Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 340



Hôm nay Tô Mạt mặc áo sơ mi trắng quần đen phối với đôi giày da nhỏ, cô cột tóc đuôi ngựa, nhìn cô già dặn nhẹ nhàng khoan khoái. Chủ yếu là giá trị nhan sắc không thể đánh bại, da cô trắng, nhìn cô như biết phát sáng.

Phan Ngọc là người ở tỉnh Hồ Nam, là người thứ hai đến ký túc xá sau Tô Mạt. Cô ấy biết vài thông tin của Tô Mạt từ đàn chị, biết cô là trạng nguyên khoa học tự nhiên tỉnh Quảng Đông.

Quan trọng nhất là, cha cô ấy c*̃ng biết Tô Mạt, còn đánh giá cô rất cao, cha cô ấy bảo cô ấy học tập Tô Mạt. Lúc đầu cô ấy định chọn giường ngủ gần cửa sổ, cứ thế cô ấy bị cha yêu cầu ngủ dưới giường Tô Mạt để làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

Cha Phan Ngọc là quản đốc của xưởng thực phẩm tại tỉnh Hồ Nam, hôm trước khi cha cô ấy đưa cô ấy đến báo danh, biết con gái mình ở chung ký túc xá với Tô Mạt nên dặn dò một phen.

“Bọn tôi đang định tới nhà ăn ăn cơm, bạn ăn sáng chưa?”

“Chưa, tôi đi với các bạn.” Tô Mạt cười lấy hộp cơm của mình ra đi theo những người khác tới nhà ăn.

Trên đường tới nhà ăn, thông qua cuộc trò chuyện đơn giản, Tô Mạt đã có chút hiểu biết về bạn cùng phòng của mình.

Tám người ở chung phòng, bốn người thuộc khóa này, hai người là thanh niên trí thức thi lại, hai người có công việc.

Bốn người thuộc khóa này, một người là Phan Ngọc, một người là Ngô Phong Linh tới từ tỉnh Hải Nam, một người là Tạ Thục Trân tới từ Vạn Phật Thành tỉnh Quảng Đông, một người là Hoàng Ái Lan tới từ Quảng Châu tỉnh Quảng Đông.

Hai thanh niên trí thức, một người là Hà Vận Phân tới từ Quảng Tây, một người là Chung Xuân Linh tới từ Quý Châu.

Hai người có việc làm, một người là Tô Mạt, còn có một người khác là Lâm Ngọc Thanh làm việc ở bưu điện tỉnh Phúc Kiến.

Bảy người khác đều chưa lập gia đình, chỉ mình Tô Mạt đã kết hôn.

Những người khác nghe thấy con của Tô Mạt đã năm tuổi thì khiếp sợ không thôi.

“Trời ạ, Tô Mạt, chị không nói thì em còn tưởng rằng chị thuộc khoá này, hoàn toàn nhìn không ra.” Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc.

Tô Mạt cười ha ha, cô không ngờ sẽ có một ngày cô trở thành chị cả.

“Tôi có khuôn mặt khá trẻ con. Vậy xem ra, có lẽ tôi là người lớn tuổi nhất.”

“Năm nay bạn bao nhiêu tuổi?” Chung Xuân Linh hỏi.

“Hai mươi ba tuổi.”

“Vậy không phải rồi, chị và Vận Phân đều lớn tuổi hơn em, chị hai mươi bốn tuổi, Vận Phân hai mươi lăm tuổi.” Chung Xuân Linh: “Không ngờ em kết hôn sớm như vậy, người ở Quảng Châu đều kết hôn sớm như vậy sao?”

“Em không phải là người ở đây. Em cũng giống như mọi người, cũng là thanh niên trí thức được điều xuống nông thôn, ở đó em gặp người yêu, sau khi gả cho anh ấy thì mới theo quân đến Quảng Châu, em có việc làm trước khi thi đại học.” Tô Mạt nói.

Chung Xuân Linh nhìn Tô Mạt, trong mắt có không rõ cảm xúc chợt lóe lên: “Vậy em rất may mắn.”

Tô Mạt mỉm cười, không nói gì thêm.

Một nhóm người đến nhà ăn, Tô Mạt chưa mua phiếu cơm nên đi mua phiếu trước.

Điểm tâm coi như phong phú, có cháo trắng, màn thầu, bánh bao, bún, khoai lang và trứng gà.

Tô Mạt muốn một bát cháo trắng và một quả trứng gà, trứng gà là một phiếu ăn, cháo trắng là hai phiếu ăn.

Ăn xong, mọi người rửa hộp cơm rồi bỏ vào trong bao, đi tới hội trường tìm vị trí của sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ.

Bọn người đến sát giờ, Tô Mạt đếm ước chừng thì sinh viên năm nhất khoa ngoại khóa này có hơn tám mươi người, mà sinh viên nữ chỉ có mười một người, gom hai cái ký túc xá cũng không đủ.

Buổi sáng là đại hội cổ vũ tân sinh viên, những người lãnh đạo trường thay phiên nhau phát biểu, nói nước nhà kỳ vọng vào bọn họ, nói trên vai bọn họ gánh trọng trách và trách nhiệm, những tân sinh viên nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào.

Sau khi đại hội cổ vũ khai mạc, sinh viên từ các khoa quay về khoa đi làm việc mình đã được an bài. Khoa ngoại ngữ còn có một nhiệm vụ là phải chọn chuyên ngành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-340.html.]

Sau khi trưởng khoa Tiêu Quảng Minh phát biểu, ông ấy cho tân sinh viên nói tỉ mỉ ưu thế của từng loại ngôn ngữ.

Cuối cùng, ông ấy yêu cầu tân sinh viên chọn một chuyên ngành, về phần sinh viên có năng lực thì còn có thể học thêm những ngôn ngữ khác. Bọn họ không bị giới hạn khi học thêm những ngôn ngữ khác, nếu bạn có năng lực thì có thể học thêm ngôn ngữ không phải ngôn ngữ chuyên ngành.

Lúc Tiêu Quảng Minh nói tới đây, ông ấy còn nhìn Tô Mạt với ý nghĩ sâu xa khác.

Tô Mạt có cảm giác không ổn, biết vậy vừa rồi cô đã không ngồi hàng phía trước. Cô đi học đại học chỉ để chờ cơ hội, cô không muốn muốn khoe mẽ. Đến lúc đó, nhiều người chú ý cô thì cô sẽ không tiện để làm những chuyện khác.

Quả nhiên không lâu sau, Tiêu Quảng Minh đã gọi Tô Mạt đứng lên phát biểu.

Chủ nhiệm đã coi trọng như vậy, Tô Mạt cũng không tiện làm mất mặt người ta cho nên kết hợp với kinh nghiệm làm việc ở trung tâm ngoại thương của mình, đại khái nói ra quan điểm của mình. Ngôn ngữ lớn có lợi thế của ngôn ngữ lớn, ngôn ngữ nhỏ có ưu thế của ngôn ngữ nhỏ.

Cuối cùng của cuộc họp là đến phần chọn chuyên ngành. Đa số mọi người đều chọn tiếng Anh và tiếng Nga, rất ít người chọn tiếng Đức và tiếng Pháp.

Tô Mạt vốn đã không hề có trở ngại trong việc giao tiếp tiếng Anh, cho nên cô không định tốn công sức học thêm. Trong tương lai tiếng Nga cũng có xu hướng sử dụng cũng khá ít, vì vậy Tô Mạt chọn chuyên ngành tiếng Đức, phụ đạo tiếng Pháp. Còn về tiếng Nga, nếu còn sức thì có thể cân nhắc.

Khi phân lớp theo chuyên ngành, chỉ có 13 người chọn chuyên ngành tiếng Đức, và chỉ có Tô Mạt là nữ sinh duy nhất.

Tô Mạt: “...”

Thật là!

Báu vật quốc gia, cả lớp chỉ có một mình cô là nữ, mục tiêu lớn như vậy nên cô cũng không dám trốn học.

Sau khi Tô Mạt bắt đầu đi học bình thường, Lục Tiểu Lan ở thôn Lục Gia cũng chuẩn bị đến báo danh ở trường Cáp Nhĩ Tân.

Lục Tiểu Lan nghĩ rằng cha mẹ chưa bao giờ ra ngoài thành phố Song Sơn, nên cô ấy muốn bọn họ đi cùng mình đến Cáp Nhĩ Tân báo danh, tiện thể dẫn họ đi dạo hai ngày, để họ cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Con gái có lòng hiếu thảo như vậy, Lục Thanh An đương nhiên rất vui lòng, nhưng nghĩ rằng chỉ có hai vợ chồng đi thì không tiện nên bàn bạc dẫn theo Lục Bá Minh.

Mặc dù Lý Nguyệt Nga cũng rất muốn đi nhưng bà nhớ đến mùa thu hoạch vẫn chưa xong, cả nhà đều đi thì không tốt, cuối cùng vẫn quyết định không đi, để cho Lục Thanh An và con trai đưa con gái đi.

Đêm trước khi khởi hành, Lý Nguyệt Nga vào phòng Lục Tiểu Lan đưa cho cô ấy 100 tệ.

“Con giữ lấy số tiền này, đến trường đừng tiếc ăn uống. Học hành không phải dầm mưa dãi nắng nhưng tốn công sức lắm, dinh dưỡng phải đầy đủ.”

“Mẹ, không cần đâu, con có tiền mà.” Lục Tiểu Lan đẩy lại: “Hơn nữa, con vào đại học có trợ cấp của nhà nước, 18 tệ mỗi tháng mà.”

Công việc ở nhà trẻ của Lục Tiểu Lan không phải là công việc chính thức, không được hưởng chính sách đi học có lương, nên cô ấy phải dựa vào trợ cấp của nhà nước.

“Ở thành phố lớn cái gì cũng cần tiền, mẹ đã hỏi chị dâu ba của con rồi, số tiền 18 tệ này trừ tiền ăn ra thì không còn bao nhiêu. Con học đại học, mua giấy mua bút cũng tốn không ít tiền.”

“Nhưng con không cần, con đã dành dụm được một số tiền rồi.”

“Con dành dụm được bao nhiêu? Tiền lương của con chỉ có 30 tệ, mỗi tháng còn gửi về nhà 10 tệ, số còn lại thì phải mua đồ, lần trước về nhà còn đi máy bay, vậy thì còn dư bao nhiêu chứ?”

Lý Nguyệt Nga biết Lục Tiểu Lan có bao nhiêu lương, bà tính sơ qua, con gái đi đến Quảng Châu cũng không tích góp được bao nhiêu.

“Đúng là không dành dụm được nhiều nhưng số tiền con mang theo lúc trước cũng không tiêu gì cả. Con tạm thời không thiếu tiền.”

Lúc ly hôn, Lục Tiểu Lan mang về hơn 300 tệ, công việc buôn bán cũng được 400 tệ, mặc dù khi đi để lại 200 tệ cho cha mẹ nhưng số còn lại vẫn còn hơn 500 tệ, đến Quảng Châu cô ấy không hề tiêu đồng nào.

Sau khi cô ấy trở về thì đi gửi ngân hàng 400 tệ, nếu không thì giữ trên người, lỡ như bị trộm ở trường thì phiền lắm.

“Mẹ, con đủ tiền, thật sự không cần. Mang nhiều tiền như vậy lỡ mất thì sao?”

“Mẹ khâu vào trong áo cho con, không mất được đâu.” Lý Nguyệt Nga khăng khăng: “Con mang theo, bây giờ con ở ngoài một mình, không như lúc trước có anh ba chị dâu ba của con ở bên, lỡ cần tiền gấp thì thế nào?”

“Cứ mang theo đi, giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố, ở trường đừng để bản thân chịu thiệt. Hơn nữa, số tiền này cũng là của con lúc trước gửi về.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 341



Hai mẹ con ai cũng có ý kiến riêng, cuối cùng mỗi bên nhượng bộ một chút, Lục Tiểu Lan nhận 50 tệ, Lý Nguyệt Nga lấy kim chỉ khâu thêm một túi bí mật trong túi quần cho cô ấy để cất vào đó.

Sau khi Lý Nguyệt Nga đi, Lưu Ngọc Chi cũng đến đưa cho Lục Tiểu Lan 20 tệ.

“Tiểu Lan, em cầm lấy 20 tệ này đi, đến trường ăn uống cho tốt, đừng tiết kiệm.” Mỗi tháng lương Lưu Ngọc Chi chỉ có 24 tệ, đưa 20 tệ đã rất rộng rãi rồi.

Lục Tiểu Lan xua tay: “Chị dâu cả, không cần đâu, trường em có trợ cấp mà. Chị với anh cả nuôi ba đứa con cũng không dễ dàng, số tiền này hai người giữ lại đi.”

“Hừ! Em cứ nhận đi, ra ngoài cái gì cũng cần tiền, tuy anh chị không có bản lĩnh gì nhưng 20 tệ thì vẫn có thể đưa được.” Lưu Ngọc Chi nói, không cho cô ấy từ chối, nhét tiền vào túi hành lý của Lục Tiểu Lan.

Thấy Lục Tiểu Lan định lấy ra, Lưu Ngọc Chi giữ tay cô ấy lại: “Tiểu Lan, anh cả với chị trước đây không có năng lực gì, cũng không đóng góp được gì cho gia đình. Anh cả luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Bây giờ khó khăn lắm em mới đi học đại học, anh ấy có thể giúp một chút, nếu em không nhận thì anh ấy sẽ rất khó chịu.”

“Chị dâu biết có thể em không thiếu 20 tệ này, nhưng đây là tấm lòng của anh cả và chị dâu, em nhất định phải nhận.”

Lưu Ngọc Chi đã nói vậy, Lục Tiểu Lan cũng không tiện từ chối nữa: “Được, vậy em xin nhận, cảm ơn anh cả và chị dâu.”

Lưu Ngọc Chi lại trò chuyện với Lục Tiểu Lan một lúc rồi mới ra về.

Lục Quế Hoa thấy Lưu Ngọc Chi trở về, bàn bạc với Lục Vệ Quốc rồi cũng mang 20 tệ đi tìm Lục Tiểu Lan.

Năm ngoái Lục Vệ Quốc được thăng chức làm tổ trưởng, tiền lương từ 28 tệ tăng lên 32 tệ.

Hai nhà cộng lại, mỗi tháng thu nhập cũng gần bằng nhau. Tuy nhiên, đến cuối năm Lục Hành Quân có thưởng, cho nên xét về tiền lương thì nhánh đầu hơn một chút. Nhưng nhánh đầu có thêm một đứa con, tính ra cũng không hơn bao nhiêu.

Nếu đã nhận tiền của anh cả chị dâu cả thì Lục Tiểu Lan cũng không tiện từ chối tiền của anh hai chị dâu hai, cảm ơn một lúc rồi mới nhận lấy. Tránh để nhận của nhà này mà không nhận của nhà kia lại khiến mọi người nghĩ cô ấy có ý kiến với ai.

Sáng ngày 1 tháng 10, Lục Bá Minh và Lục Thanh An cùng lên xe vận chuyển của đơn vị đến thành phố Song Sơn, đưa Lục Tiểu Lan đi báo danh vào đại học.

Khi xe đến đại đội, có rất nhiều người đến tiễn, dù sao đây cũng là người đầu tiên của thôn đi học đại học, những người tử tế còn tặng phong bì đỏ cho Lục Tiểu Lan.

Lục Tiểu Lan rất ngạc nhiên, cô ấy không biết có nên nhận hay không, thấy Lục Bá Minh gật đầu thì mới cảm ơn rồi nhận lấy.

Sau khi xe lăn bánh, lúc này Lục Bá Minh mới nói với Lục Tiểu Lan: “Những người đã tặng con phong bì đỏ con phải nhớ kỹ. Sau này nếu có khả năng, bọn họ cần giúp đỡ gì thì con giúp một tay.”

Lục Tiểu Lan gật đầu.

Từ thôn Lục Gia đến thành phố Song Sơn, xe chạy mất gần ba giờ, Lục Tiểu Lan ngồi ở ghế sau, nghĩ đến lời của Lục Bá Minh vừa rồi, lén mở phong bì ra.

Trong các phong bì đều ghi họ tên, phần lớn là một hai tệ, cán bộ đại đội thì đưa 5 tệ, còn có một phong bì lớn là của Lục Bảo Quốc đưa 20 tệ với danh nghĩa của đại đội.

Lục Tiểu Lan lấy một cuốn sổ ghi lại hết. Cộng với 20 tệ của đại đội, cô ấy nhận được 52 tệ trong phong bì đỏ.

Cô ấy coi như mang theo phúc lành của cả thôn để đi học.

Lục Tiểu Lan mắt hơi ướt, mặc dù bình thường mọi nhà có chút tranh chấp nhưng khi có việc, mọi người vẫn rất đoàn kết với nhau.

Không khỏi khiến cô ấy nhớ đến lúc ở Đường Thị, khi đó mọi người đều đồng lòng, đây chắc hẳn là sự đoàn kết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-341.html.]

Đến ga tàu đã là buổi trưa, chỉ có thể mua vé tàu lúc 3 giờ chiều. Từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân mất 8-9 tiếng, Lục Tiểu Lan không muốn để Lục Bá Minh quá mệt nên muốn xem có thể mua được vé nằm hay không.

Lục Bá Minh có thẻ thương binh xuất ngũ, Lục Tiểu Lan lại có giấy báo nhập học nên rất dễ dàng mua được ba vé nằm.

Ba người ở nhà ga ăn trứng gà luộc và sủi cảo do Lý Nguyệt Nga làm, đợi sau khi loa nhà ga thông báo thì lập tức lên tàu.

Sau khi ngồi yên, Lục Tiểu Lan cầm ly tráng men định đi lấy nước nóng cho Lục Bá Minh, không ngờ lại gặp người quen.

“Bí thư Canh, chú cũng đi Cáp Nhĩ Tân ạ? Ông nội và cha cháu đưa cháu đi báo danh vào đại học, ở toa phía trước.” Lục Tiểu Lan rất vui mừng chỉ đường cho Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh cũng không ngờ gặp được bọn họ cho nên theo sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Lan, đi sang bên đó chào Lục Bá Minh và Lục Thanh An.

“Bí thư Canh, anh đi công tác ở Cáp Nhĩ Tân sao?” Lục Thanh An cũng đã hơn một năm không gặp Canh Trường Thanh rồi.

Canh Trường Thanh xua tay: “Không phải, tôi đi Bắc Kinh, tôi được điều chuyển về Bắc Kinh.”

Có lẽ chỉ tạm thời điều về Bắc Kinh, nhà nước đang có động thái lớn ở phía Nam, sau này anh ta chắc sẽ đến Quảng Đông. Nhưng những việc này chưa có quyết định cuối cùng nên không tiện nói.

“À?” Lục Thanh An rất ngạc nhiên, cũng có chút tiếc nuối.

Bí thư Canh là một quan chức có năng lực, lại sống vì dân. Khó khăn lắm tình hình mới tốt lên chút, nếu anh ta bị điều đi thì không biết có trở lại như trước hay không.

Canh Trường Thanh đi một mình, gặp người quen thì không trở về chỗ của mình nữa, ngồi nói chuyện với hai người họ.

Có người nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơn, khoảng 12 giờ đêm thì đến Cáp Nhĩ Tân.

Chính phủ tỉnh Hắc Giang phái người đến đón Canh Trường Thanh, Canh Trường Thanh tiện thể đưa mọi người đến nhà khách đã được chỉ định của trường Lục Tiểu Lan.

Kỳ thi đại học khôi phục đợt đầu tiên, nhà nước đã tạo nhiều thuận lợi, ngoài việc bao phí đi lại, nếu có người thân đưa đi, dựa vào giấy báo nhập học thì có thể ở miễn phí một đêm tại nhà khách được chỉ định.

Lần đầu tiên Lục Thanh An đến Cáp Nhĩ Tân, lại nghĩ ngày mai phải đưa con gái đi báo danh nên hồi hộp không ngủ được, ông ấy nằm xuống cứ trở mình liên tục. Giường của nhà khách có chất lượng trung bình, ông ấy trở mình cứ phát ra tiếng cọt kẹt, khiến cho Lục Bá Minh cũng ngủ không được.

Sáng hôm sau, hai người thức dậy, tinh thần không được tốt lắm. Nếu da không trắng thì chắc đã thấy hai quầng mắt thâm đen rồi.

Ba người ăn sáng rồi đưa Lục Tiểu Lan đi báo danh.

Lục Tiểu Lan đăng ký vào khoa tiếng Trung, được coi là chuyên ngành hot nhất, tân sinh viên có hơn một trăm người, dù đến sớm cũng phải xếp hàng một lúc mới làm xong thủ tục.

Lục Thanh An đi trong khuôn viên trường, hiếm khi để lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.

Tiếc rằng ông ấy không sinh vào thời điểm tốt, nếu không thì có khi cũng được học đại học.

Lục Thanh An sinh năm 1922, tuổi trẻ của ông ấy đúng vào thời kỳ quân Nhật xâm lược. Lúc đó sống còn khó huống chi đến chuyện học hành.

Ban đầu, thằng ba có cơ hội học đại học, nhưng thằng nhóc đó lại quyết định nhập ngũ. Ông ấy vốn nghĩ rằng có lẽ cả đời này của mình không có cơ hội bước chân vào trường đại học. Không ngờ con gái giỏi giang, lại giúp ông ấy thực hiện được một giấc mơ!

Sau khi làm xong thủ tục, có anh chị hướng dẫn đưa bọn họ đến ký túc xá. Ký túc xá đã lâu năm ròi nên trông có vẻ cũ kỹ, nhưng nó cũng khá rộng rãi.

Phòng của Lục Tiểu Lan ở tầng hai, một phòng mười người. Khi cô ấy đến thì đã có hai người ở đó.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 342



Lục Tiểu Lan chào hỏi hai người họ rồi nhanh chóng chọn giường và dọn đồ, sau đó đưa Lục Thanh An và Lục Bá Minh ra ngoài.

Ba người đi dạo quanh trường, buổi trưa lại ăn một bữa ở căn tin trường.

Cô ấy phải đợi đến ngày mốt mới bắt đầu nhập học cho nên tranh thủ thời gian còn lại, buổi chiều dẫn hai người đi dạo.

Lục Bá Minh đã từng đến Cáp Nhĩ Tân khi còn trẻ. Hơn hai mươi năm, sự thay đổi thực sự rất lớn, nhìn cảnh vật ông cảm thán không ngừng.

Khi Lục Tiểu Lan đang báo danh thì Dương Tố Vân ở Thượng Hải cũng đang thu dọn hành lý chuẩn bị đi báo danh vào trường.

So với lần đi đến Quảng Châu tìm Tô Mạt, dáng vẻ bây giờ Dương Tố Vân trông tiều tụy hơn nhiều.

Dương Tố Vân lớn hơn Tô Mạt một tuổi, năm nay cũng mới 24 tuổi, nhưng nhìn cô ta nói 30 tuổi cũng có người tin.

Hai năm nay, cuộc sống của Dương Tố Vân cũng rất khó khăn.

Nhà họ Cung dùng đủ loại lý do để ép cô ta ly hôn, nhưng cô ta vẫn luôn kiên trì không chịu ly hôn. Ban đầu, mẹ và anh trai trong gia đình cũng ủng hộ cô ta.

Nhưng nhà họ Cung lại dùng tiền đồ của Dương Tố Hồng để trao đổi với gia đình cô ta. Trong lòng mẹ cô ta, con trai luôn quan trọng hơn con gái. Vì tiền đồ của anh trai mà mẹ cô ta đã quay lưng đứng về phía nhà họ Cung, ép cô ta ly hôn.

Cô ta không có công việc, nhà mẹ đẻ lại không ủng hộ, cô ta thực sự không chịu nổi nữa. Đầu năm nay, cô ta nhận 500 tệ bồi thường từ nhà họ Cung và ly hôn với Cung Diệp.

Cũng không biết nhà họ Cung đã dùng mối quan hệ gì, cuối cùng Dương Tố Hồng cũng được phục chức, trở lại làm việc ở xưởng dệt, còn thành công lên chức phó chủ nhiệm.

Dương Tố Vân cảm thấy thật mỉa mai, khi chưa ly hôn, nhờ bọn họ giúp đỡ thì họ nói không có khả năng, không quản được chuyện nhà xưởng, bây giờ thì lại có khả năng rồi.

Khi Dương Tố Vân mơ hồ không biết phải làm gì, nhà nước công bố tin tức khôi phục kỳ thi đại học.

Dương Tố Vân như nắm được chiếc phao cứu sinh, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc ôn thi, cuối cùng cô ta đã thành công thi đỗ đại học. Dù không phải là trường danh tiếng nhưng cũng tốt hơn rất nhiều người.

Trong lòng Dương Tố Vân lại trỗi lên hy vọng lần nữa, cô ta trở thành sinh viên đại học thứ hai trong nhà họ Dương sau cha của cô ta.

Ly hôn rồi thì sao? Cô ta vẫn có thể tự tạo ra tương lai mới cho bản thân. Sau khi tốt nghiệp, công việc của cô ta sẽ do nhà nước sắp xếp, không ai có thể cướp được.

Tuy nhiên, cô ta sẽ không ngốc như cha của mình, nuôi dưỡng một đám quỷ hút máu. Bây giờ cô ta đã nhìn thấu nhà mẹ đẻ, sau này tốt nghiệp rồi, cô ta sẽ xin được phân công đến nơi khác, rời xa Thượng Hải, sau này không liên lạc với những người này nữa.

Chu Thu Anh thấy Dương Tố Vân đang thu dọn đồ đạc thì nói: "Tố Vân, hôm nay con đi báo danh à? Ngày mai đi cũng được, mẹ gọi anh con rồi, ngày mai chúng ta cùng đưa con đi báo danh."

"Không cần phiền phức vậy đâu, con tự đi được rồi." Dương Tố Vân lạnh lùng đáp.

"Mẹ đã bảo anh con mượn xe của nhà xưởng rồi, ngày mai nó lái xe đưa con đi, không thì nhiều hành lý như vậy không tiện đâu."

"Không cần, có xe buýt đi thẳng đến chỗ, không có gì bất tiện cả."

Chu Thu Anh thở dài, từ sau khi khuyên cô ta ly hôn, Dương Tố Vân luôn lạnh nhạt với bà ta.

Nhưng bà ta có thể làm gì được? Nhà họ Cung quyết tâm muốn ly hôn, làm sao người dân thường như bà ta đọ được với thế lực lớn? Thà nhân lúc nhà họ Cung còn dễ nói chuyện thì nhận tiền bồi thường rồi rời đi, còn hơn đến lúc hoàn toàn cắt đứt, gà bay trứng vỡ chẳng được gì cả.

Nhưng cho dù bà ta nói thế nào, dường như Tố Vân đều không nghe lọt tai. Cô ta cho rằng bà ta vì tiền đồ của Tố Hồng mà bán đứng mình.

Tuy tương lai của con trai quan trọng nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà ta cũng coi trọng con gái. Nếu không phải hết cách cứu chữa, bà ta sẽ không ép con gái ly hôn.

Hai ngày trước bà ta nghe người ta nói Cung Diệp được gọi về thành phố, hơn nữa tháng trước đã kết hôn với cháu gái nhà quan to nào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-342.html.]

Bọn họ môn đăng hộ đối, song kiếm hợp bích, nếu Tố Vân đối đầu với bọn họ không ly hôn cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.

Chu Thu Anh: “Thôi được rồi, lát nữa mẹ đưa con đi.”

Lần này Dương Tố Vân không từ chối, cô ta phải mang theo nhiều đồ, một mình cô ta hơi quá sức, bây giờ có thêm một người dọn giúp thì có gì mà từ chối chứ?

Cô ta không cần phải quay lại, và không muốn quay trở lại ngôi nhà này thêm lần nào nữa.

Căn nhà hai mẹ con bọn họ ở là nhà đơn vị của Chu Thu Anh thu xếp cho bà ta thuê, chỉ có một phòng đơn và một gian bếp nhỏ, cực kỳ chật chội, không thể so sánh với căn nhà của Dương Sĩ Ân.

Sau khi Dương Tố Vân dọn dẹp xong, Chu Thu Anh nhìn túi lớn túi nhỏ thì rất ngạc nhiên.

“Tố Vân, không cần mang nhiều đồ thế đâu. Ở ký túc xá có nhiều người không có chỗ cho con để đồ đâu, con chỉ cần mang theo vật dụng cần thiết thôi, đến lúc đó nếu thiếu gì thì về nhà lấy là được, nhà mình cách trường học không xa.”

“Không cần, sau khi khai giảng xong phải học nhiều, không có thời gian về nhà thường xuyên, mang một chuyến thôi.”

“Nếu con không rảnh thì gọi điện thoại về nhà, mẹ cầm đến cho con.”

Dương Tố Vân nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đã nói chỉ mang một chuyến thôi, nếu mẹ ngại phiền thì đừng giúp, con tự làm được.”

Chu Thu Anh nghẹn lại, cuối cùng không nói nữa, dọn đồ giúp Dương Tố Vân, hai mẹ con đi ra ngoài cùng nhau.

Buổi tối, Dương Tố Hồng dẫn vợ con đến đây, còn bảo Chung Nhã đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc váy mới làm quà khai giảng cho Dương Tố Vân.

Lúc Dương Tố Hồng đến, anh ta thấy chỉ có một mình Chu Thu Anh ở nhà thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, Tố Vân đâu rồi?”

“Hôm nay em gái con đến trường học điểm danh rồi.”

“Hả? Chẳng phải đã nói rằng ngày mai chúng ta đưa nó đi sao?”

Chu Thu Anh thở dài: “Chắc em gái con không muốn ở nhà.”

Trong khoảng thời gian ngắn Dương Tố Hồng im lặng, Chung Nhã thì bĩu môi.

Trong mắt cô ta, cô em chồng của cô ta là người ích kỷ nhất. Người nhà trai đã kiên quyết muốn ly hôn, thậm chí âm thầm uy h.i.ế.p mà cô ta vẫn không chịu, cô ta muốn cả nhà phải gánh chịu cùng mình chắc?

Dương Tố Hồng bị cách chức tạm thời hai năm, bọn họ đã tìm cô ta nhờ nhà họ Cung giúp rất nhiều lần nhưng cô ta luôn nói không được. Vậy giờ phải làm sao đây? Cô ta thấy Dương Tố Vân sĩ diện không dám nói với nhà họ Cung thì có.

Chu Thu Anh thấy biểu cảm của Chung Nhã, bà ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy cái bụng nhô lên của cô ta thì lại thôi.

Bà ta nhìn nhầm cô con dâu này rồi.

Lúc trước nghĩ đến nhà xưởng của cha cô ta, cho dù nhà họ Tô có làm gì cũng có thể bảo vệ Dương Tố Hồng. Không ngờ đối phương lại mặc kệ để Dương Tố Hồng bị cách thức tạm thời.

Mà cô Chung Nhã này được nuông chiều từ nhỏ, tiêu xài phung phí quen rồi, mấy đồng tiền lương của mình chẳng đủ tiêu nên phải đòi tiền Tố Hồng. Trong mấy năm Tố Hồng bị cách thức tạm thời, tiền tiết kiệm nhà họ đã bị cô ta tiêu sạch rồi.

May là năm nay Tố Hồng được phục chức và thăng lên phó chủ nhiệm, nếu không chỉ sống qua ngày thôi cũng khó khăn.

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi, cháu trai đã lớn như thế, mấy tháng nữa đứa thứ hai sẽ chào đời.

Dương Tố Hồng: “Ngày mai con đến trường học thăm con bé, chị dâu mua váy cho con bé, con đi đưa cho con bé.”

Chu Thu Anh: “Thôi đừng đi, bây giờ con bé đang bực bội, chờ thêm một thời gian nữa con bé nghĩ thông suốt thì đi.”

Dương Tố Hồng gật đầu, ở bên này một lúc rồi đưa vợ con về nhà.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 343



Ở bên kia, Tô Mạt đã khai giảng được một tuần.

Học đại học ở thời đại này không được như tương lai, chương trình học không quá nhiều và dành thời gian cho mọi người phát triển các hoạt động ngoại khóa và hoạt động xã hội linh tinh.

Ở thời đại này, nhiệm vụ của sinh viên là phải cố gắng học tập để báo đáp tổ quốc. Chương trình học dày đặc, buổi sáng bốn tiết buổi chiều bốn tiết, không hề lãng phí thời gian.

Buổi tối không có tiết, dù sao cũng phải dành thời gian cho sinh viên ôn tập nội dung đã học ban ngày.

Chuyên ngành tiếng Đức của trường đại học Trung Quốc được thành lập từ năm 1958 nhưng chỉ hoạt động một thời gian thì ngừng lại, sau khi thi đại học mới tiếp tục vận hàng nên chỉ có vài cơ sở.

Năm nhất là thời điểm đặt nền móng, chương trình học ngoài nghe nói đọc viết về ngôn ngữ ra còn có những tri thức nước ngoài, lịch sử hình thành và tình hình chung của nước Đức.

Trường đại học Trung Quốc phải cố gắng rất nhiều để vận hành lại chuyên ngành này, giáo sư chuyên ngành là một ông lão người Đức tên là Felik. Ông ấy có sự nghiêm khắc và gương mặt nghiêm nghị của người nước Đức.

Ngày đầu tiên đi học, ông ấy nói thẳng nếu có người dám vắng tiết của ông ấy mà không có lý do hoặc có một bài thi không đạt tiêu chuẩn sẽ phải học lại.

Tô Mạt nhớ đến câu chuyện cười trên mạng ở thời hiện đại, đi du học ở nước Đức bốn năm trở thành tám năm. Khoa chính quy là ba năm nhưng chưa thấy có người nào tốt nghiệp trong vòng bốn năm, hầu hết là năm năm.

Bởi vì nước Đức có rất nhiều trường quy định nếu có một môn không đạt tiêu chuẩn thì phải học lại toàn bộ.

Trong khoảnh khắc này Tô Mạt cảm thấy mình đã qua loa, khi chọn chuyên ngành phải chọn tiếng Pháp mới đúng.

Hơn nữa Felik có một thói quen kỳ lạ đó là thích gọi người khác trả lời về nội dung ông ấy đã dạy tiết trước, trong lớp chỉ có mười ba người, mỗi người đều có khả năng sẽ bị gọi tên.

Chỉ có hai vị giáo sư giảng dạy chuyên ngành tiếng Đức ở trường đại học Trung Quốc, ngoài Felik ra còn có một người đã từng đi du học Đức tên là Nghiêm Dật Chu, nghe nói ông ấy là bạn thân của Felik, là ông ấy đã giới thiệu Felik tới đây.

Một ngày tám tiết, hai ông lão chia mỗi người một nửa, mỗi người hai tiết buổi sáng và hai tiết buổi chiều. Đám sinh viên phải đối diện với hai gương mặt già nghiêm túc mỗi ngày cảm thấy rất áp lực.

Dưới áp lực này, một tuần trôi qua, tất cả mười ba người trong lớp đều lộ ra sự tiều tụy, thậm chí có vài bạn học nam nhìn gầy hơn rất nhiều.

Khó khăn lắm mới đến ngày chủ nhật nghỉ ngơi, Tô Mạt chỉ muốn ngủ như chết, không muốn bước ra khỏi giường.

Lục Trường Chinh thấy dáng vẻ này của Tô Mạt thì cười nhạo: “kh*ng b* thế cơ à?”

Vợ anh làm gì cũng thành thạo và dễ dàng, dường như không có gì có thể làm khó cô. Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy rất đáng yêu, anh cảm thấy rất hứng thú với hai ông lão đó, muốn nhìn xem họ là thần thánh phương nào.

“Anh không biết đâu, ngày nào cũng phải vận dụng mười hai phần tinh thần, mỗi ngày trôi qua đều rất mệt mỏi.” Tô Mạt lẩm bẩm. Nhưng không được nhân dịp nghỉ mà thả lỏng thần kinh căng chặt.

Lục Trường Chinh hôn lên đầu cô: “Vậy em ngủ đi, hôm nay anh sẽ đưa con đến quân đội.”

Tô Mạt phất tay ý nói anh tự sắp xếp là được.

Năm nay Lục Trường Chinh 29 tuổi, quân đội cố ý hướng anh phát triển lên quân sự chính phủ, hầu hết anh đã mặc kệ để các đội phó dẫn dắt đội làm nhiệm vụ, trừ những nhiệm vụ khá rắc rối thì anh mới tự mình làm, vì thế năm nay có nhiều thời gian ở nhà hơn.

Quốc gia đang chuẩn bị thử nghiệm thành lập lực lượng quân đội đặc biệt ở Quảng Châu theo hình thức lữ đoàn, lấy tên là ‘Thanh gươm Nam Quốc.’

Tư lệnh Hứa đã giao cho Lục Trường Chinh phụ trách việc này, trong khoảng thời gian đó, Lục Trường Chinh đã thông báo đến các quân khu trên cả nước, chờ đợi những quân nhân giỏi từ các quân khu đến. Chắc qua một khoảng thời gian nữa sẽ bận rộn hơn.

Nhân dịp có thời gian ở nhà chăm con nhiều hơn, giảm bớt gánh nặng của vợ.

Sau khi rửa mặt xong, Lục Trường Chinh gọi hai đứa nhỏ dậy, ba cha con đánh võ ở sân sau rồi Lục Trường Chinh dẫn hai đứa nhỏ đi ăn sáng ở nhà ăn, thuận tiện mua cho Tô Mạt một xuất.

Khi Lạc Lạc về không thấy mẹ đâu, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ vẫn chưa dậy ạ?”

Sau khi nói xong định chạy vào phòng tìm nhưng bị Lục Trường Chinh kéo lại.

“Mẹ đi học mệt, hiếm có ngày nghỉ ngơi, con để mẹ ngủ thêm một lúc đi, hôm nay hai đứa đi đến đội với cha.”

“Hả? Đi nữa à?” Gương mặt của Lạc Lạc trở nên tiều tụy, cậu bé còn tưởng hôm nay sẽ được ôm hôn mẹ chứ.

Trong khoảng thời gian này tiểu đội đặc biệt đang luyện tập ẩn nấp, Lạc Lạc không thấy hứng thú với trò trốn tìm vì lần nào cậu bé cũng bị người khác tìm ra, chẳng thú vị chút nào.

Tuy nói thế nhưng Lạc Lạc vẫn ngoan ngoãn leo lên xe với Lục Trường Chinh.

Mấy tháng trước Lục Trường Chinh lại thăng chức, tiền lương tăng từ 159 tệ lên 177 tệ và được cung cấp xe. Nhưng anh không muốn cảnh vệ đưa đón nên tự lái xe.

Lục Trường Chinh đi đến viện quân y trước lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của đội.

Tiểu đội đặc biệt chuyên làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, quân đội coi trọng sức khỏe của bọn họ, mỗi năm sẽ làm kiểm tra sức khỏe một lần.

Sau khi lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe, anh đi vòng đến văn phòng, định tìm bác sĩ lấy đồ dùng tránh thai.

Từ lần quay về nhà, Lục Trường Chinh đã tìm chuyên gia để kiểm tra hai lần, không thấy có vấn đề gì, kết quả mọi thứ đều bình thường. Lục Trường Chinh nghĩ rằng mình thường xuyên không ở nhà nên không để ý lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-343.html.]

Nhưng từ cuối tháng sáu, anh gần như không thể b.ắ.n ra được, anh và vợ làm chuyện đó rất thường xuyên, khi nào anh ở nhà, vợ không có chướng ngại sức khỏe thì sẽ không dừng lại, bọn họ không dùng biện pháp bảo vệ nhưng bụng của vợ vẫn không có phản ứng gì.

Nếu vấn đề không phải do anh thì là do vợ. Nhưng vợ từng sinh con, có lẽ lúc sinh đã làm ảnh hưởng đến cơ thể, cũng có thể là năng lực s.i.n.h d.ụ.c của vợ có vấn đề.

Lục Trường Chinh nghiêng về vế sau hơn.

Anh cảm thấy có hai đứa nhỏ là đủ rồi, sau đó chẳng quan tâm nữa, thuận theo tự nhiên là được.

Nhưng cuối tuần thấy vợ học hành mệt mỏi, Lục Trường Chinh quyết định lấy đồ dùng tránh thai. Xác suất là chuyện không ai nói trước được, lỡ như lại có em bé trong lúc bọn họ không muốn sẽ làm tăng gánh nặng cho vợ.

Bác sĩ kia thấy Lục Trường Chinh đi vào thì sửng sốt, tưởng Lục Trường Chinh tới để kiểm tra, có hơi bất đắc dĩ nói: “Đội trường Lục, anh lại có chuyện gì thế?”

Đây là lần đầu tiên Lục Trường Chinh đến để lấy đồ tránh thai, anh đang suy nghĩ xem phải nói thế nào.

Bác sĩ thấy anh không nói gì thì thở dài: “Đội trưởng Lục, vết thương lần trước không ảnh hưởng đến khả năng s.i.n.h d.ụ.c của anh. Nếu anh không tin tôi hãy đến tìm chuyên gia ở Bắc Kinh, ông ấy là người có sức ảnh hưởng trong ngành này.”

Bác sĩ thấy rất lạ, những người đàn ông khác gặp chuyện này đều giấu giếm sợ người khác biết, đội trưởng Lục này tới kiểm tra ba bốn lần. Nếu không có con thì dễ hiểu, nhưng rõ ràng đội trưởng Lục đã có một cặp sinh đôi.

Bác sĩ đề xuất: “Hay anh gọi vợ anh đến kiểm tra xem, có lẽ vấn đề ở chỗ cô ấy.”

Lục Trường Chinh nghe thấy tên Tô Mạt thì vội xua tay: “Bác sĩ Trần, hôm nay tôi tới tìm anh không phải để kiểm tra, tôi muốn lấy chút đồ tránh thai.”

Bác sĩ Trần:...

Trước đây tới tìm ông ấy kiểm tra khả năng sinh dục, bây giờ lại muốn tìm đồ tránh thai, định chơi trò gì thế? Hay là…

Bác sĩ Trần nhìn Lục Trường Chinh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhắc nhở: “Đội trưởng Lục, anh đừng làm ra chuyện sai lầm nhé.”

Lục Trường Chinh đen mặt: “Anh nghĩ gì thế? Vợ tôi mới thi đậu đại học, đang trong lúc bận học, tôi phải dùng biện pháp an toàn vì không muốn cô ấy mang thai trong lúc này ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.”

Bác sĩ Trần định nói theo tình hình của hai người không cần tránh thai, nhưng lại không nói nữa, lặng lẽ lấy mấy túi đồ dùng tránh thai trong ngăn kéo cho Lục Trường Chinh.

Biện pháp tránh thai thời đại này được sản xuất bởi nhà máy cao su Thanh Đảo, đựng trong túi giấy, một túi chỉ có hai cái, có bốn size lớn, vừa, nhỏ và siêu nhỏ. Bác sĩ Trần đã từng khám cho Lục Trường Chinh, hiểu rõ kích thước của anh nên đưa cho anh size lớn.

“Cho tôi nhiều một chút, mấy cái này chỉ vài ngày là hết.”

Bác sĩ Trần:...

Bác sĩ Trần: “Đội trưởng Lục, thứ này có thể tái sử dụng, phía sau túi có hướng dẫn sử dụng, anh xem đi.”

Cuối cùng ông ấy không nhịn được nói tiếp: “Đội trưởng Lục, tôi đề nghị phải tiết chế chuyện phòng the, đừng làm quá thường xuyên, không tốt cho cơ thể và không dễ thụ thai đâu.”

Lục Trường Chinh không quan tâm, đọc hướng dẫn sử dụng, phát hiện sau khi rửa sạch phải bôi tột tan gì đó, khóe miệng giật giật: “Cho tôi thêm mấy cái đi, vợ tôi có bệnh sạch sẽ, cô ấy không thích dùng lại đâu.”

“Đội trưởng Lục, thứ này mỗi người mỗi tháng chỉ được nhận ba túi thôi.” Ý của bác sĩ Trần là đã đưa cho anh nhiều lắm rồi.

Lục Trường Chinh cạn lời: “Không đủ thì sao?”

Bác sĩ Trần dừng một lúc: “Có thể mua, một hào một túi.”

“Được, thế anh cho tôi 30 túi trước đi.”

Đôi mắt của bác sĩ Trần suýt nhảy ra ngoài, đội trưởng Lục trâu bò thật, bảo sao có thể trở thành đội trưởng của tiểu đội đặc biệt, vợ anh cũng khổ thật đấy.

Bác sĩ Trần viết đơn cho Lục Trường Chinh, tìm một cái túi lớn để anh đựng đồ, bảo anh đến quầy thu phí mua.

Nhân viên ở quầy thu phí thấy Lục Trường Chinh mua ba mươi túi đồ tránh thai thì nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Khi Lục Trường Chinh quay lại, Lạc Lạc thấy anh cầm một túi thuốc lớn thì ngạc nhiên hỏi: “Cha, cha bị bệnh à? Sao lấy nhiều thuốc thế?”

Sau khi nói xong muốn cầm lên xem.

Tuy Lục Trường Chinh mặt dày nhưng ở trước mặt con cái phải có sĩ diện, anh vội né đi, cất đồ thật kỹ.

“Đây là đồ người trong đội cần dùng, lát nữa cha phải phát cho mọi người, con đừng động vào.”

“Dạ.” Lạc Lạc trả lời rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Lục Trường Chinh lái xe đến đội.

Trong các buổi huấn luyện của tiểu đội đặc biệt thường xuyên có người bị thương, có thuốc trị thương bình thường nhưng đó là thuốc được quân đội phát cho, Lục Trường Chinh không phải đến bệnh viện lấy.

Lạc Lạc không hiểu nhưng An An biết điều đó.

Cô bé nhìn cái túi lớn, An An đoán Lục Trường Chinh lấy thứ gì đó không thể để cho con nít chúng nó biết được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 344



Khi đến đội, Lục Trường Chinh thả hai con xuống, cho người đưa hai đứa trẻ tới sân huấn luyện, tham gia tập huấn với các tân binh.

Các tân binh đang tiến hành huấn luyện đu dây. Trong tương lai, đây là một nội dung huấn luyện thường quy dành cho lính đặc chủng, đặc công, thậm chí là cả lính cứu hoả nữa. Nhưng, đối với bộ đội thời kì này, đây quả là một phương pháp vô cùng tiên tiến.

Khi Lục Trường Chinh mới đề xuất việc hạng mục huấn luyện này, anh phải đấu tranh với các lãnh đạo rất lâu thì mới được phê chuẩn.

Xét cho cùng, việc bồi dưỡng đào tạo quân tiên phong không hề dễ dàng. Chỉ dựa vào một sợi cáp để trượt từ khoảng cách năm mươi mét xuống mặt đất trong vòng mười mấy giây đồng hồ là điều rất khó khăn. Nếu bộ đội không may bị ngã c.h.ế.t thì đó chính là tổn thất của quốc gia.

An An Lạc Lạc là “khách quen” của đội, mọi người đều đã quen với bọn nhỏ. Vừa thấy hai chị em tới đây, ai nấy đều rối rít vẫy tay gọi chúng qua đó.

Đối với những tân binh vừa mới gia nhập tiểu đội đặc chủng này, hai đứa trẻ chính là “doping” của họ, mỗi khi nhìn thấy chúng tới đây, bọn họ luôn tập luyện tích cực hơn hẳn.

Bởi vì trong đội của họ có một quy định bất thành văn, nếu ai thua kém hai đứa con của Lục Diêm Vương thì người đó sẽ chịu trách nhiệm rửa dọn nhà xí.

Chị An quá kh*ng b*, nhưng đa số các hạng mục khác đều rất dễ có thể vượt qua tên nhóc Lạc Lạc.

Thấy hai đứa bé tới đây, đội phó Vu phụ trách huấn luyện lần này nói với người lính dẫn chúng đến: “Đội trưởng bảo cậu đưa chúng qua đây à?”

Cậu lính kia gật đầu.

Đội phó Vu khẽ cau mày. Đội trưởng bạo gan quá rồi, huấn luyện đu dây chứa đựng rất nhiều nguy hiểm, những người được chọn vào quân tiên phong cũng khó tránh khỏi việc bị thương do ngã. Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ chúng bị ngã, chị dâu sẽ xé xác anh ta mất.

“An An Lạc Lạc, hạng mục huấn luyện này khá nguy hiểm, các cháu đứng ở dưới quan sát trước, xem có thành thạo hay không rồi hẵng nói tiếp.” Đội phó Vu nói.

Quá nguy hiểm, anh ta không dám để hai đứa lên trên, đợi đội trưởng đến rồi bàn tiếp.

Hai chị em lui xuống đứng một góc quan sát trực diện.

Độ cao này đối với An An thì chỉ là trò trẻ con, cô bé quan sát kỹ xảo là chủ yếu. Sau khi nhìn vài lượt, cô bé cơ bản đã nắm được nó.

Lạc Lạc thì ngược lại, sắc mặt cậu bé hơi tái nhợt. Mặc dù Lạc Lạc rất thông minh nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu cảm thấy khá sợ khi phải trượt nhanh từ trên cao xuống đất bằng một sợi dây cáp.

An An thấy sắc mặt em trai không ổn lắm nên hỏi nhỏ: “Đừng sợ. Lúc tụt xuống, em hãy cố bám chân sát với tường, một tay nắm chắc dây cáp bên trên, một tay dồn sức kéo dây cáp ở phía dưới ra xa, giảm bớt trọng lượng khi tụt xuống.”

“Mới đầu, em không nên ham nhanh, cứ chầm chậm thôi, sau vài lần luyện tập mới từ từ tăng tốc độ.”

“Bên dưới có thảm an toàn, vả lại còn có mọi người quan sát, sẽ không nguy hiểm gì đâu.”

Lạc Lạc gật đầu, cậu bé nhìn An An bằng ánh mắt sùng bái: “Chị, chị không sợ à?”

An An rất muốn nói mình không sợ, nhưng nhìn vào dáng vẻ của Lạc Lạc, cô bé bèn sửa lời: “Sợ, nhưng khắc phục là được.”

Khi Lục Trường Chinh giải quyết xong những việc khác thì đã sắp tới mười một giờ rồi. Thấy hai chị em vẫn đứng một bên không tham gia huấn luyện, anh liền tiến lên chuẩn bị đích thân hướng dẫn bọn nhỏ.

Khi các tân binh trong đội huấn luyện nhìn thấy Lục Trường Chinh, ai nấy đều trở nên căng thẳng, tốc độ trượt xuống cũng tăng lên đáng kể.

Đội phó Vu thấy Lục Trường Chinh dẫn hai đứa trẻ đi lên bèn tiến lại khuyên nhủ: “Đội trưởng, bọn trẻ còn nhỏ, hay là đợi chúng lớn rồi tính tiếp?”

Lục Trường Chinh xua tay: “Nếu muốn theo con đường này thì phải học càng sớm càng tốt.”

Hai ngày trước, lãnh đạo đã tìm gặp anh và nhắc đến chuyện nước S bắt được một đặc vụ nước M. Điều bất ngờ là đứa nhỏ này mới chỉ mười một tuổi nhưng đã ẩn mình ở nước S từ năm tám tuổi, lợi dụng thân phận trẻ con để tuồn đi rất nhiều tin tình báo khỏi nước S.

Nghe nói đứa nhỏ kia có kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g vô cùng chuẩn xác, rất nhiều người của nước S đã phải bỏ mạng mới có thể bắt được nó.

Vì vậy, trong thời đại nhiễu nhương này, bọn họ tuyệt đối không được xem thường một đứa trẻ.

Lục Trường Chinh cho hai đứa nhỏ mặc trang bị bảo hộ, tìm hai sợi dây cáp cạnh nhau rồi nói với An An, “An An, con làm trước đi, không phải sợ, cha đang ở bên cạnh con. Nếu có nguy hiểm, cha sẽ bảo vệ con.”

An An, sau khi cài xong móc trượt cáp, cô bé bước ra khỏi rào bảo vệ, trượt xuống dưới cùng Lục Trường Chinh. Mặc dù An An đã làm chậm đi nhưng tốc độ của cô bé vẫn còn quá nhanh so với một người vừa tiếp xúc với dây cáp, đoán chừng không mất hơn bốn mươi giây.

Thấy con gái nhanh như vậy, đôi mắt Lục Trường Chinh hơi loé sáng.

Anh biểt con gái mình có bí mật, hơn nữa vợ anh cũng biết đến bí mật, nhưng vì hai mẹ con cô chưa nói nên anh cũng không hỏi.

Có vẻ như đã đến lúc phải hỏi chuyện con gái rồi. Đôi khi thi thoảng giấu dốt cũng là điều tốt, xuất sắc quá lại dễ làm người ta ghen tị. Hiện tại cô bé còn nhỏ, chưa có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân.

Các tân binh đứng một bên quan sát, thấy An An “vèo” một chút đã tụt xuống, mọi người cùng hít một hơi lạnh.

Chị An à, chẳng chừa đường sống cho người ta tí nào.

Có vài người lần đầu tiên thử phải tốn hai, ba phút mới xuống đến nơi, lúc này lại càng đỏ mặt vì xấu hổ.

Chẳng lẽ là vì bọn họ thật sự quá cùi bắp?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-344.html.]

Mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ thấy đu dây rất dễ, thoáng cái đã hạ xuống đất nhưng khi thực sự đến lượt mình, họ sẽ biết mùi ngay.

Đặc biệt là thời này có rất ít nhà cao tầng, cũng rất hiếm có cơ hội đi máy bay, phần lớn mọi người ít nhiều gì cũng có chút sợ độ cao.

Để vượt qua nỗi sợ độ cao trong lòng, hơn nữa còn phải cố gắng trượt xuống với tốc độ nhanh nhất và đảm bảo bản thân được an toàn là chuyện vô cùng khó khăn.

Thấy An An không có vấn đề gì, Lục Trường Chinh để cô bé đứng chờ ở một bên, tiếp đó đi qua chuẩn bị chỉ dạy Lạc Lạc.

Lạc Lạc không thể bình tĩnh như An An, chỉ đứng trên cao nhìn xuống dưới đã thấy hai chân run run, lòng hốt hoảng bất an.

Lục Trường Chinh xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, cha ở cạnh con mà, cha sẽ bảo vệ con.”

“Cha phải làm được nhé, nếu con ngã thì con sẽ mách mẹ, mẹ nhất định sẽ bơ cha lâu ơi là lâu.”

Lục Trường Chinh chìa ngón út ra: “Cha ngoéo tay với con, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Lạc Lạc vỗ vào tay Lục Trường Chinh, “Trẻ con ba bốn tuổi mới ngoéo tay, con đã là đứa nhỏ năm tuổi rồi. Cha nhớ nhất định phải bảo vệ con an toàn nhé, nếu không con sẽ nói mẹ bơ đẹp cha.”

“Được.” Lục Trường Chinh vừa nói vừa cài móc trượt cáp cho Lạc Lạc, ôm lấy cậu bé rồi thả ra ngoài rào bảo vệ.

Lạc Lạc sợ hết hồn, lấy cả tay lẫn chân bám vào rào bảo vệ, hô lên: “Chờ chút, chờ chút, để con xuống chậm thôi, chậm thôi.”

Các quân nhân đang đứng xem không khỏi bật cười thành tiếng. Thế này mới đúng chứ, đó mới là dáng vẻ của một người mới nên có.

Bộ dạng của chị An ấy à? Quả là phi nhân loại!

Sau khi cài móc trượt cáp ổn thoả, Lục Trường Chinh tung người nhảy khỏi rào bảo vệ, đứng chờ Lạc Lạc chuẩn bị xong.

Lạc Lạc lần lữa mất một hồi lâu, lúc này mới nắm chặt dây cáp, từ từ tụt xuống dưới từng chút một.Lục Trường Chinh vừa đu xuống cùng cậu bé một cách chậm rãi vừa lên tiếng động viên con.

Cuối cùng, An An dùng hết một phút năm mươi giây. Tốc độ này tuy không được tính là nhanh nhưng so với người mới học thì thành tích này cũng không kém cỏi chút nào.

Sau khi hạ đến nơi, Lạc Lạc đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, “Làm con sợ c.h.ế.t đi được! May mà không rơi!”

Lục Trường Chinh cảm thấy buồn cười, anh nhấc Lạc Lạc đứng lên, nói: “Đi, cha trượt cùng con thêm vài lần nữa, quen rồi sẽ không con sợ nữa.”

Lạc Lạc lập tức suy sụp ra mặt: “Hả? Lại là con ạ? Không phải là đến lượt chị ạ?”

“Chị con không sợ nên sẽ tập ít hơn. Con còn sợ, phải tập thêm.” Lục Trường Chinh đáp.

Lạc Lạc ủ rũ đi theo sau Lục Trường Chinh. Sau hai lần trượt xuống, Lạc Lạc đã không còn sợ như trước, thậm chí còn hơi hơi cảm thấy thoải mái, tốc độ cũng nhanh hơn kha khá, chỉ mất hơn một phút một chút đã đáp xuống được rồi.

Lúc này đã là mười một giờ rưỡi. Những người khác tập hợp rồi về ăn trưa, nơi này chỉ còn ba cha con họ.

Lục Trường Chinh gọi An An đến bên mình: “An An, lần sau bắt đầu học nội dung huấn luyện khác, ban đầu còn phải giấu tài đi, không nhất thiết phải thể hiện hết sức mình. Hãy cho người ta thấy được sự tiến độ của con một cách từ từ, như thế sẽ tốt hơn nhiều.”

Kiếp trước An An sống rất vô tư, lúc đầu chỉ cần tu luyện với sư phụ sư huynh. Sau này, bị người ta hãm hại truy sát, cô bé ngày nào cũng phải tập trung tinh thần, không cho phép bản thân yếu đuối chút nào.

Do đó, cho dù An An đã cố ý giấu tài thì cũng không kiềm chế được nhiều, biểu hiện của cô bé vẫn đặc biệt xuất sắc.

“Thật ra con đã giấu rồi.” An An hơi sửng sốt, cuối cùng chọn cách nói thật. Đối phương là cha của cô, cha sẽ không hại cô.

Lục Trường Chinh thoáng kinh ngạc, anh không ngờ An An đã cố tình giảm tộc độ. Con gái anh thực sự là thiên tài dị bẩm.

“Được rồi, con trượt xuống đi. Nhưng hãy nhớ kỹ, tốc độ là thứ yếu thôi, nhất định phải đảm bảo bản thân được an toàn.” Lục Trường Chinh muốn xem con gái mình có thể nhanh đến mức nào nếu không tự giấu tài đi.

Sau khi hai cha con đều chuẩn bị xong, Lục Trường Chinh hô “bắt đầu”, An An “vù” một tiếng đã tuột xuống.

Lục Trường Chinh sợ điếng hồn, nghĩ rằng con gái bị trượt ngã, vội vàng đu xuống cứu con.

Tuy nhiên, vào lúc Lục Trường Chinh tụt xuống, An An cũng đã tiếp đất vững vàng.

Lục Trường Chinh: “…”

Hoá ra con gái không bị rơi xuống mà là tự trượt xuống. Hơn nữa tốc độ của cô bé rõ ràng con nhanh hơn anh. Điều này cũng đồng nghĩa với việc anh chưa kịp bấm thời gian.

Lục Trường Chinh gọi Lạc Lạc lại, dạy cậu bé cách bấm giờ. Sau đó anh và An An lại lên trên, cùng trượt một lần lưỡi.

Khi nhìn thấy thành tích “10 giây” do Lạc Lạc bấm ra, anh lập tức giật mình sững sờ.

Bản thân anh đu xuống từ độ cao năm mươi mét hết 13 giây, không ai trong đội có thể phá vỡ mốc thời gian này, không ngờ anh lại bị con gái vượt mặt xa như vậy.

Quả đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý mà!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back