Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 120


Ánh mắt Cố lão đầu sáng lên: “Sân nhà con rộng rãi, lại yên tĩnh, ta thấy được."

"Vậy còn chờ gì nữa, mấy hôm nay cũng khá rảnh, mấy cha con các con đi giúp Tâm Nguyệt đào sớm đi." Hứa Thị vội vàng đáp: "Tâm Nguyệt, con và Tam Thanh đi mua lương thực và bông ở trấn trên, nhất định phải cẩn thận, bây giờ trong thôn có nhiều người đỏ mắt với chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để người ta đỏ mắt thêm nữa."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Vâng, mẫu thân, con hiểu."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt liên cùng Cố Tam Thanh chạy đến trấn trên.

Trước đó, Cố Tâm Nguyệt đã đến tiệm vải mua vải may đồ, ở đó cũng có bán bông.

Chủ tiệm vải là một nữ nhân họ Hồ trung niên, khoảng hơn 30 tuổi, rất có ấn tượng với Cố Tâm Nguyệt.

Lần đầu tiên, nương tử nhỏ nhắn này đến hỏi giá rồi bỏ đi.

Lần thứ hai, nàng cùng phu quân đến mua khá nhiều nhưng lại không mua cho mình một thước vải nào.

Lần này, nàng lại dẫn theo một thiếu niên anh tuấn, tuy dung mạo không bằng nam tử lần trước nhưng cũng khiến người ta sáng mắt.

Hồ nương tử không khỏi nhìn nhiều hơn hai lần, trêu chọc: "Vị nương tử này, ngươi lại đến mua vải à? Hôm nay người đi cùng ngươi là ai?”

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười với nàng ta: "Hôm nay là tam ca của ta đi mua bông với ta. ˆ

"Ồ, bông thì ta có nhưng năm nay giá bông không rẻ đâu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý." Hồ nương tử nghe nàng nói đến mua bông, không khỏi thở dài trong lòng.

Những năm trước, khi mùa màng bội thu, mọi người còn có tiền dư để mua một ít bông để may vá.

Nhưng tình hình năm nay, hầu hết mọi người đều dùng bông cũ của năm ngoái để chắp vá, nhiều nhất là đánh tơi ra.

"Bông bây giờ là 100 văn/cân, nếu mua chăn bông, ta có thể giúp các ngươi làm thành chăn, tính thêm 20 văn tiền công." Hồ nương tử giới thiệu, sau đó lại cười tươi nhìn Cố Tam Thanh.

Cố Tam Thanh bị nàng ta nhìn đến nỗi mặt đỏ tai hồng, quay sang nói với Tâm Nguyệt: "“Muội muội, muội cứ mua ởổi, ta ra ngoài đi dạo.”

Nói xong hắn liền chạy mất.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, không khỏi bật cười: "Bà chủ Hồ, ngươi xem ngươi làm tam ca của ta sợ chạy mất, bông rẻ hơn một chút đi, ta muốn mua 4 cái chăn, mua thêm 10 cân bông để may áo bông."

Hồ nương tử không ngờ Cố Tam Thanh lại ngại ngùng như vậy, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng: "Được rồi, thấy ngươi mua nhiều như vậy, lúc đó ta sẽ miễn phí làm cho ngươi mấy bộ vỏ chăn đơn giản, bốn cái chăn cũng không ít tiền đâu, ngươi muốn làm chăn bông mấy cân?"

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, trả lời: "Mỗi cái 8 cân đi."

Không đủ thì đắp thêm chăn cũ.

Nếu nhiều hơn nữa, Hứa Thị chắc sẽ đau lòng lắm.

Hơn nữa, bông và chăn này đều là nàng mua giúp nhà họ Cố, bốn cái chăn mỗi nhà một cái, 10 cân bông cho 7 người may áo bồng cũng đủ dùng.

Còn nàng và Tống Dập, nàng nghĩ đến 8 cái chăn bông lớn trong không gian, lúc đó lấy hai cái 10 cân ra đắp là được.

Còn áo bông, nàng cũng định dùng bông trong không gian.

Cố Tâm Nguyệt trả cho nàng ta 4 lượng 280 văn, lại bàn bạc với chủ tiệm đợi hai ngày sau, khi chăn bông làm xong, nhờ bọn họ sau khi trời tối kéo đến nhà mình.

Sau đó nàng mới đi ra ngoài tìm Cố Tam Thanh.

Tìm được người, hai người lại đến tiệm gạo hỏi giá. Quả nhiên, từ sau trận mưa bão mùa thu, lương thực lại tăng giá không ít.

Lần trước Cố Tâm Nguyệt mua bột mì trắng giờ đã phải mất 15 văn một cân, gạo tẻ cũng phải 16 văn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 121


Mà loại gạo vỡ và bột mì đen trước đây trong tiệm gạo có đã sớm bị người ta tranh nhau mua hết.

Cố Tâm Nguyệt lo giá cả còn tăng nữa, liền trực tiếp đặt 200 cân gạo tẻ, 200 cân bột mì trắng, thêm 50 cân đậu tương và 50 cân đậu đen.

Nàng cũng nhờ tiệm gạo sau khi trời tối trực tiếp giúp chuyển đến nhà mình.

Mua xong lương thực, trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt lại mua không ít rau và thịt ở đầu chợ phía đông, lúc này nàng mới hài lòng trở về.

Cố Tam Thanh đi theo suốt một đường đã sớm tê liệt.

Về đến thôn, trước tiên Cố Tâm Nguyệt đi theo tam ca trở về nhà họ Cố, nói chuyện mua chăn bông và bồng với Hứa Thị.

Mặc dù Hứa Thị đau lòng không chịu được, nhưng nghĩ đến cái chăn mỏng phơi ngoài trời gió thổi là bay, vẫn nghiến răng gật đầu.

Bốn nhà, mùa đông đều chỉ có một cái chăn bông vừa mỏng vừa cứng, mỗi mùa đông đều phải liều mạng đắp thêm quần áo lên mới miễn cưỡng giữ được chút ấm áp.

Cái chăn này biết nên cho ai không cho ai?

Chi bằng mỗi nhà một cái là công bằng nhất! Huống chi Tâm Nguyệt đã đặt cọc rồi.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến sau này còn phải nhờ cha và ca ca đi giúp đào hầm chứa, nên khi nói tới giá tiền, nàng chỉ nói là đã tiêu 4 lượng bạc, phần lẻ 280 văn thì không nhắc đến.

Chuyện chẵn bông và áo bồng mùa đông đã giải quyết xong.

Hứa Thị lại không nhịn được hỏi về lương thực: "Tâm Nguyệt, hôm nay các con đến tiệm gạo ở trấn trên hỏi giá rồi à?"

"Vâng, bây giờ bột mì trắng tăng lên 15 văn, gạo tẻ tăng lên 16 văn." Lúc mua, Cố Tâm Nguyệt vốn đã nghĩ đến nhà họ Cố có thể sẽ cần nên đề nghị: "Con sợ giá cả còn tăng nữa nên đã đặt trước 200 cân, lát nữa tiệm gạo sẽ đưa đến, mẫu thân có muốn chia một ít không?"

"Được, nhà còn khá nhiều thóc, ta muốn 50 cân gạo tẻ, thêm 50 cân bột mì trắng nữa." Hứa Thị nói xong liền đi lấy bạc.

Cố Tâm Nguyệt không từ chối: "Được, khi trời tối bảo đại ca và tam ca ởi gánh, lúc đó mang luôn cái mền cũ của con sang, cái mền đen của mẫu thân trước đây dùng với bột mì trắng thật phí."

"Được."

Sau khi Cố Tâm Nguyệt dặn dò Hứa Thị xong, lúc nàng trở về nhà, trời đã không còn sớm nữa.

Nàng vừa đẩy cửa ra, Tống Dập đang dẫn hai hài tử ở trong sân dọn nấm hương và thóc ra phơi lại.

Sáng nay, chăn bồng và áo bông cũ Cố Tâm Nguyệt lấy ra phơi cũng đã được cất vào nhà,

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt khá hài lòng.

Cũng được, nam nhân này không quá vô dụng.

Thấy Cố Tâm Nguyệt về, Tử Du vội chạy tới: "Mẫu thân, sao bây giờ mẫu thân mới về? Chăn đã được giặt sạch và phơi khô rồi, con ngửi rồi, không còn mùi gì nữa."

"Thật không? Tử Du giỏi quá." Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng xoa đầu Tử Du.

Nàng quay sang giải thích với Tống Dập: "Hôm nay ta và tam ca đi lên trấn trên, đặt hai cái chăn bông lớn, lại mua thêm bông, mỗi người chúng ta may một cái áo bông để mặc mùa đông. "

"Được, vất vả cho nàng rồi." Tống Dập mỉm cười cúi đầu đáp lại.

Không vất vả, ai bảo ta đến đây là để trả nợ.

Cố Tâm Nguyệt vô thức lầm bẩm trong lòng, sau đó vô thức đưa tay sờ mũi.

Nàng có chút ngượng ngùng nói tiếp: "Cái kia, hôm nay đi trấn trên, ta có ghé qua tiệm gạo, thấy giá lương thực bây giờ đã tăng không ít nên ta vội vàng tích trữ một ít, lát nữa trời tối tiệm gạo sẽ cho người đưa đến, ngày mai cha và đại ca sẽ sang đây giúp chúng ta đào một cái hầm ngầm trong sân, cũng tiện cho chúng ta tích trữ lương thực."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 122


Nghe nói giá lương thực ở trấn trên tăng mạnh, đáy mắt Tống Dập nhanh chóng lóe lên một tia u ám, một lúc sau, mới nghe thấy hắn lên tiếng: "Gặp phải mùa thu hoạch như thế này, chắc chắn đến mùa đồng lương thực sẽ còn tăng nữa, nếu đã đào hầm ngầm thì đợi bán được truyện tranh, chúng ta lại đi tích trữ thêm nữa đi."

"Ừ, được." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái đồng ý.

400 cân gạo và bột mì hôm nay chỉ là bước đầu tiên trong việc tích trữ lương thực, trừ đi 100 cân bán cho nhà họ Cố, bọn họ còn lại 300 cân gạo và bột mì. 100 cân đậu nành đó, nàng có cách dùng khác.

Bây giờ mới giữa tháng chín, đợi đến đầu xuân chạy nạn, tính sơ sơ cũng còn khoảng nửa năm nữa.

Cộng thêm số thóc chưa bóc vỏ thu hoạch mùa thu, ăn đến lúc chạy nạn cũng coi như dư dả.

Huống chi, lương thực trong không gian của Cố Tâm Nguyệt cũng đủ cho cả nhà ăn mấy tháng rồi.

Mặc dù vậy, Cố Tâm Nguyệt vẫn tính toán, lần sau nhân lúc một mình đi lên trấn trên, nàng vẫn phải lén tích trữ một ít lương thực trong không gian.

Dù sao cũng không ai biết thời gian chạy nạn sẽ kéo dài bao lâu?

Trên đường chạy nạn sẽ xảy ra những tình huống bất ngờ nào?

Đã vậy, bây giờ dung lượng không gian của nàng đã tăng lên, lại không bị hỏng, tích trữ nhiều hơn cũng không sai.

Hơn nữa, ngay cả Tống Dập cũng chủ động ủng hộ nàng.

Đến tối, khi tiệm gạo kéo xe lừa chở đầy một xe gạo tẻ, bột mì trắng và đậu nành đến nhà, Tống Dập hoàn toàn ngây người.

Ban đầu hẳn tưởng Cố Tâm Nguyệt chỉ tích trữ nhiều nhất là 100 cân.

Không ngờ lại có cả một xe đầy ắp? Thảo nào vừa rồi hắn thấy không ổn, còn tưởng người tiệm gạo tiện đường chở lương thực đến, không ngờ bọn họ lại là cố ý đến đây?

Dưới ánh mắt giả vờ bình tĩnh (hoảng hốt) của Tống Dập, lương thực được đổ ập vào nhà, chất đầy ắp.

Sau khi người đi rồi, Tống Dập mới hắng giọng lấy lại bình tĩnh: "Đây... là cái mà nàng gọi là tích trữ một ít lương thực?"

"Ừm, ngươi không biết đâu, giá lương thực bây giờ mỗi ngày một khác, mua được là lời, lát nữa ta còn phải đưa 100 cân cho cha và mẫu thân ta." Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Nhưng hai ngày nữa, ngươi đi trấn trên bán truyện tranh, chúng ta lại có thể tích trữ thêm."

Tống Dập:...

Tống Dập vốn tưởng tốc độ vẽ tranh của mình đã rất nhanh, lúc này hắn bỗng thấy có chút sốt ruột.

Sau khi Cố Tâm Nguyệt dọn dẹp xong chuẩn bị đi ngủ, nàng lại bất ngờ bị hắn gọi sang phòng bên.

Vừa vào cửa, Tống Dập đang cầm mấy quyển tranh, thấy nàng đến, hắn vội vàng lên tiếng: "Nàng ngồi xuống đây."

Cố Tâm Nguyệt ngồi trước bàn sách của hắn, thấy trên đó đặt mấy quyển tranh theo thứ tự là Tôn Ngộ Không ra đời) , Mượn bảo vật ở Long cung) , Tề Thiên Đại Thánh), Tiệc đào tiên) và Đại náo Thiên cung).

Cố Tâm Nguyệt hít một hơi, Tống Dập này đúng là quá lợi hại.

Vậy mà chỉ trong vài ngày, hắn đã hoàn thành 5 quyển?

Hơn nữa, chất lượng của từng quyển đều rất tốt, mặc dù cốt truyện là nàng kể nhưng vì nàng kể cho Hoài Cẩn, Tử Du nghe nên nàng không nhịn được mà thêm vào rất nhiều từ ngữ lộn xôn.

Nhưng Tống Dập đã dùng ngôn ngữ cô đọng của mình để sắp xếp lại toàn bộ.

Hơn nữa, hình tượng nhân vật mặc dù có hơi khác so với trí nhớ của nàng, nhưng cũng rất sinh động và gần gũi. Cố Tâm Nguyệt xem từng quyển một, không nhịn được khen ngợi: "Viết và vẽ đều rất tốt, khiến ta muốn xem tiếp những câu chuyện sau."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 123


Tống Dập được khen có chút ngượng ngùng, khóe miệng hơi cong lên: "Đều là công lao của nàng."

"Không không, chủ yếu vẫn là chúng ta phối hợp ăn ý, thiếu một người cũng không được." Nói xong, Cố Tâm Nguyệt mới nhận ra lời mình nói có chút mơ hồ, nàng ngượng ngùng dùng ngón tay chọc vào mũi mình.

Tống Dập cúi đầu nhìn nàng, vừa vặn nhìn thấy hành động nhỏ quen thuộc này.

Sự ấm áp trong đáy mắt hắn đang dần tan chảy, cho đến khi khóe mắt cong lên hoàn toàn. Cố Tâm Nguyệt vừa ngẩng đầu lên, bất ngờ đụng phải nụ cười chưa từng nhìn thấy của hắn.

Nàng hơi sửng sốt, tưởng hắn đang cười mình tự cao tự đại, nàng vội vàng giải thích: "Ta thực sự cảm thấy đều rất tốt."

"Ừm, thực sự rất tốt." Tống Dập trầm giọng nói.

Cố Tâm Nguyệt có hơi ngẩn người, sau đó nàng lập tức tỉnh táo lại: "Đã tích trữ được nhiều bản thảo như vậy, ta thấy có thể lần lượt nộp lên."

"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy, sau khi đào xong hầm ngầm, ta sẽ đến tiệm sách một chuyến." Tống Dập thuận miệng nói. "Ừm, hay là thế này, lần đầu tiên chúng ta nộp hai quyển, gửi trước quyển thứ hai cho chủ tiệm, đến lúc đó để hắn xem tình hình rồi quyết định thời điểm phát hành quyển thứ hai." Cố Tâm Nguyệt đề nghị.

"Được." Tống Dập đồng ý, sau đó hắn dừng lại một lát, rồi mới tiếp tục nói: "Đến lúc đó nàng đi cùng ta nhé.”

"Ừm? Ồ, được, không phải nói cùng nhau ởi tích trữ lương thực hay sao? Hơn nữa, lần trước ta đưa Hoài Cẩn và Tử Du đến trấn trên quá vội vàng, không có cách nào dẫn chúng đi dạo một vòng, lần này cứ dẫn bọn chúng đi cùng luôn." Cố Tâm Nguyệt đề nghị. "Được."

Ngày hôm sau.

Cố lão đầu từ sáng sớm đã dẫn lão đại và lão tam đến, chuẩn bị hôm nay tập trung đào hầm ngầm.

Hôm qua lúc đến lấy lương thực, thấy trong nhà Cố Tâm Nguyệt chất đầy lương thực, hai vợ chồng già cả đêm không ngủ yên.

Thời cuộc hiện tại, tuy chưa đến mức phải chạy nạn nhưng cũng gần như lung lay sắp đổ.

Mọi người đều thắt lưng buộc bụng, cố gắng chống đỡ.

Trước đây một ngày hai bữa là chuyện bình thường, bây giờ hầu hết mọi người trong thôn đều bắt đầu một ngày chỉ ăn một bữa, bữa còn lại đều dùng rau dại để đối phó.

Nhưng khuê nữ nhà mình lại mua một lúc nhiều lương thực như vậy để trong nhà, làm sao bọn họ có thể yên tâm được?

Lỡ như bị người khác nhìn thấy, mọi người sẽ nghĩ thế nào?

Vì vậy, sáng sớm, Hứa Thị vội vàng làm qua loa bữa sáng cho mọi người, rồi đuổi ba cha con sang bên đó.

Khi mọi người đến nơi, Cố Tâm Nguyệt mới vừa làm xong bữa sáng, bưng lên bàn.

Thấy cha và hai ca ca đến sớm như vậy để đào hầm ngầm, nàng vội vàng lại lấy một đĩa lớn bánh cuốn từ trong nồi ra: "Cha, đại ca, tam ca, mọi người đến đúng lúc lắm, bánh cuốn vừa hấp xong, mau đến ăn thêm chút khi còn nóng."

Cố Đại Sơn liên tục xua tay: "Không cần đâu, chúng ta đều đã ăn sáng rồi, các con ăn đi."

Cố Tam Thanh đang định đưa tay ra, đành xấu hổ rụt tay về, nuốt nước bọt.

Bữa sáng hôm nay mẫu thân làm được gọi là gì chứ.

Rõ ràng là tối hôm qua, bọn họ mới mua 50 cân bột mì trắng và 50 cân gạo, kết quả sáng nay vẫn phải ăn bánh ngô đen rau dại, kèm một bát cháo loãng.

Hắn lại nhìn những chiếc bánh cuốn to vừa ra lò của muội muội, chiếc nào chiếc nấy trắng trẻo, bên trong còn cuộn cả hành lá thơm phức.

Cố Tâm Nguyệt không để ý đến sự phản đối của mọi người, trực tiếp kéo Cố lão đầu đến bên bàn: "Cha, mọi người cứ yên tâm ăn đi, con cố tình làm nhiều, hôm nay còn phải nhờ mọi người giúp sức, sao có thể chỉ làm việc mà không cho mọi người ăn no được?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 124


Tống Dập cũng ở bên cạnh khuyên: " đại ca tam ca, hai người cũng ngồi xuống ăn đi, vừa lúc ta cũng muốn bàn bạc với hai người vê cách đào hầm ngầm này."

Thịnh (tình) tình (thàm) khó (chối) từ (chối).

Cố lão đầu dẫn lão đại lão tam ngồi xuống.

Tử Du ngoan ngoãn đưa cho Trần Hồng ba chiếc bánh cuốn to: "Ngoại công, đại cữu, tam cữu, ăn bánh cuốn."

"Ồ! Được!"

Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng bưng ba bát chè đậu đỏ từ trong nhà ra. Cố Tam Thanh vội vàng uống một ngụm: "Dẻo quánh, ngọt thật! Muội muội, muội mua đậu đỏ từ khi nào vậy?”

"Ồ, tối hôm qua tiệm gạo tặng kèm." Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh nói: "Bây giờ giá đậu vẫn ổn, hôm qua ta mua khá nhiều đậu nành và đậu răng ngựa, định mày mò làm thêm vài món ăn khác."

"Ồ ồ, thì ra là vậy."

Muội muội thường thích mày mò làm đồ ăn, Cố Tam Thanh cũng không hỏi nhiều.

Hắn liền quay sang ăn ngấu nghiến.

Ăn sáng xong, ba cha con được Cố Tâm Nguyệt khuyên nên mỗi người ăn hai bát chè đậu đỏ, lại ăn thêm hai chiếc bánh cuốn to.

Ăn đồng người sẽ càng vui hơn.

Hoài Cẩn và Tử Du cũng ăn không ít.

Sau khi mọi người ăn xong, Cố Tâm Nguyệt liền dọn dẹp bàn ăn.

Tống Dập liền lấy một bản thiết kế từ trong phòng ra, đưa cho Cố lão đầu: "Nhạc phụ, cha xem cái này."

Cố lão đầu nhận lấy xem, lúc đầu ông ta còn có chút mơ hồ, sau khi được Cố Đại Sơn nhắc nhở, ông ta mới vỡ lẽ ra.

"Đây là bản vẽ hầm ngầm mà con vẽ à?”

"Vâng, trong sân vừa hay có một cái giếng cạn bỏ hoang nhiều năm, bên dưới cũng đã lấp khá nhiều, chúng ta cứ đào một cái lỗ ở bên cạnh này." Tống Dập chỉ vào bản vẽ, giải thích.

"Đây đúng là một cách hay, như vậy thì đơn giản hơn, lại còn kín đáo." Cố lão đầu gật đầu tán thành.

"Đúng vậy, đất đào lên đổ thẳng xuống đáy giếng là vừa, đến lúc đó đậy nắp giếng lại, ai cũng không nhìn ra đây là hầm ngầm." Cố Đại Sơn cũng tán thành.

"Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Bốn nam nhân nói xong, liền thu dọn dụng cụ đi về phía giếng cạn.

Cố Tâm Nguyệt dọn dẹp xong bếp, thấy bên kia không cần mình, nàng liền chuẩn bị đi xử lý đậu nành và đậu răng ngựa mua hôm qua.

Hai loại đậu chỉ cần vo qua một lần nước, sau đó cho vào thùng gỗ ngâm với nước.

Làm xong những việc này, quay đi quay lại cũng gần đến trưa.

Cố Tâm Nguyệt lại bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Hôm qua nàng lên trấn trên mua được khá nhiều cá thịt rau củ, cộng thêm trong không gian vốn đã có không ít đồ dự trữ.

Cố Tâm Nguyệt cuối cùng cũng có thể trổ tài.

Thịt lợn nạc mỡ băm nhỏ, thêm các loại gia vị, trộn đều theo một hướng, để sang một bên ướp.

Hai con cá diếc làm sạch, khứa vài đường, cho thêm gừng, hành, rượu vào bóp đều, rồi ướp một lúc.

Rau bina trồng trong vườn rau tháng trước đã lớn khá nhiều, Cố Tâm Nguyệt nhổ một ít rau bina to hơn, lại cắt một ít lá tỏi tây non.

Sau khi nước trong nồi sôi, nàng cho những viên thịt viên mới nặn vào, luộc đến khi thịt viên nổi lên, sau đó cho rau bina đã chần qua nước sôi vào.

Cuối cùng nàng nhỏ thêm hai giọt dầu mè, thêm chút hạt tiêu là xong.

Hai con cá diếc ướp sẵn được nàng chiên vàng hai mặt, sau đó nàng bắc một chiếc chảo khác phi thơm hành, gừng, tỏi, rồi cho cá diếc vào, sau đó cho thêm xì dầu và các loại gia vị khác vào đun nhỏ lửa, cuối cùng đổ bột năng vào để tạo độ sánh, lấy ra rắc hành lá.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 125


Về đậu phụ Ma Bà, trước tiên, nàng xào thịt băm cho thơm, đổ nước sốt đã pha sẵn vào, sau đó cho đậu phụ đã cắt thành từng miếng nhỏ vào đun thêm một lúc, cuối cùng lấy ra rắc một ít lá tỏi tây và một ít bột tiêu.

Cuối cùng, nàng làm một món trứng hấp đơn giản, nhỏ hai giọt dầu mè, rắc một ít hành lá là xong.

Cơm vừa nấu xong, vừa kịp lúc Hứa Thị đến gọi những nam nhân nhà họ Cố về ăn cơm.

Vừa bước vào sân, mùi thơm từ trong bếp tỏa ra ngào ngạt.

Hứa Thị vội chạy vào bếp: "Tâm Nguyệt, đây đều là con làm à? Sao lại thơm như vậy?”

Cố Tâm Nguyệt lau sạch tay, bưng thức ăn ra sân: "Mẫu thân, mẫu thân đến đúng lúc lắm, trưa nay ở lại đây ăn cơm đi, con làm nhiều thức ăn lắm."

Hứa Thị liên tục xua tay: "Không được, cơm ở nhà cũng sắp xong rồi, mẫu thân đến gọi cha con và các ca ca về ăn cơm."

"Sao có thể được? Cha và các ca ca vất vả làm việc, còn phải chạy về nhà ăn cơm, ăn xong lại chạy sang đây tiếp tục giúp con làm việc? Nếu để người khác biết được thì bọn họ sẽ chỉ trích con mất." Cố Tâm Nguyệt trêu chọc.

Cố lão đầu, Cố Đại Sơn, Cố Tam Thanh nghe vậy cũng đi tới.

"Nãy giờ ngửi thấy mùi thơm này mà làm việc, con giun trong bụng con cứ cồn cào." Cố Tam Thanh rửa tay rồi vội chạy tới: "Muội muội, muội lại làm món ngon gì thế?"

Trong lúc nói chuyện, Cố Tâm Nguyệt đã bưng hết thức ăn ra bàn ăn ở sân.

Một bát cá kho lớn, một nồi canh thịt viên rau bina, một đĩa đậu phụ Ma Bà, còn có một bát trứng hấp lớn.

Món nào cũng thơm phức, bốc hơi nóng hấp dẫn.

Ba cha con sáng nay đã ăn ở đây nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn.

Thấy đồ ăn ngon như vậy, bọn họ đều không muốn đi nữa.

Biết rõ Tâm Nguyệt sẽ không để bọn họ về nên bọn họ đều rửa sạch tay rồi vây quanh.

Hứa Thị thấy vậy, không nhịn được lườm Cố lão đầu.

"Được rồi, các con muốn ăn ở đây thì ở lại đi, mẫu thân về nói với đại tẩu các con một tiếng."

Cố Tâm Nguyệt quay lại bưng cơm ra: "Mẫu thân, mẫu thân cũng ở lại ăn thử đi, lát nữa về cũng không muộn, chờ đại tẩu nấu cơm xong chắc còn lâu nữa."

Hứa Thị nhìn mâm đồ ăn ngon lành trên bàn, không nhịn được nuốt nước miếng: "Được rồi, mẫu thân ăn thử hai miếng rồi về." Hứa Thị ngồi xuống, nếm thử một miếng canh thịt viên rau bina: "Ồ, sao thịt viên này lại dai thế, không bị vỡ chút nào? À, cái lá rau xanh này là gì thế? Trông quen quen? Có phải là cây rau mà lần trước con cho mẫu thân không, ngày mai mẫu thân cũng lấy một ít nấu canh ăn thử."

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, loại rau này là từ vườn rau mọc ra, con cũng không biết gọi là gì, miễn ăn ngon là được."

Hứa Thị tiếp tục nếm thử một miếng cá kho: "Thịt cá này thật đậm đà, may mà cái sân này của các con ở xa, nếu không mùi thơm này bay ra ngoài, lại khiến người ta đỏ mắt." Cố Tâm Nguyệt vừa nghe Hứa Thị khen ngợi, vừa cẩn thận gỡ hai miếng thịt cá ở bụng, kiểm tra kỹ không có xương cá mới gắp vào bát của Hoài Cẩn và Tử Du.

Sau đó nàng lại cẩn thận múc hai thìa trứng hấp vào bát của hai hài tử, trộn với cơm để ăn.

Cố Tam Thanh thì múc một thìa đậu phụ Ma Bà rưới lên cơm, vừa ăn vừa kêu lên: "Cay quát Nóng quát! Ngon quát Muội muội, món này chính là món chúng ta đã ăn ở Đa Vị Lâu lần trước phải không, hương vị này ngon hơn nhiều so với ở tửu lâu đó!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 126


"Ừm, đúng vậy, đây chính là món chúng ta đã ăn ở Đa Vị Lâu lần trước, sau khi về, muội đã mày mò học làm ra." Cố Tâm Nguyệt trả lời: "Gia vị trong này cũng là muội mua ở trấn trên, vê tự pha chế, thế nào? Ngon chứ?”

"Ngon lắm! Ngon lắm!" Mọi người đồng thanh khen ngợi.

Hứa Thị nếm thử mỗi món một miếng, định chuẩn bị về, Cố Tâm Nguyệt thấy vậy vội vàng giữ bà lại: "Mẫu thân, mẫu thân ở lại ăn đi, lát nữa ăn xong con còn có việc muốn nhờ mẫu thân giúp."

Cố Đại Sơn vội vàng ăn sạch cơm trong bát, đứng dậy nói: "Mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ở lại ăn cơm, con về nói với nương tử con một tiếng, chờ lão nhị ăn xong, lát nữa con sẽ quay lại."

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt lại vội vàng bưng nồi canh xương đang ninh trên bếp nhỏ xuống, đưa cho Cố Đại Sơn: "Đại ca, ca mang nồi canh xương này về cho nhị ca uống, giúp phát triển xương."

Sau khi mọi người ăn xong, Cố lão đầu nhìn thấy đầy nhà đều là lương thực, lo lắng đến mức không chịu nghỉ ngơi, nhất quyết phải tiếp tục đào hầm ngầm.

Tống Dập và Cố Tam Thanh cũng đành phải đi theo ông ta.

Cố Tâm Nguyệt với sự giúp đỡ của Hứa Thị, nhanh chóng dọn dẹp xong bếp.

Sau đó nàng cùng Hứa Thị đi ra khỏi cổng, chuẩn bị ra sau nhà cắt ít ngải cứu.

Thứ này có mùi khó ngửi, không ai ăn, lại chịu hạn nên ở sau nhà mọc khá nhiều.

Hứa Thị thấy vậy, rất khó hiểu: "Tâm Nguyệt, loại rau dại này không ngon, con cắt những thứ này làm gì?”

"Mẫu thân, lần trước lên trấn, con nghe người ta nói cách làm tương đậu nành và đậu tương nên con muốn tự làm thử xem sao, con cắt ngải cứu này về để ủ đậu." Cố Tâm Nguyệt giải thích: "Nếu làm thành công, lúc đó có thể mang ra trấn bán thử." Hứa Thị nghe nói có thể bán, lập tức trở nên hứng thú.

Bà nhanh chóng giúp Cố Tâm Nguyệt cắt hai bó lớn.

Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt dậy sớm, nàng tranh thủ lúc trời đẹp, chuẩn bị lột vỏ những hạt đậu đã ngâm qua đêm.

Đậu sau khi xát đôi, trực tiếp trải lên ngải cứu, cuối cùng dùng ngải cứu phủ kín, đặt ở nơi thoáng mát, có gió.

Sau khi dọn dẹp, ăn sáng xong, cả nhà bốn người mới lên đường đến trấn.

Đến Học Hải Thư Xã, bọn họ vừa định bước vào thì đụng phải ba nam tử ăn mặc như thư sinh.

Thấy Tống Dập, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ chế giễu, một người cao gầy chậc một tiếng trước: "Ồ, đây không phải là đại tài tử trước đây của thư viện chúng ta hay sao? Mấy năm không gặp, tại sao lại trở thành nông dân thế này?"

"Ha, đúng vậy, Tống Dập, ta nói ngươi không về nhà trồng trọt, sao còn đến thuê viện này để làm gì?" Một người hơi thấp hơn hỏi thẳng.

Cố Tâm Nguyệt một tay dắt một hài tử, đứng sau lưng Tống Dập.

Nghe thấy mấy người chế giẫu Tống Dập, nàng liên bước lên một bước, cả người lộ ra.

"Thư viện này chỉ người đọc sách mới được vào hay sao? Người trồng trọt không được đến à? Cửa ra vào cũng không ghi như vậy." Cố Tâm Nguyệt không chút khách sáo đáp trả.

Ba người thấy nữ tử xuất hiện sau lưng Tống Dập, nhìn nàng như thể toàn thân phát sáng, ai nấy đều không khỏi ngây người.

Người cao gây phản ứng đầu tiên, cười nói: "Đùa thôi, thư viện này mở cửa bốn phương, tất nhiên ai cũng có thể vào, mời tiểu nương tử."

Nam tử thấp hơn cũng cười hì hì nói: "Tiểu nương tử đến mua sách à? Có cần ta giúp tham khảo không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 127


Tống Dập không vui, kéo Cố Tâm Nguyệt lại, che chở bên cạnh mình, trầm giọng nói: "Không cần để ý đến bọn họ."

Cố Tâm Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Được, phu quân, chúng ta vào thôi."

Bàn tay của Tống Dập đang nắm tay Cố Tâm Nguyệt khẽ cứng lại, sau đó hai người mỗi người dắt một hài tử, đi vào trong thư viện, để lại ba người phía sau còn chưa tỉnh khỏi niềm vui khi gặp mỹ nhân, lúc này nghe thấy nàng trực tiếp gọi Tống Dập là phu quân, cả ba đều không khỏi như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống. Bọn họ lập tức rối tung tại chỗ.

Nam tử vẫn chưa lên tiếng kia thấy vậy, vội vàng hét về phía sau lưng Tống Dập: "Tống Dập, người này không phải là nương tử mà mấy năm trước ngươi về nhà thành thân đấy chứ? Sao không giới thiệu cho chúng ta làm quen?”

Tống Dập không chút biểu cảm quay đầu lại: "Không liên quan đến ngươi."

Người kia vẫn không chịu buông tha: "Xem ra ngươi đã đắm chìm trong chốn ôn nhu, năm sau cũng không định tham gia khoa cử nữa rồi nhỉ?"

"Còn phải nói nữa à, một tên nhà quê, liệu có đủ ăn hay không còn khó nói, còn tham gia khoa cử? Không phải là chuyện cười hay sao?" Nam nhân cao gây cười nhạo.

"Ha ha ha, không tham gia khoa cử, ngươi đoán xem hắn đến thư viện còn có thể làm gì?"

Vừa dứt lời, Vương chưởng quầy từ trên lầu chạy xuống, vội vàng đi tới.

"Tống công tử, hôm nay ta cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi, đi, chúng ta lên lầu nói chuyện." Trên mặt Vương chưởng quây nở nụ cười đầy mong đợi, hận không thể nâng Tống Dập trên tay.

Ba người thấy vậy, đều cứng đờ tại chỗ.

Bọn họ vốn tưởng rằng Tống Dập là vì cuộc sống khó khăn, muốn tìm chưởng quầy của thư viện xin chút việc chép sách.

Nhưng nhìn thái độ của Vương chưởng quây, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy hắn nhiệt tình với mình như vậy.

Rốt cuộc là tình huống gì?

Không đợi ba người hỏi, Tống Dập một tay dắt một hài tử, đi theo Vương chưởng quây lên lầu.

Trà nước vừa bưng lên, Vương chưởng quầy liền sốt ruột nói: "Tống công tử, sách tranh lần trước ngươi mang đến, ta đã nhờ người đưa đến phủ Thanh Châu in mấy chục bộ, ở phủ Thanh Châu rất được ưa chuộng, không biết hôm nay ngươi đến đây còn có tác phẩm mới nào nữa không?”

Vừa nói dứt lời, Vương chưởng quầy liền lấy ra số bạc đã chuẩn bị sẵn từ bên cạnh, đưa cho Tống Dập: “Đây là 5 lượng bạc, coi như là thù lao cho cuốn sách đầu tiên này, bây giờ chi phí in ấn quá cao, mong Tống công tử đừng chê ít."

Tống Dập gật đầu, nhận lấy 5 lượng bạc, quay sang đưa cho Cố Tâm Nguyệt.

Sau đó hắn lại lấy ra một cuốn sách tranh từ trên người, đưa cho Vương chưởng quầy, mở lời: "Vương chưởng quầy, đây là cuốn sách tranh mới, mời ngươi xem qua. `

Vương chưởng quây nghiêm túc nhận lấy, không nhịn được mở ra xem.

Một lúc sau, đọc xong cuốn sách đầu tiên, Vương chưởng quầy mới ngẩng đầu lên, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn: "Câu chuyện này thật khéo léo, có lẽ vẫn còn phần tiếp theo chứ?”

Tống Dập mới lại lấy ra cuốn thứ hai của "Mượn bảo vật ở Long cung" đưa cho hắn.

Vương chưởng quây nhanh chóng xem qua một lượt, không nhịn được thốt lên: "Vương mỗ chưa từng thấy câu chuyện nào thú vị như vậy, ngươi còn có phần tiếp theo không?”

Tống Dập lắc đầu: "Phần còn lại đang trong quá trình sáng tác, chỉ mới mang theo hai cuốn đến đây, không biết Vương chưởng quầy thấy thế nào?"

Vương chưởng quây trâm ngâm một lúc, mới nghiêm túc mở lời: "Phải nói rằng cuốn sách này, cho dù cốt truyện sinh động hay là cách xây dựng nhân vật, đều vượt xa cuốn đầu tiên, hơn nữa đây còn là một câu chuyện liên hoàn, nếu Tống công tử có thể vẽ tiếp, chắc chắn sẽ không lo không bán chạy!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 128


"Chúng ta cũng có ý đó, nếu Vương chưởng quây đồng ý hợp tác, chúng ta muốn vẽ câu chuyện này thành truyện tranh đăng dài kỳ." Tống Dập trả lời.

"Tốt lắm! Tống công tử và Tống phu nhân quả nhiên là người tài hoa, Vương mỗ đương nhiên rất vui lòng hợp tác." Vương chưởng quầy vội vàng đồng ý: "Chỉ là giá cả, không biết Tống công tử và Tống phu nhân có ý tưởng gì không? Các ngươi muốn chia tiên hay bán đứt một lần?"

"Chia tiên thì chia như thế nào? Bán đứt thì giá bao nhiêu?" Tống Dập hỏi. "Theo tiêu chuẩn cao nhất của chúng ta thì bán đứt một cuốn có thể được 10 đồng, chia tiền thường chia theo tỉ lệ 3:7." Vương chưởng quầy giải thích.

Nghe vậy, Tống Dập quay đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt.

Bởi vì trước khi đến, Cố Tâm Nguyệt đã dặn hắn, lúc nói giá cuối cùng nhất định phải chờ nàng gật đầu.

Nếu không, nàng thực sự lo lắng Tống Dập sẽ vì sĩ diện mà đồng ý.

Mặc dù Vương chưởng quầy là người rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng là thương nhân, sao có thể vừa mở miệng đã nói ngay giá thật.

Thấy Tống Dập nhìn mình, Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu, nàng nhìn Vương chưởng quầy khẽ gật đầu nói: "Vương chưởng quây, cuốn sách tranh này của các ngươi có cách nào bán đến kinh thành không? Mặc dù phủ Thanh Châu là vùng đất linh nhân kiệt, nhưng nếu có thể bán đến kinh thành, ta nghĩ chắc chắn sẽ rất ăn khách."

Vương chưởng quầy gật đầu nói: "Đương nhiên, chỉ là bên kinh thành còn phải tìm hiểu thêm, chẳng qua xem ra Tống phu nhân rất tự tin vào cuốn tranh của mình, ha ha."

"Đương nhiên, hai cuốn chúng ta mang đến hôm nay chỉ mới là phần mở đầu, còn lâu mới đến phần hấp dẫn nhất." Cố Tâm Nguyệt kể sơ qua về cốt truyện sau này.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Vương chưởng quầy lập tức trở nên kích động: "Quả thực hấp dẫn như vậy à?"

"Đương nhiên, Vương chưởng quầy cứ yên tâm, chỉ cân ngươi có thể mở đường tiêu thụ, tuyệt đối sẽ không lo ế hàng." Cố Tâm Nguyệt trả lời một cách khẳng định.

"Vậy thì tốt, chỉ là số bạc này, mặc dù có khả năng sẽ bán chạy nhưng dù sao hiện tại vẫn chưa biết trước được, huống chỉ, giai đoạn đầu, nhà sách cũng phải bỏ ra rất nhiều bạc, mong Tống phu nhân có thể thông cảm." Vương chưởng quầy có chút khó xử.

"Chúng ta nghĩ có thể dùng hình thức bảo lãnh cộng và chia 55%, tức là chúng ta có thể nộp bản thảo nửa tháng một lần, mỗi cuốn sách tranh, chúng ta sẽ ứng trước 10 đồng, nếu sau khi chia vượt quá 10 đồng, Vương chưởng quầy sẽ trả phần chia còn lại cho chúng ta." Cố Tâm Nguyệt đề xuất.

Nàng cũng cân nhắc đến việc sang xuân năm sau sẽ phải chạy nạn, nên mới nghĩ đến việc đổi thời gian nộp bản thảo từ một tháng thành nửa tháng.

Hơn nữa nếu chia toàn bộ thì chắc chắn thu nhập sau này không được đảm bảo.

Vì vậy, nàng mới nghĩ đến việc nhận đủ số tiền bảo lãnh cao trước, còn phần chia sau này, có thể nhận được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu.

Vương chưởng quây trâm ngâm một lúc, một lát sau hắn mới quả quyết nói: "Tống phu nhân quả nhiên thông minh, nghĩ ra được cách hai bên cùng có lợi như vậy, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ ký hợp đồng."

Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Cố Tâm Nguyệt định đưa hai hài tử xuống nhà sách dạo một vòng.

Phần thủ tục còn lại, cứ việc giao cho Tống Dập lo là được.

Ba người đi một vòng ở tầng dưới, lúc Cố Tâm Nguyệt đang chọn một số sách và giấy mực bút nghiên thì thấy Tống Dập tìm đến.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 129


"Xong hết rồi à?" Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

"Ừ, đây là 20 đồng." Tống Dập trực tiếp đưa túi tiền đựng bạc cho nàng, bảo nàng cất đi.

Cố Tâm Nguyệt thuận tay nhét vào trong ngực, thực ra là trực tiếp ném vào không gian.

Hôm nay mới một lúc, bọn họ đã kiếm được 25 đồng bạc, lát nữa còn phải đi mua sắm, để trên người quả thực không an toàn.

Cố Tâm Nguyệt đưa những thứ mình chọn cho Tống Dập xem, thấy hợp lý, nàng mới thanh toán rồi đi.

Bốn người đi thẳng đến phố Tây Thị sầm uất.

Đây là lần đầu tiên nàng chính thức đưa Hoài Cẩn và Tử Du ra ngoài mua sắm, hai hài tử vẫn còn rất rụt rè.

Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà dặn dò thêm: "Lát nữa muốn ăn gì hay muốn mua gì, cứ nói với cha các con, hôm nay cha các con trả tiên."

"Cha, thật vậy à?” Tử Du không tin nhìn Tống Dập.

Hoài Cẩn cũng nhìn hắn đầy vẻ mong đợi.

Tống Dập cười nói: "Tất nhiên là được, chỉ là túi tiền đều ở chỗ mẫu thân các con, còn phải được mẫu thân các con gật đầu mới được." Hai hài tử lại cùng nhìn về phía nàng.

Cố Tâm Nguyệt nắm giữ quyền chi tiêu trong nhà cười ha hả: "Được, muốn ăn gì, muốn mua gì, mẫu thân sẽ trả tiền!"

"Tuyệt!" Tử Du cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Bốn người đi từ bắc xuống nam, vừa đi vừa xem, nàng cũng tiện tay mua thêm mấy con tò he, kẹo hồ lô cho hai hài tử ăn.

Hai hài tử còn nhỏ, ngoài ăn ra thì không cần dùng đến nhiều thứ.

Ngược lại là Cố Tâm Nguyệt, suốt đường đi, nàng đã mua sắm không ít.

Vải mới để may áo bông, quần bồng.

Nàng lại mua một túi lớn đủ loại gia vị có ở đây, cũng mua không ít tôm khô và nấm hương khô.

Cố Tâm Nguyệt thấy hai hài tử có vẻ hơi mệt vì đi dạo, nàng bèn đề nghị: “Chúng ta ăn một bát hoành thánh ở quầy này nhé?"

"Được." Tống Dập dừng bước, hắn đi nhiều cũng thấy hơi mệt.

Bốn bát hoành thánh được bưng lên, hai hài tử bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Cả nhà ăn thử một miếng, rồi dừng lại.

"Hoành thánh này không ngon bằng mẫu thân gói." Tử Du chu môi nói. Cố Tâm Nguyệt không khỏi cười khẩy, nàng nhớ lúc mới đến, tiểu cô nương này còn xanh xao gầy gò, nào giống như bây giờ, khẩu vị đã được nàng nuôi dưỡng trở nên khó tính.

Cố Tâm Nguyệt cầm thìa nếm thử một miếng, thịt lợn thì tươi nhưng đúng là hơi nhạt.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt lấy một lọ sứ trong túi ra, rắc một ít bột vào bát của Tử Du: "Con ăn thử xem."

Trong lọ sứ là bột muối tiêu gà do nàng tự pha chế.

Tử Du lại ăn thử một miếng, gật đầu nói: "Ngon hơn nhiều rồi. "

Cố Tâm Nguyệt mới rắc một ít vào bát của Hoài Cẩn, cũng rắc một ít vào bát của mình.

Đến lượt Tống Dập, nàng hỏi: "Ngươi có muốn không?"

"Được." Tống Dập vội vàng đáp, vừa rồi hắn cũng ăn một miếng, quả thực cũng chê giống Tử Du.

Nhưng hắn thực sự không ngờ Cố Tâm Nguyệt ra ngoài còn mang theo cả gia vị, hắn không nhịn được hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"

"Đây là gia vị ta tự mua ở trấn trước đó, tự mày mò pha chế." Cố Tâm Nguyệt bịa chuyện ngày càng trôi chảy.

"Ồ? Vậy những loại thảo mộc và gia vị mà nàng mới mua cũng được dùng để làm thứ này à?" Tống Dập lập tức liên tưởng đến điều này. "Ừm, ta định về nhà sẽ làm thử xem, nếu ngon thì ngươi nghĩ ta có thể bán loại bột gia vị này được không?”

Tống Dập trầm ngâm một lúc, như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng.
 
Back
Top Bottom