Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 500


Từ Uyển Ngưng chợt nghĩ đến, đúng vậy, nếu nàng ta thường xuyên đến đây, chẳng phải có thể không cần hẹn trước mà đến ăn lẩu, há chẳng phải càng thêm mỹ mãn à? Không chỉ là lẩu, ngay cả trái cây và điểm tâm mà chưởng quầy xem như trân bảo, há chẳng phải mỗi lần đến, nàng ta đều có thể ăn được à?

Nghĩ đến đây, trên mặt Từ Uyển Ngưng hiện lên vẻ đắc ý: "Được, cô cô, đến lúc đó nếu người dọn ra ngoài, con sẽ thường xuyên đến thăm người."

Hai người trở về phủ. Nghỉ ngơi một lát, Từ Thị liên đứng dậy đi đến viện của lão phu nhân và lão hầu gia.

Vừa vào cửa, lão phu nhân liền vui mừng nói: "Bệnh của Giảo Giảo thật sự đã khỏi hẳn rồi à? Bây giờ sắc mặt của con trông tốt hơn nhiều rồi, hôm nay tâm trạng tốt à? Thế mà lại nhớ đến việc qua đây dùng bữa tối với chúng ta."

Từ Thị đi theo ngồi xuống, nũng nịu nói: "Mẫu thân, trước đó không phải do con lo lắng cơ thể không tốt, lây bệnh cho mọi người hay sao, bây giờ con cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều rồi, liền đến đây bồi bạn với phụ thân mẫu thân nhiều hơn.”

Thấy bà quả thật đã khỏe hơn nhiều, trên mặt hai vị lão nhân đều lộ ra nụ cười an ủi.

Sau bữa tối, Từ Thị bèn kể chuyện đã tìm được người nhà cho mọi người.

Lúc này Lão hầu gia và lão phu nhân mới kịp phản ứng, thì ra là bởi vì bà tìm được phu quân và hài tử, bệnh này mới khỏi hẳn.

Tuy khó tin, nhưng hai người cũng vui mừng thay bà, ít nhất sau này, căn bệnh này coi như có cách chữa trị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa hay lúc ấy, Hầu gia cũng mới xong việc bên ngoài, bèn sang thỉnh an hai vị lão gia.

Thấy sắc mặt muội muội đã tốt hơn nhiều, trong lòng ông ta cũng thấy vui mừng, nhưng khi nghe nói bà đã tìm được người thân thì sắc mặt ông ta lại có chút thay đổi.

Ông ta không khỏi nói: "Muội muội tìm lại được người nhà vốn là chuyện vui, nhưng nhà chúng ta hai năm nay ở kinh thành vốn dĩ đã vì chuyện của nhị phòng mà náo loạn, nếu để người khác biết đại phòng chúng ta lại nhận thêm nhiều bà con quê mùa như vậy, chẳng phải là để người ta chê cười à?"

Từ Thị ban đầu còn đầy vui mừng, bà bỗng chốc ngẩn người, lầm bẩm: "Huynh trưởng đã từng đồng ý với muội, giúp muội đi tìm bọn họ trở về, tại sao hiện giờ bọn họ đã ở ngay trước mắt, mà muội lại không thể nhận?".

Hầu gia thở dài: "Bao nhiêu năm qua, nhà ta vẫn luôn nói với bên ngoài là cơ thể muội yếu ớt, phải ở trong phủ dưỡng bệnh, nếu để người khác biết chuyện năm xưa muội bị người ta bắt cóc, chẳng phải là hủy hoại thanh danh của Hầu phủ à?"

Nghe vậy, Từ Thị không khỏi lạnh lòng, thì ra cái gọi là tình thân trong mắt huynh trưởng lại không bằng danh tiếng của Hầu phủ.

Thế nhưng đó đều là người thân mà bà ngày đêm mong nhớ, còn quan trọng hơn cả tính mạng của bài

Huống chi năm đó bà cũng là bị kẻ thù hãm hại, vất vả lắm mới thoát khỏi ma trảo, bắt đầu lại cuộc sống mới.

Bà không trộm cắp, không lừa gạt, vẫn luôn dựa vào nỗ lực của bản thân nuôi hài tử khôn lớn, tại sao lại hủy hoại danh tiếng của Hầu phủ?

Nghĩ kỹ lại, Từ Thị bỗng chốc cảm thấy nản lòng, nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ bệnh tình của muội cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng huynh trưởng cứ coi như muội đã c.h.ế.t đi, không bằng cứ để muội rời khỏi phủ trước, rồi tuyên bố với bên ngoài rằng muội đã mất, coi như thành toàn cho muội muội đoàn tụ cùng gia đình”.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 501


Hầu gia dường như bị lời của bà nói khiến cho ngạc nhiên, không ngờ muội muội yếu đuối của ông ta lại có thể nói ra những lời này.

Lão phu nhân cũng tức giận đến mức dậm chân khóc lóc.

Từ Thị biết rõ lời này vốn dĩ không nên nói trước mặt hai vị lão nhân, nhưng nếu không ép huynh trưởng như vậy, ông ta nhất định sẽ không đồng ý.

Quả nhiên, Hầu gia thầm nghĩ ngợi một lát, liền bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, trước tiên cứ lặng lặng đưa người vào phủ xem sao đã.. Từ Thị biết rõ đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ông ta rồi, bèn ôn tôn nói: "Đa tạ huynh trưởng, qua hai ngày nữa muội sẽ đưa bọn họ đến cho phụ thân, mẫu thân và huynh trưởng xem, nhưng muội đã kiên định rời khỏi phủ, hai ngày này, muội sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc, mong huynh trưởng thành toàn”.

Nói xong, Từ Thị bèn bái biệt lão phu nhân và lão Hầu gia rồi trở vê tiểu viện của mình.

Mặc dù trời đã tối, Từ Thị vẫn vì hưng phấn mà không ngủ được, thậm chí còn bắt đầu tự mình thu dọn hành lý.

Cùng lúc đó, nhà Cố Tâm Nguyệt cũng đang bận rộn chuẩn bị đến Hầu phủ đón Từ Thị trở về.

Để nghênh đón Từ Thị trở về, gia đình trên dưới đều thu dọn lại một lần nữa.

Mọi người lại thu dọn thêm hai gian phòng ở hậu viện, để dành cho Tống Chính Quang và Từ Thị ở.

Cùng lúc đó, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lại nhờ Tần Tranh âm thầm đi tìm hiểu tình hình của Vũ An Hầu phủ, cũng để chuẩn bị tâm lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi tìm hiểu, điều khiến người ta ngạc nhiên là, Vũ An Hầu phủ truyền đến đời này gần như chỉ là cái vỏ rỗng, trong phủ đã lâu rồi không còn tiền bạc, chỉ nhờ vào danh tiếng ở kinh thành mà duy trì.

Thảo nào Hầu gia lại coi trọng danh tiếng như vậy, thì ra bọn họ cũng chỉ còn lại mỗi thứ đó.

Hầu phủ lớn như vậy, đã hai đời không có một ai đủ trình độ, cứ tiếp tục như vậy, không chừng ngày nào đó, Hầu phủ sẽ hoàn toàn suy SỤp.

Trong lúc trên dưới nhà họ Tống và nhà họ Cố đang bận rộn, cuối cùng cũng chờ được tin tức của Từ Thị.

Ngày hôm sau.

Mọi người dậy từ rất sớm, đều thay quần áo đã chuẩn bị từ trước.

Tống Chính Quang ngày thường giúp việc ở cửa hàng, hoặc là phụ trách vận chuyển hàng hóa, thường ngày ông ta đã quen mặc quần áo thô sơ, mặc dù đã may cho ông ta không ít quần áo đẹp nhưng ông ta rất hiếm khi có cơ hội mặc.

Hôm nay không cần mọi người nhắc nhở, ông ta đã tự mình thay một bộ trường bào màu lam thẫm mới, vừa bước ra cửa đã khiến mọi người không nói thành lời.

Tống Chính Quang vốn dĩ cao lớn vạm vỡ, tuy nhiên mười mấy năm nay phải chạy đông chạy tây nên làn da hơi đen sạm, nhưng ngược lại đã tạo cho ông ta vẻ mặn mà của một nam nhân trưởng thành.

Tống Dập càng thêm phần khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen được búi gọn trên đỉnh đầu, đúng là dung mạo như ngọc, phong độ ngời ngời. Cố Tâm Nguyệt ngày thường vẫn luôn thích thú chưng diện cho Hoài Cẩn và Tử Du, hôm nay càng không ngoại lệ, nàng thay cho hai hài tử một bộ áo ngắn mới, một hồng một lam tương ứng, trông thật đáng yêu.

Còn Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan, hai mỹ nhân của cả đoàn người, cũng không hề kém cạnh. Từ ngày đến kinh thành, hai người cũng đã sắm sửa không ít y phục và trang sức mới, đương nhiên hôm nay đều ăn mặc sao cho thật xinh đẹp rạng ngời.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 502


Cả nhà thu xếp xong xuôi, còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã bị Hứa Thị, Ngọc Nương và những người khác vây quanh.

Ngọc Nương che miệng cười nói: "Chậc chậc chậc, cả nhà ngươi ra ngoài thế này, đừng nói là Hầu phủ, e rằng cả kinh thành đều phải ngoái nhìn."

Hứa Thị cũng thêm lời tán thưởng: "Phải đó, phải đó, thật đẹp mắt."

Nói rồi, bà lại dặn dò Cố Tâm Nguyệt, đến phủ người ta nhất định phải cẩn thận dè dặt.

Cố Nhị Dũng nhìn Tống Thanh Hoan, ánh mắt đã sớm thẳng thừng, Cố Tâm Nguyệt kéo Tống Thanh Hoan muốn đi, nàng quay đầu hỏi Cố Nhị Dũng: "Nhị Dũng, ca không nỡ à? Thật sự không muốn đi cùng chúng ta ư?”"

Cố Nhị Dũng hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Ta không đi đâu, ta là kẻ thô kệch, đến Hầu phủ chắc chắn sẽ không được tự nhiên, hơn nữa có nhạc phụ ở đó bảo vệ mọi người rồi, các ngươi tự cẩn thận một chút là được."

Nói xong, hắn liền vội vàng giúp đỡ chuyển số lễ vật đã chuẩn bị lên xe ngựa.

Lần đầu tiên đến nhà, vì lễ nghị, Cố Tâm Nguyệt đã chuẩn bị trước một số món quà không quá quý giá nhưng thể hiện được thành ý.

Rượu vang tự ủ, táo đỏ ngân nhĩ trong không gian, còn có một số loại bánh ngọt do chính tay Cố Tâm Nguyệt làm, ít đường ít dầu lại giòn tan, rất thích hợp cho người lớn tuổi.

Đến khi xe ngựa dừng trước cổng Hầu phủ, Từ Thị và Từ Uyển Ngưng đã sớm đứng chờ sẵn ở đó.

Nhìn thấy cả nhà bình an vô sự xuất hiện trước mặt, Từ Thị mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ lần gặp trước, Từ Thị luôn có cảm giác mình như đang nằm mơ, không chân thật chút nào, mấy ngày nay bà không thể ra ngoài, chỉ đành ở trong phủ thấp thỏm chờ chờ. Giờ đây nhìn thấy bọn họ thật sự đến đón bà, bà không khỏi lại đỏ hoe khóe mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người cùng Từ Thị đi đến hoa viên, liền nhìn thấy lão Hầu gia và lão phu nhân đã an tọa ở vị trí chủ vị.

Cố Tâm Nguyệt và mọi người bước lên hành lễ, lão phu nhân lại nhìn từng người một lượt, trong mắt lộ vẻ hài lòng.

Ban đầu bà cứ nghĩ nữ nhi năm đó lưu lạc chốn hoang dã, chắc chắn đã bị thợ săn nào đó nhặt được, hài tử sinh ra ắt hẳn cũng không thể nào đường hoàng được.

Vậy mà giờ đây tận mắt nhìn thấy từng người trước mặt đều có khí chất phi phàm, đặc biệt là đôi ngoại tôn và ngoại tôn tức phụ này, hai người cũng là một đôi kim đồng ngọc nữ, cho dù tìm khắp kinh thành cũng khó mà tìm ra được một cặp phu thê nào như vậy.

Hai hài tử cũng được nuôi dưỡng rất tốt, nhìn thế nào cũng không ra là vừa mới trải qua nạn kiếp.

Bà không khỏi gật đầu hài lòng: "Đều là những hài tử ngoan."

Mọi người vừa mới an vị, bên ngoài đã có một nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi đi vào, nhìn có vẻ bằng tuổi với Tống Chính Quang, chỉ là rõ ràng là có phần phúc hậu hơn.

Đi bên cạnh cũng là một phụ nhân trạc tuổi Từ Thị, trên người trang điểm lộng lẫy, châu báu đầy người.

Mọi người nhìn nhau, hai người này chắc chắn là Hầu gia và phu nhân, cũng chính là cha và mẫu thân của Từ Uyển Ngưng.

Quả nhiên, hai người vừa bước vào cửa, Từ Uyển Ngưng liền chủ động giới thiệu với mọi người.

So với vẻ nghiêm nghị của Hầu gia, trên mặt Hầu phu nhân tuy tràn đầy ý cười, nhưng nụ cười ấy rõ ràng là không chạm đến đáy mắt.

Chỉ thấy bà ta dùng khăn tay che miệng cười: "Mấy hôm trước, nghe muội muội nói đã tìm được mọi người, ta và Hầu gia đều rất vui mừng, liền muốn nhanh chóng đón mọi người đến đây đoàn tụ, nhưng mà mọi người vừa mới trải qua nạn đói, chắc hẳn trong tay cũng không dư dả gì, sao phải tốn kém tiền bạc mua những thứ vô dụng này làm gì?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 503


Nói xong, ánh mắt bà ta liếc nhìn những món đồ mà mọi người mang đến, khóe miệng còn mang theo vẻ chế giễu mờ ám.

Giọng nói bà ta nghe có vẻ nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng lại khiến người ta nghe vào tai cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, thầm đảo mắt một cái.

Nàng vốn có lòng tốt, nể mặt mẫu thân chồng nên nàng đã tự tay chuẩn bị chút đồ mang đến đây.

Bà ta còn chưa nhìn đã tỏ vẻ chướng mắt thế kia.

Chẳng qua, mục đích bọn họ đến đây chỉ là để đón mẫu thân chồng về, còn những người khác nghĩ thế nào, vốn chẳng quan trọng.

Cố Tâm Nguyệt thản nhiên đáp: "Không tốn bao nhiêu bạc, đều là thức ăn thường ngày trong nhà, một chút tâm ý mà thôi. "

Bầu không khí nhất thời im lặng, Từ Uyển Ngưng vội vàng đứng dậy giảng hòa: "Những thứ Cố nương tử chuẩn bị, đều là... đều là đồ ngon cả, để ta xem."

Nói rồi, nàng ta liên bước lên mở một cái hộp, bên trong chất đầy táo đỏ và ngân nhĩ, xếp ngay ngắn chỉnh tê.

Hai thứ này ở hầu phủ cũng không tính là quý hiếm gì, nhưng theo chi tiêu hiện tại của phủ bọn họ thì đúng là không được thưởng thức loại ngân nhĩ và táo đỏ phẩm chất tốt như vậy.

Từ Uyển Ngưng cầm trên tay, ngạc nhiên thốt lên: "Mẫu thân, người xem, táo đỏ này từng quả đều căng mọng lại to như vậy, còn cả ngân nhĩ nữal Cho dù là ở kinh thành cũng là loại hiếm có, ít nhất cũng phải mấy chục lượng bạc một cân đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hầu phu nhân đang uống trà, nghe Uyển Ngưng nói vậy suýt nữa thì bị sặc.

Quay đầu nhìn ngân nhĩ trong tay Uyển Ngưng, bà ta tức thì nín thở, trời ạI

Đã lâu rồi bà ta chưa được thấy ngân nhĩ và táo đỏ phẩm chất tốt như vậy, nhưng vừa nghĩ đến lời mình vừa nói, bà ta liền che giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt, thốt lên: "Cũng thật có lòng, nhưng con cũng không cần phải làm quá lên như vậy, phủ ta đâu phải là không có, ít nhất cũng không thiếu chút đồ ăn này, đều là người một nhà cả, muội muội thật sự không cần thiết phải cố gắng thể diện như vậy."

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch môi: "Không phải đâu, nhà ta ngày thường cũng ăn loại này, loại kém hơn cũng không chọn được."

Hầu phu nhân tuy nhất thời không hiểu nổi tại sao nhà này lại huênh hoang như thế, nhưng ánh mắt bà ta nhìn mấy món quà đã thay đổi, khi nhìn sang những chiếc hộp khác thì trong lòng đã âm thầm mong chờ.

Chỉ riêng hộp ngân nhĩ và táo đỏ này cũng đủ để bà ta khoe khoang với đám tỷ muội kia nửa ngày rồi.

Cũng để cho những kẻ đó thấy, ngày thường bọn họ thích khoe khoang đủ điều, chẳng phải là thấy hầu phủ mấy năm nay sa sút hay sao.

Nếu bà ta có thể lấy mấy thứ này, mời các tiểu thư kia đến tụ họp, thêm cả rượu nho và các loại điểm tâm mới lạ kia nữa, chắc chắn cũng vãn hồi được không ít mặt mũi cho bà ta.

Hầu phu nhân đang âm thầm mừng thầm, nào ngờ Tống Dập lại bỗng nhiên đứng dậy: "Chúng ta mới đến kinh thành, đây chỉ là chút quà mọn không đáng giá, hầu phủ gia đại nghiệp đại, chắc hẳn hầu phu nhân cũng không coi vào đâu, vậy nên lần này chỉ chuẩn bị một phần cho lão phu nhân, mong lão phu nhân đừng chê, xem như chút tâm ý của vãn bối."

Nghe vậy, trên mặt lão phu nhân nở nụ cười, đừng tưởng bà không nhìn ra tâm tư của con dâu.

Miệng thì nói không coi vào đâu, nhưng ánh mắt bà ta đã sáng rực lên rồi.

Ngay từ đầu, người ta đến đây đã nói là tặng bà già này chút đồ ăn, thế mà bà ta lại dám tỏ vẻ chê bai, chê bai xong thì thôi, còn định chiếm luôn số đồ ăn này!
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 504


Mà hầu phu nhân lúc nãy còn vênh váo tự đắc, nghe Tống Dập nói xong, sắc mặt bà ta không khỏi lạnh đi, âm thâm nghiến răng ken két.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt âm thâm tán thưởng Tống Dập, đã không coi vào đâu thì thôi, không cho nữa.

Nàng bèn tiếp lời: "Rượu nho này cũng là tự nhà chúng ta ủ, cách làm là do Tống Dập xem được trong sách ở nước ngoài, tuy nói không đáng giá bao nhiêu bạc, nhưng là tự tay ủ nên yên tâm hơn, hơn nữa rượu vang đỏ này, lão phu nhân và lão hầu gia có thể uống ít một, có thể giúp hoạt huyết. "

"Còn điểm tâm này cũng là tự tay chúng ta nướng, giòn tan, bên trong cho ít đường và dầu mỡ, đặc biệt thích hợp cho người lớn tuổi, ăn vào cũng tốt cho sức khỏe."

Hai vị lão nhân nghe vậy, trên mặt đều lộ ra nụ cười hài lòng.

Sau đó hai người bèn sai nha hoàn cất đồ đi.

Hầu phu nhân thấy không có thứ gì rơi vào tay mình, không khỏi hừ lạnh: "Quả nhiên là đồ nhà quê, tự tay làm chút đồ ăn mà cũng làm ra vẻ quý giá, coi chúng ta như chưa từng thấy à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó như nghĩ đến điều gì, bà ta nhịn không được nhắc nhở: "Hầu phủ chúng ta tuy là danh gia vọng tộc, nhưng cũng không nuôi người rảnh rỗi, hơn nữa muội muội đã gả chồng sinh con, nếu cứ ở lì trong phủ, truyền ra ngoài e rằng không hay lắm."

"Hôm trước ta nghe nói hai người định đón muội muội về phủ ở? Hai người tuy rằng mới đến kinh thành, chỗ ở có chút giản dị cũng là lẽ thường tình, nhưng muội muội ta dù sao cũng là khuê nữ xuất giá từ Hầu phủ gia chúng ta, nhỡ đâu thật sự để người khác biết được nội tình, thì thể diện của cả nhà chúng ta đều khó coi, các ngươi nói có phải hay không?"

Từ Uyển Ngưng thấy mẫu thân cứ cố ý gây khó dễ cho đối phương, trong lòng sớm đã không đồng ý, nhưng lại không tiện lên tiếng phản bác, chỉ đành tiếp tục giúp đỡ để mọi chuyện êm đẹp: "Mẫu thân, tuy con chưa từng đến phủ của cô cô, nhưng con đã từng đến cửa hàng của bọn họ, tuy rằng bọn họ mới đến kinh thành, nhưng đã mở được một cửa hàng lớn như vậy, hơn nữa đồ ăn thức uống bán ra đều là độc nhất vô nhị trong kinh thành, buôn bán vô cùng tốt! Xếp hàng mua cũng phải chờ rất lâu đấy."

"ồ?" Hầu phu nhân nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: "Mấy hôm trước đúng là có nghe Uyển Ngưng nói ở kinh thành mới mở một tiệm lẩu rất đặc biệt, không ngờ lại là của nhà các ngươi mở à?" Vừa nghĩ đến những lời khen ngợi của Uyển Ngưng lúc nãy, lại nhìn trang phục và trang sức trên người bọn họ, trong lòng bà ta không khỏi có chút thuận mắt hơn.

Hầu phu nhân cúi đầu nhấp một ngụm trà, che giấu sự tính toán trong mắt, một lúc sau, bà ta mới ngẩng đầu lên, làm như vô tình hỏi: "Hiện nay muốn mở một tiệm ăn ở kinh thành không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ biết kinh doanh thôi là chưa đủ, còn phải có người chống lưng mới được, thu nhập của tiệm các ngươi chắc hẳn không tệ chứ?"

Cố Tâm Nguyệt mím môi, thản nhiên đáp: “Cũng tạm, dù sao chúng ta cũng không chỉ trông cậy vào cửa tiệm mà sống." Nói xong, Cố Tâm Nguyệt còn nháy mắt với Tống Dập.

Tống Dập thấy nàng có chút tinh nghịch, liên cong môi: "Cung kính thưa lão phu nhân và lão Hầu gia, hiện tại phủ đệ của chúng ta ở kinh thành cũng đủ rộng rãi, đón mẫu thân về cũng đủ chỗ ở, sẽ không để mẫu thân phải chịu khổ."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 505


Từ Thị gật đầu, đáp: "Đúng vậy, đều ở kinh thành cả, cũng không phải quá xa, nếu phụ thân và mẫu thân nhớ con, có thể nhắn người gửi thư, con sẽ về thăm mọi người."

Từ Uyển Ngưng cũng vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, sau này con cũng có thể thường xuyên đến thăm cô cô."

Lão phu nhân thấy vậy, giả vờ tức giận nói: "Con nha đầu này, ta thấy con muốn đi thăm cô cô là giả, muốn đi ăn cái gì lẩu mới là thật."

"Tổ mẫu, người đừng vạch trần con trước mặt nhiều người như vậy chứ." Từ Uyển Ngưng làm nũng nói.

Hai bà cháu một người hát một người phụ họa, không khí rõ ràng đã dịu đi phần nào.

Hơn nữa Hầu phu nhân cũng không còn thái độ khinh thường như lúc trước, không những không khinh thường, mà bà ta còn âm thầm nghĩ, tiểu muội muội này ở Hầu phủ cũng đã lâu như vậy, chỉ riêng việc bốc thuốc chữa bệnh cho bà cũng đã tiêu tốn không ít bạc.

Chờ đến khi bà quay về, ngày sau nếu như phát đạt, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ Hầu phủ một chút.

Cho dù không nói đến chuyện bạc, ít nhất sau này bà ta dẫn tỷ muội đến cửa tiệm ăn uống cũng có thể miễn phí chứ? Đám người Cố Tâm Nguyệt làm sao biết được suy nghĩ của Hầu phu nhân, càng không cân phải nói một Hầu phủ lớn như vậy mà lại thiếu bạc đến mức độ này à? Bọn họ chỉ cảm thấy bà ta không tiếp tục gây khó dễ nữa, coi như là ngầm đồng ý cho bọn họ đón Từ Thị về.

Còn Hầu gia, từ lúc bước vào cửa, ông ta vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mọi người, không hề có ý định nhượng bộ.

Nhìn thấy phu nhân nhà mình nhanh chóng chịu thua như vậy, vốn là người chung gối chăn, sao ông ta không biết bà ta đang toan tính điều gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng mà ngần ấy năm qua, ông ta thân là con trưởng của Hầu phủ, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể để tâm đến những ân huệ nhỏ nhặt này?

Hầu gia liếc nhìn phu nhân một cái, sau đó mới thản nhiên lên tiếng: "Phụ thân, mẫu thân, con cảm thấy chuyện tiểu muội dọn ra ngoài vẫn nên bàn bạc kĩ càng hơn.”

"Tuy rằng hai đứa không lo ăn ở, nhưng mà việc chường mặt ra ngoài làm ăn buôn bán rốt cuộc cũng không hay lắm, dù sao tiểu muội cũng là thiên kim của Hầu phủ."

"Chi bằng chờ đến khi nào Tống Dập thi xong khoa thi mùa xuân năm sau rồi hãy đón muội ấy về? Nếu như có thể thi đỗ, chẳng phải là song hỷ lâm môn à?"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi.

Lời này ngầm ý chính là, lỡ như ở bên ngoài làm ăn buôn bán, bị mất mặt chẳng phải là mất mặt Hầu phủ à?

Nếu như Tống Dập có thể thi đỗ, mọi chuyện đều dễ nói.

Lỡ như thi không đỗ, hừ hừ...

Sắc mặt Từ Thị cũng lập tức lạnh xuống, trước đó bà rõ ràng đã nói với ca ca, bất kể tình huống nào, lần này bà nhất định phải đi.

Vì sao ông ta còn muốn trăm phương nghìn cách ngăn cản?

Chỉ thấy bà nhẫn nhịn cơn giận, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Ca ca, bất kể Tống Dập có thi đỗ hay không, cho dù nó không là gì cả, nó cũng là hài tử của muội, cho dù có phải trở về quê nhà, muội cũng cam tâm tình nguyện đi cùng bọn họ, ca ca yên tâm, chờ muội ra khỏi cửa này, tuyệt đối sẽ không nói với người khác muội là người của Hầu phủ, miễn cho liên lụy đến ca ca." Thấy hai huynh muội giương cung bạt kiếm, không khí sớm đã lạnh đến cực điểm, Hầu phu nhân vội vàng lên tiếng giải vây cho Hầu gia: "Muội muội đừng nên tức giận, Hầu gia chỉ là lo lắng, dù sao trước đó nghe muội nói Tống Dập trì hoãn đã lâu không đọc sách, bỗng nhiên tham gia khoa cử, thật khó nói... Cơ thể muội không tốt, dọn qua đó cũng sợ con cái phân tâm.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 506


Cố Tâm Nguyệt thấy mẫu thân đã bị chọc tức đến mức có chút run rẩy, bèn không còn cố ky, thản nhiên cười nói: "Phu nhân có chỗ không biết, từ khi mẫu thân rời đi, Tống Dập liền mắc bệnh nặng, còn phải mang theo hai hài tử thơ dại, đương nhiên là lực bất tòng tâm, sau khi khỏi bệnh còn phải sao chép sách kiếm bạc nuôi hai hài tử, cho nên mới tạm thời nghỉ học."

Thấy nàng cố ý nhìn về phía mình, đặc biệt là mấy chữ sao chép sách kiếm bạc lại càng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, Hầu phu nhân không khỏi tim đập chân run, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện Hầu gia phái người đi đưa bạc bị ăn bớt rồi? Lúc này bà ta cũng không còn bận tâm được gì nhiều, chỉ thấy bà ta vội vàng đứng dậy, che giấu vẻ chột dạ trên mặt, nhỏ giọng nói gì đó với Hầu gia.

Trên mặt Tống Dập cũng mang theo vẻ lạnh lùng, hiển nhiên không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hắn dứt khoát nói: "Nếu Hầu gia không nỡ, chi bằng cả nhà chúng ta dọn vào đây ở cùng mẫu thân."

Cố Tâm Nguyệt và những người khác cũng đều gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì chúng ta chuyển vào đây, nhìn cái sân này lớn như vậy, chen chúc một chút chắc là đủ cho chúng ta ở, dù sao đều là người một nhà mà."

Hầu gia vừa nghe phu nhân khuyên nhủ, sắc mặt đen đến mức sắp nhỏ ra nước.

Lúc này lại nghe thấy mấy người định ở lại, ông ta không khỏi giật mình thon thót.

Nào có đạo lý như vậy? Ông ta chỉ là tạm thời không muốn nhận những người thân này mà thôi, bọn họ hay lắm, còn muốn ở lì đây không đi nữa?

Nhưng vừa nghĩ đến lời phu nhân vừa nói, ông ta liền chỉ có thể nuốt giận vào bụng, tuyệt đối không thể để người ngoài biết ông ta vì chút bạc vụn mà lừa gạt cả muội muội ruột. Chỉ thấy ông ta bất đắc dĩ phất tay nói: "Thôi được, nếu phụ thân mẫu thân đều không có ý kiến, ta cũng không tiện ngăn cản, muội muội cứ theo bọn họ dọn ra ngoài đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy ca ca rốt cuộc cũng chịu buông tha, Từ Thị vội vàng đứng dậy, sợ đi muộn lại bị giữ lại.

"Con gái ở đây đa tạ phụ thân, mẫu thân và ca ca, sau khi con gái thất lạc nhiêu năm như vậy còn tốn công tìm con gái trở về, những năm này cũng vì cơ thể của con gái mà hao tâm tổn trí, ân tình này, con gái đời đời ghi nhớ trong lòng."

Ánh mắt Hầu gia trầm xuống, cuối cùng cũng không nói lời từ biệt. Hai vị lão nhân gia thì đều vô cùng không nỡ, ba người lưu luyến chia tay một hồi lâu, lúc này Từ Thị mới trở về hậu viện thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc vừa lấy ra, chỉ có vài thứ đơn giản, sắc mặt mọi người không khỏi im lặng.

Từ Thị vội vàng giải thích: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn nằm trên giường, rất ít khi ra ngoài, cũng không cần quần áo trang sức gì, hơn nữa tẩu tử cũng luôn hỏi ta, là ta tự mình không muốn."

Hai người Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan mỗi người một bên khoác lấy cánh tay bà: "Mẫu thân, không sao, vê nhà chúng ta ngày nào cũng dẫn người đi dạo phố!"

Từ Thị cười ha hả: "Được."

Mọi người lên xe ngựa, liền lập tức về nhà.

Cho đến khi xuống xe ngựa, bước vào cửa nhà, Từ Thị vẫn còn mơ mơ màng màng, cứ như vậy đã trở về rôi?

Trước tiên, Tống Thanh Hoan dẫn Từ Thị đến phòng của bà: "Mẫu thân, người mau theo con đến xem, đây đều là tấu tấu mấy hôm trước giúp người thu dọn, tuy rằng nhà chúng ta đông người, nhưng phòng của người và cha đủ lớn, hơn nữa cách phòng con và ca ca rất gân, về sau có chuyện gì cứ gọi chúng con cho tiện."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 507


Nhờ mọi người giúp đỡ, Hứa Thị rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới.

So với trước kia một mình ở trong Hầu phủ, canh giữ cái sân trống trải lạnh lẽo kia, Hứa Thị hiển nhiên thích cuộc sống náo nhiệt hiện tại hơn.

Mỗi ngày mở mắt ra là cả nhà cùng nhau ăn sáng.

Thanh Hoan hễ rảnh rỗi là lại đến bầu bạn với bà, giúp bà thu xếp mọi việc trong cuộc sống, rõ ràng cơ thể bà đã hồi phục nhiều rồi, ấy vậy mà nàng ấy vẫn coi bà như bệnh nhân mà chăm sóc tỉ mi. Hai hài tử ở nhà khá nhiều, thường chọc cho bà vui vẻ, cuối cùng cũng để bà được hưởng niềm vui gia đình sum vầy, con cháu quây quần.

Trước kia, Hứa Thị và Trương Thị ở trong thôn cũng đã quen biết bà, hai người cũng thường hay kể cho bà nghe những chuyện thú vị xảy ra trong thôn, coi như bù đắp cho bà một khoảng thời gian trống vắng.

Thuốc Cố Tâm Nguyệt đưa trước đó gần như không cần uống nữa, Ngọc Nương lại căn cứ vào tình trạng hồi phục của bà mà điều chỉnh lại đơn thuốc, phần còn lại chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.

Thêm vào đó, dạo này Cố Tâm Nguyệt cũng luôn bồi bổ cho bà đủ loại canh bổ, Từ Thị cảm thấy cơ thể mình so với trước kia ở trong thôn còn tốt hơn.

Mấy ngày nay Tống Chính Quang chứng kiến cảnh này, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Ngày thường ông ta luôn nghiêm nghị, mấy hôm nay lại vui đến nỗi mặt mày hớn hở.

Ban ngày, ông ta vừa bận rộn đưa hàng, vừa bận việc quán xá, còn phải nghĩ cách dò la tin tức của Tiểu Lục ở trong thành.

Chỉ đến tối mới có thể ở bên Từ Thị.

Trước khi ngủ, Từ Thị đặc biệt bưng nước nóng đến cho Tống Chính Quang ngâm chân. Tống Chính Quang bôn ba mười mấy năm, trong lòng chợt ấm áp, ông ta vội vàng ngồi xuống: "Tiểu Giảo, hay là nàng ngâm trước đi, ta chạy bên ngoài cả ngày rồi, bẩn lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Thị không đồng ý: "Hôm nay chàng vất vả rồi, chạy nhiều nơi như vậy, chắc là mệt rồi? Chàng ngâm trước ởi, ta một lát nữa lại ngâm."

Hốc mắt Tống Chính Quang đỏ bừng, trực tiếp cởi tất của Từ Thị ra, đặt vào chậu nước nóng: "Ta không sao, cơ thể nàng quan trọng hơn."

Bao năm nay nay đây mai đó, ông ta đã sớm quên mất cảm giác có nương tử sưởi ấm là gì, huống chi là có người chăm sóc cuộc sống của mình tỉ mỉ như vậy.

Từ Thị cúi đầu nhìn ông ta, cũng không khỏi đau lòng: "Cùng ngâm đi."

Tống Chính Quang vừa định từ chối, nhưng ngẩấng đầu lên nhìn thấy Từ Thị không hề chê bai, liền gật đầu: "Được, cùng ngâm."

Ngâm chân xong, hai người nằm trên giường, lúc này Từ Thị mới tỉ mỉ hỏi thăm mười mấy năm nay, ông ta đã sống như thế nào.

Tống Chính Quang không dám không nói, nhưng cũng không dám nói thật.

Ông ta chỉ đành đơn giản kể lại chuyện sau khi bị bắt đi lính, ông ta đã làm thế nào từ một tiểu tốt trở thành ngũ trưởng, rồi đến đội trưởng, làm thế nào để quản lý gần trăm binh sĩ dưới trướng.

Còn về sau này ông ta bị bắt làm tù binh như thế nào, trốn thoát như thế nào, rồi lại sống sót trong núi sâu như thế nào thì ông ta lựa chọn lướt qua.

Ông ta lại tập trung kể rất nhiều về cuộc sống sau khi gặp các con, mọi người cùng nhau lên núi sẵn bắn, cày cấy, làm thế nào để đến phủ Thanh Châu khai hoang, vào thành.

Từ Thị im lặng lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất kỳ đoạn quá khứ nào của ông ta.

Chỉ thấy bà khi thì khóc, khi thì lại CƯời.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 508


Nghe ông ta nói mình sống không tốt, bà liền đau lòng rơi nước mắt.

Nghe nói bọn họ sống tự tại như thần tiên trên núi, bà lại vô cùng ngưỡng mộ.

Đến lượt Từ Thị, bà chỉ nói sau khi đến kinh thành ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày đều có người hầu hạ, tuyệt nhiên không nhắc đến việc mình thường xuyên ốm nằm liệt giường hàng tháng trời.

Hai người, ngươi một câu, ta một câu, như thể có vô vàn điều muốn nói.

Mãi đến tận khuya, hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi. Đến tháng chạp, trời càng lúc càng rét.

Người trên đường rõ ràng ít đi rất nhiều, tuy rằng trước cửa hàng lẩu của Cố gia vẫn náo nhiệt không ngớt, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Nghĩ đến việc không ít công tử tiểu thư e ngại giá rét không muốn ra ngoài, Cố Tâm Nguyệt vỗ đầu một cái, trực tiếp mở dịch vụ bán mang về.

Nước dùng lẩu sau khi nguội đông lại thành từng tảng, chỉ cần dùng giấy dầu sạch gói lại là được.

Các loại rau nhúng lẩu của tiệm, đều có thể gọi thêm sau đó dùng hộp đựng mang vê. Còn về phần nồi đồng nấu lẩu, chỉ cần ghi danh lại, sau khi trả đúng thời gian quy định là có thể nhận lại tiền đặt cọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có người ngại phải đi lại nhiều lần, nên mua luôn cũng có.

Tiểu nhị chạy việc chỉ cần xách đồ nhẹ nhàng mang về, dùng nước nóng nấu lên là có thể ăn được.

Ngoài việc có thể gọi món lẩu, trên kệ của tiệm còn bày la liệt trứng bắc thảo, chao, tương đậu, tương ớt... đều có thể mua theo hũ.

Trong một khoảng thời gian, tiểu nhị các nơi đến tiệm Cố gia mua mang về nối tiếp nhau không dứt, cũng giải quyết phần lớn tình trạng xếp hàng dài trong tiệm. Đa Vị Lâu, kinh thành.

Diêu chưởng quây lúc này đây đang bẩm báo với Tần tam thiếu gia về ý tưởng mới trong việc kinh doanh của tiệm lẩu Cố gia - bán mang về: "Tần thiếu gia, ngài xem, Cố gia bên đó bán mang về, buôn bán ngày càng phát đạt, chúng ta có nên học theo một chút không?”

Mấy ngày nay trời lạnh, Tần Tranh trốn trong nhà mấy ngày liền không ra ngoài, hôm nay vừa ra khỏi cửa đã nghe được tin Diêu chưởng quầy bẩm báo, hắn không khỏi tán thưởng: "Cố nương tử quả nhiên là người thông minh, lại có thể nghĩ ra được ý kiến hay như vậy, chẳng qua lẩu của bọn họ có thể mang về nhà nấu, món mặn của chúng ta mà đóng gói mang về thì hương vị sợ là sẽ kém đi nhiều, mai ta đi hỏi nàng ấy xem có cách nào khác không."

Diêu chưởng quầy nghe nói Tần tam thiếu gia muốn đích thân đến cửa hỏi, vội vàng gật đầu: "Tần thiếu gia ra mặt ắt hẳn sẽ thành công, chẳng qua gần đây việc buôn bán của Đa Vị Lâu chúng ta cũng không tệ, có thêm gói gia vị mà Cố gia bán, lại cộng thêm cách làm và thực đơn món hầm mà Cố nương tử tự mình dạy, món hầm nóng của Đa Vị Lâu chúng ta coi như cũng đã có tiếng tăm ở kinh thành rồi. "

"Hơn nữa Cố nương tử còn nói, mùa đông bán đồ hầm nóng, đến mùa hè có thể bán đồ nguội." "Gói gia vị và bột tươi của Cố gia thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều, không chỉ như vậy, những loại tương mà bọn họ bán cho chúng ta cũng đã phát huy tác dụng rất lớn, chỉ là hiện tại cả nhà bọn họ đều đã đến kinh thành, không biết sau này hàng hóa này có thể tiếp tục cung ứng hay không, dù sao trang trại của bọn họ cũng ở tận phủ Thanh Châu."

"Đây quả là một vấn đề, ta thấy nhà bọn họ vẫn chưa từng nhắc đến, nên ta cũng không tiện chủ động hỏi, cũng không biết bọn họ làm cách nào để giải quyết vấn đề này?" Tân Tranh lẩm bẩm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 509


Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên giọng nói quen thuộc: “Ai ở trong đó đang nói xấu ta thế?"

Cánh cửa kẽếo kẹt mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, chỉ thấy Cố Tâm Nguyệt khoác trên mình chiếc áo choàng màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng.

Trong đáy mắt Tần Tranh hiện lên vẻ vui mừng, mỉm cười với nàng: “Trời lạnh như vậy, sao hai người lại rảnh rỗi đến đây thế?"

Cố Tam Thanh từ phía sau lấy ra nồi lầu đã được đóng gói cẩn thận đặt lên bàn: “Hôm nay tiệm cũng bận bịu gần xong rồi, ta và muội muội ghé qua mời ngươi ăn thử lẩu đóng gói của chúng ta xem sao."

Nhìn thấy Cố Tam Thanh lần lượt lấy nguyên liệu từ trong hộp đựng thức ăn ra, Tân Tranh không khỏi nuốt nước miếng: "Hôm nay trời lạnh, ta đang muốn ăn một chút lẩu nóng, hai người liền đến, vừa rồi ta còn đang nghe Diêu chưởng quầy nói tiệm của hai người bắt đầu bán lẩu mang về, xem ra ta đây cũng được hưởng ké rồi."

Chờ Cố Tam Thanh và Diêu chưởng quầy nhóm lửa lẩu xong, trong phòng hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Không bao lâu sau, nồi lẩu sườn dê đỏ au đã sôi sùng sục.

Tân Tranh ăn liền một mạch không ít, lúc này hắn mới dần dần chậm lại, hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Với sự hiểu biết của ta, ngươi không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo, hôm nay ngươi lại mang nhiều đồ ăn ngon như vậy đến tận cửa mời ta, e rằng chuyện hôm nay có chút khó giải quyết?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn nói trúng tim đen, có chút ngại ngùng phản bác: "Cũng không phải hoàn toàn là chuyện của ta, chuyện này liên quan đến việc buôn bán lớn của Đa Vị Lâu các ngươi, ta không tìm ngươi thương lượng thì tìm ai thương lượng?”

Tân Tranh nhướng mày: "Ngươi cứ nói trước xem sao."

Cố Tam Thanh thấy muội muội nháy mắt với mình, liền mở miệng giải thích: "Tần đại ca, ngươi cũng biết, trang trại của chúng ta ở tận phủ Thanh Châu, tuy rằng nguyên liệu hiện tại chúng ta mang đến còn đủ dùng một khoảng thời gian, nhưng cũng phải sớm tính toán đường dài chứ, đội buôn bán của ngươi ngày thường vẫn đi lại giữa phủ Thanh Châu và kinh thành, ngươi xem có thể tiện thể chở giúp người của chúng ta được không?"

Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu lia lịa: “Những thứ như vịt quay, bột ngọt, còn cả nước chấm gì đó, chẳng phải thứ nào ngươi cũng phải vận chuyển từ phủ Thanh Châu đến à?"

Thật ra nguyên liệu nấu ăn và nước chấm dự trữ trong không gian của Cố Tâm Nguyệt đủ để bọn họ dùng cả năm trời, nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa mua được trang trại ở ngoại ô kinh thành, nếu như liên tục lấy từ trong không gian ra, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Cho nên con đường từ phủ Thanh Châu đến kinh thành này vẫn nên sớm khai thông thì hơn.

Tân Tranh trầm ngâm một lát, gật đầu: "Vừa rồi ta và Diêu chưởng quầy cũng đang nói chuyện này, gói gia vị và bột ngọt của chúng ta tuyệt đối không thể bị đứt hàng, như vậy đi, ta thấy cũng đừng chờ đến sang năm nữa, ngày mai ta sẽ phái người đi sắp xếp."

Sau đó hắn lại nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng nói: "Chuyện này ta giúp chắc cũng không phải không công chứ? Không bằng ngươi xem thử tửu lâu này có cách nào khác để kiếm thêm thu nhập không?" "Đó là đương nhiên, cứ theo lệ cũ." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái nói: "Chỗ ta có chuẩn bị một món ăn gọi là vịt quay, lát nữa ngươi bảo người theo yêu cầu của ta mà xây lò nướng, hai ngày nữa ta sẽ đến dạy cho đầu bếp của các ngươi."
 
Back
Top Bottom