Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 215



Sau khi Dương Hựu Bình được đưa đi, đối diện với câu hỏi của nhân viên thẩm vấn, ông ta liên tục kêu oan uống.

"Đồng chí, tôi còn oan uổng hơn Đậu Nga đấy. Đây là lương thực từ bên trên đưa xuống, đã có cát từ trước rồi, từng này cân vẫn chưa đủ đâu. Tôi đã phản ánh vấn đề này rất nhiều lần rồi, mấy người có thể đi điều tra."

"Tôi thừa nhận tôi là người bảo cấp dưới cho thêm cát vào bên trong, không thêm thì phải làm sao bây giờ? Không đủ số cân, tôi lấy đâu ra lương thực để lấp đây? Là do tôi hết cách mà đồng chí."

Dương Hựu Bình làm ở công ty lương thực này từ khi còn là nhân viên quèn leo lên tận chức chủ nhiệm, ông ta rất biết cách luồn lách khi gặp vấn đề này, sổ sách của công ty lương thực đã rối tung từ ngày xưa.

Có rất nhiều chuyện ông ta làm một nửa đúng một nửa sai, lúc thật lúc giả, là vì để ngày hôm nay dễ thoát tội.

"Chúng tôi đã điều tra xong rồi, trong công ty lương thực của các ông có người đầu cơ trục lợi lương thực." Nhân viên thẩm vấn bày chứng cứ đã điều tra được ra trước mặt Dương Hựu Bình.

Sau khi Dương Hựu Bình đọc xong hét lớn rằng không đúng.

"Chuyện này là không thể đâu, đồng chí, mấy người có nhầm lẫn gì không?"

"Tôi thừa nhận rằng tôi là người cho thêm cát vào, vì tôi hết cách thôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, không liên quan đến những người khác trong công ty, bọn họ chỉ là người làm việc theo mệnh lệnh của tôi mà thôi."

"Nhưng chắc chắn không có chuyện có người đầu cơ trục lợi lương thực. Chúng tôi không làm những việc xâm phạm đến tài sản của quốc gia đâu."

Dương Hựu Bình vừa nói vừa xem bằng chứng, ông ta không thấy có bằng chứng buộc tội mình, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Những bằng chứng này đều đã được xác minh hết rồi."

"Đồng chí, các anh chắc chắn rằng không nhầm lẫn gì sao? Ngày thường hai người này rất cố gắng, thành thật, chịu thương chịu khó, tôi tin rằng bọn họ sẽ không làm ra chuyện này đâu."

...

Dương Hựu Bình bắt đầu đánh Thái Cực với nhân viên thẩm vấn, một lúc sau, một nhân viên thẩm vấn khác đưa lời khai của nhân viên trong công ty lương thực đến, người này chỉ ra bằng chứng và xác nhận người đó là Dương Hựu Bình, ông ta lại hò hét kêu oan, dáng vẻ cực kỳ đau khổ giống như bị người khác hãm hại.

Sau khi xử lý xong việc trong quân đội, Lục Trường Chinh đã đi tìm Canh Trường Thanh.

Vì trước đây anh đã từng tiếp xúc với Canh Trường Thanh, khi nhìn thấy Lục Trường Chinh, Canh Trường Thanh nói thẳng: "Con người Dương Hựu Bình rất xảo trá, trừ một nhân viên đã khai rõ là ông ta làm ra thì không có bằng chứng nào cụ thể chứng minh ông ta là thủ phạm."

"Trong nhà ông ta có rất nhiều rượu, trà và t.h.u.ố.c lá xa hoa, giá trị của những thứ này vượt quá số tiền lương của ông ta, có lẽ xin lục soát nhà ông ta sẽ tìm được chứng cứ."

Canh Trường Thanh xua tay: "Ông ta đã chủ động nói điều này rồi, những thứ đó là ông ta dùng tiền cha ông ta để lại mua. Chúng tôi đã đến tổ chức tín dụng và hợp tác xã mua bán để điều tra, nói chung rất phù hợp."

E rằng Dương Hựu Bình này đã chuẩn bị b.o.m khói từ sớm.

"Theo ý của bí thư Sầm, lần này chỉ cần bắt vài người để làm gương cảnh cáo thôi là được. Không thể bắt hết cả lũ bọn họ được, trên con đường này, chẳng có mấy người sạch sẽ đâu, nếu như bắt hết cả thành phố Song Sơn sẽ rung chuyển mất."

Có đôi khi bọn họ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, biết rõ đối phương có tật, bề ngoài không có bằng chứng thực tế nào, nhưng chắc chắn đào sâu sẽ tìm được chứng cứ, cuối cùng vì tình hình chung mà phải nhẫn nhịn không làm được gì.

Không thể rút dây động rừng, có vài việc phải tính toán từ từ.

Hơn nữa, đám gà mờ như Dương Hựu Bình không phải mục tiêu chính của bọn họ, chủ yếu là phạt cảnh cáo làm gương mà thôi. Bọn họ sẽ không tốn công sức đi tìm chứng cứ vì không có nhiều người như vậy.

"Cho nên thông gia nhà cháu cùng lắm chỉ phải chịu hai hình phạt, giáng chức thôi, không phải cải tạo lao động đâu." Canh Trường Thanh nở nụ cười mệt mỏi.

Nếu muốn trời yên biển lặng thì còn rất xa, có rất nhiều việc phải làm.

"Hành động của mấy đứa làm ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, chính bản thân cháu cũng phải để ý, mau đi đuổi theo xin hai bảo vệ canh gác đi." Có một vài người khi điên lên có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Lục Trường Chinh hỏi: "Nếu tiện chú có thể tạm giữ Dương Hựu Bình hai ngày giúp cháu được không? Đừng để ông ta tiếp xúc với bất kỳ ai, tốt nhất là tìm hai người của hội ủy viên cách mạng."

Canh Trường Thanh suy nghĩ một lúc: "Được, nhưng cháu phải nhanh lên nhé."

"Vâng, cháu cảm ơn! Nếu chú cần người thì gọi điện thoại cho cháu."

Canh Trường Thanh phất tay: "Ừ, có cần gì sẽ tìm cháu."

Quân sự và chính trị không thể kết hợp quá chặt chẽ, tránh người nào có ý lợi dụng sơ hở vu oan bọn họ có ý phản cách mạng thì gay to.

Sau đó Lục Trường Chinh đi về, lúc trời chập tối anh lái xe đón Lý Nguyệt Nga và Lục Thanh An đi đến nhà họ Dương.

Dương Cảnh Minh về nhà lấy quần áo, đang chuẩn bị đi đến thôn Lục Gia buổi tối chăm sóc Lục Tiểu Lan, khi nhìn thấy anh ba và cha mẹ vợ đến, trong lòng anh ta bỗng có linh cảm chẳng lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-215.html.]

Vì Dương Cảnh Minh đã dặn trước rằng Lục Trường Chinh đến thị trấn lo việc giúp bọn họ nên Phương Xuân Phương rất nhiệt tình đón khách vào nhà.

Phương Xuân Phương kìm nén sự bối rối trong lòng hỏi: "Ôi, ông bà thông gia, cháu trai lớn, có tin tức gì rồi phải không?"

"Dạ." Gương mặt của Lục Trường Chinh nghiêm túc: "Về việc của đồng chí Dương Hựu Bình, chứng cứ đã rất rõ ràng rồi, nhẹ thì phải cải tạo lao động mấy năm, nặng sẽ bị tử hình."

Phương Xuân Phương và Dương Cảnh Minh hoảng sợ, sao lại nghiêm trọng thế nhỉ?

"Cháu trai lớn à, cháu hãy cứu chú Dương của cháu đi, ông ấy cũng là cha của Tiểu Lan mà." Phương Xuân Phương luống cuống, ông chồng luôn làm việc cẩn thận, sao mọi việc lại thành ra thế này?

Thảo nào con gái đi tìm hiểu tin tức mà chẳng moi được gì.

"Thím Phương, thím biết người nhà cháu mà, nhà cháu làm cách mạng nhiều năm nên rất kiêng kị chuyện này. Ông ấy muốn gửi lời nhắn cho Tiểu Lan, một là ly hôn, hai là cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta."

Đây là cách giải quyết mà Lục Trường Chinh và lão tam bàn bạc và đưa ra, đó là đùn đẩy mọi việc lên người thế hệ trước, dù sao sau này Tiểu Lan vẫn có thể đi làm ở hợp tác xã mua bán.

Dương Cảnh Minh hoảng hốt: "Anh ba, sao làm vậy được?"

"Em và Tiểu Lan không ly hôn đâu. Tuy việc này liên lụy đến nhiều người nhưng vẫn cứu vãn được mà. Anh có thể đi tìm quan hệ hỗ trợ được không? Bí thư Canh là chú của vợ anh, anh chỉ cần nói một câu thì cha em sẽ được thả thôi mà."

Dương Cảnh Minh không phải là người không hiểu gì, anh ta biết việc này liên lụy đến nhiều người nhưng nếu muốn thì vẫn có thể thoát tội.

Lục Trường Chinh nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu khinh thường: "Cậu tưởng tôi là cậu chắc?"

Nụ cười trên môi Phương Xuân Phương đã dập tắt: "Cháu trai lớn, vậy hôm nay cả nhà tới đây để làm gì?"

Thấy nhà bà ta có chuyện nên muốn cắt đứt quan hệ chứ gì? Không có cửa đâu!

"Ly hôn!"

Phương Xuân Phương cười lạnh: "Tình cảm của hai đứa nó đang êm đẹp, sao phải ly hôn? Cảnh Minh không đồng ý ly hôn. Vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, nhà chồng vừa có chuyện đã đòi ly hôn, nói thế nào cũng thấy vô lý."

"Vợ chồng phải đồng cam cộng khổ nhưng không thể cấu kết làm bậy!" Lục Thanh An mở miệng nói: "Cả nhà chúng tôi sống trong sạch, không thể chấp nhận cách sống nhà mấy người. Tham ô, trộm cướp, xâm phạm đến lợi ích của quốc gia và người dân, chúng tôi khinh thường làm bạn với kiểu người này."

Phương Xuân Phương cười nhạo: "Bây giờ mới khinh thường làm bạn thì đã muộn rồi." Giả vờ thanh cao gì chứ? Có giỏi thì đừng nhận sính lễ nhà bọn họ.

Phương Xuân Phương đột nhiên ngây người, hình như lần nào bà ta bảo Lục Tiểu Lan lấy đồ gì về, ngoài dịp tết ra đứa con dâu c.h.ế.t dẫm kia chẳng cầm thêm gì.

Thì ra đã đề phòng từ lâu rồi.

Chẳng trách dạo gần đây con nhóc c.h.ế.t tiệt kia chẳng thèm để bà ta vào trong mắt.

Phương Xuân Phương hận đến ngứa răng: "Không ly hôn!" Có c.h.ế.t cũng không buông tha cho Lục Tiểu Lan.

Lục Trường Chinh lạnh lùng nói: "Đồng chí Dương Hựu Bình được phán cải tạo lao động hay tử hình chỉ trông chờ vào một câu nói thôi."

Phương Xuân Phương và Dương Cảnh Minh hốt hoảng đứng bật dậy, Lục Trường Chinh thật độc ác.

Phương Xuân Phương bị uy h.i.ế.p thì hận đến mức nghiến răng nghiến răng nói: "Chúng tôi đồng ý ly hôn nhưng tôi có một điều kiện."

"Mẹ ơi, con..." Dương Cảnh Minh không muốn ly hôn với Lục Tiểu Lan.

Phương Xuân Phương mắng: "Con câm mồm!"

"Nếu mấy người đồng ý cứu ông Dương ra thì chúng tôi sẽ đồng ý ly hôn."

Lục Trường Chinh nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu giống như rất khó xử: "Chỉ một lần này thôi, sau khi giải quyết xong mấy người không được quấy rối Tiểu Lan, nếu tôi cứu ông ta ra được cũng có thể tống ông ta vào tù lần nữa."

Không phải Lục Tiểu Lan không chuẩn bị gì, năm nay cô ấy nghe thấy tiếng gió đã bắt đầu sưu tầm chứng cứ, trước đây cô ấy đã dành rất nhiều thời gian để tìm chứng cứ, mục đích là ép Dương Cảnh Minh ly hôn.

Phương Xuân Phương cắn răng: "Giao dịch thành công!"

"Được, vậy sáng mai phải đi làm thủ tục ly hôn."

"Không được, khi nào ông Dương được thả ra thì tính tiếp."

Lục Trường Chinh cười nhạo: "Tôi không tin mấy người, nhưng tôi luôn nói được làm được."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 216



Sau khi hai bên thỏa thuận xong, Lý Nguyệt Nga nói: "Tôi lấy đồ đạc của Tiểu Lan về trước, sáng ngày mai gặp nhau ở công xã."

Phương Xuân Phương cười giễu: "Cảnh Minh, con đi thu dọn giúp đi."

Dương Cảnh Minh ngồi bất động với đôi mắt ươn ướt, sao bỗng nhiên lại đến nước phải ly hôn vậy? Chuyện trong nhà cũng không phải là không thể giải quyết được, tại sao họ lại dồn ép anh ta như vậy chứ?

"Con không ly hôn." Dương Cảnh Minh nói.

"Cha mẹ nuôi con khôn lớn đến bây giờ, con muốn trơ mắt nhìn cha con c.h.ế.t sao?" Phương Xuân Phương nói với giọng điệu căm hận.

Cái thằng đầu gỗ này vẫn chưa nhận ra được trái tim của vợ nó đã bay đi mất rồi sao? Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình, bà ta nhất thời cũng không tiện vạch trần, chỉ đành để sau này từ từ nói với nó thôi, bây giờ quan trọng là phải cứu lão Dương ra trước.

Dương Cảnh Minh cúi đầu xuống không nói gì, Phương Xuân Phương thấy anh ta như thế thì đứng dậy đi thu dọn đồ đạc với Lý Nguyệt Nga.

Lúc Lục Tiểu Lan rời đi đã mang hết những món đồ có giá trị rồi, chỉ còn lại quần áo và giày dép thôi. Lý Nguyệt Nga cầm một bao vải to đóng gói hết những món đồ còn lại.

Phương Xuân Phương lạnh lùng quan sát, thấy Lý Nguyệt Nga không có lấy những gì không nên lấy thì bà ta hừ lạnh rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh và Lý Nguyệt Nga đi cùng Lục Tiểu Lan đến phòng làm việc của công xã để làm thủ tục ly hôn với Dương Cảnh Minh.

Dương Cảnh Minh bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ, nhìn Lục Tiểu Lan với ánh mắt ngập ngừng, nhưng có Phương Xuân Phương dõi theo nên cuối cùng anh ta vẫn phải ký tên.

Thôi đi! Cứu cha mình trước rồi hẵng nói, sau này tái hôn với Tiểu Lan cũng được. Chỉ cần trong lòng họ có nhau thì dù trở ngại có lớn đến đâu cũng không thành vấn đề.

Lục Tiểu Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này, đến khi lấy được tờ giấy ly hôn đã đóng dấu, cô ấy mới thở phào một hơi.

Giấy chứng nhận ly hôn vào những năm 70.

Cuối cùng cũng ly hôn rồi! Sau này cô ấy sẽ sống thật tốt, hiếu thảo với cha mẹ và ông nội, còn phải nhớ ơn anh ba và chị dâu ba nữa.

Lúc rời đi, Phương Xuân Phương lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm qua đấy."

Lục Trường Chinh gật đầu: "Ngày mai ông ta sẽ được quay về."

Trong những ngày thu hoạch vụ thu bận rộn, đại đội thôn Lục Gia xuất hiện một chủ đề bàn tán đó là con gái út của bí thư đã ly hôn và quay về nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng ở ven ruộng đồng lại có các bà thím lan truyền tin nóng này.

"Bà nói xem, tại sao bí thư lại đồng ý cho ly hôn vậy? Cậu con rể kia có điều kiện tốt biết bao, vừa cao to vừa đẹp trai lại còn là cán bộ công xã, tính tình cũng rất điềm đạm, lần trước gặp tôi còn chào hỏi nữa kìa."

"Đúng đấy, có cậu con rể hiếm có như vậy mà cũng ly hôn. Nếu là con gái tôi thì chắc chắn tôi sẽ trói nó lại."

"Đúng là mất mặt, đại đội chúng ta chưa bao giờ có chuyện ly hôn. Nếu con gái tôi dám quay về nhà thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân nó."

"Mọi người nói xem có khi nào là Lục Tiểu Lan có vấn đề nên bị nhà trai bỏ không?" Có người nói nhỏ.

"Nhìn đi, anh ba của nó kết hôn muộn hơn nó mà bây giờ đã có hai đứa con luôn rồi, còn cái bụng của Lục Tiểu Lan vẫn chưa có động tĩnh gì cả."

Mấy người họ nghe vậy thì gật gù. Có nhà nào sẵn lòng lấy một con gà mái không biết đẻ trứng chứ?

"Các bà đừng nói mò, là ông bí thư bảo ly hôn đấy, cha của cậu con rể đã phạm tội, các bà biết tính tình của ông bí thư mà, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát." Bà thím thân với Lý Nguyệt Nga vội vàng nói.

Lý Nguyệt Nga đã hao hết tâm trí vì danh tiếng của con gái mình, ngay trong ngày hôm đó bà ấy đi tìm mấy bà thím thân thiết mà khóc lóc kể lể, nhờ họ giúp đỡ giải thích trong lúc đại đội nói chuyện phiếm.

"Phạm tội ư? Phạm tội gì thế?"

"Cha của cậu con rể làm việc ở quầy lương thực, nghe bảo là trộn cát vào trong lương thực nên bị bắt. Như thế chẳng phải là hại người hay sao? Mọi người đã không được ăn no mà ông ta lại còn trộn cát vào. Ông bí thư biết được chuyện này thì lập tức bảo Lục Tiểu Lan lựa chọn, hoặc là ly hôn, hoặc là cắt đứt quan hệ."

"Lục Tiểu Lan là một đứa hiếu thảo nên chỉ đành chọn ly hôn thôi."

"Tại sao ông ta lại trộn cát vào lương thực chứ?" Có người vẫn chưa phản ứng kịp.

"Cái bà già ngu xuẩn này, mọi người đều mua lương thực theo cân cả, trộn cát vào như thế thì chẳng phải lương thực dư ra sẽ thuộc về ông ta sao?"

"Ôi dào, thế chẳng phải là hôi của, tham ô hay sao? Nhà chồng như thế này thì đúng thật là không thể chung sống được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-216.html.]

Cả đám bà thím nhao nhao đáp lời.

Không biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt thì vẫn ghét cay ghét đắng những chuyện trộm cướp tham ô như thế này.

"Ông bí thư làm như vậy cũng đúng thôi, chỉ tội nghiệp cho Lục Tiểu Lan, một cô gái tốt thế này lại trở thành phụ nữ tái giá. E là sau này chỉ còn nước lấy người góa vợ thôi."

"Thì đấy, cho nên chuyện cưới gả phải thật sự cẩn thận, nếu không sẽ hại đời con gái mình mất. Lý Nguyệt Nga khôn khéo lắm mà, sao lúc đầu lại không nhìn ra được vậy?"

"Ban đầu là Lục Tiểu Lan tự mình tìm người yêu đấy chứ. Hơn nữa người ta tham ô thì nào dám huênh hoang khắp nơi, người dân bình thường như chúng ta làm sao mà nhìn ra được."

"Vậy Lục Tiểu Lan gả sang đấy lâu như vậy chắc hẳn cũng biết mà nhỉ? Tại sao bây giờ xảy ra chuyện mới đi ly hôn?" Có người âm thầm suy đoán trong lòng, có vẻ như ông bí thư này... Cũng chả trong sạch cho lắm.

"Có người ở trên che giấu rất kỹ, cha chồng bị bắt nên Lục Tiểu Lan quay về nhà mẹ đẻ để cầu cứu thì mới biết được chuyện ra sao. Lục Trường Chinh thương em gái, đi lên huyện tìm người mới hỏi rõ được."

"Ông bí thư là lão thành cách mạng, Lục Trường Chinh lại còn là sĩ quan lớn, sao có thể kết thông gia với loại người đó được chứ, chỉ đành bảo Lục Tiểu Lan ly hôn thôi."

"Nghe nói có người ở trên che đậy cho ông ta, đoán chừng vài ngày nữa là thả ra thôi."

"Vậy nếu ông ta được thả ra thì tại sao lại phải ly hôn chứ?" Như thế chẳng phải là hại đời con gái mình hay sao?

"Bà không hiểu đâu, loại người này sớm muộn gì cũng bị xử lý, không nhân lúc còn thoát thân được mà ly hôn thì chẳng lẽ đợi sau này cả gia đình bị kéo xuống nước rồi mới ly hôn à?"

"Nếu là tôi thì tôi sẽ bảo con gái và con rể dọn ra ở riêng." Ông bí thư chả biết linh hoạt gì cả.

"Người ta chỉ có một đứa con trai thôi, sao mà ra ở riêng được?"

"Thế thì cũng đỡ hơn là bảo con gái ly hôn, sau này nó làm sao lấy chồng được nữa? Có nhà nào chịu lấy một đứa con gái tái hôn chứ?"

...

Lý Thúy Hoa vừa làm việc vừa nghe mọi người bàn luận, trong lòng bà ta vui như nở hoa.

Vốn tưởng rằng cả đời này bà ta chỉ có thể bị Lý Nguyệt Nga trấn áp, không ngờ vật đổi sao dời lại thành ra như thế này.

Mặc dù hai cô con gái của bà ta không lấy được tấm chồng tốt như Lục Tiểu Lan, nhưng ít nhất cũng có cuộc sống yên ổn và đã sinh con đẻ cái.

Không như Lý Nguyệt Nga chỉ có mỗi một đứa con gái, từ nhỏ đã thương yêu hết mực, bây giờ thì hay rồi, không những ly hôn mà còn là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Chỉ e là sau này không tìm được nhà nào tốt nữa!

Không chừng cả đời này sẽ phải ăn bám nhà mẹ đẻ, trở thành một bà cô già ế chồng.

"Các bà cũng đừng nói người ta như thế, Tiểu Lan vừa xinh đẹp lại có việc làm, tiền lương mỗi tháng những hai mươi mấy tệ đấy. Đại đội chúng ta có mấy người được như nó cơ chứ?"

"Vả lại cha người ta là bí thư, mấy cậu anh trai cũng có việc làm cả, thằng ba Lục lại còn là sĩ quan lớn nữa, sao mà không gả chồng được chứ?"

"Biết bao nhiêu người muốn kết thông gia với gia đình sĩ quan kia kìa."

Thấy Lý Thúy Hoa nói tốt cho Lục Tiểu Lan, mọi người đều vô cùng kinh ngạc: "Lý Thúy Hoa, bà đổi tính rồi hả?"

Lúc chưa đi lấy chồng, Lục Tiểu Lan đã từng nhiều lần giúp Lý Nguyệt Nga nói móc Lý Thúy Hoa.

"Tôi nói thật mà, các bà ở dưới quê nên suy nghĩ nông cạn, con gái ở trong thành phố mà có điều kiện tốt thế này thì chắc chắn ngày hôm sau sẽ có người đến cửa cầu hôn ngay."

Câu nói của Lý Thúy Hoa khiến các bà thím suy ngẫm.

Đúng đấy! Mặc dù là tái hôn nhưng không thể phủ nhận rằng nhà gái rất tốt, nếu thằng con không nên thân của nhà mình cưới người ta thì không chừng còn được nhà gái nâng đỡ nữa.

Lý Thúy Hoa quan sát rồi cười trộm.

Tốt nhất là có nhiều người kéo đến cửa cầu hôn.

Quả trứng có kẽ hở mà bị một bầy ruồi bu vào thì cũng chỉ còn nước vứt đi thôi.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 217



Một ngày sau khi Lục Tiểu Lan và Dương Cảnh Minh ly hôn, quả nhiên Dương Hựu Bình được thả ra.

Theo đó là thông báo xử phạt của ông ta, bị ghi hai lỗi nặng và giáng xuống một bậc, cách chức chủ nhiệm trở thành phó chủ nhiệm.

Dương Hựu Bình vẫn khá hài lòng với kết quả này. Miễn là không bị xử tội, không ảnh hưởng đến con đường phát triển của con trai mình sau này. Ông ta làm việc ở quầy lương thực bấy nhiêu năm đã đủ vốn rồi, sau này tuân theo phép tắc là được.

Tuổi tác của ông ta cũng đã lớn rồi, đời này cũng không thăng chức được nữa, chỉ cần có một công việc, làm đến khi không làm nổi nữa thì giao lại cho con gái hoặc bán đi cũng được.

Ở thời đại này vẫn chưa có khái niệm về hưu. Mặc dù quốc gia đã ban bố [Điều lệ bảo hiểm lao động] ngay từ đầu, nhưng người dân ở thời đại này đều muốn làm việc nhiều hơn, đóng góp nhiều hơn cho đất nước, nên hầu như chẳng mấy ai nghĩ đến việc về hưu khi đã đến tuổi và nhận tiền của đất nước cả.

Vào năm 78, quốc gia ban bố thêm một văn bản mới thì mới có lứa công nhân đầu tiên nghỉ hưu.

Sau khi Dương Hựu Bình về đến nhà thì phát hiện bầu không khí trong nhà không ổn lắm, con trai Dương Cảnh Minh không đi làm mà bày ra vẻ mặt như quả cà bị héo, thấy ông ta về nhà cũng chẳng mấy vui vẻ.

"Làm sao thế này?" Dương Hựu Bình bước vào nhà hỏi Phương Xuân Phương.

Chẳng lẽ chuyện của ông ta đã ảnh hưởng đến con trai ư.

"Nó ly hôn với Lục Tiểu Lan rồi, cảm thấy khó chịu trong lòng nên xin nghỉ phép vài hôm." Phương Xuân Phương đáp.

Dương Hựu Bình sửng sốt: "Tại sao?"

Ông ta đến đó một chuyến mới hiểu rõ hơn về năng lực của Canh Trường Thanh. Thế nên phải bám víu lấy gia đình thông gia này, sau này con trai mình đi được bao xa thì phải phụ thuộc vào sức mạnh của gia đình con dâu.

Ông ta biết năng lực của con trai mình tầm thường, lá gan cũng không lớn, nếu không có người đề bạt mà chỉ dựa vào bản thân thì thành tựu cả đời này cũng sẽ có hạn.

Ông ta chỉ đi vắng có vài ngày mà đã ly hôn rồi ư? Vậy tất cả toan tính của ông ta đều đổ sông đổ biển hết rồi.

"Cái bà này, tôi đã nói rồi, nhà mẹ đẻ của Tiểu Lan rất có năng lực, có lợi cho con trai mình, sao bà lại không nghe chứ?" Dương Hựu Bình tức giận, tưởng rằng Phương Xuân Phương đã giật dây hai người họ ly hôn.

"Nếu không phải vì cứu ông thì làm sao mà tôi để bọn nó ly hôn được chứ?" Phương Xuân Phương cũng bực tức.

"Cứu tôi?" Dương Hựu Bình sững sờ.

Phương Xuân Phương kể chuyện nhà họ Lục tìm đến nhà và lấy tính mạng của Dương Hựu Bình ra để uy h**p: "Tôi không đồng ý ly hôn, chẳng lẽ để ông đi ăn đạn à?"

Dương Hựu Bình nghe xong thì im lặng, lẽ ra chuyện của ông ta không nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu Lục Trường Chinh có ý muốn phá ông thì cũng không phải là không thể. Dù sao thì hai người có chứng cứ trực tiếp kia đều đã bị phạt đi lao động cải tạo hai năm rồi.

Bây giờ ông ta cũng không rõ trong tay Lục Trường Chinh có chứng cứ gì hay không. Cho dù ông ta có cẩn thận đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại một ít manh mối.

Dương Hựu Bình suy sụp, Lục Bá Minh khá có tiếng tăm trong công xã Hồng Kỳ, ông ta cũng từng nghe nói về tính cách của ông cụ, không ưa những chuyện như thế này cũng là chuyện bình thường.

Ban đầu ông ta cũng chẳng ưa gì đâu, nhưng sau vài lần nếm thử ngon ngọt thì cũng ngầm chấp nhận. Nào có ai gần mực mà không đen chứ?

"Thôi đi, chuyện này tính sau đi. Tiểu Lan và Cảnh Minh vẫn còn tình cảm với nhau mà, đợi chuyện này lắng xuống rồi tái hôn cũng được."

Phương Xuân Phương cười giễu: "Tôi nghĩ là do con quỷ cái Lục Tiểu Lan kia muốn ly hôn đấy, người ta đã đề phòng chúng ta từ lâu rồi."

Phương Xuân Phương kể cho Dương Hựu Bình nghe chuyện bà ta nhiều lần bảo Lục Tiểu Lan mang quà cáp về nhà nhưng cô ấy không bao giờ mang.

Dương Hựu Bình suy nghĩ rồi xua tay: "Có lẽ là nó không dám mang thôi, dù sao thì thôn Lục Gia cũng là nơi thôn quê, lần nào về cũng mang nhiều quà cáp như thế thì đúng là gây chú ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-217.html.]

"Hai cha con các người chẳng hiểu gì về phụ nữ cả. Mang quà về biếu nhà mẹ đẻ thì sao lại sợ gây chú ý chứ? Ước gì càng nhiều người biết càng tốt đấy, chứng tỏ rằng mình đang sống rất tốt bên nhà chồng. Nếu nó không đề phòng chúng ta thì tại sao chẳng lần nào mang quà về cả?"

"Thôi đi, không nói chuyện này nữa, chuyện ra sao thì sau này ắt sẽ biết thôi." Dương Hựu Bình xua tay, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Hiện giờ nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"

Phương Xuân Phương giơ một ngón tay lên, ý chỉ mười nghìn tệ.

Dương Hựu Bình gật đầu, cũng gần giống như những gì ông ta dự đoán. Số tiền này đủ cho gia đình ông ta sống rồi. Sau này con trai mình cần tiền cho sự nghiệp thì cũng có cái mà lấy ra.

"Cất tiền cho kỹ, sau này tôi sẽ làm việc thật cẩn thận, ngoại trừ tiền lương ra thì không còn khoản thu nhập nào khác nữa." Dương Hựu Bình nói.

"Trong khoảng thời gian này chúng ta phải khiêm tốn hơn. Phần quà cáp còn lại thì cứ giữ lấy mà dùng, đừng biếu sang cho Lợi Mẫn nữa. Số tiền mà cha để lại cho tôi cũng đã tiêu gần hết rồi, sau này sẽ rất khó giải thích nguồn gốc."

Cha của Dương Hựu Bình cũng rất có năng lực, sau khi ông cụ qua đời đã để lại một quyển sổ tiết kiệm hai nghìn tệ. Ngoại trừ hai vợ chồng ông ta ra thì không một ai biết về khoản tiền này.

Mấy năm nay, thi thoảng ông ta lại nhận quà cáp từ người khác, đôi lúc cũng tự mua cho mình một ít, nếu trộn lẫn vào nhau thì sẽ không dễ truy xét ra nguồn gốc.

Cùng ngồi chung trên một con thuyền, thấy ông ta như thế này thì bà ta cũng yên tâm, nếu người khác muốn truy xét thì ông ta cũng có thể nói rõ nguồn gốc.

"Cha chồng của Lợi Mẫn thế nào rồi?" Phương Xuân Phương hơi lo lắng, bên nhà họ Lục đã ly hôn rồi, chỉ còn mỗi bên này thôi, có lẽ chuyện này sắp phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

Dương Hựu Bình xua tay: "Chỉ e rằng lần này nếu thoát thân được thì cũng phải chịu tổn hại nghiêm trọng."

"Chúng ta sống yên bình hai năm trước đã, đợi sau này mọi chuyện lắng xuống rồi lên mưu kế sau."

Phương Xuân Phương gật đầu, hai cha con đều có thu nhập, gia đình bà ta còn cất giữ một khoản tiền nên cuộc sống vẫn rất dễ chịu.

Chớp mắt lại qua vài ngày, ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại bị người ta soi mói thì cuộc sống của Lục Tiểu Lan cũng khá yên ổn.

Mỗi ngày cô ấy đều cùng Tô Mạt đi làm và tan làm. Sau khi về nhà lại cùng nhau lên núi thu hoạch vụ thu, tháng ngày trôi qua vô cùng thư thái.

Chỉ trong vài ngày, sắc mặt cô ấy đã trở nên hồng hào hơn.

Ban đầu Lục Tiểu Lan còn lo rằng Phương Xuân Phương sẽ đến hợp tác xã mua bán gây phiền phức cho cô ấy, cô ấy cũng đã nghĩ sẵn cách đối phó rồi, nào ngờ ngay cả bóng dáng của bà ta cũng chẳng thấy đâu.

Lý do đầu tiên là vì nhà họ Dương sợ trong tay Lục Trường Chinh có chứng cứ gì đó, thứ hai là vì ý định sau này tái hôn, thứ ba là vì họ cũng muốn sống khiêm tốn một thời gian, thế nên không có ai đến gây rối cho Lục Tiểu Lan cả.

Tuy nhiên có vài ngày Dương Cảnh Minh thường hay đi loanh quanh trước cửa hợp tác xã mua bán vào buổi trưa, muốn thu hút sự chú ý của Lục Tiểu Lan, thấy Lục Tiểu Lan liên tục phớt lờ mình nên anh ta không tìm đến nữa.

Dạo gần đây ngày nào Tô Mạt cũng lên núi thu hoạch vụ thu, không những thu hoạch được rất nhiều đồ mà còn hấp thu không ít năng lượng nên dị năng đã vọt thẳng lên trung kỳ cấp hai.

Hạt giống rau cải còn sót lại ở đất thí nghiệm đã trưởng thành và có thể thu thập, Tô Mạt giao cho cấp trên bản báo cáo hạng mục và một nửa số hạt giống thu được của hai mảnh đất thí nghiệm.

Mùa đông năm nay, Tô Mạt dự định nghiên cứu kỹ thuật sản xuất hạt giống, nhưng không biết hiện nay đã có những công cụ thí nghiệm nào nên cô nộp đơn xin đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp của huyện để tham quan học tập vài ngày.

Cấp trên phê duyệt rất nhanh, cho nên hai ngày này Tô Mạt đã đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp của huyện.

Hôm nay lúc Tô Mạt tan làm, bởi vì muốn về sớm để lên núi thu hoạch vụ thu nên cô đã đi đường tắt.

Khi đi ngang qua một đoạn đường hơi vắng vẻ, Tô Mạt nhìn thấy một người phụ nữ lén la lén lút đi vào một khoảng sân nhỏ trông khá hoang vu.

Tô Mạt từng gặp người phụ nữ này, cô ta chính là Liễu Bình mà suýt nữa Lục Trường Chinh đã đi xem mắt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 218



Đối với Liễu Bình này, Tô Mạt có ấn tượng rất sâu sắc. Suy cho cùng, người dũng cảm tìm đường c.h.ế.t như vậy, gặp cũng không nhiều lắm.

Tô Mạt vốn muốn trốn đi xem cô ta định làm gì, nhưng lại có thêm vài người từ phía sau đi tới, thế là Tô Mạt không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hôm sau, lúc Tô Mạt đi làm, cô lại cố ý đi qua con đường đó, lén nhìn vào trong sân, hình như không giống có người ở.

Ăn trưa xong, Tô Mạt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lại đi đến con đường đó, tính toán lẻn vào xem bên trong có gì.

Dù sao thì Liễu Bình cũng là vợ của chủ nhiệm La, nói không chừng nơi đó có cất giấu bí mật của chủ nhiệm La.

Tô Mạt vừa đi tới gần, từ xa đã nhìn thấy Liễu Bình vừa đi vào trong sân.

Tô Mạt tìm một góc dừng lại, thấy xung quanh không có ai, cô vội vàng cất xe đạp vào không gian.

Cô nhìn thấy cây thường xuân được trồng trong một ngôi nhà gỗ cách đó không xa, bên trong không người, chủ nhà không có ở nhà. Tô Mạt nhanh chóng leo lên đó, dùng dị năng khiến cây thường xuân càng thêm tươi tốt, che khuất thân mình, bò lên lán của ngôi nhà gỗ để quan sát.

Sau khi dị năng của Tô Mạt được thăng cấp lên cấp hai, năm giác quan của cô trở nên nhạy bén hơn, mặc dù khoảng cách có hơi xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.

Tuy Liễu Bình dùng khăn che phần mặt, nhưng ở những phần lộ ra vẫn có nhiều vết bầm tím, có lẽ cô ta đã bị đánh.

Tô Mạt tấm tắc trong lòng, kết hôn với một ông già, đã thế lại còn bị đánh, chẳng trách lại phát điên ở nơi công cộng ngay dịp Tết Nguyên Đán.

Cô nghe nói trước đây cô ta từng tham gia một đoàn văn công, nhưng không biết cô ta nghĩ gì. Trong quân đội có rất nhiều thanh niên, ai trong số họ cũng hơn chủ nhiệm La.

Lần này Liễu Bình mang theo một cái xẻng nhỏ đi đến một góc, nhổ một ít cỏ dại mọc trên đó rồi bắt đầu đào xuống.

Đôi mắt Tô Mạt lập tức sáng lên, chẳng lẽ phía dưới có bảo vật gì sao? Không gian của cô rộng hơn rất nhiều, cũng không thiếu chỗ để đựng đồ.

Tô Mạt bò lên trên, nhìn Liễu Bình đào hơn mười phút mà không đào được cái rắm gì cả.

Sau đó, Liễu Bình lại tìm tìm kiếm kiếm, lần này đào ở một vị trí khác, đào được khoảng mười phút, Liễu Bình dừng lại, trên môi nở nụ cười đắc ý.

Tô Mạt nhìn từ xa, trong hố kia lộ ra như là giấy vải sơn, hẳn là bọc trong thứ gì đó. Nhưng Liễu Bình không tiếp tục đào mà lại lấp đất lại rồi rời đi với vẻ mặt đắc ý.

Chờ Liễu Bình đi rồi, Tô Mạt nhanh chóng trượt xuống, tìm một góc đường, lấy xe đạp phóng nhanh đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp huyện.

Khi đến viện nghiên cứu Nông nghiệp, Tô Mạt nói ở nhà có việc phải làm, buổi chiều xin nghỉ phép. Sau đó cô lại lẻn trở lại đó, lẻn vào tiểu viện.

Con đường này khá hẻo lánh, phần lớn là những ngôi nhà cũ bỏ hoang, thỉnh thoảng sẽ có người qua lại lúc đi làm và tan ca, nhưng những lúc khác sẽ rất ít người.

Sân ở trong một góc, cửa sân mở vào bên trong, trừ khi cố ý đến đây, nếu không thì từ đường bên ngoài nhìn không thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Nhưng để đảm bảo an toàn, sau khi Tô Mạt lẻn vào, cô đã thay quần áo và hóa trang, giả làm một nam thanh niên, nếu bị người khác nhìn thấy, họ cũng sẽ không nghi ngờ đến cô.

Sau khi cải trang, Tô Mạt lấy dụng cụ từ trong không gian ra, đào tại vị trí mà Liễu Bình đã đào. Bởi vì trước đó đất đã bị Liễu Bình xới nên Tô Mạt nhanh chóng đào tới vị trí có thứ gì đó.

Tô Mạt dùng xẻng gõ xuống, bên dưới hình như có một cái hộp. Tô Mạt nhanh chóng đào bới khu vực xung quanh, quả nhiên là một chiếc hộp lớn, được bọc kín bằng giấy vải sơn.

Giấy vải sơn có khả năng chống ẩm, nhưng ở thời đại này rất đắt tiền, có thể gói bằng giấy vải sơn, những thứ bên trong chắc hẳn phải rất phi thường.

Tô Mạt trực tiếp đặt chiếc hộp vào trong không gian, khi trở về cô sẽ xem đó là thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-218.html.]

Sức Tô Mạt rất mạnh, đào ra cái hộp cũng không tốn bao nhiêu thời gian, tổng cộng không đến mười phút.

Thu thập xong, Tô Mạt đi đến cổng sân lén quan sát, thấy trên đường không có người cũng không nghe thấy tiếng của ai, cô quay lại vị trí đó tiếp tục đào.

Nếu cố tình giấu thứ gì đó trong một khoảng sân bỏ hoang thì chắc chắn không chỉ có một chiếc hộp này.

Quả nhiên, tại vị trí đó, Tô Mạt đào thêm năm cái hộp nữa, kích thước đều giống nhau.

Tô Mạt đi vào đã hơn một giờ đồng hồ, ở lâu quá sợ bị người khác phát hiện, Tô Mạt nhanh chóng lấp cái hố mình đào lại.

Bởi vì lấy cái hộp đi nên để lại cái hố, Tô Mạt đã kéo một ít đất từ khu đất chưa đào gần đó, san phẳng mặt đất ngang bằng với khu vực xung quanh. Sau đó, cô gom một nắm hạt cỏ rắc lên trên để đưa chúng về trạng thái giống như trước khi đào, như vậy người khác không nhận thấy những thứ bên trong đã bị đào lên.

Tô Mạt đang định rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô lại đi đến vị trí đầu tiên mà Liễu Bình đào để đào tiếp.

Quả nhiên, sau khi đào sâu hơn Liễu Bình lúc nãy khoảng nửa mét, Tô Mạt đã đào được một thứ gì đó được bọc chặt trong giấy vải sơn, tuy nhiên, đây không phải là một cái hộp, mà có lẽ là một cái túi hay thứ gì đó.

Sau khi Tô Mạt đặt đồ vật vào trong không gian, cô lấp đất lại, khôi phục phần trên gần như nguyên vẹn dáng vẻ lúc đầu.

Lúc này cô mới thừa dịp không có ai, chuồn ra khỏi sân, tìm một góc khuất để tẩy trang, thay lại quần áo rồi đạp xe về nhà.

Kỳ thực, đây cũng là may mắn của Liễu Bình và Tô Mạt.

Trong viện có chôn đồ vật này nọ, mặc dù không có người ở, nhưng La Viễn tính tình đa nghi, không thể nào hoàn toàn yên tâm được. Vì thế ông ta nhờ thân tín cử người đến xem, người trông sân sẽ sống trong căn nhà trệt có cây thường xuân kia.

Nhưng mấy ngày nay, vì chuyện quầy lương thực, La Viễn cũng bị theo dõi, sợ đám người Canh Trường Thanh lần theo manh mối tìm ra cái sân kia, nên La Viễn đã yêu cầu những người đang quan sát rút lui, chờ khi gió êm rồi quay lại.

Nhưng ông ta không ngờ rằng Liễu Bình vô tình nghe được ông ta và thân tín nói chuyện, nên lén lút tới đây. Thật trùng hợp, lại bị Tô Mạt bắt gặp, bị cô nhặt được hời lớn.

Tô Mạt vội vàng đạp xe về nhà, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa tò mò.

Sau khi trở về nhà, Tô Mạt nhanh chóng đóng cửa thật chặt, hưng phấn mở hộp mù ra.

Thứ đầu tiên mở ra là thứ đào cuối cùng trông giống như một chiếc túi vải.

Tô Mạt dùng d.a.o cắt tấm giấy vải sơn ra, bên trong lộ ra một chiếc túi vải thô. Sau khi Tô Mạt lấy túi vải thô ra, cô mở ra, suýt nữa không kiềm được mà hét lên.

Có cả một túi vải đựng đầy tiền theo từng bó, một nghìn tệ một bó, tổng cộng năm mươi bó, tổng cộng là 50.000 tệ.

Mặc dù Tô Mạt có sổ tiết kiệm trị giá 80.000 tệ, nhưng nhìn thấy con số này, đột nhiên thấy nhiều tiền như vậy, vẫn rất chấn động.

Cất túi vải thô vào không gian, Tô Mạt tiếp tục mở những chiếc hộp mù khác.

Tổng cộng có sáu hộp, bốn trong số đó chứa thỏi vàng lớn và thỏi vàng bé, hai trong số đó chứa đồng bạc, không có tranh chữ cổ các loại.

Tô Mạt nhìn qua những đồng bạc, phần lớn là Viên đầu*, một ít là của triều đại nhà Thanh.

*Đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc

*Đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc

Tuy hiện tại đồng bạc không có giá trị mấy, nhưng sau này nếu bán cho những người sưu tầm đồ cổ thì giá sẽ rất cao.

Tô Mạt nhìn hộp đựng thỏi vàng lớn nhỏ, cô than thở, vào nhà cướp của mới là cách làm giàu nhanh nhất. Mấy thứ này, người bình thường chỉ sợ mấy đời cũng không kiếm được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 219



Thu dọn đồ đạc xong, Tô Mạt lấy từ không gian một túi lưới đựng lê, mang đi đón hai đứa nhỏ từ nhà Lục.

Vụ thu hoạch mùa thu là việc lớn của đội sản xuất, Lý Nguyệt Nga là vợ của bí thư đại đội, bà ấy phải làm gương, tất nhiên không thể chỉ đi cắt cỏ heo mà không làm gì khác.

Từ khi bắt đầu thu hoạch mùa thu, Lý Nguyệt Nga cũng đi làm mỗi ngày. Hai đứa nhỏ chủ yếu là do Lục Bá Minh chăm sóc. Chỉ là trước đây, mỗi ngày ông cụ làm được bảy, tám điểm công tác, giờ chỉ làm được sáu điểm công tác, dù sao ông cũng phải lo cho bọn nhỏ.

Nếu chỉ có một mình Lục Bá Minh, Lý Nguyệt Nga cũng không yên tâm. Dù bây giờ sức khỏe của ông cụ đã tốt hơn, nhưng chăm sóc bọn nhỏ rất mệt mỏi. Cha bà ấy lại chỉ có một tay, nhiều việc rất bất tiện.

May mà trường học cho nghỉ vụ mùa, Lục Phượng Cầm và mọi người đều ở nhà, bọn chúng có thể giúp ông cụ chăm bọn nhỏ.

An An và Lạc Lạc đã hơn hai tháng tuổi, bọn nhỏ được nuôi dưỡng rất tốt, nhìn rất đáng yêu. Đặc biệt là Lạc Lạc, gặp ai cũng cười, vì vậy trẻ con cũng thích chăm sóc hai đứa nhỏ.

Khi Tô Mạt đến, năm đứa trẻ đang ngồi trên giường chơi với hai đứa nhỏ, Lục Bá Minh đứng bên cạnh nhìn.

Từ lần trước, sau khi Tô Mạt nói chuyện với An An, cô bé đã hợp tác hơn trước. Người khác chọc cô bé, cô bé cũng sẽ mỉm cười, không còn kiêu ngạo như trước.

Thấy Tô Mạt, Lục Phượng Cầm hơi ngạc nhiên: “Thím ba, hôm nay sao thím về sớm vậy? Không lên núi thu hoạch vụ thu nữa à?”

“Công việc của thím xong rồi, thím cảm thấy hơi mệt, nên xin phép về sớm, hôm nay không đi thu hoạch vụ thu nữa.” Cô phát tài rồi, cho nên hôm nay cô sẽ ở nhà nghỉ ngơi thôi.

Lục Bá Minh nghe Tô Mạt nói là xin phép về nghỉ ngơi nên ông có chút lo lắng: “Nếu cháu mệt, về nhà nghỉ ngơi đi. Giờ ở nhà có nhiều người chăm sóc bọn nhỏ mà.”

Tô Mạt xua tay: “Không sao, cháu mang bọn nhỏ về nhà nằm nghỉ cũng được.”

Nói xong, cô đặt túi lưới đựng lê lên giường, rồi đưa mỗi đứa một quả.

“Ông, đây là lê cháu mua ở huyện, ông giúp cháu chia cho mọi người ăn thử nhé.” Thời gian này, ban ngày mỗi nhà đều giúp cô chăm sóc bọn nhỏ.

“Được.” Lê này ông ăn rất nhiều vào năm ngoái, rất ngon, năm nay còn định nhờ Tiểu Mạt mua thêm, thì người đã mang đến.

Tô Mạt đặt hai đứa nhỏ lên xe đẩy. cô đẩy bọn nhỏ về nhà, mà Lục Bá Minh cũng đi theo.

“Tiểu Mạt, ông đến nhà cháu lấy ít lương thực.” Lục Bá Minh nói, tranh thủ lúc mọi người đang ở ngoài đồng, ông sẽ mang đến chuồng bò.

Tô Mạt vội gật đầu: "Dạ, cháu đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Trước đó, Lục Bá Minh có nói Tô Mạt đã kéo hai bao bắp đi xay thành vụn ngô, gạo trắng và bột mì mỗi loại xay một bao.

Nhà cô ăn lương thực không nhiều. Buổi trưa, phần lớn cô sẽ ăn ở nhà ăn của công xã, còn Lục Trường Chinh lại không thường ở nhà, nên lương thực còn lại cũng không ít.

Sau thu hoạch vụ thu này, mọi người sẽ phân lương thực ngay lập tức, dù lương thực của cô và Lục Trường Chinh không có liên quan đến đại đội, nhưng lương thực của An An và Lạc Lạc thì có.

Đừng nhìn hai đứa nhỏ là trẻ con, nhưng mỗi người cũng có 180 cân lương thực. Đến lúc đó cô sẽ tranh thủ mua thêm một chút ở đại đội.

Lục Bá Minh giả bộ đóng gói nửa bao mảnh ngô, thêm khoảng bốn, năm cân gạo. Đóng gói xong, ông lấy tiền từ túi ra.

Tô Mạt vội ngăn lại: "Ông, đừng làm vậy. Cháu cũng muốn làm chút việc cho các trưởng bối, chỉ là cháu không dám như ông, lương thực này cháu lo, nhưng việc mang đến thì làm phiền ông.”

“Được.” Lục Bá Minh cũng không cương quyết trả tiền. Tiểu Mạt có tấm lòng này, thì cùng nhau làm, nhà thằng ba có điều kiện tốt, thật sự không thiếu chút lương thực này.

Nhà thằng ba, sau này chắc chắn sẽ ra ngoài, không thể ở mãi trong công xã Hồng Kỳ này.

Ra ngoài rồi, nhân tình là rất quan trọng. Nhà ông không có nền tảng gì, ông chỉ có thể thay họ suy nghĩ thêm chút.

Sau khi Lục Bá Minh rời đi, Tô Mạt đun nước, tắm cho hai đứa nhỏ.

An An cũng đã quen, không còn quấy rối như trước, cô bé nằm yên để Tô Mạt tắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-219.html.]

Tô Mạt vừa tắm, vừa nói chuyện với cô bé.

“Hôm nay em trai có gì khác lạ không?”

An An lắc tay.

Ở vùng đất này, hoàn toàn không có chút linh lực nào. Dù cô bé có quen thuộc với công pháp tu luyện khác nhau cũng không có nơi để sử dụng.

Tô Mạt thấy có chút kỳ quái. Trước đây ở căn cứ cũng có những đứa trẻ có dị năng, nghe nói chỉ hai ba tháng là có thể nhận ra chúng có dị năng gì. Vậy tại sao hai đứa nhỏ này lại không có biểu hiện gì đặc biệt?

Tắm xong cho hai đứa nhỏ, Tô Mạt cũng tự tắm, sau đó ba mẹ con cùng nằm trên giường chợp mắt một chút.

Khi cô tỉnh dậy, trời đã chập tối, bên ngoài đã có chút tối. Tô Mạt dậy, định nấu bữa tối thì nghe thấy loa phát thanh của bộ đại đội gọi cô ra nhận điện thoại.

Tính toán thời gian, Tô Mạt đoán là cha mẹ gọi đến.

Họ rời đi vào ngày 9 tháng 9, hôm nay là ngày 18 tháng 9. Có lẽ họ đã đến Quảng Châu và ổn định chỗ ở rồi.

Tô Mạt nhanh chóng đặt hai đứa trẻ còn đang ngủ vào xe đẩy, rồi cô chạy đến bộ đại đội.

Khi đến nơi, chỉ đợi vài phút, điện thoại lại đổ chuông. Tô Mạt nhấc máy, quả nhiên là Tô Đình Khiêm gọi đến.

“Cha, mọi người bây giờ thế nào? Đã ổn định chưa?” Tô Mạt nhanh chóng hỏi.

“Ổn định rồi. Mạt Mạt, con không cần lo lắng.”

“Chúng ta được điều chuyển qua đây, mỗi người đều có công việc. Cha vẫn dạy học ở trường đại học, mẹ con cũng được trường sắp xếp công việc quản lý ký túc xá. Công việc không nặng nhọc gì. Con yên tâm.”

“Trường cũng đã sắp xếp chỗ ở, hai phòng ngủ và một phòng khách. Chúng ta đang ở trong căn hộ do trường cấp. Sau này các con đến đây cũng có chỗ ở.”

“Chú Trương lớn tuổi rồi, nên không làm việc hành chính nữa, mà ông cụ được sắp xếp làm quản lý thư viện. Tiểu Đinh cũng được sắp xếp làm nhân viên quản lý thư viện. Thư viện cũng đã sắp xếp chỗ ở cho họ, Tiểu Đinh vẫn sống cùng với chú Trương, có anh ấy chăm sóc chú Trương rồi nên con không cần lo lắng.”

Trong thời kỳ đặc biệt này, thư viện thường xuyên đóng cửa không tiếp khách, hơn nữa cũng không có nhiều người đến, chức vụ quản lý thư viện giống như ăn không ngồi rồi.

Trương Chấn lại rất vui vẻ, ông cụ đã làm cán bộ hơn nửa đời người. Với ông cụ công việc nhàn hạ và có thể đọc sách mỗi ngày này thật sự rất phù hợp với ông cụ.

“Cha, mọi người có ở gần nhau không?”

“Không ở gần nhưng cũng không xa, có xe buýt đi lại được.”

“Vài ngày nữa, bác của con sẽ đến Quảng Châu để họp, khi đó sẽ đến tìm chúng ta. Ở đây mọi thứ đều tốt, con không cần lo lắng. Thời tiết ở đây cũng ấm áp, không lạnh chút nào.”

“Cha, nơi đó dù ấm áp nhưng đến mùa đông, cũng sẽ rất lạnh, cha phải chuẩn bị trước quần áo và chăn ấm. Cha xem ở đó có dễ mua không? Nếu không dễ, con sẽ làm ở công xã rồi gửi qua cho cha.”

Tô Mạt khi nhỏ đã sống ở Quảng Châu vài năm, nên cô biết trong một ngày có thể từ mùa hè chuyển sang mùa đông là chuyện thường. Buổi sáng mặc áo ngắn tay, buổi chiều đã phải mặc áo bông.

“Con yên tâm, những thứ này bác con đã cho người chuẩn bị rồi.”

Tô Mạt thầm khen Tô Đình Đức, không hổ là bác!

Lúc này, Tô Mạt nghe thấy tiếng nói chuyện bên phía Tô Đình Khiêm, một lát sau, ông nói: “Mạt Mạt, có đồng chí đang gấp, cần gọi điện thoại. Cha phải cúp máy đây.”

“Chúng ta ở đây rất tốt, con không cần lo lắng, cha sẽ viết thư cho con sau.” Nói xong, ông liền cúp máy.

Tô Mạt: “...”

Cô còn chưa kịp hỏi địa chỉ của họ, nếu cô muốn gửi đồ cho họ cũng phải chờ mười ngày nửa tháng, đến khi cô nhận được thư thì mới biết được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back