Cập nhật mới

Dịch Full Cáo Sa Mạc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Lúc 9 giờ 30, nhân viên FBI gọi ông Hugh Taylor đang ở tại nhà của Steve:

- Chúng tôi có tìm ra được một ít manh mối, ông Hugh à.

- Manh mối gì thế?

- Thằng Arty - Thằng thợ máy Arty Taggert.

- Như thế nào?

- Có một thằng tên là Taggert cách nay đã 12 năm thường thấy lởn vởn quanh nhà ga thành phố. Hắn bị tình nghi là thủ phạm của vụ mất tích một cô gái 16 tuổi, cô này bỏ nhà trốn ra thành phố. Chúng ta không có bằng chứng để buộc tội hắn, nhưng nhiều anh em cho rằng hắn có nhúng tay vào việc này. Chúng ta còn thẩm vấn hắn nhiều vụ mất tích của các cô khác nữa. Chúng tôi thấy hắn giống diện mạo mà ông đã miêu tả cho chúng tôi biết.

- Thế là tốt. Các anh có tin gì về hắn?

- Chúng tôi sẽ tìm xem hắn ở đâu. Hắn làm nhiều việc ở New York, bán xăng ở tả ngạn, phục vụ trong một hộp đêm ở Đại lộ 8, rửa bát đĩa ở quán Oyster Bar...

- Tập trung tìm kiếm nơi hắn cư ngụ, tìm xem hắn có gia đình không.

Ông Hugh gác máy, ông thận trọng nói với Steve:

- Ông Peterson này, có lẽ chúng ta đang có một manh mối mới. Một thằng thợ máy sửa xe hơi thường đến quán rượu Mill Tavern. Hắn đã bị tình nghi có dính líu đến nhiều cô gái bị mất tích cách đây đã 12 năm. Hắn tên là Arty Taggert.

- Một thằng thợ sửa xe hơi à? - Giọng Steve cất cao từ sửa xe hơi.

- Đúng thế, tôi biết ông nghĩ gì rồi. Hy vọng mong manh thật đấy, nhưng hôm ấy chắc có kẻ nào đã sửa xe cho vợ ông. Có thể bà ấy trả tiền cho hắn bằng chi phiếu chứ? Ông còn giữ giấy tờ lưu và cùi chi phiếu của tháng Giêng hai năm trước không?

- Được rồi, để tôi xem thử.

- Xin ông nhớ cho là chúng tôi chỉ xem xét tất cả những manh mối mà thôi. Chúng tôi không có bằng chứng gì về thằng Arty này, ngoài chuyện người ta có thẩm vấn hắn một lần đã lâu năm rồi.

- Tôi hiểu. - Steve đi về bàn làm việc.

Chuông điện thoại reo, ông Roger Perry gọi. Ông ra hét lớn trong máy rằng bà Glenda xác nhận Cáo là tên thợ sửa xe hơi có tên Arty Taggert.

Ông Hugh gác mạnh máy và định gọi New York, thì bỗng chuông lại reo. Ông hét lớn:

- Tôi nghe đây. - Nét mặt ông thay đổi, trông đăm chiêu - Sao? Xin đừng cúp máy, hãy nói lại đi.

Steve thấy mắt ông Hugh nheo lại, khi ông Hugh lấy bút ra, anh liền đưa xấp giấy cho ông ta. Bất cần ý đồ muốn che giấu những điều ông ta đang viết, Steve cầm nhanh lấy và đọc từng chữ ông ta viết:

"Cám ơn ông về số tiền, nó đầy đủ. Ông đã giữ đúng lời hứa và tôi cũng giữ đúng lời hứa của tôi. Neil và Sharon còn sống. Đúng 11 giờ 30, chúng sẽ bị hành quyết bằng quả bom nổ trong bang New York. Anh có thể tìm thấy xác của chúng trong đống đổ nát sau khi bom nổ".

"-CÁO-"

Ông Hugh nói:

- Anh lặp lại lần nữa đi, để tôi biết chắc không viết lầm.

Một lát sau, ông ta nói thêm:

- Cám ơn, chúng tôi sẽ tiếp xúc làm việc với ông sau - Ông gác máy.

- Ai nhận lời nhắn thế? - Steve hỏi. Anh sững sờ và lo sợ đến độ tê liệt cả trí óc, không suy nghĩ được.

Ông Hugh đợi một hồi mới trả lời, giọng của ông mệt mỏi chán chường tột độ:

- Lão điều hành tang lễ ở Carley, người đã lo việc chôn cất vợ ông.

Lúc ấy chín giờ 35 phút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Arty mình ướt đẫm mồ hôi. Giá con mẹ phù thủy đừng gây nên cảnh khó khăn này cho hắn thì hay biết mấy! Bộ áo quần mới bây giờ đã bốc mùi hôi, y như mỗi khi hắn...

Mà nếu hắn không nghe bà ta thì sao? Chắc chắn bà ta ở trong phòng ấy, chính cái giường trong phòng là của bà ấy. Như thế có nghĩa là bà ta có chìa khóa phòng. Nếu hắn không nghe, thế nào bà ta cũng vào đấy và phát hiện ra chúng. Người ta sẽ có đủ thời gian đem chuyên gia đến tháo quả bom ra.

Hắn băng nhanh qua sân ga, đi dọc theo dãy nhà hàng buôn bán dẫn đến khách sạn Biltmore, lấy xe trong ga ra khách sạn. Cái va-li và cái rađiô hắn đã để sẵn trong xe rồi. Hắn lái xe ngược lên theo đường Hữu Ngạn đến cầu Triborough. Đây là đường đến phi trường La Guardia nhanh nhất, hắn phải rời New York gấp, máy bay đi Phoenix khởi hành lúc 10 giờ 30.

Hắn trở lại bãi đậu xe mà hắn mới rời cách đây mấy giờ. Ý nghĩ hắn đã thực hiện kế hoạch lấy tiền chuộc rất tuyệt vời bắt đầu làm hắn lo ngại. Lần này, hắn để chiếc Volkswagen xa trạm kiểm soát, nơi những người đáp máy bay con thoi đi Washington trở về thường đậu. Khu vực đậu xe này luôn luôn lộn xộn, đông đúc. Hắn đã đục mờ số máy, còn số đăng ký xe thì không phải số xe hắn. Hắn đã lấy số xe của chiếc đã bị hư cách đây năm năm. Ngoài ra, hắn có thể đi một tháng người ta mới để ý đến chiếc Volkswagen của hắn để tại đây.

Hắn lấy hai cái va-li trong thùng xe ra - cái nhẹ đựng áo quần, băng cát-sét, cái nặng đựng tiền - và cái hộp đựng máy vô tuyến điện thoại. Ngoài các thứ ấy ra không có gì trong xe làm hắn lưu luyến nữa.

Hắn đi nhanh đến bến xe đò. Chiếc xe đưa khách ra sân bay chạy đến, hắn bước lên. Những người khách khác thờ ơ nhìn hắn, hắn cảm thấy bị hất hủi. Chỉ vì hắn không ăn mặc tươm tất mà thôi. Hắn ngồi xuống bên cạnh một cô gái 19 tuổi, cô gái rất hấp dẫn. Hắn nhận thấy cô ta quay mặt đi chỗ khác, nét mặt lộ vẻ ghê tởm. Đồ mất dạy, nếu nó biết mình thông minh và giàu có, liệu nó có dám khinh mình không!

Chiếc xe chở khách đậu tại ranh giới phi cảng, chỉ cách phòng đợi của hãng Hàng không American Airlines 300 mét. Nhân viên hàng không ghi hành lý, hắn không mang theo hết hành lý được. Hắn lấy vé ra, tên trên vé là Rommel - Rommel, con Cáo sa mạc. Hắn tính sẽ dùng tên này khi đến Arizona.

- Ông gởi cả ba va-li hành lý chứ, thưa ông.

- Không, cái này không. - Hắn lấy riêng cái va-li đựng tiền đặt sang một bên.

- Rất tiếc, thưa ông, tôi nghĩ ông không thể xách cái va-li to tướng như thế này lên máy bay được.

- Tôi phải xách! - Hắn cố giữ bình tĩnh khi nói - Tôi có số giấy tờ cần thiết phải làm trên máy bay.

Người nhân viên nhún vai.

- Tùy ông, thưa ông, nhưng tôi nghĩ cô tiếp viên sẽ đem cất vào tủ ở buồng máy bay nếu cô ta thấy cần.

Lúc ấy là 9 giờ 28, hắn thấy đói, nhưng trước hết hắn phải gọi điện thoại đã. Hắn tìm buồng điện thoại xa nhất trong phi cảng, và viết sẵn lên giấy để khi nói khỏi sai lầm. Hắn tưởng tượng ra thái độ của Peterson khi nhận được lời nhắn này.

Hắn gọi được phòng dịch vụ mai táng rất nhanh. Cáo hạ thấp giọng, nói:

- Có người sắp nhờ ông lo việc tẩn liệm người chết đấy.

- Thưa ông, được thôi. Xin cho biết ai đầu dây nói thế? - Giọng nói nghe rất hăm hở.

- Ông có vui lòng chuyển giúp một lời nhắn không?

- Sẵn lòng.

Giọng Cáo thay đổi, nghe có vẻ hách dịch:

- Anh hãy ghi ra giấy, rồi sau đó đọc lại cho tôi nghe, và hãy chú ý nhắn lại cho đúng. - Hắn bắt đầu đọc, lòng hân hoan khi nghe hơi thở hồi hộp của người bên kia đầu dây vang lên trong ống nghe. - Bây giờ anh đọc lại đi. - Hắn ra lệnh. Giọng bên kia run run vâng lời hắn đọc lại, rồi tiếp theo là tiếng than dài - Lạy Chúa, tôi van xin ông...

Cáo gác máy, mỉm cười.

Hắn vào phòng ăn của phi cảng, gọi thịt heo hun khói, bánh mì, nước cam và cà phê. Hắn ăn từ từ, nhìn mọi người vội vã lui tới quanh hắn.

Hắn cảm thấy bắt đầu được thư giãn. Cuốc điện thoại cho phòng dịch vụ đám tang làm hắn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tột độ, hắn không thể nào nín cười cho được. Mới đầu, hắn định báo cho chúng biết một vụ nổ sắp xảy ra trong thành phố New York. Đến phút cuối, hắn thay đổi là trong bang New York. Hắn tưởng tượng cảnh bọn cảnh sát đang chạy đôn chạy đáo mà tức cười.

Arizona vùng sa mạc hoang vắng.

Nhìn vào mắt thằng bé là đủ rồi, từ rày về sau hắn khỏi chạy trốn cặp mắt ấy. Hắn đang hình dung cảnh Ga lớn Trung tâm vào lúc 11 giờ 30. Quả bom nổ, cả tầng trên sập tan tành xuống Neil và Sharon, hàng trăm ngàn tấn khối xi măng đè lên chúng.

Thật dễ tạo ra một quả bom, hơn là sửa một chiếc xe hơi nhiều. Người ta chỉ cần đọc những gì họ đã viết về vấn đề này là làm được. Bây giờ chắc tất cả mọi người đều muốn biết Cáo là ai, có lẽ rồi người ta sẽ viết về hắn, như người ta đã viết về Rommel.

Hắn uống hết cà phê, đưa lưng bàn tay lau miệng. Hắn nhìn qua cửa kính thấy người mang hành lý vội vã đi đến cửa ra sân bay. Hắn nhớ vụ nổ bom ở phi trường La Guardia vào dịp Nô-en cách đây hai năm. Vụ nổ làm cho mọi người kinh hoàng, phải đóng cửa phi trường, hắn đã xem cảnh tượng ấy trên tivi.

Hắn tưởng tượng thấy mình ngồi trong quán rượu ở Phoenix tối nay, xem chương trình thời sự trên tivi nói về vụ nổ ở Ga lớn Trung tâm. Người ta sẽ nói vụ này trên các máy truyền hình khắp thế giới. Nhưng nếu bọn cảnh sát hốt hoảng, không biết bắt đầu tìm kiếm ở đâu, còn vui hơn nữa. Những người đặt bom ở các cơ quan đã làm thế đấy, họ gọi điện thoại cho biết họ gài bom rất nhiều nơi, thế là cảnh sát không biết đâu mà mò. Chúng đành phải lùa ra hết những người trong các nơi mà người đặt bom đã báo cho chúng biết.

Hắn còn có thể làm như thế được, nhưng hắn sẽ nói gì với họ? Hắn nhìn ra trước, cả một phi trường đông đúc náo nhiệt. Người đi lui đi tới khắp nơi, thế nhưng phi trường La Guardia ít quan trọng hơn phi trường Kennedy.

Tất cả cảnh tượng này đều giống ở Ga lớn Trung tâm, hay là giống bến xe đò. Mọi người chen lấn nhau, không ai chú ý đến ai. Người ta chỉ chú ý đến nơi họ đi, không thèm nhìn đến mình, không thèm cười với mình. Mẹ kiếp!

Bỗng hắn nảy ra sáng kiến, giả sử bây giờ hắn báo cho cảnh sát hay. Giả sử hắn báo cho cảnh sát rằng Sharon, Neil và quả bom hiện ở tại một trung tâm giao thông vận tải của thành phố New York. Như thế cảnh sát sẽ cho di tản người vừa trong các phi trường, vừa trong các ga xe lửa, vừa trong nhà ga Pennsylvania cũng như Ga lớn Trung tâm. Chúng sẽ lục soát những chỗ ngồi ở phòng đợi, trong các tủ gởi hành lý. Thực vậy, họ sẽ không biết đâu mà mò. Còn đám người kia, đám hành khách khốn khổ, buộc lòng phải tháo chạy, phải bỏ lỡ chuyến tàu, bỏ lỡ máy bay, bỏ lỡ chuyến xe.

Người ta sẽ không bao giờ tìm ra Sharon và Neil, không bao giờ. Người duy nhất biết cái phòng ấy là một phù thủy, nhưng hắn đã thanh toán mụ rồi. Bây giờ chỉ có một mình hắn thôi, hắn chỉ cần gọi một cuốc điện thoại là hắn có thể chận đường vào và lối ra của cái thành phố lớn nhất thế giới này. Ông Peterson tưởng mình là người giỏi có tờ báo trong tay, có tiền gởi ngân hàng và có cô bạn gái trẻ đẹp. Cáo bật cười. Cặp vợ chồng ngồi bàn bên cạnh nhìn hắn, kinh ngạc.

Hắn phải gọi điện thoại trước khi lên máy bay, hắn sẽ gọi cho ai nhỉ?

Gọi cho phòng dịch vụ đám tang lần nữa à? Không.

Ai sẽ tin chuyện này không phải là đùa bỡn? Hắn tìm ra rồi! Hắn mỉm cười, nghĩ đến phản ứng của người nghe bên kia đầu dây, hắn gọi thêm một tách cà phê nữa. Lúc 10 giờ 12, hắn đi ra khỏi quán ăn uống, nắm chặt cái va-li trên tay. Hắn bằng lòng chờ đến phút cuối mới để hành lý xách tay lên quầy kiểm tra bằng tia X. Người nào cũng đều vội vã, nên không ai quan tâm đến cái va-li của hắn. Các công ty hàng không đều làm việc rất đúng giờ.

Lúc 10 giờ 15, hắn lẻn vào buồng điện thoại gần cửa ra máy bay, phòng số 9, bỏ vào máy số tiền cần thiết rồi quay số. Khi bên kia đầu dây có người nhấc máy nghe, hắn nói nhỏ lời nhắn, hắn gác máy nhè nhẹ, đi về phía phòng đăng ký rồi qua phòng kiểm tra không gặp một khó khăn gì.

Dấu hiệu "Lên máy bay gấp" nhấp nháy sáng, thì hắn đi qua phòng đợi, hắn đi đến phía lối đi có mái che dẫn ra máy bay.

Khi ấy là 10 giờ 16.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Áo quần bà ướt đẫm, âm ấm, bốc mùi tanh. Máu! Bà sẽ chết thôi.

Chết - Bà sẽ chết mất! Bà Lally biết thế. Qua tia sáng le lói trong tâm khảm, bà cảm thấy thế. Kẻ nào đó đã nhẫn tâm gϊếŧ bà... chính thằng cha chiếm phòng bà đã lấy đi sinh mạng của bà.

Cái phòng của bà - Bà muốn chết ở trong ấy, bà muốn đến đấy. Chắc hắn không về đây nữa đâu, chắc hắn quá sợ rồi. Có lẽ, không có ai sẽ tìm ra bà nữa. Bà sẽ được ở mãi trong căn nhà duy nhất của đời bà. Bà sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu ở đây, giữa tiếng ồn thân quen của các chuyện tàu. Bà mới tỉnh trí trở lại... nhưng chắc bà không tỉnh được lâu đâu, bà biết, bà phải gắng đi vào căn phòng.

Cảm thấy chìa khóa còn trong tay, bà Lally cố đứng lên. Nhưng có cái gì đó đã níu bà lại... con dao... con dao còn đâm vào lưng bà, bà không thể rút nó ra được, bà bắt đầu động đậy.

Bà phải bò mới quay trở lại được, bà nhào xuống, lưng quay về phía căn phòng. Cố lắm mới lết được... quá khủng khϊếp, khủng khϊếp. Cố sức từ từ, từng ly một, bà bò cho đến khi quay lại đúng hướng. ít ra cũng còn cách chân cầu tháng đến 5 mét. Rồi còn cầu tháng nữa chứ, bà đến đó được không? Bà Lally lắc đầu để xua đuổi đám sương mù trước mắt đi, bà cảm thấy máu chảy xuống miệng mằn mặn, bà cố khạc nhổ ra.

Bàn tay phải... nắm chặt chiếc chìa khóa... bàn tay trái đẩy đầu gối phải lê tới trước... đầu gối trái... tay phải... cứ thế bà tiến tới. Bằng mọi cách, bà phải đến được đầu cầu thang.

Bà thấy mình đang mở cửa, rồi đóng cửa lại... bà vào trong... leo lên giường... nằm dài ra... nhắm mắt lại... chờ đợi.

Trong phòng bà, cái chết sẽ đến như người bạn, người bạn với hai bàn tay dịu dàng lạnh lẽo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Họ chết mất, Steve nghĩ. Khi đã bị kết án, coi như đã chết. Chiều nay, mẹ của Thompson sẽ đến mang xác con về. Chiều nay, công ty mai táng Sheridan sẽ tìm đến chỗ bom nổ để mang xác Sharon và Neil đi.

Nơi nào đó trong bang New York, tìm trong đống đổ nát... Anh đứng bên cửa sổ. Trước mặt nhà, một đám đông phóng viên báo chí truyền hình đứng tụ tập chờ đợi.

- Tin tức thật nhanh - Anh nói - Giới săn tin của báo chí và truyền thông đại chúng được dịp tung tin hấp dẫn.

Ông Bradley vừa điện thoại đến hỏi anh:

- Steve, tôi có thể làm gì được không?

- Không làm được gì cả, chỉ còn cách là xem có gặp chiếc Coccinelle Volkswagen màu xanh đậm do một thằng khoảng 38 tuổi lái không. Có lẽ nó đã thay bảng số, chúng tôi chỉ còn một giờ hai mươi phút nữa thôi.

Anh hỏi ông Hugh:

- Đã làm gì để báo động về trái bom chưa?

- Chúng tôi đã yêu cầu tất cả các thành phố lớn trong bang New York phải đặt trong tình trạng báo động. Chúng tôi không thể làm gì hơn được nữa. Bom nổ trong bang New York, ông biết diện tích của tiểu bang là bao nhiêu cây số không? Ông Peterson này, biết đâu chuyện báo động này có thể sai. Tôi muốn nói là hắn chỉ dọa cho bom nổ khi gọi điện đến phòng dịch vụ mai táng.

- Không, không phải. Quá trễ rồi!

Steve thầm nghĩ: Bill và Dora đến ở đây là vì Nina đã chết. Họ muốn làm cho mình vui và để chăm sóc Neil giúp cho mình. Vì tính ba hoa, nên có lẽ Bill Lufts là nguyên nhân khiến cho Neil và Sharon bị bắt cóc. Để giờ đây họ phải đứng trước vòng sinh tử. Không, xin cầu Chúa để cho họ sống, xin ngài giúp chúng con tìm ra được họ...

Anh căng thẳng rời cửa sổ đi vào trong. Hank Lamont vừa mới bước vào nhà với Bill, anh ta yêu cầu ông ấy lặp lại chuyện mà ông thường nói với Arty.

- Ông Lufts, ông thường nói chuyện với thằng Arty ấy, ông cố nhớ lại xem, có khi nào nó nói với ông, nó muốn đi đến một nơi nào đặc biệt không? Nó có nói sẽ đến một xứ nào đấy, như là Mễ Tây Cơ... hay Alaska chẳng hạn? Bill lắc đầu, lão không tin có những chuyện như thế này. Lão biết họ nghi ngờ Arty đã bắt cóc Sharon và Neil. Arty, một người rất bình tĩnh, một thợ máy rất giỏi. Mới cách đây chưa đầy hai tuần, lão đã lái xe đến chỗ hắn ở, Neil cũng đi theo lão. Lão nhớ chính xác ngày hôm đó, vì đêm ấy Neil đã nổi cơn hen suyễn. Lão cố nghĩ để nhớ lại những gì Arty đã nói, nhưng lão chỉ biết hắn là người ít nói, và chỉ lắng nghe những chuyện Bill kể với hắn.

Hank cũng giận cả chính mình, anh đã đến quán rượu Mill Tavern và anh đã thết thằng ấy một ly bia. Thậm chí anh còn báo cáo với văn phòng của cơ quan FBI rằng không cần thiết phải theo dõi điều tra hắn làm gì. Lão Lufts này phải nhớ mới phải, đúng như lời ông Hugh đã nói, kẻ nào làm việc gì cũng để lại dấu vết. Anh đã thấy thằng ấy trong quán Mill Tavern ra về và anh không nghi ngờ gì cả. Hank nhíu mày, anh nhớ thằng Arty này khi ra về có nói đùa gì đấy thì phải. Hắn đã nói đùa như thế nào nhỉ?

Bill nói:

- ... Anh ta là người tốt, trầm tĩnh, như tôi đã nói với các ông rồi. Anh ta chăm lo công việc làm ăn, dĩ nhiên là anh ta hay hỏi, nhưng anh ta có thái độ dễ thương và chăm chú nghe như...

- Khoan đã. - Hank cắt ngang lời lão ta.

- Có chuyện gì thế? - Ông Hugh từ từ quay qua anh chàng mật vụ. - Anh đã tìm ra cái gì à?

- Có lẽ, khi Arty rời khỏi quán rượu với những người khác... họ nói với nhau có câu: - "Anh chắc không gặp lại Bill trước khi đi Rhode Island".

- Đúng, nói tóm lại, Arty sẽ đi Rhode Island.

- Vấn đề cần thiết là ở chỗ này, hắn có nói một câu gì nữa... Và anh chàng làm ở công ty quảng cáo, anh chàng Allan Kroeget, có nói đùa với hắn, câu nói đùa về... về vùng sa mạc khô cằn. Thế đấy.

- Sao? - Ông Hugh hỏi, giọng khẩn trương.

- Khi họ nói: "Thật tiếc hôm nay không có Bill Lufts để ông ta nói lời từ giã anh". Arty bèn đáp: "Rhode Island, chứ đâu phải Arizóna". Phải chăng hắn đã vô tình buộc miệng nói ra câu này?

- Chúng ta sẽ biết ngay thôi. - Ông Hugh chạy đến máy điện thoại.

Ông Roger đi vào phòng, để tay lên vai Steve, hai người cùng lắng nghe ông Hugh hét lớn trên điện thoại, ông ta đang dùng uy lực của cơ quan FBI để ra lệnh thi hanh nhiệm vụ mới về nguồn tin ông ta mới nhận được.

Cuối cùng, ông Hugh gác máy và quay qua nói với Steve:

- Nếu hắn đang trên đường đi Arizona, chúng tôi sẽ bắt hắn, ông Peterson à. Tôi cam đoan với ông như thế.

- Khi nào?

Mặt ông Roger tái xanh như bầu trời âm u sáng nay.

- Steve, đừng ở đây - Ông ta nói - Glenda muốn anh qua bên nhà tôi. Tôi van anh.

Steve lắc đầu.

- Hai ta cùng đi - Ông Hugh vội nói với anh, rồi quay qua Hank - Hank anh thay ca trực ở đây nhé.

Steve suy nghĩ rồi đáp:

- Thôi được. - Anh đi ra cửa trước.

- Đừng, chúng ta đi cửa sau thôi, rồi đi qua rừng cây, như thế ông sẽ tránh được các nhà báo.

Peterson nhếch mép lên như muốn cười:

- Nhưng tôi không có ý định trốn tránh họ.

Anh mở cửa, nhóm phóng viên vài người băng qua hàng rào cảnh sát tiến đến phía anh. Những chiếc micrô đưa trước mặt anh, những máy quay phim của truyền hình tìm góc quay để lấy được vẻ mặt bơ phờ của anh.

- Thưa ông Peterson, ông có tin gì mới nữa không?

- Không.

- Ông có tin tên bắt cóc sẽ thực hiện lời hăm dọa gϊếŧ chết con ông và Sharon không?

- Chúng tôi có lý do để tin nó thực hiện hành động bạo lực ấy.

- Ông có tin hành động nó dự tính cho quả bom nổ vào đúng giờ hành quyết Ronald Thompson chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

- Không, tôi không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi tin Cáo đã nhúng tay vào việc gϊếŧ vợ tôi. Tôi đã cố thuyết phục bà Greene, nhưng bà từ chối không chịu nói chuyện với tôi. Bây giờ tôi công khai xin bà cho hoãn lại vụ hành quyết Thompson. Cậu này có cơ may có bằng chứng là vô tội, riêng cá nhân tôi, tôi tuyệt đối tin cậu ta vô tội.

- Thưa ông Peterson, có phải vì vụ con ông và cô Sharon đã gây cho ông quá đau đớn khiến ông thay đổi ý kiến về án tử hình này không? Khi tên bắt cóc này bị bắt, ông có muốn nó bị tử hình không?

Steve đẩy những chiếc micrô trước mặt ra. Anh nói:

- Tôi sẽ trả lời cho quý vị rõ. Xin quý vị làm ơn đứng xích ra, để tôi dễ nói. - Các phóng viên im lặng. Steve nhìn thẳng vào máy quay phim - Đúng, tôi đã đổi ý kiến, tôi nói như thế vì tôi biết rằng có rất ít cơ may tìm lại con tôi và Sharon còn sống sót. Nhưng nếu sau này tên bắt cóc ấy có bị bắt đi nữa, thì tôi cũng vẫn giữ ý kiến tôi đã có trong hai ngày vừa qua. Tôi vẫn giữ ý kiến là không một ai có quyền ấn định giờ chết cho đồng loại của mình. Tôi chỉ yêu cầu quý vị cầu nguyện sao cho Neil, Sharon và Ronald hôm nay được giải thoát.

Nước mắt lăn dài trên hai má anh:

- Xin phép cho tôi đi.

Các phóng viên im lặng xích ra. Steve đi qua đường, hai ông Roger và Hugh bước nhanh theo anh.

Bà Glenda đang đợi họ, bà mở cửa, nắm cánh tay Steve.

- Mời vào. Steve. Hãy khóc đi cho nhẹ người, khóc đi.

Anh khóc nức nở.

- Tôi không thể để cho họ chết được, tôi không thể để mất họ.

Bà để yên cho anh khóc trong tay bà, hai vai anh rung rung vì anh khóc tức tưởi. Bà buồn rầu tự nhủ: giá mà mình nhớ ra sớm hơn thì hay biết mấy. Ôi lạy Chúa, con đã tìm ra quá trễ, không giúp gì được anh ta! Bà cảm thấy cơ thể anh run run khi anh cố giữ bình tĩnh trở lại.

- Tôi rất đau đớn, bà Glenda à, chắc bà đã thấy quá rõ... Bà cũng không được khỏe.

- Tôi khỏe - Bà ta đáp - Steve, dù muốn hay không, anh cũng nên vào uống tách trà, ăn vài miếng bánh. Từ hai hôm rồi, anh không ăn không ngủ gì cả.

Họ buồn rầu đi vào phòng ăn.

- Ông Peterson - Ông Hugh nhỏ nhẹ nói - Ông nhớ cho là hình của Sharon và Neil sẽ được đăng tải trên báo chí sáng nay, hình như họ sẽ xuất hiện trên các kênh truyền hình. Có thể có người đã gặp họ, và người ta sẽ lên tiếng thông báo cho chúng ta biết.

- Ông đừng tin kẻ bắt cóc mang họ đi sờ sờ ngoài đường cho người ta thấy. - Steve gay gắt đáp.

- Có thể có người trông thấy những hành động khả nghi chứ! Có thể có người đã nghe một trong những lần gọi điện thoại, hay có thể họ nghe người ta nói đến trong quán rượu.

Marian rót nước sôi vào bình trà, cửa thông giữa nhà bếp với phòng ăn mở rộng, nên chị nghe hết câu chuyện giữa họ. Cái ông Peterson này mới tội nghiệp làm sao! Thảo nào mà ông ta đã có vẻ thô lỗ khi chị nói chuyện với ông ta. Ông ta đang đau đớn vì con trai bị mất tích, chị lại còn đem chuyện bé Neil để nói với ông ta, hèn chi ông ta rối trí thêm là phải. Việc này chị thấy không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Mình làm sao biết được nỗi lòng đau đớn như dao cắt của người khác.

Nếu ông ta uống tách trà, có thể ông ta sẽ...

Chị mang bình trà đến. Steve hai tay đang ôm lấy mặt.

- Thưa ông Peterson. - Chị dịu dàng nói - Xin ông cho phép tôi phục vụ ông tách trà nóng.

Chị lấy cái tách, bàn tay kia chị bưng bình trà lên rót.

Bỗng Steve từ từ buông hai tay ra khỏi mặt. Liền sau đó, bình trà ngã lăn trên mặt bàn, nước trà màu vàng, nóng hổi bắn ra chảy vào hũ đường, làm ướt hết đồ đạc trên khăn bàn bằng vải hoa.

Glenda, Roger và Hugh kinh ngạc đứng dậy. Họ nhìn Steve đang nắm chặt cánh tay của Marian, chị hoảng hốt nhìn anh. Anh lớn tiếng hỏi:

- Chị lấy cái nhẫn này ở đâu? Chị tìm thấy ở đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Marian run lẩy bẩy, chị cố gắng để nói, nhưng chị không thốt lên được một lời, miệng chị khô khốc, cuống họng nghẹn ngào, lưỡi chị tê cứng. Tay chị bị nước sôi làm phỏng và ngón tay chị đau đớn, ngón tay mà ông Peterson đã lôi chiếc nhẫn ra.

Họ nhìn chị như thể tất cả đều khinh ghét chị, bàn tay Peterson bóp chặt quanh cổ tay chị. Anh lại hỏi to:

- Chị lấy chiếc nhẫn này ở đâu?

- Tôi... tôi... nhặt được. - Giọng chị run run ấp úng.

- Chị nhặt được à! - Ông Hugh kéo Steve ra khỏi Marian, giọng ông có vẻ khinh bỉ - Chị nhặt được à!

- Dạ phải.

- Nhặt được ở đâu?

- Trong xe tôi...

Ông Hugh cười khẩy rồi quay qua Steve:

- Ông có chắc chiếc nhẫn này ông đã tặng cô Sharon Martin?

- Đúng chứ, tôi đã mua chiếc nhẫn này ở bên Mễ Tây Cơ. Chiếc nhẫn rất độc đáo! - Anh đưa chiếc nhẫn cho ông Hugh thấy - Bên phía trái của chiếc vòng có đường vân nổi.

Ông Hugh đưa ngón tay sờ quanh chiếc nhẫn, mặt ông hằm hằm, ông hỏi:

- Bà Vogler, áo măng tô bà đâu rồi, tôi phải dẫn bà đi, chúng tôi phải thẩm vấn bà. - Bỗng ông đem vấn đề pháp lý ra dọa chị - Bà không bị buộc phải trả lời khi người ta hỏi, những lời bà nói ra có thể sẽ được giữ lại làm tài liệu buộc tội bà. Bà có quyền mời một luật sư. Nào, đi thôi.

Steve la lên.

- Trời đất, ông điên rồi! Đừng nói với chị ấy là chị ta không bắt buộc phải trả lời. Ông khùng rồi. Chị ấy phải trả lời chứ.

Mặt bà Glenda đanh lại, bà nhìn Marian với vẻ tức giận, ghê tởm, bà lên án chị:

- Sáng nay chị có nói đến Arty, chị có nói hắn đã sửa xe cho chị. Tại sao chị có thể làm như thế. Tại sao một phụ nữ có con như chị lại có thể tham gia vào việc nầy?

Ông Hugh quay phắt qua bà. Ông hỏi:

- Chị ta có nói đến Arty à?

- Có.

- Hắn đâu rồi? - Steve hỏi - Hắn đem họ đi đâu? Lạy Chúa, lần đầu gặp chị, chị đã nói đến Neil.

- Steve, Steve, hãy bình tĩnh. - Ông Roger nắm tay anh.

Marian cảm thấy mình sắp xỉu, chị đã giữ chiếc nhẫn không phải của mình. Rồi bây giờ họ nghi chị có liên quan đến vụ bắt cóc, làm sao nói cho họ tin đây? Chị cảm thấy choáng váng mặt mày, phải nhờ họ gọi Jim đến mới được. Anh ấy sẽ giúp chị, anh ấy đến nói cho họ biết xe chị mất cắp, nói cho họ biết làm sao chị tìm được chiếc nhẫn. Anh ấy sẽ biết cách trình bày cho họ rõ. Căn phòng quay cuồng, chị phải níu vào bàn cho khỏi té.

Steve nhảy đến nắm lấy chị, nếu không, chắc chị đã nhào xuống nền nhà. Chị thấy lờ mờ đôi mắt của anh, chị thấy nỗi thất vọng trong mắt anh. Tình thương bừng lên trong lòng chị làm cho chị bình tĩnh trở lại. Chị bám chặt vào người anh, cố chống lại cơn choáng váng đang xâm chiếm lấy chị.

- Ông Peterson... - Chị có thể nói lại được rồi, chị phải nói mới được - Tôi không hề làm hại ai hết. Tôi muốn giúp ông. Tôi nhặt được chiếc nhẫn, thực đấy. Nhặt được trong xe tôi, xe tôi bị ăn trộm vào tối thứ hai. Arty vừa mới sửa lại xe cho tôi.

Steve nhìn vào mặt chị, bộ mặt lộ vẻ lo sợ, có nhiệt tình, cặp mắt chan chứa lòng thành thực. Bỗng anh chú ý đến điều anh vừa mới nghe.

- Ăn trộm! Xe chị bị ăn trộm vào tối thứ hai à? - Ôi lạy Chúa, anh nghĩ, còn có cơ may để tìm ra họ không?

Ông Hugh nhảy vào, ông nói:

- Ông Peterson, để tôi lo liệu cho. - Ông kéo đến cái ghế, để cho Marian ngồi xuống - Bà Vogler, nếu bà nói thực, bà sẽ giúp cho chúng tôi đấy. Bà biết rõ tên Arty này phải không?

- Không rõ lắm, hắn ta là thợ sửa xe giỏi, hắn giao chiếc xe cho tôi vào hôm chủ nhật. Sáng thứ hai, tôi xem xi-nê ở rạp Grand-Place tại Carley xuất 16 giờ. Tôi để xe ở bãi đậu xe của rạp. Khi tôi ra khỏi rạp trước 19 giờ một chút thì tôi thấy xe mất.

- Thế là hắn biết rất rõ tình trạng xe của chị - Ông Hugh nói - Hắn có biết chị có dự kiến đi xem xi nê không?

- Có thể hắn biết - Chị đáp, nhíu mày suy nghĩ - Đúng rồi, chúng tôi có nói chuyện này trong ga ra của hắn. Sau đó, hắn bơm đầy xăng vào xe tôi, hắn nói chúng tôi khỏi trả tiền xăng, vì chúng tôi vừa mới thuê hắn đại tu chiếc xe.

Bà Glenda nói nhỏ:

- Tôi đã nói chiếc xe có màu xanh thẫm, và rất lớn.

- Bà Vogler, - Ông Hugh nói - việc này rất quan trọng. Người ta tìm thấy xe bà ở đâu?

- Ở New York, cảnh sát đã đem xe về đồn, xe đậu ở chỗ cấm đậu.

- Chỗ cấm đậu ở đâu? Bà có nhớ đã nghe người ta nói chiếc xe tìm thấy đậu ở đâu không?

Marian suy nghĩ:

- Gần một khách sạn, phải, gần một khách sạn.

- Bà Vogler, bà cố nhớ đi. Khách sạn nào? Bà giúp chúng tôi tranh thủ được thời gian rất quý báu đấy.

Marian lắc đầu:

- Tôi không nhớ được.

- Chồng bà có nhớ không?

- Nhớ chứ, nhưng anh ấy hôm nay đi xa rồi, phải điện thoại đến xưởng anh ấy làm, để hỏi xem có liên lạc được với anh không.

- Số xe của bà bao nhiêu, bà Vogler?

Marian liền nói số xe cho ông ta biết. Khách sạn nào nhỉ? Jim đã nói cho chị hay con đường nơi người ta tìm thấy chiếc xe. Nhưng hỏi anh ấy làm gì? Phải mất nhiều thì giờ mới liên lạc được với anh... để nhờ anh hỏi lại xe đậu ở chỗ nào... Chị phải nhớ mới được. Chị nghe Jim nói người ta cho anh biết một chiếc xe cũ đậu trên đường gồm toàn dân nhà giàu ở. Chính Jim đã nói thế. Không, anh đã nói người ta đặt cho nơi ấy tên của một gia đình triệu phú. Bỗng chị reo lên:

- Đại lộ Vanderbilt. Đúng rồi. Chồng tôi đã nói chiếc xe đậu ở đại lộ Vanderbilt, trước mặt khách sạn... khách sạn... khách sạn Bitlmore.

Ông Hugh chụp lấy điện thoại, gọi đến tổng hành dinh cơ quan FBI ở New York. Ông ra lệnh tới tấp.

- Hãy báo cáo nhanh cho tôi biết đấy nhé. - Ông gác máy.

- Một nhân viên sẽ đến Biltmore ngay lập tức với tấm ảnh cũ để có thể nhận diện ra Taggert - Ông nói - Chúng ta hy vọng tấm ảnh này còn giống hắn, có thể chúng ta có được tin tức ngay bây giờ.

Họ chờ đợi, căng thẳng.

Steve cầu nguyện: "Lạy Chúa, xúi ngài giúp đỡ".

Chuông điện thoại reo, ông Hugh nhấc ống nghe.

- Anh đã tìm được cái gì chưa? - Ông lắng nghe rồi nói lớn - Tốt! Tôi sẽ đi trực thăng đến đó ngay. - Ông để máy nghe xuống, nhìn Steve - nhân viên tiếp tân ở khách sạn nhận ra người trên ảnh có tên A.R. Rommel, thằng này đến đây vào tối chủ nhật. Hắn đi chiếc Coccinelle Volkswagen màu xanh thẫm, đậu trong ga ra khách sạn. Hắn đã đi sáng nay.

Bà Glenda thốt lên:

- Rommel - Rommel, Cáo sa mạc!

- Đúng thế. - Ông Hugh đáp.

- Hắn đi một mình à? - Steve bấu tay vào chiếc bàn.

- Hắn đi một mình. Nhưng người tiếp tân để ý thấy hắn vào ra khách sạn vào những giờ rất kỳ lạ. Thỉnh thoảng hắn chỉ đi một thời gian ngắn, điều này chứng tỏ hắn giam giữ Neil và Sharon ở trang tâm thành phố. Ông chắc còn nhớ John Owens đã nghe được tiếng xe lửa chạy lọt vào trong cuốn băng cát-sét chứ?

- Chúng ta không còn thời gian nữa, không còn nhiều nữa. - Giọng Steve đau đớn - Bây giờ còn biết đến những thứ ấy làm gì?

- Tôi sẽ đáp trực thăng đến văn phòng hãng Pan Am. Họ sẽ dành ưu tiên cho chúng tôi đáp xuống trên mái nhà. Nếu chúng ta bắt được Taggert vào lúc này, chúng ta buộc hắn phải nói ra. Nếu không, chúng ta chỉ còn nước tập trung lực lượng tìm kiếm các nơi quanh khách sạn Biltmore nữa thôi. Ông có đi theo tôi không?

Steve không kịp trả lời. Anh chạy ra cửa.

Bà Glenda nhìn đồng hồ, bà thẫn thờ nói:

- Mười giờ rưỡi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Cáo chậm rãi đi qua phòng đợi lên máy bay ở cửa số 9, phía hành lang có mái che dẫn ra máy bay. Hắn có linh cảm về mối nguy hiểm đang rình rập đâu đây, khiến hắn hết sức cảnh giác tối đa đề phòng nguy cơ sẽ xảy đến. Hắn nhìn qua phải rồi qua trái, hành khách cùng chuyến bay với hắn không ai chú ý đến hắn. Họ lo giữ hàng hóa trên tay, lo giữ cặp tài liệu, tất cả đều chuẩn bị xuất trình thẻ lên máy bay.

Hắn nhìn tấm thẻ lên máy bay của hắn, tấm thẻ lòi ra khỏi chiếc phong bì đựng vé máy bay, để hắn trình cho người kiểm soát ở cổng ra. Tay kia, hắn nắm chặt cái va-li cũ màu đen.

Có tiếng ồn! Đúng là tiếng ồn, tiếng ồn rầm rập như chân người chạy. Cảnh sát! Hắn thả chiếc vé ra, nhảy qua bức tường thấp ngăn cách phòng đợi với hành lang lên máy bay. Hai người đàn ông nhảy bổ vào hắn. Thất vọng, hắn nhìn quanh, bỗng hắn thấy lối ra cấp cứu cách hắn khoảng 15 mét, hắn nghĩ có lẽ ngã ra này dẫn đến lối sân bay.

Chiếc va-li, hắn không thể chạy trốn với chiếc va-li được. Ngần ngừ một lát, hắn ném chiếc va-li ra sau, chiếc va-li rơi xuống nền nhà lát ca rô phát ra một tiếng kêu chát chúa, lăn đi một chút rồi mở bung ra. Tiền giấy văng ra tung tóe trên hành lang.

- Dừng lại, không tao bắn. - Có tiếng hét lớn phía sau, Cáo giật mạnh cánh cửa cấp cứu ra, chuông cấp cứu reo inh ỏi. Hắn đóng mạnh cửa lại rồi chạy ra sân bay. Chiếc máy bay đi Phoenix đang đậu trên đường băng. Hắn chạy vòng qua chiếc máy bay. Một chiếc xe vận tải nhỏ, máy đang nổ, đậu bên cánh trái của máy bay, người tài xế chuẩn bị leo lên xe. Cáo chụp lấy lưng anh ta, đấm mạnh vào gáy. Anh ta nhào xuống đất, miệng rên ư ử. Cáo hất anh ta sang một bên rồi leo lên xe, hắn nhắn ga, cho xe chạy zích zắc quanh máy bay. Người ta không dám bắn vì sợ trúng vào máy bay.

Cảnh sát sẽ lái xe rượt theo hắn ngay thôi, hay là họ sẽ cho xe chặn ngang lối ra của hắn. Hắn không dám rời khỏi xe, mà cứ ngồi trên xe còn nguy hiểm hơn nữa. Đường băng đều có rào chắn hai bên và tận cùng ra ngoài biển, nếu hắn chạy theo đường băng, thế nào hắn cũng rơi vào bẫy ngay.

Họ đã tìm thấy người lái xe nằm ở sân bay, họ không tìm ra hắn ở ga sân bay. Hắn trông thấy một chiếc xe vận tải nhỏ như xe hắn đang lái, đậu một bên nhà kho lưu giữ hàng hóa, hắn cho xe đậu sát bên cạnh xe kia. Hắn nhìn thấy ở chỗ ngồi gần bên hắn có chiếc cặp đựng hồ sơ đang mở ra. Cặp đựng giấy tờ ghi hàng hóa gởi đến, và chuyển giao hàng hóa. Hắn thộp lấy cặp hồ sơ, bước xuống xe. Hắn thấy cánh cửa vào nhà kho mở ra, trên cánh cửa có ghi hàng chữ: "Cửa dành riêng cho nhân viên". Hắn cúi đầu nhìn cặp đựng hồ sơ và đưa tay giữ cánh cửa mở rộng. Một thiếu nữ mặc đồng phục bước nhanh ra, cô nhìn vào tập đựng hồ sơ trên tay hắn rồi vội vã bước đi.

Bây giờ Cáo vội vã đi một cách ngang nhiên, hắn sải bước trên dãy hành lang có nhiều phòng làm việc, và chỉ một lát sau, hắn ra đến tiền sảnh của phi trường. Cảnh sát của phi trường chạy ngược chạy xuôi trước mặt hắn, họ vội vã chạy ra hướng sân bay. Hắn không để ý đến họ, bước ra khỏi phi cảng, đến hè đường, hắn gọi tắc-xi. Tài xế tắc-xi hỏi hắn:

- Ông đi đâu?

- Ga lớn Trung tâm. - Hắn lấy ra tờ 20 đô-la, số tiền hắn còn lại trong người - Đến đấy mất bao lâu? Chuyến bay của tôi bị hủy, tôi phải đi chuyến tàu 11 giờ 30, anh cố chạy đến đấy trước giờ này.

Người tài xế còn rất trẻ, chưa quá 22 tuổi. Anh ta đáp:

- Gần đến giờ tàu chạy rồi, thưa ông, nhưng tôi sẽ cố đưa ông đến kịp. Đường sá đã tốt lại rồi, và giờ này xe cộ lưu thông thưa hơn. - Anh ta nhấn ga - Ông níu cho chặt.

Cáo ngồi lọt vào ghế đệm, hắn toát mồ hôi lạnh. Thế là họ biết hắn là ai rồi, có lẽ người ta đã tìm ra hồ sơ lý lịch của hắn. Và biết đâu có kẻ nào đó đã nói: - "Trước đây hắn làm việc ở quán Oyster Bar, hắn rửa chén bát ở đây". - Và biết đâu họ nghĩ đến căn phòng, họ đi xuống đó để lục tìm.

Quả bom đã được nối với đồng hồ định giờ. Như thế, nếu bây giờ có ai vào phòng ấy, sẽ có đủ thời gian để cứu Sharon và Neil, có lẽ họ còn kịp tháo ngòi nổ quả bom nữa. Không, nếu ai đụng đến quả bom, nó sẽ nổ ngay. Nhưng nếu Sharon và Neil không ở trong phòng ấy thì còn giúp hắn gì được nữa đâu?

Lẽ ra hắn không nên gọi cuốc điện thoại sau cùng mới phải, lỗi tại Sharon hết. Đáng ra hắn gϊếŧ quách cô ta hôm qua mới phải. Hắn nhớ lại cảm giác của hắn khi hai tay bóp mạnh vào cổ cô, hắn cảm thấy mặch máu cô nhảy dưới mấy ngón tay hắn. Chưa bao giờ hắn dùng tay bóp cổ người khác trước đây, mà chỉ dùng khăn quàng hay dây thắt lưng để thắt cổ họ. Còn cô ta! Hắn muốn dùng tay ôm lấy cổ cô. Cô ta đã phá hỏng hết kế hoạch của hắn. Cô ta đã lừa khi giả vờ yêu hắn. Thái độ cô ta nhìn hắn, ngay cả khi cô ta nhìn hắn ở trên ti vi, như thể cô ta muốn hắn, như thể cô ta muốn hắn dẫn cô đi theo. Hôm qua, cô ta đã quàng tay ôm hắn để đoạt khẩu súng. Cô ta quá tệ, rất tệ, tệ hơn cả bọn đàn bà trong các viện mồ côi, hơn cả bọn lính gác trong các nhà giam, tệ hơn cả bọn đàn bà cương quyết đẩy hắn ra khi hắn cố hôn họ. - "Thôi, đừng làm thế!" - Họ chỉ thường la lên như thế thôi.

Phải chi hắn đừng mang Sharon vào phòng này. Phải chi hắn chỉ đem thằng bé đến đây thôi thì hay biết mấy, chắc bây giờ sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Chính cô ta đã buộc hắn làm theo lời yên cầu của cô để bây giờ tiền mất mà họ lại biết hắn là ai rồi, và hắn chỉ còn nước chạy trốn thôi.

Nhưng trước hết hắn phải gϊếŧ cô ta đã. Bây giờ chắc người ta đang giải tỏa các nhà ga, các phi trường. Có lẽ họ không để ý đến cái phòng ấy đâu. Quả bom, quá xứng cho cô ta. Phải làm cho cô ta ngóc đầu lên mà nhìn hắn, mà cảm thấy hai bàn tay hắn siết quanh cổ cô. Hắn phải nhìn tận mắt cô ta, hắn phải chứng kiến cảnh cô ta chết mới được. Hắn phải nói với cô ta, sẽ nói cho cô ta biết hắn sắp làm gì, hắn muốn nghe cô ta van nài rồi mới siết cổ cô ta.

Hắn nhăn mặt, nuốt nước bọt, miệng hắn khô khốc, hắn rùng mình vì kɦoáı ƈảʍ.

Hắn chỉ cần có mặt ở nhà ga bốn hay năm phút là đủ. Nếu hắn đến phòng ấy vào lúc 11 giờ 27 phút, thì hắn có đủ thời gian chán. Rồi hắn sẽ chạy trốn theo đường hầm dưới Đại lộ Park.

Ngay cả khi không cần máy ghi âm, hắn cũng sẽ nhớ được giọng của cô. Hắn muốn nhớ giọng cô, hắn sẽ nằm ngủ và nhớ lại giọng của Sharon vào lúc cô chết.

Còn thằng bé, hắn cứ để thằng bé ở lại đây. Quả bom sẽ thanh toán nó và tất cả bọn cảnh sát thối tha dơ bẩn ấy, và cả những ai không kịp chạy đi.

Chiếc tắc-xi chạy vào đường hầm dẫn vào trung tâm thành phố, anh chàng tài xế này quả thật giỏi. Chỉ mới 11 giờ kém 10, còn 10 hay 15 phút nữa là sẽ đến Đường 42. Hắn còn đủ thời gian cần thiết dành cho Sharon.

Đến giữa đường hầm, chiếc tắc-xi bỗng dừng lại, Cáo giật mình tỉnh khỏi dòng suy tư. Hắn hỏi:

- Có gì thế?

Người tài xế nhún vai:

- Rất tiếc, thưa ông, có chiếc xe tải đang dừng lại cách đây một đoạn ngắn. Chiếc xe có vẻ như bị mất hàng, hai tuyến xe đều bị kẹt. Nhưng tôi tin đường kẹt không lâu đâu, ông đừng lo, thế nào ông cũng kịp tàu.

Cáo hết sức nôn nóng thấy lại Sharon, hai tay hắn như bị lửa đốt, hừng hực nóng. Hắn tính chuyện xuống xe, đi bộ cho nhanh, nhưng hắn đổi ý, hắn nghĩ thế nào cảnh sát cũng thộp cổ hắn.

Khi chiếc xe từ từ ra khỏi đường hầm thì đã 11 giờ 17, xe rẽ về hướng Bắc, đến Đường 42, xe cộ chạy chậm lại. Gã tài xế rít lên:

- Loạn xạ thế này! Phải chạy qua hướng Tây thôi.

Đến Đại lộ 3, họ hoàn toàn bị tắt nghẽn, xe nằm bất động giữa đường làm kẹt hết các ngã tư. Còi xe kêu inh ỏi, khách bộ hành tấp nập chạy về hướng Đông, đi vòng quanh các chiếc xe đậu giữa đường, leo lên cả chắn xe để đi.

- Chắc có gì bất thường xảy ra rồi, thưa ông. Chắc là đường sá ở trên kia bị phong tỏa. Khoan, để tôi mở đài nghe thử, có lẽ có báo động về bom nổ.

Chắc có lẽ họ đang giải tỏa nhà ga, Cáo ném tờ 20 đô-la cho tài xế, rồi mở cửa xe bước xuống lề đường.

Hắn thấy ở trên Đường 42, cảnh sát khắp nơi. Đường 42 bị phong tỏa, hắn chen lấn để đi. Quả bom. Quả bom. Hắn dừng lại nghe người ta bàn tán đến quả bom ở nhà ga. Họ tìm ra Sharon và Neil rồi ư? Nghĩ thế, hắn hốt hoảng lo sợ. Hắn chen lấn những người đứng chắn trước mặt hắn để đi tới, băng qua đám đông.

- Lui đi, bác ơi. Không qua được đâu. - Một anh cảnh sát to con vỗ tay lên vai hắn khi hắn sắp sửa băng qua đại lộ 3.

- Có chuyện gì thế? - Hắn phải biết tin tức.

- Chẳng có gì? Ít ra ta cũng hy vọng thế, nhưng vừa có cuốc điện thoại báo có kẻ gài bom, chúng ta phải đề phòng thì hơn.

Cuốc điện thoại báo đến. Cuốc điện thoại hắn báo cho ông linh mục, như thế là họ chưa tìm ra quả bom. Tất cả còn tốt đẹp, hắn mừng rỡ. Mấy ngón tay và hai lòng bàn tay của hắn cương cứng lên như mỗi lần hắn tiến gần đến một cô gái, và không có gì có thể ngăn hắn được nữa. Hắn lấy điệu bộ lo lắng, rồi bằng một giọng dịu dàng êm ái, hắn nói với người cảnh sát:

- Tôi là Bác sĩ. Tôi muốn đến tham gia với đội cứu hộ đề phòng trường hợp người ta cần đến tôi.

- Ồ xin lỗi bác sĩ! Ông đi đi.

Cáo đi ngược lên Đường 42, cẩn thận đi sát vào tường nhà bên đường. Nếu gặp một cảnh sát khác, có thể anh này khôn ranh hơn, anh ta sẽ hỏi thẻ căn cước của hắn. Từng đoàn người tuôn ra từ các văn phòng làm việc và các cửa hàng, họ được loa phóng thanh của cảnh sát kêu gọi di tản để tránh nguy hiểm.

- Quý vị hãy nhanh chân lên, đừng hốt hoảng, hãy đi về phía Đại lộ 3. Xin quý vị vui lòng làm thế để bảo đảm tính mạng.

Khi Cáo chen qua đám đông đang lo sợ, hỗn loạn, đến được tiền sảnh của nhà ga, thì đã 11 giờ 26. Các cửa đều giữ cho người ra mà thôi, chứ tuyệt đối cấm người vào trong ga. Một sĩ quan cảnh sát đứng gác ở cánh cửa cuối cùng ở phía cực tả của tiền sảnh. Cáo cố đi qua cánh cửa ấy để khỏi ai thấy. Nhưng người sĩ quan đã nắm tay hắn lại.

- Ê, này! Không được đi vào.

- Tôi là chuyện viên kỹ thuật của nhà ga. - Cáo gay gắt đáp.

- Quá trễ rồi; công việc tìm kiếm sẽ chấm dứt trong vòng một phút nũa.

- Người ta gọi tôi mà. - Cáo khăng khăng đáp.

- Tùy anh vậy. - Người cảnh sát buông tay hắn ra.

Phía sau dãy cửa của tiền sảnh, quầy bán báo vắng hoe, trên quầy để đầy số báo ra buổi sáng.. Cáo nhìn thấy những hàng tít in bằng chữ lớn màu đen. Bắt Cáo. Chính hắn, chính hắn làm đây, hắn - Cáo.

Hắn băng nhanh qua sạp báo, liếc mắt nhìn vào đại sảnh. Cảnh sát đội cát két đầy trong phòng, người nào người nấy căng thẳng, họ lục tìm sau các quầy bán vé và các quầy thu ngân. Cũng phải có ít nhất là mấy chục người trong ga. Nhưng hắn khôn ranh hơn họ nhiều! Hắn khôn hơn hết tất cả.

Một nhóm ít người tụ tập gần bên phòng hướng dẫn. Một người đàn ông nổi bật lên trên tất cả, hai vai anh ta rộng, mái tóc màu vàng tro, hai tay thọc vào túi. Anh lắc đầu. Đấy là Steve Peterson. Cáo nín thở, chạy băng qua đại sảnh, đến tầng cấp dẫn xuống bậc dưới.

Hắn chỉ còn hai phút nữa thôi. Mấy ngón tay nóng rần lên như được nạp điện. Hắn co vào rồi duỗi ra, nhảy xuống tầng cấp từng hai bậc một. Chỉ có hai ngón cái là nằm yên, hắn chạy băng qua bậc dưới, không ai chận hắn lại, rồi hắn biến mất trong dãy tầng cấp dẫn đến ke tàu đi Mount Vemon, rồi chạy qua bên kia ke tàu để lên căn phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Cuốc điện thoại của Cáo được chuyển đến ông Hugh và Steve khi chiếc trực thăng đang bay trên cầu Triborough.

- Trong một trung tâm giao thông vận tải công cộng lớn của New York - Ông Hugh hét lớn trong máy vô tuyến - Lạy Chúa, như thế là bao gồm hai phi trường, hai ga xe lửa, Ga Pennsylvania và Ga lớn Trung tâm. Các anh bắt đầu giải tỏa người đi chưa?

Steve lắng nghe, hai vai chùng xuống, hai tay mở ra co vào không ngớt. Phi trường Kennedy! Phi trường La Guardia! Ga xe lửa thành phố chiếm cả một khu phố, còn ga gần cầu có lẽ còn lớn hơn nữa!... Con Cáo đã đào hang trong nhà ngươi rồi...

Ông Hugh để ống nói xuống, ông cằn nhằn anh phi công:

- Anh không lái nhanh hơn tí nữa được hay sao?

- Gió đang thổi mạnh - Anh phi công đáp - Để tôi bay thấp tí nữa xem sao.

- Gió với máy! Hỗn loạn do bom nổ sắp đến còn sợ gió nỗi gì - Ông Hugh càu nhàu. Ông quay đầu nhìn Steve - Đừng nghĩ vẩn vơ làm gì cho mệt, không hay đâu, chúng ta cứ xem như lời hăm dọa cho nổ bom của nó là thực đi.

- Với Sharon và Neil ở đâu đó gần nơi nổ bom à? - Steve hỏi giọng đau đớn - Ông cho tìm kiếm ở đâu trước?

- Phải đánh con bài may rủi thôi - Ông Hugh lạnh lùng đáp - Chúng ta sẽ dốc hết lực lượng vào Ga lớn Trung tâm. Ông có nhớ không, hắn đã dậu xe trên Đại lộ Vanderbilt. Hắn rõ nhà ga này như rõ lòng bàn tay hắn. Và John Owens có nói trong cuốn băng cát-sét, tiếng xe lửa kêu nghe như tiếng tàu từ các vùng ngoại ở đến hơn là tiếng tàu diện.

- Số phận của Ronald Thompson sẽ ra sao?

- Nếu chúng ta không bắt được Cáo để hắn thú tội, thì chàng trai ấy phải chịu chết thôi.

Lúc 11 giờ 5, chiếc trực thăng đáp xuống trên nóc nhà của hãng Hàng không Pan Am. Ông Hugh vội mở cửa, khi họ vừa bước ra khỏi máy bay, một nhân viên FBI chạy đến phía hai người. Anh ta giận tím mặt, kể lại vắn tắt việc Cáo trốn thoát ra sao.

- Hắn đã trốn thoát à? Tại sao như thế được? - Ông Hugh nạt lớn - Tại sao lại để cho nó thoát? Anh có chắc hắn là Cáo không?

- Dạ chắc, hắn đã ném lại tiền chuộc. Chúng tôi đã lục soát khắp bãi đáp máy bay và khắp phi cảng. Nhưng người ta đã bắt đầu cho di tản người và bây giờ cảnh tượng rất hỗn loạn.

- Tiền chuộc không cho chúng ta biết quả bom gài ở đâu và cũng không cứu được Thompson - Ông Hugh gay gắt đáp - Phải tìm cho ra Cáo để bắt hắn phải nói mới được.

Cáo đã thoát rồi, tiếng máy bay nổ đinh tai nhức óc, Steve chỉ nghe được những tiếng ấy. Sharon! Neil! - "Steve, em đã lầm, xin tha lỗi cho em". "Mẹ không thích con ở đây đâu". - Phải chăng cuốn băng cát-sét kỳ lạ ấy là mối dây liên lạc cuối cùng giữa anh với họ?

Cuốn băng cát-sét, giọng của Nina...

Anh chụp lấy tay ông Hugh:

- Cuốn băng cát-sét mà hắn đã gởi đến, chắc hắn đã thu giọng của Nina thêm vào phần sau. Ông nói hắn đã dọn đồ đạc trong ga ra đi hết rồi à? Hắn có nhiều hành lý không? Dĩ nhiên là hắn có mang theo va-li, có mang theo đồ đạc gì đấy. Có lẽ hắn còn cuốn băng cát-sét trong đó đã thu âm giọng của Nina, có thể có cái gì đó giúp cho ta biết Sharon và Neil ở đâu.

Ông Hugh quay qua một nhân viên khác, ông hỏi:

- Anh có biết số hành lý của hắn không?

- Hắn có hai thẻ đăng ký kẹp vào vé máy bay đánh rơi xuống đất. Nhưng máy bay đã cất cánh khoảng 27 phút rồi. Không ai nghĩ đến chuyện không cho máy bay cất cánh. Chúng ta sẽ thu hành lý của hắn ở Phoenix.

- Không được - Ông Hugh nói lớn - Lạy Chúa, không được đâu, anh phải thu xếp sao để buộc chiếc máy bay khốn nạn kia quay về. Tất cả hành lý trên chuyến bav phải đem xuống để lục soát. Ra lệnh cho đài không lưu dành một đường băng cho máy bay đáp xuống. Không ai được ngăn cản chúng ta hết. Ở đâu có điện thoại?

- Dạ ở trong phòng.

Hugh vừa chạy vào phòng vừa lôi sổ tay ra. Ông vội vã bấm số điện thoại của ngục thất Somers, gọi văn phòng của quản đốc.

- Chúng tôi có lẽ sắp có bằng chứng về sự vô tội của Thompson. Xin ông hãy sẵn sàng bên máy điện thoại để nghe cho đến giây phút cuối cùng.

Ông gọi đến văn phòng của Thống đốc gặp người thư ký riêng của bà ta.

- Xin cô bằng mọi cách nối đường dây để chúng tôi có thể liên lạc với Thống đốc ngay khi cần, một đường dây đến nhân viên mật vụ ở phi trường La Guardia, một đường đến nhà lao. Nếu không, bang Connecticut sẽ mang tiếng với lịch sử là gϊếŧ người vô tội đấy. - Ông bỏ máy điện thoại xuống và nói với Steve:

- Ta hãy đi đến nhà ga.

Thang máy chạy xuống như tên bắn, Steve nghĩ: mười chín phút - ranh giới giữa cái chết và sự sống. Đại sảnh của hãng Hàng không Pan Am đầy cả người đang chạy khỏi phi trường. Báo động có bom nổ... báo động sẽ có bom nổ... mọi người truyền cho nhau như thế.

Steve và Hugh chen qua đám đông đi ngược lại hướng của dòng người chạy tán loạn. Làm sao biết chỗ mà tìm? Steve chết điếng cả người, mới ngày hôm kia anh có mặt ở đây, ở quán Oyster Bar, anh đợi tàu hỏa. Phải chăng khi ấy Sharon và Neil cũng đang ở đây, bị bắt đem đến mà không cách gì kêu cứu được? Máy phóng thanh lặp đi lặp lại lời thôi thúc lệnh di tản:

- Quý vị hãy rời nhà ga nhanh, hãy ra bằng cửa nào gần nhất, đừng hốt hoảng. Xin đừng tụ tập ở các lối ra, xin quý vị rời nhanh... xin quý vị hãy rời nhanh khỏi...

Phòng hướng dẫn nằm ở bậc trên của nhà ga, đèn đã nhấp nháy, báo động nguy hiểm, phòng này biến thành trung tâm tham mưu của chiến dịch tìm kiếm. Các chuyện viên kỹ thuật cúi người trên các dự án và các biểu đồ, họ ra lệnh cho các toán tìm kiếm.

Một kỹ sư nói với ông Hugh:

- Chúng tôi đang tập trung vào khu vực nằm giữa nền của bậc trên và trần của bậc dưới. Ở đây rất dễ thông đến các ke tàu và là nơi trốn tránh rất lý tưởng. Chúng tôi đã kiểm tra các ke tàu và lục tìm hết các tủ gởi hàng rồi. Chúng tôi lo rằng, cho dù chúng ta có tìm ra được quả bom đi nữa, thì việc tháo gỡ ngòi nổ cũng rất nguy hiểm. Đội chống bom mìn đã mang máy làm lệch dòng điện đến để ngăn chận bom nổ khi họ tìm ra quả bom. Họ đã giao các máy này cho các toán tìm kiếm, máy này có khả năng chận đứng bom nổ đến 90%.

Steve đưa mắt nhìn quanh đại sảnh của nhà ga, loa phóng thanh đã ngưng nói, gian phòng rộng mênh mông im lặng như tờ, sự im lặng ngột ngạt, trêu ngươi. Đồng hồ đâu? Anh đưa mắt tìm đồng hồ, chiếc đồng hồ nằm trên bàn ở phòng hướng dẫn. Cặp kim quay đến 11 giờ 12... 11 giờ 17... 11 giờ 24... Ước gì anh giữ được kim đồng hồ lại không cho chúng chạy. Anh muốn chạy tìm khắp các ke tàu, khắp các phòng đợi, khắp các ngóc ngách. Anh muốn gọi tên họ thật to: Sharon! Neil!

Anh kinh hoàng quay đầu khỏi chiếc đồng hồ, anh phải tự làm cái gì mới được, phải tự đi tìm họ mới được. Bỗng anh nhìn thấy một gã đàn ông, cao mà gầy, hắn từ cửa ở phía Đường 42 chạy xộc vào, hắn chạy xuống dãy tầng cấp rồi biến mất ở dãy tầng cấp thứ hai dẫn xuống bậc dưới. Thằng cha nầy có nét quen quen, phải chăng hắn là nhân viên mật vụ? Nhưng giờ này hắn chạy xuống đấy để làm gì?

Loa phóng thanh cất tiếng nói lại:

- Đã 11 giờ 27 phút, yêu cầu tất cả các toán tìm kiếm phải rút lui đến các cửa ra gần nhất, quý vị hãy rời nhà ga ngay. Tôi lặp lại: Quý vị hãy rời khỏi nhà ga ngay.

- Không! - Steve thộp lấy hai vai ông Hugh, quay người ông ta lại - Không!

- Ông Peterson, xin ông biết điều cho, nếu quả bom nổ, chúng ta sẽ chết hết. Cho dù Sharon và Neil đang ở đây, chúng ta cũng không thể nào cứu họ được nữa.

- Tôi không ra. - Steve đáp.

Ông Hugh níu cánh tay anh, một nhân viên FBI khác níu cánh tay kia của anh.

- Ông Peterson, xin hãy biết điều, chúng ta phải cảnh giác.

Steve vùng ra khỏi họ:

- Trời ơi, thả tôi ra! - Anh hét lên - Thả tôi ra!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Không hy vọng - Không hy vọng gì được nữa rồi, các cặp mắt quay về phía chiếc đồng hồ định giờ, Sharon cố sức dùng nắm cửa mà cô đã bẻ gãy trong cánh cửa, cứa đầu kim loại vào sợi dây trói. Thật không có việc gì khó khăn hơn công việc cầm cái nắm cửa trong một tay để cứa vào sợi dây trói ở cổ tay kia.

Nhiều lần cô cứa trật sợi dây, đầu kim loại cứa vào tay cô. Máu chảy ra nóng ấm lầy nhầy rồi đông lại. Cô không thấy đau, nhưng nếu cô cứa đứt một động mạch và nếu cô ngất xỉu thì sẽ ra sao?

Máu làm cho sợi dây mềm nhão ra, đầu nhọn kim loại đâm vào dễ dàng hơn, nhưng sợi dây vẫn không nhúc nhích. Cô đã cố hết sức cứa sợi dây trói hơn một giờ liền... đồng hồ chỉ 11 giờ kém 25.

Mười một giờ kém hai mươi.

Kém 10... kém 5... 11 giờ 15...

Cô mải miết cứa, mặt ướt đẫm mồ hôi, hai tay dính dầy máu, không cảm thấy đau nữa. Cô cảm nhận được mắt Neil đang dán chặt vào cô. Hãy cầu nguyện đi, Neil.

Đến 11 giờ 10, cô cảm thấy sợi dây lỏng ra, rồi đứt. Thu hết sức lực còn sót lại, Sharon giãn hai tay ra. Hai bàn tay đã được giải thoát, các múi dây còn mắc vào hai cổ tay cô.

Cô đưa tay ra phía trước, lúc lắc, cố làm cho hết tê cóng, chỉ còn 15 phút nữa thôi.

Tựa người lên cùi tay trái, Sharon vươn người ngồi dậy một cách khó khăn. Cô ngồi dậy, tựa lưng vào tường cho vững, rồi từ từ ngồi thẳng lên, hai chân tuột xuống trước giường, mắt cá chân đau như dao cắt.

Còn 14 phút.

Mấy ngón tay yếu ớt run run đưa lên miệng để lôi miếng vải bịt miệng ra. Dung vải buộc quá chặt, cô không tháo ra được, cô phải cố lôi nó xuống, miếng vải vừa mới tuột ra khỏi miệng, cô cảm thấy tỉnh trí, nhẹ nhõm.

Còn 13 phút.

Cô không thể bước đi được, mà cho dù cô có lết được đến trái bom, thì khi cô níu vào mép bồn rửa, cô cũng đụng vào trái bom. Chỉ cần đụng nhẹ vào trái bom là nó nổ. Cô nhớ khi Cáo buộc sợi dây vào ngòi nổ, hắn đã hết sức cẩn thận.

Cô không hy vọng gì tháo được sợi dây điện buộc vào ngòi nổ, phải tháo đây cho Neil. Nếu cô tháo dây cho Neil, chú bé có thể lẻn ra ngoài báo cho ai đó biết. Cô mở vải bịt miệng cho chú.

- Cô Sharon.

- Ừ. Để cô tháo dây trói cho cháu, cô sẽ làm cháu đau đấy.

- Không sao, cô Sharon.

Bỗng cô nghe có tiếng động, có cái gì va mạnh vào cánh cửa. Có phải hắn trở lại không? Phải chăng hắn đã đổi ý? Sharon ôm chặt Neil vào lòng, mắt nhìn ra cửa. Công tắc điện kêu tách một tiếng.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy một hình người như ma hiện, đang chập chờn đi đến phía cô. Một bà già, trên miệng bà là dòng máu chảy ra, cặp mắt nằm sâu trong hốc mắt hốt hoảng.

Neil nép người vào Sharon trong khi bà già tiến đến. Cậu ta khϊếp hãi nhìn bà già bổ nhào tới trước, sụm xuống nền nhà như cái bao vải nhớp nhúa.

Bà già cố nghiêng về một bên, cất tiếng cố nói:

- Con dao... sau lưng tôi... cứu... vui lòng... lôi con dao ra... tôi rất... muốn chết ở đây.

Đầu của bà già chạm vào chân của Sharon, cơ thể bà vặn vẹo trông thật kinh khủng. Sharon trông thấy chuôi dao nằm giữa hai bả vai của bà.

Cô có thể dùng con dao để cắt dây trói cho Neil, cô vừa run vừa đưa hai tay nắm chuôi dao, rút ra.

Con dao mắc cứng trên lưng bà, cô gắng sức nhổ nó ra. Cô nắm nó trong tay, nhìn lưỡi dao sắc bén, rùng rợn dính đầy máu.

Bà già rên ư ử.

Chỉ trong nháy mắt, Sharon cắt hết dây trói cho Neil.

- Neil... chạy đi... ra khỏi đây ngay đi... la lên cho mọi người biết sắp có bom nổ... nhanh lên... chạy xuống cầu thang... có mặt dốc rộng... cháu chạy lên... cho đến ke tàu, leo lên tầng cấp nữa... sẽ có người... sẽ có ba cháu đến... nhanh đi... ra khỏi ga ngay... báo cho mọi người ra hết...

- Nhưng... cô Sharon... - Giọng Neil cầu khẩn, van vỉ - còn cô thì sao?

- Neil... đi đi, chạy đi!

Steve tụt xuống khỏi giường, cậu cố gắng bước đi, loạng choạng muốn khuỵu xuống rồi cố đứng lên.

- Hai chân cháu...

- Nhanh đi Neil. Chạy đi! Chạy đi!

Neil nhìn cô lần cuối, ánh mắt van lơn, rồi cậu vâng lời cô, chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Cô Sharon đã dặn xuống cầu thang. Ở đây yên lặng quá, dễ sợ quá. Quả bom. Có thể cậu phải đi tìm ai đó, có thể họ sẽ cứu được cô Sharon, cậu phải tìm người để cứu cô Sharon mới được.

Cậu đã xuống dưới chân cầu tháng, đi ngã nào nhỉ? Ống đâu mà nhiều thế này không biết. Bờ dốc nghiêng, cô Sharon nói có bờ dốc, chắc là phải có. Như bờ dốc nghiêng ở nhà trường dẫn đến phòng khánh tiết vậy.

Cậu chạy lên bờ dốc, cậu muốn gọi người cấp cứu. Nhưng cậu phải chạy cho nhanh, phải tìm cho ra người nào đó. Cậu đã chạy hết bờ dốc, cậu đứng ở trong nhà ga xe lửa. Đường sắt đã hiện ra trước mặt cậu. Cô Sharon dặn phải lên tầng cấp khác nữa. Neil chạy quanh ke tàu, chỗ tận cùng của đường sắt.

Cậu nghe có giọng người nói - giọng người nói trên loa phóng thanh như giọng thầy hiệu trưởng nói ở nhà trường. Giọng nói ra lệnh mọi người phải ra hết khỏi sân ga. Người đang nói ở đâu nhỉ?

Cậu nghe có tiếng chân người đang chạy trên tầng cấp, có người đang đến, có người có thể cứu được cô Sharon. Cậu cảm thấy mừng rỡ đến nỗi cố gọi lớn lên, nhưng không gọi được. Cậu mệt đến hụt hơi, hai chân cậu đau nhừ không thể chạy được. Cậu loạng choạng khập khiễng đến gần dãy tầng cấp, cố cất chân bước lên. Cậu phải báo cho người đang đến biết về tình trạng của cô Sharon mới được.

Neil ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt thường ám ảnh trong các giấc mộng của cậu đang đến gần cậu...

Cáo thấy Neil, hai mắt hắn nheo lại, hắn nhếch mép gượng gạo cười, hắn đưa hai tay ra...

Neil nhảy sang một bên, hất chân lên. Chân của hắn vấp phải chiếc giày chơi ten-nít của cậu. Hắn lộn nhào lăn vòng trên ba tầng cấp cuối cùng. Thoát khỏi cánh tay định bắt lấy cậu, cậu phóng nhanh lên tầng cấp. Cậu đến gian phòng rộng mênh mông, không có người nào hết. Lại thêm một dãy tầng cấp nữa. Có lẽ trên kia có người. Thằng cha hung ác ấy chắc sẽ đến bắt cô Sharon mất.

Neil vừa khóc nức nở vừa chạy lên tầng cấp. Ba ơi, cậu cố gọi. Ba ơi! Ba! Cậu lên đến tầng cấp cuối cùng. Cậu thấy cảnh sát khắp nơi. Họ vùng chạy đến, có mấy người khác đang kéo một người đàn ông.

Họ đang kéo ba cậu. Cậu la lên:

- Ba! Ba!

Cậu đem hết sức bình sinh chạy cà nhắc qua đại sảnh về phía ba cậu. Steve nghe tiếng cậu gọi, anh quay lại, chạy đến ôm lấy cậu.

- Ba, - Neil khóc nức nở - thằng cha ấy sẽ gϊếŧ cô Sharon mất... như hắn đã gϊếŧ mẹ con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Rosie vùng vẫy, chị quyết không chịu để cho người ta đẩy chị ra ngoài. Bà Lally đang ở dưới kia, ở "phòng nhạc", chị tin chắc như thế. Cảnh sát có mặt khắp nơi, có một nhóm ở phòng hướng dẫn. Rosie nhận thấy có ông Hugh Taylor. Đấy là ông xếp của cơ quan FBI, ông ta thường nói chuyện với chị khi nào ông đi tuần tra một vòng quanh nhà ga. Chị chạy đến ông, níu tay ông.

- Ông Taylor, bà Lally...

Ông nhìn chị, hất tay chị ra, ông ra lệnh:

- Chị Rosie, tránh nhanh ra khỏi đây.

Loa phóng thanh oang oang, ra lệnh cho mọi người phải ra ngoài. Chị Rosie khóc nức nở:

- Không!

Có một người đàn ông ở bên cạnh ông Hugh Taylor, ông này đang nắm vai anh, lôi anh quay lại. Chị đã thấy ông Hugh và một cảnh sát khác níu hai tay anh ta lại.

- Ba ơi, ba!

Chị nghe có tiếng kêu phải không? Rosie quay lại. Một cậu bé đang chạy cà nhắc băng qua đại sảnh. Đồng thời người đàn ông đang cãi cọ với ông Hugh vùng ra, phóng người chạy đến đứa bé. Chị nghe đứa bé nói đến một gã đàn ông độc ác, chị bèn chạy đến gần họ. Có lẽ cậu bé đã thấy thằng cha mà và Lally và chị canh chừng.

Cậu bé khóc, cậu nói:

- Ba, phải đến cứu cô Sharon. Cô ấy bị thương, cô ấy đang bị trói, và một bà già bị bệnh.

- Ở đâu? Neil, ở đâu? - Steve hỏi.

- Một bà già bị bệnh - Chị Rosie thốt lên - Chính là bà Lally đấy. Bà ấy đang ở trong phòng dưới ấy. Chắc ông biết rồi, ông Taylor, phòng nhạc - cái phòng trước đây dùng làm phòng rửa chén bát.

- Chúng ta xuống đấy ngay. - Ông Hugh hét lên.

Steve nhờ một cảnh sát giữ Neil.

- Nhờ anh đem cháu ra ngoài giúp cho. - Anh chạy theo ông Hugh. Hai người đàn ông mang một tấm kim loại nặng trịch chạy theo họ.

- Trời ơi, chúng ta ra khỏi đây nhanh lên! - Một người đưa tay quàng ngang hông chị Rosie, kéo chị đến một cánh cửa ra ngoài - Quả bom sắp nổ rồi đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Sharon nghe tiếng giày chơi ten-nít của Neil nhẹ nhàng nhỏ dần dưới chân cầu thang. Lạy Chúa, xin ngài giúp nó thoát được, xin ngài giúp nó lên được trên ấy.

Bà già ngừng rên, rồi lại rên, rồi lại ngừng một lát. Khi bà rên lại, tiếng rên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể tiếng rên sắp tắt hẳn.

Sharon lắng nghe với thái độ dửng dưng, cô nhớ bà đã nói bà muốn chết ở đây. Cô cúi xuống bà, đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời của bà. Cô đưa đầu mấy ngón tay vuốt lên cái trán nhăn nheo của bà. Da bà ướt lạnh, bỗng bà Lally rùng mình, rồi không rên nữa.

Sharon biết thế là bà già đã chết, bây giờ đến lượt cô sắp chết rồi.

- Steve, em yêu anh! Cô nói to lên một mình - Steve, em yêu anh! - Cô không thấy gì ngoài khuôn mặt của anh. Nỗi mơ ước được trông thấy mặt anh đã làm cho cô đau đớn tột cùng, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đau như cắt hơn cả sự đau đớn ở hai chân và mắt cá cô.

Cô nhắm mắt lại.

- Xin Chúa tha tội cho chúng con như chúng con tha tội cho những kẻ đã xúc phạm đến chúng con... Con xin nguyện phó thác linh hồn con trong bàn tay Ngài!

Có tiếng động.

Cô bỗng mở mắt ra, Cáo đang đứng trước ngưỡng cửa, mặt hắn nở nụ cười nham nhở. Mấy ngón tay hắn cong lại, hai ngón cái dựng đứng lên, hắn tiến đến phía cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Ông Hugh chạy lên trước về phía ke tàu đi Mount Vemon. Ông chạy vòng qua đường sắt, băng qua bờ dốc dẫn xuống dưới tầng sâu của nhà ga. Steve chạy bên cạnh ông, hai người mang máy làm lệch dòng điện, cố chạy theo cho kịp họ.

Khi họ chạy trên mặt dốc, bỗng họ nghe tiếng la:

- ... Không... không... không... Steve... cứu em với... Steve...

Anh phóng nhanh như thời anh lập thành tích chạy nhanh cách nay 20 năm. Một lần nữa, anh cảm thấy sức mạnh dồi dào như hồi thanh xuân ấy, anh cảm thấy năng lực phi thường ấy tràn ngập trong người anh khi bắt đầu cuộc đua. Vì quá mong muốn chạy đến chỗ Sharon cho kịp lúc, anh đã chạy vượt lên cả mọi người.

- Steeevvveee... - Tiếng kêu lịm dần.

Cầu thang, anh đã đến dưới chân cầu thang. Anh nhảy lên cầu tháng hai bậc một, ào vào cửa như cơn bão táp.

Cảnh tượng trước mắt anh như cơn ác mộng, một thi thể năm dài dưới đất. Sharon nửa nằm nửa ngồi, hai chân bị trói, tóc tai bù xù, đang cố vùng ra khỏi hai bàn tay một kẻ đang cúi người xuống cô, mười ngón tay hắn đang bóp mạnh vào cổ cô.

Steve nhào người vào hắn, lấy đầu tông mạnh vào lưng hắn, Cáo nhào sấp tới trước. Cả hai đều nhào lên người Sharon. Cái giường gãy làm hai dưới sức nặng của họ và họ cùng lăn cù xuống nền nhà. Hai bàn tay hắn vẫn không thả cổ của Sharon ra, nhưng cũng nới lỏng ra đôi chút vì cú tông của anh vào lưng hắn. Cáo lảo đảo trên hai chân cố gượng dậy, Steve đứng lên, vấp phải thi thể bà Lally. Hơi thở của Sharon thoi thóp, nặng nề.

Ông Hugh nhảy vào phòng.

Cáo hết đường thoát, hắn đi thụt lùi, tay hắn tìm nắm cửa phòng vệ sinh. Hắn lẻn vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Họ nghe tiếng then cửa gài ở bên trong.

- Bước ra mau, thằng điên. - Ông Hugh hét lớn.

Hai nhân viên mật vụ mang máy làm lệch dòng điện chạy vào. Hết sức cẩn thận, họ lấy tấm kim loại dày đậy lên chiếc va-li đen.

Steve cúi xuống Sharon, hai mắt cô nhắm nghiền. Khi anh nâng cô lên, đầu cô ngửa ra sau. Trên cổ cô, nổi lên những dấu tay khủng khϊếp. Nhưng cô còn sống, anh bế cô lên, đi ra cửa. Anh nhìn lên những bức hình trên tường, thấy có ảnh của Nina, anh siết chặt Sharon vào người.

- Hãy mau ra khỏi đây! - Ông Hugh hét lớn.

Họ chạy xuống cầu thang. Ông nói:

- Vào đường hầm. Tất cả vào đường hầm.

Họ chạy qua máy phát điện, qua hệ thống máy quạt, chạy trên đường sắt, chạy vào đường hầm tối tăm.

Cáo nghe tiếng chân xa dần, họ đã đi rồi, hắn lôi then cài cửa ra, rồi mở cửa. Hắn thấy bộ máy làm lệch dòng điện nằm trên va-li, hắn cười, cười sặc sụa không ngớt.

Quá trễ cho hắn, nhưng cũng quá trễ cho những người khác. Cuối cùng chính Cáo là người chiến thắng.

Hắn đưa tay vào bộ máy làm lệch dòng, cố lấy ra khỏi va-li.

Một luồng ánh sáng chói mắt, tiếp theo là tiếng nổ chát chúa vang lên, tiếng nổ đẩy hắn vào cõi vô cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


11 giờ 42.

Rob Kumer chạy xộc vào nhà thờ Saint Bemard, theo hành lang giữa nhà thờ đi lên trên, đến ôm quàng lấy một bóng người đang quỳ cầu nguyện.

- Xong rồi phải không? - Bà già hỏi, mắt ráo hoảnh.

- Xong rồi! Nào, má Thompson, hãy đến đón con bà về nhà. Người ta đã tìm ra bằng chứng cụ thể chứng minh một kẻ khác đã phạm tội gϊếŧ bà Nina. Họ đã tìm được một cuộn băng ghi âm của kẻ đó khi hắn đang gϊếŧ bà Nina Peterson. Vị Thống đốc tiểu bang đã ra lệnh thả Ron ngay lập tức.

Bà Kate Thompson, mẹ của Ronald Thompson, con người hoàn toàn tin tưởng vào lòng bao dung, công bằng của Chúa, đã xúc động đến bất tỉnh.

o O o

Ông Roger gác máy điện thoại, quay về phía bà Glenda, ông nói:

- Họ đã đến kịp thời.

- Cả Sharon và Neil đều được cứu sống chứ? - Bà hỏi nho nhỏ.

- Được, và cậu Thompson cũng đã được về nhà.

Bà Glenda để tay lên cổ:

- Cám ơn Chúa.

Bà nhìn vào mặt chồng, rồi nói tiếp:

- Em khỏe rồi, anh yêu à. Nhờ anh dẹp hết những viên thuốc mắc dịch ấy đi và rót cho em một ly uýt-ki không pha thật ngon.

Ông Hugh quàng tay quanh người Rosie, chị đang khóc tức tưởi, ông nói:

- Bà Lally đã cứu được nhà ga và chúng tôi đã gởi đơn đề nghị cấp trên làm một tấm bia kỷ niệm để nhớ công lao của bà. Tôi sẽ yêu cầu Thống đốc tiểu bang thân hành đến cắt băng khai mạc lễ kỷ niệm này. Bà ta quả là người...

- Làm tấm bia tưởng niệm công lao bà Lally. - Chị Rosie nói nhỏ - Ôi! Chắc ở dưới suối vàng, bà ấy suиɠ sướиɠ lắm.

o O o

Một khuôn mặt trôi bồng bềnh trước mặt cô, cô sẽ chết và không còn gặp lại Steve được nữa.

- Không... không...

- Ổn cả rồi, em yêu ổn rồi.

Giọng của Steve - Và khuôn mặt cũng là của Steve.

- Xong xuôi hết rồi, chúng ta đến bệnh viện, người ta sẽ chữa trị chân cho em.

- Neil...

- Cháu đây, cô Sharon. - Cậu bé trìu mến đáp.

Steve áp môi vào má vào trán và vào môi cô.

Giọng Neil vang lên bên tai cô:

- Cô Sharon, cháu đã làm đúng những điều cô dặn. Cháu luôn luôn nghĩ đến món quà mà cô đã hứa cho cháu. Cô Sharon, cô có bao nhiêu chiếc xe lửa Lionel cho cháu?

Cả ba người - cô Sharon, Steve và Neil ôm chầm lấy nhau, nỗi suиɠ sướиɠ của họ chan đầy trong nước mắt hạnh phúc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom