Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 540


Ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du cũng đều gắp thức ăn cho hắn, Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy mọi người đều quan tâm tới hẳn như vậy, bèn mỉm cười nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi vào đông cung làm việc, mọi người đều nhắc đến cả ngày, sợ ngươi mệt, sợ ngươi đói hoặc gặp phải chuyện gì đó, thế nào? Ở đông cung làm việc có mệt không?”

Thấy mọi người đã ăn gần xong, Tống Dập mới buông đũa xuống, dịu dàng nói: "Không mệt”.

Sau đó hắn lại nghĩ đến chuyện của Cố Tiểu Lục, nhìn ba hài tử trên bàn, hắn nghĩ thầm tạm thời vẫn chưa thể để đám hài tử biết được. Hắn bèn quay sang hỏi Cố Tiểu Võ: "Tiểu Võ ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đến thư phòng ở tiền viện luyện chữ, lát nữa ta qua kiểm tra, lúc ta không có ở đây, ngươi phải nhắc nhở đệ đệ muội muội, không được bỏ bê bài vở hàng ngày."

Cố Tiểu Võ vốn tưởng rằng sau khi cô phụ vào cung làm việc, sau này hắn sẽ không phải ngày nào cũng bị giám sát luyện chữ nữa.

Không ngờ cô phụ hoàn toàn không quên chuyện này.

Vừa nghĩ đến việc bản thân là ca ca, có trách nhiệm nặng nề, hắn đành phải rắn rỏi đứng dậy, vội vàng dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đến thư phòng viết chữ. Ba hài tử vừa đi, Tống Dập liên đứng dậy đóng cửa phòng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói: "Mọi người đoán xem hôm nay ta đã gặp ai ở đông cung?”.

Nghe vậy, mọi người đều không khỏi sửng sốt, sau đó lại lắc đầu.

Bọn họ vừa mới từ phủ Thanh Châu đến đây, ở kinh thành này ngoại trừ Ngô Phi Vũ và Tân Tranh ra, thì cũng không quen ai khác.

Dù sao cũng không thể là Cố Tiểu Lục chứ.

Tống Dập không định úp úp mở mở với mọi người, bèn nhỏ giọng giải thích: "Là Tiểu Lục, nói chính xác là, bây giờ hắn tên là Lục Uyên, chính là vị thái tử vừa mới được lập vào mùa đông năm ngoái, ta hôm nay đến đông cung, tự mình gặp thái tử rồi mới phát hiện ra".

Tống Dập vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng hô ngạc nhiên bị kìm nén của mọi người.

"Tiểu Lục sao có thể, vậy mà hắn lại là thái tử à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thật hay giả vậy? Thật khó tin!"

"Đúng vậy! Ai mà ngờ được chứi"”

"Ôi chao, lúc trước nhìn hài tử đó liền biết hắn xuất thân từ gia đình giàu có, lúc đó chúng ta còn tưởng hắn là con cái nhà ai ở kinh thành này, thật không ngờ lại là thái tử!".

"Ôi chao! Thảo nào chúng ta hỏi thăm mãi mà không được tin tức gì, thì ra là ở trong cungl"

Tiếng ngạc nhiên và bàn tán của mọi người mãi không thể bình tĩnh lại được.

Qua một lúc lâu, Tống Dập mới tiếp tục kể cho mọi người nghe tình hình của Tiểu Lục.

Sau đó hắn lại dặn dò: "Sau này mọi người hãy quên cái tên Cố Tiểu Lục đi, đừng nhắc đến trước mặt người ngoài, chuyện này cứ coi như không biết".

Cố Đại Sơn gật đầu: "Đúng vậy, vì hắn, cũng vì sự an toàn của chúng ta, sau này mọi người cứ coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chỉ là Tiểu Võ vẫn luôn canh cánh trong lòng”. Tống Dập trâm ngâm một lát: "Tiểu Võ cũng đã lớn rồi, lát nữa ta sẽ nói chuyện riêng với hắn."

"Được, thật ra đây là chuyện vui mới phải! Ít nhất chúng ta biết Tiểu Lục vẫn an toàn!".

"Đúng, là đạo lý này.”

Buổi tối, Cố Tâm Nguyệt nghe nói Cố Tiểu Lục muốn ăn đồ ăn nàng làm, bèn lao vào bếp, suy nghĩ xem ngày mai bảo Tống Dập mang gì qua đó.

Xuân đi đông đến.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 541


Những ngày tháng bận rộn dường như trôi qua rất nhanh.

Khi mùa hè đến, món lẩu thật sự khiến người ta không ưa nổi, Cố Tâm Nguyệt bèn cho ra mắt món xiên que nhúng lẩu lạnh.

Lại thêm việc trong không gian đã tích trữ đủ đá, trong tiệm lại cho ra mắt thêm mấy món thạch, trái cây và đồ uống lạnh.

Kết hợp với món xiên que nhúng lẩu lạnh cay nồng, ăn vào có hương vị rất đặc biệt, trong mùa hè oi bức ở kinh thành, cũng coi như là cung cấp cho thực khách một nơi giải nhiệt lý tưởng. Nhờ vậy mà Cố gia cũng kiếm được một khoản kha khá.

Giờ đây, thời tiết ngày càng lạnh, món lẩu xương dê ngày trước lại được đẩy lên vị trí quán quân trong danh sách những món ăn nhất định phải ăn thử ở kinh thành.

Mà tiệm dưỡng nhan đối diện cũng làm ăn phát đạt, nay trong tiệm đã có Tống Thanh Hoan làm chưởng quầy, Cố Tâm Nguyệt cũng bớt được gánh nặng.

Mà bên ấy, Ngọc Nương dạo gần đây cũng đang mải mê nghiên cứu, chẳng mấy chốc, nàng ta đã cho ra mắt những loại phấn hương và dược hoàn mới, hình như vào hè thì Giang Tu Tê cũng rảnh rang hơn nhiều, nên cứ rảnh rỗi là hẳn lại ghé qua.

Quan hệ của hai người bọn họ dường như bắt đầu có chút mờ ám khó nói.

Thấy biết bao tiểu thư khuê các ở kinh thành đều nghe danh mà tìm đến, để thuận tiện cho những vị khách quý này ghé thăm, Cố Tâm Nguyệt lại cho ra mắt dịch vụ thẻ hội viên vàng, bạc, đồng.

Mỗi loại thể với mức giá khác nhau sẽ được hưởng những dịch vụ tương ứng.

Chỉ trong chớp mắt, biết bao phu nhân, tiểu thư ở kinh thành đều xem việc sở hữu một tấm thẻ hội viên ở đây làm đề tài bàn tán mới.

Còn Cố Tâm Nguyệt thì thu ngân phiếu đến mức tay cũng mềm nhữn.

Nghe nói mấy tháng nay, chuyện làm ăn ở Đa Vị Lâu của Tần Tranh cũng vô cùng phát đạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy rằng đã lâu rồi Cố Tâm Nguyệt không có thời gian ghé qua, nhưng chỉ cần nhìn vào số tiền lời và các khoản thu nhập khác được gửi đến mỗi tháng là nàng đã rõ mười mươi.

Đúng là nàng nằm im cũng có bạc rủng rỉnh.

Còn Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng, sau khi thu hoạch vụ mùa xong, bọn họ cũng đi theo Tân Tranh vê phủ Thanh Châu một chuyến, lúc trở về còn giúp mang theo không ít nông sản và thức ăn dự trữ từ trang trại.

Trang trại dưới sự quản lý của A Đức ngày càng ăn nên làm ra.

Ngoại trừ vài thứ bán cho Đa Vị Lâu, số lương thực còn lại, Cố Tâm Nguyệt nhất quyết không bán, tất cả đều được cất trữ trong không gian.

Trong lúc Cố Tâm Nguyệt và mọi người đang bận rộn với việc kiếm tiền thì đêm giao thừa năm ấy cũng lặng lẽ đến.

Đối với nhà họ Cố, đây vốn là một cái tết sung túc.

Thế nhưng, với triều đình mà nói, thì đây lại là một tình cảnh hoàn toàn trái ngược.

Đến tháng chạp, tình hình ở kinh thành bỗng nhiên trở nên căng thẳng, giá lương thực cũng bắt đầu có xu hướng tăng vọt.

Chỉ nghe nói chiến sự ở biên ải vẫn giằng co chưa phân thắng bại, tình hình vô cùng nan giải.

Cho đến ngày 30 Tết, vốn dĩ hôm nay Tống Dập được nghỉ ở nhà, nhưng sáng sớm hắn đã bị Tiểu Trương công công gọi vào cung.

Mãi cho đến hoàng hôn, trời dần sẩm tối. Bên ngoài cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Cả nhà vừa chuẩn bị bữa cơm tất niên, vừa thỉnh thoảng lại ra ngoài ngóng đợi, trong lòng thấp thỏm không yên.

Mãi cho đến khi trời tối đen như mực, bên ngoài mới bỗng nhiên có tiếng xe ngựa vang lên.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 542


Cố Tiểu Võ vội vàng chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Tống Dập bước xuống từ trên xe ngựa, hắn vội vàng lên tiếng: "Cô phụ, tại sao bây giờ người mới về? Mọi người đợi cô phụ sốt ruột lắm rồi!"

Lời còn chưa dứt, đã thấy trên xe ngựa lại có thêm một người bước xuống.

Chỉ thấy người nọ mặc áo choàng màu xanh ngọc, cả người như hòa vào với tuyết trắng, không nhìn rõ dung mạo.

Mãi cho đến khi người nọ đến gần, Cố Tiểu Võ mới bừng tỉnh, ngạc nhiên thốt lên: "Lục..." Tống Dập vội vàng ngăn hắn lại, ra hiệu cho hai người vào nhà trước.

Vừa bước vào sân, Lục Uyên liền cởi mũ áo choàng xuống, nắm lấy tay Cố Tiểu Võ cười nói: "Tiểu Võ ca, dạo này ca có khỏe không?"

Cố Tiểu Võ vừa mừng vừa lo, bỗng chốc đỏ hoe cả mắt: "Ta khỏe, nhưng sau này ngươi đừng gọi ta là ca ca nữa.”

Cố Tiểu Võ lo lắng xoa tay, nhỏ giọng nói: "Với thân phận hiện giờ của ngươi mà còn gọi ta là ca nữa, ta sợ đôi chân này không nhịn được mà run rẩy mất. Thôi, ngoài này lạnh lắm, mau vào trong sưởi ấm đi!".

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của hắn, Lục Uyên liền nhớ đến dáng vẻ cứ thích ra vẻ làm đại ca của hắn trước kia, không khỏi bật cười: "Được rồi, sau này ta không trêu ca nữal"

Hai người vừa cười vừa đi vào phòng ăn.

Nghe nói Tống Dập đã về, mọi người vội vàng sắp xếp thức ăn nóng, canh nóng lên bàn.

Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Thấy Lục Uyên bước vào trước, tất cả mọi người đều ngẩn người: "Đậy..."

"Tiểu Lục... À không, tại sao thái tử điện hạ cũng đến đây?"

Thấy mọi người có chút gượng gạo, Lục Uyên vội vàng cười giải thích: "Mọi người cứ gọi ta là Tiểu Lục như trước đây đi! Tối nay trong cung có chút chuyện không yên ổn, ta nhân lúc hỗn loạn bèn đi theo cô phụ đến đây xin bữa cơm, lát nữa phải về ngay."

Nghe Lục Uyên giải thích, mọi người lập tức bê thêm ghế, lấy thêm chén đũa: "Vậy thì tốt quái Đã cất công đến đây rồi, mau ngồi xuống dùng bữa đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phải đấy, cơm canh mới bưng lên còn nóng hổi, trên đường đi chắc là ngươi lạnh lắm, mau uống uống chén canh nóng cho ấm người."

"Còn có cả nồi lẩu này nữa, ta nghe A Dập nói, ngươi muốn ăn thử món lẩu của tiệm nhà chúng ta, mau lại đây. ˆ

Mọi người nghe Lục Uyên đến dùng cơm, hình như đều nhớ đến thói ham ăn của hắn trước đây, liền thi nhau gắp thức ăn cho hắn.

Trong phút chốc, mọi người dường như quên mất thân phận cách biệt của hẳn.

Lục Uyên cũng không khách sáo, vừa ngồi xuống, hắn liền bắt đầu ăn.

Chẳng mấy chốc, căn phòng trở nên ấm áp, không khí vô cùng náo nhiệt.

Ăn chưa được nửa canh giờ, Lục Uyên đã đứng dậy: "Đã đến giờ ta phải về rồi, lần này có thể ra ngoài cùng mọi người ăn bữa cơm tất niên, coi như đã thốa mãn tâm nguyện của ta."

Mọi người dường như vẫn còn luyến tiếc, còn nhiều điều muốn hỏi hắn.

Nhưng mọi người cũng biết rõ thân phận hiện giờ của hắn, có thể ra khỏi cung đã là bất tiện lắm rồi.

Nhỡ đâu ở lâu, bị người khác phát hiện, sẽ rất phiền phức.

Chỉ đành lưu luyến tiễn hắn ra vê.

Chờ đến khi xe ngựa biến mất trong màn đêm, mọi người mới trở lại phòng ăn, hỏi thăm tình hình từ Tống Dập.

Thì ra đêm qua, trong cung nhận được tin báo khẩn từ quân doanh.

Chiến sự biên cương nguy cấp, cần bổ sung khẩn cấp lương thảo và quân đội.

Nhưng mấy năm nay, trong dân gian liên tiếp gặp thiên tai hạn hán, mùa màng thất bát, năm nay tuy có khá hơn một chút nhưng cũng không thể cứ tiếp tục thế này được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 543


Cho nên hôm nay, hoàng thượng triệu tập quần thần vào triều chính là để bàn bạc việc này.

Nếu tiếp tục đánh, nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng bổ sung lương thảo.

Còn nếu rút quân, tất yếu phải bỏ mấy tòa thành ở biên ải, nói không chừng còn phải cầu hòa.

Bất luận là lựa chọn nào, đều là bài toán nan giải.

Còn đối với Lục Uyên mà nói, chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tế lương thảo, đánh bại giặc ngoại xâm.

Nếu không một khi Diệp tướng quân bại trận trở về, Diệp gia và ngôi vị thái tử của Lục Uyên hiện giờ nhất định khó mà giữ được, nói không chừng còn phải gả người tỷ tỷ duy nhất của hắn đi hòa thân.

Hôm nay Lục Uyên phải khó khăn lắm mới thuyết phục được mấy vị lão thân cùng nhau dâng tấu, hoàng thượng cũng đã gật đầu đồng ý sau khi khai xuân sẽ tiếp tục tiếp tế lương thảo.

Thế nhưng trọng trách vận chuyển lương thảo này đương nhiên lại rơi vào tay Lục Uyên.

Nói một cách mỹ miều là: Rèn luyện.

Nhưng cho dù hắn khéo tay hay làm đến đâu cũng không thể nào biến ra được lương thực, với tình hình hiện tại, từ trên xuống dưới đều đang thắt lưng buộc bụng, thì lấy đâu ra lương thảo để đưa đi đây? Nghe Tống Dập giải thích xong, Tống Chính Quang nhịn không được cau mày: "Đây chẳng phải là biến tướng đá quả bóng rách nát này cho Tiểu Lục hay sao? Hắn còn là một hài tử, sau lưng chỉ có Diệp gia chống đỡ, mà hiện nay Diệp gia đang chiến đấu ở biên cương, biết làm sao bây giờ?”

“Hơn nữa hiện tại giá lương thực đang tăng vọt, triều đình dự định sẽ xuất ra bao nhiêu bạc? Bao nhiêu lương thảo?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Dập lắc đầu: "Triều đình nhất định sẽ xuất bạc và lương thảo ra, nhưng vẫn không đủ, chỉ có thể giải quyết vấn đề cấp bách, chứ không phải kế lâu dài."

"Huống chỉ đám người Tây Bắc kia ngày càng lớn mạnh, liên tục xâm phạm biên giới, cứ theo cách đánh hiện tại, không mất từ 3-5 năm e rằng khó mà kết thúc được."

"Nhưng hiện tại lương thảo đã cạn kiệt, có lẽ chỉ có thể gắng gượng thêm vài tháng, cuối cùng vẫn phải rút lui."

Mọi người đều im lặng trâm tư, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện bọn họ có thể xen vào, thấy trời đã khuya, mọi người đành phải lần lượt trở vê phòng nghỉ ngơi. Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập rửa mặt xong nằm trên giường, hai người đều có chút trằn trọc không ngủ được.

Cố Tâm Nguyệt nép vào lòng Tống Dập, khẽ hỏi: "A Dập, ngươi có dự định gì không?”

Vừa rồi ở phòng ăn, chắc là Tống Dập sợ mọi người lo lắng, cho nên mới không nói ra dự định của mình.

Nhưng với tính cách của hắn, sao có thể không có hành động gì.

Tống Dập nhẹ nhàng mân mê lọn tóc của Cố Tâm Nguyệt, trầm giọng nói: "Ta dự định sau năm mới, sẽ thay hắn đi một chuyến, tự mình đến xem xét tình hình chiến sự ở Tây Bắc, Tiểu Lục hắn... bên cạnh đã không còn ai có thể hoàn toàn tin tưởng được nữa."

"Lương thảo tuy không nhiều, nhưng cũng là để cứu mạng người, ta dự đình sẽ đi cùng với đoàn áp tải một chuyến."

Cố Tâm Nguyệt ngập ngừng một chút, không nói gì.

Đúng lúc Tống Dập cho rằng nàng không đồng ý, đang nghĩ cách kiên nhẫn thuyết phục nàng, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên có chút phấn khích bò dậy từ trong lòng hẳn: "Hay là ta đi cùng ngươi một chuyến."

Tống Dập khựng lại một chút, ngay sau đó mím môi nói: "Không được, quá nguy hiểm." Dọc đường đi nhất định sẽ không yên ổn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 544


Không những vậy, nàng muốn đi Tây Bắc, chắc chắn là vì muốn mang lương thực đến đó.

Nếu chẳng may bại lộ, đối với nàng mà nói thật sự quá nguy hiểm.

Cố Tâm Nguyệt nhìn thấu nỗi lo lắng của hắn, dịu dàng nói: "Tiểu Lục cũng giống như người nhà của chúng ta, chúng ta không thể nào ngồi yên không quan tâm."

"Ngươi đã chọn con đường làm quan, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chúng ta không thể chỉ lo cho bản thân, có đôi khi rõ ràng biết là vũng nước đục cũng phải bước vào thử một lần." "Ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực, ta sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho bản thân."

"Đúng rồi, rõ ràng Tiểu Lục biết chúng ta có thứ này trong tay, hắn vậy mà chưa từng mở lời với ngươi à?"

Tống Dập vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của Cố Tâm Nguyệt, bỗng nhiên nghe nàng hỏi như vậy, hắn liền vội vàng lắc đầu nói: "Hắn chưa từng mở lời, nhưng ta từng nhắc với hắn một chút, ý của hắn cũng giống như ta, không muốn nàng mạo hiểm."

"Hơn nữa tình hình Tây Bắc rất phức tạp, cho dù chúng ta giao hết lương thực ra, cũng không thể nào giải quyết được vấn đề lâu dài, trừ khi...

"Trừ khi chúng ta phổ biến những loại lương thực sản lượng cao kia ở Tây Bắc, sau đó phổ biến ra toàn quốc, có đúng không?" Cố Tâm Nguyệt tỉnh nghịch chớp mắt.

Tống Dập ừ một tiếng: "Nhưng mà chuyện này không đơn giản như vậy."

Cố Tâm Nguyệt lập tức ngồi dậy, cười nói: “Thực ra chuyện này cũng không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, khó khăn chắc chắn là có, nhưng biện pháp nhất định sẽ nhiều hơn, có lẽ ngươi vẫn chưa có khái niệm trực quan về thứ chúng ta có trong tay, nào, tỷ tỷ dẫn ngươi vào xem thử."

Tống Dập vừa định góp ý về cách dùng từ của nàng, thì bỗng nhiên bị Cố Tâm Nguyệt kéo vào một nơi sáng sủa.

Trước kia Cố Tâm Nguyệt đã xác nhận, không gian này có thể mang người vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là vẫn chưa có cơ hội, nên đây là lần đầu tiên Tống Dập đi vào.

Ban đầu Tống Dập tưởng không gian mà Cố Tâm Nguyệt nói chỉ là một nơi hỗn độn, không ngờ tới nơi này lại sáng sủa sạch sẽ như vậy.

Dường như rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Tất cả vật tư đều được phân loại rõ ràng xếp thành hàng dài.

Cố Tâm Nguyệt kéo Tống Dập đi một hồi, vừa đi nàng vừa chỉ vào kho lương thực bên cạnh, giới thiệu: "Từ khi chúng ta đến Đại Sơn, ta đã bắt đầu tích trữ những lương thực và hạt giống này, củ năng, bắp và khoai tây thì không cần ta giới thiệu nữa chứ?"

"Chúng ta làm miến dong chỉ dùng một phần rất nhỏ, khoai tây cũng chỉ dùng một ít khi làm món ăn kèm, còn lại phần lớn đều tích trữ ở đây."

"Còn có lúa mì và lúa nước của chúng ta, đều là giống tốt mà Bắc Việt Quốc không có, sản lượng có thể tăng lên gấp mấy lần."

"Những thứ này, ngoại trừ chúng ta và trang trại của Ngô Phi Vũ bí mật gieo trông ra, cơ bản xem như chưa từng xuất hiện."

“Trước kia ta tích trữ những thứ này chính là vì chờ đợi ngày hôm nay, hiện tại ngươi cảm thấy có nắm chắc hay không?"

Bàn tay Tống Dập đang nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt khẽ run, một loại cảm xúc khó tả như muốn tuôn trào.

Trước kia, những thứ Cố Tâm Nguyệt làm ở trang trại, tuy hắn rất rõ giá trị của những thứ đó, nhưng lúc ấy chỉ nghĩ nàng làm vậy là vì muốn kiếm bạc.

Không ngờ hắn đã đánh giá thấp nàng.

Thì ra nàng đã có dự tính từ sớm, chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 545


Làm sao hắn có thể không biết những thứ này có thể cứu cả quốc gia và bách tính? Nhưng hắn không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ cần nghĩ đến việc Cố Tâm Nguyệt có thể vì vậy mà gặp rắc rối, hắn liền không muốn nghĩ tới.

Không ngờ...

Tấm lòng của A Nguyệt còn rộng lớn hơn cả hắn.

Tống Dập đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cúi đầu nói khẽ với Cố Tâm Nguyệt: "Được, sang năm chúng ta cùng đi, chỉ là dọc đường đi có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, hai ngày nữa ta sẽ tìm Tiểu Lục thương lượng, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

"Ừm, việc thu xếp trên đường chúng ta hãy bàn bạc sau, nhưng cũng không cần quá lo lắng, ta có không gian, nếu không được thì chúng ta có thể trốn vào trong đó, chỉ là bề ngoài vẫn phải chuẩn bị thêm lương thực để che mắt người khác."

"Ừm, còn phải tìm thêm vài người giúp đỡ đáng tin cậy, nàng thấy Ngô Phi Vũ thế nào? Dường như hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, hơn nữa Tây Bắc là nơi hắn quen thuộc, có người quen ở đó, bí mật của nàng cũng không lo bị tiết lộ." Tống Dập đề nghị. Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, gật đầu: "Chờ thêm hai ngày nữa, khi nào các ngươi quyết định xong xuôi, chúng ta sẽ hỏi ý kiến của hắn, tốt nhất nên điều thêm vài người từ trang trại của chúng ta đến Tây Bắc hội họp, việc gieo trồng ở địa phương cũng cần có người hướng dẫn, chỉ dựa vào mấy người chúng ta e rằng không đủ."

"Ừm, lương thực đã được giải quyết, còn lại chính là bạc, những thứ này Tiểu Lục không thể để nàng phải bỏ ra vô ích, chỉ là hiện giờ quốc khố đang trống rỗng, không biết hắn còn có thể lấy ra được bao nhiêu."

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tỉnh quái: "Quốc khố trống rỗng, nhưng chắc hẳn những vị đại thần và thương nhân giàu có ở kinh thành này không thiếu bạc chứ?"

"Ý nàng là..." Tống Dập tò mò liếc nhìn nữ tử trước mặt bỗng chốc trở nên tỉnh ranh hơn.

Tuy hắn biết nàng luôn rất thông minh, nhưng hôm nay nàng dường như lại một lần nữa khiến hắn phải thay đổi cách nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt hắn nhìn nàng bất giác thêm vài phần si mê.

Cố Tâm Nguyệt khẽ vẫy tay, ra hiệu cho hắn cúi người xuống.

Sau đó, một hơi thở nóng hổi phả vào tai hẳn.

Một lúc sau, Cố Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng nói xong ý tưởng ban đầu của mình, nàng dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện này ngươi và Tiểu Lục bàn bạc kỹ càng lại, dù sao hai người các ngươi cũng hiểu rõ những vị đại thần kia hơn, hãy nghĩ cách để bọn họ tham gia."

"Ừm, việc còn lại cứ giao cho ta lo liệu." Tống Dập thấy nàng ngáp ngắn ngáp dài, đau lòng nắm lấy tay nàng: "Chúng ta về nghỉ ngơi sớm thôi."

Ngày hôm sau.

Lúc Cố Tâm Nguyệt thức dậy thì Tống Dập đã không còn trong phòng.

Hỏi ra mới biết, thì ra trời vừa sáng hắn đã vào cung rồi. Mãi đến quá trưa, hắn mới quay vê, Cố Tâm Nguyệt vội vàng kéo hắn lại hỏi: "Tiểu Lục đồng ý rồi à?"

"Ừm, ban đầu hẳn còn có chút không yên tâm, muốn chúng ta chờ thêm một thời gian nữa, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng mạo hiểm, sau đó ta khuyên nhủ một phen thì hắn mới đồng ý."

"Chuyện yến tiệc, hắn sẽ tâu với hoàng thượng, hoàng thượng lên tiếng, các vị đại thân cho dù không muốn cũng sẽ nể mặt."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, bắt đầu bàn bạc chỉ tiết về buổi yến tiệc với Tống Dập.

Mùng 5 Tết, là ngày người dân vui mừng nghênh đón Thần Tài.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 546


Từ sáng sớm, đông cung đã bắt đầu nhộn nhịp, cung nữ thái giám ra ra vào vào.

Mọi người đang bận rộn bày trí yến tiệc trong chính điện, chỗ ngồi được chia làm hai, hai bên trái phải được bày trí riêng biệt.

Khách được mời hôm nay cũng được chia thành hai nhóm.

Một nhóm là các vị đại thần trong triều, nghe nói thái tử điện hạ được hoàng thượng ban chỉ, tự mình hạ thiếp mời các vị đại thần đến dự tiệc.

Một là để cùng đón năm mới, an ủi vất vả của các vị đại thần trong một năm qua.

Hai là nghe nói thái tử đã tìm được một số loại rau củ quả hiếm có từ bên ngoài, muốn mời các vị đại thần đến dùng bữa, tiện thể làm thơ uống rượu.

Các vị đại thần cho rằng thái tử điện hạ vừa mới nhậm chức, có thể hắn đang nghĩ cách để thu phục lòng người.

Bọn họ chỉ cười thầm, không coi là chuyện to tát.

Nhưng hoàng thượng đã lên tiếng, chắc chắn bọn họ phải nể mặt, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm.

Nhóm còn lại là các thương gia nổi tiếng trong kinh thành. Tuy rằng trong số các thương gia có không ít hoàng thương, thường ngày cũng tiếp xúc với không ít quan lại. Nhưng cơ hội được Thái tử điện hạ đích thân mời như thế này thật sự chưa từng có, huống chỉ những vị đại thần kia ở kinh thành thường ngày còn nhìn người khác bằng nửa con mắt, vốn dĩ đã không ưa gì những thương nhân như bọn họ.

Nay nghe nói có cơ hội như Vậy, bọn họ vậy mà cũng có thể cùng thái tử điện hạ và các vị đại thần tham dự yến tiệc. Đặc biệt là nghe nói vị tân khoa trạng nguyên năm ngoái cũng sẽ có mặt, sẽ cùng mọi người làm thơ uống rượu. Mọi người đều vui vẻ đồng ý, trong lòng âm thầm mong đợi. Lúc hai nhóm người đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu.

Ban đầu, quả thật yến tiệc chẳng có gì khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho đến khi Tống Dập làm hai bài thơ ca ngợi binh sĩ biên cương, thì không khí mới trở nên sôi nổi.

Là con dân Bắc Việt Quốc, vừa nghe kể về chiến trường biên ải ác liệt, ai nấy đều âm thầm sục sôi khí thế.

Ngoại trừ vẻ mặt của vài vị đại thần chủ trương hòa thân ra, thì những người còn lại đều lên tiếng tán dương.

Cộng thêm việc rất nhiều văn nhân thi sĩ đứng lên ca ngợi, bầu không khí yến tiệc đã được đẩy lên cao trào.

Ngay lúc đó, từ chỗ ngồi của các thương nhân, một vị thương nhân trẻ tuổi bất ngờ đứng dậy: "Tiểu dân Tần Tranh, đến kinh thành chỉ mới vài năm, được hoàng ân che chở, đều nhờ binh lính nơi biên ải lấy m.á.u thịt đổi lấy thái bình, tiểu dân mới có thể yên tâm buôn bán ở kinh thành, tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng muốn góp chút sức mọn, nguyện hiến 3000 lượng bạc cho tướng sĩ nơi biên ải, không thể để anh hùng của chúng ta phải bụng đói ra trận!"

Hắn vừa dứt lời, chỗ ngồi của các thương nhân liền như nổ tung.

Rất nhiều người từng nghe danh Tần Tranh, mặc dù hắn mới đến kinh thành không lâu nhưng rất nhanh đã có chỗ đứng vững chắc.

Hơn nữa hắn dựa vào bản lĩnh của mình, liên tiếp đưa ra những món ăn mới ở tửu lâu, buôn bán ngày càng phát đạt.

Không ít người có ý muốn lôi kéo hắn.

Lúc này nghe hắn chủ động quyên góp, bọn họ lại bất chợt liên tưởng đến mục đích thái tử bỗng nhiên cho gọi bọn họ đến.

Mọi người bỗng nhiên đều ngộ ra.

Thì ra yến tiệc này còn có ý nghĩa này.

Nếu đều phải rút bạc, chi bằng bọn họ tranh thủ tạo ấn tượng tốt mà chủ động dâng lên. Biết đâu có thể được thái tử điện hạ để mắt, cũng coi như tạo dựng chút danh tiếng ở kinh thành.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 547


Thế là, đám thương nhân đứng dậy, nhao nhao hô lên...

"Tiểu dân nguyện hiến 2000 lượng, an ủi tướng sĩ vất vảI"

"Tiểu dân nguyện hiến 3000 lượng!"

"Còn có tiểu dân, ta hiến 1000 lượng!”

Lục Uyên thấy các thương nhân bắt đầu quyên góp, trong lòng không khỏi âm thầm kích động.

"Tốt, các vị có lòng như vậy, ta thay mặt các tướng sĩ cảm tạ mọi người! Người đâu, ban thưởng!"

Thái tử vừa dứt lời, đã thấy các nha hoàn bưng khay nối đuôi nhau lần lượt bước vào.

Sau đó liền thấy trước mặt những thương nhân vừa rồi quyên góp đều được đặt thêm vài đĩa nhỏ, có dâu tây đỏ mọng, dưa chuột xanh mát trộn chua ngọt, còn thêm vài món rau xanh mướt, trong ly lưu ly trước mặt còn được rót nửa ly rượu đỏ.

Mọi người còn đang không biết làm sao, liên nghe thấy thái tử lên tiếng: "Đây đều là sơn hào hải vị mà ta vất vả tìm kiếm, mùa đông ở kinh thành lạnh lẽo, chắc hẳn mọi người cũng giống như ta, lâu rồi chưa được ăn rau quả tươi mới, mau, ăn thử xeml"

Mọi người nghe vậy, vội vàng ăn thử. Trong phút chốc, tiếng thán phục vang lên không ngớt! ebcm3

Vừa rồi ăn nhiều thịt cá như vậy, mọi người phần nào cũng đã ngấy, thêm vào đó, trong điện lại ngày càng nóng, lúc này được ăn vài miếng rau quả tươi mới, hương vị quả thực tuyệt vời không sao tả xiếtI

Hơn nữa bên ngoài trời đông giá rét, những món rau này lại như vừa mới được hái từ ngoài vườn vào vậy.

Tuyệt vời!

Đúng lúc đám thương nhân đang ăn uống vui vẻ, thì sắc mặt các vị đại thần lại có chút khó coi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải nói có sơn hào hải vị chiêu đãi à? Đã nhìn thấy, nhưng tại sao bọn họ còn chưa được ăn?

Chẳng lẽ bọn họ cũng phải quyên góp bạc mới ăn được?

Các vị đại thần nhìn nhau, dường như không ai muốn đứng dậy trước.

Bạc thì bọn họ có, nhưng quan trọng là còn phải nhìn sắc mặt Dung gia.

Lúc này, Lục Uyên như bừng tỉnh, xấu hổ nói: "Ồi chao, xem ta này, chỉ mải vui mà quên mất các vị đại nhân, mau, dâng mỹ tửu sơn hào hải vị lên đây!"

Các mâm món ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng lại được bưng lên. Vừa ăn thử một miếng, những bất mãn trong lòng các vị đại thần liền tan biến như tuyết gặp nắng.

Dù sao bọn họ cũng là những vị đại thần trụ cột của triều đình, thái độ của thái tử điện hạ đối với bọn họ tất nhiên phải khác.

Cho dù bọn họ không quyên góp bạc thì hắn cũng sẽ cho bọn họ ăn uống no nê.

Thế nhưng có những vị đại thần thật thà lại cảm thấy không ngồi yên được nữa, vừa ăn vừa uống, ngay cả đám thương nhân đối diện cũng có ý thức quyên góp tiên cho vùng biên ải. Bọn họ đường đường là đại thần triều đình, sao có thể vì nhìn sắc mặt người khác mà vứt bỏ đi giới hạn của bản thân? Thế là, phía các vị đại thần cũng có người chủ động đứng dậy quyên gÓp.

Lục Uyên hài lòng gật đầu: "Đã vậy, ngày mai ta sẽ tấu trình phụ hoàng, niêm yết số bạc mà mọi người quyên góp hôm nay ở khắp nơi trong thành, để cho bá tánh biết các ngươi không phải là những tên tham quan ô lại, mà là những người luôn ghi nhớ đến an nguy của bá tánh và tướng sĩ."

Vừa dứt lời, các vị đại thần liền đứng dậy, đồng ý với đề nghị của hắn.

Có vài vị đại thần lộ vẻ khó xử: "Hôm nay vội vàng ra khỏi phủ, h* th*n không mang theo bạc."

"Không sao, cứ ghi sổ trước, chờ ngươi quay về rồi sai người đem bạc tới bổ sung sau cũng được." Cuối cùng, bất kể trong túi có bạc hay không, những ai có mặt ở đây hôm nay đều không ai thoát được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 548


Đợi đến lúc số tiền quyên góp được ghi chép đầy đủ, lại được trình lên cho Lục Uyên xem xét.

Lục Uyên nhìn danh sách, sắc mặt ngày càng nghiêm nghị, một lúc sau hắn mới chậm rãi nhìn về phía các vị đại thần.

Hắn chậm rãi nói: "Không ngờ các vị đại thần lại thanh liêm đến vậy, số tiền này ghi lại một chỗ, từ cao đến thấp, quả thực không đẹp mắt cho lắm."

Cả đại điện bỗng chốc im lặng.

Một vị đại thần đứng dậy, trên mặt lộ vẻ khinh thường: "Thái tử điện hạ, chúng thần chỉ sống nhờ vào bổng lộc triều đình, nuôi sống cả gia đình đã không dễ dàng gì, sao có thể so sánh với những thương nhân giàu có kia chứ?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Những tiếng phụ họa cũng vang lên từ phía dưới.

Lục Uyên thầm cười lạnh, chẳng lẽ trước khi phát thiếp mời, hẳn chưa từng cho người điều tra rõ gia sản của bọn họ à? Những kể này tuy rằng nhận bổng lộc của triều đình, nhưng cũng không thiếu những mánh khóe kiếm chác lén lút sau lưng triều đình.

Bọn họ bây giờ giống như lũ muỗi hút m.á.u no căng, cũng đến lúc phải cho bọn họ nôn ra rồi. Lục Uyên nhíu mày, giả vờ khó xử: "Nếu vậy... số lượng này thật sự khiến ta không hài lòng. Hay là thế này, các vị thương nhân, không biết mọi người thấy những loại rau quả hôm nay thế nào?"

Các thương nhân tuy không hiểu ý trong lời nói của thái tử, nhưng vẫn đồng loạt đáp: "Rất ngonl Rất ngon!”

"Nếu ta có thể cung cấp một loạt rau quả như vậy, các ngươi có muốn mua không? Giá cả nhất định phải chăng, hơn nữa toàn bộ số bạc thu được sẽ sung vào quân lương."

Giới thương nhân đều là những người nhạy bén, lúc ăn thử những loại rau quả tươi ngon này, bọn họ đã sớm có ý định tìm hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ thái tử điện hạ lại có thể thay bọn họ sắp xếp, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Thế là, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Lục Uyên lại nói tiếp: "Chỉ là thứ này vô cùng quý hiếm, cho ta ba ngày, ta sẽ cố gắng chuẩn bị càng nhiều càng tốt. Ai có hứng thú thì có thể đăng ký trước, ba ngày sau chúng ta sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá."

"Đến lúc đó, ta sẽ lấy vài món trân phẩm từ bảo khố ra, nếu chư vị có hứng thú thì có thể ra giá, số bạc thu được cũng sẽ dùng để hỗ trợ quân đội Tây Bắc." Vừa dứt lời, hai bên lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Tống Dập chỉnh lại y phục, đứng dậy chắp tay nói: "Hạ thần cũng có vài bức thơ họa, tuy không thể sánh bằng trân bảo của điện hạ, nhưng nếu mọi người không chê, hạ thần xin được góp một phần công sức, coi như chút lòng thành của mình đối với tướng sĩ nơi biên ải."

"Chỉ mong sao biên cương sớm được yên bình, tướng sĩ của chúng ta không còn phải chịu cảnh gió rét, đói khát!"

Lục Uyên hài lòng gật đầu: "Tống thiếu sư có lòng rồi, không biết còn vị đại thần nào nguyện ý góp một chút tâm ý cho tướng sĩ nơi biên cương nữa không?”

Cả triều thần bỗng chốc thấy tình thế chẳng lành, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

"Thần nguyện dâng lên một bức tự họa của Mặc Gia."

"Vị thần xin dâng lên..."

Chờ đến khi tiếng bàn tán dần lắng xuống, Lục Uyên mới gật gù hài lòng: “Các vị đại nhân thật có lòng! Vậy chúng ta hẹn nhau ba ngày nữa, số rau quả còn lại hôm nay, mọi người đem về chia cho người nhà cùng thưởng thức."

Sau khi yến tiệc tàn. Vẻ mặt mọi người, kẻ vui người buồn.

Các thương nhân tuy quyên góp không ít bạc, nhưng vừa nghĩ đến việc sắp được cùng các vị đại thần ghi danh trên bảng từ thiện, lại còn xếp trên cả những người đó, bọn họ coi như cũng được nở mày nở mặt một lần.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 549


Nghĩ đến buổi đấu giá ba ngày nữa, lúc đó ngoài rau quả tươi ngon do thái tử điện hạ mang đến ra, chắc chắn còn có không ít bảo vật quý hiếm.

Đến lúc đó, bọn họ nhất định phải mang theo đủ ngân phiếu, gặp thứ gì vừa ý là có thể mua sắm thỏa thích.

Bên phía các vị đại thần cũng đã bắt đầu hiểu ra.

Ban đầu bọn họ còn tưởng thái tử điện hạ muốn lôi kéo mình, nếu không tại sao hắn lại không triệu kiến toàn bộ văn võ bá quan trong triều, mà lại chỉ mời mỗi bọn họ chứ? Thì ra là nhắm vào túi tiền của bọn họ.

Hôm nay, những người đến đây quả nhiên đều là những người gia sản giàu có, ngày thường vơ vét không ít.

Sau khi ngẫm nghĩ thông suốt, sắc mặt các vị đại thần liền trở nên khó coi.

Một là, rõ ràng bọn họ đã quyên góp bạc, nhưng khi dán bảng lại bị xếp sau đám thương nhân kia.

Hai là, ban đầu bọn họ còn tưởng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ phía sau còn có chiêu trò khác đang chờ bọn họ.

Ai nấy đều phải quyên góp đồ vật để bán đấu giá, chẳng lẽ ngươi lại không quyên à? Nhưng tại sao lại cứ nhằm vào đám người bọn họ chứ! ebcm1

Hôm nay, nhà họ Dung của phủ Dung quốc công cũng phái lão quốc công đến dự tiệc, ban đầu ông ta cũng chỉ định đến xem náo nhiệt, nào ngờ lại bị moi mất một khoản kha khá.

Thật sự là uất ức đến nghẹn khuất, vừa ra khỏi đông cung, ông ta liền lập tức tiến cung cầu kiến Dung quý phi.

Sau khi Dung quý phi nghe ca ca nhà mình than thở, bà ta chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng đắc ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó bà ta lại khẽ cười: “Ca ca, theo muội thấy, hắn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có thể giở trò gì được chứ, chẳng qua chỉ là giãy c.h.ế.t vô ích mà thôi."

“Toàn bày trò con nít, không ra thể thống gì, đã muốn chơi thì chúng ta cứ việc phụng bồi đến cùng."

"Lát nữa muội sẽ sai người đến kho chọn vài món, đến lúc đó cũng mang đi bán đấu giá, muội muốn xem hắn còn có thể nhảy nhót được bao lâu."

"Chỉ sợ, lần này càng nhảy nhót cao, thì sau này ngã xuống càng đau đấy!"

Lão quốc công nhìn muội muội đầy tự tin trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Ý của muội muội là?" "Không phải muốn đưa lương thảo đi à, đến lúc đó phái người hộ tống hắn một đoạn, đến Tây Bắc, nơi dân cư thưa thớt, rồi cho người phóng hỏa thiêu rụi, thân không biết quỷ không hay, ngân ấy quân nhu lương thảo trong phút chốc biến thành tro bụi, ca nói xem liệu hoàng thượng có trách tội xuống không?"

Lão quốc công hài lòng gật đầu: "Được, muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."

"Ừm." Dung quý phi vừa gật đầu, vừa thuận tay cầm lấy một quả dâu tây trong đĩa trên bàn: “Đây chính là thứ quả mà hôm nay các ngươi đã ăn à?”

Cắn một miếng, ánh mắt Dung quý phi hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó thản nhiên nói: "Hương vị cũng được đấy, đến lúc đó nhớ lấy cho muội thêm một ít."...

Hôm nay yến tiệc thu hoạch được không ít thứ.

Chuyện thái tử điện hạ hạ mình quyên góp cho tướng sĩ biên cương cũng nhanh chóng được lan truyền trong thành.

Đồng thời cũng tạo nên thanh thế cho buổi đấu giá ba ngày sau.

Vài vị đại thần vốn không nằm trong danh sách "cắt máu" cũng chủ động dâng tặng bảo vật gia truyền, muốn thái tử điện hạ hỗ trợ bán đấu giá.

Đặc biệt là sau khi biết được Dung phi nương nương cũng phái người đưa đồ đến, những vị đại thân còn đang do dự cũng đã đưa ra quyết định.
 
Back
Top Bottom