Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 130


Sau đó hắn bất lực gật đầu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là được.”

Bốn người ngồi đối diện với bát hoành thánh đã được nêm nếm lại, ăn ngấu nghiến.

Buổi trưa, việc buôn bán ở các quầy hàng không được tốt lắm, người cũng thưa thớt.

Cố Tâm Nguyệt định để hai hài tử ngồi nghỉ thêm một lúc, nghĩ đến việc vừa rồi gặp được đồng học của Tống Dập ở hiệu sách, nàng không nhịn được hỏi: " Tống Dập, năm sau ngươi có định tham gia khoa cử không?"

Trong nguyên tác, năm sau Tống Dập theo thôn dân đi lánh nạn, không tham gia khoa cử.

Nếu hắn muốn tham gia, với tốc độ kiếm tiền hiện tại của bọn họ, tiền đi đường có lẽ sẽ không thành vấn đề.

Chỉ là năm sau đúng vào lúc xảy ra nạn đói, tình hình ở phủ Thanh Châu - nơi tổ chức khoa cử - có lẽ cũng rất bi đát, không cho phép những người dân lưu vong khác ngoài thí sinh đi vào.

Chẳng lẽ nàng lại để hắn một mình đến phủ Thanh Châu tham dự khoa cử, còn nàng dẫn hai hài tử đi theo nhà họ Cố lánh nạn?

Nàng thì không sao.

Quan trọng là hai hài tử còn quá nhỏ, ai biết được trong thời loạn lạc này, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Nếu có Tống Dập - nam chính - ở bên cạnh, nàng luôn cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc Cố Tâm Nguyệt đang do dự thì nghe Tống Dập trả lời chắc nịch: "Không đi, dù không đi thi khoa cử làm quan, ta cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình bằng cách khác, sau này ta cũng sẽ học cách trồng trọt."

"Được, sau này chúng ta sẽ ở lại thôn Lê Hoa, ngươi trồng trọt, ta nấu cơm." Nghe nói không phải chia nhau đi lánh nạn, Cố Tâm Nguyệt không khỏi vui vẻ nói đùa.

Chỉ cần cả nhà ở bên nhau là được. Có giặc thì chống, có nước thì ngăn.

Mọi chuyện luôn có cách giải quyết.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Cố Tâm Nguyệt lại lấy lại tỉnh thần, chuẩn bị tiếp tục đi tích trữ hàng hóal

Vì vậy, cả nhà lại đến Đông Thị.

Nàng mua hai miếng thịt ba chỉ to, tiện thể mua thêm ít lòng non.

Mua 100 quả trứng vịt.

Mua 2 miếng đậu phụ.

Cuối cùng, nàng lại mua thêm hơn chục cái vại sứ lớn nhỏ khác nhau.

Cái thúng sau lưng Tống Dập đã đầy từ lúc ở Tây Thị, giờ thấy Cố Tâm Nguyệt lại mua thêm một đống đồ lớn như vậy, bọn họ không thể ngồi xe trâu được nữa.

Hắn chỉ đành tìm một chiếc xe lừa ở Đông Thị, trả 20 văn, mới có thể chở được nhiều đồ như vậy về.

Đến tối, cửa hàng vải ở trấn trên lại theo đúng hẹn, nhân lúc trăng sáng, lặng lẽ đưa bốn chiếc chăn bông 8 cân và 10 cân bông đến.

Cố Tâm Nguyệt đã chuẩn bị trước, nàng đã sớm xả hết khí nén của bông và hai chiếc chăn bông 10 cân trong không gian ra.

Nhân lúc Tống Dập đang khiêng đồ không để ý, nàng trực tiếp trộn chung vào xe lừa của người ta.

Còn nam tử đưa hàng cũng bị Cố Tâm Nguyệt đuổi xuống bếp uống nước.

Vất vả lắm mới tích trữ được nhiều đồ như vậy, Cố Tâm Nguyệt định sẽ lên kế hoạch thật tốt.

Tiếp theo, nàng phải tranh thủ làm tương đậu, còn những loại gia vị kia cũng phải nhanh chóng xay thành bột, pha chế theo tỷ lệ tốt nhất.

Những thứ này đều dùng để kiếm tiền.

Ngoài kiếm tiền, nàng còn phải làm thêm đậu phụ thối, trứng bắc thảo, xúc xích và thịt xông khói, những thứ này đều là để chuẩn bị cho gia đình qua đông.

Ngoài ra, vải mới mua hôm nay, bông mới đến cũng phải chuẩn bị may áo bông.

Sau khi lên kế hoạch tỉ mỉ cả một đêm, Cố Tâm Nguyệt đang đầy hoài bão, sáng hôm sau vừa thức dậy, nàng đã phát hiện ra điều bi thảm.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 131


Kỳ kinh nguyệt của nàng lại đến vào lúc này à?

Quan trọng là chăn cũ bên dưới cũng bị vạ lây.

Nhân lúc Tử Du chưa dậy, Cố Tâm Nguyệt vội vàng đun nước nóng, chạy vào không gian vệ sinh sạch sẽ, sau đó trực tiếp thay băng vệ sinh ban đêm đã tích trữ trước đó.

Lúc nàng ra ngoài thay quần áo, Tử Du cũng bị tiếng động của nàng đánh thức.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng bế Tử Du lên, nhanh chóng mặc quần áo cho cô bé.

Sau đó, nàng vội vàng kéo chăn bên dưới ra, định lát nữa sẽ tự mình lén giặt.

Tử Du nhìn cảnh tượng quen thuộc, cô bé ngơ ngác, sau đó sờ quần mình, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân, hôm nay con không tè dầm mà?”

Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Không phải con, là mẫu thân làm bẩn."

Tử Du bừng tỉnh: "Mẫu thân... mẫu thân cũng tè dầm à?"

Cố Tâm Nguyệt bị cô bé nói đến nỗi cười ha hả: "Không phải vì thế, là hôm nay trong người mẫu thân không khỏe, nên đã làm bẩn."

Tử Du còn quá nhỏ, Cố Tâm Nguyệt định đợi cô bé lớn hơn chút nữa rồi mới phổ cập kiến thức về phương diện này.

Nên nàng chỉ trả lời qua loa cho xong, rồi vội vàng trải lại chăn, lại lấy chiếc chăn bông mới hôm qua ra làm chăn.

Ai ngờ, nhân lúc nàng cúi xuống trải giường, Tử Du đã vội vàng chạy sang phòng bên.

Tống Dập vừa mới thức dậy thay quần áo thì thấy Tử Du vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói với mình: "Cha, hôm nay mẫu thân không khỏe, còn làm bẩn cả chăn nữa, cha mau sang xem đi."

Tống Dập vội vàng đứng dậy, hắn cũng không nghĩ nhiều, liền vội vàng chạy sang. Chẳng lẽ hôm qua nàng mệt quá hay sao?

Vừa vào phòng, hắn liền thấy một chiếc chăn cũ bị vứt sang một bên, còn Cố Tâm Nguyệt thì đang bận trải lại giường.

"Nàng không sao chứ?" Tống Dập vội vàng hỏi.

"Á?" Cố Tâm Nguyệt giật mình: "Không, không sao."

"Nghe Tử Du nói hôm nay nàng không khỏe?" Tống Dập vội vàng đi tới, quan sát sắc mặt của nàng.

Quả nhiên sắc mặt của nàng trông có vẻ tái hơn hôm qua một chút.

Cố Tâm Nguyệt ở thời hiện đại không hề bị đau bụng kinh, nhưng cơ thể này thì khác, không biết có phải do trước đây từng rơi xuống nước bị bệnh hay không, vừa rồi, lúc nàng cúi xuống trải hai chiếc chăn, liền thấy bụng dưới hơi đau.

Bị Tống Dập hỏi như vậy, nàng mới nhận ra mình có lẽ đang bị đau bụng kinh.

"Không sao, ta chỉ là hơi không khỏe, lát nữa nằm một lúc là được." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa lén nhìn chăn dưới đất, chỉ mong Tống Dập đừng phát hiện ra mới tốt.

Bằng không thì quá xấu hổ.

Tống Dập thấy sắc mặt nàng có chút hoảng loạn, hoàn toàn không giống với Cố Tâm Nguyệt luôn thản nhiên mọi ngày. Hắn không khỏi thấy khó hiểu.

Hắn lại nhìn kỹ chiếc chăn vừa thay trên đất, bỗng nhiên nhìn thấy một vệt đỏ tươi, lập tức hiểu ra.

"Nàng..." Tống Dập có chút lắp bắp: "Nàng vẫn nên nằm xuống đi, ta đi nấu bữa sáng."

Nói xong, Tống Dập mặt đỏ bừng cầm lấy chiếc chăn trên đất, định đi ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt xấu hổ đến mức suýt nữa thì c.h.ế.t tại chỗ.

Thấy hắn đi rồi, nàng mới yên tâm, thế là nàng lại nằm xuống.

"Bà dì" đến rất dữ dội, Cố Tâm Nguyệt nằm mãi nằm mãi, mí mắt không chịu được mà đánh nhau.

Trong cơn mơ màng, nàng bỗng nhiên nghe thấy có người khẽ gọi mình, Cố Tâm Nguyệt mới cố mở mắt ra: "Sao thế?"

"Nàng không sao chứ?rất thấy sắc mặt nàng không được tốt, dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp đi." Tống Dập nói xong, quay người vào phòng mình, ôm một chiếc chăn ra, gấp thành hình vuông đặt sau lưng Cố Tâm Nguyệt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 132


Lượt xem: 125

"Ngồi như vậy sẽ thoải mái hơn."

Cố Tâm Nguyệt đang hơi lạnh, cả người vô lực, không còn chút sức lực nào.

Tống Dập lần đầu tiên thấy nàng yếu đuối như vậy, hắn không khỏi có chút lo lắng, cũng không quan tâm nhiều, liên trực tiếp ôm nàng đỡ dậy.

Có người dựa vào, Cố Tâm Nguyệt rõ ràng cảm thấy người ấm hơn một chút, lúc này nàng mới khẽ mở mắt ra: "Ta hơi khó chịu."

Cho nên vừa rồi, nàng không phải cố ý để hắn ôm, cũng không phải cố ý dựa vào người hẳn. Nhưng Tống Dập lại nghe ra một chút ý nũững nịu.

Đặc biệt là trước đây, cảm giác mà Cố Tâm Nguyệt mang lại cho hắn là nàng rất tự lập, chuyện gì cũng có thể làm tốt.

Chỉ là hắn chưa từng nhìn thấy nàng yếu đuối như vậy.

Ôm nàng trong lòng, Tống Dập không thể đi lấy cháo.

Hoài Cẩn và Tử Du đứng ngoài cửa nhìn trộm, thấy vậy, vội vàng chạy vào.

Hoài Cẩn bưng cháo đến, đưa đến trước mặt Cố Tâm Nguyệt.

Tống Dập lúc này mới rảnh tay, một tay bưng bát, một tay cầm thìa. Nàng vừa múc một thìa cháo, còn chưa kịp đưa đến miệng, đã bị Hoài Cẩn vội vàng ngăn lại: "Nóng, phải thổi nguội đã."

Lúc này Tống Dập đang ôm Cố Tâm Nguyệt trong lòng, hoàn toàn không thể cúi đầu xuống thổi.

Hoài Cẩn thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài, bước lên thổi nguội.

Thấy đã nguội bớt, Tống Dập mới đưa thìa đến bên miệng Cố Tâm Nguyệt: "Ăn chút gì đi."

Cố Tâm Nguyệt rất tỉnh táo, biết lúc này mình có lẽ là bị hạ đường huyết, cần phải ăn chút gì đó kịp thời, liên khó khăn há miệng ra.

Tử Du thấy vậy, cũng nhanh chóng trèo lên giường: "Con thổi cho mẫu thân."

Một lớn hai nhỏ, cuối cùng cũng hợp sức đút hết bát cháo cho Cố Tâm Nguyệt.

Sau khi ăn cháo xong, Cố Tâm Nguyệt lúc này cuối cùng cũng hồi phục chút sức lực.

Nàng cố gắng ngồi dậy: "Ta khỏe hơn nhiều rồi, nằm thêm một lúc nữa là được."

Tống Dập nhân cơ hội thoát ra khỏi sau lưng nàng: "Được, cần ta làm gì, nàng cứ nói thẳng với ta."

Sau đó hắn lại như sợ nàng cố chịu đựng, liền giải thích: "Tình trạng của nàng, ta cũng không có kinh nghiệm, không biết phải làm gì? Có cần mời đại phu đến xem cho nàng không? Hoặc là để mẫu thân nàng đến xem? Có lẽ bà ấy sẽ hiểu rõ tình hình của nàng hơn."

Cố Tâm Nguyệt liên tục lắc đầu: "Không cần, không cần, ta thực sự thấy khỏe hơn nhiều rồi, vậy thế này đi, người giúp ta nấu chút trà gừng đường đỏ, đường đỏ để trong tủ đựng gia vị."

"Được, nàng nằm đó, ta đi nấu ngay." Tống Dập dẫn theo Hoài Cẩn quay người đi vào bếp.

Tử Du thì vẫn ở trên giường, bầu bạn với Cố Tâm Nguyệt.

Đợi đến khi Tống Dập vụng về nấu xong trà gừng đường đỏ, uống một bát nước nóng vào bụng, Cố Tâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy mình hoàn toàn sống lại. Cố Tâm Nguyệt chưa từng trải qua cơn đau bụng kinh nào đau đớn như Vậy.

Không ngờ đau bụng kinh lại khó chịu đến vậy?

Sau này nếu lỡ trên đường chạy nạn mà "bà dì" đến thì nàng phải làm sao?

Cố Tâm Nguyệt nhớ lại số lượng thuốc giảm đau trong không gian, xem ra nếu không đến lúc bất đắc dĩ, nàng vẫn không thể uống thuốc.

Còn cơ thể này, đúng là nên tranh thủ lúc đông giá này mà bồi bổ cho khỏe.

Thấy sắc mặt nàng đã dịu lại, Tống Dập và hai hài tử rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Tống Dập không yên tâm, sau khi giặt chăn xong, hắn dứt khoát mang tập tranh đến phòng Cố Tâm Nguyệt để làm.

Còn hai bài tử thì vây quanh Cố Tâm Nguyệt, sợ nàng không khỏe mà ngất đi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 133


Mãi đến chiều, sau khi Hứa Thị đến, biết đây là bệnh cũ của Cố Tâm Nguyệt, bầu không khí căng thẳng mới dịu xuống đôi chút.

Thì ra từ khi Cố Tâm Nguyệt có kinh nguyệt, nàng vẫn luôn bị đau bụng kinh, mỗi lần đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày mới có thể thuyên giảm.

Mà hôm nay mới chỉ nửa ngày, Cố Tâm Nguyệt đã khỏe hẳn, Hứa Thị không khỏi che miệng cười: "Chậc chậc, xem ra tiểu tử Tống Dập này chăm sóc con còn giỏi hơn cả mẫu thân con."

"Thật vậy à?" Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng, may mà mẫu thân nàng đến muộn, không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

"Đương nhiên rồi, vừa nãy ta ở ngoài sân, thấy hắn giặt cả chăn lẫn quần áo cho con, loại nam nhân này không nhiều đâu." Hứa Thị lại không nhịn được tiếp tục khen ngợi.

Cố Tâm Nguyệt nghe xong cũng hơi xúc động.

Bình thường nàng đã tự lập quen rồi, đúng là chưa từng được người khác chăm sóc tận tình như vậy.

Không hiểu sao một luồng ấm áp dâng lên từ đáy lòng nàng.

"Tâm Nguyệt, con nghe mẫu thân nói này, bệnh đau bụng kinh này thường chỉ nữ tử chưa thành thân mới có, đa số mọi người sau khi thành thân hành sự, sẽ giảm bớt rất nhiều, đặc biệt là sau khi sinh hài tử, bệnh này có thể khỏi hẳn." Hứa Thị bất ngờ tới sát lại gần nàng, nhỏ giọng nói: "Ta thấy con và Tống Dập vẫn còn ngủ riêng cơ mà?”

Cố Tâm Nguyệt chưa từng yêu đương, bỗng nhiên bị nói chuyện này, nàng không khỏi đỏ mặt: "Mẫu thân, bây giờ hai hài tử còn nhỏ, không thể tự ngủ được, hơn nữa Tống Dập còn chưa hết ba năm để tang.”

Hứa Thị ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử Tống Dập này đúng là có hiếu, còn thực sự để tang ba năm, nhưng thời gian này cũng sắp hết rồi, trước kia con gả đến đây xung hỉ cũng là bất đắc dĩ, đợi hết thời gian để tang, hai nhà chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ đơn giản cho các con, sau đó chính thức động phòng cũng được."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng thò đầu nhìn sang phòng bên cạnh, có lễ hắn không nghe thấy.

Sợ Hứa Thị nói tiếp, Cố Tâm Nguyệt mới vội vàng đồng ý: "Được, con nghe theo mẫu thân, đợi hết mùa đông, sang xuân năm sau hãy nói tiếp."

Sau khi Hứa Thị đi, Tống Dập lại bưng một bát nước gừng đường đỏ đến, về mặt do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Tâm Nguyệt, trước kia để nàng vội vàng gả vào đây xung hỉ quả thực đã khiến nàng tủi thân, đợi hết mùa đông, theo ý mẫu thân mà bù đắp lại đi."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ Tống Dập lại nghe thấy, nãy giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng qua loa cho xong chuyện.

Thật ra có bù đắp hay không, nàng cũng không quan tâm.

Nhưng lúc này Tống Dập đã chủ động nhắc đến, nàng cũng không tiện từ chối, đành gật đầu nói: "Được, sang xuân năm sau hãy nói tiếp."

Dù sao sang xuân năm sau mọi người cũng phải đi lánh nạn, không thể tổ chức được. Đến lúc đó hãy nói tiếp.

Uống xong nước gừng đường đỏ, Cố Tâm Nguyệt chỉ thấy toàn thân ấm áp, không nhịn được lại thiếp đi.

Ngay cả tiếng gõ cửa bên ngoài, nàng cũng không nghe thấy.

Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt vừa ngủ, sợ tiếng động bên ngoài đánh thức nàng, liền vội vàng chạy ra mở cửa.

Hắn vừa mở cửa, người đến vậy mà lại là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, nhìn dáng vẻ có lẽ là người hầu của nhà giàu, hơn nữa thân thủ rất tốt.

A Tùng thấy Tống Dập mở cửa, hắn vội vàng chắp tay: "Không biết đây có phải nhà của Cố nương tử không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 134


Tống Dập cau mày, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh nam tử xa lạ mà Hoài Cẩn đã nhắc đến lần trước.

Giọng điệu hắn lạnh nhạt thêm vài phần: "Đúng vậy, xin hỏi ngươi tìm nàng có chuyện gì?”

A Tùng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vội vàng giải thích: "Ồ, là thế này, lần trước Cố nương tử đến Đa Vị Lâu chúng ta bán một công thức, lúc đó nàng ấy nói sau này nếu có thời gian sẽ đến Đa Vị Lâu bàn chuyện làm ăn khác, chỉ là đã qua nhiều ngày như vậy vẫn không thấy người, nên ta mới mạo muội đến hỏi thăm?" Tống Dập nhanh chóng phản ứng lại, thứ người này nhắc đến có lẽ là công thức làm hạt dẻ rang đường mà Cố Tâm Nguyệt đã bán lần trước.

Mà gần đây, nàng đang nghiên cứu những loại bột gia vị kia, có lễ là món làm ăn mới mà người này nói?

Nghĩ đến những ngày gần đây Cố Tâm Nguyệt vất vả, lại thêm lúc này, nàng đang yếu ớt nằm trên giường nghỉ ngơi, Tống Dập như bị quỷ ám từ chối: "Nương tử của ta hôm nay nằm trên giường dưỡng bệnh, mấy ngày gần đây không tiện ra ngoài, xin hãy vê nói với gia chủ một tiếng, đợi sau khi nàng nghỉ ngơi khỏe lại sẽ tự mình đến bái phỏng."

A Tùng thấy vậy, cũng chỉ đành chắp tay cáo từ.

Một lát sau, hắn nhanh chóng đi đến con đường lớn bên ngoài thôn Lê Hoa, chắp tay với người trong xe ngựa: "Tam thiếu, vừa rồi thuộc hạ đã hỏi thăm được nhà của Cố nương tử, là phu quân của nàng ra mở cửa, nói rằng Cố nương tử lúc này đang nằm trên giường dưỡng bệnh, e rằng mấy ngày tới không thể đến trấn trên được."

Tân Tranh đang sốt ruột chờ đợi vội vén rèm lên: “Ngươi nói gì? Bị bệnh rồi à?"

Lần gặp trước, hắn thấy nàng không phải là người yếu đuối hay đau ốm, tại sao nàng lại bỗng nhiên sinh bệnh?

Từ lần trước bỏ ra 50 lượng để mua công thức làm hạt dẻ rang đường, hắn đã tranh thủ về phủ Thanh Châu một chuyến, bắt tay vào mở một cửa hàng chuyên bán hạt dẻ rang đường trên phố, mấy ngày nay, việc buôn bán cực kỳ tốt.

Đặc biệt là thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi trưa ăn một ít hạt dẻ rang đường đã trở thành một trong những thú vui của các thiếu gia, tiểu thư ở phủ Thanh Châu.

Vì vậy, hắn lại định phái người đến kinh thành mở một cửa hàng.

Đợi đến khi mọi việc sắp xếp ổn thỏa, hắn nghĩ đến chuyện Cố Tâm Nguyệt đã nhắc đến về hương vị của Đa Vị Lâu lần trước, cùng với công thức làm cao lê thu trước đó, hắn liền lại như bị quỷ ám mà quay trở vê trấn Thanh Thủy.

Nghe Diêu chưởng quầy của Đa Vị Lâu nói, mấy ngày nay Cố Tâm Nguyệt không đến nữa.

Hắn không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Theo như chuyện lần trước nàng đưa 20 văn tiền xe, hắn cho rằng nàng sẽ rất cần tiền.

Bây giờ, ngược lại chính hắn có chút ngồi không yên, hôm nay hắn liền dẫn theo A Tùng đích thân đến thăm dò, không ngờ lại là vì nàng bị bệnh.

Thảo nào.

Tân Tranh tràn đầy hy vọng mà đến, thất vọng mà về.

Vừa trở về trấn Thanh Thủy, hắn lại ra lệnh cho A Tùng: "Ngươi đến Hồi Xuân Đường bảo Trương đại phu đích thân đi thêm một chuyến, xem bệnh tình của Cố nương tử có nghiêm trọng hay không, cân dùng thuốc gì thì đi lấy."

A Tùng đương như vô cùng ngạc nhiên, hắn do dự một lúc, mới lấy hết can đảm nói: "Tam thiếu, e rằng như vậy không ổn đâu?"

"Tại sao?" Tân Tranh nhướng mày, như thể có chút ngoài ý muốn.

A Tùng do dự một lát, dứt khoát nói thẳng: "Cố nương tử đã thành thân, huống chỉ phu quân của nàng ấy dường như không thích chúng ta đến làm phiền, cho dù nàng ấy có hơi giống Thu Nguyệt cô nương, nhưng bọn họ không phải là một người."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 135


Tân Tranh như bị vạch trần tâm sự, nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta chỉ thấy trước đây đã hiểu lầm nàng ấy, trong lòng có chút áy náy, thêm vào đó nàng ấy làm đồ ăn thực sự có chút tài hoa nên mới nghĩ đến chuyện mời đại phu đến xem cho nàng ấy, để nàng ấy sớm khỏe lại, cũng sớm lấy được nhiều công thức hơn từ tay nàng ấy mà thôi."

A Tùng cúi đầu: "Là thuộc hạ lắm miệng, vậy còn cần mời đại phu đến xem không?"

"Thôi, bỏ đi, ngươi lui xuống trước đi." Tần Tranh quay lưng về phía hắn phất tay.

Sau khi A Tùng rời đi, Tần Tranh một mình ngồi trước bàn, không khỏi rơi vào trạng thái mơ hồ.

Chẳng lẽ trong tiềm thức, hắn đã nhận nhầm Cố Tâm Nguyệt thành A Nguyệt

Tiểu cô nương từ nhỏ đã thích lẽo đếo theo sau hắn, đáng tiếc lúc đó hắn còn quá nhỏ, luôn cảm thấy A Nguyệt quá bám người, lúc nào cũng khóc lóc nè nheo.

Vì vậy, sau này khi hai nhà có ý định gả A Nguyệt cho hắn, hắn đã sợ hãi bỏ trốn khỏi phủ Thanh Châu, phiêu bạt bên ngoài mấy năm, cũng may mắn tránh được cuộc hôn nhân này. Đến khi hắn đến trấn Thanh Thủy cách đây hơn ba năm, định mở một vài cửa hàng mới ở đây, lại vô tình gặp lại A Nguyệt.

Lúc đó hắn mới biết, A Nguyệt đã thành thân ở đây.

Hơn nữa tính cách của nàng thay đổi rất lớn, hoàn toàn không bám người giống như hồi nhỏ, thậm chí còn có phần lạnh nhạt với hắn.

Điều này không khỏi khiến hắn nhìn nàng bằng con mắt khác.

Vì cảm thấy áy náy, hắn luôn cố ý vô tình muốn giúp đỡ, cũng mua một vài công thức nấu ăn.

Chỉ nghĩ đến việc để cuộc sống của nàng có thể tốt hơn một chút.

Nhưng ai ngờ, nàng lại đột ngột qua đời chỉ trong vòng một năm.

Mỗi khi nghĩ đến A Nguyệt, hắn luôn tự trách sâu sắc, nếu như lúc đầu hắn không chọn cách bỏ trốn, liệu A Nguyệt có được hạnh phúc hơn khi ở bên hắn hay không?

Vì vậy, khi hắn một lần nữa đến trấn Thanh Thủy, gặp được Cố Tâm Nguyệt có vẻ ngoài giống hệt, trong tiềm thức của hẳn đại khái đã thật sự coi nàng là A Nguyệt.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Tranh không khỏi nở một nụ cười chua chát.

A Nguyệt sao có thể quay trở lại được chứ?...

Ánh nắng mùa thu ở thôn Lê Hoa tiếp tục lên cao. Hôm qua nằm cả ngày, cộng thêm ngủ một giấc, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lúc này cả người lại tràn đầy năng lượng.

Tống Dập chỉ biết nấu cháo và mì đơn giản, hai hài tử hôm qua đã ăn cả ngày, bắt đầu nhăn mặt cau mày.

Từ xa hoa đến giản dị thật khó khăn.

Sau khi Cố Tâm Nguyệt rời giường rửa mặt xong, nàng liền lao đầu vào bếp.

Nửa canh giờ sau.

Một nồi bánh bao hấp nóng hổi, kèm theo một bát canh hồ tiêu thơm phức được bưng ra.

Tử Du và Hoài Cẩn nhìn nhau cười, nhanh chóng rửa sạch tay, giúp chuẩn bị bát đũa.

Bánh bao hấp mới ra lò vỏ mỏng nhiều nước, cắn một miếng, nước bên trong lập tức b.ắ.n ra.

Cố Tâm Nguyệt kiên nhẫn hướng dẫn cho hai hài tử, trước tiên cắn một miếng nhỏ, hút hết nước bên trong.

Phần vỏ mỏng còn lại, bọc nhân thịt, chấm thêm chút giấm thơm, cho cả vào miệng.

Hai hài tử ăn rất vui vẽ.

Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt tỉnh thần phấn chấn, không khỏi giãn mày, cúi đầu uống một ngụm lớn canh hồ tiêu.

Canh hồ tiêu hôm nay dùng nước luộc gà còn lại làm nước dùng, bên trong lại cho thêm rất nhiều hạt tiêu và các loại gia vị khác, khi sôi thì nhanh chóng đánh trứng vào, cuối cùng khi ra nồi thì rắc thêm rau mùi xanh non.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 136


Vào một buổi sáng hơi se lạnh như thế này mà được uống một bát, cả người đều ấm áp.

Tóm lại, món này ngon hơn nhiều so với cháo loãng do hắn nấu.

Ăn sáng xong, Tống Dập nhớ đến người đến tìm Cố Tâm Nguyệt hôm qua, mới cân nhắc mở lời: "Hôm qua lúc nàng ngủ, có một người tên A Tùng ở trấn trên đến tìm nàng, nói là ông chủ Đa Vị Lâu muốn tìm nàng bàn chuyện làm ăn."

"Ồ? Là hắn à?" Cố Tâm Nguyệt như thể không ngờ hắn sẽ đến, nàng có chút ngoài ý muốn: "Lần trước đi bán công thức nấu hạt dễ rang đường, ta đã vô tình nhắc đến, món ăn của Đa Vị Lâu nên cải tiến một chút, ai ngờ mới mấy ngày mà hắn đã không nhịn được rồi."

"Vậy những loại gia vị nàng mua về lần trước, là muốn bán cho bọn họ à?" Tống Dập thấy vẻ mặt thản nhiên của Cố Tâm Nguyệt, trong lòng thoải mái hơn đôi chút.

"Ừ, đúng vậy, hôm nay ngươi rửa bát, lát nữa ta sẽ đi sắp xếp xay những loại gia vị đó thành bột trước." Cố Tâm Nguyệt xắn tay áo, chuẩn bị làm một trận lớn.

"Sức khỏe của nàng vừa mới khá hơn một chút, những loại gia vị đó nàng nói cho ta cách làm là được, lát nữa ta sẽ xay." Tống Dập đề nghị.

"Không cần đâu, ngươi còn phải bận rộn vẽ truyện tranh nữa." Cố Tâm Nguyệt xua tay từ chối, nhưng nghĩ đến những việc mình sắp phải làm, nàng liên đề nghị: "Hay là thế này, ta đi gọi mẫu thân và tam ca đến giúp ta, đến lúc đó kiếm được tiền thì trả một ít tiền công cho bọn họ, ngươi thấy thế nào?"

"Như vậy nàng có thể đỡ vất vả hơn, đương nhiên là tốt nhất." Tống Dập gật đầu đồng ý.

Cố Tâm Nguyệt định làm bột tạo hương trước.

Trước đó, nàng đã xay các loại thảo quả, hoa tiêu, hồi hương, quế, đỉnh hương, gừng khô, nấm hương khô và tôm khô thành bột mịn.

Đầu tiên, nàng chỉ dùng một lượng nhỏ để thử nghiệm, pha chế ra tỷ lệ tốt nhất.

Cuối cùng, nàng cho thêm bột gà và bột tiêu trắng trong không gian vào để hoàn thiện.

Bình thường nàng nấu ăn không dùng nhiều bột gà nên dùng ở đây cũng không thấy tiếc.

Hơn nữa, thêm nấm hương khô và tôm khô cũng có thể tăng hương vị, không cần cho quá nhiều bột gà.

Gia vị pha chế theo cách này có chút giống với bột gia vị Thập Tam Hương hiện đại, thích hợp để làm các món thịt hầm, tất cả đều có thể cho vào.

Sau khi Hứa Thị và Cố Tam Thanh giúp xay hết bột và cất đi, Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh phụ trách pha chế với số lượng lớn.

Bột tạo hương sau khi pha chế xong được đựng trong một cái chum sứ lớn để bảo quản.

Phân còn lại, Cố Tâm Nguyệt dùng mấy cái lọ sứ nhỏ để đựng, nàng đưa một lọ cho Hứa Thị mang về dùng.

Phần còn lại, nàng định lần sau đi lên trấn trên sẽ mang đến Đa Vị Lâu.

Sau khi làm xong bột tạo hương, Cố Tâm Nguyệt lại tiếp tục xử lý thịt ba chỉ, đậu phụ và trứng vịt mua về từ lần trước lên trấn.

Nhân thời tiết đẹp, nàng phải tranh thủ làm xong những thứ này để đem phơi. Một miếng thịt ba chỉ lớn được nàng cắt thành nhiều miếng nhỏ, không cần rửa, mà trộn muối đã rang với gia vị, thoa đều rồi cho vào chum ướp hai ngày, hai ngày sau lấy ra phơi nắng là được.

Miếng thịt ba chỉ lớn còn lại thì được nàng cắt thành từng miếng nhỏ, kết hợp với ruột non mua lần trước, định làm lạp xưởng, vì nghĩ đến Hoài Cẩn và Tử Du đều không ăn được cay, Cố Tâm Nguyệt định làm một nửa theo kiểu Quảng Đông, một nửa làm theo kiểu Tứ Xuyên cay nồng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 137


Đậu phụ thì nàng cắt thành từng miếng vuông nhỏ, cho vào rá để lên men, sau khi mọc lông trắng thì thoa đều bột gia vị cay đã pha chế lên, cho vào chum đậy kín.

100 quả trứng vịt, một nửa làm trứng bắc thảo, một nửa làm trứng vịt muối.

Đến khi làm xong những thứ này, đã là 5-6 ngày sau.

Đậu phụ được ư trước đó cũng đã lên men xong, nàng lấy ra phơi nắng thêm một ngày, cho thêm gừng, tỏi băm nhỏ, rồi cho thêm muối, rượu trắng, ớt bột và hạt tiêu. Cuối cùng, nàng lén đổ dầu hạt cải trong không gian vào, ướp ngập mặt, đậy kín chum lại.

Đến khi làm xong hết mọi chuyện, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy như vừa đánh một trận chiến.

May mà mấy ngày nay, mẫu thân và tam ca đều luôn ở bên cạnh giúp đỡ, Tống Dập cũng thỉnh thoảng quay về giúp một tay.

Nếu không chỉ dựa vào một mình nàng, nàng thật sự sẽ bận tới mức lột da mất.

Nhưng may là nàng đã tích trữ được nhiều đồ ăn như vậy, mùa đông này sẽ không phải lo lắng nhiều.

Ngày hôm sau. Cố Tâm Nguyệt mang theo hai lọ nhỏ bột tạo hương, định đến Đa Vị Lâu thử xem sao.

Vừa ăn sáng xong, Tống Dập đã nhanh chóng rửa bát xong.

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt ra khỏi cửa, hắn đã nhanh chóng dọn dẹp xong, tay trái bế Hoài Cẩn, tay phải bế Tử Du, định đi theo sau Cố Tâm Nguyệt cùng ra ngoài.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, nàng cảm thấy rất khó hiểu, không khỏi quay đầu hỏi: "Các ngươi cũng muốn đi ra ngoài à?"

Ba người cùng gật đầu, Tống Dập mở lời trước: "Đúng vậy, chúng ta đi cùng nàng đến trấn trên nhé."

"Hả? Không cần đâu, hôm nay ta đến trấn trên là để bán bột tạo hương, không phải đi mua đồ, ta và tam ca đi là được rồi, lần sau sẽ đưa các ngươi đi." Cố Tâm Nguyệt vội vàng giải thích.

Tống Dập nghe xong, sắc mặt cứng đờ: "Vẫn là đi cùng nhau đi, vừa hay ta cũng phải đến hiệu sách mua ít giấy mực, Hoài Cẩn và Tử Du cũng đã lâu rồi không đến trấn trên, vừa hay có thể đưa chúng đi dạo."

Sau đó, hắn lại cúi đầu nhìn Hoài Cẩn và Tử Du.

Tử Du lập tức kéo tay áo Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, người hãy đưa chúng con đi cùng đi, Tử Du đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm phiền mẫu thân nói chuyện." "Nhưng mà... ta đã nói với tam ca rồi." Cố Tâm Nguyệt ngạc nhiên nhìn Tống Dập, tên này hôm nay bị làm sao vậy?

Tại sao lại có chút... dính người?

Sau chuyện đau bụng kinh lần trước của nàng, mấy ngày nay Tống Dập đúng là quan tâm nàng nhiều hơn một chút.

Hai người cũng dần dần thân thiết hơn.

Nhưng ít nhất trước đây hắn cũng không giống như bây giờ?

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt hoàn hồn, Tống Dập liền giải thích: "Tam ca đi cùng cũng được, có thêm hắn cũng không sao.”

Cố Tâm Nguyệt bất lực nhếch mép.

Đi nhiều người như vậy là để đi đánh sói à?

"Được rồi, tam ca bên kia ta sẽ nói với hắn một tiếng, lần này không cần hắn đi."

Một nhà bốn người đi thẳng đến Đa Vị Lâu, gặp được ông chủ Diêu.

"Ông chủ Diêu, mấy hôm trước ta bị ốm, nghe nói các ngươi phái người đến thôn Lê Hoa tìm ta có chuyện muốn bàn, xin lỗi, mãi đến bây giờ ta mới đến." Cố Tâm Nguyệt lễ phép nói rõ mục đích đến.

Ông chủ Diêu ngơ ngác, hắn có phái người đi tìm nàng đâu?

Chỉ là trước đó, hắn có nghe A Tùng nói lại một câu, bảo rằng Tần thiếu gia có hỏi, gần đây Cố nương tử có đến hay không?

Chẳng lẽ là Tần thiếu gia phái người đi tìm nàng à?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 138


Thấy vẻ mặt của Tân thiếu gia không giống như nói dối, ông chủ Diêu lập tức đáp lại trước: "Ồ ồ, đúng vậy, mời Cố nương tử lên lầu nghỉ ngơi trước, ta đi tìm ông chủ của chúng ta."

Cố Tâm Nguyệt quen đường quen lối dẫn theo một lớn hai nhỏ lên phòng riêng trên lầu.

Một lúc sau, Tần Tranh mới dẫn theo A Tùng đến.

Sau khi suy nghĩ sâu sắc chuyện lân trước, Tân Tranh tự thấy mình đã điều chỉnh tốt tâm trạng.

Gặp lại Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng bình tĩnh hơn nhiều so với trước. Đầu tiên, hắn cung kính chắp tay chào Tống Dập, sau đó mới mở lời: "Lần trước đường đột phái người đến thôn Lê Hoa, đã làm phiền nhiều, mong hai vị lượng thứ."

Tống Dập cũng đáp lại: "Không sao, chỉ là xin lỗi vì đã khiến các ngươi phải chạy một chuyến công cốc."

"Là thế này, trước đây ta có lấy được công thức làm hạt dẻ rang đường của Cố nương tử, món này rất được ưa chuộng ở phủ Thanh Châu, ta nghĩ đến món cao lê thu mà Cố nương tử đã làm trước đây, không biết có thể xin được công thức hay không?" Tần Tranh quay sang hỏi Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt trâm ngâm một lát, có vẻ hơi bất ngờ khi hắn lại nhắc đến công thức làm cao lê thu lúc trước.

Dù sao đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.

Ban đầu, nàng không định bán công thức làm cao lê thu, nhưng từ khi biết kiếm tiền có thể mở rộng diện tích không gian, nàng cũng đã từng động lòng.

Đặc biệt là vị thiếu gia họ Tần này, hắn giàu có tới mức nứt đố đổ vách, không thể không nói chính là ứng cử viên số một để bán công thức.

Thần tài đích thực.

Thật ra cách làm cao lê thu cũng khá đơn giản, đương nhiên không thể so sánh với tầm quan trọng của công thức bột tạo hương này, dù sao thì bây giờ cũng không thể kinh doanh cao lê thu được.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: "Nếu Tần công tử thực sự muốn xin công thức làm cao lê thu, chúng ta có thể thương lượng trước, chỉ là giá trị của công thức này cao hơn hạt dễ rang đường rất nhiều."

Ý của lời này, không cần phải nói cũng hiểu.

Tân Tranh mỉm cười, nhìn nàng nghiêm túc nói chuyện tiên bạc quả thực có chút giống một người nào đó, cũng chẳng trách trước đây hắn lại nhầm lẫn.

Hắn dừng lại một chút, rồi mới bình tĩnh nói: “Đương nhiên, công thức làm cao lê chưng thu, Tần mỗ nguyện trả 100 lượng để mua, quy tắc vẫn như trước."

Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng vốn tưởng rằng có thể bán được 70-80 lượng là tốt lắm rồi.

Không ngờ hắn lại trực tiếp trả giá 100 lượng.

Chẳng lẽ thật sự là...

Cố Tâm Nguyệt cố kìm nén khóe miệng muốn cong lên, nàng quay sang nhìn Tống Dập, hai người nhìn nhau.

Trong mắt Tống Dập, nàng cũng thấy được sự ngạc nhiên đang cố kìm nén. Cố Tâm Nguyệt mỉm cười, gật đầu nói: "Được, bán cho Tần công tử với giá 100 lượng."

Trong mắt Tần Tranh thoáng qua sự hài lòng, hắn lại nói: "Lần này Cố nương tử đích thân đến đây, có lẽ còn mang theo thứ khác chứ?”

Cuối cùng hắn cũng nói đến chuyện này, Cố Tâm Nguyệt cũng không giấu giếm, trực tiếp lấy một lọ bột tạo hương từ trong túi ra đưa cho hắn.

Tân Tranh mở nút lọ, ngửi ngửi, một mùi thơm cay nồng xộc ra: "Đây là?”

"Đây là bột tạo hương do chính ta pha chế, bên trong có hơn mười loại gia vị và thảo dược, dùng trong nhân thịt, thịt hầm có thể khử mùi tanh, tăng hương vị." Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh giải thích: "Tất nhiên, nếu muốn tăng hương vị cho món chay, cũng có thể cho thêm một ít."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 139


"Ồ? Vậy chẳng phải là bột gia vị vạn năng hay sao?" Tần Tranh không khỏi có chút ngạc nhiên: "Có thật sự thần kỳ như nàng nói hay không?"

"Hiệu quả thế nào, ta có thể cùng Tân công tử đến bếp thử một chút là biết." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

"Được, Diêu chưởng quầy và chúng ta cùng đi xem thử." Nói xong, Tân Tranh liên đi xuống trước.

Nhà bếp lộn xộn không an toàn, Cố Tâm Nguyệt bảo Tống Dập ở trên lầu trông hai hài tử, còn nàng thì đi xuống dưới bếp. Nàng vừa ra đến bếp thì đúng lúc có một vị khách gọi một phần hoành thánh, vừa mới ra lò.

Cố Tâm Nguyệt chỉ vào hoành thánh, đề nghị: "Tần công tử có thể cho thêm chút thứ này vào nước dùng hoành thánh thử xem sao."

Tân Tranh bảo người múc một chén hoành thánh nhỏ, ăn thử trước một miếng.

Nhân thịt lợn rất chắc, vỏ ngoài cũng rất mềm, chỉ là hương vị này thực sự không thể nói là đặc biệt.

Cố Tâm Nguyệt lấy một cái lọ sứ ra, nhẹ nhàng rắc một ít bột vào đó.

Tân Tranh khuấy đều, rồi lại múc một thìa lên nếm thử. Sau khi nuốt hết, khóe miệng hắn không nhịn được cong lên, hào phóng thừa nhận: "Hương vị này thực sự rất tuyệt."

Sau đó, Diêu chưởng quầy cũng nếm thử một miếng, vội vàng gật đầu: "Ngon quá, đúng là rất ngon."

Sau đó, mọi người lại đến trước bếp lò đang hầm thịt, Cố Tâm Nguyệt chỉ vào thịt ba chỉ trong nồi, hỏi: "Ta có thể thử không?"

Diêu chưởng quầy vội vàng đưa tay ra: "Mời."

Cố Tâm Nguyệt căn cứ vào lượng thịt trong nồi, rắc vài lần bột.

Sau khi khuấy đều, mùi thơm lập tức tỏa ra nồng nặc.

Sau khi múc ra, Diêu chưởng quầy háo hức nếm thử một miếng, không ngừng gật đầu: "Ta đã ăn thịt ba chỉ này mấy chục năm rồi, quả thực chưa từng ăn món nào ngon như vậy, mùi hôi của thịt lợn đã không còn."

Thấy kết quả đã được kiểm chứng, mọi người lại lên phòng riêng trên lầu.

Mà lúc này, Tần Tranh đã hoàn toàn khác với dáng vẻ thoải mái, tùy ý khi mua công thức cao lê thu lúc trước: "Tay nghề của Cố nương tử quả thực khiến người ta phải ngạc nhiên, mời Cố nương tử tự định giá của công thức bột tạo hương này."

"Không bán công thức." Cố Tâm Nguyệt không chút do dự trả lời. "Không bán à?" Tân Tranh nhíu mày, không vui hỏi.

Biểu cảm đó của hắn như thể đang nói, chẳng lẽ ngươi đến để trêu đùa tiểu gia hay sao?

Cố Tâm Nguyệt dịu giọng: "Đúng vậy, ta không định bán công thức này nhưng nếu Đa Vị Lâu có ý định hợp tác, chúng ta có thể cung cấp hàng cho các ngươi.

Nghe xong lời giải thích của Cố Tâm Nguyệt, sắc mặt Tần Tranh dịu lại: "Vậy thì ngươi định bán loại bột tạo hương này với giá bao nhiêu?”

Trước khi đến, Cố Tâm Nguyệt đã tính toán chi phí.

Phần lớn các loại gia vị đều có sẵn ở trong nước, chỉ là có nhiều loại chỉ được dùng làm dược liệu, hiện vẫn chưa được nhiều người khai thác để dùng làm gia vị, nên giá cả vẫn chưa bị đẩy lên cao.

Loại dùng nhiều nhất lại là nấm hương khô và tôm khô lại có giá rẻ nhất.

Chỉ có hạt tiêu là đắt tiền do được nhập từ nước ngoài, Cố Tâm Nguyệt thấy giá quá cao, nguồn cung cấp khan hiếm nên trực tiếp dùng hạt tiêu trắng phù hợp hơn trong không gian.

Bởi vì nàng tăng tỷ lệ hoa tiêu nên lượng hạt tiêu trắng sử dụng không nhiều.

Bột ngọt trong không gian cũng chỉ dùng một tỷ lệ rất nhỏ, chỉ một chút là có thể đạt được mục đích tăng hương vị.

Không tính hai thứ trong không gian, tính trung bình thì chi phí đầy đủ chưa đến 200 văn/cân.
 
Back
Top Bottom