Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 560: Chấn Động Lăng Vân Tông (2)


 

 Tông (2) 

 Trần Tô và Trần Đồng cũng được Trần Dao mang theo, Trần Hạo và Tạ Nhã không có đi tham gia náo nhiệt, bọn họ ở lại nhà trò chuyện với gia gia cùng phụ mẫu. 

 Nam Hoang, Lăng Vân tông. 

 Thần thuyền màu xanh lam hoành không xuất thế. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, Trần Tô cùng Trần Đồng đều nằm bò phía trên mạn thuyền. 

 Đôi mắt của hai đứa nhóc lóe lên ánh sáng, vẫn là lần đầu ngồi thần thuyền xuyên thẳng qua hư không. 

 Trần Tô dịu dàng nói: "Lăng Vân tông là tông môn lợi hại nhất Hoang Châu, tam thẩm là tông chủ của nơi này, sau này ta muốn làm tông chủ!" 

 Đôi mắt Trần Đồng lấp lóe nói: "Tam thúc là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông." 

 Trần Dao xoa nhẹ đầu Trần Đồng: "Đồng Đồng, nếu các ngươi muốn ở Lăng Vân tông tu luyện, về sau sẽ rất khó gặp tiểu cô, các ngươi phải nghĩ cho kỹ!" 

 "Hả?" 

 "Vậy ta không muốn!" 

 Trần Đồng lắc đầu liên tục, Trần Tô bổ nhào vào trong lòng Trần Dao, dịu dàng nói: "Ta muốn đi theo tiểu cô." 

 Thời điểm thần thuyền xuất hiện tại Lăng Vân tông, cường giả Lăng Vân tông có phát giác, bọn tiểu bối rất nhanh cũng chú ý tới, Khương Phục Tiên điều khiển thần thuyền hạ thấp độ cao, xuyên thẳng qua dãy núi ở giữa. 

 Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, khuôn mặt xinh đẹp lạnh xuống, toàn thân tản ra sự lạnh lùng bá đạo. 

 Vẻ mặt của đám tiểu bối Lăng Vân tông kích động nói: "Là tông chủ, tông chủ trở về rồi!" 

 "Còn có tiểu sư thúc!" 

 "Tiểu sư thúc, ta thích thúc!" 

 Lăng Vân tông nhất thời vỡ tổ, mọi người trăm miệng một lời cùng hô bái kiến tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc, còn có rất nhiều tiểu bối thổ lộ với Trần Mục. 

 Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường xuất hiện ở đỉnh núi của mình, trong mắt các nàng mang theo vui sướng. 

 Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói: "Phu quân, tiểu bối thích chàng thật không ít nha." 

 Trần Mục khẽ cười nói: "Có thể là do bình thường ta khá dễ nói chuyện, mọi người cảm thấy thân thiết." 

 "Nếu như bọn họ biết được chàng là vị hôn phu của ta, liệu có chán ghét ta hay không?" Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói. 

 "Chắc chắn sẽ không." 

 Trần Mục duỗi tay ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên bị hành động của hắn dọa sợ, đây là chốn công cộng, tiểu bối Lăng Vân tông phía dưới còn đang nhìn. 

 Khương Phục Tiên uốn éo cơ thể, nhưng mà Trần Mục ôm càng chặt hơn, nàng ta đành phải từ bỏ, bây giờ cũng không thể đá vị hôn phu xuống được. 

 Lăng Vân tông đột nhiên trở nên yên tĩnh. 


 Bọn tiểu bối đều đang hít một hơi khí lạnh, trong mắt đa số trưởng lão tông môn đều là vẻ không dám tin. 

 Nhịp tim của Khương Phục Tiên đập rất nhanh, nàng ta không đỏ mặt, ngược lại còn nhích lại gần vào trong lòng Trần Mục. 

 Tông chủ cường thế đột nhiên tựa vào trong ngực tiểu sư thúc, hình tượng này quá chấn động. 

 Lập tức dẫn đến tiếng thét chói tai! 

 "A a a!" 

 "Tiểu sư thúc ôm tông chủ!" 

 "Oaaa, tông chủ muốn trở thành đạo lữ với tiểu sư thúc sao? Ta thích bọn họ nhất!" 

 Liễu Mi Nhi bỗng nhiên dụi mắt, nàng ta không thể tin được hình ảnh trước mắt mình: "Sư huynh, không phải ta đang nằm mơ chứ, tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau?" 

 Tiêu Vân cười to nói: "Trước kia ta đã đoán được, chỉ có tiểu sư thúc có thể xứng với tông chủ." 

 "Vậy sư tôn ta chẳng phải là…" 

 "Ưm…" 

 Tiêu Vân bịt cái miệng nhỏ của Liễu Mi Nhi lại, nghiêm túc nói: "Sư muội, lời không thể nói ra!" 

 Trưởng lão của Lăng Vân tông cùng nhau cảm khái, Lý Thanh Lưu vuốt râu, liên tục gật đầu: "Khó trách năm đó muốn Thái Thượng trưởng lão thu đồ đệ, thì ra là thế." 

 Lục Thanh Sơn nhắc nhở nói: "Lão Lý, ngươi ám chỉ cái gì, cẩn thận tông chủ đập chết ngươi." 

 "Ha ha ha." 

 Mấy vị trưởng lão đều thoải mái cười to. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục trở thành đạo lữ, mọi người đều cảm thấy phù hợp, tu tiên giả sẽ không để ý tuổi tác, bọn họ đều là tuyệt thế thiên kiêu có thiên phú dị bẩm, không thể nghi ngờ chính là do ông trời tác hợp. 

 Tần Nghê Thường nhìn thấy bọn họ thể hiện ân ái, cảm thấy trong miệng rất chua, luôn cảm thấy chỉ thiếu một chút. 

 Tiếng hò hét kích động kéo dài không thôi, thậm chí còn có tiểu bối kêu rách cả cổ họng, có thể nhìn thấy tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau, bọn họ quá kích động. 

 "Ồn quá đi!" 

 Trần Tô bịt lỗ tai lại. 

 "Bọn họ trông có vẻ rất thích tam thúc và tam thẩm." Khuôn mặt nhỏ của Trần Đồng nghiêm túc nói. 

 Thần thuyền hạ xuống tại Lăng Vân phong. 

 Chung quanh gió tuyết bao phủ, bên trong băng tuyết bao trùm, Trần Tô và Trần Đồng chạy vào trong băng cung chơi đùa, Trần Dao đi theo đám bọn họ. 

 Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường đi tới đỉnh núi. 

 "Tần sư tỷ, Triệu sư điệt, mấy năm không gặp, các ngươi càng lớn càng đẹp." Trần Mục trêu ghẹo nói. 

 "Ai mà tin lời của ngươi." 

 Tần Nghê Thường ngạo kiều nhướn mày. 

 Triệu Phi Yến che miệng cười trộm, sau đó cung kính nói: "Sư tôn, tiểu sư thúc." 

 "Sư tỷ." Thái độ Tần Nghê Thường cung kính, nàng ta có thể cảm giác được Khương Phục Tiên càng mạnh hơn so với trước kia. 

 Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Sư muội, những năm ta rời khỏi này, Lăng Vân tông có gặp phải phiền phức gì không?" 

 Tần Nghê Thường khom người nói: "Sư tỷ, những năm này Lăng Vân tông phát triển ổn định, không có gặp phải phiền phức." 

 "Thế lực Tiên giới có động tĩnh gì không?" 

 "Không có." 

 Khương Phục Tiên lo lắng thế lực Tiên giới nhất, chỉ cần thế lực Tiên giới không chen chân vào chuyện của nhân gian, vậy thì Lăng Vân tông cũng không thể có phiền phức. 


 "Không có." 

 Tần Nghê Thường liền vội vàng lắc đầu. 

 Ngạo khí của nàng ta sớm đã bị Khương Phục Tiên san bằng, cũng không còn nhớ thương vị trí tông chủ, Triệu Phi Yến làm tông chủ, nàng ta còn có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

 Triệu Phi Yến không dám phân phó Tần Nghê Thường làm việc, Khương Phục Tiên lại thường xuyên sai nàng ta làm cái này làm cái kia.

 
Chương 561: Thương Lượng Ngày Cưới (1)


 

 "Sư tôn, con không được..." 

 "Phi Yến, vi sư tin tưởng con." 

 "Phi Yến, sư thúc cũng tin tưởng ngươi." 

 "Phi Yến, tiểu sư thúc cũng tin tưởng ngươi." 

 Trần Mục và Tần Nghê Thường đều cổ vũ nàng ta, Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta không tự chủ bổ nhào vào trong lòng Khương Phục Tiên, lệ rơi đầy mặt nói: "Sư tôn, chẳng lẽ ngài lại muốn rời đi?" 

 Triệu Phi Yến biết, nếu như Khương Phục Tiên giao vị trí tông chủ cho nàng ta, có lẽ là muốn rời khỏi Lăng Vân tông, sau này có lẽ sẽ khó gặp lại. 

 Khương Phục Tiên khẽ vỗ phía sau lưng Triệu Phi Yến, âm thanh dịu dàng: "Phi Yến, vi sư muốn cùng sư thúc con du sơn ngoạn thủy, cho nên truyền vị trí tông chủ lại cho con." 

 Tần Nghê Thường nghe được lời giải thích của Khương Phục Tiên, cảm giác trái tim không ổn, nhưng vẫn phải kiên cường. 

 Trần Mục biết rõ, vị hôn thê phải quay lại Thần Vực, về sau nàng ta sẽ rất khó trở về Lăng Vân tông. 

 "Đừng khóc, vi sư vẫn còn có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi." Khương Phục Tiên dịu dàng nói. 

 Triệu Phi Yến gạt đi hàng lệ ở khóe mắt, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Ta chuẩn bị kết hôn với sư đệ, sư muội, Phi Yến, ta hi vọng các ngươi có thể tham gia hôn lễ." 

 Người nhà của Khương Phục Tiên không ở nhân gian, Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường cũng tương đương với người nhà của nàng ta. 

 Nghe được tin tức này, Triệu Phi Yến mừng rỡ, nàng ta hi vọng sư tôn có thể hạnh phúc. 

 Mặc dù Tần Nghê Thường rất hâm mộ, nhưng nàng ta vẫn thật lòng chúc phúc Trần Mục và Khương Phục Tiên có thể hạnh phúc. 

 Hai nữ tử đều tiếp nhận lời mời. 

 "Sư muội, Phi Yến, các ngươi đi về trước chuẩn bị tổ chức Tông Môn Đại Hội, ta và sư đệ tới Trích Tinh phong thăm sư thúc, trưa mai cử hành Tông Môn Đại Hội." 

 "Được." 

 Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến cùng rời đi. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng đi đến Trích Tinh phong. 

 Trích Tinh phong, tiểu viện trên đỉnh núi, Tô Mân đã rót sẵn trà cho bọn họ, biết bọn họ sẽ đến. 

 "Sư tôn." 

 "Sư thúc." 

 "Ngồi xuống trò chuyện." 

 Vẻ mặt Tô Mân hoà ái. 

 Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tôn, con và sư tỷ chuẩn bị kết hôn, muốn mời ngài tham dự." 

 "Đi, đương nhiên phải đi." 

 Tô Mân cười không ngậm mồm vào được. 

 Khương Phục Tiên cung kính nói: "Sư thúc, Phi Yến còn trẻ, có rất nhiều chuyện đều cần các ngài chiếu cố." 

 "Được, ta sẽ nhắc nhở đám người Nghê Thường, giúp đỡ thêm cho Phi Yến." Tô Mân đối xử với hậu bối rất không tệ. 

 Khương Phục Tiên hỏi tiếp: "Sư thúc, phụ thân ta muốn biết manh mối của bỉ ngạn." 

 "Bỉ ngạn." 


 Tô Mân trầm giọng nói: "Cổ lộ tinh không, thông tới vùng đất trường sinh, có lẽ là bỉ ngạn, ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" 

 Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Tô Mân, muốn biết bí mật này có lẽ cần phải trả giá. 

 Khương Phục Tiên nói khẽ: "Sư thúc, ta không thể tới bỉ ngạn, bí mật này để lại cho sư đệ đi." 

 Tô Mân nghiêm túc nói: "Tiểu Mục,... chờ con thành tiên vi sư mới có thể nói bí mật này cho con." 

 Mặc dù Trần Mục hiếu kỳ, nhưng vẫn không vội tìm hiểu bí mật của sư tôn, hắn vẫn chưa đủ mạnh, cho dù biết bỉ ngạn thì cũng không có năng lực đến đó. 

 Bọn họ ở Trích Tinh phong trò chuyện tới chạng vạng tối, Khương Phục Tiên trở lại Lăng Vân phong cùng đám người Trần Dao, Trần Mục đi tới Ngạo Kiếm phong, còn mời đám tiểu bối Tiêu Vân uống rượu. 

 Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong. 

 Tiểu bối thiên kiêu tập trung ở bên ngoài động phủ, Trần Mục bảo Tiêu Vân tổ chức cho mọi người đến tụ họp, bây giờ bọn họ đều là lực lượng trung kiên của Lăng Vân tông. 

 Tiêu Vân là người thứ hai sau Triệu Phi Yến đột phá thành tiểu bối Kiếm Thánh, chủ yếu là vì Tần Nghê Thường không muốn tụt hậu sau Khương Phục Tiên nên đã cho hắn ta lượng lớn tài nguyên, Liễu Mi Nhi bây giờ cũng vừa đạt đến Kiếm Hoàng. 

 Thẩm Trạch và Diệp Hoành đều đã trở thành cường giả Kiếm Hoàng. 

 Còn Triệu Tư Tử và Lâm Thanh Y, các nàng cũng là cường giả Kiếm Hoàng, tốc độ thăng cấp của bọn họ rất nhanh chủ yếu là vì tài nguyên hiện giờ của Lăng Vân tông rất phong phú. 

 Thực lực của đám tiểu bối mạnh hơn rất nhiều so với mười mấy năm trước, Kiếm Thánh của tông môn có đến mấy chục vị, Lăng Vân tông cũng xem như là thế lực siêu cấp thật sự, không cần Khương Phục Tiên phải một mình chống đỡ tông môn nữa. 

 “Tiểu sư thúc, chỗ sâu trong tinh không có tu tiên giả không? Chỗ đó chơi có vui không?” Diệp Hoành cười hi hi lên tiếng, hắn ta vô cùng tò mò về tinh không. 

 Trần Mục lắc đầu: “Tinh không rất áp lực, Thần Vực ở sâu trong tinh không có tu tiên giả, ở đó lấy Thần tộc làm tôn, địa vị của tu tiên giả rất thấp.” 

 Nghe thấy Trần Mục nói vậy, bọn họ cũng không còn khao khát hướng về tinh không nữa, bọn họ tràn đầy hiếu kỳ về tinh không là bởi vì rất nhiều năm trước, Hoang Chủ nói ông ta đã từng nhìn thấy vùng đất trường sinh. 

 Sau này, hạm đội mạnh nhất ở Hoang Châu theo ông ta đi đến bờ bên kia của cái gọi là tinh không, cuối cùng tất cả đều biến mất, nghe đồn toàn quân của bọn họ đều đã bị tiêu diệt. 

 Trần Mục nhẹ giọng ho khan, trầm giọng nói: “Tất nhiên là tông chủ của các ngươi theo đuổi ta, tiểu sư thúc của ngươi anh tuấn tiêu sái, thiên phú dị bẩm, tông chủ của các ngươi không ngừng theo đuổi ta, tính ra là đã hời cho tông chủ của các ngươi rồi.” 

 “Ha ha ha.” 

 Đám tiểu bối ha ha cười lớn. 

 Tất nhiên là không ai tin chuyện này cả. 

 
Chương 562: Thương Lượng Ngày Cưới (2)


 Cưới (2) 

 “Hời cho ai?” 

 Giọng nói âm u vang vọng giữa núi. 

 Sau lưng Trần Mục phát lạnh, mọi người nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang tiến đến, tiếng cười của đám tiểu bối đột ngột dừng lại. 

 “Bái kiến tông chủ.” 

 “Bái kiến sư tôn.” 

 “Bái kiến sư thúc.” 

 Các tiểu bối kính cẩn hành lễ. 

 Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng ta: “Là sư tỷ chiếm hời của đệ.” 

 “Trở về sẽ giáo huấn đệ.” 

 “Ha ha ha.” 

 Đám tiểu bối đều bật cười. 

 Mọi người đều nhìn thấy địa vị của Trần Mục. 

 Khương Phục Tiên mặt mày tươi cười: “Mọi người không cần căng thẳng, ta và Tần sư muội đặc biệt đến thăm các ngươi, chúng ta cùng nhau uống một ly.” 

 Trên mặt đám tiểu bối đều mang theo vui mừng. 

 Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi rót rượu cho sư tôn của các nàng, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường nâng chén rượu lên, các tiểu bối đều bưng chén rượu lên uống cạn. 

 Khương Phục Tiên sắp rời khỏi Lăng Vân tông, những tiểu bối này là tương lai của Lăng Vân tông, hy vọng bọn họ sẽ giúp Lăng Vân tông trở nên cường thịnh hơn. 

 Sau khi Tần Nghê Thường và Khương Phục Tiên đến, mọi người đều có chút thận trọng, Trần Mục đưa vị hôn thê cưỡi mây đạp gió ở Lăng Vân tông, hai người trở lại đỉnh núi của Lăng Vân phong, bọn họ sóng vai nhau ngồi bên vách núi. 

 Khương Phục Tiên dựa vào vai vị hôn phu, nữ nhân dù có mạnh hơn nữa cũng cần một chỗ dựa, Trần Mục ôm eo vị hôn thê, toàn thân tỏa ra sự ấm áp. 

 Bọn họ ngồi cả đêm không nói lời nào, yên lặng nhìn những ngôi sao sáng chói trên bầu trời phía xa. 

 Trần Tô và Trần Đồng nghỉ ngơi trong băng cung. 

 Trần Dao tu luyện dưới băng thụ bên ngoài cung điện, nàng ta cảm thấy tu luyện ở đây hiệu quả hơn. 

 Sáng sớm. 

 Mặt trời đỏ băng qua biển mây. 

 Biển mây gợn lên những tia sáng đỏ vàng. 


 Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sáng, nàng ta nhẹ giọng nỉ non: “Phu quân, đã rất nhiều năm rồi chúng ta chưa nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.” 

 Trần Mục quay đầu lại, hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê rồi hôn nhẹ lên trán nàng ta: “Sư tỷ, phong cảnh đẹp nhất vẫn luôn ở bên cạnh ta.” 

 Khương Phục Tiên cũng nhìn vị hôn phu, khóe miệng nàng ta nở nụ cười mê người, sau đó vòng hai tay qua ôm lấy cổ Trần Mục, hai người nhìn nhau thâm tình rồi từ từ tiến lại gần. 

 Dưới băng thụ, Trần Dao mở to đôi mắt, kim quang trong mắt lóe lên, nàng ta không khỏi che miệng cười trộm. 

 Khương Phục Tiên bỗng nhiên buông Trần Mục ra, nghĩ đến Trần Dao vẫn còn ở đây thì không khỏi tức giận đánh Trần Mục, dáng vẻ ngạo kiều rất đáng yêu. 

 “Phu quân, hôm nay còn có Tông Môn đại hội, đến lúc đó chàng nhớ chú ý chút, muốn ôm ấp gì đó thì để về nhà.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên rất nghiêm túc. 

 Trần Mục gật đầu, đôi mắt trong veo: “Sư tỷ, về nhà ta muốn ôm nàng ngủ.” 

 Khương Phục Tiên nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Vậy chàng phải làm ấm chân và xoa bóp vai cho sư tỷ.” 

 “Được, không thành vấn đề.” 

 Trần Mục ngoéo tay với vị hôn thê. 

 Sau khi mặt trời mọc, Khương Phục Tiên muốn đến chỗ Tần Nghê Thường để chuẩn bị cho việc bàn giao tông chủ, Trần Mục có thời gian rảnh, hắn chuẩn bị dẫn đám Trần Tô đến Lăng Vân tông dạo xem. 

 Buổi trưa. 

 Tông Môn đại hội chính thức được tổ chức. 

 Các trưởng lão và cả tiểu bối tông môn đều tụ tập ở quảng trường rộng lớn, khí thế bọn họ hợp nhất, uy áp mạnh mẽ, Phù Không đảo từ từ hạ xuống. 

 Khương Phục Tiên đứng ở chỗ cao, Tô Mân và Tần Nghê Thường đứng ở hai bên, Trần Mục ở phía xa, Trần Tô và Trần Đồng đều tập trung tinh thần theo dõi Tông Môn đại hội. 

 Trần Dao nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, luôn lấy nàng ta làm mục tiêu, muốn trở thành cường giả được vạn người tôn sùng. 

 “Bái kiến tông chủ!” 

 Giọng nói vang dội vọng khắp Lăng Vân tông. 

 Váy tuyết chạm đất khiến Khương Phục Tiên trông vô cùng cao quý ưu nhã, vẻ mặt nàng ta trịnh trọng nói: “Đứng dậy hết đi.” 

 Đám tiểu bối lần lượt đứng dậy. 

 Sắc mặt Khương Phục Tiên nghiêm nghị nói: “Hôm nay, ta sẽ giao lại vị trí tông chủ của Lăng Vân tông cho Triệu Phi Yến, hy vọng các vị trưởng lão sau này có thể phụ tá Phi Yến.” 

 Đám tiểu bối lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay cả trưởng lão cũng có chút khó hiểu, dù sao thì Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, nhưng đây là mệnh lệnh của Khương Phục Tiên, không ai dám làm trái. 

 Triệu Phi Yến bước đến trước mặt Khương Phục Tiên, nàng ta mặc váy tím lộng lẫy, bây giờ nàng ta đã thành thục ổn trọng. 

 Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp của Triệu Phi Yến, dịu giọng nói: “Phi Yến, con đừng học theo sư tôn, phải chú ý nhiều hơn đến sự vụ của tông môn, không hiểu thì hỏi thêm.” 

 “Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng!” 

 Triệu Phi Yến lại quỳ xuống trước mặt Khương Phục Tiên lần nữa. 

 Khương Phục Tiên nhìn Triệu Phi Yến, trêu đùa nói: “Phi Yến, bây giờ con là tông chủ, đừng tùy tiện cúi đầu.” 

 Triệu Phi Yến quỳ trên mặt đất, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng ta muốn làm tông chủ, muốn trở thành đồ đệ khiến sư tôn hài lòng, nhưng khoảnh khắc trở thành tông chủ này nàng ta lại không vui mừng nổi, trong lòng không nỡ để sư tôn rời đi. 

 Tần Nghê Thường đỡ Triệu Phi Yến dậy, nàng ta phát hiện sư tôn đã rời khỏi, các trưởng lão và tiểu bối bên dưới đồng thanh hô: “Bái kiến tông chủ!” 

 Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân phong, sau khi thu dọn xong tất cả những đồ vật của mình, nàng ta nhìn nơi mình đã ở nhiều năm, nhẹ giọng nói: “Rời khỏi chỗ này, ta vẫn còn nhà.” 

 Trần Mục vòng tay qua eo mảnh khảnh của vị hôn thê: “Tần sư tỷ nói Lăng Vân phong mãi mãi thuộc về sư tỷ.” 

 “Sau này ta sẽ rất ít khi trở lại, thay vì lãng phí thì không bằng giữ lại cho Phi Yến, chúng ta có nhà không phải sao? Cho dù trở lại Lăng Vân tông thì vẫn còn Ngạo Kiếm phong của chàng.” 


 “Phi Yến, sự muội, nếu chúng ta thương lượng xong thời gian kết hôn sẽ thông báo cho các người." 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ. 

 Trần Mục và những người khác leo lên thần thuyền màu xanh lam. 

 Trần Tô và Trần Đồng vẫy tay với Tần Nghê Thường. 

 
Chương 563: Thương Lượng Ngày Cưới (3)


 

 Tần Nghê Thường nhìn chiếc thuyền chiến biến mất trong không trung, nàng ta cũng không nhịn được thở dài, nữ nhân đè ép nàng ta nhiều năm như vậy thật sự đã đi rồi, nàng ta vẫn có chút không thích ứng được. 

 Không lâu sau. 

 Đám người Trần Mục quay trở về Trần gia. 

 Trần Hạo và Trần Hãn đang luyện kiếm ở diễn võ trường. 

 Sau khi Trần Tô và Trần Đồng trở về thì cũng tu luyện theo. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên rảnh rỗi không có việc gì làm nên chỉ điểm cho bọn họ tu hành, dạy bọn họ kiếm kỹ lợi hại hơn. 

 Trần Hãn học rất nhanh, thiên phú của hắn rất tốt, cộng thêm lượng lớn tài nguyên do Trần Mục cung cấp, rất nhanh có thể trở thành cường giả Kiếm Thánh trong vòng năm năm. 

 Ngộ tính của Trần Hạo không cao, nhưng hắn ta là người tu luyện chăm chỉ nhất trong Trần gia, ngày thường đều nghiêm túc luyện kiếm, kỹ năng cơ bản vững chắc, có thể đè bẹp đối thủ cùng cảnh giới. 

 Trần Tô là tiểu cô nương rất thông minh, bởi vì thường xuyên đi theo Trần Dĩnh cho nên tính cách khá hoạt bát. 

 Trần Đồng cũng có thiên phú dị bẩm, tính cách của hắn ta khá giống với Trần Hạo, thái độ với việc tu luyện rất đoan chính. 

 Tâm trạng của Trần Mục rất tốt, nhìn thấy Trần gia phát triển hưng thịnh, sau này sớm muộn gì cũng có một ngày Trần gia ở Bắc Hoang sẽ vang danh khắp toàn bộ tinh không. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm cũng không nghỉ ngơi. 

 Bọn họ đang chuẩn bị trước những thứ cần dùng cho hôn lễ, Trần Mục và Khương Phục Tiên không muốn phô trương, mấy người Trần Nghiêm cũng không mời ai cả, đều là người nhà mình đang chuẩn bị. 

 Chạng vạng. 

 Cả nhà Trần Mục đang dạo bộ ở bên ngoài. 

 Trần Dao dắt Khương Phục Tiên đi ở phía trước, Trần Mục và mẫu thân ở phía sau, Đường Uyển hỏi: “Mục Nhi, y phục cho hôn lễ các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” 

 “Nương, ngài yên tâm, sư tỷ đã sớm chuẩn bị xong, rất nhiều năm trước đã mặc cho ta xem rồi.” 

 “Sau này ngươi phải đối xử tốt với Phục Tiên.” 

 Trần Mục trịnh trọng nói: “Nương, ngài yên tâm, ta bảo đảm sau này sẽ chăm sóc cho sư tỷ thật tốt, sau này chúng ta sẽ sinh hai tiểu tử mập mạp, để trong nhà càng náo nhiệt hơn.” 

 “Tốt quá!” 


 Đường Uyển cười không ngậm được miệng, nếu như có thể sớm được bế tôn tử, bà nằm mơ cũng vui cười tỉnh lại. 

 Trần Mục nói thì như vậy, nhưng thể chất của Khương Phục Tiên đặc biệt, bọn họ muốn có hài tử vẫn khá khó khăn. 

 Ban đêm. 

 Ánh sao sáng chói. 

 Trong đình viện có cả đom đóm đang bay. 

 Khương Phục Tiên ngồi trên người vị hôn phu, tựa vào trong ngực Trần Mục ngắm sao: “Sau này sư tỷ sẽ mang khuyên tai có gai, xem chàng còn dám cắn tai của ta không.” 

 “Sư tỷ, đừng, ta không muốn nàng bị thương, hơn nữa đeo khuyên tai cũng không đẹp.” Trần Mục thích ngậm vành tai của vị hôn thê, hắn không hề dùng sức. 

 “Phu quân, ta muốn ngâm mình.” 

 “Được thôi.” 

 Trần Mục bế vị hôn thế vào trong phòng ngâm mình. 

 Khương Phục Tiên dựa lưng vào bồn tắm, Trần Mục đang bóp chân cho nàng ta, mỗi một ngón chân đều được xoa bóp nhẹ nhàng. 

 Được bao bọc trong năng lượng ấm áp, Khương Phục Tiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, lòng bàn chân tê dại, vị hôn phu ân cần dịu dàng, khóe mắt nàng ta lóe lên lệ quang. 

 “Sư tỷ, xoay người lại để ta xoa lưng cho nàng.” Trần Mục nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong suốt thấy đáy, lóe sáng giống như mặt trời mọc, tạo cho người ta cảm giác ấm áp. 

 Lúc Trần Mục quay người lại, có nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nàng ta không nỡ rời xa vị hôn phu, với tư cách là Quang Minh Nữ Thần, nàng ta sở hữu lực lượng cường đại, giám sát trách nhiệm nặng nề, không thể trốn ở nhân gian sinh hài tử với Trần Mục được. 

 Chỗ sâu trong tinh không xảy ra biến cố, Khương Phục Tiên bắt buộc phải trở về Thần Vực, tổ chức cho cường giả của Thần tộc hỗ trợ chỗ sâu trong tinh không, thời gian ở cùng nhau còn lại của bọn họ càng lúc càng ít. 

 Trần Mục hiểu rõ vị hôn thê phải quay về tinh không, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho Khương Phục Tiên, muốn chứng đạo ở nhân gian thì chỉ có độ qua thiên kiếp mới có cơ hội đăng lâm tuyệt đỉnh, 

 Hắn dùng ngọc trâm quấn mái tóc bạc của Khương Phục Tiên lên, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho vị hôn thê. 

 “Sư tỷ vốn muốn tu luyện cùng chàng, kết quả lại làm chậm trễ chàng tu luyện.” Khương Phục Tiên than nhẹ, nàng ta nghĩ đến chuyện mình sắp phải trở về Thần Vực thì muốn dành nhiều thời gian để làm những chuyện thú vị với Trần Mục, chứ không phải là tu luyện nhàm chán. 

 Giọng điệu Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, đây cũng là tu luyện, tu luyện tình yêu, đây là kiếp hồng trần!” 

 Ngâm mình xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng không thay y phục ngủ mà bọn họ chui thẳng vào chăn ôm nhau ngủ, trong phòng tràn đầy hương vị ấm áp. 

 Hai ngày trôi qua, bọn họ vẫn ở trong phòng ngủ, hô hấp hai người dung hợp lại, làn da tản ra ánh bạc, hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều so với tu luyện bình thường. 

 Trần Mục thích ôm vị hôn thê ngủ, nằm ngủ như vậy dù có bao lâu đi nữa cũng không thấy mệt, theo thời gian trôi qua, huyết nhục gân cốt của hắn càng ngày càng mạnh hơn. 

 Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, nằm trong lồng ngực ấm áp không muốn tỉnh lại. 

 Ầm ầm. 

 Chấn động dữ dội vang lên. 

 Không gian bị xé toạc ra, Tiểu Côn bơi ra từ trong hư không, Trần Dĩnh và Thất Thất ngồi sau lưng nó. 

 “Mọi người đều khỏe.” 

 Trần Hãn vừa đến diễn võ trường, hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì không khỏi cười gọi: “Nhị tỷ.” 

 Trần Tô và Trần Đồng theo Trần Hãn đến đây tu luyện cũng đồng thời vui vẻ gọi: “Cô cô.” 

 “Tiểu Hãn, Tô Tô, Đồng Đồng.” Trần Dĩnh cũng rất phấn khích khi nhìn thấy người trong tộc Trần gia. 

 
Chương 564: Trước Giờ Hôn Lễ


 Trần Tổ nhào vào trong ngực Trần Dĩnh, Trần Đồng nghiêm túc nói: “Cô cô, ta ở nhà tu luyện rất chăm chỉ, lần sau người ra ngoài thì dẫn ta theo được không?” 

 ”Ta cũng muốn theo cô cô ra ngoài chơi.” 

 Lúc trước Trần Dĩnh thường xuyên chăm sóc Trần Tô và Trần Đồng, hai tỷ đệ rất thích dính lấy nàng ta. 

 “Như vậy không được, các ngươi còn nhỏ như thế, gia gia và đại bá chắc chắn sẽ không yên tâm.” Trần Dĩnh xoa đầu hai đứa, sau đó thanh thúy nói: “Thất Thất, chúng ta đi gặp cha nương trước, sau đó lại đi tìm mấy người Phục Tiên tỷ.” 

 Trần Dĩnh biến mất trong nháy mắt, nữ tử giống như cơn gó, Trần Dao lắc đầu cười nhẹ, thầm nghĩ tuy rằng thân thể tỷ tỷ đã trưởng thành nhưng vẫn mang tâm hồn của một đứa trẻ. 

 Trần Mục nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì biết là Trần Dĩnh đã trở về, hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê đang ngủ say trong lòng không nỡ quấy rầy. 

 “Sư tỷ, đến lúc thức dậy rồi.” 

 “Hôn ta một cái.” 

 “Chụt!” 

 Khương Phục Tiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người, nàng ta hài lòng rời giường, sau đó mặc chiếc váy trắng nhỏ đơn giản vào, trông có vẻ rất tùy ý. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên vừa ra cửa thì Trần Dĩnh đã nhanh chóng chạy đến, nàng ta nhào vào lòng Trần Mục, làm nũng nói: “Ca, huynh thật là chẳng nhớ muội chút nào!” 

 Dáng người Trần Dĩnh cao gầy, nhưng trong lòng Trần Mục lại trông rất nhỏ nhắn: “Dĩnh Dĩnh, muội cũng không còn nhỏ nữa, phải chú ý hình tượng một chút, Phục Tiên tỷ của muội sẽ ghen đấy.” 

 “Hê hê.” 

 Trần Dĩnh lè lưỡi. 

 Khương Phục Tiên không vui liếc mắt nhìn Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đừng nghe chàng ấy nói bậy, tỷ tỷ thích muội, sao có thể ghen được.” 

 Trần Dĩnh buông Trần Mục ra, nàng ta nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nói: “Nương muội vừa nói hai người chuẩn bị kết hôn, thật hay giả vậy?” 

 “Thật đấy, đang chờ muội trở về để chúng ta quyết định ngày tháng.” Trần Mục cười nói. 

 Trần Dĩnh cười lớn ha ha nói: “Cảm ơn Phục Tiên tỷ, vậy mà hai người vẫn còn nhớ đến muội.” 

 Trần Mục trêu đùa nói: “Nếu như không nhớ muội thì lúc muội quay về lại đến tìm ta tính sổ.” 

 “Hừ, ca, muội không ngang tàng như vậy.” Trần Dĩnh ngẩng cao đầu hoàn toàn không chịu thừa nhận. 


 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy vào đình viện, bọn chúng vây quanh bên cạnh Trần Mục kêu meo meo, dáng vẻ này chính là làm ra vẻ dễ thương muốn được đồ ăn ngon, Trần Mục bóp vụn thần hạch phát cho bọn chúng, năng lượng của thần hạch cuồng bạo, may mà chúng đi theo Trần Mục đã được thuế biến, sau khi bọn chúng ăn mảnh vụn thần hạch thì điên cuồng chạy nhảy trong Trần gia, giải phóng năng lượng dư thừa. 

 Dáng vẻ Thất Thất nhỏ nhắn đáng yêu, nàng ta kéo ống quần của Trần Mục: “Tam ca, hai người đi đến tinh không có nhận được tin tức của phụ thân muội không?” 

 Trần Mục tiến vào tinh không chỉ đi đến Thần Vực, vốn không hề đến gần chiến trường ở sâu trong tinh không, Mạn Đà La đã từng nói thời gian ở chỗ đó rất đặc biệt, chớp mắt đã ngàn năm, nhân gian thế sự xoay vần, nhưng ở chỗ đó cũng chỉ là một cái chớp mắt. 

 “Không có!” 

 Trần Mục lắc đầu. 

 Thất Thất tủi thân bĩu cái miệng nhỏ. 

 Trần Mục ngồi xổm xuống vỗ vai nàng ta: “Yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ giúp muội tìm tung tích của ông ấy.” 

 Tiểu Côn nhận được thông tin như vậy nhưng hắn ta lại không hề buồn khổ, bởi vì ở Trần gia chơi rất vui. 

 “Dĩnh Dĩnh, muội trò chuyện với Phục Tiên tỷ một lát, huynh đi bàn bạc ngày định hôn lễ với gia gia.” 

 “Đi mau đi mau.” 


 “Muội đợi được uống rượu mừng.” 

 Tổ trạch của Trần gia. 

 “Tiểu Mục, ngày mười lăm tháng bảy rất tốt.” 

 “Gia gia, nghe theo ngài hết.” 

 Trần Thiên Nam nhìn hậu bối ưu tú nhất trong Trần gia sắp kết hôn, kiêu ngạo và tự hào trong mắt bộc lộ rõ ràng: “Ngươi vẫn nên quay về hỏi Phục Tiên thử xem, nếu như ngày tháng không thích hợp thì có thể đổi.” 

 Hôn lễ này trưởng bối Trần gia đều muốn nghe suy nghĩ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì làm thế nào cũng sẽ ủng hộ. 

 Trần Mục mỉm cười gật đầu: “Vâng, gia gia, ta về nói một tiếng với sư tỷ trước.” 

 Ở diễn võ trường của Trần gia. 

 Trần Dĩnh đi cùng Khương Phục Tiên đến đây. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn rượt đuổi nhau bên rìa diễn võ trường, bọn chúng thôn phệ mảnh vỡ thần hạch, năng lượng trong cơ thể cần phải giải phóng, đoán chừng phải giày vò rất lâu. 

 Trần Dao vừa đến diễn võ trường, nàng ta và Trần Dĩnh mỗi người một bên kéo cánh tay của Khương Phục Tiên. 

 Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ, lúc ca muội không nghe lời thì tỷ giáo huấn huynh ấy như thế nào?” 

 Vị hôn phu dịu dàng săn sóc, hình như chưa từng mắc lỗi gì, Khương Phục Tiên lắc đầu cười nhẹ: “Nếu như hắn không nghe lời thì tỷ sẽ nhéo tai hắn.” 

 Trần Dĩnh và Trần Dao nghe thấy câu trả lời thì không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong mắt của các nàng Trần Mục chính là thiên kiêu lợi hại nhất trong thiên địa, chỉ có Phục Tiên tỷ mới có thể kiểm soát hắn. 


 Trần Dao tò mò nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, nhà tỷ ở chỗ sâu trong tinh không, tỷ còn cần phải quay về không?” 

 Khương Phục Tiên có chút thất thần, nàng ta gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ta phải trở về, các muội yên tâm, sau này tỷ tỷ vẫn sẽ quay lại thăm mọi người.” 

 Trần Dao muốn Khương Phục Tiên ở lại Trần gia, nàng ta hiểu rõ Khương Phục Tiên vẫn còn những chuyện khác phải làm. 

 Trần Dao cũng có cách nghĩ của mình, sau khi nàng ta tu luyện đến Kiếm Thánh đỉnh phong thì cũng muốn ra ngoài luyện tập.

 
Chương 565: Trước Giờ Hôn Lễ (2)


Trần Dĩnh không khỏi lắc đầu thở dài: “Phục Tiên tỷ, lần trước hai người rời đi đã mất rất nhiều năm, không biết chia ly lần này lại là sau bao nhiêu năm nữa.” 

 Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Tỷ tỷ chẳng phải vẫn chưa đi sao, mọi người phải vui lên chứ.” 

 Trần Mục đến diễn võ trường: “Sư tỷ, ta và gia gia đã thương lượng ngày mười lăm tháng bảy này sẽ cử hành hôn lễ, cách hiện tại vẫn còn mười ngày nữa.” 

 Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Được, đến lúc đó nhớ phải mời đám người Tần sư muội nữa.” 

 Trần Dĩnh cười trêu đùa: “Ca, huynh và Phục Tiên tỷ kết hôn, chắc chắn cường giả trong toàn bộ Vạn Tượng đại lục này đều sẽ đến, đến lúc đó Trần gia chắc chắn rất náo nhiệt.” 

 “Hôn lễ của chúng ta rất đơn giản, chỉ phát thiệp mời, khách có thiệp mời thì có thể đến, chỉ mời một số bằng hữu quen biết thôi.” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười như ánh mặt trời. 

 Trần Dĩnh thích náo nhiệt, nhưng đây là quyết định của Trần Mục và Khương Phục Tiên, nàng ta cũng không phản đối. 

 “Ca, hai người yên tâm, có muội ở đây chắc chắn sẽ làm cho hôn lễ của hai người sôi động náo nhiệt.” 

 “Phục Tiên tỷ tỷ, sau này nếu như ca của muội không nghe lời tỷ thì muội và tỷ tỷ sẽ giúp tỷ đánh huynh ấy.” 

 “Dao Dao nói rất phải.” 

 “Đại tỷ cũng sẽ đánh huynh ấy.” 

 Hai tỷ muội đều thích Khương Phục Tiên. 

 Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục, mày đẹp khẽ nhướng lên, mang theo chút ngạo kiều. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao ở bên cạnh Khương Phục Tiên, Trần Mục không thể xuống tay được, hắn cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, bữa cơm tối nay giao cho muội sắp xếp, huynh quay lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ với gia gia.” 

 “Á? Ca, huynh coi trọng muội quá rồi, muội có thể ăn là thật, nhưng nấu cơm thật sự không phải sở trường.” 

 “Không sao, tỷ tỷ giúp muội.” 

 Nghe thấy Khương Phục Tiên muốn giúp đỡ, Trần Dĩnh nhanh chóng đồng ý: “Được ạ, muội thích ăn những món ngon do Phục Tiên tỷ làm, vừa nghĩ đến là đã chảy nước miếng.” 

 “Ha ha ha.” 

 Trần Dao che miệng cười nhẹ. 

 Trần Mục trở lại tổ trạch tiếp tục bàn chuyện. 


 Mời khách cũng cần phải bàn bạc, ví dụ như Đường gia ở Kim thành, dù sao cũng là nhà nương của mẫu thân Trần Mục, Đường Thi cũng thường xuyên qua lại với tiểu bối của Trần gia. 

 Ý kiến của Trần Thiên Nam là xem Đường Uyển có mời hay không, Trần Mục cũng nghe theo ý kiến của mẫu thân. 

 Đường Uyển khá xoắn xuýt, Trần Mục nhìn ra được mẫu thân vẫn muốn mời người của nhà nương đến làm khách. 

 Trần Mục không sao cả, mỉm cười nói: “Nương, ngài đi mời mấy người bên ngoại công đến làm khách đi, Đường gia dành một bàn, Lăng Vân tông dành một bàn, gia đình chúng ta dành một bàn, sau đó lại thêm hai bàn mời những hàng xóm láng giềng trước kia, năm bàn là vừa vặn.” 

 Trong lúc bọn họ bàn bạc, Trần Dĩnh và Trần Dao đang trợ giúp cho Khương Phục Tiên ở trong bếp, Yến Lang Nguyệt mang về lượng lớn thức ăn tươi ngon từ Hắc Thạch thành. 

 Gần chạng vạng tối. 

 Mọi người đều đã tập trung ở tổ trạch Trần gia. 

 Đình viện trở nên náo nhiệt, Trần Hạo chơi đùa cùng Trần Tô và Trần Đồng, Trần Mục nhìn nụ cười trên mặt nhị ca thì bỗng thực sự muốn có hài tử. 

 Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển. 

 Hai phu thê bọn họ là hình mẫu của Trần Mục. 


 Trước kia đều là Đường Uyển và Từ Yến bận rộn trong bếp, bây giờ bọn họ đều đang nhàn rỗi, ngược lại có chút không thích ứng được, trên mặt đều tràn đầy nụ cười. 

 Yến Lang Nguyệt phụ trách bày dọn bát đũa, Tạ Nhã và Trần Hi phụ trách dọn thức ăn, những món ăn thơm phức xộc vào mũi liên tục được bưng ra từ trong bếp, Trần Tô mở to hai mắt, kiều giọng nói: “Chà! Thơm quá đi!” 

 Trần Đồng và Trần Tô đều trông ngóng nhìn bàn cơm, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn ngồi vào bàn ăn cơm như hôm nay. 

 Trần Dao và Trần Dĩnh bưng hai món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, Trần Mục nhìn vị hôn thê bận rộn cả nửa ngày, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nói: “Sư tỷ vất vả rồi, buổi tối ta sẽ làm ấm chăn cho nàng.” 

 Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, nhẹ giọng nói: “Không vất vả, ta cảm thấy rất vui.” 

 Ban đêm, mọi người cùng ăn cơm ở tổ trạch, Trần Thiên Nam nhân cơ hội này tuyên bố ngày cử hành hôn lễ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, còn phân công nhiệm vụ cho mọi người, 

 Mọi người đều vui vẻ tiếp nhận, đặc biệt Trần Tô và Trần Đồng là hai tiểu bối hào hứng nhất. 

 Người phấn khích nhất là Trần Nghiêm và Đường Uyển. 

 Sau bữa tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng ngồi trò chuyện với mấy người gia gia một lúc, sau đó trở về viện tử thuộc về bọn họ. 

 Bọn họ đang ngồi trong đình việc, thảo luận cụ thể sẽ mời những vị khách nào dưới ánh trăng. 

 Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Sư thúc là trưởng bối, nhưng trước giờ ông ấy chưa từng rời khỏi Lăng Vân tông, nếu như lần này thật sự đến Trần gia thì chính là phá lệ vì chúng ta!” 

 “Ta lại không nghĩ đến chuyện này, sư tôn bảo vệ Lăng Vân tông đã nhiều năm, lão nhân gia như ngài ấy vậy mà lại bằng lòng rời khỏi.” Trần Mục có chút nghi hoặc, trên mặt mang theo ý cười. 

 Khương Phục Tiên tiếp tục nói: “Tần sư muội và đám người Phi Yến đã bàn xong trước đó rồi, Lâm Hình trưởng lão âm thầm bảo vệ Trần gia đã nhiều năm, ta muốn mời hắn ta tham gia hôn lễ, phu quân, chàng cảm thấy có thích hợp không?” 

 Trần Mục gật đầu: “Đương nhiên là thích hợp, sư tỷ, nàng cứ mời theo ý mình, không cần phải hỏi ý kiến của ta.” 


 “Không thành vấn đề.” 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên bận rộn đến tận khuya. 

 Những người Khương Phục Tiên mời đều là các trưởng lão tông môn, người Trần Mục mời đều là hàng xóm láng giềng, mạnh nhất cũng chỉ là thành chủ của Hắc Thạch thành Mộ Đông Lưu, đến bây giờ ông ta vẫn chỉ là Kiếm Hậu, năm đó Trần Mục còn nhỏ vẫn chưa vào Lăng Vân tông, ông ta rất tốt với Trần gia. 

 “Phu quân, chàng còn bỏ sót ai không?”

 
Chương 566: Trước Giờ Hôn Lễ (3)


 

 “Đúng rồi, còn cả Bạch Thanh Hoan của Huyền Kiếm tông, không mời nàng ta chắc nàng ta sẽ đốt giấy cho ta mất.” 

 Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ. 

 Sau khi chỉnh sửa danh sách khách mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ôm lấy vị hôn thê, hai người ôm nhau ngủ, hô hấp giao hòa, thần hồn quấn lấy nhau. 

 Nhục thân của Trần Mục ngày càng trở nên mạnh mẽ dưới sự tẩy lễ của ánh bạc, quang mang thần bí trên bề mặt da ngày càng phát sáng chói mắt, gân cốt huyết nhục trong cơ thể đều biến thành màu vàng kim, bên trong còn có vân sáng màu bạc, mang theo sinh cơ dồi dào. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục thức dậy vào buổi trưa, hai người vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như chế tác thiệp mời, thiệp mời của Hắc Thạch thành có thể phát muộn một chút, nhưng thiệp mời của Lăng Vân tông nhất định phải sớm gửi đi. 

 Chế tác thiệp mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên lại quay về Lăng Vân tông lần nữa, lần này là để phát thiệp mời. 

 Trích Tinh phong. 

 Trần Mục giao thiệp mời đến tay Tô Mân. 

 “Sư tôn, nếu như ngài không tiện rời khỏi Lăng Vân tông thì có thể không cần đến, đến lúc đó chúng con sẽ quay về mang kẹo hỉ cho ngài.” Trần Mục cung kính nói. 

 Trần Mục biết bí mật liên quan đến thiên kiếp, cường giả đỉnh tiêm phàm trần đều đang lang thang bên ngoài, rất dễ thu hút thiên kiếp, đây có thể là lý do sư tôn không rời khỏi Lăng Vân tông, cũng có thể là để bảo vệ Lăng Vân tông. 

 Tô Mân trịnh trọng nói: “Yên tâm đi Tiểu Mục, hôn lễ của hai đứa vi sư chắc chắn sẽ đến.” 

 Có thể nhìn thấy hai vị hậu bối xuất sắc nhất của Lăng Vân tông ở bên nhau, trong lòng Tô Mân khỏi nói cũng biết vui mừng biết bao nhiêu. 

 Khương Phục Tiên đưa thiệp mời cho Tần Nghê Thường: “Sư muội, không cần chuẩn bị lễ vật, cứ đến là được rồi.” 

 Tần Nghê Thường nhận lấy thiệp mời của Khương Phục Tiên, tươi cười nói: “Sư tỷ, chúc hai người sớm sinh quý tử, nếu như có thể thì ta muốn làm nghĩa mẫu của hài tử.” 

 “Được thôi.” 

 Khương Phục Tiên không chút do dự. 

 Tiếp đó Khương Phục Tiên đi đến Tử Dương phong. 

 “Sư tôn.” 

 Triệu Phi Yến nhìn thấy sư tôn quá bộ đến thì kích động chạy đến trước, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng hỏi: “Phi Yến, sao con vẫn còn sống ở đây?” 

 “Sư tôn, Lăng Vân tông là nơi thuộc về ngài, sau này ngài quay về vẫn cần phải ở đó.” 

 “Sau này vi sư trở về Lăng Vân tông cũng sẽ ở Ngạo Kiếm phong, ta gả cho tiểu sư thúc của con, tất nhiên phải ở với tiểu sư thúc của con, con chuyển đến Lăng Vân phong, đó là nơi ở của tông chủ có hiểu không?” 

 Vẻ mặt Triệu Phi Yến nghiêm túc nói: “Sư tôn, bây giờ Phi Yến vẫn chưa xứng sống ở nơi đó, đợi sau này khi thực lực của con đủ rồi sẽ chuyển đến Lăng Vân phong sau.” 

 Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta biết Triệu Phi Yến vẫn luôn rất cố gắng, từ nhỏ đã lấy việc trở thành tông chủ làm mục tiêu để phấn đấu, vội vàng muốn đột phá mới dẫn đến lúc còn trẻ căn cơ không vững, xảy ra phản phệ hàn độc. 

 Sư đồ hai người lại ngồi trò chuyện một lát, sau đó Khương Phục Tiên đi gửi hết toàn bộ số thiệp mời còn lại. 

 Chạng vạng tối. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đang hóng gió trong rừng trúc của Ngạo Kiếm phong, bọn họ nằm trên ghế trúc. 

 “Sư tỷ, trước kia lúc ở Ngạo Kiếm phong mỗi ngày ta đều trông mông nàng có thể xuất hiện ở đây.” 

 “Tiểu sư đệ, lúc đó chàng vẫn còn rất đáng yêu, sẽ không bắt nạt sư tỷ, bây giờ thì gan to rồi, còn dám cưỡi trên người sư tỷ.” 

 Trần Mục lật người lại, nằm nghiêng nhìn bên mặt xinh đẹp của vị hôn thê không khỏi cười ngốc nói: “Sư tỷ, nàng không cho cơ hội thì sao ta có thể bắt nạt nàng được.” 

 Khương Phục Tiên cũng nằm nghiêng nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ý cười, nhỏ giọng thì thầm nói: “Còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?” 

 Trần Mục cười gật đầu: “Ngày đó sư tỷ mặc váy cưới rất đẹp, cả đời khó quên.” 


 Mỗi lần Khương Phục Tiên nhớ đến đêm đó thì sẽ đỏ mặt, đêm đó là nàng ta chủ động ngủ với Trần Mục. 

 “Sư tỷ phải mặc lại một lần cho chàng xem.” 

 “Sư tỷ, nàng thật tốt.” 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn giống như nhiều năm trước, bọn họ nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc. 

 Sáng sớm, Trần Mục mở mắt ra, Khương Phục Tiên vẫn còn ở bên cạnh, nàng ta đã sớm mở mắt rồi. 

 “Sư tỷ, chúng ta về nhà đi.” 

 “Ừm ừm, về nhà.” 

 Lúc bọn họ trở về nhà, bên ngoài sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, thế lực khắp nơi đều đang bàn tán về Trần Mục và Khương Phục Tiên, bọn họ nhận được tin tức hai người kết thành đạo lữ. 

 Nam Hoang, Phượng các. 

 Trong rừng cây dâu tằm, một bóng dáng đỏ như lửa vụt qua: “Sư tôn, có chuyện không hay rồi!” 

 Hỏa Mị chạy vào rừng cây chỗ Mộc Lưu Huỳnh bế quan. 

 Mộc Lưu Huỳnh ngồi xếp bằng dưới cây dâu tằm, nàng ta mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nói: “Mị Nhi, có chuyện gì thế, sao ngươi lại hoảng hốt như vậy?” 

 Hỏa Mị kinh hô nói: “Sư tôn, chuyện lớn, Khương tông chủ đã thoái vị cho Triệu Phi Yến.” 

 Mộc Lưu Huỳnh cũng bị làm cho kinh hãi, Khương Phục Tiên đang ở kỳ đỉnh phong, mà Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, chuyện này quả thực đủ để làm chấn động toàn bộ nhân gian. 

 “Chẳng lẽ Khương Phục Tiên muốn lên trời?” Mộc Lưu Huỳnh nhìn bầu trời, Khương Phục Tiên chủ động nhường vị, các thế lực lớn đều suy đoán có thể nàng ta muốn lên trời. 

 Hỏa Mị tiếc nuối nói: “Sư tôn, còn có tin tức động trời hơn, Khương tông chủ và tiểu sư thúc của Lăng Vân tông kết thành đạo lữ, nàng ta nhường vị có lẽ là muốn song túc song phi một chỗ với tiểu sư thúc, ngài đã hết cơ hội rồi!” 

 “Im miệng, nghiệt đồ, còn nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa, vi sư chắc chắn sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.: Mộc Lưu Huỳnh sắp bị Hỏa Mị chọc tức đến thổ huyết. 

 Hỏa Mị cảm thấy oan ức, nàng ta một lòng hiếu kính thế nhưng sư tôn lại không cảm kích, lần nào cũng mắng nàng ta. 

 Đường gia ở Kim thành. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm đích thân đến gửi thiệp mời.

 
Chương 567: Bái Thiên Địa (1)


 Đường Chấn nghe nói Trần Mục muốn kết hôn với Khương Phục Tiên thì bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, cả Bắc Hoang này đều biết sự lợi hại của Khương Phục Tiên, một kiếm phong ấn Yêu Vực Hàn Lưu, tiêu diệt thế lực Hồng Minh to lớn, chém chết Kiếm Tiên của Tiên giới, không nghi ngờ gì chính là cường giả cấp bậc trong truyền thuyết. 

 Đường Uyển lên tiếng trước: “Cha, Mục Nhi nói làm hôn lễ đơn giản nên không khoa trương, lần này đặc biệt mời ngài và các tiểu bối Đường gia đến làm khách.” 

 “Được được được.” 

 Hai chân Đường Chấn đều đang run lên. 

 Ông ta biết đứa ngoại tôn này không đơn giản, nhưng không ngờ Trần Mục lại sắp kết hôn với Kiếm Thánh mạnh nhất xưng bá Hoang Châu, Trần gia có Trần Mục vốn đã vô cùng huy hoàng, có thêm Khương Phục Tiên nữa thì chắc chắn sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất ở nhân gian. 

 Đường Chấn hiểu rõ, ông ta coi thường Trần gia của trước đây, Trần gia của bây giờ ông ta không với tới nổi, càng nghĩ đến quyết định ban đầu thì ông ta càng hối hận. 

 “Uyển Nhi, Tiểu Trần, các ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn đám Đường Thi đến dự tiệc.” Đường Chấn cũng hiểu tầm quan trọng của hôn yến này, ông ta sẽ không dẫn theo người cả gia đình, chỉ dẫn theo những tiểu bối mà mấy người Trần Mục quen thuộc. 

 Đường Chấn giữ hai người ở lại nghỉ ngơi trong Đường gia. 

 Đường Uyển cũng là lần đầu tiên không mang theo hài tử về nhà nương, bọn họ không ở lại nghỉ ngơi mà còn phải quay về chuẩn bị cho hôn lễ của Trần Mục và Khương Phục Tiên. 

 ... 

 Lúc Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Trần gia, trên dưới Trần gia đều được giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, dán chữ màu đỏ, một bầu không khí vui mừng. 

 Trần Hi dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng cắt chữ hỉ trong viện tử, Trần Dao dạy dỗ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trong đình viện, hai bọn chúng đang đứng thẳng hai chân chịu phạt, có hai chiếc đèn lồng màu đỏ bị bọn chúng làm hỏng trong lúc chơi đùa. 

 Trần Mục cười hỏi: “Dao Dao, mấy người Dĩnh Dĩnh sao lại không có ở nhà?” 

 Trần Dao cười trả lời: “Tỷ tỷ đã đến bờ biển để bắt chút hải sản, cha nương thì đến chỗ ngoại công rồi.” 

 Khương Phục Tiên thấy mấy người Trần Hi đang xếp giấy, nàng ta cũng ngồi xuống gần đó gấp nghìn con hạc giấy, Trần Mục và Trần Dao cũng đi qua giúp đỡ, mọi người đều đang vui vẻ bận rộn. 

 Bắc Hoang, Trần gia. 

 Hôn kỳ của Trần Mục và Khương Phục Tiên đến gần, thiệp mời của bọn họ đều đã phát hết ra ngoài. 

 Bên trong phòng cưới nhộn nhịp náo nhiệt, Trần Hi và Trần Dĩnh đang giúp Khương Phục Tiên lựa chọn trang sức để đeo khi kết hôn: “Phục Tiên tỷ, tỷ thật xinh đẹp, cho dù đeo cái gì cũng đều đẹp cả, ca muội thật may mắn.” 

 Khương Phục Tiên mím môi cười nhẹ: “Có thể gặp được ca muội cũng là may mắn của tỷ tỷ.” 

 Trong mắt Trần Hi đầy vẻ vui mừng, kích động nói: “Ngày mai là có thể nhìn thấy hai người bái thiên địa rồi.” 

 “Ngày mai Trần gia chắc chắn rất náo nhiệt.” Trần Dĩnh cười duyên nói, mặc dù không có nhiều khách mời. 

 Khương Phục Tiên chọn trang sức xong, các nàng ra khỏi phòng, Trần Mục đang đợi ở bên ngoài: “Sư tỷ, ta đưa nàng về Lăng Vân tông.” 

 “Như vậy rất phiền phức, ngày mai chàng đúng giờ đến đón ta là được.” Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp. 

 Lăng Vân tông là nhà của Khương Phục Tiên ở nhân gian, ngày mai Trần Mục phải đến Lăng Vân tông để đón dâu. 

 Đôi mắt Trần Mục trong suốt: “Sư tỷ, không phiền gì, dù sao cũng có truyền tống trận, qua lại giữa hai nơi rất dễ dàng, ta đưa nàng về Lăng Vân tông.” 

 Trần Dĩnh phụ họa nói: “Đúng đấy, Phục Tiên tỷ, để ca muội đưa tỷ đi, muội cũng cùng tỷ qua đó.” 

 Ngày mai Trần Hi rất bận, nàng ta còn phải chiêu đãi khách mời, nếu không thì nàng ta cũng sẽ đi theo. 

 “Vậy được rồi.” 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ. 

 Trần Dĩnh nắm lấy tay Khương Phục Tiên: “Ca, muội bảo đảm sẽ trang điểm cho Phục Tiên tỷ thật xinh đẹp.” 

 Trần Mục và Trần Hi nghe vậy thì bật cười thành tiếng, bọn họ không biết là Trần Dĩnh biết trang điểm. 

 Trần Dĩnh chống nhạnh, ngạo kiều nói: “Ca, muội thật sự biết trang điểm đấy, Lang Nguyệt tỷ đã dạy muội.” 

 “Được, huynh tin tưởng muội.” 

 “Chúng ta đi thôi.” 

 Đám người Trần Mục thông qua truyền tống trận ở vùng lân cận Trần gia để trở về Lăng Vân tông, chạng vạng tối bọn họ đến Lăng Vân tông, giữa núi treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, ở Lăng Vân tông cực kỳ bắt mắt. 

 Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường còn cẩn thận trang trí động phủ của Trần Mục, bên trong dán chữ hỷ, trong động phủ đốt nến đỏ, bầu không khí rất ấm áp. 

 “Sư tỷ, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ đến đón nàng đúng giờ.” Trần Mục nói xong thì hôn lên trán vị hôn thê, sau đó vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta. 

 “Được.” 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ. 

 Trần Mục một mình quay về Trần gia. 

 Trần Dĩnh ở lại Ngạo Kiếm phong với Khương Phục Tiên. 

 Ban đêm. 

 Trần Mục trở lại Trần gia. 

 Đường Uyển đưa y phục bà tự tay làm cho Trần Mục, bộ hồng y kia làm bằng chất liệu bình thường nhưng mặc lên lại cực kỳ thoải mái: “Nương, rất vừa người.” 

 “Vậy thì tốt.” 

 Niềm vui sướng của Đường Uyển đều viết hết lên mặt. 

 Trần Dao bước đến, thanh thúy nói: “Ca, ngày mai muội muốn đi đón dâu với huynh.” 

 Đường Uyển vốn muốn để nàng ta ở nhà đón tiếp khách mời, nhưng Trần Dao lại không thích làm việc. 


 Khương Phục Tiên quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy ảo ảnh của Trần Mục thì dùng thần niệm truyền âm nói: “Bây giờ không được xem, ngày mai sẽ có thời gian để xem.” 

 Trần Mục trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói: “Sư tỷ, nàng có thể nhìn thấy ta?” 

 “Tất nhiên, sư tỷ đã từng song tu thần hồn với chàng, chúng ta có thể cảm ứng lẫn nhau cho nên ta có thể cảm ứng được ý thức của chàng, chàng chỉ cần tiến vào thức hải của những người khác thì cũng có thể giao lưu với bọn họ.” 

 Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta còn hiểu rõ Trấn Thiên Ấn hơn Trần Mục: “Hóa ra là như vậy, sư tỷ, vậy há chẳng phải sau này ta có thể thông qua Trấn Thiên Ấn để liên lạc với nàng sao.”

 
Chương 568: Bái Thiên Địa (2)


 “Theo lý mà nói thì đúng là vậy, chỉ cần chàng có thể tìm thấy ta thì cho dù chúng ta có cách xa hơn nữa cũng có thể trò chuyện.” 

 “Như thế thì tuyệt quá!” 

 Ý thức của Trần Mục trở về Trần gia, sau đó hắn thử tiến vào thức hải của Tiểu Hắc. 

 “Buồn ngủ quá đi, nhưng ngày mai có rất nhiều đồ ăn ngon, ta phải ngủ một giấc trước mới được.” 

 Trần Mục nghe được tiếng lòng của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng phát hiện Trần Mục xuất hiện trong thức hải: “Meo?” 

 Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn vào Trần Mục trong viện tử. 

 Lúc ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của Tiểu Hắc thì không gặp bất cứ trở ngại nào, có thể không phải là do thần hồn, tuy rằng có thể nghe được tiếng lòng của Tiểu Hắc nhưng lại không thể xem được thức hải của Tiểu Hắc. 

 “Ngày mai nhớ phải nghe lời.” 

 “Vâng, thưa chủ nhân!” 

 Tiểu Hắc ngoan ngoãn gật đầu. 

 Ý thức của Trần Mục trở về bản thể, hắn thu lại Trấn Thiên Ấn, qua lời nhắc nhở của Khương Phục Tiên, sau này có thể dùng Trấn Thiên Ấn như công cụ để trò chuyện. 

 Nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật lần nữa. 

 【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tinh Vẫn cấm địa ở Vũ Châu】 

 【Phần thưởng: Hỗn Độn nguyên thạch】 

 【Có thể tu sửa các loại thần khí】 

 Trần Mục khẽ nhíu mày, điểm đánh dấu không ở nhân gian, Vũ Châu hẳn là Vũ Châu của Tiên giới, Xích Thành Động Thiên nơi ở của Mộ Hồng Liên chính là ở Vũ Châu. 

 Hỗn Độn nguyên thạch rất mạnh, có thể tu sửa được Hồng Mông thạch tháp, nếu như có được Hồng Mông thạch tháp hoàn chỉnh thì có thể dễ dàng trấn áp cường giả Thần Hoàng. 

 “Muốn đánh dấu thì bắt buộc phải đến Tiên giới.” Trần Mục nhìn lên tinh không, hắn đã tham khảo các loại cổ tịch khác nhau, đi đến Tiên giới thì dễ, quay về lại khó. 

 Trước kia Trần Mục chưa từng nghe nói có tu tiên giả đến Tiên giới mà còn có thể quay về. 

 Cường giả của Tiên giới không thể mở Tiên môn, chỉ có cường giả đỉnh tiên của nhân gian mới có thể kiếm khai Tiên môn, cũng giống như Tiên môn bên kia, kiên cố hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiên môn ở nhân gian. 


 “Để tính sau vậy.” 

 Trần Mục tạm thời không có ý định tùy tiện đến Tiên giới, bên kia là địa bàn của thế lực Tiên giới, hơn nữa vẫn còn một số khoản nợ cần phải thanh lý, sớm muộn gì hắn cũng phải đến Tiên giới một chuyến. 

 Trong đình viện, Trần Mục ngồi khoanh chân tu hành, hắn đang luyện hóa thần hạch để tôi luyện thể phách, tiếp tục tu luyện Bất Diệt Kinh, nguyên thần đang xem đọc cổ tịch trong thức hải, lĩnh ngộ đạo pháp cao thâm. 

 Phía trên tường viện. 

 Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc, hai con mèo đã sớm thành tinh, bọn chúng ngoan ngoãn nằm đấy. 

 Một đêm này rất dài. 

 Sáng sớm. 

 Trần gia vang lên tiếng pháo nổ. 

 Trần Đồng và Trần Tô đốt pháo ở trong nhà. 

 Trần Nghiêm và Đường Uyển đã thức trắng đêm không ngủ, bọn họ thay bộ y phục mới, trên mặt tràn đầy vui sướng, đợ lát nữa phải đón tiếp khách khứa, hôn lễ chiều tối mới cử hành nhưng khách mời có thể sẽ đến sớm. 


 Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong. 

 Sau khi trời sáng, Khương Phục Tiên bắt đầu trang điểm, nàng ta mặc lên bộ váy cưới đã chuẩn bị từ lâu, mái tóc bạc thì được bện lại rồi dùng trâm cài cuốn lên thật cao giống như phượng hoàng, nàng ta mím nhẹ tờ giấy đỏ, môi đỏ như lửa. 

 Khương Phục Tiên cầm bút trang điểm lên, vẽ thêm hai phấn mắt màu đỏ nhạt lên khóe mắt, vừa cao quý ưu nhã lại có chút lạnh diễm trêu người, sau khi chú tâm trang điểm, Trần Dĩnh cũng muốn ôm nàng ta hôn hai cái: “Phục Tiên tỷ, tỷ thật xinh đẹp!” 

 “Dĩnh Dĩnh, muội cũng xinh đẹp.” 

 Khương Phục Tiên rất hài lòng với cách ăn mặc trang điểm của mình, bây giờ chỉ đợi Trần Mục đến đón dâu. 

 Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến đến Ngạo Kiếm phong, hai người cũng giống như người thân, phải cùng Khương Phục Tiên đi đến Trần gia, các trưởng lão còn lại của Lăng Vân tông đều đã xuất phát. 

 ... 

 Vùng phụ cận của Trần gia có trận pháp, còn có cả sát trận, quanh năm mây mù lượn lờ, cho dù là tu tiên giả cũng rất khó xông vào được, phải có thiệp mời mới có thể xua tan mây mù, không yên tâm khách có thiệp mời cũng sẽ bị lạc nên Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đứng đợi chỗ giao lộ của núi, tránh để khách mời đi lạc. 

 Người đến Trần gia đầu tiên là Đường gia ở Kim thành, bọn họ ở Kim thành, hai nơi cách nhau một khoảng, Đường Chấn không dám chậm trễ, dẫn theo tiểu bối đến đây ngay trong đêm. 

 Đường Chấn dẫn theo đám tiểu bối Đường Thi và Đường Trác, những trưởng bối còn lại của Đường gia không đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người, vốn dự kiến dành cho Đường gia một bàn nhưng bọn họ chỉ đến nửa bàn, chủ yếu là sợ thêm phiền phức. 

 Láng giềng ở Hắc Thạch thành tới rất sớm, bọn họ nhận được thiệp mời của Trần Mục thì được sủng mà sợ, cố ý chạy đến đây từ rất sớm muốn giúp đỡ. 

 Trần Nghiêm tất nhiên sẽ không để bọn họ giúp đỡ, nhanh chóng lấy trà nóng và điểm tâm ra chiêu đãi mọi người. 

 Thời gian không còn sớm, Trần Mục mặc y phục mới do mẫu thân làm rồi dẫn theo Trần Dao đến Lăng Vân tông đón dâu. 

 Liên tục có khách đến Trần gia. 


 Giờ trưa đến gần. 

 Các trưởng lão của Lăng Vân tông cùng nhau xuất hiện ở phụ cận Trần gia, nhưng Tô Mân lại không có ở đây, bọn họ không biết Thái Thượng trưởng lão muốn đến cho nên lúc đi không thông báo cho ông ta. 

 Trần Hãn đích thân đưa bọn họ đến Trần gia. 

 Lý Thanh Lưu nhìn thấy Đại Tráng trong rừng trúc thì cười nói: “Con hổ yêu này có áp bức rất mạnh, huyết mạch đặc thù, sau này chắc chắn sẽ thành Yêu Thánh.” 

 
Chương 569: Bái Thiên Địa (3)


 Lâm Hình cảm khái nói: “Càng đến gần Trần gia thì linh khí giữa thiên địa càng dày đặc, còn mạnh hơn so với Lăng Vân tông, giống như Thượng Cổ thánh địa trong truyền thuyết vậy.” 

 “Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì?” 

 Đám người bị hắc ngư ở sâu trong rừng cây làm chấn kinh, đằng sau còn có Tuyết Kỳ Lân đang đuổi theo, hai con hung thú viễn cổ dọa cho đám trưởng lão hai chân run rẩy. 

 “Thất Thất, đừng đuổi nữa.” 

 “Ta thật sự không ăn vụng.” 

 Tiểu Côn lặng lẽ chạy đến phòng bếp chuẩn bị ăn vụng, ai mà biết Thất Thất lại ngồi canh ở đó, nàng ta đang đề phòng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, không ngờ lại bắt được Tiểu Côn. 

 Trần Hãn nhắc nhở: “Hai ngươi đừng làm loạn, cẩn thận Tam ca trở về xử lý các ngươi.” 

 “Trời ạ!” 

 “Trần gia còn có cả hung thú viễn cổ!” 

 Lý Thanh Lưu không nhịn được cảm thán, cứ cái đà này thì Trần gia sau này đừng nói là xưng bá Bắc Hoang, dõi mắt khắp tinh không cũng là quái vật khổng lồ số một số hai. 

 Đến gần Trần gia, phu phụ Trần Nghiêm và Trần Thiên Nam sớm đã chờ sẵn ở bên ngoài, bọn họ nhiệt tình đón tiếp các vị trưởng lão, mấy người Lý Thanh Lưu cũng không ra vẻ ta đây, lần lượt mỉm cười chắp tay. 

 Đột nhiên, bạch bào lão giả xuất hiện ở Trần gia, Trần Hãn cũng không biết lão giả xuất hiện từ lúc nào. 

 Trưởng lão của Lăng Vân tông kinh hô nói: “Thái Thượng trưởng lão, ngài vậy mà cũng tới.” 

 Bọn họ biết nửa đời sau của Tô Mân đều chưa từng ra khỏi Lăng Vân tông, ngay cả Trích Tinh phong cũng hiếm khi rời khỏi, hôm nay lại sẵn sàng xuống núi. 

 Tô Mân hòa nhã nói: “Đến nhìn xem.” 

 Trần Mục đã nhắc trước với phụ mẫu, nói vi sư cũng sẽ đến, Trần Nghiêm vội vàng nhiệt tình nghênh đón nói: “Bái kiến Thái Thượng trưởng lão, xin mời vào trong.” 

 Trần Thiên Nam tự mình dẫn Tô Mân vào Trần gia, Trần Nghiêm đi cùng các trưởng lão của Lăng Vân tông. 

 Đình viện tiếp đón khách mời tràn đầy hỷ khí. 

 Trần Mục và Trần Dao đúng giờ trưa thì đến Ngạo Kiếm phong, xung quanh Ngạo Kiếm phong có rất nhiều tiểu bối vây xem, bọn họ đều không dám bay lên trời mà chỉ có thể đứng xem ở gần đó. 

 Liễu Mi Nhi tủi thân nói: ‘Hừ, tiểu sư thúc còn không mời muội, thật là quá đáng!” 

 Tiêu Vân cười nhẹ nói: “Sư muội, tiểu sư thúc đã mời chúng ta uống rượu trước rồi mà.” 

 “Không giống nhau!” 

 “Muội muốn xem bái thiên địa?” 

 “Muội muốn xem biểu cảm của sư tôn!” 

 Tiêu Vân che mặt, cố nhịn cười: “Sư muội, muội đừng ngốc có được không, sư tôn không đánh gãy chân muội đúng là nhân từ.” 

 Trong động phủ, cả người Khương Phục Tiên mặc váy cưới, mang khăn trùm đầu màu đỏ, Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục thì vội vàng nhắc nhở: “Tiểu sư thúc, phải đến lúc động phòng thì mới được nâng khăn đỏ lên.” 

 “Được, ta biết rồi.” 

 Trần Mục đương nhiên là biết quá trình. 

 Hắn không dùng Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn lén. 

 Trần Mục đi đến trước mặt Khương Phục Tiên, chuẩn bị nắm tay vị hôn thê, Trần Dĩnh nhướng mày: “Ca, huynh phải tự mình cõng Phục Tiên tỷ về nhà.” 

 Khương Phục Tiên dưới khăn trùm đầu màu đỏ không nhịn được phát ra tiếng cười, Trần Mục khẽ cười nói: “Được, Dĩnh Dĩnh nói rất đúng, sư tỷ, ta cõng nàng về nhà.” 

 Khương Phục Tiên choàng tay qua cổ vị hôn phu, lúc Trần Mục cõng Khương Phục Tiên, trong động phủ vang lên từng trận tiếng cười vui tai, chỉ có Tần Nghê Thường là cười rất miễn cưỡng, cảm giác có chút ngưỡng mộ. 

 Trần Mục cõng Khương Phục Tiên rời khỏi Ngạo Kiếm phong. 

 Xung quanh người đông tấp nập, tiếng hò hét của đám tiểu bối vang tận mây xanh, bọn họ lớn tiếng hét những lời chúc phúc, Khương Phục Tiên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, đây chính là cảm giác của kết hôn. 

 Khương Phục Tiên áp vào lưng Trần Mục, nhẹ giọng nói: “Phu quân, đã mang đủ kẹo hỷ chưa?” 

 “Hẳn là đủ!” 

 Trần Mục giao kẹo hỷ cho Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh vung ngón tay lên, ngàn vạn viên kẹo đã đóng gói bay ra, các tiểu bối của Lăng Vân tông thi nhau giành giật, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. 

 “Ta cũng muốn nếm thử.” 

 Triệu Phi Yến đến bên cạnh Trần Dĩnh. 

 “Triệu tỷ tỷ, cho này.” Trần Dĩnh đưa cho Triệu Phi Yến hai viên kẹo hỷ, đó là viên kẹo làm từ táo đỏ, Triệu Phi Yến cười duyên nói: “Ngọt thật!” 

 Phát kẹo hỷ xong, Trần Mục cõng Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông, bọn họ thông qua truyền tống trận trở lại Bắc Hoang, lúc bọn họ đến Trần gia, Trần Tô vui vẻ gọi: “Tam thúc trở về rồi!” 

 Trần Mục cõng Khương Phục Tiên đến bên ngoài Trần gia, các khách mời đều đến vây xem bên ngoài Trần phủ. 

 Trần Hãn và Trần Hạo bắt đầu đốt pháo, tiếng nổ lùng đùng không dứt, khói xanh lượn lờ, tiếng cười vang không ngừng. 

 Trần Mục thả vị hôn thê xuống, nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, hai người cùng nhau bước vào cổng lớn Trần gia, bọn họ cố ý dừng lại trên đường đi, lúc trở về thì vừa đến trước giờ hoàng hôn, hôn lễ được cử hành ở diễn võ trường. 

 Trần Thiên Nam và Tô Mân ngồi ở chính giữa, phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy ngồi ở hai bên, vị trí của khách mời còn lại thì ở hai bên, khách mời ở hai bên đều không ngồi, tất cả đều đứng, bọn họ nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến hiện trường hôn lễ. 

 Trên đất được trải thảm đỏ, phủ cánh hoa lên, đèn lồng đỏ và Dạ Quang thạch treo ở trên cao, Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị bái thiên địa trong thời khắc hoàng hôn. 

 Trần Dĩnh đứng phía trước chủ trì hôn lễ, nàng ta hắng giọng, giọng nói to rõ: “Giờ lành đã đến, nghi thức bái thiên địa bắt đầu. 


 Trần Mục và Khương Phục Tiên cúi người hành lễ với Trần Thiên Nam và Tô Mân, sau đó lại cúi người hành lễ với phu phụ Trần Nghiêm, cuối cùng là cúi người hành lễ với phu phụ Trần Uy. 

 Trần Uy vốn không muốn ngồi ở đây, ông ta vẫn luôn cảm thấy mình không xứng, Trần Mục bái ông ta thì còn có thể hiểu được, dù sao thì cũng là điệt tử của mình, nhưng Khương Phục Tiên là Kiếm Thánh mạnh nhất nhân gian, là cường giả uy chấn trần thế, ông ta có chút đắn đo, nhưng Trần Mục mạnh mẽ yêu cầu, ông ta cũng chỉ đành ngồi ở chỗ này. 

 “Phu thê giao bái!” 

 Giọng nói của Trần Dĩnh lảnh lót.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top