Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 45
Chương 45
Trương thái y bước tới kéo Chử Kiệu, " Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?
Trước khi điện hạ tỉnh lại, mạch tượng của ngài rất yếu, độc tố đã thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, ngài ấy lâm vào hôn mê chính là do thân thể không thể chống đỡ được nữa.
Sau lại vì Hoàng hậu nương nương thỉnh cầu tới Thiên Vu đại sư, sau ngày thành hôn điện hạ liền tỉnh lại, ta bắt mạch lại cho ngài, mạch tượng đã thay đổi hoàn toàn."
" Thân thể điện hạ vẫn luôn do ta phụ trách, ta có thể khẳng định giữa đường không phát sinh ra bất cứ chuyện gì, càng không có linh đan diệu dược, có lẽ giống như bên ngoài đồn đãi, là ông trời cảm thấy mệnh điện hạ không thể tuyệt, phái Thiên Vu đại sư chỉ ra một đường sinh cơ."
Chử Kiệu nhìn hắn, một lời khó nói hết, " Ngươi là y giả, những lời này ngươi tin không?"
Trương thái y buông tay, " Không tin thì có thể làm gì chứ, trên đời này vốn đã tồn tại loại kỳ tích, thêm một người như điện hạ cũng không kỳ lạ."
Chử Kiệu lười nói chuyện với hắn, lấy ra một cây ngân châm và một bình thuốc trong suốt, " Ta muốn lấy một chút máu của điện hạ, xem có thể khôi phục thành phần ban đầu của kỳ độc hay không."
Lấy máu xong, Tiêu Thịnh Vân nghỉ ngơi trong chốc lát, liền đứng dậy rời đi.Sợ ảnh hưởng tới trị liệu, cũng lo lắng Chử Kiệu phát hiện ra gì đó, trong khoảng thời gian này Giang Linh không dám tuỳ tiện truyền căn nguyên lực lượng cho hắn, cậu tính toán sau khi thanh trừ được hết kỳ độc trên cơ thể Tiêu Thịnh Vân sẽ lại tiếp tục dùng căn nguyên điều trị cho hắn.Quan hệ của hai người càng tiến thêm một bước, Giang Linh hấp thụ được càng nhiều long khí trên người Tiêu Thịnh Vân, thần hồn cũng được chữa trị nhanh hơn."
Điện hạ, ngươi không tò mò sao?"
Buổi tối, Giang Linh dựa lên người Tiêu Thịnh Vân, dò hỏi.Tiêu Thịnh Vân vuốt ve sợi tóc bên má cậu, " Tò mò cái gì?"
" Tò mò thân thể của ngươi nha, Chử Kiệu và Trương thái y đều nói trong cơ thể ngươi có một nguồn sinh cơ, " Giang Linh né tránh ánh mắt Tiêu Thịnh Vân, " Ngươi không tò mò nguồn sinh cơ này tới từ đâu sao?"
Tiêu Thịnh Vân nâng mặt cậu lên, hai mặt đối diện, " Nếu không có nguồn sinh cơ này, khả năng cô không thể sống được tới....."
Giang Linh nhanh chóng che miệng nam nhân lại, " Không cho nói, kể cả không có, điện hạ cũng sẽ không có chuyện gì."
Ánh mắt Tiêu Thịnh Vân càng sâu, như là bầu trời sao mênh mông cuồn cuộn vô bờ, Giang Linh lại muốn né tránh, nhưng mặt cậu bị nam nhân ôm trong lòng bàn tay, chỉ có thể dời mắt qua một bên.Lòng bàn nay truyền đến cảm giác mềm nhẹ, mang theo một chút ngứa ngáy, lực chú ý của cậu lại bị dời đến trên tay."
Điện hạ, ngươi làm gì vậy?"
" Linh Nhi chủ động đưa tới cửa, có lí nào cô sẽ buông tha đâu?"
Tiêu Thịnh Vân nhẹ hôn lòng bàn tay cậu.Giống như là bị bỏng, Giang Linh theo bản năng muốn thu tay lại.Bàn tay bị nắm lấy.Nụ hôn nhỏ vụn từ lòng bàn tay không ngừng tiến về phía trước.Vị trí của hai người đổi lại, Giang Linh nằm trên giường, ngước mắt nhìn nam nhân đang chống người trước mặt cậu.Tiêu Thịnh Vân cúi đầu, hôn lên môi cậu."
Linh Nhi có bí mật nhỏ, cô biết, cô sẽ không hỏi, chỉ cần Linh Nhi vẫn luôn ở bên cạnh cô, nếu ngày nào đó Linh Nhi muốn trốn đi, cho dù là chân trời góc bể, cô đều sẽ tìm được bắt ngươi trở về...."
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh dần, càng ngày càng nóng bỏng, cũng càng ngày càng khó chống cự.Giang Linh cảm giác bản thân giống như đã biến thành một miếng điểm tâm ngọt, đang bị người tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào, sau đó bị ăn vào trong bụng.Lông mi nhỏ dài run rẩy, Giang Linh vươn tay ôm lấy bả vai nam nhân.Cảm nhận được cậu đang đáp lại, nụ hôn không ngừng gia tăng.Một hôn kết thúc, Giang Linh lật người đè lên người Tiêu Thịnh Vân, sắc môi đỏ thắm.Tiêu Thịnh Vân dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ qua cánh môi hồng nhuận của thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm.Giang Linh cúi đầu dựa vào bờ vai hắn, vừa nghỉ lấy sức vừa hỏi, " Điện hạ sợ ta sẽ rời đi sao?"
Thanh âm của cậu hơi khàn, giống như mang theo một cái móc nhỏ nhẹ nhàng cào vào trong lòng Tiêu Thịnh Vân.Hắn vuốt ve sau lưng cậu, không trả lời mà hỏi lại, " Linh Nhi sẽ rời đi sao?"
" Sẽ không nha," Giang Linh thả lỏng người, " Điện hạ đối với ta tốt nhất, sao ta phải rời đi chứ?"
" Chỉ là bởi vì cô đối tốt với ngươi thôi sao?"
Sau lưng bị người nhẹ nhàng vuốt ve, Giang Linh thích ý híp mắt lại, giọng điệu lười biếng, " Cũng không hẳn là vậy, dù sao ta cảm thấy cùng điện hạ ở bên nhau rất thoải mái, rất vui vẻ."
Trước kia ở trong núi tu luyện, phần lớn thời gian đều chỉ có một mình Giang Linh, Tiêu Thịnh Vân là nhân loại đầu tiên cậu sớm chiều ở chung, vốn tưởng rằng sẽ không quen, cậu còn chuẩn bị tốt sẽ tuỳ thời rời đi.Nhưng đã một khoảng thời gian trôi qua, cậu đã quen với việc có Tiêu Thịnh Vân bên cạnh mình, gặp chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến việc chia sẻ với hắn, suy nghĩ muốn rời đi cũng dần biến mất lúc nào."
Nếu điện hạ vẫn luôn đối tốt với ta như vậy, ta liền luôn ở bên cạnh điện hạ."
Giang Linh chống người, hai mắt sáng lấp lánh.Bàn tay đặt sau lưng cậu của Tiêu Thịnh Vân hơi dùng sức, Giang Linh lại ngã lên người nam nhân, hơi bất mãn, " Điện hạ làm gì vậy?"
Tiêu Thịnh Vân nhẹ hôn đôi mắt sáng long lanh của cậu, " Khoảng cách như này cô mới có thể hôn được ngươi."
Hai người dính nhau một hồi, Giang Linh nhớ đến một chuyện, " Điện hạ, ngày mai chúng ta tới chùa Hộ quốc đi, tiểu viện của Thiên Vu đại sư ở trên núi, chắc là rất mát mẻ."
Chủ yếu là do Giang Linh đột nhiên nhớ tới trước khi rời đi, Thiên Vu đại sư đã đem tiểu viện phó thác cho cậu, cho tới bây giờ cậu còn chưa tới đó xem qua lần nào.Buổi sáng Trương thái y nhắc đến Thiên Vu đại sư cậu mới nhớ tới chuyện này, chỉ là sau đó lại lo nghĩ việc cậu truyền căn nguyên lực lượng cho Tiêu Thịnh Vân bị phát hiện liền không có tâm tư để ý đến, bây giờ cậu đã được Tiêu Thịnh Vân trấn an, lại nhớ đến."
Được."
Tiêu Thịnh Vân không cần vào triều, sau khi dùng xong đồ ăn sáng liền cùng Giang Linh ra cung, điểm đến là chùa Hộ quốc.Sau khi lên núi, nhiệt độ không khí hạ thấp, Giang Linh thở ra một hơi, " Nơi này mát mẻ hơn trong cung nhiều."
Kỳ thật Giang Linh ở trong cung cũng không cảm thấy nóng là bao, Đông cung là nơi trữ quân sinh sống, băng lạnh rất sung túc.
Lo lắng cậu bị nóng, Tiêu Thịnh Vân đặc biệt phân phó cung nhân thả băng ở những nơi cậu thường tới."
Qua hai ngày nữa tới hành cung tránh nóng liền tốt rồi."
Tiêu Thịnh Vân bóc một quả nho đưa tới bên miếng Giang Linh, " Nếm thử xem có ngọt hay không."
Giang Linh há miệng ăn, đầu lưỡi lơ đãng chạm vào ngón tay nam nhân, nhai mấy lần liền nuốt xuống."
Ngọt hơn lần trước, điện hạ cũng nếm thử đi."
Lần đầu trong cung đưa nho tới, Giang Linh hưng phấn bóc một quả ném vào trong miệng, thiếu chút nữa bị chua đến ê răng, cậu không tin còn bóc thêm mấy quả, tuy không chua như ban đầu nhưng là cũng không ngọt, vị chua ấy làm Giang Linh không thể nào quên được.Tiêu Thịnh Vân bóc một quả, bỏ vào trong miệng, " Ừm, rất ngọt."
Giang Linh giảo hoạt xoay chuyển tròng mắt, " Ta tự bóc vỏ ăn không ngọt, điện hạ bóc lại ngọt, về sau điện hạ giúp ta bóc đi, ta không thích ăn nho chua."
Tiêu Thịnh Vân bật cười, " Muốn cô bóc cứ việc nói thẳng, có khi nào cô từ chối yêu cầu của ngươi?"
Giang Linh vươn tay cầm lấy một quả nho, " Mới không có đâu, ta cũng có thể bóc cho điện hạ mà."
Nhanh chóng bóc xong, Giang Linh đưa tới bên miệng hắn, " Điện hạ nếm thử đi, là chua hay ngọt."
Không biết có phải là do vận may của Giang Linh không tốt hay không, quả nho này cực kỳ chua, vừa mới đưa vào trong miệng Tiêu Thịnh Vân liền cảm giác được.Nhíu mày nuốt hết, Tiêu Thịnh Vân cản lại bàn tay đang tiếp tục bóc vỏ nho, " Linh Nhi không cần bóc, cô làm là được."
Xe ngựa dừng lại, nho cũng đã ăn hết gần một nửa, trong xe đã chuẩn bị nước để rửa tay.
Tiêu Thịnh Vân lau khô tay cho Giang Linh, sau đó mới lau cho mình, ôm cậu xuống xe ngựa.Tiểu viện có người dọn dẹp hàng ngày, không khác lúc Thiên Vu đại sư còn ở."
Giang thí chủ, đây là thứ mà trước khi đại sư rời đi phó thác tiểu tăng giao cho ngài."
Tiểu hoà thượng ôm một hộp gỗ dài bằng nửa cánh tay người đi tới, hai tay đưa lên."
Đây là gì vậy?"
Giang Linh tò mò nhìn hộp gỗ.Hộp gỗ màu nâu, bên trên có khắc hoạ tiết đan xen, ở giữa là một ổ khóa chìm.Giang Linh chạm vào ổ khoá, " Thiên Vu đại sư không để lại chìa khóa sao?"
Để lại cho cậu một cái hộp không mở được làm gì?"
Đại sư có nói, không cần chìa khoá, ngài vẫn có thể mở được."
Giang Linh đặt hộp gỗ lên bàn đá cẩn thận quan sát, Tiêu Thịnh Vân cầm lấy chiếc hộp nhìn một lượt, " Ổ khoá này có thể dùng một con số cố định để mở."
" Còn phiền phức như vậy?
Ta thử xem."
Giang Linh thử dùng ngày cậu gặp mặt Thiên Vu đại sư lần đầu tiên, ổ khoá không có động tĩnh, suy nghĩ một lát, cậu lại thay bằng ngày đầu tiên cậu tới thế giới này.Khoá mở.Giang Linh mở hộp, bên trong là một bức tranh và một bao hạt giống.Mở tranh ra, màu sắc rực rỡ của những đoá hoa nở rộ được vẽ bên trong sống động như thật, phía dưới cùng bên phải còn có mấy hàng chữ nhỏ, ý tứ nôm na là khi du ngoạn bên ngoài, Thiên Vu đại sư gặp được một nơi hoa cỏ nở rộ, liền đem về một ít hạt giống, đáng tiếc kinh thành lại không thể trồng được những hạt giống này, hắn tính ra được Giang Linh rất có duyên với chúng, hy vọng cậu có thể gieo trồng."
Kêu ta thay hắn trồng hoa?"
Còn thần bí như vậy, Giang Linh còn tưởng bên trong có bí mật gì đâu, hoá ra chỉ là một ít hạt giống.Ở trong tiểu viện dạo qua một vòng, chắc chắn Thiên Vu không để lại cái gì nữa, Giang Linh kéo Tiêu Thịnh Vân ra ngoài, " Điện hạ, ngài còn nhớ chỗ lúc trước chúng ta cho cá ăn không, mùa hè tới rồi, hoa sen chắc là nở rồi chứ?
Có thể đã có đài sen rồi không?"
" Có thể ngắm hoa sen, đài sen còn phải chờ thêm."
Chùa Hộ Quốc có một mặt hồ rất lớn, dưới ánh mặt trời, mặt hồ lóng lánh ánh nước, lá sen to lớn bao phủ bên trên, cao thấp đan xen nhau, hoa sen đủ loại sắc màu tranh nhau đua nở, bên dưới mặt nước, cá chép đỏ bơi qua bơi lại, sức sống tràn đầy."
Cá của chùa Hộ Quốc thật lớn, đáng tiếc lại không thể ăn."
Giang Linh dựa vào lan can rải thức ăn cho cá, đàn cá phía dưới lập tức tụ lại.Bên hồ không khí mát mẻ, Giang Linh cho cá ăn xong liền cùng Tiêu Thịnh Vân tìm một cái đình hóng gió nghỉ ngơi.Hai người ngồi nghỉ cho tới chạng vạng mới rời đi.
Hôm nay người tới chùa Hộ Quốc dâng hương không nhiều lắm, Giang Linh và Tiêu Thịnh Vân đi một đường cũng không gặp được mấy người.Đường xuống núi phải đi qua một đường tương đối hẻo lánh."
Sau khi trở về chúng ta tìm một chỗ gieo mấy hạt giống này đi, đồ Thiên Vu đại sư đưa chắc hẳn không có vấn đề gì, không biết có thể trồng được hay không."
Giang Linh lải nhải nói kế hoạch sau khi trở lại cung, Tiêu Thịnh Vân rũ mắt lắng nghe, thường thường sẽ đáp lại vài câu.Xe ngựa đột ngột dừng lại, Giang Linh theo quán tính ngã người về phía trước, Tiêu Thịnh Vân phản ứng nhanh kéo cậu trở lại, không để cậu ngã xuống."
Có chuyện gì?"
" Điện hạ, phía trước có chiếc xe ngựa......"
Vén màn xe lên, Giang Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Xe ngựa phía trước đã bị đâm hỏng, một phụ nhân đứng ở một bên, đang nôn nóng nói gì đó."
Đi xem xảy ra chuyện gì."
Tiêu Thịnh Vân phân phó.Chốc lát sau, cận vệ trở lại, " Điện hạ, phía trước chính là phu nhân Mạnh thượng thư, nàng nói nữ nhi của nàng bị kẻ xấu bắt đi rồi."
Trong lúc nói chuyện, Mạnh phu nhân đã chạy tới trước xe ngựa của bọn họ, mặc kệ cả người chật vật, quỳ xuống đất cầu xin, " Cầu xin các ngài cứu nữ nhi của ta, ngày sau ta xin thật lòng báo đáp...."
Giang Linh nhảy xuống xe, nâng Mạnh phu nhân dậy, " Phu nhân mau đứng lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể giúp sức chúng ta sẽ không chối từ."
Một nơi khác trên núi."
Không phải đã nói các ngươi ngăn không cho ai bước vào sao, các ngươi làm việc kiểu gì vậy, ai cho các ngươi đi vào?"
Nam nhân bộ dáng thổ phỉ bày ra ngữ khí ác độc."
Lão đại, bọn ta không biết."
" Bỏ đi, theo kế hoạch mà làm, chúng ta đã bắt được người, nhiệm vụ đã hoàn thành, đi thông báo với bên kia, kế tiếp liền không liên quan tới chúng ta."