Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 80


Hắn không thể tưởng tượng được, nếu không có Cố Tâm Nguyệt gả vào, gia đình này sẽ ra sao?

Cố Tâm Nguyệt cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Tống Dập, thẳng thắn nhìn lại: "Ngươi cũng muốn ăn thêm một miếng à?"

Bị bắt quả tang ngay lập tức, Tống Dập nhất thời không phản ứng kịp, mặt không khỏi đỏ lên: "Khu khụ, cũng được."

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, nam nhân này giống Hoài Cẩn, kiểu người ít nói mà bụng dạ khó lường.

Nàng thoăn thoắt cắt một miếng lớn bỏ vào chén của Tống Dập: "Ăn đi, tối nay rảnh, lát nữa có muốn sang phòng ta nghe chuyện mới không?”

Tống Dập không biết mình nghe nhầm thành gì, mặt lập tức đỏ bừng, mãi mới thốt ra được một chữ: "Được."

Mấy ngày nay bận rộn thu hoạch mùa thu, đã mấy ngày nàng không kể chuyện cho hài tử.

Thêm vào đó, được truyền cảm hứng từ lần Tống Dập vẽ sách tranh lân trước, trong lòng Cố Tâm Nguyệt thật ra vẫn luôn suy nghĩ đến việc kể cho Tống Dập một câu chuyện dài hơn, để bộ truyện tranh này có thể tiếp tục ra mắt.

Vì vậy, sau một hồi cân nhắc, tối nay nàng đặc biệt kể hồi đầu tiên của Tây Du Ký, câu chuyện về sự ra đời của Tôn Ngộ Không.

Chờ đến khi kể xong, hai hài tử hoàn toàn không thiếp đi trong mơ màng giống như mọi khi, ngược lại còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tâm Nguyệt.

Như thể đang nói, rồi sao nữa?

Sao nữa?

Thế là hết rồi à?

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Câu chuyện này rất dài, rất dài, phần còn lại ta phải suy nghĩ thêm, các con ngoan ngoãn đi ngủ sớm, như vậy ngày mai ta có thể kể nhiều hơn."

Hoài Cẩn và Tử Du rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một lúc sau, xác định hai hài tử đã ngủ say.

Cố Tâm Nguyệt mới rảnh tay, vén chăn, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Tống Dập vẫn đang nhìn nàng với vẻ trầm ngâm, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

"Khụ, Tống Dập, ngươi thấy nếu vẽ câu chuyện này ra rồi bán thì thế nào?" Cố Tâm Nguyệt lên tiếng.

"Rất tốt, ta thấy câu chuyện này có tính hình tượng hơn, hấp dẫn hơn so với trước, chỉ là phần sau của câu chuyện khi nào mới kể xong?" Tống Dập đây mong chờ hỏi.

"Không vội, câu chuyện này sẽ rất dài, ngươi có thể vẽ trước phần đầu tiên này, chúng ta bán cho Học Hải Thư Viện trước, còn phần sau chúng ta sẽ từ từ ra mắt thành truyện tranh.”

"Ra mắt? Truyện tranh?" Tống Dập nghi ngờ nhìn nàng.

"Ừ, chúng ta có thể vẽ câu chuyện này thành rất nhiều tập truyện tranh, mỗi tập xoay quanh một câu chuyện chính, rồi liên tục ra mắt."

Kỹ thuật ¡in ấn của triều đại này đã bắt đầu phổ biến, mặc dù chỉ phí không thấp nhưng nếu truyện tranh có thể bán chạy thì chi phí chắc chắn sẽ giảm.

Hơn nữa, ra mắt không chỉ có thể giữ chân một lượng lớn người hâm mộ trung thành, mà còn đảm bảo thu nhập cho người sáng tác. Tống Dập hơi trâm ngâm một lúc, rồi hiểu ra: "Ừ, ngày mai ta sẽ vẽ trước hồi đầu tiên, nàng thấy chúng ta đặt tên câu chuyện này là gì cho hay?”

"Gọi là 'Mỹ Hầu Vương' - 'Sự ra đời của Tôn Ngộ Không' đi?" Cố Tâm Nguyệt không cần suy nghĩ, trực tiếp nói ra.

Từ nhỏ, nàng đã đọc câu chuyện này phiên bản truyện tranh rất nhiều lần, tên của mỗi hồi truyện nàng đều thuộc làu làu.

"Được."

"Được rồi, ngươi về ngủ sớm đi, tối đừng thức khuya, sáng mai dậy bắt đầu vẽ cũng kịp." Cố Tâm Nguyệt thấy mọi chuyện đã bàn xong, liền ra lệnh đuổi khách. Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt liên tục ngáp, hai hài tử cũng ngủ rất ngon.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 81


Hắn hơi buồn bã trở về phòng của mình.

Đêm đó, cả nhà bốn người đều ngủ rất ngon.

Không ngờ, bên ngoài lại nổi lên một trận gió lớn.

Trời chưa sáng, trong thôn như nổ tung, có người tối qua nghe lời khuyên của Cố lão đầu và Tống Dập, về nhà liên thấy hơi bất an, định sáng mai dậy sẽ đi ra ruộng xem tình hình trước.

Ai ngờ, nửa đêm đã bắt đầu nổi gió lớn.

Những người còn hơi do dự, lúc này đều không ngồi yên được nữa, bọn họ trực tiếp cầm nông cụ, cả nhà ra đồng.

Sáng sớm, trưởng thôn cũng đi từng nhà thông báo: “Các ngươi đi xem trước ởi, trong ruộng có gì, gần chín thì thu hoạch trước đi, ta thấy trời còn có khả năng sẽ mưa to."

Ngoài ruộng, một số thôn dân đã bắt đầu gặt hái, trải qua trận gió lớn đêm qua, phần lớn lúa đã đổ rạp.

Một số người vẫn không tin: "Chỉ là gió mà thôi, mấy tháng nay đều không mưa rồi, cho dù có mưa, ta thấy cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, có khi mưa một chút thì mùa màng còn tốt hơn, chỉ có kẻ ngốc mới thu hoạch ngay bây giờ.” Người nọ vừa dứt lời, những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống.

Một số người hoảng sợ bỏ chạy, vội vàng chạy về nhà, chờ mưa tạnh rồi mùa màng tiếp tục phát triển.

Còn những người trước đó đã gặt lúa, kéo lúa đã gặt về nhà, rồi lại chạy ra, vẫn bất chấp mưa lớn tiếp tục thu hoạch.

Mưa lớn liên tục hai ngày, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đến chiều tối, trời đã tối đen.

Dù tin hay không thì lúc này, thôn dân đều vây quanh nhà trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngươi nói tại sao mưa lớn vẫn chưa tạnh? Nếu không tạnh thì chẳng phải mùa màng ngoài đồng sẽ bị ngập hết hay sao?”

Trưởng thôn cũng buồn rầu, chỉ may là phân lớn mùa màng nhà hắn đã thu hoạch về, đều trải trong nhà để phơi, dù sao thì thiệt hại cũng không quá nghiêm trọng.

Nhưng có những thôn dân, bọn họ đã chờ chờ hai ngày mà không thu hoạch được một hạt thóc nào.

Trưởng thôn hơi không vui, nhíu mày nhìn thôn dân đang nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Mấy ngày trước ta đã nhắc nhở các ngươi thu hoạch trước những gì có thể thu hoạch, lúc đó các ngươi nói thế nào? Nếu các ngươi nghe vào một câu thì có đến nỗi như bây giờ không?” Tên thôn dân kia bị nói đến đỏ mặt tía tai, vẫn không cam lòng: "Chẳng phải đều là do Tống Phú Quý và nương tử hắn nói hay sao, mưa lúc này dù có xuống cũng sẽ nhanh tạnh, chúng ta đều mong mưa tạnh để mùa màng có thể phát triển thêm một đợt nữa."

Trưởng thôn nghe vậy, không vui trừng mắt nhìn Tống Phú Quý: "Ngươi xem ngươi làm chuyện gì thế này."

Lưu Thị thấy mọi người đều chỉ trích nhà mình, bất mãn nói: "Ai kéo các ngươi không cho các ngươi đi thu hoạch lương thực? Chẳng phải do các ngươi tự nguyện hay sao? Bây giờ xảy ra chuyện lại muốn đổ lỗi cho nhà ta, không có cửa đâu? Gần 5 mẫu ruộng nhà chúng ta cũng đều chưa thu hoạch được!"

Mọi người đều lo lắng cho mùa màng, đang bực bội, không ai muốn cãi nhau với nàng ta lúc này.

Không lâu sau, mọi người đều không vui mà giải tán.

Dương Tuyết Cầm ở bên cạnh thấy Lưu Thị vẫn đang ăn vạ, nhỏ giọng an ủi: "Biểu tỷ, tỷ đừng tức giận nữa, chuyện này không ai ngờ tới, may mà hai mẫu ruộng lúa nước nhà các tỷ đã thu hoạch hết rồi, những hạt lúa đó đều là tỷ và tỷ phu vất vả trông trọt, bây giờ dù sao Tống Dập cũng nể mặt tình huynh đệ, không đến mức không chia cho các tỷ chút nào chứ?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 82


Lưu Thị nghe vậy, lập tức lấy lại tỉnh thần: "Hắn dám!"

Sau đó nàng ta đứng phắt dậy, kéo Tống Phú Quý: "Về nhà, ngày mai mang theo giỏ đến nhà Tống Dập chia lương thực!”

Trời tối đen như mực, tiếng mưa vẫn không ngớt.

Hai ngày nay Cố Tâm Nguyệt vẫn ở nhà, may cho mỗi người một bộ quần áo hơi dày hơn, lại bận rộn nấu cơm cho một lớn hai nhỏ, tiện tay góp ý cho Tống Dập vê hình tượng Tôn Ngộ Không mà hắn vẽ.

Tối hôm đó, trời lạnh ẩm, Cố Tâm Nguyệt dứt khoát nấu một nồi canh xương sườn củ cải, bên trong lại cho thêm cải thảo, chả viên củ cải vừa mới rán.

Dùng nồi đất đựng đặt trên bàn ăn.

Nàng lại hấp một nồi bánh bao đường đỏ, cả nhà đang ăn nóng hổi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa.

Giờ này, ai sẽ đến?

Cố Tâm Nguyệt vừa định đứng dậy mở cửa thì bị Tống Dập ấn xuống: "Để ta mở cửa."

"Cẩn thận đừng để bị ướt."

Cửa vừa mở, hóa ra là trưởng thôn.

Tống Dập dẫn người vào, trưởng thôn dừng lại dưới mái hiên: "Áo tơi của ta toàn là nước, ta không vào nữa, đây là giấy phân chia gia sản ta đi làm giúp các ngươi mấy hôm trước, còn có giấy tờ nhà cửa này, cùng với hai mẫu ruộng lúa các ngươi được chia, các ngươi cất cẩn thận.”

Cố Tâm Nguyệt thấy mưa bên ngoài rất to, trưởng thôn lại cố tình chọn lúc này đến đưa giấy tờ, có lẽ có chuyện gì giấu giếm.

Nhưng ông ta đã chủ động đến giúp như vậy, Cố Tâm Nguyệt tất nhiên cảm kích, nàng vội vàng đứng dậy gói số bánh bao đường đỏ còn lại trong nồi, đưa cho trưởng thôn: "Làm phiền trưởng thôn đêm hôm còn đến đưa giấy tờ, hôm nay không kịp mời trưởng thôn ăn cơm, trưởng thôn mang những chiếc bánh bao mới hấp này về đi, mong trưởng thôn đừng chê."

Sau một hồi từ chối, cuối cùng trưởng thôn cũng nhận: "Được rồi, ta cũng không làm chậm trễ bữa cơm của các ngươi nữa, chỉ là lần này nhiều nhà thu hoạch mùa thu không được, đặc biệt là đại ca đại tẩu nhà ngươi, ta sợ bọn họ sẽ đến gây chuyện với các ngươi, đến lúc đó các ngươi cẩn thận ứng phó, dù sao cũng là người một nhà, cố gắng nói chuyện tử tế."

Tống Dập nghe vậy, lập tức hiểu ra, liên gật đầu: "Làm phiền trưởng thôn rồi!"

Hai người tiễn trưởng thôn ra khỏi cửa, rồi quay lại nhà tiếp tục ăn cơm.

Ngày hôm sau.

Mưa cuối cùng cũng tạnh.

Cả nhà vừa ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt đang bận rộn dọn dẹp trong bếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của Tử Du từ ngoài sân.

Cùng với giọng nói của Hoài Cẩn: “Các ngươi đừng hòng đi vào!”

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đặt chén xuống, chạy ra ngoài, đụng phải Tống Dập từ trong nhà đi ra.

Hai người nhìn nhau, rồi đi về phía cửa.

Vừa ra khỏi cửa, bọn họ thấy Tử Du ngã lăn ra đất, toàn thân đầy bùn, Hoài Cẩn đang cố sức chặn cửa, trừng mắt nhìn những người bên ngoài.

Đại Hổ và Nhị Ny đang định xông vào, mỗi người kéo một đứa ra.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, nàng nhanh chân tiến lên, đẩy Đại Hổ và Nhị Ny ra sau: “Làm gì vậy!"

Nàng lại vội vàng bế Tử Du lên, đau lòng hỏi: "Con ngã ở đâu?"

Tống Dập cũng vội vàng đỡ Hoài Cẩn dậy, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa: "Đại ca đại tẩu sáng sớm thế này, đến đây trút giận lên hài tử à?"

Tống Phú Quý bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Dập khiến cho lùi lại một bước: "Nhị đệ hiểu lầm rồi, hôm nay ta và đại tẩu của đệ đến đây tìm đệ có việc, nào ngờ hai hài tử này lại ngăn không cho ta vào, không phải ta nói, hài tử này không có phép tắc gì cả, đệ nên dạy dỗ lại đi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 83


"Hừ, đại ca thật to gan, chúng ta dạy dỗ hài tử nhà chúng ta thì liên quan gì đến ngươi." Cố Tâm Nguyệt không khách khí chặn trước cửa, không có ý định cho người vào.

Lưu Thị kéo Đại Hổ và Nhị Ny dậy: "Sao vậy? Đây là nhà của đệ đệ, chúng ta muốn đến thì đến, muốn vào thì vào."

Cố Tâm Nguyệt định xông lên cản thì một bóng dáng cao lớn đã đứng chắn trước mặt nàng: "Đại ca đại tấu đừng quên, nhà chúng ta đã chia từ lâu rồi, nếu các ngươi dám vào sân này, ta có thể cáo buộc các ngươi xâm phạm nhà dân."

"Được, không vào thì không vào, mấy ngày trước lúa các ngươi thu hoạch được từ ruộng lúa đều ở nhà chứ, ngươi lấy ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc xem chia thế nào?" Tống Phú Quý thấy không vào được cửa, đành phải nói thẳng.

"Ha, ta còn tưởng là sao, hóa ra là muốn đến chia lương thực à?" Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Hoài Cẩn, hắn liền lén chạy ra ngoài: "Đại ca đại tẩu thật lớn mặt, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà đòi chia lương thực này? Dựa vào việc mảnh đất này là của các ngươi à? Hay là dựa vào việc các ngươi không nghe lời trưởng thôn khuyên can đi thu hoạch lương thực?”

"Hừ, chỉ dựa vào việc mạ này là do chúng ta cấy." Lưu Thị tiến lên một bước, chỉ vào mũi Cố Tâm Nguyệt nói: "Nếu ngươi nói tử tế, lương thực này còn có thể chia cho một ít, nếu không chúng ta sẽ lấy hết, dù sao thì đây cũng là do chúng ta trồng."

"Đại tẩu có lẽ đã quên mất, lúc chúng ta chia gia sản đã chia như thế nào rồi? Lúc đó chính là ngươi không muốn chia lương thực, chủ động đề nghị để chúng ta giữ lại lương thực trong ruộng lúa." Ánh mắt Tống Dập trở nên lạnh lùng hơn: “Các ngươi đừng quên, cho dù ruộng lúa này lúc đầu chia cho các ngươi, nhưng với tính cách không nghe lời khuyên của các ngươi thì lúa này cũng sẽ thối rữa hết trên ruộng." Trong lòng Cố Tâm Nguyệt thầm khen ngợi Tống Dập, nàng vốn định đấu khẩu với Lưu Thị, không ngờ lại không cần nàng ra tay.

Chưa chờ Lưu Thị mở miệng, Cố gia đã dẫn trưởng thôn đi tới.

"Tống Phú Quý! Lưu Thị! Các ngươi coi người nhà họ Cố chúng ta dễ bắt nạt lắm à! Lúc chia gia sản là do chính các ngươi đề nghị, giờ thì hay rồi, tự không nghe lời khuyên nên để lương thực thối rữa hết trên ruộng, còn mặt mũi đến đòi lương thực!" Hứa Thị mấy ngày nay vui mừng hớn hở, khí thế cũng rất mạnh.

"Đúng vậy, không được thì chúng ta đi kiện quan phủ!" Cố Nhị Dũng cao to lực lưỡng, xách Tống Phú Quý lên rồi gầm lên.

"Kiện quan phủ cái gì? Chúng ta là huynh đệ, nếu đi kiện quan thì Tống Dập cũng không thể hại huynh đệ của mình được!" Tống Phú Quý kéo quần áo, cố gắng đứng vững trở lại.

"Giấy trắng mực đen, đây là văn thư chia gia sản của chúng ta, còn có cả giấy tờ ruộng lúa, ngươi nói xem chúng ta có thể kiện quan hay không?" Cố Tâm Nguyệt lấy ra từ trong n.g.ự.c văn thư mà hôm qua trưởng thôn vừa đưa tới, không khỏi liếc nhìn trưởng thôn với ánh mắt biết ơn.

Nếu không có những thứ này, có lẽ các nàng khó mà toàn mạng trở vê. Tống Phú Quý không ngờ nhị đệ và đệ muội lại thật sự lấy ra văn thư, cộng thêm nhiều người vây quanh chỉ trỏ, nhất thời mặt mũi hắn không còn chỗ để.

"Thật sự là gia môn bất hạnh, nếu phụ mẫu trên trời có linh thiêng, thấy nhị đệ ngươi không nể mặt đại ca như vậy, sẽ nói thế nào?" Tống Phú Quý đau lòng nói.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 84


"Nếu lúc chia gia sản, đại ca cũng nói như vậy thì tốt biết bao." Tống Dập vẫn lạnh lùng nói.

Tống Phú Quý ngẩng đầu lên không thể tin nổi, hắn tức giận chỉ vào Tống Dập, nửa ngày không nói nên lời, phất tay bỏ đi.

Lưu Thị thấy vậy, véo một cái vào Nhị Ny để nó khóc lên, rồi làm loạn nói: "Nhà nhị đệ này là muốn bức c.h.ế.t cả nhà chúng ta mà."

Cố Tâm Nguyệt nói không nên lời: " Đại tẩu, ý của ngươi là lúc chia gia sản đã cho chúng ta đường sống à?"

Lưu Thị thấy mọi người đều chỉ trỏ mình, nàng ta nhất thời chán nản, vỗ một cái vào lưng Nhị Ny: "Về nhàit"

Ba mẫu tử người vội vàng bỏ chạy.

Những người dân vừa giúp đỡ nói chuyện, thấy mấy ngày nay nhà họ Cố đều tươi cười hớn hở, nhìn là biết bọn họ sống rất sung túc.

Mọi người không khỏi lại bắt đầu chua xót.

"Này, nhà họ Cố này thật sự khác rồi, sau khi Tâm Nguyệt khỏi bệnh, các ngươi xem, ruộng đồng cũng được mùa, không bị mất mát gì cả."

"Ai nói không phải chứ, hôm đó ta đi xem, lúa nhà họ Cố rất chắc hạt, tại sao cùng một ruộng lúa, lúa nhà bọn họ trồng ra lại tốt hơn nhiều thế?"

"Này, nếu biết sớm thì-"

"Được rồi, các ngươi đủ nồi, trước đây nhà họ Cố đến khuyên các ngươi, các ngươi nói thế nào? Bây giờ lại oán trách, các ngươi còn có chút lương tâm nào không?” Trưởng thôn thấy mọi người ngươi một lời ta một lời, không nhịn được nổi giận: "Nhân trời tạnh rồi, còn không mau đi ra ruộng xem, có thể đào được gì thì đào."

Mọi người nghe vậy, trên mặt đều tỏ vẻ xấu hổ, quay người chuẩn bị ra ruộng.

Tiễn mọi người đi rồi, ba Huynh đệ nhà họ Cố và phụ mẫu ở lại. "Muội muội, may mà nghe lời muội, thu hoạch hết hoa màu trong ruộng vê, nếu không thì nhà chúng ta cũng..." Cố Đại Sơn có chút sợ hãi nói.

"Đúng rồi, muội muội, chúng ta có thể chuẩn bị buôn bán hạt dẻ rang rồi chứ?" Cố Tam Thanh lên tiếng hỏi.

"Ừm, không vội, chờ thêm hai ngày nữa đi, nhân lúc trời mưa, muội muốn trồng ít rau trong sân." Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ rồi đề nghị: "Mẫu thân, vườn rau nhà mình có muốn trồng thêm không? Lần trước ở chợ, có một người bán hàng rong nói là hạt giống từ Tây Bắc mang về, rất chịu lạnh, con thử gieo ít hạt xuống, đã nảy mầm rồi, trời này trông xuống, biết đâu trước khi tuyết rơi còn kịp thu hoạch được ít rau ăn.”

"Thật không?” Hứa Thị ngạc nhiên, vườn rau nhà đã bỏ hoang lâu rồi, nếu thật sự có cây con thì với thời tiết này đúng là có thể thử trồng.

"Ừm, con đi lấy ra cho mọi người xem." Cố Tâm Nguyệt quay sang bếp, một lát sau, nàng bưng ra mấy cái chậu.

Hạt giống là mấy ngày trước nhân lúc Tống Dập không để ý nàng đã lén gieo xuống, trước khi gieo, nàng đều ngâm trong dung dịch ươm mầm, Cố Tâm Nguyệt lại dùng màng bọc thực phẩm từ túi đựng đồ tháo ra bọc lại nên chỉ mấy ngày, hạt đã nảy mầm.

Giờ màng bọc đã bỏ đi, cây con chen chúc nhau, trông rất thích mắt.

"Nhiều thế này? Đây là rau gì?" Hứa Thị nhìn thấy những cây con xanh mơn mởn, đã lâu lắm rồi không được ăn rau xanh tươi như vậy, bà không khỏi nuốt nước miếng.

"Ừm, con nghe người đó nói có cải bắp, củ cải, rau mùi, cải thìa, còn lại con không nhớ nên đã gieo mỗi thứ một ít, mỗi loại trồng thử một ít, biết đâu sống được thì sao."

"Ừm, đúng là như vậy, nhà còn tỏi, hành lá cũng có thể trồng, như vậy thì mùa đông không lo thiếu rau." Hứa Thị phấn khởi nói: "Được rồi, trước tiên trông hết luống rau trong sân con đi, còn lại mẫu thân sẽ mang về."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 85


Sân nhà Cố Tâm Nguyệt rất rộng, trước đây luống rau đã được cày xới, giờ trời mưa xong, mấy ca ca lại giúp nàng làm thêm luống rau.

Hứa Thị căn cứ vào hình dáng cây con mà trồng mỗi loại một luống, ngoài cải bắp, củ cải, rau mùi, cải thìa, bà cũng không nhận ra loại nào khác.

Càng không thể ngờ được Cố Tâm Nguyệt lại cho thêm vào đó nhiều loại rau mà thời đại này không có, ví dụ như cà rốt, cải thìa, rau bina, thậm chí cải bắp cũng là giống lai mới.

Trồng xong, lại trông thêm ít tỏi, hành lá ở đầu vườn rau. Sau đó bà mới cùng những nam nhân nhà họ Cố về vườn rau nhà mình.

Ngày hôm sau.

Thời tiết trong lành tươi đẹp, mấy tháng không mưa, mặt đất cũng khô rất nhanh.

Người nhà họ Cố hẹn nhau ngày mai sẽ bắt đầu lên trấn bán hạt dẻ rang đường nên hôm nay đều ở nhà dọn dẹp.

Qua giờ ngọ, thôn dân lần lượt vào núi.

Lúa trên đồng đã gặt vê hết, chỉ là phần lớn đều bị thối, nhân lúc trời mưa, mọi người đều tìm cách vào núi kiếm ít đồ ăn.

Nếu không thì mùa đông này thật sự sẽ mất mùa.

Người nhà họ Cố tuy đã gặt lúa nhưng dù sao trong nhà cũng đồng người, cũng cùng nhau ra cửa chuẩn bị lên núi.

Tiện thể gọi luôn Cố Tâm Nguyệt.

Mấy ngày nay, Tống Dập và hai hài tử hầu như đều ở nhà, đặc biệt là hai hài tử đều ngột ngạt lắm rồi, thấy náo nhiệt như vậy, bọn chúng cũng đòi cùng lên núi.

Cố Tâm Nguyệt bất đắc dĩ, đành khóa cửa, cả nhà cùng lên đường.

Dọc đường khí thế rất lớn.

Đến chân núi, đã có rất nhiều người hái được không ít các loại nấm hương, rau diếp cá.

Để tránh nguy hiểm, lần này mọi người đều không đề cập đến việc đi Đại Thanh Sơn.

Hai nhà tiếp tục leo lên, chuyên chọn những con đường không có dấu chân.

Một lát sau, Cố Tâm Nguyệt phát hiện trên hai cây khô có không ít mộc nhĩ, liền vội vàng gọi mọi người đến.

Thấy mọi người đều vây quanh hai cây hái mộc nhĩ, Cố Tâm Nguyệt liên lục tìm trên sườn dốc lá thông bên cạnh.

Nhiệt độ thích hợp, sườn dốc sau khi mưa chính là nơi nấm mọc nhiều.

Lục tìm một lúc, quả nhiên phát hiện một đám nấm màu vàng, Cố Tâm Nguyệt khẽ gọi Hứa Thị, mấy người bắt đầu tìm kiếm theo kiểu thảm.

Sườn đồi không lớn, Tiền Thị vừa hái vừa không nhịn được kêu lên.

Một lát sau, những thôn dân khác cũng chú ý đến động tĩnh bên này, lần lượt đi tới.

"Ồ, sườn đồi này nhiều nấm thật." Lưu Thị đeo giỏ, trực tiếp vượt qua Cố Tâm Nguyệt, đưa tay hái một cây nấm.

Thấy người càng lúc càng đông, Hứa Thị cũng sốt ruột, hung hăng liếc Tiền Thị một cái.

Tiền Thị bực bội lẩm bẩm: "Lại không phải ta gọi bọn họ đến."

Sau đó, nàng liên nhìn thấy Dương Tuyết Cầm và mấy tỷ muội trong thôn đeo giỏ đi tới, đi theo bọn họ tiếp tục hái nấm.

Sắc mặt Cố Tâm Nguyệt nhàn nhạt, không muốn chen chúc cùng Lưu Thị và những người khác.

Nàng liền dẫn theo Tống Dập và hai hài tử đi sang một bên.

Mặc dù nơi này đã bị người ta lục tìm nhưng trong đám lá khô vẫn còn sót lại không ít nấm đỏ chưa bị hái đi.

Xem ra, có lẽ thôn dân không phân biệt được loại nấm đỏ này có thể ăn được hay không nên đã bỏ qua.

Cố Tâm Nguyệt cong môi, khom người xuống bắt đầu hái. Tống Dập ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng ngăn cản: "Tâm Nguyệt, loại nấm đỏ này không ăn được."

Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại, giải thích: "Nấm đỏ có độc là loại có cuống trắng, loại nấm đỏ này khác, cuống cũng có màu đỏ, loại này ăn được, hồi nhỏ ta thấy người khác ăn rồi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 86


(Mọi người lưu ý: Có rất nhiều loại nấm đỏ, việc phân biệt có độc hay không thật ra rất phức tạp, cũng liên quan rất nhiều đến nơi sản xuất, ở đây chỉ là vì nhu câu của cốt truyện, chọn một trong những khả năng, mọi người tuyệt đối không được hái nấm lạ để ăn nhé!)

Thấy vẻ mặt chắc chắn của nàng, Tống Dập không hiểu sao lại tin: "Vậy vê ta ăn trước, các ngươi ăn sau."

Cố Tâm Nguyệt cười cười không nói gì.

Nàng chắc chắn như vậy là vì hai năm nay, nàng thường lên núi hái loại nấm đỏ này.

Mỗi lần sau khi trời mưa, chúng thường đột nhiên mọc lên vào một đêm, nếu không hái trong vòng hai ngày, chúng sẽ già đi.

Loại nấm đỏ này hiện tại đang rất tươi ngon, hơn nữa giá trị dinh dưỡng cực cao.

Bổ khí bổ huyết, kiện tỳ dưỡng vị, làm đẹp da, đặc biệt thích hợp cho người già, trẻ em và phụ nữ.

Ở thời hiện đại, một cân nấm đỏ chất lượng tốt có thể bán được hơn 1000 đồng.

Tống Dập thấy Cố Tâm Nguyệt hái rất vui vẻ, cũng dẫn theo hai hài tử bắt chước hái theo.

Chờ đến khi Hứa Thị dẫn theo mấy người đàn ông nhà họ Cố tìm đến thì thấy trong giỏ của Cố Tâm Nguyệt đã đầy ắp một giỏ nấm màu đỏ.

Hứa Thị sợ đến nỗi sắc mặt tái mét: "Tâm Nguyệt, sao con lại hái nhiều nấm độc như vậy, mau vứt đi, loại này không ăn được."

Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngăn cản: "Mẫu thân đừng hoảng, Tống Dập nói, loại nấm đỏ này ăn được, không giống với loại có độc."

Tống Dập đang giúp hái nấm đỏ ở gần đó nghe vậy, không khỏi căng thẳng.

“Thật à? Loại này ăn được?” Hứa Thị không thể tin nổi, sau đó nghĩ đến kiến thức của Tống Dập, nuốt nước bọt: "Được rồi, lát nữa bảo nhị ca con nghĩ cách bắt hai con thỏ rừng, nấu chín rồi cho thỏ ăn thử trước."

Cuối cùng cũng không phải tự mình thử độc, Tống Dập: ...

Khi hai gia đình khiêng không ít nấm đỏ xuống núi, những thôn dân đi ngang qua thấy vậy, có người sợ hãi đến tái mặt: "Nhà họ Cố, sao các ngươi lại hái nhiều nấm độc như vậy, mau vứt đi, nếu không thì sau này thật sự phải nằm xuống rồi!"

Lưu Thị, người vừa rồi tranh giành nấm với Hứa Thị hăng say nhất, thấy vậy không khỏi cười khẩy: "Các người lo chuyện bao đồng làm gì, người ta không biết ơn đâu, cẩn thận đến lúc ăn c.h.ế.t rồi còn tìm các người báo thù."

Hừ, nàng ta nghĩ đến chuyện hôm qua bị người nhà họ Cố làm mất mặt trước mọi người, lại không xin được lương thực.

Lưu Thị ngay cả thể diện cơ bản cũng không muốn giữ nữa.

Dương Tuyết Cầm đi theo phía sau cũng lên tiếng: " Tống đại ca, nếu các ngươi không đủ ăn thì ta chia cho các ngươi một ít nấm mà ta hái được, đầu óc của Tâm Nguyệt tỷ có thật sự tốt rồi không? Thật sự có thể để các người ăn nấm độc à, nàng không phải là—"

"Không, cần, đâu." Tống Dập lạnh lùng từ chối.

Sau đó hắn đưa tay về phía Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử, biểu cảm trên mặt cũng lập tức dịu dàng: "Chúng ta về nhà thôi."

Cố Tâm Nguyệt thấy Dương Tuyết Cầm bị làm cho mất mặt trước mọi người, không khỏi cảm thấy hả hê.

Nàng không tự chủ đưa tay vào tay to của Tống Dập, thuận thế đứng dậy, hai người mỗi người một hài tử, chuẩn bị xuống núi.

Cố Nhị Dũng vừa mới mất nửa ngày công sức, bắt được một con thỏ và một con gà rừng, thấy Tiền Thị đi theo sau Dương Tuyết Cầm, hắn không khỏi tức giận: "Tiền Thị, về nhà!"

Hai gia đình đi thẳng xuống núi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 87


Cố Tâm Nguyệt chọn lại toàn bộ nấm đỏ đã hái, xác định không có nấm độc lẫn vào, mới trải ra trên nia để phơi khô.

Chờ đến khi phơi khô, đến mùa đông muốn ăn thì lấy ra hầm canh.

Phần nấm còn lại thì rửa sạch, nấu cùng nửa con gà rừng mà nhị ca mang đến, thành một nồi cháo.

Cố Tâm Nguyệt lại cán một ít mì, cả nhà trộn với nước canh ăn rất vui vẻ.

Bên nhà họ Cố cũng làm theo cách Cố Tâm Nguyệt chỉ, bọn họ kiểm tra lại nấm đỏ một lần nữa, lại không yên tâm nấu một ít cho thỏ ăn, thấy thỏ thực sự không sao, mới yên tâm để lại chuẩn bị phơi khô.

Ngày hôm sau.

Người nhà họ Cố, kể cả Cố Tâm Nguyệt đều dậy từ rất sớm.

Sớm đã hẹn với Tống thúc dùng xe trâu, ba huynh muội nhà họ Cố khiêng hai giỏ hạt dẻ đã bóc vỏ và khía miệng, nửa bao đá cuội đã rửa sạch, củi lửa cùng một ít dầu và đường rồi lên đường.

Đến trấn, sau khi lấy xong nồi, Cố Tâm Nguyệt theo ý kiến của Tống Dập, bày sạp ở phố lớn gần thư viện.

Ba huynh muội nhanh chóng nhóm lửa, bắt đầu làm nóng đá cuội, theo cách đã luyện tập ở nhà mà bắt đầu rang.

Lúc đầu, người đi đường chỉ ngoái đầu nhìn, nghĩ rằng lại có thêm một sạp bán đồ ăn.

Sau đó thấy đá cuội và hạt dễ đảo trong nồi, mọi người tò mò vây lại: "Đây là hạt dẻ à? Hạt dẻ còn có thể rang như vậy để ăn?"

Một số thực khách ngửi thấy mùi đường tỏa ra từ trong nồi, liền dừng chân lại.

Cố Tâm Nguyệt ra hiệu cho Cố Tam Thanh, thấy hắn hướng về phía đám đồng rao lên: "Đi ngang qua, đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé! Hạt dẻ rang đường nóng hổi vừa ra lò đây! Đảm bảo ăn một hạt là muốn ăn thêm!" "Hạt dẻ ngọt, hạt dẻ thơm, nam nhân ăn vào không đau lưng, nữ nhân ăn vào da đẹp, ăn nhiều hạt dễ bảo vệ sức khỏel"

Cố Tam Thanh xả cổ họng, rao theo lời Cố Tâm Nguyệt dạy trên đường đến đây.

Lúc đầu hắn còn hơi ngại, thấy người vây quanh càng lúc càng đông, hắn cũng mặc kệ!

Những thực khách đang ngửi mùi hạt dễ đều xôn xao: "Hạt dễ này bán thế nào? Có thể cho thử một hạt không?”

"Có thể thử, mọi người xếp hàng thử nhé." Cố Tâm Nguyệt kịp thời giúp duy trì trật tự.

Chờ mọi người xếp hàng xong, người đứng đầu đã thử xong, Cố Tâm Nguyệt mới nhắc nhở đúng lúc: "Hạt dẻ rang đường này 20 văn/cân, hôm nay ngày đầu mua hai cân tặng một cân!”

Một số người phía sau nghe nói 20 văn/cân, đều do dự: "20 văn này có thể mua được hai cân gạo rồi, quả thực không rẻ."

Cố Tâm Nguyệt quay đầu cười giải thích: "Hạt dẻ này bổ hơn gạo, hơn nữa ăn vào còn no bụng."

Những người đã thử trước đó chỉ do dự một chút, rồi quyết định: "Tiểu huynh đệ, cân cho ta một cân trước, mang về cho gia đình nếm thử, nếu ngon thì lát nữa ta quay lại mua thêm hai cân!”

"Cũng cân cho ta hai cân gói lại, ta mang về để hiếu kính lão mẫu thân!"

"Cân cho ta hai cân, hiếm khi gặp được đồ ăn tươi ngon như vậy, mua hai cân tặng một cân, chỉ bằng mua nhiều một chút, mang về cho hài tử nếm thử!"

Mọi người xếp hàng, Cố Tâm Nguyệt phụ trách cân và gói, Cố Tam Thanh vừa rao vừa giúp thu tiền.

Cố Đại Sơn và Cố Nhị Dũng thì tập trung rang hạt dẻ và đun lửa.

Chưa đến n:ửa ngày, hai giỏ hạt dẻ đã bán hết sạch, nhiều người nghe tiếng chạy đến, không mua được nhiều đành thất vọng quay vê. Bốn huynh muội dọn dẹp đồ đạc, trước khi đi còn mua ít rau và thịt ở chợ phía đông, rồi vui về lên xe ngựa về nhà.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 88


Chờ về đến nhà, Cố Tâm Nguyệt tính toán, phát hiện hôm nay nửa ngày đã bán được 1500 văn.

Cố Tâm Nguyệt đưa một túi đầy tiền đồng cho Hứa Thị, Hứa Thị không dám tin mà xúc động hồi lâu.

Sau đó bà lấy ra hơn một nửa đưa cho Cố Tâm Nguyệt, nói với mấy đứa con trai: "Hạt dẻ này là muội muội các con phát hiện ra, cách bán hạt dễ này cũng là Tống Dập và muội muội các con nghĩ ra, tiền mua nồi cũng là muội muội các con bỏ ra trước, sau này tiền kiếm được nhà ta lấy một nửa, nhà muội muội các con lấy một nửa."

"Mẫu thân, mẫu thân nói thế nào cũng được." Ba huynh đệ nhà họ Cố tỏ ý không có ý kiến.

Trương Thị cũng không dám tin mà nhìn chằm chằm vào số tiền đồng lớn như vậy, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Tiền Thị ở bên cạnh đẩy Trương thị một cái, lẩm bẩm: "Đại tẩu, nhà chúng ta có ba người, muội muội chỉ có một mình, có thể làm được bao nhiêu việc, sao mẫu thân lại chia như vậy được.”

Thảo nào mấy lúc trước, ba huynh đệ đều lén lút, thì ra đang làm nghề này.

Nghĩ đến việc mình bị giấu giếm lâu như vậy, Tiền Thị tức giận không thôi, nếu biết sớm hơn, có lẽ nàng ta còn có thể gọi nhà mẫu thân ruột của mình cùng đi nhặt hạt dẻ.

Tiền Thị vừa dứt lời, phụ mẫu và ba huynh đệ đều nhìn nàng ta với ánh mắt không vui.

"Tiền Thị, cất cái bụng dạ nhỏ nhen của ngươi đi, đây là con đường mà Tâm Nguyệt nghĩ ra, ngươi còn có mặt mũi nói!" Hứa Thị nghe nàng ta nói vậy thì tức giận không thôi.

"Tâm Nguyệt, tiền này là con nên được, con câm lấy đi." Cố lão đầu cũng hiếm khi lên tiếng.

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp.

Nhưng nàng đã sớm nghĩ kỹ về số tiền này, nàng chỉ lấy 1/4 là được.

Một mặt, ba ca ca thực sự bỏ công sức nhiều hơn, mặt khác, số tiền bán cao lê thu lúc trước, nàng nghe theo Hứa Thị đều giữ lại.

Bây giờ bù thêm cho các ca ca một chút cũng là điều nên làm.

Kể từ khi đến thế giới này, phụ mẫu và ba ca ca đối xử tốt với nàng, không kể xiết.

Cố Tâm Nguyệt lấy ra một nửa số tiền đồng mình cầm, đưa cho Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân cầm lấy, con đã nghĩ kỹ rồi, bốn Huynh muội cùng bán đồ ăn, tiền kiếm được nên chia thành bốn phần, con chỉ lấy một phần, chúng ta là một nhà, nếu nói đến việc giúp đỡ, các ca ca cũng chưa từng Ít giúp con.” "Nhưng mà—”" Hứa Thị vừa định lên tiếng khuyên can thì bị Cố Tâm Nguyệt cắt ngang: "Nhà chúng ta còn có Tống Dập biết chép sách vẽ tranh kiếm tiền, hơn nữa hài tử nhà chúng ta còn nhỏ, chỉ tiêu ít, năm nay thời cuộc khó khăn, mọi người phải giữ nhiều tiền bạc, sắp đến lúc trời lạnh rồi, phải chuẩn bị áo bông chăn bông cho mọi người, mùa thu năm nay thu hoạch kém, sắp tới giá lương thực lại tăng, cũng phải mua nhiều lương thực dự trữ qua đông, việc nào cũng cần tiền bạc."

Cố Tâm Nguyệt không để Hứa Thị ngăn cản, trực tiếp nhét nốt số tiên đồng còn lại vào tay bà.

Những người còn lại đều cảm động hồi lâu.

Chỉ có Tiền Thị cúi đầu, đáy mắt nhanh chóng lóe lên sự vui vẻ.

Việc kinh doanh hạt dẻ rang đường liên tục đắt khách trong nhiều ngày, hầu như mỗi ngày đều thu được khoảng 2 lạng bạc.

Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều người đến mua nhưng chỉ sau giờ ngọ là hết sạch, bốn huynh muội nhà họ Cố đúng giờ dọn hàng về nhà.

Ba huynh đệ vốn muốn mỗi ngày gánh thêm hai giỏ để bán nhưng lần nào cũng bị Cố Tâm Nguyệt từ chối.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 89


Bán đồ ăn, quan trọng nhất vẫn là xếp hàng và đông đúc, nói trắng ra chính là tiếp thị theo kiểu khan hiếm, nếu không lo lắng về việc bán không được thì ai thèm xếp hàng để mua ăn hàng ngày?

Trong khi việc kinh doanh nhỏ của bốn huynh muội nhà họ Cố đang làm ăn phát đạt thì từ trên xuống dưới của Hồi Xuân Đường ở trấn Thanh Thủy cũng rất náo nhiệt.

Chỉ vì thiếu gia của Hồi Xuân Đường - Tần Tần tam thiếu gia Tranh của phủ Thanh Châu bỗng nhiên gửi thư nói rằng sẽ đến thăm trong vài ngày tới. Tần tam thiếu gia đã gần ba năm không đến đây, tại sao lại bỗng nhiên đến thăm?

Sản nghiệp của Tần tam thiếu gia ở trấn Thanh Thủy không chỉ có một mình Hồi Xuân Đường, tại sao lại chỉ viết thư cho mình?

Có phải liên quan đến cao lê thu mấy ngày trước hay không?

Trong lòng Lý chưởng quầy cứ thấp thỏm không yên, hai ngày nay hắn vẫn luôn bận rộn dọn dẹp từ trên xuống dưới, sợ rằng có chỗ nào không chu đáo, khiến Tần tam thiếu gia không vui.

Lúc này, trên con đường bên ngoài trấn Thanh Thủy, một cỗ xe ngựa lộng lẫy đang chạy về phía thị trấn. Không lâu sau, tiếng rao bán náo nhiệt bên ngoài xe ngựa không ngừng vang lên.

Nam nhân trong xe ngựa dụi mắt ngái ngủ, vừa ngẩng đầu lên, hai bên râu rồng cũng theo đó hất ra sau, sau đó hắn tùy ý liếc mắt ra ngoài: "Đến rồi à?"

Nô bộc trên xe ngựa vội vàng đáp: "Bẩm tam thiếu gia, đã vào trấn Thanh Thủy rồi, chúng ta có về phủ nghỉ ngơi trước không?"

"Không cần, trực tiếp đến Hồi Xuân Đường đi." Nam nhân dứt khoát trả lời, không chút do dự.

Gần ba năm rồi! Lúc rời đi, nỗi cô đơn thỉnh thoảng vẫn còn vương vấn trong lòng hắn, không ngờ sau ngần ấy năm, lại có ngày hắn tự chủ động quay trở lại đây!

Hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy? Hắn luôn cảm thấy nơi này có thứ gì đó đang chờ mình Vậy.

Lúc hắn đang trầm ngâm, bỗng nhiên một mùi hương ngọt ngào từ bên ngoài xe ngựa bay vào.

Với sự nhạy bén của một thương nhân, nam nhân lập tức ra lệnh dừng xe: “A Tùng, ra xem xem, có người bán đồ ăn mới gì phải không?”

A Tùng ở phía trước xe ngựa đáp lời rồi xuống xe, một lúc sau hắn mới cầm một gói đồ ăn nóng hổi đưa vào: "Tam thiếu gia, bên đường có người bán hạt dễ rang đường này, nhiều người mua lắm nên phải chờ một lúc, nhưng đây là vừa mới ra lò, ngài nếm thử xem."

"Hạt dẻ rang đường?" Nam nhân thoáng nghi ngờ, sau đó đưa tay lấy một hạt, bóc ra, thấy bên trong là hạt dễ vàng ươm, căng mọng.

Trông không khác gì hạt dẻ bình thường.

Hắn thử cắn một miếng, ừm, thơm ngọt mềm dẻo, tuyệt vời!

Trước đây, ở kinh thành hắn cũng từng thấy người bán hạt dẻ rang nhưng hương vị đều không bằng loại này.

Xem ra, trấn Thanh Thủy chỉ trong hơn hai năm ngắn ngủi mà đã thay đổi không ít.

Hắn nghĩ đến cao lê thu, táo đỏ và nấm tuyết mà Lý chưởng quầy nhờ người gửi lên trước đó.

Chẳng lẽ trấn Thanh Thủy này thực sự có cao nhân đến đây ẩn cư à?

Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi cười khẩy, nỗi phiền muộn trong lòng cũng tan đi hơn phân nửa.

Xe ngựa dừng trước cửa Hồi Xuân Đường, nam nhân vừa xuống xe thì thấy Lý chưởng quầy nghe tin chạy ra đón: " Tần tam thiếu gia!"

Tân Tranh câm quạt xếp, một thân áo trắng tung bay, hắn sải bước vào nội đường, mở miệng nói thẳng: "Lý chưởng quầy, lần này ta đến đây, một là để kiểm tra mấy cơ ngơi ở trấn Thanh Thủy, hai là chuyện lần trước ngươi nhờ người gửi lên cao lê thu, hiệu quả rất tốt nhưng tiếc là người đó không chịu bán nữa nên ta muốn gặp người đó, đích thân thương lượng. "
 
Back
Top Bottom