Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 15 - Chương 1: Bóng đè


Mặc dù sự việc túi ngũ cốc đã kết thúc, nhưng Nhất Sơ nói với tôi rằng, tâm trú của tôi đã bị nó ảnh hưởng. Oán nghiệm tràn ngập trong tôi chỉ mới tạm lắng xuống, không biết sau này sẽ bộc phát lúc nào. Bởi vậy Nhất Sơ căn dặn tôi trong thời gian tới phải hết sức thận trọng, ngỗ nhỡ không kìm chế được cảm xúc sẽ gây ra tai họa.

Tôi rất lo lắng, muốn nhờ Nhất Sơ ở lại giúp đỡ tôi một thời gian, nhưng sáng hôm sau hắn đã bỏ đi. Trước khi đi, hắn cho tôi hai lời khuyên.

Thứ nhất, ngày ba lần vào sáng, trưa, tối đều phải niệm "đạo đức kinh". Thứ hai đó là trong vòng một tháng tới, không được mua bán vật tà âm. Tôi gật đầu, đóng cửa hàng, ngừng kinh doanh.

Mà cho dù Nhất Sơ có không cảnh báo, tôi cũng không dám buốn bán bừa bãi nữa, chuyện này đã để lại ám ảnh trong tôi, thậm chí người mình yêu cũng suýt nữa cũng sinh ly tử biệt.

Có điều đổi lại cũng có một chút thù lao, ít nhất là túi ngũ cốc, mà Lý Tiểu Manh cũng biết sợ, mà tiếp tục đi học.

Mặc dù trong một tháng tới không muốn mua bán vật tà âm, nhưng túi ngũ cốc vẫn phải xử lý. Tuy tà tính của nó đã được tiêu trừ, nhưng tôi cũng không muốn giữ nó. Túi này là di vật của Bá Di và Thúc Tề, cũng lưu lại phẩm hạnh đức độ của hai người. Quan chức mà có được nó, sẽ tránh bị thiên hạ đàm tiếu, kẻ xấu vu vạ, là thứ cần thiết để thăng quan phát tài.

Chẳng cần chờ lâu, túi ngũ cốc đã được trao tay, bởi nó là thứ ngàn vàng khó kiếm.

Đối phương cũng cho tôi một cái giá hàu lòng, thậm chí còn cao hơn mong đợi. Sau này tôi mới được biết vốn dĩ hắn ra cái giá đó, không chỉ đơn giản là muốn mua túi ngũ cốc, còn có một điều kiện đi kèm. Đó chính là muốn gặp mặt tôi một lần, bàn riêng về chuyện làm ăn.

Tôi chỉ là dân đen, làm sao mà chống đối lại được quan chức? Chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng đi.

Có điều, tôi không ngờ tới, đó là tôi cũng chẳng được gặp chính hắn, mà lại gặp một phụ nữ tự xưng là vợ của hắn. Bên kia cũng nói với tôi là cứ làm việc đi, đừng hỏi quá nhiều.

Tôi nhìn qua cũng đoán được tình hình, nữ nhân này chắc là có vấn đề, chẳng giống một mệnh phụ phu nhân, rõ ràng là một bồ nhí được bao nuôi mà thôi.

Cô gái này, nhìn bề ngoài cũng chưa tới ba mươi tuổi, vẫn trong độ son sắc. Đôi mắt đong đưa đa tình, lúc tôi tới còn mặc đồ ngủ, chân đi dép lê, lộ ra một đôi chân trần trắng nõn, móng chân sơn đỏ, thật khiến đàn ông khó mà cưỡng lại.

Tôi thấy trong lòng bứt rứt, cuối cùng không nhịn được, muốn đưa tay xoa đôi chân của nàng.

Nhưng cũng may tôi kịp thời dập tắt tà ý này, biết rằng tâm trí bị nhiễu loạn, bèn chạy vội vào toilet, niệm "đạo đức kinh" một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại.

Ra khỏi nhà vệ sinh, đã thấy cô gái kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc, pha chút sợ hãi: "Đại sư, có phải ngươi phát hiện toilet nhà ta có vấn đề không?"

Tôi sửng sốt, chuyện nàng nói là sao? Có điều tôi cũng rất nhanh ý thức được nguyên nhân họ tìm tôi tới. Khả năng nhà nàng xảy ra sự việc gì đó quái đản, nên mới tìm người xử lý.

Thấy tôi lắc đầu, cô ta bỗng nhiên trở nên tức giận, hỏi có phải tôi thèm rỏ dãi sắc đẹp của cô ta, không nhịn được mà vào nhà vệ sinh hay không? Còn khoe chồng cô ta làm quan.

Tôi lúc này mới hiểu, hóa ra nàng vừa hiểu lầm tôi vào nhà vệ sinh để tự sướng. Mặt tôi sầm lại, cô gái này nghĩ mặt mình dát vàng chắc, tiểu Nguyệt còn xinh hơn cô ta gấp chục lần.

Ấn tượng của tôi đối với cô ta nháy mắt hạ xuống đất, trực tiếp mở lời: "Nói đi, cô mời ta từ xa tới, là có việc gì?"

Cô gái lại nói với tôi, thực ra không có gì, chỉ cần buổi tối nay tôi ngủ trong phòng một đêm là được.

Tôi liền giật mình, đây là tình huống gì? Mới vừa rồi còn tỏ vẻ thanh cao, trong chớp mắt lại muốn tôi ngủ cùng?

Cô gái hình như cũng ý thứ được mình lỡ lời, mặt đỏ bừng chữa thẹn: "Đại sư, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta muốn nói là để ngươi ngủ lại trong phòng này, còn ta sẽ ra khách sạn bên ngoài ngủ."

"Đừng lòng vòng, cứ nói thẳng cho ta biết trong phòng có vấn đề gì đi." Tôi bực bội.

Cô gái do dự một chút, sau đó lo sợ nói: "Trong phòng này có người..."

"Có người? Người nào?" Tôi không hiểu, nhìn quanh một lượt.

"Ai da, ta có nói cũng không biết nói sao cho rõ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây một đêm, về thù lao, lão công nhà ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Nói xong, cô ta xách túi định bỏ đi.

Tất nhiên tôi không đồng ý ở lại, nhưng cuối cùng cô ta lại gọi cho lão công. Tên quan trong điện thoại mở miệng nói giọng bề trên, làm tôi bối rôi. Tôi nhận thấy mình không thích hợp nói chuyện với quan chức, thầm hối hận không rủ Lý mặt rỗ đi cùng.

Vừa nghĩ tới lão Lý, tôi lập tức thấy thông thoáng hẳn lên. Đúng vậy, sao lại quên hắn được nhỉ, theo đúng lịch, hắn cũng đã trở về rồi. Nghĩ vậy, rôi lập tức rút điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ.

Vừa nghe tới kiếm tiền, Lý mặt rỗ lập tức đồng ý, còn bảo tôi đừng nóng vội, để hắn đi thăm dò ý tứ của tên quan này đã.

Kết quả rất nhanh Lý mặt rỗ đã gọi lại cho tôi, giọng sợ hãi. Hắn nói tên quan kia nắm giữ chứng cứ mà năm xưa Lý mặt rỗ buôn bán văn vật, nếu không hoàn thành chuyện này, hắn sẽ bắt giam lão Lý.

Thế là Lý mặt rỗ chẳng dám nói nửa lời, trực tiếp đáp ứng.

Tôi nghe thì nổi giận, chỉ hận không thể bóp chết Lý mặt rỗ. Thế là hay rồi, một chút đường lùi tôi cũng không có, chẳng nhẽ trơ mắt nhìn Lý mặt rỗ đi tù? Thôi được, tới đâu hay tới đo vậy.

Trách nhiệm của lão Lý với cuộc làm ăn này rất lớn, nên tôi gọi hắn tới, cùng tôi canh gác đêm nay, tiền thù lao sẽ chia tôi sáu, hắn bốn.

Trong lúc chờ Lý mặt rỗ tới, cô gái cứ đứng ngồi không yên trên ghế sofa. Mặt trời đã lặn, cô ta càng thêm hoảng sợ, chỉ muốn rời đi.

Tôi níu cô ta lại, cười khổ: "Đại tỷ, cho dù cô muốn đi, cũng phải nói qua cho ta biết căn phòng này sẽ phát sinh những gì khi trời tối. Nếu không ta chẳng biết chuẩn bị thế nào, không dễ xử lý."

Cô ta rơi vào đường cùng, đành phải nhỏ giọng nói: "Mỗi khi trời tối, tôi sẽ bị...bóng đè."

"Bóng đè? Trong thời gian bao lâu? Có phải do áp lực tinh thần quá lớn không?" Tôi hỏi theo bản năng.

"Đã liên tục một tháng nay rồi." Cô gái nói: "Từ lúc chuyển tới ở phòng này, đã bắt đầu xuất hiện tình hình đó. Mà khi sáng tỉnh dậy, ta còn càm thấy phía dưới đau nhức, giống như lúc ma đè lên, còn làm chuyện đó với ta."

"Cái gì?" Tôi không kìm được cảm xúc, tâm trí lần nữa mất tự chủ. Khóe miệng bỗng lộ ra một tia dâm đãng, tay cũng vô thức giơ lên, trong đầu tôi có một giọng nói như ra lệnh: "Nhào vào cô ta đi, đây là cơ hội, cô ta đang đò đưa ngươi đấy."

Lúc đó, tôi căn bản chẳng thể tự chủ, một tay đẩy nàng ngã xuống sofa, sau đó cưỡi lên người nàng: "Có phải như thế này không tiểu thư?"

Vừa nói, tay còn tìm cách cởi áo ngủ của nàng.

"A!" Cô gái hét ầm lên: "Ngươi làm gì? Mau buông ta ra."

Nàng điên cuồng đẩy tôi ra, sau đó co mình trên ghế, sợ hãi nhìn chằm chằm. Tôi thì vẫn cảm thấy bị kích thích không ngừng, tay lại vô thức đưa lên, sờ soạng người nàng, tâm trí mơ hồ, chẳng biết chính mình đang làm gì.

Cô gái bị dọa sợ, thét chói tai cuống cuồng bỏ chạy. Tôi lại ôm lấy eo nàng, quật nàng ngã xuống đất.

Ấy vậy mà cuối cùng nàng lại thỏa hiệp, rơm rớm nước mắt, dáng vẻ đáng yêu này thật khiến người ta không thể cưỡng lại.

"Ngươi...làm nhẹ thôi." Nàng cắn môi rưng rưng: "Ta sợ đau."

Đây là ý gì, nàng đúng là đã buông xuôi? Đã đáp ứng, tôi còn khách khí làm chi, một thân mãnh hỗ vồ mồi, cưỡi lên người nàng...

P/s: Phần này mà để natuan viết thì best
 
Quyển 15 - Chương 2: Ác mộng


Đúng lúc mấu chốt này, thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài Lý mặt rỗ gọi lớn: "Trương gia tiểu ca, mở cửa, mở cửa."

Trong nháy mắt, ý thức của tôi tức thì thanh tỉnh, nhìn cơ thể cô gái bị đè dưới thân mình trong lòng thầm mắng bản thân là kẻ đồi bại. Vội buông ra, ngồi niệm "đạo đức kinh" mấy phút sau cảm xúc mới tạm thời lắng xuống.

Tôi xấu hổ nhìn cô gái: "Thật có lỗi, gần đây tôi bị một sắc quỷ ám vào, nên bị mất tự chủ..."

"Phế vật." Nàng bất mãn trợn mắt lườm tôi, vào phòng trong thay đồ, sau đó xách túi rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng nàng ra cửa, dở khóc dở cười. Đồng thời trong lòng bực bội, cái túi ngũ cốc kia vậy mà có thể phóng đại bất kỳ cảm xúc nào trong tôi.

Lý mặt rỗ đầu óc mơ hồ đi vào, nhìn tôi, rồi lại nhìn cô gái bỏ đi, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: "Đáng chết, đáng chết, Trương gia tiểu ca, có phải ta tới không đúng lúc không? Thật có lỗi, có lỗi, giờ ta liền đi ngươi mau gọi nàng về".

Tôi không nói nửa lời, giơ chân đá hắn một cước: "Nói xằng bậy gì vậy, không như ngươi nghĩ đâu."

Lý mặt rỗ cười hắc hắc: "Có gì đâu mà phải ngại ngùng, ta gọi cửa mấy phút ngươi mới ra, có ngu cũng biết xảy ra chuyện gì. Có điều ta thấy, có thể đánh gục cô ta, ngươi cũng có bản lĩnh đó."

Tôi chẳng nói lại Lý mặt rỗ, bèn bảo còn chưa ăn cơm, mau đi ăn cái đã. Mặt khác là do vật tà âm trong phòng nhiễu loạn tâm trí, cho nên mới làm ra hành vi quá đáng. Ngươi tuyệt đối không được nói với người khác, nhất là tiểu Nguyệt, nếu không ta sẽ mặc kệ chuyện này, cho ngươi vào tù ăn cơm nhà nước.

Lý mặt rỗ bấy giờ mới gật đầu như bổ củi: "Yên tâm, có chết ta cũng không nói."

Tôi dẫn hắn ra ngoài ăn mỳ Ý, lúc về còn mua hai bọc muối tinh, hai hộp đàn hương, cùng một cành gỗ đào, chuẩn bị cho tối nay.

Thứ đồ trong phòng này, chẳng những gây ra bóng đè, lại còn làm ra chuyện đồi bại với nữ nhân, làm tôi không khỏi đau đầu. Tôi thầm nghĩ, đêm nay chúng tôi sẽ không trở thành mục tiêu của nó chứ? Dù gì chúng tôi cũng là đàn ông. Nếu như bị con quỷ đó làm gì, sẽ mang tiếng cả đời mất.

Nhưng tôi lập tức liền nghi ngờ. Đã làm nghề này nhiều năm, trước giờ tôi chỉ nghe nói ma quỷ ám lên, làm hại người khác, chứ chưa từng nghe qua ma quỷ lại đòi quan hệ với nạn nhân.

Nếu có, cũng là một phần vạn khả năng. Xem ra đêm nay tôi không thể chợp mắt.

Tôi và Lý mặt rỗ kiểm tra một lượt trong phòng, chắc chắn rằng phòng không có vấn đề, sau đó liền bật tất cả đồ điện gia dụng. Bất kể là phát ra ánh sáng hay phát ra âm thanh, chỉ cần là thứ con người thích, ma quỷ hẳn là sẽ ghét.

Tôi cẩn thận tìm kiếm quanh nhà, xem rốt cuộc có vấn đề gì xảy ra. Nhưng tìm đi tìm lại cũng không phát hiện vật gì đáng ngờ, xem ra nó đã được giấu rất kỹ.

Kế hai bên nhà đều có hộ gia đình sinh sống, cũng làm chúng tôi vững tâm hơn. Nhưng chút vững tâm này, cũng theo ánh đèn của hàng xóm mà dập tắt, cho tới khi đèn đường cũng tắt dần, trán tôi lập tức đổ mồ hôi.

Con người bẩm sinh sợ bóng tối, cho dù là ai có lẽ cũng không thoát khỏi tật xấu này. Tôi bật TV, mở "Mỹ nhân ngư" - một bộ phim hài mới nhất, hi vọng có thể thư giãn một chút. Càng hi vọng ánh sáng cùng âm thanh trong phòng có thể dọa vật kia không dám ra.

Nếu như đêm nay vật đó không ra, ngày mai tôi có thể nói cho bọn họ rằng không có bất cứ vấn đề gì trong phòng, nếu không muốn ở thì bán nhà đi.

"Mỹ nhân ngư" cũng chẳng thấy hài hước, mặc dù tôi cố gắng căng mắt, nhưng cơn buồn ngủ vẫn từ từ kéo tới, tôi thấy như có hai cục chì đeo ở mí mắt.

Cuối cùng, chẳng thể nào gắng gượng, tôi mê man thiếp đi ở đầu giường.

Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, tôi chợt cảm giác có người hình như ngồi trên đùi mình. Mơ mơ màng màng mở mắt, quả nhiên tôi phát hiện có một người đàn ông đang ngồi lên đùi tôi, không động đậy, chăm chú xem Tv.

Toàn thân tôi nổi da gà, theo bản năng lục tìm gỗ đào. Lần trước ở Thủ Dương Sơn, Nhất Sơ có nói với tôi, gỗ đào cùng với muối tinh kết hợp, rất có hiệu quả trong đối phó với mấy thứ bẩn thỉu, nên hôm nay tôi muốn thử một lần.

Nhưng khi lục tìm gỗ đào, lại phát hiện vốn ban nãy để nó ở dưới gối, giờ lại chẳng thấy đâu. Lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, ánh mắt lo lắng lục tìm xung quanh.

Không nhìn thì không sao, nhìn thì lập tưc giật mình.

Tôi phát hiện trong góc phòng, có bảy tám cô gái. Những cô gái này đều xinh đẹp như nhau, trên người mặc váy kỳ quái màu vàng, lộ hết da thịt trên thân, ánh mắt đờ đẫn, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Tv.

Thấy tôi nhìn các nàng, các nàng cũng không hiểu, quay đầu nhìn tôi. Có một cô còn cười với tôi, mà nàng cười, liền lộ ra hai răng nanh trắng ởn.

Tôi hoảng sợ, cảm giác chân tay run bần bật. Nhưng tôi không thể loạn, một khi tôi loạn, những thứ này sẽ được đằng chân lân đằng đầu, tới lúc đó tôi sẽ không có cách nào chế ngụ bọn chúng.

Tôi muốn đứng lên, nhưng nam nhân ngồi trên đùi tôi như nặng tựa ngàn cân, ép tôi chẳng thể cựa quậy. Tôi hít sâu một hơi, tức giận mắng: "Tên khốn kiếp, mau cút ra."

Nam nhân ngạc nhiên, quay đầu nhìn tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ mặt hắn, làn da đen, đầu trọc, mắt ti hí. Tôi thừa cơ lật người ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy, một cô gái lại kéo tay tôi lại, ấn tôi xuống.

Tôi nổi giận gầm lên: "Ngươi định làm gì?"

Cô gái xinh đẹp bỗng nhìn tôi cười cười, sau đó chỉ xuống bụng của mình.

Tôi nhìn xuống, lập tức hoảng sợ không thôi. Bụng của nàng, đã vỡ ra từ lúc nào, một cái đầu nhỏ nhô lên từ khe nứt chui ra. Một gương mặt con nít dễ thương lại hướng tôi mà cười.

Cú cho là tôi to gan, nhưng gặp tình hướng này, cũng không thể can đảm, kêu lên một tiếng: "Có ma!" Liền chạy bán sống bán chết.

Nhưng tôi vừa chạy, đã cảm thấy thân thể ngã sầm xuống đất. Trước mắt đen thui, bên tai còn văng vẳng tiếng Lý mặt rỗ: "Trương gia tiểu ca, ngươi sao vậy? Mau tỉnh lại đi."

Tôi lập tức mở mắt, phát hiện trong phòng tất cả đều bình thường, ghế sofa không có ai, trên đùi tôi cũng không có người, còn tôi thì đang gối đầu lên thảm.

Vội vàng nhìn xung quanh, ánh đèn sáng trưng, TV vẫn đang phát Mỹ nhân ngư của Châu Tinh Trì. Cư xá đã có công nhân vệ sinh đang quét dọn, phía đông một tia sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, một buổi bình minh thật đẹp.

Tôi lau mồ hôi trán, ngồi lên ghế. Ngẫm lại giấc mơ vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi, kiểm tra giõ đào dưới gối thấy vẫn ý nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra vừa rồi đúng là tôi nằm mơ. Thế nhưng sao lại mơ kỳ quái như vậy? Giấc mơ rất kinh khủng, tuy vậy cũng có chút khôi hài, mấy mỹ nhân xinh đẹp, còn có một tên đầu trọc hắc ám, chỉ sợ nói ra Lý mặt rỗ sẽ cười phá lên.

Lý mặt rỗ thấy tôi tỉnh lại, vẫn còn thất thần, vội hỏi tôi bị gì?

Tôi chỉ lắc đầu, nói vừa nằm mơ ác mộng. Đúng rồi, Lý mặt rỗ cũng ở cùng tôi cả đêm, liệu hắn có gặp tình huống quái dị gì không? Tôi lập tức hỏi hắn.
 
Quyển 15 - Chương 3: Chủ Nhà tiền nhiệm


Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói: "Chẳng có quái gì xảy ra cả. Ta vẫn luôn xem Tv cả đêm."

Xem ra là chỉ có tôi gặp ác mộng. Giờ đã là năm giờ, trời cũng gần sáng, tôi với Lý mặt rỗ ra ngoài ăn chút bánh quẩy sữa đậu nành, lúc trở về bỗng phát hiện cửa nhà mở toang.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra là trong nhà có trộm, tôi vội bảo lão Lý giữ cửa, có vấn đề thì lập tức cảnh báo, còn tôi nhẹ nhàng đi vào.

Nhưng vừa bước vào, bên trong buồng ngủ bỗng vang lên tiếng thét chói tai. Nghe giọng hét, là của nữ chủ nhân.

Mẹ nó đúng là thứ âm binh, nữ nhân kia lại về giữa lúc chúng tôi đi ăn sáng.

Tôi liền mở cửa phòng ngủ, đập vào mắt là cô gái kia, không mảnh vải che thân đứng bên giường, tóc tai rối bời, gương mặt vẫn đầy vẻ khủng hoảng.

Nàng trông thấy tức thì ôm chầm lấy tôi, luôn miệng nói: "Có ma, có ma."

"Có ma? Ma nào?" Tôi đẩy nàng ra, cố gắng không nhìn vào cơ thể nàng. Chỉ sợ sẽ mất khống chế như tối qua, đến khi đó thật phiền toái.

"Ngay ở bên cạnh giường, ngay bên cạnh giường của ta..." nàng vò đầu bứt tai, không ngừng la hét.

Tôi thấy khó hiểu, đi đến chiếc giường cẩn thận kiểm tra một lượt. Ngoài trừ đồ lót của cô ta, chẳng có bất kỳ thứ gì khác.

Tôi kìm chế dục vọng, cầm nội y ném cho nàng: "Mặc vào đi."

Lúc này nàng mới có phản ứng, nhìn thoáng qua thân thể của mình, ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, lấy một bộ đồ ngủ trong tủ khoác lên người.

"Đại sư, vừa rồi.. vừa rồi thật sự ta gặp ma. Hơn nữa còn là mấy con ma, đều ngồi cạnh giường của ta, nhìn chằm chằm vào ta, làm ta sợ muốn chết."

Tôi nhìn cô ta bị dọa mất hồn mất vía, liền lất một bình nước trong tủ lạnh, bảo nàng uống một hớp.

Qua mười phút đồng hồ, cuối cùng nàng mới tỉnh táo lại, câu đầu tiên hỏi tôi là: "Sao ta lại ở đây? Chẳng phải tối qua ta đã ra khách ngủ cơ mà?"

Tôu giật nảy cả mình: "Không phải cô tự mình đi về à?"

Nữ chủ nhân lắc đầu liên tục: "Không hề, ta vẫn luôn ngủ ở khách sạn, mà khi tỉnh dậy lại thấy mình ở đây. Ngươi, ngươi có làm gì ta không vậy?"

Nói xong, nàng còn nhìn xuống hạ thể của mình.

Tôi nhìn không được bật cười: "Xem ra chuyện này phức tạp hơn ta tưởng tượng nhiều. Bây giờ cô phải nói cho tôi những chuyện gặp phải, từ đầu tới cuối không được bỏ sót chi tiết nào, có lẽ tôi mới có thể giúp cô."

Cô gái do dự một chút, sau đó mới nhẹ giọng kể cho tôi.

Vốn dĩ lúc ngủ, nàng nghe có tiếng người gọi tên mình. Mở mắt ra xem xét, lại phát hiện bóng ma kia đè trên người mình, mà lần này cũng rất khác biệt.

Bình thường chỉ có một bóng ma đè lên nàng, nhưng hôm nay còn xuất hiện mấy mỹ nữ ở đầu giường.

Mấy mỹ nữ rất xinh đẹp, nhưng con mắt vô hồn, làn da trắng bệch, giống như tử thi trong nhà xác. Một mỹ nữ còn cười, nhe hai răng nanh trắng ởn ra.

Nàng quá sợ hãi, muốn tìm cách chạy trốn, nhưng cơ thể bị bóng ma kia đè ép, chẳng thể cựa quậy. Sau đó, bóng ma kia nói với nàng bằng một giọng lạnh như băng, cảnh cáo nàng phải đuổi hai nam nhân trong nhà đi, nếu không sẽ tra tấn nàng nặng hơn.

Sau khi nói xong, bóng ma vụt biến mất, nàng cũng khôi phục bình thường, nhảy dựng lên la hét. Đúng lúc này chúng tôi trở về, sau đó sự việc diễn ra như vừa rồi.

Nghe nàng kể xong, tôi cũng toát mồ hôi hột, trong lòng hoang mang.

Tối hôm qua, căn bản không phải là nằm mơ, mà mẹ nó, là sự thật phát sinh. Chuyện cô gái gặp phải giống tôi y hệt, đây không thể là trùng hợp được, tuyệt đối không thể.

Vậy, vấn đề là lai lịch của mấy con quỷ này là gì?

Dù gì tôi cũng chưa từng gặp loại này, nên không muốn suy nghĩ nhiều, trước mắt chỉ điều tra cô gái trở về bằng cách nào.

Vừa hay căn nhà này xung quanh đều gắn camera, tôi liền tới phòng bảo vệ, thương lượng để xin đoạn băng ghi hình.

Trong đoạn băng, nữ chủ nhân mặc đồ ngủ, mặt mày ủ rũ từng bước đi tới cửa phòng, lưng nào còng xuống, giống như cõng rất nhiều đồ.

Mà lúc tới nơi, cửa phòng lại tự động mở ra, nữ chủ nhân thở hồng hộc đi vào. Sau khi vào trong, tôi không thể thấy gì diễn ra, có điều chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành.

Cô gái nhìn cảnh này, hai chân như nhũn ra, chút nữa thì quỳ xuống trong phòng bảo vệ, rưng rưng nước mắt, cầu khẩn tôi nhất định phải cứu nàng.

Muốn đối phó với những ma quỷ kia, nhất định phải biết lai lịch bọn chúng. Nhưng giờ này, tôi chẳng có bất cứ manh mối gì. Dù sao tôi chỉ là thương nhân âm phủ, chứ chẳng phải pháp sư trừ ma.

Tôi bèn hỏi cô gái, gần đây có mua đồ vật gì kỳ lạ không? Đặc biệt là đồ cổ?

Cô gái lắc đầu, nói không có, tên quan kia cũng không thích sưu tầm đồ cổ, ngay cả đồ cũ trong phòng của chủ trước, cũng vứt hết vào sọt rác.

Tôi chợt nhớ cô gái cũng chỉ mới chuyển tới đây, thế là liền hỏi liệu có phải chưa vứt hết đồ của chủ trước, có lẽ nào còn vật gì rơi lại không?

Cô gái cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói rằng lúc chuyển tới đã thuê nhân viên quét dọn, thanh lý sạch sẽ nhà cửa, sau đó mới chuyển vào ở.

Cũng đúng, đồ đạc trong phòng này, đều là đồ mới, chẳng thấy cái nào là đã qua sử dụng.

Cô gái hỏi tôi, liệu bóng đèn hay dây điện trong nhà có vấn đề hay không? Bởi chỉ có những thứ này là giữ nguyên.

Tôi suýt nữa bật cười, đèn điện, dây điện làm sao mà có vấn đề, trừ khi hệ thống điện nhà cô là truyền lại từ thời Minh.

Đã tìm không thấy vấn đề bên ngoài, chỉ có thể điều tra bên trong. Tôi nghi ngờ là có người cố ý nhắm vào tên quan kia, cho nên mang vật tà âm giấu thật kỹ.

Tôi hỏi cô gái, có phải hai người có kẻ thù hoặc phòng này có lai lịch bất chính?

Thấy tôi hỏi câu này, cô gái bỗng có chút ấp úng, nhưng lại không nói gì. Nhìn thấy điệu bộ nàng, tôi biết chắc chắn có vấn đề, vội vàng truy vấn.

Dưới sự truy vấn của tôi, cuối cùng cô ta mới nói cho tôi sự thật. Vốn dĩ chủ trước của căn nhà này không muốn bán. Là do tên quan dùng quyền lực ép bức mà mua lại.

Đây là một manh mối quan trọng. Tôi bảo cô gái nhớ lại một chút, xem chủ nhà trước đây làm nghề gì, liệu có biết bàng môn tả đạo hay không?

Cô gái lắc đầu, hiển nhiên là chẳng biết gì về chủ nhà trước cả, tôi chẳng thể làm gì khác hơn là đến hỏi bảo vệ khu nhà.

Bảo vệ có vẻ ấn tượng không tốt với cô gái, nên thái độ hằn học: "Chúng ta chỉ quan sát ngoài cửa, không biết chủ nhà trước thế nào."

"Không thể nào." Cô gái giận dữ: "Ngươi làm ở đây đã cả chục năm, sao lại có thể không biết chủ nhà?"

"Đại tỷ, cô nói vậy không đúng rồi, nơi này mỗi ngày có cả ngàn người lui tới, làm sao mà tôi nhận ra từng người được?" Bảo vệ lạnh lùng nói: "Nếu không có việc gì đặc biệt, xin mời ra ngoài, đây là phòng bảo vệ, đừng vào đây gây sự."

Cô gái tức điên lên, định làm ầm ĩ, tôi vội bảo lão Lý dỗ nàng ra ngoài. Sau đó đưa một hộp cơm cho nhân viên bảo vệ, vừa cười vừa nói: "Cô gái này tính tình đanh đá, đừng chấp nhặt với cô ta. Có điều chồng cô ta là quan lớn, trong tỉnh chỗ nào cũng có thể chen vào được, cho nên ta khuyên người anh em một câu, biết gì thì nói ra hết đi. Nếu không mất việc là chuyện sớm muộn."

Nghe tôi nói vậy, nhân viên bảo vệ mới khẩn trương lên, nói: "Thực ra ta bực tức cô ta mắt chó, coi thường người khác. Vừa chuyển tới đây đã sai bảo, chỉ trỏ, nên mới không nói cho cô ta."

Châm một điếu thuốc, nhân viên bảo vệ mới chậm rãi kể cho tôi nghe tình hình thực tế.

Vốn là người chủ nhà trước, lúc chuyển đi cảnh cáo hắn không được nói với bất cứ ai về lai lịch của mình. Nếu không sẽ tính sổ với hắn. Trước đó nhân viên bảo vệ không hé răng, cũng bởi do chủ nhà tiền nhiệm cảnh báo.

Tốt, quả nhiên chủ nhà trước có vấn đề.

Tôi vội hỏi bảo vệ, rốt cuộc chủ nhà trước làm nghề gì, sao lại khiến hắn sợ như vậy?

Bảo vệ thở dài nói: "Người ta là thương nhân lớn, buôn bán xuyên quốc gia, tôi chỉ là người làm công ăn lương, làm sao dám đối chọi? Về việc tại sao hắn muốn che giấu thân phận, tôi không biết."

Thương nhân xuyên quốc gia? Tôi nhìn thoáng qua khu nhà này, không phải khu đặc biệt sang trọng. Nuôi bồ nhí còn có thể hiểu được, nhưng một thương nhân lớn buôn bán xuyên quốc gia sao lại có thể ở một căn nhà nhỏ này? Điều này có chút kỳ quái.
 
Quyển 15 - Chương 4: Bùa hộ mệnh


Nhân viên bảo vệ còn nói với tôi, người chủ nhà cũ hình như là buôn bán nữ trang, nguyên vật liệu đều nhập từ Thái Lan. Căn nhà kia là hai vợ chồng họ ở, nhưng mỗi năm chỉ ở một hai tháng, mà trong thời gian ở, cũng chỉ ở trong, không ra ngoài. Thời gian còn lại trong năm họ ở bên Thái.

Nữ trang của Thái Lan nổi tiếng khắp thế giới, cũng chẳng có gì khó hiểu. Nhưng thực tế, tôi biết có một loại thương nhân, dưới vỏ bọc nhập khẩu nữ trang mà giao dịch bẩn thỉu.

Ai cũng biết, Thái Lan có mấy đồ quốc bảo, tiếng tăm lừng lẫy, như bùa yêu, đền thờ, voi và bùa hộ mệnh. Trong đó có mấy loại bùa hộ mệnh là loại rất tà dị.

Truyền thuyết kể rằng bùa hộ mệnh được làm từ di vật người chết, thậm chí có một số còn được tẩm thi dầu. Có tác dụng bảo lãnh bình an, thăng quan phát tài, một số còn có thể giết người, làm cho người ta tán gia bại sản, vận đen triền miên.

Thứ bùa này là loại mê tín dị đoan, trên nguyên tắc thì Trung Quốc cấm nhập khẩu. Bởi vậy xuất hiện một số thương nhân bùa ngải, mượn cớ nhập khẩu nữ trang, trộn lẫn bùa hộ mệnh trong đó, mang về đại lục bán.

Nếu như tên kia thật sự làm nghề này, cô gái coi như đã chọc phải tổ kiến lửa. Nguyên liệu mà người Thái thường dùng tương đối âm tà, đều lấy từ trong nghĩa địa. Nếu thực sự dùng để hại người, với bản lĩnh một thương nhân quèn như tôi khó có thể giải quyết được.

Thường nói, hòa thượng nước ngoài thì chỉ biết niệm kinh, điều này là thật. Tôi như một hòa thượng bản địa, đối phó tà thuật nước ngoài, thật là chẳng có chút phần thắng.

Tục ngữ nói, đan tương quyền như sơn (khác nghề như cách núi), các phù thủy Thái Lan thường lấy độc trị độc để đối phó với bùa chú. Nhưng tôi thì chẳng biết tí gì về bùa chú cả.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho nữ chủ nhân, sau khi nghe được, nàng liền nổi trận lôi đình, nói nhất định phải tìm bằng được chủ nhà cũ tính sổ, mẹ nó muốn hại người, lại không dám đối mặt với ta.

Tôi cười cười, nói nếu đối mặt, với quyền lực của người mà cô gọi là chồng, chẳng phải hắn sẽ bị chơi chết sao? Như vậy đi, chuyện này vượt quá năng lực của ta, tà thuật của Thái Lan thì tốt nhất cô nên tìm người Thái tới giải, tôi thật là bó tay rồi.

Ai ngờ cô ta lại tức giận, tay chỉ vào mũi tôi nói, nếu như tôi không giải quyết chuyện này, sẽ bảo chồng nàng bắt tôi vào tù.

Cái mũi của tôi hếch lên, chỉ hận không thể cho cô ta một bạt tai. Cô gái này sao lạ giống chó điên, cứ gặp người là cắn?

Tôi chẳng khách khí nói, muốn bắt ta thì bắt luôn đi. Có tin là bắt ta, sau này mỗi ngày ngươi đều bị ma ám hay không?

Cô gái cười lạnh nói: "Trương đại sư, ngươi không thể nói vậy được. Thân thể của ta ngươi nhìn rồi, cũng sờ soạng rồi, giờ lại muốn quất ngựa truy phong? Nếu chuyện này tới tai chồng ta..."

Nghe cô ta nói vậy, lòng tôi liền chột dạ. Chết rồi, đều là tại trước đó bị túi ngũ cốc chi phối, làm cho cô ta nắm được đằng chuôi. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đừng nói tới thanh danh, ngộ nhỡ còn bị kiện tội hiếp dâm, cả đời tôi sẽ không ngẩng mặt lên được.

Chẳng có cách nào, tôi chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Có điều tôi vẫn bảo cô ta mau chóng liên hệ với chủ nhà cũ, tốt nhất là dùng biện pháp hòa bình để giải quyết chuyện này.

Nhân viên bảo vệ lại nói với tôi, có khi giờ này chủ nhà cũ đã sang Thái rồi. Hằng năm vào thời điểm này là bận rộn nhất, hắn trên lý thuyết là không về nước.

Tôi bỗng nảy ra một ý kiến, bùa hộ mệnh Thái Lan cũng là dùng di vật người chết tạo nên, như vậy về bản chất rất gần với vật tà âm. Như vậy liệu có thể dùng phương pháp đối phó vật tà âm mà áp dụng vào bùa hộ mệnh hay không?

Ý nghĩ này làm tôi bỗng hưng phấn, giống như giữa dòng nước xiết mà vớ được sợi dây. Nghĩ là làm, tôi liền bảo Lý mặt rỗ cùng tôi đi mua ít đồ.

Nữ chủ nhân lại bảo tôi dẫn nàng lên lầu, thu dọn một số đồ đạc, đêm nay mang tới khách sạn dùng, nàng không dám một mình đi lên.

Tôi do dự, sau đó ghi một danh sách những đồ cần thiết cho Lý mặt rỗ đi mua, còn mình thì dẫn cô gái kia lên lầu.

Vừa vào phòng, đã cảm thấy âm trầm, lạnh lẽo. Cảm giác này tôi cảm nhận rất rõ, khồn biết là do tâm lý tác động hay thật sự căn phòng có vấn đề?

Cô gái vội vàng mở tủ chọn quần áo, tôi thì ngồi chờ, rút một điếu thuốc ra châm. Nhưng ngồi chờ, tôi lại thấy có gì đó không đúng, giống như có ai đó thổi hơi vào tai tôi. Bất thình lình quay đầu lại, lại chẳng có ai. Không khí này thật bất thường.

Trong lòng tôi bắt đầu nôn nóng, thúc giục cô gái nhanh lên, hiện giờ trong tay tôi chẳng có vũ khí gì, ngộ nhỡ gặp vật gì tà dị, cũng chẳng biết ứng phó làm sao.

Cô gái miệng đáp ứng, tay lục lọi nhanh hơn.

Nhưng cùng với không khí cổ quái này gợi lên, tôi lại không tự chủ được. Toàn thân bắt đầu nóng ran, cả người đổ mồ hôi. Trong đầu chẳng tự điều khiển được, hiện ra từng hình ảnh, tứ thế khêu gợi của cô gái.

Một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu: "Suy nghĩ gì nữa, đừng nghĩ ngợi, lên đi. Nàng bảo ngươi lên lầu, là muốn làm gì đó cùng ngươi. Thức ra nàng đã sớm có ý với ngươi, muốn có một đứa con, nhưng những người khác không ổn, ngươi là lựa chọn tốt nhất."

Tôi bị âm thanh kia chi phối, vô thứ đứng dậy, mắt nhìn hau háu về phía cô gái. Lúc này nàng mặc một cái váy ngủ vừa ngắn vừa rộng, đang chổng mông lục tủ quần áo, chợt lôi trong tủ ra một bộ đồ lót ren.

Tới đây thì tôi không thể kìm chế được nữa, cảm giác ý thức mơ hồ, cả người không bị khống chế, nhào tới vật cô gái lên giường.

Cô ta sợ hãi hét lên, muốn bỏ chạy.

Nhưng tôi sao lại cho nàng cơ hội chạy thoát? Lập tức dùng sức đè nàng xuống. Quả nhiên lần này nàng không chống cự nữa, mà nhắm mắt kích động nói: "Làm nhanh lên, đừng để bạn ngươi phát hiện.."

Tôi không nói nhiều, tay chân khua loạn, cởi quần áo. Nhưng còn chưa kịp hành động, cửa phòng lại lần nữa vang lên tiếng gõ. Ngoài cửa Lý mặt rỗ gọi: "Trương gia tiểu ca, mở cửa, ngươi bảo ta đi mua đồ nhưng chưa đưa tiền, ta không có tiền mặt."

Nghe thấy tiếng lão Lý, hình ảnh tấm thân bẩn thỉu của hắn hiện lên, tôi lập tức mất sạch hứng thú, ý thức cũng thanh tỉnh lên nhiều, buông lỏng nữ chủ nhân: "Thật có lỗi, gần đây bị mấy thứ tà âm ám lên, thật sự tôi không thể tự chủ."

Cô gái oán hận trợn mắt lườm tôi một cái, vội đứng dậy sửa soạn quần áo.

Lý mặt rỗ đi vào thấy cô ta như vậy, lập tức há hốc mồm, sau đó tự tát mình một cái: "Ôi, ngươi xem ta đã làm gì? Thật xin lỗi, ta đi ngay đây, hai ngươi cứ tiếp tục."

Tôi dở khóc dở cười giữ hắn lại: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Đại tỷ, cô mau thu xếp quần áo nhanh đi, tôi với bạn tôi ra ngoài mua đồ."

Cô gái do dự: "Ta...ta thu dọn nãy giờ chưa đủ."

Nhìn bộ dạng nàng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, tôi không tự chủ được, liền thấy xấu hổ: "Tranh thủ thời gian sắp xếp đi, tôi không thể ở cùng cô, trong phòng cô toàn những thứ không sạch sẽ, mình tôi không gánh được."

Nàng lúc bấy giờ mới hừ một tiếng, cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Chờ cô ta đi khỏi, Lý mặt rỗ lập tức mắng tôi sao không chớp thời cơ? Đây thực là cơ hội tốt mà.

Tôi tức giận đạp hắn một cái: "Mau, bớt nói nhảm. Sự việc lần trước ảnh hưởng tới tâm trí của ta, đến giờ vẫn chưa bình phục."

Nhìn Lý mặt rỗ biểu lộ sự hoài nghi, tôi biết có giải thích cũng vô ích, liền dứt khoát mặc kệ hắn, lôi hắn ra ngoài mua đồ.
 
Quyển 15 - Chương 5: Câu hồn


Đầu tiên tôi dẫn hắn ra chợ, mua gạo thơm Thái Lan, sau đó chạy tới bờ sông bẻ ba mươi cành dương liễu, tiếp tục tới cửa hàng khâm liệm, mua một bộ áo liệm và giấy tiền kim đồng ngọc nữ. Cuối cùng quay về siêu thị mua thêm muối tinh và rượu đế.

Vốn dĩ lúc đầu tôi định chuẩn bị nước mắt trâu, có điều giờ thời gian cấp bách, mà khó tìm, nên đành dùng rượu đế thay thế.

Vật tà âm lần này không tầm thường, Nhất Sơ lại không ở đây, tôi cũng tiện tay mang theo thiên lang roi.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi với Lý mặt rỗ trở về căn nhà. Vừa về tới nơi, cảm giác đầu tiên đó là nhiệt độ trong phòng rất thấp, lạnh như một gian phòng băng. Như vậy là oán khí đã ảnh hưởng lên căn phòng, mà mức độ lại khá nghiêm trọng.

Tôi với tay, bật điều hòa hai chiều, chốc lát không khí trở nên ấm áp hơn nhiều, có điều sau lưng vẫn cảm thấy ớn lạnh, điều hòa cũng không thể xua đi nỗi sợ trong lòng.

Hai chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Lý mặt rỗ cũng hơi hoảng, nhìn quanh căn phòng âm u, hỏi tôi có biết vật tà âm được giấu ở đâu không? Nếu biết hắn còn chuẩn bị tinh thần.

Tôi cười khổ: "Vật này giấu quá kỹ, ta thật sự chẳng tìm được.."

Lý mặt rỗ thở dài, nói hắn vốn định mấy ngày nữa sẽ tổ chức đám cưới, giờ bất thình lình xảy ra chuyện này, hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu mà cưới với xin.

Tôi cũng chỉ đành an ủi hắn, nói không sao, cùng lắm thì lúc cưới, tôi mừng thêm tiền cho hắn.

Đầu buổi tối khá yên ổn, chúng tôi hào hứng xem phim, chẳng thấy có chuyện gì bất thường xảy ra. Tới nửa đêm, cơn buồn ngủ ập tới, tôi ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy đi lại trong phòng, lần này tôi không dám ngủ, chỉ sợ nhắm mắt sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại.

Giờ đầu óc đã thông suốt, tôi nghĩ đêm qua gặp ma, cũng không hoàn toàn là thật, rất có thể là do bùa hộ mệnh tạo ra ảo giác. Sức mạnh chính của bùa hộ mệnh được thể hiện qua ảo giác.

Những oan hồn này bị trói buộc trong bùa hộ mệnh, chỉ cần bùa hộ mệnh không bị phá vỡ, bọn chúng không thể rời xa quá ba mét, nếu quá khoảng cách này, cùng lắm cũng chỉ có thể gây ra ảo giác cho người khác.

Đi được mấy vòng, chân tôi bắt đầu mỏi, mí mắt cũng trĩu xuống. Ngước nhìn đồng hồ, thấy thời điểm đã tới, tôi chọn một góc trống, trải áo liệm ra, bắt đầu gỡ chỉ trên áo.

Lý mặt rỗ vừa ngáp vừa cắt chỉ, mồm hỏi tôi sao lại làm như vậy? Một bộ áo liệm mới tinh, thật đáng tiếc. Tôi mắng: "Ngươi đúng là đồ keo kiệt. Một bộ áo liệm mà cũng tiếc rẻ, nếu ngươi thích, mai ta ra chợ mua cho ngươi chục bộ mà mặc."

Tháo hết chỉ trên áo liệm xong, tôi nối những đầu chỉ lại với nhau, mỗi đoạn dài khoảng năm mét. Năm mét này không phải là quy tắc gì, chỉ là phòng này rộng đúng năm mét mà thôi.

Sau đó, chúng tôi đan chỉ liệm thành một cái lưới, chăng lơ lửng giữa phòng. Thực chất hôm nay chuẩn bị những thứ này, cũng là vì muốn định vị chính xác hành tung của bùa hộ mệnh kia. Chỉ cần có thể tìm ra vị trí giấu nó, mà vẫn còn sống tới ngày mai, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều, trực tiếp gửi trả bùa hộ mệnh về Thái, hoặc mang đến chùa miếu ở Trung Quốc, là có thể giải quyết nó.

Sau đó tôi đổ rượu và muối vào nồi, đun sôi lên. Quấy đều rồi dùng rượu muối rửa mặt, xong ngậm một ngụm trong miệng.

Lý mặt rỗ thấy vậy thì cau có, nói nếu muốn ngậm rượu muối trong miệng, sao ngươi không đợi chút nữa hãy rửa mặt? Giờ ngươi làm bẩn hết rượu, làm sao ta dám ngậm?

Tôi thản nhiên nói: "Ngươi có thể không cần ngậm."

Lý mặt rỗ liền thở phào.

"Nếu ngươi không sợ chết." Tôi bổ sung thêm. Lý mặt rỗ lập tức hốt hoảng, suýt nữa vục cả mặt vào nồi rượu.

Làm xong tất cả, nhìn đồng hồ đã vừa tới gần 3 giờ sáng. Cũng tốt, khoảng thời gian buồn ngủ đã trôi qua, tôi vươn vai một cái, rồi mang gạo Thái Lan ra nấu cơm.

Chiêu này cũng chỉ là dựa trên phán đoán. Hôm nay tôi và Lý mặt rỗ có chuẩn bị trước, nên rất có thể đám oan hồn kia sẽ không ra, cho nên tôi nghĩ cách dẫn dụ chúng.

Ở Trung Quốc, muốn dân dụ oan hồn, cần một bát cơm úp ngược. Mà đây là oan hồn Thái Lan, đi tới nơi xa xôi này, chắc hẳn sẽ nhớ hương vị quê nhà. Chưa chắc chúng đã thích gạo Trung Quốc, chi bằng dùng gạo Thái để thổi cơm.

Chẳng bao lâu, cơm đã chín. Lý mặt rỗ có vẻ khinh thường cách làm của tôi, nửa đùa nửa thật hỏi tôi phải chăng định chuẩn bị thêm một chút thức ăn, để mời cơm ma Thái Lan.

Tôi lườm hắn một cái, nói nếu ngươi thích thì tự đi mà làm, có khi mấy con ma nữ xinh đẹp kia lại còn thích ngươi cũng nên.

Tôi mang bát cơm úp đặt ở vị trí dễ nhìn nhất, sau đó cùng Lý mặt rỗ ngồi trên ghế, tiếp tục xem TV.

Tôi đặc biệt bố trí một tấm kính dài chạm đất, đặt ở phía đối diện ghế sofa, như vậy có thể quan sát xung quanh phía sau qua gương.

Mắt tôi không dám chớp, nhìn chăm chú vào gương, chỉ sợ sẽ bỏ sót điều gì đó.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, trong phòng bắt đầu có hiện tượng quỷ dị.

Đầu tiên là trong góc phía sau phát ra tiếng phì phì như hổ mang phun lưỡi. Nhưng quan sát trong gương không có gì xuất hiện.

Có điều rất nhanh tôi liền nắm được hành tung của "nó". Bởi cái lưới đan bằng chỉ có một chỗ uốn lượn võng xuống, tôi khẳng định có thứ gì đó ở bên trên.

Hơn nữa nhìn khoảng lưới bị võng xuống, tôi kết luận quỷ không chỉ có một con. Về chuyện ma quỷ có trọng lượng hay không, tôi nghiêng về có. Trước đây tôi có xem một thí nghiệm khoa học trên truyền hình, các nhà khoa học đo đạc đúng lúc một người vừa chết, phát hiện trọng lương giảm đi một chút. Từ đó đưa ra kết luận, linh hồn con người có trọng lượng khoảng 0,05 gram.

Mặc dù vô cùng nhẹ, nhưng cũng đủ làm lưới chỉ võng xuống.

Tôi tận mắt thấy khoảng võng trên lưới dần dần dịch chuyển về hướng chúng tôi, lòng khẩn trương, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu cho Lý mặt rỗ.

Lý mặt rỗ ngơ ngác nhìn tôi, bởi miệng ngậm rượu, không thể nói chuyện, có điều tôi vẫn hiểu hắn đang muốn hỏi "làm gì?"

Tôi dùng tay chỉ vào tấm gương, rốt cuộc hắn mới có phản ứng, cơ thể căng cứng, mắt trợn to nhìn chằm chằm vào lưới chỉ trong gương.

Cuối cùng, thứ kia di chuyển tới gần đầu chúng tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ nhắm mắt dưỡng thần, thực tế thì một giây cũng không rời mắt khỏi tấm gương.

Đợi tới khi "nó" đi qua, tới phía trước chúng tôi một đoạn, tôi liền lập tức hành động, nhảy bật lên, nhắm phía trước mà phun một ngụm rượu muối. Lý mặt rỗ cũng mau chóng làm theo.

Một ngụm rượu phun ra, quả nhiên trước mặt chúng tôi xuất hiện mấy "bóng người" mơ hồ. Bóng người tạo nên từ hơi nước, mặc dù rất mờ nhạt, nhưng tôi khẳng định, đây là mấy thứ bẩn thỉu trốn trong bùa hộ mệnh.

Nhận thấy đã bị chúng tôi phát hiện, những bóng người kia liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng tôi nào cho chúng cơ hội, cành liễu đã chuẩn bị từ trước, quật liên tiếp vào chúng.

Mấy bóng người bị tôi dồn tới góc tường, vẫn hung hăng giãy dụa, muốn tìm đường chạy. Tôi liền giả vờ sơ ý, để hổng một bên, để bọn chúng chui ra ngoài. Chúng vừa luồn qua, tôi liền cắt lưới chỉ, chụp lên đầu chúng. Lưới ụp lên, những bóng người kia càng hiện ra rõ ràng. Tôi ra sức quật tới tấp, không cho chúng cơ hội phản công.

Cũng may, đám oan hồn dường như không kịp trở tay, bị tôi đánh cho sợ, không dám động đậy, co vào một góc tường. Tôi thở phào, mang số rượu muối còn lại, vẩy hết vào đó, rồi dùng cành liễu phủ lên. Như thế này có vẻ bọn chúng đã mắc bẫy tôi rồi.

Quay ra nhìn Lý mặt rỗ, hắn đang lăm lăm cầm thiên lang roi trên tay, nớm nớp lo sợ nhìn vào góc tường.

Tôi vội giật thiên lang roi lại. Thứ này không thể tùy tiện sử dụng, bởi ngộ nhỡ không làm gì được chúng, sẽ chỉ chọc giận chúng tới cực điểm, đến lúc đó hai chúng tôi sẽ rất thê thảm.

Cũng may, đám oan hồn có vẻ ngoan ngoãn, chỉ nằm co cụm ở góc tường, cũng không có ý định thoát ra, tôi liền thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Vốn dĩ tưởng rằng mọi việc đến đây là kết thúc, chờ tới khi trời sáng, chúng tôi sẽ dỡ đám cành liễu ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là thứ gì? Một khi tìm ra vật tà âm, có lẽ giải quyết nó sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nhưng chỉ là tôi đánh giá quá thấp ma lực của vật này, tôi vừa tĩnh tâm lại, định gọi nữ chủ nhân về thì chợt trong vách tường phát ra một tiếng cười rùng rợn.
 
Quyển 15 - Chương 6: Tà thuật Thái Lan


Thần kinh của tôi tức thì căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vách tường, tay nắm chặt thiên lang roi. Có vẻ cành liễu đã vô dụng, giờ chỉ còn cách trông cậy vào cây roi này thôi.

Trong mơ hồ, hình như tôi còn nghe thấy tiếng niệm phật xen lẫn với tiếng cười. Mà âm thanh niệm kinh kia hình như không phải phát ra từ vách tường, mà là truyền tới từ dưới lầu.

Tôi liếc mắt, ra hiệu cho lão Lý tới ban công nhìn xem. Lý mặt rỗ run rẩy đi ra ban công, chợt thấy hắn há mồm, không thốt nên lời, giống như vừa thấy một thứ gì đó kinh khủng.

Ấy vậy nhưng hắn lại chớp mắt leo lên lan can, có ý định nhảy xuống. Tôi toát mồ hôi lạnh, tuy đây chỉ là lầu hai, nhảy xuống không chết, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế, cả đời ngồi xe lăn.

Chẳng dám do dự, tôi nhào tới kéo Lý mặt rỗ lại: "Con mẹ nó, ngươi làm gì vậy, định tự sát à?"

Lý mặt rỗ bấy giờ mới hồi phục tinh thần, hoảng hốt quay sang tôi: "Trương gia tiểu ca, đầu...đầu người!"

"Đầu ai?" Tôi không hiểu nhìn hắn, sau đó theo hướng tay hắn chỉ quét mắt xuống. Lập tức toàn thân tôi nổi da gà!

Không thể tưởng tượng, bên ngoài căn nhà, có một cái đầu đang lở lửng giữa không trung, mắt nhìn chúng tôi chằm chặp.

Đầu người mắt mở to trừng trừng, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Trên mặt hắn vẽ rất nhiều hoa văn màu đen, rất lạ. Tóc co lại, ánh mắt độc ác, trong lòng tôi không khỏi sợ hãi.

Thế nhưng trong lòng sợ hãi là thế mà lại nảy sinh một ý nghĩ quái đản, đó là muốn nhảy ra ngoài, ngăn cái đầu kia lại.

Mặc dù biết rõ nhảy xuống sẽ bị thương nặng, nhưng cơ thể lại không tự làm chủ được, trèo lên lan can.

Cũng may Lý mặt rỗ đã tỉnh táo, vội vàng ôm chặt lấy tôi: "Trương gia tiểu ca, mau tỉnh lại đi."

"Thiên lang roi, thiên lang roi đâu?" Tôi bị dọa tới toàn thân run rẩy.

"Chẳng phải ngươi đang cầm sao?"

Tôi giật mình, vội giơ thiên lang roi lên, nhắm đầu người lơ lửng kia vụt tới. Cái đầu rất nhanh né tránh, đồng thời bay đi.

Tôi chưa hoàn hồn, lập tức đóng kín toàn bộ cửa sổ. Tôi đã biết mình vừa gặp phải cái gì rồi, đó là thuật "hàng đầu bay", đứng đầu trong các ma thuật Thái Lan. (Cụm từ "飞头降" này e cũng chả biết dịch thế nào cho nó hay, để nguyên nghĩa thì nghe buồn cười, mà thôi kệ, chả nghe thấy cái thuật này của ng Thái bao giờ cả, ae đọc tạm).

Theo truyền thuyết Thái Lan, các pháp sư rất thích luyện một loại ma thuật đó là môn "hàng đầu". Hàng đầu thuật này rất độc ác, chỉ cần lấy được tóc hoặc máu của nạn nhân, có thể yểm bùa, khiến bụng nạn nhân xuất hiện cổ trùng, đinh sắt các loại, sống không bằng chết.

Mà lợi hại nhất trong thuật hàng đầu là "hàng đầu bay". Nghe nói luyện tà thuật này, các pháp sư có thể tách rời đầu ra khỏi cơ thể, bay ra ngoài hút máu, hút đủ bảy bảy bốn chín ngày, xem như là luyện thành, từ đó có thể tùy ý điều khiển cái đầu bay ra ngoài.

Người Thái Lan rất hay trồng cây chuối trong sân, và kéo hàng rào gai trên tường đề phòng hàng đầu bay để mắt tới. Thật không ngờ, để hại nữ chủ nhân, mà chủ nhà cũ lại hao tổn tâm cơ như vậy, còn mời cả pháp sư Thái Lan sang đây. Những pháp sư có thể sử dụng tà thuật này không hề tầm thường, tên này đúng là không còn nhân tính nữa rồi.

Nhìn thấy hàng đầu bay, trong lòng tôi liền sinh ra một ý nghĩ kiên định, đó là dù chuyện này tới đâu đi nữa, tôi cũng sẽ từ bỏ, không tiếp tục tham gia.

Vừa rồi hàng đầu bay chắc hẳn mới chỉ cảnh cáo chúng tôi, bảo chúng tôi đừng xem vào chuyện của hắn. Nếu như vừa rồi thực sự hắn muốn xuống tay, thì với bản lĩnh của tôi và Lý mặt rỗ, chỉ như cá nằm trên thớt, chắc chắn chết thảm trong tích tắc.

Nghĩ vậy, tôi quay sang nói với lão Lý: "Mau về thôi, chuyện này đã quá tầm với của chúng ta rồi."

Nhưng Lý mặt rỗ như điếc, mắt nhìn đờ đẫn vào phía ghế sofa. Tôi theo ánh mắt hắn nhìn vào, lại một lần nữa giật mình.

Trên ghế sofa, một bóng đen đang ngồi chễm trệ, bên cạnh còn có mấy mỹ nữ váy vàng, ngồi quay lưng lại với chúng tôi, xem phim.

Nhìn bóng lưng này, tôi liền nhận ra là đám quỷ tôi gặp hôm qua. Mẹ nó, đám này vậy mà lại thoát ra được.

Bọn nó không có hành động gì, chắc hẳn không có ý tổn thương chúng tôi, chỉ đơn giản muốn chúng tôi thấy khó mà bỏ. Vừa rồi hàng đầu bay tới đây, cũng làm cho chúng thêm phần mạnh mẽ.

Tôi kéo áo Lý mặt rỗ, rón rén đi ra ngoài căn nhà. Vừa đi tới cửa, đột nhiên tôi thấy gì đó là lạ, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân. Lập tức tôi nghiêng đầu ra sau, liếc mắt nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn thấy, cả người tôi ớn lạnh, bởi mấy cái bóng khi nãy còn ngồi ở ghế sofa, giờ này đã đứng ngay phía sau tôi, khóe miệng cười nham nhở, động tác cứng ngắc dậm chân tại chỗ. Chỉ cần chúng tôi đi ra ngoài, chắc chắn bọn nó cũng đi theo.

Chết rồi, làm sao đây, làm sao bây giờ? Lòng tôi như lửa đốt, tâm trạng dày vò.

Tên đầu trọc hắc ám đứng đầu nhìn tôi cười hắc hắc, trong cổ họng hắn đỏ lòm máu tươi. Mấy ma nữ phía sau cũng cười lớn, lộ ra hai răng nanh nhọn hoắt.

Đồi mặt với đám "bạn bè quốc tế" này, tôi cắn răng một cái, quyết định ở lại. Chỉ cần tôi bước chân ra khỏi đây, bọn chubgs sẽ theo ám tôi cả đời.

Cố nén sợ hãi, tôi ngồi xuống ghế sofa, Lý mặt rỗ thì run bần bật, trăn trối nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ ghế, ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh.

Mặc dù thấy tôi hành động kỳ quái, nhưng Lý mặt rỗ cũng không dám làm loạn, miễn cưỡng ngồi xuống. Tôi tiếp tục cố ra vẻ bình thản xem TV, mấy bóng ma kia cũn đứng sau, thỉnh thoảng còn cúi người, cười cười với tôi.

Con mẹ nó, lũ hồn ma này sao lại rẻ tiền như vậy? Nếu không vì sợ đắc tộ với hàng đầu bay, tôi đã sớm động thủ.

Cũng may, bọn chúng hình như cũn chỉ dừng ở mức hù dọa, cả đêm không làm gì tôi, tới khi mặt trời mọc, chúng liền ngoan ngoãn biến mất.

Mắt thấy nguy hiểm đã trôi qua, tôi liền kéo Lý mặt rỗ, định rời đi. Nhưng Lý mặt rỗ lại run rẩy nói: "Trương gia tiểu ca, ta bị chuột rút, ngươi cõng ta đi, không còn thời gian nữa."

Tôi nhìn xuống đũng quần hắn, ướt sũng, mùi nước tiểu khai nồng nặc. Dù cắm ghét tên nhát gan này, nhưng vẫn đành đỡ hắn lên.

Đi được nửa đường, nũ chủ nhân gọi điện thoại tới, hỏi tôi tình hình thế nào?

Tôi liền chửi mắng một trận, nói:"Hai ngươi chắc chắn còn giấu ta điều gì. Chỉ vì một căn nhà nhỏ, chẳng đời nào hắn lại cất công mời hàng đầu bay sang giải quyết. Lão tử hôm qua chút nữa đã bỏ mạng trong phòng, việc này ta lực bất tòng tâm, các ngươi tìm cao nhân khác đi!"

Nũ chủ nhân còn muốn dùng quyền thế áp bức tôi, tôi chửi thẳng vào mặt cô ta: "Có bản lĩnh thì báo cảnh sát bắt ta luôn bây giờ đi."

Nghe tôi nói như vậy, cô ta liền đổi giọng, thái độ hòa nhã hơn rất nhiều, cầu khẩn tôi kiểu gì cũng phải giúp cô ta.

Tôi thở dài nói: "Không thể, hàng đầu bay Thái Lan, một thương nhân nhỏ bé như ta làm sao đủ sức giải quyết? Tốt nhất câc ngươi tự sang Thái Lan một chuyến, tìm cao tăng giải bùa đi. Ta cũng đã phát hiện nơi chôn bùa, các ngươi tới mang nó đi cùng, có khi còn có cơ hội sống sót."

Nữ chủ nhân vội bảo tôi tới căn nhà chờ, tôi nói đã về tiệm rồi muốn tìm thì tới tiệm đồ cổ mà tìm.

Lần này, cô ta không tới một mình, mà đi cùng còn có một người đàn ông trung niên, người này cao, gầy, ánh mắt vô cùng cao ngạo.

Hắn giới thiệu mình tên Hạ Kiệt, là lãnh đạo cấp tỉnh, cụ thể chức vụ gì thì không nói, chỉ dặn về sau có bất cứ khó khăn gì cứ nói cho hắn. Ai da, khẩu khí lớn như vậy, ắt hẳn không tầm thường.

Nhưng tôi cũng chả cần phải sợ hắn, trực tiếp nói: "Các ngươi rốt cuộc giấu ta chuyện gì? Đồi phương đã hao tổn hết tâm sức để hại các ngươi, chắc chắn phải có mối huyết hải thâm cừu?"

Hạ Kiệt do dự một chút, sau đó lúng tunhs nói: "Tiểu huynh đệ, có thể vào trong nói chuyện riêng được không?"

Tôi liếc sang Lý mặt rỗ, nói: "Yên tâm, đều là người một nhà cả."

Hạ Kiệt gật đầu, giải thích chuyện đã xảy ra. Vốn dĩ khu nhà này là nhà cổ từ những năm 60-70, trước đây có nhiều cụ già sinh sống. Nhưng sau này, một công ty bất động sản Singapore đầu tư hơn một tỷ nhân dân tệ, muốn cải tạo khu này thành khu biệt thự hiện đại, phá bỏ những phòng ở cũ.

Những cụ già đều không muốn chuyển đi, không chịu phá dỡ, lãnh đạo khuyên bảo cũng vô ích, đành mời cảnh sát địa phương cùng giang hồ tới. Đám giang hồ cưỡng chế, trong lúc không cẩn thận đánh chết một cụ già. Mà cụ già này chính là cha của người chủ cũ căn nhà bây giờ.

Lúc ấy, Hạ Kiệt thân làm lãnh đạo, sợ sự tình sẽ bùng phát, ảnh hưởng tới thăng qian tiến chức, liền hứa sẽ cho người con một căn biệt thự, để phong bế sự tình.

Sau này Hạ Kiệt nuôi một cô bồ nhí, muốn cô ta có chỗ ở, liền nghĩ tới căn biệt thự này. Dù sao người con trai cũng không có giấy tờ sở hữu căn nhà, lòng tham nổi lên, Hạ Kiệt liền đuổi hắn ra ngoài.

Có lẽ vì lý do này, hắn hận hai người thấu xương, không tiếc bất cứ giá nào để báo thù.

Nghe Hạ Kiệt nói như vậy, tôi lập tức nổi giận. Mẹ nó, sớm biết sự tình thế này, tôi đã không nhúng tay vào, hắn ép người quá đáng quá rồi.

Chẳng riêng tôi, cho dù là Lý mặt rỗ xem tiền như mạng sống, cũng dửng dưng nói, chuyện này chúng ta không làm được, các ngươi đi Thái Lan tìm cao tăng đi.

Hạ Kiệt ủ rũ, một lúc lâu sau mới châm điếu thuốc, nói rằng hắn cũng thấy hối hận, không muốn lấy căn nhà nữa, nếu như bây giờ đem trả lại, liệu sẽ xong xuôi?

Tôi nói, nếu đối phương không bám theo các ngươi, không dùng hàng đầu bay tới tìm các ngươi nữa, sẽ không có vấn đề.

Hạ Kiệt thở dài, sau đó rút một tập tiền trong cặp ra, đưa cho tôi: "Vậy được rồi, chuyện này làm phiền hai vị, chút tiền này coi như là chi phí, hi vọng hai vị giữ kín trong lòng."

Tiền không nhiều, ước chừng mười vạn. Dù sao số tiền này trong tay bọn chúng cũng sẽ bị tiêu xài hoang phí, tôi chẳng khách khí ma nhận lấy. Nữ chủ nhân nghiến răng nghiến lợi, mắng tôi không có bản lĩnh.

Từ đó về sau, tôi không còn gặp Hạ Kiệt, hắn cũng không quay lại tìm tôi, chắc hẳn sự việc qua thời gian đã kết thúc.

Có điều, chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Đại khái khoảng một thánh sau, Lý mặt rỗ tới tìm tôi, thấy hắn rất vội vã, trong ngực còn ôm một bọc đen.

Tôi tò mò hỏi hắn, rốt cuộc có chuyện gì? Không phải ngươi vừa cướp ngân hàng đấy chứ? Bọc đen đang ôm là bọc tiền à?

Lý mặt rỗ cười hắc hắc: "Trương gia tiểu ca, đoán xem, quả báo này tới cửa cũng không giấu được."

Nói xong, Lý mặt rỗ mở cái túi, lấy vật bên trong đặt lên bàn, thì ra là một tờ báo. Một tờ báo mà cũng ra vẻ thần thần bí bí, thật là hết thuốc chữa.

Nhưng liếc qua tiêu đề bài báo, tôi không khỏi thầm vỗ tay khen hay, báo ứng tới thật đúng lúc. Nội dung bài báo nói, có lãnh đạo cơ quan nào đó tên Hạ Kiệt nhảy lầu tự sát, mà địa điểm nhảy lầu chính là ngôi nhà mà hắn cướp trắng kia.

Nguyên nhân tự sát không rõ ràng, có điều phát hiện ra trong nhà có bồ nhí của Hạ Kiệt. Lúc đó cô ta đang dùng mảnh thủy tinh cắt cổ tay, kịp thời đưa tới bệnh viện cứu chữa, sau khi tỉnh lại trở nên điên điên khùng khùng. Cô ta ngơ ngẩn, cả ngày nói linh tinh, nói rằng có quỷ hại mình, thậm chí còn nói chính mình đẩy Hạ Kiệt xuống. Bởi vì cô ta đã phát điên, nên cảnh sát không truy cứu trách nhiệm hình sự.

Cảnh sát còn tìm thấy trong túi áo Hạ Kiệt một phần thư tự thú, đại khái là những năm gần đây hắn tham ô bao nhiêu tiền, làm dụng chức quyền ra sao, hại bao nhiêu người. Kết quả, hắn chết đi cũng không được bình an, liên lụy rất nhiều tham quan.

Đọc hết bài báo, tôi bật cười. Xem ra lúc trước chúng tôi buông bỏ là quyết định chính xác. Nếu như lúc đó tìm mọi cách triệt tiêu bùa hộ mệnh, dù có thành công, tên súc sinh Hạ Kiệt này sẽ lại tiếp tục ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, ăn trên mồ hôi xương máu của nhân dân.

Sau này căn nhà kia bị bỏ hoang, không ai dám ở. Người ta đồn rằng trong nhà có ma, nửa đêm TV tự bật lên, còn có tiếng cười của cả nam và nữ, cuối cùng thậm chí hàng xóm cũng chuyển đi.

Chỉ một lá bùa hộ mệnh mà diệt trừ được một đám tham quan, tôi lại mong xuất hiện thêm nhiều lá bùa như vật.

Các cụ nói rất đúng, làm quan mà không vì dân, thì thà về nhà mà bán khoai. Chức quyền càng cao, trách nhiệm càng lớn, nó là thanh kiếm hai lưỡi, múa tốt thì nhân dân kính yêu, lưu danh ngàn đời. Ngược lại múa không tốt sẽ chỉ là dùng kiếm tự sát, cả đời mang ô nhục.

Không ai có thể thoát khỏi quy luật này, dù quyền chức có cao tới đâu, cũng sẽ có ngày phản phệ.

Hết p15
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom