Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Zata X Laville] Mơ .

[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 20


Giờ hẹn đã đến, Laville một mình đi đến điểm hẹn.

Người đứng chờ cậu là một gã đàn ông cao to, mặt mày bặm trợn, tay chân gã đều là những hình xăm rồng bay phượng múa.

Nhìn qua cũng đủ hiểu hắn là dân xã hội.

Nhưng Laville cũng không lấy làm bất ngờ, vì cậu biết vào chợ đen kiểu gì cũng sẽ gặp những người như này."

Cậu là người hôm qua đã liên hệ với tôi đúng không ?

Đi theo tôi ."

Nói xong hắn dẫn cậu đến một phòng khám tư nhân cách đó không xa.

Phòng khám đó rất tồi tàn, nước dột chảy tí tách, bóng đèn thì chập chờn, cả căn phòng bốc lên mùi ẩm mốc vô cùng khó chịu.

Sau khi được hướng dẫn cụ thể, Laville nằm lên bàn mổ.

Sau một lúc Laville dần dần cảm thấy buồn ngủ sau đó chìm hẳn vào giấc ngủ.

Sau gần 2 tiếng, khi thuốc ngủ đã hết, Laville mệt mỏi tỉnh dậy.

Cậu mơ màng nhìn xuống bụng, thấy trên bụng mình quấn một miếng băng gạc thấm đầy máu.

Vậy là xong rồi nhỉ ?

Sau khi hoàn tất các giao dịch ban đầu, Laville rời khỏi phòng khám tư nhân.

Khi vừa bước ra ngoài cổng, cậu liền vội vã gọi cho mẹ" Con vừa chuyển 1 tỷ 5 cho mẹ rồi, mẹ nhận được chưa mẹ ?

Mẹ cầm 1 tỷ đi trả nợ cho bố còn 500 triệu thì bố mẹ giữ để mà dùng nhé."

" Tao thấy rồi."

Người phụ nữ bên kia lạnh lùng đáp sau đó vội vàng tắt máy khi mà Laville chưa kịp hỏi.

Cậu gọi lại số máy đó một lần nữa.Tút...tút...số máy quý khách đang gọi hiện không có.

Xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.

Laville đau đớn buông thõng điện thoại xuống.

Ghét cậu đến vậy sao ?

Đến mức phải hủy cả số điện thoại ?

Kể cả khi cậu cố gắng làm theo yêu cầu của mẹ vậy mà cũng không khen cậu được lấy một câu.

Đau lòng thật đấy.

Laville cố nén nước mắt vào trong sau đó trở về nhà.

Laville về nhà thì thấy Zata đang ngồi ở trên ghế sopha.

Hôm nay Zata tan làm sớm hơn mọi ngày, khi thấy Laville liền lên giọng gắt gỏng :" Cậu đi đâu mà bây giờ mới về ?

Việc của cậu chỉ có ở nhà nấu cơm mà đến bây giờ tôi về nhà vẫn chưa có đồ ăn là sao ?

Tôi không để cậu sống trong nhà tôi không công đâu."

" Em...em xin lỗi...để bây giờ em đi nấu luôn cho anh nhé."

" Không cần."

Zata tức giận đẩy Laville đập người vào tường còn mình thì hậm hực bỏ ra ngoài.

Cú đập mạnh đến nỗi ảnh hưởng cả đến vết mổ, khi Laville vén áo lên thì máu đã chảy thấm đẫm xuống quần.

Laville vội vã lấy hộp thuốc trong nhà, quấn lại vết mổ một cách sơ sài.

Cậu mím môi nén đau, vì từ lúc Zata đẩy cậu đập tường, thuốc tê đã hoàn toàn hết tác dụng.

Laville lê bước thân hình đau nhức của mình về giường nằm.

Cậu nằm xuống giường, hai dòng nước mắt tự nhiên chảy dài.

Cậu đau lắm.

Cả thể xác lẫn tâm hồn cậu đều đau.

Cả ngày hôm nay Laville đã cố gắng chịu đựng để có thể trở về căn phòng nhỏ giải tỏa hết nỗi lòng.

Cậu không gào khóc, chỉ nằm im lặng mặc cho nước mắt không ngừng tuôn dài.

Có kêu gào thì cũng giúp ích được gì đâu.

Thôi thì cứ để nước mắt chảy ra có khi tâm trạng sẽ ổn lên đôi chút.

Mấy ngày hôm sau, Laville luôn cảm thấy vết mổ thường xuyên đau nhức, cơ thể cậu thì luôn luôn mệt mỏi.

Cả người Laville nóng ran, miệng thì luôn ho thành tiếng, kể cả khi cổ họng cậu đau rát nhưng vẫn không ngừng ho.

Dù cậu có ho đến nát cả họng nhưng Zata vẫn không hỏi han Laville lấy một tiếng mà chỉ buông lời chán ghét :" Có bệnh mà không biết tự mình đến bệnh viện à, đừng làm ảnh hưởng đến tôi."

Laville đang dọn cơm nghe thấy lời trách móc của Zata thì chỉ biết vâng dạ sau đó trở về phòng.

Sáng hôm sau cậu dậy thật sớm, sau khi đã đi chợ đầy đủ cậu lại lần nữa ghé đến bệnh viện của Alex."

Ôi trời sao trông cậu tiều tụy thế này Laville.

Sao mỗi lần gặp cậu tôi lại thấy cậu ngày càng yếu đi vậy ?"

" Không...có gì đâu.

Hình như tôi bị cảm nên muốn đến chỗ anh lấy ít thuốc.

Dù gì anh cũng bảo tôi có bệnh phải đến tìm gặp anh luôn mà đúng không."

Alex cũng đến cạn lời với Laville.

Anh dìu cậu ngồi lên giường bệnh sau đó lấy ống nghe ra :" Vén áo lên đi để tôi đo nhịp tim của cậu."

Nghe thấy vậy Laville liền lắc đầu nguầy nguậy :" Không cần đâu tôi chỉ bị cảm thôi mà.

Anh kê cho tôi ít thuốc là được rồi."

" Tôi nói cậu vén áo lên."

Thấy gương mặt nghiêm nghị của Alex, Laville dành phải nghe theo lời mà vén áo lên" Cái thằng này cậu bị điên à ?

Vết mổ này là làm sao đây ?

Đừng nói với tôi là cậu thực sự đã đi bán thận đấy nhé."

Đó chính là lí do Laville không muốn vén áo lên cho Alex nghe nhịp tim.

Cậu biết chắc kiểu gì điều này cũng xảy ra."

Ha ha có gì đâu.

Dù gì tôi cũng vẫn còn một quả thận mà.

Không chết được."

Thấy vẻ mặt cười trừ của Laville, Alex càng thêm tức giận :" Đến bây giờ mà cậu vẫn còn cười được.

Mẹ nó tôi cũng đến chịu cậu luôn đấy.

Lần đầu tiên trong đời tôi phải chửi bệnh nhân đấy, cậu biết chưa hả ?"

Laville nhìn bộ dạng tức giận của Alex mà phì cười.

Cậu là người bán thận mà sao Alex lại giận dữ như vậy cơ chứ.

Tự nhiên trong lòng Laville cảm thấy ấm áp lên đôi chút.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 21


" Để tôi kiểm tra luôn vết mổ của cậu.

Cậu mổ bao lâu rồi sao máu vẫn thấm vào bông băng được vậy ?"

" Tầm khoảng 5-6 ngày trước."

Sau khi kiểm tra vết mổ của Laville, Alex không khỏi kinh hãi :" Những tên phẫu thuật cho cậu còn là người không vậy ?

Bọn chúng còn không khâu nổi vết mổ một cách tử tế.

Khâu kiểu gì mà miệng vết mổ vẫn còn hở như này.

Chỉ thì khâu lung tung hết cả, chúng còn coi trọng mạng người không vậy.

Hơn nữa cậu bị nhiễm trùng rồi đây này, mau nằm lên kia tôi khâu lại với khử trùng cho cậu.

Thật hết nói nổi cậu luôn đấy.

Bớt làm tôi lo lắng dùm đi."

Laville không dám nói gì, chỉ biết Alex chỉ sao thì cậu làm vậy.

Sau khi khâu lại vết mổ tử tế cho Laville, Alex thở phào nhẹ nhõm :" Phù.

May cho cậu gặp được bác sĩ giỏi như tôi đấy.

Vết mổ của cậu được tôi khâu lại gọn gàng rồi, tôi cũng khử trùng luôn rồi.

Cậu bị cảm là do vết thương nhiễm trùng.

Để tôi kê cho cậu đơn thuốc khác, khâu xong là không được uống thuốc kháng sinh đâu."

Laville cúi xuống nhìn vết khâu được Alex băng lại một cách tử tế, máu cũng không thấm đẫm bông băng như lần trước nữa.

Không chỉ vậy mà tay nghề Alex rất tốt, dù đã hết thuốc tê nhưng cậu chỉ cảm thấy nhói nhói chứ không còn đau nhức nữa.

Hôm nay Zata trở về nhà trong trạng thái say xỉn.

Cậu biết, dự án của anh lại thất bại rồi.

Zata kéo Laville vào trong phòng, cậu cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

Nhưng cậu đang đau lắm, cậu cầu xin anh có thể bỏ qua cho mình hôm nay được không.

Dù đã cầu xin khản cổ nhưng Zata vẫn không nghe một lời nào của Laville.

Anh vẫn đè cậu ra liên tục đâm thúc vào bên trong.

Mỗi cú đâm lại khiến vết mổ của Laville đau điếng, cậu khóc vì quá đau nhưng nhận lại chỉ là lời giễu cợt của Zata :" Làm tình sướng đến phát khóc luôn rồi à."

Nói rồi Zata ôm chặt eo Laville thúc một cú thật mạnh.

Zata đè lên miệng vết mổ sau đó bấu chặt :" Aaa đau quá...làm ơn anh đừng nắm chặt eo em nữa...em đau..."

" Cậu mà cũng biết đau cơ à."

Zata gặt phăng lời nói của Laville, tiếp tục bấu chặt vào vết mổ của cậu.

Vì làm tình từ đằng sau lên Zata không nhìn thấy vết băng bó, nên anh bấu càng lúc càng mạnh.

Sau khi giải tỏa căng thẳng, Zata bỏ mặc Laville lại một mình trong căn phòng nhỏ.

Cả người Laville nhầy nhụa máu và tinh dịch.

Cậu đau đến độ không thể nhấc ngón tay lên nổi, cả cơ thể rã rời.

Cậu nhắm nghiền mắt, mặc cho máu và tinh dịch bắt đầu bốc lên mùi hôi tanh nồng.

Không hiểu sao mấy ngày hôm nay Zata đều không trở về nhà khiến Laville rất lo lắng.

Cậu muốn gọi điện hỏi thăm anh, nhưng rồi đau lòng nhớ ra đến số của anh là gì cậu còn không biết.

Dù là vợ chồng sống chung một nhà nhưng lại chẳng khác gì 2 người xa lạ.

Về sau cậu mới biết Zata dạo này đang chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện để chăm lo cho mẹ bị bệnh, qua một tin tức mà tivi đưa lên.

Vì lo lắng cho Zata, Laville lại mang cơ thể đang mệt mỏi đến để tìm anh.

Cậu biết bây giờ anh đang rất rối nên chỉ dám đứng từ xa để nhìn.

Trông Zata gầy rộc hẳn đi khiến Laville cảm thấy rất đau lòng.

Cậu chỉ định đến nhìn Zata một lúc thôi vậy mà lại bắt gặp cảnh Zata và Alex đang nói chuyện với nhau :" Mẹ của anh bị ung thư một phần gan, chúng tôi sẽ sắp xếp lịch để cắt bỏ phần gan bị ung thư cho bà ấy.

Nhưng vấn đề hiện tại là chúng tôi cần gan để cấy ghép sau khi phẫu thuật, mà ở bệnh viện chúng tôi lại không có."

Zata mệt mỏi liếc nhìn Alex " Chỉ cần có gan là được đúng không ?

Lấy của tôi đi."

" Tôi rất xin lỗi vì phải thông báo cho anh biết, sau khi kiểm tra chúng tôi phát hiện ra gan của anh không thể cấy ghép cho mẹ anh được.

Chỉ khi nào tìm được gan phù hợp chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật cho mẹ anh."

Zata gằn giọng tức giận :" Mẹ kiếp.

Nếu không phẫu thuật kịp thời, mẹ tôi có mệnh hệ gì các anh tính sao.

Anh tin tôi có thể thổi bay cái bệnh viện nghèo nàn của anh trong một tích tắc không ?"

Đối diện mới con người ngang ngược, Alex vẫn phải cố kìm cơn tức giận vào trong :" Việc này tôi cũng không thể quyết định được.

Nếu như tìm được gan phù hợp chúng tôi sẽ tiến hành cho mẹ anh ngay lập tức.

Bây giờ thì tôi cũng chỉ biết chờ đợi thôi."

Zata tức giận đấm mạnh tay vào tường khiến tay của anh rỉ cả máu.

Laville nhìn thấy lại càng đau xót cho anh, cậu quyết định đến gặp bác sĩ Alex một chuyến.

" Cậu bị điên hay sao mà kêu tôi xét nghiệm để hiến gan.

Thân cậu chưa đủ tàn hay sao mà còn hiến.

Tôi nhắc cho cậu nhớ, vết mổ bán thận của cậu còn chưa lành đâu đấy.

Tôi nhất định không làm đâu, đừng có nói chuyện với tôi."

Đối mặt với thái độ quyết liệt như vậy, Laville chỉ biết quỳ xuống cầu xin Alex :" Coi như tôi cầu xin anh, xét nghiệm giúp tôi.

Nếu phù hợp thì lấy gan của tôi cấy cho bà ấy.

Nếu phù hợp thì mới cấy cơ mà, nhỡ đâu không phù hợp thì sao.

Anh cứ thử xét nghiệm cho tôi đi.

Hơn nữa bà ấy là mẹ chồng tôi, nếu cứu được thì tôi phải cứu mẹ chồng tôi chứ.

Đây là lần đầu tiên tôi cầu xin anh, chỉ duy nhất lần này thôi.

Nhé."

Thấy Laville quỳ rạp xuống đất, Alex bối rối nâng cậu lên :" Sao đến mức cậu phải quỳ xuống cầu xin tôi vậy.

Thôi được rồi.

Tôi xét nghiệm cho cậu là được chứ gì.

Tôi sợ cậu luôn đấy."

Thấy Alex đồng ý, Laville liền mỉm cười :" Cảm ơn anh.

Anh không cần lo đâu, tôi khỏe lắm.

Hơn nữa không phải gan cắt đi có thể phục hồi lại nếu mất đi một phần hay sao."

" Cậu tìm hiểu cả chuyện này rồi cơ à."

" Ừ."

" Haizz...bảo sao cậu lại cố chấp đến vậy."
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 22


Sau khi nghe lời năn nỉ của Laville, Alex đành bất lực dẫn cậu tới phòng khám."

Cậu nói bệnh nhân là mẹ chồng cậu, vậy người đàn ông lúc nãy là chồng cậu à."

" Ừm."

" Việc cậu đến đây hiến gan anh ta có biết không ?"

" Anh ấy không biết, tôi chưa nói với anh ấy."

" Mà này tôi có một thắc mắc, lần trước cậu đi bán thận, cộng thêm mấy lần cậu đến bệnh viện một mình, chồng cậu có biết không vậy ?"

Nghe thấy câu hỏi này của Alex, Laville thoáng buồn.

Cậu rầu rĩ trả lời :" Anh ấy không biết.

Có khi anh ấy cũng không quan tâm đâu, tại giữa chúng tôi đang có xích mích."

Alex trợn tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời của Laville : " Vãi vợ mình đi bán thận mà anh ta còn không quan tâm.

Có còn là người không vậy ?

Mà không phải anh ta rất giàu hay sao mà lại để vợ mình đi bán thận vậy cơ chứ ?"

Thấy Alex lèm bèm, Laville liền xua tay giải thích :" Ha ha chắc anh hiểu lầm rồi.

Tôi cưới anh ấy sau khi tôi đi bán mà, nên anh ấy không biết.

Còn bây giờ chúng tôi đang chiến tranh lạnh nên tôi đến bệnh viện anh ấy mới không biết."

Alex thấy lời biện minh của Laville nghe cũng có vẻ hợp lý nên dừng hỏi.

Thấy Alex không hỏi gì thêm, Laville thở phào nhẹ nhõm.

May mà Alex tin lời nói dối của cậu, nếu không thì chắc cậu lại bị Alex nói cho một tràng nữa mất.

Rất nhanh kết quả xét nghiệm đã có, trùng hợp thế nào gan của Laville lại phù hợp để ghép cho mẹ của Zata.

" Tôi không nghĩ điều này lại trùng hợp vậy luôn.

Nhưng mà tôi vẫn khuyên cậu không nên hiến, vì cơ thể của cậu không ổn chút nào.

Cậu mà làm sao thì lương tâm tôi cắn rứt lắm."

" Không sao, không sao mà.

Chỉ là một phần gan thôi, rất nhanh tôi sẽ hồi phục.

Anh mau đưa tôi giấy đồng ý hiến tạng đi."

Thấy vẻ mặt kiên quyết của Laville, Alex chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Anh đã khuyên cậu dứt cả lưỡi vậy mà cuối cùng cậu vẫn muốn làm theo ý mình."

Bây giờ tôi sẽ đi thông báo với người nhà bệnh nhân.

Cậu có muốn đi cùng không ?"

" Anh đi trước đi, tôi theo sau."

Sau khi Alex thông báo cho Zata rằng đã tìm được gan phù hợp để ghép, Laville thấy đôi lông mày của Zata cuối cùng cũng giãn ra một chút.

Zata dựa lưng vào thành ghế bệnh viện, thở dài một hơi.

" Mong các anh sắp xếp lịch phẫu thuật cho mẹ tôi sớm nhất có thể."

" Tôi biết rồi."

Rất nhanh ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến.

Lúc này Laville đang nằm trên giường bệnh, cậu đang được các y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.

Vì không an tâm về Laville nên Alex nhận sẽ phẫu thuật cho cậu còn mẹ Zata thì được bác sĩ khác phụ trách.

" Cậu đừng lo, ca phẫu thuật sẽ nhanh thôi."

Sau khi tiêm cho Laville một liều thuốc gây mê, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì ca phẫu thuật không quá phức tập nên 1 tiếng sau Laville đã tỉnh lại.

" Xong rồi đấy, đúng như ý nguyện của cậu nhé.

Có gì cậu cứ nằm lại ở bệnh viện 1-2 hôm để tôi theo dõi."

Alex nói xong thì đi ra khỏi phòng bệnh.

Laville biết dạo này Zata bận chăm sóc mẹ của anh nên không về nhà, vì vậy cậu ở lại bệnh viện 1-2 hôm thì cũng không lo.

Nằm dài trên giường bệnh cả một ngày, Laville thực sự rất chán.

Cậu ngỏ ý muốn đứng dậy đi dạo vài vòng nhưng Alex nhất quyết không đồng ý, chỉ cần cậu vừa đặt một chân xuống sàn nhà là nhận ngay cái liếc mắt sắc bén của Alex."

Tôi chỉ đi dạo một chút thôi được không ?"

" Không được.

Đây là cơ hội tốt để tôi giám sát cậu trong việc bồi bổ lại cơ thể.

Cậu mà đi ra ngoài là coi chừng tôi đấy."

Laville bất lực cười trừ.

Cậu chỉ đi hóng gió một chút chứ có bỏ trốn đâu mà Alex lại làm quá vấn đề lên vậy không biết nữa.

" Vậy thì cho tôi ghé qua phòng bệnh của mẹ chồng tôi một lúc được không ?

Chỉ một lúc thôi."

Thấy Laville tiếp tục nài nỉ, Alex chỉ biết thở dài :" Thôi được rồi để tôi dẫn cậu đi.

Coi như cho cậu đi giải khuây luôn nhé."

Thấy Laville mỉm cười hạnh phúc, Alex cũng thấy vui lây trong lòng.

Phòng bệnh của mẹ Zata không cách phòng Laville quá xa, chỉ đi vài bước là bọn họ đã đến nơi.

Khi Alex định đẩy cửa xông vào, bỗng anh nhìn thấy một cô gái đang mặc bộ đồ bệnh nhân ngồi trên mép giường bệnh, đứng bên cạnh là Zata.

Mẹ của Zata đang không ngừng cầm tay cô gái đó vuốt ve, bà nở nụ cười hiền từ :" Cảm ơn con.

Nhờ có con mà ta mới có thể phẫu thuật thành công.

Đúng là đứa trẻ ngoan mà."

Cô gái này cũng đáp lại người phụ nữ bằng nụ cười dịu dàng :" Dạ không có gì ạ.

Tại cháu nghe tin mẹ của Zata đang cần gan gấp, mà cháu là bạn của anh ấy cháu cũng không thể nào đứng nhìn mãi được.

Nên cháu mới liều một phen.

May mà gan của cháu phù hợp với cô.

Đây là việc cháu cần làm, cô không cần cảm ơn cháu mãi dâu ạ."

Alex nghe đến đây thì bất ngờ.

Cái quái gì đang xảy ra vậy ?

Người hiến gan là Laville cơ mà, hơn nữa trong bệnh viện thông tin bệnh nhân luôn được bảo mật tuyệt đối, sao lại có người vào nhận mình là người hiến gan vậy chứ.

Alex đùng đùng tức giận, định kéo cửa xông vào thì bị Laville ngăn lại."

Cậu làm gì vậy mau bỏ tôi ra.

Cậu cũng nghe thấy rồi còn gì.

Cô ta là ai mà vào nhận mình là người hiến gan cho bệnh nhân kia chứ ?

Cậu nghe vậy mà cũng để im được à ?"

Laville nói tay Alex sau đó lắc đầu nguầy nguậy :" Không sao đâu.

Kệ cô ấy đi.

Zata anh ấy mệt mỏi nhiều rồi, bây giờ anh xông vào nói lí lẽ thì lại rắc rối.

Nếu cô ấy muốn nhận là người hiến thì để cô ấy nhận, tôi không quan tâm lắm đâu.

Miễn sao cứu được người là được rồi."

Vẻ mặt nhu nhược này của Laville thực sự Alex rất ghét.

Alex không làm gì được, chỉ đành tức giận bỏ đi nơi khác.

Lúc này Laville đứng ngoài nhìn vào trong thông qua ô cửa nhỏ.

Laville nhìn gương mặt của Zata, anh đang nhìn cô gái kia bằng một ánh mắt vô cùng dịu dàng, ánh mắt mà cậu chưa bao giờ có được.

Miệng anh khẽ nở một nụ cười, nụ cười đẹp nhất mà cậu từng thấy.

Cậu không muốn phá vỡ nụ cười ấy của anh, nên mới mặc kệ.

Laville cũng nhìn cô gái kia, cậu làm sao mà lại không nhận ra cô ấy cơ chứ.

Cô ấy chính là người mà cậu gặp ở bữa tiệc lần trước, là chấp niệm mà Zata luôn canh cánh trong lòng.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 23


Dù đã bỏ đi nơi khác, nhưng Alex vẫn không hết bực tức.

Tại sao lại có người ngồi trên công sức của người khác mà hưởng lợi được chứ.

Alex suy nghĩ một lúc, như nhận ra điều gì đó, anh chạy một mạch đến văn phòng vị bác sĩ đã phụ trách ca phẫu thuật của mẹ Zata.Alex mở sầm cửa bước vào.

Tên bác sĩ đang ngồi bên trong nghe thấy tiếng mở cửa liền giật bắn mình :" Alex...cậu đến đây có việc gì vậy ?

Mà cậu có thể nào nhẹ tay với cánh cửa ở căn phòng tôi được không ?"

Alex bỏ ngoài tai lời của tên bác sĩ kia, trực tiếp đi đến chỗ hắn để chất vấn :" Tôi hỏi cậu, cậu là người phụ trách ca phẫu thuật của mẹ tên kia, cậu là người biết rõ nhất ai là người hiến tạng cho bà ấy, sao bây giờ lại có kẻ chạy vào nhận là người hiến tạng là sao ?"

Dù không nói tên kia là ai nhưng tên bác sĩ cũng đủ biết người mà Alex đang nhắc đến.

Hắn chột dạ xua tay thanh minh :" Cậu...cậu nói gì tôi không hiểu..."

" Cậu còn nói không biết.

Thông tin của bệnh nhân là tuyệt đối, ngoại trừ bác sĩ phụ trách ra thì không ai biết được.

Có phải cậu đang giấu tôi điều gì không ?"

Đối diện trước ánh nhìn như xuyên thủng mặt của Alex, tên bác sĩ kia mới run rẩy thừa nhận :" Tại...tại vì có người đến nói với tôi, cô ta muốn nhận mình là người hiến tạng.

Tôi cũng không hiểu sao cô ta biết được ca phẫu thuật.

Tôi cũng đã từ chối rồi, nhưng cô ta cho người đến uy hiếp gia đình tôi, còn nói nếu không làm theo đúng ý cô ta thì cô ta sẽ cho sự nghiệp của tôi tiêu tùng.

Tôi...tôi xin lỗi, tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ có công việc này để nuôi gia đình thôi."

Alex nghe đến đây máu nóng liền dồn lên não, anh túm chặt lấy cổ áo của tên bác sĩ :" Mẹ nó sao cậu không nói cho tôi biết.

Cậu còn có lương tâm của một người bác sĩ không vậy ?

Tôi tôn trọng tài năng của cậu nên mới để cậu nhận ca phẫu thuật này, vậy mà bây giờ cậu trả cho tôi cái gì vậy hả ?"

Alex vung tay định đấm tên bác sĩ kia một cái thì bị Laville từ đâu chạy ra ngăn cản.

Lúc Alex bỏ đi Laville thấy tâm trạng của anh không được tốt nên mới đi theo, ai ngờ lại chứng kiến hết cả cuộc hội thoại giữa Alex và tên bác sĩ kia.Bị Laville ngăn cản, Alex chỉ biết tức giận đẩy tên bác sĩ kia ngã ra đất còn mình bỏ ra khỏi văn phòng.

Anh muốn quay trở lại căn phòng kia để lấy lại công bằng cho Laville.

Laville thấy vậy chỉ kịp đỡ tên bác sĩ kia dậy còn mình thì lại lật đật chạy theo Alex.

" Alex nghe tôi nói nè, đừng quay trở lại đó nữa.

Nãy tôi cũng đã nói rõ với anh rồi còn gì.

Tôi không cần mọi người công nhận danh lao của tôi.

Với tôi chỉ cần cứu được người là được rồi."

Alex không lọt tai nổi lời giải thích của Laville nữa, anh tức giận quát vào mặt cậu :" Cậu cũng nghe rõ rồi đấy.

Tên kia vậy mà cũng để người khác cướp mất công sức của cậu.

Tôi không nhìn nổi nữa."

" Anh ấy cũng bị uy hiếp mà.

Đâu phải lỗi thuộc về anh ấy hoàn toàn đâu.

Với lại anh bảo cứu người là quan trọng nhất còn gì."

Càng nghe Laville nói, Alex càng cảm thấy nhức đầu.

Anh đi đi lại lại trước mặt Laville, sau đó đành bất lực kìm nén sự tức giận vào bên trong :" Được rồi tôi nghe lời cậu, không đi thanh minh với người ta nữa.

Đến chịu với cậu, lần đầu tiên tôi gặp một người nhu nhược như cậu đấy."

Sau 2 ngày, cuối cùng Laville cũng được xuất viện.

Cậu trở lại căn nhà của Zata và cậu, vẫn trống vắng như thế.

Laville thở dài một hơi nén sự buồn rầu vào bên trong sau đó bắt tay vào công việc dọn dẹp nhà cửa.

Dạo gần đây hết mổ thận lại mổ gan nên Laville không được uống thuốc kháng sinh, mặc dù Alex đã kê cho cậu một liều thuốc dạ dày khác nhưng tác dụng của liều thuốc này rất ít, chính vì vậy bệnh đau dạ dày của cậu trở nặng.

Laville nằm trên giường, bụng đau quằn quại khiến cậu không thể nào xuống nổi giường, cậu chỉ biết nằm cuộn tròn mình ôm cái bụng đang đau như chết đi sống lại.

Những lần đau dạ dày trước Laville chỉ cảm thấy bụng hơi nhói nhói một chút rồi lại thôi, nhưng lần này đã hơn nửa tiếng cậu vẫn chưa thấy hết đau.

Nó đau đến mức hai hàng nước mắt Laville lăn dài, miệng thì không ngừng rên rỉ.

Laville đau đến độ cơ thể không chịu nổi, cậu nhấc điện thoại lên như muốn gọi cho ai đó.

Nhưng hiện tại Bonnie đang ở nước ngoài, Alex thì đang có ca phẫu thuật không thể nghe máy.

Cuối cùng Laville đành phải nhấc máy gọi cho Zata, mà trớ trêu thay để lấy được số cá nhân của anh Laville đã phải năn nỉ Alex rất lâu mới có được.

Laville bấm máy gọi, sau vài giây thì cũng có người bắt máy :" Ai vậy ?"

" Anh...Zata à...em đây.

Bây giờ anh về nhà được không ?

Em đau quá..."

Như nhận ra giọng nói ở đầu máy bên kia, Zata trả lời một cách thờ ơ :" Tôi không rảnh."

Laville chưa kịp nói tiếp thì bất chợt cậu nghe giọng nói một người phụ nữ :" Cảm ơn anh nay qua đây chăm sóc cho em.

Giờ em đi nấu gì đó để mình cùng ăn nhá."

" Ừ.

Em đi đi."

Zata trả lời người kia, giọng nói tràn đầy yêu thương sau đó cúp máy.

Laville nghe xong như chết lặng.

Dù đang rất đau nhưng Laville vẫn cố chuẩn bị cơm nước cho Zata đầy đủ, còn Zata thì lại đang vui vẻ ăn cơm cùng người khác.

Laville đau đến mức khóc không thành tiếng, cậu khóc nhiều đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay.

Laville thiếp đi một lúc thì lại tự mình tỉnh dậy, cậu lồm cồm bò đi tìm đơn thuốc cũ mà Alex sắp cho cậu.

Laville nắm vốc thuốc nuốt ực xuống cổ họng.

Thuốc đắng ngắt khiến Laville nhăn mặt, nhưng đây có là gì với những thứ mà cậu phải trải qua.

Laville nhớ đến lời dặn của Alex, rằng thuốc kháng sinh sẽ khiến cho vết mổ khó lành hơn, nhưng cậu vẫn cố chấp uống.

Vì nếu không uống thì cậu không có sức dậy để dọn dẹp nhà cửa cho Zata mất.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 24


Vì không muốn bị cánh nhà báo nhắm đến, Zata phải bắt buộc trở về nhà một cách thường xuyên.

Điều này khiến cho Myra cảm thấy không thoải mái, cô ta muốn Zata phải ở bên cạnh mình, muốn anh mau chóng li hôn với Laville để 2 người đường đường chính chính ở bên cạnh nhau.

Cô ta đợi không được, chính vì vậy cô ta bèn nghĩ ra cách hạ bệ Laville để Zata buộc phải li hôn với cậu.

Myra cho người điều tra quá khứ của Laville, từ đó cô ta biết được Laville từng bị cha mình bán vào quán bar và bị hiếp dâm tập thể.

Đối với cô ta tin tức này đúng là tin tức tốt.

Myra nở một nụ cười khó coi, sau đó lầm bầm trong miệng :" Laville...ngữ mày đáng lẽ ra không có cửa ở bên cạnh Zata.

Đáng lẽ vị trí đó phải là của tao.

Cái loại như mày thì nên chết đi càng nhanh càng tốt."

Ngày hôm sau, khi đang nấu cơm cho Zata, bất chợt Laville nghe thấy tiếng sầm mở cửa.

Là Zata.

Trông anh đang rất tức giận, gân xanh hằn rõ trên trán Zata.

Mắt anh hằn đỏ tia máu, Zata tức giận đến nỗi lao vào trong bếp tát Laville một cái thật mạnh khiến cậu ngã đập người xuống đất :" Xem chuyện tốt mà cậu đã làm đi."

Cái tát của Zata mạnh đến nỗi miệng Laville rỉ máu.

Laville lồm cồm bò dậy, cậu đau đớn không hiểu chuyện gì xảy ra thì bị Zata vứt hẳn cái điện thoại vào mặt :TIN TỨC CHẤN ĐỘNG : PHU NHÂN CỦA NHÀ TÀI PHIỆT ZATA LÀ MỘT TÊN TRAI BAO LẲNG LƠ, CHUYÊN ĂN CHƠI SA ĐOẠ TRONG CÁC HỘP ĐÊM VÀ CÓ SỞ THÍCH LÀM TÌNH TẬP THỂ. kèm theo đó là hình ảnh Laville bước vào quán bar và video cậu đang rên rỉ dưới thân hàng chục thằng đàn ông khác nhau.

Laville vừa nhìn liền nhận ra luôn đây là quán bar mà cha cậu đã bán cậu cho những tên khốn nạn đó.

Video trong tờ báo là hình ảnh cậu bị hàng chục tên đàn ông lao vào cưỡng hiếp, nhưng thay vì là những âm thanh nài nỉ, van xin kêu gào thảm thiết của cậu thì lại bị thay thành âm thanh cậu đang rên rỉ trong cuộc làm tình thác loạn bệnh hoạn.

Laville như chết lặng khi nhìn thấy tin tức ấy, hàng đống kí ức kinh khủng của ngày hôm ấy như đang tái hiện đại trước mắt cậu.

Tiếng kêu gào thảm thiết...tiếng cười đùa giễu cợt...Tất cả chúng đều ùa về một cách rõ nét khiến Laville cảm thấy khó thở, cậu bấu chặt vào ngực mình thở từng hơi gấp gáp " Con mẹ nó vì cậu mà thanh danh của tôi bị hủy hoại hết rồi.

Bây giờ cậu biết tôi ra ngoài đường nhục nhã như thế nào không ?

Ai ai cũng nói tôi là chồng của một tên trai bao kia kìa.

Cậu biến thái bệnh hoạn thì thôi còn kéo tôi xuống cùng, cậu vừa lòng chưa hả ?"

Zata nhục mạ Laville bằng những ngôn từ khó nghe nhất, nhưng đầu cậu lúc này đau như búa bổ, chỉ toàn tiếng ong ong trong đầu.

Âm thanh rên rỉ của video vẫn đang được phát đi phát lại khiến Laville cảm thấy rùng mình.

Cậu ôm chặt đầu mình, khóc nấc lên thành tiếng :" Không phải...đây không phải là tôi...tôi bị hại mà...rõ ràng tôi bị cưỡng hiếp mà...đây không phải là tôi...làm ơn đi..."

Sau đó Laville thấy khung cảnh trước mặt mờ dần rồi tối đen như mực.

Laville một thân một mình nằm trên nền đất lạnh, Zata rõ ràng thấy cảnh đấy nhưng anh lại bỏ ra ngoài vì tức giận.

Lúc Laville tỉnh lại cũng đã gần đêm, cả căn nhà tối om không một tiếng người.

Laville loạng choạng đứng dậy.

Đầu cậu vẫn đau như đang đeo cả tấn tạ.

Laville lê bước cơ thể mệt mỏi về phòng.

Cậu nằm xuống giường, cuộn tròn mình trong chăn sau đó khóc thật lớn.

Cậu sợ lắm.

Cậu ghê tởm hành động của những tên đó làm với cậu.

Đến giờ việc đó vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng Laville, chỉ cần thoáng nhớ lại cậu lại rùng mình đến nỗi phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Video rõ ràng là cảnh cậu bị cưỡng hiếp, vậy mà lại bị người khác chỉnh sửa thành cậu đang hưởng thụ việc làm tình tập thể.

Laville lại rợn người.

Cậu lao vội vào trong nhà vệ sinh xối thẳng nước nóng lên cơ thể.

Dù da đã ửng đỏ đau rát vì nước nóng nhưng Laville vẫn không có ý định dừng lại.

Cậu vớ bông tắm đặt ở trên kệ, một lần nữa kì cọ thật mạnh cơ thể dơ bẩn của mình.

Cậu kì mạnh đến nỗi da thịt cậu đã toác, máu cùng nước hòa thành một màu đỏ thẫm nhưng Laville vẫn kì.

Đến khi không kì nổi nữa, Laville mới đau đớn dừng tay.

Laville lại cuộn tròn mình trong góc nhà vệ sinh mà gào khóc.

Cậu không làm gì sai, sao cậu luôn phải chịu những chuyện này.

Tại sao ông trời lại nhẫn tâm dồn cậu vào bước đường cùng đến vậy ?

Sáng hôm sau, Laville vác cơ thể nặng trĩu đi ra ngoài.

Hai mắt cậu sưng húp vì khóc quá nhiều, cả cơ thể thì ửng đỏ, vài chỗ còn toác cả da.

Khi Laville vừa đến siêu thị, cả một đám người liền vây quanh cậu :" A thằng trai bao nhà tài phiệt Zata đây mà."

" Nói.

Mày giá bao nhiêu rồi tao với mày cùng lên kia chơi một trận để tao giải tỏa cái.

Lâu lắm rồi chưa được ch*ch, tao bức bối sắp phát điên rồi."

" Thằng này cần gì ra giá, có khi mày chơi free cũng được luôn ấy.

Không biết cái lỗ của thằng này rộng đến mức nào rồi, chơi qua bao nhiêu thằng như vậy cơ mà.

Ha ha..."

" ......"

Bọn họ không ngừng vây quanh công kích Laville bằng những từ ngữ khó nghe nhất.

Laville sợ hãi đến nỗi cậu phải dùng áo che kín mặt để chạy về nhà.

Trên đường không biết bao nhiêu người nhận ra cậu, có những kẻ còn quá đáng đến mức ném rác và trứng thối vào người Laville, khiến cậu trở về nhà trông bộ dạng vô cùng thê thảm, phủ cả người cậu chỉ có rác và rác.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 25 : Có cảnh rape. Lưu ý trước khi đọc


Ở một góc khuất, Myra đang đứng nhìn Laville bị người khác chà đạp, cô ta nở một nụ cười vô cùng khó coi.

Chưa đủ...vẫn chưa đủ...phải làm nhục cậu ta thêm nữa...phải khiến cậu ta không ngóc đầu lên nổi...phải làm cậu ta sống không bằng chết...Chuyện cũ chưa qua chuyện mới lại đến, lần này không chỉ trên báo mà tivi còn đưa lên tin tức vô cùng nóng hổi :TIN MỚI : PHU NHÂN NHÀ TÀI PHIỆT ZATA VÌ GHEN ĂN TỨC Ở VỚI NGƯỜI BẠN CŨ CỦA NGÀI ẤY NÊN ĐÃ THUÊ NGƯỜI TẤN CÔNG TÌNH DỤC NẠN NHÂN.Trên tivi lúc này, Myra đang được chục nhà báo vây quanh phỏng vấn, đứng bên cạnh là Zata đang vỗ về an ủi.

Cô ta khóc lóc thảm thiết, trên người đầy những vết ửng đỏ của cuộc tấn công :" Hức...hức...tôi không hiểu tại sao...hắn ta lại làm như thế với tôi...chúng tôi không thù không oán, cũng chỉ mới gặp mặt nhau 1-2 lần.

Vậy mà...vậy mà hắn ta sai người đến tấn công tôi...còn làm nhục tôi...hức..."

" Tại sao cô biết những người tấn công cô là do phu nhân ngài Zata thuê đến ?"

" Bọn chúng...bọn chúng nói với tôi như thế...tôi không biết gì hết...làm ơn đừng hỏi nữa...tôi sợ lắm...hức...hức..."

Myra lấy hai tay bịt tai lại tỏ vẻ sợ hãi.

Thấy dáng vẻ run rẩy của Myra, Zata liền ôm cô ta vào lòng và gằn giọng với đám phóng viên :" Mấy người không thấy cô ấy đang hoảng sợ đến mức nào à mà còn hỏi cô ấy dồn dập như vậy ?

Mấy người đang tấn công cô ấy không khác gì những tên khốn nạn kia đã làm đâu đấy."

" Ngài Zata, ngài có biết gì về vụ việc mà vợ ngài đã gây ra không ?"

" Sao mấy người có thể hỏi câu ngu ngốc đến vậy ?

Nếu tôi biết thì tôi đã không để chuyện đó xảy ra.

Hơn nữa từ nay đừng gọi cậu ta là vợ tôi, từ giờ trở đi tôi và cậu ta không còn quan hệ gì hết."

Nghe thấy vậy, Myra đang rúc trong lòng Zata bất giác mỉm cười.

Thành công rồi.Lúc này Laville đang nằm trên giường cuộn tròn mình trong chăn.

Cậu không biết sự việc đang xảy ra bên ngoài, hiện tại cậu chỉ muốn nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, tại vì thực sự Laville đang rất mệt.

Laville nhắm nghiền mắt, thả lỏng cơ thể thở từng hơi đều đặn.

Khi đang dần chìm vào giấc ngủ, bỗng cậu chợt tỉnh giấc vì có người mở cửa phòng cậu xông vào.

Hàng chục người đàn ông đang tiến vào phòng cậu, khi người cuối cùng bước vào, cậu nhìn thấy Zata từ phía sau đám người đi vào đứng trước mặt cậu.Zata nhìn Laville bằng ánh mắt lạnh như băng, đối diện với sự việc đang xảy ra, Laville không biết làm gì ngoài việc nhìn Zata.

Cậu đụng phải ánh mắt của anh, ánh mắt chứa đầy nỗi uất hận dành cho Laville.

Sau đó Zata từ từ nói từng chữ :" Cậu được lắm, mưu mô hơn tôi nghĩ.

Bày kế để được bước chân vào nhà tôi, tôi đã bỏ qua cho cậu.

Vậy mà cậu còn dám bày kế hãm hại người bên cạnh tôi, cậu cũng to gan lắm."

Laville nghe không hiểu lời Zata nói, cậu sợ hãi nhìn anh :" Anh...anh nói gì em không hiểu ?

Em bày kế hãm hại ai cơ ?"

" Đến giờ mà cậu vẫn còn giả nai ?

Cậu sai người đến làm nhục Myra, vậy mà bây giờ cậu còn nói không biết ?

Thích làm tình tập thể, thích bị cưỡng hiếp đúng không ?

Được, giờ tôi cho cậu nếm thử mùi vị."

Zata vừa dứt lời, 2-3 tên đàn ông liền lao vào Laville khống chế tay chân cậu.

Lúc này Laville mới hiểu lời Zata nói, cậu giãy giụa cầu xin Zata :" Em không làm...em nói thật.

Em không biết gì hết, làm ơn hãy tin em đi, em không làm đâu mà."

Nhưng Zata phớt lờ hoàn toàn lời Laville nói, anh thản nhiên bước ra khỏi phòng rồi khóa trái cửa, để lại một mình Laville với hàng chục tên đàn ông trong phòng.Một tên giữ tay Laville còn một tên giữ chặt chân cậu, Laville không giãy giụa nổi khóc lóc cầu xin đám đàn em của Zata :" Làm ơn...đừng làm vậy với tôi...làm ơn đi mà...cầu xin mấy người hãy thả tôi ra đi...tôi không làm gì cô ấy hết...cầu xin các người."

Bọn chúng đáp lại lời cầu xin Laville bằng cách lột sạch hết quần áo trên cơ thể cậu để lộ ra thân hình nõn nà của Laville.

Trên bụng cậu vẫn còn 2 vết mổ của cuộc phẫu thuật lên trước, một tên thấy vậy liền dùng tay ấn vào 2 vết mổ của cậu :" Aaa đau quá..."

Laville bị đau bất ngờ rướn cơ thể lên, nước mắt cậu chảy dài, Laville vẫn không ngừng giãy giụa nhằm thoát khỏi sự khống chế của những tên tấn công cậu" Ô vết mổ của mày nhạy cảm đến thế cơ à ?

Thú vị rồi đây."

Càng nói tên kia càng ấn mạnh vào vết mổ của Laville khiến cậu đau điếng, nó đau đến mức Laville khóc không thành tiếng.

Mắt cậu nhoè đi vì khóc quá nhiều, miệng vẫn không ngừng run rẩy cầu xin tha mạng :" Làm ơn tha cho tôi đi mà...làm ơn..."

" Thằng đĩ đực như mày mà cũng cầu xin không làm tình á ?

Ha ha nghĩ cái gì vậy ?"

Nói rồi hắn thúc luôn dươg vật vào bên trong Laville.

Hắn tiến vào bất ngờ khiến Laville bị đau như có con dao đang rạch cơ thể cậu hàng trăm mảnh, hắn khiến cậu cảm thấy khó thở, cơn buồn nôn lại trực trào nơi cổ họng.

Vì quá ghê tởm nên Laville đã nôn thốc nôn tháo, dính cả vào người một tên đang khống chế cậu :" Mẹ cái thằng này.

Kinh tởm, bẩn hết người tao rồi."

Hắn ta tức giận ấn đầu Laville xuống mà tát.

Hắn tát mạnh đến nỗi Laville chảy cả máu miệng máu mũi, gương mặt tê rần mất đi cảm giác thì hắn mới chịu dừng tay lại."

Thằng chó đẻ, nay tao không chơi chết mày tao không là người."

Nói xong hắn dựng người Laville dậy, trực tiếp nhét vào bên trong cậu.

Bên trong đang có một cái bị nhét thêm một cái nữa khiến Laville đang lịm dần đi lại choàng tỉnh :" Aaa đau quá...làm ơn rút ra đi...tôi đau quá..."

Laville kêu gào thảm thiết đến khàn cả cổ họng, nhưng bọn chúng không thèm đếm xỉa đến lời cậu nói :" Còn cái lỗ chưa dùng này."

Nói rồi một tên khác nhét dươg vật vào trong mồm Laville.

Mùi hôi tanh bốc lên khiến Laville cảm thấy ghê tởm, hắn ra vào trong miệng cậu, đến khi cậu gần tắt thở thì hắn mới chịu rút ra."

Ha ha đúng là đi*m, cùng lúc chơi được 3 cây.

Còn 7 thằng nữa, chúng mày chia lượt ra mà vào ch*ch nó, mỗi lượt 3 thằng, nghe chưa ?"

Hàng tiếng đồng hồ sau đó, Laville bị 10 tên đè ra làm không thương tiếc, dù cậu có cầu xin, dù cậu có ngất lịm đi không biết bao nhiêu lần nhưng chúng vẫn cố tình dựng cậu dậy rồi tiếp tục cưỡng hiếp cậu.

Bên ngoài lúc này đang có một người thản nhiên đứng tựa lưng vào tường, mỉm cười vui vẻ bởi những âm thanh cười đùa, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng hoan lạc của một vụ cưỡng hiếp đang diễn ra trong căn phòng nhỏ.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 26


Sau khi hành sự xong, bọn chúng bỏ lại Laville nằm đau đớn quằn quại trên giường.

Cả cơ thể cậu bấy nhầy máu và tih dịc, máu chảy ra từ phía sau và cả từ vết mổ của Laville.

Chúng không thương tiếc dập nát bên trong cậu, khiến bên trong Laville bị rách chảy cả máu.

Chúng cũng không ngừng ấn, miết, liếm vết mổ của Laville khiến cho vết mổ ấy chưa lành đã bị toạc ra rỉ máu.

Cả giường cậu thấm đẫm toàn tih dịc, chúng cũng bắt cậu nuốt không biết bao nhiêu là đống tih ấy khiến Laville kinh tởm, không ngừng móc họng mình mà nôn khan."

Haizzz thoải mái thật đấy..."

Bất chợt Laville nghe thấy giọng nói một người phụ nữ.

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Myra đang tiến lại gần chỗ mình : " Nhìn mày tàn tạ bẩn thỉu như thế này chẳng hiểu sao tao lại thấy vui vui."

Laville nhìn Myra bằng ánh mắt vô hồn, cậu mở miệng như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau rát, dù chỉ là một chữ cậu cũng không thốt ra nổi."

Chắc mày đang thắc mắc lắm, tại sao mọi chuyện tồi tệ cứ xảy đến với mày.

Để tao nói cho mày biết, là tao làm đấy.

Ha ha.

Chính là tao đấy."

Cô ta vừa chỉ vào bản thân vừa cười khành khạch.

Laville không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cậu run rẩy cố gắng thốt từng chữ :" Tại sao...tại sao cô lại làm vậy với tôi ?"

Cô ta đang cười nghe thấy Laville nói vậy thì im bặt, giọng nói chuyển sang lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác :" Tại sao ?

Mày còn hỏi tại sao à ?

Vì mày đang ngồi ở vị trí đáng lẽ ra là của tao.

Đúng ra tao mới phải là vợ của Zata, là người sở hữu đống tài sản khổng lồ của anh ấy.

Để tao nói cho mày biết, ngày trước Zata từng ngỏ lời cầu hôn với tao.

Nhưng mà tiếc quá, hồi đó anh ta nghèo rớt mùng tơi, một xu trong túi cũng không có, nên tao từ chối anh ta theo một tên đại gia khác.

Ai ngờ đâu anh ta lại phất nhanh như thế.

Tao tiếc, nên tao mới định quay lại với Zata.

Hôm Zata tổ chức buổi tiệc, là tao lén bỏ thuốc vào ly rượu của anh ta, là tao gọi nhà báo đến để họ chụp lại cảnh tình một đêm của tao với anh ấy.

Nhưng không hiểu sao mày lại cướp mất cơ hội của tao, nên tao hận mày."

" Từ trước đến giờ, người Zata để ý vẫn luôn là cô.

Cô chỉ cần nói 1 tiếng, là anh ấy sẽ bỏ tôi và chạy đến bên cạnh cô luôn mà.

Tại sao cô phải hành hạ tôi đến mức này chỉ để anh ấy ly hôn với tôi chứ ?"

Myra nghe Laville nói vậy liền tức giận lại đến tát cho cậu một phát :" Mày còn nói được như vậy à.

Nếu không phải tại mày thì anh ấy cũng đến với tao rồi.

Dù tao đã từng đề cập đến việc ly hôn với mày nhưng Zata nhất định không đồng ý.

Tao biết Zata rất coi trọng danh dự, nhưng tao không thể hãm hại anh ấy, nên tao mới phải quay sang mày."

Cô ta kìm chế cơn tức giận rồi nói bằng giọng thờ ơ :" À quên không nói cho mày biết.

Việc mày bị cưỡng hiếp là tao đào lên đấy.

Cả việc tao bị mày hãm hại cũng là tao tự dựng lên đấy.

Bất ngờ chưa ?

Ha ha.

Mà anh ta cũng ngu thật, thế mà lại tin lời tao sái cổ, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mày.

Thôi, mày ở lại với đống bầy nhầy kinh tởm của mày đi, tao đi trước đây."

Nói rồi cô ta vừa cười vừa bỏ đi, để lại Laville như chết lặng với những thứ cậu nghe thấy.

Kinh tởm.

Sự đau khổ lại một lần nữa bủa vây cậu.

Laville cố gắng đứng dậy rời khỏi nơi bẩn thỉu kia, cậu lại lao vào nhà tắm để tắm rửa bản thân.

Hiện tại Laville đang sợ lắm, cậu khóc nấc lên thành tiếng, vừa khóc vừa chà thật mạnh cơ thể mình.

Dù đã nhốt mình một mình trong phòng tắm, nhưng Laville vẫn có cảm giác có hàng trăm bàn tay đang sờ soạng cơ thể cậu, những tiếng cười đùa giễu cợt vẫn đang vang vọng bên tai.

Laville sợ hãi ngồi thụp xuống đất, cậu cố gắng dùng 2 tay bịt tai lại để không nghe thấy những điệu cười đó nữa, nhưng có thứ gì đó đang nắm lấy chân cậu kéo cậu xuống đáy vực thẳm.

Laville sợ hãi điên cuồng gào thét, cậu dùng móng tay cào lên bức tường để thứ kia không kéo cậu xuống đến mức đầu ngón tay bật cả móng, nhưng không thành, cậu dần dần chìm xuống không thể nào ngoi lên được.

Trong tâm trí Laville đang dần dần chìm xuống trong đống tiêu cực mà bản thân tự mình tạo nên.

Laville ngồi trong nhà vệ sinh để nước nóng xối lên người hàng giờ, sau đó cậu loạng choạng đứng dậy rời khỏi nhà vệ sinh.

Laville vô thức dọn sạch sẽ căn phòng cho Zata, sau đó thu dọn đống quần áo ít ỏi rồi rời khỏi nhà Zata.

Cậu thuê cho mình một căn phòng tồi tàn rồi cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Dù Laville đã dọn ra khỏi nhà nhưng Zata vẫn không hề hay biết, bởi vì bây giờ anh và Myra đã chính thức ở bên nhau.

Zata cũng dọn vào này cô ta, bởi anh rất ghét việc phải đụng mặt Laville trong căn nhà của mình.
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 27


Từ lúc rời khỏi nhà Zata, Laville dường như sống tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Cậu thu mình trong căn phòng tồi tàn, mọi sinh hoạt cá nhân cậu đều thực hiện ở trong đây.

Laville luôn cảm thấy tuyệt vọng, lúc nấu ăn thì lơ đễnh làm dao cắt trúng tay không biết bao nhiêu lần.

Lại là cảm giác chán ăn như lúc trước, nhưng hình như lần này nó còn nặng hơn, chỉ vừa nhìn thấy đồ ăn là Laville cảm thấy buồn nôn, mặc dù vậy Laville vẫn bắt ép bản thân ăn để rồi lại chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Laville gần như chán nản với tất cả mọi thứ.

Cậu thường ngồi một góc nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ đang trôi qua từng giây, thi thoảng Laville nhớ đến cảnh mình bị làm nhục lại khiến cậu kích động.

Laville kêu gào thảm thiết xin tha mạng, luôn dùng tay đập vào đầu mình để không còn nhớ lại sự việc kinh khủng đó nữa.

Sau khi trải qua cơn kích động, Laville nằm phịch xuống sàn thở một cách khó nhọc.

Dù đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng Laville vẫn không ngừng khóc.

Cậu ghê tởm bản thân mình, dù cậu có tắm rửa kì cọ sạch đến cỡ nào thì bên trong cậu vẫn bẩn, mãi mãi không thể rửa sạch được.

Thật thảm hại.Dạo gần đây, Laville thường xuyên mất ngủ.

Chỉ cần cậu nhắm mắt, cơn ác mộng lại ập đến khiến Laville không tài nào yên giấc nổi.

Đã mấy ngày liền cậu không có một giấc ngủ tử tế khiến Laville hoàn toàn mệt mỏi, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Cậu kiệt sức rồi, cậu muốn ngủ, cậu muốn chợp mắt một lát, chỉ một lát thôi cũng được.

Laville cầm điện thoại sau đó nhấc máy gọi cho Alex :" Ô lâu lắm mới thấy cậu liên lạc lại cho tôi đấy.

Cơ thể ổn chưa ?"

Laville trầm mặc một lúc, sau đó nói :" Anh có liều thuốc nào dành cho chứng mất ngủ không ?

Dạo này tôi hơi khó ngủ một chút, mất ngủ suốt khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

Anh có thể kê tôi một ít thuốc ngủ được không ?"

Alex nghe qua điện thoại thấy giọng Laville có vẻ là lạ :" Giọng cậu nghe thiếu sức sống thế, mất ngủ dài khiến cơ thể mệt mỏi đến vậy à.

Tôi không có thuốc ngủ theo liều, chỉ có theo lọ thôi, cậu có lấy không ?"

" Cũng được.

Anh mang hộ tôi đến địa chỉ này nhé, tôi nghĩ mình không thể đi đến bệnh viện của anh được.

Địa chỉ đây."

" Tôi tưởng cậu đang sống ở nhà của Zata, địa chỉ lạ thế."

" Ha ha chúng tôi mới li hôn rồi."

Laville cười một cách chua xót.

Cậu sao có thể sống nổi trong căn nhà của kẻ đã gọi người đến cưỡng hiếp cậu được cơ chứ.

Dù Laville vẫn còn yêu Zata, nhưng thật sự cậu không thể nào tha thứ cho anh được.Rất nhanh sau đó Alex đã mang thuốc đến địa chỉ Laville gửi.

Anh gõ cửa nhưng không thấy ai ra, một hồi lâu sau mới thấy tin nhắn Laville gửi đến :" Anh để thuốc trước cửa đi, hiện tại tôi không có nhà.

Tôi sẽ gửi tiền cho anh sau."

Alex thấy lời nói của Laville hơi kì lạ nhưng anh vẫn quyết định treo thuốc trước cửa nhà sau đó thông báo lại cho Laville.

Sau khi xác nhận Alex đã đi khỏi, Laville mới lén lút mở cửa để lấy thuốc.

Cậu không muốn Alex nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cậu lúc này, kiểu gì Alex cũng sẽ chửi cậu một trận rồi sau đó bắt cậu đến trị bệnh.

Cậu không dám ra ngoài, không dám nhìn mặt một ai.

Laville cầm lọ thuốc trên tay, sau khi uống thuốc, cậu thả mình năm trên giường.

Mắt Laville dần mỏi nhừ, cậu cố gắng mở mắt nhìn bầu trời qua ô cửa sổ nhỏ.

Bầu trời của hôm nay thật đẹp, ngày mai ngày mốt chắc chắn vẫn đẹp như thế.

Chỉ tiếc là em không còn cơ hội ngắm nhìn bầu trời trong xanh ấy thêm một lần nào nữa.Sau khi trở về bệnh viện, Alex vẫn không ngừng suy nghĩ đến lời nói của Laville.

Như chợt nhận ra điều gì đó, Alex vội vàng chạy xuống hầm để xe đánh xe lái đến nhà cậu.

Alex chưa hề nói cho Laville việc anh đã đến nhà cậu, sao cậu lại biết mà nhắn cho anh để thuốc trước cửa.

Chắc chắn lúc đó Laville ở trong nhà mới nhắn với anh như thế.

Tại sao Laville lại phải nói dối ?

Alex cảm thấy không an tâm nên vội vã trở lại nhà cậu.

Alex đứng trước cửa nhà.

Không thấy túi thuốc đâu nữa, Laville cầm vào nhà rồi.

Alex đập cửa gọi cậu, không một tiếng trả lời.

Một nỗi bất an bủa vây cả tâm trí Alex, anh không còn cách nào khác ngoài việc đập cửa xông vào.

Nhưng Laville khóa trái cửa trong phòng, Alex huých cỡ nào cũng không phá nổi."

Này làm gì mà ồn ào vậy ?"

Một người trọ ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng huých cửa ầm ĩ của Alex thì bực tức đi ra cảnh cáo anh."

Bạn tôi đang gặp chuyện ở bên trong, anh có dụng cụ phá cửa không cho tôi mượn với."

Nghe thấy có người gặp chuyện, người đàn ông kia liền hốt hoảng chạy xuống dưới lầu :" Chủ trọ ở bên dưới, anh đợi tôi xuống lấy chìa khóa."

Chỉ chưa đầy 1p, Alex đã có chìa khóa phòng trong tay.

Anh lo lắng đến mức tay run lẩy bẩy, dù đã tra chìa vào ổ nhưng trước đó cũng bị trật mất mấy lần.

Sau khi mở được cửa, khung cảnh bên trong khiến Alex sững sờ.

Laville đang nằm trên giường, tay cầm lọ thuốc ngủ anh đưa.

Bên cạnh cậu rơi vãi 2-3 viên thuốc ngủ.

Chỉ còn 2-3 viên trong khi cả lọ thuốc tận 50 viên.

Mắt Laville trợn tròn mở to, miệng thì sủi bọt mép, gương mặt biểu lộ biểu cảm vô cùng đau đớn.

Alex loạng choạng tiến đến chỗ Laville run rẩy từng chữ :" Laville à...cậu bị làm sao vậy ?"

Sau đó Alex vội vàng bế Laville ra khỏi phòng, cho cậu lên xe ô tô rồi chở một mạch đến bệnh viện.

Trong túi áo Laville lúc này điện thoại đang không ngừng rung lên, người mà Laville lưu tên là " em gái " đang liên tục gọi tới.

Bonnie lúc này đang đứng ở sân bay, cô nháy máy chục cuộc cho Laville mà không thấy ai nhắc máy."

Haizzz...muốn anh ấy ra sân bay đón mình mà không thấy nghe máy, chắc vẫn còn đang ngủ."

Bonnie nhìn hình nền trên điện thoại.

Là hình nền cô chụp chung với Laville.

Cô khẽ mỉm cười " Anh...em về rồi đây, để anh chờ đợi lâu rồi."
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương 28


Dù đã gọi chục cuộc cho Laville nhưng vẫn không thấy cậu bắt máy nên Bonnie quyết định bắt taxi để đi về nhà.

Đang đi được nửa đường, bỗng Bonnie nhận được một cuộc gọi.

Người gọi là Laville.

Thấy vậy Bonnie liền vui vẻ bắt máy, nhưng sau đó mặt cô tái nhợt đi vì những gì nghe được trong điện thoại.Bonnie vội vàng yêu cầu tài xế quay lại đầu xe đi đến bệnh viện Alex.

Khi đến nơi, Bonnie luống cuống trả tiền xe cho tài xế sau đó chạy một mạch vào bên trong.

Mặc dù đang đi giày cao gót nhưng Bonnie vẫn không quan tâm, cô vội vàng chạy đến chỗ Alex, Bonnie chạy nhanh đến nỗi trẹo cả chân, mắt cá chân cô sưng phù tím tái nhưng Bonnie vẫn mặc kệ.

Sau khi đến chỗ Alex, anh liền dẫn Bonnie đi chỗ khác.

Bonnie cố lết chân đau để bắt kịp tiến độ của Alex, trong lòng Alex lúc này đang rất rối nên anh không để ý đến dáng vẻ đang đi khập khiễng của Bonnie.

Càng gần đến nơi cần đến, Bonnie càng cảm thấy bất an.

Tim cô đập thình thịch, đau nhói, chân Bonnie nặng trĩu như đeo cả tấn đá khiến mỗi bước chân của cô càng khó khăn.

Bonnie cứ lết như thế, từng bước từng bước, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nằm phía sau tít bệnh viện.Là nhà xác.

Bonnie như không tin vào mắt mình, cô trợn tròn mắt, bám lấy cánh tay Alex để trách anh :" Không phải lúc nãy anh nói anh tôi chỉ đang nằm viện thôi sao, tại sao lại dẫn tôi đến đây.

Hình như anh bị nhầm rồi, mau đưa tôi quay lại phòng bệnh anh tôi đang nằm."

Lúc này Alex mới chú ý đến cái chân đau của Bonnie, anh đỡ người cô để cô đứng vững hơn, rồi nói bằng giọng buồn rầu :" Tôi không dẫn cô vào nhầm.

Cô mau vào đi, Laville đang đợi cô ở bên trong."

Bonnie nghe đến đây như chết lặng.

Đầu óc cô rối mù, Alex đỡ cô đi vào bên trong.

Bonnie bước từng bước chân nặng trĩu, dường như cô không còn để tâm đến cái chân đau nữa.

Trước mắt cô là một thi thể đang được bao phủ bởi vải trắng.

Bonnie đứng cạnh cái xác, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm đó không phải là Laville.

Trái tim cô đau nhói, Bonnie cầm một góc vải, tay run rẩy kéo từ từ tấm vải đó xuống để xác nhận người thân.

Sau khi kéo hết khuôn mặt, Bonnie mất hết sức lực mà ngồi thụp xuống đất.

Là Laville.

Đúng thật là Laville rồi.

Gương mặt Laville gầy gò, môi khô khốc hết cả.

Mặt cậu trắng bệch, gương mặt hoàn toàn không còn sự sống.

Vẻ mặt Laville thể hiện rõ sự đau đớn tột cùng, ngay cả đến lúc chết.

Bonnie như không tin vào mắt mình, cô nắm lấy cánh tay lạnh như băng của Laville mà lay rồi bằng giọng nói run rẩy :" Anh...anh à...em đã hứa là đợi em trở về...em sẽ dẫn anh đi chơi cơ mà...anh đã hứa là sẽ chờ em về cơ mà.

Anh ơi...em không tin đâu, anh dậy rồi đi về với em nhé.

Bây giờ anh ngồi dậy rồi em dẫn anh ra khỏi nơi này nhé.

Được không anh ?"

Nhưng đáp lại Bonnie là không gian vắng lặng đến rợn người.Bonnie khóc nấc lên thành tiếng, cô áp bàn tay lạnh lẽo của Laville lên mặt mình để sưởi ấm tay cậu :" Em không tin là anh đã chết đâu, anh mà cứ trêu em như này là em giận anh thật đấy.

Anh đừng trêu em nữa, mau dậy đi mà anh, mau xoa mặt em như cách anh vẫn làm đi mà anh.

Ngày trước anh bấu má em, em không thích điều đó nên luôn tức giận với anh.

Giờ anh cứ bấu má em thoải mái, em không giận nữa đâu, cũng không thái độ với anh nữa.

Anh mau tỉnh dậy đi, anh nhé."

Nước mắt Bonnie không ngừng rơi ướt đẫm cả tay Laville.

Nhưng Laville vẫn nằm đó, không một động tĩnh.

Laville chết rồi, cậu chết thật rồi.

Lúc này Bonnie mới chấp nhận sự thật, tim cô quặn thắt lại, cô gào lên một cách đầy đau đớn.

Alex biết bây giờ Bonnie đang rất đau khổ nên anh không dám làm phiền, Alex chỉ biết đứng lặng lẽ ở đâu lưng Bonnie, đợi cô trút hết mọi phiền lòng qua những giọt nước mắt.

Bonnie khóc nhiều đến nỗi hai mắt cô nhoè hẳn đi, giọng thì khản đặc, đến khi không thể khóc nổi nữa cô mới từ từ đứng dậy.

" Tại sao anh ấy lại như này ?"

Đối diện với ánh mắt nhìn mình của Bonnie, Alex chỉ biết nhìn đi chỗ khác.

Alex im lặng một hồi, sau đó từ từ nói.

Giọng của anh vô cùng buồn bã, ẩn chứ trong đó có cả sự tự trách :" Xin lỗi, là do tôi.

Hôm trước cậu ấy nhắn tin cho tôi rằng cậu ấy bị mất ngủ nên muốn tôi kê cho cậu ấy một ít thuốc.

Nhưng lúc đó tôi lại đưa cho cậu ấy cả một lọ thuốc.

Nếu biết trước chuyện này, đáng lẽ ra tôi chỉ nên đưa cho cậu ấy vài viên thôi mới phải."

Bonnie tức giận túm áo Alex :" Anh nói cái gì cơ ?

Anh đưa anh ấy cả một lọ thuốc ngủ ?

Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy ?"

Alex biết chuyện này cũng là một phần lỗi do mình nên anh không dám biện minh mà chỉ biết cúi đầu nhận tội :" Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi cô.

Một phần trách nhiệm cũng là do tôi."

Bonnie thấy thái độ thành khẩn của Alex thì cũng không tra hỏi anh nữa.

Bởi cô biết, Alex cũng không thể biết được Laville sẽ uống hết lọ thuốc, nên lỗi lần này cũng không thể nói là do anh."

Nhưng tại sao có mỗi mình tôi đến đây vậy ?

Người nhà anh ấy đâu ?"

" Tôi đã thử gọi điện cho ba mẹ cậu ấy, nhưng cả 2 số điều thuê bao.

Tôi gọi điện cho chồng Laville, nhưng chưa kịp thông báo thì hắn ta nói rằng chuyện của Laville không liên quan đến hắn."

" Cái gì cơ ?"

Nghe đến đây Bonnie trợn tròn mắt phẫn nộ.

Rõ ràng là vợ chồng sống chung nhà sao Zata lại có thái độ dửng dưng với vấn đề liên quan đến Laville như thế ?

" Thật ra điều đó cũng dễ hiểu, tại Laville nói 2 người đó đã li hôn rồi."

" Anh nói vậy là sao ?

Rõ ràng Laville nói với tôi anh ấy sống rất tốt cơ mà ?"

" Một tuần trước cậu ấy nhắn tin cho tôi là đã li hôn rồi.

Hơn nữa sau khi li hôn cậu ấy còn dọn ra ở riêng.

Hôm tôi đến đưa thuốc cho cậu ấy cũng là ở địa chỉ nhà riêng.

Tôi đưa cô địa chỉ, cô mau qua đó thu dọn đồ đạc cho cậu ấy."

Bonnie bàng hoàng khi nghe thông tin từ Alex.

Laville còn giấu cô bao nhiêu chuyện nữa vậy ?

" Anh còn biết chuyện gì về anh Laville không ?

Mau nói tôi nghe."

Nghe thấy yêu cầu từ phía Bonnie, Alex không giấu được đành phải nói ra hết sự thật :" Thật ra, ngày trước Laville đến bệnh viện tôi khám, cậu ấy mắc chứng trầm cảm nặng, hơn nữa còn bị bệnh dạ dày.

Cậu ấy còn bị suy nhược cơ thể, cũng từng đi bán thận để lấy tiền.

Lần đó tôi đã cảnh cáo và không đồng ý giúp cậu ấy, nên Laville tìm cách bán thận ở chợ đen.

Sau lần đó vết mổ bán thận chưa lành, Laville lại tiếp tục kí vào giấy hiến gan cho mẹ chồng.

Tôi cũng đã không đồng ý, nhưng cậu ấy năn nỉ tôi mãi, nên tôi đành phải chấp nhận.

Cậu ấy đau đớn hiến gan cho người khác, mà lại bị người ta cướp mất.

Lần đó tôi muốn ra mặt cho cậu ấy nhưng bị cậu ấy ngăn lại."

" Ý anh là mẹ Zata ?"

" Vâng đúng vậy.

Còn...còn nữa..."

Thấy Alex ấp úng mãi không chịu nói, Bonnie bực tức một lần nữa túm lấy áo anh :" Còn chuyện gì nữa anh mau nói cho tôi biết."

" Thật...thật ra...sau khi cậu ấy được đưa đến bệnh viện và tiến hành rửa ruột để cứu sống nhưng không thành, như thủ tục thì tôi sẽ khám nghiệm thi thể một lượt để tìm ra bệnh nhân chết có phải từ nguyên nhân khác không.

Và tôi phát hiện ra...cơ thể cậu ấy trầy xước nghiêm trọng, giống như đã dùng một vật gì đó chà lên cơ thể liên tục trong nhiều ngày.

Hơn nữa tôi cũng phát hiện ra, trong hậu môn cậu ấy bị xâm hại nghiêm trọng, bên trong chứa tih dịc của rất nhiều người."

Alex nói đến đây cũng không kìm lòng được mà quay vội đi chỗ khác.

Bonnie nghe xong như chết lặng, cô quay lại nắm lấy bàn tay lạnh giá của Laville mà khóc, miệng run rẩy từng chữ :" Anh à...anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa vậy ?

Sao lại không nói cho em biết.

Em xin lỗi...em đến muộn...khiến anh phải chịu khổ rồi.

Em xin lỗi, em xin lỗi anh à..."
 
[ Zata X Laville] Mơ .
Chương trưng cầu ý kiến


Thì hiện tại sẽ bước vào giai đoạn ngược Zata nhó các bác.

Sau khi ngược Laville 7749 kiểu thì tui vẫn chưa nghĩ ra sẽ ngược Zata như thế nào cho đã cái nư nên lên đây hỏi ý kiến của các bác tí.

Tui định cho Zata bị táo bón ẻ chảy suốt đời thì có ổn không các bác :))))))

Đít bắn pháo hoa =))))))
Mọi người ai có ý kiến gì thì bình luận cho tui biết với nhoa
 
Back
Top Bottom