Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 240


Cố Tâm Nguyệt và ba người kia đứng sang một bên, quan sát một chút.

Nơi đây có khoảng mười mấy nam nhân, trong đó có một số người còn có thê nhi, còn có cả nữ nhân và hài tử.

Một nữ tử có dáng vẻ rõ ràng là người Tây Nam dị vực đã thu hút sự chú ý của Cố Tâm Nguyệt, chỉ thấy nàng ta khoảng 30 tuổi, mặc dù trên mặt có một số tàn nhang, da không được trắng lắm nhưng lại có phong thái nửa già nửa trẻ.

Trong số các nữ nhân và hài tử, dường như nàng ta chính là người lãnh đạo. Thấy ánh mắt Cố Tâm Nguyệt nhìn về phía mình, nàng ta liền cười sảng khoái nói với Tống Chính Quang: "Lão Tống, đây là kim đồng ngọc nữ từ đâu đến vậy?"

Gương mặt Tống Chính Quang hớn hở, cười giải thích với mọi người: "Giới thiệu với mọi người, đây là nhi tử của ta A Dập, đây là con dâu Tâm Nguyệt, còn đây là khuê nữ Thanh Hoan của ta, vị tráng sĩ này là Cố Nhị Dũng."

Mọi người lần lượt chào hỏi.

Đã nghe Tống Chính Quang nhắc đến việc mình có 2 người con như vậy từ lâu, hôm nay lại có thể gặp ở trong núi lớn, mọi người không khỏi cảm thán sự sắp đặt của số phận! Giới thiệu xong bên này, Tống Chính Quang liền dẫn bọn họ đi một vòng đơn giản.

Nơi lưng chừng núi không lớn, mọi người thường sinh hoạt trong hang động, thêm vào đó cũng không có đất canh tác thích hợp, rừng quá rậm rạp, ánh sáng lại không đủ nên chỉ trông một số loại rau ở xung quanh.

Bình thường mọi người đều dựa vào việc săn b.ắ.n là chính, còn lương thực và muối thì xuống núi đổi lấy.

Ngoài ra còn có thêm một số loại cỏ đại và quả dại làm thức ăn phụ.

Cuộc sống thực sự có phần đạm bạc. Tống Dập nhìn mà thấy không được thoải mái, hắn lên tiếng khuyên: “Cha, bây giờ nạn đói bên ngoài đang hoành hành dữ dội, triều đình cũng không quan tâm đến mọi người, chỉ bằng nhân lúc này, mọi người chuyển đến chân núi xây nhà ở lại đi."

Tống Thanh Hoan cũng lên tiếng: "Đúng vậy, cha, hang động này ẩm ướt lạnh lẽo, hay là xuống núi ở cùng chúng con, cũng có người trông nom.”"

Tống Chính Quang nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ đành nói trước: "Được, ta sẽ bàn bạc với bọn họ xem sao, chúng ta nhiều người như vậy, xây nhà e rằng không nhanh được, phải tính toán lâu dài mới được."

"Ừ, ngày mai chờ con xuống núi rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Tống Dập đành phải đồng ý.

Sau đó nhớ đến chuyện của Tống Phú Quý, hắn không khỏi khó xử mở lời: "Cha, còn một chuyện nữa, đại ca của con trên đường chạy nạn có thể đã bị người khác lừa đi làm khổ sai rồi, con..."

Tống Chính Quang thở dài: "Vừa rồi ở dưới chân núi, nhạc phụ con đã nói với ta rồi, còn kể cả chuyện trước kia của các con ở trong thôn, ôi, thật là nghiệt ngã, năm đó ta nhặt được hai mẫu tử bọn họ trên núi, cũng thấy bọn họ đáng thương nên mới đưa về nhà, ai ngờ lại nuôi ong tay áo!” Tống Chính Quang nói xong, trên mặt đầy vẻ hối hận.

Lúc đầu, một mình ông ta đi săn kiếm sống, thấy hai mẫu tử bọn họ đáng thương, thế là ba người cùng nhau chung sống.

Mẫu thân của Phú Quý được đưa về nhà không bao lâu thì qua đời vì bệnh.

Tống Chính Quang một mình nuôi Phú Quý, luôn coi hắn như nhi tử ruột.

Mãi đến sau này gặp được Lâm Thị, sinh ra Tống Dập và Thanh Hoan, hai phu thê cũng tự nhận bọn họ không bạc đãi Phú Quý.

Ai ngờ hắn lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 241


Nghe xong lời giải thích của Tống Chính Quang, bốn người đều ngây người tại chỗ.

Một lúc sau, mọi người không biết phải hỏi từ đâu.

Lượng thông tin này thực sự hơi lớn...

Cố Nhị Dũng hòa giải: "Không phải ruột thịt à? Bởi vậy, tính tình của Tống Phú Quý và Tống Dập, Thanh Hoan mới khác nhau nhiều như vậy!"

Tống Chính Quang cười trừ: "Đúng là tại ta trước kia do dự, mới khiến huynh muội các con phải chịu khổ." Hai người vội vàng an ủi: "Đều đã qua rồi!"

Trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến việc nghe mọi người trong đội của bọn họ nói đã mấy tháng không thể xuống núi mua muối, nàng liền lấy từ trong giỏ ra một lọ muối và một lọ đường: "Cha, muối và đường này các ngươi cứ giữ lại dùng trước nhé.”

Thấy có đường có muối, mấy nữ nhân và hài tử đều phấn khích vây lại: "Thật sự là muối, sao mà mịn thế? Trắng thế!"

Nữ nhân phong tình vừa rồi cười nhận lấy: "Ngọc Nương thay mặt mọi người cảm ơn các ngươi, các ngươi không biết đâu, trên núi này thịt thì không thiếu, chỉ có muối và đường là rất quý, mấy tháng nay chúng ta đổi không được, thật sự lo c.h.ế.t đi được! Mấy hôm nay chúng ta đều sốt ruột đi khắp núi tìm cây muối."

"Cây muối? Ngọc Nương biết loại này à?" Cố Tâm Nguyệt nhớ lại một số kiến thức sinh tôn trong tự nhiên mà mình đã học trước đây, đúng là có nhắc đến loại cây tự tạo muối này.

Nàng không khỏi có chút tò mò.

"Đúng vậy, vừa rồi ta quên nói, Ngọc Nương từ nhỏ đã thông thạo y lý, những bệnh tật lớn nhỏ trong đội chúng ta đều do Ngọc Nương chữa khỏi, đúng rồi, ngày mai sẽ để Ngọc Nương đi cùng ta xuống núi, cũng xem giúp cho mọi người!" Tống Chính Quang lên tiếng giải thích.

"Vậy thì tốt quá, vừa hay đại tẩu đã mang thai mấy tháng rồi, mọi người vẫn luôn lo lắng không có đại phu khám chol" Cố Tâm Nguyệt mừng rỡ nói.

"Chuyện nhỏ thôi, ngày mai ta và Tống đại ca sẽ cùng xuống núi gặp mọi người." Ngọc Nương sảng khoái đồng ý.

Sau khi dặn dò xong, Tống Chính Quang liền đứng dậy tiễn bốn người xuống núi.

Vừa đi được một lúc, Tống Chính Quang liên gọi một tiếng về phía khu rừng, không bao lâu sau, mọi người liên nghe thấy một tiếng động không nhỏ từ trong rừng truyền đến.

Một lát sau, một con “quái thú” khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

"Trời ạ, nhìn gần thế này, trông giống dã nhân thật, Tống đại thúc, các ngươi làm thế nào mà đưa được một tên to xác thế này từ Tây Nam về đây thế?" Cố Nhị Dũng ngạc nhiên hỏi.

Dù sao thì to lớn như vậy cũng quá mức nổi bật!

Tống Chính Quang nghe vậy, cười giải thích: "Chúng ta trốn khỏi Tây Nam thì tình cờ gặp được nó, lúc đó nó mới vừa chào đời không lâu, bị thương rồi bị bỏ rơi, Ngọc Nương đã chữa khỏi cho nó, thế là nó đi theo chúng ta suốt chặng đường gian nan đến đây, những con thú bình thường đều sợ nó, nó đã giúp chúng ta trấn giữ không ít!"

"Đúng vậy! Vài năm trước, có người trong thôn lên núi đụng phải nó đều tưởng là dã nhân, sợ đến mức không ai dám lên núi nữa!" Cố Nhị Dũng cười lớn.

"Ha ha ha, điều này thì không ngờ nhưng Đại Hắc đúng là thích lang thang khắp nơi trong rừng." Sau đó Tống Chính Quang chỉ vào con đường bên dưới: "Con đường nhỏ này gần hơn, các ngươi về cẩn thận.”

Bốn người kịp trở về chân núi trước khi trời tối.

Sau khi ăn vội bữa tối, mọi người liên vê phòng nghỉ ngơi. Hôm nay thật không dễ dàng.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập rửa mặt đơn giản rồi cũng nằm xuống, vừa chợp mắt, Cố Tâm Nguyệt liền nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ truyền đến từ bên cạnh.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 242


Cố Tâm Nguyệt lên tiếng hỏi: "Không ngủ được à?"

"Ừ, chỉ là có chút cảm thán." Giọng nói trầm thấp của Tống Dập giải thích: "Tiện thể nghĩ xem sau này sẽ sắp xếp những người đó thế nào.”

Cố Tâm Nguyệt trở mình đối mặt với hắn: "Tốt nhất là có thể dọn xuống chân núi để định cư lại, như vậy sau này mọi người sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa vất vả lắm mới tìm được cha ngươi, tất nhiên là phải ở bên cạnh để chăm Sóc."

"Ừ, trên núi ẩm ướt lạnh lẽo, không thích hợp để ở lâu dài, thân phận của bọn họ khác chúng ta, sau này cho dù nạn đói đã qua, cũng phải tính toán cẩn thận để đảm bảo an toàn mới có thể ra ngoài, cho nên có lẽ bọn họ vẫn phải ở trong núi sâu này một thời gian."

Việc tính toán chỉ có thể giao cho Tống Dập.

Cố Tâm Nguyệt tin rằng sau này hắn nhất định có thể làm được, liên đồng ý: "Chuyển nhà là chuyện sớm muộn, chỉ là hiện tại vẫn phải khai hoang gấp, những thứ chúng ta vừa mới khai hoang trồng xuống mặc dù đủ để chúng ta ăn, nhưng bỗng nhiên có nhiều người đến như vậy, chắc chắn là không đủ, hơn nữa bên ngoài đang xảy ra nạn đói, nhất thời bọn họ cũng không đổi được lương thực, cứ thế này không phải là cách."

"A Nguyệt, ý của nàng là để bọn họ xuống cùng khai hoang trồng trọt à?" Tống Dập quay đầu lại hỏi.

"Ừ, ít nhất bọn họ cũng phải ở lại đây vài năm chứ? Thay vì trông chờ bên ngoài, chi bằng bắt đầu khai hoang trồng trọt ngay từ bây giờ, hơn nữa ta thấy sức khỏe của bọn họ đều khá tốt, ta còn dự trữ một số hạt giống..."

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ về những hạt giống trong không gian, cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.

Nếu ở bên ngoài, lấy ra một lượng lớn như vậy để thử nghiệm, nguy cơ bị phát hiện là quá lớn. Bọn họ hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình.

Nhưng trong núi thì khác, nơi đây đủ kín đáo, hơn nữa những người được chọn này cũng rất phù hợp.

Nếu bây giờ trông xuống, ngoài việc cải thiện điều kiện sống cho mọi người, còn có thể để nàng tiếp tục tích trữ lương thực, tích trữ hạt giống.

Cùng lúc đó, sau khi nghe xong đề xuất khai hoang của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập cũng lập tức nghĩ đến điều này.

Hôm nay nhìn thái độ của những người đó, có lẽ bọn họ đều nghe theo Tống Chính Quang, nếu có thể tin tưởng, quả thực là một cơ hội tốt để đạt được cả hai mục đích.

Ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "A Nguyệt, nàng thật tốt..."

"Khu, thật ra ta cũng có chút ích kỷ, ta cũng muốn tìm một nơi thích hợp để gieo những hạt giống đã tích trữ, như vậy mới có thể tích trữ thêm nhiều hạt giống nữa, những thứ này chỉ cho bọn họ mượn để gieo, ngoài phần chia cho bọn họ, ta muốn thu lại phần còn lại."

Cố Tâm Nguyệt nói xong, nàng có chút chột dạ nhìn Tống Dập, không biết hắn có thấy nàng tính toán quá chi li hay không?

Đối diện với ánh mắt dò xét của nàng, Tống Dập khẽ cười: "Đó là lẽ thường, ta sẽ đích thân ra mặt bàn bạc với cha, nàng cứ yên tâm ở trong núi sâu này làm trại chủ đi."

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: "Yên tâm, ta sẽ không làm trại chủ ăn thịt người không nhả xương đâu, số lương thực thu được này, một phần ta sẽ giữ lại làm hạt giống, còn lại có thể chế biến thành các món ăn khác, sau này mở cửa thành rồi bán lấy tiền cũng có thể cải thiện điều kiện sống của mọi người."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 243


"Ừ, A Nguyệt, nàng suy nghĩ rất chu đáo, nàng chuẩn bị hạt giống, ta sẽ đích thân ra mặt, bí mật của nàng vẫn nên giấu bọn họ, dù sao thì người đông phức tạp."

m"ừy,"

Có Tống Dập ra mặt, nàng cũng nhẹ nhõm hơn.

Ngày hôm sau.

Tống Chính Quang chỉ dẫn theo một mình Ngọc Nương đến.

Nghe nói Ngọc Nương biết y thuật, Hứa Thị đã sớm sai Trương Thị dọn dẹp sạch sẽ một bên để chờ đợi.

Thấy người đến, không ngờ đối phương lại trạc tuổi mình, Hứa Thị càng thấy thân thiết, vội vàng chào hỏi, sau đó sai người dâng trà rót nước.

Mấy người hàn huyên đôi câu, rồi dẫn Ngọc Nương vào phòng Trương Thị, giúp nàng ấy kiểm tra cẩn thận.

Còn Tống Chính Quang thì ở lại phòng ăn, cùng Tống Dập bàn bạc về những dự định sau này.

Tống Dập trực tiếp nói với ông ta về kế hoạch khai hoang mà hắn đã bàn bạc với Cố Tâm Nguyệt hôm qua.

Ngồi bên cạnh nghe, Cố lão đầu là người phản ứng đầu tiên, ông ta nhất thời kích động đến nỗi suýt ngồi không yên: "Đúng đúng đúng, bây giờ vừa mới đến tiết Cốc Vũ, thời điểm này gieo hạt vẫn chưa quá muộn, theo ta thấy, vẫn nên tập trung vào việc khai hoang trồng trọt trước, chuyện xây nhà không vội!"

Tống Chính Quang cũng gật đầu đồng ý: "Cố huynh nói phải, việc khai hoang trông trọt này là trông trời mà ăn, quả thực là chuyện trọng đại, nói ra thì thật xấu hổ, những người chúng ta vốn đều là những cao thủ khai hoang trồng trọt, nhưng nhiều năm ẩn náu trên núi lớn, chỉ lo săn b.ắ.n kiếm sống, chúng ta đều đã quên mất việc trông lương thực mới là gốc, thế nên, khi xảy ra nạn đói này, chúng ta đều không biết đi đâu để kiếm lương thực. ˆ "Đúng là như vậy nhưng ta cũng phải nói trước, Tống Dập là nhi tử ruột của ông, hắn thương xót ông — người cha già này nhưng những người bên cạnh ông có đáng tin không? Ông phải cân nhắc kỹ, dù sao thì những hạt giống mà chúng ta vất vả tích trữ này, không thể bị hủy hoại một cách vô ích được!" Cố lão đầu cảnh báo.

Việc làm kể ác này, Cố Tâm Nguyệt không thích hợp, Tống Dập làm cũng không thích hợp, để ông ta nói thì hợp lý nhất.

Tống Chính Quang hiểu nỗi lo của ông ta, cười nói: "Cố huynh, ông cứ yên tâm, những huynh đệ bên cạnh ta đều là những người từng vào sinh ra tử, tuyệt đối đáng tin, hơn nữa ta sẽ nói rõ với bọn họ trước, chúng ta hợp tác khai hoang trồng trọt, mọi người chỉ cần có lương thực để no bụng là được, số lương thực còn lại đương nhiên sẽ giao cho các ngươi xử lý."

Tống Dập khẽ gật đầu, thuận thế nói: "Chủ yếu là loại hạt giống này cực kỳ khó kiếm, một là phải cẩn thận khi canh tác, hai là nếu có thể trồng tốt, lương thực của mọi người đương nhiên sẽ không cân phải lo lắng, số lương thực dư ra chúng ta sẽ cân nhắc tiếp tục giữ lại làm giống để gieo vào năm sau và chờ đến khi mở cổng thành sẽ tìm cách buôn bán, dù sao thì muốn ở đây lâu dài, kiểu gì cũng phải đổi lấy những thứ khác." "Đúng vậy, vẫn là A Dập suy nghĩ chu đáo, không ngờ chỉ một đêm mà con đã cân nhắc kỹ những điều này, đúng là đã trưởng thành rồi." Tống Chính Quang cảm khái nói.

"Chỉ là, nhiều người như vậy cần ăn, đất đai phải khai hoang không ít, xung quanh đây toàn là núi, đất bằng phẳng chỉ có chừng này, làm thế nào để khai hoang đây?" Cố lão đầu lo lắng nói.

"Khu vực lân cận chúng ta đều đã xem qua, có lẽ chỉ có sườn núi hướng dương phía sau là phù hợp nhất, trên đó chủ yếu là cỏ dại, không có cây lớn, cày cấy tương đối dễ dàng, hơn nữa lại khá khuất, ngay cả khi có người lên núi sẵn b.ắ.n gần đó, cũng không phát hiện ra sườn núi này, cho nên xét cho cùng, khai hoang trên sườn núi này là thích hợp nhất." Tống Dập đề nghị.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 244


"Sườn núi này trông những thứ khác thì được nhưng không thể trồng lúa nước." Cố lão đầu thở dài nói.

Nhớ lại cuộc thảo luận đêm qua với Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập dừng lại một chút, rồi nói: "Có thể cải tạo thành ruộng bậc thang để khai hoang trồng lúa nước, các loại cây trồng khác cũng có thể trồng."

"Ruộng bậc thang? Đó là cái gì?" Cố lão đầu ngơ ngác hỏi.

Tống Dập lấy ra một tờ giấy, bắt đầu vẽ, những người khác cũng tò mò vây quanh.

Bút trong tay Tống Dập nhanh chóng vẽ những đường sóng trên giấy, chẳng mấy chốc, một sườn núi ngay lập tức được chia thành từng ô giống như bậc thang.

Ánh mắt Tống Chính Quang sáng lên, phản ứng đầu tiên: "Con vừa vẽ như vậy, ta cũng có chút ấn tượng, trên đường chúng ta chạy nạn trở về, hình như ta đã thấy ở phương Nam có sơn trang dùng cách này để canh tác, cách này không tệ, không chỉ có thể giữ nước để trồng lúa, còn có thể tăng thêm không ít đất!"

"Vậy còn chờ gì nữa? Đã biết phương pháp này khả thi, vậy chúng ta mau chóng khai hoang đi, nếu chậm nữa thì thực sự không kịp gieo hạt đâu!" Cố lão đầu vội vàng nói.

"Được, bây giờ ta sẽ quay về lên núi nói chuyện này với mọi người, một lát nữa sẽ xuống khai hoang!" Tống Chính Quang vội vàng đứng dậy, sau đó nhớ ra Ngọc Nương vẫn còn ở trong phòng, ông ta liền dặn dò Tống Dập: "Một lát nữa con nói với Ngọc Nương một tiếng, ta về trước, một lát nữa sẽ xuống!"

Bên kia, Ngọc Nương bắt mạch cho Trương Thị xong, lại kiểm tra đơn giản, phát hiện cơ thể Trương Thị thực sự được chăm sóc rất tốt, rất khó tưởng tượng là nàng ấy vừa mới chạy nạn từ bên ngoài về.

Tiếp theo nàng ta lại giúp Tống Thanh Hoan kiểm tra, lần trước từ khi được đưa về, nàng ấy cũng đã được chăm sóc lầu như vậy, lúc này cơ thể đã hoàn toàn bình phục.

Sau đó nàng ta lại kiểm tra cho Hứa Thị, cũng không có vấn đề gì lớn.

Hứa Thị vội vàng kéo Cố Tâm Nguyệt, để Ngọc Nương giúp nàng kiểm tra: "Năm ngoái khuê nữ của ta mới bị rơi xuống nước, trước đây đầu óc còn hỏng mười mấy năm, cũng chính là sau khi rơi xuống nước năm ngoái mới vừa hồi phục, Ngọc Nương, làm phiền ngươi giúp ta xem thử đầu óc khuê nữ của ta có để lại di chứng gì không?”

Ngọc Nương cẩn thận giúp Cố Tâm Nguyệt kiểm tra, lại bắt mạch, khẳng định chắc nịch: "Đầu của Tâm Nguyệt đã hoàn toàn khỏi rồi, lúc này không thấy có gì khác thường, giống như người bình thường!"

Hứa Thị nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bà lại nghĩ đến điều gì đó, vội vàng thì thầm dặn dò Ngọc Nương: "Ngọc Nương, làm phiền ngươi giúp ta xem thử khuê nữ của ta bao giờ mới có thể mang thai? Đã thành hôn được mấy tháng rồi, bụng vẫn chưa có động tính gì."

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh nghe rõ mồn một, vội vàng xua tay: "Mẫu thân... không cần đâu?"

"Tâm Nguyệt, con đừng ngại, có bệnh thì phải chữa sớm!" Hứa Thị nói đầy vẻ không tán thành. "Ha ha, không đến nỗi." Ngọc Nương nghe vậy, không nhịn được cười nói: "Vừa rồi ta đã bắt mạch cho Tâm Nguyệt, cơ thể nàng không sao cả, chỉ là có lẽ trước đây bị nhiễm lạnh, hiện giờ đã không sao rồi nhưng chuyện sinh hài tử này vẫn phải tùy duyên, Hứa đại tỷ không cần quá sốt ruột."

Hứa Thị nghe vậy, cơ thể Cố Tâm Nguyệt đã điều dưỡng tốt, liên tưởng đến hai lần hành kinh gần đây của nàng, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ngọc Nương nói đúng, cơ thể vẫn là quan trọng nhất, chuyện sinh hài tử sau này tự nhiên sẽ đến.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 245


Chờ Ngọc Nương khám cho mọi người trong nhà xong, lúc ra ngoài, Tống Chính Quang đã lên núi trước.

Hứa Thị liền giữ Ngọc Nương lại nhà ăn cơm trưa cùng.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Cố Tâm Nguyệt lại cùng mọi người hấp mấy xửng bánh bao to.

Một lát nữa người trên núi chắc chắn không kịp ăn cơm, nàng chuẩn bị nhiều một chút, chiều khai hoang, mọi người đói bụng cũng có thể lót dạ.

Quả nhiên, chờ nhà họ Cố dọn dẹp đồ đạc xong, chuẩn bị lên sườn núi sau nhà xử lý cỏ dại, Tống Chính Quang đã dẫn mọi người vội vàng chạy xuống.

Ngoài mười mấy nam nhân to lớn, những nữ nhân và hài tử còn lại cũng chạy đến chuẩn bị cùng giúp đỡ.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng chào đón mọi người ăn bánh bao, Tống Thanh Hoan và Hứa Thị ở bên cạnh rót nước cho mọi người.

Mọi người không nỡ từ chối, vội vàng ăn hai cái bánh bao, rồi nóng lòng lên sườn núi.

Trong chớp mắt, từng đội khai hoang đều làm việc hăng say.

Nữ nhân và hài tử chịu trách nhiệm dọn cỏ dại và những viên đá vụn. Những nam nhân chịu trách nhiệm dọn những viên đá lớn và cây bụi thấp.

Những nam nhân nhà họ Cố thì theo sau bọn họ lên sườn núi đã được dọn sạch để cày đất bằng bò.

Mấy nữ nhân bên phía Cố Tâm Nguyệt cũng không nhàn rỗi, những hạt giống đã lấy ra trước đó lúc này phải phân loại và chuẩn bị trước.

Lúa nước, khoai lang, ngô, lạc, vừng, đậu tương và đậu tằm.

Vì ruộng bậc thang không thể làm xong trong mười ngày nửa tháng nên những hạt giống này chỉ có thể gieo ươm trước trên đất bằng đã được khai hoang. Chờ đến khi ruộng bậc thang được cải tạo xong thì chuyển hết lên đó.

May mắn thay, bây giờ đúng vào thời điểm mưa phùn, thời tiết rất thuận lợi, những hạt giống gieo xuống nhanh chóng nảy mầm.

Sau khi mọi người thức khuya dậy sớm bận rộn nửa tháng, một mảnh ruộng bậc thang trên sườn núi cuối cùng cũng được khai hoang xong.

Mặc dù điều kiện có hạn, cộng thêm đây là lần đầu tiên mọi người thử sức nhưng mảnh đất khai hoang đã rất tuyệt vời.

Tiếp theo, ruộng bậc thang lại được chia thành từng mảnh theo những mục đích sử dụng khác nhau.

Một mảnh để trồng lúa nước thì tưới nước giữ nước.

Mảnh trồng các loại cây khác thì trước tiên phải lên luống.

Chờ đến khi mạ lớn dần, mọi người liền lần lượt chuyển lên ruộng bậc thang.

Ngoài các loại cây lương thực, sau tiết mưa phùn những loại rau mà Cố Tâm Nguyệt đã trông trước đó trong sân cũng ngày càng tươi tốt.

Vì vậy, nàng liền dẫn mọi người cùng nhau tỉa thưa, những cây con các loại rau xanh, cây con ớt, cây con dưa chuột, cây con cà chua và cây con dưa hấu bị tỉa ra đều được chuyển đến ruộng bậc thang.

Vì vậy, đến cuối cùng, ruộng bậc thang mà mọi người tưởng là không đủ hạt giống để trồng hết, đều được trồng đầy ắp.

Cuộc sống trên núi trôi qua vừa bận rộn vừA Yênh chóng!

Cuối cùng, mọi người cũng cắm xong mạ trên ruộng lúa nước.

Dạo này, ngày nào Tống Chính Quang cũng dẫn mọi người thức khuya dậy sớm xuống núi làm việc, vất vả mãi mới xong, ông ta lại không muốn tiếp tục làm phiền nhà họ Cố, liền dẫn mọi người trở về núi, nói rằng tranh thủ lúc chưa đến mùa vụ thì đi săn!

Nếu không, một thời gian nữa còn phải tính đến chuyện xây nhà, bọn họ lại càng không có thời gian.

Sau khi khai hoang và trồng trọt xong, mọi người nhà họ Cố tranh thủ trước khi mùa xuân kết thúc lại tích trữ không ít rau dại.

Ăn hết mấy thứ này, rau trong vườn cũng sắp thu hoạch được.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 246


Trước đó, mấy người đã phát hiện ra một mảng cỏ ngải xanh mướt trên sườn núi phía sau ruộng bậc thang, Cố Tâm Nguyệt thường xuyên nhổ về làm bánh thanh đoàn cho mọi người ăn.

Mà bây giờ, có ngải cũng già dần!

Tết Đoan Ngọ cũng đã sắp đến!

Cuộc sống trên núi vốn đã bình lặng, thật không dễ dàng gì mới có một ngày lễ quan trọng, mọi người đều háo hức chuẩn bị.

Phòng trước nhà sau đều đã được quét dọn sạch sẽ, lại dùng cỏ ngải đốt lên xông một lượt, tránh rắn rết bò vào. Mỗi gian phòng phía trước đều treo cỏ ngải.

Tống Thanh Hoan thích mày mò mấy thứ đồ chơi nhỏ, nàng ấy liền dùng cỏ ngải phơi khô, cỏ đuổi côn trùng... trộn lẫn với nhau, làm cho mỗi hài tử một túi thơm đeo trên người, cũng coi như hợp cảnh.

Tiếp theo là chuẩn bị đồ ăn cho tết Đoan Ngọ.

Qua một thời gian, dưa chuột, cà chua, rau xanh trong vườn đã có thể ăn được.

Dạo trước, ba người trong tổ săn cũng bắt được không ít gà rừng và thỏ rừng còn sống, giờ đều nuôi trong sân, muốn ăn thì g.i.ế.c một con. Còn có công cụ đánh bắt cá mới, tổ đánh bắt cá của Tống Dập và Cố Tiểu Võ dạo này cũng thu hoạch không tệ. ebcvh

Thùng gỗ đựng cá tôm không đủ, bọn họ liền đổi thành chậu lớn.

Sau đó vẫn không đủ, mọi người bàn bạc, liền xây một cái ao trong sân, chuyên để nuôi cá tôm.

Khi Cố Tâm Nguyệt nấu cơm, muốn ăn thì trực tiếp vớt lên nấu luôn, rất tiện.

Nhưng tết Đoan Ngọ dù sao cũng phải nấu một ít bánh ú để ăn, mới coi là ăn tết.

Nếp, táo tàu, thịt lợn tươi đều có đủ.

Vấn đề là lá gói bánh ú vẫn chưa có.

Dạo này, Cố Tâm Nguyệt lên núi đều cố ý để ý, tre ở đây chủ yếu là tre mỡ, không có tre nứa, cho nên cũng không có lá nếp thường dùng hiện nay.

Lá tre mỡ cũng có thể dùng, chỉ là không có mùi thơm đặc trưng.

Thấy nàng buồn rầu, Tống Dập như nhớ ra điều gì liền nhắc nhở: "Lần trước ở thượng nguồn suối nhỏ hình như có sậy, hay là chúng ta đi cắt ít lá sậy về?"

Mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, lá sậy đương nhiên có thể dùng được.

Mặc dù hơi hẹp nhưng đến lúc đó nàng có thể dùng 2-3 lá ghép lại là được. Quan trọng là lá sậy có mùi thơm, không hề thua kém lá nếp.

Nghe Tống Dập nói vậy, mọi người lập tức muốn đi thượng nguồn cắt lá sậy.

Có lá gói bánh rồi, Cố Tâm Nguyệt liền bắt đầu ngâm nếp.

Nàng định gói hai loại nhân, một loại bọc đậu đỏ táo tàu, làm loại ngọt.

Một loại dùng thịt lợn tươi ướp sau đó làm thành bánh ú nhân thịt.

Trứng vịt muối ướp trước đó đã ăn gần hết, không thì nàng còn có thể làm nhân trứng vịt muối, hơi tiếc.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, Tống Dập và những người khác đi cắt lá sậy cũng đã quay về.

Vừa vào cổng, Cố Tam Thanh đã vội vàng đặt giỏ xuống: "Muội muội, muội mau xem, chúng ta tìm được gì này?”

Cố Tâm Nguyệt buông công việc trong tay, nhìn vào, thấy trong giỏ đựng không ít trứng, nhìn kích thước không nhỏ: "Đây là trứng vịt trời à?”

"Đúng vậy, lúc chúng ta cắt lá sậy thì phát hiện trong đám sậy có không ít vịt trời, vịt trời còn biết bay, thấy người là chạy xuống nước nhưng tổ của chúng thì đã bị chúng ta bắt hết!" Cố Tam Thanh vừa nói vừa nhặt trứng vịt ra ngoài.

Hứa Thị vui mừng đến nỗi không khép được miệng: "Vừa rồi muội muội con còn nói nhà hết trứng vịt muối rồi, thôi thì muối hết những quả này đi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 247


Trước đó, mấy người đã phát hiện ra một mảng cỏ ngải xanh mướt trên sườn núi phía sau ruộng bậc thang, Cố Tâm Nguyệt thường xuyên nhổ về làm bánh thanh đoàn cho mọi người ăn.

Mà bây giờ, có ngải cũng già dần!

Tết Đoan Ngọ cũng đã sắp đến!

Cuộc sống trên núi vốn đã bình lặng, thật không dễ dàng gì mới có một ngày lễ quan trọng, mọi người đều háo hức chuẩn bị.

Phòng trước nhà sau đều đã được quét dọn sạch sẽ, lại dùng cỏ ngải đốt lên xông một lượt, tránh rắn rết bò vào. Mỗi gian phòng phía trước đều treo cỏ ngải.

Tống Thanh Hoan thích mày mò mấy thứ đồ chơi nhỏ, nàng ấy liền dùng cỏ ngải phơi khô, cỏ đuổi côn trùng... trộn lẫn với nhau, làm cho mỗi hài tử một túi thơm đeo trên người, cũng coi như hợp cảnh.

Tiếp theo là chuẩn bị đồ ăn cho tết Đoan Ngọ.

Qua một thời gian, dưa chuột, cà chua, rau xanh trong vườn đã có thể ăn được.

Dạo trước, ba người trong tổ săn cũng bắt được không ít gà rừng và thỏ rừng còn sống, giờ đều nuôi trong sân, muốn ăn thì g.i.ế.c một con. Còn có công cụ đánh bắt cá mới, tổ đánh bắt cá của Tống Dập và Cố Tiểu Võ dạo này cũng thu hoạch không tệ. ebcvh

Thùng gỗ đựng cá tôm không đủ, bọn họ liền đổi thành chậu lớn.

Sau đó vẫn không đủ, mọi người bàn bạc, liền xây một cái ao trong sân, chuyên để nuôi cá tôm.

Khi Cố Tâm Nguyệt nấu cơm, muốn ăn thì trực tiếp vớt lên nấu luôn, rất tiện.

Nhưng tết Đoan Ngọ dù sao cũng phải nấu một ít bánh ú để ăn, mới coi là ăn tết.

Nếp, táo tàu, thịt lợn tươi đều có đủ.

Vấn đề là lá gói bánh ú vẫn chưa có.

Dạo này, Cố Tâm Nguyệt lên núi đều cố ý để ý, tre ở đây chủ yếu là tre mỡ, không có tre nứa, cho nên cũng không có lá nếp thường dùng hiện nay.

Lá tre mỡ cũng có thể dùng, chỉ là không có mùi thơm đặc trưng.

Thấy nàng buồn rầu, Tống Dập như nhớ ra điều gì liền nhắc nhở: "Lần trước ở thượng nguồn suối nhỏ hình như có sậy, hay là chúng ta đi cắt ít lá sậy về?"

Mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, lá sậy đương nhiên có thể dùng được.

Mặc dù hơi hẹp nhưng đến lúc đó nàng có thể dùng 2-3 lá ghép lại là được. Quan trọng là lá sậy có mùi thơm, không hề thua kém lá nếp.

Nghe Tống Dập nói vậy, mọi người lập tức muốn đi thượng nguồn cắt lá sậy.

Có lá gói bánh rồi, Cố Tâm Nguyệt liền bắt đầu ngâm nếp.

Nàng định gói hai loại nhân, một loại bọc đậu đỏ táo tàu, làm loại ngọt.

Một loại dùng thịt lợn tươi ướp sau đó làm thành bánh ú nhân thịt.

Trứng vịt muối ướp trước đó đã ăn gần hết, không thì nàng còn có thể làm nhân trứng vịt muối, hơi tiếc.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, Tống Dập và những người khác đi cắt lá sậy cũng đã quay về.

Vừa vào cổng, Cố Tam Thanh đã vội vàng đặt giỏ xuống: "Muội muội, muội mau xem, chúng ta tìm được gì này?”

Cố Tâm Nguyệt buông công việc trong tay, nhìn vào, thấy trong giỏ đựng không ít trứng, nhìn kích thước không nhỏ: "Đây là trứng vịt trời à?”

"Đúng vậy, lúc chúng ta cắt lá sậy thì phát hiện trong đám sậy có không ít vịt trời, vịt trời còn biết bay, thấy người là chạy xuống nước nhưng tổ của chúng thì đã bị chúng ta bắt hết!" Cố Tam Thanh vừa nói vừa nhặt trứng vịt ra ngoài.

Hứa Thị vui mừng đến nỗi không khép được miệng: "Vừa rồi muội muội con còn nói nhà hết trứng vịt muối rồi, thôi thì muối hết những quả này đi."

"Không, dâu tây vẫn ngon hơn một chút." Hoài Cẩn nhanh chóng ăn hết một miếng rồi sửa lại.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 248


"Theo ta thì cả hai đều ngon! Dâu tây đã không còn, bây giờ dưa hấu là ngon nhất!" Cố Tiểu Võ ăn hết một miếng, cho đến khi chỉ còn lại vỏ, mới dừng lại.

"Này, dâu tây tuy ngon nhưng mỗi lần ăn trước khi ăn đều phải nhặt hạt ra, thật phiên phức!" Cố Tiểu Lục lẩm bẩm nói.

Mặc dù trước đây ở kinh thành hắn chưa từng ăn dâu tây, nhưng đồ ngon thì cũng đã ăn không ít, mỗi năm, các loại trái cây theo mùa được đưa đến từ khắp nơi, hắn đều không thèm nhìn lấy một cái, ai mà ngờ được ăn một quả dâu tây lại phiên phức đến vậy, nếu không phải nhìn thấy nó ngon đến thế, hắn mới không chịu đựng sự phiên phức như vậy!

Cố Tâm Nguyệt cười, dâu tây đương nhiên ngon, nếu không thì sao đám hài tử này có thể nhớ mãi không quên chứ!

Trước đây khi dâu tây chín rộ, mỗi buổi sáng Cố Tâm Nguyệt đều phải đi hái những quả chín, lấy một số quả ra để ăn trong ngày.

Số còn lại đều được nàng cất trong giỏ, cẩn thận cất trong không gian để tích trữ.

Mà mỗi quả dâu tây được ăn, tất nhiên là phải giữ lại hạt, nếu không thì sau này sao có thể trồng được nhiều như vậy. "Khụ khụ, mấy hài tử các con ăn ít thôi, một lát nữa là ăn cơm tối rồi, đừng quên, hạt dưa hấu này cũng phải nhả ra cho ta, đừng nuốt vào bụng!" Cố Tâm Nguyệt trách móc nhắc nhở.

Cố Tiểu Lục há miệng, một hơi nhổ ra một nắm nhỏ hạt dưa hấu đen.

Sau đó hẳn tự hào nói: "Hạt dưa hấu này nhiều quá, nhổ từng hạt một quá phiền phức, ta đều tích lại với nhau, không nuốt một hạt nào xuống bụng."

Cố Tiểu Võ liếc hẳn một cái: "Đệ chính là không biết cách cho ra ngoài, đệ học ta này, trước tiên nhặt hết hạt dưa hấu ra, số còn lại có thể ăn hết trong một hơi, vô cùng sảng khoái!"

Ánh mắt Hoài Cẩn và Tử Du sáng lên, cũng học theo Cố Tiểu Võ, cầm miếng dưa thứ hai, bắt đầu dùng tay bóc hạt dưa trên đó.

Cố Tâm Nguyệt vừa định nhắc chúng đừng tham ăn, Tử Du lập tức giành nói: "Mẫu thân, không phải con muốn ăn dưa hấu, con muốn thử cách của Tiểu Võ ca ca xem có tốt không, con ăn thêm miếng cuối cùng được không?”

"Được rồi, một lát nữa ta còn làm món mì lạnh gà xé ngon lắm, trên đó còn có cả dưa chuột thái sợi, rồi rưới thêm nước sốt mì lạnh do ta mới pha chế, chậc chậc, làm nhiều quá, đáng tiếc quá..." Cố Tâm Nguyệt cố tình tỏ vẻ tiếc nuối nói. Tử Du nghe vậy, vội vàng buông quả dưa hấu trong tay ra: "Mẫu thân, con để lại quả dưa hấu này trước, lát nữa ăn cơm xong con sẽ ăn!"

"Được, một lát nữa là ăn cơml”

Cố Tâm Nguyệt quay trở lại nhà bếp, sợi mì vừa nấu xong đã được cho vào nước lạnh để nguội một lúc, Cố Tâm Nguyệt còn lén bỏ thêm vài viên đá từ không gian vào nên lúc này vẫn còn thoang thoảng hơi lạnh.

Thịt gà sau khi luộc chín cũng đã được xé thành từng sợi nhỏ.

Dưa chuột xanh đã được rửa sạch, thái sợi rồi rải trực tiếp lên mặt mì, sau đó rắc thêm chút hành lá, rồi rưới nước sốt lên. Nàng chuẩn bị thêm một chén nhỏ tỏi giã nhuyễn cho những nam nhân thích ăn tỏi.

Món chính mì lạnh gà xé đã hoàn thành.

Chỉ cần xào thêm một đĩa ớt xanh xào đơn giản, rồi làm thêm một đĩa trứng xào cà chua nữa là xong.

Chờ mì lạnh được bưng lên bàn, mọi người cũng đã ngồi vào chỗ trong sân.

Một trận gió cuốn mây tan, mỗi người đều nhanh chóng ăn xong chén mì lạnh đầu tiên, lúc này mới chậm rãi lại.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 249


Từ lúc hai người trở vê, Cố lão đầu vẫn luôn muốn dò hỏi tin tức về phủ Thanh Châu nhưng lần nào ông ta cũng bị những món ngon mà Cố Tâm Nguyệt bưng lên làm gián đoạn, ông ta đã sớm quên mất ý định dò hỏi tin tức.

Lúc này ông ta mới nhớ ra hỏi: "Đúng rồi, Tống lão đệ, hôm nay các ngươi đến phủ Thanh Châu dò la tin tức thế nào rồi?"

Tống Chính Quang lau miệng, còn chưa thỏa mãn nói: "Chuyện này để Nhị Dũng kể cho các ngươi nghe, hắn sợ ta không có thẻ thông hành đi theo sẽ không an toàn nên để ta ở lại bên bờ sông trông bè." Cố Nhị Dũng vừa múc xong chén mì lạnh thứ hai, hắn có chút tiếc nuối đặt xuống, rồi nói: "Lần này con đi, thấy những người dân lưu lạc bên ngoài thành Thanh Châu đã không còn nhiều nữa, con vẫn tìm người trông coi lần trước để dò hỏi tin tức, nghe nói hầu hết những người trẻ tuổi khỏe mạnh đều đã lên đường đi về phía nam, bây giờ những người còn ở lại bên ngoài thành chủ yếu là người già, người yếu, người tàn tật không thích hợp đi đường xa, đành phải ở lại chờ chết."

"Nhưng nghe nói bây giờ trong thành đã ổn định trở lại, nhiều gia đình giàu có bắt đầu thay phiên nhau hàng ngày phát cháo bên ngoài thành, dù sao cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói! Chỉ tiếc là bây giờ cổng thành vẫn đóng chặt, người bình thường vẫn chưa vào được! Hơn nữa bên ngoài thành còn tăng cường thêm người tuần tra, theo tình hình này, e rằng chúng ta phải chờ ít nhất đến sau mùa thu hoạch mới có thể đi dò la tình hình!"

Cố lão đầu nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với cảnh c.h.ế.t đói hàng ngày trước đây! Hy vọng đến mùa thu hoạch, cổng thành có thể mở ra, để chúng ta có thể ra ngoài bán chút đồ kiếm ít tiền bạc để chuẩn bị cho mùa đông!"

"Cha yên tâm, con tin rằng triều đình cũng sẽ không bỏ mặc chuyện này, nếu như đã tăng cường thêm người đến đây, chứng tỏ trên kia đã bắt đầu quản lý, chúng ta cứ yên tâm ở trong núi này cho đến mùa thu hoạch rồi hãy tính tiếp!" Cố Tâm Nguyệt an ủi.

Trong số ít ký ức còn sót lại về nguyên tác, thảm họa này không kéo dài quá lâu.

Nguyên nhân chính khiến thôn dân phải bỏ thôn đi lánh nạn là do mấy năm nay thời tiết không thuận lợi, trong nhà không có lấy một hạt giống, không có hạt giống thì không thể trồng trọt, đương nhiên phải chạy đến những nơi trù phú hơn.

Nếu triều đình chịu cấp phát lương thực cứu tế, rồi cung cấp thêm một ít hạt giống cho mọi người gieo trồng, có lẽ tình hình thiên tai sẽ được cải thiện.

Nhưng đó không phải là điều mà bọn họ có thể lo lắng lúc này, bây giờ điều bọn họ phải lo lắng là trồng trọt thật tốt trên núi, dựng nhà thật tốt, chờ đến mùa thu hoạch rồi ra ngoài xem xét tình hình rồi mới đưa ra quyết định.

Nếu thực sự không được, ở lại trên núi để tránh đông cũng không phải là không thể!

"A Nguyệt nói đúng, chúng ta cứ ở lại trên núi sống cho tốt, bây giờ ăn mặc không lo, còn thiếu gì sau này tính tiếp, ta thấy đám người trên núi các ngươi mới phải lo lắng chuyện xây nhà!" Hứa Thị lên tiếng.

"Cha, bây giờ ngày nào các ngươi cũng đi lại vất vả quá, hay là chuyển xuống đây sớm đi." Tống Thanh Hoan một lần nữa đề nghị.

Tống Chính Quang gật đầu, nói: "Mấy ngày nay chúng ta cũng đang bàn bạc, lúc đầu mọi người hơi luyến tiếc hang động trên núi, dù sao cũng ở lâu quen rồi nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng xuống đây, nhìn thấy cuộc sống của các con đầy đủ, mọi người đều thấy ghen tị nên cũng dự định hai ngày nữa sẽ bắt đầu xây nhà!"
 
Back
Top Bottom