Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 410


Lý Văn Tĩnh sửng sốt một chút, rồi hỏi: "Hóa ra Tâm Nguyệt tỷ cũng biết chữ à, ta còn tưởng rằng..."

Tử Du ở bên cạnh cũng vội vàng ngắt lời: "Mẫu thân đương nhiên biết chữ, không chỉ biết chữ, còn biết sáng tác truyện nữa, những câu chuyện này đều do mẫu thân sáng tác.”

Nghe vậy, Lý Văn Tĩnh không khỏi bật cười: "Đây không phải là câu chuyện do mẫu thân các ngươi sáng tác, Tâm Nguyệt tỷ cũng biết đọc sách, sao có thể lừa hài tử là do mình nghĩ ra được?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc. Nàng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Tống Dập ở bên cạnh nói: "Truyện tranh này vốn là do Tâm Nguyệt nghĩ ra, ta chỉ phụ trách vẽ lại, có gì lạ?"

"Cái gì?" Lý Văn Tĩnh lập tức ngạc nhiên: “Truyện tranh này là do hai người sáng tác à?”

Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài ở bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, mỗi người vội vàng giật lấy một quyển: "Thì ra hai người chính là phu thê Tống Thị? Không ngờ tác giả truyện tranh nổi tiếng khắp cả nước lại chính là hai người?”

"Tỷ tỷ và tỷ phu thật lợi hại, chậc chậc chậc, thật không ngời!” Ngô Phi Vũ cũng ngạc nhiên nói.

Thấy hai người khen ngợi không ngớt, Cố Tâm Nguyệt ngượng ngùng nói: "Chỉ là kể chuyện cho hai hài tử lúc buồn chán mà thôi."

"Vậy lần sau có truyện mới có thể cho chúng ta xem trước không?!"

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Các ngươi cứ trực tiếp tìm Tống Dập là được!"

Lý Văn Tĩnh vốn đã bị Cố Tâm Nguyệt làm cho tức giận, nàng ta vốn định mượn cớ tặng truyện tranh cho hai hài tử để kể chuyện, nhằm thể hiện tài năng của mình, không ngờ hai hài tử đã đọc từ lâu rồi?

Hơn nữa câu chuyện này lại do phu thế người ta sáng tác?!

Vốn tưởng Cố Tâm Nguyệt chỉ là một thôn phụ, không ngờ nàng lại có tài năng như vậy?

Thấy Cố Tâm Nguyệt chiếm hết hào quang, Lý Văn Tĩnh không khỏi nắm chặt quyển truyện tranh, tức giận nói: "Ca, ta bỗng nhiên thấy không khỏe, hay là chúng ta về phủ thôi?"

Lý Văn Tài vừa mới biết được phu thê Tống Thị nổi tiếng chính là Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, hắn vốn còn đang phấn khích, vừa định nói chuyện thêm với hai người một lát, không ngờ muội muội lại vào lúc mấu chốt này đòi vê nhà?

Nhớ lại chuyện ra khỏi cửa vào buổi sáng, hắn liền có chút không kiên nhẫn nói: "Buổi sáng ta muốn tự mình đến, muội lại nhất quyết đòi đi theo, ta nói không cho muội đi cùng, bây giờ thì hay rồi, nếu muội muốn về thì tự về một mình đi!"

Lý Văn Tĩnh thấy người ca ca vốn rất cưng chiều mình, lúc này bỗng nhiên lại không kiên nhẫn như vậy, nàng ta càng thấy buồn bực trong lòng, tức giận đứng dậy: "Được, muội tự đi!”

Nói xong, nàng ta liền đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.

Chờ đến chiêu Hứa Thị và Ngọc Nương trở về, nghe Trương Thị kể lại chuyện xảy ra hôm nay, bọn họ không khỏi bật cười ha hả.

Xem ra cô nương này quả thực không hợp với Tam Thanh, Hứa Thị lúc này mới hoàn toàn hết hy vọng. Thấy trời đã muộn, Tống Chính Quang liền cùng Ngọc Nương vội vã trở về trang trại.

Trên xe la chất đầy những chiến lợi phẩm mà Ngọc Nương và Hứa Thị ra ngoài mua cho mọi người trong trang trại.

Hai người vừa mới đi, Trần Khai liền dẫn theo người kéo xe từ trang trại ngoại thành chạy thẳng đến.

Vừa đến nhà họ Cố, mấy người trông giống như nông dân ở trang trại liền bắt đầu giúp đỡ, khiêng từng rổ từng rổ vào trong nhà họ Cố.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 411


Khi Cố Tâm Nguyệt và những người khác đến tiền viện, liền thấy Ngô Phi Vũ và Trần Khai đang đứng ở cửa chỉ huy người hầu khiêng những quả mơ xanh.

Những rổ mơ xanh mơn mởn này tươi ngon, trông rất hấp dẫn, chỉ là số lượng này có vẻ hơi nhiều?

Cố Tâm Nguyệt nhìn đến ngây người, vội vàng hỏi Ngô Phi Vũ: "Phi Vũ, tại sao lại hái nhiều thế? Đây là muốn mở quán rượu à?"

Ngô Phi Vũ phất tay: "Cũng không phải không được, chờ đến khi cửa hàng của tỷ sửa xong, để vào bán chung luôn! Dù sao thì ta giữ lại những quả mơ xanh này cũng chẳng có tác dụng gì."

Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy nhiều mơ xanh như vậy, muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc cũng không có cách nào tốt hơn, nành đành phải nhận trước.

Nành định chờ đến khi ủ rượu bán đi, tính toán lợi nhuận rồi mới tính toán lợi nhuận với hẳn.

Chờ đến khi người nhà họ Cố cùng nhau ra tay, giúp xử lý và ngâm rượu hết số mơ xanh này thì đã là ba ngày sau.

Chớp mắt đã đến ngày Ngô tri phủ mở tiệc tại phủ, chiêu đãi Khương phu tử và các tài tử.

Trong hai ngày này, không chỉ Cố Tâm Nguyệt lo lắng, mà ngay cả Ngô Phi Vũ vốn tính cách thoải mái cũng chạy đến tối hôm qua, cố ý an ủi một phen.

"Tỷ phu, phụ thân ta vẫn luôn rất coi trọng thể diện, chuyện năm đó, đến tận bây giờ, ông ấy vẫn không cho người nhà nhắc lại, có lẽ lần này cho dù có nhận ra ngươi, ông ấy cũng sẽ không thừa nhận ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm giả vờ không quen biết ông ấy là được."

"Tỷ tỷ, tỷ cũng không cần quá lo lắng, cho dù có nhận ra thì còn có ta ở đây, ta sẽ không trơ mắt nhìn tỷ phu bị bắt nạt đâu."

Tống Dập thì chẳng hề sợ hãi, còn quay lại an ủi bọn họ: "Chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, các ngươi thật sự không cần quá lo lắng." Hôm đó vào chiều tối, thấy thời gian hẹn đã gần đến, Tống Dập liền đi đến gặp Khương phu tử, còn Cố Nhị Dũng thì xung phong giúp đánh xe ngựa.

Đến trước cửa Ngô phủ, xe ngựa vừa dừng lại, Cố Nhị Dũng liền vỗ vai Tống Dập: "Muội phu, ngươi yên tâm vào trong, ta sẽ chờ ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ ra tìm ta.”

Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Biết rồi."

Khương phu tử ở bên cạnh lại chẳng hiểu gì, chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, tại sao người nhà họ Cố lại làm như có chuyện gì to tát vậy?

Hai người sóng vai bước vào Ngô phủ.

Vừa vào cửa, đã có tiểu đồng nhận ra Khương phu tử, vội vàng niêm nở nhiệt tình nghênh đón hai người vào trong viện.

Đang vào tiết xuân, dù trời đã dần tối nhưng dưới ánh đèn vàng ở hai bên trong viện, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đủ loại bố trí tỉnh xảo trong viện.

Bóng cây hoa rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo, có phần thi vị.

Hai người theo sự chỉ dẫn của tiểu đồng đi đến phòng tiệc, lúc này đã có không ít học tử chờ sẵn ở đó.

Khương phu tử vừa đến, mọi người liền vây quanh, hàn huyên vài câu, sau đó mới lần lượt ngồi xuống.

Khương phu tử được sắp xếp ngồi ở vị trí trên cùng, Tống Dập vì là thủ khoa, cũng được sắp xếp ngồi cách Khương phu tử không xa bên tay trái.

Ngay đối diện là Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài.

Thấy Tống Dập ngồi ngay đối diện mình, Ngô Phi Vũ vội vàng gật đầu với hắn, hai người còn chưa kịp nói câu nào thì Ngô đại nhân đã dẫn quản gia đi ra.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 412


Mọi người lại đứng dậy, chắp tay chào Ngô đại nhân.

Sau một hồi khách sáo, tiệc mới chính thức bắt đầu.

Chờ đến khi những món ăn ngon như nước chảy được bưng lên trước mặt mọi người, Ngô đại nhân mới nâng chén rượu trên bàn, nâng chén về phía Khương phu tử và các học tử rồi nói: "Mọi người đều là nhân tài của phủ Thanh Châu ta, ngày sau ắt sẽ là hiền tài của quốc gia, hôm nay mọi người có thể nể mặt đến đây, Ngô mỗ ta vô cùng cảm kích, xin nâng chén rượu này, kính mọi người!”

Mọi người cũng đồng loạt nâng chén chúc mừng.

Ba chén rượu xuống bụng, dưới ánh đèn mờ ảo, Ngô đại nhân lên tiếng hỏi: "Không biết ai là thủ khoa nắm nay?”

Nghe vậy, Tống Dập vốn vẫn cúi đầu từ nãy giờ từ từ ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Chính là tại hạ."

Tống Dập vừa dứt lời, Ngô tri phủ liên ngẩng đầu lên, nghe tiếng nhìn lại, ông ta vốn đã thấy người bên cạnh Khương phu tử có chút quen mắt, nhìn kỹ như vậy, ông ta không khỏi hít một hơi thật sâu.

Thì ra là hắn!

Hôm đó, từ lần gặp gỡ ở cổng thư viện, sau đó ông ta không còn gặp lại hắn nữa. Lúc đó ông ta còn dặn Phi Vũ đừng nên lại gần loại người như hắn, không ngờ hắn lại là thủ khoa? Loại người như hắn sao có thể?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngô đại nhân không khỏi tối sầm lại.

May mà đèn mờ, những người ngồi bên dưới không nhìn rỡ, chỉ thấy ông ta ngây người nhìn Tống Dập một lúc, sau đó mới khó khăn lên tiếng: "Biết rồi."

Khương phu tử không hiểu ra sao, chỉ thấy lúc này chính là thời cơ tốt, liền tiển cử với Ngô tri phủ: "Đứa học trò này của ta, đừng thấy hắn mới đến nhưng hắn lại có tài hoa hơn người, ta đã nhiều năm không gặp được học trò thông minh như vậy, sau này ắt có thể đảm đương trọng trách!"

Khương phu tử không khen còn đỡ, ông ta vừa khen như vậy, Ngô tri phủ không khỏi tức giận nhưng trước mặt mọi người, ông ta đành phải cố nén xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là một nho sinh, không đến mức khiến Khương phu tử phải khoa trương như vậy chứ?"

Khương phu tử cũng không phải là người dễ bắt nạt, thấy trong lời nói của Ngô đại nhân có phần khinh thường, ông ta vừa định lên tiếng thì nghe Ngô đại nhân tiếp tục nói: "Nếu bàn về tài hoa, cách đây không lâu ta nghe nói ở kinh thành có một bộ tranh đã trở thành tác phẩm của bậc thầy được bàn tán khắp phố phường, nghe nói tác giả bộ truyện đó còn rất trẻ nhưng cốt truyện khéo léo, tranh vẽ cũng rất tinh xảo sinh động! Cho nên đôi khi chúng ta đánh giá một người có tài hay không, cũng không thể chỉ dựa vào thành tích khoa cử! Càng phải xem xét toàn diện mới được!"

Ngô đại nhân vừa dứt lời, Lý Văn Tài bên dưới cũng không màng đến lễ nghi, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Vị công tử mà Ngô đại nhân nói đến, ta cũng biết, người đó đang ở giữa chúng ta đây!"

"Ồ? Thật sự có chuyện này à?" Ngô đại nhân cũng không kìm được, đứng phắt dậy.

Khương phu tử ở bên cạnh thấy vậy, không khỏi bật cười ha hả: "Đúng vậy, người đó chính là thủ khoa của chúng ta - Tống Dập!"

"Tống Dập?" Ngô đại nhân sửng sốt một lúc, mới lẩm bẩm nói.

Ông ta chỉ nghe nói tác giả họ Tống, nhưng tại sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Câu chuyện đó thật sự là do Tống Dập viết?

Ngô đại nhân có chút chán nản ngồi phịch xuống chỗ, một lúc sau, ông ta cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Tống Dập: "Nếu quả thật như vậy thì Tống công tử đúng là tiền đồ vô lượng!”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 413


Tống Dập cũng ngẩng đầu nhìn ông ta một cách thản nhiên, chắp tay nói: “Đa tạ Ngô đại nhân đã khen ngợi!”

Một bữa tiệc cuối cùng cũng tan đi trước khi đêm xuống.

Mọi người vừa đi, Ngô Vĩnh Xương liền vội vàng gọi người hầu bên cạnh đến, vội vàng nói: "Hôm nay Tống Dập đến, ngươi hãy đi điều tra kỹ càng, ta muốn biết tất cả mọi thông tin về hắn!"

"Vâng!" Người hầu vội vàng đáp lời, sau đó lại hỏi: "Lão gia, ngày mai có còn tiếp tục đi đến trang trại ngoại thành để thị sát dân tình nữa không?” "Tất nhiên là phải đi, ngày mai nên đến trang trại nào?" Ngô Vĩnh Xương xoa mi tâm, tùy ý hỏi.

"Thưa lão gia, cách Đông thành mười mấy dặm có một trang trại, chủ cũ đã bỏ trốn đến kinh thành, trang trại này cũng mới được bán cách đây vài tháng, vốn đã có phần hoang phế nhưng sau khi hộ gia đình kia mua lại thì bắt đầu tăng cường khai khẩn, nghe nói trên sườn đồi cũng đã trông đầy hoa màu, chỉ là mới vài tháng thôi, chắc cũng chưa thấy được hiệu quả, lão gia thấy có cân thiết phải đi xem thêm không?" Người hầu hỏi ý kiến.

Ngô Vĩnh Xương khựng lại một chút, sau đó mới đáp: "Nếu đã như vậy thì cứ đi xem rồi nói sau, nếu bọn họ thật sự có thể khai khẩn cả sườn đồi để trồng trọt thì cũng không tệ!”

"Vâng!" Người hầu nói xong, liền cáo lui. ...

Ngày hôm sau.

Tống Dập từ sáng sớm đã đến thư viện, chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu sắp tới.

Còn Cố Tâm Nguyệt thì nhớ đến đợt dâu tây cuối cùng trong nhà kính của trang trại, liền dẫn theo hai hài tử, cùng Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cùng nhau đi hái dâu.

Cùng lúc đó, Ngô Vĩnh Xương cũng dẫn theo tùy tùng cải trang vi hành ra khỏi thành. Theo lộ trình mà tùy tùng đã dò hỏi trước, mấy người từ cửa đông đi xe ngựa hơn mười dặm, mới đến gần trang trại.

Nhưng vì nơi đây nhiều núi đường hẹp, xe ngựa vừa đi một đoạn trên đường nhỏ đã không tìm thấy đường để bước lên.

Vài người hầu vội vàng xuống xe dò đường, Ngô Vĩnh Xương thấy vậy cũng không ngồi yên, bước xuống xem tình hình.

Đi bộ qua một con đường nhỏ, đúng lúc mọi người đang không biết phải làm sao thì phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hài tử cười nói mơ hồ.

Mấy người vội vàng bước nhanh tới, vòng qua một sườn đồi thấp, quả nhiên thấy lối vào trang trại không xa.

Ngay lối vào, mấy hài tử đang cười đùa đuổi nhau.

Ngô Vĩnh Xương bỏ mặc xe ngựa, lập tức đi bộ đến, vừa đến lối vào trang trại, ông ta liên nhìn thấy một đôi hài tử như kim đồng ngọc nữ đang đuổi theo đàn bướm.

Ông ta thấy dáng vẻ của hài tử rất đáng yêu, đôi mắt và lông mày còn có chút quen thuộc.

Ngô Vĩnh Xương không khỏi ngây người một lúc.

Đang lúc ông ta ngây người nhìn hai hài tử chơi đùa, hai hài tử cũng nhận ra có người ở phía đối diện, vội vàng dừng lại. Chỉ thấy Hoài Cẩn nhanh chóng kéo Tử Du ra sau mình, nhíu mày không vui hỏi nam nhân trước mặt: "Ông là ai? Tại sao lại đến đây?"

Ngô Vĩnh Xương thấy cậu bé tuy tuổi còn nhỏ nhưng khi gặp người lạ lại rất cẩn thận và bình tĩnh, quả thực không giống như những hài tử ở vùng núi, không khỏi nhìn cậu bé với ánh mắt khác, cười ha hả nói: "Ta không phải người xấu, ta từ thành Thanh Châu đến, đi ngang qua trang trại của các ngươi, muốn tiện đường ghé qua xem thử."

Thấy vẻ mặt ông ta hiên hòa, đôi mắt sáng ngời chính khí, quả thực không giống người xấu, Tử Du đứng sau Hoài Cẩn liền mạnh dạn thò đầu ra: "Ông ơi, ông đến trang trại của chúng ta chơi à?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 414


Nhìn thấy Tử Du thò đầu thò cổ, dáng vẻ đáng yêu, Ngô Vĩnh Xương càng cười tươi hơn: “Đúng Vậy, ta muốn đến trang trại của các ngươi để dạo chơi ngắm cảnh."

"Thảo nào, trang trại của chúng ta vui lắm, có núi có nước, còn có đủ thứ đồ ăn ngon!" Tử Du nói một cách thoải mái.

"Được, vậy thì làm phiền ngươi dẫn đường cho ta." Ngô Vĩnh Xương đưa tay ra.

Hoài Cẩn quan sát một hồi, cũng thấy ông ta không phải người xấu, liền kéo Tử Du đi trước dẫn đường.

Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn hái dâu tây trong trang trại, bỗng nhiên nhận ra đã lâu không thấy Hoài Cẩn và Tử Du, nàng vội vàng đứng dậy đi tìm.

Ngọc Nương ở bên cạnh đáp lời: "Hai hài tử và mấy hài tử trong trang vừa nãy còn đuổi bướm ở khoảng đất trống trước cửa, giờ chắc mải chơi quên cả giờ giấc rồi!"

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đi ra cửa tìm.

Nàng vừa mới đi được vài bước, liên thấy hai hài tử đang đi về phía này.

Phía sau còn có mấy người lớn đi theo, Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước nhanh tới, đi đến trước mặt hai hài tử, vội vàng kiểm tra, thấy chúng đều bình an vô sự, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy người phía sau.

Cố Tâm Nguyệt vừa ngẩng đầu lên, Ngô Vĩnh Xương đi đầu không khỏi ngạc nhiên, nhất thời chỉ có thể ngây người đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khó khăn mở miệng: "Ngươi là..."

Cố Tâm Nguyệt thấy ông ta tuy mặc thường phục nhưng toàn thân uy nghiêm, khí thế bức người, nhất là những người tùy tùng đi theo phía sau cũng đều cung kính với ông ta, trong lòng nàng liền có suy đoán, sau đó hành lễ: "Thân phụ là Cố nương tử ở trang trại, không biết đại nhân đến trang trại này có việc gì?”

Ngô Vĩnh Xương thấy nàng trả lời một cách thoải mái, cử chỉ tự nhiên, không che giấu được khí chất thẳng thắn, lại nghe nàng trả lời rằng mình họ Cố, lúc này mới hiểu ra rằng vừa rồi ông ta đã nhận nhầm người.

Ông ta không khỏi hơi áy náy nói: "Không giấu gì các ngươi, chúng ta là nha dịch của phủ Thanh Châu, lần này ta đến đây chủ yếu là muốn tham quan trang trại của các ngươi, xem tình hình sinh trưởng của cây trông."

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, liền hiểu ra.

Thì ra người này chính là Ngô đại nhân, cha của Ngô Phi Vũ à?

Vậy chẳng phải là ngoại công của Hoài Cẩn và Tử Du hay sao? Nhìn vẻ mặt không quen biết của ông ta, có lẽ ông ta còn chưa biết đến sự tồn tại của hai hài tử.

Hiện tại, nàng chỉ còn cách mời mọi người vào trang trại, tiếp đãi tử tế.

Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nhiệt tình dẫn mọi người vào trang trại, nhân lúc Ngọc Nương đang bưng trà rót nước cho mọi người, Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng đi tìm Tống Chính Quang để nói rõ tình hình.

Tống Chính Quang vừa nghe nói người đến chính là thông gia cũ của mình, nhưng khi nghĩ đến thái độ của người đó đối với Tống Dập, ông ta không khỏi nắm chặt tay, lo lắng nói: "Nếu như ông ta nhận ra Hoài Cẩn và Tử Du thì phải làm sao? Hơn nữa, trang trại của chúng ta chỗ nào cũng có huyền cơ, không biết ông ta có phát hiện ra điều gì bất thường không."

Cố Tâm Nguyệt lắc đầu an ủi: "Cha, hiện tại chúng ta cũng không cần quá lo lắng, có lẽ bọn họ chỉ tiện đường đến xem tình hình cây trồng trong trang trại, dù sao thì nạn đói vừa mới qua ởi, hiện tại triều đình đều rất coi trọng vụ mùa này."

"Ông ta đã không nhận ra, chúng ta cũng không cần phải hoảng sợ, cứ ứng phó bình thường là được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 415


Còn về cây trồng trong trang trại của chúng ta, may mắn là hiện tại vẫn còn là cây con, cứ tùy ý dẫn bọn họ đi xem lúa mì, đậu nành và ruộng dưa, có thể cho họ xem ruộng bậc thang và vườn cây ăn quả của chúng ta, còn những thứ khác, hiện tại cũng không thể nhìn ra được điều gì!"

"Còn vê những nông sản phụ phẩm chúng ta làm, cũng không cần dẫn bọn họ qua đó, xem xong những thứ này cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, cha có thể dẫn bọn họ đến ăn cơm.”

Nghe Cố Tâm Nguyệt nói cặn kẽ, Tống Chính Quang vốn còn hơi căng thẳng cũng yên tâm lại: "Được, vậy bây giờ ta sẽ dẫn bọn họ đi xem ruộng bậc thang. `

"Được, ta và Ngọc Nương sẽ đi bảo mọi người chuẩn bị bữa trưa!" Cố Tâm Nguyệt cười nói.

Tống Chính Quang làm theo kế hoạch, dẫn mọi người đi một vòng quanh ruộng.

Đến khi Ngô Vĩnh Xương và những người khác nhìn thấy ruộng bậc thang trên sườn đồi, ông ta không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Không tệ, ta thấy thế đất của trang trại các ngươi không được tốt lắm, nhưng không ngờ các ngươi lại có thể tùy theo địa hình mà khai khẩn đất hoang trên sườn đồi, không ngờ ở phương Bắc chúng ta cũng có thể thấy ruộng bậc thang! Rất tốt, rất tốt!"

Mọi người chỉ thấy một màu xanh ngắt trên ruộng bậc thang, từng người đều chú ý đến cấu trúc của ruộng bậc thang, ngược lại quên mất việc xem kỹ cây trồng trên ruộng.

Xem xong ruộng bậc thang và vườn cây ăn quả, Tống Chính Quang lại dẫn mọi người đi xem ao cá và chuồng lợn, chuồng dê, chuồng bò.

Lúc này, mọi người đều đã đi mệt, bỗng nhiên trong trang trại lại thoang thoảng một mùi thơm nồng nàn.

Ngô Vĩnh Xương chỉ thấy bụng mình hơi đói, liền cười hỏi: "Đây là mùi gì vậy?”

Tống Chính Quang lập tức đáp lời: "Không biết đại nhân hôm nay đến đây, trang trại không kịp chuẩn bị thức ăn ngon, chỉ có một bữa cơm gia đình, mong đại nhân đừng chê."

Mùi thơm này càng ngửi càng đậm, Ngô Vĩnh Xương chỉ thấy càng đói hơn, liền hiếm khi gật đầu: "Vậy thì làm phiên các ngươi rồi!"

Tống Chính Quang vội vàng xua tay, lịch sự dẫn mọi người đến nhà ăn.

Bỗng dưng lại nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, Ngô Vĩnh Xương nhất thời không nhịn được, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ. Thấy ông ta đứng ngẩn người ngoài cửa, Tử Du vội vàng đưa tay kéo ông ta: "Ông, mau đến ăn thử tay nghề của mẫu thân ta đi, đồ ăn mẫu thân ta nấu ngon lắm!"

Ngô Vĩnh Xương thấy bàn tay truyền đến hơi ấm, vội cúi đầu nhìn, liền thấy cô bé cười híp mắt kéo mình đi ăn, liền cười ha ha theo vào ngồi xuống bên bàn.

Nhìn kỹ, chỉ thấy trên bàn ăn trước mặt đã bày rất nhiều món ăn thịnh soạn. Có nhiều món ông ta chưa từng nhìn thấy, ông ta không khỏi tò mò hỏi: "Đây là?"

Cố Tâm Nguyệt cười đáp lại một cách thoải mái: "Trên núi không có gì ngon, đều là những món ăn đạm bạc vào mùa xuân này, có không ít măng rừng và rau dại lấy từ trên núi, còn có một số đồ ăn từ thú rừng, những con cá này đều được nuôi trong ao của nhà."

Ngô Vĩnh Xương thấy vậy, liên đưa tay gắp một miếng thịt cá, chỉ thấy con cá rất tươi ngon, nước sốt ở trên cũng là loại ông ta chưa ăn bao giờ, không khỏi gật đầu khen ngợi.

Sau đó ông ta lại ăn thử món măng xào dầu, cũng tươi non vô cùng.

Ăn xong một bữa, Ngô Vĩnh Xương không ngừng gật đầu: "Không ngờ giữa núi rừng này, lại có thể có món ăn ngon đến vậy!"

Nói xong, ông ta liền bảo tùy tùng lấy một túi tiền ra, đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Làm phiền nhiều rồi, chút quà nhỏ này, coi như là quà gặp mặt cho hài tử."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 416


Cố Tâm Nguyệt vội vàng xua tay: "Không được, không được, chỉ là một bữa cơm mà thôi. "

Ngô Vĩnh Xương thấy nàng không chịu nhận, liền nhét túi tiền vào tay Tống Chính Quang: "Ta thấy trang trại của các ngươi xây dựng rất tốt, sau này không tránh khỏi còn phải làm phiền các ngươi, chút quà nhỏ này các ngươi nhất định phải nhận."

Tống Chính Quang thấy vậy, đành miễn cưỡng nhận lấy: "Đại nhân khách sáo rồi. "

Nhìn kỹ, Ngô Vĩnh Xương mới phát hiện Tống Chính Quang có vài phần quen mắt, không khỏi buột miệng hỏi: "Lúc nãy ta nghe hai hài tử gọi ngươi là gia gia, không biết cha của hai hài tử ở đâu?"

Nghe vậy, Tống Chính Quang và Cố Tâm Nguyệt đều sửng sốt.

Cố Tâm Nguyệt cười trước: "Cha của hài tử hôm nay vào thành mua sắm rồi, hôm nay không khéo, vừa vặn không có ở đây."

"Ồ, thì ra là vậy, không sao, sau này còn có cơ hội gặp lại, vậy hôm nay không làm phiền nữa!" Ngô Vĩnh Xương nhớ đến một lát nữa còn phải đi nơi khác, đành đứng dậy cáo từ.

Thấy ông ta rốt cuộc cũng đã đi, Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thu dọn đồ đạc trong trang trại xong, nàng liền đưa hai hài tử về thành.

Buổi tối, Cố Tâm Nguyệt kể lại chuyện hôm nay tình cờ gặp Ngô Tri phủ ở trang trại cho Tống Dập nghe.

Tống Dập trầm ngâm một lát, an ủi: "Lần trước ta đến Ngô phủ dự tiệc, đã khiến Ngô đại nhân chú ý, e rằng chuyện này giấu không được bao lâu, chúng ta chuẩn bị tâm lý, nếu ông ta thực sự biết được thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến, dù sao cũng là ngoại tôn tử, ngoại tôn nữ ruột thịt, có lẽ ông ta sẽ không gây bất lợi cho hai hài tử."

Cố Tâm Nguyệt cũng gật đầu: "Ừ, hôm nay ta thấy ông ta rất yêu thích hai hài tử, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta trông cũng không phải là người không biết lý lẽ, có lẽ sẽ không đối xử với hài tử bằng tâm địa khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi từng bước xem từng bước vậy."

Cùng lúc đó, Ngô Tri phủ cũng đã trở về phủ.

Ông ta vừa dùng xong bữa tối, tùy tùng liền đến bẩm báo: "Lão gia, người phái đi dò la tin tức về Tống Dập đã trở về, nhưng nơi trước kia hắn ở là thôn Lê Hoa giờ đã không còn người ở, người dân trong thôn đều đã đi lánh nạn, chỉ hỏi thăm được người ở tiệm thuốc trong trấn, nói rằng năm ngoái hắn vừa mới thành thân, bây giờ bên cạnh hắn có hai hài tử đều là. ."

Tùy tùng do dự một chút, mới tiếp tục nói: "Hai hài tử hắn mang theo bên mình là do tiền thê của hắn để lại, còn những chuyện khác thì không rõ."

"Cái gì?” Ngô Vĩnh Xương nghe xong tin tức của tùy tùng, không khỏi đứng phắt dậy: "Ngươi nói A Nguyệt trước kia có để lại hai hài tử à?"

"Đúng là như vậy!" Tùy tùng khẳng định chắc nịch.

Trước kia, sau khi tiểu thư xuất giá, lão gia đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nàng.

Chỉ có một lần liên lạc, là khi thôn Lê Hoa phái người đến báo tang.

Kể từ đó, bọn họ không còn tin tức gì ở đó nữa, cho nên lão gia mới không biết chuyện tiểu thư để lại hai hài tử.

Nhưng may mắn là người đi dò la đã gặp được một tên sai vặt trong tiệm thuốc ở trấn Thanh Thủy, hiểu rất rõ tình hình nhà bọn họ, mới biết được chuyện này.

Ngô Vĩnh Xương ngã trở lại ghế, ông ta phải mất một lúc mới từ từ tỉnh táo lại.

Trong đầu ông ta không khỏi nhớ đến hai hài tử đã gặp ban ngày, nghĩ như vậy, bọn chúng quả thực có chút giống A Nguyệt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 417


Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ của Cố nương tử, ông ta không khỏi hạ quyết tâm.

Có lẽ chỉ là nang trông giống Cố nương tử mà thôi, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy?

Huống chi bọn họ đều ở ngoại thành, còn Tống Dập ở nội thành, sao có thể là cùng một người.

Nghĩ kỹ lại, Ngô Vĩnh Xương trầm giọng nói: "Ngươi hãy bí mật cho người tiếp tục điều tra, xem Tống Dập đang ở đâu? Tình hình của hai hài tử cũng dò la một chút."

Mặc dù từ khi A Nguyệt xuất giá, tình cảm cha con giữa bọn họ cũng theo đó mà cắt đứt.

Nhưng dù sao A Nguyệt cũng đã đi rồi, nay biết được nàng còn để lại hai hài tử trên đời, sao ông ta có thể không muốn gặp mặt?

Tống Dập vừa mới đỗ thủ khoa, ở phủ Thanh Châu cũng có chút tiếng tăm.

Thêm vào đó, chuyện nhà họ Cố làm ăn ở phủ Thanh Châu cũng có không ít người biết.

Cho nên người phái đi dò la vừa mới đi ra ngoài một canh giờ, liền mang tin tức trở vê!

"Bẩm lão gia, đã dò la được địa chỉ của Tống Dập, ngay tại Nam thành các thư viện Thanh Giang không xa, hai hài tử và gia quyến của kế mẫu đều sống chung một chỗ, không những thế, gia đình đó còn mở một tiệm ăn đối diện thư viện Thanh Giang, làm ăn rất tốt."

"Được, ngày mai ngươi phái người đi đón hai hài tử về." Ngô Vĩnh Xương lập tức đứng dậy, ởi ởi lại lại trong phòng.

Sau đó như nhận ra điều gì, ông ta bỗng trở nên có chút do dự, sau đó lẩm bẩm: "Không không, vẫn không thể quá vội vàng, chờ vài ngày nữa ta bận xong việc ngoài thành, ta sẽ đích thân đi một chuyến!"...

Ngày mười sáu tháng tư, thích hợp để cưới gả.

Chớp mắt đã đến ngày nhà họ Cố tổ chức hỷ sự, nhà họ Cố từ trên xuống dưới đã trang hoàng một phen, khắp nơi đều treo đầy đèn lồng đỏ và vải lụa đỏ.

Nơi nào trong tầm mắt cũng là một màu đỏ rực rỡ vui tươi.

Trong sân trước nhà họ Cố, mọi người trong trang trại đã đến từ sớm để giúp đỡ chuẩn bị.

Khương phu tử và Khổng phu tử cũng ngồi một bên trò chuyện với Vương chưởng quầy của Thư viện Học Hải.

Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài cũng gọi không ít đồng học đến, lúc này mọi người đều tụ tập ở một chỗ trêu chọc nhau.

Tân Tranh từ sau tết đã lên kinh thành vẫn chưa về, lần này hắn chỉ nhờ người trong phủ đến tặng quà mừng.

Cố lão đầu và Tống Chính Quang hôm nay cũng là một nửa nhân vật chính, hai người ngồi ở vị trí chủ tọa đều có vẻ hơi gượng gạo, cười ha ha tiếp đón khách khứa dùng trà.

Mà người căng thẳng nhất phải kể đến tân lang hôm nay là Tống Dập và Cố Nhị Dũng, chỉ thấy hai người mặc hÿỷ phục, lo lắng ngồi trên chỗ của mình chờ chờ động tĩnh ở hậu viện.

Cố Nhị Dũng căng thẳng xoa tay, trên mặt vẫn luôn cười ngây ngô.

Tống Dập thì mím chặt môi, thỉnh thoảng quay đầu trả lời câu hỏi của đồng học, lại không ngừng nhìn về phía hậu viện.

Ngô Phi Vũ không nhịn được cười nói: "Tỷ phu, ngươi không phải lần đầu thành thân, tại sao còn căng thẳng thế! Có cần ta đi hậu viện giục không!"

Tống Dập bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, mím môi nói: "Đừng đi giục, để bọn họ từ từ đến."

Mà lúc này ở hậu viện, Hứa Thị cũng bận rộn chân không chạm đất, thúc giục Ngọc Nương và Trương Thị nhanh tay một chút.

Ngọc Nương thấy bà quá kích động, vội vàng ấn bà ngồi xuống: "Hứa tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm ngôi đi, mọi chuyện đã có chúng ta lo.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 418


Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan mới vừa mặc xong xiêm y đỏ thẫm, giày thêu đỏ thẫm, ba lớp ngoài ba lớp trong cũng nhìn nhau cười: "Mẫu thân, mẫu thân nghỉ một lát đi, giờ lành vẫn chưa đến mà!”

Trương Thị là đại tấu, nàng ấy nhận lấy chiếc lược mà Ngọc Nương đưa tới, chuẩn bị chải đầu cho hai tân nương.

Hoài Cẩn và Tử Du hôm nay cũng được trang điểm vô cùng mừng vui, trông như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi theo bên cạnh Trương Thị cùng hát...

Một chải, chải đến già. Hai chải, tóc bạc ngang mày.

Ba chải, chải đến con cháu đầy nhà.

Tống Thanh Hoan bên cạnh hôm nay trang điểm vô cùng kiều diễm, nghe mọi người trêu chọc như vậy, nàng ấy không khỏi đỏ bừng mặt.

Ngọc Nương thấy vậy, không khỏi trêu chọc: "Thanh Hoan còn ngại ngùng à, còn chưa uống rượu giao bôi mà đã say rồi! Ngươi xem Tâm Nguyệt kìa, lần đầu tiên kết hôn cũng không thấy xấu hổ như ngươi."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cũng có chút ngượng ngùng, tuy rằng là đại cô nương lần đầu xuất giá nhưng dù sao bọn họ cũng đã chung sống với nhau lâu như vậy, nàng quả thực không có sự e thẹn của tân nương mới cưới.

Vừa mới thay y phục cát tường xong, nàng còn vui vẻ chạy đi chạy lại chuẩn bị đồ ăn, trêu chọc Hoài Cẩn và Tử Du, hoàn toàn không có chút tự giác của một tân nương.

Lúc này nghe Ngọc Nương trêu chọc như vậy, lại nhìn Tống Thanh Hoan đoan trang ngồi ở đó, nàng mới nhận ra mình đúng là có phần quá mạnh mẽ rồi?

Ngay khi mọi người trong hậu viện đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên từ tiền viện truyền đến một tiếng động không nhỏ.

Ngọc Nương vội vàng đứng dậy nói: "Phải chăng bọn họ không chờ được nữa mà muốn bái đường rồi? Ta qua xem thử."...

Một canh giờ trước.

Ngô Vĩnh Xương cuối cùng cũng bận rộn xong việc tuần tra trang trại ngoại thành, nghĩ rằng trời vẫn còn sớm, ông ta liên nóng lòng bảo quản gia chuẩn bị một số lễ vật tặng cho hài tử, chuẩn bị đến thăm nhà.

Dưới sự dẫn dắt của tùy tùng, xe ngựA Yênh chóng dừng lại trước cổng nhà họ Cố.

Ngô Vĩnh Xương vén rèm lên, liếc nhìn cổng nhà họ Cố, không khỏi nhíu mày nghỉ ngờ hỏi: "Xác định là không đến nhầm chỗ chứ?"

Tùy tùng vội vàng gật đầu nói: "Thưa lão gia, trước đó đã dò hỏi kỹ vị trí, đúng là nhà này."

"Lạ thật, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đang tổ chức hỷ sự?" Ngô Vĩnh Xương lẩm bẩm: "Ngươi đến gõ cửa xem."

Tùy tùng bước lên gõ cửa, không lâu sau liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong truyền ra.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, tùy tùng thấy người đến thì không khỏi ngây người tại chỗ, một lúc sau mới ngạc nhiên hô lên: "Đại, đại thiếu gial"

Ngô Vĩnh Xương đang chăm chú để ý động tĩnh bên này, nghe tùy tùng gọi đại thiếu gia, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Nhìn kỹ thì không sao, vậy mà ông ta lại phát hiện Phi Vũ ở đây? Ngô Vĩnh Xương vội vàng xuống xe ngựa, đi tới hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Ngô Phi Vũ vốn chỉ tình cờ đi ra ngoài nhà xí, lúc đi ngang qua, nghe thấy có người gõ cửa nên hắn thuận tay mở cửa giúp, vốn tưởng là đồng học nào đó đến mừng, không ngờ lại gặp phải lão cha của mình?

Hắn cũng không khỏi ngây người, một lúc sau hắn mới gãi đầu nói: "Phụ thân, tại sao ngươi lại đến đây? Hôm nay vừa hay là ngày đồng học của con thành thân, chúng con cùng nhau đến mừng."

Ngô Vĩnh Xương nghe hắn nói vậy, không khỏi càng thêm nghỉ ngờ: "Đồng học ngươi nói đến là Tống Dập? Hắn không phải đã tái hôn rồi à? Chẳng lẽ lại cưới thêm một phòng nữa? Hay là nạp thiếp?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 419


Không chờ Ngô Phi Vũ giải thích, Ngô Vĩnh Xương liền phất tay áo, thẳng bước vào trong.

Nếu Tống Dập thật sự vì đỗ đầu bảng mà lại bắt đầu cưới thê nạp thiếp thì hắn là quan phụ mẫu của phủ Thanh Châu, nhất định phải quản lý.

Ngô Phi Vũ thấy dáng vẻ hung hang của ông ta, bèn thấy không ổn, vội vàng chạy theo vào.

Hắn vốn định bước lên kéo ông ta lại giải thích, nào ngờ ông ta bỗng nhiên dừng lại ở cửa sảnh.

Ngô Phi Vũ vội vàng đi tới, liên thấy phụ thân mình ngây người nhìn Tống Chính Quang và Cố lão đầu, lẩm bẩm: "Thì ra là các ngươi..."

Tống Chính Quang và Cố lão đầu bỗng nhiên thấy người đến chính là vị đại nhân mà lần trước gặp ở trang trại, bọn họ liền vội vàng đứng dậy hành lễ.

Mãi đến khi mọi người đã hành lễ xong, Ngô Vĩnh Xương cũng bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra hai hài tử ông ta gặp ở trang trại lần trước chính là ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của mình.

Vậy thì chẳng phải Cố nương tử lân trước rất giống A Nguyệt kia chính là kế mẫu của hai hài tử à?

Vậy thì hôm nay. Tại sao Tống Dập lại mặc trang phục tân lang?

Ngô Vĩnh Xương nhất thời không hiểu ra sao, nhưng thấy trong số những người đến có không ít người quen, ông ta cũng không tiện làm loạn lúc này, bèn chủ động giải thích: "Lần trước từ biệt ở trang trại, nghe nói hôm nay nhà các ngươi có hỷ sự, vừa hay ta đi ngang qua, liền muốn đến xin một chén rượu mừng."

Thấy ông ta giải thích như vậy, Tống Chính Quang và Cố lão đầu vội vàng mời người vào trong: "Hoan nghênh hoan nghênh, mời vào trong ngồi!"

"Không cần, hôm nay các ngươi là bậc làm phụ mẫu, nên ngồi ở vị trí chủ tọa, ta ngồi một bên xem lễ là được." Ngô Vĩnh Xương vừa nói vừa ngồi xuống một vị trí bên cạnh.

Lúc này giờ lành đã đến.

Mọi người thấy Ngô đại nhân không chịu lên ngồi, liên vội vàng chuẩn bị đón tân nương.

Lúc này, Tống Dập cũng đã bình tĩnh trở lại sau cơn sửng sốt, hắn khẽ gật đầu chào Ngô Vĩnh Xương, rồi cùng Cố Nhị Dũng đi ra sân sau đón tân nương.

Ngọc Nương đến dò la tin tức, thấy hai chàng rể đã đến sân sau, liên vội chạy vào nhà dặn dò Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan chuẩn bị, trùm khăn che mặt.

Ngay sau đó, tiếng pháo nổ rộn ràng vang lên ở sân trước. Không lâu sau, Tống Dập và Cố Nhị Dũng đã đến trước mặt hai tân nương.

Lúc này, Cố Tâm Nguyệt đã trùm khăn đỏ, chỉ thấy trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày mới nhưng chỉ cân nhìn thoáng qua, nàng liên nhận ra Tống Dập.

Lễ cưới vốn được tổ chức đơn giản, chỉ mời một số họ hàng, bạn bè đến chung vui, không có quá nhiều thủ tục rườm tà.

Thấy Tống Dập đưa tay ra, khớp xương rõ ràng, lúc này Cố Tâm Nguyệt mới bỗng nhiên có cảm giác thành hôn.

Lúc nhẹ nhàng trao tay mình cho hắn, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên nhận ra tay Tống Dập hơi run. Nàng nhông khỏi nhẹ nhàng nắm chặt, Tống Dập cũng dùng sức bóp nhẹ đáp lại, Cố Tâm Nguyệt liên thuận thế đứng dậy.

Bên kia, Cố Nhị Dũng cũng rất phấn khích chuẩn bị nắm tay Tống Thanh Hoan, Tống Thanh Hoan né tránh, nắm lấy đầu kia của dải lụa đỏ, hai người cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt nhìn qua khe hở của khăn đỏ thấy hai người nắm dải lụa đỏ, lúc này nàng mới phản ứng lại, lát nữa bái đường phải nắm dải lụa đỏ, nàng vội vàng xấu hổ buông tay Tống Dập, đi nắm dải lụa đỏ, khiến mọi người cười ồ lên.
 
Back
Top Bottom