Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 110


Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy mình bị khinh thường, đành phải một mình ở lại trên lầu dùng bữa.

Bên kia, Cố Tâm Nguyệt dẫn theo hai hài tử xuống lầu, tìm một vị trí yên tĩnh ở đại sảnh.

Sau đó nàng gọi tiểu nhị chuẩn bị gọi món.

Đợi khi nhận được thực đơn mà tiểu nhị đưa tới, nàng không khỏi ngây người.

Không ngờ trấn Thanh Thủy là một nơi hẻo lánh như vậy, mà thực đơn của tửu lâu lại có thể cầu kỳ đến thế?

Đợi đến khi nàng mở ra thì hoàn toàn ngây người tại chỗ.

Sườn xào chua ngọt?

Cá sóc đen?

Đậu phụ Ma Bà?

Cá chua?

Đây... những món ăn này sao lại hiện đại như vậy?

Trước đó, trên đường đến đây, nàng còn đang nghĩ xem có nên đến tửu lâu bán thêm vài công thức nấu ăn hay không.

Không ngờ lại bị người khác đi trước một bước, chẳng lẽ thế giới này đã có người hiện đại đến à?

Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ chỉ vào những bức ảnh trên thực đơn cho Cố Tam Thanh xem: "Tam ca, ca đã từng thấy mấy món ăn này bao giờ chưa?”

Cố Tam Thanh cũng nhìn mà ngơ ngác, lắc đầu: "Chưa từng thấy nhưng ta cũng mới đến đây lần đầu, có lẽ là tửu lâu lớn nên món ăn mới lạ chăng.”

Tiểu nhị đứng bên cạnh chờ hai người gọi món, thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của hai người, hẳn liền lên tiếng nhắc nhở: "Phu nhân, những món ăn này đều là bí quyết riêng của tiệm chúng ta, đã bán được hơn ba năm nay rồi, vẫn luôn được khen ngợi, các vị có muốn ăn thử không?”

Hơn ba năm rồi à?

Vậy mà người xuyên không kia lại đến sớm hơn nàng lâu như vậy? Cố Tâm Nguyệt đè nén sự nghi ngờ trong lòng, nghĩ rằng nếu có cơ hội, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nàng liên lên tiếng: "Được, chúng ta sẽ gọi bốn món này."

Cố Tam Thanh thấy vậy, vội vàng nhỏ giọng ngăn cản: "Tiểu muội, đồ ăn ở đây rất đắt, bốn người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu?"

Cố Tâm Nguyệt mĩm cười: "Không sao, hôm nay chúng ta hiếm khi mới đến đây một lần, lại vừa kiếm được tiền, cứ ăn thoải mái đi."

Hoài Cẩn và Tử Du có lẽ là lần đầu tiên đến trấn trên, trông chúng có về rất gò bó.

Vừa rồi gặp người lạ, chúng cũng chỉ cúi đầu không nói chuyện, ngoan ngoãn ngồi im.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ nếu sau này có cơ hội, nàng vẫn nên đưa bọn chúng ra ngoài mở rộng tầm mắt.

Lúc bốn món ăn được dọn lên, Cố Tâm Nguyệt sợ hài tử đói lâu, vội gắp cá sóc và sườn xào chua ngọt cho hai đứa nhỏ: "Hoài Cẩn, Tử Du, ở đây không có người ngoài, hai con cứ thoải mái ăn nhiều một chút, món cá sóc và sườn xào chua ngọt này đều có vị chua ngọt, rất ngon.”

Sau đó, nàng lại chỉ vào đậu phụ Ma Bà và cá chua cay, nói với Cố Tam Thanh: "Tam ca, khẩu vị của ca nặng, ca ăn hai món này nhiều một chút." Cố Tam Thanh ăn thử một miếng đậu phụ Ma Bà, tỏ vẻ bị tê.

Sau đó, hắn lại ăn thử một miếng cá chua cay, quả thực có chút chua cay, không khỏi nghi ngờ: "Tiểu muội, muội cũng là lần đầu tiên đến Đa Vị Lâu ăn cơm phải không, tại sao muội biết mấy món này có vị gì?"

Cố Tâm Nguyệt khựng lại, cười giải thích: "Muội thường nấu cơm nên quen rồi, ngửi mùi là biết ngay, thế nào? Món ăn này có ngon không?”

Cố Tam Thanh liên tục gật đầu: "Ngon, vừa có cá vừa có thịt, đương nhiên là ngon rồi, nhưng ta thấy, không ngon bằng muội nấu."

"Con cũng thấy sườn xào chua ngọt do mẫu thân làm ngon hơn.” Tử Du nuốt một miếng thịt, nhỏ giọng đồng tình.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 111


"Ừm, đúng vậy." Hoài Cẩn cũng nhỏ giọng phụ họa.

Cố Tâm Nguyệt vội gắp một miếng đậu phụ Ma Bà, cho vào miệng toàn là vị cay nồng nhưng nếm kỹ lại thấy khác xa so với đậu phụ Ma Bà thời hiện đại.

Hoa tiêu không được phi thơm trước, nghiền cũng không đủ mịn, ăn vào có chút nghẹn cổ.

Vị cay không phải từ ớt, không đủ thơm cay, xem ra đây có lẽ là hạt tiêu Tứ Xuyên thường dùng ở thời xưa.

Sườn xào chua ngọt không có nước tương để điều hòa, vị giấm và đường quá nồng.

Hai món còn lại cũng có vấn đề tương tự, Cố Tâm Nguyệt chỉ nếm thử một miếng, trong lòng nàng đã có tính toán.

Món ăn này trông thực sự giống như do người hiện đại dạy.

Nhưng xem ra, trình độ nấu nướng của người đó không ra sao, ước chừng cũng chỉ ngang với trình độ của nàng ba năm trước, nàng cũng là hai năm nay ở trên núi tự nấu ăn nhiều, mới nắm được một số bí quyết nấu ăn.

Có một số bí quyết tuy trông không bắt mắt nhưng lại có thể quyết định sự thành bại của một món ăn. Một lý do khác, chính là những món ăn này không có những loại gia vị hiện đại như nước tương, tương cà, ớt...

Cho nên dù là Phó đại sư trong tửu lâu có ý định cải tiến, cũng không có cách nào.

Cố Tâm Nguyệt nhíu mày ăn sạch cơm trong bát, rồi buông đũa.

Có một số thứ, tuy là thứ quen thuộc nhưng không phải hương vị đó thì nàng cũng không còn hứng thú ăn nữa.

Cố Tam Thanh và hai hài tử tuy miệng nói hương vị bình thường, nhưng dù sao ngày thường, bọn họ cũng đã ăn quen khổ, những món thịt này mà không ăn, quả thực là phung phí của trời. Vì vậy mọi người đều rất tự giác quét sạch.

Ăn xong một bữa, ba người cũng ăn no căng bụng.

"Tiểu muội, sao muội ăn ít thế?" Cố Tam Thanh nhíu mày hỏi: "Muội không khỏe à?"

"Không, chỉ là muội hơi không quen với hương vị này, nhưng muội ăn cơm rất nhiều, cũng no rồi, vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi."

Cố Tâm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị trả tiền, không ngờ Tân Tranh trực tiếp đi tới.

Vừa rồi hắn một mình ở trên lầu dùng bữa trưa mà chẳng có hứng thú gì.

Trong đầu hắn luôn có một nỗi nghi ngờ không thể xua tan, vì vậy không hiểu sao lại đi xuống.

Hắn vừa hay nghe thấy Cố Tâm Nguyệt nói món ăn ở đây không hợp khẩu vị của nàng, vì vậy hắn liên định tới hỏi lý do.

Dù sao, những món ăn ở đây đều là cố nhân để lại cho hắn.

Hắn không thể chấp nhận việc người khác phỉ báng và nghi ngờ chúng.

"Cố nương tử, xin dừng bước, vừa rồi nghe ngươi nói món ăn ở đây không hợp khẩu vị của ngươi, có lẽ vì là lần đầu ăn nên thấy không quen à?" Tần Tranh vốn định chất vấn nhưng lởi vừa nói ra lại chuyển thái độ. Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, liền nói: "Lần đầu ăn không quen lắm nhưng hương vị thực sự có thể cải thiện tốt hơn."

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ, lỡ sau này không có tiên, nàng còn có thể tới đây bàn bạc chuyện làm ăn, liền vô thức để lại cho mình một con đường.

"Ồ? Có thể tốt hơn à?" Tần Tranh thấy khẩu khí nàng không nhỏ, nhất thời có chút không vui.

Nhưng hắn nghĩ đến tờ công thức hạt dẻ nàng đưa, rõ ràng là một món ăn đơn giản nhưng nàng lại có thể nói đầu ra đầu vào, không khỏi tin phục: "Chi bằng Cố nương tử ngồi xuống nói kỹ hơn?" Cố Tâm Nguyệt nở nụ cười lịch sự, khéo léo từ chối: "Sau này có cơ hội nói sau, không giấu gì ngươi, hiện tại ca ca ta ở nhà đang bị thương ở chân, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, đang định đến Hồi Xuân Đường tìm đại phu thử vận may."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 112


"Ồ? Tìm đại phu sao phải thử vận may?" Tần Tranh vô thức hỏi.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, cảm thấy người trước mắt càng lúc càng kỳ lạ.

Rõ ràng bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần, hai người quen thân lắm à?

Tân Tranh ý thức được câu hỏi của mình có phân đột ngột, liên lên tiếng giải thích: "Không giấu gì nương tử, Hồi Xuân Đường cũng là sản nghiệp của tại hạ, đại phu cũng vẫn luôn ở trong tiệm ngồi khám, cho nên ta có chút kỳ lạ, sao các ngươi lại phải thử vận may?" "Thật à?" Cố Tâm Nguyệt nghỉ ngờ hỏi: "Vài ngày trước ca ca ta bị thương trên núi, nghe nói Hồi Xuân Đường có một vị đại phu giỏi chữa bệnh về xương nên đặc biệt đến cầu y, nhưng Lý chưởng quầy nói đại phu ra ngoài vẫn chưa về, cho nên mấy ngày nay ta ngày nào cũng đến chờ tin tức."

Nhưng vừa nghe nói hắn chính là chủ nhân của Hồi Xuân Đường, Cố Tâm Nguyệt nhất thời cảm thấy mình đã nhìn thấy hy vọng.

Nàng không khỏi xóa sạch định kiến với hắn vừa rồi, cầu xin: "Tần công tử có thể ra mặt giúp đỡ mời đại phu của Hồi Xuân Đường đến chữa bệnh cho ca ca ta hay không?” "Được, chuyện này đúng là có chút kì lạ, vừa hay ta cũng phải đến đó một chuyến, các ngươi đi cùng ta luôn đi."

Hồi Xuân Đường và Đa Vị Lâu cách nhau khá xa.

Tân Tranh thấy Cố Tâm Nguyệt còn dẫn theo hai hài tử, nhất thời mềm lòng: "Các ngươi lên xe ngựa với ta luôn đi?”

Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa dừng trước cửa, không khỏi nhíu mày, hiện tại nàng đã gả làm vợ người ta, e rằng không tiện lắm.

Tân Tranh nhìn ra sự do dự của nàng, cảm thấy lòng tốt của mình bị coi như lòng dạ đàn bà, không khỏi cười khẩy: "Ban ngày ban mặt, còn có ca ca ngươi ở đây, cần phải suy nghĩ lâu như vậy à?”

Cố Tâm Nguyệt thấy suy nghĩ của mình bị vạch trần, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Thêm nữa, nhị ca ở nhà thực sự rất cần tìm được đại phu của Hồi Xuân Đường.

Thế là nàng dẫn theo hai hài tử, trực tiếp đi lên xe ngựa.

Cố Tam Thanh lập tức đi theo, ngồi bên cạnh Cố Tâm Nguyệt.

Tần Tranh thì ngồi ở mép ngoài đối diện, từ đầu đến cuối mắt cũng không nhìn vào trong thêm lần nào nữa.

Một lát sau, mọi người đến Hồi Xuân Đường. Lý chưởng quầy thấy Cố nương tử từ trên xe ngựa của Tần tam thiếu bước xuống, không khỏi sợ hãi thêm vạn phần.

Đây là tình huống gì?

Mới mấy ngày trước, người còn vừa mới tuyên bố đời này không muốn dây dưa với kế mẫu độc ác này là ai?

Không đợi Lý chưởng quầy hỏi, Cố Tâm Nguyệt đã trực tiếp nói rõ mục đích đến.

Nàng tự nhận mình không đắc tội với Lý chưởng quầy nhưng dường như nàng lại bị cố tình nhắm vào.

Đặc biệt là khi thấy Lý chưởng quầy thấy nàng từ trên xe ngựa của Tần công tử bước xuống, cái miệng của hắn há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Nàng liền đoán rằng bên trong có lẽ có ẩn tình gì đó.

Dù sao Tân công tử cũng là chủ nhân của Hồi Xuân Đường, nàng cũng không tiện đối chất trực tiếp, chỉ đề nghị mong có thể mời đại phu về thôn khám bệnh cho ca ca.

Tân Tranh ở bên cạnh thấy vậy liên khựng lại, cũng phụ họa nói: "Còn không mau đi mời đại phu ra đây."

Lý chưởng quầy vội vàng đi vào hậu viện, mời Trương đại phu giỏi chữa bệnh về xương ra.

Tân Tranh thấy bộ dạng cả nhà bọn họ kéo nhau đi, nhất thời lại không nhịn được mềm lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Cố Tâm Nguyệt đầy vẻ xa cách, hắn không khỏi quay đầu nói với Trương đại phu: "Ông tuổi đã cao, hôm nay vừa khéo xe ngựa của ta không dùng đến, ông hãy đi nhờ xe của ta, lát nữa khám xong để xa phu đưa ông về."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 113


Trương đại phu được yêu mến mà sợ hãi, ông ta vội vàng cảm ơn rối rít.

Cố Tam Thanh ở bên cạnh thấy vậy, liền kéo tay áo Cố Tâm Nguyệt: "Tiểu muội, hay là ta đi hỏi xem chúng ta có thể cùng ngồi xe ngựa vê không?"

"Ừ, nếu có thể đi nhờ xe bọn họ, lúc vê chúng ta sẽ trả tiền xe và tiên khám cho Cố Tâm Nguyệt." Cố Tâm Nguyệt nhỏ giọng trả lời.

Cố Tam Thanh vội vàng bước lên, chắp tay nói: "Không biết xe ngựa của Tần công tử có thể chở nhờ chúng ta về thôn không?" Tân Tranh không nhịn được cười khẩy: "Các ngươi không cùng nhau về, ai dẫn đường cho Trương đại phu? Nhớ trả tiền xe là được."

Hừ, đừng tưởng hắn không nghe thấy.

Người phụ nữ này, thật sự đáng ghét đến cực điểm.

Hắn rõ ràng chỉ đơn thuần là thương hại kẻ yếu, nể tình bọn họ đã từng hợp tác, thuận tay giúp nàng một chút.

Nàng lại nhất định phải phân rõ ràng như vậy, làm ra vẻ xa lạ như thế?

Rõ ràng bọn họ...

Không đúng!

Rất không đúng! Nếu người ngoài nhìn vào, bọn họ đúng là chỉ mới gặp nhau một lân, làm một vụ giao dịch, đã sòng phẳng tiền hàng.

Hình như giữa bọn họ đúng là không thân quen lắm?

Khi tiếng xe ngựa rời đi, Tần Tranh cũng hoàn toàn rối bời trong gió.

A Tùng vẫn luôn âm thầm đi theo bên cạnh hắn cũng không hiểu ra sao, hôm nay Tần tam thiếu bị làm sao vậy?

Chủ tử ngày thường kiêu ngạo cầu kỳ như vậy, xe ngựa cũng chưa từng để người ngoài ngồi, hôm nay rốt cuộc là tại sao?

Tần Tranh một mình đứng trong gió lạnh một lúc, mới bỗng nhiên nhớ đến tên khốn Lý chưởng quầy đó.

Vì thế hắn bước nhanh trở về Hồi Xuân Đường.

Lý chưởng quây đã sớm tỉnh táo khỏi cơn hoảng loạn, đoán chừng mình sắp bị hỏi tội.

Hắn sớm đã âm thầm chuẩn bị sẵn lời nói: "Tần tam thiếu, ngươi nghe tại hạ giải thích, tại hạ không cho Trương đại phu ra khám bệnh, đều là vì ngươi!"

"Vì ta?" Tân Tranh vừa định nổi giận không khỏi sửng sốt.

"Đúng vậy, ngươi không biết, vị Cố nương tử này chính là Tống gia nương tử trước kia đến bán cao lê thu lúc trước." Lý chưởng quầy nói một câu đã nói rõ.

Những lời còn lại cũng không cần nói nhiều.

Tân Tranh không kịp đề phòng, cơ thể hắn lảo đảo, ngồi xuống ghế.

Một lúc sau, hắn mới âm thầm chế nhạo: "Trên đời này, tại lại có chuyện trùng hợp đến vậy?"

Trông giống nàng cũng đành.

Giờ lại biết nàng chính là kế mẫu độc ác của cặp song sinh kia?

Chỉ là hôm nay hắn đã tận mắt nhìn thấy, trên đường đi nàng luôn hết mực che chở cho hai hài tử.

Lại nhìn hai hài tử được nàng nuôi dưỡng trắng trẻo sạch sẽ, nàng thật sự có thể làm ra chuyện độc ác như vậy được à?

Chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình gì?

Vì thế, Lý chưởng quầy vừa thoát nạn lại bị gọi đến.

"Ngươi nói xem, mặc dù vị Cố nương tử này là kế mẫu của hai hài tử, nhưng nàng ta có thật sự độc ác như ngươi nói hay không?" Ánh mắt Tần Tranh đen nhàn nhạt, giọng điệu lạnh lùng, một tay không ngừng gõ lên bàn.

Như thể giây tiếp theo hắn sẽ nổi giận.

Lý chưởng quầy cúi đầu làm ra dáng vẻ chim cút: "Tân tam thiếu, chuyện này là do Tống gia đại ca đích thân nói, hơn nữa... ` Hơn nữa lúc đó ta cũng không tin, là ngươi nhất quyết không cho ta điều tra.

Trán Tần Tranh trán giật giật, nghe ra hàm ý trong lời nói của Lý chưởng quầy.

Lúc này, hắn mới nhớ lại tình cảnh ngày đó.

Dường như lúc đó hắn đã định kiến trước, cho rằng nàng là một người phụ nữ độc ác.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 114


Hắn không khỏi vô cùng hối hận, bỗng nhiên cảm thấy chán nản.

Lý chưởng quầy thấy mặt hắn lạnh như băng, vội vàng lên tiếng: "Đầu tại Tống gia đại ca kia, chắc chắn là hắn cố ý phá đám, nói dối để lừa chúng ta, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Cố nương tử."

So với không khí lạnh lẽo của Hồi Xuân Đường, lúc này trên chiếc xe ngựa đang phi nhanh vê nhà, huynh muội nhà họ Cố lại vô cùng vui vẻ.

Nghĩ đến việc cuối cùng cũng mời được Trương đại phu, chân của nhị ca lại có thêm mấy phần hy vọng bình phục hoàn toàn.

Hôm nay, công thức làm hạt dẻ rang đường lại bán được giá cao 50 lượng, tiền thuốc thang cũng không phải lo nữal

Bọn họ ra ngoài một chuyến này, thực sự đã thu hoạch được rất nhiều.

Chỉ là hai hài tử đang vui vẻ muốn đi dạo quanh trấn, kết quả lại phải vội vã chạy theo về.

Cố Tâm Nguyệt sợ hai hài tử buồn, liên chủ động an ủi: " Hoài Cẩn, Tử Du, hôm nay chúng ta may mắn, vất vả lắm mới mời được đại phu cho nhị cữu, cho nên lần này phải vội vàng quay về trước, lần sau ta sẽ đưa các con đi dạo quanh trấn thật kỹ, được không?" Tử Du đang dựa vào bên cạnh Cố Tâm Nguyệt, tò mò nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

Cô bé vội quay đầu nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, hôm nay con và ca ca đã ngồi xe trâu, đi đến trấn trên, lại đến tửu lâu ăn thịt, bây giờ còn được ngồi xe ngựa, con vui quát"

Tử Du cũng nói ra lời trong lòng Hoài Cẩn, cậu bé cũng gật đầu đầy phấn khích.

Hôm nay, cũng là ngày vui nhất "trong cuộc đời" của cậu bé.

Ngoài việc gặp phải thúc thúc kỳ lạ kia.

Hắn dường như quá nhiệt tình với kế mẫu, chuyện này phải tìm cơ hội nói với cha mới được.

Nhưng nếu nói cho cha biết, liệu cha có nổi giận cãi nhau với kế mẫu hay không?

Một khi cãi nhau, liệu kế mẫu có bỏ nhà đi hay không?

Rồi thì...

Hoài Cẩn vừa vui vẻ vừa lo lắng, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Ôi, làm hài tử thật khó.

Chưa kịp để Hoài Cẩn nghĩ ra được lý do, xe ngựa đã phi nhanh vào thôn Lê Hoa.

Thôn Lê Hoa bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nhìn thấy chiếc xe ngựa sang trọng như vậy, mọi người đổ xô ra xem náo nhiệt. Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà họ Cố.

Trương đại phu được đưa thẳng vào phòng của Cố Nhị Dũng, tháo ván gỗ, cẩn thận kiểm tra cho hắn.

Hai khắc sau.

Trương đại phu thở phào nhẹ nhõm: "Vết thương đã bớt sưng, vừa rồi ta đã nắn lại xương cốt cho hắn, lát nữa ta sẽ kê thêm mấy thang thuốc cao dán ngoài, phối thêm thuốc hoạt huyết, thuốc thông kinh hoạt lạc là được, một tháng sau các ngươi lại đến tìm ta, chỉ cần bình thường nghỉ ngơi nhiều hơn, chiếc chân này muốn hồi phục như cũ cũng không phải không thể."

Người nhà họ Cố nghe xong, đều kích động đến mức không nói nên lời.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng trả tiên khám, tiền khám cộng tiền thuốc tổng cộng hết 5 lượng bạc, Cố Tâm Nguyệt không chớp mắt đã trả hết.

Nghĩ đến tiền xe, nàng ngược lại có chút do dự.

Cố Tam Thanh ở bên cạnh nhắc nhở: "Bốn người chúng ta đi xe trâu mất 8 văn, xe ngựa này đắt tiền, chắc phải gấp đôi."

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, lại đưa thêm 4 văn tiền boa, trả đủ 20 văn riêng làm tiền xe để Trương đại phu quay về.

Nhưng nàng không biết rằng, khi Tân Tranh nhận được 20 văn tiền xe, hắn đã tức đến bật cười. Người nhà họ Cố mấy ngày nay liên tiếp bị đả kích, ai nấy đều ủ rũ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 115


Hôm nay cuối cùng cũng mời được đại phu giỏi nhất trấn Thanh Thủy đến, hơn nữa còn nhận được câu trả lời chắc chắn rằng lão nhị có thể hoàn toàn bình phục, đương nhiên ai nấy đều mừng rỡ quá đỗi, mọi người đều phấn chấn hẳn lên.

Cố Tâm Nguyệt nhân lúc vui mừng, vội vàng kể lại chuyện hôm nay lên trấn bán công thức hạt dẻ rang đường cho cha, mẫu thân và hai ca ca khác nghe.

Chưa kịp để Cố Tâm Nguyệt lấy 50 lượng ra, Hứa Thị đã vội vàng ngắn lại: "Tâm Nguyệt, con nghe mẫu thân nói trước, trước đây lên trấn bán hạt dẻ rang, vì ba ca ca của con đều góp sức, con chia thành bốn phần, mẫu thân cũng không nói gì nhưng lần bán công thức này hoàn toàn là do con nghĩ ra, số tiền này chúng ta không thể lấy."

"Đúng là như vậy, hôm qua con đã lấy 5 lượng bạc, hôm nay lại tiêu 5 lượng để mời đại phu, đã để con tốn kém không ít rồi, số tiền còn lại con tự giữ lấy đi." Cố lão đầu vốn ít nói cũng lên tiếng khuyên nhủ.

"Đúng vậy, ta thấy hôm nay bán được giá cao như vậy, chủ yếu là nhờ Tống Dập viết công thức hay, hơn nữa trước đây chúng ta bán hạt dẻ cũng đã được chia không ít." Cố Tam Thanh cũng có đi theo, hắn tự thấy mình có quyền lên tiếng nhất.

Cố Tâm Nguyệt có chút chấn động, không ngờ trước số tiên lớn như vậy, những người nhà mẫu thân nàng dù nghèo rớt mồng tơi lại không hề động lòng.

Vì không sống chung, bình thường Cố Tâm Nguyệt cũng không tiện lấy đồ trong không gian ra để trợ cấp cho nhà ngoại, cho nên Cố Tâm Nguyệt mới nghĩ đến việc bình thường nếu có cách kiếm tiền, nàng sẽ rủ thêm người nhà cùng làm.

Ít nhất như vậy, nàng cũng có thể để bọn họ tích cóp được chút bạc trong tay, như vậy sau này khi chạy nạn mới có thể chuẩn bị trước.

Ngày thường, chuyện này cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, mở lời khuyên nhủ: "Cha, mẫu thân, con biết hai người là vì nghĩ cho con nhưng thực tế, trong số tiền này có phần công sức rất lớn của nhị ca, nếu không phải nhị ca dẫn con lên núi, con cũng không thể phát hiện ra rừng hạt dẻ, công thức của con cũng có nhiều kinh nghiệm được cải tiến hài tử cách rang hạt dẻ thường ngày của nhị ca, nếu không thì hạt dẻ rang của chúng ta cũng sẽ không lọt vào mắt người khác."

"Vậy thì, lần bán công thức này, con sẽ giữ lại một nửa số tiền, một nửa còn lại, mọi người cứ cầm lấy, sau này còn nhiều chỗ phải tiêu tiền." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục nói.

Hứa Thị và Cố lão đầu nhìn nhau.

Lời của Tâm Nguyệt nói đúng vào lòng hai người, sau này lão nhị khỏi bệnh, còn phải cưới vợ, lão tam cũng đã đến tuổi cưới vợ.

Những việc này đều tốn kém.

Hứa Thị thở dài: "Vậy thì, 25 lượng bạc, con trừ đi 5 lượng đã vay và 5 lượng tiền khám bệnh vừa rồi, chúng ta chỉ cân 15 lượng còn lại là đủ rồi."

Cố Tâm Nguyệt thấy người nhà đã quyết như vậy, liền lấy 15 lượng đưa cho bọn họ.

Như vậy, cũng đủ để nhà mẫu thân nàng thoải mái một thời gian.

Cố Tâm Nguyệt dẫn theo hai hài tử và Tống Dập đến đón về nhà.

Vừa mới đến cửa nhà, nàng liền nhìn thấy Tống Phú Quý đang lén lút nhìn quanh.

Thấy Tống Dập đến, hắn vội đứng thẳng người, đi về phía bốn người.

Sau chuyện lần trước, ngay cả Tống Dập cũng không có sắc mặt tốt với hắn, trực tiếp phớt lờ hắn đi vào nhà.

Nhân lúc cửa chưa đóng, Tống Phú Quý vội dùng tay chặn lại, nhỏ giọng nói: "Nhị đệ, ta đến đây để báo cho ngươi một tiếng, hôm nay ta thấy Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa của nam nhân khác ở trấn trên, chuyện này ngươi không tin thì tự đi hỏi, đừng để bị lừa mà không biết, ta là đại ca của ngươi, tất nhiên là muốn tốt cho ngươi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 116


Tống Dập sửng sốt một chút, sau đó tức giận đóng mạnh cửa lại.

Tống Phú Quý bị kẹp tay, vội kêu lên: "Nhị đệ, ngươi đừng không nghe lời khuyên, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng bỏ ả đàn bà độc ác đó đi, kẻo làm mất mặt nhà họ Tống!"

Tống Dập trực tiếp đóng cửa lại, cài then.

Cố Tâm Nguyệt vừa định bước vào bếp, nghe thấy tiếng hét của Tống Phú Quý, nàng không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn Tống Dập: "Chuyện này ta có thể giải thích." "Không cần, ta tin nàng." Tống Dập ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, bình tĩnh như nước nói.

"Ồ." Cố Tâm Nguyệt quay đầu vào bếp.

Nhưng trong lòng nàng không hiểu sao lại có chút bực bội.

Vì không quan tâm nên không cần giải thích à?

Nhận ra suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình, Cố Tâm Nguyệt vội lắc đầu, nàng bị làm sao vậy?

Cố Tâm Nguyệt muốn nhanh chóng dập tắt suy nghĩ nguy hiểm này trong trứng nước, vội vàng ép mình chuyển sự chú ý sang bữa tối.

Bữa trưa ở Đa Vị Lâu, hương vị món ăn thực sự có chút đáng tiếc. Nàng liền nảy ra ý định muốn làm lại mấy món ăn đó, nhưng hôm nay nàng không kịp chuẩn bị nguyên liệu, đành phải đợi lần sau lên trấn mua đồ rồi tính tiếp.

Cố Tâm Nguyệt đang ở trong bếp suy nghĩ xem tối nay sẽ làm món gì khác.

Tử Du thấy vậy liền ngoan ngoãn đi qua giúp nàng nhóm lửa, mấy ngày nay cô bé nhóm lửa ngày càng giỏi.

Tống Dập miệng thì nói không cần giải thích, nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt bỏ đi thẳng, hắn không khỏi cảm thấy có điều gì đó khác thường đang dần nảy sinh.

Hoài Cẩn và Tử Du vẫn luôn đi theo Cố Tâm Nguyệt không rời. Huống hồ còn có Cố Tam Thanh ở bên cạnh.

Còn chiếc xe ngựa kia chẳng lẽ là để đưa đại phu đến khám bệnh cho Cố Nhị Dũng?

Đúng, nhất định là như vậy.

Tống Dập bị suy luận của mình an ủi, thấy Tử Du giúp nàng nhóm lửa, hắn liền quay người về phòng chuẩn bị vẽ tranh.

Hoài Cẩn vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhìn trái ngó phải.

Cuối cùng cậu bé vẫn chọn đi theo Tống Dập vào phòng.

Vừa vào cửa, Hoài Cẩn vội chạy đến trước mặt Tống Dập, nhỏ giọng giải thích: "Cha, hôm nay ở trấn trên, nam nhân để chúng con ngồi xe ngựa thật ra chính là ông chủ mua công thức của mẫu thân, là hắn vẫn luôn lén nhìn mẫu thân, mẫu thân không để ý đến hắn, cha yên tâm.”

Tống Dập vừa mới bị chính mình thuyết phục:...

"Ta biết rồi, ta tin nàng, chuyện này con không cần lo lắng." Sau khi ngạc nhiên, Tống Dập vẫn an ủi Hoài Cẩn đang cau mày.

Hoài Cẩn thấy hắn thực sự không tức giận, cũng không có ý định đi tìm Cố Tâm Nguyệt cãi nhau.

Cuối cùng cậu bé cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giữ bí mật cả ngày, nói ra thoải mái hơn nhiều. Vì vậy, cậu bé nhẹ nhàng quay người đi vào bếp giúp đỡ, để lại Tống Dập một mình ngồi ngẩn người trước bàn sách, mãi đến khi Cố Tâm Nguyệt nấu xong bữa tối gọi hắn, hắn mới hoàn hồn đi ra. ...

Nói về phía bên kia, Tống Phú Quý bị kẹp tay, nhịn đau mò mẫm đi về phía trấn.

Vài ngày trước, hắn bỗng nhiên bị người gọi đi, hỏi một số chuyện về nhà họ Tống và Cố Tâm Nguyệt.

Hắn chỉ nghĩ là Cố Tâm Nguyệt bán hạt dẻ rang ở trấn trên đắc tội với đối thủ nên người ta muốn hỏi rõ tình hình.

Hắn liên tiếp bị Cố Tâm Nguyệt làm cho ngã nhào, đang buồn bực không có chỗ trút giận, thế là liền thêm mắm dặm muối kể chuyện về Cố Tâm Nguyệt cho người kia nghe.

Nhưng ai ngờ, người kia nghe xong, hôm sau lại đưa đến 30 lượng bạc trắng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 117


Còn dặn hắn hãy để mắt đến cặp song sinh kia.

Cầm trong tay 30 lượng bạc trắng, Tống Phú Quý vô cùng mừng rỡ, ở trấn trên uống rượu hoa mấy ngày liền.

Nhưng ai ngờ, hôm nay hắn lại gặp Cố Tâm Nguyệt ở trấn trên.

Lúc đó, hắn nhìn thấy nam nhân lên xe với Cố Tâm Nguyệt, trông có vẻ là người có địa vị, là công tử nhà giàu.

Sau một hồi theo dõi và dò hỏi, hắn phát hiện ra người này chính là chủ nhân của Hồi Xuân Đường và Đa Vị Lâu. Chẳng lẽ hắn là người trước đó phái người đến dò hỏi? Hắn còn tưởng người nọ muốn cướp mất việc làm ăn của nhà họ Cố.

Nghĩ đến đây, Tống Phú Quý cảm thấy hơn 20 lượng bạc còn lại trong lòng mình nóng như lửa đốt, nếu bị người khác phát hiện ra hắn đã nói dối, chắc chắn hắn sẽ không giữ được số bạc này.

Suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn mới lén lút quay về thôn Lê Hoa.

Hắn muốn nhân cơ hội này nói xấu trước mặt Tống Dập, như vậy, Tống Dập chắc chắn sẽ không vui, thậm chí còn có thể nghe lời khuyên của hắn mà đuổi người phụ nữ kia đi.

Chỉ cần Cố Tâm Nguyệt bị đuổi đi, hắn lại có thể thêm mắm dặm muối để bôi nhọ nàng.

Nhưng ai ngờ, Tống Dập lại không tin một lời, còn trực tiếp kẹp tay hắn.

Tống Phú Quý tuy tức giận nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng không dám về nhà, thế là hắn mang theo hơn 20 lượng bạc định đến trấn trên trốn thêm mấy ngày.

Ai ngờ, vừa đi đến nửa đường, bỗng nhiên có hai người mặc đồ đen đi tới, trực tiếp đánh hắn một gậy vào đầu.

Hắn liền bất tỉnh. ...

Đêm khuya tĩnh lặng.

Tử Du ở bên cạnh đã quen thuộc với cảnh Cố Tâm Nguyệt mệt mỏi cả ngày, giờ đang ngồi trên giường vui về đếm tiền.

Tiền bán đơn thuốc hôm nay, cộng với số tiên nàng đã tích cóp trước đó, cộng lại đã được hơn 50 lượng.

Cố Tâm Nguyệt để lại một ít bạc vụn và tiền đồng, còn lại 50 lượng bạc nguyên thì cất vào trong không gian.

Đã mấy ngày không vào không gian, hôm nay nàng đang định thừa dịp rảnh rỗi kiểm kê lại một chút, đặc biệt là những thứ trước đây nàng thường dùng khi ở trên núi vẫn còn được cất ở góc, chưa kịp dọn dẹp.

Ai ngờ vừa đi vào, nàng liền phát hiện ra không gian đã lớn hơn trông thấy.

Trước đây không gian chỉ có hơn chục mét vuông, đồ đạc chất đầy, chất thành đống đến tận trần nhà.

Mỗi lần nàng đi vào, chỉ có chỗ trống rộng khoảng 2 mét vuông để nàng hoạt động.

Nhưng bây giờ, đồ đạc trong không gian không hề bị hao hụt đi bao nhiêu nhưng không gian lại trống ra một khoảng lớn.

Chẳng lẽ không gian này còn có thể tự động mở rộng?

Nếu như vậy thì quy luật mở rộng của không gian là gì?

Có phải vì nàng kiếm được tiền không? Cố Tâm Nguyệt tự nhủ, hình như trước đây khi nàng kiếm được 20 lượng, không gian cũng có chút thay đổi, chỉ là lúc đó nàng bận quá, nên không để ý lắm.

Như vậy xem ra, có thể thực sự liên quan đến tốc độ kiếm tiền.

Cố Tâm Nguyệt vui vẻ suy nghĩ về cách kiếm tiền, thậm chí còn không thèm dọn dẹp đồ đạc trong không gian, liên ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau.

Gió thu nổi lên, thời tiết rõ ràng đã lạnh hơn một chút.

Cố Tâm Nguyệt vừa ra khỏi chăn, liên cảm thấy lạnh buốt.

Nàng sờ vào bên cạnh, chăn gối quả nhiên đã lạnh ngắt ướt sũng. Cố Tâm Nguyệt vội vàng bế Tử Du ra chỗ khô ráo bên ngoài, rồi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là Tử Du tè dầm.

Nàng vội vàng xuống giường đun chút nước nóng, lau sạch m.ô.n.g cho Tử Du, rồi mới thay quân áo khô ráo.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 118


Tử Du mơ màng nhìn thấy một vệt màu sẫm dưới thân mình, mặt đỏ bừng, trong mắt toàn là nước mắt: "Mẫu thân, con không cố ý đâu..."

Xong rồi, lần đầu tiên cô bé tè dầm không có kinh nghiệm.

Cô bé sẽ không bị đánh chứ.

Trước đây khi Nhị Nị tè dầm đã bị đại bá mẫu đuổi theo đánh một trận.

Cố Tâm Nguyệt thấy con bé hoảng sợ, nàng nhịn cười nói: "Không sao, mẫu thân biết con không cố ý, cũng tại mẫu thân, tối qua trước khi ngủ cho con uống quá nhiều nước, sau này nhớ trước khi ngủ uống ít nước thôi. "

Tử Du thấy mẫu thân dịu dàng như vậy, không có vẻ gì là muốn nổi giận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé vội vàng mặc quần áo, đi xuống giường.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu nhìn lại, bên ngoài nắng đã chiếu khắp sân.

Hôm nay thời tiết đẹp, nàng trực tiếp đem chăn ra ngoài phơi.

Nhưng chăn gối trải trên giường đều là chăn gối cũ mang từ nhà họ Tống đến, Cố Tâm Nguyệt đã sớm muốn đổi cái mới.

Mặc dù tất cả đều đã được giặt sạch và phơi khô, nhưng sao có thể so với chiếc chăn bông dày và mềm trong không gian được?

Vừa hay tiền trong tay nàng cũng đã đủ, cộng thêm thời tiết cũng đã lạnh, đây chính là thời điểm thích hợp để đổi chăn bông.

Bốn người ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt liên nói với Tống Dập về việc muốn lên trấn mua chăn bông.

Tống Dập vốn muốn đi cùng, dù sao thì chăn bông cũng quá lớn, hắn sợ một mình nàng không mang về được.

Ai ngờ Cố Tâm Nguyệt lại từ chối thẳng thừng, nói không thể làm chậm trễ hắn nhà vẽ truyện tranh, nàng sẽ gọi tam ca đi cùng. Xem ra, trong mắt Cố Tâm Nguyệt, ngay cả tam ca của nàng cũng không bằng hắn.

Cố Tâm Nguyệt nào biết được nỗi chua xót trong lòng hắn, chỉ đơn giản là thấy Tống Dập quá thông minh, nàng vẫn nên dẫn tam ca ra ngoài cho yên tâm hơn.

Vì vậy, nàng dọn dẹp đơn giản một chút rồi chạy đến nhà họ Cố.

Sau khi chân của Cố Nhị Dũng được cứu, tỉnh thần của cả nhà họ Cố lại phấn chấn trở lại.

Sáng sớm, Hứa Thị cũng đang dọn dẹp với Trương Thị, chuẩn bị mang chăn cũ ra phơi.

Mặc dù hôm qua bọn họ đã được chia 15 lượng bạc, cộng với số tiền bán hạt dẻ trước đó, trong tay cũng có khoảng hơn 30 lượng bạc, nhưng khi Hứa Thị vừa nghe Cố Tâm Nguyệt nói muốn lên trấn mua bông, bà vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

"Thay mới toàn bộ phải mất bao nhiêu bạc? Trước đây trời khô hạn, ta nghe nói giá bông đã tăng gấp đôi, hay là chúng ta ra bờ sông tìm ít lau sậy, nhét vào chăn cũ và áo bông cũ, tạm thời dùng tạm là được rồi."

Cố Tâm Nguyệt vừa nghe Hứa Thị nói muốn đi cắt lau sậy thay bông, vội vàng xua tay: "Mẫu thân, lau sậy sao ấm bằng bông được? Mùa thu chúng ta đã thu hoạch được một số lương thực, giờ mùa đông cũng không còn khó khăn nữa, chăn bông và áo bồng trong nhà vẫn nên chuẩn bị, lỡ bị bệnh phải đi khám thì không phải cũng tốn tiền hay sao?”

Hứa Thị do dự một chút, bà nhìn những chiếc chăn bông cũ mỏng manh trong sân, cuối cùng cũng buông lời: "Được rồi, con cứ đi hỏi giá ở trấn cùng Tam Thanh trước, nếu giá cả hợp lý thì mẫu thân cũng sẽ mua sắm thêm."

"Được, vậy lát nữa con sẽ đi với tam ca." Cố Tâm Nguyệt thấy bà đồng ý, vội vàng chuẩn bị lên đường.

"Này, Tâm Nguyệt, con đợi đã." Hứa Thị nhỏ giọng kéo Cố Tâm Nguyệt sang một bên: "Tâm Nguyệt, mặc dù bây giờ con có chút tiền rồi nhưng ngàn vạn lần đừng tiêu lung tung nữa, về số tiên này, con vẫn nên bàn bạc với Tống Dập sớm mua ít đất, năm sau xây hai căn nhà mới là quan trọng nhất."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 119


Cố Tâm Nguyệt chớp mắt, không bình luận gì.

Mùa xuân năm sau, mọi người đều phải bỏ ruộng bỏ nhà đi lánh nạn.

Vì vậy, trước khi ổn định lại, nàng có nguyên tắc ba không: không mua ruộng, không xây nhà, không mở cửa hàng.

Việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là tích trữ thêm bạc, tích trữ thêm lương thực, yên ổn trải qua đồng mới là điều quan trọng nhất.

Tất nhiên, quan niệm này nàng cũng phải không ngừng truyền đạt cho gia đình mới được. Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, mở lời: "Mẫu thân, bây giờ là năm mất mùa, chuyện mua ruộng xây nhà cứ đợi đến khi cuộc sống tốt hơn rồi hãy nói, việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là tích trữ thêm lương thực, mẫu thân quên lời của ông chủ tiệm gạo lần trước nói rồi à? Bây giờ mùa thu thu hoạch kém như vậy, lương thực chắc chắn lại tăng giá, lỡ những người mùa thu không thu hoạch được lương thực, sao có thể chống chọi đến mùa hè năm sau?”

Cố Tâm Nguyệt vừa nói, những người khác cũng căng thẳng nhìn sang.

Cố lão đầu nhíu mày, có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: "Tâm Nguyệt lo lắng không sai, những nơi khác không nói, chỉ riêng người trong thôn chúng ta, có nhà đã sắp hết lương thực rồi, mấy hôm nay ta thấy bọn họ cứ chạy lên núi, chắc cũng đang lo tích trữ đồ đạc để qua đông.”

"Nhưng những sườn núi gần đây còn gì để ăn nữa? Trừ khi đến Đại Thanh Sơn." Cố Tam Thanh đáp: "Nhưng nơi đó nguy hiểm lắm, lần trước những người cùng lên núi về đều nói không dám đi nữa."

"Chẳng lẽ thật sự sẽ xảy ra nạn đói à? Ta nghĩ nếu mọi người thắt lưng buộc bụng thì cũng có thể chống chọi đến mùa xuân năm sau, đợi đến mùa xuân, mọi người lại có thể lên núi tìm đồ ăn, dù sao cũng có thể cầm cự đến mùa hè." Hứa Thị lẩm bẩm, mặc dù ngoài miệng nói an ủi như vậy nhưng trong lòng bà vẫn thấy không yên.

"Bất kể năm sau có xảy ra nạn đói hay không, chúng ta vẫn nên chuẩn bị chu toàn." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục hướng dẫn: "Bây giờ chúng ta vất vả lắm mới tích cóp được chút bạc, vẫn nên tích trữ thêm lương thực, lỡ như lương thực bên ngoài không vào được nữa, đến lúc đó có tiền cũng không có chỗ mua."

Cố lão đầu gật đầu: "Đúng vậy, mẫu thân của Tâm Nguyệt, ta thấy chúng ta cũng nên mua một ít lương thực để dự trữ, lương thực trong nhà tuy đã thu hoạch về nhưng ta thấy nhiều nhất cũng chỉ đủ đến đầu xuân, lỡ như đầu xuân không mua được lương thực thì phải làm sao?"

Hứa Thị vừa nghĩ đến số bạc còn chưa kịp tiêu đã phải móc ra, không khỏi thấy đau lòng: "Bây giờ phải tích trữ rôi à? Vấn đề là nhà mình chật như vậy, cũng không có chỗ để tích trữ, lỡ như bị người ta để mắt tới thì phải làm sao?"

Cố Đại Sơn vẫn luôn lắng nghe ở bên cạnh cũng lo lắng nói: "Nếu đầu xuân năm sau lại xảy ra nạn đói, e rằng thật sự sẽ phải ép mọi người đi cướp, nhà chúng ta có nhiều nam nhân như vậy thì còn đỡ, nhưng nhà muội muội chỉ có Tống Dập là nam nhân thì nguy hiểm rồi." Mọi người càng bàn bạc, càng thấy lo lắng.

Cố Tâm Nguyệt có không gian trong tay, nàng đương nhiên không Sợ.

Tuy nhiên, ngoài những thứ để trong không gian, nàng cũng nên tích trữ một ít ở bên ngoài, vì vậy nàng đề nghị: "Cha, mấy hôm trước con và Tống Dập cũng đã bàn bạc, khi nào rảnh rỗi, chúng con muốn đào một hầm ngầm trong sân, tích trữ một ít lương thực, để một ít rau cũng tiện.”
 
Back
Top Bottom