Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
647,502
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
341716125-256-k963904.jpg

Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Tác giả: phuongchinh275
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Âm chí thái tử đích tiểu nhân tham tinh [ xuyên thư ]

Tác giả: Vân Sơ Đường

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Pháo hôi , Duyên trời tác hợp , Linh dị thần quái , 1v1 , Chủ thụ Tags: 1v1cungđìnhcổđạihệlinhdịngọtsủngpháohôitinhcamxuyênthưđammỹ​
 
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Văn án


Hán Việt: Âm chí thái tử đích tiểu nhân tham tinh [ xuyên thư ]

Tác giả: Vân Sơ Đường

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Sảng văn , Nhẹ nhàng , Pháo hôi , Duyên trời tác hợp , Linh dị thần quái , 1v1 , Chủ thụ1,Giang Linh là một gốc cây nhân sâm tu hành ngàn năm, trong khi độ kiếp ngoài ý muốn xuyên vào một quyển tiểu thuyết bl, trở thành mỹ nhân pháo hôi được đưa cho Thái Tử để xung hỉ.Đối mặt với vị đại vai ác hung hãn, thủ đoạn tàn nhẫn làm người người sợ hãi, Giang Linh bất ngờ phát hiện trên người Thái Tử tràn đầy long khí, cậu " chụt" một cái làm người bị hôn tỉnh.2,Sau khi Thái Tử tỉnh lại, Giang Linh nhìn long khí trên người Thái Tử nhưng lại không thể hút, không khỏi vận dụng hết tất cả thủ đoạn.Buổi sáng muốn hôn hôn.Buổi trưa muốn hôn hôn.Buổi tối muốn hôn hôn.Ngay cả báo ân cũng muốn hôn hôn!Thái Tử: ".....

Ngươi đang báo đáp hay là đang chiếm tiện nghi?"

Còn chưa kịp hút hai ngụm long khí, Giang Linh bày vẻ mặt vô tội: " Không phải chúng ta thành thân rồi sao, ta chỉ là muốn hôn hôn ngươi nhiều một chút thôi mà."

Thái Tử: "...."

Thấy Thái Tử mặt không biểu tình, Giang Linh lấy lui làm tiến vươn tay về phía hắn, " Hôn không thể, vậy ôm một cái vẫn được chứ?"

Thái Tử: "...."

Vì long khí, Giang Linh lại hạ thấp yêu cầu, " Ôm một cái cũng không được, vậy ta có thể chạm vào ngươi không, một ngón tay thôi cũng được."

Thái Tử: "...."

Sau đó, Giang Linh gặp được người cũng có long khí Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử....

Ánh mắt cậu rực sáng, tiến lên hỏi: " Ta có thể chạm vào ngươi một cái không?"

Vừa vặn một màn này bị Thái Tử đi qua nhìn thấy, sắc mặt hắn biến đen, vẻ mặt tức giận nhìn vài vị hoàng tử, " Các ngươi dám để hắn chạm vào thử xem?"

Các hoàng tử: “……”

Đuổi vài vị hoàng tử đi, Thái Tử mỉm cười chống trước mặt Giang Linh, thấp giọng nói: " Nếu đã chọn cô, nên chỉ có một mình cô mà thôi."* Long khí cùng loại với linh khí, dùng để tu luyện* Tôi sẽ dùng từ " cậu" để gọi Giang Linh, một phần vì Giang Linh đã từng sống ở hiện đại, một phần là do tôi muốn dùng như vậy, tôi cảm thấy dùng từ " cậu" sẽ hợp với Giang Linh hơn là "y"__________# Bộ này tôi làm vui thôi, vì tôi thích Điện hạ và Linh Nhi của hắn quá, muốn làm một cái gì đó để có thể lưu giữ lại, sau này có thể lục lại xem :v mọi người xem hoan hỉ hoan hỉ ạ, tại tui không biết miếng tiếng Trung nào đâu, toàn vận dụng hết khả năng đọc hiểu convert của tôi mà làm thôi.
 
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 1


Dưới ánh nến đỏ, thiếu niên ngồi ngay ngắn trên chiếc giường tân hôn, thi thoảng giật giật ngón tay.Khăn voan đỏ thẫm che khuất tầm mắt, Giang Linh không được tự nhiên mà lắc lắc đầu, dải tua trên khăn cũng đi theo đong đưa nhẹ nhàng.Đây là cái gì?Giang Linh vươn tay kéo khăn voan xuống, đập vào trong tầm mắt là một mảnh màu đỏ, đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, đôi mắt hạnh của cậu trừng to."

Thái Tử Phi, sao ngài lại tự kéo khăn voan xuống rồi?"

Một cung nữ đang sửa soạn lại vật phẩm nhìn thấy động tác của thiếu niên, vội ra tiếng ngăn lại.Thái Tử Phi?

Giang Linh nắm chặt khăn, đầu óc bắt đầu chuyển động.Cậu biết Thái Tử Phi là gì, là chính thê của Thái Tử trong xã hội người cổ đại, nhưng mà không phải là cậu độ kiếp thất bại à?

Sao lại trở thành Thái Tử Phi?

Còn nữa, thế giới trước kia của cậu không phải đã là xã hội hiện đại rồi sao?

Nhìn trang trí cổ kính như thế này, không hề giống thế giới cậu sống trước đây.Giang Linh là một gốc cây nhân sâm tu hành ngàn năm trong núi sâu rừng già, dưới sự giúp đỡ của thụ yêu tiền bối, cậu tiến vào xã hội hiện đại sinh sống, không đợi cậu chơi hết những thứ mới mẻ ở đây đã gặp phải một trận thiên kiếp."

Không sao, Hoàng Hậu nương nương nói điện hạ còn chưa tỉnh, không cần phải giữ lễ tiết quá nhiều.

Điện hạ chưa tỉnh, cũng không thể để Thái Tử Phi luôn đội khăn voan được."

Lúc này, một người ăn mặc phục sức đại cung nữ mở miệng.Nàng là đại cung nữ hầu hạ bên người được Hoàng Hậu yêu thích nhất, Cẩn Trúc, nàng được Hoàng Hậu lưu lại để lo liệu những việc còn lại sau đại hôn."

Cẩn Trúc tỷ tỷ nói đúng."

Cẩn Trúc nhìn về phía thiếu niên đang ngây ngốc, khom người hành lễ, " Thái Tử Phi có gì phân phó?"

Giang Linh lắc đầu, hiện tại cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra, không nên mở miệng."

Nếu Thái Tử Phi đã thành hôn cùng điện hạ, về sau chính là người một nhà, có chuyện gì ngài cứ trực tiếp phân phó là được.

Thái Tử Phi mới tới, còn chưa quen thuộc việc trong cung, sau đêm tân hôn hôm nay, trước tiên nô tỳ sẽ đưa ngài đi quan sát một chút."

Ấn tượng đầu tiên của Cẩn Trúc với Giang Linh rất tốt, thiếu niên dung mạo nhu lệ, ánh mắt trong trẻo, cùng với lời đồn đãi là bộ dáng tối tăm như hai người khác nhau.

Tính tình Thái Tử Phi như vậy, sau khi Hoàng Hậu biết được hẳn sẽ yên tâm không ít.Cuộc hôn sự này là do Hoàng Hậu tới chùa Hộ Quốc cầu Thiên Vu đại sư tính ra, Thái Tử thân trúng kỳ độc, Thái Y viện bó tay không có biện pháp.

Mắt thấy tình trạng của Thái Tử càng ngày càng kém, Hoàng Hậu tự mình tới chùa Hộ Quốc cầu nguyện, Thiên Vu đại sư chỉ định Giang Linh, nói cậu sẽ là đường sống của Thái Tử.

Cho dù thanh danh ở kinh thành của Giang Linh không tốt, nhưng bởi vì đây là lời Thiên Vu đại sư nói, cuộc đại hôn này vẫn được diễn ra.Khi nói chuyện, trong đầu Giang Linh hiện lên một vài hình ảnh, là đoạn ký ức gần nhất của nguyên chủ.

Sau khi tiếp thu, cậu cũng hiểu được trước mắt đang xảy ra chuyện gì.Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết đã xem trước khi độ kiếp, trở thành pháo hôi được gả cho Thái Tử để xung hỉ, nguyên chủ cùng tên với cậu, cũng gọi là Giang Linh.

Trong sách, nguyên chủ không thể sống được đến ngày đại hôn, sau khi hắn chết, hôn sự bị hủy bỏ, Giang gia và đám người bên Thái Tử kết oán, quay đầu quy phục dưới trướng Tam hoàng tử do Lâm quý phi hạ sinh.Xem qua tiểu thuyết Giang Linh biết, Giang gia quy phục Tam hoàng tử không có bất kỳ quan hệ gì với nguyên chủ, thậm chí có thể nói rằng, từ sớm trước khi được ban hôn, Giang gia cũng đã leo lên thuyền của Tam hoàng tử.Trước mắt không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu lại xuyên vào người nguyên chủ, " Giang Linh" không chết, hôn sự tự nhiên cứ tiến hành theo lẽ thường."

Ta có thể nhìn Thái Tử một chút sao?"

Độc thân đã ngàn năm, đùng một cái có thêm một phu quân tiện nghi, Giang Linh cảm thấy có chút mới lạ."

Đương nhiên có thể."

Nhìn thấy Giang Linh có thể chủ động thân cận với Thái Tử, trong lòng Cẩn Trúc rất vui vẻ.Thái Tử nằm trên chiếc giường tân hôn sau người cậu, Giang Linh xoay người lại, nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường.Thái Tử giống cậu, trên người đều mặc hỉ phục đỏ thẫm, tóc đen được chải vuốt gọn gàng, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, chỉ là màu da hơi tái nhợt trông không được khoẻ mạnh, có thể dễ dàng nhìn ra đây là một người đang mang bệnh nặng.Hai mắt nam nhân nhắm nghiền, giữa mày hơi cau lại, giống như trong khi hôn mê vẫn phải chịu đựng thống khổ cực đại, Giang Linh cúi người, duỗi tay xoa xoa giữa mày hắn.Đột nhiên động tác của cậu dừng lại.Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, Giang Linh cảm nhận được một cỗ hơi thở hoàn toàn khác với linh khí từ đầu ngón tay truyền vào thân thể, thoáng an ủi linh hồn bị thương do lôi kiếp của cậu.Đây là....Long khí?!!Giang Linh tinh tế cảm thụ một phen, từ trong trí nhớ tìm ra ghi chép về loại hơi thở này.

Long khí, cũng được gọi là vân tía, là thứ mà Đại khí vận giả* mới có thể có được, đối với yêu mà nói, tu luyện dựa vào long khí hiệu quả có thể tốt hơn linh khí gấp trăm ngàn lần.*Đại khái là người may mắn nhất :vLinh khí ở thế giới này rất loãng, vốn dĩ Giang Linh không ôm hy vọng thần hồn sẽ được chữa trị, không nghĩ tới phu quân tiện nghi của cậu có thể cho cậu một kinh hỉ lớn như vậy.Vừa rồi không cảm nhận được long khí tồn tại, chỉ khi tiếp xúc thân thể mới cảm nhận được sao?Giang Linh thu tay lại, không có gì bất ngờ, cậu không cảm nhận được chút long khí nào, suy nghĩ một chốc, cậu lại đặt tay lên mu bàn tay để bên ngoài chăn của nam nhân.Diện tích tiếp xúc càng lớn, long khí cảm nhận được càng nhiều.Không phải ảo giác.Trong phòng còn có những người khác, Giang Linh không thể thử nghiệm quá nhiều, tránh làm cho người khác cảm thấy kì lạ mà đem đến phiền phức không cần thiết.Thu lại tay, Giang Linh ngồi xuống cạnh mép giường, hỏi, " Về sau ta phải ở cùng với Thái Tử sao?"

" Thái Tử Phi và Thái Tử đã thành hôn, là một đôi phu phu, hẳn là nên ở cùng một chỗ.

Nếu Thái Tử Phi muốn ở một mình, nô tỳ có thể an bài."

Cẩn Trúc cho rằng Giang Linh không muốn lúc nào cũng ở cạnh Thái Tử, ôn nhu trả lời.Hoàng Hậu nương nương và nàng luôn muốn hai người có thể thân mật một chút, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu, không qua sự đồng ý của Giang Linh đã làm cậu thân là nam nhân nhưng lại lấy thân phận nữ tử gả cho Thái Tử để xung hỉ đã là chuyện rất có lỗi với cậu.Vừa nghe có thể ở cùng nhau, hai mắt Giang Linh sáng rực lên, " Ta không có ý kiến, không cần an bài chỗ ở khác cho ta, ta rất thích cùng Thái Tử ở bên nhau."

Cũng rất thích cùng long khí của Thái Tử ở bên nhau.Một câu cuối cùng tiếng lòng Giang Linh không nói ra, tuy rằng cậu là yêu mới vào nhân thế, nhưng những gì nói những gì không nên nói cậu vẫn hiểu rất rõ.Cẩn Trúc rất bất ngờ với câu nói của Giang Linh, không nhịn được quan sát thiếu niên ngồi bên mép giường.

Thiếu niên môi hồng răng trắng, một đôi mắt sáng ngời tràn đầy vui vẻ, có thể cảm nhận được lời nói vừa rồi hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, không có nửa phần do dự."

Thái Tử Phi có thể ở cùng một chỗ với điện hạ là chuyện không thể tốt hơn."

Ngữ khí của Cẩn Trúc chân thành hơn rất nhiều, " Sắc trời hôm nay đã tối, chúng nô tỳ liền không quấy rầy, có chuyện ngài trực tiếp gọi cung nhân là được."

Khi rời đi, Cẩn Trúc còn tri kỷ phân phó người đưa đồ ăn tới.Phòng tân hôn đã không còn người khác, Giang Linh cởi hỉ phục phức tạp ra, mặc áo trong màu đỏ leo lên giường.Đầu tiên cậu sờ sờ gương mặt nam nhân, sau khi cảm nhận được long khí tồn tại, dần dần lại tăng lớn diện tích hai người tiếp xúc.

Sau một phen thử nghiệm, cậu phát hiện diện tích tiếp xúc càng lớn thì long khí lại càng nhiều, trừ cái này ra thì chạm vào y phục trên người hắn cũng có thể cảm nhận được long khí, chỉ là không được nhiều.

Tuy rằng chỉ có một chút, đối với việc chữa trị thần hồn như muối bỏ biển nhưng mà có vẫn còn hơn không.Sau một phen lăn lộn, y phục trên người cả hai đều có chút hỗn loạn.

Giang Linh ghé vào trên giường, một tay chống dầu, một tay quấn lấy một lọn tóc nam nhân, ở trên mặt hắn đung đưa.Trong sách Thái Tử tỉnh lại như thế nào?

Có giải được độc không?

Giang Linh bắt đầu hồi tưởng lại nội dung nói về Thái Tử trong sách.Tiêu Thịnh Vân, là Thái Tử Đại Khải, cũng là chiến thần của Đại Khải.

Mấy năm liên tiếp biên cảnh Đại Khải chịu Bắc Mãng quấy nhiễu, bá tánh cực khổ lầm than, ba năm trước đã đánh chiếm vào lãnh thổ bên trong Đại Khải, Thái Tử nhận lệnh trong lúc nguy cấp, lãnh binh xuất chinh, tốn thời gian ba năm mới đánh cho Bắc Mãng chạy về hang ổ.Sau khi khải hoàn hồi triều, thân thể Thái Tử đột nhiên xuất hiện dị trạng, Thái Y viện xuất người tra cứu mới phát hiện ra Thái Tử trúng phải kỳ độc của Bắc Mãng, độc này không có thuốc giải, Thái Y viện đã nghĩ hết mọi biện pháp nhưng thân thể của Thái Tử vẫn dần dần suy yếu, mãi cho đến bảy ngày trước, Thái Tử lâm vào hôn mê không tỉnh.Trong sách, cuối cùng Thái Tử là nhờ sự trợ giúp của một vị thần y am hiểu dùng độc tỉnh lại, dùng phương pháp lấy độc trị độc tuy rằng làm hắn có một khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi nhưng cũng đem lại thống khổ rất lớn.

Hàng năm bị ốm đau tra tấn, tính tình Thái Tử biến đổi, làm việc ngày càng thô bạo, cuối cùng trở thành vai ác hỉ nộ vô thường, thị huyết tàn bạo.

Giờ phút này, đại vai ác chẳng hay biết gì vô tri vô giác mặc người xoa nắn.Giang Linh dịch về phía trước một chút, gần sát vào thân thể nam nhân, nếu không phải hiện tại thân thể của cậu là một nhân loại thuần túy, cậu sớm đã muốn biến ra rễ cây quấn quanh người Thái Tử.Tốc độ như thế thật chậm....Giang Linh không thoả mãn chuyển động con ngươi, cậu nhớ cách tốt nhất để hấp thụ long khí hình như là song tu, nhưng song tu kiểu gì cơ?Miệng dán miệng?Nói là làm, Giang Linh chống người, chầm chầm tiến lại.Hôn mê thời gian dài, sắc môi nam nhân mất đi hồng nhuận, trở nên tái nhợt, đôi môi mỏng do nam nhân đang mất ý thức biến thành nơi không hề có phòng bị.Đôi môi chạm vào, Giang Linh không cảm nhận được long khí nhiều thêm, đang định lùi về, đầu lưỡi vô tình lướt qua môi đối phương, trong nháy mắt hơi thở hoà quyện, long khí tốt hơn trăm lần lúc trước nháy mắt vọt về phía cậu.Giang Linh cả kinh quên cả phản ứng, sửng sốt một lúc lâu mới nhớ tới hấp thụ long khí.

Dần dần, Giang Linh vâng theo bản năng, tay chân leo lên người Thái Tử.Ở nơi cậu không chú ý, căn nguyên được giấu trong thần hồn của cậu truyền đến trên người nam nhân, lại lôi theo một thân long khí thoả mãn trở về.Hút long khí quá high, ngủ thiếp đi lúc nào Giang Linh cũng không biết.

Hôm sau tỉnh lại, cảm giác thoải mái do thần hồn được chữa trị làm cậu có chút hoài niệm mà chép chép miệng."

Thái Tử Phi, ngài tỉnh rồi sao?"

Ngoài phòng truyền đến thanh âm làm Giang Linh nhanh chóng tỉnh táo, mắt nhìn thấy Thái Tử bị chính mình lăn lộn lại chột dạ dời tầm mắt đi."

Ta tỉnh rồi, chờ một chút."

Ba chân bốn cẳng sửa soạn lại y phục cho đối phương, lại dùng chăn đắp lên, ít nhất nhìn bên ngoài không có gì khác thường mới mở miệng, " Ta xong rồi, có thể vào."

Cẩn Trúc đi vào đầu tiên, phía sau cung nhân bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào, hai tên cung nhân cầm y phục sạch sẽ, thay cho Giang Linh.Cẩn Trúc đi tới mép giường, nhìn thấy Thái Tử vẫn chưa tỉnh lại không khỏi có chút mất mát.Chính mình sửa soạn xong, Giang Linh đang muốn cùng Cẩn Trúc đi ăn sáng, lúc đi đến cửa liền khựng lại, " Chờ ta một chút."

Nói xong liền vội vàng chạy vào bên trong.Thiếu chút nữa thì quên còn chưa có hút ngụm long khí nào.Giang Linh đã tính xong, trước tiên hút long khí để chữa trị thần hồn, chờ đến lúc khôi phục một chút lại nghĩ cách giúp Thái Tử giải độc, coi như thù lao cậu hấp thụ long khí của hắn để tu luyện.Đi đến mép giường, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, sắc mặt của Thái Tử hình như tốt hơn so với hôm qua một chút, Giang Linh không muốn bị muộn, liền lập tức cúi người.Đôi môi chạm nhau, Giang Linh mới vừa hút hai ngụm long khí liền có cảm giác không đúng.Cậu dừng một chút, hơi đứng dậy, ngước mắt lên liền nhìn thấy một đôi con ngươi đen nhánh đang híp mắt nhìn chính mình."

Hôn đủ rồi?"

Thanh âm trầm thấp hơi khàn của nam nhân vang lên._____Tác giả có lời muốn nói: Tiểu nhân sâm: Xong rồi, trộm hút long khí bị bắt gặp Σ(°Д°;Thái Tử: Bàn # một giấc ngủ dậy phát hiện mình bị cưỡng hôn là cảm giác gì?
 
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 2


Giang Linh giật mình hoảng sợ, đột ngột lui về phía sau, không kịp đứng vững té ngã trên mặt đất.Thái Tử còn chưa kịp ra tiếng, Cẩn Trúc nghe thấy động tĩnh rất lớn đã đẩy cửa tiến vào, " Xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Linh xoa xoa cái mông bị ngã đau, hít vào một hơi, thật đau quá.Cẩn Trúc nhìn thấy vậy, vội tiến đến nâng người dậy, " Thái Tử Phi sao lại ngã rồi?"

Còn không phải bị Thái Tử của các người doạ sợ.Giang Linh chửi thầm, suy nghĩ lại do mình trộm hút long khí trước, không có mặt mũi nói ra."

Sao cô lại không nhớ mình từng cưới Thái Tử Phi?"

Thanh âm không mang theo chút cảm xúc nào từ đỉnh đầu vang lên, động tác của Cẩn Trúc khựng lại, không thể tin mà nhìn lại, " Điện hạ ngài tỉnh rồi?!"

Thái Tử nửa ngồi dậy, đánh giá một màn đang phát sinh trước mặt, ánh mắt lăng liệt."

Giải thích đi, ngươi từ đâu tới."

Kinh hỉ qua đi, nổi sợ hãi đã khắc sâu trong xương tủy làm Cẩn Trúc không dám giấu diếm, một năm một mười nói hết chuyện sau khi Thái Tử hôn mê.Theo lời Cẩn Trúc giải thích, ánh mắt Thái Tử dần rơi xuống trên người Giang Linh.Trên người thiếu niên mặc một bộ y phục áo gấm màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh được phát quan tiểu xảo cuộn ở sau đầu, lộ ra ngũ quan minh diễm, chỉ cần nhìn qua bề ngoài có thể nhận ra đây là một mỹ nhân hiếm có.Đây cũng là tân hôn thê tử bị đưa tới xung hỉ cho hắn, cháu trai của Giang thị lang, Giang Linh.Ánh mắt nam nhân sắc bén, giống như muốn lột sạch sẽ cậu từ trong ra ngoài.

Giang Linh bị nhìn đến da đầu tê dại, bất tri bất giác nhớ tới trong sách miêu tả vị Thái Tử này: thích giết chóc thành tính, hung hãn tàn bạo.Hơi hơi né tránh về phía sau, Giang Linh âm thầm cầu nguyện Thái Tử không so đo việc cậu hút trộm long khí, không biết có phải khẩn cầu của cậu có tác dụng hay không, Thái Tử cho gọi người vào hỏi rất nhiều chuyện, từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện của cậu lấy nửa lời.Chuyện này làm cho Giang Linh nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà cậu còn cảm thấy hơi kì lạ, trong tiểu thuyết, khoảng thời gian này Thái Tử vẫn chưa tỉnh, mà là ở năm ngày sau, khi không thể trì hoãn hơn nữa mới dùng tới dược liệu mạnh ép cho hắn tỉnh lại.Cũng không phải do cậu hôn hai cái làm cho hắn bị hôn tỉnh đi?

Giang Linh nhịn không được thắc mắc, lặng lẽ nhìn về phía Thái Tử đang dựa trên đầu giường.Thái Tử đang cùng với đại thái giám Đông Cung Phạm Đức vừa mới tiến vào nói chuyện, giống như cảm nhận được tầm mắt của Giang Linh, hắn nghiêng đầu nhìn lại.Đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm phải đôi mắt sâu thẳm, Giang Linh vội vàng thu hồi tầm mắt.Thái Tử tỉnh lại là chuyện lớn, không bao lâu thái y tiến vào chẩn trị cho hắn, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu được đến tin tức cũng tới đây."

Tình huống của Thái Tử thế nào?"

Hoàng đế đứng ở mép giường, trên mặt là tràn đầy quan tâm đối với bệnh tình của nhi tử.Trương thái y bắt mạch xong, khom người trả lời, " Tình trạng của Thái Tử đang chuyển biến tốt, tuy rằng độc tính trong cơ thể vẫn còn, nhưng trong khoảng thời gian này sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với Thái Tử."

" Vậy là tốt rồi, độc trong cơ thể Thái Tử còn muốn làm phiền vài vị thái y lo lắng."

" Đây là bổn phận của thần, thần nguyện tận tâm tận lực."

" Đây là Thái Tử Phi đi, " Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Giang Linh, " Lần này ít nhiều nhờ có ngươi Thái Tử mới có thể tỉnh lại, ngươi nhưng có muốn cái gì?"

" Ta không muốn cái gì, huống hồ Thái Tử có thể tỉnh lại là bởi vì ngài cùng Hoàng Hậu nhớ mong, không có quan hệ gì với ta cả."

Giang Linh cảm thấy mình chưa làm cái gì, không thể tự nhiên nhận công lao này."

Đúng là một đứa trẻ ngoan, trẫm nói công của ngươi chính là công của ngươi, không cần sợ, Thái Tử bình yên vượt qua được cửa ải khó khăn, ngươi và Giang gia chắc chắn trẫm sẽ trọng thưởng."

Hoàng đế nói được thì làm được, buổi chiều làm người đưa tới rất nhiều ban thưởng, qua không bao lâu, Hoàng Hậu cũng đưa tới không ít đồ.Giang Linh ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn từng rương vàng bạc châu báu được cung nhân dọn vào trong nhà kho, mở to hai mắt, " Những thứ này đều là của ta sao?"

Sinh hoạt trong xã hội loài người một khoảng thời gian, Giang Linh biết rất rõ nếu muốn sống thoải mái một chút tất nhiên không thể thiếu tiền, nhiều rương vàng bạc châu báu như vậy đủ để cậu mua thật nhiều đồ ăn ngon và những thứ chơi vui."

Không chỉ những thứ này, ngài là Thái Tử Phi, toàn bộ vật phẩm trong nhà kho của điện hạ ngài đều có thể lấy dùng, ngoại trừ những thứ này, mỗi tháng ngài còn có thể lãnh bổng lộc, ví dụ như...."

Phạm Đức kể tên ra một loạt vật phẩm.Càng nghe hai mắt Giang Linh càng sáng, thì ra làm Thái Tử Phi còn có thể được nhiều bổng lộc như vậy, chẳng phải đang nói cậu xuyên thư liền ôm được đùi vàng sao?Ngẩng đầu nhìn Phạm Đức, Giang Linh trịnh trọng nói, " Phạm công công, ta nhất định sẽ làm Thái Tử Phi thật tốt!"

" Hả?"

Phạm Đức không hiểu tại sao Giang Linh lại đột nhiên đảm bảo như vậy."

Nếu không ta cũng ngại lấy nhiều bổng lộc như vậy."

Đổi thành hiện đại, một tháng không cần phải là gì có thể lấy tiền lương ngàn vạn, còn chưa kể những vật phẩm trân quý khác, thật sự là quá nhiều!Không nghĩ tới tất cả sự chú ý của Giang Linh đều đặt ở việc được nhận bổng lộc, Phạm Đức dở khóc dở cười, sau khi quay về liền đem chuyện này báo cho Thái tử."

Phạm Đức, ngươi cho rằng Thái Tử Phi là người như thế nào?"

Tiêu Thịnh Vân buông bút, hỏi.Phạm Đức há miệng thở dốc, dù như thế nào thì Thái Tử Phi cũng là chủ tử, hắn không thể loạn ngôn, hơn nữa hắn không nhìn ra thái độ của Thái Tử đối với Thái Tử Phi.Nếu nói không thèm để ý, sao lại để cho hắn hỏi thăm tình huống bên cạnh Thái Tử Phi, nếu nói để ý thì cho tới giờ Thái Tử vẫn không biểu hiện ra ý tứ muốn thân cận với Thái Tử Phi.Tiêu Thịnh Vân chuyển động đầu ngón tay, gõ gõ vào mặt bàn, " Nói thẳng, cô sẽ không trị tội ngươi."

" Nô cảm thấy Thái Tử Phi là một người rất đơn thuần."

Trong lòng không có tính toán, thực đơn thuần, tính tình như vậy tốt là có tốt nhưng lại không thích hợp sống trong hoàng cung.Sáng sớm hôm sau, Giang Linh cùng Thái Tử đi thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu.

Vốn dĩ việc này sẽ làm ngay sau ngày đầu tiên tân hôn, nhưng khi ấy Thái Tử mới vừa tỉnh, Hoàng đế và Hoàng hậu đều tới Đông Cung nên liền bỏ qua.Rốt cuộc trúng độc bị thương thân thể, tạm thời Tiêu Thịnh Vân không thể xuống giường đi lại, vài tên cung nhân nâng tháp kiệu đi vào Cảnh Minh Cung của Hoàng hậu."

Thân thể của ngươi còn chưa khỏe, chạy tới đây thỉnh an làm gì?"

Ngoài miệng Hoàng hậu trách mắng nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, " Cũng vừa lúc, hôm nay phòng bếp làm vài món ăn mới, các ngươi ở lại nếm thử."

Hoàng hậu nhìn nhi tử của mình, trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt thì mọi thứ đều rất bình thường, lại nhìn Giang Linh đang đứng bên cạnh nhi tử, hôm nay thiếu niên thân mặc cẩm phục dành cho Thái Tử Phi, vạt áo thêu vân văn màu bạc, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ khí độ bất phàm.Bởi vì thân thể của Thái Tử là do sau khi xung hỉ mới chuyển biến tốt đẹp, thái độ của Hoàng hậu đối với Giang Linh rất tốt, ôn hoà nói mấy câu liền để hai người ngồi xuống.Giang Linh tò mò đánh giá cung điện, Cảnh Minh Cung và Hoàng hậu làm cho người ta có cảm giác giống nhau, ôn hoà nhưng không mất trang trọng.

Trong điện có đốt hương, hương thơm không nùng mà là nhàn nhạt lướt qua, làm cho người ta tai mắt thanh minh."

Mẫu hậu đổi hương sao?"

Tiêu Thịnh Vân nâng chung trà lên nhẹ nhấp một ngụm."

Là hương bên dưới mới trình lên, các ngươi có thích không, thích liền mang một ít trở về."

" Nhi thần không dùng hương, Thái Tử Phi có thích hay không?"

Giang Linh đang chuyên chú quan sát hoa văn trên mặt bàn, nghe vậy liền ngẩng đầu, " Ta cũng không dùng hương."

" Ngươi không dùng?"

Tiêu Thịnh Vân còn nhớ rõ khi mới tỉnh lại, hắn người được một cỗ mùi hương nhàn nhạt trên người Giang Linh, khác biệt với tất cả các loại mùi hương mà hắn từng ngửi qua, nghe lên rất thoải mái."

Ta không có thói quen này."

Bản thể của Giang Linh có thể tản ra mùi hương, không cần thiết làm điều thừa thãi dùng hương liệu khác, cậu nhích lại gần bên người Tiêu Thịnh Vân, " Không tin ngươi ngửi thử xem."

Trong nháy mắt thân thể thiếu niên tới gần, Tiêu Thịnh Vân theo bản năng lui về phía sau, hắn đè lại bả vai Giang Linh, " Ta tin, điểm tâm lên rồi, ngươi nhìn xem có thích ăn hay không."

Lực chú ý của Giang Linh rất nhanh đã chuyển đến điểm tâm đang được cung nhân dâng lên, không nhận ra Tiêu Thịnh Vân đang né tránh.Tổng cộng có năm đĩa, mỗi đĩa đều đựng các loại điểm tâm khác nhau, có hình dạng động vật đáng yêu, cũng có hình khối tròn tròn, còn có hình dáng các loại sắc hoa rực rỡ.Những đồ ăn khác cũng được dâng lên liên tục, tuy là đồ ăn sáng nhưng vẫn cực kỳ phong phú.Giang Linh ăn mấy miếng điểm tâm, tầm mắt liền dừng lại ở chén canh.Không biết được hầm từ gì, màu sắc là màu hoàng kim cực kỳ xinh đẹp, Giang Linh múc một muỗng, đặt bên môi thổi thổi.Hoàng hậu giới thiệu cho hai người " Canh hoàng kim này là do Ngự thiện phòng mới nghiên cứu ra, hương vị không tồi..."

Tiêu Thịnh Vân cũng lấy một chén canh, đang chuẩn bị uống, Giang Linh đột nhiên cướp lấy muỗng trên tay Tiêu Thịnh Vân, " Ngươi không thể uống!"

Cậu còn muốn dựa vào long khí trên người Thái Tử để chữa thương, nói cái gì cũng không thể để Thái Tử xảy ra chuyện dưới mí mắt của cậu.Nước canh rớt ra ngoài, không khí nháy mắt đông cứng, cung nhân đang chia thức ăn run run cầm lấy chiếc đũa bị rơi."

Sao lại làm vậy?"

Giọng nói của Tiêu Thịnh Vân tràn ngập lạnh lẽo.Dưới uy áp mạnh mẽ, cung nhân sôi nổi quỳ xuống, Hoàng hậu liếc mắt nhìn Cẩn Trúc, nàng hiểu ý liền mang theo cung nhân ra ngoài.Nháy mắt, trong điện chỉ còn lại ba người.Tay Giang Linh cầm thìa nắm thật chặt, kiên trì ý kiến của mình, " Canh này ngươi không thể uống."

" Vì sao Thịnh Vân không thể uống?

Bổn cung có thể uống sao?"

Thấy bầu không khí giằng co, Hoàng hậu ra tiếng dò hỏi."

Hoàng hậu nương nương tốt nhất cũng không nên uống, " Giang Linh buông thìa, " Kỳ thật canh này uống đơn độc cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể dùng chung với hương liệu trong cung của Hoàng hậu, dùng trong một thời gian dài sẽ làm thân thể trở nên suy yếu, không có tinh lực.

Vốn dĩ Thái Tử đã trúng độc, thân thể so với người thường đã suy yếu hơn, nếu dùng hai thứ này với nhau, chỉ sợ....."

" Bổn cung đã biết, chuyện này bổn cung sẽ phái người nghiêm tra."

Hoàng hậu lạnh mặt đứng dậy, nhìn về phía Giang Linh sắc mặt lại hoà hoãn một chút, " Tiểu Linh học qua y thuật sao?"

Phải biết rằng thân là Hoàng hậu, đồ vật nàng thường dùng trước tiên sẽ được thử độc qua, nếu có vấn đề không thể không phát hiện ra được."

Khi còn nhỏ ta đã từng cùng phụ thân học qua."

Bản thể của Giang Linh chính là thánh vật chữa thương, cái gì có độc cái gì không cậu có thể cảm nhận được.Phụ thân nguyên chủ trước khi qua đời là thái y nổi danh Đại Khải, Giang Linh nói như vậy hoàn toàn đánh tan hoài nghi của Hoàng hậu, " Trước tiên không thể để lộ chuyện này ra ngoài, ngược lại bổn cung muốn nhìn xem, là ai to gan như vậy, dám mưu hại hoàng gia!"

Giang Linh và Tiêu Thịnh Vân trở về Đông Cung, thấy Giang Linh thích, Hoàng hậu sai người đóng gói điểm tâm cho cậu, " Tiểu Linh thật là tiểu phúc tinh của chúng ta, nếu hôm nay không phải do Tiểu Linh phát hiện không ổn, bổn cung thật không biết phải làm sao."

Nhi tử vừa mới tỉnh lại bởi vì bản thân mình sơ suất mà gặp bất trắc, Hoàng hậu nghĩ lại đều khó chịu.Hoàng hậu giữ chặt tay Giang Linh, " Ngày thường cũng muốn làm phiền ngươi chú ý đến Thịnh Vân nhiều hơn."

" Thái Tử là phu quân của ta, ta khẳng định sẽ không để hắn xảy ra chuyện!"

Giang Linh bảo đảm, trước không nói đến bổng lộc phong phú khi là Thái Tử Phi, chỉ cần suy xét đến long khí trên người Thái Tử, Giang Linh càng không có thể để người xảy ra chuyện.Nhìn thiếu niên ở trước mặt Hoàng hậu ngoan ngoãn nói như vậy, tâm tình Tiêu Thịnh Vân có chút phức tạp.Sau khi trở lại Đông Cung, Tiêu Thịnh Vân phát hiện Giang Linh vẫn luôn đi theo mình, còn dùng một loại ánh mắt bất mãn nhìn, hắn mở miệng hỏi, " Có chuyện muốn nói với cô?"

" Mới vừa rồi ta có được tính là cứu người một lần không?"

Tiêu Thịnh Vân gật đầu."

A, vừa mới ngươi còn hung dữ với ta, ta cứu ngươi mà ngươi lại hung dữ với ta."

Giang Linh bấm ngón tay tính toán, " Có phải ngươi nên bồi thường cho ta một chút không?"

Tiêu Thịnh Vân nhướng mày, " Ngươi muốn cái gì?"

" Cái gì đều có thể?"

" Cái gì đều có thể."

" Vậy...."

Giang Linh cẩn thận liếc hắn một cái, " Nếu ta muốn về sau mỗi buổi sáng, buổi tối hai lần hôn ngươi một cái cũng có thể?"
 
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 3


Giang Linh không cố tình hạ giọng, không chỉ có Tiêu Thịnh Vân mà cả những cung nhân đang hầu hạ xung quanh cũng nghe được những lời này.Phạm Đức cúi đầu nhịn cười, không nghĩ Thái Tử Phi thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu nhưng trên thực tế lại..... cởi mở như vậy.Tiêu Thịnh Vân hơi kinh ngạc một lát, lại nghĩ đến khi vừa mới tỉnh dậy phát hiện Giang Linh đang trộm hôn bản thân, cũng không còn cảm thấy kỳ lạ khi nghe yêu cầu như vậy.Hắn hơi cúi người, nắm chặt lấy hàm dưới của thiếu niên làm cho cậu ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sau thẳm nhìn xuống, " Thích cô như vậy?"

Khí áp trầm thấp lan tràn, cung nhân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, đầu cúi xuống.

Bọn họ đã hầu hạ bên người Thái Tử rất lâu, biết rõ tính cách hắn có bao nhiêu thất thường, âm tình bất định, có thể một phút trước còn cười đùa nói chuyện, nhưng sau đó ngay lập tức người cùng hắn nói chuyện đã có thể đầu rơi xuống đất, không ai có thể đoán được trong lòng vị Thái Tử này đang suy nghĩ cái gì.Trước khi ra trận khí thế trên người hắn đã làm cho người khác không dám nhìn trộm, sau khi trở về từ chiến trường, khí thế đó lại càng đậm, thậm chí còn có người trộm truyền rằng, Thái Tử ra trận chính là để phát tiết dục vọng giết chóc trong lòng.Phạm Đức quỳ trên mặt đất, trái tim đều nhắc tới cổ họng."

Cái gì?"

Giang Linh giống như chưa cảm nhận được cái gì, không hề sợ hãi, thái độ vẫn như thường, " Không phải ngươi nói ta muốn gì cũng được sao?"

Giang Linh nghĩ rất đơn giản, thứ cậu muốn chính là long khí trên người Tiêu Thịnh Vân, hôn là cách lấy được long khí nhiều nhất, nếu Tiêu Thịnh Vân nói muốn gì cũng được thì đương nhiên cậu sẽ không khách khí rồi.Giang Linh ngẩng đầu nhìn Tiêu Thịnh Vân mặt không lộ cảm xúc, chẳng lẽ cậu hiểu sai rồi?Này không thể được."

Ngươi là Thái Tử, phải giữ lời."

Trên tay nam nhân tăng thêm lực, Giang Linh cảm thấy hơi đau, nhăn mày lại, " Hai cái không được, vậy một cái còn có thể đi?"

Cậu đã hạ thấp yêu cầu rồi, nếu còn không đồng ý, cậu liền, cậu liền nhân lúc hắn ngủ hôn nhiều thêm mấy cái!Tiêu Thịnh Vân rũ mắt nhìn thiếu niên bởi vì động tác của mình mà hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt thiếu niên trong trẻo, không chứa bất luận tạp chất gì, ngoại trừ lên án hắn không tuân thủ lời nói thì không còn thứ gì.Không giống những nam nữ muốn dựa vào hắn trước kia, trong mắt mang theo dục vọng cùng dã tâm trần trụi, làm cho người cảm thấy phiền chán, cũng không giống những người nghe thấy đồn đại về hắn mà cảm thấy khiếp sợ, làm người cảm thấy không thú vị.Lực đạo trên tay buông lỏng, đầu ngón tay vuốt ve da thịt trơn mịn của thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân khàn giọng hỏi, " Ngươi có biết như vậy đại biểu cho cái gì không?"

" Ta không biết!"

Cằm bị nắm chặt, hơi thở bá đạo cường thế của nam nhân bao phủ lấy cậu, Giang Linh hơi tức giận, " Ta chỉ biết ngươi là Thái Tử, ta là Thái Tử Phi, ta hôn ngươi mấy cái là chuyện đương nhiên!"

Giang Linh biết nhân loại không cởi mở giống yêu tộc, có một số việc chỉ có phu thê mới có thể làm.

Thái Tử và Thái Tử Phi là một đôi, cậu và Tiêu Thịnh Vân là phu phu, hôn vài cái thì đã sao."

Còn có, ngươi mau thả ta ra, ta bị ngươi nắm đau quá."

Tiêu Thịnh Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt thiếu niên, nhìn thấy phẫn nộ trong mắt cậu, hắn hiểu thiếu niên thật sự không sợ hãi mình.Thu liễm lại khí thế toàn thân, Tiêu Thịnh Vân buông tay, chậm rãi ngồi xuống.Trên cằm thiếu niên ửng đỏ một mảnh, da thịt tuyết trắng hiện lên một vệt màu đỏ cực kỳ dễ thấy.Xoa xoa cằm, thấy Tiêu Thịnh Vân không có ý nhả ra, Giang Linh thở phì phò xoay người, " Đường đường là Thái Tử lại nói không giữ lời!"

Phạm Đức run sợ nhìn một loạt hành động của Giang Linh, ngay khi hắn còn đang lo lắng vị tân Thái Tử Phi này bởi vì chọc giận Thái Tử mà bị xử lý, đột nhiên Thái Tử cười.Tiếng cười trầm thấp truyền đến, Phạm Đức đánh bạo ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Thái Tử không những không hiện vẻ tức giận mà ngược lại còn cảm thấy rất hứng thú, nhìn thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn.Phạm Đức thoáng buông lòng, xem ra tạm thời Thái Tử Phi sẽ không xảy ra chuyện.Không có được kết quả mong muốn, cả ngày Giang Linh đều rầu rĩ không vui, cậu rất muốn đi tìm Thái Tử tranh luận một phen nhưng lại không bỏ được mặt mũi, cậu lại không làm sai, vì cái gì cậu phải chủ động đi tìm người."

Thái Tử Phi, nên dùng bữa tối."

Ngoài cửa, Phạm Đức nhỏ giọng nói."

Không được gọi ta là Thái Tử Phi, " Giang Linh xoa nắn gối mềm trong tay, hỏi bóng hỏi gió, " Chỉ có một mình ta thôi sao?"

" Điện hạ cũng cùng dùng bữa."

" Ta không đi, ngươi gọi người đem đến cho ta."

Quả nhiên vẫn còn tức giận, Phạm Đức nghĩ đến Thái Tử phân phó, ho nhẹ một tiếng, " Công tử, điện hạ có nói ngài sẽ suy xét yêu cầu hôm nay của công tử."

" Thật không?"

Khoé miệng Giang Linh hơi nhếch, " Vậy ngươi chờ hắn suy nghĩ kỹ lại đến tìm ta."

" Điện hạ còn nói hôm nay cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị gà phù dung, mãn sơn hương, bánh quảng hàn, canh tuyết hà...."

Từng tên mỹ thực được đọc ra, Giang Linh nuốt nước miếng, tuy rằng thế giới này không bằng thế giới hiện đại trình độ khoa học kỹ thuật phát đạt, nhưng về phương diện mỹ thực lại có thể nói là đạt được đỉnh cao.Đặc biệt là đồ ăn trong cung, tạo hình đẹp, đa dạng còn ngon miệng, trước kia Giang Linh ở trong núi sâu rừng già nào có ăn qua đồ ăn ngon như vậy, mới đến đây có hai ngày đã nhớ mãi không quên.Phạm Đức ở bên ngoài đợi một hồi, nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm sột soạt, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Giang Linh nhô đầu ra ngoài."

Công tử mau đi theo nô, đồ ăn lạnh rồi không thể ăn được nữa."

Giang Linh xoắn xuýt một hồi, không thắng được khát vọng đối với mỹ thực, vừa đi vừa lấy cớ cho mình, " Ta đồng ý dùng bữa cùng Thái Tử là vì không muốn lãng phí đồ ăn mà thôi, không có nghĩa là ta đã tha thứ cho hắn."

" Đúng vậy đúng vậy, là điện hạ không giữ lời hứa trước."

Phạm Đức phụ hoạ.Lúc Giang Linh tới, Thái Tử đã ngồi vào bàn, cung nhân hầu hạ trong điện không nhiều lắm, Giang Linh đánh giá một vòng, đi qua ngồi xuống.Tiêu Thịnh Vân vỗ tay, cung nhân cuồn cuộn nối đuôi nhau dâng đồ ăn lên, lực chú ý của Giang Linh rất nhanh đã bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn.Trong khi dùng bữa hai người đều không nói chuyện, Giang Linh cúi đầu nghiêm túc ăn, Tiêu Thịnh Vân nhìn cậu, bất tri bất giác cũng ăn một chén lớn.Đây lại là lần duy nhất hắn ăn uống tốt như vậy kể từ khi bị trúng độc.Tức giận tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi ăn uống no đủ, Giang Linh đã nguôi giận hơn nửa, ngẩng đầu quan sát Thái Tử.Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào huyền sắc thêu bạc văn, tóc đen chải cao, ngũ quan sắc bén, dung mạo tuấn mỹ, so với lúc hôn mê lộ nhiều ra một cỗ khí thế không giận tự uy.Hình như người trong cung đều sợ hắn.Ánh mắt nhìn chằm chằm làm người vô pháp bỏ qua, Tiêu Thịnh Vân buông chén canh trong tay, tiếp nhận khăn cung nhân đưa tới lau miệng, " Nhìn cô như vậy làm gì?"

Ánh mắt đảo qua chỗ khác,Giang Linh đánh trống lảng, chỉ vào ghế dựa đặt ở một bên, " Đây là gì vậy?"

Đó là một chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ, so với những chiếc ghế bình thường nặng hơn rất nhiều, trước và sau ghế có thêm bốn cây gậy dài, có chút giống tháp kiệu ban ngày ngồi."

Là thứ thay đi bộ, cơ thể của cô chịu ảnh hưởng của độc tố, tạm thời không thể đi đường giống người bình thường."

" Cái này nhìn không phương tiện lắm, " Giang Linh đi tới, tò mò quay xung quanh ghế dựa, chỉ chỉ hai bên trái phải, " Có thể làm thêm hai cái bánh xe lớn không, có thể quay tròn, giống như xe ngựa vậy."

Giang Linh đã từng thấy xe lăn ở hiện đại, so với chiếc ghế dựa này phương tiện hơn rất nhiều.Phạm Đức theo lời miêu tả của Giang Linh mà tưởng tượng, biểu tình trên mặt trở nên kích động.

Thái Tử không thể đi lại có rất nhiều bất tiện, nếu là có chiếc ghế dựa theo như lời Thái Tử Phi sẽ phương tiện hơn rất nhiều.

Tiêu Thịnh Vân cũng cảm thấy hứng thú, " Thử nói kỹ hơn một chút xem."

Giang Linh không có chuyên môn tìm hiểu qua, chỉ có thể dựa vào bản thân đã xem qua một lần để miêu tả, " Cụ thể làm như thế nào ta cũng không rõ cho lắm."

" Điện hạ, nô lập tức an bài người phía dưới dựa theo lời Thái Tử Phi làm!"

Phạm Đức khó nén kích động."

Ừ."

Giang Linh ăn quá no, liền đi ra ngoài tiêu thực, Thái Tử về thư phòng xử lý chính vụ.Lúc trở lại tẩm điện Thái Tử vẫn đang còn bận.

Tuy rằng Thái Tử đã tỉnh nhưng hai người vẫn không chia phòng ngủ, chỉ là mỗi lần Giang Linh đều ngủ khá sớm, thức dậy lại trễ, mà Thái Tử đi sớm về trễ, hai người không có tiếp xúc quá nhiều.Rửa mặt xong, Giang Linh leo lên giường, cố chống lại cơn buồn ngủ chờ Thái Tử trở về cùng cậu nói chuyện rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được liền thiếp đi ngủ say.Một giấc ngủ dậy mặt trời đã lên cao, Giang Linh từ trên giường bò dậy, ngoài ý muốn phát hiện Thái Tử vẫn còn ở tẩm điện."

Thái Tử hôm nay không bận sao?"

Giang Linh ngáp một cái, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn người đàn ông ngồi cạnh bàn."

Hôm nay là ngày hồi môn, ngươi tính lúc nào đi Giang gia."

" Hồi môn?"

Giang Linh gãi gãi tóc, trong lúc cung nhân hầu hạ cậu thay y phục chậm rãi suy nghĩ, ở cổ đại, hình như thành hôn ngày thứ ba có chuyện về nhà mẹ đẻ."

Ta có thể không đi được không?"

So với Giang gia, Giang Linh vẫn cảm thấy có hứng thú với long khí trên người Thái Tử hơn, " Bao giờ ngươi mới cho ta hôn một cái thế?"

Khi nói chuyện, ánh mắt thiếu niên sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong, Tiêu Thịnh Vân không nghĩ tới lâu như vậy Giang Linh vẫn còn nhớ thương chuyện này, quay đầu đi nói sang chuyện khác, " Đồ vật mẫu hậu tặng cho ngươi đã tới, muốn đi xem hay không?"

Lần trước Hoàng hậu đưa tới có không ít đồ mới lạ, Giang Linh rất là thích, nghe thấy Tiêu Thịnh Vân nói như vậy quả nhiên lực chú ý bị dời đi, " Ở đâu?

Ở đâu?"

" Đã đưa tới nhà kho."

Tiêu Thịnh Vân mang theo Giang Linh đi nhà kho, dọc theo đường đi Giang Linh vẫn ríu rít không ngừng."

Hoàng hậu nương nương sao lại đưa đồ vật tới cho ta nữa?"

" Việc lần trước mẫu hậu đã tra xét, nếu không phải ngươi nhận ra, thân thể mẫu hậu khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, biết ngươi thích điểm tâm ở chỗ của nàng, nàng nhanh chóng cho người đưa tới đây một ít."

Sáng sớm hôm nay Cảnh Minh Cung đã phái tâm phúc tới, nói với Thái Tử chuyện Hoàng hậu đã tra được, sự việc quan trọng, trước khi điều tra ra kết quả sẽ không nói ra ngoài, Hoàng hậu liền lấy danh nghĩa Thái Tử yêu thích tặng không ít đồ tới."

Hoàng Hậu nương nương thật tốt."

Đồ vật ban thưởng còn chưa chuyển hết vào trong kho, Giang Linh trái nhìn phải sờ, trong mắt tràn đầy tò mò."

Điện hạ," Phạm Đức đi tới, sắc mặt có chút khó coi, " Nô phát hiện của hồi môn của Thái Tử Phi có chút vấn đề."

Thái Tử ngồi dưới bóng cây, thong thả ung dung sửa soạn lại trà cụ, " Hửm?"

" Tối hôm qua ngài phân phó nô đi giúp Thái Tử Phi kiểm kê lại vật phẩm, sau khi nô kiểm tra phát hiện của hồi môn Giang gia đưa cho Thái Tử Phi không khớp với ghi chép trên sổ sách."

Phạm Đức nói ra phát hiện của bản thân, Tiêu Thịnh Vân buông trà cụ trong tay xuống, " Nói như vậy, đồ vật nên thuộc về Thái Tử Phi bị Giang gia cắt xén?"

Đến bây giờ Phạm Đức nhắc tới vẫn còn tức giận, " Nô đã xác minh qua, không những thế có vài thôn trang thuộc về mẫu thân Thái Tử Phi còn bị Giang gia nắm trong tay, còn có một số cửa hàng bị đổi thành thu không đủ chi, Giang gia đúng thật là...."

Phải biết rằng ở Đại Khải, việc cắt xén của hồi môn của con cái là chuyện mà nhà nào có chút mặt mũi cũng không muốn làm, hôn lễ đại biểu cho quan hệ hoà hảo giữa hai bên, của hồi môn lại đại diện sự coi trọng của gia tộc đối với con cháu, cũng thể hiện rõ địa vị ở nhà chồng của người gả, Thái Tử chỉ hôn mê mấy ngày Giang gia đã dám làm như vậy, là cảm thấy Thái Tử không biết cái gì sao?"

Xem ra Giang gia không để vị Thái Tử là cô này vào mắt, " giọng điệu nhàn nhạt mang theo tức giận không dễ phát hiện, Tiêu Thịnh Vân ngước mắt nhìn thiếu niên chạy qua chạy lại trong đám vật phẩm Hoàng hậu ban thưởng, " Việc này Thái Tử Phi có biết không?"

" Hẳn là không biết."

" Giang Linh."

Nghe thấy có người gọi, Giang Linh theo tiếng nhìn lại, cậu liền nhìn thấy Thái Tử một thân huyền y ngồi dưới bóng cây, vẫy tay về phía cậu."

Lại đây."

Giang Linh mờ mịt đi tới, phát hiện khí áp quanh người Thái Tử rất thấp, trên mặt Phạm Đức cũng có biểu tình kì lạ, tò mò hỏi, " Làm sao vậy?"

Lại có người chọc Thái Tử tức giận?"

Nếu có người trộm cắt xén đồ vật của ngươi, đem đồ vật đáng giá của ngươi đổi thành đồ rẻ tiền, ngươi sẽ làm như thế nào?"

" Ngươi có đồ gì bị thuộc hạ trộm sao?"

Đây là phản ứng đầu tiên của Giang Linh, là ai to gan dám trộm đồ của Thái Tử?Nhìn gương mặt không chút mờ mịt của thiếu niên, Tiêu Thịnh Vân không biết vì sao lại không phủ nhận, tiếp tục nói, " Vậy ngươi sẽ làm thế nào?"

Giang Linh giơ nắm tay, " Chiếm đồ của ta, ta phải đánh cho bọn họ nhả ra mới thôi!"

Tiêu Thịnh Vân bật cười, " Đừng xem nữa, đồ vật thuộc về ngươi cô đảm bảo sẽ không bị người khác cướp, cô mang ngươi đi Giang gia."

Tuy rằng đang cười nhưng Giang Linh lại không cảm thấy hắn đang vui vẻ, kết hợp với lời Thái Tử vừa nói, Giang Linh càng kinh ngạc, " Giang gia cướp đồ của ngươi?"

Hai ngày này Giang Linh lục tục tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ, trong trí nhớ của hắn, Giang gia có thể nói là danh gia vọng tộc.Phụ thân nguyên chủ vốn là gia chủ Giang gia, bảy năm trước phụ thân nguyên chủ qua đời, quyền lực bên trong Giang gia rơi vào tay đại bá Giang Trí Viễn, dựa vào nhân mạch của phụ thân nguyên chủ, Giang Trí Viễn bò lên chức Lễ Bộ thượng thư.

Đối với người ngoài, Giang Trí Viễn biểu hiện ra bộ dáng yêu thương hết mực đối với nguyên chủ, trên thực tế lại để nguyên chủ sinh hoạt ở Giang gia không thèm quan tâm, thậm chí dung túng cho nhi tử của mình và người làm trong nhà ức hiếp nguyên chủ.Ban đầu nguyên chủ còn sẽ đi cáo trạng, sau lại nguyên chủ hiểu ra, vị đại bá này chỉ là làm bộ yêu thương mình, ngay cả bản thân bị con gã đẩy xuống hồ nước, trong phòng bị thả rắn sau, bị nhiều lần doạ cho ngã bệnh....

Giang Trí Viễn cũng sẽ chỉ răn đe ngoài miệng, sẽ không trừng phạt người gây chuyện.

Cứ mãi như thế nguyên chủ ngày càng âm trầm, nếu không phải bị ban hôn cho Thái Tử, ở nơi như Giang gia nguyên chủ cũng không sống được bao lâu.Giang gia như vậy, Giang Linh một chút hảo cảm cũng không có, có thể nhìn thấy bọn họ xui xẻo, Giang Linh vui còn không kịp, cậu lập tức kéo tay áo Tiêu Thịnh Vân, " Mau đi, mau đi, bọn họ to gan dám đoạt đồ của ngươi, nhất định phải trừng phạt bọn họ!"

Ánh mắt Tiêu Thịnh Vân tối đi, " Ngươi hình như rất chờ mong?"

Là biết Giang gia nuốt của hồi môn, muốn mượn tay cô trả thù sao?"

Bọn họ to gan dám ức hiếp trên đầu người, đương nhiên phải trọng phạt, " Giang Linh giơ cánh tay lên, " Nếu ngươi cần, ta có thể giúp ngươi đánh bọn họ một trận."

Suy nghĩ trong lòng thiếu niên hiện hết lên mặt không sót gì, Tiêu Thịnh Vân sờ sờ đầu cậu, đánh mất ý nghĩ lúc trước.

Hắn đã nhìn thấy con người muôn hình muôn vẻ, tính tình Giang Linh như vậy, không phải kiểu người có tâm cơ.Nếu là hắn nhìn lầm....Tiêu Thịnh Vân rũ mắt, lúc này đây, hắn sai rồi cũng nhận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back