Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 550


Thế là, buổi đấu giá được chuyển từ trong cung ra ngoài cung.

Đông gia của Đa Vị Lâu là Tần Tranh cũng nhờ một lần vung tay mà có được quyền tổ chức, coi như cũng là một lần quảng cáo miễn phí cho cửa hàng của mình.

Bạc đã có, chuyện áp tải lương thảo xem như cũng đâu vào đấy.

Bên phía Cố gia bắt đầu mở cuộc họp gia đình ...

Chuyện Cố Tâm Nguyệt cùng Tống Dập đi Tây Bắc đã được quyết định, nhưng hai người chỉ đi rồi về ngay, sau khi thu xếp ổn thỏa bên đó sẽ lập tức quay về, không nán lại quá lâu.

Nghĩ đến bản lĩnh của Cố Tâm Nguyệt, mặc dù Hứa Thị và Cố lão đầu khá lo lắng, nhưng cuối cùng bọn họ cũng vẫn đồng ý.

Cố Tâm Nguyệt chỉ lo lắng cho hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du.

Từ khi xuyên không đến đây, nàng và hai hài tử vẫn luôn như hình với bóng.

Ban đầu nàng còn tưởng lần này mình phải đi xa, hai hài tử nhất định sẽ buồn bã mấy ngày, lúc nàng đang rối rắm không biết nên làm công tác tư tưởng cho hai hài tử như thế nào, thì thấy Tống Dập lén lút nói nhỏ với hai hài tử vài câu, hai hài tử liên vui vẻ đồng ý. Bên Ngô Phi Vũ cũng đã quyết định xong, hắn đã đi trước về phủ Thanh Châu thu xếp việc vận chuyển lương thực.

Ngoài lương thực và hạt giống trên trang trại của Cố gia và trang trại của mình, hắn còn phải bố trí thêm một số người giỏi trông trọt ở trang trại đi cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô tri phủ tuy không muốn con trai nhúng tay vào, nhưng nay thấy con trai cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ, ông ta cũng đành mặc kệ hắn.

Ngoài ra, ban đầu Tống Chính Quang vốn cũng muốn ởđi cùng.

Tuy mười mấy năm rồi ông ta không lên chiến trường, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ông ta vẫn nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa những năm nay ông ta vẫn luôn kiên trì rèn luyện, thân thủ cũng không hề thụt lùi.

Nếu ông ta có thể đi cùng Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, trên đường cũng có người để ý.

Tống Dập suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói: "Con và Tâm Nguyệt sẽ tự bảo vệ tốt cho mình, cha mới về chưa lâu, cũng vừa mới đoàn tụ với mẫu thân, hay là ở lại kinh thành chăm sóc bà ấy đi."

Cố Tâm Nguyệt cũng lập tức gật đầu đồng ý: "Cha, cha cứ ở lại đi, trên đường chúng ta đi đã có người đi theo bảo vệ, ngược lại chúng ta đi rồi, lo lắng lỡ như trong nhà có chuyện gì, có cha ở lại, con và A Dập cũng yên tâm.”

Tống Chính Quang còn muốn kiên trì, lại bị Cố Nhị Dũng lập tức cắt ngang: "Nhạc phụ, người nghe lời bọn họ ở lại kinh thành đi, để con đi cùng bọn họ.”

Cố Tâm Nguyệt vừa định từ chối, liên lại nghe thấy Cố Nhị Dũng kiên trì nói: "Muội muội, muội cứ để ta đi cùng đi, từ khi đến kinh thành lập nghiệp, các ngươi ai cũng tìm được việc mình có thể làm, giống như tam đệ đang tung hoành ngang dọc trong cửa hàng, ta có một thân sức lực này ngược lại không có đất dụng võ, nói thật, ta cũng muốn thừa lúc còn trẻ xông pha một phen, sau này cũng để cha, mẫu thân và Thanh Hoan theo ta hưởng phúc."

Nghe vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau, đều gật đầu: "Cũng được, nhị ca đi theo chúng ta, chúng ta cũng yên tâm hơn một chút, chỉ là Thanh Hoan muội muội... `

Tống Thanh Hoan bị gọi tên, về mặt lo lắng, sau đó nàng ấy khó khăn lên tiếng: "Ca, tẩu tẩu, muội có thể đi theo cùng không? Nhưng muội tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho huynh tẩu, ban ngày huynh tẩu bận rộn, muội sẽ ở lại chỗ ở dọn dẹp, giặt giũ nấu cơm, chờ huynh tấu bận việc xong quay về còn có thể ăn một bữa cơm nóng."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 551


Tống Dập trầm ngâm.

Vẻ mặt Tống Thanh Hoan đầy mong đợi nhìn về phía Cố Tâm Nguyệt câu cứu, Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Hay là mang theo Thanh Hoan cùng ởi đi, hai nữ nhân chúng ta vừa khéo trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau."

Tống Dập bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi được, vậy bốn người chúng ta cùng ởi, lỡ như ta và nhị ca có chuyện gì, muội nhớ phải bám chặt lấy tẩu tẩu."

Tống Thanh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy cánh tay Cố Tâm Nguyệt: "Ca ca yên tâm, muội nhất định sẽ đi theo tẩu tẩu từng bước không rời. "

Khóe miệng Tống Dập giật giật không dễ gì phát hiện: Vậy thì không cần.

Xong rồi, hình như hắn đã tự đào hố chôn mình. ...

Một ngày trước khi khởi hành, đúng vào ngày rằm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Vì được nghỉ, không ít đồng liêu của Tống Dập lần lượt đến nhà bái phỏng.

Phu thê Hầu gia vậy mà cũng dẫn theo Từ Uyển Ngưng đến, nể mặt Từ Thị, mọi người chỉ đành tiếp tục hời hợt ứng phó bọn họ.

Sau khi biết được Cố Tâm Nguyệt cũng sẽ cùng đi biên ải, Hầu gia nhịn không được cau mày, không đồng ý nói: "Quốc gia đại sự, ngươi mang theo nữ quyến đi cùng, có phải là có chút hồ đồ rồi không? Trên đường lỡ có gió thổi nắng gắt, đau đầu cảm mạo, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự à?”

Nét mặt Tống Chính Quang và Từ Thị bỗng trở nên không vui.

Hầu phu nhân vội vàng phụ họa: "Hầu gia nói chí phải, phận nữ nhỉ chúng ta, nên an phận ở nhà, những việc vất vả bên ngoài cứ để nam nhân lo liệu là được rồi, Tâm Nguyệt, ngươi nói xem ta nói có đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt bất ngờ bị gọi tên, nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói thong thả của Tống Dập vang lên: "Không có A Nguyệt bên cạnh, ta ăn ngủ không yên, dù thế nào cũng phải mang theo nàng ấy bên cạnh, còn lộ trình, ta đã thu xếp ổn thỏa, không cần Hầu gia và Hầu phu nhân phải nhọc lòng."

Vừa dứt lời, sắc mặt Hầu gia và Hầu phu nhân liền trở nên khó coi.

Mọi người thấy Tống Dập thản nhiên phát "cẩu lương" như vậy, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.

Cố Tâm Nguyệt bị mọi người trêu chọc đến đỏ mặt, nàng liếc mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, rồi đứng dậy nói với Từ Thị: "Mẫu thân, con ra ngoài tiệm một lát." Từ Thị mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: "Đi sớm về sớm, giục bọn họ về sớm một chút, tối nay cả nhà còn cùng nhau ăn Tết."

Cố Tâm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Từ Uyển Ngưng cũng liền đứng dậy, nói với Từ Thị: “Cô cô, con cùng đi với biểu tẩu ra tiệm xem một chút, dạo này mặt con hay nổi mụn, tiện thể nhờ Ngọc Nương xem giúp."

Nói xong, Từ Uyển Ngưng liền đứng dậy, bước đến khoác tay Cố Tâm Nguyệt.

Hầu phu nhân vừa định ngăn cản, liên nghe thấy Từ Thị lên tiếng: "Để con bé đi đi, người trẻ tuổi không chịu ngồi yên đâu, không cần phải ở đây hầu chuyện."

Hầu phu nhân bất đắc dĩ ngậm miệng, hung dữ lườm nữ nhi một cái.

Cố Tâm Nguyệt dẫn Từ Uyển Ngưng đến trước cửa tiệm, vừa định bước vào tìm Ngọc Nương, Từ Uyển Ngưng liền ấp úng nói: "Biểu tẩu, tẩu cứ vào lo việc trước đi, muội ở đây dạo chơi một lát, lát nữa sẽ đến tìm Ngọc Nương."

Cố Tâm Nguyệt thấy nàng ta có vẻ thần thần bí bí, nàng cũng không vạch trần, bèn gật đầu nói: "Vậy muội đừng chạy lung tung, chú ý an toàn.”

"Ừm, tẩu cứ yên tâm, tẩu mau vào lo việc đi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 552


Chờ Cố Tâm Nguyệt lên lầu, quay đầu lại, liền thấy Từ Uyển Ngưng chạy như bay về phía tiệm đối diện.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười, vừa lúc bị Ngọc Nương nhìn thấy: "Tâm Nguyệt, chuyện gì mà vui thế?"

Cố Tâm Nguyệt bèn kể chuyện Từ Uyển Ngưng lén chạy sang tiệm đối diện cho nàng ta nghe.

Ngọc Nương cũng cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt, tình yêu ập đến, có muốn ngăn cũng không được."

Bên kia, Từ Uyển Ngưng đi đến tiệm lẩu đối diện, thấy Cố Tam Thanh đang tiếp khách, đợi hắn bận rộn xong trở lại quầy, nàng ta mới vội vàng bước tới.

Cố Tam Thanh ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng trêu chọc: "Hôm nay sao lại một mình thế này? Chẳng lẽ là đến tìm ta?"

Từ Uyển Ngưng hừ một tiếng: "Tưởng bởi! Ta đi theo cha và mẫu thân đến nhà ngươi tiễn biểu ca, vừa rồi cùng biểu tẩu ra ngoài đi dạo, đi dạo một lát thì đến đây."

Vừa nghe nói hai người Hầu gia lại đến cửa, Cố Tam Thanh không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang toan tính chuyện gì.

Hắn tức giận đến mức không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tiễn đưa? Hừ, ta thấy lại là đến để tính kế muội phu của ta thì ra, muội muội ta và muội phu tình cảm sâu đậm, không phải người khác muốn tính kế là có thể tính kế được."

Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng chỉ cảm thấy nhất thời khó thở, mặc dù xung quanh không có ai, nhưng nàng ta vẫn giống như bị hắn làm nhục trước mặt mọi người.

Thấy hắn cúi đầu nghịch bàn tính của mình, dường như không muốn nhìn nàng ta lấy một cái, nàng ta không khỏi đỏ hoe mắt: "Ta một mình chạy đến tìm ngươi, chẳng lẽ cũng là vì muốn tính kế biểu ca của ta à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tam Thanh nghe thấy giọng nói của nàng ta có chút run rẩy, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên. Chỉ thấy mắt nàng ta đỏ hoe, dường như đang cố kìm nén.

Trong lòng hắn nhất thời trở nên hoảng hốt, nhưng nghĩ đến muội muội và muội phu ngày mai phải lên đường đi biên ải, phụ mẫu của Uyển Ngưng lại còn chạy đến kiếm chuyện, hắn không khỏi quay đầu đi, khẽ nói: "Ta cũng không phải nhắm vào ngươi, dù sao cha và mẫu thân ngươi cũng không có ý tốt, sau này, bớt để bọn họ đến kiếm chuyện."

Từ Uyển Ngưng nghe vậy liền nghẹn lời, cắn môi chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng nàng ta đã khuất xa, Cố Tam Thanh nhất thời thấy khó xử trong lòng.

Có phải lời nói của hắn ban nãy quá nặng nề rồi hay không? Nhưng mỗi lần nghĩ đến phụ mẫu của nàng ta, hắn lại không nhịn được cơn giận, cứ mặc kệ nàng ta Vậy.

Từ Uyển Ngưng chạy sang bên kia, nhờ người hầu nhắn Cố Tâm Nguyệt một tiếng. Sau đó, nàng ta quay đầu đi tìm cha và mẫu thân, vừa đến trước cửa nhà họ Cố, nàng ta đã thấy cha và mẫu thân đang từ trong nhà ởđi ra.

Nàng ta vội vàng chạy đến, chợt nghe thấy hai người đang cãi nhau điều gì đó.

Hầu phu nhân thấy Từ Uyển Ngưng chạy về, liên tức giận lườm nàng ta một cái. Từ Uyển Ngưng bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, vừa về đến phủ, nàng ta liền hỏi: "Mẫu thân, người làm sao vậy?”

"Làm sao vậy?" Hầu phu nhân hừ lạnh: "Không phải là do con à? Lúc đến ta đã dặn dò con thế nào? Bảo con ở lại đây hầu hạ cô cô của con cho tốt, con thì hay lắm, m.ô.n.g còn chưa kịp nóng đã muốn chạy?"

Hầu gia nghe bà ta nói năng thô lỗ thì nhíu mày, chau mày nói: "Được rồi, lúc đến ta đã nói với nàng thế nào, Tống Dập kia mới vừa bước chân vào quan trường, tính cách còn đơn thuần, bảo nàng từ từ mà tính, nàng thì hay lắm, vừa đến đã hỏi người ta có ý định nạp thiếp hay không? Nàng để người khác nghĩ sao về chúng ta?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 553


"Nạp thiếp thì đã sao? Trên quan trường các ngươi, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Ta chỉ thăm dò xem hắn có ý định đó hay không thôi? Ta còn chưa nói đến chuyện để Uyển Ngưng gả qua làm bình thê cho hắn đâu? Vậy mà bọn họ đã đuổi chúng ta ra ngoài rồi, thật là khinh người quá đáng!" Hầu phu nhân không chịu nhường nhịn nói.

"Đủ rồi!" Từ Uyển Ngưng không nhịn được gầm lên: "Nhiều hạ nhân nhìn như vậy, hai người không sợ mất mặt, con còn sợ đây!"

"Ban nãy có người nói hai người không có ý tốt, con còn không tin, không ngờ hai người thật sự là đến để tính kế người khác, biểu ca của con đã có biểu tẩu rồi, tại sao hai người lại có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như vậy?”

"Hai người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, cho dù con cả đời này không gả, con cũng sẽ không đồng ý đâu!"

"Gả cho ai không phải do con, cho dù không phải biểu ca con, cha con cũng có sắp xếp khác." Hầu phu nhân đe dọa.

Từ Uyển Ngưng tức đến thở không ra hơi, nàng ta vẫn cố chấp nói: “Con đã có người trong lòng rồi, trừ người đó ra, con sẽ không gả cho ai khác!"

"Là ai? Có phải tên Cố Tam kia không?" Hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, thảo nào mới ngồi được một lúc đã muốn chạy ra ngoài, con tưởng ta không nhìn ra à? Lần trước ở nhà họ Cố ăn cơm, con đã luôn hồn vía lên mây rồi, không ngờ lá gan con ngày càng lớn!”

"Ta nói cho con biết, Cố Tam kia, con đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, từ ngày mai trở đi, con hãy ở yên trong viện của mình, không được phép đi đâu hết!"

Từ Uyển Ngưng òa khóc nức nở, trái tim lạnh giá nhưữ muốn vỡ vụn. ...

Đêm xuống, nhà họ Cố đốt đèn hoa, vừa để mừng ngày lễ, vừa để tiễn bốn người bọn họ lên đường. Rượu ngon no say, màn đêm buông xuống, đang lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không lớn không nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mở cửa ra, mọi người liền thấy Lục Uyên một thân thường phục màu đen đi đến.

Đẳng sau hắn còn có mấy ám vệ, mọi người nhanh chóng bê mấy rương đồ vào sân.

Lục Uyên sai người mở mấy rương đồ trước mặt Cố Tâm Nguyệt ra, nhỏ giọng nói: "Biết cô cô thích thực tế, thích vàng, nên ta đều đã đổi hết thành vàng thỏi rồi."

Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó cất hết số vàng vào không gian.

Lại nghe Lục Uyên tiếp tục nói: "Theo yêu cầu của cô cô, ngày mai vốn là xe chở quân lương, ta đều đổi hết thành đá rồi, lương thảo thì không động đến."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Tốt lắm, còn lại cứ giao hết cho chúng ta đi.”

Lục Uyên gật đầu: "Vậy thì làm phiền cô cô và cô phụ vất vả một chuyến rồi, ra ngoài cẩn thận một chút, chuyện bên phụ hoàng, ta đã tâu lên rồi, hai người cứ theo ý mình mà làm.”

"Ngày sau trở về, Lục Uyên nhất định sẽ thay hai người xin thưởng."

Thấy hắn trịnh trọng như vậy, cứ nhắc đến chuyện thưởng, Cố Tâm Nguyệt liền trêu chọc: "Ta làm vậy đâu phải vì muốn xin thưởng, cũng không phải chỉ vì ngươi, ta chủ yếu là vì tướng sĩ và bá tánh Bắc Việt Quốc nên mới đích thân đi một chuyến."

Bất kể vì lý do gì mà nàng xuyên không đến đây, nhưng đã đến rồi, đương nhiên nàng mong muốn được sống trong một xã hội tốt đẹp.

Không nói đến so với thời hiện đại, chí ít, bách tính cũng có thể ăn no mặc ấm, không phải lúc nào cũng phải chạy nạn, lưu lạc tha phương.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 554


Với năng lực của Tống Dập, cho dù có nàng giúp đỡ hay không, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành một vị đại thần quyền cao chức trọng.

Còn Lục Uyên, hắn cũng là người thân của nàng, đương nhiên nàng cũng hy vọng hắn có thể như ý nguyện lên ngôi vị kia, tương lai có thể mưu cầu phúc lợi cho bá tánh.

Cố Tâm Nguyệt ngừng một chút, nghiêm túc nói với Lục Uyên: "Tiểu Lục, ngươi nhớ kỹ, ngày sau nếu ngươi lên ngôi hoàng đế, nhất định phải làm một vị minh quân!"

"Ta hy vọng Hoài Cẩn và Tử Du có thể sống trong một đất nước an toàn, người người nhà nhà đều có cơm ăn áo mặc, không phải chịu cảnh đói rét, đến ngày chúng trưởng thành, muốn tiếp tục đọc sách thì đi học, muốn du ngoạn sơn thủy thì cứ tự tin mà đi."

Nghe xong lời Cố Tâm Nguyệt, Lục Uyên chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c có gì đó đang rung động.

Hắn nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: "Vâng, Tiểu Lục ghi nhớ lời dạy bảo của cô cô."

Nhìn Lục Uyên nặng nề bước đi, Cố Tâm Nguyệt chột dạ sờ chóp mũi, nhỏ giọng nói với Tống Dập: "Vừa rồi có phải ta đã yêu cầu hơi cao không? Nhìn hài tử bị áp lực kìa, lỡ đâu không cao lên được thì sao?"

Tống Dập cưng chiều nhìn nàng một cái, đầu ngón tay lướt qua chóp mũi nàng: "Không đến mức đó đâu, chúng ta cũng về phòng ngủ thôi."

Ngày hôm sau.

Ngày 16 tháng giêng, ngày tốt để xuất hành.

Mặt đường đóng băng đã lâu nay đã tan hết băng tuyết, những ngày nắng đẹp liên tiếp cũng hong khô mặt đường lầy lội.

Ngoài thành, một đoàn xe vận chuyển lương thảo đang lặng lẽ lên đường.

Tống Dập thân là quan giám sát lương thảo, người đứng đầu của cả đoàn xe, một tiếng lệnh hạ xuống, chúng binh sĩ liền bắt đầu xuất phát.

Còn Cố Tâm Nguyệt thân là phu nhân của quan giám sát lương thảo cũng đi cùng.

Chuyến đi này, ít nhất cũng phải mất vài tháng, việc mang theo gia quyến đi cùng xem như là có thể thông cảm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng binh sĩ nhìn thấy phu nhân giám sát lương thảo mặc một thân y phục gọn gàng, cũng không giống người nhu nhược, cho nên cũng không ai bàn tán.

Còn Tống Thanh Hoan cải trang thành nha hoàn của Cố Tâm Nguyệt, cùng ngôi chung xe ngựa với nàng.

Cố Nhị Dũng giả trang thành thị vệ thân cận của Tống Dập.

Bên kia, Ngô Phi Vũ đang ở phủ Thanh Châu những ngày gân đây vẫn luôn bận rộn chuẩn bị.

Trong số vật tư mà hắn chuẩn bị, một nửa là lương thực và giống cây trông, một nửa là cát mà Cố Tâm Nguyệt bảo hắn chuẩn bị, tất cả đều được đựng trong bao tải và chất thành đống.

Trải qua một quãng thời gian chuẩn bị, đến nay, những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.

Chỉ còn chờ đội ngũ của Tống Dập đến hội họp.

Đoàn xe của Tống Dập, xuất phát từ kinh thành, một đường thuận buồm xuôi gió.

Trải qua nửa tháng, cuối cùng đoàn người cũng đến phủ Thanh Châu vào buổi trưa hôm nay.

Ngoài thành Thanh Châu, Ngô Phi Vũ đã dẫn người đến địa phận 20 dặm ngoài thành để nghênh đón.

Nhìn thấy đoàn xe của Tống Dập từ xa, ánh mắt Ngô Phi Vũ sáng lên, trong lòng mừng rỡ, vội vàng thúc ngựa tiến lên nghênh đón.

Chưa đến gần, hắn đã lên tiếng gọi: "Tỷ phu..."

Tống Dập khẽ gật đầu với hắn: "Lương thảo, nhân mã đã chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Phi Vũ chắp tay nói: "Bẩm đại nhân, đều đã chuẩn bị thỏa đáng."

Nghe hắn lúc thì gọi tỷ phu, lúc thì gọi đại nhân, Tống Dập không khỏi lắc đầu cười.

"Tỷ phu, tỷ tỷ dọc đường đi có khỏe không?" Ngô Phi Vũ vội vàng quan tâm hỏi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 555


Khóe môi Tống Dập khẽ nhếch lên: "Ừm, nàng ấy rất khỏe, ăn ngon ngủ kỹ."

"Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta vào thành nghỉ ngơi, chỉnh đốn một đêm, sáng mai hai đạo binh mã hợp lại rồi xuất phát, ngươi thấy thế nào?" Ngô Phi Vũ đề nghị.

Tống Dập gật đầu, sau đó căn dặn xuống dưới, chuẩn bị vào thành.

Đoàn xe đi thẳng đến cổng thành, từ xa đã nhìn thấy Ngô đại nhân dẫn theo mọi người đang đứng trên cổng thành nghênh đón.

Thấy người đã đến, ông ta vội vàng hạ lệnh mở cổng thành.

Sau đó ông ta đích thân đi xuống nghênh đón.

Đoàn người vừa bước vào thành, liên thấy trong thành có không ít bá tánh đứng hai bên đường nghênh đón, cũng có không ít người là nghe động tĩnh nên đến xem náo nhiệt.

Trong thành đều đang truyền tai nhau rằng vị tân khoa trạng nguyên lang này đang rất được hoàng thượng trọng dụng, hiện đang phụ trách đi đến biên ải chi viện cho chiến sự.

Mà vị trạng nguyên lang này chính là người xuất thân từ phủ Thanh Châu bọn họ. Cho nên nhất thời, từ trên quan nha cho đến bá tánh, ai nấy đều mang một niêm hưng phấn tự hào.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ngồi trong xe ngựa, nghe thấy động tĩnh náo nhiệt và tiếng bàn tán bên ngoài, không khỏi mỉm cười: "Ngươi lần này xem như là vinh quy bái tổ rồi."

Vừa dứt lời, liên nghe thấy bên ngoài truyền đến mấy tiếng nói quen thuộc, Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng vén rèm lên, liên thấy chính là Lý Văn Tài và mấy vị bằng hữu ngày xưa đang cùng chúc mừng Tống Dập.

Tống Dập dừng lại một lát, cùng mọi người nói vài câu, đoàn người lại bắt đầu di chuyển. Cố Tâm Nguyệt vừa định buông rèm xuống, liền nghe thấy Tống Thanh Hoan ngạc nhiên hô lên: "Tẩu tử, tẩu xem người bên kia là ai kìa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn, liên thấy trong đám người có hai nữ tử đang dìu nhau, cắn môi nhìn vê phía này, trong đó có một người ăn mặc giống nha hoàn chính là Nhị Nị, nữ nhi của Lưu Thị năm xưa.

Còn một người chính là Dương Tuyết Cầm đã cùng bị bắt cóc năm đó, nhìn cách ăn mặc, có lẽ nàng ta đã rơi vào chốn phong trần.

Hai người tuy rằng ăn mặc không tính là kém, nhưng trong mắt lại không có một chút ánh sáng nào, trống rỗng, có cảm giác suy tàn nói không nên lời.

Hai người nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đang ngồi trong xe ngựa, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Tống Nhị Nị nhìn Cố Tâm Nguyệt, dường như muốn mở miệng nói gì đó.

Cố Tâm Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, liên buông rèm xuống.

Lúc trước hai người kia không ít lần gây khó khăn cho nàng, bất kể hiện tại hai người bọn họ sống như thế nào, cũng không còn liên quan gì đến nàng nữa.

Tống Thanh Hoan cũng không khỏi cảm thán.

Chờ đến khi đoàn người đến khách đ**m đã được chuẩn bị từ trước, Tống Dập và mọi người được được sắp xếp ở trong gian phòng tốt nhất.

Đến tối, Ngô đại nhân đặt tiệc ở lầu dưới, vừa là để tiếp đón Tống Dập, cũng là để tiễn đưa vào ngày mai.

Ngô đại nhân đặc biệt không yên tâm về Ngô Phi Vũ, cũng muốn nhân cơ hội này để Tống Dập chăm sóc hắn nhiều hơn.

Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ngồi xe ngựa liên tục nửa tháng, sớm đã mệt mỏi, hai người liên ở trong phòng không xuống lầu, may mà Cố Nhị Dũng chu đáo mang cơm tối lên cho hai người, hai người ăn qua loa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi trước. Chờ đến khi trời tối hẳn, Tống Dập mới lên lầu trở về phòng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 556


Cố Tâm Nguyệt lúc này đã ngủ thiếp đi một lúc.

Nghe thấy tiếng gð cửa của Tống Dập, nàng liền lập tức tỉnh giấc.

Tống Dập thấy vẻ mặt nàng còn ngái ngủ, áy náy nói: "Làm nàng tỉnh à?"

"Không sao, ta cũng định dậy rồi." Cố Tâm Nguyệt duỗi người, chuẩn bị thay y phục.

Tống Dập nghi ngờ hỏi: "Nàng đây là định ra ngoài à?”

"Ừm." Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Nhân lúc trời còn chưa khuya, ta đi thăm Khương phu tử và sư mẫu một chút.” Tống Dập cong môi, cười nói: "Chúng ta quả nhiên là tâm linh tương thông, vốn dĩ ta lên đây cũng muốn nói với nàng một tiếng, ta tự mình đi là được."

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng thay y phục, chớp mắt: "Sao ta có thể không đi được, lâu rồi không gặp, ta cũng có chút nhớ hai người bọn họ.”

Hai người vừa nói chuyện, đã đi xuống lầu.

Không lâu sau, hai người liên đến trước cửa của Khương phu tử.

Tống Dập vừa gõ cửa, vừa áy náy nói: "Hôm nay đáng lẽ phải đến sớm hơn một chút, không biết phu tử và sự mẫu đã ngủ chưa?" Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Không còn cách nào, ngươi ở bên kia không thể thoát thân được, sáng sớm mai chúng ta phải khởi hành rồi."

Nàng vừa dứt lời, cửa lớn liên được mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ lại là sư mẫu tự mình ra mở cửa, nhìn thấy Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, bà không khỏi vui mừng cười nói: "Mau vào đi, lão già kia đợi hai người cả buổi rồi."

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, liên biết là đối phương đã đoán được hôm nay bọn họ sẽ đến đây, cả hai liền vội vàng đi vào trong.

Bốn người an vị xong, hàn huyên hỏi han một hồi, Khương phu nhân áy náy nói: "Sáng sớm nay, ta đã nghe nói tân khoa trạng nguyên hồi hương, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nhưng mà ta và phu tử ngươi tuổi cao sức yếu, không đi xem náo nhiệt được."

Nghe vậy, Khương phu tử cũng không phản bác, chỉ lầm bầm một câu: "Ta đây cũng từng là trạng nguyên, có gì hay ho mà xem?”

Khương phu nhân liếc xéo ông ta một cái, nói tiếp: "Ngoài miệng ông ta nói vậy, nhưng trong lòng đã sớm vui đến nở hoa rồi, biết hôm nay hai ngươi về, buổi trưa ông ta còn ăn thêm một chén cơm, đợi đến giờ vẫn chưa ngủ, cứ nói hai ngươi nhất định sẽ ghé thăm."

Khương phu tử trừng mắt nhìn bà, ý bảo bà đừng nói nữa. Thấy Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập cúi đầu mỉm cười, ông ta có chút ngượng ngùng nói: “Hai đứa chúng nó đến thăm ta là chuyện nên làm mà?”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu phụ họa: "Lẽ ra chúng ta phải đến thăm người sớm hơn, chỉ là Ngô đại nhân ở khách đ**m, Tống Dập chưa thể rời đi được, vừa xong việc, chúng ta liền lập tức đến đây."

Khương phu tử khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tống Dập nói: "Ngươi thi đậu trạng nguyên cũng nằm trong dự liệu của ta, mới vào chốn quan trường, chớ có tự đắc, kiêu ngạo, nhất định phải từng bước một mà đi, sau này con đường của ngươi còn dài lắm." "Với năng lực của ngươi, tiền đồ sau này nhất định không thể hạn lượng, nhưng mà những rắc rối và cám dỗ mà ngươi gặp phải cũng sẽ ngày càng nhiều, nhất định phải giữ vững bản tâm của mình, nếu có một ngày ngươi được thánh thượng trọng dụng, ngươi nhất định phải nghĩ cách làm việc có ích cho bá tánh."

"Tiền đồ của ngươi vốn đã rất xa, ta nghĩ những điều này cũng không cần lão già này phải nói nhiều."

Nghe vậy, Tống Dập chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Tống Dập ghi nhớ lời dạy của phu tử."

Tiếp đó hai người lại bắt đầu trò chuyện về tình hình biên ải.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 557


Khương phu tử cũng không ngại phiên phức mà nói rõ ràng quan điểm của mình cho Tống Dập nghe.

Còn Khương phu nhân thì vẫn luôn nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, hỏi han về cuộc sống của mọi người ở kinh thành.

Cố Tâm Nguyệt bèn kể lại chuyện mọi người mở cửa hàng ở kinh thành cho sư mẫu nghe, nghe nói Tống Dập đã tìm được mẫu thân thất lạc nhiều năm ở kinh thành, sư mẫu cũng không khỏi xúc động vui mừng.

Đêm đã khuya, mọi người vẫn còn muốn trò chuyện thêm. Khương phu tử liếc mắt nhìn ra ngoài, xua tay nói: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường."

Mọi người ngủ một giấc ngon lành.

Ngày hôm sau.

Hai nhóm người hợp lại rồi tiếp tục lên đường, hướng về phía tây bắc.

Đi khoảng một tháng, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng dần dần trở nên khác biệt, dân cư rõ ràng thưa thớt hơn rất nhiều.

Phong tục tập quán cũng đã khác hẳn.

Nhưng mà một đường đi lại quá đỗi thuận lợi, khiến người ta có chút khó tin.

Hôm nay, trời đã về chiều, đoàn người sắp sửa bước vào một khu rừng.

Tống Dập bèn lệnh cho mọi người dừng chân ở ngoài rừng, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ dậy sớm lên đường.

Đợi đến khi Tống Dập làm xong việc trở về lầu, hắn có chút nặng nề nói với Cố Tâm Nguyệt: "Hình như đêm nay sẽ không yên ổn, bọn họ sắp đến rồi."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngươi yên tâm, chúng ta cứ làm theo kế hoạch."

Đến nửa đêm, vạn vật yên tĩnh.

Ngoại trừ tiếng thú hoang gầm rú vọng lại từ trong rừng sâu, gần như không còn nghe thấy bất kỳ động tính nào khác.

Đúng lúc này, lều vải chứa lương thảo cách đó không xa bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt, bên ngoài hỗn loạn, binh lính bò dậy dập lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng mà nguồn nước lại quá xa,"nước xa không cứu được lửa gần".

Mặc dù vậy, mọi người vẫn kiên trì không ngừng nghỉ múc nước dập lửa.

Đúng lúc này, phía sau trại lớn, có hai bóng đen nhân lúc hỗn loạn, cưỡi ngựa phi như bay về phía kinh thành.

Cố Nhị Dũng núp trên cây, sau khi xác định mình không nhìn lầm, hắn lập tức chạy đến lều của Tống Dập bẩm báo.

Mọi người đang dập lửa lập tức được lệnh dừng tay.

Ngày hôm sau.

Đợi đến khi mọi người thức dậy, mấy cái lêu chứa lương thực đã bị thiêu rụi thành tro tàn, chỉ còn lại một màu đen kịt.

Kỳ lạ thay, số lương thực mọi người vất vả mang đến lại nguyên vẹn nằm trên một mảnh đất khác.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, thì ra Tống đại nhân đã sớm đoán được đêm qua sẽ có kẻ phóng hỏa, nên mới cho người chuyển hết số lương thực đến nơi an toàn. Mọi người vui vẻ ăn xong bữa sáng, lại lên đường.

Cứ như thể trận hỏa hoạn đêm qua chưa từng xảy ra.

Đi thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc đoàn người cũng đến được một tòa thành nhỏ ở biên quan - thành Bình Lương.

Quân lính thấy có người đưa lương thảo đến, đều vô cùng phấn khởi.

Diệp tướng quân lập tức cho gọi Tống Dập đến, quả nhiên y như Lục Uyên miêu tả, đây là người trẻ tuổi tài cao, phong thái hơn người.

Ông ta gật đầu khen ngợi: "Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt Tống đại nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chuyến đi này của Tống đại nhân đã tiếp thêm hy vọng cho tướng sĩ biên quan chúng ta, cũng là đại ân nhân của Diệp mỗ ta."

Tống Dập chắp tay đáp lễ.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi trời sẩm tối, Diệp tướng quân vẫn còn chút tiếc nuối: "Ngươi xem ta này, mải vui về chuyện trò mà quên mất thời gian. Tống đại nhân lặn lội đường xa chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi, chỉ bằng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại trò chuyện. ˆ

:
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 558


Sau đó ông ta lại sai người dặn dò, hôm nay chuẩn bị rượu ngon thịt béo, để tướng sĩ được ăn một bữa no nê! Đến tối.

Bên ngoài doanh trại nổi lửa trại bập bùng.

Không ít trâu bò vừa mới mổ được đưa lên nướng.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan hiếm khi cùng nhau ra ngoài dự tiệc, vất vả lắm mới đến được đích, tâm trạng cả hai cũng rất tốt.

Cố Tâm Nguyệt vui vẻ ăn thịt dê nướng, húp chén canh thịt bò nóng hổi, hai mắt bất giác sáng lên. Phải nói là, thịt trâu bò ở nơi biên ải này đặc biệt ngon.

Có lẽ là do giống khác nhau, nên thịt rất thơm ngon.

Nếu nàng có thể mua nhiều một chút mang về kinh thành, chắc chắn sẽ gây được tiếng vang.

Trong thư của Lục Uyên, Diệp tướng quân đã nghe được rất nhiều lời khen ngợi của hắn dành cho vị kỳ nữ này, hôm nay gặp mặt, mới thấy nàng quả nhiên không phải nữ tử tâm thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy nàng dường như rất thích thịt trâu bò ở đây, ông ta bèn lên tiếng: "Những ngày này, Tống phu nhân ở đây, nhất định phải thử cho kỹ thịt trâu bò ở đây. Nơi này tuy nghèo khó, nhưng thịt trâu bò nuôi ở đây còn ngon hơn ở kinh thành không biết bao nhiêu lần."

"Chỉ tiếc là trâu bò ở đây tuy ngon, nhưng vì nơi này quá hẻo lánh, thương nhân không muốn đến thu mua, hoặc là đường xá xa xôi, giá thịt bán ra quá thấp. Tuy nhiên, cho dù như vậy, thì trước đây chăn nuôi trâu bò, cuộc sống của người dân cũng tạm coi như có thể sống qua ngày."

"Chỉ hận là, thời gian trước, người dân chúng ta bị mất rất nhiều trâu bò, đều là do bọn người La Ha ở Tây Bắc gây ra! Mà giờ đây, ngay cả nơi chăn thả gia súc của người dân ở đây cũng đã bị bọn người La Ha chiếm mất, haizl"

"Bây giờ nếu bảo người dân không chăn nuôi trâu bò, chuyển sang trồng trọt, e rằng càng khó khăn hơn. Trước đây chúng ta không phải là chưa từng thử, chỉ là giống cây trồng ở Trung Nguyên khi mang đến đây lại rất khó thu hoạch! Hơn nữa, ở đây chúng ta gần như không có ruộng đất màu mỡ."

Nghe vậy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau, cùng nhìn về phía Diệp tướng quân đang ngôi trong bàn tiệc.

Chỉ thấy tuy ông ta chỉ mới ngoài 40 tuổi, nhưng hai bên thái dương của ông ta đã bạc trắng, làn da trên mặt vì thường xuyên chinh chiến mà rám nắng, thô ráp, nếp nhăn trên trán hiện rõ. Tống Dập đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Lo lắng của Diệp tướng quân, chúng ta đều rõ. Có lẽ thái tử điện hạ vì muốn giữ bí mật, nên trong thư không nói rõ với người. Lần này chúng ta đến đây, không chỉ là để đưa lương thực, mà điều quan trọng hơn, là muốn tìm cách gieo trông lương thực ở đây."

Cố Tâm Nguyệt tiếp lời: "Dọc đường đi, chúng ta vẫn luôn quan sát thổ nhưỡng ở đây. Tây Bắc khô hạn, ít mưa, đất đai chủ yếu là đất cát, quả thực không bằng đất đai màu mỡ ở Trung Nguyên, nhưng không phải là không thể trồng trọt, chỉ cần tìm được loại cây trông phù hợp."

Nghe vậy, Diệp tướng quân lập tức đứng bật dậy, sau đó vội vàng hỏi: "Tống đại nhân, Tống phu nhân nói vậy là thật à?”

Ngô Phi Vũ ngồi bên cạnh cười ha hả: "Diệp tướng quân, tỷ tỷ và tỷ phu của ta đặc biệt đi vòng qua Thanh Châu một chuyến, chính là vì muốn vận chuyển giống tốt đến đây. Không chỉ vậy, chúng ta còn mang theo cả những người giỏi giang, am hiểu về những loại cây trông này."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp tướng quân càng thêm vui mừng, chỉ là vẫn còn vài phần không dám tin.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 559


Tống Dập gật đầu, trâm giọng nói: "Quả thật là vậy, những loại cây trồng này vốn là chúng ta vô tình có được từ nơi khác, mới trông thử hai vụ ở trang trại, năng suất quả thật rất tốt, lại không kén đất, nên lần này chúng ta mang theo không ít, muốn đem đến đây trông thử."

Diệp tướng quân kích động chắp tay thi lễ thật sâu với Tống Dập và mọi người: "Nếu thật sự có thể tìm được giống tốt, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than, các vị thật sự là cứu tỉnh của Bắc Việt Quốc ta."

"Tướng quân quá lời rồi, tại hạ còn có một lời muốn nói." Tống Dập dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta thấy trong thành Bình Lương phần lớn là người nhà của tướng sĩ, bá tánh nơi đây không tính là nhiều, nếu muốn diệt trừ hậu hoạn Tây Vực, không chỉ bá tánh nơi đây phải canh tác, mà tất cả binh lính và gia quyến cũng nên khai hoang trồng trọt."

"Chỉ khi bá tánh an cư lạc nghiệp ở đây, xem nơi này là nhà, một nhà thành mười nhà, mới có thể chống cự ngoại địch lâu dài, khiến chúng không dám bén mảng đến nữa."

"Nếu không chỉ dựa vào triều đình cung cấp lương thảo, rất khó mà duy trì lâu dài được."

Diệp tướng quân nghe xong, gật đầu thật mạnh: "Lời Tống đại nhân nói chí phải, hy vọng có một ngày, thành Bình Lương cũng có thể trở thành một tòa thành biên quan phồn vinh."

Nhiều ngày liên tiếp, trong ngoài thành Bình Lương đều vô cùng náo nhiệt.

Binh lính không còn lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, gia đình cũng được chia lương thực, ai nấy đều phấn chấn tinh thần.

Binh lính nơi tiền tuyến, người người đều tràn đầy sức chiến đấu.

Bá tánh trong thành cũng đều bận rộn khai hoang trồng trọt, từ người già đến trẻ nhỏ đều ra đồng làm việc.

Mà ở điện Thái Hòa nơi kinh thành xa xôi, hôm nay cũng náo nhiệt lạ thường.

Đang lúc thiết triều, Dung quốc công bỗng dâng tấu báo tin khẩn.

Ông ta trực tiếp tố cáo, trên đường áp tải lương thảo, do đốc lương quan quản thúc không nghiêm, dẫn đến toàn bộ lương thảo bị thiêu rụi, trong phút chốc hóa thành tro tàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa đốc lương quan đã mang theo gia quyến bỏ trốn, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.

Sau đó ông ta lại lệnh cho hai người đến báo tin lên điện, xác nhận tin tức này.

Các vị đại thần nghe xong, đều nghị luận, đề nghị phải đào ba thước đất, bắt đốc lương quan về quy án.

Hoàng đế nghe xong cũng tức giận.

Đó là toàn bộ sức lực của cả nước, là bạc trắng và lương thực vất vả lắm mới gom góp được, ai ngờ lại rơi vào kết cục như vậy? Sao ông ta có thể không đau lòng cho được!

Những người bị ép quyên góp bạc lúc trước, giờ đây càng mắng chửi không ngớt.

Đúng lúc này, thái tử điện hạ đứng dậy.

Hắn lấy một phong thư từ trong n.g.ự.c ra, trầm giọng nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, hôm nay nhi thần cũng vừa nhận được một phong thư của Diệp tướng quân, trong thư nói đốc lương quan đã dẫn các tướng sĩ đến thành Bình Lương, lương thảo không những không thiếu mà còn mang theo rất nhiều giống cây trồng mới thích hợp trồng trọt ở địa phương, hiện tại bọn họ đang bận rộn khai hoang gieo trồng."

Nói rồi, thái giám vội vàng trình phong thư trong tay Lục Uyên lên.

Hoàng thượng vội vàng liếc mắt nhìn, thấy thư quả thật là do Diệp tướng quân tự tay viết, hơn nữa trong thư không khó để nhìn ra sự kích động và phấn khởi của ông ta.

Xem ra, biên cương đã được cứu rồi! Chỉ là...

Hoàng thượng cau mày, ông ta nhìn xuống dưới, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
 
Back
Top Bottom