Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 520


Cửa tiệm vốn dĩ đã là hai tâng.

Tâng một bị bọn họ trực tiếp đập bỏ hết, thay toàn bộ đồ đạc cũ, sửa thành từng dãy từng dãy kệ tủ cao thấp khác nhau.

Sau này, chỗ này được dùng để bày bán mặt nạ dưỡng da, các loại thuốc dưỡng nhan và thuốc uống.

Còn thuốc viên của Giang Tú Tê nhờ bán hộ vốn rất quý giá, bọn họ chỉ bày một ít hàng mẫu bên ngoài, còn lại đều cất vào kho ở tầng hai.

Các phòng ở tầng hai vẫn được giữ nguyên, nhưng đều được sửa thành từng phòng riêng biệt, có thể dùng để bắt mạch, xoa bóp châm cứu và nghỉ ngơi, cũng để bảo vệ sự riêng tư cho khách hàng.

Nhân lúc cửa tiệm đang sửa chữa, Cố Tâm Nguyệt lại bận rộn tuyển người và đào tạo.

Ngọc Nương cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, may mà từ sau hôm đó, Giang Tú Tê cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới, giúp đỡ rất nhiều việc.

Khoảng thời gian này, Cố Tâm Nguyệt thường xuyên tranh thủ quảng cáo với những khách quen ở quán lẩu.

Vốn dĩ phần lớn thực khách ở phòng riêng đều là những tiểu thư khuê các và phu nhân nhà giàu rảnh rỗi, hẹn nhau cùng đến ăn lẩu. Cố Tâm Nguyệt liền nhân cơ hội chia nhỏ mặt nạ dưỡng da mới làm ra thành từng hũ nhỏ tặng cho mọi người dùng thử.

Hơn nữa đã có không ít người nghe danh y thuật của Ngọc Nương, thậm chí có người còn âm thâm nhờ Ngọc Nương xem bệnh giúp.

Cho nên vừa nghe nói đối diện sắp mở một cửa hàng như vậy, mọi người đã sớm nóng lòng muốn được tận mắt chứng kiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi đến một tháng sau, cửa tiệm cuối cùng cũng khai trương.

Không giống như quán lẩu, ngày hôm nay trước cửa tiệm không đốt pháo, cũng không hề quảng cáo rầm tộ. Ban đầu Cố Tâm Nguyệt và Ngọc Nương còn muốn giữ lại vài phần bí ẩn.

Ai ngờ giờ Ty còn chưa tới, đã có không ít các thiếu nữ vây quanh trước cửa tiệm, ríu rít hỏi chuyện mặt nạ dưỡng da.

Đợi đến giờ tốt, mọi người chuẩn bị mở cửa nghênh đón khách, liền thấy một đám tiểu nha hoàn chen chúc nhau đi vào.

Ngọc Nương và Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt đều sáng lấp lánh.

Bởi vì cửa hàng chỉ dành cho nữ nhân, người làm trong cửa hàng cũng đều là nữ tử hoặc phụ nhân trẻ tuổi, nam nhân đừng nói là vào, đến nhìn cũng khó, cho nên các tiểu thư khuê các và nha hoàn đến đây mua đồ đều cảm thấy rất thoải mái.

Những người bán hàng đều là do Cố Tâm Nguyệt tự mình đào tạo từ trước, bọn họ tiếp đón khách hang hay giới thiệu sản phẩm đều rất thành thạo.

Ngày đầu khai trương, Từ Thị và Tống Thanh Hoan đều đến giúp đỡ.

Lát nữa Cố Tâm Nguyệt phải phụ trách tính tiền cho khách, Tống Thanh Hoan và Từ Thị ở bên cạnh hỗ trợ lấy hàng và đóng gói.

Hôm nay đến đây có không ít tiểu thư là khách quen thường xuyên đến quán lẩu, Cố Tâm Nguyệt cười tủm tỉm chào hỏi mọi người. Rất nhanh, đã có người chọn xong đồ chuẩn bị tính tiền, Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy trong giỏ hàng trước mặt chất đầy mặt nạ dưỡng da và nước hoa hồng, nàng không khỏi cảm thán, năng lực mua sắm của nữ nhân thật sự quá mạnh mẽ.

Sau khi suy tính một hồi, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu cười nói: "Có phải nhiều quá rồi không? Mặt nạ ngươi lấy đều là loại phù hợp với những loại da khác nhau, chỉ bằng mua trước hai hũ về dùng thử, nếu tốt thì quay lại mua tiếp cũng được.”

Người khách ấy lại bật cười khúc khích: "Cố nương tử, ai lại chê buôn bán nhiều chứ? Thật ra những thứ này ta mua định tặng cho nhiều người, nha hoàn của các ngươi đã giới thiệu rất kỹ rồi, yên tâm, ta cũng đã dùng thử rồi, ta tin tưởng cửa tiệm của các ngươi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 521


Cố Tâm Nguyệt gật đầu đồng ý: "Vậy thì tốt, tổng cộng là 120 lượng."

Những sản phẩm dưỡng da và mặt nạ này đều được làm từ phương thuốc do Ngọc Nương mang từ Điền Quốc về, lại dùng dược liệu thượng hạng, vừa tự nhiên lại vừa là nguyên liệu thật.

Một hũ mặt nạ dưỡng ẩm bình thường bán với giá 10 lượng bạc cũng không phải là quá cao, nếu là loại nâng cơ chống nhăn thì giá còn cao hơn.

Đối phương quả nhiên cũng không nhíu mày, trực tiếp sảng khoái để nha hoàn trả bạc. Cố Tâm Nguyệt nhận bạc, lại lấy từ bên cạnh một tấm thẻ đưa qua: "Mỗi lần mua đủ 100 lượng, chúng ta sẽ tặng kèm một phiếu ưu đãi, dùng bữa tại tiệm lẩu đối diện có thể giảm 20%."

Vị khách kia nhận lấy tấm thẻ Cố Tâm Nguyệt đưa qua, tò mò lật đi lật lại xem một hồi, vui mừng nói: "Vừa hay hôm nay ta định mua xong đồ sẽ sang tiệm lẩu đối diện dùng bữa, không ngờ còn có thu hoạch bất ngờ, vậy thì đa tạ!"

Nói xong, nàng ta liền vui vẻ đi về phía cửa tiệm đối diện.

Các cô nương khác còn đang do dự lựa chọn nghe thấy nếu mua đủ 100 lượng có thể đổi phiếu ưu đãi, liền bắt đầu tính toán giá tiền trong giỏ hàng của mình, xem có đủ hay không, nếu không đủ thì mua thêm mấy hũ nữa.

Dù sao mua về tặng người khác cũng được.

Nhưng không phải ai cũng hào phóng như vậy, dù sao 100 lượng cũng không phải là số tiền nhỏ.

Nhất là có người ngày thường ra ngoài cũng không mang theo nhiều bạc hay ngân phiếu trên người.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, lại nói: "Không sao, phiếu ưu đãi của chúng ta có hai loại, đủ 50 lượng bạc là tặng một phiếu giảm 9%, mỗi 100 lượng là tặng một phiếu giảm 20%."

"Nếu có tỷ muội nào đi cùng nhau, cũng có thể cùng nhau góp đơn, đến lúc đó có thể cùng đi ăn lẩu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe Cố Tâm Nguyệt giải thích như vậy, trên mặt không ít người lộ ra nụ cười phấn khởi.

Ban đầu có người còn tiếc nuối vì không mua đủ 100 lượng, giờ đây bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cho dù chỉ có phiếu giảm giá 9%, cũng đã rất tốt rồi

Hôm nay những tỷ muội cùng nhau dạo phố và dùng bữa lại càng vui mừng hơn, không ngờ chưởng quầy ở đây lại dễ nói chuyện như vậy, nàng vậy mà lại chủ động để mọi người cùng nhau góp đơn, cùng nhau đi ăn lẩu! Còn được giảm giá 20%!

Tuy một bữa lẩu cũng không tốn bao nhiêu bạc, giảm 20% cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, so với giá mặt nạ thì đúng là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng dù sao muỗi nhỏ cũng là thịtI

Được tặng không thì còn gì bằng!

Tống Thanh Hoan và Từ Thị nhìn Cố Tâm Nguyệt khua môi múa mép một hồi liền dỗ dành đám tiểu thư vui vẻ, các nàng không những sảng khoái móc bạc mua nhiều đồ dưỡng da như vậy, mà còn vui vẻ sang cửa hàng đối diện của nhà mình bỏ thêm một khoản nữa.

Mặt nạ này vừa mua là 50 lượng, 100 lượng. Ăn một bữa lẩu mới có mấy lượng bạc chứ? Nhưng đều là nữ nhân, Từ Thị và Tống Thanh Hoan rất nhanh đã hiểu ra đạo lý ẩn chứa bên trongl

Đúng vậy, nữ nhân vì muốn đẹp, bỏ ra bao nhiêu bạc cũng xứng.

Không nói đến mặt nạ 10 lượng một hũ này, nhìn những tiểu thư ở kinh thành này mặc gì đeo gì, thứ nào mà không phải tiêu tốn bạc chứ?

Hơn nữa những thứ này thật sự rất hữu dụng, mọi người đều đã dùng thử, thấy có hiệu quả nên mới đến đây.

Mặc dù sức hấp dẫn của việc ăn lẩu cũng rất lớn, nhưng so với việc trở nên xinh đẹp, vẫn phải xếp sau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 522


Thỉnh thoảng, vì vóc dáng, vì túi tiền, mọi người có thể nghiến răng không ăn.

Nhưng hiện tại đã có ưu đãi đưa đến trước mặt, nếu không ăn chẳng phải là ngốc à? Tống Thanh Hoan nhìn tẩu tử tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của nàng lại nâng lên một bậc.

Nhất là nhìn nàng tính toán cực kỳ nhanh, ghi chép sổ sách cũng rất đơn giản, chỉ cần vẽ vời trên giấy hai cái là xong. Nàng ấy không khỏi thập phần ước ao. Cố Tâm Nguyệt thấy nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào sổ sách của mình, liên nghiêng đầu cười nói: "Tiểu Thanh Hoan, muội có muốn học cách ghi chép số sách với tấu tấu không, như vậy sau này, muội có thể giúp tẩu quản lý cửa tiệm được không?”

Tống Thanh Hoan ngẩn người một lát, nhỏ giọng ngạc nhiên nói: "Muội, muội có thể à?"

"Đương nhiên rồi! Việc này rất đơn giản, nếu muội muốn học, cứ để tẩu lo." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái nói.

Từ Thị biết chữ, Tống Dập càng khỏi phải nói, Tống Thanh Hoan từ nhỏ đã ở bên cạnh bọn họ, đương cũng nhận biết được kha khá chữ. Nhưng những gì nàng ghi chép dường như quá thâm sâu, Tống Thanh Hoan nhất thời không dám chắc mình có thể học được hay không.

Hơn nữa, cửa tiệm lớn như vậy, mỗi ngày thu vào nhiều hơn so với tiệm lẩu rất nhiều, nàng ấy cũng lo lắng lỡ như mình làm không tốt sẽ gây ra rắc rối lớn cho cửa tiệm.

Nàng ấy không khỏi do dự.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền động viên: "Ta tin muội có thể làm được, muội xem, Tam Thanh làm tốt như vậy tạm thời không nói, ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du đều có thể học được phương pháp ghi chép sổ sách này, chỉ cần ghi nhớ một vài ký hiệu số là được, tối nay muội đến tìm ta, ta dạy cho muội."

Tống Thanh Hoan nghe vậy, ngay cả Hoài Cẩn và Tử Du đều biết những ký hiệu này, tại sao nàng ấy lại không học được?

Nàng ấy liên vội vàng gật đầu: "Vâng, bây giờ muội sẽ xem qua một chút, tối về tẩu dạy muội sau."

"Được!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người vừa bận rộn, vừa tiếp đón khách.

Một buổi sáng bận rộn cứ thế trôi qua.

Lầu hai tuy tương đối vắng vẻ, nhưng Ngọc Nương cả buổi sáng cũng không rảnh rỗi.

Để khách hàng không phải chờ đợi quá lâu, sáng nay Cố Tâm Nguyệt chỉ giúp nàng ta hẹn năm "bệnh nhân", lần lượt chờ đợi ở những phòng riêng.

Sau khi khám bệnh xong, Ngọc Nương đều tỉ mỉ nói rõ tình trạng bệnh và phương pháp điều trị cho từng người.

Có sẵn thuốc viên và thực đơn dưỡng sinh phù hợp, người bệnh chỉ cần dùng những thứ này là được.

Không có cũng không sao, Ngọc Nương lại cẩn thận kê đơn thuốc mới theo đúng bệnh tình.

Ai cần châm cứu thì châm cứu, cần uống thuốc thì uống thuốc, cần xoa bóp thì xoa bóp.

May mà ngoại trừ việc châm cứu cần nàng ta phải tự tay làm ra, những việc còn lại chỉ cân các nha hoàn được đào tạo là có thể làm được.

Đang lúc trên lầu dưới lầu đâu vào đấy tiếp đón khách, cửa tiệm bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.

Từ Thị nhìn thấy Từ Uyển Ngưng vừa bước vào cửa, trên mặt không khỏi nở rộ nụ cười, lúc bà đang muốn đi tới thì nhìn thấy Hầu phu nhân đi theo phía sau.

Không ngờ lần trước ồn ào như vậy, bà ta vậy mà còn mặt mũi đi theo tới đây?

Không phải bà ta nói lo lắng Từ Thị ra ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Hầu phủ à? Bây giờ bà ở đây buôn bán, tại sao bà ta còn cố tình chạy tới đây?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 523


Không phải tự chuốc lấy phiền phức à? Từ Thị không khỏi khẽ nhíu mày, thật sự không biết hôm nay bà ta đến đây là muốn làm gì?

Từ Uyển Ngưng thấy cô cô không vui, nàng ta có chút ngượng ngùng bước tới, nhỏ giọng nói: "Cô cô, mẫu thân nghe nói người mở cửa tiệm mới nên muốn dẫn con tới xem một chút."

Ban đầu, hôm nay Từ Uyển Ngưng định ra ngoài đến thăm cô cô. Ai ngờ mẫu thân nàng ta cũng bỗng nhiên nổi hứng muốn đi theo xem thử. Nói là đến xem, trong lòng Từ Uyển Ngưng biết rõ, thực ra chẳng phải là vì tin tức mấy ngày trước, Tống Dập thi đậu hội Nguyên đã truyền ra ngoài hay sao?

Chỉ cần thi đậu hội Nguyên, kỳ thi Điện thí tiếp theo, bất kể thành tích như thế nào, hắn đều sẽ trở thành Tiến sĩ.

Huống chi Tống Dập còn đỗ đầu, vậy thì Điện thí, hắn rất có khả năng sẽ đỗ trạng nguyên.

Mấy ngày nay, khi ở trong phủ, phụ thân và mẫu thân đều nhắc đến chuyện này.

Ban đầu bọn họ còn không cho nàng ta chạy loạn đến đây, bây giờ lại đổi ý khuyên nàng ta rảnh rỗi thì đến thăm cô cô nhiều hơn. Từ Uyển Ngưng vừa nghĩ đến việc thái độ của bọn họ thay đổi nhanh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ thay cho bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì không muốn làm công cụ cho hai người bọn họ, gần đây nàng ta luôn đóng cửa không ra ngoài.

Ban đầu nàng ta còn tưởng rằng sau khi phụ thân, mẫu thân biết được thái độ của nàng ta sẽ có chút kiêng dè, ai ngờ hôm nay vừa nghe nói nàng ta muốn ra ngoài, mẫu thân nàng ta liền lập tức đi theo tới đây.

Từ Uyển Ngưng khó lòng cự tuyệt, đành phải đi cùng mẫu thân đến tiệm lẩu.

Ai ngờ hai người vừa đến cửa, mới nghe mọi người bảo ở đối diện tiệm lẩu Cố gia mới khai trương một cửa hàng, chuyên bán đồ dưỡng nhan cho nữ nhân.

Từ phu nhân nghe vậy, trong lòng bỗng dấy lên một ý nghĩ.

Bà ta thầm nghĩ hôm nay coi như không đi uổng công, cho dù bà ta không gặp được Tống Dập, thì sang cửa hàng đối diện cũng có thể thu hoạch được chút gì đó, hơn nữa bà ta sớm đã nghe các tỷ muội nói món ăn ở tiệm lẩu này quả thật rất ngon, hôm nay bà ta coi như có diễm phúc.

Từ Thị thấy Từ Uyển Ngưng bước lên tìm mình, biết nha đầu này cũng là bị ép buộc, vội vàng nắm lấy tay nàng ta, dịu dàng cười nói: "Lâu rồi không gặp, Uyển Ngưng lại càng xinh đẹp hơn rồi, hôm nay con đến đúng lúc lắm, lát nữa bảo Thanh Hoan biểu tỷ dẫn con đi dạo một vòng, xem có gì thích thì lấy một ít vê dùng."

Từ phu nhân thấy Từ Thị chủ động lên tiếng, bèn cười nói theo: "Làm phiền muội muội rồi. Ban nãy chúng ta cũng chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một chút, ai ngờ đâu vừa rồi ở cửa, ta nghe nói cửa hàng mới mở của muội muội hôm nay khai trương, nên ta muốn ghé qua xem một chút, chưa kịp chuẩn bị lễ vật, muội muội đừng trách nhé.”

Từ Thị giật giật khóe miệng, thản nhiên cười nói: "Không đâu, Hầu phu nhân nghĩ nhiều rồi. " Từ phu nhân giả vờ như không nghe thấy sự xa cách trong lời nói của bà, chủ động bước lên nắm lấy tay Từ Thị: "Xem ra cơ thể muội muội đã khỏe hẳn rồi, quả nhiên là người gặp chuyện vui, tỉnh thần sảng khoái, xem ra muội phu và các hài tử chăm sóc muội muội rất tốt, như vậy ta cũng yên tâm rồi, dạo này lão Hầu gia và lão phu nhân thường xuyên nhắc đến muội muội đấy, muội muội cũng nên tranh thủ thời gian về thăm mọi người một chút."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 524


Từ Thị thấy bà ta một câu muội muội, hai câu muội muội, gọi vô cùng thân thiết, đâu còn thấy dáng vẻ vừa ra khỏi cửa liền không muốn nhận người quen nữa? Sau đó bà lại liên tưởng đến chuyện Tống Dập thi đậu hội Nguyên, nụ cười trên môi bất giác lạnh đi vài phần: "Mấy ngày nay khá bận, đợi cửa hàng ổn định một chút, ta sẽ thu xếp thời gian về thăm."

Từ phu nhân thấy bà không muốn nói nhiều với mình, bèn cười gượng gạo: "Vậy được, muội muội cứ bận việc của mình trước đi, ta dẫn Uyển Ngưng đi dạo một chút." Tống Thanh Hoan chỉ dẫn hai người đi một vòng giới thiệu sơ qua, liền lấy cớ phải quay lại giúp Cố Tâm Nguyệt, để lại một tiểu đồng đi theo hầu hạ.

Từ phu nhân nhìn đồng ngó tây, thấy tiểu đồng giới thiệu từng loại mặt nạ, cái nào cũng đều rất quý hiếm, liền bảo tiểu đồng mỗi loại lấy ra vài hũ.

Từ Uyển Ngưng thấy bà ta lấy nhiều như vậy, không khỏi sốt ruột, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, người lấy nhiều mặt nạ như vậy làm gì?"

Từ Thị đắc ý nói: "Ta thấy cái nào cũng tốt, nên lấy nhiều một chút, dù sao cũng chỉ là mấy món đồ rẻ tiền, mang vê cho đám tỷ muội kia cũng được." "Rẻ tiền?" Từ Uyển Ngưng nhíu mày nói: "Mẫu thân, người nhìn trên nhãn hiệu này xem, mỗi cái đều có ghi giá tiền, người lấy nhiều như vậy, cộng lại ước chừng cũng phải hơn 200 lượng bạc đấy!"

Từ Thị hơi ngạc nhiên, bà ta không ngờ mấy thứ chai lọ này lại tốn nhiều bạc như vậy.

Nhưng vừa nghĩ đến đây là cửa hàng do muội muội mình mở, bà ta liên có thêm vài phần tự tin, nhỏ giọng cười nói: "Vừa rồi chẳng phải cô cô con đã nói rồi à? Bảo con xem có gì thích thì cứ lấy, lại không cân con trả tiên, lấy mấy hũ thì sợ gì chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, Từ Uyển Ngưng không khỏi ngạc nhiên nhìn mẫu thân mình, như thể người đứng trước mặt nàng ta là một người hoàn toàn xa lạ.

Tuy nàng ta biết mẫu thân mình ngày thường vốn được nuông chiều, nhưng ít ra bà ta vẫn còn chút tự tôn và kiêu ngạo.

Mới tiếp quản tài chính của Hầu phủ được mấy năm, vậy mà bà ta đã trở nên bất kham đến thế này ư?

Từ Uyển Ngưng nhíu chặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân, chuyện này con không làm đâu, người đừng có mơ tưởng nữal"

"Con..." Từ phu nhân không ngờ nữ nhi của mình lại dám trước mặt mọi người mà trở mặt với mình như vậy. Sắc mặt bà ta không khỏi lạnh lùng: "Mấy năm nay, cô cô con ở trong phủ ăn không ngồi rồi ngần ấy năm, ta lấy chút đồ để làm quà thì có sao chứ?"

"Mẫu thân, người đừng quên, cô cô cũng họ Từ, đó cũng là nhà của người, người càng đừng quên, một văn tiền hồi môn, cô cô cũng chưa từng lấy của Hầu phủ." Từ Uyển Ngưng đè nén lửa giận trong lòng, nói đến đây, nàng ta tức đến nỗi lồng n.g.ự.c cũng run lên.

Từ phu nhân khẽ hừ lạnh một tiếng, ai mà ngờ năm đó, bà lại bị gả đến cái xóm núi hẻo lánh ấy cơ chứ? Lại còn tự mình lén lút đi lấy phu quân, không có của hồi môn cũng là bà tự chuốc lấy. Nếu như năm đó bà bằng lòng ở lại kinh thành lấy phu quân, nói không chừng hầu phủ thật sự phải vét sạch của cải trong nhà để lo liệu của hồi môn cho bà ấy chứ.

Giờ thì bà đã lâu như vậy rồi mới quay lại, hầu phủ lại không muốn nhận Tống Chính Quang, đương nhiên cũng chẳng ai nhắc lại chuyện của hồi môn nữa.

Cho dù có nhắc đến, dù sao thì hầu phủ bây giờ cũng đã thế này rồi, cũng không thể nào lấy ra nổi chút của hồi môn nào nữa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 525


Từ phu nhân không muốn cãi nhau với nữ nhi trước mặt mọi người, bèn khẽ hừ lạnh cười nói: "Con không cần thì ta cần, ta tự đi nói với cô cô của con, ta không tin, nàng ta lại mở miệng hỏi ta đòi bạc. ˆ

Nói xong, bà ta liền sải bước đi tới.

Cố Tâm Nguyệt từ xa đã nhìn thấy Từ phu nhân đi tới, liên khẽ nói với Tống Thanh Hoan một câu.

Tống Thanh Hoan kéo Từ Thị nói: "Mẫu thân, lúc này người còn chưa đông lắm, hay là chúng ta qua cửa hàng đối diện xem một chút đi, một lát nữa phụ thân cũng quay về rồi, chúng ta về chuẩn bị cơm trưa trước, lát nữa lại gọi tẩu tẩu và đám người Ngọc Nương về dùng cơm.”

Từ Thị gật đầu: "Được, nhưng mà lát nữa mấy người Uyển Ngưng..."

"Mẫu thân yên tâm, tẩu tẩu đã có sắp xếp rồi, chúng ta qua đó chuẩn bị trước là được rồi."

"Cũng được."

Đợi đến khi Từ phu nhân đi tới trước quầy hàng, nhìn ngó xung quanh một lượt, nhưng lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của Từ Thị đâu, bà ta không khỏi nhíu mày, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, liền cười nói: "Tâm Nguyệt, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy."

Cố Tâm Nguyệt thản nhiên gật đầu cười nói: "Vâng, không ngờ hôm nay Hầu phu nhân lại tới đây ủng hộ việc buôn bán của chúng ta, lại còn chọn nhiều thứ như vậy, đa tạ, đa tại"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Từ phu nhân hơi sầm xuống, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi đã nói rồi, cứ để Uyển Ngưng tùy ý chọn những thứ nó thích, con bé này chính là thích những thứ mới mẻ, thấy cái này cũng tốt cái kia cũng hay, thế là lỡ tay chọn nhiều như vậy, thật ngại quá đi mất."

Từ phu nhân vừa dứt lời, Từ Uyển Ngưng đã từ phía sau đi tới: "Mẫu thân, con bỗng nhiên nhớ ra trước đó con đã mua rất nhiều son phấn mà vẫn chưa dùng đến, những thứ này con không muốn nữa, người cứ lấy một hộp để lại mà dùng đi, những thứ còn lại con mang đi cất."

Từ phu nhân dùng khóe mắt liếc nhìn nàng ta một cái: "Con bé này, tại sao lại thay đổi thất thường như vậy, thôi được rồi, nếu con không muốn nữa thì ta giữ lại để tặng người khác vậy, Tâm Nguyệt à, ngươi không biết đấy thôi, muốn đứng vững được ở kinh thành này thì những phải thường xuyên chăm lo các mối quan hệ trên dưới đấy."

Cố Tâm Nguyệt vô cùng tán đồng gật đầu: "Đúng là như vậy, những chuyện tình cảm thế thái này đúng là nên cẩn thận vun đắp, ta thấy tặng những thứ này cũng rất thích hợp, tuy không phải là vật gì quý giá, nhưng mà tấm lòng là vô giá."

Thấy nàng ra vẻ tán đồng, Từ phu nhân không khỏi đắc ý cười nói: "Tâm Nguyệt quả nhiên là một hài tử chu đáo."

Cố Tâm Nguyệt chu đáo lập tức phụ họa: "Hầu phu nhân quá khen rồi, đều là người một nhà với nhau cả, vậy được rồi, hai hộp này coi như là ta tặng riêng cho phu nhân dùng, chỉ cần thanh toán số còn lại là được rồi ạ."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Từ phu nhân lập tức biến mất.

Ba ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Tâm Nguyệt, nhưng mà nàng lại ra vẻ như đã cho bà ta được bao nhiêu lợi lộc vậy.

Còn người một nhà? Thế này ư? Chỉ tặng có hai hộp? Từ Uyển Ngưng vội vàng lên tiếng hỏi: "Biểu tẩu, hay là cứ tính cả hai hộp kia vào đi, cửa hàng của huynh tẩu vừa mới khai trương, sao chúng ta có thể chiếm lợi của huynh tẩu được, biểu tẩu giúp ta xem thử tổng cộng hết bao nhiêu bạc?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 526


Cố Tâm Nguyệt tán thưởng nhìn nàng ta một cái, bùm bùm gẩy bàn tính.

Sau đó nàng ngẩng đầu cười nói: "Biểu muội không cần khách sáo, hai hộp kia là một chút tâm ý của ta, muội cứ giữ lại mà dùng đi, số còn lại tổng cộng là 205 lượng, ta bỏ đi số lẽ, làm tròn thành 200 lượng là được rồi!"

Từ Uyển Ngưng vội vàng đẩy Từ phu nhân đang sững sờ: "Mẫu thân...”

Từ phu nhân âm thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xuân Hồng, đưa bạc đây..." Nói xong bà ta liền phẫn nộ xoay người ởi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn lại: "Hầu phu nhân khoan đã, cửa hàng chúng ta cứ mỗi lần tiêu đủ 100 lượng sẽ được tặng một phiếu giảm giá 20% của quán lẩu đối diện, bên ngươi tổng cộng được hai phiếu giảm giá, ngươi xem..."

Nghe vậy, Từ phu nhân lại ngạc nhiên nhìn sang, ra vẻ muốn nuốt sống Cố Tâm Nguyệt.

Bà ta mới có một lúc mà đã tiêu 200 lượng bạc trong cửa hàng của nàng, mua một đống thứ linh tỉnh.

Ban đầu bà ta còn nghĩ không cần tốn bạc thì cứ lấy đại, ai ngờ lại tốn nhiều bạc như vậy, nàng chẳng phải nên suy nghĩ kỹ một chút à? Bây giờ bà ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Như vậy, bà ta đi ăn lẩu còn phải trả bạc?

Thấy bà ta có vẻ mặt như bị sét đánh, Cố Tâm Nguyệt sờ 200 lượng còn nóng hổi, quyết định nên dừng lại, cười hì hì nói: “Chúng ta là người một nhà, ăn lẩu sao có thể lấy bạc của ngươi chứ, nói đùa thôi, Uyển Ngưng, muội quen đường, cứ dẫn phu nhân lên lầu hai là được, chắc Thanh Hoan đang đợi hai người rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ phu nhân hừ lạnh một tiếng, hất tay áo bỏ đi.

Từ Uyển Ngưng cũng bước những bước nặng nề đi theo, trong lòng trăm phần hối hận vì hôm nay đã dẫn mẫu thân đến đây.

Hai người vừa đến quán lẩu, sắc mặt Hầu phu nhân vẫn xanh mét.

Cố Tam Thanh vừa định đứng dậy hỏi thì thấy Từ Uyển Ngưng đi vào ngay sau đó, thấy nàng ta có vẻ không vui, dường như đang giận dỗi phu nhân đi trước, hắn liền không nói gì nữa.

Hắn chỉ bảo tiểu nhị dẫn hai người lên nhã gian đã chuẩn bị sẵn trên lầu.

Lúc này Từ Uyển Ngưng đã sớm không còn hứng thú ăn uống, nghĩ đến việc gặp Cố Tam Thanh sẽ bị hắn mắng cho một trận, nàng ta nghĩ hôm nay không có tâm trạng đôi co với hắn, nếu hắn muốn chế giễu nàng ta thì cứ mặc hắn.

Không ngờ hôm nay nam nhân này chỉ nhìn nàng ta một cái, vậy mà không nói gì cả?

Lúc Cố Tâm Nguyệt đến cửa hàng, Cố Tam Thanh vội vàng đứng dậy, chỉ lên lầu: "Hôm nay là có chuyện gì vậy?”.

Cố Tâm Nguyệt liền kể nhỏ cho hắn nghe chuyện vừa xảy ra, Cố Tam Thanh cười khẩy nói: "Đáng đời! Vậy mà có kẻ dám đánh chủ ý lên muội muội ta, muội muội ta là ai chứ? Bạc của muội muội ta dễ lừa gạt lắm à? Đây không phải là tự chuốc lấy hay sao, chậc chậc, không ngờ một Hầu phu nhân đường đường chính chính như vậy mà cũng học theo người nghèo đến ăn chực!"

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười liếc xéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Lời này ca đừng nói trước mặt Uyển Ngưng, nàng ta cũng bị ép đến đây, vừa rồi may mà có nàng ta kiên trì, muội mới có thể thu bạc dễ dàng như vậy, chắc chắn hôm nay cô nương nhà người ta đã bị mẫu thân mình ép đến phát điên rồi, ca đừng có mà chế giễu nàng ta nữa.".

Cố Tam Thanh ngẩn người một lúc, sau đó khinh thường nói: “Ta nào có nồng cạn như muội nói chứ? Ta biết rồi, hôm nay nhất định sẽ không khiến nàng ta khó chịu!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 527


Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn thản nhiên, không giống như giả vờ, liền yên tâm lên nhã gian trên lầu.

Trên lầu, Từ Thị dẫn Tống Thanh Hoan và Cố Tâm Nguyệt tiếp hai người ăn uống một lúc.

Từ Thị bèn lấy cớ cửa hàng đối diện bận rộn, bảo Cố Tâm Nguyệt dẫn Tống Thanh Hoan sang đó trước, còn bà ở lại tiếp hai người.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ra khỏi cửa, đều thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thanh Hoan vỗ ngực, thấp giọng nói: "May mà mẫu thân biết chúng ta không muốn ở trên lầu, cố ý tìm cớ cho chúng ta ra ngoài, ngươi xem sắc mặt của Hầu phu nhân kia kìa, cứ như là ai cướp bạc của bà ta vậy."

Cố Tâm Nguyệt nghe Tống Thanh Hoan cằn nhẵn, nàng phì cười, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong cửa hàng sau khi hai người rời đi cho Tống Thanh Hoan nghe.

Tống Thanh Hoan nghe xong cũng khúc khích cười trộm: "Bảo sao, muội nói tại sao sắc mặt bà ta lại khó coi như vậy, thì ra là không chiếm được hời, còn mất toi 200 lượng bạc. `

"Phải đó, vất vả cho mẫu thân phải một mình tiếp bà ta rồi." Cố Tâm Nguyệt kéo Tống Thanh Hoan xuống lầu, quay người đi vào bếp: "Thanh Hoan, vừa rồi muội cũng chưa ăn no đúng không, đi, chúng ta vào bếp kiếm chút trái cây và bánh ngọt ăn, lát nữa còn gói ghém mang sang cho Ngọc Nương nữa.”

"Được."

Hai người nhanh nhẹn rửa ít trái cây trong gian bếp, Cố Tâm Nguyệt lại lấy từ trong không gian ra một chiếc bánh ngọt to định chia thành mấy miếng nhỏ.

Hai người còn đang cười nói vui vẻ thì Cố Tam Thanh bước vào: "Muội muội, muội đang làm bánh ngọt à?”

"Vâng, chúng ta vẫn chưa no, ăn thêm một ít bánh ngọt hoa quả, đúng rồi, cơm canh bên Ngọc Nương đã đưa qua chưa?”

"Đã đưa rồi, đưa từ sớm rồi, giờ này chắc cũng ăn xong rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy thì tốt, lát nữa tiện thể đưa ít bánh ngọt hoa quả cho mọi người cùng ăn thử, hôm nay mọi người đều mệt rồi."

"Phải, phải, muội muội, một cái bánh này chắc là không đủ đâu, muội còn vị nào khác nữa không? Còn dâu tây gì đó không, lấy thêm ra đi."

Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tam Thanh một cái: "Tam ca, đằng trước không còn khách à?”"

Tại sao hôm nay người này lại kỳ lạ như vậy, đến sau bếp nói chuyện phiếm với nàng cả buổi trời.

Bình thường hắn hoàn toàn không hứng thú đối với bánh ngọt trái cây gì đó, tại sao hôm nay cứ nhìn chằm chằm nàng làm vậy? Cố Tâm Nguyệt không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu: "Sao vậy? Hôm nay ca ca cũng muốn ăn thử à?"

Cố Tam Thanh bị hỏi đến ngẩn người, hắn sau đó sờ gáy, ngượng ngùng nói: "Ừm, hôm nay trời nóng, ăn cơm không nổi, muốn ăn chút gì đó mát mẻ."

Cố Tâm Nguyệt nhìn thời tiết bên ngoài, tháng ba mùa xuân, chính là mùa dễ chịu, tại sao lại nóng được? "Muội còn tưởng ca ca không thích ăn, nên không chuẩn bị phần của ca, nếu tam ca đã muốn ăn, vậy thì lại đây cùng ăn đi."

"Không cần đâu, ta tùy tiện lấy vài thứ ra phía trước ăn, lát nữa khách đến thì ngại lắm."

Nói xong, Cố Tam Thanh vội vàng cầm hai cái đĩa, lần lượt bước lên lấy một đĩa trái cây, một đĩa bánh ngọt, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau.

Tống Thanh Hoan cười xấu xa nói: "Tẩu tẩu, tẩu có thấy tam ca hôm nay rất kỳ lạ không?"

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền gật đầu: "Đúng là rất kỳ lạ, bình thường tam ca ghét nhất ăn đồ ngọt, ép ca ca ăn giống như muốn mạng của ca ca vậy, còn nói chỉ có nữ nhân mới thích ăn mấy thứ này."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 528


Tống Thanh Hoan cũng gật đầu lia lịa: "Vậy nên, tam ca sẽ không phải là muốn tặng cho cô nương nào đó chứ?”

Trong mắt Cố Tâm Nguyệt xẹt qua vẻ hưng phấn, nàng thấp giọng cười nói: "Vậy chúng ta lát nữa hãy đi, xem thử rốt cuộc tam ca muốn tặng cho cô nương nào."

"Ừm ừm."

Từ Thị ở trên lầu cũng không bị hành hạ quá lâu.

Từ Uyển Ngưng vốn rất thích ăn lẩu, nhưng vừa rồi bị mẫu thân chọc tức không nhẹ, lúc này nàng ta một chút khẩu vị cũng không có. Đợi hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan vừa đi, nàng ta cũng liên buông đũa xuống.

Từ Thị cũng không có tâm trạng ăn cơm với tẩu tử, cho nên bà cũng gần như đồng thời buông đũa xuống.

Hầu phu nhân lần đầu tiên ăn lẩu, ngược lại bà ta cảm thấy món nào món nấy đều rất mới lạ.

Vừa rồi ở đối diện, bà ta bị chọc tức không nhẹ, đang định nhân lúc ăn cơm, cố gắng bắt bẻ vài câu, xả giận một phen. Ai ngờ bà ta vừa động đũa, liền thấy món nào cũng ngon, bà ta ăn đến nỗi hoàn toàn không dừng lại được.

Nhưng ngày thường, bà ta ăn cơm từ tốn quen rồi, ở bên ngoài lại càng phải giữ phong thái khuê tú. Bởi vậy bà ta ăn rất chậm.

Đợi đến lúc hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều đi, bà ta mới có thể ăn ngon miệng.

Sau đó, bà ta liền nhìn thấy muội muội và nữ nhi đối diện đều dừng lại, chỉ thản nhiên nhìn bà ta ăn một mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hầu phu nhân sao có thể mặt dày tiếp tục ăn một mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, phỏng chừng mọi người sẽ nói bà ta đường đường là Hầu phu nhân mà lại ăn uống khó coi.

Thế là, mặc dù không nỡ, nhưng bà ta đành phải buông đôi đũa trong tay xuống. Từ Uyển Ngưng sớm đã muốn trở về, thấy bà ta không ăn nữa, nàng ta vội vàng đứng dậy: "Mẫu thân, chúng ta ra ngoài đã khá lâu rồi, vẫn nên về sớm một chút đi, nhỡ phụ thân có việc tìm người thì sao."

Từ phu nhân liếc mắt nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, khóe miệng cứng đờ giật giật, đứng dậy phẫn nộ đi xuống lầu.

Từ Uyển Ngưng đi chậm một bước, đỡ Từ Thị đi phía sau: "Cô cô, hôm nay làm phiền người rồi, mẫu thân con, bà ấy... Từ sau khi nghe nói biểu ca thi đậu hội Nguyên, thái độ liền trở nên rất khác thường, người nên chuẩn bị tâm lý trước, lỡ như nếu phụ thân con đến tìm người, chuyện này... ˆ

Từ Thị vỗ nhẹ tay nàng ta, ý bảo nàng ta đừng lo lắng: "Cho dù cha của con có đến tìm ta, ta vẫn nói câu đó, có thể giúp thì ta sẽ giúp, không thể làm thì ta tuyệt đối sẽ không làm, huống chỉ ta quyết sẽ không nhúng tay vào chuyện của Tống Dập, thôi, những chuyện này đều là chuyện của người lớn, con đừng lo lắng nữa."

Từ Uyển Ngưng gật đầu: "Vậy thưa cô cô, con xin phép về trước, người ở lại."

"Được, vậy ta không tiễn." Từ Thị nhìn Hầu phu nhân giận dỗi lên xe ngựa, cũng lười tiễn bà ta, bèn quay vào bếp.

Vừa vào cửa, bà liền nhìn thấy hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan lén lút ghé vào cạnh cửa như muốn xem trộm cái gì.

Còn chưa đợi bà mở miệng, Tống Thanh Hoan vội vàng kéo bà lại: "Mẫu thân, người đừng lên tiếng, người mau nhìn xem.”

Từ Thị thuận theo hướng Tống Thanh Hoan chỉ, chỉ thấy...

Từ Uyển Ngưng đi ngang qua quầy, bước chân khẽ khựng lại, nàng ta vốn định lên tiếng chào Cố Tam Thanh, nhưng nghĩ lại, thôi vậy.

Cố Tam Thanh thấy nàng ta dừng lại rồi lại rời đi, liên vội vàng lên tiếng: "Khoan đã."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 529


Từ Uyển Ngưng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn chỉ vào chiếc hộp thức ăn nhỏ xinh đặt trên quầy, đầu cũng không ngẩng lên: "Ngươi cầm lấy cái này đi."

Từ Uyển Ngưng ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: "Cho ta à?"

Hôm nay nam nhân này bị làm sao vậy? Hắn không những không lên tiếng chế giễu nàng ta, còn cố tình chuẩn bị hộp thức ăn cho nàng ta mang về, tốt bụng như vậy à?

"Ừm, muội muội ta cứ ép ta ăn, ta không muốn ăn, thôi thì ngươi cầm lấy đi, lần trước ta thấy ngươi có vẻ thích ăn lắm." Cố Tam Thanh vừa tiếp tục gảy bàn tính, vừa trầm giọng nói.

Từ Uyển Ngưng hoàn hồn, cụp hàng mi dài xuống, sau đó vội vàng cầm hộp thức ăn rời đi.

Vừa lên xe, Hầu phu nhân đã bực bội liếc nàng ta một cái, sau đó xe ngựa lăn bánh.

Từ Uyển Ngưng lặng lẽ giấu hộp thức ăn ra sau người, dùng tay áo che đi, trong lòng lại ngọt ngào như mật.

Ba người trốn trong bếp xem, thấy người đi rồi, Cố Tam Thanh mới rướn cổ, nhìn ra ngoài một lúc lâu, rồi lại thất vọng thu hồi tầm mắt. Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Không ngờ hai người ngày thường gặp mặt là nảy lửa, vậy mà cũng có lúc hòa thuận như vậy.

Ba người Cố Tâm Nguyệt cầm hộp thức ăn trên tay, chuẩn bị trở về cửa hàng đối diện. Lúc đi ngang qua quầy, ba người đều nhìn Cố Tam Thanh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Cố Tam Thanh bị ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm đến giật mình, vội vàng lên tiếng: "Từ đại nương, tiểu muội, mọi người định quay về rồi à?"

Cố Tâm Nguyệt tỉnh nghịch gật đầu với hắn: "Ừm, về rồi, tam ca, hôm nay bánh ngọt và hoa quả có ngon không?” "Hả?" Cố Tam Thanh bị hỏi đến mơ hồ, sau đó như nhận ra điều gì đó, hắn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ngon, ngon, tiểu muội làm, sao có thể không ngon được? He he.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba người che miệng cười rồi bước ra khỏi cửa. ...

Lại qua hai ngày nữa, đến ngày Tống Dập tham gia kỳ thi cuối cùng... Điện thí.

Điện thí là do hoàng đế đích thân chủ trì, trường thi được đặt ở điện Thái Hòa.

Tống Dập sáng sớm đã vào cung, từ lúc hắn đi, cả nhà đều thấp thỏm lo lắng cả ngày.

Nói ra thì trước đây, hắn cũng đã trải qua không ít kỳ thi lớn nhỏ, nhưng đây là lần quan trọng nhất, hơn nữa lại là do thiên tử đích thân chủ trì, mọi người không khỏi hồi hộp theo.

Không phải bọn họ không tin tưởng vào tài năng của Tống Dập, chỉ là đây là lần đầu tiên Tống Dập vào cung, cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không.

Từ Thị đặc biệt lo lắng, bà nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, rất nhiều lần lầm bẩm: "Không biết A Dập đã thi xong chưa?”

Cố Tâm Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, nhỏ giọng an ủi: "Chắc là sắp xong rồi, nhị ca đã đến trước cửa cung chờ rồi, có khi lát nữa là về."

Vừa dứt lời, nàng liên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước vào.

Nhìn thấy người tới chính là Tống Dập, trên mặt Cố Tâm Nguyệt lập tức nở nụ cười, gọi to về phía hắn: "A Dập, ngươi về rồi?"

Chứng kiến sự mong đợi ẩn hiện trong đôi mắt Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập bất giác mỉm cười, dịu dàng đáp: "Ừ, đã thi xong rồi."

Nhưng chỉ một lát sau, trên mặt hắn lại thoáng nét do dự, dường như có điều muốn nói.

Cố Tâm Nguyệt bất giác giật thót tim, chẳng lẽ hắn thi không tốt?

Từ Thị và những người khác nhìn thấy dáng vẻ có phần mệt mỏi của Tống Dập, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
 
Back
Top Bottom