Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mang Thai . II


Sau đó, tướng quân vẫn sẽ tìm cơ hội dụ dỗ người ta ra ngoài tản bộ.Nhưng Thẩm Mục rất dễ mệt mỏi, lúc nào cũng đi được một chút là bước không nổi nữa, tướng quân phải cõng y trở về.Sau đó nữa, bụng của Thẩm Mục ngày càng cao, tướng quân đổi thành bế y trở về.Thẩm Mục vòng tay quanh cổ tướng quân, hỏi hắn thích con trai hay con gái.Tướng quân cười nói: "Do ngươi sinh ta đều thích."

Nhưng nghĩ kĩ thì cảm thấy con gái có lẽ sẽ ngoan hơn một chút, con trai thì quậy quá.Hắn nói, giống ta này, lúc nhỏ quậy đến cửu cửu và nương đều đau đầu, hai ba ngày sẽ náo một trận, có một lần còn xém đốt luôn cả trại, bọn họ tức tới đuổi theo ta khắp núi đòi đánh ta...Thẩm Mục nằm trong ngực hắn cười, nói: "Khó trách bây giờ cữu cữu đánh ngươi thuận tay như vậy..."

Tướng quân: "Còn không phải sao, cho nên nếu như là con trai thì không được giống ta, luôn đem lại phiền phức cho người khác."

Thẩm Mục lắc lắc đầu nói: "Ta lại muốn nó giống ngươi, gương mặt giống ngươi, tính cách cũng giống ngươi..."

Tướng quân cọ vào mặt y cười, "Không sợ bị nó làm tức chết sao?"

"Sẽ không đâu," Đôi tai Thẩm Mục đỏ chót, dính vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói, "miễn là giống ngươi ta đều sẽ thích..." (Editor: tui chết đây orn.)Trái tim của tướng quân lúc đó đã giống như nước hồ mùa xuân, nhấp nhô không ngừng, khóe miệng đã nhếch lên tới mang tai, như thế nào cũng không kéo xuống được, hắn nói: "Nếu như nó dám làm ngươi tức giân, ta sẽ đập nó!"

Ngay lúc này, Thẩm Mục đột nhiên kêu lên một tiếng, tướng quân căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy?!"

"Nó đá ta rồi," Thẩm Mục xoa xoa bụng nói, "ngươi dọa nó sợ rồi."

"Lá gan nhỏ như vậy sao?"

Tướng quân bất mãn nói, "Mới có mấy câu đã sợ rồi, đúng vô dụng..."

Thẩm Mục lại bị đá thêm một cái, y đau lòng con mình, tay bịt chặt miệng của tướng quân, tức giận nói: "Không cho ngươi mắng nó nữa."

Tướng quân: "......"

Thằng ranh này, còn chưa ra đời đã biết làm chuyện xấu rồi?.Cũng không biết có phải do bị tướng quân mắng nên tức giận rồi hay không, bụng của Thẩm Mục lâu lâu sẽ quậy một thứ.Đầu tiên là khiến Thẩm Mục không còn khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn, tướng quân dụ dỗ hơn nửa ngày y mới cảm thấy có chút đói, muốn ăn đùi gà nướng của Cẩm Tu Lâu, nhưng đợi đến khi tướng quân mua về, lại không muốn ăn nữa, đòi ăn cá hấp tương.Tướng quân lại đi mua cá hấp tương, mang theo con cá còn chưa kịp bước vào cửa, thư ngốc lại nói ăn không vào, đòi thang bao nhân tôm cua...Vì vậy, người trên đường luôn nhìn thấy mới sáng sớm tướng quân đã chạy tới chạy lui, không biết đang bận chuyện gì.Sau đó, Thẩm Mục lại thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, lăn qua lăn lại đều ngủ không được, thức đến đáy mắt đều đỏ ửng, vừa phiền vừa khó chịu.Tướng quân đau lòng muốn chết, lại không biết phải làm sao, bóp chân bóp tay cho y, đột nhiên nghe thấy thư ngốc nói, muốn nghe hắn ngâm thơ.Ta làm sao biết ngâm thơ cơ chứ, tướng quân nói, hay là ta hát mấy bài hành quân cho ngươi nghe.Thư ngốc suy nghĩ trong chốc lát nói, cũng được.Vì vậy, vào nửa đêm, tướng quân ôm y vào trong lòng hát quân ca, hát nhanh một chút không được, chậm một chút cũng không được; hát lớn tiếng không được, nhỏ tiếng lại cũng không được...Hạ nhân trong Thẩm phủ bị dọa đến sợ chết khiếp, nửa đêm rồi, từ đâu ra mấy tiếng "ú ú" kia vậy trời, quỷ đến quậy sao?Có quỷ đến quậy hay không tướng quân không biết, nhưng Thẩm Mục nghe bài hát quân ca lệch nhịp của hắn đã ngủ thiếp đi rồi.Sao có thể quậy đến như vậy?

Tướng quân xoa xoa bụng Thẩm Mục nghĩ, nếu cứ tiếp tục quậy như vậy, ngươi coi lão tử sau này thu phục ngươi như thế nào...Hắn còn chưa nghĩ xong, cái bụng dưới tay lại động một cái, Thẩm Mục mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hỏi: "Sao ngươi không hát tiếp đi?"

Tướng quân: "......"

"Hát hát hát, đang hát đây..."

Ranh con, mi chờ đó cho ta!
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mang Thai . III


Thậm chí với sự quậy phá kia, tướng quân vẫn cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhanh, giống như mới chớp mắt đã xuân đi thu đến, con của hắn cũng sắp ra đời rồi.Hắn đợi ở ngoài cửa, căng thẳng đến mức phải bứt phá giàn nho trong vườn, phá đến giàn nho cũng sắp bị bốc lên luôn rồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc, sau đó lại có thêm một tiếng khóc khác, ồn ào lộn xộn, từng tiếng từng tiếng đều khóc vào trong lòng hắn....

Hai...

Hai đứa!

Tướng quân mừng sắp điên, vội vàng chạy vào trong phòng, "Thư ngốc, thư ngốc..."

Người hộ sinh cười vui vẻ, báo hỉ với tướng quân, là long phụng thai.Hai đứa nhỏ nằm ngủ bên cạnh Thẩm Mục, tiếng khóc đã ngừng hẳn.

Tướng quân bước đến, ngồi xổm bên cạnh giường, Thẩm Mục cười rộ lên, nhẹ giọng nói: "Con trai rất giống ngươi..."

Tướng quân nắm lấy tay y, nhìn nhìn con trai, lại nhìn nhìn con gái, trong tim đều là mật ngọt, "Con gái giống ngươi," Hắn nói, "chân mày giống ngươi, mũi cũng giống ngươi... giống ngươi đẹp đến như vậy..."

"Nghe người ta nói không được khen mấy đứa nhỏ đâu," Thẩm Mục nói, "nếu không sau này lớn lên sẽ xấu lắm đó."

"Hả?"

Tướng quân nhìn gương mặt nhỏ đỏ hồng của con gái, lại không nỡ mắng, vì vậy quay đầu lại mắng con trai, "Tên nhóc con này đúng xấu, vừa đen vừa ốm..."

Thẩm Mục: "......"

Hắn còn chưa nói xong, con trai đã "Oa" một tiếng khóc rống.Tướng quân ngay lập tức hoảng loạn, "Ngươi...

Ngươi đừng khóc mà..."

Thẩm Mục ôm con trai dỗ, dỗ nửa ngày sau nó mới chịu ngừng.Tướng quân nhỏ giọng nói: "Tên nhóc con này đúng là biết quậy, lúc trước chắc chắn là do nó đá bụng ngươi."

Hắn xoa xoa gướng mặt nhỏ của con gái, "Nhìn xem con gái ta ngoan biết bao nhiêu..."

Sau đó, con gái của hắn đã "Oa oa" khóc rống.Tướng quân: "......"

Ngày hôm đó, tiếng khóc trong phòng lên xuống không ngừng, đứa này ngừng thì đứa kia tiếp tục, oa oa a a liên tục, đến hạ nhân trong Thẩm phủ cũng cảm thán, công tử tiểu thư nhà bọn họ thật đúng là khỏe mạnh hoạt bát.Tướng quân bị con trai con gái náo cả một ngày, không còn dám la mắng gì nữa, thậm chí đứa nào vừa mở miệng bắt đầu khóc, hắn đều nhanh tay lẹ mắt quen đường ôm lên dỗ.Không được náo thư ngốc nữa, hắn nghĩ, thư ngốc đã mệt đến như vậy, không dễ dàng gì mà ngủ thiếp đi rồi, không được để mấy đứa nhóc này làm ồn..Quản gia đã tìm nhũ mẫu cho bọn nhỏ, bọn nhỏ được ăn uống no đủ cuối cùng cũng hết náo loạn."

Thì ra là đói rồi," Tướng quân nằm ở bên giường, ngắm nhìn hai đứa con uống sữa no rồi quay về giường nằm ngủ, "đói rồi mà sao còn có nhiều sức để khóc thế, mà còn khóc đến lớn tiếng đến như vậy?"

"Đứa nhỏ nào đói mà không khóc chứ?"

Thẩm Mục cười nói, "Cữu cữu nói lúc ngươi còn nhỏ khóc còn lớn tiếng hơn tụi nó nữa kìa."

Tướng quân hơi xấu hổ, "...

Cữu cữu nói bậy đó...

Ta lớn thêm một chút đã không còn khóc nữa rồi..."

Thẩm Mục: "Cữu cữu nói lúc ngươi ba tuổi, không chịu ăn cơm, vừa ăn vừa khóc..."

Tướng quân: "...

Chắc chắn là do cơm không ngon..."

Thẩm Mục: "Còn nói lúc ngươi năm tuổi đã biết làm loạn rồi, còn bị mẹ đuổi theo đánh, vừa chạy vừa khóc..."

Tướng quân: "......"

Có thể đuổi cữu cữu đi không...Thẩm Mục cười cười, đột nhiên nhíu chặt mày lại.Tướng quân: "Sao rồi?

Khó chịu sao?"

Thẩm Mục khó khăn nói, "...

Lồng ngực...

Có chút trướng..."

Tướng quân ngây ngốc trong chốc lát, đôi mắt lại sáng lên, "Thư ngốc...

Không phải là ngươi...

Cũng có...

Sữa..."

Thẩm Mục xấu hổ nói: "Nói bậy...

Ta là nam tử...

Làm sao có thể..."

Tướng quân nhìn cổ áo hơi hở ra của y, có chút rung động, "...

Hay là...

Ta xem thử..."

Thẩm Mục: "......"
 
Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên
Phiên Ngoại . Mang Thai . IV


Thẩm mục ôm chặt cổ áo lùi vào trong giường, "Không muốn, không có gì đâu mà..."

Tướng quân cảm thấy không vui, "Thư ngốc, ngươi còn xấu hổ cái gì?

Có chỗ nào trên người ngươi mà ta chưa nhìn thấy đâu?"

Vừa nói vừa bò đến muốn mở áo y ra, "Qua đây, để ta nhìn một chút..."

Thẩm mục đấu không lại hắn, nội y bị cởi ra, ngực tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài.Sau đó, tướng quân giống như phát ngốc, "Thư...

Thư ngốc, thật sự có..."

Mặt Thẩm Mục càng đỏ, đỏ đến giống như quả cà chua nhỏ vậy, "Đừng nhìn nữa..."

Nhưng tướng quân lại không thể dời ánh mắt sang chỗ khác, "Khó chịu không?"

"Ân," Thẩm Mục gật gật đầu, "trướng..."

Vào lúc này, hô hấp của tướng quân đột nhiên ngừng lại, "Thư...

Thư ngốc, chảy ra rồi..."

Thẩm Mục hoang mang muốn lấy tay che đi, tướng quân lại ngay lập tức ngăn lại, sau đó, hắn cúi đầu xuống, hút chất lỏng màu trắng kia vào trong miệng."

A..."

Thẩm Mục run run rẩy rẩy, "Ngươi...

Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Tướng quân cũng không ngước đầu lên nói: "Hút ra hết thì sẽ không cảm thấy trướng nữa..."

Hắn lại hút một hơi, Thẩm Mục đã không thể nói được gì nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong miệng, đến đôi chân muốn đá hắn ra cũng đã không còn sức lực nữa.Tướng quân dùng sức mười phần, hút hết bên này qua bên kia, cẩn cẩn thận thận, tận tâm tận lực.Cũng không biết đã hút được bao lâu, cuối cùng đến khi tướng quân ngước đầu lên, mắt Thầm Mục đều ướt nhẹp, còn có tiếng rên rỉ nhỏ bé.Tướng quân liếm liếm môi, hỏi: "Còn trướng không?"

Thẩm Mục lắc lắc đầu.Tướng quân dựa gần đến nhỏ giọng nói: "Lần sau nếu lại cảm thấy trướng nữa thì nói cho ta biết."

Thẩm Mục: "......"

Đúng lúc này, quản gia đến gõ cửa, nói đã đến giờ dùng cơm tối.Tướng quân đột nhiên ợ một cái.Tướng quân: "...

Ta ăn no rồi..."

Sau đó, quản gia nhìn thấy tướng quân bị đại nhân nhà mình đá ra khỏi phòng..Da mặt của Thẩm Mục rất mỏng, sau này cho dù ngực trướng như thế nào cũng không chịu nói.Nhưng da mặt của tướng quân thì rất dày, chỉ cần nhìn thấy y nhíu mày lại sẽ đi đến kéo áo y lên.

Có lúc kéo áo y lên rồi nhìn, mới phát hiện không phải, thư ngốc nhà hắn chỉ là vì những chuyện khác mà phát sầu, hắn cũng phải hút mấy cái mới được.Nhưng thư ngốc lại vẫn cứ tức giận, đến tối khi đi ngủ cũng không thèm ôm hắn nữa, muốn ôm bọn nhỏ, hôm nay ôm con trai, ngày mai ôm con gái, đổi qua đổi lại cũng không đổi được lên người hắn.Buổi sáng cũng vậy, thư ngốc bận dụ dỗ bọn nhỏ, sợ bọn nhỏ quậy, lại sợ bọn nhỏ đói, bận tới bận lui, giống như đã không còn nhớ đến có một tướng quân đang ở đó vậy.Vì vậy, mọi người sẽ thường xuyên được nhìn thấy, thư ngốc nhìn bọn nhỏ, tướng quân nhìn thư ngốc, lệ nóng doanh tròng."

Có phải con trai đói rồi không?"

Thẩm Mục nhìn thấy con trai đang ngậm ngón cái, "Con nó đang ăn ngón tay sao?"

Tướng quân: "...

Một tiếng trước nó mới uống sữa xong mà..."

Thẩm mục: "Có thể là do nó uống được nhiều?"

Tướng quân nhìn y, đột nhiên bước qua ôm lấy y bế đến trên giường, "Nó có đói hay không ta không biết," Tướng quân ép người dưới giường, "Nhưng ta đói rồi..."

Thẩm mục: "...

Đói rồi thì đi ăn cơm đi."

"Ta không muốn ăn cơm," Tướng quân cởi áo Thẩm Mục ra, cắn xuống một cái, "ta muốn ăn cái này..."

"Ngươi..."

Thẩm Mục đẩy hắn ra, "Hôm nay ta không cảm thấy trướng mà..."

Tướng quân: "Ta không quan tâm!"

Tướng quân ôm lấy eo y, đầu chôn trước ngực y hút lấy hút để, nhưng cái gì cũng hút không ra.Hắn nghĩ, không đúng nha, bình thường cho dù không trướng cũng có thể hút được mấy miếng, hôm nay sao lại không có vậy, kì lạ thật..."

A Việt...

A Việt!"

Hắn mạnh mẽ mở mắt ra, đột nhiên tỉnh lại.Bên ngoài cửa sổ có ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, trong phòng trống không, làm gì có con trai con gái nào ở đây.Tướng quân chôn ở trước ngực Thẩm Mục, quậy đến trước ngực y đều ướt nhẹp.Thẩm Mục: "A Việt...

Ngươi làm sao vậy?"

Tướng quân: "......"

Nằm...

Nằm mơ sao?Không có con trai, không có con gái, không có...

Sữa...Thẩm Mục: "A Việt?"

Tướng quân đột nhiên lật người đè lên người y, cà cà vào chóp mũi y nói: "Không có gì, chỉ là mới mơ được một giấc."

Thẩm Mục: "Mơ thấy cái gì?"

Tướng quân: "Muốn biết sao?"

Thẩm Mục gật gật đầu.Tướng quân cúi đầu xuống hút một cái."

A...

Ngươi...

Ngươi đang làm cái gì...

A..."............

Hai tháng sau.Tướng quân ngồi trong xe ngựa, chống cằm nhìn Thẩm Mục đang ngủ trong lòng mình.Hắn nghĩ, gần đây thư ngốc có phải rất mệt hay không, sao chỉ mới mấy bước từ hoàng cung về Thẩm phủ y cũng có thể... ngủ say như vậy...Não tướng quân đột nhiên lóe sáng, sau đó là một hồi chấn động mạnh mẽ.HOÀN PHIÊN NGOẠI.Editor: *tung bông tung hoa* Vậy là kết thúc rồi (༎ຶ⌑༎ຶ), cám ơn mọi người đã cùng tui đi đến hết truyện này nha (シ_ _)シ~~~ Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện sau nhé (*'▽ '*).
 
Back
Top Bottom