Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 430


Ngô Phi Vũ cũng cười lớn: "Tỷ tỷ đang trêu chọc ngươi đấy, thực ra hai chúng ta đang bàn về rượu mơ mới ủ, ngươi mà không về thì sẽ không được uống đâu!"

Tân Tranh nhướng mày, không ngờ hắn chỉ đi có vài tháng mà quan hệ của hai người lại thân thiết đến vậy?

Hắn lại nhìn Cố Tâm Nguyệt, chỉ thấy nàng càng thêm diễm lệ, so với vài tháng trước lại thêm chút hương vị của nữ nhân

Chẳng lẽ chỉ cần tổ chức một hôn lễ mà con người có thể thay đổi lớn đến vậy à? Tân Tranh không khỏi che giấu cảm xúc dâng trào: "Ồ? Rượu mơ ư? Thứ này mới lạ đấy, mau rót cho ta uống thử xem."

Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nói: "Được, ngươi chờ một lát, ta đi lấy ít dưa hấu đá đến cho ngươi giải nhiệt.”

Không bao lâu sau, Cố Tâm Nguyệt bưng một đĩa dưa hấu đá ra, lại rót một ly rượu mơ ướp đá mang đến, đặt trước mặt Tần Tranh.

Mặc dù sắp vào thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng, hắn vốn đã dùng bữa trưa xong, định ở nhà nghỉ một lát, không ngờ ở trong nhà mặc dù đã cho thêm đá vào nhưng vẫn oi bức như thường, thế là hắn bèn suy nghĩ đến việc đi dạo.

Không ngờ lại có bất ngờ thực sự đang chờ hẳn.

Tần Tranh ăn một miếng dưa hấu đá, cơn nóng trong người tan đi đôi chút, lúc này hắn mới bưng ly rượu mơ ướp đá trước mặt lên uống một ngụm.

Vừa vào miệng, hắn đã cảm nhận được sự mát lạnh và hương vị chua ngọt, trong mùi rượu quen thuộc còn thoang thoảng hương mơ nhàn nhạt.

Uống một ngụm, hắn vẫn thấy chưa thỏa mãn, thế là hắn lập tức không nhịn được mà uống thêm một ngụm nữa.

Lúc này, hắn mới đặt ly rượu xuống, hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Ngươi có bao nhiêu rượu mơ này?”

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên bị hỏi đến ngơ ngác, nàng thành thật trả lời: “Có lẽ còn hơn 100 vò.”

"Bán hết cho ta, có được không?" Tần Tranh cười hỏi: "Hôm nay ta ra ngoài không mang theo bạc, lát nữa ta sẽ phái người mang ngân phiếu đến!"

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là đại gia, đúng là lắm tiền nhiều của!"

Mấy người trò chuyện một lúc, Tân Tranh liền nói với Ngô Phi Vũ bên cạnh: "Lần này trở vê, ta tình cờ gặp kế mẫu Lâm Thị của ngươi cùng với Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào, có lẽ lúc này bọn họ cũng đang nghỉ ngơi ở trong phủ, ngươi có muốn về gặp bọn họ không?"

Nghe nói mấy người kia đã trở về, trong mắt Ngô Phi Vũ không hề có chút vui mừng nào, chỉ thấy ánh mắt hẳn tối sầm lại, bĩu môi nói: "Lát nữa hãy về, không vội. "

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, một người hầu của Ngô phủ đã đi vào, chắp tay nói với hắn: "Ngô đại thiếu gia, phu nhân dẫn nhị thiếu gia và nhị tiểu thư trở về, Ngô đại nhân đang đi khắp nơi tìm thiếu gia vê đấy!"

Nghe vậy, Ngô Phi Vũ đành phải bất đắc dĩ đứng dậy: "Được, đã gấp gáp gọi ta vê như vậy, vậy ta sẽ về sớm để lấy đồ của ta, hẹn gặp lại!" Sau khi Ngô Phi Vũ đi, Tống Dập ở thư viện cũng vừa lúc trở về.

Vừa vào cửa, hắn liền thấy Tần Tranh đang nói cười với Cố Tâm Nguyệt, hắn không khỏi bước nhanh tới, ngắt lời hai người: "Tần huynh đã trở về rồi à?"

Lời vừa dứt, Tống Dập liền ngồi phịch xuống giữa hai người.

Tần Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ nhếch mép, rõ ràng hắn và Cố Tâm Nguyệt ngồi cách xa như vậy, sao người này lại làm vẻ như bọn họ đang làm chuyện mờ ám thế?

Nhưng hắn vẫn: cười nói: "Tống huynh, lâu rồi không gặp! Hôm nay ta vê thấy trời nóng quá, nghe nói cửa hàng của các ngươi có bán đồ đá bào, ta liền sang đây xin một chén ăn thử, đúng rồi, lần trước các ngươi thành thân, ta ở kinh thành không vê được, mong các ngươi đừng trách tội."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 431


Tống Dập mỉm cười lắc đầu: "Tần huynh ở kinh thành có lẽ cũng có nhiều việc bận rộn, ta hiểu mà."

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh thấy Tống Dập ngồi xuống, liền đứng dậy đi múc hai chén đá bào, đưa cho mỗi người một chén.

Sau khi ngồi xuống, nàng lại trêu chọc Tống Dập: "Tần đại ca vừa về đã đến đưa tiền rồi, rượu mơ chúng ta mới ủ, hắn đều đã đặt hết rồi."

Tống Dập thấy dáng vẻ tham tiền của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Vậy thì đa tạ Tân huynh."

Cố Tâm Nguyệt như nhớ ra điều gì, liền vội vàng hỏi Tần Tranh: "Đúng rồi, Tần đại ca, chuyện ta nhờ ngươi giúp tìm nhà ở kinh thành đã có tin tức gì chưa?”

Tần Tranh nghe vậy, mới nghiêm mặt nói: "Lần trước nghe ngươi hỏi như vậy, ta còn tưởng ngươi nói đùa, các ngươi mới ở phủ Thanh Châu được một năm, tại sao lại bỗng nhiên muốn mua nhà ở kinh thành?”

Cố Tâm Nguyệt thản nhiên giải thích: "Tháng sau Tống Dập sẽ tham gia kỳ thi Hương, sau khi thi Hương xong sẽ vào kinh ứng thí, sau này chắc sẽ ở lại kinh thành, ta đây không phải là lo xa chuẩn bị trước àI"

Lời vừa dứt, hai nam nhân đều không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Tống Dập tuy tự tin vào bản thân nhưng Cố Tâm Nguyệt lại ở trước mặt người ngoài, khẳng định chắc nịch hắn sẽ vào kinh ứng thí, thậm chí còn chưa bắt đầu thi Hương đã lo chuyện mua nhà ở kinh thành, quả thực có phần quá tự tin.

Còn Tần Tranh cũng không khỏi nhếch mép: "Ngươi đúng là rất tin tưởng Tống huynh."

Cố Tâm Nguyệt vẫn thản nhiên cười nói: "Đó là đương nhiên, ta đây cũng coi như là chuẩn bị trước, nếu không đến lúc đó vào kinh thành rồi mới đi tìm thì quá vội vàng, sợ bị người ta chặt chém!”

Tần Tranh chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Ta đúng là đã giúp ngươi tìm hiểu, trong tay cũng có mấy căn nhà thích hợp, ta còn phải ở lại kinh thành một thời gian nữa, chờ các ngươi đến kinh thành rồi, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem."

Sau đó hẳn lại nhắc nhở: "Giá nhà ở kinh thành và ở phủ Thanh Châu không thể so sánh được đâu!”

"Đó là đương nhiên, yên tâm, chuyện tiền bạc không cần lo."

Từ khi ở lại phủ Thanh Châu, sơn trang và cửa hàng này của nàng vẫn luôn có thu nhập, ngược lại chi tiêu vốn không nhiều.

Hơn nữa vẫn còn mấy tháng nữa, có lẽ đến lúc đó, nàng còn có thể tiếp tục tích cóp được thêm một khoản. Ngược lại là Tần Tranh, trong lòng hắn suy nghĩ, Cố Tâm Nguyệt vẫn hiểu lầm về giá cả ở kinh thành, nếu không với chút buôn bán nhỏ này của bọn họ, sao có thể có nhiều tiền như vậy.

Thế là hắn liền đề nghị: "Thật ra, chúng ta cũng không nhất thiết phải tự bỏ tiền ra mua?"

Cố Tâm Nguyệt ngơ ngác: "Không cần bỏ tiền?"

Tại sao lại có chuyện tốt như vậy?

"Đúng vậy, ta nghe nói hai hài tử đã đến Ngô phủ nhận họ hàng? Ta còn nghe nói Ngô đại nhân đồng ý đưa một nửa của hồi môn của Tô phu nhân trước đây (mẫu thân Tô Phi Vũ) cho hai hài tử?" Tần Tranh dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Các ngươi có lẽ không biết, nhà mẫu thân đẻ của Tô phu nhân vốn ở kinh thành, trong số của hồi môn của bà ấy có không ít sản nghiệp ở kinh thành, đến lúc đó các ngươi chọn một căn nhà ở kinh thành để ở là được."

Nghe vậy, Tống Dập không khỏi nhíu mày: "Ngươi nghe được chuyện này từ đâu?”

Thấy hai người đều tỏ về không hiểu, Tần Tranh giải thích: "Lần này trở về kinh, ta, Lâm phu nhân nhà họ Ngô và nhị tiểu thư, nhị công tử cũng cùng về, chuyện xảy ra của các ngươi ở phủ Thanh Châu, sớm đã có người báo cáo hết cho họ, ta cũng vô tình nghe được tin tức này. ˆ
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 432


Hắn nghĩ ng:ợi một chút, sau đó lại trầm giọng dặn dò: "Hiện tại Lâm phu nhân đã trở về, các ngươi làm việc gì cũng phải cẩn thận, ta lo rằng bà ta sẽ không dễ dàng giao gia nghiệp ra, cũng lo bà ta sẽ gây bất lợi cho các ngươi và hai hài tử."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, thấy vẻ mặt Tần Tranh nghiêm trọng, bọn họ đương nhiên biết lời hắn nói không sai.

Nhưng đây cũng là chuyện hiển nhiên, bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.

Cố Tâm Nguyệt liên an ủi ngược lại hắn: "Được, chúng ta sẽ cẩn thận chuyện này, hơn nữa chúng ta vốn cũng không định lấy những thứ đó, cho dù bọn họ không cho, cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ là bên Phi Vũ - những thứ đó vốn là của Phi Vũ, chẳng lẽ hắn cũng không lấy lại được à? Ngô đại nhân đã đích thân hứa với hắn."

Tần Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng hy vọng Phi Vũ có thể thuận lợi lấy lại được những thứ thuộc về hắn."

Nghe Tần Tranh nói chân thành như vậy, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nhớ đến lời đồn trước đó, trong thành đều nói tam thiếu gia nhà họ Tần sắp liên hôn với nhị tiểu thư nhà họ Ngô.

Mà lần này hai người cũng cùng nhau trở về từ kinh thành, có lẽ chuyện này có đến 80 - 90% là thật nhỉ?

Nhưng nghĩ lại lời dặn dò chân thành của Tân Tranh lúc nãy, không khỏi khiến Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ.

Tân Tranh dường như cũng nhìn ra sự nghỉ ngờ của nàng, liền cười hỏi: "Có lời gì, cứ nói thẳng?"

Cố Tâm Nguyệt thu hồi ánh mắt trầm tư, ngượng ngùng chia sẻ lời đồn trong thành với người trong cuộc.

Tần Tranh nghe vậy, bất đắc dĩ cười nói: "Mối hôn sự này hoàn toàn là chuyện vô căn cứ, lần này ta cùng bọn họ trở về từ kinh thành chủ yếu chỉ là trùng hợp mà thôi. " Ngoài việc đối phương nhiệt tình mời mọc ra, quan trọng hơn là vì hắn nghĩ đến mối quan hệ giữa mấy người này và nhà họ Cố, trên đường đi dù sao cũng có thể giúp mọi người dò la tin tức, vì vậy hắn mới đồng ý cùng bọn họ rời khỏi kinh thành.

Nhưng những điều này, chỉ có mình hắn biết mà thôi. ...

Hai canh giờ trước, Ngô phủ.

Lâm Thị dẫn theo một nhi tử một nhỉ nữ trở vê phủ, vừa được hạ nhân hầu hạ, bà ta liền chải chuốt lại, thay quần áo mới, hai bên hai hài tử đi đến phòng ăn chuẩn bị dùng bữa trưa.

Ngô lão gia hôm nay cũng đặc biệt về sớm để dùng bữa với ba mẫu tử.

Ba mẫu tử đương nhiên cũng ân cần hỏi han Ngô lão gia một phen, đến khi bữa trưa bắt đầu, mọi người vẫn không thấy bóng dáng Ngô Phi Vũ đâu.

Ngô Hàm Tuyết không khỏi hơi nhíu mày, làm nững với Lâm Thị: "Chẳng lẽ đại ca không biết hôm nay mẫu thân trở về phủ à, tại sao đều đã giờ ngọ rồi mà vẫn chưa về?"

Còn chưa chờ Lâm Thị trả lời, Ngô lão gia đã lên tiếng trước: "Phi Vũ hiện tại đang bận học, bữa trưa hôm nay ta không gọi hắn, lát nữa tan học ở thư viện, hắn chắc chắn sẽ lập tức trở về."

Thấy Ngô lão gia thế mà phá lệ giải vây cho Ngô Phi Vũ, hai mẫu tử đều như ăn phải ruồi.

Bận học? Lừa ai chứ.

Tính cách hắn còn ngồi không được một khắc đồng hồ?

Ngoài việc nghi ngờ về việc Ngô Phi Vũ đọc sách ra, bọn họ còn nghi ngờ nhiều hơn về thái độ của lão gia.

Trước kia ông ta rất coi thường Ngô Phi Vũ, động một chút hắn lại làm ông ta tức chết, vậy mà giờ mới chỉ một năm, tại sao ông ta lại thay hắn nói chuyện?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 433


Không lễ những tin tức bọn họ nghe được trên đường đều là sự thật?

Nhưng lão gia đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện vạch trần trước mặt ông ta, Lâm Thị cười nói: "Không ngờ chỉ mới một năm không gặp, tính cách Phi Vũ đã thay đổi lớn đến vậy? Nghe nói hắn còn thi đỗ tú tài."

Ngô Vĩnh Xương buông đũa, không giấu được vẻ tự hào trong mắt, khen ngợi: "Đúng vậy, hài tử Phi Vũ này, giờ đây càng ngày càng chín chắn đĩnh đạc, cũng biết chăm chỉ rôi! Không chỉ đọc sách tốt, lại còn chịu khó luyện vỡ, là một hài tử ngoan, chuyến này nàng trở về, phải quan tâm đến nó nhiều hơn."

Mặc dù trong lòng Lâm Thị không vui nhưng bà ta vẫn nghiến răng cười khẽ: "Lão gia yên tâm, thiếp vẫn luôn coi Phi Vũ như con đẻ, đương nhiên sẽ chăm sóc chu đáo mọi mặt."

Vừa dứt lời, Ngô Hàm Tuyết cũng bắt đầu cúi đầu uống canh, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ chế giễu.

Một nhà bốn người, mỗi người đều mang trong lòng một suy nghĩ riêng ăn xong bữa trưa.

Sau bữa ăn, Lâm Thị lấy cớ đường xa vất vả, dẫn nhi nữ về viện nghỉ ngơi trước. Vừa vào cửa, Ngô Hàm Tuyết đã không kìm được nghiến răng nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ những lời đồn chúng ta nghe được đều là sự thật? Ngô Phi Vũ thật sự đã ngoan ngoãn rồi à? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải trả lại toàn bộ của hồi môn của Tô Thị cho hắn?"

Lâm Thị siết chặt tách trà trong tay, căm hận nói: "Hừ, ta phải xem xem hắn lấy lại bằng cách nào, trước đây chúng ta không có ở đây, khó tránh khỏi để hai cha con bọn họ có ảo tưởng nương tựa vào nhau, bây giờ chúng ta đã trở về, không thể để hắn làm càn được."

Nghe mẫu thân nói chắc chắn như vậy, tâm trạng vốn có chút hoảng loạn của Ngô Hàm Tuyết dần bình tĩnh lại, nàng ta không khỏi chế giễu: "Con nghe nói bây giờ hắn đã có bản lĩnh, không chỉ bãi miễn Hoàng quản sự của nhà bếp thư viện, còn đào rỗng không ít cây ăn quả ở trang trại ngoại thành, mẫu thân nói xem hắn vô duyên vô cớ đi quản những chuyện này để làm gì, ngày thường hắn cũng không quản những chuyện này, chẳng lẽ hắn làm như vậy chỉ để thay người của mẫu thân?"

Lâm Thị trầm ngâm một lát, mới tiếp lời: "Ta thấy không chỉ có vậy, ta nghe nói, hắn bãi miễn người của chúng ta, còn đổi người của hắn vào, chắc chắn là có người đứng sau chỉ bảo hắn làm những điều này, lần này trở về, ta phải nhanh chóng tìm ra người đứng sau chuyện này mới được. `

"Vậy mẫu thân còn chờ gì nữa, nhanh gọi bà Hoàng đến hỏi là biết ngay." Ngô Hàm Tuyết vội vàng nói.

Lâm Thị định nghỉ ngơi hai ngày rồi hằng nói nhưng thấy nữ nhi nói như vậy, cộng thêm hành động của lão gia hôm nay thực sự có chút kỳ lạ nên bà ta cũng vội vàng ra lệnh: "Gọi bà Hoàng vào đây."

Bà Hoàng là cô cô của Hoàng quản sự, người họ Hoàng đều là những người làm ăn, bởi vì tính cách nhanh nhẹn, cho nên không chỉ Hoàng quản sự giúp Lâm Thị quản lý sản nghiệp, từ khi còn trẻ, bà Hoàng cũng ở lại phủ giúp bà ta quản lý mọi chuyện.

Ngoài ra, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, bà ta cũng luôn âm thầm báo cáo với Lâm Thị, cũng coi như là một trong những tâm phúc chủ yếu của Lâm Thị.

Không bao lâu sau, nha hoàn đã gọi bà Hoàng đến, bà ta lập tức bước lên hành lễ.

Lâm Thị phất tay cho các nha hoàn lui xuống, mới mở miệng hỏi: "Bà Hoàng, bà hãy kể lại cẩn thận từng chuyện xảy ra trong phủ gần đây cho ta nghe.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 434


Bà Hoàng đứng dậy đứng sang một bên, kể lại từng chuyện bà ta đã nghe được. Từ việc Ngô đại thiếu gia bắt đầu vào thư viện mỗi ngày, đến việc hắn thi đỗ tú tài. Rồi từ việc Ngô đại thiếu gia bãi miễn Hoàng quản sự, lại đổi người của Cố gia đến thư viện cung cấp thức ăn.

Sau đó bà ta nhờ người đi dò hỏi, mới phát hiện thì ra người Cố gia này đã mở một quán ăn đối diện thư viện Thanh Giang, bọn họ không chỉ làm ăn rất tốt mà ngay cả đại thiếu gia ngày nào cũng đến đó.

Mãi đến sau này Tống Dập thi đỗ thủ khoa, bà ta mới nghe ngóng được thì ra gia đình này lại có một tầng quan hệ như vậy với Ngô phủ.

Rồi đến chuyện hai hài tử đến Ngô phủ nhận họ cách đây vài hôm.

Bà Hoàng căng thẳng nuốt nước bọt, sau đó mới tóm tắt lại: "Bây giờ trên dưới cả phủ đều biết, Ngô lão gia đã đồng ý trả lại toàn bộ của hồi môn của Tô phu nhân cho đại thiếu gia, không chỉ vậy, ông ấy còn đồng ý chia một nửa cho hai hài tử."

Hai mẫu tử nghe bà Hoàng kể lại tường tận mọi chuyện, tức đến mức muốn bóp nát tách trà trong tay.

Mặc dù phần lớn mọi chuyện bọn họ đều đã nghe nói, nhưng hôm nay nghe kể lại tường tận như vậy, bọn họ không khỏi bùng lên cơn giận dữ.

Lâm Thị vẫy tay cho bà Hoàng lui xuống, bà ta cười lạnh nói: "Không ngờ ả tiện nhân đó đã c.h.ế.t đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn để lại hài tử ra ngoài nhảy nhót, còn mơ tưởng cướp gia sản với chúng ta, hừ, ta muốn xem xem chúng định cướp khỏi tay ta bằng cách nào!”

Ngô Hàm Tuyết cũng ở bên cạnh cười chế giễu: "Không ngờ tỷ phu cũ của ta lại là người có năng lực, qua nhiều năm như vậy mà hắn vẫn có thể trở về, hơn nữa còn thi đỗ thủ khoa tú tài, thậm chí còn muốn tham gia kỳ thi Hương? Chỉ là một tên nhà quê, quen thói mơ mộng hão huyền."

"Bây giờ chúng ta đã trở vê, đương nhiên sẽ không để hắn toại nguyện, nếu tỷ tỷ của ta ở dưới suối vàng biết được cũng nên cảm ơn ta, nàng ta mới c.h.ế.t được mấy năm, người ta đã thi đỗ tú tài, cưới thê tử đẹp, sống sung sướng, còn nhớ gì đến tình cảm với nàng ta nữa, ta làm vậy cũng coi như thay nàng ta trút giận.”

Lâm Thị thấy khuôn mặt vốn thanh tú của nữ nhi bỗng nhiên trở nên dữ tợn, bà ta không khỏi nhớ đến chuyện hôn sự giữa nàng ta với Tần Tranh, liền lên tiếng nhắc nhở: "Chỉ là một tên nhà quê mà thôi, đừng tốn quá nhiều tâm sức vào hắn, bây giờ điều quan trọng nhất của con vẫn là đặt suy nghĩ vào Tần Tranh, nhất định phải nắm chặt lấy hắn, còn Tống Dập và hai hài tử kia, ta sẽ xử lý."

Nào ngờ Ngô Hàm Tuyết lại kiên quyết nói: "Mẫu thân, con chỉ là không ưa Ngô Thu Nguyệt, tại sao nàng ta chỉ lớn hơn con hai tuổi, chỉ vì nàng ta là đích nữ, từ nhỏ, mọi chuyện chỉ tiêu ăn mặc đều dẫm đạp con dưới chân, con không thể để nàng ta được như ý, cho dù nàng ta đã chết, con của nàng ta, phu quân của nàng ta, con cũng sẽ không để bọn họ sống tốt."

"Hơn nữa, mẫu thân nghĩ mà xem, nếu có thể nghĩ cách đuổi bọn họ ra khỏi phủ Thanh Châu, chuyện gia sản này ắt hẳn sẽ được giải quyết dễ dàng, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích à?” Ngô Hàm Tuyết lại tiếp tục nhắc nhở.

Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Thị dịu lại, bà ta từ từ nở một nụ cười hài lòng: "Được, vậy con nhất định phải cẩn thận, chuyện này tuyệt đối không được để Phi Vũ và cha con biết được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 435


"Vâng, mẫu thân cứ yên tâm." Ngô Hàm Tuyết sảng khoái đáp.

Lâm Thị suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục khuyên: "Vừa rồi ta nói với con chuyện hôn sự với Tần Tranh, con nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không được vì chuyện nhỏ nhặt nào khác mà chậm trễ, nhìn khắp phủ Thanh Châu, không có nhà nào có gia thế tốt hơn nhà hắn, dung mạo của hắn cũng không cần phải nói, mặc dù những năm gân đây, hắn vẫn luôn kinh doanh ở bên ngoài nhưng phần lớn bạc của nhà họ Tần đều do hắn kiếm được, mặc dù hắn không làm quan nhưng tuyệt đối không kém cha con làm quan.”

"Hơn nữa, hắn đã chơi bời bên ngoài lâu như vậy, có lẽ cũng là người biết tu chí làm ăn, con nhất định phải nắm chặt lấy hắn!"

Thấy mẫu thân mình sốt ruột như vậy, Ngô Hàm Tuyết chủ động an ủi bà ta: "Con biết, lần này Tần ca đồng ý đưa chúng ta cùng về, chẳng lẽ mẫu thân còn không nhận ra à?"

"Nhận ra chuyện gì?" Lâm Thị nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên là Tần ca ưng ý con, nếu không tại sao hắn lại trở về với chúng ta, như vậy chẳng phải đã chứng thực lời đồn rồi à, đúng rồi, ngày mai tìm người rải tin Tân ca đưa chúng ta về khắp thành, đến lúc đó..." Ngô Hàm Tuyết vẫn không nhịn được thẹn thùng nói.

"Được, hiểu rồi, ngày mai ta bảo người chuẩn bị lễ vật, con theo ta đích thân đến cảm ơn Tần Tranh đã chăm sóc suốt dọc đường, đến lúc đó tiện thể hàn huyền với Tần phu nhân." Lâm Thị đề nghị.

Ngô Phi Vũ về phủ trước bữa tối, sớm đã chờ sẵn ở phòng ăn.

Mặc dù Lâm Thị không hài lòng vì lần đầu tiên bà ta về lại phủ mà hắn lại không đến viện thỉnh an, nhưng bà ta vẫn cười tươi rói chuẩn bị lễ mừng cho hắn: "Phi Vũ, nghe nói con vừa thi đỗ tú tài, ta, đệ đệ và muội muội của con đều rất vui mừng, đây là quà ta và đệ muội của con đã đặc biệt đến cửa hàng ở kinh thành chọn cho con, con xem có thích không?”

Ngô Phi Vũ hờ hững nhận lấy hộp quà, hắn liếc nhìn, nụ cười trên mặt không chạm đến đáy mắt: "Đa tạ mẫu thân, vất vả cho người còn nhớ đến con, thật ra mẫu thân không cần phải như thế, chuyện con thi đỗ tú tài, phụ thân đã chuẩn bị thưởng cho con từ lâu rồi."

Lâm Thị vẫn dịu dàng cười nói: "Ồ? Không ngờ lão gia nhà chúng ta ngày thường bận rộn như vậy, còn đặc biệt chuẩn bị thưởng cho con trước, mau kể cho ta nghe xem."

Lâm Thị đoán hắn sẽ không nhắc đến chuyện đòi lại sản nghiệp ngay khi bà ta vừa về phủ, nên vẫn thản nhiên ăn canh trong chén của mình.

Nào ngờ Ngô Phi Vũ không hề nể mặt bà ta, hắn thẳng thắn nói: "Không có gì khác, chính là bao năm qua, những của hồi môn trước kia của tiên mẫu vẫn luôn phiền mẫu thân giúp con trông coi, người cũng rất vất vả, bây giờ con đã lớn, cũng nên tự mình lo liệu, không dám để mẫu thân vất vả thay con nữa."

Lâm Thị vừa húp một ngụm canh, nghe Ngô Phi Vũ nói thẳng như vậy, bà ta nhất thời không biết nên nuốt hay nhả, còn bị sặc một ngụm.

Người hầu bên cạnh vội vàng bước lên vỗ lưng cho bà ta, ngược lại bị bà ta hất tay tát một cái: "Canh nóng như vậy, các ngươi cũng dám bưng lên, muốn thiêu c.h.ế.t ta à? Cẩn thận ta lột da các ngươi."

Người hầu vội vàng che mặt lui xuống.

Lâm Thị lúc này mới bình thường trở lại, quan tâm nói với Ngô Phi Vũ: "Những kẻ hầu người hạ này càng ngày càng không biết phép tắc, canh này quá nóng, các con để nguội một lát rồi hãy uống."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 436


Ngô Phi Vũ khế chạm vào chén canh bên cạnh, thấy ấm ấm, không khỏi thoáng qua vẻ chế giễu, bà ta đây là muốn chuyển chủ đề.

Ngô Phi Vũ sao có thể chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy: "Người hầu trong phủ đông đúc, đúng là nên quản lý cho tốt, vừa hay mẫu thân đã về, sau này cũng không cần thay con trông coi sản nghiệp nữa, đương nhiên sẽ có thời gian chỉnh đốn những kẻ hầu người hạ không biết phép tắc này."

Lâm Thị thấy mình chuyển chủ đề không thành, bà ta liền sảng khoái đồng ý: "Phi Vũ lớn rồi, cũng biết thương ta rồi, vậy được, chờ ta dành chút thời gian sắp xếp lại của hồi môn của Tô phu nhân, rồi lại bỏ ra chút thời gian sắp xếp lại, sau đó sẽ giao hết cho con, như vậy ta cũng được nhàn hạ.”

Ngô Phi Vũ cũng cười gật đầu: "Không cần mẫu thân bận tâm, nhưng con tình cờ có một bản kê khai của hồi môn tiên mẫu, nên mẫu thân không cần mất công sắp xếp lại từng cái một, cứ theo bản kê khai mà sắp xếp là được."

Nghe vậy, Lâm Thị không khỏi ngẩng đầu nhìn Ngô Phi Vũ nhiều hơn.

Rõ ràng hắn vẫn không có gì thay đổi nhưng tại sao suy nghĩ của hắn lại trở nên tỉnh tế như vậy?

Trước kia bà ta bảo hắn làm gì, hắn sẽ làm nấy.

Mới chỉ một năm ngắn ngủi, tại sao lại thế này?

Lâm Thị thầm hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục cười nói: "Được, được, con có bản kê khai là tốt nhất, ta nhớ ra rồi, trước kia hình như ta cũng có một bản kê khai, chỉ là thời gian quá lâu không biết người hầu cất giúp ta đã để ở đâu rồi, lát nữa ta về nhất định phải tìm cho ra, đến lúc đó chúng ta đối chiếu một chút sẽ rõ, vẫn là Phi Vũ chu đáo."

Lâm Thị suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhưng dạo này có lẽ Phi Vũ đang bận chuẩn bị cho kỳ thi Hương vào tháng sau nhỉ, hay là chờ con thi xong rồi hãy nói, ta thật sự sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của con.”

Thấy bà ta vẫn tiếp tục từ chối, Ngô Phi Vũ liền cười nói: "E rằng mẫu thân không biết nhi tử đã có dự định mới, mấy hôm trước nhỉ tử đã nói với phụ thân rồi, nhi tử quả thực không phải là người học hành, may mắn thi đỗ tú tài, kỳ thi Hương lần này nhi tử thật không dám nghĩ sẽ đạt được kết quả tốt, chi bằng cứ đi cho vui vậy."

Ngô Vĩnh Xương ở bên cạnh nghe vậy, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, Phi Vũ suy nghĩ rất thấu đáo, đã quyết định sẽ theo nghiệp võ, sau này đừng sợ chịu khổ là được!"

Lâm Thị vừa nghe vậy, đáy mắt không khỏi sáng lên.

Chẳng lẽ Ngô Phi Vũ lại muốn tiếp tục luyện võ, vậy chẳng phải hắn lại phải đi biên quan à?

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Lâm Thị không khỏi hiện lên sự vui vẻ: "Học võ cũng tốt, cơ thể của Phi Vũ chúng ta không theo nghiệp võ thì thật đáng tiếc, vậy Phi Vũ định khi nào thì đi Tây Quan?”

Ai ngờ lời nói vui về của bà ta vừa dứt, sắc mặt Ngô Vĩnh Xương liên khựng lại, nhanh chóng thoáng qua nét không vui.

Ngô Phi Vũ cong môi cười nhẹ: "Mẫu thân mới vừa trở về, đã vội vàng mong nhỉ tử đi Tây Quan rồi à?" Lúc này, Lâm Thị cũng nhận ra mình có chút không kiềm chế được, vội vàng giải thích: "Tại sao lại thế được? Ta là sợ con đi, hiện tại ta mới đưa đệ đệ và muội muội con trở về, chỉ mong con đừng bao giờ đến nơi khổ cực đó nữa, chỉ là nam nhi chí ở bốn phương, nếu ta ngăn cản con, chẳng phải là hại con à?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 437


Ngô Phi Vũ cười nhạt lắc đầu: "Mẫu thân không cần lo lắng, nam nhi lập công danh sự nghiệp không nhất định phải đến biên quan, huống chi mấy năm gần đây biên quan không có chiến sự, vừa hay nhi tử có thể ở nhà nhiều hơn để bầu bạn với mẫu thân và đệ muội."

Lâm Thị chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, nụ cười trên mặt sớm đã không thể duy trì được nhưng bà ta vẫn cố nén sự thất vọng, mở miệng nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vẫn là ở nhà thì tốt."

Ngô Hàm Tuyết ở bên cạnh thấy mẫu thân chỉ vài hiệp đã bại trận, nàng ta không khỏi nhìn Ngô Phi Vũ bằng con mắt khác, từ khi nào mà hắn lại trở nên thông minh như vậy?

Ngô Hàm Tuyết đặt thìa trong tay xuống, nàng ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thị cười nói: "Mẫu thân, lần trước trên đường trở về, người còn nhắc với con là muốn xem mắt cho đại ca, người xem bây giờ thì tốt rồi, sau này đại ca thường xuyên ở thành Thanh Châu, chẳng phải sẽ càng tốt hơn à?"

Nữ nhi vừa nhắc nhở, Lâm Thị lập tức phản ứng lại, nói với Ngô Vĩnh Xương: "Đúng đúng, bây giờ Phi Vũ cũng đến tuổi rồi, nên tranh thủ xem mắt cho hắn."

Ngô Vĩnh Xương vốn đã cảm thấy một mình Ngô Phi Vũ quản lý gia sản không đáng tin cậy, vốn có ý định tìm cho hẳn một thê tử hiền đức, hiện tại Lâm Thị nhắc đến điều này, ông ta cũng vô cùng hài lòng: "Thật sự nên cân nhắc!"

Thấy cả nhà bốn người đều gật đầu đồng ý, trong lòng Ngô Phi Vũ chế nhạo một tiếng, sau đó hắn lại mở miệng nói: "Làm phiền mẫu thân còn phải chu đáo như vậy để cân nhắc cho nhi tử, nghe ý của người, trong lòng e rằng đã có người thích hợp rồi?"

Lâm Thị liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói: "Hiện tại vừa hay có một người vô cùng thích hợp, chính là tiểu nữ nhi của đại ca ta, tuổi tác tương đương với con, dung mạo lại đoan chính, hay là hai ngày nữa ta sẽ gửi thiếp, để nàng ấy đến nhà xem sao?"

Bà ta ngỡ rằng Ngô Phi Vũ sẽ không đồng ý, ai ngờ hắn cong môi cười nói: “Dân gian có câu: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mẫu thân suy nghĩ rất thấu đáo, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay mẫu thân đi nhờ người đưa thiếp luôn đi!"

Xem thì xem, ai sợ ai chứ.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con phải nói trước, thực ra con là người có yêu cầu hơi cao, nếu con không vừa mắt, mẫu thân không được trách con.”

Lâm Thị nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm không lành. Tiếp theo, mặc dù Lâm Thị có nhờ người mang thư về nhà mẫu thân đẻ nhưng vì lo lắng Ngô Phi Vũ có âm mưu gì đó nên bà ta nhất thời không dám hấp tấp.

Ngược lại, hai phụ tử Ngô Vĩnh Xương và Ngô Phi Vũ, cứ đến giờ cơm tối là lại thúc giục bà ta.

Thấy bọn họ đã giục nhiều lần, Lâm Thị cũng không dám trì hoãn nữa, bà ta đành nhân lúc Ngô Phi Vũ nghỉ ngơi vào ngày hôm sau, gọi chất nữ ruột của mình là Lâm Phương Phương đến.

Lúc đầu mọi chuyện vẫn ổn, cả nhà khách sáo ăn một bữa cơm, sau bữa cơm lại để Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào đi cùng đến ngồi ở đình nghỉ mát trong vườn. Lâm Thị thì lén quan sát bên ngoài vườn, thấy Ngô Phi Vũ quả thực không có gì bất thường, lúc này bà ta mới yên tâm.

Bà ta tìm một nha hoàn lấy cớ gọi Ngô Phi Hào và Ngô Hàm Tuyết đến, để Ngô Phi Vũ và Lâm Phương Phương ở riêng với nhau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 438


Lượt xem: 45

Nghĩ rằng chuyện hôn sự này đã sắp thành, bà ta liền yên tâm đi nghỉ ngơi ở hậu viện.

Dù sao cũng đã bận rộn cả nửa ngày nay, cả người bà ta đều mệt mỏi không chịu nổi.

Lúc bà ta đang ngủ trưa, bỗng nhiên nghe thấy nha hoàn đến báo: "Phu nhân, không ổn rồi, Lâm tiểu thư đang nổi giận trong vườn!"

Lâm Thị nghe vậy, lập tức thấy không ổn, bà ta cũng không quan tâm đến việc mệt mỏi hay không, lập tức mang giày vào rồi chạy ra vườn. ...

Một khắc trước. Ngô Hàm Tuyết và Ngô Phi Hào bị Lâm Thị đuổi đi.

Lâm Phương Phương biết bà ta đây là đang tìm cơ hội cho mình, nàng ta cảm thấy vừa nãy mình trò chuyện với Ngô Phi Vũ cũng rất tốt.

Lúc đầu, khi cô cô nói chuyện này với nàng ta, nàng ta còn rất không muốn, bởi vì Ngô Phi Vũ là một tên bá vương ở phủ Thanh Châu, mặc dù nàng ta chưa từng gặp mặt hắn nhưng đã nghe không ít lời đồn xấu về hắn.

Nhưng cô cô của nàng ta nói, trong tay hắn có không ít sản nghiệp mà trước đây mẫu thân hắn để lại, nếu nàng ta có thể gả cho hắn, sau này sẽ để nàng ta trực tiếp quản lý những gia sản đó. Lâm Phương Phương tự biết rằng mặc dù mình được nuôi dưỡng trong nhung lụa ở Lâm phủ, nhưng trên thực tế, nữ nhi trong Lâm phủ không có gì đáng để tự hào, đặc biệt là không có nhiều tiền trong tay, nếu nàng ta có thể gả vào đó, đến lúc đó, nàng ta hợp tác với cô cô, tất nhiên sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Nàng ta vốn nghĩ rằng hắn chỉ hơi nóng tính, chỉ cần hắn có thể giao hết các cửa hàng và tiền bạc cho nàng ta là được, dù sao thì nàng ta cũng không tốt tính cho lắm.

Không ngờ hôm nay gặp mặt, hắn hoàn toàn không giống như lời đồn đại thường ngày, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn, tướng mạo ngay thẳng, nói chuyện cũng khiến người ta như được tắm gió xuân.

Điều này khiến Lâm Phương Phương cũng không khỏi động lòng,

Nghĩ rằng đây là cơ hội khó có được, Lâm Phương Phương liền không màng tiếp tục giả vờ làm tiểu thư khuê các nữa, mạnh dạn hỏi: "Biểu ca, không ngờ giữa ca và lời đồn lại hoàn toàn khác nhau, biểu ca, ca thấy muội thế nào?"

Nói xong, Lâm Phương Phương còn tự mình làm bộ làm tịch, đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc mai.

Ngày thường ở Lâm phủ, nàng ta vốn nổi tiếng là người táo bạo và cay độc, cộng thêm thân hình hơi tròn trịa, động tác làm bộ làm tịch này còn có phần cứng nhắc.

Ngô Phi Vũ nhếch mép cười gượng, nhàn nhạt nói với nàng ta: "Trước khi gặp mặt, mẫu thân đã nói với ta rằng Lâm cô nương có khuôn mặt như mâm bạc, mắt như quả mơ nhưng khi gặp mặt... Thôi, thực ra Lâm cô nương không cần tự tỉ vê ngoại hình của mình quá, đôi khi nữ nhân không có nhan sắc cũng là đức hạnh!"

Lâm Phương Phương đang làm bộ làm tịch nghe vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ khó tin: "Ý biểu ca là chê ta xấu à?"

"Cũng không hẳn, nhãn quan của công tử ta cũng không tệ, có thể cho ngươi chút ý kiến nhỏ."

"Ngươi nói đi." Lâm Phương Phương nghi ngờ nói.

"Sau này ra ngoài cố gắng đừng phơi nắng, còn nữa, ngươi hợp mặc màu tối hơn, không hợp với màu hồng này."

"Tại sao?"

"Vì phơi nắng dễ sinh tàn nhang, mặc màu tối trông gầy hơn."

"Ngươi..." Phải nói là vừa rồi Lâm Phương Phương vẫn luôn cố gắng bình phục cảm xúc của mình, lúc này nàng ta đã hoàn toàn không khống chế được, nàng ta đứng phắt dậy, chỉ vào Ngô Phi Vũ gào lên: “Ngươi nói ta béo à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 439


Ngô Phi Vũ thấy nàng ta quả nhiên đã mắc câu, khóe miệng nở một nụ cười: "Ta chỉ nói thật mà thôi, tại sao ngươi lại không nghe được sự thật?"

Lâm Phương Phương vốn còn có chút kiêng dè với Ngô phủ, không dám làm càn, nhưng thấy lúc này xung quanh không có ai, các nha hoàn tiểu tư cũng đều bị Ngô Hàm Tuyết dẫn đi, thế là nàng ta không nhịn được dùng ngón tay chỉ vào Ngô Phi Vũ mà mắng, dù sao đối phương cũng là một tên tiểu bá Vương.

"Phỉ!l Ngươi tưởng ta muốn đến đây à? Ngươi tưởng ngươi tốt đẹp đến mức nào?"

"Ngươi ra ngoài nghe ngóng xem, danh tiếng của ngươi ở phủ Thanh Châu đã thối nát từ lâu rôi!"

"Nếu không phải cô cô ta ép ta đến, nói ngươi có thể cho được nhiều sính lễ như vậy, ngươi tưởng ta có thể coi trọng ngươi à?"

Ai ngờ nàng ta vừa mới dứt lời, liền thấy hắn đưa ngón tay chỉ về phía sau mình.

Lâm Phương Phương nhịn cơn giận quay đầu lại, liên thấy Lâm Thị và một đám hạ nhân đang đứng sau lưng.

Nàng ta không khỏi sửng sốt ngay tại chỗ.

Nàng ta bỗng nhiên nhớ ra đây chính là Ngô phủ, hôm nay nàng ta vốn phụng mệnh của cô cô mình đến để xem mắt, cô cô nàng ta đã nói bất kể nàng ta dùng cách gì cũng phải hạ gục tiểu bá vương này.

Giờ thì hay rôi, nàng ta không những không hạ gục được hắn, mà còn lỡ lời nói hết những lời trong lòng mình ra.

Nhưng nghĩ đến Ngô Phi Vũ ở trong phủ này vẫn luôn nghe lời cô cô nàng ta, có lẽ hắn cũng đã quen với việc thuận theo, thế là nàng ta hít một hơi thật sâu, chạy về phía Lâm Thị: "Cô cô, ta tốt bụng ở đây nói chuyện với biểu ca, không ngờ hắn lại đối xử với ta như vậy."

Lâm Thị trừng mắt nhìn nàng ta: "Không cần nói nữa."

Vừa rồi nàng ta mắng to như vậy, khắp phủ trên dưới đều nghe thấy.

Huống chi trên mặt Ngô Phi Vũ vẫn luôn cười hì hì.

Cho dù hẳn thật sự thiết kế để nàng ta chui vào tròng, thì lúc này nàng ta cũng không thể nói rõ được, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng hóa giải hiểu lầm, đừng để cuộc xem mắt tốn nhiều công sức này tan thành mây khói.

Nghĩ đến đây, Lâm Thị cũng hít một hơi thật sâu, cười với Ngô Phi Vũ: "Phi Vũ à, biểu muội Phương Phương của con còn nhỏ, con đừng chấp nhặt với nó." Ngô Phi Vũ cười lạnh với Lâm Thị: "Mẫu thân, nếu con nhớ không nhầm, trước kia mẫu thân có nói hình như Lâm cô nương cùng tuổi với con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa mới gặp mặt lần đầu, nàng ta đã dám chỉ vào mặt con mà mắng chửi, còn mặt dày nói là vì để ý đến sính lễ của con nên mới đến, chẳng lẽ mẫu thân đã âm thầm hứa hẹn gì với nàng ta à?”

Lâm Thị nghe vậy, vội vàng xua tay phủ nhận: "Sao có thể chứ? Hôm nay mới là ngày đầu tiên gặp mặt, sao có thể nói đến sính lễ, đây là biểu muội của con, thật là không hiểu chuyện."

"Mẫu thân, người khiến con quá đau lòng rồi, con vốn tin lời người nói rằng sẽ giới thiệu cho con một cô nương tốt như thế nào, không ngờ lại bị mắng một trận, thôi thôi, sau này mẫu thân đừng lo lắng cho con nữa, Phi Vũ thật sự không chịu nổi!"

"Phi Vũ à..."

Chưa kịp để Lâm Thị mở lời thì thấy Ngô Vĩnh Xương từ phía sau bà ta đi ra: "Chuyện gì xảy ra thế, tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây la hét ầm ï thế này, còn ra thể thống gì nữa!"
 
Back
Top Bottom