Cập nhật mới

Dịch [Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Giọng cười


[Dựa trên một chuyện có thật của tác giả nhiều năm về trước.]

Nhà bà ngoại tôi nằm ở dưới dốc bệnh viện Nhi Trung ương hay còn gọi là bệnh viện Nhi Thụy Điển. Khu ấy ngày xưa có tên là khu "đầm tròn", còn đi thêm một đoạn nữa về hướng dốc viện Phụ sản là khu "đầm bầu".

Bạn biết đấy, khi bạn dành quá nửa tuổi thơ của bạn ở gần hai cái bệnh viện, thì bạn sẽ được nghe vô khối chuyện ma.

Cũng có thể bạn sẽ trở thành nhân vật chính trong cái chuyện ma ấy. Như tôi đây này.

Có thể những người đồng lứa với tôi không nhớ, nhưng mà thời điểm đó, sở hữu một cái điện thoại Nokia 6xxx là khá sang chảnh rồi. Dì tôi có một cái. Cái điện thoại ấy là của mẹ tôi cho dì.

Nhạc chuông Nokia có một kiểu rất dở hơi, nó mô phỏng tiếng cười của một đứa bé gái. Hí hí hí ha ha ha há hà hà. Đêm khuya thanh vắng mà nghe cái tiếng cười TRẺ CON ấy vang lên trong khi bạn sống gần NHÀ XÁC bệnh viện NHI thì cũng đủ hiểu nó khủng khiếp thế nào. Còn dì tôi, dì cài nó làm chuông báo tin nhắn. Dì nằm nhắn tin trước khi đi ngủ. Cứ vài giây, cái điện thoại lại hí hí hí ha ha ha há hà hà một lần. Điều ấy làm bà ngoại tôi cáu điên lên. Bà bảo:

- Mẹ con Th.! Hí hí cái gì mà hí hí! Nghe ghê cả người.

Dì tôi đương nhiên không quan tâm đến việc mình đang khủng bố tinh thần cả nhà. Cuối cùng, khi nhận ra mình không thể dùng hết một trăm tin nhắn khuyến mại trong ngày và kim ngắn của đồng hồ đã nhích dần sang con số mười hai, dì chịu nhắm mắt ngủ. Cái điện thoại của nợ được đặt sang một bên.

Người trọ đã đi ngủ hết. Mấy đứa trẻ con họ đã thôi quấy khóc từ lâu. Ngoài tiếng côn trùng rinh rích ở cái buồng tắm lụp xụp cách nhà chính mươi bước chân, tôi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Ngọn đèn tròn vàng vọt ngoài sân đung đưa trước mấy cơn gió đêm hiếm hoi. Tôi từ từ cuộn người lại, dỗ mình đi ngủ.

Tôi bỗng tỉnh dậy. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Đôi mắt chưa quen với bóng tối khiến tôi không tài nào nhìn được cái đồng hồ treo ở góc nhà. Sao tôi lại dậy nhỉ? Tôi nhận ra ngay lí do. Có một người đang đứng ở đầu giường, ngay cạnh chỗ dì tôi đang nằm. Đợi một chút cho mắt quen với ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn tròn ngoài sân, tôi nhìn kĩ hơn thì hóa ra đó là một người đàn bà. Bà ta sờ tay vào cái điện thoại của dì.

Tiếng cười hí hí ha ha lại vang lên một lần nữa. Nhưng lần này không phải là chuông tin nhắn điện thoại. Thứ âm thanh quái đản ấy phát ra từ cái mồm rộng ngoác của bà ta. Mà rộng là đúng rồi, vì bà ta không có hàm dưới. Tôi có thể thấy cái lưỡi bà ta dài thòng xuống, chạm vào cả dì tôi.

Từ trong cổ họng của kẻ lạ mặt, tiếng cười nhí nhảnh của trẻ con phát ra giống y như tiếng điện thoại kêu. Bà ta lặp lại cái tiếng đó thêm vài lần nữa rồi bò xuống gầm giường.

Và tôi không thấy bà ta chui ra nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Bạn cũ


Tôi là một người có khả năng ghi nhớ khá tốt. Ít nhất là tôi tự nghĩ như thế. Có những chuyện từ rất lâu rồi nhưng tôi vẫn nhớ. Tôi có thể kể vanh vách những thứ từ đời nảo đời nao cho mọi người nghe và khiến họ trầm trồ kinh ngạc.

Không giống với mọi người, tôi thích dọn dẹp mớ đồ cũ, vì khi làm thế tôi có thể thấy vô vàn thứ hay ho. Ví dụ như một cục pin đã cũ chẳng hạn. Với mọi người, nó là một loại rác. Nhưng với tôi, nó là một cuốn video ghi lại cảnh bố dượng tôi miễn cưỡng phải ra đầu ngõ mua đôi pin Con Thỏ mới thay vì đập cái điều khiển bồm bộp. Hay một hạt quýt khô đét nhắc lại cho tôi nhớ cực kì nhiều năm về trước, khi bà nội tôi chưa mất, tôi từng được cô tôi và người yêu của cô đưa đi chơi. Trên đường đi, họ đã đưa cho tôi một nửa quả quýt có vỏ khá mỏng. Người yêu cô vừa hút thuốc vừa lái xe. Trời rất lạnh. Đường vắng tanh. Một quán cà phê. Bụi. Tết. Một người mặc áo đen với cái sọc xám sau lưng áo. Tiếng nhạc bài "Sóng tình".

Đấy, vô vàn thứ tôi có thể nhớ ra. Cho đến một lần...

*****

Đó là năm tôi học lớp Mười Một, khi tôi đang dọn nhà đón Tết thì tìm thấy một bức ảnh cũ từ khi học cấp một, tôi nhận ra có một bạn tôi không nhớ mặt. Tôi không có một tí khái niệm nào về người bạn ấy. Một cậu bé cao ráo, hơi gầy và có tóc xoăn. Bức ảnh để lâu, chất lượng không còn tốt. Đôi chỗ đã bị mờ. May làm sao tôi có thể nhìn cậu ta khá rõ.

Cậu ấy là ai nhỉ? Tôi không biết. Chẳng lẽ là một con ma? Nhưng nếu cậu ấy là ma thì chúng tôi phải đi xuyên qua cậu ấy chứ?! Hoặc giả như cậu ấy đứng ở góc nào đó trong bức hình, không làm phiền đến ai. Đằng này cậu ta đứng chình ình ở giữa đội hình của lớp, ngay cạnh lớp trưởng và cô giáo chủ nhiệm. Thậm chí cậu và lớp trưởng Nam Anh còn đặt tay lên vai nhau. Chứng tỏ họ rất thân nhau. Một bạn nam chơi thân với lớp trưởng thì không thể mờ nhạt đến mức tôi không thể nhận ra!

May mà tôi có số điện thoại của Nam Anh. Cậu ấy cũng học chung cấp ba với tôi. Nam Anh sẽ nhắc cho tôi nhớ.

- Cháu chào bác. Cháu là Mỹ Linh, bác cho cháu gặp bạn Nam Anh với ạ.

- ...

- ...

- ...Linh à? Có việc gì thế?

- Ờm... tớ muốn hỏi là cậu có nhớ ra hồi tiểu học cậu chơi với ai không? - Tôi ấp úng. Trong phút chốc tôi bỗng thấy mình "dị" quá. Tự nhiên lại làm phiền bạn bè bằng cái chuyện không đâu.

- Hồi đấy tớ chỉ chơi với thằng Đức, thằng Phong, thằng Đạt... Với cả thằng Dũng nữa! Mà cậu hỏi để làm gì?

Tôi phớt lờ câu hỏi của Nam Anh:

- Cậu có chắc là không kể thiếu ai không? Ai mà cậu chơi cùng hồi lớp 5 ấy. Cuối năm lớp 5. Cậu đã khoác vai đứa đó để chụp ảnh kỉ niệm.

- Làm gì có ai?

- Rõ ràng có mà, tớ đang cầm ảnh đây! - Tôi gắt vào điện thoại.

- ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CÓ AI CƠ MÀ?! TỚ KHÔNG BIẾT GÌ HẾT!

Dứt câu, Nam Anh cúp máy. Cậu ta gác máy lên, nhất định không cho tôi gọi lại. Thái độ bất ngờ của cậu ta làm tôi càng tò mò về người bạn lạ lùng kia.

Đêm hôm đó, tôi đột ngột tỉnh dậy. Hình như trong phòng tôi có thứ gì rất lạ. Hơi lạnh đang phả ra từ một kẽ nứt nào đó của không gian đặc quánh bóng tối. Tôi với tay bật công tắc đèn ở đầu giường.

Mất điện rồi.

Thình lình một cơn gió mạnh ùa vào làm bật tung hai cánh cửa sổ. Tiếng bản lề kêu lên ken két. Kế đó là một tràng cười khằng khặc của cái bóng vừa luồn qua khung cửa đã tháo chấn song. Trăng hắt vào, mờ mờ tỏ tỏ. Cái bóng đứng lù lù, đen sì và nhòe nhoẹt. Nó đứng ngay cạnh tôi, cười mãi không dứt.

Tôi bị ngất do quá sợ hãi. Khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên. Đồng hồ chỉ bảy giờ sáng.

Khắp phòng tôi là vô số dấu chân người. Chúng bé như dấu chân trẻ con. Toàn là chân trần. Ở khắp mọi nơi. Sàn. Tường. và cả trần nhà.

Tấm ảnh chụp chung hồi tiểu học đã bị thủng một lỗ ở ngay chỗ cậu bạn kì lạ mà tôi không nhớ ra tên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Di cư


Nhà tôi nuôi một con mèo cái, loại mèo ta, rất to. Nó béo đến độ nhìn từ xa trông chẳng khác nào con chó.

Một hôm, tôi phát hiện ra nó đang có bầu. Bụng nó căng ra. Đi đứng lặc lè. Mỗi ngày nó ăn nhiều hơn cả tôi. Tôi sống một mình nên việc cho mèo ăn rất khó. Nhất là bây giờ có bầu, con mèo ăn nhiều khủng khiếp. Hầu như lúc nào nó cũng đói. Tiếng ngoao ngoao đòi ăn chẳng bao giờ dứt dù là giữa nửa khuya.

Thế nhưng, hôm ấy khi vừa từ chỗ làm về, tôi không thấy con mèo của tôi đâu cả. Hàng xóm cũng bảo họ bị mất mèo. Mèo đực, mèo cái, mèo đã thiến, mèo tam thể đực. Mèo ta, mèo Nhật, mèo Myanmar, mèo Thái, mèo Anh, mèo Nga, mèo Mỹ, mèo Ai Cập. Mèo trắng, mèo đen, mèo tam thể, mèo nhị thể, mèo đồi mồi, mèo xám. Tất cả đã biến mất. Như thể bọn mèo bốc hơi. Như thể chúng đã lén lút hành quân bỏ trốn một cách êm thấm bằng mấy cái đệm thịt ở chân.

Trộm mèo ư? Không đâu. Sáng nay tôi vẫn thấy con mèo của tôi. Trộm không thể bắt hết mèo giữa ban ngày ban mặt.

Đêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Con mèo của tôi giờ này đang ở đâu? Nó đã bị bắt ăn thịt rồi sao? Mèo của tôi đang có chửa, chắc người ta chưa giết nó đâu. Tôi đã tìm cả buổi tối ở khắp các quán thịt mèo, các cửa hàng thú nuôi.

Lạ làm sao, mèo ở quán ăn và mèo ở cửa hàng đồng loạt biết mất. Trên Twitter, một ca sĩ nổi tiếng đăng bức ảnh con mèo cưng của anh ta cùng với cái emoticon buồn thiu thối. Mèo trên toàn thế giới đã tan biến.

Đến khoảng ba giờ sáng, tôi đột ngột tỉnh dậy, hoàn toàn tỉnh táo. Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy con mèo của tôi đang đứng bằng hai chân sau. Nó nhìn tôi như lưu luyến bằng đôi mắt trong veo tựa hai viên kim cương trong bóng tối. Tôi vội vã ngồi dậy, tay bán vào chấn song cửa, dõi theo con mèo. Nó quay lưng đi, hai chân trước ôm lấy cái bụng tròn vo. Xung quanh con mèo của tôi còn có rất nhiều con mèo khác. Chúng nối đuôi nhau chui vào một cái tàu bay to tướng như xe bus hai tầng ở bên Anh Quốc.

Khi những con mèo đã lên hết, phi thuyền bắt đầu cất cánh. Tôi đứng chết trân nhìn cái phi thuyền quái dị ấy từ từ phát ra ánh sáng xanh lá rồi bay lên. Khắp bầu trời, những đốm xanh lá khác đang cùng bay về phía ngôi sao sáng nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Tắc nghẽn


Đó là câu chuyện xảy ra từ bảy năm trước.

Sau khi li hôn, mẹ tôi dọn ra ở trong một phòng trọ nhỏ. Tôi ở chung với mẹ, mặc dù bản thân tôi không khoái cái phòng trọ ấy tí nào. Nó bé tí, hôi hám, và ngột ngạt mặc dù mẹ con tôi lau dọn thường xuyên. Mẹ còn mua cả sáp thơm hoặc xịt khử mùi nhưng xem ra tình hình không mấy khả quan.

Mùa hè năm đó, tôi hầu như chỉ ở trong nhà trọ của mẹ. Mẹ tôi đi làm từ sáng đến tối mịt. Một mình trong căn phòng bé tẹo có cái buồng vệ sinh nhỏ tí hon, lúc nào cũng bốc mùi khai thối, tôi thấy cứ... ghê ghê. Phòng trọ của mẹ con tôi chỉ có loại cầu tiêu ngồi xổm. Mỗi khi đi, tôi cứ nghĩ đến cảnh một cánh tay lạnh ngắt, thối rữa thò ra sờ vào mông mình. Nhìn đâu tôi cũng tưởng tượng ra những hình ảnh quái dị. Nhất là cái mảng ố vì ẩm mốc trên trần nhà. Cái vết bẩn ấy lúc nào cũng làm tôi sợ. Trông nó như một cái mặt người đang la hét.

Một hôm, đường ống nước thải bị tắc. Mẹ tôi dội bao lần cũng không trôi mấy cục phân. Cứ muốn đi vệ sinh là tôi và mẹ phải chạy sang cửa hàng fastfood bên đường đi nhờ. Nhưng nhờ mãi làm sao được? Nghĩ thế, mẹ tôi mua một cái thông cống, một ít bột tẩy cầu tiêu về tự xử lí. Tôi phụ mẹ hót hết chất thải ra, đổ vào túi nilon buộc kín lại, vứt ra bãi rác. Mùi thối vẫn không dứt.

Bỗng nhiên, cái đồ thông cống mẹ tôi cầm bị kẹt cứng lại. Mẹ giằng kiểu gì cũng không lôi được ra. Tôi thấy có vật gì đen đen bám dính lấy cái thông cống.

Tóc, toàn tóc là tóc. Những sợi tóc rất dài. Mẹ con tôi không có tóc dài như thế. Tôi bảo mẹ nên tránh ra thì hơn, rồi lấy hết sức bình sinh kéo mạnh. Một âm thanh lục sục tởm lợm vang lên. Cái hố xí ngập những tóc. Trong mớ tóc bẩn thỉu nhày nhụa, tôi thấy có một ngón tay đã rữa ra.

Cảnh sát tới. Họ lật tung cái hố xí ấy lên. Trong đường ống thoát nước, người ta tìm ra một xác chết phụ nữ bị gẫy dập hết xương. Không hiểu cô ta chui vào cái ống ấy bằng cách nào?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Bóng tối


[Dựa trên một câu chuyện có thật]

Câu chuyện này xảy ra cách đây ngót nghét mười ba năm.

Sau khi bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, tôi chuyển về ngoại thành sống với dì ruột và chồng dì. Ở cái chỗ nửa tỉnh nửa quê ấy, ngôi nhà ba tầng của dì Giang có thể được coi là khang trang. Từ trân ban công tầng ba nhìn ra ngoài, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một khu đất mô xây chi chít. Bạt ngàn mộ. To nhỏ đủ kiểu. Hàng hàng lớp lớp bia mộ mọc lên mỗi ngày một nhiều. Lúc ấy, tôi mới mười tuổi. Nỗi buồn mất cha mẹ khiến tôi như chai sạn khi phải đối mặt với sự chết chóc. Dì tôi cũng buồn. Tôi biết dì buồn vì có mấy lần tôi thấy dì lén lấy tay chùi nước mắt. Dì nhớ mẹ tôi.

Chồng dì Giang - chú Khải là một người rất tốt bụng. Chú không thường xuyên ở nhà mà lại đi công tác suốt. Thành ra ngôi nhà rộng thênh thang chỉ có tôi và dì.

Đêm hôm đó, tôi phát hiện ra toàn khu chỉ có mình nhà tôi mất điện. Cứ như ngôi nhà này đã bị cách li bởi một thế lực vô hình đang ẩn mình trong bóng tối. Dì tôi dò dẫm xuống nhà dưới, kiểm tra lại đường dây, cầu chì... Dì dặn tôi ngồi yên, đừng đi đâu kẻo vấp ngã.

Tôi ngồi thu lu trên giường. Ngoài cửa sổ, những con đom đóm lập lòe lướt qua như hàng đàn ma trơi. Khu này cực kì nhiều đom đóm. Chúng đang bu kín cả nghĩa địa.

Bỗng tôi thấy có một bóng người lướt vào phòng. Phải dì Giang đấy không?

- Dì ơi? -Tôi gọi để xem dì có trả lời không. Nhưng dì tôi im lặng không đáp. Tay dì chạm vào công tắc đèn. Tạch tạch tạch. Đèn không sáng.

- Nếu dì không sửa được thì dì gọi thợ điện đến cho họ sửa. -Tôi mở khóa bàn phím điện thoại, đưa cho dì.

Nhưng ngay lúc ánh sáng mờ mờ từ cái điện thoại lóe lên, tôi nhận ra ngay đó không phải dì tôi. Cái bóng người ấy đã biến mất như tan vào không khí.

Một cảm giác rờn rợn chiếm lấy tôi. Tôi nhảy vội lên giường, cuộn mình trong chăn dù trời mùa hè nóng như thiêu như đốt. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, làm tê cứng các giác quan. Ngoài hành lang, có tiếng lọc cọc như tiếng chân người đi guốc gỗ. Thời buổi này làm gì có ai đi guốc gỗ? Cái suy nghĩ ấy làm tôi nhớ tới những người đang nằm dưới mộ ở khu đất thánh mờ mịt ngoài kia.

Khi tôi sắp són đái ra quần thì tôi lại nghe tiếng dì gọi:

- Khiêm ơi! Khiêm!

Và liền sau đó là ánh đèn chớp liên hồi rồi chuyển sang sáng rõ.

Đêm hôm đó, tôi nhất định không chịu ngủ một mình. Dì đành chiều ý tôi dù không biết tại sao tự dưng thằng cháu mình đâm ra ương ngạnh. Tôi nằm ở rìa ngoài, mắt hé ra xem bóng ma kia có xuất hiện lần nữa không. Nhưng chẳng có gì cả. Tôi yên tâm như thế rồi ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.

Tôi lại tỉnh dậy. Ánh đèn trong phòng cứ chớp tắt liên tục. Có một cái bóng đang đứng ở chỗ công tắc điện. Bàn tay dì Giang từ từ đặt lên vai tôi, ra hiệu cho tôi nằm yên. Trong ánh sáng nhiễu loạn, tôi còn nghe thấy tiếng cười khanh khách khoái trá, rồi từ từ chuyển sang sằng sặc điên dại như tiếng linh cẩu kêu.

Đèn sáng bình thường. Cái bóng không nghịch phá nữa. Giờ đây, tôi mới có thể nhìn ra đó không phải cái bóng nào cả, đó là dì Giang của tôi. Mắt dì nhắm nghiền. Hình như dì mộng du.

Vậy thì cái tay từ nãy đến giờ đặt trên vai tôi là...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Nhật ký [Xâm lược]


[Lần này tôi đăng 5 phần liên tiếp để ăn mừng việc tôi không phải thi lại môn nào. Trừ GDQP ra, vì tôi bỏ môn này để đi du lịch hồi tháng 9.]

Đây là cuốn nhật ký của tôi, Võ Thanh Hằng lớp 9A3 trường Thcs Thành Hoa. Tôi sinh ngày 07-11-2000. Bố tôi là Võ Văn Đồng, mẹ tôi là Nguyễn Thị Yên. Tôi từng sống ở số nhà 773 đường Lộc, phường 10, quận Phòng Phong, thành phố Tân Tinh.

Nếu ai đó tìm thấy cuốn nhật ký này, tức là tôi đã chết rồi. Làm ơn đừng hủy nó. Hãy đưa nó cho những người khác cùng đọc, cùng xem và bảo họ kể cho tất cả mọi người. Tôi hy vọng bố mẹ tôi có thể biết được tình trạng của tôi, cũng như tôi có thể biết họ còn sống hay đã chết.

Bố, mẹ, con xin lỗi vì những gì con đã từng làm sai khiến bố mẹ buồn lòng. Xin bố mẹ đừng buồn nếu như con đã chết. Rất nhiều người đã mất đi gia đình của mình. Những người còn sống như bố mẹ hãy dựa vào nhau để sống tiếp.

Con yêu bố mẹ.

Hằng

Ngày 15-02-2015

Đã lâu rồi tôi không viết nhật ký. Nhưng giờ đây có muốn hay không tôi cũng phải viết.

Sáu tiếng trước, có một cột khói xuất hiện ở phía Tây thành phố kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi tưởng đó là bom nguyên tử. Nhưng theo tôi được biết thì bom nguyên tử nổ sẽ tạo ra cột khói hình nấm. Vậy thì chắc là một loại vũ khí nào đó khác. Lúc đó, tôi nghĩ thế. Cô giáo tôi cũng nghĩ thế. Mọi người chắc cũng nghĩ thế. Chúng tôi đã thờ ơ bỏ qua hình ảnh hãi hùng ấy để tiếp tục chú tâm vào bài giảng. Hôm nay, chúng tôi học Toán.

Năm tiếng trước, mọi người trong lớp bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Mất điện rồi. Điện thoại không có sóng. Mọi thiết bị điện tử khác đều không liên lạc được. Học sinh các lớp khác cũng thế. Ồn ào kinh khủng. Giáo viên cố gắng trấn an chúng tôi nhưng... không ổn. Có gì đó rất lạ, rất lạ đang xảy ra. Cả lớp tôi bắt đầu mở hết cửa sổ. Lúc đó là khoảng 4h30p chiều mà trời đã tối đen. Bạn thân nhất của tôi là My, bảo rằng không phải trời tối sớm. Nó chỉ cho tôi về phía mặt trời. Đúng là vẫn còn mặt trời nhưng nó đang bị một đám khói đen sì che khuất. Nó lại nói với tôi rằng không được kể cho ai. Giấu mọi người càng lâu càng tốt.

Bốn tiếng trước, có một mùi rất thối luồn vào trong lớp tôi. Bọn con gái bắt đầu sợ hãi. Lớp phó Lan Anh khóc òa lên. Nó bảo nó muốn về nhà. Tôi cũng muốn về nhà mặc dù không biết bố mẹ tôi có ở nhà lúc này không? Họ có thấy trời đột ngột chuyển sắc rất xấu không?

Cô giáo Bình dạy Địa lý lớp tôi bảo hiện tượng này là do có một cơn bão điện gì đó. Bão vào tháng Hai ư? Tôi không tin. Làm gì có chuyện ấy!

Ba tiếng trước, tôi thấy bầu trời lại chuyển màu. Chính xác là tôi có thể nhìn rõ hơn. Không phải màu đen mà là màu xanh ultramarine. Đó là màu tôi thường dùng khi vẽ cảnh biển. Khi thấy nó xuất hiện trên bầu trời, tôi có cảm giác thế giới của tôi đã đảo lộn.

Học sinh trong trường bắt đầu chạy loạn. Chúng nó bắt đầu chia ra thành các nhóm khác nhau nhưng tựu chung lại chỉ có vài kiểu. Kiểu thứ nhất, bao gồn mấy thằng tay chân nhanh hơn đầu óc. Mặt chúng nó đỏ gay, mồm thì không ngừng phun ra những từ tục bậy. Tôi có thể thấy trên da chúng những cái nhọt nước rất nhỏ. Tôi cố gắng tránh xa chúng hết sức có thể. Kiểu thứ hai thì lại ngồi khóc thút thít như trẻ lên ba vậy. Chúng nó co rúm vào nhau tạo thành một khối như chùm bóng bay. To. Dễ vỡ. Cuối cùng là các giáo viên và một số nhỏ học sinh, có cả tôi nữa. Chúng tôi là những người đang cố tỏ ra bình tĩnh và muốn mọi người cùng tỏ ra bình tĩnh như mình. Trang - cái đứa ghét tôi nhất lớp cũng khóc nức nở với tôi. Tôi quát lên "Sao mà khóc?!". Tôi ước gì tôi có thể khóc như nó.

Hai tiếng trước. Tôi thấy những cái nhọt trên da mọi người xuất hiện ngày càng nhiều. Vì thế, tôi cố tránh khỏi họ, càng xa càng tốt. Có tiếng gì đó ở ngoài. Tôi không biết. Ai đó đã khóa hết cửa các phòng học khi chúng tôi không để ý. Hình như có tiếng còi báo động. Tôi không biết nữa. Tôi nhận ra mình chẳng biết gì cả. Trong tình huống này, chúng tôi giống nhau. Một lũ cừu chờ rơi vào lò mổ.

Một tiếng ba mươi phút trước. Thằng Dũng đã chết. Chúng tôi không biết nguyên nhân chính xác gây chết là gì nhưng rõ ràng nó có liên quan đến mấy cái mụn nhọt ghê tởm kia. Đây, đây là hình dạng của mấy cái mụn.



Khi Dũng chết, chúng tôi thấy khắp người cậu ta là những cái mụn như thế này. Chúng to như đầu ngón tay. Khi Dũng ngã xuống, mấy cái mụn vỡ ra. Kiên bảo chúng tôi trước khi chết Dũng bị sốt. Sốt rất cao. Mắt Dũng chuyển sang đục lờ. Có hiện tượng co giật. Những người có mụn khác bắt đầu hoang mang. Họ quấn áo đồng phục lên người thật chặt để khỏi cho ai thấy mấy cái mụn này.



Một tiếng mười lăm phút trước. Lớp tôi có thêm hai người chết. Bạn tôi, My đã chết. Cả cô giáo Bình dạy Địa nữa. Chúng tôi đành để họ nằm trên sàn vì chẳng ai có gan sờ vào. Kể cả những đứa đã bị nổi nhọt. Tôi lờ mờ hiểu rằng có một thứ bệnh dịch nào đó đang tấn công thành phố này. Hoặc là cả thế giới này. Nguyên nhân đến từ đám khói xanh ultramarine khổng lồ đang bao trùm bầu trời kia.

Tôi sẽ ghi ra cuốn sổ này tên và thông tin của những người đã chết, phòng trường hợp ai đó muốn tìm lại họ. Trong lúc tôi loay hoay với cuốn sổ, thực chất là một quyển vở tôi mới mua sáng nay, bạn bè tôi cũng bắt chước làm theo tôi. Chúng nó vừa viết vừa khóc. Không phải ai cũng có vở mới. Chúng nó viết vào vở cũ, vở đang dùng. Lan Anh lớp phó gợi ý chúng tôi nên dùng vở của những bạn vừa chết. Không ai phản đối. Để thể hiện sự tôn trọng với bạn bè và cô giáo, tôi lấy hai tờ giấy viết thông tin cá nhân của họ vào. Mỗi người một tờ. Phòng khi người thân của họ muốn nhận dạng.

Phòng 9A3 Thcs Thành Hoa. Nguyễn Diễm My 24-12-1999, bố Cung mẹ Hậu, nhà ở số 33 đường Vạn Niên quận Phòng Phong. Cô Trần Thị Bình dạy Địa lý, chồng tên Đường.



Ngoài ra chúng tôi còn thấy những kí hiệu lạ được viết tràn lung tung lên các chỗ trống. Các kí hiệu này chưa từng được tìm thấy ở bất kì đâu trên thế giới.>
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Dùng dằng [Xâm lược]


Bố tôi mắc bệnh tâm thần từ sáu năm trước. Chẳng ai biết nguyên nhân là gì. Chỉ là một buổi sáng bố tôi tỉnh dậy và nhất định không chịu đi làm. Ông nằm co mình trong chăn, khóc nức nở như đứa trẻ lên ba và luôn miệng thở than:

- Khổ quá! Đau đớn quá!

Mẹ tôi cũng khóc. Nhưng bà không khóc theo kiểu của bố. Nước mắt của bà ăn mòn da thịt, tạo thành những nếp nhăn đánh dấu một thời kì đầy vất vả trong cuộc đời bà. Trong cái rủi có cái may, bố tôi điên nhưng ông không phá phách. Ông chỉ ngồi một chỗ mà thôi. Sáng sáng, ông ra ngoài sân ngước nhìn lên bầu trời. Bất kể nắng mưa gió bão. Ngày nào ông làm việc ấy, và suốt gần một giờ đồng hồ bố tôi nói với đấng vô hình nào đó trên trời cao:

- Đừng! Đợi thêm chút nữa!

Ông đợi gì thế? Tôi không biết. Ông đã kiên trì đợi chờ suốt sáu năm. Nhưng mẹ tôi không đủ kiên nhẫn như bố. Bà lặng lẽ bỏ đi theo một người đàn ông khác. Ngôi nhà chỉ còn tôi và bố, đủ khiến tôi thấy cô đơn mỗi khi bố ra sân giao tiếp với các thế lực siêu nhiên do ông tự tưởng tượng ra.

Hôm qua, bố tôi ngồi đờ đẫn trên giường. Ông không tìm kiếm sự trợ giúp trên trời cao nữa. Ông nhìn tôi, kéo tôi lại rồi khóc. Nước mắt của bố chảy dài, nóng như máu.

- Cuối cùng bố cũng được thấy con đem bằng đại học về. Bố vui lắm.

Từ phía xa, rất xa, tôi thấy một cột khói xanh đậm bốc lên dày đặc. Bố tôi không để ý đến nó. Ông dắt tôi ra ngoài sân. Từ nay, chúng tôi không phải chờ đợi gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Bệnh nhi [Xâm lược]


Ngày 10-02-2015

Hạ đón Phượng ở trường Tiểu học Tiên Phong về nhà. Dọc đường đi, Hạ nhận ra con bé rất xanh. Nó xanh xám như một người chết, ngồi cứng đờ sau lưng Hạ. Cô sợ con ốm, bèn dừng xe lại, đưa tay lên trán nó hỏi:

- Phượng, con ốm à?

- Mẹ ơi con mệt quá. -Phượng vẫn ngồi đờ đẫn vô hồn.

Hạ rụt tay lại. Người con gái cô lạnh như ướp đá.

Ngày 11-02-2015

Phượng ngủ li bì từ chiều hôm qua. Con bé không dậy, không ăn uống gì cả. Nó đi tiêu đi tiểu tại chỗ. Hạ lau nước mắt nhìn con mà ruột đau như cào xé. Cô chạy ra phố, mua bịch bỉm người lớn về đóng cho Phượng. Hạ phải bắt taxi đưa Phượng vào viện. Tốn kém mấy cũng được, Hạ không nỡ nhìn con như thế này.

Nhưng về đến nhà, Hạ không thấy Phượng đâu cả. Nó không còn nằm trên giường nữa. Vết phân và nước tiểu của Phượng dẫn Hạ vào nhà bếp. Phượng ở trong bếp. Nó không đứng trên sàn.

Nó đứng trên trần nhà. Hai con mắt nó mở to tướng, sáng lóe như đôi đèn pha ô tô. Máu từ thất khiếu chảy ra, nhỏ tong tóc xuống sàn.

Ngày 12-02-2015

Phượng ở trong bệnh viện, nằm một phòng riêng. Bác sĩ phát hiện trong người nó có những virus kì lạ, thành phần không có trên Trái Đất. Con bé lờ đờ, vật vờ trên giường. Dãi rớt lòng nhòng. Hạ đang nghĩ đến việc bắt Phượng ngậm cái gì trong mồm vì đứa con gái quý giá của cô cứ liên tục muốn cắn lưỡi.

Buổi chiều, Phượng bắt đầu nổi mụn nhọt đầy người. Trong lúc các bác sĩ, chuyên gia trong và ngoài nước đang vò đầu bứt tóc tìm ra phương án chữa trị thì có một người phụ nữ bước vào phòng bệnh của Phượng. Bà ta cao, gầy, trông lòng khòng như nhánh củi khô đét. Không như mọi người, bà ta có nước da hơi xanh, màu xanh biển đậm. Ngoài ra bà ta còn có sáu ngón tay trên mỗi bàn tay.

Khi người đàn bà lạ lùng bước vào, tất cả đều đứng yên, kể cả Hạ. Không ai nói với ai câu nào. Hạ thấy có một sức mạnh vô hình nào đó ghìm chân cô, bịt miệng cô. Tim Hạ đập như đánh trống. Con mụ quái vật kia định làm gì Phượng?

Mụ ta chẳng làm gì cả. Nhưng Phượng, Phượng đang từ từ ngồi lên. Nó ngồi cứng đơ như một cái xác bị dựng dậy đột ngột sau khi có con mèo đen nhảy qua.

Rồi Phượng đặt chân xuống đất.

Rồi Phượng bước ra ngoài trước ánh mắt bất lực của mọi người trong phòng. Nó đi theo người đàn bà có nước da màu xanh.

Ngày 13-02-2015

Hạ khóc đến đỏ mắt. Cô tưởng rằng mình không còn nước mắt để khóc nữa. Những người mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc dẫn Hạ đi, nhốt Hạ vào một buồng bệnh kín. Người ta sợ rằng cô đã bị nhiễm bệnh như Phượng. Họ đem cô đi cách ly. Giờ này, Phượng ở đâu?

Màn hình TV bé tí trong phòng bệnh phát toàn những tin tức, những bộ phim, chương trình ca nhạc nhảm nhí. Hạ muốn tìm một chút thông tin gì đó liên quan đến Phượng. Nhưng càng tìm Hạ càng thấy bất lực. Không có gì cả.

Đến 11h đêm, khi Hạ đang nằm trằn trọc không sao ngủ được thì cái TV bỗng tự bật. Hạ co rúm người lại. Chuyện gì đang diễn ra thế? Hình như TV không bắt được tín hiệu. Màn hình nhòe nhoẹt các chấm trắng đen.

Bỗng Hạ thấy trên TV là Phượng. Nó xanh xao, người đầy mụn nhọt nhưng đúng là Phượng! Hạ xồng xộc chạy lại, miết mười đầu ngón tay lên màn hình như muốn nhảy hẳn vào trong thế giới của những kẻ sống trong TV. Cô muốn ôm Phượng.

Phượng chớp chớp mắt. Đôi mắt nó trắng dã, không còn lòng đen. Môi nó xám lại như con nghiện lâu năm. Nó đang nói gì đó Hạ không nghe rõ. Phượng nói to hơn. Càng lúc càng to. Hạ vẫn không hiểu gì. Nó nói bằng thứ ngôn ngữ Hạ chưa nghe thấy bao giờ.

- Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy gì không?

Hạ giật mình nhìn chăm chăm vào màn hình.

- Mẹ ơi con muốn về nhà con muốn về nhà mẹ ơi đau quá mẹ ơi THẢ CHÁU RA CHÁU MUỐN VỀ VỚI MẸ MẸ ƠI CỨU CON VỚI CỨU CON CON KHÔNG MUỐN Ở ĐÂY HỌ CẮT CON RA MẸ ƠI CỨU CON VỚIIIIIII!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Người chồng [Xâm lược]


Tôi và Ngân bắt đầu chung sống từ ba năm trước. Ban đầu, bố mẹ tôi nhất định không đồng ý vì Ngân có một đứa con riêng. Tôi cũng có một đời vợ là Nguyên, cô ấy mất vì bệnh ung thư xương năm năm trước. Khi ấy chúng tôi chưa có con.

Ngân thì chưa bao giờ lấy chồng. Nàng là một single mom. Đứa con gái của Ngân - Yến, khi đó mới có ba tuổi. Chúng tôi gặp nhau sau một bữa liên hoan ở công ty.

Tình yêu của tuổi ba mươi không giống như tình yêu của bọn trẻ mới dậy thì. Nhanh, nóng bỏng và nồng cháy. Chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân, và nhận ra mình không thể rời xa nhau được nữa.

Cho tới buổi sáng hôm đó, tôi thấy một quả cầu rực cháy rơi xuống sân nhà mình nơi Ngân đang đứng phơi quần áo. Tiếng nổ rất lớn làm tôi điếc đặc. Tôi tưởng mình đã chết. Chết ngay từ khi những mảnh cơ thể của Ngân bắn tung ra tứ phía. Tôi khóc. Thật kì lạ là trong thời khắc ấy tôi vẫn đủ thời gian để nhỏ nước mắt.

Từ đó đến nay đã nửa năm rồi. Đêm nào tôi cũng mơ thấy Ngân. Khi thì nàng đứng ở sát bên cạnh tôi mà khóc ra cả sông máu. Khi thì tôi thấy nàng đứng thập thò ngoài cửa như chờ tôi gọi vào nhà, rồi một lúc sau tôi mới nhận ra một nửa người bên phải của Ngân không còn nữa. Cũng có khi tôi thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh là mùi da thịt Ngân, thơm tho và mát mẻ cho tới lúc tôi sờ trúng vào cái ổ bụng toác hoác của nàng.

Những giấc mơ về Ngân vừa ngọt ngào vừa khủng khiếp. Chúng chẳng khác nào dùng một cây kim tiêm khổng lồ cắm vào tim mình, bơm đầy chất thuốc giảm đau. Đau đấy, rồi lại sướng, rồi lại đau tiếp.

Tôi thật sự rất nhớ nàng. Bé Yến cũng rất nhớ mẹ. Khi mẹ nó chết, nó mới học lớp 1.

- Chúng nó bảo mẹ con mất dạy, lăng loàn nên bị trời phạt. Lăng loàn là gì hả bố? -Yến vừa khóc, vừa hỏi tôi như thế.

- Chúng nó nói vớ vẩn, linh tinh. Con đừng nghe theo! Mẹ con không có tội lỗi gì cả! Cái từ đó rất bậy!

Thật khó khi phải nói với trẻ con rằng mẹ nó sẽ không làm bữa sáng cho nó nữa, không tắm cho nó nữa, không kể chuyện cho nó trước khi đi ngủ nữa. Tuy vậy, điều đó vẫn dễ hơn là giải thích cho bên công an, cảnh sát về những gì tôi đã thấy.

Tệ hơn, người ta nghi tôi là thủ phạm giết Ngân và lạm dụng tình dục Yến. Họ kiểm tra và phát hiện trên người con bé có những vết cào cấu ở gần bộ phận sinh dục. Bà ngọai Yến nhất quyết đòi đón cháu gái bà về. Bà bảo không nghi ngờ tôi, nhưng nếu để Yến tiếp tục sống với tôi thì người ta tưởng bà thờ ơ, bỏ bê cháu. Vậy thì có khác gì bà đang bảo với mọi người rằng tôi đúng là kẻ bệnh hoạn nên bà mới đón cháu về?

Tôi cứ sống thế. Đau đớn, nhớ mong, tức giận và không hiểu nổi mình phải chờ đợi điều gì xảy tới tiếp theo.

Rồi đến một ngày khác, tôi thấy những kẻ có nước da màu xanh biển và mười hai ngón tay đang đứng ở chân giường tôi. Tôi chẳng cảm thấy gì cả. Tôi không còn thấy sợ hãi hay đau đớn nữa. Chúng đứng đó, nhìn tôi, rồi chúng nhìn nhau.

- Chào ngài, chúng tôi tới đón ngài về. Mong ngài đừng buồn bã nữa, ngài không có lỗi gì cả. Chỉ là "đạn lạc" thôi.

- Sau nhớ cẩn thận hơn nhé. -Tôi ngồi bật dậy, ngọ nguậy bàn tay cho ngón thứ sáu trồi ra. Rồi bàn tay tôi cũng chuyển dần sang xanh.

- Vâng, chúng tôi sẽ không để ai chết...

- Ta không nói về Ngân! -Tôi nói như hét vào mặt thằng thuộc hạ trước mặt. -Cái khối đó không phun Chất Xanh! Vì sao hả?

Một hồi lâu sau, khi đã chán ngấy sự rụt rè của bọn ngốc trước mặt, tôi mới nói:

- Thôi, đứng đó đủ rồi. Sáng mai chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ các khối còn lại! Tốt nhất là đừng có làm hỏng việc nữa!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Cô lập [Xâm lược]


Tin nhắn thoại thứ nhất gửi vào ngày 01-02-0009.

Người gửi: Đội Phương Đông

Người nhận: Đội Phương Tây, Đội Phương Nam và Đội Phương Bắc.

Tôi là Tô Mỹ Ảnh. Làm ơn lắng nghe thật kỹ vì tôi chỉ có thể nói một lần thôi. Hiện giờ tôi đang ở cùng Tô Thụy Ngọc Minh, các người đều biết Tô Thụy Ngọc Minh đúng không chị ấy là thủ lĩnh của Đội Phương Đông. Chị ấy đang bị thương rất nặng, có thể phải bỏ một chân của chị ấy đi. Tôi chỉ muốn nói rằng trong trường hợp xấu nhất [có tiếng khóc] nếu như Tô Thụy Ngọc Minh chết thì hãy cử thêm người đến cho đội chúng tôi. Chúng tôi rất neo người. Nếu chị ấy chết... [có tiếng người gào thét]. Hết!

Tin nhắn thoại thứ hai gửi vào ngày 08-02-0009.

Người gửi: Đội Phương Đông

Người nhận: Đội Phương Tây, Đội Phương Nam và Đội Phương Bắc.

Tôi là Lê Hải Vượng, là người kế nhiệm Tô Thụy Ngọc Minh ở Đội Phương Đông. Xin hãy lắng nghe thật kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi. Tô Thụy Ngọc Minh đã chết rồi, làm ơn cử thêm người đến chỗ chúng tôi. Tình hình quanh khu Đông hiện nay rất căng thẳng. Bọn Da Xám đã tiến sát tới hàng phòng ngự cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi không có gì ngoài một đống gạch đá vớ vẩn với gậy gộc! Hết!

Tin nhắn thoại thứ ba gửi vào ngày 10-02-0009.

Người gửi: Đội Phương Đông

Người nhận: Đội Phương Tây, Đội Phương Nam và Đội Phương Bắc.

Tôi là Tô Mỹ Ảnh, người của Đội Phương Đông. Hãy lắng nghe thật kĩ vì tôi chỉ nói một lần thôi! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐEM NGƯỜI HAY BẤT CỨ THỨ GÌ LẠI GẦN CĂN CỨ CỦA ĐỘI PHƯƠNG ĐÔNG TRONG BÁN KÍNH 1KM! Chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Tô Thụy Ngọc Minh! Chị ấy không chết vì bị thương, chị ấy nhiễm bệnh dịch! Có thể chúng tôi đang ở giai đoạn ủ bệnh! Từ hôm nay tôi sẽ gửi tin nhắn liên tục. Nếu ngày nào đó không có tiếng tin nhắn thì tức là chúng tôi chết sạch rồi. Khi ấy hãy tới đốt hết căn cứ này đi! Hết! [có tiếng khóc lóc, la hét]

Tin nhắn thoại thứ tư gửi vào ngày 11-02-0009.

Người gửi: Đội Phương Đông

Người nhận: Đội Phương Tây, Đội Phương Nam và Đội Phương Bắc.

Tôi là Tô Thụy Kha, anh trai của Tô Thụy Ngọc Minh. Nghe cho kỹ vào tôi không nói lại đâu! Tôi muốn nhắn cho mọi người biết rằng hiện chúng tôi chỉ còn 30 người. [có tiếng khóc] 4 người đã bị bọn Da Xám giết. Bọn Da Xám bỏ đi rồi, chúng đánh hơi thấy gì đó không ổn. Lúc nãy Vượng đã bắt được một con Da Xám tên là Phượng. Bọn Da Xám đã bị phẫu thuật loại bỏ toàn bộ cơ quan sinh sản nhưng chúng vẫn có thể mang thai. Mang thai cái gì thì tôi chưa biết. Tự tay tôi sẽ mổ sống chúng ra. Hết!

Tin nhắn thoại thứ năm gửi vào ngày 12-02-0009.

Người gửi: Đội Phương Đông

Người nhận: Đội Phương Tây, Đội Phương Nam và Đội Phương Bắc.

Tôi là Tô Mỹ Ảnh. Chú ý lắng nghe nhé vì tôi chỉ nói một lần. Tôi đã bắt được thêm một con Da Xám tên là Yến. Nó cũng bị loại bỏ hoàn toàn cơ quan sinh sản rồi, mà nó cũng có thai! Hôm qua Tô Thụy Kha chưa kịp mổ con Phượng ra thì chúng tôi đã thấy mấy con quái vật Da xanh chui ra từ trong bụng nó! Bọn chúng chui ra bằng cách xé nát bụng mẹ! [có tiếng cười nói điên loạn, chửi bới ầm ĩ] Chúng tôi có giả thuyết cho rằng...[mất kết nối] argggggggggghhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!! Hahahahah!!!

Tình hình hiện tại - Ngày 03-05-0009.

Theo đúng như lời những người ở Đội Phương Đông yêu cầu, chúng tôi đã phóng hỏa căn cứ của họ. Họ đã phát điên trước khi chết. Họ thu âm một đống tin nhắn thoại xong không thèm gửi đi. Sau đó thì chè chén bê tha, mổ xẻ lẫn nhau và làm đủ trò dị hợm khác.

Chúng tôi đã tìm thấy xác của Tô Thụy Ngọc Minh, cô ta được chôn ở ngay gần cổng căn cứ của Đội Phương Đông. Cái xác ấy có tới sáu ngón tay mỗi bàn tay và màu da xanh không khác gì bọn quái ngoài hành tinh! Cô ta đúng là quái ngoài hành tinh thật nhưng chưa tìm ra nguyên nhân vì sao cô ta lại theo phe chúng ta?! Nhưng tôi đoán rằng chúng coi Tô Thụy Ngọc Minh là tội đồ hay kì thị gì đó vì cái chân nhiễm bệnh dịch của cô ta là chân người 100%. Nếu cô ta là một đứa con lai giữa Da Xanh và người thường thì có lẽ chúng ta nên bắt cóc vài con Da Xanh về mà hiếp dâm xem có đẻ ra được một đội quân tinh nhuệ như cô ta không!

Chúng tôi cũng tìm thấy hai cái xác của bọn Da Xám. Mặc dù chúng từng là con người nhưng sau các cuộc khám nghiệm thì chúng tôi thấy chúng không còn là người nữa đâu! Chúng là cái máy đẻ của bọn Da Xanh! Cơ quan sinh sản của chúng quái dị lắm!

Thôi, nói thế thôi, tìm người lập Đội Phương Đông mới đi nhé! Mỗi đội còn lại tự cắt cử ra 3 đến 5 người để lập Đội Phương Đông mới. Đây là Đội Phương Đông thứ sáu rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Hấp dẫn


Không biết từ lúc nào mà Khanh có thói quen nhìn chằm chằm vào gương sau mỗi lần tẩy trang. Lần nào làm như thế nó cũng có cảm giác khó chịu. Thật ra người như Khanh gặp phải nhiều điều khó chịu lắm. Nhưng thứ khó chịu nhất, nhức nhối nhất Khanh gặp phải là... nó thấy mình chưa đủ xinh đẹp.

Thật ra Khanh không phải người xấu xí hay khó coi. Nó là hot girl Khanh Luna của trường Thpt minh Thành. Tất cả mọi người đều thích ngắm nhìn Khanh, ít nhất thì Khanh cũng nghĩ như thế. Khanh cũng chẳng phải là kẻ hay đòi hỏi, nó vốn hài lòng với cuộc sống của mình. Con nhà giàu, học trường điểm, xinh đẹp, học khá, được nhiều bạn trai mến mộ, thỉnh thoảng lại có mấy tờ báo lá cải đến phỏng vấn mấy câu nhảm nhí. Vậy tại sao tự nhiên Khanh lại sinh ra cái tật khó chịu với nhan sức của chính nó thế?

Phải lùi trở lại hai tháng trước khi lớp Khanh có một học sinh mới chuyển vào thì chúng ta mới thấy được nguyên nhân khiến cho hot girl Khanh Luna đâm ra bất mãn. Đó là một học sinh nữ mới, đến từ trường Thpt chuyên Apollo quận kế bên. Con bé đó tên là Vũ Kim Trâm. Nghe nói bố mẹ nó vỡ nợ trốn vào miền Nam nên nó phải chuyển tới trường này học. Học phí của Apollo quá đắt so với khả năng chi trả của cô chú Trâm - những người đang rủ lòng thương đứa cháu gái bỗng chốc thành ra không cha không mẹ.

Trâm ngay lập tức trở nên nổi tiếng sau khi chuyển tới lớp mới. Bọn con trai cả khóa trên lẫn khóa dưới lẫn đồng khóa đều nườm nượp chạy theo xin tài khoản Facebook của Trâm để kết bạn. Trâm chỉ mỉm cười bảo rằng không có, nó chưa bao giờ dùng mạng xã hội vì không thích, vì ngại phiền phức. Có hề gì? Một thằng fan cuồng học lớp Mười ngay lập tức lập fanpage cho Trâm - đặt tên page là "Trâm Cáo" vì thấy cô nàng có vẻ trong sáng, dễ thương giống diễn viên Shin Min-ah đóng phim "My Girlfriend is Gumiho". Khanh nghe nói vì Trâm không dùng Facebook nên thằng nhóc (tên là Vinh) làm admin cái trang hâm mộ đó luôn. Từ đó trở đi, trong trường có những thằng luôn rình rập cầm điện thoại chụp trộm Trâm Cáo và một lũ con gái tay chân của Khanh chờ dịp dìm hàng cô nàng hot girl mới nổi kia. Mọi tấm ảnh chụp trộm Trâm của những thằng rồ dại hâm mộ nó đều được đăng Facebook. Chính vì điều đó, Khanh mới phát hiện ra một điều Trâm hơn hẳn, vượt xa Khanh - gương mặt của Trâm không hề có đến một góc chết! Bất kể chụp ở góc độ nào Trâm cũng có vẻ xinh đẹp. Ngay cả khi ăn - lúc mà người ta dễ bị dìm hàng nhất, Trâm trông vẫn dễ thương chứ chẳng có tí gì phàm phu tục tử. Mọi đường nét trên cơ thể Trâm đều rất hấp dẫn. Cùng tuổi với Trâm, nhưng cơ thể Khanh vẫn chưa có vẻ đầy đặn, quyến rũ ở phụ nữ như đối thủ của mình.

Chính từ thời điểm đó, Khanh Luna bắt đầu cảm thấy mình không còn là Khanh Luna nữa. Nó chỉ là Khanh.

Vậy Khanh phải làm thế nào bây giờ? Nó suy đi tính lại một hồi lâu trước gương, rồi nghĩ ra một trò tương đối bẩn thỉu - nói xấu Trâm. Khanh chẳng cần nói xấu Trâm, Trâm vốn đã có một vết nhơ trong sơ yếu lý lịch: bố mẹ trốn nợ trong miền Nam. Khoản nợ ấy phải cực kỳ lớn thì hai bậc phụ huynh kia mới đành cắn răng bỏ người chạy lấy của, vứt cô con gái độc nhất ở lại với cô chú nó. Giờ chỉ cần phao tin lung tung, phao tin đi khắp mọi nơi thì cái danh hot girl Trâm Cáo sẽ bị nghiền nát như quả cà chua thối.

Thế là Khanh bắt đầu thực hiện âm mưu của nó. Nghe thì có vẻ đao to búa lớn chứ thật ra dễ lắm, Khanh chỉ việc nhờ mấy con lâu la dưới trướng nó như Thanh Baby, Hồng Momo, Vân Hồ... Bọn này cũng là hot girl cả, chỉ có điều không đủ nổi tiếng như Khanh để được lên báo, để danh tiếng chúng nó vượt qua cánh cổng trường Minh Thành. Chơi với Khanh chúng nó chẳng bị thiệt hại gì, lại còn được thơm lây mỗi khi cả bọn ra quán cà phê, chụp chung một vài tấm ảnh sang chảnh rồi tag nhau vào. Giúp nhau nổi tiếng thêm thì tốt chứ sao? Trong trường này, từ trước đến nay thì quyền lực ảo của Khanh là tối thượng, chỉ thua một xíu xiu hot boy Minh Tống. Sau lưng Tống Nguyễn Thiên Minh còn vài chục thằng loi nhoi nữa. Tất cả bọn chúng, Khanh, Minh, những đứa lâu la ăn theo, cấu kết với nhau, gắn bó không rời để tạo thành một hệ thống quyền lực ảo dựa trên những cái like, share trên Facebook. Sự xuất hiện và nổi tiếng nhanh chóng mặt của Trâm Cáo đã làm cái hệ thống ấy lung lay một nửa. Phe nữ với sự đứng đầu của Khanh Luna đang bị Trâm Cáo áp đảo. Fanpage của Trâm Cáo đã được hơn bốn mươi nghìn lượt like. Khanh hiện đang có ba trăm nghìn. Nhiều hơn gấp bảy tám lần nhưng Khanh vẫn lo ngại.

Thế là tin đồn về Trâm Cáo từ từ lan ra. Khanh thấp thỏm chờ đợi. Y như một bà nội trợ vừa là quần áo vừa để ý chảo cá rán trong bếp.

Khanh thất bại. Nhanh đến độ khi nhìn những điều đang xảy ra trước mắt Khanh vẫn không tin rằng mình đang từ từ bị tiếm ngôi. Trâm Cáo không chìm. Người ta đang để ý đến Trâm và đặt cho con bé những cái nick name dài dằng dặc như hot-girl-có-bố-mẹ-trốn-nợ-mà-vẫn-chăm-ngoan-học-giỏi. Tệ hơn nữa, Khanh nhận ra Trâm Cáo là hot girl được lòng các bậc phụ huynh. Họ còn trông mong gì hơn nữa ngoài một đứa con gái vừa xinh, vừa ngoan, vừa giỏi, vừa không suốt ngày cắm cúi chúi đầu vào mạng xã hội.

Đó là điều tệ hơn, còn tệ nhất là tin đồn Trâm Cáo và hot boy Minh Tống đang hẹn hò với nhau.

"Hình như Trâm Cáo với Minh Tống vừa add friend xong để relationship "Đang hẹn hò" trên Facebook đấy!"

"Hôm qua tao thấy Minh Tống với Trâm Cáo đi chơi với nhau mà."

Những tin đồn kiểu như thế khiến cho Khanh sôi máu lên vì tức tối. Bọn đàn ông ngu ngốc chẳng mấy đứa để ý đến cái địa vị ảo của chúng nó! Minh Tống là hot boy suốt mấy năm liền, chẳng có ma nào nhăm nhe tranh quyền đoạt vị. Còn Khanh, Khanh mới chỉ ở trong trường hai năm nhưng đã có kinh nghiệm đối phó với những loại phò phạch còn nhiều gấp mấy lần các bà có chồng lăng nhăng cứ một tuần lại đánh ghen một lần. Khanh phải thâm sâu hơn thế, phải hiểm độc hơn thế để giữ vững cái ghế của nó.

Trong thế giới của những hot girl hạng bét như Khanh, nổi tiếng thì dễ lắm. Một vài tấm ảnh nửa kín nửa hở. Đôi ba dòng status gây shock. Thế là chỉ sau một đêm, đứa con gái vô danh tiểu tốt nào đó sẽ nghiễm nhiên có quyền bước lên đài danh vọng. Nhưng duy trì sức nóng thì rất khó. Khanh luôn luôn ý thức được rằng mình chỉ có hai con đường: hoặc là càng ngày càng hot, hoặc là chìm vĩnh viễn. Khi đã rơi vào cái hố sâu không đáy của sự mờ nhạt, Khanh sẽ không còn gì hết. Thậm chí nếu danh tiếng của Khanh sụp đổ vì thứ gì tồi tệ như phốt, clip sex, thì từ đó trở về sau nó sẽ không còn cơ hội để mà ngóc đầu lên.

Ngay tại thời điểm Khanh Luna nhì thấy tận mắt Trâm Cáo và Minh Tống tay trong tay, nó nhận ra rằng sẽ có một cuộc chiến ngầm ngay dưới trường ngôi trường này.

Khanh Luna lập tức nghĩ ngay đến điều mà nó hay làm nhất: bắt nạt và đánh người khác. Đó là một phương thức để bộc lộ quyền lực của Khanh: tao thích thì tao có quyền đánh mày. Lí do: Khanh thích.

Trâm chưa là cái gì so với hệ thống cai trị mà Khanh đã xây dựng nên. Trâm có Minh Tống, nhưng Minh Tống không dám đánh ai như Khanh dám dằn mặt tất cả những "con đĩ" dám dây vào nó.

Khanh chỉ việc rình Trâm ra về.

Chỉ việc rình đến lúc Trâm về thôi, đứng cùng với bọn lâu la nữa.

Cũng là ngần ấy việc, chỉ làm nhiêu đó việc, vậy mà Khanh vẫn thấy lo lắng. Cả đêm nó không ngủ được. Hình ảnh Trâm Cáo hiện ra trong óc Khanh như một nỗi ám ảnh đè nặng lên lồng ngực. Thoáng trong giây lát, một khoảnh khắc nào đó giữa giấc ngủ không yên ổn của Khanh, nó thấy một cái bóng khổng lồ có những vật gì dài như con rắn đang ngo ngoe.

Rồi cuối cùng Khanh cũng thiếp đi. Khi đó, trời đã gần sáng. Một mùi gì đó rất khét thoáng qua, nhưng Khanh không để ý lắm. Có lẽ những người vô gia cư đang đốt lửa để sưởi.

Khanh quên mất rằng giờ đang giao mùa từ hè sang thu, trời không lạnh. Chẳng ai phải đốt lửa sưởi cả.

*****

"Dàn hot boy - hot girl diện đồ đen đến dự đám tang của Vân Hồ"

Một cái title ngu ngốc. Bị xóa và thay đổi ngay trong vòng năm phút kể từ lúc đăng lên. Khanh quăng cái điện thoại lên bàn. Mùi khét hôm qua Khanh ngửi thấy, giờ này hiện ra thật rõ nét trong khứu giác vốn đã tê liệt sau mấy tiếng đồng hồ ngửi nhang khói. Nhà Vân Hồ chỉ cách nhà Khanh có mươi phút đi bộ.

Hồ Thị Thanh Vân chết lúc ba giờ ba mươi phút sáng hôm qua. Trâm Cáo cũng đến nhưng chỉ thập thò bên ngoài cửa. Nó sợ chó. Khanh nghĩ đến việc tìm ở đâu đó nhiều, thật là nhiều chó để tống con điếm Trâm đáng nguyền rủa vào. Bọn chó sẽ xé xác Trâm ra.

Khanh chợt rùng mình vì suy nghĩ độc ác đến độ biến thái của chính nó. Trâm Cáo không cần phải chết. Chỉ cần Trâm Cáo trở lại thành Trâm thôi. Chỉ cần Trâm đừng giành giật gì với Khanh nữa.

Nhưng hình như quá muộn rồi. Vì Khanh đã thấy dưới các bức ảnh ở tang lễ, mấy dòng comments đây chảy tràn như thác lũ.

"Bạn nữ tóc đỏ đứng ngoài cùng xinh thế."

"Hóng Facebook bạn tóc đỏ."

"Trâm Cáo trường Minh Thành."

"Khanh Luna bị lu mờ."

"Vũ Kim Trâm trường Minh Thành đây mà. Bạn này học cùng khóa với tớ này."

Khanh ném cái điện thoại gần bảy triệu vào tường. Mặt kính cường lực có cường đến mấy cũng không chống chọi lại nổi cơn giận của Khanh đang càng lúc càng sôi lên sùng sục. Hai mắt Khanh đã bắt đầu đỏ kè. Đỏ như mái tóc của Trâm trong ảnh. Tóc Trâm đen tuyền, lúc nào tóc Trâm cũng đen. Nhưng bức ảnh nào chụp Trâm cũng nhuộm một màu đỏ rực như đóa hồng nhung trên tóc nó. Khanh đã thử lén chụp Trâm vài lần, nhiều kiểu khác nhau, chỉ khi dùng những bộ lọc như sepia hay đen trắng mới không thấy sự thay đổi của màu tóc. Còn âm bản thì... Chăng hiểu sao Khanh không chụp được Trâm khi dùng âm bản. Ảnh liên tục bị mờ bởi những vệt sáng lạ lùng to bằng cả thân mình Trâm. Những vệt ấy liên tục ngoằn ngoèo di động khắp khung hình ngay cả khi Khanh quay video.

*****

Sau khi Vân Hồ chết được một ngày, Khanh thấy Trâm Cáo ngồi cạnh Khang Blue. Khang Blue là người yêu Vân Hồ. Nhưng giờ thành người yêu cũ rồi. Tất nhiên rồi. Cơ mà sao lại... sao lại đi với Trâm nhỉ?

Chẳng phải Trâm với Minh Tống...

Chẳng phải đây là cơ hội cực tốt để dìm hàng Trâm à?

Khanh cảm thấy đây như là cơ hội trời cho nó. Trời đang trả lại cho nó những gì nó xứng đáng được hưởng. Trời đang cho nó một cơ hội để đạp Trâm đi mà không sợ đánh người bản tay.

Rồi Khanh lại tiu nghỉu như mèo bị cắt tai. Từ phía nhà vệ sinh, Minh Tống bước ra, âu yếm khoác vai Trâm và nhận lại một bọc gì đó từ tay Khang. Khanh chợt nổi tính hiếu kì. Nó muốn biết trong cái bọc ấy có gì.

Từ hồi Trâm Cáo xuất hiện, Khanh bị ám ảnh bởi rất, rất nhiều thứ. Nhan sắc, danh tiếng, bọn ăn theo, mùi khét hằng đêm, cái chết của Vân Hồ. Giờ là cái bọc trong tay Khang đưa cho Minh Tống. Hơn lúc nào hết, Khanh muốn biết trong bọc có cái gì. Nỗi khao khát trong lòng Khanh dâng cao đến mức quái lạ, y như một kẻ nghiện đánh hơi thấy mùi heroin cách nơi mình đứng mươi mét. Khanh vô thức bước theo chân Trâm Cáo.

Bầu trời tối sầm lại. Vài người bắt đầu lấy điện thoại ra quay video về hiện tượng lạ lùng của tự nhiên. Bây giờ mới là bảy giờ ba mươi phút sáng. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ không có mưa.

Khanh cũng không bỏ lỡ cơ hội được phát tán cảnh lạ, nó cũng quay, bằng cái điện thoại khác. Cái điện thoại hôm qua nó đã đập. Lẽ ra Khanh vẫn sẽ mang cái điện thoại nứt màn hình đến trường nhưng sâu khi thấy lượt theo dõi trên Facebook Trâm Cáo tăng thêm cả trăm nghìn lượt, dần dần đuổi kịp Khanh Luna, nó đã điên tiết thêm lần nữa rồi đập cho cái smartphone đơ luôn. Không sao, Khanh chỉ cần mè nheo là bố mẹ nó sẽ quẳng cho con một cục tiền để nó im mồm đo cho họ theo dõi xem tài khoản đã tăng thêm được mấy triệu. Điện thoại mới, Khanh sẽ khai trương điện thoại mới bằng cái video này. Dĩ nhiên là selfie thì Khanh đã selfie rồi. Đã đăng mấy tấm rồi. Nhưng video thì chưa.

Ống kính vừa mở, Khanh đã để mái tóc của Trâm Cáo lọt vào. Lạ làm sao, mái tóc đỏ đã biến mất, thay vào đó mà một màu trắng toát.

Khanh đuổi theo, giờ thì có cho vàng nó cũng không thèm ngừng lại. Thứ nhất, một điều gì đó đnag xoắn lộn cồn cào trong ruột nó, đòi nó nhìn bằng được cái vật trong tay Minh Tống. Thứ hai, Khanh có một niềm tin mãnh liệt rằng Trâm Cáo không phải là người thường. Con quỷ cái ấy đang ra sức quyến rũ đàn ông. Nhìn nó đi! Ngoài Khanh chạy theo vì tò mò còn có hàng đàn người khác bị kéo về hướng Trâm Cáo. Mấy thằng lâu la của Minh Tống đang vây kín Trâm Cáo lại như một hàng rào làm bằng thịt sống. Chúng bước đi như những con robot được lập trình sẵn. Hình ảnh Trâm rơi khỏi ống kính.

Khanh muốn quay tiếp, nó cần bằng chứng để chứng minh cho thien hạ thấy rằng họ đang phụng thờ một con đĩ nguy hiểm.

*****

- Tao biết là bọn mày sẽ đi theo mà.

Trâm Cáo đứng đó, khoác một bộ y phục giống như trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc mà Khanh hay xem mỗi lúc rảnh rỗi. Trâm đã trang điểm, búi tóc đúng theo kiểu các bà phi, bà hậu thời xưa.

- Tao muốn giết hết chúng mày luôn một thể.

Khanh cố giãy để thoát ra nhưng không được. Nó đã bị nhét giẻ vào mồm. Hai chân hai tay bị trói cứng lại với nhau. Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi trên sàn, Khanh nhìn như một con ốc mượn hồn đang cố sức chui ra khỏi vỏ. Bên cạnh Khanh, cũng trong tình trạng tương tự là Thanh Baby, Hồng Momo. Ngoài ra còn những hot girl khác, bấy lâu nay vẫn tranh chấp với Khanh từng miếng mỏng dính của cái bánh danh tiếng tin hin. Khanh điểm mặt chỉ tên từng người. Hạ Bi, Hàn Thiên Băng, Sabine Nguyễn An, Châu Chấu, Gia Hân, chị em song sinh Kim Sa - Kim Ngân. Toàn những gương mặt quen thuộc. Chỉ thiếu Vân Hồ.

- Tao phải giết người bằng cách thiêu sống họ. -Trâm Cáo tiếp tục bài diễn thuyết bệnh hoạn. Giờ thì không cần bức anh nào, Khanh cũng có thể thấy tóc Trâm bạc trắng và hai cái răng nanh của con bé chìa ra ngoài.

Lửa bùng lên. Những cậu hot boy mới nổi lẫn nổi lâu rồi đều đồng loạt kéo ra. Chúng đồng loạt chìa tay ra, hy vọng trâm sẽ đặt những ngón thon dài, trắng muốt có vuốt sắc lên tay chúng như một sự ban ơn. Trâm không do dự. Nó đưa tay cho thằng nhóc đã lập trang Facebook "Trâm Cáo" cho nó. "Trâm Cáo" được số like gấp đôi "Khanh Luna" chỉ sau một đêm.

Khanh nhìn ra cửa. Nó cố sức vùng vẫy. Những đứa khác cũng ra sức vẫy vùng. Nhưng chẳng ai thoát ra được. Nước mắt Khanh bỗng trào ra. Không biết là vì cay mắt hay vì đau đớn.

Khanh để đôi mắt mình đuổi theo cái bọc vải huyền bí kia. Minh Tống đã giở nó ra. Một cái mũ miện đính đầy đá quý được đặt rất vừa vặn lên mái tóc trắng như sợi bạc của Trâm. Trời đã tối hẳn. Trăng đang lên cao. Trăng mọc vào lúc tám giờ sáng. Vậy mà những kẻ ngoài kia không thấy cảnh tượng ấy lạ lùng. Chúng mải dõi những đôi mắt đờ đẫn lên vị nữ hoàng mới có chín cái đuôi khổng lồ trắng như tuyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Sống lại


Có một chuyện tôi gặp hồi tôi học lớp 10 như thế này. Hồi đấy lớp tôi có hơn ba chục mạng, trong số đó có Thúy. Thúy thật ra cũng không có gì nổi trội lắm. Hoàn toàn bình thường.

Cho đến một hôm đi tham quan, Thúy bị rơi xuống hồ bơi của khu du lịch. Lúc chúng tôi biết rằng bạn ấy đuối nước, vớt lên thì mới biết là Thúy chết rồi. Hô hấp nhân tạo kiểu gì bạn ấy cũng không tỉnh lại.

Đến lúc chúng tôi đem tấm chăn mỏng định phủ lên thì Thúy ngồi dậy đòi ăn. Bạn ấy ăn rất nhiều. Nhiều lắm ấy! Bao nhiêu đồ ăn chúng tôi đưa cho Thúy hết mà bạn ấy vẫn kêu đói. Rồi đồ ăn cũng hết. Thúy bắt đầu gào lên chửi rủa cả lớp, chửi cả thầy cô, chửi luôn mấy anh chị hướng dẫn viên. Tôi vốn là đứa nhát gan, nhìn thấy Thúy lồng lộn là tôi sợ chết khiếp!

Không có đồ ăn, Thúy phát rồ lên rồi tóm lấy bạn Giang lớp trưởng lớp tôi, nhất quyết không thả ra. Không ai có thể lại gần Thúy mà không làm Thúy lên cơn điên cấu véo Giang. Mà không chỉ cấu véo thôi đâu, Thúy còn cắn Giang chảy cả máu. Tôi thề là lúc đấy Thúy còn sùi bọt mép gầm gừ như thú dữ ấy! Hai mắt bạn ấy đỏ quạch, như kiểu sắp khóc ra máu đến nơi! Thế là mọi người phải gọi công an đến.

Nhưng khi công an tới, Thúy đã lôi Giang vào rừng. Đó là một khu du lịch sinh thái không rộng lắm nhưng cũng có rừng, có suối. Công an họ nhờ hướng dẫn viên chỉ đường. Chúng tôi chia nhau ra, mỗi nhóm đi một khoảng để tìm Thúy và Giang.

Tuyệt nhiên, tuyệt nhiên không có một tiếng la khóc nào hết.

Chúng tôi không bao giờ tìm thấy hai người bọn họ. Ngay cả bây giờ lớp tôi cũng không biết họ ở đâu.

Nói thế thôi, tán nhảm cũng chẳng có tác dụng gì. Đằng nào chúng tôi cũng không cố gắng tìm Thúy và Giang nữa. Bao nhiêu lần lục tung khoảng rừng bé tẹo mà vẫn chẳng thấy bóng chim tăm cá. Cơ mà chắc Thúy vẫn ở trong rừng, và đợi một ai đó đi lạc. Bọn học sinh cuối cấp đi tham quan với lớp, ưa khám phá ưa mạo hiểm, kiểu gì chẳng chui đầu vào rọ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Bạn thân


Tôi cũng có một chuyện kinh dị muốn kể cho mấy người nghe. Đây là chuyện bắt đầu từ hồi tôi học lớp Tám cơ. Lúc đó tôi vẫn còn sống ngoài Hà Nội.

Hồi đấy lớp tôi có hai thằng chơi rất thân với nhau là thằng Trung và thằng Đạt, đến cái sịp có khi chúng nó cũng mặc chung được. Bọn nó không phải người đồng tính. Chỉ là chơi thân với nhau, anh em thân thiết thôi. Thằng Trung thì học rất giỏi môn tiếng Anh còn sở trường của thằng Đạt là môn Toán.

Cho đến một hôm thằng Đạt bị bỏng nặng, phải cưa cụt hai chân hai tay. Nhưng mà như thế thì không sống lâu được. Thế là cưa tứ chi xong ba ngày thì Đạt chết.

Từ đấy thằng Trung cứ như người mất hồn. Có những lúc mọi người thấy nó ngồi lờ đờ, ai gọi gì cũng không ậm ừ. Chỉ đến lúc có người đập mạnh vào lưng Trung mới giật mình tỉnh ra. Hỏi thì nó chối, nhưng mà bạn bè cho là Trung bị khủng hoảng tâm lý nên rất thông cảm. Không ai nỡ bắt nạt Trung, ngay cả khi nó bắt đầu làm những trò rất... dị! Có hôm chính mắt tôi thấy Trung bắt gián, gián nhé! Bắt gián đầy một cái lọ to đùng! Rồi nó còn suốt ngày lẩm nhẩm như kiểu đọc bùa!

Xong rồi chuyện lạ bắt đầu xảy ra. Cuối năm lớp Tám, bọn tôi thi học kì, chia phòng, lấy số báo danh. Lúc thằng Trung cầm thẻ học sinh đi qua cửa thì ông giám thị kêu nó đứng lại. Ông ấy bảo cái mặt Trung với mặt người trong ảnh thẻ học sinh khác nhau hoàn toàn. Thế có lạ không? Mà lúc ông giám thị nhìn lại thì chẳng thấy gì hết! Đợt thi đấy Trung được tận mười điểm Toán, trong khi bình thường chỉ được sáu, bảy điểm.

Một lần khác, lần đó lớp tôi định tổ chức sinh nhật bất ngờ cho Trung. Bọn tôi mới để thằng Trung ở lại một mình trên lớp giờ Thể dục. Hết tiết, lớp trưởng My đem bánh gatô lên. Biết gì không? My bảo có đúng một người ngồi trong lớp, nhưng là Đạt, là mặt Đạt rõ ràng! Lúc My vào lớp rồi thì mặt Đạt lại hóa thành mặt Trung!

Năm lớp Chín, Trung chuyển trường. Từ đấy đến nay tôi không gặp nó nữa. Nhưng mà tôi biết nó vừa ly hôn vợ. Vợ nó vốn là bạn học chung với tôi năm cấp ba mà, con Nhã. Nhã kêu với mấy đứa nữa là có những lúc hai người đang làm chuyện vợ chồng thì mặt Trung bỗng thay đổi, chẳng giống mặt người sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chị gái


Đến lượt tôi, để tôi kể cho mà nghe. Chuyện của chính tôi luôn! Có thể mấy người không tin đâu nhưng đây là người thật, việc thật.

Hồi mà mẹ tôi mang bầu tôi, thì đi siêu âm lần nào bác sĩ cũng cho biết là chỉ có một thai thôi. Bụng mẹ tôi cũng không to. Nhưng không biết vì sao lúc đẻ mẹ tôi lại đẻ sinh đôi. Chị gái tôi là Hoàng Oanh, còn tôi là Hoàng Yến.

Mặc dù mẹ tôi sinh đôi nhưng chúng tôi không giống nhau chút nào. Chị Oanh rất xinh, mặc dù tôi hồi bé cũng không xấu xí nhưng rõ ràng mọi người thích chị Oanh hơn. Tuy nhiên tình trạng đấy cũng không kéo dài. Ngay cả bố mẹ tôi, ban đầu họ yêu chị hơn, nhưng về sau không thế nữa. Thậm chí tôi thấy bố mẹ tôi còn rất ghét chị.

Chị tôi từ khi đẻ ra đến năm sáu tuổi thì rất hiền hòa, dễ chịu. Chỉ khi chị bắt đầu đi học thì mới đâm ra trái tính trái nết. Bố mẹ tôi đang ăn cơm, đột nhiên chị ré lên cười phe phé rồi đổ cả bát cơm vào sọt rác. Ban đầu, bố mẹ tôi cũng như mọi người chỉ nghĩ rằng chị mới đi học, giờ giấc thói quen sinh hoạt đột ngột thay đổi nên chị có chút rối loạn. Nhưng càng ngày những biểu hiện của chị Oanh càng nghiêm trọng. Khi thì chị đại tiểu tiện bừa bãi ra quần áo khi đang có khách đến chơi nhà. Khi thì chị chui vào nhà vệ sinh của hàng xóm để phóng uế. Ăn trưa ở trường, chị tôi cũng móc họng để nôn ra bàn, khiến bạn bè xung quanh ghê cổ nôn theo.

Có một đêm, đang ngủ thì tôi bỗng mở mắt ra, tỉnh như sáo. Tôi nhìn cái đồng hồ ở cạnh giường. Mới có ba giờ sáng. Khi tôi nhìn sang giường bên kia thì thấy chị Oanh đang lơ lửng trên không. Cứ như có một người nào đó vô hình đang bế thốc chị gái tôi lên. Chỉ có ma quỷ mới làm được như thế!

Từ đêm hôm đó trở đi, tôi cứ nằng nặc đòi bố mẹ cho ngủ chung. Đi học tôi cũng không chịu đi cùng chị Oanh nữa. Thậm chí quần áo, đồ dùng, tôi cũng đòi mỗi đứa một đồ riêng.

Về phần chị Oanh thì chị càng ngày càng dở điên dở dại. Bố mẹ tôi luôn nói rằng đó là thời kì khó khăn nhất trong đời họ. Có hai đứa con gái thì một đứa loạn thần, một đứa nhiễu nhương. Đừng trách tôi! Lúc đó tôi chỉ là trẻ con! Tôi sợ những gì tôi nhìn thấy. Chị Oanh là một ví dụ.

Cơ mà vấn đề tự dưng lại được giải quyết. Đầu đuôi là năm tôi học lớp Ba, chị Oanh tôi luôn nói sảng hằng đêm khiến tôi không tài nào ngủ được. Đêm nào cũng như đêm nào, chị luôn la hét "Đừng bắt cháu đi", "Cháu muốn ở lại"...

Chị Oanh bị bắt đi thật. Người ta bảo hôm đó, tôi nhất định không chịu về nhà chung, chị đành đi đường khác. Chị bị một người đàn ông cao gần hai mét, mặc đồ thể thao dắt đi. Ông ta đưa chị Oanh nhà tôi đi, và tuyệt nhiên từ đấy chúng tôi, gia đình, bạn bè, công an, cảnh sát... chẳng ai nhận được tin tức về chị. Có một điều lạ là khi người ta đem mẫu DNA của chị tôi ra phân tích thì chị không có chung huyết thống với gia đình tôi. Chính xác là người ta nhận ra chị không có DNA của loài người.

Từ đó đến nay đã gần hai chục năm rồi. Bố mẹ tôi chưa bao giờ ngừng áy náy vì sự mất tích của chị Oanh. Điều họ áy náy không phải là để mất đi đứa con chẳng ra người cũng không ra ngợm, mà là họ đã không thấy đau khổ khi chị bị bắt đi. Họ vui mừng, như kiểu trút được một gánh nặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Mất tích


Tôi còn nhớ rất rõ lần cuối cùng nhìn thấy Dũng. Nó cầm cái giẻ lau bảng, đi về hướng nhà vệ sinh nam để giặt cho sạch những bụi bặm đã dính bết vào từng sợi vải. Cả lớp 12D4 chúng tôi không ai nghĩ rằng Dũng sẽ mất tích.

Lúc đầu, khi không thấy Dũng trở về, ai cũng tưởng rằng thằng này trốn học bằng cách giả bộ đi giặt giẻ lau. Nhưng xét lại tôi thấy vô lý lắm. Bởi nếu muốn trốn ra ngoài thì sao không giả vờ đi tiểu? Đi giặt giẻ rất dễ bị để ý nếu như giáo viên đợi mãi mà không thấy học sinh quay lại. Cô giáo dạy môn Sử lớp tôi lầm bầm:

- Tí cậu Dũng về, tôi sẽ cho cậu ấy nghỉ luôn môn của tôi, khỏi phải trốn.

Ai ngờ Dũng nghỉ thật. Chẳng ai thấy Dũng vào tiết sau, rồi tiết sau nữa. Mọi người bắt đầu thấy lo lắng. Lớp trưởng Kiều gọi vào máy di động của Dũng nhưng những gì Kiều nghe thấy lại là: "Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại... ". Chỉ mới hôm qua thôi Kiều còn gọi cho Dũng, vậy mà...

Mấy đứa khác đưa ra giả thuyết rằng Dũng bị bắt cóc. Tôi không đồng tình với ý kiến ấy. Nhà vệ sinh nam chỉ cách lớp tôi có vài bước chân. Người lạ đi qua thì kiểu gì cũng bị mấy đứa trong lớp nhìn thấy. Hơn nữa một nam sinh lớp 12 to cao, nặng cỡ 70-80kg thì làm sao mà đường hoàng lôi ra khỏi trường được?

Gia đình Dũng kéo đến, làm ầm lên. Nhất là mẹ Dũng, mồm bà cứ quang quác chửi rủa, không nể nang ai. Thầy hiệu phó, người có tiếng là hiền lành trong trường tôi cũng phải nổi cáu lên với bà. Nhưng hình như sau cáu giận, thầy tỏ ra hơi ân hận. Một người đàn bà mất con xứng đáng được thông cảm.

Công an cũng tới hỏi han những câu rất lôi thôi mà chẳng có kết quả gì. Chuyện Dũng mất tích thậm chí còn được đưa lên các trang báo lá cải. Facebook của các thành viên trong lớp bị mò ra, mấy thằng mấy con lều báo suốt ngày inbox hỏi không đâu, đòi phỏng vấn. Tôi chỉ muốn bắt chước các ngôi sao tổ chức họp báo rồi ỉa vào mồm lũ ăn hôi trên nỗi đau của người khác.

Khi tất cả chúng tôi đã hết hy vọng, thì đột nhiên Dũng trở về. Dũng xuất hiện trước cửa lớp sau bốn mươi chín ngày mất tích. Nó đứng đó, chưng hửng nhìn cả lớp trong khi cả lớp chưng hửng nhìn nó. Thế rồi, chúng tôi xông đến ôm Dũng. Lúc ấy, bọn tôi nhận ra trên tay Dũng vẫn cầm cái giẻ lau mà gần hai tháng trước nó đã đem đi.

Chuyện Dũng trở lại quả là một kỳ tích. Học sinh lẫn giáo viên, cùng lớp và khác lớp tất thảy đều chạy tới xoa nắn các khớp xương của Dũng. Có đứa nhạy cảm quá còn khóc vì xúc động. Lớp trưởng Kiều đem cái bánh ngọt mới mua dúi vào tay Dũng để biểu lộ sự ân cần của một người bạn.

Dũng kể:

Khi Dũng ra khỏi lớp, thì nó thấy trước mặt có một đứa con gái. Trời nắng to, nắng hắt sâu vào hành lang, khiến da Dũng như bốc cháy dưới lớp áo đồng phục. Vậy mà con bé kia đứng đấy, cứng đờ như một cái xác chết bị xiên vào cọc cho thẳng. Dũng thấy ghê ghê, nó đứng tránh sang một bên rồi đi tiếp, mặc kệ đứa con gái sau lưng. Nhưng vừa đi thêm được vài bước thì con bé lạ mặt dùng hai bàn tay lạnh như ướp đá tóm chặt vai Dũng, xoay người Dũng lại, mặt đối mặt. Ngay lúc ấy, tim gan Dũng như muốn tống tháo hết ra ngoài. Mặt con bé kia đã rữa nát, dòi bọ lổm ngổm bò trong hai hốc mắt rỗng không. Ở dưới váy đồng phục của đứa con gái, máu đang nhỏ ra tong tóc. Một vật gì tròn tròn như cục thịt đầy máu đầy me rơi ra, ngọ nguậy trên vũng dịch nhầy tanh tưởi.

Dũng chỉ thấy có thế. Khi tỉnh dậy, nó nhận ra mình đang ngồi trong một cái hốc rất chật hẹp chỉ đủ để duỗi chân ra nằm. Cái hốc ấy tối mò mò, mùi hôi thối xông lên rất khó chịu. Bên cạnh Dũng có một đống lổn nhổn gì đó bao gồm những vật dài dài, cưng cứng và cong như lưỡi mác. Ngoài ra còn có một quả cầu tròn có lỗ thủng. Khi sờ kĩ hơn, Dũng mới phát hiện ra đó là một bộ xương người. Nó lại ngất đi. Lúc tỉnh dậy, Dũng đã ở ngay trước cửa lớp, tay vẫn cầm cái giẻ lau bảng.

Một tháng sau, tôi chuyển trường, những chuyện kì lạ còn lại phải mãi về sau tôi mới biết. Có lẽ vì mấy chuyện đó quái dị quá nên nhà trường cũng như bên công an, cảnh sát bưng bít đi. Tuy nhiên, các học sinh trong trường vẫn đồn ầm lên. Chúng nó kể rằng sau khi Dũng trở về, Dũng bỗng thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ. Nó hay ngồi một mình, lờ đờ nhìn vào khoảng không trước mặt. Ai gọi Dũng cũng không thưa không đáp. Một lần nọ, Dũng bỗng mang búa đến trường. Mọi người cản thế nào cũng không ngăn nổi Dũng phá bức tường trong nhà vệ sinh nam - cái nhà vệ sinh mà ngày trước Dũng đã mất tích ở đấy. Khi bức tường sụp mất một mảng, người ta phát hiện ra trong tường có một khoảng trống vừa đủ để một người ngồi bên trong. Cơ mà chẳng có người nào cả.

Thay vào đó, lẫn với gạch và xi măng là một xác chết nữ đang mang thai, mặc đồng phục. Tay và chân cái xác có dây thừng trói chặt, còn trong miệng xác chết là một cái giẻ lau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Báo tử


Trọng hất mặt lên, nói bằng giọng kẻ cả:

- Chào tao chưa con kia?

Đứa con gái vẫn ngồi im. Mặt nó cứng đơ, không có phản ứng gì. Nếu nhìn lướt qua, Trọng sẽ nghĩ Hoài là một con mannequin.

Hoài là học sinh mới. Học sinh mới thường thì không bị bắt nạt. Nhưng cái lớp này khác. Lớp 8A5 này là của Trọng. Trọng là vua của lớp này. Đứa nào không thích thì chuyển lớp! Trọng nghênh ngang vênh váo, hở tí là bụp đứa này táng đứa kia. Nhưng chẳng ai dám làm gì Trọng ngoài chửi rủa sau lưng. Trọng là con Hiệu trưởng. Nó có biết sợ ai? Bố nó nó còn không sợ.

Vậy mà Hoài dám lơ đi mệnh lệnh của Trọng. Đến cả tù nhân trong trại giam thiếu thốn đủ thứ cũng phải làm thủ tục chào buồng đàng hoàng nữa là ngay giữa cái lớp đủ tiện nghi này. Hoài lơ Trọng đi tức là tự nó đặt mình ra ngoài vòng luật rừng. Được! Mày chết! Mày biết tay ông! Trọng nghĩ thế và vung tay tát thật mạnh.

Bàn tay Trọng chỉ cách má Hoài có vài phân thì đột ngột Hoài quay mặt ra nhìn thẳng vào mắt Trọng. Mặt Hoài tái xanh như anh lính bị sốt rét rừng mấy năm. Hai hốc mắt Hoài thâm quầng, xám xịt như hai hố đen vũ trụ. Cái nhìn toát ra từ đôi mắt Hoài cực kì khó chịu. Nó nửa như soi mói, nửa như giễu cợt, lại có chút gì đó tà ác và ma quái. Mắt Hoài rất đen, đen đến độ Trọng không thấy bóng nó soi lên hai con người. Và nụ cười, nụ cười của Hoài quả thực có thể dán vào bất cứ bức tranh minh dọa truyện kinh dị nào và làm tăng thêm độ rùng rợn của bức tranh đó. Miệng Hoài méo xệch, nửa như khóc nửa như cười. Nụ cười rộng đến gần mang tai và phô ra đủ hai hàm răng trắng ởn như răng lợn. Ngũ quan trên gương mặt Hoài tựa như làm bằng chất dẻo, được gắn vụng về lên một cái mặt phẳng lì đồng chất.

Trọng bước lùi lại mấy bước. Lúc này là ba giờ chiều. Cả lớp đã ra ngoài chơi hết. Chỉ có Hoài và Trọng ở lại. Khung cảnh vắng vẻ xung quanh cộng với cái mặt ma quái của Hoài làm Trọng rùng mình sợ muốn đái ướt quần. Trong thoáng chốc, mặt Hoài biết đổi. Đó không còn là gương mặt bằng nhựa nữa mà là cái mặt thịt tươi nát be nát bét như bị dí vào máy nghiền. Những mảng da đã tróc hết, máu chảy ướt cả cái áo đồng phục trắng toát.

Cảnh tượng kinh khủng khiến Trọng đái ra quần thật. Một dòng nước nóng nóng, khai khai trào ra, lênh láng trên sàn nhà.

Trọng không màng đến sĩ diện, nó chạy biến ra ngoài với cái quần tây vẫn ướt sũng nước đái khai mù. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên Trọng gặp ma. Thậm chí Trọng còn không biết chắc Hoài có phải là ma không. Nhưng phải hay không cũng cứ chạy đi! Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.

Trọng chạy nhanh như một con chó lao vun vút trên hành lang. Thấy có một nam sinh đứng quay lưng về phia mình, Trọng tính chạy lại nhờ giúp đỡ. Nhưng không, vì bộ mặt của cậu ta cũng bấy nhầy y như mặt Hoài.

Trống đánh. Học sinh bắt đầu chạy lên lớp. Trọng nhìn chúng, cố bám víu lấy một người quen, một thằng tay chân vẫn đi sau nó bợ đít để kiếm tiền tiêu vặt. Trọng không nhận ra ai. Bởi tất cả đều có cái mặt nát bét như mặt Hoài. Chúng giống hệt nhau. Đều là những cái thây sống đang dần dần bước lại gần Trọng. Những cánh tay, những đôi chân hình như sắp xổ vào Trọng mà cấu xé, mà giày xéo. Mấy bóng áo trắng bắt đầu chuyển sang màu đỏ và đen.

Trọng không đủ sức để hét nữa.

Học sinh trong trường đã hóa ra quỷ.

Chạy, phải chạy. Trọng muốn chạy đi mặc dù cái quần bị đái ra ướt sũng làm chân Trọng rất khó chịu.

Trọng chỉ kịp nhìn xuống sân trường.

Nó nhắm mắt lại và nhảy xuống.

*****

Thầy giám thị nhìn bọn học sinh, đứa nào đứa nấy mặt tái mét. Thầy nhìn vội xuống sân trường, nơi xác Trọng đang nằm sóng xoài, tư thế quái dị như một con búp bê bị vặn gãy hết tay chân.

- Sao lại thế này? -Thầy lầm bầm nhưng vẫn đủ cho bọn học sinh nghe thấy. Một đứa đáp bằng giọng run như cầy sấy:

- Nó tự nhảy xuống đấy. Bọn em có biết gì đâu? Tự nhiên nó tiểu ra quần rồi... thế thôi!

Thầy giám thị đưa mắt quan sát một lần nữa. Rơi từ trên tầng bốn xuống thì sống làm sao được. Mà úp người sấp thế kia, hẳn là cái mặt Trọng nát bét rồi. Báo cho ông Hiệu trưởng biết rồi mang nó đi táng là vừa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Quan Âm


- Ông già mày mang cái gì vào trong lớp thế kia? -Lan nói bằng giọng chán nản. Cô đã chán lắm ông trưởng hội phụ huynh lớp 12A2.

Huy cũng chán không kém, nhưng anh ngại không muốn nói ra sợ bố anh buồn.

Ông Thuấn làm hội trưởng hội phụ huynh đã mấy năm nay. Thật ra thì giữ chức vụ đó cũng không có gì khó, chỉ cần có nhiều tiền là được. Về chuyện quán xuyến các công việc thuộc quyền hành của mình, ông Thuấn làm rất tốt, không có gì đáng trách. Nhưng ông hay tha lôi ở đâu đó về những bức tranh phong cảnh, tranh chép rẻ tiền, treo khắp lớp 12A2 để "bồi dưỡng tâm hồn cho các cháu". Cô chủ nhiệm cũng như lũ học sinh, đương nhiên không thích cái kiểu trang trí lòe loẹt ấy nhưng vì sợ mất lòng ông Thuấn, chẳng ai nói gì.

Thằng Huy nhìn bức tranh bố nó mới đem tới. Nó không am hiểu đạo Phật, chỉ biết các hình người xiên xẹo in trên giấy kia là hình Quan Âm Bồ Tát. Huy quay sang hỏi Lan:

- Sao tự nhiên bố tao lại mang cái này về nhỉ?

Lan biết thừa câu hỏi của Huy chỉ là một lời cảm thán trước sở thích gàn dở của bố anh. Tuy nhiên, để tránh cho cuộc trò chuyện giữa hai người đi vào ngõ cụt, Lan lại phun ra một tràng kiến thức theo thói quen:

- Quan Âm tiếng Tàu đọc là "Kuan-Yin", tiếng Nhật đọc là "Kannon". Đây được coi là Nữ thần của Lòng từ bi, mang hình hài phụ nữ của Bồ Tát Avalokiteśvara và thường được tả là có nghìn cánh tay, mỗi cánh tay điểm một con mắt. Là người bảo trợ các bà mẹ, nên người ta thường cầu xin Quan Âm Bồ Tát trong những trường hợp không sinh đẻ.

Huy nghe rõ lời giải thích của Lan, nhưng anh không chú ý lắm. Dù là kẻ mù kiến thức tôn giáo nhưng Huy chắc rằng bức tranh ông Thuấn treo quá ư là xấu xí. Bức tranh rất to, to bằng người thật nên Huy dễ dàng quan sát được từng đường nét của nó. Đương nhiên nó không phải lại tranh cổ mà chỉ là tranh in lem luốc. Vị Quan Âm trong tranh không có nghìn tay, mà đang bế theo một đồng tử. Nét mặt của một đấng đại từ đại bi lẽ ra phải hiền hòa, cảm thông thì đôi mắt lại quắc lên như giận dữ. Huy dí sát mắt vào nhìn, thấy những ngón tay của Quan Âm dài như vuốt lang sói.

- Nhìn chả giống Quan Âm Bồ Tát, trông cứ như yêu quái chuẩn bị ăn thịt thằng bé kia! -Huy tặc lưỡi. -Mà cũng không giống thằng bé nữa, giống lợn lai chó!

Câu nói của Huy khiến Lan bắt đầu để ý bức tranh kỹ hơn. Công nhận Huy nói đúng. Màu sắc trong tranh quá mức rực rỡ, chủ yếu dùng hai màu đỏ và đen. Hai nhân vật trong tranh, một bên thì mặt mũi tà ác, một bên thì giống súc vật. Ai đó vẽ ra bức tranh này chắc hẳn có ác tâm muốn báng bổ thần thánh.

Lan ghé tai Huy nói nhỏ:

- Mày bảo bố mày mang tranh này về mà treo, chứ để đây tao thấy rùng rợn thế nào ấy.

- Thôi đi! Sao mày khôn thế? -Huy giãy nảy lên. -Nhà bố tao thì cũng là nhà tao! Mày kêu tao mang cái tranh này về chắc đêm tao không dám đi đái mất!

Lan không nói gì thêm, cô lo âu nhìn bức tranh một lần nữa. Trong tích tắc, Lan thấy hình như đôi mắt của Quan Âm trong tranh hình như vừa quắc lên liếc cô để cảnh cáo.

Không chỉ Lan và Huy, mà cả lớp 12A2 đều thấy bức tranh kia rất xấu và đáng ghê tởm. Ông Thuấn sống quá nửa đời người, lại làm ăn buôn bán, sao lại không phân biệt được xấu đẹp, chính tà mà rước cái của ấy về treo? Nhưng thói xấu của người Việt Nam là không chịu góp ý thẳng thật đã ăn sâu vào máu nhiều người nên chẳng ai dám lên tiếng.

Từ hôm có bức tranh Quan Âm độc ác treo trong lớp, học sinh cũng như giáo viên các môn đều thấy một luồng năng lượng quái dị bao phủ quanh mình. Huy cảm nhận được điều này rất rõ, và anh một mực cho rằng bức tranh xấu xí báng bổ kia chính là nguyên nhân. Lan - người nặng đầu óc khoa học cũng bắt đầu nghi ngờ bức tranh đang gây ra những tác động xấu cho lớp 12A2. Mùa đông, mọi người hay mua xôi giấu trong hộc bàn để giờ ra chơi ăn sáng. Lan cũng không nằm ngoài số đó. Sáng nay, cô cũng mua xôi ở cổng trường. Hộp xôi thập cẩm thơm nức mùi chả quế kho, pate, gà sả ớt. Nhưng mới vào lớp được vài phút, mùi chua thối đã bốc ra từ trong hộp xôi mặn. Khi mở ra, Lan thấy phần ăn sáng của cô đã bị hỏng. Mùi thối xộc lên làm Lan suýt lộn mửa. Lan mất ăn, nhưng bọn dòi bọ trong hộp xôi lại có một bữa no nê.

Ngoài Lan ra, mấy đứa khác trong lớp cũng gặp chuyện quái dị. Thằng Lân mang theo mấy quả trứng gà công nghiệp để giờ Hóa đem đi làm thí nghiệm. Ai ngờ, chưa đến giờ ra chơi, năm quả trứng đã biến mất. Lân giục cả lớp đi tìm, bởi không có trứng thì không làm được bài, không làm được bài thì cả lớp bị điểm kém. Tìm mãi chẳng thấy đâu, thằng Lân thở dài nhìn bức tranh Quan Âm, hỏi bức tranh bằng giọng xấc xược:

- Quan Âm có ăn trứng của bọn này không đấy?

Tức thì, một dòng chất lỏng vàng chảy ra ở đôi môi đỏ như máu của Quan Âm. Bọn học sinh giật mình bu kín lấy bức tranh. Thy - đứa con gái gan nhất lớp lấy tay quệt quang môi vị Bồ Tát trong tranh và sửng sốt kêu lên:

- Lòng... lòng đỏ trứng gà chúng mày ơi!

Một lần khác, lớp trưởng Đông mang đến lớp một chai thuốc diệt côn trùng vì mấy hôm liền anh thấy gián bò lổm ngổm quanh bức tranh Quân Âm. Mặc dù thấy cái tranh ấy rất ghê tởm, Đông vẫn phải làm vệ sinh cho nó. Việc xịt thuốc vào tranh có thể làm hỏng tranh, nhưng Đông lại thầm mong chuyện đó xảy ra. Anh đã chán ngấy cái tranh vừa xấu xí vừa kinh dị này. Nếu bây giờ Đông xịt thuốc vào đúng hai bộ mặt thú vật tà ác trong tranh, không biết có kết quả gì không? Nghĩ thế, Đông nín thở, cầm bình xịt xịt thẳng vào gương mặt độc ác của Quan Âm.

Bức tranh không hỏng, nhưng hành động của Đông không khác nào chọc điên con quỷ đang ẩn trong tranh. Anh chợt thấy sống lưng mình lạnh buốt như đang ngủ trên một khối băng tuyết và da anh thì trơn nhớt, ngứa ngáy như kẻ bị ghẻ lở. Từ phía sau bức tranh, một đàn gián, rết nhện đủ kích cỡ, màu sắc, hình dạng và chủng loài bò ra như đoàn người di cư trước khi núi lửa phun trào. Cảnh tượng hãi hùng ấy khiến Đông sợ chết khiếp, tưởng chừng như anh có thể chết đi vì kinh hoàng.

Ngoài những chuyện đó ra, những hiện tượng lạ lùng vẫn liên tục tiếp diễn. Học sinh trong lớp thỉnh thoảng bị chảy máu mũi hoặc hai lỗ tai. Giáo viên tìm mãi không thấy sổ đầu bài. Sách vở, đồ đạc bị thay đổi vị trí khi trong lớp không có ai. Tranh ảnh (ngoại trừ bức tranh ma quái kia ra) bị tráo chỗ hoặc xoay lệch về hướng tranh Quan Âm. Mỗi sáng đến lớp, mọi người đều ngửi thấy mùi thối bốc ra từ phía bức tranh. Có khi lại là một vệt máu dài chảy ra, kéo dài hàng mét. Trong lớp lúc nào cũng phảng phất mùi tử khí lạnh lẽo, đầy đe dọa.

Ngần ấy chuyện đáng sợ xảy ra khiến lớp 12A2 dần chìm vào trong không khí tang tóc dù chẳng có ai chết. Chính xác hơn là chưa có ai chết. Vì mặt đứa nào đứa nấy trông chẳng khác nào những con bệnh nằm liệt giường chờ tử thần tới cướp đi sinh mạng. Những hố mắt trũng sâu, những làn da bủng beo bệnh tật càng ngày càng nhiều. Cô chủ nhiệm Hằng cũng phải thốt lên trong buổi sinh hoạt cuối tuần:

- Chuyện gì thế này? Cô biết là các em là học sinh lớp 12, chỉ mấy tháng nữa là thi cử. Nhưng các em phải biết giữ sức khỏe chứ? Một hai đứa ham học quá cô còn hiểu được chứ cả lớp đều như xác ve là sao?

Cả lớp im lặng không buồn trả lời. Biết giải thích thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói với một cô giáo dạy môn Vật lý rằng "bọn em sợ ma đến mất ăn mất ngủ"? Nhưng Huy, chính Huy cũng không chịu nổi tà khí phát ra từ bức tranh nữa. Anh đứng phắt dậy, không chờ sự cho phép của cô Hằng cũng như sự đồng thuận của bè bạn, phun ra hết những sợ hãi, lo âu một tháng nay.

Cô Hằng không biết phải giải thích những hện tượng kỳ lạ đó như thế nào. Chính bản thân cô cũng từng nghe kể rằng bảy năm trước, trường này phát hiện ra một xác chết nữ sinh mang thai bị giấu trong tường nhà vệ sinh. Người phát hiện là một nam sinh mất tích suốt bốn mươi chín ngày đột ngột trở về. Trong đời, cô Hằng hiếm khi bận tâm đến chuyện ma quỷ, chỉ có khi nào nghe người ta kể bằng giọng nửa âm nửa dương, cô mới đặt dấu hỏi ràng liệu có ma không?

Suy nghĩ hồi lâu, cô Hằng bèn bảo:

- Cô không phải người duy tâm. Nhưng nếu các em thấy sợ qua thì đem bỏ bức tranh ấy đi. Tốt nhất là đem chôn thật kỹ, thật kín. Và nhớ là đừng cho ai biết chuyện này, nếu hở ra cô sẽ bị kỷ luật mất.

Chẳng cần cô Hằng dặn, rất nhiều học sinh các lớp kế cận đã biết đến sự tồn tại bất thường của "con quỷ đội lốt Quan Âm lớp 12A2". Chúng đồn thổi nhau những chuyện có thật lẫn điêu toa. Không khí sợ hãi đang dần lan ra toàn trường. Nếu việc chôn bỏ bức tranh có tác dụng, thì nỗi kinh sợ sẽ tan đi rất mau, trả lại sự yên bình cho lũ học sinh lớp 12 an tâm ôn thi.

Thế là ngay cuối giờ học, mấy đứa học sinh hè nhau nhấc bức tranh ra khỏi tường. Vì khung gỗ của tranh khá nặng, nên những thằng lực lưỡng, đô con nhất lớp nhận nhiệm vụ gỡ tranh Quan âm ra. Khôi - một trong bốn đứa phải tháo khung tranh thốt lên:

- Tranh chảy máu kìa!

Đúng là tranh chảy máu thật. Máu đen đặc rỉ ra từ mắt, mũi và miệng Quan Âm. Máu còn chảy ra từ bón góc khung tranh. Mùi hôi thối xộc lên nồng nặc như thể trong phòng có một xác chết đuối để lâu ngày không đem chôn. Thối đến độ vài ba đứa khác phải chảy nước mắt nước mũi.

Cái tin lớp 12A2 phá tranh Quan Âm quỷ ám được lan truyền đi rất nhanh. Học sinh lớp khác, cả những đứa biết rồi lẫn bọn chưa biết gì chỉ vì hiếu kỳ mới kéo nhau đến xem bu kín đặc như kiến bu mồi trước cửa lớp 12A2. Tuy nhiên chẳng có ai đứng được lâu vì mũi học bị tra tấn bởi mùi thối bốc ra từ trong tranh. Bức tranh quái dị mỗi lúc mỗi thối khắm hơn. Vài đứa trong lớp xanh mặt, cúi người ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

Đột ngột tất cả cửa sổ trong lớp bật tung ra. Gió thổi ùa vào như một trận cuồng phong cuốn theo rác rến và lá khô. Hơi lạnh buốt khiến gần bốn mươi mạng trong lớp nổi da gà da vịt. Rồi liền kề sau đó là những tiếng rầm rầm nối tiếp nhau. Cửa sổ lẫn cửa ra vào lần lượt đóng hết lại như thể trong lớp có cả một đội quân vô hình chỉ chờ lệnh là đồng loạt sập cửa.

Một vài đứa vội chạy ra dùng thân mình húc vào cửa. Mấy cái cửa ọp ẹp, thường ngày chỉ chực chờ gãy bản lề rơi xuống đất thế mà giờ này nhất định không di chuyển một li. Tất cả mọi người trong lớp đều nhận ra đây là một tình huống nghiêm trọng. Bức tranh đang nổi điên. Đúng hơn là con quỷ trong tranh đang phát rồ lên vì bị đuổi khỏi đây. Và để chứng minh cho suy nghĩ của Huy, những bức tranh phong cảnh trên tường bất chợt đồng loạt rơi xuống đât. Mảnh thủy tinh từ khung tranh vỡ vụn, bắn tung tóe.

Lúc ấy, ở bên ngoài lớp, có cỡ hai mươi đứa học sinh đang bàn ra tán vào. Một thằng nhóc có đôi tai vểnh như tai dơi hỏi một câu vu vơ:

- Bọn nó phá tranh Quan Âm thế thì có bị trừng phạt không nhỉ?

Đứa con gái thấp lùn đáp:

- Cái tranh đấy mà bảo là tranh Quan Âm mới là báng bổ! Đứa nào vẽ ra cái tranh đấy ắt ẳn có thù với đạo Phật!

Một đứa khác tiếp lời, nhưng câu nói của nó không ăn nhập gì với đề tài đang được đem ra bàn luận:

- Sao bọn 12A2 im bặt thế? Hay là...

Hay là có chuyện gì rồi? Cả bọn đưa mắt nhìn nhau.

Thằng tai dơi đưa tay bịt mũi, rồi nhìn bạn bè một lượt nữa. Nó lấy hết can đảm giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa.

Trong lớp chỉ còn một cô gái đang ngồi với tư thế kiết già và tay bắt ấn. Trên mình cô ta vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục nhưng máu dính bê bết. Thằng tai dơi thốt lên:

- Chị Lan! Chị Lan phải không? Sao lại...

Người ngồi giữa lớp đúng là Lan. Xung quanh cô ngổn ngang bàn ghế và những bức tranh phong cảnh bị vỡ khung. Những người khác đã biến mất.

Trên mặt Lan nở một nụ cười quái dị. Rồi cô bỗng phá lên cười sằng sặc, miệng không ngớt chửi rủa bằng thứ giọng rè rè như loa phường.

Sau lưng Lan, bức tranh ma quái đã được treo vào chỗ cũ. Nhưng hình ảnh Quan Âm lẫn đồng tử trong tranh không còn nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Về nhà


Ông Khá không nhớ rằng ông đã về nhà kiểu gì. Nhưng không sao, dù sao trên người ông cũng chẳng trầy xước gì, chẳng mất mát gì. Ngõ dài trong đêm lờ mờ sáng. Hơi men làm hai chân ông cứ vướng vào nhau. Ông vừa đi vừa dụi mắt, thỉnh thoảng lại ngáp dài. Dù sao cũng khuya lắm rồi.

Chẳng được mấy bữa như hôm nay, người bạn cùng đơn vị với ông thời chiến tranh biên giới Việt - Trung, mấy chục năm không gặp tự dưng tái ngộ. Hai người dắt nhau vào trong quán bia, rồi cà kê dê ngỗng đến tận tối mịt.

Ông Khá hát lẩm nhẩm mấy bài nhạc chế tục tĩu, thỉnh thoảng lại khanh khách lên tự cười mình.

Bỗng ông thấy ở giữa ngõ có một đứa trẻ con cỡ sáu bảy tuổi đang đứng. Dưới ngọn đèn vàng vọt, da đứa bé gái tái xanh và thân hình gầy gò của nó mờ ảo như sướng khói. Giờ đã là nửa đêm, sao lại có đứa trẻ con đứng trong ngõ là thế nào? Ông Khá rùng mình. Hơi rượu bay sạch. Ông nuốt khan, nghĩ đến những chuyện ma quái ông thường nghe hồi còn nhỏ. Bao nhiêu năm sống ở thành phố, giữa ánh đèn điện sáng trưng, ông Khá ngỡ rằng chẳng có con ma con yêu nào hiện ra mà hù dọa ông được.

- Ông đưa cháu về nhà với?

Tiếng của đứa bé gái như từ cõi nào xa lắm vọng về khiến ông Khá lạnh toát sống lưng. Ông gặp ma, gặp ma thật rồi! Ông muốn chạy, nhưng lại sợ rằng đứa bé gái ma quỷ này sẽ đuổi theo ông.

- Ờm... cháu con cái nhà ai? -Ông Khá hỏi.

- Cháu là con bố Đông, mẹ Mai. -Đứa bé đáp. -Nhà cháu ngay gần đây thôi nhưng mà cháu sợ ma lắm.

- Ôi làm gì có ma! Cháu đừng sợ!

Ông Khá nói với đứa bé mà như tự nói với chính ông. Ông đang sợ ma, và con ma thì đang đòi ông phải đưa nó về nhà.

- Thế... thế thì nhà đó ngay gần đây thôi! Để ông đưa cháu về! -Ông Khá không dám từ chối. Đằng nào thì nhà Đông cũng chẳng xa xôi gì, hơn nữa nếu ông muốn về nhà, ông cũng phải đi qua chỗ đó. Sống trong khu này lâu, chuyện nhà này nhà kia biết hết, ông Khá chưa từng nghe Đông có vợ chứ đừng nói là có con. Vậy đứa bé này ắt là ma rồi! Thôi thì con ma tí hon này cũng không có vẻ gì là muốn hại ông. Ông cứ dắt nó đi, có khi đêm nay ông ngủ, nó lại cho ông con đề để làm giàu?

Thế là ông Khá và đứa bé, một người một ma, bước cùng nhau trên con đường hẹp. Mấy ngọn đèn nhỏ trong ngõ bỗng dưng chớp tắt liên hồi rổi đồng loạt nổ tung. Mảnh thủy tinh rơi đầy dưới chân ông Khá. Xung quanh ông và đứa trẻ giờ chỉ toàn là bóng tối và vầng trăng sáng lờ nhờ yếu ớt trên đầu. Ông Khá ước mong sao mấy ngôi nhà đóng kín cửa kia sáng đèn, nhìn thấy ông để ông có thể ù té chạy thật nhanh, thoát khỏi bóng ma quái ác đang đeo bám ông.

Quãng đường đi từ đầu ngõ đến nhà Đông chỉ vài chục bước chân, nhưng hôm nay sao lại dài thế? Ông Khá lại liên tưởng đến chuyện ma đưa lối, quỷ đưa đường khiến người ta đi thành vòng tròn trong ngõ cụt.

- Ông có sợ ma không hả ông? Cháu sợ ma lắm!

Ông Khá không đủ can đảm đề nhìn vào bộ mặt nhợt nhạt của đứa bé con. Ông đáp bằng giọng run như cầy sấy:

- Ông sợ ma, sợ ma chứ. Nhưng mà... đi hai người thì không sợ cháu nhỉ?!

Nhưng đứa bé đã biến mất. Nó chưa trả lời ông mà đã đi rồi. Ông Khá toát mồ hôi lạnh toát, vắt giò lên cổ chạy về ngôi nhà chìm sâu trong màn đêm.

*****

Chị Mai ôm chầm lấy con, sụt sùi khóc, hỏi:

- Ôi, con đi đâu mà giờ này mới về! Mẹ tìm con mãi! Sao con lại về được nhà?

- Ông kia đưa con về. -Đứa con gái chỉ ra cửa, nơi bóng tối đang phủ kín những ngôi nhà nhỏ trong ngõ.

- Ông nào? -Mai ngơ ngác.

- Ông ấy biến mất rồi.

Đúng là chẳng có người đàn ông nào cả.

m*TXN3;
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Biến chứng


Ngày thứ nhất

Thăng về nhà khi đồng hồ chỉ một giờ sáng. Trước khi đi, anh đã dặn Hoa - đứa em khác cha khác mẹ đừng khóa cửa. Anh se sẽ vặn tay nắm cửa, và hé mắt nhìn vào cho quen dần với bóng tối. Hình như Hoa chưa ngủ. Nó đang ngồi im như pho tượng, tay cầm vật gì như chiếc bút bi to và dài. Ánh sáng lờ mờ hắt từ ngọn đèn ngoài ngõ vào đủ để cho Thăng thấy, tay Hoa cầm một con dao. Đó là loại dao gọt hoa quả rất nhỏ mà nhà Thăng chỉ mua có hai con. Hoa đang cầm dao, ngồi trơ như phỗng đá. Mặt nó quay vào ban thờ, không biết thức hay đang mộng du.

Thăng nín thở lại gần. Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Hoa và bảo:

- Bống, nằm xuống, nằm xuống ngủ đi.

Hoa vẫn ngồi lặng lẽ, nó chợt đứng lên và bước những bước nhẹ nhàng trên mười mấy bậc cầu thang. Thăng vội chạy vào trong bếp, tay vớ lấy con dao chặt xương, đi sau đứa em. Mắt Hoa đang nhắm nghiền. Còn Thăng thì không dám chớp mắt.

Bỗng Hoa dừng lại, quay lưng và bước xuống. Nó mò vào trong bếp, để con dao ở chỗ cũ và ra ngoài. Thăng chờ cho đến khi Hoa nằm xuống cái chiếu trúc trải ở nhà ngoài mới cất con dao đi. Ngần ngừ một lúc, anh vớ lấy tất cả dao, kéo, nĩa và cho vào trong tủ thờ, khóa lại.

Đêm đó, Thăng bấm chốt cửa. Anh lén sang phòng bố và mở cửa xem ông và mẹ kế đã ngủ chưa. Họ ngủ rồi. Thăng thở phào nhẹ nhõm. Anh bước đi, yên tâm đôi chút. Rồi nghĩ thế nào, Thăng lại bấm chốt cửa phòng. Anh xuống tầng hai, và lặp lại ngần ấy hành động với cánh cửa phòng bà nội.

Không hiểu sao, đêm ấy Thăng chỉ mơ thấy toàn máu là máu.

Ngày thứ hai

Thăng ngủ đến mười hai giờ mới dậy. Anh đã dậy một lần từ sáu giờ sáng để xếp đống đồ sắc nhọn trở lại chỗ cũ. Vừa mở cửa ra, Thăng thấy mặt bố mình hầm hầm. Hai mắt ông long lên sòng sọc như chuẩn bị giết người. Mẹ kế của Thăng đang khóc.

Một mùi gì đó rất lạ bỗng thoang thoảng bay qua. Thăng vội xuống nhà dưới, thấy nồi thịt kho sắp cháy đến nơi. Anh tắt bếp. Hoa vẫn ngồi ở nhà ngoài. Mái tóc nó ướt sũng mồ hôi, trông bẩn bẩn như lâu lắm không gội đầu. Mặt nó xanh hẳn đi sau trận ốm liệt giường. Tay Hoa mân mê một cuốn sổ màu hồng. Thấy Thăng, Hoa vội quay mặt đi và giấu cuốn sổ xuống gầm tủ thờ.

Ngày thứ ba

Ông Thắng không tài nào ngủ được. Bà Hồng cũng không thể ngủ được. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Con bé Mai năm tuổi đã ngủ say.

Đột ngột ông Thắng nghe thấy có tiếng TV bật rất to ở dưới tầng một. Đã hai giờ sáng rồi. Chẳng lẽ mẹ già của ông lại còn thức để mở TV? Bà vốn bị lãng tai bẩm sinh, thường chỉ đọc môi chứ hiếm khi căng tai ra nghe ai nói. Xem TV bà chỉ đọc chữ, xem hình. Ai lại bật TV to thế?

Ông Thắng lại nghe cả tiếng nước xối ào ào trong nhà vệ sinh. Có cả tiếng vòi hoa sen lẫn tiếng vòi trong lavabo. Lại còn cả tiếng xả đại bồn cầu. Hình như có người nào đó đang đánh thức cả nhà dậy. Ông sực nhớ đến Hoa - đứa con riêng của vợ đang ngủ dưới tầng một. Dạo này nó hay lọ mọ dưới nhà vào ban đêm. Hay là Hoa? Ông Thắng mở cửa, và thấy đèn đuốc sáng trưng. Các đèn cầu thang từ tầng bốn xuống tầng một, bao gồm cả đèn bếp lẫn đèn sân thượng đều rực sáng. Ông thấy là lạ. Trong cái là lạ ấy, có đôi chút rờn rợn. Ông lẳng lặng khép cánh cửa đằng sau lại và đằng hắng một tiếng.

Không có ai trả lời.

Ông Thắng lại đằng hắng to hơn.

Tiếng nước chảy vẫn chưa dứt.

Ngày thứ tư

Sau sự cố điện nước hôm qua, ông Thắng quyết định ông sẽ ngủ dưới tầng một xem sao. Hoa sẽ ngủ với vợ và con gái ông.

Đêm. Tiếng chim lợn kêu từ bãi tha ma gần nhà khiến ông Thắng lại trằn trọc khó ngủ. Nằm trên cái chiếu mà hàng ngày Hoa thường ngủ, ông Thắng thấy có cái gì khác lạ ở con bé. Ồng nghĩ ngợi một lúc rồi ngồi dậy.

Có tiếng chân người từ tầng trên bước xuống. Nhưng khi thấy ông Thắng ho nhẹ, cái tiếng ấy ngưng hẳn.

Ngày thứ năm

Thăng cầm tờ báo trên tay, mặc dù anh không có thói quen đọc báo trong giờ ăn cơm. Mọi người đều nhìn Thăng bằng ánh mắt kỳ lạ.

Thăng không đọc báo. Anh đang giả vờ đọc báo để nhìn trộm Hoa. Mặt nó xanh và hốc hác như con quỷ đói. Đứa con gái gần hai mươi tuổi từng nặng hơn sáu mươi cân giờ trông gầy giơ xương. Có lẽ quá trình ăn kiêng, cũng như các loại thuốc Hoa dùng đã làm con bé thành cái xác khô biết đi. Ở Hoa không có nét đáng thương của những người mắc bệnh kinh niên không thể chữa trị. Nó trông thật quái đản và độc ác. Như một kẻ khát khao được đớp thử một miếng thịt người để chữa lành những vết thương trên cơ thể.

Thăng thốt nhớ đến chuyện đêm hôm qua. Đã có tiếng gõ cửa. Khi anh mở cửa thì thấy mẹ kế đang đứng trước mặt. Khi đó mới mười một giờ. Bà Hồng bế con Mai đang ngủ khì, đưa tay lên ra hiệu cho Thăng im lặng.

Cánh cửa phòng ông Thắng và bà Hồng xịch mở. Hoa đang đứng cầm con dao giống y đúc con dao hôm trước Thăng thấy. Anh ghé tai bà Hồng, thì thầm:

- Con Bống mộng du ấy mà. Cô vào đây với cháu.

Bà Hồng lập tức làm theo.

Hoa cầm dao, mắt mở trừng trừng không hề chớp lấy một cái. Nó bước từng bước một xuống dưới. Ông Thắng đang ngủ ở tầng một. Hoa định làm gì?

Một tiếng ho nhẹ vọng lên.

Hoa buông con dao xuống dưới cầu thang và quay lại giường ngủ.

Hôm nay, khi đối diện với Hoa, Thăng nghĩ anh nên hỏi nó vài câu. Dù sao cũng là anh em một nhà.

- Bống này, mày có hay ngủ mơ không?

Hoa nhướng mắt nhìn ba gương mặt người thân. Nó gõ nhẹ tay lên trán theo thói quen và bảo:

- Có chứ. Hôm qua em cũng mơ đấy.

- Mơ thấy gì thế? -Ông Thắng hỏi ướm thử.

- Hình như là... mơ đi tìm người. Cháu cũng không rõ lắm! -Hoa nhún vai.

Rồi nó bật cười:

- Nhà mình tích góp vốn để đánh đề hay sao?

Cả bốn cùng cười ồ lên. Không c tiếng cười nào là thật.

Ngày thứ sáu

Thăng hí hoáy lục lọi cái túi đựng laptop của Hoa. Con bé luôn để cái túi ấy dưới tầng một và ngủ ngay bên cạnh. Thăng lần sờ một hồi cũng tìm thấy cuốn sổ màu hồng hôm trước Hoa giấu.

Anh giắt quyển sổ mỏng dính vào đít quần và chạy nhanh lên phòng. Quên cả khóa cửa, Thăng nóng ruột mở ra xem.

"Bộ Y tế

Bệnh viện Nội tiết Trung ương

Số thẻ bảo hiểm:...

Số hồ sơ: xxxxxxx

SỔ ĐIỀU TRỊ BỆNH CẦN CHỮA TRỊ DÀI NGÀY

Họ và tên: Nguyễn Thị Kim Hoa

Năm sinh: 1995

Nghề nghiệp: Sinh viên

Giới tính: Nữ

Địa chỉ:...

Số điện thoại:... "

Thăng vội lật sang mấy trang kế tiếp.

"Phần khám và chẩn đoán bệnh

Ngày 5 tháng 4 năm 2014

Chẩn đoán bệnh: Bướu giáp lan tỏa, nuốt vướng. Viêm tuyến giáp tự miễn.

Điều trị: Levothyroxine 100mcg. 1/2 viên/ngày trước ăn sáng 30 phút. "

Bên dưới còn ghi thêm vài loại thuốc bổ. Chủ yếu là calcium và vitamin C.

Thăng lại lật sang trang tiếp. Mấy tờ giấy biên lai, hóa đơn và kết quả xét nghiệm rơi ra. Anh xem lần khám gần nhất.

"Ngày 8 tháng 7 năm 2014

Chẩn đoán bệnh: Viêm tuyến giáp tự miễn. Men gan tăng cao.

Điều trị: Levothyroxine 100mcg. 1/2 viên/ngày trước ăn sáng 30 phút."

Ngoài ra còn có một loại thuốc bổ gan. Thăng không chú ý lắm. Anh nuốt khan, tay gõ lên bàn phím máy tính.

"Viêm tuyến giáp tự miễn".

Một loạt kết quả hiện ra.

Thăng lại lạch cạch gõ thêm.

"Biến chứng của bệnh viêm tuyến giáp tự miễn."

Thăng nhấn vào một kết quả.

"...Tâm thần kinh: Trầm cảm có thể xuất hiện từ rất sớm và có xu hướng nặng lên theo tiến triển của bệnh. Viêm tuyến giáp mạn tính cũng có thể gây suy giảm tình dục ở cả nam và nữ, gây suy giảm các chức năng tâm thần khác như trí nhớ, khả năng tập trung, giấc ngủ..."

Bỗng có tiếng mở cửa. Thăng nín thở ngồi yên. Một bóng người đứng ngay đằng trước mặt anh, tay cầm một con dao chuyên dùng để thái thịt. Thăng cố tìm một vật gì đó thật nặng để ném vào người kia.

Nhưng chẳng có gì cho Thăng tự vệ cả.

Người kia vẫn lừ lừ đi đến.

- Thăng ạ, bệnh tật chỉ là cái cớ thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,745
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Bưu kiện


Trần Kim Sa, sinh viên năm thứ hai Học viện Jane Addams hiện đang ở trong ký túc xá của nhà trường. Phòng 905, thuộc khu ký túc xá mới của tòa nhà mười lăm tầng. Tòa nhà này được xây từ bốn năm trước. Ngoài Sa ra, phòng 905 còn có năm sinh viên nữ khác. Hôm nay họ đã đi ra ngoài cả. Hình như là đi siêu thị hay đi chợ trời đấy, Sa không để ý lắm. Cô ngồi lại trong phòng, mở laptop ra để kiểm tra xem có e-mail mới không. Chỉ toàn là những chương trình khuyến mại, giảm giá của mấy hãng mỹ phẩm, đồ gia dụng. Sa lẩm bẩm một mình:

- Tiền ăn thì đéo có lại còn...

Cánh cửa sổ bị gió thổi đột ngột mở tung ra. Sa liếc mắt nhìn rồi thở dài, đứng dậy đóng cửa. Cô nhìn từ tầng chín xuống dưới đất. Một người nào đó, không biết là đàn ông hay đàn bà, trông nhỏ xíu như con kiến đang khệ nệ bưng kéo sau lưng một cái thùng khá to. Sa không biết đấy là cái thùng gì, mà cô cũng chẳng quan tâm. Chắc là có sinh viên nào muốn chuyển sang ký túc xá nhà mười lăm tầng nên dọn đồ đi.

Sa quay trở lại với công việc hiện tại sau khi chốt chặt hai cánh cửa sổ. Cô thấy một e-mail vừa gửi đến. Trần Kim Chung - chị họ của cô vừa gửi cho một xấp tài liệu môn Lịch sử nghệ thuật tôn giáo.

Chợt có tiếng gõ cửa. Chỉ gõ hai cái rồi thôi. Sa lại thở dài thêm cái nữa rồi nghĩ thế nào lại không đứng lên mở cửa nữa. Cô gọi với ra:

- Cửa không khóa, mời vào.

Cánh cửa từ từ mở ra. Tiếng bản lề khô dầu vang lên, nghe ken két rất khó chịu làm Sa phải nhăn mặt. Cửa ở khu ký túc này thuộc loại đẩy vào trong phòng nên Sa có thể thấy có một vật gì rất lớn được đặt ngay trước cửa. Cô hơi ngạc nhiên, vì khi cửa mở ra hoàn toàn, cô thấy rõ đó là cái thùng. Chính là cái thùng lúc nãy mà Sa thấy người ta kéo đi dưới sân trường. sa bèn đưa mắt nhìn khắp dãy hành lang. Bây giờ là khoảng ba giờ chiều, mọi người vãn đang nghỉ trưa nên Sa chẳng nghe thấy tiếng kêu nào cả. Ngay cả tiếng kính coong của thang máy cũng không. Chẳng lẽ cái người vừa nãy đã leo bộ suốt mười lăm tầng, mang theo cái thùng to tướng này? Sa nhún vai, quay trở lại kiểm tra cái thùng bí ẩn.

Đó là cái thùng cao tầm một mét, được dựng từ bìa các tông, xung quanh bọc một lớp băng dính trắng lẫn vàng, bịt kín mọi lỗ hổng. Trên cái thùng không hề có thông tin gì cả.Thường thì loại thùng lớn cỡ này chỉ dùng để chứa TV, minibar hoặc một loại đồ điện tử gì đó có kích thước lớn. Nhưng Sa nhìn mãi mà không thấy dấu vết gì của nhãn hiệu như Samsung, LG, Sony,... Khi sa bực bội, định bỏ vào trong phòng thì cô bỗng thấy một mảnh giấy nhắn nhỏ, bị dán băng dính đè lên và có màu gần giống màu cái thùng các tông.

"Người gửi:

Người nhận: Trần Kim Sa, sinh viên lớp D12-TG-A, phòng 905, nhà 15 tầng, Học viện Jane Addams,... thành phố H."

Sa cau mày. Rõ ràng đây là bưu kiện gửi cho cô, nhưng sao lại không có tên người gửi là thế nào? Sao khi nãy người đưa thư không bảo cô ký nhận rồi hẵng về? Chắc là người đó vội quá nên quên chăng? Sa nhún vai tỏ vẻ không quan tâm rồi kéo cái thùng vào phòng, sát vào cạnh giường. Trong thùng chắc là vật gì bằng kim loại, vì Sa thấy rất nặng. Phải chật vật lắm cô mới lôi cái thùng nặng trịch vào phòng được.

Một cơn gió lạnh đột ngột ào vào phòng qua đường cửa sổ, làm cánh cửa chính đóng sầm lại. Sa giật thót người. Khi nãy chính tay cô đã chốt cửa sổ rất cẩn thận, sao giờ... Nhưng Sa nhanh chóng gạt những suy nghĩ đáng sợ đi. Cô dồn sự chú ý vào cái thùng các tông kỳ lạ. Không biết trong này là thứ gì? Phải chăng có ai đó muốn tặng quà cho Sa mà ngại, không dám ra mặt?

Sa tìm một cái kéo. Một cái kéo to may ra mới có thể cắt được mấy lớp băng dính dày cộp. Cô lục lọi cái chạn bát một lúc cũng thấy một chiếc kéo mà cả phòng vẫn thường dùng để cắt gói mì ăn liền. Loay hoay thêm vài phút, vật lộn với đống băng dính vừa dày vừa to vừa chặt, Sa cũng xong việc. Cái thùng các tông trơ ra. Những mảng giấy bị rách loang lổ. Sa nín thở, gỡ nắp ra và nhìn vào bên trong.

Trong thùng là năm cái đầu người. Những vết cắt ở cổ đã khô lại. Máu đóng thành từng vệt loang lổ. Đám tóc dài thượt của những cái đầu lâu bện chặt vào nhau, nên thoạt trông không khác gì chùm quả nặng trĩu của một thứ thực vật quái dị. Sa kinh hãi nhận ra đó là đầu của năm con bạn cùng phòng. Những cái đầu kia, những đôi mắt kia, khi nãy còn tràn đầy sinh khí. Giờ thì trơ ra, vô hồn, không có sức sống và nhợt nhạt như đầu cá chết.

Sa cuống quýt đạp cái thùng ra xa. Mồm cô khô khốc không sao ngậm vào được. Cô nhảy lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, tự lừa mình rằng hình ảnh vừa rồi chỉ có thể diễn ra trong một cơ ác mộng mà thôi. Chỉ cần Sa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là xong.

Nhưng không, Sa chưa kịp nhắm mắt lại thì bên ngoài có tiếng đập cửa thình thình. Cô cắn vào tay mình đến độ bật máu tươi để khỏi hét lên. Ngoài cửa có tiếng gọi của một người không ra nam, không ra nữa. Tiếng gọi âm âm i i như từ cõi ngoài vọng về:

- Quý khách làm ơn ra ký nhận bưu phẩm giúp tôi.

Sa thấy tim mình hình như sắp nổ tung.

- Quý khách làm ơn ra ký nhận bưu phẩm đi nào!

- ...

- Ra đây nào ra đây nào ra đây đi nào ra đây ra đây ra đây ra đây hi hi hi hi hi hi nhanh lên nào!

- ...

- HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA MAU RA ĐÂY ĐI NÀO!!!

*****

Trần Kim Chung, sinh viên trường Đại học Dân lập Đông Phương hiện đang ở trong ký túc xá của nhà trường. Theo đúng kế hoạch thì Sa, đứa em họ kém Chung một tuổi sẽ đến đây lúc bảy giờ tối. Cô rời bàn máy tính, dọn dẹp qua loa và mở tủ lạnh ra. Chung hơi ngạc nhiên vì thấy trong ngăn rau có một cái hộp xốp, không biết khi nãy ai bỏ vào. Chung càng ngạc nhiên hơn khi trên hộp có một cái nhãn có nét chữ viết tay rất vụng.

"Người gửi:...

Người nhận: Trần Kim Chung, sinh viên lớp K14-LSTG-A, phòng 1509 ký túc xá trường Đại học Dân lập Đông Phương, thành phố H."

Thế là Chung vớ lấy cái hộp và mở ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom