Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 20: Chương 20



"Anh nhất định phải ra tòa án sao? Lên tòa án thì tất cả ảnh chụp đều sẽ thành chứng cứ công khai, đến lúc đó người ra tòa và bồi thẩm đoàn đều có thể nhìn thấy, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi, tôi không có vấn đề gì." Thư Nhan bình tĩnh nói.

"Thư Nhan. ." Diệp Chí Cường cắn răng nghiến lợi nhìn cô, thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một khác trước người còn ngu như lợn, một khác sau lại trở nên khôn khéo mạnh mẽ.

"Lỗ tai tôi không bị điếc." Thư Nhan quét mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói.

Diệp Chí Cường hít dâu một hơi, nén giận nói ra: "Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, tốt xấu gì tôi cũng là ba của hai đứa nhỏ, lúc ấy khi tôi đưa gia đề nghị ly hôn cũng không muốn đuổi cô ra khỏi nhà, bây giờ cô cũng không nhất thiết phải làm đến đường cùng như vậy."

"Không phải tôi làm đến đường cùng, là anh và con hồ ly tinh kia quá đáng." Thư Nhan ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Diệp Chí Cường.

Căn cứ theo ký ức, nửa năm trước Diệp Chí Cường bắt đầu tiến hành bạo lực với nguyên thân, muốn buộc nguyên thân tự bỏ đi, thấy không có hiệu quả thì bắt đầu tìm lỗi sai mà đánh chửi, trong hai tháng đánh nguyên thân sáu lần. Trong lúc đó Lý Kiều Kiều thỉnh thoảng tới nhục mạ nguyên thân, dèm phan nguyên thân các kiểu, cũng là bị buộc đến đường cùng cho nên nguyên thân mới có thể tự sát.

Cho dù nguyên thân là hạng người gì, đều là đang sống sờ sờ bị bọn họ bức chết. Một mạng người đang sống sờ sờ như vậy cứ thế mất đi, Thư Nhan không cảm thấy mình quá đáng.

Hai người cũng không chịu nhượng bộ, căn bản là không có cách nào nói tiếp, Diệp Chí Cường hầm hừ rời đi, tuyệt đối không thể ra khỏi nhà, coi như muốn lên tòa án cũng không thể nhanh như vậy, trong thời gian này cũng có thể tìm tới biện pháp ứng phó.

Anh ta muốn kéo dài, Thư Nhan lại không muốn dây dưa, cũng không thể một mực sống mà đề phòng lo lắng như vậy, cô chịu được thì hai đứa bé cũng không chịu được.

"Em định làm gì?" Thư Kiến Dương nhíu mày: "Không thì anh trực tiếp kêu người trói anh ta lại, đánh gãy một tay một chân là nghe lời ngay."

Thư Nhan bất đắc dĩ, đừng nhìn người anh họ này coi như lớn lên đẹp trai, ngồi đó không nói lời nào còn có cảm giác hào hoa phong nhã, trên thực tế anh ấy là kẻ hung hăng, nếu không thì cũng không có địa vị như bây giờ.

"Anh ba, bây giờ là xã hội pháp trị, anh như vậy là đe dọa uy h.i.ế.p bắt cóc, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì chúng ta có lý cũng không thay đổi được."

Lăn lộn xã hội đen chung quy cũng không phải chính đạo, Thư Kiến Dương tận tâm tận lực đối xử với cô, Thư Nhan có qua có lại cũng hi vọng có thể giúp đỡ anh ấy một chút.

"Vậy em nói làm sao bây giờ?" Ở cùng cô em họ này được mấy ngày, Thư Kiến Dương đã không xem cô như một người phụ nữ nông thôn vô tri, chân chính làm một đối tượng trò chuyện bình đẳng.

TBC

"Giết gà dọa khỉ."

"Giết gà dọa khỉ?" Thư Kiến Dương híp mắt: "Em nói đến người tên Lý Kiều Kiều kia?"

Thư Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, đừng tưởng rằng trước đó cô ít nhắc tới Lý Kiều Kiều là sẽ buông tha cho cô ta, chẳng qua là dành lại ra tay sau mà thôi, lúc đều nghĩ nếu Diệp Chí Cường thức thời, việc này cứ thong thả, nhưng tên Diệp Chí Cường này không phối hợp, vậy thì Thư Nhan cũng chỉ có thể xin lỗi.

Làm mẹ của nữ chính, trong nguyên tác cũng có một chương giới thiệu lai lịch của Lý Kiều Kiều.

Năm 1992. trường của Lý Kiều Kiều ở mức trung bình, cô ta vẫn có một công việc chính thức, cô ta là nhân viên tài vụ của một nhà máy rượu trong thành phố.

Trong sách nói Lý Kiều Kiều có ánh mắt độc đáo, một chút lại chọn trúng Diệp Chí Cường không có chút văn hóa.

Sau khi kết hôn, bằng khả năng của mình cô ta được thuyên chuyển công tác, với nét chữ đẹp và cách hành văn không tệ, cô ta trở thành thư ký của trường S.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 21: Chương 21



Khi nữ chính xuất hiện, cô ta đã là Cục trưởng Cục giáo dục, và Diệp Chí Cường cũng phát triển công ty xây dựng của mình trở thành một trong những công ty địa ốc tốt nhất thành phố, trở thành công ty bất động sản lớn số một số hai ở Tây thành, nữ chính ổn thỏa làm con gái cưng của trời.

Lúc đọc sách, độc giả đều nghĩ là Diệp Chí Cường sau khi tách ra với vợ trước mới ở cùng Lý Kiều Kiều, dù sao thời đại kia rất ít khi nhắc tới giấy hôn thú, Diệp Chí Cường một câu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nghe lệnh mẹ cha thì đã khước từ cho qua.

Nhìn hôn nhân của thế hệ trước ở những năm thế kỷ 19 cảm thấy rất giống trò đùa, cảm thấy không có giấy hôn thú thì không tính là kết hôn, hơn nữa tương lai có không ít người cũng thấy giấy hôn thú không có ích lợi gì, huống chi trong sách viết rõ Diệp Chí Cường chẳng những cho nhà ở, còn đưa toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.

Thư Nhan cũng là sau khi xuyên vào nguyên thân mới phát hiện còn có nhiều việc nhỏ không đáng kể như vậy, có lẽ đứng ở góc độ không giống thì đối với những chuyện đó cũng không còn giống như vậy, cái này nếu xuyên thành Lý Kiều Kiều thì sao? Thư Nhan run cả chân, không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Dù sao bây giờ cô xuyên thành Thư Nhan, sắp thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, bị người đàn ông cặn bã vứt bỏ.

So sánh mà nói thì Lý Kiều Kiều dễ đối phó hơn nhiều. Cân nhắc bây giờ không thể náo loạn với Diệp Chí Cường quá cứng rắn, Thư Nhan chọn ảnh chụp chỉ có thể nhìn rõ Lý Kiều Kiều, Diệp Chí Cường không đưa lưng ra thì cũng là quay mặt sang. Ảnh chụp chia thành ba phần, một phần gửi đến trường học của Lý Kiều Kiều, một phần gửi đến trong xưởng của cô ta, còn có một phần thì gửi về quê quán của Lý Kiều Kiều, không tìm cục bưu chính mà trực tiếp tìm người làm công.

Sau khi dán thẳng vào cột thông báo trong trường học, báo chữ to bên ngoài xưởng, A Phi đưa đến người ở trong thôn, tên nhóc này linh hoạt thông minh, không dán lên tường, trực tiếp đưa một chồng ảnh chụp cho bà cô ở đầu thôn, nhờ bà ấy giao cho ba mẹ Lý Kiều Kiều.

"Ông trời ạ!" Người phụ nữ nhìn thấy ảnh chụp thì hô lên một tiếng, hấp dẫn không ít người vây xem, nhìn thấy ảnh chụp thì lập tức hưng phấn.

Đầu năm nay ít có gì giải trí, người trong thôn bình thường lúc không bận bịu thì sẽ tụ lại một chỗ nói này nói kia, người đàn ông nào và người phụ nữ nào đi hơi gần với nhau một chút cũng sẽ bị bọn họ nói tới, truyền đi nhiều thì sẽ giống như thật.

TBC

Bây giờ ảnh chụp bày ra trước mặt, đó chính là chứng cứ thật sự, không thua gì so với tận mắt nhìn thấy.

"Đây không phải là sinh viên trong thôn sao? Bình thường mẹ của cô ta khen con gái mình có năng lực, thật sự có thể chịu đựng." Một người phụ nữ nhìn thoáng qua: "Thím Quế Hoa, bà đừng xem một mình, nhiều hình như vậy cho tôi xem một chút với."

"Đúng, thím Quế Hoa, nhanh cho mọi người cùng xem một chút, nhìn xem sinh viên có gì không giống với người khác không?" Đây là một chàng trai hăng hái thanh thuần.

Sinh viên ngày thường mắt cao hơn đầu mà lại làm ra loại chuyện như thế nào, coi như ăn không được thì có thể nhìn xem một chút cho đỡ nghiện cũng được chứ?

Một đám người vây quanh xem náo nhiệt, Tiểu Phi thừa dịp không có ai lén lút chuồn mất, anh ấy còn phải đến thôn bên cạnh phát ảnh chụp, chị Nhan nói mười dặm tám thôn đều phải chú ý đặc biệt.

Không tới một giờ, tất cả mọi người đều biết sinh viên nhà họ Lý kia không lo học mà đến thành phố quyến rũ chồng người ta, bị vợ người ta bắt gian tại giường, còn chụp ảnh chụp không cần mặt mũi gửi về thôn.

Lúc bà ngoại Lý Kiều Kiều nhìn thấy ảnh chụp thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hai người cậu mợ tức cả người phát run, bọn họ đều có con gái, bây giờ đứa cháu gái này làm ra chuyện như vậy liên lụy tới hỏng thanh danh con gái nhà bọn họ, nhất là mợ cả, con gái đang làm mai, bây giờ xảy ra việc này cũng không biết có thành hay không.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 22: Chương 22



Ba mẹ Lý Kiều Kiều từ trên núi trở về, trên đường đi luôn cảm thấy người trong thôn cứ chỉ trỏ bọn họ, còn hơi buồn bực, thường ngày bởi vì nhà bọn họ có sinh viên đại học, trong thôn ai không trông ngóng bọn họ, bây giờ thì xem như hận không muốn quen bọn họ.

Vừa tới cổng, chỉ thấy một đám người chặn ở nhà bọn họ, trong lòng hai người hơi hồi hộp một chút, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?

Nhìn thấy ảnh chụp, mẹ Lý ngất đi, một trận người ngã ngựa đổ, cuối cùng tỉnh lại ngồi dưới đất vỗ đùi khóc lóc: "Không còn mặt mũi để sống nữa, không còn mặt mũi mà sống nữa..."

Ba Lý ngồi xổm ở một bên hút thuốc, mặc dù không khóc nhưng sắc mặt còn khó coi hơn mẹ Lý gấp trăm lần.

Nhà họ Lý mây mù dày đặc, Lý Kiều Kiều ở bên này cũng không tốt gì mấy, vừa mới vào trong xưởng đã bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, đồng nghiệp thường ngày cùng nhau chơi đùa đều tránh xa như thấy rắn, chị Vương luôn đối xử hòa nhã với cô ta cũng bày vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép nhìn cô ta.

"Chị Vương, đây là thế nào?" Nhịp tim Lý Kiều Kiều đập như sấm, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì không ổn.

"Kiều Kiều, em? Ôi!" Chị Vương nghẹn đo mặt, thật sự không có mặt mũi nói ra.

"Lý Kiều Kiều, xưởng trưởng nói cô tới phòng làm việc của ông ấy một chuyến." Một cô gái trẻ khác cùng một khối trong văn phòng với Lý Kiều Kiều nói, hai người vẫn luôn đấu nhau trong sáng ngoài tối, buổi sáng nhìn thấy ảnh chụp, cô ấy lập tức trộm một tấm cầm đi tìm xưởng trưởng.

Nhìn thấy ảnh chụp, Lý Kiều Kiều cảm thấy m.á.u cả người như đông lại, ngồi liệt trên mặt đất.

TBC

"Cô cũng thấy đó, làm ra loại chuyện như thế này thì trong xưởng không thể giữ cô lại được." Xưởng trưởng nhấn mạnh nói: "Cô là một sinh viên đại học, trong nhà bồi dưỡng cô khó khăn biết bao nhiêu? Kết quả cô lại làm ra chuyện như vậy, trở về cho tỉnh người lại đi."

Cả người Lý Kiều Kiều lạnh buốt, xong rồi, xong cả rồi, thanh danh hỏng mất, công việc cũng mất.

Diệp Chí Cường từ công xưởng trở về thấy Lý Kiều Kiều hồn xiêu phách lạc ngồi ở kia, lo lắng hỏi: "Đây là thế nào? Cơ thể em không thoải mái à?"

"Anh Cường, em mất việc rồi." Lý Kiều Kiều di chuyển đầu, nhìn thấy Diệp Chí Cường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

"Mất thì mất, em còn sợ anh nuôi em không nổi sao." Diệp Chí Cường chẳng hề để ý mà nói.

Một tháng hai ba trăm đồng tiền, cũng không đủ để cô mua một bộ quần áo bình thường, vừa lúc ở nhà dưỡng thai, sinh cho anh ta một đứa con trai thông minh béo trắng.

Lý Kiều Kiều bụm mặt lắc đầu, khóc ròng nói: "Hình chụp của chúng ta bị truyền ra ngoài, người trong xưởng đều thấy được, trường học cũng đều biết, sau này em còn làm người như thế nào! Còn không bằng c.h.ế.t đi cho xong."

Diệp Chí Cường đứng phắt dậy, hai mắt sung huyết: "Anh đi tìm cô ta."

Thư Nhan dẫn theo các con đến nhà Thư Kiến Dương, Thư Kiến Dương thì tự đến nhà bạn ở cạnh đấy, hai người tuy là anh em họ nhưng ở cùng một chỗ không tiện, anh ấy là đàn ông trưởng thành rồi, tùy tiện chịu khổ một chút cũng được.

Diệp Chí Cường đến khách sạn vồ hụt, tìm thật lâu mới tìm được Thư Kiến Dương, đoạn đường này làm anh ta dần dần tỉnh táo lại.

"Thư Nhan đâu?"

"Có việc gì?" Thư Kiến Dương nhíu mày.

"Ảnh chụp là chuyện gì?" Thật ra không có Thư Kiến Dương giúp đỡ, Thư Nhan muốn làm chuyện kia thì căn bản không dễ dàng như vậy.

Một chồng ảnh chụp ném tới trước mặt Diệp Chí Cường: "Chính là g.i.ế.c con gà cho anh xem một chút, lần sau thì coi như trực tiếp làm thịt khỉ."

Ảnh chụp không chụp ngay mặt anh ta, Diệp Chí Cường thở phào một hơi trước, cơn giận lại lập tức dâng lên.

"Đến cùng là Thư Nhan muốn như thế nào?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 23: Chương 23



"Đơn giản, ly hôn, anh ra khỏi nhà." Thư Kiến Dương dựa vào phía sau một chút, vểnh chân bắt chéo cà lơ phất phơ nói: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ đồng ý. Có câu nói không phải của mình thì hàng nghìn vàng cũng tan hết, bằng bản lĩnh của anh, năm ba năm sau lại là hảo hán một phương, anh có thể chờ nhưng cái người Kiều Kiều của anh chờ không nổi nữa rồi?"

Thư Kiến Dương chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Diệp Chí Cường thật sự động lòng, chẳng lẽ thật sự là đùa giỡn ái tình rồi?

"Thư Nhan ở đâu, việc này phải có cô ấy." Diệp Chí Cường không yên lòng với Thư Kiến Dương.

Ba người ngồi xuống ở quán trà, Thư Nhan nhìn Diệp Chí Cường, cảm thấy không hổ là thế giới tiểu thuyết, có thể làm cho người đàn ông cặn bã thích thật sự vứt bỏ tất cả.

"Tiền trong nhà, phòng ở còn có xe, tất cả đều thuộc về cô, tiền mặt của công ty cũng tương đương với tôi rời khỏi nhà." Từ sớm khi bị Thư Nhan cầm được chứng cứ, Diệp Chí Cường đã nghĩ ra các loại đối sách, chuyển dời tài sản không được, anh ta tìm luật sư hỏi thăm thuộc về hành động trái luật, để người nhà mẹ đẻ của Thư Nhan có đến ngăn cản cũng không được.

Con rể có tiền và con gái có tiền không giống nhau, cái này nếu như để nhà họ Thư biết Thư Nhan ly hôn có thể đạt được toàn bộ tài sản của anh ta, ước gì Thư Nhan nhanh chóng ly hôn.

Thật ra trong tay anh ta không có nhiều tiền, đều ở trong công trình, cũng chỉ có mấy nhà ở và xe hơi là đáng tiền, công ty không thể mất, anh ta dựa vào cái này để kiếm cơm, vay tiền hoặc là cho vay, chờ hai công trình trong tay hoàn thành thì tiền sẽ trở lại.

Trong đầu Thư Nhan tính toán cấp tốc, sở dĩ có thể chiếm quyền chủ động, một là bởi vì Diệp Chí Cường không có đề phòng đối với nguyên thân một chút nào, đánh anh ta không kịp trở tay, một cái khác là cô mượn thế lực của Thư Kiến Dương, tìm Thư Kiến Dương giúp một hai lần thì còn được, nhiều lần thì cô cũng thấy không tiện.

Mục đích ban đầu đúng là hi vọng có thể cầm được tiền, đi xa khỏi Tây thành, dẫn theo con cái bắt đầu lại từ đầu, đề nghị của Diệp Chí Cường cũng không phải không được.

"Anh ba, có thể tìm người của công ty thẩm định không?" Thư Nhan đồng ý với điều kiện của Diệp Chí Cường.

Bốn căn nhà nhỏ, trừ căn nguyên thân đang ở thì còn có ba căn ở trung tâm chợ náo nhiệt, một gian trong đó có thể làm cửa hàng mặt tiền. Thư Nhan nhìn thoáng qua địa chỉ, ánh mắt của Diệp Chí Cường tốt thật, căn mặt tiền sau này sẽ nằm trên đường dành cho người đi bộ náo nhiệt nhất, chỉ riêng lầu một lầu hai thì tiền cho thuê cũng có mấy chục vạn một năm, hai phòng khác thì sau này đều sẽ bị phá dở, cho dù là tiền bồi thường hay bồi thường nhà đều có lời, một chiếc xe hơi giá trị hai mươi vạn, chỉ những thứ này thì giá trị đã hơn một trăm vạn, công ty được xây dựng cuối năm trước, trong sổ sách chỉ có mười vạn, phần lớn đều được đổ vào công trình, hai công trình trong tay nếu hoàn thành có thể kiếm được hơn ba trăm vạn, tính toán nửa ngày thì công ty có giá trị một trăm năm mươi vạn, toàn bộ tiền mặt của Diệp Chí Cường đều đưa cho Thư Nhan.

"Chờ một chút." Thư Nhan đột nhiên nhớ tới Diệp Chí Cường còn mua cho Lý Kiều Kiều một căn nhà ở: "Dựa theo pháp luật thì tài sản sau khi kết hôn thuộc về tài sản đồng sở hữu, vậy anh ta đưa căn nhà kia cho người thứ ba, tôi có thể cưỡng chế truy nộp phi pháp không?"

Diệp Chí Cường nghe vậy thì sắc mặt âm trầm: "Thư Nhan, đừng có quá đáng."

"Quá đáng sao? Cái kia vốn là tài sản đồng sở hữu của chúng ta, anh cầm đi nuôi con hồ ly tinh đó còn nói lý luận gì?" Đã nói ra khỏi nhà thì cho anh ra sạch sẽ.

TBC

Diệp Chí Cường hít sâu một hơi, nhà kia mua cũng không đắt, chính là trang trí tốn không ít tâm tư, cho thì cho đi, sau này lại mua một căn là được.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 24: Chương 24



"Được." Diệp Chí Cường cắn răng nghiến lợi nói ra: "Tiền mặt của công ty có thể đợi một thời gian không? Một trăm năm mươi vạn nhiều lắm, trong một lúc tôi không bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy được."

"Không được." Thư Nhan từ chối một câu: "Tôi không tin nhân phẩm của anh."

Sớm cầm tiền rời đi, ở lại Tây thành càng lâu thì càng bất lợi với cô.

Mặt Diệp Chí Cường càng đen hơn, siết nắm đấm: "Tôi chỉ có thể tìm người kiếm được ba mươi vạn, cô là một người phụ nữ dắt theo trẻ con cũng không tốn nhiều, coi như cho tôi mượn, tôi tính cho cô hai phần lãi."

Thư Nhan vẫn lắc đầu: "Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, trong ba ngày, số tiền kia nhất định phải ghi vào sổ của tôi. Mặc khác trong vòng ba ngày, nếu như tôi và có gặp nguy hiểm gì thì tôi đều tính sổ lên đầu anh, đến lúc đó tôi làm gì cũng khó mà nói được."

Nói đùa, tiền này có mượn còn lấy về được à? Đó chính là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về.

Không khỏi đêm dài lắm mộng, buổi chiều bọn họ đi làm thủ tục sang tên, Thư Kiến Dương tìm một người quen, một đường thông thuận, hơn một giờ đã giải quyết xong toàn bộ, Diệp Chí Cường phất tay áo rời đi, trên sổ tiết kiệm của Thư Nhan đã nhiều hơn ba mươi vạn.

Thư Nhan vô cùng may mắn bây giờ là thập niên chín mươi, cái này nếu là ở thế kỷ mười chín, tuyệt đối không thể để Diệp Chí Cường tách khỏi nhà, cho dù da mặt có dày một chút nhưng không tồn tại uy h**p.

Lý Kiều Kiều thấy Diệp Chí Cường mặt mày u ám, có hơi khiếp đảm: "Ông xã sao vậy?"

"Không có gì. Mấy ngày nữa anh phải ly hôn, em có vui vẻ không?" Diệp Chí Cường ôm Lý Kiều Kiều, yếu ớt cười hỏi.

"Cô ta đồng ý ly hôn?" Mắt Lý Kiều Kiều sáng lên, không tự chủ sờ xuống bụng nhỏ, ôn nhu hỏi: "Cô ta không uy h.i.ế.p anh sao?"

Diệp Chí Cường giận tái mặt: "Cô ta muốn tất cả nhà và xe."

"Đây là cô ta dùng công phu sư tử ngoạm à." Lý Kiều Kiều kinh ngạc kêu lên.

"Không còn cách nào." Diệp Chí Cường thở dài một hơi: "Nếu thật sự lên tòa án thì không có lợi cho chúng ta." Diệp Chí Cường đùa giỡn lòng người, không nói tình hình thực tế cho Lý Kiều Kiều biết.

TBC

Ngày hôm sau, trên danh nghĩa của Thư Nhan lại nhiều thêm một căn nhà, thở phào một hơi, từ khi xuyên đến cho tới bây giờ, cuối cùng cũng thu hoạch được giai đoạn thắng lợi đầu tiên.

Trên đường trở về, Thư Nhan đưa xe và chìa khóa cho Thư Kiến Dương. Hôm qua lúc sang tên, cô trực tiếp viết tên Thư Kiến Dương, sau đó anh ấy đi bổ sung một chút thủ tục là được.

"Em làm cái gì vậy?"

"Anh ba, anh đừng từ chối vội, anh nghe em nói hết lời. Xem như anh cũng hiểu rõ người tên Diệp Chí Cường này, lần này em bức ép anh ta thành như vậy, nhất định anh ta sẽ có biện pháp trả thù, anh cũng đều hiểu rõ người nhà mẹ em bên kia, biết trên tay em có tiền, sau này em và các con cũng đừng mong có ngày yên tĩnh. Em định bán bất động sản ở đây thành tiền, mang theo con đến những thành phố khác bắt đầu lại từ đầu. Em cũng không biết lái xe, vứt thì phí, vậy anh ba hãy thương xót đưa phật đưa đến tây thiên, giúp em lái chiếc xe này đi, để nó khỏi biến thành sắt vụn." Nếu không phải Thư Kiến Dương giúp đỡ chạy trước chạy sau, Thư Nhan cũng không chiếm được cái gì.

"Nói bậy bạ gì đó, xe này bảo dưỡng rất tốt, ít nhất có thể bán được mười mấy vạn, thứ này quá quý giá, anh không thể nhận."

"Đồ của Diệp Chí Cường không lấy thì phí." Thư Nhan trực tiếp nhét đồ vào n.g.ự.c Thư Kiến Dương, không cho từ chối.

Tính cách của Thư Nhan rất đơn giản, anh tốt với tôi vậy thì tôi cũng đối xử tốt với anh, anh đối với tôi không tốt thì xin lỗi, đừng mong tôi moi t.i.m móc phổi đối với anh, anh em ruột cũng không được, ba mẹ thì hoàn thành nghĩa vụ là được, không có khả năng m.ó.c t.i.m móc phổi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 25: Chương 25



Không lay chuyển được Thư Nhan, cuối cùng Thư Kiến Dương nhận chiếc xe này.

Nói thật, Thư Nhan rất động lòng với mấy căn nhà kia, cái loại chỉ đặt ở đó mấy năm sau thì giá trị sẽ tăng mấy chục lần, tốt hơn so với đầu tư bất kỳ thứ gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại từ Diệp Chí Cường mà có, sau này sẽ phiền phức không thôi.

Muốn cắt đứt thì cắt cho sạch sẽ, dứt khoát bán tất cả nhà ở, dù sao bây giờ giá nhà ở cả nước đều rẻ, đến những thành phố khác cô lại nhắm hai mắt mua, qua mười mấy hai mươi năm cũng có thể chắc chắn kiếm tiền.

"Anh ba, mấy bất động sản này làm phiền anh bán giúp em." Do dự một chút rồi Thư Nhan nói: "Em không biết những năm này anh kiếm được bao nhiêu tiền, có tiền thì anh mua nhà đi. Ánh mắt Diệp Chí Cường coi như không tệ, những chỗ này đều ở trung tâm thành phố, nhất là cửa hàng mặt tiền này, cũng không biết sao anh ta mua được, nghe nói nơi đó muốn xây đường dành riêng cho người đi bộ, bây giờ muốn mua cũng không mua được. Nếu không phải em sợ Diệp Chí Cường tìm làm phiền, thật sự em cũng không nỡ bán đi. Anh ba tốt với em, làm em gái cũng m.ó.c t.i.m móc phổi nói vài lời, chuyện bây giờ anh làm tốt nhất là đừng làm lâu dài, ai biết lúc nào lại nghiêm trị, có thể thu tay thì thu tay lại đi, anh xem Diệp Chí Cường cũng chưa từng đi học vẫn làm ông chủ như thường, so với anh ta thì anh ba mạnh hơn nhiều, dưới tay cũng có một đám anh em, không bằng anh cũng đi làm thầu công trình, có tiền có người, anh còn sợ không làm ăn được sao?"

Thập niên chín mươi vẫn là thời điểm hoàng kim trên khắp cả nước, đầu óc Thư Kiến Dương linh hoạt, dùng ở đường chính ngay thẳng chắc chắn không kém, cố gắng thì thành tựu sau này còn cao hơn Diệp Chí Cường.

Bị Thư Nhan nói kiểu này, Thư Kiến Dương động lòng không thôi, theo tuổi càng lúc càng lớn, dần dần anh cũng có ý nghĩ lấy vợ sinh con, người này một khi có ý nghĩ thì sẽ có suy nghĩ ổn định, nhưng mà nghề này của bọn họ nguy cơ tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng làm sao dám lấy vợ sinh con? Giống như em họ nói như thế này, anh ấy có tiền còn có quan hệ, vì sao không thể làm thầu công trình như Diệp Chí Cường?

Dứt khoát lá gan lớn hơn chút thì trực tiếp mua đất xây nhà?

Thư Nhan còn chưa biết lá gan của anh họ cô lớn bất thường.

"Anh sẽ cân nhắc, nhà à? Ba anh để cho anh về nhà xây nhà." Thư Kiến Dương xoắn xuýt.

TBC

Quyết định muốn làm ăn thì ít nhất phải chừa lại số tiền kia, tiền còn lại chỉ đủ mua một căn nhà, nếu như xây nhà ở quên lại không đủ.

"Trừ lúc ăn tết anh trở về mấy ngày, đều không ở nhà thì xây nhà làm gì? Đương nhiên là mua nhà trong thành phố, mua nhà ở khu vực tốt trong thành phố không tốt sao, ở quê thì lúc nào xây không được." Thư Nhan biết người đời trước chú trọng lá rụng về cội, hơn nữa lúc này cũng không có quan niệm đầu tư mua nhà.

Thư Kiến Dương được tính là người gan to bằng trời, bằng không thì cũng không đi tới trình độ ngày hôm nay, nghĩ là làm, cảm thấy đề nghị của Thư Nhan có thể thực hiện, lập tức tìm người khơi thông quan hệ đăng ký công ty, công ty đăng ký ngay trên tầng trên ngôi nhà nằm trên đường dành cho người đi bộ.

Anh ấy nghe theo đề nghị của Thư Nhan, mua gian nhà kia, tất cả hết ba mươi vạn, con mắt cũng không nháy một cái.

Xem ra những năm này anh họ kiếm được không ít tiền, ba mươi vạn nói ra là ra, trách không được nhiều người lăn lộn như vậy, kiếm tiền rất nhanh.

Bốn căn nhà nhỏ khác thì hai căn bị anh em của Thư Kiến Dương mua, bọn họ chính là nhìn thấy Thư Kiến Dương mua hả hê, không nhịn được mua theo, hai mươi năm sau, lúc mọi người tụ lại nhớ lại tình cảnh mua nhà lúc ấy, cảm thấy lúc đó mình thật anh minh thần võ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 26: Chương 26



Lại bán căn nhà nguyên thân từng ở và bán cả căn lấy về của Lý Kiều Kiều đang ở là xong, đến lúc đó cô dẫn theo con cái rời khỏi Tây thành, tìm một thành phố không ai biết bắt đầu lại từ đầu.

Không biết Diệp Chí Cường đã làm gì, ba ngày sau, đúng hạn trả một triệu hai, Thư Nhan và anh ta chính thức ký tên ly hôn.

"Số tiền này phần lớn là cho hai đứa nhỏ. Thư Nhan, đừng bị anh họ và mẹ cô lừa." Diệp Chí Cường ký tên, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.

Tài sản phấn đấu lâu như vậy, mới đó đã thuộc về tay bà vợ già, còn bị cô lấy đi bằng cách này, Kiều Kiều cũng bị mang tiếng xấu.

"Chuyện này không phiền anh phải lo." Sau khi cầm giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng Thư Nhan thở phào nhẹ nhõm, đưa túi giấy bên cạnh cho Diệp Chí Cường: "Ảnh chụp và đoạn phim ở đây. Diệp Chí Cường, từ nay về sau hai chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa."

Ra khỏi cục dân chính, Diệp Chí Cường thấy Thư Kiến Dương lái xe của mình, khóe miệng anh ta giật giật, hừ một tiếng, xoay người đi thẳng.

"Ba..." Diệp Thiên Bảo trong xe thò đầu ra gọi.

Cơ thể Diệp Chí Cường khựng lại, nhưng anh ta cũng không quay đầu lại mà đi tiếp.

"Ba..." Diệp Thiên Bảo lại gọi một tiếng, vẫn không thấy ba mình quay lại.

Trẻ nhỏ không hiểu gì, người lớn dạy gì thì biết đó. Bà cụ Thái luôn nói với bọn trẻ rằng, ba của bọn chúng ở bên ngoài vất vả kiếm tiền nuôi chúng, đối xử tốt với bọn chúng thế nào đại loại. Cho nên cho dù không gặp người ba Diệp Chí Cường này, hai đứa nhỏ vẫn rất kính trọng anh ta.

Diệp Thiên Bảo òa khóc hu hu. Thư Nhan ôm lấy cậu bé, vỗ nhẹ vai cậu. Mấy ngày nay Diệp Thiên Bảo thường xuyên khóc nức nở, cô cũng không để ý nhiều. Nhưng hôm nay thì khác, Diệp Chí Cường sẽ không còn nữa. Trong mắt bọn nhỏ, dù sao anh ta cũng là ba của chúng, huống chi Diệp Thiên Bảo còn nhỏ như vậy, có thể biết gì chứ?

"Sau này mẹ sẽ chăm sóc con và chị gái."

Diệp Thanh Thanh dè dặt nắm chặt vạt áo của Thư Nhan, em trai còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng thật ra cô bé đã biết không ít chuyện. Ba không cần mẹ và bọn chúng, cũng giống như ba của Đại Nữu ở trong thôn, không cần mẹ của Đại Nữu, hơn nữa còn tìm cho Đại Nữu một người mẹ mới.

Buổi tối, Thư Nhan biết được từ Thư Kiến Dương, một phần tiền của Diệp Chí Cường là tiền cho vay, phần còn lại là mượn ở chỗ người khác. Xem như là vay nặng lãi, bây giờ đang nợ nần chồng chất.

"Em không cần lo cho anh ta. Chỉ cần anh ta không giở trò, cố gắng hoàn thành hai công trình trong tay, nhận tiền công trình là có thể trả hết nợ." Thư Kiến Dương cho là Thư Nhan mềm lòng, dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, còn có hai đứa con với nhau.

Không ngờ Thư Nhan lại lắc đầu, cực kỳ không vui nói: "Em không ngờ anh ta còn có cơ hội trở mình."

TBC

Thư Kiến Dương: ...

"Vậy em định làm gì?" Thư Kiến Dương cảm thấy mình chưa đủ hiểu biết về Thư Nhan.

"Anh ba, không phải anh muốn mở công ty xây dựng sao? Sao không nhân cơ hội này cướp công trình trong tay Diệp Chí Cường?" Thư Nhan càng nghĩ càng cảm thấy khả thi: "Bây giờ anh ta không có vốn lưu động, chỉ cần xảy ra một chút vấn đề là không thể vận hành được. Không nói đến những người khác, mà những người trong ê kíp của anh ta, anh không nóng mắt sao?"

Lời này khiến Thư Kiến Dương động lòng. Hai ngày nay anh ấy phát hiện tìm c* li không dễ, thợ có tay nghề lại khó tìm. Muốn dựng sân khấu diễn hí khúc, sân khấu đã có, nhưng không có nghệ sĩ thì làm sao hát được?

"Anh cũng đã nói, hai công trình kia cũng không tệ lắm, nếu như anh có thể tiếp nhận thì sẽ kiếm được bộn tiền." Thư Nhan cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 27: Chương 27



"Trước kia sao anh không cảm thấy em biết nói chuyện như thế nhỉ?" Hoặc nói là không giống một người chút nào. Nếu em họ lúc nào cũng thông minh như vậy, Diệp Chí Cường sẽ ly hôn sao? Hay là nói em họ vẫn luôn giả vờ, cố tình chờ Diệp Chí Cường ngoại tình, nắm được bằng chứng rồi dứt khoát tống ra khỏi cửa?

Không biết Thư Kiến Dương đang suy nghĩ gì, Thư Nhan hỏi thăm tình hình hai căn nhà kia.

"Vị trí nhà ở rất tốt, giá cả em đưa ra cũng không cao, rất nhiều người hỏi, tin rằng sẽ sớm bán được thôi." Thư Kiến Dương cảm thấy Thư Nhan không nên bán hết nhà: "Em có muốn giữ lại một căn không? Lỡ như... Em và bọn trẻ trở về cũng có chỗ nghỉ chân."

Anh ấy không nói hết, nhưng Thư Nhan hiểu anh ấy lo lắng điều gì. Một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ đến nơi khác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, có một căn nhà nhỏ ở quê coi như giữ lại đường lui.

"Hay là đừng đi nữa. Anh ba của em không có bản lĩnh lớn, nhưng che chở cho ba mẹ con em thì vẫn được." Một người phụ nữ như cô dẫn theo hai đứa bé còn mang theo nhiều tiền như vậy, đến một nơi xa lạ không ai biết đến mình. Lỡ như xảy ra chuyện gì, ngay cả một người hỗ trợ cũng không có. Ở Tây Thành tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc cô.

Thư Nhan mỉm cười biết ơn: "Chủ yếu là em muốn đi đến một nơi không ai biết mình để bắt đầu lại từ đầu. Tây Thành này là một nơi đau lòng đối với em."

Sao có thể ở lại Tây Thành được? Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Chẳng bao lâu nữa, ba mẹ nguyên chủ sẽ biết tin cô và Diệp Chí Cường ly hôn, cũng sẽ biết trong tay cô có rất nhiều tiền. Đến lúc đó, mỗi ngày họ đều đến làm phiền, hoặc là thêm đôi vợ chồng già nhà họ Diệp. Cô còn muốn sống hay không chứ?

Thư Kiến Dương không khuyên nữa. Sau những ngày ở với nhau, anh ấy phát hiện người em họ trầm tính này rất có chủ ý, ý tưởng muốn rời khỏi Tây Thành đã được tính toán từ lâu.

Chuyện bán nhà coi trọng duyên phận, nhanh thì vừa treo lên là bán ngay, chậm thì một hai năm cũng không bán được. Thư Nhan nghĩ nếu không bán được trong một tuần thì sẽ ủy thác cho Thư Kiến Dương, cô đưa bọn nhỏ rời đi trước.

Sau khi cho hai đứa nhỏ ăn no, đợi bọn chúng ngủ, Thư Nhan bắt đầu kiểm kê tài sản của mình. Trong nhà vốn đã có mười nghìn tệ tiền tiết kiệm, căn nhà bán cho Thư Kiến Dương ở sát đường hơi đắt một chút, phải ba trăm nghìn. Hai anh em của anh ấy mua mỗi căn một trăm năm mươi nghìn, ở đây tổng cộng là sáu trăm mười nghìn. Tính cả một triệu năm, hai triệu một trăm mười lấy từ chỗ Diệp Chí Cường, còn có hai căn nhà, tổng cộng có thể có được ba trăm nghìn, như vậy thì trong tay cô có khoảng hai triệu tư tiền mặt.

TBC

Hai triệu ở thập niên chín mươi có giá trị hơn hai mươi triệu trong tương lai, huống hồ đến năm 2019. cũng không có nhiều gia đình có thể lấy ra hai triệu tiền mặt.

Sổ tiết kiệm, sổ hộ khẩu và thẻ căn cước đều giấu kỹ trong người. Nói đến sổ hộ khẩu, đầu thập niên chín mươi, hộ khẩu thành phố rất phổ biến, không ít người phí hết tâm tư muốn trở thành người thành thị. Sau khi Diệp Chí Cường có tiền, anh ta liền chuyển cả nhà đến thành phố. Lúc ly hôn, Thư Kiến Dương tìm chút quan hệ, tách hộ khẩu của cô ra, hai đứa nhỏ cũng vào hộ khẩu của cô. Địa chỉ hộ khẩu vẫn là căn nhà ban đầu của cô, chờ bán nhà xong, cô phải làm lại thủ tục, đến nơi khác thì mua nhà rồi đăng ký hộ khẩu lại.

Sau một đêm không mộng mị, Thư Nhan vươn vai, hai đứa nhỏ vẫn chưa dậy. Khóe mắt Diệp Thiên Bảo đọng nước mắt, Thư Nhan sững sờ. Tối hôm qua cô không nghe thằng bé khóc, như này là lén khóc à? Nếu như là Diệp Thanh Thanh thì cô có thể hiểu được, nhưng Diệp Thiên Bảo trước giờ luôn gào khóc, nghĩ lại thì hình như có liên quan đến chuyện ngày hôm qua.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 28: Chương 28



Thư Nhan kéo chăn bông cho cậu, khẽ thở dài một hơi. Ba mẹ ly hôn là tổn thương rất lớn đối với con cái, nhưng ai bảo bọn chúng gặp phải một người ba như thế!

Diệp Thanh Thanh không cảm thấy khó chịu như vậy. So với người ba một năm không gặp được hai lần, đương nhiên đi theo mẹ vẫn tốt hơn. Giống như Đại Nữu ở trong thôn, từ khi có mẹ kế thì chưa từng được ăn một bữa cơm no, còn thường xuyên bị đánh. Đi theo mẹ tốt xấu gì cũng sẽ không bị đói, bị đánh. Đừng thấy cô bé còn nhỏ, thật ra trong lòng đã hiểu hết.

"Mẹ..." Diệp Thanh Thanh nhỏ giọng gọi.

"Dậy rồi à?"

TBC

Diệp Thanh Thanh còn rất nhỏ đã biết tự mặc đồ, còn có thể giúp em trai mặc quần áo ngay ngắn và rửa mặt. Dáng vẻ giống hệt một người lớn, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Thư Nhan thay quần áo, cô nhéo nhéo eo, quần áo hình như không còn chật nữa, chẳng lẽ gầy đi?

Cô soi gương kỹ, đúng là có gầy đi một chút, nhưng vẫn rất mập. Chờ sau khi đến nơi khác an cư lạc nghiệp, nhất định phải mau chóng giảm béo.

"Chị Nhan, bữa sáng đây." Tiểu Phi đến đưa bữa sáng cho Thư Kiến Dương, thuận đường mang theo cho Thư Nhan.

"Cảm ơn." Thư Nhan lấy tiền đưa cho Tiểu Phi.

"Không cần nhiều vậy đâu." Tiểu Phi khó xử, em họ của anh ba thật sự quá khách sáo.

"Có dư thì cậu mua nước uống." Mang bữa sáng là thuận đường, nhưng cũng là người ta có lòng. Người khác có thể không thấy có vấn đề gì, nhưng cô không thể xem như đương nhiên.

Buổi trưa có người muốn xem nhà, Thư Nhan gửi con cho anh ba. Cô cầm chìa khóa đến cổng chính đợi, không đợi được người đến xem phòng, ngược lại đợi được người ở quê.

Ban đầu Thư Nhan nghi ngờ Diệp Chí Cường, nhưng sau đó cô lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Nếu Diệp Chí Cường muốn để người nhà mẹ cô đến làm cô ghê tởm thì đã dùng chiêu này từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ.

Người dẫn đầu là mẹ của nguyên chủ, Lâm Tử Hương, đi theo phía sau bà là con trai út Thư Kiến Tường. Cũng như người bình thường, con trai trưởng phải chống đỡ gia đình, con trai út thì phải cưng chiều, đứa thứ hai ở giữa là khó xử nhất. Lấy chuyện vào thành phố làm ví dụ, anh hai của nguyên chủ chưa từng có cơ hội vào thành phố. Người ba Lưu Hữu Phúc của nguyên chủ vào thành phố thì sẽ dẫn theo con trai cả Thư Kiến Phi, Lâm Tử Hương thì dẫn theo con trai út. Lát nữa phải vơ vét một chút từ Thư Nhan mới có thể trở về.

"Mày với Chí Cường cãi nhau à?" Lâm Tử Hương hỏi thẳng.

Thư Nhan không trả lời, cô mở cửa đưa bọn họ vào nhà, chặn trước cửa sẽ khiến người ta chê cười.

Vào nhà, Lâm Tử Hương không vui đẩy Thư Nhan: "Mày nói chuyện coi, câm hả?"

Thư Nhan: Tôi nhịn.

"Giữa cặp vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn đâu?" Lát nữa người xem nhà sẽ đến, nhất định trước đó phải đuổi Lâm Tử Hương và Thư Kiến Tường đi.

Cô không định nói cho bọn họ biết chuyện ly hôn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chốc nữa sẽ đưa tụi nhỏ rời đi, xem bọn họ sẽ đi đâu tìm.

"Thật sự chỉ là mâu thuẫn cãi nhau sao? Tao nói cho mày biết, ông già nhà họ Diệp kia tới nhà đòi cháu, nói mày nhờ Kiến Ba đến cướp cháu trai của nhà họ Diệp bọn họ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nói đến đây, Lâm Tử Hương vô cùng tức giận: "Mày không có cha có mẹ? Hay là không có anh em? Lại đi tìm thằng anh họ không cùng chi giúp đỡ, làm bác gái cả của mày đắc ý. Cái mặt già của tao cũng bị mày làm mất hết sĩ diện."

Lâm Tử Hương và chị dâu cả chưa bao giờ hợp nhau. Lần này bởi vì chuyện Thư Nhan tìm Thư Kiến Ba giúp đỡ, chị dâu cả Thư đã ở lại nhà bọn họ một hồi, đắc ý nói gần nói xa. Ý là ba anh em nhà bọn họ đều không có bản lĩnh, mới có thể để con gái gả ra ngoài đến tìm anh em không cùng chi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 29: Chương 29



Lúc ấy suýt chút nữa đã làm Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương tức chết, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tử Hương hùng hổ tức giận đưa con trai tới.

"Chuyện này trong lòng con nắm chắc." Không tìm Thư Kiến Ba thì tìm ai? Ba đứa con trai của bà đứa nào đứa nấy cũng vô dụng, có thể đón con từ nhà họ Diệp sao?

"Cân nhắc cái đách, mày có thể cân nhắc cái gì chứ?" Lâm Tử Hương lập tức nổi trận lôi đình: "Mày thì biết cái gì? Sao tao lại có thể sinh ra đứa con vô dụng như mày chứ? Ngay cả một thằng đàn ông cũng không giữ được. Diệp Chí Cường đâu? Nó ở đâu? Tao đi tìm nó. Có phải nó không cần vợ con nữa không. Nhà họ Thư chúng ta không dễ bắt nạt."

"Lát nữa anh ta sẽ về ăn cơm trưa, đến lúc đó mẹ nói với anh ta cho tốt." Cô nói xong, Lâm Tử Hương lập tức ỉu xìu.

Bà ta chính là một người trong gia đình bạo ngược. Đối với hai đứa con gái thì gọi đến là đến bảo đi là đi, nhưng đối đầu với Diệp Chí Cường thì sợ vô cùng, rắm cũng không dám thả.

"Mày thì có bản lĩnh rồi, bảo anh họ mày giúp mày đón con. Nếu không phải đúng lúc Chí Cường gọi điện thoại về nhà thì nó cũng không biết con mình đã vào thành phố." Ánh mắt Lâm Tử Hương đảo một vòng, thấy trên bàn không có một chút trái cây, mặt bà ta xụ xuống: "Đến cả buổi trời mà cũng không biết lấy một chút trái cây ra cho bọn tao giải khát."

"Diệp Chí Cường vẫn luôn nuôi gái ở ngoài. Con nghe lời mẹ mắt nhắm mắt mở, trong lòng như có dầu sôi. Con cũng là con gái của mẹ, tốt xấu gì mẹ cũng nên đau lòng vì con một chút." Thư Nhan cố tình lau mắt, nghẹn ngào nói: "Đón bọn trẻ cũng là hết cách rồi. Diệp Chí Cường không có ở nhà, con muốn đón bọn nhỏ về. Tốt xấu gì anh ta cũng thường xuyên trở về thăm con cái một chút, con cũng có thể gặp người ta."

Trong mắt Lâm Tử Hương, con cái là vũ khí tốt nhất để buộc chặt người đàn ông, bà ta lập tức vui mừng nói: "Coi như cũng có đầu óc."

Sau đó lại trừng mắt nhìn cô: "Nói gì thế này, sao mẹ lại không thương mày chứ? Đàn ông đều có tính cách như thế, chẳng phải ngay cả những người đàn ông bất tài trong thôn chúng ta còn muốn ra ngoài tìm phụ nữ sao? Huống chi là Chí Tường có tài như vậy. Mày xem mấy người chị em của mày, bây giờ có ai nở mày nở mặt như mày không? Ở nhà cao cửa rộng*, ngồi xe ô tô, mỗi tháng chồng đều đưa tiền. Hơn nữa trước giờ còn không động tay động chân. Mày xem Anh Tử kế bên nhà chúng ta, mỗi đêm đều bị chồng nó đánh cho gào khóc. Mẹ thấy mày sống quá thoải mái nên mới có thể suy nghĩ lung tung."

(*) Nguyên văn 小洋楼 (tiểu dương lâu): chỉ những kiến trúc được thiết kế theo phong cách Đông Dương (Indochine Style), một kiểu kiến trúc được yêu thích ở Trung Quốc.

Thư Nhan: ...

"Chị ba, em đói." Thư Kiến Tường run đùi buồn chán. Thấy mẹ và chị ba nói gần xong thì hô lên giống như một ông lớn.

"Đúng. Mẹ với em mày vì chút chuyện của mày mà ngồi xe cả buổi trời, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn. Mau đi nấu cơm đi, đừng để em trai mày đói." Lâm Tử Hương nghe con trai kêu đói thì đau lòng.

"Không phải mọi người không biết, Chí Cường vẫn luôn không thích con lấy tiền chu cấp cho nhà mẹ đẻ. Lát nữa anh ta trở về gặp hai người thì..." Thư Nhan khó xử nhìn bọn họ.

Lâm Tử Hương hận không thể đánh Thư Nhan mấy cái: "Đồ vô dụng, nhiều năm như vậy mà ngay cả nhà cũng lo không được."

Tuy nói vậy, nhưng thật sự bản thân Lâm Tử Hương cũng sợ Diệp Chí Cường. Thằng nhóc đó là một kẻ đần độn, nếu làm loạn lên thì thật sự không nể mặt ai.

TBC

"Lộ phí đi tới đi lui thì trả lại tao. Còn tiền ăn cơm, mày không nấu cho bọn tao ăn thì dù sao cũng phải bỏ tiền mua cho bọn tao ăn." Tóm lại nếu không nhận được tiền thì bà ta sẽ không đi.
 
Back
Top Bottom