Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 100


Ngay khi Cố Tâm Nguyệt ngó nghiêng, cố gắng tìm kiếm một chút ánh sáng trong màn đêm đen kịt, quả nhiên trên núi xuất hiện một luồng sáng đang từ từ di chuyển xuống chân núi, ánh sáng lập tức đánh thức những người nhà họ Cố đang lo lắng chờ đợi dưới chân núi, Cố Đại Sơn và Cố lão đầu vội chạy ra đón.

Những thanh niên dưới chân núi thấy vậy, liền giơ đuốc lên, chuẩn bị bước lên.

Không lâu sau, mọi người đều trở vê chân núi, Cố Tâm Nguyệt mới nhìn thấy người nằm trên chiếc cáng đơn sơ mà mọi người khiêng, vậy mà lại là nhị ca.

Mà kẻ chủ mưu - đệ đệ của Tiền Thị, Tiền Hành thì đang cầm đuốc đứng thở hổn hển ở một bên.

Thấy Tiền lão đầu và Tiền Thị, hắn vội vàng trốn tránh: "Cha, chúng ta mau về nhà thôi."

Tiền lão đầu kiểm tra một lượt, phát hiện nhi tử bảo bối của mình không bị thương gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông ta vừa định nói gì đó thì lập tức bị tiểu nhi tử kéo lại: "Cha, có gì vê nhà rồi hỏi, chúng ta mau ởi thôi. ˆ

Nếu không đi, e rằng hắn sẽ bị người nhà họ Cố giữ lại tính sổ.

Tiền lão đầu thấy vẻ mặt hắn chột dạ, ông ta như có linh cảm, chân cũng nhanh nhẹn hơn: "ĐiI”

Tiền Thị đang đứng ở góc tường, vốn định xông tới xem Cố Nhị Dũng, nào ngờ lại bị đệ đệ kéo lại: "Tỷ, đừng nhìn nữa, phu quân của tỷ lúc này e rằng dữ nhiều lành ít, cho dù có chống đỡ được thì đôi chân cũng đã bị phế, không bằng tỷ theo chúng ta về đi."

Tiền Thị bỗng nhiên ngây người tại chỗ, đầu óc ong ong.

Dữ nhiều lành ít? Chân đã bị phế?

Chưa kịp phản ứng lại, nàng ta đã bị đệ đệ Tiền Hành kéo đi một đoạn đường.

"Không được, ta phải đi xem Dũng ca, bây giờ hắn bị thương nặng, ta mà không ở bên cạnh thì không ổn." Tiền Thị bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng muốn quay về.

"Tỷ, tỷ vẫn chưa hiểu à? Bây giờ tỷ mà về thì hoặc là làm quả phụ, hoặc là thủ tiết với một kẻ tàn phế cả đời!" Tiên Hành thấy nàng ta không phối hợp, không nhịn được quát lên: "Ta là vì tốt cho tỷ, lần này tỷ phu bị thương là để cứu ta, đợi người nhà họ Cố biết được, bọn họ sẽ cho tỷ quả ngọt à?"

Tiền Thị bị quát cho giật mình, vội vàng đi theo cha con bọn họ, bước nhanh bước chậm đi về phía nhà ngoại ở thôn bên cạnh.

Người nhà họ Cố một lòng lo lắng cho vết thương của Cố Nhị Dũng, vội vàng hợp sức khiêng hắn về nhà.

Mặc dù trong lòng mọi người đều rất lo lắng, nhưng trước đó bọn họ đã được Cố Tâm Nguyệt tiêm phòng, lúc này ai nấy đều nhanh chóng bận rộn, không khí không hề hỗn loạn.

Cố Đại Sơn đã sớm chạy đi tìm đại phu.

Hứa Thị và Trương Thị khiêng nước nóng vừa đun vào.

Cố Tâm Nguyệt kiểm tra sơ qua cho Cố Nhị Dũng trước, mọi người cũng đã chứng thực được tình huống của hắn theo lời của tam ca.

Nhị ca là vì cứu Tiền Hành, cho nên mới bị liên lụy ngã xuống núi.

Lúc Cố Tam Thanh và Tống Dập chạy tới, Tiền Hành đang nằm trên chân nhị ca, còn nhị ca đã ngã trong vũng máu.

May mà Tống Dập đã tìm được một số cỏ cầm m.á.u trên núi đắp lên, xé vải trên quần áo, buộc thanh gỗ cố định hai chân hắn lại, lại cùng Cố Tam Thanh dùng thân cây làm cáng đơn giản mới khiêng được người xuống.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu nhìn Tống Dập với ánh mắt biết ơn, nếu không phải nhờ hắn, e rằng hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 101


Cố lão đầu giã nát những cây cỏ cầm m.á.u còn lại, Cố Tâm Nguyệt chuyên tâm bôi thuốc, sau đó lại dùng vải đã chuẩn bị sẵn buộc lại tấm ván cố định, sau đó nàng lại nhân lúc mọi người không để ý lấy hai viên thuốc chống viêm và thuốc giảm đau hòa vào nước.

Đợi đến khi cho hắn uống hết một bát nước, Cố Nhị Dũng mới từ từ tỉnh lại.

Hắn thấy mọi người đều vây quanh mình, chỉ không thấy người nhà họ Tiền đâu.

Đáy mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, sau đó hắn lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người nhà, mới dịu lại, cố nặn ra một nụ cười: "Cha, mẫu thân, muội muội, mọi người đừng lo lắng, con không sao, may mà có muội phu và tam đệ đến cứu con, hai người không sao chứ?"

Nghe Cố Nhị Dũng nói vậy, Cố Tâm Nguyệt mới phát hiện ra sự bất thường của Tống Dập.

Chỉ thấy trên mặt hắn toát mồ hôi, hai tay đây vết máu, xem ra hắn cũng chịu không ít khổ.

Cố Tâm Nguyệt âm thâm giật mình, vội vàng kéo tay hắn lại xem xét cẩn thận.

Ánh mắt Tống Dập thoáng lên ý cười nhàn nhạt, hắn dịu dàng khuyên nhủ: "Ta không sao, lát về rửa sạch nghỉ ngơi một chút là được, vẫn nên để đại phu xem cho nhị ca đi."

Mọi người nhường đường, đại phu vội vàng kiểm tra một chút, gật đầu: "Các ngươi xử lý rất tốt, m.á.u đã được cầm kịp thời, chỉ là vết thương ở chân rất nặng, phải nằm nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, tốt nhất các ngươi nên đến Hồi Xuân Đường trong trấn mời đại phu đến chữa, có lẽ vẫn có thể hồi phục như cũ."

Đại phu cũng không có cách nào khác, đành để lại một ít thuốc cầm máu, rồi quay vê.

Người nhà họ Cố nhìn Cố Nhị Dũng ngày thường cao to, khỏe mạnh, lúc này chỉ có thể nằm yên trên giường, nhất thời trong lòng ai nấy đều không dễ chịu.

Cố Tâm Nguyệt lấy lại tỉnh thần, mở lời an ủi: "Cha, mẫu thân, nhị ca, mọi người không cần lo lắng, ngày mai con sẽ đến Hồi Xuân Đường trong trấn mời đại phu đến xem cho nhị ca, chuyện tiền bạc mọi người không cần lo."

Hứa Thị biết Cố Tâm Nguyệt có 29 lượng trong tay, nhưng lúc này, sao bà có thể dùng tiền của nàng được.

Vì vậy bà liền lên tiếng ngắt lời: "Đợt trước bán hạt dẻ rang đường, nhà mình cũng tích cóp được kha khá, số tiền đó cũng đủ rồi, Nhị Dũng, con cứ an tâm dưỡng thương."

Cố Đại Sơn cũng gật đầu: "Nhị đệ, đệ cứ yên tâm, tiền không đủ, chúng ta có thể tiếp tục kiếm, ngày mai ta và tam đệ sẽ tiếp tục lên trấn trên bán hạt dẻ."

Đêm dần buông, Cố Tâm Nguyệt lo lắng cho cơ thể Tống Dập, nàng liên an ủi Hứa Thị vài câu, sau đó dẫn Tống Dập về nhà trước.

Trên người hai người đều dính đầy m.á.u và mồ hôi, trước tiên, Cố Tâm Nguyệt giúp Tống Dập rửa sơ vết thương trên tay, sau đó nàng vào bếp đun một nồi nước nóng to chuẩn bị cho hắn tắm rửa.

Trong đông phòng, Cố Tiểu Võ đã dẫn theo Hoài Cẩn, Tử Du ngủ say sưa.

Cố Tâm Nguyệt trực tiếp bê thùng tắm vào tây phòng của Tống Dập, nàng điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi mới gọi Tống Dập: "Ngươi tắm trước đi, cố gắng đừng để nước dính vào vết thương trên tay."

Vừa dứt lời, bản thân nàng cũng nhận ra điều không ổn.

Tay không dính nước thì tắm thế nào?

Tống Dập cũng khựng lại, sau đó lên tiếng: "Hay là nàng tắm trước đi, đợi nàng tắm xong, ta tắm sơ qua là được."

Lúc này, người Cố Tâm Nguyệt dính đầy nhớp nháp, vì vậy nàng cũng không khách sáo, sau đó nàng lấy một bộ quần áo sạch để thay, rồi đóng cửa lại, bắt đầu tắm rửa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 102


Lúc nàng tắm xong, nước vẫn còn ấm.

Cố Tâm Nguyệt vừa định thay nước nóng cho hắn nhưng hắn đã ngắn lại: "Không sao, nước này không bẩn, ta dùng luôn là được."

Cố Tâm Nguyệt vừa tắm nước nóng xong, không biết là do hơi nóng bốc lên hay vì lời hắn nói, mà mặt nàng đỏ bừng lên.

Để duy trì hình tượng hào phóng của mình, Cố Tâm Nguyệt giả vờ bình tĩnh: "Được thôi, bây giờ trời khô hạn, tiết kiệm một chút vẫn hơn, lúc ta tắm nước rất nóng, bây giờ chắc vừa đủ, hay là ta nhắm mắt giúp ngươi c** q**n áo nhé." Tống Dập sửng sốt một chút, sau đó hắn không nhịn được cong môi, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được."

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy như bị xúc phạm: “Cười cái gì? Ta là nương tử của ngươi, ngươi bị thương ở tay, ta giúp ngươi thay quần áo thì có vấn đề gì?"

"Tất nhiên là không có vấn đề." Tống Dập cố gắng không cười, tránh chọc giận nàng: "Ta chỉ thấy, nếu nàng là nương tử của ta, tại sao lại phải nhắm mắt?"

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy ấm ức nhưng không thể đấu võ mồm với hắn.

Ngày thường nhìn hắn như một quân tử khiêm nhường, đạo mạo, không ngờ hôm nay hắn lại bỗng nhiên trêu chọc nàng như vậy.

Hừ, nể tình hắn cứu nhị ca một mạng, lại biểu hiện không tệ nên nàng không chấp nhặt với hắn nữa.

Cố Tâm Nguyệt không trả lời, nhắm mắt lại, trực tiếp động thủ.

Đợi đến khi cởi xong lớp áo ngoài, chỉ còn lại một chiếc q**n l*t bên dưới, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp quay đầu: "Còn lại ngươi tự cởi đi, quần áo để thay ở trên giường, lát nữa tắm xong ngươi gọi ta vào đổ nước."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt quay đầu chạy ra ngoài.

Nàng hoàn toàn không nhìn thấy vành tai căng thẳng của Tống Dập ở phía sau đã đỏ bừng, làn da trắng bệch nổi lên một tầng da gà, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn.

Còn thủ phạm Cố Tâm Nguyệt sau khi chạy vào bếp, bắt đầu có chút hối hận.

Thật ra lúc đầu nàng chỉ định giúp hắn cởi lớp áo ngoài khó cởi, ai ngờ ma xui quỷ khiến, nàng lại giúp hắn c** s*ch cả áo trong.

Không biết hắn có nghĩ nàng là quỷ háo sắc hay không?

Nhưng nói thật, làn da của Tống Dập khá đẹp.

Cố Tâm Nguyệt không phân biệt được mình hối hận vì cởi nhiều hơn một lớp hay ít hơn một lớp, tóm lại nàng cảm thấy khá bực bội.

Sau khi dọn dẹp trong bếp một lúc, nàng bắc nồi nấu một bát mì thịt lợn xào dấm, đập thêm một quả trứng ốp la.

Chờ sau khi mì chín, Tống Dập bên kia cũng đã dọn dẹp xong.

Cố Tâm Nguyệt bưng mì vào, thấy hắn đã thay một bộ đồ lót sạch sẽ, quần áo được buộc lỏng léo, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của hẳn.

Nghĩ đến sự hấp tấp vừa rồi, nàng dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy.

Nàng đặt bát mì lên chiếc bàn đầu giường, giọng điệu cố gắng bình thường: "Ngươi tối nay chưa ăn cơm, ta tiện tay nấu một bát mì, ngươi ăn lót dạ đi.” Sau đó nàng quay người, giúp hắn dọn quần áo bẩn, còn nước trong thùng tắm, nàng cũng không đổ đi, mà đẩy vào góc, để mai giặt quần áo.

Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt dọn dẹp xong phòng, Tống Dập cũng đã ăn hết một bát mì lớn.

Trước đây, thể trạng của hắn không tệ, chỉ là hai năm nay tâm trạng không tốt, lại thêm việc thức khuya chép sách, nên hắn mới trở nên gầy gò.

Mấy ngày nay, cơ thể hắn rõ ràng đã hồi phục rất tốt, ai ngờ hôm nay lên núi vất vả như vậy, quả thực hắn cảm thấy mình có chút suy yếu.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 103


Nhưng vừa rồi hắn đã tắm nước nóng, bây giờ lại ăn một bát mì lớn, thể lực bắt đầu dần dần hồi phục.

Quả nhiên, có người chăm sóc khiến hắn cảm giác thật khác biệt.

Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt bằng ánh mắt đầy lòng biết ơn, vừa vặn đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng thu dọn bát đũa, một lát sau nàng lại quay lại.

Lúc Tống Dập đang bối rối thì nghe nàng lên tiếng: "Khụ, tối nay ta ra ngoài không yên tâm nên để Cố Tiểu Võ qua đây ngủ cùng Hoài Cẩn, Tử Du, bây giờ ba đứa chiếm hết giường ở tây phòng, trong nhà cũng không có chiếu để trải nên ta đành phải qua đây làm phiền ngươi một đêm."

Tống Dập bừng tỉnh, vội vàng dịch vào trong giường, chừa ra một khoảng lớn.

Cố Tâm Nguyệt chán nản trèo lên giường, thổi tắt đèn.

Này, Tống Dập vừa rồi có biểu cảm gì vậy? Một câu cũng không nói, chẳng lẽ hắn nghĩ nàng cố ý à?

Vừa rồi nàng giúp hắn c** q**n áo, bây giờ lại chủ động trèo lên giường hắn?

Thôi, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ, Cố Tâm Nguyệt nằm vật ra như một cái xác.

Còn Tống Dập lúc này vừa mới lấy lại được chút lý trí, không dám thở mạnh.

Mặc dù sau khi hai người thành thân, phần lớn thời gian hai người cũng ngủ chung một giường, nhưng lúc đó ít nhất còn có Hoài Cẩn và Tử Du.

Hai người cách nhau muôn trùng.

Như bây giờ, hai ngươi nằm chung một chỗ, đắp chung một chăn vẫn là lần đầu tiên.

Nói hắn không căng thẳng là giả.

Tống Dập suy nghĩ mãi, cũng không tìm ra được chủ đề nào thích hợp để nói chuyện, lúc hắn đang cố gắng thì bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Tống Dập thở phào nhẹ nhõm, cũng lật người ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tống Dập vừa tỉnh dậy, bên cạnh đã trống một khoảng lớn.

Có lẽ bởi hắn hôm qua quá mệt nên hắn ngủ rất say, hắn liền chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề sau đó đi ra ngoài.

Trên bàn ăn, Hoài Cẩn, Tử Du đã rửa mặt sạch sẽ chờ ăn sáng.

Còn Cố Tâm Nguyệt và Cố Tiểu Võ đang bưng bữa sáng từ trong bếp ra.

Thấy Tống Dập dậy, Tử Du vui về chạy tới: "Cha, hôm qua cha lên núi không bị thương chứ? Tử Du lo lắng cả đêm."

Tống Dập cười, bế Tử Du về bàn: "Cha không sao, ăn ngoan nào.”

Cố Tiểu Võ thấy vậy, không khỏi cười nói: "Lo lắng cả đêm? Ta thấy muội ngủ ngon như heo con."

Những người còn lại đều cười ầm lên.

Tử Du không chịu: "Mẫu thân, mẫu thân xem Tiểu Võ ca ca kìa, hắn trêu con."

Cố Tâm Nguyệt đặt những chiếc bánh bao nóng hổi lên bàn, chỉ vào trán Cố Tiểu Võ: "Không được bắt nạt muội muội!"

Sau đó, mỗi người lại múc một bát cháo trắng, một đĩa lớn trứng xào, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

Thật ra, hôm nay Cố Tâm Nguyệt cũng dậy muộn, vì vội tới nhà họ Cố thăm nhị ca, nên nàng cũng không có tâm trạng hấp lại bánh bao, bèn lấy bánh bao làm sẵn trong không gian ra, hâm nóng lại một chút.

Nhưng đối với Cố Tiểu Võ mà nói, đây đã là một bữa ăn thịnh soạn hiếm có.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt ném bát đũa vào bếp, khóa cửa rồi vội vã dẫn mọi người đến nhà họ Cố.

Cố Tam Thanh hôm qua cũng bị thương ở tay, tuy không nghiêm trọng bằng Tống Dập nhưng sau chuyện của Nhị Dũng, Hứa Thị không yên tâm để lão đại và lão tam đi bán hàng rong nữa.

Mọi người đều ở lại nhà.

Cố Tâm Nguyệt lấy năm lượng bạc đã chuẩn bị sẵn ra, đưa thẳng cho Hứa Thị: "Mẫu thân, số bạc này là con bán hạt dẻ tích cóp được dạo gần đây, mẫu thân cầm lấy trước để nhị ca chữa chân."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 104


Hứa Thị như bị dọa sợ: "Con bán hạt dẻ mà tích cóp được nhiều tiền như vậy, sao lại đưa hết cho chúng ta được? Việc này thì...

Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Tống Dập, chỉ thấy hắn lên tiếng: "Nhạc mẫu cứ nhận đi, đây là quyết định của con và Tâm Nguyệt."

Cố Tâm Nguyệt nhất quyết muốn đưa, một là nàng muốn nhị ca yên tâm, chiếc chân này của hắn nhất định phải được chữa khỏi.

Hai là, mặc dù biết không phải lỗi của mình nhưng dù sao cũng là nàng chủ trương đi bán hạt dẻ rang đường. Ban đầu, nàng là muốn người nhà tích cóp chút tiền để trải qua mùa đông, ai ngờ...

Hứa Thị hiểu Cố Tâm Nguyệt nghĩ gì, vội vàng an ủi: "Chuyện này không trách con, mẫu thân cũng mới nghe thôn dân nói hôm qua, chuyện chúng ta bán hạt dẻ là do Tiền Thị nói ra trước, hơn nữa nếu không phải nàng ta nhất quyết muốn để đệ đệ của nàng ta cùng lên núi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, ôi, gia môn bất hạnh."

Cố Nhị Dũng mím môi, nói với Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, là ca ca không tốt, lấy phải thê tử như vậy, là ca ca tự chuốc lấy."

Thấy tâm trạng của hắn không ổn, người nhà họ Cố đều mềm lòng, ngầm hiểu không nhắc đến chuyện Tiền Thị trốn về nhà ngoại.

Cố Tâm Nguyệt giả vờ thoải mái: "Nhị ca cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta sẽ đến Hồi Xuân Đường trong trấn mời đại phu đến xem cho ca, còn chuyện bán hạt dẻ, hay là chúng ta đừng làm nữa, dù sao hạt dễ cũng không còn nhiều, để lại ăn qua mùa đông cũng được."

"Ừ, ta cũng nghĩ vậy, chữa bệnh cho nhị ca của các con mới là chuyện quan trọng." Hứa Thị thở dài, quay sang nhìn Tống Dập: "Hôm qua may nhờ có Tống Dập, ta nghe Tam Thanh nói, nếu không phải Tống Dập dứt khoát hái thuốc cầm máu, lại làm cả cáng thì mạng của nhị ca con chắc sẽ không giữ được.”

Chưa đợi Hứa Thị nói xong, Cố Tam Thanh đã vội vàng khen ngợi: "Trước đây ta vẫn luôn cảm thấy người đọc sách và chúng ta cũng chẳng khác gì nhau, nhưng muội phu thực sự khiến ta bội phục đến ba quỳ chín lạy, mọi ngươi không biết đâu, muội phu giỏi hơn ta rất nhiều, hôm qua lúc xuống núi hắn vẫn luôn đi trước, vừa mở đường, vừa gánh vác, sức nặng đều đè lên người muội phu, thực sự là rất đáng nể!"

Cố Nhị Dũng hôm qua vẫn luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giờ nghe mọi người nói vậy, hắn cũng vội vàng chắp tay cảm ơn. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tống Dập bị khen đến mức có chút ngượng ngùng: "Đó đều là chuyện nên làm."

Không bao lâu sau, Cố Tâm Nguyệt và Cố Đại Sơn đi đến Hồi Xuân Đường trong trấn để mời đại phu.

Nghe nói Hồi Xuân Đường có một vị đại phu cực kỳ giỏi chữa xương.

Lý chưởng quầy của Hồi Xuân Đường vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt, hắn theo bản năng muốn khách sáo hàn huyên, nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó của Tần tam thiếu, không khỏi thu lời lại.

Cố Tâm Nguyệt không để ý đến sự khác thường của hắn, vội vàng hỏi: "Lý chưởng quây, ca ca nhà ta lên núi bị gãy chân, nghe nói ở đây có một vị đại phu giỏi chữa xương, có thể theo ta về thôn Lê Hoa xem được không?"

Lý chưởng quây nghĩ đến Tần tam thiếu đang ngồi trên lầu kiểm tra số sách, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng mạng người quan trọng, hắn không đành lòng, bèn tìm một cái cớ: "Tống phu nhân đến không đúng lúc, vị đại phu kia vừa đi chữa bệnh ở nơi khác, nhưng gãy xương cũng không phải bệnh nan y, nếu không, hay là trước tiên, ngươi đến chỗ khác tìm đại phu xem thử, đợi khi đại phu bên này về thì hắn sẽ đến thôn Lê Hoa tìm ngươi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 105


Có lẽ hai ngày nữa Tần tam thiếu sẽ quay về, đến lúc đó hắn phái người đến cũng không muộn.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành phải thôi.

Trước tiên, hai người đến một tiệm thuốc khác mời đại phu, nhân lúc Cố Đại Sơn đi thuê xe, Cố Tâm Nguyệt lại nhanh chóng mua hai con gà mái, hai miếng gan lợn, nàng lại mua thêm mấy cái xương to, định mang về hầm canh cho Cố Nhị Dũng.

Khi ba người trở về thôn Lê Hoa, vừa mới đến cửa nhà họ Cố, bỗng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã âm ï, Cố Tâm Nguyệt dừng bước, dựng tai lắng nghe.

Nàng bèn nghe thấy Tiền Thị dẫn theo một phụ nhân tới đang ở trong sân làm loạn, nói người nhà họ Cố không ra gì, Cố Nhị Dũng đã tàn phế, còn muốn kéo khuê nữ như hoa như ngọc của bà ta không buông.

Cố Tâm Nguyệt nghe rõ ý đồ của hai người, không khỏi nổi trận lôi đình.

Nàng quay sang nói nhỏ với đại phu kia vài câu, mấy người liền bước vào trong sân.

Vừa vào sân, nàng liền thấy Cố Nhị Dũng đỏ hoe khóe mắt, gầm lên giận dữ: "Mẫu thân, mẫu thân để nàng ta đi, đi ngay!" Hứa Thị che mặt, khóc nức nở, nhi tử ngoan ngoãn của bà rõ ràng là bị nhà họ Tiền liên lụy.

Nếu nửa đời sau hắn không xuống giường được, có Tiền Thị ở bên cạnh chăm sóc cũng tốt.

Nhưng nhà họ Tiền thực sự quá đáng, bà không thể nuốt trôi cục tức này, không thể vui vẻ để Tiền Thị cút đi!

Còn mẫu thân của Tiền Thị thì nhất quyết hôm nay phải đưa khuê nữ đi, đêm qua về nhà, bà ta đã bàn bạc với lão Tiên, trước đây khi Cố Nhị Dũng còn khỏe mạnh, thỉnh thoảng khuê nữ vẫn có thể gửi chút bạc về.

Giờ hắn đã tàn phế, sau này bọn họ còn trông cậy vào đâu? Còn không bằng để khuê nữ cải giá, năm nay mất mùa, biết đâu nhà bà ta còn đổi được không ít lương thực.

Thôn dân tò mò tụ tập ngày càng đông, Tiền Thị chịu không nổi việc mọi người chỉ trỏ, nàng ta bèn chạy đến bên giường Cố Nhị Dũng quỳ xuống, khóc lóc nhỏ giọng: "Dũng ca, ta thật lòng muốn ở lại chăm sóc chàng nhưng cha và mẫu thân ta tuổi đã cao, đệ đệ còn nhỏ, sau này còn phải trông cậy vào ta nên mẫu thân ta mới nhất quyết bắt ta hòa ly, chàng đừng trách mẫu thân ta.”

"Sao số ta lại khổ thế này..." Tiền Thị tiếp tục che mặt.

Cố Tâm Nguyệt bị ồn đến đau đầu, nàng mất kiên nhẫn đi tới: "Ngươi thực sự muốn hòa ly với nhị ca ta à?”

"Muội... muội muội, ta thực sự không muốn nhưng mẫu thân ta thì.." Đôi mắt Tiền Thị đỏ hoe, nhìn có vẻ thật lòng thật dạ.

Cố Tâm Nguyệt cười khẩy một tiếng: "Nếu chân của nhị ca ta có thể chữa khỏi thì sao, mẫu thân ngươi có còn đồng ý hòa ly không?”

"Thật không?" Tiền Thị lập tức nín khóc, trong mắt lóe lên một tỉa gian xảo.

"Ai mà biết được? Này, đây là đại phu mà đại ca và ta vừa mới mời từ trấn trên đến, phải xem rồi mới biết được." Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho đại phu tiến lên xem.

Tiền Thị thấy vậy, vội ra hiệu cho mẫu thân mình, hai người mới dừng lại.

Đại phu cẩn thận xem xét vết thương trên chân Cố Nhị Dũng, lắc đầu, thở dài: "Lão phu cũng bó tay rồi."

Tiền Thị và mẫu thân nàng ta vừa mới nín khóc một lúc, nghe vậy liền vội vàng khóc lóc thảm thiết trở lại.

"Con gái, con nghe lời mẫu thân khuyên, mẫu thân biết con là người tốt bụng nhưng lòng tốt không thể dùng để ăn, bây giờ trong nhà không còn gì để ăn rồi, hôm nay con phải về nhà với mẫu thân!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 106


"Mẫu thân, con..." Tiền Thị tiếp tục che mặt, khóc lóc ở bên giường: “Dũng ca, ta..."

Cố Nhị Dũng đã sớm chán nản, không muốn nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa.

Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Hừ, muốn hòa li? Không có cửa đâu, nhà họ Cố chúng ta không chứa chấp loại người như ngươi, cầm thư hưu thê mà đi, muội muội..."

Cố Tâm Nguyệt hiểu ý, vừa rồi nàng cố ý nói với đại phu, lát nữa khi khám bệnh, bất kể kết quả thế nào, trước tiên hắn cứ phải nói rằng mình không chữa được. Người phụ nữ Tiền Thị này đã nhiều lần làm tổn thương nhị ca, khi hắn bị thương, nàng ta không hề quan tâm, ngược lại còn trực tiếp trốn về nhà ngoại.

Bây giờ hai người lại chạy đến đây diễn một vở kịch.

Thật khiến người ta khó chịu.

Đặc biệt là khi đại phu nói nhị ca không thể chữa khỏi, trong ánh mắt nàng ta rõ ràng là sự khinh thường và nhẹ nhõm.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng tìm giấy mực, Tống Dập nhanh chóng giúp viết một lá thư hưu thê.

Cố Nhị Dũng trực tiếp cắn ngón tay, ấn dấu vân tay, cả quá trình hắn đều không hề do dự. Cố Tâm Nguyệt lạnh lùng thay hắn đọc: "Tiền Thị, đã gả về nhà họ Cố hơn ba năm, đến nay vẫn chưa có con, không vâng lời cha và mẫu thân, thích nói xấu sau lưng người khác, trong bảy điều hưu thê phạm phải ba điều, hôm nay trước mặt mọi người, một lá thư hưu thê cắt đứt tình nghĩa, từ nay Tiên Thị và nhà họ Cố không còn liên quan gì đến nhau nữa!"

Tiền Thị bị sỉ nhục trước mặt mọi người, không khỏi nghiến chặt răng.

Chưa kịp để nàng ta phản bác, Cố Tâm Nguyệt giơ lá thư hưu thê trong tay lên, chế nhạo: "Sao vậy? Không muốn đi à? Lương tâm trỗi dậy? Muốn ở lại hầu hạ nhị ca cả đời hay sao? Đáng tiếc là ngươi không xứng, nếu không ởđi thì sẽ bị đánh ra ngoài bằng gậy!"

"Ngươi..."

Mẫu thân Tiền Thị thấy nhà họ Cố nắm chặt tay, không khỏi có chút sợ hãi.

Dù sao thì bọn họ cũng đã từ bỏ Cố Nhị Dũng rồi, tìm một người lớn tuổi hơn cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cứ đưa người về nhà trước rồi tính.

Vì vậy, bà ta liên giật lấy lá thư hưu thê trong tay Cố Tâm Nguyệt, hét về phía Tiền Thị: "Về nhà."

Tiền Thị vẫn không cam tâm, định chạy đến bên giường Cố Nhị Dũng để bàn bạc nhưng Cố Tâm Nguyệt đã chặn đường nàng ta lại.

Hứa Thị nhân cơ hội cầm chổi, đuổi hai mẫu thân Tiền Thị ra khỏi cửa.

Một màn kịch cuối cùng cũng hạ màn, sau khi mọi người tản đi, Cố Tâm Nguyệt mới nói với đại phu: "Đại phu, làm phiền ông xem lại kỹ cho nhị ca ta."

Đại phu lắc đầu: "Vừa rồi thực ra ta đã xem kỹ rồi, chân của ca ca ngươi không thành vấn đề trong việc đi lại, chỉ tiếc là sau khi bình phục, khi đi sẽ có một bên cao một bên thấp."

Mọi người vừa rồi còn tưởng rằng chân của Nhị Dũng không thể chữa khỏi, ai ngờ lại có thể đi lại được? Cố Tâm Nguyệt không cảm thấy bất ngờ với kết quả này, chỉ là nhị ca trước đây cao to, giờ lại thành chân cao chân thấp, trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu.

Nàng trả tiền khám bệnh, tiễn đại phu đi.

Cố Tâm Nguyệt âm thâm quyết định ngày mai sẽ đến Hồi Xuân Đường thử vận may.

Nhưng ai ngờ hai ngày sau, nàng đều thất bại trở về. ...

Cùng lúc đó, mấy ngày nay, Tân Tranh đều bận rộn tuần tra hết tất cả các cơ ngơi trong trấn.

Một ngày nọ, lúc đang rảnh rỗi, hắn liền đến Đa Vị Lâu dưới trướng mình đi dạo.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 107


Hai năm nay, Diêu chưởng quầy của tửu lâu không gặp được Tần Tam thiếu, đương nhiên tiếp đón hắn rất nồng nhiệt, nghe nói Tần Tam thiếu thích ăn hạt dễ rang đường ven đường, hắn liền vội vàng sai tiểu nhị đi mua.

Gần đến giờ ăn, khách trong tửu lâu thưa thớt, hoàn toàn không thấy cảnh tượng phồn hoa như hai năm trước.

Tân Tam thiếu không vui nhấp một ngụm trà, Diêu chưởng quầy thì ở bên cạnh lau mồ hôi, giải thích: "Tần Tam thiếu, tình hình năm nay không tốt lắm, người có tiền cũng không muốn ngày nào cũng đến tửu lâu uống rượu, quan trọng là nơi này hạn hán, phần lớn cá tôm và rau xanh ở chỗ chúng ta chỉ có thể từ nơi khác chuyển đến, chỉ phí cũng tăng lên rất nhiều."

Thấy hắn chỉ cau mày, không mắng chửi, Diêu chưởng quầy cẩn thận bưng hạt dẻ rang đường mua về lên.

"Tân Tam thiếu, đây là hạt dẻ rang đường mới rang trong trấn, mới ngài nếm thử."

Tân Tranh đang hơi bực bội, thấy hạt dẻ rang đường này, hắn bỗng nhiên thấy thèm, liền lấy một hạt cho vào miệng.

Mới nhai hai cái, hắn liền lập tức nhổ ra: "Các ngươi mua hạt dẻ rang đường này ở đâu vậy? Sao lại khó ăn thế?"

So với hương vị của cửa hàng mà hắn mua trước đây thì quả là một trời một vực.

Diêu chưởng quầy vội vàng sai người đi dò hỏi, một lúc sau hắn mới vội vã chạy lên bẩm báo: "Tam thiếu, cửa hàng hạt dẻ rang đường này đúng là mới khai trương, gần đây nhà bán hạt dẻ rang đường trên phố Bắc Đại không bán nữa."

"Ồ? Thật đáng tiếc." Tần Tranh cụp mắt xuống, dường như thực sự vẫn còn nhớ mãi hương vị hạt dẻ rang đường trước đây.

Diêu chưởng quầy thấy vậy, không nhịn được đề nghị: "Nói cũng khéo, ta vừa hay quen biết nhà bán hạt dẻ rang đường trước đây, bình thường khi bọn họ sẵn được thú rừng trên núi đều sẽ mang đến đây cho ta, đúng rồi, dạo trước bọn họ còn mang đến ba con rùa, phải biết rằng trời khô hạn thế này, sông suối gân như đều cạn kiệt, giờ bọn họ có thể tìm được những hạt dẻ hiếm như vậy, lại có thể rang mới lạ ngon như Vậy, chứng tỏ nhà đó vẫn có chút bản lĩnh. '

Tân Tranh nghe xong, quả nhiên hứng thú tăng lên vài phần.

Trước đây hắn không phải vì món ăn lạ này mới đến hay sao?

Mặc dù lần trước món cao lê thu và nấm tuyết ở đó đã hết, nhưng giờ tay nghề người bán hạt dẻ rang đường này cũng không tệ, nếu có thể gặp mặt, biết đâu sẽ có bất ngờ khác.

Vì vậy, Tân Tranh gật đầu đáp: "Chuyện này ngươi cứ sắp xếp đi, giờ ngọ ngày mai ta sẽ đến."

Diêu chưởng quây nhận được lệnh, vội vàng đích thân đến thôn Lê Hoa, tìm đến nhà họ Cố, nói rõ chuyện gia chủ của hắn có ý định mua bí quyết làm hạt dẻ rang đường, còn hẹn giờ ngọ ngày mai gặp nhau ở tửu lâu.

Người nhà họ Cố đang lo không biết làm thế nào để tiếp tục kinh doanh hạt dẻ rang đường, bỗng nhiên có tin tức này, bọn họ nhất thời không biết nên làm thế nào.

Vì vậy, cả nhà vội vàng gọi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đến bàn bạc.

Cách làm hạt dẻ rang đường thực ra rất đơn giản, cho dù bây giờ bọn họ không bán, sau này có lẽ người khác mò mẫm cũng có thể nghĩ ra.

Cố Tâm Nguyệt đương nhiên muốn trực tiếp bán công thức.

Một là nhị ca đang bị thương, bình thường hắn vốn khỏe mạnh, rang hạt dẻ ra đều rất ngon, nhất thời e rằng không thể làm được nữa.

Hai là trong nhà thực sự cần tích cóp tiền, không chỉ để nhị ca yên tâm khám bệnh, mà sắp đến trời lạnh, đủ loại áo bông, chăn bông phải sắm sửa, còn phải tích trữ thêm lương thực để qua đông, chưa kể đến việc chuẩn bị cho nạn đói năm sau.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 108


Cố Tâm Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình, cả nhà lập tức quyết định ngày mai sẽ đến Đa Vị Lâu bán công thức.

Ngày thường, Cố Tam Thanh là người quen thuộc nhất với Đa Vị Lâu, đầu óc cũng thông minh, việc đi cùng này đương nhiên rơi vào tay hắn.

Tay Tống Dập vừa mới khỏi, càng nóng lòng muốn bù lại bộ truyện tranh đã bỏ dở mấy ngày trước nên ở lại nhà.

Để không làm phiền hắn, Cố Tâm Nguyệt định sẽ mang theo hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du. Trước đó, nàng đã hứa với hai hài tử rằng khi nào kiếm được tiền, nàng sẽ dẫn chúng đi dạo phố.

Dù sao thì đi dạy công thức cũng không mất nhiều thời gian.

Khi Tân Tranh đến tửu lâu, bốn người đã đợi ở phòng riêng trên lầu một lúc.

Diêu chưởng quầy đi thẳng lên lầu, hắn gõ một bên cửa, trực tiếp mở cửa mời người vào.

Ngay khi Tần Tranh bước vào cửa, ánh mắt hắn vô thức dừng lại ở Cố Tâm Nguyệt đối diện cửa, chỉ thấy nàng đứng dậy một cách thoải mái, nở nụ cười lịch sự nhàn nhạt với người ở cửa ra vào.

Đôi mắt hạnh đẹp như nước hồ trong vắt, lấp lánh.

Một nốt ruồi son dưới khóe mắt làm tôn lên làn da trắng mịn không tì vết.

Tân Tranh chỉ cảm thấy hơi thở mình khựng lại, đôi chân như bị đóng đỉnh tại chỗ, không thể cử động.

Cố Tam Thanh ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng che Cố Tâm Nguyệt lại với vẻ không vui, hắn đi đến trước mặt hai người, chắp tay nói: "Nếu Tân công tử đã đến rồi, vậy chúng ta hãy bắt đầu luôn đi."

Tần Tranh bừng tỉnh, trong nháy mắt hắn đã tỉnh táo lại, rồi bình tĩnh ngồi xuống một bên.

Diêu chưởng quầy thấy vậy, liền giới thiệu đôi bên với nhau.

Sau đó hắn trực tiếp nói: "Hôm nay làm phiền Cố nương tử và Cố huynh đệ đích thân đến một chuyến, thực ra là Đa Vị Lâu chúng ta thấy hạt dẻ rang đường mà nhà họ Cố bán ở trấn lúc trước có hương vị rất tuyệt, nên Tân tam thiếu gia chúng ta muốn đích thân nói chuyện với hai người vê việc rang hạt dẻ."

Cố Tâm Nguyệt không để ý đến việc Tân Tranh vừa rồi thất thần.

Dù sao hôm nay, nàng đến đây là để kiếm tiền nên nàng nói thẳng: "Nếu Tần công tử và Diêu chưởng quầy đã ăn thử hạt dẻ rang đường của chúng ta, có lẽ cũng không cân chúng ta giải thích thêm nữa, không biết Tần công tử định trả bao nhiêu tiền để mua công thức của chúng ta?”

Lúc này Tần Tranh đã hoàn toàn bình thường trở lại, lại quay về dáng vẻ một thương nhân thông minh cộng thêm vẻ công tử hào hoa giống như ngày thường.

Hắn vốn tưởng rằng người đến đàm phán kinh doanh hôm nay sẽ là một nam tử, dù sao thì rang hạt dẻ cũng là một công việc nặng nhọc.

Không ngờ người chủ sự lại là một nữ nhân? Hơn nữa nhìn nàng mặc dù tuổi không lớn nhưng toàn thân lại có khí chất thanh nhã hiếm có, bên cạnh nàng còn có hai hài tử 3 - 4 tuổi. Hắn không khỏi càng thêm tò mò.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương đã vui vẽ đồng ý đến bán công thức, chắc chắn nàng sẽ giới thiệu nhiệt tình về nghề thủ công tỉnh xảo được truyền từ tổ tiên của mình.

Hắn không ngờ, chỉ có vậy thôi à?

Trực tiếp hỏi giá luôn?

Tần Tranh tự cho rằng mình đã quen với mọi tình huống lớn, nhưng hắn cũng không khỏi khẽ ho một tiếng để che giấu sự thất thần của mình: "Hạt dẻ rang đường của nhà họ Cố đúng là rất ngon, hôm nay ta đến đây cũng là muốn mua đứt công thức rang hạt dẻ của các ngươi, nếu các ngươi đồng ý bán, giá cả có thể thương lượng, chỉ là sau này nhà họ Cố các ngươi không được kiếm sống bằng nghề này nữa.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 109


Hai huynh muội nhà họ Cố nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ: Không thì sao chứ?

Cố Tâm Nguyệt khẽ gật đầu: "Tất nhiên."

Vậy rốt cuộc ngươi định trả bao nhiêu tiền?

Đối diện với ánh mắt dò xét của Cố Tâm Nguyệt, Tần Tranh lại ngẩn người.

Hắn dứt khoát không định giữ kẽ nữa.

Hắn liền nói: "Công thức hạt dẻ rang đường này, ta có thể trả 30 lượng."

Cố Tâm Nguyệt và Cố Tam Thanh đều nhíu mày, nhìn nhau, không ngờ một công thức rang hạt dẻ đơn giản như vậy mà lại có thể bán được 30 lượng?

Có phải hơi quá đáng rồi không?

Dù sao nếu có người kiên nhẫn nghiên cứu, cũng có thể nghiên cứu ra được.

Người này ngốc nghếch mà nhiều tiền à?

Tân Tranh thấy cả hai đều cau mày, tưởng rằng bọn họ chê 30 lượng quá ít, dù sao thì nghề thủ công đó có lẽ là nghề truyền từ đời ông cha của bọn họ.

"Hay là, 50 lượng nhé?" Tần Tranh hắng giọng đề nghị.

Cố Tâm Nguyệt và Cố Tam Thanh lại nhìn nhau, trong mắt có một luồng sóng ngầm giống nhau, sau đó lại gật đầu với nhau.

"Được, 50 lượng. "

Cố Tâm Nguyệt có chút chột dạ lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đó là tờ giấy mà tối hôm qua nàng nhờ Tống Dập viết giúp.

May mà tối qua Cố Tâm Nguyệt đã cẩn thận, cảm thấy một công thức chỉ có 1-2 câu, nói thẳng ra thì không chính thức và khá đơn giản.

Vì vậy, nàng mới cố tình mở rộng công thức thành một tờ giấy đầy đủ.

Trên đó, từ cách chọn hạt dẻ, đến cách chọn cát đá, rồi đến chọn loại đường nào là tốt nhất, đều được ghi chú tỉ mi.

Cộng thêm văn phong và nét chữ của Tống Dập, tờ công thức này bây giờ quả thực xứng đáng với 50 lượng.

Tân Tranh nhận lấy, nhìn lướt qua, cũng bị nét chữ trên đó làm cho ngạc nhiên.

Hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt thêm một lần nữa.

Đợi đến khi 50 lượng bạc nặng trịch vào tay, Cố Tâm Nguyệt mới kéo hai hài tử đứng dậy, định rời đi.

Không đi, lỡ đâu lát nữa người ta đổi ý thì sao?

Diêu chưởng quầy nãy giờ vẫn nhịn không nói, lúc này hắn cũng thấy hơi đau lòng, là 50 lượng bạc đấy? Có thể mua được bao nhiêu hạt dẻ rang chứ?

Nhưng nghĩ đến việc giá tiền là do Tần tam thiếu chủ động tăng lên, nên hắn cũng không tiện nói gì.

Nhưng khó khăn lắm mới có người ở thị trấn này được Tân tam thiếu nhìn trúng, nếu nàng cứ thế mà đi thì chẳng phải đáng tiếc lắm hay sao?

Biết đâu nàng còn có nhiều bản lĩnh hơn nữa thì sao?

Nghĩ đến đây, Diêu chưởng quầy liền lên tiếng: "Chi bằng Cố nương tử và Cố huynh đệ ở lại dùng bữa trưa đi, dù sao cũng đã đến giờ ngọ rồi."

Cố Tâm Nguyệt vừa định mở miệng từ chối, nàng cúi đầu xuống, thấy hai hài tử dường như thực sự đã đói.

Trước đó nàng đã hứa sẽ đưa hai hài tử đến thị trấn ăn đồ ngon.

Hơn nữa lúc này đã đến giờ ăn trưa, nếu ra ngoài tìm thì sợ rằng một lúc nữa cũng không ăn được.

Sau khi do dự một lát, Cố Tâm Nguyệt liền lên tiếng: "Nghe nói Đa Vị Lâu là tửu lâu nổi tiếng ở trấn, ta đang định dẫn hai hài tử đi ăn thử nhưng vì các ngươi đã đưa tiền rồi, sao có thể để các ngươi tốn kém thêm nữa? Chúng ta vẫn là xuống đại sảnh dưới lầu tự ăn đi, Diêu chưởng quầy không cần khách sáo."

Tân Tranh vốn cũng muốn giữ mấy người lại cùng dùng bữa ở trên lầu.

Nhưng điều này thực sự không phù hợp với thân phận của hẳn, hắn đang do dự thì lại nghe Cố Tâm Nguyệt nhất quyết đòi tự mình dùng bữa ở đại sảnh.
 
Back
Top Bottom