Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 570


Người bị nghi ngờ là trưởng công chúa lúc này đang ngồi trong xe ngựa, y phục sang trọng, búi tóc phi tiên cài đầy trâm ngọc châu báu.

Thấy nha hoàn lo lắng như vậy, nàng ta liên hừ lạnh một tiếng: "Sợ cái gì? Chúng ta ăn mặc giản dị thế này rồi, chẳng lẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, tiện thể thăm người cũng không được à?”

Nghe vậy, nha hoàn cũng không dám khuyên can nữa.

Ban đầu, hoàng thượng đã để trưởng công chúa chuẩn bị tâm lý đi hoà thân. Nào ngờ, Tống đại nhân đi đến biên ải một chuyến, giải quyết xong nguy cấp, hiện tại trưởng công chúa cũng không cần phải đi hòa thân nữa.

Cũng coi như là giải quyết được một đại sự cho nàng ta.

Nay tuổi của trưởng công chúa đã không còn nhỏ, mấy năm trước bởi vì chiến sự chưa yên, nàng ta vẫn luôn trì hoãn việc này.

Vì không cần phải hòa thân, hoàng thượng đương nhiên bắt đầu cân nhắc đến hôn sự của nàng ta.

Là tỷ tỷ duy nhất của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cũng rất quan tâm với hôn sự của trưởng công chúa, cũng lựa chọn vài người không tệ để nàng ta gặp mặt.

Ai ngờ trưởng công chúa đều từ chối hết.

Lý do không gì khác, những năm nay nàng ta đã quen một mình, nếu như đưa một nam nhân vào ở chung, ngược lại nàng ta lại thấy không quen.

Huống chi trước đó, hoàng thượng nói muốn nàng ta đi hòa thân liền đưa đi hòa thân, nay lại nói muốn nàng ta thành thân là thành thân, xem nàng ta là một công cụ vô tri vô giác à? Vì để không bị phụ hoàng và đệ đệ hai mặt giáp công bức hôn, nàng ta chỉ đành nói muốn lấy Tống thái phó. Thật ra giữa nàng và Tống thái phó cũng chẳng có giao tình gì, chỉ là trước đây hai người từng gặp mặt một lần, cảm thấy cũng không tệ, nhưng quan trọng hơn là, hắn vậy mà lại là người mà đệ đệ nàng ta coi trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vậy nàng ta mới cố ý muốn nhân cơ hội này ngăn cản hôn sự của mình.

Ai ngờ đệ đệ thật sự tin, lúc ấy hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu, cảnh cáo nàng ta một phen, lại lo lắng nàng ta sẽ gây bất lợi cho phu thê Tống Dập, liền phái người canh chừng không cho nàng ta ra khỏi cung.

Nàng ta càng nghĩ càng không phục, chẳng lẽ bản thân nàng ta tỷ tỷ ruột còn không bằng một ngoại nhân à?

Thái tử đệ đệ nhà mình chẳng phải là khuỷu tay hướng ra ngoài à?

Nàng ta không vui, cho nên hôm nay nàng ta mới nhân cơ hội lên ra khỏi cung.

Nàng ta chính là muốn xem thử nữ nhân mà đệ đệ coi trọng hơn cả mình rốt cuộc là thần tiên phương nào?

Trưởng công chúa thản nhiên bước xuống xe ngựa, đeo chiếc mũ che mặt, dẫn theo nha hoàn đi về phía quán thịt nướng.

Lúc này, thực khách trong đại sảnh đã ngồi chật kín, ngay cả các phòng riêng cũng đã đầy, không ít thực khách đã bắt đầu xếp hàng.

Hai người vừa bước vào cửa, nha hoàn liền đòi phía chưởng quầy một gian nhã gian.

Chưởng quây mới nhậm chức thấy đối phương ăn mặc bất phàm, cũng không dám chậm trễ, ôn tồn giải thích: "Xin lỗi tiểu thư, nhã gian trên lầu đều đã kín chỗ, mời tiểu thư đợi một lát."

"Kín chỗ?" Đại nha hoàn kia có vẻ bất mãn, xem ra chưa từng phải chịu ấm ức như vậy: "Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, cần bao nhiêu bạc mới có thể có ngay một gian nhã gian?”

Lúc này Cố Tam Thanh đang bận rộn ở đại sảnh, nghe thấy động tĩnh bên này, hắn liền bước tới: "Có chuyện gì vậy?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 571


Chưởng quầy mới nhậm chức nhỏ giọng nói với Cố Tam Thanh một tiếng, liền nghe nha hoàn kia tiếp tục nói: "Ở đây có một chưởng quầy tên là Cố Tâm Nguyệt phải không? Phiền ngươi gọi nàng ta ra đây nói chuyện."

Lúc này Cố Tâm Nguyệt đang mang thai, ở trong bếp xem xét.

Nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào, lại nghe thấy có người gọi tên mình, nàng bèn quay người ra xem.

Vừa ra khỏi cửa, nàng liền nhìn thấy một nữ tử đội mũ che mặt, toàn thân toát lên vẻ quý khí, lại nhìn nha hoàn bên cạnh nàng ta, xem ra cũng là người xuất thân từ gia đình giàu có.

Nghĩ đến việc cửa hàng mới khai trương không muốn ồn ào trước cửa, Cố Tam Thanh liên đề nghị với Cố Tâm Nguyệt: "Để ta đi nói với Tần đại ca một tiếng, bảo huynh ấy muộn một chút rồi cùng chúng ta dùng bữa, nhường chỗ cho hai vị khách nhân này trước.”

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, sau đó nói với nha hoàn kia: "Thật ngại quá, nhã gian của quán chúng ta tương đối khó đặt, nếu lần sau cô nương đến đây dùng bữa mà không muốn xếp hàng, thì nên đặt trước ba ngày, lần này vừa vặn còn trống một gian, mời cô nương lên lầu."

Trong lúc Cố Tâm Nguyệt nói chuyện, trưởng công chúa vẫn luôn nhìn nàng qua tấm voan mỏng. Trước đây, những lời đồn đại đều nói vị Tống phu nhân này xuất thân từ chốn thôn quê, ban đầu nàng ta còn tưởng rằng nàng nhất định là th* t*c không chịu nổi, chỉ biết cày cấy ruộng vườn, lại may mắn gieo trông được vài loại nông vật cho năng suất cao, cho nên mới được phụ hoàng phong làm huyện chủ. Một nữ nhân chỉ biết trồng trọt thì sao có thể so sánh với nàng ta? Giờ phút này vừa nhìn, cho dù đã quen nhìn thấy muôn hoa đua sắc trong cung, nàng ta cũng nhịn không được có chút ngạc nhiên bởi nữ nhân trước mắt. Chỉ thấy tuy nàng đang mang thai, bụng hơi nhô lên, nhưng vòng eo vẫn thon thả như cũ, khuôn mặt trắng nõn đẹp tựa hoa đào, nói năng tràn đầy thần thái.

Nàng cười như hoa nở, khiến người ta say đắm tâm hồn, chẳng thấy chút cao ngạo hay tự tỉ nào.

Sau khi ngạc nhiên một hồi, trưởng công chúA Yênh chóng lấy lại bình tĩnh, nhướng mày hỏi: "Ngươi chính là phu nhân của Tống Dập?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù cách một lớp màn che, vẫn có thể nghe ra trong giọng nói của nữ nhân trước mặt kia vẻ trêu chọc, cùng với sự ngạo mạn của kẻ lâu ngày ở vị trí cao.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, liền thấy một bóng hình quen thuộc sải bước vào cửa, giọng nói lạnh lùng như suối mát chảy trên đá: "Sao vậy? Trưởng công chúa có chuyện gì muốn tìm nương tử ta à?"

Trưởng công chúa không ngờ Tống đại nhân lại quay về vào lúc này, nhất là ánh mắt hắn nhìn nàng ta như mũi tên lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Lúc nhìn sang Cố Tâm Nguyệt, hắn lập tức đổi sang dáng vẻ dịu dàng như nước.

Nàng ta bực bội nói: "Nghe nói cửa hàng mới của hai người khai trương, ta đến góp vui, chẳng lẽ Tống đại nhân không hoan nghênh?”

Ai ngờ Tống Dập hoàn toàn không nể mặt nàng ta, cười lạnh: "Sao vậy? Phu thê chúng ta giúp ngươi giải quyết một chuyện phiền phức, lại tự gây ra phiên phức cho mình?"

"Nếu vậy, chi bằng ta cũng dâng tấu chương với hoàng thượng, nghe nói gần đây Ngô Việt nhiều lần mạo phạm, không bằng cân nhắc phái một vị công chúa đi hòa thân?”

Lời nói lạnh băng của Tống Dập khiến trưởng công chúa lạnh sống lưng: “Ngươi, các ngươi thật to gan..."

Đúng lúc này, Tân Tranh cũng được mời xuống lầu, nghe thấy động tĩnh, hắn liền bước tới thêm dầu vào lửa: "Tống đại nhân nói phải, đánh giặc dù có thắng cũng tổn hao nhiều binh lực."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 572


Trưởng công chúa định lên tiếng, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy nam tử trước mặt, nàng ta không khỏi sững người.

Nàng ta nghe nói Tống thái phó là vị quan tuấn mỹ nhất triều, hôm nay gặp mặt, trông hắn quả thật tuấn tú, nhưng lại quá lạnh lùng, không có chút hơi ấm của con người.

Còn nam tử trước mắt dường như hoàn toàn khác hắn, một đôi mắt phượng hơi nhướng lên, bên trong chứa đựng muôn vàn phong tình, mỗi lời nói ra đầu êm ái như gió xuân. Dù là đang chế giễu, cũng toát lên vẻ quyến rũ mê người. So với những nam tử mà phụ hoàng và thái tử đệ đệ tìm cho nàng ta trước đây, người này đẹp hơn nhiều.

Trưởng công chúa dừng một chút, giả vờ tức giận: "To gan, ngươi có biết ta là ai không? Dám vô lễ với ta?"

Tần Tranh mỉm cười: "Thảo dân bái kiến công chúa điện hạ, trước đây nghe nói người vì chuyện hôn sự mà phiền muộn, quanh năm ở trong cung Trường Lạc, không ngờ hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài?"

Trưởng công chúa thấy hắn không hề sợ hãi mình, ngược lại còn mỉa mai châm chọc, nàng ta không nhịn được tức giận.

Hai người lời qua tiếng lại, rất nhanh đã đấu khẩu.

Cố Tam Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, may mà trước đây khi Tiểu Lục nói muốn giới thiệu tỷ tỷ cho mình, hắn đã không đồng ý.

Thân phận không xứng là một chuyện. Cho dù có xứng, tính tình nóng nảy thế này, hắn cũng thật sự không chịu nổi.

Cố Tam Thanh lắc đầu: "Hai người đã nói chuyện vui vẻ như vậy, quả nhiên là kỳ phùng địch thủ, vừa hay trên lầu còn một gian phòng trống, hai người lên đó tiếp tục đi."

"Tiểu đ**m nhỏ bé này, mong công chúa điện hạ thông cảm, đừng làm phiên chúng ta buôn bán.” Dù sao đã có Tiểu Lục và tỷ phu chống lưng, hắn cũng chẳng sợ đắc tội vị công chúa thất sủng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa sau một hồi cãi vã, hắn cũng đã nhận ra, vị trưởng công chúa được mệnh danh là ngang ngược, hung dữ kia, cũng chỉ là giấy rách mà thôi.

Tần Tranh và trưởng công chúa liếc nhìn nhau, trên mặt đều có chút ngượng ngùng, đồng thời nhỏ giọng lầm bầm: "Ai sợ ai? Đi thì đi."

Nhìn hai người lần lượt lên lầu, Cố Tâm Nguyệt ý vị thâm trường mỉm cười.

Thật ra tỷ tỷ của Tiểu Lục cũng không làm gì, chỉ hỏi nàng hai câu, ai ngờ ngay sau đó Tống Dập cũng đến mắng cho người ta một trận. Mắng xong, hắn còn dọa sẽ đưa người ta đi hòa thân. Uy phong quan lớn ngày càng lớn rồi.

Thấy Cố Tâm Nguyệt cười gian xảo, Tống Dập không nhịn được hừ lạnh: “Còn cười? Ta còn chưa tính số với nàng? Mới ngoan ngoãn được một thời gian đã chạy loạn, hửm?"

Cố Tâm Nguyệt thẹn thùng cười đáp: "Sao ngươi biết ta ở đây?"

"Hôm nay cửa hàng mới khai trương, ta biết nàng không muốn ru rú trong nhà, chắc chắẳn sẽ chạy tới xem, ta lại sợ tiệm đông khách, lỡ nàng va phải đâu thì khổ."

"Còn chuyện của trưởng công chúa, nàng đừng lo lắng, thái tử điện hạ sáng suốt, sẽ không làm khó chúng ta đâu.”

"Ừm, ta biết rồi, Tống đại nhân nhà chúng ta hiện giờ ở kinh thành thật là uy phong, chỉ tiếc là còn mang theo hai hài tử, thêm một tiểu phu nhân nữa."

Nghe vậy, Tống Dập giả vờ cau mày: "Sắp làm mẫu thân của ba hài tử rồi mà càng ngày càng nghịch ngợm? Đợi nàng sinh hài tử xong, xem ta xử lý nàng thế nào!"

Tuy hai người đều cố gắng giữ kín tiếng, nhưng dưới sự giúp đỡ của mọi người, hôn lễ vẫn được tổ chức đầy đủ các nghi thức.

Lại lễ, hợp bát tự, lễ nạp lễ, lại lễ vấn danh, lễ nạp lễ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 573


Đến ngày nghênh đón, Giang Tu Tề dẫn theo không ít bằng hữu, cùng đến phủ Cố/Tống gia đón dâu.

Không chỉ Tống Chính Quang xem Ngọc Nương như muội muội ruột, những người còn lại cũng xem Ngọc Nương như người thân trong nhà.

Mọi người đều âm thầm chuẩn bị thêm nhiều của hồi môn, để Ngọc Nương được xuất giá long trọng.

Ngọc Nương nhìn thấy tấm lòng của mọi người, trước khi lên kiệu lại không khỏi rơi lệ.

Hứa Thị hiếm khi thấy nàng ta đa cảm như vậy, liên tục an ủi: "Cũng may là nhà không xa, sau này ngày nào cũng gặp nhau ở tiệm, đừng khóc nữa."

Tống Chính Quang không biết an ủi người khác, chỉ có thể thành thật nói: "Tâm Nguyệt tốn bao nhiêu công sức mới trang điểm cho muội xinh đẹp như vậy, khóc lóc như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, nhỡ Giang đại nhân đến thấy lại hối hận bỏ đi thì sao."

Nghe vậy, Ngọc Nương lập tức phá lên cười.

Chờ Giang Tu Tê cưỡi ngựa đến, mọi người liên đưa Ngọc Nương lên kiệu.

Kiệu hoa khởi hành, mọi người đưa mắt nhìn theo đoàn người nghênh đón đi xa, cũng không khỏi bồi hồi xúc động.

May mà nỗi buồn này không kéo dài bao lâu, Ngọc Nương chỉ nghỉ ở nhà hai ngày, sau khi về nhà mẫu thân đẻ thì lại bắt đầu bận rộn với việc ở tiệm. ....

Nói về trang trại, số ngô, khoai tây và khoai lang đã gieo trồng trước đó đều đã đến mùa thu hoạch.

Trước đó, hoàng thượng đã phái Đại Tư Nông đến phủ Thanh Châu, đến trang trại của Cố gia và Ngô gia để tận mắt chứng kiến cảnh tượng bội thu.

Ban đầu, khi Tống đại nhân còn ở triều đình đã báo cáo sản lượng trên mỗi mẫu, lúc đó bọn họ còn rất nghi ngờ. Không ngờ sau khi đích thân chứng kiến, bọn họ phát hiện ra sản lượng thực tế còn cao hơn nhiều so với lúc trước Tống đại nhân báo cáo.

Trước đây, kể cả vào những năm được mùa, sản lượng trung bình trên toàn quốc cũng chỉ khoảng 400 cân/mẫu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy mà trên trang trại của Cố gia, lúa nước lại đạt năng suất 1000 cân/mẫu! Cây ngô có hình dáng giống như cây búa cũng cho năng suất gần 1000 cân/mẫu!

Loại củ có tên là khoai tây cho năng suất hơn 3000 cân/mẫu!

Còn loại củ vừa có thể ăn sống, vừa có thể luộc hoặc nướng lên ăn rất no là khoai lang lại đạt năng suất 4000 cân/mẫu!

Không những vậy, trên núi của Cố gia, bọn họ còn học được rất nhiều cách bảo quản và chế biến các loại cây trông này.

Không chỉ có thể ăn trực tiếp, mà còn có thể chế biến thành nhiều loại nông phụ khác nhau, bảo quản được lâu dài.

Những điều này, người Cố gia đều không giấu giếm, trả lời rất cặn kẽ.

Đại Tư Nông vui mừng đến nỗi mấy ngày liên không ngủ được, ghi chép rất chi tiết những gì đã thấy và nghe được ở trang trại. Khi đoàn người trở về kinh thành, bọn họ cũng mang theo không ít giống mới thu hoạch được từ phủ Thanh Châu.

Hoàng thượng rất vui mừng, thưởng cho Cố gia và Tống gia mỗi nhà một tòa phủ lớn.

Hai tòa phủ nằm ngay cạnh nhau, trước khi dọn đến, mọi người đã tìm thợ đục thông một cánh cửa giữa hai nhà, như vậy đi lại cũng thuận tiện.

Sau khi mọi người dọn nhà xong xuôi, thời gian cũng đã sang tháng chạp.

Bụng của Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều đã rất lớn, theo như lời Ngọc Nương nói thì hai hài tử đã vào bể, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm bồn.

Giang Tu Tề nhờ bằng hữu tìm hai bà mụ mát tay, hôm nay đều được đưa đến Cố gia.

Ngọc Nương cũng dọn thẳng vào trong, nhỡ đâu nửa đêm hai người động thai khí, trời đông giá rét thế này cũng tiện hơn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 574


Lục Uyên bên kia biết cô cô và thẩm thẩm sắp sinh nở, liền cho phép Tống Dập và Cố Nhị Dũng bắt đầu nghỉ phép.

Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ở nhà ăn uống ngủ nghỉ, thỉnh thoảng lại được phu quân ở bên cạnh dìu dắt đi dạo trong sân. Những ngày ở nhà dưỡng thai này vốn dĩ rất yên bình và thư thái.

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm nay, bên ngoài tuyết đang rơi, trời vừa hửng sang, Giang Tu Tề đã vội vàng chạy đến.

Mọi người còn tưởng hắn đến tìm Ngọc Nương, hỏi mãi mới biết, thì ra trong cung xảy ra chuyện.

Đêm qua, hoàng thượng bỗng nhiên bệnh nặng, người của Thái Y Viện đã thức trắng đêm, sáng nay mặc dù ông ta đã tỉnh lại, nhưng có thể chống đỡ được hay không thì vẫn chưa thể nói trước.

Từ sau khi Dung gia sụp đổ, bọn họ vẫn luôn ngấm ngầm gây chuyện sau lưng.

Dung quý phi tuy bị cấm túc trong cung không thể ra ngoài, nhưng dù sao tai mắt của bà ta ở trong cung cũng còn không ít.

Huống chỉ nhị hoàng tử do chính bà ta sinh ra còn đang ở trong cung, hành động cũng không bị hạn chế gì. Đêm qua thái tử điện hạ dẫn theo các hoàng tử đều túc trực trong điện.

Giang Tu Tề lo lắng trong cung sẽ có biến, nên thừa dịp sáng sớm lẻn ra khỏi cung báo tin cho Tống Dập, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước.

Dứt lời, Giang Tu Tề vội vàng quay trở vào cung.

Đợi người đi rồi, hàng lông mày nhíu chặt của Tống Dập vẫn không hề giãn ra.

Cố Tâm Nguyệt vừa rồi đã nghe được bảy tám phần, nàng cũng lo cho an nguy của Tiểu Lục, bèn hỏi dò: "Hay là ngươi vào cung xem sao?"

Tống Dập thực sự có chút không ngồi yên được nữa, nhưng nghĩ đến Cố Tâm Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nhất là hai ngày nay thời tiết không tốt, tuyết rơi liên miên, nghĩ đến chuyện bất ngờ xảy ra khi trước lúc nàng sinh Hoài Cẩn và Tử Du, hắn lại càng bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy hắn suy nghĩ quá nhiều, Cố Tâm Nguyệt bèn an ủi: "Ngươi ở đây cũng không giúp được gì, hài tử này vẫn là phải để ta sinh, hơn nữa Ngọc Nương và các bà mụ đều ở đây".

Những người còn lại thấy vậy cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, còn có chúng ta nữa".

"Hơn nữa hai ngày nay vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hài tử này lười, nhất thời còn chưa muốn ra ngoài”.

Tống Dập do dự một lát, sau đó mới khó khăn gật đầu: "Ừm, ta đi rồi về ngay".

"Ngươi cứ yên tâm đi đi, nhất định phải bình an trở về", Cố Tâm Nguyệt trịnh trọng nói.

Cố Nhị Dũng ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc: "Muội phu, ta và ngươi vào cung xem sao, bảo vệ thái tử điện hạ cũng là trách nhiệm của ta".

"Được." Tống Dập quay đầu nhìn Tống Chính Quang: "Phụ thân, an nguy của mọi người giao cho người, sau khi hai người bọn con đi, người cho đóng cửa từ chối khách khứa, tạm thời đừng ra ngoài”.

"Ừ, yên tâm đi".

Hai người đi rồi, mọi người đều như treo một hòn đá nặng trong lòng.

Cố Tâm Nguyệt cũng rơi vào nỗi hoang mang chưa từng có.

Theo lý mà nói, Tống Dập là nam chính trong nguyên tác, tương lai sẽ làm thừa tướng một nước, tính mạng chắc chắn sẽ được bảo đảm.

Võ công của Cố Nhị Dũng bây giờ đã rất khá, chỉ cần không manh động, có lẽ sẽ không có trở ngại gì.

Thế nhưng nghĩ đến trong hoàng cung lúc này e rằng sóng ngầm đang cuồn cuộn, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nhưng chuyện đã rồi, với tính cách của hai người bọn họ, làm quan đâu thể nào khoanh tay đứng nhìn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 575


Đến giờ cơm trưa, Cố Tâm Nguyệt vẫn không có chút khẩu vị nào.

Nhưng để người nhà khỏi lo lắng, nàng đành cố gắng húp hai chén canh gà.

Lúc nàng đang định đứng dậy trở vê phòng ngủ một giấc thì bụng bỗng nhiên truyền đến một cơn đau dữ dội...

Cố Tâm Nguyệt nhịn không được khẽ kêu lên một tiếng, Hứa Thị lập tức cảnh giác: "Sao vậy?"

Cố Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt: "Mẫu thân, con, con hình như sắp sinh rồi". Hứa Thị vội vàng đứng dậy đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, vừa gọi người tới.

Không bao lâu sau, mọi người đều vây lại.

Hai bà đỡ và Ngọc Nương nhanh chóng đỡ Cố Tâm Nguyệt vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước theo đúng kế hoạch đã tập luyện.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn vội vàng đi đun nước nóng.

Hứa Thị và Trương Thị túc trực bên ngoài phòng sinh, nghe hiệu lệnh.

Từ Thị sợ Tống Thanh Hoan cũng vì thế mà động thai khí, vội vàng đỡ nàng ấy về phòng, ai ngờ đâu, Tống Thanh Hoan vừa mới nằm xuống, bụng cũng đau dữ dội. Tống Chính Quang ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Từ Thị đỡ Thanh Hoan đến phòng sinh.

Hứa Thị thấy sắc mặt Thanh Hoan trắng bệch, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Tống Thanh Hoan nức nở: "Mẫu thân, hình như con cũng sắp sinh rồi."

"Trời đất ơi, sao lại cùng lúc thế này." Hứa Thị vừa ngạc nhiên hô lên, vừa đỡ nàng ấy vào phòng sinh.

May mà trong phòng sinh đã chuẩn bị sẵn hai chiếc giường.

Đồ dùng sinh nở cũng đã chuẩn bị hai phần, nếu không mọi người thật sự không biết phải làm sao.

Mặc dù hai bà đỡ có kinh nghiệm đầy mình, nhưng cũng chưa từng gặp trường hợp đỡ đẻ cho hai người cùng một lúc, bọn họ cũng nhất thời cũng trở nên luống cuống.

Ngọc Nương đỡ Thanh Hoan nằm xuống, sau đó quay sang dặn dò hai bà đỡ: "Mau, hai người mỗi người đỡ đẻ cho một người, ta ở giữa hỗ trợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vâng."

Bên trong phòng sinh, tiếng la hét, tiếng an ủi, tiếng động viên vang lên không ngớt.

Bởi vì Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều là lần đầu sinh nở, nên đương nhiên sẽ không nhanh như vậy.

Hai người la hét đến sắp hết hơi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Ngọc Nương thấy vậy, vội vàng sai Hứa Thị lấy hai chén trứng gà đỏ cho hai người ăn, lại hầm canh nhân sâm để sẵn.

Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Thanh Hoan bên cạnh cũng ướt đẫm mồ hôi, cố gắng mỉm cười với nàng ấy: "Thanh Hoan muội, chúng ta đều phải cố gắng lên."

Tống Thanh Hoan cũng yếu ớt quay đầu: "Tẩu tẩu, muội không sao, chúng ta cùng đợi chàng ấy trở vê."

"Được, tiếp tục nào." Sau khi ăn canh nhân sâm, tỉnh thần của hai người rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Mãi cho đến khi trời gần tối, trong phòng sinh bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc.

Mọi người đang đứng ngồi không yên bên ngoài đều reo lên: "Không biết là của Tâm Nguyệt hay của Thanh Hoan?”

Mọi người còn chưa kịp nghe ngóng được tin tức, lại nghe thấy một tiếng khóc nữa.

Trong lúc nhất thời, trong phòng sinh, hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, tiếng nọ át tiếng kia, như đang thi với nhau.

Ngọc Nương quấn cho hài tử xong, liền đi ra ngoài báo tin vui với mọi người: “Thanh Hoan sinh trước là nam hài, Tâm Nguyệt sinh sau là nữ hài."

Trong phòng sinh, Cố Tâm Nguyệt đã hoàn toàn kiệt sức.

Nàng nghiêng đầu nhìn hài tử đang ngủ bên cạnh, thấy nữ nhi bình an vô sự, liền chìm vào giấc ngủ...

Bình minh ló rạng, ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào.

Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, nhất thời còn chưa tỉnh hẳn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 576


Ngơ ngác một lúc lâu, nàng mới bỗng nhiên nhớ ra hôm qua mình và Thanh Hoan cùng sinh con, hơn nữa còn nghe nói nàng sinh nữ nhi.

Nghĩ đến tiểu nữ nhi, Cố Tâm Nguyệt lập tức quay đầu tìm kiếm, liên nhìn thấy trong tã lót bên tay phải, một hài tử hồng hào đang ngủ say, hàng mi dài khẽ rung động.

Nhìn thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt liên yên tâm.

Sau đó, nàng muốn xoay người lại đình hỏi thăm tình hình của Tống Dập, ai ngờ nàng vừa mới trở mình, gương mặt đang say ngủ của Tống Dập liền hiện ra trước mắt nàng.

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy Tống Dập đang ngủ gật bên giường bỗng nhiên mở mắt ra.

Nàng lập tức mỉm cười: "A Dập, ngươi về lúc nào vậy? Tại sao không lên giường ngủ?"

Sắc mặt Tống Dập có chút tiều tụy, trông dường như rất mệt, nhưng hắn vẫn dịu dàng dỗ dành nàng: "Đêm qua nửa đêm ta quay vê, thấy nàng ngủ ngon, sợ đánh thức nàng và hài tử."

Cố Tâm Nguyệt nghe giọng nói của hắn có chút khàn khàn, xem ra hôm qua trong cung cũng không được thanh nhàn cho lắm. Nàng liền quan tâm hỏi: "Hôm qua trong cung không có chuyện gì chứ?"

Tống Dập khựng lại một chút: "Ta không sao, chỉ là nhị ca... cánh tay bị thương nhẹ một chút, đã để Giang ngự y băng bó lại rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi, nàng đừng lo lắng, Giang ngự y nói, băng bó thêm vài hôm nữa, vết thương sẽ bắt đầu lành lại.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn không giống như giả vờ, liên ừ một tiếng: "Vậy Tiểu Lục không sao chứ?"

Tống Dập hắng giọng, dường như lại sợ đánh thức hài tử, liền thấp giọng bên tai nàng nói: "Yên tâm, Tiểu Lục vẫn luôn canh giữ ở trong điện, Dung gia quả nhiên sắp xếp một đội nhân mã, muốn nhân cơ hội này giải quyết Tiểu Lục."

"May mắn là hôm qua nhị ca mang theo thị vệ đông cung tìm được Diệp Gia Quân do Diệp tướng quân để lại ở kinh thành, hai mặt giáp công, cuối cùng cũng triệt để giải quyết xong thế lực Dung gia."

"Nhị ca cũng là vì bảo vệ Tiểu Lục, trên cánh tay mới bị c.h.é.m một đao, may mà huynh ấy mặc hộ giáp."

"Đêm qua, Dung quý phi trực tiếp bị ban rượu độc, nhị hoàng tử đã bị áp giải đến Ninh Cổ Tháp, cả đời này cũng không còn cơ hội trở về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hoàng thượng bệnh nặng, hiện nay triều chính đều do Tiểu Lục tạm thời xử lý."

Cố Tâm Nguyệt nghe Tống Dập thấp giọng nói, trong lòng âm thâm tiêu hóa.

Nàng không ngờ chỉ mới một ngày, trong cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Chẳng qua may mắn là cuối cùng mọi chuyện cũng trồi qua.

Cố Tâm Nguyệt lại ngẩng mắt lên nhìn hẳn, liền thấy Tống Dập cũng đang thâm tình nhìn nàng.

Đúng lúc hai phu thê đang nhìn nhau đầy tình ý, bên trong tã lót bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.

Hai người đồng thời mím môi cười, Cố Tâm Nguyệt vừa muốn xoay người, liền lập tức bị Tống Dập ngăn cản: "Ngoan ngoãn nằm im đừng cử động, để ta..."

Nói xong, hắn liền cẩn thận từng li từng tí ôm tiểu oa nhỉ vào trong ngực, động tác nhẹ nhàng dỗ dành.

Cố Tâm Nguyệt bị hình ảnh tốt đẹp trước mắt mê hoặc, nàng nghĩ, nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng hình ảnh này cả đời. ...

Ba năm sau.

Mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu.

Phủ đệ Tống thừa tướng, hạ nhân đang náo nức treo đèn lồng.

Trên bãi cỏ rộng lớn phía sau vườn, Hứa Thị và Từ Thị đang dẫn hai đứa cháu nội, cháu ngoại vừa tròn ba tuổi ra chơi.

Đang ở tuổi nghịch ngợm, hai hài tử lớn như vậy cứ chạy nhảy khắp nơi cả vườn, may mà Cố Tâm Nguyệt đã sớm trồng một bãi cỏ, nên không cần lo lắng hai hài tử va vào đâu, cho dù có ngã cũng có thể nằm nghỉ một lát.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 577


"Mông Mông, mau lại đây, xem ai đã về này?" Từ Thị vẫy tay gọi Tống Tử Mông.

Hứa Thị thấy trời không còn sớm, cũng gọi Cố Hoài An: "An An, con cũng về đi, nãi nãi dẫn con đi xem cha và mẫu thân con đã về chưa?"

Hai hài tử nghe thấy tiếng gọi, liên chạy về phía này.

Trong phòng bếp phía sau vườn, Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn chuẩn bị bữa tối với đại tẩu.

Ngày thường đều có đầu bếp chuyên môn nấu cơm, nhưng hôm nay dù sao cũng là Tết Nguyên Tiêu, Cố Tâm Nguyệt liền muốn đích thân xuống bếp trổ tài một phen.

Lúc nàng đang bận rộn xoay sở, liên thấy Tống Dập mặc quan phục vừa mới trở về, đang ôm Mông Mông dựa vào cạnh cửa nhìn nàng.

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên trêu ghẹo: "Ồ, sao hôm nay Tống thừa tướng lại về sớm vậy? Còn là người về đầu tiên."

Tống Dập vừa chọc nữ nhi trong lòng, vừa cười nói: "Về sớm một chút để đón Tết với mọi người, nàng làm hai món cho có là được rồi, còn lại để đầu bếp từ từ làm, cẩn thận mệt."

Cố Tâm Nguyệt khoát tay: "Không sao, đúng rồi, tại sao Tiểu Võ và Tiểu Thất không trở về với ngươi?" "À, bọn họ thấy hôm nay hoàng thượng ăn Tết một mình, sợ người buôn, nên đều ở lại trong cung bầu bạn." Tống Dập giải thích.

Cố Tâm Nguyệt sợ Trương Thị đau lòng, liền an ủi: "Bây giờ cả Tiểu Võ và Tiểu Thất đều rất thân thiết với hoàng huynh của chúng, Tiểu Võ bây giờ cũng thường xuyên đi theo bên cạnh hoàng thượng, Tiểu Thất cũng rất được người yêu thương, sau khi được phong quận chúa, con bé muốn vào cung lúc nào thì vào lúc đó, sau này đều sẽ rất tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trương Thị khẽ cười nói: "Không sao, chỉ cần hoàng thượng không chê bọn chúng phiền phức là được, ta còn mong bọn chúng đừng quay về nữa kìa."

Cố Tâm Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, lại ngẩng đầu hỏi: "Trời đã không còn sớm nữa, tại sao cha và đại ca vẫn còn chưa từ hoàng trang vê?"

Tống Dập tiếp tục kiên nhẫn giải đáp: "Ước chừng lúc này đang trên đường về rồi, chẳng phải sắp đến mùa xuân cày cấy rồi à? Đại Tư Nông định để cha và đại ca ở lại hoàng trang thêm một thời gian, chẳng qua hôm nay là Nguyên Tiêu, chắc chắn sẽ cho hai người về nhà ăn Tết."

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Cha và đại ca bây giờ chính là hồng nhân trước mặt Đại Tư Nông, thiếu bọn họ là không được, cũng không biết hôm nay, vị thống lĩnh cấm quân nhà chúng ta có thể về nhà ăn Tết được hay không?”

Tống Dập gật đầu nói: "Đã về rồi, lúc nãy ta gặp huynh ấy ở ngoài cung, huynh ấy đi đón Thanh Hoan, lát nữa sẽ cùng nhau quay lại. Chẳng qua hôm nay là Nguyên Tiêu, e rằng trong cung còn có việc, có lẽ một lát nữa ăn cơm xong lại phải trở về trực."

Trương Thị cười tiếp lời: "Nhà chúng ta người nào người nấy đều bận rộn, Thanh Hoan muội muội cũng vậy, nói là tối nay ăn cơm xong còn phải ra mở cửa hàng, nói hôm nay Nguyên Tiêu không giới nghiêm, buôn bán buổi tối chắc là sẽ tốt hơn."

Cố Tâm Nguyệt cũng cười ha ha nói: "Nhìn tới nhìn lui, sao lại là Tống thừa tướng nhà chúng ta rảnh rỗi nhất vậy?"

Tống Dập nghiêm túc gật đầu: "Đó là đương nhiên, ta phải ở nhà trông nom nữ nhi chứ."

Mọi người đang nói chuyện, Hoài Cẩn cũng từ Quốc Tử Giám tan học trở về.

Cố Tâm Nguyệt thấy nhà bếp đã chuẩn bị đâu vào đấy, nàng liền rửa tay, đi ra ngoài, nhìn một vòng không thấy Tử Du, bèn hỏi: "Hoài Cẩn, muội muội con đâu? Không tan học với con à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 578


Hoài Cẩn tuy chỉ mới 12 tuổi, lại mang dáng vẻ của một nam thần cấm dục.

Cố Tâm Nguyệt luôn cảm thấy, điểm này hoàn toàn giống hệt phụ thân hắn, đầu óc hắn cũng rất thông minh.

Ba năm trước, hắn không chỉ dựa vào học thức của bản thân thi đậu Quốc Tử Giám, mà còn năm nào cũng đứng đầu.

Ngược lại Tử Du thì khác, lúc nhỏ nàng là một hài tử tham ăn, lớn lên không biết tại sao lại trở nên nghịch ngợm như vậy.

Đúng là người nhỏ quỷ lớn điển hình.

Vất vả lắm có thể dựa vào mặt mũi Tống Dập, đưa nàng vào học lớp nhàn nhã nhất ở Quốc Tử Giám, kết quả cứ ba ngày hai bữa, nàng lại giả bệnh trốn học.

Nếu không thì lúc đến lớp, nàng lại không ngừng gây thêm chút chuyện.

Năm nay, không biết tại sao nàng lại yêu thích tập võ, nhất quyết muốn học theo các nữ hiệp giang hồ, tay cầm kiếm, ngao du thiên hạ.

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu, bình tĩnh nói: "Có phải Tử Du lại gây chuyện ở Quốc Tử Giám rồi không? Lại bị phu tử giữ lại à?"

Hoài Cẩn giật giật khóe miệng, hắn lắc đầu, lấy một phong thư từ trong lòng ra: "Mẫu thân, người bình tĩnh đã, đừng tức giận, muội muội có dẫn theo hai thị vệ, võ công cao cường, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy m.á.u dồn lên não, nàng mở thư ra xem, quả nhiên là chữ viết của Tử Du.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cha, mẫu thân, Tử Du không muốn đi học nữa, con đến Tây Bắc tìm cữu cữu rồi, cha và mẫu thân đừng lo lắng!"

Tống Dập ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên đỡ lấy Cố Tâm Nguyệt, an ủi: "Thôi được rồi, nữ nhi lớn rồi, cũng nên ra ngoài trải nghiệm một chút, đã có thị vệ đi cùng, cũng không cần lo lắng, để con bé chịu chút khổ cực, rút kinh nghiệm cũng tốt."

Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh lại, bất đắc dĩ xoa trán: "Thôi được, sáng sớm mai người phái người đi Tây Bắc gửi thư cho Ngô Phi Vũ, nói hắn không cần nương tay, cứ việc rèn luyện nha đầu kia một phen."

Ngoài thành, Tống Tử Du giả nam trang, dẫn theo hai thị vệ thân cận thúc ngựa ra khỏi thành, men theo con đường đi về hướng Tây Bắc.

Ai ngờ mới vừa ra khỏi thành hai mươi dặm, nàng đã bất ngờ đụng mặt một toán quân.

Ba người vừa định tìm đường né tránh, liền lập tức bị toán quân do thám từ phía trước xông ra chặn lại. Quân lính lập tức áp giải ba người đến trước mặt một vị tướng quân: “Ngô tướng quân, ba người này đi từ hướng kinh thành đến, một đường phi nhanh như bay, bọn họ nhìn thấy đội ngũ của chúng ta lại muốn lén la lén lút trốn tránh, cho nên tiểu nhân đã bắt bọn họ lại, hay là chúng ta thẩm vấn một phen?”

Bị bắt lại, Tử Du cố gắng vùng vẫy trốn thoát, trong lúc hoảng loạn, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị tướng quân đang bị vây quanh bởi đám đông. Đầu óc nàng bỗng chốc trống rỗng, buột miệng gọi: "Cữu cứu?”

Ngô Phi Vũ nghe thấy tiếng gọi cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy là Tử Du cải nam trang, hắn phải mất một lúc mới mơ hồ nhận ra nàng, không thể tin được mà hỏi: "Là Tử Du phải không?"

Tử Du vội vàng gật đầu: "Là ta đây, cữu cữu, bọn họ bắt ta đau quá. `

Đám lính nghe xong vội vàng buông tay.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, Tử Du vội vàng bước lên: “Cữu cữu, ta đang dẫn theo thị vệ muốn đến Tây Bắc để đầu quân cho người, tại sao người lại trở về sớm vậy?"

Ngô Phi Vũ mỉm cười cưng chiều đáp: "Tử Du của ta càng lớn càng nghịch ngợm rồi, sao có thể cứ thế mà chạy đến Tây Bắc được?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 579


"Thành Bình Lương giờ đã trở thành một tiểu thành phồn hoa náo nhiệt, ba năm nay, tộc La Ha ở biên ải không còn xâm phạm nữa, bá tánh hai nước cũng đã bắt đầu buôn bán qua lại, ta liền nghĩ hay là trở về sớm một chút, cũng coi như cho mọi người một sự bất ngờ."

Tử Du bĩu môi: "Cha và mẫu thân chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, chỉ là ta thì không ổn lắm, ta mà về theo người về, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận no đòn."

Ngô Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Không sao, cữu cữu về phe ngươi, bảo đảm ngươi sẽ không sao." "Nếu vậy, ta sẽ về với người, về rồi người có thể khuyên mẫu thân đừng bắt ta đọc sách nữa được không, ta thật sự không có duyên với con đường đó, về sau ta sẽ theo cữu cữu gia nhập quân đội." Tử Du năn nỉ.

Ngô Phi Vũ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Thì ra Tử Du của chúng ta cũng giống cữu cữu, được, ta sẽ nói chuyện này với tỷ tỷ."

Nói xong, hai người vui vẻ cùng nhau bước vào thành.

*x%

Trong cửa hàng của Cố gia ở kinh thành, Cố Tam Thanh đang kiểm tra số sách, định bụng sau khi xong việc sẽ trở vê nhà sum họp cùng người thân. Đúng lúc này, một nữ tử mang mạng che mặt bước tới.

Cố Tam Thanh liếc mắt nhìn bóng người quen thuộc kia rồi cúi đầu xuống, tiếp tục xem số sách trên tay.

Mấy năm nay, mối quan hệ của hai người lúc tốt lúc xấu, dây dưa không dứt, nhưng vẫn chưa nên duyên phu thê.

Ban đầu, hầu phủ chướng mắt thân phận thương nhân của hắn, chỉ có một mình Từ Uyển Ngưng là cố gắng kiên trì.

Về sau, việc buôn bán của hẳn ngày càng phát đạt, cơ ngơi không chỉ trải rộng khắp kinh thành, hắn còn trở thành hoàng thương lớn nhất cả nước. Hầu phủ thấy vậy liên chủ động nhắc đến chuyện hôn sự của hai người, tuy hắn có chút không vui nhưng vẫn đồng ý, Từ Uyển Ngưng ngược lại không muốn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ đó, hắn chuyên tâm vào sự nghiệp, tuy đã lọt vào top ba phú thương giàu có nhất kinh thành, nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đến từng cửa hàng để kiểm tra số sách.

Hình như cả hai người đều định cứ như vậy mãi, không thành thân gì nữa.

Từ Uyển Ngưng đi đến trước mặt Cố Tam Thanh, nàng ta do dự một hồi, ấp úng nói: "Tối nay ngươi có rảnh không? Ta muốn mời ngươi cùng..." Còn chưa dứt lời, Cố Tam Thanh đã lạnh lùng nói: "Không rảnh."

Từ Uyển Ngưng không ngờ hắn lại từ chối nhanh như vậy, có chút tủi thân nói: "Ta còn chưa ăn tối."

Cố Tam Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cửa hàng phải đóng cửa, không có cơm.”

Từ Uyển Ngưng nín thở, trong lòng có chút khó chịu, nàng ta xoay người định rời đi, lại bỗng nhiên bị Cố Tam Thanh gọi lại: "Nhưng nếu nàng đồng ý, có thể cùng ta về nhà ăn tối."

Từ Uyển Ngưng vén mạng che mặt lên, e lệ bước về phía hắn.

Tại phủ đệ của Tống gia. Thanh Hoan và Cố Nhị Dũng đã về nhà trước. Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng về theo sau đó.

Thấy những người có thể trở về đều đã về đông đủ, mọi người liền bắt đầu dọn cơm.

Bàn tròn là do Cố lão đầu đặc biệt đặt làm với kích thước cực lớn, những món ăn tỉnh tế được bày biện đầy ắp, nhưng chỗ ngồi mới chỉ kín được một nửa.

Thấy vậy, bốn vị bô lão không khỏi có chút hụt hãng.

Tống Dập lên tiếng an ủi: "Hài tử đều đã lớn cả rồi, đều có việc của mình, sau này cũng sẽ dần dần rời xa chúng ta, chúng ta phải từ từ chấp nhận và quen với điều đó."
 
Back
Top Bottom