Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,782
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi

Anh Chồng Tổng Tài Ngây Thơ Của Tôi
Tác giả: Bất Cật Thông Khương Toán
Tình trạng: Đã hoàn thành




Editor: Chanh

Giới thiệu:

Kết hôn thương mại với Quý Kỳ An được hai năm, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ trên người anh. Tôi tỉnh táo đề nghị ly hôn, quay đầu lại nghe thấy anh đang khóc lóc thảm thiết với một người nào đó:

"Anh Hành Tri, chiêu này anh dạy em không hiệu quả gì cả!

Cô ấy hoàn toàn không ghen tí nào!

Cô ấy còn đòi ly hôn với em rồi phải làm sao bây giờ hu hu hu!"

Tôi nhìn người đàn ông đứng đối diện Quý Kỳ An - người yêu cũ của mình, rơi vào trầm tư...
 
Chương 1


Kết hôn thương mại với Quý Kỳ An được hai năm, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ trên người anh. Tôi tỉnh táo đề nghị ly hôn, quay đầu lại nghe thấy anh đang khóc lóc thảm thiết với một người nào đó:

"Anh Hành Tri, chiêu này anh dạy em không hiệu quả gì cả!

Cô ấy hoàn toàn không ghen tí nào!

Cô ấy còn đòi ly hôn với em rồi phải làm sao bây giờ hu hu hu!"

Tôi nhìn người đàn ông đứng đối diện Quý Kỳ An - người yêu cũ của mình, rơi vào trầm tư...

1

Kim đồng hồ chỉ 0 giờ, Quý Kỳ An mới về nhà.

Trên người vẫn mang theo mùi nước hoa giống như mấy hôm trước. Mùi hương quả mọng thanh mát, chua ngọt, chắc chắn không phải nước hoa nam.

Tôi do dự vài giây, rời mắt khỏi laptop, hỏi anh: "Hôm nay anh bận lắm à? Sao giờ này mới về?"

Mắt Quý Kỳ An sáng lên, loay hoay từ đầu kia sofa bò lại gần tôi.

Vừa định ôm tôi thì đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh ngồi nghiêm chỉnh lại, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: "Ừm, đi tiếp khách."



Tôi không hỏi thêm gì nữa, gật đầu tiếp tục làm việc.

Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của tôi.

Quý Kỳ An gần đây rất lạ. Không chỉ có mùi nước hoa phụ nữ lạ trên người, mà thái độ khi về nhà cũng thay đổi 180 độ so với trước kia.

Nếu như trước đây, Quý Kỳ An chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh tôi, than vãn hôm nay đi làm mệt mỏi như thế nào, cần tôi sạc pin cho anh bằng cách ôm ấp.

Anh vốn rất biết làm nũng.

Nhưng bây giờ, dường như điện thoại còn hấp dẫn hơn tôi.

Tôi vốn luôn tập trung cao độ khi làm việc, vậy mà lúc này lại mất tập trung mấy lần, tôi có chút bực bội, cất laptop, đi về phía phòng tắm.

Đến cửa, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Quý Kỳ An đang ngồi trên sofa bấm điện thoại lia lịa. Anh như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của tôi.

Tôi nhướng mày: "Tắm cùng không?"

(Chanh: Thẳng thắn vậy sao? Huhu ai tắm cùng Chanh hông? Hí hí =))))))))
 
Chương 2


Quý Kỳ An ngẩn người ba giây, lắp bắp.

"Không cần đâu. Em tắm trước đi."

Anh quay mặt đi, tai đỏ bừng. Tôi không chút do dự, đóng cửa phòng tắm cái rầm.

Tôi đã chủ động như vậy rồi, anh lại còn từ chối. Chẳng lẽ thật sự đã ăn no ở ngoài rồi sao?

Trong phòng tắm, tôi vẫn không nhịn được, gọi điện cho cô bạn thân Dương Nam Nam để than thở.

"...Vậy thì cậu cũng ra ngoài ăn đi, dù sao… Ừm… cũng chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà. Cứ kiểu ai chơi người nấy đấy."

Đầu dây bên kia, Dương Nam Nam thở hổn hển.

Tôi khựng lại: "Cậu đang làm gì đấy?"

Dương Nam Nam cười khẽ: "Đang chơi."

Tôi: "..."

Thật chịu hết nổi!



Tôi vừa định cúp máy thì bên kia hình như đã xong việc.

Giọng Dương Nam Nam khàn khàn:

"Lúc trước cậu chọn kết hôn thương mại chẳng phải vì không muốn yêu đương nữa sao? Sao bây giờ cứ nhắc đến Quý Kỳ An thế, phải chăng là đã động lòng rồi?"

"Làm gì có."

Tôi theo bản năng phủ nhận.

Điều cấm kỵ nhất trong hôn nhân thương mại chính là động lòng.

Lúc mới cưới, tôi đã nói rõ với Quý Kỳ An là chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.

Tôi biết thời đi học anh có một người rất thích. Chỉ là từ khi chúng tôi kết hôn, Quý Kỳ An chưa bao giờ nhắc đến người đó nữa.

Hai năm qua, chúng tôi là một cặp vợ chồng thương mại rất ăn ý. Từ việc cùng nhau phát triển sự nghiệp, cho đến bây giờ đời sống vợ chồng cũng rất hòa hợp.

Tôi chỉ là cảm thấy sự thay đổi của anh hơi đột ngột mà thôi. Nhưng tôi vốn là người không thích suy nghĩ tiêu cực.

Tắm xong một tiếng đồng hồ, tôi đã sắp xếp lại được suy nghĩ và đưa ra quyết định.
 
Chương 3


Hai giờ sáng, giường bên cạnh lún xuống. Mùi nước hoa quả mọng trên người Quý Kỳ An đã được tắm rửa sạch sẽ, thoang thoảng trong không khí là mùi hương cam quýt giống như tôi.

Cảm nhận được bóng người phủ xuống, tôi trở mình. Quý Kỳ An đang đắp chăn cho tôi thì khựng lại.

"Anh làm em tỉnh giấc à?"

"Không, em vẫn chưa ngủ."

Tôi đổi sang tư thế thoải mái hơn, nhìn vào mắt anh dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.

Quý Kỳ An nhỏ hơn tôi hai tuổi. Mái tóc xoăn tự nhiên, kết hợp với đôi mắt màu sáng, gương mặt ngây thơ càng khiến anh trông nhỏ nhắn và đẹp trai.

Nói thật, Quý Kỳ An là một đối tượng kết hôn không tồi. Tính cách ôn hòa khiêm tốn, chưa bao giờ nói to với tôi.

Mọi chuyện đều hỏi ý kiến tôi, không bao giờ tự ý quyết định thay người khác.

Trên giường vừa sung mãn vừa biết chiều chuộng, lại còn biết làm nũng.

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được đưa tay xoa đầu tóc xoăn của anh.

Nhớ đến quyết định trong phòng tắm, tôi thử thăm dò: "Em nhớ anh từng nói anh có một người thích."

Quý Kỳ An nuốt nước bọt: "Sao lại hỏi chuyện này?"

"Bây giờ vẫn còn thích à?"



"Ừm, vẫn rất thích."

"..."

Nghe Quý Kỳ An nói vẫn còn thích người khác, tôi không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa.

Nhưng tôi đột nhiên nhận ra, tôi đã đánh giá cao bản thân mình rồi. Tôi không chấp nhận được hôn nhân tay ba, dù lúc kết hôn có nói hay ho đến đâu đi chăng nữa.

Nếu Quý Kỳ An tìm lại được người anh thật lòng yêu thương, tôi sẵn sàng tác thành cho anh.

Dù sao hai năm trước, khi tôi mới tiếp quản tập đoàn Giang Thị đang trên bờ vực phá sản, chính Quý Kỳ An đã chủ động đưa tay ra giúp đỡ tôi.

Tôi vẫn luôn nợ anh một ân tình. Tôi có chút chán nản buông tay, thu mình vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Trằn trọc mấy lần, tôi lại lên tiếng: "Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"

Trên giường có tiếng sột soạt, tôi theo bản năng mở mắt ra, Quý Kỳ An đã dịch chuyển đến rất gần tôi.

Anh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ở một nơi rất gần, rất gần anh."

Tôi ngẩn người.

Quả nhiên, nguồn gốc của mùi hương quả mọng phần lớn là từ đây.
 
Chương 4


Tôi nhướng mày, nghiêng người lại gần, gần như chạm môi anh: "Gần bằng em sao?"

Vừa dứt lời, môi hai người chạm nhẹ vào nhau. Hơi thở Quý Kỳ An đột nhiên trở nên gấp gáp, đổi góc độ hôn xuống. Khi hơi thở quyện vào nhau, tôi đẩy anh ra: "Không phải không muốn sao?"

Quý Kỳ An không nói gì thêm, kéo tôi vào lòng, vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ, thì thầm một câu "Kế hoạch tạm dừng", rồi hôn lên xương quai xanh của tôi...

Tôi còn chưa kịp hiểu ý anh là gì thì đã bị cuốn vào cơn sóng dữ dội.

Thôi được rồi, coi như là quà chia tay.

Đã đánh thì đánh thôi, dù sao tôi cũng không thiệt.

4

Tôi soạn thảo đơn ly hôn rất nhanh. Bạn thân Dương Nam Nam là luật sư ly hôn.

Tôi và Quý Kỳ An đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân, không có tranh chấp tài sản gì, cũng không có con cái, mọi thứ đều dễ dàng phân chia.

Chỉ có căn nhà chúng tôi đang ở là do Quý Kỳ An mua sau khi kết hôn, đương nhiên thuộc về anh.

Dương Nam Nam soạn thảo xong đơn ly hôn cho tôi, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.



"Tốc độ của cậu nhanh quá đấy."

Tôi nhún vai: "Tớ luôn như vậy mà."

"Gấp gáp thế này, không biết còn tưởng cậu đã tìm được đối tượng mới rồi chứ..." Cô ấy vừa lướt điện thoại vừa nói, đột nhiên khựng lại, "Không phải chứ, chẳng lẽ cậu nghe nói người kia quay về nên mới vội vàng ly hôn như vậy?"

Tôi khó hiểu: "Ai?"

Cô ấy đưa điện thoại cho tôi: "Tạ Hành Tri đó, hai người định nối lại tình xưa à?"

Trên dòng thời gian của Tạ Hành Tri, anh đăng ảnh một tòa nhà nổi tiếng ở thành phố A, kèm theo một câu caption sến súa.

[Mọi thứ vẫn như xưa, hy vọng em cũng vậy.]

Tôi nổi hết da gà: "Cảm ơn cậu nha, giờ tớ mới biết anh ta quay về đấy!"

Dương Nam Nam vẻ mặt không tin: "Thật á? Thật sự buông bỏ rồi?"

"Lười nói với cậu."

Không muốn nhắc lại chuyện cũ, tôi cầm điện thoại gọi cho Quý Kỳ An. Anh nghe máy rất nhanh.



"Mộ Mộ?"

"Tối nay anh về sớm được không? Em có chuyện muốn nói."

Quý Kỳ An do dự một chút: "Nhưng anh còn khách hàng..."

Lại là khách hàng!

Không có anh thì anh có thể đi tiếp khách hàng cả ngày được à!

Tôi có chút bực mình:

"Không được! Hôm nay anh phải về ngay!"

Quý Kỳ An im lặng ba giây, giọng điệu khi lên tiếng lại đột nhiên trở nên vui vẻ.

"Được chứ, anh về ngay đây!"

Dương Nam Nam: "Anh ta bị M à? Bị mắng hai câu là vui vẻ?"

Tôi: "?"
 
Chương 5


Quý Kỳ An về nhà trước cả tôi, đã thay đồ ngủ ngồi trên sofa chơi game, miệng còn đang buôn chuyện: "Thao tác này của anh đỉnh chưa, anh trai siêu phàm đấy nhé!"

Giọng điệu vênh váo, tâm trạng có vẻ cũng không tệ.

Tôi bước tới ngồi cạnh anh: "Đang chơi game à?"

Quý Kỳ An tháo tai nghe xuống: "Ừ."

Anh ngập ngừng: "Với một người bạn cũ."

Tuy tôi không chơi game, nhưng Dương Nam Nam thì có, tiện thể còn dùng để cưa trai nữa.

Chiêu trò cày rank hộ gái của Quý Kỳ An, tôi biết thừa.

Tôi im lặng lấy một miếng bánh ngọt trên bàn trà, định đợi anh chơi xong, nhưng Quý Kỳ An lại trực tiếp thoát game.

"Em đợi anh chơi xong cũng được mà."

Thoát game giữa chừng sẽ bị đồng đội mắng đấy, phải không?

"Không sao, cô ấy không để ý đâu." Quý Kỳ An tiện tay ném điện thoại lên ghế sô pha, "Em gấp gáp gọi anh về như vậy, là có chuyện gì à?"

Tôi hơi sững sờ.



Là mối quan hệ tốt đến mức nào, là hiểu đối phương đến mức nào, mới có thể chắc chắn nói rằng "không để ý".

Mấy ngày nay tôi suy nghĩ lung tung hơi nhiều, bèn lắc đầu cố gắng ép bản thân phải lý trí một chút.

Tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn trà.

"Kỳ An, chúng ta ly hôn đi."

Tay Quý Kỳ An đang rót trà cho tôi khựng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và khó tin.

"Em nói gì cơ?"

"Anh rõ ràng nghe thấy rồi mà."

Nước trà tràn ra khỏi cốc.

Tôi nhận lấy ấm trà tử sa trong tay Quý Kỳ An, cẩn thận đặt lên bàn.

"Ban đầu chúng ta kết hôn cũng là vì lợi ích chung của hai nhà, chủ yếu là anh đã giúp em, em rất biết ơn anh.

"Chúng ta chia tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này giữa Giang Thị và Quý Thị.

"Sau này nếu Quý Thị có việc cần đến em, em cũng sẽ không chối từ."

"Hai nhà..." Anh có vẻ hơi tủi thân, khàn giọng hỏi, "Vậy còn chúng ta?"



"Còn chúng ta." Tôi nghĩ đến những hành động khác thường gần đây của anh, nói, "Anh có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của mình."

"Vậy còn em?" Quý Kỳ An vội vàng nói, "Em cũng muốn đi theo đuổi hạnh phúc của mình sao?"

Tâm trạng Quý Kỳ An thay đổi quá nhanh.

Trong phút chốc tôi hơi choáng váng, chỉ có thể thuận theo lời anh mà nói tiếp.

"Nếu có, em đương nhiên cũng sẽ không từ chối–”

"Anh đột nhiên nhớ ra công ty còn có việc, gấp lắm, anh phải đi trước đây."

Lời còn chưa dứt, đã bị Quý Kỳ An đột ngột cắt ngang. Anh đứng dậy, chạy như bay ra khỏi cửa.

Lúc tôi hoàn hồn lại, tiếng động cơ xe đã vang lên.

Tôi đã nghĩ Quý Kỳ An sẽ hơi bất ngờ, nhưng không ngờ phản ứng của anh lại lớn đến vậy.

Sau đó, tôi gọi điện cho anh hoàn toàn không nghe máy.

Tôi hơi lo lắng, do dự một lúc rồi vẫn cầm chìa khóa xe, lái xe đến Quý Thị.

 
 
Chương 6


 

Chiếc xe của Quý Kỳ An ngang ngược chắn ngang cửa tòa nhà Quý Thị.

Tôi học theo cách của anh đỗ xe, rồi lên lầu.

Hầu hết nhân viên đều đã tan làm, chỉ còn văn phòng của Quý Kỳ An trên tầng cao nhất là vẫn sáng đèn.

Tôi vừa đến gần, đã nhìn thấy Quý Kỳ An qua cửa kính đang tủi thân dựa vào vai một người đàn ông.

Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, quay lưng về phía tôi, trông có vẻ quen mắt.

???

Tôi hoàn toàn không có tâm trí để ý xem người này quen mắt ở đâu, đầu óc đã hoàn toàn tê liệt.

Người Quý Kỳ An nói là thích, vậy mà lại là đàn ông?

Nghe tin ly hôn liền vui mừng đến mức phải chạy đến chia sẻ niềm vui ngay lập tức sao?

Tôi hoàn toàn bị sốc, tay không tự chủ được muốn đẩy cửa bước vào.

Vừa chạm vào tay nắm cửa, Quý Kỳ An bên trong liền bắt đầu khóc lóc thảm thiết.



"Anh Hành Tri, chiêu anh dạy em không hiệu quả gì cả!

"Cô ấy hoàn toàn không ghen tị!

"Vốn dĩ đã không thích em, bây giờ chắc chắn càng ghét em hơn!

"Cô ấy đã đề nghị ly hôn với em rồi em phải làm sao bây giờ hu hu hu!"

Tôi nghe từng câu từng chữ, lượng thông tin quá lớn khiến tôi không thể tiêu hóa nổi.

Chiêu này là chiêu gì, chiêu này là chiêu nào?

Tôi đầy bụng nghi vấn, muốn đẩy cửa bước vào hỏi cho ra nhẽ, nhưng người đàn ông kia lại lên tiếng.

Anh ta vỗ vai Quý Kỳ An, dùng giọng nói vô cùng quen thuộc với tôi mà nói đầy tiếc nuối:

"Xem ra Giang Mộ thật sự không có cảm giác với em.

"Hay là em cứ đồng ý với cô ấy đi, để cô ấy đi tìm người mình thích.

"Kỳ An, em cũng muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, phải không?"

Vừa dứt lời, Tạ Hành Tri nghiêng người, đột nhiên chạm phải ánh mắt của tôi.
 
Chương 7


Tôi không ngờ mình lại gặp Tạ Hành Tri trong hoàn cảnh này.

Càng không ngờ những hành động khác thường của Quý Kỳ An trong thời gian qua, có lẽ là xuất phát từ "lời dạy" của Tạ Hành Tri.

Rõ ràng Tạ Hành Tri là người hiểu rõ nhất tôi ghét nhất chiêu trò “lạt mềm buộc chặt” trong chuyện tình cảm.

"Giang tổng, đến tìm Quý tổng ạ?"

Một giọng nói phá vỡ sự im lặng, cũng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Là Trần An, trợ lý của Quý Kỳ An.

Giọng nói của Trần An trong văn phòng trống trải không hề nhỏ, Quý Kỳ An trong văn phòng đương nhiên cũng nghe thấy.

Anh sững người, đẩy cửa từ bên trong đi ra.

"Mộ Mộ, sao em lại đến đây?"

Đầu tiên là ánh mắt lóe lên tia sáng, rồi ngay lập tức vụt tắt.

"Em không đợi được nữa, muốn anh ký đơn ly hôn ngay lập tức sao?"

Anh có chút tủi thân nói, "Bây giờ anh ký cũng vô dụng, chúng ta còn ba mươi ngày để suy nghĩ lại mà--"

"Em là lo lắng cho anh." Quý Kỳ An càng nói càng vô lý, tôi vội vàng cắt ngang, "Vừa rồi anh lái xe nhanh như vậy, em sợ anh xảy ra chuyện."



Vẻ mặt tủi thân của Quý Kỳ An khiến tôi không hiểu sao lại muốn cười.

Nếu Quý Kỳ An có tai, ban đầu đang cụp xuống, lúc này nghe thấy lời tôi nói chắc chắn sẽ dựng đứng lên.

Anh có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ba bước gộp làm hai đến nắm tay tôi.

"Thật sao?"

"Mộ Mộ?"

"Em lo lắng cho anh, anh vui quá!"

"Khụ khụ."

 Tạ Hành Tri không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Quý Kỳ An.

Nụ cười trên mặt anh ta đã biến mất, chỉ còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Mộ Mộ, lâu rồi không gặp."

Tôi "ừm" một tiếng, không đáp lại gì thêm.

Quý Kỳ An lộ vẻ nghi hoặc: "Hai người trước đây không phải là bạn cùng bàn sao? Đại học còn học cùng trường, sao em lại như không quen biết anh Hành Tri vậy?"



Tôi: "..."

Chồng tôi vẫn còn quá ngây thơ.

Nếu anh ấy biết tôi và Tạ Hành Tri không chỉ học cùng trường mà còn từng là người yêu, không biết sẽ phản ứng thế nào?

Tôi không trả lời tiếp, mà quay sang hỏi anh: "Vậy hai người quen nhau thế nào?"

"Anh Hành Tri là con của bạn bố anh, chúng anh lớn lên cùng nhau.

"Anh ấy rất tốt với anh, lúc trước anh ấy còn giúp anh..."

"Kỳ An." Tạ Hành Tri đột nhiên ngắt lời anh, "Anh nhớ ra mình còn có việc, phải đi trước đây."

Quý Kỳ An sững người: "Vâng, anh Hành Tri đi thong thả."

Lúc sắp đi, Tạ Hành Tri đưa mã QR trên điện thoại ra trước mặt tôi: "Mộ Mộ, lâu rồi không gặp, chúng ta kết bạn lại nhé."

Tôi theo bản năng nhìn Quý Kỳ An.

Anh ấy khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Tạ Hành Tri vẫn giữ nguyên tư thế, dường như hôm nay không thêm được tôi thì sẽ không bỏ qua.

Sợ Quý Kỳ An phát hiện ra điều gì, tôi đành cắn răng thêm Tạ Hành Tri vào danh sách bạn bè.
 
Chương 8


Quý Kỳ An bắt đầu tránh mặt tôi.

Một là muốn trốn tránh chuyện ly hôn, hai là anh ấy thực sự bận rộn.

Quý Thị là gia tộc kinh doanh trang sức, Quý Kỳ An học đại học ở Milan cũng là ngành thiết kế trang sức.

Gần đây, anh ấy đang ở thành phố B bên cạnh để bàn bạc về người đại diện cho sản phẩm mới.

Không giống những cậu ấm cô chiêu khác, Quý Kỳ An luôn có thái độ nghiêm túc với công việc.

Từ thiết kế, sản xuất sản phẩm chủ lực cho đến khâu quảng bá sau này, anh ấy đều tự mình theo dõi.

Đây cũng là một điểm tôi rất ngưỡng mộ ở anh ấy.

Mặc dù Quý Kỳ An không ở đây, nhưng điện thoại thì liên tục, một ngày có thể gọi tới mấy cuộc.

Luôn chia sẻ những chuyện vụn vặt trong ngày.

 
Chương 9


Ví dụ như hôm nay phỏng vấn người đại diện, người mẫu có một nốt ruồi ở khóe mắt, tôi cũng có.

Ví dụ như anh ấy phát hiện ra quán vịt quay nào ở thành phố B ngon, lần sau muốn cùng tôi đến ăn thử.

Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ly hôn, anh ấy sẽ nhanh chóng chuyển chủ đề.

Còn gửi cả sticker "em không nghe, em không nghe".

Mãi đến khi tôi hẹn anh ấy về rồi sẽ nói chuyện rõ ràng, anh ấy mới trở lại bình thường.

"Vậy khi nào anh về?" Tôi cố nhịn cười, "Quý tổng, đừng quên buổi ra mắt sản phẩm hợp tác sắp tới, còn rất nhiều việc cần bàn bạc đấy."

Đầu dây bên kia, Quý Kỳ An gãi đầu:

"Chắc phải một tuần nữa.

"Nhưng em yên tâm, việc tổ chức buổi ra mắt sản phẩm hợp tác, anh đã sắp xếp cho anh Hành Tri lo liệu rồi, em cứ trực tiếp liên hệ với anh ấy là được."

Tôi: "..."

Quý Kỳ An, anh có biết anh Hành Tri của anh đang đào góc tường nhà anh không vậy?

9

Tạ Hành Tri xuất hiện bên cạnh tôi rất thường xuyên.

Từ khi thêm WeChat, anh ta cứ liên tục nhắn tin cho tôi.

Những tin nhắn rủ tôi đi ăn, tôi đều coi như không thấy.

Nhưng tin nhắn hẹn gặp mặt bàn công việc, tôi không thể làm ngơ được nữa.

Hôm nay, cuộc họp kết thúc lúc hơn chín giờ tối.

Quý Kỳ An đưa tôi đi làm đã thành thói quen, tôi không thường xuyên tự lái xe, nên đứng ở dưới tòa nhà công ty đợi tài xế đến đón.

Xe của Tạ Hành Tri dừng lại trước mặt tôi lúc này.

"Để anh đưa em về."

Tôi xua tay: "Không cần đâu, có người đến đón em rồi."

Lên xe người yêu cũ giữa đêm khuya, bị người ta nhìn thấy cũng không hay.



"Anh đã nói với Kỳ An là anh đưa em về rồi, cậu ấy đã cho tài xế tan làm rồi." Tạ Hành Tri nhướng mày, "Mộ Mộ, chỉ là đi nhờ xe thôi mà, em sợ gì chứ?"

Cửa tòa nhà Quý Thị, người qua người lại rất đông, không ít người liếc nhìn chúng tôi.

Tôi không chịu nổi ánh mắt soi mói của mọi người, cuối cùng vẫn mở cửa xe.

Sau khi lên xe, Tạ Hành Tri lại im lặng.

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, vô tình ngủ thiếp đi.

Tỉnh dậy thì thấy xe đã dừng lại ở Đại học A, trường cũ của tôi và Tạ Hành Tri.

Tạ Hành Tri đang dựa vào cửa sổ xe hút thuốc.

Tôi hạ cửa kính xuống: "Sao lại đưa em đến đây?"

Tạ Hành Tri không trả lời, mà đi ra phía cốp xe lục lọi một hồi, rồi bưng một chiếc bánh kem đang cháy nến đến trước mặt tôi.

Tôi sững người một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày gì.

"Em quên cả sinh nhật mình rồi à?" Tạ Hành Tri mỉm cười, "May mà còn có anh nhớ cho em."

Nghe Tạ Hành Tri nói, trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng nhất thời không nói rõ được.

Tôi nhận lấy bánh kem: "Cảm ơn anh."

"Còn khách sáo với anh làm gì?" Tạ Hành Tri lại đưa thêm một chiếc túi màu cam, "Quà cho em."

Một chiếc túi xách hiệu H classic, giá trị không hề nhỏ.

Tôi không dám nhận.

Cũng không muốn nhận.

"Quá quý giá rồi, thôi bỏ đi."

Tạ Hành Tri nhíu mày, có chút cố chấp đưa chiếc túi đến trước mặt tôi.

"Đối với anh, thứ này chẳng đáng là bao.

"Mộ Mộ, anh đã có khả năng cho em những thứ tốt nhất, không thua kém bất cứ ai."



Anh ta tiến lại gần tôi, bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng nói dịu dàng:

"Em có thể quay lại bên anh không?

"Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Bàn tay bị Tạ Hành Tri nắm lấy, như có hàng ngàn mũi kim nhỏ đ.â.m vào da thịt, lan ra khắp cơ thể.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, cảm giác kỳ lạ vừa rồi đến từ đâu.

Tôi và Tạ Hành Tri yêu nhau sau khi thi đại học, chia tay khi tốt nghiệp.

Tạ Hành Tri nói có người muốn tài trợ cho anh ta du học, anh ta không thể từ chối, nhưng muốn tôi đợi anh ta.

Lúc đó, bố tôi bị người mình tin tưởng phản bội, công ty rơi vào khủng hoảng phá sản.

Tôi không thể đi theo Tạ Hành Tri, cũng không níu kéo anh ta quá nhiều.

Anh ta có tương lai mà anh ta muốn.

Tôi không muốn trở thành gánh nặng, nhưng cũng không thể chờ đợi anh ta.

Bởi vì khoảnh khắc tôi cần một chỗ dựa tinh thần nhất, anh ta cũng không ở bên tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ chúng tôi chia tay trong hòa bình.

Nhưng lúc này, lời nói của Tạ Hành Tri không giống như đang cầu xin tình yêu.

Mà giống như đang tha thứ, cũng giống như đang trách móc tôi là kẻ tham tiền bạc tình, bỏ rơi anh ta.

Tôi bỗng thấy buồn cười: "Tạ Hành Tri, em đã kết hôn rồi."

"Anh biết em và Kỳ An chỉ là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, anh cũng không để tâm."

"Đó là chuyện của em và Quý Kỳ An." Tôi rút tay ra, "Tạ Hành Tri, chúng ta đã là quá khứ rồi, em đã nói là sẽ không quay đầu lại."

Tôi xuống xe, vẫy một chiếc taxi, động tác nhanh chóng và dứt khoát. Sau khi lên xe, tôi hạ cửa kính xuống, nhìn vào sắc mặt không mấy dễ nhìn của Tạ Hành Tri:

"Còn nữa, anh rõ ràng chưa từng tổ chức sinh nhật cho em, không nhớ sao?"

Trước khi kết hôn, tôi chưa từng tổ chức sinh nhật.

Mẹ tôi khó sinh mà mất khi sinh tôi.
 
Chương 10


Người lớn trong nhà nói, nếu tôi tổ chức sinh nhật sẽ khiến bố nhớ đến người phụ nữ mà ông yêu thương nhất đã ra đi, sẽ khiến bố buồn.

Tôi cũng không muốn bố buồn, nên từ khi hiểu chuyện đã không chủ động yêu cầu nữa.

Khi yêu Tạ Hành Tri, nhìn thấy những cặp đôi khác tổ chức sinh nhật cho nhau, khó tránh khỏi có lúc ghen tị.

Nhưng anh ta chưa từng chủ động hỏi.

Những ngày luôn bị lãng quên, tôi cũng không để tâm.

Cho đến năm tôi kết hôn với Quý Kỳ An.

Anh ấy có nhắc đến sinh nhật của tôi, nhưng tôi đã lảng tránh.

Nhưng đến ngày sinh nhật, anh ấy và bố tôi đã lên kế hoạch cho một bữa tiệc đặc biệt.

Những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của tôi được chiếu lên màn hình lớn trong phòng khách.

Tôi nhận được 25 món quà sinh nhật, từ nhỏ đến lớn, đều là do Quý Kỳ An và bố tôi cẩn thận lựa chọn.

Tối hôm đó, bố tôi đã xin lỗi tôi:

"Con đến với thế giới này mang theo tất cả tình yêu của bố mẹ, ngày này đáng lẽ ra nên được ăn mừng.

"Bao nhiêu năm qua, là bố đã bỏ qua cảm xúc của con.

"Nếu không có Tiểu Quý, bố còn chẳng nhận ra sai lầm của mình."

Tôi nhìn Quý Kỳ An, thấy anh ấy chỉ mỉm cười nhìn tôi, nói rằng sau này mỗi năm đều sẽ cùng tôi đón sinh nhật.

Kể từ ngày đó, tôi mới thực sự hòa giải với ngày đặc biệt này.

Chiếc xe lao vun vút giữa những tòa nhà cao tầng.

Nhìn ánh đèn nhà nhà sáng rực ngoài cửa sổ, tôi bỗng thấy nhớ Quý Kỳ An.

10

Đến khi hoàn hồn, tôi mới nhận ra mình đã bấm gọi.

Tôi có chút hối hận muốn cúp máy, nhưng Quý Kỳ An đã bắt máy.

"Mộ Mộ?"

"Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh công việc có thuận lợi không?"



"Ừm... cũng khá thuận lợi." Quý Kỳ An ngừng một chút, "Nhưng chắc phải ngày mai mới về được."

Tôi che giấu sự thất vọng trong lòng: "Vậy, em cúp máy nhé?"

Đang định cúp máy, Quý Kỳ An đột nhiên gọi tôi lại.

"Mộ Mộ." Giọng anh dịu dàng, "Em nhớ anh à?"

Xe dừng lại vì đèn đỏ.

Tôi đếm ngược thời gian đèn đỏ, suy nghĩ xem nên trả lời Quý Kỳ An thế nào.

"Cũng... em chỉ hỏi thăm thôi..."

"Ừm, em hơi nhớ anh."

Đầu dây bên kia im bặt.

Vài giây sau, Quý Kỳ An vui vẻ nói: "Mộ Mộ, cảm ơn em, anh rất vui."

Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng Quý Kỳ An lại vội vàng cúp máy một cách khác thường.

Vì vậy, cuối cùng tôi cũng không đợi được câu "Chúc mừng sinh nhật".

Xe dừng lại trước cửa biệt thự.

Từ khi Quý Kỳ An đi công tác, tôi đã cho người giúp việc và quản gia nghỉ phép, thỉnh thoảng ngủ lại công ty.

Hôm nay biệt thự đặc biệt yên tĩnh, ngay cả đèn sân vườn cũng không bật.

Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt từ trong vườn.

Tôi đi theo tiếng kêu, không dám tin vào những gì mình thấy.

Giữa khu vườn, có một chiếc hộp giấy.

Một con mèo tam thể lông dài đang nằm ngửa bụng kêu meo meo không ngừng, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền kim cương hồng lấp lánh.

Đèn vườn bỗng sáng rực.

Quý Kỳ An, người nói ngày mai mới về, mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt chỉnh tề, hai tay bưng bánh kem xuất hiện trước mặt tôi.

"Chúc mừng sinh nhật, Mộ Mộ!"

Dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nụ cười như chứa đựng cả bầu trời sao.

Tim tôi đập thình thịch, nói năng cũng trở nên lắp bắp.



"Không phải nói, ngày mai mới về sao?"

"Em quên những gì anh đã nói rồi à?" Giọng Quý Kỳ An vô cùng dịu dàng, "Sau này, mỗi năm sinh nhật em, anh đều sẽ ở bên em."

Em không quên.

Chỉ là không dám hy vọng được nhớ đến thôi.

Quý Kỳ An đặt chú mèo con vào lòng tôi, tháo sợi dây chuyền trên cổ mình đeo cho tôi.

Một tiểu hành tinh đính kim cương hồng, kiểu dáng nhìn quen quen.

Nhưng lúc này, sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào chú mèo nhỏ trong lòng.

"Sao lại tặng em mèo con?"

Quý Kỳ An đưa tay trêu chọc chú mèo trong lòng tôi, có chút không dám nhìn tôi:

"Anh đã thấy tranh vẽ mèo con hồi nhỏ của em ở nhà cũ họ Giang, anh đoán em thích mèo." Anh nói lí nhí, "Anh cũng muốn dùng sinh linh nhỏ bé này để níu giữ em, muốn đánh cược rằng em sẽ không nỡ."

Anh thú nhận với tôi tất cả những hành động kỳ lạ trước đây của mình.

"Nước hoa là anh tự xịt, không thơm bằng em pha, anh vẫn thích nhất hương cam chanh.

"Mỗi lần không về nhà là anh thức trắng đêm ở công ty, lướt xem vòng bạn bè của em cả trăm lần.

"Game cũng là chơi với Quý Đào Đào, thật ra anh không thích chơi game, vì em không thích."

Quý Kỳ An nói năng dịu dàng, mỗi câu nói đều vòng vo tam quốc, thậm chí còn đỏ mặt.

Lòng tôi mềm nhũn.

Tôi cố nhịn cười hỏi anh: "Không thử em nữa, không dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' với em nữa à?"

"Anh chỉ nhận ra rằng, mặc dù anh Hành Tri đã từng yêu đương, nhưng hình như anh ấy không hiểu em bằng anh." Giọng Quý Kỳ An rất nhẹ, nhưng kiên định, "Mộ Mộ, anh không muốn ly hôn."

Anh ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt long lanh.

Trong giây lát, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Kỳ An.

Quý Kỳ An bế chú mèo lên, giơ bàn chân trắng của nó lên trước mặt tôi, làm nũng:

"Mộ Mộ, em nỡ lòng nào để mèo con trở thành đứa trẻ trong gia đình đơn thân chứ?"

 
 
Chương 11


Trong văn phòng luật sư của Dương Nam Nam, thỏa thuận ly hôn bị cho vào máy hủy tài liệu.

Dương Nam Nam nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi: "Dây chuyền do Tạ Hành Tri tặng à?"

Tôi vô thức sờ lên cổ: "Sao cậu lại hỏi vậy?"

Dương Nam Nam xòe tay: "Cái này và món quà tốt nghiệp cấp ba anh ta tặng cậu giống nhau y hệt, ngay cả người ngoài ngành như tớ cũng nhận ra là cùng một người làm."

Đêm hôm sinh nhật, khi nằm dài trong bồn tắm sau một ngày mệt mỏi, tôi mới có thời gian để ý kỹ sợi dây chuyền này.

Cho dù là chủ đề vũ trụ, loại đá quý được sử dụng hay kỹ thuật chế tác, đều quá quen thuộc.

Khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Hành Tri đã dùng một sợi dây chuyền để tỏ tình với tôi.

Hình mặt trăng bằng đá hoàng ngọc, xung quanh được đính thêm một ngôi sao nhỏ.

Do chính tay anh ta thiết kế và chế tác.

Lúc đó, tôi đã rất kinh ngạc trước tài năng thiết kế trang sức của Tạ Hành Tri.

Nhưng sau đó, Tạ Hành Tri đã không tiếp tục theo đuổi con đường này mà chọn học quản trị kinh doanh.



Tôi còn từng tiếc nuối thay anh ta.

Ngàn vạn suy nghĩ rối bời, tôi muốn hỏi Quý Kỳ An.

Kết quả vừa gọi tên anh, còn chưa kịp hỏi, đã bị anh bế lên...

"Hai người sắp làm lành rồi à?" Dương Nam Nam vỗ vai tôi, "Nhìn cậu mặt đỏ như gấc kìa!"

Tỉnh táo lại từ mớ hồi ức hỗn độn, tôi ho sặc sụa: "Dây chuyền là do Quý Kỳ An tặng."

Dương Nam Nam nhướng mày: "Hả? Hai người họ là đồng môn à, sao phong cách lại giống nhau đến vậy?"

Có lẽ vậy.

Quý Kỳ An đã nói, họ lớn lên cùng nhau, có lẽ đã từng có cùng một người thầy.

Dương Nam Nam cười phá lên: "Vậy ý cậu bây giờ là, tạm dừng ly hôn, Quý Kỳ An sau đến trước được, Tạ Hành Tri bị loại?"

Tôi mỉm cười: "Anh ta vốn chẳng có tư cách tham gia, được chưa!"

Khi Tạ Hành Tri ra nước ngoài, tôi vào làm việc ở công ty nhà mình, bắt đầu từ vị trí chuyên viên điều chế nước hoa.

Vì muốn nhanh chóng cho ra mắt sản phẩm mới để tìm kiếm cơ hội gọi vốn cho công ty, tôi gần như ngày đêm ở lì trong phòng pha chế.



Tất cả những bất an, áp lực, những lời chế giễu, đều là do tôi tự mình chống đỡ.

Những lúc không chịu đựng nổi, tôi cũng đã thử gọi điện cho anh ta.

Nhưng không nhận được hồi âm.

Từ lúc đó, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện quay đầu lại nữa.

Cho nên, khi Quý Kỳ An đề nghị kết hôn với tôi, tôi đã đồng ý không chút do dự.

Lần này Tạ Hành Tri trở về, sự xao động trong lòng tôi cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc anh ta muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.

Nhưng sau khi anh ta lấy quà ra và nói những lời đó, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Anh ta chưa bao giờ biết tôi muốn gì, ngay cả việc tặng quà cũng không thể chạm đến trái tim tôi.

"Mặc dù tớ vẫn không chắc mình có thích Quý Kỳ An hay không, nhưng tớ có thể chắc chắn rằng tớ không còn thích Tạ Hành Tri nữa."

Dương Nam Nam nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi.

Nhưng đồng thời, giọng điệu của cô ấy rất kiên quyết: "Phí tư vấn vẫn phải trả đấy nhé, tớ lấy rất đắt đấy!"
 
Chương 12


Sự hợp tác giữa chúng tôi và Quý thị rất thành công.

Quý thị đã cho ra mắt bộ sưu tập trang sức mới "Chân Ái" nhân dịp Thất Tịch, chúng tôi cũng tung ra dòng nước hoa cùng bộ sưu tập.

Ngay khi vừa ra mắt đã nhận được sự hoan nghênh rộng rãi.

Tại bữa tiệc mừng công, các nhà thiết kế cứ như đã hẹn trước, lần lượt đến mời rượu Quý Kỳ An.

Sau vài vòng, anh đã say mèm ngồi phịch xuống ghế, tay vẫn không yên mà véo véo góc áo tôi, rồi lại sờ sờ hoa văn trên tay áo tôi.

Mọi người trên bàn đều nhìn mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng bật cười.

Tiếp theo là cả hội trường ồn ào, nói rằng đã no rồi, không thể ăn thêm gì nữa.

Ban đầu chủ đề vẫn ổn, không biết sao lại chuyển sang hò hét "hôn một cái".

Tệ hơn nữa là, Quý Kỳ An không những không ngăn cản, mà còn dựa vào vai tôi, ngẩng đầu lên với ánh mắt mong đợi.

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy cầm ly rượu lên kính mọi người một cái để chuyển chủ đề.

Vừa mới giơ tay lên, một cánh tay đã chắn trước mặt tôi.



Là Tạ Hành Tri đến muộn.

Anh ta mặt mày sa sầm, không nói một lời mà cầm lấy ly rượu của tôi, uống cạn cả ly rượu vang đỏ.

Cả hội trường im lặng trong giây lát.

Cuối cùng vẫn có người lên tiếng xoa dịu: "Tạ tổng thật là lịch lãm~"

Khi ngồi xuống lại, bên trái là Quý Kỳ An, bên phải là Tạ Hành Tri, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Tôi như ngồi trên đống lửa, lấy cớ đi vệ sinh để chuồn êm.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tạ Hành Tri đang dựa vào hành lang hút thuốc.

"Anh nhớ em trước đây không uống rượu."

Khi tôi đi ngang qua, Tạ Hành Tri đột nhiên lên tiếng.

Cổ tay tôi đồng thời bị nắm lấy.

 
 
Chương 13


Tôi vùng vẫy một chút, nhưng không thoát ra được.

"Lúc mới tốt nghiệp, để kéo đầu tư cho công ty, không thể tránh khỏi những buổi tiệc rượu." Tôi dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Sau này quen Quý Kỳ An, anh ấy không cho em uống nhiều lắm."

"Hôm nay là ngoại lệ."

Lực ở cổ tay siết chặt hơn, Tạ Hành Tri mím chặt môi: "Kỳ An nói, em có thể sẽ không ly hôn với cậu ấy nữa."

"Ừm."

"Tại sao?" Anh ta cau mày. "Lúc trước em không phải vì yêu cậu ấy mới gả cho cậu ấy, mà là vì biết ơn cậu ấy đã đầu tư vào Giang thị, là hợp tác mà thôi, đúng không?"

Tôi dời mắt: "Không phải."

Tạ Hành Tri nhìn tôi chằm chằm mấy lần, rồi đột nhiên cười.

Giọng điệu của anh ta rất chắc chắn: "Mộ Mộ, em lúc nói dối luôn không dám nhìn anh."

Nói Tạ Hành Tri không hiểu tôi là giả.

Chúng tôi đã bên nhau nhiều năm như vậy, một số hành động nhỏ, anh ta có thể dễ dàng nhận ra.



Anh ta đột nhiên kích động, kéo tôi vào lòng, động tác rất mạnh mẽ.

"Em rõ ràng là không thích cậu ấy.

"Chỉ cần em có một chút thích, khi ngửi thấy trên người cậu ấy có mùi nước hoa của phụ nữ, ngay cả hỏi cũng không hỏi đã đòi ly hôn.

"Trước đây anh chỉ cần nhìn những cô gái khác nhiều hơn một chút là em đã không vui, em đối với Quý Kỳ An thậm chí còn không có tính chiếm hữu, nói gì đến thích? Nói gì đến yêu?

"Em không dám nhìn anh, rõ ràng là vẫn còn tình cảm với anh, đúng không?

"Mộ Mộ, chúng ta đã yêu nhau lâu như vậy."

Tạ Hành Tri ôm rất chặt, mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh ta xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôi cảm thấy khó chịu cả về tâm lý lẫn sinh lý, giẫm mạnh lên chân anh ta mới đẩy anh ta ra được.

Vừa định lên tiếng, tôi đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cách đó không xa, Quý Kỳ An mặt không cảm xúc nhìn tôi và Tạ Hành Tri, không biết đã nghe từ bao giờ.



13

Trong vài giây Quý Kỳ An bước đến gần, đầu óc tôi trống rỗng.

Tạ Hành Tri theo bản năng che chắn tôi phía sau.

Nhưng Quý Kỳ An không hỏi gì cả, chỉ bước qua Tạ Hành Tri đưa tay về phía tôi.

"Lâu rồi không cho em uống rượu, sợ em có chỗ nào không thoải mái nên mới ra ngoài."

Không biết là vì đưa tay ra lâu, hay vì lý do gì khác.

Tay Quý Kỳ An run run nhẹ.

Anh nhìn vào mắt tôi, không hề miễn cưỡng mà cong cong khóe môi: "Vợ à, chúng ta về nhà nhé?"

Tạ Hành Tri vừa định mở miệng nói gì đó, tôi đã chạy đến bên cạnh Quý Kỳ An, nắm lấy tay anh.

Lạnh ngắt.

Tôi phớt lờ ánh mắt u ám của Tạ Hành Tri, đan chặt các ngón tay vào tay Quý Kỳ An: "Chúng ta về nhà."
 
Chương 14


Cả đoạn đường về nhà, Quý Kỳ An đều im lặng.

Trên xe, anh nhắm mắt ngủ, nhưng mí mắt lại không ngừng giật giật.

Về đến nhà, anh lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vèo một cái chui vào phòng tắm tắm rửa.

Mãi cho đến khi từ phòng tắm ra, anh mới đụng phải tôi đang chặn ở cửa.

Tôi túm lấy cánh tay Quý Kỳ An không cho anh đi.

Anh không vùng vẫy, chỉ cúi đầu, ngược lại trông anh giống như người làm sai.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Quý Kỳ An cũng lên tiếng trước.

"Mộ Mộ, em và anh Hành Tri, là quen nhau từ hồi cấp 3 sao?"

"Ừm."

"Là vì anh ấy ra nước ngoài nên mới chia tay, đúng không?"

"Coi như vậy đi."

Quý Kỳ An khẽ hắng giọng: "Anh biết rồi."

?



Biết rồi cái gì mà anh…

"Kỳ An, em và Tạ Hành Tri…"

"Mộ Mộ, em có muốn suy nghĩ lại chuyện ly hôn không?"

Quý Kỳ An nhẹ nhàng cắt ngang lời tôi.

Tôi hơi nghẹn lời: "Anh muốn ly hôn với em sao?"

Không khí đột nhiên chìm vào im lặng.

An An, từ lúc về nhà vẫn chưa được mát xa, nhảy xuống khỏi cây mèo, nằm ngửa ra giữa chân tôi và Quý Kỳ An.

An An là cái tên Quý Kỳ An đặt.

Lúc đó tôi còn nghĩ, ai lại lấy tên mình đặt cho mèo, rồi còn đem tặng người khác chứ?

Tôi nhìn Quý Kỳ An mím chặt môi không nói, trái tim đã chìm xuống.

"Không phải anh đã nói, không thể để An An trở thành gia đình đơn thân sao?"

Quý Kỳ An cúi đầu, im lặng hồi lâu.



Anh chưa bao giờ như vậy.

"Quý Kỳ An, em không thích anh như vậy, khó giao tiếp." Tôi nhíu mày. "Em và Tạ Hành Tri đã từng ở bên nhau, em chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói với anh, hơn nữa đó đã là chuyện quá khứ, ai cũng có quá khứ, em cũng chưa từng yêu cầu anh phải kể hết mọi chuyện tình cảm của anh cho em nghe."

Nhắc đến Tạ Hành Tri, tôi cảm thấy hơi bực bội, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên cứng rắn hơn một chút.

Nhưng tôi không muốn cãi nhau với Quý Kỳ An.

Tôi hít sâu một hơi, không nhìn Quý Kỳ An.

"Nếu bây giờ anh không muốn nói chuyện, chúng ta hãy bình tĩnh lại một chút."

Tôi lấy khăn tắm, xoay người đi vào phòng tắm.

Tắm nước lạnh một cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng rất nhanh tôi lại không bình tĩnh được nữa.

Căn nhà yên ắng đến mức kỳ lạ, như thể chưa từng có ai ở đây.

Tìm khắp các phòng, cũng không thấy bóng dáng Quý Kỳ An đâu.

Tên này vậy mà bỏ nhà ra đi!

 
 
Chương 15


Tôi lập tức gọi điện cho Quý Kỳ An, nhưng điện thoại lại reo lên ở phòng khách.

Nửa tiếng sau, tôi bắt đầu hoảng sợ.

Bởi vì tôi phát hiện ra, Quý Kỳ An biến mất rồi, tôi hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm anh.

Bạn bè của Quý Kỳ An rất ít, ngoài công việc ra, anh gần như không có giao tiếp xã hội.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi gọi điện cho mẹ Quý Kỳ An.

Bác gái đã ngủ rồi, nói chuyện đều mang chút ngái ngủ: "Kỳ An không về nhà à, sao vậy Mộ Mộ?"

"Không có gì đâu ạ, mẹ, anh ấy vừa nhắn tin cho con nói là phải tăng ca, con làm phiền mẹ ngủ rồi."

"Không sao, cuối tuần về nhà ăn cơm nhé?"

Tôi đồng ý, rồi cúp máy.

Tôi ngồi đợi vô định nửa tiếng, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài thử vận may.

An An thấy tôi lại muốn ra ngoài, lo lắng đi tới đi lui quanh chân tôi.

Tôi đặt nó trở lại ổ mèo, vuốt ve nó an ủi hai cái.

An An vẫn mang vẻ mặt đáng thương, kêu meo meo không ngừng.

Tôi nhẫn tâm, bỏ nó lại rồi xoay người ra khỏi cửa.

Không ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy một "An An" khác đang ngồi xổm ở ngoài cửa.



Quý Kỳ An hai tay ôm gối, ngồi xổm trước cổng biệt thự.

Một người cao mét tám lăm, cuộn tròn trong góc, trông vô cùng đáng thương.

Nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy vẻ tủi thân.

Tôi xoay người bỏ đi.

Quý Kỳ An hoảng hốt bò dậy, từ phía sau ôm chầm lấy tôi.

Hai tay siết chặt lấy tôi, đầu vùi vào vai tôi.

"Anh xin lỗi, anh không phải cố ý không nói chuyện, anh không muốn dùng chiến tranh lạnh."

"Anh chỉ sợ em không cần anh nữa." Giọng anh càng ngày càng nhỏ. "Mộ Mộ, đừng bỏ anh."

Tôi mặc kệ anh ôm, nhưng không nhịn được mà dùng đầu cụng vào anh.

"Quý Kỳ An, anh đừng có đổ oan cho người khác, em khi nào nói không cần anh? "

Giọng điệu của Quý Kỳ An còn tủi thân hơn cả tôi: "Trước đây em vốn không thích anh."

Lúc này tôi nghĩ, trước đây mà Quý Kỳ An nói, là lúc mới kết hôn.

Sau này tôi mới biết là từ trước đó rất lâu rồi.

Giọng anh hơi nghẹn ngào:



"Anh đã thua một lần rồi.

"Đối thủ là anh Hành Tri, sao anh có thể có cơ hội thắng chứ?"

Tôi sững người.

Quý Kỳ An đã từng nói với tôi, Tạ Hành Tri thực ra là con trai của tài xế nhà họ.

Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh luôn coi Tạ Hành Tri là tấm gương.

Quý Kỳ An hồi nhỏ tính cách yếu đuối, bị bắt nạt, là Tạ Hành Tri bảo vệ anh.

Sự xuất sắc của Tạ Hành Tri, là điều mà anh tự cho là mình không thể nào với tới được.

Lúc đó, tôi còn tưởng Quý Kỳ An nói vậy là đang khiêm tốn.

Không ngờ cái bóng mà Tạ Hành Tri để lại trong lòng Quý Kỳ An lại sâu đậm đến vậy.

Quý Kỳ An dụi dụi vào vai tôi, giọng nói u uất:

"Anh ấy còn kể cho anh nghe về chuyện tình cảm của hai người, nói rằng ngay cả việc chia tay cũng là bất đắc dĩ."

Tôi xoay người lại từ trong vòng tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh ấy lừa anh đấy.

"Chưa bao giờ có chuyện bất đắc dĩ."

"Em cũng chưa bao giờ so sánh anh với Tạ Hành Tri." Tôi nhón chân lên hôn lên má anh. "Quý Kỳ An, anh là duy nhất."
 
Chương 16


Cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng đương nhiên là chọn cách trải lòng trên giường.

Mưa vừa tạnh, tôi lười biếng nằm nhoài trên người Quý Kỳ An.

"Quý Kỳ An, dù anh có tin hay không, em đã quyết định thử với anh từ rất sớm rồi."

Anh chớp chớp mắt: "Thử cái gì?"

"Yêu đương chứ sao." Tôi véo véo tai anh. "Chứ không thì anh tưởng em là quỷ háo sắc, muốn ngủ với anh hết lần này đến lần khác à?"

Lúc đầu, tôi định sẽ giữ khoảng cách với Quý Kỳ An.

Nhưng phải nói là, bản thân Quý Kỳ An rất thu hút người khác.

Ở bên ngoài có thể cho tôi chỗ dựa, cùng tôi đối mặt với rất nhiều sóng gió trong công việc.

Ở nhà lại ngoan ngoãn vô cùng, biết nấu ăn, biết cung cấp giá trị tinh thần, đời sống riêng tư cũng rất trong sạch.

Lại còn đẹp trai nữa.

Cho nên có một ngày, tôi không nhịn được mà ăn sạch anh.

Mùi vị rất ngon.



Vẻ mặt Quý Kỳ An vẫn còn ngơ ngác, khiến tôi không nhịn được mà động lòng.

Tôi đành phải nói thẳng hơn:

"Em không ngủ với người mà mình không có thiện cảm, hiểu chưa?

"Em thích dáng vẻ anh làm nũng với em, cũng cảm thấy ở bên anh rất thoải mái."

Tôi hôn lên môi anh, anh thuận thế làm nụ hôn này thêm sâu.

Giữa những hơi thở đan xen, Quý Kỳ An nói: "Mộ Mộ, chỉ cần một chút thích này thôi là đủ rồi, anh sẽ cố gắng hơn nữa."

Không biết bao lâu sau, Quý Kỳ An cuối cùng cũng thỏa mãn buông môi tôi ra, nhưng vẫn ôm tôi rất chặt.

Biểu hiện của sự thiếu an toàn.

Tôi không biết anh đã nghe được bao nhiêu trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Tạ Hành Tri, nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng từng câu từng chữ với anh.

"Em cũng không phải là không có tính chiếm hữu với anh, đòi ly hôn là vì anh đột nhiên trở nên khác thường như vậy..." Tôi cắn nhẹ vào má anh. "Em tưởng rằng mối tình đầu của anh đã quay lại tìm anh, em sợ sẽ cản trở tình yêu đích thực của anh, nên muốn thành toàn cho anh."

Ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra, sự chua chát trong câu nói này.

 
 
Chương 17


Quý Kỳ An đột nhiên mở to mắt.

"Sao vậy?" Tôi chớp chớp mắt. "Mối tình đầu thật sự quay lại rồi à?"

Chuyện Quý Kỳ An có mối tình đầu, tôi là nghe mẹ Quý Kỳ An kể.

Lúc Quý Kỳ An mới biết yêu, đã sưu tập tất cả những bài văn điểm tuyệt đối của cô ấy.

Mặc dù không biết tại sao mẹ Quý Kỳ An lại nói chuyện này với tôi, nhưng mối tình đầu chắc chắn là có thật.

Ngực Quý Kỳ An phập phồng mấy lần, cuối cùng lại đột ngột đổi vị trí cho tôi.

Nụ hôn nóng bỏng bất ngờ ập đến lần nữa, giọng nói của Quý Kỳ An dính dính:

"Mộ Mộ, mối tình đầu của anh từ trước đến nay chỉ có mình em thôi."

17

Tôi hỏi lại chuyện mối tình đầu của Quý Kỳ An, nhưng anh ấy không chịu nói nữa.

Nhưng tôi nghĩ mình sẽ sớm làm sáng tỏ bí ẩn này.

Bởi vì đã đồng ý với mẹ Quý Kỳ An, cuối tuần sẽ về nhà cũ ăn cơm, có lẽ bác ấy sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.



Quý Kỳ An không đi cùng tôi, sáng sớm đã không thấy người đâu.

Anh để lại lời nhắn nói rằng gặp nhau ở nhà.

Tôi một mình về nhà cũ, nhân lúc Quý Kỳ An chưa về, tôi đã hỏi chuyện này.

Mẹ Quý Kỳ An dẫn tôi đến phòng làm việc của Quý Kỳ An.

Cái két sắt đã khóa kia, lại dễ dàng mở ra bằng ngày sinh nhật của tôi.

Bên trong là những bài văn điểm tuyệt đối, tất cả đều là chữ viết tay của tôi.

Tôi hơi choáng váng, lại có chút không dám tin.

Bởi vì tôi chắc chắn, trước khi Quý Kỳ An tìm đến tôi, cầu hôn tôi, tôi thật sự không quen biết anh.

Mẹ Quý Kỳ An thở dài, nhẹ nhàng từ tốn nói:

"Mộ Mộ, nói thật lòng, ban đầu Kỳ An muốn cưới con, mẹ không đồng ý.

"Dù sao năm đó Kỳ An thầm thích con nhiều năm, nó chỉ nhờ người tặng quà cho con khi con tốt nghiệp, vậy mà con lại khinh thường, còn nói những lời lẽ cay nghiệt như vậy.

"Mẹ cứ tưởng con là cô gái không biết tôn trọng người khác."

“Nhưng sau khi tiếp xúc, mẹ lại thấy con rất ngoan ngoãn, năm đó hình như có hiểu lầm gì đó.



“Mẹ đã hỏi Kỳ An, nhưng nó không muốn nhắc lại nữa.”

Lời của mẹ Quý cứ văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi hồi lâu không hoàn hồn.

Trong lòng dần dâng lên một suy nghĩ khó tin.

Lâu sau, tôi khó khăn hỏi: "Món quà Kỳ An tặng con là gì ạ?"

Mẹ Quý vẻ mặt nghi ngờ, giọng điệu càng thêm khó hiểu:

"Là sợi dây chuyền ngọc bích đó.

“Nó làm ba tháng nhưng không đủ can đảm tự tay đưa cho con, cuối cùng nhờ Hành Tri chuyển giúp, con không nhớ sao?”

Dây chuyền ngọc bích.

Tôi vô thức sờ lên Tiểu Hành Tinh trên cổ, bỗng nhiên cay cay sống mũi.

Hóa ra chưa bao giờ là kiểu dáng giống nhau do cùng một người thầy dạy.

Vật định tình tôi ngỡ Tạ Hành Tri làm riêng cho mình, lại chứa đựng tâm ý của một người khác.

Là tâm ý bị Tạ Hành Tri cố tình che giấu, tôi chưa từng được biết đến.
 
Chương 18


Quý Kỳ An về nhà với khuôn mặt đầy vết thương.

Mẹ anh hỏi thế nào anh cũng không nói lý do.

Tôi lại đại khái đoán được.

Hôm đó tôi hỏi về mối tình đầu của anh, phản ứng của Quý Kỳ An rõ ràng là nghĩ đến chuyện gì đó nhưng không muốn nói với tôi.

Hôm nay tôi mới nhận ra, đó là chuyện liên quan đến Tạ Hành Tri, nên anh mới hết lần này đến lần khác do dự không nói.

Quý Kỳ An sợ nói ra tôi sẽ không tin, hay chính anh cũng không muốn tin, người anh trai anh luôn ngưỡng mộ từ nhỏ, thực ra hình như không thích anh nhiều như vậy.

Trong phòng, tôi lấy hộp thuốc ra bôi cho Quý Kỳ An, anh đau đến nhe răng trợn mắt.

Tôi tức giận: "Ai bảo anh đi đánh nhau? Anh không biết Tạ Hành Tri từng luyện tán thủ sao?"

Quý Kỳ An ngẩn người: "Sao em biết anh đi tìm anh ta?"

Anh bỏ miếng bông gòn ra, ôm tôi vào lòng, giọng buồn buồn: "Anh không phải đi tranh giành tình cảm đâu, em đừng giận anh."

"Anh là Coca à mà có nhiều khí thế vậy?"

Quý Kỳ An không nói gì nữa.

"Quý Kỳ An, về chuyện sợi dây chuyền ngọc bích, Tạ Hành Tri đã nói với anh như thế nào?" Tôi nâng mặt anh lên hôn một cái, "Anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của em, không được giấu giếm, tối nay em sẽ nghe lời anh hết."

Quý Kỳ An ánh mắt lảng tránh: "Bố mẹ còn ở nhà mà."



"Không được đánh trống lảng."

"..."

"Anh Hành Tri nói em ghét người béo."

Quý Kỳ An tuổi dậy thì là một cậu bé mập mạp.

Tôi từng xem ảnh rồi, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ rất sạch sẽ, đoan chính.

"Anh ta nói em đã ném sợi dây chuyền vào thùng rác ngay tại chỗ.

“Anh ta còn nói, em luôn cảm thấy bị người ta theo dõi lén lút, cảm thấy người như vậy chắc hẳn rất u ám, em rất sợ hãi, rất phiền não, mong anh tránh xa em ra.”

Vậy nên Quý Kỳ An sau khi tốt nghiệp cấp ba đã đến Milan.

Quý Kỳ An uất ức giải thích: "Anh chưa từng theo dõi em, em tin anh đi, anh sẽ không làm chuyện như vậy."

Tôi cọ cọ trán anh, tỏ vẻ tin tưởng.

Quý Kỳ An thở dài, giọng hơi khàn: "Mộ Mộ, anh Hành Tri thực ra rất ghét anh, hôm nay anh mới biết."

Khi Quý Kỳ An nói câu này, nỗi buồn của anh khiến tim tôi như muốn vỡ vụn.

 
 
Chương 19: (Hoàn)


Anh đã tin tưởng Tạ Hành Tri đến mức nào, mới có thể kể hết những tâm sự thầm kín thời niên thiếu của mình, mới có thể vô điều kiện tin tưởng tất cả những gì anh ta nói, thậm chí để Tạ Hành Tri chuyển giúp món quà mà anh đã mất công làm mấy tháng trời.

Ngay cả khi đã nhiều năm không gặp, anh vẫn giao vị trí quan trọng trong công ty cho anh ta, nghe theo cái gọi là "hiến kế" của anh ta.

Nhưng Tạ Hành Tri lại luôn lừa dối anh, thậm chí còn bắt nạt anh.

Rất nhiều sự tự ti của Quý Kỳ An đều bắt nguồn từ sự chèn ép vô hình của Tạ Hành Tri, dù anh đã trở nên rất xuất sắc.

Tôi cay cay sống mũi, vòng tay ôm lấy cổ anh.

"Sau này đừng để ý đến anh ta nữa, em thích anh."

"Xin lỗi anh nhé Quý Kỳ An, em không biết anh thích em lâu như vậy." Tôi cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh, muốn anh vui lên một chút, "Bù đắp cho anh được không?"

Quý Kỳ An đưa tay sờ sờ khóe môi tôi: "Bù đắp thế nào?"

Tôi nhướng mày, đè anh xuống: "Tối nay nghe lời anh?"

19

Tạ Hành Tri từ chức.

Tin tức là Quý Kỳ An nói với tôi.

Tôi không có phản ứng gì đặc biệt, mà trả lời tin nhắn của anh: 【Đón em tan làm.】

Quý Kỳ An trả lời rất nhanh: 【Tuân lệnh ~】

Tan làm đợi Quý Kỳ An đến đón, không ngờ Tạ Hành Tri lại đợi tôi ở dưới lầu.



Vết bầm tím ở khóe mắt Tạ Hành Tri vẫn chưa tan hết, trông hơi đáng sợ, giọng nói cũng khàn khàn:

"Anh sắp về Mỹ rồi, Quý Kỳ An không chứa nổi anh."

Tôi sẽ không tin những lời ma quỷ của anh ta.

"Năm đó anh có thể đi du học Mỹ cũng là nhờ phúc nhà người ta đấy, quên nhanh vậy sao?"

Tạ Hành Tri sững người, cười tự giễu: "Bây giờ đến cả em cũng coi thường anh rồi."

"Tạ Hành Tri, anh đừng có lúc nào cũng tự ti như vậy." Tôi đi vòng qua anh ta, "Không có việc gì thì em đi trước, chồng em đến đón em tan làm rồi."

"Em nhất định phải vì cậu ta mà châm chọc anh như vậy sao?" Sắc mặt Tạ Hành Tri khó coi, "Mộ Mộ, Quý Kỳ An rốt cuộc có gì tốt?"

"Ngoài việc đầu thai tốt ra, cậu ta cái gì cũng không bằng anh.

“Hồi nhỏ cậu ta vừa nhát gan vừa yếu đuối, bị bắt nạt chỉ biết trốn sau lưng anh, thi cử cũng toàn đội sổ, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn luôn đổ dồn vào cậu ta.

“Cậu ta không tốn chút sức lực nào cũng có được tất cả những thứ anh hằng mơ ước, điều này thật không công bằng!”

Không công bằng.

Vậy nên anh ta không muốn Quý Kỳ An được như ý, coi tôi như con cờ trong ván bài anh ta đơn phương đấu với Quý Kỳ An.

"Tạ Hành Tri, anh luôn miệng nói thích em, nhưng chưa từng tôn trọng em."

Ngay cả món quà tôi trân trọng nhiều năm, cũng chỉ là Tạ Hành Tri tiện tay lấy của Quý Kỳ An.

Vậy nên anh ta nói thích tôi, tôi chỉ thấy buồn cười: "Anh chỉ muốn cướp đi thứ Quý Kỳ An thích, phải không?"



Sắc mặt Tạ Hành Tri cứng đờ, chối bỏ có chút gượng gạo: "Không phải, sau này anh thật sự thích em."

Vậy ban đầu thì đúng là như vậy.

Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.

"Nhưng em đã không còn thích anh từ lâu rồi.

“Em nhớ mình đã nói rất nhiều lần, anh luôn không tin, ở điểm này, anh lại trở nên cực kỳ tự đại.

“Anh cảm thấy Quý Kỳ An không bằng anh, nhưng em không nghĩ vậy.

“Em không muốn so sánh hai người, chỉ riêng việc từ đầu đến cuối Kỳ An chưa từng nói một lời xấu nào về anh, anh đã tỏ ra đặc biệt hẹp hòi rồi." Tôi liếc anh ta, "Quý Kỳ An vừa rồi còn gọi anh là anh Hành Tri, em thấy thật thừa thãi."

Tạ Hành Tri sững người, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tiếng còi xe quen thuộc vang lên từ bên ngoài tòa nhà văn phòng, tôi không nói nhảm với Tạ Hành Tri nữa, đi vòng qua anh ta, chạy một mạch lên xe.

Chui vào lòng Quý Kỳ An, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.

Mùi hương cam chanh quen thuộc xộc vào mũi.

Tôi nheo mắt, hạ giọng: "Quý Kỳ An, anh thơm quá."

Tai Quý Kỳ An lập tức đỏ bừng, luống cuống che miệng tôi: "Suỵt!"

Tài xế rất biết ý tứ mà kéo tấm chắn lên.

Tôi càng thêm không kiêng nể mà ngồi lên người anh: "Sao vậy mỹ nam, chồng hợp pháp không cho hôn à?"



Quý Kỳ An ngoan ngoãn để tôi hôn một hồi lâu.

Mãi đến khi tôi thở hổn hển đẩy anh ra, Quý Kỳ An mới khàn giọng hỏi: "Mộ Mộ, hôm nay em sao vậy?"

Tôi vùi đầu vào lồng n.g.ự.c mềm mại của anh: "Không có gì, muốn ăn cơm bò xào hành tây."

"Về nhà anh làm cho em, được không?"

Anh ngoan đến mức tôi lại không nhịn được mà trêu chọc anh: "Được chứ, chồng yêu."

Quý Kỳ An sững người, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm: "Gọi lại lần nữa, được không?"

Tôi làm động tác im miệng.

"Gọi lại lần nữa.

“Gọi lại lần nữa đi mà, Mộ Mộ.

“Gọi lại lần nữa đi mà, được không?”

Quý Kỳ An áp đầu vào cổ tôi, nũng nịu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tôi cũng chịu thua, gọi bên tai anh hết lần này đến lần khác.

Tối hôm đó, tôi phải rất muộn mới được ăn cơm bò xào hành tây.

Màn đêm buông xuống, căn phòng ngập tràn hương sắc.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top