Cập nhật mới

Dịch Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: C100: Chương 100


Thông tin từ một tờ báo lá cải nhanh chóng thu hút được rất nhiều, vì người trên đó là người thừa kế Hạ gia, một trong năm đại gia tộc giàu có nhất cả nước.

Nhưng nó chỉ tồn tại chừng vài giờ đã bị ém nhẹm đi.

......................................

Hai ngày sau.

Tử Đằng đã qua kì phân hoá nhưng suốt một tuần này vẫn phải ở trong bệnh viện, còn chuyện cậu phân hoá thành cấp quốc gia Ninh Khương đã đề nghị nhà nước giấu đi, thay vào đó là cấp S, vì một khi tin tức có cấp quốc gia đồn ra ngoài, rất phiền phức, chưa kể Tử Đằng vẫn còn là học sinh.

Tử Đằng được chăm sóc như ông hoàng, tay trái có người hầu, tay phải có người đẹp, cũng không quá tệ!

Cốc cốc

"Anh cả! Em là Thục Quyên, em cùng Mận Mận đến thăm anh rể!" Từ anh rể Thục Quyên còn cố ý nhấn mạnh. Quả nhiên Ninh Lạc cho vào, trong lòng nở hoa nhưng vờ làm giá, trách cứ:

"Gọi anh Tử Đằng, chưa phải anh rể"

Ninh Thục Quyên gật gật đầu.


"Hu oaaa! Anh rể~ Anh có hó chịu hong~"

Mận Mận bốn tủi chân ngắn, tay ngắn lao về phía Tử Đằng như cơn gió, đến giường bệnh, bé giơ hai cánh tay mũm mĩm của mình lên. Nhìn cục bông siêu cấp đáng yêu đòi mình bế, Tử Đằng ôm tim nâng bé lên ngồi cạnh mình.

Mặt Ninh Lạc đen như nhọ nồi.

Ninh Thục Quyên để đồ bổ xuống nghiên đầu: Thấy sai sai!

Mận Mận dùng đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi thăm những câu được mẹ bé dặn:

"Đau biến biến" vừa nói vừa thổi vào người Tử Đằng.

Nguyên câu tam phu nhân dặn: Anh Tử Đằng mau khoẻ, cơn đau biến mất.

"Mận Mận rất thích anh a ~"

Nguyên câu tam phu nhân dặn: Thích anh và anh cả ở bên nhau.

Nói xong bé còn đứng lên ôm Tử Đằng hôn vào má. Bé thầm tự khen mình quá giỏi, chuyện mẹ giao bé hoàn thành xuất sắc! Chắc chắn anh Tử Đằng sẽ rất cảm động, mà ảnh cảm động thì anh cả sẽ vui! Mẹ bé nói vậy!

Tử Đằng phụt cười! Nhéo nhéo hai má bánh bao của bé. Ôi! Cưng quá đi!

"Cảm ơn Mận Mận nhé!"

Bầu không khí vô cùng hài hoà ấm áp. Nhưng bên đây máy lạnh biết đi Ninh mỹ nhân hạ nhiệt độ âm âm âm!

Ninh Thục Quyên đứng gần mà ôm cả người, cô bé biết sai ở đâu rồi, thầm hét lên: Mận Mận! Mẹ và chị bảo làm tiểu em gái chứ không phải làm trà xanh!

Mận Mận nhầm vai, bé đang bắt chước chị gái xinh đẹp đáng yêu trong ti vi, mà diễn viên đó đóng tiểu tam!

Ninh Thục Quyên lén nhìn Ninh Lạc, hết cách: Mận Mận sắp bị ghi vào danh sách đen! À, mà trước đây nó bị cho vào rồi!

Tiểu tam Mận Mận cứ ngồi lì trong căn phòng nhỏ của Tử Đằng và Ninh Lạc hết cả ngày! Tử Đằng hôm nay rất vui nha, cục bông Mận Mận cực dễ thương!


Nếu biết sau này Mận Mận đáng yêu sẽ thành alpha háo sắc chắc chắn Tử Đằng sẽ chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm nhét đầy cả nhà!

Cứ thế, Mận Mận cùng Ninh Thục Quyên, nhằm lúc là Ninh Hạc Hiên thay phiên nhau đưa thức ăn, đồ bổ cho Tử Đằng và Ninh Lạc. Ngoài chăm cho Tử Đằng, Ninh Lạc còn phải xử lý một vài việc công ty, Tử Đằng thấy thế cũng không làm phiền cậu, hầu hết đều chơi với Mận Mận.

Nhưng trong mắt Ninh mỹ nhân lại là hình ảnh khác!

Mận Mận nhầm vai trà xanh đã quen, bé nũng nịu, uốn éo với Tử Đằng, khiến Ninh Lạc ngồi một bên nhìn sang tức đến uất ức!

"Sao vậy? Bệnh à?"

Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Tử Đằng vừa tắm xong chợt thấy Ninh Lạc bỗng dưng chui tọt vào trong chăn rồi che kín bản thân mà khó hiểu, cậu sờ sờ cục bông lớn, ý muốn tìm trán để xem có phát nóng.

Ninh Lạc im lặng, quay sang hướng khác.

Tử Đằng gãi đầu. Vài phút sau ngầm hiểu: Chẳng lẽ đây là dỗi trong truyền thuyết!?

Tử Đằng đầu gỗ, tự đoán vì trong lúc xem phim thường thấy cảnh cặp đôi hờn dỗi như thế này!

Mà mình làm gì khiến cậu ấy giận nhỉ?

Tử Đằng nhớ nhớ, mãi cũng chẳng ra. Lúc này Ninh Lạc ló mái tóc hồng mềm mại hơi rối, ánh mắt lại rưng rưng, nhìn thế nào cũng trông vô cùng tội nghiệp!


Gương mặt cực diễm hơi quay đi, chỉ thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp, giọng ấm ức:

"Lần sau không cho con heo đá đó vào nữa..."

"Em không thích"

Nói xong lại chùm kín cơ thể. Tử Đằng ngửi đâu ra mùi ghen thế này!? Cậu hết lời, bật cười:

"Xin lỗi Lạc Lạc nhé! Anh sai!"

Tử Đằng cúi người xuống, ôm cục bông lớn vào lòng. Ninh Lạc bên trong nói nho nhỏ:

"...Chấp nhận xin lỗi..."

Không quá ba giây Ninh Lạc đã ra khỏi chăn nhào lên người Tử Đằng hôn hôn!

...............................................

Tác giả: Tam phu nhân! Lần sau tìm câu nào ngắn gọn thui, Mận Mận hỏng có nhớ hết đâu 😅😅😅
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: C101: Chương 101


Hôm nay Mận Mận mặc một cái váy yếm màu xanh nhạt, tóc búi hai bên, kẹp thêm hai cái nơ cùng màu với váy, đôi giày búp bê trắng, tổng thể vô cùng đáng yêu. Bé đi cùng Ninh Hạc Hiên, cả hai đứng trước phòng bệnh bối rối.

Vì Ninh Lạc không cho cả hai vào! Chỉ lấy cơm canh rồi đóng sầm cửa. Ninh Hạc Hiên bĩu môi, nắm tay Mận Mận đi về, nhưng bé như tảng đá, đứng như trời trồng! Nước mắt nước mũi thay nhau tuôn rơi lã chả:

"Hu oaaaa"


" Ở ửa" (mở cửa)

Binh binh. Nắm tay u ú đập vào cửa, thấy vẫn bất động, bé liền trực tiếp...nằm lăn lộn!

Ninh Hạc Hiên:.......


Tôi không biết nó! Nó không phải em tô...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: C102: Chương 102


“Mẹ kiếp!”

Choanggg rầmm

Hạ Đông Quân nghiến răng, điên cuồng đập vỡ đồ đạc, hai cô y tá bị tinh tức tố trong cơn giận dữ của hắn đe doạ đến run rẩy ngồi phịch xuống đất.

“Anh bình tĩnh chút đi”

Nữ alpha chừng mười sáu thong thả vào, cô ta hơi nhếch mày khi trông thấy bộ dạng vô cùng thảm hại của hắn.

“Cút!”

Vì đang băng bó nên khó mà trông thấy gương mặt bầm tím của hắn, nữ alpha thật muốn ngắm nghía gương mặt ‘soái ca’ lúc này của anh trai.

Hạ Tường Vy phóng t1nh tức tố hương hoa hồng đến bảo vệ hai nữ y tá, tuy không mạnh bằng hương gỗ tùng kia nhưng cũng đủ giúp hai người họ thoát khỏi đây.

Mục đích Hạ Tường Vy đến chỉ có một: tận hưởng bộ dáng thê thảm của Hạ Đông Quân.

Cô ta mới là em gái ruột của hắn, thế tại sao hắn lại dùng ánh mắt nhìn sâu bọ mà nhìn xuống cô ta? Cô ta là alpha cấp trung, còn Hạ Thu Tuệ chỉ là beta, đến cả người cha như rắn độc kia cũng đã thừa nhận thế mà tên này lại cư xử như với người vô hình, khiến cô ta nhục nhã biết bao nhiêu lần với đám thượng lưu.


Hạ Tường Vy hận hắn, muốn nghiền nát hắn.

Cô ta bỏ tia chán ghét chỉ tồn tại một giây ngắn ngủi, lên tiếng:

“Phía Ninh Lập Thành đã xin lỗi, cha bảo anh bỏ-”

Choangg

Chiếc ly đập thẳng vào tường, Hạ Đông Quân chẳng hề nương tay ném vào Hạ Tường Vy, cũng may do hắn đang bình phục, ném lệch.

Hạ Tường Vy đưa tay lau máu trên vết thương mặt, cười khẩy:

“Đây là lời của cha, không phải lời của em”

“Anh đã nóng như vậy, thì em ra ngoài” nói xong liền xoay người rời khỏi, nếu ở lại thêm một giây nào nữa có lẽ Hạ Tường Vy sẽ kiềm chế không nỗi mà đánh nhau với hắn.

Hạ Đông Quân đấm mạnh vào tường. Ninh Lập Thành! Lão già đó dám lừa hắn! Dụ hắn vào bẫy rồi cho người đánh úp!

Từ kí ức kiếp trước Hạ Đông Quân vốn chẳng hề để Ninh Lập Thành vào mắt. Vì sao? Ông ta ích kỷ, cùng một hạng người với người mà hắn gọi là cha, là dạng người chỉ quan tâm đ ến lợi ích của bản thân. Vì muốn tiếp cận Ninh Lạc nên hắn mới cố gắng lấy lòng thôi.

Lúc Ninh Lập Thành liên lạc, hắn còn nghĩ ông ta muốn giúp mình, ai lại trơ mắt bỏ đi miếng mồi ngon.

Hắn thật không hiểu. Việc ông ta cho người đánh hắn, đồng nghĩa với việc cắt đứt hoàn toàn giao dịch trước đây, đối với Ninh Lập Thành là một tổn thất rất lớn.

Hạ Đông Quân ôm đầu. Mọi chuyện đều chệch hướng. Tất cả là vì có sự tồn tại của Tử Đằng. Hạ Đông Quân càng muốn xé xác cậu hơn.



- Chuyện hợp tác tôi đồng ý

Ninh Lạc bên này cười khẩy:


“Không tiện nói chuyện, trao đổi qua tin nhắn”

Tútt

Ninh Lạc để điện thoại lên bàn, cùng Tử Đằng gom đồ đạc về khu chung cư Số đỏ.

“Bạn trai của nhóc Tử Đằng à?”

“Mù còn nhận ra! Xem đi! Omega đó tuyên bố chủ quyền quá a!”

“Ừm! Tinh tức tố bá đạo thật!”

Mấy cô bác hàng xóm xúm lại xì xào với nhau. Ninh Lạc cong môi, hài lòng. Tử Đằng thật hết cách, Ninh Lạc khăng khăng phóng t1nh tức tố bao quanh cậu, nũng nịu mè nheo mãi. Tử Đằng bó tay thôi, cái tính chiếm hữu này không tài nào ngăn được mà!

Trong khi Tử Đằng mở cửa, Ninh Lạc nghiên đầu sang một bên nhìn chằm chằm một chàng trai thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, cậu thiếu niên bị nhìn đến sợ hãi vội chạy vào nhà. Ninh Lạc thành công đe doạ tình địch!

Chả là, thiếu niên kia là bé beta thích thầm Tử Đằng, nghe báo cáo là vì Tử Đằng hiền lành tốt bụng nhà cậu từng giúp đỡ cậu ta hồi ba bốn tháng trước.

Khu chung cư này không chỉ có mỗi thiếu niên beta kia. Ninh Lạc vào trong nhà lạnh mặt:

“Sau này không cho anh tùy tiện giúp người khác, không cho anh thân thiện mỉm cười với ai, không cho đứa khác vài viên kẹo, cũng không cho đi lòng vòng”


Tử Đằng:?



“Bạn học Tử Đằng, suốt một tuần này cậu và Ninh Lạc đi đâu chơi hả?”

Lớp trưởng tò mò hỏi. Tử Đằng chỉ còn cách gật đầu. Rất nhiều bạn học đầu óc phong phú tưởng tượng đến nhiều cảnh vô cùng nóng bỏng.

Góc ngoài lề:

Camera chạy bằng cơm của khu chung cư Số đỏ - rất yêu nghề theo dõi Tử Đằng: tách tách, tách tách tách

Ninh đại thiếu gia: tốt, thưởng thêm!

Tử Đằng: sao mình luôn có cảm giác có đôi mắt nào đó luôn nhìn mình nhỉ?

Tác giả: đang ra thêm nha, đợi áp duyệt ♥️♥️♥️
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: C103: Chương 103


Thế giới này đủ 15 tuổi đo cấp độ, đủ 16 tuổi được phép tìm bạn đời, đến 18 tuổi được phép kết hôn. Do đó việc Tử Đằng đánh dấu tạm thời Ninh Lạc là điều rất bình thường. Thật ra cả hai che tin tức tố rất tốt, nhưng vì nghỉ học hết một tuần ‘đi chơi’ kia khiến người khác đoán thầm đoán mò, và đi đến kết luận: đánh dấu tạm thời!

Còn về Hạ Đông Quân, hắn đã được Hạ gia chuyển trường từ lúc hắn bị Ninh gia giao cho cảnh sát, tất cả mọi người đều thầm nghĩ là hắn không muốn nhìn tình địch cùng hôn thê cũ bên nhau thôi.

“Lạc Lạc”

“Ơi~”

“Anh có chuyện quên nói với em”

“Nói đi~”

“…nghiêm túc đấy. Bỏ cái tay ra” Tử Đằng bất lực xoa xoa mày.

Ninh Lạc ấm ức, buông tay đang sờ eo Tử Đằng.

Cả hai đang ở chung cư cùng nhau học, đến giờ Tử Đằng mới nhớ chuyện mình sắp đến Học viện quân sự.

“…Nửa tháng nữa anh sẽ chuyển đến tỉnh P”

Ninh Lạc nghĩ mình nghe nhầm, vài giây sau đơ ra:

“Tại sao???”


“Anh học quân sự”

Quân sự? Vậy là Tử Đằng muốn làm cảnh sát? Ninh Lạc thầm suy nghĩ, cậu leo lên người Tử Đằng:

“Vậy em theo anh nha~”

Tử Đằng nhất quyết lắc đầu:

“Không! Mỗi tuần anh sẽ về đây thăm em mà”

Bầu không khí đột nhiên lạnh đi. Ninh Lạc nhíu mày, đôi mắt xanh dương tỏ vẻ ủy khuất:

“Ứ chịu”

Trông thấy gương mặt tội nghiệp này của Ninh Lạc, Tử Đằng thở dài, cậu hôn má Ninh Lạc một cái, nhỏ nhẹ hỏi:

“Vậy em muốn sao?”

Tuy Ninh Lạc không ngăn cản việc học hay ước mơ của Tử Đằng, nhưng bảo cậu xa bạn trai thì không thể nha!

“Anh đi cũng được, ở kí túc xá cũng được. Mỗi ngày phải cho em đến thăm anh”

Tử Đằng cảm giác sai sai:

“Từ đây đến tỉnh P mất năm giờ đấy! Cả đi lẫn về ít nhất chín giờ! Một ngày chỉ có 24 giờ thôi” Ninh Lạc còn học, còn làm việc, còn ngủ nữa!

Ninh Lạc thở phào, thì ra là vì việc di chuyển, cậu thản nhiên nói:

“Em có trực thăng riêng”

“…”

Xin lỗi! Tử Đằng quên mất bạn trai này của cậu là tiểu tổng tài bá đạo! Không ngại yêu xa, chỉ ngại người yêu bạn quá giàu!

Thế là cả hai quyết định như vậy. Ninh Lạc hài lòng tặng một nụ hôn cháy bỏng cho người yêu.

Tử Đằng kiểu: đôi khi tôi nghĩ Ninh Lạc mới là trên đấy.



“Hừ! Mày lại gây ra chuyện!”


Ninh Khương có phần tức giận nói với Ninh Lập Thành. Chuyện ông ta cho người công khai đánh Hạ Đông Quân mới vừa sắp xếp êm xuôi xong.

Bên Hạ gia không thể đòi công bằng cho Hạ Đông Quân được, có ý đồ xấu với con trai nhà người ta, người làm cha đến dạy một bài học cũng rất bình thường. Vẻ mặt Hạ Văn Đức tuy méo mó nhưng bù lại hai bên chấp nhận hoà nhau, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Việc làm có chút nông nỗi này của Ninh Lập Thành vừa hay che mắt Hạ gia, Ninh Lập Thành chả biết rằng, mình vừa lập một công đôi chuyện hỗ trợ kế hoạch ‘nuốt’ Hạ gia của Ninh Lạc.

Ninh Khương không quá trách mắng Ninh Lập Thành, trách cứ cho có thôi. Ninh Lập Thành cũng hiểu tính khí của cha, chỉ ngồi im nghe lão nói vài câu rồi về phòng.

Mận Mận chạy đến ôm chân Ninh Lập Thành, chớp chớp đôi mắt to trong sáng:

“Ong lại hát nữa sao~ Mận Mận cũng mún nghe~”

“…” Rốt cuộc ai nói vậy với con bé?

Ninh Hạc Hiên hắt xì!

16:47, tại nhà Tử Đằng.

“Vậy chuyện tôi nói với cậu…”

Tô Bích Vân có hơi ấp úng hỏi.

Ninh Lạc nhìn đoạn camera, khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt như thường:

“Nếu cô muốn hủy hôn thì tốt nhất nên dựa vào bản thân mình”

Tô Bích Vân cắn môi. Ai mà chẳng biết? Nhưng một đứa từ nhỏ đến lớn được phụ huynh nuôi như một chú chim hoàng yến như cô thì đâu ra năng lực muốn hủy hôn là hủy?


Từ trước đến nay, bạn bè cô thật sự chơi chung còn chưa đến năm người, họ cũng chỉ là mấy cậu ấm cô chiêu, làm sao mà giúp cô được?

Ninh Lạc biết được suy nghĩ của Tô Bích Vân, dù gì linh hồn Ninh Lạc cũng là người trưởng thành, một bá đạo tổng tài hàng thật giá thật:

“Ý tôi không phải là không giúp lại cô. Nhưng muốn hoàn toàn không bị kẻ khác bàn tán, bới móc thì cô nên tạo chỗ đứng cho mình trong tập đoàn Tô gia trước đã”

Alpha từ hôn omega, omega chịu nhục nhã, cười nhạo. Omega từ hôn alpha, omega cũng sẽ chịu sự đàm tiếu, chẳng hạn như bỏ hôn phu theo tình mới…

Omega cấp cao tuy được nâng niu nhưng alpha mới là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

“Cơm xong rồi đây!”

Tử Đằng gọi Ninh Lạc và Tô Bích Vân. Còn một người nữa là Gia Huy, cậu ta đã dọn bàn sẵn và cũng đã cầm sẵn chén cơm của mình.

Ninh Lạc nhìn vào bếp rồi lại nhìn Tô Bích Vân, cô gật đầu:

“Tôi làm được”

Tài chính, kinh tế đương nhiên cô đều được học qua, con một như cô dù sau này phải gả đi cũng sẽ nắm giữ một chức vụ nào đấy.

Việc này không khó, chỉ cần phía sau có Ninh Lạc hỗ trợ, thoát khỏi tra nam kia là điều chắc chắn.

Tô Bích Vân dâng lên một chút hảo cảm với Ninh Lạc, đứng dậy theo cậu vào bếp. Chỉ được năm phút, Tô Bích Vân nhanh chóng nổi cáu trước màng thả cơm tró của Ninh Lạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: C104: Chương 104


Nửa tháng sau.

“Ơ, cậu chuyển trường thật à?”

“Cậu đi thì ai chỉ tui môn Anhhh?”

“Thôi! Các em đến đây để tiễn Tử Đằng hay đến ăn vạ đấy?”

Chủ nhiệm Hà đau đầu với bọn nhóc lớn xác này, cô tiếp tục dặn dò Tử Đằng:

“Nào bị ăn hiếp thì thẳng tay đánh lại nó nhé! Ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, tối đừng ăn mì, dễ đau dạ dày…bla bla”

Tụi 11A2 còn thầm nghĩ Tử Đằng là con trai thất lạc của chủ nhiệm Hà cơ đấy!

Đến lúc xuất phát, Tử Đằng tạm biệt mọi người rồi…lên máy bay trực thăng. Ninh Lạc thấy cậu ngồi xuống liền cài dây an toàn cho cậu, nhét gối ngủ sau đầu Tử Đằng, đặt thức ăn vặt lên ghế trống kế bên. Lo người yêu lần đầu đi máy bay trực thăng sợ hãi nên tự nguyện làm gối ôm hình người.

Tử Đằng: …

Này là cho cậu ôm hay cậu là gối ôm đây?


Ninh Lạc vùi vùi đầu vào ngực Tử Đằng, dầu xả vải nhẹ nhàng vươn trên mũi, không thoả mãn, Ninh Lạc lần lần lên vai rồi đến cổ Tử Đằng, hít hương hoa cỏ. Tử Đằng cúi xuống hôn Ninh Lạc, hôn môi xong lại hôn lên cái trán trắng sáng của cậu:

“Đừng nghịch nữa”

Ninh Lạc thấy Tử Đằng bị mình chọc đến đ ộng tình, không khỏi vui vẻ.

Cũng may trước khi lên máy bay đã kéo rèm xuống, nếu để hai người ngồi buồng lái thấy cảnh này, chắc ngượng lắm!

Học viện quân dân tỉnh P, học viện đứng đầu về đào tạo quân nhân, quá trình nhận và đào tạo khắt khe, khó nhọc, mỗi năm chỉ có 50 đến 80 học viên được nhận.

Còn Tử Đằng, đáng lẽ phải tham gia một khoá học tập ở đây rồi mới thi, nhưng với “alpha cấp quốc gia” đã đủ tuyển thẳng!

Tử Đằng dọn đến một biệt thự nhỏ cách học viện mười lăm phút, Ninh Lạc theo sau quan sát không gian biệt thự, có chút khó hiểu:

“Anh nói anh vào kí túc xá mà?”

Tử Đằng quay lại nhìn Ninh Lạc. Chẳng lẽ ngày nào cũng muốn cậu cho Ninh Lạc vào một phòng toàn alpha à? Ninh Lạc không ngại, không sợ nhưng cậu không muốn nha! Tính bảo vệ, che chở theo bản năng không thể tránh khỏi, với lại cậu yêu Ninh Lạc, ai lại cho người mình yêu ở một nơi toàn alpha!

Ninh Lạc ngơ ngác trước ánh mắt như nhìn kẻ vô tri của Tử Đằng, chợt hiểu:

“…Anh ghen sao?”

Tử Đằng thấy Ninh Lạc hôm nay có chút ngốc:

“Em khó chịu à?”

Gương mặt Ninh Lạc đỏ lên: “Không! Không!”

Cậu nhảy lên ôm chầm lấy Tử Đằng. Cả hai liền lên phòng ‘vận động nhẹ’.

Đến chiều, trong lúc rảnh rỗi Ninh Lạc tìm hiểu thông tin rồi liên hệ với chủ sở hữu cũ của ngôi nhà, mới biết Tử Đằng đã mua đứt căn biệt thự chứ không phải thuê như cậu nghĩ.

Nhìn người yêu đang tập trung vẽ kế bên, Ninh Lạc tỏ vẻ hung dữ:


“Khai ra tất cả tài sản của anh!”

“…Cửa hàng thức uống nơi anh làm thêm, hơn một ngàn cổ phiếu giá thấp, chủ web truyện tranh Z. Hết rồi”

Ninh Lạc sửng sốt:

“Thì ra anh là đại gia ngầm!!!”

Một ngàn cổ phiếu giá thấp tương đương từ 1 đến 10 tỷ. Giá nhà cửa hàng thức uống cũng tầm phải vài tỷ, còn web truyện tranh Z là web truyện có hơn 50 triệu lượt tải xuống, cái web này trước kia Tử Đằng có nhắc đến cậu ấy đăng truyện ở đấy nên Ninh Lạc có tìm hiểu đôi chút.

Tử Đằng thấy hai mắt Ninh Lạc to tròn ngạc nhiên liền bật cười, đứng lên đè Ninh Lạc xuống hôn một lượt:

“Anh đã nói nuôi em một ngày năm bữa được mà”

Ninh Lạc bị hôn đến mềm nhũn cả người, lí nhí:

“Em, em không muốn béo như con heo đá đâu…”

Heo đá Mận Mận đáng yêu mũm mĩm chẳng hề hay biết mình đã trở thành tấm gương tránh hướng đến của Ninh gia.

Bộ dáng câu dẫn này của Ninh Lạc thật khiến Tử Đằng ngứa ngáy…


Cuộc sống học đường của cả hai trôi qua rất yên bình. Vì thấy Ninh Lạc ngày nào cũng đi đi về về nên Ninh Khương đã xin nhà trường cho phép cậu lên lớp một tuần một lần, với thành tích học bá của Ninh Lạc, đương nhiên điều này được chấp nhận.

Hôm nay là chủ nhật, Ninh Lạc đòi phụ Tử Đằng nấu cơm, tuy thấy không ổn nhưng Tử Đằng vẫn chấp nhận, người yêu nhỏ của cậu vui vẻ đổ tất cả bao gồm thịt, rau xanh, cá, lọ gia vị rửa cùng một lúc.

“…”

“Ơ? Anh sao vậy?”

Sao lại đứng đó làm vẻ mặt kiểu mẹ già nhìn con thơ thế???

Tử Đằng thở dài, xoa xoa đầu Ninh Lạc, đến tách thịt, rau xanh, cá ra, bỏ chúng vào mỗi chiếc rổ khác nhau, còn gia vị thì để một góc, dặn dò:

“Em phải rửa riêng chúng. Rửa chung chẳng khác nào em lấy xà phòng rửa chén đem đi gội đầu, còn mấy cái lọ này, ha ha, không cần phải rửa!”

Ninh Lạc xấu hổ, ôm Tử Đằng, làm nũng:

“Anh, anh không được kể cho ông biết…”

Tử Đằng phì cười, chiều chuộng: “Được, được”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: C105: Chương 105


Bữa tiệc xã giao của Ninh gia xa hoa lộng lẫy. Năm nay Ninh Lạc tròn 20 tuổi, vẻ ngoài càng khiến người khác suýt xoa, ngắm nhìn không ngớt.

Nét trong trẻo thời cấp ba đã được thay thế bằng nét trưởng thành, trẻ trung, cùng với chiều cao 1m77 nổi trội ít omega nam nào đạt được. Nhưng miễn người trong giới thượng lưu đều biết, cậu là một con người lạnh lùng, đoá hoa cao lãnh khó mà với tới.

Đôi mắt phượng màu xanh dương đảo một vòng, đặt xuống thân cảnh cao lớn quá quen thuộc kia.

“Chào Ninh chủ tịch! Công ty chúng tôi rất hân hạnh được hợp tác với tập đoàn của ngài!”

“Cậu khách sáo rồi!”

Ninh Khương nhu hoà cười nâng ly lên với đối tác.

“Vâng! Vâng!”

Đối tác nhấp ngụm rượu vang, chuyển mắt sang cậu vệ sĩ trẻ vô cùng điển trai. Khí thế như thế này, chắc chắn là alpha cấp cao! Đối tác tò mò, dè dặt hỏi Ninh Khương:

“Ngài chủ tịch! Không biết cậu vệ sĩ này năm nay nhiêu tuổi rồi!”

Ninh Khương vui vẻ trả lời:

“Năm nay tròn 20!”


“Tuổi trẻ mà phong độ quá!”

Trên người Tử Đằng dù không có bất kỳ tinh tức tố nào cũng khiến người khác phải tự động e ngại. Khắp xung quanh đây, không chỉ có mỗi ông ta để mắt đến Tử Đằng, tỏ vẻ quan tâm, hỏi han:

“Không biết… không biết cậu vệ sĩ đây có người yêu chưa?”

Những người khác đang đưa mắt theo dõi nghe thế liền hồi hộp chờ đợi:

Tử Đằng lạnh nhạt chưa kịp lên tiếng Ninh Khương đã vội nói:

“Chưa-”

Nghe câu trả lời đúng như mong đợi tất cả đồng loạt kéo con của mình đến:

“Con gái omega nhà tôi đáng yêu lắm! Tôi giới thiệu cậu nhé!!”

“Con trai tôi năm nay 18, cả hai trông rất xứng đôi này!”

“Còn con tôi…”

“Đứa này…”

Nhiều lời giới thiệu ào ào tấp vào Tử Đằng, Ninh Khương đứng đó vui vẻ nhìn người gặp họa.

Biểu cảm lạnh nhạt của anh khiến Ninh Khương trong lòng càng thêm ưng bụng đứa cháu rể.

Mấy người trong giới nhà giàu giới thiệu xong còn đẩy mấy cậu ấm cô chiêu lên. Tất cả đều có triệu chứng đỏ bừng mặt, tim đập nhanh khi đối diện gần với Tử Đằng.

‘Người này!!! Quá đẹp trai aaaaa!!!’

Tất cả gào thét trong lòng, còn đẹp hơn cả Hạ thiếu, Phan thiếu, hai mỹ nam alpha đứng đầu tỉnh này!

Gương mặt không góc chết, trầm tính nhưng có vẻ dịu dàng, dáng cao, thân hình săn chắc! Ôi ôi! Dù anh ấy có là vệ sĩ thì với ngoại hình và khí chất này, bảo họ lấy liền lấy liền!

Tử Đằng khúc gỗ nào biết tâm tư nhỏ nhoi của mấy cậu ấm cô chiêu, anh chỉ đứng im sau lưng Ninh Khương làm đúng nhiệm vụ mình thôi.




Tử Đằng: …đừng nói, cảm ơn!

Ninh Khương còn đang muốn trêu Ninh Lạc mặt đen như nhọ nồi bên kia kìa, nhưng cái mặt bên trái này của lão càng lúc càng lạnh rồi, chắc sắp đóng băng cũng nên, lão cười lắc đầu, xua xua tay:

“Các vị hiểu lầm!”

“Nó không có người yêu, chỉ có vợ sắp cưới thôi! Tôi còn chưa nói xong các vị đã nháo nhào! Không trách tôi được!”

Cả bọn đồng loạt bị tạt một gáo nước lạnh: …

Lão già này, đùa ác quá!

Lúc này Ninh Lạc đã nói chuyện xong với đối tác, cậu nhẹ nhàng đi đến, vô cùng thân thiết nghiêng người dựa vào vai Tử Đằng, lắc lắc ly rượu trên tay, như bất cứ lúc nào cũng có thể tạt thẳng vào họ, nhàn nhã nói:

“Của tôi”

Ý tứ cùng đôi mắt sắc bén như thế dù kẻ ngốc cũng phải hiểu, Ninh Lạc không khách khí đặt ánh mắt cảnh cáo xuống mấy cậu ấm cô chiêu trắng trẻo, xinh xắn.

Ngay đến phụ huynh của họ còn phải lạnh gáy với ánh mắt kia, sao mà tiểu thư, thiếu gia được nuông chiều chống đỡ nổi, bọn họ đồng loạt run rẩy.



Tử Đằng lười để ý nó, anh lấy ly rượu trên tay Ninh Lạc, giọng nói trưởng thành trầm ấm khiến người khác bất giác tin tưởng:


“Em uống có vẻ hơi nhiều”

Mấy người đó nhân cơ hội liền đồng loạt chào tạm biệt rồi chuồng đi mất, mấy cậu ấm cô chiêu tuy tiếc nuối nhưng đời nào chống lại được ai kia! Ninh Khương cũng chẳng muốn thấy cơm tró bay tứ tung, thế là cũng đi chào hỏi đối tác khác.

Hôm nay quả thật Ninh Lạc uống hơi nhiều, tuy chẳng đủ để khiến cậu say, nhưng đến gần Tử Đằng thế này, say liền:

“Em muốn về”

‘Không cho ai ngắm anh nữa’

Hai người rất nổi bật, phải nói là vô cùng nổi bật, một người 1m9, một người 1m77, chỉ đứng đó thôi là vô vàng ánh mắt đặt vào, giờ lại còn cái tư thế thân mật kia nữa, thấy mọi người bàn tán, Ninh Khương cũng chẳng ngại thông báo, dù gì mục đích của lão chính là muốn cho mọi người biết:

“Kia là Tử Đằng, alpha cấp S, cháu rể của tôi. Không lâu nữa hai đứa nó sẽ về chung một nhà!”

!!! Tất cả mọi người chấn động!

“Alpha cấp S!? Bảo sao cậu ấy lại mang đến cảm giác khí chất như vậy!”

“Ninh lão, ngài giấu cũng thật kỷ nha! Alpha cấp S, omega cấp S quả xứng đôi!”

Lời chúc là thế, nhưng ai cũng thầm tiếc nuối. Alpha cấp S, tinh anh của loài người thế mà lại rơi vào tay Ninh gia! Mà họ cũng thật muốn tìm hiểu về chàng trai, Ninh đại thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng như thế cũng chinh phục được, đến gần cậu ấy thôi mà đã muốn cóng rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: C106: Chương 106


Tử Đằng chuyển giao việc bảo vệ Ninh Khương cho phó đội trưởng, đội trưởng Trần được nghỉ phép, liền đi du lịch sang tận châu Âu.

Phó đội trưởng lấy tay che mắt, cặp đôi này đẹp đến muốn loá mắt mà!

Cả hai cùng lên xe về biệt thự Ninh gia, nhiệm vụ tuy quan trọng nhưng người yêu của anh say mèm thế này, không yên tâm!

Khi đến nơi Ninh Lạc được bế lên đến tận phòng, cậu cứ rút vào người anh mãi, nhớ đến ánh mắt thèm thuồng của mấy kẻ kia, Ninh Lạc nóng giận, bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng ủy khuất:

“Bọn họ nhìn chằm chằm anh”

“Còn muốn đưa con của bọn họ cho anh”

“Em không thích”

“Không muốn anh đứng cạnh omega khác”

Tử Đằng thở dài, cưng chiều xoa xoa phiếm mắt ửng hồng Ninh Lạc:

“Anh còn chẳng nhớ nổi mặt của mấy cô mấy cậu đó”

“Nhưng họ nhớ mặt anh…”

Ai bảo chồng sắp cưới của cậu quá thu hút làm chi!


Tử Đằng trưởng thành quá hoàn hảo. Gương mặt không góc chết, khía cạnh rõ ràng, đẹp đến khiến người khác ngưỡng mộ, ai ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, chứ Ninh Lạc cậu ngày nào cũng nhiễu dãi.

“Mà sao anh lại làm vệ sĩ cho ông vậy?”

Thường ngày đã đẹp zai, giờ lại thêm bộ đồ vệ sĩ đen này, ôi máu mũi của Ninh đại thiếu gia sắp phun ra tới nơi rồi!

Tử Đằng ung dung cho Ninh Lạc sờ loạng mình, đây cũng không phải lần đầu, cậu ấy đã sờ loạng anh ba năm nay rồi:

“Chắc ông muốn giới thiệu anh với mọi người”

Ninh Khương đứng khá xa, Ninh Lạc lại dựa dựa vào anh, khó mà nghe lão nói gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được.

Như vậy cũng tốt, đỡ cho Ninh Lạc suốt ngày ghen tùm lum. Cái tính chiếm hữu của Ninh Lạc rất mạnh, luôn muốn để Tử Đằng vào tầm mắt, chỉ cần anh nói chuyện với người nào đó quá năm phút là cậu ghen ngay, thậm chí có lần còn muốn đánh đối phương.

Tử Đằng vốn chẳng mấy để tâm, nhưng nó càng ngày càng nặng, bất cứ mọi hành động nào Ninh Lạc cũng đều muốn kiểm soát.

Nhìn người đang ôm mình dần dần ngủ say, bộ dáng ngoan ngoãn kiều diễm, lòng Tử Đằng mềm xuống. Thôi, từ từ chỉnh lại cũng được!

‘Haizz! Thật đau đầu!’



“Oaaaa oaaaa Hong muốn điiiii hong muốn điiiiiii”

Mận Mận bảy tuổi ghét đi học, con bé vẫn muốn như lúc nhỏ, chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khoẻ!

Tam phu nhân kéo nó đi mãi mà chẳng nhích nổi hai chân, lúc này Tử Đằng đi xuống, tam phu nhân mừng rớt nước mắt:

“Tử Đằng! Cháu giúp cô đưa Mận Mận lên xe nhé!”

Mận Mận bảy tuổi, nặng 35kg, giờ lại ăn vạ, khó mà lôi lên xe, cứ như một chú ủn ỉn con. Con bé thấy anh rể liền lấy lại bộ dáng ngoan ngoãn, nó diễn vai ‘tiểu tam’ cũng gần ba năm nay rồi, nhưng bé vẫn ngây thơ nghĩ mình diễn đúng vai ‘em gái quốc dân’:

“Anh rể ơi~ Mận Mận hong đi đâu, hôm nay cô giáo kiểm tra, Mận Mận chưa có thuộc…hức hức” nước mắt theo đó mà rớt xuống.

Tam phu nhân: …hay sau này cho nó làm diễn viên nhỉ?

Mận Mận thấy anh rể thân yêu đi tới, liền nghĩ chắc ảnh sẽ cho mình ở nhà, rồi thêm quà vặt hoặc tiền tiêu, nhưng không! Tử Đằng đến bế con bé lên, đi thẳng hướng đỗ xe đang chờ đưa tứ tiểu thư mũm mĩm đi học.

Đến khi chú tài xế lái đi Mận Mận mới hoàng hồn! Quá sốc! Anh rể thế mà không trúng chiêu mỹ nhân kế của nó!!!


Tử Đằng kiểu: xưa rồi bé ơi!

Tử Đằng không thể dung túng nó nữa, một tuần học bảy buổi Mận Mận có mặt chỉ có ba! Kiểu này Ninh Lạc cắt quà vặt con bé mất!

Tỉnh Y, tại chi nhánh tập đoàn Hạ gia.

“Nói cái gì? Công ty R tôi đầu tư phá sản???”

Hạ Đông Quân khí thế vừa lạnh lùng vừa giận dữ nhìn cấp dưới, vị trợ lý run rẩy không ngừng:

“Tôi, tôi vừa nhận được thông báo-”

“Cút!” sấp giấy bay thẳng vào người trợ lý, anh ta hoảng sợ chạy vội ra ngoài.

Hạ Đông Quân ôm đầu. Đọc thêm 𝗻hiều t𝙧uyệ𝗻 ở — TR u𝑀TR𝑈YE𝗡.𝘃𝗻 —

Công ty đó ở tương lai là một trong những công ty hoạt động về ngành giải trí đứng hàng đầu cả nước. Hắn mới dùng lợi thế biết trước đó để đầu tư phân nửa tài sản của mình. Hai năm qua vốn rất thuận lợi, vậy mà giờ lại phá sản?

Dạo gần đây hắn có vài suy nghĩ, suy nghĩ đó khiến hắn sợ hãi. Hắn bình ổn tâm trạng, thường ngày hắn dễ nổi nóng nhưng cũng dễ bình ổn, chỉ có khi đối mặt với những chuyện liên quan đến Tử Đằng mới mất kiểm soát.

Hắn liên hệ đến một số lạ:

“Tra tất cả thông tin về công ty R, K, S. Tra luôn cả họ hàng, người quen của các cổ đông”

- Vâng~

Giọng nữ ngọt ngào vang lên bên kia điện thoại.


Sau cuộc gọi điện đó, Ninh Lạc nhận được một dòng tin nhắn:

- Mắc câu rồi.

Cậu nở nụ cười nhàn nhã.



Góc ngoài lề:

Tử Đằng: 2+5 bằng mấy?

Mận Mận: 4?

Tử Đằng:… 2 cái bánh bông lan cam siêu to buổi sáng, thêm 5 cái bánh bông lan cam siêu to buổi chiều, vậy ngày hôm đó em ăn được mấy cái?

Mận Mận: 7!

Ở một diễn biến khác:

Ninh Lạc: 153+427 bằng bao nhiêu?

Ninh Lạc:…sao lại mếu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: C107: Chương 107


Ninh Lạc gõ gõ bàn phím laptop, mặt vô biểu tình, cậu đang suy nghĩ vấn đề nào đó cực kỳ quan trọng.

Hiện tại Ninh Lạc đang là thư ký bên cạnh Ninh Khương, với thực lực kh ủng bố của Ninh Lạc, dư sức nắm trọn Ninh gia, nhưng Ninh lão muốn thêm vài năm nữa mới giao quyền cho cậu, vì, cưới chồng cho cậu trước đã! Lão không muốn đứa cháu này suốt ngày cứ canh Tử Đằng, ghen rồi dỗi, dỗi rồi ghen! Nói thật, chứ lão cũng thấy tội cho cháu rể lắm á!

Ninh Lạc ánh mắt thâm trầm, xung quanh vì khí tức khó ở mà chẳng ai dám lại gần. Ninh Lạc lớn lên cực kỳ cực kỳ diễm lệ. Nét đẹp không phải dạng nữ tính, mà là phi giới tính. Đôi mắt phượng hẹp màu xanh dương hút hồn, mái tóc hồng mềm mại, da trắng, tổng thể lại cao ráo, cân đối.

Lạnh lùng, bá đạo, tuyệt sắc là những từ tóm gọn để miêu tả cậu.

Ninh Lạc chỉ ngồi lặng lẽ, hàng trăm ánh mắt lén lút ngắm nhìn. Đối với bọn họ, chỉ cần mỗi ngày được ngắm Ninh mỹ nhân thôi đã đủ máu để làm việc. Ôi! Người gì đâu mà đẹp quá trời quá đất!

Nhưng mỹ nhân hôm nay không vui, à, mà có ngày nào cậu ấy nở nụ cười đâu, cái mặt đẹp mà suốt ngày cứ hầm hầm, tách cà phê nóng kia chắc cũng đã bị đông cứng rồi!

Mọi người thì thầm bàn tán, không biết kẻ nào dám chọc Ninh mỹ nhân!

Kẻ nào đó - Tử Đằng hắc hơi.

Dạo này Ninh Lạc bận úp sọt Hạ Đông Quân nên không thường xuyên liên lạc với Tử Đằng vẫn còn đang ở tỉnh P, cậu không liên lạc, Tử Đằng cũng không liên lạc, điều này khiến Ninh đại thiếu gia giận nóng mặt!

Một ý nghĩ chợt loé lên: Chả lẽ Tử Đằng đang bị đứa nào đó bám lấy!!?

Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ khiến Ninh Lạc giận điếng người. Và thế là ai kia trực tiếp đến tỉnh P.




Lâm Tử Đằng, alpha cấp S với thành tích lẫy lừng trong học viện không ai là không biết đến. Anh lặng lẽ đứng xếp hàng ăn trưa. Mọi ánh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào anh.

Một dáng cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt điển trai mang nét trầm lặng dụi dàng, mũi cao thẳng, soái khí ngời ngời, dù muốn lặng lẽ cũng chẳng được!

Hiếm khi Tử Đằng đến nhà ăn, nhưng hôm nay được phân công nhiệm vụ, làm xong phải về học viện báo cáo, lại đúng ngay giờ ăn trưa, dù gì cũng đang đói, thế là anh nén lại.

Tử Đằng vờ điếc khi người khác đang bàn tán về mình.

“Trời ơi đẹp trai chết đi được!” một beta nào đó tự lau dãi.

“Alpha như tui còn thấy rung động đây nè”

Xì xào

Bàn tán

“Nghe nói bạn đời của cậu ấy đẹp lắm!”

Lúc này Tử Đằng nhíu mày. Nhắc đến Lạc Lạc của mình chi vậy!? Ghen đó nha!

Tính chiếm hữu của alpha với bạn đời rất cao. Đám học viên thấy ánh mắt lạnh nhạt đó hướng về phía mình thầm run rẩy: Toi! Nhắc đến tềnh yêu của người ta chi vậy!!!

Tử Đằng hừ nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi dùng bữa trưa.

Sau khi hoàn thành xong báo cáo này nọ, Tử Đằng lái xe mô tô về nhà.

Rầm!

Vừa chốt lại cửa xong một bóng đen nhào vào người Tử Đằng, đè ngã anh xuống gạch.

Ánh sáng của đèn chiếu lên gương mặt cười tươi của Ninh Lạc, đẹp đến loá mắt:

“Bất ngờ chưa!!!”

Tử Đằng cong nhẹ môi, bảo bối đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng anh vui hẳn:

“Đến đây lâu chưa?”

Ninh Lạc nằm rạp lên người Tử Đằng, dụi dụi vào cơ ngực rắn chắc:


“Từ nửa tiếng trước!” hương thơm quen thuộc khiến trái tim nhỏ bé của Ninh Lạc đập mạnh liên hồi.

“Nhớ anh quá đi~”

Tử Đằng ôm Ninh Lạc, định ngồi dậy thì cậu đột ngột vòng tay câu cổ anh, mạnh mẽ hôn xuống. Nụ hôn sâu cùng tiếng tim đập nhanh, hương tinh tức tố khiến bầu không khí trở nên ái muội.

Vài phút trôi qua, khi cả hai không còn dưỡng khí Ninh Lạc mới chịu tách ra, cậu tủi thân trách cứ Tử Đằng:

“Anh không nhớ em sao? Lâu như vậy một cuộc gọi điện cũng không có…”

Tử Đằng nhân lúc Ninh đại thiếu gia diễn chiêu ‘đáng thương’ chống tay ngồi dậy, cưng chiều đem cậu ôm vào lòng:

“Anh nhớ 10 tiếng trước chúng ta có call video mà?”

“10 tiếng là gần bằng nửa ngày rồi!” Ninh Lạc cáu liền hôn phạt vào má Tử Đằng một cái.

Giọng cậu bắt đầu nhỏ dần, mang theo vẻ nghẹn ngào:

“…Em đợi anh mãi, mà anh chẳng chủ động gọi gì cả. Nếu em không gọi, có phải anh sẽ quên luôn em…”

"…"nghe sao mình giống tra nam quá vậy??? Tử Đằng thở dài, nâng mặt cậu lên, nhận lỗi:

“Anh sai! Lần sau anh gọi cho Lạc Lạc nhé!”

Ninh Lạc lí nhí:

“Năm giờ anh phải gọi cho em một lần!”


“… được”

Ninh Lạc vui vẻ cọ cọ vào mặt Tử Đằng, anh lúc này mới nhận ra vấn đề:

“Em sắp đến kỳ ph@t tình sao?”

Ninh Lạc đỏ mặt, hôn xuống môi Tử Đằng một cái:

“Nhờ anh rồi~”



Ngoài lề:

Ninh Khương: thư ký Lạc đâu?

Thư kí khác: về rồi ạ!

Ninh Khương tức rụng tóc: nó bỏ lại một đống hợp đồng rồi chuồn về sao???

Ninh Lạc kiểu: việc gì khó có ông lo! Gặp bạn trai trước đã! Nhớ quá~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom