Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
Chương 100: Lần nữa


Vui quá hóa buồn, thật ra cụm từ này không mấy khi xuất hiện trong cuộc đời Vũ Thành Vãn. Từ khi trưởng thành quyền được vui vẻ đã dần bị tước khỏi tầm tay anh, chỉ đến một khoảnh khắc nỗi buồn ập tới anh mới nhận ra giây trước mình còn đang vui.

Anh lại không nghe được nữa, mới mười mấy ngày sau khi thính lực phục hồi. Hôm đó Trần Tụy đang đi làm, anh ở nhà tham gia cuộc họp trực tuyến, đột nhiên tai nghe chụp tai không có tiếng nữa, anh rút dây ra cắm lại rồi chỉnh âm lượng lên 100%. Đến khi nhận ra thế giới lại trống rỗng như trong một đợt ù tai dai dẳng anh mới biết mình lại mất thính giác rồi.

Anh vẫn đủ lý trí để gõ tin nhắn “Xin lỗi, phiền gửi cho tôi biên bản họp sau nhé.” Sau đó anh đến bệnh viện một mình.

Trời bắt đầu ấm lên, mặt trời tỏa nhiệt, anh đi dọc theo bờ sông đến cái bệnh viện đồ sộ. Tòa kiến trúc màu lạnh phản chiếu ánh nắng mặt trời, bệnh viện trông còn giống nhà thờ hơn cả nhà thờ.

Anh vào gặp bác sĩ, lại làm một loạt xét nghiệm chiếu chụp như trước, lần này người ta không còn phân vân về bệnh trạng của anh nữa, phiếu kết quả đã viết rất rõ ràng: Điếc vĩnh viễn.

Vũ Thành Vãn cầm kết quả khám về nhà, Trần Tụy đứng trong bếp nấu cà-ri đang nhăn nhó vì nêm hoài vẫn chưa đủ cay. Nghe tiếng anh về Trần Tụy gọi với ra: “Em về rồi à.”

Không thấy tiếng gì đáp lại. Trần Tụy cầm muôi thò cổ ra, thấy anh ngồi trên ghế sô-pha, quay lưng vào bếp. Trần Tụy tắt bếp rồi thong thả đi ra, hỏi: “Sao thế?”

Đến khi Trần Tụy đứng trước mặt anh, hỏi lại lần nữa: “Em sao thế?”, thấy cặp mắt trống rỗng của Vũ Thành Vãn Trần Tụy mới sững sờ thảng thốt.

Cái muôi rơi leng keng xuống bàn, hai tay Trần Tụy run run làm ký hiệu: Không nghe được phải không?

Anh gật đầu rồi đưa kết quả khám cho Trần Tụy. Trần Tụy đứng dưới bóng đèn cố gắng đọc những từ ngữ chuyên môn bằng tiếng nước ngoài, cuối cùng anh chỉ hiếu được đúng dòng chữ viết tay của bác sĩ. Gần như ngay tức khắc Trần Tụy bật ra câu phủ nhận: Không thể thế được, làm gì có chuyện đó. Người ta khám sai rồi, mình đi tìm bác sĩ khác đi.

Ngoài cửa không hiểu vì sao lại vang lên tiếng còi ô tô chát chúa khiến Trần Tụy giật nảy mình, run rẩy. Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, anh bình tĩnh đáp: Trước khi sang đây anh đã bảo đây là bác sĩ tốt nhất rồi.

Trần Tụy nhìn anh đầy khổ sở, sau đó là tự trách mình… Vũ Thành Vãn đã bảo không phải khám, khám cũng không khỏi được, chính là Trần Tụy nhất định phải bắt anh đi. Đến khi nhận được tờ kết quả “Điếc vĩnh viễn” có khác gì tự tay chặt đứt hy vọng của Vũ Thành Vãn. Trần Tụy cảm thấy chân tay mình lạnh buốt, anh thầm hận đầu xuân sao còn lạnh thế này, lạnh đến mức não Trần Tụy sắp chết ngộp vì thiếu dưỡng khí.

Không khám nữa. Vũ Thành Vãn nói.

Anh vẫn luôn tỉnh táo, để cự tuyệt Trần Tụy.

Trần Tụy nắm chặt tờ giấy trên tay, hốc mắt anh nóng ướt, anh yếu ớt bảo: Không, em đợi anh đi hỏi đã, anh sẽ tìm bác sĩ khác. Có lẽ ông ta khám sai rồi.

Trần Tụy vội vàng muốn phủ nhận kết quả này, anh chỉ muốn Vũ Thành Vãn đừng chấp nhận sự thật, đến mức anh quên mất vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Thành Vãn.

Đủ rồi. Vũ Thành Vãn gạt tay Trần Tụy ra.

Trần Tụy bàng hoàng chết lặng, rồi anh ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn lã chã như mưa xuống sàn nhà. Bài hát Thương tâm Thái Bình Dương đó hát thế nào? Trần Tụy nhìn vũng nước mắt mình trên sàn nhà, nỗi đau trong lòng sâu như đại dương, anh khóc mải miết không thể ngừng.

Mãi đến nửa đêm Vũ Thành Vãn mới ra khỏi phòng, anh đứng trước mặt Trần Tụy, chìa tay ra, Trần Tụy không để ý. Họ nên sớm biết sẽ có một đêm như thế, khi cặp sừng thú của họ ghè vào nhau. Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn lôi dậy một cách thô bạo, rồi anh lại kháng cự xô ra, anh bảo: Em đang oán anh đúng không.

Câu nói này quá kỳ dị giữa một đêm trắng tha hương. Vũ Thành Vãn đờ đẫn nhìn Trần Tụy rồi đáp: Đi ngủ đi.

Đôi mắt sưng đỏ của Trần Tụy ứa ra nỗi buồn bất lực, anh nói: Anh không ngủ được, Tiểu Vãn ạ. Anh không biết em đang nghĩ gì, anh cảm giác chắc chắn là em đang hận anh. Nhưng anh vẫn tin là em sẽ nghe được, mình đi khám bác sĩ khác được không? Anh van em đấy.

Anh vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc.

Vũ Thành Vãn lạnh lùng trả lời: Đủ rồi, còn muốn thế nào nữa?

Câu này hình như là lời nặng nhất anh từng nói với Trần Tụy, sau câu chúng ta xong rồi lúc hai người chia tay. Anh chưa từng đối diện với Trần Tụy như thế này. Chưa từng xù ra mọi mũi gai nhọn đâm vào trái tim Trần Tụy. Nhưng cũng như anh sinh ra không phải người câm, rồi anh trở thành câm, anh sinh ra cũng không phải kẻ điếc, thế mà giờ! Mẹ kiếp anh không còn nghe được nữa. Cuộc đời anh luôn phải chấp nhận, phải khuất phục, mọi thứ đến như một cơn lốc xoáy quét sạch sức sống tuổi trẻ, nhiệt huyết và lý tưởng của anh. Nếu không phải là một đứa câm lúc này anh đã có thể chơi nhạc trên sân khấu cùng những người bạn chung chí hướng, nếu không lại bị điếc bây giờ anh cũng không phải lãng phí thời gian cùng Trần Tụy ở cái nơi sáng trưa chiều tối không thể ăn được một bữa ăn ra hồn. Tại sao?? Tại sao phải như thế?

Anh thật giống như một khúc xương bị hai bàn tay thô bạo của cuộc sống bẻ cong. Cúi đầu xuống! Còng lưng vào! Những cánh cửa của thế giới này không cho phép anh bước qua với một cái đầu ngẩng cao, một cái lưng ưỡn thẳng, linh hồn kiêu ngạo đến đâu cũng phải bị nó vùi dập, thử thách.

Thế nên anh phải điếc.

Nước mắt Trần Tụy lại tuôn như suối, anh không đến lau nữa mà chỉ hỏi: Em còn phải săn sóc đến tâm trạng của anh thế nào nữa? Trần Tụy ạ, em mới là người bị điếc, đừng khiến mình thành khó coi như thế, được không?

Lò sưởi trong tường đã sớm tắt, cửa lò đen đúa như tàn tro sót lại sau ngọn lửa rừng rực của cuộc sống.

Hôm sau họ không nói với nhau một lời nào, Trần Tụy suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn đi làm.

Chiều tối Trần Tụy trở về, nhà không còn một ai. Anh hốt hoảng mở cửa tất cả các phòng, mọi thứ đều y nguyên. Tim Trần Tụy đột nhiên thắt lại, anh lấy điện thoại gọi nhưng Vũ Thành Vãn không nghe máy.

Anh vội chạy xuống lầu tìm bà chủ nhà, hỏi bà ấy có thấy Vũ Thành Vãn không. Bà chủ nhà bảo: “Chiều nay thấy cậu ấy ra ngoài mà.”

Trần Tụy hỏi: “Cậu ấy… có bảo gì không ạ? Hay cậu ấy có gì lạ không cô?”

Bà chủ ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cậu ấy gật đầu chào tôi rồi đi thôi, cũng như mọi ngày.”

Trần Tụy chợt nghĩ có lẽ tại mình dồn ép cậu ấy quá rồi, anh ủ rũ trở lên nhà, đợi Vũ Thành Vãn trở về. Ánh chiều tà le lói, Trần Tụy kiệt sức ngồi cạnh ban-công, cảm thấy không cam lòng. Trần Tụy từng thấy rất nhiều người thành đạt trên tivi, ở họ anh thấy được ánh sáng của sự kiên trì phấn đấu lẫn tài năng thiên phú, không chỉ một lần anh đã nghĩ Vũ Thành Vãn cũng giống thế. Cậu ấy là người ưu tú  nhất trong tất cả những người Trần Tụy từng gặp. Ưu tú không phải là một danh xưng, nhưng mọi người đều nhìn cậu ấy như thế, đáng ra cậu ấy có thể làm được tất cả mọi thứ, bởi vì mọi thứ với cậu ấy đều rất dễ dàng.

Không được, không phải như thế này. Trần Tụy bắt đầu căm giận tại sao mình lại phải dùng danh nghĩa tình yêu để ép cậu ấy đi khám, người thông minh ngã một lần học được một bài học. Còn Trần Tụy phải ngã quá nhiều mới thêm được chút ít trí khôn.

Trần Tụy nhắn tin hỏi Vũ Thành Vãn bao giờ mới trở lại, những tin nhắn của anh đều như đá chìm đáy biển. Trần Tụy không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, anh tỉnh lại mới là 4 giờ sáng rồi không thể ngủ được nữa.

Thời khắc mặt trời mọc Trần Tụy vẫn quyết định dậy đi làm, cậu ấy sẽ trở lại, Trần Tụy tin chắc là như thế.

Nhưng hết ngày hôm đó điện thoại của Vũ Thành Vãn vẫn không liên lạc được. Trần Tụy bắt đầu hoảng sợ, anh nhắn tin rằng: Em muốn ở một mình cũng được nhưng làm ơn nhắn cho anh biết là em vẫn ổn đi, anh lo lắm rồi.

Không có tin trả lời.

Trần Tụy bắt đầu hoảng loạn, nhưng anh bắt mình phải bình tĩnh, anh gọi thử, máy bên kia không tắt nhưng vẫn không nghe. Trần Tụy bất lực ngồi co ro dưới chân giường, hai mắt nhòe nước.

Đến ngày thứ ba, rốt cuộc Trần Tụy không thể giữ tỉnh táo được nữa, anh nhắn cho Vũ Thành Vãn rằng: Anh báo cảnh sát đây.

Trần Tụy bồn chồn đứng trước đồn cảnh sát, họ đều là người nước ngoài, ngoại ngữ của Trần Tụy vẫn chưa trôi chảy đến mức có thể trình bày rõ ràng được trường hợp mất tích của Vũ Thành Vãn.

Từng có tiền lệ rồi nên Trần Tụy biết chắc chắn Vũ Thành Vãn đang ở một góc nào đó để tự liếm láp vết thương, nhưng chỉ cần thoáng nghĩ đến sự lạnh lùng dứt khoát của cậu ấy Trần Tụy lại một lần suy sụp.

Cuối cùng anh không báo cảnh sát, nhưng anh cũng bắt đầu không ngủ được, anh lấy thuốc ngủ uống bằng bàn tay run run, thời gian không cho anh bình tâm lại. Phải làm một cái gì đó, Trần Tụy mang khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng đi in thông báo tìm người, anh in tấm ảnh hai người chụp chung với nhau rồi gấp phần mặt mình lại, giữa hai đứa lại có một vết nứt.

Trần Tụy bắt đầu đi lang thang trên đường, gặp ai anh cũng hỏi có gặp người trong ảnh này không, câu trả lời anh nhận được luôn là cái lắc đầu, phần nhiều là người ta chẳng thèm để mắt đến. Chỉ trong một ngày Trần Tụy đã cảm thấy mình sắp chịu không nổi, giống như người đi lạc hay mất tích đó không phải Vũ Thành Vãn mà chính là Trần Tụy. Trần Tụy bị cậu ấy vứt bỏ, anh đi lang thang không nhà. Trần Tụy nhớ lại những người lang thang từng khiến anh bất bình đó, giờ nhìn lại lẽ đời biến hóa, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Anh bắt đầu hiểu ra tại sao có những người có thể để mình sống bệ rạc như vậy. Trên con đường tha hương Trần Tụy cảm thấy sợ hãi, như anh sắp phát bệnh, anh muốn nôn khan.

Anh chống tay vịn vào tường, dạ dày anh chỉ còn dịch vị, chẳng có gì cho anh nôn cả.

Anh lại nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, hỏi: Tiểu Vãn, em còn cần anh không?
 
Chương 101: Em muốn


Ngày hôm đó khi Vũ Thành Vãn ra khỏi nhà pin điện thoại anh còn 37%. Anh cứ đi mà không có đích đến, có lẽ… có lẽ chỉ cần anh nghĩ thông suốt anh có thể bình tĩnh nói chuyện với Trần Tụy. Hôm qua anh quá thô bạo còn gì?

Thành phố họ ở ngay cạnh chân núi, vào xuân rồi tuyết trên đỉnh núi còn chưa tan, ánh nắng rọi xuống khiến ngọn núi như ở ngay trước mắt. Họ chưa từng nghĩ đến chuyện lên núi chơi.

Vũ Thành Vãn chăm chăm đi về hướng ngọn núi, quả thật ngoài con người nhỏ bé thì núi hay trời đều bát ngát đến mức khiến người ta tưởng lầm có thể bắt kịp trong khoảnh khắc. Anh ngồi xe đến chân núi đã là chập tối, sóng ở đây yếu đến mức điện thoại chỉ còn dùng để xem giờ. Anh cũng không thấy sợ vì phía xa có khói bếp bay lên từ một căn nhà gỗ.

Anh dẫm trên mặt đất cứng rắn để đi về phía ngôi nhà, dưới chân anh có lẽ là tuyết tan rồi đóng băng lại nhiều lần nên trong đêm tối mặt đất đông kết lại, cảm giác không giống như bước trên mặt xi-măng ở thành thị.

Một con chó săn đột nhiên lao ra từ phía sau căn nhà sủa về phía anh, tiếng sủa dữ tợn trong mắt Vũ Thành Vãn chỉ là hai hàm răng nanh. Cửa nhà bật mở, một ông già đi ra lớn tiếng hỏi anh lạc đường phải không.

Anh dùng bút máy viết lên giấy rằng: Tôi không nghe được, ông viết ra giấy được không?

Ông cụ đến gần đọc dòng chữ trên giấy rồi chăm chú quan sát anh, khi tin chắc anh lạc đường thật ông ta mới cho anh vào nhà, rót cho anh một cốc trà nóng. Con chó nằm xuống cạnh lò sưởi, anh uống trà, nhìn quanh, nguồn sáng trong phòng hóa ra lại từ than củi và đèn dầu. Chỗ này không có điện, cũng không thể mắc điện được, tuyết lớn, gió lạnh và mưa dầm không chứa chấp được bất cứ loại dây điện nào. Đây đích thực là một vùng hẻo lánh có thể thấy bằng mắt thường dưới chân núi tuyết.

Ông già cầm một cuốn truyện ngụ ngôn Aesop rất dày, Vũ Thành Vãn hỏi sao ông lại đọc cuốn này.

Ông cụ đáp rằng vì nó dễ đọc, có thể đọc cho con John của ông ấy nghe. John chính là con chó đang nằm ngủ cạnh lò sưởi.

Không còn xe chạy khiến Vũ Thành Vãn chỉ có thể xin ngủ lại, lại thêm điện thoại mất sóng làm anh buộc phải bỏ ý định liên lạc với thế giới bên ngoài. Vậy mà anh ngủ rất say. Hôm sau ông cụ bảo muốn vào rừng đi săn, anh bị gọi đi cùng, chẳng biết vì sao anh lại đồng ý. Không khí ẩm ướt trong rừng giúp anh thở rất dễ chịu, gió đưa tới những bông tuyết đủ hình dạng như mành lụa, anh mơ hồ thấy được những âm thanh gió muốn anh nhìn thấy.

Anh làm rơi điện thoại ở trong rừng, nghĩ lại cũng thật lạ lùng, từ khi anh rời khỏi thành phố mọi thứ đều trở nên khác thường.

John không tìm được điện thoại cho Vũ Thành Vãn, ông già dọa cắt phần cơm tối của nó, cuối cùng con chó cũng bới ra được cái điện thoại trong đống rễ cây màu nâu. Chẳng biết bị gấu hay con gì cắn mà điện thoại của anh hỏng mất rồi.

Chập tối anh cảm ơn ông già rồi chuẩn bị rời đi, ông cụ chỉ cho anh hộp thư dưới chân núi, bảo anh có thể gửi thư lại đây. DHL có đưa bưu kiện đến chỗ này. Vũ Thành Vãn cười nhận lấy tờ giấy ông cụ đưa, trên đó có ghi địa chỉ. Anh định khi nào về sẽ gửi sang vài cuốn sách.

Trước tiên anh đi sửa điện thoại, vậy mà chuyện kỳ lạ vẫn chưa kết thúc. Ở cửa hàng điện thoại, máy của anh sửa xong thì ví tiền của anh bị trộm mất. Đúng là họa từ trên trời rơi xuống. Anh yêu cầu chủ cửa hàng cho xem video giám sát nhưng chủ hàng không chịu, thái độ của gã khiến anh nghi ngờ đây là phạm tội có tổ chức, thế là anh báo cảnh sát.

Vì rào cản ngôn ngữ, anh bị chủ cửa hàng vu cho là kẻ cắp, suýt nữa anh bị tạm giam. Thật là quá sức quái đản!

Thậm chí anh không kịp liên hệ với Trần Tụy, anh gọi luôn cho Ưng Dương, nhờ cậu ta liên hệ xử lý giúp mình. Trần Tụy không quen giải quyết những chuyện thế này, trước khi bị tịch thu điện thoại anh cũng đã cân nhắc có nên báo cho Trần Tụy không nhưng thực sự chuyện này hoang đường quá, anh quyết định không nên để Trần Tụy lo lắng.

Ưng Dương làm việc rất hiệu quả, anh được thả ra rồi còn định tố cáo cửa hàng bán điện thoại di động. Ưng Dương bảo thôi, đi xa nhà bớt được việc nào hay việc ấy, cậu tranh thủ liên lạc với Trần Tụy đi.

Lúc ấy mà Trần Tụy vào đồn cảnh sát báo án thật có khi lại gặp được Vũ Thành Vãn.

Lúc anh tìm thấy Trần Tụy ở góc đường Trần Tụy còn đang chặn đường người trên phố để hỏi có thấy người trong ảnh không, khi Trần Tụy đến gần hỏi chính anh mọi động tác đã trở thành bản năng. Anh nhìn mình trong bức ảnh, Trần Tụy nhìn anh, sau hai giây sững sờ đôi mắt long lanh dâng ngập nước như sắp khóc.

Trần Tụy vội vàng ngoảnh mặt đi, đứng xây lưng vào Vũ Thành Vãn để đưa mu bàn tay lên chùi nước mắt. Anh đã thầm thề không bao giờ khóc trước mặt cậu ấy nữa rồi.

Anh đợi Trần Tụy quay mặt lại, gấp tờ giấy nhét vào túi, Trần Tụy không nói một lời mà lao vào lòng anh. Anh ôm ghì lấy Trần Tụy, bàn tay vuốt ve tấm lưng thon gồ ghề xương, anh vuốt như vò siết, Trần Tụy run rẩy trong ngực anh.

Em nghĩ kĩ rồi. Anh sờ nốt ruồi nhỏ dưới mắt Trần Tụy, bảo: Mình về nước đi.

Trần Tụy gật đầu lia lịa rồi bám rịt lấy anh để về nhà, rửa mặt, ngồi xuống thảm. Trần Tụy lại cuộn mình chui vào lòng anh, ấm ức mấy ngày trời khiến Trần Tụy không thể mở miệng nói được nữa, Trần Tụy hôn anh tha thiết, đòi anh đáp lại.

Anh bảo em xin lỗi.

Trần Tụy cắn môi anh, bảo không muốn nghe câu này.

Anh cười hỏi vậy muốn nghe gì nào.

Trần Tụy cầm tay anh luồn vào vạt áo len, đặt trên trái tim mình. Chiếc nhẫn cấn vào da khiến Trần Tụy không thể quên được sự tồn tại của nó. Trần Tụy bảo anh nằm trong lòng bàn tay em. Nên anh phải nghe em.

Anh lắc đầu, rút tay ra để nói: Chúng ta làm những điều này không phải để so đo ai nghe lời ai. Bởi vì tình yêu của chúng ta không phải điều hư vô huyền ảo, thế nên anh à, lần sau khi em lại nghe được em muốn anh đừng tiếc lời nói yêu em.

Trần Tụy ngơ ngác hỏi: Anh còn cơ hội sao?

Anh đáp: Chỉ cần em muốn, là được.

Lời tác giả: Hoàn thành chính văn nhé.
 
Chương 102: Hòa nhé


Ông lang ghim kim xuống là Vũ Thành Vãn đau tê người rồi, thật sự là quá đau, người lớn như anh mà còn chịu không nổi. Đây là phòng khám y học cổ truyền mà Trâu Lý Lý giới thiệu cho anh, cô nàng quả quyết rằng kiểu gì cũng có tác dụng. Ông lang không kê thuốc cho anh mà chỉ bắt anh đến châm cứu định kỳ, ổng bảo cái gì mà để ‘hồi quy nguyên vị’, đại ý là sắp xếp lại hệ thống thần kinh của anh. Nghe không đáng tin cho lắm.

Vậy mà châm cứu được hai tháng anh bắt đầu nghe được. Vũ Thành Vãn không nói cho ai cả, anh vẫn tỏ ra bình thản, vẫn để Trần Tụy giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu với mình mỗi ngày.

Về nước rồi Trần Tụy đã tìm công việc mới, anh làm nhân viên nướng bánh ở một tiệm bánh mì. Trần Tụy bảo Vũ Thành Vãn rằng việc mới này làm thích lắm, mai mốt học được nghề rồi anh sẽ mở hẳn một tiệm riêng, lúc nào làm bánh mì anh sẽ cho vào toàn nhân anh thích.

Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy thích ăn nhân gì.

Trần Tụy đáp: Dâu tằm.

Vũ Thành Vãn bảo: Quả đó khó làm đấy, anh thấy nó toàn sâu không?

Trần Tụy quay phứt đi, làm bộ xem không hiểu ký hiệu của Vũ Thành Vãn. Lúc sau anh vừa thay quần áo vừa ngâm nga hát, anh thích Con Kiến kinh khủng, buồn cũng nghe, vui càng phải nghe.

Vũ Thành Vãn nhìn tấm lưng trần của Trần Tụy, Trần Tụy đang mập lên rồi, trông bây giờ cân đối hơn hồi đi nước ngoài nhiều. Thế là anh lại thuận tay vớ DV để quay. Phòng ốc kín đáo, ánh sáng mờ ảo, Trần Tụy quay lại ngượng ngùng đưa tay che ống kính, bảo: “Sao cái gì em cũng quay vậy.”

Nói xong mới nhớ ra anh không nghe được, Trần Tụy đang định lặp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu thì anh đã đặt DV xuống để trả lời: Cái hay hơn em còn quay rồi…

Đầu óc Trần Tụy chưa bao giờ nảy số nhanh như vậy, anh nghĩ ngay rằng cậu ấy nghe được rồi hay sao? Đời nào nhỉ, nghe được chẳng lẽ lại không nói với mình? Trần Tụy cảm thấy Vũ Thành Vãn bị nhạy cảm quá mức với vấn đề thính lực, cứ không nghe được là cắm đầu bỏ nhà đi bụi, nhiều khi cứ điên điên khùng khùng không thể đối thoại được. Nghĩ đi nghĩ lại Trần Tụy quyết định thử Vũ Thành Vãn xem sao.

Vũ Thành Vãn lật màn hình xem lại hình ảnh Trần Tụy mỏng manh trong khung hình tình cờ bị mất tiêu cự, lúc nào cũng có cái dáng vẻ của tuổi thiếu niên. Anh đam mê Trần Tụy của những ngày ấy, ngơ ngác vụng về khiến tim anh rung động.

Trần Tụy nằm trên giường, thấy Vũ Thành Vãn còn say sưa ôm DV anh nhủ thầm cứ xem đi xem đi, cả ngày không xem được cái gì đứng đắn hết. Đóng kịch cũng phải có dạo đầu, Trần Tụy xoay người nằm xây lưng lại với Vũ Thành Vãn, được chừng mười phút anh bắt đầu phát ra mấy tiếng rên ư ư rồi hai tay ôm bụng nằm im giả bộ đau.

Vũ Thành Vãn nghe thấy động tĩnh liền ghé đầu lên vai anh, xoay người anh lại, hỏi sao vậy?

Trần Tụy lắc đầu, anh cắn làm môi trắng bệch.

Vũ Thành Vãn hỏi: Đau bụng à?

Mắt Trần Tụy long lanh nước, đóng kịch phải đến nơi đến chốn mà lị, anh nói lí nhí: “Đau quá.”

Vũ Thành Vãn ấn ấn bụng dưới anh, hỏi có phải đau ở đây không, chỉ sợ Trần Tụy bị viêm ruột thừa thì đau lắm không chịu được. Trần Tụy kéo tay Vũ Thành Vãn dịch lên rồi nói giọng mong manh như mèo: “Không phải chỗ đấy, chỗ này, đau lắm. Em xem có phải anh sắp sinh không.”

Đầu tiên Vũ Thành Vãn chưa nghe ra có gì không ổn, anh nghiêm túc sờ soạng quanh chỗ Trần Tụy bảo một hồi rồi mới sực nhận ra hai chữ sắp sinh… anh ngẩng lên nhìn Trần Tụy, rất là cạn lời.

Trần Tụy cười khanh khách, hỏi: “Nghe được thật rồi hả?”

Anh đáp: Được rồi.

Trần Tụy lập tức ngồi dậy gọi chồng ơi chồng à, anh yêu em yêu em yêu em. Vũ Thành Vãn véo má anh, bảo: Vui lắm hả? Em hết cả hồn.

Trần Tụy bị anh véo đỏ cả một bên má, còn cố cãi: “Em hết hồn đi, em nghe được rồi còn không cho anh biết, anh sốt ruột chứ bộ.”

Vũ Thành Vãn đáp ngay: Được, vậy thì hòa nhé. Giờ thì tính chuyện đứa nhỏ sắp ra đời này.

Lần này chẳng hiểu sao Trần Tụy lại đỏ mặt nữa, anh lúng búng bảo: “Anh đùa mà, em làm gì như thật vậy, tưởng thật cũng vô ích nha.”

Vũ Thành Vãn liền bảo: Người lớn hết rồi, không biết cái gì được nói cái gì không nên nói hả? Anh có định chịu trách nhiệm với lời nói của mình không?

“Em…” Trần Tụy nghẹn họng trố mắt nhìn, không biết phải trả lời thế nào.

Vũ Thành Vãn ra lệnh: Giạng chân ra, em kiểm tra đây.

Trần Tụy định bỏ chạy nhưng vừa bò đến cuối giường đã bị Vũ Thành Vãn túm được, vật ngã ngửa ra.

Đầu hè, Trần Tụy đã biết dùng kem nền để che vết hôn trên cổ. Anh vừa thầm biết ơn Trâu Lý Lý đã khai sáng cho mình về kem nền vừa dằn dỗi với Vũ Thành Vãn: “Đừng có mút sau gáy anh mà.”

Vũ Thành Vãn nhún vai, lấy hũ kem đứng sau lưng thoa gáy cho Trần Tụy. Khung xương Trần Tụy khá nhỏ, đầu anh tròn trịa thật là đáng yêu. Vũ Thành Vãn ngắm một hồi lại thấy trong lòng nhộn nhạo, muốn cúi xuống hôn nữa.

Trần Tụy vội vàng khuỳnh tay chống cằm anh rồi làm như giận thật: “Anh đi làm muộn mất.”

Vũ Thành Vãn bảo: Xin nghỉ đi, bảo anh sắp có bầu rồi.

Trần Tụy huých bả vai Vũ Thành Vãn, làu bàu: “Sao em cứ thế vậy.”

Vũ Thành Vãn ôm anh, thở dài. Trần Tụy quay lại vuốt tóc Vũ Thành Vãn, anh không kháng cự nữa mà há miệng cắn vành tai cậu ấy, đợi cái tai hồng hào trở lại anh mới lại hôn hôn, lỗ tai mỏng dai ấm nóng. Trần Tụy nhịn không được ôm ghì lấy Vũ Thành Vãn, cuối cùng anh lại xin nghỉ nửa ngày.

Chạng vạng tối, Trần Tụy đi làm về thấy Vũ Thành Vãn đang đeo tai nghe, anh tiện tay đưa cho Trần Tụy một tai, là một bài hát đậm chất jazz. Trần Tụy gật gù nghe đến hết bài.

Vũ Thành Vãn hỏi: Hay không?

Trần Tụy đáp: “Hay. Không giống nhạc em hay nghe.”

Vũ Thành Vãn cười bảo: Bài mới của A Hoa đấy. Êm quá nhỉ.

Trần Tụy hỏi: “Anh ta đang yêu à? Viết nhạc kiểu này là chắc rồi.”

Vũ Thành Vãn gật đầu, gõ tin nhắn gửi Lý Thiệu Hoa rằng: Nhạc hơi khác đấy.

Thiệu cô đơn (tạm thời không đổi được ID) trả lời: Bài này được đề cử nhạc hot đấy. Người nghe trên nền tảng đang hỏi tôi sống lại thời tiểu học hay sao mà viết bài mới như này.

Vũ Thành Vãn bảo: Sếp có vẻ lú lắm rồi đấy sếp…

Thiệu cô đơn (tạm thời không đổi được ID): Ê!!! Thấy bảo cậu khỏi tai rồi tôi mới gửi nhạc cho nghe nha, đáng ghét thật.

Vũ Thành Vãn cười, nhớ lại tay này chơi Rock n’ Roll từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, giờ ba mươi rồi viết nhạc lại không còn gai góc như xưa. Thì ra con người đều sẽ đi theo những con đường mình không thể tiên đoán được, chỉ biết đi, đi mãi, đến điểm cuối cùng của sinh mệnh hữu hạn này.Lời tác giả: A Hoa là công trong bộ “Giọng ca chính bị vứt bỏ”, bộ này tôi định đăng trước Cá sấu, lúc đó tính viết truyện về nhóm nhạc nhưng sau cảm thấy truyện đời thường thích hợp hơn. Đợi sau này viết được tôi sẽ đăng lại, giờ tạm ẩn truyện nha.
 
Chương 103: Xe máy [Hoàn]


Hôm DHL phát hoàn bưu kiện Vũ Thành Vãn không có nhà, Trần Tụy ra nhận thấy đồ bên trong hình dạng vuông vức anh cũng không biết là cái gì. Anh chụp ảnh gửi cho Vũ Thành Vãn bảo là có hàng bị gửi trả nè. Vũ Thành Vãn đang ở công ty, trông thấy cái túi màu vàng tươi anh cũng sững sờ, đó là sách anh gửi tặng ông già ở chân núi tuyết, không hiểu sao lại bị phát hoàn. Anh không thể nhầm địa chỉ được, có lẽ ông cụ không còn ở đó nữa rồi. Anh không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mùa đông thật sự là một thử thách với người lớn tuổi.

Mở ra đi. Anh nhắn lại cho Trần Tụy.

Trần Tụy bóc ra, thấy là mấy quyển sách, lật ra xem thử thì chi chít tiếng Anh làm anh cuống quýt gập lại liền. Trần Tụy chỉ lo Vũ Thành Vãn mua sách để bắt anh học, anh hơi bị sợ rồi.

Trong nhà dạo này không yên ổn lắm, hôm trước Vũ Bái đến làm loạn lên, vẫn là vì câu chuyện bắt Vũ Thành Vãn quay về ‘nẻo chính’, lấy vợ đẻ con. Vũ Bái là bậc phụ huynh vô lý nhất Trần Tụy từng gặp, hồi nhỏ nhà Trần Tụy không có nhiều họ hàng nên anh cũng ít được đến chơi nhà ai, anh không biết những vị gia chủ nhà người khác sẽ như thế nào. Còn Trần Cương tuy không thể gọi là một người cha lý tưởng của Trần Tụy nhưng ít nhất cha anh vẫn biết phân biệt tốt xấu mà. Hầu hết mọi việc Trần Cương làm đều xuất phát từ ý muốn tốt cho anh, chẳng qua cha anh không khéo ăn nói cư xử thôi. Trần Tụy hiểu được. Nhưng với Vũ Bái thì anh chịu, ông nội nào cũng phải như ông ta hả?

Hôm đó Vũ Bái đến nhà, chưa gì ông ta đã giở giọng nhiếc móc phê bình Vũ Thành Vãn tệ hại. Vậy mà Vũ Thành Vãn vẫn có thể ngồi im lắng nghe, trông cậu ấy còn rất thản nhiên, không có vẻ gì là giận dữ cả. Hẳn đó là ‘cái giá’ mà người trưởng thành nào cũng phải trả, một khi ta đã không còn kỳ vọng gì ở những người thân không đáng kỳ vọng, không để tâm thì cũng chẳng tổn thương. Nhưng Trần Tụy thì khác, anh nghe Vũ Bái nói mà thấy sôi cả tiết. Vũ Thành Vãn kéo tay áo anh, ra hiệu cho anh đừng nói gì. Nhưng đời nào, đến khi Vũ Bái nói xong câu “Câm điếc như cháu mà không tranh thủ tìm đứa nào lành lặn mà lấy đi thì dăm năm nữa là vứt đi.” là Trần Tụy nhịn hết nổi.

Theo lời Vũ Thành Vãn thì hôm đó Trần Tụy nổi giận trông cực kỳ ‘đáng sợ’. Trần Tụy bảo làm gì có chuyện ấy, anh lớn ngần này chưa từng biết nổi giận là gì.

Vũ Thành Vãn cười lắc đầu, bảo thế cơ đấy.

Hôm đó Trần Tụy giằng cây gậy của Vũ Bái ném ra cửa. Cái gậy bằng gỗ hoàng dương va cồng cộc xuống sàn hành lang trống làm hệ thống đèn cảm ứng trên trần đồng loạt bật sáng, trông rất là tức cười giữa ngày sáng sủa.

“Ông có về đi không?! Đừng có đến mang xúi quẩy cho nhà người ta nữa.” Trần Tụy tức mà lồng ngực phập phồng, hai mắt anh cay xè, môi anh run run, “Từ hồi đi học đến giờ có cái gì cậu ấy làm không tốt hả?! Thành tích đứng đầu, sự nghiệp xuất sắc, bạn bè đồng nghiệp đều yêu quý, tôi chưa thấy ai coi thường cậu ấy, trừ ông!”

“Cấm ông nói gì cậu ấy nữa, đừng có ỷ cậu ấy câm mà bắt nạt. Cậu ấy không cãi được thì còn tôi này! Đằng nào ông cũng không chấp nhận quan hệ của chúng tôi, đã thế hôm nay tôi cũng không thèm tôn trọng ông nữa. Ông mà còn dám nói mấy câu như thế coi chừng tôi… tôi gang mồm ông ra đấy!”

Lúc anh gào lên mấy câu này là Vũ Huy Kim cũng ở đó, anh ta tròn mắt nhìn Vũ Bái nói thêm được một câu “Mày là cái thá gì.” xong Trần Tụy thực sự lao vào banh mồm ông già ra. Đến cả Vũ Thành Vãn cũng không kịp phản ứng gì, thoáng cái tình thế đã loạn hết lên.

Răng giả của Vũ Bái cũng bị Trần Tụy giằng ra, sau này họ tìm thấy nó văng dưới gầm tủ tivi.

Vũ Huy Kim thậm chí không nói được một câu quở trách Trần Tụy vì hôm đó Trần Tụy vừa vật nhau với ông già vừa khóc tấm tức như thể chính anh mới là người bị bắt nạt. Mà hình như Trần Tụy cũng không nhận ra mình đang khóc, anh còn mải gào lên: “Ông mắng cậu ấy thử xem, dám mắng câu nữa thử xem!”

Vũ Bái thiếu điều bị vẹo xương sống, ông già bảo Trần Tụy bị thần kinh.

Từ sau đó cũng không thấy ai nhắc đến chuyện kết hôn của Vũ Thành Vãn nữa.

Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy khỏe gớm thật, suýt nữa anh gỡ ra không nổi. Trần Tụy cãi lại: “Đời nào. Em can là anh dừng luôn rồi, anh làm gì dám đánh ông em thật.”

Vũ Thành Vãn cắt móng tay cho Trần Tụy xong làm dấu bảo: Ông già bảo anh là đồ hàng tôm hàng cá. Anh cào rách mặt ổng.

Trần Tụy lúng túng đáp: “Anh… đã đánh nhau bao giờ đâu, làm gì có kinh nghiệm… đâu có cố tình cào mặt ổng.”

Vũ Thành Vãn bảo: Ừ, cào lưng chồng anh thì không tính chứ gì.

Trần Tụy đỏ bừng mặt, hai con mắt lóng lánh mở tròn xoe mà lúng túng mãi không biết đáp câu gì.

Trở mặt đánh nhau rồi ai còn nể nang gì nữa. Xét cho cùng Vũ Thành Vãn cũng là con người, dăm bữa nửa tháng Vũ Bái lại đâm thọc vài câu vẫn khiến anh cảm thấy như mình còn là đứa trẻ mười mấy tuổi không thể thoát khỏi sự trói buộc của gia đình. Cảm giác ấy khiến anh bất lực. Mà lần này Trần Tụy làm lớn chuyện lại giúp anh hóa giải phần nào khúc mắc trong lòng, biết xót người yêu đấy… Trần Tụy tiến bộ hơn anh rồi.

Trần Tụy bóc bưu kiện rồi ở nhà nấu cơm, xong xuôi anh ngồi xem tivi đợi Vũ Thành Vãn. Chiều tối Vũ Thành Vãn về nhà, anh liền nhảy khỏi salon, chạy ra đón. Vũ Thành Vãn tháo khuy măng-sét để vào cái khay nhỏ trong tủ đồ, trên khay còn có hai chiếc chìa khóa. Lúc anh mở cửa cơn gió đầu xuân ùa vào, Trần Tụy đứng đợi bên cạnh bị gió thổi rặm mắt. Vũ Thành Vãn cúi xuống thay giày, Trần Tụy thì đứng trước mặt anh dụi mắt.

Mới đầu cảm thấy có hơi thở phả trên má Trần Tụy cứ tưởng Vũ Thành Vãn định thổi mắt cho mình, anh thả tay xuống, hóa ra lại bị hôn. Trần Tụy ấp úng mở to con mắt bị dụi đỏ hoe rồi chớp lia lịa. Anh bảo: “Mắt anh này.”

Vũ Thành Vãn đáp: Biết rồi. Nhắm mắt là đòi hôn.

Trần Tụy thiếu điều tức dậm chân: “Mắt anh bị rặm đó.”

Vũ Thành Vãn cười: Nào, lại đây em thổi.

Trần Tụy phụng phịu: “Tức quá khỏi rồi.”

Bữa cơm tối, Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy anh sắp đi công tác, Trần Tụy hỏi đi ở đâu, anh bảo gần thôi, ngay tỉnh bên. Hai đôi đũa được đặt xuống, hai đứa nhìn nhau, Trần Tụy nhanh trí hỏi: “Anh đi với nhé?”

Anh gật đầu. Trần Tụy lẩm bẩm: “Thế đi thôi, ở nhà chán lắm.” Trần Tụy hồi này thật không dám đối diện với bên nhà Vũ Huy Kim, thậm chí anh Vũ con đăng bài trong vòng bạn bè anh còn chẳng dám bấm thích.

Đến một thành phố khác, Vũ Thành Vãn đi họp cả ngày, Trần Tụy cũng ru rú ở khách sạn suốt, Vũ Thành Vãn tranh thủ nhắn bảo anh đi đâu chơi đi, bao giờ em xong việc lại đi cùng anh. Trần Tụy ậm ừ đồng ý xong cũng chẳng thèm động cựa. Anh cứ thế vật vờ hết quãng thời gian không có Vũ Thành Vãn bên cạnh.

Vũ Thành Vãn bảo: Cứ thế này thì về sau chớ có mở miệng nói chuyện chia tay nữa.

Trần Tụy đáp: Không nói đâu.

Vũ Thành Vãn: Ờ.

Trần Tụy sợ cậu ấy giận nên lại nói thêm: Phải ở bên em chứ.

Vũ Thành Vãn cố đẩy nhanh công việc để rảnh ra một buổi chiều đưa Trần Tụy đi bơi thuyền. Gió trên sông vù vù thổi cho tóc Trần Tụy xù tung cả lên, Vũ Thành Vãn vuốt lại giúp anh những lọn tóc xòa cả vào mắt rồi nhìn anh giơ điện thoại lên, xoay ngang máy để chụp được cả chiều dọc dòng sông. Trông như một dải lụa bạc.

“Từ bé đến giờ anh chưa gặp con sông nào rộng thế này.” Trần Tụy nhìn phía chân trời, giọng anh bâng quơ trong gió.

Vũ Thành Vãn bảo: Em cũng thế.

Đương nhiên là anh thấy nhiều rồi, trước kia hồi còn yêu đương thắm thiết Vũ Huy Kim và Mạc Hiền rất hay đưa anh và anh Vũ con đi du lịch. Ba mẹ bảo đấy là cho hai đứa thêm trải nghiệm, con trai không thể có tầm mắt hạn hẹp được. Nhiều ký ức tưởng đã quên rồi một ngày tình cờ nhớ lại chỉ khiến người ta thổn thức, cảnh vẫn còn người đã không như xưa. Bởi vì Vũ Huy Kim và Mạc Hiền giờ chẳng còn đi du lịch cùng nhau nữa.

Trần Tụy rời mắt khỏi màn hình điện thoại, quay sang nhìn Vũ Thành Vãn. Anh cụp mắt nhìn Trần Tụy, tự dưng Trần Tụy lại ngượng nghịu, bảo: “Hồi cấp ba anh đến nhà em thấy ảnh gia đình trên bàn ấy. Cả nhà bốn người, sau lưng là biển. Lúc ấy anh cứ tưởng là cảnh giả người ta dựng trong hàng chụp ảnh.” Trần Tụy luôn nhớ kĩ những gì anh muốn nhớ, lúc ấy anh chỉ cảm thấy nhà ai cũng hơn hẳn nhà mình. Thứ gì của người khác cũng hay cũng tốt. Về sau anh mới biết không phải thế.

Vũ Thành Vãn nghe Trần Tụy nói vậy chỉ cảm thấy xót xa, cứ như người từ bé chưa từng được ai thương. Anh nặn nặn đầu ngón tay Trần Tụy rồi làm ký hiệu bảo: Chụp một tấm nào. Hai đứa mình.

Mấy đầu ngón tay Trần Tụy bị anh nặn đỏ hồng lên, nghe tê tê. Máy ảnh giơ lên đúng lúc gió thốc đến, Trần Tụy đã cố giữ mặt mũi đàng hoàng không nhăn nhó rồi mà lúc bị Vũ Thành Vãn hôn lên tóc anh vẫn giật mình, run tay một cái chỉ chụp được có nửa mặt.

“Còn… còn người mà.” không hiểu sao cứ lúc thế này là Trần Tụy cà lăm.

Vũ Thành Vãn gật đầu: Kệ người ta.

Trần Tụy chà chà hai má, không chịu chụp nữa.

Kể ra hai đứa cũng cùng đi được khối nơi rồi, du lịch này, đi chữa bệnh này, đi công tác này. Đi vì nhiều lý do nên lại ít khi thực sự dừng chân thăm thú phong cảnh chỗ nào. Trần Tụy ngồi bên bờ sông, cho Vũ Thành Vãn xem trạng thái hoạt động của mọi người trong điện thoại. Lâu lâu anh cũng hay nghĩ vớ vẩn, anh thích xem những khoảnh khắc hạnh phúc của mọi người, như là mình cũng được ké chút xíu niềm vui của người ta.

“Xin lỗi nhé, Tiểu Vãn.” Tự nhiên Trần Tụy nói.

Vũ Thành Vãn nhún vai, ra hiệu cho Trần Tụy giải thích vì anh chẳng hiểu sao tự dưng phải xin lỗi.

“Hôm trước anh không nên cãi nhau với ông em đúng không?” Trần Tụy vòng tay ôm gối, ngồi co ro, dáng vóc anh lúc nào trông cũng yếu đuối như vậy, chỉ mình Vũ Thành Vãn biết là không phải. “Căng thẳng với người nhà khó chịu lắm đúng không?” thời Trần Cương còn sống hai cha con thường hay bất hòa khiến giờ này Trần Tụy vẫn còn thấy hụt hẫng.

Vũ Thành Vãn hỏi: Mấy hôm nay buồn vì thế à?

Trần Tụy ngập ngừng rồi gật đầu.

Vũ Thành Vãn lại hỏi: Lúc xông xáo bênh chồng không nghĩ đến hậu quả hả?

Trần Tụy cắn ngón tay Vũ Thành Vãn, cái tội lúc này còn nói giọng lưu manh. Vũ Thành Vãn liền quệt ngón tay ướt sũng nước miếng lên má Trần Tụy, gió thoảng qua làm mặt Trần Tụy lạnh toát, sau đó lại nóng cháy.

Vũ Thành Vãn bảo: Thỉnh thoảng em nghĩ đến truyện Na Tra lóc xương trả cha cắt thịt đền mẹ. Vẫn biết nó chỉ là hư cấu thôi nhưng chúng mình cãi nhau với cha mẹ, làm nhà cửa loạn lên mà chưa bao giờ cha mẹ nói ra những câu như vậy. Bởi vì tất cả mọi người đều bất lực với tình thương, mọi người đều buộc phải từ bỏ quyền chủ động. Chính chúng ta cũng thỏa hiệp trước tình yêu còn gì?

Trần Tụy ngơ ngác, gật gật đầu.

Anh lại bảo: Mấy hôm trước mẹ em bảo anh khá quá rồi, bữa sau anh phải đi ăn với mẹ đấy, mẹ muốn mời anh.

Thoáng cái hai tai Trần Tụy đỏ nhừ, anh nhăn nhó bảo: “Ai lại để dì mời.”

Vũ Thành Vãn bảo: Mẹ mua vòng vàng cho con dâu đó.

Anh sờ vết sẹo rất nhạt trên cổ tay Trần Tụy, chỉ còn là một đường chỉ mảnh hơi gồ lên vừa vặn cho một chiếc vòng vàng che kín.

Tuần lễ bọn họ về nhà vừa hay là tiệc đầy tháng con trai Tiển Binh, lúc này con gái cậu ta đã khỏi bệnh, không phải đưa con đi viện liên tục nên cậu ta cũng dần tích lũy được tiền bạc và trả hết nợ cho Vũ Thành Vãn. Sau đó nữa là đẻ thêm một thằng con trai. Vũ Thành Vãn tặng một bao lì xì thật dày, còn không quên nhắc nhở Tiển Binh đừng có con trai rồi cho con gái ra rìa.

Tiển Binh khoái chí bảo: “Đời nào, tao có phải như mấy thằng cha cổ hủ đâu mà.”

Hôm nay Trần Tụy bị chuốc rượu hơi nhiều. Tại vì anh lên cơn hâm hâm, sợ Vũ Thành Vãn bị bệnh lại nên anh không chịu cho Vũ Thành Vãn uống rượu, ai sang mời anh cũng cản lại, đòi uống thay cậu ấy. Đám khách khứa cũng có nhiều bạn học cũ, tụi nó trêu Trần Tụy cứ như vệ sĩ bảo vệ công chúa. Vũ Thành Vãn thì ngồi im ra vẻ thản nhiên, chỉ có hai mắt thỉnh thoảng lại hấp háy.

Uống đến gần tàn tiệc thì Tiển Binh đập một cái lên lưng anh, bảo: “Mày có thôi đắc ý đi không.”

Vũ Thành Vãn suýt bị nó đập cho lộ nguyên hình, anh bật cười bấm chữ trên điện thoại cho Tiển Binh đọc: Mày thì biết gì.

Tiển Binh cau có bảo: “Ờ tao thì biết gì. Mày có cần thiết phải thể hiện ở chỗ công cộng thế không? Bế Trần Tụy lượn đê.” Suýt nữa thì nó bảo bế nhau cút nhanh, may còn kịp phanh lại để chọn từ vựng văn minh.

Thế là Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy về, Trần Tụy lúc này đúng là say như chết, người anh nhũn nhẹo vật ngang vật ngửa không chịu hợp tác với Vũ Thành Vãn. Vũ Thành Vãn liền vác luôn Trần Tụy lên vai, Trần Tụy chới với la toáng lên: “Sợ độ cao… anh sợ độ cao.”

Lúc sau anh bị Vũ Thành Vãn nhét vào ghế phụ lái, Trần Tụy lại kéo kính xe xuống để thò cổ ra ngoài. Vũ Thành Vãn vội bóp cằm lôi đầu anh vào rồi nạt: Ngồi yên xem nào.

Trần Tụy làu bàu: “Không hiểu gì hết.”

Vũ Thành Vãn lờ anh đi luôn.

Lúc này Trần Tụy không thò cổ ra ngoài nữa mà bắt đầu chẹp miệng hỏi: “Xe máy đâu rồi? Xe máy nhà mình đâu rồi?”

Vũ Thành Vãn để mặc cho Trần Tụy lải nhải đòi xe máy suốt dọc đường, về đến nhà, xe đỗ trong hầm rồi Trần Tụy còn không chịu xuống, vẫn cứ hỏi có phải em định mang xe máy đi đèo đứa khác nên không chịu đèo anh không. Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy, Trần Tụy làu bàu: “Xe xe.”

Lúc đội mũ bảo hiểm cho Trần Tụy, Vũ Thành Vãn hỏi: Biết ngồi lên xe rồi phải làm gì không?

Trần Tụy nghiêm túc gật đầu, “Ôm em!”

Từ hồi đi làm họ đã không còn chạy xe máy nữa. Gió đêm trên đường cao tốc bện lại thành tia chớp xuyên qua vai Trần Tụy, khiến Trần Tụy rùng mình. Trần Tụy ôm chặt eo Vũ Thành Vãn, chẳng thấy rõ phong cảnh gì cả, chỉ biết nằm trên lưng cậu ấy rồi nhận ra con đường trước mặt càng lúc càng quen thuộc. Đó là đường Trần Tụy tan học về nhà, trước kia chỉ có mình anh đi, từ nay về sau sẽ là hai người họ cùng đi.

– Hoàn thành –
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top