Cập nhật mới

Dịch Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê
Tác giả: Bạch Bích Tuyền
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Bạch Bích Tuyền

Thể loại: Truyện Teen, Đam Mỹ

Giới thiệu:

*Lưu ý: chủ công, sủng công, thụ theo đuổi công, tình yêu học đường nhẹ nhàng.

Tử Đằng xuyên không vào một quyển tiểu thuyết ABO nổi tiếng trên mạng. Nhân vật cậu xuyên qua là vai qua đường học cùng trường với hai nhân vật chính.

Vì một tương lai tốt đẹp, Tử Đằng quyết tránh xa mọi nhân vật trong sách. Nhưng người tính không bằng trời tính, sau một lần vô ý cứu giúp thụ chính vạn nhân mê, ngã rẽ cuộc đời của cậu đã thay đổi hoàn toàn.

Thụ chính: Tại sao trên người cậu lại có tin tức tố của omega?

Nữ phụ phản diện: Làm ơn để ý tôi một chút đi...

Công chính: trả vợ cho tao!!!

Nam phụ đào hoa: đồ bắt cá nhiều tay a!

(Tử Đằng ngoài nhát gan, thờ ơ trong lạnh công × Ninh Lạc học bá, chiếm hữu, giàu có thụ)

lời nói: " "
suy nghĩ: " "
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Bầu trời màu trong xanh, khu dân cư tấp nập người qua kẻ lại.

Tử Đằng đứng trên ban công nhà trọ thẫn thờ nhìn xuống khung cảnh tươi vui đó.

Đôi mắt màu nâu trong sáng khiến người khác không thể đoán được bản thân cậu đang nghĩ gì.

Gió thổi làm mái tóc bay phấp phới, Tử Đằng khó chịu đi vào nhà.
Nhìn xuống thời khoá biểu dán trên bàn học, cậu chán nản thở dài:
"Lại đi học"
Một alpha bị mất khứu giác và vô cảm trước omega, beta như cậu sống trong cái thế giới tồn tại sáu giới tính này thật khổ sở.

Đi đến đâu cũng đều thấy mọi người có đôi có cặp, còn bản thân dù xuyên đến đây đã hơn một năm nhưng vẫn chưa thể biết mùi hương của omega hay alpha nó như thế nào.
Tử Đằng thay bộ đồ và xách chiếc ba lô chuẩn bị lên đường.

Vì trường cũng gần nên phương tiện đi lại của Tử Đằng chính là căng hải.

Vừa đi vừa ngắm cảnh cũng khá tuyệt!
Keng keng keng
Khá nhiều học sinh đi xe đạp, tiếng kèn nối nhau liên tiếp để nhắc mọi người mau tránh mình.


Gần đến giờ vào lớp quả là đặc sắc!
Trường Tử Đằng theo học là một trường cấp ba chuẩn quốc tế, tất cả giới tính đều có thể theo học, nhưng chỉ có những thí sinh vượt qua được kì thi đánh giá mới có thể đặt chân vào ngôi trường danh giá này.
"Đàn anh!"
Một giọng nói hớn hở phía sau mình, Tử Đằng ngoái đầu lại.

Thì ra là Gia Huy, đàn em khối lớp 10 cùng câu lạc bộ vẽ tranh với cậu.

Tử Đằng khá thân với đàn em này, vì cậu ta là beta, không ngửi được tin tức tố giống cậu.
Vừa chạy đến Tử Đằng, Gia Huy chưa kịp thở đã vội hỏi:
"Anh biết tin gì chưa?"
Gia Huy mang biểu cảm mong chờ nhìn hắn.

Trái với sự mong đợi đó, Tử Đằng là người thuộc dạng thông tin chậm.

Cậu lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Gia Huy không mấy thất vọng khi nhìn thấy biểu cảm đó, cậu ta đã sớm đoán được rồi, hỏi cho tăng độ bất ngờ thôi:
"Hôm nay có một omega cấp S chuyển đến trường chúng ta! Ngạc nhiên chưa!!"
"...Ờ, ngạc nhiên lắm, anh đi đây"
"........"
"Khoan, khoan đã! Đàn anh! Là omega cấp S đó, báu vật của nước V chúng ta, anh hờ hững như vậy sao??"
"Thì liên quan gì đến anh?" Tử Đằng tỏ vẻ khó hiểu.

"Ông trời ơi!!! Anh có phải là alpha kh-"
"Phải" Gia Huy chưa kịp nói hết câu đã bị Tử Đằng chen vào trả lời, một câu trả lời vô cùng nghiêm túc và chắc nịch.

Không thể để người khác phát hiện ra sự bất thường của cậu được!
"......." Gia Huy bị chọc tức muốn hộc máu.

Sau vài giây, cậu dùng đôi mắt mang chút bi thương nhìn đàn anh:
"Chỉ có anh bình tĩnh như thế thôi.

Mấy tên alpha khác nghe tin đó xong đứng ngồi không yên, lũ đó còn phái cả người đến tận phòng làm việc của giáo viên ngóng tin tức, à, còn canh cả phòng bác bảo vệ nữa.

Mấy cô, mấy cậu omega, thậm chí cả beta còn kích động hơn anh cơ! Cái đất nước này, omega cấp S trưởng thành còn chưa đến một trăm người, nói chi còn là học sinh cùng tuổi với chúng ta"
"Anh bị tâm thần phân liệt đúng không? Đừng có giấu em"
Cóc
Tử Đằng gõ một cái khá đau lên cái đầu hay nghĩ nhiều của Gia Huy, cậu nhún vai:
"Anh chỉ là alpha cấp D, không dám để ý tới nhân vật lớn"
Nói xong liền liếc mắt xuống đồng hồ của Gia Huy:
"Sắp vào giờ rồi, đi thôi"
Gia Huy gật đầu, buồn thiu khi phản ứng của đàn anh không như mong đợi, cậu thua cược rồi, huhu!
Phía sau hai người, cách tầm tám bước chân có một cô gái trùm kín cả cơ thể lặng lẽ theo sau, nở nụ cười hài lòng.
Mong là cậu thật lòng nghĩ như vậy
Cô gái nhìn chăm chú vào bàn tay của beta lạ mặt đang đặt trên vai Tử Đằng.

Thầm không vui.
Tử Đằng bỗng dưng thấy đàn em run người, quan tâm hỏi:
"Sao thế?"
"Tự dưng em thấy lạnh gáy!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Cả hai tiếp tục đi về phía phòng học của mình.

Tử Đằng tạm biệt Gia Huy, lớp học của cậu tới rồi, còn lớp học của Gia Huy phải đi thêm một dãy nữa.
Bước vào lớp, cậu chào hỏi vài bạn học rồi ngồi xuống bàn của mình.

Lúc cậu ngồi xuống cũng là lúc chuông báo vào giờ reo lên.

Chỉ vài giây sau đó cô chủ nhiệm bước vào, cô đi cùng với một bạn nam đeo kính cận khá đẹp.

Sau khi giữ trật tự lớp, cô giới thiệu:
"Đây là Ninh Lạc, omega cấp S, sau này sẽ là bạn học của các em, nhớ đối xử tốt với nhau nhé!"
Cả lớp ồ lên một tiếng.

Rất nhiều alpha trong lớp đỏ mặt khi nhìn thấy Ninh Lạc, và khá nhiều omega dùng ánh mắt đánh giá và không vui quan sát cậu ta:
"Thì ra đây là nhân vật chính của ngày hôm nay à?"
"Nghe đồn omega mới chuyển đến là nữ mà nhỉ? Khá hiếm omega cấp S nam nha!"
Mặc cho lớp xôn xao, Tử Đằng lười quan tâm, cậu chuyên chú mở ba lô của mình và lấy sách vở ra.


Vừa hay lúc này cậu nghe giáo viên chủ nhiệm nói:
"Ninh Lạc, em xuống bàn cuối dãy 1, nơi có cậu bạn khá thân thiện ngồi ngay cửa sổ đó ngồi nhé!"
Tử Đằng đang cuối đầu tìm sách vở chột dạ ngước lên nhìn, thấy ngón tay cô giáo chỉ chính là chỗ mình!!!
Tử Đằng bị doạ sợ liền ngồi lại ngay ngắn.

Bối rối không biết phải từ chối như thế nào, dù gì đối phương cũng là học sinh mới, làm vậy thì tổn thương người ta quá, dù cậu thừa biết thụ chính không có khái niệm tổn thương với người lạ.
Cũng may có cậu bạn ngồi trước cậu hùng hổ nêu ý kiến:
"Cô ơi! Chỗ em và Cao Văn còn trống nè, cho cậu ấy ngồi ở đây đi"
Tuyệt vời!
Tử Đằng rất muốn cho cậu bạn kia một like ngay bây giờ.
"Chỗ em cũng còn chỗ trống này!"
"Em nữa!"
Mấy alpha khác thấy thế cũng hùa theo, ai cũng muốn kéo người đẹp về phía mình cả!
Các bạn omega đen mặt, thầm chửi lũ alpha thấy sắc quên trời quên đất.

Họ chăm chăm liếc nhìn bạn học mới kia, omega cấp S với gương mặt xinh đẹp như một ngôi sao trên sân khấu.


Dáng người đã đẹp, lại thêm mái tóc màu hồng mềm mại, đôi mắt hơi to màu đen vừa tạo cảm giác dịu dàng lại vừa đáng yêu.
Ghen tị quá!
Miễn là omega, ai cũng cảm thấy ghét cái nhan sắc này.
Cô chủ nhiệm thở dài nhìn đám học sinh, cô biết bọn chúng đang nghĩ gì, cả bản thân cô còn thấy ghen tị với Ninh Lạc nữa mà.
"Thôi im hết đi! Ninh Lạc khá cao nên cho bạn ngồi cuối lớp, sắp vào tiết học rồi nên đến đây thôi!"
Xong cô quay sang Ninh Lạc, nhỏ giọng:
"Em muốn giúp đỡ gì thì cứ nhờ thầy cô hoặc bạn cùng bàn, có ai bắt nạt thì phải báo với cô ngay lập tức, biết chưa?"
"Vâng"
Lần đầu tiên Ninh Lạc cất giọng.

Giọng nói nhẹ nhàng pha chút trầm cực kỳ bắt tai.

Cậu cúi người chào cô chủ nhiệm rồi một mạch đến bàn Tử Đằng.

Tử Đằng ngồi sát vào bệ cửa sổ, cố gắng khiến bản thân mình mờ nhạt nhất có thể, vì cậu biết, thụ chính rất ghét alpha!
Bỗng Tử Đằng nhớ đến một đoạn ngắn miêu tả cảnh Ninh Lạc tẩn cả bốn alpha cao ráo cường tráng.

Cậu càng âm thầm chui sát vào tường hơn, nhưng rất tiếc đã hết chỗ!
Mấy bạn học alpha sau khi thấy Ninh Lạc ngồi cùng bàn với Tử Đằng không khỏi thất vọng.

Nhất là cậu bạn ngồi bàn trước, cậu ta giơ cả nấm đấm lên với Tử Đằng.
...cứu tôi, cứu tôi
Tử Đằng dù rất rộng lượng nhưng cậu không muốn ngồi cùng cửa tử đâu!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Nhìn gần mới thấy thụ chính thật cao nha!
Tử Đằng thầm nhận xét.

Đương nhiên là chỉ dám nhìn xẹt qua một giây.
Omega nam đang trưởng thành thường chỉ cao tới 1m65, còn Ninh Lạc hiện tại cao cũng khoảng 1m7.

Điều này làm cậu nhớ đến đàn chị cùng sở thích vẽ tranh học trường quý tộc gần bên, dù là omega nữ nhưng cô ấy cao tận 1m65, cao hơn chiều cao đa số là 1m6 của hầu hết nữ omega.
Hồi tưởng chưa được lâu, thầy dạy toán đã bước vào.

Tử Đằng liền mở vở, ra dáng học sinh chăm ngoan.
Trước khi nhận lớp, Ninh Lạc đã có sẵn sách giáo khoa, vì là omega cấp S, cộng thêm gia cảnh thượng lưu nên nhà trường chuẩn bị cho cậu vô cùng đầy đủ.

Việc của cậu hiện giờ chỉ là nghe giảng và ghi chép, mà không ghi chép cũng được, tập trung vào tiết học Ninh Lạc cũng đủ nhớ cả rồi.
Ninh Lạc không hề để ý đến bạn cùng bàn, cậu hoàn toàn đem alpha cấp thấp này vô hình triệt để.
Thấy thụ chính không có vẻ gì là khó chịu với mình, Tử Đằng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài mặt thì khá tập trung bài giảng, nhưng từ lúc vào tiết đến giờ đầu cậu có một chữ nào đâu!
Tiết đầu kết thúc.


Một tiết học kéo dài hai tiếng đồng hồ, khá là mệt, Tử Đằng quyết định chợp mắt trong hai mươi phút của giờ ra chơi.
Nhưng cậu không ngủ được.
"Tên là Ninh Lạc sao? Có thể cho tớ xin cách liên lạc không?"
"Tớ là Vĩ Thành, mong được làm quen với cậu!"
"Còn tớ là lớp phó học tập Lập Tân, không hiểu gì thì cứ tìm tớ nhé!"
"Nguyệt Hoa, lớp trưởng, tìm tớ này, đừng có mà tìm Lập Tân, biết không? Hứ!"
Lập Tân bị Nguyệt Hoa véo tai kéo đi.

Ninh Lạc chả thèm cho họ một ánh mắt.
"Là omega cấp S thì hay lắm sao? Học sinh mới mà chả thèm chào hỏi bạn học, trưng ra cái mặt lạnh đó cho ai xem?"
Một nữ omega tên An Kiều mỉa mai, bạn của cô ta đồng loạt phụ hoạ:
"Chắc nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ haha"
"Phải rồi, cấp S mà, người ta có quyền lên mặt, đâu như omega bình thường tụi mình"
"An Kiều đại tiểu thư, cô bị quý ngài cấp S thế chỗ rồi nha! Lo mà giữ bạn trai!"
Ninh Lạc vẫn y như cũ, mặt không biểu tình tập trung vào cuốn sách kinh tế trên tay.

Thành công chọc tức nhóm An Kiều.
Tử Đằng dù đang nhắm mắt vờ ngủ cũng có thể tưởng tượng gương mặt đỏ vì lên máu dồn lên não của An Kiều, quý cô của lớp.
Vào tiết, vào tiết

Với tính khí của thụ chính, cậu ta thừa sức đối phó với những lời châm chọc này, đơn giản vì cậu ta không để họ vào trong mắt, kẻ nào mà bị thụ chính ghi thù thì chỉ có đường quy tụ với ông bà tổ tiên.

Ninh Lạc chịu được nhưng không có nghĩa Tử Đằng chịu được, nếu còn tiếp tục, có khi cậu sẽ phải thay tai mới mất!
Rengggg
Tuyệt vời ông mặt trăng!
Tử Đằng thiếu điều nhảy tót lên.

Học thêm hai tiết này nữa là sẽ được về nhà.
Như mong đợi, hai tiết cuối trôi qua rất nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc thời gian đã đến cuối giờ.
"Rồi, chúng ta tạm dừng ở đây nhé! Tử Đằng, một chút ở lại giúp cô vài việc!"
"Vâng"
Ninh Lạc có hơi ngạc nhiên.

Nhưng biểu hiện chỉ mình cậu tự nhận biết:
Giọng nói hay thật
Lúc được cô chủ nhiệm bảo ngồi cùng bàn Tử Đằng, cậu đã thu cả gương mặt lẫn vóc dáng của người này vào mắt.

Trí nhớ cậu siêu cao, chỉ cần dừng lại vài giây cũng đủ ghi nhớ lại.

Bề ngoài không quá nổi bật, tóc đen, mắt nâu, khá bình thường.

Theo thông tin được cấp thì là trẻ mồ côi và alpha cấp D.

Vào được trường này cũng xem như là có chút đầu óc.
Khá bất ngờ về giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng này lại có ở một alpha..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Tử Đằng nào ngờ được, nhờ giọng nói của mình mà có được một tí teo thiện cảm của Ninh Lạc.
Sau khi thu hết đồ dùng, Tử Đằng cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể lướt ngang thụ chính.
Phùu
?
Hình như mình vừa nghe cậu ta thở phào
Ninh Lạc nghi hoặc nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Tử Đằng dần dần khuất sau cánh cửa.
Mùi hương trên người cậu ta khá thơm-!!!
Ninh Lạc giật mình vì ý nghĩ vừa rồi của bản thân.
Tử Đằng đi một mạch đến phòng giáo viên.

Thấy cậu, cô Lê Tuyết đang soạn đề kiểm tra vẫy tay:
"Tử Đằng a! Qua đây chấm bài 15 phút của mấy em khối 10 giúp cô với!"
Cậu gật đầu.

Cậu lấy một sấp bài kiểm tra từ trên bàn cô Lê Tuyết sang chiếc bàn bên cạnh.

Tử Đằng đã chấm vài lần rồi nên đã quen, cậu ngồi xuống, chuyên tâm vào công việc của mình.
Làm nhanh còn về nhà
Xoẹt xoẹt xoẹt

Lê Tuyết nhìn học trò, cô rất thích cậu học trò này, dù vẻ ngoài khá bình thường, cũng chỉ là một alpha cấp thấp, hay thậm chí thành tích chỉ đứng hạng một trăm mấy.

Nhưng trên người cậu toát lên vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn pha chút non nớt khiến người khác tin tưởng.

Gia thế không được tốt nhưng luôn tự mình chăm lo bản thân.

Thật đáng khâm phục!
"Cô sẽ cộng điểm kiểm tra 15 phút cho em"
Tử Đằng ngẩn đầu lên, vui vẻ:
"Em cảm ơn cô"
...
Chấm bài tốn nhiều thời gian hơn mong đợi, mất gần một tiếng đồng hồ mới chấm xong.

Lúc đi ngang qua dãy lớp mười một, cậu chợt thấy một thân hình cao lớn đột nhiên chắn trước mặt mình.
"....."
Alpha cao hơn 1m8 soái khí ngời ngời đứng trước cậu không ai khác chính là công chính.

Hạ Đông Quân! Vì hắn cao hơn Tử Đằng nửa cái đầu nên cậu thấy khá áp đảo.


Tránh công chính cảm thấy mình khiêu khích nên cậu chủ động lùi về sau hai bước.
Hạ Đông Quân nhíu mày.

Alpha cấp thấp này thế mà không hề bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hắn, đáng lẽ ngay lúc này hắn nên khụy xuống vì không thở được mới phải.

Tử Đằng - người mất khứu giác lẫn cảm giác với tinh tức tố vẫn không hề hay biết bản thân vừa mới vô tình kích thích tính hiếu thắng của một alpha cấp S.
Tử Đằng cảm nhận được sự tức giận trong mắt công chính, tuy cậu đã cố gắng giảm thiểu tính công kích của một alpha nhưng điều đó không có nghĩa là cậu mặc cho hắn hạ thấp mình.
Hạ Đông Quân vốn chỉ muốn đến nói vài điều với kẻ ngồi cùng bàn với Ninh Lạc, cảnh cáo hắn không được có ý nghĩ gì với omega trúc mã của hắn.

Nhưng kế hoạch đã thay đổi, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt màu nâu kia chừng lại hắn, Hạ Đông Quân rất muốn đánh người!
"Anh hai!"
Giọng nữ mềm mại vang lên, xoá đi bầu không khí căng thẳng của hai người.

Tử Đằng vẫn chưa buông cảnh giác.

Tận đến khi bạn nữ và cậu bạn nào đấy kéo Hạ Đông Quân ra hơi xa thì cậu mới giảm chút căng thẳng.
Chỉ cần quan sát gương mặt của công chính thôi Tử Đằng cũng đủ hiểu hắn chuẩn bị đánh mình.

Hai người kia mà đến trễ, có khi cậu đã lao vào đấm nhau với Hạ Đông Quân rồi.
Thằng chết tiệt!
Tử Đằng ghét loại người luôn tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm này, không chỉ chặn đường cậu, còn muốn đánh luôn cậu.

Cậu chưa hề chạm vào Ninh Lạc hay tổn hại gì đến họ hàng hắn cả, hắn thì càng không!
Cậu bạn alpha của Hạ Đông Quân cũng khá bất ngờ trước alpha cấp thấp đứng đằng kia, mùi tin tức tố nồng đậm trong phạm vi ba mét như vậy mà cậu ta vẫn có thể đứng vững được, ngay cả bản thân hắn là alpha cấp B còn cảm thấy khó thở đây này!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Cô gái gọi Hạ Đông Quân vừa rồi chính là em gái của hắn Hạ Thu Tuệ, và là một beta.

Tuy thế cô ta vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm giữa hai người.

Đặc biệt là khi đến gần Hạ Đông Quân.

Hạ Thu Tuệ nắm cánh tay anh trai, kéo kéo:
"Anh, anh hai, anh mà lại đánh nhau nữa ba sẽ cấm túc anh..."
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của em gái trở nên xanh xao, Hạ Đông Quân thu hồi lại hết tin tức tố.

Nghe Hạ Thu Tuệ nhắc đến từ ba Hạ Đông Quân cảm thấy thật khó chịu.

Hắn ta lạnh giọng:
"Tao chỉ nói một lần này thôi.

Cấm mày đụng vào dù chỉ một sợi tóc của Lạc Lạc"
Miễn không có ý định đánh cậu, mọi chuyện Tử Đằng sẽ chịu lui một bước:
"Tôi và cậu ta không quen biết nhau"
Hạ Đông Quân nghe xong không nói gì, nhưng gương mặt hắn ta vẫn đầy hai chữ cảnh cáo.
"Về thôi"
Việc công chính đề phòng một alpha như cậu không phải là không có lý do.


Ninh Lạc có tinh tức tố thuộc tính vạn nhân mê, dù là beta thì vẫn sẽ khó khống chế nổi bản thân nếu ở trong phạm vi kỳ phát tình của Ninh Lạc hơn mười phút.

Huống hồ, người ngồi cạnh Ninh Lạc lại là một alpha, chỉ cần gần Ninh Lạc một khoảng thời gian, quen thuộc mùi hương trên người cậu thì cũng đủ rơi vào lưới tình, điều này Hạ Đông Quân hiểu rõ nhất.
Sau khi thấy tất cả đã rời đi, Tử Đằng thở dài đi về ngay sau đó.
............
Từ khi thụ chính chuyển đến cũng đã hai tuần.

Tử Đằng và Ninh Lạc vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Không chỉ với cậu, Ninh Lạc cũng như thế với tất cả mọi người.

Trong lớp miễn là omega, tất cả đều ghét Ninh Lạc.

Các alpha khác vì bị Hạ Đông Quân nhắc nhở nên họ tránh Ninh Lạc còn hơn tránh tà.

Ai lại muốn đối đầu với Hạ đại thiếu gia kiêm giáo thảo chứ!
"...Oáp...."
Đây là cái ngáp thứ mười trong ngày của Tử Đằng, đôi mắt hơi to màu nâu sáng giờ lại híp híp, lờ đờ vì buồn ngủ.

Tối qua cậu thức khuya xem phim kinh dị đến tận hai ba giờ sáng, đã xem đúng phim hay thì phải xem hết trọn bộ.

Lúc này mới là tiết đầu, thầy dạy toán vẫn còn giảng trên bảng, Tử Đằng hiểu tính khí của thầy Đức Hải nên không dám ngủ gục, cứ mơ mơ màng màng.

"...Oáp...."
Trong lúc Tử Đằng đang suy nghĩ có nên vờ bị bệnh xin vào phòng y tế hay không bỗng loáng thoáng nghe thấy tên mình:
"Lâm Tử Đằng.

Lâm Tử Đằng!!"
!!! thầy gọi mình a!
Tử Đằng đứng phắt dậy, tỉnh luôn cơn buồn ngủ.

Vì đứng vội quá nên cái tay đang để trong ngăn bàn va mạnh vào mép bàn, khá đau.
"Dạ vâng thưa thầy!"
"Đọc đáp án cho tôi bài này!" Đức Hải lấy cây thước chỉ vào một bài nguyên hàm dạng nâng cao cấp một.
Đang tính toán tưởng tượng trong đầu thì một tờ giấy xuất hiện trên cuốn vở trắng toát của cậu.

Thật ra Tử Đằng cũng tính ra được kết quả rồi:
"...Bằng 255"
"Ngồi xuống, lần sau không được mơ màng như vậy nữa!" Dù cậu không trả lời được thì Đức Hải vẫn sẽ cho cậu ngồi.

Tử Đằng nổi tiếng là học sinh ngoan trong mắt thầy cô, với lại ông ta cũng nhờ cậu làm khá nhiều việc vặt.
"Vâng"
Tuy không cần sự giúp đỡ của thụ chính, nhưng người ta có ý tốt:
"Cảm ơn"
Ninh Lạc không nói gì, cả hai trở về trạng thái ban đầu.

Việc ai nấy làm.
Mình bị làm sao vậy?
Ninh Lạc thấy bản thân sắp bị bệnh rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi giúp alpha!
Nhưng lúc cậu ta ngáp có hơi đáng yêu
"...." Mình bị bệnh thật rồi!!!
Tử Đằng chợt thấy thụ chính đang chép bài bỗng nhiên khựng lại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Renggg
Tiếng chuông ra về reo lên.

Ninh Lạc bắt đầu cất sách vở vào.
"....."
Có nên gọi cậu ta dậy không?
Tử Đằng ngủ gục đã hơn một tiếng, cô giáo dạy môn địa cũng mặc kệ cậu, mấy bạn học cũng chẳng ai nhắc nhở.

Ninh Lạc thấy hơi thắc mắc là cậu có bị ghét như mình hay không...
Suy nghĩ một lúc, tay Ninh Lạc giơ lên, bàn tay trắng nõn với các khớp xương rõ ràng, đẹp mắt gần chạm đến vai Tử Đằng, giật mình thu tay lại.
Mình đâu phải bạn cậu ta
Thầm mắng bản thân rãnh rỗi lo chuyện bao đồng xong cậu chợt phát hiện bản thân thế mà vừa chuẩn bị chạm vào alpha! Cậu bị điên thật rồi! Ninh Lạc vội đứng lên, lúc này chỉ còn cậu và Tử Đằng chưa về, cậu quải ba lô đi.

Bỏ lại Tử Đằng ngủ đến quên trời quên đất.
.................
Trên đường ra cổng trường, có rất nhiều học sinh nhìn trộm cậu.


Hầu hết đều là alpha, nhưng chỉ nhìn trộm thôi, không ai dám bước ra dù chỉ một bước.
Hạ Đông Quân đã sớm tuyên bố chủ quyền.

Giờ đây ai cũng biết, omega cấp S Ninh Lạc là vị hôn thê của giáo thảo Hạ Đông Quân!
Ninh Lạc chẳng quan tâm đến chuyện trên trường, thường ngày cậu đã lắm việc, học xong về nhà còn quản lý công ty, hơi đâu mà lo mấy chuyện nhảm.
"Lạc Lạc!"
Là Hạ Đông Quân, Ninh Lạc chỉ cần nghe giọng liền biết là hắn.

Ngày nào hắn ta cũng đón đường cậu, đôi khi thấy rất phiền nhưng vì giao hảo giữa hai nhà Ninh Lạc nhịn.
"Chiều hôm nay lớp cậu không có tiết, tớ sang dẫn cậu đi ăn được không?"
"...Được"
Hạ gia là một trong số đối tác làm ăn với Ninh gia.

Ninh Lạc đơn giản nghĩ như thế.
Hạ Đông Quân vui vẻ cười rạng rỡ, vì mấy khi Lạc Lạc chịu đi hẹn hò với hắn cơ chứ! Mấy cô, mấy cậu thích thầm giáo thảo Hạ cắn răng đứng bên lề đường nhìn cặp đôi hoàn mỹ từ xa.
"Chúng ta chưa thân đến mức nắm tay đâu!"
"...xin lỗi"
Ninh Lạc có phần khó chịu trước hành động đột ngột luồng tay của hắn vào tay của cậu.

Hạ Đông Quân có thể nói là người lớn lên với cậu, chả lẽ không biết cậu ghét người khác, nhất là alpha chạm vào người hay sao?
Hạ Đông Quân không cam tâm thu tay lại, người hóng chuyện khi trông thấy hành động đó cứ nghĩ hai người vừa mới cãi nhau.

Họ chắc không ngờ được rằng, cặp thanh mai trúc mã hot nhất hiện nay chưa từng nói chuyện với nhau quá mười câu huống chi là thân mật nắm tay.
Chiếc xe ô tô màu đen kiểu dáng sang trọng đậu trước cổng trường, chú tài xế đi ra mở cửa sau cho Ninh Lạc:
"Thiếu gia về luôn hay đi đâu ạ?"
"Về nhà"
Thấy Hạ Đông Quân vẫn theo sau mình, Ninh Lạc hỏi:
"Tài xế nhà cậu đâu?"

Hạ Đông Quân tỏ vẻ đáng thương
"Chú ấy bị bệnh rồi.

Có thể đi nhờ xe nhà cậu được không?"
".....!Được"
Ninh Lạc không còn cách nào khác.

Hạ Đông Quân mừng rỡ, vì sợ Ninh Lạc đổi ý, hắn vội vòng qua kia rồi ngồi tọt vào xe.

Chú tài xế phì cười, thiếu gia và Hạ thiếu xứng đôi thật nha!
........
"Ai sao mà giống đàn anh quá ta?"
Gia Huy mới vừa chép phạt xong, bây giờ cũng khá muộn, từ lúc ra về đến giờ đã trôi qua một tiếng rưỡi rồi.

Lúc đi ngang qua lớp 11A3, lớp của Tử Đằng, cậu thấy một bóng dáng khá quen đang úp mặt ngủ.
"Y!!! Là đàn anh!!!"
Cậu tò mò tiến vào lớp và đúng là Tử Đằng thật.

Trời ơi! Đàn anh của tui sao ra nông nỗi này, sao không ai gọi anh ấy thức vậy?
"Đàn anh! Dậy! Dậy!"

Gia Huy lay Tử Đằng.

Đây là lần đầu tiên cậu chạm và tiếp xúc gần với đàn anh như thế.

Hương thơm từ dầu xả vải vươn trên mũi cậu, tuy đàn anh không đẹp trai nhưng dáng người khá hoàn hảo a! Bậy bậy bậy! Mày đang nghĩ gì với đàn anh thân thương vậy!?
"....Đợi...một...chút....-"
"Đợi cái đầu anh! Trường người ta về hết rồi!"
........................................................................
Ngoài lề:
Cô dạy môn địa: Tử Đằng ngủ rồi, thôi cho em ấy ngủ vậy!
Các bạn trong lớp: thành phần vô hại ngủ rồi, kệ cậu ta vậy, chắc một lát tự dậy thôi, mình gọi thì hơi kì.
Bạn cùng bàn (hiện tại): mắc mớ gì mình phải gọi cậu ta?
Bạn cùng bàn (sau này): ngủ gục mà cũng đáng yêu quá à >.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


"Đại thiếu gia!"
Người làm đứng sang hai bên chào đón Ninh Lạc về.

Trong nhánh chính Ninh gia, Ninh Lạc có quyền lực đứng thứ ba sau ông nội Ninh Khương và cha Ninh Lập Thành.

Cái danh omega cấp S cũng đủ cho cậu một vị trí khá vững trong gia tộc rồi.
Ba đứa em Ninh Lạc thấy đại thiếu gia về, đang trò chuyện với nhau trên chiếc ghế sofa lớn tại phòng khách vội im ắng, ánh mắt dời đi chỗ khác, tránh để Ninh Lạc thấy.

Hai mẹ kế cũng vậy, họ cúi đầu không dám ngẩng lên, tuy mang danh phận phu nhân hào môn, xuất thân cũng là thiên kim đài cát nhưng muốn sống trong cái gia tộc này chỉ còn cách khuất phục như thế.

Với lại, Ninh Lạc thật sự rất lạnh lùng!
Ninh Lạc không cho họ một ánh mắt nào cả.

Cậu lên thẳng phòng mình trên tầng hai.

Còn một sấp giấy tờ cần cậu làm kia kìa, thêm phải về chung xe với Hạ Đông Quân, tâm trạng Ninh Lạc có mấy phần không vui.
Sau khi thấy bóng dáng Ninh Lạc đã hoàn toàn khuất mất, cả bọn mới dám thở phào.
"Đại thiếu gia có vẻ hơi tức giận nhỉ"
Bé gái mười một tuổi lên tiếng, cô là tam tiểu thư Ninh Thục Quyên, con đầu của tam phu nhân Thanh Nhã.


Cô bé tuy là alpha, nhưng cho dù lớn lên cũng không dám tranh quyền đoạt vị với Ninh Lạc.
"Hắn ta có khi nào về với nụ cười trên môi à?"
Nhị thiếu gia Ninh Hạc Hiên thấy câu nói của em gái thật buồn cười, nhị phu nhân Giai Thụy nghe con trai nói xong liền sợ hãi:
"Con nói gì vậy? Nhỡ Ninh Lạc nghe thấy thì sao?"
Ninh Hạc Hiên biết bản thân lỡ lời nên ngồi ngay ngắn lại.

Ai chẳng biết Ninh Lạc ghét alpha, đặc biệt là alpha nam? Hắn mà nghe câu châm chọc vừa rồi của mình thì xác định bị đuổi khỏi biệt thự! Cậu ta thật muốn vả miệng bản thân.
Haizz
Cả bốn người thở dài.

Mận Mận bốn tuổi khó hiểu nhìn mẹ, dì lớn, anh, chị.

Chẳng phải anh cả về thui sao? Đang kể chuyện dui mà im lặng hết dậy?
Kệ đi a! Bánh ngon quá!
Cục bông Mận Mận vui vẻ ăn bánh bông lan nho khô, hạnh phúc đung đưa chân.

Cả bốn từ từ chuyển ánh mắt sang đứa trẻ.
Haizz, lạc quan như Mận Mận thì tốt biết mấy!
???

Mận Mận lèm sai dì sao?
........................
"Cảm ơn cậu rất nhiều, không có cậu đánh thức chắc giờ này tôi vẫn còn ngủ"
Rột rột rột
"Đừng khách sáo! Mà hôm nay anh có ca anh làm thêm mà?" Gia Huy tự nhiên ngắm nghía căn hộ của Tử Đằng.
"Có chị gái đồng nghiệp chuyển ca với anh, nên anh dời xuống làm ca tối"
"À"
Rột rột rột
"....Cậu không về à?"
"Một chút nữa"
Gia Huy rất muốn bảo là cậu không muốn về.

Nhà đàn anh vừa thoáng mát, vừa thơm, vừa thoải mái, bấy lâu nay cậu luôn muốn đến đây, thực tế còn hơn cả mong đợi nữa! Nhờ cậu gọi Tử Đằng dậy nên được đãi bữa cơm ngon tuyệt cú mèo này nè!
Lúc trước đã ngưỡng mộ đàn anh đa tài này rồi, bây giờ càng thêm khâm phục nha! Dù ở một mình nhưng mọi thứ trong nhà rất sạch sẽ, vừa học, vừa làm thêm, vừa vẽ truyện tranh, ai như cậu chỉ ăn, ngủ, chơi thôi chứ!
"Anh biết chơi đàn ư?"
Chiếc đàn ghita màu nâu treo trên tường gần cửa sổ đập vào mắt Gia Huy.
"Một chút thôi!" Tử Đằng nhẹ nhàng nói.
Gia Huy đang uống coca mở to mắt:
"Có cái gì anh không biết không?"
"...đương nhiên có rồi"
Đàn anh này siêu quá đi.

Không chỉ giỏi ngoại ngữ, vẽ đẹp, chơi game tốt, cân được hầu hết các môn thể thao, tự kiếm tiền nuôi bản thân mà giờ còn biết chơi cả nhạc cụ!
Gia Huy nhìn lại mình.
Sao con phế vậy ông trời ơi!?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Sau khi tiễn Gia Huy về, cũng là lúc đến giờ Tử Đằng đi làm.
Cạch
Cậu khoá cửa căn hộ rồi chạy xe mô tô đi.

Nơi cậu làm khá xa so với trường học.

Tử Đằng đang làm pha chế trong một cửa hàng thức uống, nhưng thật ra cửa hàng đó chính là do cậu mở, chỉ có quản lý mới biết được cậu là chủ thôi.
Từ lúc xuyên không đến giờ cậu đã mở được một cửa hàng nhỏ và mua hơn một trăm nghìn cổ phiếu.

Tất cả đều là nhờ kiếp trước chăm đọc sách về kinh tế và chính trị.

Lúc cậu xuyên vào cơ thể này, nguyên chủ đã mất do trượt chân trong lúc leo núi, và đây là một anh chàng chăm chỉ, tiền cậu tích góp được hơn cả chục triệu rồi.
Ràooo
"Mưa hả?"
"Xui gì đâu"
"Vào trú mưa thôi mọi người ơi!"
Người đi đường hô hoán.
Cơn mưa đột ngột giữa đô thị tấp nập.

Mưa dần nặng hạt hơn, Tử Đằng dừng xe dưới một cây to rồi mặc bộ áo mưa vào, xong tiếp tục chạy xe đi.

Chiếc mũ lớn có tấm kính mờ vì nước, Tử Đằng kéo nó lên.


Xe dừng hai bên đường khá nhiều, đường lộ khá trống trải.
...............
Chiếc siêu xe đậu bên lề đường, bên trong có hai bóng dáng khá quen thuộc.
Hạ Đông Quân say mê nhìn Ninh Lạc ngồi kế bên.

Chiếc kính để giảm độ xinh đẹp của cậu đã được gỡ bỏ, Ninh Lạc trở về với hình dáng ban đầu.
Đôi mắt đào hoa màu xanh lam mĩ miều, mái tóc hồng nhạt chải kiểu thoải mái, môi mỏng màu cam tự nhiên.

Chiếc cổ mảnh trắng đến loá mắt, bả vai vuông góc, nếu hôm nay cậu mặc bộ vest cao cấp thay vì áo sơ mi đơn giản thì sẽ càng đẹp hơn.
Cho dù hiện tại cậu đeo kính áp tròng màu đen kia lên mắt thì vẻ đẹp vẫn rực rỡ như vậy.
"Đừng nhìn nữa"
Ninh Lạc ghét bỏ hành động nhìn chằm chằm của hắn, nhìn đến muốn chảy cả dãi.

Thật kinh tởm!
Nếu không phải vì gần đây hai tập đoàn có vụ hợp tác dự án lớn thì cậu không đời nào đi ăn tối với hắn đâu.

Alpha mà, muốn gì đều nổi lên hết cả mặt.
Cậu bực bội nhìn ra ngoài.

Tiếng mưa dần lấn át tiếng cười nói thường ngày.

Bỗng một bóng dáng có phần quen thuộc xuất hiện trước mắt Ninh Lạc.
Chẳng phải tên alpha cùng bàn hay sao?

Tử Đằng đứng trong cửa hàng cà phê nhìn ra ngoài khung cửa sổ trong suốt.

Cậu đang mặc đồng phục của cửa hàng, thường ngày đã quá quen với hình ảnh Từ Đằng mặc đồ học sinh, bây giờ thấy cậu mặc đồ khác, Ninh Lạc chợt nhận ra, tên này cũng thật cao đi.

Dáng người cũng khá đẹp.
........
Bốp
"Sao tự dưng đập trán thế?" Hạ Đông Quân hơi bối rối vì hành động đột ngột của Ninh Lạc, thấy vệt đỏ trên cái trán trắng nõn của cậu, Hạ Đông Quân đau lòng.
"Chỉ là nghĩ vớ vẩn thôi"
Ninh Lạc nói qua loa, Hạ Đông Quân sợ cậu tức giận không dám hỏi tiếp.
"Đi về thôi, mưa ít rồi"
"Được, nghe cậu"
Chiếc xe nhanh chóng rời đi...
Tử Đằng than ngắn thở dài.

Trời lạnh như vậy, ít khách a! Ế quá! Cậu thở dài bước vào quầy.
Bên ngoài chẳng có một bóng người, dự báo thời tiết đoán mưa còn kéo dài hơn nửa tiếng.

Nhiệt độ bây giờ là 25, lạnh vậy ít người vào uống nước lắm.
"Sao ủ rũ vậy?"
Một vị khách nữ ăn mặc sang trọng bước vào.

Tử Đằng cười khi thấy khách quen:
"Chào đàn chị! Hôm nay vẫn cà phê sữa sao?"
"Ừ, làm cho tôi ly nóng nhé!"
"Vâng, chị đợi một chút"
Cô phục vụ thấy có khách, vội đem menu đồ ăn vặt ra.
"Lấy cho chị hai miếng bánh kem vị dâu và dứa, thêm một phần bánh su kem macha"
"Vâng, chị đợi một chút!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Tử Đằng tự mình đem thức uống ra.
Khách quen này là đàn chị cùng câu lạc bộ vẽ tranh với Tử Đằng, chị ấy học trường quý tộc gần trường cậu.

Vì câu lạc bộ vẽ tranh khá ít thành viên nên cả hai trường quyết định gộp lại thành một.
"Chị chờ bạn sao?"
"Phải, chờ bạn thân!"
"Vậy thì chúc cả hai ngon miệng nhé!"
"Được!"
Tử Đằng về lại quầy của mình.

Đang khá rảnh nên cậu lấy chiếc iPad ra vẽ truyện.
Kétt
Vài phút sau có một khách nữ bước vào, vẻ ngoài nhìn là biết thiên kim tiểu thư.

Cô ta gỡ mắt kính mát xuống:
"Tô Bích Vân! Đợi có lâu không?"
!!! Tô Bích Vân!? Tử Đằng đang vẽ khựng lại.

Cậu nhìn người mới vào và nhìn người được gọi.
Chẳng phải đàn chị tên Doanh Doanh sao?
Tử Đằng mong mình nghe nhầm.


Nhưng sự thật luôn đánh vào mặt một cách đau nhất:
"Sao lại gọi cả họ tên tớ thế? Nào, ngồi xuống! Ngọc My, cậu uống nước gì?"
"Để xem nào..." người tên Ngọc My cầm lấy quyển menu từ tay phục vụ.
Đúng là Tô Bích Vân rồi, nữ phụ phản diện có một người bạn thân tên Ngọc My.

Tử Đằng thầm than cái số xui xẻo này.

Từ trước đến giờ cậu chưa thấy Tô Bích Vân cởi khẩu trang, chỉ nói chuyện với người tên Doanh Doanh hay mặc đồ kín đáo, tóc mái che gần hết cả mắt.
Nhân vật chủ chốt sao cứ xung quanh cậu vậy?
"Anh Tử Đằng, làm một ly cacao nóng!"
"Ờ, anh biết rồi!"
Tử Đằng đưa ly ca cao vừa mới làm xong cho cô bé phục vụ nhỏ hơn cậu hai tuổi.

Dù gì cũng lỡ quen biết nữ phụ phản diện rồi, mình cứ xem là một người bình thường vậy! Tử Đằng thầm nhủ.
Cậu ngồi chung với thụ chính luôn mà, thêm nữ phụ thì có khác gì đâu.
Tử Đằng lại tiếp tục vẽ tranh tiếp.
"Đừng nhìn nữa! Là cậu ta sao?"
Tô Bích Vân nhìn cô bạn thân, cô ta cười:
"Người mà cậu kể với tớ ấy! Dáng người được, khuôn mặt tàm tạm nhưng tiếc chỉ là alpha cấp thấp.

Rồi rồi! Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó! Cậu thích ai thì thích! Hihi"
Tô Bích Vân ra hiệu cho Ngọc My nói bé, nhỡ người nào nghe được thì sao đây!

Chuyện cô phát hiện bản thân thích Tử Đằng là tầm một tháng trước.

Người kia cái gì cũng tốt, cũng khá là đáng yêu, trước kia có mấy omega đến tỏ tình với cậu đều là do Bích Vân cô ngăn chặn.

Trước đây cô chỉ nghĩ thân là đàn chị phải tìm một người thích hợp cho Tử Đằng, nhưng dần dần, cô thấy tức giận mỗi khi có omega nào chạm vào người cậu.
Sau khi nghe tin có omega cấp S đến ngồi chung với Tử Đằng, cô cứ nơm nớp lo sợ cậu sẽ bị thu hút, ai ngờ cậu vẫn cứ vô tư như vậy.
"Cậu không định tỏ tình à? Để lâu coi chừng mất đấy!"
Tô Bích Vân lắc đầu:
"Nếu tớ nói ra, chắc chắn cậu ấy sẽ tránh mặt, đợi sau này hẳn tính, tớ biết cậu ấy hiện giờ chỉ muốn học thôi!"
"Cậu thay đổi rồi.

Từ khi nào một omega cấp A+ lại thiếu tự tin như vậy? Tớ nói này cậu đừng giận, hắn chỉ là alpha cấp D, thích tạm thời thì được, xem như là yêu chơi, nhưng đừng dấn thân sâu quá, biết chưa?"
"...Cậu đừng quản tớ.

Tại cậu không biết, cậu ấy tốt lắm"
Alpha mà lại không một chút phản ứng quá phận với cô trong kì cô phát tình.

Mấy ai có tinh thần mạnh như vậy chứ.
................................................................
Ngoài lề:
Tô Bích Vân (Doanh Doanh): lúc tôi đang đến kì phát tình, Tử Đằng có mặt ở đó vẫn xem như không có gì xảy ra.

Cậu ấy còn giúp tôi canh giữ không cho ai vào nữa.

Tinh thần của cậu ấy thật mạnh >.
Tử Đằng: tôi thấy cô ấy khó chịu, mặt đỏ nên nghĩ là đến kì phát tình.

May thay đang rảnh, nên đứng canh cho cô ấy tiêm thuốc ức chế..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Tử Đằng còn một trang nữa mới xong chap truyện.

Đang loay hoay phát hoạ, điện thoại chợt rung.
Ting ting
Màn hình thông báo tin nhắn.

Cậu mở lên xem.
- Gia Huy: đàn anh ơi! Em để quên chiếc ví ở nhà anh rồi! Mai em đến lấy nha! Bye bye
Thật là!
Tử Đằng hết nói nổi.

Chiếc ví quan trọng như thế mà cũng quên cho được!
Thật ra đó chỉ là cớ để Gia Huy mò đến chơi thôi, mà chủ yếu là ăn chực.
Tô Bích Vân bỗng thấy Tử Đằng nhìn điện thoại thở dài, biểu cảm như nuông chiều!? Tay cô siết chặt lại.

Ngọc My lo ăn nên không biết tâm trạng đen như than của bạn mình.
.........
Nửa đêm, Ninh Lạc vẫn đang xem giấy tờ có hơi đói bụng, chiều đi ăn với Hạ Đông Quân cậu có ăn được gì đâu.

Chỉ cần nghĩ Hạ Đông Quân đang ngồi chung bàn với mình thôi là đã thấy ăn không vào.
Ninh Lạc đi xuống nhà bếp.

Hạ gia luôn mở sáng phòng khách và nhà bếp nên khỏi tốn công mở đèn.
"......"
Cậu dừng trước tủ lạnh màu trắng, tủ dùng để đồ ngọt và thức ăn làm sẵn.


Đứng đó và xem một nhóc tì chân ngắn với với tay lấy bánh.

Vài phút trôi qua vẫn không với được bánh, con bé chuẩn bị khóc.
Ninh Lạc tiến đến và túm cục bông Mận Mận ra, con bé vẫy, nhưng không dám la lớn sợ mẹ bé nghe thấy:
"A! Ai dậy? Mận Mận đói, bắt cóc, bắt cóc"
Gì mà bắt cóc? Ninh Lạc gằn giọng:
"Câm miệng lại.

Còn la nữa tao nhét mày vào tủ lạnh, cho mày thành đá heo"
"Hu hức hức..." Mận Mận nghe thế liền khóc.
"Đồ nhát gan.

Mới doạ tí đã sợ"
Cậu đặt Mận Mận xuống đất.

Sau đó phán một câu:
"Nặng thật"
Khi được đặt xuống, lúc này Mận Mận mới thấy được mặt Ninh Lạc:
"Mận Mận hông có ặng! Mận Mận à tỉu thư! Anh, anh cả mới ặng huhu"
(Mận Mận không có nặng! Mận Mận là tiểu thư! Anh, anh cả mới nặng huhu)
Ninh Lạc trông thấy cục bông mếu máo khóc, bỗng thấy vui vui.

Cậu với tay lấy chiếc bánh bông lan mềm béo ngậy cho Mận Mận.

Cô bé thấy bánh, bụng liền kêu ọt ọt.


Mận Mận lau nước mắt, trở mặt liền cười, giơ hai tay đón lấy bánh:
"Ảm ơn anh cả!" (Cảm ơn anh cả!)
Giọng nói ngọng ngọng vì vừa mới khóc cũng khá đáng yêu.

Ninh Lạc giơ tay xoa đầu bé.
Tam phu nhân Thanh Nhã tỉnh dậy giật mình không thấy con đâu, vội vã đi tìm.

Bước vào nhà bếp đúng lúc thấy cảnh này, cô sợ hãi đứng hình mất vài giây.
Mận Mận chọc giận Ninh Lạc? ý nghĩ đó thoáng qua đầu cô.
Bịch bịch bịch
"Đại thiếu gia!"
Thanh Nhã chợt bế Mận Mận lên.

Mái tóc đen mềm bỗng dưng bị cướp mất, Ninh Lạc khó chịu:
"Tôi có làm gì con dì đâu? Dì nghĩ tôi sẽ bóp cổ nó sao?"
Thanh Nhã sợ xanh mặt, lắp bắp:
"Đại, đại thiếu gia thứ lỗi"
"Bế nó về phòng" Ninh Lạc lạnh nhạt với bộ dáng khúm núm sợ sệt của Thanh Nhã, cậu bước về phía bếp điện.
"Vâng"
Mận Mận trên tay Thanh Nhã nhìn anh cả rồi lại nhìn mẹ, trong đầu tự hỏi sao mẹ sợ anh cả quá dậy? Lúc được mẹ bế đi, bé còn không quên tạm biệt Ninh Lạc:
"Bye bye anh cả!"
Ninh Lạc khẽ cười, nhưng nó chỉ kéo dài hai giây.
...............
Títtttt títtttt títttt- cạch
"Trời sáng nhanh thế? Oáp..."
Tử Đằng lếch người xuống giường.

Trong lúc đánh răng cậu sẵn tiện ngắm mình trong gương.
Hình ảnh phản chiếu của một cậu thanh niên tóc đen, mắt nâu, Tử Đằng rất ít soi mình trong gương, vì khi nhìn vào, bóng dáng kiếp trước cứ lượn lờ.
Cơ bắp săn chắc, thân hình sáu múi, vóc dáng 1m85 đã hoàn toàn biến mất triệt để!
Và mỗi lần soi vào trong gương, Tử Đằng lại nhớ đến nguyên chủ, nếu không vì trượt chân, có lẽ giờ cậu vẫn đang tận hưởng cuộc sống của mình, một cuộc sống không bao giờ từ bỏ, luôn vươn lên từ đôi tay và trí óc của bản thân.

Có khi sau này cậu cũng sẽ có một gia đình nhỏ, hạnh phúc viên mãn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Tử Đằng thở dài, thầm tội nghiệp cho nguyên chủ, chắc cậu ấy không ngờ rằng chỉ vì trượt chân mà sang thế giới bên kia a!
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, ra dáng chuẩn học trò chăm ngoan cậu mới làm bữa sáng.

Gồm hai lát bánh mì kẹp nhân thịt phô mai, một phần dâu tây, cốc sữa.

Tử Đằng ăn xong vui vẻ đi học.
Trên đường đến trường vẫn như thường ngày, ăn khá nhiều cơm tró.

Cậu phong toả thính giác.
"......."
"......."
Vì tránh một thằng nào đó đạp xe ẩu đả mà Tử Đằng lách người sang bên phải, vô tình trúng ngay Ninh Lạc vừa bước xuống xe.

Cả hai nhìn nhau một giây, song xem sự tồn tại của đối phương là vô hình nên lướt qua nhau một cách dứt khoát.
Thụ chính tránh xa!
Alpha tránh xa!
Hình ảnh Tử Đằng mặc bộ đồng phục đen, đeo tạp dề với dáng người hoàn hảo bỗng hiện ra trong đầu Ninh Lạc.
Phi phi phi!
Ninh Lạc thật sự muốn đi khám bệnh!
"Tử Đằng!"
Giọng nói nữ mềm mại nghe có chút quen đột ngột vang lên.

Ninh Lạc tò mò quay đầu lại nhìn.


Thì ra là Tô Bích Vân, thiên kim tiểu thư Tô gia.

Ninh Lạc có phần bất ngờ trước bộ dáng tươi cười của cô.
Cô ta quen biết Tử Đằng!?
Một omega kiêu ngạo chỉ nói chuyện với người cùng đẳng cấp bây giờ lại thân thiết với một kẻ không gia thế!? Ninh Lạc dời tầm mắt, thầm ghi nhớ điều này, cậu tiếp tục đi vào trường.

Trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên vẻ mặt vui vẻ của Tử Đằng khi đứng cùng Tô Bích Vân...
Rengggg
Chuông báo học reo.

Vừa lúc Tử Đằng đặt chân vào lớp.

Cậu nhanh chân bước đến bàn của mình.

Cũng bởi vì nói vài câu với Doanh Doanh, không! Tô Bích Vân nên mới trễ như thế.

Mà hôm nay nữ phụ phản diện ăn mặc không như thường ngày nữa, cái áo khoác vừa kín vừa dài đã biến mất, để lộ bộ đồng phục nữ sinh omega đẹp mắt.

Chiếc khẩu trang hay đôi lúc là chiếc kính mát đen cũng tan biến, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn hiện rõ.

Khá nhiều học sinh nhìn về phía cậu và Tô Bích Vân.
Mà chủ yếu là nhìn nữ phụ.

Ngay lúc này, trên trang trường quý tộc gần bên đang bùng nổ với các tựa đề:
[Hoa khôi Tô Bích Vân, Tô thiên kim của chúng ta bắt gặp nói chuyện chung với một alpha!]
[Hình ảnh]
[Tô Bích Vân nổi tiếng ngạo kiều lại cười tươi với một alpha!]
[Hình ảnh]
Nếu họ biết Tử Đằng là alpha cấp thấp thì không biết tin này sẽ nổi đến đâu nữa...
Hôm nay lớp Tử Đằng có bài kiểm tra một tiếng, môn Anh.

Trong khi cả lớp nhìn có vẻ tập trung làm bài nhưng thật chất đang lén lút trao đổi thì bên ngoài vang lên giọng nam đầy quyền lực:
"Em kia! Đang học mà đi đâu?"
"Em, em vào ngày!" cậu bạn lớp kế bên hốt hoảng vội vào lại lớp, nhờ bạn cùng bàn bảo vệ mình.
Ngay lập tức tất cả im phăng phắc.

Người đó chính là thầy Quý, dạy môn hoá khối 12, kiêm quản lý trật tự.

Bị ông ta bắt được tội gian lận thì xác định ghi biên bản mời phụ huynh! Còn thêm đi lao động một tuần!
Thầy Quý đưa mắt nhìn lớp qua cửa kính trong suốt, ông ta đi chậm chậm, dùng đôi mắt như phát sáng quan sát từng người.

Ngày thường ít khi thấy thầy Quý, nhưng hôm nay có tận sáu lớp 11 làm kiểm tra một tiếng nên lão đành dành chút thời gian đi dạo.

Khi chắc chắn không có vấn đề, thầy Quý sang lớp tiếp theo.
Phùuu
Tử Đằng có chút buồn cười.

Tuổi học trò đôi khi khá vui.

Ninh Lạc đang chăm chú làm bài bỗng thấy Tử Đằng nở một nụ cười nhẹ.

Tim không biết vì sao lỡ một nhịp!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Cuối cùng cũng hết giờ! Vừa hay hôm nay là cuối tuần toàn thể học sinh được ra về sớm.

Ninh Lạc sớm đã về trước, trong lớp còn cậu và một vài bạn đang trao đổi đáp án với nhau.

Thế là cậu đứng lên định về.
"Tử Đằng, giúp mình xem đáp án đề này với!"
Là quý cô An Kiều.

Thường ngày thành tích thuộc top đầu nhưng lại yếu môn anh, học thế nào cũng chẳng lọt chữ.

Duyên cớ sao mà cả ba người trong nhóm còn lại đều dở môn anh.
Vừa hay, sở trường của cậu chính là môn này.
"Đưa đây"
Mười lăm phút sau.....
"Rồi, tạm biệt, tớ về đây!"
"Cảm ơn cậu nhé, mai tớ đãi cậu một ly trà sữa!"
Nhóm An Kiều thở phào vì bài mình không liệt nha! Cả bốn cô khí thế hừng hực dẫn nhau đi ăn.
Còn Tử Đằng, định về nhưng buồn thay mắc đi vệ sinh.


Trong lúc đi ngang nhà vệ sinh omega nam thì cậu thấy có sáu alpha lượng lờ bên ngoài.
Tụi này khả nghi quá!
Nên Tử Đằng - học sinh chính nghĩa đã gọi bác bảo vệ đến.
Ba phút sau, bằng tốc độ ánh sáng, bác bảo vệ đã hơn năm mươi cùng cô lao công đang cầm cây chổi tiến đến lôi cả năm thằng đi.

À, sẵn tiện nói luôn, bác bảo vệ giới tính beta nam thân cao 1m8 từng làm cảnh sát, đương nhiên giá trị vũ lực sẽ cực cao.

Còn cô lao công beta nữ cứ rãnh rãnh lại đi tập gym...
Sáu tên mà nhỉ?
Thấy hơi lo, Tử Đằng bước vào kiểm tra.

Tên alpha cao hơn năm đứa kia rất nhiều, tầm 1m85, nhìn vạch áo là lớp 12.

Hắn ta đang cào cào cánh cửa trong cùng.

Mặt thì đỏ, mắt thì cứ đăm đăm nhìn cánh cửa đã đóng chặt, miệng lãi nhãi gì đấy, hình như là khó chịu lắm đúng không? mở cửa tôi giúp cậu...
Trạng thái của alpha càng thêm không ổn.

Lúc này Tử Đằng mới kinh hãi nhận ra, bên trong có omega đang đến kì phát tình!

Lúc đầu cậu cứ nghĩ đám này túm lại với nhau chọc ghẹo omega thôi, khi gọi cho bác bảo vệ cậu cũng chỉ nói như thế, ai ngờ là bị thu hút bởi tinh tức tố.
Tử Đằng nhìn lên, camera giám sát cũng chỉ quay được không gian rửa tay, còn dãy phòng vệ sinh thì quay không tới, với lại giờ này người giám sát camera về hết rồi, ai bảo cuối tuần làm chi.

Thế là cậu gọi bác bảo vệ tiếp, nhưng máy vừa ứng hôm kia hai mươi nghìn liền hết tiền.

Không ứng được nữa.
Chẳng còn cách nào khác, cậu đành ra tay vậy.
Tử Đằng bước đến túm áo alpha đang chảy dãi, hắn tức giận, định đánh cậu nhưng Tử Đằng đã nhanh tay vố vào gáy khiến hắn bất tỉnh.
Bịchh
Thân hình cao lớn ngã phịch xuống.

Cậu kéo hắn vào dưới bồn rửa tay.

Lúc định rời khỏi, cậu thấy nơi alpha vừa đứng khi nãy có vài ống tiêm thủy tinh bị vỡ và tuốt trong góc tường có chiếc cặp sách...khá quen.
"Này cậu bạn bên trong, có cần tôi xuống gọi bác bảo vệ lên không?"
Ninh Lạc co người ngồi trên thành bồn cầu.
Nóng
Khó chịu
Chết tiệt
Lũ alpha cặn bã!
Khi thấy bản thân không ổn, Ninh Lạc liền vào nhà vệ sinh, may thay cả trường đã về gần hết nên trong đây không có một ai.

Nhưng cậu còn chưa kịp vào toilet đã bị một tên alpha lạ mặt kéo lại, tuy đang rất khó chịu, Ninh Lạc vẫn dư sức đẩy hắn ra, có điều alpha túm ngay chiếc cặp sách, dây đứt ra rớt bịch xuống đất, alpha dẫm chân mạnh xuống hộp thuốc ức chế, mặt đỏ rực thốt ra lời kinh tởm:
"Để tôi giúp cậu, người đẹp"
Omega cấp S Ninh Lạc sao có thể bỏ qua! Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn mãnh khảnh của cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Ninh Lạc hoảng sợ, tâm lý cậu tuy vững và chắc chắn rằng bản thân đủ sức đánh bại tên alpha ghê tởm kia nhưng cơ thể lại không tự chủ mà run rẩy, trông vô cùng đáng thương.

Alpha cao lớn thấy thế liền ngứa ngáy:
"Không có alpha xoa dịu cậu sẽ chết, thuốc ức chế bị dẫm nát rồi.

Ngoan nào, Ninh Lạc-"
Bụpp
Ninh Lạc một cước đá vào bụng alpha, hắn ôm bụng, lúc ngẩng đầu định túm Ninh Lạc mà dạy dỗ thì cậu đã nhanh chân chạy vào toilet chốt khoá trong.
"Mẹ kiếp! Mở cửa ra!"
Rầm rầm rầm
Hắn đã để ý omega tinh xảo này từ lâu rồi.

Hôm nay may mắn bắt gặp cậu có dấu hiệu phát tình nên lặng lẽ theo dõi.

Hạ Đông Quân bám dai như đĩa đúng lúc vắng học, ông trời đang giúp hắn đây mà! Không thể bỏ lỡ cơ hội này được!
Alpha lúc này dần dần bị tinh tức tố thơm ngát của hương hoa thụy dương đánh mất lý trí.

Hắn vô thức giải phóng tin tức tố hương gỗ mạnh mẽ, cũng vì thế mà đám alpha đi ngang qua ngửi được mùi hoa thụy dương chưa kịp vào đã bị chặn lại ở cửa.

Và sau đó là chúng khó thở rồi bị bác bảo vệ, cô lao công dễ dàng lôi đi.
Sở dĩ Tử Đằng thấy sáu người là vì tên alpha có bước ra tìm đồ gì đấy để cậy cửa, quyết lôi omega quyến rũ trong kia đi ra.


Nhưng loay hoay gần một phút vẫn không thấy nên về chỗ cũ.
Tiếp tục đập cửa.
Rầm rầm rầm
Cửa nhà vệ sinh được thiết kế rất chắc chắn, nhất là cửa cho omega.

Hắn không hề làm dù chỉ một vết trầy xước nhỏ trên cánh cửa.
Kì phát tình khiến Ninh Lạc thở khó khăn, cả người như cái lò lửa, trong lòng khó chịu bồn chồn, không gian chật hẹp có mùi tinh tức tố của alpha kia len lỏi càng thêm khó chịu.

Ninh Lạc thấy mùi này rất kinh khủng, vô ý thả tinh tức tố nồng hơn để che lấp.

Cấp bậc của Ninh Lạc đương nhiên cao hơn so với alpha vô danh, dễ dàng che lấp hoàn toàn cả nhà vệ sinh, và dần lan ra ngoài.
Đang là kì phát tình, tinh tức tố không hề có tính công kích nên alpha vẫn như thường, hắn dại ra bắt đầu cào cấu, đập cửa loạn xạ.

Ngay lúc này Ninh Lạc ngửi được một mùi rất quen, là mùi thơm nhẹ nhàng kết hợp giữa nước xả vải và mùi trên cơ thể.

Là Tử Đằng, không nhầm vào đâu được.
Binhhh
Bịchhh
Tiếng đấm và tiếng ngã vang lên.

Ninh Lạc có phần hốt hoảng:
Lại thêm một tên alpha

Ninh Lạc đột nhiên nhớ lại khuôn mặt thờ ơ như mọi khi của Tử Đằng.

Lúc này đây, khuôn mặt đó chắc chắn đầy dục vọng.

Nhưng nó khác với những gì cậu tưởng:
"Này cậu bạn bên trong, có cần tôi xuống gọi bác bảo vệ lên không?"
!!! Hắn, hắn thế mà lại rất bình tĩnh
Ninh Lạc vô thức run lẩy bẩy.

Giọng nói trong nhẹ nhàng khiến cơ thể không tự chủ mà muốn xin giúp đỡ.

Hương thơm càng lúc càng nồng, Ninh Lạc thật sự rất muốn bịt cái mũi nhạy bén này của mình.
Thấy bên trong không trả lời, Tử Đằng mặc kệ, cậu khụy chân xuống mở chiếc cặp ra, xác nhận đúng là tên Ninh Lạc.

Cậu thầm than.

Rắc rối tới rồi! Và sau đó...cậu xoay người rời đi.
Vì cậu biết, thụ chính đủ sức bảo vệ mình.

Tuy trong tiểu thuyết không có kể về thời học sinh của Ninh Lạc, nhưng lúc mạch truyện bắt đầu, chuẩn hơn là ba năm sau, khi thụ chính học đại học năm hai cậu ta vẫn chưa bị kẻ nào đánh dấu.
Vả lại, tài xế đang tìm cậu ta
Chiếc điện thoại nổi lên hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Tử Đằng không muốn dính dáng gì thêm, dứt khoát không chạm đến bất cứ thứ gì.
Tim Ninh Lạc nẩy lên.

Hương thơm kia đang dần xa mất.

Cơ thể cậu đang kêu gào trở lại nhưng tâm trí lại kéo trở về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Ninh Lạc dùng hết sức đứng lên trên bồn cầu.

Nhìn xuống qua khe cửa hẹp.

Alpha bị đánh bất tỉnh đập vào mắt cậu trước tiên, sau đó là chiếc cặp cùng ống tiêm bị vỡ vươn vãi, và không có một ai cả!
Mang tâm lý đề phòng, cậu vội mở chốt cửa ra, kéo chiếc cặp rồi nhanh chân chạy vào toilet khoá cửa như cũ.
Ninh Lạc lấy ra chiếc điện thoại, run run gọi cho tài xế Hùng.

Khi thấy cậu chủ gọi, tài xế vui còn hơn trúng số:
-Thiếu gia, cậu đang ở đâu-
"Đem thuốc ức chế lên nhà vệ sinh trên tầng hai cho tôi"
-!!!Được, được, được, tôi lên ngay!!!
Tút tút tút.....
Tắt điện thoại.

Đầu Ninh Lạc quay vòng vòng, trong đầu bây giờ chỉ toàn là hương thơm cùng giọng nói của Tử Đằng.
Chú tài xế sau khi nghe xong điện thoại liền từ sân bóng trong trường vội chạy về xe tìm thuốc ức chế.

Ninh Lạc trước nay luôn cẩn thận đem một hộp thuốc ức chế để trong xe, nếu không, chắc bây giờ chú phải lái xe về biệt thự Ninh gia lấy.
Tài xế Hùng biết ngay là có chuyện mà.

Thường ngày Ninh Lạc trễ nhất cũng chỉ có ba phút, nhưng hôm nay cậu trễ đến mười phút.


Dù đã tìm hết một vòng sân vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Xui sao mà bảo vệ, lao công đều biến mất hết, biết tìm ai mà hỏi đường đây! Chợt lúc này Tử Đằng đi ngang qua, tài xế Hùng như bắt được cộng rơm cứu mạng, rưng rưng túm tay cậu, hỏi:
"Cậu trai trẻ, nhà vệ sinh omega nam trên tầng hai ở đâu?"
Tử Đằng điềm tĩnh trả lời:
"Đi hết phía bên trái, sau đó rẽ phải, có bảng hướng dẫn"
Chú tài xế nhìn theo ngón tay Tử Đằng chỉ, gật gật đầu cảm ơn.
Sau đó Tử Đằng đi thẳng về nhà.
Lúc cậu không để ý, có khá nhiều người nhìn về phía cậu.

Tử Đằng - alpha dính tinh tức tố thơm ngát của omega cấp cao chẳng hề hay biết mà thư thả đi trên đường bộ.
Một vài cô bác xúm nhau bàn tán:
"Omega nhà nào mà thơm thế!"
"Chắc là người yêu của hắn rồi! Chậc! Nhìn bình thường thế mà có người yêu cực phẩm, con trai tôi còn tốt hơn cậu ta!"
..........
"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!"
Tài xế Hùng gọi lớn.
Ninh Lạc dùng sức gõ mạnh lên cánh cửa.
Cốc cốc
Giọng Ninh Lạc có phần yếu ớt:
"Đây này"
Cạch
Cậu mở cửa bước ra, tài xế Hùng vội đưa cho cậu một hộp nhựa màu đen, chú oà khóc khi thấy bộ dáng hiện tại của thiếu gia uy mãnh.

Ninh Lạc cầm lấy rồi chốt cửa lại.


Tài xế Hùng khí thế nói với người sau cánh cửa:
"Cậu yên tâm! Tôi canh giữ ở ngoài cho!"
Nhưng có vẻ tài xế Hùng đã quên, xung quanh đây chẳng còn ai cả.
Nhân viên nhà trường bây giờ đang bận ngủ trưa hoặc xem phim ở trong căn tin.
Nhân viên tốt là phải như vậy!
Tài xế Hùng gồng người đứng canh bằng cả tính mạng!
Ninh Lạc bên trong rút một ống tiêm ra tiêm vào sau cổ.

Thuốc ức chế là dựa vào thể trạng từng người để điều chế, đây còn là loại cao cấp, đương nhiên là hiệu quả ngay tức thì.
Cơn nóng dần hạ xuống, đầu óc đã bớt trống rỗng, Ninh Lạc dễ chịu hơn rất nhiều.
Năm phút sau.
Ninh Lạc nhíu mày.

Mùi tinh tức tố của mình trong lúc không khống chế được đã chiếm toàn bộ không gian nhà vệ sinh và lan rộng ra bên ngoài, cậu nhanh chóng thu tất cả vào.

Cũng may chú Hùng là beta!
Cạch
"Cậu chủ! Đỡ hơn chưa?"
Chú Hùng mừng rỡ khi thấy Ninh Lạc bước ra ngoài.

Cậu gật đầu, sau đó nhớ ra gì, ngập ngừng hỏi:
"Chú có thấy alpha nào quanh đây không?"
Chú Hùng vội vã nói:
"Lúc tôi đưa thuốc cho cậu có gặp một thằng nhóc alpha! Chú hỏi nó đường lên đây!"
Thấy vẻ mặt của cậu chủ, chú Hùng xanh mặt:
"Chẳng lẽ, tên đó-"
"Không.

Chú đừng nghĩ nhiều, cháu chỉ hỏi vậy thôi".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Chú Hùng thở phào!
Nghĩ lại thì cái ý nghĩ vừa rồi của mình buồn cười thật! Có mấy alpha đánh lại được cậu chủ a! Một năm trước khi đột nhiên có kỳ phát tình lần đầu cậu chủ vẫn đủ sức đánh gục một vệ sĩ alpha cao to.

Nhớ đến lần đó, chú Hùng thầm cảm ơn trời đất Ninh Lạc không bị làm sao.
Roẹtt
Ninh Lạc xé vài tờ giấy trắng rồi lấy nó gom hết ống tiêm bị vỡ vào bồn cầu xả nước, sau đó lấy ống nước xịt cho trôi thuốc trên sàn.

Khi chắc chắn đã sạch sẽ cậu mới an tâm về nhà:
"Đi thôi"
"Vâng!"
"...Chú sao thế?"
"Tôi phải bảo vệ cậu!"
Tài xế Hùng hai tay gồng lên.

Chú cứ tưởng bản thân rất ngầu nhưng thật ra trông chú hiện giờ như người thiểu năng vậy.
"Nhìn đi, chỉ còn tôi và chú thôi"
Quả thật vậy, chỉ còn hai người.
"......." tài xế Hùng buồn bã.
Bên ngoài Ninh Lạc vẫn bộ dạng lạnh lùng như thường nhưng bên trong mùi hương và giọng nói Tử Đằng cứ vang vọng mãi...
Hai người rời đi, bỏ lại alpha xấu xa bị nhét dưới bồn rửa tay vẫn còn nằm mộng.
Toà nhà ABC, căn hộ số 7.
Tử Đằng mở tủ lạnh ra.


Bên trong còn một ít nguyên liệu đủ dùng cho bữa trưa.
"Mình sẽ làm món bò hầm rau củ vậy!"
"Ăn xong đánh một giấc mới được!"
Mai là cuối tuần, tranh thủ ra hai chap truyện! Tử Đằng lên kế hoạch trong đầu.
Tíng tong tíng tong tíng tong...
Chuông cửa reo liên hồi.

Tử Đằng buôn củ cà rốt xuống, tháo tạp dề ra xem là ai.

Nhìn qua camera giám sát, Gia Huy cả người bầm dập đứng ngoài cửa nhìn vào.
Cạch
"Bị sao vậy?"
Nghe hỏi, Gia Huy liền khóc, tức giận kể:
"Con nhỏ mặt ngốc dành đồ ăn với em! Em đánh nhau với nó, mà, mà, nó mạnh như trâu vậy!! huhuhu"
".........em gái cậu?"
"Thì nó chứ ai huhuhu"
"........"
"Haiz.

Vào nhà, anh đang nấu cơm, ở lại ăn đi"
"Vâng"

Gia Huy vừa lau nước mắt vừa sụt xịt.

Bộ dáng quần áo nhăn nhúm, mặt có vài vết bầm trông khá chật vật, ai nhìn vào còn tưởng cậu bị xã hội đen đánh không chừng! Tử Đằng lắc đầu, cậu chưa thấy beta nam 16 tuổi nào yếu như Gia Huy, em gái alpha chỉ mới sáu tuổi thôi mà cũng đánh không lại.
Gia Huy tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, nhàm chán bật tivi lên xem.

Khung cảnh hiện tại cậu trông giống chủ nhà, còn Tử Đằng chỉ là người giúp việc đang nấu cơm.
Mười lăm phút sau cơm canh chín, Gia Huy ngửi mùi thơm từ nồi canh bò hầm rau củ mà chảy dãi, cậu hớt hải chạy vào bếp dọn chén đũa ra.

Tiểu thiếu gia họ Lưu chỉ biết làm bấy nhiêu thôi a!
Bữa đó, Gia Huy ăn bốn bát, Tử Đằng chủ nhà chỉ có hai.
.................
"Tử Đằng, bàn số 5 gọi ly cà phê nguyên chất"
Chị phục vụ Huệ Huệ lớn hơn năm tuổi nháy mắt với cậu.

Tử Đằng chỉ biết cười trừ, không chỉ có Huệ Huệ mà hầu hết bốn nhân viên nữ còn lại đều thích chọc ghẹo cậu!
Tô Bích Vân siết chặt tay thành nấm đấm.

Dám nháy mắt với tình đơn phương của bà, bà muốn cạp đầu ngươi!
"Mẹ, mẹ ơi! Cái cô bên kia đáng sợ quá!"
Đứa bé bàn bên kéo kéo tay mẹ bé, tay chỉ vào Tô Bích Vân.

Mẹ bé thấy cô gái mặc trên người toàn hàng hiệu và gương mặt đang đỏ lên liền bịt miệng con trai lại.
Tô Bích Vân: ....
Mày nói ai là cô!?
Tô thiên kim cành vàng lá ngọc, hoa khôi trường quý tộc, omega cấp A+ đi đến đâu được hoan nghênh, khen ngợi đến đó.

Nay lại bị một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch gọi bằng...cô?
Đứa bé bên cạnh cảm giác có điều chẳng lành, liền giữ chặt miếng bánh của mình.
Mẹ cậu bé nhìn một lớn, một nhỏ trừng nhau mà bó tay!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Ngoại Truyện 1


Hai năm sau khi Tử Đằng và Ninh Lạc kết hôn.
Róc...rách...róc...rách...
Tiếng nước chảy nhiễu từng giọt xuống mặt sàn.

Người đàn ông thân cao 1m87 ở trần nghiêng đầu lau tóc, mái tóc màu đen được vuốt lên để lộ cả khuôn mặt cực phẩm.

Từng giọt nước nhiễu xuống trông thật gợi cảm.
Tử Đằng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chiếc điện thoại quân dụng trên bàn hiện nút đỏ, báo có nhắn thoại, cậu vươn tay nhấn xuống, giọng cấp dưới vang lên:
- Đại tá, cấp trên cho ngài nghỉ phép 1 tuần.

Thưởng nghỉ phép đã chuyển đến tài khoản của ngài! Chúc ngài nghỉ phép vui vẻ!
- Tôi nói nhỏ này nha! Thật ra vợ ngài uy hiếp đấy, hí hí hí!
".....Tên này còn vui hơn cả người nghỉ phép là mình"
Xem ra lần này phải về nhà một chuyến rồi!
Tử Đằng theo thói quen cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện 3 cuộc gọi nhỡ và 18 tin nhắn, đều là do Ninh Lạc gửi.

Biết vợ mình đang chờ, với lại cũng một năm rồi chưa gặp Ninh Lạc nên Tử Đằng thấy có chút áy náy, liền gọi đặt vé máy bay về nước V.
Thật ra Tử Đằng đủ quyền hạn đi trực thăng quân đội về, nhưng cậu thà đi máy bay công cộng vì cảm thấy như thế quá phô trương.
Thông thường thì chiều mới có vé, may sao quân hàm Đại tá kia thực sự rất uy quyền nên hãng máy bay liền sắp xếp cho cậu vé gần nhất.


Chuẩn hơn là vé hai giờ sau khởi hành.
Tử Đằng đặt vé hạng 3, trưởng tiếp viên đến khuyên cậu lên khoang hạng 1 không được đành buồn bã rời đi.
Lúc ngồi xuống, cậu vờ chẳng nhìn thấy nhiều ánh mắt đang đặt trên người mình, khi máy bay cất cánh, cậu kéo chiếc nón che hết cả mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Cao quá, chắc chắn rất đẹp trai!
Người châu Á sao? Nhìn dáng người hoàn hảo đó kìa
Alpha cấp cao sao ngồi ở đây?
Vẻ ngoài của Tử Đằng sau khi trưởng thành thật sự rất hút mắt.

Không cần mở miệng thì người ta vẫn đinh ninh cậu là alpha cấp cao.
Từ nước M bay về nước V mất 13h.

Tử Đằng cảm thấy đầy năng lượng sau giấc ngủ ngon.
"Hành khách chú ý, sắp đến thành phố Hoa Lư, nước V rồi! Các vị nhớ gài kĩ dây an toàn!"
Nữ tiếp viên nhắc nhở, lúc đi ngang qua Tử Đằng, cô không khỏi đỏ mặt.

Người ngồi đằng kia chính là vị alpha cấp SS, quân nhân mang quân hàm Đại tá của nước M đầy tội phạm nguy hiểm.

Lấy được người này dù đổi ba kiếp cũng còn lời! Nghĩ là làm, nữ tiếp viên định mời Tử Đằng một bữa cơm thì bộ đàm nhắc nhở toàn bộ nhân viên về khoang của mình.
Nữ tiếp viên nhìn Tử Đằng đang ngắm cảnh qua khung cửa sổ tiếc đến chảy nước mắt!
Nhưng cô ta không biết rằng mình vừa thoát khỏi nguy cơ bị đuổi việc.


Nếu dám đến gần Tử Đằng, đứng cùng cậu lâu hơn một chút thì người vợ hiền - Ninh Lạc chắc chắn sẽ ngửi ra tinh tức tố lạ, truy hỏi cặn kẽ.
Máy bay hạ cánh, Tử Đằng xách hành lý ra đón xe.

Từ sân bay về biệt thự nhà họ tốn khoảng 1h.

Tài xế suốt dọc đường nhìn lén vị ngồi đằng sau đeo nón, khẩu trang kín mít nhưng vẫn không che được hết vóc dáng và khí thế cường đại.
Sau khi Tử Đằng xuống xe, tài xế vẫn chưa khỏi hết bàng hoàng.

Lần đầu tiên hắn được vào khu nhà giàu bật nhất cả nước này a!!!
Tử Đằng nhấn dấu vân tay rồi mở cửa vào nhà.

Chú quản gia đang cẩn thận lau một bình hoa chợt thấy Tử Đằng liền mừng rỡ, chạy ào ra:
"Cậu Tử Đằng! Về khi nào? Sao không gọi tôi ra đón?"
Quản gia định xách hành lý nhưng Tử Đằng né đi.
"Cháu mới về thôi, sẵn đường đón xe luôn.

Phiền chú pha cho cháu ly cacao lạnh"
Quản gia vội chạy vào bếp, vui vẻ nói:
"Cậu chủ mà biết cậu về thì vui lắm đây!"
Vợ chồng đã xa nhau một năm.

Đến kỳ phát tình chỉ có thể gửi cho nửa kia tinh tức tố.

Ninh Lạc lúc nào cũng nhớ thương Tử Đằng cả.

Cái gương mặt như điêu khắc kia chỉ cười với duy nhất Tử Đằng mà thôi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Ngoại Truyện 2


Tử Đằng uống ly cacao lạnh xong đem hành lý về phòng.

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng mới đi tắm sạch sẽ.
Dạo một vòng sân nhà, chơi một chút với chú chó Bắp.

Tử Đằng nhìn đồng hồ đã hơn 11h trưa, thầm nghĩ Ninh Lạc sắp tan làm rồi.

Nhớ đến Lạc Lạc nhà mình về trễ hơn người ta, làm nhiều việc hơn người ta Tử Đằng thấy thật tội nghiệp vợ.
Cậu gửi cho Ninh Lạc một tin nhắn:
- Mười lăm phút nữa anh tới đón em
Nhắn xong cậu lên nhà thay quần áo, lái xe đi.

Quản gia mỉm cười nhìn theo:
"Mình có nên rời đi không nhỉ?"
Chú không muốn cản trở vợ chồng người ta ân ái đâu!
Tập đoàn F.L, tầng 10.

Văn phòng Tổng giám đốc.
Ninh Lạc nhìn chăm chăm cái điện thoại.
- Chồng yêu: Mười lăm phút nữa anh tới đón em
Cậu dụi mắt vài lần.

Khi dòng chữ vẫn như cũ, mừng rỡ vì đó không phải là ảo giác, chồng mình về rồi a!
Theo như tính toán của Ninh Lạc phải đến tận ngày mai Tử Đằng mới về.


Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h18 phút, còn 12 phút nữa chồng sẽ đến.

Nhưng vì vui quá Ninh Lạc chẳng còn tâm trí đâu mà xem hợp đồng đang cần phê duyệt gấp, trực tiếp gạc sang bên cạnh chiếc vi tinh.
Cậu đi đến khung cửa sổ thủy tinh, mong chờ nhìn xuống đường lộ.

Tay ôm chiếc điện thoại.
Một năm rồi, suốt một năm đó chỉ có thể nhìn người qua video call, xoa dịu bản thân bằng tinh tức tố được gửi từ bên kia địa cầu.

Cuối cùng, cuối cùng cũng được gặp mặt trực tiếp
Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc nở nụ cười hạnh phúc.

Nếu trợ lý có mặt ở đây, chắc chắn sẽ bị doạ cho hết hồn.
Trong lúc đợi, Ninh Lạc lập kế hoạch sẵn trong đầu: Đi ăn ở nhà hàng Swanky, sau đó về nhà ôm cho thật đã, buổi trưa đi dạo thủy cung, đi chơi công viên, xem phim...
Vừa tưởng tượng vừa bấm điện thoại xem giờ.

Cậu định sẽ xuống sớm để đợi Tử Đằng.

Chỉ cần nghĩ nửa kia sắp đón mình thôi Ninh Lạc đã đỏ cả mặt.
Liếc nhìn đồng hồ đã 11h22 phút, Ninh Lạc gom áo khoác, túi của mình xuống tầng.

Lúc này còn một vài nhân viên ở lại, mắt thấy Lạc tổng, tất cả đều bất ngờ:
"Lạc tổng!"
"Lạc tổng!"
Ninh Lạc gật đầu qua loa.

Bề ngoài vẫn như thường, lạnh nhạt, lưng thẳng tắp.

Lần đầu tiên thấy Lạc tổng về sớm nha!
Một tuần sáu ngày sớm nhất là 11h40, trễ nhất 12:30 Ninh Lạc mới tan làm.

Vì nhà không có Tử Đằng, cậu cảm thấy chán ngắt!
Ra đến ngoài công ty đã 11h26 phút.

Vẫn còn bốn phút để chờ.

Đang định đến dưới gốc cây thì một chiếc xe sang trọng màu đen quen thuộc chạy đến.
Tim Ninh Lạc đập nhanh.

Cơ thể không tự chủ mà bước về trước.
Tử Đằng bên trong bấm còi, sau đó mở kính xuống, nở nụ cười:
"Vợ anh vào xe nhanh, nhiều kẻ nhìn lắm nha"
Tử Đằng bước ra mở cửa cho Ninh Lạc, thấy cậu vẫn đứng đó nhìn mình, Tử Đằng hết cách liền đến bế cả người vào xe.

Trông thấy gương mặt nhớ mong từng phút, từng giây phóng đại ngay trước mắt, Ninh Lạc liền ôm chặt lấy cậu, như sợ cậu sẽ biến mất.

Giọng nói trầm, ấm áp mang chút cưng chiều nói vào tai Ninh Lạc:
"Ngoan.

Em buông tay ra, chúng ta về nhà"
Ninh Lạc gật đầu, ngoan ngoãn buông tay.

Tử Đằng cười nhẹ rồi vòng sang ngồi ghế lái.

Suốt chặn đường Ninh Lạc cứ dính sát người vào chồng mình, một phút lại hôn lên má Tử Đằng một cái.
Kế hoạch tốn công vừa nghĩ ra khi nãy đều tan biến hết.

Ninh Lạc chỉ cần Tử Đằng thôi...
Định viết một chương ngoại truyện trước à mà thấy nó lãng quá nên viết cho trọn.

Mấy bạn cùng tui xem cuộc hành trình của Tử Đằng và Ninh Lạc sau này nha!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Tại biệt thự Ninh gia.

Phòng khách.
Người đàn ông cao lớn tuổi đã tứ tuần ngồi trên sô pha chơi với cục bông Mận Mận.

Gương mặt tuy luôn tươi cười nhưng không khí lại vô cùng căng thẳng.

Tam tiểu thư Ninh Thục Quyên chốn sau cánh cửa ra vườn, len lén cái đầu nhỏ vào nghe trộm, còn cơ thể chịu khó đứng giữa trời trưa phơi nắng.
Ninh Lạc ngồi đối diện với Ninh Lập Thành.

Vẻ mặt xinh đẹp của cậu vô cảm, giọng nói cũng vô cảm nốt:
"Gọi con có việc gì?"
Ninh Lập Thành vẫn không nói gì, ông ta chuyên chú chơi búp bê với con gái nhỏ.

Mận Mận lâu rồi mới được chơi với cha, bé vui vẻ cười khúc khích.

Nhưng bé thấy anh cả nói chuyện mà ba không nghe thấy liền tốt bụng nhắc nhở:
"Cha ơi, anh cả hỏi cha kìa!"
Đối diện với đôi mắt sáng và trong của cục bông, Ninh Lập Thành liền ôm con gái mà hôn vào chiếc má mềm mụp.

Ninh Lạc cố gắng giữ bình tĩnh.


Người cha đáng quý này đã gọi cậu đến đây hơn mười phút rồi, cái thái độ khiến cậu nóng máu không biết khi nào mới sửa được, mà chắc ông ta có xuống mồ cũng không có ngày đó đâu!
Sau này nhất định mình sẽ tống ông ta ra khỏi công ty! Cậu đứng lên và định lên lầu.
"Ai cho mày đi? Từ khi nào đã không có gia giáo?"
Giọng nói mang khí thế khiến Mận Mận cứng đơ.

Cha bé rất ít khi tỏ ra đáng sợ như thế.

Bé muốn khóc nhưng không dám.

Miệng mếu mếu.

Ninh Lập Thành thấy vậy liền thu lại tinh tức tố trong lúc tức giận vô tình phóng ra:
".....Thục Quyên! Bế Mận Mận đi"
Ninh Thục Quyên giật mình khi bỗng dưng bị gọi.

Thì ra mình đã bị phát hiện a! Cô bé dùng hết tốc lực trời cho chạy nhanh đến bế Mận Mận, mặt có hơi luyến tiếc khi không được xem trận đối chọi của cha con như nước với lửa này.

Trời! Sao nó nặng quá vậy?
"Có chuyện gì thì nói cho xong! Đỡ mất thời gian" Ninh Lạc khoanh tay hờ hững nói.
"Tao là cha mày, mày dùng thái độ đó à?"
"Tôi thích"
"......."
Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.


Nghịch tử! Ninh Lập Thành tay chộp lấy tách trà ném vào người Ninh Lạc.
Xoảng
Tách trà tinh xảo màu vàng bị vỡ tan tành trên mặt sàn bóng loáng.

Ninh Lạc chỉ cần nhích người sang một bên đã nhẹ nhàng tránh được rồi.

Cậu có học võ nha!
"Chẳng phải tao bảo mày cho Hạ Đông Quân đánh dấu tạm thời ư? Dám trái lời tao, nếu hôm qua mày phát tình sớm hơn một chút thì không biết bộ dạng của mày hôm nay thế nào.

Hạ Đông Quân là alpha cấp S, chỉ cần có tinh tức tố của nó dù có một đám alpha cũng không dám chạm vào mày-"
"Tôi nói lại một lần nữa! Tôi không muốn bị đánh dấu! Alpha cấp S thì sao? Chẳng phải chỉ là lũ sói đội lốt cừu thôi hử? Tôi tự lo cho mình được"
Gân cổ Ninh Lập Thành nổi hết cả lên, quát lớn:
"Mày cứng đầu như mẹ mày vậy!"
Ninh Lạc gật đầu nhẹ nhàng đáp:
"Tôi giống mẹ mà, ai cần giống kẻ háo sắc như ông"
Nói xong cậu dứt khoát lên phòng.
Ninh Lập Thành nghiến răng ken két nhìn theo.

Ông ta muốn đánh cậu lắm nhưng sợ Ninh lão biết đánh lại gã thôi.

Ninh Lập Thành vò đầu bứt tai vì thằng con không chịu nghe lời này.

Chỉ cần Ninh Lạc và Hạ Đông Quân trở thành một đôi, thì toàn bộ đất khu phía đông của Ninh gia do ông ta quản lý sẽ được Hạ gia đầu tư.

Đến lúc đó địa vị gã càng thêm vững chắc!
Thằng ba nó sắp ngoi đến vị trí của mình rồi, cứ tiếp tục như vậy không ổn
Ninh Lạc đứng trên cầu thang, nép vào tường khiến bản thân bị che khuất hoàn toàn, cậu lạnh lùng nhìn xuống Ninh Lập Thành đang suy tư gì đó.
Nên tăng tiến độ dự án giúp chú ba rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Ngay buổi tối hôm đó, Ninh Khang, em trai Ninh Lập Thành nhận được dự án hơn năm nghìn tỷ, Ninh Lập Thành gần như bị đẩy khỏi vị trí Tổng giám đốc.

Có lẽ ông ta sẽ không ngờ được rằng, người giúp Ninh Khang lấy được dự án đó chính là đứa con trai mà gã suốt ngày khinh thường - Ninh Lạc!
Ninh Lập Thành cắn chặt môi, tức muốn hộc máu khi trong vai kẻ thua cuộc đứng nhìn cảnh cha con tình thâm của Ninh lão và Ninh Khang.
Còn nước còn tát, kiếm thêm tiền đầu tư là ổn!
Ninh Lập Thành xin phép rời đi, ông ta trở về phòng mình điên cuồng tìm kiếm nguồn đầu tư.

Đêm đó, có người bị mất ngủ và rụng tóc do lao lực quá nhiều...
Ngày nghỉ qua đi, tuần mới nữa lại đến, Tử Đằng ngáp ngắn ngáp dài lờ đờ nhìn chiếc đồng hồ tròn trịa màu trắng.
7:20
7:21
!!!
Ngủ quên rồi! Mà thôi, quên thì quên luôn đi.

Từ lúc xuyên không đến giờ mình chưa nghỉ ngày nào.

Hôm nay nghỉ, ngủ cho đã mới được!
«Past lives couldnt ever hold me down....»
Tiếng nhạc chờ nghe vừa thê lương vừa ma mị vang lên giữa căn phòng.


Tử Đằng lười biếng nhấc điện thoại, chả thèm nhìn tên người gọi mà trực tiếp ghé sát vào tai nghe, giọng mũi hơi khàn khàn:
"Ai vậy?"
- Cô Hà đây! Sao giờ này chưa đến? Hôm nay em đại diện trường thi năng khiếu vẽ tranh mà?
Tử Đằng giật mình, tỉnh luôn cơn buồn ngủ.
"Em, em đến liền đây!!!"
Tút...tút
Cậu quên mất hôm nay mình đi thi a! Hôm qua cô Hà, cô chủ nhiệm lớp có đến nhắc, cô còn bảo 7:30 xe nhà trường bắt đầu xuất phát cơ!
Tử Đằng vội vã chạy vào nhà vệ sinh tắm sơ sơ rồi thay đồng phục trường.
Từ nhà đến trường đi bộ mất 5 phút, không sao đi nhanh là được! Lúc đi ngang qua một vụ tai nạn giao thông, có dãy phân cách, các anh cảnh sát bảo cậu đi đường vòng nhưng đường vòng chắc chắn sẽ trễ giờ.

Thế là Tử Đằng cậu phóng, một mạch phóng qua bốn dãy phân cách cao một mét, và nhẹ nhàng tránh mấy anh cảnh sát.
Tử Đằng rất có lương tâm, cậu không hề chạm vào vạch kẽ phát hoạ ở dưới lộ, cậu chỉ chạy trên phía rìa, khá xa so với vạch kẽ.
Một người đàn ông ngồi trong quán cà phê gần đấy dõi theo Tử Đằng, đàn em hắn thấy vậy liền hỏi:
"Đại ca thích thằng nhóc đó à?"
Người đàn ông uống ngụm cà phê:
"Thằng đó nếu được huấn luyện tốt, chắc chắn là một nhân tài"
Đàn em cười phá lên:
"Học sinh mà, liệu có theo chúng ta hay không, khà khà"
Người đàn ông sau khi thấy bóng dáng Tử Đằng mất hút, liền trở lại quan sát hiện trường tai nạn.

Hắn cười khẩy.


Điều tra thế nào thì cũng chỉ là tai nạn bình thường thôi!
Bác bảo vệ thấy Tử Đằng, không khỏi chọc ghẹo:
"Đi trễ nha!"
Cậu giơ tay chào bác rồi một mạch chạy đến chiếc xe buýt có logo trường đang đậu ở mép sân.
"Cô, em đến rồi đây!"
Cô Hà đang trao đổi vài thông tin với một thầy giáo, thấy cậu thở hồng hộc mà chống tay nhìn Tử Đằng, thở dài.

Cô kéo cậu vào trong xe buýt.

Bên trong có năm bạn học sinh khác.

Cậu gật đầu chào hỏi với họ rồi ngồi xuống đại một chỗ.

Cô Hà dặn dò Tử Đằng:
"Nhớ thi cho tốt! Về cô dẫn đi ăn!"
"Vâng!"
Trước khi xuống xe, cô đưa cho cậu một ổ bánh mì sandwich:
"Ăn sáng trước, đừng để đau bao tử!"
Tử Đằng nhận lấy mỉm cười, trong lòng thấy ấm áp.

Biết cậu ngủ trễ, một mạch chạy đến đây chưa kịp ăn sáng, có mấy thầy cô chu đáo như vậy:
"Cảm ơn cô ạ!"
-------------------------------------------------------------
Ngoài lề:
Ninh Lạc: mày dám để ý Tử Đằng?
Đại ca nào đó: không, không có!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom