Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê
Chương 20: Chương 20


Sau khi cửa xe đóng.

Tử Đằng đứng lên đi về cuối xe ngồi, cậu ngồi gần cửa sổ, vừa ăn vừa hóng gió.

Cũng may các bạn học sinh khác không ăn thì uống, làm cậu đỡ ngại.
Đi cùng với nhóm học sinh chính là thầy Quý, vị thầy giáo quyền lực.

Thầy ngồi nói một vài chuyện phiếm với tài xế và phụ xe, không khí vì thế cũng đỡ ngượng ngùng.

Đích đến chính là trường trung học phổ thông Minh Khải, từ đây đến đó mất 10 phút.
Đây là cuộc thi cấp thành phố nên toàn trường cấp 3 tham dự cũng hơn năm mươi trường.

Mỗi trường lại cử ít nhất 6 học sinh.

Trường phổ thông Minh Khải cũng chính là trường nam phụ đào hoa Phan Trạch Dương theo học.
.................
Lớp 11A3.
Ninh Lạc hôm nay cảm thấy không được vui.
Sở dĩ cậu muốn nói lời cảm ơn với Tử Đằng, nhờ cậu ta mà cậu tiêm thuốc ức chế kịp thời.


Kì phát tình mà tiêm thuốc trễ hoặc không được đánh dấu sẽ bị rối loạn tâm trí, nặng hơn là tử vong.
Nhưng cô chủ nhiệm lên lớp thông báo rằng Tử Đằng cậu ta đi thi vẽ.

Lời cảm ơn vì thế cũng bị kẹt lại, thật khó chịu.

Cậu không biết là mình khó chịu vì mắc nợ người ta hay không ngửi được mùi hương trên người bạn cùng bàn nữa!
Cậu biết, Tử Đằng hôm đó biết mình là ai, vì chiếc cặp sách bị mở ra có một quyển vở bị lệch.
Cậu ta không như alpha khác
Alpha xung quanh Ninh Lạc không vì gương mặt thì cũng vì gia thế.

Lời nói yêu thương, ngưỡng mộ luôn dán chặt trên môi, còn đôi mắt lại toát lên sự thèm khát.
Nhớ lần đầu tiên phát tình, phản ứng của alpha khi thấy cậu như một đám dã thú bị mất lý trí, chúng xô đẩy nhau để tiến về phía cậu, muốn đánh dấu cậu ngay lập tức, muốn lôi cậu đi nơi nào đó mà chỉ có cả hai.

Cơ thể Ninh Lạc khó chịu nhưng tay và mắt luôn đủ sức để chống chọi.

Ông nội Ninh Khương dẫn người đập cửa xông vào, khống chế hết lũ alpha điên loạn như bầy zombie.

Nếu ông đến trễ một chút nữa thì dù cậu bảo vệ được bản thân, danh tiếng cũng sẽ bị hủy hoại.
Nghĩ đến điều kinh khủng đó Ninh Lạc lại càng ghét Hạ Đông Quân và hận Ninh Lập Thành.

Khác với lũ alpha thối nát đó, cậu thực sự thích ở gần Tử Đằng, bản thân vì thế mà không tự chủ muốn biết người này nhiều hơn một chút, muốn được ngửi mùi hương nhẹ nhàng kia thêm một lúc nữa.

Vả lại, Tử Đằng tạo cảm giác khá an toàn.
Theo luật lệ, omega đến tuổi 20 mà chưa có alpha thì nhà nước sẽ tìm cho.

Dựa vào kiểm tra độ tương thích tinh tức tố đo trên máy.

Nếu đến khi đó cậu vẫn chưa tìm ra kẻ thích hợp, Tử Đằng có lẽ là một lựa chọn khá tốt.
Tai Ninh Lạc nổi lên một tầng hồng hồng khi nghĩ Tử Đằng là alpha của mình.
Cậu nhìn sang chiếc ghế trống bên trái.

Thường ngày Tử Đằng sẽ ngồi ở đây và chống đầu nhìn ra cửa sổ.
Trong lòng Ninh Lạc có chút hụt hẫng.
...............
"Đến rồi! Các em theo thầy xuống, nhớ không được tự tách ra đâu đấy"
"Vâng!"
Tử Đằng ngồi cuối xe nên cũng là người đi cuối đoàn.

Cậu không mấy hứng thú ngắm nhìn mọi thứ như những bạn còn lại.
Trường trung học phổ thông Minh Khải, đứng hạn ba sau trường trung học phổ thông Hoa Lư và trường trung học tư nhân Ngọc Hiển.
Cả đoàn đi đến hội trường, một giáo viên chạy đến hướng dẫn:
"Thầy Quý, mời thầy đi lối này"
Hội trường với các đoàn đều được sắp xếp chu đáo, Tử Đằng và mọi người bước đến tấm bảng Trường trung học phổ thông Hoa Lư của mình.

Vì là trường nhà nước, lại còn là trường đứng đầu thành phố nên khá nhiều người đưa mắt dò xét..

 
Chương 21: Chương 21


Thành phố Hoa Lư là thành phố trung tâm của cả nước nên trường điểm cũng không phải dạng vừa.

Chỉ cái hội trường này thôi cũng lớn bằng cái sân bóng đá rồi!
Trường Minh Khải thu xếp cho trường khác rất chu đáo, không thiên vị bất kỳ trường nào.
Cuộc thi năng khiếu một năm tổ chức một lần gồm 3 mục thi: mỹ thuật, thiết kế và âm nhạc.

Cuộc thi chủ yếu dùng để giao lưu, kết nối các trường với nhau.

Thầy Quý ngồi xuống chiếc ghế đầu, bọn người Tử Đằng ngồi hàng ghế sau.
"Cậu cũng tham gia à?"
Bất chợt một giọng nữ vang lên bên cạnh cậu, thì ra Tô Bích Vân, cô cười cong mắt:
"Chúng ta có duyên nhỉ?"
Gương mặt vốn đã rất xinh đẹp, nay cười lại mang thêm vẻ câu dẫn, trong đôi mắt màu xanh lục chỉ có duy nhất hình ảnh của Tử Đằng.

Các bạn xung quanh bất kể giới tính gì cũng đều mặt đỏ tía tai.

Còn Tử Đằng - con người vô cảm chẳng thể hiểu cái gì gọi là mỹ nhân kế:
"Đàn chị, chị thi mục mỹ thuật à?"
Tô Bích Vân nhìn cậu thanh niên vài giây, nặng nề thở dài rồi ngồi xuống ghế.

Nụ cười này của cô đến giáo viên dạy lễ nghi còn phải khen không ngớt, cô ít khi dùng đến, chủ yếu dùng để lấy lòng cha mẹ xin tiền tiêu thôi.
Nhưng nụ cười đổ gục biết bao nhiêu người trong mắt cậu ta chẳng qua chỉ như nụ cười bình thường...thôi bỏ đi!
"Chị thi mục âm nhạc, múa ba lê"
Tử Đằng "ồ" lên một tiếng, vờ ngạc nhiên.


Đương nhiên cậu biết sở trường của nữ phụ phản diện là múa rồi, vì tương lai cô chính là biên đạo múa nổi tiếng nhất cả nước mà!
"Chúc chị may mắn!"
"Ừm! Cậu cũng vậy!"
Cả hai cùng hướng về sân khấu, thầy hiệu trưởng trường Minh Khải đang bước lên bụp phát biểu.

Vì hai trường Hoa Lư và Ngọc Hiển gần bên, nên cả hai được sắp ngồi gần nhau, Tô Bích Vân có hơi ngại ngùng khi lần đầu ngồi cạnh Tử Đằng, chỉ cách nhau có 60 cm thôi à!
Chàng thanh niên khiến omega nữ nhà người ta thầm thương trộm nhớ một mực hướng lên sân khấu nghe phát biểu.
"......." Tô Bích Vân thầm cổ vũ bản thân.
Phan Trạch Dương cách họ bốn hàng ghế dùng ánh mắt đầy ghen ghét nhìn Tử Đằng.

Từ khi nào vị hôn thê của hắn thân cận với một alpha vậy?
"Trạch Dương, sao thế?"
Nam omega cạnh hắn lo lắng hỏi, cậu ta sợ giáo thảo để ý đến nữ omega xinh đẹp đằng kia.

Phan Trạch Dương ngắm nhìn gương mặt đáng yêu, tay hắn xoa xoa mặt nam omega, cười khẽ:
"Anh gặp người quen thôi!"
Nghe vậy nam omega trong lòng thở phào yên tâm, bề ngoài như cũ trưng ra bộ mặt dễ thương:
"Chúng ta thi xong đi ăn nha~"
"Ừm, nghe theo A Diên"
Chụt
Mấy học sinh gần bên tự dưng bị ăn cơm tró.

Nếu Tô Bích Vân nghe thấy cuộc đối thoại này, chắc chắn cô sẽ nôn ngay tại chỗ vì độ sến súa của tra nam và trà xanh.

"Sau đây mời các em học sinh đi theo các vị thầy cô đến nơi thi!"
Một giáo viên nữ cầm tấm bảng ghi chữ "Mỹ thuật".

Đây là mục thi ít tham gia nhất nên được ưu tiên đi đầu.

Thầy Quý quay xuống, đọc tên:
"Tử Đằng 11A3!"
"Vâng!"
Cậu đứng lên cúi chào mọi người rồi đi theo nữ giáo viên.

52 trường, chưa đến 60 học sinh tham gia.
Tô Bích Vân nuối tiếc vẫy tay.

Cô rất mong Tử Đằng xem được buổi biểu diễn của mình a!
Tử Đằng cùng các bạn trường khác đến một phòng rất rộng.

Máy lạnh, đồ dùng vẽ vô cùng đầy đủ.

Chỗ thi dàn hai bên song song.

Học sinh ngồi đối diện nhau, chính giữa họ là một bình hoa làm mẫu, tổng cộng gồm 29 cặp và 29 bình hoa.
"Chiếc bình này là đề của các em.

Phát hoạ bằng than chì, chì màu, sáp, sơn dầu đều được! Dụng cụ mỗi em đều có riêng, thời gian là hai tiếng.

Cần gì cứ giơ tay gọi thầy!"
"Vâng"
"Rồi.

Bắt đầu!"
Sau cuộc thi này có màn đánh ghen nha mọi người.

 
Chương 22: Chương 22


Tử Đằng dành vài phút ngắm kỹ bình hoa.

Chiếc bình có hoạ tiết mây và hoa cỏ khá phức tạp, tông màu chủ yếu trắng, vàng, và đỏ.

Cậu quyết định sẽ vẽ bằng than chì!
Tử Đằng tập trung ngồi vẽ.
Năm mươi phút sau, phần thi của Tô Bích Vân mới bắt đầu.

Cô tự tin bước ra sân khấu, nhìn một lượt hai giám khảo là ca sĩ dày dặn kinh nghiệm và hơn ba ngàn khán giả chủ yếu là học sinh trường Minh Khải.
Tiếng nhạc du dương vang lên, đèn sân khấu tập trung chiếu vào Tô Bích Vân, chiếc váy màu đen tuyền mà cô mặc kết hợp với ánh đèn khiến làn da vốn đã trắng nay càng trắng hơn.

Ai cũng muốn thốt lên rằng, cô thực sự rất giống một nàng thiên nga đen đầy kiêu hãnh!
Chuyển động của cô vô cùng nhẹ nhàng và uyển chuyển, hút hết tất cả ánh mắt người nhìn.

Mọi người im lặng dõi theo từng bước chân của nàng thiên nga đen đang bận say đắm trong từng nốt nhạc.
Phan Trạch Dương ngồi trên khán đài chuyên chú dõi theo Tô Bích Vân, hắn đã biểu diễn xong phần của mình, nếu phần thi của hắn ở sau phần thi Tô Bích Vân, hắn chắc chắn sẽ rất áp lực, tuy đây chỉ là một cuộc thi giữa các trường nhưng Phan Trạch Dương không thích mình xếp hạng sau người ta.
Nhìn đôi chân mảnh, đôi tay dài, eo thon đó kìa, hắn phải công nhận cô thực cực hợp với ba lê.


Từ biểu cảm gương mặt đến chuyển động cơ thể, mọi thứ đều hoàn hảo!
Hắn thầm hỏi tại sao lúc trước lại không có thiện cảm với omega xinh đẹp này.
Cưa Ninh Lạc không thành, hôn sự mình sẽ xem xét lại
Lạc Diên, bạn trai hiện tại của Phan Trạch Dương thấy người yêu cứ nhìn chăm chăm Tô Bích Vân liền không vui.

Cậu ta quá rõ tính háo sắc của hắn, vất vả lắm mới giữ hắn ở bên cạnh lâu như thế này.

Hai tay Lạc Diên siết chặt, cậu ta cố dời ánh mắt của hắn về chỗ mình.

Bộ mặt thuần khiết đáng yêu và giọng nói nũng nịu là thứ Phan Trạch Dương thích nhất:
"Trạch Dương~ em đói, chúng ta đi ăn nha~"
Lạc Diên thành công thu hút sự chú ý của hắn, hắn cúi xuống hôn môi cậu ta một cái, ghé vào tai nói nhỏ:
"A Diên muốn đến khách sạn ăn à?"
Lạc Diên đỏ mặt, đầu vùi sâu vào trong lòng hắn:
"Anh muốn đi đâu cũng được~"
Lạc Diên đắc ý nhìn omega nữ đang cúi người chào ban giám khảo.


Xinh đẹp hơn cậu ta thì đã sao? Trạch Dương luôn say mê chỉ một mình hắn thôi!
Tô Bích Vân trong lúc cúi người chào giám khảo và khán giả xong thì vô tình bắt gặp cảnh đó, cô ghét bỏ:
Tên hình như là Lạc Diên.

Xem ánh mắt của nó kìa
Cô quay người vô cùng dứt khoát, bỏ lại đôi cẩu nam nam phía sau.
Tìm Tử Đằng thôi!
.............
Reengggg
Chuông ra chơi reo lên.

Tất cả học sinh mừng rỡ như được giải thoát khỏi trốn địa ngục.
Lớp trưởng bắt đầu phân phát bài kiểm tra 1 tiếng môn anh vừa rồi.

Khi đến bàn Ninh Lạc, suy nghĩ một lúc cô đưa luôn bài của Tử Đằng cho cậu:
"Cậu giữ giúp Tử Đằng đi, chiều đưa cho cậu ấy"
Đưa xong cô lướt đi luôn, vì cô biết Ninh Lạc không có nói chuyện, suy ra sẽ không từ chối.
Xem như cô giúp hai người họ mở miệng trò chuyện với nhau vậy, cùng bàn gì đâu mà chưa nói với nhau một câu nào cả! À, Ninh Lạc cũng có nói với ai câu nào đâu!
"....." Ninh Lạc nhìn chăm chăm bài kiểm tra của Tử Đằng trên bàn mình.

Cậu mà trả lại thì không đúng lắm, bạn cùng bàn mà biết chắc nghĩ mình ghét cậu ta.

Thế là cậu nhét bài kiểm tra 100 điểm của mình vào cặp, xong nhét luôn bài kiểm tra 100 điểm của Tử Đằng vào cặp nốt.

 
Chương 23: Chương 23


Ninh Lạc rút điện thoại ra nhắn một dòng tin, sau đó lấy một tờ đơn ở trong cặp đã in sẵn rồi điền vài chữ, xong đứng lên đến văn phòng giáo viên.
Cô Hà nghi hoặc hỏi lại Ninh Lạc:
"Em muốn xin về?"
"Vâng"
Cô Hà nhìn xuống tờ đơn ghi lý do: bị ốm, rồi ngước lên nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt, hồng hào như thường ngày của cậu, cô thở dài.

Ninh Lạc là omega cấp S nên cô mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chứ trường đứng đầu khu vực quản lý giờ giấc học sinh rất nghiêm, cậu ấm cô chiêu nhà khác đừng hòng tự ý xin về giữa tiết:
"Được rồi, cô ký!"
"Em cảm ơn ạ"
Nghe giọng nói đi đôi với gương mặt kia, tự dưng cô thấy nhớ Tử Đằng! Cùng một dạng ít nói, lạnh nhạt nhưng sao khác biệt quá a!
Trên đường đi có rất nhiều người dõi theo Ninh Lạc.

Cậu thành công biến tất cả thành không khí mà lướt qua.
Mọi người đã quá quen với Tảng băng biết đi này rồi nha! Lâu lâu mới thấy vị omega cấp S nhà quyền quý gần như thế, đang không có Hạ Đông Quân phải ngắm cho thật đã!
"Ninh Lạc!"
Thật là, vừa nhắc tào tháo, tào tháo tới liền! Mọi người bị Hạ Đông Quân liếc sợ quá vội chạy vào trong lớp!
"Hôm nay cậu có hứng ra ngoài à?"
"Ừ"

Hắn mà biết mình xin về lại lẽo đẽo theo sau ngay.

Ninh Lạc trong lòng ghét bỏ kẻ bám đuôi Hạ Đông Quân, thầm nghĩ tên này mặt còn dày còn hơn cả sấp giấy tờ trên bàn làm việc của cậu.

Biết Ninh Lạc không thích nói nhiều, Hạ Đông Quân đi theo sau, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vợ.

Vì thế hắn không để ý tờ đơn xin về kia.
Ninh Lạc mà biết suy nghĩ đó của Hạ Đông Quân, dám chắc rằng hôm nay hắn sẽ bị bắt cóc và bị đánh bầm dập.
Đến lớp 11A3, Hạ Đông Quân chủ động tạm biệt Ninh Lạc.
Mình mà bước vào Lạc Lạc sẽ nổi giận
Là trúc mã, đương nhiên hắn hiểu rõ cậu! Hạ Đông Quân đắc ý.
Sau khi tên mặt dày rời khỏi, Ninh Lạc nhét tờ xin về vào trong ngăn bàn.

Cậu ung dung ngồi đọc quyển kinh tế.
Năm phút sau, chuông vào giờ reo lên, Ninh Lạc thu dọn đầy đủ rồi xách cặp đi.

Đương nhiên không một bạn nào dám hỏi.

Cũng thành công tự biến bản thân thành không khí!
Ninh Lạc đưa tờ đơn có chữ ký cô chủ nhiệm Hà cho bác bảo vệ.


Do cậu vừa đẹp trai vừa tạo cho người ta cảm giác xa cách nên bác có muốn quan tâm hỏi han thì cũng không dám.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu kia mà thấy đau lòng quá!
Tài xế Hùng đã đón sẵn trước cổng, Ninh Lạc ngồi vào xe, nói một cách dứt khoát:
"Đến trường Minh Khải"
Chú Hùng khó hiểu, chẳng phải đường đi ngược hướng biệt thự Ninh gia sao? Chú thắc mắc để trong lòng thôi, gương mặt nghiêm túc kia ai dám hỏi!
Ninh Lạc đang bận đấu tranh trong lòng, lười để ý chú tài xế, cậu thầm đinh ninh:
Mình chỉ tốt bụng đưa bài kiểm tra cho cậu ta thôi, xem như cảm ơn chuyện lần trước!
Và cứ thế Ninh Lạc một mạch đến trường trung học phổ thông Minh Khải...
Cậu học sinh đẹp trai cực phẩm bước xuống xe, ai ai cũng dừng chân ngắm nhìn:
"Trời ơi! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người đẹp như vậy a!"
"Trường Hoa Lư?"
"Tìm bạn hay sao í?"
"Cậu ta tìm tôi đấy mọi người haha"
Ninh Lạc trên xe có tìm hiểu cuộc thi năng khiếu, hơn nữa trên trang trường Minh Khải còn quay lại video.

Cậu túm đại người nào đó, hỏi:
"Cậu có biết phòng thi mỹ thuật ở đâu không?"
Chàng trai được người đẹp nói chuyện liền đỏ mặt, giọng run run:
"Ở, ở trên tầng ba, phòng cuối"
"Cảm ơn"
"Hong, hong có-"
Cậu ta chưa nói hết câu Ninh Lạc đã đi mất, cậu ta cắn răng nhìn theo tiếc nuối:
"Huhu, sao hỏi ít thế?"

 
Chương 24: Chương 24


Người đẹp Ninh Lạc đi đến đâu người nhìn đến đó.

Mái tóc hồng mềm mại, đôi mắt hơi to màu đen láy, thêm chiếc kính cận có gọng làm từ bạch kim, tổng thể vừa sang trọng vừa đẹp đến mê người.

Ninh Lạc mà tháo cái kính giả cận đó ra, tháo luôn cặp len màu đen và trở về hình dạng vốn có, thì chắc chắn nơi này không có yên lặng như vậy đâu!
Cậu nhìn đồng hồ, 9:15, còn 15 phút nữa Tử Đằng sẽ hoàn thành bài thi của mình.

Ninh Lạc bỗng thấy không vui.
Vẽ tận hai tiếng chắc đau lưng, mỏi mắt, mỏi tay lắm
Suy ra rất mệt.

Cậu bất chợt nhìn xuống tay, càng không vui.
Sao mình đi tay không thế này? Sao không mua nước?
Đương nhiên là cậu quên rồi! Trên đường đến đây toàn tìm lý do để biện hộ, thêm tìm thông tin về cuộc thi, lúc đến nơi chỉ chăm chăm tìm Tử Đằng, còn tâm trí đâu mà xem xét việc khác! Cậu còn chẳng nhận ra ánh mắt khó hiểu của tài xế Hùng khi nhìn mình.
Đi mấy phút rốt cuộc cũng đến.

Ở ngoài có vài người đang đợi bạn.

Ninh Lạc gặp người quen, Tô Bích Vân.


Khá dễ thấy nữ omega xinh đẹp giữa nhóm học sinh bình thường.
Cả hai chỉ dừng ở mức quen biết, họ chưa từng nói chuyện với nhau.

Tô Bích Vân không phải người thừa kế, cô chủ yếu góp mặt vào các buổi tiệc để vui chơi với tiểu thư, thiếu gia nhà khác.

Còn Ninh Lạc phải tập xã giao với ông chủ bà lớn và người thừa kế tương lai của các tập đoàn.

Nên dù có gặp nhau mấy lần, cả hai chỉ gật đầu chào hỏi.
Tô Bích Vân kinh ngạc trước sự xuất hiện của Ninh Lạc, đây là phòng cuối, suy ra cậu ta đến đây chỉ có thể là tìm cái phòng thi mỹ thuật này.

Cô nhìn hết một lượt nhóm học sinh đang tụm nhau trò chuyện, rồi kết luận người quen biết với Ninh đại thiếu gia chỉ một người, bạn cùng bàn Tử Đằng đang thi ở bên trong!
Giác quan thứ sáu mách cô giữa hai người có điều gì đó mờ ám!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Lạc sao có thể tìm Tử Đằng chứ? Chắc là cậu ta có quen biết một trong số những người ở trong đó mà cô không biết thôi.

Tô Bích Vân cau mày.
Cảm giác thật khó chịu
Ninh Lạc cũng cảm thấy như thế.


Cả hai không nhìn đối phương nữa, mỗi người đứng chờ một góc.
Các bạn học sinh thấy màn nhìn nhau vừa rồi của họ kiểu: "cậu đợi anh ấy?" hoặc "cậu đợi cô ấy?" vậy!
Hai vị omega cấp cao cứ thế cùng đợi chàng alpha cấp thấp!
Ninh Lạc lẩm nhẩm trong đầu:
Sao cô ta ở đây? Đợi Tử Đằng?
Hình ảnh Tử Đằng cười tươi khi đứng cạnh Tô Bích Vân bất chợt hiện lên.

Tay Ninh Lạc vô thức siết chặt.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu Ninh Lạc: Chẳng lẽ cậu ta đánh dấu Tô Bích Vân rồi!?
Ninh Lạc đơ người khi nghĩ đến điều đó.

Đầu Ninh Lạc lúc này hình thành hai phe:
Thiên thần: Không đâu, nếu đánh dấu thì Tử Đằng phải có mùi tinh tức tố của Tô Bích Vân
Ác quỷ: Cậu ta đã che nó đi rồi
Thiên thần: Chỉ là alpha cấp thấp, sao che giấu tốt như vậy
Ác quỷ: Không đánh dấu thì đang hẹn hò!
Thiên thần và ác quỷ đấu tranh kịch liệt, Ninh Lạc càng nghĩ càng thấy sai sai:
Sao mình lại quan tâm chuyện của hai người họ? Mình đến chỉ trả bài kiểm tra thôi mà?
Thiên thần xen vào:
Cậu ta khá thích hợp để làm alpha của mình mà!
Ác quỷ hét lên:
Đó là suy xét cho tương lai, suy xét thôi!
Tô Bích Vân lâu lâu lại lén nhìn Ninh Lạc, cô khó hiểu khi thấy gương mặt xinh đẹp kia đang nhăn lại.
Đau bụng à?

 
Chương 25: Chương 25


Vẽ tranh cần không gian tập trung nên trường Minh Khải chọn phòng tập nhạc rộng rãi có cách âm và kín đáo.
Cạch
Cánh cửa phòng thi mở ra.

Ninh Lạc liền vứt hết tất cả suy nghĩ của mình đi, cậu trông mong bóng dáng Tử Đằng sau cánh cửa.

Nhiều người lần lượt bước ra, khuôn mặt họ sao có vẻ...thất vọng? Một vài thí sinh sa sút bàn tán xôn xao:
"Vãi, vẽ giống thế ai vẽ lại!"
"Cái giải nhất cậu ta nắm chắc rồi"
"Ông thầy giáo nhìn tới muốn thủng cả bức tranh"
Mặc họ đang nói cái quái gì, Tô Bích Vân ngứa mắt khi một đám người chặn kín cả cửa, cô dứt khoát dùng bạo lực lôi tất cả ra ngoài.

Một mạch mở toang cánh cửa, đùng đùng vào tìm Tử Đằng.

Ninh Lạc thấy vậy đứng mép cửa nhìn vào.

Cả hai nhíu mày khi thấy thầy giáo lạ hoắc để tay lên vai cậu.
"Tuyệt vời! Lần đầu tiên tôi thấy một bức tranh do học sinh vẽ giống thật như thế!"
Tử Đằng gãi đầu:
"Cảm ơn thầy ạ"

Thật ra cậu khó xử lắm.

Thầy trông thi từ lúc thấy tranh của cậu đã liên tục khen ngợi, mấy bạn học sinh khác trầm mặc nộp luôn bài dù chưa vẽ xong.

Tử Đằng bối rối nhìn lại, cậu vẽ giống 80 phần trăm thôi mà, đâu có kiệt xuất như những gì thầy nói đâu?
Đó là vì cậu chưa xem bài thi của người khác.

Người đạt giải nhất năm trước, vẽ giống chỉ tầm 50 phần trăm!
"Tử Đằng!"
Tô Bích Vân bước đến.

Thầy giáo thấy có nữ sinh xinh đẹp tìm cậu liền biết điều chào tạm biệt, ông ta rảnh rỗi còn muốn đem bức tranh than chì này cho đồng nghiệp xem nha:
"Rồi, thầy mong các em có một buổi thi vui vẻ, được thì các em hãy tham quan trường nhé!"
Tử Đằng và Tô Bích Vân gật đầu, quay đầu đi ra khỏi phòng:
"Vâng"
"Chào thầy ạ!"
Lúc thầy chuẩn bị khoá cửa thì chợt thấy Ninh Lạc, trong lòng không khỏi cảm thán:
Nam sinh này đẹp trai quá a!
Thầy là beta, từ vẻ bề ngoài liền đoán Ninh Lạc là omega cấp cao.


Khí chất này, dáng người này, không lẫn vào đâu được!
Tử Đằng hơi hoang mang khi thấy Ninh Lạc.
Vẽ lâu quá bị hoa mắt à?
Ninh Lạc bỗng muốn cười trước gương mặt viết rõ hai chữ hoang mang kia.
Cậu ta cũng khá dễ thương, bậy, bậy! Đưa bài kiểm tra trả cho cậu ta rồi về, mình không muốn mắc nợ một alpha đâu!
Nghĩ xong Ninh Lạc liền mở cặp, lấy ra bài kiểm tra thẳng tắp như vừa được in đưa cho Tử Đằng, mặt nghiêm túc:
"Bài kiểm tra của cậu"
Tử Đằng nhìn bàn tay thon dài trắng nõn, rõ từng khớp xương kia ngờ vực:
".....vì bài kiểm tra, cậu đến tận đây trả cho tôi?"
Mặt Ninh Lạc như cũ, gật đầu phụ hoạ:
"Phải! Với lại cảm ơn cậu về chuyện lần trước"
"Chuyện lần trước?" Tô Bích Vân bắt được trọng điểm.
"Lần trước xảy ra chuyện gì à? Cậu và Ninh Lạc?"
Chuyện gì mà một kẻ vô song như Ninh Lạc được Tử Đằng giúp đỡ?
Chẳng lẽ.....kỳ phát tình!!!???
Tô Bích Vân càng đoán càng hốt hoảng.

Không lẽ tình đơn phương của mình đánh dấu tạm thời Ninh Lạc rồi!!!???
Cô nhìn Tử Đằng rồi nhìn Ninh Lạc, cô run đến muốn cắn cả lưỡi! Trong đầu toàn: đánh dấu Ninh Lạc, đánh dấu Ninh Lạc...
Tử Đằng gấp bài kiểm tra lại nhét vào ba lô, thầm thở phào.
Thụ chính không muốn mang nợ thôi, mình cũng từng đoán cậu ta nghe giọng nhận ra mình rồi
Lúc ngẩng đầu lên, Tử Đằng bắt gặp vẻ mặt rối rắm của Tô Bích Vân, cô nhìn liên tục giữa cậu và Ninh Lạc, như thầm xác nhận gì đó.

Sợ cô hiểu lầm nghĩ cậu và Ninh Lạc là bạn, nên cậu mở miệng giải thích:
"Chỉ là em từng giúp cậu ấy trực vệ sinh thôi!"
Ninh Lạc, Tô Bích Vân không hẹn trước cùng nhau nhìn Tử Đằng: cậu nghĩ thầy cô cho một omega cấp cao trực vệ sinh à? Nói dối cũng phải biết tìm lý do phù hợp chứ!

 
Chương 26: Chương 26


"........"
Hai người làm tôi sợ đấy, sao lại cùng lúc ngoảnh lại nhìn tôi như thế? Tử Đằng khó hiểu ngơ ngơ gãi sau ót.

Tim Ninh Lạc lỡ vài nhịp khi thấy đôi mắt trong veo và hành động đó.

Còn Tô Bích Vân, cô thực sự, thực sự muốn chạy đến hôn cậu! Tưởng tượng thôi đã thấy hạnh phúc rồi a!
Ọt
Đói bụng quá
Chàng trai Tử Đằng chẳng để ý tới bầu không khí kì lạ này.

Bây giờ cậu chỉ muốn ăn cơm thôi, từ sáng đến giờ chỉ ăn có ổ bánh mì, năng lượng tập trung vào vẽ tranh hết rồi! Tử Đằng thầm than.
Gần đây có quán lẩu nào ngon không nhỉ?
Định tìm chỗ ăn nhưng đi như vậy thì hơi kì, Tử Đằng đành mở miệng hỏi cho có với hai vị lớn lên trong tầng lớp thượng lưu:
"Tôi đói, hai người có muốn ăn lẩu cay bình dân không?"
Hai chữ bình dân cậu còn cố ý nhấn mạnh.

Trong tiểu thuyết, Ninh Lạc rất kén ăn, cậu chỉ ăn đồ do đầu bếp nổi tiếng thuê ở nhà làm, nhà hàng thì chỉ vào hạng sang.

Tô Bích Vân tuy đỡ hơn Ninh Lạc một chút, nhưng cô không ăn đồ cay nóng và giá cả bình dân.

Tử Đằng chờ câu từ chối của hai người họ.

Nhưng cậu nhầm to rồi! Tô Bích Vân lần đầu được tình đầu đơn phương mời đi ăn, vui còn chẳng kịp, nếu được thể hiện cảm xúc cô sẽ nhảy cẩn lên:
"Thật trùng hợp! Tôi cũng đang đói! Đi thôi Tử Đằng"
Ninh Lạc vốn định từ chối nhưng khi thấy Tô Bích Vân nhận lời, miệng liền nhanh hơn não:
"Tôi cũng đói"
Cái gì vậy trời? Tử Đằng đứng bất động.

Có nên giả điếc không?
Ngồi cùng bàn với thụ chính đã bị đe doạ, ăn cùng một bàn với thụ chính lẫn nữ phụ phản diện thì xác định bị đánh bầm người là vừa!
Ọt ọt ọt
Không suy nghĩ được nhiều.

Tử Đằng quyết định ăn trước tính sau, bụng cậu biểu tình quá rồi.

Cậu tìm vị trí quán ăn gần nhất, vui vẻ khi chỉ mất mười phút đi bộ là tới.

Cậu cất điện thoại vào:
"Ba người chúng ta đi thôi, mười phút là đến"
Tô Bích Vân reo lên, theo sau Tử Đằng:
"Tiến lên!"
Ninh Lạc trầm mặc, chậm rãi theo sau hai người họ.
Mình bị cái quái gì vậy trời!

Tài xế Hùng mở to mắt khi thấy cậu chủ đi ra với hai người xa lạ, ông vội chạy đến:
"Thiếu gia muốn đi đâu à?"
Tử Đằng biết Ninh Lạc không thích ngồi xe cùng người khác nên chủ động nói:
"Cậu lên xe đi, tớ và đàn chị đi một chút là đến"
Tô Bích Vân nghe đi riêng với Tử Đằng, mặt chợt hồng.
Ninh Lạc dừng mắt một giây nhìn Tử Đằng.

Sao cậu có cảm giác con người này luôn biết mình ghét cái gì? Hay đây chỉ là ứng xử lịch sự? Khi hai người ngồi chung bàn, cậu ta luôn tránh mình khoảng cách xa nhất có thể, cũng không mở miệng hỏi han hay làm quen gì cả.

Những trường trước cậu học, bạn cùng bàn dù là beta vẫn luôn tự giới thiệu, cố gắng thân cận cậu nhất có thể.
Đáng lẽ mình phải nhẹ nhõm khi hai người đó không lên xe mới phải
Gương mặt ngại ngùng hồng hồng của Tô Bích Vân khiến Ninh Lạc khó chịu, cậu quay người, nói một câu đầy khí chất:
"Lên xe"
Nói xong liền bước lên trước.

Tô Bích Vân nhíu mày, cô bực Ninh Lạc lắm rồi! Từ chối sẽ rất bất lịch sự nên cô mạnh mẽ kéo Tử Đằng vào chung, cô ngồi giữa, ngăn cách Ninh Lạc ngồi gần Tử Đằng.

Thầm đắc ý.
Muốn cản tôi và Tử Đằng sao? Hứ! Đừng có mơ!
Tô Bích Vân nhìn thấu rồi nha! Rõ ràng Ninh Lạc có ý với Tử Đằng! Cô cắn môi, tự nhủ sau này sẽ tìm cách dò hỏi giữa cậu và Ninh Lạc đã xảy ra chuyện gì!
Miễn đừng có đánh dấu
Tử Đằng lúc này vừa đóng cửa vừa gào thét.
Lên xe thụ chính, nguy to!
---------------------------------------------------------------
Ngoài lề:
Ninh Lạc (hiện tại): sao mình lại thấy khó chịu khi Tô Bích Vân đi cùng Tử Đằng?
Tác giả: tại con sợ mất chồng đó con!

 
Chương 27: Chương 27


Tài xế Hùng len lén nhìn hai vị khách.

Một là nữ sinh xinh đẹp tóc uốn lượn màu nâu nhạt, mắt lục bích.

Hai là cậu thanh niên, trông quen quen, à! nhớ rồi! Là cậu chỉ đường cho mình!
Chú có hơi thắc mắc, một alpha và hai omega như thế trông rất giống tình tay ba nha!
Tài xế Hùng chuyên nghiệp quan tâm chuyên môn của mình trước:
"Các cô cậu muốn đi đâu?"
Ninh Lạc và Tô Bích Vân lại không hẹn mà cùng nhìn Tử Đằng, cậu có hơi giật mình:
"À, chú chở bọn cháu đến quán lẩu cay Tứ Xuyên"
Chú Hùng gật đầu, ấn vào bảng đồ chỉ dẫn:
"Chỉ mất có hai phút thôi!
Xe bắt đầu lăn bánh.
Bầu không khí bỗng dưng im lặng.

Tử Đằng chống cằm nhìn ra cửa sổ, Tô Bích Vân thẳng lưng, nhìn về phía trước nhưng tay lại siết chặt nhau, tim đập nhanh, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tử Đằng.

Ninh Lạc nhìn qua khung cửa sổ, vờ ngắm cảnh để mong trôi qua cái tình huống kì quặc này.
Cuối cùng cũng đến, cả ba thở phào vì từng lý do riêng.
Tử Đằng: Được ăn rồi
Tô Bích Vân Còn ngồi nữa tim mình nhảy ra ngoài mất! Tử Đằng thơm quá a!
Ninh Lạc: Hai người xuống xe nhanh đi, ngộp chết đi được
Ngộp mà Ninh Lạc nghĩ chính là hương dầu xả vải của cậu.

Tử Đằng mở cửa xe, không quên nói:
"Cảm ơn chú"
Tài xế Hùng vui vẻ:

"Không có gì!"
Thầm cảm thán: Đứa trẻ ngoan a!
Tô Bích Vân không thể mất hình tượng trước mặt tình đơn phương được:
"Cảm ơn chú nhá!"
"Không có gì!" Chú Hùng cười vui tít cả mắt.
Ninh Lạc đen mặt: Mình là người cho họ đi nhờ mà?
Ba người bước xuống xe, Tử Đằng có mời chú Hùng ăn chung nhưng chú từ chối.

Cậu thấy thế liền không chừng chờ nữa, đi vào tìm bàn ngồi và gọi món.

Cũng may bây giờ ít người!
"Đàn chị và Ninh Lạc uống gì?"
Lần đầu tiên Tử Đằng gọi tên Ninh Lạc, cậu cảm thấy bối rối sao ấy.

Trong lòng dù hốt hoảng cỡ nào thì cái bộ dạng lạnh nhạt vẫn chẳng một tí cảm xúc:
"Tôi một ly nước ép cam"
"Còn tôi một ly nước ép dâu!"
"Một 7 up"
"Xin đợi một chút ạ!"
Phục vụ là một omega khá được yêu thích trong quán, nhưng cô liền mất hết tự tin khi nhìn thấy Ninh Lạc và Tô Bích Vân.

Bàn ăn khác cũng hay nhìn về phía này, hai vị học sinh xinh đẹp tuyệt mỹ kia ai mà chẳng muốn ngắm? Nhiều ánh mắt ganh tị tập trung vào Tử Đằng!
Cậu vờ không nhìn thấy ánh mắt của người ta!
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.

Tử Đằng bật lửa bếp ga mini.

Ở đây có đầy đủ gia vị, tùy khách nêm nếm.


Tử Đằng múc một thìa nước lẩu bỏ vào chén nếm thử:
"Nhạt.

Tôi nếm vừa ăn nhé, hay để nguyên?"
Nhiều người chọn cách ăn nhạt, nó đảm bảo sức khỏe hơn.

Tô Bích Vân thoải mái nói:
"Cậu nêm gì thì nêm"
Ninh Lạc thờ ơ: "Tùy cậu"
Tử Đằng gật đầu, tập trung lấy kinh nghiệm nấu ăn của mình ra, hài lòng.

Nước sôi, cậu định bỏ đồ ăn vào thì chợt nhớ:
"Có ai kỵ cái gì hay không?"
Tô Bích Vân có phần ngạc nhiên, thì ra cậu lại tinh tế như vậy, đỏ mặt:
"Chị bị dị ứng tôm, ghét mồng tơi"
Ninh Lạc thuận tiện nói:
"Tôi không thích thịt heo, chả cá"
Tử Đằng tách ba khay tôm, thịt heo, chả cá ra.

Lấy một cái chén khác đựng rau mồng tơi, gọi phục vụ đem đi chứ không vứt sọt rác.

Điều này làm Ninh đại thiếu gia, Tô đại tiểu thư mở to mắt.

Đây toàn là loại chất lượng bình thường, nếu là họ, họ sẽ vứt đi.
Sau đó Tử Đằng thả tất cả thức ăn vào nồi.

Để ba đôi đũa cắm vào nồi lẩu.

Đây là cách ăn lịch sự, muốn ăn gì thì lấy đũa đó mà gắp.

Ninh Lạc và Tô Bích Vân được thêm một trận ngạc nhiên.

Một đứa trẻ mồ côi như cậu mà hiểu lễ nghi và tinh tế như thế này!
"Chín rồi, ăn thôi!".

 
Chương 28: Chương 28


Tử Đằng vui vẻ gắp đồ ăn vào bát rồi nhai từ từ.

Tuy rất đói nhưng cậu ăn vậy quen rồi.

Tô Bích Vân nhìn cách ăn từ tốn kia lại càng thích cậu.

Cô cũng gắp cho mình một hai miếng thử:
"Ngon quá!"
Thịt cá ngấm gia vị, nước lẩu đậm đà.

Do thức ăn ngon hay do ngồi cạnh tình đơn phương nên ngon vậy? Tô Bích Vân tự suy nghĩ rồi ngại ngùng gấp miếng thịt bò cho cậu.
Ôi! Cậu ấy chọn nước lẩu không cay, trước đây có nghe Gia Huy nói Tử Đằng thích ăn cay, vì mình sao? Thật hạnh phúc a! Cứ như đang hẹn hò vậy, nếu không có tên mặt lạnh kia thì càng vui hơn!
Ninh Lạc nhìn hai người kia ăn uống ngon lành.


Chợt nghĩ: vào bàn rồi mà không ăn cũng kì, thế là cậu cũng bắt đầu gắp cho mình miếng thịt bò.
Cũng không tệ
Tài xế Hùng mà thấy cậu ăn đồ ăn ở đây chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt cả cằm! Đáng tiếc chú đang bận ăn bánh su kem vợ làm và xem phim tình cảm rồi nha!
Cả ba người đang ăn ngon lành thì một giọng nói châm biếm vang lên sau lưng:
"Ôi trời đại tiểu thư Tô Bích Vân đây mà! Cô thiếu thốn alpha đến nổi tự hạ thấp mình đi ăn chung với một alpha bình thường như thế sao?"
Là Lạc Diên.

Tô Bích Vân nổi nóng, gằn giọng:
"Cậu nói ai bình thường, hả trà xanh?"
"Trà, trà xanh? Cô không giữ được hôn phu thì phải tự xem lại bản thân! Tô Bích Vân cô mới là kẻ thứ ba phá hoại tôi và Trạch Dương!"
Tô Bích Vân thầm chế giễu: Đã chậm tiêu ngu dốt thì phải biết câm cái miệng lại, mở miệng là người ta biết trà xanh chính cống liền
Thấy Tử Đằng đang ăn nên cô cố giữ bình tĩnh, cũng hay dùng cách này để lấy cảm tình với cậu, một cô gái bị hôn phu bỏ mặc theo kẻ thứ ba thì đáng thương quá a! Nhưng cô gái đó rất mạnh mẽ, quyết không chịu thua:
"Hình như cậu nhầm rồi, hôn sự của tôi và cậu ta đã không còn nữa, đừng có dùng từ hôn phu đáng k- đáng hận kia! Tôi nhường hắn cho cậu đấy!"
Phù! Chút xíu nữa là nói đáng kinh tởm rồi! May quá còn giữ được hình tượng! Tô Bích Vân nhẹ nhõm trong lòng.


Thật ra nguyên câu của cô là: Đừng có dùng từ hôn phu đáng kinh tởm kia, tao nhường thằng tra nam luôn suy nghĩ bằng thân dưới cho con trà xanh như mày đấy!
Khuôn mặt luôn giả vờ thuần khiết dễ thương kia khi nghe câu tôi nhường cho cậu đấy liền vặn vẹo:
"Là Trạch Dương yêu tôi, chứ không phải cô bố thí cho tôi!"
Tô Bích Vân nghe hắn nói vậy liền nhịn không được cười:
"Cậu đi tấu hài đó à? Yêu cậu? Tr- Tên đó mà yêu cậu á? Từ đầu đến cuối hắn chỉ xem cậu là thế thân thôi!"
Lần này đến lượt Lạc Diên cười:
"Cô bảo ai thế thân? Đừng có nói tôi là thế thân của cô đó nha!"
Tô Bích Vân chống cằm, gương mặt xinh đẹp cười rạng rỡ, nói như thể đây là điều ai cũng biết:
"Đến bản thân là thế thân của ai còn chả rõ.

Nghĩ lại đi, trước khi đánh dấu cậu hắn đang theo đuổi ai a!"
Ninh Lạc đang ăn bỗng dưng thấy không ổn.
Lạc Diên phút chốc cứng đờ, Tô Bích Vân thấy thế liền tốt bụng chỉ:
"Gợi ý cho nha! Họ cậu là tên của người ta đó!"
Ninh Lạc biết không ổn chỗ nào rồi!
Ngoài lề:
Ninh Lạc khi đi ăn với Hạ Đông Quân: nó ăn món đó rồi, loại bỏ! Cái bản mặt nhìn thôi đã ứa máu.
Tô Bích Vân khi nói chuyện với kẻ cô ghét (không có Tử Đằng): đồ trà xanh, tra nam, tiện nữ, chết tiệt, kinh tởm, mày nói cái đéo gì, câm họng lại, chị đây thích, nhà chị mặt phố bố làm to, đồ chậm tiêu ngu dốt...

 
Chương 29: Chương 29


Tô Bích Vân đưa mắt nhìn xẹt qua qua Ninh Lạc.

Nở nụ cười mà chỉ có bản thân biết.
Cô dừng mắt ở Tử Đằng.
"........." cậu ấy vẫn ăn uống ngon lành vậy à? Chắc đói lắm! Tô Bích Vân xót xa.
Lạc Diên mắt tối sầm.

Họ của hắn là tên của người tình trong mộng của Phan Trạch Dương? Nghĩ thôi đã tức rồi, hắn nhớ tới nhớ lui vẫn không thể nhớ tên kia là kẻ nào, mối quan hệ của Phan Trạch Dương hắn tự tin biết đến 90 phần trăm.
Tô Bích Vân chợt đứng lên, tiến về phía Lạc Diên, đặt tay lên vai hắn, nhỏ nhẹ nói:
"Ầy! Quên mất! Lạc Diên cậu chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, sao biết được kẻ tên Lạc kia thuộc tầng lớp thượng lưu?"
Lạc Diên cứng miệng: "Cô!"
Tô Bích Vân cười khẩy.

Chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình điều tra được người khác còn người khác không điều tra được mình sao?
Đây là câu nói trả đũa cho Tử Đằng, Tô Bích Vân vẫn chưa quên hắn mỉa mai cậu là alpha tầm thường đâu.

Lạc Diên thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh tay Tô Bích Vân, quát lớn:
"Nói toẹt ra!"
Tô Bích Vân chậc khinh thường một tiếng, vươn tay lấy khăn giấy lau mặt mình:
"Làm gì la lớn thế? Người ta nhìn đầy kìa!"
Lạc Diên vốn là người không để người khác vào mắt, huống chi còn là một đám xa lạ.

Hắn bấu chặt tay Tô Bích Vân, trừng mắt, nói bằng giọng tức giận:
"Con nào hay thằng nào?"

Lạc Diên thuộc loại omega nhỏ gọn, nhưng dù thế vẫn cao hơn omega nữ Tô Bích Vân 3cm, lợi thế hơn hẳn.

Tô Bích Vân đã đạt được mục đích, vờ sợ hãi:
"Đừng nóng, đừng nóng.

Cậu ta tên Ninh Lạc a!"
Ngón trỏ Tô Bích Vân chỉ vào người ngồi song song với mình:
"Đang ăn kìa" Phì! Đối thủ ở trước mặt mà còn chả biết hahaha.

Buồn cười chết cô rồi! Tô Bích Vân cố giằng cơn cười.
Lạc Diên nhìn chằm chằm nam sinh tóc hồng cực xinh đẹp kia.

Hắn nghiến răng.

Bước chân vào đây đã thấy người này đầu tiên, đẹp đến mức chỉ đứng im thôi cũng đã tạo mỹ cảnh.

Lạc Diên ban đầu vốn chỉ muốn đến đây ăn, nhưng vừa thấy Tô Bích Vân, ả hôn thê của Phan Trạch Dương mà hắn vừa mới biết thì liền nổi lên ý nghĩ muốn cảnh cáo và nhục mạ cô ta, muốn cô ta từ bỏ người yêu của mình.

Không ngờ, tại đây lại gặp được tình trong mộng của Phan Trạch Dương!
Hắn hùng hổ bước tới gạt chén Ninh Lạc xuống sàn.

Xoảng
Cái chén vỡ tan tành.
Mặt Ninh Lạc không đổi sắc.


Tô Bích Vân ở bên hóng chuyện.

Cô nhìn Tử Đằng, người vẫn còn đang ăn.

Thấy chưa Tử Đằng? cậu ta luôn gây phiền phức! Tô Bích Vân cô biết, Tử Đằng cậu không thích dính dáng với người phiền a! Chỉ Hạ Đông Quân thôi Tử Đằng đã tránh không kịp, giờ lại thêm Lạc Diên và Phan Trạch Dương, xác định Ninh Lạc không có cơ hội!
"Mày cố ý câu dẫn Trạch Dương?"
Lạc Diên định túm áo Ninh Lạc nhưng chưa chạm vào người đã bị cậu túm tay lại.
Rắc
"Aaa! Đau, bỏ tay tao ra!!!"
Tiếng xương khớp vang nhẹ, do khá xa nên các bàn khác không biết Lạc Diên bị bẽ gãy ngón tay, họ cứ nghĩ Ninh Lạc nắm chặt tay hắn.

Lạc Diên bị đau đến xanh cả mặt.

Hắn ta nhìn xuống bàn tay trắng trẻo của mình, hai ngón áp út đã bị bẻ lên! Hắn kinh hãi khóc rống:
"Tay, tay tao!!!"
Hai bảo vệ chạy đến định ngăn cản nhưng họ đã bị chặn lại bởi ba người mặc toàn vest đen.

Là vệ sĩ của Ninh Lạc! Họ luôn âm thầm theo sau cậu từ khi rời khỏi trường Hoa Lư.
Ninh Lạc lạnh lẽo nắm chặt bàn tay của Lạc Diên, giọng nói như băng khiến Tô Bích Vân lẫn Lạc Diên lạnh sống lưng:
"Còn mở miệng nữa tao bẻ gãy hai tay mày"
Lạc Diên gật đầu điên cuồng:
"Tha cho tôi, tha cho tôi!!!"
Ninh Lạc dùng tí lực đã đẩy được Lạc Diên văng đi.

Ung dung lấy chén khác tiếp tục ăn.

Tô Bích Vân mở to mắt.
Nhanh vậy?
Đánh ghen đang diễn ra đoá mọi người.

Nhẹ nhàng thui.

 
Chương 30: Chương 30


Vài phút trước, Phan Trạch Dương được một người bạn đi ngang qua gọi báo hắn rằng Lạc Diên đang gây sự với Tô Bích Vân.

Khi hắn đến nơi vừa lúc trông thấy cảnh Lạc Diên bị Ninh Lạc đẩy văng vào ghế, nhưng đó không phải là điều hắn quan tâm nhất.
Tên alpha đó ngồi ăn chung với Lạc Lạc?
Kế bên còn là Tô Bích Vân.

Nhìn vào lượng chén trên bàn là biết ba người đang ăn chung.

Không đời nào Ninh Lạc lại hẹn ăn trưa với Tô Bích Vân, và cũng không bao giờ có chuyện ngược lại.
Hắn phẫn nộ, rất muốn kéo alpha hạ đẳng kia ra mà đánh một trận.

Sao hắn dám mời hai người họ và ngồi chung một bàn như thế, thức ăn rác rưởi này sao xứng với Lạc Lạc của hắn? Dù điên tiết nhưng Phan Trạch Dương vẫn cần phải giữ hình tượng thiếu gia có gia giáo.

Hắn bước đến hỏi:

"Lạc Lạc! Bích Vân! Lạc Diên làm gì mọi người sao?"
Lạc Diên nghe giọng Phan Trạch Dương liền nhào đến ôm hắn, nhưng chưa kịp chạm vào người đã bị đẩy ra.

Lạc Diên dùng gương mặt khó tin nhìn hắn.

Đáp lại là ánh mắt cáu gắt của Phan Trạch Dương.
"Thấy người trong mộng liền vứt bỏ tôi sao?"
Lạc Diên hét lớn.

Phan Trạch Dương sầu não che mắt.

Mất mặt chết đi được! Còn ở trước mặt Lạc Lạc của hắn nữa! Chuyện này mà truyền đến tay đối thủ một mất một còn Hạ Đông Quân há chẳng phải là trò cười sao?
Phan Trạch Dương mặc kệ Lạc Diên, hắn ta quay người sang Ninh Lạc:
"Lạc Lạc! Em đừng hiểu lầm! Anh và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
Tô Bích Vân dựa người vào bức tường phì cười, đây là chuyện buồn cười nhất ngày hôm nay nha:
"Bạn bè mà đánh dấu tạm thời, còn lên giường luôn!"
Phan Trạch Dương liếc Tô Bích Vân, cô vờ lấy tay che miệng mình lại.
Ninh Lạc buông đũa, trong lòng không khỏi bực bội, chỉ có ăn trưa thôi mà hết người này đến người kia lại làm phiền.

Ninh Lạc ngước lên nhìn Phan Trạch Dương, đôi con ngươi màu đen cùng chiếc gọng bạch kim vừa lạnh lùng vừa sắc bén:
"Cậu và tên kia có mối quan hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Các người ở lại trò chuyện vui vẻ, tôi về"
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Phan Trạch Dương thấy thế vội nắm tay kéo lại.

Nếu Ninh Lạc rời khỏi, chắc chắn hắn sẽ không có cơ hội giải thích! Cũng tại Lạc Diên phiền phức đó cả! Giọng hắn có chút buồn rầu:

"Thật sự giữa tôi và cậu ta không có gì hết! Cậu tin-"
"Tôi đã bảo là không quan tâm mà? Lãng tai sao? Buông ra!"
Ninh Lạc ghét cay ghét đắng alpha chạm vào người mình.

Đã thế còn là Phan Trạch Dương, kẻ đáng ghét đứng thứ hai sau Hạ Đông Quân.
Vệ sĩ bước đến cạnh Ninh Lạc.

Phan Trạch Dương cắn răng buông tay.

Ninh Lạc xoa xoa cổ tay mình, dấu tay in rõ trên làn da trắng sáng của cậu.

Ninh Lạc nổi nóng.
Phan Trạch Dương không giữ được người liền phẫn nộ hơn.

Hắn nhìn Tử Đằng, nghiến răng nghĩ: nếu không phải vì nó mời bọn họ đến đây thì đã không có chuyện này xảy ra.

Tất cả là lỗi của hắn!
Khi Ninh Lạc vừa đi được vài bước liền nghe tiếng đổ vỡ sau lưng.
Choang...!xoảng...

Cùng với tiếng hét thất thanh của Tô Bích Vân:
"Mày bị điên hả? Buông Tử Đằng ra!!!"
Giọng nói kiềm nén cơn giận cùng tinh tức tố alpha cấp S của Phan Trạch Dương lan ra mạnh mẽ:
"Thân mật như thế? Thằng này khiến cô trở mặt với tôi? Tiện nhân!"
Cả quán lẩu nhỏ bị tinh tức tố cường đại đe doạ.

Từ nhân viên đến khách, chủ yếu đều là cấp thấp và beta.
Tô Bích Vân omega cấp A+ đương nhiên không chống lại được tinh tức tố mang tính công kích của alpha cấp S, cô khó thở, chân loạn choạng.
Lạc Diên còn thê thảm hơn.

Cậu ta chỉ là omega cấp B, dù có bị đánh dấu và quen thuộc mùi hương tinh tức tố của Phan Trạch Dương cũng không hoàn toàn chống chọi lại được, tâm lý vốn đang bị sốc liền trực tiếp ngất xỉu.

Gần hai mươi người trong quán cũng rơi vào trạng thái khó thở!

 
Chương 31: Chương 31


Ninh Lạc omega cấp S, đỡ hơn một chút, nhưng gương mặt vì khó thở cũng đang nhăn lại.
Ba vệ sĩ dù là beta vẫn phải theo bản năng mà sợ hãi kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
Ninh Lạc nhìn bàn tay to lớn của Phan Trạch Dương đang nắm chặt cổ áo của Tử Đằng mà điên lên.

Hắn vì tức giận nên tìm Tử Đằng đánh sao? Ai cho phép hắn? Tinh tức tố hương hoa thụy dương theo cảm xúc của chủ nhân bộc phát ra, cùng với hương hoa diên vĩ của Phan Trạch Dương đối chọi gay gắt.

Hắn khó tin nhìn Ninh Lạc:
"Cậu, vì tên này mà dùng tinh tức tố tấn công tôi?"
Ninh Lạc tuy đang cảm thấy khó chịu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói vẫn rất lạnh lùng:
"Bỏ cậu ấy ra"
Phan Trạch Dương cười giễu cợt.

Hắn theo đuổi Ninh Lạc lâu như thế mà người kia luôn dùng bộ mặt lạnh lùng đó nhìn hắn, không ban cho hắn một cơ hội nào.

Giờ lại vì tên alpha hạ đẳng này mà đối đầu với hắn? Phan Trạch Dương càng nghĩ càng muốn bóp nghẹt cổ Tử Đằng.
Tinh tức tố hương nho ngọt ngào nhưng đầy tính công kích xông thẳng về phía Phan Trạch Dương.


Tô Bích Vân tự bấu tay mình đến chảy cả máu để ngăn bản thân khỏi khụy gối xuống, hắn xem thường cô quá rồi:
"Mày nghĩ mày là ai mà gọi tao là tiện nhân? Tô gia của tao ngang hàng với Phan gia của mày.

Tao là đại tiểu thư, mày chỉ là con thứ, nếu nói tiện thì mày là tiện nhân mới đúng!"
Gân cổ Phan Trạch Dương nổi xanh, giọng hắn trầm đến đáng sợ:
"Cô dám mắng tôi!"
Tay nắm cổ áo của Tử Đằng càng siết chặt.

Ninh Lạc nhìn Tử Đằng đang bị kéo lên vô thức mà lo lắng, còn có cả đau lòng.

Cái eo thon săn chắc của cậu thoáng hiện lên.

Ninh Lạc vô tình thấy, chợt đỏ mặt.

Tinh tức tố hương hoa thụy dương cũng vì thế mà càng mạnh mẽ xông vào Phan Trạch Dương.


Mọi người trong quán khụy cả chân luôn rồi! Tuy Ninh Lạc và Tô Bích Vân chỉ hướng tinh tức tố về phía Phan Trạch Dương, nhưng sẽ có lượng không kiểm soát được mà bay ra ngoài phạm vi khống chế.
Tử Đằng từ nãy đến giờ bận suy nghĩ có nên dạy dỗ thằng tự mãn này hay không.

Lần này khác so với Hạ Đông Quân, nhiều người quá! Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định: chiến!
Trong lúc Phan Trạch Dương đang bận dồn sức chống chọi với hai omega cấp cao, Tử Đằng siết chặt nắm đấm tay trái, tung quyền thẳng vào mặt hắn ta.
Bụpp
Cú đấm như trời giáng xuống mặt Phan Trạch Dương.

Tử Đằng dùng là tay không thuận, bấy nhiêu cũng đủ cho một kẻ đang dần bị kiệt sức rồi.

Phan Trạch Dương choáng váng, vô thức buôn cổ áo Tử Đằng, Tử Đằng cậu không cho hắn một tí thời gian nào, trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn như cách hắn nắm cổ áo cậu, dùng giọng điệu như thường ngày:
"Phan thiếu gia à, đừng có nổi điên mà đạp bay chén cơm đang ăn của người ta a! Cũng đừng có nổi điên mà tìm người chả liên quan để trút giận"
Cậu kéo hắn sát vào tai mình, nói với âm lượng chỉ cậu và hắn nghe thấy:
"Lần sau mà còn nắm cổ áo tao, chân mày xác định đứt làm đôi"
Đầu của Phan Trạch Dương còn hơi choáng váng, khi nghe câu đó liền định hình lại.

Hắn vừa bị đánh?
Mùi xả vải thoang thoảng nơi đầu mũi Phan Trạch Dương, nhưng một mùi hương khác trông có vẻ nhẹ nhàng bỗng chốc đã hoá thành loại tinh tức tố như lưỡi dao cứa vào tinh tức tố hương hoa diên vĩ của hắn.

Không một ai ngửi được bất cứ mùi gì ngoài hương hoa diên vĩ kia, ngay cả Ninh Lạc, người có khứu giác nhạy cảm nhất và Tô Bích Vân người đứng gần cậu nhất.

 
Chương 32: Chương 32


Tử Đằng nhìn xuống Phan Trạch Dương, dùng tinh tức tố của mình tấn công tinh tức tố của hắn.

Chỉ khi gương mặt tuấn tú kia xanh ngắt cậu mới dừng lại.
Tô Bích Vân đứng bất động phía bên trái Tử Đằng.

Trong đầu chỉ toàn cảnh tượng Phan Trạch Dương bị đánh.

Cô ngạc nhiên đến nổi não bộ cứ nhớ đi nhớ lại cảnh đấy!
Cơn đau từ má bên phải khiến Phan Trạch Dương muốn chảy cả nước mắt, cộng thêm tinh tức tố xa lạ tấn công, cổ họng hắn như bị nghẹt thứ gì đó mà khó thở.

Hắn thực sự không còn một chút sức phản kháng nào, tinh tức tố cũng vì thế mà tự động thu hồi.
Tử Đằng buông hắn ra, hắn quỳ sụp xuống đất, hít từng ngụm khí vào.
Ninh Lạc thấy không còn tinh tức tố hương hoa diên vĩ ghê tởm kia nữa liền thu lại tinh tức tố.

Tô Bích Vân lúc này mới bị kéo về hiện tại cũng vội thu về.
Tất cả mọi người cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn! Chủ quán lẩu là một alpha cấp C, khi hồi phục được một chút, ông nhanh chân chạy đến mở cửa thông gió cho tinh tức tố bay bớt đi.

Nếu mở cửa chính sẽ ảnh hưởng đến người đi đường, điều này có thể bị phạt!
Vì họ bị tinh tức tố làm cho đầu óc nặng nề nên không biết chuyện xảy ra giữa Tử Đằng và Phan Trạch Dương.


Ai cũng oán trách tên alpha cấp cao tự dưng phóng tinh tức tố đang ngồi sụp đằng kia!
Hai vệ sĩ thở hắc ra, cố khuyên cậu chủ đi khỏi nơi nguy hiểm này! Ninh Lạc đang bị dáng vẻ kia của Tử Đằng hớp mất hồn.

Sao lọt tai lời của kẻ khác được, bây giờ cậu mới nhận ra Tử Đằng ngầu thật a! Cái eo thon săn chắc thoáng hiện qua.
Khoan đã
Tử Đằng là alpha cấp D, sao chống lại được tinh tức tố cấp S của Phan Trạch Dương? Ninh Lạc chợt nhớ đến tình cảnh phát tình của mình trong nhà vệ sinh.
Tô Bích Vân không để ý gì cả, bây giờ cô vui chết đi được:
"Đánh hay lắm! Thêm một cú bên má trái nữa đi! Đánh chết thằng tra nam đó! Cho mày chừa tội mắng tao! Há há há"
Tô Bích Vân quá khích, quên cả duy trì hình tượng bản thân.

Ninh Lạc dùng ánh mắt nhìn kẻ tâm thần mà nhìn cô, nhíu mày.
Cô ta là hình mẫu lý tưởng của Tử Đằng sao?
Tử Đằng lười để ý Tô Bích Vân.

Cậu lấy điện thoại và gọi cảnh sát.

Dùng tinh tức tố để đe doạ người khác có thể tống vào tù nha! Công dân tốt Lâm Tử Đằng phải thực hiện nghĩa vụ báo cáo:
"Xin chào, quán lẩu Tứ Xuyên gần trường trung học phổ thông Minh Khải có một kẻ dùng tinh tức tố đe doạ người khác"
- Tình hình như thế nào!? Có ai bị thương không?
"Có một omega nam ngất xỉu và hơn hai mươi người bị khó thở"
- Chúng tôi đến ngay đây!!!

Túttt
Phan Trạch Dương khó khăn nhìn lên alpha mà gã nghĩ là hạ đẳng.

Luồng tinh tức tố đáng sợ kia đã biến mất.

Hắn nghiến răng, gắng gằn giọng:
"Mày dám đánh tao? Còn báo cảnh sát! Tao nhất định sẽ không tha cho mày! Nếu không phải vì tao lơ là, tao sẽ-"
"Rồi, rồi! Câm họng mày lại.

Tâm trạng tao đang không được tốt.

Kẻo mất vài cái răng"
Ninh Lạc và Tô Bích Vân tập trung vào Tử Đằng.

Giọng điệu này...sao ngầu quá a!
Tô Bích Vân hớn hở chạy đến đá Phan Trạch Dương một cái.

Hắn trừng mắt, loạng choạng đứng lên định tát Tô Bích Vân nhưng Tử Đằng đã kịp kéo cô lại!
Rất nhanh cảnh sát đã đến.

Năm anh cảnh sát mở cửa đi vào, mùi tinh tức tố lẫn lộn thoang thoảng khắp quán ăn nhỏ này.

Tất cả đều là tinh tức tố mạnh mẽ!
Mọi người sau khi hồi phục liền cùng nhau tố cáo Phan Trạch Dương.

Lúc cảnh sát định phạt Ninh Lạc và Tô Bích Vân thì đã bị họ ngăn lại, với lý do hai omega đó chỉ vì bảo vệ bản thân nên mới phóng ra tinh tức tố.
Thế là kẻ đầu sỏ mọi việc Phan Trạch Dương bị tạm giam 24h!

 
Chương 33: Chương 33


"Tử Đằng, cậu có học võ sao? Ngầu quá a!"
Tô Bích Vân chạy đến ôm một cách tay Tử Đằng.

Ninh Lạc nhìn cảnh thân thiết đó tự dưng cảm thấy...!không vui.
Tử Đằng cho cô ta ôm như thế à?
Ninh Lạc cứ thế nhìn chằm chằm.

Tô Bích Vân thầm đắc ý: Ghen tị chứ gì!
Cô chưa đắc ý được lâu đã bị Tử Đằng nhẹ nhàng gạt tay ra.

Vừa nãy cậu bận suy nghĩ điều gì đó nên chẳng để ý.

Cậu khách sáo nói:
"Về thôi"
Tô Bích Vân ngại ngùng: Được...
Ninh Lạc vui vẻ nở nụ cười nhỏ.
.............

Trường trung học phổ thông Hoa Lư.

Lớp 11A3.
Tử Đằng thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng buổi trưa chiếu lên khuôn mặt có phần thờ ơ của cậu, mái tóc màu đen bay nhẹ, đôi mắt màu nâu bị ánh nắng hắc vào như biến thành màu vàng nhạt, khuôn mặt vốn bình thường nhưng càng nhìn càng thấy ưng mắt.

Ninh Lạc chuyên chú ngắm khuôn mặt đó.

Mùi hương xả vải lẫn chút hương thơm nơi cổ áo thoang thoảng mũi cậu.
Từ khi phát tình đến giờ Ninh Lạc rất hay nhớ đến khuôn mặt này của Tử Đằng và cả mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc đó nữa.

Trước đây cậu luôn phủ nhận cái cảm xúc kia, chỉ tự nhủ với bản thân rằng thứ mình thích chính là hương thơm trên người cậu, nhưng sau sự việc sáng này, Ninh Lạc phải thừa nhận: mình thích cậu ta rồi!
Ninh Lạc là người quyết đoán.

Khi đã biết bản thân muốn cái gì, thích cái gì thì phải đạt cho bằng được.

Lần đầu tiên cậu thích ai đó, lo lắng không biết bản thân phải thể hiện cảm xúc như thế nào để đối phương mới nhận ra, đó còn là kẻ có tính cách lạnh nhạt như mình.
?
Đối diện với gương mặt của Tử Đằng, Ninh Lạc giật mình quay về phía bảng.

Tử Đằng đầy dấu hỏi chấm.
Mặt mình dính gì sao?
Bầu không khí bỗng dưng căng thẳng, mà chỉ đối với Ninh Lạc thôi! Tử Đằng cậu vẫn rất bình thường! Ninh Lạc thầm mắng bản thân là kẻ không có tiền đồ! Lúc này mới chợt nhớ:
"Tại sao hồi sáng cậu không lên xe tôi về?"
Tử Đằng đang làm bài nhìn sang Ninh Lạc, không ngờ cậu lại hỏi câu này, vội tìm lý do, chứ không thể nói thẳng là mình không muốn lên xe được:
"Tôi đi taxi đến cửa hàng mua một số món"
Chỉ cần nhìn vào gương mặt có phần ngượng ngùng kia là biết nói dối rồi.

Ngoài mặt tuy lạnh nhạt nhưng trong lòng đang thầm cười.

Nói dối tệ thật!
Tử Đằng mà biết suy nghĩ này của Ninh Lạc chắc chắn sẽ xấu hổ lắm.

Từ trước đến nay cậu ít khi nói dối a!
"Tử Đằng, lên phòng giáo viên lấy đề cương ôn tập về.

Hơi nặng, có bạn nào giúp không?"
Tất cả im phăng phắc, sắp ra chơi rồi, tụi em không rảnh đâu nha!
Một cánh tay trắng nõn đẹp đến từng khớp xương giơ lên, cả lớp đồng loạt trợn mắt.

Giọng nói lạnh nhạt trầm ấm nhẹ nhàng bắt tai vang lên trong bầu không khí lắng đọng như tờ:
"Em ạ"
Omega cấp S ngạo kiều, đại thiếu gia danh môn, tảng băng lạnh biết đi lần đầu tiên mở miệng nói chuyện! Này là bất ngờ cỡ nào? Cô bộ môn ngạc nhiên đến làm rơi cả bút trên tay!
"Vậy, vậy làm phiền em rồi!"
Ninh Lạc quay sang Tử Đằng:
"Đi thôi"
"Ờ, ờ"
Cậu đứng lên, vô cùng hoang mang: Hôm nay thụ chính bị sao thế? không chỉ đi ăn với cậu, dùng tinh tức tố bảo Phan Trạch Dương thả cậu ra giờ lại xung phong giúp cô bộ môn? Thụ chính trong tiểu thuyết có lo chuyện bao đồng đâu?
Tử Đằng mang theo tâm lý khó hiểu mà cùng Ninh Lạc đến phòng giáo viên.
"Ôi! Ninh Lạc sao? Đến xin về à?"
"......Không ạ"

Cô chủ nhiệm à một tiếng.

Cô cứ tưởng Ninh Lạc lại đến xin về.

Còn chuẩn bị sẵn sàng để kí tên đây!
Lúc này Tử Đằng mới thấy có gì đó sai sai! Hồi sáng lúc cậu thi xong là tầm chín giờ mấy, giờ đó lớp còn đang học mà? Sao Ninh Lạc lại đến trả bài kiểm tra cho cậu?
Tử Đằng khó hiểu nhìn Ninh Lạc.

Ninh Lạc vờ không thấy, đỏ tai.
Ngoài lề:
Tử Đằng: Ninh Lạc vốn là người không thích lo chuyện bao đồng của người ta.
Ninh Lạc: Nắm áo chồng mà là chuyện của người ta? Tác giả đâu tôi muốn bồi thường!!!
Tác giả: Vâng! Vâng! Lạc Lạc bớt giận, cho kẹo~
Con đường truy phu của Ninh Lạc bắt đầu lên sàng! Cảm ơn mọi người đã đọc.

Mình sẽ cố lết!

 
Chương 34: Chương 34


Chủ nhiệm Hà nhìn hai cậu học trò mà suy tư.

Từ khi nào mà hai đứa này thân thiết như vậy? Cô cũng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt ngờ vực của Tử Đằng và hai cái tai xinh xắn đỏ lên của Ninh Lạc.
Có gì đó mờ ám!
Tử Đằng là người phá vỡ bầu không khí kì lạ này:
"Bọn em đến để lấy đề cương môn sinh ạ"
Cô Hà à một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong đầu thì: phải để ý hai đứa này mới được!
Cô không biết Tử Đằng như thế nào nhưng nhìn đôi tai đỏ kia của Ninh Lạc cũng đủ hiểu rồi.
Ninh Lạc trong giới thượng lưu mới từng ấy tuổi đã có tiếng quyết đoán và ra ray tàn nhẫn.

Nếu thực sự thích ai đó thì không biết cậu ta có thể làm những gì.

Cô quan tâm đến học trò ngoan lớp mình hơn.

Với lại, sự chênh lệch về địa vị có thể khiến Tử Đằng bị chỉ trích thậm chí là bị tổn thương.
Ninh Lạc trong lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy ánh mắt lo lắng của cô chủ nhiệm.

Cha cô Hà là giám đốc của một công ty lớn từng hợp tác với tập đoàn Ninh gia, chắn chắn cô đã nghe tin đồn về mình.


Sự lo lắng đó không thể nào dành cho cậu được, là cho Tử Đằng.
Cậu gật đầu chào tạm biệt rồi ôm một sấp đề cương theo sau Tử Đằng.

Ánh mắt Ninh Lạc lúc cúi đầu chào khiến cô hơi lạnh sống lưng.

Cô thở dài.

Chuyện của tụi nó mình không nên can thiệp thì hơn!
Lúc này đã ra chơi.

Tiếng nói cười rất ồn ào, nhiều bạn học còn chạy tán loạn rượt đuổi khắp nơi.

Tử Đằng lâu rồi mới thấy được cảnh tượng này, cậu cũng giống như Ninh Lạc, giờ ra chơi cứ ngồi ì tại chỗ mà ngủ, khác với Ninh Lạc là đọc sách.
Bỗng dưng tiếng cười nói rôm rả vừa rồi hoàn toàn im lặng.

Dãy hành lang lớp 11 im ắng một cách bất thường, đường đi trống trơn.

Tử Đằng, Ninh Lạc đi đến đâu là hàng trăm ánh mắt dõi theo đến đấy.


Tử Đằng thầm nghĩ: đi với thụ chính thật dễ thành người nổi bật!
Ai mà chẳng tò mò? Tảng băng biết đi thế mà lại theo sau người ta a! Như cậu vợ theo sau chân chồng vậy!
Ninh Lạc vờ không thấy ánh mắt quan sát kia, bình tĩnh mà theo sau Tử Đằng, đơn giản là cậu muốn cảm nhận được người mình thích đi trước bảo vệ là như thế nào!
Đang vui trong lòng bỗng bị một lực lớn kéo tay lại.

Hạ Đông Quân áp sát hai người, nói với giọng chứa vài phần tức giận:
"Hai người đi chung?"
Hai tiếng trước Phan Trạch Dương có nhắn tin với hắn, châm chọc hắn rằng Ninh Lạc để ý người khác rồi! Còn là một alpha tầm thường.
Hắn nào tin! Một alpha mạnh mẽ soái khí như hắn mà còn không làm rung động được trái tim sắt đá của Ninh Lạc mà một kẻ tầm thường lại làm được? Hạ Đông Quân còn tự chế giễu rằng chẳng lẽ Ninh Lạc đã để ý thằng alpha cấp D tên Tử gì đó rồi!
Và cảnh tượng trước mắt hắn, có ai có thể giải thích không? Một Ninh Lạc lạnh lùng, thông minh, tàn nhẫn lại chịu theo sau kẻ khác còn cùng tuổi mình? Ngay cả cha ruột Ninh Lập Thành còn chưa được cậu ta ngoan ngoãn theo sau như vậy.
Ninh Lạc bị kéo tay không khỏi khó chịu, cậu kéo tay về, trừng mắt cảnh cáo hắn.

Đôi mắt sau gọng kính bằng bạch kim đó vẫn thế, vẫn rất sắt đá, nó như ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim hắn vậy...
Để tránh Hạ Đông Quân tìm Tử Đằng kiếm chuyện, Ninh Lạc nén cơn giận nói:
"Đi lấy đồ cũng phải thông báo với cậu?"
Hạ Đông Quân nghe thế nửa tin nửa ngờ mà bỏ ý định kéo cậu đi hỏi cho ra lẽ.

Hắn nhìn xuống sấp giấy trên tay cậu, thở phào, nghĩ nhiều rồi!
Nếu không phải vì Tử Đằng còn lâu Ninh Lạc mới mở miệng trả lời với Hạ Đông Quân! Cậu dùng thái độ lạnh nhạt vẫn như mọi khi mà lướt ngang qua hắn.
.....Tử Đằng đâu rồi?
Người nào đó: "Này các cậu, đề cương môn sinh đây!"
Lớp trưởng: "Ninh Lạc đâu?"
Để lại cho công chính rồi!

 
Chương 35: Chương 35


Suốt một tiếng sau khi Ninh Lạc trở lại, trên người cậu toả ra luồng khí cấm lại gần còn nặng hơn lúc trước.

Tử Đằng không dám nhúc nhích, cậu có cảm giác rằng Ninh Lạc đang giận mình a!
Tiết học trôi qua trong không khí lạnh lẽo của ai đó.

Cả lớp nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy mất hút, họ không muốn bị đóng băng đâu!!!
Tử Đằng cũng nhanh chân lẹ tay mà nhét đồ dùng vào ba lô, có điều, thụ chính à, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ đó.

Nửa gương mặt tôi sắp bị đông cứng lại rồi này!
"Sau cậu không đợi tôi mà chạy về trước?"
Ninh Lạc điềm nhiên hỏi.
Tử Đằng ngờ vực.

Giờ ra chơi sao? Lấy xong rồi về thôi sao phải đợi? Với lại có Hạ Đông Quân ở đó, tránh còn chả kịp:
".....Cậu sợ đi một mình à?" Tử Đằng tìm đại câu nào đó trả lời.
Ninh Lạc nhìn cái vẻ mặt của người đối diện kiểu: tôi làm gì sai? kia mà hết lời! Cậu biết nên cho Tử Đằng đi trước để tránh bị Hạ Đông Quân kiếm chuyện, nhưng, nhưng cậu muốn đi sau Tử Đằng, muốn được người kia che chở khỏi ánh nhìn của người khác! Ninh Lạc che dấu cảm xúc buồn bã của mình.
Tử Đằng thấy Ninh Lạc không nói gì, bèn quải ba lô lên:
"Tôi về trước..."
Đợi cậu đi ngang qua mình Ninh Lạc cũng xách cặp lên.

Vừa ra khỏi lớp, cô chủ nhiệm vọt nhanh đến hỏi Tử Đằng:
"Hôm nay có làm thêm không?"

Tử Đằng cúi người chào cô rồi trả lời:
"Dạ có"
"Mấy giờ?"
"Dạ 17:30"
"Đủ rồi! Bây giờ mới có 15:30, cô đãi bữa ăn chiều!"
Tử Đằng lúc này mới nhớ ra lời hứa lúc sáng của cô Hà.

Cậu vội lắc đầu:
"Thôi ạ!"
Cô Hà nhất quyết lôi cậu đi:
"Em muốn cô thất hứa sao? Cô dẫn em đi nhà hàng nhé, em thích món gì?"
Nhìn bộ dạng này là chắc cô không tha mình rồi, Tử Đằng hết cách đành theo sau cô.

Dù gì cũng chỉ là cuộc thi năng khiếu, không ngờ cô lại đãi mình thật! Tử Đằng gãi đầu, ngơ ngơ:
"Đến quán ăn bình thường được rồi ạ!"
Cô Hà phấn khởi:
"Vậy cô đưa em đi ăn món gà hầm thảo dược, đảm bảo ngon, còn bổ nữa!"
"Em cảm ơn ạ" Tử Đằng cười tươi.
Ninh Lạc đứng sau cửa lớp siết chặt tay.
Đi với mình sao không vui vẻ như thế?
Không chỉ bỏ rơi cậu giữa đường, giờ còn vui vẻ cùng người khác đi ăn.


Chẳng lẽ trong mắt người kia cậu còn chả bằng một con gà hầm?
Omega cấp S Ninh đại thiếu gia lần đầu tiên thấy tổn thương vì một alpha!
"Lạc Lạc! Để tôi đưa cậu về!"
Hạ Đông Quân từ đâu bay ra chặn trước cửa.

Tử Đằng và cô chủ nhiệm đã rẽ đi hướng nhà giữ xe, Ninh Lạc thấy thế cũng không nhìn theo nữa, hôm nay tâm trạng cậu chẳng được tốt bèn xem Hạ Đông Quân thành kẻ vô hình, lướt ngang hắn.
Phặc
Hạ Đông Quân đột nhiên siết chặt bàn tay Ninh Lạc, biết sức cậu lớn nên hắn dùng gần như hết cả lực.

Ninh Lạc nhíu mày, ghét bỏ:
"Có chiêu này dùng được nhiều lần nhỉ?"
Chátt
Tiếng đánh giòn tan vang lên bầu không khí như đang chậm rãi trôi.

Vài học sinh chưa về thấy cảnh này không khỏi run người.
Cãi nhau rồi! Lực tay Ninh Lạc mạnh thật nha! Omega cấp S có khác!
Họ lập tức chốn vào lớp mình, nín thở mà nhìn lén.

Hóng dưa a!
Hạ Đông Quân mở to mắt.

Ninh Lạc vừa đánh hắn!? Não bộ Hạ Đông Quân chậm chạp mà truyền tải cơn đau tê buốt.
Trên gương mặt tuấn tú như minh tinh xuất hiện năm dấu tay đỏ chót hiên ngang in hằn trên đấy.

Hạ Đông Quân tuy rất đẹp, nhưng vì dấu tay này mà khuôn mặt hắn trở nên rất khó coi.
"Lần sau mà còn kéo tay tôi, thì đừng trách"
Ngoài lề:
Tử Đằng: Ninh Lạc đánh chắc đau lắm!
Ninh Lạc: em không có đánh anh đâu, đừng lo! Yêu còn không hết! Chụt~

 
Chương 36: Chương 36


Giọng nói trầm ấm với giọng điệu cảnh cáo vô cùng chắc chắn kia khiến bốn học sinh nghe lén run rẩy, tuy đây không phải là lời cảnh cáo dành cho họ.
Ninh Lạc giật mạnh tay mình ra.

Nhờ áo khoác đồng phục bên ngoài nên không thấy vết hằn vừa đỏ vừa tím.

Hạ Đông Quân dùng hầu như hết lực đương nhiên sẽ làm Ninh Lạc bị thương.

Làn da cậu trắng, vết hằn đó còn khó xem hơn cả vết hằn trên mặt hắn ta.
Sau khi đã load.

Khuôn mặt vốn hoàn mỹ và năng động của Hạ Đông Quân giờ chỉ toàn sự phẫn nộ:
"Ninh Lạc! Cậu là vợ sắp cưới của tôi.

Đừng quên điều đó.

Tôi muốn về cùng cậu thì có gì sai? Còn nữa, cậu và tên cùng bàn là mối quan hệ gì?"
Hành động Ninh Lạc lén nhìn Tử Đằng đã bị hắn phát hiện, kéo cậu lại cũng chính là vì lý do này.

Hắn nghiến răng khi nhớ đến đôi mắt màu đen sau gọng kính bạch kim cứ chăm chăm vào kẻ khác, còn là một kẻ vô cùng tầm thường:
"Giải thích mau!"
Ninh Lạc lạnh lẽo nhìn hắn, ánh mắt này còn sắt bén hơn cả lúc trước.


Hạ Đông Quân hiển nhiên không sợ, hắn giống với Ninh Lạc từng ấy tuổi đã bắt đầu tham gia việc công ty, khá có tiếng trong giới làm ăn, có khi còn nổi tiếng hơn cả cậu.
Nhưng Ninh Lạc không phải là kẻ dễ bị uy hiếp, vả lại, ai cho hắn ra lệnh? Ninh Lạc thật muốn cười, cười vì độ tự kiêu đó:
"Lưu ý.

Tuy tôi và cậu có hôn ước nhưng có thể hủy bất cứ lúc nào nếu cảm thấy không hợp nhau.

Tôi ngang hàng cậu, ai cho cậu dùng giọng điệu như cấp trên nói chuyện với tôi?"
Đối diện với con ngươi đang tối sầm của Hạ Đông Quân, Ninh Lạc thẳng thắn:
"Hợp đồng hôn ước vì lợi ích, đừng có rảnh rỗi quản chuyện người khác!"
Hạ Đông Quân cảm thấy cay đắng vô cùng! Phải, có thể hủy hôn bất cứ lúc nào, dù hôn ước hai nhà đã định được mười năm nhưng hắn và cậu chưa bao giờ là một đôi thực sự.

Xuất hiện chung với nhau cũng chỉ là hình thức, sự thật này hai nhà đều biết rõ:
"Có nghĩa là Ninh Lạc cậu đã có người mình thích?"
Hiểu rõ nhưng từ đó đến giờ chưa ai nói ra.

Ninh Lạc hiện tại lại nói trực tiếp với hắn như thế, chỉ có thể là có suy nghĩ muốn hủy hôn thôi.
Hình ảnh Tử Đằng hiện lên trong đầu Ninh Lạc khi nghe câu hỏi đó.

Cậu liền phủ nhận với Hạ Đông Quân:
"Không.

Tôi chỉ ghét cái cách cậu quản tôi và dùng cái giọng điệu ra lệnh"

Trình độ diễn của Ninh Lạc đi làm diễn viên còn được huống chi chỉ lừa người.

Cậu khá tự tin.

Đôi con ngươi màu tím dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, Hạ Đông Quân nặng nề:
"Nếu không thấy cảnh cậu dõi theo tên alpha kia, có lẽ tôi đã tin"
Cơ thể Ninh Lạc thoáng chốc cứng đờ.

Dù chỉ một giây, nhưng cũng đã đủ đối với kẻ tinh mắt như Hạ Đông Quân.

Hắn cười nhẹ để che lấp sự căm phẫn tột cùng:
"Ha! Vậy kẻ cùng cậu đi ăn ở quán lẩu Tứ Xuyên là hắn?"
Ninh Lạc lạnh giọng nói từng chữ:
"Cậu dám điều tra tôi?"
"Chẳng lẽ cậu sẽ mãi giấu tôi chuyện này? Cậu nghĩ chỉ cần giấu thì sẽ bảo vệ được nó?"
Ninh Lạc im lặng.

Hạ Đông Quân không tin:
"Cậu thừa nhận?"
Nhờ sự việc trên mà cậu chợt nhận ra một điều.

Đến Hạ Đông Quân, Tô Bích Vân, Phan Trạch Dương và cả cô Hà chỉ cần quan sát một chút đã phát hiện, còn tên đầu gỗ đó lại không?
"Phải, đúng như cậu nghĩ đấy"
Nói xong Ninh Lạc liền chạy đi.

Bỏ lại Hạ Đông Quân đứng như trời trồng và bốn bạn học sinh đang nấp ngạc nhiên đến há cả mồm!
Cậu đi tìm Tử Đằng! Nói cho cậu ta biết tình cảm của mình, cứ đợi thế này thì biết đến khi nào?
Thật ngu ngốc khi dùng kế ôm cây đợi thỏ với một tên ngốc!

 
Chương 37: Chương 37


Ninh Lạc mở cửa xe vào một cách vội vã, chú Hùng ngơ ngác trước hành động kì lạ của cậu chủ:
"Cậu có việc gấp ạ?"
Lên xe rồi cậu mới chợt nhớ là mình không biết Tử Đằng đi ăn ở đâu a!
Nhưng cũng may cậu có địa chỉ nhà.

Sau khi qua kì phát tình, Ninh Lạc đã tìm địa chỉ nhà và hoàn cảnh hiện tại của Tử Đằng.
Ninh Lạc lấy điện thoại ra, tìm hình ảnh và địa chỉ mà mình đã lưu:
"Đưa tôi đến khu chung cư Số đỏ, toà nhà ABC"
Chú Hùng nhanh chóng dò bản đồ tìm đường:
"Vâng! Gần đây thôi! Chỉ cần 2 phút!"
Quán gà hầm thuốc bắc chi nhánh 123 cách trường Hoa Lư năm trăm mét.
"Chúc quý khách dùng ngon miệng!"
"Cảm ơn! Nào ăn thôi!"
"Vâng ạ"
Nữ phục vụ liếc mắt nhìn Tử Đằng.

Dáng người này hoàn hảo quá đi! Mình thích!
Công dân tốt Tử Đằng lại vô tình thu hút thêm một omega sa lưới!

.................
Ninh Lạc đến nơi.

Cứ thế mà bước xuống xe:
"Đợi tôi ở đây"
"Vâng ạ!"
Người qua đường không khỏi phải dừng lại để ngắm Ninh Lạc.

Một cậu học sinh trông như thiếu gia nhà quyền quý và đẹp trai như minh tinh sao lại đến một khu chung cư của thường dân!? Ai cũng đưa ánh mắt tò mò mà dõi theo...
Chú Hùng trong xe sau khi thấy bóng dáng cậu chủ hoàn toàn biến mất liền lấy điện thoại gọi cho lão gia Ninh Khương, vài giây sau đầu dây bên kia bắt máy:
- Có chuyện gì?
"Lão gia! Đại thiếu gia tự dưng đến khu chung cư Số đỏ, khu chung cư của thường dân!"
Bên kia, giọng nói trầm ồm ồm của Ninh Khương tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Nó đến đấy làm gì?
"Không biết ạ! Còn rất vội nữa!"
- Ừm, ta biết rồi! Cứ ở đó giám sát đi, có gì lạ báo ta"
"Vâng!"
Ninh lão gia, Ninh Khương lôi quyển sổ trong ngăn tủ ra.

Cầm tờ giấy xem bói, tay run run...!
Như thường lệ, Ninh Lạc đi đến đâu người nhìn đến đấy, cậu quá quen rồi nên nhanh chóng như cũ biến họ thành không khí mà lướt ngang qua.

Nhiều bà cô tụm nhau xì xào bàn tán.
Khi thang máy trống trơn Ninh Lạc bước vào, ấn tầng hai.
Ting
Tầng hai khá vắng vì chủ yếu là giới trẻ, bây giờ vẫn đang còn giờ làm việc.

Ninh Lạc đưa mắt tìm căn hộ số 7.
Chủ hộ: Lâm Tử Đằng.
Giới tính: alpha nam.
Ninh Lạc giơ tay vuốt ve tấm bảng thông tin.
Tim cậu đập nhanh.


Tất cả các loại biểu cảm mà cậu từng thấy của Tử Đằng lần lượt hiện ra, lúc thì thờ ơ, lúc thì ngơ ngơ, lúc lại ngạc nhiên và cả lúc nghiêm túc khi đánh Phan Trạch Dương nữa! Ninh Lạc khẽ cười.
Cậu đứng như vậy mà đợi Tử Đằng.

Vừa đứng vừa suy nghĩ mình nên tỏ tình như thế nào.

Cứ thế thời gian trôi qua bao lâu cũng chẳng hay.
Ba mươi lăm phút sau.
"Anh Tử Đằng, em muốn ăn bò hầm rau củ lần trước anh làm, nha ~"
"Cậu mua cả nguyên liệu rồi, từ chối được sao?"
"Hì hì!"
Tiếng cười nói thân thiết vang lên.

Tử Đằng và Gia Huy mỗi người cầm một bọc to, đây đều là thực phẩm mà Gia Huy mới mua về từ siêu thị.

Hai người họ trùng hợp gặp nhau trên đường nên đi chung, Gia Huy rất hay đến nhà Tử Đằng ăn ké, cậu cũng quen rồi!
Tử Đằng giật mình khi thấy Ninh Lạc đứng trước cửa nhà.

Hoang mang:
"Sao cậu ở đây?" Chợt nghĩ: Chẳng lẽ đến xử mình? Bỏ cậu ta phía sau thôi mà!
Ninh Lạc lơ Tử Đằng, cậu tập trung vào Gia Huy, cậu nam beta nhát gan sợ hãi trước ánh mắt đen láy đầy sắc xảo của Ninh Lạc, vội tìm lý do chạy:
"Em, em tự nhiên nhớ ra mình chưa làm bài, em, em về đây!"

Tử Đằng lại thêm một phen hoang mang:
"Bị bệnh à, có khi nào cậu chịu làm bài tập đâu?"
"......Em, em có chứ bộ! Huhuhu" Gia Huy tự nhiên thấy tổn thương!
Tử Đằng: "......"
Sau khi kẻ ngáng đường rời khỏi, Ninh Lạc thu hồi ánh mắt sát khí của mình.

Hướng Tử Đằng nở nụ cười ngắn:
"Tôi có chuyện muốn nói"
"...À, được, trước tiên vào nhà đã" Tử Đằng có hơi ngạc nhiên.

Lần đầu tiên cậu thấy thụ chính cười.

Cậu đặt bọc thực phẩm của Gia Huy xuống đất.

Nhấn dấu vân tay rồi mở cửa vào.

Do quay lưng nên Tử Đằng không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Lạc khi ngửi được mùi của omega khác trên người cậu.

 
Chương 38: Chương 38


"Cậu uống nước ngọt, cam ép hay cà phê?"
Ninh Lạc đứng đấy hơi ngại ngùng.

Bèn trả lời đại:
"Cà phê"
Tử Đằng gật đầu, bước nhanh mở cửa sổ rồi mới đến nhà bếp:
"Đợi tôi một chút! Cậu cứ tự nhiên!"
Sau khi để đồ đạc xuống, Tử Đằng đun nước bằng ấm điện pha cà phê.

Thấy bóng lưng thẳng tắp không quay sang mình, Ninh Lạc hứng thú ngắm nghía xung quanh.
Căn hộ gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một vệ sinh.

Tuy không quá lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, thoáng mát, lại rất sạch sẽ.

Hương thơm quen thuộc nhẹ nhàng kia nơi nào cũng có.

Dễ chịu vô cùng! Ninh Lạc trông theo bóng lưng thẳng tắp, hồi hộp không biết mở lời như thế nào.

Trong lúc đợi nước sôi Tử Đằng tranh thủ để thực phẩm vào tủ lạnh.

Vừa hay khi để xong cũng là lúc nước sôi ùng ục.
Tử Đằng rút dây cắm bình nước.

Châm nước nóng vào tách cà phê, làn khói bay lên khá ấm áp.

Tiếng nước là tiếng động duy nhất trong căn phòng này.

Tử Đằng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời sắp mưa bèn chọn pha cà phê nóng thay vì đá cho khách.
Cạch.

Tách cà phê nóng hổi đặt trước mặt Ninh Lạc:
"Đường, sữa cậu cứ dùng thoải mái.

Còn nóng, chút hãy uống!"
Ninh Lạc ngập ngừng, đỏ tai: "được"
Lần đầu tiên cậu uống cà phê mà không phải do cô giúp việc pha.

Cậu bỏ vào cốc một gói sữa nhỏ, quậy đến khi Tử Đằng bên kia đã uống được nửa lon coca mới nhấp một ngụm.

Ngon thật nha! Ninh Lạc híp mắt.
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
Ninh Lạc ngập ngừng, đặt tách cà phê xuống, lo lắng nhìn Tử Đằng, tim cậu đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Lần đầu tiên trong suốt 17 năm trời Ninh đại thiếu gia lo lắng đến thế.
?
Tử Đằng khó hiểu khi thấy vẻ mặt đó, tai Ninh Lạc đỏ lên.

Cậu hít một hơi, bộ dạng lạnh nhạt thường ngày không còn nữa mà thay vào đó là khuôn mặt xinh đẹp đang phiếm hồng, cậu dứt khoát:
"Tử Đằng, tôi thích cậu!"
!!! Khụ khụ khụ! Tử Đằng ho sặc sụa, ngụm nước vừa nuốt xuống vì giật mình mà trào lên ở họng.


Ninh Lạc luống cuống.

Tử Đằng lấy khăn giấy lau miệng, từng chữ rõ ràng rành mạch lưu lại trong đầu cậu.

Ninh Lạc sợ đối phương chưa nghe rõ, đỏ mặt nói thêm một lần nữa:
"Tử Đằng, tôi thích cậu! Có thể làm bạn trai tôi không?"
Mắt Tử Đằng nhíu lại, vẻ mặt khó tin:
"Cậu bị điên à!?"
Câu đó vừa nói ra, Ninh Lạc mở to mắt nhìn Tử Đằng, giọng run rẩy:
"Cậu, cậu nói gì cơ?"
Đối diện với Ninh Lạc, Tử Đằng ngồi thẳng lại, ném khăn giấy vào sọt rác, một khí chất khác lạ toát lên gương mặt vốn lạnh nhạt kia:
"Tại sao lại thích tôi" giọng nói trong trẻo nhưng sao nghe lại rất nặng nề.
Ninh Lạc cắn chặt môi:
"Thích ai đó cần có lý do sao?"
"Phải!"
Trong lòng Ninh Lạc hoảng sợ, người cậu thích không ngờ lại có dáng vẻ xa lạ này, cậu đối diện với Tử Đằng, vẻ mặt cùng giọng nói nhẹ nhàng, có phần đáng thương:
"Thích mùi hương trên người cậu, thích dáng người của cậu, và cả tính cách của cậu nữa..."
"Từ khi nào?"
"Hai tuần sau khi chuyển trường đã để ý cậu"
"Cậu lại thích một người quen biết chưa được hai tháng?"
Ninh Lạc đơ người.


Tử Đằng lắc đầu:
"Cảm xúc của cậu chỉ bắt nguồn tạm thời thôi, đừng nghĩ đó là thích!"
"Ý cậu là ngay cả cảm xúc của bản thân mà tôi còn chẳng rõ?"
Tim Ninh Lạc như vỡ thành từng mảnh:
"...Tôi đã thích cậu kể từ khi cậu đánh ngất tên alpha trong nhà vệ sinh..."
Tử Đằng xoa xoa mày:
"Nói thật với cậu.

Nếu biết người đang phát tình là Ninh đại thiếu gia, tôi đã không giúp"
Đó là sự thật.

Nếu ban đầu Tử Đằng biết trong kia là thụ chính, cậu đã trực tiếp bỏ đi, tuy muốn bản thân thành công dân tốt nhưng giữa rắc rối và cuộc sống bình thường, cậu chọn vế sau.

Đầu Ninh Lạc trống rỗng:
"Cậu ghét tôi vậy à?"
Mình đã tag Tử Đằng ngoài nhát gan, thờ ơ nhưng thật chất lạnh rồi nha!

 
Chương 39: Chương 39


Tử Đằng khó xử.

Ghét Ninh Lạc ư? Đương nhiên là không! Cậu ta chẳng làm gì mình cả, mấy cái rắc rối chỉ đến từ hai thằng tự mãn Hạ Đông Quân và Phan Trạch Dương kia.
Với lại cậu cũng chẳng bao giờ ghét kẻ có số phận đáng thương như Ninh Lạc.

Tử Đằng khẳng định:
"Tôi không có ghét cậu"
Ninh Lạc nhẹ nhõm trong lòng.

Đôi mắt thiếu tự tin cụp xuống khi nãy giờ đã dám nhìn thẳng, dùng giọng điệu như cầu xin:
"Vậy có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu không?"
Vẻ mặt Tử Đằng cứng đơ, trạng thái vốn có của cậu cũng vì ánh nhìn đó mà hạ nhiệt.

Cậu không ngờ Ninh Lạc lại cố chấp như vậy.

Trong tiểu thuyết chỉ miêu tả cậu ta là người thông minh, dứt khoát và tàn nhẫn với kẻ thù.

Tử Đằng khó xử:
"Tôi không thích cậu.

Hạ Đông Quân hợp với cậu hơn-"
"Đừng nhắc đến hắn!"

Ninh Lạc dường như là hét lên! Cảm xúc bàng hoàng, sợ hãi của vài phút trước đã biến mất hoàn toàn.

Chẳng cho cậu cơ hội thì thôi đi giờ lại giới thiệu kẻ khác cho cậu? Tử Đằng cậu ta xem Ninh Lạc mình là chỗ mai mối dễ dãi sao?
"Cậu chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được! Tôi sẽ theo đuổi cậu!"
Ninh Lạc hướng mắt đến Tử Đằng, nở nụ cười mỉa mai:
"Thật xin lỗi.

Hạ Đông Quân biết tôi thích cậu rồi! À, còn một vài bạn học nữa!"
"Cậu cố ý?"
Nghe giọng nói chất chứa ý giận kia tim Ninh Lạc đau lắm, thật không ngờ, người mình thích lại không có một tí cảm xúc nào với mình.

Ninh Lạc ngắm người mình hay nhớ mong, cay đắng:
"Là tự cậu ta nhìn ra, tôi chỉ thừa nhận thôi..."
"Thừa nhận?" Tử Đằng chợt đứng lên, mở cửa, tức giận nói:
"Mời về!"
Cuộc sống yên bình như thường ngày của cậu sắp có giông tố rồi, cũng chỉ vì câu thừa nhận này của Ninh Lạc, sao Tử Đằng cậu không tức giận cho được?
Trước khi ra khỏi cửa, Ninh Lạc ngoảnh đầu lại, đôi con ngươi đen sau gọng kính bạch kim lạnh lẽo đó chỉ toàn là hình ảnh của Tử Đằng, cậu nhẹ nhàng bảo:
"Tôi sẽ không buông tha cậu đâu"
Tử Đằng đóng sầm cửa.

Tay cậu nổi đầy da gà.

Thầm cảm thấy: xong đời rồi!

Tử Đằng cậu chả ngờ đến, Ninh Lạc thụ chính này còn bị điên! Từ chối như thế mà vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.

Hà cớ gì phải thích một kẻ không gia thế, chẳng năng lực như cậu?
"Biết thế nên giả điếc, giả mù hay chuyển trường đi ngay từ lúc đầu!"
Cũng tại cậu nhiều chuyện, vô tình giúp thụ chính nên mới dẫn đến tình cảnh này! Có lẽ lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được có người tự nguyện giúp mình mà chẳng cần lợi ít, hoặc tò mò kẻ không phát điên vì tinh tức tố của bản thân.
Tử Đằng hai tay vuốt mặt:
"Phiền phức rồi đây!"
Vì là thanh niên mồ côi nên việc chuyển trường ngay lúc này rất khó khăn.

Nào là giấy tờ, xác nhận, người đại diện....Với lại việc buôn bán của cậu cũng đang rất thuận lợi, nếu đã vào tầm ngắm của thụ chính thì chỉ còn đường chạy khỏi tỉnh thành mới mong thoát được.
Tử Đằng vò đầu bứt tai.
.................
Ninh Lạc thẫn thờ bước vào xe.

Tài xế Hùng lo lắng khi thấy bộ dạng này, nhưng chú không dám mở miệng.

Cứ thế, Ninh Lạc ngồi trong xe im lặng, chú Hùng nín thở đợi lệnh.

Sau vài phút, cuối cùng Ninh Lạc cũng mở miệng, giọng nói có phần lạnh lùng hơn thường ngày:
"Có cách nào để khiến người khác thích mình hay không?"
Chú Hùng bất ngờ trước câu hỏi đó.

Đành lôi ra cách hồi trước chú theo đuổi vợ:
"Cho người kia thấy tình yêu chân thành?"
Ninh Lạc cười khẩy.

Cho tên lạnh nhạt đó xem tình yêu chân thành thì có ít gì? Hắn mãi mãi không muốn vướng vào kẻ mang đến rắc rối là cậu đây:
"Tôi thì thấy cách tốt nhất là giam người đó lại"
Mặt chú Hùng tái mét khi nghe câu đầy tính chiếm hữu của cậu chủ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top