Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 530


Từ Thị đứng dậy, nắm lấy tay Tống Dập, dịu dàng an ủi: "A Dập, thi không tốt cũng không sao, dù sao cũng đã kết thúc rồi! Nghỉ ngơi chút đi."

Hứa Thị và mọi người vội vàng vây quanh an ủi: "Đúng vậy, đã thi xong rồi thì đừng nghĩ nữa, dù thế nào thì cũng đã là tiến sĩ, vậy cũng rất tốt rồi."

Thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, Tống Dập mới nhận ra mọi người đã hiểu lầm, hắn vội vàng lên tiếng giải thích: "Kỳ thi lần này có lẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ là phải đợi đến hai ngày nữa, khi truyền loa đại điển được tổ chức mới có thể công bố kết quả."

Nghe xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy hắn nói: "Hôm nay ở điện Thái Hòa, có rất nhiều công tử, vương tôn đi cùng thiên tử, nhưng ta lại không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Lục đâu."

Mọi người nghe vậy, thì ra là vì chuyện của Cố Tiểu Lục.

Tuy trong lòng ai cũng tràn đầy hy vọng có thể nghe ngóng được tin tức về Cố Tiểu Lục, nhưng hoàng cung rộng lớn như vậy, Điện thí chỉ có một ngày, lại phải tập trung thi cử, nên mọi người cũng không hy vọng hôm nay sẽ có tin tức gì.

Cố lão đầu liên lên tiếng an ủi: "Không sao, ngày sau còn dài, chúng ta ở kinh thành, rồi sẽ có ngày tìm được tin tức."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu: "Vâng ạ, hơn nữa hai ngày nữa chẳng phải là chàng ấy phải vào cung tham dự truyền loa điển lễ à? Cho dù bỏ lỡ lần này, sau này làm quan rồi, cũng sẽ có cơ hội tìm được."

Nghe mọi người lần lượt khuyên giải, vẻ mệt mỏi trên mặt Tống Dập cũng dần tan biến, hắn đáp: "Được."

Lúc này, tại đông cung.

Lục Uyên đang nằm trên giường, vẻ mặt hơi xanh xao, tay cầm một quyển sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay đáng lẽ hắn phải cùng phụ hoàng tham gia chủ trì Điện thí.

Nhưng vừa nghĩ đến việc hôm nay cô phụ cũng đến tham gia Điện thí, nhỡ đâu trên điện, cô phụ nhận ra hắn, để lộ sơ hở gì thì không ổn.

Cho dù cô phụ là người trầm ổn, cũng khó tránh khỏi việc bị chuyện này làm cho sợ hãi, nếu ảnh hưởng đến việc thi cử của cô phụ thì không tốt.

Thế nên Lục Uyên mới dựng lên màn kịch giả bệnh không đi này.

Dù sao cũng không thể nào chậm trễ được, đợi đến khi bảng vàng được công bố trong yến tiệc ban thưởng các tân khoa, khi đó danh hiệu của cô phụ đã định, hắn sẽ cho cô phụ một bất ngờ.

Cũng đỡ phải để cho những kẻ có lòng gây chuyện trước.

Nghĩ đến xuất thần, Lục Uyên cũng quên lật sách.

Hắn vừa định giơ tay lên, đã nghe thấy tiếng thông báo từ bên ngoài vọng vào: “Hoàng thượng giá lâm!”

Lục Uyên vội ho khan vài tiếng, ném sách sang một bên, định đứng dậy hành lễ.

Một bàn tay to lớn đã đặt lên vai hắn: "Nếu Uyên Nhi đã không khỏe thì miễn lễ, nằm nghỉ đi." Lục Uyên hơi thẳng người, mỉm cười: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng, không biết hôm nay phụ hoàng đến đây có chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt vui mừng của hắn, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày của Sùng Cảnh Đế cũng dịu đi vài phân: "Nghe nói hôm nay con không khỏe, trẫm đặc biệt ghé thăm con.”

Lục Uyên cung kính đáp: "Tối hôm qua nhi thần mải đọc sách quên cả thời gian, ngủ quên lúc nào không hay, nhiễm chút lạnh, chẳng qua hôm nay đã uống hai thang thuốc, đã đỡ hơn nhiều rồi."

"Tối hôm qua là ai trực? Chẳng lẽ con ngủ rôi mà cũng không biết à? Kéo xuống đánh 30 trượng!" Lục Uyên vừa định cầu xin, đã nghe phụ hoàng trầm giọng nói: "Không cần câu xin, những kẻ này cũng nên bị dạy dỗ đôi chút."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 531


Lục Uyên ngoan ngoãn thu tay lại, trong mắt lóe lên tia sáng.

Dù sao cũng là người của kẻ đó sắp xếp bên cạnh hắn, bị đánh cho một trận để trút giận thay hắn cũng rất tốt.

Sùng Cảnh Đế dường như cũng ý thức được điều này, ông ta có chút mất tự nhiên nhìn đứa con trai đã lưu lạc bên ngoài hơn một năm qua, luôn cảm thấy dường như giữa hai người còn xa cách hơn trước.

Nhưng khi nhìn thấy góc nghiêng gương mặt hắn càng ngày càng giống Yến Nhi trong ký ức, trong mắt ông ta không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng.

Yến Nhi là hoàng hậu của ông ta, cho dù đã khuất núi mười mấy năm, nhưng bà ấy vẫn là hoàng hậu duy nhất của Bắc Việt quốc.

Năm đó, Yến Nhi lần lượt sinh hạ hoàng trưởng tử và hoàng trưởng nữ cho ông ta, tình cảm của hai người vẫn luôn rất tốt. Ai ngờ đâu, không bao lâu sau khi sinh hạ Uyên Nhi, bà ấy lại rời xa ông ta.

Khi ấy, ông ta chìm đắm trong nỗi đau mất Yến Nhi, không thể thoát ra được, cho đến khi sau này đã bình phục lại, ông ta vẫn không thể nào gần gũi với đứa con trai mà Yến Nhi đã liều mạng sinh ra cho mình.

Sau đó, ông ta lập con: trai trưởng của mình và Yến Nhi làm thái tử, ai ngờ không bao lâu sau, thái tử cũng rời bỏ ông ta.

Tiếp đó, các vị đại thần lại bắt đầu khuyên ông ta lập thái tử khác.

Các đại thần khi ấy chia làm hai phe, một phe chủ trương lập con trai thứ hai của Dung quý phi, chỉ vì hắn là người lớn tuổi nhất trong số những hoàng tử còn lại, hơn nữa thế lực của Dung quốc công phủ sau lưng Dung quý phi ở kinh thành ngày càng lớn.

Phe khác thì chủ trương lập Lục Uyên làm thái tử, dù sao hắn cũng là con trai do hoàng hậu sinh ra, hơn nữa sau lưng hắn còn có phủ tướng quân chống đỡ.

Các đại thần tranh cãi không ngớt, thánh thượng quá đau buồn, không còn tâm trí lập trữ quân.

Vì vậy, chuyện này đành gác lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai ngờ đâu, Lục Uyên lại bỗng nhiên gặp phải cường đạo khi được hộ tống xuống phía nam, thuyên bị lật, rơi xuống nước, còn hắn sống c.h.ế.t không rõ.

Mãi đến mùa thu năm ngoái mới tìm được.

Lục Uyên trở về, thánh thượng như nhặt được bảo vật.

Ban đầu, ông ta còn tưởng Yến Nhi nhất định đang ở trên trời trách móc ông ta, trách ông ta không chăm sóc tốt cho Uyên Nhi.

Giờ Uyên Nhi đã trở về, ông ta liên hạ quyết tâm, lập tức phong Uyên Nhi làm thái tử.

Triều đình trên dưới đều xôn xao.

Tấu chương chủ trương lập nhị hoàng tử làm thái tử vẫn như bông tuyết không ngừng bay đến chỗ ông ta.

Mấy ngày nay, ông ta cũng có chút d.a.o động.

Nghe thấy tiếng ho khan khe khẽ của Lục Uyên, thánh thượng mới bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Lục Uyên, ông ta buột miệng nói: "Tại sao con lại gầy thế này? Có phải thức ăn trong cung không hợp khẩu vị không, hay là ngày mai đổi hai ngự trù từ chỗ trẫm sang cho con?"

Lục Uyên dường như không ngờ tới sự quan tâm đột ngột của ông ta, vội vàng che giấu sự ngạc nhiên trong mắt.

Thật ra là do trước đó hắn được người Cố gia chăm sóc quá tốt, bỗng nhiên quay về, hắn thật sự có chút không quen.

Thêm nữa, hắn luôn nhớ tới người Cố gia, còn phải ngày ngày bận rộn ứng phó với người và việc trong cung, nên hoàn toàn không có tâm trí ăn uống đàng hoàng.

Lục Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đa tạ phụ hoàng, không cân đâu, nhi thần lưu lạc bên ngoài hơn một năm, ban đầu là dựa vào việc kiếm ăn trong núi sâu mới sống sót, sau đó đến nhà dân thường cũng ăn uống ngon lành, sao có thể chê bai sơn hào hải vị trong cung?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 532


"Chỉ là nhi thần cảm thấy tuy rằng lúc nhi thần ở bên ngoài vẫn kiên trì đọc sách, nhưng vẫn còn nhiều bài vở chưa học, nên muốn nhân lúc này cố gắng bổ sung, sau này nhi thần sẽ chú ý hơn."

Quả nhiên, nghe Lục Uyên nhắc đến cuộc sống trong núi sâu, Thánh thượng không khỏi nhíu mày, tim cũng hơi nhói đau.

Từ khi Uyên Nhi trở về, ông ta vẫn luôn muốn bù đắp cho hẳn, nhưng cũng chưa từng hỏi kỹ mấy trăm ngày đêm qua hắn đã sống sót như thế nào.

Ông ta chỉ biết sau này hắn được một nhà dân thường cưu mang, nhưng ông ta có từng nghĩ đến cuộc sống của hắn trước khi được cứu ra không? Thánh thượng lập tức nảy sinh tâm trạng muốn bù đắp, bèn cất tiếng hỏi: "Con có tâm nguyện gì, cứ nói với phụ hoàng.”

Lục Uyên kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, cung kính nói: "Nhi thân ở đây quả thật có một việc, muốn xin phụ hoàng cho phép."

"Nói đi." Thánh thượng thản nhiên nói.

Ban đầu ông ta còn tưởng hắn nói rA Yênh như vậy, nhất định là muốn tranh thủ chút gì đó cho bản thân. Ai ngờ, Lục Uyên lại tràn đầy mong đợi nói: "Hôm qua Điện thí vừa kết thúc, nhi thân muốn nhờ phụ hoàng xem xem, có ai thích hợp đến đông cung dạy nhi thần đọc sách hay không?”

Thánh thượng dường như không ngờ hắn lại nói như vậy, không khỏi ngẩng mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hắn vừa nghiêm túc lại chân thành, hoàng thượng như người mất hồn gật đầu: "Hài nhi, đây là vì cớ gì? Chẳng phải trong cung đã sắp xếp ba vị thái sư, ba vị thái phó cho con rồi à?"

Lục Uyên khẽ gật đầu, giải thích: "Quả thật, các vị thái phó, thái sư trong cung đều là bậc uyên bác, tài trí hơn người, chỉ là bọn họ đều ở kinh thành đã lâu, trước kia, khi con lưu lạc dân gian mới cảm thấy chỉ có những thứ này thôi thì chưa đủ, chỉ có người xuất thân từ dân gian, mới có thể dạy con biết nỗi khổ của dân chúng, hiểu được sự khó khăn của bá tánh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nếu như gặp được người tài giỏi xuất thân từ dân gian, con nguyện bái hắn làm lão sư, chỉ là việc này có phần không hợp lễ pháp, nếu phụ hoàng cảm thấy không ổn..."

Lời hắn nói còn chưa dứt, đã bị hoàng thượng ngắt lời: "Hài nhi quả nhiên đã trưởng thành rồi, đã biết lo nghĩ cho bá tánh, không hổ là thái tử mà ta đã lập, việc này cứ quyết định vậy đi, ta nhất định sẽ cẩn thận xem xét cho con..."

"Chỉ là, cho dù là trạng nguyên mới nhậm chức, bây giờ con bái sư thì có phần quá sớm, quả thật không hợp quy tắc, chi bằng vào đông cung làm một chức quan văn vậy."

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Hoàng thượng dặn dò vài câu, liên đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về, hoàng thượng liền lập tức sai người mang bài thi hôm nay đến.

Bài thi hôm nay vốn phải do các vị quan chấm thi chấm, mỗi người phải vẽ các loại ký hiệu đại diện cho thứ hạng lên bài thi. Mà trong đó, kí hiệu vòng tròn đại diện cho thứ hạng cao nhất.

Đợi đến ngày mai sẽ chọn ra mười bài thi được vẽ nhiều vòng tròn nhất, sau đó mới giao cho Hoàng thượng xem xét và chọn ra ba người đứng đầu.

Nhưng không ngờ hoàng thượng lại cần gấp như vậy, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng cẩn thận chọn ra mười bài có nhiều vòng tròn nhất, thừa dịp đêm tối đưa đến ngự thư phòng.

Hoàng thượng xem qua từng bài thi một, chỉ thấy sắc mặt ông ta nặng nề, càng xem lông mày càng nhíu chặt.

Bỗng nhiên, ngay khi ông ta vừa lật sang một bài thi khác, chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt ông ta liền sáng bừng lên.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 533


Lông mày đang nhíu chặt cũng lập tức giãn ra.

Chỉ thấy ông ta càng lúc càng kích động, đến cuối cùng, tay cầm bài thi cũng khẽ run lên.

Lý công công ở bên cạnh đang nghỉ ngờ, liền nghe thấy tiếng truyền lệnh của ông ta.

Lý công công vội vàng sai người thừa dịp đêm tối đi điều tra.

Ngày hôm sau.

Hoàng thượng vừa thức dậy, lúc tranh thủ lúc thay y phục, ông ta liên hỏi Lý công công bên cạnh.

Lý công công tối qua đã lệnh cho người đi dò hỏi, sáng sớm nay đã có được tư liệu của vị học trò khiến hoàng thượng phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Hoàng thượng thản nhiên nghe Lý công công bẩm báo, khi nghe nói người đó đến từ phủ Thanh Châu, xuất thân nông gia, trước đó đã liên tiếp đỗ hai kỳ thi Hương và thi Hội, ông ta không khỏi gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Xuất thân nghèo khó, từ nông thôn, trước khi tham gia khoa cử đã nếm đủ mùi đời cay đắng, vậy mà lại có thể viết ra được bài văn hùng hồn như vậy, hơn nữa trong từng câu chữ của hắn không hề cảm nhận được sự oán trách với cuộc đời hay sự nhỏ nhen ích kỷ.

Chữ nào chữ nấy đều toát lên về thông tuệ và sáng suốt.

Người như vậy tuy xuất thân hàn vi, nhưng tầm nhìn lại không hề thua kém những tài tử ở kinh thành, thậm chí còn có cái nhìn thấu đáo hơn cả bọn họ.

Trên có thể cống hiến cho đất nước, dưới có thể an định bách tính.

Người như vậy, không chỉ là người mà con trai muốn tìm, mà cũng là người mà ông ta muốn tìm.

Nghĩ đến những dòng chữ ngọc ngà trên bài thi, giờ nghĩ lại, ông ta vẫn còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhớ lại tối qua, con trai lần đầu tiên cầu xin ông ta, trong lòng ông ta đã có tính toán.

Hai ngày sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điện Thái Hòa.

Các tiến sĩ tham gia Điện thí đều có mặt đông đủ, sau khi làm lễ tam khấu cửu bái, mọi người đều đứng chờ ở dưới bậc thềm, cúi người nghe xướng danh.

Người đầu tiên được xướng danh chính là người đỗ đầu nhất giáp, cũng chính là tân khoa trạng nguyên, văn võ bá quan đều ngóng chờ.

Đợi đến khi cái tên Tống Dập từ trong điện truyền đến gian ngoài, lại từ gian ngoài truyền đến dưới bậc thêm, mọi người không khỏi hâm mộ nhìn sang, khi Tống Dập nghe thấy tên mình chỉ khẽ giật mình một chút, cũng không quá mức ngạc nhiên.

Mãi đến khi nghe thấy mình được phong làm thái tử thiếu sư ở đông cung, đôi mắt cụp xuống của hắn mới lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

Theo lệ thường, cho dù là trạng nguyên, cùng lắm cũng chỉ vào Hàn Lâm Viện, bắt đầu từ chức tu soạn lục phẩm mà thôi.

Tại sao hắn lại được phân thẳng vào đông cung? Tuy chức vị ở đông cung phần nhiều là hư danh, ít quyền lực, nhưng thái tử thái sư dù sao cũng là nhị phẩm. Tất cả đám học tử có mặt đều ngẩn người ra.

Chẳng lẽ, năm nay triều đình muốn phá lệ à? Nếu vậy, những người phía sau có phải cũng được dời lên một chút hay không?

Nghi ngờ còn chưa dâng lên bao lâu, mọi người liền bị tiếng xướng danh tiếp theo tát cho vài cái bạt tai.

Thì ra chỉ có một mình trạng nguyên lang là có đãi ngộ này!

Những người khác vẫn như thường!

Xướng danh kết thúc, mọi người lại tam khấu cửu bái, cung tiễn hoàng đế hồi cung.

Sau đó, trạng nguyên lang dẫn đầu các vị tân khoa, cùng các vương công đại thần theo bảng mà ra.

Không bao lâu, bên ngoài cửa thành Trường An, bảng vàng đã được treo cao.

Chẳng bao lâu, bên ngoài cửa thành Trường An đã bị vây kín đến mức nước chảy không lọt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 534


Mọi người xôn xao bàn tán về vị tân khoa trạng nguyên không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện này.

Xét cho cùng, những tài tử có tiếng tăm ở kinh thành quả thật cũng có vài người, nhưng rất ít người từng nghe thấy cái tên Tống Dập này.

Thường dân bá tánh lại càng chỉ quan tâm ai là người đỗ trạng nguyên, lúc thi Hội cũng chẳng có mấy ai chú ý xem trên bảng có những ai.

Bỗng nhiên nghe nói kinh thành xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy, mọi người không khỏi tò mò dò hỏi lai lịch của vị trạng nguyên lang này.

Tiếp đó, lại nghe người ta đồn, hắn là người liên tiếp đỗ ba kỳ thị, kỳ thi nào cũng đều đứng nhất.

Cũng có người nói, mặc dù hắn xuất thân hàn vi, mới đến kinh thành, nhưng người nhà lại mở tiệm lẩu và cửa hàng dưỡng nhan đang rất nổi tiếng ở kinh thành.

Lại có người nói, hắn là cháu ngoại của Hầu phủ, có người từng tận mắt nhìn thấy Hầu phu nhân đến thăm.

Đối mặt với vị trạng nguyên lang có thân thế ly kỳ như vậy, mọi người đều không khỏi hiếu kỳ, ai cũng muốn chen lên phía trước một chút để được chiêm ngưỡng phong thái của hắn. Thấy trạng nguyên lang bắt đầu cưỡi ngựa du ngoạn, mọi người bèn nhao nhao đi theo ra phía ngoài cửa Chính Dương.

Những người đứng gần mới có thể nhìn thấy dung mạo của trạng nguyên lang, chỉ thấy gương mặt hắn như ngọc, mày như họa, trên người cài hoa dắt đỏ, tựa như tiên nhân bước ra từ trong tranh.

Mọi người không khỏi lại bắt đầu trầm trồ khen ngợi.

"Trời ơil Chưa từng thấy vị trạng nguyên lang nào tuấn tú như vậy!"

"Cho ta biết tất cả tin tức về vị trạng nguyên lang này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Công tử tuấn tú như vậy từ đâu đến thế này! Thật đáng tiếc, nghe nói hình như hắn đã thành thân rồi!"

"Còn nói gì đến thành thân hay chưa, hài tử cũng đã có hai đứa rồi kìal”

"Chậc chậc, về sau kinh thành lại có thêm một nhân vật truyền kỳ rồi!"

"Các ngươi còn chưa biết à, vị trạng nguyên lang này vừa rồi đã được hoàng thượng đích thân phong làm thái tử thiếu sư rồi đấy!"

"Thái tử? Chẳng phải là vị thái tử mới được lập vào mùa đông năm ngoái đó à? Chậc chậc, còn trẻ như vậy mà đã được làm lão sư của thái tử rồi!" Mọi người vừa xôn xao bàn tán, vừa theo sau tuấn mã của trạng nguyên lang du ngoạn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Có mấy người thấy chen chúc mãi không vào được bên trong, bèn bỏ cuộc, quay người đi đến tiệm lẩu Cố thị.

Lúc này, ở tiệm lẩu, Cố Tâm Nguyệt và mọi người đang bận rộn dọn dẹp, vốn định đóng cửa tiệm sớm một chút để ra ngoài xem náo nhiệt.

Ai ngờ đâu, chỉ trong chớp mắt, bỗng chốc có không ít những gương mặt xa lạ tràn vào cửa hàng.

Cố Tâm Nguyệt và mọi người vội vàng ra xem, liền nghe thấy có người đã lớn tiếng gọi: "Ai là nương tử của Tống Dập?"

Cố Tâm Nguyệt nhìn đám người có phần hơi quá khích một cách khó hiểu, nghi ngờ lên tiếng: "Là ta, xin hỏi mọi người tìm ta có việc gì không?”

"Không có việc gì, ha ha, không nhìn thấy trạng nguyên lang, nên muốn đến xem thử nương tử của trạng nguyên lang trông như thế nào?”

"Chậc chậc, nương tử của trạng nguyên lang trông thật xinh đẹp! Quả nhiên khác với những người phàm phu tục tử như chúng ta, mũi là mũi, mắt là mắt."

"Nhìn là biết có phúc khí rồi, trách không được có thể làm nương tử của trạng nguyên lang." "Phải đấy, vừa rồi là ai nói người ta là thôn phụ nhà quê vậy? Có bản lĩnh thì đứng ra so sánh thử xeml Ta thấy đều là một đám người không ăn được nho bèn chê nho chua cả thôi!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 535


Nghe vậy, những người khác cũng phụ họa cười rộ lên.

Vốn dĩ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Cố Tâm Nguyệt nghe thấy mọi người bàn tán, không khỏi nín thở.

Chẳng lẽ Tống Dập thật sự đã thi đậu trạng nguyên à? Tuy rằng đã sớm biết được cốt truyện, nhưng bỗng nhiên nghe được tin vui này, nàng vẫn không khỏi vạn phần kích động.

Tống Thanh Hoan và Hứa Thị cũng kích động mà rơi lệ.

Cố lão đầu vui mừng nắm tay ba hài tử của mình, xúc động đến mức nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Cố Tâm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, nàng vội vàng chạy vào gian sau, không bao lâu, nàng liền xách ra mấy túi kẹo: "Đa tạ mọi người đã đến báo tin vui, chúng ta mời mọi người ăn kẹo mừng.”

Mọi người vừa nghe nói có kẹo ăn, liền không ngại ngùng reo hò cười vui vẻ.

Ban đầu mọi người chỉ là tò mò nên đến xem thử, không ngờ đối phương còn cho kẹo mừng, còn cảm tạ bọn họ báo tin vui.

Nhìn xem người ta đây này, phu nhân trạng nguyên, khí độ quả nhiên là không giống người thường! Đến khi kẹo mừng đã phát hết, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động náo nhiệt hơn.

Người Cố gia vội vàng ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Tống Dập cưỡi ngựa cao to từ đẳng xa, đầu đội hoa đỏ, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Trong chớp mắt, cửa tiệm cũng bị vây quanh đến mức nước chảy không lọt.

Nhìn Tống Dập một thân hồng y, chậm rãi giục ngựa bước đến, trong đầu Cố Tâm Nguyệt bỗng hiện lên câu: "Y phục tươi thắm, ngựa phi nhanh, thời thiếu niên, chẳng phụ thời gian trôi qua."

Thật tốt!

Tống Dập trải qua muôn ngàn sóng gió, rốt cục cũng từ hàn môn nhảy vọt trở thành nhân vật phong vân của kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người chỉ biết kinh thành bỗng nhiên xuất hiện một vị trạng nguyên lang tài hoa hơn người lại tuấn mỹ như vậy, nhưng ai có thể ngờ rằng, hai năm trước, bọn họ còn vì sinh tôn mà phải chạy nạn đến tận nơi rừng sâu cơ chứ.

Lúc này Tống Dập tỏa sáng rực rỡ trong đám người, tựa như mang theo hào quang, ngay cả ánh tà dương trên trời cũng bị lu mờ.

Cố Tâm Nguyệt nhất thời nhìn đến ngây người, thậm chí cảm thấy có chút không nhận ra người trước mắt.

Người này thật sự là nam nhân ngày ngày giúp nàng đổ nước rửa chân, ủ ấm chăn đệm à?

Đang lúc nàng còn đang ngơ ngẩn, Tống Dập đã dừng lại trước mặt Cố Tâm Nguyệt, thâm tình nhìn nàng, sau đó chậm rãi đưa tay về phía nàng.

Cố Tâm Nguyệt ngẩn người một chút, sau đó theo bản năng đưa tay đặt lên.

Tống Dập dùng lực kéo một cái, trực tiếp ôm người lên lưng ngựa, đặt trước người mình: “Phu nhân, cùng ta về nhà có được không?"

Mọi người thấy trạng nguyên lang trước mặt mọi người rải thức ăn cho cẩu độc thân, đều không nhịn được mà hùa theo trêu chọc. Cố Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng cười của mọi người, không khỏi xấu hổ cúi đầu.

Tống Dập lần lượt cáo biệt người Cố gia, sau đó mang theo Cố Tâm Nguyệt đi về phía nhà mình.

Vừa đến cửa, hắn liền thấy Tống Chính Quang và Từ Uyển Ngưng đang dẫn theo hai hài tử đứng ở cửa ngóng trông.

Vừa nhìn thấy Tống Dập mang theo Cố Tâm Nguyệt cưỡi ngựa trở vê, hai hài tử lập tức hưng phấn chạy lên phía trước: “Cha, cha đã vê..."

Cả nhà cùng nhau bước vào cửa.

Buổi tối.

Trong sân nhà họ Tống đang náo nhiệt bày biện tiệc rượu.

Tuy bọn họ chỉ mời Tần Tranh, Ngô Phi Vũ và vài người thân thiết, còn có một số bạn học cùng lớp của Tống Dập. Nhưng người cũng ngồi đầy đủ ba bàn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 536


Ngay lúc chuẩn bị khai tiệc, Hầu gia của Hầu phủ liền mang theo Hầu phu nhân cùng với Từ Uyển Ngưng cũng đặc biệt đến chúc mừng.

Bọn họ không chỉ mang đến rất nhiều lễ vật. Vừa đến, ông ta liền bắt đầu không tiếc lời ca ngợi Tống Dập một phen.

So với lúc Tống Dập đến cửa trước đó quả thực là hai bộ mặt.

Đã là đến cửa chúc mừng, cũng không có lý đuổi người ta ra ngoài, Cố Tam Thanh chỉ đành đứng dậy, thiếu hứng thú sắp xếp bát đũa, sắp xếp Hầu gia ngồi ở bàn chính. Hầu phu nhân và Từ Uyển Ngưng là nữ quyến, liền để Cố Tâm Nguyệt tiếp đãi.

Trong lúc nâng chén chúc rượu, Hầu gia lại bắt đầu một vòng tâng bốc mới.

Khen xong Tống Dập, ông ta liền bắt đầu khoe khoang nữ nhi của mình như thế nào, có gì tốt, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tỉnh thông.

Cố Tam Thanh nghe đến nỗi tai muốn chai sạn, hắn bực bội khịt mũi lạnh lùng một tiếng, lúc hắn ngấng đầu lên nhìn về phía bàn tiệc cách đó không xa, thấy Từ tiểu thư tài sắc vẹn toàn đang len lén nhìn mình.

Cố Tam Thanh dường như không ngờ nàng ta lại nhìn mình chằm chằm như vậy. Hắn bèn ngại ngùng quay mặt đi, vùi đầu uống rượu.

Nhân vật chính của ngày hôm nay - Tống Dập thì lại thản nhiên, hờ hững ứng phó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt. Chỉ chỉ hận không thể kết thúc bữa tiệc sớm hơn một chút.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc mới dần dần kết thúc.

Cố Tâm Nguyệt cả ngày nay cũng đã mệt mỏi rã rời, nhưng có lẽ vì quá phấn khích nên nàng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Đợi đến khi nàng tắm nước nóng xong, toàn thân thư thái, cơn mệt mỏi cũng tan biến đi phân nửa, lúc này nàng mới chuẩn bị đứng dậy trở về phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa bước vào phòng, nàng đã thấy Tống Dập đang nằm bất động trên giường.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ rằng hắn đã uống hơi nhiều rượu nên có lẽ đã say rồi, định gọi hắn dậy thay quần áo đi ngủ.

Ai ngờ vừa đi đến trước mặt hắn, nàng đã bị dung nhan khi ngủ của hắn làm cho sững sờ.

Tống Dập rất ít khi mặc đồ màu đỏ, ngoại trừ lần động phòng hoa chúc được bù đắp lần trước, còn lại chính là lần này.

Mà lần này là áo gấm màu đỏ do hoàng thượng ban tặng, càng tôn lên vẻ ung dung, đẹp đẽ của hắn. Cố Tâm Nguyệt vừa nhìn vừa âm thầm cảm thán trong lòng, nhất thời không khỏi nhìn đến ngây người.

Đúng lúc nàng đang ngẩn ngơ, người trên giường chậm rãi nói: "A Nguyệt thấy ta hôm nay có đẹp không?"

Cố Tâm Nguyệt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đẹp."

"Vậy... phu nhân có muốn lại gần hơn một chút, nhìn kỹ hơn một chút không?" Tống Dập vừa nói vừa chậm rãi mở đôi mắt đen láy của mình ra.

Cố Tâm Nguyệt còn chưa kịp lùi lại đã bị hắn bất ngờ kéo lại.

Nàng nhất thời không giữ vững trọng tâm, cả người ngã nhào lên người hắn.

Cố Tâm Nguyệt dùng tay chống đỡ: "Đã dậy rồi thì đi tắm rửa đi, hôm nay mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

"Không phải A Nguyệt thích ta mặc hồng bào à? Cho nàng ngắm thêm một lát, lát nữa ta sẽ đi tắm." Tống Dập mím môi cười, sau đó vùi đầu vào cổ nàng.

Mùi hương thơm ngát của nữ nhân vừa tắm xong hòa quyện với hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào khoang mũi hắn, khiến hắn vô cùng mê đắm, bỗng nhiên có chút luyến tiếc không muốn buông tay, hắn bèn mặt dày nói: "A Nguyệt, hơn một tháng nay vì chuẩn bị cho Điện thí, nàng đã lâu rồi không cho ta gần gũi, giờ đã kết thúc rồi, có phải nên bù đắp cho ta rồi không, hửm?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 537


Cố Tâm Nguyệt thấy hắn như đứa trẻ muốn ăn kẹo, không nhịn được trêu chọc: “Hôm nay đã mệt cả ngày rồi, ngươi còn làm được à?"

"Có được hay không, thử một chút chẳng phải biết ngay à?"

Vừa nói, hắn liền đưa tay cởi bỏ hồng bào trên người ra. ...

Một canh giờ sau, Cố Tâm Nguyệt đã toát mồ hôi đầm đìa nằm trên giường.

Nàng âm thầm hối hận, xem ra là tắm cũng vô ích.

Nàng yếu ớt xua tay câu xin: "Đủ rồi! Đủ rồi!" Ai ngờ Tống Dập lại giống như kê đói khát ăn không biết ngon dở: "A Nguyệt dạo này chăm sóc ta cũng vất vả rồi, hy sinh cho ta nhiều như vậy, sau này cứ để ta chăm sóc nàng."

Cố Tâm Nguyệt mơ màng ừ một tiếng.

Liền nghe thấy hắn nói tiếp: "Chi bằng bây giờ để ta thưởng cho phu nhân.”

Nói xong, hắn lại cúi người xuống.

Đáy mắt Cố Tâm Nguyệt đã đỏ ửng, nàng trừng mắt nhìn hẳn: "Ngày mai không có việc gì làm à?”

"Ừm, triều đình cho ta nghỉ ba ngày, ba ngày sau mới nhậm chức, cho nên chúng ta còn nhiều thời gian, không cần phải vội... "...

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng rõ.

Nàng xoay người nhìn sang bên cạnh, Tống Dập đã không còn ở đó.

Cố Tâm Nguyệt xoa cái eo đau nhức, bèn đứng dậy đi vào phòng thay đồ để rửa mặt, đợi khi nàng thu dọn xong đi ra ngoài, thì thấy mọi người đã chuẩn bị ăn sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Dập đưa tay về phía nàng, mím môi cười nói: "Tâm Nguyệt, nàng dậy rồi à? Mau lại đây dùng bữa sáng."

Cố Tâm Nguyệt thừa dịp mọi người không để ý, lén lút trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tống Dập che giấu ý cười nơi đáy mắt, giọng nói trở nên như thường: "Vừa hay nàng đã tới, hôm qua người đông quá, ta còn chưa kịp trò chuyện tử tế với mọi người."

Tống Chính Quang và mọi người hôm qua trong lúc dùng bữa có nghe nói chuyện Tống Dập được bổ nhiệm, nhưng hôm qua người nhiều nên chưa kịp hỏi rõ ràng.

Lúc này nghe Tống Dập vừa nói như vậy, ông ta liền vội vàng hỏi: "Đúng rồi, hôm qua nghe nói con sắp đến đông cung nhậm chức? Thái tử thiếu sư là gì vậy?"

Tống Dập gật đầu, giải thích: "Ừm, hôm qua trong cung đúng là đã định rồi, ba ngày nữa con sẽ bắt đầu mỗi ngày đến đông cung nhậm chức.”

Cố lão đầu và Hứa Thị đều chỉ biết sơ sơ về chức quan trong triều, càng không biết chức này là làm gì.

Chỉ là nhìn vẻ mặt của mọi người, dường như có chút khó tin.

Tống Chính Quang lại tỉ mỉ giải thích cho mọi người một lượt.

Cố lão đầu và Hứa Thị nhìn nhau: "Ôi chao, thì ra là đi làm lão sư của thái tử à? Vậy chức quan này chẳng phải rất lớn à?"

Tống Dập lắc đầu cười nói: "Không lợi hại như mọi người tưởng tượng đâu, trên ta còn rất nhiều người lợi hại hơn, chẳng qua thái tử thái sư là chức quan chính nhị phẩm, đã được xem như là phá cách đề bạt rồi, chỉ là... "

Hứa Thị thấy hắn lộ vẻ nghi ngờ, liền truy hỏi: "Chỉ là gì? Chẳng lẽ có vấn đề gì à?"

"Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, Bắc Việt Quốc từ khi khai triều tới nay chưa từng có sắp xếp như vậy, không biết là có dụng ý gì." Tống Chính Quang lên tiếng trước.

"Vậy thái tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Tiểu Võ tò mò hỏi.

"Nghe nói là trạc tuổi ngươi, cụ thể thì không rõ, nghe nói là mùa đông năm ngoái mới được lập làm thái tử." Tống Dập trâm giọng nói: "Mọi người đừng lo lắng, ta chỉ là tạm thời đến dạy thái tử học hành, những chuyện khác không cần phải hỏi đến."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 538


Mọi người gật đầu: "Có lẽ là hoàng thượng cảm thấy ngươi tài hoa hơn người, vừa hay thái tử cũng đang cần một vị phu tử mà thôi!"

Tuy trong lòng mọi người đều dâng lên nghi ngờ, nhưng cũng không tiện nói thêm, chỉ có thể đợi Tống Dập vào cung rồi tính sau. ...

Ba ngày sau.

Tống Dập mặc quan phục trong cung ban tặng, sáng sớm đã đến đông cung.

Trong cung phái tiểu thái giám họ Trương dẫn Tống Dập đến điện Văn Hoa, hắn dặn dò tỉ mỉ một hồi, lại dặn Tống Dập ở trong điện chờ đợi, rồi mới rời đi.

Chưa đợi được bao lâu, Tống Dập đã nhìn thấy một bóng người thiếu niên trẻ tuổi từ phía xa, được mọi người vây quanh đi về phía này.

Bóng dáng càng ngày càng gân, càng ngày càng quen thuộc.

Chờ đến khi mọi người đến trước điện, Tống Dập mới nhận ra người tới lại chính là... - Tiểu Lục! Tuy trong lòng vô cùng chấn động, nhưng hắn vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, sau đó chắp tay hành lễ về phía người nọ.

Lục Uyên nhìn thấy người thân lâu ngày không gặp trước mặt, hắn đè nén sự xúc động trào dâng trong lòng, khẽ mân mê chiếc nhẫn trên tay, thản nhiên nói với Tống Dập: "Tống thiếu sư miễn lễ."

Sau đó hắn lại sai thái giám giới thiệu qua loa từng người một cho mọi người, những người đi theo sau Lục Uyên lúc nãy phần lớn đều coi như là đồng liêu của Tống Dập, Tống Dập lần lượt gật đầu chào hỏi mọi người.

Công việc hôm nay của hắn khá đơn giản, chỉ cân làm quen và tìm hiểu bài vở của thái tử những ngày trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ đến giờ thân, các đồng liêu lần lượt tan xuất cung.

Tống Dập thong thả chậm rãi ở lại đến cuối cùng, chờ mọi người đều đã đi gần hết, Trương tiểu công công lúc sáng dẫn hắn vào mới đi tới: "Tống thiếu sư, thái tử có lời mời ngài đến thư phòng một chuyến, thái tử nói lúc nãy thiếu sư giảng có mấy chỗ người còn chưa hiểu rõ lắm, muốn mời thiếu sư qua đó giảng giải thêm."

Tống Dập khẽ gật đầu, trên mặt không lộ ra chút ngạc nhiên nào: "Được, phiền công công dẫn đường. "

Chờ Tống Dập vào thư phòng, liên nhìn thấy trong thư phòng rộng lớn, Tiểu Lục đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Thấy Trương công công đã dẫn người tới, lúc này hắn mới hơi nghiêng đầu ra khỏi trang sách: "Được rồi, các ngươi lui hết xuống đi."

Khi thái tử thỉnh giáo người khác dạy bảo vẫn luôn không thích có hạ nhân hầu hạ bên cạnh, Trương tiểu công công hiểu ý hắn, liền lui ra ngoài, sau đó đóng cửa thư phòng lại.

Sau khi hạ nhân lui hết, Lục Uyên mới buông quyển sách trong tay xuống, lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Cô phụ, ngươi có bất ngờ không?"

Cả ngày hôm nay, trong lòng Tống Dập vẫn luôn âm thầm ngạc nhiên trước sự trưởng thành và thay đổi của Cố Tiểu Lục.

Rõ ràng hắn chỉ mới 12,13 tuổi, mà như trong phút chốc đã trở thành người lớn.

Lúc này không có người ngoài, thấy hắn cuối cùng cũng buông bỏ sự câu nệ, lộ ra nụ cười hồn nhiên vô tư như mọi khi, Tống Dập bỗng nhiên cảm thấy, Cố Tiểu Lục của trước kia dường như đã trở lại.

Hắn không khỏi cong môi cười nói: "Quả thực đã bị ngươi dọa cho sợ hãi hai lần, lần trước là ngươi bỗng nhiên bị người ta mang đi, còn có chính là lần này."

Nhớ tới chuyện rời đi không từ biệt trước kia, Lục Uyên bỗng nhiên có chút khó chịu: "Lúc trước ta bỗng nhiên bị người ta mang đi, chắc gia gia và nãi nãi đã bị dọa sợ rồi?"

"Cũng hơi lo lắng, sau khi ngươi đi, chúng ta dò la được tin tức ngươi đến kinh thành, liền lập tức đến kinh thành, cũng có đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại ở đây, trách không được lại không dò la được tin tức gì." Tống Dập giải thích.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 539


Lục Uyên không khỏi cười khổ nói: “Cô phụ...

Năm đó khi hắn với đoàn người xuôi nam, không may gặp phải kẻ gian hãm hại, bị rơi xuống nước, may mắn được người nhà họ Cố cứu giúp.

Ban đầu, hắn cũng là vì muốn bảo vệ bản thân nên mới không tiết lộ thân phận thật của mình.

Thêm nữa, lúc đó hắn hồi kinh cũng là đường chết, lúc bấy giờ hắn mới hạ quyết tâm tạm thời quên đi thân phận của mình, cùng người nhà họ Cố sống cuộc sống bình thường. Về sau, biên ngoại quân tình nguy cấp, phụ hoàng lại phong cho cữu cữu của hắn làm Trấn Tây đại tướng quân, xuất chinh đi biên ngoại chống giặc.

Nhà ngoại của hắn là Diệp gia được giao phó trọng trách, hai thế lực trong triều lúc này mới hơi cân bằng một chút, cữu cữu của hắn mới bí mật phái người đến đón hắn trở về.

Tránh cho việc sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, lúc đó ông ta mới trực tiếp mang hẳn đi, cũng không để lại manh mối gì.

Nghe Lục Uyên thổ lộ xong, Tống Dập nhịn không được mà khẽ nhíu mày: "Những ngày tháng ở kinh thành này chắc là không dễ dàng gì nhỉ?"

Nghe vậy, hốc mắt Lục Uyên không khỏi hơi ửng đỏ.

Khổ ư? Đó là điều chắc chẳn.

Nhưng, ai bảo hắn sinh ra đã mang họ Lục?

Nhà đế vương là bạc tình nhất.

Sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, cho dù bản thân hắn có muốn hay không cũng đều phải tham gia vào cuộc chiến này.

Lục Uyên điều chỉnh lại hơi thở, giả vờ thoải mái nói: "Hiện giờ ta cũng không coi như chi có một mình, về sau chẳng phải còn có cô phụ à?" Nói xong, hai người đều không nhịn được mà cùng cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay sau đó, Tống Dập lại kể lại sơ lược những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong nhà trong khoảng thời gian này cho Lục Uyên nghe.

Lục Uyên nghe mà say sưa, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ ước ao: "Thật muốn đi gặp mọi người, nói chuyện cùng mọi người, còn có Cố Tiểu Võ, đã lâu không được ăn cơm cô cô nấu, ta thật sự rất nhớ."

Tống Dập gật đầu, an ủi: "Muốn ăn cũng đơn giản, lần sau ta bảo cô cô ngươi làm, rồi ta mang đến là được.”

"Vậy cũng được à?” Lục Uyên vui mừng nói: "Nhưng mà, cô phụ, ngươi nhất định phải cẩn thận những người khác trong cung, tai mắt ở khắp nơi, đến lúc đó ngươi lén mang đến là được."

"Lúc trước khi cữu cữu ổi tìm ta, đều là phái ám vệ của Diệp gia chúng ta, cho nên trong cung cũng không biết tìm được ta từ đâu, cũng không biết quan hệ giữa ta với mọi người, cho nên bình thường ở trong cung, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút thì hơn."

Tống Dập gật đầu: "Ta biết rồi."

"Được, vậy cô phụ, người mau trở về đi, hôm nay là ngày đầu tiên vào cung làm việc, chắc cô cô và mọi người đều đang mong người trở về, trễ hơn nữa chắc mọi người sẽ lo lắng."

"Được, vậy ta về, bọn họ mà biết được tung tích của ngươi nhất định sẽ rất vui."

"Ừm."

Nói xong, Tống Dập lại đổi sang bộ mặt trầm ổn như thường lệ, đi thẳng ra khỏi cung.

Lúc Tống Dập về đến nhà, quả nhiên thấy mọi người đều đang chờ hắn trở về.

Ngoại trừ Ngọc Nương và Cố Tam Thanh bận coi cửa hàng không thể rời đi, những người khác đều đã đến.

Mâm cơm thịnh soạn đã được chuẩn bị từ sớm, thấy Tống Dập đã về, mọi người vội vàng đứng dậy chuẩn bị dọn cơm tối.

Cố Tâm Nguyệt dìu hắn thay y phục thường ngày, sau khi rửa mặt qua loa thì hai người mới cùng nhau đến phòng ăn dùng bữa tối.

Trong bữa ăn, Tống Dập được gắp thức ăn cho rất nhiều lần.
 
Back
Top Bottom