Kết quả là, hắn nghĩ ra một chiêu như thế, tung chuyện hắn muốn nhận đệ tử ra,

chủ động hấp dẫn người khác tới.

Hắn lại dựa vào hệ thống, quan sát có đệ tử có thể dạy phế hay không.

“Được, ta đã biết, đợi một lát đi, đợi nhiều yêu tộc tới đã.”

Sở Duyên trả lời Ngao Thiên.

Đồng thời, hắn cũng mở kiểu mẫu của hệ thống ra, tiến hành quan sát.

“Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 9423 năm.]

9423 năm…

Như vậy đệ tử có thể dạy phế cách hắn đủ xa.

Dưới tình huống như vậy, hắn không cần phải ra ngoài gặp đám Thiên Kiêu yêu

tộc kia nữa.

Quả nhiên, bảo Ngao Thiên đợi nhiều yêu tộc tới, là cách làm chính xác.

Đến lúc đó hắn chỉ cần xem hệ thống, một khi hệ thống nhận thấy có đệ tử có

thể dạy phế, hắn sẽ lập tức kiểm tra lần lượt…

Dùng phương pháp này, ở dưới cái nhìn của Sở Duyên, là biện pháp hoàn mỹ

nhất.

Vừa có thể làm đại lão tổ của long tộc, còn có thể chiếu cố “nghiệp vụ” của

mình.

Quả thực là hoàn mỹ tới mức không còn lời nào để nói.

Khiến Sở mỗ cảm thấy, chỉ số thông minh của mình cao hơn, ngay cả loại

phương pháp này cũng có thể nghĩ ra.

“Vâng, lão tổ.”

Tộc trưởng long tộc lập tức đáp, lão ta đâu dám có ý kiến với lão tổ này.

Lão tổ nói cái gì, thì chính là cái đó.

Lão tổ nói muốn đợi một lát, như vậy thì đợi một lát đi!

“Ừm, còn nữa chính là, không nhất định cần là Thiên Kiêu mới có thể tới,

những yêu tộc bình thường cũng có thể tới đây.”

“Ta nói như vậy, ngươi hiểu rõ chưa?”

Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.

“Đã rõ, đã rõ, lão tổ ta đều rõ cả.”

Ngao Thiên vội vàng gật đầu nói.

“Đã rõ thì tốt, ngoài ra, gần đây long tộc có khai chiến với chủng tộc khác hay

không? Có cần ta ra tay nữa không?”

Sở Duyên ngẩng đầu nhìn Ngao Thiên, dò hỏi.

“Tạm thời chưa cần lão tổ ra tay, lão tổ ngươi yên tâm đi, đợi cần ngươi ra tay,

ta chắc chắn sẽ nói.”

Ngao Thiên vội vàng nói.

“Ừm…”

Sở Duyên khẽ gật đầu.

Sau đó nói khách sáo với Ngao Thiên một lát, thì bảo Ngao Thiên rời đi.

Đợi Ngao Thiên rời đi xong, Sở Duyên bắt đầu công việc hàng ngày của mình,

kiểm kê bức họa cuộn tròn trong túi trữ vật, sau đó bắt đầu nhìn hình thức dạy

học của hệ thống một lần lại một lần, xem còn bao nhiêu thời gian.

Lúc này chính là khoảng cách, hắn thông qua thời gian, có thể dễ dàng biết gần

đây có đệ tử có thể dạy phế hay không.

Sở Duyên kiên nhẫn làm công việc hàng ngày của mình.



Sau khi qua mấy ngày, cuối cùng ngày này, Sở Duyên còn đang hoàn thành

công việc thông thường mỗi ngày, chú ý tới biến hóa của hình thức dạy học.

[Đang trong tìm kiếm, mong ký chủ chờ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 8321 năm.]

Hơn tám nghìn năm?

Lúc trước là hơn chín nghìn năm.

Đã qua hơn một nghìn năm, như vậy đại biểu cho cái gì?

Đại biểu khoảng cách giữa hai bọn họ kéo gần hơn không ít.

Đây là đệ tử có thể dạy phế kia, nghe được tin hắn muốn nhận đồ đệ, cho nên

không để ý xa cách ngàn dặm, tới đây rồi hả?

Nếu là như vậy, vậy thì tốt quá.

Sở Duyên hít sâu một hơi, kiên nhân chờ đợi, hắn muốn nhìn xem, ngày mai

khoảng cách giữa hắn và đối phương sẽ ngắn hơn không.



Rất nhanh đến ngày hôm sau.

Thời gian đầu tiên của Sở Duyên là xem xét hình thức dạy học của hệ thống có

biến hóa gì không.

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 7231 năm.]

Lại ngắn một ngàn năm?

Sở Duyên chậm rãi hưng phấn hơn, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong.



Lại một ngày qua đi.

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 6451 năm.]



Lại một ngày…

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 5312 năm.]



Sau khi mấy ngày trôi qua, khi Sở Duyên đang trông mòn con mắt, thời gian

tìm kiếm trên kiểu mẫu dạy học cuối cùng cũng tiến vào hai số.

Sở Duyên nhìn màn ảnh hệ thống chỉ có mình mới thấy trước mặt mình.

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 25 năm.]

Chuyện này có ý nghĩa gì?

Ý nghĩa, đệ tử có thể dạy phế ở ngay gần hắn không xa.

Hắn chỉ cần tìm kiếm một lát, rất dễ dàng tìm được.

Vừa nghĩ tới đây, Sở Duyên không nghĩ nhiều nữa, đi ra khỏi động phủ, tự mình

đi tìm kiếm…
 
Chương 850: Dục vọng cầu sinh của Lý Thành


Trên một con đường tiến về phía long tộc.

Lúc này, ba bóng người đang hành tẩu.

Ba người này đúng là Lý Thành, Kim Vũ, cùng với Lâm Mạc kéo theo một

quan tài huyền thiết.

Ba người đi trên đường, vừa hành tẩu vừa nói chuyện với nhau.

“Kế Mông, không phải ngươi nói Kim Sí Đại Bằng nhất tộc có thù oán với long

tộc sao? Vậy vì sao ngươi còn dám tới nơi này? Không sợ bị bắt ư?”

Lý Thành cười hỏi Kim Vũ bên cạnh.

“Vậy ngươi nghĩ sai rồi, đã có tin tức truyền tới, lần này là đại lão tổ long tộc tự

mình nhận đồ đệ, sao long tộc có thể vì ân oán trách tội ta, hơn nữa ta là Thiên

Kiêu đứng đầu yêu tộc, ta không đến, đâu còn ai dám tự xưng Thiên Kiêu?”

Khi Kim Vũ nói những lời này, không đỏ mặt chút nào, ưỡn ngực, nói chuyện

tràn ngập khí phách.

Hoàn toàn không nghĩ tới, tên tuổi Thiên Kiêu đứng đầu yêu tộc lấy kiểu gì.

“Cũng đúng.”

Lý Thành khẽ gật đầu.

Hắn ta không biết chuyện của Kim Vũ.

“Đúng rồi Lý đạo hữu, ngươi dẫn theo hắn ta làm gì?”

Bỗng nhiên Kim Vũ nhìn Lâm Mạc sau lưng bọn họ, im lặng kéo quan tài,

không khỏi mở miệng hỏi.

“Thử thời vận, nói không chừng hắn ta được đại lão tổ long tộc nhận làm đồ đệ

thì sao? Hắn ta rất bất phàm.”

Lý Thành nói ra đánh giá của mình đối với Lâm Mạc.

Rất bất phàm!

“Bất phàm? Bất phàm như thế nào? Ta không thấy bất phàm chỗ nào mà?”

Kim Vũ đánh giá Lâm Mạc từ trên xuống dưới, hắn ta mới nói xong câu đó, đột

nhiên trượt chân, cả người hắn ta ngã xuống đất, ngã mạnh lên mặt đất.

Kim Vũ ngã xuống đất không rõ lắm.

Hắn ta…

Hắn ta ngã rồi hả?

Cho dù thế nào, hắn ta cũng là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa.

Một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa vấp ngã ư?

“Ta đã nói rồi mà, hắn rất bất phàm.”

Thấy cảnh này, Lý Thành coi như không thấy, cười thần bí, sau đó tiến về phía

trước.

Vẻ mặt Lâm Mạc không chút thay đổi kéo quan tài huyền thiết, đi theo Lý

Thành tiếp tục tiến về trước.

Chỉ còn lại Kim Vũ ở tại chỗ mơ hồ.

Hắn ta không biết nên nói gì mới tốt.

Sau khi ngây người rất lâu, hắn ta mới lấy lại tinh thần.

Hoàn hồn xong, Kim Vũ lập tức nhìn bốn phía, xác định không có ai nhìn thấy

xong, mới yên lòng.

Nếu như bị người ta nhìn thấy, hắn ta đường đường là Thiên Kiêu yêu tộc, vậy

mà đi đường còn bị ngã, vậy hắn ta sẽ mất hết mặt mũi.



Cùng lúc đó, bên kia.

Sở Duyên cũng từ trong thời gian dự tính trên kiểu mẫu của hệ thống tìm ra

được.

Hắn xác nhận phương hướng xong, thì bay thẳng tới.

Khi phi hành, ánh mắt không nhìn mặt đường, mà đang nhìn chằm chằm màn

ảnh màu lam trước mặt mình.

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 24 năm.]

Còn 24 năm!

Nói cách khác, hắn cách đệ tử nhất định có thể dạy phế này rất gần.

Sở Duyên không khỏi cúi đầu, vừa phi hành vừa tìm kiếm.

Người hành tẩu trên đường, cùng với người phi hành trên bầu trời, hắn đều đã

nhìn qua.

Trong đó tổ hợp ba người Kim Vũ ở trên đường, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt

của Sở Duyên.

Thực sự là vì tổ ba người này quá đặc biệt.

Lâm Mạc kéo quan tài.

Lý Thành nhìn hơi quen mắt.

Kim Vũ thì càng quen mắt hơn.

Nhưng Sở Duyên không dừng lại đánh giá cẩn thận, mà tiếp tục bay về phía

trước, hắn cần tìm kiếm đệ tử có thể dạy phế là chính.

Nhưng mà sau khi Sở Duyên bay một thời gian, hắn lập tức thất thần.

Màn ảnh màu lam ở trước mặt hắn, thời gian tìm kiếm dự tính dài hơn…

[Đang tìm kiếm, mong ký chủ đợi…]

[Thời gian tìm kiếm dự tính: 56 năm.]

56 năm.

Lại dài hơn.

Ý chính là…

Hắn đã bay qua rồi ư?

Sở Duyên sinh ra ý niệm này, hắn lập tức dừng bước, nhìn thoáng qua phía sau.

Ở trong tầm mắt hắn, phía sau chỉ có tổ hợp ba người Kim Vũ.

Hắn lập tức chú ý tới tổ hợp ba người này.

“Người này, không phải là Kim Vũ sao?”

Sở Duyên nhìn kỹ, cũng nhận ra Kim Vũ.

Hắn lại nhìn Lý Thành bên cạnh Kim Vũ.

Nói ra, người này cũng rất quen mắt, hình như từng gặp ở đâu đó.

Thực sự là rất quen mắt.

Sở Duyên cau mày, suy nghĩ một lúc lâu hắn mới đột nhiên nhớ tới.

Vỗ tay một cái.

Đúng rồi!

Đây là đệ tử của hắn!

Lý Thành!

Sở Duyên hơi hoảng hốt.

Có được nhiều bảo vật, thiếu chút nữa quên mất dáng vẻ của Lý Thành.

Còn người đang kéo quan tài hắn không biết.

Nhưng Sở Duyên có loại cảm giác, người này chính là đệ tử có thể dạy phế mà

hắn đang tìm.

Sở Duyên bay xuống phía dưới, hắn mới tới gần tổ ba người này, màn ảnh trước

mắt lập tức biến đổi.

[Đã tìm được đệ tử có thể dạy phế gần đây, có bắt đầu hình thức dạy học hay

không.]

Hệ thống đang hỏi Sở Duyên.

Sở Duyên sửng sốt một lát, trong lòng xuất hiện chút vui sướng.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, người kéo quan tài này là đệ tử có

thể dạy phế.
 
Chương 851: Dục vọng cầu sinh của Lý Thành 2


Sở Duyên hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng trước.

Hắn lựa chọn không mở hình thức dạy học trước, dù sao phía dưới không chỉ có

một người.

Kim Vũ và đệ tử của hắn đều ở phía dưới.

Vẫn nên đi xuống chào hỏi trước.

Tâm niệm của Sở Duyên vừa động, bay xuống phía dưới.

“Thành Nhi, Kim Vũ.”

Sở Duyên lắc mình một cái đi tới trước tổ hợp ba người, nhẹ giọng mở miệng

nói một câu.

Đối mặt với Sở Duyên đột nhiên xuất hiện, ba người này thực sự bị dọa sợ.

Nhất là Kim Vũ, thiếu chút nữa lấy pháp bảo của mình ra ra tay.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người tới, chỉ trong nháy mắt tâm trạng sung

sướng.

Người luôn vô cùng mơ hồ, bóng dáng không thấy rõ này…

Sao bọn họ có thể không quen.

“Đệ tử bái kiến sư tôn!”

“Vãn bối tham kiến tiền bối!”

Lý Thành và Kim Vũ nhìn thấy Sở Duyên, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng,

nhao nhao hành đại lễ với Sở Duyên.

Lâm Mạc ở phía sau ngơ ngác nhìn Sở Duyên, lại nhìn Lý Thành và Kim Vũ

hành lễ một lát, hơi do dự một chút, sau đó cũng hành lễ với Sở Duyên, đụng

đầu.

“Miễn lễ đi, Thành Nhi, Kim Vũ, sao các ngươi lại ở đây?”

Sở Duyên mỉm cười, vẫy tay, lực lượng vô hình lập tức đỡ ba người dậy.

Miệng hắn chào hỏi Kim Vũ và Lý Thành, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm

chằm Lâm Mạc, giống như muốn nhìn thấu cả người Lâm Mạc.

Nhưng cho dù hắn nhìn kiểu gì, cũng không thấy được chút gì.

“Sư tôn, ta là đưa vị tiểu huynh đệ này tới, còn có Kim Vũ tới long tộc, nhìn

xem có thể tìm được cơ duyên ở bên long tộc hay không.”

Lúc này Lý Thành mở miệng, hắn ta sợ bị sư tôn nhà mình hiểu lầm.

Đại lão tổ của long tộc tuyển đồ đệ, hắn ta lại trùng hợp tới đây, nếu như bị hiểu

nhầm, chuyện này sẽ lớn lắm.

“Tới long tộc tìm cơ duyên sao? Tìm cơ duyên gì?”

Ánh mắt Sở Duyên vẫn nhìn chằm chằm Lâm Mạc, miệng tùy tiện nói.

“Nghe nói đại lão tổ của long tộc tuyển đệ tử, cho nên tiểu huynh đệ này và

Kim đạo hữu đều muốn tới thử xem, sư tôn, ta không có ý tới bái sư, sư tôn của

ta chỉ có người!”

Dục vọng cầu sinh của Lý Thành rất mạnh…



Đại lục Thiên Kiện, trên con đường đi tới long tộc.

Sở Duyên nhìn ba người trước mặt, đối với mục đích ba người này tới, hắn

không biết nên nói gì cho phải.

Hai người trong ba người này, là tới bái đại lão tổ long tộc làm vi sư?

Cũng là bái hắn làm sư phụ?

Chuyện này thực sự là như đến khi gặp được chẳng tốn công phu.

Không cần hắn lừa gạt, trực tiếp đưa người kéo quan tài tới bên long tộc, tiến

hành hình thức dạy học là được.

“Các ngươi là tới bái đại lão tổ long tộc làm sư phụ đúng không?”

Sở Duyên đi tới trước mặt ba người, vỗ nhẹ bả vai Lý Thành, mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, tiền bối, ta tới thử thời vận.”

Kim Vũ cười ha ha, tiến lên phía trước, vô cùng tôn kính nói.

Ở trước mặt Sở Duyên, hắn ta vẫn không có bất cứ làm ra vẻ gì.

Hay là nói, vẫn luôn không dám lên mặt cái gì.

“Tiền bối, ta cũng vậy.”

Lâm Mạc im lặng chắp tay cúi đầu, mở miệng nói.

“Rất tốt, rất tốt, vậy thì cùng đi thôi, đi tới long tộc.”

Sở Duyên không nói mình là đại lão tổ của long tộc trước, mà nói như vậy.

“Vâng, sư tôn (tiền bối).”

Ba người đều đồng ý.

Đối mặt với Sở Duyên, bọn họ đâu dám từ chối.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên vẫy tay, cuốn lấy ba người, chậm rãi bay

về phía long tộc.

Trên đường đi, Sở Duyên luôn không ngừng nói chuyện với Lâm Mạc, hoàn

toàn không để ý tới Kim Vũ và Lý Thành.

“Ngươi là nhân sĩ nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”

Sở Duyên giống như tra hộ khẩu, biến thành Lâm Mạc hơi sợ hãi.

Nhưng hắn ta vẫn vô cùng nhu thuận trả lời câu hỏi của Sở Duyên.

Khi nghe Lâm Mạc là thiên sát cô tinh, cả nhà gặp nạn, thân thích bị diệt sạch

xong, gương mặt Sở Duyên càng lúc càng kỳ lạ.

Kiểu mẫu này…

Hình như hơi quen mắt?

Hoàn toàn phù hợp với kiểu mẫu nhân vật chính đúng không?

Người này, là người có thể dạy phế mà hình thức dạy học nói ư?

Đây là sự thật à?

“Ngươi muốn bái đại lão tổ long tộc làm vi sư, là chuyện gì thế? Muốn tu luyện

sao? Vậy vì sao ngươi phải tu luyện?”

Sở Duyên trầm ngâm một lát, hỏi một câu như vậy.

“Đúng vậy, ta muốn tu luyện, ta muốn đặt chân tới đỉnh thế gian, ta muốn cứu

sống phụ mẫu ta, trưởng bối của ta, toàn bộ những người vì ta mà chết, tự tay

cứu bọn họ trở về!”

Khi nhắc tới chuyện này, Lâm Mạc bình tĩnh dị thường.

Ở trong đôi mắt, có kiên nghị hơn xa người bình thường.

“Rất tốt, rất tốt…”

Sở Duyên cười xán lạn.

Trong lòng hắn cũng bị ý chí cường đại này làm cho chấn động một cái.

Có vô số ý niệm xuất hiện trong lòng.

Tên này…

Thực sự có thể dạy phế sao?

Kiểu mẫu này, hoàn toàn giống như kiểu mẫu của nhân vật chính.

Sở Duyên không nhịn được mở kiểm tra đo lường của hệ thống, đi xem kiểu

mẫu của tên này.
 
Chương 852: Kiểu mẫu của Lâm Mạc


[Đối tượng tra xét: Lâm Mạc.]

[Chủng tộc: Người.]

[Tu vi: Phàm nhân.]

[Thể chất: Bát hoang chiến thể, ách vận thiên thể.]

[Bối cảnh: Tiên Đế chuyển thế đại khí vận giả.]

[Đánh giá: Một thân thiên phú không gì sánh kịp, vì là Tiên Đế thế giới cao cấp

hơn chuyển thế, trời sinh không thuộc người hạ giới, chỉ đợi cơ hội, đương

nhiên lại quật khởi. Người này nhất định thành tài, mong ký chủ chớ nhận làm

đồ đệ.]

Sở Duyên: “!!!”

Đây là gì thế này?

Kiểu mẫu một đống lớn.

Sở Duyên chưa bao giờ từng thấy bất cứ người nào có kiểu mẫu xa hoa hơn

người này.

Thể chất hai cái.

Bối cảnh hai cái.

Còn là Tiên Đế chuyển thế gì đó.

Đánh giá càng là Tiên Đế thế giới tầng cao cấp hơn chuyển thế tới.

Loại tồn tại này, hình thức dạy học không lầm chứ?

Sở Duyên có chút mơ hồ.

Hai tay hắn run lẩy bẩy, muốn lấy ống thẻ ra.

Nhưng quay đầu nhìn thoáng qua đám Kim Vũ, bảo ba người này ở trên mặt đất

đợi hắn một lát.

Sau đó hắn trực tiếp hỏi trời một quẻ.

Rất nhanh, một quẻ xăm bay từ trong ống thẻ ra, rơi lên tay Sở Duyên.

“Ứng kiếp mà sinh, táng diệt chư thiên”.

Quẻ xăm xuất hiện tin tức như vậy…

Sở Duyên không biết, hai câu này có ý gì.

Nhưng không khó lý giải ra, ống thẻ cũng cảm thấy, Lâm Mạc này vô cùng khó

lường.

Ống thẻ và hệ thống kiểm tra đo lường, hai phía đều cảm thấy Lâm Mạc nhất

định thành tài, nhưng hình thức dạy học này, lại nói Lâm Mạc có thể dạy thành

phế vật?

Khi Sở Duyên muốn hỏi hình thức dạy học này, một màn ảnh màu lam lập tức

xuất hiện.

Hình thức dạy học đánh đòn phủ đầu, từng phụ đề xuất hiện ở phía trên màn

ảnh.

[Mong ký chủ yên tâm, hình thức dạy học ở trong lĩnh vực dạy học, có được

quyền uy tuyệt đối, lo lắng của ký chủ đều là dư thừa.]

[Mong ký chủ hiểu rõ, vạn vật thế gian, vật cực tất phản, cho dù thiên phú của

một người cường thịnh tới mấy, vẫn có khả năng dạy phế, ký chủ chỉ cần tìm

được lỗ hổng, thì có thể dễ dàng dạy phế.]

[Ví dụ như đệ tử Lâm Mạc này, cho dù thiên phú cường đại, nhưng trong lòng

bị thù hận bao phủ, ký chủ chỉ cần động tới thù hận trong lòng, thì có thể khiến

người này rơi vào ma chướng, tu vi không thể tăng lên.]

Hình thức dạy học giải thích với Sở Duyên, còn nhân tiện dạy bảo Sở Duyên

một đợt.

Sở Duyên nhìn mà mơ mơ màng màng, nhưng hắn cảm thấy rất có đạo lý.

Nhất là câu vật cực tất phản.

Nhớ ngày đó, hắn nhận được câu Diệp Lạc không có khả năng thành tài, sau

này không phải thành tài rồi sao?

Vật cực tất phản, những lời này rất có đạo lý.

Sở Duyên được hình thức dạy học nói như vậy, cũng yên lòng.

Đúng thế.

Theo phương diện dạy phế đệ tử này, hình thức dạy học mới có quyền uy nhất.

Kiểm tra đo lường của hệ thống và ống thẻ đều là thường dân, không thể tin!

Sở Duyên khẽ gật đầu, tắt màn ảnh hệ thống đi, bay xuống phía dưới.

Đám Kim Vũ ở phía dưới nhìn thấy Sở Duyên, vội vàng tiến lên hỏi, bọn họ mơ

mộng ra là có kẻ địch tới, cho nên Sở Duyên mới bảo bọn họ bay xuống mặt

đất.

“Không sao, vừa rồi chỉ là bổn tọa có chút việc cần làm mà thôi, bây giờ không

có chuyện gì, tiếp tục lên đường đi.”

Sở Duyên lắc đầu.

Sau khi nói xong, hắn vươn tay ra, nâng ba người tiếp tục xuất phát, đến long

tộc.

Lần này Sở Duyên không chậm rãi nữa, mà tăng tốc nhanh hơn.

Hắn rất nóng lòng muốn nhận Lâm Mạc làm đồ đệ, tốc độ của Sở Duyên nhanh

hơn, chính hắn cũng đã quen.

Dù sao ngày thường chơi trạng thái vô địch nhiều, nhanh cỡ nào, hắn đều không

cảm thấy được gì.

Nhưng đám Kim Vũ thì không chịu được, Lý Thành chịu kinh hãi, Kim Vũ thì

càng khỏi phải nói.

Hắn ta vốn không dễ dàng vượt qua chứng sợ hãi phi hành, lúc này được Sở

Duyên dẫn theo, chỉ trong nháy mắt bóng mờ của hắn ta trở về.

Còn thiếu chút nữa Kim Vũ bị dọa ngất.

Trái lại Lâm Mạc là phàm nhân duy nhất, vẻ mặt xem như trấn định nhất.

Hắn ta không kinh hãi, chỉ hơi hoảng hốt.

Trong mắt mơ hồ có cảm giác nghi ngờ.

Hắn ta…

Đối với loại tốc độ này, vì sao hắn ta có cảm giác quen thuộc như thế?

Giống như, đã từng cảm nhận loại tốc độ này?

Lâm Mạc hơi nghi ngờ khó hiểu.

Nhưng hắn ta không nói gì thêm, lẳng lặng đợi tới nơi…



Đại lão tổ của long tộc nhận đồ đệ, người có ý đều có thể tới long tộc.

Những lời này không phải nói, người có ý đều có thể tiến vào tổ địa long tộc đợi

đại lão tổ long tộc sao?

Mà vây quanh bên ngoài lãnh địa của long tộc, đặc biệt có một vùng đất dành

cho những người này.

Chỉ cần là người có ý, đều có thể tới vùng đất này đợi.

Dưới cái nhìn của đám Lý Thành, Sở Duyên chắc chắn sẽ dẫn bọn họ tới vùng

đất này.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của ba người chính là, Sở Duyên không dẫn bọn họ

đi tới vùng đất đó.
 
Chương 853: Kim Vũ xấu hổ 1


Mà dẫn bọn họ đi tới cửa vào bên ngoài tổ địa, chỗ long môn thanh đồng.

Khi Kim Vũ tỉnh lại từ trong chứng sợ hãi bay, cả người đều thiếu chút nữa bị

dọa ngốc.

Hắn ta tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà Sở Duyên dẫn theo bọn họ đi tới cửa

hang ổ của long tộc người ta.

Biết đến còn đỡ, bọn họ là tới bái đại lão tổ long tộc làm sư phụ.

Không biết, còn làm thịt bọn họ hay không?

Kim Vũ ý thức được hậu quả của hành động này, chỉ trong nháy mắt muốn

khuyên Sở Duyên rời đi.

“Tiền bối, nơi này…”

Kim Vũ còn chưa kịp nói xong, đột nhiên hắn ta thấy bên long môn thanh đồng

có động tĩnh.

Chỉ thấy bên cạnh long môn trống không, bỗng nhiên xuất hiện từng quang hoa.

Ngay sau đó, hơn mười bóng người cùng bay tới bên long môn thanh đồng.

Nhìn thấy trận trượng cỡ này, Kim Vũ lập tức không nói nên lời, trong lòng hắn

ta tràn ngập tuyệt vọng.

Long tộc này cũng quá tuyệt tình.

Bọn họ mới đứng trước long môn thanh đồng một lát, đều chưa có động tác gì,

đã có mấy chục cường giả tới trấn giết bọn họ.

Chẳng lẽ cường giả long tộc đều rảnh rỗi như thế ư?

Không có khả năng!

Long tộc vẫn luôn tiến hành chiến tranh với bên ngoài, phần lớn chiến lực của

long tộc nên được điều đi.

Nhưng dưới tình huống như vậy, vẫn có hơn mười cường giả xuất hiện.

Đây là vì bọn họ đứng ở cửa tổ địa long tộc một lát dẫn tới xảy ra chuyện sao?

Chuyện này không có khả năng!

Sao long tộc sẽ rảnh rỗi như thế.

Chẳng lẽ…

Trong lòng Kim Vũ dâng lên một ý niệm.

Chẳng lẽ long tộc đã nhận ra hắn ta đến, cố ý đợi hắn ta tới, muốn giết chết hắn

ta sao?

Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.

Hắn ta là Thiên Kiêu đứng đầu yêu tộc.

Long tộc chắc chắn là lo lắng tương lai hắn ta sẽ mạnh dần, sẽ uy hiếp tới long

tộc, cho nên muốn bóp chết hắn ta trước tiên.

Tuy thiên tài Thiên Kiêu đáng sợ, nhưng cũng cần thời gian mạnh dần mới

được!

Thiên tài Thiên Kiêu bị bóp chết từ trong nôi, không đáng sợ, bởi vì đã chết.

Long tộc thật đáng ghét!

Kim Vũ nhìn thoáng qua Sở Duyên, Lý Thành, Lâm Mạc bên cạnh.

Trong lòng đã có quyết định.

Hắn ta phải làm anh hùng, lấy sinh mệnh của mình, đi đổi một đường sống cho

tiền bối còn có Lý đạo hữu!

“Long tộc! Một người làm một người…”

Kim Vũ sải bước tiến lên, chuẩn bị tuyên ngôn khí phách, sau đó bảo đám Sở

tiền bối chạy mau, mình thì chịu khó tiến lên.

Nhưng lần này, hắn ta còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy hơn mười người hạ

xuống.

Kim Vũ lập tức xù lông, đi tới trước mặt đám Sở Duyên ngăn cản.

Hắn ta vốn tưởng rằng những người này sẽ phát động tấn công, nhưng không

ngờ tới, hơn mười người từ bên long môn thanh đồng đi ra không phát động tấn

công, trái lại cả đám đều đứng trên mặt đất.

Một lát sau, hơn mười người đều quỳ trên đất hành đại lễ.

“Tham kiến lão tổ!”

Hơn mười người đều cùng kêu lên, vẻ mặt vô cùng kính sợ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Kim Vũ đều ngây ngẩn tại chỗ.

Lý Thành và Lâm Mạc đều có vẻ mặt không khác mấy, đều vô cùng kinh hãi.

Ánh mắt bọn họ không ngừng nhìn qua lại hơn mười người quỳ trên đất và Sở

Duyên.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Sở Duyên là lão tổ long tộc?

Hơn nữa lão tổ long tộc chỉ có một vị, đó chính là vị đại lão tổ kia.

Sở Duyên thực ra là đại lão tổ long tộc sao?

Lý Thành và Lâm Mạc còn đỡ, chỉ có tràn ngập kinh hãi.

Kim Vũ thì không được.

Hắn ta ngoại trừ kinh hãi ra, còn có cảm giác xấu hổ tới cực hạn.

Vừa rồi hắn ta…

Vừa rồi hắn ta còn tưởng đám cường giả long tộc nhằm vào hắn ta.

Chuyện này…

Đối với ý nghĩ của ba người này, Sở Duyên không biết một chút nào.

Hắn nhìn hơn mười người quỳ trước mặt, nhẹ nhàng xua tay.

“Miễn lễ.”

Sau khi nói xong câu đó, hắn đỡ ba người Kim Vũ lên, cùng bay về phía trong

long môn thanh đồng.

Hơn mười người kia thấy thế, vội vàng nhường ra một con đường, để Sở Duyên

tiến vào.

Bọn họ không dám ngăn cản Sở Duyên.

Người bình thường muốn tiến vào tổ địa long tộc, cho dù có người của long tộc

dẫn vào, cũng nhất định phải xin trước mới được.

Nhưng đại lão tổ của long tộc muốn dẫn người vào, không ai dám ngăn cản.

Khi sắp bước vào long môn thanh đồng, Sở Duyên như nghĩ tới chuyện gì đó,

bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía hơn mười người sau lưng.

“Mấy người các ngươi đi thông báo cho Ngao Thiên một tiếng, chuyện nhận đồ

đệ có thể bỏ xuống, nói là bổn tọa đã tìm được người thích hợp.

Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu.

“Vâng, lão tổ.”

Hơn mười người vội vàng trả lời.

Nghe được đáp lời, lúc này Sở Duyên mới gật đầu hài lòng.

Xoay người tiếp tục tiến vào trong long môn thanh đồng.



Tiến vào long môn thanh đồng xong, Sở Duyên dẫn tổ ba người đi tới bên ngoài

động phủ của mình.

Ở bên ngoài, hắn mới để tổ ba người này xuống.
 
Chương 854: Kim Vũ xấu hổ 2


Sở Duyên quay đầu nhìn về phía ba người, vừa định nói gì đó.

Hắn nâng mắt lên lại phát hiện, ánh mắt ba người này đờ đẫn nhìn hắn, hoàn

toàn chưa lấy lại tinh thần.

“Ba người các ngươi, nhìn bổn tọa làm gì? Nếu có việc gì thì nói ra đi.”

Sở Duyên nhíu mày nói.

“Sư, sư tôn, người, người là đại lão tổ của long tộc ư?”

Lý Thành hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy dò hỏi.

Hắn ta thực sự không thể tin, vậy mà sư tôn nhà mình còn có thân phận này.

“Đúng vậy, kiêm chức đại lão tổ của long tộc.”

Sở Duyên gật đầu thừa nhận.

Lý Thành: “…”

Vị trí này còn có thể kiêm chức ư?

Sở Duyên vỗ bả vai đệ tử này của hắn, không nói thêm gì, mà dời mắt nhìn về

phía Kim Vũ.

“Đúng rồi, Kim Vũ, vừa rồi ngươi đang nói chuyện mà? Ngươi muốn nói gì

thế?”

Sở Duyên mở miệng dò hỏi.

“Hả? Tiền bối, vừa rồi ta muốn nói… Muốn nói, ồ… Ta muốn nói, long môn

thanh đồng vừa rồi có thể một người ngồi lên hay không, sau đó một người

khiêng long môn thanh đồng đi.”

Kim Vũ còn đang thất thần bị điểm danh, chỉ trong nháy mắt hoàn hồn, nói như

vậy.

“Ngồi lên đi, sau đó một người khiêng long môn thanh đồng? Ngươi đang nói

đùa ư?”

Sở Duyên bị những lời này chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên nói gì

mới tốt.

Hắn nhìn kỹ Kim Vũ và Lý Thành xong, cuối cùng dời mắt nhìn về phía Lâm

Mạc.

Hắn nhìn Lâm Mạc, cùng với quan tài Lâm Mạc kéo sau lưng, hoảng hốt một

lát.

Đây là Thiên Kiêu chân chính, toàn thân kiểu mẫu xa hoa…

Đáng tiếc, hắn muốn nhận đệ tử có thể dạy phế.

Thực sự quá đáng tiếc.

Khi Sở Duyên vừa định nói chuyện, Lâm Mạc mở miệng trước.

“Tiền bối, vãn bối có thể hỏi ngươi một… Một vấn đề nhỏ không?”

Lâm Mạc không yên lòng nói một câu như vậy…



“Ngươi hỏi đi.”

Sở Duyên tò mò nhìn về phía Lâm Mạc, không biết đối phương muốn hỏi gì.

“Tiền bối, ngươi, lúc trước ngươi nói với người của long tộc, ngươi đã tìm được

đệ tử, xin hỏi, có phải là ngươi muốn nhận ta hoặc Kim tiền bối làm đệ tử có

phải không?”

Lâm Mạc thật cẩn thận hỏi.

Khi hắn ta nhắc tới vấn đề này, hai tay nắm chặt lại.

Hắn ta hiểu rất rõ, trước mắt, là cơ hội duy nhất để hắn ta xoay người!

Cũng là một lần duy nhất, có cơ hội tu luyện!

Hắn ta không muốn bỏ qua.

“Đúng vậy.”

Sở Duyên gật đầu thừa nhận, không nhiều lời, im lặng đợi Lâm Mạc nói tiếp.

“Vậy xin hỏi tiền bối, tiền bối muốn nhận ta làm đồ đệ sao?”

Lâm Mạc hít sâu một hơi, nói như vậy.

Những lời này vang lên, Kim Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyên, lại nhìn về phía Lâm Mạc.

Trong lòng hắn ta đã sớm có đáp án.

Nếu tiền bối muốn nhận hắn ta làm đồ đệ, đã sớm nhận, còn đợi tới bây giờ

sao?

Rõ ràng là tiền bối muốn nhận Lâm Mạc này làm đồ đệ, hơn nữa lúc trước Lý

Thành nói Lâm Mạc rất bất phàm.

Chỉ trong thời gian ngắn, Kim Vũ rơi vào trầm tư.

“Không sai, ngươi nói đều đúng cả, bổn tọa đúng là muốn nhận ngươi làm đồ

đệ, ngươi nguyện ý bái sư không?”

Sở Duyên nói thẳng.

“Đệ tử Lâm Mạc, bái kiến sư tôn!”

Lúc này Lâm Mạc buông lỏng sợi dây nối với quan tài huyền thiết ra, quay mặt

về phía Sở Duyên quỳ trên đất hành lễ, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Duyên lộ ra nụ cười hài lòng.

Hắn tiến về trước, muốn vươn tay đỡ Lâm Mạc dậy.

Nhưng tay hắn còn chưa kịp đụng tới Lâm Mạc, đã bị Lâm Mạc né tránh đi.

Điều này khiến Sở Duyên kinh ngạc một lát.

“Sư tôn, từ nhỏ mệnh cách của đệ tử đã đặc biệt, sẽ khắc người thân thiết, mong

sư tôn đừng tới gần, để tránh lây dính lên người sư tôn.”

Lâm Mạc lắc đầu nói.

“Mệnh cách đặc biệt? Chuyện này là sao đây?”

Sở Duyên hồi tưởng lại kiểu mẫu của Lâm Mạc, vẫn luôn chưa từng nói, có

mệnh cách đặc biệt mà?

“Bọn họ nói, ta là thiên sát cô tinh.”

Trong giọng nói của Lâm Mạc lộ ra bình tĩnh.

“Thiên cái gì…”

Sở Duyên còn định nói gì đó, đột nhiên trong lúc này, trước mặt hắn xuất hiện

màn ảnh chỉ có hắn mới có thể thấy.

Đúng là màn ảnh của hệ thống.

Lúc này, trên màn ảnh hệ thống xuất hiện một đoạn văn tự.

[Mong ký chủ cố gắng dùng một phần nhỏ miệng tiến hành đối thoại với đệ tử

có thể dạy phế, nếu không rất có khả năng dẫn tới nhân tố không thể kháng xuất

hiện.]

Chuyện này…

Chuyện này…

Chuyện này…

Sở Duyên hơi giận dữ.

Hệ thống này, thực sự là cảm thấy những đệ tử này thành tài đều tại miệng hắn

sao?

Miệng hắn làm sao? Còn có thể nói sao làm vậy được ư.

Nếu hắn thực sự nói sao làm vậy, hắn còn dạy phế đệ tử kiểu gì? Hắn nói thẳng

một câu, khiến chính hắn vô địch không phải xong việc à.

Sở Duyên muốn phản bác hệ thống này, nhưng không biết nên mở miệng thể

nào.

Hắn im lặng một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn không phản bác.

Được, hệ thống là đại gia.

Hắn không phản bác lời hệ thống nói, chỉ cần hệ thống giúp hắn dạy phế đệ tử

là được.
 
Chương 855: Hình thức dạy học diễn giải rõ ràng


Thấy lời hệ thống nói, Sở Duyên không nói thêm câu nào, hắn bảo Lý Thành

dẫn Kim Vũ đi dạo trong tổ địa long tộc, giao lệnh bài thân phận đại lão tổ long

tộc của mình cho bọn họ, để tránh người của long tộc hiểu lầm hai người này

mà đánh nhau.

Lý Thành và Kim Vũ cũng ý thức được gì đó, nhao nhao rời đi.

Rất nhanh, trước cửa động phủ chỉ còn mình Sở Duyên và Lâm Mạc đứng.

Sở Duyên mỉm cười nhìn về phía Lâm Mạc, không đợi Lâm Mạc mở miệng nói

chuyện, trong lòng hắn im lặng mở hình thức dạy học, một màn ảnh màu lam

lập tức xuất hiện.

[Đang mở hình thức dạy học.]

[Đã mở hình thức dạy học, sinh thành không gian bắt chước thành công, xin hỏi

ký chủ có tiến vào không gian bắt chước hay không.]

Tiến vào!

Sở Duyên im lặng lựa chọn tiến vào không gian bắt chước.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy quanh người vặn vẹo, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đi

tới một vùng biển mây.

Cơ thể hắn trở nên hư ảo, giống như là tinh quang tạo thành, không có thật thể.

Mà cách hắn không xa, một bóng người giống Sở Duyên như đúc lẳng lặng

đứng.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

So với ánh mắt hơi mơ hồ của Sở Duyên, “Sở Duyên” kia thì khác, trong mắt

nó đều là đờ đẫn, rất cơ giới hóa.

“Ký chủ.”

“Sở Duyên” dẫn đầu mở miệng chào, quay mặt về phía Sở Duyên hành lễ nghi

kỳ lạ.

Không thể nói là kỳ lạ, nhưng mà có vẻ cổ xưa.

Là hành lễ kết ấn, không phải chắp tay gì đó.

“Ngươi là trí năng nhân công của hình thức dạy học à?”

Sở Duyên sửng sốt một lát, mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, ký chủ, sẽ kéo đệ tử có thể dạy phế đi vào không gian bắt chước,

mong ký chủ cố gắng không tạo ra âm hưởng, ký chủ đang ở trong không gian

bắt chước, những người khác không nhìn thấy ký chủ.”

Trí năng nhân công nhắc nhở.

“Đã rõ.”

Sở Duyên vội vàng gật đầu, đáp một câu.

Trí năng nhân công khẽ gật đầu với Sở Duyên, đi tới phía dưới biển mây.

Nó vung tay lên, Lâm Mạc vẻ mặt mơ hồ lập tức được kéo tới phía dưới biển

mây.

Rõ ràng Lâm Mạc còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn trước mặt, hoàn

toàn tương đồng với trí năng nhân công Sở Duyên.

“Sư tôn?”

Lâm Mạc do dự một lát, mở miệng nói.

Không hiểu sao hắn ta có cảm giác, người trước mắt không giống sư tôn hắn ta

lắm.

“Ừm, ngươi có đồng ý tu hành không?”

Giọng nói của trí năng nhân công mang theo uy nghiêm, nhưng trong đó có một

chút cảm giác máy móc khó có thể phát hiện.

“Sư tôn, ta muốn… Nhưng tu hành, có khiến vận xấu trên người ta tăng thêm,

gây tai họa cho càng nhiều người hơn hay không?”

Lâm Mạc hỏi một câu như vậy.

“Sẽ không, sở dĩ ngươi có vận xấu quân thân, vận xấu sẽ ảnh hưởng tới người

khác, chỉ vì thể chất của ngươi khác biệt, ngươi không có tu vi, không khống

chế nổi lực lượng thể chất, dẫn tới để lộ ra, mới có thiên sát cô tinh mà ngươi

nói…”

“Nhưng nếu ngươi có tu vi, có thể khống chế nổi thể chất của mình, như vậy

mọi chuyện đều không sao.”

Trí năng nhân công học giọng điệu của Sở Duyên, mở miệng nói.

“Thể chất… Sư tôn, ta có thể chất gì sao?”

Lâm Mạc hỏi.

“Có, ngươi có hai loại thể chất, theo thứ tự là bát hoang chiến thể và ách vận

thiên thể, bát hoang chiến thể càng đánh càng hăng, máu chảy không khô, tuyệt

đối không kiệt sức, chính là một loại thể chất chiến đấu cao nhất…”

“Mà ách vận thiên thể, lại càng như một loại thể chất kỳ diệu…”

Trí năng nhân công giải thích tường tận, Lâm Mạc cũng rất nghiêm túc lắng

nghe.



Ở trên không trung, Sở Duyên nhìn thấy cảnh tượng này hít sâu một hơi.

Hình thức dạy học này đang lừa hắn sao?

Không phải nói dạy thành phế vật à?

Sao bây giờ lại dụng tâm như vậy?

Còn thiếu tự mình giảng giải công pháp gì đó thôi?

Hình thức dạy học này, chẳng lẽ đã làm phản?

Thoát ly khỏi tay của hệ thống?

“Hệ thống, ta có thể nhờ ngươi đích thân phụ trách hình thức dạy học này được

không?”

Trong lòng Sở Duyên dâng lên một câu như vậy.

Nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ hắn ảnh hưởng tới hành động của hình

thức dạy học.

Hắn chưa từng quên, hình thức dạy học từng nói một câu như thế này.

Theo lĩnh vực dạy đệ tử thành phế vật này, hình thức dạy học có được quyền uy

tuyệt đối.

Sở Duyên an ủi mình.

Nhưng an ủi một lát, nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp, thiếu chút nữa Sở Duyên đã

bùng nổ.

Trí năng nhân công ở phía dưới thực sự lấy ra một bản công pháp, giảng giải

với Lâm Mạc.

Đây là định diễn giải rõ ràng ra sao?

….

Trên biển mây, trí năng nhân công vẫn đang giảng giải công pháp với Lâm Mạc.

Chỉ thấy trí năng nhân công vươn một tay ra, trong lòng bàn tay có vô số phù

văn bay ra.

Những phù văn này giống như từng ngôi sao, phác họa ra một bộ Chu Thiên

Tinh Thần Đồ.

“Công pháp này, tên là Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp, chính là công pháp thích

hợp với ngươi nhất, công pháp này vận chuyển, ý chí chiến đấu càng cao, bùng

nổ lực lượng sẽ càng mạnh.”
 
Chương 856: Tư chất của ký chủ có hạn 1


“Tuy ngươi có hai thể chất, nhưng chủ chắc chắn là bát hoang chiến thể, tu hành

công pháp này, ngươi…”

Trí năng nhân công giảng giải tường tận cho Lâm Mạc.

Sau khi giảng giải xong, nó vung tay, truyền hết phù văn vào trong đầu Lâm

Mạc.

Dạy dỗ mọi chuyện xong xuôi, nó lại tiếp tục mở miệng.

“Ngươi chăm chú xem công pháp, đầu tiên, ngươi cần hiểu linh khí trên thế

gian, linh khí là căn bản của tu hành, ngươi cần có quan hệ tốt với linh khí, căn

cơ của Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp cũng là linh khí, ta sẽ dạy, còn ngươi

làm…”

Trí năng nhân công vô cùng kiên nhẫn nói.

Nó tự mình từng bước dạy bảo Lâm Mạc, Lâm Mạc cũng là người có thiên phú

bất phàm.

Bất cứ là chuyện gì nói một lần, đều lập tức học xong.

Hơn nữa thậm chí còn có thể một suy ra ba.

Thiên phú khủng bố, vào lúc này được bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Sau khi nói một lát, cuối cùng trí năng nhân công cũng dạy xong.

“Nên dạy ngươi, đều đã dạy xong.”

“Còn lại, phải dựa vào chính ngươi tu hành.”

Trí năng nhân công nói như vậy.

“Đa tạ sư tôn dạy bảo, đệ tử suốt đời khó quên!”

Lâm Mạc tiến lên, vô cùng cảm kích nói.

“Không cần đa lễ, nếu như đã dạy bảo xong, như vậy không gian nơi này đương

nhiên không cần tồn tại, ngươi có thể rời đi.”

Trí năng nhân công thản nhiên nói.

Sau khi nói xong, nó không cho Lâm Mạc thời gian kịp phản ứng, vung tay lên,

toàn bộ cơ thể Lâm Mạc bị trục xuất khỏi không gian bắt chước, biến mất

không thấy.

Sở Duyên ở bên trên thấy cảnh này, chỉ trong nháy mắt không nhịn được, bay

thẳng xuống.

“Hình thức dạy học, ngơi, ta, này… Vừa rồi ngươi làm gì thế?”

Sở Duyên chỉ trỏ, nhưng không biết nên nói thế nào.

“Khởi bẩm ký chủ, hình thức dạy học chính là theo hướng dạy đệ tử thành phế

vật, còn tiến hành dạy học, nếu như ký chủ cảm thấy khác biệt chỗ nào, có thể

hỏi hình thức dạy học, hình thức dạy học sẽ tiến hành trả lời.”

Trí năng nhân công vô cùng thản nhiên nói như vậy.

“Vừa rồi ngươi… Vừa rồi ngươi truyền thụ công pháp gì cho Lâm Mạc? Ngươi

nghĩ gì thế? Không phải muốn dạy đệ tử thành phế vật sao? Sao còn truyền thụ

công pháp, hơn nữa công pháp có vẻ rất mạnh, ngay cả ta đều không có loại

công pháp này.”

Sở Duyên liên tục hỏi mấy vấn đề, đôi mắt nhìn chằm chằm trí năng nhân công.

Hắn cảm thấy trí năng nhân công này đang lừa hắn.

Nhưng hắn không có bất cứ chứng cứ gì.

“Ký chủ, dạy phế đệ tử không phải đều nói, nhất định phải lấy công pháp sai

lệch, hoặc không cho tu luyện tới dạy phế, làm như vậy chỉ biết vật đắc kỳ

phản.”

“Phương pháp dạy phế cao minh chân chính, chính là dạy phế trong vô hình, rõ

ràng mọi chuyện bình thường, thì có thể thông qua bình thường đi dạy phế đệ

tử, đương nhiên đây là phương thức rất cao minh.”

Trí năng nhân công thản nhiên giải thích một lát.

Sở Duyên: “…”

Ngươi cảm thấy nói những lời này, ta sẽ tin tưởng ư?

Trong vô hình đi dạy phế đệ tử, chính là giao công pháp chính xác cho đệ tử,

giải thích rõ mọi thứ với đệ tử, lại muốn dạy phế?

Tên này coi hắn là kẻ ngốc ư?

Sở Duyên đều có chút hoài nghi, trí năng nhân công này không muốn dạy đệ tử

thành phế vật, mà muốn lừa tên ngốc như hắn.

“Ta cần một lời giải thích càng tường tận hơn.”

Sở Duyên hít sâu một hơi, nói như vậy.

“Ký chủ, hình thức dạy học đã tạo ra nền tảng cho ngươi, sau khi ngươi rời khỏi

đây, chỉ cần tâm ma của đệ tử xuất hiện, ảnh hưởng tu hành là được. Chỉ cần

tâm ma xuất hiện, khiến đệ tử rơi vào ma chướng, cho dù tu vi của đệ tử cao,

cũng tính là dạy phế.”

Trí năng nhân công nghĩ một lát, lại nói những lời này.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên vốn đang vướng mắc lập tức sửng sốt một

lát.

Hả?

Ừm!

Theo như lời hệ thống nói, chỉ cần đệ tử rơi vào ma chướng, cho dù tu vi rất

cao, đều tính là dạy phế?

Cảnh giới không còn hạn chế?

Chỉ cần rơi vào ma chướng, thì tính là dạy phế?

Còn có loại chuyện tốt này ư?

“Chỉ cần rơi vào ma chướng, thì tính là dạy phế, đây là ngươi nói đấy nhé,

không được đổi ý đâu.”

Sở Duyên vui vẻ.

Tâm trạng vốn còn buồn bực, chỉ trong nháy mắt sáng sủa hơn.

“Ký chủ, vốn là tính, đệ tử rơi vào ma chướng, tâm trí không rõ, cho dù tu vi rất

cao, đều tính là dạy phế, hơn nữa không chỉ như vậy, còn có rất nhiều điều kiện

đều tính dạy phế đệ tử, thực ra dạy phế đệ tử không khó.”

Trí năng nhân công lẳng lặng đứng ở đó kể rõ.

Những lời này nói ra, mí mắt Sở Duyên hơi căng lên.

Thực ra dạy phế đệ tử không khó ư?

Đây là bao hàm hắn ở bên trong sao?

Hắn dạy phế đệ tử, chưa bao giờ thành công.

“Ngươi đã nói rơi vào ma chướng coi như ta dạy phế, vậy ta an tâm.”

“Nhưng mà ngươi mới dạy đệ tử ta công pháp gì thế?”

Sở Duyên mở miệng hỏi một câu
 
Chương 857: Tư chất của ký chủ có hạn 2


“Khởi bẩm ký chủ, công pháp này tên là Đại Di Thiên Loạn Chiến Pháp.”

Trí năng nhân công thản nhiên đáp một câu.

“Công pháp này là gì thế? Không bằng để ta xem? Ta xác định xem công pháp

này có tác dụng gì.”

Sở Duyên ho khan hai tiếng, mở miệng nói.

“Được, ký chủ.”

Trí năng nhân công gật đầu đáp.

Sở Duyên nghe thấy thế, đôi mắt trợn to, không biết làm thế nào.

Xoa xoa.

Dễ dàng lừa gạt công pháp tới tay như vậy ư?

Chuyện này quá đơn giản rồi.

Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều, từng tin tức bay vào trong đầu hắn.

Những tin tức này nhanh chóng hình thành một bộ công pháp.

Sở Duyên vô cùng hưng phấn, rất nghiêm túc nhìn qua.

Sau đó…

Sau đó hắn phát hiện, hắn hoàn toàn nhìn không hiểu công pháp này.

Công pháp này…

Là gì đây?

Mở mỗi chữ công pháp ra, hắn đều thấy hiểu, còn hiểu rất rõ.

Nhưng khi phần lớn công pháp tổ hợp lại, hình thành một bộ công pháp, hắn lại

không hiểu nổi…

Sở Duyên im lặng.

Vừa rồi hắn nghe trí năng nhân công mở hình thức dạy học, giảng giải bộ công

pháp này.

Nghe xong trí năng nhân công của hình thức dạy học giảng giải xong, lại nhìn

công pháp này lần nữa, vậy mà hắn phát hiện, mình không hiểu một chút nào?

Đây là nguyên nhân gì?

Ánh mắt Sở Duyên sâu xa nhìn về phía trí năng nhân công.

“Mong ký chủ đừng nghĩ nhiều, đều không phải là hình thức dạy học không cho

ngươi công pháp, mà là tư chất của ký chủ có hạn, không thể tu hành những

công pháp này.”

Trí năng nhân công nói như vậy.

Sở Duyên: “…”

Tư chất kém…

Con mẹ nó có công pháp trâu bò như thế, nhưng không thể tu luyện, đây quả

thực là hành hạ.

Cuối cùng vẫn tại kiểu mẫu người qua đường…

Sở Duyên im lặng tiếp nhận tư chất của mình.

Không muốn nói nhiều với trí năng nhân công này nữa.

Hắn tiếp tục ở lại, cũng vô dụng.

Trái lại còn nhớ tới câu nói kia của trí năng nhân công.

Tư chất của ký chủ có hạn.

Sở Duyên im lặng rời khỏi không gian bắt chước, không dám nhiều lời câu nào.

Tư chất có hạn này, hắn có thể làm gì? Hắn cũng rất bất đắc dĩ mà.

Hắn không thể đi luân hồi một đợi, thay đổi tư chất…



Bên ngoài động phủ của đại lão tổ long tộc.

Lâm Mạc đến nơi này, vẻ mặt hắn ta hơi đờ đẫn, giống như chưa lấy lại tinh

thần.

Nhưng một lát sau, hắn ta hoàn hồn lại.

Hắn ta nhìn bốn phía một lát, lại nhìn mình một lát, sau đó hắn ta hơi nhắm mắt

lại.

Xác định một lần, công pháp trong đầu vẫn còn tồn tại, hắn ta mới chắc chắn

những chuyện vừa trải qua không phải là đang nằm mơ.

Nhất thời, hắn ta hưng phấn hơn.

Cuối cùng hắn ta cũng có thể tu luyện sao?

Tất cả tâm nguyện của hắn ta, cũng có thể hoàn thành rồi hả?

Lúc này Lâm Mạc rơi vào hưng phấn dị thường.

Loại hưng phấn này phá vỡ tính tình yên tĩnh như nước lúc trước của hắn ta.

Loại hưng phấn này càng khiến hắn ta trở nên hơi điên cuồng.

Lúc trước kìm nén bao nhiêu, bây giờ bùng nổ ra, thì đáng sợ bấy nhiêu.

Cho tới bây giờ đều không có người, chân chính đối mặt với mọi thứ đều nhạt

nhẽo, có chỉ là bị áp chế dưới đáy lòng, dùng vô số xiềng xích phong tỏa thật

chặt.

Khi tỏa liên mở ra, tất cả cảm xúc đều bùng nổ.

Cảnh này khiến Lâm Mạc hoàn toàn thay đổi, đôi mắt hơi sung huyết, có vẻ

hung dữ dị thường.

Ong…

Đúng lúc này, không gian bên cạnh bắt đầu khởi động từng dòng gợn sóng.

Thân hình Sở Duyên chậm rãi hiển hóa ra.

Nhìn thấy Sở Duyên, Lâm Mạc hít sâu một hơi, thu liễm lại, quay mặt về phía

Sở Duyên tôn kính chắp tay.

“Đa tạ đại ân sư tôn dạy bảo!”

Lâm Mạc cảm ơn lần nữa.

Hắn ta không áp chế nổi cảm xúc, nhưng đối mặt với Sở Duyên, hắn ta nhất

định phải tôn kính.

Nếu như không có Sở Duyên, hắn ta tuyệt đối không thể tu luyện.

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”

Sở Duyên nhẹ nhàng xua tay, đỡ Lâm Mạc dậy.

Lâm Mạc đứng dậy lần nữa, khi hắn ta nhìn về phía Sở Duyên, ánh mắt hiện lên

chút nghi ngờ.

Hắn ta cảm thấy…

Vị sư tôn trước mặt mình, hình như lại thay đổi.

Nhưng hắn ta không thể nói cụ thể ra, rốt cuộc thay đổi chỗ nào.

Một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ.

“Đã nhận được truyền thừa, Mạc Nhi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”

Sở Duyên nhẹ giọng hỏi ý kiến một câu.

Đôi mắt hắn lóe sáng, không biết Lâm Mạc nghĩ gì.

Nhưng hắn muốn khiến Lâm Mạc rơi vào ma chướng, động tới tâm ma, trong

khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nuôi thả Lâm Mạc.

“Sư tôn, đệ tử muốn chăm chỉ tu hành, như vậy mới không cô phụ truyền thừa

của sư tôn!”

Lâm Mạc nghĩ một lát, chắp tay nói.

Vừa nghe thấy những lời này, Sở Duyên lập tức vui vẻ.

Không sợ đệ tử này tu luyện, chỉ sợ đệ tử này không tu luyện.

Mọi người đều biết, sau khi tu luyện, mới là lúc một người yếu ớt nhất.

Tinh thần càng dễ lọt vào xâm lấn.
 
Chương 858: Đại khủng bố thời đại cũ sống lại


Sau khi đệ tử này tu luyện, hắn lại động tay động chân từ trong, đến lúc đó còn

sợ đệ tử này không rơi vào ma chướng được sao?

“Ngươi muốn tu hành, vậy không bằng đến động phủ của vi sư tu hành? Ở bên

trong động phủ của vi sư, vi sư cũng có thể luôn chiếu cố ngươi, tránh cho

ngươi tu hành xảy ra sai lầm gì đó.”

Trong giọng nói của Sở Duyên lộ ra nồng đậm quan tâm.

Nghe thấy thế Lâm Mạc càng cảm động, đương nhiên là đồng ý.

Sau khi Lâm Mạc đồng ý, Sở Duyên thuận thế bảo Lâm Mạc tiến vào động phủ

của hắn, tìm một chỗ hẻo lánh bế quan, bảo Lâm Mạc đi vào mò mẫm tu hành.

Về phần tại sao tìm chỗ hẻo lánh bế quan…

Chuyện này Sở Duyên không muốn giải thích.

Sau khi bảo Lâm Mạc đến động phủ, Sở Duyên không lập tức đi giở trò, mà đi

tìm Kim Vũ và Lý Thành, muốn thu phục hai người này rồi nói chuyện khác.

Sở Duyên thân là đại lão tổ của long tộc, muốn tìm người ở trong tổ địa long

tộc, quả thực là vô cùng dễ dàng.

Chỉ một lát, đã có tộc nhân của long tộc dẫn Kim Vũ và Lý Thành tới trước mặt

Sở Duyên.

“Tiền bối.”

“Sư tôn.”

Trước cửa động phủ, Kim Vũ và Lý Thành đối mặt với Sở Duyên, hành lễ thật

sâu.

“Miễn lễ, Thành Nhi, từ khi vi sư truyền thụ truyền thừa cho ngươi xong, thì

không dạy bảo ngươi, không biết hiện giờ ngươi tu hành tới tình cảnh nào?”

Sở Duyên tùy ý nói.

Hắn không thấy là hình thức dạy học sẽ lừa hắn.

Theo ý hắn, Lý Thành nhất định sẽ phế.

Sở dĩ hắn hỏi một câu, chỉ vì không biết nên nói gì, cho nên mới mở miệng.

“Khởi bẩm sư tôn, hiện giờ đệ tử…”

Lý Thành vừa định báo cáo một chút, về vấn đề tu hành của mình.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói gì, đột nhiên trong lúc này, bầu trời bất ngờ tối

sầm lại.

Bùm!

Bùm!

Liên tục không ngừng có lôi điện lướt qua, đinh tai nhức óc.

Huyết vân cuồn cuộn tràn khắp mà đến, bao trùm cả bầu trời, giống như trời

xanh đang tức giận, hay là như đang gào thét.

Ngay sau đó, một vòng minh nguyệt huyết sắc hiển hóa ở vùng cực tây.

Đồng thời, ở vùng cực đông, một vòng hào quang thái dương huyết sắc lên

không.

Trong hư không, mơ hồ vang lên tiếng kêu cổ xưa mà tràn ngập khí phách.

Ngay sau đó, đủ loại dị tượng cùng dâng lên.

Sở Duyên sửng sốt một lát, trong lòng hắn không hiểu sao sinh ra áp lực, ánh

mắt nhìn về phương xa, không biết đang nhìn gì.

Trực giác nói với hắn, phương hướng đó, hình như có gì phát sinh…



Cùng lúc đó, bên đại lục Thần Hành, trên không Thái Nhất Kiếm Tông, rất

nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập ở nơi này một lần nữa.

Vẻ mặt cả đám bọn họ nghiêm trọng nhìn bên hải dương.

Tu sĩ bình thường căn bản không cảm nhận được gì, nhưng bọn họ thì khác, bọn

họ không phải tu sĩ bình thường.

Lực cảm ứng của bọn họ rất mạnh.

Bọn họ có thể cảm nhận được, ở bên hải dương vô tận, có khí tức vô cùng

khủng bố đang thức tỉnh.

“Các ngươi đều nhận ra sao?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông đều nhìn qua.

Chỉ thấy Diệp Lạc chậm rãi đi ra, lúc này ấn ký kim sắc chỗ mi tâm đang nở rộ

quang mang ánh sáng ngọc.

“Đại sư huynh.”

Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông nhao nhao nói một câu.

“Ừm.”

Diệp Lạc khẽ gật đầu, xem như đáp lễ.

“Đại sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Bọn ta đều cảm nhận được

bên hải dương không đơn giản, rốt cuộc bên kia xảy ra chuyện gì?”

Tô Càn Nguyên sốt ruột hỏi một câu.

Đệ tử khác của Vô Đạo Tông không mở miệng, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía

Diệp Lạc.

Rất rõ ràng, đây cũng là câu hỏi mà bọn họ muốn hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm, Thiên Đạo đã ngủ say, không thể câu thông, nhưng dựa

theo hiện giờ nhìn xem, chỉ sợ là đại khủng bố thời đại cũ sống lại.”

Giọng nói của Diệp Lạc bình tĩnh, ôn hòa nói xong.

“Đại khủng bố thời đại cũ sao?”

Đồng tử của rất nhiều đệ tử Vô Đạo Tông co rụt lại.

Bọn họ đều biết thời đại cũ là thứ gì.

Thời đại cũ là đối lập với bọn họ.

Bên đối phương có thêm một người khủng bố sao?

Vậy bên bọn họ thì sao?

“Đại sư huynh, huynh có thể địch nổi người sống lại này không?”

Trương Hàn do dự hỏi.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, sẽ không đánh lại được.”

Diệp Lạc chậm rãi nói những lời này.

Rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông nghe thấy thế nhíu mày.

Ngay cả đại sư huynh đều không đánh lại?

“Yên tâm đi, thời đại cũ đều có cường giả xuất hiện, nhưng chúng ta chưa chắc

không có chỗ dựa vững chắc, đừng quên, xuất thân của chúng ta.”

Ánh mắt Diệp Lạc nhìn thoáng qua đồng môn, vô cùng tự tin nói những lời này.

Chỗ dựa vững chắc của bọn họ, không kém đám người thời đại cũ!

Bọn họ có Bạch tiền bối, có tứ hung!

Cộng thêm sư tôn ở đây!
 
Chương 859: Yêu hoàng sống lại 1


Đại lục Thiên Kiện, trong vạn yêu cung.

Lúc này, Kế Mông và yêu sư nhìn thấy đủ loại dị tượng xong, vẻ mặt hai người

đều thay đổi.

Bọn họ đều liếc nhau một cái, trong mắt đều là giật mình.

“Đây không phải là khí tức của bệ hạ!”

Tinh thần Kế Mông rung động, lão ta trầm giọng nói một câu như thế.

“Là khí tức của yêu hoàng…”

Yêu sư hít sâu một hơi.

Trong lòng lão ta vô cùng phức tạp.

Trước mắt yêu tộc đại lục Thiên Kiện đã ở cục diện tốt, chỉ cần cho lão ta chút

thời gian.

Quyền khống chế yêu tộc đương nhiên rơi lên tay lão ta.

Vào thời khắc quan trọng như vậy, yêu hoàng sống lại sao?

Yêu hoàng sống lại, vậy còn cái rắm của lão ta?

“Yêu hoàng sống lại, cho dù bệ hạ còn chưa sống lại, nhưng không sao! Ta thảo

phạt chuyện các đại lục trước, có thể tiếp tục!”

Sắc lạnh trên mặt Kế Mông đều biến mất, thay vào đó là vẻ hưng phấn.

Yêu tộc có hai thống soái giả tối cao, một chính một phụ.

Chính là yêu đế Đế Tuấn, thống trị cả yêu tộc, cũng từng là Thiên Đế!

Phụ là yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất, Thái Nhất không để ý tới mọi việc

của yêu tộc, nhưng chiến lực tối cao của yêu tộc, luận về người nào mạnh nhất

trong yêu tộc, không hề nghi ngờ là Thái Nhất!

Thái Nhất trở về, thực ra tác dụng thực tế còn nhiều hơn bệ hạ sống lại.

Bởi vì Thái Nhất trở về, có thể dễ dàng đánh xuyên bất cứ đại lục nào ngoài đại

lục Thần Hành.

Đây là chuyện Kế Mông tin tưởng tuyệt đối đối với Thái Nhất.

Cho dù có khả năng Thái Nhất mới sống lại, tu vi không cao, nhưng vẫn có lòng

tin tuyệt đối đối với Thái Nhất.

Yêu hoàng nhất định có thể đánh xuyên qua đa số thời đại mới!

“Đi! Yêu sư! Theo ta đi nghênh đón yêu hoàng!”

Kế Mông hưng phấn nhìn về phía yêu sư, nói như vậy.

“Được, nhưng mà chúng ta đi dặn dò thuộc hạ một chút, quản lý đại lục Thiên

Kiện thật tốt, tránh cho đại bản doanh của chúng ta xảy ra sai sót.”

Trên mặt yêu sư lộ ra vẻ hưng phấn, trong lòng lại đang không ngừng suy nghĩ

đối sách.

“Được, ta đi ra ngoài đợi ngươi, ngươi nhanh lên đấy.”

Cảm xúc của Kế Mông kích động, không nghĩ nhiều.

Sau khi nói xong, trực tiếp bay ra khỏi vạn yêu cung, đi ra ngoài đợi.

“Nên làm thế nào mới tốt đây?”

Yêu sư thấy Kế Mông rời đi, vẻ mặt hưng phấn lập tức tản đi, lão ta cau mày, cố

gắng suy nghĩ.

Bảo lão ta buông tay như vậy sao?

Tuyệt đối không có khả năng này!

Lão ta từng tính phản bội yêu đế và yêu hoàng.

Nếu lão ta thực sự ngây ngốc đi nghênh đón yêu hoàng, dựa theo tính tình của

yêu hoàng, cho dù bây giờ không làm gì lão ta, sau này có cơ hội, tuyệt đối sẽ

lấy mạng lão ta.

Tuyệt đối không thể đợi chết như vậy!

Nhưng yêu sư không thể nghĩ ra, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt.

“Không bằng… Nhân cơ hội kéo dài yêu hoàng trước, bảo bên long tộc mau

chóng thống nhất cả yêu tộc, đến lúc đó ta lôi kéo cả yêu tộc, trừ phi yêu hoàng

muốn thua thời đại cũ! Nếu không thì không dám động vào ta!”

Yêu sư đột nhiên nghĩ tới biện pháp này, đôi mắt sáng lên, cảm thấy hoàn toàn

khả thi.

Nghĩ tới đây, lão ta xua tay, lấy một ngọc giản ra.

Lão ta viết những lời muốn nói vào trong ngọc giản, sau đó trực tiếp ném ngọc

giản đi, thêm pháp lực vào, bay về bên long tộc.

Làm xong những chuyện này, lão ta mới bay ra ngoài vạn yêu cung.



Bên kia, trước cửa động phủ, nhìn đủ loại dị tượng trên bầu trời, Kim Vũ, Lý

Thành, Sở Duyên mãi mà không nói lời nào.

Một lát sau, vẫn là Sở Duyên dẫn đầu tỉnh táo lại từ trong dị tượng, hắn nhìn về

phía Lý Thành và Kim Vũ, nhẹ giọng mở miệng.

“Hai người các ngươi không sao chứ?”

Giọng nói của hắn giống như mang theo loại ma lực nào đó, chỉ trong nháy mắt

khiến Kim Vũ và Lý Thành hoàn hồn.

“Tiền bối, e rằng là đại nhân vật thời đại chúng ta sống lại.”

Đây là câu nói đầu tiên của Kim Vũ sau khi hoàn hồn lại.

“Đại nhân vật thời đại cũ sao?”

Sở Duyên hơi nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

“Đúng vậy, tiền bối, trận trượng như vậy lớn hơn bọn ta lúc ấy, chỉ sợ người

sống lại lần này, ít nhất cũng là nhân vật cấp yêu thánh.”

Kim Vũ vội vàng nói.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng như cũ,

có chút không hiểu lắm.

Nhưng hắn không có tâm tư tiếp tục hỏi.

Hắn không rảnh tiếp tục hỏi, việc cấp bách là phải xử lý Lý Thành và Kim Vũ

xong.

Sau đó hắn xử lý chuyện của Lâm Mạc.

“Được rồi, chuyện này tạm để đấy đã, Thành Nhi, kế tiếp ngươi muốn đi theo vi

sư, hay là muốn tự mình ra ngoài tu hành?”

Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng hỏi.

“Sư tôn… Ta muốn tự mình đi tu hành.”

Lý Thành do dự một lát, vẫn muốn tự mình tu hành.

Hắn ta không muốn ở lại bên cạnh sư tôn tu hành.

Theo ý hắn ta, đi theo bên cạnh sư tôn, có lẽ sẽ rất an toàn, nhưng có khả năng

không chiếm được mạnh dần.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top